Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5004


 Ngô Bình hờ hững đáp: "Các người còn chưa trả lời câu hỏi của tôi".  

 

Người đàn ông kia nói: "Nói cho cậu biết cũng chẳng sao. Con chim trĩ ngũ sắc đó là linh thú, nó đẻ ra trứng gọi là Ngũ Sắc Linh Tử, là linh dược cấp mười".  

 

Ngô Bình: “Một con linh thú có thể đẻ ra linh dược cấp mười nhất định rất có giá đúng không?”, anh nhìn về phía Vân Thường.  

 

Vân Thường gật đầu như bổ củi: "Đương nhiên. Danh tiếng của chim trĩ ngũ sắc đến em cũng biết. Bất cứ ai sở hữu một con chim trĩ ngũ sắc như vậy thì chẳng khác nào sở hữu một cây tiền".  

 

Ba người kia nói: “Anh bạn, bạn đồng hành của chúng tôi là người ra tay trước, bị giết cũng đáng đời. Nhưng xin cho phép chúng tôi mang xác anh ta đi chôn cất đàng hoàng”.  

 

Advertisement

Ngô Bình không có hứng thú với những người này, sau khi thu lấy sợi tơ mỏng, anh lạnh lùng nói: "Làm mau lên".  

 

Ba người kia nhanh chóng nâng đồng đội của mình lên và rời đi theo hướng ngược lại.  

 

Ngay sau khi những người này rời đi, Ngô Bình lập tức quay trở lại chỗ cái cây nhỏ ban nãy. Anh dùng dao găm đào đất, chẳng mấy chốc đã đào ra một tấm da bóng loáng màu xám.  

 

Thứ này chính là thứ kỳ quái nấp dưới lòng đất lúc trước, nó có thể phun cát độc hại người.  

 

Vân Thường nhìn tấm da, tò mò hỏi: "Tại sao chỉ có da?"  

 

Ngô Bình: "Mảnh da này là bộ phận mạnh nhất của con quái thú. Nó chứa độc khí mạnh, vì vậy nó cũng là linh dược để khắc chế độc tố. Nếu sử dụng nó để luyện chế thuốc chống độc, thậm chí có thể đi rất sâu vào trong rừng sương độc".  

 

Hiện tại hai người vẫn chỉ ở bìa rừng sương độc, không dám tiến quá sâu vào trong đó bởi vì bên trong có những con hung thú rất đáng sợ, độc khí thì nồng nặc vượt quá khả năng đối phó của bọn họ.  

 

Sau khi cất tấm da thú đi, Ngô Bình liền đi xung quanh một lát, kết quả phát hiện ra một cọng lông ngũ sắc. Sau khi quan sát một lúc, anh lập tức gọi linh khuyển đến, cho nó ngửi một cái rồi nói: "Tam Bạch, mau đi tìm cho tao một con chim trĩ ngũ sắc, sau khi mày tìm được sẽ có phần thưởng lớn".  

 

Tam Bạch tai đã dựng đứng lên, mũi khịt khịt mấy cái rồi lao về một hướng, theo sau là Ngô Bình và Vân Thường.  

 

Chạy hơn mười dặm, linh khuyển đột nhiên giảm tốc độ, cả người áp sát mặt đất, hai chân rón rén đi về phía trước như thể sợ kinh động đến thứ gì.  

 

Ngô Bình đứng cao hơn nên nhìn thấy cách đó khoảng hơn một trăm mét có một con chim trĩ ngũ sắc đang đứng trên một cái cây lớn. Nó đang nhìn trái nhìn phải, như thể đang tìm kiếm kẻ thù.  

 

Linh khuyển mặc dù di chuyển rất nhanh nhưng chim trĩ vẫn phát hiện ra nó. Chim trĩ phát ra âm thanh giống như giễu cợt, rồi đột nhiên dang rộng đôi cánh bay lên cao.  

 

Đúng vậy, con chim trĩ này có thể bay, hơn nữa tốc độ còn khá nhanh.  
 
Chương 4314


 Ngô Bình: “Suy nghĩ của ông là đúng, cửa hàng đan dược của chúng ra muốn có chỗ đứng ở đế đô thì phải lập uy trước”.  

 

Liễu Chí Mưu: “Nếu đến một quan Tiên đốc mà cũng phải cúi đầu trước chúng ta thì còn ai ở Tiên giới dám động đến công tử nữa, như vậy sẽ bớt phiền phức đi phần nào”.  

 

Ngô Bình: “Lập uy thì cũng được, nhưng ông phải nghĩ cho kỹ, chúng ta sẽ làm đến bước nào”.  

 

Advertisement

Liễu Chí Mưu: “Đánh cấp dưới thì cấp trên sẽ lòi mặt ra. Khi ấy mình không cần phải nể mặt ai hết, cứ cho họ biết sự lợi hại của công tử là được”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Ông Liễu, có phải ông lên kế hoạch hết rồi không?”  

 

Advertisement

Liễu Chí Mưu: “Lâm Tiên đốc này vẫn còn khá trẻ nhưng được Đại Thiên Tôn rất coi trọng, nghe đâu dạo này còn chuẩn bị đột phá cảnh giới Thánh Nhân. Ngoài ra, hắn còn là đại sư luyện đan hai sao nữa”.  

 

Ngô Bình: “Đột phá Thánh Nhân ư?”  

 

Liễu Chí Mưu: “Công tử, chính vì hắn sắp đột phá Thánh Nhân nên mới cần cho hắn biết sức mạnh của cậu. Cũng vì hắn là thầy luyện đan nên mới cần để hắn thấy sự vĩ đại của Đan Vương nhất phẩm”.  

 

Ngô Bình: “Ông muốn tôi thu phục người này à?”  

 

Liễu Chí Mưu gật đầu: “Ở thế giới này thì ngoài công tử ra, không ai có thể thu phục hắn được, Đại Thiên Tôn cũng không”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Ông Liễu, có chuyện này thôi mà ông phải vất vả suy tính thế à”.  

 

Liễu Chí Mưu: “Tôi tiện làm thôi, công tử hãy nghĩ cách gặp Lâm Tiên đốc đó, việc còn lại chắc không cần tôi thì công tử cũng biết rõ rồi”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, tôi biết rồi, nhưng ông phải chịu khổ một chút vậy”.  

 

Liễu Chí Mưu cười phá lên nói: “Tôi là Đại Đạo Quân, nếu tôi không muốn thì sao họ nhốt tôi ở đây được? Công tử cứ đi đi!”  

 

Phủ Tiên đốc nằm ở phía Tây đế đô, chiếm diện tích rất lớn, Tiên đốc ở đây tên là Lâm Duy Tiên. Người này vẫn còn khá trẻ, nhưng tu vi đã cao thâm, là một Thần Tiên. Hơn nữa, anh ta chuẩn bị đột phá cảnh giới Thánh Nhân rồi, đã thế còn là một đại sư luyện đan hai sao.  

 

Ngọn núi phía sau phủ có một rừng trúc âm u, linh khí dồi dào, là một nơi lý tưởng để tu hành. Lâm Duy Tiên thường xuyên tu luyện trong một căn nhà trúc ở đây.  

 

Mấy ngọn núi quanh rừng trúc đều có cấm chế, người ngoài không thể vào được.  

 

Chiều nay, Lâm Duy Tiên cũng đến đây luyện công như mọi khi.  

 

Sau khi vào căn nhà trúc rồi, anh ta chợt thấy có người ở đây nên lập tức nổi giận. Hắn đang định gọi quản gia tới thì khí tức của người trong nhà đã khiến anh ta phải tái mặt, vì người này đã  là một Đại Thánh!  

 

Lửa giận trong Lâm Duy Tiên lập tức vụt tắt, anh ta đang chuẩn bị đột phá cảnh giới Thánh Nhân nên hiểu rất rõ sức mạnh của Đại Thánh.  
 
Chương 5005


 Ngô Bình nói: "Tam Bạch, mày đã làm rất tốt. Nếu không có mày, tao sẽ không thể tìm thấy con chim trĩ ngũ sắc này".  

 

Tam Bạch lại híp mắt vào, vui vẻ vẫy đuôi.  

 

Vân Thường nói: "Sư huynh, em thấy được rồi đó. Chúng ta đã lấy được nhiều linh dược như vậy, giờ có thể trở về làm ăn rồi".  

 

Ngô Bình cũng biết thế nào là đủ nên gật đầu đồng ý: "Được, chúng ta trở về đi, trên đường về tiện tìm thêm chút linh dược".  

 

Cứ như vậy, hai người vừa đi vừa tìm kiếm thêm linh dược, ước chừng nửa ngày sau mới trở lại bìa rừng.  

 

Sau khi đi ra khỏi rừng sương độc, rất nhiều người từ thị trấn nhỏ chạy ra, lần lượt hỏi: "Anh bạn, có linh dược bán không? Giá chúng tôi đưa ra rất hợp lý, đảm bảo cậu hài lòng".  

Advertisement

 

Ngô Bình bỏ gần hết linh dược vào trong nhẫn trữ đồ, trong túi chỉ còn hai ba loại linh dược cấp thấp. Anh lập tức nói: "Tôi có thể bán cho ông, nhưng giá cả phải hợp lý".  

 

Đối phương vui mừng khôn xiết, nói muốn xem linh dược. Hai bên mặc cả một hồi, Ngô Bình bán được mấy cây linh dược với giá hời.  

 

Về phần linh dược còn lại, anh đương nhiên sẽ không bán, dù sao về sau còn phải luyện chế đan dược.  

 

Sau khi bán xong linh dược, Ngô Bình phát hiện trong thị trấn có một nhà hàng rất đông khách, bên ngoài còn có hàng dài khách đang xếp hàng chờ.  

 

Anh không khỏi thốt lên: "Nhà hàng này làm ăn tốt thật đấy".  

 

Vân Thường cười nói: "Người vừa mới ra khỏi rừng sương độc đều muốn có một bữa ăn ngon lành nên việc làm ăn của nhà hàng này đương nhiên rất tốt".  

 

Ngô Bình liếc nhìn, nói: "Đúng vậy, mấy ngày nay chúng ta đi loanh quanh, ngày nào cũng ăn thịt nướng ngấy quá rồi. Đi thôi, vào gọi mấy món ăn".  

 

Hai người đến xếp hàng ở cửa nhà hàng. Họ xếp hàng được hơn mười phút thì một đám người ăn mặc lộng lẫy đi tới, không xếp hàng mà đứng luôn ở phía trước.  

 

Những người phía sau lập tức bất mãn, nhưng nhìn thấy khí thế của những người này, bọn họ cũng không dám lên tiếng.  

 

Ngô Bình nhíu mày, anh đợi đã lâu, sao có thể cho phép người khác chen vào hàng. Vì vậy, anh lập tức ra đứng trước mặt những người kia.  

 

Mấy người kia lập tức nổi giận, một người vươn tay nắm lấy bả vai anh, lạnh lùng nói: "Ranh con, muốn chết sao?"  

 

Nhưng khi bàn tay vừa chạm tới, Ngô Bình đột nhiên nắm lấy tay anh ta rồi nghiêng người quật anh ta xuống đất. Người kia đau đến há hốc miệng, hồi lâu không thể kêu thành tiếng.  

 

Những người còn lại vô cùng tức giận và động thủ với anh nhưng đều bị anh hạ gục rồi ném vào thùng rác cách đó hàng chục mét.  

 

Một số người rên rỉ trong đau đớn, không thể đứng dậy.  

 

Ngô Bình phủi phủi tay, đang định trở về vị trí xếp hàng ban đầu thì người phía sau vội vàng cười nói: "Đại ca, mời đi trước!"  

 

Ngô Bình cười đáp: "Chen hàng như vậy không hay lắm thì phải?"  

 
 
Chương 4315


Lâm Duy Tiên vội nói: “Vãn bối sắp đột phá cảnh giới Thánh Nhân nên khá mẫn cảm với khí tức của Đại Thánh, vì thế mới cảm nhận được. Nếu làm phiền đến Đại Thánh thì vãn bối xin cáo lui!”

Ngô Bình: “Tôi tình cờ đi ngang qua, thấy nơi này vắng vẻ lại không có ai ở nên định vào nghỉ lại, không ngờ là chỗ của anh”.  

 

Lâm Duy Tiên vội nói: “Tệ xá được Đại Thánh ghé chơi vài giây cũng là vinh hạnh của tiểu nhân rồi. Đại Thánh muốn ở lại đây bao lâu cũng được, nếu người cần gì thì cứ bảo với tiểu nhân một tiếng, tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị ngay”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn, không biết công tử tên gì?”  

Advertisement

 

Lâm Duy Tiên: “Tiểu nhân là Lâm Duy Tiên, đảm nhiệm chức Tiên đốc ở đây. Hôm nay được gặp Đại Thánh đúng là diễm phúc ba đời của tiểu nhân”.  

 

Ngô Bình: “Tôi thấy trên người anh có chút khí tức Thánh Nhân, anh cũng sắp đột phá cảnh giới ấy rồi nhỉ?”  

Advertisement

 

Lâm Duy Tiên cười đáp: “Đại Thánh quả là có con mắt tinh tường, đúng là tiểu nhân đang đột phá cảnh giới này, nhưng vẫn chưa thành công”.  

 

Ngô Bình: “Con đường tu hành của Thánh Nhân có vẻ tương tự như Đạo Quân, nhưng thật ra lại khác nhau nhiều đấy, anh khó đột phá cũng là chuyện bình thường”.  

 

Lâm Duy Tiên vội hỏi: “Đại Thánh, người có thể chỉ dẫn cho tiểu nhân một chút không ạ? Tiểu nhân đã dùng đủ mọi cách, cảm thấy mình chỉ còn cách Thánh Nhân một bước nữa thôi, nhưng không thể vượt qua ngưỡng ấy được”.  

 

Ngô Bình: “Thánh Nhân tu luyện Thánh đạo của Nhân tộc nên phải phải dựa vào sức mạnh của bản thân để đột phá, Đạo Quân thì dựa vào Thiên đạo, hai cái đương nhiên là khác nhau”.  

 

Lâm Duy Tiên: “Đại Thánh dạy phải ạ!”  

 

Ngô Bình trò chuyện thêm với Lâm Duy Tiên vài câu, thấy anh ta rất lễ phép với mình thì hỏi: “Anh là Tiên đốc ở đây thì có thể hỏi thăm về một người giúp tôi được không?”  

 

Lâm Duy Tiên: “Đại Thánh muốn tìm ai ạ?”  

 

Ngô Bình: “Đó là một đại sư luyện đan năm sao tên là Liễu Chí Mưu, chắc bây giờ cũng đang ở gần đây, người này cũng coi như bạn cũ của tôi”.  

 

Lâm Duy Tiên nói ngay: “Xin Đại Thánh chờ cho một chút, tiểu nhân sẽ sai người đi tìm ngay”.  

 

Ngô Bình: “Phiền Tiên đốc rồi”.  

 

Lâm Duy Tiên đi ra ngoài dặn dò thuộc hạ rồi quay lại nói: “Đại Thánh, người tìm Liễu Chí Mưu này có việc gì ạ?”  

 

Ngô Bình: “Ông ấy có mấy vấn đề khó hiểu về luyện đan muốn thỉnh giáo tôi”.  

 

Nghe thấy Ngô Bình cũng là thầy luyện đan, hơn nữa còn chỉ dẫn cho thầy luyện đan năm sao, Lâm Duy Tiên ngạc nhiên nói: “Chắc chắn tài đan đạo của Đại Thánh đã trên cấp năm sao rồi ạ?”  

 

Ngô Bình: “Gần đây, tôi mới đi kiểm tra thì là Đan Vương nhất phẩm”.  
 
Chương 5006


 Trên lầu năm vẫn còn chỗ, Ngô Bình và Vân Thường chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Phục vụ đưa thực đơn đến, Ngô Bình chăm chú nhìn vào thực đơn và nói: "Vân Thường, đồ ăn ở đây đắt thật đấy!"  

 

Món ăn rẻ nhất ở đây có giá ba trăm Tinh tệ, món đắt nhất lên tới vài nghìn. Vậy là chỉ gọi vài món là mất mấy chục nghìn Tinh tệ.  

 

Vân Thường: "Không còn cách nào, nơi này chỉ có một nhà hàng như vậy, không có đối thủ cạnh tranh nên mới vậy".  

 

Ngô Bình nghiến răng nói: "Em muốn ăn gì thì cứ gọi nhé!"

Sau khi đánh chết mấy kẻ trong rừng, anh thu được rất nhiều Tinh tệ, cộng thêm tiền bán linh dược được tổng cộng gần một trăm nghìn Tinh tệ.  

 

Vân Thường gọi ba món ăn, Ngô Bình gọi thêm ba món nữa rồi thêm một món canh, tổng cộng tiêu tốn hơn mười hai nghìn Tinh tệ.  

 

Advertisement

Một lúc sau, các món ăn được bưng ra, Ngô Bình nếm thử mùi vị thấy cũng không tệ. Nguyên liệu đều là đồ tươi sống trong rừng, đầu bếp tay nghề cũng tốt.  

 

Hai người nhanh chóng ăn hết mấy món, đang định uống nốt canh thì phía dưới nhà hàng truyền đến tiếng bước chân vội vã, một đám người ở dưới lầu, lớn tiếng quát: "Kẻ nào dám đả thương đệ tử của Vô Ảnh Môn chúng ta? Mau cút ra đây chịu chết đi!"  

 

Ngô Bình nhìn thấy một vài kẻ đã chen hàng trước đó đều ở bên trong, hóa ra họ đều đến từ Vô Ảnh Môn.  

 

Vân Thường có chút lo lắng, nói: "Sư huynh, Vô Ảnh Môn thực lực mặc dù không bằng Huyền Minh Giáo, nhưng cũng là thế lực rất mạnh. Đám người này đông quá, cho nên chúng ta cứ nên chuồn là thượng sách".  

 

Nhìn thoáng qua, Ngô Bình phát hiện ra rằng người mạnh nhất trong số những kẻ đó đang ở cảnh giới luyện Khí, có lẽ là ở tầng thứ tám hoặc thứ chín. Nhưng anh không sợ, một là anh là đệ tử Huyền Minh Giáo, hai là anh chắc chắn đủ mạnh để đánh bại đám người này.  

 

Anh nói: "Đừng sợ, đám rác rưởi này còn chưa uy hiếp được anh”.  

 

Nói xong, anh đứng dậy, nhảy xuống từ cửa sổ. Anh trực tiếp đáp xuống trước mặt đám người này, thản nhiên nói: "Người là do tôi đánh, các ngươi không phục sao?"  

 

Người vừa quát lên là một người đàn ông trung niên có tu vi ở cảnh giới luyện Khí cấp tám, ông ta nhìn Ngô Bình từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Ranh con, cậu là ai?"  

 

Ngô Bình: "Huyền Minh Giáo đệ tử, Ngô Bình”.  

 

"Hừ! Đệ tử Huyền Minh Giáo thì sao? Một trong những người bị cậu đả thương là con trai của trưởng lão Vô Ảnh Môn chúng tôi!"  

 

Ngô Bình cười nói: "Con trai của trưởng lão thật vô dụng, Vô Ảnh Môn của ông quá yếu!"  

 

Người đàn ông trung niên giận dữ: "Cậu quá kiêu ngạo!"  

 

Ngô Bình cau mày: "Đừng nói nhảm nữa, ông không phải muốn đứng ra bênh vực hắn sao? Tôi cho các người một cơ hội, các ngươi cùng xông lên, nếu như tôi thua, tôi sẽ làm theo ý các người. Đương nhiên, nếu các người đánh không lại tôi thì phải dùng tiền chuộc thân, tu vi càng cao, tiền chuộc càng cao”.  

 

Khi mọi người nghe nói sắp có chuyện hay ho để xem thì lập tức túm tụm lại hóng hớt. Có người theo dõi còn hét lên: "Được, chúng tôi sẽ làm công chứng viên cho cậu!"  

 

Người đàn ông trung niên vốn định xông lên đánh ngã Ngô Bình, nhưng bây giờ nghe anh nói như vậy thì cười lạnh nói: "Được! Nếu cậu đã tự tin như vậy thì chúng tôi sẽ cùng xông lên!"  

 
 
Chương 4316


Ngô Bình cười nói: “Lâm Tiên đốc cũng biết luyện đan à? Giỏi quá!”  

 

Lâm Duy Tiên: “Chỉ biết một chút thôi ạ. Đại Thánh, không biết người tu luyện ở đâu ạ?”  

 

Ngô Bình: “Khắp mọi nơi”.  

 

Advertisement

Lâm Duy Tiên: “Đại Thánh định ở lại đây bao lâu?”  

 

Lúc này, có người tới báo rồi đưa một văn thư cho Lâm Duy Tiên. Anh ta đọc qua rồi biến sắc mặt, sau đó nói với Ngô Bình: “Đại Thánh, tiểu nhân sẽ mời đại sư Liễu đến đây ngay”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Phiền Tiên đốc”.  

Advertisement

 

Lâm Duy Tiên hớt hải chạy ra ngoài rừng trúc rồi đến đế đô.  

 

Lúc này, Liễu Chí Mưu vừa bị người ta giải lên đại đường, quan Tri phủ và đám thuộc hạ chuẩn bị tiến hành thẩm vấn ông ấy.  

 

“Liễu Chí Mưu, bổn quan hỏi ông, tại sao ông lại giả mạo lập công để nhận thưởng hả? Ông có biết đấy là tội chết không?”  

 

Liễu Chí Mưu đứng bên dưới rồi thờ ơ đáp: “Đúng là chúng tôi đã giết Khôi Mi Đạo Quân, là các người đã cướp công để giành thưởng, chính các người đã hãm hại tôi”.  

 

Quan Tri phủ đập mạnh tay xuống bàn nói: “Láo xược! Dù ông có nhận hay không thì hôm nay cũng phải chịu tội”.  

 

Liễu Chí Mưu cười phá lên: “Ông tưởng mình là quan Tri phủ thì có thể đổi trắng thay đen và hãm hại người dân à?”  

 

Quan Tri phủ cười lạnh nói: “Ở đây tôi là người có quyền quyết định mọi thứ, dù ông có nguỵ biện thế nào cũng vô dụng thôi, người đâu, dùng hình!”  

 

Liễu Chí Mưu bất chợt phóng khí tức của Đại Đạo Quân ra, mọi người trong công đường đều choáng váng. Nhưng ngay sau đó, đại trận ở đây đã vận chuyển, một luồng sức mạnh to lớn đã đàn áp được Liễu Chí Mưu.  

 

Sau vài giây kinh hãi, quan Tri phủ cười phá lên: “Không ngờ ông lại che giấu kỹ thế, tiếc là đừng nói là Đại Đạo Quân, đến Đạo Tổ cũng là gì với trận pháp ở đây đâu”.  

 

Thấy sức mạnh của mình bị đàn áp, Liễu Chí Mưu thu khí tức lại rồi bình thản nói: “Nếu ông thông minh thì mau thả tôi ra, sau đó trả tiền thưởng lại cho tôi, không thì ông sẽ phải hối hận đấy”.  

 

Quan Tri phủ cười khẩy nói: “Người đâu, dùng hình!”  

 

Đúng lúc này, có nha dịch hớt hải chạy vào báo: “Lệnh y đại nhân đến!”  

 

Quan Tri phủ thấy lạ thì chuyện này mình đã bàn với Lệnh y rồi, sao anh ta lại chạy đến đây làm gì? Nhưng sau đó, ông ta vẫn nhanh chóng ra tiếp đón.  

 

Vừa ra ngoài, ông ta đã sững người, vì Lệnh y đại nhân đang khúm núm như con cháu đi cùng với một người thanh niên. Người thanh niên này trông rất oai phong, gương mặt thì đầy vẻ tức giận.  
 
Chương 5007


 Người đàn ông trung niên bị ném ra xa vài mét. Ông ta vừa vừa đứng vững trở lại thì Ngô Bình đã tới, đạp lên ngực ông ta, hỏi: "Ông có bao nhiêu tiền?"  

 

Người đàn ông trung niên cảm thấy lồng ngực đau nhói, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, nói: "Cậu dám động vào tôi. . . "  

 

Rắc!"  

 

Ngô Bình đạp gãy chân ông ta và nói: "Tôi dám đấy”.  

 

Người đàn ông trung niên đau đớn kêu lên: "Tôi có tiền!"  

 

Ngô Bình mỉm cười và nói: "Thế mới phải chứ. Ông đang luyện khí ở cấp độ thứ tám? Vậy hãy đưa cho tôi ba trăm nghìn Tinh tệ để chuộc lỗi”.  

 

Advertisement

Người đàn ông trung niên ngoan ngoãn móc trong túi ra khoảng bốn trăm nghìn Tinh tệ.  

 

Ngô Bình liếc nhìn, cất hết tiền rồi đuổi ông ta đi, sau đó anh đi đòi tiền chuộc của người thứ hai.  

 

Cuối cùng, anh thu được hơn một triệu rưỡi Tinh tệ!  

 

Sau khi lấy tiền, anh gọi Vân Thường rồi thuê một chiếc phi thuyền để quay lại Huyền Minh Giáo.  

 

Sau khi tàu phi thuyền cất cánh, anh hỏi: "Vân Thường, em có biết lò luyện đan ở đâu bán không?"  

 

Tuy rằng anh có trong tay không ít lò luyện đan, nhưng nơi này là vũ trụ Đạo cảnh, lò luyện đan trước đó đã mất tác dụng nên anh phải mua cái mới.  

 

Vân Thường: "Em biết, nhưng lò đan quá khan hiếm, chỉ có một số ít thế lực mới có năng lực chế tạo ra nó. Cho dù là một cái bình thường đã qua sử dụng cũng tốn mấy trăm triệu Tinh tệ”.  

 

Hàng trăm triệu Tinh tệ? Ngô Bình trố mắt: "Đắt quá!"  

 

Vân Thường: "Không còn cách nào, dù sao đan sư quá ít, tiêu chuẩn quá cao”.  

 

Ngô Bình thở dài: "Vậy thì không còn cách nào khác."  

 

ân Thường đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: "Sư huynh, Huyền Minh Giáo có một cửa hàng đồ cũ. Ờ đó có một lò luyện đan, có điều bị hư hại nhiều. Nghe nói từng có một vị đan sư tới xem nhưng không thể nào sửa được”.  

 

Ngô Bình: "Ồ, lò đan hỏng ư? Bao nhiêu tiền?"  

 

"Cũng không đắt, cơ bản là bán phế liệu thôi, một triệu Tinh tệ”.  

 

Ngô Bình đáp: "Anh hiện tại mua không nổi một cái lò luyện đan tốt, chúng ta đi xem một chút cái lò đan hỏng đi".  

 

Rất nhanh, phi thuyền đã đưa họ trở lại gần Huyền Minh Giáo. Hai người họ đi trả nhiệm vụ trước, giao hai quả Ngọc Chân cho Huyền Minh Giáo để đổi lấy mười nghìn tiền Huyền Minh.  

 

Sức mua của tiền Huyền Minh không tốt bằng Tinh tệ, nhưng chúng rất hữu ích trong Huyền Minh Giáo, vì vậy Ngô Bình quyết định tiết kiệm một ít.  

 

Sau khi trả xong nhiệm vụ thì trời đã tối. Khi hai người về đến nhà, Diệp Phúc đi tới và nói: "Chủ nhân, có người tự xưng là nhị sư huynh của chủ nhân đã đến tìm”.  

 
 
Chương 4317


 Liễu Chí Mưu cười lạnh nói: “Sai? Tôi thấy không phải các người sai, mà là tham tiền thưởng của tôi thì có”.  

 

Người thanh niên này chính là Lâm Duy Tiên, anh ta tiến lên rồi chắp tay nói: “Tôi là Tiên đốc của đại thế giới Trung Ương. Tôi họ Lâm, nhận lệnh của Đại Thánh đến mời đại sư đến một nơi”.  

 

Liễu Chí Mưu biết Đại Thánh mà anh ta nói chính là Ngô Bình nên cố tình tỏ ra ngạc nhiên: “Đại Thánh đang ở đây ư?”  

 

Lâm Duy Tiên hào hứng nói: “Đại Thánh đang ở chỗ tôi, người bảo đại sư muốn thỉnh giáo về luyện đan”.  

Advertisement

 

Liễu Chí Mưu: “Trình độ luyện đan của Đại Thánh là số một trong thiên hạ, tôi được thỉnh giáo người đúng là phúc ba đời”.  

 

Lâm Duy Tiên cảm thán: “Đúng vậy, Đan Vương Nhất Phẩm thì làm gì còn ai địch lại nữa?”  

 

Advertisement

Liễu Chí Mưu: “Đây chỉ là kết quả kiểm tra ra thôi, chứ tôi thấy cấp bậc thật sự của Đại Thánh còn cao hơn”.  

 

Lâm Duy Tiên kinh ngạc: “Cao hơn ư?”  

 

Liễu Chí Mưu: “Nếu các hạ được tiếp xúc với Đại Thánh lâu hơn thì sẽ hiểu điều tôi nói”.  

 

Hai người coi Lệnh y và quan Tri phủ như không khí, mãi sau Liễu Chí Mưu mới nói: “Tiên đốc đại nhân, thuộc hạ của ngài đã vu oan cho tôi, còn đòi chém đầu tôi đấy”.  

 

Lâm Duy Tiên lườm quan Tri phủ rồi nói: “Nói thật mau, nếu có nửa lời dối trá, ta sẽ trảm luôn!”  

 

Quan Tri phủ sợ mất mật, nào dám có nửa lời dối trá nên đã kể lại mọi chuyện. Đương nhiên cũng nhắc đến Lệnh y, người này tái mặt rồi cũng quỳ xuống đất.  

 

“Các người đúng là to gan lớn mật! Bình thường thì thôi, nhưng lần này đã động đến Đại Thánh thì đáng chết rồi! Người đâu, giải họ xuống rồi điều tra rõ tội trạng của họ cho ta”.  

 

“Vâng!”  

 

Thuộc hạ của Lâm Duy Tiên xông lên rồi bắt quan Tri phủ và Lệnh y lại.  

 

Hai người này bị giải đi xong, Lâm Duy Tiên nói: “Đại sư, chúng ta đi gặp Đại Thánh thôi chứ?”  

 

Liễu Chí Mưu gật đầu: “Được, tôi sẽ đi cùng đại nhân”.

Giông bão kết thúc, Liễu Chí Mưu đi theo Lâm Duy Tiên về rừng trúc để gặp Ngô Bình.  

 

“Lý Đại Thánh!”  

 

Liễu Chí Mưu nhìn thấy Ngô Bình thì lập tức hành lễ.  

 

Ngô Bình: “Đại sư Liễu, chúng ta gặp lại rồi”.  

 

Liễu Chí Mưu cười thầm trong bụng, nói: “Vâng, cuối cùng thì tại hạ cũng được gặp lại Đại Thánh. Hiện tại hạ đang có rất nhiều câu hỏi về luyện đan muốn thỉnh giáo người”.  

 

Sau vài câu chào hỏi khách sáo, Lâm Duy Tiên nói: “Đại Thánh, tiểu nhân có chuyện thỉnh cầu. Đại Thánh có thể độ lượng chỉ dẫn cho tiểu nhân thành Thánh Nhân được không ạ?”  

 

Ngô Bình: “Gặp nhau ở đây là cái duyên, nếu anh đã có lời thì tôi sẽ hỗ trợ”.  

 
 
Chương 5008


Vân Thường: "Nhị sư huynh tên Văn Lương, người này giao tiếp tốt, chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa, nhất định là đang muốn tạo quan hệ với sư huynh”.  

 

Ngô Bình: "Muộn như vậy rồi, tôi không đi”.  

 

Anh đưa linh khuyển cho Trương Toàn và nhờ anh ta chăm sóc nó.  

 

Đêm đó, anh bắt đầu luyện khiếu. Việc luyện khiếu được chia thành luyện thiên khiếu và luyện địa khiếu. Anh bắt đầu từ địa khiếu trước.  

 

Số lượng địa khiếu được ghi trong cẩm nang tu luyện là có hạn, chỉ là một số ít, nhưng điều này không làm khó được Ngô Bình. Cho dù đó là vũ trụ Đạo cảnh hay vũ trụ Chấn Đán thì những thay đổi trong cơ thể con người không lớn, vì vậy anh quyết định tự mình khám phá các khiếu trên cơ thể.  

 

Advertisement

Anh khoanh chân ngồi xuống, đại trận vũ trụ phóng thích ra năng lượng hóa thành vô số sợi tơ, luân chuyển trong cơ thể anh. Theo sự hiểu biết của anh về các khiếu, địa khiếu thường là trung tâm truyền năng lượng cơ thể, tương tự như linh khiếu mà anh đã mở năm xưa.  

 

Chẳng mấy chốc, tại một vị trí trên cơ thể anh, dòng năng lượng bắt đầu vặn vẹo biến hóa. Ngô Bình lập tức khóa chặt khu vực này, linh lực thẩm thấu vào đó, tìm kiếm lối vào của địa khiếu.  

 

Anh lấy ra một miếng bạc tốt và đâm nhẹ vài lần vào khu vực này, sau đó một ánh sáng vàng nhẹ toả ra. Thế là anh dồn hết linh huyết đi vào điểm phát ra ánh sáng vàng.  

 

Linh huyết ngưng tụ thành dạng thanh mảnh giống như đầu kim, đâm vào điểm ánh sáng vàng toả ra. Đột nhiên, toàn thân anh run lên, ánh sáng vàng lại xuất hiện, linh lực cuồn cuộn tràn vào trong đó.  

 

"Bùm!"  

 

Với một tiếng nổ lớn, anh đã mở ra địa khiếu đầu tiên và một lực mạnh mẽ ẩn sâu trong cơ thể anh lao ra khỏi địa khiếu. Lực này hình thành một vòng xoáy, hút năng lượng từ khoảng không.  

 

Vì vậy, trong hư không, một luồng lực từ vũ trụ chính trực tiếp xuất hiện ở địa khiếu, sau đó thông qua địa khiếu phóng thích ra ngoài, đi khắp cơ thể Ngô Bình, rèn luyện thể chất của anh!  

 

"Rất dễ chịu!", Ngô Bình thở dài một hơi, chậm rãi nằm xuống hưởng thụ cảm giác linh khí nuôi dưỡng cơ thể.  

 

Một giờ sau, anh lại ngồi dậy và tiếp tục khám phá địa khiếu thứ hai.

Với kinh nghiệm lần trước, anh nhanh chóng mở ra địa khiếu thứ hai và một năng lượng khác từ vũ trụ chính bắt đầu rót vào cơ thể anh.  

 

Điều đáng kinh ngạc là sau khi hai nguồn năng lượng của vũ trụ chính gặp nhau, chúng bắt đầu dung hoà một cách hoàn hảo, dường như chúng vốn thuộc về cùng một nguồn năng lượng nhưng lại bị một thế lực thần bí nào đó ngăn cách!

Cảm nhận được sự thay đổi của hai loại linh khí, Ngô Bình như có điều suy nghĩ rồi tự nhủ: Lẽ nào hai loại linh khí này đều thuộc cùng một loại linh khí, nhưng vì lý do gì đó nên mới tách nhau ra ư?  

 

Nghĩ đến khả năng này, anh sáng mắt lên rồi lập tức tìm tòi địa khiếu thứ ba.  

 

Cứ thế, Ngô Bình không biết mệt mỏi liên tục đả thông địa khiếu thứ ba, thứ tư cho đến địa khiếu thứ 12 thì mới đành dừng lại, vì sức lực đã cạn.  

 

Đúng như anh đoán, mười hai loại linh khí mà 12 địa khiếu hấp thu đã dung hợp hoàn toàn thành một loại linh khí mới. Hơn nữa, linh khí dung hợp càng nhiều thì linh khí mới càng ảo diệu, uy lực cũng càng mạnh.  

 
 
Chương 4318


 Lâm Duy Tiên vội vàng ngồi xuống phía đối diện, Ngô Bình giơ tay điểm vào mi tâm của anh ta, một vài tâm đắc của anh về Thánh Nhân đã tích tụ trong đầu Lâm Duy Tiên, ngoài ra anh còn truyền thêm ít sức mạnh vào giúp anh ta nhanh chóng đột phá cảnh giới.  

 

Lâm Duy Tiên chỉ còn cách Thánh Nhân một bước nên giờ được Ngô Bình hỗ trợ thì anh ta đã cảm nhận được rõ ràng và dồn hết sức để đột phá ngay.  

 

Thấy Lâm Duy Tiên đã đột phá, Ngô Bình và Liễu Chí Mưu đi ra ngoài. Họ đi tới rừng đào ở phía đối diện rừng trúc, sau đó ngồi xuống bàn pha trà.  

 

Advertisement

Đây là trà mà Ngô Bình mới sao, mùi vị rất ngon, Liễu Chí Mưu uống xong còn khen tấm tắc.  

 

Liễu Chí Mưu nhắc đến Lâm Duy Tiên: “Công tử giúp hắn đột phá, chắc chắn Lâm Duy Tiên rất cảm kích”.  

 

Ngô Bình: “Dù tôi không giúp thì ba đến năm năm nữa, anh ta cũng đột phá thôi”.  

Advertisement

 

Liễu Chí Mưu: “Công tử giúp hắn rất đúng lúc, người này rất được Đại Thiên Tôn coi trọng, nhưng vì tu vi thấp nên không được các đại quan khác khuất phục, đến các Lệnh y dưới trướng cũng nể phục lắm. Nếu giờ hắn thành Thánh Nhân thì sẽ có tiếng nói hơn hẳn”.  

 

Ngô Bình: “Tôi thấy anh ta có khí chất phi phàm, sau này sẽ lập được thành tựu lớn đấy”.  

 

Liễu Chí Mưu: “Nhưng hắn còn trẻ, nếu không có người hỗ trợ thì dễ bị thụt lùi lắm, dẫu sao cũng có rất nhiều người muốn ngồi vào vị trí của hắn mà”.  

 

Đúng lúc này có một luồng thần lực ở gần đó phóng tới.  

 

Ngô Bình cười nói: “Lâm Duy Tiên đột phá rồi”.  

 

Luồng khí tức này phóng thẳng lên trời, mãi sau mới dứt. Không lâu sau, Lâm Duy Tiên đã đi ra: “Đại Thánh, tiểu nhân đã đột phá Thánh Nhân thành công rồi”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, Lâm Tiên đốc mau về củng cố tu vi đi, chúng tôi không làm phiền nữa”.  

 

Lâm Duy Tiên vội nói: “Đại Thánh không ở lại chơi thêm vài ngày ạ?”  

 

Ngô Bình: “Tôi đã mở mấy đan lâu ở đế đô, nếu Tiên đốc rảnh thì có thể đến đó chơi”.  

 

Nghe thấy thế, Lâm Duy Tiên mừng rỡ rồi nói: “Nhất định tiểu nhân sẽ đến”.  

 

Liễu Chí Mưu: “Lâm Tiên đốc, cửa hàng đan dược của Đại Thánh sẽ khai trương vào hai ngày nữa, sau đó chúng ta có thể thường xuyên gặp gỡ rồi”.  

 

Lâm Duy Tiên sáng mắt lên nói: “Chuẩn bị khai trương ư? Thế thì tiểu nhân sẽ đến chúc mừng ạ”.  

 

Chào tạm biệt Lâm Duy Tiên xong, Ngô Bình quay về cửa hàng đan dược của mình.  

 

Về đến nơi, Ngô Bình phát hiện Đào Như Tuyết đã tu sửa lại cửa hàng, ngoài ra còn xây thêm mấy tầng. Nhân viên cũng tăng lên, họ đều là người mà cô ấy dẫn từ đế quốc Thiên Võ đến.  

 

Ngoài ra, Ngô Mi và Hồng Lăng cũng đã đến, nói là để giúp việc cho cửa hàng. Đào Như Tuyết đã sắp xếp công việc kế toán và tiêu thụ cho họ, Hồng Lăng phụ trách giới thiệu đan dược, Ngô Mi phụ trách sổ sách.  
 
Chương 5009


 Anh mở cửa ra thì mới phát hiện Vân Thường đang đứng bên ngoài. Lúc này, mặt trời vừa ló dạng rồi chiếu tia nắng xuống mặt cô ấy, khiến dung nhan càng thêm tuyệt sắc.  

 

Ngô Bình không khỏi thấy nhộn nhạo, sau đó ôm lấy cô ấy vào lòng rồi kéo vào trong phòng, sau đó hất chân đóng cửa.  

 

Vân Thường hô lên, nhưng không hề có ý phản kháng, cô ấy dịu dàng nói: “Sư huynh, trời sáng rồi, tối em cho anh được không?”  

 

Ngô Bình ôm cô ấy rồi hỏi: “Tại sao phải chờ đến tối?”  

 

Vân Thường: “Anh đã tu hành một lèo ba ngày rồi, đến nay vừa hay là ngày đệ tử chân truyền khảo hạch”.  

 

Ngô Bình ngẩn ra hỏi: “Khảo hạch gì thế?”  

Advertisement

 

Vân Thường: “Đệ tử chân truyền cũng có các ngưỡng mà, bắt đầu tính từ thời gian gia nhập môn phái, cách một thời gian phái tiến bộ một lần, không thì sẽ bị loại ra khỏi hàng đệ tử chân truyền. Tuy sư huynh là đệ tử thân truyền, nhưng cũng ở trong hàng đệ tử chân truyền, vì thế vẫn phải tham gia khảo hạch”.  

 

Ngô Bình: “Anh gia nhập môn phái bao lâu rồi nhỉ?”  

 

Vân Thường: “Anh quên rồi à? Khi em đi đăng ký với anh, anh bảo đã gia nhập được hơn hai tháng rồi mà, hơn nữa khi anh bái sư thì đã ở cảnh giới Tôi Thể rồi. Bây giờ cách lúc đó cũng khoảng ba tháng, theo tiêu chuẩn của của đệ tử chân truyền thì anh buộc phải đạt đến tầng thứ sáu cảnh giới Tôi Thể rồi”.  

 

Ngô Bình: “Tầng thứ sáu Tôi Thể ư? Anh cũng vừa tới đó”.  

 

Vân Thường: “Tuy anh đã đạt đến tầng ấy rồi, nhưng kiểm tra của tầng này cũng khó lắm. Hơn nữa, hôm nay là ngày mồng bảy, chắc sẽ có đệ tử khiếu chiến sư huynh đấy”.  

 

Ngô Bình nghĩ đến người tên là Trương Siêu, sau đó cười lạnh một tiếng: “Khiêu chiến anh á? Tốt thôi, anh đang muốn thả lỏng gân cốt chút đây”.  

 

Vân Thường: “Sư huynh đừng chủ quan, Trương Siêu này gần đây lên như diều gặp gió, hơn nữa tu vi cũng đã đến tầng thứ bảy Tôi Thể rồi”.  

 

Tầng thứ bảy của Tôi Thể là Tiểu Luyện Hình, thể chất của tu sĩ ở cảnh giới này tu luyện khá theo hệ thống, thực lực cũng vượt xa tu sĩ ở cảnh giới Luyện Khiếu.  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Vân Thường, em có tin anh có thể đánh bại mười tên như hắn bằng một tay không?”  

 

Vân Thường ngẩn ra rồi phì cười: “Em tin”.  

 

Ngô Bình: “Đi thôi, đi tham gia khảo hạch của đệ tử chân truyền nào”.  

 

“Vâng!”  

 

Hai người đi tới quảng trường diễn ra khảo hạch của đệ tử chân truyền, lúc này các đệ tử chân truyền đều đang tụm năm tụm ba ở đây, có ba dụng cụ kiểm tra đặt giữa quảng trường. Mọi người đều đứng kín cạnh các dụng cụ kiểm tra, ai kiểm tra xong cũng được các đệ tử khác vây quanh để hỏi thăm, có người chê cười, có người tán thưởng.  

 

Vân Thường: “Sư huynh, khảo hạch ở cảnh giới Tôi Thể gồm các phần là thể chất, sức mạnh, tiềm lực. Anh ở tầng thứ sáu thì cũng phải đạt điểm tiêu chuẩn ở mỗi vòng thì mới qua được”.  
 
Chương 4319


 Ngô Bình: “Tiểu Mi, sao em lại đến đây? Cả Hồng Lăng nữa, sao không ở lại kiếm cung mà tu luyện hả?”  

 

Hồng Lăng cười hì hì nói: “Tiểu Mi đi một mình không an toàn nên em phải bảo vệ em ấy”.  

 

Ngô Bình lừ mắt nói: “Là em muốn ra ngoài chơi chứ gì?”  

 

Ngô Mi: “Anh, từ lâu em đã nghe nói Tiên giới có nhiều chỗ chơi lắm nên mới muốn đến xem. Phải công nhận là ở đây sầm uất hơn đế quốc Thiên Võ của mình thật”.  

Advertisement

 

Ngô Bình hỏi: “Hai đứa ra ngoài chơi rồi à?”  

 

Hồng Lăng: “Vâng, bọn em lượn quanh đây vài vòng rồi, nhưng không đi xa”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Đến rồi thì ở đây trông coi cửa hàng giúp anh, đừng có chạy linh tinh”.  

 

Ngô Mi bĩu môi nói: “Thế thì anh phải trả lương cho em đấy”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Ừ, muốn bao nhiêu, anh trả bấy nhiêu”.  

 

Anh kiểm tra cửa hàng một vòng, sau đó dẫn Ngô Mi và Hồng Lăng xuống phố chơi và tìm quán ăn.  

 

Đào Như Tuyết cũng dẫn hai tuỳ tùng đi theo, Ngô Bình gọi vài món địa phương cùng một vò rượu ngon.  

 

Ngô Mi nhấp một chút rượu rồi cười nói: “Oa, rượu ở Tiên giới ngon thật đấy!”  

 

Ngô Bình: “Đừng uống nhiều, đến Đạo Quân còn không chịu được đâu đấy”.  

 

Ngô Mi cười nói: “Không sao, em uống xong về đi ngủ”.  

 

Ngô Bình lắc đầu rồi quay sang hỏi Hồng Lăng: “Côn Luân Kiếm Cung vẫn ổn chưa?”  

 

Hồng Lăng: “Vâng, mấy tháng vừa rồi lại có thêm mấy thiên tài xuất hiện. Không tới ba năm nữa, Kiếm Cung sẽ trở thành một thế lực siêu cấp”.  

 

Ngô Bình: “Thế lực siêu cấp cần có nền móng vững chắc, sao chúng ta đọ được?”  

 

Hồng Lăng: “Lý Đại Khả có thực lực mạnh, dù có phải chống lại đại giáo cả chục nghìn năm thì chúng ta vẫn thắng được, em thấy mình không cần tự ti đâu”.  

 

Ngô Bình mỉm cười rồi hỏi: “Hồng Lăng, anh nhớ em bảo vẫn còn mẹ ruột, thế mẹ em có tới tìm em không?”  

 

Hồng Lăng lắc đầu: “Không, chẳng thấy mặt mũi đâu nữa”.  

 

Ngô Bình: “Em còn muốn đi tìm mẹ không?”  

 

Hồng Lăng thở dài: “Tìm hay không cũng không có gì khác biệt, trong lòng bà ấy có coi em là con đẻ nữa đâu. Em chưa từng cảm nhận được một chút tình thương nào, nếu không gặp anh thì chắc em vẫn sống trong rừng như người hoang dã ấy”.  

 
 
Chương 5010


 Hắn ta cười mỉa: “Một đệ tử chân truyền cấp hai như anh muốn kết đôi với em mà em còn từ chối, sau đó lại chung đụng với cái thằng rẻ rách này, em cố ý chọc tức anh đúng không?”  

 

Vân Thường vội nói: “Trình sư huynh, anh hiểu lầm rồi…”  

 

Ngô Bình kéo tay Vân Thường rồi nói: “Vân Thường, có anh ở đây rồi thì em không phải sợ ai cả”.  

 

Sau đó, anh hỏi Trình sư huynh kia: “Anh bảo tôi là đồ rẻ rách ư?”  

 

Trình sư huynh cười khẩy: “Không cậu thì ai?”  

 

Ngô Bình: “Thế anh có dám nhận khiêu chiến của tôi không?”  

 

“Cái gì! Có người định khiêu chiến Trình Vệ kìa! Anh ta là cao thủ tầng thứ tư cảnh giới Luyện Khí đấy, người muốn khiêu chiến là ai thế nhỉ?”  

Advertisement

 

“Không biết, chắc mới đến à?”  

 

“Tôi biết, nghe nói Liễu trưởng lão mới thu nhận một đệ tử ở ngoài, hình như là cậu ta đấy”.  

 

“Tên này điên rồi à? Mới ở cảnh giới Tôi Thể mà đã đòi khiêu chiến cao thủ cảnh giới Luyện Khí”.  

 

“Ha ha, dù có ở tầng thứ mười cảnh giới Tôi Thể thì cũng không thể đánh bại cảnh giới Luyện Khí tầng thứ tư được, đúng là chán sống rồi mà!”  

 

Trình Vệ ngẩn ra một lúc rồi cười phá lên, sau đó chỉ vào mũi mình: “Cậu khiêu chiến tôi ư?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Có dám nhận không?”  

 

Trình Vệ cười ha hả: “Tuy tôi không thèm ra tay với đệ tử cấp thấp như cậu, nhưng nếu cậu đã thèm chết thì để tôi tiễn luôn”.  

 

Ngô Bình: “Vậy là anh nhận khiêu chiến của tôi rồi đấy. Được, tôi phải đi kiểm tra đã, xong việc tôi sẽ đến tìm anh”.  

 

Trình Vệ phì cười: “Này, tôi không biết cậu lấy đâu ra tự tin cùng dũng khí như thế, nhưng tôi rất thích kiểu người như cậu. Được, tôi chờ”.  

 

“Trình sư huynh, loại như hắn đâu đáng để anh ra tay? Để em thay anh”, đột nhiên có người lên tiếng, Trương Siêu đã xuất hiện.  

 

Lần trước, Trương Siêu cũng đòi khiêu chiến Ngô Bình. Bây giờ thấy anh và Trình Vệ có xung đột nên lập tức nhảy ra, như vậy vừa có thể đánh bại Ngô Bình, mà vừa lấy lòng được đệ tử chân truyền có địa vị trong môn phái là Trình Vệ.  

 

Trình Vệ nhìn Trương Siêu rồi gật đầu: “Cũng được”.  

 

Một đệ tử chân truyền cảnh giới Tôi Thể như Ngô Bình muốn khiêu chiến Trình Vệ, tin này truyền đi rất nhanh, cả đám người đã xúm lại xem, thậm chí có cả trưởng lão.  

 

Để sớm được xem trò hay, các đệ tử chân truyền khác đều nhường cho Ngô Bình lên kiểm tra trước.  

 

“Ha ha, khiêu chiến cao thủ Luyện Khí cơ à, tôi cược là hắn không đỡ nổi một chiêu”.  

 

“Nếu mà không qua được bài kiểm tra thì còn buồn cười nữa”.  

 

“Đúng thế, Tôi Thể đòi đánh Luyện Khí thì sao mà thắng được? Như châu chấu đá xe ấy, thua là cái chắc rồi”.  

 

“Khéo còn thua cả Trương Siêu ấy chứ”.  

 
 
Chương 4320


 Ngô Mi: “Chị Hồng Lăng, chị là chị ruột của em, anh em cũng là anh chị, bố mẹ em cũng là bố mẹ chị”.  

 

Hồng Lăng cười nói: “Chị biết chúng ta là chị em thân thiết nhất mà”.  

 

Bọn họ đang ngồi uống rượu chuyện trò thì chợt có người hớt hải chạy đến báo: “Có chuyện rồi ạ, có người đã đánh khách của chúng ta, còn đập phá tủ hàng nữa”.  

 

Advertisement

Ngô Bình bình thản nói: “Bình tĩnh, có gì từ từ nói. Tại sao người đó lại đập tủ hàng của mình?”  

 

Người nhân viên: “Ông chủ, người đó kêu đan dược của mình là giả”.  

 

Advertisement

Ngô Bình híp mắt lại, trực giác mách bảo chuyện này không đơn giản, anh trầm giọng hỏi: “Mọi người đã kiểm tra lại đan dược chưa?”  

 

Người nhân viên: “Chính vì kiểm tra rồi nên sự việc mới rắc rối. Bây giờ, các chưởng quầy đều tới xin xỏ cả rồi, nhưng người đó vẫn đòi chúng ta bồi thường 100 tỷ tiền Đạo”.  

 

Ngô Bình cười lạnh nói: “100 tỷ tiền Đạo ư? Đan dược mà người đó mua có giá bao nhiêu?”  

 

Người nhân viên: “Người đó mua ba viên đan dược, tổng giá trị là hơn 50 triệu”.  

 

Ngô Bình lập tức hiểu rõ, có lẽ người này cố ý đến lừa tiền họ, đế đô đúng là nơi khó trụ vững.  

 

Anh nói: “Ngồi đây ăn chán lắm, mấy đứa đi theo anh xem trò vui đi!”  

 

Tuy cửa hàng đan dược của Ngô Bình chưa khai trương, nhưng mấy ngày trước đã bán hàng rồi, từ đó phát hiện ra vấn đề để xử lý trước.  

 

Cả đoàn người kéo nhau về thì thấy có một người đàn ông dẫn theo hơn chục người đang đứng hò hét trong nhà.  

 

Người đó cười lạnh nói: “Các người mở quán để lừa đảo à? Nếu hôm nay không cho tôi một câu trả lời thích đáng thì đừng mong làm ăn gì được nữa!”

Ngô Bình đi tới rồi cười nói: “Tôi là chủ cửa hàng, có gì thì anh cứ nói với tôi”.  

 

Người đàn ông tỏ vẻ hung ác, sau đó quan sát Ngô Bình rồi cười khẩy nói: “Cậu là chủ hả? Tốt, tôi hỏi cậu, cậu định đền bù cho tôi thế nào về đan dược giả đã bán cho tôi đây?”  

 

Ngô Bình: “Đan dược giả ư? Không thể nào, hôm nay chúng tôi mới mở bán thử thôi, sao có thể mang đan dược giả ra kinh doanh được?”  

 

Người đàn ông lấy ngay một cái hộp ra rồi nói: “Đây là đan dược mà tôi đã mua ở đây, tôi đã nhờ người kiểm tra rồi, họ bảo đây là hàng giả! Dược lực của nó còn chưa bằng một phần mười đan dược thật nữa”.  

 

Ngô Bình: “Có thể đưa tôi xem được không?”  

 

Người đó lập tức rụt tay lại rồi nói: “Đưa cậu ư? Tôi sợ cậu ném nó đi, thế thì tôi lấy đâu ra chứng cứ nữa”.  

 

Ngô Bình mỉm cười nói: “Anh có biết đan dược mà chúng tôi bán đều có con dấu không?”  
 
Chương 5011


 Đương nhiên nếu tu sĩ tham gia đã ở tầng thứ sáu Tôi Thể thì điểm tiêu chuẩn sẽ khác.  

 

Ngô Bình đi đến gần cây cột rồi tung một cú đấm vào đó, anh chưa dùng hết sức mà đã nghe thấy một tiếng động lớn, mặt cây cột phát sáng liên tục, sau đó hiện ra một hàng các con số là 97580 cân.  

 

Ngay khi dãy số xuất hiện, tất cả mọi người đều ngẩn ra.  

 

“Tôi không nhìn nhầm đấy chứ, hơn 90 nghìn ư?”  

 

“Hình như thế, ôi trời!”  

 

“Mẹ ơi, hơn 90 nghìn đấy, đến tu sĩ tầng thứ mười Tôi Thể cũng không đạt con số này được đâu”.

Advertisement

Ngô Bình cũng ngẩn ra, anh không ngờ mình chỉ đấm bừa một cú mà đã mạnh đến vậy, xem ra là do anh đã tu luyện địa khiếu.  

 

Trương Siêu cũng nghệt mặt ra, hơn 90 nghìn cân! Hắn đã kiểm tra vòng này rồi, hắn ở tầng thứ bảy Tôi Thể mà đấm hết sức mới chỉ được 9500 cân thôi. Điều này có nghĩa là Ngô Bình mạnh hơn hắn mười lần, thế thì còn khiêu chiến gì nữa?  

 

Hắn đảo mắt rồi dần lùi lại.  

 

Vân Thường đã chú ý đến hành động của hắn nên nói: “Trương sư huynh, anh chuẩn bị khiêu chiến Ngô Bình cơ mà? Giờ lại định đi đâu thế?”  

 

Trương Siêu dừng hình rồi cười ngượng nói: “Đâu, tôi đi vệ sinh chút ấy mà”.  

 

Mọi người xung quanh đều phản ứng lại rồi dè bỉu hắn ra mặt, đã hẹn nhau khiêu chiến rồi giờ lại chuồn, chắc sợ rồi!  

 

Có mấy đệ tử chân truyền chỉ muốn đổ thêm dầu vào lửa nên đã chặn đường Trương Siêu, một người đàn ông cao lớn cười mỉa: “Trương sư đệ, đi vệ sinh thì lúc nào đi chẳng được. Cậu nhịn chút đi, chờ Ngô sư đệ kiểm tra xong thì cậu phải khiêu chiến cậu ấy ngay”.  

 

Trương Siêu nhăn mặt, địa vị của người đàn ông này còn cao hơn cả Trình Vệ, anh ta là Cao Hải - đệ tử chân truyền cấp một, đại cao thủ tầng thứ tám cảnh giới Luyện Khí, thực lực khỏi phải bàn. Vì thế Trương Siêu đành phải khúm núm rồi gật đầu.  

 

Cao Hải mỉm cười đi đến gần cột kiểm tra rồi vỗ vai Ngô Bình: “Sư đệ, thần lực của chú không kém gì anh đâu, anh hơi bị phục chú đấy”.  

 

Cao Hải này nổi tiếng nhờ sức mạnh, nhưng sau khi chứng kiến điểm số của Ngô Bình thì cũng phải ngạc nhiên rồi ngả mũ thán phục.  

 

Ngô Bình cười nói: “Sư huynh quá khen!”  

 

Cao Hải: “Đừng khách sáo, chú kiểm tra tiếp đi, bọn anh đang rất mong chờ vào màn biểu hiện tiếp theo của chú đấy”.  

 

Anh ta chỉ vào dụng cụ kiểm tra thứ hai, đó là một vật hình vuông có màu đen, bên trên có cột như cán cờ, cây thước dài khoảng chục mét, phần thấp nhất là số 0, cao nhất là một triệu.  

 

Vân Thường: “Sư huynh, đây là dụng cụ kiểm tra tiềm lực, nó tên là thước Đại Tiềm. Thước này có bốn đoạn, đoạn thấp nhất là từ 0 đến 5000, đây là mức bình thường và toả ra ánh sáng trắng. Đoạn từ 3000 đến 50.000 là mức trung và ánh sáng xanh. Hầu hết các đệ tử chân truyền đều đạt đến đoạn này. Tiếp nữa là từ 50.000 đến 150.000, đây là mức thượng đẳng và có ánh sáng tím. Trên ánh sáng tím là 150.000 đến 1 triệu và phát ra ánh sáng vàng, ai phát ra được ánh sáng này thì sẽ có tư chất của thiên kiêu”.  

 

Ngô Bình nghe xong thì hỏi: “Tư chất tốt nhất của Huyền Minh Giáo mình là đạt đến số bao nhiêu?”  

 
 
Chương 4321


 Dứt lời, ông ấy đi tới quầy hàng bên cạnh rồi lấy bừa một viên đan dược ra, sau đó lắc một cái, lập tức có ánh sáng đỏ xuất hiện trên đan dược rồi hiện ra một chữ “Bình”, đây chính là tên quan hiệu của Ngô Bình.  

 

Người đàn ông tỏ vẻ hoảng hốt rồi nói: “Nhưng tôi đã mua viên đan dược này ở đây thật”.  

 

Ngô Bình: “Có phải mua ở đây hay không thì nhìn quan hiệu là biết ngay. Tôi là Đan Vương nên có nhiều đan dược lắm, hơi đâu mà bán hàng giả?”  

 

Advertisement

Người kia đảo mặt nói: “Được rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi báo quan”.  

 

Dứt lời, hắn đi ra ngoài nhưng đã bị Liễu Chí Mưu cản lại, ông ấy cười lạnh nói: “Vu oan cho chúng tôi bán đan dược giả mà anh nghĩ mình bước chân ra khỏi đây được à? Định báo quan đúng không? Chủ của chúng tôi là bạn của Tiên đốc đấy, giờ chúng ta cùng đi báo quan luôn nhé!”  

 

Advertisement

Nghe thấy thế, người lập tức run lên nói: “Ờ ờm, chắc tôi cầm nhần đan dược rồi, nhà tôi có nhiều loại giống nhau quá nên chắc là tôi lấy nhầm, thành ra hiểu lầm ở đây bán đan dược giả”.  

 

Liễu Chí Mưu: “Hiểu lầm à? Anh tưởng chúng tôi là trẻ lên ba chắc? Nói mau, là ai sai anh đến? Nếu không nói thì tôi sẽ lột da, rút gân anh luôn đấy”.  

 

Nói rồi, ông ấy phóng khí tức của Đại Đạo Qauan ra, người kia run như cầy sấy rồi nói: “Xin tha mạng!”  

 

Thấy hắn không chịu nói, Ngô Bình tiến lên rồi điểm vào mi tâm hắn, tên kia lập tức ngẩn người rồi bình tĩnh lại.  

 

Ngô Bình: “Ai cử anh đến?”  

 

Người kia: “Là nhà họ Vạn sai tôi tới quấy rối”.  

 

“Nhà họ Vạn nào?”, Ngô Bình hỏi.  

 

“Thế gia đan đạo ở đế đô”.  

 

Ngô Bình hỏi Liễu Chí Mưu: “Ông biết họ không?”  

 

Liễu Chí Mưu: “Nếu là nhà họ Vạn thì có thể hiểu được. Nhà họ là một thế gia đan dược, có 19 đời làm thầy luyện đan rồi. Hơn nữa, nhà họ từng có mọt Đan Vương ngũ phẩm. Từ đó trở đi, nhà họ bắt đầu buôn bán đan dược, kinh doanh dược liệu, thu lợi khủng khiếp”.  

 

Ngô Bình: “Chúng ta với họ không có xung đột gì, sao họ lại làm thế?”  

 

Liễu Chí Mưu: “Cùng ngành thì thành oan gia, nếu đan lâu của mình khai trương thì việc kinh doanh của họ sẽ bị ảnh hưởng. Nhất là đan dược cao cấp của họ, e là sẽ không cạnh tranh với mình được”.  

 

Ngô Bình: “Nhà họ Vạn dùng cách này để đối phó chúng ta thì ông nghĩ chúng ta nên trả lễ thế nào?”  

 

Liễu Chí Mưu: “Kệ họ, với cái loại chuyên dùng mưu kế này thì không tồn tại lâu được đâu”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Chí lý, nhưng tôi không thể cho qua dễ dàng được”.  
 
Chương 5012


 “Nhìn đi, ánh sáng tím rồi”.  

 

Mọi người đều kĩnh ngạc, Cao Hải và Trình Vệ cũng không thể rời mắt.  

 

Đệ tử có thể đạt đến đoạn phát ánh sáng tím đã hơn 20 năm chưa xuất hiện, quả nhiên người mới này là một thiên tài.  

 

Điểm vẫn tăng tiếp đến con số 100 nghìn, Ngô Bình bắt đầu nới lỏng tay, gần như không chạm vào cái thước nữa thì điềm tiềm lực mới dừng lại ở con số 101 nghìn.  

 

“101 nghìn! Thiên tài, Huyền Minh Giáo lại có một thiên tài nữa rồi!”, tất cả mọi người đều hô lên. Trong khi họ chỉ được có 10, 20 nghìn điểm thì Ngô Bình được những trên 100 nghìn, vậy là anh mạnh gấp họ nhiều lần rồi.  

 

Cao Hải cười lớn nói: “Sư đệ, chú giỏi thật đấy, tí nữa là phá được kỷ lục cũ rồi”.  

 

Ngô Bình nói: “Điểm của em còn cách 140 nghìn điểm xa lắm, sao mà so được ạ”.  

Advertisement

 

Cao Hải: “Thế là giỏi lắm rồi, sư đệ, cậu mau sang kiểm tra vòng cuối đi! Vòng sức chịu đựng này là khó nhất, nhiều người rõ là thiên tài mà sức chịu đựng lại kém. Ví dụ như thiên tài có gần 150 nghìn điểm tiềm lực ngày xưa ấy, sức chịu đựng không cao đâu, chỉ trên tầm trung thôi”.  

 

Nghe thấy thế, Ngô Bình cũng hơi tò mò, anh muốn biết sức chịu đựng của mình đến đâu nên đi sang phía dụng cụ kiểm tra thứ ba luôn.  

 

Dụng cụ này là một cái ghế, bên trên có khắc phù văn kỳ dị. Người kiểm tra buộc phải ngồi lên đó, chiếc ghế sẽ phát ra năng lượng kỳ lạ tiến vào cơ thể người kiểm tra và sinh ra một cảm giác vô cùng bức bối. Quá trình kiểm tra sẽ vô cùng khó chịu, vì thế các đệ tử chân truyền đều không muốn kiểm tra quá lâu nên thành tích đều không được cao. May mà Huyền Minh Giáo cũng không có yêu cầu quá cao về mảng này nên hầu hết mọi người đều qua được.  

 

Ngô Bình ngồi xuống ghế, ngay sau đó đã có một nguồn sức mạnh như luồng điện tiến vào cơ thể anh, khiến người anh tê rần. Nhưng loáng cái, cảm giác tê liệt ấy đã biến thành cảm giác như bị côn trùng gặm xương.  

 

Anh ngày càng bứt dứt, hàng lông mày đã nhíu chặt. Cùng lúc đó, phiến ngọc trên chiếc phía trước chiếc ghế cũng đã hiện ra một dãy số đang liên tục tăng lên, mọi người đều tập trung quan sát đến không chớp mắt.  

 

Ba phút, năm phút, mười phút, nửa tiếng! Ngô Bình vẫn ngồi yên trên ghế, hơn nữa vẻ mặt như đang ngồi thiền, vô cùng bình tĩnh.  

 

“Trời ơi, điểm vượt 100 nghìn rồi, sao chịu được hay vậy ta?”  

 

“Đúng thế, lúc trước tôi chỉ chịu được có ba hơi thở thôi, nhưng điểm cũng được 1500 rồi”.  

 

“Tôi được 3000 đã thấy là mình giỏi lắm rồi, giờ so với Ngô sư đệ thì đúng là kém cỏi”.  

 

“120 nghìn rồi, vẫn đang tăng tiếp”.  

 

“Xem ra cậu ấy sẽ phá kỷ lục rồi, tôi nhớ điểm cao nhất trong lịch sử là 133200.  

 

“133200, cậu ấy phá kỷ lục rồi”.  

 

Điểm của Ngô Bình đã chạm đến con số 150 nghìn, anh mở mắt ra rồi mỉm cười, sau đó đứng dậy.  

 

Lúc này, mọi người xung quanh đều nhìn anh như một con quái vật.  

 

Ngô Bình đứng dậy nhìn điểm của mình xong thì cười nói: “Xem ra sức chịu đựng của mình cũng ổn”.  

 

Cao Hải vỗ tay nói: “Quá đỉnh! Cả ba vòng đều xuất sắc, chắc chắn cậu sẽ có tiền đồ rộng mở”.  

 

Lúc này, Trương Siêu đang run cầm cập. Khi Ngô Bình nhìn hắn, hắn cố nhoẻn miệng cười rồi nói: “Ban nãy tôi đùa thôi, chứ sao tôi dám khiêu chiến anh chứ”.  
 
Chương 4322


 Không lâu sau, người cầm đan dược giả đã xuất hiện ở nhà họ Vạn ở đế đô, một người đàn ông trung niên hỏi: “Thế nào rồi? Bên đó có chịu đền tiền không?”  

 

Người kia mặc kệ ông ta rồi lấy một lá bùa ra, sau đó lẩm bẩm gì đó. Ngay giây tiếp theo, một tia sáng đen đã bay ra từ lá bùa, sau đó khuếch tán thật rộng.  

 

Thì ra, đây là lá bùa mà Ngô Bình đã dùng sức mạnh ô uế để luyện chế, một khi thi triển nó thì ô lực sẽ ngấm vào đan dược.  

 

Luồng sáng đen ấy truy lùng khắp cả nhà họ Vạn, sau đó thấm hết vào đan dược của họ và cướp đi dược lực của chúng.  

Advertisement

 

Người nhà họ Vạn nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi này, ai nấy đều biến sắc mặt, gia chủ lập tức sai người đi kiểm tra đan dược, quả nhiên tất cả đã biến thành phế đan.  

 

Đây là đan dược mà nhà họ đã tích luỹ suốt mấy đời, chỉ sưu tầm chứ không bán, nhưng giờ đã thành phế đan hết rồi.  

 

Advertisement

Mất trưởng lão trong nhà đều thổ huyết rồi ngất xỉu, gia chủ cũng gào lớn lên rồi sai người đi tìm hung thủ.  

 

Trong lúc hỗn loạn, người nhà họ Vạn đã phát hiện ra lá bùa kia. Khi họ hỏi người thi triển lá bùa thì người đó cười lạnh nói: “Tôi chỉ dạy cho các người một bài học nho nhỏ thôi, nếu nhà họ Vạn còn không biết tốt xâu thì lần sau tôi sẽ tiêu diệt cả dòng tộc luôn”.  

 

Dứt lời, người đó sùi bọt mép rồi ngất xỉu.  

 

“Là hắn! Tên này dám huỷ cơ nghiệp của nhà họ Vạn ta, đúng là đáng chết!”, một người đàn ông gầm lên rồi nổi sát ý nói: “Lệnh cho tất cả cao thủ của nhà họ Vạn đi giết nó ngay!”  

 

Hiện giờ, Ngô Bình đang ngồi ở cửa hàng đan dược của mình. Hiệu quả kinh doanh hôm nay khá tốt, tuy giá bán ra không quá cao, nhưng chất lượng bán hàng rất tốt, vừa lên kệ là bán hết liền. Đến khi trời tối thì đan dược đã được bán hết veo, còn Ngô Mi đang ngồi tính toán sổ sách.  

 

Đột nhiên có một khí tức bức người khoá chặt cửa hàng, Ngô Mi lập tức thấy khó chịu.  

 

Ngô Bình nổi giận, nhanh chóng thi triển Thánh vực để tiêu diệt khí tức kia.  

 

Người ra tay nổi giận nói: “Chủ cửa hàng này mau ra đây chịu chết! Dám phá hỏng hết đan dược tích luỹ suốt mấy đời của nhà tôi, chết cũng đáng lắm!”  

 

Đan dược truyền thế thật sự của nhà họ Vạn được cất trong Động Thiên, nhưng lần này họ vẫn bị thiệt hại nặng nề nên chỉ muốn giết Ngô Bình ngay cho hả giận!  

 

“Kẻ nào láo lếu thế hả?”, Liễu Chí Mưu phóng khí tức Đại Đạo Quân ra rồi lạnh giọng quát.  

 

“Hừ! Một Đại Đạo Quân không bảo vệ được cậu đâu, chết đi!”  

 

Uỳnh!  

 

Đột nhiên hư không sinh ra luồng điện, một bàn tay sấm sét chộp xuống, lập tức lấy mạng của người kia.  

 

Liễu Chí Mưu đang định ra tay thì Ngô Bình nói: “Để tôi!”  

 

Anh giơ tay vạch lên không trung, một bối cảnh đen sì xuất hiện, hơn chục cao thủ của nhà họ Vạn đều dừng hình.  

 

Bối cảnh kia sinh ra một lực hút rất mạnh, đám người kia bị kéo vào rồi biến mất ngay.  
 
Chương 5013


Nhìn thấy điểm số của Trình Vệ xong, tất cả mọi người đều ồ lên. So với hơn số điểm trước đó của Ngô Bình thì kết quả của Trình Vệ đúng là đáng kinh ngạc. Nhưng tuy mọi người ồ lên là vậy, song chẳng ai thấy ngạc nhiên cả, dẫu sao Trình Vệ cũng là tu sĩ cảnh giới Luyện Khí rồi, thành tích này của hắn ta cũng chỉ là đủ tiêu chuẩn thôi. So ra thì sức mạnh của Ngô Bình mới đáng được gọi là xuất sắc.  

 

Ngô Bình nhìn điểm số xong thì nới: “Tốt nhất anh đừng phí sức làm gì, không lát nữa càng thua thảm hơn đấy. Trước khi tôi ra tay, anh vẫn còn một cơ hội”.  

 

Trình Vệ  nhướn mày: “Sao, cơ hội gì cơ?”  

 

Ngô Bình: “Dập đầu xin lỗi Vân Thường, sau đó tự vả vào mặt mình 30 cái, như vậy thì tôi sẽ không truy cứu nữa”.  

 

Trình Vệ nổi giận rồi lạnh giọng nói: “Cậu tưởng mình là au hả! Ra tay đi, giờ tôi sẽ giết cậu luôn”.  

Advertisement

 

Mọi người ở xung quanh lập tức tản ra, sau đó hào hứng xem Ngô Bình và Trình Vệ. Ở Huyền Minh Giáo, đệ tử cấp thấp có thể khiêu chiến đệ tử cấp cao. Trình Vệ này cũng là đệ tử thân truyền, nhưng đã là đệ tử chân truyền cấp hai rồi nên có địa vị cao hơn Ngô Bình. Theo luật thì một khi Ngô Bình khiêu chiến thành công thì anh cũng sẽ trở thành đệ tử cấp hai.  

 

“Thú vị đấy, một thiên kiêu mới vào, một đệ tử chân truyền cấp hai, mọi người đoán xem phần thắng sẽ nghiêng về ai?”  

 

“Lúc trước thì tôi nghĩ Ngô Bình chắc chắn sẽ thua, nhưng giờ thì chịu rồi”.  

 

“Đúng thế, sức mạnh và tiềm lực của cậu ấy đều rất khủng, sức chịu đựng còn phá cả kỷ lục, khéo cậu ấy lại tạo nên kỳ tích đấy”.  

 

“Nhưng Trình Vệ đã là cảnh giới Luyện Khí rồi, chân lực trong người mạnh lắm, dù cảnh giới Tôi Thể có mạnh đến mấy thì cũng khó mà chống lại chân lực được”.  

 

Dưới sự theo dõi của mọi người, Ngô Bình thong thả đi tới đối diện Trình Vệ, khi còn cách hắn ta bảy bước, anh nói: “Trình Vệ, nếu anh có thể tiếp được ba chiêu của tôi thì coi như anh thắng”.  

 

Trình Vệ ngẩn ra, ba chiêu? Nhưng sau đó hắn ta đã nổi giận ngất trời: “Cậu đang sỉ nhục tôi đấy à?”  

 

Ngô Bình: “Thật ra tôi bảo ba chiêu là đánh giá cao anh rồi, chứ khéo anh còn chẳng đỡ nổi một chiêu của tôi đâu”.  

 

“Chết đi!”, Trình Vệ gầm lên, chân lực tuôn ra, đôi mắt bừng sát khí.  

 

Uỳnh!  

 

Đúng lúc này, mặt đất chợt rung chuyển, Ngô Bình bỗng xuất hiện bên cạnh Trình Vệ rồi tung một cú đấm, khi anh ra tay, linh khí tuôn trào với uy lực rất mạnh.  

 

Trình Vệ cảm thấy có một luồng sức mạnh hung hãn ập tới, chân hắn ta đã bị khống chế nên nhanh chóng bị đá bay. Cú đá ấy khiến người hắn ta tê rần, sau đó ngã uỵch xuống đất bất động.  

 

Sau đó, Trình Vệ chỉ thấy đầu váng mắt hoa, không thể nhúc nhích.  

 
 
Chương 4323


Thì ra trong số những người anh vừa giết của nhà họ Vạn có một nhân vật chủ chốt. Trong lúc xử lý bọn họ, Ngô Bình đã lấy hết đan dược và kho báu mà họ cất giữ.  

 

Hồng Lăng cảm thấy có gì đó sai sai nên nói: “Anh, giờ anh mạnh thế à, thích giết ai thì giết!”  

 

Ngô Bình cười nói: “Làm gì có, anh chỉ dùng ít mánh ném họ vào Thánh vực của anh rồi trấn áp thôi. Nhìn thì có vẻ như anh đã giết rất nhiều người một cách nhanh chóng, nhưng thật ra để tiêu diệt hết bọn họ, anh cũng mất nhiều sức lực lắm đấy”.  

 

Hồng Lăng cười nói: “Ý là anh cố tỏ ra nguy hiểm chứ gì!”  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Đương nhiên”.  

 

Liễu Chí Mưu: “Công tử, bây giờ nền móng của nhà họ Vạn coi như đã bị huỷ rồi, chẳng mấy nữa họ sẽ biến mất thôi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Cường giả ở đế đô nhiều như mây, chỉ cần lơ là một cái là bay màu ngay. Nhà họ Vạn tưởng tôi dễ bị bắt nạt, nhưng nào biết tôi chỉ phẩy tay một cái là tiêu diệt được họ ngay!”  

 

Liễu Chí Mưu: “Công tử đã cảnh cáo họ rồi, tiếc là họ không biết điều, vẫn dám cho cao thủ đến đối phó công tử, giờ nhận về kết cục này cũng đáng đời!”  

 

Ngô Bình: “Lần này, e chưa phải tất cả thế lực của nhà họ vạn đã ra tay đâu, chúng ta vẫn cần đề phòng họ”.  

 

Liễu Chí Mưu: “Công tử, ngày mai chúng ta chính thức khai trương rồi, còn cần mời thêm ai không ạ?”  

 

Ngô Bình: “Tôi đã gửi thiếp mời rồi, nếu họ không đến được thì cũng sẽ cho người khác đến”.  

 

Chuyện của nhà họ Vạn đã xong, Ngô Bình quay về phòng luyện đan để huy động các con rối luyện đan chuẩn bị vào việc tiếp.  

 

Vừa đến nơi, anh đã nhìn thấy Kim Song Nhi đang sửa sang lại quầy đan dược ở cạnh đó. Trông thấy Ngô Bình, cô ấy cười nói: “Sư phụ về rồi ạ?”  

 

Ngô Bình: “Cô chỉ là đồng tử luyện đan thôi, đừng gọi tôi là sư phụ”.  

 

Kim Song Nhi chính là cô gái đã nhận mình có thiên bẩm phi thường vào mấy ngày trước và đòi nhận Ngô Bình làm sư phụ. Nhưng cuối cùng chỉ được anh cho làm đồng tử luyện đan.  

 

Cô ấy cười nói: “Sư phụ, mấy ngày qua, con luôn chăm chỉ nghiên cứu đan dược, người kiểm tra thử đi ạ, chắc chắn con sẽ không làm người thất vọng đâu”.  

 

Ngô Bình hào hứng nói: “Ồ, nghiên cứu hẳn mấy ngày rồi cơ đấy, thế cô nghiên cứu thế nào?”  

 

Kim Song Nhi: “Con đã đọc rất nhiều ghi chép về luyện đan, hơn nữa còn thử luyện chế nữa”.  

 

Ngô Bình chỉ vào lò đan dược ở phía trước rồi nói: “Được, cô hãy luyện chế Thuỷ Hoả Luyện Hình Đan cơ bản nhất đi, để tôi xem trình độ của cô đến đâu”.  

 

Kim Song Nhi gật đầu: “Vâng, con biết cách luyện chế đan dược này rồi, để con làm luôn”.  

 

Kim Song Nhi lấy dược liệu ra rồi bắt đầu rửa lò để luyện đan. Ngô Bình quan sát một lúc, thấy đúng là cô ấy có thiên bẩm luyện đan, lò thứ nhất đã cho ra thành phẩm là đan dược tam phẩm.  

 

Anh nhận xét: “Cũng được đấy! Nhưng tôi thấy cô làm vẫn chưa quen tay lắm, hơn nữa cũng không hiểu về đan quyết. Giờ tôi sẽ dạy cô cách luyện đan”.  

 

Anh đứng cạnh giảng giải một hồi, loáng cái hai tiếng đồng hồ đã trôi qua.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom