Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5224


Tiêu diệt bọn mã tặc, Ngô Bình tiếp tục lên đường. Vì để người khác không nhắm vào mình, anh bảo mọi người trên đầu của Ác Đồ lên gắn cờ của Tiêu Cục.  

 

Quả nhiên trên đường đi, có bảy tám tên mã tặc muốn ra tay với họ nhưng sau khi nhìn thấy đầu của Ác Đồ thì lập tức không dám ra tay nữa.  

 

Lúc trời vừa tối, cuối cùng mấy người Ngô Bình cũng đã đi vào thành Bạch Mã.  

 

Thành Bạch Mã này là một trong các thành phố trọng điểm của Tây Vực, quy mô rất lớn, dân số trong thành khoảng năm mươi triệu người, người sống ở ngoại thành thì nhiều hơn.  

 

Ngô bình thuê một căn nhà ở thành Bạch Mã, sau đó bảo các tiêu sư đưa thư cho Hàn Tuyết Kỳ nói tạm biệt, họ đã đến nơi cần đến rồi.  

 

Vừa đặt chân xuống, hai người mặc đồ trắng xuất hiện, dẫn theo người kéo quan tài màu vàng đi.  

Advertisement

 

Cuối cùng cũng đã hoàn thành chuyến áp tiêu này, các tiêu sư đều thở phào nhẹ nhõm. Trong suốt đường đi, không ai trong số họ chết, cũng không bị thương đều là nhờ vào thực lực mạnh mẽ của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình thông báo với các tiêu sư được nghỉ ba ngày, rồi phát cho mỗi người một trăm ngàn tiền Linh để họ đi thư giãn, tiêu khiển.  

 

Các tiêu sư cầm lấy tiền thì tụm năm tụm ba lại ra ngoài tìm thú vui.  

 

Bây giờ Ngô Bình cũng rất thoải mái, nhẹ nhàng, anh định bán số đan dược luyện chế đó ở đây.  

 

Thành Bạch Mã rất lớn, nơi này cũng có thể đấu giá đan dược.  

 

Chẳng mấy chốc, anh đã nghe ngóng được một công ty đấu giá có quy mô rất lớn, nhà đấu giá Thiên Nhất.  

 

Ngô Bình đến công ty đấu giá Thiên Nhất mới phát hiện nơi này chẳng có ai cả, trong phòng khách rộng lớn cũng chỉ có một người.  

 

Nhìn thấy Ngô Bình bước vào, người này hỏi: “Anh muốn đấu giá gì sao?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, ta có một ít đan dược của vũ trụ chính, muốn đấu giá”.  

 

Người đó: “Đan dược của vũ trụ chính sao? Anh đợi một lát”.  

 

Sau đó anh ta đi vào trong, một lúc sau một người đàn ông trung niên có râu bước ra, cười nói: “Chào mừng quý khách, tôi là chủ cửa hàng đấu giá Thiên Nhất, nghe nói cậu muốn bán đấu giá đan dược của vũ trụ chính, có thể cho tôi xem một chút được không?”  

 

Thế là Ngô Bình lấy Bí Linh Đan mà anh luyện chế ở Thái Chân Môn ra nói: “Bí Linh Đan thượng phẩm cấp ba”.  

 

Vẻ mặt chủ cửa hàng khá trịnh trọng, ông ta cầm đan dược lên quan sát một hồi rồi nói: “Đan dược cấp ba, chỉ sợ không bán được với giá cao”.  

 

Ngô Bình nói: “Giá trị đan dược cấp ba của vũ trụ chính không thấp hơn đan dược tầng sáu của Đại Ngũ Hành Giới”.  

 

Chủ cửa hàng thấy Ngô Bình biết rõ về giá cả chỉ đành cười nói: “Chỉ là đan này quý giá như vậy, ta không thể kiểm chứng được hiệu quả của nó”.  

 

Ngô Bình lấy một viên Bí Linh Đan hạ phẩm trong lò luyện chế đầu tiên của mình ra rồi nói: “Ngươi có thể tìm người uống nó, xem như ta tặng miễn phí cho ngươi. Đây là loại hạ phẩm, tác dụng của thượng thượng phẩm mạnh hơn nó mấy mười mấy lần, dược lực cũng phong phú hơn”.  

 
 
Chương 4534


 Linh mạch thứ nhất được mở ra, linh nguyên tiến vào linh mạch đột nhiên rung lên, hình thành một trường lực. Dưới tác dụng của trường lực, các sợi linh khí hội tụ trong thế gian rồi ùa đến, sau khi được 220 vòng xoáy chân nguyên tôi luyện, chúng trực tiếp chuyển hóa thành linh lực mới, chảy vào trong linh mạch thứ nhất.  

 

Linh mạch này nằm ở trung tâm cơ thể, là linh mạch quan trọng nhất, cho nên gọi là linh mạch Trung Thiên  

 

Tốc độ linh mạch hấp thu linh khí cực nhanh, nếu không phải Ngô Bình sở hữu 220 vòng xoáy chân khí, có thể sinh ra linh nguyên trong một lần, anh hoàn toàn không có khả năng bổ sung linh nguyên từ bên ngoài. Nếu như linh mạch không được bổ sung linh nguyên, chúng sẽ trực tiếp cắn nuốt linh nguyên trong cơ thể Ngô Bình. Dù anh tích trữ rất nhiều linh nguyên, nhưng cũng không thể mở ra quá nhiều linh mạch.  

Advertisement

 

Sau hơn một canh giờ, linh mạch thứ nhất cuối cùng cũng tràn đầy linh lực.  

 

Ngô Bình đang được đà, lập tức đi khơi thông linh mạch thứ hai.  

Advertisement

 

Linh mạch thứ hai nằm ở bụng, phần trên của nó nằm ở đan điền và phần dưới của nó được chia thành hai, chạm đến gót chân và bàn chân. Bởi vì linh mạch này nối với mặt đất, nên còn được gọi là linh mạch Đại Địa. Linh mạch Đại Địa được kết nối với linh mạch Trung Thiên ở phần đan điền, phần được kết nối tạo thành một điểm nút, được gọi là linh khiếu Thiên Địa.  

 

Quá trình mở linh mạch Thiên Địa cũng giống như quá trình mở ra linh mạch Trung Thiên. Giữa trời đất, một loại linh khí khác bị anh hấp thu vào trong cơ thể, sau đó thông qua vòng xoáy chân nguyên chuyển hóa thành linh khí, rót vào trong linh mạch Đại Địa.  

 

Lúc này, Ngô Bình phát hiện ra rằng linh nguyên trong linh mạch Trung Thiên khác với linh nguyên trong linh mạch Đại Địa, chúng đều có những đặc điểm riêng biệt. Nếu so sánh, linh nguyên chuyển hóa từ chân khí của chính anh tương đối trung tính, hoàn toàn có thể dung hợp với hai loại linh nguyên bên ngoài này.  

 

Phải mất một giờ để mở ra linh nguyên Đại Địa, thời gian đã được rút ngắn.  

 

Anh hỏi Truy Điện: "Thời hạn mở ra những linh mạch này là bao lâu?"  

 

Truy Điện: "Mỗi tu sĩ mỗi khác, chắc hẳn cậu có thể tự cảm nhận".  

 

Ngô Bình phát hiện mình đã sử dụng chưa đến một phần năm linh lực mà mình tích trữ, anh có thể tiếp tục mở nó, vì vậy anh đã đi mở linh mạch thứ ba sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi.  

 

Linh mạch thứ ba và thứ tư lần lượt chạy trên cánh tay trái và phải, chạy qua mười ngón tay, lần lượt là linh mạch trái và linh mạch phải. Khi hai linh mạch này được kết nối với nhau, Ngô Bình phát hiện ra rằng nó nằm trong xương sống, kết nối với linh mạch Trung Thiên, tạo thành một điểm nút. Điểm nút rất phức tạp và có ba loại linh khí chuyển động bên trong, được gọi là linh khiếu trái phải.  

 

Ngô Bình cũng có ý định mở tiếp, anh tiếp tục mở ra các linh mạch thứ năm đến thứ tám. Bốn linh mạch này đều nằm ở ngực và bụng, kết nối các bộ phận và cơ quan khác nhau. Trong số đó, linh mạch kết nối xương của toàn bộ cơ thể được gọi là linh mạch xương; linh mạch kết nối năm cơ quan nội tạng được gọi là linh mạch ngũ tạng; linh mạch kết nối lục phủ gọi là linh mạch lục tạng: linh mạch kết nối mạch máu được gọi là linh mạch máu.  

 

Khơi thông bốn linh mạch này không khó, nhưng khó khăn nhất chính là linh mạch thứ chín!  

 

Linh mạch này được kết nối với linh mạch Trung Thiên và dẫn đến não.  Các linh mạch thứ mười, mười một và mười hai ở phía sau đều nằm trong não và có các chức năng khác nhau.  

 

Lúc này, linh lực trong cơ thể Ngô Bình đã không còn bao nhiêu. May mắn thay, anh có một sự hiểu biết đầy đủ về cơ thể của mình, không có nguy hiểm nào.  
 
Chương 5225


 Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ khi người trung niên uống viên đan dược này, ông ta lấy giấy bút ra viết lại cảm nhận của mình. Nhưng viết được một nửa lại xuất hiện hiệu quả mới, thế là ông ta lại tiếp tục bổ sung.  

 

Mất hết nửa tiếng đồng hồ mới viết xong, cuối cùng ông ta cũng đã nói rõ tình trạng của dược lực một cách hoàn chỉnh.  

 

Chủ cửa hàng đứng quan sát cả quá trình này, càng về sau, ông ta càng cảm thấy bất ngờ, đến cuối cùng ông ta cười nói: “Ngươi này, đan dược của ngươi chắc chắn có thể bán được với giá cao”.

Ngô Bình: “Hy vọng như vậy. Không biết phí tính thế nào?”  

 

Chưởng quầy cười nói: “Chúng tôi thu mười lăm phần trăm phí”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Nơi này có bốn viên Bí Cảnh Đan, xin nhận lấy. Nếu bán đấu giá kết quả tốt, tôi còn có đan dược cao cấp hơn”.  

 

Advertisement

Chưởng quầy nói: “Cậu yên tâm, giá chúng tôi đấu giá chắc chắn sẽ không khiến người ta thất vọng”.  

 

Rời khỏi phòng đấu giá, Ngô Bình đến tiệm thuốc lớn nhất ở đây, chuẩn bị luyện chế đan dược tám cấp kia. Thành Bạch Mã không hổ là thành lớn, dược liệu ở đây có đủ, cộng thêm dược liệu anh hái được ở dược viện, cũng đã tập hợp đủ dược liệu cần thiết cho đan dược cấp tám.  

 

Sau đó anh quay về nơi ở luyện đan, Thái Chân lão tổ đưa lò luyện đan cho anh, giúp việc luyện đan của anh như hổ mọc thêm cánh.  

 

Đan dược cấp tám, tên là Hình Thần Câu Diệu Đan, đối với tu sĩ Nguyên Anh, hay thậm chí Ngũ Hành, Âm Dương  đều có hiệu quả cực tốt.  

 

Ngô Bình nhìn phương thuốc thì đã nắm chắc không ít bí quyết luyện đan, đúng lúc dùng cho Hình Thần Câu Diệu Đan này.  

 

Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau, lò luyện đan mở ra, hai luồng khí một vàng một tím bay ra, bị Ngô Bình dùng đan quyết khống chế, nhanh chóng xoay chuyển ngưng tụ, hóa thành một viên đan dược.  

 

Luyện chế lần thứ nhất, Ngô Bình muốn nâng cao hiệu suất nên chỉ luyện một viên đan dược. Đan dược to chừng mắt rồng, bề ngoài xuất hiện hai luồng sáng vàng, mặt ngoài đan dược còn có mười hai loại ký hiệu huyền diệu, mỗi một loại ký hiệu đại diện cho một loại dược lực thần ký.  

 

Anh nhìn đan dược trong tay, tâm tình rất tốt, cười nói: “Không ngờ, lần đầu tiên mình luyện chế đan dược cấp tám mà đã đạt được thượng phẩm!”  

 

Dược liệu mà anh mua đủ để anh luyện chế ba lò, vì thấy anh tiếp tục luyện lò thứ hai.  

 

Hiệu suất lò thứ hai còn tốt hơn nữa, luyện được hai viên, phẩm chất cũng đạt được thượng thượng phẩm. Lò thứ ba, tuy cũng là hai viên, nhưng phẩm chất đan dược đã đạt đến cực phẩm!  

 

Sau khi luyện xong đan dược, các tiêu sư vẫn chưa quay về, anh nghỉ ngơi một lúc, chuẩn bị ra ngoài ăn gì đó.  

 

Ngay lúc này, tiêu sư vội chạy đến, nói: “Tiêu đầu Ngô, đội tiêu sư của chúng ta bị người ta đánh bị thương rồi, anh mau ra xem xem!”  

 

Ngô Bình lập tức đứng dậy, thấp giọng nói: “Đừng hoảng, người đang ở đâu?”  

 

Tiêu sư: “Cách nơi này hai dặm!”  

 

“Đi!”, Ngô Bình kéo tiêu sư, hai người di chuyển trên không, bay đến nơi cần đến.  

 
 
Chương 4535


 Sự thay đổi này khiến việc mở ra ba linh mạch tiếp theo trở nên dễ dàng hơn rất nhiều và anh đã mở ra từng linh mạch trước khi trời tối.  

 

Khi linh mạch thứ mười hai được mở ra, trường lực do linh mạch xung quanh hình thành trong nháy mắt hợp nhất với nhau, tạo thành một pháp trận hoàn chỉnh và thần bí, không ngừng tôi luyện linh hồn và thể xác của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình được gột rửa trong trường lực của chính mình, anh cảm thấy sảng khoái về thể chất và tinh thần, bất giác ba ngày đã trôi qua.  

 

Advertisement

Ba ngày sau, Ngô Bình mở mắt ra và thấy rằng mình đã hoàn toàn thay da đổi thịt, anh có sự tiến bộ rõ rệt. Hơn nữa, trong não của anh, ở vị trí giữa hai lông mày, trường lực của linh mạch đã sản sinh ra một ý niệm mạnh mẽ ở đây, được gọi là linh niệm.  

 

Linh niệm khác với nguyên thần, nó thuần túy hơn, không có ý thức, chỉ là một loại năng lượng. Ngay khi Ngô Bình điều khiển ý nghĩ, những linh niệm có thể được phát ra theo ý muốn, tạo ra các loại hiệu quả thần kỳ.  

 

Advertisement

Ngô Bình không ngờ trong lúc vô tình anh đã đột phá cảnh giới Linh Niệm. Có linh niệm thì anh có thể làm nhiều thứ, ví dụ luyện đan.  

 

Tu sĩ thông thường muốn luyện ra linh niệm có rất nhiều khó khăn, hơn nữa chất lượng linh niệm không thể bằng được Ngô Bình. Anh thì khác, anh không chỉ có linh nguyên thiên phẩm mà còn có 12 linh mạch rạo thành linh trận hoàn hảo. Nếu giờ có người tiến hành kiểm tra linh niệm của Ngô Bình thì sẽ phát hiện linh niệm của anh cũng là thiên phẩm!  

 

Luyện ra linh niệm chỉ là bắt đầu, sau đó còn cần dùng linh niệm để luyện các linh thuật. Tất nhiên linh niệm càng mạnh thì linh thuật có thể tu luyện càng mạnh.  

 

Nhưng công pháp Ngô Bình có được quá cơ bản, bên trong không có ghi linh thuật. Muốn luyện linh thuật anh cần nghĩ cách tìm được sách cổ tu luyện linh thuật.  

 

Lúc này anh nhớ ra một chuyện. Ngày xưa anh bị vây ở trong thôn, tự xưng là con cháu nhà họ Hoàng ở Chương Thành. Tộc trưởng đã cho người đưa tin, kết quả thực sự đã lấy được năm triệu tiền vàng, còn nhận được thư viết rằng: Đến Chương Thành gặp ta.  

 

Anh suy nghĩ một lúc, nói với Truy Điện: "Tối nay ta muốn đi gặp một người".  

 

Truy Điện hỏi: "Ai thế?"  

 

"Ông cả nhà họ Hoàng", sau đó nói ra mọi chuyện.  

 

Truy Điện nghe xong thì cũng thấy lạ: "Cho không năm triệu tiền vàng, còn viết thư cho cậu, đối phương có ý gì vậy?"  

 

Ngô Bình: "Truy Điện, ngươi biết gì về nhà họ Hoàng không?"  

 

Truy Điện: "Ta ít sống ở Chương Thành, không biết nhiều, chỉ biết nhà đó rất giàu, có cao thủ trấn giữ".  

 

Ngô Bình: "Nguyên nhân gì thì gặp người đó là biết".  

 

Nhà họ Hoàng rất nổi tiếng tại Chương Thành, Ngô Bình kéo đại một người trên đường để hỏi là biết nhà đó ở đâu. Chẳng bao lâu anh đã đến trước cổng nhà. Người trông cửa hỏi anh là ai, anh đưa thư cho người đó và nói: "Tôi tìm ông cả nhà họ Hoàng. Hãy giao như này cho ông Hoàng, ông Hoàng sẽ biết tôi là ai".  

 

Người đó quan sát anh, bảo anh đợi rồi vào báo.  

 

Mấy phút sau người đó quay lại, cười tươi bảo anh: "Ông cả cho mời".

Ngô Bình được mời đến một đại sảnh sang trọng, nơi có một người đàn ông trung niên đang đợi anh. Người đàn ông trung niên này mặc một chiếc áo choàng màu vàng, nở nụ cười trên khuôn mặt. Lúc Ngô Bình đi vào, ông ta cười nói: "Cuối cùng tôi cũng đợi được cậu".  
 
Chương 5226


 Mã Bảo Thắng này với sự trợ giúp từ Ngô Bình, đã trở thành cao thủ Bí Cảnh, anh ta suy nghĩ cẩn thận, biết chuyện này nhất định phải gọi Ngô Bình, chỉ có anh mới có thể giải quyết chuyện này.  

 

“Gọi người sao? Cho dù các anh có gọi thiên vương ra, ông đây cũng sẽ không tha cho các anh!”. Một thanh niên trong đám đối phương la mắng, sau lưng anh ta có hai tên tùy tùng Bí Cảnh tầng ba.  

 

Ngô Bình cười nói: “Cậu bạn, đều đi ra ngoài chơi, hà tất phải nổi giận như vậy, muốn đánh tiêu sư tôi sao?”  

 

Thanh niên kia trừng mắt: “Mẹ kiếp, anh là cái thá gì mà xứng nói chuyện với bổn công tử?”  

 

“Bốp!”  

 

Người này còn chưa nói dứt lời thì Ngô Bình đã đến trước mặt, tát một tát khiến anh ta ngã xuống đất, sau đó dùng chân giẫm vào mặt anh ta hỏi: “Vừa nãy anh mới nói gì, tôi không xứng nói chuyện với anh?”  

 

Advertisement

Hai tên tùy tùng Bí Cảnh lập tức ra tay, nhưng Ngô Bình vung tay, bọn họ đã bị đánh bay đi mấy trượng, chết ngay tại chỗ”.  

 

Người còn lại thấy thực lực Ngô Bình mạnh như vậy, lập tức không dám động đậy gì.  

 

Thanh niên kia vừa sợ vừa kinh ngạc, quát lớn: “Anh biết tôi là ai không?”  

 

Ngô Bình một cước đá gãy chân trái anh ta, anh ta kêu gào thảm thiết, đau đớn chảy mồ hôi lạnh.  

 

Anh lạnh nhạt nói: “Anh là ai, tôi không quan tâm. Anh đánh tiêu sư tôi bị thương thì anh chuẩn bị bồi thường thế nào?”  

 

Thanh niên biết đã gặp phải nhân vật dữ dằn, lập tức không dám cãi cứng, bèn nói: “Anh bạn, có gì thì cứ nói, tôi là người nhà họ Ngân của Thành Bạch Mã”.  

 

Ngô Bình lại tát một tát vào mặt anh ta: “Tôi hỏi anh là ai rồi sao? Tôi hỏi anh bồi thường thế nào”.  

 

Thanh niên vội nói: “Mấy anh em bị thương, mỗi người đền bù mười nghìn Linh Tệ!”  

 

Ngô Bình đạp chân gãy chân phải anh ta, tức giận nói: “Các tiêu sư này, tôi cho mỗi người họ một trăm nghìn Linh Tệ ra ngoài mua vui, mà anh chỉ bồi thường mười nghìn, cho ăn xin sao?”  

 

Thanh niên kia muốn khóc đến nơi, hỏi: “Vậy anh muốn tôi bồi thường bao nhiêu?”  

 

Ngô Bình gãi mũi: “Người bị thương, mỗi người được đền bù một triệu Linh Tệ. Ngoài ra, anh làm bọn tôi mất hứng, lại bồi thường thêm năm triệu”.  

 

Sau đó anh lại hỏi: “Có mấy người bị đánh?”  

 

Mã Bảo Thắng nói: “Tiêu đầu, có bảy người bị thương”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vậy là mười hai triệu Linh Tệ”.  

 

Thanh niên trừng lớn mắt: “Mười hai triệu? Anh bạn, nhà tôi sẽ không bỏ ra số tiền này!”  

 

Ngô Bình cười nói: “Không sao, nhà anh không cho, thì tôi đến cửa đòi!”  

 

Nói rồi anh kéo thanh niên kia lên, rồi đưa các tiêu sư đến trước cửa nhà họ Ngân, một chân đá bay cửa.  

 
 
Chương 4536


 Ngô Bình: “Vậy là ông liền cho không họ năm trăm tiền vàng?”  

 

Người đàn ông trung niên cười nói: "Nhưng nếu tôi không cho, cậu có thể sẽ chết, tôi tình nguyện lấy năm trăm tiền vàng để cứu một mạng người".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Ông thật nhân từ".  

 

Advertisement

Người đàn ông trung niên: "Tôi tên là Hoàng Văn Xương, mọi người quen biết đều gọi tôi là ông cả Hoàng".  

 

Ngô Bình: "Không dám, tôi sẽ gọi ông là ông Hoàng".  

 

Hoàng Văn Xương mỉm cười: "Cậu muốn gọi tôi là gì cũng được. Cậu bạn à, tôi thấy cậu cũng là người tu hành đúng không?"  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Tôi vừa mới luyện ra linh niệm".  

 

Hoàng Văn Xương giật mình: "Cậu đã luyện ra linh niệm sao? Cậu còn trẻ thế mà đã có linh niệm, cậu bạn à, tiền đồ của cậu vô cùng rộng mở!"  

 

Ngô Bình: "Không dám, tôi chỉ luyện bừa mà ra thôi".  

 

Hoàng Văn Xương liền hỏi: "Cậu đã luyện linh thuật chưa?"  

 

Ngô Bình: "Thành thật mà nói, tôi đến gặp ông Hoàng chỉ để tìm nơi tôi có thể mua linh thuật".  

 

Hoàng Văn Xương cười: "Cậu tìm tôi là cậu đã tìm đúng người rồi. Tổ tiên của nhà họ Hoàng chúng tôi thực sự có một nhân vật lớn. Vị tổ tiên này để lại rất nhiều công pháp, bao gồm cả linh thuật".  

 

Ngô Bình cười nói: "Vậy không biết tôi có thể xem thử một linh thuật của ông Hoàng không?"  

 

Hoàng Văn Xương gật đầu: "Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng linh thuật này đều không truyền ra ngoài, hơn nữa thứ mà nhà họ Hoàng chúng tôi truyền lại chính là linh thuật cấp bảy cực mạnh!"  

 

Truy Điện nói với Ngô Bình rằng có nhiều cấp độ linh thuật, cấp độ càng cao thì sức mạnh càng lớn. Đương nhiên, linh thuật cao cấp có yêu cầu cao đối với tu vi và thể chất, không phải ai cũng có thể luyện được. Linh thuật cấp bảy đúng là linh thuật tương đối mạnh.  

 

"Phải làm sao ông Hoàng mới có thể cho tôi xem linh thuật?”, Ngô Bình hỏi thẳng vào vấn đề.  

 

Hoàng Văn Xương: "Cậu bạn à, cậu còn trẻ như vậy đã có linh niệm, tương lai vô cùng xán lạn. Tôi hy vọng sau này cậu trở thành cao thủ thì có thể quan tâm đến nhà họ Hoàng chúng tôi".  

 

Ngô Bình biết: "Đương nhiên."  

 

Hoàng Văn Xương mỉm cười: "Được rồi, chúng ta cứ quyết thế nhé. Cậu bạn, hãy đi theo tôi".  

 

Sau đó, Hoàng Văn Xương đưa Ngô Bình đến một thư phòng, ông ta nhấn công tắc và một cánh cửa mở ra trên tường.  

 

Sau khi vào cửa, có một căn phòng bí mật bên trong. Trong phòng không có nhiều thứ, chỉ có mấy cái hộp nhỏ.  
 
Chương 5227


 “Cái gì? Mười hai triệu Linh Tệ? Anh nghèo đến điên rồi sao!”. Đối phương rống giận: “Nơi này là Thành Bạch Mã, không phải nơi mà của mấy tên người ngoài như các anh ngang ngược đâu!”  

 

Ngô Bình: “Bớt nói nhảm đi, tôi hỏi ông có bồi thường hay không?”  

 

Đối phương cười lạnh: “Bồi thường? Anh nghĩ anh là ai, dám đòi quá đáng với tôi như vậy!”  

 

Ngô Bình thở dài: “Nếu không bồi thường, vậy tôi chỉ có thể ép buộc thôi”.  

 

Anh bước ra một bước, người đã đến trước mặt đối phương, sau đó một tay nắm lấy cổ áo ông ta. Ông ta không có sức, bất giác vẻ mặt thay đổi, kêu la: “Có gì từ từ nói!”  

 

Người này là gia chủ nhà họ Ngân, tu vi Bí Cảnh tầng bảy, tu vi như vậy không phải yếu, nhưng ở trước mặt Ngô Bình thì chẳng khác gì tên gà mờ.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Giao tiền bồi thường mười hai triệu, nếu không tôi đánh chết ông!”  

 

Hiểu rõ đã gặp phải nhân vật lợi hại, người này lập tức bảo người làm lấy mười hai triệu Linh Tệ giao vào tay Ngô Bình, nói: “Mong cậu thả lỏng tay”.  

 

Ngô Bình thả ông ta ra, lạnh nhạt nói: “Tôi ở trong thành, nếu ông không phục thì chỉ cần dẫn người đến tìm tôi. Nhưng lần sau, sẽ không chỉ là mười hai triệu đâu”.  

 

Nói xong, anh dẫn các tiêu sư nghênh ngang rời đi, cảnh tượng này khiến người vây xung quanh xem đến ngây người, thầm nhủ vị này là ai vậy, đúng là uy phong!  

 

Có tiêu sư bị thương, mọi người cũng không còn tâm trạng vui đùa, đều đi theo Ngô Bình về nơi ở.  

 

Tiêu sư lớn tuổi nói: “Tiêu đầu, đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng. Nhất định sẽ tìm cao thủ đến đối phó với chúng ta”.  

 

Ngô Bình: “Đến thì cứ đến, cho dù là cao thủ cảnh giới Thần Thông đến thì tôi cũng không sợ!”  

 

Vừa nói xong, thì nghe thấy ngoài viện truyền đến tiếng bước chân nặng nề, có người lớn tiếng hỏi: “Người của tiêu cục Uy Hổ có không?”

Mã Bảo Thắng ra mở cửa, một người đàn ông cao to uy mãnh đứng ngoài cửa, khí tức mạnh mẽ, thực lực còn hơn cả Mã Bảo Thắng.  

 

Mã Bảo Thắng hỏi: “Chúng ta chính là tiêu sư của tiêu cục Uy Hổ, ngươi là ai, tìm chúng ta có chuyện gì?”  

 

Người đàn ông lực lưỡng nói: “Ta tìm tiêu đầu của các ngươi”.  

 

Ngô Bình đi ra, hỏi: “Ai tìm ta?”  

 

Nhìn thấy Ngô Bình, người đàn ông lực lưỡng này lại tiến lên kính cẩn thi lễ, nói: “Tiểu nhân bái kiến công tử!”  

 

Ngô Bình bất ngờ trong lòng: “Ngươi tìm ta?”  

 

Người đàn ông lực lưỡng nói: “Tiểu nhân theo lệnh chủ đến mời công tử”.  

 

Ngô Bình: “Chủ nhân ngươi là ai?”  

 

Người đàn ông lực lưỡng: “Chủ nhân ta chính là người nằm trong quan tài hoàng kim trước kia,”  

 
 
Chương 4537


 Ngô Bình hỏi: "Có gì lạ?"  

 

Truy Điện: "Dựa trên sự hiểu biết của tôi về thế giới này, lòng tốt và lòng nhân từ đều là ngụy trang. Trên thế giới này, nếu nhân từ và tốt bụng thường không có kết quả tốt".  

 

Ngô Bình: "Vậy ngươi cho rằng nhà họ Hoàng cho ta tu luyện linh thuật nhất định có mục đích khác?"  

 

Truy Điện: "Chắc chắn có".  

Advertisement

 

Ngô Bình : "Vậy ngươi cảm thấy nhà họ Hoàng muốn ở ta cái gì?"  

 

Truy Điện: "Linh thuật cậu tu luyện tên là Truy Hồn thủ, có thể lấy ra linh hồn người khác, phương pháp này quá lợi hại".  

 

Advertisement

Ngô Bình: "Chà, nó thực sự thú vị đấy. Nếu điều khiển được linh hồn của ai đó là có thể giết người đó rồi".  

 

Truy Điện lắc đầu: "Ý tôi muốn nói là, nhà họ Hoàng không có ai có thể tu luyện Truy Hồn thủ, nói không chừng sẽ lợi dụng cậu để tu luyện nó".  

 

Ngô Bình híp mắt: "Ta tu luyện thành công thì liên quan gì tới họ?"  

 

Truy Điện thở dài: “Trên đời này có một loại công pháp tên là thuật Đoạt Linh, là linh thuật cấp sáu. Sử dụng thuật Đoạt Linh có thể lấy đi tu vi của người khác và sử dụng nó cho chính mình".  

 

Ngô Bình sửng sốt: "Có linh thuật như vậy sao?"  

 

Truy Điện: "Thuật Đoạt Linh có thể đoạt đi linh thuật cấp tám. Cậu tu luyện linh thuật cấp bảy, tất nhiên có thể bị lấy đi".  

 

Ngô Bình híp mắt: "Nói như vậy, lão tổ nhà họ Hoàng vẫn còn sống?"  

 

Truy Điện: "Có thể không còn sống, có thể là những thành viên khác của nhà họ Hoàng muốn linh thuật này".  

 

Ngô Bình cười lạnh: "Họ dám tính kế ta à, tìm nhầm người rồi!"  

 

Truy Điện: "Nếu cậu chuẩn bị sẵn sàng thì không cần phải sợ họ, khi cậu luyện thành Truy Hồn thủ, toàn bộ nhà họ Hoàng sẽ không phải là đối thủ của cậu!"  

 

Ngô Bình gật đầu: "Không nói nhiều nữa, ta lập tức tu luyện Truy Hồn thủ!"  

 

Linh thuật là việc sử dụng linh niệm. Linh niệm của Ngô Bình rất mạnh, là linh khí thiên địa, tu luyện linh thuật cấp bảy cũng không khó.  

 

Lúc Ngô Bình tu luyện linh thuật, Hoàng Văn Xương đến một khu nhà. Cổng khu nhà mở to, một thanh niên đang luyện quyền trong sân. Người đó khí thế hiên ngang, nhưng mắt trái bị mù, mặt đầy những vết đao đáng sợ.  

 

Hoàng Văn Xương đến trước mặt thanh niên, tỏ vẻ nịnh bợ: "Nguyên Tinh, bố nói cho con một tin tốt!"  

 

Thanh niên này là con trai Hoàng Văn Xương, tên Hoàng Nguyên Tinh. Hắn ngừng luyện quyền, lạnh lùng hỏi: "Có gì nói đi".  

 

Hoàng Văn Xương cười nói: "Hôm nay có một người đến nhà chúng ta. Người này chưa đến 20, nhưng đã có linh niệm rồi".  

 

Người Hoàng Nguyên Tinh khẽ run lên, sau đó lạnh nhạt nói: "Có linh niệm thì sao? Không phải con cũng có linh niệm sao?"  
 
Chương 5228


 Ngô Bình cười nói: “Ta biết chủ nhân hắn ta, mọi người cứ đợi ở đây, có chuyện thì bóp nát phù chú này, ta lập tức quay về”.  

 

Để lại một bí phù, rồi ngươi đi theo người đàn ông lực lưỡng.  

 

Bên ngoài cửa có hai chiếc xe ngựa xa hoa, Ngô Bình ngồi vào chiếc xe ngựa phía sau thì mới phát hiện còn có một thiếu niên mười mấy tuổi, môi hồng răng trắng, trông rất anh tuấn.  

 

Cậu ta cười nói: “Không ngờ, ta lại đến tìm ngươi nhanh như vậy đúng chứ?”  

 

Ngô Bình quan sát cậu ta, hỏi: “Ngươi là Sáng Thế? Chuyện của ngươi thành công rồi sao?”  

 

Thiếu niên nói: “Tên hiện tại của ta là Vương Thế An. Chuyện đã làm xong rồi, ta chuẩn bị rời khỏi nơi này. Nhưng trước khi rời đi, ta muốn mời ngươi cùng đến nơi này với ta”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Nơi nào? Thực lực ngươi mạnh như vậy, cần ta đi theo cùng?”  

 

Vương Thế An: “Ngươi đừng quên, vận mệnh của chúng ta gắn chặt với nhau, nếu ta gặp rắc tối thì ngươi cũng sẽ gặp rắc rối như vậy”.  

 

Ngô Bình nhíu mày: “Ngươi muốn đi đâu?”  

 

Vương Thế An: “Trong Bạch Mã Thành này có một người, ông ta là một cao thủ của vũ trụ chính, trốn ở nơi quỷ quái này đã hơn trăm năm. Chúng ta đi gặp ông ta”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao phải gặp ông ta?”  

 

Vương Thế An: “Không phải ngươi muốn sống lại ở vũ trụ chính sao? Chuyện này phải tìm ông ta giúp”.  

 

Ngô Bình bỗng có hứng thú: “Người này có thể giúp chúng ta tìm được thân phận?”  

 

Vương Thế An: “Người này tên Liễu Tam Tương, trong tay ông ta có một món bảo bối, tên là Nhân Thư. Trong Nhân Thư có ghi chép tên toàn bộ mọi người và một vài tin tức chi tiết”.  

 

Ngô Bình kinh ngạc: “Còn có loại bảo bối này sao?”  

 

Vương Thế An: “Vì vậy ông ta mới trốn ở đây, vì có vô vàn người muốn đoạt lấy Nhân Thư”.  

 

Ngô Bình: “Rốt cuộc Nhân Thư có lai lịch thế nào?”  

 

Vương Thế An: “Nhân Thư đó là do Thượng Cổ Nhân Hoàng dùng ba nghìn tu sĩ khắp thiên hạ luyện chế thành. Bên trong ẩn chứa bí mật to lớn”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi đi tìm ông ta như vậy, ông ta không giết chết ngươi mới lạ”.  

 

Vương Thế An: “Vì vậy ngươi phải bảo vệ ta”.  

 

Ngô Bình: “Ta bảo vệ ngươi thế nào, thực lực ngươi còn mạnh hơn ta!”  

 

Vương Thế An thở dài: “Ta vừa mới trải qua rèn luyện kiếp nạn, hiện tại không khác gì người thường cả”.  

 

Ngô Bình: “Liễu Tam Tương kia là cảnh giới gì?”  

 

Vương Thế An: “Ông ta là Thần Thông tầng ba”.  

 
 
Chương 4538


 Hoàng Văn Xương gật đầu, nói: "Một thời gian trước có một tên nhà quê đến tìm bố, đưa đến một bức thư nói rằng con cháu nhà họ Hoàng chúng ta ở thôn họ, bảo bố đưa người đó năm trăm tiền vàng để tiêu".  

 

Hoàng Nguyên Tinh: "Nhìn đã biết là lừa đảo, bố vẫn đưa à?"  

 

Hoàng Văn Xương cười nói: "Bố không từ chối mà hỏi kỹ người nọ. Sau khi hỏi thì bố đoán người viết thư rất có khả năng chính là đời đầu tiên đến thế giới này! Con cũng biết mà, những tu sĩ đời đầu này đều là những cường giả cấc bậc thiên kiêu của các thời không. Thiên phú và khả năng lĩnh ngộ của họ hơn xa chúng ta".  

 

Advertisement

"Thế nên?"  

 

"Thế nên bố đã đưa linh thuật của nhà họ Hoàng chúng ta cho cậu ta tu luyện!", Hoàng Văn Xương nói: "Nguyên Tinh, không phải con cũng tu luyện thuật Đoạt Linh rồi sao? Sau khi cậu ta luyện xong thuật Truy Hồn thủ thì con hoàn toàn có thể cướp linh thuật của cậu ta!"  

 

Advertisement

Hoàng Nguyên Tinh nhắm mắt: "Nhưng bố liệu có nghĩ đến, một người đời đầu còn học được linh thuật thì chúng ta đâu thể đánh lại!"  

 

Hoàng Văn Xương bật cười: "Giờ cậu ta có ấn tượng tốt với bố. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần dùng một số thuốc là có thể khiến cậu ta ngất đi".  

 

Hoàng Nguyên Tinh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không kìm nổi, hắn hỏi: "Bố có chắc người đó tin tưởng bố không?"  

 

Hoàng Văn Xương: "Chắc mà, dù sao trước đó bố cũng giúp cậu ta. Nguyên Tinh, chỉ cần con có linh thuật cấp bảy là có thể báo thù tên khốn kiếp nhà họ Hải!"

Hoàng Nguyên Tinh trầm mặc chốc lát, nói: "Chuyện này chúng ta nhất định phải cẩn thận, nếu không nhà họ Hoàng chúng ta có thể bị diệt!"  

 

Hoàng Văn Xương nói: "Nguyên Tinh, đừng lo lắng, chuyện này tuyệt đối an toàn!"  

 

Ở bên khác, Ngô Bình nhanh chóng luyện thành linh thuật cấp bảy Truy Hồn thủ. Còn hai linh thuật khác thì anh không có hứng thú tu luyện, cấp bậc quá thấp.  

 

Lúc này tay phải anh vồ một cái, linh niệm chấn động, trong hư không xuất hiện một bàn tay năng lượng cực lớn, nó chộp lấy một cây đại thụ trên mặt đất. Ngay khi không khí ngưng tụ, bàn tay to đã nắm lấy một bóng cây. Cây đại thụ mặc dù không có linh hồn nhưng lại có linh tính, Truy Hồn thủ có thể cướp đi của nó một ít linh tính.  

 

Truy Điện mở to mắt và thốt lên: "Thật tuyệt vời! Cậu thậm chí còn có thể lấy đi linh hồn của một cái cây!"  

 

Ngô Bình nói: "Đây không phải linh hồn của cây mà là linh khí nó tích lũy mấy trăm năm", Nói xong, anh trả lại bóng cho cây.  

 

Cây đại thụ vừa rồi mất đi linh tính, lập tức trở nên xám xịt. Bây giờ nó lấy lại được linh tính, lập tức tràn đầy sức sống.  

 

Truy Điện: "Đây là một linh thuật cấp bảy, cậu đã học được nó ngay lập tức, xem ra cậu nên tu luyện một linh thuật cao cấp hơn".  

 

Ngô Bình cũng có ý định này, anh hỏi: "Tôi có thể tìm thấy linh thuật cấp cao hơn ở đâu?"  

 

Truy Điện: "Vậy chúng ta phải đến thành phố lớn và tìm cách trà trộn vào những thế lực hàng đầu".  

 

"Thế lực hàng đầu? Chẳng hạn như?"  

 

Truy Điện suy nghĩ một lúc và nói: "Cách đây hơn 3.900 dặm có một tòa thành tên Ngũ Đế. Trong thành có Ngũ Đế Môn. Ngũ Đế chính là năm siêu cao thủ. Họ đã từng thi đấu trong một trận đấu thị trấn nhỏ trong suốt nửa năm, để lại nhiều truyền thừa. Sau đó, một số tu sĩ đã đến thị trấn để quan sát và dần dần hình thành một môn phái, Ngũ Đế Môn. Từ đó, thị trấn dần dần thịnh vượng và hình thành thành Ngũ Đế như hiện nay".  
 
Chương 5229


Ngô Bình rất tò mò: “Tại sao?”  

 

Vương Thế An: “Ta nói rồi, ông ta có Nhân Thư. Biết tên ngươi rồi, ông ta sẽ có thể biết lai lịch thân phận ngươi, với cả tương lai ngươi”.  

 

Ngô Bình kinh ngạc: “Ông ta có thể nhìn thấy tương lai ta sao?”  

 

Vương Thế An: “Cho nên ngươi cũng hiếu kỳ rồi đúng không? Vậu đi cùng ta đi”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Người ta là Thần Thông tầng ba, nhỡ đâu nổi lên sát tâm, ta với ngươi cũng coi như xong”.  

 

Vương Thế An: “Cho nên vừa đến là ngươi cứ trấn áp ông ta, sau đó báo tên ngươi ra”.  

 

Ngô Bình: “Nhỡ người ta không cho cơ hội thì sao?”  

Advertisement

 

Vương Thế An: “Không đâu, ngươi là người mệnh lớn”.  

 

Ngô Bình cười lạnh: “Ngươi thấy ta sẽ tin ngươi sao?”  

 

Vương Thế An: “Ta sẽ không hại ngươi”.  

 

Ngô Bình im lặng một lúc rồi thở dài nói: “Ta cảm thấy gắn chặt vận mệnh với ngươi cũng chẳng phải chuyện tốt gì”.  

 

Vương Thế An cười ha ha: “Ngươi yên tâm, gắn chặt vận mệnh với ta, chỉ có điểm tốt không có điểm xấu”.  

 

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa chầm chậm đi về phía trước, Ngô Bình hỏi: “Người lái xe ngựa là ai?”  

 

Vương Thế An: “Trước khi ta lịch kiếp, đã nhận mấy người hầu, cậu ta là một trong số đó”.  

 

Xe ngựa đi chừng nửa tiếng đồng hồ thì dừng lại, hai người xuống xe. Phía trước không xa có một căn nhà không lớn không nhỏ, trông rất bình thường.  

 

Ngô Bình và Vương Thế An đến trước cửa, ngươi gõ hai cái lên cửa.  

 

Qua mấy phút, cửa mở ra, một người hầu già đôi mắt đục ngầu mở cửa, hỏi: “Các ngươi tìm ai?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Chúng ta tìm chủ nhân nơi này”.  

 

Người hầu già: “Chủ nhân nhà ta không có nhà, ra ngoài rồi”.  

 

Vương Thế An: “Ông ta có, bây giờ đang ở trong phòng sách”.  

 

Người hầu già sững sờ, dường như ông ta rất ngạc nhiên sao Vương Thế An biết được.  

 

Vương Thế An: “Ông mau đi báo với chủ nhân của ông, nếu không ông ta nhất định trách phạt ông”.  

 

Người hầu già lập tức quay về bẩm báo, qua mấy phút, lại quay lại nói với hai người: “Chủ nhân cho mời”.  

 

Hai người đi đến một gian phòng cho khách, lúc này một người trung niên đang ngồi trong đó, ánh mắt nhìn hai người chằm chằm, vẻ mặt vô cảm.  

 

Vương Thế An không nói gì, Ngô Bình lạnh lùng nói: “Liễu Tam Tương, ông trốn được sao?”  

 
 
Chương 4539


"Vậy có người tiến vào cảnh giới thứ năm chưa?"  

 

Truy Điện lắc đầu: "Theo tôi biết thì hẳn là không có. Cảnh giới lớn thứ tư gọi là cảnh giới Thiên Đế, Ngũ Đế chỉ đột phá cảnh giới nhỏ thứ nhất, rất nhanh sau đó liền mất".  

 

Ngô Bình sửng sốt: "Ngũ Đế đều mất rồi sao?"  

 

Truy Điện gật đầu: "Ngũ Đế vốn có thể rời đi nơi này, nhưng vì theo đuổi cảnh giới cao hơn mạnh hơn nên quyết định mạo hiểm ở lại, năm nhân vật lớn cứ như vậy mà chết đi, thật đáng tiếc".  

Advertisement

 

Ngô Bình im lặng, lúc đó anh sẽ lựa chọn thế nào, sẽ chọn ở lại hay bình yên rời đi?  

 

Truy Điện nhìn anh, nói: "Đừng nói cậu muốn học theo Ngũ Đế nhé?"  

Advertisement

 

Ngô Bình cười nói: "Chúng ta đi thành Ngũ Đế trước đi, ta muốn biết năm đó Ngũ Đế đạt tới cảnh giới gì".  

 

Truy Điện: "Đừng lo lắng, cậu vẫn còn hơn mười ngày. Trong khoảng thời gian này, hãy cố gắng tu luyện và cố gắng tiến vào cảnh giới lớn thứ hai".  

 

Ngô Bình: "Cảnh giới lớn thứ hai là cái gì?"  

 

Trong mắt Truy Điện tràn đầy khao khát, nó nói: "Cảnh giới lớn thứ hai tên là cảnh giới Vĩnh Thần".  

 

Ngô Bình: "Cảnh giới Vĩnh Thần cũng sử dụng linh niệm sao?"  

 

Truy Điện: "Còn sớm mà, linh niệm sẽ thay đổi mấy lần mới có thể tiến vào cảnh giới Vĩnh Thần".  

 

Lúc này, Hoàng Văn Xương bưng một cái nồi tới, cười nói: "Cậu bạn, đây là cháo thịt bò tôi nấu cho cậu, cậu nếm thử xem. Nhân tiện tôi mang cho cậu một bộ công pháp nữa, hi vọng sẽ hữu ích cho cậu".  

 

Ngô Bình tiếp nhận bộ công pháp, trong đó thực sự viết các phương pháp tu luyện của ba cảnh giới nhỏ phía sau cảnh giới Linh Khu, anh mỉm cười và nói: "Cảm ơn ông Hoàng".  

 

Hoàng Văn Xương nói: "Tôi biết rằng cậu giờ rất cần những công pháp này. Cậu cứ tu luyện từ từ, giờ chúng ta hãy ăn cháo trước". Vừa nói, ông ta vừa múc cháo vào bát.  

 

Ngô Bình cảm ơn, thấy cháo vẫn còn nóng, anh nói chuyện với Hoàng Văn Xương và đặt bát sang một bên.  

 

Truy Điện cách đó không xa, nó liếc thấy không có người chú ý, liền vươn đầu một hơi húp sạch cháo trong bát. Khi Hoàng Văn Xương phát hiện ra thì đã quá muộn, ông ta "Ôi chao" một tiếng: "Con ngựa này sao lại tham ăn như vậy!"  

 

Ngô Bình cười nói: "Kệ đi, để nó ăn".  

 

Hoàng Văn Xương cực hận Truy Điện, nhưng chỉ đành cầm nồi rời đi.  

 

Ông ta vừa đi, Truy Điện nói: "Trong cháo này có thuốc, trong người tôi lại không có cảm giác khó chịu".  

 

Ngô Bình lại gần ngửi ngửi, nói: "Loại thuốc này phải kết hợp với các loại thuốc khác mới có hiệu quả. Hoàng Văn Xương rất cẩn thận, trước tiên hạ một nửa số thuốc".  

 

Truy Điện: "Sau khi ông ta đưa cho cậu công pháp, hãy mau chóng tu luyện".  

 
 
Chương 5230


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Liễu Tam Tương nhíu mày: “Cậu, giúp tôi?”  

 

Ngô Bình: “Không sai, trên thế giới này, chỉ có tôi mới có thể giải quyết rắc rối của ông, giúp ông rời khỏi nơi quỷ quái này, không cần phải lo lắng sợ hãi nữa”.  

 

Liễu Tam Tương nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó lạnh nhạt nói: “Mời ngồi”.  

 

Ngô Bình ngồi xuống đối diện, nói: “Tại hạ họ Lý, tên Lý Huyền Bình. Nếu ông nghi ngờ lời của tôi thì có thể dùng Nhân Thư kiểm tra xem”.  

 

Liễu Tam Tương: “Sao cậu biết tôi là Liễu Tam Tương, ai nói cho cậu?”  

 

Ngô Bình: “Ai nói cho tôi không quan trọng, ông chỉ cần biết tôi là người duy nhất có thể giúp ông”.  

 

Advertisement

Liễu Tam Tương cười lạnh: “Cậu nghĩ tôi sẽ tin cậu?”  

 

Ngô Bình: “Là thật hay giả, nhìn là biết”.  

 

Liễu Tam Tương im lặng mấy giây rồi nói: “Được, các người ở đây đợi tôi”.  

 

Nói xong ông ta quay người rời đi, đối phương vừa ra khỏi cửa, Ngô Bình đã kéo theo Vương Thế An, đồng thời sử dụng Độn Phù.  

 

Độn quang lóe sáng, trong phòng khách bỗng đầy sương mù.  

 

Sau đó, hai người đã được độn quang đưa đến cách đó mấy trăm dặm, không còn ở Bạch Mã Thành.  

 

Vương Thế An nói: “Liễu Tam Tương này, lại thật sự động tay giết người”.  

 

Vẻ mặt Ngô Bình khó coi, nói: “Lúc ông ta đi, trong lòng ta cũng có dự cảm xấu, cũng may có độn phù, nếu không đã chết ở đó rồi”.  

 

Vương Thế An cười nói: “Chẳng phải chưa chết đây sao? Ta gọi ngươi đi cùng, quả nhiên đúng đắn”.  

 

Ngô Bình phát hiện đây là một vùng hoang dã, lập tức tìm một tảng đá ngồi xuống, nói: “Ngươi đoán xem, Liễu Tam Tương sẽ đi xem Nhân Thư không?”  

 

Vương Thế An: “Lời của ngươi, ông ta vẫn có chút nghi ngờ, chắc chắn phải đi xem. Chỉ cần ông ta xem thì sẽ đến tìm chúng ta”.  

 

 

[Diendantruyen.Com] Thần Y Trở Lại


 

Ngô Bình: “Chuyện của tương lai, ai có thể biết được”.  

 

Lúc này, Liễu Tam Tương kia phát hiện Ngô Bình và Vương Thế An bỏ trốn, vốn ông ta muốn đuổi theo, nhưng trong lòng bỗng khựng lại, sợ bên ngoài có phục kích, vì vậy quay về phòng sách, mở Nhân Thư.  

 

Nhân Thư là một cuốn sách lớn bọc da vàng, ông ta đọc một câu chú, hai tay phát sáng, chầm chầm mở sách ra, dùng một cây bút viết ra cái tên “Lý Huyền Bình”.  

 

Tên vừa viết xong, bên trên lập tức xuất hiện vô số bóng người, nháy mắt lên hàng tỉ người, những người này đều là cùng một người.  

 

Thế nhưng, Liễu Tam Tương chỉ liếc nhìn đã tìm được Ngô Bình, dùng tay vỗ, hình ảnh lập thể của Ngô Bình đã xuất hiện trên trang sách.  

 
 
Chương 4540


Trước khi tu luyện, anh hỏi Truy Điện: "Ngươi có vũ khí tốt nào trong tay không?"  

 

Truy Điện trợn tròn mắt: "Có thì cũng có. Nó là một thần binh, giá trị khổng lồ".  

 

Ngô Bình cười lạnh: "Đừng nói nhảm nữa, ngươi muốn bao nhiêu cứ nói đi".  

 

Advertisement

Truy Điện: "Một triệu đồng tiền tử tinh!"  

 

Ngô Bình trợn to hai mắt: "Một triệu tiền tử tinh, sao ngươi không đi cướp luôn đi?"  

 

Advertisement

Truy Điện hừ lạnh: "Không mua thì thôi, tôi sẽ bán nó cho người khác".  

 

Ngô Bình suy nghĩ một lúc, hỏi: "Thần binh gì vậy, có thể cho ta xem không?"  

 

Truy Điện: "Được, tôi sẽ cho cậu mở rộng tầm mắt".  

 

Nói xong người nói run lên, sau đó một thanh kiếm ngắn rơi ra từ dưới bụng ngựa. Thanh kiếm này dài khoảng một thước hai, bên trên có khắc hoa văn cổ xưa.  

 

Ngô Bình rút kiếm ra, thấy ánh sáng lạnh toát ra khắp nơi, lông tơ dựng đứng cả lên. Anh kinh ngạc, nói: "Kiếm sắc quá?"  

 

Truy Điện: "Kinh ngạc lắm đúng không? Nó là bảo bối mà một Thiên Đế để lại, một chủ nhân của tôi có được. Nhưng người đó không may mắn, vừa có được kiếm liền chết".  

 

Vẻ mặt Ngô Bình rất kỳ quái: "Truy Điện, những chủ nhân của ngươi có phải bị ngươi khắc chết không?"  

 

Truy Điện tức điên: "Cậu nói linh tinh gì thế? Nếu không có tôi thì họ chết còn nhanh hơn!"  

 

Ngô Bình vội nói: "Phải phải, ngươi thì lợi hại rồi".  

 

Truy Điện: "Đừng nói nhảm, một triệu cậu có mua không?"  

 

Ngô Bình: "Có! Nhưng tôi khất đã. Khi nào có thời gian tôi sẽ luyện đan đi bán, đến lúc đó trả cả vốn lẫn lãi".  

 

Ngô Bình cầm lấy thanh kiếm, sau đó bắt đầu tu luyện cảnh giới Linh Binh.  

 

Cảnh giới này yêu cầu chuyển hóa linh nguyên thành linh lực, quá trình lại rất đơn giản. Một khi linh nguyên chấn động thì sẽ sản sinh ra một sức mạnh rất to lớn, đây chính là linh lực. Linh nguyên của anh có chất lượng cao, linh lực sản sinh ra tất nhiên cũng có chất lượng cao, hơn xa người thường.  

 

Chẳng mấy chốc linh lực đã không ngừng ùa vào thanh kiếm. Trong thân kiếm có khắc kinh mạch.  Kinh mạch được nhắc cần tương ứng với bản thân linh trận, thế nên Ngô Bình dựa theo ngoại lực, để linh lực tự chuyển động.  
 
Chương 5231


Ngô Bình và Vương Thế An chờ ở đây một lát, anh hỏi Vương Thế An: “Làm xong việc này, ta cần về tiêu cục một chuyến, sau đó lại tới Thái Chân Môn”.  

 

Vương Thế An: “Ngươi yên tâm, cùng lắm là một tháng nữa thì ta sẽ khôi phục tu vi thôi. Đến lúc đó, dù ngươi có xin ta ở lại bên cạnh ngươi thì ta cũng không thèm”.  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Ngươi độc mồm độc miệng thật đấy”.  

 

Vương Thế An: “Ta chỉ nói thật thôi mà, ta cần đi tìm mỹ nữ, cứ lởn vởn quanh ngươi suốt ngày thì kiếm đâu ra”.  

 

Ngô Bình ngẩn ra: “Ngươi tìm mỹ nữ làm gì?”  

 

Vương Thế An: “Đương nhiên để làm việc đàn ông nên làm”.  

 

Advertisement

Ngô Bình lắc đầu: “Loại người như ngươi mà cũng nghĩ đến chuyện ấy à?”  

 

Vương Thế An: “Đây là tính cách mà ta định hình cho Vương Thế An, đó là phong lưu, tiêu sái, thích trêu hoa nghẹo nguyệt. Kiếp này, ít nhất ta phải ngủ được với mười nghìn người đẹp thì mới đủ được”.  

 

Ngô Bình cười nhếch méo: “Cẩn thận không nhấc chân đi nổi”.  

 

Vương Thế An: “Làm gì có, một nhân cách khác của ta cực mạnh về khoản này đấy”.  

 

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì có một tia độn quang đáp từ trên cao xuống, Liễu Tam Tương đã xuất hiện trước mắt bọn họ.  

 

Ngô Bình giật bắn mình rồi nắm chặt lấy sát phù, Vương Thế An lại bình tĩnh hỏi: “Ông tra xong chưa?”  

 

Liễu Tam Tương chợt quỳ xuống trước mặt Ngô Bình rồi run rẩy nói: “Tiểu nhân tham kiến Lý công tử”.  

 

Trước đó, Liễu Tam Tương còn định giết Ngô Bình mà giờ lại quỳ xuống bái lạy làm Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh chớp mắt hỏi: “Ông quỳ trước mặt tôi làm gì?”  

 

Liễu Tam Tương nghiêm túc nói: “Sau này người sẽ là một trong các đại năng máu mặt trong thiên hạ nên tiểu nhân phải bái lạy”.  

 

Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “Giờ ông tin những gì tôi nói lúc trước rồi hả?”  

 

Liễu Tam Tương: “Vâng”.  

 

Ngô Bình và Vương Thế An đưa mắt nhìn nhau, Vương Thế An nói: “Liễu Tam Tương, chúng tôi cần ông giúp một việc, ông có đồng ý không?”  

 

Liễu Tam Tương: “Có”.  

 

Vương Thế An: “Chúng tôi muốn thay đổi dung mạo, ông hãy kiếm cho chúng tôi hai thân phận ở vũ trụ chính”.  

 

Liễu Tam Tương ngẫm nghĩ rồi nói: “Đã từng có người dùng cách này rồi, nhưng đây không phải cách hay với hai vị, dẫu sao làm thế thì sẽ phải áp chế tu vi xuống ngang với chủ thể”.  

 

Vương Thế An: “Thì chúng tôi muốn tu luyện lại từ đầu mà, dẫu sao đây cũng không phải vũ trụ chính, tu luyện có mạnh đến mấy thì đến đó rồi cũng chưa hoàn hảo, thế thì tu luyện lại từ đầu cho xong”.  

 

Liễu Tam Tương: “Vậy hai vị định đi đâu?”  

 

Vương Thế An: “Đương nhiên là thế tục”.  

 
 
Chương 4541


Ngô Bình ngoắc tay phải ra sau, thanh đoản kiếm lập tức quay trở lại cạnh anh.  

 

Truy Điện chạy tới nhìn mặt cắt của tảng đá rồi kinh ngạc nói: “Kiếm mạnh quá! Cậu có nhìn thấy các đường vân này không? Chúng được tạo thành từ linh lực đấy, nếu ai mà bị trúng một kiếm này thì sẽ bị mất hết lực chiến đấu ngay”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Lực sát thương của linh binh đúng là rất mạnh. Trước khi đến đây, ta từng tu luyện kiếm pháp thiên phẩm rồi nên cũng hiểu đôi chút về thuật ngự kiếm”.  

 

Truy Điện: “Linh lực có rất nhiều cách sử dụng, sau này cậu phải tìm hiểu nhiều vào”.  

Advertisement

 

Ngô Bình vừa nghỉ ngơi một lát thì Hoàng Văn Xương lại đến, lần này ông ta xách theo một giỏ hoa quả rồi cười nói: “Tiểu huynh đệ, quả tôi vừa hái đấy, cậu nếm thử đi”.  

 

“Cảm ơn Hoàng đại tiên sinh”, Ngô Bình nói.  

 

Advertisement

Hoàng Văn Xương bỏ hoa quả lên bàn, sau đó nhìn về phía Truy Điện đang ở trong sân rồi cười nói: “Ê ngựa, nếu ngươi cũng thích ăn thì lát ta sẽ sai người đi hái cho”.  

 

Ngô Bình: “Không cần đâu, nó không thích ăn hoa quả”, nói rồi, anh cầm một quả lên ăn.  

 

Thấy thế, Hoàng Văn Xương thầm thở phào một hơi rồi nói: “Tiểu huynh đệ, tôi đã chuẩn bị rượu thịt, chúng ta làm vài chén, tiện thể tôi sẽ giới thiệu Nguyên Tinh cho cậu làm quen”.  

 

Ngô Bình: “Được”.  

 

Thấy Ngô Bình đã ăn hai quả thì Hoàng Văn Xương mới rời đi.  

 

Ông ta vừa đi thì Ngô Bình đã nhổ hết hoa quả ra, ngay khi anh ăn thứ này thì linh lực đã bao trùm lấy chúng, vì thế anh chưa thật sự tiếp xúc với loại quả này nên đương nhiên không bị trúng độc.  

 

Truy Điện nói: “Chắc lát ông ta sẽ bỏ một loại thuốc khác vào rượu thịt”.  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Điều gì đến thì sẽ đến”.  

 

Không lâu sau, anh đã đến buổi tiệc rượu của Hoàng Văn Xương. Con trai của ông ta là Hoàng Nguyên Tinh cũng đang ở đây, hắn rất lạnh lùng, chỉ chào Ngô Bình một tiếng xong là im bặt.  

 

Hoàng Văn Xương đích thân rót rượu cho Ngô Bình rồi cười nói: “Tiểu huynh đệ, chúng ta gặp gỡ nhau thế này là cái duyên, nào, tôi mời cậu ba chén!”  

 

Rượu họ uống cùng chung một bình nên sẽ không khiến ai nghi ngờ.  

 

Ngô Bình uống liền ba chén xong thì Hoàng Văn Xương càng cười tươi hơn, ông ta lại nói chuyện quanh co một hồi nhằm chờ thuốc ngấm.  

 

Đột nhiên Ngô Bình cau mày nói: “Hoàng đại tiên sinh, tự nhiên tôi thấy khó chịu quá!”  

 

Hoàng Văn Xương sáng mắt lên hỏi: “Thế à? Cậu khó chịu ở đâu?”  

 

Ngô Bình: “Cả người tôi không còn chút sức lực nào cả”.  

 

Hoàng Văn Xương cười phá lên nói: “Thế là đúng rồi!”  

 

Nói rồi, ông ta đứng dậy, ngay sau đó có hai tên đàn ông to con giơ tay ra định bắt Ngô Bình.  

 

Anh lùi lại một bước rồi nói: “Hoàng đại tiên sinh, ông định làm gì thế hả?”  
 
Chương 5232


Liễu Tam Tương: “Công tử, sau này Liễu Tam Tương nguyện đi theo làm tuỳ tùng cho công tử, hi vọng công tử sẽ thu nhận ạ”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Một cường giả cảnh giới Thần Thông như ông mà chịu theo hầu tôi à?”  

 

Liễu Tam Tương: “Tuy tôi đã ở cảnh giới Thần Thông, nhưng cùng lắm chỉ dám sử dụng sức mạnh của mười tầng cảnh giới Luyện Khí ở đây thôi”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao?”  

 

Liễu Tam Tương: “Vì nếu tôi dùng sức mạnh của Thần Thông thì gặp khá nhiều đối thủ. Như vậy thì dễ bị các kẻ thù phát hiện và tôi sẽ gặp nguy hiểm”.  

 

Ngô Bình: “Vậy ông cứ thi triển sức mạnh của mười tầng cảnh giới Luyện Khí thôi, chứ đi theo tôi làm gì. Cường giả dưới cảnh giới Thần Thông thì sao địch lại ông được”.  

 

Advertisement

Liễu Tam Tương: “Thực lực của tiểu nhân cũng mạnh, nhưng vẫn muốn đi theo công tử. Tuy bình thường tiểu nhân không thể thi triển sức mạnh của cảnh giới Thần Thông, nhưng nếu công tử gặp nguy hiểm thì tiểu nhân sẽ dốc toàn lực để bảo vệ công tử”.  

 

Vương Thế An: “Nếu ông ta muốn đi theo thì ngươi cứ nhận đi”.  

 

Liễu Tam Tương cười nói: “Công tử, tiểu nhân còn có rất nhiều sát phù và pháp khí để đối địch”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ thu nhận ông, giờ chúng ta về thôi”.  

 

Liễu Tam Tương: “Tiểu nhân không cần thu dọn gì cả nên có thể đi cùng công tử luôn”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, dẫn các tiêu sư đi luôn thôi”.  

 

Ba người quay về tiêu cục, Ngô Bình gọi mọi người ra sân rồi nói: “Mọi người nhắm mắt lại, chúng ta về nhà thôi”.  

 

Anh vừa nói dứt câu, Liễu Tam Tương đã vung tay lên, một bóng đen hình trong xuất hiện dưới chân mọi người, sau đó tất cả bọn họ cùng xe cộ đều chìm dần xuống bóng đen ấy. Ngay sau đó, bóng đen đã thu nhỏ lại thành một dấu chấm và biến mất.  

 

Ngô Bình thấy vài phút sau, mọi người đã lại ngoi lên, bóng đen dưới chân họ biến mất, họ nhảy xuống mặt đất rồi ngẩng lên nhìn thì thấy đã ở thành Hắc Long.  

 

Các tiêu sư ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu vừa xảy ra chuyện gì.  

 

“Ông Liễu, được đấy, thuật độn thổ của ông quá đỉnh”, Ngô Bình khen ngợi.  

 

Liễu Tam Tương cười nói: “Công tử quá khen, năm xưa tôi có thể thoát khỏi sự truy đuổi của bao người cũng là nhờ thuật này”.  

 

Ngô Bình: “Tốt lắm, sau này đi đâu không cần cưỡi ngựa nữa rồi”, tuy thuật độn thổ của Ngô Bình cũng rất khá, nhưng so với Liễu Tam Tương thì vẫn kém xa.  

 

Mọi người nhanh chóng nhảy lên xe rồi tiến về phía thành Hắc Long. Khi đến trước cổng, lính canh ở đây đã chặn họ lại rồi hỏi: “Các người định làm gì?”  

 

Mã Bảo Thắng nhíu mày, cờ của tiêu cục Uy Hổ đang bay phấp phới mà mấy người này dám chặn họ lại ư? Anh ta trầm giọng nói: “Chúng tôi là người của tiêu cục Uy Hổ, các người không biết à?”  

 

“Tiêu cục Uy Hổ ư? Chưa nghe đến bao giờ, trong thành Hắc Long bây giờ chỉ có tiêu cục Vạn Lý thôi”.  

 

Mã Bảo Thắng: “Tiêu cục Vạn Lý ư?”  

 
 
Chương 4542


 Hoàng Văn Xương đứng dậy nói: “Chắc cậu nghe nói đến thuật Đoạt Linh rồi đúng không?”  

 

Ngô Bình: “Ông định dùng thuật ấy với tôi ư?”  

 

Hoàng Văn Xương: “Đúng thế, linh thuật cấp bảy rất hiếm có, nếu tôi có được nó thì có thể đi trả thù được rồi”.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Tuy tôi đã đoán ra trò của ông, nhưng vẫn thấy rất tiếc khi sự việc thật sự xảy ra”.  

Advertisement

 

Hoàng Văn Xương: “Cậu yên tâm, tôi sẽ giữ nguyên xác cho cậu”.  

 

Thuật Đoạt Linh rất ác độc, một khi thi triển thì người bị thi triển thuật này không chết cũng tàn tật, tuy còn sống nhưng không thể tu luyện được nữa.  

 

Ngô Bình giơ tay phải ra, lòng bàn tay anh loé lên linh lực tia chớp.  

Advertisement

 

Thấy thế, Hoàng Văn Xương sững người rồi lắp bắp: “Cậu không sao ư?”  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên, Hoàng Văn Xương, ông ngạc nhiên lắm hả?”  

 

Hoàng Văn Xương tái mặt, sau đó vội vàng lùi lại rồi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hoàng Nguyên Tinh.  

 

Lòng Hoàng Nguyên Tinh trùng xuống, hắn chợt tát vào mặt Hoàng Văn Xương rồi mắng: “Con đã bảo với bố đừng dùng cách này hại người rồi mà bố không nghe, giờ phải làm sao đây?”  

 

Hoàng Văn Xương bị tát đến bật máu, ông ta sững sờ rồi quỳ xuống trước mặt Ngô Bình: “Cậu bạn, xin cậu nể tình tôi đã chăm sóc cậu những ngày qua mà tha cho bố con tôi một con đường sống”.  

 

Ngô Bình: “Tuyệt đối không được nhân từ với kẻ muốn hại mình, không thì là tàn nhẫn với chính mình, bố con ông đi thanh thản nhé!”  

 

Anh vừa nói dứt câu thì có một thanh đoản kiếm bay ra, đầu của bố con nhà họ Hoàng đã rơi xuống đất.  

 

Sau khi giết họ xong, anh lại đi vào mật thất của nhà họ để mang hết những gì quý giá đi, sau đó cưỡi Truy Điện đến thành Ngũ Đế.  

 

Chuyến này, Ngô Bình muốn tìm được linh thuật mạnh hơn ở thành Ngũ Đế Đế tu luyện.  

 

Truy Điện lao như tên bắn trên đường, hình như nó đang rất vui.  

 

Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Truy Điện, có con ngựa mẹ nào đang chờ ngươi ở thành Ngũ Đế hay sao mà ngươi hưng phấn thế hả?”  

 

Truy Điện: “Không phải một, mà là ba”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Ba ư?”  

 

Sau đó, anh chợt nghĩ ra gì đó rồi hỏi: “Đừng nói là ngươi cũng có nhà ở thành Ngũ Đế nhé?”  

 

Truy Điện: “Một thành phố phồn hoa như thế thì mua nhà ở đó chắc chắn có giá trị cao”.  

 

Ngô Bình như có điều suy nghĩ, hình như Truy Điện không đơn giản như vẻ bề ngoài.  

 

Truy Điện: “Cậu bám chắc vào, chúng ta ít cũng phải đi mất ba ngày đấy. Đoạn đường này có nhiều cướp lắm, cẩn thận vẫn hơn”.  

 

Ngô Bình: “Có nhiều cướp ư?”  
 
Chương 5233


 Họ nhanh chóng đi tới tiêu cục Uy Hổ, nhưng cổng đã đóng chặt, cờ ở trên cổng cũng biến mất.  

 

Ngô Bình mở cổng ra thì thấy bên trong mọc đầy cỏ dại, rõ ràng đã rất lâu không có ai đến đây.  

 

Lúc này, có một tiêu sư đi từ trong ra, trông thấy nhóm Ngô Bình, người đó mừng rỡ nói: “Tiêu đầu Ngô, cuối cùng mọi người cũng về rồi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Có chuyện gì vậy? Mọi người đâu hết rồi? Tổng tiêu đầu đâu?”  

 

Tiêu sư đó thở dài nói: “Mọi người đi xong thì tiêu cục lại liên tục làm mất hai chuyến hàng và nợ một khoản lớn. Hơn nữa, do liên tục làm mất hàng nên không còn khách nào thuê bên mình nữa cả, vì thế tổng tiêu đầu đã đóng cửa rồi cho các tiêu sư nghỉ”.  

 

Ngô Bình: “Tổng tiêu đầu đang ở đâu?”  

 

Tiêu sư: “Ở nhà”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Báo cho tổng tiêu đầu là tôi về rồi”.  

 

Tiêu sư kia vội nói: “Vâng, tôi đi ngay”.  

 

Mã Bảo Thắng hừ lạnh nói: “Tiêu đầu, rõ ràng có người cố tình chơi tiêu cục mình”.  

 

Ngô Bình: “Nếu tôi đã về thì sẽ làm cho ra lẽ”.  

 

Các tiêu sư quay về tiêu cục, Ngô Bình lệnh cho họ dọn dẹp vệ sinh, đồng thời bảo người treo lại cờ lên cổng.  

 

Không lâu sau, Hàn Tuyết Kỳ đã tới, trông cô ấy rất tiều tuỵ. Tuy nhiều ngày qua gặp rất nhiều khó khăn, nhưng cô ấy không hề nói cho Ngô Bình biết vì sợ ảnh hưởng đến anh.  

 

“Tiêu đầu Ngô”, vành mắt Hàn Tuyết Kỳ đỏ lên.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tổng tiêu cục, chúng tôi về rồi, đã hoàn thành xong nhiệm vụ”.  

 

Nói rồi, anh đưa tiền công cho cô ấy.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Về sau, chúng ta lại mất thêm hai chuyến hàng nữa, giờ đang nợ nần chồng chất”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Có hơn triệu thôi mà, tôi có đây”.  

 

Nói rồi, anh lấy tiếp tiền ra đưa cho Hàn Tuyết Kỳ.  

 

Cô ấy ngẩn ra hỏi: “Anh lấy tiền đâu ra thế?”  

 

Ngô Bình: “Trên đường đi tôi đã giết được khá nhiều giặc cướp nên lấy tiền của họ, đây chỉ là một phần nhỏ thôi”.

Hàn Tuyết Kỳ cười trừ nói: “Lẽ ra tôi cần chia số tiền công này cho mọi người, nhưng nay còn lấy thêm tiền của anh”.  

 

Ngô Bình: “Có gì đâu, lần đi chuyển hàng này, tôi đã có thu hoạch lớn”.  

 

Anh hỏi tiếp: “À, đã điều tra ra ai động vào hàng của mình chưa?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Gần đây thành Hắc Long mới có thêm một tiêu cục mới tên là Vạn Lý, tổng tiêu cục của họ là Hoàng Liệt - cao thủ số một ở thành này. Thực lực của Hàn Tuyết Kỳ này rất mạnh, dưới trướng lại có nhiều cao thủ, ông ta thấy ghen ghét với công việc làm ăn của tiêu cục mình nên sau hai năm chuẩn bị, cuối cùng đã thành lập tiêu cục Vạn Lý”.  

 
 
Chương 4543


 “Đơn giản thôi, vì đường tôi đi không có hoặc có ít người đi. Ít người qua lại đây lắm nên giặc cướp cũng ít. Hơn nữa, người đi đường nhỏ này thường không có tiền”.  

 

Sau đó, nó bổ sung thêm một câu: “Dù có cướp cũng không sao, tôi nằm ra đất giả chết, còn cậu chạy đi là xong, chúng ta hẹn gặp ở thành Ngũ Đế”.  

 

Truy Điện chạy thêm mấy trăm dặm nữa thì tiến vào một con đường nhỏ hẻo lánh. Lúc này trời đã tối, Ngô Bình kiến nghị nên tìm chỗ nào nghỉ lại, trùng hợp thế nào cách đó không xa lại có một con phố.  

 

Con phố này thuộc loại hình tự phát, do người dân sống quanh đây tự tạo nên.  

Advertisement

 

Con phố này dài chừng ba dặm, có đủ kiểu nhà cửa ở đây.  

 

Ngay khi đến đây, Ngô Bình đã bị thu hút bởi một quán rượu, mùi rượu ở đây rất đặc biệt, anh dừng ngựa rồi nói: “Truy Điện, chúng ta vào ăn chút gì rồi tìm nơi ở”.  

 

Truy Điện: “Đi tìm chỗ ở đã rồi ăn sau”.  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.  

 

Đối diện quán rượu có một nhà trọ, anh đã đánh ngựa đến đó.  

 

Vừa vào đến cửa, anh đã thấy có ba kẻ trông hung ác đi ra, họ thấy Ngô Bình cưỡi ngựa, trên lưng ngựa lại có nhiều túi lớn túi bé thì lập tức nổi lòng tham.  

 

Một tên tóc vàng lạnh giọng nói: “Tên trộm to gan, dám cướp ngựa ta, chán sống rồi hả?”  

 

Ngô Bình ngẩn ra, cướp ngựa ư? Nhưng anh chợt hiểu ra ngay, tên này đang cố vu vạ cho mình, mục đích là chiếm ngựa cùng đồ đạc của anh.  

 

Anh đứng dạy rồi ngoái lại lườm tên đó, hỏi: “Anh có chắc đây là ngựa của mình không?”  

 

Tên đó hừ mạnh nói: “Chắc”.  

 

Ngô Bình: “Nếu là ngựa của anh thì chắc anh phải biết nó đang trở cái gì trên lưng đúng không?”  

 

Tên đó cười khẩy: “Là gì thì ta không phải nói với ngươi, đồ trộm cướp, mau khoanh tay chịu trói”, nói rồi, hắn đã tiến lên tấn công Ngô Bình.

Tên đó giơ tay định bắt Ngô Bình nhưng hắn vừa thò tay ra thì đã bị Ngô Bình túm được, sau đó anh lật tay đánh ngã hắn xuống đất.  

 

Đầu gối của anh đè vào lưng của hắn, làm hắn đau đến mức kêu oai oái rồi xin tha.  

 

Ngô Bình: “Định doạ tôi à, anh cũng to gan đấy!”  

 

Nói rồi, anh tăng lực lên, rắc một tiếng, hai cánh tay của tên tóc vàng đã bị bẻ gãy, hắn đau đến mức ngất xỉu.  

 

Những tên còn lại thấy thế thì kinh hãi, một tên nói: “Ngươi có biết mình vừa đánh ai không? Chờ chết đi!”, nói rồi, cả bọn đều chạy biến mất.  

 

Truy Điện bình tĩnh nói: “Ở cái nơi tồi tàn này thì bói đâu ra cao thủ, chúng ta cứ lấy phòng đi đã rồi xử lý bọn này sau”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Truy Điện, ngươi có vẻ ghét bọn họ quá nhỉ”.  

 

Truy Điện thở dài: “Chủ nhân trước của tôi đã bị họ đánh chết ở đây, mà cũng tại tôi cơ, tôi đã cho chủ nhân ít tiền nên bọn đó mới nổi dã tâm”.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom