Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4994


 Ngô Bình khoát khoát tay nói: "Cám ơn sư huynh quan tâm, em ở nơi này rất tốt. Từ nhỏ em đã sống cảnh côi cút, giờ được ở nơi như thế này là đã rất mãn nguyện rồi”.  

 

Trùng Tiêu: "Ừm, vậy thì tốt. Nhưng sư đệ đừng khách sáo với anh, sau này nếu cần gì cứ phái người tới nói với anh. Việc gì giúp được, sư huynh sẽ giúp hết sức".  

 

Trùng Tiêu rời đi sau khi nói vài lời khách sáo, Ngô Bình đích thân tiễn anh ta ra khỏi cửa.  

 

Sau khi Trùng Tiêu rời đi, Vân Thường nói: "Em cảm thấy Trùng Tiêu tới đây là có mục đích khác, nhưng anh ta không nói ra”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Anh là người mới, tu vi lại thấp, để ý tới làm gì chứ?"  

 

Vân Thường: "Nếu như em đoán không sai, anh ta muốn thông qua anh để học tuyệt học của Liễu trưởng lão".  

Advertisement

 

Ngô Bình hỏi: "Em có biết loại tuyệt học đó là gì không?"  

 

Vân Thường: "Em cũng không rõ lắm, nhưng trước kia có nghe nói, hình như là bí pháp nén chân khí, có thể tăng sức mạnh lên hơn một lần”.  

 

Ngô Bình sau khi nghe xong thì cười nói: "Anh còn tưởng là tuyệt kỹ gì lợi hại lắm, hoá ra chỉ là nén chân khí? Nếu em muốn học, anh sẽ dạy em thứ tốt hơn nữa”.  

 

Vân Thường kinh ngạc: "Anh cũng biết phương pháp nén chân khí sao?"  

 

Ngô Bình nhìn cô ấy, hỏi: "Em không tin anh sao?"  

 

Vân Thường trầm mặc vài giây: "Em tin anh, dù sao ở nơi đó anh là một cao thủ cấp vũ trụ. Cho dù đi tới đây thì anh cũng nhất định là một thiên tài hiếm có”.  

 

Ngô Bình đáp: "Nếu em đã tin anh thì anh sẽ dạy em một cách để nén chân khí xuống còn một phần năm so với ban đầu”.  

 

Đôi mắt đẹp của Vân Thường mở to: "Nén đến một phần năm so với ban đầu? Kinh mạch của em có chịu nổi không?"  

 

Ngô Bình: "Thông thường, kinh mạch của một tu sĩ có thể chịu đựng được lượng chân khí gấp hơn hai lần chân khí bình thường. Nhưng bí thuật mà anh dạy em thì khác, sau khi chân khí bị nén lại, nó không những không gây áp lực lên kinh mạch mà còn đả thông kinh lạc, nâng cao thể lực”.  

 

Vân Thường vội vàng hỏi: "Bí thuật của anh gọi là gì?"  

 

Ngô Bình: "Thuật Ngũ Hành Hoá Khí”.  

 

Trên thực tế, cái tên này là do anh vừa tự đặt, phương pháp này cũng là vừa mới nghĩ ra.  Anh từng tu luyện công pháp ở các thế giới khác nhau nên chút thủ thuật này đương nhiên là biết.  

 

Hơn nữa, mặc dù đây là vũ trụ Đạo cảnh, nhưng về nghiên cứu lý thuyết tu luyện, Ngô Bình có thể tự tin nói rằng anh không kém bất kỳ bậc cao thủ nào trong vũ trụ này.  

 

Ngay sau đó, Ngô Bình trở lại phòng luyện công và dạy cho Vân Thường thuật Ngũ Hành Hoá Khí. Vân Thường lập tức bắt đầu tu luyện, cô ấy vừa thử một lần là biết bí pháp này có thể luyện được, hơn nữa rất cao cấp!  

 

Cô thốt lên: "Phương pháp này do anh tự nghĩ ra à?"  

 

Ngô Bình cười nói: "Tự sáng tạo hay không không quan trọng, chỉ cần có ích là được. Đi thôi, cùng ta đi nhận nhiệm vụ trước đã”.  

 
 
Chương 4304


Ngô Bình không hứng thú với thứ này, La Khởi Vân lại nói: "Vừa nay tôi mới nói với Minh Lam, nếu cô ấy không giành đan dược kỷ nguyên với công tử thì công tử đừng giành phương pháp luyện đan với cô ấy".  

 

Ngô Bình cười nói: "Phương pháp luyện đan thì có gì mà giành chứ, tôi không giành với cô ta".  

 

La Khởi Vân cười nói: "Với trình độ đan đạo của công tử thì tất không cần giành phương pháp luyện đan với người khác".  

 

Advertisement

Quả nhiên Ngô Bình không tham gia những lần đấu giá tiếp theo. Minh Lam thì mua được hai phương pháp luyện đan.   

 

Đấu giá xong phương pháp luyện đan là đến đấu giá đan dược mà các thầy luyện đan đương thời luyện chế.   

 

Advertisement

Ngô Bình lại càng không có hứng thú, sau khi biết tiếp theo toàn là đấu giá đan dược thì anh lập tức rời khỏi đó.  

 

Đi ra khỏi hội Đan Đạo, anh cảm thấy có người theo dõi, liền đi cùng La Khởi Vân, Liễu Chí Mưu đến một vùng đất hoang.  

 

Họ vừa dừng lại thì có hai người xuất hiện phía không xa. Tu vi hai người này đều rất cao, một là Đạo Quân, một là Chân Tiên.  

 

Đạo Quân có khuôn mặt béo tròn, dáng vẻ trông rất xảo trá, gã nói: "Cậu đã tốn mấy trăm triệu tiền Đạo mua đan dược, chắc trên người có rất nhiều tiền đúng không?"  

 

Ngô Bình nhìn gã: "Anh là Đạo Quân, chẳng lẽ lại phải đi cướp tiền của tôi?"  

 

Tên Đạo Quân đó cười lớn: "Đúng vậy, tôi muốn cướp tiền của cậu đấy, hãy tự giác nộp mạng đi!"  

 

Liễu Chí Mưu cười lạnh: "Ăn nói ngang ngược như thế, coi tôi là không khí à?"  

 

Liễu Chí Mưu có tu vi không yếu, lúc này ông ấy liền bộc lộ khí tức Đại Đạo Quân!  

 

Tên Đạo Quân kia cũng không kinh ngạc, gã cười lạnh: "Tất nhiên tôi nhận ra ông là Đại Đạo Quân. Nhưng chẳng ích gì, gặp tôi thì các người đều phải chết!"  

 

Dứt lời xung quanh gã đột nhiên xuất hiện vô số bóng người màu đỏ trông hệt như người thật.  

 

Thấy những bóng màu đỏ này, Ngô Bình sầm mặt, nói: "Huyết ma!"

Đạo Quân cười lạnh: "Ngươi cũng tinh mắt đấy, đây chính là huyết ma! Chúng đến từ địa ngục Huyết Hải, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, cắn nuốt lẫn nhau. Ngay cả huyết ma yếu nhất cũng có thực lực cấp bậc Đạo Quân, trong tay ta có ba nghìn huyết ma, dù các người có là Đại Đạo Quân thì đã sao?"  

 

Liễu Chí Mưu trầm giọng nói: "Huyết ma là cấm kỵ, ngươi không sợ Tiên Đình đuổi giết ngươi sao?"  

 

Đạo Quân kia cười lạnh: "Bắt ta? Nếu như các ngươi đều chết, Tiên Đình sẽ biết sao?"  

 

La Khởi Vân sắc mặt tái nhợt, cô ấy nói: "Ông nội ta là Trà Thánh, nếu như ngươi dám làm chúng ta bị thương, ông nội ta sẽ không buông tha cho ngươi!"  

 

Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Cô La, nói cho gã những chuyện này cũng vô dụng, gã là kẻ liều mạng, huyết ma bên cạnh e là cũng được gã nuôi dưỡng bằng máu thịt của mình".  
 
Chương 4995


 Vân Thường nói: "Sư huynh, nơi này nhiệm vụ thấp nhất là cấp một, cao nhất là cấp mười hai. Người có tu vi như anh bình thường chỉ có thể nhận nhiệm vụ dưới cấp sáu”.  

 

Ngô Bình bắt đầu tìm kiếm nhiệm vụ năm cấp đầu trên các danh sách nhiệm vụ. Ngay sau đó, anh đã tìm thấy nhiệm vụ cấp năm với phần thưởng là năm nghìn tiền Huyền Minh. Nội dung nhiệm vụ là tiến vào rừng sương độc và tìm kiếm linh dược “quả Ngọc Chân”. Sau đó còn có phần giới thiệu về quả Ngọc Chân. Đây là một loại đan dược cấp năm, có giá trị dược liệu cao.  

 

Ngô Bình không biết nhiều về nơi này, vì vậy anh hỏi: "Rừng sương độc ở đâu?"  

 

Advertisement

Vân Thường: "Một khu rừng đầy sương độc, sương mù ở đó có tính ăn mòn, các tu sĩ luyện Khí cần mua đan chống độc đặc biệt và quần áo chống độc để vào rừng, nhưng hai thứ này rất đắt tiền, người bình thường không thể mua được. Cho nên, mọi người đều không thích làm loại nhiệm vụ này, chi phí quá cao”.  

 

Ngô Bình: "Mua hai thứ này hết bao nhiêu tiền?"  

 

Advertisement

Vân Thường: “Huyền Minh Giáo cũng có bán, tổng cộng gần bốn nghìn tiền Huyền Minh.".  

 

Ngô Bình cười nói: "Năm nghìn tiền thưởng mà giá vốn phải bỏ ra đã hơn bốn nghìn, quả thực là không hấp dẫn”.  

 

Vân Thường: "Vậy chúng ta đi xem nhiệm vụ khác”.  

 

Nhưng Ngô Bình lại nói: "Không, nhiệm vụ này rất phù hợp với anh. Em nhìn xem, nó là một nhiệm vụ lặp đi lặp lại. Hơn nữa, chỉ cần thu thập một quả Ngọc Chân thì đã được coi là hoàn thành nhiệm vụ. Nếu anh thu thập mười hoặc hàng chục quả một lúc thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Chắc chắn là mấy chục nghìn tiền Huyền Minh".  

 

Vân Thường nghe xong lời này thì vẻ mặt kỳ quái, nói: "Rừng lớn như vậy, tìm được một quả Ngọc Chân đã là hên lắm rồi, anh còn nghĩ sẽ tìm được nhiều như vậy sao?"  

 

Ngô Bình cười nói: "Em không hiểu, ở vũ trụ Chấn Đán, anh là một đan sư vô cùng lợi hại. Chỉ cần ngửi được mùi của loại dược liệu này, quan sát môi trường sinh trưởng của nó là có thể nhanh chóng tìm được rất nhiều loại dược liệu đó”.  

 

Sau những gì đã xảy ra trước đó, Vân Thường bây giờ rất tin tưởng Ngô Bình, cô ấy nói: "Anh thực sự có thể tìm thấy hơn mười quả Ngọc Chân?"  

 

Ngô Bình: "Chắc là có thể. Nhưng ngay cả khi chỉ tìm thấy một quả, anh cũng có thể kiếm tiền vì anh không cần mua đan dược và quần áo chống độc”.  

 

Vân Thường trợn tròn mắt: "Nếu không mua thì anh làm cách nào tiến vào rừng sương độc?"  

 

Ngô Bình vỗ vỗ cánh tay: "Làn da của anh có thể ngăn cản sương độc”.  

 

Vân Thường sửng sốt: “Làn da kháng sương độc?”, vừa nói cô ấy vừa đưa tay sờ sờ thì cảm nhận được làn da mịn màng tinh xảo của anh. Cô ấy không khỏi đỏ mặt, vội vàng rút tay về.  

 

Sau đó Ngô Bình đưa tay lật sang một danh sách nhiệm vụ tiếp theo và nói: "Vân Thường, anh không biết vị trí của rừng sương độc, vì vậy em hãy đi cùng anh một chuyến".  

 

Vân Thường: "Rừng sương độc cách nơi này hơn ba nghìn dặm, đi bộ thì quá chậm, chúng ta phải đi phi thuyền đến”.  

 

Phi thuyền là phương tiện vận chuyển, mỗi lần có thể chở khoảng mười người, tốc độ cực nhanh, một giờ có thể bay nghìn dặm.  

 

Ngô Bình: "Đi phi thuyền thì hết bao nhiêu?"  

 
 
Chương 4305


Vừa nói, cô ấy vừa kích hoạt lá bùa thánh, một luồng ánh sáng bao trùm lấy Ngô Bình, định đưa anh ra khỏi nơi này.  Tuy nhiên sau khi ánh sáng lóe lên, Ngô Bình vẫn đứng yên.  

 

La Khởi Vân sững sờ, cô ấy lo lắng dậm chân: "Công tử, tại sao anh không rời đi?"  

 

Ngô Bình cười nói: "Cô La, thánh bùa này là một tấm bùa thoát hiểm cứu mạng ông nội của cô tặng cho cô, tại sao cô lại dùng nó cho tôi?"  

 

Advertisement

La Khởi Vân nói: "Y thuật của công tử là vô song trên thế giới, đương nhiên tôi không thể để công tử gặp chuyện ngoài ý muốn!"  

 

Ngô Bình khẽ thở dài: "Thật là một cô gái tốt bụng".  

 

Nói xong, anh phóng ra khí tức của Đại Thánh, giải phóng thánh lực vô biên, đám huyết ma này lập tức phát ra những tiếng kêu chói tai, máu của Đại Thánh là liều thuốc bổ tuyệt vời cho chúng.  

Advertisement

 

"Ngươi...là Đại Thánh sao?", gã Đạo Quân kêu lên, sắc mặt không được tốt lắm.  

 

Ngô Bình: "Ừ, ngươi cũng không mù nhỉ".  

 

La Khởi Vân thậm chí còn sửng sốt hơn: "Đại Thánh, công tử là một Đại Thánh sao?"  

 

Ngô Bình khẽ mỉm cười: "Cô La đừng sợ, chỉ có mấy trăm huyết ma, không có gì đáng ngại".  

 

Lời vừa dứt, thánh vực liền xuất hiện, thiên hạ đệ tam sát cục được mở ra, huyết ma còn chưa kịp công kích đã bị đè xuống, chúng phát ra tiếng kêu thảm thiết.  

 

Gã Đạo Quân và tùy tùng cũng không thể động đậy, sắc mặt chúng đều tái nhợt.  

 

"Diệt!"  

 

Sát cục chấn động, hàng trăm con huyết ma lần lượt nổ tung, hóa thành sương máu cuồn cuộn, sau đó bị thánh vực hấp thụ và luyện hóa. Đây là một trong những chức năng của thánh vực, biến những đối thủ mạnh mẽ thành con rối và trở thành một phần sức mạnh của thánh vực.  

 

Sau đó, những sương mù máu này ngưng tụ thành mười hai con huyết ma, dưới sức mạnh của thánh vực, mỗi con huyết ma đều sở hữu sức mạnh của Đạo Tổ.  

 

Gã Đạo Quân cuối cùng cũng tuyệt vọng, gã kêu to: "Công tử tha mạng, xin hãy tha cho ta!"  

 

Ngô Bình nhìn gã chằm chằm và hỏi: "Ai bảo ngươi đến giết ta?"  

 

Đạo Quân vội vàng nói: "Không có ai ra lệnh, tiểu nhân bị ma xui quỷ khiến muốn cướp tiền của công tử, tiểu nhân biết sai rồi, xin công tử thứ lỗi!"  

 

Ngô Bình: "Xin thứ lỗi sao? Không sao, không phải ngươi thích ăn trộm tiền sao? Hiện tại toàn bộ số tiền trên người ngươi hãy giao ra hết, ta muốn xem ngươi tích cóp được bao nhiêu".  

 

Đạo Quân rỉ máu trong lòng, vô cùng đau xót nhưng lại không dám phản kháng, so với sinh mệnh, tiền bạc là cái thá gì?  

 
 
Chương 4996


Vân Thường: "Không sao, dù thế nào cũng tốt hơn là đi bộ tới đó”.  

 

Ngô Bình: "Được, vậy ta đi phi thuyền".  

 

Anh đi theo Vân Thường đến địa điểm đưa đón của phi thuyền. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy phi thuyền ở thế giới này. Phi thuyền dài hơn hai mươi mét và rất hẹp, chỉ có thể chở một hàng người ngồi từ trước ra sau.  

 

Chiếc phi thuyền mà họ sắp lên có thể chở mười người, cộng với tài xế là mười một người tất cả.  

Advertisement

 

Ngô Bình ngồi ở vị trí thứ năm từ trước ra sau, Vân Thường ngồi ở phía sau anh.  

 

Một luồng không khí phun ra từ phía sau phi thuyền, sau đó nó đột ngột bay lên không trung.  Phía trên đầu hành khách xuất hiện một tấm chắn không khí để ngăn cách không khí không lọt vào trong.  

 

Bay được một lúc, Ngô Bình cảm thấy tai mình buồn buồn, có luồng hơi ấm thổi tới, thì ra là Vân Thường đang thì thầm vào tai anh: “Sư huynh, dã thú trong rừng sương độc không dễ đối phó, để em đi vào với anh”.  

Advertisement

 

Ngô Bình mỉm cười nói: "Em không chuẩn bị đan dược và quần áo bảo hộ mà?”  

 

Vân Thường: "Có thể thuê nó gần khu rừng và giá chỉ bằng một phần năm giá mua”.  

 

Ngô Bình: "Một phần năm cũng đắt, không cần thuê, anh đảm bảo em sẽ không sao”.  

 

Vân Thường mỉm cười, hiện tại cô đã rất tin tưởng Ngô Bình.

Chừng nửa giờ sau, phi thuyền dừng lại trước một khu rừng bao phủ trong sương mù. Quả thật phía trước rừng cây có một trấn nhỏ, trong trấn nhỏ khắp nơi đều có cửa hàng, người qua lại rất náo nhiệt.  

 

Vân Thường giải thích: "Rất nhiều môn phái sẽ phái đệ tử của họ đi làm nhiệm vụ trong rừng sương độc để tìm linh dược. Dần dần, nơi đây có nhiều người hơn và một số doanh nhân bắt đầu kinh doanh ở đây. Những thứ như quần áo có thể mua được ở đây”.  

 

Hai người vừa xuống khỏi phi thuyền thì mấy người bán hàng đã chạy tới, hỏi: "Hai người cần đan dược phòng độc sao?"  

 

"Chất lượng quần áo chống độc của tôi được đảm bảo, còn có thể tái sử dụng và sẽ không bao giờ bị rò rỉ chất độc ..."  

 

"Đan dược chống độc của nhà tôi có thể trả góp..."  

 

Nhìn những thương nhân này, Ngô Bình xua tay và đưa Vân Thường đi vào trong khu rừng sương độc.  

 

Còn cách khu rừng mấy chục mét nhưng không khí đã tràn ngập một mùi lạ nhàn nhạt, đó là do khí độc tràn ra.  

 

Lúc này, Ngô Bình lấy ra hai chiếc lá, bảo Vân Thường nhét vào mũi rồi tiếp tục bước đi.  

 

Hai cái lá này tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.  Vân Thường nhìn kỹ thì hình như là một loại cỏ dại mọc ở Huyền Minh Giáo, không biết Ngô Bình hái lúc nào.  

 

Cuối cùng, cả hai tiến vào rừng sương mù độc, Ngô Bình vừa đi vừa quan sát.  Đi tiêp hơn trăm mét, họ đã chính thức vào sâu trong rừng.  

 

Chỉ một lát sau, Ngô Bình lại tìm được mấy loại thảo dược. Trước tiên anh nếm thử, sau đó hái vài lá đưa cho Vân Thường, bảo cô nhai rồi nuốt xuống.  

 

Vân Thường nhai vài lần rồi nuốt vào trong bụng. Chẳng mấy chốc, từng luồng sức mạnh kỳ lạ bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể cô, khiến chất độc trong sương độc không thể xâm nhập vào bên trong.  

 

Vân Thường rất kinh ngạc, hỏi: "Cái này có thể chống lại sương độc!"  

 

Ngô Bình cười nói: "Khí độc trong rừng sương độc này đang biến hóa, tiến vào các khu vực khác nhau đều phải mang theo các loại dược thảo khác nhau”.  

 
 
Chương 4306


 La Khởi Vân gật đầu: "Người này đã giết vô số người, vì vậy phần thưởng cao cũng không có gì đáng ngạc nhiên".  

 

Ngô Bình phất tay một cái, hai người này liền ngất đi, anh nói với Liễu Chí Mưu: "Ông Liễu, đi nhận thưởng đi, là 150 tỷ  đấy, phải lấy chứ".  

 

Liễu Chí Mưu gật đầu: "Vâng, tôi sẽ làm ngay".  

 

Advertisement

Liễu Chí Mưu đưa hai người đến nhận phần thưởng, La Khởi Vân thì mời Ngô Bình đến nhà của mình.  

 

Nhà họ La có một Thánh Nhân, đó là Trà Thánh La Tri Thiền. La Tri Thiền rất có danh tiếng trong Tiên Giới, ngay cả Đại Thiên Tôn cũng rất thích trà mà ông ấy pha, cho nên địa vị của nhà họ La ở Tiên Giới vô cùng cao.  

 

Advertisement

Nhà họ La ở trong núi, nơi núi non trập trùng, đồi nào cũng trồng trà, đủ các loại trà. Để cho phép các cây trà khác nhau phát triển thuận lợi, các trận pháp được bố trí trên mỗi đỉnh núi và những trận pháp này hút linh khí trực tiếp từ nhiều thế giới duy độ cao.  

 

Ngô Bình bay trên không trung, nhìn thấy nhiều cây trà như vậy thì hai mắt sáng lên, hỏi: "Cô La, lá trà tươi của nhà cô có bán ra ngoài không?"  

 

La Khởi Vân mỉm cười và nói: "Một số loại từ cấp thấp đến trung bình đều được bán. Nhưng nếu anh cần chúng, chúng tôi cũng có thể cung cấp lá trà tươi cao cấp".  

 

Ngô Bình: "Cảm ơn cô rất nhiều. Tôi muốn lấy một số cây trà từ chỗ cô về cho nông dân trồng trà chỗ tôi".  

 

La Khởi Vân: "Cây trà này là giống do ông nội tôi trồng dựa trên sách cổ, nó là loại duy nhất trên thế giới. Nhưng anh là một Đại Thánh, tôi nghĩ ông nội của tôi sẽ rất vui lòng tặng anh".  

 

Họ bay được một đoạn thì La Khởi Vân và Ngô Bình đáp xuống một vườn trà, trong vườn trà có vài căn nhà, phía trước có một cái sân. Lúc này một thiếu niên đang ngồi trên mặt đất nghe người đàn ông trung niên giảng về trà đạo.  

 

Thấy La Khởi Vân, người đàn ông trung niên nói thêm vài câu rồi đứng dậy cười nói: "Khởi Vân, sao cháu về sớm thế? Lần này có thu hoạch gì không?"  

 

La Khởi Vân cười nói: "Chú ba, cháu có thu hoạch rất lớn. Đây là Lý công tử, có trà đạo vô cùng tinh thâm".  

 

Người đàn ông nhìn Ngô Bình, không nhận ra điểm gì đặc biệt nên nói: "Ồ, Lý công tử cũng am hiểu trà đạo sao?"  

 

Ngô Bình có thể cảm giác chú ba của La Khởi Vân hơi bài xích anh, điều này khiến anh hơi bất ngờ.  

 

Nhưng sau đó anh liền hiểu nguyên nhân. Người đàn ông nói: "Khởi Vân, nhà họ Minh đã đến cầu hôn rồi, khoảng thời gian này cháu cần chú ý, tốt nhất đừng tiếp xúc quá nhiều với đàn ông lạ".  

 

Nghe thế, La Khởi Vân khẽ nhíu mày, nói: "Chú ba, cháu chưa đồng ý sẽ gả đến nhà họ Minh".  

 

Người đàn ông sầm mặt: "Khởi Vân, đây là ý muốn của ông nội cháu, cháu không nghe lời ông nội sao?"  

 

La Khởi Vân nói: "Đúng là ông nội có ý này. Nhưng ông không ép cháu phải cưới người cháu không thích".  

 

Người đàn ông hít sâu một nơi, nói: "Giờ ông cháu đang bế quan, việc trong nhà do chú quyết. Giờ cậu Minh đang đợi cháu ở đỉnh Ngọc Cốt, cháu đi gặp cậu Minh ngay đi!"  
 
Chương 4997


Vân Thường: "Lúc trước anh tìm được thảo dược em cũng không để ý lắm, không nghĩ tới nó sẽ có tác dụng thần kỳ như vậy”.  

 

Ngô Bình: "Mọi cây cối ở đây đều sinh trưởng trong môi trường có khí độc nên rất dễ phát huy dược tính chống lại độc tố”.  

 

Đi được một lúc, Ngô Bình đột nhiên dừng lại, khịt mũi. Trong không khí thoang thoảng có mùi linh dược, chỉ có đan sư dày dặn kinh nghiệm như anh mới có thể nhận ra được.  

 

Anh nhắm mắt lại, đi mấy bước về bên trái rồi lại đi mấy bước về bên phải, cuối cùng đi thẳng về phía trước. Sau đó, anh nói với Vân Thường: "Đi về bên trái đi, ở đó có linh dược”.  

 

Vân Thường trợn tròn mắt: "Mũi của anh mẫn cảm như vậy sao?"  

 

Ngô Bình: "Trong quá trình luyện đan, mũi của anh không ngừng tiến hoá. Trên đời này chỉ sợ không có người nào có cái mũi nhạy hơn anh”.  

Advertisement

 

Sau khi đi vài dặm về bên trái, Ngô Bình ngửi thấy mùi linh dược nồng hơn. Chẳng mấy chốc, anh tìm thấy một bông hoa nhỏ màu xanh nhạt trong một bụi cỏ dại, dưới bông hoa mọc bảy chiếc lá, trên lá có những phù văn nhấp nháy mờ mờ.  

 

Sau khi nhìn thấy loài hoa này, Vân Thường đột nhiên thốt lên: "Em hình như đã từng thấy qua loại dược liệu này ở đâu rồi, đây chính là. . ."  

 

Qua mấy giây suy nghĩ, cô ấy đột nhiên reo lên: "Đây là Thất Diệp Lam Linh Thảo! Là linh dược cấp bảy!"  

 

Quả Ngọc Chân bọn họ tìm kiếm chỉ là linh dược cấp năm, mà loài hoa này lại là linh dược cấp bảy.  Mỗi khi linh dược nâng lên một cấp, giá cả sẽ tăng lên vài lần, thậm chí là chục lần.  Giá trị của linh dược cấp bảy này ít nhất có thể so sánh với năm mươi quả Ngọc Chân!  

 

Ngô Bình cười nói: "Anh ngửi dược tính của nó đã biết loại dược liệu này không tầm thường. Nó rất hữu ích cho những tu sĩ luyện Khí, sau này còn có thể được sử dụng để luyện đan".  

 

Vân Thường gật đầu: “Không sai, Thất Diệp Lam Linh Thảo đối với tu sĩ luyện Khí có tác dụng cực tốt”.  

 

Ngô Bình: “Không cần giao đan dược tự mình hái cho Huyền Minh Giáo chứ?”  

 

Vân Thường cười nói: "Đương nhiên không, cho dù tìm được quả Ngọc Chân thì chúng ta cũng có thể tự mình bán ra ngoài chứ không cần bán cho Huyền Minh Giáo. Có điều, Huyền Minh giáo thường trả giá cao hơn bên ngoài."  

 

Ngô Bình: "Thất Diệp Lam Linh Thảo này có thể bán với giá bao nhiêu?"  

 

Vân Thường: "Nếu ở bên ngoài thì ít nhất có thể bán ba mươi nghìn tiền Huyền Minh. Còn nếu bán cho Huyền Minh Giáo thì sẽ được bốn năm mươi nghìn tiền Huyền Minh".  

 

Ngô Bình: "Vậy còn đan dược luyện từ Thất Diệp Lam Linh Thảo thì sao?"  

 

Vân Thường: "Thất Diệp Lam Linh Thảo thường được dùng để luyện "Thất Tinh Linh Đan". Loại đan dược này quý hơn nhiều so với Nguyên Linh Đan. Một viên phải hàng trăm nghìn tiền Huyền Minh mới mua được".  

 

Ngô Bình đáp: "Đợi anh luyện Khí xong rồi sẽ điều chế một số đan dược để đem bán".  

 

Vân Thường cười nói: "Nếu anh biết luyện đan thì cho dù là Huyền Minh Giáo cũng sẽ trọng dụng anh".  

 

Ngô Bình: "Vũ trụ này rất hiếm đan sư sao?"  

 
 
Chương 4307


 La Khởi Vân rất bình tĩnh, nói: "Chú ba, giờ ông nội bế quan rồi chuyện này cũng phải do bố mẹ cháu quyết định".  

 

Người đàn ông lạnh nhạt nói: "Khởi Vân, cháu không nghe lời chú ba sao?"  

 

La Khởi Vân khẽ thở dài: "Chú ba, không phải cháu không tôn trọng chú, việc hôn nhân đại sự cháu phải thận trọng".  

 

Advertisement

Người đàn ông rất tức giận, nói: "Khởi Vân, cháu phải biết rõ, giữa nhà họ La và nhà họ Minh thì đan đạo của nhà họ La có giúp ích rất lớn cho trà đạo của nhà họ Minh chúng ta! Nếu hôn sự của hai đứa thuận lợi thì địa vị thiên hạ đệ nhất trà đạo của nhà họ La chúng ta sẽ được giữ vững!"  

 

Ngô Bình không nghe được nữa, nói: "Việc hôn nhân của cô ấy thì đương nhiên phải do cô ấy quyết định".  

 

Advertisement

Người đàn ông tức giận nhìn Ngô Bình: "Cậu là ai, ở đây có chỗ cho cậu xen mồm sao?"

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tôi không phải ai cả, tôi chỉ là bạn của Khởi Vân".  

 

"Bạn?", người đàn ông trung niên cười lạnh: "Cậu muốn lừa gạt Khởi Vân phải không? Tôi cảnh cáo cậu, cậu không xứng với nó, hãy từ bỏ sớm đi!"  

 

La Khởi Vân nói: "Chú ba, chú đừng nói linh tinh. Cháu có tài đức gì mà dám xứng với công tử? Công tử là khách quý của nhà họ La, ngay cả ông nội cũng phải đích thân chào đón anh ấy".  

 

Người đàn ông trung niên hừ lạnh: "Được rồi, cháu không cần khoe khoang thay cậu ta nữa, chú ba hiểu ý cháu, cháu chỉ muốn kiếm cớ để không gả vào nhà họ Minh thôi. Nhưng để chú nói cho cháu biết, lần này cháu không muốn cưới thì cũng phải cưới!  

 

La Khởi Vân giật mình: "Chú ba nói thế là sao?"  

 

Người đàn ông trung niên vỗ tay, hai người phụ nữ liền đi tới, tu vi của họ rất cao, trong nháy mắt đã khống chế được La Khởi Vân.  

 

La Khởi Vân tức giận nói: "Bà Lưu, bà Ngô, các người đang làm gì vậy?"  

 

Người đàn ông trung niên: "Khởi Vân, bà Lưu và bà Ngô sẽ đưa cháu đến đỉnh Ngọc Cốt, nơi cháu và cậu Minh sẽ ở lại một thời gian để vun đắp tình cảm".  

 

La Khởi Vân không thể tin vào tai mình, người này là chú ba của cô ấy sao? Cô ấy tức giận nói: "Chú ba, sao chú có thể làm như vậy!"  

 

Người đàn ông trung niên xua tay, nói: "Dẫn nó tới đó đi!"  

 

La Khởi Vân hét lên: "Buông tôi ra!"  

 

Tuy nhiên hai người phụ nữ hoàn toàn không nghe cô ấy nói, họ giữ chặt cô ấy và định bay đến đỉnh Ngọc Cốt.  

 

“Buông ra", Ngô Bình đột nhiên nói, hai người phụ nữ không tự chủ được mà buông tay ra, họ lộ ra vẻ kinh ngạc, chuyện gì xảy ra vậy?  

 

La Khởi Vân vội vàng trốn sau lưng Ngô Bình, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, nước mắt lưng tròng.  
 
Chương 4998


Anh vừa thắt nút cái bao lại thì đột nhiên bên cạnh truyền tới tiếng bước chân. Một người ăn mặc như người hầu tay dắt một con chó có cái mũi rất to đi đầu. Đằng sau có một tu sĩ trẻ. Đằng sau tu sĩ trẻ này lại có ba tuỳ tùng nữa.  

 

Ánh mắt của năm người đó đều dừng lại ở cái bao trên tay Ngô Bình, tu sĩ trẻ kia ánh mắt lạnh lẽo, hỏi: "Dược liệu ở đây bị anh hái rồi sao?"  

 

Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Dược liệu trong rừng đều vô chủ, tôi có hái hay không thì liên quan gì đến anh?"  

 

Thanh niên kia cười lạnh: "Ranh con, linh khuyển của tôi đã qua huấn luyện, chuyên đi tìm linh dược. Tôi đã ở đây ba ngày rồi, giờ mới tìm được linh dược. Mau ngoan ngoãn đem linh dược giao ra đây, nếu không tôi sẽ lấy mạng anh!"  

 

Ngô Bình lạnh lùng: "Muốn uy hiếp tôi? Nghĩ rằng đưa theo vài tên cẩu nô tài là muốn bắt nạt ai cũng được hay sao?"  

 

Thanh niên kia thở dài, đáp: "Cái miệng cũng lợi hại đấy, chỉ tiếc là biết nói không thôi cũng chẳng tác dụng gì. Lên!"  

 

Advertisement

Lập tức ba tuỳ tùng sau lưng hắn ta lao lên. Hai tên tay lăm lăm con dao găm, một tên cầm đoản đao. Bọn chúng nhắm vào những chỗ hiểm trên người Ngô Bình.  

 

Ngô Bình đã luyện da, luyện gân, thể chất lại mạnh mẽ hơn người. Cộng thêm kinh nghiệm Võ Đạo thâm sâu, cho nên mấy món võ mèo của ba kẻ này chẳng là gì với anh!  

 

Anh nhanh chóng né sang một bên, giáng một quyền vào mạng sườn tên cầm đao.  

 

"Rắc!"  

 

Sau một âm thanh đanh gọn, tên tuỳ tùng chảy máu mũi và ngã xuống đất. Một chiếc xương sườn gãy xuyên qua phổi của hắn ta, vì bị chảy máu trong nên hắn nhanh chóng mất mạng.  

 

Sau khi đánh ngã một tên, anh né ra sau một kẻ khác và giáng một quyền vào sau đầu hắn. Kẻ này lập tức sùi bọt mép và chết ngay tại chỗ.  

 

Tên thứ ba kinh ngạc định rút lui, nhưng Ngô Bình đã bồi một cú đá vào thái dương khiến hắn chết ngay tại chỗ!  

 

Gã tu sĩ trẻ sửng sốt và hét lên: "Anh có biết tôi là ai không?"  

 

"Bịch!"  

 

Một làn gió mạnh thổi tới, Ngô Bình còn không cho hắn cơ hội nhiều lời, anh giáng hai chưởng vào bụng và ngực gã tu sĩ.  

 

"Rắc!"  

 

Giống như một bao cát, hắn ta bị đánh bay hơn mười mét và dừng lại sau khi va vào một cái cây.

Người tuỳ tùng dắt linh khuyển đi theo sợ hãi, lập tức quỳ trên mặt đất cầu xin: "Đừng giết tôi!"  

 

Ngô Bình nhìn linh khuyển hỏi: "Con chó này do anh nuôi?"  

 

Người tùy tùng này dáng người không cao, nhìn có vẻ rất nhanh nhẹn, tu vi cũng không cao. Anh ta vội vàng nói: "Đúng vậy, tiểu nhân từ nhỏ đã nuôi chó, đây là chó của tôi".  

 

Ngô Bình "ừm" một tiếng rồi nói: "Con chó ở lại, còn anh có thể đi”.  

 

Người đàn ông buông dây xích, quay người bỏ chạy.  

 

Vân Thường nói: "Sư huynh, nếu như để người đó đi, chỉ sợ sẽ có phiền phức”.  

 
 
Chương 4308


Khí thế của ông ta tăng vọt, hóa ra ông ta là một Đạo Quân, sau lưng ông ta xuất hiện một ảo ảnh quái vật tám tay. Tám cánh tay đồng thời kết ấn, Ngô Bình cảm giác được có một luồng sức mạnh từ bốn phương tám hướng đến ngăn cản anh.  

 

Đây là một đạo thuật rất lợi hại, nhưng đáng tiếc đối thủ của ông ta là Ngô Bình. Anh chỉ vừa lắc người, tám cánh tay ảo ảnh đồng thời nổ tung, người đàn ông trung niên cũng kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu.  

 

"Cậu là ai?", ông ta kinh hãi hỏi.  

 

Advertisement

La Khởi Vân hừ lạnh: "Anh ấy là bạn của cháu, tu vi của anh ấy cao hơn chú rất nhiều!"  

 

Người đàn ông trung niên tức giận nói: "Khởi Vân, cháu dám cấu kết với người ngoài, cháu muốn làm phản à!"  

 

“Xảy ra chuyện gì vậy?", một người đàn ông trung niên xuất hiện, lớn tiếng hỏi.  

Advertisement

 

Nhìn thấy người đó, La Khởi Vân nói: "Chú hai, chú ba nhất quyết ép cháu gả vào nhà họ Minh!"  

 

Người đàn ông trung niên này thản nhiên nói: "Khởi Vân, gả vào nhà họ Minh không phải là lựa chọn tốt nhất cho cháu sao?"  

 

La Khởi Vân sửng sốt: "Chú hai, ngay cả chú cũng nói như vậy sao?"  

 

Nhìn thấy người này, Ngô Bình thầm giật mình, bởi vì anh vừa ngửi được một chút sát ý và một chút máu tươi từ trên người kẻ này, ông ta vừa mới giết người!  

 

Anh hỏi: "Khởi Vân, bố mẹ cô ở đâu?"  

 

La Khởi Vân: "Bố và mẹ tôi ra ngoài đi tìm giống trà, đã nửa năm không quay trở lại".  

 

Ngô Bình: “Tìm giống trà lâu như vậy sao?”  

 

La Khởi Vân: "Rất khó nói, đôi khi cần vài ngày, đôi khi cần đến nửa năm hoặc một năm".  

 

Ngô Bình khẽ nhắm mắt lại, trong lòng tính toán một phen, sau đó mở mắt ra, khẽ thở dài nói: "Nếu như tôi không đoán sai, hiện tại bố mẹ cô có thể đã lành ít dữ nhiều".  

 

Vẻ mặt của La Khởi Vân thay đổi rõ rệt: "Lý công tử, anh nghĩ rằng bố mẹ tôi gặp nguy hiểm sao?"  

 

Ngô Bình khẽ gật đầu: "Chỉ sợ bọn họ đã không còn sống, bị người khác giết".  

 

La Khởi Vân sửng sốt: "Không thể nào! Bố mẹ tôi sao có thể chết! Lý công tử, anh chắc chứ? Liệu có tính sai không?"  

 

Ngô Bình: "Tôi đã tính quẻ, tôi chắc chắn ít nhất 95%".  

 

La Khởi Vân đột nhiên ôm mặt khóc thảm thiết, vô cùng đau xót.  

 

Người đàn ông trung niên mới tới trầm giọng nói: "Thằng nhóc kia, cậu đang nói cái gì vậy, anh cả tôi làm sao vậy?"  

 

Ngô Bình nhìn ông ta, cười lạnh nói: "Nếu như tôi không sai, kẻ sát nhân chính là ông đúng không?"  
 
Chương 4999


 Anh tìm thấy một chiếc nhẫn trên người hắn, đó là một chiếc nhẫn chứa đồ.  

 

Vân Thường hai mắt sáng lên: "Là pháp bảo trữ đồ!"  

 

Ngô Bình đưa nó cho Vân Thường và nói: "Em giữ nó và giúp anh mang dược liệu nhé”.  

 

Vân Thường sửng sốt: "Sư huynh, pháp khí này rất trân quý, bình thường chỉ có tu sĩ luyện Khí cấp bảy trở lên mới có”.  

 

Ngô Bình: "Anh không cho không, em phải cất đồ giúp anh mà”.  

 

Vân Thường cười nói: "Không sao, từ nay về sau em sẽ làm quản gia của anh”.  

Advertisement

 

Ngô Bình bảo Vân Thường lấy tất cả những vật có giá trị trên người mấy kẻ kia. Trong đó có một chiếc nhẫn trữ đồ và bốn loại linh dược, một linh dược cấp bốn, hai linh dược cấp năm, một linh dược cấp sáu. Có thể thấy linh khuyển này rất có hiệu quả, nếu không bọn họ sẽ không có thu hoạch lớn như vậy.  

 

Ngoài linh dược, bên trong còn có một số đồ dùng hàng ngày.  

 

Ngô Bình cầm lấy dây xích của linh khuyển, linh khuyển rất thông minh, nãy giờ nó chỉ im lặng ngồi sang một bên. Nó từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc, nhiệm vụ của nó là tìm kiếm linh dược, ngoài ra nó không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.  

 

Toàn thân con linh khuyển này màu đen tuyền, trừ một chút trắng ở mũi và một chút trắng ở chỏm tai.  

 

Ngô Bình xoa đầu nó nói: "Từ nay về sau đi theo tao, giúp tao tìm linh dược nhé”.  

 

Cả hai tiếp tục tìm kiếm linh dược. Có sự giúp đỡ của linh khuyển, việc tìm kiếm linh dược của Ngô Bình trở nên dễ dàng hơn. Linh khuyển từ nhỏ đã được cho ngửi các loại linh dược khiến năng lực nhận biết linh dược càng mạnh. Nó có thể đứng cách xa trăm dặm mà vẫn ngửi được mùi linh dược.  

 

Tuy nhiên, linh khuyển cũng có một khuyết điểm rất rõ ràng, đó chính là nó không thể nào phán đoán linh dược nào quý giá hơn. Có khi nó lại tìm đến dược liệu thông thường mà bỏ qua linh dược quý.  

 

Bây giờ dưới sự hướng dẫn của Ngô Bình, linh khuyển chỉ ra vị trí của linh dược từ xa. Sau đó Ngô Bình sẽ tự đánh giá xem dược liệu nào quý hơn.  

 

Bằng cách này, chưa tới một giờ, linh khuyển đã hỗ trợ Ngô Bình tìm được bảy loại linh dược cấp hai, bốn loại linh dược cấp năm và một loại linh dược cấp sáu.  

 

Họ càng đi, sương độc trước mặt càng biến hóa. Ngô Bình lại tìm dược liệu, hái lá đưa cho Vân Thường nhai.  

 

Anh cho cả linh khuyển nhai lá cây vì thuốc phòng độc nó uống đã trở nên kém hiệu quả.  

 

Tiến vào khu vực sương độc mới, linh khuyển đột nhiên hưng phấn, dùng hai chân cào đất, giằng dây xích chật vật chạy về phía trước.  

 

Ngô Bình đi theo một hồi, đột nhiên ghìm linh khuyển lại. Anh khịt mũi, nheo mắt nói: "Tam Bạch, mày chỉ ngửi được mùi linh dược, nhưng lại không để ý tới mùi nguy hiểm!"  

 

Tam Bạch là tên anh đặt cho linh khuyển, linh khuyển dường như cũng chấp nhận cách gọi của Ngô Bình.  

 

Vân Thường: "Ngô Bình, ở đây có mùi nguy hiểm sao?"  

 
 
Chương 4309


 Người đàn ông trung niên: "Cậu là cái thá gì chứ!". Người đàn ông trung niên tức giận, khi hai tay ông ta vừa chắp lại, trong không trung liền xuất hiện một bàn tay khổng lồ đen như mực, nó chộp lấy Ngô Bình.  

 

Ngô Bình kéo lấy La Khởi Vân và di chuyển hàng trăm dặm ngay lập tức, anh không xung đột với bên kia mà chọn cách tạm thời tránh đi.  

 

Thấy Ngô Bình và La Khởi Vân đã biến mất, hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời nói: "Đuổi theo!"  

 

Lúc này, Ngô Bình và La Khởi Vân xuất hiện trong một khu vườn trà, anh đã thả thánh vực để những người bên ngoài không thể tìm thấy họ bằng cách dùng thần niệm.  

Advertisement

 

La Khởi Vân bật khóc: "Lý công tử, bố mẹ tôi thực sự đã mất rồi sao?"  

 

Ngô Bình khẽ thở dài: "Hẳn là như vậy. Tôi cảm thấy chú hai và chú ba của cô có vấn đề gì đó. Còn nữa, tại sao ông nội cô lại bế quan vào lúc này? Lại thêm cả việc bố mẹ cô có thể đã qua đời, tôi nghĩ những chuyện này nhất định có sự liên quan".  

Advertisement

 

Toàn thân La Khởi Vân run lên: "Ý anh là chú hai và chú ba đã giết bố mẹ tôi?"  

 

Ngô Bình: "Tôi cũng không rõ, chỉ cảm thấy bọn họ không nên đối với cô như vậy, cô thử nghĩ xem, nếu như bố mẹ cô bị giết, ai là người được lợi nhất".  

 

La Khởi Vân lẩm bẩm: "Đương nhiên là chú hai và chú ba. Ông nội luôn nói chú hai quá thực dụng còn chú ba quá cực đoan, bọn họ không thích hợp quản lý gia sản, cho nên ông nội luôn bồi dưỡng bố tôi, còn truyền dạy hết tất cả kỹ năng sao trà cho bố tôi!"  

 

Nghe thế Ngô Bình khẽ thở dài, anh biết thực tế sẽ khá giống với dự đoán của anh.  

 

La Khởi Vân khóc nói: "Họ là anh em ruột mà, sao họ có thể như thế với anh cả của mình chứ!"  

 

Ngô Bình: "Giờ phải tìm thấy ông nội cô đã. Ông ấy là Thánh Nhân, giết ông ấy không dễ".  

 

La Khởi Vân hoàn hồn lại, nói: "Đúng, phải tìm ông nội đã, mong ông không sao!"  

 

Ngô Bình: "Vừa nãy tôi không trở mặt với chú hai của cô là vì muốn âm thầm điều tra rõ tất cả. Nếu không ngộ nhỡ làm người khác bị thương thì không hay".  

 

La Khởi Vân gật đầu thật mạnh: "Lý công tử, xin trông cậy vào anh".  

 

Ngô Bình ngồi xếp bằng, đưa thần hồn ra. Anh liền cảm thấy ngay cách anh không xa có một không gian thần bí, trong đó có một tia thánh lực đang chuyển động. Loại thánh lực này chỉ có một Đại Thánh có thánh vực như anh mới có thể cảm nhận.  

 

Một lúc sau anh mở mắt ra, cười nói: "Gần đây có một Thánh Nhân, người đó chắc cũng bị thương, may mà không nguy hiểm đến tính mạng".  

 

La Khởi Vân vui mừng nói: "Nếu là Thánh Nhân thì nhất định là ông nội tôi. Xung quanh đây ngoại trừ nhà họ La thì không đâu có Thánh Nhân!"  

 

Ngô Bình: "Tôi cứu người ra đã, sau đó sẽ hỏi chuyện sau".  

 

La Khởi Vân cúi người thật sâu: "Cảm ơn anh!"  

 

Ngô Bình: "Cô La đừng khách sáo, cô đợi tôi một chút".  
 
Chương 5000


 Ngô Bình cười nói: "Tại sao lại không đi? Quái vật canh giữ linh dược nói không chừng cũng có thể dùng làm thuốc. Vậy là một mũi tên trúng hai đích”.  

 

Vân Thường: "Nhưng nếu như con quái vật đó quá lợi hại thì sao, anh không sợ gặp nguy hiểm sao?"  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: "Không sao, anh sẽ tiếp tục tu luyện, hoàn thành việc luyện máu và luyện xương”.  

 

Vân Thường trong lòng thầm nghĩ ở lại chỗ này tu luyện thì có thể tu luyện được bao nhiêu cơ chứ?  

 

Ngô Bình tìm một nơi tương đối sạch sẽ, sai Tam Bạch đi bắt vài con thú rừng rồi đem nướng.  

 

Sau khi ăn xong, anh bắt đầu tu luyện đến tầng thứ ba của tu luyện thân thể là luyện máu.  

 

Nói đến luyện máu, Ngô Bình là cao thủ. Anh đã từng tu luyện Thiên Huyết Kinh. Máu huyết là thứ nuôi dưỡng toàn thân, trong sách hướng dẫn tu luyện chỉ ghi luyện máu có hai tầng. Tầng thứ nhất là huyết khí, tức là tinh lọc ra một lượng nhỏ huyết khí trong máu rồi để nó lưu thông trong kinh mạch.  

 

Advertisement

Phải biết rằng, lúc này anh còn chưa luyện Khí nhưng huyết khí đã có thể lưu thông trong kinh mạch, nuôi dưỡng kinh mạch và cơ thể. Bản chất của huyết khí trên thực tế gần giống với chân khí, nhưng sức mạnh và tác dụng kém hơn một chút.  

 

Tuy nhiên, tích lũy huyết khí là một quá trình rất dài và nhiều người chỉ có thể nuôi dưỡng một chút huyết khí sau vài năm khổ luyện. Tất nhiên, cũng có những người tăng hàm lượng huyết khí trong máu bằng cách uống các loại đan dược như Huyết Khí Đan.   

 

Nhưng hậu quả của việc làm như vậy là huyết khí kém, dễ bị cơ thể đào thải nên không phát huy được tác dụng.  

 

Mặc dù máu của Ngô Bình được tu luyện ở đây, nhưng nó lại tích trữ một lượng lớn năng lượng từ vũ trụ chính, điều này cũng khiến máu của anh dễ dàng có được huyết khí.  

 

Máu huyết mỗi một lần được tim bơm ra đều có thể trích ra một lượng lớn huyết khí, dần dần được anh vận chuyển đến kinh mạch rồi chậm rãi lưu chuyển.  

 

Anh chỉ tu luyện trong hai giờ nhưng huyết khí đã đầy trong kinh mạch. Vậy thì chi bằng coi huyết khí này là chân khí, sử dụng nó để lấp đầy toàn bộ cơ thể và nuôi dưỡng từng bộ phận của cơ thể.  

 

Luyện máu tầng thứ hai, chính là phóng thích huyết khí ra ngoài.  

 

Huyết lực chính là đem huyết khí thông qua tứ chi, chuyển hóa thành lực tấn công. Lực tấn công này gọi là huyết lực.  

 

Ngô Bình cũng nhanh chóng tu luyện được huyết lực. Anh thử đánh ra một quyền, trên bề mặt nắm đấm của anh xuất hiện một ánh sáng đỏ mờ, đó là huyết khí được phóng thích ra ngoài.  

 

Tuy nhiên, anh nhận thấy rằng khả năng sát thương của huyết khí rất tầm thường, thậm chí là hơi dư thừa.  

 

Vì vậy, trên cơ sở này, anh tiếp tục sáng tạo ra tầng thứ ba của luyện máu, gọi là Huyết Khí Nội Kình!  

 

Thông qua sự dao động của huyết khí và sự dẫn dắt của cơ thể, có thể phát triển một loại công lực Võ Đạo có sức sát thương mạnh mẽ. Công lực này được gọi là Huyết Khí Nội Kình!  

 

Huyết Khí Nội Kình đã luyện xong, anh bắt đầu tu luyện đến tầng thứ tư của luyện máu là  Huyết Linh!  

 

Huyết Linh là Huyết Khí Nội Kình đã được tu luyện đến một trình độ nhất định, có thể hấp thụ và dung hợp linh khí từ thế giới bên ngoài để hình thành linh lực!  

 

Sức mạnh của Huyết Linh có thể nói đã vượt qua uy lực của chân khí trong người các tu sĩ cảnh giới luyện Khí.  

 

Sau khi Ngô Bình luyện máu xong tầng thứ tư, linh khí thẩm thấu vào trong xương cốt, tôi luyện xương cốt toàn thân, giúp anh có thể dễ dàng hoàn thành việc luyện xương.  

 

Theo sách hướng dẫn tu luyện của Huyền Minh Giáo, phương pháp luyện xương đơn giản hơn nhiều. Đó là dùng cách nhảy nhót, vận động cơ thể và uống nhiều loại dược liệu để vận động toàn bộ khung xương của cơ thể.  

 

Ngô Binh rất không tán thành phương pháp tu luyện này. Anh lập tức phát ra một âm tiết thần bí, khí tức chấn động toàn thân, sau đó thông qua Huyết Linh truyền linh lực đến tận xương cốt. Phương pháp luyện xương này hiệu quả gấp ngàn lần phương pháp ngốc nghếch kia!  

 

Theo sách hướng dẫn, một năm luyện máu, mười năm luyện xương. Có thể thấy việc luyện xương này khó khăn như thế nào nên nhiều người không đủ kiên nhẫn và điều kiện để đạt được hiệu quả luyện xương hoàn chỉnh mà thường chỉ tập thử rồi bỏ.  
 
Chương 4310


Con trai thứ hai của La Tri Thiền tên là La Hiểu Sinh, con trai thứ ba tên là La Hiểu Huy. Lúc này cả hai người đều nhìn bố mình là Trà Thánh La Tri Thiền với ánh mắt lạnh lùng.  

 

La Hiểu Huy nói nói: "Bố à, công việc kinh doanh trà của chúng ta sau này sẽ không thể tách rời khỏi tên của bố, vì vậy con hy vọng bố có thể hợp tác với chúng con, điều này sẽ có lợi cho tất cả chúng ta".  

 

“Cái gọi là hợp tác của mày chính là khống chế tao đúng không?”, La Tri Thiền bình tĩnh hỏi.  

 

Advertisement

La Hiểu Sinh khẽ thở dài và nói: "Bố à, khi chúng con còn bé, bố vô cùng cưng chiều anh trai và cho anh ấy tất cả những gì tốt đẹp nhất. Bố có bao giờ nghĩ đến cảm giác của em ba và con không?"  

 

La Tri Thiền khẽ thở dài: "Những gì hai chúng mày có được đâu có ít hơn những gì anh cả chúng mày có? Thứ tao cho thêm anh cả chúng mày chính là trách nhiệm, thứ trách nhiệm này chúng mày không thể gánh nổi".  

 

La Hiểu Sinh nói: "Đó không phải là trách nhiệm, đó là gia sản! Bố à, con và em ba không phục, vì vậy chúng con phải chiến đấu và giành lại những gì thuộc về chúng con".  

Advertisement

 

La Tri Thiền nhắm mắt lại: "Đây là lý do chúng mày giết anh trai của mình sao?"  

 

La Hiểu Huy: "Chúng con không muốn giết anh cả, đó là bởi vì anh cả chống cự quá quyết liệt, vì vậy chúng con chỉ có thể giết anh cả".  

 

La Tri Thiền mặc dù là một Thánh Nhân, nhưng lúc này ông ấy không thể kìm được hai dòng nước mắt: "Hiểu Phong con trai bố, chính bố đã hại con!"  

 

La Hiểu Sinh: "Bố à, lát nữa chúng con sẽ sử dụng một phương pháp bí mật để kiểm soát ý thức của bố, hy vọng bố không phản kháng, nếu không nó có thể sẽ làm tổn thương bố".  

 

La Tri Thiền lạnh lùng nhìn hai đứa con trai của mình: "Chúng mày sẽ không thành công đâu".  

 

La Hiểu Huy: "Bố à, nếu bố không đồng ý thì chúng con chỉ có thể trừ khử Khởi Vân. Bố quý Khởi Vân nhất mà, nhiều đến mức hoàn toàn không để ý đến những đứa cháu khác!"  

 

Nghe họ nhắc đến La Khởi Vân, La Tri Thiền nghiến răng nói: "Nếu chúng mày dám làm tổn thương Khởi Vân, tao sẽ không để yên cho chúng mày đâu!"  

 

La Hiểu Huy: "Vậy thì bố hãy hợp tác với chúng con!"  

 

La Hiểu Sinh: "Bố à, bây giờ chúng con phải đi bắt Khởi Vân, con hy vọng khi chúng con trở lại thì bố đã nghĩ kỹ!"  

 

Nói xong, hai đứa con bất hiếu cùng nhau đi khỏi.  

 

Lúc này, Ngô Bình đột nhiên xuất hiện bên cạnh con nhện lớn màu vàng, con nhện lớn lập tức phun ra một sợi tơ vàng, muốn tóm lấy người vừa tới.  

 

Bóng người vung tay một cái, con nhện lớn màu vàng kim hóa đá, toàn bộ mạng nhện cũng hóa đá vỡ vụn.  

 

Không có xiềng xích của mạng nhện, La Tri Thiền lập tức ngã xuống, sức mạnh toàn thân ông ấy bị độc tố phong ấn, mất đi năng lực bay nên trực tiếp đập xuống đất.  

 

Ông ấy bị treo lơ lửng ở độ cao nửa mét so với mặt đất, Ngô Bình giúp ông ấy đứng dậy, sau đó vươn tay rút toàn bộ độc tố trong cơ thể ông ấy ra ngoài.  

 

La Tri Thiền thấy toàn thân được thả lỏng, ông ấy ngạc nhiên nhìn Ngô Bình và hỏi: "Cậu là ai?"  
 
Chương 5001


Sau khi luyện được Linh Cốt, Ngô Bình đã có thể sử dụng hiệu quả sức mạnh của toàn thân. Xương cốt, gân, da thịt hòa làm một, mỗi đòn đều có thể tạo ra lực sát thương kinh người.  

 

Linh Huyết di chuyển khắp toàn thân, Ngô Bình tiếp tục bước vào giai đoạn tiếp theo của tu luyện cơ thể: luyện tủy!  

 

Trong đầu anh hiện lên một loạt động tác và anh lập tức thực hiện lần lượt các động tác đó. Mỗi một tư thế đều có thể tác động tới tủy.  

 

Sau khi tu luyện mấy canh giờ, trong xương tủy của anh diễn ra rất nhiều sự biến hóa, chức năng của máu cũng được cường hoá, huyết khí càng dồi dào, linh lực càng lúc càng mạnh.  

 

Chẳng mấy chốc đã sang tới ngày hôm sau, Ngô Bình chậm rãi mở mắt ra, anh nói với Vân Thường: "Đi thôi”.  

 

Advertisement

Vân Thường đã tận mắt nhìn thấy Ngô Bình liên tục đột phá. Từ luyện máu, luyện xương tới luyện tủy. Hơn nữa, nội dung tu luyện của anh dường như hoàn toàn khác so với những gì cô ấy biết!  

 

"Giờ anh đang ở cảnh giới luyện tuỷ sao?", cô hỏi.  

 

Ngô Bình: "Ừm, đúng là cảnh giới luyện tuỷ”.  

 

Vân Thường cảm thấy khó tin: "Nhưng em cảm thấy khí tức của anh so với đại cao thủ luyện Khí cấp chín còn đáng sợ hơn!"  

 

Ngô Bình mỉm cười, xuất thử một quyền. Quyền ảnh của anh đánh vào một gốc cây đại thụ cách đó không xa. Một tiếng động lớn vang lên, trên thân cây xuất hiện một lỗ thủng!  

 

Vân Thường hít một hơi khí lạnh: "Thật lợi hại!"  

 

Ngô Bình nhẹ nhàng thở ra, trong người đột nhiên xuất hiện một ý chí Võ Đạo đáng sợ. Ý chí này lúc ẩn lúc hiện, khiến cho quyền của anh còn mạnh hơn gấp nhiều lần!  

 

Vân Thường: "Chỉ mới tới cảnh giới luyện tủy mà sức mạnh đã đáng sợ như vậy, đợi khi thông được các khiếu thì không phải càng mạnh sao?"  

 

Sau khi luyện tủy, chính là luyện khiếu. Theo lời đồn đại, cơ thể con người có ba mươi sáu thiên khiếu và bảy mươi hai địa khiếu, nhưng chưa ai có thể hiểu hết về một trăm lẻ tám khiếu trên cơ thể con người này. Ví dụ, trong cẩm nang tu luyện của Huyền Minh Giáo chỉ có phương pháp tu luyện sáu địa khiếu và hai thiên khiếu được ghi lại.  

 

Có điều, luyện khiếu rất khó. Chỉ cần đả thông được một thiên khiếu và một địa khiếu là xem như hoàn thành nhiệm vụ.  

 

Sau khi luyện khiếu xong là tới tầng thứ bảy của việc tu luyện thân thể, tầng này gọi là Tiểu Luyện Hình. Đây là một quá trình tu luyện có hệ thống dựa trên cơ sở các tầng trước đó.  

 

Sau tiểu luyện hình là tầng tám Đại Luyện Hình, tầng chín Nhật Nguyệt Song Luyện và tầng mười Thiên Địa Tinh Luyện.  

 

Có điều, chỉ có trong truyền thuyết mới có người hoàn thành được tầng thứ mười. Trong cẩm nang tu luyện cũng chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, thậm chí là viết cả mấy truyền thuyết vào trong đó.  

 

Trên thực tế, không ai có thể tu luyện một cách đầy đủ, bài bản từng bước của tu luyện cơ thể. Đa số chỉ tu luyện kiểu cưỡi ngựa xem hoa.  

 

Ví dụ như luyện khiếu thì chỉ cần luyện một địa khiếu và một thiên khiếu. Tiểu luyện hình thì cũng không cần có công pháp theo hệ thống làm căn cứ, chỉ cần uống một loại đan dược tên là Tiểu Luyện Hình Đan là làm được.  

 
 
Chương 4311


Ngô Bình: "La Khởi Vân đã nhờ tôi cứu ông. Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta đi trước đã".  

 

Khoảnh khắc tiếp theo, cả hai xuất hiện trong khu vườn chỗ La Khởi Vân.  

 

Nhìn thấy ông nội bình an trở về, La Khởi Vân đã khóc lóc quỳ xuống đất: "Ông nội, bố và mẹ của cháu đã không còn sống nữa sao?"  

 

Advertisement

La Tri Thiền cũng rất đau buồn, ông ấy thở dài: "Khởi Vân, vẫn còn ông nội mà. Yên tâm, ông sẽ không để bất cứ ai làm hại cháu đâu!"  

 

La Khởi Vân biết tin bố mẹ mình đã chết thì ngay lập tức bật khóc, La Tri Thiền cũng bật khóc. Ông ấy coi trọng con trai cả nhất, bởi vì con cả có đạo đức và tư chất tốt nhất, nhưng lại bị chính em trai mình giết chết!  

 

Advertisement

Họ khóc một hồi, Ngô Bình hỏi: "La tiền bối, bây giờ ông định làm gì?"  

 

La Tri Thiền khẽ thở dài và nói: "Chú hai và chú ba của Khởi Vân đã liên kết với người ngoài để đối phó với tôi, nếu không tôi đã không trúng bẫy của chúng".  

 

La Khởi Vân ngừng khóc: "Ông nội, bọn họ thông đồng với ai để đối phó với ông?"  

 

La Tri Thiền: "Nhà mẹ đẻ mợ hai của cháu. Họ làm điều này vì họ thèm muốn tài sản của nhà họ La chúng ta, lợi nhuận hàng năm lớn tới mức đáng kinh ngạc và cả mối quan hệ rộng rãi".  

 

La Khởi Vân tức giận nói: "Chú hai và chú ba thật quá đáng, sao bọn họ có thể làm như vậy!"  

 

La Tri Thiền: "Ông sẽ không phụ lòng bố mẹ cháu dưới suối vàng đâu".  

 

Ngô Bình: "La tiền bối, không cần vội, độc của ông mặc dù đã giải trừ nhưng thể lực còn chưa khôi phục, tôi thấy nên đợi thêm vài ngày".  

 

La Tri Thiền gật đầu: "Cảm ơn sự giúp đỡ của Đại Thánh, tôi sẽ không bao giờ quên ơn của Đại Thánh!"  

 

Ngô Bình: "Chuyện nhỏ mà thôi. Ở đây không an toàn, hai người có thể theo tôi trở về cửa hàng tại thủ đô, ở đó nghỉ ngơi mấy ngày".  

 

La Tri Thiền và La Khởi Vân vui mừng đồng ý và theo Ngô Bình đến cửa hàng ở thủ đô.  

 

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho La Khởi Vân và La Tri Thiền, Ngô Bình trở về phòng để nghiên cứu hai loại đan dược kỷ nguyên. Loại đan dược thứ nhất được đặt trong lò bằng ngọc, tổng cộng có hai mươi bốn viên đan dược.  

 

Dược tính của hai mươi bốn viên đan dược này vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng muốn phát huy hết dược lực của chúng thì nhất định phải uống từng viên một.  

 

Sau khi suy nghĩ một lúc, Ngô Bình quyết định tự mình thử thuốc. Tiếp theo, với trí tuệ và kinh nghiệm phi thường của mình, anh đã chọn một viên đan dược và uống nó.  

 

Đan vừa vào bụng, anh đã cảm thấy có một luồng sức mạnh huyền diệu xuất hiện trong cơ thể. Sức mạnh này rất mạnh mẽ, tu sĩ bình thường không thể chịu nổi. May mà thể chất của anh rất mạnh, hoàn toàn có thể khống chế luồng sức mạnh này.  

 

Tiếp đó anh dùng viên thứ hai, viên thứ ba. Cứ dùng một viên là dược lực trong cơ thể anh càng phức tạp. Anh vừa cảm nhận dược lực vừa suy nghĩ nên cải thiện đan dược này như thế nào.  

 
 
Chương 5002


 Ngô Bình cười nói: "Muốn đối phó thứ hung tà đó, có lẽ chưa cần tu vi ở cảnh giới luyện khiếu. Đi thôi, chúng ta đi xem xem".  

 

Sau khi dắt linh khuyển đi thêm một đoạn nữa, linh khuyển Tam Bạch đột nhiên vểnh tai lên và lo lắng nhìn vào một bụi cây. Trong bụi rậm có một cái cây nhỏ, xung quanh năm mét không có bất kỳ loại thực vật nào khác, thậm chí trong vòng trăm mét cũng không có một cái cây.  

 

Cái cây nhỏ cao hơn một mét, trĩu quả màu đỏ. Cả thảy có khoảng hơn ba chục quả, hương thơm của quả toả ra xung quanh.  

 

Ngô Bình lấy ra một con dao ngắn và từ từ đến gần cái cây nhỏ. Anh vung dao và lần lượt chặt hết những dây gai trên mặt đất. Cứ như vậy anh đi thêm được bảy tám mét nữa thì một bóng đen đột nhiên từ bên cạnh lao ra.  

 

Ngô Bình sớm đã có chuẩn bị. Anh lập tức cúi người xuống, một đạo ánh sáng màu xám xẹt qua đầu anh mang theo một mùi hôi thối.  

 

Cùng lúc đó, con dao găm trong tay anh bay ra với tốc độ tia chớp và đâm vào một đám bầy nhầy như đất bùn ở khoảng đất trống trước mặt, một dòng máu đen phun ra từ mặt đất.  

Advertisement

 

Ngô Bình vẫn chưa yên tâm. Anh đột nhiên nhảy lên không trung rồi khi hạ cánh thì dùng chân phải đạp mạnh xuống đất. Một âm thanh kì lạ vang lên, linh lực xuyên qua mặt đất, đánh cho sinh vật đáng sợ bên dưới thành đống thịt nhão.  

 

Anh rút đoản đao đâm thêm mấy nhát mới yên tâm, sau đó móc ra một cái túi, hái hết linh quả trên cây.  

 

Vân Thường tò mò hỏi: "Sư huynh, đây là linh dược gì?"  

 

Ngô Bình: "Anh không biết, nhưng anh biết nó quý hơn nhiều so với linh dược cấp bảy ta đã tìm thấy”.  

 

Vân Thường cả kinh: "Lẽ nào là linh dược cấp tám?"  

 

Ngô Bình: "Có thể là cấp chín”.  

 

Sau khi hái xong quả, anh đột nhiên lấy ra một quả đưa cho Vân Thường, nói: “Ăn đi”.  

 

Đôi mắt đẹp của Vân Thường mở to: "Có thể ăn được không?"  

 

Ngô Bình cười nói: "Thứ này có tác dụng luyện hình, lại còn có thể dưỡng thần. Tuy rằng hiệu quả của nó không bằng đan dược, nhưng cũng khá tốt”.  

 

Vừa nói anh vừa lấy ra một quả màu đỏ rồi ăn ngon lành. Khi vừa nhai thì quả có vị hơi đắng, nhưng sau đó hậu vị lại ngọt.  

 

Ngô Bình ăn mấy quả xong thì toàn thân nóng lên. Mặt anh biến sắc, nói: "Không hay rồi!"  

 

Vân Thường lúc này cơ thể cũng nóng lên, mặt đỏ au, nói: "Sư huynh, làm sao vậy, em nóng quá”.  

 

Ngô Bình ngại ngùng nói: "Là anh tính toán sai. Dược lực của quả và khí độc khi kết hợp sẽ tạo ra tác dụng kích thích ham muốn”.  

 

Vân Thường càng đỏ mặt: "Vậy... làm sao bây giờ?"  

 

Ngô Bình: "Không sao đâu, cố gắng nhịn một chút là được. Em ở lại đây nghỉ ngơi đi, anh sẽ đi ra chỗ xa hơn”.  

 

Anh đang lo lắng rằng sau khi dược lực phát huy hết tác dụng thì nhất thời sẽ không thể kiểm soát bản thân mà làm tổn thương Vân Thường. Nói xong, anh đi xa mấy trăm mét, ngồi xuống dưới một gốc cây lớn, điều chỉnh hơi thở.  

 
 
Chương 4312


Lúc này pháp trận dược lực đang hoàn thiện, từ đó nâng cao và cải thiện thể chất và tinh thần của anh.  

 

Viên thứ 21, viên thứ 22, khi anh dùng hết 24 viên đan dược, pháp trận dược lực đã hình thành. Ánh sáng bao phủ quanh anh, cơ thể anh dần bay lên, quanh người xuất hiện 24 vòng năng lượng. Chúng quay quanh anh với các trục khác nhau, quay càng lúc càng nhanh.  

 

Cuối cùng chúng tạo thành một màng sáng hình cầu, bao bọc Ngô Bình bên trong.  

 

Advertisement

Trong màng sáng, Ngô Bình cảm nhận cơ thể mình tràn đầy sức mạnh, anh nhân cơ hội đột phá tầng 23 của Thái Nhất Hoàng Cực Kinh. Không ngờ anh đột phá rất nhanh, còn tiến lên tầng 24, tầng 25!  

 

Trong mấy phút anh đã đột phá đến tầng 25, trở thành Chân Vương! Chân Vương chính là vua của thái cổ chân nhân!   

 

Advertisement

Đồng thời, cảnh giới Thánh Võ của giai đoạn Đại Thánh cũng tiến triển thuận lợi. Sau khi tự thành thiên địa, anh thuận lợi đột phá "quyền pháp như thiên".  

 

Quyền pháp như thiên, một quyền một cước đều như thay trời hành đạo, ẩn chứa thiên uy!  

 

Lúc anh tu luyện, khí thế đáng sợ làm kinh động người đời, đám người La Tri Thiền vội vã đến xem.  

 

Ngô Bình đẩy cửa đi ra, khí thế toàn thân càng sâu lắng hơn. Giờ anh không chỉ là Đại Thánh mà còn là Chân Vương!  

 

La Tri Thiền cảm thán: "Uy thế kinh khủng như vậy đúng là vạn năm có một!"  

 

Ánh mắt La Khởi Vân tràn đầy sự kính ngưỡng, cô ấy lẩm bẩm: "Nếu có gả thì cũng phải gả cho bậc anh hùng thế này!"

La Tri Thiền nói nhỏ với La Khởi Vân: “Khởi Vân, ông nội nói cho con biết một bí mật. Nếu con lấy Lý Đại Thánh thì con của các con cũng sẽ có huyết mạch Đại Thánh, tiền đồ tươi sáng”.  

 

La Khởi Vân đỏ mặt nói: “Ông, nhưng anh ấy có ưng cháu không?”  

 

La Tri Thiền: “Đại Thánh là một anh hùng nên chắc chắn không thiếu hồng nhan ở bên cạnh, nhưng không sao, cháu không cần phải chiếm được hoàn toàn cậu ấy, chỉ cần có một danh phận thôi là thành công rồi”.  

 

Ngô Bình hỏi Chỉ U: “Ông Liễu về chưa?”  

 

Chỉ U lắc đầu: “Chưa ạ”.  

 

“Vẫn chưa về cơ à?”, Ngô Bình thấy hơi lạ, vì chỉ lấy giải thưởng thôi mà sao lại lâu thế?  

 

Đúng lúc này, có người tới thăm hỏi. Người này rất lạ mặt, nhưng sau khi nhìn thấy Ngô Bình thì đã tiến lên hành lễ ngay: “Đại sư Lý phải không ạ? Liễu Chí Mưu sai tiểu nhân đến nói với người là ông ấy đã bị người của nha môn nhốt lai với tội danh lập công giả để nhận thưởng”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Lập công giả để nhận thưởng ư?”  
 
Chương 5003


Nhưng vẫn vô dụng, anh vừa định đâm vào chân lần thứ hai thì đột nhiên có một đôi tay trắng như tuyết ôm chặt lấy cổ anh. Đôi mắt xinh đẹp của Vân Thường dường như có một tia sáng kỳ lạ, cô ấy thở khẽ, nhẹ nhàng nói: “Đừng tự làm khổ mình như vậy, tại sao chúng ta không làm việc đó? Cách dễ nhất để giảm bớt sự khó chịu..."  

 

Nói rồi, cô ấy chủ động nhào vào lòng anh.  

 

Ngô Bình đã cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc đó, nhưng bây giờ Vân Thường lại kích thích khiến nó bùng cháy lên dữ dội, tuyến phòng thủ của anh lúc này đã hoàn toàn sụp đổ và chuyện gì đến cũng đã đến.  

 

Hơn một giờ sau, Vân Thường sau khi trải qua màn mây mưa lại càng thêm xinh đẹp. Ngô Bình không khỏi thở dài khi nhìn vết máu nhỏ vương trên bộ quần áo Vân Thường trút bỏ trên mặt đất.  

 

Vân Thường nhào vào trong lồng ngực anh, dịu dàng nói: "Sư huynh, vừa rồi anh thà tự làm đau mình chứ không muốn làm tổn thương em, em rất cảm kích".  

 

Ngô Bình nhìn cô đáp: "Không phải cuối cùng anh vẫn khiến em chịu thiệt thòi đó sao?"  

Advertisement

 

Vân Thường cười đáp: "Cái đó không phải khiến em chịu thiệt, đó là việc hai chúng ta cam tâm tình nguyện".  

 

Ngô Bình gãi gãi mặt và nói: "Khu rừng này rất nguy hiểm, chúng ta phải cẩn thận”.  

 

Vừa dứt lời, hai người liền nghe thấy từ xa có tiếng huýt sáo đang nhanh chóng tới gần. Chưa đầy một phút sau, bốn bóng người lao tới.  

 

Lúc này, Vân Thường còn đang ngồi trong lòng Ngô Bình, Ngô Bình cũng không đứng dậy mà ngồi yên đó, lãnh đạm nhìn đám người mới đến.  

 

Bốn người này tựa hồ đang đuổi theo cái gì. Họ nhìn trái nhìn phải, sau đó phát hiện Ngô Bình đang ở chỗ này, liền hỏi: "Cậu có nhìn thấy một con chim trĩ năm màu sặc sỡ bay ngang qua đây không?"  

 

Ngô Bình: "Không thấy".  

 

Thấy Ngô Bình lãnh đạm trả lời, người đàn ông lạnh lùng nói: "Nhãi ranh, cậu tốt nhất nên nói ra sự thật, nếu như dám lừa gạt bọn tôi, tôi sẽ lấy mạng cậu!"  

 

Ngô Bình ngậm cọng cỏ trong miệng uể oải nói: "Đúng vậy, tôi lừa gạt ông đó, mau tới giết tôi đi”.

Người vừa nói vô cùng tức giận, tay phải vung lên, một đạo hàn quang bay thẳng về phía  cổ Ngô Bình. Nhãn lực của Ngô Bình rất mạnh, lập tức có thể nhìn ra tia hàn quang này thực chất là một sợi tơ rất mỏng, trên đầu có buộc một quả cầu màu bạc. Nhờ vào lực của quả cầu, nó có thể bay với vận tốc cực nhanh, có thể cứa cổ hoặc làm bị thương kẻ địch.  

 

Ngô Bình vươn ngón trỏ phải ra, "tang" một tiếng hất quả cầu bạc về phía sau, đồng thời sợi tơ cũng bật trở lại theo.  

 

Người đàn ông giật mình và vội vàng thu lại sợi tơ bạc. Ngay khi hắn ta làm động tác rút dây lại, Ngô Bình đã phi ra một con dao găm.  

 

"Phập!"  

 

Con dao găm quá nhanh, cộng với sự mất tập trung của người kia nên con dao găm đâm thẳng vào tim hắn ta, máu tươi xối xả chảy ra.  

 

Người đàn ông trợn to hai mắt như thể vô cùng không cam tâm rồi ngã xuống đất, nhanh chóng tắt thở. Mặc dù người này đang ở cảnh giới luyện Khí nhưng thể chất của hắn ta chỉ ở mức trung bình, dao găm của Ngô Bình được truyền Huyết Linh khiến hắn không thể nào tự cứu sống bản thân.  

 

Ba người còn lại cả kinh, lập tức tỏ ra cảnh giác và lần lượt giơ vũ khí ra.  

 
 
Chương 4313


 Đám nha dịch ở đây đương nhiên không phải đối thủ của ông ấy, nhưng Liễu Chí Mưu không hề phản kháng, mà vẫn để mặc cho họ dẫn mình đến đây.  

 

Lúc này có mấy người đang cụng ly ở hậu viện sau phủ, trong đó có cả tri phủ đại nhân của Thành An.  

 

Tri phủ Thành An tươi cười nói: “Hai vị huynh đệ, tôi sẽ lấy 100 tỷ trong số 150 tỷ tiền thưởng, số còn lại thì hai anh em chia nhau nhé!”  

 

Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, một người đàn ông râu xồm trong số đó cười nói: “Đại nhân, 50 tỷ chia hai hơi ít thì phải? Dẫu sao chúng tôi cũng chịu nguy hiểm lớn hơn mà”.  

Advertisement

 

Tri phủ thờ ơ nói: “Hai người phải biết là người chúng ta bắt là một thầy luyện đan, lo vụ này không dễ đâu”.  

 

“Hả? Thế ông ta có lai lịch lắm à?”  

 

Advertisement

Tri phủ: “Người này tên là Liễu Chí Mưu, tôi đã điều tra rồi, ông ta từng là một đại sư luyện đan bốn sao”.  

 

Hai người kia ngạc nhiên nói: “Đại sư luyện đan bốn sao ư? Đúng là không dễ đối phó thật, kiểu gì cũng có quan hệ rộng lắm”.  

 

Quan Tri phủ: “Cho nên tôi lấy 100 tỷ là chuyện rất bình thường, nói thật thì tôi cũng không nuốt trọn số tiền ấy đâu, còn phải chia quá nửa cho cấp trên nữa”.  

 

Thật ra, vì số tiền thưởng này quá hấp dẫn nên vị quan này mới mạo hiểm như vậy.  

 

Ba người đang ngồi chia chác thì đột nhiên Liễu Chí Mưu nhìn thấy Ngô Bình trong phòng giam.  

 

“Công tử, sao cậu lại đến đây?”, Liễu Chí Mưu vội vàng đứng dậy.  

 

Ngô Bình thấy ông ấy vẫn bình tĩnh như thường thì hiểu dụng ý của ông ấy ngay: “Ông cố tình che giấu tu vi à?”  

 

Liễu Chí Mưu: “Họ muốn cướp tiền của công tử thì sao tôi tha cho được!”  

 

Ngô Bình: “Họ định giết ông à?”  

 

Liễu Chí Mưu: “Giả vờ lập công để lĩnh thưởng là phạm tội chết, đương nhiên phải chém đầu rồi”.  

 

Ngô Bình: “Họ là ai? Ông đã tra ra chưa?”  

 

Liễu Chí Mưu: “Là Phương Đại Vi - quan Tri phủ Thành An, cấp trên của người này là Lệnh y ở đế đô. Tên này cướp tiền thưởng của mình xong thì kiểu gì cũng phải chia cho Lệnh y”.  

 

Ngô Bình: “Đó là quan mấy phẩm?”  

 

Liễu Chí Mưu: “Tam phẩm, Tri phủ Thành An là quan ngũ phẩm”.  

 

“Vậy là người chúng ta phải đối mặt là Lệnh y của đế đô rồi”.  

 

Liễu Chí Mưu: “Song trên họ vẫn còn một người nữa, tuy người này chỉ là quan nhị phẩm, nhưng có địa vị còn cao hơn cả đại quan nhất phẩm, quyền lực mạnh lắm. Hơn nữa, đây còn là một chức quan lớn ở đại thế giới Trung Ương, người này được gọi là Lâm Tiên đốc”.  

 

Chức quan lớn nhất ở đại thế giới của Tiên giới được gọi là Tiên đốc, một chức vị chỉ sau Đại Thiên Tôn.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom