Dịch Thần Vương Lệnh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 520


Chương 520

Khu vực suối nước nóng đã được tu sửa lại chắc chắn, người trốn trong này không khác trốn trong tòa thành là bao.

Ở vách tường trước mặt đã được lắp một màn hình lớn. Qua camera có thể thấy được tất cả mọi thứ bên ngoài.

Phan Long muốn ở chỗ này ôm người đẹp, uống rượu ngon nhìn Tần Thiên bị giết chết như thế nào.

Bên ngoài đại viện Long Cung chìm vào bóng tối, nhưng thực tế sát thủ đã được bố trí khắp nơi này.

Bàn tay Phan Long di chuyển trên người Mục Phi Phi, hắn ta nhấp một ngụm rượu vang, cười gằn nói: ”Nếu như họ Tần kia không dám đến, anh sẽ phái người bắt Tô Tô tới đây.”

”Anh không tin anh ta không tới.”

Mục Phi Phi tức giận nói: ”Có phải anh coi trọng hồ ly tinh kia rồi không?”

”Phan Long, anh đừng tưởng em không biết. Em thấy ánh mắt của anh khi nhìn cô ta rồi, anh rung động.”

”Lúc anh nhìn em ánh mắt anh không như vậy.”

”Phan Long, em không ngờ anh lại thích kiểu phụ nữ đê tiện như vậy…”

”Im miệng!”

Phan Long tát Mục Phi Phi một cái, tức giận nói: ”Đồ tiện nhân này, cô có tư cách gì so sánh với cô ấy?”

”Tô Tô gả cho người giao thức ăn, nhưng theo tôi biết cô ấy vẫn luôn thủ thân như ngọc. Còn cô thì sao?”

”Cô vì để thăng tiến mà gì cũng lòng, trong lòng cô không biết rõ bản thân ở đâu sao?”

Mục Phi Phi thẹn quá hóa giận, ôm mặt nói: ”Đồ khốn!”

”Bà đây không hầu hạ nữa!”

Cô ta đứng dậy muốn chạy đi.

Phan Long nắm lấy tóc cô ta, xoay mặt cô ta lại, tay khác cầm khẩu súng lục kia nhét vào miệng cô ta.

”Ô ô… Không muốn… Tha mạng, ô ô…”

Mục Phi Phi bị dọa đến tái mặt, cô ta hoảng sợ cầu xin tha thứ.

Phan Long cười gằn nói: ”Bây giờ nói anh nghe, em còn ghen nữa sao?”

Mục Phi Phi trợn tròn mắt, liều mạng lắc đầu.

Phan Long đắc ý hừ một tiếng, lúc này hắn ta mới buông tha Mục Phi Phi.

Hắn ta nhìn đại viện đen như mực trên màn hình, sắc mặt trầm lại.

Tần Thiên vẫn chưa đến. Có phải hắn không dám tới không?

”Đến khách sạn!”

”Bắt Tô Tô đến cho tôi!”

Phan Long bực bội cầm bộ đàm lên ra lệnh.

”Vâng, thiếu gia!”

Ngoài sân, trong bóng tối, có mấy người áo đen cao to lập tức đi về phía cửa lớn.

Đột nhiên có người kêu to.

Mấy vệ sĩ đang lao ra gần như đồng thời bắn ngược lại. Họ bị ngã ra đất, không đứng dậy nổi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 521


Chương 521

Xảy ra chuyện gì vậy?

Sau khi kinh hãi, Phan Long thấy một bóng đen chậm rãi đi vào từ cửa lớn.

Hắn mặt áo Tôn Trung Sơn màu đen, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như băng.

Trong đôi mắt sâu không thấy đáy là ngọn lửa giận dữ.

Sát khí trên người hắn tỏa ra bốn phía, bóng đêm cũng vì vậy mà rung chuyển. Hắn lúc này như Ma quân giáng thế vậy.

”Tần Thiên!”

Phan Long đột nhiên sợ run cả người. Dưới sự kích động, hắn ta theo bản năng ấn chặt đầu Mục Phi Phi.

Mục Phi Phi phát ra tiếng nôn khan, nhưng cô ta không dám thể hiện ra ngoài, chỉ liều mạng nhẫn nhịn lấy lòng Phan Long.

Phan Long cười ha ha, hắn ta mở loa ngoài rồi nói: ”Tần Thiên, mày cũng gan đấy!”

”Không phải mày muốn giết tao sao? Đến đây!”

”Tao ở chỗ này chờ mày!”

”Điều kiện tiên quyết là mày có thể sống được ba qua ải của tao!”

Trong đại viện trống trải, giọng nói đắc ý kiêu ngạo của Phan Long quanh quẩn trong không trung.

Vẻ mặt Tần Thiên lạnh lùng, hai mắt đảo qua một vòng đã biết cứ cách một trăm mét trong tòa nhà này là có một lớp phòng thủ.

Ba trăm mét, ba lớp phòng thủ, mỗi lớp một trăm tên sát thủ mai phục.

Trong căn phòng đằng sau tòa nhà có mấy hơi thở vô cùng mạnh mẽ.

Phan Long trốn ở trong cùng, muốn giết hắn ta, Tần Thiên cần phải phá vỡ những lớp phòng thủ này.

”Tao muốn giết mày thì Chúa cũng không ngăn được.”

”Hôm nay mày nhất định phải chết.” Hắn lạnh như băng nói.

”Tên chó, để tao xem mày giết tao như thế nào!”

”Đội kiếm, chuẩn bị sẵn sàng!”

Phan Long thẹn quá hóa giận, hắn ta ra lệnh, từ trong bóng tối lập tức có bốn mươi người cầm kiếm hùng dũng bước ra.

Mười người một tổ, bốn tổ vây quanh Tần Thiên khắp bốn phía.

Sắc mặt bọn họ lạnh lùng, ánh mắt lạnh đến thấu xương. Hai tay cầm kiếm nổi đầy gân xanh.

Đội kiếm của nhà họ Phan nổi tiếng toàn thành phố với thành tích bảo vệ an toàn nhân viên cốt cán và tài sản của Phan gia, chiến công rất cao.

Bây giờ Phan Long sắp xếp cho bọn họ làm tuyến phòng thủ thứ nhất giết chết Tần Thiên.

Ánh mắt Tần Thiên vô cùng kiên định, dường như hắn không nhìn thấy những người này, cứ như vậy mà đi về phía trước.

Nhìn hắn bước thẳng không do dự, Phan Long đỏ bừng mắt.

”Giết!”

”Chém nó thành từng mảnh cho tôi!”

Nghe được mệnh lệch, một người nóng lòng muốn lập công, gã ta hét to một tiếng rồi lao về phía Tần Thiên.

Lưỡi kiếm như rạch một đường qua bầu trời đêm, như lưỡi dao tử thần của thần chết hạ xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 522


Chương 522

Mục Phi Phi thấy vậy thì sợ hãi che miệng lại. Cô ta cảm thấy Tần Thiên nhất định sẽ bị chặt đến tan xương nát thịt.

Không biết vì sao trong lòng cô ta lại đột nhiên cảm thấy đồng tình với Tần Thiên.

Có lẽ khí chất trên người Tần Thiên khiến cô ta động lòng chăng?

Đồ ngốc, mau chạy đi, đừng đứng yên chịu chết như vậy! Cô ta ở trong lòng kêu gào.

Tần Thiên không dừng bước, vẫn rảo bước về phía lưỡi kiếm đang nâng lên kia.

Hắn đưa tay ra, như làm ảo thuật mà đoạt lấy thanh kiếm, sau đó tùy tiện vung lên.

Bàn tay của đang cầm kiếm của gã kia lập tức bị Tần Thiên chặt đứt.

Sao có thể được? Nhìn cảnh này, Phan Long và những thành viên khác trong đội kiếm đều ngẩn người.

”Cùng lên hết đi!”

”Ai chém hắn một nhát ông đây sẽ thưởng một trăm vạn!” Phan Long kịp phản ứng lại, hắn ta đỏ mắt gào to.

Có phần thưởng hậu hĩnh, tất cả đều có thêm dũng khí.

Một nhát một trăm vạn, nếu như có thể chém được mười nhát thì chính là một ngàn vạn rồi. Với số tiền đó họ có thể sống thoải mái nửa đời còn lại đấy.

Ba mươi chín người đồng thanh kêu to một tiếng, sau đó vung kiếm lên lao về phía Tần Thiên.

Ánh sáng sắc lạnh trên lưỡi kiếm chiếu sáng bầu trời đêm.

Tần Thiên hơi di chuyển cơ thể chỉ để lại tàn ảnh, xuyên thẳng qua người bọn họ. Hắn căn bản không cần nhìn, kiếm trong tay tùy ý vung lên.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi!

Bốn mươi người trong đội kiếm, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã ngã đầy mặt đất. Nếu không phải tay bị chặt đứt thì cũng là gân chân bị cắt đứt.

Kiếm trong tay Tần Thiên dính máu, vẻ mặt bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì, ánh mắt không chút dao động, tiếp tục đi vào bên trong.

”Đồ khốn!”

Phan Long chứng kiến toàn bộ, hắn ta tức giận đến mức ném ly rượu vang đỏ xuống đất. Hắn ta không ngờ Tần Thiên lại là người khó đối phó như vậy.

”Phan Long, làm sao bây giờ? Có phải hắn sẽ xông vào đây không?” Mục Phi Phi hoảng sợ nói.

Phan Long nghiến răng: ”Bây giờ chỉ vừa bắt đầu thôi!”

”Tên họ Tần kia, mày có gan thì vào ải thứ hai của tao đi!”

”Cung thủ chuẩn bị!”

Tần Thiên đi khoảng một trăm mét là đến trung viện.

Theo tiếng gào thét điên cuồng của Phan Long, căn phòng đối diện mở ra, từ bên trong có bốn mươi tên áo đen lao ra.

Trong tay mỗi người đều cầm cung đã được cải tiến.

Bọn họ được huấn luyện nghiêm ngặt, sau khi mạnh mẽ tiến ra đã bắt đầu tản ra khắp nơi, vây Tần Thiên ở giữa như thủy triều.

Cung trong tay đều đồng loạt nhắm về phía Tần Thiên.

Cung tên đều là cung tên thép được đặc chế.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 523


Chương 523

Có vết xe đổ phía trước, bọn họ không dám áp sát. Mỗi người đều cách Tần Thiên mười mét.

Khoảng cách xa như vậy, cho dù tốc độ của Tần Thiên có nhanh đến đâu, cho dù hắn có thể ngẫu nhiên giết được một người cũng không làm gì được những người khác.

Bọn họ chỉ cần kéo tên trong tay, mũi tên thép sẽ lập tức được bắn ra với tốc độ rất nhanh, không thua kém đạn là bao.

Đơn giản mà nói, đây chính là khắc tinh của cao thủ.

Thấy Tần Thiên đứng yên bất động, Phan Long cho rằng hắn đang sợ hãi nên lại lần nữa đắc ý cười ha ha.

“Tên họ Tần kia, mở mắt chó của mày ra mà nhìn cho kĩ đi!”

“Mỗi một người bọn họ đều là cung thủ bách phát bách trúng!”

“Chỉ cần ông đây ra lệnh một tiếng, mày sẽ bị bắn thành con nhím.”

“Bây giờ tao cho mày một cơ hội. Quỳ xuống cầu xin tao đi.”

“Không chừng tao sẽ vui vẻ rồi cho mày sống lâu thêm mấy ngày.”

Sắc mặt Tần Thiên trầm xuống, hắn hơi dừng lại, sau đó lại lần nữa đi lên trước.

“Tên khốn!”

Phan Long không ngờ Tần Thiên lại không sợ hãi như vậy.

Hắn ta cắn răng nói: “Ai có thể bắn trúng hắn một tên tôi sẽ thưởng hai trăm vạn!”

“Nghe lệnh của tôi, bắn!”

Mệnh lệnh vang lên, tiếng tên bắn ra vang lên như tiếng ma quỷ kêu gào.

Bốn mươi hai mũi tên đen nhánh như lưỡi liềm đoạt mệnh lao vào phía Tần Thiên.

”Mau tránh đi!” Mục Phi Phi theo bản năng hét to một tiếng. Cô ta thật sự không thể nhìn cảnh thê thảm kia được.

Nào ngờ trong màn hình không truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Tần Thiên.

Thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Chuyện gì xảy ra vậy, thời gian dừng lại sao?

Mục Phi Phi mở mắt, khi nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình, cô ta không khỏi há miệng kinh ngạc.

Chỉ thấy Tần Thiên đứng yên, bốn mươi hai mũi tên đứng im, tất cả đều dính lên người hắn.

Nhưng mũi tên đều dừng bên ngoài quần áo không di chuyển thêm được nữa.

Nhìn kĩ mới thấy quần áo Tần Thiên phồng lên như có gió thổi.

Rốt cuộc đây là thế nào?

Trong căn phòng phía sau vang lên một tiếng ngạc nhiên.

”Ồ, lại là cao thủ nội lực.”

Một giọng nói trầm thấp khác vang lên: ”Tuổi còn trẻ mà có nội lực mạnh mẽ như vậy, đúng là không tầm thường.”

Người khác nói: ”Xem ra nội kình ngoại phóng, sắp đạt đến trình độ siêu phàm.”

”Nhìn tiếp xem thế nào.”

Bốn mươi người bắn cung cũng sợ đến ngây người. Lúc phản ứng lại kịp, khi bọn họ chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai.

Cơ thể Tần Thiên đột nhiên rung một cái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 524


Chương 524

Những mũi tên đang dính trên quần áo hắn bắn ngược lại như châu chấu.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên!

Bốn mươi người bắn cung gần như là trúng tên trong cùng một thời gian rồi ngã xuống mặt đất.

Căn phòng mới vang lên giọng nói kia cũng đồng thời phát ra tiếng rên.

Sau đó mọi thứ đều im lặng, không có ai nói thêm gì.

Dường như ai cũng bị thủ đoạn của Tần Thiên dọa sợ.

Sắc mặt Tần Thiên không chút thay đổi, hắn tiếp tục đi vào trong.

Phan Long khiếp sợ không nhúc nhích một lúc lâu mới phản ứng lại kịp.

Hắn ta thấy Tần Thiên đã đi đến viện thứ ba.

Hắn ta điên cuồng kêu lên: ”Đội cảm tử đâu!”

”Giết!”

”Giết hắn, tôi thưởng một trăm triệu!”

Trong bóng tối có hai mươi người mặc áo đen đang ẩn nấp, ánh mắt họ trống rỗng, giống như máy móc không có cảm xúc nhảy về phía Tần Thiên.

Tốc độ của bọn họ không phải nhanh nhất, sức mạnh cũng không phải lớn nhất.

Nhưng lại là người khó đối phó nhất.

Vì bọn họ không sợ chết.

Những người này vốn đã sớm là người chết, Phan gia dùng đủ cách đã cứu được họ. Dùng thuốc đặc trị điều trị, để bọn họ mất cảm giác đau đớn.

Giá trị sống duy nhất mỗi ngày của họ chính là lúc Phan gia cần thì chết cùng kẻ địch.

Chỉ cần đánh đổi mạng sống, vợ con họ sẽ nhận được một số tiền bồi thường lớn, không bao giờ cần lo lắng về miếng cơm manh áo.

Tần Thiên vung kiếm đâm vào ngực của người đối diện. Người này không những không lùi lại mà ngược lại còn mượn sức của hắn để tiến lên, gã để kiếm đâm xuyên qua cơ thể, lao đến gần Tần Thiên hơn.

Dao găm sắc bén trong tay lặng lẽ đâm về phía trái tim Tần Thiên.

Tần Thiên hơi kinh hãi, hắn lắc cổ tay, kiếm trong tay di chuyển, trực tiếp cắt thẳng một đường trên người tên kia.

”A!”

Nhìn một người đang yên bình lập tức bị chẻ ra làm đôi, Mục Phi Phi bị dọa đến hét lên.

Cuộc chiến vô cùng tàn nhẫn.

Nhưng người trong cuộc lại bình tĩnh đến bất thường.

Nhưng tử sĩ này liều chết không thôi chiến đấu với Tần Thiên, cho dù bị thương bao nhiêu cũng không kêu một tiếng.

Chỉ cần còn sống sẽ tiếp tục liều mạng giết chết Tần Thiên.

Rơi vào đường cùng, Tần Thiên đành phải giết chết đám người này.

Từng cơ thể ngã xuống.

Từng vệt máu bắn lên bầu trời đêm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 525


Chương 525

Ánh trăng cuối trời dường như cũng bị nhuốm máu.

Cuối cùng cuộc chiến thảm khốc mà thầm lặng cũng kết thúc.

Trên người Tần Thiên đều là máu, tay cầm kiếm tiếp tục đi vào trong.

Hắn đã nói rồi, tối nay không có ai có thể ngăn cản hắn giết Phan Long.

Bao gồm cả chúa.

Giờ phút này Phan Long vô cùng sợ hãi.

Ba lớp phòng thủ mà hắn ta sắp xếp đã bị Tần Thiên phá vỡ chỉ trong thời gian ngắn ngủi.

Rơi vào đường cùng, hắn ta chỉ có thể dùng quân bài cuối cùng của mình.

”Tề lão, mấy người thấy rồi chứ?”

”Năm người các ông cùng lên có thể giết chết hắn không?” Hắn ta sợ hãi hỏi vào đàm.

Bên trong bộ đàm vang lên giọng nói vừa bình luận ban nãy.

”Một người trẻ tuổi đã lên được tông sư hóa cảnh đúng là có chút bất ngờ.”

”Nhưng anh Phan yên tâm. Năm người chúng tôi nhận tiền của Phan gia thì đương nhiên sẽ có tác dụng.”

”Tốt!”

”Chỉ cần có thể làm được, tôi sẽ thưởng năm triệu!”

”Tất cả tài nguyên các người cần để tu luyện sau này Phan gia chúng tôi sẽ cung cấp vô điều kiện!”

Tục ngữ nói cùng văn phú vũ. Đối với người luyện võ chân chính, muốn có tiến bộ cần rất nhiều tài nguyên.

Ví dụ như các loại dược liệu quý giá, ví dụ như các loại vũ khí quý hiếm và các cách tu luyện.

Rất nhiều võ sĩ vì không có tiền nên mới tìm đến những phú thương này.

Phú thương có tiền, sợ nhất là mất mạng. Hai bên kết hợp với nhau, người có tiền bỏ tiền mời cao thủ để phục vụ cho gia tộc mình.

Cao thủ võ sĩ nhận được tiền sẽ bảo vệ kim chủ an toàn. Trong lúc quan trọng còn bán mạng cho kim chủ.

Đây là một loại quan hệ hỗ trợ lẫn nhau để tồn tại.

Mà một gia tộc cường đại như Phan gia đương nhiên sẽ có võ sĩ phục vụ mình.

Có tất cả năm người, cũng chính là ngũ đại cao thủ Phan Long để Phan Hổ gọi đến.

Người cầm đầu họ Tề, tên là Tề Cảnh Xuân, là một lão gia có mấy phần tiên phong đạo cốt.

Lão ta đứng trước mặt Tần Thiên cười lạnh: ”Cậu là tông sư hóa cảnh trẻ nhất tôi từng gặp.”

”Chỉ đáng tiếc, người trẻ tuổi, cậu phạm phải sai lầm trí mạng. Cậu không nên đắc tội với Phan gia, lại càng không nên một mình đến đây.”

”Vì mặt mũi còn sót lại của mình, cậu nên tự tử đi.”

”Cùng là người trong giới võ đạo, tôi có thể đảm bảo sau khi cậu chết sẽ không hủy thi thể của cậu.”

Tần Thiên cười lạnh, trong ánh mắt là sự khinh thường.

”Chỉ dựa vào ông?”

”Nếu ông nói vậy thì tôi cũng cho ông một cơ hội. Bây giờ biến mất khỏi mặt tôi, tôi có thể xem như ông chưa từng xuất hiện.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 526


Chương 526

”Cậu nói cái gì?” Tề Cảnh Xuân biến sắc.

”Lão Tề, nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì?” Một người đàn ông cao lớn có râu quai nón nhịn không được mà nói.

Gã ta cười lạnh: “Nhóc con, mày là tông sư hóa cảnh thì sao chứ? Nguyên Ngũ Tuyệt chúng tao cũng không phải không giết qua tông sư!”

”Nói cho mày biết, tên kia còn lợi hại hơn mày nhiều!”

Ba người khác cũng cười lạnh.

Trong mắt họ, Tần Thiên có thể nội kình ngoại phóng, miễn cưỡng cũng được xem là tông sư hóa cảnh. Nhưng chắc cũng vừa đến ngưỡng đó mà thôi.

Dù sao tuổi của hắn trẻ như vậy.

”Thật sao?” Tần Thiên cười lạnh. Tông sư hóa cảnh rất lợi hại đúng không? Từ trước đến nay hắn chưa từng cảm thấy như vậy.

Hắn không biết mình đã đến trình độ nào, nhưng hắn biết có mười tông sư hóa cảnh cũng không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng nhìn trang phục của năm người trước mặt và vũ khí khác nhau trong tay cùng với những lời mà họ vừa nói, trong lòng Tần Thiên lóe lên một cái, hắn đột nhiên nghĩ đến một việc.

”Ba năm trước đây, lão quyền sư Hà Bắc, lão tiên sinh Tông Đức chết thảm trong đêm khuya ở nghĩa địa ngoại ô.”

”Tông lão tiên sinh là người nghĩa hiệp, đức cao vọng trọng, được gọi là ngôi sao trong giới võ sĩ Hà Bắc, không ngờ vậy mà lại bị người ta sát hại.”

”Chuyện này khiến mọi người bàn tán rất lâu. Thiếu niên Hà Bắc đeo đai trắng, lưng mang trường kiếm muốn tìm ra hung thủ để báo thù cho lão quyền sư.”

”Nhưng ngoài vết thương trên người lão quyền sư thể hiện hung thủ là năm người ra thì không còn thông tin nào khác. Thời gian dần trôi qua cũng không tìm hiểu thêm được gì.”

”Theo tôi được biết, tu vi cả đời của Tông Đức lão tiên sinh có thể gọi là tông sư. Không phải ông ấy bị mấy người giết đấy chứ?”

Nghe Tần Thiên nói vậy, ánh mắt năm người kia lộ ra sự bối rối. Nhất là Tề Cảnh Xuân.

Tần Thiên nhạy cảm thấy được điều này, trong mắt hắn lộ ra sát khí.

Vì lão quyền sư Tông Đức rất nhiệt tình trượng nghĩa, chưa từng đối xử tệ bạc với bất kì người trong giới võ sư.

Lão chưởng quỹ của Diêm Vương Điện, cũng chính là sư phụ của Tần Thiên chính là một trong những người đó.

Lão chưởng quỹ biết thân phận của mình không hề tầm thường nên luôn cố gắng giữ khoảng cách với Tông Đức, tránh mang đến tai họa cho đối phương.

Nhưng nhân phẩm và võ đạo của Tông Đức khiến lão chưởng quỹ vô cùng nể phục.

Lão quyền sư chết thảm, lúc ấy lão chưởng quỹ đã ở ngục giam nghe được tin tức để phái Tần Thiên đi điều tra.

Qua điều tra, Tần Thiên nghe người nhà Tông Đức nói sau khi lão quyền sư nhận được một bức thư thì vô cùng hào hứng mà rời đi.

Nghe nói ông ấy muốn đi đón bạn. Chuyện này thường xảy ra nên người nhà và đồ đệ cũng không nghi ngờ gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 527


Chương 527

Khác biệt duy nhất chính là lần đó ông ấy còn mang một khối ngọc mà bình thường rất coi trọng, có thể gọi là ngọc âm dương đi cùng.

Không ngờ rằng ông ấy lại chết thảm tại nghĩa địa. Khối ngọc âm dương kia cũng không cánh mà bay.

Cho nên Tần Thiên suy đoán đây chắc chắn do người quen gây án. Bạn gặp mặt hẹn lão quyền sư chính là hung thủ.

Mục đích chính là muốn đạt được khối ngọc âm dương kia.

Nhưng nhiều năm như vậy hắn vẫn không tìm được manh mối nào khác. Khi còn sống Tông Đức có rất nhiều bạn bè.

Thậm chí có một số người ngay cả người nhà ông ấy cũng không biết.

Chuyện này luôn khiến lão chưởng quỹ canh cánh trong lòng. Ông ấy nghi ngờ vì thân phận mình bị lộ nên mới mang đến họa sát thân cho Tông Đức.

Tần Thiên cũng rất tự trách, hắn thề nhất định phải tìm được hung thủ để báo thù cho Tông Đức, để sư phụ mình có thể yên lòng.

Bây giờ hắn dường như đã biết hung thủ là ai.

”Cậu nói bậy bạ gì vậy?”

”Đúng là chúng tôi đã từng gặp qua Tông lão quyền sư, ông ấy là một người nghĩa tình, đối đãi với mọi người không tệ. Sao chúng tôi có thể lấy oán trả ơn mà sát hại ông ấy chứ?”

Ánh mắt Tề Cảnh Xuân trốn tránh, dường như có chút áy náy.

Tần Thiên còn muốn nói thêm gì nữa thì tên râu quai nón bên cạnh đã ha ha cười nói: ”Lão Tề, ông sợ cái gì?”

”Dù sao tên nhãi này cũng sắp thành người chết rồi, nó còn có thể tiết lộ bí mật của chúng ta hay sao?”

”Không sai!”

”Tông Đức do chúng ta giết!”

”Trách thì trách do ông ta thích khoe khoang, hôm tiếp đón chúng ta, ông ta say rượu lấy ra một khối ngọc âm dương.”

”Trong viên ngọc âm dương đó có sức mạnh mà tiền bối cao nhân lưu lại, là một vũ khí không tồi.”

”Chúng ta muốn đoạt lấy vũ khí đó nên đã hẹn ông ta ra ngoài lúc đêm khuya rồi hợp tác giết chết ông ta!”

Người lùn bên cạnh nói: ”Thật ra lão Tông không cần phải chết. Anh em chúng tôi đã nhẹ nhàng hỏi mượn ông ta khối ngọc đó để dùng.”

”Nửa năm sau sẽ đưa cho ông ta, ai ngờ lão già đó còn keo kiệt không nỡ.”

”Haiz, thất phu vô tội hoài bích kỉ tội (1) nha.”

(1) Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại

Lão già tóc trắng mập mạp khác nói: ”Mặc dù tuổi của Tông lão đã lớn nhưng đúng là rất khó đối phó. Đúng là tông sư đã hóa cảnh.”

”Năm người chúng ta tốn rất nhiều công sức mới có thể giết chết lão ta.”

Trong năm người có một bà lão mặt mũi nhăn nheo không nói gì, lúc này bà ta mới lắc đầu thở dài:

”Chỉ tiếc, ngọc âm dương là đồ tốt mà đã bị mấy ông già ngu xuẩn này làm rơi vỡ.”

”Nếu không lão bà tôi đã có thể nghiên cứu được phương pháp chế tạo vũ khí rồi.”

Bọn họ tùy tiện nói đùa trêu chọc nhau, dường như không để trong lòng hành động hèn hạ lấy oán trả ơn kia vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 528


Chương 528

Trong mắt Tần Thiên xuất hiện lửa giận. Khi chưa biết họ là hung thủ, Tần Thiên còn không muốn làm đến cùng.

Nếu như có thể, hắn sẽ tha cho bọn họ một mạng.

Nhưng bây giờ chuyện này không cần thiết nữa rồi!

Loại người này đúng là loại người không biết xấu hổ!

”Năm vị, đừng kéo dài thời gian nữa!”

”Mau giết người họ Tần kia đi, các người muốn vũ khí gì tôi sẽ mua!”

”Cả đồ để chế tạo vũ khí nữa, tôi sẽ cung cấp toàn bộ!” Phía sau màn hình, Phan Long không nhịn được mà kêu to.

Nghe vậy, năm người kia, bao gồm cả Tề Cảnh Xuân, ánh mắt ai cũng trở nên tham lam.

Dù sao cơ sở vật liệu để chế tạo vũ khí đều phải mua với giá trên trời.

”Đã vậy, họ Tần, xem ra cậu không sống được nữa rồi.” Quải trượng trong tay bà lão dừng lại, bà ta đi lên trước.

Bốn người còn lại cũng phối hợp rất ăn ý, đồng thời bước lên phía trước.

Không hổ là cao thủ, khí tức trong người họ tuôn ra, một loại áp lực vô hình bao quanh Tần Thiên.

Tần Thiên cười lạnh, hắn chậm rãi nâng kiếm trong tay lên đặt ngang trước ngực, sau đó một tay nắm lấy mũi kếm, nhẹ dùng sức một chút, bên ngoài đã kết thành một lớp băng.

Tiếng lách cách vang lên, thanh kiếm biến thành năm phần.

Năm lưỡi kiếm xé gió lao về phía năm người kia như sao băng.

”A!”

Năm người hoảng sợ, vội vàng dùng vũ khí trong tay ngăn cản.

Không hổ là cao thủ Phan gia bỏ ra giá cao để thuê về, ai cũng tránh được.

Bà già tóc bạc da nhăn nheo kia quay người lại, quải trượng trong tay bắn châm độc về phía Tần Thiên.

Có thể chiêu này vô cùng ác độc!

Tần Thiên không lùi mà tiếp tục đi về phía trước, hắn dồn khí xuống đan điền, vung chưởng ra, một sức mạnh mạnh mẽ đón lấy châm độc.

Bà lão và bốn người kia đều không ngờ Tần Thiên lại có nội kình mạnh đến vậy.

Một chùm châm độc bị bắn ngược trở về, nguyên cả một chùm châm cứ như vậy bắn thẳng lên mặt bà lão kia.

Trong đó có hai châm đâm thẳng vào mắt bà ta.

”A!”

”Tề Cảnh Xuân, mau tới cứu tôi!”

”Mau, thuốc giải ở trong áo tôi!” Bà lão mắt bị mù như quỷ dạ xoa giương nanh múa vuốt hoảng sợ nói.

Bà ta muốn đi về phía Tề Cảnh Xuân cầu cứu nhưng lại đi nhầm về phía Tần Thiên.

Tần Thiên trực tiếp nâng tay lên đập xuống đỉnh đầu bà ta.

”A!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đầu bà lão kia nổ tung, ngã ngửa xuống đất rồi chết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 529


Chương 529

Không ngờ Tần Thiên lại ra tay tàn nhẫn như vậy, Nguyên Ngũ Tuyệt còn chưa chính thức ra tay đã có một người chết thảm.

Tứ Tuyệt còn lại đều trở nên hoảng sợ.

”Các anh em, giết hắn, thay bà lão báo thù!” Tề Cảnh Xuân nổi giận gầm lên một tiếng, rút nhuyễn kiếm bên hông ra phi về phía Tần Thiên.

Tần Thiên đứng yên bất động, hắn bỗng nhiên đưa hai ngón tay ra kẹp lấy mũi kiếm, thuận thế xoay một cái.

Mũi kiếm sắc bén đổi hướng nhắm đúng cổ họng Tề Cảnh Xuân.

Lần này quá vi diệu rồi.

Tề Cảnh Xuân dùng sức quá mạnh, cơ thể vẫn còn lao về phía trước. Vừa nhìn đã thấy ông ta tự mình đưa bản thân đến cửa.

Ba tấc mũi kiếm cắm thẳng vào cổ họng ông ta.

Cơ thể ông ta dừng lại. Hai mắt trợn to đầy hoảng sợ.

Cổ họng ông ta hơi động đậy, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không nói ra.

Còn lại ba người, râu quai nón, tên lùn và tên mập, tất cả đều sợ đến choáng váng.

Trong năm người, bà lão và Tề Cảnh Xuân là hai người có tu vi cao nhất. Không ngờ Tần Thiên không tốn quá nhiều sức đã có thể nhẹ nhàng giết được bọn họ.

Bây giờ bọn họ mới ý thức được bản thân với Tần Thiên còn kém xa.

Sắc mặt ba người thay đổi, ánh mắt trốn tránh.

Tên mập trắng cắn răng nói: ”Quai nón, thằng lùn, chúng ta chạy không thoát được.”

”Cách duy nhất chính là chúng ta cùng nhau tiến lên tiêu diệt tên nhãi này.”

”Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực thì nhất định có thể giết hắn.”

”Nhớ rõ, phải cùng nhau tiến lên. Không thể để hắn có cơ hội đơn độc tấn công. Nghe khẩu hiệu của tôi, một, hai, ba…”

”Xông lên!”

Nghe khẩu hiệu của gã ta, râu quai nón và tên lùn cùng hét lên một tiếng rồi xông về phía Tần Thiên.

Tên mập nhân lúc hai người xông về phía trước, quay đầu chạy về phía tường xa.

Tên khốn này cổ vũ đồng bọn xuất thủ còn mình lại nhân lúc chạy trốn.

Mặc dù tên lùn và râu quai nón phát hiện nhưng bọn họ đã xuất thủ, lúc này muốn rút lui đã muộn.

Hai người, hai kiếm lao về phía Tần Thiên.

Tần Thiên lùi lại một bước, hai tay tùy tiện vung lên.

Hai người chỉ cảm thấy bị hai sức mạnh vô hình khống chế, kiếm trong tay thay đổi phương hướng, hai người chém về phía nhau.

Xoẹt hai tiếng, tên lùn chém râu quai nón thành hai nửa, lúc đó râu quai nón cũng chém thẳng vào đầu tên lùn.

Hai người đồng thời chết.

Anh em tốt cùng đi với nhau. Có thể nói chỉ thiếu một chút là không chết cùng lúc.

Trong suối nước nóng, Phan Long và Mục Phi Phi thấy cảnh này đột nhiên cảm thấy lạnh thấu xương dù đang đứng trong hồ nước bốc hơi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 530


Chương 530

Lúc này tên mập đã nhanh chóng chạy đến tường. Đừng nhìn gã ta béo mà coi thường, động tác của gã vô cùng linh hoạt.

Gã ta gầm nhẹ một tiếng rồi nhảy lên cao, trước mắt đã là vách tường.

Tần Thiên dùng chân đá một cái xuống đất, ầm một tiếng, một lưỡi kiếm lao đến. Rầm một tiếng, một tay của tên béo bị ghim lên tường.

”A!”

”Đau chết mất!”

“Tha mạng, tha mạng!”

Bàn tay bị đính trên tường, cơ thể gần hai trăm cân lủng lẳng phía dưới, đau như thế nào có thể tưởng tượng được.

Tần Thiên sải bước đi đến, hắn nắm lấy chân của tên béo, kéo gã ta như kéo heo vào lò mổ đi vào trong.

Đến lúc này, tất cả phòng tuyến Phan Long sắp xếp đã bị sụp đổ.

“Ma quỷ! Hắn ta là ma quỷ!”

”Nhanh, chúng ta mau chạy đi!”

Sắc mặt Phan Long trắng bệch, hắn ta thì thào nói muốn chạy trốn nhưng cơ thể lại run lẩy bẩy, hắn ta bị dọa đến không còn chút sức lực nào.

Ầm một tiếng.

Vách tường trước mặt bị đập thủng một lỗ. Tên mập mạp kia bay vào.

Tần Thiên dùng cơ thể gã ta như búa tạ, trực tiếp đập nát bức tường.

Bõm, tên mập bị ném vào suối nước nóng, bọt nước bắn ra khắp nơi.

Mục Phi Phi ôm miệng hét lớn.

Đến khi nước lắng xuống, cơ thể tên mập đã nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

”Không được qua đây!”

”Tần Thiên, mày không được qua đây. Tao…Tao có súng!”

Nhìn thấy bóng dáng Tần Thiên xuất hiện sau lỗ hổng, Phan Long hoảng sợ kêu to, hắn ta kịp phản ứng lại, vội vàng cầm lấy khẩu súng lục bằng vàng kia.

Nhắm thẳng vào Tần Thiên.

Khuôn mặt Tần Thiên lạnh như băng, hắn nâng chân bước từ lỗ thủng vào.

”Tôi đã nói, đêm nay tôi giết người có chúa cũng không ngăn được.”

Phan Long run rẩy nói: ”Mày nhất định phải chết!”

”Tao có súng!”

”Cho dù mày có lợi hại hơn nữa thì tao không tin mày có thể ngăn được đạn!”

”Tao muốn giết mày để báo thù cho em gái tao!”

Phan Long vô cùng hoảng sợ, đứng ở bờ vực chuẩn bị sụp đổ. Trong tiếng la hét, hắn ta nâng súng về phía Tần Thiên rồi bóp súng.

Trong lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, Mục Phi Phi trốn phía sau đột nhiên ra tay, cô ta ôm chặt lấy cổ Phan Long, liều mạng vật ngã hắn ta.

Phan Long hốt hoảng nổ súng, đạn bay về phía nóc nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 531


Chương 531

”Con khốn!” Hắn ta vừa há miệng mắng một câu, Mục Phi Phi không biết lấy sức ở đâu ra mà nhấn hắn ta xuống bể bơi.

Nước bắn lên, Phan Long mãnh liệt giằng co, khẩu súng lục trong tay cũng chìm xuống đáy.

Mục Phi Phi liều mạng nhấn Phan Long xuống nước, nhìn qua là thấy cô ta đang muốn dìm đối phương chết đuối. Tần Thiên đứng trên bờ nhìn mà ngây người.

Chuyện gì thế này?

Sao người phụ nữ này đột nhiên muốn giết Phan Long?

Hai người dây dưa trong hồ nước. Mấy lần Phan Long định trồi lên đều bị Mục Phi Phi liều mạng nhấn xuống.

Động tác của Phan Long ngày càng yếu, cuối cùng từ từ bất động.

Mục Phi Phi cũng không còn động đậy. Không phải là cả hai đều chết đuối đấy chứ?

Ai ngờ Mục Phi Phi lại đột nhiên nhúc nhích, cô ta nhanh chóng nổi lên mặt nước, sắc mặt cô ta trắng bệch, điên cuồng hít thở.

Tần Thiên bất ngờ nói: ”Cô có thể nhịn thở lâu như vậy sao?”

Khuôn mặt trắng bệch của Mục Phi Phi xuất hiện sự xấu hổ, cô ta thấp giọng nói: ”Tôi vừa học lặn…”

Tần Thiên thắc mắc: ”Vì sao cô lại giúp tôi giết chết Phan Long?”

Mục Phi Phi trả lời: ”Vì tôi biết, nếu như tôi không giết anh ta thì chắc chắn anh sẽ giết cả hai chúng tôi.”

”Xin anh tha cho tôi một mạng. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói chuyện tối nay ra.”

Tần Thiên trầm mặt. Quả nhiên khi phụ nữ đã độc ác thì không còn ai sánh bằng.

Thi thể Phan Long nổi lên. Có lẽ hắn ta có nằm mơ cũng không ngờ người giết mình không phải Tần Thiên mà là người phụ nữ này.

Việc đã đến nước này, Tần Thiên cũng không cần phải so đo với một người phụ nữ. Hơn nữa, đối với chuyện Mục Phi Phi có thể dũng cảm ra tay vào lúc này, hắn cũng có chút bội phục.

Người phụ nữ có thể lăn lộn đến vị trí này đúng là không đơn giản.

”Tôi không giết cô. Nhưng cô cần giúp tôi một chuyện nhỏ.” Tần Thiên nói một câu, bắt đầu cởi quần áo.

Đầu tiên hắn cởi chiếc áo tôn trung sơn kia xuống, sau đó bắt đầu cởi quần đen.

Mục Phi Phi thấy vậy thì không khỏi run lên. Nhưng trong sự ngượng ngùng, cô ta vẫn có chút hưng phấn.

Nhất là khi thấy cơ thể tràn đầy cơ bắp khỏe khoắn của Tần Thiên.

Cô ta cắn răng đứng lên, từ từ đi về phía Tần Thiên.

Tần Thiên vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ của Mục Phi Phi thì giật nảy mình.

”Cô làm gì?” Hắn không nhịn được lùi lại.

Mục Phi Phi ngây người, nói: ”Anh ghét bỏ tôi sao?”

”Tôi… có thể vì anh làm chuyện gì đó.”

Nói rồi cô ta nhắm mắt lại.

Mặc dù Tần Thiên biết mình không nên nhìn nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn thoáng qua.

Mục Phi Phi là minh tinh đang nổi hiện nay, sở dĩ có thể nổi tiếng cũng vì nhan sắc và dáng người của cô ta.

Là nữ thần của vô số trạch nam.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 532


Chương 532

Tần Thiên thản nhiên nói: ”Cô hiểu lầm rồi.”

”Chúng ta sẽ đi gặp một người. Trên quần áo đều là máu không thể đi gặp được.”

”Tôi muốn nói, có thể nhờ cô tìm hộ một bộ quần áo không.”

Lúc này Mục Phi Phi mới phản ứng kịp, cô ta phát hiện ánh mắt Tần Thiên không có chút dâm dục nào. Tất cả đều là cô ta tự mình tưởng tượng, tự mình đa tình.

Hắn chỉ muốn cô ta tìm giúp mình một bộ quần áo.

Cô ta vô cùng xấu hổ, quần áo ngay trên đất cũng không cầm lấy để mặc, cứ vậy che người chạy đi.

Tần Thiên cười khổ, hắn nhanh chóng vào hồ nước rửa sạch vết máu trên tay.

Một lát sau Mục Phi Phi lại lần nữa xuất hiện.

Cô ta đã thay một bộ váy dài xinh đẹp, không những đã chỉnh sửa xong tóc mà ngay cả lớp trang điểm trên mặt cũng đã được chỉnh trang lại.

Tần Thiên không thể không cảm thán một câu, phụ nữ luôn cố chấp với vẻ bề ngoài của mình.

Mục Phi Phi cầm một bộ quần áo màu đen làm bằng tơ lụa, chỗ ngực còn có một con rồng đen được thêu thủ công.

”Lúc trước tôi thật ngốc, bỏ ra nhiều tiền như vậy để mời thợ may quốc tế làm đồ cho Phan Long. Ai ngờ anh ta căn bản không thèm mặc.”

”Đúng là lòng tốt bị quẳng cho chó ăn.”

”Tần tiên sinh, bộ quần áo này rất hợp với anh.”

Cô ta tự tay mặc vào cho Tần Thiên, tự tay cài nút áo cho hắn.

Nhìn người đàn ông thanh tú nhưng không mất đi sự nam tính đàn ông trước mắt, khoảng cách hai người gần đến mức cô ta có thể cảm nhận được hormone nam tính của hắn, cô ta mặt đỏ tim run, thiếu chút nữa cài nhầm nút.

”Cảm ơn.” Sau khi xong xuôi, Tần Thiên quay người muốn rời đi.

”Tần tiên sinh!” Mục Phi Phi đột nhiên kêu lên một tiếng: ”Tôi rất xin lỗi chuyện trong tiệc rượu. Bây giờ tôi còn cơ hội không?”

”Tôi nói chuyện đại ngôn.”

”Chỉ cần anh cho tôi cơ hội này, tôi có thể không lấy phí đại ngôn!”

”Tôi làm người đại diện miễn phí cả đời cũng được!”

Tần Thiên im lặng một lúc, cuối cùng không quay đầu lại mà nói: ”Có một số việc bỏ qua chính là bỏ qua.”

”Nếu không có gì bất ngờ, người của Phan gia rất nhanh sẽ đến đây. Nơi này thị phi, cô mau rời khỏi đây đi.”

”Chuyện của Phan Long cũng có thể tính vào tôi.”

Nói xong hắn không chút lưu luyến mà rời đi.

Mục Phi Phi nhìn bóng lưng to cao ngạo nghễ của Tần Thiên biến mất trong màn đêm, dường như có chút ngẩn người.

Mãi một lúc sau cô ta mới phản ứng lại được, nhìn thi thể ở trong hồ, hét lên một tiếng rồi chạy trối chết.

Đã gần rạng sáng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 533


Chương 533

Kiểu biệt thự cao cấp như Long cung sẽ không có người dân xung quanh. Cho nên trận thảm chiến ở đây cũng không chút ảnh hưởng đến bên ngoài.

Tần Thiên đi ra khỏi khu biệt thự, đi ra ngoài đường lớn.

Ánh đèn lờ mờ, bóng đêm yên tĩnh.

Hắn gọi điện cho Lãnh Phong hỏi tình hình ở khách sạn.

Lãnh Phong trả lời tất cả đều ổn. Lâm Tước báo cáo nửa tiếng trước Tô Tô đã ngủ.

Cuối cùng Tần Thiên cũng yên lòng. Khi mặt trời ngày mai ló rạng lại là một ngày mới.

Sau đó, hắn hơi do dự rồi bấm một số điện thoại.

Điện thoại vang rất lâu nhưng không có người nhận.

Chắc đối phương cũng ngủ rồi.

Nhưng chuyện này rất gấp, Tần Thiên không thể không chủ động quấy rầy.

Đột nhiên điện thoại bị từ chối.

Không phải không có người nghe, không phải tự động ngắt máy mà là bị người tắt.

Điều này nói rõ ít ra người bên kia cũng đã tỉnh.

Hắn lại gọi lần nữa.

Lần này chuông vang lên khoảng mười mấy giây sau đó lại bị từ chối.

Hết cách, hắn đành phải nhấn gọi lại.

Lần thứ ba, đối phương treo máy.

Tần Thiên cười khổ, xem ra hắn thật sự đắc tội người ta rồi.

Người liên tục cúp máy hắn đến ba lần, có thể nói Liễu Như Ngọc là người đầu tiên.

Tục ngữ có câu quá tam ba bận. Đã bị cúp máy ba lần thì hắn cũng không cần phải tiếp tục dây dưa nữa.

Tần Thiên hút hai điếu thuốc, sau khi dập thuốc thì bắt một chiếc taxi quay về khách sạn Jayron.

Trong căn phòng màu hồng được trang trí vô cùng thiếu nữ, Liễu Như Ngọc mặc đồ ngủ, tóc rối tung ngồi trên giường.

Cô ta trợn mắt nhìn chiếc điện thoại trước mặt.

”Tra nam!”

”Không phải anh nói Mục Phi Phi là người đại diện sao? Tìm tôi làm gì nữa?”

”Anh có gọi nữa tôi cũng không nhận!”

”…Mới ba lần đã bỏ cuộc, không có kiên nhẫn đến vậy sao?”

”Hừ!”

Thời gian dần trôi đi, chiếc điện thoại trước mặt không vang lên thêm lần nào nữa, Liễu Như Ngọc có chút đứng ngồi không yên.

Không đúng, vì sao mình lại không nghe được thoại nhỉ?

Mình nên nghe mới đúng, mình phải mắng anh ta một trận mới phải!

Đúng, mình chính là muốn mắng anh ta!

Có lí do này, cô ta bấm điện thoại gọi cho Tần Thiên.

Tần Thiên vừa đi đến cổng khách sạn đã thấy Liễu Như Ngọc gọi điện lại, hắn có chút bất ngờ.

”Alo…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 534


Chương 534

Vừa nói được một câu, trong điện thoại đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Liễu Như Ngọc: ”Nửa đêm mà không có đạo đức quá vậy? Gọi hết cuộc này đến cuộc khác để làm gì?”

”Tôi…”

”Anh cái gì mà anh? Anh thì liên quan gì đến tôi? Chẳng qua chúng ta chỉ có duyên gặp nhau một lần thôi, tôi đã sớm quên anh là ai rồi.”

”Làm ơn, sau này cách xa tôi chút. Đúng rồi, chúc anh sớm ngày ôm được đùi đại minh tinh Mục Phi Phi!”

”Không gặp lại!”

Một giây trước khi Liễu Ngọc Như cúp điện thoại, Tần Thiên nói một câu: ”Tần Vương quỷ thủ, thiên hạ vô song.”

”Anh nói cái gì?” Liễu Như Ngọc run lên một cái, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.

”Anh có ý gì?”

”Sao anh biết câu này?” Cô ta vội vàng hỏi.

Tần Thiên chậm rãi nói: ”Không có việc gì, thuận miệng nói thôi. Được rồi, tôi chắc chắn sẽ cách cô xa một chút.”

”Chúc cô may mắn. Tạm biệt…”

”Chờ chút!” Liễu Như Ngọc nhảy từ trên giường xuống, cắn răng nói: ”Có phải anh biết cái gì không?”

”Tôi… xin lỗi anh!”

”Họ Tần kia, chuyện này rất quan trọng với tôi. Tôi hi vọng anh có thể nói sự thật cho tôi biết.”

Thấy Tần Thiên không nói gì, cô ta cắn răng nói: ”Chỉ cần anh giúp tôi… cái gì tôi cũng có thể làm cho anh.”

Tần Thiên thở dài nói: ”Nói ra rất dài dòng. Chuyện này cũng không nói rõ trong điện thoại được.”

”Haiz, bận rộn đến hơn nửa đêm, thật đói nha. Bây giờ nếu như được ăn bữa lẩu thì tốt.”

Liễu Như Ngọc yên lặng rồi nói: ”Tôi biết một quán lẩu, Hadilao, mở bán 24/24.”

”Bây giờ tôi sẽ đặt phòng rồi gửi vị trí cho anh. Nửa tiếng sau gặp.”

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Như Ngọc vội vàng chạy vào phòng trang điểm.

Nhìn mái tóc rối tung và đôi mắt hơi sưng trong gương của mình, cô ta bỗng nhiên tức giận.

Dáng vẻ cô ta bây giờ đều do ban ngày đã gặp Tần Thiên ở Thần Long quán, là hắn chọc cô ta tức thành thế này.

Bây giờ sao cô ta còn cần trang điểm cho hắn xem chứ?

Cô ta hờn dỗi kéo mái tóc rối bù, tùy tiện mặc một bộ quần áo rồi ra ngoài.

Nhìn người phụ nữ điên khùng trước mắt, đâu ai có thể liên hệ với ảnh hậu có sức ảnh hưởng toàn quốc chứ.

Tiệm lẩu Hadilao, nhìn thấy dáng vẻ này của Liễu Như Ngọc, Tần Thiên không nhịn được mà bật cười.

Vẻ mặt Liễu Như Ngọc không thay đổi nói: ”Bây giờ có thể nói rồi chứ?”

Tần Thiên cười nói: ”Làm ơn, là cô nói muốn mời tôi ăn lẩu. Không phải bây giờ nên gọi món trước sao?”

Liễu Như Ngọc lạnh lùng nói: ”Phục vụ, mang tất cả các loại thịt ở đây, thịt dê thịt bò tôm viên cá viên dạ dày bò… Tất cả đều mang lên cho tôi một phần.”

”Cô muốn dùng nước lẩu như thế nào?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 535


Chương 535

Tần Thiên nói: ‘’Lẩu hải sản là được.”

Liễu Như Ngọc: ‘’Hai ô lẩu hải sản.”

Món ăn rất nhanh được mang lên. Tần Thiên cho rằng Liễu Như Ngọc không ăn nên đều nhúng cho mình.

Bận rộn đến nửa đêm, chém giết nhiều người như vậy khiến hắn rất đói.

Ai ngờ cảnh trước mắt khiến hắn sợ đến ngây người.

Liễu Như Ngọc không chờ kịp mà bỏ hết thịt trên bàn vào nồi, vừa bắt đầu cô ta còn ngại ngùng, sau đó không nhịn được nữa, bắt đầu gắp từng miếng lớn vào miệng.

Tần Thiên phát hiện ngay cả cơ hội ra tay mình cũng không có.

Hắn nhìn Liễu Như Ngọc ăn như quỷ chết đói, nói: ”Cái đó, cô không sao chứ?”

Liễu Như Ngọc cắn một miếng bò viên, nước canh nóng bên trong khiến cô ta há miệng.

Cô ta trừng mắt tức giận nói: ”Chưa thấy người khác ăn cơm bao giờ à?”

”Cả ngày hôm nay tôi chưa được ăn cơm, bây giờ ăn thì làm sao?”

Tần Thiên buồn bực nói: ”Vì sao cả ngày cô không ăn cơm?”

Liễu Như Ngọc cứng mặt. Cô ta cúi đầu ăn không nói câu gì.

Tần Thiên cảm thấy mất mặt. Hắn cảm giác việc cả ngày Liễu Như Ngọc không ăn cơm có liên quan đến mình.

”Khụ, cái đó, phục vụ, vẫn những món này, mang thêm một phần nữa cho tôi.”

Nhìn tướng ăn của Liễu Như Ngọc, hắn càng cảm thấy đói hơn.

”Dạ dày hai phần.” Liễu Như Ngọc không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu.

Khoảng một tiếng sau, chồng đĩa bên cạnh chất thành ngọn núi nhỏ.

Liễu Như Ngọc giải quyết xong miếng dạ dày cuối cùng, cô ta vừa lòng thỏa ý buông đũa xuống.

Cô ta lau miệng, lại khôi phục dáng vẻ ưu nhã như nữ vương của mình, lạnh lùng nhìn Tần Thiên.

Tần Thiên còn muốn ăn chút nữa. Nhưng dưới ánh mắt chăm chú này hắn thật sự ăn không nổi.

Hắn để đũa xuống nói: ”Tôi nhớ ra rồi, cô đột nhiên mời tôi ăn lẩu là có chuyện cần tôi hỗ trợ sao?”

Liễu Như Ngọc thấy hắn biết rõ còn cố hỏi, vẻ mặt kiêu ngạo khiến cô ta không nhịn được mà muốn bóp chết hắn!

Nhưng cô ta vẫn cố gắng duy trì chút tôn nghiêm của mình.

”Nói đi, Tần Vương quỷ thủ thiên hạ vô song, rốt cuộc anh có ý gì?”

”Anh nghe được câu này từ đâu?”

Tần Thiên trầm ngâm rồi nói: ”Trước khi trả lời câu hỏi này, cô có thể trả lời câu hỏi của tôi không?”

”Cô nghe được câu này từ đâu?”

”Hôm nay cô đến Thần Long Quán tìm rồng gì đó là chuyện gì?”

Liễu Như Ngọc trầm mặc. Cô ta và người đại diện vội vội vàng vàng chạy đến đây, đi đâu để tìm được cái Thần Long quái quỷ gì đó chứ.

Biết được bên ngoài ngoại ô có một Thần Long Quán, còn nước còn tát, họ lập tức đến đây tìm vận may.

Đột nhiên cô ta có một suy nghĩ, kích động nói: ”Tần Vương quỷ thủ có phải là đang nói đến một người họ Tần không?”

”Không phải là anh đấy chứ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 536


Chương 536

Tần Nhiên thản nhiên nói: ”Trả lời câu hỏi của tôi trước đã.”

Liễu Như Ngọc cắn răng, cuối cùng nói những chuyện mình đã trải qua.

Cô ta đến từ vùng rừng núi, hồi nhỏ nhà rất nghèo, lúc ấy một nhà từ thiện đã xây trường học và nhà ở ở chỗ các cô.

Để hoan nghênh nhà từ thiện kia, trường học tổ chức một đội cổ động viên. Liễu Như Ngọc vô cùng nổi bật nên đương nhiên được chọn.

Nhà từ thiện kia chính là An lão gia tử ở thành phố.

Cả đời ông ta không con không cái, người đến người đi đều là duyên phận. Nhìn cô gái nhỏ Liễu Như Ngọc thì cảm thấy vô cùng thân thiết.

Nên đã nhận cô ta làm cháu gái.

Sau đó vô cùng chăm sóc và hỗ trợ Liễu Như Ngọc làm những chuyện mình thích. Không chỉ tiến vào giới giải trí mà còn trở thành ảnh hậu chạm tay là có thể bỏng.

Có câu giới giải trí là một thùng nhuộm, Liễu Như Ngọc là một cô gái tốt, cô ta có thể duy trì được sự thuần khiết của mình trong giới giải trí đều do An lão gia tử ở phía sau bảo vệ.

Liễu Như Ngọc mang ơn An lão gia tử, cô ta xem ông ta là người thân nhất trên đời.

Không ngờ bệnh cũ nhiều năm của An lão gia tử lại biến xấu, chuyển thành bệnh nan y.

Ngày mai là đại thọ bảy mươi của ông ta, người bên cạnh đều biết đây là lần sinh nhật cuối của ông ta.

Ngay cả chủ tịch hiệp hội y học, hội trưởng Vương cũng nói đây là chuyện mười ngày nửa tháng.

Nói đến đây, Liễu Như Ngọc không kìm được mà đỏ mắt.

”Hội trưởng Vương?” Tần Thiên nhíu mày.

Liễu Như Ngọc gật đầu, thấp giọng nói: ”Chính là Vương Bá Niên.”

”Ông ta là người đứng đầu ngành y học, ông ta đã nói vậy thì không khác nào phán quyết án tử hình cho ông nội cả.”

”Nhưng tôi không cam tâm!”

”Ông là người tốt như vậy, ít nhất ông cũng phải sống được trăm tuổi!” Cô ta cầm giấy ăn lau mắt.

Tần Thiên cười nói: ”Cho nên câu Tần Vương quỷ thủ, thiên hạ vô sinh là Vương Bá Niên nói cho cô?”

Liễu Như Ngọc gật đầu: ”Ông ta còn nói, nếu ông có duyên ở cạnh rồng thì tất nhiên sẽ được chúc phúc.”

”Còn lại hội trưởng Vương cũng không nói gì thêm.”

”Tần Thiên, anh thật sự biết Tần Vương quỷ thủ là ai sao? Nếu biết xin hãy nói cho tôi.”

”Tôi có thể cho anh tất cả thù lao mà anh muốn.”

”Thật sự?” Hai mắt Tần Thiên sáng lên, hắn nhìn chằm chằm Liễu Như Ngọc.

Liễu Như Ngọc đột nhiên đỏ mặt, cô ta tức giận: ”Không phải anh trèo lên được người Mục Phi Phi rồi sao? Chẳng lẽ anh còn muốn cả tôi nữa?”

”Nói cho anh biết, tôi đã là tàn hoa bại liễu rồi.”

”Nếu như anh thiếu phụ nữ thì chi bằng để tôi cho anh tiền đi tìm những phụ nữ khác còn hơn.”

Cô ta cố ý bôi đen mình để Tần Thiên hết hi vọng.

Tần Thiên phát hiện Liễu Như Ngọc hiểu lầm, hắn vội vàng nói: ”Không phải như vậy…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 537


Chương 537

Liễu Như Ngọc cắn răng, dường như không thèm quan tâm gì nữa mà lớn tiếng nói: ”Vậy được rồi!”

”Tôi có thể đồng ý với anh!”

”Chỉ cần anh có thể tìm được Tần Vương, chữa khỏi bệnh cho ông, tôi…tôi có thể đi theo anh một đêm!”

Nói đến đây cô ta không nhịn được mà đỏ mắt. Không ngờ bản thân thủ thân như ngọc trong giới giải trí sóng gió, cuối cùng lại mất trong tay đồ tra nam này.

Nhưng ân của An lão gia tử với cô ta cao như núi, cô ta cũng chỉ có thể lựa chọn bản thân.

Tần Thiên cười khổ: ”Cô suy nghĩ nhiều rồi.”

”Thật ra tôi muốn mời cô làm khuôn mặt đại diện cho một sản phẩm.”

”Đại diện?” Liễu Như Ngọc ngây người ra, có chút không kịp phản ứng: ”Đại diện sản phẩm gì?”

”Là thế này.” Tần Thiên trầm ngâm một chút rồi nói: ”Tôi có vợ…”

Liễu Như Ngọc: ”Ừm?”

”Không đúng, là vợ của tôi. Cô ấy có một sản phẩm tên là Tô Ngọc Cao.”

”Lần trước đến thành phố Lan là tôi đi theo cô ấy tham gia cuộc thi trang điểm quốc tế. Sản phẩm này rất tốt, cô ấy đã nhận được giải cao nhất.”

”Lúc đầu chúng tôi mời Mục Phi Phi làm người đại diện, ngày mai là ngày kí kết, bên truyền thông đều được thông báo xong rồi.”

”Không ngờ, ừ, ở giữa xảy ra chút chuyện. Mục Phi Phi giải trừ hợp đồng với chúng tôi.”

”Cho nên tôi có một yêu cầu, cô có thể hỗ trợ việc này được không?”

”Tôi biết trước kia cô chưa từng nhận đại ngôn thương mại. Yêu cầu này có chút không thích hợp với cô.”

”Nhưng bây giờ tôi thật sự không nghĩ được cách nào khác.”

”Hơn nữa cô yên tâm, sản phẩm này tuyệt đối không khiến cô thất vọng. Phí đại ngôn cô cứ đề xuất, bao nhiêu cũng được.”

Liễu Như Ngọc nhìn Tần Thiên nói: ”Cho nên anh đi dạo Thần Long Quán với người đại diện của Mục Phi Phi là vì đại ngôn của vợ anh?”

”Đúng vậy.” Tần Thiên gật đầu.

Vẻ mặt Liễu Như Ngọc trở nên vô cùng phức tạp.

Trước đó cô ta rất ghét Tần Thiên, cảm thấy hắn là tra nam, ngay cả người đại diện của Mục Phi Phi cũng có thể xuống tay được.

Lại còn mua mứt quả, mua heo Peppa cho đối phương, tra vô cùng.

Bây giờ phát hiện đây là hiểu lầm.

Hắn không phải lấy lòng Vương Nghênh Xuân để thừa cơ tiếp cận Mục Phi Phi, mà là hắn đang giúp vợ mình.



Hóa ra hắn đã kết hôn rồi.

Trong đáy lòng Liễu Như Ngọc thở dài một tiếng. Cô ta cũng không biết mình đang thất vọng cái gì.

”Vậy sao, anh đúng là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt.” Cô ta không tập trung nói.

Tần Thiên cười khổ nói: ”Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.”

”Một câu thôi, ngày mai cô đến hiện trường, tuyên bố sẽ là người đại diện của Tô Ngọc Cao. Sau khi thành công, tôi đảm bảo ông An của cô sẽ có thêm na mươi năm tuổi thọ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 538


Chương 538

”Thật sao?” Liễu Như Ngọc vô cùng kích động, cô ta cắn môi nói: ”Tần Thiên, chuyện này rất quan trọng, anh không thể lừa tôi!”

”Anh thật sự biết Tần Vương kia sao?”

”Anh phải biết, nếu như lần này anh dám lừa tôi, sau này… tôi sẽ không gặp lại anh nữa!”

Trong lòng Tần Thiên thầm nói, tôi đâu chỉ quen. Cái lão già Vương Bá Niên kia lại dám bán ông đây.

Hắn gật đầu, nghiêm túc nói: ”Tôi cam đoan.”

Liễu Như Ngọc vô cùng kích động nói: ”Anh ăn xong chưa?”

”Ăn xong thì đi thôi. Tôi chờ không nổi nữa rồi. Tôi phải lập tức về nói tin tốt này cho ông biết!”

”Đúng rồi, anh mang tiền không? Đi thanh toán đi.”

Tần Thiên ngẩn người: ”Không phải cô mời sao?”

Liễu Như Ngọc chớp mắt, ngây thơ nói: ”Đúng vậy, tôi mời. Nhưng tôi mời rồi thì anh cũng phải bỏ tiền ra chứ?”

Vẻ mặt Tần Thiên ngơ ngác. Cái đạo lí này thật cmn nghe thuận tai quá đi.

Liễu Như Ngọc đau khổ nói: ”Thật xin lỗi, tôi đi gấp quá nên quên mang tiền.”

“Hay là lần sau tôi mời anh bữa khác bù nhé. Được không?”

Thấy Tần Thiên im lặng, cô ta bĩu môi nói: ”Không phải chỉ là mấy trăm tệ thôi sao, anh sẽ không keo kiệt đến mức đó chứ?”

”Không phải là tôi không muốn mời, nhưng anh cảm thấy người như tôi ra ngoài sẽ mang tiền sao?”

Tần Thiên giang tay, cười khổ nói: ”Vậy cô cảm thấy người như tôi ra ngoài sẽ mang sao?”

”Cút!”

”Đưa điện thoại cho tôi!”

Thấy Liễu Như Ngọc giật điện thoại của mình, lúc này Tần Thiên mới kịp phản ứng: ”Không đúng.”

”Không phải cô cũng có điện thoại sao? Cô đường đường là ảnh hậu, không phải là trong điện thoại cô không có tiền đấy chứ?”

Hắn đưa tay ngăn Liễu Như Ngọc lại.

Liễu Như Ngọc bị vạch trần, mặt không khỏi đỏ lên. Cô ta mắng: ”Tôi cảm thấy mời anh ăn cơm quá lỗ!”

”Đồ không có lương tâm, ai bảo anh chọc tức tôi!”

”Cho nên anh mời là đúng rồi!” Cô ta càng phấn khởi hơn, nhào về phía Tần Thiên giành lấy điện thoại.

Tần Thiên không phục, theo bản năng đưa tay đỡ lấy cô ta. Hai người đột nhiên ngẩn người.

”Chuyện đó, thật xin lỗi.” Tần Thiên vội vàng xin lỗi.

”Lưu manh!” Liễu Như Ngọc thẹn quá hóa giận, cô ta nhân cơ hội cướp lấy điện thoại hắn, mở ứng dụng chuyển tiền trong WeChat, nhìn số dư trong tài khoản, đằng sau là một chuỗi số 0.

”Một hai ba bốn năm sáu bảy tám… chín mươi!”

”Sao anh lại có nhiều tiền vậy?” Vẻ mặt cô ta ngẩn ra.

”Khụ, cũng chỉ là chút tiền tiêu vặt mà thôi.”

”Đi thôi. Tôi chịu thua. Lần này tôi mời.”

”Mau đưa điện thoại cho tôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 539


Chương 539

Liễu Như Ngọc còn muốn nói gì đó, một tiếng cạch vang lên, cửa phòng bị ai đó đẩy ra.

Cô ta vốn đang dựa gần Tần Thiên, hoảng hốt hô một tiếng, cả người ngã vào lòng hắn.

”Cẩn thận.” Tần Thiên theo bản năng ôm lấy cô ta. Vừa nhìn đã thấy hai người rất thân mật.

”Ai?” Liễu Như Ngọc kịp phản ứng, cô ta vội vàng quay đầu lại.

Cô ta nhìn thấy khuôn mặt nổi giận của người đại diện, khí thế đằng đằng sát khí, còn thiếu chút nữa xách dao phay trong tay.

”Chị Vinh, sao chị lại đến đây?”

Chị Vinh nghiến răng nói: ”Em hay lắm Liễu Như Ngọc, vậy mà lại dám giấu chị qua lại với loại người này!”

”Em quên thân phận của mình rồi sao? Đi với chị!”

Chị ta không nói gì, kéo Liễu Như Ngọc đi ra ngoài.

”Chị Vinh, chị thả em ra, không phải như chị nghĩ đâu, chị nghe em nói đã… Tần Thiên, nhớ tính tiền đó. Hôm nay chúng ta đã nói rồi, ngày mai gặp.”

Ba giờ sáng, đã là ”ngày mai”.

Tần Thiên ăn no, tính tiền rồi rời khỏi tiệm lẩu.

Hắn không bắt xe mà đi bộ trong màn đêm.

Gió đêm lành lạnh thổi qua phần áo hơi mở ra trước ngực.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy.

Hôm nay là một ngày mới.

Mà kẻ thù của hắn đã vĩnh viễn chôn cất trong đêm tối của quá khứ. Nhất định sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời nữa.

Đi một lúc, phía xa sau lưng hắn có một chiếc xe nhỏ màu đen đi theo ở một khoảng cách nhất định. Hắn vẫy tay gọi đến.

”Tiên sinh!” Một người áo đen vẻ mặt nghiêm túc nhanh chóng xuống xe.

Tần Thiên gật nhẹ đầu: ”Anh là anh em đội Rồng sao?”

”Đại đội trưởng đội Rồng tại thành phố Nam Giang, Hắc Long, xin tiên sinh ra lệnh!”

Tâm trạng Tần Thiên vô cùng tốt, hắn vỗ bả vai Hắc Long nói: ”Người anh em vất vả rồi.”

”Hút điếu thuốc đi.”

Hai người dựa vào xe, Hắc Long tự mình châm thuốc cho Tần Thiên.

Tần Thiên hút một hơi, thản nhiên nói: ”Nói đi, An Quốc xảy ra chuyện gì vậy?”

Hắc Long thấp giọng nói: ”Ông cụ này cũng không dễ dàng.”

”Trước kia ở trong giới cũng được xem là người có kinh nghiệm.”

”Có một lần, trong quá trình diễn tập, thuộc hạ của ông ấy bị mấy sát thủ xuyên quốc gia đánh lén. Đối phương rất độc ác, sau khi giết chết còn chặt đầu mang đi.”

”Trong cơn nóng giận, ông cụ đã tự mình mang người đuổi theo. Đến biên giới, xúc động quá nên đã vượt qua.”

”Ngài cũng biết người ở biên giới rồi đấy, đánh nhau nhỏ còn dễ nói chuyện. Kết quả ông ấy trực tiếp mang theo quân võ trang đầy đủ đi qua.”

”Lúc ấy suýt nữa đã lớn chuyện. Nghe nói ban ngành liên quan bỏ ra không ít công sức mới có thể dìm xuống.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom