Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4844


 Ngô Bình: “Các em phạt bọn trẻ thế này à?”  

 

Nhậm San San: “Mọi chuyện xong rồi mà, là bên kia sai trước, lũ trẻ nhà mình bị lừa mà không được phản kháng à?”  

 

Ngô Bình: “San San, em đừng đánh trống lảng, anh không nói chuyện đó, anh đang nói tới chuyện bọn trẻ tự ý chạy ra ngoài là sai”.  

 

Lý dược sư vừa ăn vừa nói: “Vâng vâng, bố nói đúng, bọn con không nên tự ý ra ngoài”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nhìn thằng bé mà tức đến mức điên người, anh bước tới định đá nó một cái thì Lý dược sư đã trốn sau lưng Nhậm San San rồi cười trừ: “Bố, bố đi không lâu thì tiên đình đã cử một khâm sai đại thần đến đấy ạ”.  

 

Ngô Bình nhướn mày: “Khâm sai đại thần đến ư?”  

 

Advertisement

Đường Băng Vân: “Họ sắc phong anh là thầy luyện đan số một tiên đình”.  

 

Ngô Bình cười mỉa: “Đan Hoàng như anh mà cần cái sắc phong ấy à? Tiên đình đúng là vô vị”.  

 

Đường Băng Vân: “Chưa chắc đâu, thầy luyện đan số một trước đó chính là viện chủ của đan viện Thiên Địa đấy”.  

 

Ngô Bình biết đan viện này chính là thế lực đứng sau hội quán luyện đan, là nơi đánh giá trình độ của các thầy luyện đan trong thiên hạ nên đương nhiên có tầm ảnh hưởng rất lớn.  

 

“Tiên đình định cho anh làm viện chủ của đan viện Thiên Địa à?”  

 

Đường Băng Vân: “Đan viện này cũng như một cơ quan của tiên đình, tuy ít khi dùng đến, nhưng đị vị của nơi này không thấp đâu”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Tiên đình cũng chẳng có ý tốt đẹp gì”.  

 

Đường Băng Vân: “Sao anh lại nói thế”.  

 

Ngô Bình: “Họ sắc phong cho anh như thế thì viện chủ hiện giờ sẽ nghĩ gì? Chắc thầy luyện đan trong cả thiên hạ cũng không phục đâu, như vậy anh chẳng là đối tượng bị các thầy luyện đan trong thiên hạ công kích à?”  

 

Lý Dật cau mày: “Tiên đình thật nham hiểm, bố ơi, chúng ta không cần danh hiệu ấy nữa, ai thích thì đi mà làm”.  

 

Diệp Băng Hi: “Dật Nhi, con chưa hiểu chuyện thì đừng nói bừa”.  

 

Cô ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh nhận danh hiệu này cũng được, mình phải có tiếng thì việc kinh doanh của Đan Hoàng Các mới thuận lợi. Bây giờ, Khuyên Giới chỉ còn cái danh thôi, các đại lục thường xuyên qua lại với nhau. Sau này, Đan Hoàng Các sẽ phải đối mặt với người mua của cả vũ trụ nên danh tiếng là điều rất quan trọng”.  

 

Ngô Bình: “Nhưng anh sẽ không làm viện chủ của đan viện Thiên Địa, anh không muốn đối địch với viện chủ hiện tại”.  

 

Diệp Băng Hi: “Họ có ý thù địch với anh nếu anh thành viện chủ thôi, hơn nữa anh nổi tiếng thì cũng sẽ giành mất mối làm ăn của nhiều người mà”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Thầy luyện đan kiếm cơm nhờ năng lực, dù họ có bất mãn thì cũng không dám làm gì quá đáng đâu”.  

 

Lý Thái Nhất: “Bố chỉ cần làm việc mà họ không làm được thì họ sẽ phục ngay. Sau này, bố hãy luyện chế những đan dược mà không ai luyện được, dùng cách nay để chứng minh thực lực của bố”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Lần này bố về cũng để luyện chế thêm đan dược”.  
 
Chương 4845


 Đường Băng Vân: “Huyền Bình, thôi, bọn trẻ còn nhỏ”.  

 

Ngô Bình lừ mắt: “Kệ cho chúng nó quỳ ở đấy”.  

 

Nói rồi, anh ngồi xuống một bên rồi nói: “Bố đang có một trăm loại tuyệt học kỷ nguyên, từ giờ trở đi, mỗi ngày bốn đứa đều phải học, khi nào học xong thì sẽ được ra ngoài”.  

 

Advertisement

Dứt lời, Ngô Bình điểm tay một cái, một cánh cửa hiện ra trên hư không, một lực hút đã hút nhóm Lý Dật vào bên trong.  

 

Cạnh cánh cửa đó là vũ trụ nhỏ của Ngô Bình, bên trong có ánh sáng của vũ trụ chính và các loại sức mạnh của vũ trụ chính. Ngô Bình định nhân đây để rèn luyện thể chất của lũ trẻ.  

 

Advertisement

Thấy Ngô Bình nhốt bốn đứa con lại, Diệp Băng Hi nói: “Huyền Bình, anh định nhốt chúng nó bao lâu?”  

 

Ngô Bình: “Anh đã bảo đứa nào học xong thì mới được ra ngoài mà”.  

 

Đào Như Tuyết: “Như thế cũng được, chúng học được ít bản lĩnh rồi thì ra ngoài không phải sợ ai nữa”.  

 

Ngô Bình: “Đan dược ở đây đang thiếu, anh sẽ kiếm một chỗ để luyện đan”.  

 

Nói xong, anh vạch một đường trên không trung rồi tiến vào một không gian khác. Đây là không gian do anh mới tạo ra, anh có thể thay đổi quy luật thời gian ở đây.  

 

Trước đó, anh đã gom được rất nhiều dược liệu, giờ có thể tập trung luyện đan để củng cố chỗ đứng cho Đan Hoàng Các được rồi.  

 

Anh dùng các dược liệu của vũ trụ chính để nghiên cứu ra một loại bảo dược luyện hình, kết hợp với các tài năng Thánh đạo nên đạt tên cho đan dược là Đại Thánh Luyện Hình Đan.  

 

Luyện xong môt lò, anh kiểm chứng hiệu quả thì thấy chất lượng rất tốt. Sau đó, anh tập trung luyện chế đan dược này, anh luyện một lèo ba lò, sau đó năm lò, cuối cùng là 10 lò, mỗi lò ra được năm viên đan dược.  

 

Đại Thánh Luyện Hình Đan có chất lượng rất cao, công dụng cũng rất mạnh, dược liệu của Ngô Bình có hạn nên không thể luyện chế quá nhiều, cuối cùng anh chỉ luyện được 200 lò và có mười nghìn viên.

Sau đó, anh lại luyện chế loại đan dược thứ hai là Thiên Tinh Hoá Đan. Đan dược này chuyên cường hoá thần hồn, phối hợp rất tốt với Đại Thánh Luyện Hình Đan, nhưng giá thì cao gấp đôi. Ngô Bình đã luyện chế được một nghìn viên.  

 

Tiếp theo, anh nghiên cứu thêm vài loại đan dược nữa. Đây là một công việc rất tốn thời gian, loáng cái anh đã ở trong không gian nho nhỏ này cả trăm năm rồi.  

 

Trong thời gian đó, anh đã luyện chế được hơn 500 loại đan dược, hầu hết đều là loại chưa từng xuất hiện ở thế giới này. Anh cũng đã dùng gần hết dược liệu mình có nên khó mà tạo ra thêm đan dược nào khác. Ngoài ra, anh cũng đã hoàn thành hết đơn đặt hàng của Đan Hoàng Các.  

 

Cả trăm năm sống cô độc cũng không phải chuyện gì quá khó khăn với một Thiên Thánh như Ngô Bình, nhưng nói chung anh vẫn thấy chán nên vươn vai một cái rồi rời khỏi đây.  

 

Từ lúc anh vào đây đến bây giờ đã hơn một trăm năm, nhưng nên ngoài thì mới chỉ có 15 phút mà thôi, nhóm Đào Như Tuyết đang nói chuyện trong đại đường.  

 
 
Chương 4846


Đào Như Tuyết mừng rỡ rồi vung tay lên, cất hết đan dược đi rồi nói: “Mình để giá bao nhiêu hả anh?”  

 

Ngô Bình lấy một quyển tập ra rồi nói: “Đây là công dụng của các đan dược, em có thể tham khảo rồi định giá cho từng loại”.  

 

Đào Như Tuyết nhận lấy rồi cười nói: “Dạo này tiền Đạo rớt giá quá nên mình có thể bán cao một chút. Trước đại kiếp, nhiều nơi thay đổi nên có nhiều Đạo Tôn xuất hiện lắm”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Thế mình sẽ định giá theo tiền Đạo Tôn. À, anh cũng làm xong hết các đơn hàng trước đó rồi”, sau đó anh lại lấy các bình đan dược khác ra.  

 

Đường Băng Vân chợt nói: “Các đan dược này bán cho người khác có phải phí quá không anh?”  

 

Ngô Bình xua tay: “Không phí đâu, chúng ta có thể đổi chúng sang tiền rồi mua thêm dược liệu. Lát anh sẽ đưa cho em một danh sách, chỉ cần mua đủ dược liệu trong đó là được”.  

Advertisement

 

Đào Như Tuyết nhận lấy xem rồi nói: “Chắc phải đến nơi bán dược liệu lớn nhất thôi, tiên đình vừa xây một chợ thuốc Vạn Giới có quy mô rất lớn, nghe nói đã thu hút rất nhiều thương nhân buôn thuốc ở đại lục đến”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Oa, có cả nơi đó à, em đã đến chưa?”  

 

Đào Như Tuyết lắc đầu: “Chưa, hay ngày mai mình cùng đi nhé”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừ”.  

 

Mấy cô vợ đều ở đây nên Ngô Bình không về thiên cung nữa, mà nghỉ lại qua đêm ở Đan Hoàng Các.  

 

Đến trưa hôm sau, anh mới ngủ dậy. Cả đêm qua, anh được các cô vợ thay phiên nhau hầu hạ nên không được nghỉ ngơi, may mà anh có thể chất Thiên Thánh, không chắc đã gục lâu rồi.  

 

Anh chuẩn bị qua một chút rồi cùng Đào Như Tuyết đến chợ thuốc Vạn Giới. Lúc này, Đan Hoàng Các đã chật kín người, thì ra sáng nay đã có hơn mười loại đan dược mới của Ngô Bình lên kệ, vì thế cả thiên hạ đã chấn động, rất nhiều thế lực lớn đều lặn lội từ xa đến để tranh nhau mua.  

 

Thậm chí có người còn giành giật với nhau.  

 

“Tại sao anh lại chen hàng? Tôi đã xếp hàng hai tiếng rồi, anh đừng có vớ vẩn”, một Đạo Tổ giận dữ nói, vì có một ma tu đứng với thực lực ngang mình đang chen hàng.  

 

Ma tu kia cười mỉa: “Tôi chen hàng đấy thì sao? Anh không phục thì chúng ta làm một trận”.  

 

Ngô Bình nhìn xong thì ho khan, sau đó phóng một tia khí tức ra.  

 

Ngay sau đó, ma tu kia đã ngoan hơn hẳn rồi cười trừ với anh: “Ngại quá, tôi ra sau xếp hàng đây”.  

 

“Thế này không phải cách, hay mình phát 3000 số ra trước. Anh đến số thì tới, chứ không cần chờ ở đây, không thì sẽ đông kín người mất”.  

 

Vì thế, lập tức đã có người đi ra phát số từ 1 đến 3000.  

 

Đoàn người xếp hàng nhanh chóng tản đi, nhưng vẫn còn rất nhiều người chưa lấy được số.  
 
Chương 4847


 Nhóm Đường Băng Vân cũng đang phụ việc ở đây, Hoả Hoàng Nhi đứng bên ngoài để giữ trật tự, tránh cho có người dùng số giả để trà trộn vào.  

 

Ngô Bình nhìn qua giá bán một lượt thì thấy đan dược rẻ nhất cũng có giá năm triệu tiền Đạo Tôn, đắt thì lên tới cả trăm triệu.  

 

Dẫu sao hiện giờ cũng chưa có  nhiều Đạo Tôn, vì thế tiền Đạo Tôn vẫn khá hiếm. Bây giờ, có 100 nghìn tiền Đạo cũng khó đổi được một đồng tiền Đạo Tôn, tỉ số hối đoái đã là 150 nghìn một đồng rồi.  

 

Anh quan sát ở đây một lát rồi chợt có dự cảm nào đó nên nói với Đào Như Tuyết: “Như Tuyết, em đến chợ thuốc trước đi rồi mua theo danh sách anh đã viết trước, anh cần đến Đông Hải một chuyến”.  

Advertisement

 

Đào Như Tuyết hỏi: “Sao thế anh?”  

 

Ngô Bình: “Nơi của các thánh có chuyện lạ, anh phải đến xem sao, chắc chắn có chuyện rồi”.  

Advertisement

 

Đào Như Tuyết: “Vâng, thế anh đi đi, nhớ cẩn thận nhé”.  

 

Tạm biệt mọi người xong, Ngô Bình lập tức xuất hiện ở Đông Hải.  

 

Anh nhìn thấy một đám ma vân cực lớn xuất hiện trên bầu trời của Đông Hải, trong ma vân hình thành cánh cửa không gian dẫn tới một ma vực nao đó. Ma vực này đang phun ra rất nhiều ma lực, tràn xuống một thời không thần bí ở bên dưới với ý đồ mở nơi đó ra.  

 

Ngô Bình nhìn thì thấy trong thời không thần bí đó có các thánh đang say ngủ. Anh cười khẩy rồi tiến tới gần ma vân, sau đó há miệng ra hút ma lực vào miệng, thậm chí lực hút của anh còn ngày càng mạnh và hình thành một cái hố đen.  

 

Ma vân bị hút vào trong, sau đó là một lối không gian phía sau dẫn đến ma vực.  

 

Lúc này, trên khoảng không của ma vực Vô Cực chợt xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, lực hút của nó rất khủng khiếp, rất nhiều Ma tộc ở đây đều cảm nhận được.  

 

Vì thế, các Ma tộc đều đã bị hút vào vòng xoáy, sau đó tiến vào một hố đen.  

 

Hố đen này do vũ trụ nhỏ của Ngô Bình tạo ra, các Ma tôc vừa vào đó thì đã bị nghiền nát và biến thành một phần của vũ trụ nhỏ.  

 

Sau đó, cả ma vực chấn động, thực vật, đất đá bên dưới đều biến thành bụi và bị cuốn vào trong vòng xoáy.  

 

Các cường gải trong ma vực bị kinh động, vô vàn bàn tay đen ngòm thò lên cao để cùng che vòng xoáy ấy lại.  

 

Ngô Bình đang hút mạnh thì bỗng không hút được nữa, anh nhìn thì thấy thời không đó đã bị cường giả đóng từ bên trong rồi.  

 

Anh tiếc nuối rồi lẩm bẩm: “Sức mạnh của ma tộc đặc biệt thật, khi nào về mình có thể dùng chúng để bổ sung thiếu sót cho sào huyệt tà ma”.  

 

Lúc này, có hai bóng người với ma khí vườn quanh xuất hiện ở gần đó.  

 

Ngô Bình phát hiện họ là cường giả cấp kỷ nguyên, nhưng nhiều nhất chỉ là ba kỷ nguyên thôi nên anh không sợ.  

 

“Các ngươi định phá thánh vực hả?”, anh hỏi.  
 
Chương 4848


Ngô Bình đi đến điểm kết giới, một mà sáng cực mạnh chắn ngang tước mặt anh, anh giơ tay chạm vào thì cảm thấy có một luồng chấn động đáng sợ, có thể dễ dàng nghiền nát cường giả kỷ nguyên.  

 

Ngô Bình cau mày rồi vội rút tay về, sau đó đắn đo một lát rồi thả núi thánh ra đập thẳng vào màn sáng đó. Không ngờ núi thánh có thể xuyên qua đó rồi rơi vào bên trong.  

 

Nhờ đó mà Ngô Bình cũng tiến được vào bên trong màn sáng. Cảnh vật trước mắt anh thay đổi, sau khi đến đây, anh đã tới một thế giới kỳ lạ, không gian u ám hoang vắng. Có rất nhiều bao đất dựng thẳng đứng ở đây, chúng có hình giống quả trứng nửa trong suốt, bên trong chứa sinh vật hình người.  

 

Ít nhất phải có tới cả triệu bao đất có hình dạng như vậy ở khu vực rộng lớn này, mỗi bao đất đều được một ống dẫn rất dài màu vàng nối liền, đầu còn lại thì cắm lên quả cầu màu vàng kim trên trời.  

Advertisement

 

Có khoảng hơn một trăm quả cầu, quả nào cũng rất lớn và cắm đầy ống dẫn nối xuống các bao đất ở bên dưới.  

 

Ngô Bình ngẩn ra, không biết đây là những thứ gì. Anh cất núi thánh đi rồi đáp xuống trước một bao đất. Qua phần vỏ của nó, anh nhìn thấy một đại thánh gầy như cái que đang ngồi xếp bằng ở bên trong.  

Advertisement

 

Ngô Bình ngạc nhiên rồi quan sát tiếp thì thấy thánh lực trong cơ thể của đại thánh này đang bị rút ra từ ống dẫn, sau đó truyền lên quả cầu vàng ở trên trời.  

 

“Dám coi các thánh là chất dinh dưỡng, đáng chết!”, anh nổi giận ngất trời rồi tung một quyền lên cao, một quả cầu ở gần anh nhất đã nổ tung, các ống dẫn đều vỡ nát.  

 

Ngay sau đó, đã có một người đàn ông toàn thân phát ra thánh quang chui từ trong quả cầu ra. Hắn nhìn chằm chằm vào Ngô Bình với đôi mắt như phóng ra lửa.  

 

Ngô Bình híp mắt lại nói: “Hoá ra hút sức mạnh của các thánh để bồi dưỡng cái thứ như ngươi”.  

 

Vù!  

 

Người đàn ông lao nhanh về phía Ngô Bình, sau đó tấn công vào ngực anh.  

 

Bụp!  

 

Ngô Bình tát cho hắn một phát, người đàn ông ngã lăn quay, lệch luôn một bên mặt, nhưng loáng cái đã hồi phục lại.  

 

Tiếp đó, Ngô Bình rút con dao găm của vũ trụ chính ra rồi cứa cổ tên kia. Đầu hắn rơi xuống đất, người đàn ông đã tắt thở.  

 

Uỳnh!  

 

Một quyền ảnh bay từ xa tới rồi đấm trúng vào ngực Ngô Bình, xương ngực của anh gãy vụn, xường xườn cũng gãy gần hết, lục phủ ngũ tạng cũng vô cùng đau đớn.  

 

Anh lùi lại vài bước rồi hộc ra một ngụm máu, sau đó nhìn lên phía trước.  

 

Một người đàn ông tóc bạc bước tới, trên trán hắn ta mọc ba con mắt, toàn thân toả ra thánh quang mãnh liệt.  

 

Trông thấy người đó, Ngô Bình cảm thấy hắn ta có khí tức rất giống núi thánh, anh cau mày hỏi: “Ngươi là Thánh tộc ư?”  

 

Người đàn ông lạnh lùng đáp: “Ngươi dám làm hỏng đại nghiệp của Thánh tộc ta, đáng chết!”  

 

Ngô Bình: “Ngươi dám coi các thánh ở đây là nguồn dinh dưỡng, ngươi mới là kẻ đáng chết!”  

 
 
Chương 4849


 Ngô Bình hít vào một hơi, các vết thương lập tức biến mất. Anh phóng uy lực Thiên Thánh ra rồi thờ ơ nói: “Ngươi nói ngược rồi, ngươi mới là con kiến hôi đấy”.  

 

Người đàn ông ngạc nhiên nói: “Trúng một đòn của ta mà không chết, hơn nữa còn hồi phục lại như ban đầu, cũng có chút tài năng đấy”.  

 

Ngô Bình cười mỉa: “Nếu ta không nhầm thì cơ thể của ngươi có thể kết nối với vũ trụ chính đúng không?”  

 

Advertisement

Người đàn ông: “Đúng, Thánh tộc chúng ta vốn sẽ là người thống trị kỷ nguyên tương lai, nhưng Thần tộc đã thay đổi vận mệnh và đàn áp Thánh tộc. Song vô dụng thôi, Thánh tộc đã truyền bá theo cách khác rồi”.  

 

Nói rồi, hắn ta giớ tay phải lên, một tia sáng loé lên trong lòng bàn tay hắn. Ngô Bình thấy tia sáng này rất quen, đó chính là ánh sáng của vũ trụ chính.  

 

Anh nheo mắt lại nói: “Ánh sáng của vũ trụ chính, xem ra cơ thể ngươi có thể kết nối với vũ trụ ấy thật”.  

Advertisement

 

Người đàn ông: “Thánh tộc tu luyện đến cuối thì sẽ mở được thông đạo đến vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình: “Giờ ta đã hiểu thế chất của thánh rồi, với các ngươi thì thánh chính là một quá trình tiến hoá từ hư thành thực”.  

 

Người đàn ông: “Ngươi hiểu rồi thì làm gì? Thánh tộc ta đã quay lại, không ai có thể cản được, ngươi cũng thế”.  

 

“Chưa chắc đâu”, một tia sáng xuất hiên sau lưng Ngô Bình, đây cũng là ánh sáng của vũ trụ chính, nhưng còn sáng hơn ánh sáng của tên kia gấp nhiều lần.  

 

Người đàn ông bàng hoàng nói: “Không thể nào!”  

 

Hắn ta tiếp tục tấn công Ngô Bình, nhưng lần này như đấm vào sắt thép, chỉ có tay mình đau nhói, còn Ngô Bình thì không hề hấn gì.  

 

Bụp!  

 

Ngô Bình trở tay đánh vào cổ hắn ta, người đàn ông đã bị đánh bay, sau đó có một tia sáng lạnh lẽo vạch qua, con dao găm trong tay Ngô Bình đã chém đứt đôi người tên kia.  

 

Nhưng khi cơ thể của hắn ta rơi xuống đất, hắn ta chưa chết mà hai phần cơ thể lại ráp vào nhau.  

 

Ngô Bình cau mày nói: “Lực sinh mệnh của Thánh tộc mạnh thật. Xem ra ta chỉ có thể luyện hoá ngươi thôi’.  

 

Anh lấy lò luyện bát quái ra rồi cho cơ thể của người đàn ông vào, sau đó vừa luyện hoá vừa bỏ thêm dược liệu quý vào để luyện chế Thánh tộc duy nhất này thành đan dược.  

 

Ánh sáng của vũ trụ chính đã biến thành ngọn lửa rực cháy, không lâu sau, Thành tộc kia đã bị luyện hoá hoàn toàn, hắn ta đã mất mạng và biến thành thánh lực thuần tuý, cuối cùng ngưng tụ thành một viên đan dược to như nắm đấm.  

 

Ngô Bình quan sát viên đan dược thì thấy nó có linh trí riêng của mình.  

 

Anh ném viên đan dược lên cao làm nó xoay tít trên không rồi hình thành một lực hút lớn. Tất cả các quả cầu trên cao đều nổ tung, thánh lực được hấp thu vào bên trong tràn ra ngoài rồi bị viên đan dược hấp thu hết.  

 

Hấp thu hết thánh lực xong, viên đan dược quay lại bàn tay của Ngô Bình rồi được anh cất đi.  

 
 
Chương 4850


 Sau lần tiếp xúc này với Thánh tộc, Ngô Bình đã có chút thu hoạch nên anh quyết định bế quan một thời gian để cảm nhận cảnh giới tiếp theo.  

 

Anh quay lại thiên cung rồi tìm một nơi yên tĩnh để tu hành.  

 

Cảnh giới thứ hai của Thiên Thánh có tên là cảnh giới Vô Cực.  

 

Advertisement

Cảnh giới Thái Sơ là giai đoạn quá độ của vũ trụ từ Vô Cực đến Hỗn Độn. Bây giờ, Ngô Bình muốn thúc đẩy vũ trụ vào giai đoạn sớm hơn là cảnh giới Vô Cực.  

 

Trước đó, anh không thể làm được điều này, mà chỉ đạt đến Thái Sơ thôi. Nhưng sự xuất hiện của Thánh tộc đã khiến anh cảm nhận được đạo lý bên trong.  

 

Ầm!  

Advertisement

 

Khí tức Thái Sơ lúc ẩn lúc hiện rồi tiến vào một trạng thái kỳ diệu hơn là Vô Cực.  

 

Lúc này, thời gian không còn ý nghĩa gì nữa, dù một giây hay một trăm băm thì cũng như nhau. Vì thế, trong cảm nhận của Ngô Bình, trạng thái vô cực đã bị phá vỡ, nó thu lại nhỏ xíu như một chấm nhỏ.  

 

Tất cả năng lượng và vật chất đều thu nhỏ lại như nguyên tử, nhưng lại chứa sức mạnh rất lớn.  

 

Chấm này không có duy độ, nó nhỏ đến mức vô hạn nhưng có sức mạnh vô biên.  

 

Đây là điểm sơ khai nhất của vũ trụ, cũng là trạng thái bắt đầu của vũ trụ.  

 

Lúc này, Ngô Bình cảm thấy hơi thiếu sức, sức mạnh của anh không đủ để hình thành nguyên điểm. Cho nên, anh đã uống viên đan dược luyện chế từ Thánh tộc vào.  

 

Uỳnh!  

 

Có nhiều sức mạnh rót vào nguyên điểm hơn, nguyên điểm lập tức có sự thay đổi, sau đó nổ tung.

Vũ trụ từ một điểm bé xíu không có không gian bỗng phình to lên vô hạn. Các sức mạnh và vật chất này đã trải qua phản ứng kỳ diệu rồi chính thức hình thành năng lượng của vũ trụ chính, đấy chính là sự chuyển hoá của hư thực.  

 

Sau đó, nó nhanh chóng trải qua Vô Cực, Thái Sơ rồi chuyển tiếp đến trạng thái Hỗn Độn. Cùng lúc đó, Ngô Bình đã đạt đến tầng thư ba của Thiên Thánh là cảnh giới Hỗn Độn.  

 

Vũ trụ nhỏ của Ngô Bình không còn nhỏ nữa, giờ to đã vô cùng rộng lớn, đây chính là vũ trụ do Ngô Bình tạo thành.  

 

Nhưng vũ trụ này vẫn ở trạng thái hỗn độn, tuy năng lượng rất mỏng, song đó chính là năng lượng của vũ trụ chính.  

 

Không lâu nữa, vũ trụ này sẽ trở nên tối tăm và không còn năng lượng di động, cũng không có biến đổi thời không. Chính là vì nó là vũ trụ hạng hai, còn cách tu luyện của Ngô Bình quá mức siêu phàm nên chẳng mấy nữa, vũ trụ của anh sẽ tắt.  

 

Vũ trụ tắt nhưng có một sức mạnh mịt mờ sẽ phóng ra và tiến vào cơ thể Ngô Bình. Đây chính là cảnh giới thứ tư của Thiên Thánh - cảnh giới Âm! Hiện giờ, vũ trụ của Ngô Bình đang ở trạng thái thôi miên hay còn gọi là vũ trụ âm.  

 

Nếu một ngày, Ngô Bình có năng lực thắp sáng các vì sao trong vũ trụ thì anh có thể đánh thức nó và nhận được sức mạnh vô hạn mà nó mang lại.  

 

Khi Ngô Bình bế quan xong và đi ra ngoài thì anh phát hiện mình đã bế quan một tháng rồi.  

 
 
Chương 4851


 Hơn nữa, khắp nơi trong không khí đều bốc lên mùi hôi thối, cây cỏ héo úa, vạn vật kém phát triển, thi thể nằm đầy dãy, nhuồi nhặng bay khắp trời.  

 

Ngô Bình đang ở trong thiên cung nên không có cảm nhận quá đặc biệt với bên ngoài. Nhưng sau khi rời khỏi đây rồi đến đại thế giới Thái Thanh hoặc đại lục Hồng Hoang thì đâu đâu cũng có xác chết và người bệnh. Nhiều người vốn có tu vi rất cao là cảnh giới Chân Tiên, Đạo Quân thì giờ chỉ còn mạnh hơn người bình thường một chút.  

 

Linh dược sinh trưởng dưới đất đều biến thành độc dược. Ruộng lúa cũng chỉ còn một màu vàng vọt, ăn vào là mắc ói.  

 

Advertisement

Cá dưới sông đều chết rồi nổi lềnh phềnh làm nước biến chất, khiến cá tôm cũng chết theo. Nhưng những con cá hung dữ thì vẫn sống, chúng ăn thịt người nên có hình thể rất lớn.  

 

Nhưng Ngô Bình đã trải qua hết những chuyện này rồi, thậm chí còn tàn khốc hơn bây giờ. Đại kiếp thật ra chỉ là sự điều chỉnh quy luật của thiên đạo mà thôi.  

 

Advertisement

Trong con đường tu tiên Nhân đạo mà Ngô Bình truyền thụ đã ghi chép về tình huống này, vì thế anh cũng có cách tu hành để chống lại nó. Từ người dân bình thường đến Đạo Tôn đều có cách ứng phó tương ứng.  

 

Khi đại kiếp đến, tu sĩ ở khắp nơi phát hiện những người tu luyện con đường tu tiên Nhân đạo đều không bị ảnh hưởng nhiều. Vì thế, các đại lục, thế lực lớn đều bắt đầu tu luyện theo.  

 

Con đường tu tiên Nhân đạo của Ngô Bình bắt đầu nổi như cồn, loáng cái đã có rất nhiều người đến Thiên Tiên Giới tu hành.  

 

Nơi này chịu ảnh hưởng rất nhỏ của đại kiếp, thậm chí gần như không có nên đã trở thành thiên đường với các tu sĩ.  

 

Tin tức lan đi, các tu sĩ đều lũ lượt tu hành con đường tu tiên Nhân đạo. Họ vốn là Đạo Quân, Đạo Tổ nên đương nhiên dù có tu hành lại thì tốc độ cũng nhanh hơn người bình thường, đây chính là lý do vì sao lượng tu sĩ ở Thiên Tiên Giới tăng lên chóng mặt.  

 

Nhưng muốn nhanh chóng tăng thực lực ở đây thì phải có công đức. Bây giờ, vạn vật đều suy yếu, Ngô Bình đã giao một nhiệm vụ lệnh cho các Thiên Tiên xuống nhân gian để cứu độ chúng sinh.  

 

Đại kiếp ở giai đoạn đầu rất đáng sợ, dân chúng đã chết quá nửa, số còn lại thì cũng đều bệnh tật. Nhưng chỉ hơn chục ngày sau, những ai may mắn sống sót cũng đã dần thích ứng với môi trường mới.  

 

Ngô Bình cử một lượng lớn Thiên Tiên đi sắp xếp lại khu vực sống cho dân chúng lầm than, đồng thời phân phát gạo tiên mà anh từng tích trữ cho họ.  

 

Ngô Bình bắt đầu tạo ra các con rối y tiên rồi tới khắp nơi chữa bệnh cứu người. Thực lực hiện giờ của anh đã mạnh hơn các cường giả kỷ nguyên bình thường rất nhiều, loáng cái anh đã tạo ra cả trăm triệu con rối chữa bệnh.  

 

Để giữ an toàn cho người dân, anh đã sai người tập trung hết họ lại.  

 

Dân chúng từ mọi nơi tập trung đến đại lục Hồng Hoang ngày càng nhiều. Một tháng sau, Ngô Bình dùng đơn vị tỉnh để hoạch định khu vực sống cho họ.  

 

Bên dưới tỉnh là châu, quận, huyện, trấn. Chẳng biết thế nào, anh đã xây dựng lại lãnh thổ của đế quốc Thiên Võ.  

 

So ra thì các người nắm quyền cao của đế quốc Thiên Đỉnh hoàn toàn phớt lờ sự sống chết của người dân, họ chỉ biết trục lợi cho riêng mình. Dân chúng ở nhiều nơi còn tuyên bố từ bỏ đế quốc Thiên Đỉnh rồi gia nhập Thiên Võ.  

 
 
Chương 4852


 Khi đoàn quân con rối bị tà ma khống chế xuất hiện ở biên giới, Ngô Bình đã xuất hiện ở trên cao với dáng người cao lớn rồi cầm sào huyệt tà ma trong tay.  

 

Sào huyệt tà ma phóng ra một lực hút mạnh, các tà ma ở đây không chịu được nên đều bay vào trong, chúng nhanh chóng bay ra khỏi cơ thể của người dân và binh sĩ, sau đó bị hút vào trong sào huyệt rồi được luyện hoá thành sức mạnh.  

 

Loáng cái, tất cả tà ma đã bị tiêu diệt.  

 

Advertisement

Ngô Bình sai người sắp xếp cho những người đã trở lại bình thường, sau đó tiếp tục đi tìm các tà ma khác. Cứ thế, anh đã mất hơn tháng để quét sach tà ma ở đế quốc Thiên Đỉnh và chiếm lấy những địa phần quốc thổ mà Thiên Đỉnh đã mất với tà ma.  

 

Đế quốc Thiên Đỉnh nhận được tin xong, tuy thấy mất mát nhưng cũng không làm gì được. Do đại kiếp, họ cũng không làm gì khác được. Các tu sĩ có tu vi cao một chút đều đã trốn hết, chờ khi đại kiếp qua đi mới xuất hiện.  

 

Advertisement

Sau đó, Ngô Bình dùng thân phận Chân Hoàng để thu phục các liên minh bộ lạc của hoàng triều Thiên Hành, họ đều gia nhập Thiên Võ.  

 

Đế quốc Thiên Võ và hoàng triều Thiên Hành của Mộc Thiên Tuyết đã làm một.  

 

Không những thế, các hoàng triều và quốc gia nhỏ ở xung quanh, thậm chí các thế lực tu hành cũng tuyên bố gia nhập Thiên Võ.  

 

Trong đại kiếp, ai cũng chỉ nghĩ cho riêng mình, chỉ có Ngô Bình đứng ra thu dọn tàn cục. Đúng lúc này, con đường tu tiên Nhân đạo cũng phát triển mạnh mẽ, tu sĩ ở đại lục Hồng Hoang đều tu luyện. Người ở Thiên Tiên Giới ngày một đông, tu sĩ ở Kim Tiên Giới cũng tăng theo.  

 

Càng nhiều Thiên Tiên ở Thiên Tiên Giới thì nơi này càng mạnh, vào năm thứ hai của đại kiếp, số lượng tu sĩ ở đây đã vượt qua con số một tỷ, Đại La Đạo Quân ở Kim Tiên Giới cũng đã trên một triệu.

Để nhận được công đức, các Thiên Tiên đều lao vào công cuộc xây dựng đất nước, từ cày ruộng, xây đường, chơ tới quản lý và bảo vệ an toàn cho người dân.  

 

Trong lúc đó, Ngô Bình chỉ muốn phân ra thật nhiều hoá thân. Làm hoàng đế đâu có dễ dàng gì, việc lớn việc bé đều tới tay anh cả.  

 

Hơn một tháng sau, diện tích của đế quốc Thiên Võ đã chiếm hai phần ba đại lục Hồng Hoang, địa bàn mở rộng.  

 

So ra thì đế quốc Thiên Đỉnh chỉ còn lại một góc của Đông Bắc, diện tích chưa bằng một phần mười của đế quốc Thiên Võ.  

 

Lẽ ra quản lý một quốc gia rộng lớn với số dân đông đúc là một việc rất khó, nhưng công đức của Thiên Tiên Giới và Kim Tiên Giới đã khiến các Tiên Nhân hạ phàm làm quan và làm đủ việc cho Ngô Bình.  

 

Dân số tăng lên thì số lượng Thiên Tiên cũng tăng lên trông thấy. Hiện giờ, dưới sự trị vì của đế quốc Thiên Võ, đã có cả nghìn tỷ người dân rồi.  

 

Trong một thời gian ngắn, Thái Thanh Kiếm Tông đã có thêm rất nhiều đệ tử Hư Tiên, Chân Tiên, Đạo Quân cũng có hơn nghìn, Đại Đạo Quân thì có bốn trăm, Đạo Tổ là năm mươi.  

 

Số người đông lên, Ngô Bình chính thức xây dựng môn phái, thành lập Thái Thánh Tiên Tông ở đại lục Hồng Hoang.  

 

Thái Thanh Tiên Tông đã xây dựng rất nhiều nhà cửa, miễn ai đủ điều kiện thì đều được đăng ký gia nhập.  

 

Các đệ tử dưới cấp Thiên Tiên thì được Thái Thanh Tiên Tông cho về nhà tu luyện, còn đệ tử cấp thấp nhất tu luyện tại môn phái là đệ tử ký danh hoặc tạp dịch. Lên nữa là đệ tử cấp một, cấp hai và cao nhất là cấp mười.  

 
 
Chương 4853


 Con đường tu tiên Nhân đạo phát triển thần tốc và có tầm ảnh hưởng rất lớn, các nhân tài đến từ nhiều đại lục khác đều xin gia nhập Thái Thanh Tiên Tông.  

 

Chờ khi đế quốc Thiên Võ ổn định lại thì Ngô Bình cũng chuyển các đan lâu như Đan Hoàng Các đến đế quốc Thiên Võ ở đại lục Hồng Hoang.  

 

Cùng lúc đó, cuối cùng anh cũng đã nắm rõ cảnh giới Đạo Tổ và đạt đến cảnh giới cao nhất của cấp này.  

 

Advertisement

Tiếp theo, Ngô Bình sẽ đột phá cảnh giới Đạo Tôn. Đạo Tôn và Đạo Quân là hai tầng cảnh giới khá giống nhau, hai cảnh giới không có khoảng cách lớn, chỉ như lớp 11 và lớp 12 của cấp ba thôi.  

 

Nhưng Đạo Tổ với Đạo Tôn thì khác, chúng có sự chênh lệch rất lớn. Đạo Tôn là Đại Đạo chí tôn, vừa cần hiểu rõ về đại đạo, vừa phải tạo được ra con đường riêng cho mình, lưu lại dấu ấn trong vũ trụ. Nói cách khác thì Đạo Tôn là cường giả có thể ghi lại trật tự trong kỷ nguyên.  

 

Advertisement

Khi ghi lại quy tắc trật tự của mình trong trời đất, đương nhiên thực lực của người viết phải mạnh. Hơn nữa, quy luật này còn phải không ngừng biến đổi theo thời gian và không bị ảnh hưởng từ người khác.  

 

Một Đạo Tôn viết được càng nhiều quy tắc trật tự thì thực lực càng mạnh. Khi trật tự vượt qau con số năm thì có thể trở thành Đại Đạo Tôn. Nếu con số này vượt qua mười thì có thể ngưng tụ ra dấu ấn kỷ nguyên và thành một cường giả kỷ nguyên.  

 

Ngoài số lượng trật tự ra, sức mạnh của trật tự cũng có sự khác biệt. Sinh linh nào đạt tới cấp cao nhất thì là Đại Đạo chí tôn. Chỉ có 49 Đại Đạo chí tôn trong vũ trụ, mà trước đó đã có 45 đạo rồi. Vì thế chỉ còn lại bốn đạo, hết là không còn nữa.  

 

Khi Đại Đạo chí tôn đạt đến con số 49, hơn nữa có người có thể lĩnh ngộ được chúng thì người đó sẽ có cơ hội ngưng tụ ra rất nhiều đại đạo mạnh nhất. Đại đạo vô thượng chỉ có một, ai khống chế được thì đó chính là chủ của kỷ nguyên.  

 

Chủ của kỷ nguyên dù chỉ có một dấu ấn thì cũng có thể áp chế được hết các cường giả kỷ nguyên khác và trở thành người mạnh nhất có thể chống lại cường giả cấp vũ trụ.  

 

Lúc này, tâm trí của Ngô Bình đã kết nối với đất trời, anh cảm thấy có ba trong số 45 Đại Đạo chí tôn đang rời rạc. Điều này chứng tỏ đã chủ nhân của ba đạo này đã mất, ngoài ra còn có năm đạo tăng thêm sức mạnh, điều này có nghĩa là người tạo ra chúng còn sống, hơn nữa thực lực còn rất mạnh.  

 

Độ khó khi viết Đại Đạo chí tôn 42 và 43 khác nhau, số 43 khó hơn số 42 rất nhiều.  

 

Vì thế, người viết số sau muốn dễ dàng viết đại đạo thì có thể phá bỏ các đại đạo vô chủ, mà ba đạo này chính là những ứng cử viên sáng giá.  

 

Song, Ngô Bình không vội làm ngay. Con đường tu tiên của anh chưa hoàn thiện hẳn, hơn nữa anh muốn ghi đạo võ thuật trước để hoàn thành nhiệm vụ của mình.  

 

Nghĩ tới võ đạo, Ngô Bình đã liên lạc ngay với A Kỳ: “A Kỳ, thành tựu hiện giờ của tôi đã đã là trình độ của cường giả kỷ nguyên rồi. Nếu giờ tôi thành Đạo Tôn đương nhiên sẽ mở Đại Đạo chí tôn. Cô nghĩ tôi có thể ghi võ đạo vào trong kỷ nguyên này được không?”  

 

A Kỳ cười nói: “Được chứ, đó là công đức vô thượng”.  

 

Ngô Bình: “Nhưng lý giải của tôi về võ đạo vẫn có hạn, ví dụ thứ bên trong điện đường võ đạo thứ tư và thứ năm, cần vào vũ trụ Võ Đạo mới có thể tu luyện”.  

 

A Kỳ: “Lần trước anh hỏi tôi có thể vào vũ trụ Võ Đạo tu hành hay không, tôi bảo là được. Bây giờ, tôi có thể mở cửa cho anh vào đó tu luyện lúc nao cũng được”.  

 

Ngô Bình: “Thời gian của hai vũ trụ có khác nhau không?”  

 
 
Chương 4854


 A Kỳ: “Nhưng anh không phải sinh linh của vũ trụ Võ Đạo, đến đó rồi sẽ dễ bị bài xích. Tôi sẽ sắp xếp cho anh một thân phận ở đó, thực lực của anh đủ mạnh rồi, tôi sẽ không giúp gì anh đâu. Đương nhiên tôi vẫn sẽ hướng dẫn cho anh”.  

 

Ngô Bình: “Với thực lực hiện giờ, tôi đến đó đã phải là người mạnh nhất chưa?”  

 

A Kỳ: “Chưa, vũ trụ Võ Đạo có 10 cường giả mạnh nhất, thậm chí họ còn có thể ra vào vũ trụ chính, còn anh làm được không?”  

 

Ngô Bình ngẩn ra: “Ra vào vũ trụ chính ư?”  

Advertisement

 

A Kỳ: “Đúng vậy, có hơn trăm nghìn cường giả kỷ nguyên ở vũ trụ Võ Đạo”.  

 

Ngô Bình há hốc miệng: “Mạnh thế ư!”  

 

Advertisement

“Tuy vũ trụ Võ Đạo cũng là vũ trụ hạng hai, nhưng nó có thể nhận được rất nhiều phóng xạ của vũ trụ chính nên mới dễ sinh ra nhân tài”.  

 

Ngô Bình: “Các cường giả có thể ra vào vũ trụ chính mà cô kể có vai trò thế nào với vũ trụ chính?”  

 

“Họ chỉ là tu sĩ cấp thấp ở đó thôi, vì hiện giờ mới chỉ có ý thức của họ đến vũ trụ chính được, còn cơ thể thì không. Nếu cả cơ thể đến đó thì cũng biến mất rồi hết lối về thôi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “A Kỳ, cô sẽ sắp xếp thân phận gì cho tôi?”  

 

A Kỳ: “Thiếu gia của một gia tộc võ đạo đang xuống dốc, người này vừa chết, anh hãy dùng tạm thân phận đó rồi tu hành ở đây một thời gian”.  

 

Ngô Bình: “Tu vi của tôi có bị ảnh hưởng gì không?”  

 

“Ban đầu, tu vi của anh sẽ biết mất, vì thế anh sẽ phải tự tu hành. Nhưng anh đã lĩnh hội được ba điện đường võ đạo, không có mấy ai ở vũ trụ Võ Đạo có kiến thức sâu rộng hơn anh đâu”.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Được rồi, cô mở đường đi”.  

 

Anh vừa nói dứt câu thì có một khoảng sáng xuất hiện trên cao rồi chiếu xuống người Ngô Bình, ngay sau đó, anh đã biến mất.  

 

Vì thời gian ở hai thế giới khác nhau nên anh không thông báo cho người nhà nữa mà đi luôn.  

 

Không rõ bao lâu sau, ý thức của Ngô Bình đã dần trở nên mơ hồ. Khi anh mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong một mái nhà tranh tồi tàn.  

 

Anh ngồi dậy thì thấy toàn bộ sức mạnh đã biến mất, hơn nữa thể chất hiện giờ của anh còn rất yếu, khắp người đều là vết thương, thậm chí còn có độc tố trong cơ thể.  

 

Anh nhíu mày rồi gọi: “A Kỳ?”  

 

Giọng nói của A Kỳ vang lên: “Cơ thể của anh đang giống hệt cơ thể chủ, nguy cấp lắm rồi nên anh cần phải hồi phục nhanh chóng”.  

 

Ngô Bình: “A Kỳ, cô không thể cho tôi vào thân thể nào khoẻ mạnh hơn à?”  

 

A Kỳ: “Chịu thôi, cơ thể này của anh bị người ta đánh cho một trận rồi còn bị hạ độc nữa”.  
 
Chương 4855


 Đại phu nhân và con trai mình là Sở Toàn thấy thế thì lo lắng nên muốn giết Sở Hàn, nhưng vì có Sở Trường Canh bảo vệ cậu ấy nên họ không dám và chưa tìm được cơ hội ra tay.  

 

Cuối cùng họ đã nghĩ ra một cách là nhận nuôi một cô gái xinh đẹp rồi cho cô ta kết thân với Sở Hàn, khi hai người có tình cảm sâu đậm với nhau, cô gái đã lén hạ độc vào đồ ăn của Sở Hàn, khiến thể chất của cậu ấy ngày càng yếu đi.  

 

Thành ra, hôm tỉ thí vào ngày hôm qua, Sở Hàn đã bị bác hai của mình là Sở Thiết đánh cho bị thương nặng, ngoài ra chất độc còn phát tác nên cậu ấy đã mất mạng.  

 

Khi Sở Hàn vừa chết, đột nhiên thi thể đã biến mất một cách kỳ lạ, cùng lúc đó có một tia sáng ánh lên trong phòng ngủ của cậu ấy, Ngô Bình đã thay thể thân phận này.  

Advertisement

 

Sau khi biết hết mọi chuyện, anh lắc đầu nói: “Sở Hàn này đáng thương quá, vừa làm cá chép hoá rồng không lâu đã bị người ta hại chết, vừa nhìn đã biết không có hào quang của nam chính”.  

 

A Kỳ: “Thân phận này rất bình thường nên sẽ không khiến người khác quá chú ý”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Được rồi, nhưng giờ tôi chết đi sống lại thì cần có một lý do nào đó chứ”.  

 

Nhưng anh lại chẹp miệng nói tiếp: “Thôi kệ đi, giải độc trước đã”.  

 

Đột nhiên có một người phụ nữ mở cửa đi vào, gương mặt bà ấy đẫm lệ, vẫn còn trong tâm trạng đau đớn vì mất đi đứa con trai. Người phụ nữ tên là Lâm Tiên Nhuỵ, gần 40 tuổi và có dung nhan diễm lệ. Trước kia, bà ấy từng là một trong những cô gái xinh đẹp nhất thành, nếu không Sở Trường Canh đã chẳng để mắt tới.  

 

Nhưng khi mở cửa ra, Lâm Tiên Nhuỵ đã phải sững người. Bà ấy nhìn Sở Hàn đang ngồi ở mép giường rồi trố mắt ra, sau khi xác định đây là người thật chứ không phải ảo giác, bà ấy bật khóc nói: “Hàn Nhi, con chưa chết ư!”  

 

Bà ấy chạy tới rồi ôm chầm lấy con trai mình, tuy đã có ký ức của chủ cơ thể này, nhưng với Ngô Bình mà nói thì người phụ nữ này vẫn là người xa lạ, anh thấy hơi lúng túng rồi vội nói: “Đau quá!”  

 

Lâm Tiên Nhuỵ vội buông tay rồi hỏi: “Hàn Nhi, con đau ở đâu, để mẹ xem nào”.  

 

Ngô Bình hắng giọng nói: “Mẹ, ờ, mẹ đi mua ít thuốc cho con được không?”  

 

Lâm Tiên Nhuỵ: “Được, con cần thuốc gì để mẹ đi mua luôn”.  

 

Ngô Bình lén nói với A Kỳ: “Cho tôi xin thông tin về dược liệu của nơi này cái, không thì tôi không kê đơn được”.  

 

Ngay sau đó, tất cả ký ức về dược liệu đã dội vào đầu anh. Ngô Bình nhanh chóng kê một đơn thuốc rồi viết lại, sau đó đưa cho Lâm Tiên Nhuỵ.  

 

“Mẹ, trên người con có vết thương nên mẹ đi mua thuốc về đây cho con trị thương nhé”.  

 

Lâm Tiên Nhuỵ ngạc nhiên hỏi: “Hàn Nhi, con biết y thuật à?”  

 

Ngô Bình không muốn giải thích nhiều nên nói: “Mẹ đi mua thuốc đi đã, không thì con không giữ được mạng đâu”.  

 

“Ừ, mẹ đi ngay”.  

 

Bà ấy đang quay người bỏ đi thì Ngô Bình gọi với lại: “Mẹ đừng cho ai biết tin con vẫn còn sống vội, con cần trị thương đã”.  

 

Lâm Tiên Nhuỵ gật mạnh đầu rồi đi mua thuốc.  

 
 
Chương 4856


 Ngô Bình: “Thể chất này của tôi mạnh hơn võ mạch cấp hoàng của Sở Hàn”.  

 

A Kỳ: “Không sao, anh chỉ cần tu hành thôi, miễn đừng thể hiện qáu thì sẽ không bị vũ trụ Võ Đạo phát hiện ra đâu”.  

 

Ngô Bình: “Làm sao mới dung nhập vào vũ trụ này được?”  

 

Advertisement

A Kỳ: “Đơn giản thôi, chờ anh rèn luyện và ngưng tụ được võ hồn xong thì quy luật thiên địa sẽ ghi lại về anh. Sau đó, anh sẽ chính thức là võ giả ở vũ trụ này”.  

 

Ngô Bình: “Được rồi, cũng không khó lắm”.  

 

Nhân lúc Lâm Tiên Nhuỵ chưa về, Ngô Bình đã lục tìm trong ký ức để hiểu rõ về tu hành ở đây. Tu hành ở đây chia thành Trúc Cơ, Tôi Thể, Võ Hồn và Võ Đạo.  

Advertisement

 

Cảnh giới Tôi Thể khá dễ luyện, cảnh giới Võ Hồn thì khá thú vị, không khác cách tu luyện trước kia của anh là mấy.  

 

Cường giả Võ Hồn ở thế giới này mạnh hơn người bình thường rất nhiều, người có thể ngưng tụ ra võ hồn trong thiên hạ chắc chỉ chiếm một phần 5000. Vì thế họ được gọi là võ sư, địa vị cực cao.  

 

Cảnh giới Tôi Thể khá dễ, hầu hết mọi người đều có thể tiến vào cảnh giới này. Đương nhiên, không phải cả mười tầng cảnh giới thuộc Tôi Thể đều dễ, chỉ có tầng thứ nhất thôi, sau đó độ khó sẽ tăng lên dần.  

 

Sau mười tầng cảnh giới Võ Hồn thì có thể tiến vào cảnh giới Võ Đạo, theo Ngô Bình thấy thì cảnh giới này khá giống Đạo Quân. Tu luyện xong ba tầng đầu thì thực lực ngang Đại Đạo Quân, tu luyện xong sáu tầng thì ngang với Đại Đạo Tôn.  

 

Tu sĩ cảnh giới Võ Đạo được gọi là tông sư võ đạo, mỗi tầng đều có một tên gọi riêng.  

 

Khoảng nửa tiếng sau thì Lâm Tiên Nhuỵ đã quay lại, bà ấy đã mua đủ thuốc mà Ngô Bình cần.  

 

Anh chọn vài loại trong số đó rồi bảo Lâm Tiên Nhuỵ chuẩn bị ấm sắc, khi nước đủ nhiệt, anh bắt đầu cho thuốc vào.  

 

Chờ nước sôi, anh lại cho thêm vài vị thuốc rồi chỉnh lửa to hết cỡ. Mười phút sau, anh rót thuốc ra rồi uống luôn.  

 

Cùng lúc đó, anh lấy một ít thuốc rồi bảo Lâm Tiên Nhuỵ cho vào một cái thùng nước nóng cho mình ngâm người.  

 

Thấy thế, Lâm Tiên Nhuỵ không khỏi lo lắng hỏi: “Hàn Nhi, hay để mẹ gọi thầy thuốc, mẹ quen vài người nổi tiếng lắm”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Mẹ, con biết y thuật nên không cần gọi ai cả”.  

 

Không ai hiểu con bằng mẹ, Lâm Tiên Nhuỵ đành nói: “Hàn Nhi, con cứ như thành một người khác rồi ấy”.

Ngô Bình không khỏi thấy cảm thông với người phụ nữ này, bà ấy không hề biết thật ra con trai mình đã chết thật rồi. Nhưng trực giác của người mẹ đã mách bảo cho bà ấy biết con trai mình có gì đó khang khác.  

 

Ngô Bình cười nói: “Mẹ, con ổn mà. Nhưng con đã đi một vòng trước cửa môn quan nên đã thông suốt nhiều vấn đề”.  

 

Lâm Tiên Nhuỵ thở dài một hơi rồi vuốt ve mặt con trai mình: “Hàn Nhi, con đừng buồn chuyện tỉ thí nữa, chỉ là một cuộc so tài thôi mà, chẳng nói nên điều gì cả. Con có võ mạch cấp hoàng thì sau này chắc chắn sẽ có thành tựu hơn họ”.  

 
 
Chương 4857


Nhờ thuốc uống và ngâm mình nên Ngô Bình cảm thấy chất độc trong người mình đã được loại trừ.  

 

Tối đến, anh đi ra ngoài rồi sắc thêm một ấm thuốc nữa, sau đó thay nước thuốc trong thùng để ngâm mình tiếp.  

 

Đến ngày hôm sau, chất độc trong người anh đã biến mất hoàn toàn. Bấy giờ, anh mới thể tu luyện công pháp của vũ trụ Võ Đạo.  

 

Advertisement

Tuy Sở Hàn này đã hoàn thàn cảnh giới Trúc Cơ và lên tầng thứ ba của cảnh giới Tôi Thể, nhưng Ngô Bình không biết rõ về quá trình tu hành nên anh cần tự tu luyện lại tầng bước để cảm nhận.  

 

“A Kỳ, tôi muốn đột phá Trúc Cơ, cô giúp được không?”  

 

Advertisement

A Kỳ: “Tôi đã bảo rồi, anh phải tự thân vận động thôi, tôi không giúp được”.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Được rồi, tôi đành dùng những thứ học được trong điện đường võ đạo để tự đột phá vậy”.  

 

Trong điện đường võ đạo có ghi chép về cách đột phá Trúc Cơ, trong đó cách tu luyện tầng thứ nhất của Trúc Cơ có tên là Thiên Canh 36 thức. Cách này rất đơn giản, nhưng có yêu cầu khá cao về thể chất.  

 

Cách này giúp bồi dưỡng nguyên khi qua việc luyện tập 36 chiêu thức, giúp hồn thể mạnh mẽ hơn, mỗi chiêu đều cần dùng một phương thuốc.  

 

Ngô Bình là thầy thuốc nên đã sửa đổi lại các phương thuốc này một chút để tăng hiệu quả cho chúng, đồng thời anh cũng sửa qua lại 36 chiêu thức để chúng đơn giản nhưng có hiệu quả cao hơn.  

 

Mỗi chiêu thức ứng với môt giờ nên anh cần số thời gian tương ứng để luyện.  

 

Sáng sớm, Lâm Tiên Nhuỵ đã đi mua thuốc. Sau đó, bà ấy cầm một mấy cái túi lớn toàn dược liệu quý về, vì giá quá cao nên bà ấy đành mượn tiền nhà mẹ đẻ, thậm chì còn bán ít nữ trang thì mưới mua đủ dược liệu Ngô Bình cần. Ngô Bình không hề biết những chuyện này, anh chỉ nói những loại thuốc mình cần là Lâm Tiên Nhuỵ đi mua ngay.  

 

Ngô Bình cũng không vội, vì dù anh có ở đây bao lâu thì thời gian ở bên ngoài cũng chỉ trôi qua hơn chục phút thôi, vì thế anh quyết định sẽ cung cố tu vi thật vững vàng.  

 

Dưới sự hướng dẫn của Ngô Bình, Lâm Tiên Nhuỵ đã sắc nhiều ấm thuốc, còn Ngô Bình đứng dưới ánh mặt trời để tu luyện Thiên Canh 36 thức. Mỗi khi hoàn thành một chiêu thức, cơ thể anh lại có thêm một sức mạnh.  

 

Khi anh luyện đến sáng ngày hôm sau thì đã hoàn thành hết các chiêu thức, sau đó anh cảm thấy người mình tràn đầy sức lực.  

 

Lâm Tiên Nhuỵ đã một ngày một đêm không chợp mắt, thấy thể trạng của Ngô Bình tốt lên, bà ấy vui mừng nói: “Hàn Nhi, mẹ thấy sắc mặt con khá lên rồi đấy”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Mẹ đi nghỉ đi, việc còn lại cứ để con”.  

 

Đúng lúc này, đột nhiên có người đạp cửa xông vào, sau đó cất cái giọng khàn như vịt đực lên: “Tam phu nhân, sao bà vẫn chưa chuyển ra ngoài?”  

 

Nghe thấy giọng nói ấy, Lâm Tiên Nhuỵ vội lên tiếng: “Hàn Nhi, con đừng ra ngoài, để mẹ ra xử lý ông ta”.  

 
 
Chương 4858


Lâm Tiên Nhuỵ: “Hà quản gia, năm xưa tôi đối xử với ông không đến nỗi nào, ông không thể để tôi ở thêm vài hôm được sao? Đồ trong nhà nhiều quá, tôi phải dọn xong thì mới đi được”.  

 

Hà quản gia cười phá lên sau đó lại liếc nhìn khắp người Lâm Tiên Nhuỵ, sau đó ông ta quay người đóng cổng lại rồi thấp giọng nói: “Tam phu nhân, giờ lão gia đã quá thất vọng với bà rồi, tôi muốn giúp cũng không được”.  

 

Nói rồi, ông ta tiến lên rồi cầm tay Lâm Tiên Nhuỵ: “Phu nhân, chúng ta vào nhà nói chuyện đi”.  

 

Lâm Tiên Nhuỵ run lên rồi hất tay ông ta ra, nhưng ông ta nắm quá chặt nên bà ấy hoảng loạn nói: “Hà quản gia, ông đừng như vậy, lão gia biết thì sẽ không tha cho ông đâu”.  

Advertisement

 

Hà quản gia cười lạnh nói: “Bà không chăm sóc tốt cho Sở Hàn khiến một thiên tài của gia tộc mất mạng, lão gia đã quyết định đuổi bà đi rồi, bà tưởng sau này ông ấy còn nghĩ đến bà ư? Tam phu nhân, tôi luôn thích bà, chỉ cần bà đi theo tôi thì tôi đảm bảo bà sẽ không phải lo về cuộc sống sau này. Hơn nữa, bà không cần về nhà mẹ đẻ, tôi sẽ xếp cho bà một căn nhà rồi nuôi bà, được không?’  

 

“Khốn kiếp, bỏ bàn tay dơ bẩn của ông ra!”  

 

Advertisement

Nghe thấy câu nói của Hà quản gia, đến một người ngoài như Ngô Bình cũng thấy bất bình. Mấy ngày qua, Lâm Tiên Nhuỵ chăm sóc anh rất chu đáo, vì thế anh không thể trơ mắt nhìn bà ấy bị bắt nạt được.  

 

Hà quản gia cũng khá có quyền lực trong gia tộc, hơn nữa còn ở phe của đại phu nhân, vì thế luôn rất hống hách.  

 

Khi ông ta nhìn thấy Sở Hàn đi ra thì không khỏi hoảng sợ: “Sở Hàn, cậu chưa chết ư!”  

 

Ngô Bình: “Ông chưa chết thì sao tôi chết được!”  

 

Hà quản gia gật đầu: “Giỏi lắm! Giờ cậu mau theo tôi đi gặp lão gia để nói cho rõ”.  

 

Ngô Bình: “Ông bảo tôi đi thì tôi phải đi à?”  

 

Hà quản gia cau mày: “Thiếu gia, nhà họ Sở đã cho người đi khắp nơi tìm cậu, lão gia rất bực đấy”.  

 

Ngô Bình: “Đó là việc của tôi, còn ông, ai cho ông dám có ý đồ với mẹ tôi hả?”  

 

Hà quản gia đảo mắt nói: “Cậu nói gì, tôi không biết”.  

 

Ngô Bình tiến lên rồi túm cổ áo ông ta.  

 

Hả quản gia cười khẩy, ông ta là cao thủ tầng thứ năm Tôi Thể nên không coi Ngô Bình ra gì. Vì thế, ông ta trở tay định đánh ngã Ngô Bình ra đất.  

 

Song, võ thuật của anh hơn hẳn ông ta, anh lách người sang một bên rồi tung một cú đấm vào bụng của Hà quản gia.  

 

Dù đã bị áp chế tu vi, nhưng thể chất của Ngô Bình vẫn hơn bình thường, huồng hồ anh còn vừa luyện xong tầng thứ nhất của Trúc Cơ nên cú đấm này của anh đủ làm hỏng hết lục phủ ngũ tạng của người khác.  

 

“Hự”, Hà quản gia bị đánh gập người, gãy mất ba cái xương sườn.  

 

Ngô Bình nhân đó đá bay ông ta, làm Hà quản gia đau đến mức gọi cha kêu mẹ.  

 

“Cẩu nô tài! Ai cho ông dám bắt nạt mẹ ta? Ông mà không nói thì ta sẽ đánh chết luôn”, Ngô Bình bồi thêm một cú đá vào đầu Hà quản gia.  

 

Hà quản gia không còn sức phản kháng nên đành nói: “Đừng đánh nữa, tôi nói, là đại phu nhân”.  
 
Chương 4859


Hà quản gia gần như phải bò đi, chờ ông ta đi rồi, Ngô Bình mới nói: “Mẹ, đại phu nhân đã nhắm vào chúng ta, trước đó con tỉ thí rồi bị thương cũng là âm mưu của bà ta đó”.  

 

Lâm Tiên Nhuỵ ngạc nhiên nói: “Là kế hoạch của bà ta ư?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Lúc trước, con rất thân với con gái nuôi Xuân Kỳ của bà ta còn gì? Chính cô ta đã lén hạ độc con”.  

 

Advertisement

Lâm Tiên Nhuỵ tức đến mức run lên: “Đồ đàn bà độc ác! Mẹ phải đi tìm lão gia để kể cho ông ấy biết”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Mẹ, giờ bà ta đang mạnh nên mình không thể đối đầu trực diện được. Mẹ cho con thêm một chút thời gian, chờ con khôi phục tu vi rồi thì chúng ta không phải sợ bà ta nữa”.  

 

Advertisement

Lâm Tiên Nhuỵ ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng con đã đánh Hà quản gia thì mẹ lo bà ta sẽ tới gây sự với mình đấy”.  

 

Ngô Bình: “Đại phu nhân quỷ kế đa đoan nên phải ủ kỹ mưu mới tới, vì thế chắc chúng ta sẽ có vài ngày để chuẩn bị. Trong thời gian đó, con sẽ khôi phục thực lực”.  

 

Sau đó, Ngô Bình tiếp tục đột phá cảnh giới tiếp theo của Trúc Cơ, ở tầng cảnh giới này, anh cần nhiều dược liệu quý nên cần rời khỏi Sở phủ để đi mua.  

 

Song, anh lại không có tiền nên đành mượn Lâm Tiên Nhuỵ. Có bao nhiêu tiền là bà ấy đưa cho anh hết.  

 

Thành trì nơi nhà họ Sở đang sinh sống có tên là thành Bạch Mộc. Thành này có hơn trăm nghìn dân, xung quanh có khá nhiều thôn trấn. Bạch Mộc là thành nhỏ nên nhà họ Sở được coi là thế lực mạnh thứ hai ở đây, gia tộc mạnh nhất là nhà họ Dương.  

 

Trong thành có một hiệu thuốc, tuy dược liệu không nhiều nhưng Ngô Bình cũng không còn sự lựa chọn nào khác.  

 

Khi anh đến hiệu thuốc thì thấy mặt tiền hiệu thuốc rất lớn, bên trong có một quầy thuốc dài chứa hơn nghìn loại dược liệu.  

 

Ngô Bình lấy đơn thuốc mà mình đã viết ra rồi đưa cho chủ hiệu thuốc: “Ông chủ, tôi cần mua những loại này”.  

 

Ông chủ là một người đàn ông trung niên mặc áo bào vàng, trông ông ấy rất có khí thế, gương mặt thì luôn tươi cười. Ngô Bình vừa đến, ông ấy đã ra tiếp đón: “Cậu Sở, cậu không sao à?”  

 

Rõ ràng chuyện ss bị đánh chết đã đồn xa, chủ hiệu thuốc này cũng biết.  

 

Ngô Bình: “Không sao, tôi chỉ bị thương nhẹ thôi. Giờ đi mua thuốc về trị thương đây”.  

 

Ông chủ cầm lấy đơn thuốc nhìn rồi ngạc nhiên nói: “Cậu Sở, sao toàn thuốc quý thế này, chỗ chúng tôi tạm thời không có. Nếu cậu cần thì tôi sẽ nhập hàng ngay, chờ vài ba ngày là có”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, tôi chờ được”.  

 

Ông chủ tính tiền xong rồi nói: “Của cậu hết 1550 tiền vàng”.  

 
 
Chương 4860


Ông chủ cười nói: “Được”.  

 

Ngô Bình bỏ mười tiền vàng xuông rồi nói: “Tiền đặt cọc đây”.  

 

Ông chủ nhăn mặt nói: “Cậu Sở, thế này thì ít quá. Quy định ở hiệu tôi là cậu phải đặt cọc ít nhất 100 tiền vàng”.  

 

Advertisement

Ngô Bình thờ ơ nói: “Sao, ông không tin nhà họ Sở à?”  

 

Ông chủ còn định nói gì đó, nhưng Ngô Bình lại nhìn thấy một cái khoá sắc rất to ở cạnh đó, nó phải nặng cả nghìn cân, chuyên dùng để chặn cửa vào ban đêm, tránh bị kẻ gian vào lấy trộm thuốc.  

 

Advertisement

Anh dùng mũi chân hẩy một cái, cái khoá đã bay lên rồi bị anh kẹp bằng hai ngón tay, sau đó tiếp tục xoay tròn.  

 

Ông chủ trố mắt ra nhìn, sau đó thầm đoán bét Ngô Bình cũng có thực lực tầng thứ năm cảnh giới Tôi Thể! Ông ta vội cười nói: “Xem ra cậu Sợ lại tăng thực lực tiếp rồi, chúc mừng cậu, tôi nhận tiền cọc rồi, ngày kia cậu đến lấy thuốc nhé”.  

 

Ông chủ thấy yên tâm là vì ông ấy biết rõ nếu Ngô Bình có thực lực mạnh thì sẽ được nhà họ Sở dốc sức bồi dưỡng, hơn nghìn tiền vàng có là gì với họ đâu.  

 

Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn”.  

 

Rời khỏi hiệu thuốc, Ngô Bình bắt đầu thầy buồn, anh biết kiếm hơn nghìn tiền vàng ở đâu bây giờ? Lâm Tiên Nhuỵ chắc chắn không có tiền, vì bà ấy đã đưa hết tiền cho anh rồi.  

 

“Lẽ nào phải đi ăn cướp?”, Ngô Bình thở dài.  

 

Đúng lúc này, đột nhiên có người nhìn về phía xa rồi nói: “Thần y Lư đến!”  

 

“Thần y Lư ở thành Đại Vũ cách đây mấy trăm dặm cơ mà? Sao lại đến một thành nhỏ như Bạch Mộc nhỉ?”  

 

“Thì đại tiểu thư nhà họ Dương bị ốm còn gì, không ai chữa được cả, vì thế nhà họ đã bỏ ra cả núi tiền để mời Thần y Lư đến đó”.  

 

“Phí khám bệnh của Thần y Lư đắt lắm, đã thế đường đi còn xa xôi, không biết nhà họ Dương đã tốn bao nhiêu tiền nhỉ?”  

 

“Nghe đâu 5000 tiền vàng đấy, còn chưa kể phí đi đường và tiếp đãi đâu. Tổng lại chắc phải 8000 mất”.  

 

“Chậc, làm thầy thuốc sướng thật, vèo cái kiếm được bao nhiêu tiền”.  

 

“Hơ, anh tưởng làm thầy thuốc dễ lắm hả? Cả thành Bạch Mộc này có nổi bao nhiêu thầy thuốc thật sự, người bình thường mà ốm thì toàn bốc thuốc theo người xưa, chứ nào mời nổi thầy thuốc”.  

 

Ngô Bình nghe thấy thế thì đã nghĩ ra được cách kiếm tiền.  

 
 
Chương 4861


Khi anh đến cổng nhà họ Dương thì thấy nơi này oách hơn hẳn nhà họ Sở, đúng là gia tộc số một của thành Bạch Mộc có khác.  

 

Anh đi tới gần rồi cao giọng nói: “Xin vào trong báo là tôi có thể chữa bệnh được cho tiểu thư nhà mình”.  

 

Hai người gác cổng nhìn cách ăn mặc của Ngô Bình thì lập tức tỏ vẻ không tin, một người nói: “Anh bảo có thể chữa khỏi là chúng tôi tin chắc? Biến ngay, đây không phải chỗ cho anh lừa đảo đâu”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Nếu tôi không chữa được thì sẽ để mặc cho các người xử lý, còn nếu tôi chữa được thì tôi chỉ thu bằng nửa giá của Thần y Lư thôi”.  

 

Ngô Bình nói với chất giọng đầy tự tin, khiến hai người kia nửa tin nửa ngờ, một người nói: “Hình như Thần y Lư ở bên trong cũng bó tay rồi, kê đơn cũng chẳng khác các thầy thuốc trước là mấy. Hay mình cứ vào hỏi lão gia nhỉ?”  

Advertisement

 

Người kia nói: “Anh vào đi, tôi không muốn bị nghe chửi đâu. Nhỡ tên này là lừa đảo thì chúng ta thảm đấy”.  

 

Hai người đó lại bắt đầu do dự.  

 

Thấy thế, Ngô Bình lấy ít tiền ra rồi nói: “Hai anh cầm ít tiền uống nước”.  

 

Hai tên kia nhìn thấy tiền thì sáng mắt lên rồi nhận ngay, sau đó họ không còn sợ bị nghe mắng nữa, một người nói: “Được rồi, anh chờ đấy, để tôi vào hỏi. Nhưng anh đừng hi vọng qua, nhỡ lão gia không muốn gặp thì anh phải đi ngay”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên”.  

 

Người kia đi vào trong nhà, khoảng năm phút sau thì chạy ra bảo: “Anh may đấy, lão gia đồng ý cho anh vào rồi”.  

 

Ngô Bình gật đầu rồi đi theo người đó vào trong.  

 

Bên ngoài phòng khách trải thảm đỏ, đây là chuẩn bị để đón Thần y Lư. Sau khi leo qua mười bậc tam cấp, Ngô Bình đã vào phòng khách được lát bằng ngọc.  

 

Qua cánh cửa, anh có thể nhìn thấy có mấy người ngồi bên trong, trong đó có một người chính là Thần y Lư mà anh đã nhìn thấy trên phố. Lúc này, ông ta đang có vẻ lúng túng, thậm chí còn không thèm uống trà.  

 

Ngô Bình đi vào rồi cười nói: “Dương lão gia, không mời mà đến, xin được lượng thứ”.  

 

Một người đàn ông khoảng trên 40 tuổi ngồi đối diện Thần y Lư, ông ấy có đôi mắt sáng ngời, khí tức rất mạnh, là một cường giả cảnh giới Võ Hồn.  
 
Chương 4862


 Thần y Lư đập bàn nói: “Tên ngông cuồng này ở đâu ra vậy, ai cho ngươi ăn nói hàm hồ ở đây hả!”  

 

Ngô Bình liếc nhìn Thần y Lư rồi châm chọc: “Ông không chữa được không có nghĩa là người khác cũng thế, bất tài thì im miệng đi rồi nhìn tôi chữa đây này”.

Thần y Lư giận dữ, còn định lên tiếng, ông Dương chợt nói: “Nếu cậu trị không được, tôi có thể xử trí cậu sao cũng được phải không?”  

 

Ngô Bình nhìn ông Dương một cái, cười nói: “Được, nếu tôi trị không hết bệnh của cô nhà thì Dương phủ cứ xử lý tùy ý. Nhưng nếu tôi chữa hết thì các vị phải cho trả tôi gấp đôi thù lao!”  

Advertisement

 

Ông Dương nói: “Chỉ cần trị hết bệnh cho con gái, tôi trả gấp đôi cũng không sao”.  

 

Ngô Bình cười: “Cứ quyết định vậy đi!”  

 

Advertisement

Thần y Lư vội vàng chen vào: “Ông Dương, người này lai lịch không rõ, có lẽ chỉ là tên lừa đảo, để hắn chữa bệnh cho cô nhà thì đúng là chuyện hồ đồ”.  

 

Ông Dương nhìn chằm chằm thần y Lư: “Thần y Lư có thể trị hết bệnh của con gái tôi không?”  

 

Thần y Lư lập tức im miệng, ông ta không làm được nhưng vẫn không từ bỏ ý định nên nói: “Ông Dương, bệnh tình cô nhà rất quỷ dị, nếu chữa nhầm thì coi chừng nguy hiểm tính mạng. Trước mắt vẫn nên bảo thủ chữa bệnh thôi!”  

 

Ngô Bình không khỏi tức giận, lão già rõ ràng không muốn cướp chén cơm của anh, anh lạnh lùng nói: “Không làm được thì câm mồm đi!”  

 

Ông Dương: “Được rồi, còn chưa biết tên các hạ!”  

 

Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, tên Bình!”  

 

“Vậy mời thần y Ngô theo tôi!”  

 

Ông Dương dẫn Ngô Bình tới một căn phòng rộng lớn. Một cô gái đang lẳng lặng ngồi ở đó, trong lòng ôm một con mèo trắng, nhẹ nhàng vuốt ve nó. Cô gái mặc đồ xanh, lông mi rất dài, làn da trắng nõn mịn màng, tuổi chừng mười sáu.  

 

Có điều lông mày cô ấy đang nhíu lại, dường như đang phải chịu đựng đau đớn nào đó. Thấy có người vào, cô ấy cũng không quay đầu lại, ánh mắt chỉ nhìn con mèo trong ngực.  

 

Thần y Lư cũng theo vào, lạnh lùng nhìn Ngô Bình, muốn coi anh khám bệnh thế nào.  

 

Ngô Bình đi đến nơi cách cô gái khoảng một thước, quan sát một hồi rồi kề sát ngửi tóc đối phương, sau đó cười hỏi: “Cô Dương, dạo này cô hay nằm mơ phải không?”  

 

Cô gái vỗ về con mèo, ngẩng đầu nhìn Ngô Bình: “Phải, cứ nhắm mắt là nằm mơ!”  

 

Ngô Bình gật đầu, anh ngồi chếch chỗ cô gái một chút: “Mong cô chìa tay ra cho tôi!”  

 

Ngô Bình bắt mạch cho cô ấy, mấy phút sau, anh gật đầu: “Trừ nằm mơ, cô còn thường hay đau đầu phải không?”  

 

Cô gái mở to hai mắt: “Đúng, sao anh biết?”  

 

Ngô Bình cười: “Vì tôi là thầy thuốc, một thầy thuốc rất lợi hại!”  
 
Chương 4863


Nói rồi cô ấy vươn tay, trên cổ tay như ngọc có hai vết thương, cô ấy từng cắt cổ tay tự tử, có điều không thành công.  

 

Ngô Bình: “Hầy, có phải chuyện to tát gì, tôi ghi phương thuốc, ghim kim cho cô, bệnh hết ngày mà!”  

 

Cô gái vui mừng: “Thật sao?”  

 

Advertisement

Ngô Bình nói: “Tôi lừa cô làm gì!”  

 

Cô gái nhìn sang cha mình, ông Dương nửa nghi nửa ngờ: “Anh Ngô định trị thế nào?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Có kim bạc dài mảnh không?”  

Advertisement

 

Ông Dương nghĩ rồi đáp: “Gọi Triệu Châu tới đây!”  

 

Chỉ chốc lát sau, một ông lão hơn năm mươi tiến tới.  

 

Ông Dương nói: “Triệu Châu, có phải ông có một bộ ám khí kim châm mảnh lông trâu không, lấy ra đi!”  

 

Triệu Châu này là cao thủ ám khí, mười năm trước từng nhờ người rèn một bộ kim bạc, mảnh như lông trâu, trên đó bôi kịch độc, có thể giết người mà không ai hay biết.  

 

Triệu Châu vội lấy một bao da, sau khi mở ra thì bên trong xuất hiện mấy trăm cây kim bạc.  

 

Ngô Bình nhìn thoáng qua rồi nói: “Có thể dùng tạm!”  

 

Anh ngâm kim bạc trong nước rồi dùng lửa đốt một lần, sau đó bắt đầu.  

 

Châm cứu cách quần áo nhưng anh vẫn có thể đâm chính xác vào huyệt vị.  

 

Kim đâm rồi thì anh ghi phương thuốc cho người đi bốc.  

 

Thần y Lư không nhịn được cười lạnh: “Đúng là buồn cười, đâm kim vào người là có thể chữa bệnh à? Chuyện này tôi chưa từng nghe!”  

 

Ngô Bình: “Thế nên ông mới là kẻ thiếu kiến thức, thiển cận, không phải thầy thuốc giỏi”.  

 

Thần y Lư tức tới đau bụng: “Vậy cậu nói đi, cô Dương bị bệnh gì?”  

 

Ngô Bình nói với ông Dương: “Tôi cũng đang định nói chuyện này cho ông Dương. Cô nhà từng bị cảm nặng khi còn bé phải không, đồng thời còn bị dọa sợ nên trị liệu tới tận ba tháng mới hết, trong lúc đó còn suýt mất mạng”.  

 

Ông Dương giật mình: “Đúng! Bảy tuổi, Tư Linh từng té vào trong hồ nước, bị cá sấu bên trong dọa sơ. Lần ấy, con bé phải nằm giường ba tháng, tôi đã tìm nhiều danh y mới giữ được mạng của con bé”.  

 

Ngô Bình: “Thế nên sau đó, con bé phải ăn đồ bổ rất nhiều, việc này còn duy trì tới giờ”.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom