Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4353


 Ngô Bình: "Tu sĩ cảnh giới như chúng ta thì không cần nhiều lời nữa. Hai ta giao đấu một trận. Nếu tôi thắng thì xử lý theo cách của tôi, còn ông thắng thì làm theo ý ông. Ông thấy thế nào?"  

 

Long Xà Đạo Tôn vốn không muốn giao đấu với Ngô Bình, nhưng thân là đạo sĩ, làm sao có thể bỏ chạy? Như vậy chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?  

 

Ông ta nghiêm mặt đáp: “Nếu các hạ đã muốn vậy thì bần đạo sẽ theo đến cùng!”  

 

Advertisement

Ngô Bình cười đáp: “Được! Mời!”  

 

Hai người hoá thành hai luồng ánh sáng lao thẳng lên trời, biến mất khỏi tầm mắt của đám đông.  

 

Một khắc sau, họ đã ra tới bên ngoài Khuyên Giới, bay vào một khoảng không đầy hằng tinh và các hành tinh khác.  

Advertisement

 

Long Xà Đạo Tôn nói: “Giờ các hạ có thể xuất chiêu rồi”.  

 

Ngô Bình cười đáp: “Ông nhường tôi ra tay trước chỉ e là sẽ bị thiệt”.  

 

Nói rồi, anh lấy bút vẽ những nét loằng ngoằng trong không gian, tạo ra một bàn cờ. Sau đó anh lại vẽ tiếp các quân cờ, trong nháy mắt đã bày ra Vạn Cổ Đệ Nhất sát cục.  

 

Sát cục vừa thành hình, Long Xà Đạo Tôn mặt biến sắc, trầm giọng nói: “Thế cờ mạnh quá, lĩnh ngộ của các hạ về Kì Đạo và Hoạ Đạo đã đạt tới cảnh giới chí tôn”.  

 

Ngô Bình: “Trên thế giới này, các đạo học đều tương thông với nhau. Mời xuất chiêu”.  

 

Long Xà Đạo Tôn khẽ thét lên một tiếng, một long một xà thân dài vạn dặm bay ra định phá sát cục của Ngô Bình.  

 

Thế nhưng sát cục tạo ra chín chín tám mốt nước biến hoá, liên tục tạo ra các thế cờ chết chóc. Long bị chặt đứt đầu, xà cũng bị chém thành bảy khúc.  

 

Một long một xà không chịu nổi mười giây đã bại trận. Long Xà Đạo Tôn kinh ngạc, vội chắp hai tay lại niệm một đoạn chú dài.  

 

Lập tức, trên không trung xuất hiện một vòng xoáy lớn. Trong vòng xoáy có một sinh vật thượng cổ rất mạnh. Nó mở mắt trừng trừng nhìn Ngô Bình.  

 

Đạo thuật lợi hại mức này, Ngô Bình lần đầu được thấy, cho nên anh ban đầu có chút hoảng hốt. Nhưng Ngô Bình lập tức trấn tĩnh lại, lấy bút vẽ ra một bộ cung tên và thần tiễn.  

 

Sau đó anh cầm cung và tiễn, nhắm thẳng vào sinh vật đáng sợ trong vòng xoáy!

"Phụt!"  

 

Một mũi tên bay ra, trúng vào mắt trái của sinh vật khiến nó gầm lên một tiếng, đưa tay rút ​​mũi tên ra. Sau đó bàn tay khổng lồ của nó ấn xuống định đè nát Ngô Bình.  

 

"Rầm!"  

 

Ngô Bình toàn thân chấn động, há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Áp lực kinh hoàng mà con quái thú tạo ra càng ngày càng mạnh khiến eo của anh dần dần oằn xuống.  
 
Chương 5045


Ngô Bình lập tức lắc đầu, nói: “Đồ này sau khi luyện hóa xong, có thể hấp thụ núi sông trời trăng, chứ không chỉ là chút đồ mà ngươi ăn”.  

 

Trâu trắng trừng lớn mắt: “Lợi hại vậy sao?”  

 

Ngô Bình: “Được rồi, chúng ta đi nhanh trước đã. Hiện tại tu vi của tôi vẫn chưa cao, vẫn không thể luyện hóa nó”.  

 

Một người một trâu đi đến chỗ Phương Phương rồi mới tiếp tục đi về phía trước.  

 

Trâu trắng chạy nhanh hơn cả ngựa, lúc chạng vạng tối, hai người một trâu đã đến ven rừng khói độc, vẫn đến chỗ trấn nhỏ kia.  

 

Advertisement

Ở trấn nhỏ có nhà nghỉ, Ngô Bình đi vào nhà nghỉ, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm trước, sáng hôm sau rồi lại tiến vào rừng khói độc.  

 

Nhà trọ khá an toàn, bởi vì ông chủ nhà trọ có đủ thế lực lớn mạnh, vì vậy không ai ở đây đến gây chuyện, Ngô Bình có thể yên tâm tu luyện.  

 

Lúc trước, anh đã luyện được chân lực loại thứ nhất, hiện tại đã dung hợp toàn bộ chân lực hình thành từ thiên khiếu với thân thể, sinh ra chân lực loại thứ hai.  

 

Chân lực thiên khiếu và chân lực từ địa khiếu, một âm một dương, mỗi loại có tác dụng riêng. Hai bên đồng thời ngưng tụ, thực lực Ngô Bình thoáng chốc đã nâng cao rất nhiều.  

 

Thế nhưng, anh còn có mười hai loại linh lực chủ khiếu, toàn bộ đều từ vũ trụ chính, anh cũng muốn luyện hóa bọn chúng, hình thành mười hai loại chân lực mạnh hơn!  

 

Thế nhưng, sau khi luyện được chân lực, giây tiếp theo chính là chia tách âm dương.  

 

Chia tách âm dương này phải luyện ra thuộc tính âm dương của chân lực. Đúng lúc Ngô Bình đã có hai loại chân lực thiên khiếu và địa kiếu, đương nhiên bước này cũng rất dễ dàng, hoàn thành nhanh chóng.  

 

Khi chân lực đã có âm dương thì có thể thi triển linh kỹ vô cùng lợi hại, vì vậy cũng đạt được cảnh giới Luyện Khí cấp tiếp theo, Linh Phù!  

 

Linh Phù, chính là ngưng tụ hai loại linh lực khác nhau thành linh phù đặc biệt, bình thường có thể tích lũy linh phù. Lúc sử dụng thì có thể đưa linh phù ra, chớp mắt sẽ hình thành linh kỹ tấn công cực kỳ mạnh.  

 

Muốn tu luyện linh phù, Ngô Bình cảm thấy linh lực bản thân có được còn quá ít, anh lại tiếp tục hấp thụ mười hai loại linh khí trong chủ khiếu.  

 

Mười hai loại linh khí này có thuộc tính của riêng mình, mỗi loại đều có thể thi triển được linh kỹ mạnh mẽ. Tuy Ngô Bình chưa có sẵn linh kỹ, nhưng dựa vào kinh nghiệm tu hành và trí tuệ võ đạo của anh thì có thể dễ dàng tự sáng tạo ra.  

 

Trời vừa sáng, anh đã hấp thụ được mười hai linh lực chủ khiếu, ngưng tụ thành mười hai chân lực, đồng thời dung hợp mỗi loại chân lực với một loại linh kỹ bản thân tự sáng tạo!  

 

Thế nhưng, anh vẫn chưa ngưng tụ linh kỹ thành linh phù, bước này vẫn cần thêm thời gian.  

 

Anh và Phương Phương ăn chút thức ăn, rồi để cô và trâu trắng ở nhà nghỉ, sau đó một mình anh tiến vào rừng khói độc lần thứ hai.  

 

Lúc ra khỏi trấn nhỏ, anh nhìn thấy không ít dân nghèo xung quanh chạy đến xin ăn, một đám trẻ con cầm theo cái bát bể đến xin ăn.  

 
 
Chương 4354


 Ngay sau đó, trong cơ thể anh lại bộc phát ra một sức mạnh khác, đó chính là một cảnh giới phía sau của cảnh giới Thánh Võ - Vạn Cổ Quy Nhất!  

 

Ở cảnh giới này, tất cả sức mạnh trong quá khứ, hiện tại và tương lai của Ngô Bình được tập hợp và hội tụ lại để tạo thành một chiêu cực mạnh. Sức mạnh của anh trong tương lai càng mạnh thì sức mạnh của chiêu này càng lớn. Nói cách khác, anh đang mượn sức mạnh của chính mình trong tương lai để giết kẻ thù.  

 

"Thần quyền huỷ diệt, phá!"  

 

Anh giơ nắm đấm phải lên và đánh vào không trung, va chạm với bàn tay to lớn của sinh vật kia.  

Advertisement

 

"Bùm!"  

 

Một lỗ đen khổng lồ trong nháy mắt nuốt chửng bàn tay to lớn của quái thú khiến nó rống lên một tiếng. Bàn tay còn lại của nó nhanh chóng đập nát vòng xoáy rồi biến mất. Rõ ràng, sinh vật này đã sợ hãi và cắt đứt luôn mối liên hệ với Long Xà Đạo Tôn.  

Advertisement

 

Long Xà Đạo Tôn sắc mặt tái nhợt, thân thể run lên, vội vàng chắp tay nói: "Tôi nhận thua!"  

 

Nếu tiếp tục chiến đấu, mặc dù ông ta có biện pháp tự bảo vệ mình, nhưng cũng có thể sẽ bị cao thủ đáng sợ trước mặt giết chết chỉ bằng một cú đấm. Một quyền ban nãy quá kinh khủng, khiến ông ta thậm chí có thể ngửi thấy mùi của sự chết chóc!  

 

Ngô Bình nhìn ông ta hỏi: "Ông không đánh nữa?"  

 

Long Xà Đạo Tôn: "Hai chúng ta không phải tử thù, nếu có đánh nữa thì hai bên cùng thiệt hại. Hơn nữa, hiện giờ là lúc Nhân tộc cần nhiều người tài, chúng ta giết hại lẫn nhau chỉ để cho đám ngoại tộc vỗ tay ăn mừng".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Không ngờ ông cũng biết nghĩ cho đại cục như vậy".  

 

Long Xà Đạo Tôn nghiêm mặt đáp: "Sức mạnh của cậu khiến tôi bái phục!"  

 

Ngô Bình: "Hai ta đã nói trước rồi, ai thắng thì làm theo ý người đó. Ông đồng ý chứ?"  

 

Long Xà Đạo Tôn: "Mọi việc xin nghe theo các hạ sắp xếp".  

 

Ngô Bình: "Bảo cháu ông đến chỗ tôi làm một người bán đan dược bình thường. Khi nào tôi cho phép anh ta mới được rời đi".  

 

Long Xà Đạo Tôn mừng rỡ, ông ta còn đang lo Ngô Bình sẽ đánh chết cháu mình. Giờ nghe anh nói vậy thì có gì nghiêm trọng đâu. Ông ta lập tức đáp: "Được, vậy sẽ làm theo cách của cậu!"  

 

Ngô Bình: "Quyết vậy nhé".  

 

Anh trở về Thiên Y Quán, Long Xà Đạo Tôn cũng đi theo. Ông ta giận dữ nhìn cháu trai mình, nói: "Sau này, cháu đến Đan Vương Lâu bán đan dược, nếu không nghe lời bị người ta đánh chết thì ông cũng mặc kệ!"  

 

Tên béo sắp khóc đến nơi, quỳ xuống cầu xin. Nhưng ai ngờ Long Xà Đạo Tôn lại quay sang chắp tay nói với Ngô Bình: "Đạo hữu, vậy tôi xin cáo từ".  

 

Nhìn thấy chỗ dựa của mình biến mất, tên béo lập tức trở nên dễ bảo. Anh ta quỳ trên mặt đất không dám động đậy, người phụ nữ ban nãy đi cùng anh ta cũng đang quỳ trên mặt đất.  

 

Ngô Bình quay trở lại căn phòng, bắt đầu hỏi: "Đầu đuôi câu chuyện là thế nào?"  

 

Ngô Mi: "Còn đầu đuôi gì nữa, mấy bộ quần áo bọn em đặt trước rồi nhưng người phụ nữ này cứ đòi cướp bằng được. Bọn em đương nhiên không đồng ý, cho nên mới lời qua tiếng lại. Sau đó thì tên mập này xuất hiện, nói mấy câu rất khó nghe".  

 
 
Chương 5046


 Ngô Bình cười nói: “Đừng tranh giành”. Nói rồi lại đi về phía khói độc.  

 

Lần này lại đi vào rừng khói độc, anh đã có kinh nghiệm, trực tiếp đi vào. Mà khói độc vừa tiếp xúc với chân lực bảo vệ thân thể anh thì lập tức tan thành mây khói.  

 

Anh vừa vào khu vực khói độc, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân. Anh đứng lại, nghiêng đầu nhìn người đi đến.  

 

Đây là một cô bé khoảng chừng mười bảy tuổi, cao nhất là mười tám, vẻ ngoài còn xinh đẹp hơn cả Phương Phương, xinh đẹp động lòng người, tựa như tiên tử trong tranh, mặc váy dài màu tím, tóc dài búi thành hai búi, gắn hoa vàng lên trên.  

 

Cô ấy như có chút cảnh giác, không dám tiến đến quá gần, nói: “Công tử, chúng ta có thể làm bạn đồng hành không?”  

 

Ngô Bình đương nhiên không muốn kết bạn cùng người khác, dù sao bớt đi một người cũng bớt đi rất nhiều rắc rối, nhưng thấy cô ấy đáng thương như vậy, gương mặt xinh đẹp có chút bất lực, anh khẽ nhíu mày, hỏi: “Chúng ta vốn không quen biết, tại sao cô muốn kết bạn với tôi?”  

Advertisement

 

Cô gái: “Mấy cậu bé xin ăn bên ngoài rất đáng thương, đều là trong nhà mất đất, chỉ có thể ra ngoài ăn xin để sống, nhưng tu sĩ bình thường căn bản sẽ không quan tâm đến bọn chúng. Mà công tử tâm lương thiện, không những cho bọn họ tiền, ánh mắt nhìn bọn chúng cũng thương xót, vì vậy tôi nghĩ công tử là người tốt”.  

 

“Người tốt…”, từ này đã lâu rồi Ngô Bình chưa từng nghe đến, anh cười nói: “Cô rất đơn thuần, cũng rất thông minh”.  

 

Cô gái hỏi: “Vậy công tử có đồng ý kết bạn cùng tôi không?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Tại sao cô muốn đi vào rừng khói độc?”  

 

Cô gái nói: “Chị tôi trúng độc, cần hai loại linh dược trong rừng khói độc để trị liệu. Linh dược rất quý, tôi mua không nổi, chỉ đành mạo hiểm kiếm thuốc. Nhưng tu vi tôi thấp, cũng không có kinh nghiệm, cần công tử giúp đỡ”.  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: “Nhưng tại sao tôi phải giúp cô?”  

 

Cô gái cúi thấp đầu: “Tôi… Tôi cảm thấy có lẽ công tử sẽ giúp tôi”.  

 

Ngô Bình quay người, nói: “Đi sau lưng tôi, đừng cách quá xa”.  

 

Cô gái vui mừng: “Cám ơn công tử!”  

 

Đi vào trong rừng khói độc, Ngô Bình lập tức lấy ra một ít đan dược cho bảo cô ấy uống, nói: “Ngay cả phòng độc, cô cũng không có, cũng không có đan dược tránh độc, một mình đi vào cũng chẳng khác nào tìm đường chết”.  

 

Cô gái khẽ thở dài: “Tôi cũng hết cách rồi”.  

 

Ngô Bình tiếp tục đi lên trước, hỏi: “Cô tên gì?”  

 

Cô gái: “Công tử, tôi tên Chu Thiên Mi”.  

 

Ngô Bình: “Chu Thiên Mi, chị cô bị trúng độc gì, cần phải có linh dược gì trị thương?”  
 
Chương 4355


Ngô Bình: "Dám gây sự với em gái tôi, ai cho anh lá gan đó hả?"  

 

Tên béo vội vã tự vả miệng mình: "Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân đáng chết, đại nhân đại lượng xin hãy tha cho tiểu nhân một lần!"  

 

Ngô Bình mặc kệ anh ta tiếp tục quỳ. Từ Phượng Nương lúc này quay sang nhìn anh mỉm cười, nói: "Đan Vương, chiếc áo được đưa đến rồi".  

 

Advertisement

Nói rồi, có một người bưng một chiếc hộp đi vào. Từ Phượng Nương đích thân mở chiếc hộp ra, bên trong có một chiếc áo bào phát ra tiên quang chín màu. Nhìn thấy nó, Ngô Bình không khỏi đứng bật dậy, tấm tắc khen: "Quả là một chiếc áo xuất sắc!"  

 

Từ Phượng Nương: "Chiếc áo này mặc dù không bì được với thành phẩm của thiết kế ban đầu nhưng chúng tôi cũng giữ lại được tám mươi phần trăm công dụng của nó. Đan Vương, từ giờ chiếc áo này thuộc về anh".  

 

Advertisement

Ngô Bình nhận lấy chiếc áo, khoác lên người. Chiếc áo thanh lịch và sang trọng, có thể phát ra ánh sáng hàng vạn màu.  

 

Khoác lên người chiếc áo này, Ngô Bình cảm thấy cơ thể mình có thể trực tiếp giao tiếp với các chiều không gian cấp cao hơn. Đồng thời, dường như anh cũng hòa hợp hơn với vũ trụ của Thiên Đạo. Lợi hại hơn là, bên trong chiếc áo ẩn giấu rất nhiều đại trận, nhưng muốn sử dụng hết những đại trận này, yêu cầu tu vi của anh phải cao hơn nữa.  

 

Bây giờ anh đã là Đại Thánh và Chân Vương, nhưng chỉ có thể kích hoạt khoảng ba mươi phần phần trăm đại trận, còn lại thì chỉ đành đợi khi có tu vi cao hơn, thực lực mạnh hơn mới có thể mở ra.  

 

Ngô Bình rất hài lòng và nói: "Được lắm, mặc dù một số đại trận bị hư hại, nhưng có thể sửa chữa chúng đến mức độ như hiện tại đã là rất giỏi rồi".  

 

Từ Phượng Nương cười nói: "Đa tạ Đan Vương khen ngợi!"  

 

Sau khi trả tiền, anh tạm biệt Từ Phượng Nương và trở về Vương Đan Lâu cùng Ngô Mi và Kim Song Nhi. Đương nhiên, tên béo cũng đi theo, tên anh ta là Lâu Chích Hổ.  

 

Đúng như dự đoán, Lâu Chích Hổ được giao công việc như một người hầu. Anh ta phải làm những công việc như dọn dẹp nhà kho và bán đan dược mỗi ngày. Lâu Chích Hổ không dám​​ lười biếng chút nào.  

 

Sau khi ở lại Vương Đan Lâu gần nửa tháng, Ngô Bình quay lại đế quốc Thiên Võ để xem xét tình hình ở đó. Ngoài ra, anh cũng đang lên kế hoạch mở một cửa hiệu đan dược trên lục địa Hồng Hoang để bán đan dược của mình.  

 

Một ngày nọ, anh đang bận rộn với việc chuẩn bị khai trương đan lâu mới thì đột nhiên có người đến báo cáo. Người này nói rằng một cô gái tên Chu Chân Nhi đang cầu xin được gặp anh.  

 

Anh hơi kinh ngạc, Chu Chân Nhi là đại tiểu thư của nhà họ Chu. Lúc đầu cô gái này còn bám lấy anh một thời gian, hy vọng được liên hôn với anh, nhưng anh từ chối. Sau đó, anh bận rộn nhiều việc nên không gặp lại Chu Chân Nhi. Từ đó, Chu Chân Nhi cũng không đến gặp anh nữa. Cô ấy có lẽ đã biết thân phận hiện tại của Ngô Bình, cũng biết mình không với tới nên không quấy rầy anh nữa.  

 

“Mời cô ấy vào”, anh đáp.  

 

Trong ngự thư phòng, Ngô Bình đang ngồi đối diện Chu Chân Nhi.  

 

Vừa gặp cô ấy, anh không khỏi kinh ngạc. Chu Chân Nhi gãy một cánh tay, nửa mặt bên trái bị huỷ dung, mắt trái mù. Hơn nữa trên người còn vết thương rất nặng, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.  

 

“Huyền Bình!”, nhìn thấy Ngô Bình, Chu Chân Nhi oà khóc nức nở như nhìn thấy người thân.  

 

Anh vội vã dìu cô dậy, hỏi: “Chân Nhi, cô sao thế này?”  
 
Chương 5047


 Chưa đi được mấy bước, Ngô Bình đã tìm được mấy gốc dược liệu. Nửa tiếng sau, anh đã thu được mười mấy loại dược liệu, sau đó tìm một khu đất trống, bắt đầu luyện đan.  

 

Nhìn thấy anh luyện đan, Chu Thiên Mi rất ngạc nhiên: “Công tử là thầy luyện đan sao?”  

 

Ngô Bình: “Biết một chút. Hiện tại tôi luyện chế vài viên đan dược giải độc cho cô, quay về cô đưa cho chị cô dùng, một viên uống, một viên bỏ vào bồn tắm nước nóng. Cứ làm như vậy hai ngày sẽ hồi phục”.  

 

Chu Thiên Mi vui mừng: “Tốt quá, cảm ơn công tử!”  

 

Ngô Bình bình thản nói: “Không cần cám ơn, em gái tôi và cô cũng ngang tuổi nhau, con bé tên Tiểu Mi. Chị cô chắc cũng gọi cô là Mỵ đúng không? Tên hai người rất giống”.  

 

Advertisement

Chu Thiên Mi khẽ gật đầu: “Vâng, công tử, tôi nhất định sẽ báo đáp anh”.  

 

Ngô Bình khẽ cười, không nghĩ nhiều, tiếp tục luyện đan. Chẳng mấy chốc, anh đã luyện chế được sáu viên đan dược giải độc, đan dược màu xanh lá nhạt, có mùi hương thoang thoảng.  

 

Anh đưa thuốc giải độc cho Chu Thiên Mi, nói: “Bây giờ tôi đưa cô ra ngoài, mau chóng đưa thuốc giải cho chị cô”.  

 

Nói xong, Chu Thiên Mi bỗng cảm thấy eo mình được Ngô Bình ôm lấy, sau đó cô ấy đã bay lên không, nhanh chóng bay ra khỏi tầng sương mù khói độc.  

 

Không lâu sau, cô ấy đã ở ven bìa rừng.  

 

Sau khi đáp đất, Ngô Bình thả lỏng tay, cười nói: “Tiểu Mỵ, quay về đi”. Nói xong, lại bay về rừng khói độc, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.  

 

Chu Thiên Mi ngây ngốc nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng Ngô Bình đã chẳng thấy đâu. Cô ấy cắn môi, khẽ nói: “Công tử, tôi nhất định sẽ quay lại báo đáp anh!”  

 

Ngô Bình quay về chỗ cũ, đem theo linh khuyển tiếp tục thăm dò phía trước. Lần này, anh chỉ đơn giả tìm tòi dưới đất, bởi vì mục đích lần này là sâu trong rừng khói độc, trong đó có nhiều dược liệu quý hơn.  

 

Lúc này, anh đã đến sâu bên trong rừng khói độc, đi tiếp vào một đoạn, thì có thể tiến vào khu vực trung tâm rừng khói độc.  

 

Rừng khói độc được chia thành ba khu vực, lần lượt là khu vực bìa rừng. Đa số mọi người chỉ dám hoạt động trong khu vực bìa rừng, vì vậy dược liệu trong khu vực bìa rừng phần lớn đã được thu thập, không còn như nhiều năm trước nữa, có vào linh dược thậm chí đã bị hái đến tuyệt chủng.  

 

Đi tiếp vào trong, là khu vực giữa. Nơi này rất nguy hiểm, có rất nhiều côn trùng độc, còn có dã thú dữ đáng sợ. Có thể nói, mức độ nguy hiểm gấp khu vực bìa rừng mười lần.  

 

Từ khu vực giữa đi sâu vào trong chính là khu vực trung tâm. Diện tích khu trung tâm chỉ chừng một phần năm cả khu rừng, nhưng nó lại được xem là khu cấm. Rất nhiều cao thủ cảnh giới Thần Thông, nếu không cần thiết thì chắc chắn sẽ không bước chân vào khu trung tâm.  

 

Khu trung tâm cực kỳ nguy hiểm, nghe nói bên trong có một vài thứ cổ xưa và thần bí, căn bản không phải nơi mà người bình thường có thể tìm kiếm được. Thậm chí thế lực lớn như Huyền Minh Giáo cũng rất ít khi cử người vào khu trung tâm hái thuốc.  

 

Lần này, Ngô Bình cũng không định phải tiến vào khu trung tâm, có thể đi dạo ở khu giữa cũng không tệ, dù so dược liệu nơi này cũng nhiều hơn, người hái thuốc cũng ít.  

 
 
Chương 4356


Chu Chân Nhi nghiến răng, đáp: “Là một kẻ ngoại lai, vì thèm muốn điền sản của nhà em nên tới cướp bóc. Người nhà em phản kháng lại thì bị bọn chúng giết sạch, đến nỗi chỉ còn em thoát chết! Những người phụ nữ trong nhà đều bị chúng hãm hiếp rồi giết sạch”.  

 

Ngô Bình đáp: “Cô yên tâm, hai ta là chỗ quen biết, thù này tôi sẽ giúp cô báo. Mau đứng dậy, tôi giúp cô trị thương trước”.  

 

Y thuật của anh thiên hạ vô song nên chẳng bao lâu đã chữa xong cho Chu Chân Nhi. Dung mạo của cô ấy không những được khôi phục, con mắt sáng trở lại mà cánh tay bị chặt đứt cũng mọc lại. Thậm chí, sau khi được Ngô Bình giúp điều tiết cơ thể, thể chất của cô ấy còn tốt hơn lúc trước.  

 

Advertisement

Sau khi vết thương liền lại, Ngô Bình nói: “Chân Nhi, mối thù của cô nên để cô tự tay báo. Lúc trước, cô tặng cho tôi cuốn kinh thư đã giúp tăng tu vi của tôi lên đáng kể. Hôm nay, tôi cũng tặng lại cô một viên đan dược”.  

 

Nói rồi, anh lấy ra một viên Đạo Quân Đan. Viên đan này do Lạc Ngưng Đan mới luyện ra gần đây, có thể giúp người sử dụng tăng tu vi lên thẳng Đạo Quân. Đương nhiên, giá của nó cực đắt, chỉ riêng dược liệu để luyện cũng đã rất khó tìm.  

 

Advertisement

Chu Chân Nhi nhìn viên đan, hỏi: “Đây là đan gì vậy?”  

 

Ngô Bình cười đáp: “Đây là Đạo Quân Đan. Uống nó vào sẽ trở thành Đạo Quân”.

Chu Chân Nhi không thể tin vào tai mình, cô ấy có thể trở thành một vị Đạo Quân sau khi uống một viên đan sao?  

 

Ngô Bình nói: "Cô hãy nuốt viên đan trước, sau đó tôi sẽ giúp cô đột phá cảnh giới”.  

 

Chu Chân Nhi cắn răng đáp: "Được!"  

 

Cô ấy nuốt viên đan, một lực đạo lớn luân chuyển trong cơ thể giúp cô ấy thay da đổi thịt, đến cả sức mạnh tinh thần cũng được tăng lên đáng kể.  

 

Ngô Bình đứng bên hỗ trợ cô đột phá cảnh giới.  

 

Ba ngày sau, Chu Chân Nhi mở mắt ra. Lúc này trong cơ thể cô cảm nhận được một sức mạnh kinh thiên động địa. Thần niệm vừa hoạt động, cô liền biết được rất nhiều điều huyền diệu của thiên địa. Thì ra, cô đã thành công thăng cấp đến cảnh giới Đại La. Việc này đương nhiên là nhờ Đạo Quân Đan!  

 

“Thực sự cảm ơn anh!”, cô cúi đầu thật sâu rồi nói.  

 

Ngô Bình cười nói: "Cô không cần khách khí, trong đám người ra tay với gia đình cô chắc hẳn không có kẻ nào là Đạo Quân phải không?"  

 

Chu Chân Nhi gật đầu: "Trong số bọn chúng, mạnh nhất là Chân Tiên. Chỉ là người nhà em thực lực quá yếu, bọn chúng lại bất ngờ tấn công, cho nên thực sự không chống đỡ nổi”.  

 

Ngô Bình: “Cô đi đi, báo thù xong thì trở lại đây. Nếu muốn, tôi sẽ cho cô thân phận quý phi”.  

 

Chu Chân Nhi nhìn thật sâu vào mắt anh rồi nói: "Em nhất định sẽ trở về”.  

 

Chu Chân Nhi đi báo thù, Ngô Bình thì tiếp tục chuẩn bị cho cửa hàng đan dược mới ở đại lục Hồng Hoang.  

 

Ba ngày sau, anh chuẩn bị một số đan dược ở phân khúc bình dân và trung cấp để bày bán, chính thức khai trương đan lâu mới. Vào ngày khai trương, anh không mời bất cứ nhân vật nổi tiếng nào đến dự, cũng chẳng tuyên truyền quảng cáo. Nhưng dù vậy, danh tiếng Đan Vương Lâu đã lan truyền từ lâu, ngày đầu tiên khai trương đã chật kín người, thậm chí không còn một chỗ trống.  

 
 
Chương 5048


Sở dĩ khu vực trung tâm nguy hiểm, là vì khí độc của nó càng độc hơn, trùng độc cũng đáng sợ hơn, nếu không có năng lực kháng độc mạnh thì người có mạnh hơn tiến vào cũng chắc chắn chết.  

 

Vì thế, Ngô Bình dùng linh khí làm cốt lõi, tạo ra một loại linh phù, linh phù tiêu độc.  

 

Linh phù này có màu xanh, to bằng ngón tay cái. Gần hai tiếng đồng hồ sau, thì ngưng tụ thành mười hai linh phù tiêu độc, sau đó tu luyện loại linh phù thứ hai.  

 

Loại linh phù thứ hai, là dùng để bảo vệ tính mạng, gọi là độn phù vô ảnh. Linh phù này vừa được thi triển, Ngô Bình chớp mắt đã xuất hiện cách đó mấy dặm, thoát khỏi nguy hiểm.  

 

Cuối cùng, anh lại tu luyện loại linh phù thứ ba, linh phù kiếm thần. Đương nhiên, loại linh phù kiếm thần này có thể dùng để giết chết kẻ địch, lúc thi triển thì sẽ phát ra một luồng kiếm quang, tấn công kẻ địch, nhanh như chớp.  

 

Tu luyện ba ra loại linh phù thì đã là buổi trưa ngày thứ hai. Ngô Bình ăn chút đồ, rồi chính thức tiến vào khu trung tâm rừng khói độc.  

Advertisement

 

Khi anh dần dần đi vào khu trung tâm thì có thể cảm nhận được rõ, khói độc nơi này trở nên rất nặng nề, chân lực bảo vệ thân thể anh cũng chỉ có thể đẩy lùi.  

 

Chưa đi được mấy bước, một đám muỗi độc đã bay đến. Những con muỗi độc này có đầu nhỏ chừng hạt đậu, dài bằng bàn tay, bay rất nhanh.  

 

Nhìn thấy muỗi độc, Ngô Bình lập tức dùng chân lực, những con muỗi này vừa lại gần anh thì đã bị tấn công, nổ tung trên không.  

 

Anh tiếp tục đi vào, không bao lâu đã cảm nhận được linh khuyển đang run rẩy. Anh cảnh giác trong lòng, quỳ xuống hỏi: “Xung quanh có thứ gì đáng sợ sao?”  

 

Linh khuyển tuy sợ hãi, nhưng vẫn đi lên mấy bước, đứng trước người Ngô Bình, sủa về một hướng.  

 

Ngô Bình xoa đầu nó nói: “Đừng sợ, có ta ở đây”.  

 

“Rầm!”  

 

Một cây cổ thụ ngã xuống, để lộ một hang động u tối. Hang động dài hơn hai mắt, từ bên trong có một con rết khổng lồ bò ra, mắt to như đèn lồng, râu dài đến hơn mười mét, cả người đỏ đậm, sáng bóng. Miệng nó phun ra một làn khói đen, chớp mắt đã lao về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình không tránh né, đánh ra một chưởng đã đánh tan khói độc, thổi ngược về phía con rết.  

 

Con rết thấy tấn công bất thành, nó kêu rít lên, rồi lao mạnh về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, ngay cả linh phù kiếm thần anh cũng không dùng đến, cầm một thanh trường đao nghênh chiến.  

 

Anh và con rết vừa va chạm thì cúi người xuống, xuất đao.  

 

“Phù!”  

 

Chỉ thấy một luồng sáng lóe lên, đầu con rết khổng lồ đã bị anh chém bay, trong ngực phun ra khói độc, rất nhanh đã tràn ngập xung quanh cả mấy dặm.  

 

Ngô Bình vội túm lấy linh dược cho linh khuyển nuốt xuống, bản thân cũng ăn một ít, để tránh bị khói độc tổn thương.  

 

Giết chết con rết, linh khuyển bỗng lao về phía thi thể con rết mà sủa.  

 
 
Chương 4357


 Sau đó, anh đưa Chu Chân Nhi đến gặp người nhà của mình.  

 

Ở trong nhà mấy ngày, ngoại trừ việc mỗi ngày đều luyện đan thì anh dành thời gian cho gia đình, cuộc sống cứ vậy mà yên bình trôi qua.  

 

Một ngày nọ, trong cơ thể anh cảm thấy có điều khác lạ. Anh nhân cơ hội này, đột phá liền lúc ba tầng của Thái Ất Hoàng Cực Kinh, đạt tới tầng thứ hai mươi tám.  

 

Từ tầng hai lăm đến tầng thứ ba mươi là cảnh giới của Chân Vương. Tầng thứ hai mươi tám đã là giai đoạn sau của Chân Vương. Nhưng khi anh muốn đột phá tiếp thì lại cảm thấy có chút khó khăn. Không phải anh không thể đột phá, nhưng nếu cưỡng ép đột phá khi thời cơ chưa chín muồi thì sẽ có chút đáng tiếc.  

Advertisement

 

Sau khi suy nghĩ lại, anh quyết định đến Trung Thiên Giới của Thông Thiên Thần Thổ.  Trước đó, Thông Thiên đã nói với anh rằng chỉ cần anh hoàn thành ba nhiệm vụ thì có thể nhận được tài nguyên mà Thông Thiên tiên tổ để lại. Anh đã hoàn thành hai nhiệm vụ ở Trung Thiên Giới, còn nhiệm vụ thứ ba là trở thành Tiên Vương.  

 

Anh đã sớm trở thành Tiên Vương rồi, nên hiện tại chỉ cần đi tới đó là có thể lấy được tài nguyên.  

 

Advertisement

Trong đầu anh xuất hiện một ý niệm, giây tiếp theo, anh đã xuất hiện tại Trung Thiên Giới.  

 

Giọng Thông Thiên vang lên: "Hoan nghênh trở về! Tôi cảm thấy cậu giờ đã là Tiên Vương!"  

 

Ngô Bình: "Ừm, tôi đột phá cảnh giới cách đây không lâu”.  

 

Thông Thiên: "Chỉ là cậu vừa mới bước vào cảnh giới Thiên Mệnh. Cậu đã biết hết tất cả các cảnh giới nhỏ trong cảnh giới Thiên Mệnh chưa?"  

 

Ngô Bình: "Tôi có biết sơ sơ".  

 

Thông Thiên: "Thiên Mệnh kỳ thực không có cảnh giới”.  

 

Ngô Bình giật mình: "Không có?"  

 

Thông Thiên: "Đúng vậy, cảnh giới này không phải do tu vi cao mà viên mãn được. Tu luyện được tới các tầng cao hơn của cảnh giới Thiên Mệnh là do sức mạnh và khí vận tăng lên. Nói cách khác, cậu càng mạnh, khí vận càng mạnh thì cảnh giới Thiên Mệnh càng phát triển".  

 

Ngô Bình: "Vậy cảnh giới Thiên Mệnh đã tu luyện đến cấp độ nào, đến chính tôi cũng không biết được sao?"  

 

Thông Thiên: "Tất cả những gì cậu có thể làm là phát triển bản thân ngày càng lớn mạnh”.  

 

Ngô Bình khẽ thở dài: "Chẳng trách sau khi đột phá, tôi liền cảm thấy con đường tu luyện phía sau mờ mịt”.  

 

Thông Thiên: "Cậu đến rất đúng lúc. Nếu muộn hơn, Trương Ưng Thiên đã lấy tài nguyên ở đây trước cậu rồi”.  

 

Ngô Bình nhớ rằng ngoài anh ra thì Trương Ưng Thiên là người duy nhất vào được Trung Thiên Giới. Anh hỏi: "Anh ta lại đến à?"  

 

Thông Thiên: "Đúng vậy. Sau khi nghe về tư chất của cậu, cậu ta nói trong vòng ba tháng sẽ đột phá trở thành Tiên Vương. Mà ba ngày sau là vừa tròn ba tháng”.  

 

Ngô Bình cười nói: "Cho nên, nếu như tôi đến chậm hai ngày, tài nguyên có thể đã bị anh ta đoạt mất”.  

 

Thông Thiên: "Cậu tới đây trước có nghĩa là khí vận của cậu mạnh hơn cậu ta. Hơn nữa, chưa chắc cậu ta có thể trở thành Tiên Vương trong ba tháng”.  

 

Ngô Bình hỏi: "Thông Thiên, vậy tài nguyên ở đâu?"  

 
 
Chương 5049


 Ngô Bình vội đuổi theo, một người một chó nhanh chóng đi sâu vào trong hang động. Nơi này là một không gian rộng lớn, ít nhất cũng trên nghìn mét vuông.  

 

Ngay chính giữa, có một khu đất màu tím, lúc này trong khu đất có ba gốc linh chi màu đỏ, tỏa ra mùi hương kỳ lạ.  

 

Ngô Bình sáng mắt, anh ngắt một ít linh chi bỏ vào miệng. Bỗng chốc, một luồng dược lực đã tỏa ra, sắc mặt anh bỗng đỏ lên, máu huyết sôi sục, giống như đã uống thuốc cả ba ngày vậy.  

 

“Không tệ! Linh chi này, ít nhất cũng là linh dược cấp mười!”  

 

Anh vội đào ba gốc linh chi lên, cẩn thận bỏ vào, sau đó đưa linh khuyển quay về mặt đất, tiếp tục tìm linh dược.  

 

Linh dược khu trung tâm quả nhiên rất nhiều, một buổi chiều anh đã hái được bảy gốc linh dược cấp sáu trở lên, còn chưa tính linh chi là linh dược cấp mười kia.  

 

Advertisement

Đến khi trời tối, anh đang chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi, cho linh khuyển ăn, phía trước bỗng vang lên tiếng bước chân, ba người đàn ông đi ra.  

 

Ngô Bình cũng không tránh né, chỉ đứng tại chỗ. Anh phát hiện, trong ba người này, có hai người là cảnh giới Luyện Khí, một là cảnh giới Thần Thông!  

 

Tu sĩ cảnh giới Thần Thông kia, trông khoản bốn mươi tuổi, sau khi đến gần, anh ta quét mắt nhìn Ngô Bình, hai người còn lại bên cạnh dối phương cười nói: “Vận khí không tệ, chúng ta gặp lại có người dâng thuốc tận cửa rồi!”

Ngô Bình hơi chau mày, rõ ràng mấy người này không có ý tốt.  

 

Một người đàn ông cảnh giới Luyện Khí cười rồi nói với Ngô Bình: “Người anh em, cậu có thể đến được khu vực trung tâm chắc đã hái được không ít thuốc nhỉ? Đem ra cho bọn tôi xem thử”.  

 

Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi có hái được thuốc hay không cũng không liên quan gì đến các anh”.  

 

Người đó cười haha, nói: “Đương nhiên là có liên quan rồi, nếu cậu hái được nhiều thuốc tốt thì chúng tôi có thể giữ lại mạng cho cậu. Nếu thuốc của cậu không đáng giá thì sẽ được chết sớm để đầu thai”.  

 

Ngô Bình chớp mắt: “Các anh muốn cướp thuốc của tôi sao?”  

 

Mặt người đó sầm xuống: “Không sai”.  

 

“Ầm”.  

 

Âm thanh vang lên như tiếng pháo nổ, Ngô Bình bất ngờ hành động, đấm người đàn ông đó văng ra rồi đến trước mặt cao thủ cảnh giới Thần Thông chỉ trong tích tắc.  

 

Trước mặt cao thủ cảnh giới Thần Thông bỗng xuất hiện tấm lá chắn, bảo vệ anh ta ở giữa.  

 

“Ầm, ầm, ầm!”  

 

Ngô Bình đấm liên tục ba đấm, đấm thứ nhất không khiến lá chắn có biến đổi gì, đấm thứ hai khiến các lá chắn rạn nứt, đấm thứ ba thì tất cả các lá chắn đều vỡ vụn. Nắm đấm của anh đập lên ngực tu sĩ cảnh giới Thần Thông.  

 

“Rắc rắc”.  

 

Ngực anh ta móp vào, tim và phổi đều dập nát, mắt trợn dọc, ánh mắt đầy kinh ngạc và sợ hãi đến tột độ.  

 

“Anh…”  

 
 
Chương 4358


 Thông Thiên đáp: "Có thể dẫn dắt nhân loại tiến lên, chắc chắn chỉ có số cực ít anh tài làm được. Thượng Thiên Giới chỉ cần một người là đủ, nếu như cậu thất bại, tương lai chúng tôi sẽ chọn người khác”.  

 

Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy. Đã lâu như vậy mà chỉ có Trương Ưng Thiên và tôi đến được Trung Thiên Giới. Đến Thượng Thiên Giới thì đương nhiên sẽ khó hơn”.  

 

Thông Thiên: "Cậu đã sẵn sàng chưa?"  

 

Ngô Bình: "Được rồi”.  

 

Advertisement

Một luồng sáng bay xuống, thân thể Ngô Bình từ từ bay lên. Anh được luồng sáng này đưa tới một thế giới mới.  

 

Tiên khí trong thế giới này rất thuần khiết, ở đó có một cung điện khổng lồ và Ngô Bình đáp xuống bên trong cung điện này. Ở đây có ba nghìn bức tượng khoanh chân ngồi xếp bằng, mỗi bức tượng đều có hơi thở sinh mệnh le lói. Những bức tượng này có một số là người, một số là thú, một số là chim, một số là thực vật, một số là đồ vật, có thể nói là đầy đủ chủng loại.  

 

Ngô Bình kinh ngạc hỏi: "Thông Thiên, những bức tượng này là vật sống sao?"  

 

Advertisement

Thông Thiên: "Nếu tu vi của cậu đạt yêu cầu, có thể đánh thức những bức tượng này".  

 

Ngô Bình hỏi: "Sức mạnh và cảnh giới của họ là gì"  

 

Thông Thiên: "Trong đó, có người không thua kém cậu, có người so với cậu bây giờ còn mạnh hơn. Số còn lại cũng không hề yếu”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên: "Hay lắm!"  

 

Thông Thiên: "Hạ Thiên Giới là nơi chúng ta đơn giản hóa Tiên Đạo để vạn tộc đều có thể tu luyện. Nhưng Thượng Thiên Giới thì khác, đây là nơi chúng ta phải phát triển Tiên Đạo, biến nó thành đạo giáo lớn mạnh nhất ở tất cả các thế giới!"  

 

Ngô Bình sửng sốt: "Điều này sao có thể?"  

 

Thông Thiên: "Nói thật, ngay cả tiên tổ cũng không đạt được mục tiêu này, vì vậy tôi không có quá nhiều kỳ vọng”.  

 

Ngô Bình: "Ông vẫn nên cho tôi xem tài nguyên mà tiên tổ để lại trước thì hơn”.  

 

Thông Thiên: "Trong cung này có bảy bảo thất, mỗi bảo thất đều chất đầy bảo vật, cậu có thể tự mình đi xem”.  

 

Ngô Bình cười nói: "Tất cả báu vật trong bảo thất bây giờ đều thuộc về tôi sao?"  

 

Thông Thiên: "Không sai, đều thuộc về cậu. Có điều, trước khi mở bảo thất, cậu phải làm một việc. Làm xong thì bảo thất mới có thể mở ra”.  

 

Ngô Bình cau mày: "Trước đó ông đã nói chỉ cần tới đây là lấy được tài nguyên. Vậy mà giờ còn bắt tôi phải làm gì nữa?”  

 

Thông Thiên: "Cứ bình tĩnh, chuyện tốt cần phải có thời gian”.  

 

Ngô Bình: "Được, vậy phải làm gì mới mở được bảo thất đầu tiên?"  

 

Thông Thiên: "Trở thành Thần Tiên Vương."  

 

Ngô Bình rất kinh ngạc: "Thần Tiên Vương? Việc đó không phải chỉ dành cho Thần tộc thôi sao? Vì sao lại muốn tôi trở thành Thần Tiên Vương?"  

 

Thông Thiên: "Lúc trước, Thần tộc là khắc tinh của Tiên tộc. Tuy rằng Tiên Đạo hiện tại đã bị cậu tách ra độc lập khỏi Tiên tộc, nhưng cái gai trong mắt là Thần tộc vẫn tồn tại. Để bù đắp thiếu sót của Tiên Đạo, cậu định phải tu luyện đạo của Thần tộc”.  

 

Ngô Bình: "Thần Tiên Vương là đại cảnh giới thứ hai của Thần Tiên Kinh, tôi giờ mới chỉ ở đại cảnh giới đầu tiên”.  

 

Thông Thiên: "Không sao, cậu có đủ thời gian tu luyện”.  

 

Ngô Bình: "Tôi lấy trước chút tài nguyên cũng không được sao?"  
 
Chương 5050


Ngô Bình: “Các anh chuyên cướp dược liệu của người khác sao?”  

 

“Đúng vậy…”. Anh ta run run đáp: “Đừng giết tôi”.  

 

“Rắc rắc”.  

 

Ngô Bình chưởng nát đầu anh ta, sau đó bắt đầu lục soát ba người họ.  

 

Trên người hai tu sĩ Luyện Khí chỉ có một ít đồ vặt vãnh, không đáng tiền. Có điều trên người của tu sĩ cảnh giới Thần Thông đó thì lại có một túi chứa đồ. Sau khi mở ra Ngô Bình phát hiện có cả trăm cây linh dược, loại tệ nhất cũng là linh dược cấp năm, loại tốt nhất là linh dược cấp mười.  

 

“Ba người này không biết đã hại chết bao nhiêu người mới cướp được nhiều linh dược thế này”.Anh cất túi chứa đồ rồi tiếp tục đi về phía trong.  

Advertisement

 

Anh đi được một đoạn thì phát hiện đất ở xung quanh biến thành màu tím, còn tỏa ra mùi hương nhẹ. Anh đưa tay ra bốc một nắm đất lên thì phát hiện đấy là Linh Nhưỡng.  

 

Linh Nhưỡng là môi trường sinh trưởng tốt nhất của linh dược nên linh dược xung quanh mọc rất nhiều, đâu đâu cũng có.  

 

Có điều Ngô Bình lại thấy căng thẳng, linh dược ở đây nhiều như vậy nhưng sao lại không có ai hái? Chỉ có một khả năng là chỗ này cực kỳ nguy hiểm.  

 

Thế là anh từ từ cúi thấp người, sau đó chầm chậm lùi về sau, định rút khỏi vùng đất đó.  

 

Lúc chân anh còn cách mép Linh Nhưỡng chỉ còn mấy mét nữa thì bên dưới mặt đất bỗng có vô số sợi râu màu tím vươn lên, quấn chặt lấy hai chân anh, rồi nhanh chóng vươn lên phía trên cơ thể, bọc chặt lấy anh.  

 

Ngô Bình kinh ngạc, cố hết sức giãy giụa nhưng những sợi râu đó lại chắc lạ thường, có làm thế nào cũng không thoát ra được.  

 

Lúc này bên trên rễ bỗng xuất hiện vô số gai nhọn, đâm thủng da anh, truyền dịch độc làm người anh.  

 

Ngô Bình liền dùng linh phù trị độc, một luồng sáng xanh liền bộc phát trong cơ thể anh. Luồng sáng xanh khắc chế độc tố, những sợi râu đó cứ như chạm phải điện, lập tức rút khỏi cơ thể Ngô Bình.  

 

Ngô Bình bực bội, hai chân toát ra rất nhiều ánh sáng xanh, truyền vào trong lòng đất, mặt đất như bốc hơi, vô số sợi râu bay ra, tập hợp lại trên không trung tạo thành một quái vật cao mười mấy mét vừa giống người vừa giống khỉ, được tạo ra hoàn toàn từ sợi râu.  

 

Ngô Bình ngưng tụ chân lực, đấm về phía con quái vật, nắm đấm toát ra ánh sáng màu xanh, đập lên đối phương như một quả đạn pháo.  

 

Một tiếng kỳ quái vang lên, các sợi râu bỗng bốc cháy, tạo nên ngọn lửa màu xanh. Sau khi ngọn lửa tắt, những sợi râu đó liền biến thành màu vàng kim, rồi rã ra thành sợi như tơ, từ từ rơi xuống.  

 

Ngô Bình bắt lấy một sợi tơ, cảm giác như nó có sinh mệnh, chỉ là không có ý thứ thôi. Anh giật mình, truyền chân lực vào trong thì bỗng dưng những sợi tơ đó liền sống dậy.  

 

Mắt anh sáng lên, anh vung tay, tất cả các sợi tơ đều quấn lên người anh, tự dệt thành một chiếc áo giáp màu xanh ánh kim rất đẹp.  

 

Anh lẩm bẩm: “Thứ này thật thần kỳ, vô cùng chắc, còn có ý thức nữa”.  

 

Tiếp ngay đó, tất cả các sợi tơ lại biến hóa trở lại, dệt thành một chiếc áo khoác rất đẹp, khoác bên ngoài áo anh, cảm giác và chất lượng đều tốt hơn nhiều loại trước đây của anh.  

 
 
Chương 4359


Vừa thấy anh, Trương Quân nói ngay: "Chờ anh lâu lắm rồi".  

 

Ngô Bình: "Cậu tìm tôi có việc gì sao?"  

 

Trương Quân: "Đã tìm thấy tung tích của kẻ thù, tôi muốn đi giết hắn".  

 

Advertisement

Ngô Bình vươn tay chỉ vào ấn đường Trương Quân, nói: "Tôi cho cậu mượn năm thành công lực, đi sớm về sớm".  

 

Sau khi được truyền công lực, khí tức của Trương Quân bạo phát. Cậu cười lớn một tiếng rồi hoá thành một đạo tiên quang rồi biến mất.  

 

Sau khi Trương Quân đi khỏi, Ngô Bình liền ở lại Huyền Nguyên Môn giảng pháp cho các đệ tử nhiều ngày liền.  

Advertisement

 

Anh giảng về Huyền Nguyên Tiên Đạo, bản chất chính là tu tiên.  

 

Muốn giảng giải cho người khác thì bản thân trước tiên phải nắm vững. Điều đó cũng khiến Ngô Bình càng có dịp củng cố và hiểu rõ hơn những kiến thức này. Chỉ trong vài ngày mà anh thành công đột phá đến cảnh giới thứ tư của Thần Tiên Kinh!  

 

Cảnh giới này nằm trong đại cảnh giới thứ hai của Thần Tiên Kinh. Người tu luyện tới đây gọi là Thần Tiên Vương!  

 

Bất ngờ đột phá được cảnh giới khiến anh vui mừng khôn xiết nhưng cũng không vội vã quay lại Thượng Thiên Giới mà tiếp tục đột phá cảnh giới tiếp theo là cảnh giới thứ năm Thần Tiên Kinh!  

 

Thấm thoắt đã mười ngày trôi qua, đợi khi anh đột phá cảnh giới lần nữa xong thì xuất quan.  

 

Trương Quân đang đợi ở ngoài. Thấy cậu, Ngô Bình hỏi: "Báo thù xong chưa?"  

 

Trương Quân gật đầu: "Hắn ta căn bản không đỡ nổi một chưởng, có điều người bảo vệ hắn thì có chút sức mạnh. Tuy nhiên, cũng chỉ tốn chút công sức mà thôi".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Vậy thì tốt rồi. Cậu là là kiếp nạn Thánh Nhân của tôi, giờ mọi chuyện ổn rồi thì cậu có thể rời khỏi đây".  

 

Nói rồi, anh thu lại năm thành công lực. Xung quanh Trương Quân toả ra một luồng sáng, khí tức trở nên vô cùng huyền diệu.  

 

Ngô Bình chém một nhát vào không trung, như thể đang chém đứt mối liên hệ giữa hai người họ. Sau đó anh nói: "Từ giờ trở đi, cậu là hoá thân đã cắt đứt liên hệ với tôi, sau này hai ta sẽ không liên quan đến nhau nữa".  

 

Trương Quân cúi đầu: "Đa tạ!"  

 

Ngô Bình cười nói: "Cứ đi tung hoành ngang dọc đi, nếu có việc cần thì tới tìm tôi".  

 

Trương Quân gật đầu rồi hoá thành một luồng sáng và biến mất.  

 

Sau khi Trương Quân đi khỏi, thế giới tâm linh của Ngô Bình càng được đả thông, dễ dàng lĩnh ngộ thức cuối cùng của cảnh giới Võ Thánh là Mạt Thế quyền!  

 

Mạt Thế quyền này có chút uy lực của đại kiếp Kỷ Nguyên, uy lực mạnh kinh hoàng. Đến cả Ngô Bình thi triển nó mà còn cảm thấy quyền thức này có sát lực quá mạnh, không thể tuỳ tiện sử dụng trong mọi trường hợp.  

 

Vài ngày sau, anh đột phá đến cảnh giới cao nhất của Thần Tiên Vương, cảm thấy trong người khí tức tràn trề.  
 
Chương 5051


Trong phạm vi Linh Nhưỡng màu tím, có rất nhiều linh dược, bình dân hay cao cấp gì cũng có. Hơn nữa, không chỉ có một con quái vật bằng sợi râu, nhưng vì Ngô Bình mặc áo khoác được đan từ râu quái vật nên các quái vật nhầm anh là đồng loại, không tấn công anh nữa.  

 

Anh đi được vài bước thì gặp một loại linh dược cấp sáu, anh lập tức hái nó. Chỉ một lúc anh đã hái được mấy chục cây.  

 

Lúc này, bên ngoài Linh Nhưỡng xuất hiện mấy tu sĩ, họ nhìn thấy cảnh đó thì đều bất ngờ.  

 

“Mau nhìn kìa, trong cấm địa chết chóc có người”. Đám người đó đua nhau nhìn qua, thấy Ngô Bình đang hái thuốc thì ai cũng nóng mắt.  

 

“Kỳ lạ, sao quái vật bên trong lại không tấn công anh ta? Lẽ nào các quái vật đều không có ở đó sao?”. Một tu sĩ thấp bé hạ giọng nói.  

 

Advertisement

Một người cao hơn nói: “Không thể nào, cấm địa chết chóc đó đã tồn tại rất nhiều năm rồi, chưa từng nghe nói đến việc quái vật nghỉ ngơi”.  

 

Người thấp bé nói: “Nhưng rõ ràng anh ta không sao cả. Hơn nữa, trên người anh ta còn toát ra chân khí, chắc chỉ là một tu sĩ Luyện Khí. Đến cả tu sĩ Luyện Khí cũng không sao, vậy chúng ta sợ gì chứ?”  

 

Anh ta vừa nói vừa mạnh dạn bước một chân vào Linh Nhưỡng, sau đó đợi vài phút nhưng chẳng có phản ứng gì, mắt anh ta sáng lên, anh ta mạnh dạn tiếp tục tiến vào trong.  

 

Anh ta tiến từng bước một, đi được mười mấy bước nhưng vẫn không có vấn đề gì, anh ta lập tức vẫy tay với những người phía sau và lớn tiếng gọi: “Không sao cả, mau đến hái thuốc đi”.  

 

Hai trong số những người còn lại gan dạ hơn, bị thu hút bởi linh dược nên tiến vào Linh Nhưỡng, những người khác khá thận trọng, quyết định đợi thêm một lúc nữa.  

 

Lúc này Ngô Bình phát hiện đám người đó thì vội phất tay, nói: “Đừng vào đây, nguy hiểm”.  

 

Người thấp lùn cười khẩy, nói: “Nhóc con, cậu muốn độc chiếm một mình số linh dược này à, mơ đi”. Anh ta vừa nói vừa khom người hái thuốc.  

 

Lúc này ba người họ đã vào trong Linh Nhưỡng, bắt đầu phấn khởi hái thuốc.  

 

Ngô Bình thở dài, lắc đầu.  

 

Chính vào lúc đó, mặt đất bỗng có vô số sợi râu vươn ra, lập tức quấn chặt lấy ba người đó. Gai nhọn đâm vào cơ thể họ, truyền độc tố vào trong.  

 

Ba người giật mình, cố sức giãy giụa và kêu cứu nhưng không có tác dụng gì, chưa đến mười giây, cơ thể của ba người đó đã biến thành màu đỏ tím, thất khứu chảy ra chất dịch màu tím, thấm vào trong đất.  

 

Bây giờ Ngô Bình mới hiểu, Linh Nhưỡng hình thành bằng cách nào.  

 

Những người bên ngoài kinh sợ tái mặt, may mà mình không bồng bột vào trong.  

 

Ngô Bình cũng không quan tâm đến họ, tiếp tục hái thuốc, từ từ khuất khỏi tầm mắt của những người đó.  
 
Chương 4360


Thông Thiên: “Chúc mừng, cậu đã trở thành Thần Tiên Vương. Tiếp theo, hãy mở bảo thất đầu tiên”.  

 

Ngô Bình từ lâu đã nóng lòng mở bảo thất, anh nói: “Mau lên nào”.  

 

Trước mặt anh hiện ra một cánh cổng màu vàng, đằng sau cánh cửa có lớp sương mù màu tím phát sáng. Anh không do dự mà lập tức bước vào bên trong cánh cửa. Đằng sau nó là một không gian rộng lớn.  

 

Advertisement

Ở đây chứa đầy sách, loại nào cũng có. Nào là tuyển tập kinh sử, sách của các vị hiền triết,… nhưng nhiều nhất là các tác phẩm nghiên cứu Tiên Đạo mà người đi trước để lại.  

 

Nhìn thấy đống sách này, Ngô Bình không những không cảm thấy thất vọng mà còn vô cùng mừng rỡ. Anh lập tức lật mở sách, bắt đầu chăm chú nghiên cứu.  

 

Advertisement

Con người có thể phát triển đi lên chính là do có được tri thức mà đời trước để lại. Một người có tài năng đến đâu thì cũng không thể tự mình tạo ra mọi thứ. Chỉ có cách đứng trên vai những người đi trước thì mới có thể tạo ra những thành tựu ngày càng rực rỡ.  

 

Anh bình tâm lại, chuyên tâm đọc sách. Anh đọc sách liền hai ngày, sau đó mang toàn bộ sách cất vào động tiên để có thể đọc bất cứ lúc nào.  

 

Khi anh đi ra khỏi cánh cổng màu vàng, Thông Thiên nói: “Tiếp theo, cậu cần cải tổ lại Tiên Đạo, tạo ra con đường tu tiên của riêng cậu. Làm được điều này là có thể mở ra bảo thất thứ hai”.  

 

Ngô Bình đáp: “Được, tôi hiểu rồi. Tôi đi trước đây”.  

 

Sau khi rời Thượng Thiên Giới, anh quay về nhà.  

 

Sau đó, cuộc sống của anh yên bình trôi qua. Khi rảnh rỗi thì đọc sách hoặc dành thời gian cho vợ con, cách hai ngày thiết triều một lần.  

 

Thực ra những ngày anh không có ở đây, việc quốc gia đều do Đường Tử Di gánh vác. Có nhiều việc đến mức cô ấy không có thời gian nghỉ ngơi. Cũng may cô ấy có tu vi Đạo Quân nên mới trụ được.  

 

Hôm đó thiết triều xong, anh và Đường Tử Di, Khả Nhi cùng đi vào Ngự Hoa Viên ăn đào. Họ ngồi một lát thì vài vị quý phi tới. Ngô Bình liền lấy đào ra chia cho họ.  

 

Đột nhiên có người đưa tới một bức mật thư. Sau khi mở ra thì đây là thư của Tây Lương Nữ Đế Mộc Thiên Tuyết gửi tới. Thư nói hoàng đế Thiên Hành đang chiêu mộ đại quân, chuẩn bị tiến đánh Tây Lương. Hơn nữa, hình như mấy nước nhỏ bên cạnh cũng liên thủ cùng hoàng đế Thiên Hành.  

 

Với binh lực hiện tại của Tây Lương, chỉ e không thể đối phó được. Mộc Thiên Tuyết giờ đang không biết phải làm sao.  

 

Xem xong mật thư, Ngô Bình sai người đem bản đồ mới nhất của lục địa Hồng Hoang đến. Có thể thấy, giữa Tây Lương và đế quốc Thiên Võ cách nhau hàng triệu dặm, hơn nữa ở giữa còn có đế quốc Thiên Hành.  

 

Giữa đế quốc Thiên Hành và đế quốc Thiên Võ còn có một liên minh bộ lạc. Bộ lạc này đã gần như một quốc gia, diện tích của nó cũng rất lớn, thậm chí còn lớn hơn đế quốc Thiên Hành mười mấy lần.  

 

Sau khi xem xong bản đồ, anh bảo mọi người tiếp tục ở lại đó thưởng hoa còn anh thì đi thẳng tới Tây Lương.  

 

Trong cung điện của đế quốc Tây Lương, nữ đế Mộc Thiên Tuyết đang đối diện với đám quần thần khuyên nhủ cô xin hàng.  

 

"Điện hạ! Hoàng đế Thiên Hành lần này thực sự đã huy động năm triệu đại quân. Hơn nữa còn được yêu thần giúp sức, góp thêm ba triệu yêu binh".  

 
 
Chương 5052


Ăn trái cây xong, Ngô Bình ngồi xếp bằng, ngưng tụ linh phù.  

 

Anh đã chuẩn bị tốt cho việc thu thập dược liệu trong khu vực Linh Nhưỡng nên cũng không sốt ruột, quyết định tăng tu vi trước đã.  

 

Sau đó, anh còn dùng toàn bộ linh khí trong chủ khiếu ngưng tụ thành linh phù, thuận thế tiến vào cảnh giới tiếp theo – Linh Niệm.  

 

Linh niệm là thứ tạo nên từ nền móng linh lực, tiến thêm một bước này là tăng thêm sự chủ động cho linh lực, sinh ra ý thức thứ hai gọi là linh niệm.  

 

Theo sự lý giải của Ngô Bình, linh niệm này càng giống ý chí võ đạo mà anh từng tu luyện trước đây, nếu dựa theo ý tưởng này thì việc tu luyện không khó.  

 

Quả nhiên, mạch suy nghĩ một khi được mở ra thì mười bốn loại chân lực trong cơ thể lập tức ngưng tụ ra từng tia linh niệm. Sau đó những linh niệm này lại kết hợp hình thành một linh niệm chính.  

Advertisement

 

Có linh niệm chính này, tất cả chân lực đều tụ về một mối, không còn mặc ai nấy bay nữa. Nhiêu đó vẫn chưa xong, Ngô Bình phải tu luyện ý chí võ đạo mình để nó bổ trợ vào linh niệm, biến thành linh niệm võ đạo, tương đương với ý chí võ đạo tu luyện trước kia của anh.  

 

Linh niệm vừa hình thành, Ngô Bình cảm thấy tinh thần của mình như mới được lột xác, anh kiểm soát cơ thể càng thêm linh hoạt và tinh tế.  

 

Ngưng tụ linh niệm xong thì đã qua ba ngày, kế tiếp là thu thập linh dược.  

 

Khu vực linh nhưỡng này chiếm diện tích khá rộng, bốn ngày kế tiếp, Ngô Bình thu thập được rất nhiều linh dược, số lượng lên tới hơn năm mươi nghìn cây.  

 

Rời khỏi nơi đó, Ngô Bình thầm nghĩ: “Mình thu thập linh dược đủ cho việc tu luyện lên cảnh giới Thần Thông rồi, nên về Huyền Minh giáo thôi!”  

 

Quyết định xong, Ngô Bình bay lên không, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện ở rìa rừng sương độc.  

 

Anh vừa đi ra thì thấy một cô gái xinh đẹp đang ở cách đó không xa, vừa thấy anh, cô ấy vội chạy tới: “Công tử!”  

 

Ngô Bình nhìn kỹ lại, thì ra là Chu Thiên Mi, khi đối phương tới gần, trong lòng Ngô Bình cảm thấy có chút khác thường nhưng giọng vẫn bình thản: “Sao cô còn ở đây?”  

 

Chu Thiên Mi cười quyến rũ: “Công tử, vết thương của chị tôi đã đỡ hơn, tôi tới báo đáp anh!”  

 

Ngô Bình có chút hứng thú: “Vậy cô định báo đáp tôi thế nào?”  

 

Chu Thiên Mi: “Chị tôi sẽ gả cho công  tử, chị ấy rất xinh đẹp”.  

 

Ngô Bình ngẩn ngơ: “Chị cô gả cho tôi à?”  

 

Chu Thiên Mi cười: “Công tử, nếu anh thấy chị tôi thì chắc chắn sẽ xiêu lòng”.  

 

Ngô Bình vội xua tay: “Tôi không cần các người báo đáp!”  

 

Chu Thiên Mi vội nói: “Công tử, anh cưới chị tôi đi, nếu anh không cưới chị ấy thì chị ấy sẽ bị tên xấu xa kia làm nhục”.  

 
 
Chương 4361


 Mộc Thiên Tuyết nhắm chặt mắt lại, trong lòng vô cùng bối rối. Cô không muốn từ bỏ sản nghiệp phụ hoàng để lại, nhưng những đại thần này nói cũng có lý.  

 

"Huyền Bình, anh nghĩ tôi nên làm thế nào đây?", trong lúc bất lực như thế này, cô nghĩ tới Ngô Bình.  

 

"Không được bỏ chạy! Cũng không được đầu hàng!"  

 

Advertisement

Đột nhiên, một giọng nói vang lên.  

 

Nghe thấy giọng nói này, Mộc Thiên Tuyết mắt sáng lên, hỏi: "Huyền Bình, anh tới rồi sao?"  

 

Vài giây sau, một thân ảnh xuất hiện ở giữa cung điện, Mộc Thiên Tuyết vội chạy tới đón. Cô ấy mừng rỡ nói: "Cuối cùng cũng đợi được anh tới rồi!"  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Thiên Tuyết, cô không những không cần đầu hàng mà còn có thể nhân cơ hội này diệt đế quốc Thiên Hành, giành lại những gì vốn thuộc về mình và báo mối huyết hải thâm thù cho phụ hoàng".  

 

Mộc Thiên Tuyết cười khổ: "Tôi cũng muốn báo thù nhưng sức mạnh của chúng tôi không thể so với đế quốc Thiên Hành. Huống hồ, hắn ta còn được yêu thần và sáu nước chư hầu giúp sức".  

 

Ngô Bình: "Cô yên tâm, có tôi ở đây thì dù hắn có thêm bao nhiêu binh lực cũng chỉ như trứng chọi đá thôi. Không cần tôi phải đích thân ra tay cũng có thể khiến bọn chúng bị tiêu diệt!"

Mộc Thiên Tuyết có thể không tin bất kỳ ai, nhưng cô ấy nhất định tin tưởng Ngô Bình. Nghe anh nói vậy, cô ấy lập tức nở nụ cười: “Được, mọi chuyện, tôi đều sẽ nghe theo anh!”  

 

Các đại thần đều sững sờ. Có người tức giận nói: “Bệ hạ, đây là ai? Vì sao Bệ hạ phải nghe theo anh ta?”  

 

Sắc mặt Mộc Thiên Tuyết sa sầm: “Hỗn xược! Vị này là Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, là Đại Thánh đương thời. Còn không mau quỳ xuống!”  

 

Biết Ngô Bình là Đại Thánh, đại thần nọ cả kinh. Bất luận bọn họ kiêu ngạo thế nào, trong lòng đang suy nghĩ ra sao, lúc này đều phải ngoan ngoãn quỳ xuống. Trước mặt Đại Thánh, bất kỳ trò vặt vãnh và âm mưu quỷ kế nào cũng rất rẻ mạt.  

 

“Kính chào Đại Thánh!”, tất cả đồng thanh quỳ lạy.  

 

Ngô Bình mỉm cười: “Thiên Tuyết, chúng ta đến thao trường thôi. Hôm nay phải tiêu diệt phản tặc, khôi phục đế quốc Thiên Hành”.  

 

Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Được!”  

 

Tiếng kèn lệnh vang lên, những tướng sĩ tinh nhuệ nhất của Tây Lương đồng loạt tập hợp ở thao trường. Một canh giờ sau, hai triệu đại quân đã tập trung đông đủ. Các tướng sĩ đứng thẳng người, ngước nhìn Ngô Bình và Nữ Đế Mộc Thiên Tuyết.  

 

Ngô Bình bảo: “Hơi ít người, nhưng không sao. Tôi cho cô mượn một triệu linh binh!”  

 

Trong thần hải của anh vốn có một trăm nghìn linh binh. Có điều tu vi của anh lúc đó không thể so với bây giờ, nên số lượng có hạn.  

 

Lúc này, suy nghĩ vừa xuất hiện, anh múa cọ vài cái, trong tích tắc đã tạo ra một triệu linh binh.  

 

Một triệu linh binh này mạnh hơn quân tinh nhuệ của Tây Lương rất nhiều. Bọn họ đứng ngay ngắn trên thao trường, khí thế ngút trời!  
 
Chương 5053


 Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Vậy đi, tôi về với cô, giúp cô giải quyết chuyện này, còn chuyện cưới xin thì tôi từ chối”.  

 

Chu Thiên Mi mừng rỡ: “Tốt quá công tử, chúng ta xuất phát thôi”.  

 

“Không cần gấp, bạn tôi còn ở đây”, nói xong anh quay lại chỗ trọ kêu Phương Phương, sau đó ba người cưỡi trâu trắng và ngựa đi tới nhà Chu Thiên Mi - thành Thanh Mông.  

 

Thành Thanh Mông cách nơi này hơn chín trăm dặm, trâu trắng tốc độ như thần, cùng ngày đã tới nơi.  

 

Vừa vào thành, Ngô Bình phát hiện nơi này rất lớn, còn khá phồn hoa. Vào thành hơn mười phút, họ tới một ngõ nhỏ, nằm cuối ngõ là nhà họ Chu.  

 

Chu Thiên Mi đẩy cửa, trong sân phơi không ít quần áo, một cô gái đang trong phòng bếp, nơi ấy không ngừng truyền ra âm thanh.  

Advertisement

 

Nghe được tiếng đẩy cửa, cô gái vội đứng lên đón khách. Cô ấy mặc áo vải gai, dung mạo tuyệt sắc, Ngô Bình thấy mà ngẩn ngơ.  

 

Cô gái đứng cách Ngô Bình khoảng ba bước, chắp tay bái: “Tiểu nữ Khuynh Thành báo tạ ơn cứu mạng của công tử”.  

 

Ngô Bình vội nâng cô ấy lên: “Cô không cần khách sáo”.  

 

Chu Thiên Mi cười: “Công tử, chị tôi đẹp không?”  

 

Chu Thiên Mi đanh mặt nói: “Thiên Mi, không được vô lễ”.  

 

Ngô Bình cười: “Sao có thể nói là vô lễ! Cô ấy đang nói sự thật mà, cô thật sự quá xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành”.  

 

Chu Khuynh Thành thở dài: “Đã khiến công tử chê cười, do con bé không quá hiểu phép tắc!”  

 

Ngô Bình nhìn một vòng: “Trong nhà không còn ai à?”  

 

Chu Khuynh Thành: “Cha mẹ đã qua đời, chỉ có hai chị em chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tôi nghe Thiên Mi nói có một tên ác bá bắt nạt các cô, tôi đã giúp các cô thì sẽ giúp tới nơi tới chốn, giải quyết rắc rối cho các cô”.  

 

Chu Khuynh Thành thở dài: “Tên ác bá đó là con của một thương nhân giàu có, mấy năm trước tới cửa ép tôi làm thiếp, nhưng tôi không đồng ý. Mấy năm nay hắn luôn tới quấy rầy, khi tôi quyết ý muốn chết, hắn sợ tôi tự sát nên hạ độc hóa cốt, buộc tôi phải vào khuôn khổ”.  

 

Ngô Bình: “Cô gan dạ dũng cảm làm tôi phải khâm phục. Vầy đi, tôi là đệ tử Huyền Minh giáo, nếu các cô bằng lòng thì tới Huyền Minh giáo, tôi sắp xếp chỗ ở cho”.  

 

Ngô Bình nói: “Công tử,đã được anh giúp đỡ, sao tôi có thể làm phiền anh nữa chứ”.  

 

Ngô Bình: “Tiện tay mà thôi, cũng không phiền gì!”  

 

Chu Khuynh Thành nghĩ rồi nói: “Chị em tôi đành làm phiền công tử thêm vậy!”  

 

Ngô Bình: “Vậy thu xếp đồ đạc đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát”.  

 
 
Chương 4362


 Dứt lời, anh lấy cọ, giây lát sau đã vẽ ra hàng nghìn cỗ chiến xa khổng lồ và năm mươi chiến hạm bay với uy lực cực mạnh.  

 

Phía hoàng triều Thiên Hành cũng lập tức phát hiện đại quân Tây Lương tập kết ở đối diện. Lúc này, Hoàng đế Thiên Hoàng đích thân ra chiến trường chỉ huy.  

 

Hoàng đế Thiên Hoàng mặc áo vua, dáng người cao to uy vũ, khi hay tin đại quân Tây Lương đang ở phía đối diện, lập tức cười thật to: “Tốt lắm! Lần này phải diệt sạch quân thù để phá bỏ mối nguy tiềm ẩn!”  

Advertisement

 

Ngay tức thì, ba triệu yêu binh đi đầu xông thẳng về phía quân Tây Lương. Những yêu binh này rất mạnh, chủ yếu là binh hổ và binh gấu. Binh hổ cao hơn ba mét, móng vuốt và răng đều sắc nhọn, binh sĩ cấp Địa Tiên hoàn toàn không phải đối thủ, dù là Hư Tiên cũng khó lòng đánh bại chúng.  

 

Binh gấu có sức mạnh vô biên, sử dụng binh khí nặng, có thể làm tường thành thủng lỗ bằng một cây búa khổng lồ, là một trong những loại binh có sức tấn công nhất trong yêu binh.  

Advertisement

 

Ngoài ra còn có binh vượn bắn cung chuẩn xác, binh ưng giỏi đánh giết trên không, cộng thêm binh báo có khả năng đột kích rất nhanh!  

 

Ba triệu yêu binh chia làm ba đường, phía trước tiến đánh, trái - phải đánh bọc sườn, muốn tiêu diệt đại quân Tây Lương trong một lần hành động.  

 

Ngô Bình vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở đối diện. Thấy yêu binh xuất trận trước, anh bảo: “Thiên Tuyết, trận đầu tiên, hãy để tôi thử thần hải linh binh của mình nhé”.  

 

Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Được. Thắng một trận nhỏ trước để tiếp nhuệ khí cho các tướng sĩ Tây Lương”.  

 

Lời vừa dứt, Ngô Bình liền phất tay. Một triệu linh binh cưỡi chiến xa và chiến hạm bay xông về phía đại quân yêu tộc. Hai bên tiến lên với tốc độ cực nhanh, chỉ sau vài phút đã va chạm nhau.  

 

Ngô Bình quan sát từ trên không, điều động binh mã, đan lát đội hình theo ý mình. Bất tri bất giác, anh đã sử dụng chiêu thức trên kỳ phổ, mỗi một linh binh là một quân cờ. Thao tác này, yêu binh hoàn toàn không làm được, chẳng mấy chốc đã bị linh binh giết chết một phần mười.  

 

Trước mặt linh binh, binh hổ yêu hùng mạnh cũng chẳng phải là đối thủ. Linh binh do Ngô Bình đặc biệt chế tạo ra để làm cỗ máy chiến đấu hoàn hảo dùng trong chiến đấu, một phần sức mạnh có thể sản sinh ba phần sức sát thương.  

 

Tuy bọn hổ yêu này không yếu, nhưng hai phần sức mạnh của chúng chỉ có thể phát huy một phần sức sát thương. Hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp.  

 

Chiến xa của Ngô Bình cũng rất mạnh, chuyên chiếm cứ những điểm mấu chốt, cộng thêm việc Ngô Bình giỏi điều binh, lấy chiến trường làm bàn cờ, chẳng mấy chốc đã nắm chắc phần thắng.   

 

Trận chiến diễn ra được nửa giờ, yêu binh đã thương vong gần một phần ba, liên tục lùi về.  

 

Lúc này, hai yêu tướng đột nhiên bay vút lên rồi tấn công về phía Ngô Bình. Bọn họ đã sớm phát hiện sự quan trọng của Ngô Bình, cuối cùng cũng ra tay giết anh.  

 

Hai yêu tướng này đều có năng lực ở cấp Đạo Quân. Nhưng đáng tiếc, trước mặt Ngô Bình, bọn họ hoàn toàn yếu thế. Anh chỉ cần nhẹ nhàng phất tay một cái, hai người này liền hoá đá, biến thành tượng đá rồi rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh vụn!  

 

Cùng lúc ấy, Ngô Bình niệm chú, tất cả linh binh đều phát sáng. Đây là Thánh thuật chúc phúc của anh, có thể giúp thực lực của linh binh tăng hơn gấp đôi, không còn e ngại đao thương, thân pháp cũng nhanh nhẹn hơn.  

 
 
Chương 5054


 Thấy hai chị em vào phòng, Phương Phương thấp giọng nói: “Công tử không cảm thấy kỳ quái à?”  

 

Ngô Bình: “Cái gì kỳ quái?”  

 

Phương Phương: “Hai người kia đẹp như vậy mà lại ở nơi rách nát thế này, với vẻ ngoài của họ, các công tử nhà giàu nên đạp nát bệ cửa cầu hôn từ lâu rồi, sao có thể suy sụp tới mức này”.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Nên cô cảm thấy họ đang diễn?”  

 

Phương Phương: “Công tử, vừa rồi Chu Khuynh Thành nấu ăn nhưng tôi quan sát tay cô ta thì thấy nõn nà mịn màng lắm, không hề có vết chai. Thêm nữa là tuy quần áo giản dị nhưng lót bên trong là vải loại tốt”.  

 

Ngô Bình nâng ly trà, thản nhiên nói: “Tôi đã phát hiện ra mấy thứ này từ đầu rồi”.  

Advertisement

 

Phương Phương: “Công tử, tôi cảm thấy chuyện là ác bá ức hiếp đều là giả, tí nữa chúng ta hỏi hàng xóm chung quanh, đảm bảo họ sẽ lòi”.  

 

Ngô Bình: “Không cần lo lắng, tôi muốn xem mục đích của họ là gì!”  

 

Một lát sau, hai chị em đã thu dọn xong, chuẩn bị theo Ngô Bình rời đi.  

 

Ngô Bình cũng không vội vàng, anh nói: “Ảo thuật của hai người cũng tạm, tiếc là không lừa được tôi!”  

 

Hai cô gái hoảng hốt, Chu Thiên Mi nói: “Công tử đang nói gì thế?”  

 

Ngô Bình vung tay, chân lực chấn động, anh dùng một loại chân lực trong mười hai chủ khiếu, có thể phá tan ảo cảnh. Ngay tức khắc, cảnh vật chung quanh xảy ra thay đổi, hai cô gái xinh đẹp biến thành hai người phụ nữ khoảng bốn, năm mươi, vẻ ngoài xấu xí, chẳng phải mỹ nhân gì cả.  

 

Hai người hoảng sợ, quay thân định chạy thì cảm thấy cơ thể nặng nề, bị Ngô Bình gạt ngã trên đất.  

 

Ngô Bình đạp lên lưng một trong hai, lạnh lùng nói: “Các người dùng trăm phương nghìn kế, vận dụng ảo ảnh lừa tôi tới đây, để làm gì hả? Với lại Chu Thiên Mi trước đó ở đâu?”  

 

Hóa ra Chu Thiên Mi ban đầu anh gặp là thật nhưng kẻ anh gặp lúc quay về là giả. Dù anh nhìn ra nhưng không vạch trần, vì để xem họ có mục đích gì.  

 

Người phụ nữ nói: “Tôi khai, chị em họ bị chúng tôi nhốt trong sân khác, đừng giết chúng tôi!”  

 

Ngô Bình: “Các người tiếp cận tôi làm gì? Ai là chủ mưu đứng sau?”

Người phụ nữ: “Chúng tôi nhận được lệnh đi theo cậu vào Huyền Minh giáo, sau đó nghĩ cách khiến cậu bị đuổi ra khỏi giáo”.  

 

Ngô Bình thắc mắc: “Bị đuổi khỏi Huyền Minh giáo sao?”  

 

Người phụ nữ gật đầu: “Đúng vậy. Chỉ cần đạt được mục tiêu này thì chúng tôi sẽ thành công, họ sẽ cho chúng tôi phần thưởng lớn”.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom