Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4744


 Tiểu Vũ đáp trả: “Mọi người đều cần làm quen. Ban đầu anh cũng là người mới đấy thôi?”  

 

Trùng Huy cho biết: “Tôi cũng vậy, hiện giờ số lượng người của chúng ta đã đủ rồi, không cần người ngoài gia nhập”.  

 

Đúng lúc này, trên đỉnh núi đột nhiên phát ra tiếng gầm phẫn nộ, rồi trời long đất lở, mặt đất rung chuyển. Sau đó có một người đàn ông bị gãy một cánh tay, toàn thân bê bết máu vừa lao xuống vừa hét lớn: “Bẫy, lần này là bẫy!”  

 

“Ầm ầm ầm!”  

Advertisement

 

Bỗng có một lượng lớn quái vật xuất hiện từ bốn phương tám hướng, chí ít cũng phải mấy nghìn con, chỉ trong chốc lát đã bao vây đám người ở sườn núi.  

 

Vị tu sĩ bị gãy tay vừa xuống núi không lâu thì đột nhiên ngã xuống đất, máu không ngừng chảy ra từ thất khiếu, có lẽ sẽ không thể sống tiếp nữa.  

 

Advertisement

Tiểu Vũ biến sắc: “Quái vật cấp bảy là giả, là bọn quái vật ở nơi này muốn giết chúng ta!”  

 

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Đám quái vật này còn biết giăng bẫy ư?”  

 

Tiểu Vũ đáp: “Trí tuệ của quái vật cấp sáu không thua kém người bình thường, quái vật cấp bảy dĩ nhiên còn kinh khủng hơn. Vậy nên chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên”.  

 

Họ đang nói chuyện thì quái vật trên núi gầm một tiếng thật lớn, quái vật dưới núi lập tức lao tới.  

 

Tiểu Vũ trầm giọng: “Kết trận!”  

 

Ba người lập tức đứng thành ba góc, bày ra tư thế phòng thủ.  

 

Ngô Bình vẫn chưa chính thức gia nhập cùng họ, vả lại cũng không có hứng thú. Anh chỉ lấy thanh trường đao ra và đứng phòng bị tại chỗ.  

 

Có từ vài trăm đến một nghìn người săn quái dưới núi, nhưng đối mặt với mấy nghìn quái vật, họ nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Bọn quái vật này còn vô cùng thông minh, mười mấy con tạo thành một nhóm, chuyên tấn công những người ở một mình hoặc nhóm ít người, cố gắng tiêu diệt những lực lượng sống càng nhiều càng tốt.  

 

Ngô Bình chỉ có một mình nên lập tức bị mười mấy con quái vật xông tới giết. Tiểu Vũ muốn giúp nhưng lại bị Trảm Lãng và Trùng Huy kéo ra sau.  

 

Tiểu Vũ giận dữ nói: “Anh ấy chết không có lợi gì cho chúng ta”.  

 

Trảm Lãng hờ hững đáp: “Sống đến cuối cùng trước đã rồi hẵng tính”.  

 

Ngô Bình giơ đao lên. Một con quái vật cấp ba xông đến đầu tiên, đao quang loé lên, đầu của nó đã đứt lìa.  

 

Tôi Thể tầng tám, trừ phi là quái vật cấp năm, bằng không sẽ không thể gây uy hiếp đến anh.  

 

“Bịch bịch bịch!”  

 

Anh đi những bước kỳ lạ, một nhát một con, chỉ trong chưa đầy mười giây, mười mấy con quái vật đều bị anh giải quyết sạch, con mạnh nhất là quái vật cấp bốn!  

 

Giết xong đám quái vật này, thực lực của Ngô Bình đã tăng thêm ba mươi, bốn mươi phần trăm,  

 

Đám Trảm Lãng đều sửng sốt, vẻ mặt khó tin. Tiểu Vũ cười nói: “Anh ấy không phải Tôi Thể tầng năm, ít nhất phải là tầng sáu!  

 

Cô ấy lập tức tách hai người kia ra, đi đến trước mặt Ngô Bình, cười bảo: “Thực lực của anh mạnh thật đấy!”  
 
Chương 5434: Tìm dược liệu trong thành


Ngô Bình: “Nếu tôi không đưa thì sao?”

Tên đầu trọc cười nham hiểm nói: “Không đưa? Thế thì đừng trách tôi là ác!”, gã vung tay lên, đám đàn em lập tức. ùa ra định bắt Ngô Bình.

Anh cũng vung tay, bọn chúng lập tức bị đánh bay, ai cũng hộc máu miệng. Tên đầu trọc thấy không ổn nên hỏi:

“Cậu là cao thủ từ đâu tới?”

Ngô Bình không trả lời, mà lườm gã: “Sao anh biết trên người tôi có tiền mà đòi tôi những 100 triệu?”

Tên đầu trọc đảo mắt rồi nói: “Tôi chỉ nói đại vậy thôi”.

Ngô Bình: “Anh nghĩ tôi sẽ tin câu đó à?”, dứt lời, anh lập tức thi triển khí tức của cường giả cảnh giới Bí Thần.

Tên đầu trọc sợ đến mức tè ra quần, sau đó quỳ xuống run rẩy nói: “Công tử tha mạng, tiểu nhân đáng chết!”

Ngô Bình lạnh giọng hỏi gã: “Giờ chịu nói thật chưa?”

Tên đầu trọc: “Là một nhân viên của hiệu thuốc bãn nãy. báo cho chúng tôi biết, xin lỗi công tử”.

Ngô Bình: “Tôi là một người rất dễ tính, không ai làm gì tôi thì tôi không cũng gây khó dễ cho họ. Nhưng nếu ai có ý. đồ xấu với tôi thì tôi sẽ bắt phải trả giả”.

Sau đó, anh lại vug tay lên, một luồng khí cuốn hết những người ở đây trở lại trước hiệu thuốc Bách Lý.

Tiếng động lớn đã thu hút sự chú ý của nhiều người ở xung quanh.

Ngô Bình đứng cạnh xe ngựa rồi lạnh giọng nói: “Chủ hiệu thuốc đâu?”

Anh quát to đến mức người ở ngoài phạm vi một trăm dặm còn nghe thấy, vì thế một lát sau đã có một người đàn ông trung niên hớt hải đi ra, ông ấy hành lẽ với Ngô Bình rồi nói: “Công tử, tại hạ là chủ của hiệu thuốc Bách Lý, không biết công tử cần gặp tại hạ có việc gì?"

Ngô Bình đẩy tên đầu trọc ra rồi nói: “Người của các: ông đã thông đồng với nhóm cướp này để chặn đường cướp. của tôi. Tôi đã mua hết gần tỷ bạc ở hiệu thuốc nhà ông, thế mà các người lại đối đãi với tôi thế hả?”

Tên nhân viên xui nhóm cướp này đã sợ mất mật, chỉ đứng một chỗ run rẩy.

Chủ cửa hàng sầm mặt nói: “Công tử, là nhân viên nào. vậy ạ?”

Ngô Bình nói với tên đầu trọc: “Chỉ đi”.

Tên đầu trọc liếc nhìn một loạt rồi chỉ vào người nhân viên xấu tính kia. Hắn ngã quy tại chỗ, sau đó há miệng muốn biện minh nhưng lại sợ hãi đến mức không nói được. gì.

Ông chủ: “Người đâu, lôi nó xuống đánh chết cho tôi!”

Tên nhân viên xấu tính bị lôi đi, chỉ kịp gào lên đúng một câu: “Tha mạng..”

Tên đó bị lôi đi rồi, ông chủ vẫn cau có. Chuyện này quá nghiêm trọng, nếu không xử lý tốt thì dễ huy hoại thanh danh của hiệu thuốc, ông ấy nói: “Thật sự xin lỗi công tử. Tiệm tôi quá đông nhiên viên nên cũng khó tránh khỏi, suy cho cũng thì cũng do tôi quản lý nhân viên không tốt, xin công tử lượng thứ”.

Ngô Bình không nói gì, ông chủ biết mình phải có chút bù đắp nên nói: “Thế này đi, tôi sẽ giảm giá mười phần trăm dược liệu mà công tử mua trước đó”.

Mười phần trăm của gần một tỷ thì cũng gần trăm triệu rồi.
 
Chương 4745


Quái vật nhìn hai người họ, không ngừng có quái vật mới lao đến giết, nhưng kết quả đều bị giết chết. Lượng quái vật do Ngô Bình giết càng lúc càng nhiều, mười con, năm mươi con, một trăm con! Thực lực của anh đã tăng lên gấp ba lần so với lúc mới đến dưới núi!  

 

Nhưng những người còn lại không may mắn như vậy. Liên tục có người săn quái bị quái vật giết, những người săn quái còn lại không đoàn kết, tự mình tác chiến, thế là bị tiêu diệt từng người một.  

 

Trùng Huy và Trảm Lãng gia nhập nhóm khác, vừa đánh vừa lùi.  

 

Advertisement

Ngô Bình vốn muốn đột phá vòng vây, nhưng có quá nhiều quái vật xung quanh, chẳng bao lâu sau anh lại bị đẩy lùi.  

 

Nhờ sự bảo vệ của anh, Tiểu Vũ vẫn luôn rất an toàn, không hề bị thương.  

 

Lùi mãi lùi mãi, họ đã đến chân núi, sau lưng chính là núi. Lúc này, toàn bộ người săn quái đã tử trận một nửa, phần lớn những người còn sống cũng bị thương, tình thế rất xấu.  

Advertisement

 

Tiểu Vũ thở dài: “E rằng hôm nay sẽ không ai có thể sống sót trở ra”.  

 

Ngô Bình nheo mắt, hỏi Tiểu Vũ: “Ban nãy người chạy xuống núi có lẽ là một trong bốn vị Pháp Sư nhỉ?”  

 

Tiểu Vũ gật đầu: “Ừ. Bốn Pháp Sư cộng thêm món sát khí, dù quái vật cấp bảy có thắng cũng sẽ chịu tổn thất rất nặng nề. Món sát khí đó vô cùng lợi hại, do một kẻ mạnh đã vượt qua cảnh giới Pháp Sư tạo ra”.  

 

Ngô Bình giật mình: “Nghĩa là, quái vật cấp bảy trên núi có khả năng đã bị thương nặng?”  

 

Tiểu Vũ đáp: “Rất có thể”.  

 

Ngô Bình lập tức kéo cô ấy chạy lên núi. Hành động này làm Tiểu Vũ sợ hãi: “Không thể lên núi đâu!”  

 

Ngô Bình nói: “Giết quái vật cấp bảy, giành lấy sức mạnh của nó!”

Tiểu Vũ cả kinh: “Anh điên rồi sao?”  

 

Ngô Bình đáp: “Cô nhìn xuống chân núi đi, mấy nghìn con quái vật. Chúng ta có mạnh đến mấy cũng không xông ra ngoài được. Dù sao cũng phải chết, chi bằng liều một phen!”  

 

Anh vừa đi lên núi vừa quan sát dược liệu xung quanh, chẳng mấy chốc đã phát hiện vài cây. Khi đến sườn núi, anh đi vòng quanh núi. Cùng lúc ấy, những người ở dưới núi cũng bị ép chạy lên núi.  

 

Sau khi đi một vòng, Ngô Bình đã thu thập đủ dược liệu. Bây giờ anh không kịp sắc, đành bỏ thẳng vào miệng nhai. Chẳng bao lâu sau, anh đã cảm thấy vị trí đan điện bắt đầu phồng lên. Anh lập tức khoanh chân ngồi xuống, thừa cơ đột phá.  

 

Trong cơ thể của anh đã tập hợp sức mạnh gấp mấy lần bản thân, lúc này tất cả đều dồn về vùng bụng và hoà cùng dược lực.  

 

Sau đó cơ thể anh tạo ra một âm thanh rất lớn, núi non khẽ rung chuyển, mệnh môn mở ra, anh chính thức bước vào tầng chín Tôi Thể!  

 

Mệnh môn vừa mở, tất cả sức mạnh mà anh hấp thụ trước đó đều đổ vào đó.  
 
Chương 5435: Công tử mua nhiều dược liệu như vậy để luyện đan à?


Mọi người bên ngoài bàn tán xôn xao: “Người này là ai thế nhỉ? Dám làm vậy trước cửa hàng Bách Lý thì cũng không phải dạng vừa đâu!”

“Người ta có lý thì sợ gì, nếu Bách Lý dám ỷ thế bắt nạt người khác thì còn ai thèm đến mua dược liệu của họ nữa?”

“Đúng thế, mua bán phải giữ chữ tín, không thì Bách Lý đã chẳng giảm những mười phần trăm cho người kia”.

Quỷ Tiểu Anh không ngờ Ngô Bình còn có trò này nên cười nói: “Công tử, tự nhiên tôi lại muốn có một nhóm khác đến cướp của chúng ta”.

Ngô Bình: “Chuyện này mà xảy ra với người không có thực lực thì chỉ biết chịu đựng và mất tiền thôi”.

Quỷ Tiểu Anh gật đầu: “Nhưng công tử là cao thủ thì sợ gì ai”.

Cô ấy hỏi tiếp: “Công tử mua nhiều dược liệu như vậy để luyện đan à?”

Ngô Bình: “Đúng thế, còn thiếu một ít dược liệu nữa nên

chúng ta cần đến hiệu thuốc Thanh Châu”.

Quỷ Tiểu Anh: “Chắc chăn dược liệu ở đó sẽ siêu đắt, chỉ các thầy luyện đan như công tử mới mua được thôi”.

Ngô Bình: “Tôi không sợ đắt, dược liệu càng đắt thì đan dược luyện chế ra càng có giá trị”.

Quỷ Tiểu Anh chớp mắt nói: “Công tử, lát anh còn định đến Động Thiên phúc địa không?”

Ngô Bình: “Có chứ”.

Quỷ Tiểu Anh: “Nhưng tôi không thể đi cùng anh tới đó được, khi ấy công tử nhớ cẩn thận nhé”.

Ngô Bình cười nói:

Xe ngựa đi được một đoạn thì mới một quảng trường rất rộng, có không ít người bày sạp hàng ở đây, mà xung quanh là các cửa hàng thuốc trông rất bät mắt, so ra thì có quy mô lớn hơn Bách Lý, khách mua cũng nhiều hơn.

Ngô Bình bảo Quỷ Tiểu Anh đi đỗ xe, còn mình thì đi thẳng đến cửa hàng thuốc Thanh Châu cao bảy tầng.

Cửa hàng này có quy tắc là phải mua một linh quả cấp. hai ở ngoài cửa thì mới được vào trong, họ làm vậy để ngăn không cho những người chỉ muốn vào tham quan đi vào, dẫu sao nếu đông người quá thì cũng ảnh hưởng đến trải nghiệm mua bán của khách hàng.

Ngô Bình mua một linh quả thì mới được vào tầng một, ngay tầng này đã có linh dược rồi, nhưng đều từ cấp bốn trở xuống.

Anh quan sát một lượt rồi đi lên tầng hai.

Ở tầng này là linh dược cấp bốn và năm, trên tầng ba là linh dược cấp sáu của bảy, tầng bốn là linh dược cấp tám, chín, tầng năm là linh dược cấp mười, tâng sáu là linh dược cấp 11, 12, tầng cuối bán linh dược trên cấp 13 và chân dược.

Tâng nào ở đây cũng rất rộng, Ngô Bình bắt đầu mua từ tầng ba, sau đó lên tầng bốn và năm.

Linh dược cấp mười rất đt, đều có giá chín con số, anh đã mua hơn 30 loại và tốn mất hơn năm tỷ.

Linh dược cấp chín cũng không rẻ, cũng phải tám con số, anh mua 57 loại hết hơn hai tỷ.

Nhưng linh dược khiến anh thật sự có hứng thú thì là linh dược cấp 11 và 12 ở tầng sáu và chân dược ở tầng bảy.

Anh đã mua hết 13 cây linh dược cấp 11 và bốn cây linh dược cấp 12 ở tầng sáu và tốn 37 tỷ.

Trên tầng bảy có hai cây linh dược cấp 14 và sáu cây chân dược, Ngô Bình cũng mua hết và tốn thêm 42 tỷ.

Vì anh mua quá nhiều nên cũng được cửa hàng triết khấu cho một chút, ngoài ta còn làm thẻ VIP cho, sau này Ngô Bình quay lại mua dược liệu thì sẽ được giảm 10 phần trăm.

Loáng cái đã tiêu gần 90 tỷ, Ngô Bình gần như đã nhãn túi, không còn bao nhiêu tiên nữa.
 
Chương 4746


 Ngô Bình gật đầu: “Ừ, Tôi Thể tầng chín. Tôi còn phải giết thêm một số quái vật để nâng cao thực lực. Cô trốn trước đi, lát nữa tôi sẽ đến tìm cô”.  

 

Tiểu Vũ cũng hiểu, khi đã có mệnh môn, hiệu suất hấp thụ năng lượng của Ngô Bình càng cao, năng lượng mất đi sẽ càng ít, giới hạn trên của năng lượng mà anh có thể hấp thụ còn tăng lên đáng kể.  

 

Đã đạt tầng chín Tôi Thể, Ngô Bình có thể phát huy đao thuật và bộ pháp mạnh hơn, anh lập tức lao về phía quái vật như một làn khói nhé.  

 

Advertisement

“Vụt vụt vụt!”  

 

Bóng người vút qua, đã có ba con quái vật cấp bốn bị giết. Bây giờ anh chuyên chọn quái vật trên cấp bốn, đã là Tôi Thể tầng chín rồi, hiệu quả của quái vật cấp thấp đối với anh cũng có hạn thôi.  

 

Tình hình dưới kia cực kỳ gay go, lượng người chết càng lúc càng nhiều. Sau một lượt chém giết, Ngô Bình đã lấy mạng hơn bốn mươi con quái vật cấp bốn, mười mấy con quái vật cấp năm, thậm chí còn giết được hai con quái vật cấp sáu.  

Advertisement

 

Thế là sau lần giết quái này, thực lực của anh đã tăng gấp đôi. Anh lập tức lên núi lần nữa để tìm con quái vật cấp bảy kia.  

 

Lúc này, khu vực gần đỉnh núi đã bị san bằng, mặt đất bị cháy đen, thậm chí đá cũng rạn nứt vỡ vụn. Có một con vượn núi cực lớn đang nửa nằm trên mặt đất. Nó cao hơn mười mét, cánh tay trái bị gãy, ngực phải bị nổ thủng một lỗ máu, hai mắt cũng mù loà. Xung quanh nó có hàng trăm thi thể nằm la liệt, trong đó bao gồm ba kẻ mạnh cấp Pháp Sư.  

 

Có điều vết thương của nó đang hồi phục rất nhanh. Là quái vật cấp bảy, khả năng phục hồi của nó vô cùng khủng khiếp.  

 

Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã đến gần con vượn núi. Thính lực của vượn núi vô cùng nhạy. Ngay lập tức, nó hơi nghiêng tay, vung cánh tay phải lên rồi đánh về vị trí Ngô Bình.  

 

Ngô Bình hơi nghiêng người, sau đóng dốc hết sức vung đao.  

 

Thực lực của con quái vật này đã giảm sút đáng kể, chỉ còn hai mươi phần trăm, nhất là nó còn mù hai mắt, không thể nhìn thấy kẻ địch.  

 

“Phụt!”  

 

Ngay khi chạm đất, tay của con vượn khổng lồ liền bị Ngô Bình chém gãy. Nó đau đớn gầm thét, đoạn nhảy lên cao, giẫm xuống vị trí của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình đột ngột bắn lên, mũi đao hướng lên trên, nhắm chuẩn xác vào cằm của con vượn khổng lồ.  

 

Một kẻ hướng xuống, một người hướng lên. Một âm thanh trầm thấp vang lên, đao đã đâm vào cằm của vượn khổng lồ.  

 

Con vượn khổng lồ gào thét thảm thiết, dùng cánh tay gãy đập về phía Ngô Bình. Thế là Ngô Bình đu ra phía sau đầu vượn khổng lồ, rút một thanh đoản kiếm khác rồi đâm nó hai nhát.  

 

Lực sinh mệnh của vượn khổng lồ quá mạnh, thế mà vẫn chưa chết.  

 

Ngô Bình khẽ cau mày, đáp xuống mặt đất. Lúc này, anh phát hiện có một thanh trọng kiếm màu vàng kim ở bên cạnh một thi thể. Kiếm dài hơn ba mét, khí tức sắc bén.  

 

Đôi mắt sáng rực lên, anh bèn chộp lấy thanh trọng kiếm rồi chém về phía vượn khổng lồ một lần nữa.  

 

Con vượn khổng lồ bị mù, đầu lại trúng đòn mấy lần liền, lúc này đã phát điên, hai chân giẫm đạp lung tung. Ngô Bình tránh tới tránh lui trên mặt đất, tìm cơ hội thích hợp để chém vào bắp chân nó.  

 

“Phụt!”  
 
Chương 5436: Ở lại vườn lê


Ông chủ cười nói: “Đương nhiên là Động Thiên hơn rồi, ở đó có nhiều linh dược hơn, vả lại trong Động Thiên cũng thích hợp cho việc tu luyện hơn”.

Ngô Bình: “Cảm ơn”.

Tạm biệt ông chủ xong, Ngô Bình cũng chào Quỷ Tiểu Anh rồi đến Động Thiên duy nhất ở Thanh Châu là Thanh Linh.

Quỷ Tiểu Anh có vẻ lưu luyến, Ngô Bình đã tặng cô ấy hai viên đan dược, chúng có hỗ trợ rất lớn cho tu vi hiện giờ của cô ấy, không bao lâu nữa, cô ấy sẽ đột phá.

Ngô Bình đi tới lối vào của Động Thiên Thanh Linh, lối vào là một đại điện với một khoảng đất trống ở phía trước, hiện giờ đang có hơn trăm người đứng xếp hàng ở đây, họ đều chờ để vào Động Thiên Thanh Linh.

Ngô Bình cũng xếp hàng, sau đó trò chuyện với tu sĩ ở xung quanh thì mới biết nếu trả tiền thì sẽ không cần xếp hàng mà được vào luôn.

Tiền này là tiền thuê một tháng ở linh địa, nếu chọn cách này thì vừa nhận được nhiều ưu đãi, vừa được phục vụ tốt hơn.

Ngô Bình không muốn xếp hàng nên đồng ý trả tiền.

Một tiếng trong Động Thiên Thanh Linh mất 2800 tiền Tiên, một tháng sẽ là một triệu không trăm linh tám nghìn tiền Tiên, sau khi được triết khấu thì còn một triệu.

Với hầu hết các tu sĩ mà nói thì đây không phải một khoản tiền nhỏ, vì thế không nhiều người chọn cách này.

Trả tiền xong, Ngô Bình đi vào đại điện ngay, anh đi xuyên qua một cánh cửa màu vàng. Sau đó, anh cảm thấy có một luồng sức ép tiến tới, khiến anh thấy rất khó chịu. Duy độ ở Động Thiên Thanh Linh càng cao thì áp lực càng lớn.

Trước mắt Ngô Bình chợt tối đen rồi nhanh chóng bừng sáng lại, anh phát hiện mình đang đứng trên một quảng trường, có một tốp người đang chỉ dẫn cho mọi người. Vì Ngô Bình đã trả tiền nên được mời sang một hàng khác.

Phía trên của hàng này có một tu sĩ mặc áo xám đang giải thích về quy tắc ở trong Động Thiên Thanh Linh cho mọi người, ai cũng lắng nghe chăm chú, vì nếu phạm quy thì sẽ có kết cục rất thảm.

Tu sĩ kia giảng giải xong thì chắp tay nói với nhóm Ngô Bình: “Được rồi, mọi người giải tán”.

Mọi người tản đi, hầu hết đều đi tới thôn làng trong Động Thiên, ở đó có nhiều người nên tài nguyên sống cũng phong phú. Nhưng cũng có số ít người đi thẳng tới nơi hoang dã để tìm cơ duyên cho mình.

Mục đích Ngô Bình đến đây là để tìm dược liệu, nhưng anh muốn tìm hiểu về nơi này trước, sau đó hành động cũng không muộn. Vì thế, anh đã đi theo mọi người đến một trận nhỏ cách đây vài dặm.

Vì gần lối vào nên có rất nhều người đến đây tu luyện, diện tích của trấn này không lớn nên chỉ có sức chứa hơn 20 nghìn người.

Khách ở trấn luôn trong trạng thái đông nghịt, nhìn cả đống người xếp hàng, Ngô Bình không muốn tham gia nên đi ra chỗ khác. Anh đang chuẩn bị tìm chỗ nghỉ vài hôm để làm quen với hoàn cảnh ở đây.

Không ngờ chờ anh tìm được chỗ trọ rồi thì bên ngoài lại treo một tấm bảng ghi “hết phòng”.

Ngô Bình chán nản, còn tính phải sống cảnh màn trời chiếu đất.

Đúng lúc này, có một người chạy tới rồi cười hỏi: “Công tử, anh đang tìm chỗ trọ à?”

Người này mặc quần áo màu vàng, để đầu đinh, mặt đầy tàn nhang, chân trái còn bị thương nên đi hơi khập khiễng.
 
Chương 4747


Sau khi chém chết quái vật cấp bảy, một luồng sức mạnh khủng khiếp rót vào cơ thể anh, tiến vào mệnh môn. Lúc này, thực lực của anh đã tăng gần bốn lần so với trước khi giết vượn khổng lồ! Sau đó, anh cảm nhận được mệnh môn hấp thụ no đầy sức mạnh.  

 

Rồi anh đào được nguyên hạch của con vượn khổng lồ. Nguyên hạch màu tím, to bằng nắm tay.  

 

Cất nguyên hạch vào, anh lục soát các thi thể, tìm được chút ít của cải, bèn cho hết vào một chiếc túi lớn.  

 

Advertisement

Anh vác túi đi tìm Tiểu Vũ, nhờ cô ấy tạm thời trông coi. Còn anh thì xách thanh trọng kiếm màu vàng kim kia lao xuống núi, tiếp tục giết quái vật.  

 

Lần này, anh chuyên tìm quái vật cấp năm và cấp sáu để giết. Nhờ sức mạnh hấp thụ được từ vượn khổng lồ, bây giờ anh có thể dễ dàng giết chết quái vật cấp sáu.  

 

Advertisement

Quái vật cấp cao chết ngày một nhiều, cộng thêm việc không còn lời hiệu triệu từ quái vật cấp bảy vượn khổng lồ, những con quái vật cấp bốn, cấp năm thi nhau bỏ chạy.  

 

Cục diện trận chiến lập tức thay đổi. Những người săn quái bắt đầu phản công.  

 

Giết chóc được nửa giờ, quái vật đã chạy mất sạch. Còn Ngô Bình đã lấy được một lượng lớn nguyên hạch của quái vật cấp bốn, cấp năm, thậm chí là cấp sáu.  

 

Hiện tại mọi người đều tìm Ngô Bình, nhưng anh đã biến mất.  

 

Lúc này, Ngô Bình đã đến tìm Tiểu Vũ. Sau khi anh hái thêm dược liệu, hai người rời đi từ phía bên kia ngọn núi. Những người còn lại lên đỉnh núi, sau khi nhìn thấy thi thể của quái vật cấp bảy, ai nấy đều sững sờ. Là Ngô Bình giết ư?  

 

Ngô Bình tìm con hươu trắng. Hai người cùng cưỡi nó, tiếp tục đi về phía trước.  

 

Tiểu Vũ cười hỏi: “Anh Ngô đã lấy được nhiều nguyên hạch như vậy, hay là chúng ta đến thành phố gần đây để đổi chút đồ đi?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Gần đây có thành phố à?”  

 

Tiểu Vũ gật đầu, vừa chỉ về một phía vừa nói: “Đi về hướng đó thêm hơn một nghìn dặm sẽ đến thành Võ Lăng. Thành Võ Lăng là thành phố hạng trung, có vài triệu người sống ở đó”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, chúng ta đến đó xem thử”.  

 

Tiểu Vũ ngồi trước, cơ thể nép vào lòng Ngô Bình. Ở thế đạo này, giữa nam và nữ chẳng quanh co nhiều, thích nhau thì ở bên nhau thôi.  

 

Ngô Bình mới hỏi: “Tiểu Vũ, kẻ mạnh nhất ở thành Võ Lăng có cảnh giới gì?”  

 

Tiểu Vũ đáp: “Chắc là Pháp Sư. Trên Pháp Sư là Truyền Thuyết, nghe nói đã từng xuất hiện cách đây rất lâu, nhưng đã chết rồi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Sao lại chết?”  

 

Tiểu Vũ nói: “Không rõ nữa. Chuyện này cách xa chúng ta quá. Anh Ngô này, anh đã là Tôi Thể tầng chín, sau này chắc chắn có thể trở thành Pháp Sư, sau đó vươn lên cảnh giới cao hơn!”  
 
Chương 5437: “Em là Lý Sĩ Bình”.


Ngô Bình không nghĩ nhiều mà gật đầu nói: “Được, dẫn đường đi”.

Cậu nhóc đi ra khỏi trấn rồi đi tiếp hai dặm về phía Bắc, sau đó tới một vườn lê. Cây ở đây đã kết những trái lê vẫn xanh, có hai dãy phòng ở bên trong.

Ngô Bình nhìn thấy phòng ở đây thì không khỏi läc đầu, nhưng chủ nhà đã ra chào hỏi: “Công tử, tuy đây không phải trấn, nhưng cũng không cách quá xa, quan trọng là giá nhà rẻ, chỉ bằng một nửa trong trấn thôi”, giọng nói của người này nghe có vẻ thật thà.

Chủ của vườn lê có gương mặt dễ nhìn, chắc hẳn hồi còn trẻ cũng tuấn tú. Nhưng tay trái của ông ấy hơi có vấn đề, hình như đã từng bị thương nặng nên giờ nhìn như khúc gỗ.

Điều khiến Ngô Bình chú ý là ông ấy đã ở tầng thứ 10 cảnh giới Luyện Khí, song đã bị việc kinh doanh che lấp ý chí tu hành nên giờ chẳng khác gì người bình thường.

Dẫu sao cũng không tìm được chỗ ở, Ngô Bình đành gật đầu: “Ông chủ, tiền thuê một ngày là bao nhiêu?”

Chủ vườn lê cười nói: “200 tiền Tiên”. Ngô Bình đưa 600 cho ông ấy rồi nói: “Tôi trả trước ba ngày”.

Chủ vườn lê: “Được, để tôi bảo người đi dọn phòng cho cậu, phía trước có một phòng khách, mời cậu đến đó ngồi chơi”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó bước trên một con đường hẹp. quanh co trong vườn lê, thi thoảng lại có vài quả lê va vào vai anh, tiếc là lê chưa chín, không thì anh đã hái vài quả ăn thử rồi.

Anh đi tới căn nhà ba gian, bên trong có một phòng khách, trong đó có đồ đạc được làm băng gỗ lê.

Ngô Bình tìm một chỗ ngồi xuống, đang chuẩn bị tự pha trà cho mình thì nhìn thấy cậu nhóc ban nãy cầm ấm trà tới rồi rót cho anh.

Cậu ta cười nói: “Công tử, đây là trà tôi hái trên núi, mời anh uống thử”.

Ngô Bình cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, mùi vị cũng không đến nỗi, anh mỉm cười lấy mười đồng tiền Tiên ra đưa cho cậu ta: “Cho cậu mua quà vặt”.

Cậu nhóc vui vẻ nhận lấy rồi luôn miệng nói cảm ơn. Ngô Bình: “Cậu tên gì?”

Cậu nhóc: “Em là Lý Sĩ Bình”.

Ngô Bình: “Sĩ Bình, chân cậu làm sao thế?”

Lý Sĩ Bình xị mặt ra rồi cúi đầu xuống nói: “Vườn lê này là của ông nội em, năm xưa ông là tu sĩ Bí cảnh. Nhưng sau đó gặp khó khăn, vườn lê cũng bị người ta cướp mất, lý do là vì ông em mang ơn người ta. Người đó có thực lực mạnh, ông cãi lý với họ song bị họ dùng âm hoả đốt cánh tay, Bây giờ, tuy nhà em đang kinh doanh vườn lê, nhưng mỗi năm đều phải nộp rất nhiều tiền cho người kia, trừ chỉ tiêu các thứ đi thì cũng không còn dư bao nhiêu nữa”.

Ngô Bình bất ngờ hỏi: “Kinh doanh vườn lên kiếm tiền thế nào?”

Lý Sĩ Bình: “Đây là Động Thiên Thanh Linh nên có linh khí đồi dào, lê ở đây bán chạy ở bên ngoài lắm, nhà em có một trăm mẫu, mỗi năm cho ra sản lượng rất nhiều lê nên cũng kiếm được khoảng 30 triệu tiền Tiên”.

Ngô Bình cười nói: “Cũng ngon, dẫu sao thì vườn lê này cũng là sản nghiệp của ông cậu”.
 
Chương 4748


Con hươu trắng di chuyển rất nhanh, mỗi ngày đi nghìn dặm, đến khi trời tối đã đi được một nửa chặng đường. Ngang qua một thành phố đổ nát, Ngô Bình quyết định nghỉ chân qua đêm ở đây, tiện thể đột phá tiếp.

Thành phố này có quy mô rất lớn, kéo dài cả trăm dặm, hẳn đã từng rất sầm uất. Nhưng bây giờ nó lại trở nên đổ nát hoang tàn, ngay cả bóng ma còn chẳng thấy.  

 

Ngô Bình tìm thấy một ngôi nhà dân rộng rãi, rồi quét dọn phòng khách. Đã lâu rồi không có ai sống ở đây, khắp nơi đều là lá khô, mạng nhện, phân động vật, u ám vô cùng. Có mấy gian phòng còn có xương khô, không biết đã chết bao lâu rồi.  

 

Advertisement

Tiểu Vũ dọn mạng nhện và rác, tìm được một tấm chăn ở phía sau, bèn trải lên mặt đất. Họ sẽ ngủ ở đây một đêm, ngày mai lại lên đường.  

 

Ngô Bình tìm được một chiếc nồi đất. Anh ngồi kế bên nhóm lửa, chuẩn bị sắc thuốc. Trước đó anh đã mở mệnh môn, tiếp theo sẽ mở phong môn.  

Advertisement

 

Anh đã gom đủ dược liệu, bây giờ lần lượt cho vào nồi, sau đó một hơi uống cạn thuốc. Nhờ dược lực, một luồng sức mạnh cuồn cuộn từ trong mệnh môn đã rót vào kinh phế của anh, sau đó đổ về vị trí phong môn. Cần sức mạnh rất lớn để mở phong môn, trước đó Ngô Bình đã giết rất nhiều quái vật, bây giờ những sức mạnh này đều tụ hội về, giúp anh mở ra phong môn.  

 

“Ầm!”  

 

Cơ thể phát ra sức mạnh cực lớn, phong môn đã mở. Chỉ trong chớp mắt, Ngô Bình cảm giác được một mối liên hệ nhất định đã được thiết lập giữa anh và linh khí trời đất. Phong môn trong cơ thể anh là một cơn lốc nhỏ, quay rất ổn định. Lúc này, anh cảm thấy tức ngực nên bèn thở ra. Anh vừa thở, vô số cơn lốc nhỏ đã được thổi ra, lao ra khỏi căn nhà rồi bay lên trời.  

 

Một cảnh tượng khiến anh kinh ngạc đã xảy ra. Sau khi bay lên trời cao, những cơn lốc nhỏ này đã bắt đầu khuếch đại. Bên trong nó có một loại cơ chế rất linh hoạt, có thể hấp thụ linh khí từ đất trời.  

 

Nửa phút sau, anh lại hít vào một hơi, cơn lốc trong không khí như được triệu hồi, lập tức mang theo linh lực bay ngược trở lại, tiến vào phổi của anh. Linh lực trong đó được giải phóng, tiến vào cơ thể Ngô Bình.  

 

“Hoá ra đây là điều bí ẩn của phong môn!”, Ngô Bình bật cười. Những linh lực này lưu chuyển một vòng trong cơ thể rồi tiến vào mệnh môn của anh, sau đó thấm ra, nuôi dưỡng toàn thân.  

 

Thông qua phong môn, Ngô Bình hấp thụ linh khí đất trời bằng cách hít thở, cảm thấy kỳ diệu vô cùng.  

 

Sau nửa đêm, Tiểu Vũ đã ngủ say, Ngô Bình đột nhiên mở choàng mắt. Không biết tự khi nào, ở cửa đã xuất hiện một bầy quái vật, chừng hai mươi mấy con. Bọn chúng đều bị linh lực của Ngô Bình hấp dẫn đến đây, con nào cũng đứng nhìn anh từ xa, ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam.  

 

Ngô Bình cười khẩy, vẫy tay phải một cái, linh lực liền ngưng tụ thành một bàn tay lớn, bay về phía quái vật ở ngoài cửa. Đám quái vật sợ hãi liền quay đầu bỏ chạy, nhưng bàn tay lớn kia có tốc độ cực nhanh, vừa tóm được con quái vật lợn rừng liền khiến nó nổ tung tại chỗ.  

 

Sau đó bàn tay linh lực liên tục ra tay, chỉ trong chốc lát đã bóp chết mười mấy con. Những con quái vật còn lại chạy bán sống bán chết, không dám quay lại nữa.  

 

Tiểu Vũ giật mình tỉnh giấc, nhìn bàn tay linh lực đang phát sáng giữa không trung, kinh ngạc kêu lên: “Linh lực! Anh đã mở phong môn rồi sao?”  

 

Ngô Bình đáp: “Tiểu Vũ, anh không ngờ phong môn lại có tác dụng kỳ diệu như vậy, có thể hấp thụ linh lực của đất trời”.  
 
Chương 5438: Bí Thần Hoàng Kim chí tôn


Lý Sĩ Bình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Công tử có thể chữa được cho em sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Chuyện này cũng không phải là việc gì khó với tôi”.

Lý Sĩ Bình vội vàng quỳ xuống: “Cảm ơn công tử đã nhân từ, Sĩ Bình dập đầu với anh”.

Ngô Bình đỡ cậu ta đứng lên cười nói: “Cậu đừng khách sáo”, nói rồi anh dùng tiên lực bắt đầu chữa trị cho cậu ta.

Anh bảo Lý Sĩ Bình xản ống quần của lên, sau đó đặt chân lên đầu gối. Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi anh đã biết trong cái chân này có một loại tà khí nào đó, khiến cơ bắp của cậu †a không thể co bóp bình thường, chỉ cần tà ác bị đẩy ra ngoài thì cậu ta sẽ bình thường trở lại.

Trên hai tay anh bỗng xuất hiện đốm lửa, sau đó dùng sức ấn lên phần chân của Lý Sĩ Bình, Lý Sĩ Binh đau đớn gào. lên, trán ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng mấy giây sau, tà ác bên trong đã bị đẩy ra ngoài, biến thành khói màu đen bay ra từ các lỗ chân lông, vừa hôi vừa tanh.

Chủ nhân vườn lê nghe thấy tiếng động bèn vội vã chạy. đến, thấy Ngô Bình ôm chân con trai cứ tưởng Ngô Bình định hại cậu ta nên ông ta lập tức hét lên, sau đó nhảy lên không trung định đánh Ngô Bình. Cả người ở trong không khí, ông ta đã cầm sẵn một con dao trong tay định đâm vào ngực anh.

Nhưng khi ông ta chỉ còn cách Ngô Bình vài mét, ông ta bỗng dao động, vội thu con dao lại, đáp xuống bên cạnh Ngô Bình và con trai.

Nhìn thấy Lý Sĩ Bình rụt chân lại, sau đó đứng lên, còn nhảy mấy cái tại chỗ, ánh mắt cậu ta lộ vẻ kinh ngạc và khó tin, hét lớn: “Con khỏi bệnh rồi, bố, chân con khỏi rồi”.

Nói rồi cậu ta chạy đi, còn chạy rất nhanh, hơn nữa cả người không còn nghiêng ngả nữa, chẳng khác nào những đứa trẻ bình thường.

Chủ nhân vườn lê lập tức hiểu ra mọi chuyện, ông ta vứt cái dao đi, sau đó quỳ xuống đất: “Cảm ơn ơn đức cứu chữa của cậu”.

Ngô Bình nói: “Đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà”.

Chủ nhân vườn lê lại cúi người xuống nói: “Tôi là Lý Vĩ, không biết nói sao để tỏ lòng cảm ơn đại ơn này”.

Chân của con trai ông bị thế là do khi còn nhỏ đã bị con trai của người cướp mất vườn lê làm cho bị thương, luôn là tâm bệnh của ông ta, bây giờ con trai đã khỏi bệnh, ông ta vui mừng biết bao.

Ngô Bình nhìn cánh tay ông ta nói: “Vết thương của ông là do bị âm hỏa thiêu đốt, lửa độc vẫn còn nằm trong người ông. Nếu không có lửa độc này thì chắc hẳn ông đã đột phá Bí Cảnh rồi”.

Lý Vi ngạc nhiên nói: “Công tử đúng là có mắt nhìn. Kẻ ác đó không muốn cho tôi đột phá nên đã cố ý dùng lửa độc để áp chế tôi, sai bảo tôi quản lý vườn lê thay ông ta, làm tay sai của ông ta”.

Ngô Bình: “Tôi có thể chữa trị vết thương của ông, nhưng có một điều, nếu ông đột phá rồi thì có là đối thủ của người đó không?”

Hai mắt Lý Vi sáng rực nói: “Tu vi của người nọ chỉ là Bí Cảnh tầng một, hơn nữa bốn mươi lăm năm này chưa từng đột phá, một khi tôi đột phá, thực lực cũng sẽ không yếu hơn người đó”.
 
Chương 4749


 Tiểu Vũ lắc đầu: “Cảnh giới của Pháp Sư là cảm ứng những quy luật tự nhiên, hiệu quả tạm ổn. Nhưng anh Ngô sở hữu linh lực thì khác hẳn, anh có thể sử dụng linh lực, điều khiển trật tự, muốn làm gì tuỳ thích”.  

 

Ngô Bình nói: “Anh chỉ còn thiếu thiên môn. Chắc hẳn khi mở thiên môn sẽ có thu hoạch khác nữa”.  

 

Tiểu Vũ tiếp lời: “Em từng đọc một quyển sách cổ có nhắc đến thiên môn. Thiên môn dùng để khai thông thiên ý, chỉ có ‘cảnh giới Thông Thiên’ trên Pháp Sư mới miễn cưỡng làm được. Tu sĩ của cảnh giới Thông Thiên được gọi là Thiên sư, có thể mượn thiên ý hành sự”.  

 

Ngô Bình bảo: “Xem ra, bình thường tu sĩ đều phải tu luyện Tôi Thể tầng chín viên mãn rồi mới có thể tiếp tục tu luyện”.  

Advertisement

 

Tiểu Vũ đáp: “Đúng vậy, nhưng không phải ai cũng làm được, dù sao thì Tôi Thể tầng chín cũng rất khó. Vậy nên dần dần đã có người dùng thủ đoạn, từ Tôi Thể tầng ba, tầng năm, tiến thẳng đến cảnh giới Nguyên Thần. Chính ra, anh mới là tu sĩ chính thống hoàn chỉnh”.  

 

Hai người đang trò chuyện thì ngoài cửa đột nhiên vẳng đến tiếng khóc đầy thê lương và oán hận. Tiếng khóc lúc xa lúc gần, có khi vang ngay bên tai, có khi lại gần như không nghe thấy.  

 

Advertisement

Tiểu Vũ lập tức biến sắc, thì thào nói: “Anh Ngô à, có thể có ma quái!”  

 

“Ma quái?”, Ngô Bình hỏi: “Cũng là quái vật sao?”  

 

Tiểu Vũ giải thích: “Sau khi con người chết đi, có thể biến thành ma. Nếu ma dị hoá thì sẽ thành ma quái. Ma quái khó đối phó nhất, vô hình vô chất…”  

 

Nói đến đây, đôi mắt cô ấy bỗng sáng rỡ: “Anh đã khai phá linh lực, thế thì không cần sợ nữa. Ma quái cũng sợ linh lực”.  

 

Ngô Bình hơi cau mày, nói vọng ra ngoài: “Cút ra xa, đừng làm ồn đến tôi!”  

 

Nói xong, một bóng phụ nữ liền xuất hiện trong sân, quay lưng với Ngô Bình, tiếng khóc kia càng lớn.  

 

Ngô Bình cười khẩy, vẫy tay một cái, một bàn tay liền bay ra. Nó to bằng tấm ván cửa, đè bóng ma kia xuống đất.  

 

“Ầm ầm ầm!”  

 

Anh đập ma nữ xuống đất mấy cái liền, ma nữ choáng váng nói: “Xin tha mạng. Tôi biết lỗi rồi!”  

 

Ngô Bình thu tay về, tóm ma nữ lại gần, nhận thấy cơ thể đối phương bán trong suốt, vẻ ngoài thanh tú, nhưng gương mặt trắng bệch, còn thè lưỡi ra.  

 

Anh cau mày, vươn tay kéo mạnh lưỡi ma nữ rồi thả ra.  

 

“Tách!”  

 

Lưỡi có tính đàn hồi nên đập mạnh vào mặt ma nữ, khiến ma nữ đau đớn hét lên.  

 

“Đừng thè lưỡi nữa”, anh quát mắng.  

 

“Vâng”, ma nữ vội vàng cúi đầu, vẻ mặt rất sợ hãi.  

 

Ngô Bình hỏi: “Cô ở đây khóc la cái gì?”  

 

Ma nữ nói: “Thật ra vì có ít người đến đây quá, thấy có người xuất hiện, tôi rất vui nên muốn thu hút sự chú ý của anh thôi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Cô là ma ở đây à?”  
 
Chương 5439: Bí Anh dài đến chín thước bảy tấc.


Ngô Bình xua tay: “Ông mau chóng đi tu luyện đi, nếu người đó quay lại trước thời hạn, không chừng vẫn sẽ hại ông”.

Lý Vi vội nói: “Cảm ơn công tử! Công tử, tôi muốn ra ngoài vài ngày, tôi sẽ lui hết phòng của toàn bộ khách, chỉ để lại một mình cậu”.

Ngô Bình nghĩ người càng ít thì càng yên tĩnh bèn nói: “Ừ, vậy cũng được, ông đi đi”.

Lý Vi dẫn con trai đi khỏi đó, không lâu sau tất cả khách hàng cũng đi, vườn lê lập tức trở nên yên tĩnh.

Ngô Bình uống hết ấm trà bèn tìm một căn phòng nhà sạch sẽ ngồi xuống tu luyện, lần trước anh định đột phá nhưng lại nhận được tin tức, phải quay lại vũ trụ Minh Cổ.

Thần Pháp chí tôn của anh đã đột phá sáu tầng đầu tiên, Bí Anh dài đến chín thước bảy tấc.

Lúc này anh uống viên đan dược, vượt hẳn lên tầng thứ bảy. Tu luyện ở tầng này cực kỳ quan trọng, cũng là nút thät mấu chốt, nếu thành công thì Bí Anh sẽ thay đổi, biến thành Bí Thần. Nếu không thành công, việc tu luyện trước đó cũng là công cốc.

Một canh giờ sau, lại nghe thấy một tiếng vang cực lớn, tầng thứ bảy Thần Pháp chí tôn của anh đã hoàn thành, Bí Anh tăng lên đến mười thước chín, tám mươi ba phân, hơn cả tiêu chuẩn mười thước của Bí Thần Kim Hoàng chí tôn.

Thế nhưng đây mới chỉ là bät đầu, Bí Anh của anh bắt đầu thay đổi thành Bí Thần. Lấy anh làm trung tâm, vô số bí lực, sức mạnh không gian, linh lực đều tụ lại giữa không trung. Sức mạnh cực lớn tạo nên gió bão phá hủy tất cả các cây ăn quả trong vườn lê.

Cơn bão kéo dài khoảng nửa tiếng, trong không trung hình thành hai mươi bảy cơn gió lốc dài mấy mươi ngàn mét làm động đến người trong thị trấn, họ đều chạy đến xem thử nhưng lại không dám đến gần.

Thay đổi sẽ không thuận buồm xuôi gió, Bí Thần lớn mạnh chắc chắn sẽ bị ông trời đố ky, thế mà...

“Rắc!”

Lúc này hai mươi bốn tia sét có màu sắc khác nhau đánh xuống từ chín tầng trời, liên tục giáng xuống vườn lê, đánh trúng Bí Thần của Ngô Bình.

Bí Thần bị sét đánh trúng một lần, chiều cao tăng lên thêm một phân, mười thước tám tấc, một trượng một thước ba tấc, một trượng hai thước một tấc.

Sau khi bị hai mươi bốn tia chớp đánh trúng, Bí Thần của Ngô Bình đã biến thành một người khổng lồ cao hai trượng bốn thước tám tấc. Khí tức đáng sợ của anh còn hung hãn và mạnh hơn cả cường giả Thần Thông.

Sấm chớp biến mất, cơn gió lốc cũng không còn nửa, vườn lê trở nên tan hoang. Các tu sĩ lớn gan đi vào vườn lê xem thử tình hình nhưng lại không thể thấy được Ngô Bình.

Lúc này Ngô Bình vừa đột phá không muốn để người ngoài nhìn thấy mình, nên anh đã lẳng lặng ra khỏi vườn lê, đi đến trên vùng núi hoang vắng cách đó cả trăm mét.

Anh đứng lên đỉnh đồi, Bí Thần đã được nâng lên trên Cửu Thiên, đừng trong Động Thiên cũng cảm nhận được trật tự của ngũ hành.

Sự giác ngộ về trật tự này vốn dĩ cực kỳ khó khăn, nhưng Ngô Bình đã hiểu rõ ngũ hành ở trong vũ trụ phía dưới không chỉ một lần. Ngũ hành là sức mạnh của trật tự chung, hiện giờ anh cũng không gặp khó khăn trong quá trình lĩnh ngộ.

Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, gương mặt Ngô Bình vẫn hiện lên năm màu sắc khác nhau là xanh, đen, đỏ, trắng, vàng, chứng tỏ anh đã lần lượt lĩnh hội được ngũ hành mộc, thủy, hỏa, kim, thổ.

“Am" Trong bí phủ lập tức tràn ngập sức mạnh của ngũ hành, Bí Thần của anh cũng quay lại bí phủ, trấn giữ tầng thứ chín bảo tháp, củng cố cảnh giới trong đó.

Lúc này Ngô Bình chính thức bước vào Bí Cảnh tầng chín, cảnh giới Ngũ Hành.
 
Chương 4750


 Ma nữ đáp: “Đúng thế. Đứng sau tất cả khu vực an toàn đều có một quái vật lợi hại. Những khu vực an toàn này cũng giống như chuồng cừu, chuồng lợn vậy, khi quái vật cần ăn thì sẽ ăn khu vực ấy, sau đó nguỵ trang thành cảnh xâm lược của một lượng lớn quái vật”.  

 

Ngô Bình nhìn sang Tiểu Vũ: “Em có từng thấy khu vực an toàn nào đột nhiên biến mất chứ?”  

 

Sắc mặt của Tiểu Vũ rất tệ. Cô ấy khẽ gật đầu: “Mấy năm gần đây, em biết mười mấy khu vực. Những khu vực an toàn này đều biến mất trong một đêm”.  

 

Ngô Bình lại hỏi ma nữ: “Quái vật bảo vệ các cô trông như thế nào? Là quái vật cấp mấy?”  

Advertisement

 

Tiểu Vũ nói: “Chuồng nuôi chúng tôi, là quái vật cấp chín, trông như một con rắn, nhưng lại có một gương mặt người rất đẹp. Chúng tôi gọi nó là quái vật rắn mặt người”.  

 

Ngô Bình cau mày, thực lực bây giờ của anh chỉ ngang ngửa quái vật cấp sáu, bảy. Anh chắc chắn không đấu lại quái vật cấp chín.  

 

“Thế con quái vật đó sống ở đâu?”, anh hỏi.  

Advertisement

 

Ma nữ đáp: “Một nơi rất xa, nếu anh cần, tôi có thể đưa anh đến đó”.  

 

Ngô Bình đáp: “Tạm thời không cần”.  

 

Anh hỏi ma nữ thêm vài câu nữa: “Cô tên gì?”  

 

“Tôi là Thiện Đoá”.  

 

“Thiện Đoá, tôi sẽ không truy cứu chuyện hôm nay, cô đi đi”.  

 

Thiện Đoá vẫn đứng im, đoạn cất lời: “Anh có thể đưa tôi rời khỏi đây không?”  

 

Ngô Bình thấy hơi lạ: “Tại sao phải rời khỏi đây?”  

 

Thiện Đoá khẽ thở dài: “Ở đây buồn chán quá. Tôi đã không nói chuyện với con người một trăm năm rồi”.

Ngô Bình liếc Tiểu Vũ một cái, Tiểu Vũ cũng cảm thấy cô ta hơi đáng thương bèn nói: “Anh Ngô, hay là dẫn cô ta theo đi. Dù sao, quỷ cũng không chiếm diện tích, dùng cái chai là chứa được rồi”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được rồi, Thiện Đóa, sau này cô ngoan ngoan chút, không thì tôi sẽ giết cô”.  

 

Thiện Đóa: “Cảm ơn công tử!”  

 

Một đêm không nói chuyện, hôm sau hai người một quỷ tiếp tục lên đường, cuối cùng đến giữa trưa thì đến thành Võ Lăng.  

 

Đến bên ngoài thành Võ Lăng thì Ngô Bình phát hiện có mười mấy đoàn lái buôn đang chạy đến từ xa, mục tiêu là thành Võ Lăng.  

 

Sau khi đến cổng thành, Ngô Bình giao mười đồng tiền vàng đã được cho vô.  

 

Trong thành đường phố rộng mở cùng với đủ loại cửa hàng ở hai bên. Ngô Bình cưỡi hươu trắng đã thu hút rất nhiều sự chú ý, dù sao cũng chẳng có mấy ai có thể khiến quái vật làm vật cưỡi.  

 

Giờ đây, hươu trắng cực kỳ ngoan ngoãn, nó chậm rãi dạo bước. Đi được một đoạn thì Tiểu Vũ chỉ vào một cửa hàng thu mua nguyên hạch nói: “Anh Ngô, có thể bán nguyên hạch rồi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tiểu Vũ, tiền của thành Võ Lăng là gì?”  

 

Tiểu Vũ: “Là tiền linh. Ở trên chợ, một tiền linh có thể đổi được mười nghìn tiền vàng”.  

 
 
Chương 5440: Lạc Thiên


Ngô Bình thành công bước vào bí cảnh, cảnh giới Ngữ Hành tầng chín, khí tức hòa hợp cùng thiên địa ngũ hành, sức ép của Thanh Linh Động Thiên với anh cũng giảm đi rõ rệt. Nếu sức ép trước đó là mười thì bây giờ chỉ còn có một mà thôi.

Lúc này, thần niệm của anh giải phóng ra và tìm kiếm xung quanh. Ở cách anh hơn một trăm dặm có một cái hồ, bên hồ có rất nhiều người.

Anh giật mình, lập tức cưỡi tiên quang ngũ sắc, bay về bên hồ. Không bao lâu, anh đáp xuống khu vực cách bờ hồ mấy trăm mét, sau đó đi về phía bờ hồ.

Anh mới đi được mấy bước thì có người hét lên: “Làm gì thế?”

Ngô Bình liếc nhìn đối phương, bình thản đáp: “Qua xem thử”.

“Hồ này đã được công tử của chúng tôi bao trọn rồi, muốn xem thì trả tiền đây”.

Ngô Bình chau mày: “Bao trọn rồi sao?”

“Không sai”. Người đó vừa nói vừa tiến lại gần, quan sát Ngô Bình từ trên xuống dưới, nói: “Muốn vào thì giao ra một vạn tiền tiên”.

Ngô Bình nhìn quanh, thấy không có ai chú ý đến bên này thì đấm lên mặt người đó. “Bụp” một cái, mặt người đó liền lõm xuống, hẳn cứng đờ, ngã ngay xuống đất.

Ngô Bình cười khẩy: “Còn muốn lừa tiền tôi nữa à”. Anh mặc kệ tu sĩ bất tỉnh trên mặt đất, tiếp tục đi về phía bờ hồ. Lúc này, anh phát hiện những người bên bờ hồ ai cũng cầm cần trúc, mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước gần bờ hồ.

Anh đến trước mặt một tu sĩ trung niên và hỏi: “Chào đạo huynh, anh đang xem gì thế?”

Người đó nhìn Ngô Bình, nói: “Chắc người anh em mới đến nên không biết tình hình ở đây đúng không? Hồ này rất đặc biệt, nước trong hồ là Nhược Thủy, bất cứ thứ gì rơi vào cũng đều bị nhấn chìm. Có điều, trong lòng hồ Nhược Thủy có rất nhiều loại cá sinh sống, thịt của những loại cá này đều rất ngon, ăn chúng sẽ rất có ích cho việc tu hành. Chúng tôi không thể xuống nước bắt cá, chỉ đành ở bên hồ chờ thời, một khi nhìn thấy có cá lên bờ thì dùng cần trúc đánh ngất bọn chúng”.

Ngô Bình cười, nói: “Rất nhiều người tập trung quanh hồ, vậy cũng đâu bắt được mấy con đâu”.

“Đúng vậy, cả ngày trời rồi mà tôi còn chưa thấy được cái vảy cá nữa”.

Ngô Bình: “Dù là Nhược Thủy thì chỉ cần nín thở khi xuống. đó là được, sao không có ai xuống đó?”

Người đó lắc đầu: “Trong hồ có một con giao long hung ác, ai mà dám xuống? Trước đây, vì chưa biết rõ sự tình nên đã có không ít người bị ăn thịt”.

Ngô Bình nghe nói linh ngư thơm ngon thì cũng thấy hơi động lòng, anh lấy một sợi dây câu ra, cột lưỡi câu vào một đầu rồi vung nhẹ ra, nội lực truyền lên dây câu, làm dây lập tức rơi vào trong hồ nước.

Dây câu trong tay anh dài một hai trăm mét, dây câu như có mắt, tìm kiếm linh ngư bên dưới. Anh nhanh chóng phát hiện ra một con cá vừa to vừa béo, móc câu móc ngay vào miệng con cá. Ngay lập tức, anh kéo dây câu lên, con cá lớn liền bay ra khỏi mặt nước rồi rơi thẳng vào tay anh.

Con cá đó ít nhất cũng được năm ký, những người xung quanh đều thấy ghen tị. Một người bước qua, hỏi: “Này anh bạn, anh có bán con cá đó không?”

Ngô Bình thấy có người mua cá thì hỏi: “Anh trả bao nhiêu tiền?”

Người đó liếc nhìn con cá rồi đưa ba ngón tay ra: “Ba nghìn tiền tiên, sao hả?”

Ngô Bình lắc đầu, ôm con cá né sang một bên, chuẩn bị nếm thử độ tươi ngon của nó.

Nhưng anh chưa đi được hai bước thì đã có hai tu sĩ chặn anh lại, hai người đó đều là bí cảnh, khí tức trên người rất đáng sợ, rõ ràng là đã luyện loại tà công gì đó.

Tu sĩ râu ria bên trái nhìn Ngô Bình chăm chăm, lạnh lùng nói: “Cá trong hồ này là thứ mà anh có thể bät được sao?”

Mặt Ngô Bình không cảm xúc, lúc nấy anh có nghe mấy người đó nói chuyện với nhau và có nhắc đến việc đây là hồ vô chủ, nhưng lúc này lại có người cậy người đông, lừa tiền của người khác. Người trước đó cũng vậy, hai người trước mặt anh cũng vậy.
 
Chương 4751


 Ngô Bình lấy nguyên hạch cấp thấp ra trước, có hơn một trăm và tất cả đều là màu xám. Mấy thứ này không đáng giá, chỉ bán được 120 tiền linh. Anh lại lấy ra bạch hạch, khoảng 200 miếng, bán được hơn 1300 tiền linh. Cuối cùng, Ngô Bình mới lấy ra một phần lam hạch, có khoảng 100 miếng, bán được 5600 tiền linh.  

 

Trong tay anh còn có đôi chút tử hạch, nhưng Ngô Bình không có lấy ra. Cuối cùng, toàn bộ nguyên hạch đã bán được tổng cộng sáu ngàn mấy tiền linh.  

 

Số tiền sáu ngàn tiền linh cũng khá lớn, dù sao một tiền linh đã tương đương với mười nghìn tiền vàng.  

 

Sau đó, Ngô Bình lại đi đến hiệu cầm đồ. Khi vây bắt quái vật cấp bảy đã chết rất nhiều cao thủ, những của cải trên xác của họ đều bị anh chôm hết. Mà chúng lại không tiện mang theo bên người nên anh định bán hết đi.  

Advertisement

 

Ông chủ tiệm cầm đồ là một người đàn ông trung niên đầu trọc, thấy Ngô Bình đổ ra nhiều thứ như vậy, ánh mắt lập tức đăm đăm. Ông ta không khỏi liếc anh một cái rồi cười hỏi: “Khách quan chuẩn bị bán bao nhiêu tiền?”  

 

Ngô Bình: “Ông là ông chủ, ông cho cái giá đi”.  

 

Advertisement

Ông chủ đứng lên đi mấy bước rồi nói: “Tất cả những thứ này cộng lại được ba nghìn tiền linh. Đây là giá cao nhất rồi”.  

 

Ngô Bình biết giá trị của mấy thứ này, ít nhất cũng phải năm nghìn, ba nghìn quá ít nên anh bèn lắc đầu: “Ba nghìn quá ít”.  

 

Đầu trọc cau mày: “Cả cái thành Võ Lăng này chỉ có tôi là có thể nuốt trọn hết chúng”.  

 

Ngô Bình cột miệng túi lại, nói: “Bỏ đi, tôi đến thành phố khác vậy”.  

 

Đầu trọc cười hỏi: “Nhiều đồ vậy, chắc hẳn đã chết rất nhiều người nhỉ?”  

 

Ngô Bình nhướng mày: “Chết hay chưa cũng không liên quan đến ông”.  

 

Đầu trọc khẽ thở dài: “Nếu đến, tốt nhất là để lại đi. Tôi lại trả cho cậu thêm một trăm tiền linh”.  

 

Ngô Bình: “Xin lỗi, ít nhất cũng phải bốn nghìn năm trăm”.  

 

Đầu trọc nhìn anh: “Thật sự không bán?”  

 

Ngô Bình: “Không bán”.  

 

Đầu trọc bỗng nhiên vỗ tay, thoáng chốc đã có bốn người đàn ông cao to đi ra từ sau cửa hàng rồi nhanh chóng bao vây lấy Ngô Bình và Tiểu Vũ.  

 

Ngô Bình cau mày: “Ông chủ, ông làm gì vậy?”  

 

Đầu trọc cười lạnh: “Tiệm cầm đồ này của chúng tôi chính là do thành chủ mở, đồ của cậu phải bán ở đây! Không thì, e rằng cậu chẳng đi ra khỏi cửa hàng này được đâu”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Nói vậy, ông định dùng sức mạnh à?”  

 

Đầu trọc: “Nếu cậu cứ cứng đầu thì tôi chỉ có thể xin lỗi”.  

 

Lúc này, trong đầu Ngô Bình chợt vang lên giọng nói của nữ quỷ Thiện Đóa: “Công tử, tiệm cầm đồ này giàu ghê, còn có một phần đặt dưới lòng đất nữa!”  

 

Trong lòng Ngô Bình chợt nảy ra một ý, quay đầu hỏi Tiểu Vũ: “Người mạnh nhất trong thành Võ Lăng này có thắng nổi anh không?”  
 
Chương 5441: “Đền cá lại cho em “.


Tên râu ria nhích mày: “Hai người chúng tôi là đủ xử lý anh rồi”.

“Âm”. Ngô Bình bỗng giữ chặt lấy đầu của hản rồi lên gối mạnh. Sức mạnh khủng khiếp truyền từ đầu xuống, lỗ chân lông khắp người tên râu ria đều rỉ máu. Sau khi Ngô Bình buông tay, cơ thể hắn liền ngã xuống đất, hắn đã chết thật sự.

Tu sĩ còn lại sợ đến ngây người, quay đầu bỏ chạy nhưng đã bị Ngô Bình tóm chặt cổ, sau đó thì cắm đầu xuống đất.

“Thịch”.

Nửa người của người đó đập vào mặt đất đầy đá vụn, máu me bắn tung tóe, chết còn thảm hơn cả tên râu ria.

Ngô Bình đánh chết hai người đó thì lấy túi tiền trên người họ, sau đó đi nướng cá ăn như không có gì xảy ra.

Những người bên hồ nhìn thấy cảnh đó thì đều thầm khen hay, hai người đó đã lừa tiền của rất nhiều tu sĩ, nhiều người chỉ giận nhưng không dám nói.

Ngô Bình nhóm một đống lửa, sau đó lấy gia vị và dụng cụ ra, một lúc sau là đã bắt cá lên nướng, hương thơm phưng phức.

“Cá thơm quá”.

Bỗng dưng, một cậu bé tầm năm sáu tuổi chạy đến, cậu bé mặc bộ đồ màu đỏ, mang giày màu đỏ, trước ngực đeo một chiếc khóa vàng trường thọ, đầu cột tóc chỉ thiên.

Ngô Bình tò mò, sao mộ cậu bé nhỏ thế này lại một mình chạy vào Thanh Linh Động Thiên?

Ngô Bình thấy cậu bé chảy nước dãi, vẻ mặt rất thèm thuồng thì hỏi: “Nhóc con, tên em là gì?”

“Cháu tên Lạc Thiên”. Cậu bé đáp: “Anh ơi, cá của anh có ngon không?”

Ngô Bình vui vẻ hỏi: “Không biết, hay là em nếm giúp anh thử?”

“Được đấy, em là nhà ẩm thực, để em giúp anh nếm thử”. Cậu bé tên Lạc Thiên vui mừng nhảy cẵng lên.

Ngô Bình cắt cho cậu bé một miếng cá, câu bé nhận lấy bằng hai tay, rồi ăn nhồm nhoàm.

Cậu bé vừa căn được hai miếng thì có một luồng sáng vàng chiếu xuống, một cặp vợ chồng trẻ xuất hiện. Người đàn ông mặc áo vàng đeo đai bạc, cao to điển trai, người phụ nữ mặc bộ đồ màu tím, xinh đẹp mỹ miều.

Người đàn ông nhìn thấy cậu bé đang ăn đồ ăn của người khác thì liền hất văng miếng cá, chau mày, nói: “Lạc Thiên, sao có thể tùy tiện ăn đồ của người lạ”.

Cậu bé ngây ra, sau đó giận dỗi nói: “Đền cá lại cho em “.

Người phụ nữ mỉm cười, nói: “Lạc Thiên ngoan, em muốn ăn cá thì để chị bắt cho em ăn được không?”

“Không”. Cậu bé giận dỗi nhìn hai người đó “Tránh xa tôi một chút, tôi ghét hai người”.

Mặt người đàn ông nặng trĩu, hắn nói: “Lạc Thiên, nói sao. thì anh cũng là anh họ của em, sao em có thể vô lễ như thế?”

Cậu bé cười khẩy: “Anh mà cũng biết nói mình là anh họ của tôi sao? Trước đây tôi đào được bảo bối, sao anh lại giành mất?”

Mặt người đàn ông đỏ bừng, hắn nói: “Anh chỉ giữ tạm giùm em thôi. Em chỉ là một cậu bé, em có thể bảo vệ được vật quan trọng như thế sao?”

Cậu bé: “Vậy sao? Vậy sau khi hai người giành mất bảo bối thì đã bỏ tôi lại trên núi hoang, suýt chút bị quái vật ăn thịt, thế cũng là muốn tốt cho tôi sao?”

Người phụ nữ nói với vẻ mặt tối sầm: “Lạc Thiên, em nói lung tung gì thế? Anh chị vẫn luôn âm thầm bảo vệ em, nếu không thì em có thể sống sót được sao?”

Cậu bé tên Lạc Thiên cười khẩy: “Tặng bảo bối cho hai người đó, hai người đừng đi theo tôi nữa”.

“Không đến lượt em quyết định, đi theo anh”. Người đàn ông vừa nói vừa đến bắt cậu bé.
 
Chương 4752


 Ngô Bình nhỏ giọng nói: “Anh trở về đột phá Thiên Môn trước, sau đó lại đến cướp cái tiệm cầm đồ đó. Anh thấy đằng sau bọn họ có hơn mười thùng tiền linh”.  

 

Tiểu Vũ cong môi cười: “Ông chủ kia đúng là mắt kém ghê, chẳng nhận ra sự lợi hại của anh Ngô gì hết”.  

 

Sau khi đổi tiền linh xong, Ngô Bình lại đến một tiệm thuốc bắc, bên trong có đủ loại dược liệu, chắc phải mấy chục ngàn loại. Anh cũng tìm được hai mươi bảy dược liệu mình cần và hết tổng cộng hơn ba trăm tiền linh.  

 

Advertisement

Kế tiếp, bọn họ đến một khách sạn ở trọ rồi ăn một bữa ở nhà hàng gần đó.  

 

Ăn uống no nê xong, Ngô Bình lập tức trở về khách sạn tu luyện, lợi dụng linh lực luyện đan. Anh không có lò luyện đan nên chỉ có thể dùng tay không luyện đan. Tuy hiệu quả không được tốt bằng lò luyện đan, nhưng lại mạnh hơn là nấu dược.  

 

Advertisement

Chẳng mấy chốc, anh đã luyện ra ba viên đan dược rồi một ngụm nuốt xuống, tiếp tục đột phá Thiên Môn.  

 

Thiên Môn cần dùng phong môn và mệnh môn làm nền móng và dùng phương pháp đặc biệt để mở ra. Điều này với Ngô Bình biết luyện đan cũng không quá khó khăn.  

 

Lúc anh đang tu luyện, Tiểu Vũ bèn ra ngoài mua mấy cuốn sổ tay tu luyện lần lượt là sổ tay tu luyện cảnh giới Nguyên Thần và Pháp Sư. Chúng đều là loại trọn bộ bìa cứng nên có giá rất cao, toàn hơn trăm tiền linh.  

 

Tiểu Vũ vừa vào khách sạn đã cảm thấy choáng váng, đầu óc thoáng chốc trống rỗng. Đợi đến khi cô ấy hoàn hồn lại bèn vội vàng xông vào trong nhà.  

 

Lúc này, Ngô Bình vừa mở ra Thiên Môn. Nó vừa được mở, ý thức của anh đã nối liền với thiên ý của Sâm La Giới. Tuy kết nối ấy rất mơ hồ, nhưng lại vô cùng có ích với anh. Thông qua sự kết nối thiên ý, Ngô Bình có thể biết được sự biến đổi của quy tắc trong đất trời một cách chính xác rồi kịp thời điều chỉnh.  

 

Thiên Môn vừa mở còn có một luồng sức mạnh thiên đạo chui vào trong đầu, tẩm bổ cho thần hồn của anh.  

 

Tu luyện một lát, Ngô Bình bèn mở mắt ra thì thấy Tiểu Vũ đang ở trước mặt mình.  

 

Ngô Bình mỉm cười, nói với Tiểu Vũ: “Lát nữa, em hãy ra khỏi thành trước, đến ngọn núi phía nam cách thành năm mươi dặm đợi anh”, trước đây hai người từng đi ngang qua ngọn núi đó nên Tiểu Vũ hẳn là nhớ.  

 

Tiểu Vũ gật đầu: “Anh Ngô, phải cẩn thận đó!”

Ngô Bình rời khỏi nơi trọ, đi đến cửa hàng mua sáu cái túi trước, mỗi một túi đều có thể đựng được mấy trăm nghìn Tiền linh.  

 

Lúc này, cửa hàng đã đóng, thị vệ tuần tra nghiêm ngặt, toàn bộ cửa sổ đều làm bằng sắt thần, cửa dày chừng nửa mét, dưới đất đều là sắt nóng chảy, lúc này dù là một chuột cũng không thể vào được cửa hàng.  

 

Ngô Bình sử dụng linh lực, nhẹ nhàng bay lên đáp xuống trên nóc cửa hàng. Trên mái nhà, có hai cao thủ cảnh giới Nguyên Thần trấn giữ, từ trên cao nhìn xuống, vì vậy khi Ngô Bình vừa xuất hiện thì bọn họ đã chú ý, lập tức bay qua.  

 

“Vù!”  

 

Ngô Bình biến thành cái bóng mờ, nghe thấy hai tiếng “bịch bịch”, hai pháp sư đã chưa nhìn thấy bóng người đã bị đánh ngã dưới đất, ngất xỉu.  

 

“Ầm!”  

 

Anh vốn dĩ không định lặng lẽ đi qua, mà một cước đạp vỡ mái nhà, đi thẳng xuống dưới. Anh đến tầng một, linh lực lan ra thông qua hai chân, rất nhanh đã tìm được chỗ lắp cơ quan. Anh đi qua, đánh một quyền xuống đất, trực tiếp đánh vỡ cơ quan, để lộ một cái động đi xuống.  
 
Chương 5442: Mười hai viên đá quý


Người đàn ông vừa đau vừa thốn, cao giọng hét: “Anh là ai?

Ngô Bình bình thản đáp: “Khó khăn lắm tôi mới câu được linh ngư lên, anh nói hất đổ là hất đổ sao? Hơn nữa, ai cho. anh cái gan dám ra tay với tôi?”

Người đàn ông hít một hơi dài, nói: “Anh bạn, anh có biết tôi là ai không?”

Ngô Bình: “Tôi không cần biết anh là ai, mau cút đi, nếu không chưởng tiếp theo sẽ không chỉ đánh gãy tay anh không thôi đâu”.

Người đàn ông thấy Ngô Bình mạnh quá, hẳn đảo mắt rồi gọi Lạc Thiên: “Lạc Thiên, mau đi theo anh”.

Cậu bé nấp sau lưng Ngô Bình, thè lưỡi, nói: “Tôi cứ không đi đó”.

Người đàn ông häm hăm lườm cậu bé, sau đó kéo cô gái bỏ đi, chớp mắt đã không còn thấy đâu nữa.

Ngô Bình lại cắt cho cậu bé thêm một miếng cá nữa, hỏi: “Người đó là anh họ của em, sao em lại không đi với hẳn?”

Cậu bé nói với vẻ mặt hơi nặng nề: “Em cảm giác hắn muốn giết em nên em mới không muốn đi cùng hắn”.

Ngô Bình bất ngờ: “Tại sao hắn lại muốn hại em?”

Lạc Thiên nhìn Ngô Bình, nói: “Anh à, mặc dù em còn nhỏ nhưng em không ngốc. Ông nội sắp về rồi, nghe nói ông thu hoạch được rất nhiều ở Vạn Kiếm Tiên Giới, nếu năm anh em bọn em bị thiếu mất một người thì họ sẽ được chia nhiều bảo. bối hơn. Còn nữa, lúc nấy hẳn đã cướp mất một bảo bối em tìm được, hẳn không dám để bố em biết được chuyện này”.

Ngô Bình rất tò mò, hỏi: “Hắn đã cướp bảo bối gì của em?”

Lạc Thiên giận dữ nói: “Viên đá quý đó là do em nhặt được trong một hang động, viên đá quý đó rất kỳ diệu, có thể giúp cho sức mạnh của em tăng gấp đôi”.

 

Ngô Bình: “Mạnh lên gấp đôi sao? Vậy đúng thật là một bảo bối”.

Lạc Thiên thở dài:" Tiếc là đã bị anh họ em cướp mất”.

Ngô Bình nói: “Em còn nhỏ vậy mà sao lại chạy đến chỗ này?”

Lạc Thiên đáp: “Từ nhỏ em đã sống ở đây mà”.

Ngô Bình ồ một tiếng, n Tiên sao?”

“Nhà em ở Thanh Linh Động

Lạc Thiên gật đầu: “Hôm qua bố em đánh em một trận nên em chạy ra đây, không ngờ anh họ em cũng chạy theo đến đây”.

Ngô Bình hỏi: “Nhà em nổi tiếng ở Thanh Linh Động Thiên lắm sao?”

Lạc Thiên: “Cũng tàm tạm, nhà họ Dương của em là một trong tám gia tộc lớn nhất của Thanh Linh Động Thiên. Tu vi của ông đứng thứ hai trong tám vị gia chủ, chỉ đứng sau kiếm tiên Âu Dương Dịch”.
 
Chương 4753


 Lúc này, bên ngoài sớm đã loạn cả lên, một nhóm cao thủ lao ra, bay đến mái nhà, dưới đất cũng xuất hiện rất nhiều cao thủ, đang chuẩn bị chặn anh ở ngay lối vào. Thế nhưng, ngay khi Ngô Bình lao ra, một luồng linh lực sôi sục, mười mấy người xung quanh tựa như bị nổ tung bay ra, có mấy người lập tức rơi vào hôn mê.  

 

Ngô Bình như một con chim ưng, giang cánh bay thẳng lên trời. Cách dùng linh lực có rất nhiều, khi linh lực sôi sục dưới chân, thì anh đã có thể bay trên không rồi.  

 

“Rầm!”  

 

Advertisement

Mọi người trên mái nhà đều cảm thấy có một cơn gió lướt ngang mặt, sau đó một bóng người bay đến. Trong số bọn họ, chỉ có pháp sư mới có thể bay được, lúc này chỉ đành giương mắt nhìn theo, vượt ngoài tầm tay.  

 

Ngay lúc này, dưới đất truyền đến tiếng gào thét: “Dám cướp tài sản của thành chủ, ngươi to gan lắm, xuống đây cho ta!”  

 

Vị pháp sư này mặc bộ đồ trắng, bay lên không, thế nhưng chuyện khiến hắn ta thất vọng là hắn ta càng bay thì Ngô Bình lại càng xa, hắn ta bay không nhanh bằng đối phương!  

Advertisement

 

Ngô Bình càng bay càng cao, càng bay càng xa, rất nhanh sau đó, pháp sư đuổi theo anh cũng biến thành một chấm đen nhỏ.  

 

Trời cao rất mát, anh khẽ ngâm hát mấy câu, đáp xuống thành Nam. Bên ngoài thành Nam, hươu trắng đang đợi anh, anh treo bốn túi lớn lên lưng hươu trắng, sau đó ôm theo rương nhỏ chạy đi.  

 

Khi người của cửa hàng đều điên tiết, một lúc lâu cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể cử người đi báo với thành chủ. Nhưng khi thành chủ biết tin thì Ngô Bình đã không biết tung tích nơi nào rồi.  

 

Trên một ngọn núi ở thành Nam, Tiểu Vũ lo lắng đợi tin, cô ấy không chắc Ngô Bình có thể thành công hay không, cũng không biết anh có gặp nguy hiểm gì không, trong lòng lo lắng không yên.  

 

Ngay lúc này, cô ấy nhìn thấy một con hươu trắng cao lớn gấp rút chạy đến, Ngô Bình ngồi trên đó, còn có bốn cái túi lớn và một cái rương nhỏ.  

 

Tiểu Vũ vui mừng, cười nói: “Anh Ngô, em biết anh không sao mà!”  

 

Ngô Bình cười nói: “Lên đi, Võ Lăng Thành không thể ở được nữa, chúng ta phải đổi nơi khác mới được”.  

 

Tiểu Vũ ngẫm nghĩ nói: “Từ chỗ này đi tiếp về phía Nam mấy nghìn dặm, có một thành lớn hơn, tên thành Vân Đô. Thành Vân Đô có mấy nghìn vạn nhân khẩu, cao thủ cũng nhiều, buôn bán cũng phát triển hơn. Nhưng, em cũng chưa từng đến thành Vân Đô, chỉ là nghe người ta nhắc đến mấy lần”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao em không đến đó? Bởi vì đường xa sao?”  

 

Tiểu Vũ: “Vân Đô phân chia giai cấp rõ ràng, nếu không thực lực không tiền, rất khó ổn định ở bên đó”.  

 

Ngô Bình vỗ vào bốn cái túi lớn: “Chúng ta có gần bốn triệu tiền linh, đủ tiêu xài cả đời”.  

 

Tiểu Vũ nhìn rương nhỏ hỏi: “Anh Ngô, trong này cũng là Tiền linh sao?”  

 

Ngô Bình mở ra cho cô nhìn, khi Tiểu Vũ nhìn thấy tiền tệ xanh vàng bên trong, cô ấy kinh ngạc nói: “Đây là Tiền Lam Thiên!”  

 

Ngô Bình thấy cô ấy kích động thì cười hỏi: “Tiền Lam Thiên này rất đáng giá sao?”  

 

Tiểu Vũ gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên! Một tiền Lam Thiên, có thể đổi được một nghìn tiền linh! Một rương nhỏ này, ít nhất cũng một trăm nghìn Tiền Lam Thiên, tương đương một trăm triệu tiền linh!”  

 
 
Chương 5443: “Chuyện này dễ mà”.


Anh dừng lại một lúc rồi hỏi: “Lạc Thiên, lúc nãy em nói em đã tìm thấy viên đá quý đó trong một hang núi, vậy em còn nhớ vị trí của hang núi đó ở đâu không?”

Lạc Thiên cười, nói: “Anh trai, anh muốn đến tìm những viên đá quý khác sao? Không cần đi nữa đâu, anh họ em đã dắt người đến tìm ba lần rồi mà vẫn không tìm thấy gì”.

Ngô Bình nói: “Hắn không tìm thấy nhưng biết đâu anh có thể tìm thấy”.

Lạc Thiên chớp mắt: “Được, em có thể dắt anh đi, nhưng em còn muốn ăn một con cá nữa”.

Ngô Bình nói: “Chuyện này dễ mà”.

Anh đến bên hồ, dùng cách ban nãy câu lên một con cá †o hơn rồi quay về nướng cho Lạc Thiên ăn.

Lạc Thiên ăn cá xong thì nói: “Đi thôi, em dẫn đường cho. anh”.

Hai người họ bay được một đoạn thì đến một đỉnh núi. Hai người lên núi và tìm thấy một hang động ở gần đỉnh.

Hang động rất lớn, Ngô Bình vào trong thì quả nhiên không phát hiện được thứ gì đáng giá, hơn nữa, bên trong còn có mùi rất khó chịu, chắc là có động vật hoang dã ở bên trong lâu ngày.

Lạc Thiên bịt chặt mũi: “Anh trai, em đã nói là không có thứ gì khác rồi mà, chúng ta đi thôi, chỗ này thối quá”.

Ngô Bình dùng phép nhìn thấu vạn vật, quan sát chỗ đó một lần nữa, sau đó phát hiện hang động này được hình thành từ ba không gian chồng lên nhau, sơn động mà họ nhìn thấy bây giờ chỉ là một trong ba không gian, còn hai không gian không thể nhìn thấy bằng mät thường nữa.

Anh bước đến một góc, đưa tay vào một vị trí giữa không gian, chạm nhẹ một cái, không gian thứ hai liền xuất hiện, không gian xung quanh họ cũng bắt đầu thay đổi.

Đấy là một hang núi lớn hơn, bên ngoài có một cánh cửa, bên trong có mười hai cây cột ngọc thạch, trong đó có mười một cây đều có đặt một giá đỡ băng kim loại trên đỉnh, bên trên giá là một viên đá quý. Đá quý trên những cây cột khác nhau có màu sắc khác nhau, từ đó có thể thấy, một trong số những viên đá quý trên đỉnh cột ngọc đã bị Lạc Thiên nhặt được.

Lạc Thiên tròn mắt: “Wow, nhiều đá quý thế”.

Ngô Bình bước đến trước một viên đá quý màu vàng, đưa tay ra lấy. Viên đá quý trong tay anh bỗng giải phóng ra năng lượng lớn mạnh mang thuộc tính thổ, luồng năng lượng đó có thể nâng cao được khả năng phòng ngự của anh, khiến anh có thể chịu được đòn tấn công mạnh hơn.

“Đây là đá quý có thuộc tính thổ, sức mạnh bên trong đủ giúp anh tu luyện Ngũ Hành Bí Thần”.

Sau đó anh lại tìm thấy bốn viên đá quý thuộc tính Ngữ Hành, gồm đá quý màu xanh lá có thuộc tính mộc, đá màu bạc có thuộc tính kim, đá màu đen có thuộc tính thủy, đá màu đỏ có thuộc tính hỏa.

Ngoài năm viên đá quý đó ra, còn có một viên đá quý. trong suốt, bên trong có hình một con cá âm dương đang chuyển động.

Năm viên đá quý còn lại cũng có công dụng thần kỳ. Ngô Bình lấy đi sáu viên trước, sau đó nói với Lạc Thiên: “Lạc Thiên, em có thể chọn hai trong số năm viên đá quý còn lại”.

Lạc Thiên vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Thật sao? Anh trai, anh không cần cho em đâu, dù gì cũng do anh tự tìm ra mà”.

Ngô Bình: “Nếu không phải nhờ có em dẫn đường thì anh cũng không tìm đến đây được, xem như anh tặng em hai viên đá quý này”.

Lạc Thiên vuốt mũi: “Thôi được, cảm ơn anh”.Cậu bé không khách sáo, chọn đại hai viên đá quý.

Ngô Bình cất ba viên đá quý còn lại rồi lại bước đến một vị trí khác, chạm nhẹ vào không gian.

Lúc này, không gian lại méo mó, không gian thứ ba bị giấu kín xuất hiện trước mặt anh. Đấy là một hang động lớn hơn nữa, bên trong có một cái hồ tự nhiên được tạo ra từ thạch nhũ, trong hồ có một bức tượng ngọc của một cô gái xinh đẹp, mắt mày sắc sảo, thân hình cân đối, khiến ai nhìn thấy cũng không muốn rời mắt.

Trên bức tượng ngọc có một cột thạch nhũ khổng lồ treo lơ lửng, không ngừng nhỏ thạch nhũ màu trắng xuống, toát ra mùi hương thanh khiết.

Lạc Thiên trợn tròn mắt, hỏi: “Anh, đây là tượng ngọc mỹ nữ sao?”

Ngô Bình tiến lại gần quan sát, phát hiện trong tượng ngọc đã hình thành lục phủ ngũ tạng, mạch máu, chỉ là chưa hoàn thiện thôi.

Anh cười, nói: “Không biết tại sao bức tượng ngọc này lại có linh tính, thêm thời gian nữa thì cô ấy sẽ biến thành người thật”.

Lạc Thiên vò tay: “Anh, vậy chúng ta chuyển cô ấy về nhà ngắm đi”.

Ngô Bình cười, nhìn cậu bé và nói: “Nhưng nếu chuyển đi thì cả đời này cô ấy cũng không thể thành người được. Chúng ta đi thôi, để cô ấy tiếp tục ở lại đây, sớm ngày được thành người”.

Lạc Thiên cười, nói: “Nghe theo anh vậy”.

Sau đó cậu bé nghịch ngợm chạy đến trước tượng ngọc, nói: “Người đẹp, cô có nghe thấy không? Hôm nay nhờ có anh trai Ngô Bình của tôi nhân từ, sau này cô thành người thì phải ghi nhớ mặt tốt của anh ấy đấy”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom