Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4864


Thần y Lư nghe xong thì ngẩn ra, ông ta không biết những vấn đề này, cậu ta lại nói trúng? Chẳng lẽ y thuật thật sự cao minh?  

 

Ông Dương cũng bội phục: “Cậu Ngô đúng là giỏi giang, không biết khi nào con gái tôi mới lành bệnh?”  

 

Ngô Bình: “Đau đầu thì hôm nay sẽ hết nhưng cần trị tận gốc, ít nhất cũng phải nửa tháng, cần uống thuốc của tôi đúng giờ. Mặt khác, ba ngày tôi sẽ châm cứu một lần!”  

 

Advertisement

Ông Dương hỏi cô gái: “Tư Linh, đầu còn đau không?”  

 

Dương Tư Linh cười: “Thưa cha, đã đỡ rồi, con còn chịu được”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Muốn hết đau hoàn toàn thì còn cần một khoảng thời gian. Qua bữa trưa thì chắc sẽ hết hẳn”.  

 

Quả nhiên, khi người dâng thuốc lên, Dương Tư Linh đã không còn đau đầu: “Anh Ngô, anh giỏi quá! Cảm ơn anh!”  

 

Ngô Bình cười: “Cô Dương khách sáo quá, tôi là thầy thuốc, việc cần làm thôi, tôi cũng nên rút kim rồi”.  

 

Ông Dương cười: “Theo ước định, thù lao gấp đôi. Người đâu, mang tới hai mươi nghìn tiền vàng”.  

 

Ngô Bình có chút bất ngờ: “Ông Dương, gấp đôi thì chẳng phải mười nghìn sao?”  

 

Ông Dương nói: “Không giấu gì cậu, bà nhà tôi cũng không khỏe, phải phiền cậu thêm một chút”.  

 

Hóa ra bà hai mà ông Dương yêu thương lại bị đau bụng dữ dội nhưng luôn không có cách trị. Hôm nay đã biết y thuật Ngô Bình lợi hại, ông ấy mời anh trị luôn.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được, dẫn tôi đi!”  

 

Sau đó, Ngô Bình đâm cho bà hai vài kim, bệnh đau bụng cũng hết, anh kê thêm đơn ba ngày, sau đó sẽ khôi phục hoàn toàn.  

 

Thần y Lư đã không còn dám hoài nghi Ngô Bình, ông ta cung kính nhìn anh.  

 

Khi thấy Ngô Bình rời phủ, thần y Lư vội đuổi theo: “Thần y Ngô, xin dừng bước!”  

 

Ngô Bình đứng lại: “Có việc gì?”  

 

Thần y Lư cúi người trước anh: “Thần y Ngô, trước đó đã đắc tôi, mong cậu tha thứ, không để bụng kẻ tiểu nhân này, bỏ qua cho tôi!”  

 

“Có gì cứ nói thẳng!”  

 
 
Chương 4865


Ngừng một chút, anh nói: “Tôi còn có việc cần thỉnh giáo anh Lư. Nơi nào bán nhiều loại dược liệu?”

Lư Thân vội nói: “Cái này thì tôi biết. Trong thành có tiệm bán thuốc nhưng đa phần đều là dạng bán sỉ từ trong thành Cự Tượng có bốn chợ dược liệu lớn nhất nước, thậm chí người bên ngoài cũng chạy tới đây giao thương, nơi đó gần như có đầy đủ dược liệu”.  

 

Ngô Bình: “Thành Cự Tượng cách chỗ này xa không?”  

 

Lư Thân cười: “Không tính là xa, cậu cưỡi ngựa thì hai, ba ngày sau sẽ tới!”  

Advertisement

 

“Cảm ơn!”  

 

“Thần y Ngô khách sáo quá!”, nói thêm vài câu, Ngô Bình cũng rời đi.  

Advertisement

 

Anh tới một chỗ không người thay quần áo cũ, lúc này mới về nhà họ Sở.  

 

Vừa vào sân thì nghe thấy tiếng phụ nữ chửi rủa truyền ra từ bên trong, đồng thời kèm theo âm thanh của Lâm Tiên Nhụy không ngừng xin lỗi.  

 

“Hừ! Lâm Tiên Nhụy, cô coi nhà mẹ là cái gì, không có tiền là chạy tới mượn? Cô gan quá nhỉ, há mồm là đòi năm mươi tiền vàng. Nếu không phải anh cô không có tiền thì tôi còn chẳng biết là anh ta cho cô tiền nữa! Hừ, cô đúng là yêu tinh hại người, chết thằng con cũng đáng lắm!”  

 

Nghe nhắc tới con mình, Lâm Tiên Nhụy, lập tức ngẩng đầu: “Chị dâu, Hàn nhi không chết!”  

 

Người phụ nữ kia cười lạnh: “Không chết? Cô lừa quỷ à!”  

 

Lời còn chưa nói xong, cửa chính đã bị người đẩy ra, Sở Hàn đi vào, người phụ nữ hoảng hốt thét lên: “Qủy!”  

 

“Đừng la nữa, tôi là người, không phải quỷ!”. Ngô Bình thản nhiên nói rồi vứt cho đối phương năm mươi tiền vàng: “Đây là tiền mẹ tôi mượn của cậu, trả cho mấy người!”  

 

Người phụ nữ này chính là mợ của Sở Hàn, từ trong trí nhớ của Sở Hàn, người mợ này là loại cay nghiệt hám tiền. Trước đó, khi Sở Hàn được nhà họ Sở coi trọng, bà ta luôn nịnh bợ Lâm Tiên Nhụy. Hiện tại Lâm Tiên Nhụy sa cơ thất thế, dù là năm mươi tiền vàng thôi, bà ta cũng muốn đòi lại.  

 

Người phụ nữ đếm đủ tiền thì hừ một tiếng: “Tôi sẽ thu thêm tiền lãi. Nhớ là đừng về nhà mẹ vay tiền nữa!”  

 

“Cút!”  

 

Người phụ nữ tức giận định nhảy dựng lên nhưng thấy tia sáng lạnh trong mắt Ngô Bình, lời đến miệng nuốt vào trong, xoay người rời đi.  

 

Lâm Nhụy Tiên chợt giật mình: “Hàn nhi, con lấy tiền từ đâu?”  

 

Ngô Bình: “Mẹ, con ra cửa kiếm tiền, đây là một nghìn tiền vàng, mẹ cầm tạm nha!”  

 
 
Chương 4866


Lâm Tiên Nhụy cười nói: “Trong tay mẹ không có tiền, phải tìm người mượn chứ”.  

 

Giờ Ngô Bình mới phát hiện trang sức trên người Lâm Tiên Nhụy thiếu bớt rất nhiều, anh hiểu ra hỏi: “Mẹ bán đồ trang sức rồi à?”  

 

Lâm Tiên Nhụy vội nói: “Không phải bán, là cầm, có thể chuộc lại!”  

 

Advertisement

Dù có chút cảm động, tuy người phụ nữ không phải người thân của mình nhưng bà ấy yêu thương mình là thật, Ngô Bình thở ra: “Mau đi chuộc đồ, mẹ không đủ tiền thì con còn đây”.  

 

Lâm Tiên Nhụy: “Chỉ một trăm tiền vàng thôi, nhiêu đây đủ rồi”.  

 

Advertisement

Nhìn Lâm Tiên Nhụy rời đi, Ngô Bình suy tư: “Bà ấy cũng sống không thoải mái, sau này không thể để người khác bắt nạt người mẹ này!”  

 

Anh vừa định về phòng, một cô gái yêu kiều đi tới, trong đôi mắt đẹp mang theo tia mong đợi, sợ hãi xen lẫn vui mừng: “Anh Hàn, anh không sao rồi, tốt quá!”, nói xong cô ta nhào vào ngực Ngô Bình.  

 

Ngô Bình nhích người né tránh, nhìn chằm chằm cô gái: “Tôi không chết, chẳng phải cô nên thất vọng sao?”  

 

Cô gái này là Xuân Kỳ- con gái nuôi của đại phu nhân, trước đó Sở Hàn đã thua trong tay cô ta.  

 

Nghe anh nói thế, hai mắt cô ta đỏ hoe: “Anh Hàn, anh nói gì kỳ vậy?”  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: “Không cần giả bộ nữa, cô hạ loại độc dược mãn tính cho tôi, tôi biết hết rồi. Không do cô thì sao tôi thua Sở Thiết?”  

 

Thấy đối phương đã biết, Xuân Kỳ cũng không diễn nữa, cô ta cười lạnh: “Sao anh biết?”             

 

Ngô Bình: “Vì sao tôi biết được, chuyện này không quan trọng. Cô về nói với đại phu nhân là đừng chọc tới tôi nữa, bằng không đừng trách sao tôi không nể nang!”  

 

Xuân Kỳ từ từ lui ra sau, gằn từng chữ: “Tôi nhất định sẽ chuyển lời!”  

 

Thấy cô ta lui ra ngoài cửa rồi rời đi, Ngô Bình lẩm bẩm: “Không chừng đại phu nhân này sẽ lại ra tay, mình cần đi gặp cha Sở Hàn!”  

 

Suy tính một lát, anh đi về hướng một sân viện khác, đây chính là nơi ở của gia chủ nhà họ Sở - Sở Trường Canh.  

 

Đến cửa ra vào, anh bị một người đàn ông cao lớn ngăn lại, người này là thủ lĩnh võ sư canh chừng, tên là Thạch Tiến, cao thủ Tôi Thể tầng tám.  

 

Thấy Sở Hàn, Thạch Tiến đi tới ngăn lại: “Về đi!”  
 
Chương 4867


 Ngô Bình đánh vào gáy đối phương, Thạch Tiến hôn mê bất tỉnh, ngã vào một bên.  

 

Bước chân vào viện, anh đi qua một vườn nhỏ, thấy một người đàn ông trung niên đang dạy một thiếu niên luyện quyền. Người đàn ông có cánh tay rắn chắc, eo khỏe khoắn, cao chín thước, mặt mày oai hùng, đây chính là Sở Trường Canh. Còn thiếu niên kia là Sở Anh, con của ngũ phu nhân.  

 

Ngô Bình tới hơn mười thước thì dừng, gọi một tiếng: “Cha!”  

 

Advertisement

Tiếng gọi lạ lẫm khiến anh hơi mất tự nhiên nhưng dùng thân phận của Sở Hàn thì anh không có quyền lựa chọn.  

 

Sở Hàn nhìn sang, người cứng đờ: “Hàn nhi? Chẳng phải con...”  

 

Advertisement

Chuyện Sở Hàn không chết, đại phu nhân vẫn luôn che giấu, nên Sở Trường Canh cũng không hay biết.  

 

Ngô Bình nói: “Con không chết, vết thương cũng lành rồi!”  

 

Sau vài giây kinh ngạc, Sở Trường Canh cũng bình tĩnh lại: “Con tới làm chi?”  

 

Trước đó, Sở Hàn bại bởi con trai nhị ca ông ta, điều này làm Sở Trường Canh mất mặt. Nên khi Sở Hàn chết, ông ta chẳng hề đau lòng, ngược lại còn cảm thấy tên vô dụng như Sở Hàn chết cũng đáng.  

 

Lần này Ngô Bình tới là vì muốn lấy thêm nhiều tài nguyên từ nhà họ Sở, như vậy anh mới có thể nhanh chóng nâng cao tu vi: “Con phát hiện thực lực tăng mạnh, vừa rồi còn có thể đánh ngất Thạch Tiến!”  

 

Sở Trường Canh chấn động: “Cái gì, con đánh ngất Thạch Tiến?”. Nên biết Thạch Tiến là cao thủ Tôi Thể tầng tám, mà Sở Hàn chỉ là Tôi Thể tầng ba, sao có thể đánh bại Thạch Tiến?  

 

Ngô Bình nhìn ông ta hỏi: “Cha không tin đúng không?”  

 

Sở Trường Canh tới cửa ra ngoài, quả nhiên thấy Thạch Tiến đang nằm một bên, trên cổ còn có dấu vết bị đánh.  

 

Ông ta xoay người: “Sao con làm được?”  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: “Không có gì khó khăn, tấn công đột kích bất ngờ!”  

 

Sở Trường Canh im lặng vài giây: “Con muốn gì thì có thể nói!”  

 

Ngô Bình: “Con cần tài nguyên tu luyện, chỉ cần đủ tài nguyên, con đảm bảo có thể tăng tới Tôi Thể tầng mười trong một tháng”.  

 

Sở Trường Canh híp mắt: “Một tháng là có thể lên Tôi Thể tầng mười!”, hiển nhiên là ông ta không tin.  

 

Sở Anh cũng đi tới: “Cha, dù chúng ta là đệ tử thế gia đứng đầu đế quốc thì cũng không thể đạt tới tầng mười Tôi Thể trong một tháng!”  

 

Ngô Bình nhìn thiếu niêu: “Một thằng ranh như cậu thì biết gì? Một tháng đã là tôi nói quá lên đó”.  

 
 
Chương 4868


Ngô Bình cười: “Không thành vấn đề!”

Sở Trường Canh nhìn đứa con trai trước mắt chằm chằm rồi nói: “Con đi tới phòng thu chi lấy một nghìn tiền vàng đi”.  

 

“Vâng!”, Ngô Bình xoay người rời đi.  

 

Sở Anh thấy anh đã đi xa mới nói: “Cha, hiện tại con đã là võ mạch đồng xanh, cao hơn võ mạch vàng hai bậc, Sở Hàn đã bị phế, cần gì lãng phí tài nguyên lên người hắn?”  

Advertisement

 

Sở Trường Canh sờ đầu Sở Anh: “Anh Nhi, chuyện con đã là võ mạch đồng xanh thì không thể để người ngoài biết, chỉ con và cha biết thôi nhé!”  

 

Sở Anh gật đầu: “Vâng, Anh Nhi đã rõ, nếu nói cho người khác biết thì họ có thể sẽ hại con!”  

 

Advertisement

Sở Trường Canh thở dài: “Sở Hàn chính là ví dụ tiêu biểu!”  

 

Ngô Bình đi thẳng tới phòng thu chi nhận một nghìn tiền vàng, sau đó quay về nơi ở.  

 

Lâm Tiên Nhụy đã về, bà ấy mua khá nhiều thức ăn: “Hàn Nhi, tối nay mẹ sẽ nấu mấy món con thích!”  

 

Ngô Bình cười: “Vâng, mà mẹ cũng không cần cực khổ như thế, thuê một người hầu về là được”.  

 

Lâm Tiên Nhụy nói: “Không cần, mình mẹ là đủ rồi!”  

 

Thật ra trước đó họ còn hai nô tỳ, cũng vừa bị đại phu nhân điều đi không lâu, Lâm Tiên Nhụy cũng chẳng thể làm gì.  

 

Ngô Bình: “Mẹ, cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt, sau này con sẽ thuê trăm nô tỳ hầu hạ mẹ!”  

 

Lâm Tiên Nhụy cười: “Được, mẹ chờ ngày đó!”  

 

Hai ngày sau, Ngô Bình đã là Trúc Cơ. Hiện tại còn chưa có đủ dược liệu, nhưng anh có thể chuẩn bị trước một chút, mua vài dược liệu bình thường để rèn luyện hình thể.  

 

Anh cảm thấy thể chất đang dần trở nên mạnh mẽ. Đến ngày thứ ba, khi dược liệu anh đặt đã đến, thì có thể chính thức tiến vào Trúc Cơ tầng hai.  

 

Dược liệu tốt thì tất nhiên hiệu quả cũng cao. Ngô Bình chỉ mất nửa ngày để hoàn thành bước thứ hai, sau đó tiếp tục củng cố.  

 

Tối ấy, anh cảm nhận được tiếng vang lớn trong cơ thể, võ mạch to lớn bắt đầu sinh ra, đầu trên nối với não bộ, kéo dài qua xương sống, phần giữa phân nhiều nhánh trải rộng khắp tứ chi bách hài.  

 

Trong võ mạch này có những phù văn mờ ảo trên phần vách, bên trong có một loại năng lượng chín màu phóng ra.  

 

Ngô Bình hỏi A Kỳ: “Đây là võ mạch à?”  

 

A Kỳ: “Của anh là võ mạch cấp Thiên, cấp bậc cao nhất. Trong vũ trụ võ đạo, từng xuất hiện không tới hai mươi võ mạch cấp Thiên trong lịch sử, một trăm nghìn năm trở lại đây, anh là người duy nhất”.  

 
 
Chương 4869


 Trên võ mạch hoàng kim thì có võ mạch truyền kỳ, võ mạch chí tôn, võ mạch cấp Thiên, mà hiện tại Ngô Bình đang có võ mạch cấp Thiên.  

 

Ngô Bình: “Hóa ra là võ mạch cấp Thiên, xem ra sức mạnh của mình vẫn còn bị áp chế nhưng tiềm năng thì không mất đi!”  

 

A Kỳ: “Có võ mạch, chuyện tu luyện của anh sẽ thuận lợi hơn nhiều!”  

 

Ngày hôm sau, Ngô Bình đã tiến vào Trúc Cơ tầng ba, anh dùng hết số dược liệu còn lại. Có võ mạch đúng là khác hẳn, chỉ một phút thôi anh đã thành công.  

Advertisement

 

Sau Trúc Cơ tầng ba, võ mạch của anh xuất hiện năng lượng chín màu, kế tiếp, anh lại dùng những năng lượng này để tôi thể.  

 

“Tôi Thể càng cần nhiều dược liệu và công pháp khó hơn. Xem ra mình phải tới thành Cự Tượng mua dược liệu rồi”.  

 

Advertisement

Anh nói với Lâm Tiên Nhụy một tiếng rồi tới nhà họ Dương, tiến hành châm cứu lần hai cho cô Dương, xong xuôi thì mua một con ngựa, chạy thẳng thành Cự Tượng.  

 

Quãng đường mất hai ngày, anh cũng không vội vàng mà chậm rãi cưỡi ngựa, ngựa chạy mệt thì tìm chỗ nghỉ ngơi.  

 

Tối hôm đầu tiên, anh vào một trấn nhỏ. Trấn nhỏ rất náo nhiệt, trên đường có bán đủ loại thức ăn, còn có cửa hàng rèn sắt và quán trọ.  

 

Ngô Bình dẫn ngựa tới quán trọ, yêu cầu tiểu nhị đút cho ngựa ăn cỏ và cây đậu, sau đó một mình lên trấn trên ăn.  

 

Sau khi uống một chén canh thịt, ăn vài cái bánh bột ngô rồi trở về. Đi ngang qua cửa hàng sắt, anh phát hiện bên ngoài cửa hàng có vài thanh kiếm cổ xưa, một cái đã rỉ sét nhưng chuôi thì nguyên vẹn.  

 

A Kỳ bỗng nói: “Mua thanh kiếm này đi, nó là thanh kiếm cuối cùng do người có kiếm đạo mạnh nhất đúc, tên là Thương Huyền!”  

 

Ngô Bình có chút khó hiểu: “Loại kiếm như thế sao lại bày ở đây?”  

 

A Kỳ đáp: “Không nhận biết bảo vật, âu cũng là chuyện bình thường!”  

 

Ngô Bình lau miệng nói: “Ông chủ, mấy thanh kiếm mẻ này bán thế nào?”  

 

Một người đàn ông cao lớn đi ra, ngực hắn có một nhúm lông vàng, hắn trừng Ngô Bình: “Ăn nói đàng hoàng, gì mà kiếm mẻ. Mấy cái này là kiếm cổ tôi thu mua được mấy năm trước, giá mắc hơn kiếm mới”.  

 

Ngô Bình bĩu môi: “Kiếm cổ á, cổ cỡ nào, mười hay hai mươi năm?”  

 

“Không mua thì cút, đừng lãng phí thời gian của tôi”, người đàn ông cười lạnh.  

 

Ngô Bình tháo xuống một thanh kiếm, búng một cá, thân kiếm gãy.  

 

“Anh xem, kiếm này có cứng chắc gì đâu!”  

 

Ông chủ tức giận: “Cậu không mua còn búng biếc gì thế? Bồi thường!”  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Bồi thường bao nhiêu?”  

 

Người đàn ông: “Kiếm này tôi bán ba trăm tiền vàng!”  

 
 
Chương 4870


Lúc này, có người ở trấn khuyên can: “Nhóc con, mau mua đi, ai bảo cậu bất cẩn làm gì, thợ rèn họ Lý này là Tôi Thể tầng bốn, không thể trêu vào!”  

 

Ngô Bình hừ một tiếng, chỉ vào thanh kiếm Thương Huyền: “Ba trăm tiền vàng thì ba trăm tiền vàng, anh gào gì thế? Nhưng vậy thì tôi lỗ quá, đưa thanh kiếm này cho tôi đi. Dù sao thì một thanh này đã gãy, tôi không thể dùng ba trăm tiền vàng để mua thanh kiếm gãy, đúng không?”  

 

Thanh kiếm rỉ sắt này chỉ đáng giá mười tiền vàng, từ trước tới nay, không ai hỏi thăm, người đàn ông cũng không coi trọng, chỉ muốn Ngô Bình nhanh chóng trả tiền nên nói: “Được, cho cậu luôn!”, nói rồi tháo xuống ném cho Ngô Bình.  

 

Advertisement

Ngô Bình trả tiền, cầm kiến rời đi mà không quên mắng một câu: Xúi quẩy!  

 

Quay lại chỗ trọ, anh thúc giục năng lượng chín màu trong võ mạch, truyền vào kiếm. Phần ngoài kiếm tróc ra, để lộ tinh thể hình mũi tên, bề mặt có ký hiệu thần bí.  

 

Cùng lúc đó, từ trong thân kiếm, một loại năng lượng tiến vào trong cơ thể Ngô Bình, làm anh vô cùng thoải mái.  

Advertisement

 

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Năng lượng trong kiếm này hình như có tác dụng tôi thể!”  

 

A Kỳ: “Phải, chủ nhân của kiếm này là tu luyện ra kiếm thể mạnh nhất. Lúc tu luyện, truyền kiếm lực thiên cương vào trong đây nên năng lượng này có tác dụng tôi thể đối với anh”.  

 

Ngô Bình cười: “Không tệ, tôi dùng nó tôi thể đã!”  

 

Suốt đêm, Ngô Bình chỉ lo tu luyện, kiếm lực thiên cương đang rèn luyện thể chất của anh, khi mặt trời vừa mọc, anh đã đạt tới Tôi Thể tầng bốn.  

 

“Kiếm lực thiên cương này khá tốt nhưng quá cứng nhắc, không đủ mềm dẻo, tôi còn cần dùng dược liệu”.  

 

Vì vậy, anh ăn sáng qua loa, sáng sớm đã đi tới thành Cự Tượng.

Lúc còn cách thành Cự Tượng hơn hai trăm dặm thì trời đã tối hẳn, nhưng xung quanh không có người ở, anh chỉ đành tiếp tục đi về phía trước.  

 

Anh đi được mười mấy dặm thì bỗng dưng có một đám người dũng mãnh từ rừng cây bên đường nhảy ra, đám người đó cầm đao, có tổng thể mười mấy người, tên cầm đầu hạ giọng nói: “Nhóc con, giao hết tiền của ra thì sẽ tha mạng cho mày”.  

 

Ngô Bình thấy họ đều là người có tu vi, nhưng người mạnh nhất cũng chỉ là Tôi Thể tầng năm, vì vậy không những không sợ mà ngược lại còn thấy vui, anh nói: “Các vị, các vị đang muốn cướp của tôi sao?”  

 

Người cầm đầu cười khẩy: “Nói thừa, không cướp lẽ nào mời mày ăn cơm?”  

 

Ngô Bình xuống ngựa, cầm kiếm Thương Huyền, đi về phía đám người đó. Tên cầm đầu vung đao, nói: “Nhóc con, nói cho mày biết, đừng có manh động, nếu không tao chém chết mày ngay”.  

 

“Vù”.  

 

Kiếm quang lóe  sáng, một âm thanh nhẹ nhàng vút lên, thanh đao trong tay tên cướp bị chém đứt làm hai, Ngô Bình cười, nói: “Vậy thì phải hỏi thử thanh kiếm này có bén không đã”.  

 

“Lên”.  

 

Tên cầm đầu giật mình, lập tức vung tay, cả đám người liền xông qua, kẻ đâm, người chém.  

 
 
Chương 4871


Anh thu kiếm lại, lạnh lùng nói: “Giao hết tiền trên người của các anh ra đây, nếu không sẽ phải chết”.  

 

Anh đang thiếu tiền mua thuốc, bây giờ gặp phải cướp đường, đương nhiên phải cướp lại của bọn chúng rồi.  

 

Đám người này là người của thế lực gần đó, họ đã cướp của mấy trăm người đi đường ở chỗ này, kiếm được rất nhiều. Họ thấy Ngô Bình đáng sợ như thế thì không dám từ chối, lập tức dắt anh vào trong rừng. Bên trong rừng có một chiếc xe ngựa, toàn bộ những thứ họ cướp được đều cất trong một cái thùng để trong xe.  

 

Advertisement

Ngô Bình cho họ lấy đồ bên trong ra, chỉ tính tiền vàng thôi cũng đã có hơn ba mươi lăm nghìn, ngoài ra còn có rất nhiều trang sức và châu báu.  

 

Anh liền cho họ đem tất cả cất vào lại trên xe ngựa, sau đó anh tự lái xe ngựa, tiếp tục lên đường.  

 

Advertisement

Đám người đó thấy Ngô Bình cùng xe ngựa đã đi xa, bản thân còn bị chặt tay, chỉ biết nhìn nhau không nói gì, có một số người còn bật khóc.  

 

Ngô Bình cột ngựa phía sau xe, đi xuyên đêm đến thành Cự Tượng, khi đến được thành Cự Tượng thì đã gần sáng. Sau đó, anh tìm một nhà khách nghỉ lại và chuyển đồ vào phòng.  

 

Anh nghỉ ngơi một lát, chờ sau khi trời sáng thì bán hết toàn bộ trang sức, châu báu, lấy về được hơn mười nghìn tiền vàng, cộng thêm số tiền trong tay, giờ anh đã có hơn bảy mươi nghìn tiền vàng.  

 

Buổi sáng, anh chạy xe ngựa đến chợ dược liệu, bắt đầu lựa dược liệu. Dược liệu dùng cho Tôi Thể khá đắt, chưa đến một tiếng đồng hồ, anh đã tiêu gần hết hơn bảy vạn, chỉ còn mấy trăm tiền vàng.  

 

Sau đó, anh lập tức mang theo dược liệu, quay về nhà khách, tiếp tục tu luyện Tôi Thể.  

 

Có được dược liệu, lại có Kiếm lực thiên cương, Tôi Thể của anh tiến triển thần tốc, trời vẫn chưa sáng thì anh đã đạt được Tôi Thể tầng mười cao nhất, và cũng vừa hay dùng hết dược liệu.  

 

Sau khi đạt Tôi Thể tầng mười, Ngô Bình cảm thấy sức mạnh bị ức chế của bản thân được giải phóng một phần, thể chất của anh trở nên vô cùng mạnh mẽ, khí tức cửu sắc trong võ mạch cũng trở nên đậm đặc hơn và tuần hoàn trong cơ thể.  

 

Anh ra khỏi nhà khách, chuẩn bị đi ăn chút gì đó.  

 

Với Tôi Thể tầng mười thì anh đã không cần phải cưỡi ngựa nữa, vì anh chạy còn nhanh hơn cả ngựa. Vì vậy, sau khi ăn no, anh đã bán ngựa và xe ngựa, đi bộ về.  

 

Đến đường lớn, anh đi như bay, một bước được mười mấy mét, trời chưa sáng thì anh đã về đến trước cửa nhà rồi.  

 

Anh đẩy cổng ra thì chân mày hơi chau lại, vì phòng của Lâm Tiên Nhụy vẫn còn sáng đèn.  

 

Anh đến trước cửa gõ nhẹ cửa: “Mẹ, mẹ chưa ngủ sao?”  

 

Lâm Tiên Nhụy nghe tiếng anh thì nói: “Hàn Nhi, mẹ có tâm sự, không ngủ được”.  

 

Ngô Bình đẩy cửa bước vào, Lâm Tiên Nhụy đang ngồi trước đèn, may đệm giày cho anh. Anh hỏi: “Mẹ, mẹ có tâm sự gì?”  

 
 
Chương 4872


 Lâm Tiên Nhụy thở dài: “Nhưng người nhận của hồi môn là đại phu nhân, chúng ta đâu có nhận được gì, sáng nay Qủy Quyền Tông đột nhiên cho người đến đòi sính lễ, còn nói nếu không trả lại thì sẽ đến tận nhà để đòi”.  

 

Ngô Bình: “Nếu như đại phu nhân nhận thì tìm bà ấy đòi là được rồi”.  

 

Lâm Tiên Nhụy cười mếu: “Mẹ đến tìm rồi nhưng đại phu nhân không thừa nhận. Số sính lễ đó đáng giá mấy trăm nghìn tiền vàng, sao chúng ta trả nổi”.  

 

Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Mẹ không cần lo lắng, để con giải quyết chuyện này, sáng sớm mai con sẽ đến tìm Sở Trường Canh”.  

Advertisement

 

Lâm Tiên Nhụy hơi lo lắng: “Tìm ông ấy có tác dụng sao?”  

 

Ngô Bình bình thản đáp: “Có chứ”.  

 

Advertisement

Không bao lâu thì trời sáng, Ngô Bình lại đến chỗ ở của Sở Trường Canh.  

 

Lần này không có ai ngăn cản, anh đi thẳng vào trong.  

 

Sở Trường Canh dậy rất sớm, đang luyện quyền trong nhà, cách đó không xa có mấy cô gái xinh đẹp đứng cùng, họ đều là thiếp mới được ông ta cưới về, vẫn chưa mất cảm giác mới mẻ.  

 

Các cô gái đang khen quyền pháp của Sở Trường Canh thì Ngô Bình bước vào.  

 

Sở Trường Canh chau mày, ông ta ngoảnh đầu nhìn sang Ngô Bình, nói: “Con lại đến làm gì? Chẳng phải đã nói chừng nào đột phá được Tôi Thể tầng bốn rồi hẵng đến sao?”  

 

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Con đã đột phá rồi”.  

 

Anh nói xong thì đấm một đấm từ xa, sức mạnh của nắm đấm xé toạc không khí, tạo ra tiếng nổ lớn như tiếng sấm. Đó là vì tốc độ của nắm đấm quá nhanh, nhanh hơn cả tốc độ của âm thanh.  

 

Thông thường chỉ có người có Tôi Thể tầng sáu trở lên mới có thể đánh ra được Âm Tốc Quyền. Ngô Bình đang muốn chứng minh mình đã vượt Tôi Thể tầng sáu.  

 

Vẻ mặt Sở Trường Canh đầy vẻ bất ngờ, ông ta nói: “Không thể nào, mới có mấy ngày mà con đã là Tôi Thể tầng sáu rồi, võ mạch vàng không thể nào làm được”.  

 

Ngô Bình: “Người khác không thể nhưng con thì có thể”.  

 

Vẻ mặt Sở Trường Canh đan xen nhiều cảm xúc, ông ta suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Xem ra cha luôn đánh giá thấp con. Thôi được, theo thỏa thuận trước đây, cha có thể cho con tài nguyên”.  

 

Ngô Bình: “Con cần năm trăm nghìn tiền vàng. Có được số tiền này,con sẽ có thể đột phá Tôi Thể, tiến vào cảnh giới Võ Hồn”.  

 

Ánh mắt Sở Trường Canh thoáng vẻ e dè. Ông ta không đối xử tốt với hai mẹ con họ, nếu như cậu con trai này nổi dậy, có khi nào sẽ ảnh hưởng đến địa vị của ông ta không?  

 

Ánh mắt đó chỉ thoáng qua, ông ta nói: “Năm trăm nghìn nhiều quá, cho con năm mươi nghìn trước”.  

 

Ngô Bình: “Năm mươi nghìn cũng được, có điều, sính lễ mà lúc đầu Qủy Quyền Tông mang đến đều bị đại phu nhân lấy đi hết rồi, giờ Qủy Quyền Tông đòi lại, mẹ tôi không biết nên làm sao”.  

 

Sở Trường Canh chau mày, đương nhiên ông ta biết chuyện này, thật ra trước đây ông ta cho phép đại phu nhân đuổi Hoa Nhụy đi là vì không muốn trả mấy trăm nghìn sính lễ đó. Dù sao thì mười nghìn tiền vàng cũng có thể mua được rất nhiều cô gái trẻ xinh đẹp. Sau khi so tính, ông ta quyết định từ bỏ Hoa Nhụy, để mặc cho đại phu nhân ức hiếp và đuổi bà ấy đi.  

 

“Chuyện này, con đến hỏi đại phu nhân đi, xem bà ấy nói sao”. Rõ ràng ông ta đang đùn đẩy trách nhiệm.  
 
Chương 4873


Lúc này, đại phu nhân đang ăn sáng với Sở Toàn, đột nhiên bên ngoài trở nên ồn ào, sau đó có ba người bị đá vào trong sân, Ngô Bình đi vào.  

 

Đại phu nhân lắp bắp kinh hãi, bà tay đứng bật dậy, tức giận: “Sở Hàn, mày thật to gan, dám xông vào cửa chỗ tao à, còn dám làm bị thương người của tao nữa”.  

 

Ngô Bình đang quan sát, anh nói: “Đại phu nhân, sính lễ của Qủy Quyền Tông mà bà nhận trước đây, giờ nên trả về đi. Dù sao sính lễ đó cũng là đưa tới cho nhà tôi, không liên quan gì bà đâu”.  

 

Đại phu nhân cười lạnh: “Đòi sính lễ? Được thôi, tao đặt trong phòng, có bản lĩnh thì vào lấy đi, sợ là mày có có năng lực đó thôi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình tiến lên một bước, từ bên cạnh có hai gã Tôi Thể tầng bảy lao ra. đại phu nhân rất có địa vị trong nhà họ Sở, vì nhà mẹ bà ta cũng nằm ở tòa thành này với nhà họ Sở. Thậm chí Sở Trường Canh có thể thành gia chủ cũng một phần là nhờ bà ta. Vì thế bên cạnh bà ta cũng có cao thủ, ví dụ như hai cao thủ Tôi Thể tầng bảy này.  

 

“Ầm!”  

 

Quyền ảnh xuất hiện, hai cao thủ Tôi Thể tầng bảy còn chưa thấy được Ngô Bình ra tay thế nào là cơ thể đã bị đánh bay mười thước, sau khi ngã xuống thì phun máu tươi, trọng thương, không chịu đựng nổi.  

Advertisement

 

Đại phu nhân thảng thốt: “Mày...”  

 

Ngô Bình đi tới trước mặt bà ta, thản nhiên nói: “Đại phu nhân, giao sính lễ ra đây, bằng không người bên cạnh bà sẽ biến thành tàn phế hết đấy!”  

 

Nói ong, ánh mắt anh hướng về phía Sở Toàn.  

 

Sở Toàn run rẩy, liên tục lùi ra sau.  

 

Đại phu nhân vừa giận vừa sợ: “Sở Hàn, mày to gan quá đấy!”  

 

Bốp!  

 

Ngô Bình tát mạnh vào mặt bà ta, trong mắt anh đều là sát khí: “Hiện tại, trong nhà họ Sở, thực lực tôi mạnh nhất, nếu tôi muốn giết bà, họ có thể làm gì tôi?”  

 

Đại phu nhân bị đánh bay bằng một chưởng, hàm răng gãy, miệng đều là máu.  

 

Bà ta té trên đất, phát ra tiếng hét thê lương.  

 

“Dừng tay!”  

 

Sở Trường Canh lao tới, giận dữ nhìn Ngô Bình: “Sở Hàn, mày dám đánh mẹ cả!”  

 

Ngô Bình cười: “Sở Trường Canh, độc phụ này đã phái người đầu độc giết tôi, đừng bảo ông không biết!”  

 

Sở Trường Canh tức tối: “Làm càn! Sở Hàn, quỳ xuống cho tao!”  

 

Ngô Bình cười ha hả: “Bắt tôi quỳ, ông xứng à?”  

 

Lúc này, khí tức toàn thân anh bùng nổ, sức mạnh Tôi Thể tầng mười phóng ra, anh từ từ tiến về phía Sở Trường Canh.  

 

Sở Trường Canh sợ hãi: “Mày...”  

 

Ngô Bình đi tới trước mặt ông ta, hai người áp sát, anh gằn từng chữ: “Ông đi dạy dỗ lại đại phu nhân đi, nếu ông mặc kệ, tôi sẽ dạy ông làm mẫu!”  

 

“Thằng bất hiếu...”  

 

Bốp!  

 
 
Chương 4874


Tuy ông ta vô cùng phẫn nộ nhưng nghĩ tới những gì mình đã làm với hai mẹ con Sở Hàn, ông ta cũng có chút chột dạ.  

 

Sở Trường Canh là kẻ biết tính toán, ông ta lập tức chấp nhận sự thật, bước tới trước mặt đại phu nhân, nhấc chân đạp xuống, miệng mắng: “Độc phụ! Ai bảo bà hại Sở Hàn!”  

 

Đại phu nhân trúng một cú đá thì ngẩn ra, hôm nay Sở Trường Canh này còn dám đánh bà ta! Bà ta hét toáng, nhảy dựng lên định liều mạng với Sở Trường Canh nhưng lại  bị tát thêm một cái.  

 

Advertisement

“Độc phụ, nói! Bà hại Sở Hàn thế nào?”, ông ta nghiêm nghị hỏi.  

 

Lúc này đại phu nhân mới ý thức được tình cảnh hiện tại của mình rất nguy hiểm nên vội nói: “Không phải tôi, là Xuân Kỳ làm! Chính nó hạ độc, không liên quan gì tới tôi!”  

 

Advertisement

“Dẫn Xuân Kỳ tới!”. Sở Trường Canh quát, hiện tại ông trút hết toàn bộ sự uất hận lên thân người khác.  

 

Thoáng chốc, Xuân Kỳ ngỡ ngàng bị người áp tới hiện trường. Sở Trường Canh đánh một chưởng vào lồng ngực cô Sở Trường Canh. Thân là cao thủ Tôi Thể tầng tám, Xuân Kỳ bay hơn mười mét, nện mạnh lên tường, thất khiếu đổ máu, hấp hối sắp chết.  

 

“Tại... tại sao...”, đến khi chết, cô ta vẫn không rõ nguyên do.  

 

Sở Trường Canh tức giận nói: “Tiện tỳ, dám hại cậu chủ nhà họ Sở, mày đáng chết!”  

 

Xuân Kỳ lộ vẻ mặt sầu thảm, không còn hơi thở, cô ta chết không nhắm mắt.  

 

Ngô Bình lạnh lùng nhìn biểu cảm của cô ta: “Sở Trường Canh, còn chưa đủ đâu, đại phu nhân là kẻ chủ mưu hại tôi, theo gia quy thì xử lý thế nào?”  

 

Sở Trường Canh hoảng hốt, vội vàng nói: “Sở Hàn, tuy bà ta làm sai nhưng tội không đáng chết, con tha cho bà ta một lần đi!”  

 

Ngô Bình: “Tôi tha bà ta một lần, vậy ai tha cho tôi? Ông không ra tay, tôi xử ông!”  

 

Cảm nhận được khí tức đáng sợ từ Ngô Bình, Sở Trường Canh cắn răng, tung cước đá vào cổ họng đại phu nhân, một tiếng rắc vang lên, đại phu nhân độc kế đầy người này tức khắc đi đời nhà ma.  

 

Ngô Bình bây giờ mới hài lòng, gật đầu: “Hiện tại tôi sắp đột phá cảnh giới Võ Hồn. Nhà họ Sở có cao thủ Võ Hồn chưa? Kế tiếp nhớ toàn lực trợ giúp tôi tu luyện”.  

 

Sở Trường Canh cố nặn ra nụ cười: “Đương nhiên, chỉ cần con có thể trở thành cao thủ Võ Hồn, nhà họ Sở chúng ta sẽ là thế lực mạnh nhất bản địa”.  

 

“Ông có thể điều động bao nhiêu tài nguyên?”, Ngô Bình hỏi, đang ở nhà họ Sở, có tài nguyên mà không cần là đứa ngu.  

 

Sở Trường Canh suy nghĩ một hồi: “Dù cha là gia chủ nhưng nhà họ Sở có vài nhánh, số người đông đúc. Nếu xét theo cá nhân, nhiều nhất cha cũng chỉ cho con ba phần tư tài nguyên thôi”.  

 

Ngô Bình: “Không đủ. Hôm nay ông mở cuộc họp gia tộc đi, ai không phục, bảo kẻ đó đến gặp tôi. Ông nói cho họ biết, từ giờ, nhà họ Sở sẽ dùng bảy phần mười tài nguyên cho tôi”.  

 

Sở Trường Canh nhanh chóng suy nghĩ, ông ta chợt ý thức được đây là cơ hội nghìn năm có một. Quan hệ giữa Sở Hàn với ông ta, người ngoài không quá rõ, nhất định phải để họ nghĩ Sở Hàn và ông ta cùng một phe.  

 
 
Chương 4875


 Sở Trường Canh nghĩ: “Ít nhất cũng phải võ mạch bạc, Tôi Thể tầng chín. Nếu con có thể đạt tới mức đó thì họ sẽ toàn lực bồi dưỡng con”.  

 

Ngô Bình: “Vậy ông chuẩn bị khảo hạch võ mạch hoàng kim đi!”  

 

Sở Trường Canh run lên: “Con là võ mạch hoàng kim?”  

 

Advertisement

Ông ta không thể không giật mình, dù sao thì trong nước, võ mạch hoàng kim cũng chỉ có một. Người đó đang là đại tướng quân hộ quốc, ngay cả quốc vương cũng biến thành con rối bù nhìn cho người này, người này nói gì nghe nấy.  

 

Ngô Bình: “Ông chuẩn bị là vừa, đúng rồi, ông phái người trả sính lễ cho Qủy Quyền Tông đi!”  

 

Sở Trường Canh: “Được, cha lập tức hành động!”  

Advertisement

 

Về tới nơi ở, Lâm Tiên Nhụy đã nấu cơm xong, Ngô Bình ăn một chút: “Mẹ, đại phu nhân chết rồi, sau này, nhà họ Sở sẽ dùng phần lớn tài nguyên cho con!”  

 

Vẻ mặt Lâm Tiên Nhụy trở nên thảng thốt, không thể tin nổi: “Đại phu nhân chết rồi?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Mẹ, con đã trút giận cho mẹ. Sau này, trong nhà không ai dám bắt nạt chúng ta nữa. Phải rồi, con là võ mạch hoàng kim, nhà họ Sở bằng lòng dùng tài nguyên bồi dưỡng con”.  

 

Lâm Tiên Nhụy vô cùng vui mừng: “Tốt quá!”, sau đó bà ấy ôm Ngô Bình khóc lên.  

 

Ngô Bình vội an ủi: “Mẹ, đây mới là bắt đầu thôi. Không bao lâu nữa, con sẽ trở thành võ giả mạnh nhất thiên hạ”.

Đợi cho đến khi tâm trạng của Lâm Tiên Ngụy bình tĩnh lại, Ngô Bình quay về phòng đột phá cảnh giới Võ Hồn.  

 

Anh đã là Tôi Thể tầng mười, lại có võ mạch cấp Thiên, muốn đột phá cũng không có gì khó. Không đến hai canh giờ sau, anh đã cảm nhận được sức mạnh trong huyết mạch liên tục truyền vào trong não, sau đó trong đầu vang lên một tiếng động lớn, mở ra một thời không tinh thần rộng lớn.  

 

Trong thời không tinh thần này có rất nhiều sức mạnh tinh thần lưu động, điều anh cần làm tiếp theo là ngưng tụ Võ Hồn trong không gian này.  

 

Lúc này giọng A Kỳ vang lên: “Cảnh giới Võ Hồn, anh sẽ đánh thức một phần sức mạnh của Đạo Thần nên võ hồn của anh sẽ cực kỳ mạnh”.  

 

Ngô Bình: “Vậy à?”  

 

Quả nhiên anh nhìn thấy sâu trong thời không tinh thần có một thể năng lượng hình người mơ hồ, tựa hồ bị sức mạnh thần bí nào đó trói buộc. Nhưng lại không ngừng phóng thích sức mạnh tinh thần, sau đó hình thành hình chiếu ở trong thời không tinh thần.  

 

Hình chiếu này vừa xuất hiện đã nhanh chóng thu gom sức mạnh tinh thần trong thời không, đồng thời ngưng tụ thành dáng vẻ của Ngô Bình, đây chính là võ hồn của anh.  

 

Võ hồn vừa xuất hiện đã lập tức liên kết với cả người anh qua võ mạch, Ngô Bình tức khắc có cái nhìn bao quát hơn về cơ thể của mình, đây là điều mà cảnh giới Tôi Thể không thể nào làm được.  

 

Ngô Bình nhìn võ hồn của mình nói: “Có nó rồi, mình có thể tu luyện vài võ kỹ mạnh hơn”.  

 

Sau đó anh đi đến trong sân, tìm được vài công pháp tu luyện võ kỹ trong ký ức, từ đó nâng cao thực lực của bản thân.  

 
 
Chương 4876


Bác hai tên là Sở Trường Tân, ông ta nói: “Trường Canh, chúng ta đã đợi Sở Hàn nãy giờ, lẽ nào chuyện quan trọng này có liên quan đến nó?”  

 

Trước đây con trai ông ta – Sở Thiết đã đánh Sở Hàn bị thương, ông ta vô cùng đắc ý với chuyện này, thỉnh thoảng lại nhắc đến chuyện này.  

 

Sở Trường Canh nói: “Đúng thế. Anh hai, Sở Hàn có võ mạch mạnh hơn rồi, em quyết định đưa bảy mươi phần trăm tài nguyên cho Sở Hàn, hy vọng nó mau chóng trưởng thành”.  

 

Advertisement

Nghe ông ta nói thế, bầu không khí trong phòng bùng nổ, giao bảy mươi phần trăm tài nguyên cho một người?  

 

Sở Trường Tân là người đầu tiên phản đối: “Gì cơ? Bảy mươi phần trăm tài nguyên? Trường Canh, Sở Hàn có tài đức gì mà lại dám lấy đến tận bảy mươi phần trăm tài nguyên”.  

 

Sở Trường Canh rất kiên định hỏi: “Anh hai, võ mạch Hoàng Kim vẫn chưa đủ à?”  

Advertisement

 

Võ mạch Hoàng Kim!  

 

Mọi người đều hít khí lạnh, suy nghĩ đầu tiên đều là không thể nào.  

 

Sở Thiết không tin, hắn lập tức đứng bật dậy nhìn chằm chằm Sở Hàn cười mỉa: “Nó có võ mạch Hoàng Kim đó hả? Võ mạch Hoàng Kim mà để bị cháu đánh bại, sau đó suýt nữa đã chết đó hả?”  

 

Những người khác cũng hùa theo: “Đúng thế, gia chủ làm thế chẳng phải là muốn độc chiếm tài nguyên của cả gia tộc sao?”  

 

Sở Trường Canh lạnh nhạt nói: “Nếu các vị không tin thì chúng ta có thể kiểm tra ngay tại đây”.  

 

Thật ra Sở Trường Canh cũng hơi nghi ngờ rốt cuộc Sở Hàn có phải là võ mạch Hoàng Kim không?  

 

Ông ta lấy một cây thước bằng ngọc trắng ra, bên trên có khắc rất nhiều phù văn, cây thước được chia thành mấy đoạn, lần lượt đại diện cho các võ mạch ở tầng bậc khác nhau.  

 

Ngô Bình nhận lấy cây thước, năng lượng trong võ mạch tăng lên, điểm cuối của cây thước phát sáng, ánh sáng khá chói mắt khiến mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.  

 

Sau đó cây thước tiếp tục đi lên, đến võ mạch Thanh Đồng, rồi đến võ mạch Bạch Ngân, sau đó đến võ mạch Hoàng Kim, độ sáng của cây thước không ngừng tăng lên, mà Ngô Bình lại ngừng truyền năng lượng vào, cuối cùng dừng ở mức cuối cùng của võ mạch Hoàng Kim suýt nữa đã qua khỏi đường phân cách.  

 

Thấy thế mọi người đều ngạc nhiên đến sững sờ, cây thước này không thể nào làm giả được, cậu ta thế mà lại là võ mạch Hoàng Kim thật.  

 

“Chắc chắn là giả”.  

 

Sở Thiết bị kích thích, gần như nhảy dựng lên chỉ vào Ngô Bình nói: “Mày còn chẳng đánh được tạo, sao có thể là võ mạch Hoàng Kim chứ!”  

 

Ngay khi mọi người còn đang trong trạng thái kinh ngạc, hắn bỗng nhảy lên không trung vung nắm đấm đánh vào mặt Ngô Bình. Hắn dùng hết sức mà đánh muốn đánh cho cái gọi là võ mạch Hoàng Kim của “Sở Hạn” trở về nguyên dạng.  

 

Thấy đối phương tung đòn tấn công, Ngô Bình mặt không cảm xúc chỉ nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.  

 

“Ầm!”  

 
 
Chương 4877


 Sở Trường Tân hét lớn, đỡ con trai lên, thế nhưng bây giờ Sở Thiết chỉ thở một cách khó khăn, rất nhanh hai chân giẫm lên, chết ngay trước mặt ông ta.  

 

Sở Trường Tân gào lên: “Sở Hàn, mày ra tay độc ác thế, tao giết mày!”  

 

Ông ta lao về phía Ngô Bình, Sở Trường Canh lại không ngăn ông ta lại mà nhìn chằm chằm Ngô Bình muốn xem anh sẽ ứng phó thế nào. Nếu anh không thể chịu được một đòn của Sở Trường Tân thì cứ chết đi, chết rồi anh mới không cần lo đến những chuyện sau đó.  

 

Advertisement

Thực lực của Sở Trường Tân cũng không hề yếu, cao thủ Tôi Thể tầng tám, cú đấm của ông ta có thể tạo ra gió, cũng đánh về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình không né đòn, cũng không sử dụng bất kỳ kỹ năng nào, anh chỉ vung nắm đấm lên. Hai nắm đấm va chạm với nhau vang lên một tiếng động trầm, cả cánh tay của Sở Trường Tân đều nổ tung, xương vụn văng khắp nơi, máu thịt lẫn lộn. Ông ta hét toáng lên, lui về phía sau ngồi phịch xuống đất, sau đó nôn ra một ngụm máu.  

 

Advertisement

Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm rồi nói: “Lúc đầu, con trai Sở Thiết của ông có ra tay nặng với tôi không? Nếu không phải vì thể chất của tôi tốt, có lẽ tôi đã bị anh ta đánh chết”.  

 

Sở Trường Canh bật cười: “Hàn Nhi, quả nhiên con không khiến bố thất vọng”.  

 

Ông ta bước đến trước mặt Sở Trường Tân, đạp vào sau lưng ông ta. Sở Trường Canh hừ một tiếng, sắc mặt trắng bệch, sau đó tắt thở tại đó.  

 

Ông ta đã muốn đánh chết Sở Trường Canh từ lâu lắm rồi, thường xuyên tỏ ra ngang ngược, uy hiếp địa vị gia chủ của ông ta. Bây giờ con trai của Sở Trường Tân, bản thân cũng bị thương nặng, đây chính là thời cơ tốt để tiêu diệt Sở Trường Tân.  

 

“Hừ! Đánh lén thiên tài của nhà họ Sở, Sở Trường Tân, anh đáng chết”, sau đó ông ta ngẩng đầu nhìn những người khác: “Các vị còn có ý kiến gì với lời đề nghị lúc nãy của tôi không?”  

 

Ngay cả nhân vật mạnh như hai bố con Sở Trường Tân mà cũng đã chết, những người còn lại nào dám nói gì nữa. Hơn nữa Ngô Bình đúng là có võ mạch Hoàng Kim, nếu bồi dưỡng một người như vậy cũng sẽ có lợi với họ. Mặc dù họ cảm thấy đố kỵ này nọ nhưng lý trí lại bảo họ bây giờ nghe theo Sở Trường Canh mới an toàn”.  

 

Thế là mọi người đều nhất quán đồng ý, thậm chí có vài người chạy đến trước mặt Ngô Bình nịnh nọt.  

 

Ngô Bình đáp đối phó vài câu rồi nói: “Mọi người bàn bạc đi, tôi còn phải về tu luyện nữa”, anh nói xong bèn quay người đi.  

 

Nhìn bóng lưng rời đi của Ngô Bình, tâm trạng ai nấy cũng vô cùng phức tạp, ngay cả Sở Trường Canh cũng có cảm giác như đang nằm mơ.  

 

Mấy ngày sau đó, hầu hết tài nguyên của nhà họ Sở đều đổ dồn vào Ngô Bình, mà anh cũng nhanh chóng đột phá, chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi đã đạt đến Võ Hồn tầng năm.  

 

Trong khoảng thời gian này, chỗ ở của Ngô Bình và Hoa Ngụy cũng đã chuyển đến nơi tốt nhất.  

 

Lâm Tiên Nhụy thậm chí cảm thấy không quen với cuộc sống hiện tại, bà ấy vẫn dậy rất sớm, chuẩn bị bữa sáng cho Ngô Bình.  

 

Hôm nay, cậu và mợ của Sở Hàn cùng đến thăm người nhà, bà mợ chuyên đi nịnh hót vừa bước đến đã quỳ xuống trước mặt Lâm Tiên Nhụy, sau đó đánh vào mặt mình nói rằng trước đây bà ta bị ma xui quỷ khiến, không nên đối xử với Lâm Tiên Nhụy như thế.  
 
Chương 4878


 Lâm Trung Tú vội nói: “Hàn Nhi, trong nhà không thiếu tiền, vẫn còn hơn một trăm tiền vàng. Hơn nữa cậu có làm ăn kinh doanh, ngày nào cũng có tiền vào”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cháu cho cậu mười nghìn tiền vàng, cậu ly hôn với người phụ nữ này rồi tìm một người khác dịu dàng hiền thục”.  

 

Bà mợ đó ngơ ngác, sau đó thét lên: “Sở Hàn, mày nói gì thế?”  

 

Advertisement

Thật ra Lâm Trung Tú cũng đã chịu hết nổi người phụ nữ này rồi, hơn nửa số tiền mà ông ta kiếm được trong những năm này đều bị người phụ nữ này đưa về cho gia đình nhà vợ. Bản thân ông ta cũng đưa một ít tiền cho em gái mình nhưng bà ta lại không dừng lại ở đó. Hơn nữa, mấy năm nay bà ta cũng chẳng thể sinh cho mình một đứa con, còn thường xuyên đi gặp riêng ông Vương nhà bên, mặc dù biết chuyện nhưng ông ta không dám nói gì, vì người phụ nữ này có một người em cảnh giới Tôi Thể.  

 

Ngô Bình nói như thế lại khiến ông động lòng ngay lập tức, sau đó nhìn Lâm Tiên Nhụy.  

 

Lâm Tiên Nhụy nói: “Anh à, cho dù anh quyết định thế nào, em cũng tôn trọng anh”.  

Advertisement

 

Lâm Trung Tú cắn răng nói: “Được, anh nghe Hàn Nhi”.  

 

Cứ thế người phụ nữ cay nghiệt này bị đám người làm khiêng ra ngoài, bà ta có khóc lóc gào thét gì cũng vô dụng.  

 

Anh trai của Lâm Tiên Nhụy – Lâm Trung Tú khá tài năng, trước giờ luôn làm ăn kinh doanh. Ngô Bình bảo ông ta đừng đi mà hãy ở lại giúp đỡ công việc gia đình, Lâm Trung Tú vui vẻ đồng ý.  

 

Ngô Bình định giữ lại Lâm Tú, chủ yếu là lo sau khi ông ta đi, một mình bà ấy cô đơn không nơi nương tựa, cô ấy sẽ cảm thấy vững vàng hơn khi có anh trai bên cạnh.  

 

Cứ thế Lâm Tú trở thành quản gia chính của Sở phủ, đôi khi lời ông ta nói còn có tác dụng hơn cả Sở Trường Canh.  

 

Tất nhiên ngày hôm sau khi bà mợ trước đó bị đuổi đi, em trai của bà ta dẫn người đến làm loạn, kết quả bị Ngô Bình đánh gãy một chân, từ đó không dám đến nữa.  

 

Hôm nay, Ngô Bình lại đến Dương phủ, chỉ là lần này anh không đổi mũ nữa mà đến với dáng vẻ thật của mình.  

 

Khi nhìn thấy dung mạo thật của Ngô Bình, mặt Dương Tử Linh đỏ ửng, cúi người chào anh: “Hóa ra thần y Ngô lại trẻ như thế”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Cô Dương, tôi thấy bệnh tình của cô đã ổn hơn rồi, hôm nay sẽ châm cứu lần cuối, sau đó có thể hồi phục rồi”.  

 

Ông Dương cũng ở đó, cười nói: “Cậu Sở giấu kỹ thật đấy! Nếu không vì trong phủ tôi có bức chân dung của cậu thì tôi cũng không biết cậu là Sở Hàn của nhà họ Sở đâu”.  

 

Ngô Bình mỉm cười: “Để ông Dương cười chê rồi, trước đó vì tôi còn trẻ, lại thiếu tiền nên mới đến chữa bệnh cho cô Dương”.  

 

Ông cụ Dương cười "haha" nói: “Nếu không như thế, con gái tôi vẫn còn phải chịu đau đớn khổ sở, tôi phải cảm ơn cậu. Nghe nói cậu Sở hiện là võ mạch Hoàng Kim, đúng là tuổi trẻ tài cao, thật đáng ngưỡng mộ”.  

 

Ngô Bình nói: “Ông Dương khách sáo quá”.  

 

“Haizz, gọi ông Dương gì nữa chứ, tôi và bố cậu gọi nhau là anh em ruột, tôi nhỏ hơn ông ấy vài tuổi, cậu cứ gọi tôi là bác Dương là được”.  

 

Ngô Bình mỉm cười: “Vâng, bác Dương”.  

 
 
Chương 4879


 Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao?”  

 

A Kỳ: “Tôi thấy người này có thứ gì đó chí mạnh, nếu anh không đồng ý, rất có thể ông ta sẽ có ý thù địch với anh. Anh là võ mạch hoàng kim mà nhà họ Sở lại là thế lực lớn chỉ đứng sau nhà họ Dương. Nếu anh không cưới con gái của ông ta, ông ta chắc chắn sẽ ăn ngủ không yên, có thể sẽ tiêu diệt anh”.  

 

Ngô Bình: “Tôi có thể đấu lại với món đồ chí mạng đó không?”  

 

Advertisement

“Rủi ro rất cao, tôi đề nghị nên lá phải lá trái, cứ đồng ý với ông ta trước”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Vãn bối cầu còn không được. Nhưng cô Dương thông minh, xinh đẹp như vậy, cháu chỉ sợ không xứng”.  

 

Advertisement

Dương Thế Chân bật cười: “Cháu là võ mạch Hoàng Kim, sao có thể nói cháu không xứng chứ? Cháu yên tâm đi, sau này tài nguyên cháu cần cho việc tu luyện, cho dù nhà họ Sở có cho cháu hay không thì nhà họ Dương cũng sẽ cố gắng đáp ứng cháu”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì cháu cung kính không bằng nghe lời, cháu cảm ơn bác Dương đã xem trọng, sau này sẽ không để Tư Linh và bác thất vọng”.  

 

Dương Thế Chân vô cùng vui vẻ, hỏi: “Sở Hàn, bác thấy tu vi của cháu không chỉ ở cảnh giới Tôi Thể nhỉ?”  

 

Ngô Bình: “Đúng thế bác Dương, cháu đã là cảnh giới Võ Hồn”.  

 

Hai mắt Dương Thế Chân phát sáng nói: “Cảnh giới Võ Hồn! Trong thời gian ngắn như thế mà lại có thể từ Tôi Thể tầng bốn đạt đến cảnh giới Võ Hồn, có lẽ cháu không chỉ là võ mạch Hoàng Kim nhỉ”.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Thế bác Dương nghĩ cháu là võ mạch gì?”  

 

Dương Thế Chân nhìn anh, nói rõ từng câu từng chữ: “Võ mạch Truyền Kỳ, hoặc là võ mạch Chí Tôn”.  

 

Ngô Bình khá bất ngờ, mặc dù ông ta đoán không đúng nhưng khá gần với đáp án rồi, anh không khỏi khâm phục nhãn lực của đối phương, cười nói: “Bác Dương, quả thật cháu là võ mạch Truyền Kỳ, chẳng qua là lúc đó cháu sợ dọa người nhà họ Sở nên không nói thật, không ngờ bác chỉ nhìn một cái đã biết sự thật, cháu đây bái phục”.  

 

Dương Thế Chân bật cười: “Tốt lắm! Cháu trai, cháu có thể đạt đến Võ Hồn tầng sáu trong thời gian ngắn không?”  

 

Ngô Bình chớp mắt: “Sao bác lại hỏi thế? Có chuyện gì cần cháu giúp sao?”  

 

Dương Thế Chân lặng thinh vài giây rồi nói: “Cháu có biết thành Bạch Mộc phát triển lên thế nào không?”  

 

Ngô Bình có trí nhớ của Sở Hàn nên anh biết có một mỏ nguyên tinh ở cách thành Bạch Mộc hơn trăm dặm về phía tây, nơi đó sản xuất nguyên tinh. Nguyên tinh là một loại năng lượng khá phổ biến ở thế giới này, nó có thể tạo ra trận pháp, cũng có thể sử dụng để tu luyện, tác dụng của nó giống với linh thạch trong vũ trụ Chấn Đan của Ngô Bình.  

 

Anh nói: “Cháu biết, có liên quan đến mỏ nguyên tinh”.  

 

Dương Thế Chân gật đầu: “Đúng vậy, là nguyên tinh. Ba mươi năm trước, mỏ nguyên tinh vẫn còn nằm trong tay nhà họ Dương. Nhưng sau đó, một nhóm cường giả đã cướp đi nó, hơn một trăm cao thủ của nhà họ Dương đã chết trong trận chiến đó. Mặc dù đối phương cũng bị tổn thất nặng nề nhưng chung quy lại vẫn thắng”.  

 

“Sau trận chiến đó, nhà họ Dương mất mỏ nguyên tinh. Hơn nữa đám người đó còn xây một hàng rào bao vây gần mỏ nguyên tinh, gọi là Tứ Anh Trại”.  

 
 
Chương 4880


Ngô Bình: “Bác Dương, rất khó để mời một người Võ Hồn tầng sáu ra mặt à?”  

 

Dương Thế Chân cười: “Cũng không khó, chỉ cần bác chịu đưa mỏ quặng đó cho người kia, người ta sẽ giúp bác. Tiền đề là bác còn phải tự mình làm bia đỡ đạn ở phía trước”.  

 

Ngô Bình sờ cằm, mục đích chuyến đi này của anh là để nâng cao tu vi, dĩ nhiên càng có nhiều tài nguyên càng tốt.  

 

Thế là anh nói: “Chuyện của bác Dương là chuyện của cháu, chuyện này cứ giao cho cháu là được”.  

Advertisement

 

Dương Thế Chân rất vui mừng nói: “Đám người này chẳng là gì với cháu cả. Khoảng thời gian này bác sẽ cố gắng chuẩn bị mọi thứ, đến lúc đó hạ gục Tứ Anh Trại”.  

 

Nói rồi ông ta vỗ tay, một quản gia xuất hiện. Ông ta nói: “Đi lấy hộp báu số ba của nhà họ Dương đến đây”.  

 

Advertisement

Quản gia nói: “Vâng”.  

 

Không lâu sau, một chiếc hộp màu vàng được khiêng đến, chiếc rương rất vuông vức, cao đến nửa mét.  

 

Dương Thế Chân lấy một chiếc chìa khóa ra, mở liên tiếp ba ổ khóa mới có thể mở nó ra. Bên trong chiếc hộp có một tinh thạch màu xanh lam, tỏa ra khí tức kỳ lạ.

Dương Thế Chân nói: “Cháu trai, đây là một lô Địa Hồn Thạch mà tổ tiên nhà bác đã tình cờ phát hiện ra khi họ khai hoang mỏ. Giá trị của thứ này hơn hẳn nguyên tinh, rất có lợi cho việc tu luyện Võ Hồn. Cháu hãy nhận lấy nó xem như là chút hỗ trợ của bác cho cháu”.  

 

Ngô Bình biết giá trị của Địa Hồn Thạch này rất cao, có tiền cũng không mua được, anh vội chắp tay nói cảm ơn: “Bác Dương, cái này quá quý giá, cháu không dám nhận”.  

 

Dương Thế Chân bật cười: “Cả đời này bác cũng không có can đảm đi đánh hạ Tứ Anh Trại, bây giờ chỉ hy vọng vào cháu. Ngày nào đó bác già rồi chết đi, tất cả tài sản của gia tộc đều là của cháu”.  

 

Ngô Bình nói: “Bác Dương nói thế làm cháu cảm thấy xa lạ đấy”.  

 

Dương Thế Chân thở dài: “Bác chỉ có một đứa con gái, lại không có con trai, người ở các nhánh họ khác thường lợi dụng điều này để tấn công bác, nếu cháu trở thành con rể của bác, họ sẽ ngậm miệng lại hết thôi”.  

 

Ngô Bình: “Sau khi về, cháu sẽ nói với Cha đến nói chuyện với bác”.  

 

Dương Thế Chân cười nói: “Ừ, bác đợi đấy”.  

 

Nói thêm vài câu nữa, Ngô Bình bèn chào tạm biệt, Dương Thế Chân bảo Dương Tư Linh tiễn anh ra đến cửa.  

 

Dương Tư Linh đỏ mặt nói: “Anh Sở, hôm nay Cha tôi có hơi mạo muội, anh đừng để tâm”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Chỉ cần cô không thấy uất ức gì thì tôi không để tâm đâu”.  

 

Dương Tư Linh cúi đầu xuống: “Anh Sở, tôi rất biết ơn anh khi anh chữa khỏi bệnh cho tôi. Hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của anh, tôi rất thích”.  

 

Ngô Bình nói: “Tư Linh, không lâu nữa nhà họ Sở sẽ đến để nói chuyện. Em có thời gian thì đến nhà họ Sở tìm anh nhé”.  

 

Dương Tư Linh gật đầu: “Vâng”.  

 

Tạm biệt Dương Tư Linh, Ngô Bình về nhà bèn lập tức đi gặp Sở Trường Canh để nói chuyện này.  

 
 
Chương 4881


 Sở Trường Canh “hừ” một tiếng: “Cha không đồng ý thì có tác dụng gì sao?”  

 

Ngô Bình: “Căn nguyên của nhà họ Dương vững chắc hơn nhà họ Sở, có thể cung cấp đủ tài nguyên cho con. Ngoài ra, con quyết định giúp nhà họ Dương lấy lại mỏ nguyên tinh”.  

 

Sở Trường Canh khá ngạc nhiên: “Con muốn giúp ông ta đánh Tứ Anh Trại? Không được đi! Dương Thế Chân này đang lợi dụng con”.  

 

Ngô Bình: “Lợi dụng con? Cha nghĩ con không có khả năng đánh hạ Tứ Anh Trại?”  

Advertisement

 

Sở Trường Canh xua tay: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến thực lực của con cả. Con không biết đấy thôi, bây giờ Tứ Anh Trại có một cao thủ trấn giữ, nếu không nhà họ Dương cũng không nhẫn nhịn lâu như thế, đã ra tay đánh từ lâu rồi”.  

 

Ngô Bình: “Cao thủ như thế nào?”  

Advertisement

 

“Người đó là Võ Hồn tầng tám! Đao pháp kỳ diệu. Muốn đánh thắng ông ta thì tốt nhất phải là cường giả trên Võ Hồn tầng chín mới được”.  

 

Ngô Bình nói: “Không cần, không ai trong cảnh giới Võ Hồn là đối thủ của con cả”.  

 

Nghe thế Sở Trường Canh sửng sốt, rốt cuộc nó đang cảm thấy tự tin hay là ngông cuồng đây?  

 

Ông ta thở dài rồi nói: “Được rồi, nếu con đã quyết định như thế thì sáng ngày mai cha đến nói chuyện với họ”.  

 

Ngô Bình nhìn ông ta: “Cha đừng nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, thành Bạch Mộc nhỏ bé này chỉ là nơi trú ẩn tạm thời của con. Không lâu nữa, con sẽ đến một nơi lớn hơn, đạt đến cảnh giới mà cha không dám nghĩ đến. Cho nên mọi thứ Cha phải nghe theo con, con sẽ không để cha chịu thiệt”.  

 

Sở Trường Canh gật đầu: “Cha hiểu rồi, con cũng yên tâm, Cha sẽ đối xử tốt với Tiên Nhụy. Bây giờ cha đã cho bà ấy làm người quản lý trong phủ rồi”.  

 

Ngô Bình: “Cha hiểu được là được”.  

 

Ngày hôm sau, Sở Trường Canh mang theo sính lễ đến nhà họ Dương, hai bên đã quyết định hôn sự, mười ngày sau thành hôn.  

 

Mười ngày nói dài không dài, ngắn cũng chẳng ngắn.  

 

Trong khoảng thời gian này, Ngô Bình bắt đầu dốc toàn lực tu luyện, anh muốn giải quyết Tứ Anh Trại trước ngày thành hôn. Mặc dù hiện tại anh cũng có phần nắm chắc nhưng tu vi thấp như vậy mà tiêu diệt cường giả Võ Hồn tầng tám có hơi quá sức, nên anh muốn mau chóng nâng cao tu vi để không bị người khác chú ý.  

 

Anh lấy Địa Hồn Thạch ra rồi hấp thu năng lượng trong đó. Địa Hồn Thạch này có chứa hồn lực, sau khi hấp thu nó, Võ Hồn của anh đã tăng lên.  

 

Đồng thời, anh cũng mua rất nhiều dược liệu, tạo ra một lò đan dùng để luyện đan, phối hợp đan dược và thể chất siêu phàm của mình, anh đã đột phá đến Võ Hồn tầng chín từ Võ Hồn tầng năm vào ngày thứ tám.  

 

Võ Hồn tầng chín dù có dễ dàng đánh bại Võ Hồn tầng tám cũng được, thế là sáng sớm anh đến gặp Dương Thế Chân.  

 

“Bác Dương, chuẩn bị đi rồi đến Tứ Anh Trại”.  

 

Dương Thế Chân ngạc nhiên nói: “Cháu đã đột phá rồi à?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”, anh không nói mình đã đột phá Võ Hồn tầng chín.  

 
 
Chương 4882


Nhìn thoáng qua bàn tay khổng lồ cao mấy chục mét, Ngô Bình cũng lười nói nhiều bèn đánh một quyền, luồng khí tức khủng khiếp lao ra từ nắm đấm rồi ngưng tụ thành một nắm đấm khổng lồ có đường kính mười mấy mét, đánh thẳng vào cánh cổng khiến nó tan tác.  

 

Một tiếng động cực lớn vang lên, cát bụi bay tứ tung, Ngô Bình nhảy lên không trung rồi đi vào Tứ Anh Trại.  

 

Dương Thế Chân ngơ ngác, Võ Hồn tầng sáu mạnh thế sao? Ông ta vội vàng dẫn người đi vào theo.  

 

Advertisement

Nhưng lại nghe được tiếng đao kiếm vang lên ở bên trong, sau đó là tiếng hét thảm thiết của một đám người. Đến khi họ chạy vào trong sơn trại đã nhìn thấy năm mươi mấy người nằm dưới đất, đều đã ngất.  

 

Cơ thể Ngô Bình lơ lửng giữa không trung, cao giọng nói: “Tứ Anh gì đó mau ra đây cho tôi”.  

 

Bốn bóng người bay lên không trung rồi dừng lại đối diện Ngô Bình, dung mạo của bốn người này khác nhau, đều ở tuổi trung niên, một người trong đó tức giận nói: “Nếu các người dám cả gan dẫn theo hắn đánh phá cổng Tứ Anh Trại của tôi thì các người đều phải chết”.  

Advertisement

 

Ông ta vung tay lên, cả trăm võ giả lao ra từ phía sau, khí tức khá mạnh. Đám người này đều là sức mạnh của Tứ Anh Trại.  

 

Ngô Bình nắm chặt kiếm Thương Huyền, bật cười, anh vung tay lên xuất ra một kiếm. Kiếm quang nhanh như điện, một người trong đó chưa kịp phản ứng thì đầu đã văng ra xa, mà Ngô Bình đã xuất hiện đằng sau ông ta.  

 

Ba người còn lại hoảng hốt: “Không ổn rồi! Lui binh mau”.  

 

Nhìn thấy thực lực đáng sợ của Ngô Bình, ba người này đều khiếp sợ, vô thức định chạy.  

 

Thế nhưng đã muộn rồi, Ngô Bình xoay người vung kiếm lên chém mạnh vào ba người này như dùng dao rựa cắt rau, đầu của ba người văng ra xa.  

 

“To gan!”  

 

Một giọng nói giận dữ vang lên, một bàn tay xuất hiện giữa không trung, mang theo ý chí võ đạo đáng sợ đánh về phía Ngô Bình.  

 

Người ra tay chính là cao thủ Võ Hồn tầng tám.  

 

Dương Thế Chân như đã đoán trước được, hét lớn lên: “Tôi đang đợi ông đấy”.  

 

Thế nhưng ông ta còn chưa kịp vung vũ khí trong tay ra thì Ngô Bình đã giơ kiếm lên.  

 

Kiếm quang chém đứt bàn tay đó, cả người lẫn kiếm hợp lại làm một biến thành một vầng sáng đánh về phía một tòa nhà chín tầng.  

 

Một người đàn ông đang đứng trên tòa nhà chín tầng đó, khí tức cực kỳ mạnh, là cường giả Võ Hồn tầng tám.  

 

Nhìn thấy Ngô Bình thế mà có thể phá được võ kỹ của mình rồi còn tấn công về phía mình, ông ta hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.  

 

Nhưng đúng lúc này, một kiếm ý đáng sợ bao phủ lấy hắn, Ngô Bình đã có được quyền ý và kiếm ý mạnh mẽ ngay từ khi anh còn là Võ Hồn tầng ba, bây giờ anh thi triển võ kỹ của Võ Hồn tầng chín lập tức khiến cao thủ tầng tám này không thể động đậy, Võ Hồn run rẩy.  

 

Ngay khi ông ta còn đang nghi hoặc thì kiếm quang ập tới, kiếm chém ông ra làm đôi, máu bắn đầy trên mặt đất.  

 

Những người đứng ở đằng xa đều sửng sốt khi nhìn thấy cảnh này, Dương Thế Chân há hốc mồm, sát khí mà ông ta chuẩn bị đã lâu lại không có tác dụng gì cả.
 
Chương 4883


Không còn cao thủ Võ Hồn Cảnh, Tứ Anh Trại rối loạn, nhanh chóng đầu hàng. Dương Thế Chân cũng không giết bao nhiêu người, chỉ giết những người năm đó có tham gia trận chiến, còn lại thì tiếp tục giữ lại, dù sao quản lý cả một mỏ quặng cũng cần rất nhiều người.  

 

Lúc này Ngô Bình đã vào trong mỏ quặng nguyên tinh xem xét, nơi này mỗi ngày sản sinh ra lượng lớn nguyên tinh, bởi vì cách mặt đất rất xa, cần có nhân công đào từ bên trong, sau đó vác từng giỏ lên trên.  

 

Mỏ quặng nguyên tinh này chính là gà đẻ trứng vàng, chỉ cần có nó thì có thể có được của cải không ngừng.  

 

Lúc này, Dương Thế Chân cũng đến, ông ấy cười nó: “Cháu trai, không ngờ cháu lại dũng mãnh như vậy. Mấy chiêu bác chuẩn bị cũng chưa kịp dùng đến”.  

Advertisement

 

Ngô Bình hỏi: “Nghe nói bác Dương có một đòn sát thủ, không biết đó là gì?”  

 

Dương Thế Chân lấy ra một cái hộp lớn bằng bàn tay từ trong túi, bên ngoài có phù chú rất tinh xảo, ông ấy nói: “Bên trong này có ba trăm sáu mươi triệu kim châm lông bò, nhỏ đến mức mắt thường không thấy được. Một khi được mở ra thì nó sẽ tiêu diệt kẻ địch trước mặt. Nhưng nó chỉ dùng được một lần, vì vậy bác sẽ không đơn giản gì dùng đến”.  

 

Ngô Bình: “Cũng may là chưa dùng, nếu không thì lãng phí mất rồi”.  

Advertisement

 

Dương Thế Chân: “Mỏ quặng này, tám phần loại nhuận là phải nộp lên, hai phần còn lại, cháu một nửa, nhà họ Dương một nửa, cháu thấy được không?”  

 

Ngô Bình rất bất ngờ: “Còn phải nộp lên một nửa?”  

 

Dương Thế Chân: “Đó là đương nhiên. Nhà họ Dương cũng vậy, Tứ Anh Trại cũng vậy, đều là thế lực nhỏ bên dưới. Người thực sự sở hữu mỏ quặng này đều là nhà họ Lam ở trên”.  

 

Ngô Bình: “Nhà họ Lam có cao thủ cảnh giới Võ Đạo?”  

 

Dương Thế Chân: “Ừ, có một vị cao thủ Võ Đạo cấp hai. Võ Đạo cấp hai, chỉ một tay cũng có thể tiêu diệt cao thủ Võ Hồn cấp mười, rất mạnh”.  

 

Ngô Bình: “Giao tám phần lợi nhuận, nhà họ Lam này ăn cũng nhiều thật”.  

 

“Như vậy thì có là gì, có nhiều nơi, phải giao lên trên đến chín phần. Tài nguyên nhà họ Lam nắm giữ có đến hơn một nghìn. Còn có tiền thuế từ Bạch Mộc Thành, phần lớn cũng đều nộp cho nhà họ Lam”.  

 

Ngô Bình: “Triều đình không thu thuế sao?”  

 

Dương Thế Chân: “Nhà họ Lam có người làm quan, gia chủ nhà họ Lam chính là Châu mục nơi này, vì vậy một phần thu nhập cũng nộp lên ngân khố quốc gia”.  

 

Ngô Bình: “Một nơi cai trị bởi cao thủ võ giả, đúng là phải dùng cách này”.  

 

Dương Thế Chân: “Cháu trai, chuyện nơi này cứ giao cho thuộc hạ xử lý, cháu đi với Tư Linh đi, mấy ngày tới sắp thành hôn rồi, các cháu phải làm quen thêm”.  

 

Ngô Bình: “Được”.  

 

Lúc này, Dương Tư Linh đang chọn đồ cưới với mẹ. Thân là con gái duy nhất của nhà họ Dương, mọi người trong nhà rất cưng chiều cô ấy.  

 

Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đi vào, trông khoảng chừng ba mươi, cô ta nhìn trong phòng đầy đồ cưới, cười nói: “Tư Linh, cháu cũng không cần chọn đâu, thích thì cứ đem đi”.  

 

Dương Tư Linh cười nói: “Thím hai, không dùng được nhiều như vậy, chọn mấy cái là được rồi”.  

 

Người phụ nữ này là phu nhân của chú hai Dương Tư Linh, tên Hoàng Ngọc Trinh, nhưng chú hai cô ấy đã mất năm hai mươi hai tuổi. Mười năm trước, cũng chính là sau khi chú hai mất được một năm, thì thím hai này sinh được một người con trai.  

 

Tất cả mọi người đều biết, cha của đứa con trai đó là Dương Thế chân. Em trai chết rồi, em dâu ở với anh chồng là truyền thống nơi này. Nhưng Dương Thế Chân nhớ đến em trai mình nên nói với bên ngoài, đứa con trai này là đứa nhỏ mồ côi từ trong bụng mẹ do em trai để lại, tiếp tục kế thừa hương khói.  

 

Chuyện này, mẹ con Dương Tư Linh đều biết rõ, nhưng cũng không để ý, trái lại đối xử với đứa bé kia rất tốt, Dương Tư Linh cũng xem cậu bé như em trai ruột.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom