Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5024


 “Sư huynh, trời sắp sáng rồi, nghỉ ngơi một chút đi”.  

 

Ngô Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên trời đã hửng sáng. Tâm trạng anh rất tốt, cười nói: “Vân Thường, quyển đan kinh này quả thật là đồ tốt, nội dung bên trong không chỉ có thể áp dụng cho vũ trụ chính mà còn hữu ích với vũ trụ Đạo Giới”.  

 

Vân Thường cười nói: “Đồ mà trưởng lão Cừu Quang Thái cho thì dĩ nhiên là không tầm thường rồi”.  

 

Ngô Bình lật đến trang kế tiếp, cười nói: “Ở đây có một phương thuốc, không biết anh có thể luyện chế phương thuốc của vũ trụ chính không?”  

 

Vân Thường ghé sát lại nhìn, thấy đan này tên là “Tử Ngọ Ôn Thần Đan”, cần dùng hai mươi bảy loại dược liệu luyện chế, thời gian luyện chế phải là buổi trưa, thời gian uống phải là giờ Tý.  

Advertisement

 

Cô ấy nói: “Sư huynh, nếu đã là phương thuốc của vũ trụ chính thì phải dùng dược liệu của vũ trụ chính mới phải”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, nhưng đạo lý luyện đan đều giống nhau, tôi chỉ cần tìm được hai mươi bảy loại dược liệu tương tự là có thể luyện chế được Tử Ngọ Ôn Thần Đan phiên bản vũ trụ Minh Cổ rồi”.  

 

Vân Thường rất thông minh, cô ấy chớp mắt nói: “Ý của sư huynh là nếu anh có thể luyện chế được đan này ở vũ trụ Minh Cổ thì cũng có thể luyện chế được trong vũ trụ?”  

 

Ngô Bình bật cười, xoa đầu cô ấy: “Ừ, anh làm thế cũng là vì kiểm nghiệm lý thuyết Đan Đạo”.  

 

Vân Thường vô cùng bái phục: “Sư huynh, anh giỏi quá. Sau này chắc chắn anh sẽ được các tu sĩ ở vũ trụ chính xem trọng, không chừng họ còn giao cho anh vị trí tuyển chọn tài nguyên”.  

 

Ngô Bình sửng sốt: “Vị trí tuyển chọn tài nguyên là sao?”  

 

Vân Thường: “Ở một vài vũ trụ cảnh giới Đạo hùng mạnh, thi thoảng sẽ có các tu sĩ của vũ trụ chính tới. Các tu sĩ này sẽ chọn vài người trong vũ trụ cảnh giới Đạo rồi dẫn họ về vũ trụ chính để huấn luyện, đây chính là tuyển chọn tài nguyên”.  

 

Ngô Bình nói: “Xem ra giữa vũ trụ phụ và vũ trụ chính cũng có liên lạc với nhau. Nhưng anh không cần bất kỳ vị trí tuyển chọn gì cả, anh sẽ đến vũ trụ chính bằng chính thực lực của mình”, anh nghĩ trên đời không có bữa ăn nào miễn phí cả, đằng sau đó có thể ẩn chứa những hiểm họa khôn lường.  

 

Vân Thường cười nói: “Ừ, sư huynh đúng có là khả năng này”.  

 

Ngô Bình đứng dậy đi đến trong sân, định thư giãn gân cốt một chút. Anh đã luyện hai lần quyền rồi, mặt trời cũng đã lên cao.  

 

Đang định đi nghỉ ngơi thì có người đến gõ cửa, Trương Toàn vội mở cửa ra. Một tu sĩ trẻ tuổi bước vào, anh ta cười nói: “Tôi là Văn Lương, đến tìm sư đệ”.  

 

Văn Lương là đệ tử thứ hai của trưởng lão Liễu, có quan hệ rất rộng, lần trước anh ta mời Ngô Bình tham gia tiệc nhưng Ngô Bình không đi.  

 

Nghe nói có người đến, Ngô Bình đứng lên, chắp tay nói: “Chào sư huynh Văn”.  

 
 
Chương 4334


Lạc Ngưng Đan lắc đầu, nói: “Lần trước chị đã đưa cho cậu tất cả đan dược mình có rồi. Giờ cậu cần nữa thì chị chỉ có thể luyện thêm cho cậu một ít thôi”.  

 

Ngô Bình cười khổ: “Giờ mới luyện thì e sẽ không kịp nữa”.  

 

Vương Mẫu mỉm cười: “Nói ra thì tôi cũng là một thầy luyện đan, lúc còn trẻ tôi cũng tầm cỡ đan vương, lúc đó tôi đã luyện được không ít đan dược. Nếu Lý công tử không chê thì cứ lấy dùng đi”.  

Advertisement

 

Ngô Bình vui mừng, nói: “Tốt quá rồi, cảm ơn Vương Mẫu, tôi sẽ giao hết tiền bán đan dược cho Vương Mẫu”.  

 

Vương Mẫu cười, nói: “Không cần tiền đâu, xem số đan dược này như của hồi môn cho Song Nhi đi”.  

Advertisement

 

Ngô Bình vẫn còn hơi ngần ngại thì Kim Song Nhi cười, nói: “Mẹ, của hồi môn của con không thể nào chỉ có chút đỉnh thế chứ? Lúc các chị xuất giá, của hồi môn nhiều gấp cả trăm lần thế này cơ mà”.  

 

Vương Mẫu bất lực nhìn con gái, nói: “Song Nhi, không phải con không biết mẹ thương con nhất, giờ con có thể tìm được một người chồng tốt, mẹ mừng hơn gì hết. Con cứ yên tâm về chuyện của hồi môn, chỉ có nhiều hơn của các chị chứ không ít hơn đâu”.  

 

Sau đó, Vương Mẫu lấy ra mấy vạn viên đan dược đủ màu sắc, vì đan dược gồm nhiều chủng loại, lại toàn là hàng cao cấp, Ngô Bình phải niêm yết giá nên rất bận rộn.  

 

Ngô Bình đi bày biện đan dược thì Thiên soái nói: “Vương Mẫu, thiên hạ có vô số hào kiệt, sao bà lại chọn Lý Huyền Bình thế?”  

 

Vương Mẫu cười, nói: “Chẳng phải Thiên soái cũng chọn cậu ấy sao?”  

 

Thiên soái cười nói: “Trong cuộc chiến với người của thần tộc, Huyền Bình đã lập được công lớn, nếu không nhờ có cậu ấy, chưa chắc chúng tôi đã có thể thắng được trận đó. Giờ hóa thân của cậu ấy lại có nhiều cống hiến cho quân tôi, là cánh tay phải cánh tay trái của tôi”.  

 

Vương Mẫu: “Giờ Huyền Bình đã là đại thánh, cảnh giới chân vương, sau này nhất định có thể trở thành thánh hoàng, chân hoàng, tiến càng lúc càng xa hơn. Đến lúc đó, biết đâu cậu ấy thật sự có thể cứu vớt được chúng sinh”.  

 

Thiên soái thở dài, nói: “Ngay cả Đại Thiên Tôn cũng rất mơ hồ về tương lai, trận tai kiếp này quá nguy hiểm, không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh phải mất mạng”.  

 

Vương Mẫu: “Hôm nay gặp được Thiên soái, tôi có một việc không thể không nhắc nhở. Không gian tà ma đã sinh ra mấy đại ma tôn, họ đang chuẩn bị phát động tấn công, nhập vào nhân tộc, từ đó mở ra thời đại của tà ma”.  

 

Thiên soái nghiêm túc nói: “Năm xưa tà ma không có thành tựu gì, chỉ hoạt động ở đại lục Côn Luân, hơn nữa bị thần tướng của tiên đình trấn áp, không gây ra được uy hiếp gì. Giờ không ngờ họ lại có tà ma chí tôn, nếu vậy thì khá rắc rối rồi”.  

 

Vương Mẫu: “Sau khi những tà ma này mạnh lên, chúng sẽ chiếm đoạt cơ thể của chân tiên, thậm chí là đạo quân, nhanh chóng mở rộng thế lực của mình. Nếu lúc ban đầu không thể khống chế được đại quân tà ma thì cả tiên giới sẽ rơi vào chiến tranh, đến lúc đó, tình hình sẽ trở nên nguy hiểm”.  

 

Thiên soái: “Chuyện này rất nghiêm trọng, thiết nghĩ phía đại thiên tôn đã biết chuyện, cũng không biết ông ấy sẽ sắp xếp thế nào”.  

 

Vương Mẫu: “Giờ đây thiên cơ hỗn loạn, không ai biết được tương lai sẽ thế nào, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó. Nhưng tôi nghe nói tiên đình lại sắp mở tiên mộ, không biết có cho Huyền Bình một chân được không?”  

 
 
Chương 5025


Văn Lương cười nói: “Sư đệ, mấy anh em bọn anh đã hẹn gặp nhau ở chỗ đại sư huynh vào buổi sáng, anh đến báo với cậu một tiếng”.  

 

Ngô Bình không muốn tham gia nhưng nghe ra ý của Văn Lương là không tham gia thì không được nên anh bèn nói: “Sư huynh, tôi còn có việc e là không thể tham gia rồi”.  

 

Văn Lương nói: “Sư đệ, cậu không giữ chút thể diện nào cho anh luôn à?”  

 

Vân Thường nói: “Sư huynh Văn, sư huynh Ngô Bình đã nhận Cừu Quang Thái của tuần tra Kim Ưng làm thầy, em nghĩ anh ấy không cần đến tham gia bữa tiệc của các anh đâu”.  

 

Chỉ có vài người trong số họ biết chuyện Cừu Quang Thái nhận Ngô Bình làm đồ đệ của mình, người ngoài không hề biết chuyện này. Lúc này Vân Thường nói chuyện này ra, Văn Lương không khỏi ngạc nhiên: “Gì cơ? Trưởng lão Cừu đã nhận cậu làm đệ tử à?”, anh ta nhìn chằm chằm Ngô Bình.  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, đúng thế thưa sư huynh Văn”.  

 

Văn Lương thở dài: “Nghe nói kết quả kiểm tra của cậu khiến người khác cảm thấy rất kinh ngạc, trưởng lão Cừu nhận cậu làm đồ đệ cũng chẳng có gì lạ. Nếu đã thế, anh không làm phiền cậu nữa, anh đi trước đây”.  

 

Nhìn Văn Lương đi xa, Ngô Bình nói: “Vân Thường, làm như thế có phải là anh xem thường họ không?”  

 

Vân Thường không cho là đúng nói: “Bây giờ sư huynh là đệ tử của Cừu Quang Thái, những người này không thể đuổi theo sư huynh kịp nên không cần phải qua lại với họ. Nói thẳng ra họ và sư huynh đã không còn là người ở cùng một thế giới nữa rồi”.  

 

Ngô Bình: “Vậy à?”  

 

Vân Thường: “Dù là trưởng lão Liễu cũng không dám lỗ mãng trước mặt một đệ tử nào của Cừu Quang Thái chứ đừng nói là đệ tử của ông ta”.  

 

Ngô Bình: “Nói thế chúng ta sắp chuyển nhà rồi”.  

 

Quả nhiên vừa nói xong không lâu đã có một trưởng lão đến, còn dẫn theo hai người nữa, ông ta cười nói: “Ngô Bình, tôi nhận được lệnh của trưởng lão Cừu bảo là dẫn cậu đến chỗ ở mới”.  

 

Ngô Bình: “Làm phiền rồi”.  

 

Khách sáo với nhau vài câu, Ngô Bình và Vân Thường đi theo vị trưởng lão này đến một ngọn núi, nơi đó có rất nhiều đình viện, phần còn lại của ngọn núi đều trồng các loại dược liệu và hoa cỏ, phong cảnh đẹp hơn chỗ anh sống trước đó nhiều.  

 

Đi đến dưới chân núi, Vân Thường ngạc nhiên thốt lên: “Đây chẳng phải là đỉnh Cô Tú sao?”  

 

Trưởng lão đó cười nói: “Trưởng lão Cừu rất coi trọng đệ tử mới này, đặc biệt tìm đến giáo chủ để xin đỉnh Cô Tú. Đã hơn trăm năm không có người ở trên đỉnh Cô Tú này rồi nhưng trước giờ luôn có người quét dọn, chăm sóc”.  

 

Nghe thế, Ngô Bình cảm giác lời nói của ông ta có ý gì khác, thế mà vừa đi lên núi vừa hỏi: “Chủ nhân trước kia của đỉnh Cô Tú là ai thế?”  

 

Trưởng lão này nói: “Thiên kiêu của Huyền Minh Giáo lúc đó, người đứng đầu trong số các đệ tử xuất sắc, tỏa sáng như sao băng”.  
 
Chương 4335


Thiên soái: “Tư chất và thực lực của Huyền Bình thuộc hạng thượng thượng, tôi đánh giá cậu ấy rất cao. Nhưng dù gì tiên mộ cũng có nguy hiểm, cửu tử nhất sinh, vì vậy vẫn phải cẩn thận cân nhắc chuyện này”.  

 

Vương Mẫu: “Ừm, suy cho cùng vẫn phải xem sự lựa chọn của cậu ấy”.  

 

Lão tổ Huyền Đô: “Thiên soái, Vương Mẫu, hai vị nghĩ sao về cục diện tương lai? Hay là nói ra xem thử”.  

 

Advertisement

Thiên soái trầm ngâm một lát rồi nói: “E rằng sau này Khuyên giới sẽ bị phá vỡ, đại nạn sẽ khiến rất nhiều sinh linh bỏ mạng. Đến lúc đó, ranh giới của các khu vực sẽ không còn tồn tại nữa, cá lớn nuốt cá bé, máu chảy thành sông. Nhưng nguy cơ lớn cũng sẽ có cơ duyên lớn, xem ai nắm bắt được”.  

 

Vương Mẫu nói: “Tôi cũng đồng tình, nhìn khắp vũ trụ, có biết bao nhiêu cao thủ, đến lúc đó, các tộc tranh giành nhau, cuối cùng ai có thể vượt qua được thì đương nhiên sẽ làm nên sự nghiệp lớn”.  

 

Lão tổ Huyền Đô: “Chắc chắn giai đoạn này sẽ sinh ra một thế hệ cao thủ tuyệt thế, Huyền Bình sẽ là một trong số đó”.  

Advertisement

 

Thiên soái: “Hiện giờ không ai nói chắc được có thể tiến được đến đâu, chúng ta chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng, đợi ngày biến cố lớn đến thôi”.  

 

Vương Mẫu: “E rằng các cao thủ kỷ nguyên đang án binh bất động cũng sắp lộ diện rồi”.  

 

Thiên soái: “Đúng thế, vì vậy chúng ta đều rất nguy hiểm”.  

 

Lúc mấy nhân vật lớn này đang nói chuyện phiếm thì Ngô Bình lại cho một số đan dược Vương Mẫu tặng lên kệ. Sau đó, mọi người vẫn rất hăng hái mua đan dược, không ngờ một phần ba số đan dược mà Vương Mẫu cho đã được bán hết chỉ trong một ngày.  

 

Chiều đến, Đan Vương Lầu đóng cửa nghỉ ngơi, rất nhiều người đến sau đều cảm thấy vô cùng hối tiếc.  

 

Các khách hàng cũng lần lượt ra về.  

 

Ngô Mi tổng kết sổ sách rồi giao cho Diệp Thiên.  

 

Ngô Bình xem sơ sổ sách thì giật nảy mình, thốt lên: “Hơn hai nghìn năm trăm bốn mươi tỷ tiền đạo, nhiều vậy sao?”  

 

Kim Song Nhi cười, đáp: “Anh Bình, chúng ta có rất nhiều đan được cao cấp, hai nghìn tỷ này cũng bình thường thôi”.  

 

Ngô Bình cảm thán: “Hai nghìn tỷ vào tay dễ dàng đến thế, con số này tương đương với số tiền mà hơn hai vạn đạo quân phải vất vả làm việc cả năm đấy”.  

 

Kim Song Nhi nói: “Vũ trụ này rất lớn, có vô số nơi như Khuyên giới, vì vậy hơn hai nghìn tỷ nghe thì nhiều nhưng nhìn ra vũ trụ thì chỉ là những hạt mưa sa, không đáng để nhắc đến”.  

 

Ngô Bình: “Đấy là tiền chúng ta bán được trong một ngày, sau này sẽ còn nhiều hơn”.  

 

Kim Song Nhi: “Ngày đầu tiên khai trương, lại chiết khấu hai mươi phần trăm, đương nhiên bán đắt rồi. Từ sau ngày mai mới bắt đầu ít lại”.  

 

Ngô Mi cười hehe: “Chị dâu, khi nào chị gả cho anh em thế?”  

 

Kim Song Nhi đỏ mặt: “Cái đó phải xem ý của anh Bình”.  
 
Chương 5026


Trưởng lão kia nhìn anh, nói: “Trưởng lão Cừu nói, tư chất của cậu chắc chắn không kém Lương Ngọc năm đó, hoàn toàn có tư cách tiến vào đỉnh Cô Tú”.  

 

Ngô Bình: “Một khi tôi tiến vào đỉnh Cô Tú, e rằng sẽ có tất nhiều người khó chịu với tôi”.  

 

Vân Thường cười nói: “Đúng vậy, dù sao ngay cả đệ tử tinh anh cũng không dám tiến vào đây. Sư huynh đi vào, chứng tỏ anh có tư cách hơn so với bọn họ”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Xem ra anh phải nỗ lực tu luyện rồi, nếu không sẽ dễ bị người khác đánh thôi”.  

 

Trưởng lão kia cười ha ha: “Thành tích kiểm tra của anh đủ chứng minh rồi, anh là đệ tử cực kỳ thiên tài. Cố gắng đi, sẽ có một ngày, anh chắc chắn sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của trưởng lão Cừu, trở thành niềm kiêu hãnh của Huyền Minh Giáo”.  

 

Ngô Bình: “Trưởng lão quá khen”.  

Advertisement

 

Mấy người đến lưng chừng núi, chỉ thấy một căn nhà lớn ở phía trước, bên trong có phong cảnh rất hùng vĩ, có hơn trăm phòng.  

 

Đi vào sân viện, ba mươi sáu đệ tử tạp dịch cung kính chào đón.  

 

Trưởng lão nói: “Đây là những người mà trưởng lão Cừu đích thân chọn cho anh, mười sáu nam, hai mươi nữ”.  

 

“Bái kiến công tử”. Nhóm người đồng loạt bái lạy.  

 

Ngô Bình gật đầu, sau đó lại nhìn xung quanh, phát hiện có đầy đủ mọi thứ, xa hoa hơn nơi ở trước đây của anh nhiều.  

 

Trưởng lão kia nói: “Trưởng lão Cừu nói, Vân Thường và anh rất gần gũi, sau này có để cô ấy làm quản gia ở đây, đồng thời sẽ thăng cấp thân phận đệ tử chân truyền của cô ấy thành nhị đẳng”.  

 

Vân Thường nghe thấy thì vui mừng: “Đa tạ trưởng lão Cừu dẫn dắt!”  

 

Người này cười ha ha: “Được rồi, chuyện cần làm tôi cũng làm cả rồi. Mọi người sai người dọn đồ đạc đến đi, có gì cần thì cứ nói với mấy người hầu kia, bọn họ sẽ báo cho tôi sắp xếp”.  

 

Ngô Bình: “Làm phiền rồi”.  

 

Trưởng lão này rời đi, Vân Thường liền đưa người đến sân viện lúc trước ở để dọn đồ. Ngô Bình chọn một viện yên tĩnh, tiếp tục mở địa khiếu.  

 

Bảy mươi hai địa khiếu, anh đã mở được mười hai, thời gian sắp tới, anh dồn hết sức vào việc mở địa khiếu.  

 

Ngày qua ngày, Cừu Quang Thái lại không hề đến tìm Ngô Bình, anh cũng tập trung tu luyện.  

 

Bảy ngày sau, Ngô Bình đã khai thông được địa khiếu thứ bảy mươi hai. Sau khi địa khiếu cuối cùng được khai thông, bảy mươi hai loại linh khí hợp nhất làm một, hóa thành một luồng linh khí đặc biệt. Luồng linh khí này đi đến đâu thì thân thể anh trở nên trong suốt đến đó.  

 

Linh khí cứ vận chuyển được một tuần thì thể chất Ngô Bình lại tăng lên một phần. Cứ như vậy, anh cứ ngồi yên bất động, tu luyện ba ngày.  

 

Hôm nay, anh cảm thấy thân thể gần như đã đạt đến trạng thái viên mãn, vì vậy đẩy cửa đi ra.  

 

Bên ngoài cửa có một cây tùng cổ, Vân Thường đang ngồi dưới tán cây.  

 
 
Chương 4336


 Ngô Bình cười, nói: “Song Nhi, em đánh giá anh cao vậy sao?”  

 

Kim Song Nhi: “Đương nhiên rồi, em đã quan sát anh hơn một năm nên hiểu về anh rất rõ”.  

 

Ngô Bình ngây ra: “Em đã quan sát anh hơn một năm rồi sao? Sao anh không biết?”  

 

Kim Song Nhi cười, nói: “Đương nhiên người đàn ông của em phải là thiên hạ đệ nhất, em nghĩ anh Bình có thể làm được”.  

Advertisement

 

Liễu Chí Mưu: “Công tử, hôm nay có rất nhiều đan dược bán hết hàng nên đã có không ít đơn đặt mua, e rằng mấy ngày này anh phải vất vả rồi”.  

 

Ông ta vừa nói vừa đưa đơn đặt hàng ra.  

 

Ngô Bình liếc qua và bỗng thấy nổi da gà: “Sao lại nhiều thế?”  

Advertisement

 

Thì ra trên đơn có năm mươi bảy loại đan dược, tổng cộng có bốn trăm tám mươi sáu viên, hơn nữa, số đan dược này đều là đan dược cao cấp, giá cả rất cao.  

 

Liễu Chí Mưu nói: “Công tử, nhiều cũng không sao, chúng ta từ từ luyện, dù sao thì cũng không giới hạn thời gian”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Để kiếm tiền tôi chỉ đành vất vả chút vậy”.  

 

Lạc Ngưng Đan không rời đi mà đang nghỉ ngơi ở một gian nhà riêng biệt. Ngô Bình tìm đến cô ấy, cười, nói: “Chị Lạc, đan dược bán được quá, chị luyện thêm giúp em một ít nhé?”  

 

Lạc Ngưng Đan liếc anh: “Cậu đang xem chị là nô lệ đấy à?”

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì sao mà dám, tiền bán đan dược chị luyện chế đều là của chị”.  

 

Lạc Ngưng Đan: “Thôi, chị làm chị cơ mà, cũng không thể chiếm hời của cậu, cậu cứ trả ba mươi phần trăm đi”.  

 

Mắt Ngô Bình lóe sáng: “Tốt quá rồi, dược liệu là do Đan Vương Lâu cung cấp”.  

 

Hai người sắp xếp lại kế hoạch về đan dược, sau đó bắt đầu thu thập dược liệu. Ngô Bình bảo Lão Dược cung cấp một ít, nhưng vẫn còn thiếu, hai người bèn cùng nhau đến Thần Nông Cốc.  

 

Đến Thần Nông Cốc lần nữa, Ngô Bình đến chào hỏi tử đằng trước, tử đằng cười nói: “Lâu rồi cậu mới đến, vị này là?”  

 

Ngô Bình: “Đây là Thái Hoa Đạo Tôn, chị của vãn bối”.  

 

Tử đằng nói: “Thái Hoa? Nghe tên cô đã lâu, hân hạnh được gặp”.  

 

Người có thể khiến tử đằng khách sáo như vậy không nhiều, Thái Hoa cười nói: “Nghe danh Thần Nông Cốc đã lâu, tôi cũng lần đầu đến, hân hạnh”.  

 

Ngô Bình: “Tiền bối tử đằng, hôm nay vãn bối muốn chào hỏi mấy vị tiền bối, không biết bắt đầu từ đâu?”  

 

Tử đằng: “Cậu đã biết Hồ Lô Bảo Thất rồi, bên trong còn một vị Liễu thần, Sâm tổ và Đào tổ”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên: “Đào tổ? Là Đào tổ có liên quan đến quả bàn đào?”  

 

Tử đằng: “Không sai, nhưng phần lớn cơ thể của ông ta bị tổn thương nặng nề trong Đại kiếp kỷ nguyên, hiện tại vẫn chưa hồi phục, trở thành bộ dạng sống dở chết dở”.  
 
Chương 5027


Vân Thường: “Mọi thứ vẫn bình thường, trái lại mấy vị đồ đệ của trưởng lão Liễu lại đến thăm hỏi sư huynh, đều bị tôi đuổi đi hết rồi”.  

 

Ngô Bình: “Không sao là tốt rồi”.  

 

Vân Thường: “Đúng rồi, hôm qua trưởng lão Cừu có đến một lần, nghe nói sư huynh đang bế quan thì ông ấy không dám làm phiền. Say đó để lại một chiếc nhẫn chứa đồ, nói bên trong có một vài tài nguyên tu luyện đưa cho sư huynh”.  

 

Ngô Bình nhận lấy chiến nhẫn, phát hiện không gian bên trong rất lớn, hơn nữa còn có rất nhiều đồ vật lợi hại. Bao gồm một triệu Tinh Tệ, cùng với một vào đan dược thường dùng.  

 

“Đúng lúc tôi đang thiếu cái này”. Sau đó anh hỏi: “Vẫn chưa chính thức bái sư, bây giờ có phải nên nên đi thăm ông ấy không?”  

 

Advertisement

Vân Thường: “Tôi nghe nói chuyện có bất trắc, có trưởng lão khác muốn nhận sư huynh làm đồ đệ, trưởng lão Cừu vì vậy mà nổi giận, hai bên náo loạn không tưởng nổi”.  

 

Ngô Bình ngây người: “Còn có người khác muốn nhận tôi làm đồ đệ?”  

 

Vân Thường: “Đương nhiên rồi. Sư huynh hiện tại là miếng bánh thơm, rất nhiều trưởng lão đều muốn nhận sư huynh là đồ đệ đấy”.  

 

Ngô Bình: “Không phải lúc trước cô nói, thiên tài hay không thiên tài ở Huyền Minh Giáo không quan trọng sao?”  

 

Vân Thường cười nói: “Nếu là thiên tài bình thường, thì quả thực không có gì. Nhưng sư huynh là thiên tài siêu cấp, đương nhiên bọn họ đều muốn nhận vào mộn hạ rồi. Đúng rồi, có thể còn liên quan đến chuyện khác”.  

 

Ngô Bình: “Chuyện gì?”  

 

Vân Thường: “Cuộc tranh tài lớn mười năm một lần của Huyền Minh Giáo sắp bắt đầu, ba người đứng đầu trong cuộc thi sẽ được thưởng lớn. Đương nhiên đây chỉ là ngoài mặt, bên trong, nghe nói các trưởng lão cũng đang tranh đoạt tài nguyên Huyền Minh Giáo. Đệ tử của ai có thể vào được ba người đứng đầu thì người đó có thể đoạt được rất nhiều tài nguyên tốt nhất”.  

 

Ngô Bình: “Thì ra là vậy, vậy trưởng lão Cừu nhận tôi làm đồ đệ là lựa chọn sáng suốt”.  

 

Vân Thường: “Sư huynh, nếu không có gì bất ngờ, thì cuối cùng anh vẫn phải nhận Cừu Quang Thái làm sư phụ”.  

 

Ngô Bình: “Mặc kệ là nhận ai làm sư phụ, đối với tôi mà nói cũng không có gì khác biệt”.  

 

Ngay lúc này, mấy người hầu đi vào, trên người bọn họ đều có vết thương, một người trong đó mặt cũng sưng vù.  

 

Vân Thường nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”  

 

Một người hầu nam trong đó bật khóc: “Công tử, quản gia Vân, lúc chúng tôi xuống núi thì gặp mấy đệ tử tạp dịch, bọn họ nói mấy lời sỉ nhục công tử, chúng tôi đáp lại vài câu, kết quả bọn họ tiến lên đánh mấy người chúng tôi. Chúng tôi không phải đối thủ nên bị lép vế”.  

 

Vân Thường tức giận nói: “Thứ vô dụng, các người cũng là đệ tử tạp dịch, sao lại không đánh được người ta chứ?”  

 

Mấy người họ xấu hổ, đều cúi thấp đầu.  

 
 
Chương 4337


 Hồ Lô Thất Bảo: “Tặng cậu một cái thì không sao, chỉ là chúng vẫn chưa trưởng thành, cậu vẫn phải đợi một thời gian nữa”.  

 

Lạc Ngưng Đan: “Tiền bối Thất Bảo hẳn đã trải qua không chỉ một kỷ nguyên nhỉ? Tiền bối cũng là một cường giả kỷ nguyên”.  

 

Hồ Lô Thất Bảo khẽ mỉm cười: “Hiện giờ là kỷ nguyên thứ ba ta trải qua. Haizz, hai lần Đại kiếp đã khiến nguyên khí của ta bị tổn hại nghiêm trọng, thực lực hiện tại của ta không bằng một phần mười thời kỳ đỉnh cao”.  

 

Ngô Bình: “Dù chỉ có một phần mười cũng không phải là người mà cường giả bình thường có thể so bì được. Tiền bối Thất Bảo, những cường giả kỷ nguyên có xuất thân từ thực vật như tiền bối cũng không ít nhỉ?”  

Advertisement

 

Hồ Lô Thất Bảo: “Số lượng không nhiều bằng các sinh linh khác nhưng cũng chiếm khoảng mười phần trăm”.  

 

“Nói thế thì Liễu thần, Sâm tổ, Đào tổ cũng là cường giả kỷ nguyên?”  

 

Advertisement

Hồ Lô Thất Bảo gật đầu: “Đúng thế, người mạnh nhất là Liễu thần, bà ta đã trải qua năm kỷ nguyên. Sâm tổ và Đào tổ cũng trải qua ba bốn kỷ nguyên rồi”.  

 

Ngô Bình: “Tiền bối Thần Nông có thể tập hợp các vị tiền bối đến đây chắc chắn thực lực cũng không yếu”.  

 

Hồ Lô Thất Bảo: “Điều đó là đương nhiên, ông ta là cường giả cấp Chân Hoàng, hơn nữa lại đột phá dựa trên nền tảng này. À phải rồi, sau khi gặp mấy người họ, cậu có thể đi vào động Thần Nông, không chừng có thể thu hoạch được chút gì đó”.  

 

Hai mắt Ngô Bình sáng rực: “Động Thần Nông?”  

 

Hồ Lô Thất Bảo: “Lúc đầu Thần Nông từng tu luyện một thời gian trong đó, nhưng không gian bên trong rất bí ẩn, chưa từng có ai mở nó ra, với tư chất của cậu có lẽ có thể mở được thời không của Thần Nông”.  

 

Ngô Bình nói: “Cảm ơn tiền bối đã cho tôi biết”.  

 

Nói thêm vài câu nữa, sau khi để lại vài viên đá thần, Ngô Bình đến gặp Liễu thần.  

 

Anh đi về phía trước một đoạn thì phát hiện trên bầu trời xuất hiện rất nhiều thời không, hàng ngàn linh khí cao cấp rơi xuống khiến dược liệu ở khu vực này biến dị có lợi, ngay cả cây cỏ bình thường cũng tiến hóa thành tiên thảo.  

 

Thái Hoa Đạo Tôn ngạc nhiên nói: “Năng lực của vị Liễu thần này mạnh quá, bà ta kết nối với hơn một thời không vũ trụ đấy”.  

 

Ngô Bình giật mình: “Còn có thể kết nối với năng lượng của các vũ trụ khác?”  

 

Thái Hoa Đạo Tôn: “Có vài cường giả kỷ nguyên như vậy có thể làm được, vị Liễu thần này cũng có khả năng này”.  

 

“Anh bạn”.  

 

Lúc này một giọng nữ vừa dịu dàng vừa ôn hòa vang lên trong không trung, vô cùng bắt tai.  

 

Ngô Bình vội vàng cúi chào: “Vãn bối xin chào tiền bối Liễu thần”.  

 

Giọng nói đó cười nói: “Anh bạn không cần khách sáo, nếu không chê thì gọi tôi một tiếng dì Liễu là được”.  

 

Ngô Bình vội nói: “Vãn bối đành mặt dày sau này gọi tiền bối là dì Liễu vậy”.  

 
 
Chương 5028


 Sau đó, anh gọi toàn bộ tạp dịch vào viện, truyền dạy cho bọn họ một vài chiêu thức luyện hình.  

 

Tuy nói đánh không lại thì bị đánh là đáng đời, nhưng anh cũng biết đây là do có người nhắm vào anh. Vì vậy sau khi dạy cho mấy bộ quyền pháp thì anh một mình xuống núi.  

 

Quả nhiên, anh đi đến dưới núi, có mấy người canh chừng bên ngoài núi, đang cười đùa hi hi ha ha ở đó. Ngô Bình đi đến, bọn họ lập tức ngừng cười, liếc nhìn anh.  

 

Khi Ngô Bình đến gần, một người trong đó bỗng khạc đờm xuống đất, mắng chửi: “Hừ, nghĩ bản thân mình là gì mà dám ở đỉnh Cô Tú chứ!”  

 

Ngô Bình nhìn người này, cười hỏi: “Anh nói tôi sao?”  

 

“Không sai, ông đây nói là anh đấy!”  

 

Advertisement

Ngô Bình chỉ vào đờm dưới đất, lạnh nhạt nói: “Bây giờ tôi là chủ nhân của đỉnh Cô Tú, anh ở trước cửa chỗ tôi khạc nhổ, tôi có quyền trừng phạt anh”.  

 

Đối phương cười lạnh: “Trừng phạt tôi? Dựa vào đồ phế vật cảnh giới Tôi Thể như anh sao?”  

 

Thì ra, tên tạp dịch trước mặt này cũng không hề đơn giản, tu vi anh ta đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí, thực lực không hề yếu.  

 

“Ầm!”  

 

Anh ta còn chưa nói xong, Ngô Bình đã đá một cước vào thân dưới anh ta, động tác rất nhanh, ngay cả cơ hội để người này phản ứng cũng không có, ngã xuống đất, vẻ mặt đau đớn cực kỳ.  

 

Ngô Bình đè đầu anh ta xuống bãi đờm kia, nói: “Nhổ ra thể nào, thì nuốt vào như vậy”.  

 

Nói rồi, anh vỗ vào lưng đối phương, miệng người này hút vào, thực sự là hút ngược đàm vào lại. Bản thân anh ta cảm thấy ghê tởm, khom người dưới đất muốn nhổ ra, nhưng lại không thể.  

 

Ngô Bình cười lạnh: “Nói, là ai bảo các anh đến đây?”  

 

Người kia vẫn còn cứng cổ nói: “Không ai sai bảo, là ông đây tự đến!”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Xương cốt anh cứng nhỉ, tôi thành toàn cho anh”.  

 

Nói rồi, anh đánh một chưởng vào lưng anh ta, linh lực tiến vào cơ thể, tu vi người này bị phế bỏ. Anh ta thê thảm thét lên, cả người cứng đờ, thất khiếu không ngừng chảy máu. Qua nửa phút, anh ta cảm thấy cả người không còn sức lực, còn không bằng người bình thường!  

 

Anh ta vừa sợ vừa tức: “Anh làm gì tôi rồi?”  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: “Vừa nãy tôi đã phế tu vi của anh, sau này anh chính là một tên phế vật!”

Người này vừa nghe lập tức khóc rống lên: “Anh đúng là ác độc! Tu vi của tôi! Tu vi của tôi!”  

 

Sau đó, anh ta lại nhìn mấy người khác: “Xương các anh cũng cứng hệt như anh ta à?”  

 

Mấy người còn lại sợ đến mức da đầu tê rần, đều lắc đầu, một người trong đó lập tức nói: “Là đệ tử chân truyền cấp một Mã Ngoan bảo chúng tôi đến!”  

 

Chân truyền cấp một, Mã Ngoan!  

 
 
Chương 4338


 Ngô Bình: “Không dám đâu, dì Liễu có việc gì cứ nói, Huyền Bình nhất định sẽ cố gắng làm”.  

 

Liễu thần: “Huyền Bình, Đại kiếp kỷ nguyên lần trước mới là đáng sợ nhất, ta trốn thoát từ hai nhánh cây liễu, một cây nhỏ trong đó biến thành ta của hiện tại đây, còn một nhánh khác chứa nhiều năng lượng của ta nhất thì lại biến mất không thấy đâu. Thậm chí ta không cảm nhận được sự tồn tại của nó, ta nghi có người phong ấn nó. Huyền Bình, cậu có thể giúp dì Liễu tìm được không? Nếu có thể lấy được nhánh liễu đó, thực lực của ta có thể khôi phục được bảy mươi phần trăm so với thời kỳ đỉnh cao”.  

 

Ngô Bình: “Hóa ra là tìm cây liễu. Dì Liễu à, tôi nhất định sẽ cố hết sức, nhanh chóng tìm được nó”.  

 

Dì Liễu cười nói: “Cảm ơn Huyền Bình nhiều, ta không có gì để báo đáp cả, ở đây có một trăm cân mầm liễu, cũng có chút linh hiệu. Cậu là thầy luyện đan, chắc cần dùng đến”.  

Advertisement

 

Nói rồi một thạch đàn xuất hiện trước mặt Ngô Bình, bên trong là mầm liễu xanh mơn mởn, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.  

 

Mắt anh sáng rực nói: “E là mầm liễu này là thuốc tốt nhất thiên hạ rồi”.  

Advertisement

 

Liễu thần: “Dì Liễu tặng thêm cho cậu một nhánh liễu, sử dụng nhánh liễu này thì cậu trên có thể chiến đấu với Cửu Thiên Thần Ma, dưới có thể đánh Hoàng Tuyền chí tôn. Nếu gặp phải tà ma ngoại đạo, cậu chỉ cần vung nhẹ tay một cái là có thể khiến nó thành tro bụi”.  

 

Ngô Bình mừng rỡ nói: “Dì Liễu, cái này quý giá quá”.  

 

Dì Liễu cười nói: “Ta tạm thời không thể đi khỏi nơi này, cậu xem như là người bạn đầu tiên mà ta quen ở kỷ nguyên này. Cậu giúp ta dĩ nhiên ta cũng sẽ giúp cậu”.  

 

Ngô Bình: “Đã thế thì Huyền Bình xin nhận”.  

 

Anh lại giới thiệu Lạc Ngưng Đan, Liễu thần nói: “Thể chất của cô gái này khá tốt, nếu sinh một đứa con với Huyền Bình thì chắc chắn sẽ là chí tôn của loài người”.  

 

Ngô Bình sửng sốt, Lạc Ngưng Đan cũng đỏ mặt: “Tiền bối đừng nói đùa thế”.  

 

Liễu thần: “Ta không nói đùa, chỉ nói đúng sự thật, hai người tự suy xét”.  

 

Ngô Bình ho một tiếng rồi nói: “Dì Liễu, tiền bối cứ giữ mấy viên đá thần lại dùng, vãn bối đến chào hỏi Sâm tổ và Đào tổ một chút”.  

 

Liễu thần biết anh ngượng bèn cười nói: “Ừ, Huyền Bình đi đi, ta đã đánh tiếng với họ rồi”.  

 

Đi ngang qua địa bàn của Liễu thần, linh dược rõ là không còn khác trước đó nữa, linh dược này chủ yếu là các loại quả.  

 

“Cháu trai đến rồi à?”  

 

Đột nhiên có một giọng nói khá già nua vang lên.  

 

Ngô Bình sửng sốt: “Tiền bối là?”  

 

Giọng nói đó: “Ta là Đào tổ, ta thấy khí tức trên người cậu chắc là đã từng gặp Hạnh Tổ nhỉ?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng là vãn bối đã từng gặp Hạnh Tổ, tiền bối Đào tổ cũng biết Hạnh Tổ sao?”

Đào tổ nói: “Một hậu bối như ông ấy, ta chỉ từng nghe nói qua. Trên người cậu có khí tức của ông ấy, có lẽ là từng ăn quả hạnh của ông ấy. Ừm, còn có mùi của bàn đào, cậu cũng từng ăn bàn đào”.  

 

Vừa nói, Ngô Bình vừa đi về phía trước thì nhìn thấy một cây đào, một bên héo rũ, một bên tồn tại khí tức sinh mệnh nồng đậm. Nhưng tán cây đã không còn nữa rồi, chỉ vươn ra một cành ngang, bên trên kết được mười mấy quả đào.  
 
Chương 5029


 Ngô Bình như có suy nghĩ, chuyện lúc trước anh lo lắng là đúng, rất nhiều người không vui khi anh vào đỉnh Cô Tú.  

 

“Thực lực hiện tại của mình, không cần phải sợ hãi với cấp dưới Thần Thông. Nhưng đệ tử tinh anh đều là cao thủ cảnh giới Thần Thông, mình nhất định phải mau chóng cảnh giới Luyện Khí mới được”. Anh có lòng tin, một khi bước vào luyện Khí Cảnh thì có thể đối đầu với cao thủ cảnh giới Thần Thông.  

 

Dạo dưới núi một vòng, anh lại quay về sân viện, nói với Vân Thường: “Vân Thường, anh chuẩn bị đến rừng rậm sương mù độc một chuyến”.  

 

Vân Thường: “Sư huynh, sao đột nhiên lại muốn đến rừng sương mù độc?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Tu vi hiện tại của anh vẫn chưa cao, dễ bị người khác gài bẫy, vẫn nên ra ngoài tránh một thời gian là tốt nhất. Ngoài ra, anh muốn luyện chế một vài đan dược, đúng lúc đến bên kia tìm dược liệu”.  

 

Vân Thường: “Vậy em đi cùng sư huynh”.  

Advertisement

 

Ngô Bình lắc đầu: “Không cần đâu. Anh đã biết đường đi thế nào rồi, lần này anh tự mình đi là được, em ở lại chuyên tâm tu luyện đi”.  

 

Vân Thường: “Sư huynh, lần này anh tiến vào rừng sương mù độc, có phải muốn đi vào vào trong rừng không?”  

 

Ngô Bình: “Đúng vậy. Linh dược bên ngoài sớm đã bị người ta đào gần hết rồi, muốn có nhiều đan dược tốt hơn thì anh phải đi vào trong”.  

 

Vân Thường: “Nhưng bên trong rất nguy hiểm”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Yên tâm, anh sẽ cẩn thận. Lần này sẽ đem theo lò luyện đan, tu luyện và luyện đan bên đó, cho đến khi đột phá đến cảnh giới Luyện Khí”.  

 

Vân Thường rất hiếu kỳ: “Sư huynh, bây giờ anh cũng có thể dễ dàng tấn công tu sĩ cảnh giới Luyện Khí rồi, đợi sau khi anh luyện khí, chẳng phải có thể thách đấu được cao thủ cảnh giới Thần Thông rồi sao?”  

 

Ngô Bình: “Vân Thường, cách anh tu luyện với thứ mà mọi người tu luyện có điểm khác nhau. Ví dụ bây giờ anh là luyện khiếu, người khác chỉ khai thông được một địa khiếu, còn anh khai thông được bảy mươi hai địa khiếu”.  

 

Vân Thường giật mình: “Khai thông được bảy mươi hai địa khiếu?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cơ thể người có bảy mươi hai địa khiếu, đều có nguyên do cả. Em biết không, bảy mươi hai địa khiếu có thể khai thông bảy mươi hai loại linh lực. Những linh lực này dung hợp làm một, sẽ hình thành một loại linh khí của vũ trụ chính”.  

 

Vân Thường cảm thấy khó tin: “Linh khí của vũ trụ chính! Chẳng trách!”  

 

Ngô Bình: “Sau này anh vẫn sẽ khai thông ba mươi sáu thiên khiếu, anh nghĩ kết quả cũng sẽ như vậy, cũng sẽ dung hợp thành một loại linh khí nào đó của vũ trụ chính”.  

 

Vân Thường xúc động nói: “Sư huynh đúng là thiên tài!”  

 

Ngô Bình: “Vân Thường, sau khi quay về, anh cũng sẽ giúp em khai thông linh khiếu và thiên khiếu, để tu vi em tăng lên thêm”.  

 

Đôi mắt xinh đẹp của Vân Thường sáng lên: “Em cũng có thể khai thông sao?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Anh có thể giúp em làm được”.  

 

“Tốt quá rồi!”, Vân Thường vui mừng.  

 
 
Chương 4339


Lúc này, giọng nói của Liễu thần vang lên: “Tiểu Đào, ông cùng lắm là làm cháu của cậu ấy thôi”.  

 

Đào tổ này vai vế nhỏ hơn Liễu thần, nghe vậy có chút xấu hổ: “Liễu thần à, làm cháu thì thôi nhỉ? Hay là ta làm đại ca đi? Dù sao thì ta cũng già hơn, không phải sao?”  

 

Ngô Bình vội vàng nói: “Không không, tiền bối là tiền bối, tôi sao dám gọi là đại ca?”  

 

Liễu thần: “Không cần phải sợ, cậu cứ gọi ông ấy là đại ca. Làm như vậy, Tiểu Đào cũng đã có lợi rồi”.  

Advertisement

 

Đào tổ cười khà khà: “Đúng đúng đúng, gọi ta là anh Đào là được rồi”.  

 

Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ, một đại lão đã sống mấy kỷ nguyên, gọi ông ấy là anh thì có vẻ không phù hợp lắm thì phải? Nhưng nghe thấy Liễu thần nói như thế, anh cũng chỉ có thể hắng giọng một tiếng, cung kính nói: “Anh Đào”.  

 

Advertisement

Đào tổ trái lại rất vui mừng, lúc mới đầu ông ấy gọi Ngô Bình là cháu trai, chính là sợ Liễu thần bảo ông ấy làm cháu trai của Ngô Bình, bây giờ hai bên đều nhường nhau một bước, ông ấy làm đại ca cũng cảm thấy rất vui vẻ.  

 

“Người anh em, ăn một quả đào trước đi. Đào này của ta là quả đào tổ, mạnh hơn nhiều so với quả hạnh của Hạnh tổ, loại quả rác rưởi đó ta ít khi ăn”.  

 

Ngô Bình mang vẻ mặt khó hiểu, quả hạnh của Hạnh tổ không hề kém hơn so với bàn đào, trong miệng ông ấy lại là loại quả rác rưởi?  

 

Anh nói: “Anh Đào, bây giờ anh cũng không kết được bao nhiêu quả đào nữa, nếu như tôi ăn, sẽ không ảnh hưởng gì chứ?”  

 

Đào tổ cười nói: “Có ảnh hưởng gì chứ? Cậu ăn đào của ta, tìm một nơi trồng hạt đào xuống thì có thể sinh ra một cây đào tiên, đây cũng coi như là gieo mầm thế hệ sau thay ta rồi”.  

 

Ngô Bình nói: “Chuyện đó không thành vấn đề”.  

 

Đào tổ để anh hái mấy quả đào, Ngô Bình nhìn mười bảy, mười tám quả đào thưa thớt, không nỡ hái quá nhiều, chỉ hái tám quả.  

 

Đào tổ: “Chú em Huyền Bình, ta cũng có một chuyện muốn nhờ”.  

 

Ngô Bình: “Anh Đào cứ nói”.  

 

Đào tổ: “Cậu thấy ta bây giờ sống dở chết dở, thật sự là do bên trong cơ thể có kiếp lực của đại kiếp kỷ nguyên vẫn chưa được loại trừ. Nếu như muốn loại trừ kiếp lực thì phải tìm được 'nước Hoàng Tuyền'“.   

 

Ngô Bình vội vàng hỏi: “Anh Đào, nước Hoàng Tuyền này ở đâu?”  

 

Đào tổ: “Chuyện đó ta cũng không rõ nữa, vì vậy ta mới nhờ cậu giúp”.  

 

Ngô Bình nói: “Vậy tiểu đệ chỉ có thể tìm từ từ thôi vậy”.  

 

Đào tổ cười nói: “Cậu là người có khí vận, nếu như cậu đi tìm, chắc chắn sẽ tìm được”.  

 

Nói vài câu với Đào tổ xong thì Ngô Bình đi gặp Sâm tổ. Vị Sâm tổ này sinh ra và lớn lên trên một tảng đá lớn. Rễ của nó lộ ra ngoài, giống như một cây cổ thụ, nhưng lá chỉ có vẻn vẹn mấy chục cái, bây giờ đang mọc một cành hoa, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.  

 

Ngô Bình vừa đến, một quái nhân cao chưa đến ba thước với bộ râu đỏ xuất hiện, ông ta đi đôi giày màu xanh, quần áo màu vàng, đội chiếc mũ màu đỏ, giống như diễn hí khúc vậy.  

 

Người đàn ông râu đỏ cười nói: “Bạn nhỏ, ta là Sâm tổ”.  

 

Ngô Bình vội vàng hành lễ: “Vãn bối bái kiến Sâm tổ”.  

 
 
Chương 5030


 Lần này đến rừng sương mù độc, anh cũng không ngồi phi thuyền, mà trực tiếp dùng khinh công.  

 

Linh khí hình thành từ việc khai thông bảy mươi hai địa khiếu khiến thân thể anh nhẹ như lông vũ, linh kình chấn động không khí, có thể tăng tốc di chuyển trên không, tốc độ không hề kém hơn phi thuyền.  

 

Đi được chừng nghìn dặm thì tiến vào một vùng hoang dã.  

 

Ngay lúc này, anh mơ hồ nghe thấy bên dưới vang lên tiếng kêu cứu của con gái, cùng với tiếng cười quái dị của đàn ông.  

 

Anh lập tức dừng lại, nhìn xuống dưới. Chỉ thấy trên gò đất phía trước, có bốn người đàn ông đang đè một nữ tu xuống đất, đang muốn cởi quần áo của cô ấy.  

Advertisement

 

Nữ tu liều chết phản kháng, nhưng tu vi của cô ấy không bằng đối phương, trên người dường như cũng có vết thương, lúc này chỉ có thể kêu la thảm thiết, âm thành đầy sự tuyệt vọng.  

 

Ngô Bình nhíu chặt mày, đúng là buồn cười! Ban ngày ban mặt mà một đám đàn ông lại ức hiệp một cô gái yếu đuối, đúng thực không thể nói. Anh không phải kiểu thích nhúng tay vào chuyện người khác, nhưng trong xương cốt lại có tinh thần trượng nghĩa, gặp phải chuyện như vậy, vẫn không nhịn được mà ra tay tương trợ.  

 

Anh lao xuống dưới, không lâu sau đã đáp xuống sau lưng mấy người, lạnh lùng nói: “Dừng tay!”  

 

Bốn tu sĩ kia đang hào hứng, nghe thấy tiếng người quát lớn thì đều giật mình, lập tức tránh ra quay đầu nhìn chằm chằm Ngô Bình.  

 

Khi bọn họ nhìn thấy chỉ có một người đến, hơn nữa tu vi dường như cũng chẳng cao gì, lập tức cười lạnh, một tên tu sĩ thô kệch trong đó cười một tiếng: “Tên nhóc, mày tìm đường chết à? Dám xen vào chuyện của ông đây, có biết chúng tao là ai không?”  

 

Ngô Bình nhìn về phía cô gái kia, lông mày nhạt, da trắng mịn, vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người, xinh đẹp đáng thương, cũng khó trách khiến đám nam tu này có ý nghĩ xấu với cô ấy.  

 

Lúc này cô gái lệ rơi đầy mặt, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, đầy vẻ cầu xin, không lời thắng ngàn lời, khiến kiểu đàn ông bình tĩnh như Ngô Bình cũng động lòng.  

 

Anh hắng giọng, nói: “Cô chớ sợ, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cô chu toàn”.  

 

“Hừ, mày cũng không nhìn lại mình đi, bản thân mình là thứ gì, mà dám xem vào chuyện chúng tao!”. Một người đàn ông đầu trọc quát mắng, nhặt thanh trường đao dưới đất lên, nhắm đầu bổ qua.  

 

Người này đã là tu vi Luyện Khí tầng năm, trường đao đầy chân khí, tạo ra đao khí dài nửa tấc.  

 

Ngô Bình cũng là cao thủ võ đạo, về võ nghệ, cũng là cao thủ siêu cấp trong vũ trụ võ đạo, động tác của người này trong mắt anh quả thực đầy sơ hở, giống như nắm đấm trẻ con, nực cười vô cùng.  

 

Anh bước ra một bước, khẽ tránh thế đao của đối phương, sau đó thân thể tiến lên trước, tay nhấn vào phần bụng của đối phương.  
 
Chương 5031


 Ngô Bình quát lớn: “Đồ vô liêm sỉ, các người thoát được sao?”  

 

Nói xong anh cách không đánh ra một quyền, một bóng quyền ngưng tụ trên không, đánh vào người đàn ông xấu xí kia. Anh ta kêu lên, sau lưng lõm xuống, tim bị dập nát, chết ngay tại chỗ.  

 

Hai người còn lại lần lượt cũng bị Diệp Huyên đánh một quyền, toàn bộ đều chết hết.  

 

Giết hết bốn tên tàn ác này, Ngô Bình đi qua đỡ cô gái dậy. Thấy quần áo cô gái rách rưới, để lộ cảnh tượng tuyệt sắc, anh ben cởi áo khoác ngoài, khoác lên người cô ấy.  

 

Cô gái khóc như mưa, quỳ xuống cảm ơn: “Đại ân đại đức của công tử, tôi đây đời này khó báo, xin hãy nhận một lạy của tôi!”  

 

Advertisement

Ngô Bình vội giữ lấy cô ấy, nói: “Cô không cần đa lễ, dù là ai gặp phải loại người vô sỉ như vậy, cũng sẽ ra tay trượng nghĩa thôi”.  

 

Sau đó anh nhìn xung quanh, phát hiện nơi này là nơi hoang dã, cũng không có đường nào đi được, bèn hỏi: “Sao cô nương lại đến nơi hoang vu như vậy?”  

 

Cô gái chỉ vào cái túi dưới đất, khóc nói: “Nhà tôi bị kẻ thù làm hại, cha mẹ đã chết, tôi được một người hầu cứu thoát. Người hầu đó liều mình ngăn chặn những người truy sát cho tôi, tôi mới thoát được. Nhưng tu vi tôi không cao, cuối cùng lại bị mấy người đuổi kịp. Đám khốn kiếp kia, trước lúc giết tôi còn muốn làm nhục tôi”.  

 

Ngô Bình nhíu mày: “Thân thế cô nương thật khiến người ta đồng cảm”.  

 

Cô gái lại nói thêm: “Công tử, tôi tên Phương Phương, quê nhà cách nơi này hơn ba trăm dặm. Lần này lánh nạn, tôi vốn muốn đến Tà Nguyệt Thành, nhờ vả cậu tôi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tà Nguyệt Thành cách bao xa?”  

 

Phương Phương: “Ước chừng còn hơn sáu trăm dặm nữa”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ, giúp người thì giúp tới cùng, tiễn phật đến Tây Thiên, anh nói: “Tôi có thể đưa cô đến Tà Nguyệt Thành”.  

 

Phương Phương vui mừng: “Cám ơn công tử!”

Cô ấy vừa định cúi người cảm ơn, Ngô Bình đã vội vàng đỡ lấy cười bảo: "Chuyện nhỏ thôi, cô không cần phải như vậy. Chúng ta cứ đi tiếp về phía trước đi, nếu gặp được thị trấn thì cô thay đồ đã".  

 

Phương Phương gật đầu: "Vâng, đều nghe theo sự sắp xếp của công tử".  

 

Cứ thế, Ngô Bình và Phương Phương cùng nhau lên đường đi về phía Tà Nguyệt Thành.  

 

Phương Phương cũng có cảnh giới Luyện Khí, chỉ là mới tầng một, nhưng cũng không ảnh hưởng đến lên đường. Một đường không nói chuyện, đi hơn một trăm dặm thì quả nhiên thấy được một thị trấn. Hai người bèn tiến vào, chuẩn bị mua mấy bộ quần áo.  

 

Đi loanh quanh trong trấn, Ngô Bình tìm được một cửa hàng may đồ, ông chủ cực kỳ nhiệt tình. Sau khi lấy số đo xong, nói nửa ngày là có thể làm xong. Đợi cũng là đợi, Ngô Bình bèn dẫn Phương Phương đi đến một quán ăn trong trấn chuẩn bị ăn vài thứ.  

 

Mỗi tiếng nói cử động của Phương Phương đều vô cùng tao nhã lịch sự, cử chỉ khéo léo cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy dọc theo đường đi đã thu hút vô số ánh mắt đàn ông.  

 

Hai người vừa ngồi xuống đã thấy một đám người xông vào quán ăn, đi đầu là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, đằng sau có hai tên người hầu cao to và năm con chó dữ đen tuyền cao hơn nửa người trông cực kỳ hung dữ.  
 
Chương 4340


Sâm tổ rất vui, ông ấy nói: “Lần đầu gặp mặt không có gì hay để tặng cho cậu cả. Mỗi một kỷ nguyên, ta ra hoa một lần, kết trái một lần, ra được một số quả chín. Ta để dành mấy cân ở đây, cậu cầm lấy mà ăn đi, nó rất tốt cho cơ thể đấy”.  

 

Ngô Bình nói: “Anh Sâm, không có công không thể nhận bổng lộc”.  

 

Sâm tổ cười nói: “Bọn họ có việc nhờ cậu, đương nhiên ta cũng có. Những người trải qua đại kiếp kỷ nguyên giống như chúng ta, trên người hoặc ít hoặc nhiều đều có một số vấn đề. Sau đại kiếp kỷ nguyên, tiềm lực sinh mệnh của ta bị tiêu hao hơn nửa, muốn khôi phục lại như lúc ban đầu thì phải dùng nước thần Thái Sơ tưới. Nhưng nước thần Thái Sơ quá khó tìm, ta khổ sở tìm kiếm đã nhiều năm nay cũng không có kết quả”.  

 

Advertisement

Ngô Bình hiểu ý của ông ấy, anh nói: “Anh Sâm, anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giúp anh tìm Thái Sơ Thần Quang. Nếu như tìm được, tôi sẽ mang tới đây ngay”.  

 

Sau khi gặp mặt mấy vị bô lão này, Ngô Bình cũng không khách sáo nữa, bắt đầu thu thập dược liệu ở khắp nơi để luyện chế.  

 

Không bao lâu sau, anh đến một sơn cốc, trong tai vang lên giọng nói của Liễu thần: “Huyền Bình, động Thần Nông ở trong hang”.  

Advertisement

 

Ngô Bình lập tức rảo bước nhanh, anh đến một sơn cốc, vừa nhìn đã thấy động Thần Nông. Động Thần Nông trông có vẻ rất bình thường, nhưng anh đi đến cửa động thì bỗng nhiên dừng chân.  

 

Lạc Ngưng Đan tò mò hỏi: “Huyền Bình, sao cậu không vào?”  

 

Ngô Bình khẽ thở dài: “Em cảm nhận được khí tức của Thánh Hoàng, trước khi em trở thành Thánh Hoàng, e là không thể nào mở được không gian của Thần Nông”.  

 

Lạc Ngưng Đan: “Cậu không thử sao?”  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Không cần thử, chắc chắn không được, khí tức của Thần Nông nói với em, nếu như không đạt được đến cảnh giới Thánh Hoàng, muốn mở không gian của Thần Nông là điều không thể”.  

 

Hái dược liệu xong, hai người quay trở về Đan Vương lâu, chia nhau luyện chế đan dược.  

 

Trong lúc nghỉ ngơi, Ngô Mi chạy qua xem anh luyện đan, anh lấy một quả đào ra. Quả đào này là của Đào tổ, mạnh gấp nhiều lần so với quả bàn đào.  

 

Ngô Mi cắn một miếng, trong miệng lan tỏa hương thơm, ngay sau đó cô ấy giống như say rượu, đứng cũng không vững nữa.  

 

Ngô Bình dìu cô ấy vào phòng rồi nói: “Tiểu Mi em ngủ một giấc là có thể hấp thu tác dụng của quả đào”.  

 

Ngô Mi không thể mở mắt được, cô hỏi: “Anh, ăn nó rồi thì có phải em cũng sẽ thành Tiên không?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Ăn quả đào này, em ngủ một giấc thì đã tu luyện đến Đại Đạo Quân rồi”.  

 

Đợi đến khi Ngô Mi ngủ say, Ngô Bình lại cầm một quả đào đưa cho Đào Như Tuyết và Tiên Nhi ăn.  

 

Tiên Nhi ăn một quả đào xong thì cũng giống như say mà ngủ một giấc, Đào Như Tuyết lại chẳng hề gì, nhưng cũng phải ngồi thiền luyện hóa.  

 

Lúc này, Hồng Lăng đi tới, sắc mặt của cô có chút căng thẳng, cô ấy nói: “Đại ca, có lẽ em đã tìm được cha mẹ em rồi”.  

 

Ngô Bình nói: “Vậy sao? Sao em tìm được họ?”  

 
 
Chương 5032


 Năm con chó dữ lập tức gầm gừ, giãy giụa khỏi dây thừng muốn xông về phía linh khuyển. Thiếu niên kia cười ha ha đi tới bên cạnh Phương Phương ngồi xuống nói: "Cô nương, cô là người ở đâu thế? Lần này đi ngang qua hay thăm người thân vậy?"  

 

Phương Phương sợ sệt xích lại gần Ngô Bình, cũng không trả lời.  

 

Ngô Bình vỗ bàn nói: "Đừng làm phiền chúng tôi ăn cơm, lăn xa một chút!"  

 

Thiếu niên chính là kẻ hoành hành trong trấn, ngoài cha ra thì không ai dám nói như vậy với cậu ta hết. Thiếu niên giận tím mặt, quát: "Bà mẹ nó, mày chán sống à!"  

 

Đám người hầu đằng sau cậu ta lập tức xông lên định dạy cho Ngô Bình một bài học,  

 

Ngô Bình lại nhàn nhạt bảo: "Đợi đã".  

Advertisement

 

Thiếu niên hô ngừng, cười khẩy hỏi: "Sao, sợ rồi hả?"  

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Nơi này là quán ăn của người ta, ra tay ở đây dễ phá hỏng đồ đạc. Nếu cậu muốn đánh nhau thì chúng ta đi ra ngoài đánh".  

 

Thiếu niên hừ một tiếng nói: "Được thôi, trước khi mày chết thì tao sẽ thỏa mãn yêu cầu của mày".  

 

Đám người kéo nhau ra ngoài, Ngô Bình cũng theo sau.  

 

Một đám người đi đến trên đường cái, Ngô Bình liếc bọn họ một cái, nhàn nhạt bảo: “Trước khi đánh, tôi phải giới thiệu một chút. Tôi là đệ tử chân truyền đứng đầu của Huyền Minh Giáo, các người không sợ chết thì cứ thử xem!"  

 

Câu đó vừa được nói ra, thiếu niên đã sợ tới mức run bắn người, khí thế lập tức bay hơi. Trong diện tích mấy ngàn dặm này, ai mà dám chọc vào Huyền Minh Giáo chứ! Cậu ta chẳng qua chỉ là con trai của địa chủ hống hách mà thôi, gặp đệ tử tạp dịch cũng phải gọi một tiếng thừa ngài huống chi là đệ tử chân truyền!  

 

Mày... mày đừng có lừa tao!, thiếu niên có chút sợ hãi, lắp bắp nói.  

 

Ngô Bình lấy huy hiệu của mình ra, lạnh lùng nói: "Mở to mắt chó của các người lên nhìn cho rõ đi!"  

 

Dù thiếu niên có ngu ngốc thì cũng biết được huy hiệu của Huyền Minh Giáo, đúng là đệ tử chân truyền. Cậu ta sợ tới mức "Bịch" một tiếng quỳ xuống đất: "Tiểu nhân đáng chết, không biết người là Huyền Minh Giáo, mong người tha mạng!"  

 

Ngô Bình lấy ra thân phận của mình là vì muốn khiến thiếu niên kia chuẩn bị cho mình mấy con ngựa tốt, không thì anh đã không rề rà, trực tiếp đánh chết đám ăn hại kia rồi.  

 

Anh nói: "Tôi sẽ không giết cậu. Cậu đi chuẩn bị cho tôi mấy con ngựa tốt, tôi cần dùng".  

 

Thiếu niên nghe vậy lập tức mừng rỡ: "Vâng, vâng, tiểu nhân đi chuẩn bị ngay".  

 

Hai người trở lại quán ăn ăn cơm tiếp, chưa ăn xong thì thiếu niên kia đã dắt bốn con ngựa cao to tới, hai đen hai trắng trông cực kỳ uy phong.  

 

Ngô Bình thấy bốn con ngựa đó thì không khỏi thầm khen một tiếng, nói: "Ngựa này trông được đấy, nhà cậu nuôi à?"  

 

Thiếu niên vội vàng đáp: "Bẩm đại nhân, ba đời nhà tôi đều nuôi ngựa nên trong nhà mới có khá nhiều ngựa tốt".  

 

Ngô Bình nghe vậy vui vẻ nói: "Hèn chi trên đường tôi gặp được nhiều ngựa tốt như vậy, ra là nhà cậu nuôi".  

 
 
Chương 4341


 Hồng Lăng gật gật đầu, cô ấy quay người, lộ ra vai trái, chỉ thấy trên vai trái của cô ấy có một huy hiệu y như này, màu mận chín, vô cùng rõ nét.  

 

Ngô Bình gật gật đầu: “Hồng Lăng, em yên tâm, anh sẽ mau chóng tra ra được huy hiệu này của gia tộc nào”.  

 

Những huy hiệu như này rất dễ nhận ra, Ngô Bình không hỏi nhiều người mà chỉ nghe ngóng lai lịch của nó. Huy hiệu này là vật sở hữu của nhà họ Ngọc ở Tiên giới. Nhà họ Ngọc là gia tộc khá lớn mạnh của Tiên giới, có một vị Đạo Tổ trấn giữ, hơn nữa còn từng sinh ra một vị Họa Thánh. Vì thế về sau nhà họ Ngọc chủ yếu kinh doanh thư họa.  

 

Advertisement

Giống như thế tục, người tu hành cũng thích thư họa. Nhà họ Ngọc bởi vì có Họa Thánh, việc kinh doanh thư họa vô cùng phát đạt, trở thành gia tộc giàu có một vùng.

Nhà họ Ngọc không ở đại thế giới Trung Ương mà nằm ở đại thế giới Tử Nguyên, đại thế giới Tử Nguyên nằm giáp với đại thế giới Trung Ương, mặc dù không bằng đại thế giới Trung Ương nhưng cũng là một nơi vô cùng sầm uất.  

 

Gia chủ hiện tại của nhà họ Ngọc còn cưới cô con gái của tiên đốc ở đại thế giới Tử Nguyên, có mối quan hệ này, địa vị của nhà họ Ngọc có địa vị ở đại thế giới Tử Nguyên rất cao, có rất ít thế lực dám khiêu khích nhà họ Ngọc.  

Advertisement

 

Ngô Bình không luyện đan nữa, dẫn Hồng Lăng đến đại thế giới Tử Nguyên, tìm đến thành phố mà nhà họ Ngọc đang tọa lạc, Hội Thiên Thành.  

 

Một phần ba nhà cửa và tài sản ở Hội Thiên Thành đều thuộc về nhà họ Ngọc, nhà họ Ngọc là gia tộc lớn nhất ở Hội Thiên Thành, ngay cả thành chủ cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu trước họ.  

 

Đến trước cổng nhà họ Ngọc, Ngô Bình nhìn lướt qua rồi hỏi Hồng Lăng: “Bây giờ chúng ta vào trong rồi tìm bố mẹ của em?”  

 

Hồng Lăng lắc đầu: “Anh à, anh đừng để lộ thân phận, cứ nói là đại ca của em. Em muốn biết trong lòng họ còn có em nữa không, còn chấp nhận em không”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Ừ, mọi chuyện đều nghe em vậy”.  

 

Hồng Lăng đi đến trước cánh cổng cao, cánh cổng này rộng đến mấy trăm mét, có chín cửa tò vò, nền đất được lát bằng tiên thạch, có thêm bốn bức tượng thú dữ đứng đó.  

 

Bước đến trước cổng, một người gác cổng nhìn hai người hỏi: “Làm gì đấy, không biết đây là cổng Ngọc phủ sao? Cách xa nơi này ra”.  

 

Hồng Lăng: “Tôi là người nhà họ Ngọc, trước kia bị thất lạc, bây giờ quay về nhận người thân”.  

 

“Nhận người thân?”, người gác cổng này nửa tin nửa ngờ, anh ta chỉ là một người ở tầng đáy xã hội không có khả năng phán đoán gì, ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Cô có bằng chứng gì không?”  

 

Hồng Lăng: “Trên vai tôi có dấu huy hiệu gia tộc của nhà họ Ngọc”.  

 

Người gác cổng gật đầu: “Trên người nhà họ Ngọc đúng là có dấu vết huy hiệu, vậy cô đợi một lát, tôi đi báo chuyện này với quản gia”.  

 

Lúc này, trong biệt thự của nhà họ Ngọc, một người đàn ông trung niên đang ôm một cậu bé chừng vài tuổi, tay phải cầm bút vẽ lên tường. Bức tranh của ông ta thoạt nhìn có vẻ chỉ là vài nét vẽ, thật ra lại tuyệt diệu đến khó tin, đã đạt đến mức đỉnh cao của hội họa.  
 
Chương 4342


 Lúc này một người dáng vẻ quản gia bước vào nói: “Ông chủ, bên ngoài có một cô gái khoảng đầu hai mươi, tự xưng là người nhà họ Ngọc thất lạc nhiều năm”.  

 

Người đàn ông tên Khánh Thư nhíu mày: “Nhà họ Ngọc từng có người đi lạc bao giờ, ông đi xem thử nếu là người muốn tiền thì cứ cho cô ta một ít là được”.  

 

Quản sự: “Vâng, tôi đi ngay”.  

 

Ngô Bình và Hồng Lăng đợi bên ngoài mười mấy phút mới nhìn thấy một quản gia đi ra. Quản gia ngẩng cao đầu liếc nhìn Hồng Lăng rồi nói: “Cô nói cô là người nhà họ Ngọc? Vậy hãy cho tôi xem dấu huy hiệu của cô”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Vai của con gái sao có thể cho ông tùy tiện nhìn được?”  

 

Quản gia nhướn mày: “Cậu này, cậu là ai?”  

 

Advertisement

Hồng Lăng: “Anh ấy là đại ca của tôi”.  

 

Quản gia hừ một tiếng: “Không nhìn thấy dấu hiệu, sao tôi xác định được cô có phải là kẻ lừa đảo hay không?”  

 

Ngô Bình: “Muốn xem cũng được, bảo phụ nữ của nhà họ Ngọc đến kiểm tra là được”.  

 

Quản gia nhíu mày: “Lá gan của cậu cũng không nhỏ nhỉ, dám đấu võ mồm với quản gia. Người đâu, đánh hắn ba bạt tai”.  

 

Người làm đằng sau ông ta lập tức bước đến định tát Ngô Bình.  

 

Ngô Bình không động đậy, Hồng Lăng vung tay lên, mấy người này bị kiếm quang đánh bật ra sau, cô ấy lạnh lùng nói: “Đánh đại ca của tôi à, các người là cái thá gì, cút đi”.  

 

Quản gia hoảng sợ, vì sức mạnh Hồng Lăng phóng ra quá mức đáng sợ, cô ta là Đạo Quân sao?  

 

Quản gia lập tức thay đổi sắc mặt nói: “Cô gái, tôi đùa thôi, cô đừng tức giận. Thế này nhé, tôi vào trong gặp ông chủ để ông ấy quyết định”.  

 

Ông ta xoay người đi vào trong, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tu vi cao như thế chắc sẽ không nói dối tự xưng mình là người nhà họ Ngọc đâu nhỉ?”  

 

Vào trong gặp người đàn ông trung niên lần nữa, ông ta nói hết sự tình lúc nãy.  

 

Nghe nói cô gái bên ngoài có thực lực rất mạnh, người đàn ông trung niên vui mừng nói: “Dẫn cô ta vào đi”.  

 

Không lâu sau, Ngô Bình và Hồng Lăng được mời vào sảnh lớn, quản gia nói: “Mời hai vị ngồi uống trà đợi một chút, ông chủ tôi đến ngay”.  

 

Vài phút sau, một người đàn ông trung niên bước ra, lúc ông ta nhìn thấy Hồng Lăng, vẻ mặt hơi sững lại, sau đó bước nhanh đến đứng trước mặt Hồng Lăng.  

 

Nhìn một lúc, ông ta hỏi: “Mẹ của cô là ai?”  

 

Hồng Lăng cũng nhìn người đàn ông nói: “Tôi không biết tên của bà ấy”.  

 

Người đàn ông vẫy tay, một bức chân dung bay đến, bên trên là hình của một người phụ nữ váy đỏ rất xinh đẹp và trẻ trung, gương mặt khá giống Hồng Lăng.  

 

Nhìn người trong bức tranh, Hồng Lăng vui mừng nói: “Đây là mẹ tôi, ông có chân dung của bà ấy, ông biết bà ấy sao?”  

 

Người đàn ông trung niên khẽ thở dài: “Cô ấy thế mà lại mang thai”.  
 
Chương 5033


 Thiếu niên: "Đại nhân có thể nhìn trúng ngựa của chúng tôi là niềm vinh hạnh của chúng tôi".  

 

Ngô Bình thấy cậu ta ngoan ngoãn như vậy bèn hỏi: "Ngựa này của cậu, một ngày có thể đi bao nhiêu dặm?"  

 

Thiếu niên: "Bốn con ngựa này đều là linh mã, ngày đi 1300 dặm, đêm đi 1400 dặm, chạy băng băng như gió. Hơn nữa, trong vòng hai ngày có thể không ăn không uống".  

 

Ngô Bình liên tục gật đầu: "Quả là ngựa tốt. Bình thường thì các cậu bán ngựa này bao nhiêu tiền?"  

 

Thiếu niên chần chờ một chút song vẫn trả lời: "Nếu một con thì khoảng tám mươi nghìn tinh tệ".  

 

Ngô Bình hơi bất ngờ: "Mắc vậy luôn?"  

Advertisement

 

Thiếu niên vội vàng xua tay: "Tiểu nhân không dám lấy tiền của đại nhân".  

 

Ngô Bình ừ một tiếng nói: "Tôi làm việc luôn có quy tắc, sẽ không lấy không của cậu. Bốn con ngựa này, tôi muốn hai con, đây là một trăm sáu mươi nghìn tinh tệ", anh nói xong bèn ném cho đối phương một cái túi tiền.  

 

Thiếu niên ngây người, ban đầu cậu ta nghĩ Ngô Bình không giết mình đã may mắn lắm rồi, hoàn toàn không ngờ tới sẽ lấy tiền. Nhưng ai ngờ, Ngô Bình chẳng những không giết, còn trả tiền ngựa cho cậu ta nữa!  

 

Cậu ta lập tức càng kính trọng Ngô Bình hơn, nói: "Cảm ơn đại nhân!"  

 

Ngô Bình xua tay: "Để lại hai con ngựa, cậu lui ra đi".  

 

Thiếu niên vội vàng bảo vâng, xoay người đi ra cửa nhưng bỗng dưng lộn lại hỏi: "Đại nhân, người định đi nơi nào thế?"  

 

Ngô Bình cười lạnh nói: "Sao, cậu hỏi tôi đi đâu để trả thù tôi à?"  

 

Thiếu niên sợ tới mức mặt mày trắng bệch, không ngừng xua tay nói: "Tiểu nhân nào dám!"  

 

Ngô Bình: "Vậy cậu hỏi nhiều vậy làm gì?"  

 

Trên mặt thiếu niên thoáng hiện lên vẻ do dự rồi nói: "Đại nhân có điều không biết, từ thị trấn đi về phía bắc ba trăm dặm có một cái hầm kỳ lạ, mọi tu sĩ khi đi ngang qua, tám chín phần đều sẽ bị hại chết. Tiểu nhân hỏi đại nhân đi đâu là lo người đi ngang qua nó".  

 

Ngô Bình lập tức cảm thấy hứng thú, hỏi: "Động ma? Đó là nơi nào?"  

 

Thiếu niên bèn kể, động ma đã tồn tại hơn tám mươi năm, từ đời ông nội của cậu ta đã có. Hồi đó, người của Huyền Minh Giáo biết được chuyện này đã từng cử cao thủ đến kiểm tra, kết quả một đi không trở lại. Sau này, Huyền Minh Giáo lại cử ra ba lượt người tiến vào, nhưng vẫn chẳng ai trở ra, nghe nói đều là cao thủ.  

 

Kể từ đó, Huyền Minh Giáo đã không cử người đi vào nữa, cũng liệt nó vào vùng cấm, dựng biển hiệu xung quanh cảnh cáo người đi đường đi vòng.  

 

Ngô Bình cau mày: "Không ngờ còn có một nơi như vậy, ngay cả Huyền Minh Giáo cũng giải quyết không được luôn".  

 

Thiếu niên: "Đúng vậy, thế nên đại nhân tuyệt đối đừng đi ngang qua nơi đó".  

 

Ngô Bình bỗng nheo mắt lại nói: "Cậu vừa nói bên ngoài dựng lên biển hiệu. Một khi đã vậy, cậu cần gì phải quay lại bảo tôi đừng đi ngang qua nơi đó?"  

 
 
Chương 4343


Hồng Lăng sửng sốt, mẹ mình chỉ là một tỳ nữ ở đây sao?  

 

Cô ấy nói: “Nơi này là Tiên Giới, nhưng mẹ của tôi ở đại lục Côn Luân mà”.  

 

Người đàn ông: “Mặc dù bà ấy là tỳ nữ nhưng cũng có chút tu vi, muốn đến Hạ Giới cũng không khó. Con à, bây giờ mẹ con vẫn khỏe chứ?”  

 

Hồng Lăng nhìn người đàn ông tự xưng là bố ruột của mình, trong lòng lại không có chút cảm giác thân thuộc nào, cô ấy lắc đầu nói: “Đã lâu rồi tôi không gặp bà ấy, không biết còn sống hay đã chết”.  

Advertisement

 

Người đàn ông bước đến trước nói: “Con tên gì?”  

 

“Tôi là Hồng Lăng”, Hồng Lăng rất lạnh nhạt.  

Advertisement

 

Người đàn ông gật đầu: “Hồng Lăng, năm đó là ta không đúng, làm hại hai mẹ con lưu lạc bên ngoài. Thế này nhé, sau này con cứ ở lại nhà họ Ngọc”.  

 

“Nó không thể ở lại đây”, bỗng có một người phụ nữ xinh đẹp ôm một đứa bé bước vào, chính là phu nhân hiện tại nhà họ Ngọc.  

 

Người đàn ông vội nói: “Mỹ Chi, nói thế nào Hồng Lăng cũng là con gái của anh, hay là để nó ở lại đi”.  

 

Người phụ nữ cười mỉa: “Con gái gì chứ, một đứa con hoang do tỳ nữ sinh ra thôi mà, đuổi ra ngoài đi, đừng làm ô nhiễm nhà họ Ngọc”.  

 

Hồng Lăng nhìn người phụ nữ này, kiếm khí xung quanh dâng lên.  

 

Người đàn ông vội chắn trước mặt người phụ nữ, nhíu mày nói: “Hồng Lăng, không được hỗn láo, đây là vợ của ta”.  

 

Hồng Lăng nhìn ông ta, chậm rãi thu kiếm khí lại rồi nói: “Tôi không định đến nhà họ Ngọc các người đâu, tôi chỉ muốn đến xem thử bố ruột của tôi là người như thế nào thôi”.  

 

Nói rồi cô ấy xoay người đi, không hề có một chút lưu luyến.  

 

Ngô Bình cũng đi theo ra khỏi sảnh lớn.  

 

Thấy cô ấy đi rồi, người phụ nữ tức giận nói: “Đồ con hoang, dám động kiếm trước mặt tao. Người đâu, điều tra rõ nơi ở của hai người này”.  

 

Ngọc Khánh Thư khẽ thở dài: “Mỹ Chi, cần gì phải thế? Hồng Lăng không hề có sai lầm trong chuyện năm đó, hơn nữa em cũng thấy rồi đó, nó không muốn đến nhà họ Ngọc”.  

 

Người phụ nữ nói: “Trong mắt Tần Mỹ Chi tôi không chứa nổi một hạt cát, nếu đồ con hoang này đã xuất hiện thì tôi sẽ không để nó sống sót. Nếu không, ngộ nhỡ ngày nào đó nó uy hiếp con trai chúng ta thì sao? Khánh Thư, anh cứ mặc kệ chuyện này đi, dù sao anh cũng không có tình cảm với đồ con hoang đó, tôi giết thì cũng đã giết rồi”.

Sau khi rời khỏi nhà họ Ngọc, tâm trạng của Hồng Lăng không được tốt. Cô ấy tâm trạng tríu nặng, im lặng đi về phía trước.  

 

Ngô Bình nhẹ nhàng nói: "Hồng Lăng, chúng ta chỉ tới gặp bố ruột của em một lần, tất cả vẫn như cũ không có gì thay đổi, em cũng không cần quá đau lòng".  

 

Hồng Lăng lắc đầu: “Em không buồn, em chỉ hơi thất vọng. Khi còn bé, em thường tưởng tượng bố mình là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, lương thiện tốt bụng. Nhưng khi em thực sự nhìn thấy bố mình, em nhận ra rằng đó rốt cuộc cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi".  

 

Ngô Bình xoa đầu cô, nói: "Không phải còn có anh là anh trai em sao? Đi thôi, chúng ta trở về đi".  

 

Hồng Lăng liếc nhìn con đường trước mặt, nói: "Anh, nếu đã tới đây rồi thì chúng ta đi tới thành Hội Thiên dạo một vòng đi".  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom