Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5114


 Cao Thắng: “Khó lắm, sau khi đăng ký thân phận mới, hầu hết họ cũng chỉ được làm tạp dịch hoặc người làm thôi, chỉ có những nhân tài ưu tú thì mới có cơ hội phát triển, nhưng tỉ lệ rất thấp”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra con đường này khó đi rồi”.  

 

Cao Thắng không bảo Ngô Bình xếp hàng mà chạy lên nói với ai đó một tiếng, sau đó dẫn Ngô Bình lên trên cùng luôn để đăng ký.  

 

Lúc đăng ký thì phải ghi lại ảnh cùng dấu văn tay và tên họ, Ngô Bình đã ghi tên mình là Ngô Bình.  

 

Đăng ký xong, anh lấy thẻ thân phận ra. Thẻ này sẽ tự động thay đổi cấp bậc khi anh có sự tiến bộ.  

 

Advertisement

Rời khỏi nơi đăng ký, Ngô Bình hỏi: “Khi nào mình đến tiêu cục?”  

 

Cao Thắng: “Bình tĩnh, giờ đi kiếm cái gì ăn đã, tôi mời”.  

 

Ngô Bình mới đến đây nên gật đầu luôn. Cao Thắng đã đến một quán rượu tầm trung, sau đó gọi mười món ăn cùng hai vò rượu rồi ngồi nhâm nhi với Ngô Bình.  

 

Ngô Bình ngửi thấy hương rượu thơm thì đổ đầy một bát rồi uống cạn.  

 

Đồ ăn vơi đi trông thấy, một mình Ngô Bình đã đánh chén gần hết từ rượu cho đến thức ăn.  

 

Cao Thắng đã ngà say, nhưng vẫn tươi cười nói: “Ngô Bình, giờ tôi không còn nghi ngờ gì cậu nữa, cậu biết tại sao không? Người đến từ hạ giới dù có giỏi đến mấy thì cũng không thể ăn nhiều như cậu, vì dạ dày của họ không thể chịu được thức ăn ở đây. Rượu thì càng không uống được. Tôi từng gặp một thiên tài, ăn thì không sao, nhưng chỉ uống một chút rượu thôi là chết lăn quay luôn. Vì chuyện này mà tôi đã bị cấp trên phạt đấy”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao không thể uống rượu?”  

 

Cao Thắng: “Người ở đây uống còn say nữa là người ở hạ giới, rượu này chẳng khác gì thuốc độc với họ, vì thế ai uống vào cũng chết ngay”.  

 

“Thế anh không sợ tôi chết à?”  

 

Cao Thắng lắc đầu: “Cậu thì khác, cậu ngửi thấy mùi rượu một cái thì đã ngất ngây, chứng tỏ cơ thể của cậu không thấy nó là chất độc. Chứ không giống tên kia, vừa ngửi thấy một cái đã nhăn nhó, thế mà vẫn cắm đầu uống”.  

 

Ngô Bình uống thêm một bát rượu rồi nói: “Thêm hai vò nữa”.  

 

Ăn no uống say xong, Cao Thắng vừa xỉa răng vừa hỏi: “Ngô Bình, lát chúng ta sẽ đến tiêu cục Tứ Phương. Ở đó chỉ chú trọng thực lực thôi, miễn cậu có thể đánh bại người ở đó thì sẽ trở thành tiêu sư”.  

 

Anh ta nói tiếp: “Tiêu sư ở tiêu cục Tứ Phương chia làm ba loại, cấp thấp nhất là tiêu sư chạy vặt, thường sẽ phụ trách việc đánh xe, chỉ cần ở tầng thứ sáu cảnh giới Luyện Khí trở nên là được. Tiếp đó là tiêu sư hộ vệ, yêu cầu dành cho cấp này sẽ cao hơn, phải từ tầng thứ tám Luyện Khí trở nên mới được. hơn nữa còn phải biết đánh đấm. Trên nữa là đại tiêu sư, họ là nòng cốt của tiêu cục, số lượng không quá nhiều. Ví dụ như tiêu cục Tứ Phương ở đây, họ chỉ có 12 đại tiêu sư thôi. Tiếp đó là đến tiêu đầu, người này sẽ phụ trách đi vận chuyển hàng hoá nên có yêu cầu cao nhất”.  

 

Sau khi Cao Thắng nói rõ cho Ngô Bình biết về tiêu cục này thì bọn họ cũng vừa hay đến nơi.  

 

Tiêu cục Tứ Phương nằm ở phía Nam thành, nơi này có diện tích rất lớn, hiện đang có khá nhiều xe hàng đứng bên ngoài cổng.  

 
 
Chương 4424


Ngô Bình cười đáp: "Chỉ là một cây bút cũ, có gì đáng xem đâu chứ".  

 

Cậu chủ Yên: "Tôi yêu thích hội hoạ, cũng có nghiên cứu về bút vẽ tranh".   

 

Ngô Bình lấy bút ra, cậu chủ Yên hai tay nhận bút, cảm thán: "Quả là một cây bút tốt, chắc chắn cây bút này là của Họa Thánh, đúng không?"  

 

Ngô Bình: "Cũng gần như là vậy".   

 

Advertisement

Cậu chủ Yên đi vài bước rồi hỏi: "Anh Lý, có thể nhượng lại cây bút này cho tôi không? Giá cả chúng ta thương lượng".   

 

Ngô Bình thản nhiên nói: "Tuy cây bút này không đáng tiền nhưng tôi dùng quen tay rồi".   

 

Cậu chủ Yên khẽ thở dài: "Nhưng tôi cần cây bút này, nếu anh Lý không nể mặt thì tôi chỉ đành đắc tội thôi".  

 

Advertisement

Ngô Bình vô cảm nói: "Anh muốn thế nào?"  

 

Cậu chủ Yên vỗ tay, phía sau phòng khách bỗng có hai cao thủ đi ra, khí tức của hai người này rất khủng bố, đều là Thần Tiên.  

 

Phàm là Thần Tiên thì thực lực đều không yếu, hai người này còn là kẻ mạnh trong Thần Tiên, một người là Thần Tiên tầng ba, một người là Thần Tiêng tầng bốn!  

 

Ngô Bình: "Anh muốn ăn cướp à?"  

 

Cậu chủ Yên cười nói: "Nếu anh chịu bán thì tôi đâu cần phải cướp?"  

 

Ngô Bình thở dài: "Anh cảm thấy bên cạnh có Thần Tiên thì có thể muốn gì được nấy sao?"  

 

Cậu chủ Yên hỏi ngược lại: "Không phải vậy sao?"  

 

Ngô Bình nhìn Ngô Mi: "Em thấy chưa, sau này nhìn người đừng nhìn vẻ bề ngoài. Có những kẻ bên ngoài đạo mạo, bên trong thối nát".   

 

Sắc mặt cậu chủ Yên trầm xuống: "Thế nào, anh suy nghĩ kỹ chưa?"  

 

Ngô Mi thở dài: "Là em sai rồi".  

 

Ngô Bình đứng dậy, phóng thích khí tức Tiên Hoàng ra. Cùng là Thần Tiên, hệ thống năng lượng giống nhau nên hai người này đã bị sức mạnh của Ngô Bình trấn áp trong nháy mắt.  

 

Bọn họ tái mặt, đồng loạt quỳ xuống đất, run giọng nói: "Bái kiến Tiên Hoàng!"  

 

Cậu chủ Yên sững sốt: "Cái gì, anh ta là Tiên Hoàng sao?"  

 

Ngô Bình bước tới trước mặt cậu chủ Yên, bình thản nói: "Anh còn cần cây bút này của tôi không?"  

 

Cậu chủ Yên mặt mày tái nhợt, anh ta cúi đầu nói: "Là tôi đã nhìn sai rồi!"  

 

Ngô Bình hỏi: "Anh không phải là người ở đây, đúng không?"  

 

Cậu chủ Yên: "Đúng vậy, tôi tới từ đại lục Thiên Vu ở thiên ngoại".   

 

Ngô Bình không hiểu rõ lắm về tình hình bên ngoài, anh hỏi: "Đại lục Thiên Vu nằm ở đâu, so với đại lục Hồng Hoang thì thế nào?"  

 

Cậu chủ Yên: "Diện tích hai đại lục này xấp xỉ nhau, nhưng ở đại lục Thiên Vu chỉ có một thế lực, Thái Vu Giáo".   

 

Ngô Bình: "Ồ, chỉ có một Thái Vu Giáo thôi sao?"  
 
Chương 5115


 Cao Thắng cười nói: “Họ đang lọc những người đến đăng ký trước để tránh lãng phí thời gian ấy mà. Trong tiêu cục này có một cao thủ, chỉ cần trụ vững được mười hơi thở khi giao đấu với người đó thì sẽ được ứng tuyển chính thức”.  

 

Hai người đi hoà vào đám đông thì thấy có một vòng tròn với đường kính mười bước. Có một tiêu sư trẻ tuổi đang đứng đối diện với một người thiếu niên trong vòng tròn, người thiếu niên vô cùng cẩn thận, đi hai vòng quanh tiêu sư xong mới dám tấn công.  

 

Song không may là cậu ta vừa ra tay thì đã bị tiêu sư trẻ tuổi kia đánh bay khỏi vòng tròn, răng rụng mất mấy cái.

Trông thấy cảnh tượng này, Ngô Bình chỉ biết lắc đầu, cậu thiếu niên kia không hiểu gì về quyền pháp cả nên để lộ cả trăm chỗ sơ hở, vì thế thua là điều đương nhiên.  

 

Cậu thiếu niên bị đánh bay, những người khác thoáng do dự vì lo cũng gặp tình cảnh tương tự hoặc là thảm hơn.  

 

Để giảm khối lượng công việc, các tiêu sư ở đây thường đánh những người dự tuyển bị thương, nhằm doạ những người khác.  

 

Thấy không có ai bước lên nữa, Ngô Bình tiến lên rồi nói: “Tôi muốn thử”.  

Advertisement

 

Tiêu sư trẻ tuổi quan sát Ngô Bình rồi nói: “Nếu có nhỡ làm cậu bị thương thì chúng tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu”.  

 

Ngô Bình: “Nếu tôi bị thương thì là do tôi kém cỏi, tôi không trách ai hết”.  

 

Tiêu sư kia gật đầu: “Ra tay đi”.  

 

Ngô Bình bước vào vòng tròn, sau đó lập tức tung một quyền về phía tiêu sư kia.  

 

Tiêu sư giơ tay lên đỡ, sau đó tung một quyền lại phản công. Anh ta ra tay rất nhanh, nhưng vừa tiếp chiêu của Ngô Bình đã thấy có gì đó sai sai. Vì Ngô Bình quá mạnh, cánh ta của anh ta đã đau nhói nên buộc phải lùi bước. Anh ta vừa lùi lại thì Ngô Bình đã nhân đó rồi tung một chưởng vào ngực anh ta.  

 

Hự!  

 

Tiêu sư kêu lên một tiếng rồi bị đánh bay ra khỏi vòng tròn.  

 

Ngô Bình còn chưa dùng hết sức, không thì chắc tiêu sư kia đã bị thương nặng rồi.  

 

Anh ta kinh ngạc đứng dậy thì thấy mình chưa bị thương nên chắp tay nói với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu đã nương tay”.  

 

Ngô Bình: “Tôi vào tiếp được chưa?”  

 

Tiêu sư gật đầu, sau đó gọi với vào trong: “Có một người qua vòng rồi, dẫn cậu ấy vào trong đi”.  

 

Một tiêu sư cao lớn đi ra rồi cười nói với tiêu sư kia: “Không ngờ anh cũng bị người mới đánh bay ra khỏi vòng tròn đấy, ha ha”.  

 

Tiêu sư kia cười mỉa: “Đừng cười tôi, nếu đổi là anh thì khéo còn thua nhanh hơn ấy”.  

 

Tiêu sư cao lớn bĩu môi: “Chưa chắc đâu”.  

 

Người này dẫn Ngô Bình vào trong đại viện của tiêu cục, sau đó đến một biệt viện ở giữa. Nơi này có một đàn thi đấu, có khá nhiều tiêu sư đang luyện quyền và binh khí ở đó.  

 

Ngô Bình vừa bước vào đã thu hút nhiều ánh nhìn.  

 
 
Chương 4425


 Cậu chủ Yên: "Cha ông phát hiện Vu đạo không được người đời ủng hộ, thế nên giai đoạn đầu nhiều người sẽ tu luyện đạo Thần Tiên, đợi đến khi thực lực mạnh mẽ mới lĩnh ngộ công pháp Vu đạo".   

 

Ngô Bình: "Nói vậy là Vu tu ở đại lục Thiên Vu không nhiều, mà Thần Tiên lại nhiều hơn?"  

 

Cậu chủ Yên: "Nhiều nhất vẫn là tu sĩ tiên đạo, đâu phải ai cũng tu luyện được Thần Tiên đâu chứ. Đúng là tu sĩ Vu tu rất ít, họ đều là tinh anh và thiên kiêu của Thái Vu Giáo. Như tôi, chỉ có thể tu luyện đạo Thần Tiên, tạm thời không thể tu luyện Vu đạo được".   

 

Advertisement

Ngô Bình lại hỏi: "Vậy một tu sĩ Thái Vu Giáo như anh lần này tới Tiên Giới nhằm mục đích gì?"

Cậu chủ Yên nói: “Giáo chủ bảo tôi đến đây nghe ngóng thông tin về đại lục Hồng Hoang”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Anh cảm thấy đại lục Hồng Hoang như thế nào?”  

 

Advertisement

Cậu chủ Yên đáp: “Thế lực của đại lục Hồng Hoang quá phân tán, không thể thống nhất. Nếu không thể thống nhất trong thời gian ngắn, sau này chắc chắn sẽ bị Thần tộc hoặc các thế lực khác thôn tính”.  

 

Ngô Bình ướm hỏi: “Nói vậy là Thái Vu Giáo có ý đồ thôn tính đại lục Hồng Hoang?”  

 

Cậu chủ Yên đáp: “Tôi chỉ làm việc theo lệnh, phía trên có ý định ra sao thì tôi không nắm rõ”.  

 

Ngô Bình lạnh lùng hừ giọng: “Tôi đã biết mục đích anh đến đây rồi. Vừa nãy anh định giết người giành bảo vật, tôi mà ra tay thì các anh chết chắc. Bây giờ, anh có thể trả một số tiền để mua mạng sống của anh”.  

 

Hiện giờ Ngô Bình đang rất thiếu tiền, ngày nào hang ổ cũng hao tốn tài nguyên, đâu đâu cũng là tiền cả. Vậy nên chỉ cần có cơ hội kiếm được tiền, anh tuyệt đối không khách sáo.  

 

Sắc mặt của cậu chủ Yên rất tệ: “Vậy Tiên Hoàng cảm thấy mạng của tôi đáng bao nhiêu tiền?”  

 

Ngô Bình đáp: “Được cử đến đây dò la tin tức, địa vị của anh có lẽ không thấp. Thế này đi, anh bỏ ra một nghìn tỷ tiền Đạo, tôi sẽ tha chết cho các anh”.  

 

Cậu chủ Yên tái mặt: “Một nghìn tỷ? Tiên Hoàng đang đùa đấy ư?”  

 

Ngô Bình lãnh đạm nói: “Cho anh thời gian của mười nhịp thở để suy nghĩ. Nếu đồng ý thì bảo ở nhà gom tiền, không đồng ý thì tôi sẽ giết các người ngay bây giờ!”  

 

Ba người đều sợ hãi. Họ biết Ngô Bình chắc chắn nói được làm được. Cậu chủ Yên vội vã liên lạc với người nhà. Ở đại lục Thiên Vu, nhà họ Yên rất có thế lực, nhưng bảo họ bỏ ra một nghìn tỷ tiền Đạo thì cũng xót ruột vô cùng. Không phải là nhà họ Yên không có tiền, mà là dùng một nghìn tỷ để cứu một đứa con cháu trong nhà có vẻ không thoả đáng.  

 

May mà người thân của cậu chủ Yên dốc sức giao thiệp, cuối cùng nhà họ Yên đã đồng ý chi ra khoản tiền này. Có điều họ cần thời gian để gom đủ tiền.  

 

Ngô Bình biết đám người này rất có thể sẽ không bỏ cuộc, bèn bảo: “Cho các anh một canh giờ. Sau một canh giờ mà vẫn không nhận được tiền thì bảo họ đến nhận xác đi”.  

 

Cậu chủ Yên không dám chậm trễ, vội vàng liên hệ với người thân. Một lúc sau, cậu chủ Yên nói: “Người nhà tôi đang cố gắng đến đây, mong Tiên Hoàng nương tay!”  

 

Chưa đầy nửa giờ, một bóng người đã xuất hiện trong phòng khách. Đó là một ông lão râu ria xồm xoàm, không có tóc, mặc bộ đồ vải lanh màu xanh.  
 
Chương 5116


 Tất cả mọi người đều sáng mắt lên, trong tiêu cục không có nhiều tu sĩ ở cảnh giới này, chỉ có bốn đại tiêu sư ở cấp này thôi.  

 

Tiêu sư cao lớn thấy mình không có khả năng hạ được Ngô Bình nên nói: “Chờ tôi đi gọi tiêu đầu Mã”.  

 

Một lát sau, có một tiêu sư khoảng bốn, năm mươi tuổi mặc đồ khác hẳn với các tiêu sư khác, trên tay áo của ông ấy thêu hai ngôi sao, chứng tỏ ông ây là tiêu sư hai sao.  

 

Đương nhiên đây là danh hiệu mà tổng tiêu cục trao tặng cho tiêu sư này, các tiêu sư cũng có thể trở thành tiêu đầu, nhưng cần trở thành tiêu sư các cấp sao trước.  

 

Tiêu đầu ma quan sát Ngô Bình một lát rồi cười nói: “Cậu bạn, cậu ở tầng thứ mười Luyện Khí rồi thì muốn xin làm đại tiêu sư hay tiêu sư hộ vệ?”.  

 

Tu vi cao không có nghĩa là thực lực mạnh, tu sĩ Luyện Khí tầng thứ chín hay mười đến đây cũng dám làm tiêu sư hộ vệ thôi, chứ không được làm đại tiêu sư.  

Advertisement

 

Ngô Bình nói: “Đại tiêu sư”.  

 

Tiêu đầu Mã cười nói: “Đại tiêu sư là cốt cán của tiêu cục chúng tôi, cậu có chắc là muốn xin vào vị trí ấy không?”  

 

Ngô Bình: “Có”.  

 

Tiêu đầu Mã gật đầu nói: “Tiêu sư Lư, ông đến thử thân pháp của cậu bạn này đi”.  

 

Một tiêu sư trung tuổi bước ra, lưng ông ấy dắt một thanh đao với khí thế phi phàm, đây là một cao thủ cảnh giới Luyện Khí tầng thứ chín. Ông ấy là một đại tiêu sư, họ Lư tên là Lư Vân Dực.  

 

Lư Vân Dực bước tơi chắp tay với Ngô Bình rồi nói: “Mời!”  

 

Tiêu đầu Mã: “Cậu bạn, cậu có thể chọn một món binh khí. Chỉ cần cậu có thể đỡ được hơn một trăm chiêu của đại tiêu sư Lư thì tôi sẽ cho cậu cơ hội làm đại tiêu sư”.  

 

Ngô Bình gật đầu nói: “Tôi hay đánh tay bo thôi, không quen dùng vũ khí”.  

 

Lư Vân Dực chỉ coi như Ngô Bình đang ra vẻ nên không nói gì mà rút thanhd dao ra, sau đó nhảy lên cao rồi chém một đao xuống.  

 

Ngô Bình lách người rồi chui ra phía sau của ông ấy như một con cá, sau đó đá vào chân của ông ấy.  

 

Lư Vân Dực có kinh nghiệm rất phong phú nên đã nhảy lên cao, nhưng động tác này của ông ấy đã nằm trong dự liệu của Ngô Bình, anh điểm tay một cái trúng thắt lưng của Lư Vân Dực.  

 

Anh đã sử dụng bí lực trong chiêu này, dù ở vũ trụ chính hay vũ trụ Đạo cảnh thì hiệu quả của bí lực cũng không thay đổi.  

 

Lư Vân Dực kêu hự một tiếng rồi mất hết sức lực, sau đó ngã từ trên cao xuống. Nếu không được Ngô Bình đỡ thì chắc ông ấy đã ngã gãy hết răng rồi.  

 

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, họ không ngờ người mới này có thể hạ đại tiêu sư Lư Vân Dực bằng một chiêu.  

 

Lư Vân Dực vô cùng kinh ngạc, ông ấy hỏi Ngô Bình: “Cậu thi triển bí lực gì thế?”  

 

Ngô Bình: “Bí lực cao cấp”.  

 
 
Chương 4426


 Ông ta nói: “Đây là Thiên Vu huyết đao, một trong mười hung khí lớn nhất của Vu tộc. Nếu Tiên Hoàng cần, có thể dùng nó để bù một số tiền”.  

 

Ngô Bình cầm lấy Thiên Vu huyết đao, cảm thấy sức mạnh của nó cực kỳ mạnh mẽ. Khi tay anh cầm đao, Núi thần nói: “Đây là vũ khí cấp kỷ nguyên, uy lực rất mạnh. Có điều vật được phong ấn bên trong quá hung ác, e rằng cậu không thể trấn áp”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ngay cả tôi cũng không thể trấn áp ư?”  

 

Núi thần đáp: “Sức mạnh phong ấn bên trong rất mạnh”.  

Advertisement

 

Suy nghĩ hồi lâu, Ngô Bình nói: “Món đồ này có thể bù vào năm mươi triệu tiền Đạo”.  

 

Yên Tuyệt Ưng đáp: “Được. Đây là năm mươi triệu tiền Đạo, vui lòng nhận cho”.  

 

Advertisement

Ông ta lấy ra một chiếc túi. Ngô Bình quét mắt nhìn rồi cầm lấy.  

 

Sau đó Yên Tuyệt Ưng dẫn cậu chủ Yên và hai Thần Tiên rời đi. Tuy Yên Tuyệt Ưng có năng lực rất mạnh nhưng cũng không dám ra tay ở đây, dù sao nơi này cũng là Tiên Giới chứ không phải đại lục Thiên Vu của họ. Huống chi Ngô Bình còn sở hữu năng lực cao thâm, ông ta không nắm được phần thắng.  

 

Rời khỏi phủ rồi bay thêm một quãng nữa, cậu chủ Yên đột nhiên quỳ xuống đất, khóc nấc lên: “Cháu xin lỗi ông nội!”  

 

Yên Tuyệt Ưng lãnh đạm nói: “Hoan Nhi, cháu xem thường cao thủ của đại lục Hồng Hoang quá rồi”.  

 

Cậu chủ Yên đáp: “Ông nội, Thiên Vu huyết đao là vô giá, sao ông lại tặng cho anh ta kia chứ?”  

 

Yên Tuyệt Ưng cười khẩy: “Thanh đao ấy giỏi nhất là nuốt chửng chủ, xưa nay đã nuốt chửng vô số cao thủ. Người này tuy là Tiên Hoàng, nhưng chắc chắn không đủ sức chống chọi huyết đao. Ông đã hạ cấm chế vào đao, đến khi cậu ta chết, đao sẽ tự động trở về!”  

 

Đôi mắt cậu chủ Yên sáng lên: “Vẫn là ông nội đa mưu túc trí!”  

 

Yên Tuyệt Ưng nói: “Chuyện này chưa xong đâu, cháu theo ông trở về để chịu hình phạt của gia tộc trước đi”.  

 

Phía bên kia, Ngô Bình đưa Ngô Bình trở về Đan Vương lâu. Anh bảo: “Tiểu Mi, anh muốn bàn bạc với em một chuyện”.  

 

Ngô Mi cười hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”  

 

Ngô Bình nói: “Anh có một bảo vật có thể giúp em trở thành cao thủ. Nhưng em phải ở trong đó một thời gian, quá trình cũng rất đau đớn”.  

 

Ngô Mi chớp mắt: “Có mỗi em thôi ạ?”  

 

Ngô Bình đáp: “Có thể gọi cả Hồng Lăng”.  

 

Ngô Mi ngẫm nghĩ: “Đau thì đau thôi ạ. Bây giờ thực lực của em quá yếu. Thân là em gái của đại cao thủ như anh, em cũng phải biết phấn đấu tiến bộ”.  

 

Ngô Bình bật cười: “Được, giờ anh sẽ đi tìm Hồng Lăng”.  

 

Hồng Lăng cũng đang ở đây. Nghe Ngô Bình nói xong, cô ấy vui vẻ đồng ý ngay.  

 

Sau đó Ngô Bình mở hang ổ, đưa Hồng Lăng và Ngô Mi vào hai mạng lưới ở giữa. Anh phải nhờ vào hang ổ này để nâng cao tư chất và năng lực của Ngô Mi và Hồng Lăng.  

 

Cửa của mạng lưới vừa đóng lại, Ngô Mi đã được bao bọc trong nước thuốc, vô số sợi tơ xuyên qua cơ thể, bắt đầu tiến hành cải thiện cho cô ấy.  
 
Chương 5117


 Một tiêu sư không nhịn được nói: “Tiêu đầu Mã, theo luật thì phải tham gia thêm hai vòng khảo hạch nữa cơ mà?”  

 

Tiêu đầu Mã lườm người đó: “Khảo hạch cái gì, một tiêu sư giỏi võ như vậy hiếm có khó tìm lắm biết không hả? Tôi quyết định rồi, nhận cậu ấy luôn đi. Từ giờ trở đi, cậu bạn này sẽ là đại tiêu sư thứ 13 của tiêu cục chúng ta”.  

 

Mọi người đều lên tiếng chúc mừng, sau này họ sẽ là anh em cùng làm việc và chung hoạn nạn nên có thái độ rất thành khẩn với nhau.  

 

Ngô Bình: “Các vị, tôi là Ngô Bình, sau này mong được mọi người bảo ban nhiều hơn”.  

 

Tiêu đầu Mã: “Ngô Bình, đại tiêu sư cần tuân thủ nhiều quy tắc lắm, tôi sẽ bảo tiêu sư Lư nói với cậu, tiên thể dẫn cậu đến xem chỗ ở luôn. Có chỗ nào không hài lòng thì cậu cứ nói với ông ấy nhé”.  

 

Ngô Bình: “Vâng”.  

Advertisement

 

Lư Vân Dực là một người rất phong khoáng, ban nãy Ngô Bình đã nương tay với ông ấy nên ông ấy rất biết ơn: “Cậu Ngô, sau này cứ gọi tôi là ông Lư nhé”.  

 

Ngô Bình: “Gọi là anh Lư luôn được không?”  

 

Lư Vân Dực: “Tuỳ cậu”.  

 

Sau đó, hai người đi đến trước một căn phòng không lớn lắm, nhưng đồ đạc thì không thiếu gì, mỗi tội không có nhà vệ sinh khép kín nên hơi bất tiện.  

 

Lư Vân Dực: “10 ngày thì đến tám ngày chúng ta ở bên ngoài nên nơi ở hơi đơn sơ một tẹo”.  

 

Ngô Bình không bận tâm nói: “Không sao, thế này là tốt rồi”.  

 

Sau đó, anh hỏi: “Lư đại ca, lương của đại tiêu sư thế nào?”  

 

Lư Vân Dực: “Thu nhập của chúng ra chia thành hai phần, một là lương căn bản. Lương này liện quan đến thời gian mình gia nhập tiêu cục, thấp nhất mỗi tháng được 12 lạng vàng. Như anh đây thì đã đến đây bảy năm rồi nên mỗi tháng được 13 lạng vàng. Phần thứ hai là trích phần trăm, chúng ta vận chuyển được càng nhiều hàng thì càng được trích nhiều phần trăm. Như tháng trước tôi chuyển được 100 chuyến hàng nên đã được chia một triệu lạng vàng, còn cậu ít cũng phải được 5000 lạng”.  

 

Ngô Bình: “Thế cũng không ít”.  

 

Lư Vân Dực: “Ừ, nhưng tiền kiếm dễ thì tiêu cũng nhanh, hơn nữa còn nguy hiểm. Trong bảy năm qua, đã có bốn đại tiêu sư bỏ mạng rồi, tiêu sư hộ vệ thì cũng thay quá nửa”.  

 

Ngô Bình: “Chắc người cướp hàng cũng có thực lực không yếu, nguy hiểm là điều khó tránh”.  

 

Lư Vân Dực cười phá lên: “Anh định làm vài năm nữa rồi đổi nghề”.  

 

Ngô Bình: “Anh không định đột phá lên tiếp à?”  

 

Ngô Bình nghĩ Lư Vân Dực nên đột phá lên tiếng Bí cảnh.  

 

Lư Vân Dực thở dài: “Anh hết cơ hội rồi, nền móng của tôi không vững, hơn nữa cũng không có công pháp Bí cảnh để tu luyện”.  

 

Ngô Bình: “Không có công pháp Bí cảnh ư?”  
 
Chương 4427


Ngô Bình đáp: “Nếu đã đến rồi thì không được bỏ dở giữa chừng. Kiên trì thêm một thời gian nữa, giai đoạn đầu khá khó chịu, giai đoạn sau sẽ đỡ hơn”.  

 

Ngô Mi nghiến răng nói: “Vâng, em sẽ kiên trì thêm vài ngày ạ!”  

 

Ngô Bình đút cho cô ấy ăn một xâu quả đỏ của Sâm tổ: “Tiểu Mi à, cố lên. Một thời gian nữa, em sẽ trở thành cao thủ đỉnh cấp như Hồng Lăng vậy”.  

Advertisement

 

Ở bên kia, nhờ Ngô Bình không ngừng rót tài nguyên vào, những tà ma cấp cao trước đó, cũng chính là Thánh đồ cấp cao hiện nay, đã liên tục có dấu hiệu thăng cấp.  

 

Hôm nay, đế quốc Thiên Võ truyền tin đến rằng, một đại quân tà ma xuất hiện, năm vị Đốc tướng quân đang dốc sức vây giết.  

Advertisement

 

Ngô Bình vẫn không ra mặt. Anh biết rằng, với năng lực của năm người, việc vây giết đám người kia có lẽ không khó. Quả nhiên, thông tin đầu tiên truyền đến sau vài giờ chính là tin thắng lợi, bảo là lộ quân 5 đã diệt sạch đại quân tà ma.  

 

Ngô Bình rất hài lòng. Lúc này, anh lấy thanh Thiên Vu huyết đao ra, chuẩn bị tế luyện nó.bây giờ anh đang giữ cành liễu của Liễu thần bên tay trái, còn tay phải cầm thanh đao, đồng thời sử dụng sức mạnh của Núi thần.  

 

Ba luồng sức mạnh hợp về một chút, chỉ trong chớp mắt đã đánh vào cấm chế trong Thiên Vu huyết đao. Lúc này Ngô Bình mới phát hiện trong huyết đao phong ấn một tỷ huyết ma, và một vị huyết ma chí tôn cấp bậc kẻ mạnh kỷ nguyên!  

 

Một tỷ huyết ma mở ra một không gian, bên trong chứa sát trận khủng khiếp nên đã khiến uy lực của thanh đao này trở nên vô cùng đáng sợ.  

 

Ý thức của Ngô Bình vừa tiếp xúc với nó, đôi mắt màu máu của huyết ma chí tôn kia đã nhìn sang, muốn dùng ý chí ma đạo mạnh mẽ, cố gắng khống chế anh!

“Ầm!”  

 

Một tiếng động cực lớn vang lên trong đầu Ngô Bình, ý thức suýt chút nữa đã sụp đổ. May mà hư ảnh của Liễu thần và Núi thần xuất hiện sau lưng anh, sức mạnh của hai kẻ mạnh kỷ nguyên dâng trào, khiến huyết ma chí tôn biến sắc, chuyển công thành thủ.  

 

Bị ba luồng sức mạnh không ngừng tấn công, huyết ma chí tôn không kiên trì được nữa, sau khi ngoan cường chống đỡ được nửa ngày, dần dần bị Ngô Bình khống chế. Huyết ma chí tôn bị khống chế, những huyết ma còn lại không còn sức để chống cự nữa.  

 

Đến ngày thứ hai, Ngô Bình đã hoàn toàn luyện hoá Thiên Vu huyết đao. Khi anh cầm đao trong tay, sức mạnh của đao và anh hợp nhất, giúp năng lực của anh tăng lên đáng kể.  

 

Núi thần nói: “Luyện hoá được thanh đao này, dù là kẻ mạnh kỷ nguyên cũng phải kiêng dè nó”.  

 

Ngô Bình nói: “Mỗi một kỷ nguyên đều sản sinh một nhóm kẻ mạnh kỷ nguyên. Thế giới này đã trải qua biết bao kỷ nguyên. Kẻ mạnh kỷ nguyên này hẳn không phải là thiểu số”.  

 

Núi thần đáp: “Tất nhiên. Nhưng nơi cậu sống trước đó quá nhỏ, nên tiếp xúc với rất ít kẻ mạnh kỷ nguyên. Về sau sẽ tiếp xúc nhiều hơn với sự tồn tại ở cấp bậc này”.  

 
 
Chương 5118


Lư Vân Dực cười trừ: “Đương nhiên, nếu ai giữ công pháp của một thế lực nào đó làm của riêng rồi bị phát hiện thì thế lực ấy sẽ cử cao thủ đến giết ngay và đòi công pháp về”.  

 

Ngô Bình: “Nếu mình không thi triển thì sao họ biết được?”  

 

Lư Vân Dực: “Công pháp Bí cảnh của các nhà đều có đặc điểm riêng, một khi tu luyện thì cơ thể sẽ xuất hiện dấu hiệu riêng và dễ bị người khác phát hiện ra”.  

 

Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Thế bảo sao”.  

 

Anh đi lòng vòng trong đó một lát rồi ra ngoài tìm Cao Thắng: “Anh Cao, cảm ơn nhé, chờ tôi kiếm được tiền rồi thì sẽ mời anh uống rượu”.  

 

Cao Thắng cười phá lên: “Ừ, tôi chờ”.  

Advertisement

 

Tiễn Cao Thắng xong, Ngô Bình đi theo Lư Vân Dực để học quy tắc của tiêu cục và cách đối nhân xử thế ở đây.  

 

Ngày đầu tiên không có việc gì nên Ngô Bình và các tiêu sư tổ chức ăn uống và trò chuyện, dần dà anh cũng hoà nhập được với họ.  

 

Khi mặt trời xuống núi, trăng lên cao, Lư Vân Dực chợt gọi Ngô Bình đang luyện công ở trong phòng ra rồi nói: “Ngô Bình, tối nay có chuyến hàng, tiêu đầu Mã bảo anh và cậu cùng phụ trách”.  

 

Ngô Bình: “Chỉ có hai chúng ta thôi à?”  

 

Lư Vân Dực cười nói: “Một hộ giàu có trong thành muốn vận chuyển ít châu báu, không phải mối lớn gì đâu nên chỉ có hai chúng ta là đủ rồi. Đi thôi, đi chọn vài tiêu sư nữa”.  

 

Lúc này, hai chiếc xe hàng đã chờ ngoài công, cả đám tiêu sư đang ở đây. Lư Vân Dực chọn ra 12 tiêu sự chạy việc, tám tiêu sư hộ vệ, nhóm họ có tổng là 22 người.  

 

Lư Vân Dực: “Ngô Bình, lát anh sẽ cưỡi ngựa đi trước, còn cậu theo sao. Tám tiêu sự hộ vệ sẽ chia nhau ra phụ trách các xe hàng. Nếu anh gọi thì cậu mới đi lên trước, không thì cứ đi phía sau để bảo vệ nhé. Đi chuyển hàng sợ nhất là hàng ngũ lộn xộn, như vậy sẽ dễ bị cướp lắm”.  

 

Ngô Bình: “Chuyến này đi có xa không?”  

 

Lư Vân Dực: “Hơn 100 dặm thôi, nếu thuận lợi thì nửa đêm mai là xong. Xong việc, chúng ta có thể chia nhau 200 lạng vàng. Mỗi chúng ta mỗi người năm mươi, tám hộ vệ chia nhau 80, còn lại thì chia cho mấy người chạy việc vặt”.  

 

Ngô Bình: “Trong số 200 lạng vàng này thì tiêu cục được lợi bao nhiêu?”  

 

Lư Vân Dực: “Tiêu cục được chia hơn 100 lạng, giá trị của chuyến hàng này chắc cũng khoảng 30 nghìn lạng vàng”.  

 

Sau đó, mọi người lên đường, Ngô Bình cũng bắt đầu chuyến vận chuyển hàng đầu tiên.  

 

Họ phải vận chuyển hai xe hàng này đến một họ giàu có ở một trấn cách đây 150 dặm, lấy tiền xong thì họ phải mang về để giao cho chủ thuê ở đầu này.  

 

Ngô Bình cưỡi một con ngựa đi cuối cùng, ngựa đã được huấn luyện nên bước đi rất ổn định, nó đi khiến Ngô Bình thấy rất thoải mái, dù tăng tốc hay dừng lại cũng không khiến anh thấy khó chịu.  

 

Đây là một con bạch mã, Ngô Bình rất thích nó, thi thoảng anh lại lấy lương khô trong túi ra cho nó ăn.  

 
 
Chương 4428


 Anh đến doanh trại của Kỷ Nhược Phi: “Nhược Phi, tình hình sao rồi?”  

 

Kỷ Nhược Phi đáp: “Bệ hạ, tà ma đột nhiên xuất hiện, chúng tôi không kịp chuẩn bị, đã bị chúng chiếm cứ một khu vực rộng lớn. Gây đau đầu là tà ma nhập vào cơ thể người thường, chúng tôi ném chuột sợ vỡ bình, không biết bắt đầu từ đâu”.  

 

Ngô Bình bảo: “Cái khó là làm sao phân biệt tà ma”.  

 

Advertisement

Kỷ Nhược Phi nói: “Đúng vậy. Ngay cả tôi cũng không thể phân biệt ngay đâu là người, đâu là người bị ma nhập, huống chi là binh tướng dưới trướng”.  

 

Lúc này, Ngô Bình cảm giác được có người đang cầu khấn mình. Anh lập tức biết được giáo chúng của Thánh Thiên Giáo đang gặp phải sự đe doạ của tà ma.  

 

Anh liền bay lên cao, đến một khu vực bị tà ma chiếm đóng. Có rất nhiều thi thể dưới đất, tình cảnh hỗn loạn, hầu hết đều đóng cửa không ra ngoài.  

Advertisement

 

Ngô Bình nhìn thấy có người đang dọn dẹp đống đổ nát trên đường và mai táng thi thể, bèn giật mình, đáp xuống hỏi: “Mọi người không sợ tà ma sao?”  

 

Nhìn thấy Ngô Bình, những người này lập tức quỳ xuống đất, kích động nói: “Tham kiến Hoàng đế Bệ hạ!”  

 

Ngô Bình khẽ gật đầu: “Trả lời câu hỏi của trẫm”.  

 

Một người nói: “Ông Tư Hoàng hạ lệnh rằng bất kỳ ai cũng phải đóng cửa, không được ra ngoài, bằng không sẽ bị xem là tà ma và bị giết. Bằng cách này, quả nhiên đã bắt được nhiều người bị ám. Những tà ma còn lại thấy không ổn nên không dám ló mặt ra nữa. Bây giờ ông Tư bảo chúng tôi quét dọn đường phố, duy trì trật tự, chờ phía trên cử binh chi viện”.  

 

Ngô Bình rất bất ngờ, bèn hỏi: “Ông Tư Hoàng mà anh nói là ai vậy?”  

 

Người này đáp: “Một trưởng lão của Thánh Thiên Giáo, là người rất có uy tín ở khu vực của chúng tôi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cách này rất hay”.  

 

Nói xong, anh bay lên cao, mở động thiên, khí tức của sào huyệt tà ma liền toả ra. Những tà ma ở bên dưới cảm nhận được khí tức này, bèn mang theo ký chủ rồi bay về sào huyệt.  

 

Những tà ma cấp thấp này bình thường không có cơ hội tu hành ở sào huyệt, nay cảm nhận được lời kêu gọi của sào huyệt nên tất cả đều vô cùng phấn khởi.  

 

Vô số bóng người bay tới động thiên của Ngô Bình, tiến vào vách ngăn tinh thể trong sào huyệt. Họ vừa vào trong, Ngô Bình liền dùng năng lực của Đại Thánh để giáo hoá họ.  

 

Sau khi bị tà ma nhập, những người này đã có được sức mạnh của tà ma. Bây giờ tiếp nhận giáo hoá, sức mạnh và ý chí của tà ma đã được những người này hấp thụ và luyện hoá, dần dần khôi phục ý chí.  

 

Khi tỉnh táo lại, họ mới phát hiện mình đã mạnh mẽ cường tráng hơn, trong cơ thể ngập tràn sức mạnh.  

 

Ngô Bình chọn ra những nam thanh niên trong số đó, lệnh cho họ gia nhập tổ chức đoàn luyện địa phương - đội dân phòng, và nhanh chóng trở thành lực lượng cốt cán của đội dân phòng,  

 

Nhìn thấy những người bị tà ma khống chế đồng loạt hồi phục, người dân địa phương liền quỳ xuống vái lạy trời cao.  

 
 
Chương 5119


Lư Vân Dực không nói thì thôi, nhưng vừa lên tiếng một cái thì hai cái xe đã dừng lại, có gần chục người ngồi trên xe, họ quay mặt lên phía trước nên không rõ tướng mạo, nhưng xe vừa dừng thì họ cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.  

 

Người đánh xe lạnh giọng nói: “Bò nhà chúng tôi đi chậm, cũng không biết nhường đường”.  

 

Lư Vân Dực cau mày nói: “Chúng tôi là người của tiêu cục Tứ Phương đang vận chuyển hàng, các anh làm thế này dễ gây hiểu lầm lắm”.  

 

Ý của ông ấy đã quá rõ ràng, nếu mấy người kia không nhường đường thì sẽ bị nghi là cướp hàng.  

 

Người kia nghe xong thì cười mỉa: “Tiêu cục Tứ Phương cái gì, tôi không biết”.  

 

Lư Vân Dực lạnh giọng nói: “Vậy thì xin đắc tội”, dứt lời, ông ấy đã xông lên.  

 

Ngô Bình vẫn tuân thủ luật là đứng ở cuối, sau đó cảnh giác quan sát xung quanh. Lúc này, anh phát hiện có bóng người lấp ló ở cây hai bên đường.  

 

Ngô Bình bình thản nói: “Chuẩn bị bảo vệ hàng”.  

Advertisement

 

Lư Vân Dực đã tiến gần đến chiếc xe bò, mấy người trên xe đã nhảy lên rồi tung một cái lưới ra chụp Lư Vân Dực lại.  

 

Ông ấy hét lên tức giận: “Lũ vô lại, có giỏi thì thả ông mày ra”.  

 

Cùng lúc đó, sau các rặng cây ở hai bên đường cũng vang lên tiếng hô hoán, mấy chục người đã xông ra, người cầm đao, kẻ cầm gậy rồi tấn công xe hàng.  

 

Bốn tiêu sư hộ vệ ở phía sau vẫn bĩnh tĩnh, nhiệm vụ của họ là bảo vệ hàng, nếu Ngô Bình không ra lệnh thì họ không được rời vị trí.  

 

Ngô Bình chỉ cầm một cây thương, mũi thương loé sáng, anh nói: “Bảo vệ xe hàng”.  

 

Nói rồi, anh vung cây thương về phía tên cướp đi đầu.  

 

Vù!  

 

Mũi thương vang lên tiếng vun vút, cổ tên đó đã bị thủng một lỗ, máu tươi phun ra.  

 

Sau đó, Ngô Bình thúc ngựa tiến lên. Con bạch mã đã như một phần cơ thể của anh, bước chân của nó rất linh hoạt, anh liên tục vung thương lên, đám cướp chết như ngả dạ.  

 

Vài phút sau, đã có tám thi thể nằm cạnh xe hàng, số còn lại sợ quá nên không dám tiến lại gần.  

 

Nhân lúc họ đang sợ hãi, Ngô Bình đã nhảy lên cao rồi mượn xe hàng thứ hai làm điểm tựa để nhảy lên chỗ Lư Vân Dực.  

 

Lúc này, lũ cướp đang dùng thương và kiếm để tấn công Lư Vân Dực ở trong lưới, nhưng hiện trường quá hỗn loạn nên họ chưa đạt được mục đích.  

 

Đúng lúc này, Ngô Bình đáp từ trên cao xuống rồi quét ngang cây thương, đám người kia ngã hết xuống đất, máu tươi chảy lênh láng.  

 

Tấm lưới vây Lư Vân Dực cũng bị xé rách, ông ấy đã thoát ra ngoài.  

 

Lư Vân Dực mừng rỡ nói: “May quá có cậu, bọn này chết hết đi!”  

 

Lư Vân Dực tiến lên tấn công, còn Ngô Bình quay về vị trí cũ.  

 

Đám người trốn sau cây lại ra tấn công tiếp, tiêu sư hộ vệ liều mình chống trả nên đã có hai người bị thương, tiêu sư chạy việc vặt cũng đã bị chém ngã mất ba người.  

 

Vù!  

 

Nhiều tia sáng loé lên, hơn chục người đã bị đánh bay, hầu như ai trúng đòn cũng lăn ra chết hết.  

 

Lư Vân Dực nhanh chóng xử lý những người ở cạnh xe bò, sau đó quay lại chỗ Ngô Bình và xử lý nốt những tên cướp còn lại. Có bảy, tám tên muốn bỏ chạy nhưng đã bị các tiêu sư hộ vệ đuổi theo rồi giết chết.  
 
Chương 4429


Những người từng hấp thụ tà ma có sức chiến đấu rất mạnh, cũng không sợ bị tà ma nhập nữa.  

 

Một đế quốc Thiên Võ vốn đang rối ren, Ngô Bình chỉ mất hai ngày để dẹp yên hỗn loạn ở các nơi.  

 

Hôm nay, ở chính giữa sào huyệt, Hồng Lăng là người đầu tiên tỉnh giấc, khí tức hiện nay đã rất mạnh. Quanh người cô ấy toả ra khí tức của Thánh. Nhờ sự giúp sức của Ngô Bình, cô ấy đã thành công thăng thành Thánh nhân!  

 

Theo sau là Ngô Mi cũng đã đột phá và trở thành Thánh nhân.  

Advertisement

 

Ngô Bình rất vui mừng. Anh cười bảo: “Sau này hai người cũng có thể một mình đảm đương rồi”.  

 

Ngô Mi nói: “Nhưng anh ơi, em vẫn chưa biết đánh nhau với người khác”.  

 

Advertisement

Ngô Bình cười đáp: “Dễ thôi, em đến Côn Luân Kiếm Cung học vài ngày là biết ngay”. Dứt lời, anh phất tay một cái đã đưa Ngô Mi đến Kiếm Cung.  

 

Hồng Lăng cười bảo: “Em không cần đi nhỉ?”  

 

Ngô Bình nói: “Rất đúng lúc, mấy ngày sắp tới em hãy cùng anh đối phó tà ma”.  

 

Trở về hoàng cung, Ngô Bình phát hiện rất nhiều nữ đệ tử của Ngọc Nữ Môn đã trở thành cung nữ ở đây, đặc biệt là bên cạnh Đinh Nhu, gần như đều là đồng môn.  

 

Ngô Bình và Đinh Nhu nói chuyện một lúc thì có cung nữ chạy đến: “Bệ hạ, Nghiên hoàng phi hỏi Bệ hạ có thời gian hay không ạ”.  

 

Nghiên hoàng phi chính là Chu Thanh Nghiên. Anh bảo: “Ừm, về bẩm báo là lát nữa trẫm sẽ sang đó”.  

 

Sau khi cung nữ đi khỏi, Đinh Nhu cười hỏi: “Có phải chị Thanh Nghiên đang ghen không?”  

 

Ngô Bình đáp: “Không đến mức ghen, bây giờ cô ấy chỉ biết tu luyện thôi, còn chẳng rảnh rỗi quan tâm đến tôi”.  

 

Đinh Nhu rất hâm mộ: “Chị Thanh Nghiên là đệ tử của sư tổ Quảng Thành, thật đáng ngưỡng mộ”.  

 

“Nhu phi, tối nay trẫm đến đây”.  

 

Đinh Nhu mừng rỡ trong lòng: “Ừm, Bệ hạ mau đi đi”.  

 

Mới có mấy ngày mà Chu Thanh Nghiên đã là Đạo Quân. Bây giờ cô ấy đang ngồi trên đài sen. Ngô Bình vừa đến, cô ấy khẽ mở mắt ra: “Huyền Bình, ngày mai là ngày mừng thọ của sư tôn em. Sẽ có rất nhiều nhân vật lớn trong giới tu sĩ trên thiên hạ đến chúc mừng. Các sư huynh, sư tỷ đều là những nhân vật phi phàm. Một đệ tử nhỏ như em nên tặng quà gì đây?”  

 

Ngô Bình bảo: “Sư tổ Quảng Thành là kẻ mạnh cấp kỷ nguyên, muốn tặng thì phải tặng quà mừng thọ thật khác biệt”.  

 

Chu Thanh Nghiên hỏi: “Anh có đề nghị gì không?”  

 

Ngô Bình nói: “Vốn dĩ đào của Đào tổ là món quà thích hợp, nhưng anh đã ăn hết mất rồi. Nhưng vẫn còn một xâu quả của Sâm tổ, nhưng nhìn không oai lắm”.  

 

Anh đi vài bước tại chỗ: “Đệ tử nhỏ như em không cần tặng quà quá quý giá. Trong mắt kẻ mạnh kỷ nguyên thì họ chẳng thèm muốn thứ gì đâu. Hay là để anh vẽ một bức tranh để em tặng cho sư tổ Quảng Thành làm quà mừng thọ nhé”.  

 

Chu Thanh Nghiên hỏi: “Tranh gì thế?”  
 
Chương 5120


Ngô Bình nói: “Đối phương hình như hiểu rất rõ về chúng ta, bước đầu tiên là bắt giữ anh Lư rồi tiến hành ám sát. Cùng lúc ấy, đồng bọn của chúng ở trong rừng sẽ xông ra từ hai bên, giết chết tiêu sư của chúng ta”.  

 

Lư Vân Dực cười hề hề: “Tiếc là chúng đã xem thường cậu! Thực lực của cậu vượt xa anh, đây là chuyện mà chúng không hề ngờ đến”.  

 

Ngô Bình suy tư: “Tôi là tiêu sư mới gia nhập. Bọn chúng không biết tôi, nhưng lại biết anh Lư”.  

 

Lư Vân Dực gật đầu: “Bọn cướp tiêu này hành sự vô cùng cẩn thận. Trước đó, chắc chắn chúng đã sai người đến gần tiêu cục dò la và biết được tình hình của chúng ta. Chẳng qua kẻ do thám đó không biết cậu, nên mới tính sai một bước”.  

 

Ngô Bình nói: “Không ngờ lại gặp phải chuyện cướp tiêu, còn thương vong một số tiêu sư”.  

 

Advertisement

Lư Vân Dực đáp: “Chuyện này rất bình thường, rồi sẽ quen thôi”. Đoạn, ông ấy sai bốn tiêu sư hành cước đưa những người bị thương và tử vong về tiêu cục, những người còn lại đi tiếp.  

 

Nửa đêm, xe tiêu đến một thị trấn. Lư Vân Dực và Ngô Bình giao hàng nguyên vẹn cho người chủ, hoàn thành nhiệm vụ lần này.  

 

Đêm đó, người chủ sắp xếp chỗ ở và thức ăn, nhóm người Ngô Bình và Lư Vân Dực ở lại thị trấn đến khi trời hửng sáng mới trở về.  

 

Ở một nơi xa lạ, Ngô Bình quyết định không ngủ mà ngồi thiền, luyện khí.  

 

Lư Vân Dực cũng không ngủ. Ông ấy cuốn hai điếu thuốc, đưa cho Ngô Bình một điếu, cười hỏi: “Từng hút chưa?”  

 

Ngô Bình không hút thuốc này lâu lắm rồi. Anh cầm lấy một điều, đoạn nói: “Ở đây hình như không có nhiều người hút thuốc”.  

 

Lư Vân Dực đáp: “Đây là thứ du nhập từ bên ngoài, ban đầu anh cũng hút không quen, bây giờ không hút thì không chịu được”.  

 

Châm thuốc xong, Lư Vân Dực nói tiếp: “Chuyến hàng hôm nay gặp cướp, chúng ta đã giết mấy chục tên, cũng xem như lập được công. Theo quy định của tiêu cục, giết một tên cướp sẽ nhận được năm mươi lượng vàng. Hôm nay một mình cậu đã giết chết ba mươi sáu tên cướp, sẽ nhận được một nghìn tám trăm lượng vàng”.   

 

Ngô Bình cảm thán: “Hoá ra giết cướp còn được thưởng”.  

 

Lư Vân Dực bảo: “Những người bị thương cũng được thưởng. Gia đình của người mất sẽ nhận được tiền hỗ trợ. Ngoài ra, tiêu cục còn trích ra một khoản tiền để thưởng cho toàn thể tiêu cục”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Anh Lư à, khả năng bị cướp tiêu có cao không?”  

 

Lư Vân Dực trả lời: “Đi mười mấy chuyến sẽ bị cướp một lần. Lần đầu cậu đi áp tiêu đã gặp cướp, không biết nên nói cậu may mắn hay xui xẻo nữa”.  

 

Anh trò chuyện với Lư Vân Dực gần như suốt đêm. Đến khi trời sáng, mọi người ăn uống qua loa rồi khởi hành trở về tiêu cục.  

 

Trước khi họ đi, một hộ giàu có trong thị trấn đến nhờ họ áp tải một lô đồ quý vào thành, giá trị khoảng một trăm nghìn lượng vàng. Theo quy định, Lư Vân Dực thu phí một nghìn năm trăm lượng, sau đó bọn họ vội vàng đi về tiêu cục.  

 

Lần này khá suôn sẻ, đến giữa trưa, họ đã đưa đồ đến địa điểm được chủ chỉ định. Một nghìn năm trăm lượng, có tám trăm lượng là tiền thưởng, trong đó Ngô Bình và Lư Vân Dực mỗi người được hai trăm lượng.  

 
 
Chương 4430


Nói đoạn, anh vẫy tay với người trong tranh. Những người đó như đang sống vậy, thi nhau nhảy ra từ bức tranh. Nhạc công tấu nhạc, người đẹp uyển chuyển múa, các cậu bé bưng đến đủ loại cao lương mĩ vị cho Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên, cảnh tượng rất sống động.  

 

Chu Thanh Nghiên cười nói: “Tranh này tuyệt thật!”  

 

Ngô Bình hỏi: “Thanh Nghiên, em thấy tặng bức tranh này được chứ?”  

 

Chu Thanh Nghiên đáp: “Tuyệt vời ạ”.  

Advertisement

 

Ngô Bình vừa nhìn cô ấy vừa nói: “Thanh Nghiên, tuy thể chất của em rất tốt, nhưng e rằng chưa phải là tốt nhất trong số môn hạ của sư tổ Quảng Thành”.  

 

Chu Thanh Nghiên trả lời: “Dĩ nhiên rồi. Sư tôn có tám trăm đệ tử, em xếp hàng giữa thôi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình bảo: “Không được, người phụ nữ của Lý Huyền Bình này phải vào mười hạng đầu tiên”.  

 

Chu Thanh Nghiên liếc mắt nhìn anh: “Tư chất đã như vậy, em có thể làm gì được chứ?  

 

Ngô Bình nói: “Anh có một món bảo vật. Bây giờ em vào đó, anh sẽ giúp em trở thành Thánh nhân, Chân Vương!”  

 

Chu Thanh Nghiên kinh ngạc: “Giúp em thành Thánh nhân và Chân Vương ư? Huyền Bình, anh không phải đang nói đùa đấy chứ?”  

 

Ngô Bình cười bảo: “Không đùa đâu. Em mau vào đi”.  

 

Sau khi đưa Chu Thanh Nghiên vào sào huyệt, anh lập tức sử dụng năng lực của sào huyệt để cải thiện tinh thần và cơ thể của Chu Thanh Nghiên.  

 

Chưa đầy nửa ngày, Chu Thanh Nghiên đã thành công thăng thành Chân Vương. Nửa ngày nữa trôi qua, cô ấy đã có tư chất của Thánh nhân!  

 

Ngày thứ hai ra khỏi sào huyệt, Chu Thanh Nghiên vui mừng khôn xiết, cười nói: “Huyền Bình, em cảm thấy mình sẽ nhanh chóng đột phá, tiến đến cảnh giới của Đại Đạo Quân!”  

 

Ngô Bình bảo: “Hôm nay là ngày đại thọ, anh sẽ đi cùng em”.  

 

Chu Thanh Nghiên cũng đang có ý này, bèn mỉm cười gật đầu: “Được!”  

 

Đạo trường của sư tổ Quảng Thành nằm ở một lục địa lơ lửng trong vũ trụ, tên là Thanh Châu. Diện tích của Thanh Châu tuy không bằng đại lục Hồng Hoang nhưng vẫn vô cùng rộng lớn, có cả triệu cả tỷ người dân sinh sống.  

 

Thanh Châu vốn là một mảnh vỡ còn sót lại sau khi một vũ trụ nào đó sụp đổ, được sư tổ Quảng Thành luyện hoá thành Thanh Châu.  

 

Với sự chỉ dẫn của Chu Thanh Nghiên, Ngô Bình nhanh chóng tìm ra lục địa này giữa muôn nghìn ngân hà. Lục địa này được bao quanh bởi một lớp sương mù, bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong.  

 

Đến gần lớp sương, Chu Thanh Nghiên kích hoạt thẻ thẻ thân phận trên người, phía trước liền mở ra một con đường. Cả hai bay vào đó.  

 

Băng qua con đường sẽ đến một mảnh đất phúc động thiên ngập tràn linh khí. Nơi này ánh nắng rực rỡ, phong cảnh độc đáo.  

 

Chu Thanh Nghiên nói: “Đạo trường của sư tồn là tầng thứ ba của Thanh Châu. Đây là tầng thấp nhất”.  

 

Dứt lời, Chu Thanh Nghiên dẫn Ngô Bình bay lên cao. Bay được hơn nghìn dặm, quả nhiên đã đến tầng hai của Thanh Châu. Người dân sống ở đây hầu hết đều có tu vi, còn thành lập nhiều môn phái.  
 
Chương 5121


 Mã tiêu đầu kính rượu Ngô Bình trước tiên, cười bảo: “Ngô tiêu sư, lần này may mà nhờ có cậu anh dũng chiến đấu, nếu không thì tất cả anh em sẽ không về được. Tôi thay mặt tất cả anh em của tiêu cục, kính cậu một chén!”  

 

Ngô Bình cầm lấy chén rượu và uống cạn: “Cảm ơn Mã tiêu đầu, đây là trách nhiệm của tôi”.  

 

Chén thứ hai, Mã tiêu đầu kính Lư Vân Dực, cười nói: “Lư tiêu sư, Ngô tiêu sư do anh dẫn dắt, lần này hai người đã giúp tiêu cục Tứ Phương tỏ rõ uy thế. Hiện nay bọn lục lâm thảo khấu đã loan tin về chuyện này rồi, bảo là về sau mà gặp hai người áp tiêu thì chắc chắn sẽ vòng đường khác”.  

 

Lư Vân Dực đón lấy chén rượu, cười bảo: “Mã tiêu đầu, lần này may mà có Ngô tiêu sư, không nhờ cậu ấy thì mạng của tôi cũng không còn”.  

 

Mã tiêu đầu đáp: “Tất cả anh em đều vất vả rồi. Tôi đã cho người chuẩn bị tiệc rượu, xin mời nhập tiệc!”  

 

Advertisement

Đúng như lời Lư Vân Dực, trong tiệc rượu, Mã tiêu đầu lại lên tiếng tán dương và trao thưởng cho tất cả bọn họ. Ngô Bình giết ba mươi sáu tên cướp, được thưởng một nghìn tám trăm lượng vàng. Tính thêm tiền thưởng của hai chuyến áp tiêu đi về, một mình anh đã nhận được hai nghìn ba trăm lượng.  

 

Lần này Lư Vân Dực giết mười mấy tên cướp, được thưởng hơn một nghìn lượng, những tiêu sư còn lại cũng có thu hoạch.  

 

Ngày đầu đi làm đã kiếm được hơn hai nghìn lượng, Ngô Bình rất hài lòng. Đến tối, anh mời tất cả tiêu sư áp tiêu một bữa thịnh soạn, sau đó họ đi đến khu thanh lâu nổi tiếng nhất trong thành. Tối hôm đó, ngoại trừ Ngô Bình, tất cả đều không quay về tiêu cục.  

 

Về đến tiêu cục, Ngô Bình tiếp tục tu luyện bí chú. Một trăm loại bí lực, anh chỉ tìm được ba đoạn bí chú tương ứng, chín mươi bảy loại còn lại cần anh từ từ lĩnh ngộ.  

 

Tu luyện cả tối, anh lại lĩnh ngộ thêm một loại bí chú. Bí chú này phù hợp với một loại bí lực cấp huyền, uy lực rất mạnh,  

 

Sáng hôm sau, Ngô Bình ra khỏi phòng đã nhìn thấy vài xe tiêu vừa rời đi, áp tiêu là một vị tiêu đầu và mười đại tiêu sư, xem ra là một đơn hàng lớn.  

 

Lúc này Mã tiêu đầu mới bước đến, cười bảo: “Ngô tiêu sư, cậu chủ của tổng tiêu cục muốn gặp cậu”.  

 

Ngô Bình hơi bất ngờ: “Cậu chủ đến đây ư?”  

 

Mã tiêu đầu gật đầu, mời Ngô Bình đến sảnh. Lúc này, có một người đàn ông độ ba mươi tuổi đang ngồi uống trà ở đó, vừa thấy Ngô Bình tiến vào liền vội vàng đứng dậy, cười nói: “Ngô tiêu sư, hân hạnh”.  

 

Ngô Bình đáp: “Chào cậu chủ”.  

 

Người đàn ông cười ha ha: “Tôi là Trương Tân Giáp, tổng tiêu đầu của tiêu cục Tứ Phương chính là bố tôi. Ngô tiêu sư, trận chiến ngày hôm qua của anh đã kinh động cả giới áp tiêu. Sau khi nghe kể, tôi vô cùng khâm phục, bèn đích thân đến đây gặp anh”.  

 

Ngô Bình nói: “Cậu chủ quá khen, đó là chuyện mà tôi nên làm”.  

 

Trương Tân Giáp bảo: “Ngô tiêu sư, tôi muốn mượn anh đến tổng tiêu cục vài ngày. Mã tiêu đầu đã đồng ý rồi. Không biết anh thấy thế nào?”  

 

Ngô Bình đáp: “Cậu chủ đã sắp xếp, tất nhiên tôi không có ý kiến”.  

 

Trương Tân Giáp cười nói: “Tốt! Bên tôi có một chuyến ám tiêu, cần một người mới có năng lực hộ tống. Tôi cảm thấy anh rất phù hợp”.  

 
 
Chương 4431


Thân là đệ tử, Chu Thanh Nghiên vào tiên điện gặp sư tổ Quảng Thành trước. Ngô Bình là người ngoài nên đứng chờ ở quảng trường ngoài điện.  

 

Ở quảng trường, có người ngồi trên bục mây do họ tự mang theo, có người thì đứng, có người thì bày luôn sạp để bán những mình không sử dụng.  

 

Quảng trường rất rộng lớn, trông thì náo nhiệt, thật ra khoảng cách giữa người và người là vài chục mét, thậm chí là cả trăm mét. Thế nên anh lấy bàn ghế ra, ngồi đó đọc sách uống trà.  

 

Trà anh uống do anh tự sao, mùi vị độc đáo. Chẳng bao lâu sau, một ông lão mặc đồ xám đã đến gần, vừa ngửi vừa nói: “Trà này rất ngon, anh bạn mua từ đâu thế?”  

Advertisement

 

Ngô Bình vừa nhìn đối phương một cái liền cảm thấy sáu cái đỉnh trong cơ thể khẽ rung lên. Anh cười bảo: “Của nhà trồng được, có muốn thử không?”  

 

Ông lão áo xám cười đáp: “Tôi có thể thử sao? Cảm ơn anh bạn nhé”.  

 

Advertisement

Ông ta lấy chén của mình ra rồi đặt xuống. Ngô Bình bèn rót cho ông ta một chén. Ông lão bưng chén lên ngửi, cười bảo: “Hương trà thật tuyệt diệu”.  

 

Khẽ nhấp một ngụm, ông ta nhắm mắt nói: “Trà này có vị của đan đạo, người sao trà không hề đơn giản”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ông bạn biết luyện đan sao?”  

 

Ông lão cười nói: “Năm xưa tôi từng học, nhưng thiên phú có hạn nên đã bỏ dở”.  

 

Nếu là người bình thường thì Ngô Bình đã chẳng rỗi hơi để ý. Ông lão này không hề đơn giản. Vừa nhìn, anh đã nhận ra người này có khí tức của Cửu đỉnh.  

 

Cửu đỉnh, anh đã có sáu, nghe nói tập hợp đủ sẽ phát hiện bí mật của Cửu đỉnh.  

 

Uống xong, Ngô Bình rót thêm cho ông ta một chén: “Tôi là thầy luyện đan, nên thỉnh thoảng sẽ sao trà để uống. Nếu ông thích, tôi sẽ tặng ông một ít”.  

 

Ông lão rất vui mừng: “Thế thì ngại quá! Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, làm vậy hình như không ổn lắm?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Gặp nhau đã là có duyên. Một mình tôi ngồi đây cũng buồn chán, đúng lúc có ông trò chuyện cùng tôi”.  

 

Tu vi của ông lão rất bình thường, chỉ là Chân Tiên cảnh giới hai. Ông ta cười nói: “Vậy tôi không khách sáo nhé”.  

 

Ngô Bình lấy ra một hộp lá trà, tặng ông ta: “Ông đem về uống nhé”.  

 

Ông lão đón lấy bằng hai tay, cười bảo: “Cảm giác được năng lực của anh thâm sâu khó lường, không biết là thuộc môn phái nào?”  

 

Ngô Bình đáp: “Tôi đi với bạn thôi. Chắc ông cũng đến đây chúc thọ sư tổ Quảng Thành nhỉ?”  

 

Ông lão cười nói: “Tôi là trưởng lão của một môn phái nhỏ ở thế giới tầng hai của Thanh Châu, phụng mệnh đến đây chúc thọ”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Hoá ra là đến từ thế giới của tầng dưới. Ông đã chuẩn bị quà gì?”  

 

Ông lão cười đáp: “Chúng tôi cũng không có đồ gì quý giá, nhưng có ba cái đỉnh khá tốt, bèn quyết định dùng làm quà mừng thọ hôm nay”.  

 

Ngô Bình gật gù: “Đỉnh là đồ tốt, ngụ ý tốt đẹp. Nhưng nếu là đỉnh bình thường, sư tổ Quảng Thành chưa chắc sẽ thích”.  

 

Ông lão đáp: “Đúng vậy, nên tôi vẫn thấy hơi lo. Anh bạn có thể xem giúp tôi đỉnh này có giá trị gì hay không”.  
 
Chương 5122


Ngô Bình nói: “Cậu chủ, chuyến hàng có giá trị đến vậy, tôi sợ mình không làm tốt”.  

 

Trương Tân Giáp bảo: “Chúng tôi sẽ sai người âm thầm hộ tống anh. Bình thường ám tiêu khá an toàn, cực kỳ ít người biết. Huống chi anh còn là gương mặt mới đến, ngoại trừ các tiêu sư ở đây, không ai biết anh cả”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Được, tôi sẽ đi”.  

 

Trương Tân Giáp cả mừng: “‘Tốt lắm! Hôm nay Ngô tiêu sư hãy cùng tôi đến tổng tiêu cục. Trên đường đi, tôi sẽ nói chi tiết hơn về chuyến hàng lần này”.  

 

Thế là Ngô Bình thu dọn hành lý, chuẩn bị cưỡi ngựa đến tổng tiêu cục cùng Trương Tân Giáp.  

 

Trước khi đi, Lư Vân Dực bỗng nhiên kéo anh lại, nhỏ giọng hỏi: “Cậu chủ tìm cậu, có phải nhờ cậu đi ám tiêu không?”  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy. Anh Lư, tôi đã nhận lời rồi”.  

 

Lư Vân Dực khẽ thở dài: “Thật ra ám tiêu chính là chuyện nguy hiểm nhất, vì cậu chủ chắc chắn sẽ bảo cậu ra khỏi quận”.  

 

Ngô Bình khó hiểu: “Ra khỏi quận?”  

 

Lư Vân Dực gật đầu: “Tiêu cục Tứ Phương nằm trong quận thành, chuyện kinh doanh của cả tiêu cục chủ yếu thực hiện ở trong quận. Nhưng đôi lúc sẽ có những chuyến hàng ở ngoài quận. Ra khỏi quận là phạm vi thế lực của tiêu cục khác, rất dễ bị nhắm vào. Vậy nên chuyến đi này của cậu, thập tử nhất sinh!”

Ngô Bình hỏi: “Anh Lư, ý anh là họ cố ý dùng tôi làm bia đỡ?”  

 

Lư Vân Dực đáp: “Anh không nói gì cả. Cậu nhớ phải thật cẩn trọng”. Dứt lời, ông ấy quay người rời đi.  

 

Ngô Bình đăm chiêu. Khi anh ra đến bên ngoài, Trương Tân Giáp cười bảo: “Ngô tiêu sư, ngựa đã sẵn sàng rồi, mời lên anh lên ngựa!”  

 

Ngô Bình xoay người leo lên ngựa, theo Trương Tân Giáp đến quận thành.  

 

Quận mà họ đang ở là quận Đại Danh, quận thành dĩ nhiên là thành Đại Danh. Thành Đại Danh rộng lớn hơn huyện thành nhỏ bé này rất nhiều, khá là sầm uất.  

 

Thành Đại Danh cách nơi này một nghìn năm trăm dặm, cưỡi ngựa cũng phải mất hai, ba ngày.  

 

Song vừa ra khỏi thành, Trương Tân Giáp đã lấy ra hai lá bùa rồi dán lên mu bàn chân, ánh sáng bùa loé lên, tốc độ của hai con ngựa thoắt cái đã tăng lên gấp mười, biến thành hai luồng khói bụi mà phi nước đại.  

 

Khoảng ba canh giờ sau, hai người đã đến thành Đại Danh. Sau khi vào thành, Ngô Bình đến tổng tiêu cục Tứ Phương.  

 

Tổng tiêu cục lớn hơn phân tiêu cục ở huyện rất nhiều, cực kỳ hoành tráng. Trước cổng tiêu cục có một khoảng sân rất rộng rãi, có mấy mươi tiêu sư đang làm việc.  

 

Có điều Trương Tân Giáp không đưa Ngô Bình vào bằng cổng chính mà đi vào bằng cổng bên hông, trực tiếp dẫn anh vào một ngôi viện.  

 

Trương Tân Giáp bảo Ngô Bình ngồi xuống, đoạn cười bảo: “Ngô tiêu sư nghỉ ngơi, uống trà trước nhé. Tôi đi rồi về ngay”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cậu chủ cứ tự nhiên”.  

 
 
Chương 4432


 Thế là Ngô Bình đi theo ông lão, rời khỏi quảng trường. Bay về phía Tây được một quãng, họ đáp xuống một quả núi. Trên núi có một khoảng đất trống nhỏ, lúc này có vài người đứng đó như thể đang chờ họ.  

 

Vừa tiếp đất, ông lão bèn cười nói: “Anh bạn, chắc hẳn anh cũng cảm ứng được trên người tôi có Cửu đỉnh nhỉ?”  

 

Ngô Bình rất điềm tĩnh, không hề bất ngờ chút nào: “Ừ. Ông cảm ứng được, dĩ nhiên đỉnh của tôi cũng cảm ứng được”.  

 

Khí tức của ông lão đã lộ ra. Ông ta là Đại Đạo Quân!  

Advertisement

 

Những người còn lại cũng lộ khí tức, cả ba đều là Đạo Quân!  

 

Ngô Bình nói: “Ông bạn, ông đưa tôi đến đây, chẳng lẽ muốn cướp đỉnh của tôi?”  

 

Advertisement

Ông lão cười hề hề: “Niệm tình anh tặng trà, hôm nay tôi có thể không giết anh. Có điều tôi phải xoá ký ức và phế tu vi của anh”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Các người muốn cướp đỉnh của tôi?”  

 

Ông lão đáp: “Xin lỗi nhé, anh bạn”. Dứt lời, ông ta vươn tay về phía Ngô Bình.

Cánh tay của ông lão thò ra, sau đó biến thành một bàn tay xương khô khổng lồ rồi chộp về phía Ngô Bình.  

 

Anh thản nhiên nói: “Nếu ông đã không biết điều trước thì đừng trách tôi không khách sáo”.  

 

Uỳnh!  

 

Anh phóng thánh vực ra, ngay sau đó, mấy người ở đây đều không thể cử động, bàn tay xương khô kia cũng đứng im trên không trung, không thể tiến tới nữa.  

 

Ông lão kinh hãi nói: “Đây là thánh vực ư?”  

 

Ngô Bình: “Có đi có lại, ông cướp lò luyện của tôi thì tôi cũng cướp lò luyện của ông, coi như trao đổi”.  

 

Nói rồi, Ngô Bình móc tay, ngay sau đó ba lò luyện trong linh đài của ông lão đã bay ra và được anh cất vào trong Động Thiên.  

 

Cửu đỉnh đã đủ, chúng lập tức toả ra khí tức phi thường, cửu đỉnh đã nối liền thành một thể.  

 

Nhóm ông lão kia đều nhăn nhó mặt mày, họ đã không còn suy nghĩ chống lại Ngô Bình nữa, vì khí tức mà anh phóng ra quá khủng bố, họ không thể nào thắng được.  

 

Ngô Bình cất ba cái đỉnh đi rồi cười nói: “Các vị, giờ các người muốn sống hay chết?”  

 

Ông lão tái mặt hỏi: “Sống thì sao, mà chết thì thế nào?”  

 

Ngô Bình: “Chết thì khá đơn giản, giờ tôi có thể tiễn các người đi ngay. Nhưng nếu muốn sống thì phải trả tiền để mua mạng”.  

 

Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, ông lão nói: “Chúng tôi chỉ là một môn phái nhỏ, nếu cậu đòi quá nhiều tiền thì bọn tôi không có đâu”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Không nhiều đâu mà lo, mỗi người một trăm triệu tiền Đạo thôi”.  

 

Nhóm người kia ngơ ngác nhìn nhau, ngần ấy tiền không phải một con số nhỏ với họ, hiện giờ chưa chắc họ đã có nhiều đến thế. Nhưng so với mạng sống thì có 100 triệu tiền Đạo đã là gì.  
 
Chương 5123


 Tiêu sư cấp sao có thể trở thành tiêu đầu, đây là một vinh dự.  

 

Ngô Bình đáp: “Vâng”.  

 

Trương Tân Giáp nói thêm vài câu rồi rời đi, giao những chuyện còn lại cho Vương tiêu đầu. Nét mặt của Vương tiêu đầu rất lạnh lùng: “Ngô tiêu sư, lát nữa tôi sẽ giao hàng cho cậu. Cậu lạ mặt, áp tiêu với thân phận lữ khách, tôi sẽ cử người âm thầm bảo vệ cậu trong khoảng thời gian đó”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Áp tiêu đến đâu vậy?”  

 

Vương tiêu đầu đáp: “Huyện Uy Linh trực thuộc quận Hắc Long. Khi đến đó, tự khắc sẽ có người liên lạc với cậu”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tôi cần chú ý điều gì?”  

Advertisement

 

Vương tiêu đầu nói: “Hãy xem mình là lữ khách, ngao du sơn thuỷ, và bảo vệ hàng thật tốt”.  

 

Ngô Bình trả lời: “Đã rõ”.  

 

Vương tiêu đầu lại ra ngoài thêm chuyến nữa. Khi quay lại, Vương tiêu đầu giao cho Ngô Bình một chiếc hộp kim loại to bằng bàn tay, đoạn bảo: “Đây chính là hàng, có niêm phong ở phía trên, cậu không được tự ý mở ra. Món đồ này không to, cậu có thể mang theo trong người, nhất định phải bảo vệ nó thật tốt”.  

 

Ngô Bình đáp: “Đã rõ. Khi nào tôi xuất phát?”  

 

Vương tiêu đầu nói: “Hai nơi cách nhau hơn ba nghìn dặm, chỉ cần cậu giao hàng đến đó trong vòng bảy ngày là được”.  

 

Ngô Bình bảo: “Tôi cần một tấm bản đồ”.  

 

Vương tiêu đầu gật đầu, đoạn đi vào phòng để lấy bản đồ đưa cho Ngô Bình.  

 

Ngô Bình xem bản đồ, thấy giữa hai quận có một vùng đất hoang vu, chỉ có một đường cái, ngoài ra còn có hai con đường nhỏ, nhưng đường đi quanh co, băng núi vượt rừng, chắc chắn sẽ trùng trùng nguy hiểm.  

 

Xem xong, Ngô Bình cất bản đồ vào rồi đáp: “Tối nay tôi sẽ lên đường”.  

 

Vương tiêu đầu nói: “Tôi cho cậu áp tiêu chuyến này vì cậu lạ mặt. Tạm thời, cậu đừng lộ diện ở tổng tiêu cục. Lát nữa cậu vẫn phải đi ra bằng cổng bên hông. Tuyến đường sau đó do cậu quyết định”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Người bảo vệ tôi có gặp tôi không?”  

 

Vương tiêu đầu lắc đầu: “Không, trừ phi cậu gặp nguy hiểm, nếu không thì người bảo vệ sẽ không xuất hiện”.  

 

Ngô Bình không hỏi nhiều nữa, lập tức rời khỏi tiêu cục.  

 

Sau khi rời đi, anh tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi trước, chẳng mấy chốc trời đã chạng vạng. Trước khi trời tối, anh ăn chút đồ rồi trở về nhà trọ để tu luyện bí lực.  

 

Nửa đêm, anh mở mắt ra. Là tu sĩ bí cảnh, Ngô Bình có thể cảm nhận được xung quanh nơi này có hai ánh mắt luôn theo dõi anh, chắc hẳn đó đều là những người âm thầm bảo vệ anh.  

 

Bỗng nhiên, anh đẩy cửa ra, bước nhanh vào một con ngõ.  

 
 
Chương 4433


Ngô Bình cầm tiền rồi quay lại quảng trường, anh vừa về thì đã nhìn thấy có một nhóm người túm tụm lại như đang xem trò náo nhiệt.  

 

Anh bước lên xem thì lập tức thấy tim mình như nổ tung. Lúc này, Chu Thanh Nghiên đang quỳ trước mặt mấy người đàn ông và phụ nữ, sau đó để mặc cho họ trách mắng mình.  

 

“Chu sư muội, sư phụ có 800 đệ tử, không có ai yếu ơn cô cả, tại sao một đệ tử mới như cô dám vô lễ với sư huynh và sư tỷ thế hả?”  

 

Chu Thanh Nghiên: “Lục sư huynh dạy đúng, tiểu muội nhớ rồi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình đi tới gần rồi kéo Chu Thanh Nghiên dậy, sau đó nói: “Thanh Nghiên, em là người phụ nữ của anh, không ai được bắt em quỳ hết”.  

 

Mấy người kia thấy Ngô Bình xuất hiện rồi kéo Chu Thanh Nghiên dậy thì lập tức nổi giận, một người đàn ông cười lạnh nói: “Cậu là ai? Chuyện của môn phái chúng tôi tới lượt cậu xen vào à?”  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi là người đàn ông của Chu Thanh Nghiên, các người dám xỉ nhục người phụ nữ của tôi thì sẽ phải trả giá”.  

Advertisement

 

Người kia hỏi: “Trả giá ư? Tiểu tử, cậu tưởng mình là ai hả?”  

 

Ngô Bình: “Các người quỳ xuống xin lỗi Thanh Nghiên ngay, nếu vậy thì tôi sẽ miễn cho tội chết”.  

 

Nghe thấy thế, tất cả mọi người ở đó đều ngẩn ra.  

 

“Người này là ai mà khẩu khí lớn thế nhỉ, dám ăn nói với đệ tử của Quảng Thành sư tổ kiểu đó”.  

 

“Chắc hắn điên rồi, chứ làm gì có ai ở Thanh Châu dám ngông nghênh như thế?”  

 

Người kia bật cười nói: “Cậu cũng to gan đấy! Để tôi xem cậu làm gì được chúng tôi nào!”  

 

Chát!  

 

Ngô Bình tát cho tên đó một cái, khiến hắn không còn chút lực phản kháng nào mà ngã sấp mặt xuống đất.  

 

Ầm!  

 

Ngô Bình giẫm chân lên đầu hắn rồi đạp xuống đất, tên kia ra sức vùng vẫy nhưng dù đã cố hết sức thì đầu vẫn cắm sâu xuống đất.  

 

Những người khác vừa kinh hãi vừa tức giận: “Cậu to gan quá đấy!”  

 

Họ vừa nói dứt câu thì có một tiếng động lớn vang lên, thánh vực của Ngô Bình đã che phủ toàn bộ bọn họ. Thực lực của anh đã gần như cường giả kỷ nguyên, những người này không phải Chân Tiên, Đạo Quân thì sao chống lại được?  

 

“Quỳ xuống!”  

 

Ngô Bình lạnh giọng quát, lập tức những người kia không thể điều khiển bản thân mà cứ thế quỳ trước mặt Chu Thanh Nghiên.  

 

Bấy giờ, Ngô Bình mới hỏi Chu Thanh Nghiên xem có chuyện gì.  

 

Cô ấy thở dài nói: “Lúc trước, em đã tặng sư tôn một món quà, người rất thích bức tranh ấy và khen em là có lòng. Nhưng cũng vì câu khen ấy của người mà các sư huynh, sư tỷ ở đây đều không vui và tưởng em tranh sự yêu thương của sư tôn với họ. Họ còn bảo sau này em muốn tặng sư tôn cái gì thì phải thông qua họ trước”.  

 

Ngô Bình: “Vì chuyện đó mà họ bắt em quỳ ở đây ư?”  

 

Chu Thanh Nghiên lại thở dài nói: “Họ không dễ dây vào đâu anh, cho nên em mới đành chấp nhận các yêu cầu quá đáng của họ”.  

 

Ngô Bình cười khẩy nói: “Dựa vào đám rác rưởi này mà cũng dám bắt nạt người phụ nữ của anh ư? Mỗi người dập đầu một trăm lần”.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom