Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5214


 Ngô Bình hừ giọng, lập tức dùng dược liệu trong vườn thuốc để luyện chế đan dược. Cơ hội hiếm có, ở đây có đan dược lại có thuốc, không dùng thì uổng phí lắm.  

 

Anh không biết bản thân của Thái Chân lão tổ đã xuất hiện trước mặt chưởng môn từ lâu. Xét ra, chưởng môn Mạc Thiên Sầu hiện nay là vãn bối của Thái Chân lão tổ, phải gọi ông ta là sư bá.  

 

“Chẳng phải sư bá nói rằng sẽ không nhận đệ tử nữa sao ạ?”, Mạc Thiên Sầu hỏi.  

 

Chưởng môn Thái Chân Môn Mạc Thiên Sầu trông khoảng ba mươi tuổi, để râu, rất điển trai, với ý cười nhàn nhạt trên gương mặt.  

 

Thái Chân lão tổ hỏi: “Còn nhớ người đệ tử có thiên phú luyện đan mà ta từng nhận năm xưa không?”  

 

Mạc Thiên Sầu hơi khựng lại, đoạn đáp: “Làm sao lại không nhớ ạ. Khi đó, anh ấy chỉ mới học bảy năm mà đã tự luyện chế được một loại đan dược. Sau đó vào năm ba mươi lăm tuổi, anh ấy đã luyện ra đan dược thượng phẩm cấp chín. Hầy, tiếc rằng người này sinh lòng phản bội, sau khi đến vũ trụ chính lại nương nhờ kẻ thù của chúng ta”, nói xong, anh ta len lén quan sát nét mặt của Thái Chân lão tổ, nhận thấy đối phương không hề nổi giận.  

Advertisement

 

Thái Chân lão tổ dường như không còn để ý đến chuyện này nữa, bình thản bảo: “Đệ tử mà ta mới nhận, mạnh hơn tên súc sinh kia gấp nghìn lần!”  

 

Mạc Thiên Sầu ngẩn người. Mạnh gấp nghìn lần?  

 

Thái Chân lão tổ ném một viên đan dược cho anh ta: “Đan mà cậu ấy mới luyện đấy, uống thử xem”.  

 

Mạc Thiên Sầu nhận lấy viên đan, vừa nhìn qua đã kinh ngạc thốt lên: “Độ hoàn thành rất cao, ít nhất cũng phải là thượng thượng phẩm nhỉ?”  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Quan trọng là đan dược này do cậu ấy sáng tạo ra ngay tại chỗ, là lần đầu tiên luyện chế, còn dùng đan dược của ta, linh dược trong vườn của ta”.  

 

Vẻ mặt của Mạc Thiên Sầu trở nên vô cùng nghiêm túc. Anh ta hỏi: “Ý sư bá là, lần đầu tiên cậu ấy luyện chế đan dược đã luyện ra thượng thượng phẩm ạ?”  

 

Thái Chân lão tổ đáp: “Đúng vậy. Mà đấy là cậu ấy vừa từ bên ngoài vào đây, chưa hoàn toàn thích nghi với môi trường ở nơi này. Nếu cho cậu ấy thêm vài ba ngày, chờ cậu ấy hoàn toàn khôi phục rồi, ta nghĩ tên nhóc này có thể luyện ra đan dược có phẩm chất cao cấp bảy, thậm chí cấp tám!”  

 

Mạc Thiên Sầu hỏi: “Nghĩa là trình độ luyện đan hiện nay của cậu ấy đã không hề kém cạnh kẻ phản bội kia?”  

 

Thái Chân lão tổ cười khẩy: “Chỉ cần ta bồi dưỡng thêm một thời gian nữa, vượt qua kẻ đó là chuyện rất dễ dàng”.  

 

“Tốt, tốt quá rồi!”, Mạc Thiên Sầu cả mừng, xoa xoa tay: “Sư bá, con muốn đi gặp vị sư đệ này”.  

 

Thái Chân lão tổ xua tay: “Tạm thời đừng gặp. Bây giờ ta muốn áp chế cậu ấy một chút để cậu ấy không kiêu ngạo”.  

 

Mạc Thiên Sầu chớp mắt: “Sư bá, trấn áp như thế nào ạ?”  

 

“Phải để cậu ấy cảm thấy bản thân không có gì tài giỏi”, Thái Chân lão tổ lãnh đạm nói, “Khoan đưa tài nguyên, để cậu ấy tự ra ngoài tìm tòi”.  

 

Mạc Thiên Sầu hỏi: “Sư bá không sợ cậu ấy sẽ gặp phải nguy hiểm ở bên ngoài sao?”  

 

Thái Chân lão tổ cười bảo: “Cậu ấy từ một vũ trụ cấp thấp đi từng bước đến đây đấy. Người như vậy làm sao lại sợ cọ xát bên ngoài kia chứ?”  

 

Mạc Thiên Sầu há hốc: “Cậu ấy đến từ vũ trụ cấp thấp sao ạ?”  

 
 
Chương 4524


 Ngô Bình: “Sao ngươi biết ta là người lịch kiếp?”  

 

Ngựa trắng: “Khí chất của cậu không giống với người ở đây, ngoài mặt khách sáo với người khác, thật ra thì rất kiêu ngạo. Lúc tôi vừa đến nơi này cũng rất kiêu ngạo”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi tên gì?”  

 

“Truy Điện”. Ngựa trắng nói.

Advertisement

Ngô Bình nói: “Ta là Lý Huyền Bình. Truy Điện, người lịch kiếp ở đây đến từ những kỷ nguyên khác nhau, vậy chắc chắn có rất nhiều tộc cùng tồn tại nhỉ?”  

 

Truy Điện khịt mũi: “Dĩ nhiên. Nhân tộc là sinh linh mới được sinh ra nhưng thực lực không hề yếu, ở đây cũng được xem là một chủng tộc khá mạnh. Có điều Nhân tộc không phải là tộc mạnh nhất. Những chủng tộc khác nhau sinh sống ở những khu vực khác nhau, ví dụ như nơi chúng ta đang ở là địa bàn của Nhân tộc”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ngươi là ngựa thần, sao lại chạy đến địa bàn của Nhân tộc?”  

Advertisement

 

Truy Điện đáp: “Cũng hết cách. Địa bàn của Yêu tộc quá nguy hiểm. Tôi ở đó thập cửu nhất sinh, chỉ đành chạy trốn đến địa bàn của Nhân tộc và giả làm một con ngựa tốt”.  

 

Ngô Bình nói: “Ra là ngươi sợ chết”.  

 

Truy Điện cười khẩy: “Cậu không sợ chết sao? Bây giờ cậu thuộc cấp thấp nhất của Nhân tộc, kẻ mạnh đánh rắm thôi cũng đủ lấy mạng cậu!”  

 

Ngô Bình bảo: “Ít nhất bây giờ ta rất an toàn”.  

 

Truy Điện đáp: “Ấy là vì cậu vẫn chưa tiếp xúc với kẻ mạnh của Nhân tộc. Thứ lỗi tôi nói thẳng, cậu sống được hai tháng đã là kỳ tích rồi”.  

 

Ngô Bình ngẩn người: “Hai tháng? Tại sao?”  

 

Truy Điện nói: “Theo quan sát của tôi, những người mới đến như chúng ta, một tháng đầu tiên sẽ khá an toàn. Sau một tháng đó, quy tắc của thế giới này sẽ sinh ra ác ý với cậu, dùng mọi cách để giày vò làm khó cậu”.  

 

Ngô Bình đăm chiêu, đoạn hỏi: “Ngươi bảo ngươi từng có rất nhiều chủ nhân, chứng tỏ ngươi đã sống rất lâu rồi. Ngươi đã làm được bằng cách nào?”  

 

Truy Điện đáp: “Có mấy lần tôi suýt chết đấy. Nhưng tôi phát hiện một số bí mật, nên mới có thể sống”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Bí mật gì thế?”  

 

Truy Điện bảo: “Bí mật của tôi không thể nói miễn phí cho cậu biết”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đến Chương Thành, ta sẽ mời ngươi một bữa thịnh soạn”.  

 

Truy Điện đáp: “Tôi muốn ăn thịt”.  

 

Tuy cảm thấy việc một con ngựa ăn thịt rất quái lạ, Ngô Bình vẫn đồng ý với nó: “Ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được”.  

 

Lúc này Truy Điện mới hài lòng: “Tôi phát hiện, chỉ cần tu vi không tăng, quy tắc ở nơi này sẽ bỏ qua cậu”.  

 

Ngô Bình nheo mắt: “Thế nếu tu vi tăng lên không ngừng thì sao?”  

 

Truy Điện trả lời: “Tu vi tăng càng nhanh, ác ý của thế giới này đối với cậu sẽ càng sâu đậm. Tôi từng đi theo một vị chủ nhân, anh ta là thiên kiêu của Nhân tộc, chỉ trong ba ngày đã đột phá một cảnh giới lớn. Nhưng anh ta vừa đột phá không lâu đã bị một Vu tộc mạnh hơn giết chết. Nếu không nhờ tôi chạy nhanh thì đã chết chung rồi”.  

 
 
Chương 5215


 Thái Chân lão tổ trả lời: “Đúng vậy. Vài ngày nữa, ta sẽ đuổi nó đi, bảo nó đến vùng lạ thử vận may”.  

 

Mạc Thiên Sầu nói: “Trong vùng lạ có nhiều bảo vật của vũ trụ chính, nhưng được giấu rất sâu, nếu không phải là người có vận khí lớn sẽ rất khó gặp được. Tư chất của sư đệ này siêu phàm đến vậy, vận khí chắc chắn cũng không tệ”.  

 

Thái Chân lão tổ bảo: “Đúng vậy, nên ta mới bảo nó ra ngoài. Chẳng phải Thái Chân Môn có nhiệm vụ sao? Con sắp xếp vài nhiệm vụ cho nó đi”.  

 

Mạc Thiên Sầu hỏi: “Sư bá à, mình nên sắp xếp nhiệm vụ gì cho phù hợp nhỉ?”  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Để nó đến động Thái Chân lĩnh ngộ đi, sau đó tìm bảo vật trong sách ở vùng lạ”.  

 

Mạc Thiên Sầu hỏi tiếp: “Động Thái Chân cũng được. Nhưng bảo vật trong sách không còn lại nhiều, liệu cậu ấy có thể tìm ra không?”  

 

Thái Chân lão tổ bảo: “Tìm được hay không không quan trọng. Quan trọng là để nó cọ xát”.  

Advertisement

 

Mạc Thiên Sầu gật đầu: “Vâng, con sẽ sai người sắp xếp ngay!”

Ngô Bình ở lại trong phòng luyện đan, tiếp tục luyện chế đan dược bằng những dược liệu ở đây.  

 

Lúc này anh phát hiện có một kệ sách trong phòng luyện đan, một cuốn sách đan được đặt ở trên đó. Anh đã mở ra xem thì phát hiện trên mỗi trang đều có ghi chép một phương thuốc và các mục cần lưu ý trong quá trình luyện chế, hơn nữa còn có chú thích của rất nhiều người.  

 

Có thể thấy phương thuốc này từng được nhiều thầy luyện đan giỏi đọc được, hơn nữa họ đều viết ra ý tưởng của mình. Vì một trang giấy không thể viết quá nhiều thứ nên các thầy luyện đan đã dùng pháp thuật để làm cho chữ lơ lửng trên bề mặt trang giấy của cuốn sách, chữ viết tay rất nhỏ. Tuy nhiên, khi Ngô Bình chạm tay vào những văn bản, chúng sẽ phóng to ra rồi trở thành một văn bản lớn, có một số bản chú thích có đến hàng ngàn chữ.  

 

Đây là một cơ hội hiếm có với Ngô Bình, anh không luyện đan nữa mà lập tức ngồi khoanh chân lại nghiên cứu những chú thích mà các thầy luyện đan trước kia để lại, đồng thời lần theo cách nghĩ Đan Đạo và phương pháp luyện đan của họ.  

 

Ngô Bình chuyên tâm nghiên cứu sách đan mà quên đi thời gian, đến khi anh ngẩng đầu lên thì trời đã tối.  

 

Lúc này bụng anh kêu ùng ục, hơi đói rồi. Nơi này cực kỳ tiêu hao thể lực của anh, bây giờ cơ thể anh cần được bổ sung năng lượng.  

 

Anh nhìn con chó lớn màu đen hỏi: “Này, bình thường mày ăn gì thế, có người đem thức ăn đến cho mày sao?”  

 

Con chó đứng lên đi về phía cửa, Ngô Bình đi theo nó sang đó thì phát hiện có một hộp đựng thực phẩm tinh xảo được đặt ở bên ngoài.  

 

Hai mắt anh sáng rực nói: “Đây chắc chắn là sư tôn bảo người chuẩn bị cho mình, xem thử là cái gì”.  

 

Anh mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong có với bốn tầng. Tầng trên cùng là cơm, tầng thứ hai có bốn ô, trong mỗi ô là các đồ xào.  

 

Tầng thứ ba là bốn món điểm tâm, có đồ ngọt và đồ mặc. Tầng cuối cùng là camen canh, bên trong là canh tự nấu.  

 

Hai mắt Ngô Bình sáng rực, chỉ cảm thấy mùi hương xộc vào mũi, anh lập tức đem vào trong phòng thưởng thức.  

 

Anh vừa quay lại thì thấy con chó đen cũng đi theo vào trong, mắt long lanh nhìn anh.  

 

Ngô Bình: “Xem ra không có ai đem cơm đến cho mày rồi, mày nhìn tao ăn đi”.  

 

Con chó kêu ư ử như thể vô cùng bất mãn với cách làm của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình lấy một ít thịt khô ra cho nó ăn, con chó này ăn được một tí rồi lại đi sang một bên nằm xuống.  

 

Ngô Bình bày thức ăn ra, sau đó ngồi xuống ăn cơm tối. Anh vừa ăn được vài muỗng lại nghe thấy có người ở bên ngoài gọi: “Công tử có ở đây không?”  

 
 
Chương 4525


 Nghe xong những lời này, Ngô Bình hờ hững đáp: “Nếu chỉ sống một cuộc đời tầm thường thì có khác gì chết đi?”  

 

Truy Điện ngẩn ra, đoạn cười khẩy: “Sống tầm thường? Nhưng nếu ngay cả sống mà cậu còn không làm được, thì nỗ lực cách mấy cũng đâu có ích gì?”  

 

Ngô Bình lãnh đạm nói: “Có lẽ vậy. Trước khi đến đây, ta đã gặp một người. Người đó từng đến đây để trải qua kiếp Đại Thánh, và bảo ta phải tìm ra điểm cân bằng”.  

 

Truy Điện hỏi: “Thế điểm cân bằng là gì?”  

Advertisement

 

Ngô Bình đáp: “Vốn dĩ ta cũng không hiểu lắm. Nhưng sau khi nghe ngươi nói, ta đã hiểu đại khái điểm cân bằng là gì rồi”.  

 

Truy Điện không cho là vậy: “Biết thì đã sao? Điểm cân bằng vẫn luôn tồn tại, nhưng có mấy ai tìm được nó chứ?”  

Advertisement

 

Ngô Bình bảo: “Ta sẽ tìm được”.  

 

Truy Điện không tiếp tục đả kích anh nữa, mà nói rằng: “Người trẻ tuổi à, cậu phải sống trước đã. Chỉ có sống tiếp, cậu mới có những khả năng khác”.  

 

Một người một ngựa nghỉ ngơi được một lát thì bỗng nghe tiếng bước chân của vài người truyền đến từ sâu trong rừng, càng lúc càng gần. Cuối cùng, bốn bóng người đã xuất hiện trong tầm mắt họ.  

 

Truy Điện nằm bất động, thì thào nói: “Mấy kẻ này chắc là muốn cướp của. Trên người cậu có thứ gì có giá trị thì đưa cho họ đi, tuyệt đối đừng phản kháng”.  

 

Ngô Bình nhướng mày: “Không phản kháng? Sao mà được, tiền của ta, không ai được phép lấy đi!”  

 

Truy Điện lắc đầu: “Tuỳ cậu, đừng liên luỵ đến tôi là được”, dứt lời, con ngựa trắng nằm xuống đất.  

 

Bốn người tiến đến gần họ, dừng lại khi chỉ còn cách mười bước.  

 

Ngô Bình quan sát bốn người, khí tức của bọn họ không kém, xem ra đã đả thông một, hai kinh mạch, nhưng thực lực không thể sánh bằng anh.  

 

Một gã đầu trọc trong số đó toét miệng cười: “Oắt con, dám xông vào địa bàn của bọn tao, lá gan cũng lớn lắm”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Thế à, đây là địa bàn của các người sao?”  

 

Gã đầu trọc đáp: “Đúng vậy. Cả khu rừng này đều thuộc về bọn tao. Bây giờ mày có hai sự lựa chọn. Một là bọn tao giết mày”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Lựa chọn thứ hai là gì?”  

 

Gã đầu trọc cười nói: “Cái thứ hai thì êm đẹp hơn một chút. Giao hết của cải trên người mày ra, bọn tao có thể tha chết cho mày. Có điều trước khi tiễn mày đi, bọn tao phải chặt một tay, đâm mù một con mắt của mày”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Các người chỉ muốn lấy của cải, sao phải chặt một tay, đâm mù một mắt của tôi?”  

 

Gã đầu trọc hừ giọng: “Đây là quy tắc của bọn tao!”   

 

Ngô Bình gật gù: “Có quy tắc là tốt, không có quy tắc thì chẳng ra sao. Tôi cũng có quy tắc đấy. Ai dám uy hiếp tôi, tôi sẽ chặt đứt tứ chi, phế bỏ tu vi và lấy sạch của cải của kẻ đó”.  

 
 
Chương 5216


 Thế là Ngô Bình bước đến kiểm tra thì thấy một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi đang đứng trước cửa, cô ta đang cầm một hộp đựng thức ăn. Hộp đứng thức ăn này cao hơn cái lúc nãy của Ngô Bình hai tầng, hơn nữa cũng tinh xảo và lớn hơn. Cô gái này vô cùng xinh đẹp, yêu kiều, khí chất cũng khá ổn.  

 

Cô gái nhìn Ngô Bình hỏi: “Anh là công tử Lý Huyền Bình nhỉ, tôi đến đưa cơm cho anh”.  

 

Ngô Bình sửng sốt hỏi: “Thế lúc nãy cũng có một hộp đựng thức ăn được đặt ở đây là của ai?”  

 

Cô gái nói: “Đó là cơm tối dành cho linh khuyển trong vườn thuốc”.  

 

Sắc mặt Ngô Bình khá khó coi, đồ ăn cho chó thì sao còn phải đựng trong hộp thức ăn, bệnh à!  

 

Cô gái mỉm cười đưa hộp thức ăn cho anh nói: “Công tử, sau này tôi sẽ thường xuyên mang cơm đến cho anh”.  

 

Ngô Bình chuyển đề tài hỏi: “Sao cô không vào vườn thuốc?”  

Advertisement

 

Cô gái vội xua tay: “Đây là vườn thuốc của lão tổ, không được cho phép thì không thể vào trong, nếu không sẽ bị phạt rất nặng”.  

 

Ngô Bình ngây người, mình chạy vào trộm thuốc cũng có chuyện gì đâu, ngược lại người ở đây lại không dám vào?  

 

Anh hỏi: “Cô là đệ tử nữ của Thái Chân Môn?”  

 

Cô gái nói: “Tôi cũng không được xem là đệ tử của Thái Chân Môn, chỉ là hoa nô được đào tạo ở viện Hoa Nô, chủ yếu phục vụ cho các đệ tử”.  

 

Ngô Bình “ồ” một tiếng: “Cảm ơn nhiều nhé”.  

 

Lúc anh xoay người đi, cô gái vội nói: “Công tử, tôi tên là Băng Ngọc”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, tôi nhớ rồi”.  

 

Anh cầm hộp thức ăn quay vào phòng thì không thấy con chó đen đâu nữa, trong phòng lại có thêm một người thanh niên đồ đen, trông cũng khoảng hai mươi tuổi, thân hình cường tráng đang ăn thức ăn trong hộp đồ ăn.  

 

“Anh là ai?”, Ngô Bình hỏi.  

 

Người đàn ông đồ đen nói: “Cơm này là chuẩn bị cho tôi”.  

 

Ngô Bình sửng sốt, lại nhìn người đàn ông đó nói: “Hóa ra anh là con chó đen đó”.  

 

Người đàn ông đồ đen: “Ba mươi năm trước tôi đã tu luyện thành hình người, trông coi vườn ở đây”.  

 

Ngô Bình cảm thấy lạ bèn hỏi: “Nếu anh đã trông coi bảo vệ vườn thuốc thì sao hôm đó còn để mặc tôi vào hái thuốc?”  

 

Người đàn ông đồ đen: “Lão tổ đã phát hiện ra anh từ lúc anh nằm sấp ở bên ngoài rồi. Lão tổ nói anh có thể tìm thấy linh dược trong đám cỏ dại nên cũng một chút bản lĩnh, vì thế dặn dò tôi cứ mặc kệ anh”.  

 

Ngô Bình: “Hóa ra sư tôn đã phát hiện ra tôi từ trước à. Này, biết trước như thế tôi đã đi thẳng vào rồi, cũng không cần đợi đến tối”.  

 

Người đàn ông đồ đen: “Tư chất của anh rất tốt, nếu không lão tổ cũng sẽ không nhận anh làm đồ đệ”.  

 

Anh ta ăn rất nhanh, chỉ một lát đã bỏ đũa xuống, lau miệng hỏi: “Trước đây anh đọc sách đan có hiểu không?”  

 

Ngô Bình: “Có gì khó hiểu đâu, nhưng có vài cách nhìn nhận là sai, mấy thầy luyện đan đó nghĩ quá đơn giản rồi”.  

 
 
Chương 4526


 Gã nói chém là chém ngay, sau một cú xoay người, thanh đao trên vai liền chém xuống với tốc độ nhanh như tia chớp.  

 

Tuy Ngô Bình có tu vi thấp, nhưng ý thức võ học của anh vẫn còn. Eo của đối phương vừa vặn một cái, anh đã tiến vài bước về phía trước. Khi đao rời khỏi vai gã, anh đã áp sát vào lòng gã cao gầy rồi đấm mạnh vào đan điền của gã ta.  

 

“Ầm!”  

 

Advertisement

Lực mạnh đến mức khiến gã cao gầy thảm thiết hét lên rồi ngã gục xuống đất ngay lập tức. Cú đấm của Ngô Bình đã phế mất tu vi của gã.  

 

Ba người còn lại cả kinh. Thực lực của gã cao gầy không hề kém họ, thế mà sau một chiêu đã thua, oắt con này mạnh quá!  

 

Advertisement

Ba người họ đồng loạt lùi mấy bước ra sau, cảnh giác nhìn Ngô Bình chằm chằm.  

 

Ngô Bình nhặt đại đao dưới đất, cười bảo: “Tôi cũng biết đao thuật đấy. Chúng ta chơi chung đi”.  

 

Nói xong, đao như ngựa phi nước đại, chỉ trong tích tắc đã bay đến trước mặt ba người kia. Trong tay đều có vũ khí như kiếm, chuỷ thủ, nhưng bọn họ hoàn toàn không ra tay kịp, chỉ cảm thấy lồng ngực lạnh toát, máu tươi chảy ròng ròng.  

 

“Cộp!”  

 

Một trong số họ quỳ xuống đất với một vết cắt trên ngực. Nhát chém ấy của Ngô Bình đã cắt vào tim của gã ta, máu tươi phun ra ào ào, chết ngay tại chỗ.  

 

Gã thứ hai cũng bê bết máu, tuy chưa chết, nhưng gãy mấy cái xương sườn, mất sức chiến đấu.

Người cuối cùng vẫn đứng thẳng tại chỗ. Đó là kẻ cuối cùng trúng đao. Có điều đòn cuối của Ngô Bình đã dùng kình lực, một luồng kình lực kỳ lạ đã xâm nhập cơ thể và phá hoại kinh mạch của gã.  

 

“Phụt!”  

 

Gã phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.  

 

Bốn người, chỉ còn một người còn đứng. Người này tái mặt, run rẩy nói: “Xin anh tha mạng!”  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Các người làm cướp ở khu rừng này, có lẽ kiếm được không ít tiền rồi nhỉ?”  

 

Người này vội đáp: “Thật sự không kiếm được bao nhiêu”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tiền của các người để ở đâu?”  

 

Đối phương trả lời: “Ở ngay phía trước”.  

 

Ngô Bình bảo: “Dẫn đường”.  
 
Chương 5217


 Người đàn ông đồ đen: “Thảo nào lão tổ lại xem trọng anh đến thế, anh quả thật có tài năng luyện đan”.  

 

Ngô Bình: “À phải rồi, anh tên gì?”  

 

Người đàn ông đồ đen: “Gọi tôi Hắc Tướng là được”.  

 

Ngô Bình: “Hắc Tướng, đồ ăn của tôi đến rồi, ăn cùng đi”.  

 

Hắc Tướng lắc đầu: “Anh là chủ nhân, tôi không thể dùng bữa chung với anh”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Bây giờ anh đã nhận tôi làm chủ nhân rồi à?”  

 

Hắc Tướng: “Trước kia lão tổ nói sau này công tử là chủ tử của Hắc Tướng”.  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu: “Được thôi”.  

 

Anh lấy đũa ra bắt đầu ăn cơm của mình. Ăn được vài đũa thì nhận ra hương vị này ngon hơn đồ ăn của Hắc Tướng.  

 

Anh vừa ăn vừa hỏi: “Hắc Tướng, cô gái lúc nãy nói cô ta đến viện Hoa Nô, đó là nơi nào?”  

 

Hắc Tướng: “Là nơi dành cho các người ở nha đầu sống. Nhưng thân phận của Băng Ngọc vừa đến đó hơi khác biệt, cô ta là hoa thần của viện Hoa Nô”.  

 

Ngô Bình: “Hoa thần là gì?”  

 

Hắc Tướng: “Tức là người phụ nữ đẹp nhất, sau này cô ta sẽ phục vụ các đệ tử trẻ tuổi có triển vọng nhất trong môn phái. Điều kiện để trở thành hoa thần rất khắt khe, trước cô ta đã có hai mươi lăm năm chưa xuất hiện hoa thần rồi”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra là sư tôn bảo cô ta đến”.  

 

Hắc Tướng: “Tất nhiên, chủ nhân là đệ tử của lão tổ, mọi thứ đều phải là tốt nhất”.  

 

Ngô Bình bĩu môi: “Hình như cũng chẳng cho tôi gì cả”.  

 

Hắc Tướng nhìn thoáng qua sách đan đó rồi nói: “Sách đan này là bảo vật vô giá, năm đó không biết có bao nhiêu người tranh đoạt nó. Thế giới chính đã có rất nhiều cao thủ phải chết, cuối cùng rơi vào tay lão tổ. Sách đan này ngoại trừ lão tổ ra không có người thứ hai có thể nghiên cứu đọc hiểu nó, nhưng sau khi chủ nhân đến thì lập tức có thể đọc hiểu nó”.

Ngô Bình cười nói: “Nói thế tức là sư tôn vẫn khá hào phóng”.  

 

Hắc Tướng: “Tối nay chủ nhân cứ nghỉ ngơi ở đây trước đi, ngày mai lão tổ sẽ đến”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tối nay tôi luyện chế vài lò đan dược, trong sách đan này có rất nhiều phương thuốc, dược liệu ở đây có thể luyện thế một vài đan dược trong số đó”.  

 

Vẻ mặt Hắc Tướng khá phức tạp: “Chủ nhân, bây giờ anh có thể luyện chế được đan dược trong đó sao?”  

 

Ngô Bình: “Được chứ, có lò luyện đan tốt như vậy, còn có ghi chép của rất nhiều thầy luyện đan, đan này dễ hơn rất nhiều”.  

 

Hắc Tướng: “Đan dược mà chủ nhân muốn luyện chế có thể có cấp bậc gì?”  

 

Ngô Bình: “Đan dược đầu tiên mà tôi luyện chế tên là Khai Ngô Đan, là đan dược cấp tám. Còn phẩm chất gì thì phải xem hiệu quả”.  

 

Ăn xong, anh và Hắc Tướng nói chuyện một chốc rồi bắt đầu luyện đan.  

 

Anh hái tất cả dược liệu trong vườn thuốc, sau đó bắt tay vào luyện chế Khai Ngô Đan.  

 
 
Chương 4527


Ngô Bình đến ngôi nhà gỗ và lục lọi tất cả đồ đạc của bọn cướp, cộng lại có lẽ khoảng một nghìn tiền vàng. Anh cũng không khách sáo, gói lại mang đi hết. Trước khi đi, anh còn chém đứt hai tay và đâm mù đôi mắt của gã cướp, bảo là hoàn trả gấp đôi.  

 

Một người một ngựa tiếp tục lên đường. Truy Điện bảo: “Khá đấy, người trẻ tuổi, không ngờ cậu lại đánh giỏi như vậy”.  

 

Ngô Bình đáp trả: “Ngươi cũng rất giỏi, trình độ giả chết đạt hạng nhất”.  

 

Advertisement

Truy Điện sửa lại: “Không phải giả chết, là giả ngủ. Bình thường lũ cướp không làm khó ngựa, đặc biệt là ngựa đang ngủ”.  

 

Ngô Bình nói: “Ngậm miệng lại, chăm chú đi đường đi”.  

 

Advertisement

Đi thêm một quãng nữa, cuối cùng họ cũng đến một thị trấn nhỏ khác. Ngô Bình vào trú ở một nhà trọ, và nhờ chủ trọ chăm sóc cho Truy Điện. Sau nửa đêm, anh còn mua một trăm cân thịt bò chín cho nó ăn.  

 

Khi trời sắp sáng, Ngô Bình đột nhiên nghe tiếng gõ cửa. Anh mở cửa ra, nhìn thấy Truy Điện đứng trước cửa phòng. Không ngờ nó cắn đứt dây cương vào nửa đêm và lén chạy đến đây.  

 

Ngô Bình hỏi: “Truy Điện, không ngủ à?”  

 

Đôi mắt to của Truy Điện nhìn anh chăm chú: “Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định tiết lộ với cậu về một bộ công pháp mà tôi biết”.  

 

Ngô Bình rất bất ngờ: “Công pháp mà ngươi biết?”  

 

Truy Điện đáp: “Tôi từng nói tôi có một vị chủ nhân là thiên kiêu mà. Sau khi anh ta chết, tôi đã lấy đi công pháp mà anh ta tu luyện”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tại sao ngươi lại nói cho ta biết?”  

 

Truy Điện nói: “Bây giờ cậu là chủ nhân của tôi. Là thú cưỡi của cậu, tôi không hy vọng cậu chết quá sớm”.  

 

Ngô Bình bật cười: “Cảm ơn nhé”. Quả thật bây giờ anh đang cần một bộ công pháp thăng cấp tu vi.  

 

Anh bảo Truy Điện vào phòng, rồi học một bộ công pháp.  

 

Theo Truy Điện, đây là một bộ công pháp cơ bản, chỉ có thể tu luyện cảnh giới lớn thứ nhất. Trong thế giới này, cảnh giới tu hành của tất cả sinh linh đều giống nhau. Trong đó, cảnh giới lớn thứ nhất tên là cảnh giới Linh Khu. Cảnh giới Linh Khu có bảy cảnh giới nhỏ, bộ công pháp cơ bản này chỉ giới thiệu bốn cảnh giới nhỏ đầu tiên.  

 

Học xong công pháp cơ bản, Ngô Bình mới hiểu, bản thân đả thông mười kinh mạch cũng tương đương với việc vượt mức hoàn thành cảnh giới nhỏ đầu tiên - Phục Khí.  

 

Công pháp này nói rằng Phục Khí chính là đả thông năm kinh mạch trong cơ thể thông qua việc hấp thụ sức mạnh của bên ngoài. Ngô Bình không chỉ làm được, mà còn đả thông vượt mức thêm năm kinh mạch khác. Sau cảnh giới Phục Khí là Tôi Nguyên.  

 

Tôi Nguyên khá khó, nó phải tôi luyện chân khí trong kinh mạch thành năng lượng thuần tuý nhất, tên là linh nguyên. Uy lực của linh nguyên mạnh hơn chân khí rất nhiều, hai thứ này không thể so sánh với nhau. Tôi Nguyên cần tâm pháp riêng, nên trước đó Ngô Bình mãi mà vẫn không vào được.  
 
Chương 5218


 Cuối cùng ba viên đan dược rơi vào trong tay anh. Ba viên đan dược này đều có kích thước bằng hạt đậu, trên đó có hoa văn kỳ bí.  

 

Anh quan sát một lúc rồi nói: “Khá ổn, trung phẩm cấp tám”.  

 

Hắc Tướng bỗng nói: “Chủ nhân, có thể tặng cho tôi đan dược này không?”  

 

Ngô Bình không do dự ném cho Hắc Tướng một viên nói: “Khai Ngộ Đan này có hiệu quả tốt nhất khi anh uống viên đầu tiên. Viên thứ hai sẽ giảm đi ba mươi phần trăm hiệu quả, hiệu quả của viên thứ ba chỉ còn lại năm mươi phần trăm. Thế nên anh nhất định phải dùng nó vào thời điểm thích hợp nhất”.  

 

Hắc Tướng: “Cảm ơn chủ nhân”.  

 

Ngô Bình tiếp tục luyện chế lò thứ hai, lần này anh sửa lại một vài chi tiết. Thế là khi lò luyện đan thứ hai đã được luyện chế xong, anh thu được bốn viên Khai Ngộ Đan thượng phẩm cấp tám.  

 

Vừa cầm lấy viên đan dược thì có một bàn tay giơ ra từ bên cạnh, cướp lấy một viên Khai Ngộ Đan.  

Advertisement

 

Ngô Bình quay đầu lại nhìn thì thấy người đến là Thái Chân lão tổ.  

 

Anh vội cúi chào: “Sư tôn”.  

 

Thái Chân lão tổ gật đầu: “Con đúng là không thể rảnh rỗi được mà”.  

 

Sau đó ông ta quan sát viên đan dược rồi nói: “Luyện chế Khai Ngộ Đan không hề dễ, có yêu cầu rất cao về tâm tính”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đệ tử tu luyện đến cấp bậc khá cao trong vũ trụ cấp thấp, tâm cảnh chắc chắn không có vấn đề gì”.  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Thế nên tu sĩ từng bước chậm rãi đi lên đến đỉnh cao mới là đáng sợ nhất, tiền đồ vô lượng”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn quá khen rồi”.  

 

Thái Chân lão tổ: “Bốn viên đan dược này, con tặng ta hai viên đi”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn cần thì cứ lấy hết đi”.  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Hai viên là đủ rồi, còn lại con cứ giữ đi”.  

 

Cất đan dược vào xong, ông ta nói: “Huyền Bình, sáng mai con đến động Thái Chân”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Động Thái Chân ở đâu ạ?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Là nơi bắt nguồn của Thái Chân Môn, Thái Chân lão tổ thế hệ đầu đã lĩnh hội trong động Thái Chân”.  

 

Ngô Bình: “Động Thái Chân có nguồn gốc gì lớn sao?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Năm đó vũ trụ chính xuất hiện một Tản Tiên vô cùng lợi hại, người ta gọi là Đại Đế Thái Chân. Sau đó Đại Đế Thái Chân này bị bốn cường giả Đạo Cảnh bao vây tấn công rồi chết vì ông ấy động đến lợi ích cốt lõi của một số thế lực lớn. Nhưng trước khi ra đi, Đại Đế Thái Chân đã giấu truyền thừa của mình ở Đại Ngũ Hành Giới”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, nói vậy thì Đại Đế Thái Chân là một cao thủ Đạo Cảnh”.  

 

Thái Chân lão tổ: “Lúc Đại Đế Thái Chân qua đời thì đã là nhân vật tuyệt đỉnh Đạo Cảnh cấp bảy rồi”.  

 

Ngô Bình: “Vậy tại sao ông ấy lại giấu truyền thừa ở Đại Ngũ Hành Giới?”  

 
 
Chương 4528


Đương nhiên, cũng có người đã thông được ba hoặc năm linh mạch. Đả thông được hai linh mạch đã là người có tư chất rất tốt rồi. Đả thông ba linh mạch thì thuộc tư chất thượng đẳng. Còn người đả thông năm linh có thể gọi là thiên tài.  

 

Sau cảnh giới nhỏ Linh Mạch là Linh Niệm. Cảnh giới Linh Niệm khá kỳ diệu. Tu sĩ ở cảnh giới này về cơ bản có thể giết chết tu sĩ Linh Mạch trong chớp mắt, sự chênh lệch về thực lực của hai bên có thể nói là một trời một vực.  

 

Sau khi truyền thụ công pháp, Truy Điện nói: “Thời hạn an toàn của một tháng này vô cùng quan trọng đối với cậu. Nếu cậu có thể nhanh chóng nâng cao tu vi và thực lực, đoạn đường phía sau sẽ dễ đi hơn rất nhiều”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nói: “Ta còn khoảng hai mươi ngày, chắc là có thể tu luyện đến cảnh giới Linh Niệm”.  

 

Truy Điện rất kinh ngạc: “Cậu có thể tu luyện đến Linh Niệm?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Trông ngươi rất ngạc nhiên. Khó lắm à?”  

Advertisement

 

Truy Điện đáp: “Dĩ nhiên rất khó. Linh Niệm là một ngưỡng cửa, dưới Linh Niệm đều là rác rưởi, trên Linh Niệm mới xem như nhập môn”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Vị chủ nhân thiên kiêu kia của người đã tu luyện đến cảnh giới nào trong tháng đầu tiên?”  

 

Truy Điện nói: “Vừa đạt đến cảnh giới Linh Niệm”.  

 

Ngô Bình bèn hỏi: “Thế là ngươi cảm thấy ta không bằng vị chủ nhân ấy của ngươi?”  

 

Truy Điện nhẹ nhàng đáp: “Anh ta mới tu luyện đến Linh Niệm vì trong tay chỉ có một bộ công pháp này. Nếu anh ta có công pháp cao cấp hơn, tôi tin chắc rằng anh ta có thể tiến xa hơn nữa!”  

 

Ngô Bình đăm chiêu: “Câu nói này của ngươi đã nhắc nhở ta. Đến Chương Thành, ta nhất định phải tìm thêm công pháp, ít nhất là phải làm rõ bảy cảnh giới nhỏ của cảnh giới Linh Khu”.  

 

Truy Điện nói: “Nếu có thể tu luyện trọn vẹn cảnh giới Linh Khu, cậu sẽ có ưu thế hơn các tu sĩ khác”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Vì sao?”  

 

Truy Điện giải đáp: “Sau một tháng, cậu đã qua khỏi thời hạn an toàn. Lúc ấy, ác ý của thế giới này sẽ khiến cậu sởn tóc gáy. Trong tình trạng đó, cách làm an toàn nhất là giảm tốc độ tu hành. Nếu tu vi cơ bản của cậu quá thấp, cậu sẽ trở thành mục tiêu săn giết của kẻ khác”.  

 

Ngô Bình nhíu mày: “Mục tiêu săn giết của kẻ khác? Vì sao họ muốn giết ta?”  

 

Truy Điện khẽ thở dài: “Vì trong đầu họ sẽ có một giọng nói, ra lệnh cho họ giết cậu. Nếu thành công giết chết cậu, họ sẽ được thưởng”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Giọng nói này xuất hiện trong tâm trí của mỗi sinh linh à?”  

 

Truy Điện đáp: “Cũng không phải. Nếu năng lực quá thấp, giọng nói sẽ không xuất hiện. Tu sĩ càng giỏi, càng dễ nghe được giọng nói này”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Nếu nghe được giọng nói ấy, ta nên nghe theo hay từ chối nó?”  
 
Chương 5219


 Thái Chân lão tổ: “Truyền thừa của động Thái Chân không phải là thứ người nào cũng có thể lĩnh hội được. Năm đó ta vất vả ba tháng cũng chỉ lĩnh hội được mười, hai mươi phần trăm thôi”.  

 

Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Chỉ lĩnh hội được mười, hai mươi phần trăm?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Truyền thừa của Đại Đế Thái Chân không chỉ có đạo chính thống mà còn có bảo vật ông ấy tích lũy khi còn sống. Huyền Bình, con có thể lĩnh hội được”.  

 

Ngô Bình: “Trong các lão tổ đời trước có người nào lấy được bảo vật đó không?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Tất nhiên ta cũng lấy được một tí nhưng đều không được xem là bảo bối gì. Muốn lấy được bảo bối thật thì cần phải lĩnh hội được nhiều đạo chính thống hơn”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, đạo chính thống của Đại Đế Thái Chân là gì, công pháp sao?”  

 

Thái Chân lão tổ lắc đầu: “Tất nhiên không chỉ có công pháp mà còn có sức mạnh vô thượng của ông ấy. Chỉ người nào có duyên mới có thể hấp thụ luyện hóa sức mạnh này”.  

Advertisement

 

Ngô Bình suy nghĩ một chốc rồi nói: “Sư tôn, nếu con lấy được bảo bối trong đó thì tất cả đều thuộc về con sao?”  

 

Thái Chân lão tổ cười nói: “Tất nhiên những thứ này thuộc về Thái Chân Môn. Nhưng ngày nào con còn ở Thái Chân Môn thì quyền sử dụng những vật phẩm này thuộc về còn. Đương nhiên nếu Thái Chân Môn cần, còn cũng không thể không đưa lại”.  

 

Ngô Bình mỉm cười: “Có quyền sử dụng cũng được rồi, nhưng sư tôn ơi, con nghĩ trước tiên nên giải quyết chuyện bên ngoài đã. Sau khi về rồi đến Thái Chân Môn lĩnh hội”.  

 

Thái Chân lão tổ gật đầu: “Cũng được. Vào động Thái Chân là một nhiệm vụ của Thái Chân Môn, chỉ cần con hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ được thưởng lớn, hơn nữa mức độ hoàn thành càng cao thì phần thưởng sẽ càng nhiều”.  

 

Ngô Bình hứng thú nói: “Sư tôn, phần thưởng gì thế?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Động Thái Chân có chín tầng không gian, năm đó sư tôn miến phí đi vào tầng thứ hai. Nếu có thể vào không gian tầng thứ ba rồi lấy bất kỳ bảo vật nào ra thì có thể nhận được phần thưởng có giá trị hai tỷ tiền Linh. Nếu đem được hai món bảo vật ra thì phần thưởng sẽ là ba tỷ”.  

 

Nghe nói phần thưởng là hai ba tỷ, mắt Ngô Bình bắt đầu phát sáng, cười nói: “Vậy đệ tử sẽ cố gắng để vào được không gian tầng thứ ba”.  

 

Thái Chân lão tổ: “Ngoài ra, Thái Chân Môn cũng sẽ đưa ra vài nhiệm vụ, con cố gắng hoàn thành các nhiệm vụ nhận được này, như thế mới có thể nhanh chóng có chỗ đứng ở Thái Chân Môn”.  

 

 



 

Nói đến đây Thái Chân lão tổ nói: “Khi nào con về rồi hẵng làm những nhiệm vụ này cũng không muộn, cứ giải quyết chuyện của con trước đi”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, vậy khi nào trời sáng đệ tử sẽ xuất phát ngay”.  

 

Lúc này Thái Chân lão tổ lấy ra bốn lá bùa rồi đưa cho Ngô Bình nói: “Đây là bốn bùa Tiên do ta luyện chế, có hai lá trong số đó là bùa dùng để giết người, hai lá là bùa dùng để bảo vệ mạng sống. Nếu gặp người nào mà con đánh không lại muốn giết con, con cứ giết ngược lại đối phương. Nếu không giết được thì phải dùng bùa để chạy trốn”.  

 

Ngô Bình biết vị sư tôn này của mình là ông già cảnh giới Thần Anh, thực lực rất mạnh, anh không khỏi mừng rỡ, cười nói: “Cảm ơn sư tôn”.  

 

Thái Chân lão tổ lại chỉ vào lò luyện đan đó nói: “Con cũng nên mang theo cái này đi. Khi đi thì hái theo một ít đan dược, lúc ở bên ngoài nên luyện chế nhiều đan dược hơn. Nếu nhìn thấy dược liệu nào trong danh sách đan đó cứ việc luyện chế”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, đệ tử nhớ rồi”.  

 

Thái Chân lão tổ: “Được rồi, con chuẩn bị đi”, nói rồi ông ta rời đi.  

 

Tối hôm đó, Ngô Bình hái thêm một ít dược liệu. Hái xong thì trời cũng đã sáng, anh nói với Hắc Tướng: “Hắc Tướng, tôi tạm thời đi khỏi đây một thời gian”.  

 

Hắc Tướng: “Chủ nhân, bên ngoài vẫn là vùng lạ, anh phải cẩn thận”.  

 
 
Chương 4529


Ngô Bình sững sờ: "Thế giới này vẫn luôn thay đổi sao?"  

 

Truy Điện: "Đúng vậy. Gần như mỗi ngày đều có những thay đổi rất nhỏ. Hiện tại tu vi của cậu còn thấp nên còn chưa cảm giác được. Người có tu vi đủ cao thì bất cứ lúc nào cũng đầy rẫy nguy hiểm, nếu làm không tốt thì công sức trước đó sẽ uổng phí. Ngoài ra, hàng tháng sẽ có một sự thay đổi tương đối rõ ràng, mỗi ba tháng sẽ một sự thay đổi quy mô trung bình, hàng năm có một sự thay đổi quy mô lớn. Trong một hoàn cảnh như vậy, đừng nói đến việc tu luyện, ngay cả việc duy trì tu vi của bản thân cũng rất khó khăn".  

 

Ngô Bình: "Nếu hoàn cảnh thay đổi thường xuyên như vậy thì tu sĩ mạnh mẽ phải có hệ thống tu hành của riêng mình."  

Advertisement

 

Đôi mắt to của Truy Điện sáng lên: "Đúng vậy! Cường giả thực sự đều có hệ thống tu luyện của riêng mình, không ngờ cậu vừa mới tới đây liền lĩnh ngộ được điều huyền bí này".  

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Ta luôn đi tìm con đường tu luyện của mình, dù không tới nơi này thì ta cũng sẽ làm điều này".  

Advertisement

 

Dừng một chút, anh nói: "Nói trắng ra chính là phải đi một con đường không phụ thuộc vào hoàn cảnh bên ngoài".  

 

Truy Điện: "Đúng vậy. Nhưng nói thì dễ, làm thì cực kỳ khó. Theo tôi được biết, trong số Nhân tộc các cậu, người có thể làm được điều này chỉ có một số ít, còn lại đều là người bình thường, không đáng nhắc tới".  

 

Ngô Bình không khỏi nói: "Truy Điện, tu vi của ngươi không cao, nhưng ăn nói cũng lớn lối thật. Sao hả, chỉ có kẻ mạnh nhất của Nhân tộc mới đáng được ngươi coi trọng đúng không?"  

 

Truy Điện cười lạnh: "Không phải là tôi lớn lối, nhưng tôi hiểu một điều. Mặc dù những sinh vật đó mạnh hơn tôi, nhưng cuối cùng kết quả của chúng tôi đều giống nhau, đó là rơi xuống đất như lá trên cây, rồi mục nát thành bùn, không ai có thể tránh khỏi! Trừ khi có thể tìm được con đường của chính mình, không để ý đến quy tắc biến hóa của thế giới, không ngừng khiến chính mình mạnh lên".  

 

Ngô Bình: "Ừ, ngươi nói có lý".  

 

Truy Điện: "Chàng trai trẻ à, hãy cố gắng tu luyện. Sau này cậu sẽ phát hiện ra rằng những gì cậu đạt được ở đây sẽ có ích rất lớn cho tương lai của cậu!"  

 

Ngô Bình: "Có ích rất lớn? Nghĩa là sao?"  

 

Truy Điện: "Sau này cậu sẽ biết".  

 

Lúc này, Truy Điện nằm xuống và nghỉ ngơi trong phòng của Ngô Bình.  

 

Có được công pháp của thế giới này, Ngô Bình không quan tâm đến việc lên đường nữa, ngay lập tức anh bắt đầu tu luyện.  

 

Anh nhanh chóng hoàn thành cấp đầu tiên của cảnh giới Linh Khu. Dù công pháp chỉ cần năm kinh mạch, nhưng Ngô Bình đã luyện mười kinh mạch. Điều thú vị là trong số mười kinh mạch mà anh đã mở, chỉ có ba kinh mạch trùng khớp với kinh mạch trong công pháp, còn hai kinh mạch còn lại thì anh không biết.  

 

Anh dứt khoát mở thêm hai kinh mạch. Được sự hướng dẫn của công pháp, anh nhanh chóng tìm ra hai kinh mạch này.  Quá trình khơi thông tương đối thuận lợi, khi kinh mạch khơi thông, chân khí trong cơ thể sẽ được thông suốt. Mười hai kinh mạch, cứ ba kinh mạch tạo thành một vòng tuần hoàn chân khí, mỗi kinh mạch đều được chia sẻ và có tổng cộng 220 vòng tuần hoàn chân khí.  

 

Còn năm kinh mạch, cứ ba kinh mạch tạo thành một vòng tuần hoàn chân khí, chỉ có mười vòng tuần hoàn. Bằng cách này, số lượng vòng tuần hoàn của Ngô Bình gấp 22 lần so với các tu sĩ khác!  
 
Chương 5220


Rời khỏi cung điện, anh lại đến trong phế tích. Khi đi vào trong, anh và Hắc Tướng từng nói chuyện với nhau, anh có hỏi nó về nguồn gốc của phế tích, tại sao lỗi vào Thái Chân Môn lại đặt ở nơi này.  

 

Hắc Tướng nói rằng phế tích này từng do Thái Nhất Môn - một thế lực rất mạnh ở Đại Ngũ Hành Giới xây nên. Thái Nhất Môn đã từng rất mạnh, nếu các đệ tử trong môn phái đến vũ trụ chính, thậm chí sẽ rất được chào đón.  

 

Năm đó Thái Nhất Môn vẫn còn chiêu nạp đệ tử trong vũ trụ chính, lập ra môn phái, thậm chí rất nhiều thiên tài ở vũ trụ chính cũng lần lượt gia nhập Thái Nhất Môn, lấy làm tự hào khi trở thành đệ tử của Thái Nhất Môn.  

 

Nói đến đây thì cũng phải nói đến việc Đại Đế Thái Chân cũng có chút liên quan với Thái Nhất Môn lúc đầu, truyền thừa của ông ấy chủ yếu đến từ sách cổ của Thái Nhất Môn, ông ấy cũng từng một lần nghĩ mình là người của Thái Nhất Môn.  

 

Sau đó ông ấy bị người ta bao vây tấn công mà chết, thậm chí cũng không quên đi Thái Nhất Môn, thế là giấu truyền thừa ở đây.  

 

Advertisement

Hắc Tướng còn nói trong phế tích của Thạch Môn còn che giấu rất nhiều bí mật, năm đó Đại đế Thái Chân gặp bất ngờ ở đây.  

 

Đi khỏi đây một thời gian, anh định quay về trước đi hết chuyến đó, sau đó quay lại đây cũng không muộn.  

 

Sau khi quyết định xong, anh đi về phía lối ra. Khi đi ngang qua một khu vườn đổ nát, đột nhiên có ba người rơi xuống từ phía đối diện, khí tức của khí tức trên người ba người này rất mạnh, nhìn thoáng qua đều có thể biết là tu sĩ của vũ trụ chính.  

 

“Nơi này có một nô tài”, một thiếu niên mười sáu tuổi trong đó chỉ vào Ngô Bình nói.  

 

Ngô Bình hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Này,phỉ phui cái miệng cho sạch đi”.  

 

Vừa nghe Ngô Bình dám cãi lại, một thanh niên đồ xanh bên trái thiếu niên hừ một tiếng: “Cái thứ không biết sống chết, dạy dỗ một chút mới biết ngoan ngoãn”.  

 

Nói rồi hắn giơ tay phải lên, một luồng kiếm quang màu xám đánh tới. Ngô Bình không hề sợ hãi khi đối mặt với kiếm quang này, anh giơ tay lên đỡ, bí lực lan ra trong lòng bàn tay đỡ được kiếm quang đó.  

 

Kiếm quang liều mạng vùng vẫy nhưng dù thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Ngô Bình. Người đàn ông mặc áo xanh biến sắc, tay phải lấy một lá bùa ra rồi hất tung về phía Ngô Bình.  

 

Nhìn thấy lá bùa đó, Ngô Bình biết uy lực của nó rất lớn, anh lập tức lấy sát bùa mà lão tổ Thái Chân cho ra, ra sức tung nó ra.  

 

Bùa quang lóe sáng, một luống kiếm quang màu tím vàng bay ra từ trong lá bùa, chém về phía người đàn ông áo xanh. Người đàn ông áo xanh cảm nhận được sự uy hiếp của sát quang bèn hét lớn lên, sau đó đổi một lá bùa hộ thân.  

 

Bùa quang lóe sáng, một màn sáng bao phủ lấy mấy người đó, kiếm quang màu tím vàng chém trúng màn sáng, màn sáng lập tức vỡ nát, kiếm quang rơi xuống chém trúng đầu của người đàn ông áo xanh, sau đó quay lại vào trong sát bùa.  

 

Lá bùa này có thể sử dụng trong nhiều lần, chỉ là thời gian sử dụng phải cách nhau khá lâu.  

 

Người áo xanh vừa ngã xuống, thiếu niên hoảng loạn đến mức sắc mặt trắng bệch, hét lên một tiếng: “Mày dám giết sư huynh của tao, mày có biết bọn tao là ai không?”  

 

“Người đã chết rồi thì thân phận có tôn quý đến mức nào còn có tác dụng gì sao?”, Ngô Bình lạnh lùng nói.  

 
 
Chương 4530


Ngô Bình khác với những tu sĩ bình thường, anh có 220 vòng xoáy chân khí, một lần có thể tôi luyện 220 lần vòng xoáy chân khí, hiệu quả hơn nhiều so với việc luyện hóa bằng 10 vòng xoáy chân khí. Hơn nữa, nếu dùng 10 vòng xoáy chân khí để luyện hóa thì cần phải làm một trăm lần, chân khí mới được tôi luyện chỉ có thể trộn lẫn với chân khí ban đầu, còn rất nhiều tạp chất. Chân khí của Ngô Bình cùng một lúc đi qua 220 vòng xoáy chân khí, không có chân khí nào bị trộn lẫn ở giữa, vì vậy khi nó đi qua vòng xoáy thứ 100, nó đã sơ bộ hình thành linh nguyên. Linh nguyên tiếp tục tiến vào vòng xoáy thứ 101 để luyện hóa, sau đó là thứ 102, thứ 103. Khi linh nguyên đi ra từ vòng xoáy chân khí thứ 220, nó đã ngưng tụ thành một linh nguyên thiên phẩm cực kỳ tinh khiết và siêu mạnh!  

 

Căn cứ vào trình độ tôi luyện, linh nguyên chia làm nhất phẩm đến cửu phẩm, cửu phẩm thấp nhất, nhất phẩm mạnh nhất. Trên nhất phẩm còn có siêu phẩm.  Trong linh nguyên siêu phẩm, linh nguyên thiên phẩm là mạnh nhất.  Dưới thiên phẩm còn có địa phẩm, ngọc phẩm, tuyệt phẩm.  

 

Linh nguyên thiên phẩm trông giống như tia chớp, nó sẽ không trộn lẫn với chân khí mà chỉ luân chuyển trong kinh mạch.  

 

Advertisement

Quá trình tu luyện linh nguyên vô cùng dễ chịu, Ngô Bình cảm thấy chân khí trong cơ thể mình không ngừng chuyển hóa thành linh nguyên. Khi đến buổi trưa, cơ thể anh đã hoàn toàn không còn chút chân khí mà chuyển hết thành linh nguyên. Hơn nữa linh nguyên của anh là linh nguyên thiên phẩm!  

 

Anh mở mắt ra, nói: "Truy Điện, ta đi mua ít dược liệu để tăng cường chân khí trong cơ thể".  

 

Advertisement

Giờ anh cảm thấy linh nguyên trong cơ thể quá ít. Anh phải nhanh chóng tu luyện ra nhiều chân khí hơn để chuyển hóa thành nhiều linh nguyên hơn.  

 

Truy Điện: "Muốn mua dược liệu thì tốt nhất là đến Chương Thành, ở thị trấn nhỏ như thế này rất khó mua được dược liệu tốt".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Được, ăn xong rồi chúng ta xuất phát".  

 

Buổi chiều họ đi đường rất nhanh, Truy Điện dồn hết toàn lực, đi nhanh như tia chớp, họ đến Chương Thành trước khi trời tối.  

 

Đến Chương Thành, Ngô Bình thấy nơi này phồn hoa hơn thị trấn gấp trăm lần. Trong thành ngoài thành đầy ắp người, trên phố lớn cửa tiệm san sát, đâu đâu cũng toàn thương nhân.  

 

Ngô Bình hỏi: "Truy Điện, ngươi biết rõ nơi này nhỉ?"  

 

Truy Điện: "Đến vài lần nên cũng biết rõ".  

 

"Biết ở đâu có hiệu thuốc không?"  

 

Truy Điện: "Đi thẳng, sau đó rẽ trái sẽ đến một con phố chuyên bán thuốc, có rất nhiều hiệu thuốc".  

 

Ngô Bình lập tức đi thẳng, anh đi được mấy trăm bước thì rẽ trái, quả nhiên thấy một con phố có rất nhiều hiệu thuốc. Anh đến hiệu thuốc đầu tiên, nhìn thử thì phát hiện có đến mấy trăm loại thuốc đang được bày ngăn nắp trên giá gỗ.  

 

Nơi này toàn là những loại thuốc bình thường, không có ích nhiều với anh. Anh hỏi sơ giá cả, nhưng những dược liệu anh thấy có thể dùng thì giá vô cùng cao, loại nào cũng mấy chục nghìn tiền vàng, thậm chí hàng trăm nghìn.  

 

Ngô Bình rất rõ, với số tiền của anh không thể mua được nhiều loại.  

 

Anh ra khỏi hiệu thuốc, thở dài: "Giá mà có một khoản tiền lớn thì tốt biết mấy".  

 

Truy Điện chớp mắt, hỏi: "Tôi có thể cho cậu mượn, nhưng tôi phải thu lãi".  

 

Ngô Bình trợn to mắt: "Ngươi có tiền sao?"  
 
Chương 4531


 Truy Điện hỏi ngược lại: "Cậu muốn mượn bao nhiêu?"  

 

Ngô Bình nghĩ một lúc, nói: "Mười nghìn tinh tệ".  

 

Truy Điện nói: "Tinh tệ có rất nhiều loại, loại thấp nhất là lam tinh tệ, một lam tinh tệ bằng tám trăm tiền vàng. Trên đó là tử tinh tệ, một tử tinh tệ có thể đổi mười lăm lam tinh tệ".  

 

Ngô Bình chớp mắt: "Vậy thì cho tôi mượn tử tinh tệ đi".

Advertisement

Truy Điện rất bình tĩnh và nói: "Một vạn tử tinh tệ tương đương với 120 triệu tiền vàng. Cậu cần nhiều tiền như vậy để làm gì?"  

 

Ngô Bình cười hì hì và nói: "Mua dược liệu cần rất nhiều tiền".  

 

Truy Điện: “Tôi cho cậu mượn cũng được, nhưng lãi một ngày là 1%”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nhảy dựng lên: "Lãi một ngày 1%? Một ngày phải trả 1.2 triệu tiền vàng sao?"  

 

Truy Điện trợn mắt và nói: "1% đã rất thấp rồi. Cậu có thể đến ngân hàng và hỏi, họ yêu cầu ít nhất 3%".  

 

Ngô Bình hỏi: "Bao lâu thì trả lãi?"  

 

Truy Điện: "Tôi cho cậu hai mươi ngày, sau hai mươi ngày, cậu trả lại cho tôi 120 nghìn tử tinh tệ cả vốn lẫn lãi".  

 

Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: "Được, ta nhất định sẽ trả cho ngươi".  

 

Truy Điện cười nói: "Đi theo tôi".  

 

Truy Điện đi trước, Ngô Bình theo sau. Người ngựa đi được vài dặm thì đến một ngôi nhà lớn cách đó không xa.  

 

Truy Điện nói: "Chàng trai trẻ à, có một chiếc chìa khóa dưới yên ngựa của tôi, hãy lấy nó ra".  

 

Ngô Bình đưa tay tìm được một chiếc chìa khóa vàng, hỏi: “Dùng để mở cửa sao?”  

 

"Đây là tín vật, cậu gõ cửa đi vào, khi người bên trong nhìn thấy chìa khóa thì sẽ coi cậu là chủ nhân căn nhà này".  

 

Ngô Bình cảm thấy nó rất thú vị và cười nói: "Truy Điện, ngươi cũng lắm trò thật".  

 

Truy Điện: "Thỏ khôn có ba hang, tất nhiên ta phải bày ra nhiều trò rồi".  

 

Khi đến cửa, Ngô Bình gõ vài cái. Không lâu sau, một người đàn ông trung niên đi ra mở cửa, vừa định hỏi thì nhìn thấy chiếc chìa khóa trong tay Ngô Bình, vội vàng khom người nói: “Thì ra là cậu chủ đã về, mời vào trong".  

 

Ngô Bình không hỏi thêm gì nữa, đi theo người đàn ông vào sân. Hơn chục ngôi nhà được xây dựng trong sân, có một khu vườn phía trước và một vườn rau nhỏ phía sau.  

 

Truy Điện: "Cậu trực tiếp đi thư phòng, nơi đó tôi cất giấu những đồng tử tinh tệ".  

 

Ngô Bình nói với người đàn ông trung niên: "Tôi đi thư phòng, ông đi chuẩn bị chút đồ ăn đi".  

 
 
Chương 5221


 Người áo trắng vội vàng tung ra lá bùa hộ thân, đồng thời toàn lực đánh trả nhưng lai lịch của lá bùa Tiên này khá siêu phàm, uy lực của nó lại vô cùng mạnh, chỉ nghe một tiếng “Ầm” thật lớn, thiếu niên và người đàn ông đồ trắng bị đánh ngã xuống đất, đồng thời nôn ra máu, xương cốt đã bị gãy hơn một nửa.  

 

Ngô Bình bước lên trước, đâm vào mỗi người một nhát khiến cả hai đều chết, sau đó tìm đồ trong người họ. Ba người này có vẻ xuất thân từ một tông môn lớn, họ mang theo rất nhiều đồ, chỉ riêng bùa thôi đã có hơn mười mấy lá rồi, ngoài ra còn một ít thứ lặt vặt khác như đan dược, linh dược, pháp khí, v.v.  

 

May mắn là Ngô Bình ra tay dứt khoát khiến mấy người này không kịp thi triển pháp lực của mình, nếu không anh cũng sẽ gặp nguy.  

 

Sau khi cất hết đồ trên người của ba người vào túi, anh bèn đi đến lối ra vào.  

 

Chẳng mấy chốc anh đã đến được khu vực gần vùng lạ, một màn sáng xuất hiện trước mặt, anh đi xuyên qua màn sáng đi vào trong rừng lạ Hồng Nguyệt.  

 

Ra khỏi rừng rậm, anh quay về quán trọ trước đó tìm tiêu cục.  

 

Advertisement

Mấy ngày anh không ở đây, người trong tiêu cục đều nghỉ ngơi trong quán trọ. Nhìn thấy Ngô Bình quay lại, các tiêu khách lập tức sốc lại tinh thần.  

 

“Tiêu đầu Ngô, chúng ta đã dừng lại ở đây mấy ngày rồi, có phải nên tiếp tục lên đường rồi không?”, anh cũng có thể nhìn ra mấy tiêu khách này cũng khá lo lắng và gấp gáp.  

 

Ngô Bình nhìn sắc trời, cười nói: “Đã muộn rồi, sáng sớm mai chúng ta sẽ xuất phát”.  

 

Anh đi đến trước quan tài màu vàng kim để kiểm tra, phát hiện nó đã nhẹ đi rất nhiều.  

 

Đúng lúc này, trong đầu anh vang lên giọng nói của Sáng Thế.  

 

“Ta còn tưởng ngươi biến mất luôn rồi chứ”, Ngô Bình nói.  

 

Sáng Thế: “Khá đấy, trong thời gian ngắn như thế mà thực lực ngươi lại tăng lên khá rõ ràng, số phận của ta buộc chung với ngươi là đúng đấy”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi có chuyện gì thì cứ nói”.  

 

Sáng Thế: “Ba ngày sau Thạch Thai sẽ xuất thế, ta mong ngươi có thể đến được điểm đến trước lúc đó”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao?”  

 

Sáng Thế: “Ta phải tiếp nhận một lễ rửa tội của Thiên Kiếp ở đó. Sau Thiên Kiếp, ta có thể biến thành hình người, trở thành một thành viên của Đại Ngũ Hành Giới”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi sẽ trở thành con người?”  

 

Sáng Thế: “Ừ, là con người giống các ngươi đấy”.  

 

“Sau đó thì sao?”, Ngô Bình hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”  

 

Sáng Thế: “Tạm thời ta sẽ đi theo bên cạnh ngươi, đợi đến khi thích nghi với môi trường ở đây rồi mới đi”.  

 

Ngô Bình: “Chúng ta đã từng đánh cược, ngươi là thuộc hạ của ta”.  

 

Sáng Thế: “Đúng là số mệnh của ta phải dính chặt vào số mệnh của ngươi, hơn nữa ngươi là chủ của ta”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi nói như thế sẽ đem lợi ích đến cho ta, ích lợi gì thế?”  

 
 
Chương 5222


Sáng Thế: “Đúng thế, bao nhiêu thiên tài tuyệt thế đi vào vũ trụ chính, thực lực của họ cực kỳ mạnh nhưng cuối cùng vẫn chết. Một trong những nguyên nhân chủ yếu là vận mệnh của họ không được vũ trụ chính chấp nhận”.  

 

“Sau này ta sẽ không gặp rắc rối tương tự chứ?”  

 

“Đương nhiên là không. Sau khi vận mệnh của chúng ta buộc chặt vào nhau thì ngươi và ta đều có vận mệnh của hai vũ trụ”.  

 

Ngô Bình: “Ngoài ra còn có lợi ích khác không?”  

 

Sáng Thế: “Ta có thể giúp ngươi sống lại trong vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình sửng sốt: “Sống lại trong vũ trụ chính?”  

 

Advertisement

Sáng Thế: “Đúng thế, ngươi có vận mệnh của vũ trụ chính nên cũng có tư cách đi vào luân hồi ở đó, sau đó sống lại ở đó. Như thế ngươi có thể cùng đứng ở cùng một vạch xuất phát với sinh linh của vũ trụ chính và cạnh tranh một cách bình đẳng”.  

 

Ngô Bình lặng thinh vài giây rồi nói: “Nói thế, nếu ta đi thẳng vào vũ trụ chính thì không thể nào cạnh tranh công bằng với họ?”  

 

“Tất nhiên là không thể, toàn bộ ý chí của vũ trụ chính sẽ loại trừ. Vốn dĩ ngươi có thể vô cùng may mắn nhưng cuối cùng chỉ còn lại một phần may mắn thôi”.  

 

Ngô Bình nhíu mày: “Sống lại mà ngươi nói là có ý gì, đầu thai chuyển kiếp sao?”  

 

Sáng Thế: “Không cần, đến lúc đó ngươi chỉ cần thay đổi tướng mạo, sau đó thì có thể có một thân phận chính thức”.

“Như thế sẽ không bị thiên ý phá vỡ?”  

 

“Không đâu”.  

 

Ngô Bình như nghĩ gì đó nói: “Nghe ý của ngươi, ngươi cũng muốn quay về vũ trụ chính?”  

 

Sáng Thế nói: “Đương nhiên, ta cũng có kế hoạch của mình. Ta đến đây chỉ là vì muốn tìm một ít đồ”.  

 

Ngô Bình không hỏi ông ta muốn tìm cái gì: “Thân phận mới của ta có tuấn tú không đấy?”  

 

Sáng Thế: “Đẹp thì có đẹp đấy nhưng số mệnh hơi thảm một chút, đến lúc đó ngươi sẽ biết thôi”.  

 

Ngô Bình khẽ cười: “Vậy thì không sao cả, tướng mạo khôi ngô là được rồi”.  

 

Sau đó anh hỏi: “Ta có thể giúp những người khác trùng sinh ở vũ trụ chính không?”  

 

Sáng Thế: “Tất nhiên là được chứ, chỉ cần số phận của ngươi và họ buộc chung với nhau, sau đó có bản lĩnh mạnh như ta thì có thể làm được”.  

 

Ngô Bình: “Có bản lĩnh như ngươi à, ở vũ trụ chính ngươi là cường giả tầng bậc nào thế, cảnh giới Thần Thông sao?”  

 

Sáng Thế: “Cảnh giới của ta không giống bọn họ, nhưng nếu phải so sánh thì ở vũ trụ chính ta ở khoảng giữa của Đạo Cảnh tầng sáu và Đạo Cảnh tầng bảy”.  

 

Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Ngươi thế mà là cường giả cấp Đạo Cảnh, xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”.  

 

Sáng Thế: “Đến vũ trụ chính rồi, ta sẽ không còn liên lạc với ngươi nữa, ràng buộc giữa ta và ngươi sẽ tự động được giải trừ”.  

 
 
Chương 4532


 Ngô Bình mở hộp và thấy bên trong là một viên pha lê màu tím có kích thước bằng một đồng xu, đang phóng năng lượng mạnh mẽ.  

 

Anh kinh ngạc: "Đây là tử tinh tệ sao? Trong hộp này ít nhất có 500 nghìn đúng không?"  

 

Truy Điện: "500 nghìn cũng là của tôi, cậu chỉ có thể rút ra 10 nghìn".  

 

Advertisement

Ngô Bình cười nói: "Trước đó ta sợ ngươi không có nhiều tiền như vậy, hay là cho ta mượn thêm nhé?"  

 

Truy Điện liếc anh một cái: "Mượn nhiều thì cậu có thể trả sao?"  

 

Ngô Bình: "Đương nhiên. Ta quên nói cho ngươi, linh nguyên của ta là siêu cấp, chủ nhân của ngươi chắc cũng không đạt tới siêu cấp nhỉ?"  

Advertisement

 

Truy Điện sửng sốt: "Siêu cấp? Không thể nào! Chủ nhân của tôi cũng là linh nguyên nhị phẩm!"  

 

Ngô Bình đưa tay chỉ, một tia sét xuất hiện.  Đây không phải là ánh chớp, mà là tinh hoa cực kỳ tinh khiết và cực kỳ mạnh mẽ của anh!  

 

Nhìn thấy linh nguyên của Ngô Bình, Truy Điện thở dài: "Tuyệt vời! Cậu có thể lấy tiền ở đây tùy thích, nhưng lãi suất cao hơn một chút".  

 

Ngô Bình tức giận nói: "Không phải chúng ta đã thống nhất lãi suất hàng ngày là 1% sao?"  

 

Truy Điện thản nhiên nói: "Hiện tại tôi đã đổi ý, tiền lãi mỗi ngày là 2%, cậu có muốn mượn hay không?"  

 

Ngô Bình hừ một tiếng, "Vậy ta mượn một trăm nghìn tử tinh tệ!"  

 

Truy Điện: "Được".  

 

Cứ như vậy, Ngô Bình dùng một cái túi to đựng một trăm nghìn tử tinh tệ.  

 

Sau khi đếm tiền, anh và Truy Điện ăn chút gì đó, sau đó cùng nhau đến hiệu thuốc vào buổi chiều.  

 

Chuyến đi này, Ngô Bình mang theo ba mươi nghìn tử tinh tệ để mua dược liệu.  

 

Anh không biết nhiều về các loại thảo dược ở đây nên hễ thấy món nào ưng ý là anh phải tự mình nếm thử để cảm nhận dược tính rồi mới quyết định có mua hay không.  

 

Trong một buổi chiều, anh đi tới mười ba hiệu thuốc, mua hơn một trăm loại dược liệu, tiêu hao hơn 100 triệu tiền vàng, sau khi quy đổi khoảng 12.500 tử tinh tệ.  

 

Anh là khách hàng lớn, chủ hiệu thuốc đích thân vận chuyển dược liệu đến tận nhà.  

 

Sau khi tất cả dược liệu được chuyển đến, trời đã tối. Ngô Bình ngay lập tức nhờ Từ An giúp anh luyện chế thuốc, anh muốn sử dụng những linh dược này để luyện thêm chân khí!  

 

Đan dược anh mua lần này có phẩm chất tốt hơn nhiều so với thứ anh hái trên núi, cho nên anh sẽ dùng phương pháp luyện dược luyện chế một ít đan dược đơn giản.  

 

Lúc trước anh không có linh khí, hiện tại lại có linh khí thiên địa, linh khí này vô cùng thần bí, dùng nó luyện chế đan dược cũng quá đủ rồi.  
 
Chương 5223


 Ăn xong bữa sáng, Ngô Bình thi triển thuật độn địa Ngũ Hành, dẫn tiêu cục đi, chiều hôm đó họ đã đến được nơi cần đến, khu vực gần thành Bạch Mã.  

 

Vì thuật độn không thể chính xác tuyệt đối nên lúc này họ xuất hiện trên một vùng thảo nguyên, cách thành Bạch Mã ba bốn trăm kilomet.  

 

Nơi này đã thuộc phạm vi của Tây Vực, trước giờ Tây Vực là nơi khá hỗn loạn, tiêu cục mới đi được một đoạn đã có một đám mã tặc xuất hiện trước mặt họ.  

 

Đám mã tặc này có đến vài trăm người, xông tới đây với tốc độ cực nhanh, khói bụi mù mịt.  

 

Ngô Bình bảo tiêu cục dừng lại rồi dựng cờ của Tiêu Cục Uy Hổ lên, đồng thời anh cưỡi ngựa tiến đến phía trước.  

 

Hai bên cách nhau mấy chục mét thì dừng lại, tên cầm đầu mã tặc là một người đàn ông đầu trọc. Sát khí trên người hắn quá nặng, hắn đã giết rất nhiều người nên người ta gọi hắn là Ác Đồ.  

Advertisement

 

Ác Đồ nhếch môi cười với Ngô Bình: “Này tên kia, để hàng của mày lại, sau đó tự sát đi”.  

 

Ngô Bình: “Có thể đưa hàng cho anh nhưng anh bảo tôi không đánh mà đã đầu hàng thì tôi không làm được”.  

 

Ác Đồ bật cười, nói với một người ở đằng sau: “Hỏa Lang, mày đi giết hắn”.  

 

Hỏa Lang giơ cao thanh đao trong tay lên, giục ngựa chạy đến đánh giết Ngô Bình.  

 

Ngô Bình nắm con dao trong tay, cũng lao đến chỗ đối phương. Ngay khi hai con ngựa lướt qua nhau, đao quang lóe lên, đầu Hỏa Lang rơi xuống đất.  

 

Đám mã tặc chấn động, Hỏa Lang là cao thủ Bí Cảnh tầng ba, sao mới lao lên đã bị người ta chém đầu nhanh như thế?  

 

Ác Đồ cảm thấy cực kỳ không vui khi bị tổn thất một người lợi hại bèn tức giận nói: “Nhất quyết ép buộc tao ra tay, vậy thì tao sẽ xé xác mày”.  

 

Hắn nhảy lên không trung, mỗi tay cầm một thanh đao lớn lao về phía Ngô Bình. Đao trong tay hắn là hai món pháp khí, một đỏ một trắng. Khi hắn vung đao lên, hai luồng đao khí đáng sợ chém xuống.  

 

Ngô Bình đã để ý thấy thực lực của tên thủ lĩnh mã tặc này không hề yếu, hắn là một cường giả Bí Cảnh tầng bảy, thế nên hắn mới xem thường Ngô Bình.  

 

Ngô Bình bay lên không trung, cả người né sang một bên tránh được đao khí, sau đó xuất hiện bên cạnh Ác Đồ.  

 

Ác Đồ vô cùng kinh ngạc, điên cuồng chém vào không khí nhưng Ngô Bình lại biến mất.  

 

Ngô Bình thấy được lực sát thương của hai thanh đao này rất mạnh, anh cũng không thể chịu được một đòn của nó nên chỉ còn cách né đòn.  

 

Đao của Ác Đồ vừa chém vào không khí, hắn cảm thấy ngực mình hơi lạnh, mũi đao đâm vào tim hắn rồi xuyên qua trước ngực hắn.  

 

Miệng hắn toàn là máu, cố gắng vung mạnh thanh đao về phía sau nhưng vẫn chém vào không trung.  

 

Lúc này Ngô Bình đứng trên đỉnh đầu hắn, đá một cú vào đầu hắn, thi thể Ác Đồ lập tức rơi xuống đất.  

 

Trước khi hắn rơi xuống đất, Ngô Bình đã giật lấy thanh song đao đen trắng trên tay hắn. Khi hai thanh đao bay vào trong tay, anh có thể cảm nhận được tà khí mạnh mẽ trong đó.  

 
 
Chương 4533


 Truy Điện sửng sốt và hỏi: "Chàng trai trẻ, cậu đang làm gì vậy? Cậu đang sao thuốc à?"  

 

Ngô Bình: "Ngốc, ta đang luyện thuốc".  

 

Truy Điện thấy rất kỳ quái: "Thuốc cũng có thể luyện chế? Tôi cũng chỉ nghe nói qua về luyện đan".  

 

Advertisement

Ngô Bình: "Tôi không có lò đan, chỉ có thể luyện thuốc đơn giản. Nhưng thuốc được luyện ra đã đủ với tôi bây giờ rồi".  

 

Lần này Ngô Bình chỉ dùng tám loại dược liệu. Nửa tiếng sau, tạp chất trong nồi đã bị anh lọc đi gần hết, chỉ còn lại một luồng khí nhiều màu đang chấn động giữa lòng bàn tay anh.  

 

"Thành công rồi!"  

Advertisement

 

Đột nhiên tay của anh rời khỏi nồi sắt, dược khí trong tay thoáng cái ngưng tụ, biến thành một làn khói màu vàng xanh.  

 

Lúc này Ngô Bình há mồm hít vào, hút ngay làn khói vào phổi. Sau khi làn khói đi vào, anh lập tức ngồi xếp bằng để luyện khí.  

 

Dược tính lần này rất mạnh. Trong cơ thể bắt đầu không ngừng sản sinh chân khí. Chẳng mấy chốc, trong cơ thể anh tràn đầy chân khí, liền tiếp tục tôi nguyên.  

 

Khi chân khí đi qua 220 vòng xoáy chân khí chuyển hóa thành linh nguyên thiên phẩm, anh tiếp tục luyện thuốc.  

 

Cứ thế Ngô Bình cứ luyện thuốc, sử dụng, tu luyện, tổng cộng sáu lần.  

 

Lúc này trời đã sáng, số linh nguyên trong cơ thể anh đã gấp mười lần. Lúc này anh chỉ cần nhẹ nhàng điều động linh nguyên, toàn cơ thể liền xuất hiện ánh chớp.  

 

Truy Điện nhìn mà vui mừng, hỏi: "Chàng trai, cậu còn luyện thuốc nữa không?"  

 

Ngô Bình nói: "Làm gấp đôi số lượng linh nguyên nữa là tôi có thể khơi thông linh mạch".  

 

Hóa ra lúc khơi thông linh mạch vô cùng tiêu tốn linh nguyên. Có rất nhiều người chỉ mở một linh mạch là vì vừa mở được một đường là linh nguyên của họ đã dùng hết, hoàn toàn không thể khơi thông nhiều hơn. Vì thế, Ngô Bình mới quyết định sẽ tích lũy nhiều linh nguyên hơn, sau đó thừa thắng xông lên, khơi thông thêm nhiều linh mạch trong thời gian ngắn.  

 

Ở nơi này, cả đời tu sĩ chỉ có một cơ hội khơi thông linh mạch, thế nên anh nhất định phải nắm bắt để tránh sau này nuối tiếc!

Truy Điện: "Xem ra cậu muốn thông nhiều linh mạch".  

 

Ngô Bình: "Ừ, không phải nói ngươi nói có năm linh mạch chính là thiên tài sao? Ta muốn có năm cái trở lên".  

 

Truy Điện lắc đầu: "Quá khó! Cậu phải hiểu rõ, linh mạch khác với kinh mạch hiện tại của cậu, nó là dạng như linh nguyên".  

 

Ngô Bình: "Tóm lại ta sẽ cố gắng hết sức. Kết quả cuối cùng thế nào, cứ phó mặc cho số phận đi".  

 

Vì vậy Ngô Bình tiếp tục luyện thuốc, uống nó và tu luyện vào buổi chiều.  Khi trời tối, linh nguyên trong cơ thể anh lại tăng gấp đôi. Lúc này linh nguyên của anh đã đến lúc bão hòa, không cách nào hấp thu nữa. Nếu nhiều hơn nữa, kinh mạch của anh sẽ không chịu nổi, rất có thể sẽ nổ tung mà chết.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom