Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 160: C160: Một tia sáng lóe lên


Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy có người dám chống lại mấy thế lực lớn này!

"Tự ông hành động đi!" Lý Trạch Vũ hờ hững nhìn về phía Khương Mộ Bạch.

"Khương Mộ Bạch đã sớm phân rõ giới hạn với nhà họ Khương, tại sao cậu nhất định muốn giết hắn ta?"

Long Thiên Quân bất mãn chất vấn.

Đạo sĩ Huyền Tâm cũng chắp tay hành lễ, ông ấy nói: "Lý thiếu hiệp, Khương Mộ Bạch chính là kỳ tài võ đạo ngàn năm mới có một, nếu hắn chết, tuyệt đối là tổn thất đối với nền võ đạo nước Hạ chúng tai"

Giác Viễn chắp tay trước ngực, ông ấy nói: "Hy vọng Lý thí chủ không cần khăng khăng cố chấp, hãy bỏ qua cho Khương thí chủ!"

"Lý Trạch Vũ!"

Bạch Tố Y sắc bén nói: "Chỉ cần tôi ở đây, anh không thể giết Khương Mộ Bạch được!"

"Ha ha ha..."

Lý Trạch Vũ thấy mấy thế lực cùng khuyên can cùng uy hiếp, hắn cười to.

Cười vô cùng khinh thường!


"Mặc dù trình độ văn hóa của ông đây không cao, nhưng cũng hiểu được một đạo lý!"

"Người không đụng ta, ta không đụng người, nếu người đụng ta, tuyệt đối không thal"

Lý Trạch Vũ vừa nói vừa chỉ vào Khương Mộ Bạch, hắn gắn từng tiếng với Long Thiên Quân: "Tôi không có chút ân oán nào với ông ta, tại sao hôm nay ông ta lại muốn giết tôi? Không phải đại biểu cho nhà họ Khương sao, vậy mà anh nói ông ta đã hoàn toàn phân rõ giới hạn với nhà họ Khương?”

"Cái này..." Long Thiên Quân tạm thời nghẹn họng, Ngay sau đó, Lý Trạch Vũ liếc ba người Bạch Tố Y.

"Rõ ràng là ông ta muốn giết tôi trước, bây giờ kỹ năng ông †a không bằng nên thua dưới tay tôi, tôi giết ông ta là sai, con mẹ nó đây là đạo lý gì?"

"Đừng tưởng ông đây không biết trong lòng mấy người suy tính cái gì, không phải là nhìn trúng thân thủ của Khương Mộ Bạch, muốn dùng vì bản thân sao!"

"Tôi nói cho mấy người biết, hôm nay Khương Mộ Bạch không thể không chết, đến thần tiên cũng không cứu được ông tai"

Dứt lời, Lý Trạch Vũ chỉ để lại cái bóng, nửa giây sau hắn đã vọt đến trước mặt Khương Mộ Bạch: "Nếu ông có nguyện vọng có thể nói gì, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ đồng ý với ông!"

Khương Mộ Bạch thấy Lý Trạch Vũ quyết tâm muốn giết mình, hắn ta không hề thấy bất mãn.

Vào giang hồ thì sâu như biển.

Đời này hắn ta từng giết vô số người, có khi là người đáng chết, nhưng cũng có không ít người bị hắn ta giết nhầm.


Kẻ giết người, sẽ bị người khác giết! Khương Mộ Bạch suy nghĩ, hắn ta cười nhạt: "Ở thành phố Kim Lăng có một người phụ nữ tên Tiêu Thiến Thu, Khương mỗ

chỉ có vướng bận duy nhất là bà ấy."

"Tôi cam đoan với ông, quãng đời còn lại của bà ấy sẽ cơm no áo ấm, vô ưu vô lo."

Lý Trạch Vũ đồng ý nói. "Như vậy, Khương mỗ cảm ơn!"

Khương Mộ Bạch nghiêm túc hành lễ, sau đó lập tức kề kiếm ở cổ họng.

"Xẹt!"

Một tia sáng lóe lên.

Mọi người trơ mắt nhìn, Khương Mộ Bạch mỉm cười ngã xuống đất.

Huyền Tâm và Giác Viễn đều thở dài, nhìn qua vô cùng tiếc nuối.

Long Thiên Quân thì nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Chỉ có vẻ mặt Bạch Tố Y lạnh như băng, cô ấy cực kỳ bất mãn nhìn Lý Trạch Vũ.

Nhưng mà Lý Trạch Vũ không thèm liếc bọn họ một cái, hắn lập tức đi xuống chân núi.

"Đứng lại!" Bạch Tế Ý lớn tiếng hét.

Lý Trạch Vũ dừng bước, hắn cũng không quay đầu lại, chỉ mở miệng nói.

"Tôi biết mục đích tam đại thánh địa mấy người đến đây, nhưng tôi khuyên mấy người đừng hy vọng hão huyền! Nếu chọc giận ông đây, có tin ông đây san bằng mấy người..."
 
Chương 161: C161: Ông nội


Thị trường chứng khoán hai ngày nay của nước Hạ đầy mùi thuốc súng, gần như không ngừng chém giết một giây nào.

Không ai có thể ngờ được, khoa học kỹ thuật Vân Dương bình thường vốn im lặng, thế nhưng lại đối địch với đế quốc kinh doanh nhà họ Khương, chuyện này khiến giới kinh doanh vô cùng ngạc nhiên.

Thế nhưng cũng có một số người đoán được, chắc chắn khoa học kỹ thuật Vân Dương nhận được sự ủng hộ của nhà họ Lý.

Dù sao nhà họ Lý và nhà họ Khương cũng đã hoàn toàn xé rách mặt nhaul

Nhưng chuyện kỳ lạ không chỉ có vậy.

Một vài lão đại thâm niên nhạy bén phát hiện, trong cuộc quyết chiến của nhà họ Khương với khoa học kỹ thuật Vân Dương, thủ đoạn của hai bên đều mơ hồ có bóng dáng của hai vị trong truyền thuyết chứng khoán.

Hoàng Thành, nhà họ Tần.

Tân Hạo Nhiên đi vào từ đường, ông nội Tân đã chờ từ

"Ông nội!"

"Ngồi đi."

Tân Chấn không giận tự uy mở miệng nói.

Tân Hạo Nhiên cũng không dám thở mạnh, gã ngồi lưng thẳng táp.

"Cháu không thể nhậm chức thành chủ Tuyên Thành, chắc trong lòng cháu rất mất mác đúng không?”


Tân Chấn thản nhiên hỏi. "Có một chút."

Tân Hạo Nhiên biết mình không thể gạt được ông nội đa mưu túc trí, còn không băng thẳng thắn thừa nhận.

Quả nhiên.

Tân Chấn cười khẽ, ông ta rất hài lòng với câu trả lời của cháu trai.

"Ông nội muốn hỏi cháu, cháu thấy thằng nhóc phá gia chi tử nhà họ Lý thế nào?”

Tân Hạo Nhiên nghe vậy, gã không trả lời ngay, mà suy nghĩ một lát.

"Nếu là trước kia, có lẽ cháu sẽ không thèm liếc hắn một cái, nhưng bây gi

Tân Hạo Nhiên nói đến đây, gã nhíu mày: "Cháu không nhìn thấu được tên kia!"

"Ha ha..."

Tân Chấn cười đầy thâm ý: "Không phải cháu nghỉ ngờ, biểu hiện trước đó của thắng nhóc kia đều là giả vờ?"

"Quả thật cháu từng nghỉ ngờ như vậy, nhưng hiển nhiên điều này là không có khả năng!"

Tân Hạo Nhiên rất chắc chẳn.


"Ngồi tù ba năm, khi trở về thì giống như thay da đổi thịt, thật sự khiến người khác không thể tưởng tượng được."

Suy nghĩ của Tân Chấn cũng gần giống như cháu trai.

Một người có thể giả vờ một tháng, một năm, thậm chí ba năm.

Nhưng nếu có thể giả vờ trong hai mươi mấy năm, ngẫm lại người như vậy rất đáng sợ!

"Ông nội, hắn giả vờ hay không không quan trọng." Tân Hạo Nhiên cười âm hiểm. "Đúng vậy, không quan trọng."

Tân Chấn cũng nở nụ cười hồ ly nham hiểm.

Có người con thứ hai nhà họ Khương ra tay, Lý Trạch Vũ chắc chắn không thể sống được.

Một người sắp chết hoàn toàn không đáng để bọn họ tốn tâm tư suy nghĩ.

"Ông nội, lần này nhà họ Khương mời bàn tay vàng, khoa học kỹ thuật Vân Dương sẽ nhanh chóng bị nuốt chửng, đến lúc đó nhà họ Lý cũng bị loại trừ, chúng ta..."

Tân Hạo Nhiên nói xong, gã khoa tay múa chân.

Tân Chấn nheo hai mắt lại, ông ta cười mưu mô nói: "Căn một miếng thịt lớn trên người nhà họ Lý thì không thành vấn đề, nhưng muốn bọn họ sụp đổ thì không dễ dàng như vậy."

Lão thái gia nhà họ Lý bất tử, nhà họ Lý không sụp đổ được.

Đương nhiên ông ta biết điều này. Thế nhưng chỉ cần cần một miếng thịt nhà họ Lý như vậy là đủ rồi, đến lúc đó bọn họ có thể dùng thứ này để dành lấy vị trí gia tộc giàu có nhất.

"Vù!"

Đúng lúc này, có một lão già bỗng xuất hiện trong từ đường.

"Lão Ngụy!"
 
Chương 162: C162: Sao thăng súc sinh kia có thể mạnh như vậy


Tân Hạo Nhiên lập tức đứng dậy, gã cung kính hành lễ với ông già.

Lão Ngụy cũng không quan tâm đến gã, vẻ mặt lão nghiêm túc, nói: "Con trai thứ hai của nhà họ Khương, đã chết!"

Cái gì!

Tân Chấn nghe thấy tin tức này, ông ta đứng bật dậy.

"Chuyện này sao có thể!"

Cùng lúc đó.

Thành phố Tân, nhà họ Khương.

Khương Thượng Đức tự mình tiếp đãi một vị khách vô cùng quan trọng.

Bàn tay vàng phố Wall, ông thần chứng khoán Hafit!

"Hafit tiên sinh, cực kỳ cảm ơn ngài giúp đỡ, tôi kính ngài chén rượu này."


Khương Thượng Đức nói lời cảm ơn từ đáy lòng. Tứ đại gia tộc liên thủ khiến ông cực kỳ sợ hãi, nhưng ông cụ không thể ngờ được ông thần chứng khoán Hafit ở xa ngàn

dặm, lại đích thân đến nước Hạ giúp đỡ ông!

Hơn nữa tính thời gian, chắc hẳn bây giờ con trai thứ hai của mình đã chém chết thằng súc sinh Lý Trạch Vũ kia.

Mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, cuộc quyết đấu này với nhà họ Lý, thăng lợi nghiêng về phía nhà họ Khương bọn họ.

Hai người cùng cụng ly. Quá ba tuần rượu. Khương Thượng Đức không kìm nén được sự tò mò, ông ngượng ngùng hỏi: "Hafit tiên sinh, tôi mạo muội hỏi ngài một câu, tại sao ngài lại chủ động giúp nhà họ Khương chúng tôi?"

"Bởi vì một đối thủ cũ!"

Hafit cười giải thích.

Chỉ số thông minh của Khương Thượng Đức rất cao, chỉ dựa vào hai chữ "đối thủ" đã giải quyết được sự khó hiểu của mình.

Bàn tay vàng Hafit, thần tài chính Myhill, giữa hai người này luôn giương cung bạt kiếm.

Không ai phục đối phương, ai cũng muốn đánh bại đối phương!

Giống như Chu Du và Gia Cát Lượng quyết chiến trong việc bày mưu lập kế trên chiến trường cổ, mà Hafit và Myhill thì quyết đấu trong giới tài chính.

"Mười mấy năm trước Hafit tiên sinh có thể đánh bại Myhill, tôi tin lần này người chiến thắng cũng sẽ là ngài!"

"Ha ha ha, tôi cũng nghĩ vậy!"

Khương Thượng Đức và Hafit nhìn nhau cười.

"Cha, cha..."

Đúng lúc này, Khương Chính Hoằng đột nhiên vọt vào.

Khương Thượng Đức nhướng mày, ông bất mãn quát to: "Không thấy cha đang dùng bữa tối với Hafit tiên sinh sao?"


"Hafit tiên sinh, thật sự xin lỗi vì làm mất nhã hứng của ngài."

Khương Chính Hoằng xin lỗi, ông ta bất chấp phản ứng của đối phương, đi thẳng đến trước mặt Khương Thượng Đức, ông cúi đầu nói vào tai ông cụ: "Em hai chết rồi

"Con nói cái gì?"

Vẻ mặt Khương Thượng Đức sầm xuống, hai tròng mắt gần như rớt ra ngoài.

€on trai thứ hai chết rồi! Chuyện này sao có thể!

"Từng có đại sư nói, tư chất của em hai con vô địch thiên hạ, võ công của nó còn hơn chưởng môn tam đại thánh địa, sao nó có thể chết được!"

Khương Thượng Đức điên cuồng lắc đầu, ông không muốn tin tưởng.

Khương Chính Hoàng trầm ngâm suy thở dài: "Cha, con cũng không dám tin tưởng, nhưng thủ hạ tận mắt nhìn thấy thăng súc sinh nhà họ Lý kia dùng một chiêu đánh bại em hai!"

Nếu tên thuộc hạ kia không phải tâm phúc của ông ta, ông ta cũng hoài nghi có phải đối phương lừa ông ta không, như vậy ông ta cũng có thể hiểu được phản ứng lúc này của cha mình.

"Sao thăng súc sinh kia có thể mạnh như vậy!"

Khương Thượng Đức không có sức lực ngồi phịch xuống, trong nháy mắt, ông cụ như già đi mười tuổi.




"Cha, thằng súc sinh kia mạnh thì sao? Chỉ cân chúng ta có thể tiêu diệt nhà họ Lý, bắt tay với nhà họ Tân đưa nhà họ Lý xuống khỏi tế đàn, như vậy là có thể báo thù rửa hận!"

Khương Chính Hoằng an ủi nói.

Khương Thượng Đức nghe, ông vực dậy tinh thần, vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Hafit: "Hafit tiên sinh, hy vọng của nhà họ Khương chúng tôi chỉ có thể gửi gắm ngài!"

"Khương tiên sinh yên tâm, mấy năm nay tôi ra sức nghiên cứu đối thủ cũ của tôi, lần quyết đấu này chắc chắn người thắng sẽ là tôi!"

Hafit cực kỳ tin tưởng, gã cam đoan nói.

Lúc này Khương Thượng Đức mới thở phào.

Đúng như Khương Chính Hoằng nói, bây giờ ai thắng ai bại vẫn chưa biết, chỉ cần kéo nhà họ Lý xuống †ề đàn, đến lúc đó bọn họ có thể rửa được nỗi nhục!

Hafit nâng ly rượu vang nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn về phía cha con Khương Thượng Đức đầy đồng cảm.

Cho dù gã đánh bại Myhill, nhưng người thua cũng chỉ có đế quốc thương mại nhà họ Khương!

Dù sao cho gã mười lá gan gã cũng không dám nhúng †ay vào chuyện quân đế.
 
Chương 163: C163: Về chuyện quyt tiền của lý trạch vũ


Núi Thương Nam.

"Mấy người đi hỏi thăm xem, đứa nào dám quyt tiền của ông, cỏ trên mộ của họ có ai thấp hơn hai mét không?"

Lý Trạch Vũ ngăn lại đám người đang xem cuộc vui.

"Lý thiếu, cho tôi mười lá gan cũng không dám lấy tiền của ngài!"

"Lúc tới chúng tôi không mang nhiều tiền tới, ngài cho tôi hai tiếng là được, tôi cam đoan sẽ mang đủ tiền đến cho. ngài!

"Lý thiếu, ngài hãy tin tưởng chúng tôi..." Một đám lão đại bất lực.

Một ngàn vạn hoặc mấy triệu không phải là số tiền nhỏ, nhưng đối với bọn họ mà nói vẫn chỉ là râu ria, chẳng qua lúc đến xem trận đấu hoàn toàn không mang nhiều tiền theo như vậy!

Về chuyện quyt tiền của Lý Trạch Vũ?

Con mẹ nó đừng nói giỡn, Khương Mộ Bạch cấp độ siêu cường giả mà còn bị giết trong mấy giây, cho dù bọn họ là họ hàng của Diêm Vương cũng không có gan làm vậy!


"Chuyển khoản, hoặc sai người mang tiền đến đây, cho. mấy người chọn một trong hai! Nếu không mấy người không đi được đâu."

Lý Trạch Vũ ra vẻ tôi không nói đùa.

Bạch Tố Y bên cạnh thấy được cảnh này, lúc này cô ấy mới hiểu ra tại sao lúc trước tam đại thánh địa của bọn họ đặt cược, Lý Trạch Vũ lại phản ứng mãnh liệt như vậy.

Khổ nỗi lúc đó bọn họ còn muốn vớt vát chút mặt mũi cho đối phương, nhưng thì ra người ta hoàn toàn không cần!

Gậy ông đập lưng ông, cụm từ khắc họa chân thật nhất nội tâm của một số người.

"Chúng tôi lập tức bảo người chuyển khoản!"

"Đúng, Lý thiếu bớt giận, ngài đừng ra tay..."

Lý Trạch Vũ lẳng lặng đứng nơi đó, đám lão đại sợ tới mức không dám thở mạnh, bọn họ vội vàng lấy điện thoại ra gọi bảo người chuyển khoản.

“Thiếu gia, nhận được ban nghìn vạn của Mã Hữu Tài!"

Vật Tương Vong làm động tác OK.

Lý Trạch Vũ chỉ vào một gã đầu địa trung hải: "Mày có thể đi rồi."

"Cảm ơn Lý thiếu!"

Gã đầu địa trung hải lập tức chạy xuống núi. "Nhận được tám ngàn vạn của Vương Địa Ngưu!" "Nhận được hai triệu của Ngưu Đức Quần..."

Vật Tương Vong đọc đến tên ai, người đó như được ân xá, lúc rời đi còn không quên cảm ơn Lý Trạch Vũ.


Long Thiên Quân khiêng thi thể Khương Mộ Bạch trên vai, hẳn ta nhìn Lý Trạch Vũ đầy phức tạp, sau đó rời đi mà không thèm chào hỏi.

Núi Thương Nam vốn náo nhiệt, chỉ còn lại mấy người Bạch Tố Y.

Lý Trạch Vũ nhận được hơn mười triệu, tâm trạng không †ồi, hắn nói với ba người Bạch Tố Y: "Mấy người còn không đi?"

"Lý thiếu hiệp!"

Đạo sĩ Huyền Tâm chắp tay hành lễ, ông ấy nói: "Chưởng giáo của chúng tôi nói, chỉ cần cậu nguyện ý gia nhập đạo môn của chúng tôi, ông ấy sẽ nhận cậu làm đệ tử, cậu thật sự không cân nhắc sao?"

Nếu là người bình thường nghe thấy điều kiện này, sợ là sẽ cảm thấy hương khói tổ tiên phù hợp.

Dù sao có thể làm đệ tử của chưởng giáo đạo môn, quả thật là một bước lên trời!

Nhưng Lý Trạch Vũ lại cười khinh thường: "Chưởng giáo của mấy người có năng lực gì?

Đạo sĩ Huyền Tâm nghe vậy, ông ấy bỗng vô cùng tự tin nói: "Mười mấy năm nay, chưởng giáo chúng tôi đã đạt cường giả cảnh giới Võ Thánh!"

"Cảnh giới Võ Thánh?"


Lý Trạch Vũ nhìn về phía Giác Viễn: "Phương trượng của ông thì sao? Cũng là cảnh giới Võ Thánh sao?”

”A di đà phật!"

Giác Viễn a di đà phật một tiếng, ông ấy gật đầu nói: "Phương trượng của chúng tôi cũng gia nhập cảnh giới Võ Thành mười mấy năm trước. Nếu Lý thí chủ nguyện ý quy y, phương trượng của chúng tôi không chỉ nhận cậu là đệ tử, mà còn đồng ý cho cậu vị trí phương trượng tiếp theo!"

Rõ ràng điều kiện và thành ý của nhà sư hấp dẫn hơn của đạo sĩ.

"Phương trượng tiếp theo..."

Khóe miệng Vật Tương Vong giật giật, gã bật thốt: "Tên lừa đảo kia, ông muốn thiếu gia của chúng tôi xuất gia? Nếu để lão thái gia nhà chúng tôi biết được chuyện này, chùa của ông chờ bị san bằng đi!"

"Thiếu gia, anh không thể đồng ý được!"

Cẩu Phú Quý cũng khuyên nhủ: "Anh làm hòa thượng sẽ không thể ăn thịt uống rượu, còn không được chơi gái, thiếu gia hãy suy nghĩ thật kỹ!"
 
Chương 164: C164: Mỗi người mỗi vẻ


Hai gã ngốc này thật sự nghĩ rằng Lý Trạch Vũ nóng đầu đồng ý!

“Cút mẹ nó đi!"

Lý Trạch Vũ tức giận nói: "Nếu ông đây xuất gia, cậu nói xem mỹ nữ trên thiên hạ phải sống thế nào?”

"Đúng, đúng!"

Vật Tương Vong nịnh hót nói: "Vì những mỹ nữ ngoài thiên hạ đáng thương, thiếu gia ngài không thể vào chùa đi tu được!"

Lý Trạch Vũ hừ một tiếng, cuối cùng hẳn nhìn về phía Bạch Tố Y, nói: "Có phải chỉ cần tôi gia nhập Tiêu Dao Cung các cô, cũng có thể được làm cung chủ không?”

"Đúng!"

Mắt Bạch Tố Y sáng lên, cô ấy nói: "Làm người xuất gia có nhiều trói buộc, gia nhập Tiêu Dao Cung của chúng tôi không giống vậy, hơn nữa... Tiêu Dao Cung chúng tôi có vô số mỹ nữ, anh có thể tùy chọn người bầu bạn!"

"Thiếu gia, cái này có thể!"

"Thiếu gia, hai anh em bọn em cực kỳ kiến nghị anh gia nhập Tiêu Dao Cung, không vì cái gì khác, việc đó cũng ảnh hưởng đến chuyện chung thân đại sự của hai anh em bọn eml"


Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đều hơi kích động.

Có câu một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên, nếu Lý Trạch Vũ làm cung chủ của Tiêu Dao Cung, đến lúc đó bọn họ có thể thích làm gì thì làm ở Tiêu Dao Cung.

Lý Trạch Vũ không để ý đến hai tên này, hän nhìn Bạch Tố Y trêu chọc nói: "Cho dù tôi muốn kết hôn với cô cũng có thể?"

“Cái này..."

Bạch Tố Y nhíu mày, cô ấy trầm ngâm một lát, sau đó cắn chặt răng nói: "Đúng vậy!"

"Vậy cô tháo khăn che mặt xuống trước, để tôi nhìn xem nhan sắc của cô thế nào."

Lý Trạch Vũ tiếp tục trêu ghẹo nói. Truyện Hot

Bạch Tố Y lắc đầu, cô ấy từ chối: "Chỉ có vị hôn phu tương lai của tôi mới có thể nhìn thấy nhan sắc của tôi!"

Lý Trạch Vũ nhún vai, hẳn nói: "Cho dù ông đây đến kỹ viện cũng phải nhìn xem dung nhan kỹ nữ thế nào, cô che mặt như vậy, sao ông đây biết được nhan sắc của cô có khiến mọi người kinh hãi như chị Phượng không!"

"Thánh nữ của chúng tôi có dung nhan chim sa cá lặn, thậm chí còn xinh đẹp hơn mỹ nữ đẹp nhất trong giới võ lâm là Cung Nghê Thường!"

Tiểu Mãn bất mãn nói.

Lý Trạch Vũ không dám gật bừa, hẳn nói: "Gu thẩm mỹ mỗi người không giống nhau, các cô cảm thấy xinh đẹp,

không chắc răng tôi cũng cảm thấy xinh đẹp."

"Có phải tôi chỉ cần cho anh nhìn mặt tôi, anh sẽ nguyện ý gia nhập Tiêu Dao Cung chúng tôi?"

Bạch Tố Y khó xử hỏi.

Lý Trạch Vũ cười ha ha: "Phải xem cô có thật sự xinh đẹp như vậy không."

"Hít..."

Bạch Tố Y hít một hơi, cô ấy nói: "Anh đi theo tôi."


Dứt lời, cô ấy bay vút về phía núi rừng.

"Vèo!"

Lý Trạch Vũ cũng bay theo không chút do dự.

Chỉ trong một vài giây, hai người một trước một sau rời khỏi chỗ cũ cách hơn mười trượng, cuối cùng dừng lại trong một cánh rừng rậm rạp.

Bạch Tố Y dừng bước xoay người, cô ấy lại do dự.

"Cô nên lựa chọn đi!"

Lý đại đương gia vắt hai tay phía sau lưng, hắn thoạt nhìn có hơi chờ mong.

"Rẹt!"

Bạch Tố Y chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác phải ngạc nhiên thán phục lộ ra.

Con ngươi trong veo sáng ngời, chân mày lá liễu cong nhẹ, đôi lông mi dài khế chớp.

Làn da trắng nõn không tì vết hơi ửng hồng, hai bờ môi đỏ mọng như đóa hoa mềm ướt át.




Có thể nói ngũ quan của Bạch Tố Y không hề có chút khuyết điểm nào, đặc biệt là đôi mắt hoa đào thanh tú quyến rũ kia, giống như có sức hấp dẫn rất lớn.

Lý Trạch Vũ thừa nhận, trong số phụ nữ hẳn từng gặp, chỉ có một mình Diệp Khuynh Thành có thể đọ nhan sắc với Bạch Tố YỊ

Thế nhưng rõ ràng hai người không phải một kiểu người.

Nếu nói Diệp Khuynh Thành là một đóa hoa mai kiêu ngạo, thì Bạch Tố Y là một đóa bạch liên trong trắng.

Mỗi người mỗi vẻ!

"Bây giờ anh nguyện ý gia nhập Tiêu Dao Cung chúng tôi rồi chứ?"

Bạch Tố Y vừa nói, vừa đeo khăn che mặt lên.

Rõ ràng cô ấy rất tự tin với nhan sắc của mình, chäc chẳn Lý Trạch Vũ sẽ không từ chối cô ấy.

Nhưng mà Lý đại đương gia lại khẽ lắc đầu.

"Mặc dù cô thật sự rất xinh đẹp, nhưng đáng tiếc tôi không có hứng thú với Tiêu Dao Cung các cô..."
 
Chương 165: C165: Tôi liều mạng với anh


Bạch Tố Y nghe được quyết định của Lý Trạch Vũ, đầu tiên cô ấy ngẩn ra, sau đó trong mắt tràn đầy giận dữ.

"Lý Trạch Vũ, anh không thể không giữ lời! Anh đã nhìn thấy dung nhan của tôi, vậy anh nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi!"

"Buồn cười!"

Lý Trạch Vũ bĩu môi cười nói: "Nhìn cô thì phải chịu trách nhiệm? Đây là đạo lý gì vậy?"

"Anh." Bạch Tố Y tức không có chỗ trút.

Tiêu Dao Cung có quy định, chỉ có thể cho người đồng hành nhìn khuôn mặt của thánh nữ.

Nói cách khác, Lý Trạch Vũ đã nhìn thấy khuôn mặt cô ấy, vậy đời này cô ấy chỉ có thể gả cho Lý Trạch Vũ!

Nhưng nhìn Lý Trạch Vũ như vậy, rõ ràng là đang trêu đùa cô ấy!

"Tôi liều mạng với anh!"

Bạch Tố Y nhào về phía Lý Trạch Vũ.

"Vèo!"

Cơ thể Lý Trạch Vũ dễ dàng tránh được, hẳn có ý tốt nhắc nhở: "Tôi khuyên cô tốt nhất nên bình tĩnh lại, bởi vì cô hoàn toàn không phải đối thủ của tôi, ngộ nhỡ chọc giận tôi, tôi cũng không biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu!"

Lời này khiến Bạch Tố Y hoàn toàn tỉnh táo lại.

Trong lòng Bạch Tố Y rất rõ ràng, đến cả Khương Mộ Bạch cũng không phải là đối thủ của Lý Trạch Vũ, bản thân cô ấy sao có thể đánh bại được đối phương.


Nhưng cứ để bị trêu chọc như vậy, trong lòng cô ấy cực kỳ bất mãn.

"Lý Trạch Vũ, nếu hôm nay anh không chịu đồng ý, vậy từ nay về sau anh chính là kẻ thù của Tiêu Dao Cung chúng tôi!"

Lời nói của Bạch Tố Y tràn đầy sự uy hiếp.

"Không sao, nhiều người muốn giết ông đây lắm, cũng không ngại nhiều thêm Tiêu Dao Cung mấy người, thế nhưng..."

Lý Trạch Vũ nói: "Tôi khuyên mấy người tốt nhất không nên dây vào lửa, nếu không tôi cũng không ngại biến tam đại thánh địa thành hai đại thánh địa!"

Thái độ này của hắn quả là ngông cuồng không có giới hạn.

Tam đại thánh địa tồn tại hàng ngàn năm, sao có thể dễ dàng bị người khác loại bỏ như vậy?

Bạch Tố Y cũng không cam lòng yếu thế, cô ấy nói: "Anh cho rằng chỉ một đại gia tộc thế tục là rất tài giỏi sao? Ở trong mắt Tiêu Dao Cung chúng tôi, bọn tôi có thể khiến nhà họ Lý các anh biến mất khỏi thế giới này!"

Cái gì? Khiến nhà họ Lý biến mất?

Mặt Lý Trạch Vũ sầm xuống, hẳn u ám nói: "Vậy mấy người cứ thử xeml"

Bạch Tố Y còn muốn nói gì đó, cô ấy bỗng cảm nhận được sát ý dày đặc toát ra từ người Lý Trạch Vũ, cô ấy thấy sởn tóc gáy.

Trong lòng có một giọng nói nhắc nhở Bạch Tố Y, tốt nhất không nên chọc giận người đàn ông trước mặt này, nếu không đối phương sẽ thật sự giết cô ấy!

"Lý thiếu hiệp!"


"Đạo môn chúng tôi cũng có không ít nữ đệ tử xinh đẹp, chỉ cần cậu nguyện ý..."

Giọng đạo sĩ Huyền Tâm ở xa xa truyền đến.

Lý Trạch Vũ liếc Bạch Tố Y, hắn lập tức xoay người bay vút về đỉnh núi.

"Phú Quý, Tương Vong, chúng ta đi!"

"Lý thiếu hiệp!"

"Lý thí chủ...

Huyền Tâm và Giác Viễn còn muốn nói gì đó.

Lý Trạch Vũ xua tay ngắt lời: "Ông đây thích tự do, sẽ không gia nhập thế lực nào hết, mấy người sớm từ bỏ suy nghĩ này đi!"

Giác Viễn và Huyền Tâm thấy thái độ hẳn kiên quyết như vậy, bọn họ rơi vào thế khó xử.

Nếu như đối phương là người bình thường, e là bọn họ đã sớm dùng sức mạnh, đáng tiếc thực lực Lý đại đương gia không tầm thường, đến cả Khương Mộ Bạch cũng bị hắn xử lý bằng một chiêu, bọn họ thật sự không dám hành động!

Cứ như vậy, mấy người nhìn theo ba người Lý Trạch Vũ nghênh ngang xuống núi.

“Thăng nhóc này quá kiêu ngạo, khó thu phục..."

Đạo sĩ Huyền Tâm thở dài, cơ thể chợt lóe rồi biến mất. "A di đà phật!"

Giác Viễn niệm phật, ông ấy mang theo bất lực rời đi.

Tiểu Mẫn đứng tại chỗ chờ một lát, thì nhìn thấy Bạch Tố Y bay về.

"Thánh nữ!"

"Người kia đâu?"
 
Chương 166: C166: Ví dụ như năng lực


Bạch Tố Y nhìn xung quanh, cô ấy không thấy bóng dáng Lý Trạch Vũ đâu.

Tiểu Mẫn xấu hổ nói: "Hắn đi rồi!" "Hắn đi đâu? Gia nhập đạo môn hay chùa?”

Bạch Tố Y lo lắng hỏi.

"Hắn không gia nhập thánh địa nào..."

Tiểu Mẫn nói lại lời của Lý Trạch Vũ trước khi đi. Vẻ mặt Bạch Tố Y trở nên vô cùng phức tạp. "Thánh nữ, hắn có nhìn thấy..."

Tiểu Mẫn muốn nói lại thôi.

Bạch Tố Y ngầm hiểu, cô ấy cố ý nói sang chuyện khác: "Tôi nhất định sẽ khiến hắn thay đổi quyết định!"

Giọng cô ấy cực kỳ kiên định.

Khoa học kỹ thuật Vân Dương, bộ phận chứng khoán.

"Khoa học kỹ thuật Trung Phát mua một ngàn vạn cổ phiếu!"

"Công ty Áo Thái bán bốn trăm vạn cổ phiếu!"


Hai mắt Myhill đỏ au, ông ta nhìn chằm chằm chỉ số trên màn hình.

"Myhill tiên sinh, dựa theo chỉ số thì nên bán cổ phiếu khoa học kỹ thuật Trung Phát, ngài xác định muốn mua vào sao?"

Trần Thanh Tuyết nghiêm túc hỏi lại một lần. "Người khác sợ hãi tôi tham lam, người khác tham lam tôi sợ hãi, đây là phong cách từ trước đến giờ của bàn tay vàng."

Diệp Khuynh Thành ngắt lời nói: Đây là Myhill tiên sinh dự đoán được quyết định của đối thủ."

“Diệp tiểu thư phân tích không tồi!" Ánh mắt Myhill nhìn Diệp Khuynh Thành mang theo sự tán thưởng: "Trong những người trong giới tôi từng gặp, thiên phú của cô là xuất sắc nhất!"

Trần Thanh Tuyết ở bên cạnh khế nhíu mày, trong lòng không khỏi uể oải.

Thích so sánh là bản tính trời sinh của phụ nữ!

Mà không chỉ so sánh về nhan sắc, mà còn những phương diện khác.

Ví dụ như năng lực!

Diệp Khuynh Thành là mỹ nữ đẹp số một Hoàng Thành, đồng thời cũng là một thương nhân cực kỳ tinh anh.



Trần Thanh Tuyết không chấp nhận bản thân không bằng đối phương, dù sao dưới sự dẫn dắt của cô, chỉ trong ba năm giá trị của khoa học kỹ thuật Vân Dương đã tăng gấp nhiều lần!

"Myhill tiên sinh quá khen!"

Diệp Khuynh Thành không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại, cô mừng thầm trong lòng.

Đến cả bản thân cô cũng không rõ, tại sao chính mình lại có suy nghĩ so đo cao thấp với Trần Thanh Tuyết!

Chẳng lẽ là bởi vì người kia sao?

Hơn nửa tiếng sau, kết quả giống như Myhill dự đoán, cổ phiếu của khoa học kỹ thuật Trung Phát bắt đầu tăng mạnh."


"Bán một ngàn vạn cổ phiếu khoa học kỹ thuật Trung Phát!"

Myhill bỗng nói.

Diệp Khuynh Thành khó hiểu hỏi: "Myhill tiên sinh, cổ phiếu của khoa học kỹ thuật Trung Phát có xu thế tăng rất rõ ràng, tại sao bây giờ lại phải bán tống?"

"Bởi vì Myhill tiên sinh không muốn đánh cược!"

"Bởi vì ít nhất bây giờ bán, chúng ta có thể kiếm được mười triệu, nếu không bán, rất có thể sẽ rơi vào bẫy đối phương đã giăng sẵn..."

Trần Thanh Tuyết phân tích rõ ràng. Myhill cười đồng ý: "Giám đốc Trần nói rất chính xác, năm đó ở châu u tôi đã rơi vào bãy của thăng khốn đó, nên mới thất bại!"

Trần Thanh Tuyết nhận được lời khen, khóe miệng cô không khỏi cong lên.

Mà trùng hợp lúc này Diệp Khuynh Thành nhìn về phía cô.

Hai người phụ nữ nhìn nhau như vậy, tỏ vẻ không ai chịu thua ai.

"“Cọt kẹt!" "Tình hình thế nào rồi?"

Lý Trạch Vũ đẩy cửa vào, hắn lập tức cảm nhận được mùi thuốc súng dày đặc.

Diệp Khuynh Thành và Trần Thanh Tuyết đồng thời thu hồi tầm mắt, bọn họ nhìn về phía Lý Trạch Vũ.

"Anh tới làm gì?"


"Anh tới làm gì?"

Hai người phụ nữ đồng thời nói.

"Buồn cười!"

Lý Trạch Vũ giật mình, hắn chỉ vào mũi mình hỏi ngược. lại: "Tôi là đại cổ đông của công ta, chẳng lẽ tôi đến công ty của mình là phạm pháp sao?”

Lời này khiến hai cô không thể phản bác được.

"Đại đương gia, chỉ cần nhiều nhất bảy ngày, tôi chắc chản sẽ khiến đế quốc thương mại nhà họ Khương hoàn toàn sụp đổi"

Myhill nói vô cùng tự tin.

"Bảy ngày nhiều quá! Đêm nay tôi sẽ khiến bọn họ sụp đổ!"

Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười lạnh.

"Đã đến lúc nhà họ Khương bị xóa tên khỏi nước Hạ..."
 
Chương 167: C167: Một ván định thắng bại


Myhill và Hafit bận chơi binh pháp Tôn Tử trên thị trường chứng khoán nhưng Lý Trạch Vũ lại không có thời gian tốn sức chạy theo bọn họ!

Một ván định thắng bại!

Bất kể ai thua ai thắng thì nhà họ Khương chắc chắn sẽ ngã, không còn nghi ngờ gì nữa.

Tiếc là nhà họ Khương lại không biết kết quả này! Hiện giờ, cha con Khương Thượng Đức nghiễm nhiên đối xử với Hafit như thể gã ta là tổ tông nhà mình, gửi gäm toàn

bộ hy vong lên người đối phương.

Hafit quan sát màn hình, vắt hết óc cũng không nghĩ ra Myhill vừa dùng mánh khoé gì.

Qua một hồi suy ngẫm rất lâu, cuối cùng gã cũng nhận ra đối phương đang muốn đấu một trận sống còn với mình!

"Quân Đế không đợi được nữa hả?” Hafit làu bàu tự hỏi.

Lòng bàn tay Khương Chính Hoằng mướt mồ hôi lạnh, căng thẳng hỏi: "Ngài Hafit, ngài mới nói gì vậy?"


"Mấy người là một lũ ngul"

Hafit không nói ra những lời này, gã cười nhạt, nói: "Không có gì, chỉ là tôi đã đoán được tâm tư của đối thủ thôi.

"Thật sao!"

Khương Chính Hoằng không hiểu rõ nhưng vẫn gật gù ra chiều đắc chí.

Bình thường khi các cao thủ đối đầu với nhau, chỉ cần một chỉ tiết đã đủ quyết định kẻ thắng người thua. Đoán được suy nghĩ của đối thủ chắc chắn chính là nhân tố quan trọng hàng đầu.

Hafit hỏi: "Nhà họ Khương các người có thể huy động thêm bao nhiêu tiền?”

"Trong trường hợp không làm ảnh hưởng đến sự vận hành của công ty thì bọn tôi có thể huy động khoảng ba trăm năm mươi tỷ tệ!"

Khương Chính Hoằng thật thà đáp.

"Quá ítI"

Hafit läc đầu, nói: Nếu muốn Khoa học Vân Dương sụp đổ không ngóc đầu lên được thì ít nhất cũng phải có sáu trăm tỷ tệ!

Nghe thấy con số này, mặt mũi Khương Chính Hoằng lập. tức biến sắc.

Nếu nhà họ Khương dốc hết những gì đang có thì họ vẫn có thể miễn cưỡng huy động số tiền kia.

Nhưng nếu không may xảy ra sơ suất, bên không ngóc đầu lên nổi sẽ không phải Khoa học kỹ thuật Vân Dương mà chính là đế chế thương nghiệp của nhà họ Khương!

Hafit đủng đỉnh đáp: "Càng kéo dài thời gian thì các ông càng ở thế bất lợi. Xét cho cùng thì số vốn mà bốn gia tộc lớn

kia tập hợp được cũng lớn hơn các ông nhiều!"

Kỳ thực Khương Chính Hoäng cũng đồng tình với nhận định này.


Nhưng, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy bứt rứt khi nghĩ tới việc phải dốc ra hết vốn liếng của mình.

"Tôi đi bàn bạc với cha một chút!" Khương Chính Hoăng lui ra ngoài.

Ngay khi cánh cửa khép lại, gương mặt Hafit để lộ vẻ thích thú.

Dám đối chọi với Quân Đế, chẳng biết đám ngu sỉ kia suy nghĩ kiểu gì nữa!

Khoa học kỹ thuật Vân Dương.

Dựa theo mệnh lệnh của Lý Trạch Vũ, Myhill quyết định quyết chiến sinh tử với đại kình địch Hafit.

Hai cô nàng Diệp Khuynh Thành và Trần Thanh Tuyết đầu xốc lại tinh thần, quyết tâm không bỏ sót bất kì chỉ tiết nào.

Hai cô tin răng thông qua cuộc đối đầu giữa Ngón tay vàng và Thần tài chính, mình có thể học được những điều có ích cho cả đời này.

"Tôi đói rồi!"

Trần Thanh Tuyết bỗng lên tiếng.

Lý Trạch Vũ gẩy tàn thuốc, tỏ vẻ khó hiểu, hỏi: "Cô đói thì đi ăn đi, nói với tôi làm gì?"


"Bây giờ tôi không đi được." Trần Thanh Tuyết nhíu mày, nói: "Anh là vị hôn phu của tôi, anh không thể gói một ít đồ ăn mang qua đây cho tôi được à?"

Nghe câu này, biểu cảm của Diệp Khuynh Thành đang ở bên cạnh bỗng trở nên phức tạp.

Lý Trạch Vũ vẫn cứ đờ ra.

Hình như đây là lần đầu tiên Trần Thanh Tuyết lôi cái danh "vị hôn thê" kia ra để nói trước mặt người khác.

"Rốt cuộc anh có đi hay không?".

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Thấy Lý Trạch Vũ vẫn lần chần, Trần Thanh Tuyết nghiêm mặt hỏi.

"Được rồi." Lý Trạch Vũ nhận lời.

Nghe vậy, Trần Thanh Tuyết lập tức mỉm cười vui vẻ, đồng thời đưa mắt nhìn Diệp Khuynh Thành một cách sâu xa.
 
Chương 168: C168: Ngài khương cứ yên tâm


Chẳng cần nói cũng biết là đang khiêu khích!

Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành hơi khựng lại, nhưng cô không lên tiếng, chỉ dõi mắt nhìn theo bóng lưng Lý Trạch Vũ rời đi, tim cô thắt lại như bị ai bóp nghẹt.

Đêm đó, thị trường chứng khoán xảy ra biến động khổng.

lồ. Khoa học kỹ thuật Vân Dương và nhà họ Khương đầu tư: hàng trăm tỷ tiền vốn, con số khủng khiếp đến mức người theo dõi cảm thấy choáng váng. Giống như câu nói "trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết", hai nhân vật truyền kỳ của giới tài chính là Myhill và Hafit bắt

đầu điên cuồng tấn công và hạ nhau.

Một số doanh nghiệp nhỏ trở thành con cừu đợi bị làm thịt trong mắt hai người.

Đêm nay chắc chản là một đêm không ngủ.

Những người theo dõi không chỉ là "cá mập" của giới kinh doanh mà còn có cả rất nhiều thế lực trên các lĩnh vực khác. cũng tập trung chú ý.

Tất cả mọi người đều muốn biết, một nhà họ Khương dốc toàn lực liệu có thể lật đổ nhà họ Lý đang như mặt trời ban trưa xuống khỏi ngai vàng hay không!

Ba giờ mười lăm phút sáng.

Nhà họ Khương.


"Không thể nào!"

"Làm sao tôi có thể bị lừa gạt bởi lớp nguy trang này chứ! Myhill không thể nào thắng được tôi!"

Hafit nhìn chăm chặp vào dữ liệu trên màn hình, đôi mắt đỏ ngầu một cách đáng sợ.

Khương Thượng Đức nhìn kết quả trên màn hình, lảo đảo. ngã ngồi lên ghế sô pha.

"Cha!"

Khương Chính Hoằng lật đật chạy qua đỡ.

"Sao lại thế!"

Ánh mắt Khương Thượng Đức trở nên mơ màng, người run bần bật.

"Không, vẫn còn cơ hội!" Hafit đột nhiên hô lớn.

Cha con Khương Thượng Đức và Khương Chính Hoằng đồng thời nhìn gã.

"Hafit còn cách đối phó nào không?”

"Ngài là ngón tay vàng, nhất định sẽ có cách xoay chuyển tình thết"

Khương Thượng Đức nhìn đối phương, lòng đầy niềm tin hy vọng.

Hafit nặng nề gật đầu, nói: "Đúng, chỉ cần các người rót cho tôi thêm ba trăm tỷ, tôi sẽ giành lại những tổn thất trước đó ngay lập tức. Hơn nữa tôi cũng đã tìm ra quỷ kế của Myhill, ông ta chắc chắn sẽ thual"

Lại đòi ba trăm tỷ nữa!

Khóe miệng Khương Thượng Đức co giật mấy cái.

Gom đủ sáu trăm tỷ đã là cực hạn của nhà họ Khương. Nếu mất đi khoản tiền khổng lò này, ít nhất một nửa số doanh nghiệp của họ sẽ phá sản!

Nhưng dù vậy, đế chế thương nghiệp của nhà họ Khương cũng vẫn sẽ không sụp đổ.


Vậy mà lúc này Hafit còn đòi họ xuất thêm ba trăm tỷ.

Nói không ngoa, Hafit mà thua thì cả nhà họ Khương đều sẽ phải lên sân thượng hết!

"Cha, cược một lần đi."

Khương Chính Hoằng siết chặt nắm đấm, khuyên cha.

Khoé miệng Khương Thượng Đức giật lên hai cái, "Cơ mà, ngộ nhỡ thua thì sao?"

Khương Chính Hoãng trầm ngâm: "Nếu bây giờ dừng lại, ta sẽ không thể cứu vấn những tổn thất trước đó. Địa vị của nhà họ Khương ta ở nước Hạ chắc chắn cũng sẽ tuột dốc không phanh, chi bằng dứt khoát liều thêm một phen đi!"

Nghe vậy, Khương Thượng Đức do dự.

Vất vả biết bao mới gầy dựng nên đế chế thương nghiệp, thế mà lại sụp đổ quá nửa chỉ trong một đêm. Nhà họ Khương từ gia tộc hạng nhất biến thành hạng hai, cho dù là ai cũng không chấp nhận nổi.

"Không thua được đâu!"

Hafit nói như đỉnh đóng cột: "Chỉ cần có thêm ba trăm tỷ, tôi chắc chắn có thể lật ngược ván cờ."

Nhìn cảnh này kiểu gì cũng thấy giống sói gian ác lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ!

Ánh mắt Khương Thượng Đức dần sáng lên.

Bởi vì ông ta cũng nhận ra Hafit thất bại là vì chưa đủ tài chính.


"Được, cược một lần!"

Khương Thượng Đức cuối cùng cũng ra quyết định. Kết quả nhà họ Khương bắt đầu gom tiền suốt đêm. Dùng đủ cách, gán nợ, thế châp, vay nặng lãi.

Khi trời dần hửng sáng cũng là lúc ba trăm tỷ được gửi vào tài khoản.

"Ngài Hafit, sau khi thành công, nhà họ Khương tôi sẽ không bạc đãi ông đâu.

Khương Thượng Đức hứa hẹn cảm tạ hậu hĩnh.

"Ngài Khương cứ yên tâm!"

Hafit cam đoan hết nước hết cái, rồi lập tức tiến hành giao dịch.

Nhưng ngay sau đó.

Hafit trực tiếp đổ ba trăm tỷ cuối cùng bọn họ huy động được để mua vào một mã cổ phiếu đã tăng chạm trần, ngay lập tức, cổ phiếu đó xuống giá ầm ầm!

"Ngài Hafit, ông làm gì vậy?”

Khương Chính Hoằng đờ đẫn, hoàn toàn không hiểu đối phương làm vậy làm gì...
 
Chương 169: C169: Hoàng thành


Đế chế thương nghiệp nhà họ Khương chính thức sụp đổi

Các tạp chí lớn thi nhau đăng tải tịn tức rũng động như nổ bom nguyên tử này, chỉ sau nửa tiếng ngắn ngủi đã lan truyền khắp nước Hạ.

Không ai dám tin gia tộc siêu cường này lại sụp đổ chớp nhoáng như thết

Hoàng Thành, phủ Long Chủ.

Một ông già tóc bạc nửa đầu, đeo kính lão đang ngồi trên bàn làm việc xét duyệt văn kiện.

Người này không được đẹp lắm, trông giống một ông già bình thường, nhưng trên người lão lại toả ra khí chất của kẻ bề trên.

Tô Cẩn Hoa, đương kim long chủ!

Người ngồi trước mặt lão là Lý Định Quốc - nguyên soái quân đoàn Hổ Khiếu.

Ít ai biết răng giữa hai người này không chỉ là quan hệ cấp. trên cấp dưới đơn thuần mà họ còn là một đôi huynh đệ kết nghĩa lâu năm.


“Lão Lý này, tên nhóc nhà ông ẩn mình kín kẽ thật đấy.

Tô Cẩn Hoa đặt cây bút trên tay xuống, ra vẻ bất mãn: “Ông cũng hay ho lắm, giấu diếm tôi kĩ thật!”

Lão Tô, ông đừng đùa tôi nữa.”

Lý Định Quốc cười khổ: “Nói thật với ông, chính tôi cũng khong nhìn thấu thắng cháu kia, chẳng biết ngày trước nó có giả vờ giả vịt hay không!

Mới chỉ không gặp ba năm ngắn ngủi mà Lý Trạch Vũ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Hắn không chỉ sở hữu sức mạnh cao thâm khó lường mà còn có thể điều khiển thần tài chính, khiến bốn trong mười gia tộc hàng đầu phải tuân theo mệnh lệnh của mình.

Ông thật sự không dám tin thằng cháu phá gia chỉ tử của mình lại có năng lực khủng khiếp đến vậy!

“Ông cứ vờ vịt tiếp đi!”


Tô Cẩn Hoa hiển nhiên không tin.

Lý Định Quốc nhún vai: “Không tin thì thôi!”

“Được rồi, giữa hai chúng ta đừng có nói nhảm nhiều lời.”

Tô Cẩn Hoa hằng giọng, đổi chủ đề: “Đế chế thương nghiệp nhà họ Khương sụp đổ rồi, kéo theo những ảnh hưởng khó lường. Đó là hoạ do thăng cháu nhà ông gây ra, mau chùi đít giúp nó cho sạch vào!

Nghe vậy, Lý Định Quốc có chút khó chịu.

Tại nhà họ Khương chủ động chọc tới nhà họ Lý mà, sao lại bắt nhà ông phải chùi đít hộ?

Song, Tô Cẩn Hoa không cho đối phương cơ hội bày tỏ sự bất mãn, ông bổ sung: “Sản nghiệp Khoa học kỹ thuật Vân Dương nhà ông chắc cũng kiếm được đầy túi rồi, tranh thủ lần này mở rộng lĩnh vực phát triển đi.”

Ừm?

Mắt Lý Định Quốc bừng sáng.

Bởi vì Tô Cẩn Hoa rõ ràng đang muốn hỗ trợ Khoa học kỹ thuật Vân Dương thâu tóm hoàn toàn sản nghiệp mà đế chế thương nghiệp nhà Khương từng sở hữu.

Đúng là một món hời trời chol
 
Chương 170: C170: Lý định quốc ngầm hiểu ý


“Lão Tô, ông nhìn xa trông rộng quái”

Lý Định Quốc vui cười hỉ hả.

Tô Cẩn Hoa bĩu môi, giải thích: “Không phải là tôi muốn hưởng lợi lộc gì với nhà họ Lý các ông. Suy cho cùng thì nước Hạ này cũng có vô số doanh nghiệp, nhưng ngoài Khoa học kỹ thuật Vân Dương ra thì không có ai có nguồn vốn lớn để mở rông lĩnh vực!”. Tì? tr??ện ha? tại == trù?t r??ện﹒?n ==

“Đúng đúng đúng, ông nói chí phải!”

Lý Định Quốc ngầm hiểu ý.

Mặc cho các doanh nghiệp khác không có đủ vốn để mở. rộng lĩnh vực, chỉ cần Tô Cẩn Hoa gật đầu là ngân hàng có thể cho họ vay vô hạn mức. Để vực dậy một đế chế thương nghiệp chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Cuối cùng món lợi lớn này vẫn rơi vào tay nhà họ Lý.

“Khụ khụ.

“Chuyện kia...”


Tô Cẩn Hoa khế ho một tiếng, hỏi dò: “Tôi nghe lão Long nói thân thủ của thăng nhóc nhà ông khá lắm, thật vậy sao?”

“Ha ha ha!"

Lý Định Quốc đắc chí khoe: “Ông có biết trong nhà Diệp Chính Bình có một cao thủ tên là Tống Tử Thiềm chứ? Cháu tôi đánh ngất ông ta ngay trong lần đầu tiên chạm trán đấy!

“Ha ha...” Tô Cẩn Hoa nheo mắt, cười nhạt.

Đánh bại Tống Tử Thiềm thì có là gì, thằng cháu nhà ông còn đánh cho Long Thanh Phong trọng thương chỉ bằng một quyền kìa.

Nhưng lão không nói ra lời này.

Dù sao Long Thanh Phong cũng là người sáng lập Long Tổ đương nhiên phải giữ thể diện cho người ta.

Tô Cẩn Hoa hỏi một cách sâu xa: “Ông không định đưa nó vào quân ngũ à? Huấn luyện thật tử tế vào, sau này nó có thể thừa kế truyền thống vẻ vang của ông!”

“Ôi chao!” Nhắc đến việc này, Lý Định Quốc sầu não ra mặt, nói:


“Thăng ranh kia thay đổi trên mọi mặt, có mỗi cái thói ham chơi là vẫn nguyên si. Tôi cũng từng nói thế với nó...”

Ông lập tức kể cho đối phương nghe chuyện mình đã khuyên nhủ Lý Trạch Vũ hết nước hết cái như thế nào.

Nghe xong, Tô Cẩn Hoa hơi nhíu mày.

“Nhưng mà lão Tô này, cứ yên tâm đi.”

Lý Định Quốc vung tay áo, nói: “Thằng nhóc kia nhận lời rồi. Nếu có một ngày đất nước và dân chúng cần tới nó, nó nhất định sẽ không từ nan!”

Lúc này, đôi lông mày của Tô Cẩn Hoa mới giãn ra.

“Rốt cuộc cũng là hậu duệ nhà tướng, yêu nước từ cốt tuỷt"

Cùng vơi ssự sụp đổ của đế chế thương nghiệp nhà họ Khương, Khoa học kỹ thuật Vân Dương có thể nói là đã trở thành kẻ khổng lồ chỉ sau mọt đem.

Trần Thanh Tuyết không giấu nổi vẻ xúc động.

“Chị, chúng ta phát tài rồi!”

Trần Thanh Dao còn kích đông hơn, trong mắt như hiện lên hăng hà sa số hiện kim.
 
Chương 171: C171: Anh mong tôi ở lại


Diệp Khuynh Thành cười nhạt: “Chúc mừng, Trần tiểu thư."

“Các cô phát tài cái gì?”

Lý Trạch Vũ đột nhiên nhìn về phía Dic hệp Khuynh Thành, kinh ngạc hỏi: “Cô chúc mừng họ làm gì?”

Lời vừa dứt, cả ba cô đồng loạt nhìn lại hẳn.

Trần Thanh Dao cảm thấy khó hiểu: “Công ty chúng ta thôn tính cả một đế chế thương nghiệp của nhà họ Khương, chẳng phải là phát tài rồi sao?”

“Phát tài rồi!”

Lý Trạch Vũ gật đầu nói: mấy cô?”

“Nhưng mà có quan hệ gì với

Trong trận giao chiến này, số cổ phần trước đó của nhà họ Trần đã bị làm loãng thành hàng triệu cổ phiếu, hiện tại bên thực sự năm quyền kiểm soát cổ phần chính là Lý đại đương gia đây.

Rõ ràng hắn là người phát tài!

“Anh rể!”

Trần Thanh Dao phì cười, bảo: “Chẳng phải anh là anh rể em à? Cùng là người một nhà, đâu cần khách sáo làm gì! Hì hì..”


Câu nói này lập tức khiến Trần Thanh Tuyết đỏ bừng mặt. Sau khi liếc nhìn Diệp Khuynh Thành ở bên cạnh, cô cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.

Bản thân không quên tự nhủ mình có hôn ước với Lý Trạch Vũ mà, không có gì phải xấu hổi!



Cảm xúc bên trong Diệp Khuynh Thành ngổn ngang trăm mối, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không tắt đi, cô nói với Lý Trạch Vũ: “Cảm ơn anh, lần này tôi đã học được rất nhiều điều từ ông Myhill.”

“Khách sáo làm gì, chuyện nhỏ thôi.”

Lý Trạch Vũ bình tĩnh đáp.

“Tôi đi trước đây.”

Diệp Khuynh Thành đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“Tới cũng tới rồi, về gấp thế làm gì?”

Câu nói nhẹ nhàng của Lý Trạch Vũ thoáng chốc khiến cả ba cô gái đổi sắc mặt.

Trần Thanh Tuyết nhíu mày, Trần Thanh Doa tỏ vẻ bất mãn.


Còn Diệp Khuynh Thành vẫn nở nụ cười tự nhiên.

“Anh mong tôi ở lại?”

Đôi mắt to tròn trong trẻo của Diệp Khuynh Thành dường như xen lẫn chút mong đợi.

Hàầy...

Thấy vậy, trong lòng Lý Trạch Vũ thầm nhủ một câu “đờ mờ”.

Chẳng lẽ cô nàng này yêu mình rồi? Nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy không có khả năng!

Suy cho cùng thì lúc đầu hắn đã làm này nọ với đối phương...

Đúng lúc hẳn đang lúng túng, “kéttt” một tiếng, cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra.

Myhill là người đầu tiên bước vào, theo sau là một người đàn ông da trắng.

Không phải ai khác mà chính là Hafit từng được nhà họ Khương tôn sùng là thượng khách.

“Quân Đế, đã lâu không gặp!” Hafit khế khom lưng, thái độ hết sức cung kính.

Cảnh tượng này không làm Trần Thanh Tuyết và hai cô nàng kia ngạc nhiên lắm

Dù sao thì thần tài chính cũng chỉ như người hầu khi đứng trước Lý Trạch Vũ, việc Ngón tay vàng tỏ thái độ cung kính với hắn không phải là điều đáng kinh ngạc.

Nhưng cách Hafit gọi Lý Trạch Vũ lại khiến họ thật sự tò mò.

Quân Đế...
 
Chương 172: C172: Tiễn các người lên đường


Thật ra, ngay từ lúc Myhill bày thế cờ khiến nhà họ Khương thâm hụt sáu trám tỷ thì cuộc chiến giữa hai đối thủ truyền kiếp đã phân định được thắng bại ròi.

Tuy lúc đó nhà họ Khương rót xuống hố sâu nhưng bọn họ vẩn có chồ đặt chân.

Ấy thế mà Haíìt lại bịa đặt rằng mình chỉ cần thêm ba trăm tỷ là có thể chuyển bại thành thẳng, dể dàng lùa cha con họ Khương vốn đang rối nhưtơvò vào bẫy.

Cuối cùng, khoản thua lỗ chín trăm tỷ đã khiến đế chế thương nghiệp nhà họ Khương sụp đố hoàn toàn!

Vĩnh viễn không có cơ hội trở mình…

Sự xuất hiện của Haíìt làm cho Trần Thanh Tuyết và Diệp Khuynh Thành hiểu rằng cái kết của nhà họ Khương đã được định sẵn ngay từ khoảnh khắc bọn họ chọc tới Lý Trạch Vũ.

Diệp Khuynh Thành nhìn Lý Trạch Vũ, biết bao cảm xúc rối ren trong lòng.

Nếu không được tận mẩt chứng kiến tất cả mọi việc, cô có nằm mơ cũng không tin rằng tẽn cóng tử bột ham ăn chơi của ba năm trước lại cũng chính là con người không gì không làm được đang đứng trước mặt cô!

“Myhill, chúc mừng chiến thắng của ông!”


“Lần trước tòi dính bẩy của ông, lần này ỏng ngã vào bầy, hai ta hoà nhau!”

Haíit và Myhill ôm nhau, thoải mái nở nụ cười trút bỏ mọi ân oán trước đó.

“Quán Đế, nếu không còn chuyện gì khác thì tòi xin rời đi trước.”

Haíit cấn thận dò hỏi.

Lý Trạch Vũ gật đau, đồng ý: “Vất vả cho ông rồi, nếu có dịp tới đất nước xinh đẹp kia, chúng ta sẽ liên lạc lại với nhau.”

“Xin chờ Quân Đế hạ cố đến chơi, đến khi ấy tôi nghĩ thủ đô hoa lệ sẽ càng trở nên náo nhiệt hơn nữa.”

Haíit nói ra những lời xuất phát từ tận đáy lòng.

Gã thật sự hoan nghênh Lý Trạch Vũ, nhưng gã hiếu đối phương là nhân vật không thích yên phận, dù đến bất cứ đâu thì nơi ấy cũng sẽ không yên tĩnh nối.

Lý Trạch Vũ tỏ vẻ bất mãn: “Tôi nghi ngờ ông định bày trò chơi xấu tỏi.”


“Không dám!”

Haíit khẽ khom lưng.

Lý Trạch Vũ vổ vai gã, nói: “Tôi còn chuyện khác cần xử lý, không thể đi tiễn ông, chúc ông lén đường thuận buồm xuôi gió.”

“Đa tạ Quân Đế.”

Haíit lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Myhill ờ bên cạnh cũng lên tiếng: “Đại đương gia, tồi rất thích quốc gia thần bí như nước Hạ, tỏi có thế tiếp tục ở lại bên ngài hay không?”

Lý Trạch Vũ thản nhiên nói: “Dù ông có muốn đi thì tòi cũng không chấp thuận đâu.”

“A?”

Myhill ngầm hiếu ý, hỏi: “Đại đương gia còn việc gì cần sai bảo?”

“Hai ngày nữa óng sẽ bận đấy.”

Lý Trạch Vũ cười ha hả.

Lý Định Quốc đã nói cho hắn biết thông tin bẽn phía chính phủ muốn giúp đỡ Khoa học kỹ thuật Vân Dương thay thế nhà họ Khương, do vậy lúc này hắn rất cần nhân tài như Myhill.
 
Chương 173: C173: Lý trạch vũ đồng ý


“Để tôi đi tiễn Haíit.”

Myhill đề nghị.

Lý Trạch Vũ đồng ý.

Chờ cho hai nhân vật truyền kỳ của giới tài chính rời đi, Diệp Khuynh Thành mới bước ra nói lời từ biệt.

“Đợi đã!”

Lý Trạch Vũ đột nhiên hò lên níu kéo.

Diệp Khuynh Thành dừng bước, quay người hỏi: “Còn có việc gì sao?”

“À… Hiện tại Khoa học kỹ thuật Vân Dương cần chiêu mộ thêm đối tác. Tập đoàn Long Thịnh trực thuộc nhà họ Diệp các cô có hứng thú hợp tác không?”

Câu nói của Lý Trạch Vũ khiến Diệp Khuynh Thành không khỏi vui mừng.

Việc Khoa học kỹ thuật Vàn Dương trở thành bá chủ của giới thương nghiệp chỉ là vấn đe thời gian mà thỏi. Nếu tập đoàn Long Thịnh có thể tham gia hợp tác thì họ sẽ nhận được những ích lợi khó tường tượng nổi.

“Có!”


Diệp Khuynh Thành gần như bật thốt lời

đồng ý.

Lý Trạch Vũ chỉ tay sang phía Trần Thanh Tuyết, ngượng ngùng nói: “Dù sao các cò cũng biết nhau, đến lúc ấy hãy tự thương thảo kế hoạch hợp tác với nhau nhé.”

Tuy nhà họ Diệp không đóng góp gì vào trong cuộc chiến giữa hai nhà Lý – Khương, nhưng hắn vần có chút cảm kích vì người ta đã tỏ thái độ cõng khai ủng hộ hắn. Do đó, hắn muốn tạo cơ hội cho nhà họ Diệp được chia một phần lợi ích.

Diệp Khuynh Thành định nói gì đó nhưng lại bị Lý Trạch Vũ ngắt lời: “Không cần cảm ơn, chắng phải cỏ cần về Hoàng Thành à? Đế tỏi tiễn cò!”

Một lát sau.

Lý Trạch Vũ lái con Maserati của Trần Thanh Tuyết, chờ Diệp Khuynh Thành tới sân bay.

Nguyên cả quãng đường không ai nói gì.

Song, chỉ nhìn cũng biết đòi bên đều muốn lên tiếng, nhưng họ không biết phải nói từ đâu.

Cuối cùng cũng tới sân bay. Lúc sẳp xuống xe, Diệp Khuynh Thành không nhịn được mà ra câu hỏi: “Trần tiếu thư xinh đẹp như vậy, chắc là anh yêu có ấy lâm nhỉ?”

A…


Lý Trạch Vũ nhất thời cứng họng, không nói thích, cũng chẳng nói không thích.

Diệp Khuynh Thành gượng cười, nghiễm nhiên coi thái độ của đối phương là đồng tình.

“Hai người rất xứng đòi, tòi chúc phúc cho hai người!”

Dứt lời, cô mờ cửa, xuống xe một mình.

Nhưng, trong khoảnh khắc cò quay đi, Lý Trạch Vũ có năng lực quan sát hơn người rõ ràng đã nhìn thấy một giọt nước mât vừa rơi xuống.

Đột nhiên, hắn muốn đuổi rồi ôm lấy đối

phương từ phía sau.

Đáng tiếc, mãi đến khi Diệp Khuynh Thành vào sân bay, hắn cũng không xuống xe!

Cùng lúc đó, ở nhà họ Khương.

Khương Thương Đức ỉu xìu ngồi trên sò pha, đầu tóc bù xù, ánh măt rệu rã, thoạt nhìn rất giống một con ma.

“Cha, ta đi thôi!”

Khương Chính Hoằng kéo một chiếc va li, tiến lại gần.

Hiện giờ nhà họ Khương đã hoàn toàn xong đời rồi, chẳng mấy chốc sẽ có võ số người tới cửa đòi nợ. Bọn họ không thế ở lại nước Hạ nữa, chỉ có thể tấu thoát ra nước ngoài thỏi.

“Cha già rồi, các con đi thòi.”

Khương Thượng Đức khẽ lẩc đầu.
 
Chương 174: C174: Vậy mày tới đây làm gì


“Cha, cha đừng vậy mà. Trước kia con đã chuyển khá nhiều tài sản ra nước ngoài, đủ để người nhà ta không phải lo cơm áo.”

Mặc dù không cam lòng nhưng Khương Chính Hoằng thật sự không còn cách nào.

Nếu thời gian có thế đảo ngược lại, ông ta có chết cũng không chọc tới nhà họ Lý.

Tiếc là không có “nếu như!”

“Mọi người đi đi, cha không đi cùng đâu.”

Thái độ của Khương Thương Đức võ cùng kiên quyết!

“Bịch!”

“Cha, con van cha đấy!”

Khương Chính Hoằng trực tiếp quỳ xuống, khấn cầu: “Không đi thì chúng ta sẽ không còn thời gian!”

“Cha không đi!”

Khương Thương Đức thở dài.


Người ta thường nói lá rụng về cội, bởi vậy dù có chết thì ông ta cũng không muốn chết nơi tha hương.

“Cha…”

“Không muốn đi thì đừng đi nữa!”

Khương Chính Hoằng chưa kịp nói dứt lời thì một giọng nói lạnh lùng đã truyền vào trong.

Trong phút chốc, Khương Thượng Đức và Khương Chính Hoằng đều biến sắc.

Bởi vì họ đã nhận ra chủ nhân của giọng nói kia!

“Rầm!”

Cửa lớn biệt thự bị đá văng bâng một cước.

Lý Trạch Vũ chẩp hai tay sau lưng, bước từng bước lại gần.

Mỗi khi hắn bước một bước, Khương Chính Hoằng lại câm thấy áp lực tăng lên gấp bội, cuối cùng sắc mặt trở nên tái nhợt.


“Lý Trạch Vũ… Mày, mày muốn làm gì?”

Khương Chính Hoằng khiếp đảm tột độ.

Trái lại, Khương Thượng Đức vẫn làm bộ hung dữ, ánh mắt không hề che giấu nổi oán hặn: “Tén súc sinh, mày đến để cười lão phu ư?”

“Cười cái đám kiến hòi như các người thì được gì?”

Lý Trạch Vũ khinh bỉ ra mặt.

“Vậy mày tới đây làm gì?”

Khương Chính Hoằng nuốt nước bọt, nghiễm nhiên dán hai chữ “căng thẳng” lên mặt.

Lý Trạch Vũ nhún vai, đáp: “Đương nhiên là tới đưa các người lên đường!”

Nghe thế, Khương Chính Hoằng lập tức trở nên cảnh giác, nổi sợ trong lòng càng tãng lên vò số lần.

“Mày muốn đuổi cùng giết tận sao? Ha ha ha, mày đừng quên nơi đây là nước Hạ, nhà họ Lý chúng mày không thể một tay che trời đàu!”

Khương Thượng Đức cười ầm lên như kẻ tâm thần.

Nhưng, ngay sau đó…

Lý Trạch Vũ đủng đỉnh lấy ra một tập hồ sơ từ trong người.

“Trong đây ghi lại tất cả những việc ác nhà họ Khương bọn òng tửng làm. Nếu còng dồn đống tội danh này lại, dù tru di cửu tộc nhà ông cũnq khõnq đủ đền tôi…”
 
Chương 175: C175: Bách hiểu sinh trên giang hồ


Khương Thượng Đức có nằm mơ cũng không ngờ Lý Trạch Vũ lại có thế tìm ra được bí mật sâu nhất mà õng che giấu. Kể từ khoảnh khắc đó, tới cả hy vọng sống sót ông cụ cũng không còn!

“Đúng là ác độc!” Khương Thượng Đức mặt xám mày tro hét lớn.

Một tiếng “Bộp!” Vang lén, Khương Chính Hoẳng bất ngờ quỳ rạp xuống đất, nói giọng như van lơn: “Lý đại thiếu, bọn tỏi sai rồi, cầu xin cậu hãy tha cho chúng tòi một đường sống!”

“Khốn nạn, mày đứng dậy cho tao! Nó là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Khương chúng ta cơ mà, sao mày lại cầu xin nó…”

Thấy con trai mình hèn hạ như vậy, Khương Thượng Đức đau khố vô cùng, cũng tức đến suýt lén cơn đột quỵ. Nhưng Khương Chính Hoằng vẩn thờ ơ chẳng thèm đế ý đến sự sống chết của người cha già mà vần tiếp tục liều mạng dập dầu xin Lý Trạch Vũ tha thứ, như thế chỉ cần hắn đồng ý buông tay thì dù người cha già này có chết tươi ngay lặp tức cũng chắng sao.

Lúc này, bản tính thối nát của nhà họ được thế hiện vỏ cùng rõ ràng!

“Giờ mới biết hối hận ư? Vô ích thỏi!”

Lý Trạch Vũ khẽ lăc đầu, đáp: “Dù tỏi chịu bỏ qua cho các ông thì những người từng bj các õng áp bức, giết hại sẽ không đồng ý đâu!”


“Lý đại thiếu, cầu xin cặu đó, hãy cho tòi một cơ hội sửa sai, làm lại cuộc đời đi mà. Tói vẫn còn một khối tài sân trị giá vài tỷ ở nước ngoài, chỉ cần cặu đồng ý bỏ qua, tói hứa sẽ dâng tặng toàn bộ số tài sân đó cho cậu!”

Khương Chính Hoằng sợ thật rồi. ông ta vần còn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống giàu sang hạnh phúc mà, ông ta không muốn chết đâu!

Tiếc thay Lý Trạch Vũ lại không cho ông ta cơ hội đó.

“Ầm!”

Một chưởng giáng xuống, Khương Chính Hoăng còn chưa kịp ngóc đau thì cả người đã nâm chèm bẹp, được cái là lìa dời ngay mà không phải chịu bất cứ nỗi thống khổ gì.

Khương Thượng Đức trợn tròn mắt, run rấy chỉ tay vào mặt Lý Trạch Vũ, nhưng đến một chữ cũng không thốt ra được.

“Tới lượt ông!” Lý Trạch Vũ cất bước đi tới.

“Anh bạn trẻ à, trên đời này chuyện gì bỏ qua được thì nén bỏ qua!”

Đúng lúc này, tử bên ngoài căn biệt thự truyền tới một giọng nói già cỗi, tiếp sau đó là một bóng hình già dặn khoảng chừng bảy mươi tuổi đang chắp hai tay ra sau lưng, từ tốn tiến lại gần.

“Ông… ông Mộc!”

Khi thấy người đến là ai, trong mắt Khương Thượng Đức lập tức lóe lén tia sáng lấp lánh.

Ông cụ phất tay ra hiệu cho òng bình tĩnh, không cần vội vàng như vậy, sau đó hướng đòi mắt sắc bén về phía Lý Trạch Vũ: “Phật từng viết, ông trời có đức hiếu sinh, anh bạn hãy còn trẻ mà sát khí đã nặng tới vậy, xem ra sát nghiệp trên người không hề nhỏ chút nào.”

“Mắc mớ gì tới ông?”


Lý Trạch Vũ lườm ông ta, tỏ vẻ khinh thường hỏi: “ông muốn làm chim đầu đàn hả?”

“Ông Mộc, chính thằng nhãi chết tiệt này đã giết chết Mộ Bạch, òng nhất định phải báo thù cho nó!” Khương Thượng Đức bày ra dáng vẻ đau khổ, tức giận hét lớn.

Nhưng ông cụ lại chỉ gục gặc thở dài: “Phật từng nói, nhàn quả trên đời đều do ỏng trời định sẵn, cái chết của Mộ Bạch cũng vậy.”

Dứt lời, ỏng cụ nhìn sang Lý Trạch Vũ, đối giọng khuyên ngăn: “Anh bạn trẻ, oan oan

tương báo khi nào mới dứt, chi bãng… mẹ kiếp!”

Ông ta còn chưa nói hết câu, Lý Trạch Vũ đã bất ngờ tung một đấm mạnh mẽ tới.

“Bốp…!”

Phân ứng của ông cụ xem như nhanh nhạy, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc đã kịp tung chưởng tiếp chiêu.

Quyền chưởng va chạm, tạo thành luồng sóng khí cực mạnh tỏa ra khắp bốn phía, khiến bàn trà bị ép vỡ nát.


“Ầm!”

Ngay sau đó, dưới ánh mắt bàng hoàng của Khương Thượng Đức, ông cụ bay thẳng ra ngoài, đặp mạnh lên trụ Chống Trời.

“Khụ!”

Ông cụ chống tay xuống đất, há miệng khạc ra một bãi máu lớn, đòi con ngươi liên tục co rút đã bán đứng nội tâm của ông cụ lúc này.

ông cụ thật sự không dám tin với thực lực của mình mà còn chắng đỡ nối một chiêu của đối phương!

Lý Trạch Vũ quắc mắt nhìn ông cụ từ trên cao, gằn từng chữ một rằng: “Tôi đây bình sinh ghét nhất là những kẻ hay ra vẻ, đặc biệt là kẻ đã không có thực lực còn thích giả vờ giả vịt, loại người đó há, gặp người nào tôi chém người ấy!”

Ông cụ run lấy bấy, nửa chữ cũng không dám nói.
 
Chương 176: C176: Lên đường


“Lát nữa xử lý ông sau.”

Dứt lời, Lý Trạch Vũ liếc nhìn Khương Thượng Đức mặt mày xám xịt: “Đến lúc õng lên đường rồi!”

Một tiếng xé gió vang lén, Khương Thượng Đức còn chưa kịp nhìn rõ đã xây ra chuyện gì thì cổ họng đã bị chém một nhát.

“Phụt!” Máu tươi tuòn ra như thác đố, chỉ trong nháy mắt, người ngồi trên ghế hoàn toàn không thể động đậy được nữa.

Trước cảnh tượng đó, ông cụ chỉ biết nhắm chặt hai mắt, miệng lấm bấm lặp đi lặp lại gì đó, hình như là đang siêu độ cho hai cha con Khương Thượng Đức.

“Tới đây!”

Bổng, Lý Trạch Vũ hét lớn một tiếng.

Óng cụ lập tức mở to hai mằt, cố nén cảm giác đau đớn mà đứng dậy, bước tới gần: “Anh bạn, xin hỏi sư phụ của cậu là ai, thuộc phái nào? Quan hệ của lão phu trẽn giang hồ tính ra cũng rộng lắm, không chừng có quen biết với lệnh SƯ đấy!”


Óng cụ đoán Lý Trạch Vũ còn trẻ mà thực lực đã cao cường như vậy, ngoại trừ thiên phú hơn người ra, nhất định còn được danh sư tận tay chỉ dạy!

Tỷ như thiên tài và phế vật, nếu không có người dẫn dắt, dạy dỗ, thiên tài và phế vật cũng chẳng khác biệt là bao đâu.

Để bảo toàn mạng sống, lúc này ông ta không thế không lân la bằt quàng làm họ!

“ỏng quen biết nhiều người trên giang hồ lắm hả?” Lý Trạch Vũ có hơi ngạc nhiên.

“Chính xác!” ỏng cụ ôm quyền thi lề: “Tại hạ tên Mộc Hâng Sinh, đã hành tấu giang hồ mấy chục năm, quen biết với nhiều bạn bè thân thiết, nếu anh bạn không ngại có thể nói tên của lệnh sư cho tòi hay, biết đâu đó là bạn cũ của lão phu cũng nên.”

“Sư phụ của ông đây toàn là cao nhân ẩn cư thòi, có nói õng cũng không biết đâu.” Lý Trạch Vũ thuận miệng kiếm đại cớ gì đó cho qua chuyện.

Lúc còn trong Tử Ngục, ba vị sư phụ tửng dặn dò hắn rằng, nếu ngày nào đó có thể rời khỏi đây thì tuyệt đối đừng nhắc tới tên ba người bọn họ trước mặt người ngoài!

Khi đó, hân còn nghi rằng rất có thế ba vị sư phụ từng là ba nhân vặt phân diện lớn trên giang hồ, ai ai cũng muốn diệt trừ, thế nên để không bị liên lụy, hắn đã đồng ý ngay.

“Anh bạn trẻ, tại hạ được người đời gọi là Bách Hiếu Sinh trẽn giang hồ dấy, cậu cứ thử…”

“Bớt bớt miệng lại!” Lý Trạch Vũ khó chịu cắt ngang: “Tòi muốn hỏi ông một chuyện, nếu òng có thế đưa ra câu trả lời khiến tói hài lòng, tòi sẽ tạm tha cho ông một mạng!”

“Anh bạn trẻ cứ việc hỏi, nếu biết tại hạ nhất định sẽ nói hết.” Mộc Hằng Sinh hứa hẹn.

Lý Trạch Vũ hài lòng gật dâu, hỏi: “ông có biết Vu giáo không?”

Hả?


Mộc Hằng Sinh hơi biến sắc, khiếp đảm hỏi lại: “Trên giang hồ, chuyện liên quan tới Vu giáo chính là cấm kỵ đấu, tại sao anh bạn lại hỏi chuyện này?”

“Cấm kỵ quỷ gì, rốt cuộc là ông có biết hay không?” Lý Trạch Vũ để lộ biểu cảm xem

thường.

Mộc Hằng Sinh xấu hố đáp: “Biết một chút.”

“Nói mau!”

“Được thòi… mười mấy năm trước, trên giang hồ, Vu giáo chính là…”

Những lời Mộc Hằng Sinh nói hiện tại cũng chẳng khác Long Thanh Phong là bao. Ngắn gọn lại thì Vu giáo là một tổ chức tà giào đã gây ra rất nhiều chuyện ác tày trời, sau cùng đã bị một nhóm người của chính nghĩa tiêu diệt.

“Những điều này ai mà chẳng biết, thế mà cũng dám tự xưng là Bách Hiếu Sinh trên giang hồ hả? Đúng là không biết xấu hổ!”

Lý Trạch Vũ sa sầm mặt, ra vẻ tức giận hét lén: “Nếu ông đã hết giá trị lợi dụng, vậy đế tôi tiễn õng lên dường luôn thể.”


Lên đường!

Hai chữ này dọa Mộc Hằng Sinh sợ tới run lẩy bấy, vội mở miệng nói: “Anh bạn trẻ đừng kích động như thế, tòi vần còn một thòng tin mà người khác không biết đây!”

“Nếu ông còn dây dưa dây cà như vậy nữa, tòi sẽ tát chết ông đấy!”

“Tôi nói!” Mộc Hằng Sinh nơm nớp lo sợ đáp: “Khoảng mười mấy nãm trước, khi Vu giáo bị các nhân sĩ chính phái vây còng, đã có không ít cá lọt lướt thành cõng trốn thoát, họ ấn núp rất kín kẽ, nhưng trùng hợp làm sao lão phu lại biết được làm thế nào để tìm ra đám tàn dư đó.”

“ô?” Hai mắt Lý Trạch Vũ tỏa sáng, hỏi: “Đám tàn dư đó đang ở chổ nào?”

“Chuyện này…” Mộc Hằng Sinh có hơi do dự: “Trước khi nói về vấn đề này, có một việc tòi nghĩ nén giải thích với anh bạn trước.”

“Óng nói đi.” Lý Trạch Vũ hờ hững đồng ý.

Mộc Hằng Sinh khẽ gật đâu, sau đó trịnh trọng òm quyền thi lề: “Mặc dù Khương Mộ Bạch là đồ đệ của tòi, nhưng trên thực tê’ với cái thây nặng bảy mươi lăm ký đó của nó thì hết bảy mươi ký là phản nghịch, thích chống đối rồi, anh bạn trẻ giết chết nó chắc chắn là đang thay trời hành đao…”
 
Chương 177: C177: Nghe xong


Mộc Hằng Sinh nhìn ra Lý Trạch Vũ là một kẻ tàn bạo. Xét đến quan hệ thầy trò giữa lão ta và Khương Mộ Bạch, trong lòng Mộc Hằng Sinh lập tức kết luận đối phương sẽ không bỏ qua cho mình!

Vì vậy, lão ta tranh thủ lúc bản thân còn giá trị lợi dụng, vội vàng phủi sạch quan hệ với Khương Mộ Bạch. Thám chí vì để đối ý tha cho mình, lão ta còn không tiếc lời mắng chửi học trò là một tên tội ác tày trời.

Lý Trạch Vũ sao có thể không nhận ra điều này, chỉ là hắn không ngờ rằng lão già này từ khi vừa lên sàn đã luôn mồm nói về danh ngôn nhà Phật.

Hắn tưởng người này là một kẻ có lòng từ bi, không ngờ lại là hạng người tham sống sợ chết!

“Lảm nhảm in ít thôi, tôi có thể bỏ qua cho ông, điều kiện tiên quyết là ông không được lừa tôi.”

Lý Trạch Vũ đồng ý theo kiểu lập lờ nước đôi.

Nghe xong, Mộc Hằng Sinh cán răng thề thốt: “Nếu tôi dối gạt cậu thì ông trời sẽ phạt tôi sinh con ra không có lỗ đít!”

“Mẹ kiếp, sao ông lại rầy rà hơn cả Đường Tăng thế kia, nếu không nói thì đừng nói nữa!”


“Tôi nói!”

Tiếng quát của Lý Trạch Vũ khiến Mộc Hằng Sinh câm như hến.

“Bởi vì người ta nói nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, dư nghiệt Vu giáo đang ẩn náu tại Thập Vạn Đại Sơn ở Bát Quết”

“Nếu tiểu huynh đệ muốn tìm ra đám dư nghiệt kia, hãy đi Bát Quế, nhất định là sẽ tìm được. Nhưng cậu phải thật cẩn thận đấy!”

Nói đến đây, Mộc Hăng Sinh cố ý đè thấp giọng, ngập ngừng nói: “Theo tôi biết, Đại hộ pháp Vu giáo năm đó đã trở thành giáo chủ mới, thực lực của hắn ta còn mạnh hơn cả giáo chủ Vu giáo tiền nhiệm!”

“Giáo chủ Vu giáo tiền nhiệm mạnh cỡ nào?”

Lý Trạch Vũ tò mò hỏi.

Mộc Hằng Sinh khẽ lắc đầu, đáp: “Mười mấy năm trước, khi ấy chưởng môn của tam đại thánh địa đều đã là cường giả cảnh giới võ thánh. Ba người họ liên thủ với nhau, cộng thêm một đám tông sư cảnh giới cường giả hỗ trợ mới miễn cưỡng đấu đánh ngang với giáo chủ Vu giáo.”

“Trâu bò thế ư? Vậy sau đó ông ta vì sao lại chết?

Tim Lý Trạch Vũ đập thình thịch.

Mặc dù ba vị sư phụ đều công nhận hắn là vô địch nhưng hắn cũng không biết điều đó có đúng hay không.

Dẫu sao, từ xay tới nay luôn là “văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị”, nước Hạ là chốn ngọa hổ tàng long, quỷ mới biết có bao nhiêu nhân vật giỏi giang?

Cẩn thận chút cũng tốt!

“Nghĩa sĩ liên thủ lại đấu ngang ngang sức ngang tài với giáo chủ Vu giáo, sau lưng là chính quyền phối hợp bắn đạn pháo cho người kia nổ chết!”


Mộc Hằng Sinh bổ sung.

Bắn đạo phán cho nổ chết?

Nghe vậy, sự lo lắng trước đó của Lý Trạch Vũ tan thành mây khói, hắn lại trở nên phấn chấn hừng hực.

Người khác rất khó có được đạn pháo, nhưng đây là thứ hắn dễ dàng lấy được.

Dù sao ông hắn cũng là nguyên soái quân đoàn Hổ Khiếu, đừng nói là đạn pháo, kể cả điều động vài đội quân cũng không thành vấn đề!

“Tiểu huynh đệ, người trong giang hồ hành sự không được dùng vũ khí nóng đâu!”

Có lẽ Mộc Hằng Sinh đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, không khỏi nhắc nhở: “Làm vậy sẽ bị nhân sĩ võ lâm phỉ nhổ!”

“Nhổ ccl”

Lý Trạch Vũ bĩu môi không phục: “Tại sao người của tam đại thánh địa có thể hợp tác cùng quan phủ nhưng tôi thì không? Bọn họ trâu bò hơn tôi à?”

Hầy...


Khoé miệng Mộc Hằng Sinh hơi co giật.

Người ta làm vậy vì muôn dân thiên hạ, cùng cực lắm mới bất đắc dĩ hợp tác với quan phủ được chưa?

Khoan, không đúng!

Nếu thằng nhãi kia dùng vũ khí nóng để xử lý tàn dư Vu giáo thì cũng là tạo phúc cho muôn dân thiên hạ mài!

Nghĩ tới đây, Mộc Hằng Sinh không phản đối nữa.

“Khụ khụ”

Lý Trạch Vũ hằng giọng, nói: “Ông đã biết chỗ dư nghiệt Vu giáo nương náu thì dẫn đường cho tôi đi. Đợi tôi bắt trọn đám phần tử kia, tôi sẽ thả ông.”

“Huych”
 
Chương 178: C178: Đắt lắm đấy


Đột nhiên, Mộc Hằng Sinh quỳ rạp xuống đất, cầu xin bằng giọng điệu ủ ê thê thảm: “Tiểu huynh đệ, trên tôi có cha mẹ trăm tuổi, dưới có cháu chắt chưa đầy tháng. Xin cậu rủ lòng từ bi tha cho tôi đi, tôi đảm bảo sau này không bao giờ... làm màu vậy nữa.”

Định kể trò đùa quốc tế à.

Đại hộ pháp trước kia còn mạnh hơn giáo chủ tiền nhiệm, bắt ông ta dẫn đường chẳng phải là chìa cổ ra cho người ta cắt tiết hả?

“Ông sợ cái gì? Có nguy hiểm vẫn còn tôi đây!”

Lý Trạch Vũ nhìn đối phương bằng con mắt khinh bỉ.

Thứ hắn coi thường nhất là những kẻ không có cốt khí. Nếu không vì lão già này còn chút giá trị lợi dụng, có lẽ hắn đã vả chết đối phương rồi.

Mộc Hằng Sinh còn định rên rỉ gì đó nhưng lại bị Lý Trạch Vũ phẩy tay cắt lời.

“Một là tôi làm thịt ông ngay bây giờ, hai là dẫn đường. Tự ông chọn đi!”

Lý Trạch Vũ cho đối phương chọn một trong hai.


Sau một hồi phân vân, Mộc Hằng Sinh chọn đi dẫn đường, song ông ta vẫn có một điều kiện là phải chờ vết thương của mình hoàn toàn bình phục.

Mặc dù Lý Trạch Vũ rất nóng lòng muốn biết rõ quan hệ giữa mẹ hắn và Vu giáo nhưng hắn hiểu rằng đã qua mười năm rồi, sốt ruột đến mấy cũng không thể tìm ra ngọn ngành luôn, vậy nên mới đồng ý với đối phương.

“Đã như vậy thì tôi đi trước nhé, bao giờ vết thương lành lại thì tôi sẽ tới tìm tiểu huynh đệ ngay!”

Mộc Hằng Sinh muốn thoát thân thật nhanh.

Đáng tiếc, Lý Trạch Vũ nào có tin tưởng đối phương. “Bụp” một tiếng, hắn đột nhiên đưa tay bóp khóe miêng Mộc Hằng Sinh, ngay sau đó móc ra một viên thuốc đen sì khỏi người, nhét vào miệng đối phương.

“Hm hm”

Mộc Hằng Sinh không tài nào chống cự lại, “ực” mấy cái đã nuốt xuống rồi, lão ta không khỏi hoảng hốt: “Cậu cho tôi ăn cái gì?”

“Siêu cấp đại bổ hoàn! Đắt lắm đấy!

Lý Trạch Vũ cười ha hả, nói: “Thương tích của ông không liên quan đến lục phủ ngũ tạng, nghỉ ngơi năm sáu ngày là bình phục. Đến lúc ấy nhớ tới Khoa học kỹ thuật Vân Dương ở Tuyên Thành tìm tôi.”

Dứt lời, bóng dáng hắn chợt biến mất trong biệt thự.

“Ôi, ôi..”

Mộc Hằng Sinh càng thêm kinh hãi.

Lão ta còn lâu mới tin thứ mình vừa ăn là đại bổ hoàn gì đó, tất nhiên là đọc dược mà Lý Trạch Vũ dùng để khống chế mình rồi!

Lúc này, lão ta chỉ muốn vứt đi cái miệng rộng của mình!

Lão ta vốn tưởng rằng sau khi đồ đệ chết, có thể dùng điểm yếu của nhà họ Khương để kiếm chút “tiền dưỡng già”, không ngờ lại mất cả chì lẫn chài!


“Mẹ kiếp!”

Mộc Hằng Sinh giận đến mức đạp lên người Khương Thượng Đức mấy phát.

Ở một bên khác.

Lý Trạch Vũ vừa rời khỏi biệt thự nhà họ Khương đã chạm mặt người của Long Tổ.

Kẻ cầm đầu là Long Thiên Quân! “Sao cậu lại ở đây?”

Thấy Lý Trạch Vũ xuất hiện, Long Thiên Quân cảm thấy khá bất ngờ.

“Trùng hợp quá, Long Vương!”

Lý Trạch Vũ chỉ tay về phía biệt thự nhà họ Vương ở cách đó không xa: “Các anh tới không sớm không muộn, vừa khéo có thể rửa dọn nốt!”

Nghe hắn nói thế, Long Thiên Quân lập tức đoán được cha con họ Khương dữ nhiều lành ít, mà kẻ giết người trăm phần trăm chính là Lý Trạch Vũ trước mặt.

“Thứ này chắc đã đủ cho anh lập công. Không cần cảm ơn, noi theo Lôi Phong làm việc tốt chính là điều chúng ta nên làm!”

Lý Trạch Vũ ném túi hồ sơ tội phạm của nhà họ Khương cho Long Thiên Quân, sau đó bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại.


Long Thiên Quân đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, cảm thấy dở khóc dở cười.

“Long Vương, tên kia kiêu ngạo quái”

Một tay thành viên Long Tổ tỏ vẻ bất bình phẫn nộ.

Long Tổ tuân theo lệnh của Long Chủ, đặc biệt đến đây để “giải quyết vấn đề”, thế mà lại bị Lý Trạch Vũ xem như đội dọn rửal

Quả thực là sỉ nhục bọn họi

“Vậy làm sao bây giờ?”

Long Thiên Quân nhún vai, hỏi: “Bằng không cậu chạy theo bắt hắn quay lại nhé? Rồi tôi sẽ ghi công cho cậu!”

Tay thành viên Long Tổ lắc đầu nguầy nguậy.

Ngay cả Khương Mộ Bạch cũng chết dưới tay Lý Trạch Vũ, gã chưa chán sống đâu...
 
Chương 179: C179: Có gì đặc sắc sao


Sau cái chết của cha con họ Khương, mẹ con Khương Như Phong cũng bốc hơi khỏi nhân gian. Nhà họ Khương vốn không ai sánh kịp coi như hoàn toàn bị xoá tên khỏi nước Hạ.

Qua trận quyết đấu giữa các thế gia hàng đầu này, nhà họ Lý đã thành công trong việc chứng minh họ xứng đáng với danh hiệu hào phú số một.

Nhưng, rất nhiều người đều hiểu, sở dĩ nhà họ Lý có thể tiêu diệt nhà họ Khương mà không cần tốn quá nhiều sức, chung quy là vì Lý Trạch Vũ.

Tay công tử từng mang tiếng ăn chơi đàng điếm giờ lại trở thành kẻ danh chấn thiên hạ!

Long Tổ.

“Rầm!”

Người phụ trách tối cao Long Thanh Phong bất thình lình đập bàn, nói chắc như đinh đóng cột: “Bất kể ra sao thì tôi cũng đã nhắm trúng cháu của ông rồi. Chỉ cần hắn bằng lòng gia nhập Long Tổ, Long Thanh Phong tôi sẽ lập tức rút lui, để hắn lên làm Long Vương!”

“Long Vương? Có gì đặc sắc sao!”

Lý Định Quốc ngồi phía đối diện tỏ ra khinh thường.


Phải biết rằng, Lý Trạch Vũ thậm chí thấy chướng mắt khi Long Chủ Tô Cẩn Hoa “bật đèn xanh” cho hắn.

Một tên Long Vương như ông thì là cái đếch gì!

“Lão Lý, coi như các huynh đệ van xin ông được chưa? Long Tổ bọn tôi thật sự rất cần nhân tài như cháu trai ông!”

Thấy thái độ cứng rắn không có tác dụng, Long Thanh Phong lại chuyển sang mềm mỏng.

Trước đây, ông chỉ cho rằng Lý Trạch Vũ là kẻ có võ lực hơn người. Nhưng sau khi biết về quá trình tỷ thí giữa hai nhà Lý - Khương, ông mới biết Lý Trạch Vũ còn có sức ảnh hưởng rất lớn ở nước ngoài.

Có thể thấy điều này qua việc trưởng tộc tứ đại gia tộc tài phiệt và thần tài chính Myhill đều nhất nhất nghe lời hắn.

Logn Tổ thường xuyên ra nước ngoài thi hành nhiệm vụ, nếu có Lý Trạch Vũ gia nhập thì đúng là hổ mọc thêm cánh!

“Lão Long, thật sự không dám giấu ông...

Lý Định Quốc đang định lên tiếng thì cửa văn phòng bị ai đó đẩy mở.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Long Thiên Quân dẫn theo Lý Trạch Vũ cà lơ phất phơ lững thững vào phòng.

“A, lão Lý cũng ở đây ạ?” Lý Trạch Vũ cảm thấy hơi bất ngờ.

Lý Định Quốc hơi sững người, hỏi: “Tên nhãi này sao lại tới đây?”

“Đúng, chẳng lẽ cậu đã đổi ý, bằng lòng gia nhập Long Tổ bọn tôi ưt”

Long Thanh Phong có chút kích động, chỉ vào Long Thiên Quân, trịnh trọng cam kết: “Tôi vừa nói với ông nội cậu xong, chỉ cần cậu chấp nhận gia nhập Long Tổ, vị trí của nó sẽ là của cậu!”


“AI” Long Thiên Quân há miệng, mí mắt bỗng giật đùng đùng. Phải biết răng hắn ta đã phải nỗ lực đến mức cửu tử nhất sinh mới giành được danh hiệu Long Vương đầy vinh dự này, thế mà nói lột là lột luôn sao? “Võ về tên nhãi này trước đã.” Long Thanh Phong cảm nhận được cảm xúc rối bời của đồ đệ, vội cúi xuống dỗ dành: “Đợi vài năm nữa vi sư chết rồi, vị trí của vi sư sẽ là của con!”

Lúc này, đôi lông mày nhíu chặt của Long Thiên Quân mới hơi thả lỏng.

Ua? Hơi sai sai!

Sư phụ còn rất cường tráng, chẳng phải mấy chục năm nữa ông ấy mới chết à?

Long Thiên Quân hoàn toàn điếng người.

“Lão già, trước mắt đừng lôi kéo tôi nữa!”

Lý Trạch Vũ giơ nắm đấm, cảnh cáo: “Tôi đã nói biết bao lần là tôi không chịu được sự trói buộc. Nếu sau này ông còn dám nhắc đến việc này thì tôi đấm ông một phát chết tươi đấy, ông tin không?”

“Bình tĩnh chút nào!”

Long Thanh Phong sợ điếng hồn.

Lần trước ông ta lơ là, bị Lý Trạch Vũ đánh cho một quyền, bây giờ vết thương còn chưa bình phục.

Nếu như bị đám thêm phát nữa, khả năng rất cao là sẽ phải đi tán gẫu với Diêm Vương!


“Tên nhãi ranh, không được vô lễ với trưởng bối.”

Lý Định Quốc ra vẻ nghiêm nghị, mắng to một câu.

Lúc này, Long Thanh Phong mới sực nhớ ra Lý Định Quốc đang có mặt ở đây, bản thân ông ta không việc gì phải sợ, vì vậy mới cả gan nói: “Tên nhãi nhà cậu, không biết kính già yêu trẻ hả? Uy hiếp một lão già tám mươi tuổi như tôi, cậu không biết võ đức là gì ư?”

Hừi

“Lão Lý bao che ông được một chốc một lát nhưng không bảo vệ ông được cả đời!"

Lý Trạch Vũ nheo mắt cười nhắc nhở.

Nụ cười của hắn lọt vào mắt Long Thanh Phong, ông ta lập tức rùng mình, lòng thầm kêu một tiếng “Thằng này giỏi”!

Trên đời này, có lẽ Lý Trạch Vũ là kẻ duy nhất dám quang minh chính đại tới Long Tổ và uy hiếp ông tal

“Thôi được rồi, chúng ta bàn chính sự nào.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top