Dịch Thần Vương Lệnh

Chương 540


Chương 540

”Tính cách của ông ấy không chịu thua ai. Sau đó bắt đầu dưỡng thương nhưng vẫn cố gắng tạo nên một thế giới của riêng bản thân.”

”Những thuộc hạ cũ ngày trước đều rất cảm kích lòng nghĩa khí của ông cụ, rất nhiều người tự động từ chức để đến giúp ông ấy.”

”Bố cục hiện tại của thành phố chính là một vua ba hổ.”

”Ông cụ là vua. Ba hổ còn lại, ngoài Phan gia còn có Giả gia và Lí gia.”

”Thật ra nếu chỉ nói về buôn bán, ba nhà này đều không thể so sánh được với ông cụ An. Lão gia tử kiếm được không ít tiền, nhưng ông ấy không có con cái, tiền kiếm được đều dùng để quyên góp.”

”Nhưng chỉ cần ông ấy còn sống ngày nào thì ông ấy sẽ là vua của Nam Giang ngày đó. Ba nhà khác chỉ có thể cụp đuôi làm chó mà thôi.”

”Chỉ tiếc, haiz, ngày mai là đại thọ bảy mươi của ông ấy, nghe nói đây là lễ mừng thọ cuối cùng, cũng không kéo dài được thêm bao lâu nữa.”

Tần Thiên yên lặng lắng nghe. Hắn không ngờ vua của Nam Giang lại là một ông cụ như vậy.

Nếu như sớm biết như vậy, dù không có Liễu Như Ngọc nhờ vả hắn cũng sẽ tìm cơ hội ra tay giúp lão gia tử có thêm mấy chục năm tuổi thọ nữa.

Bây giờ người như lão gia tử ở trên đời không còn nhiều nữa.

Phải bảo vệ tốt, không thể để họ lụi tàn sớm như vậy được.

”Nếu như lão gia tử ngã xuống, cục diện ông ấy trấn áp mấy chục năm nhất định sẽ trở nên hỗn loạn.”

”Tam đại gia tộc đã sớm muốn dồn hết sức lực để chia cắt địa bàn, thậm chí còn muốn ngồi lên ngôi vương.”

”Tiên sinh, ngài có dự tính gì không?”

”Chúng ta có cần tập hợp người, kết hợp với cảnh sát bên đó rồi sắp xếp sớm không?” Hắc Long có chút lo lắng.

Tần Thiên cười nói: ”Tôi muốn biết, năm đó lão gia tử mang người qua biên giới có bắt được mấy tên sát thủ kia hay không.”

Hắc Long cười nói: ”Lão gia tử là người thoải mái. Nhưng chỉ lần đó, khi bắt được mấy tên sát thủ kia, ông ấy lại không cho đối phương được chết một cách thoải mái.”

”Nghe nói ông ấy dùng chín đao mười tám lỗ, lão gia tử tự mình ra tay.”

”Cách ra tay rất hay, đối phương chết trong một ngày.”

”Quả nhiên rất thoải mái.” Tần Thiên cười ha ha, ném tàn thuốc đi rồi nói: ”Hắc Long, cậu cứ bận việc của mình đi.”

”Chuyện còn lại để tôi xử lí.”

Nói xong hắn nâng chân rời đi.

Phía xa chân trời đã lấp ló bình minh.

Tần Thiên quay về khách sạn Jayron.

Thời gian này không có người vào thuê phòng, tất cả khách hàng đều đã chìm vào mộng đẹp. Cổng lớn khách sạn được bật đèn sáng trưng, nhìn vô cùng hào nhoáng.

Nhưng cũng rất yên tĩnh.

Ngay cả nhân viên được huấn luyện nghiêm chỉnh, qua một đêm trực cũng khó tránh khỏi việc mệt mỏi.

Đi đến tầng Tô Tô ở, ánh mắt Tần Thiên sáng lên.

Gió lạnh thổi qua thành viên đội Cô Lang, ai ai cũng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
 
Chương 541


Chương 541

Nhìn họ không những không mệt mỏi do một đêm đứng gác mà ngược lại tinh thần còn rất phấn chấn.

Với kinh nghiệm phong phú của mình, họ đều biết càng mệt mỏi thì kẻ thù sẽ càng nhân cơ hội tấn công.

Tần Thiên cảm thấy ấm lòng, hắn cười nói: ”Mọi người vất vả rồi.”

”Anh Thiên!” Nhìn thấy hắn, Lãnh Phong vội vàng tiến lên đón.

Đêm qua Tần Thiên rời đi như ma vương, bọn họ cũng biết một mình hắn mạo hiểm rời đi thì nhất định sẽ có một trận đại chiến tàn khốc.

”Sao rồi?”

”Anh Thiên, anh không bị thương chứ?” Bọn họ quan tâm hỏi.

Nơi này là địa bàn của Phan gia. Tần Thiên lại lẻ loi một mình, bọn họ cảm thấy hắn nhất định sẽ vô cùng vất vả.

”Bị thương?” Tần Thiên nhíu mày nói: ”Nghĩ gì vậy.”

”Tôi chỉ đi ăn lẩu thôi mà.”

”Lẩu?” Lúc này Lãnh Phong mới ngửi thấy mùi lẩu trên người Tần Thiên, sắc mặt anh ta vô cùng kì diệu.

”Không phải chứ anh Thiên.” Anh ta không thể tin được mà nói: ”Cả đêm anh không về là vì đi ăn lẩu sao?”

”Tại sao không?” Tần Thiên cười nói: ”Cách nơi này không xa có một nhà hàng Hadilao, ăn cũng không tệ. Quan trọng là mở 24/24.”

”Mọi người có muốn ăn thử không?”

Mấy người Lãnh Phong nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng vô cùng kì diệu.

Cuối cùng Lãnh Phong cười nói: ”Anh Thiên về là tốt rồi. Chúng tôi tùy tiện đến nhà ăn ăn gì cũng được.”

Lão Lục liếm môi, có chút không thỏa mãn nói: ”Lẩu có thể để đến lúc tan làm. Vừa ăn vừa uống mới là sung sướng.”

Tần Thiên cười nói: ”Lúc nào về tôi sẽ mang mọi người đến một nơi, đảm bảo ăn rất ngon.”

”Tôi sẽ giết một con chó hầm thịt cho mọi người ăn.”

Thấy sắc mặt mấy người trở nên kì lạ, Tần Thiên không nhịn được mà nói: ”Sao vậy?”

”Đừng nói với tôi rằng mấy người đều là người yêu chó đấy nhé? Yên tâm, đồ chúng ta ăn đều là thịt cung cấp cho quán cơm.”

Lão Lục nuốt một ngụm nước bọt nói: ”Anh Thiên, không yêu chó không được. Nếu không Cẩu ca sẽ tức giận đấy.”

”Bây giờ toàn bộ công ty Thiên Thuẫn đều là người yêu chó.”

Tần Thiên phản ứng lại kịp, hắn cười ha ha.

”Vậy thì được, chúng ta ăn thịt dê.”

”Bây giờ tôi tuyên bố, công việc của mọi người kết thúc, mọi người có thể tan làm!”

”Rõ!” Lãnh Phong nhận mệnh, anh ta vẫy tay mang mọi người đến nhà ăn.

Bọn họ đều biết, chỉ cần Tần Thiên trở về, họ sẽ không cần thiết ở đây nữa.

Lâm Tước ở trong phòng nghe thấy âm thanh ra mở cửa.

”Tiên sinh, ngài về rồi.”

Tần Thiên thấp giọng nói: ”Tình hình thế nào?”

Lâm Tước thấp giọng nói: ”Vẫn chưa tỉnh. Nhưng vẫn ngủ không yên, được một lúc lại giật mình tỉnh giấc một lần.”
 
Chương 542


Chương 542

”Ngài mau vào xem chút đi.”

Tần Thiên vô cùng đau lòng, hắn biết lần này với Tô Tô mà nói đúng là một kiếp nạn.

Hắn đi vào phòng, Liễu Thanh đang co quắp mơ màng trên sopha. Cô ta không giống Lâm Tước, không được huấn luyện chuyên nghiệp.

Nghe thấy tiếng động, cô ta mở to mắt ngồi dậy.

Nhìn qua thấy rất tiều tụy.

Tần Thiên thấy Tô Tô nằm trên giường sắc mặt tái nhợt. Nhưng cũng may, hô hấp cũng được coi là ổn định.

”Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cô ấy thay tôi.”

”Bây giờ cứ giao cho tôi. Hai người đến nhà ăn ăn chút gì đó đi, sau đó về phòng nghỉ ngơi là được.”

Liễu Thanh đang muốn nói gì đó thì Tần Thiên đã thấp giọng nói: ”Cô biết đấy, tiếp theo còn rất nhiều công việc cần cô xử lí.”

Liễu Thanh nghĩ đến tình trạng rối rắm hiện tại, lo lắng gật đầu.

Lâm Tước cũng rời đi, cô ấy nhẹ nhàng đóng cửa lại.

”Không được, anh đừng qua đây!” Có lẽ bị tiếng động làm giật mình, Tô Tô vừa ngủ vừa hoảng sợ nói.

Tần Thiên nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, dịu dàng ôm cô vào lòng, thấp giọng nói bên tai cô: ”Ngoan, không sao.”

”Anh là Tần Thiên, anh là chồng em.”

”Tất cả đều chấm dứt rồi. Sau này anh sẽ không để bất kì ai làm em tổn thương nữa.”

”Chồng…” Tô Tô nghe thấy giọng hắn, theo bản năng nhích vào ngực Tần Thiên.

Giống như chim nhỏ tìm được mái hiên che gió che mưa cho mình trong cơn bão, cô cảm thấy thoải mái dễ chịu, cũng từ từ thả lỏng.

Lúc này mới hoàn toàn ngủ thiếp đi.

Trong phòng yên tĩnh, ánh nắng bên ngoài chiếu qua khe hở rèm cửa, chiếu sáng căn phòng.

Tần Thiên tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có, nhìn cô gái trong ngực mình đến ngẩn người.

Không biết qua bao lâu, Liễu Thanh lại lần nữa đẩy cửa đi vào.

Vẻ mặt cô ta vô cùng lo lắng.

Nhìn cảnh trước mắt, cô ta do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi: ”Vẫn chưa tỉnh sao?”

Tần Thiên nói: ”Có việc sao?”

Liễu Thanh cắn răng nói: ”Rõ ràng chúng ta đã bị người hãm hại.”

”Tôi mới nhận được điện thoại của Cung Lệ, cô ấy nói trên mạng bây giờ toàn là tin tức tiêu cực về chúng ta. Anh xem đi.”

Cô ta đưa ipad cho Tần Thiên nói: ”Nhất là blog làm đẹp tên Alice này.”

”Từ sáng đến giờ cô ta đã livestream nói xấu Tô Ngọc Cao của chúng ta.”

”Không biết cô ta biết tin Mục Phi Phi hủy hợp đồng với chúng ta ở đâu mà cũng lên livestream nói.”

”Buổi kí kết hợp đồng và buổi trình diễn sản phẩm hôm nay cũng hỏng rồi, theo tôi, chúng ta lập tức về Long Giang nghĩ cách để đè chuyện này xuống thì hơn.”

 
 
Chương 543


Chương 543

”Sau đó tìm cơ hội khác, rồi lại tìm người đại diện khác tổ chức công diễn sản phẩm.”

Nói rồi cô ta không nhịn được mà thở dài.

Nhưng cô ta cũng hiểu rất rõ, lần này thất bại quay về mà muốn tìm cơ hội khác để làm lại khó khăn đến mức nào.

Nhưng việc đã đến nước này rồi, họ cũng không còn cách nào khác.

Ngoài dự đoán, Tần Thiên lại vô cùng bình tĩnh.

Hắn nhìn màn hình, blog làm đẹp Alice đang thao thao bất tuyệt chửi bới Tô Ngọc Cao và Tô Tô.

Trên mặt hắn xuất hiện ý cười.

Hắn biết người tên Alice này, trước đó hắn đã từng gặp cô ta ở Long Giang, tên thật là Ngưu Ái Lệ, là bạn học cũ của Tô Tô.

Cô ta nhảy ra trong lúc quan trọng như thế này, lại còn chửi bới không ngừng, rất rõ ràng, cô ta đã sớm được người khác chỉ định.

”Sản phẩm cần tạo tiếng vang trước khi đưa ra thị trường. Không ngờ lại bắt đầu từ chỗ cô ta.”

Tần Thiên cười nói: ”Liễu tổng, cô không cần lo. Cứ để những chuyện này cho tôi.”

”Bây giờ cô đi thông báo với bên phía truyền thông đến sảnh khách sạn đúng giờ là được, buổi ra mắt sản phẩm cứ tiến hành như cũ.”

”Anh nói cái gì?” Liễu Thanh kinh ngạc: “Anh điên rồi.”

”Mục Phi Phi đã hủy hợp đồng với chúng ta, còn ai làm đại diện nữa đâu?”

”Hơn nữa loại người cực phẩm như cô ta cho dù có muốn làm đại diện nữa thì chúng ta cũng nên từ chối vì lợi ích lâu dài.”

”Anh còn muốn thông báo cho báo chí đến là chê chúng ta chưa đủ nhếch nhác sao?”

Đối mặt với sự chất vất của Liễu Thanh, Tần Thiên vẫn không nói ra kế hoạch của mình, hắn cười nói: ”Cô cứ làm theo lời tôi nói đi.”

”Để chủ tịch ngủ thêm một lúc. Đến giờ tôi sẽ mang cô ấy đến.”

”Liễu Thanh, đây là buổi lễ các cô tỉ mỉ sắp xếp, nhất định phải thành công.”

Liễu Thanh còn muốn nói gì đó nhưng nhìn dáng vẻ đã tính trước của Tần Thiên, cô ta chỉ có thể gật đầu rồi rời đi trong sự lo lắng.

Tần Thiên nhìn lông mi của Tô Tô hơi động đậy, hắn thấp giọng nói: ”Thật ra em đã tỉnh rồi đúng không?”

Tô Tô xoay người, rời khỏi lòng hắn, nghiêng người đưa về phía hắn.

Tần Thiên vội vàng xuống giường đi sang bên đối diện rồi ngồi xổm xuống. Thấy đôi mắt Tô Tô đỏ bừng, hắn dịu dàng nói: ”Không sao, đều qua rồi.”

”Người họ Phan…”

Tô Tô cắt lời hắn nói: ”Từ nay về sau em không muốn nghe cái tên đó nữa.”

”Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Rõ ràng đã hỏng nhưng anh vẫn kiên trì để Liễu Thanh tổ chức buổi ra mắt.”

”Chẳng lẽ anh có cách giải quyết sao?”

Tần Thiên cười nói: ”Em đồng ý với anh một chuyện anh sẽ nói cho em biết.”

Tô Tô kinh ngạc nói: ”Chuyện gì?”

Tần Thiên đi ra cửa gọi nhân viên mang cháo vào.
 
Chương 544


Chương 544

Hắn bưng bát, múc một thìa lên, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa đến miệng Tô Tô nói: ”Nghe lời, ăn hết bát cháo này.”

”Em không muốn ăn.” Tô Tô như một đứa trẻ bướng bỉnh.

Tần Thiên trầm giọng: ”Vậy anh sẽ không nói cho em kế hoạch của anh.”

Tô Tô trừng mắt nhìn hắn: ”Đáng ghét.”

Cô đành phải hé miệng ăn một miếng nhỏ.

”Được rồi, em dựa vào đây.” Tần Thiên cầm gối để sau lưng để cô dựa vào, hắn ngồi bên giường, đút từng thìa cháo cho cô ăn.

Lúc đầu Tô Tô ăn vì bị ép buộc.

Nhưng sau khi ăn mấy miếng, không biết có phải vì mới trải qua kích thích quá lớn dẫn đến kiệt sức không mà cô cảm thấy rất đói, cảm thấy bát cháo này vô cùng ngon.

Cô cứ vậy ăn hết cả bát.

Sắc mặt cô hồng hào hơn, nhìn qua đã thấy có tinh thần hơn ban nãy nhiều.

”Bây giờ có thể nói rồi chứ.”

Tần Thiên trầm ngâm một chút nói: ”Ừm, kế hoạch chính là, anh đã tạm thời tìm cho em một người phát ngôn mới.”

”Mời người phát ngôn?” Tô Tô ngây ra một lúc rồi gật đầu: ”Đây đúng là vẫn có thể xem một biện pháp tạm thời tốt.”

”Nhưng mà thời gian ngắn như vậy anh tìm người phát ngôn ở đâu? Đáng tin cậy chứ?”

”Anh biết đấy, em và Liễu Thanh luôn có một nguyên tắc, đó là thà thiếu còn hơn làm ẩu.”

”Không phải anh tùy tiện đưa một minh tinh tuyến mười tám về cho em đấy chứ?”

Tần Thiên cười nói: ”Em yên tâm, tuyệt đối sẽ không để em thất vọng.”

”Được rồi.” Việc đến nước này thì Tô Tô cũng chỉ có thể chấp nhận. Người thay thế tạm thời chắc chắn không bằng Mục Phi Phi.

Nhưng đây là biện pháp làm giảm tổn thất xuống mức tối đa nhất mà họ có thể tìm được. Cô chỉ có thể chấp nhận.

Một lúc sau, còn nửa tiếng trước khi đến buổi ra mắt sản phẩm.

Tần Thiên giục Tô Tô rời giường.

Tô Tô vô cùng không muốn, cô lề ma lề mề, cuối cùng dưới sự thúc giục của Tô Thiên, cô miễn cưỡng dậy thay một bộ quần áo khác.

Tóc tùy tiện búi lên thành một cục, cô rửa mặt sạch sẽ, cũng lười trang điểm nên cứ như vậy để mặt mộc bị Tần Thiên kéo đến hội trường.

Hội trường đã sớm được chuẩn bị xong, tất cả đều được sắp xếp theo kế hoạch lúc trước.

MC, tiệc cho khách, tất cả đều đúng chỗ.

Liễu Thanh nhìn đồng hồ nói: ”Đã có mấy bên truyền thông đến rồi, tất cả đều ở ngoài, chúng tôi vẫn chưa cho họ vào.”

”Tần tiên sinh, anh chắc chắn muốn tiếp tục sao?”

Tần Thiên gật đầu nói: ”Yên tâm, có tôi ở đây rồi.”

”Được.” Liễu Thanh cũng không còn cách, cô ta đành phải nói nhân viên công tác bên ngoài cho truyền thông vào.

Cho đến thời gian dự tính hội trường vẫn còn vắng vẻ. Truyền thông vốn đã thông báo xong cũng chỉ có 1/10 đến.

Tình hình như thế này sao có thể tuyên truyền được?

Lúc Tô Tô và Liễu Thanh lần nữa muốn hủy bỏ, Lâm Tước kích động lao vào.

”Tiên sinh, chủ tịch Tô, Liễu tổng, bên ngoài đột nhiên xuất hiện rất nhiều người. Tất cả đều đến từ tạp chí lớn.”

”Rất nhiều người là người chúng ta không mời, bọn họ yêu cầu phỏng vấn chủ tịch.”

Cái gì?

Sao có thể xảy ra chuyện như vậy được?

”Không được!” Liễu Thanh nghĩ đến chuyện gì đó, nhịn không được mà thấp giọng nói một tiếng, cô ta vội vàng nói: ”Lâm Tước, nhất định phải cản họ lại!”

”Không thể để truyện này lên men được!”
 
Chương 545-546


Chương 545

Nhưng Lâm Tước còn chưa kịp ra ngoài thì người của những truyền thông kia đã tự tiện xông vào.

”Cô chính là chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc, cô Tô Tô sao?”

”Cô Tô Tô, livestream của blog làm đẹp Alice về sản phẩm bên cô bây giờ đã có hơn năm mươi vạn người xem.”

”Cô ấy nói lát nữa Mục Phi Phi cũng sẽ xuất hiện trên livestream để vạch trần bộ mặt thật của cô.”

”Chủ tịch Tô, cô cảm thấy thế nào về chuyện này?”

”Tô Ngọc Cao là sản phẩm giả sao?”

”Alice nói, cô có thể lấy được giải thưởng ở cuộc thi trang điểm là vì dùng một số thủ đoạn để lấy lòng ban giám khảo, đây là thật sao?”

“Chủ tịch Tô, chúng tôi muốn lên tiếng vì người tiêu dùng, mời cô giải thích một chút.”

Bọn họ tranh nhau chen lấn, tay cũng không ngừng đẩy mic lên trước mặt Tô Tô. Tiếng máy ảnh vang lên không ngừng.

Còn có một số người trực tiếp giơ ống kính về phía Tô Tô rồi livestream.

Chuyện đột nhiên xảy ra khiến Tô Tô sợ đến ngây người.

Liễu Thanh vội vàng lấy điện thoại vào blog của Alice.

Lúc này Alice đang mặt mày hớn hở, dùng đủ các từ ngữ giả tạo để chửi bới Tô Ngọc Cao và Tô Tô.

Đồng thời cô ta còn viết trên màn hình, còn mười phút nữa đến giờ đại minh tinh Mục Phi Phi xuất hiện.

Một công ty nhận được giải thưởng về mỹ phẩm sinh học tại cuộc thi trang điểm quốc tế đột nhiên bị người đại diện hủy bỏ hợp đồng, lại còn muốn xuất hiện để nhận xét với blog làm đẹp.

Tiêu đề hấp dẫn như vậy thu hút rất nhiều cư dân mạng vào xem.

Trong đó có rất nhiều người là fan hâm mộ của Mục Phi Phi.

”Cái quái gì vậy?”

”May mà Tô Ngọc Cao chưa bán, nếu không chúng ta đều bị lừa rồi!”

”Người tên Tô Tô kia đâu, bảo cô ta ra đây, để chúng tôi xem xem rốt cuộc đó là loại phụ nữ gì mà lại không biết xấu hổ như vậy!”

”Đúng là đồ không biết xấu hổ!”

”Tôi nhổ vào!”

”May mà Phi Phi của chúng ta nhanh trí, kịp thời phát hiện chuyện này không đúng nên bỏ đại ngôn. Nếu không sau này xảy ra vấn đề thì có nhảy sông Hoàng Hà cũng không tẩy nổi.”

”Hại người hại mình!”

”Gọi người phụ nữ không biết xấu hổ Tô Tô kia ra đây!”

”Tảy chay Tô Tô! Tẩy chay Tô Ngọc Cao!”



Trên màn hình, từng lời bình luận như mũi tên độc bắn về phía Tô Tô.

Tô Tô vất vả lắm mới khôi phục chút tinh thần lúc này mặt lại tái nhợt, người lung lay sắp ngã.

”Mọi người tỉnh táo!”

”Chúng ta đừng bị người ác ý tung tin đồn nhảm dắt mũi, mong mọi người đừng tin những tin này!”

Liễu Thanh vừa ứng phó với truyền thông đang điên cuồng tràn lên vừa nói với Lâm Tước: ”Còn không mau mang chủ tịch về!”

”Còn tiếp tục ở đây thì sẽ lớn chuyện hơn nữa!”

Lâm Tước hơi do dự, cô ấy nhìn Tần Thiên trưng cầu ý kiến.

Tần Thiên nắm chặt tay Tô Tô, lớn tiếng nói: ”Các vị!”

”Đúng sai sẽ được công bố!”

”Hôm nay mời mọi người đến chính là vì muốn mọi người chứng kiến chuyện này.”

”Hôm nay chúng tôi nhất định sẽ cho các bạn và tất cả người tiêu dùng một câu trả lời thỏa đáng.”

”Mời mọi người ngồi xuống chờ đợi.”

Chương 546

Nguồn lỗi chương!
 
Chương 547


Chương 547

May mà Tần Thiên kịp thời đỡ được cô.

Nếu không cô đã trực tiếp ngã xuống đất.

Đả kích này rất khó có thể tiếp nhận được.

Phóng viên giải trí ban nãy kích động nói: ”Mục Phi Phi đã xuất hiện, các người còn gì để nói không?”

Tần Thiên cười lạnh nói: ”Tôi không có gì cần nói. Vẫn để Mục Phi Phi tự nói đi.”

Hả?

Mọi người không hiểu, chăm chú nhìn lên màn hình.

Trong đó có rất nhiều người trực tiếp quay lại livestream của Alice để phát lại.

Cứ như vậy, số liệu chồng số liệu, người gián tiếp xem livestream ngày càng tăng cao.

Đây như một chuyện được toàn dân theo dõi.

Sau khi tâng bốc đủ kiểu với Mục Phi Phi, Alice đi vào chủ đề chính:

”Cô Mục Phi Phi, chúng tôi đều biết cô thiếu chút nữa bị người của Tô Ngọc Cao hại.”

”May mà cô nhanh trí kịp thời kết thúc đại ngôn.”

”Bây giờ, trên livestream hơn hai trăm vạn fan hâm mộ theo dõi của chúng ta, tôi muốn hỏi một chút, lúc trước Tô Tô đã lừa cô như thế nào?”

”Còn nữa, nghe nói cô đã dùng qua Tô Ngọc Cao, vậy đó có phải là một sản phẩm ảnh hưởng đến sức khỏe người tiêu dùng không?”

Mọi người yên lặng chờ Mục Phi Phi lên tiếng.

Ánh mắt Mục Phi Phi hơi thay đổi: ”Đúng là tôi vừa mới kết thúc đại ngôn với Tô Ngọc Cao.”

”Nhưng đó là vì lí do cá nhân. Không liên quan đến Tô Ngọc Cao.”

”Cô Alice, tôi không hiểu vì sao cô lại chửi bới Tô Ngọc Cao và cô Tô Tô như vậy.”

”Theo tôi được biết, cô Tô Tô là một người tài mạo song toàn, phẩm hạnh tuyệt vời. Mặc dù thời gian tiếp xúc của tôi và cô ấy không dài, nhưng tôi thật sự bị cô ấy hấp dẫn.”

”Tại đây tôi muốn nói với cô Tô Tô một câu, nếu như có thể làm bạn với cô thì đó chính là vinh hạnh của tôi.”

”Còn cả Tô Ngọc Cao, tôi đã dùng thử mấy lần, vừa dùng đã yêu.”

”Đây thật sự là một bảo bối vô cùng thích hợp với làn da phụ nữ phương Đông chúng ta.”

”Tôi nghĩ, sau này khi trang điểm lên hình, ngoài Tô Ngọc Cao ra tôi sẽ không dùng nhãn hiệu khác.”

”Tại livestream này tôi cũng vô cùng đề cử sản phẩm đó cho mọi người.”

”Khi nào Tô Ngọc Cao chính thức tung ra thị trường mọi người nhất định phải mua một lọ để thử nhé.”

Mục Phi Phi càng nói càng hưng phấn, thậm chí còn có chút không dừng lại được.

Đây là chuyện gì vậy?

Alice, hai trăm vạn cư dân mạng xem livestream, truyền thông tại buổi ra mắt sản phẩm và ngàn vạn fan hâm mộ thông qua livestream của họ thấy cảnh này.

Cả mấy người Tô Tô, Liễu Thanh và Lâm Tước thấy cảnh này cũng ngẩn người.

Không phải Mục Phi Phi đến để vạch trần sao? Sao đột nhiên lại tôn sùng khen ngợi không dứt lời với Tô Tô và Tô Ngọc Cao vậy?

”Cô Mục Phi Phi, tôi nghĩ cô đang cố ý nói ngược lại với ý của mình, đúng không?”
 
Chương 548


Chương 54

Chương 548

Alice lúng túng cười nói: ”Cô nhất định rất ghét Tô Tô và Tô Ngọc Cao nên mới dùng cách này để biểu đạt, đúng không?”

Mục Phi Phi trầm giọng nói: ”Sao có thể như vậy được!”

”Ngược lại là cô mới đúng, cô Alice, rốt cuộc cô lấy chứng cứ ở đâu mà lại trắng trợn chửi bới cô Tô Tô và Tô Ngọc Cao vậy?”

”Nếu như cô không có bằng chứng, vậy cô có biết cô đang phạm tội phỉ báng và xúc phạm người khác không?”

”Tôi…” Alice trợn mắt há mồm. Cuối cùng cô ta cũng nhận ra Mục Phi Phi không phải đang nói đùa. Cô ta đang nói thật.

Chuyện gì vậy?

Kịch bản cô ta nhận được hoàn toàn không phải là thế này. Đêm qua cô ta nhận được chỉ thị của thế lực thần bí ở thành phố để cô ta phát sóng trực tiếp.

Sau khi chuyện thành công, đối phương hứa sẽ gửi cho cô ta một trăm vạn tiền công. Lúc bắt đầu livestream sẽ gửi cho cô ta năm mươi vạn, hơn nữa còn nói đến lúc đó sẽ có Mục Phi Phi xuất hiện chống lưng cho cô ta.

Việc được cả danh tiếng và tiền bạc như vậy, hơn nữa còn có thể hủy hoại Tô Tô, mang theo mối thù ngày trước, cô ta lập tức đồng ý.

Không ngờ độ nổi tiếng thật sự đi lên, hơn nữa cô ta cũng chờ được Mục Phi Phi.

Nhưng kịch bản này không đúng.

Cô ta còn đang muốn nói gì đó thì đột nhiên trên livestream xuất hiện mấy cảnh sát đi vào còng tay cô ta lại.

Một cảnh sát nhìn vào màn hình nói: ”Chúng tôi nhận được báo án rằng Alice ác ý phỉ báng, kích động cảm xúc của công chúng, xúc phạm người khác.”

”Chúng tôi sẽ đưa cô ta đi xử lí theo pháp luật.”

”Mong mọi người không nghe những tin đồn này.”

Hai trăm vạn cư dân mạng lập tức bùng nổ trên livestream của Alice.

Không ngờ quả báo bây giờ lại đến nhanh như vậy, không ngờ bọn họ có thể tận mắt thấy cảnh sát dẫn người đi trên livestream.

Vẻ mặt Mục Phi Phi kích động, cô ta thay vị trí của Alice nói: ”Các bạn đang theo dõi, cả fan hâm mộ của tôi nữa.”

”Tôi nghĩ các bạn nhất định rất muốn biết vì sao tôi lại đột nhiên tuyên bố dừng hợp tác với nhãn hàng.”

”Bây giờ tôi có thể nói cho mọi người biết. Đó là vì tôi cảm thấy khí chất, danh tiếng và địa vị của bản thân không xứng với Tô Ngọc Cao.”

”Tô tổng tìm tôi làm người đại diện là xem trọng tôi rồi. Nhưng sao tôi có thể nhẫn tâm để sản phẩm tốt như Tô Ngọc Cao bị chịu thiệt thòi được?”

“Không ngoài dự đoán, buổi lễ kí kết với người phát ngôn chính thức của Tô Ngọc Cao chắc sắp bắt đầu rồi.”

”Bây giờ, tôi sẽ kết nối với một người bạn truyền thông tại hiện trường để phát trực tiếp cho mọi người.”

”Mời mọi người đón xem.”

Người phát ngôn thật sự?
 
Chương 549


Chương 549

Tin tức nặng ký này làm cho tất cả khán giả xem đang chương trình trực tiếp và khán giả xem qua màn hình, cùng với các phương tiện truyền thông, nhân viên tại hiện trường, tất cả đều rất kích động.

Rốt cuộc là ai có thể làm cho nữ minh tinh chuẩn tuyến một như Mục Phi Phi tình nguyện làm nhân vật đóng vai phụ?

Bản thân nó là một tin tức bùng nổ.

Các phương tiện truyền thông đang phát điên.

Liễu Thanh nhận ra điều gì đó, kích động nói: “Anh Tần, anh loại Mục Phi Phi đổi người phát ngôn khác sao?”

“Là ai vậy?”

Tô Tô cũng run rẩy nói: “Tần Thiên, có phải cô ấy đã tới rồi không?”

“Mau nói cho em biết, rốt cuộc là ai?”

Tần Thiên cười nói: “Đúng là cô ấy đã tới rồi.”

“Bây giờ mời bạn bè truyền thông vui lòng quay lại, dùng ánh đèn flash của các bạn để chào đón thiên hậu, cô Liễu Như Ngọc.”

Cái gì?

Liễu Như Ngọc!

Tô Tô nắm chặt lấy tay Tần Thiên, móng tay đâm sâu vào da thịt Tần Thiên, run run nói: “Anh đang nói ai vậy?”

Tần Thiên cười nói: “Cô ấy đã tới rồi, em tự mình xem đi.”

Cửa lớn đối diện mở ra, thiên hậu Liễu Như Ngọc mặc chiếc váy dài lộng lẫy, từ từ bước vào.

Là Liễu Như Ngọc!

Thật sự là Liễu Như Ngọc!

Các phương tiện truyền thông đã phát điên rồi, bọn họ chen chúc xông lên giống như ruồi nhặng ngửi thấy mùi máu tươi.

Ánh đèn flash nhấp nháy liên tục, tưởng chừng như muốn làm mù mắt người khác.

Liễu Như Ngọc theo bản năng lấy tay che mắt, mỉm cười nói: “Các vị, có thể cho tôi đi qua được không?”

“Hơn nữa tôi cảm thấy người hôm nay mọi người nên phỏng vấn nhất không phải tôi.”

“Bởi vì nhân vật chính thật sự đang ở bên kia.”

Cô ta nhìn lên sân khấu, ánh mắt lúc nhìn thấy Tần Thiên có chút khác thường, sau đó ánh mắt lập tức rơi vào trên tay Tần Thiên.

Hắn đang nắm chặt tay của một người phụ nữ.

Mí mắt Liễu Như Ngọc khẽ giật giật.

Tuy nhiên khi cô ta thấy rõ khuôn mặt Tô Tô, trong lòng lại không thể nổi lên chút tâm ghen tị nào.

Người phụ nữ này dường như trời sinh đã có một loại sức hút. Đó là để cho người khác cảm thấy rằng cô xứng đáng có tất cả những điều tốt nhất trên thế giới.

“Chủ tịch Tô, rất hân hạnh được gặp cô.” Cô ta hít sâu một hơi rồi bước nhanh tới.

“Liễu Như Ngọc, đúng là cô rôi!”

“Tôi là fan của cô!”

“Trời ạ!”
 
Chương 550


Chương 550

“Đây là sự thật sao?” Giờ khắc này, Tô Tô kích động giống như một đứa trẻ.

Liễu Thanh nhìn thấy Tần Thiên mỉm cười, giây phút này cô ta thật sự tâm phục khẩu phục.

“Anh Tần, anh giấu chúng ta cũng thật cực khổ nha, tuy nhiên chiêu này của anh chơi rất đẹp.”

Nói xong, cô ta khẽ nhắc nhở Tô Tô: “Chú ý một chút, bây giờ cô là bà chủ có mối quan hệ hợp tác với cô ấy.”

Tô Tô nuốt nước miếng, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, tuy nhiên cô vẫn cảm thấy có chút khó tin, nó không chân thật giống như cô đang nằm mơ vậy.

Cô kéo tay Liễu Như Ngọc, khẽ nói: “Cô Liễu, cô thật sự muốn làm người phát ngôn cho Tô Ngọc Cao sao?”

“Phải biết ——”

Liễu Như Ngọc ngắt lời Tô Tô, nói: “Lúc trước quả thật tôi không nhận lời làm đại ngôn của thương nghiệp, tuy nhiên bây giờ ngay lúc này, tôi phá lệ một lần vì cô Tô.”

“Thời gian của tôi có hạn, Tô đổng, coi chuẩn bị chút, chúng ta lập tức ký hợp đồng.”

Tô Tô kích động nói: “Được!”

“Có ngay!”

Cô và Liễu Thanh trong thời gian nhanh nhất đã cầm bản thoả thuận mới tới, cái này chỉ là một kết cấu.

Nội dung trên đó không có nhiều thay đổi.

Nói trắng ra chỉ là một hình thức để chứng minh cho mọi người thấy, các chi tiết kinh doanh cụ thể cũng đòi hỏi phải ký hợp đồng bổ sung.

Nhân lúc này Liễu Như Ngọc nghiêng người, khẽ nói với Tần Thiên: “Chờ tôi ký tên thì đã hoàn thành lời hứa với anh rồi.”

“Họ Tần, anh đã nghĩ kỹ rồi sao, nếu anh lừa dối tôi có biết hậu quả sẽ là gì không.”

Tần Thiên nhàn nhạt nói: “Nói đến lừa gạt thì chắc Liễu thiên hậu là lão làng rồi.”

“Buổi lẩu tối qua tổng cộng năm trăm tám mươi bốn tệ, khi nào thì hoàn trả cho tôi đây.”

“Phốc!” Liễu Như Ngọc nhịn không được bật cười thành tiếng, nhưng ở đây là nơi công cộng, không thể thất thố cho nên cô ta vội vàng nhịn xuống.

Cô ta trừng mắt nhìn Tần Thiên, nghiến răng nói: “Một người đàn ông trong wechat có tiền tiêu vặt mười con số, tôi không ngờ anh lại là người keo kiệt như vậy.”

“Muốn hoàn trả cũng được, chờ ký hợp đồng xong thì nhất định anh phải theo tôi!”

“Tiệc mừng thọ sắp bắt đầu rồi!”

Đây là chuyện quan trọng Tần Thiên không thể làm qua loa, nghiêm túc gật đầu.

Tiếp theo, dưới sự chú ý của mọi người và vô số phương tiện truyền thông, cùng hàng chục triệu khán giả phía sau ống kính.

Liễu Như Ngọc và Tô Tô chính thức ký kết hợp đồng.

Ngay lúc Liễu Như Ngọc ký xong tên của mình, một người từ bên ngoài xông vào.

“Không được!”

Đó là chị Vinh.

Chẳng qua khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chị ta biết đã quá trễ rồi.

Không ngờ Liễu Như Ngọc lại cố ý dụ chị ta đi chỗ khác, sau đó chạy đến đây ký một đại ngôn thương nghiệp, hơn nữa bên cạnh còn là Tần Thiên.
 
Chương 551


Chương 551

Trong suy nghĩ của chị Vinh, Tần Thiên chính là cực phẩm trong đám đàn ông cặn bã!

Là hắn dụ dỗ Liễu Như Ngọc!

Có thể tưởng tượng được tâm trạng của chị Vinh lúc này, chỉ có điều ở đây là nơi công cộng, ván đã đóng thuyền, chị ta cũng không cách nào phá ngay tại chỗ.

Bởi vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Liễu Như Ngọc.

“Cô Tô Tô, rất vinh hạnh có thể hợp tác với cô.”

“Trở về, tôi sẽ sắp xếp thời gian đi Long Giang một chuyến, đến lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện chi tiết hơn.”

“Bây giờ, tôi có thể mượn chồng của cô chút không, cô không phiền chứ?”

Tô Tô sững người một chút, trong nụ cười cũng có sự khác thường.

“Đương nhiên không ngại.”

Cô liếc Tần Thiên, cười nói: “Đại thiên hậu của chúng ta có thể coi trọng anh, đó là vinh hạnh của anh, nhất định phải chăm sóc thật tốt, biết không?”

Tần Thiên bỗng nhiên rùng mình một cái, tuy Tô Tô đang cười nhưng hắn cảm giác được bên trong nụ cười đó có giấu kim tiêm.

“Buổi họp báo đã kết thúc, tất cả mọi người giải tán thôi.”

“Cô Liễu Như Ngọc tiếp theo còn có chuyện riêng rất quan trọng cần xử lý, xin hãy thông cảm.”

Chị Vinh xông tới kéo Liễu Như Ngọc rời đi.

“Thiên hậu xin dừng bước!”

“Nghe nói cô sắp đóng vai nữ chính trong 《Thần Vương lệnh》là thật hay không?

“Thiên Hậu, khi nào album mới của cô sẽ phát hành vậy?”

“Buổi hòa nhạc tiếp theo là khi nào?”

“Thiên Hậu, nếu cô đã phá vỡ quy tắc tiếp nhận làm người phát ngôn, vậy thì có thể cũng phá lệ lên chương trình tạp kỹ hay không?”

“Nghe nói ‘Cuộc Sống Nghệ Thuật’ muốn mời cô, có phải là thật hay không?”

“Cô đã chấp nhận lời mời của tạp chí Time để chụp ảnh bìa cho họ đúng không?”

“Thiên Hậu, kế tiếp cô có phải muốn đến Hollywood phát triển không?”

Truyền thông không buông bỏ đuổi theo phía sau.

Trong đám người, Liễu Như Ngọc quay đầu nhìn về phía Tần Thiên. Trong một đôi mắt đẹp ẩn chứa khát vọng không thể che dấu.

Cô ta đang muốn nói điều gì đó, nhưng cô ta đã được kéo đi.

“Họ Tần, hình như thiên hậu rất không muốn rời xa anh nha.”

“Rốt cuộc anh đã tóm được cô ấy như thế nào vậy?” Tô Tô cười nhạt nói.

Tần Thiên khẽ nói: “Ở đây còn có một số việc, lát nữa anh sẽ báo cáo chi tiết với em.”

“Bây giờ anh bảo bọn Lãnh Phong hộ tống em trở về Long Giang.”

Sau đó nói với Liễu Thanh: “Thanh thế hôm nay chắc là đã đủ rồi, tiếp theo chính là rèn thép khi còn nóng, tôi tin Liễu tổng có thể làm tốt.”

Liễu Thanh kiên định nói: “Anh yên tâm đi, có anh ở đây nếu tôi còn làm không tốt thì cũng chả còn mặt mũi để ở lại nữa.”
 
Chương 552


Chương 552

Tần Thiên gật đầu, vẩy tay với đám người Lãnh Phong bên ngoài, ý bảo bọn họ lập tức hộ tống Tô Tô trở về Long Giang.

Còn hắn đuổi theo Liễu Như Ngọc.

Tần Thiên, nhanh lên!”

“Chị Vinh, chị nghe chị nói, Tần Thiên biết người có tài năng đặc biệt Tần Vương là ai, anh ta có thể giúp chữa khỏi bệnh của gia gia!”

Ở cửa lớn, Liễu Như Ngọc vừa muốn tránh thoát khỏi tay chị Vinh vừa gấp gáp nói.

Chị Vinh vốn coi Tần Thiên là người xấu, là tên khốn kiếp cố tình muốn lừa tiền lừa tình.

Sau khi nghe Liễu Như Ngọc nói, chị ta đẩy Liễu Như Ngọc lên xe trước, sau đó đứng ngăn ở cửa, cười khẩy nói:

“Họ Tần, vậy cậu nói thử xem, rốt cuộc Tần Vương quỷ thủ là ai?”

Tần Thiên biết chị Vinh hiểu lầm hắn sau sắc, cũng đúng là không có cách nào giải thích rõ loại chuyện này.

Sự việc đã đến nước này, hắn đành phải nói ra sự thật, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra chính là tôi.”

“Cậu nói gì?” Chị Vinh ngây người một lúc, sau đó bật cười.

“Như Ngọc, em nghe đi, tên khốn kiếp này lại nói bản thân chính là Tần Vương quỷ thủ.”

“Đến bây giờ em còn chưa nhìn rõ bộ mặt thật của hắn sao?”

“Hắn dùng một lời nói dối như vậy lừa em làm người phát ngôn, còn muốn lừa gạt tình cảm của em.”

“Loại đàn ông cặn bã này, ngay cả loại đê tiện như Vương Nghênh Xuân cũng phải nhường ngôi.”

“Hắn thèm cơ thể của em thôi!”

Liễu Như Ngọc cũng kinh hãi.

Trong dự đoán của cô ta Tần Vương quỷ thủ kia chắc là nói một người có y thuật siêu phàm. Còn Tần Thiên trước mặt, nhìn thế nào cũng không giống người biết y thuật.

Cô ta thật sự bị lừa sao?

Cô ta đã đặt hy vọng rất lớn với Tần Thiên, nghĩ tất cả điều này có thể là một trò lừa bịp, vẻ mặt cô ta kích động.

Cả người đã muốn sụp đổ.

Tần Thiên muốn nói gì đó, chị Vinh hoàn toàn không cho hắn cơ hội nói chuyện, chị ta lạnh lùng nói: “Đủ rồi!”

“Tôi chưa từng thấy loại vô sỉ như cậu, cậu còn muốn lừa gạt Liễu Như Ngọc đến khi nào nữa?”

“Họ Tần kia, cậu nói cho tôi biết, cậu nghe được những lời về quỷ thủ này từ đâu?”

Ngày hôm qua sau khi trở về từ Thần Long Quán trở về, Liễu Như Ngọc đã nhốt mình trong phòng, theo lý mà nói chắc là cô ta không chủ động liên lạc với Tần Thiên.

Vậy thì Tần Thiên làm sao biết được những lời này?

Tần Thiên bất đắc dĩ nói: “Ngày hôm qua trong Thần Long Quán, ngẫu nhiên nghe một tiểu đạo sĩ nhắc tới.”

“Sau khi tôi hỏi thì biết được là các người đang tìm một người như vậy.”

“Thật ra——”

Hắn đang muốn nói, thực tế hắn là người đó.

 
 
Chương 553


Chương 553

Chị Vinh cười khẩy nói: “Như Ngọc, em nghe thấy chưa?”

“Tên này vì muốn tiếp cận em, đúng là dùng trăm phương ngàn kế mà, lại có thể hỏi thăm tin tức của em từ chỗ đạo sĩ kia.”

“Rất rõ ràng trước đó hắn căn bản không biết Tần Vương quỷ thủ là gì, bởi vì hắn phát hiện em cần tìm người đó cho nên mới tạm thời bịa ra lời nói dối.”

“Chuyện đã rõ ràng như vậy, em còn muốn lựa chọn tin hắn sao?”

Mắt Liễu Như Ngọc đỏ hoe, nghiến răng nói: “Vì sao phải lừa gạt tôi?””

Tần Thiên vội vàng nói: “Cô nghe tôi nói đã.”

“Tôi không lừa cô, tôi thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho An lão gia tử.”

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của hắn, Liễu Như Ngọc trầm mặc một lúc.

Sau đó coi ta rưng rưng nói: “Nếu anh thật sự là Tần Vương quỷ thủ, vậy anh nói cho tôi biết quỷ thủ là có ý gì?”

Tần Thiên trầm mặc, hắn chưa bao giờ giải thích với bất luận kẻ nào về vấn đề này.

Kể cả Vương Bá Niên được hắn truyền thừa y thuật nhiều nhất, ông ta chỉ biết bộ châm pháp kia gọi là Quỷ Môn Thập Tam Châm, tuy nhiên không biết nguồn gốc và xuất xứ của nó.

“Không trả lời được đúng không?”

“Họ Tần, tôi cảnh cáo cậu, sau này cách xa Như Ngọc chút!”

“Còn có cái đại ngôn chó má kia, không có sự đồng ý của công ty quản lý chúng tôi, căn bản không tính!”

“Các người không có quyền sử dụng tên và hình ảnh của Liễu Như Ngọc để quảng cáo, nếu không tôi sẽ kiện cậu phá sản.”

“Tự giải quyết ổn thoả đi!”

Chị Vinh nói xong cũng lên xe, đóng cửa chuẩn bị rời đi.

Tần Thiên trầm giọng nói: “Quỷ Thủ chỉ là một bộ quỷ môn thần châm, còn gọi là Quỷ Môn Thập Tam Châm.”

“Thập Tam Châm không phải chỉ mười ba cây châm, mà là mười ba loại châm pháp khác nhau.”

“Trời đất phân âm dương, thân thể đối tạo hóa, mỗi ngày mười hai canh giờ, mỗi một canh giờ khác nhau, tinh thần tinh lực của thân thể tương ứng với khí của trời đất đều có sự khác biệt vi diệu.”

“Ví dụ như giờ Ngọ là lửa, tâm kinh hợp thời tiết, giờ Tý thuộc âm, can đảm tăng lên…”

(Giờ ngọ: từ 11 giờ đến 13giờ; giờ Tý: 23 giờ đến 01 giờ)

“Vào các thời điểm khác nhau, tương ứng với việc hạ châm, làm cho tinh thần huyết khí của thân thể con người đạt được sự cộng hưởng tới mức độ lớn nhất với trời đất tạo hóa, gia cố gốc tìm kiếm ngọn nguồn, loại bỏ bách bệnh, đây là mười hai loại châm pháp.”

Chị Vinh nghe mê mẩn, nói: “Vậy loại thứ mười ba là cái gì?”

Tần Thiên nói: “Mười hai mũi châm phía trước là trị bệnh cứu người trong tạo hoá, còn châm thứ mười ba nhảy ra tạo hóa cùng vượt ngũ hành mở ra quỷ môn.”

“Mở ra quỷ môn cướp người từ chỗ Diêm Vương, là Quỷ Môn Thập Tam Châm.”

Nói đến đây, hắn có hơi thở dài:

“Người đời chỉ biết Quỷ Cốc Tử tung hoành âm dương, tinh thông binh pháp, mà không biết thành tựu tập hợp lớn nhất của ông ta chính là thuật châm cứu cướp đoạt tạo hóa, kinh hãi quỷ thần này.”

“Sớm nhất ghi chép trong 《Bổn Kinh m Phù Thất Thuật》 của ông ta, chẳng qua hiện tại 《Bổn Kinh m Phù Thất Thuật》 lưu truyền trên đại chúng, đã sớm bị người có tâm xoá bỏ bộ châm pháp này.”
 
Chương 554


Chương 554

Chị Vinh nói: “Nếu đã bị xoá vậy cậu học từ đâu?”

Tần Thiên cười lạnh nói: “Người có lòng xoá bỏ Quỷ Môn Thập Tam Châm từ Bổn Kinh m Phù Thất Thuật kia, tất nhiên đã ghi lại đến chỗ khác.”

Hắn không nói “chỗ khác” là cái gì, thật ra chính là Thần Vương bí điển.

Chia thành một cuốn sách thượng và hạ. Quyển thượng còn gọi là Diêm Vương kinh, bộ Quỷ Môn Thập Tam Châm này được ghi chép ở quyển hạ, ngay cả lão chưởng quỹ cũng không học được.

“Ý cậu là cậu nhận được truyền thừa mà người có lòng ghi lại ở chỗ khác?” Liễu Như Ngọc hỏi.

Tần Thiên không trực tiếp trả lời, vẻ mặt hắn nhìn xa xăm, giọng nói trầm thấp: “Mấy ngàn năm biến động bất ngờ, chỉ vây quanh Quỷ Môn Thập Tam Châm đã dấy lên bao nhiêu sóng gió, há là người bình thường sao có thể tưởng tượng được.”

“Ngoại trừ Quỷ Môn Thập Tam Châm, còn có bao nhiêu báu vật chìm ngập trong dòng lịch sử.”

“Rất nhiều thứ trong đó đã vĩnh viễn biến mất.”

“Tuy nhiên tôi tin nhất định cũng có rất nhiều thứ đã được giữ lại thông qua lối khác.”

“Nó có thể là trên cao núi tuyết, hoặc là sông băng sâu thẳm, hoặc là rừng cây bao la, hoặc là samạc mênh mông.”

“Hoặc là một ông lão mù mắt đầu đường, hoặc là trong ta của một ông già tóc bạc trong thôn làng.”

“Những món bảo vật còn sót lại che giấu hào quang, đàn lẳng lặng chờ đợi người có duyên.”

Chị Vinh cùng Liễu Như Ngọc đều bị hấp dẫn mà không hề hay biết.

Bọn họ bị giọng nói trầm thấp của Tần Thiên, bước vào thế giới ngàn năm biến hóa sóng gió hỗn loạn.

Lại từ trong ánh mắt sâu không thấy đáy của Tần Thiên, dường như nhìn thấy hào quang rực rỡ.

Một lúc lâu sau, chị Vinh mới nuốt nước bọt, nhìn Liễu Như Ngọc nói: “Em có tin cậu ta đã tạo ra câu chuyện này không?”

“Cũng quá ly kỳ đi.”

Liễu Như Ngọc do dự một chút, nhìn thẳng Tần Thiên nói một cách kiên định: “Em sẵn sàng tin tưởng anh ta.”

“Được!” Chị Vinh cắn răng nói: “Tôi sẽ cho cậu một cơ hội.”

“Tuy nhiên phải nói trước, họ Tần, nếu cậu không chữa được cho An lão gia tử, vậy thì cậu phải đồng ý với tôi.”

“Từ nay về sau không dây dưa với Liễu Như Ngọc nữa, đảm bảo chắc chắn sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của em ấy.”

“Đại ngôn ký vừa rồi cũng sẽ không tồn tại.”

Tần Thiên nói: “Nếu tôi chữa khỏi thì sao?”

Chị Vinh lập tức nói: “Sau này bất kể cậu muốn làm gì, tôi cũng ủng hộ hết mình.”

“Kể cả việc cậu muốn lừa dối vợ cậu, hẹn hò với người phụ nữ này.”

Liễu Như Ngọc đỏ mặt nói: “Dương Vinh, chị nói cái gì vậy!”

Mặt Tần Thiên cũng đầy hắc tuyến, hắn sở dĩ nói nhiều như vậy chẳng qua chỉ muốn có được sự tín nhiệm của Dương Vinh, thứ nhất là báo đáp Liễu Như Ngọc.

Dù sao tạm thời kéo cô ta đến làm người phát ngôn, đúng là cũng giúp ích rất nhiều.

Mặt kháclà vì kính nể An Quốc lão gia tử.
 
Chương 555


Chương 555

Hắn cảm thấy chị Vinh này mặc dù là phụ nữ nhưng chị ta là người có tính cách phóng khoáng mà ngay cả đàn ông cũng thua kém.

Hắn gật đầu: “Chốt kèo.”

Thấy Tần Thiên gật đầu, trong lòng Liễu Như Ngọc không hiểu sao lại cảm thấy bối rối.

Điều kiện chị Vinh đưa ra khi Tần Thiên chữa khỏi bệnh An lão gia tử, là thậm chí cô ta có thể sẽ lừa dối vợ Tần Thiên l@m tình nhân của hắn.

Tần Thiên đồng ý.

Cũng có nghĩa là hắn thật sự muốn… lừa vợ mình để hẹn hò với cô ta không?

Trời ơi, vậy cô phải làm gì đây?

Suy cho cùng hắn đã kết hôn, hơn nữa vợ hắn lại là người tài mạo song toàn như vậy.

Chẳng lẽ cô ta thật sự phải làm người thứ ba sao?

“Như Ngọc, em làm sao vậy?”

“Em không tin cậu ta sao? Rất tốt, thật ra chị cũng không tin.”

“Chúng ta đi thôi, không để ý tới hắn nữa.” Chị Vinh khởi động xe.

“Không!” Liễu Như Ngọc vội vàng mở cửa xe, kích động nói: “Em tin tưởng anh ta, mau lên xe!”

Cô ta nói xong, sau đó vội vàng kéo Tần Thiên lên.

Tần Thiên nghĩ đến cái gì đó, vội nói: “Chờ một chút, tôi muốn thêm một điều nữa.”

“Cái gì?” Liễu Như Ngọc có chút lo lắng, nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa của Tần Thiên, hắn sẽ không yêu cầu cô ta tối nay ngủ với hắn đấy chứ?

Chết tiệt, lúc trước hình như cô ta quả thật đã từng nói chỉ cần chữa khỏi cho gia gia thì cô ta có thể bồi hắn một đêm…

“Sau khi chuyện thành công thì mời tôi ăn lẩu.” Tần Thiên nghiêm túc nói.

“Đáng ghét!” Liễu Như Ngọc ngẩn người một chút, sau đó ‘phốc’ cười nhạo. Giống như hồng mai đầu mùa nở trên núi băng, rừng cây đào tháng ba đột nhiên nổi lên gió xuân.

Chị Vinh trợn trắng mắt, nhấn ga chạy nhanh về phía nhà ông An.

……

“Ba, anh cả của con trở về rồi.” Phan Hổ khẽ nói với Phan Hữu Chí ở nhà cũ nhà họ Phan.

Phan Hữu Chí dường như không nghe thấy, ông ta ngồi trên ghế nhìn hai cỗ quan tài trước mặt, ông ta đã ngồi ở đây một lúc lâu.

Trong một đêm, bốn mươi kiếm sĩ của nhà họ Phan đã bị loại bỏ sạch sẽ, bốn mươi tay nỏ kiệt xuất cũng thế, đội cảm tử được huấn luyện tỉ mỉ nhiều năm, không còn một người nào.

Năm đại cao thủ mỗi năm cung phụng mấy chục triệu tiền, cũng bị giế t chết ngay tại chỗ.

Nhị thái tử được ông ta bồi dưỡng ba mươi năm, coi như là người thừa kế trong tương lai lại chết đuối trong hồ bơi ở biệt thự của chính mình.

Lúc Phan Hữu Chí chạy tới thì Phan Long lơ lửng trên hồ nước, hai mắt trợn tròn, không biết trước khi chết đã trải qua giãy dụa, tức giận hay không cam lòng nữa!

Trước đó đứa con gái út Phan Mỹ Nhi bị chém khắp người, chết vì mất máu, tuy Phan Hữu Chí giống như bị giáng mọit gậy vào đầu nhưng ông ta vẫn có thể chống đỡ được.

Hiện tại cái chết của Nhị thái tử thật sự như rút gân bẻ gãy sống lưng của ông ta.

Ông ta bỗng nhiên cảm thấy mấy chục năm phấn đấu cuối cùng tạo ra kết cục này, thật vô nghĩa.

“Ba!”
 
Chương 556


Chương 556

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Con trai lớn của nhà họ Phan, Phan Kiệt bước nhanh vào.

Hắn ta chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng trông hắn ta rất chín chắn từng trãi, cái này có liên quan đến con đường làm quan của hắn ta trong nhiều năm.

Trước khi hắn ta vào cửa, trên mặt còn lộ ra vẻ vui mừng, bởi vì không ngoài dự đoán thì hắn ta sẽ sớm có thể thăng chức thêm một bước nữa.

Hơn nữa được điều động lên tỉnh làm việc.

Đến lúc đó thử hỏi còn ai trong Đảng cầm quyền dám tranh với nhà họ Phan bọn họ?

Thế nhưng khi nhìn thấy trong phòng đặt hai chiếc quan tài, hắn ta sững người.

Trong nhà gặp biến cố thảm thiết, Phan Hữu Chí vẫn luôn giấu con trai lớn, bởi vì ông ta không muốn những điều này ảnh hưởng đến con đường làm quan của con trai lớn nhà mình.

Những thứ này đều là tranh chấp trong giang hồ, không thể nhìn thấy ánh sáng.

“Anh cả, anh đừng kích động.”

“Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta nghĩ cách báo thù đi.” Phan Hổ xoay xe lăn, khẽ nói.

“A Hổ, chân em làm sao vậy?”

“Ai đánh em thành ra thế này?”

“Là người già nào trong nhà chết sao?”

“Anh hai và chị ba của em đâu?”

Cho đến bây giờ Phan Kiệt vẫn tưởng rằng người chết có thể là người già nào đó trong nhà như lão quản gia.. vân vân.

“Anh hai và chị ba…”Giọng nói Phan Hổ run rẩy, chậm rãi quay đầu nhìn về phía hai quan tài.

Phan Kiệt run rẩy kịch liệt!

Sắc mặt thay đổi!

Hắn ta vội vã chạy đến quan tài và nhìn thấy hai người bên trong, hắn ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngã xuống.

“Ba!” Hắn ta ‘bịch’ quỳ xuống trước mặt Phan Hữu Chí, bi thương nói: “Con về trễ!”

“Chuyện khi nào? Sao không nói cho con biết!”

Vẻ mặt Phan Hữu Chí ngơ ngác, nhìn ông ta giống như đã trở nên đần độn rồi.

Phan Kiệt không hổ nhiều năm làm quan, hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “A Hổ, mau nói là ai làm?”

“Lần này anh trở về là tham gia tiệc mừng thọ An Quốc lão gia tử.”

“Anh biết đây là mừng thọ cuối cùng của lão gia tử, một khi ông ta nằm xuống thì kết cấu tỉnh thành sẽ được phân chia lại.”

“Có phải nhà họ Giả và nhà họ Lý vì tranh đoạt địa bàn trước cho nên ra tay độc ác với chúng ta không?”

“Nhà họ Giả và nhà họ Lý sao?” Phan Hữu Chí bỗng nhiên mở miệng, cười lạnh lùng nói: “Cho họ tám lá gan cũng không dám.”

Phan Kiệt giận dữ nói: “Vậy rốt cuộc là ai?”

“Con không thể nào nghĩ ra ai ở tỉnh thành Nam Giang này lại có lá gan lớn như vậy!”

Phan Hổ nghiến răng nghiến lợi nói: “Là Tần Thiên!”
 
Chương 557


Chương 557

“Tần Thiên?” Phan Kiệt ngẩn người một chút, rồi nói: “Đó là ai?”

“Tại sao hắn ta lại ra tay độc ác với A Long và Mỹ Nhi như vậy?”

Phan Hổ trầm mặc, hai ba câu thật sự không thể nói rõ chuyện này được.

“Con lập tức đi báo cảnh sát trưởng, hạ lệnh truy nã lục soát cả nước!” Phan Kiệt nói lớn tiếng, sau đó sải bước đi ra ngoài.

“Đứng lại!” Sắc mặt Phan Hữu Chí lạnh lùng, đã lấy lại được chút phần dáng vẻ kiêu hùng (nhân vật trí dũng kiệt xuất).

Bởi vì ông ta chợt ý thức được ông ta không gục ngã, nhà họ Phan cũng không sa ngã, bởi vì ông ta còn một đứa con trai lớn!

So với việc để cho đứa con trai thứ hai tiếp quản việc làm ăn của gia tộc, ông ta thật sự hy vọng đứa con lớn này trở thành người thành đạt.

Chỉ cần Phan Kiệt không ngã xuống, nhà họ Phan sẽ vĩnh viễn không ngã xuống.

“Con vừa mới nói lần này trở về là làm gì?” Ông ta lạnh lùng hỏi.

Phan Kiệt sững sờ, khẽ nói: “Chúc thọ An lão gia tử.”

“Ba, năm nay dự kiến con có thể tiến thêm một bước nữa được chuyển đến tỉnh thành làm việc. Hơn nữa rất có thể sẽ phụ trách chính pháp.”

“Thật sao?” Phan Hữu Chí giống như chết đi sống lại, mặt mày rạng rỡ.

Phan Kiệt gật đầu nói: “Phần lớn đã xác định, chỉ có điều còn một vài chi tiết nhỏ.”

“Lần này con trở về là để chúc thọ An lão gia tử, đồng thời cũng muốn nhờ ông ta chuyển mấy mối quan hệ để chào hỏi làm quen.”

“Ba cũng biết tuy lão gia tử không ở trên con đường làm quan, nhưng học trò của ông ta ở khắp nơi.”

“Chỉ cần ông ta chịu gật đầu giúp đỡ thì chuyện này thật sự đã thành rồi.”

Phan Hữu Chí thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: “Nếu con có thể trở về phụ trách chính pháp, vậy toàn bộ tỉnh Nam Giang này chính là thiên hạ của chúng ta.

Muốn giết một tên Tần Thiên cỏn con, chẳng phải đơn giản như bóp ch3t một con rệp sao.”

Phan Kiệt vội vàng nói: “Tần Thiên kia——”

Phan Hữu Chí lớn tiếng nói: “Đừng nói nữa!”

“Quản gia cầm quà mừng thọ đã chuẩn bị trước đó lên xe đi, bây giờ tôi và đại thiếu gia muốn đến chúc thọ An Quốc lão gia tử!”

“Vâng, lão gia.” Lão quản gia vội vàng đi chuẩn bị.

Phan Hữu Chí chậm rãi đứng dậy, trở lại phòng cẩn thận rửa mặt sạch sẽ, thay bộ âu phục đắc tiền vừa vặn, thắt một chiếc nơ màu đỏ thẫm.

Ngồi lên Rolls Royce chạy đến nhà họ An cùng đứa con trai lớn mà ông ta vô cùng tự hào.

Cả thành phố bị tắc nghẽn, bình thường rất hiếm khi nhìn thấy nhiều xe sang như vậy, hôm nay đều lái xe lên đường lớn cùng chạy về một hướng.

Những người này hầu như bao gồm tất cả những nhân vật nổi tiếng có máu mặt trong toàn tỉnh Nam Giang.

Bọn họ đều đến chúc thọ vị Nam Giang vương.

(Khí công: một cách rèn luyện sức khoẻ và chữa bệnh ở Trung Quốc.)
 
Chương 558


Chương 558

Nhà họ An.

Là ông trùm số một ở tỉnh thành, nơi ở của Nam Giang vương An lão gia tử cũng không phải là một ngôi nhà đơn giản, đó là một dãy các ngôi nhà.

Nằm trong khu phố cổ, có khoảng một chục ngôi nhà cũ.

Những ngôi nhà đã có tuổi đời khá lâu, nhiều nhà trông rất cũ kỹ, tuy không đánh giá núi ở chỗ nó cao bao nhiêu, chỉ cần có thần tiên ở đó thì sẽ có danh tiếng.

Nếu là chỗ ở của An lão gia tử, tất nhiên những biệt thự hay lâu đài xa hoa cũng khó có thể so sánh.

Hôm nay là đại thọ bảy mươi của An lão gia tử, nhiều người trong cuộc đều biết rằng đây là lần cuối cùng.

Vì vậy xung quanh được bảo vệ rất nghiêm ngặt, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ bi thương.

Những người nghe danh của An lão gia tử đến chúc thọ chỉ có thể ở trong căn nhà ngoài cùng, có người chuyên phụ trách tiếp đón.

Những người gần gũi hơn chút có thể nói chuyện, tiến vào tầng giữa.

Vị trí trung tâm nhất là một căn tứ hợp viện có ba lối vào.

Rất ít người có thể tiến vào tứ hợp viện này.

Ngoại trừ những ông trùm nắm quyền, học trò tâm phúc, còn cos ba gia tộc lớn được xưng ba con hổ của tỉnh thàn chính là nhà Phan, nhà Lý và nhà họ Giả.

Tuy nhiên trong tứ hợp viện ba lối vào, bọn họ cũng chỉ có thể chờ đợi ở trong phòng lớn của một lối vào.

Cuối cùng vào trong sân là nơi sinh hoạt của An lão gia tử.

Chỉ những người thân gần nhất mới có thể vào được.

Liễu Như Ngọc là cháu gái lão gia tử công nhận, là người thân cận nhất. Chiếc Toyota Alphard chạy thẳng vào không bị cản trở, không đi qua cửa chính mà dừng lại ở cửa sau.

“Tiểu thư, cô đã về rồi.”

“Lão gia tử chờ cô để cùng đi gặp khách đấy.” Ở cửa, một ông già khoảng năm mươi tuổi trông rất điềm tĩnh, cười tủm tỉm nói.

Ông ta tên là Kế Chân là phụ tá của lão gia tử trong quân đội trước đây.

Từng là một người chém giết trên chiến trường, hiện tại đi theo lão gia tử kinh doanh, đã sớm ẩn dấu sát khí và sự sắc sảo của bản thân.

Tuy nhiên cho dù sao cũng từng là nhân vật trên chiến trường, trong lúc vô tình vẫn sẽ lộ ra một phần khí thế chém giết làm cho người khác sợ hãi.

“Bác Kế, vất vả cho bác rồi.”

“Tần Thiên, đi mau!” Liễu Như Ngọc gật gật đầu, lôi kéo Tần Thiên muốn đi vào trong.

“Chờ chút!” Kế Chân nhấc chân không dấu vết chắn trước mặt Tần Thiên.

“Tiểu thư, người anh em này rất lạ mặt, cậu talà ai?”

Chị Vinh nói: “Kế lão, vị này là Tần Thiên, cậu ta là chuyên gia châm cứu mà tiểu thư Như Ngọc cố ý mời tới để chữa bệnh cho lão gia tử.”

Liễu Như Ngọc cũng vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, Tần Thiên… Là một chuyên gia châm cứu rất tốt, anh ta nói có thể chữa khỏi bệnh của gia gia.”
 
Chương 559


Chương 559

Tuy Tần Thiên đã nói ra Quỷ Môn Thập Tam Châm với bọn họ, nhưng trên đường tới hắn đã dặn dò bọn họ tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này.

Trên thực tế, điều này cũng tốt cho họ.

Bởi vì một khi tiết lộ, có thể tưởng tượng được từ nay về sau bọn họ sẽ không bao giờ có được cuộc sống yên ổn.

“Chuyên gia châm cứu?” Biểu cảm của Kế Chân xuất hiện biến hóa, ông ta cười khổ nhìn Liễu Như Ngọc nói:

“Tiểu thư, cô thật sự cho rằng chỉ là một chuyên gia châm cứu thì có thể chữa khỏi bệnh cho lão gia tử sao?”

“Bệnh của lão gia tử đều đã được rất nhiều danh y quốc tế chẩn đoán.”

“Các phương pháp y tế hiện tại —-”

Giọng ông ta đầy vẻ cay đắng và ông ta không nói tiếp, nhưng tất cả đều hiểu.

Với phương pháp y tế trước mắt, An lão gia tử chắc chắn là không cứu được.

Liễu Như Ngọc không trả lời, tuy nhiên cô ta một lòng nhiệt huyết sẵn sàng tin tưởng Tần Thiên có thể tạo ra kỳ tích, làm cho cây khô gặp được mùa xuân.

Nhưng loại chuyện này, nếu suy nghĩ lý trí hơn chút thì đều biết là không thực tế.

Kế Chân thở dài nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói: “Người trẻ tuổi, tôi không biết cậu tiếp cận lão gia tử là muốn lấy được cái gì.”

“Danh lợi, tiền tài, địa vị?”

“Đúng vậy, nếu như cậu có thể tiếp cận lão gia tử, những thứ này bình thường cậu căn bản không thể chạm tới thì bây giờ có được dễ như trở bàn tay.

Nhưng cậu cũng phải biết rằng dùng bệnh của lão gia tử làm mồi nhử thì sẽ có hậu quả gì!”

Nói đến câu cuối cùng, giọng nói ông ta thay đổi, trong đôi mắt ôn hòa của Kế Chân hiện lên khí thế chém giết.

Hai người mặc đồ đen ở cửa nghe thấy tiếng động nhanh nhạy chạy tới bao vây Tần Thiên.

Liễu Như Ngọc và chị Vinh cũng cảm thấy sợ hãi, đối mặt với vị quản gia này, bọn họ không dám nói chuyện.

Không hổ là lão tướng từng đi theo An lão gia tử xông pha chiến trường, trong lòng Tần Thiên tán thưởng.

Hắn bình tĩnh, cười lạnh nói: “Tài phú, danh lợi địa vị, đối với tôi cũng chỉ là mây bay.”

“Tôi tới đây, một là vì báo đáp tiểu thư Liễu Như Ngọc trọng nghĩa ra tay giúp tôi; Mặt khác cũng là kính trọng khí phách của lão gia tử ”

“Tôi đặc biệt ra tay tặng cho ông ấy ba mươi năm dương thọ.”

“Quản gia Kế, chuyện không nên chậm trễ nữa, mau dẫn tôi vào ngay.”

“Cậu nói gì?” Kế Chân lộ ra vẻ kích động, người trẻ tuổi này vừa mở miệng đã nói tặng cho lão gia tử ba mươi năm dương thọ.

Nói lời ngông cuồng!

To gan đến mức nào!

Nếu như bình thường Kế Chân đã trực tiếp ra tay, đánh đuổi ra ngoài.

Nhưng giờ phút này thứ làm Kế Chân rất ngạc nhiên khi đối mặt với Tần Thiên, chính là rõ ràng ông ta đã phóng thích sát khí, đừng nói là một người trẻ tuổi mà cho dù là đại lão nổi danh ở tỉnh thành cũng phải cúi đầu nhượng bộ.
 
Chương 560


Chương 560

Nhưng mà Tần Thiên Phong vẫn bình tĩnh, giống như hắn hoàn toàn không có cảm giác gì!

Trái ngược lại Tần Thiên Động đứng đó. Lại làm cho Kế Chân một loại cảm giác như đang đối mặt với vực sâu, đối mặt với núi cao.

Vậy mà ông ta còn cảm thấy có chút cao không thể leo lên.

Điều này làm sao có thể?!

Dù sao Kế Chân cũng là lão tướng, vì thế ông nhanh chóng đã lấy lại bình tĩnh.

Ông ta trầm mặt, lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, bệnh của lão gia tử đã được nhiều vị danh y quốc tế hội chẩn, dùng phương pháp trị liệu hiện tại ——”

Tần Thiên cắt đứt lời Kế Chân, cười lạnh nói: “Phương pháp trị liệu của tôi không thuộc về hiện tại.”

Kế Chân kích động: “Chẳng lẽ cậu còn có thể nắm giữ phương pháp y tế trong tương lai sao? Chàng trai trẻ, cậu phải chịu trách nhiệm về những gì mình nói.”

Tần Thiên thản nhiên nói: “Phương pháp trị liệu của tôi, cũng không thuộc về tương lai mà từ quá khứ.”

“Từ quá khứ?” Kế Chân không hiểu.

Tần Thiên lười giải thích, có chút không vui nhìn về phía Liễu Như Ngọc.

Liễu Như Ngọc vội vàng nói: “Sự việc khẩn cấp, không quan tâm nhiều như vậy, bác Kế, mau cho chúng tôi vào đi.”

“Gia gia hiện tại thế nào rồi?”

Chị Vinh cũng thành khẩn nói: “Kế lão, cho dù như thế nào để cậu Tần khám thử cũng không tổn thất gì, ông thấy đúng không?”

“Nếu như, ý tôi là nếu phương pháp trị liệu của cậu Tần có tác dụng thì sao?”

Chị ta nói xong câu đó cũng âm thầm cảm thấy kỳ quái, không hiểu sao chị ta cũng bị đưa vào trong mương, sẵn sàng tin tưởng Tần Thiên, hơn nữa còn nói chuyện giúp hắn.

Về mặt lý trí, chị ta vẫn còn nghi ngờ.

“Được rồi.”

Dù sao còn nước còn tát, chữa không được cũng không tổn thất gì.

Kế Chân thở dài, đang định tránh ra để cho Tần Thiên đi vào.

Nhưng ngay lúc này có một chiếc Maybach gào thét xông tới, dừng lại trước mặt bọn họ.

Một chàng trai bước từ trong xe xuống, anh ta kích động nói: “Ba, Như Ngọc, mọi người đều ở đây sao.”

“Mọi người đoán xem con mời được người nào tới này?”

“Đại sư khí công nổi danh, Vương Sâm, đến chữa bệnh cho lão gia tử!”

“Như Ngọc, khí công của đại sư Vương thông quỷ thần, có một không hai, Anh tận mắt chứng kiến ông ta đã khôi phục con rắn bị cắt thành hai khúc.”

“Để ông ta ra tay, gia gia có thể nhanh chóng khoẻ lại.”

“Có phải em rất vui không?”

Anh ta vừa nói vừa kích động đi đến kéo tay Liễu Như Ngọc.

Vẻ mặt Liễu Như Ngọc khẽ biến, vội vàng lui về phía sau một bước, lơ đãng né tránh.

Cô ta nói có chút không được tự nhiên: “Kế Phong, đại sư khí công gì, không phải là gạt người đấy chứ.”

Kế Phong là con trai của Kế Chân.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom