Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5104


 Chu Khuynh Thành kinh ngạc: “Tu sĩ vũ trụ chính sao? Bọn họ chắc chắn rất mạnh đúng không?”  

 

Ngô Bình nói: “Chuyện đó thì phải xem là tu vi gì. Không phải cứ người vũ trụ chính thì chắc chắn sẽ rất mạnh”.  

 

Nói chuyện vài câu, Ngô Bình lại tiếp tục viết Thiên Huyền Bí Kinh.  

 

Chớp mắt đã trôi qua nửa tháng, cuối cùng anh cũng viết xong toàn bộ Thiên Huyền Bí Cảnh, trong đầu đại khái cũng hiểu được nội dung Thiên Huyền Bí Kinh. Nhưng hiện tại anh vẫn không thể tu luyện, mỗi khi thử tu luyện thì trong đầu sẽ trống rỗng, không thể suy nghĩ.  

 

Lúc này, âm thanh của Tiểu Minh lại vang lên: “Xem ra cậu phải đến vũ trụ Ngũ Hành thì mới có thể tu luyện được Thiên Huyền Bí Kinh”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao?”  

 

Advertisement

Tiểu Minh: “Theo tôi đoán, công pháp bí cảnh cần phải có hoàn cảnh đặc thù, mà vũ trụ Minh Cổ không thể cung cấp được hoàn cảnh này”.  

 

Ngô Bình: “Nói như vậy ta nhất định phải đến vũ trụ Ngũ Hành?”  

 

Tiểu Minh: “Không phải cậu đã muốn đi rồi sao? Đến bên đó, cậu phải cẩn thận”.  

 

Ngô Bình giật mình: “Sao vậy?”  

 

Tiểu Minh: “Đối với vũ trụ Minh Cổ mà nói vũ trụ Ngũ Hành là vũ trụ cao chiều. Một con sâu trong đó chạy xuống cũng có thể đè ép tu sĩ Thần Thông Cảnh chúng ta. Anh thử nghĩ xem, một khi anh đến bên đó, phải đối mặt với thách đấu ra sao”.  

 

Ngô Bình: “Trước khi đi, tôi sẽ tham gia kiểm tra, nếu kiểm tra thành công, tôi chuẩn bị sẽ đi một chuyến”.  

 

Tiểu Minh: “Cũng được. Đến bên đó, nếu cậu có thể sống sót, thân thể sẽ được vũ trụ Ngũ Hành dần dần đồng hóa, vì vậy cũng sẽ trở thành sinh linh vũ trụ Ngũ Hành thật sự”.  

 

Ngô Bình kinh ngạc trong lòng: “Vũ trụ Minh Cổ không thể đồng hóa ta sao?”  

 

Tiểu Minh: “Không thể. Vũ trụ Minh Cổ không có năng lực đồng hóa cậu, nhưng vũ trụ Ngũ Hành thì có thể. Theo lý thuyết thì vũ trụ Đạo Cảnh cấp chín và vũ trụ chính không khác nhau quá nhiều. Hơn nữa người sáng lập vũ trụ Ngũ Hành để lại vô số truyền thừa ở đó, bồi dưỡng được lượng lớn tu sĩ cấp cao. Có những tu sĩ thậm chí còn có cơ hội tiến vào vũ trụ chính tu luyện”.  

 

Ngô Bình: “Có thể tiến vào vũ trụ chính sao?”  

 

Tiểu Minh: “Những gì tôi biết cũng có hạn, cụ thể thế nào thì cậu phải đi xem sao”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, cũng phải đi một chuyến”.  

 

Nói chuyện một lúc với Tiểu Minh, Ngô Bình đến tìm Trương Cổ Nguyệt, nói: “Giáo chủ, con có thể tham gia kiểm tra rồi”.  

 

Trương Cổ Nguyệt gật đầu: “Được, chúng ta lập tức xuất phát!”  

 

Lần này đi kiểm tra, Trương Cổ Nguyệt không nói cho bất kỳ ai biết, ông ấy nói: “Huyền Bình, chuyện con đến vũ trụ Ngũ Hành, ta sẽ không nói cho ai biết. Ta sẽ nói với bên ngoài, con bế quan tu luyện”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, không nói cũng tốt”.  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Nếu cảm thấy không thích ứng được thì con về lúc nào cũng được. Nếu ở lại bên đó, nhớ phải nói với ta một tiếng. Đây là ngọc phù có thể liên lạc giữa hai vũ trụ, con có thể dùng nó để liên lạc với ta”.  

 

Ngô Bình nhận lấy ngọc phù, hỏi: “Giáo chủ, người từng thấy tu sĩ vũ trụ Ngũ Hành chưa? Hay nói cách khác, người từng gặp cao thủ vũ trụ Đạo Cảnh tầng chín chưa?”  

 
 
Chương 4414


Lý Trảm Thần: "Nghe nói khi xưa, Hoàng đế thứ hai của thời Tiên quốc đã tìm người nghiên cứu về linh hồn, muốn thông qua cách nâng cao linh hồn để con người đạt được thực lực như Thần tộc. Những người phụ trách nghiên cứu đều là những người thông minh nhất thời bấy giờ, cộng thêm việc có tài nguyên của Tiên quốc hỗ trợ, việc nghiên cứu tiến triển thần tốc. Nhưng sau này, nghiên cứu xảy ra vấn đề, một vài người tiếp nhận thí nghiệm trở thành quái vật người không ra người ma không ra ma, thứ nhập được vào cơ thể người được gọi là tà ma. Chắc đây là nguồn gốc của tà ma".   

 

Ngô Bình hiểu được, có lẽ lời đồn này có một phần là sự thật, nhưng phần lớn sự thật đã bị che giấu đi.  

 

Anh nói với năm vị tiên đốc: "Mọi người trấn thủ bên ngoài, tôi vào sào huyệt của tà ma một chuyến".   

 

Advertisement

Nghe Ngô Bình nói muốn vào sào huyệt của tà ma, Kỷ Nhược Phi vội nói: "Thần tướng, quá nguy hiểm, mong anh hãy nghĩ cách khác".   

 

Ngô Bình cười nói: "Không sao đâu, tôi chỉ đi xem thử ra sao thôi".   

 

Advertisement

Năm vị Đốc tướng quân ở tại chỗ đợi, Ngô Bình đi thẳng tới bên bờ sông, khẽ nói: "Mở đường!"  

 

Nước sông bỗng dừng chảy, mặt nước hình thành một bậc thang hướng xuống, anh cứ vậy bước xuống bậc thang cho đến đáy sông.  

 

Dưới đáy sông có một hang ngầm cực lớn, không biết thông với nơi nào, gió lạnh thổi từ bên trong ra.  

 

Ngô Bình nhìn rồi nhảy xuống hang ngầm. Anh rơi xuống tầm mấy nghìn mét rồi bỗng được một luồng khí lưu đỡ lấy. Lúc này, anh nhìn thấy phía trước mặt mình là một mảng sương mù màu đỏ.  

 

Anh bước về phía sương mù, sương mù cũng gom lại bay về phía anh. Anh nhanh trí, lập tức bắt chước khí tức tà ma. Anh đã tiếp xúc với rất nhiều tà ma nên bắt chước rất giống.  

 

Sương mù màu đỏ lướt qua người anh rồi tự động mở ra một con đường. Anh nhìn thấy phía cuối con đường là một thứ giống với tổ ong cực kỳ lớn. Cái tổ ong này dài đến chục nghìn mét, rộng mấy nghìn mét, bên trong có vô số vách ngăn tinh thể giống như những tảng ong. Trong mỗi vách ngăn tinh thể đều đang thai nghén một bào thai, bên trong có sinh vật hình người đang lớn lên nhanh chóng.  

 

Lúc này có một quái vật hơn một trăm cái tay, thân mình như rắn, dài hơn trăm mét, to như cái thùng nước, trườn từ một bên qua, mỗi lần qua một vài vách ngăn tinh thể thì một cánh tay sẽ giơ ra, rót một số đồ gì đó vào trong vách ngăn tinh thể. Sinh vật bên trong vách ngăn sau khi được rót đồ thì sẽ động đậy.  

 

Ngô Bình tới gần một vách ngăn tinh thể, tà ma trong này đã có hình người rồi, lớn bằng một đứa trẻ sơ sinh của Nhân tộc. Nhưng nó ở trạng thái năng lượng chứ không phải là thực thể.  

 

Anh quan sát một hồi, phát hiện đây là một giai đoạn trưởng thành của tà ma, sau khi lớn lên chắc nó sẽ trở thành tà ma thực thụ.  

 

Anh tiếp tục đi vào trong, lúc này có một thứ giống như dây thừng nhưng ở trạng thái tinh thể thò ra, phía cuối của nó có một con mắt to bằng nắm đấm, đang láo liên nhìn quanh.  

 

Con mắt này tới trước mặt Ngô Bình, nhìn đánh giá anh từ trên xuống dưới, còn toả ra một loại ánh sáng tím rà soát trên người anh.  

 

Ngô Bình nhíu mày, đang định huỷ diệt con mắt này thì nó bỗng trợn ngược lên, phát ra tiếng kêu chói tai. Bỗng chốc, có mười mấy cái xúc tu giống lòng heo vươn tới, bọn chúng quấn lấy kéo Ngô Bình về một nơi.  

 

Ngô Bình không phản kháng, anh muốn xem thử bọn chúng muốn đưa anh tới đâu.  

 

Cứ như vậy, Ngô Bình được kéo sâu vào bên trong. vách ngăn tinh thể ở hai bên càng lúc càng lớn, càng lúc càng phức tạp, tới cuối cùng, trong vách ngăn tinh thể không còn là thể năng lượng nữa mà là thai nhi nhân loại sống sờ sờ!  
 
Chương 5105


Rất nhanh sau đó, hai người đã đến một nơi trong thời không thần bí, nơi này chỉ có một tòa nhà nhỏ ba lầu, xung quanh sương mù bao phủ.  

 

Trương Cổ Nguyệt hít sâu một hơi, đi đến trước cửa gõ vài cái, kính cẩn nói: “Trương Cổ Nguyệt bái kiến”.  

 

Cánh cửa mở ra, một đồng tử mặc áo xanh đi ra, vẻ mặt kiêu căng, cậu ta lạnh nhạt hỏi: “Ai muốn kiểm tra?”  

 

Trương Cổ Nguyệt nhường bước, chỉ vào Ngô Bình nói: “Là cậu ấy”.  

 

Đồng tử liếc nhìn Ngô Bình, nói: “Anh có biết quy tắc không? Nếu không vượt qua bài kiểm tra, thì tiền anh nộp trước đó cũng sẽ không hoàn lại”.  

 

Ngô Bình: “Tôi biết rồi”.  

 

Đồng tử: “Nếu vượt qua kiểm tra, anh phải nộp thêm một khoản phí dùng, ước chừng gấp năm lần lúc đầu”.  

Advertisement

 

Vẻ mặt Ngô Bình không đổi: “Tôi biết”.  

 

Đồng tử gật đầu: “Vậy được, ở bên ngoài đợi một lát, tôi đi vào sắp xếp một lát”. Nói xong thì quay người đi vào, đóng cửa lại.  

 

Ngô Bình không nhịn được bèn hỏi: “Giáo chủ, rốt cuộc là nộp bao nhiêu tiền?”  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Nếu con thông qua bài kiểm tra, tiền phải nộp chắc cũng có thể mua được nửa Huyền Minh Giáo”.  

 

Ngô Bình kinh ngạc: “Nửa Huyền Minh Giáo!”  

 

Trương Cổ Nguyệt cười nói: “Con không cần lo lắng, tiền là do ta mượn, chia ra trả trong năm năm. Huyền Minh Giáo lấy được một phần tư Kim Long Môn, năm năm chắc chắn có thể trả được khoản tiền này”.  

 

Ngô Bình có chút áy náy: “Nhưng nếu như vậy thì áp lực quá lớn”.  

 

Trương Cổ Nguyệt nhìn anh, nói: “Huyền Bình, nếu con có thể tạo nên thành tựu ở đó, thì khoản tiền này đối với con mà nói không là gì cả”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Giáo chủ, nhiều nhất là một năm, con sẽ thay người trả lại khoản tiền này”.  

 

Trương Cổ Nguyệt vỗ vai anh: “Được, ta đợi tin tốt của con”.  

 

Khoảng chừng mười phút sau, cửa lại được mở ra, đồng tử vẫy tay, nói: “Đi vào đi”.  

 

Ngô Bình đi theo cậu ta vào trong tòa nhà. Trong tòa nhà có một cánh cửa bằng đồng, sau cửa có luồng sáng ba màu đang chuyển động, không biết dẫn đến nơi nào.  

 

Đồng tử chỉ vào cửa: “Sau khi đi vào, anh sẽ tiến vào không gian mô phỏng hoàn cảnh vũ trụ Ngũ Hành. Nếu anh có thể ở bên trong đủ sáu tiếng đồng hồ thì xem như thông qua bài kiểm tra”.  

 

Ngừng một lát cậu ta lại nói tiếp: “Đương nhiên, sáu tiếng đồng hồ chỉ là tiêu chuẩn. Chịu đựng càng lâu, chứng tỏ anh và vũ trụ Ngũ Hành càng phù hợp”.  

 

“Lâu nhất có thể chịu đựng bao lâu?”, anh hỏi.  

 

Đồng tử châm chọc nói: “Thế nào, anh nghĩ mình có thể chịu được hơn hai canh giờ? Tôi nói cho anh biết vậy, tu sĩ vũ trụ Minh Cổ các người, chưa có ai đạt chuẩn cả. Trước đó, có một tu sĩ vũ trụ Đạo Cảnh tầng năm đến, anh ta cũng chỉ kiên trì được sáu tiếng đồng hồ”.  

 

Ngô Bình không nói thêm, trực tiếp đi vào.  

 

Thân hình anh biến mất dần trong cánh cổng ánh sáng, đồng tử lắc đầu, tự nói: “Đồ ngốc!”  

 

Bên ngoài cửa, Trương Cổ Nguyệt yên lặng đứng đợi.  

 
 
Chương 4415


Cuối cùng, Ngô Bình bị đưa vào một vách ngăn tinh thể cực lớn, diện tích của vách ngăn này lên đến hơn một trăm mét vuông, bên trong có vô số sợi tơ. Anh vừa vào thì những sợi tơ đó đã đâm vào cơ thể anh.  

 

Ngô Bình thả lỏng, anh phát hiện những sợi tơ này là để truyền đạt tin tức chứ không thể làm hại được anh. Sợi tơ cắm vào trung tâm thần kinh của anh, một lượng thông tin lớn ào ạt đổ vào.  

 

Rất nhanh, Ngô Bình đã phải trợn tròn cả mắt. Thì ra anh nhận được lượng lớn thông tin có liên quan đến việc ưu hóa tà ma. Rất rõ ràng, những tin tức này tới từ nhiều tà ma khác nhau. Bất cứ con tà ma nào đạt được tiến hoá có lợi thì sẽ báo cáo tình hình tương ứng cho sào huyệt. Sau khi tổng hợp và phân tích tất cả thông tin, sào huyệt sẽ truyền lại cho những tà ma có tố chất tốt, nhờ đó giúp tà ma tiến hoá và nâng cấp.  

 

Advertisement

"Như vậy thì tất cả tà ma giống như một thể, một con tà ma tiến bộ thì tất cả tà ma sẽ cùng tiến bộ! Lợi hại!", Ngô Bình cảm thán.  

 

Trong số tin tức này, có tin tức về tiến hoá hình thể, cũng có tin về tiến hoá thần hồn. May là thực lực của Ngô Bình mạnh mẽ, cảnh giới cũng đủ cao, không thì anh không thể hấp thụ nhiều thông tin thế này được.  

 

Advertisement

Anh nhanh chóng phân tích thông tin ưu hoá, sau đó lưu trữ lại.  

 

Qua nửa ngày, tất cả thông tin đã được truyền cho anh, sau đó, tà ma bắt đầu đòi hỏi tin tức tiến hoá có ích từ anh.  

 

Ngô Bình nhanh trí, lập tức dựa theo Thần Tiên Kinh tạo ra một thông tin. Sau khi anh truyền tin đi thì các sợi tơ cũng biến mất. Đồng thời, trên vách ngăn tinh thể cũng xuất hiện rất nhiều đường ống, nước thuốc chảy từ đó vào.  

 

Sau khi tiếp xúc với nước thuốc, Ngô Bình biết chúng có lợi cho mình nên ngâm mình trong đó, hấp thu năng lượng từ nước thuốc.  

 

Anh không hề biết sào huyệt tà ma đã xem anh là tà ma ưu tú nhất, thế nên không tiếc tay cung cấp dịch dinh dưỡng tốt nhất cho anh. Loại dịch dinh dưỡng tốt này số lượng có hạn, chỉ một chốc Ngô Bình đã hấp thu sạch sẽ.  

 

Sau đó càng nhiều dịch dinh dưỡng đổ vào, anh tiếp tục hấp thu. Cứ như vậy, khi đợt dịch dinh dưỡng cuối cùng đã dùng hết, sào huyệt tà ma cũng không thể tiếp tục cung cấp cho anh nữa.  

 

Bước ra khỏi vách ngăn tinh thể, Ngô Bình hiên ngang đi ra ngoài, men theo hang ngầm lên bờ sông.  

 

Kỷ Nhược Phi vội hỏi: "Thần tướng, tình hình bên dưới thế nào?"  

 

Ngô Bình bật cười nói: "Sào huyệt tà ma này thú vị lắm, tạm thời đừng động đến nó".   

 

Mọi người nhìn nhau, thú vị là thú vị thế nào?  

 

Ngô Bình không giải thích gì nhiều, anh trở về lều lớn, ngồi xếp bằng điều hoà khí tức, nghiên cứu những thông tin mà tà ma cung cấp. Anh phát hiện những thông tin này giúp ích được rất nhiều cho việc tu hành của mình. Đặc biệt là những thông tin này có rất nhiều điểm tương đồng với Vạn Giới Chí Tôn Công.  

 

Thế nên anh bắt đầu tu luyện tiếp công pháp thiên phẩm kia, Vạn Giới Chí Tôn Công!  

 

Công pháp này có mười hai tầng, trước đây nhờ thể xác và thần hồn mạnh mẽ anh đã luyện được đến tầng thứ ba. Bây giờ anh tiếp tục đột phá, nửa ngày đã luyện đến tầng thứ tư, ngày hôm sau thì thành công đột phá tầng thứ năm. Tầng thứ năm của Vạn Giới Chí Tôn Công này có năng lực đặc biệt, đó chính là khống chế vạn linh! Mục tiêu bị khống chế có thể là người, cũng có thể là thực vật, thậm chí là trận pháp hay cả trật tự Thiên Đạo!

Tiếp đó anh luyện Liệt Thiên Chưởng và Vũ Vương Công đã luyện thành trước đó lên đến cảnh giới viên mãn.  

 

Hôm nay, Thiên soái phái người tới hỏi anh đã diệt sạch tà ma ở đây chưa. Ngô Bình trả lời sắp diệt sạch tà ma, mong Thiên soái yên tâm.  
 
Chương 5106


Đồng tử: “Người tham gia kiểm tra, một nghìn người thì có chín trăm chín mươi bảy người chết bên trong rồi, cho nên anh không cần đợi đâu”.

Trương Cổ Nguyệt ngây người, sau đó lắc đầu, giọng điệu kinh định nói: “Không, cậu ta sẽ không chết, cậu ta chắc chắn sẽ vượt qua bài kiểm tra!”  

 

Đồng tử đẩy cửa đi vào, lạnh nhạt nói: “Lúc trước ai đến tham gia kiểm tra, cũng nói giống hệt ông vậy, nhưng kết quả sẽ không đổi”.  

 

Trương Cổ Nguyệt thản nhiên nói: “Tôi sẽ đợi sáu tiếng”.  

 

Đồng tử cười nói: “Không cần sáu tiếng, đa số mọi người chỉ một khắc đã chết bên trong rồi”.  

 

Lúc này Ngô Bình đã đi vào một không gian khắp nơi đều là ánh sáng trắng. Người vừa tiến vào, thì áp lực vô biên đã tác động lên người anh, bỗng chốc anh có cảm giác cực kỳ yếu ớt, gần như không thể đứng vững.  

 

Ngay lúc này, bí lực, tiên lực trong thân thể anh bỗng sôi sục, chống đỡ thân thể anh, chống lại áp lực bên ngoài.  

 

Advertisement

Sau khi thích ứng chỉ trong một thời gian ngắn, sức mạnh của anh đã khôi phục lại.  

 

Một khắc đồng hồ sau, áp lực bắt đầu tăng lên, bí lực và tiên lực trong thân thể anh cũng tăng mạnh, tiếp tục chống lại áp lực.  

 

Cứ như vậy, từng khắc trôi qua, áp lực lại tăng lên một chút. Ba tiếng sau, áp lực đã tăng gấp trăm lần ban đầyu, lúc này Ngô Bình tuy không còn thoải mái như lúc mới vô, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu.  

 

Lúc này, vẻ mặt đồng tử bên ngoài có phần không tự nhiên. Vừa nãy mới nói mấy câu kia chắc chắn như vậy, mà Ngô Bình lại dùng thực lực vả vào mặt cậu ta.  

 

Trương Cổ Nguyệt tươi cười nói: “Xem ra cậu ấy đã đạt chuẩn rồi”.  

 

Đồng tử hừ một tiếng: “Đạt chuẩn thì sao, chỉ chứng tỏ anh ta có thể sống sót ở vũ trụ Ngũ Hành. Con sâu ở vũ trụ Ngũ Hành cũng có thể sống được, nhưng không có nghĩa nó mạnh”.  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Xin hỏi, có thể kiên trì bao lâu thì tốt?”  

 

Đồng tử: “Nếu có thể kiên trì trên mười tiếng, mới xem là thật sự thích ứng được hoàn cảnh vũ trụ Ngũ Hành. Trước kia, ở đây cũng có người kiên trì được mười bốn tiếng, anh ta tiến vào vũ trụ Ngũ Hành không bao lâu đã trở thành thiên của phái lớn nào đó rồi, thành tích sau này càng kinh người. Đệ tử của ông, có thể làm được không?”  

 

Trương Cổ Nguyệt khẽ cười: “Có thể làm được hay không, đợi cậu ta ra thì biết thôi”.  

 

Đồng tử lắc đầu: “Ông đợi đi, tôi đi nghỉ ngơi”.  

 

Ngô Bình chịu đựng áp lực càng lúc càng mạnh, hơn nữa, sau mười hai tiếng, áp lực còn có thêm lực đẩy, càng khiến anh khó chịu hơn.  

 

Anh cắn răng kiên trì, mười bốn tiếng, mười sáu tiếng, hai mươi tiếng.  

 

Đợi đến khi hai mươi bốn tiếng thì cũng là một ngày sau, áp lực đã tăng lên gấp mấy nghìn lần so với lúc đầu, hơn nữa còn có thêm rất nhiều lực chống lại anh.  

 

Mũi Ngô Bình bắt đầu chảy máu, da cũng xuất hiện chấm li ti, tóc cũng bắt đầu rụng.  

 

Đến lúc được ba mươi tiếng, tóc anh đã rụng sạch, biến thành đầu trọc, lúc này không chỉ mũi chảy máu, mà tai cũng bắt đầu chảy máu.  

 

Thậm chí, răng anh cũng bắt đầu lung lay, đốm trên da bắt đầu lở loét, chảy mủ. Rõ ràng, mức độ mô phỏng hoàn cảnh này càng lúc càng nặng, vi sinh vật gây bệnh từ vũ trụ Ngũ Hành cũng xuất hiện.  

 

Ngô Bình là cao nhân y đạo, anh cố gắng chữa trị cho mình, làm giảm triệu chứng, nhưng hiệu quả cũng có hạn.  

 

Đến lúc được ba mươi sáu tiếng, áp lực tăng lên cũng không còn mạnh nữa, nhưng hoàn cảnh càng phức tạp hơn, trong không trung xuất hiện sấm chớp, mưa axit ăn mòn rơi xuống.  

 
 
Chương 4416


Khi những sợi tơ này cắm vào cơ thể anh, anh lập tức thi triển tầng thứ năm Vạn Giới Chí Tôn Công, khống chế vạn linh!  

 

Sức mạnh của anh men theo sợi tơ, lan đến ý thức cao nhất của sào huyệt tà ma. Ý thức của sào huyệt đã có linh trí rất cao, nhưng không thể bì lại Ngô Bình, không thể nào chống lại thủ đoạn khống chế vạn linh của anh được!  

 

Rất nhanh, Ngô Bình đã cho hoá thân ý chí của mình truyền đến sào huyệt tà ma. Ý thức của sào huyệt ban đầu còn phản kháng, nhưng chẳng bao lâu đã thuận theo.  

Advertisement

 

Qua nửa tiếng đồng hồ rà soát, Ngô Bình đã hiểu đại khái cơ chế vận hành của sào huyệt tà ma. Nó giống như một cái lò ấp trứng, thêm tính năng chia sẻ tin tức. Như vậy, nó có thể bồi dưỡng ra tà ma mạnh mẽ để sử dụng.  

 

Advertisement

Tà ma có phân chia cấp bậc, loại không có hình thể, hoặc phải nhập vào sinh linh khác là tà ma cấp thấp. Tà ma cấp trung không cần phải nhập vào sinh linh khác, vì nó có nhiều thực thể, đồng thời có thể chuyển đổi tự nhiên giữa các thực thể của mình. Sau đó là tà ma cấp cao, thực thể và tinh thần của tà ma cấp cao hợp nhất với nhau, chỉ là nuôi dưỡng chúng nó rất khó, bây giờ cả sào huyệt đang bồi dưỡng chỉ hai mươi con tà ma cấp cao. Cuối cùng là tà ma siêu cấp, bây giờ chỉ có một con, không biết đến năm nào tháng nào mới thành tài được.  

 

Ngoài ra sào huyệt tà ma cũng chia cấp bậc, như cái Ngô Bình đang ở này thuộc về sào huyệt với quy mô cấp trung, sào huyệt bậc bốn. Trên đó nữa còn có bậc năm, bậc sáu.  

 

Khống chế được sào huyệt tà ma, anh lập tức thi triển thủ đoạn Đại Thánh, rót Thánh ý vào đường dẫn tin tức, truyền cho từng con tà ma trong sào huyệt.  

 

Sào huyệt tà ma không phải là thầy luyện đan chuyên nghiệp, dịch dinh dưỡng mà nó cung cấp khá thô. Ngô Bình thì khác, anh là thầy luyện đan cực kỳ lợi hại, có thể cung cấp dịch dinh dưỡng chất lượng tốt hơn nhiều.  

 

Thế nên anh lấy ra lượng lớn dược liệu, điều phối lại dịch dinh dưỡng để nuôi dưỡng số tà ma này. Tà ma được Thánh ý giáo hoá, mất đi ma tính, dần dần biến thành thánh chiến sĩ.  

 

Sào huyệt tà ma bị anh hút vào Động Thiên, sau này còn có thể dùng để bồi dưỡng thánh binh, nâng cao thực lực của thánh binh.  

 

Lấy sào huyệt tà ma đi xong, Ngô Bình trở lại đại doanh, sau đó báo cáo với Thiên soái, nói anh đã huỷ sào huyệt tà ma rồi, số lượng tà ma trong sào huyệt ước tính lên đến cả chục triệu.  

 

Thiên soái nhận được tin tức này thì rất vui mừng, ban thưởng lớn cho anh. Tiên Đình cho người tới điều tra cũng đã phát hiện ra một cái động rỗng cực lớn ở dưới sống, bên trong có vết tích sào huyệt tà ma từng tồn tại.  

 

Nhưng việc vẫn chưa kết thúc ở đây. Ngày Ngô Bình dẫn binh trở về, Tiên Đình lại phái đến một tốp người nữa, tự xưng là phụng lệnh Đại Thiên Tôn, muốn gặp Ngô Bình.  

 

Ngô Bình gặp mặt mấy người này tại đại điện, dẫn đầu là một cường giả cảnh giới Đạo Tổ, ông ta mặc quan phục quan nhất phẩm, vô cùng oai vệ.  

 

Vừa gặp mặt, vị quan nhất phẩm này đã lớn tiếng: "Lý thần tướng, cậu nói cậu đã diệt được sào huyệt tà ma nhưng chúng tôi cho rằng cậu đã nói dối, chắc chắn cậu đã giấu sào huyệt tà ma đi rồi, đúng không?"  

 

Ngô Bình nhìn người này, thản nhiên nói: "Ông nói tôi giấu sào huyệt tà ma, có chứng cứ không?"  
 
Chương 5107


 Không biết qua bao lâu, anh lại tỉnh lại, vì thế tiếp tục ngồi dậy, cắn răng chấp nhận thử thách.  

 

Anh sớm đã đạt chuẩn kiểm tra, nhưng anh muốn trải nghiệm thử hoàn cảnh khắc nghiệt của vũ trụ Ngũ Hành trước, bởi vì sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt với mọi thứ.  

 

Thời tiết đột nhiên trở nên nóng rực, da Ngô Bình bắt đầu dậy mùi, anh mất nước trầm trọng, nhưng nơi này lại không có giọt nước nào.  

 

Bốn mươi tiếng, miệng anh đã khô nứt chảy máu, máu huyết gần như không thể lưu thông, nhịp tim mười mấy giây mới đập một lần.  

 

Ngay lúc này, đột nhiên trời đổ mưa, anh vội vàng trải quần áo ra thấm nước mưa, sau đó vắt vào miệng.  

 

Thế nhưng, nước còn chưa uống đủ thì trời lại chuyển lạnh, gió lạnh thấu xương, tuyết bay tán loạn, anh đông cứng lạnh run, quần áo cũng đóng thành băng.  

 

Bốn mươi tám tiếng, Ngô Bình cảm thấy bản thân sắp đến cực hạn, anh chuẩn bị kiên trì một lúc nữa sẽ từ bỏ, dù sao anh cũng là đến để kiểm tra, chứ không phải liều mạng.  

 

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một luồng sáng mặt trời chiếu xuống, ánh sáng mặt trời chiếu vào người anh, khiến anh rất dễ chịu. Anh cảm thấy, ánh mặt trời lúc này rất giống với ánh mặt trời vũ trụ chủ, rất tốt cho anh.  

Advertisement

 

Anh đã từng hấp thụ ánh mặt trời vũ trụ chủ từ trước, bây giờ cũng không thất khó chịu, mà trái lại rất thích thú.  

 

Phơi nắng bốn tiếng, thương thế anh lại đỡ hơn phân nửa, khí lực cũng dần dần khôi phục.  

 

Anh có chút nghi hoặc, sao càng về sau, hoàn cảnh lại càng tốt hơn vậy?  

 

Ngay lúc này, một cái đùi dê bị người ta ném vào, vẫn còn nóng hổi bốc khói, tỏa ra mùi thơm mê người.  

 

Mắt anh sáng lên, lập tức cắn một miếng, mùi vị thơm ngon. Lúc trước anh bị rụng răng, rồi lại mọc lại, răng mới rất khỏe, cắn một miếng đã xé ra một miếng lớn.  

 

Ngô Bình biết, đùi dê này là lương thực của vũ trụ chủ, dạ dày anh có thể tiêu hóa hay không phải xem thử, vì vậy anh ăn không nhanh, mà chầm chậm nhai.  

 

Đã được hai mươi mười hai tiếng, lúc này đồng tử và Trương Cổ Nguyệt đều rất kinh ngạc, đồng tử cảm thấy khó tin, Trương Cổ Nguyệt thì cho rằng có khả năng Ngô Bình đã chết rồi”.  

 

“Cậu ấy không sao chứ?”. Lúc này, cuối cùng ông ấy không nhịn được lên tiếng hỏi.  

 

Đồng tử đẩy cửa đi vào, vẻ mặt cậu ta vô cùng kỳ lạ, lắc đầu: “Người chưa chết, vẫn đang tiếp tục. Không thể nào, đã năm mươi hai tiếng rồi!”  

 

Trương Cổ Nguyệt thở phào một hơi, cười nói: “Tôi đã nói rồi, cậu ấy chắc chắn sẽ thành công. Năm mươi hai tiếng, so với mười bốn tiếng kia thì mạnh hơn nhiều nhỉ?”  

 

Vẻ mặt đồng tử ngượng ngùng, nhưng cũng rất phấn khích: “Không phải mạnh rất nhiều, mà là mạnh gấp trăm nghìn lần! Sau hai ngày, cũng là sau bốn mươi tám tiếng, hoàn cảnh nơi này sẽ không còn mô phỏng hoàn cảnh vũ trụ Ngũ Hành nữa, mà là hoàn cảnh thật sự!”  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Hoàn cảnh thật sự sao?”  

 

Đồng tử gật đầu: “Sinh tồn trong hoàn cảnh thật sáu tiếng thì anh ta có thể vượt qua rất nhiều tu sĩ ở vũ trụ Ngũ Hành. Qua sáu giờ, ít nhất cũng có thể tu luyện đến bí cảnh. Nếu qua mười tám tiếng, thì có thể gọi là thiên tài ở vũ trụ Ngũ Hành”.  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Qua hai mươi bốn tiếng thì sao?”  

 

Đồng tử im lặng một lúc rồi nói: “Thiên tài tuyệt thế!”  

 

Trương Cổ Nguyệt cười nói: “Quả nhiên ta không nhìn nhầm cậu ấy!”  

 

Đồng tử bỗng nói: “Tiền của ông, không cần trả nữa. Bởi vì theo quy tắc, vượt qua bốn mươi tám tiếng thì có thể miễn phí tiến vào vũ trụ Ngũ Hành”.  

 

Trương Cổ Nguyệt nói: “Vậy thì quá cảm kích rồi!”  

 

Đồng tử thở dài một hơi: “Ông đây ở đây lâu như vậy, lần đầu tiên lại nhìn nhầm. Ông may mắn đấy, có được thiên kiêu như vậy. Đợi khi anh ta trưởng thành ở vũ trụ Ngũ Hành, các ông cũng có thể thơm lây rồi”.  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Đúng vậy. Như vậy thì chúng tôi sẽ có chỗ dựa vững chắc, ở vũ trụ Minh Cổ, bất kỳ ai cũng phải coi trọng Huyền Minh Giáo tôi!”  
 
Chương 4417


 "Cậu!", người này nổi giận, hai mắt như muốn phun lửa ra ngoài.  

 

Ngô Bình: "Ông còn trợn mắt với trẫm, trẫm sẽ móc mắt ông ra!"  

 

Người này cả kinh, người có thể đối phó với hàng chục triệu tà ma đúng là không dễ chọc giận, hơn nữa người này còn có quan hệ thân mật với Thiên soái, ông ta nén cơn giận xuống: "Bổn quan phụng lệnh Đại Thiên Tôn hành sự, nếu cậu dám không tuân thì sẽ là chống đối Đại Thiên Tôn!"  

 

Ngô Bình: "Ông nói ông phụng lệnh Đại Thiên Tôn, chứng cứ đâu? Có pháp chỉ của Đại Thiên Tôn hay không?"  

Advertisement

 

Pháp chỉ của Đại Thiên Tôn không thể làm giả được, vừa nhìn sẽ biết ngay.  

 

Người này làm gì có pháp chỉ của Đại Thiên Tôn, ông ta chỉ làm theo ý của ông lớn nào đó, mượn danh Tiên Đình làm việc mà thôi. Ông ta nghe Ngô Bình hỏi thì hừ lạnh: "Pháp chỉ của Đại Thiên Tôn đâu thể tuỳ tiện hạ được?"  

 

Advertisement

Sắc mặt Ngô Bình sa sầm: "Không có sao? Thế thì chính là giả truyền ý chỉ của Đại Thiên Tôn! Người đâu, bắt lấy!"  

 

Anh triển khai thánh vực, vị Đạo Tổ này không thể động đậy được, bị hai thánh binh ghì xuống đất, xích lại. Xích này dùng để trói trọng phạm của Tiên quốc, Đạo Tổ cũng không cách nào phá được.  

 

Người này vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Cậu dám động đến tôi sao! Tôi là người của nhà họ Viêm đấy!"  

 

Ngô Bình cười khẩy: "Nhà họ Viêm à, nhà họ Viêm nào?"  

 

Tư Không Vũ lên trước nói: "Bệ hạ, có khả năng nhà họ Viêm này là thế gia đứng đầu Tiên quốc lúc xưa!"  

 

Ngô Bình: "Ồ? Nhà họ Viêm thuộc Tiên quốc sao?"  

 

Người này khá bất ngờ: "Ông biết được lai lịch của nhà họ Viêm, ông là ai?"  

 

Tư Không Vũ nhìn ông ta, tiếp tục nói: "Nhà họ Viêm của Tiên Quốc quyền thế thông thiên. Tiên quốc diệt vong có liên quan mật thiết với điều này. Đúng rồi, hình như tà ma xuất hiện cũng có liên quan với nhà họ Viêm".   

 

Ngô Bình nhíu mày, chẳng trách kẻ này muốn lấy sào huyệt tà ma, thì ra nhà họ Viêm biết chuyện về sào huyệt tà ma!  

 

Anh cười khẩy: "Bây giờ ông thông báo cho nhà họ Viêm tới đón ông về, qua hôm nay thì họ chỉ nhận được cái xác thôi!"  

 

Người này nổi giận lôi đình: "Cậu dám đối xử thế này với tôi à! Cậu có biết bây giờ nhà họ Viêm là một trong những thế lực mạnh nhất Tiên Đình không?"  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: "Tôi chỉ biết, nếu ông không nghe lời thì hôm nay ông sẽ chết", nói xong anh cho người áp giải ông ta xuống.  

 

Tư Không Vũ bước lên trước nói: "Bệ hạ, năm xưa nhà họ Viêm đã rất mạnh. Tiên quốc diệt vong, nhà họ Viêm lập tức chuyển nhà, không biết đã chuyển đi đâu. Không ngờ sau này lại trở thành một trong những thế lực lớn của Tiên Đình".   

 

Ngô Bình: "Nhà họ Viêm có mạnh hơn nữa tôi cũng không sợ, chỉ cần không phải là ý của Đại Thiên Tôn, chúng ta đều ứng phó được. Vừa hay, tôi muốn thông qua nhà họ Viêm để hỏi rõ tà ma này có nguồn gốc như thế nào".   

 

Một lát sau có người tới báo đại quan nhất phẩm kia đã truyền tin đi, nhà họ Viêm cũng đã trả lời lại, họ không định tới cứu.  

 

Ngô Bình cau mày, nhà họ Viêm này dễ dàng từ bỏ một Đạo Tổ đến vậy sao?  
 
Chương 5108


Bí chú là dùng lời chú để huy động bí lực và sinh ra hiệu quả thần bí. Hiệu quả này không phải là cứ có bí lực là có thể thực hiện được. Ví dụ như một bí lực cấp thần của Ngô Bình có thể khiến cơ thể anh sinh ra trạng thái Kim Cương Bất Hoại, không thứ gì có thể xâm phạm được, đồng thời duy trì được trong năm đến mười hơi thở.  

 

Ngô Bình có một trăm loại bí lực nên việc anh cần làm bây giờ là tìm lời chú tương ứng cho các bí lực của mình, vì thế anh bắt đầu niệm cả đoạn chú dài. Nếu luyện xong hết cả đoạn này thì chắc ít cũng phải mất mười ngày, không ai có thể kiên trì được.  

 

Đoạn chú này có tên là mẫu chú. Khi Ngô Bình niệm đến một đoạn nào đó, bí lực tương ứng trong cơ thể anh sẽ có phản ứng. Lúc này, anh cần ghi đoạn chú đó lại, sau đó dùng kiến thức cùng tài năng của mình để sửa đổi và hoàn thiện nó, sau đó biến nó thành lời chú của riêng mình.  

 

Cũng vì thế mà các lời chú không thiên hạ đều không hoàn toàn giống nhau, mỗi người đều có những lời chú của riêng mình để điều động bí lực trong cơ thể.  

 

Đương nhiên cùng một lời chú để huy động bí lực đều xuất phát từ một mẫu chú, vì thế kiểu gì chúng cũng có điểm tương đồng. Song cùng với đó, bí lực sinh ra từ cùng một mẫu chú lại có hiệu quả khác hẳn nhau. Tu sĩ mạnh mẽ thì sẽ tạo ra bí lực mạnh mẽ.  

 

Advertisement

Ngô Bình bắt đầu niệm mẫu chú, nhưng mới niệm hơn một tiếng đã có nhiều bí lực cao cấp trong người anh có phản ứng, anh biết ngay là đoạn mẫu chú này rất phù hợp với bí lực của mình.  

 

Sau đó, Ngô Bình vừa ghi lại vừa đọc tiếp đoạn sau của mẫu chú này.Cùng lúc đó, liên tục có đồ ăn xuất hiện trước mặt anh, anh không khách sáo mà đánh chén ngon lành ngay.  

 

Ngô Bình có 100 loại bí lực, vì vậy cứ cách một thời gian, anh sẽ tìm một loại bí lực phù hợp. Sau khi tìm được ba loại bí lực thì Ngô Bình đã ở đây 36 tiếng rồi, vậy là ba ngày trôi qua.  

 

Anh không thể tu luyện tiếp được nữa, vì đã có một luồng sức mạnh đẩy thẳng ra ngoài, sau đó anh xuất hiện bên ngoài cửa.  

 

Cửa mở, Ngô Bình nhìn thấy đồng tử kia và Trương Cổ Nguyệt đang vừa nói chuyện vừa chờ anh.  

 

Đồng tử kinh ngạc nói: “Anh đã ở trong đó những ba ngày. Nếu không bị hạn chế về thời gian thì chắc anh chưa ra ngoài đâu đúng không?”  

 

Ngô Bình: “Tôi bị một luồng sức mạnh đẩy ra”.  

 

Đồng tử gật đầu: “Đúng là kỳ tích, tôi chưa từng gặp ai ác chiến như anh!”  

 

Ngô Bình: “Khi nào tôi được đến vũ trụ Ngũ Hành?”  

 

Đồng tử: “Giờ đi được rồi, anh chuẩn bị xong chưa?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Rồi”.  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Huyền Bình, thành tựu của cậu đã vượt qua dự liệu của chúng tôi. Tôi thấy rất vui, hi vọng cậu đến đó rồi thì sẽ tiến bộ nhanh hơn”.  

 

Ngô Bình hành lễ với Trương Cổ Nguyệt: “Cảm ơn công bồi dưỡng của giáo chủ, Huyền Bình sẽ không bao giờ quên”.  

 

Trương Cổ Nguyệt vui tới mức không khép được miệng: “Huyền Bình, chờ khi nào đủ mạnh rồi, cậu nhớ phải tới thăm chúng tôi đấy nhé. Chúng tôi sẽ để mắt đến người nhà và thê thiếp của cậu”.  

 

Ngô Bình gật đầu rồi chào tạm biệt Trương Cổ Nguyệt. Sau đó, anh đi theo đồng tử kia quay lại chỗ cánh cửa. Nhưng sau cánh cửa lần này không có ánh sáng nữa mà là làn khói màu tím.  

 
 
Chương 4418


Ngô Bình biết là người nhà họ Viêm liền cho người đưa vào trong điện.  

 

Người đến tầm hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt tươi cười, thấy Ngô Bình thì khom người hành lễ: "Con cháu Viêm Thị - Viêm Tinh, bái kiến thần tướng đại nhân!"  

 

Ngô Bình: "Chẳng phải nhà họ Viêm của cậu nói không muốn qua lại với bổn Thần tướng sao?"  

 

Viêm Tinh cười nói: "Có vài chuyện không muốn để người ngoài biết. Hơn nữa vì thân phận đặc thù của nhà họ Viêm ở Tiên Giới nên chúng tôi không thể không cứng rắn một chút. Đương nhiên, lần này tôi đến đây cũng là để xin lỗi vì sự lỗ mãng của nhà họ Viêm".  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Ồ, cậu muốn xin lỗi à?"  

 

Viêm Tinh nghiêm túc nói: "Đúng vậy! Có kẻ đã tự tiện đứng ra làm chuyện này nên mới đắc tội với thần tướng đại nhân. Sau khi gia chủ biết chuyện đã nổi cơn thịnh nộ, trừng phạt nghiêm khắc kẻ đó rồi!"  

 

Advertisement

Ngô Bình thản nhiên nói: "Mấy chuyện này không cần phải nói với tôi, nói chút chuyện gì có ích hơn đi".   

 

Viêm Tinh cũng không thấy ngại, anh ta nói: "Đương nhiên, đúng là tôi mang trong mình sứ mệnh khi đến đây. Mong Thần tướng đại nhân có thể nhường lại sào huyệt tà ma cho nhà họ Viêm".   

 

Ngô Bình: "Cậu chắc chắn trong tay tôi có sào huyệt tà ma à?"  

 

Viêm Tinh cười nói: "Có hay không chỉ mình Thần tướng đại nhân biết. Nếu ngài đồng ý nhường, nhà họ Viêm chúng tôi sẽ trả một cái giá khiến ngài hài lòng. Nếu ngài không muốn, chúng tôi cũng không thể cưỡng cầu".   

 

Ngô Bình: "Ồ, cái giá khiến tôi hài lòng là gì, nói ra nghe thử".   

 

Viêm Tinh: "Một toà pháo đài kỷ nguyên!"  

 

Ngô Bình đã đọc được truyền thuyết về pháo đài kỷ nguyên trong sách cổ, cũng từng nghe một vài tiền bối nhắc đến. Nghe nói lúc xảy ra Đại kiếp kỷ nguyên, có thể vào trốn trong pháo đài kỷ nguyên để bảo toàn tính mạng.  

 

Ngô Bình: "Pháo đài kỷ nguyên này là vật vô giá, nhà họ Viêm bằng lòng dùng nó để đổi lấy sào huyệt tà ma sao?"  

 

Viêm Tinh: "Đúng vậy!"  

 

Ngô Bình thở dài: "Tiếc quá, nếu tôi có sào huyệt tà ma kia nhất định sẽ đổi với các người, dù sao nó cũng chẳng có giá trị gì đối với tôi".   

 

Viêm Tinh nhíu mày: "Ý thần tướng là sào huyệt tà ma đó không có trong tay ngài sao?"  

 

Ngô Bình: "Khi đó tôi bao vây tấn công tà ma cũng đã phát hiện ra sào huyệt, thế nên tôi có tới thăm dò. Lúc tôi tới đã thấy một bàn tay khổng lồ đầy côn trùng từ hư không thò ra, móc sào huyệt đi".  

 

Mặt Viêm Tinh biến sắc: "Một bàn tay khổng lồ đầy côn trùng sao? Khí tức của kẻ đó thế nào?"  

 

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: "Có cảm giác áp bức rất mạnh, khiến tôi cảm thấy như là khí tức của cường giả ma đạo".   

 

Viêm Tinh thở dài: "Xong rồi! Chắc chắn kẻ ra tay là kẻ mạnh kỷ nguyên trong Ma tộc!"  

 

Bàn tay khổng lồ mà Ngô Bình nói là anh lấy từ trong truyền thừa Thánh Nhân mà anh đọc được, người đó đúng là một kẻ mạnh của Ma tộc, hơn nữa rất nổi tiếng. Không ngờ, anh vừa nói là Viêm Tinh này đã nhận ra ngay.  

 

Anh cố tình hỏi: "Đối phương là ai?"  

 

Viêm Tinh khẽ thở dài rồi nói: "Là một trong mười hai kẻ mạnh của ma đạo, có lẽ thần tướng chưa từng nghe tới. Nhưng, ma đầu này năm xưa đã suýt chút diệt nhà họ Viêm của tôi".   

 
 
Chương 5109


Đồng tử mỉm cười rồi lấy một bức thư ra và nói: “Đây là thư viết tay của tôi, nếu anh gặp một người tên là Cao Thắng thì hãy đưa nó cho anh ấy, anh ấy sẽ sắp xếp ổn thoả cho anh”.  

 

Ngô Bình cầm lấy bức thư rồi hỏi: “Nếu không có bức thư này thì sao?”  

 

Đồng tử: “Nếu anh không chết thì cũng phải làm nô dịch cho họ một thời gian”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao cậu lại giúp tôi?”  

 

Đồng tử: “Ai chẳng muốn lấy lòng một tên yêu nghiệt như anh, tôi cũng không ngoại lệ. À, tôi là Cao Lượng, Cao Thắng là anh họ của tôi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.  

Advertisement

 

Cao Lượng: “Cao Thắng sẽ coi anh như người nhà và kể cho anh biết tình hình ở bên đó. Nhưng tôi vẫn phải nhắc anh một điều, tuy anh rất giỏi, nhưng vũ trụ Ngũ Hành còn phức tạp và nguy hiểm hơn anh nghĩ nhiều, cho nên anh làm gì cũng phải cẩn thận, không là chết như chơi đấy”.  

 

Ngô Bình: “Cao Thắng có địa vị ở bên ấy không?’  

 

Cao Lượng: “Không, chỉ là một tạp dịch cấp thấp thôi, nhưng cũng có chút quyền lực nên vẫn có thể giúp anh phần nào”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, tôi hiểu rồi”.  

 

Cao Lượng: “Nếu anh mạnh lên rồi thì đừng quên giúp anh họ tôi với nhé”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi”.  

 

Cao Lượng chắp tay: “Hẹn ngày gặp lại”.  

 

Ngô Bình quay người đi vào màn sương, ngay sau đó thì biến mất.  

 

Không biết bao lâu sau, anh đã bị một luồng áp ực làm cho tỉnh lại. Ngô Bình mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trên một bờ cát đen, có rất nhiều người đang nằm xung quanh.  

 

Nhưng tất cả bọn họ đều đang hôn mê, hơn nữa một phần ba trong số này đều đã chết, anh là người đầu tiên tỉnh lại.  

 

“Oa, nhanh thế đã tỉnh rồi”, có cuộc đối thoại vang lên ở gần đó.  

 

“Không phải chứ, ngày trước người tỉnh dậy sớm nhất cũng mất nửa ngày đấy, nhưng người này mới hơn chục phút đã tỉnh rồi, hơn nữa trông có vẻ như không sao”.  

 

Ngô Bình nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy có năm người ngồi ở đó rồi nhìn mình với vẻ ngạc nhiên.  

 

Một người thanh niên cao lớn trong số đó đi tới gần rồi quan sát anh, hỏi: “Này, cậu có nghe thấy tôi nói không?”  

 

Người này nói tiếng giống của đồng tử kia nên Ngô Bình có thể hiểu được, anh nói: “Có”.  

 

Người này gật đầu, sau đó giơ tay bóp vai Ngô Bình, nhưng lại thấy cổ tay mình đau nhói, ra là đã bị Ngô Bình túm lấy cổ tay. Hắn kinh ngạc rồi hô lên: “Cậu mạnh thế!”  

 
 
Chương 4419


Viêm Tinh vừa đi, Núi thần liền hỏi: "Sao từ bỏ pháo đài kỷ nguyên?"  

 

Ngô Bình: "Ông chính là kẻ mạnh kỷ nguyên, pháo đài kỷ nguyên không có bất kỳ giá trị gì đối với tôi".   

 

Núi thần nói: "Không thể nói vậy được. Dù là tôi đi nữa, muốn làm ra một pháo đài kỷ nguyên thì cũng phải tốn rất nhiều thời gian và lượng lớn tài nguyên".   

 

Ngô Bình: "Chủ yếu là tôi tin sau này mình cũng sẽ trở thành một kẻ mạnh kỷ nguyên".   

Advertisement

 

Núi thần cười nói: "Đúng vậy, cậu rất lý trí. Thật ra không thể xem thường sào huyệt tà ma kia được, giá trị của nó hơn xa pháo đài kỷ nguyên!"  

 

Ngô Bình: "Ồ? Nó có giá ở chỗ nào?"  

Advertisement

 

Núi thần: "Ở chỗ nó có thể liên kết tất cả cá nhân thành một thể thống nhất, một người tiến bộ thì tất cả cùng tiến bộ. Cậu có thể tưởng tượng xem, một tộc thế này đáng sợ đến nhường nào?"  

 

Ngô Bình: "Nhưng số lượng cá thể được liên kết có giới hạn, nhiều nhất là mười triệu".   

 

Núi thần: "Nó có thể tiến hóa, sẽ càng ngày càng lớn. Hơn nữa kết hợp Thánh đường của cậu với nó, chắc sẽ là một cách cực tối ưu!"  

 

Ngô Bình: "Tôi đang làm vậy rồi, nhưng vẫn cần hoàn thiện rất nhiều chi tiết nhỏ nữa".   

 

Núi thần: "Xem ra cậu cũng đã nhìn ra được giá trị phi thường của nó rồi".   

 

Ngô Bình: "Kỳ lạ, sao tà ma có thể tạo ra được vật huyền diệu thế này? Đã có sào huyệt rồi, vì sao tà ma mãi vẫn không thể thoát ra khỏi thời không đó chứ?"  

 

Núi thần: "Thế thì chỉ có một nguyên nhân, sào huyệt tà ma này có khả năng là sào huyệt duy nhất!"  

 

Ngô Bình cả kinh: "Duy nhất sao?'  

 

Núi thần gật đầu: "Chính vì nó mới được hình thành nên mới có sơ hở, kết quả bị cậu nắm được thóp, dùng thủ đoạn để luyện hoá. Thật ra đổi lại là người khác thì chưa chắc đã làm được".   

 

Ngô Bình: "Những kẻ mạnh bên phía tà ma chắc đang sốt ruột lắm nhỉ?"  

 

Núi thần: "Chắc vậy, thế nên cậu phải tính toán trước đi".   

 

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tà ma vốn định xâm chiếm Thiên Võ, tôi cũng không sợ đắc tội với chúng. Hơn nữa tôi có sào huyệt tà ma trong tay, còn sợ không dẫn dụ được tà ma tới hay sao?"  

 

Núi thần: "Cậu muốn dùng sào huyệt này để luyện hoá nhiều tà ma hơn sao?"  

 

Ngô Bình: "Tôi đã dùng Thánh niệm giáo hoá bọn họ, bồi dưỡng tà ma thành Thánh nhân, việc này không tốt sao?"  

 

Núi thần: "Kế hoạch này vô cùng vĩ đại. Như vậy thì cảnh giới Thiên Thánh của cậu có lẽ sẽ sớm ngày đột phá thôi!"  

 

Ngô Bình thở dài: "Nói thì nói là vậy, nhưng nuôi nhiều tà ma thế này rất tốn tài nguyên".   

 
 
Chương 5110


Hành động này của anh doạ cho bốn người còn lại sợ mất mật, họ đều đứng lên rồi trố mắt nhìn anh.  

 

Người thanh niên gật đầu: “Được đấy, đi theo tôi”.  

 

Ngô Bình đi theo người thanh niên ra ngoài,tiện thể ngẩng lên nhìn bầu trời. Mặt trời ở trên cao rất chói mắt, ánh nắng ấm áp chiếu xuống cơ thể khiến anh thấy rất thoải mái. Áp lực khiến anh tỉnh lại cũng đã dần biến mất, anh cảm thấy rất thích ứng với trạng thái hiện giờ.  

 

Họ đi về phía bốn người kia, người thanh niên nói: “Giờ tôi sẽ đi đăng ký cho cậu, sau đó đưa cậu đến nông trường làm việc một thời gian”.  

 

Ngô Bình biết đến đó thì sẽ phải làm công việc đầy tớ nên hỏi: “Các anh có quen Cao Thắng không?”  

 

Năm người kia ngẩn ra, người thanh niên hỏi: “Tôi là Cao Thắng đây, sao cậu biết tôi?”  

Advertisement

 

Ngô Bình lấy thư của Cao Lượng ra rồi đưa cho anh ta: “Tôi là bạn của Cao Lượng”.  

 

Cao Thắng ngây người, sau đó mở thư ra đọc. Đọc xong, anh ta cất thư đi rồi nói với những người khác: “Mấy anh em, em tôi nhờ tôi để ý đến cậu này”.  

 

Mấy người kia gật đầu rồi không nói gì nữa.  

 

Cao Thắng kéo Ngô Bình tới dưới một cây đại thụ, sau đó nhìn ngó xung quanh rồi hỏi nhỏ: “Trong thư, Cao Lượng bảo cậu là thiên tài, có đúng không?”  

 

Ngô Bình: “Cái này tôi không biết, nhưng tôi đã ở nơi kiểm tra được ba ngày”.  

 

Cao Thắng trợn tròn mắt rồi hô lên: “Cái gì? Ba ngày ư?”

Ngô Bình: “Cao Lượng bảo anh sẽ giúp tôi”.  

 

Cao Thắng lau miệng rồi tiếp tục kéo Ngô Bình ra một cái lều ở xa hơn, ở đó có một cái bàn và mấy chén trà.  

 

Cao Thắng nhìn Ngô Bình như động vật quý hiếm rồi hỏi: “Giờ cậu đang thấy sao? Có phải khó chịu lắm không?”  

 

Ngô Bình: “Không, tôi rất quen với môi trường ở đây”.  

 

Cao Thắng rạng rỡ nói: “Quá đỉnh! Cậu là tu sĩ hạ giới có khả năng thích ứng mạnh nhất mà tôi từng gặp”.  

 

Ngô Bình: “Anh gọi chúng tôi là tu sĩ hạ giới ư?”  

 

Cao Thắng gật đầu: “Cứ đến từ vũ trụ cấp thấp thì đều là tu sĩ hạ giới hết”.  

 

Anh ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Theo lý thì tôi phải đưa cậu đến nông trường và cậu phải làm việc ở đó cả đời. Đương nhiên, nếu số cậu may thì có thể hồi phục tu vi ở đó, chủ nông trường sẽ bán cậu tới nơi lớn hơn để cậu làm công nhân mỏ. Sau một thời gian làm việc ở đó, cậu sẽ bị bán đi tiếp, hoặc có thể trở thành quản lý của khu mỏ, nhưng khả năng này thấp lắm”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Tu sĩ hạ giới chỉ được làm nô lệ thôi à?”  

 

Cao Thắng: “Cũng không hẳn, ví dụ như cậu quen em họ tôi nên tôi có thể giúp cậu”.  

 
 
Chương 4420


 Ở chính giữa sào huyệt có một tà ma siêu cấp bán thành phẩm, nó có tư cách nhận tài nguyên cao nhất, Ngô Bình cung cấp tài nguyên cho nó trước, nó không cần mới truyền lại cho những tà ma khác.  

 

Lại cộng thêm nó nhận được thông tin chia sẻ của Ngô Bình nên tà ma siêu cấp bán thành phẩm này phát triển rất nhanh, dần dần đã có hình người. Nói nó là người thì có phần không giống con người, ví như mắt, tai, da đều không giống với con người.  

 

Nhưng được Thánh ý của Ngô Bình giáo hoá nên nó vừa ra đời đã có tư chất Thánh nhân. Ngày thứ hai sau khi Ngô Bình tiếp quản sào huyệt này, con tà ma siêu cấp này đã hoàn toàn lột xác biến thành Thánh thai, trong đó đang thai nghén một vị Thánh nhân!  

 

Advertisement

Đến ngày thứ ba, Thánh thai bắt đầu phát sáng, một tiếng nổ vang lên, bào thai vỡ ra, một cậu bé tóc vàng, đồng tử tím bước ra từ bên trong. Nó vừa ra đời đã là Thánh nhân, khí tức mạnh mẽ, trí tuệ cái thế.  

 

Cậu bé cứ bước một bước thì lại lớn lên một chút, đến khi cậu bé rời khỏi vách ngăn tinh thể, tới trước mặt Ngô Bình đã trở thành một cậu thiếu niên tầm mười lăm tuổi, cao gần bằng Ngô Bình.  

 

Cậu ấy quỳ xuống đất thành kính nói: "Tham kiến Thánh Thiên!"  

Advertisement

 

Vì được Ngô Bình giáo hoá, bọn họ đều tôn kính gọi Ngô Bình là chủ của Thánh Thiên Giáo, Thánh Thiên!  

 

Ngô Bình: "Ừm. Con là tà ma đầu tiên mà ta giáo hoá, từ bây giờ tên của con là Lý Thánh Nhất".   

 

Lý Thánh Nhất: "Cảm ơn Thánh Thiên đã ban tên!"

Ngô Bình: "Nơi này không thể cho con thêm gì nữa rồi, sau này con phải tự tu luyện thôi".   

 

Anh gọi Kim Huyền Bạch tới rồi nói: "Chú Kim, sau này cháu giao Lý Thánh Nhất lại cho chú, để nó theo chú dẫn binh đánh trận, tăng cường trải nghiệm, nâng cao tu vi".   

 

Kim Huyền Bạch cười nói: "Thực lực của thằng nhóc này rất mạnh, hình như là Thánh nhân hả?"  

 

Ngô Bình đáp: "Nó không phải là Thánh nhân bình thường đâu, thực lực có thể sánh ngang với Đạo Tôn đấy ạ".   

 

Kim Huyền Bạch vui mừng: "Tốt quá! Tôi đang thiếu cao thủ thế này đây!"  

 

Tà ma trong sào huyệt đều được Ngô Bình giáo hoá thành Thánh đồ, nuôi bọn chúng tốn kinh khủng, mới mấy ngày mà Ngô Bình đã chịu không nổi. Thế nên anh buộc phải tới Đan Vương lâu ở giữa đại thế giới để lấy tiền.  

 

Trước nay Đan Vương lâu làm nên ăn ra, hoá thân của Ngô Bình vẫn đang luyện đan, lại thiêm việc có đan sư như Lạc Ngưng Đan trấn giữ, thế nên việc làm ăn vẫn luôn rất thuận lợi, lợi nhuận rất cao.  

 

Nhưng Ngô Bình vừa tới đã lấy đi hơn một nửa số tiền Đan Vương lâu kiếm được, sau đó dùng để mua dược liệu hết.  

 

Doanh thu của Đan Vương lâu hiện nay rất ổn định, mỗi ngày chỉ thu được chừng đó tiền thôi, anh buộc phải nghĩ ra cách kiếm tiền khác, đó chính là luyện chế ra đan dược khan hiếm.  

 

Đào Như Tuyết gần đây vẫn luôn quản lý Đan Vương lâu, thấy Ngô Bình mặt ủ mày chau thì bỗng thấy kỳ lạ: "Huyền Bình, anh đang buồn rầu đấy hả?"  

 

Ngô Bình thở dài: "Ừ, anh thiếu tiền".   

 

Sau đó anh nói chuyện của sào huyệt tà ma ra.  

 

Đào Như Tuyết nghe xong cũng đau đầu: "Nuôi cả chục triệu tà ma, không tốn sao được? Hay là anh giảm bớt số lượng tà ma đi?"  

 
 
Chương 5111


 Ngô Bình: “Thực lực hiện giờ của tôi ngang với cấp nào của tu sĩ ở đây?”  

 

Cao Thắng nghi hoặc nói: “Thường thì tu sĩ nào có thể thích ứng được với môi trường ở đây thì đều có thể một chấp ba với tu sĩ cùng cảnh giới, nhưng cậu thì hơi khác, vì hình như trên người cậu có bí lực thì phải?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tôi là tu sĩ cảnh giới Bí Chú rồi”.  

 

Ngô Bình trố mắt ra nhìn: “Cái gì? Cậu tu luyện được bí chú ở vũ trụ cấp thấp ư? Cậu làm kiểu gì thế?”  

 

Ngô Bình: “Tôi tu luyện trong lúc ở nơi kiểm tra, môi trường ở đó cũng khá giống ở đây, thậm chí còn ác liệt hơn ấy”.  

 

Advertisement

Cao Thắng dựng ngón tay cái: “Bái phục! Nếu cậu đã ở Bí cảnh rồi thì có gặp tu sĩ Luyện Khí ở đây cũng không phải sợ. Thế này đi, tôi sẽ đi thu xếp thân phận cho cậu trước, sau đó dẫn cậu đi gia nhập vài môn phái ở gần đây, cậu thấy sao?”  

 

Ngô Bình: “Cảm ơn”.  

 

Cao Thắng cười nói: “Đừng khách sáo, tôi thấy cậu rất có tiền đồ nên đồng ý giúp cậu thôi. Nào, đi đăng ký thôi”.  

 

Họ rời khỏi căn lều rồi đi tới chuồng ngựa để lấy hai con ngựa, sau đó mỗi người cưỡi một con đến một căn nhà.  

 

Đến nơi rồi, Cao Thắng xuống ngựa rồi vào trong nộp tiền, sau đó cầm một tờ giấy đi ra nói với Ngô Bình: “Lát chúng ta sẽ vào thành để đăng ký thân phận cho cậu, tiện thể ăn chút gì đó luôn”.  

 

Ngô Bình: “Đăng ký có mất tiền không?’  

 

Cao Thắng: “Có chứ, tôi đã tốn ba lạng vàng để mua cậu rồi, giờ phí đăng ký là bảy lạng nữa là tròn 10 lạng đấy”.  

 

Ngô Bình: “Tôi sẽ trả cho anh”.  

 

Cao Thắng: “Không vội, kiểu người như cậu sớm muộn cũng giàu”.  

 

Hai người cưỡi ngựa trên đường, Ngô Bình phát hiện có khá nhiều người đi trên đường, hầu hết họ đều ở cảnh giới Luyện Khí nên anh không khỏi cảm thán: “Tỉ lệ tu sĩ ở vũ trụ Ngũ Hành cao thế à?”  

 

Cao Thắng: “Ừ, tu luyện từ tầng ba đến tầng bốn của Luyện Khí không khó lắm, 60 phần trăm mọi người đều làm được, chỉ cần chịu khó một chút. Nhưng từ tầng thứ tư lên tầng thứ sáu thì hơi khó, chỉ có khoảng 20 phần trăm làm được. Tầng bảy đến tám thì khó hơn rồi, trong đó ai may lắm thì mới lên được tầng thứ chín, nhưng vô cùng hiếm. Nếu đạt đến tầng thứ 10 của Luyện Khí thì chắc hơn 3000 năm mới có một”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Mấy cảnh giới đầu thì dễ, nhưng tu hành tiếp thì hơi khó”.  

 

Cao Thắng: “Nhưng Luyện Khí đã là gì đâu, mười tầng Bí cảnh sau đó mới là khó, ví dụ như người ở tầng thứ nhất Bí cảnh như cậu thì đúng là trăm nghìn người mới có một, tu sĩ tầng thứ ba thì cả triệu người mới có một. Lát chúng ta sẽ đến thành Kim Mã, ở đó có khoảng hơn triệu dân mà chỉ có chín tu sĩ Bí cảnh thôi, trong đó chỉ có một người ở tầng thứ ba Bí cảnh, đó là người có thực lực mạnh nhất ở thành Kim Mã”.  

 

Ngô Bình: “Lát tôi sẽ tìm một tu sĩ Bí cảnh tầng thứ mười hoặc chín để so chiêu, tôi muốn kiểm tra thực lực một chút”.  

 
 
Chương 4421


Một câu của Đào Như Tuyết đã khiến Ngô Bình thức tỉnh, anh vỗ đầu mình: "Đúng vậy, thực lực và trí tuệ của những Thánh đồ này đều hơn xa người bình thường, sao không để họ tự lực cánh sinh cơ chứ!"  

 

Anh đứng dậy, đi vòng mấy vòng, lẩm bẩm: "Nhưng bọn họ có thể làm được gì đây?"  

 

Đào Như Tuyết: "Anh giỏi nhất là luyện đan, dạy bọn họ luyện đan là được rồi. Nếu không thể luyện đan thì cho họ đi đánh trận. Nghe nói Tiên Đình rất hào phóng với những người có quân công, thưởng rất nhiều, cho cả đất cả tiền. Anh có mười triệu Thánh đồ, nếu thực lực đủ mạnh thì chẳng phải rất dễ lập công sao?"  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu: "Em nói đúng lắm Như Tuyết, do anh nôn nóng quá rồi. Những Thánh đồ này có thể từ từ bồi dưỡng, hơn nữa cũng không cần phải để họ ở mãi trong này".   

 

Anh lập tức rời khỏi Đan Vương lâu, tới tìm Thanh Minh. Thanh Minh là hoá thân của anh, bây giờ đang làm việc dưới trướng Thiên soái, bây giờ anh ta rất nổi tiếng, nhận được nhiều tài nguyên, vẫn đang trấn thủ ở Nam Thiên Môn.  

 

Advertisement

Hai người gặp mặt, Ngô Bình nói: "Thanh Minh, gần đây ngươi có đang đánh trận không?"  

 

Thanh Minh: "Nếu tôi muốn đánh thì không thiếu cơ hội. Bây giờ trông có vẻ sóng yên biển lặng nhưng bên ngoài có rất nhiều xung đột, các thế lực giao tranh, mỗi ngày đều chết đi vô số sinh linh. Nhưng số lượng binh của tôi có hạn, không muốn đánh".   

 

Ngô Bình: "Ta cho ngươi binh thì thế nào? Sau này lập công ngươi chia một nửa tài nguyên cho ta, đồng thời cũng giúp ta nuôi số binh này".   

 

Thanh Minh nhìn anh: "Là thánh binh à?"  

 

Ngô Bình cười nói: "Cũng xem là vậy, ngươi xem đi".   

 

Bên cạnh anh lập tức xuất hiện một Thánh đồ. Vẻ ngoài của Thánh đồ này không giống với người thường cho lắm, bốn tay bốn mắt, cực kỳ mạnh mẽ, thân cao hơn ba mét.  

 

Tiền thân của Thánh đồ này là một con tà ma cấp trung, sau khi được Ngô Bình giáo hoá, trưởng thành lên như bây giờ. Nếu cho thêm thời gian và tài nguyên thì sẽ thăng thành Thánh đồ ở bậc tà ma cấp cao.  

 

"Đây là binh cấp trung của ta, thế nào?"  

 

Mắt Thanh Minh sáng lên: "Khá lắm! Anh có bao nhiêu binh thế này?"  

 

Bây giờ Ngô Bình đang có hai triệu binh cấp trung, anh nói: "Ta có thể đưa trước cho ngươi một triệu".  

 

Thanh Minh cười nói: "Có một triệu binh cấp trung này, chắc chắn tôi sẽ đánh đâu thắng đó!"  

 

Ngô Bình lập tức lấy một triệu Thánh đồ ra giao cho Thanh Minh: "Nhớ đấy, thưởng mỗi người một nửa, ngươi đừng có nuốt trọn".   

 

Thanh Minh: "Yên tâm đi, tôi lừa ai cũng không dám lừa chủ thể đâu".   

 

Để lại một triệu thánh đồ, Ngô Bình bỗng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, anh vui vẻ trở về Đan Vương lâu, đang định nói với Đào Như Tuyết chuyện này thì thấy một chàng trai trẻ đang báo cáo với Đào Như Tuyết.  
 
Chương 5112


 Cao Thắng: “Nếu cậu có năng lực thì cứ đi tìm một công việc đã. Tiêu đầu của tiêu cục có quen biết rộng, nếu cậu có biểu hiện xuất sắc thì người ta sẽ cho cậu đến tổng tiêu cục. Đến đó rồi thì không chỉ thu được lợi ích cao, mà còn có địa vị nữa, so ra hơn làm việc vặt như tôi nhiều”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Anh ở tầng mấy của Luyện Khí rồi?”  

 

Cao Thắng: “Tầng thứ bảy”.  

 

Ngô Bình: “Có thể tỉ thí với tôi không?’  

 

Lúc này, vừa hay họ đã đi đến một rừng cây, Cao Thắng cười nói: “Được, thật ra tôi cũng tò mò muốn biết thực lực ra sao”.  

 

Hai người buộc ngựa vào thân cây, sau đó vào trong rừng rồi vào thế.  

Advertisement

 

Cao Thắng hô lên một tiếng rồi ra tay luôn, động tác của anh ta chắc chắn, bước chân linh hoạt, sau đó tấn công Ngô Bình bằng quyền pháp.  

 

Trong mắt Ngô Bình thì đòn tấn công của anh ta đầy sơ hở, anh giơ một tay lên chặn thì Cao Thắng đã hét lên rồi ôm tay lùi lại, nửa người đã tê rần.  

 

Anh ta kinh ngạc hỏi: “Cậu làm gì tôi thế?”  

 

Ngô Bình: “Tôi đánh vào huyệt khiếu của anh, xem ra cơ thể của người tại đây cũng giống vũ trụ Minh Cổ”.  

 

Mãi sau, Cao Thắng mới bình thường trở lại rồi tiếp tục ra tay.  

 

Ngô Bình đi vòng qua người anh ta, sau đó đập vào lưng anh ta.  

 

Sau vài lần như vậy, Cao Thắng đã mướt mồ hôi: “Thôi, tôi không phải đối thủ của cậu đâu. Cậu cho tôi cảm giác ít cậu cũng ở tầng thứ mười cảnh giới Luyện Khí rồi”.  

 

Ngô Bình: “Thực lực của anh mà ở vũ trụ Minh Cổ thì còn hơn tu sĩ Thần Thông đấy”.  

 

Cao Thắng: “Nhưng tu sĩ Thần Thông ở đây thì như thần tiên rồi, chỉ các thành lớn mới có cường giả Thần Thông thôi”.  

 

Ngô Bình: “Anh Cao, nơi chúng ta đang ở thuộc thế lực hay vương quốc nào?”  

 

Cao Thắng: “Mình đang sống dưới sự cai trị của hoàng triều Đại Tề. Hoàng triều này rất lớn, bên dưới còn có hơn 800 châu, mỗi châu quản lý mười quận, bên dưới quận là mấy chục huyện. Chúng ta đang ở huyện Kim Mã, điểm đến sắp tới là thành Kim Mã”.  

 

Ngô Bình: “Thế thì hoàng triều này đông dân lắm nhỉ”.  

 

“Ừ, nhưng Đại Tề chưa phải quốc gia lớn nhất vũ trụ này đâu”.  

 

Ngô Bình: “Vũ trụ trước mà tôi ở cũng có nhiều đại lục lắm, đại lục nào cũng lớn, vũ trụ này có thế không?”  

 

Cao Thắng cười nói: “Ở đây chỉ có một lục địa thôi, mặt trăng mặt trời và sao đều vận chuyển quanh nó nên được gọi là địa lục Ngũ Hành. Đại lục này rộng lắm, hoàng triều Đại Tề so với nó thì chỉ bé như con kiến”.  

 
 
Chương 4422


 "Tiểu Thất, lai lịch của Ninh Vương này thế nào?"  

 

Tiểu Thất: "Ông chủ, em gái của Ninh Vương là một phi tử của Đại Thiên Tôn. Thế nên ông ta được phong làm vương, bản thân không có tài năng gì, cả này chỉ biết ăn chơi đàn đúm. Tôi nghe nói ông ta mua chịu đan dược của chúng ta, sau đó bán lại cho người khác ngay, thật đáng ghét!"  

 

Ngô Bình không tức giận mà còn mừng: "Thì ra là anh vợ của Đại Thiên Tôn. Ha ha, thú vị đây".   

 

Advertisement

Đào Như Tuyết cảm thấy rất lạ: "Huyền Bình, người ta lừa tiền chúng ta mà anh còn vui được hả?"  

 

Ngô Bình: "Sao anh không vui cho được? Đại Thiên Tôn là ai chứ, ông ấy thiếu chút tiền này sao?"  

 

Advertisement

Nói rồi, anh viết một bản tấu chương dâng lên Tiên Đình. Thân là thần tướng, chức quan của anh không hề thua kém quan lớn nhất phẩm, thế nên tấu chương của anh có thể tới thẳng tay Đại Thiên Tôn.  

 

Anh viết tấu chương rất uyển chuyển, đại ý là: Đại Thiên Tôn, anh vợ của ngài hay đến tiệm của mạt tướng mua đan dược, lần nào cũng mua nợ. Mạt tướng thấy ông ấy là thân thích của ngài nên vẫn luôn bán chịu đan dược cho ông ấy. Việc này khiến tiệm của mạt tướng thu không bằng chi, nhà không có gì để ăn, mong ngài có thể cho mạt tướng mượn ít tiền. Tạm thời mượn trước cỡ mười tỷ tiền Đạo, dùng hết mạt tướng sẽ nghĩ cách khác ạ.  

 

Anh vừa dâng tấu chương lên, chưa đầy một tiếng sau bên Đại Thiên Tôn đã có câu trả lời. Đại Thiên Tôn tỏ thái độ xin lỗi với Ngô Bình trước, nói ông ấy không quản thúc tốt người trong nhà, áy náy vì những rắc rối chuyện này đã gây ra. Đồng thời ông ấy quyết định tặng mười tỷ cho Ngô Bình để bồi thường, đồng thời cũng sẽ yêu cầu anh vợ của ông ấy không tới mua nợ nữa. Cuối cùng, Đại Thiên Tôn biểu dương sự anh dũng của Ngô Bình trong công cuộc chống tà ma, mong anh tiếp tục lập công, hiến sức cho Tiên Đình, Tiên Đình sẽ không bạc đãi anh.  

 

Nhìn chỉ ý, Đào Như Tuyết ngẩn cả người: "Nhoáng một cái mà đã kiếm được gấp mười lần! Huyền Bình, sao Đại Thiên Tôn hào phóng dữ vậy?"  

 

Ngô Bình cười nói: "Bây giờ là lúc Đại Thiên Tôn cần dùng người, hơn nữa anh còn là công thần trong chiến tranh chống tà ma, ông ấy lôi kéo anh còn không kịp, sao có thể làm chạnh lòng anh được? Chỉ mười tỷ ít ỏi, không đáng là bao với ông ấy. Còn về Ninh Vương, sau khi bị Đại Thiên Tôn nhắc nhở, đương nhiên sẽ không dám tái phạm nữa".   

 

Tiểu Thất giơ ngón tay cái: "Ông chủ, vẫn là ông chủ suy nghĩ chu toàn. Trước đây tôi và bà chủ còn lo không xử lý tốt chuyện này sẽ đắc tội với Ninh Vương nữa".   

 

Ngô Bình: "Đại Thiên Tôn nể mặt, chúng ta cũng không được hẹp hòi. Tiểu Thất, anh đi lấy số đan dược trị giá năm tỷ tặng đến phủ Ninh Vương. Không cần nói gì cả, ông ta sẽ tự hiểu".   

 

Tiểu Thất hơi đau lòng: "Ông chủ, năm tỷ tiền đạo đấy, cứ tặng không cho ông ta vậy sao?"

Ngô Bình: "Cho năm tỷ chúng ta cũng đâu có lỗ, chẳng phải Đại Thiên Tôn đã cho chúng ta mười tỷ rồi đấy sao? Trừ hết thì chúng ta còn lời đến bốn tỷ. Làm người không thể quá tham lam, phải biết tiến biết lùi, hiểu không?"  

 

Tiểu Thất gãi đầu: "Vâng, tôi đưa đi ngay đây".   

 

Nhìn Tiểu Thất đi, Ngô Bình cười hỏi: "Tiên Nhi đâu?"  

 

Đào Như Tuyết: "Đi chơi với Tiểu Mi rồi ạ".   

 

Ngô Mi tới đây thì ở lại luôn, mỗi ngày đều học tập luyện công.  

 

Ngô Bình có việc tìm cô ấy nên dùng thần niệm rà soát. Rất nhanh, anh đã phát hiện Ngô Mi bây giờ đang ngồi trước một tiệm tranh, nhìn một văn sĩ trẻ vẽ tranh.  

 

Tranh của người này sống động như thật, tràn ngập linh tính, rất nhiều người tới xem anh ta vẽ tranh, có rất nhiều người bỏ tiền ra mua tranh ngay tại đó.  
 
Chương 5113


Nhìn thấy các thi thể ấy, Ngô Bình hỏi Cao Thắng: “Họ phạm tội gì thế?”  

 

Cao Thắng: “Đều là dân thường đắc tội với quan phủ, chắc vị giết vì chuyện nhỏ nhặt gì đó”.  

 

Ngô Bình: “Ví dụ?”  

 

Cao Thắng: “Ví dụ có người nhìn người nhà là nữ của quan phủ thì cũng bi giết. Tiếp là không chú ý quan phủ đi qua nên không chào thì cũng bị chém đầu”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Quan lại ở đây thích giết chóc vậy à?”  

 

Advertisement

Cao Thắng: “Dân chúng ở đây toàn không có tu vi hoặc tu vi thấp nên giết thì giết thôi, có khác gì con dê đâu”.  

 

Hai người đi qua cổng thành thì nhìn thấy không ít người cưỡi ngựa đi qua, theo sau họ là rất nhiều tuỳ tùng.  

 

Cao Thắng giải thích: “Ở hoàng triều Đại Tề, tu vi càng mạnh thì địa vị càng cao. Ví dụ như ai ở tầng thứ bảy Luyện Khí thì sẽ là sĩ tộc cấp ba, mỗi tháng đều được quốc gia chia tài nguyên cho. Sĩ tộc giết dân thường sẽ không phải đền mạng, cũng không phải nộp thuế, còn có cơ hội vào hoàng gia để được đào tạo sâu hơn. Thường thì các sĩ tộc sẽ luôn có rất nhiều tuỳ tùng đi cùng”.  

 

Ngô Bình gật gù: “Xem ra tu sĩ ở đây có địa vị cao thật”.  

 

Cao Thắng: “Điều này cũng dễ hiểu thôi mà, người tu hành mà nhất là người tu hành có tu vi cao thì rất quan trọng với hoàng triều. Quanh đây toàn kẻ địch mạnh, nếu không có tu sĩ mạnh mẽ bảo vệ thì có thể bị tấn công bất cứ lúc nào. Chuyện như vậy thì ngày nào cũng xảy ra ở đại lục Ngũ Hành”.  

 

“Tu sĩ nhất định phải trung thành với hoàng triều à?”, anh hỏi.  

 

Cao Thắng: “Tu sĩ càng mạnh thì càng nhận được nhiều tài nguyên của hoàng triều. Thật ra có thể coi hoàng triều Đại Tề này là một môn phái, khi một người có tu vi đủ mạnh thì sẽ có được địa vị cao tương ứng trong hoàng triều”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đây là một thế giới cường giả làm chủ nên tu sĩ đúng là quan trọng nhất. Không có tu sĩ mạnh mẽ ủng hộ thì bất cứ hoàng triều nào cũng không tồn tại lâu được”.  

 

Cao Thắng: “Đúng thế, vì vậy chỉ cần nỗ lực tu hành thì kiểu gì cũng được hoàng triều bồi dưỡng. Tư chất của cậu tốt như vậy thì tôi thấy sau này sẽ có thành tựu lắm”.  

 

Ngô Bình: “Tôi đã hứa với Cao Lượng là nếu tôi có thực lực thì sẽ giúp anh”.  

 

Cao Thắng cười nói: “Cậu em của tôi khá thẳng thắn, cậu đừng để ý”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, giúp qua giúp lại là chuyện bình thường. Không thì các anh lấy gì mà giúp tôi chứ?”  

 

Cao Thắng cười phá lên: “Tôi thích những người có tính cách như cậu”.  

 

Sau đó, Cao Thắng đã dẫn Ngô Bình đến một đại điện, quảng trường ở bên ngoài có khá nhiều người đang xếp hàng, có vẻ như cũng đều chờ đăng ký.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Họ đều đến từ hạ giới à?”  

 
 
Chương 4423


 Ngô Bình: "Tìm không thấy em nên anh phải ra ngoài tìm này".   

 

Ngô Mi: "Anh, anh xem tranh anh ấy vẽ đi, có phải rất có hồn không?"  

 

Ngô Bình nhìn lướt qua rồi nói: "Cũng tạm, người này đã nhập môn Hoạ Đạo rồi".   

 

Những cô gái đứng quanh nghe Ngô Bình nói vậy thì nhìn anh với ánh mắt tức giận.  

Advertisement

 

"Nói cậu chủ Yên mới nhập môn Hoạ Đạo sao, mắt anh mù hả? Tranh của cậu chủ Yên là đẹp nhất, kỳ diệu nhất toàn thiên hạ đấy!", một chị gái múp míp hung hăn quát Ngô Bình.  

 

"Nghe anh nói vậy thì chắc anh vẽ rất giỏi, thế thể hiện tài năng cho mọi người xem đi!", một cô gái khác mỉa mai Ngô Bình.  

 

Ngô Bình không ngờ một lời nói tuỳ ý của mình lại bị chỉ trích nhiều đến vậy, anh cạn lời, kéo Ngô Mi định bỏ đi.  

Advertisement

 

Nhưng một đám con gái bỗng vây lấy hai người.  

 

"Không được đi, nói cho rõ đi!"  

 

Ngô Mi tức giận nói: "Các cô làm gì vậy?"  

 

"Anh ta dám nói xấu cậu chủ Yên, bọn tôi không cho anh ta đi!"  

 

Ngô Bình đang định triển khai độn thuật chuồn đi thì cậu chủ Yên đang vẽ tranh kia bỗng đi tới, cười nói: "Các cô đừng vô lễ với khách".   

 

Nói rồi anh ta chậm rãi bước tới, khoanh tay ôm quyền chào Ngô Bình: "Anh này, tôi xin lỗi nhé, gây phiền phức cho anh rồi".   

 

Ngô Bình thầm thấy cậu chủ này cũng hiểu lễ nghĩa lắm, khẽ gật đầu: "Không sao".   

 

Nhưng sau đó cậu chủ Yên này lại nói: "Vừa nãy nghe anh nói tranh của tôi đã nhập môn, tôi rất vui. Thiết nghĩ kỹ năng vẽ tranh của anh chắc chắn sẽ hơn hẳn tôi. Hôm nay gặp mặt nhau là một cái duyên, mong anh chỉ điểm cho tôi ít nhiều".   

 

Ngô Bình biết ngoài mặt cậu chủ Yên này tỏ ra khách sáo nhưng thật ra trong lòng cũng không phục, anh khẽ cười: "Chỉ điểm cho anh cũng được, hời cho anh rồi".   

 

Nói rồi anh lấy ra cây bút đó, vẽ một bức tranh giữa không trung, anh vẽ một cô gái dung nhan tuyệt diễm. Điều diệu kỳ là cô gái lại ở trong trạng thái 3D, lúc Ngô Bình cầm bút vẽ, mắt cô gái ánh lên long lanh rồi chuyển động, hoạt sắc sinh hương, đôi mắt xinh đẹp linh động.  

 

Cô ấy bước lên trước uyển chuyển bái Ngô Bình: "Bái kiến công tử".  

 

Cảnh này khiến mọi người đều ngơ ngác, cậu chủ Yên thì kinh ngạc nói: "Đây là pháp bảo gì vậy, lại có thể vẽ ra được người sống!"  

 

Thì ra anh ta không nghĩ do Ngô Bình vẽ tốt mà cho rằng do bút anh dùng quý hiếm, là một chiếc pháp bảo.  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: "Vì nhân vật sống trong tim tôi nên người tôi vẽ ra là người sống".   

 

Cậu chủ Yên cười nói: "Tôi bái phục, còn chưa hỏi đại danh của anh".  

 

Ngô Bình: "Tôi là Lý Bình".   

 

Cậu chủ Yên: "Chào anh Lý, hôm nay gặp được anh là vinh hạnh của tôi. Nhà tôi ở gần đây, mời anh Lý ghé nhà chơi một chuyến".   

 

Cậu chủ Yên này tuấn tú, nói chuyện cũng khách sáo, Ngô Mi có ấn tượng khá tốt với anh ta, cô ấy cười nói: "Anh, vậy chúng ta tới nhà cậu chủ Yên chơi chút nhé?"  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom