Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4363


 Ngay lập tức, mấy triệu đại quân xô đẩy về phía trước. Các yêu binh cũng mặc kệ đế quốc Thiên Hành, bay thẳng lên không trung để chạy trốn. Ngô Bình cũng chẳng để ý đến chúng, mục tiêu của anh là Hoàng đế Thiên Hành, đám yêu binh này không còn quan trọng nữa.  

 

Hoàng đế Thiên Hành không ngờ yêu binh hùng mạnh lại thất bại, lúc này mặt mũi đã xám xịt, biết mình xong đời rồi.  

 

“Bệ hạ, mau chạy đi!”, một cận thần run rẩy nói, biết rõ đã hết hy vọng.  

 

Advertisement

“Chạy? Chạy đi đâu?”, Ánh mắt của Hoàng đế Thiên Hành có phần thẫn thờ: “Mất đi đế quốc Thiên Hành, ta không còn chốn dung thân. Bây giờ chỉ có thể liều thôi!”  

 

Cận thần thấy hắn không chạy, lập tức tìm cơ hội, dẫn mấy binh sĩ tháo chạy trước.  

 

Đại quân Tây Lương đến rất nhanh. Ngay cả yêu binh còn không phải đối thủ của họ, đại quân Thiên Hành đã mất hết sĩ khí từ lâu, chỉ chống cự mang tính tượng trưng, thấy linh binh quá khủng khiếp bèn đồng loạt quỳ xuống đầu hàng.  

Advertisement

 

Những binh sĩ này vốn là tướng sĩ của Thiên Hành. Mộc Thiên Tuyết lập tức cao giọng nói: “Người đầu hàng không bị giết, chức quan không đổi, còn được trọng thưởng!”  

 

Các tướng sĩ cũng hiểu ra, đánh thì không thắng được, mà không cần liều mạng lại có thể duy trì hiện trạng, cớ sao không tự nguyện làm kia chứ?  

 

Có một người đầu hàng thì sẽ có một nhóm, một nhóm người đầu hàng rồi thì sẽ có thêm nhiều người noi theo. Chưa đầy một khắc, toàn bộ năm triệu đại quân Thiên Hành đã quỳ xuống đất, thề rằng sẽ trung thành với Mộc Thiên Tuyết.  

 

Ngô Bình đã bắt được Hoàng đế Thiên Hành từ lâu. Anh vươn tay túm hắn từ trong một đám cao thủ, tựa như xách một con gà con trong tay vậy.  

 

Thấy Hoàng đế Thiên Hành cũng đã bị bắt, lý do kiên trì cuối cùng của các quan văn võ cũng không còn. Họ thi nhau quỳ xuống đất: “Tham kiến Nữ Đế!”  

 

Thấy các quan thần quỳ rạp, Mộc Thiên Tuyết không khỏi cảm thán muôn phần. Cô ấy cúi người thật sâu trước Ngô Bình: “Cảm ơn, Huyền Bình. Nếu không nhờ anh ra tay giúp đỡ, e rằng hôm nay tôi đã phải chạy trốn khỏi nơi này rồi”.  

 

Ngô Bình đáp: “Không cần khách sáo, Thiên Tuyết. Tiếp theo, cô phải hợp nhất Tây Lương và Thiên Hành lần nữa để khôi phục hoàng triều Thiên Hành”.  

 

Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Ừ. Mấy ngày sắp tới, e là tôi phải nhờ anh trấn thủ nơi này, chờ đến khi sóng gió qua đi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Không thành vấn đề!”  

 

Mộc Thiên Tuyết đi thẳng đến hoàng cung của hoàng triều Thiên Hành, đại xá thiên hạ trong hôm đó, xử trí một số quan thần trước đây đã phạm gây ra tội ác, phong thưởng cho những quan thần lập công hôm nay, và trọng dụng lại những quan thần giỏi như Tả Long Khâu.  

 

Ngô Bình không cần tham gia. Anh để lại một triệu linh binh để hỗ trợ Mộc Thiên Tuyết, bản thân thì ăn uống vui chơi ở hoàng thành. Người khác cũng không biết thân phận của anh, chỉ thấy vị này rất giàu có, tiêu bao nhiêu tiền cũng chẳng buồn chớp mắt lấy một cái.  

 

Ba ngày sau, kẻ đã cướp nước - cựu Hoàng đế Thiên Hành, bị chém đầu thị chúng. Mộc Thiên Tuyết trở thành tân vương, hiệu Vĩnh Hân, năm nay là nguyên niên Vĩnh Hân!

Hôm nay Ngô Bình đang ở một nhà hàng, nếm thử vài món đặc sắc của họ. Bỗng anh hơi cau mày, ngẩng đầu nhìn lên cao.  

 

Lúc này, một Yêu thần và các yêu khác đang xuất hiện giữa không trung, thân hình lúc ẩn lúc hiện.  

 

Một con hổ yêu nói: “Yêu thần, quốc gia nhỏ bé này đã giết cả triệu yêu binh của chúng ta, tuyệt đối không thể bỏ qua cho họ!”  

 
 
Chương 5055


 Ngô Bình quan sát một lúc rồi đưa tay ấn nhẹ lên người hai người họ, Chu Thiên Mi và Chu Khuynh Thành lần lượt tỉnh lại.  

 

Chu Thiên Mi nhìn thấy Ngô Bình thì nhẹ nhàng thốt lên: “Công tử, sao anh lại ở đây?”  

 

Ngô Bình kể tóm lược lại đầu đuôi sự việc rồi nói: “Mục tiêu của hai người này là tôi, lần này là tôi đã làm liên lụy đến mọi người”.  

 

Chu Khuynh Thành ăn mặc như một phụ nữ già, cô ấy vội nói: “Công tử đừng nói như thế, đều là do chúng tôi, nếu không thì họ cũng không đến tìm công tử”.  

 

Ngô Bình nói với Phương Phương: “Xử lý bọn họ đi”.  

 

Phương Phương gật đầu, rút kiếm đâm chết hai vị người phụ nữ, đối với kẻ địch không cần thiết phải nhân từ, mặc dù cô ta là phụ nữ nhưng cũng hiểu được đạo lý này.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Hai vị, chúng ta từ biệt ở đây, các cô giữ lại số tiền này dùng đi”.  

 

Anh nói xong thì vứt lại một túi tiền tinh rồi quay đầu bỏ đi.  

 

Lúc này, Chu Khuynh Thành đột nhiên gọi Ngô Bình lại, nói: “Công tử xin dừng bước”.  

 

Ngô Bình đứng lại, hỏi: “Có việc gì?”  

 

Chu Khuynh Thành do dự một lúc rồi nói: “Mời công tử vào nhà”.  

 

Ngô Bình chỉ đành đi theo cô ấy vào trong nhà. Cô ấy đóng cửa lại rồi đột nhiên cởi quần áo ra, để lộ chiếc lưng trắng nõn.  

 

Ngô Bình sững sờ, không phải anh bị hấp dẫn bởi cơ thể của cô ấy mà là trên lưng cô ấy có một tấm bản đồ với rất nhiều chữ viết rất nhỏ.  

 

Sau khi cho Ngô Bình xem, Chu Khuynh Thành mặc quần áo vào lại, nói: “Công tử, trên lưng tôi là bản đồ kho báu, là do bố tôi để lại”.  

 

Ngô Bình nhìn Chu Khuynh Thành, nhận ra khí chất của cô ấy không tầm thường thì không kiềm được, hỏi: “Cô là ai? Sao tấm bản đồ kho báu này lại được xăm trên lưng cô?”  

 

Chu Khuynh Thành thở dài: “Công tử có ơn cứu mạng Khuynh Thành nên tôi sẽ nói cho anh biết sự thật. Tôi và Thiên Mi vốn là công chúa của nước Chu Li, bố của chúng tôi là quân vương có tiếng. Bố tôi nam chinh bắc chiến, vô tình có được bản đồ kho báu này. Vì nó có ý nghĩa lớn, bố tôi sợ người khác chú ý nên đã xăm bản đồ kho báu lên lưng chị em tôi rồi giả vờ vô tình làm hỏng mất bản đồ gốc để tránh người khác có mưu đồ”.  

 

“Nhưng dù như vậy thì kinh thành vẫn bị các tông môn hợp lực tấn công, bố của chúng tôi bị giết, các thành viên hoàng thất gần như chết sạch. Nhờ có đường hầm bí mật nên tôi và em gái mới chạy trốn được”.  

 

Ngô Bình nhìn họ, nói: “Những tông môn đó không tìm các cô nữa sao?”  

 

Chu Khuynh Thành thở dài: “Lúc đó chúng tôi thay quần áo cung nữ, sau đó mượn bùa độn, trốn ra ngoài hơn vạn dặm, đương nhiên họ không thể tìm được chúng tôi. Sau đó, chúng tôi đã ẩn cư ở đây. Nhưng nào ngờ cách đây không lâu đã trúng phải hóa cốt kỳ độc, may nhờ có đan dược của công tử cứu mạng tôi”.  

 

Ngô Bình không ngờ hai cô gái này còn có thân thế như vậy, anh bình thản đáp: “Các cô cứ thế nói cho tôi biết chuyện về tấm bản đồ kho báu sao?”  

 

Chu Khuynh Thành nói: “Thực lực của hai chị em tôi kém, tự thấy không đủ sức tìm kho báu, chi bằng tặng cho công tử, xem như trả ơn cứu mạng của công tử”.  

 
 
Chương 4364


Các yêu đang chuẩn bị ra tay thì trong lãnh thổ của hoàng triều Thiên Hành, một ngọn núi cao mọc từ đất bằng, xuyên thẳng qua các tầng mây!  

 

Trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện hai chữ, “Huyền Nguyên”!  

 

Hai chữ này toả ra Thánh uy kinh người, phóng thẳng lên trời, khiến Yêu thần kia kinh ngạc.  

 

“Ở đây có Đại Thánh!”, Yêu thần trầm giọng.  

Advertisement

 

Ngô Bình buông đũa, thờ ơ bảo: “Các ngươi đến từ đâu thì về đó đi. Nhỡ để ta ra tay đánh chết các ngươi thì không hay đâu”.  

 

Yêu thần lạnh lùng hừ giọng: “Anh là Đại Thánh thì sao chứ? Yêu thần này sợ anh chắc?”  

Advertisement

 

Ngô Bình đáp: “Nếu không phục, có thể đấu một trận”.  

 

Lặng im hồi lâu, Yêu thần nói: “Anh là Đại Thánh của Nhân tộc, tôi nể mặt anh”. Dứt lời, Yêu thần cùng thuộc hạ liền biến mất. Tai hoạ của nước Thiên Hành đã được Ngô Bình xoá bỏ bằng một câu nói như thế.  

 

Ăn cơm xong, Ngô Bình đứng dậy về hậu cung. Đi được nửa đường, anh đột nhiên đứng lại, ra là vừa nhận được tin từ cổ Luyện Kim. Cổ Luyện Kim nói nó đã phá giải khối lập phương bí mật, nhưng hiện nay có chút mất kiểm soát, cần anh lập tức qua đó một chuyến.  

 

Trước đây anh từng lấy thiên thạch sắt và một ít kim mẫu, tiện thể bảo cổ Luyện Kim giúp anh nghiên cứu về khối lập phương.  

 

Vừa nhận được tin, anh lập tức đến Cổ Giới.  

 

Lúc này, cổ Luyện Kim đang đau đớn nằm trong động, cơ thể phát ra ánh sáng bảy màu.  

 

Ngô Bình đột nhiên xuất hiện trước mặt nó, hỏi ngay: “Cổ Luyện Kim, sao vậy?”  

 

Cổ Luyện Kim đáp: “Anh đến rồi, mau đem nó đi!”  

 

Ngô Bình quan sát kỹ hơn, bên trong động thiên của cổ Luyện Kim, khối lập phương bí mật đã được gỡ ra, biến thành một cánh cổng. Cánh cổng này giải phóng năng lượng rất khủng khiếp, trong cửa có ánh sáng sáu màu đang dâng trào.  

 

Anh vươn tay chộp lấy, đặt cánh cổng ra trước mặt mình. Ngô Bình cảm thấy sau cánh cổng này hình như liên kết với một vũ trụ lớn mạnh và bí ẩn. Vũ trụ này rõ ràng không giống vũ trụ anh đang ở. Ngoài ra, bên cạnh cánh cổng còn có mười hai phù văn, dường như tượng trưng cho điều gì đó.  

 

Anh vừa áp chế cánh cổng vừa cười hỏi: “Cổ Luyện Kim, sao ngươi phá giải được vậy?”  

 

Cổ Luyện Kim đáp: “Nó làm bằng kim loại, chỉ cần có kim loại là tôi phá giải được thôi”.  

 

Ngô Bình nói: “Làm tốt lắm. Ta sẽ mang cánh cổng này đi”.  

 

Cổ Luyện Kim bảo: “Ừm, để lại thì tôi cũng không trấn áp nổi”.  

 

Ngô Bình cất cổng vào, đoạn chỉ tay vào người cổ Luyện Kim, một luồng Thánh ý truyền vào cơ thể nó. Toàn thân nó run lên: “Đây là?”  

 

Ngô Bình đáp: “Ta đã để lại một luồng sức mạnh trong cơ thể ngươi. Sau này khi ngươi gặp nguy hiểm, ta sẽ xuất hiện cứu ngươi một lần”.  

 
 
Chương 5056


 Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng bản đồ này trên người hai cô, tôi e không tiện xem”.  

 

Chu Khuynh Thành đỏ mặt: “Công tử cứ xem bình thường”.  

 

Phương Phương: “Nếu đã như vậy thì hai cô hãy cùng công tử về Huyền Minh giáo đi, tạm thời đi theo tháp tùng ở đó”.  

 

Hai cô gái vui mừng, Huyền Minh giáo là thế lực rất lớn, lại có Ngô Bình bảo vệ, cuộc sống của họ ở đó sẽ tốt hơn ở đây, thế là họ gật đầu đồng ý ngay.  

 

Ngô Bình: “Người giả mạo hai cô nói có ác bá ức hiếp hai cô, có chuyện này không?”  

 

Chu Khuynh Thành: “Có. Có điều mấy ngày trước ác bá đắc tội với một người có gốc gác nên đã bị đánh chết rồi”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Vậy không còn chuyện gì nữa rồi, chúng ta đi thôi”.  

 

Anh nói xong thì dưới chân liền xuất hiện một luồng linh khí, ngưng tụ thành một đám mây trắng. Đám mây đưa mấy người họ bay ra khỏi nhà rồi bay lên cao, bên dưới, trâu trắng và tuấn mã chạy theo sau.  

 

Tối hôm đó, Ngô Bình đã về Huyền Minh giáo. Cuối cùng thì Vân Thường cũng chờ được anh, cô ấy nói: “Sư huynh, trưởng lão Cừu Quang Thái đã chính thức tuyên bố anh là đệ tử của ông ấy rồi”.  

 

Ngô Bình: “Đối thủ giành không lại ông ấy, vị sư tôn này của tôi cũng có chút thực lực”.  

 

Vân Thường: “Trưởng lão Cừu Quang Thái cho người đến, nghe nói anh đã ra ngoài nên nhắn lại, bảo sư huynh về đến thì đến gặp ông ấy”.  

 

Ngô Bình: “Ông ấy đang muốn chính thức nhận tôi làm đệ tử đây”.  

 

Vân Thường: “Chắc là vậy. Sư huynh, sáng mai anh qua đó đi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được”.  

 

Sau khi sắp xếp cho hai chị em nhà họ Chu và Phương Phương, anh chuẩn bị luyện chế một số đan dược trước.  

 

Lần này anh đã hái số lượng lớn linh dược, có thể luyện chế được rất nhiều đan dược. Anh tổng hợp và suy nghĩ xong thì lại luyện chế một số Nguyên Linh đan để cho Vân Thường uống, giúp cô ấy đột phá.  

 

Anh luyện xong hai mẻ Nguyên Linh đan thì tiếp tục đột phá. Luyện Khí tầng tiếp theo gọi là Linh Khí Hóa Vật. Bước này cần tu luyện thời gian dài, tích lũy linh khí, cần phải khổ luyện mấy tháng, thậm chí là mấy năm mới luyện được.  

 

May này Ngô Bình có tiên thể cửu truyền, thể chất mạnh, linh khí của anh cũng đến từ vũ trụ chính nên anh đã nhanh chóng luyện được tầng này.  

 

Lúc này, anh vừa vận dụng linh khí thì linh khí liền ngưng tụ thành các loại đồ vật hoặc lá chắn, đao kiếm, thậm chí là cung tên.  

 

Có điều đồ vật càng phức tạp thì càng khó ngưng tụ, trong đó liên quan đến rất nhiều kỹ thuật, cần phải cố sức luyện tập thì mới có thể tạo ra được một đồ vật hoàn chỉnh.  

 

Thông thường, tu sĩ bình thường có thể nắm được hai đến ba phép biến hóa đã khá lắm rồi. Nhưng mục tiêu của Ngô Bình lại cao hơn nhiều, lúc thì anh biến linh khí thành áo giáp, lúc lại biến thành đao kiếm, lúc lại biến ra núi đồi, thiên biến vạn hóa.  

 

Anh cứ thế luyện đến sáng. Linh khí hóa vật của anh cũng đã tương đối thuần thục, biến hóa khôn lường, nâng thực lực của anh lên rất cao.  

 
 
Chương 4365


 Anh trở về đế quốc Thiên Võ, bắt tay vào việc chế tạo Thánh khí. Anh lấy thiên thạch ra, dùng năng lực của Đại Thánh để chiết xuất thiết mẫu từ trong đó, sau đó trộn với kim mẫu lấy được từ chỗ cổ Luyện Kim, làm thành hình dạng của một cái ấn lớn.  

 

Chỉ là ấn này không có uy lực gì. Anh ngẫm nghĩ, đoạn lấy ra ấn Thiên Đạo kia. Nó từng là ấn tín Thiên Đế, ẩn chứa uy năng tối thượng.  

 

Lúc này, thiết mẫu của Ngô Bình đã bao bọc ấn Thiên Đạo, đồng thời anh bắt đầu luyện hoá ấn này.  

Advertisement

 

Anh đã trải qua ba lần kiểm tra mới có được ấn Thiên Đạo này, ngoài ra còn có hai chiếc chìa khoá, có thể mở cánh cổng thứ tư và thứ năm của ngân khố Đại Thương.  

 

Advertisement

Anh sử dụng năng lực Đại Thánh, kích hoạt sức mạnh Chân Vương, chín mươi chín loại Đại Đạo ngân vang, dốc toàn lực luyện chế.  

 

Điều khiến anh bất ngờ chính là ấn Thiên Đạo này cực kỳ vâng lời. Dường như nó rất thân thiết với Ngô Bình. Giai đoạn đầu luyện chế vẫn còn vô cùng khó khăn, thậm chí Ngô Bình còn chuẩn bị tế luyện dài hạn. Nhưng tế luyện chưa đầy nửa khắc, cấm chế trong ấn Thiên Đạo đã hoàn toàn mở ra để anh tế luyện.  

 

Một ngày sau, thiết mẫu và ấn Thiên Đạo hợp nhất, đồng thời chín mươi chín loại Đại Đạo mà anh lĩnh ngộ trước đó đã hoàn toàn hoà vào trong ấn lớn, hình thành chín mươi chín đạo văn ở bề mặt, khiến khí thế của ấn Thiên Đạo ngày hôm nay thêm phần phi phàm.  

 

Vào giây phút tế luyện thành công, Thánh uy bùng nổ, rung chuyển đất trời. Hàng trăm triệu Thánh uy phun ra từ đỉnh đầu Ngô Bình, hàng vạn đoá sen Thánh trong Thánh quang phun ra tơ sáng, khí thế ngút ngàn, áp đảo trời đất!  

 

Thánh khí lơ lửng trên đỉnh đầu Ngô Bình, trấn áp vận khí Thánh đường. Trong Thánh đường lập tức sinh ra khí tức Thánh Đạo. Khí tức này sẽ bồi dưỡng thêm nhiều Thánh nhân trong tương lai. Đào tạo càng nhiều Thánh nhân, năng lực của Ngô Bình sẽ càng mạnh, vì những Thánh nhân này đều nương nhờ anh và gọi anh là Thánh Sư!  

 

Nếu một ngày kia, số lượng Thánh nhân do Ngô Bình đào tạo vượt quá một nghìn, anh sẽ đạt đến cảnh giới Thiên Thánh. Thiên Thánh là một ngưỡng cửa, mà một khi đột phá sẽ tạo ra những hiệu quả rất diệu kỳ.  

 

Tiếc rằng xưa nay chưa từng có Đại Thánh nào thật sự đạt đến cảnh giới Thiên Thánh. Vị Đại Thánh tài giỏi nhất cũng chỉ bồi dưỡng được tám trăm Thánh nhân. Mạnh như Phu Tử mà năm xưa cũng chỉ bồi dưỡng ra bảy mươi hai vị hiền tài và chỉ có một số ít trong đó trở thành Thánh.  

 

Còn cảnh giới Vạn Thánh thì càng không có ai đạt được. Cảnh giới này chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Một khi Đại Thánh trở thành thầy của Vạn Thánh thì sẽ là chí tôn trong Thánh, có danh hiệu Thánh Tôn.  

 

Dĩ nhiên, Ngô Bình cũng có thể từ bỏ việc theo đuổi Thiên Thánh, tiến thẳng đến cảnh giới Thánh Vương sau đó. Có điều Thánh Vương độ mình, còn Thánh Sư, Thánh Tôn thì độ mình độ người. Sự khác biệt của hai bên cũng tương tự với nhà Phật, Thánh Sư tương đương với Bồ Tát phổ độ chúng sinh, Thánh Vương độc tu thì tương đương với La Hán tự độ mình.  

 

Điều Ngô Bình hướng đến tất nhiên là Thiên Thánh, Vạn Thánh. Tuy con đường này rất gian khó, anh cũng không biết mình có thể đi đến cuối hay không, nhưng bất luận ra sao cũng phải thử một phen!  

 

Sau khi ngưng tụ Thánh khí, anh mất vài ngày mới có thể ổn định nó.  

 

Sau đó anh chính thức đến ngân khố của Đại Thương, mở cánh cổng thứ tư và  cánh cổng thứ năm.  
 
Chương 5057


 Ngô Bình gật đầu, bước vào trong. Trước sân đặt rất nhiều hoa cỏ, anh đến trước một gian phòng, cửa đang được đóng chặt. Lúc này, bên trong có tiếng của Cừu Quang Thái truyền ra: “Ngô Bình, cậu vào đây đi”.  

 

Ngô Bình đẩy cửa bước vào.  

 

Bên trong phòng, sắc mặt Cừu Quang Thái vàng vọt, dáng vẻ rất yếu ớt.  

 

Ngô Bình giật mình, vội hỏi: “Sư tôn, người làm sao thế?”

Cừu Quang Thái xua tay: “Không sao, có người muốn giành đệ tử khỏi tay ta, ta đã đánh với người đó một trận. Chúng ta đều bị thương, nhưng vết thương của người đó nặng hơn ta một chút. Này, vì con mà ta đã tốn bao công sức đấy, con đừng có làm ta thất vọng”.  

 

Ngô Bình vội nói: “Đệ tử sẽ khiến sư phụ được hãnh diện với đời”.  

Advertisement

 

Cừu Quang Thái cười lớn nói: “Tốt, ta cũng sẽ ủng hộ con hết sức, để con trở thành đệ nhất thiên kiêu của Huyền Minh Giáo”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, đệ tử nghe nói giáo chủ sắp truyền chức vị của mình cho một trong năm người con rể phải không ạ?”  

 

Ngô Bình hỏi rất thẳng thắn, Cừu Quang Thái nghe xong thì không hề tỏ ra bất ngờ mà nói: “Đây là chuyện hiển nhiên, giáo chủ không truyền cho năm người con rể bọn ta thì truyền cho ai? Ngày xưa, người chọn chúng ta cũng có tính toán hết rồi”.  

 

Ngô Bình: “Chắc cạnh tranh sẽ khốc liệt lắm sư tôn nhỉ?”  

 

Cừu Quang Thái: “Ừ, trong năm người chỉ có ta thieeus đệ tử thiên tài nên toàn bị mấy người kia đè đầu cưỡi cổ. Nhưng giờ thì khác rồi, ta đã có một thiên kiêu là con”.  

 

Ông ấy nói tiếp: “Bây giờ, con quan trọng với ta lắm đấy. Con càng giỏi thì giáo chủ càng trọng dụng ta. Đến lúc đó, ta cũng có thể giành về cho con nhiều tài nguyên nhất”.  

 

Nói rồi, ông ấy chợt sững người rồi giơ tay ấn vào n gi Ngô Bình, sau đó hô lên: “Thể chất của con.. đang toả ra khí tức khiến ta không yên tâm. Không đúng, con mới ở cảnh giới Tôi Thể cơ mà? Sao giờ đã ở cảnh giới Luyện Khí rồi?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Vâng, thời gian qua đệ tử đã vất vả tu luyện nên cuối cùng đã đột phá ạ”.  

 

Cừu Quang Thái gật đầu: “Xem ra Liễu trưởng lão đã chỉ dẫn cho con không ít. Tốt lắm, chỉ cần con đạt đến tầng thứ năm Luyện Khí là có thể đến Tiên Khí Điện thử vận may rồi”.  

 

Ngô Bình chưa nghe nói đến nơi này bao giờ nên hỏi: “Sư tôn, Tiên Khí Điện là nơi nào ạ?”  

 

Cừu Quang Thái cười nói: “Trong lòng đất có tích trữ ba tiên khí của vũ trụ chính. Nếu tư chất của con đủ tốt thì có thể dính được một chút tiên khí, từ đó sẽ thay da đổi thịt, sức mạnh cũng tăng vọt. Đương nhiên, cơ hội này rất mong manh, từ sau khi tiên nhân lấy được ba luồng tiên khí ấy đến nay, chỉ có đúng một người dính được chút tiên khí, sau này người đó đã trở thành sư tổ sáng lập nên Huyền Minh Giáo”.  

 

Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Sư tôn, tiến khí này ở đâu ra ạ? Chỉ Huyền Minh Giáo mình mới có thôi ư?”  

 

Cừu Quang Thái: “Nghe nói ngày xưa, cường giả Đạo Cảnh sáng lập ra vũ trụ Minh Cổ đã mang 300 luồng tiên khí đến đây. Còn lai lịch của chúng thì không ai biết, chỉ biết là chúng rất mạnh thôi, chỉ cần dính được một chút tiên khí là sẽ có sự tiến bộ vượt bậc”.  
 
Chương 4366


Ngô Bình hỏi: “Tư Không Vũ, ông có biết lai lịch của kho bí mật không?”  

 

Tư Không Vũ đáp: “Năm kho bí mật này là báu vật của năm kẻ mạnh kỷ nguyên. Chìa khoá mà Bệ hạ lấy được chỉ có thể giúp Bệ hạ tìm thấy kho bí mật. Về việc có thể mở kho bí mật hay không, thần cũng không dám phán đoán”.  

 

Ngô Bình kinh ngạc: “Báu vật của kẻ mạnh kỷ nguyên?”  

 

Tư Không Vũ gật đầu: “Đúng vậy, là kẻ mạnh kỷ nguyên. Có điều Bệ hạ sở hữu vận khí lớn, chắc hẳn sẽ có cơ hội mở một, hai cái”.  

Advertisement

 

Ngô Bình khẽ gật đầu, lại hỏi những người khác. Ý kiến của họ về cơ bản đều giống Tư Không Vũ. Họ thậm chí còn đề nghị Ngô Bình đừng đi mở kho bí mật, cho rằng làm vậy quá nguy hiểm.

Không mở kho bí mật, dĩ nhiên Ngô Bình không từ bỏ. Anh cầm lấy chìa khoá kho bí mật thứ năm, kích hoạt bằng tiên lực.  

 

Advertisement

Chìa khoá phát ra một luồng sáng, sau đó Ngô Bình biến mất.  

 

Giây tiếp theo, anh xuất hiện trước một cánh cổng. Trong cổng là một khoảng đen ngòm, khiến người ta sợ đến tê cả da đầu.  

 

Anh nheo mắt, lẩm bẩm: “Trong này là gì nhỉ?”  

 

Ngô Bình dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, chuẩn bị quan sát. Nhưng lần này lại mất tác dụng, đôi mắt anh chẳng nhìn được gì, chỉ thấy một màu đen.  

 

Không nhìn thấu được, anh không dám tuỳ tiện bước vào, khẽ thở dài, đoạn tự nhủ: “Lẽ nào lại từ bỏ như vậy sao?”  

 

Lúc này, cánh cổng do khối lập phương hình thành trong động thiên của anh đột nhiên rung lên.  

 

Ngô Bình “ồ” lên, lập tức lấy cổng ra. Khi cánh cổng này gặp cổng của kho bí mật, cổng ánh sáng bỗng nhiên áp sát lại rồi bao bọc nó.  

 

Rồi cảnh tượng đằng sau cánh cổng ánh sáng dần rõ ràng hơn, hiện ra khung cảnh bên trong cổng.  

 

Đôi mắt sáng rực lên, Ngô Bình mừng rỡ nói: “Cổng ánh sáng này có công dụng như vậy ư?”  

 

Sau cổng là tầng tầng lớp lớp cấm chế rất khủng khiếp. Những cấm chế này, chỉ kẻ mạnh kỷ nguyên mới có thể phá giải, hiện tại anh vẫn chưa làm được.  

 

Khẽ thở dài, anh cất cổng ánh sáng vào, quay người rời khỏi nơi này. Xem ra chỉ khi năng lực của anh đủ mạnh, mới đủ tư cách vào kho bí mật khám phá.  

 

Về hoàng cung, anh tiếp tục tu luyện võ nghệ công pháp trong điện đường Cực Võ trên nền tảng cảnh giới Thánh Võ.  

 

Trước đó anh đã luyện thành Hoàng Cực Võ Thể, hiện nay tu luyện tiếp ba loại công pháp sau đó: Vũ Khí Trật Tự, Thiên Cương Chỉ, Vũ Vương Công.  

 

Vũ Khí Trật Tự sẽ ngưng tu lực trật tự trong vũ trụ thành Vũ Khí Phán Quyết, dùng để giết kẻ địch, hoặc phá giải trận pháp và lớp phòng ngự của đối phương. Vũ Khí Trật Tự mà đã thi triển thì không bao giờ gặp bất lợi, dù là Đạo Tôn, Đại Đạo Tôn cũng khó lòng chống cự, là một loại võ học cực kỳ mạnh..  

 

Thiên Cương Chỉ là hấp thụ lực chí cương trong trời đất rồi lưu trữ ở đầu ngón tay. Một khi chỉ ngón tay vào thì vật nào cũng có thể phá huỷ, là một đòn giết người!  

 

Cuối cùng là Vũ Vương Công.  
 
Chương 5058


Cừu Quang Thái: “Ta cũng mong con thấm được một chút, nếu con cũng có tiên thể Huyền Minh thì Huyền Minh Giáo sẽ phong con là đệ tử số một và con sẽ được chia nhiều tài nguyên nhất”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, có luyện hoá được tiên khí ấy không ạ?”  

 

Nghe thấy thế, Cừu Quang Thái cười phá lên: “Đó là tiên khí đấy, ở vũ trụ chính nó cũng là một thứ gì đó rất mạnh thì sao tu sĩ ở vũ trụ hạng hai như chúng ta luyện hoá được? Con đừng nghĩ nhiều quá, chỉ cần thấm được một chút thôi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.  

 

Hai thầy trò ngồi nói chuyện mãi, sau đó Ngô Bình cũng biết thêm nhiều chuyện bí mật của Huyền Minh Giáo.  

 

Advertisement

Cừu Quang Thái: “Ngày mai, ta sẽ cử hành lễ nhận đệ tử để chính thức nhận con. Đến lúc đó, giáo chủ cũng sẽ đến dự, đương nhiên cũng có nhiều người không ưa ta đến, kiểu gì họ cũng nghĩ cách khiến con bẽ mặt, con hãy chuẩn bị tâm lý trước, đừng làm xấu mặt ta”.  

 

Ngô Bình: “Vâng”.  

 

Cừu Quang Thái giơ tay ra: “Đưa nhẫn trữ đồ của con cho ta, ta cho con ít tài nguyên”.  

 

Lần trước, ông ấy cũng cho Ngô Bình tài nguyên rồi, nhưng không nhiều, vì khi đó anh chưa phải đệ tử chính thức.  

 

Ngô Bình đưa nhẫn cho Cừu Quang Thái, ông ấy đã chuyển một lượng lớn tài nguyên cho anh.  

 

Ngô Bình nhận lại chiếc nhẫn thì thấy có đầy tiền Huyền Minh.  

 

Ngô Bình ngẩn ra hỏi: “Sư tôn, sao người cho con nhiều tiền thế?”  

 

Cừu Quang Thái cười nói: “Ở đây thì muốn mua gì đều dùng tiền Huyền Minh. Ta cho con 10 tỷ, con giữ mà dùng, cần gì cứ mua, tiêu hết ta lại cho tiếp”.  

 

Ngô Bình vội vàng cảm ơn.  

 

Cừu Quang Thái: “Trong bốn người cạnh tranh với ta, có một người tên là La Càn Anh, ông ta cũng đã nhận một đệ tử thiên kiêu tên là Quách Diệu Huyền. Quách Diệu Huyền này cũng từng gây chấn động Huyền Minh Giáo, nhưng thành tích vẫn kém con một chút. Song, hắn đã tu luyện ở Huyền Minh Giáo bốn năm rồi. Nghe đâu, hắn sắp đột phá lên cảnh giới Thần Thông. Ngô Bình, La Càn Anh luôn bất hoà với ta, kiểu gì ông ta cũng bảo Quách Diệu Huyền sỉ nhục con, con cố nhịn đừng xung đột với hắn, không lại thiệt thân nghe chưa?”  

 

Ngô Bình không phải người sợ phiền phức nên nói: “Sư tôn, tại sao phải nhịn ạ? Nếu hắn dám lộng ngôn, con sẽ cho hắn một bài học”.  

 

Cừu Quang Thái ngẩn ra: “Nhưng hắn ở tầng thứ mười Luyện Khí rồi, con có chắc thắng được không?”  

 

Ngô Bình: “Tuy con mới ở tầng thứ sau, nhưng vẫn xử hắn được”.  

 

Thấy Ngô Bình tự tin như vậy, Cừu Quang Thái lại đâm lo: “Ngô Bình, con chờ cho tu vi tăng thêm một chút được không? Nếu con ở tầng thứ tám rồi thì ta thấy sẽ khả quan hơn”.  

 
 
Chương 4367


 Nghe xong, Ngô Bình rất bất ngờ, sao mình lại không có tin tức gì nhỉ? Anh hỏi: “Là sứ giả của bộ phận nào trong Tiên Đình, có mục đích gì?”  

 

Người kia đáp: “Là sứ giả của ‘Thuế nha’ Tiên Đình, có thể đến để thu thuế ạ”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Thu thuế?”  

 

Advertisement

Anh cười khẩy, đoạn bảo: “Đưa khách lên điện, trẫm sẽ đến gặp!”  

 

Lúc này, trong một điện phụ ở hậu cung, một nam tu sĩ đang cao ngạo ngồi đó, với mười hai tuỳ tùng đứng sau.  

 

Người này chính là quan thuế của Thuế nha Tiên Đình, đến đây để bàn bạc về chuyện trưng thuế của nước Thiên Võ.  

Advertisement

 

Hiện giờ, Đường Tử Di đang tiếp đón vị quan thuế này ở điện, dò hỏi thông tin trước.  

 

“Không biết quan trên đến đây có điều gì chỉ giáo?”, cô ấy hỏi.  

 

Quan thuế quét mắt tới lui khi nhìn Đường Tử Di, cực kỳ bất lịch sự, đoạn cười bảo: “Nước Thiên Võ cũng có người đẹp đấy nhỉ, cô đây là Hoàng hậu sao?”  

 

Nhận ra ngôn từ của đối phương có ý trêu cợt, Đường Tử Di nghiêm nghị đáp: “Quan trên, bản cung chính là Hoàng hậu Thiên Võ!”, đồng thời, cô ấy toả ra khí tức Đại Đạo Quân của mình.  

 

Quan thuế cả kinh, anh ta chỉ là Chân Tiên, nhưng người trước mặt lại là Đại Đạo Quân!  

 

Trước mặt Đại Đạo Quân, tất nhiên anh ta không dám càn rỡ, vội vàng nói: “Kính chào Hoàng hậu”.  

 

Ngừng lại một chút, anh ta chợt cảm thấy làm vậy thật mất mặt, lại ngẩng đầu lên: “Phụng lệnh từ các đại nhân của Thuế nha, tôi đến nước Thiên Võ để bàn bạc về chuyện trưng thu thuế”.  

 

“Trưng thu thuế gì cơ? Đại Thiên Tôn đã ra ý chỉ, đại lục Hồng Hoang của phía Nam Nam Thiên Môn đều có thể là lãnh thổ của nước Thiên Võ. Nước Thiên Võ chỉ quy phục, không cần nộp thuế!”  

 

Đúng lúc này, Ngô Bình bước đến, lạnh lùng nhìn vị quan thuế kia.  

 

Khí tức của Ngô Bình quá mạnh. Vị quan thuế vốn muốn kiêu ngạo một chút, nhưng vừa giáp mặt Ngô Bình, khí tức Đại Thánh Chân Vương của anh đã khiến anh ta không thở nổi.  

 

Đây cũng là ý đồ của Ngô Bình, anh muốn trấn áp sự ngạo mạn và vô lễ của người này.  

 

Quan thuế cảm thấy khó chịu khắp toàn thân, suýt nữa đã quỳ sụp xuống, nói năng cũng không lưu loát. Anh ta nghiến răng: “Hạ quan, tham kiến Quốc vương Thiên Võ”.  

 

Ngô Bình sảng khoái ngồi trên ghế, lãnh đạm nói: “Anh có thể quỳ xuống nói”.  

 

Quan thuế quỳ xuống đất trong nhục nhã, chỉ khi ngẩng đầu mới có thể nói chuyện với Ngô Bình.  

 

“Là Đại Thiên Tôn bảo các anh thu thuế hay chỉ đơn giản là Thuế nha muốn thu thuế của nước Thiên Võ?”, anh thẳng thừng tra hỏi, như thể người quỳ trước mặt là tội phạm.  

 

Quan thuế không muốn trả lời nhưng miệng lại không nghe theo suy nghĩ: “Là ý của Thuế nha”.  
 
Chương 5059


 Muốn đột phá lên cảnh giới này trong một thời gian ngắn là cực kỳ khó.  

 

Cừu Quang Thái: “Ừ, con cứ thử đi, đột phá được thì tốt, không thì cũng không sao. Ta thấy sau này chắc chắn con sẽ giỏi hơn Quách Diệu Huyền kia”.  

 

Nói rồi, ông ấy lấy một thứ màu đen toả sát khí bức người ra.  

 

Cừu Quang Thái: “Đây là bùn Thiên Sát, cả Huyền Minh Giáo chỉ có ba khối thôi, đây vốn là vật tốt nhất cho cảnh giới Nhập Sát, tiếc là số lượng không nhiều, dùng hết bùn ở đây cũng không đủ cho mười tiến vào cảnh giới này. Huống hồ, nó còn rải rác ở khắp nơi, muốn gom lại thì khó lắm”.  

 

Ngô Bình nghĩ tới hồ lô Vạn Hoá rồi hỏi: “Sư tôn, chắc chỗ bùn này cũng không luyện ra được nhiều thiên sát ạ?”  

 

Cừu Quang Thái: “Ừ, nhưng con có thể dung hợp nó với sát khí khác, như vậy có thể tăng thực lực của con ở cảnh giới Nhập Sát”.

Ngô Bình: “Cũng được ạ, cảm ơn sư tôn”.  

Advertisement

 

Cừu Quang Thái cười nói: “Con mau về chuẩn bị đi, sáng mai đến chỗ ta”.  

 

“Vâng!”  

 

Ngô Bình quay về đỉnh Cô Tú, khi đi qua cổng thì anh nghe thấy phía bên trái có tiếng động. Anh ngoảnh sang thì nhìn thấy một người đàn ông đi tới, vẻ mặt anh ta tái nhợt: “Sư đệ, anh là nhị sư huynh Cao Dực của cậu”.  

 

Ngô Bình vội chào hỏi: “Nhị sư huynh”.  

 

Cao Dực: “Sư đệ, ban nãy anh vốn định đến chỗ sư tôn gặp cậu, nhưng thấy mình kém cỏi quá, không có mặt mũi nào gặp sư tôn nên đành chờ cậu ở đây”.  

 

Ngô Bình: “Sư huynh tìm em có việc gì không ạ?”  

 

Cao Dực: “Giờ anh thành kẻ vô dụng rồi, tư chất còn thua người thường. Anh bị thế này cũng do kẻ khác hãm hại, họ không muốn sư tôn mình có đệ tử thiên tài”.  

 

Ngô Bình: “Sư huynh có biết đó là ai không?”  

 

Cao Dực: “Biết thì cũng làm được gì chứ? Anh là một kẻ thất bại, giờ không còn giá trị gì nữa rồi”.  

 

Anh ta ngập ngừng một lát rồi nói: “Anh đến để nhắc cậu nhất định phải cẩn thận và bảo vệ bản thân”.  

 

Nói rồi, anh ta lấy một cái hộp rồi mở ra, bên trong cũng có một khối bùn Thiên Sát, sau đó đưa cho Ngô Bình: “Sư đệ, chắc sư tôn cũng cho cậu một khối rồi. Năm xưa, anh cũng có một khối nhưng chưa kịp dùng đến thì đã thành như bây giờ, giờ anh tặng nó cho cậu”.  

 

Ngô Bình không tin Cao Dực này lại chủ động tặng bùn Thiên Sát cho mình, khả năng cao là Cừu Quang Thái đã ra hiệu ngầm cho anh ta: “Cảm ơn sư huynh, độc tố của anh không loại trừ được sao?”  

 

Cao Dực lắc đầu: “Nó đã thấm vào xương tuỷ rồi, không thể chữa được”.  

 

Ngô Bình: “Sau này, chúng ta thường xuyên gặp gỡ nhé”.  

 

Cao Dực mỉm cười: “Anh là một tên vô dụng rồi thì còn làm được gì nữa, thôi anh không làm phiền cậu nữa, tạm biệt”, nói rồi, anh ta quay người bỏ đi.  

 

Ngô Bình không hề nhìn thấy sau khi quay đi, gương mặt Cao Dực đã hiện lên vẻ căm hận và độc ác.  

 
 
Chương 4368


 Ngô Bình hỏi: “Vì sao phải thu thuế của nước Thiên Võ? Nước Thiên Võ không phải thế lực lớn gì cả, trưng thu thuế cũng chẳng được bao nhiêu”.  

 

Quan thuế đáp: “Tiền thuế thật ra cũng không ít”.  

 

Ngô Bình hỏi tiếp: “Ồ, các anh định thu bao nhiêu?”  

 

Quan thuế nói: “Thu thuế theo diện tích và dân số, nước Thiên Võ phải nộp khoảng hai phẩy năm nghìn tỷ tiền Đạo”.  

Advertisement

 

Ngô Bình đập bàn: “Hai phẩy năm nghìn tỷ? Thuế nha các anh thèm tiền đến phát điên rồi à?”  

 

Quan thuế đáp: “Đây là kết quả mà Thuế nha tính ra”.  

 

Advertisement

Ngô Bình cười khẩy: “Nếu tôi không nộp thì sao?”  

 

Quan thuế:“Không nộp thuế, chính là phản nghịch Tiên Đình. Đương nhiên Tiên Đình sẽ không khoanh tay ngồi yên, chắc chắn sẽ xuất binh tiến đánh nước Thiên Võ”.  

 

Im lặng một hồi, Ngô Bình hỏi thẳng: “Có phải nhằm vào nước Thiên Võ hay không?”  

 

Quan thuế nói: “Nếu nói là nhằm vào thì đúng là có đôi chút”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ồ, người muốn nhằm vào nước Thiên Võ là ai?”  

 

Quan thuế đáp: “Hạ quan thấp cổ bé họng, không biết rõ những chuyện này”.  

 

Ngô Bình nói: “Thế thì các anh quay về đi. Bảo với bên quản lý Thuế nha rằng nước Thiên Võ sẽ không nộp một xu thuế nào. Nếu có bản lĩnh thì đến đây đòi thuế đi!”  

 

Quan thuế trả lời: “Vâng, tôi nhất định sẽ trả lời nguyên văn”.  

 

Ngô Bình phất tay, người này mới đứng dậy được. Anh ta kinh hãi nhìn Ngô Bình rồi vội vã dẫn tuỳ tùng rời đi.  

 

Sau khi nhóm người của quan thuế đi khỏi, Đường Tử Di nói với vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Huyền Bình à, e là chuyện này không dễ giải quyết. Thuế nha quả thật không phải là thế lực lớn gì cả, nhưng họ nắm giữ quyền thu thuế. Chúng ta từ chối nộp thuế, e rằng phía Đại Thiên Tôn sẽ nổi giận, nói không chừng sẽ thật sự xuất binh tấn công chúng ta”.  

 

Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Chắc chắn họ không dám tấn công đâu. Hiện nay Tiên Đình đang thiếu binh sĩ duy trì hiện trạng, làm gì còn binh lính mà đánh anh?”  

 

Đường Tử Di thở phào: “Chỉ cần không xuất binh là tốt rồi!”  

 

Ngô Bình bảo: “Điều anh lo không phải là Tiên Đình xuất binh đánh chúng ta, mà là sau này đối phương còn giở thủ đoạn nào khác để đối phó chúng ta hay không. Nước Thiên Võ nằm ở phía Nam của Nam Thiên Môn, vị trí vô cùng quan trọng, Tiên Đình sớm muộn gì cũng sẽ kiểm soát nơi này. Anh lo rằng sau này bọn họ sẽ lấy chuyện đó làm cái cớ, dùng âm mưu quỷ kế để chia cắt nước Thiên Võ!”

Đường Tử Di nói: “Chỉ cần cho chúng ta đủ thời gian, âm mưu quỷ kế có nhiều cách mấy cũng không sợ!”  

 

Ngô Bình cười bảo: “Em nói rất chính xác. Sắp tới, anh sẽ bồi dưỡng một số Thánh nhân cho đế quốc Thiên Võ”.  

 

Đường Tử Di kinh ngạc: “Bồi dưỡng Thánh nhân?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy. Bây giờ Hồng Hoang thống nhất, là thời điểm để Thánh Thiên Giáo mở rộng sức ảnh hưởng. Tín đồ của chúng ta càng nhiều, càng dễ bồi dưỡng ra Thánh nhân”.  

 
 
Chương 5060


 Một tên tuỳ tùng khác nói: “Công tử, không thể ngồi yên chịu chết như vậy được, chúng ta phải phản kháng”.  

 

Cao Dực nhìn tên đó: “Phản kháng kiểu gì?’  

 

Tên kia: “Ai cũng biết đệ tử của Cừu Quang Thái đều không có kết cục tốt, người trước đã vậy, công tử cũng thế. Ví dụ, Ngô Bình này cũng bị giống công tử thì thiên hạ lại thái bình rồi”.  

 

Cao Dực giao động: “Ý ngươi là chúng ta tìm người đối phó Ngô Bình ư?”  

 

Tên kia gật đầu: “Dù chúng ta làm vậy thì người khác cũng không sinh nghi đâu, dẫu sao người đáng nghi nhất vẫn là mấy người đó”.  

 

Cao Dực sáng mắt lên rồi gật mạnh đầu: “Được, coi như bỏ tiền ra mua mạng Ngô Bình vậy”.  

 

Advertisement

An ta vừa nói dứt câu thì đã có một người đàn ông trung niên xuất hiện, nhìn thấy người đó, anh ta lập tức biến sắc mặt rồi run giọng nói: “Lưu trưởng lão!”  

 

Lưu trưởng lão chính là một trong các tay sai của Cừu Quang Thái, ông ta rất trung thành nên hay được Cừu Quang Thái giao việc.  

 

Lưu trưởng lão bình thản nói: “Lẽ ra sư tôn định tiếp tục nuôi cậu, nhưng người lo cậu sẽ làm ra những chuyện ngu xuẩn”.  

 

Cao Dực quỳ xuống đất rồi run rẩy nói: “Lưu trưởng lão, ba nãy đệ tử chỉ tiện miệng nói vậy thôi, chứ thật lòng không muốn hại sư đệ…”  

 

Lưu trưởng lão: “Sư tôn cậu bảo giữ lại mạng cho cậu. Bây giờ, cậu phải giao hết tài sản ra đây, sau đó phế tu vi đi và rời khỏi Huyền Minh Giáo mãi mãi”.  

 

Cao Dực: “Không, Lưu trưởng lão, đệ tử sai rồi…”  

 

Uỳnh!  

 

Lưu trưởng lão vung tay lên, mấy tên tuỳ tùng của Cao Dực đều chết hết.  

 

Cao Dực run lẩy bẩy, hắn biết nếu mình dám phản kháng thì sẽ chết là cái chắc nên đành nói: “Phiền Lưu trưởng lão!”  

 

Lưu trưởng lão tiến lên trước rồi đập mạnh mấy cái vào người anh ta, Cao Dực tái mặt rồi ngã xuống đất.  

 

Lưu trưởng lão: “Tôi sẽ thu hết tài nguyên của cậu để dành cho Ngô Bình dùng”.  

 

Còn Ngô Bình, sau khi về đỉnh Cô Tú, anh đã lấy Vạn Hoá Thần Hồ ra để luyện hoá.  

 

Anh truyền linh lực vào quả hồ lô, sau đó cảm thấy cấm chế bên trong đã bị phá bỏ một cách dễ dàng. 12 loại linh lực của vũ trụ chính đã phát huy tác dụng lớn.  

 

Nửa tiếng sau, anh cảm thấy ý thức của mình tiến vào bên trong hồ lô, nó lập tức bay lên.  

 

Anh chỉ vào một ấm trà trong phòng rồi nói: “Thu!”  

 

Miệng hồ lô đã phát ánh sáng vàng về phía đó, bình trà đã biến mất, sau đó xuất hiện ở bên trong hồ lô.  

 

Ngô Bình quan sát kỹ thì thấy bên trong đây có rất nhiều trận pháp kỳ ảo đang vận chuyển. Loáng cái, một bình trà y hệt đã xuất hiện bên trong.  

 

Anh động tinh thần tiếp, miệng hồ lô lại phóng ra ánh sáng, hai bình trà cùng xuất hiện ở trên bàn.  

 
 
Chương 4369


Đường Tử Di lo lắng: “Nhưng Huyền Bình à, bồi dưỡng Thánh nhân không hề dễ dàng nhỉ?”  

 

Ngô Bình cười đáp: “Tất nhiên rồi. Nhưng bây giờ anh có Thánh khí trấn áp Thánh đường, chắc chắn có thể bồi dưỡng một ít”.  

 

Nói đến đây, vẻ mặt anh bỗng phảng phất lo âu.  

 

Đường Tử Di hỏi: “Huyền Bình à, sao vậy?”  

 

Advertisement

Ngô Bình khẽ thở dài: “Anh cảm thấy kiếp Đại Thánh sắp đến rồi. Bây giờ đang là trước đại tai hoạ, anh thật sự không nên trải qua kiếp Đại Thánh này”.  

 

Đường Tử Di không khỏi lo lắng: “Huyền Bình này, kiếp Đại Thánh còn nguy hiểm hơn Đại kiếp Thánh nhân lần trước sao?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Nguy hiểm gấp mười lần. Nhưng một khi vượt qua được kiếp này, cảnh giới Đại Thánh sẽ ổn định hoàn toàn, về sau có thể dễ dàng trở thành Thánh Vương”.  

Advertisement

 

Đường Tử Di hỏi: “Kiếp Đại Thánh sẽ như thế nào? Chúng ta có thể chuẩn bị trước hay không?”  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Kiếp Đại Thánh của mỗi người đều khác nhau. Anh cũng không rõ nó như thế nào, chỉ biết nó sắp đến thôi”.  

 

Đường Tử Di đáp: “Vậy chúng ta phải chuẩn bị kỹ hơn”.  

 

Ngô Bình nói: “Điều anh lo nhất là khi anh vắng mặt, ai sẽ trấn giữ đế quốc Thiên Võ”.  

 

Đường Tử Di ướm hỏi: “Trương Quân có ổn không?”  

 

Trương Quân là một hoá thân được Ngô Bình chém ra, năng lực rất mạnh.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Không ổn”.  

 

Đường Tử Di lại ngẫm nghĩ: “Vậy, còn Hoàng Nhi?”  

 

Ngô Bình bật cười: “Sự lựa chọn trong lòng anh chính là Hoàng Nhi. Mấy ngày sắp tới, anh sẽ giúp con bé nâng cao năng lực cảnh giới”.  

 

Đường Tử Di nói: “Còn Hỉ Bảo nữa, tiềm năng của thằng bé cũng rất lớn”.  

 

Ngô Bình đáp: “Ừ. Hỉ Bảo rất vâng lời, sau này cứ bảo nó làm việc theo lệnh của em. Hoàng Nhi là đòn tuyệt chiêu, lúc mấu chốt sẽ cần con bé ra tay”.  

 

Sau khi hai người thương lượng xong, Ngô Bình đến Côn Luân Kiếm Cung tìm Hoả Hoàng Nhi.  

 

Hoả Hoàng Nhi đang là người có tu vi cao nhất Kiếm Cung, đã tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh đến tầng thứ hai mươi tám, thực lực không thua gì Ngô Bình hiện nay.  

 

Dáng vẻ của Hoả Hoàng Nhi bây giờ đã có đôi phần khác biệt so với ngày đầu Ngô Bình gặp cô bé. Hoả Hoàng Nhi cười hỏi: “Sao bố lại có thời gian để thăm Hoàng Nhi thế ạ?”  

 

Ngô Bình bảo: “Có chút chuyện cần tìm con, tiện thể xem con có tiến bộ gì không”.  

 

Hoả Hoàng Nhi kiêu ngạo đáp: “Dĩ nhiên là có tiến bộ, bây giờ con đã tu luyện đến tầng hai mươi tám rồi đấy ạ!”.  

 

Ngô Bình gật gù: “Thiên Cực Kiếm Kinh này, bố có thể giao toàn bộ cho con rồi”.  

 

Dứt lời, suy nghĩ vừa xuất hiện, toàn bộ sức mạnh, trí tuệ và kinh nghiệm liên quan đến Thiên Cực Kiếm Kinh đều được anh truyền cho Hoả Hoàng Nhi.  

 

Thậm chí, anh còn truyền dạy ván cờ Thiên Địa tự sáng tạo và kiếm đạo mà mình lĩnh ngộ được cho cô bé.  

 
 
Chương 5061


Nghĩ vậy, Ngô Bình đã truyền linh khí hấp thu từ vũ trụ chính vào trong hồ lô. Nó hấp thu linh khí xong thì mặt ngoài lập tức phát sáng.  

 

“Thử với đan dược xem nào”.  

 

Anh lấy một viên Nguyên Linh Đan do mình luyện chế ra rồi bắt đầu sao chép, ánh sáng loé lên, trên bàn đã có hai viên đan dược.  

 

Anh cầm viên được sao chép lên uống thử rồi cảm nhận sự thay đổi của dược tính. Nhưng thần kỳ là viên đan dược này có hiệu quả y hệt viên do anh luyện chế.  

 

Thấy vậy, anh lấy hai khối bùn Thiên Sát ra rồi vê thành một khối, sau đó ném lên bàn rồi dùng hồ lô để sao chép.  

 

Ánh sáng loé lên, một khối bùn đã biến thành hai, anh đặt hai khối lên rồi sao chép cùng lúc. Song, sau khi ánh sáng loé lên, trên bàn chỉ có ba khối bùn.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Xem ra đồ đã sao chép rồi không thể sao chép tiếp được nữa”.  

 

Sau đó, anh dùng khối ban đầu để sao chép tiếp, quả nhiên quá trình này đã tiêu hao rất nhiều linh khí của anh.  

 

Chập tối, đã có cả nghìn khối bùn ở trước mặt Ngô Bình, vậy là đủ cho anh dùng để tiến vào Nhập Sát rồi.  

 

Anh chuẩn bị qua một chút rồi bắt đầu đột phá, anh lấy sức mạnh thiên sát trong bùn để củng cố chân khí.  

 

Hơn hai tiếng sau, tất cả bùn Thiên Sát đã mất hết sát lực.  

 

Hấp thu chúng xong, Ngô Bình cảm thấy chân lực của mình đã có thêm một lực sát thương mạnh mẽ.  

 

Sau khi đột phá Nhập Sát thành công, Ngô Bình tu luyện thêm một lúc đến khi trời sáng, sau đó anh chuẩn bị để đi gặp Cừu Quang Thái.  

 

Cừu Quang Thái đã chờ anh từ lâu, thấy trên người Ngô Bình có thêm sát khí, ông ấy cười nói: “Con Nhập Sát thành công rồi à?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, may có bùn Thiên Sát của sư tôn”.  

 

Cừu Quang Thái gật đầu: “Ừ, tiếc là ta không có nhiều nên không thể cho con luyện ra chân khí thiên sát thật sự”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, khi nào thì đại hội bái sư bắt đầu ạ?”  

 

“Chắc một tiếng nữa, ta gọi người dẫn con đi thay đồ nhé, chải lại đầu tóc nữa. Đại hội này rất long trọng, con nên chau chuốt một chút rồi học trước lễ nghi bái sư”.

Ngô Bình đáp: “Vâng”.  

 

Một cô gái độ hai mươi, mặc váy màu vàng nhạt bước ra, khẽ cúi chào: “Sơ Tuyết kính chào anh”.  

 

Cừu Quang Thái cười nói: “Sơ Tuyết là con gái nuôi của ta. Để con bé đưa con đi thay đồ”.  

 

Ngô Bình khẽ gật đầu: “Làm phiền cô Sơ Tuyết”.  

 

Sơ Tuyết đáp: “Anh khách sáo quá rồi”.  

 

Sơ Tuyết đưa Ngô Bình đến một căn phòng ở phía sau. Trong phòng có đủ loại quần áo. Chọn lựa một hồi, Sơ Tuyết quyết định cho Ngô Bình mặc một chiếc áo màu xanh lam nhạt, sau đó là đai lưng, trang sức đeo ở đai áo, nhẫn, vân vân.  

 
 
Chương 4370


 Ngô Bình lấy ra một quả đào đưa cho cô bé, cười bảo: “Thử đi, đây là quả mọc trên cây đào đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa đấy”.  

 

Hoả Hoàng Nhi cắn một miếng, mùi thơm ngập tràn, bèn cười đáp: “Đúng là rất ngon. Bố ơi, đột nhiên bố đến giúp con đột phá, có phải đã xảy ra chuyện gì không ạ?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Một thời gian nữa, có thể bố sẽ phải trải qua kiếp Đại Thánh. Kiếp Đại Thánh này sẽ như thế nào, phải trải qua bao lâu, bố không thể đoán trước. Thế nên bố phải sắp xếp mọi thứ trước khi nó đến. Hoàng Nhi à, con có tu vi cao nhất, năng lực mạnh nhất, khi bố vắng mặt, cần con duy trì đại cục”.  

 

Hoả Hoàng Nhi gật mạnh: “Bố cứ yên tâm ạ, có Hoàng Nhi ở đây, không ai có thể ức hiếp chúng ta!”  

Advertisement

 

Ngô Bình nói: “Bố tin tưởng thực lực của con. Nhưng dù sao con cũng còn nhỏ, không biết được sự phức tạp của lòng người. Vậy nên bố sẽ đặt ra quy tắc cho con”.  

 

Hoả Hoàng Nhi hỏi: “Quy tắc gì ạ?”  

 

Advertisement

Ngô Bình bảo: “Khi bố vắng mặt, bất luận là ai nói gì, con chỉ được nghe lời của dì Đường thôi, không được nghe lời của bất kỳ ai khác”.  

 

Hoả Hoàng Nhi đáp: “Ngay cả lời của ông nội cũng sẽ không nghe”.  

 

Ngô Bình nói: “Đúng vậy. Khi bố không có mặt, ý của dì Đường chính là ý của bố”.  

 

Hoả Hoàng Nhi ra sức gật đầu: “Con nhớ rồi ạ”.  

 

Ngô Bình nói tiếp: “Quy tắc thứ hai, nếu gặp nguy hiểm mà nhân lực không thể đối chọi, con phải đưa người nhà chạy trốn đến một nơi an toàn. Còn những người khác, có thể dẫn bao nhiêu người theo thì dẫn bấy nhiêu”.  

 

Hoả Hoàng Nhi đáp: “Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, con sẽ làm như vậy ạ”.  

 

Ngô Bình nói: “Quy tắc cuối cùng, nếu con gặp phải một sự tồn tại lớn mạnh và không thể đối địch, hãy cầm chiếc lá liễu này đến Thần Nông Cốc nhờ Liễu thần giúp đỡ”.  

 

Hoả Hoàng Nhi cầm lấy lá liễu, cảm nhận được sức mạnh vĩ đại vượt qua cả kỷ nguyên ẩn chứa bên trong, kinh ngạc thốt lên: “Kẻ mạnh kỷ nguyên!”  

 

Ngô Bình bảo: “Đúng thế. Năng lực của Liễu thần rất mạnh. Hãy đi tìm Liễu thần. Nể mặt bố, Liễu thần nhất định sẽ giúp con”.  

 

Hoả Hoàng Nhi gật đầu lia lịa: “Bố, con cũng sẽ cố gắng tu luyện, cố gắng không nhờ vả người khác”.  

 

Ngô Bình cười đáp: “Giỏi lắm. Hoàng Nhi, đưa bố đi xem các thiên tài trong Côn Luân Kiếm Cung của chúng ta đi”.  

 

Sau đó Ngô Bình đến đạo trường, đích thân giảng dạy kiếm đạo kiếm lý cho mọi người và giải đáp những vấn đề trong tu hành của họ.  

 

Những ngày qua, Côn Luân Kiếm Cung đã thu nạp rất nhiều đệ tử thiên tài từ khắp các nơi, có một số đệ tử thăng tiến cực nhanh. Nếu không nhờ Hoả Hoàng Nhi trấn áp, đám thiên kiêu này đã làm loạn từ lâu rồi. Nhưng dù vậy, vẫn chẳng ai chịu phục ai cả.  

 

Sau khi biết được đại khái về tư chất và tính cách của những người này, Ngô Bình bắt đầu luyện chế đan dược, chuẩn bị nâng cao tư chất cho họ.  

 

Anh có hoá thân, luyện chế đan dược bình thường cực kỳ nhanh. Chỉ cần có đủ dược liệu, anh sẽ nhanh chóng luyện chế ra được một lượng lớn đan dược. Đồng thời, anh cũng đích thân luyện chế ít dược liệu quý hiếm để bồi dưỡng một số thiên kiêu trong đó.  

 

Nhị sư tỷ Lam Hâm vẫn luôn ở đây giúp đỡ anh. Với sự quản lý của cô ấy, Côn Luân Kiếm Cung thay đổi từng ngày và thăng cấp rất nhanh. Tính ra, trình độ và năng lực tổng thể của Côn Luân Kiếm Cung  hiện nay đã vượt qua cả Thái Thanh Kiếm Tông rồi.  

 

Hôm nay, Ngô Bình mời Lam Hâm đến sảnh sau, khoản đãi cô ấy bằng quả hạnh và đan dược, cười nói: “Những ngày qua thật sự vất vả cho chị rồi”.  
 
Chương 5062


Học xong lễ nghi thì cũng gần đến giờ, Ngô Bình lại xuất hiện trước mặt Cừu Quang Thái.  

 

Cừu Quang Thái hài lòng gật đầu, cười nói: “Rất có khí phách. Tốt lắm!”  

 

Sau đó hai thầy trò cùng đi đến nơi tổ chức đại hội bái sư, lễ đường của Huyền Minh Giáo.  

 

Có rất nhiều đang tất bật ở lễ đường. Những người tham gia cũng lục tục đến nơi.  

 

Ngô Bình không biết rõ về người của Huyền Minh Giáo. Mỗi khi có ai xuất hiện, Cừu Quang Thái sẽ nói cho anh biết thân phận, chức vụ và sức ảnh hưởng trong giáo của người đó. Dĩ nhiên, cũng có những người mà Cừu Quang Thái không hề giới thiệu, điều này chứng tỏ đó là người không quan trọng, không đáng nhắc đến.  

 

Lúc này có một ông lão vừa thấp vừa gầy chầm chậm tiến vào, theo sau là hai trưởng lão của Huyền Minh Giáo.  

Advertisement

 

Người này vừa vào điện, Cừu Quang Thái đã ra nghênh đón, âm thầm nói với Ngô Bình: “Đây là La Tuế, một trong Ngũ lão Huyền Minh. Ngũ lão Huyền Minh là năm trưởng lão có tu vi cao nhất và sức ảnh hưởng lớn nhất Huyền Minh Giáo. Trong tay họ chưa chắc có quyền lực lớn mạnh, nhưng sức ảnh hưởng lại lớn vô cùng, đặc biệt là có địa vị cực kỳ cao trong lòng các trưởng lão”.  

 

“Ôi, La trưởng lão có thể đến đây thì tốt quá rồi”.  

 

La Tuế cười nói: “Tiểu Cừu nhận được một đệ tử thiên tài, tôi chắc chắn hải đến xem chứ”.  

 

Cừu Quang Thái bèn kéo Ngô Bình ra trước mặt, cười bảo: “Lão La, chính là cậu ấy, Ngô Bình”.  

 

La Tuế khẽ gật đầu: “Tuổi trẻ tài cao. Luyện Khí tầng mấy rồi?”  

 

Ngô Bình đáp: “Thưa tiền bối, vừa mới Nhập Sát ạ”.  

 

“Nhập Sát. Ừm, tốt lắm. Tôi cảm nhận được khí tức của Thiên Sát. Tiểu Cừu đưa bùn Thiên Sát cho cậu ấy rồi à?”  

 

Cừu Quang Thái đáp: “Cũng không có gì tốt, chỉ có bùn Thiên Sát ấy có chút công dụng”.  

 

La Tuế bảo: “Tốt lắm”.  

 

Sau khi đưa La Tuế vào chỗ ngồi, một người đàn ông mặc áo trắng đội mũ cao tiến vào, theo sau là vài tu sĩ trẻ tuổi.  

 

Nhìn thấy người này, Cừu Quang Thái hơi nheo mắt lại, nói với Ngô Bình: “Đây là chồng của người con gái thứ hai của giáo chủ, tên Liễu Truyền Tân. Các đệ tử của ông ta đều khá mạnh, không kém đại sư huynh và nhị sư huynh của con”.  

 

Liễu Truyền Tân bước đến, cười bảo: “Quang Thái, anh đến chúc mừng chú đấy”.  

 

Cừu Quang Thái vội vã tiến lên vài bước, cười nói: “Anh hai, chuyện nhỏ nhặt như nhận đệ tử, làm sao dám quấy rầy anh”.  

 

Liễu Truyền Tân đáp: “Như thế không được. Nghe nói đệ tử mà chú nhận là thiên tài số một trong lịch sử Huyền Minh Giáo, anh phải đến xem chứ”, nói xong bèn đưa mắt quan sát Ngô Bình.  

 

Lúc này, một giọng nói chói tai vang lên. Đó là một nam đệ tử đứng sau Liễu Truyền Tân, còn rất trẻ, có lẽ chưa đầy hai mươi.  

 
 
Chương 4371


Lam Hâm cười nói: “Đương nhiên là Hoả Hoàng Nhi, thực lực của cô bé là mạnh nhất, cũng là người nhà của em nên để cô bé làm cung chủ là hợp nhất rồi còn gì”.  

 

Ngô Bình: “Nhưng Hoả Hoàng Nhi không có kinh nghiệm, cũng không biết quản lý đệ tử”.  

 

Lam Hâm: “Vẫn còn chị đây cơ mà, có Hoàng Nhi trấn thủ, chị có thể mượn cô bé làm tấm bình phong để làm việc, như vậy còn ai dám không phục chị chứ”.  

 

Advertisement

Ngô Bình mừng rỡ: “Sư tỷ, chị không đi nữa à?”  

 

Trước đó họ đã giao hẹn với nhau là Lam Hâm chỉ giúp một thời gian rồi sẽ rời đi.  

 

Lam Hâm cười nói: “Không đi nữa, chị đã dày công bồi dưỡng nhiều thiên kiêu thế này thì phải nhìn họ trưởng thành chứ”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Cảm ơn sư tỷ, xin sư tỷ nhận của em một lạy!”  

 

Lam Hâm đỡ anh dậy rồi nói: “Sư đệ, chúng ta đâu cần khách sáo thế làm gì. À, lâu rồi chị không gặp sư phụ, mấy hôm nữa định đi đây, em có đi không?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Em cũng đang muốn đi gặp người, chúng ta cùng đi nhé! Tiện thể, em cũng muốn đến đại thế giới Thái Thanh một chút”.  

 

Lam Hâm gật đầu: “Ừ, mấy hôm tới em hãy luyện đan nhiều lên rồi chúng ta đi. Thiệt tình, có ông em là Đan Vương nhất phẩm mà Côn Luân Kiếm Cung chẳng có đan dược mà dùng”.  

 

Ngô Bình tỏ vẻ ngượng ngịu: “Sư tỷ nói phải, sau này luyện chế đan dược xong, em sẽ ưu tiên cho người mình dùng trước”.  

 

Lam Hâm: “Lần này em mà đến Thái Thanh Tiên Giáo, kiểu gì sư tổ cũng đòi em cả lố đan dược cho xem”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Nhưng biết làm thế nào được, một khi người mở lời thì em phải đồng ý thôi”.  

 

Kiếm Cung có rất nhiều việc nên Lam Hâm chỉ ngồi chơi một lát rồi lại đi ngay.  

 

Ngô Bình nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục vùi đầu luyện đan. Không chỉ có Kiếm Cung cần đan dược, mà Đan Vương lâu cũng đang cháy hàng rồi, giờ anh muốn nghỉ thêm cũng khó.  

 

Sáng ngày hôm sau, Ngô Bình vừa uống trà sáng xong thì đã có một lá thư bay vào phòng rồi rơi xuống trước mặt anh.  

 

Anh liếc nhìn thì thấy là thư bay do Đinh Nhu gửi tới. Đinh Nhu là đại sư tỷ của Ngọc Nữ Môn, lần trước anh đã giải quyết phiền phức giúp cô ấy, nhưng hai người chưa thể gặp lại.  

 

Ngô Bình mở thư ra thì thấy toàn là chữ của Ly Mộng tiên tử, cũng có cả lời của Đinh Nhu. Nội dung đại khái là cảm ơn anh đã giúp đỡ, tất cả môn phái đều biết ơn anh, hi vọng anh có thể đến Ngọc Nữ Môn chơi, như vậy thì họ mới tiện chính thức nói lời cảm tạ.  

 

Mấy ngày qua, Ngô Bình bận rộn luyện đan đến phát rồ cả người, nghĩ đến những cô gái trẻ đẹp ở Ngọc Nữ Môn, tậm trạng của anh đã phấn khởi lên nhiều. Vì thế, anh cất thư đi rồi thay đồ và lên đường đến Ngọc Nữ Môn luôn.  

 

Hồng Hoang thống nhất, lập tức có nhiều thế lực lớn xuất hiện ở xung quanh, vì thế Ngọc Nữ Môn cũng gặp nhiều khó khăn. Trước kia, họ còn dựa dẫm vào Thiên Địa Kiếm Tông, nhưng về sau Kiếm Tông cũng không thể bảo vệ được họ nữa.  

 

Ví dụ như lần trước, Cự Linh Môn suýt nữa đã thôn tính được Ngọc Nữ Môn, may mà có Ngô Bình ra tay kịp thời bắt Cự Linh Môn hàng phục. Chuyện này khiến Ngọc Nữ Môn bỗng nổi như cồn, gần đây có không ít tu sĩ xin gia nhập nên họ đã dần trở thành một môn phái lớn trong khu vực.  

 
 
Chương 5063


 Người tên Kim Bảo kia đáp: “Sư tôn, người này nom trạc tuổi con thôi. Con đã là Luyện Khí tầng chín rồi. Không biết anh ta ở tầng mấy nhỉ?”  

 

Ngô Bình liếc nhìn đối phương một cái, biết mình cần phải ra mặt vào lúc này, thế là bình thản đáp: “Vừa đạt Luyện Khí tầng bảy”.  

 

Kim Bảo lắc đầu nguầy nguậy: “Mới Luyện Khí tầng bảy, ngay cả Huyền Môn còn chưa mở mà xưng là thiên tài gì chứ. Một năm trước, tôi đã mở được Huyền Môn rồi đấy!”  

 

Cừu Quang Thái không lên tiếng, vẻ mặt rất điềm tĩnh, muốn xem biểu hiện của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình nở nụ cười: “Tôi khá xem trong việc đặt nền tảng trong tu luyện. Không có nền tảng vững vàng thì con đường về sau sẽ không dễ đi”.  

 

Kim Bảo nhướng mày: “Anh có ý gì, nói tôi tu hành không vững chắc?”  

 

Ngô Bình nói: “Tôi không nói vậy”.  

Advertisement

 

Kim Bảo hừ giọng: “Anh không nói, nhưng anh có ý đó. Mà nói cũng vô dụng, anh là Luyện Khí tầng bảy, tôi là tầng chín. Nếu anh đã tu hành vững vàng đến vậy thì có dám so chiêu với tôi không? Nếu anh thắng được tôi, tôi sẽ thừa nhận anh là thiên tài số một Huyền Minh Giáo”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Tôi chưa từng nói mình là thiên tài số một Huyền Minh Giáo, cũng không có hứng thú với danh xưng này. Có điều, nếu anh muốn so tài, tôi sẵn sàng tiếp chiêu”.  

 

Cừu Quang Thái cười ha ha: “Anh hai à, trẻ con hiếu thắng, anh đừng để bụng”.  

 

Liễu Truyền Tân cười bảo: “Thế thì cứ cho chúng so tài đi, để Kim Bảo mở mang tầm mắt”.  

 

Cừu Quang Thái đột nhiên nói: “So chiêu thôi thì hình như thiếu gì đó. Anh hai à, nghe nói trong tay anh có một miếng vàng tiên năm màu, hay là chúng ta lấy nó để cược đi? Nếu đệ tử của anh thua thì tặng vàng tiên cho đệ tử của tôi. Tất nhiên, nếu đệ tử của tôi thua thì tôi sẽ tặng viên bảo châu bảy màu của mình cho Kim Bảo”.  

 

Giá trị của bảo châu bảy màu không thua kém vàng tiên năm màu. Liễu Truyền Tân nghe vậy bèn đáp ngay: “Được. Chúng ta cược đi”.  

 

Kim Bảo bật cười: “Thế thì phải nghiêm túc rồi”, sau đó tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình.  

 

Những người xung quanh lần lượt tản ra, chừa lại một không gian đủ rộng.  

 

Ngô Bình đứng đó, lãnh đạm nói: “Anh ra tay đi. Trong vòng hai chiêu, tôi sẽ đánh bại anh”.  

 

Lời vừa thốt ra, tất cả đều sửng sốt. Đánh bại đối thủ có cảnh giới cao hơn trong hai chiêu? Có thể ư?  

 

Kim Bảo giận dữ quát: “Dám xem thường tôi, anh chết đi!”  

 

Chân giẫm mạnh một cái, Kim Bảo lao về phía Ngô Bình như tia chớp, sử dụng một sát chiêu vô cùng lợi hại.  

 

Ngô Bình vẫn bình thản như thường, chân phải lùi một bước, tay phải vươn ra, nắm chặt cổ tay của Kim Bảo rồi kéo xuống đất.  

 

“Ầm!”  

 

Đầu của Kim Bảo đập xuống đất, sau đó nửa thân mình cắm sâu vào đó.  

 

Ngô Bình thả tay ra, bước đến bên cạnh, vừa vỗ vào lưng Kim Bảo vừa hỏi: “Anh không sao chứ?”  

 

Tất cả đều im phăng phắc. Một thiên tài mạnh như Kim Bảo mà lại thất bại chỉ trong một chiêu? Chẳng phải Kim Bảo là cảnh giới Huyền Môn à? Sao lại thua tu sĩ cảnh giới Nhập Sát?  

 

Nhìn thấy cảnh này, Cừu Quang Thái cười to, cố tình nghiêm mặt nói: “Ngô Bình, con ra tay không biết nặng nhẹ, còn không mau đỡ Kim Bảo dậy?”  

 
 
Chương 4372


Một nữ đệ tử nói: “Chưởng môn, thế thì sau này mình không cần tu luyện nữa, mà chỉ cần hầu hạ hoàng đế Thiên Võ thật tốt thôi ạ?”  

 

Đinh Nhu lườm cô gái kia: “Nói gì thế, chúng ta cảm kích bệ hạ là chuyện đương nhiên, nhưng không phải là kiểu báo đáp đó”.  

 

Thấy Đinh Nhu nổi giận, Ly Mộng tiên tử cười nói: “Đinh Nhu, con phải làm việc quan trọng nhất đấy. Lát nữa Lý công tử đến, ta sẽ nói trực tiếp với công tử xem có thể phong cho con một chức quý phi được không. Nếu không được thì làm phi tần bình thường cũng được”.  

 

Advertisement

Đinh Nhu thở dài nói: “Giờ anh ấy như người trời, còn bọn con chỉ như lũ kiến hôi dưới đất, sao anh ấy ưng ý được ạ?”  

 

Ly Mộng tiên tử: “Đừng coi thường bản thân, con là đệ tử xinh đẹp nhất của môn phái, thừa sức làm một phi tần bình thường. Chỉ cần con có thể vào được hậu cung của cậu ấy thì sau này môn phái của chúng ta sẽ bao trọn vị trí cung nữ trong cung rồi”.  

 

Advertisement

Có đệ tử không hiểu nên hỏi: “Môn chủ, làm phi tử thì con hiểu, nhưng bảo bọn con làm cung nữ thì là sao ạ?”  

 

Ly Mộng tiên tử: “Ngốc lắm, trong cung làm gì có ai tầm thường, các con chỉ cần hầu hạ tốt một vị công tử nào đó là sau này có thể lên như diều gặp gió rồi. Đến lúc đó, chỉ cần các con nói một câu là Ngọc Nữ Môn ở đây sẽ được hưởng lợi rồi”.  

 

Các đệ tử đều đã hiểu ra và gật đầu.  

 

Đúng lúc này, có người vào báo: “Môn chủ, hoàng đế Thiên Võ đến rồi ạ”.  

 

Ly Mộng tiên tử vội vàng ra nghênh đón. Lần trước khi đến đây, Ngô Bình chỉ là một thiên kiêu có tu vi không cao, nhưng giờ thì anh đã như thần linh trên trời rồi.  

 

Anh vừa đáp xuống thì môn chủ của Ngọc Nữ Môn là Ly Mộng tiên tử đã dẫn các đệ tử ra tận ngoài cửa nghênh đón, sau đó còn hành đại lễ và quỳ xuống đất.  

 

“Dân nữ dẫn các đệ tử của Ngọc Nữ Môn tham kiến đại đế Thiên Võ!”  

 

Ngô Bình vội đỡ bà ấy dậy rồi cười nói: “Tiên tử đừng khác sáo, chúng ta là bạn cũ rồi nên không cần hành lễ đâu”.  

 

Ly Mộng tiên tử rất vui: “Bệ hạ, làm thế sao được ạ, mời điện hạ vào trong”.  

 

Ngô Bình được các nữ đệ tử vây quanh như các vì sao quanh mặt trăng, sau đó tất cả cùng đi vào đại điện. Đinh Nhu đứng một bên rồi nhìn anh với ánh mắt phức tạp. Lúc trước, tu vi của cô ấy cũng không kém Ngô Bình là bao, nhưng giờ thì hai người cách nhau xa tít tắp rồi.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tiên tử, Đinh Nhu, gần đây Ngọc Nữ Môn có gặp chuyện gì không?”  

 

Ly Mộng tiên tử gật đầu với Đinh Nhu, cô ấy nói: “Bệ hạ, nhờ chuyện lần trước nên các thế lực xung quanh đây không còn dám làm quấy nhiễu chúng tôi nữa. Tất cả là nhờ phúc của bệ hạ”.  

 

Ngô Bình: “Chúng ta là bạn nên tôi giúp mọi người cũng là chuyện bình thường”.  

 

Mọi người đều vỗ tay.  
 
Chương 5064


Ngô Bình giật mình, lập tức cất vàng tiên vào: “Cảm ơn Liễu trưởng lão!”  

 

“Đắc ý quá sớm rồi!”, đúng lúc này, lại có một tu sĩ trung niên bước vào.  

 

Người này vừa xuất hiện, vẻ mặt của Cừu Quang Thái rõ ràng đã thay đổi: “Đó là La Càn Anh. Người trẻ tuổi đi sau ông ta là Quách Diệu Huyền, cũng là thiên tài của Huyền Minh Giáo, từng gây chấn động một thời. Chính vì vậy mà La Càn Anh đã đắc ý suốt một khoảng thời gian”.  

 

Ngô Bình nhìn người tên Quách Diệu Huyền kia. Tướng mạo bình thường, trên mặt luôn phảng phất nét cười, tràn ngập tự tin. Điều này khiến anh ta có khí chất đặc biệt hơn những người bình thường khác.  

 

Lúc này, Cừu Quang Thái mới lãnh đạm lên tiếng: “Anh tư nói vậy là có ý gì?”  

Advertisement

 

La Càn Anh thẳng thắn hơn Liễu Truyền Tân rất nhiều. Ông ta chẳng hề giấu giếm vẻ khinh miệt và thù địch đối với Cừu Quang Thái, lạnh lùng nói: “Nghe nói chú nhận được đệ tử thiên tài số một gì đó nên đưa đệ tử đến xem sao”.  

 

Đoạn ông ta ngoái đầu hỏi Quách Diệu Huyền: “Diệu Huyền, con cảm thấy người này có xứng với cái danh thiên tài số một Huyền Minh Giáo không?”  

 

Quách Diệu Huyền đáp ngay: “Sư tôn, ở Huyền Minh Giáo, con xưng hạng hai, không ai dám đứng thứ nhất! Cậu ta cũng không!”, câu nói này vô cùng tự tin, không hề để Ngô Bình vào mắt.  

 

Ngô Bình biết bây giờ mình phải nói gì đó, bèn cười bảo: “Tự tin là một chuyện tốt. Nhưng lát nữa, tôi sẽ cho anh nhìn nhận thực tế và biết thế nào gọi là tâm cao hơn trời, phận mỏng hơn giấy”.  

 

Quách Diệu Huyền không tức giận, chỉ thản nhiên bảo: “Bất luận cậu nói gì thì cuối cùng cũng sẽ là bại tướng dưới tay tôi thôi”.  

 

Cừu Quang Thái nhìn về phía Ngô Bình, anh âm thầm nói: “Sư tôn, hãy tin tưởng con, con nhất định sẽ đánh bại anh ta!”  

 

Cừu Quang Thái khẽ gật đầu. Biểu hiện vừa rồi của Ngô Bình đã khiến ông ấy rất kinh ngạc. Ông ấy quyết định tin tưởng đệ tử của mình, chấp nhận khiêu chiến!  

 

Ông ấy hắng giọng: “La Càn Anh, đệ tử Quách Diệu Huyền của anh thật sự muốn khiêu chiến Ngô Bình sao? Tôi nhắc nhở anh, thực lực của Ngô Bình vượt xa tưởng tượng của anh. Ngộ nhỡ anh thua thì mất mặt lắm”.  

 

La Càn Anh cười khẩy: “Anh không biết chú lấy tự tin ở đâu nữa. Diệu Huyền đã đặt nửa bước vào cảnh giới Thần Thông, đánh bại một người Luyện Khí tầng bảy là chuyện vô cùng dễ dàng”.  

 

Cừu Quang Thái khẽ thở dài: “Nếu anh đã nói vậy, Ngô Bình chỉ đành chấp nhận trận khiêu chiến này vậy. Cũng giống như trận trước, chúng ta lấy ra chút phần thưởng nhé?”  

 

La Càn Anh hờ hững bảo: “Thế thì dùng miếng vàng tiên này cộng thêm viên bảo châu bảy màu kia để cược chung, được chứ?”  

 

Cừu Quang Thái nhìn ông ta: “Chẳng lẽ anh muốn cược bằng hộp báu kia?”  

 

La Càn Anh đáp: “Đúng vậy. Bên trong hộp báu đó có gì, anh cũng không biết. Nhưng giá trị của nó đã được cả thế gian công nhận. Sao nào, chú dám cược không?”  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom