Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 180: C180: Đúng như mong đợi


Lý Trạch Vũ thu lại nụ cười sâu xa, chuyển chủ đề: “Lần này tôi tới là để nói cho các người biết một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Nhìn đối phương ra vẻ nghiêm túc, Long Thanh Phong cũng không dám cợt nhả nữa.

“Tôi biết tàn dư Vu giáo ở đâu.”

Lý Trạch Vũ găn từng chữ một.

“Thật hay giả thế?”

Long Thiên Quân có phần hoài nghỉ: “Tôi dẫn người đi tra xét mấy ngày trời, gần như xới tung khắp cả nước nhưng vẫn

không tìm ra chút manh mối nào!”

“Cái kiểu làm ăn mèo mửa của các người có thể sánh với †in tức tình báo của tôi à?”

Lý Trạch Vũ châm một điếu thuốc, ra vẻ đắc chí. Đây là lần đầu tiên Long Thiên Quân bị người ta chỉ mặt măng là “làm ăn mèo mửa”, dù giận điên nhưng vẫn chẳng

dám ho he gì.

Đành chịu thôi, thực lực của người ta lù lù ra đó, có tư cách “xỉa xói” hắn ta mài

“Đám dư nghiệt kia hiện đang ở đâu?” Long Thanh Phong ra vẻ nghiêm trọng. “Thập Vạn Đại Sơn ở Bát Quế!”

Lý Trạch Vũ thẳng thắn trả lời.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”


Long Thanh Phong xua tay phủ nhận.

Long Thiên Quân cũng nói hùa theo: “Thập Vạn Đại Sơn ở Bát Quế là hang ổ của Vu giáo, sao bọn chúng còn dám..."

Nói xong, hai người cũng hiểu ra.

Long Thiên Quân và Long Thanh Phong nhìn nhau, “Nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất”!

Thầy trò hai người cũng nghĩ tới một nơi.

“Sư phụ, nếu tàn dư của Vu giáo thật sự còn tồn tại, rất có khả năng chúng trốn ở hang ổ ban đầu!”

Long Thiên Quân ngượng ngùng nói: “Bởi vì ngoài Bát Quế Thập Vạn Đại Sơn ra thì chúng ta cơ bản đã tra soát khắp cả nước rồi.”

“Vâng!”

Long Thanh Phong gật đầu đồng tình, nhưng ngay sau đó lại quay sang hỏi Lý Trạch Vũ: “Cậu nghe từ đâu mà biết tin tức kia?”

“Vấn đề này thì các ông đừng hỏi nhiều!”

Lý Trạch Vũ cười hả hê, nói: “Tóm lại là tôi tới Long Tổ do có mục đích. Một là báo cho các ông, hai là yêu cầu các ông phối hợp với tôi!”

“Phối hợp với cậu làm gì?”

Long Thiên Quân mở miệng hỏi.

Lý Trạch Vũ liếc nhìn hắn như nhìn một con lợn: “Ngoài việc hợp tác với tôi để đuổi bắt tàn dư Vu giáo thì còn có thể phối hợp cái gì nữa?”

“À~”


Long Thiên Quân được khai sáng, bỗng thấy hơi ngượng ngùng.

“Lão Lý, có chuyện này cháu muốn hỏi ông một chút.”

Sau đó, Lý Trạch Vũ nhìn thầy trò Long Thanh Phong một lượt, nói: “Chúng tôi cần bàn bạc chút chuyện gia đình, phiền hai người tránh đi một lát.”

Nghe xong, khoé miệng Long Thanh Phong co giật mấy cái.

Chuyện gia đình các người thì sao không đi về nhà mà nói?

Chỗ này là Long Tổ, là địa bàn của tôi!

Vậy mà cậu còn dám nói tôi phải tránh đi?

“Lão Long, dựa vào mối quan hệ giữa chúng ta, tôi cũng có thể cho ông mượn văn phòng mà, như vậy cũng được rồi nhỉ?”

Cũng may Lý Định Quốc là người biết đối nhân xử thế, ông thuận theo lời Lý Trạch Vũ để nhường Long Thanh Phong một bước.

Đúng như mong đợi.

Sắc mặt Long Thanh Phong lập tức trở nên dễ chịu hơn, bình tĩnh nói: “Thiên Quân, chúng ta đi thôi.”

Dứt lời, ông phất tay lên, hai thầy trò lần lượt rời khỏi phòng.

“Cạch!”

Sau khi cánh cửa đóng lại, Lý Trạch Vũ ngồi xuống cạnh Lý Định Quốc, cất giọng hỏi: “Lão Lý, cháu muốn biết năm ấy cha cháu đã biết như thế nào?”

Hử?

Nghe xong, vẻ mặt Lý Định Quốc thoáng trở nên nghiêm trọng.

“Cha cháu... Chết trận!” “Không phải thết”

Lý Trạch Vũ lắc đầu, giọng điệu quả quyết đến lạ.

“Cha cháu là chiến thần số một của nước Đại Hạ, thực lực cao cường. Ông cho răng có kẻ nào có thể âm thầm hạ sát ông ấy trên chiến trường...”
 
Chương 181: C181: Ý con là mẹ con nó


Lý Thần Quân, chiến thần đệ nhất nước Hạ.

Thực lực hắn lớn mạnh, trên chiến trường khiến kẻ địch nghe tin đã sợ mất mật!

Hắn có dũng có mưu, trấn thủ biên cương nhiều năm, chưa hề để kẻ địch vi phạm một bước.

Hắn là chiến thần ba quân tướng sĩ kính trọng nhất, đồng thời cũng là ngôi sao mới chói mắt nhất quân bộ nước Hạ.

Nhưng một nhân vật truyền kỳ như vậy lại bị người ta lặng yên không một tiếng động giết chết trên chiến trường.

Thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng.

Năm đó Lý Định Quốc đương nhiên cũng cảm thấy việc này kỳ lạ, thế nên tự mình điều tra ròng rã ba tháng, cuối cùng chỉ tra được Lý Thần Quân chính là chết bởi kịch độc bôi trên ám khí.

"Cha con chết ba tháng, sau đó mẹ con bèn vứt bỏ con." Lý Trạch Vũ nói đến đây âm thầm siết chặt nắm đấm, kiên định nói: "Cho dù ý chí mẹ con sắt đá hơn nữa, bà ấy cũng không thể bỏ mặc con không quan tâm”"

"Ý con là mẹ con nó..."

"Đúng!" Lý Trạch Vũ vô cùng khẳng định nói: "Cha con không phải chết trận, mà mẹ con cũng không phải tự tử vì cha con, cái chết của bọn họ có ẩn tình khác."


Trong thoáng chốc, suy nghĩ của Lý Định Quốc giống như trở về năm đó.

Tra xét ba tháng không thể tra được nguyên nhân cái chết con trai, con dâu lại bỗng nhiên uống thuốc độc tự vẫn.

"Nhưng... Lý Định Quốc cau mày nói: "Năm đó mẹ con có để lại di thư, chữ viết kia là của nó không sai được."

"Đừng nói mười mấy năm trước, cho dù ở cổ đại, chuyện làm giả bút tích rất khó." Một câu của Lý Trạch Vũ đã đánh thức người trong mộng.

"Bốp!" Lý Định Quốc võ trán một cái, đôi mắt đỏ lên hối hận nói: "Là ông hồ đồ rồi, lúc đó sao ông không nghĩ tới mặt này."

"Lão Lý, cái này không thể trách ông. Lý Trạch Vũ an ủi nói.

Hắn có thể hiểu được tâm trạng lúc đó của ông nội, con trai vừa mới chết không lâu, con dâu lại đột nhiên rời đi, chỉ để lại một cháu trai chưa dứt sữa.

Người bình thường không bị đả kích mà sụp đổ là tốt rồi. "Lão Lý, ông nhìm tấm hình này xem thử."

Lý Trạch Vũ lấy ra một tấm ảnh được giữ gìn kỹ lưỡng đã nhiều năm.


Trong hình, một nam một nữ.

Người nam mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, khí khái anh hùng hừng hực!

Nữ thì mặc một chiếc váy có dây màu đen, thể hiện rõ sự cao quý hào phóng.

Hai người này chính là Lý Thần Quân và Liễu Hân Lan, cũng chính là cha mẹ của Lý Trạch Vũ.

"Không phải cháu xem tấm hình này vô số lần rồi à, có chỗ nào không ổn?" Lý Định Quốc suy tính hỏi.

Lý Trạch Vũ thuận tay chỉ vào vai trái của Liễu Hân Lan, mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng vẫn có thể phân biệt ra được ký hiệu hoa mai bên trên.

Lý Trạch Vũ tỉnh tế giải thích: "Trước đó cháu đụng phải một dư nghiệt Vu giáo, vai trái cô gái kia cũng có ký hiệu hoa mai này, mà cô ta nói với cháu đây là ký hiệu đặc biệt của thành viên Vu giáo."

"Lại có việc này?" Ánh mắt Lý Định Quốc trở nên sâu xa. Ông ấy biết Lý Trạch Vũ sẽ không nói đùa về chuyện này, nhưng nếu cái sau là sự thật, vậy chẳng phải nói rõ con dâu của ông ấy cũng là thành viên Vu giáo?

"Đây chính là nguyên nhân cháu muốn Long Tổ giúp đỡ đuổi bắt dư nghiệt Vu giáo." Lý Trạch Vũ nheo mắt lại.

Lý Định Quốc thở dài một hơi, vỗ vai hắn, trịnh trọng nói: "Muốn làm gì thì tự tin đi làm, cho dù trời sập, ông cố cháu và ông đều sẽ gánh cho cháu."

"Cháu chắc chắn sẽ điều tra manh mối chuyện này, cho dù đối phương là ai..." Nói đến đây, Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười lạnh, tia chết chóc trong mắt hiện lên: "Cháu chắc chắn giết mười chín tộc của hắn."

Tiểu Tu Di Sơn, Tiêu Dao Cung.

"Cốc cốc cốc."
 
Chương 182: C182: Tạ sư phụ


Bạch Tố Y đang tĩnh tu, bỗng nhiên có người gõ cửa phòng.

"Vào đi."

"Két." Tiểu Mẫn đẩy cửa vào nói: "Thánh nữ, cung chủ xuất quan rồi, bảo ngài tới Tiêu Dao Cung gặp bà ấy."

"Sư phụ xuất quan?" Nghe tin tức này, trên mặt Bạch Tố Y lộ ra vẻ hoài nghi, nhưng vẫn đáp: "Tôi lập tức tới ngay."

Nói xong, cô ấy đứng dậy từ trên giường rồi mang giày vào, sau đó đi nhanh về phía điện Tiêu Dao.

Cùng lúc đó, điện Tiêu Dao. Đây là nơi trang nghiêm thần thánh nhất Tiêu Dao Cung.

Phía trên đại điện có một chiếc ghế lớn bằng vàng có chạm hình rồng phượng trên tay vịn hai bên.

Trong giờ phút này, một người phụ nữ khoác áo choàng màu đỏ ngồi ở đấy.


Tuổi của bà trông khoảng ngoài năm mươi, mái tóc đen dài được buộc lại bằng một chiếc kẹp tóc màu bạc, cho dù đã có tuổi nhưng vóc dáng cũng không thay đổi.

Lại nhìn ngũ quan trên mặt, tỉnh xảo vô song, mơ hồ có thể nhìn ra lúc còn trẻ cũng là một người đẹp phong hoa tuyệt đại.

Bà ấy chính là cung chủ Ngọc Phương Hoài của Tiêu Dao Cung hiện thời.

Mà bà ấy cũng không hề còn trẻ giống như bề ngoài, số tuổi thật sự đã sớm vượt qua trăm tuổi.

"Đồ nhi bái kiến sư tôn." Bạch Tố Y chậm rãi bước vào đại điện, quỳ một gối xuống dưới.

Ngọc Phượng Hoàng mỉm cười nói: Không cần đa lễ, đứng lên đi."

"Tạ sư phụ." Bạch Tố Y đứng dậy, mắt thấy trong điện không có những người khác, thế nên cô ấy bèn bước lên bậc thang đi tới trước mặt Ngọc Phượng Hoàng.

"Sư phụ, lần bế quan này của ngài mới chưa đầy mấy ngày..."

"Vi sư bỗng cảm thấy tâm thần có hơi không tập trung, thế nên quyết định tạm hoãn một thời gian." Ngọc Phương Hoàng cho ra đáp án.

Bạch Tố Y tỏ vẻ "thì ra là thế".

"Đúng rồi, chuyện mấy ngày trước vi sư dặn dò con làm tiến triển thế nào rồi?" Ngọc Phượng Hoàng nói sang chuyện khác.

Ặc...

Bạch Tố Y đương nhiên hiểu ý sư phụ chính là việc đi mời Lý Trạch Vũ gia nhập Tiêu Dao Cung, không khỏi khẽ nhíu mày: "Sư phụ, con..."

Mắt thấy đồ nhi ấp a ấp úng, trong nháy mắt Ngọc Phượng Hoàng đoán được rất có thể đã hỏng chuyện rồi, giọng điệu không khỏi đề cao: "Chắc hẳn thằng nhóc kia không nhìn trúng Tiêu Dao Cung ta, gia nhập môn hạ Đạo Môn hay Thiền Lâm Tự?"


"Vậy cũng không phải." Bạch Tố Y biết chuyện này không miễn cưỡng cho qua được, thế nên bèn nói rõ chuyện xảy ra trên Thương Nam Sơn một lần.

Bao gồm chuyện Lý Trạch Vũ nhìn thấy mặt của cô ấy cũng không giấu giếm.

"Khốn kiếp." Ngọc Phương Hoàng nổi giận, nghiêm nghị quát: "Thằng nhóc vắt mũi chưa sạch kai nhìn thấy mặt con, còn có gan từ chối Tiêu Dao Cung ta?"

"Sư phụ bớt giận." Bạch Tố Y vội an ủi: Mặc dù tên kia rất càn rỡ, nhưng không thể không nói hắn thật sự là một yêu nghiệt."

"Cỡ hai mươi tuổi đã có thực lực như vậy, ngay cả kỳ tài thiên hạ Khương Mộ Bạch kia cũng thua trước..."

Ngọc Phượng Hoàng nói được nửa bỗng ngậm miệng, giống như nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, đôi mắt xinh đẹp dần trợn to: "Con vừa mới nói thằng nhóc kia chỉ dùng một quyền đã đánh nát bội kiếm của Khương Mộ Bạch?"

"Đúng vậy." Bạch Tố Y không biết vì sao sư phụ phản ứng dữ dội như vậy, không khỏi thắc mắc: "Sư phụ, có chỗ nào không thích hợp sao ạ?”

"Nếu như con nói thật, vậy thì thực sự không bình thường." Ngọc Phượng Hoàng cau mày.

Thân thể máu thịt há có thể so kè với đồ sắt? Cho dù là ngoại công "Kim Cương Thần Công" mạnh mẽ nhất của Thiền


Lâm Tự cũng không làm được như thế.

Trên đời chỉ có một loại thần công có thể làm được, nhưng thần công kia đã sớm thất truyền.

"Thanh Phượng, Hỏa Phượng nghe lệnh." Bỗng nhiên Ngọc Phượng Hoàng nghiêm nghị quát lên.

"Vù vù!"

Hai tiếng. Lập tức có hai cô gái từ ngoài điện bay vào.

"Cung chủ."

"Cung chủ."

"Tố Y, Thanh Phượng và Hỏa Phượng sẽ cùng con vào thế tục, cho dù như thế nào cũng phải mang thằng nhóc kia về gặp ta...
 
Chương 183: C183: Nói với cô ta


Tuyên Thành, biệt thự tư nhân vùng ngoại ô nào đó.

“Tút tút tut!"

"Bắt máy, bắt máy... Tuệ Vân quần áo không chỉnh tề cười †o, vui vẻ giống như kẻ ngu.

Có điều nếu có người đã trải qua cảnh ngộ hai ngày nay của bà ta, có lẽ sẽ hiểu được tâm trạng giờ phút này của bà ta.

Mấy ngày trước, bà ta bị phong ấn huyệt đạo và được Jenny đưa tới đây.

Lúc đầu người phụ nữ này còn kiêu ngạo giống như con Khổng Tước, cho dù bị điện giật đến chết đi sống lại thì bà ta cũng không bỏ đi tôn nghiêm trưởng lão phái Nga Mi.

Bởi vì ta bà ta vững tin.Jenny không dám giết bà ta.

Sự thật cũng không sai,.Jenny hoàn toàn không giết bà ta, nhưng xém chút đã khiến bà ta phát điên.

Những ngày này Tuệ Vân có thể nói là mỗi giờ mỗi khắc đều muốn gọi điện cho tiểu sư muội, sau đó hoàn toàn rời khỏi nơi quỷ quái này.

Trước mắt cuối cùng đã gọi được, sao có thể không vui?

"Nói với cô ta, cố gắng kéo dài thời gian." Trong lúc.Jenny nói chuyện, lập tức mở thiết bị lên.


Tuệ Vân không dám từ chối, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. "Sư tỷ?" Một giọng nói ngọt ngào truyền đến.

Câu đầu tiên Tuệ Vân nói đã sốt ruột: "Tuệ Nhi, muội ở đâu?"

"Muội vừa mới trở về núi Nga Mi." Đầu điện thoại bên kia Tê Tiên Nhi rõ ràng khẽ giật mình, hỏi ngược lại: "Sư tỷ, tỷ trở về rồi à?"

Tôi về em gái cô, bà đây sắp chết rồi.

Đều là con bé chết tiệt này làm hại.

Tuệ Vân cười hì hì, trong lòng chửi tục: "Tỷ còn chưa trở về, chuyện lúc trước muội bảo tỷ làm thất bại rồi."

"Ồ? Sư tỷ không phải đối thủ của tên kia?" Tê Tiên Nhi hỏi thăm.

Đối thủ?

Bà đây vừa đối mặt xém chút đã bị người ta giết, bà đây không xứng làm đối thủ của người ta.

Nghĩ vậy, Tuệ Vân lập tức nổi giận không có chỗ để trút giận.


Tề Tiên Nhi biết rất rõ thực lực Lý Trạch Vũ lớn mạnh, lại cố ý đào hố lừa bà ta nhảy xuống.

"Không hề, sao tên kia có thể là đối thủ của tỷ chứ?"

Tuệ Vân vì không làm xấu mặt mình mà nói dối: "Có điều tên kia khá may mắn, may mắn thoát chết."

"Thật sao?" Tê Tiên Nhi kéo dài âm điệu.

Mấy phút sau, Tuệ Vân quả thực đã lôi kéo được Tề Tiên Nhi nói chuyện nhà.

Mãi đến khi trông thấy.Jenny gật đầu ra dấu có thể tắt điện thoại, lúc này Tuệ Vân mới nói sang chuyện khác: "Sư muội, trước tiên không nói chuyện với muội nữa, tỷ chuẩn bị đi suốt đêm về."

Điện thoại cúp máy. "Bây giờ có thể thả tôi đi chưa?" Tuệ Vân kích động hỏi.

Nhưng mà.Jenny không để ý đến bà ta, mà là cầm một chiếc điện thoại chế tạo đặc biệt bấm dãy số của Lý Trạch Vũ.

"Đại đương gia... Mấy phút đồng hồ sau, sau khi.Jenny cúp điện thoại, anh ta xoay người dặn dò Tuệ Vân: "Mặc quần áo đàng hoàng, sửa soạn xong rồi trang điểm."

"Được. Tuệ Vân vui mừng, tưởng rằng đối phương muốn thả mình rời đi, không kịp chờ đợi mà xông vào phòng rửa mặt sửa soạn và trang điểm lại.

Mấy phút đồng hồ sau,.Jenny mừng rõ rời khỏi biệt thự cùng Tuệ Vân, hai người lên một chiếc xe biến mất trong nháy mắt.

Khi mặt trời dần xuống núi, đêm tối ập đến.

Hai chiếc máy bay trực thăng một trước một sau bay tới chân núi Nga Mi.

Ngay sau đó chính là Lý Trạch Vũ mang theo Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong.
 
Chương 184: C184: Mà cùng lúc đó


Một nhóm sáu người lợi dụng bóng đêm lên núi. "Cậu dẫn người tới phái Nga Mi tôi rốt cuộc muốn làm gì?" Dọc đường, Tuệ Vân lớn gan hỏi một câu.

Lý Trạch Vũ liếc ngang bà ta một cái, cười nhạt: "Đi trút giận cho bà."

Lời này khiến Tuệ Vân tràn đầy khó hiểu, nghĩ mãi mà không hiểu đối phương trút giận giúp bà ta thế nào.

Thấy vẻ mặt bà ta mơ hồ, Lý Trạch Vũ cười ghẹo: "Bà suy nghĩ thử xem, sư muội bà có phải hố bà không? Bây giờ tôi bắt cô ta lại tra tấn một phen, có xem như trút giận thay bà không?”

"Cao thủ phái Nga Mi tôi nhiều như vậy, chỉ dựa vào các cậu cũng muốn tới bắt người?" Vẻ mặt Tuệ Vân đầy hoảng sợ.

"Đợi lát nữa bà sẽ biết được hay không." Vừa nói xong, lúc này Lý Trạch Vũ dặn dò mấy người đi nhanh.

Giờ Tý vừa trôi qua, Tuệ Vân nhìn tấm bảng trên cửa chính, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, không khỏi vui mừng rơi nước mắt.

"Bà khóc cái rắm." Jenny bất mãn quát.

Lúc này Tuệ Vân ngừng nghẹn ngào, mấy ngày any bà ta đã bị Janny tra tấn thành bóng ma rồi.


"Huyệt đạo trên người bà hiện nay trên đời chỉ có tôi có thể giải, bây giờ ngoan ngoãn mang tôi vào đi tìm sư muội của bà. Lý Trạch Vũ dặn dò nói.

Mặc dù phái Nga Mi đề phòng nghiêm ngặt, vốn lấy thực lực của hắn muốn tiến vào dễ như trở bàn tay, nhưng nếu không có ai dẫn đường, hắn cũng không tìm thấy yêu nữ Tê Tiên Nhi kia ở đâu.

"Còn không mau làm theo lời Đại đương gia.".Jenny lại quát một tiếng.

Tuệ Vân không dám chống lại, bà ta mang theo Lý Trạch Vũ đi vòng qua cổng và đi vào bằng một cổng nhỏ ở sau núi.

Một lát sau, hai người tới một sân nhỏ. Tuệ Vân chỉ vào một căn phòng bên trong nói: "Đó là phòng của tiểu sư muội, có lẽ cô ta ngủ rồi, có cần tôi lừa cô ta ra ngoài không?"

"Không cần." Lý Trạch Vũ để những người khác ở lại, một mình tung người lóe lên đã bay tới gân phòng kia.

Chẳng qua chỉ quan sát tùy tiện vài lần, hän đã kết luận bên trong căn phòng không có ai, thế nên lại trở về bên cạnh Tuệ Vân.

"Đêm hôm khuya khoắt sư muội bà đi đâu?"

"Cái này, không thể nào... Tuệ Vân cũng kinh ngạc hỏi: "Lễ nào sư muội lừa tôi, cô ta vốn chưa trở về."

"Không, cô ta không lừa bà." Lý Trạch Vũ kết luận.

Lúc trước Tuệ Vân gọi điện cho Tề Tiên Nhi, Jenny xác định địa chỉ IP trò chuyện của đối phương chính là núi Nga Mi.

"Lễ nào đi tắm suối nước nóng rồi?" Tuệ Vân không chắc chắn lắm nói: "Sư muội kia của tôi mỗi lần sau khi xuống núi về thì đầu đến suối nước nóng ở rừng núi phía sau để ngâm mình”

"Dẫn đường. Lý Trạch Vũ lập tức nói.

Trong đêm tới, hai người lại tới núi rừng phía sau.


Rất nhanh, một dòng suối nước nóng hôi hổi hiện ra trước mắt Lý Trạch Vũ, hắn nhìn thấy rõ với thị lực kinh người, một cô gái đang đứng dậy từ trong suối nước nóng.

Dáng người thướt tha uyển chuyển, tóc dài ướt nhẹp rối tung sau lưng.

"Vù!" Đúng lúc này, bỗng nhiên cô gái xoay người lại. Một màn này Lý Trạch Vũ nhìn đến ngây dại.

"Bặt bắt" Điểm hai lần lên người Tuệ Vân, người phía sau lập tức không thể động đậy, ngay cả lời cũng không nói được.

Lý Đại đương gia xoa tay cẩn thận từng li từng tí tới gần, cực kỳ giống đạo tặc hái hoa có thể hành động bất cứ lúc nào.

Mà cùng lúc đó.

Tê Tiên Nhi đã bắt đầu mặc quần áo, có lẽ là vì thời tiết lạnh lẽo, tốc độ mặc quần áo của cô ta rất nhanh.

Nhanh đến mức Lý Trạch Vũ cảm thấy còn chưa nhìn đủ.

Bỗng nhiên Tề Tiên Nhi cảm thấy trong bóng tối dường như có một đôi mắt đang nhìn mình, nhưng cô ta nhìn bốn phía lại không phát hiện chuyện gì khác thường.

Một luồng gió thổi qua, lạnh lẽo cực kỳ.


Tề Tiên Nhi có loại cảm giác không rét mà run.

Mà đúng lúc này, Lý Đại đương gia đã nhìn thấy hết xuất hiện.

"A!" Bỗng nhiên thấy có người xuất hiện trước mặt, Tê Tiên Nhi gần như hét lên theo bản năng, nơm nớp lo sợ hỏi: "Anh là ai?

Là người hay quỷ?"

"Trên đời có thể có con quỷ đẹp trai như ông đây sao?" Lý Trạch Vũ cười lạnh: "Yêu nữ Tiên Nhi, đã lâu không gặp."

"Xì xì" Trong lúc nói chuyện, hắn lấy một cây gậy điện từ trên người ra, có lẽ đang chuẩn bị nghiêm hình bức cung một trận.

"Anh là..." Nghe thấy giọng nói hơi quen, Tề Tiên Nhi lập tức trợn to mắt.

"Lý Trạch Vũ!"
 
Chương 185: C185: Còn muốn chạy


Khi Tê Tiên Nhi nhìn thấy Lý Trạch Vũ, cô ta vô cùng giận dữ.

Bởi vì cô ta có thể chắc chắn, người vừa âm thầm quan sát cô ta thay quần áo chính là Lý đại đương gial

Mặc dù cô ta hận không thể chém người trước mặt nghìn đao, nhưng lý trí cô ta lại lựa chọn xoay người bỏ chạy!

"Còn muốn chạy?"

Lý Trạch Vũ cầm dùi cui điện trong tay, hắn không nhanh không chậm đuổi theo.

"Vào vèo..."

Trong bóng đêm, bóng hai người đan xen nhau trong núi rừng.

Tề Tiên Nhi hiểu được, cô ta hoàn toàn không thể chống đỡ được trước mặt Lý Trạch Vũ.

Chạy trốn là lựa chọn duy nhất!

Chỉ cần trở về tìm được sư phụ, như vậy cô ta sẽ an toàn.

"Này, Hổ Nữu cô cũng chạy rất nhanh."

Lý Trạch Vũ cười ha ha.

Thật ra với tốc độ của hắn hoàn toàn có thể đè bẹp Tề Tiên Nhi, thế nhưng người này ỷ vào quen thuộc địa hình, khiến hắn không thể bắt được đối phương trong chốc lát.

Vài phút sau.


Tề Tiên Nhi thở hổn hển, thế nhưng sắp trở về đến tông môn, trong lòng không khỏi mừng rõ.

Nhưng mà đúng lúc này, một bóng người như ma đứng chắn trước mặt cô ta.

"Cô chạy nhanh như vậy, sao không tham gia thế vận hội Olympic?"

"Xẹt xẹt!"

Khi nói chuyện, Lý Trạch Vũ còn ấn dùi cui điện trong tay.

Tề Tiên Nhi nhíu mày, cô ta hoảng sợ: "Lý Trạch Vũ anh đừng làm xăng bậy, nơi này là phái Nga Mi, nếu anh dám làm gì tôi, sư phụ của tôi sẽ không bỏ qua cho anhl"

"Mấy ngày không gặp, đã biết uy hiếp người khác rồi?"

Lý Trạch Vũ nghiên ngẫm nói: "Nếu cho sư phụ cô biết, đệ tử ngoan mà bà ấy thu nhận thật ra lại là tàn dư của Vu giáo, không biết bà ấy có làm ra hành động vì đại nghĩa quên tình nhà không!"

Tê Tiên Nhi nghe vậy thì cơ thể chấn động.

Rõ ràng dưới tình thế cấp bách, nên cô ta đã quên mất Lý Trạch Vũ biết thân phận của mình!

Nói không hề cường điệu, nếu để phái Nga Mi biết cô ta có quan hệ với Vu giáo, ngay sau đó cô ta sẽ trở thành con chuột chạy qua đường bị mọi người đuổi đánh!

Thế nhưng...

Tề Tiên Nhi cười lạnh nói: "Anh cảm thấy có người tin lời anh nói sao?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thư Tình Gửi Vệ Lai

2. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Sau Khi Cúp Điện Tôi Hôn Nhầm Anh Em Tốt Của Bạn Trai
=====================================

"Cái gì?" Lý Trạch Vũ ngẩn ra.

"Tôi là đệ tử của chưởng môn phái Nga Mi, anh cảm thấy bọn họ sẽ tin tưởng anh hay là tin tưởng tôi?"

Tề Tiên Nhi không hề sợ hãi.

Vu giáo đã bị xóa sổ từ mười mấy năm trước, sao các sư tỷ, sư muội của cô ta có thể tin trên đời còn thành viên của Vu giáo được?

"Cô nói đúng!"

Lý Trạch Vũ gật đầu, hắn lập tức nói: "Thế nhưng, tại sao ông đây cần bọn họ tin tưởng?"

Giọng không lớn, nhưng lại tràn đầy khí phách.

Tề Tiên Nhi nheo mắt lại, cô ta cảnh giác nói: Lý Trạch Vũ, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tại sao anh phải đuổi theo tôi không ngừng?”

"Tôi theo đuổi cô?"

Lý Trạch Vũ chống hông, hắn khinh thường nói: "Nghĩ mình có chút nhan sắc, mà tưởng rằng đàn ông nào cũng để ý đến cô? Ha~"

Tề Tiên Nhi vốn không có ý này, nhưng suy nghĩ của cô ta lại bị Lý Trạch Vũ chuyển hướng đến phương diện này, cô ta ma

xui quỷ khiến hỏi một câu: "Anh là thái giám?”

Cô ta rất có tự tin với gương mặt của mình, sợ là chỉ có thái giám nhìn cô ta mới không có hành động gì.

Lý Trạch Vũ nổi cáu: "Cô nói ai là thái giám? Cô có gan thì lặp lại lần nữa? Hôm nay ông đây sẽ cho cô biết ông đây đàn ông thế nào!"

Hắn vừa nói chuyện vừa đi về phía đối phương.

"Anh đừng đến đây!"
 
Chương 186: C186: Hối hận con mẹ côi


"Anh đến tôi sẽ hô lên!"

Tề Tiên Nhi nuốt nước miếng.

"Cô hô đi, đêm nay cho dù người phái Nga Mi đến đây, để xem ai có thể bảo vệ được cô!"

Lý Trạch Vũ hoàn toàn không để lời uy hiếp của đối phương vào lòng.

"AI" "Sư phụ cứu con..."

Tề Tiên Nhi lớn tiếng hô.

Trong núi yên tĩnh, giọng cô ta vang vọng.

Một tay Lý Trạch Vũ nắm lấy cổ họng Tề Tiên Nhi, hắn dễ dàng chế ngự được người.

"Rẹt rẹt!"

"A!"

Tề Tiên Nhi bị điện giật, cô ta trợn trắng mắt. "Tên khốn kiếp, anh thả tôi ral"

"Rẹt rẹt..."


"Tôi liều mạng với anh!"

"Rẹt rẹt!"

Tề Tiên Nhi nói một câu hung dữ, Lý đại đương gia sẽ không do dự giật điện cô ta hai cái.

Chỉ một lát sau, Tẽ Tiên Nhi đã cạn kiệt sức lực, cô ta mềm oặt trong lòng Lý Trạch Vũ.

Mùi thơm cơ thể nhàn nhạt bay vào mũi, Lý Trạch Vũ ôm lấy Tê Tiên Nhi bằng một tay, chuẩn bị mang đối phương rời khỏi nơi này.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người.

"Vào vèo..."

Trong bóng đêm, một bóng người bay vút đến chỗ hai người.

"Chuột nhắt ở đâu đến, dám giương oai ở phái Nga Mi bọn tôi"

Người mở miệng chính là một sư cô cực kỳ có khí thế.

Lý Trạch Vũ biết giọng của Tề Tiên Nhi kinh động đến người phái Nga Mi, nhưng hắn không hề hoảng hốt.

Cùng lắm thì dứt khoát đánh nhau là được! "Ông đây là Lý Trạch Vũ, tất cả đều cút ngay, nếu không ngày mai ông đây sẽ lái hai chiếc xe tăng đến san phẳng phái Nga Mi mấy người!"

Ở bên ngoài lời này của Lý đại đương gia chắc chắn có thể dọa được người khác, nhưng đáng tiếc nơi này là phái Nga Mi.

Một đám sư cô gần như chỉ ở trong phái, không ra khỏi cổng, ít hỏi thăm tin tức của thế tục, đương nhiên không biết hắn là ai.

"Lý Trạch Vũ? Chưa từng nghe tên của cậu trong giới giang hồI"

"Tuệ Đàn, đừng vô nghĩa với hắn, dứt khoát bắt là được!"

Một vài sư cô thì thầm với nhau.

Tuệ Đàn đứng đầu đám sư cô lớn tiếng quát: "Còn không mau thả sư muội của tôi ra, nếu không bần ni chắc chắn hôm nay tên chuột nhắt cậu sẽ chết dưới kiếm của bọn tôi!"

Lý Trạch Vũ cười ha ha nói: "Có câu thà phá hủy mười tòa thành còn hơn hủy hoại một cuộc hôn nhân, sư muội của cô tình đầu ý hợp với tôi, cho nên quyết định bỏ trốn theo tôi!"

Lý Trạch Vũ dứt lời, hắn ôm Tê Tiên Nhi mềm nhữn rời đi.


"Đuổi theo!"

Sư cô Tuệ Đàn vung tay, lập tức dẫn theo những đệ tử bên cạnh cô ta đuổi theo.

"Vèo vèo vèo..." Hơn mười bóng người, tôi đuổi anh, anh đuổi tôi trong núi.

Tốc độ của Lý Trạch Vũ rất nhanh, dễ dàng bỏ đám người của phái Nga Mi lại phía sau.

"Tốt nhất anh nên... Thả tôi ra, nếu không... Chắc chắn anh sẽ chết!"

Tề Tiên Nhi yếu ớt nói. "Tôi đây mỏi mắt mong chờ."

Lý Trạch Vũ cười khà, hắn hoàn toàn không để lời uy hiếp của đối phương trong lòng.

Rất nhanh chóng.

Hai người bỏ lại ngọn núi phía sau, trở lại cổng chính phái Nga Mi.

"Thiếu gial" "Đại đương gia..."

Đám người Cẩu Phú Quý thấy Lý Trạch Vũ xuất hiện, lập tức tiến lên nghênh đón.

Lý Trạch Vũ để Tề Tiên Nhi xuống, hắn dặn dò: "Trông chừng cô ta cẩn thận, nếu cô ta dám chạy trốn, có thể bắn cô tai"

Hắn nói xong thì quay người trở về.

Hắn phải dạy dỗ cẩn thận đám đệ tử phái Nga Mi không biết tốt xấu này.


"Hồng hộc..." Sư cô Tuệ Đàn dẫn theo đệ tử nhanh chóng đuổi kịp. "Cậu giấu sư muội của tôi ở đâu rồi?"

"Tôi khuyên cậu tốt nhất nên khoanh tay chịu trói, nếu không cậu sẽ hối hận!"

Tuệ Đàn thấy chỉ có một mình Lý Trạch Vũ, còn không thấy bóng dáng sư muội đâu, cô ta bỗng thấy rất lo lắng.

"Hối hận con mẹ côi!" Lý Trạch Vũ nói xong, hắn vọt đến. "Bình bịch!"

Hai quyền lần lượt được vung ra, lập tức có hai đệ tử phái Nga Mi bay ngược ra ngoài.

Tốc độ nhanh như sấm sét.

Tuệ Đàn và đệ tử đều lắp bắp kinh hãi.

"ÂmỊ"

Lý Trạch Vũ giống như hổ đi vào đàn cừu, mỗi một quyền đều có ít nhất một đệ tử phái Nga Mi bay ra ngoài.

"Láo xược!" "Chengl"

Mặc dù Tuệ Đàn khiếp sợ nhưng cô ta vẫn rút kiếm ra chĩa về...
 
Chương 187: C187: Sư tỷ


Sư cô Tuệ Đàn đã đạt đến cảnh giới Tông Sư, vậy nên cô †a hoàn toàn không để Lý Trạch Vũ vào mắt.

Dù sao đối phương vẫn còn trẻ, có thể mạnh đến mức nào?

Thế nhưng ngay sau đó cô ta đã biết suy nghĩ của mình ngây thơ đến nhường nào...

"Keng!"

Lý Trạch Vũ tùy ý đánh một quyền đến.

Trường kiếm trong tay Tuệ Đàn gãy đôi, mà nắm đấm của Lý Trạch Vũ vẫn chưa dừng lại, đám mạnh vào người đối phương.

"A!"

Tuệ Đàn phun ra một ngụm máu tươi giữa không trung.

"Sư tỷ!"


Hai ba tên đệ tử phái Nga Mi còn có thể đứng thấy cảnh đó, thì nhanh chóng kéo Tuệ Đàn lui về.

Hiển nhiên các cô ấy không ngờ được Tuệ Đàn đạt cảnh giới Tông Sư, nhưng ở trước mặt Lý Trạch Vũ cũng không là gì.

"Rốt cuộc cậu là ai? Ban đêm xông vào phái Nga Mi chúng tôi có mục đích gì!"

Tuệ Đàn nằm trong lòng mấy sư muội, bà ta hoảng sợ nhìn Lý Trạch Vũ.

"Ông đây đến phái Nga Mi mấy người để thay trời hành đạo!"

"Nhưng các người thì hay rồi, không phối hợp mà còn ngăn cản, không sợ bị sét đánh sao?"

Lý Trạch Vũ nhìn mọi người từ trên cao xuống, hắn khí phách nói: "Tốt nhất mấy người không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không ông đây không ngại xóa sạch phái Nga Mi mấy người ra khỏi bản đồ nước Hạ!"

"Láo xược!"

Có một tiếng thét chói tai bỗng truyền đến.


Sau đó là một bóng người bay tới với tốc độ cực kỳ nhanh. "Sư phụt"

"Sư phụ..."

Mấy người Tuệ Đàn nhìn thấy lão sư cô đến, bọn họ vui sướng không thôi.

Lão sư cô liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy tất cả đệ tử của mình đều bị thương, vẻ mặt bà sâm xuống.

Ngay sau đó ánh mắt bà dừng trên người Lý Trạch Vũ: "Bần ni là Diệt Tình, thằng nhóc cậu là ai? Tại sao lại đến phái Nga Mi chúng tôi giương oai, còn dám làm người khác bị thương!"

Bà tỏ vẻ hôm nay Lý Trạch Vũ không nói rõ bối cảnh thân phận ra, thì bà tuyệt đối không buông tha cho người này.

"Ha ha ha.."

"Ông đây chính là người của nhà họ Lý ở Hoàng Thành."

Lý Trạch Vũ nheo mắt lại.

Với tốc độ bay đến của lão sư cô, hắn có thể phán đoán được thực lực của đối phương không tầm thường, chắc chắn là cao hơn Khương Mộ Bạch một bậc.

Có thể nói trong số người Lý Trạch Vũ đụng phải từ khi hắn ra tù đến nay, đây là người mạnh nhất!
 
Chương 188: C188: Người nhà họ lý


"Người nhà họ Lý?”

Con ngươi của sư thái Diệt Tình xoay chuyển, bà đột nhiên nhíu mày: "Cậu chính là Lý Trạch Vũ?"

"Chậc, danh tiếng của ông đây cao vậy sao, có thể truyền đến tai phái Nga Mi"

Lý Trạch Vũ cười thừa nhận.

Sư thái Diệt Tình cười lạnh, bà nói: "Tôi đã nói có ai dám đến phái Nga Mi chúng tôi giương oai, thì ra là Lý thiếu giết chết Khương Mộ Bạch!"

Ngay sau đó bà lại chuyển đề tài: "Thế nhưng phái Nga Mi chúng tôi không thù không oán gì với nhà họ Lý các cậu, cậu như vậy là có ý gì?"

"Đừng nhiều lời, chúng ta thử mấy chiêu rồi nói sau."

Lý Trạch Vũ vén ống tay áo lên.

Tôn nghiêm chỉ trên lưỡi kiếm, chân lý chỉ nằm trong phạm vi nòng đại bác!

Hắn không thích người khác tỏ ra cao thượng trước mặt mình, vậy nên hắn quyết định dạy dỗ lão sư cô cao ngạo đó rồi nói sau.

Cái gì?


Sư thái Diệt Tình ngẩn người, bà hoàn toàn không ngờ đối phương không nói một lời, lại chọn động thủ!

Khi bà muốn hỏi tại saơ, Lý Trạch Vũ đã chạy vọt đến đây.

Tốc độ rất nhanh!

Sư thái Diệt Tình hoảng sợ, nhưng phản ứng cũng coi như nhanh nhẹn, bà vung ống tay áo, lấy ra một thanh kiếm đâm về phía Lý Trạch Vũ.

"Keng!"

Kiếm của Lý Trạch Vũ cũng vung đến.

Bàn tay của hai người chạm vào nhau, sư thái Diệt Tình chỉ cảm thấy kiếm của mình như chém vào tấm sắt, bà đau đến mức hít một hơi.

"Bốp!"

Hai người lập tức ra quyền với đối phương.

Lúc này sư thái Diệt Tình lùi về phía sau khoảng bảy bước, mà Lý Trạch Vũ vẫn không nhúc nhích tí nào.


Ai mạnh ai yếu đã rõ ràng!

Một đám đệ tử phái Nga Mi đều nhìn trân trân, ra vẻ không thể tin được sư phụ của mình lại không chiếm được lời trong tay Lý Trạch Vũ.

Trong đó người chấn động nhất là Tuệ Đàn.

Bởi vì trong một đám đệ tử phái Nga Mi, chỉ có cô ta biết

không lâu trước đó sư phụ mình đã đột phá đến cảnh giới Võ thánh!

Tại sao người này còn mạnh hơn sư phụ?

Hắn chỉ là một thằng nhóc!

"Cậu nhóc khá lắm, bên ngoài đều đồn đại cậu là người có thiên phú võ đạo trăm ngàn năm có một, lúc đó bần ni còn không tin, bây giờ xem ra là ánh mắt bần ni thiển cận!"

Mặc dù sư thái Diệt Tình chấn động, nhưng bà cũng không nao núng.

Bà vừa nói chuyện vừa rút ra Trường Thiên Kiếm bảo vật trấn môn của phái Nga Mi, lập tức chỉ vào Lý Trạch Vũ: "Nếu bây giờ cậu nguyện ý xuống núi, bần ni có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ, nhưng nếu cậu cố chấp, đừng trách bần ni không nể mặt người dưới kiếm!"

"Sư phụ, sư muội Tiên Nhi bị hắn bắt đi!"

Tuệ Đàn nhắc nhở một câu.

"Cái gì?"
 
Chương 189: C189: Trả bảo kiếm lại cho tôi


Sư thái Diệt Tình nhíu mày, mặc dù không biết lý do tại sao Lý Trạch Vũ bắt đệ tử của mình, nhưng bà vẫn bổ sung thêm một câu: "Thả đệ tử của tôi ra, sau đó lập tức rời đi!"

Thật ra bà có ý chịu thua.

Trước không nói bà còn chưa nhìn thấu thực lực của Lý Trạch Vũ, thứ hai bà cũng kiêng ky người phía sau Lý Trạch Vũ.

Dù sao có cao nhân dạy dỗ ra được một tên yêu nghiệt này, bà thật sự không dám tưởng tượng người đó sẽ mạnh như thế nào.

"Đã sớm nghe nói Trường Thiên Kiếm của phái Nga Mi chém sắt như chém bùn, thổi gãy lông, ông đây thật sự muốn thử xem là thật hay giải"

"Vào!"

Lý Trạch Vũ nói xong, lại chủ động ra tay.

Lần này Lý Trạch Vũ không dám xem thường, nhảy đến trước mặt sư thái Diệt Tình, năm ngón tay biến thành cái móc câu, túm lấy cổ tay của người kia, có vẻ như hắn muốn cướp bảo kiếm của người ta.

"Keng keng!"

Trường Thiên Kiếm phát ra âm thanh như rồng gầm, dưới động tác múa máy của sư thái Diệt Tình, nó tỏa ra khí thế đè bẹp người.

Lý Trạch Vũ chưa bắt được, bị kiếm của đối phương làm lùi bước, nhưng hắn vẫn không chết tâm, lại nhảy vụt lên.

"Muốn chết!"


Sư thái Diệt Tình đâm mũi kiếm vào ngực phải của Lý Trạch Vũ.

Thế nhưng bà ra tay vẫn có chừng mực, không nhắm vào bộ phận quan trọng của đối phương. Nếu không nhát kiếm này đâm vào tim Lý Trạch Vũ, vậy hắn sẽ chết không thể nghi ngời

Đáng tiếc đây đều là bà tưởng tượng!

"Leng keng!" Một tiếng.

Chỉ thấy Lý Trạch Vũ dùng hai tay vững vàng kẹp lấy thân của Trường Thiên Kiếm.

Sư thái Diệt Tình vận khí kình, nhưng cả người không thể di chuyển được nửa phân.

"Lão sư cô, đến lượt ông đây!"

Lý Trạch Vũ cười lạnh một tiếng, cả người hắn rụt về phía sau, cả người sư thái Diệt Tình và Thiên Trường Kiếm đều bị kéo theo,

Vẫn chưa hết đâu.

Nhân lúc sư thái Diệp Tình chưa phản ứng lại, Lý Trạch Vũ dậm mạnh chân, đá khối dưới chân văng khắp nơi.

"Âm."


Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng nhảy lên, hắn đá một chân trúng giữa hai má sư thái Diệt Tình.

"A!"

Trên mặt sư thái Diệt Tình có vết dấu giày size bốn mươi hai, miệng còn không cẩn thận ăn vào một ít bùn đất.

"Vù!"

Giữa những tia lửa xẹt qua từ các viên đá, Lý Trạch Vũ kéo lấy Thiên Trường Kiếm.

Sư thái Diệt Tình không kịp đề phòng, trên tay bà không còn gì, Thiên Trường Kiếm đã bị Lý Trạch Vũ cướp mất.

"Trả bảo kiếm lại cho tôi!"

Sư thái Diệt Tình muốn cướp lại bảo kiếm, mà Lý Trạch Vũ cũng vung tay thưởng cho mặt đối phương.

Sư thái Diệt Tình lùi về phía sau, rồi ngã xuống đất.

Lý Trạch Vũ khẽ vuốt ve thân Thiên Trường Kiếm, mắt hắn sáng lên: "Bảo kiếm xứng với anh hùng, thanh kiếm này không tồi!"

"Đây là báu vật trấn môn phái Nga Mi chúng tôi, cậu trả kiếm cho tôi!"

Sư thái Diệt Tình vừa sợ vừa giận.

"Người xuất gia sao lại nhỏ nhen như vậy?"

Lý Trạch Vũ nhún vai, hắn cười ha ha.

"Thanh kiếm này có duyên với tôi, cho tôi mượn chơi vài ngày..."
 
Chương 190: C190: Hơn nữa


Nếu là vật bình thường và đối phương là người có thực lực, có lẽ sư thái Diệt Tình sẽ cho mượn.

Nhưng Trường Thiên Kiếm là bảo vật trấn môn của phái Nga Mi, đã truyền thừa mấy trăm năm, bà sẽ không và cũng không dám đồng ý!

Hơn nữa, Lý Trạch Vũ nói là mượn, nhưng rõ ràng hắn muốn chiếm làm của riêng. Nếu thanh Trường Thiên Kiếm này thật sự bị hắn mang đi, nhất định sẽ không bao giờ quay lại.

Vì vậy sư thái Diệt Tình sốt ruột, thúc giục: "Lý thiếu gia, chỉ cần cậu chịu trả lại Trường Thiên Kiếm cho bần ni, chúng ta nói chuyện gì cũng được!"

Thấy thái độ đối phương chịu nhún nhường, Lý Trạch Vũ cũng không ỷ mạnh hiếp yếu, bình tĩnh nói: "Sư thái, thanh bảo kiếm này rất có duyên với tôi, hay bà bán lại cho tôi, giá cả có thể thương lượng!"

"Lý thiếu gia, cậu đừng nói đùa nữa. Nếu tôi bán thanh kiếm này cho cậu, bần ni sẽ trở thành tội nhân thiên cổ phái Nga Mi"

"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?"

Sự kiên nhẫn của Lý Trạch Vũ đã đến cực hạn, hắn hừ lạnh: "Bảo kiếm đang ở trong tay tôi, bà có lá gan thì đến lấy đi. Nhưng ông đây muốn nhắc nhở, người muốn đến lấy đồ trong tay tôi, cỏ trên mộ đã cao hơn hai mét rồi!"


Lời này chính là uy hiếp.

Sư thái Diệt Tình vô cùng tức giận nhưng không dám nói gì.

Rõ ràng là hắn cướp bảo kiếm của bần ni, nhưng giờ lại nói là bần ni đoạt kiếm của hắn.

Nếu không phải Lý Trạch Vũ có thực lực dị thường, có lẽ bà đã ra tay giết hắn.

"Lý Trạch Vũ, cậu không nên ép bần ni."

Sắc mặt sư thái Diệt Tình u ám, bà nói: "Mặc dù biết cậu rất mạnh, nhưng đừng quên, đây là địa bàn của phái Nga Mi, chỉ cần bần ni ra lệnh một tiếng, mấy trăm đệ tử của phái Nga Mi của chúng ta có thể giết chết cậu!"

"Ha ha ha..."


Lý Trạch Vũ cười lớn, vô cùng khinh thường.

Sau đó, hắn vén áo khoác lên, một hàng lựu đạn treo quanh hông của hắn hiện ra.

"Để xem, là bà có nhiều người hơn hay tôi có nhiều lựu đạn hơn!"

Lý Trạch Vũ hống hách nói.

Thấy vậy, cả đệ tử của phái Nga Mi do Tuệ Đàn cầm đầu đều không nhịn được lùi lại vài bước.

Ngay cả sư thái Diệt Tình cũng giật mình, nhưng vẫn cậy mạnh hét lớn: "Cậu dám dùng đạn dược chống lại người trong

giới võ lâm, không sợ trở thành kẻ thù của võ lâm sao?"

"Dùng đạn dược để đối phó với tà ma ngoại đạo thì có gì sai?"

Lý Trạch Vũ không hề sợ hãi nói khiến sư thái Diệt Tình và những người khác bối rối.
 
Chương 191: C191: Tà ma ngoại đạo


Tà ma ngoại đạo?

Hắn đúng là có mắt như mù!

"Nực cười!"

Sư thái Diệt Tình tức giận bật cười, nói: "Người trong thiên hạ, ai không biết Nga Mi chúng tôi chính là danh môn chính phái. Cậu chỉ là một tên nhãi, lại muốn bôi nhọ chúng tôi chỉ bằng vài lời nói?"

“Trước kia có lẽ là danh môn chính phái, nhưng bây giờ chắc chăn không phải!" Lý Trạch Vũ nói một cách chắc chắn.

Hả?

Thấy hắn lời chắc nịch như vậy, sư thái Diệt Tình nghi hoặc nói: "Lời này của cậu là có ý tứ gì?"

"Hừi Lão tặc ni bà còn có mặt mũi hỏi tôi?"


Lý Trạch Vũ chỉ thanh Trường Thiên Kiếm trong tay về phía sư thái Diệt Tình, hận không thể luyện sắt thành thép nói: "Thân là danh môn chính phái lại âm thầm cấu kết với tàn dư của Vu giáo, nói, phái Nga Mi mấy người có nên bị trừng phạt không!"

"Hỗn xược!"

Sư thái Diệt Tình tức giận, nói: Chúng ta cấu kết với tàn dư của Vu giáo khi nào?"

Ni cô Tuệ Đàn nói thêm: "Sư phụ, tên này chính là kẻ ngậm máu phun người, Vu giáo đã bị võ lâm diệt trừ đã mười mấy năm!"

"Không tồi!"

Sư thái Diệt Tình tức giận nói: "Lý Trạch Vũ, cậu đừng hòng tạt nước bẩn vào phái Nga Mi chúng tôi! Hôm nay, nếu không trả Trường Thiên Kiếm và thả đệ tử ra, chúng ta sẽ một chết một chết!"

"Ha ha ha, tôi hắt nước bẩn?"

"Đến đi, các người lên đi, ông đây sẽ cho mấy người được chết rõ ràng!"


Nói xong, Lý Trạch Vũ quay người bay vút lên cao.

Sư thái Diệt Tình cũng lập tức di chuyển, đuổi theo bóng của Lý Trạch Vũ.

Tuệ Đàn nhìn các chị em bị thương, nói: "Ai bị thương thì về dưỡng thương trước và thông báo cho tất cả đệ tử tập hợp lại. Những người còn lại theo tôi hỗ trợ sư phụ!"

Cùng lúc đó.

Lý Trạch Vũ đã về đến cổng của phái Nga Mi, sư thái Diệt Tình cũng đã đuổi kịp hắn.

"Sư phụ, cứu con!"

Tê Tiên Nhi lập tức mừng rỡ nói.

"Khinh người quá đáng, thật sự vô cùng quá đáng!"

Sư thái Diệt Tình nhìn đệ tử đang cuộn người ngồi xổm trên mặt đất thì tức giận nói: "Còn không mau thả đệ tử của tôi rat"

"Lão tặc ni Diệt Tình!"
 
Chương 192: C192: Nếu cô không dám nói


Lý Trạch Vũ quát lên một tiếng chói tai, đau lòng nhưng trách mắng: "Chuyện đến nước này mà bà vẫn chấp mê bất ngộ, xem ra ông đây phải vạch trần tội ác của bà trước giới võ lâm, để bà có chết cũng không mặt mũi đối mặt với đại tổ sư phái Nga Mi!"

"Cậu không cần lại hắt nước bẩn lên người bần ni, vô dụng!"

Sư thái Diệt Tình nghe vậy thì bối rối như đứng giữa sương mù.

Bà không hiểu tại sao Lý Trạch Vũ cứ luôn mồm nói bà có tội , hơn nữa nhìn hắn như vậy, hẳn là bà chủ động đi tìm chết mới được, nếu không sẽ có lỗi với người trong thiên hại

"Không phải bà muốn biết mình có tội gì sao?"

Lý Trạch Vũ vừa nói vừa chỉ vào Tê Tiên Nhi đang cuộn tròn trên mặt đất: "Hỏi đồ đệ tốt này của bà sẽ biết!"

Đột nhiên, cơ thể nhỏ bé của Tề Tiên Nhi khẽ run lên. “Tiên Nhi, cậu ta nói vậy là có ý gì?"

Sư thái Diệt Tình nhíu mày hỏi.

"Sư phụ, con..."

Tê Tiên Nhi cúi đầu, không có can đảm để nhìn sư thái Diệt Tình.


"Nếu cô không dám nói, vậy để tôi!"

Lý Trạch Vũ vừa nói vừa nhìn sư thái Diệt Tình, gằn từng chữ một: "Đệ tử yêu quý này của bà chính là tàn dư của Vu giáo!"

Cái gì!

Con ngươi của sư thái Diệt Tình lập tức giãn ra, không tin nhìn về phía Tề Tiên Nhi.

"Nếu tôi đoán không sai, cô ta chính là mật thám mà tàn dư của Vu giáo sắp xếp vào phái Nga MiI"

Lý Trạch Vũ nói ra phỏng đoán của mình.

"Tiên Nhi, nói cho vi sư biết lời cậu ta nói đều là giả đi!"

Sư thái Diệt Tình liên tục lắc đầu, không tin được đồ đệ do chính tay mình nuôi dưỡng mười mấy năm lại là kẻ phản bội do tà giáo sắp xếp!

"Sư phụ, con, con..."


"Ngẩng đầu lên nhìn vi sư, nói răng đó không phải sự thật!"

Trong mắt sư thái Diệt Tình tràn đầy hy vọng mà ngắt lời.

Tê Tiên Nhi xấu hổ ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước, trào ra như nước vỡ đê, nghẹn ngào gật đầu: "Sư phụ, đồ nhỉ có lỗi với người!"

Cô ta biết nếu tiếp tục lừa gạt, sư thái Diệt Tình sẽ lựa chọn tin tưởng cô ta, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của người

phía sau, cô ta biết mình không thể che giấu được nữa.

Sư thái Diệt Tình lảo đảo lùi về sau mấy bước như thể xác và tinh thần đều vỡ vụn.

"Sư phụ!" Cũng may đám người Tuệ Đàn kịp thời đuổi tới đỡ bà dậy. "Sư phụ, là đệ tử có lỗi với người!"

Tề Tiên Nhi bật khóc nức nở.

Tuệ Đàn không biết xảy ra chuyện gì, còn nghĩ Lý Trạch Vũ bắt nạt em mình nên hung hăng uy hiếp: "Tên nhãi ranh xấu hổ đến càn rỡ, chờ lát nữa cậu sẽ biết phái Nga Mi chúng tôi không phải chỗ mà ai cũng có thể giương oai."

Vừa nói xong thì: Rầm..."

Cánh cửa lớn từ từ mở ra, các đệ tử phái Nga Mi lao ra dày đặc.

"Mẹ kiếp!" "Thiếu gia, trong ba sáu kế, chuồn là thượng sách!"

Cẩu Phú Quý tóm lấy Lý Trạch Vũ chuẩn bị chạy trốn...
 
Chương 193: C193: Ai không sợ chết thì tiến lên một bước


Khi hàng trăm đệ tử từ giáo phái Nga Mi lao ra, mấy người Cẩu Phú Quý cùng Vật Tương Vong đều hoảng sợ.

George và.Jenny lập tức mở áo khoác, để lộ hàng lựu đạn treo bên hông.

"Ai không sợ chết thì tiến lên một bước!"

Jenny vô cùng hung hãn, hai tay cầm hai quả lựu đạn, có thể ném ra bất cứ lúc nào!

"Thiếu gia, hoá ra người đã chuẩn bị từ trước!"

Vật Tương Vong không chút sợ hãi nói.

Cẩu Phú Quý cũng không lôi kéo tay của Lý Trạch Vũ nữa mà kiêu ngạo, khiêu khích: "Nào, nhìn xem là các người nhiều

người hơn hay chúng tôi nhiều lựu đạn hơn!"


Đám đệ tử của phái Nga Mi không dám hành động thiếu suy nghĩ, chờ đợi sự sắp xếp của sư thái Diệt Tình.

"Tất cả đều dừng tay!"

Sư thái Diệt Tình quát một tiếng chói tai, ánh mắt nhìn chăm chằm Tề Tiên Nhi: "Vi sư có từng đối xử tệ với cô chưa?"

Lúc này, bà nhớ lại đêm giông bão cách đây hơn mười năm, khi nhìn thấy cô bé run rẩy dưới mưa trên đường về núi.

Mặc dù tên là Diệt Tình, nhưng bà không phải người vô tâm.

Bà đích thân đưa cô bé về phái Nga Mi, cho cô bé ăn no mặc ấm, truyền dạy tất cả các kỹ năng, thậm chí còn dự định sau này truyền lại vị trí chưởng môn cho đệ tử có tư chất nhất phái.

Nhưng không nghĩ lại có kết cục như vậy!

"Không có!"


Tê Tiên Nhi liều mạng lắc đầu nói: "Sư phụ đối đãi với đồ nhi ân trọng như núi, là đồ nhi có lỗi với sư phụ."

"Ha ha ha..."

Sư thái Diệt Tình cười trong nước mắt, vô cùng bi thương. "Phụt!"

Đột nhiên, sư thái Diệt Tình phun ra một ngụm máu tươi. "Sư phụt"

"Sư phụ..."

Tất cả đệ tử phái Nga Mi do Tuệ Đàn đứng đầu đều lo lắng.

“Tránh ral"

Lý Trạch Vũ hét lớn, nói: Lão ni cô tức quá nên khó thở, nếu không chữa trị cẩn thận, rất có thể bị tẩu hỏa nhập ma, đến lúc đó không ai cứu được đâu!"

Nói xong, hắn định bước lên chữa trị cho sư thái Diệt Tình.

Nhưng đệ tử Nga Mi đã ngăn hắn lại, không cho hắn tiến lên nửa bước.
 
Chương 194: C194: Tôi có thể chữa trị cho lão ni cô


Ni cô Tuệ Đàn nổi giận nói: "Nếu không phải cậu tới phái Nga Mi chúng tôi, sư phụ tôi cũng không như vậy.Tôi nói cho cậu biết, nếu sư phụ tôi xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ liều mạng với cậu!"

Lời nói đầy phẫn nộ này ngay lập tức khơi dậy cơn tức giận trong lòng các đệ tử Nga Mi. Họ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Lý Trạch Vũ.

Lúc này, nếu có ai tiên phong, chắc chắn tất cả bọn họ sẽ cùng lao lên.

Lý Trạch Vũ nhíu mày, nói: "Tôi có thể chữa trị cho lão ni cô, nhưng nếu mấy người ngăn cản, bà ấy chắc chắn sẽ chết!"

Lúc này, Tê Tiên Nhi đột nhiên nhớ lại, Lý Trạch Vũ từng giúp cô ta loại bỏ cổ trùng trong cơ thể nên lựa chọn tin tưởng hắn, khuyên: "Chị Tuệ Đàn, đúng là tên này có biết về y thuật, chị để cậu ta xem cho sư phụ mình đi!"

"Cô im đi!"

Tuệ Đàn tức giận nhìn Tê Tiên Nhi, nói: "Thương cho sư phụ đối xử với cô như con gái ruột, chúng tôi thì che chở, bảo vệ cô như chị em, vậy mà cô lại đối xử với sư phụ như vậy? Tê Tiên Nhi, nếu sư phụ có mệnh hệ gì, chúng tôi có chết cũng không tha thứ cho côi"

Lý Trạch Vũ vẫn luôn quan sát Tuệ Đàn, trong lúc vô tình, hắn nhìn ra trong mắt đối phương xuất hiện lên một tia giảo hoạt.


Ha ha ~

Hắn ngửi thấy mùi âm mưu.

"Vèo!"

Thân hình Lý Trạch Vũ chợt lóe, lướt qua đông đảo đệ tử phái Nga Mi, đi đến bên cạnh sư thái Diệt Tình.

"Bắt cậu ta lại cho tôi..."

"Bang!"

Tuệ Đàn đang định ra lệnh những người khác tấn công Lý Trạch Vũ nhưng không ngờ đã bị Trường Thiên Kiếm gác lên cổ.

Các đệ tử phái Nga Mi đã sẵn sàng hành động lập tức không dám làm việc hấp tấp "Buông chị Tuệ Đàn ra"


"Đồ khốn, nếu cậu dám động đến chị Tuệ Đàn dù chỉ là một sợi lông, chúng tôi sẽ không tha cho cậu!"

Một số đệ tử trong phải có quan hệ tốt với ni cô Tuệ Đàn lần lượt uy hiếp.

Tuy nhiên, Lý Trạch Vũ hoàn toàn không để ý, cười lạnh nhìn về phía ni cô Tuệ Đàn, chế nhạo: "Cô cho rằng lão ni cô Diệt Tình chết thì có thể lên làm chưởng môn phái Nga Mi? Nực cười, có tin ông đây lập tức cho cô đi gặp lão Diêm Vương hay không!"

Vừa nói ra, toàn bộ đệ tử phái Nga Mi đều ngẩn ra.

Ngay cả Tê Tiên Nhi cũng nhìn về phía ni cô Tuệ Đàn.

"Cậu đừng có ngậm máu phun người!

Mặt ni cô Tuệ Đàn đỏ lên, chính là loại có tật giật mình.

Thật ra, nhìn bằng mắt thường cũng đoán được chuyện của sư thái Diệt Tình, nhưng cô ta càng biết bà ấy muốn truyền

vị trí chưởng môn cho Tề Tiên Nhi nên mới không cam lòng!

Xét về thân thủ, địa vị, nhân duyên, và cống hiến đối với phái Nga Mi, sao Tê Tiên Nhi có thể hơn cô ta được?
 
Chương 195: C195: Tôi tin tưởng em ấy


Tại sao sư thái Diệt Tình lại không công bằng như vậy!

Vì vậy, trong tiềm thức, Tuệ Đàn hy vọng sư thái Diệt Tình chết đi, đến lúc đó cô ta có thể dựa vào vị trí chị cả thành công ngồi vào vị trí chưởng môn!

Nhưng không ngờ tâm tư của cô ta lại bị Lý Trạch Vũ nhìn thấu. Cô ta thẹn quá hóa giận nói: "Các đệ tử nghe lệnh, cho dù có chết cũng phải bắt hết mấy tên trộm này!"

"Mọi người dừng tay!"

Tề Tiên Nhi vội vàng đứng lên ngăn cản, nhìn tất cả mọi người, cuối cùng ánh mắt cô ta dừng lại trên người Lý Trạch Vũ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Tê Tiên Nhi tôi lấy tính mạng đảm bảo, tên này có thể chữa khỏi cho sư phụ. Nếu sư phụ ở trong tay hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tề Tiên Nhi tôi sẽ lấy cái chết để tạ tội!"

Tê Tiên Nhi bảo đảm nói.

Tất cả đệ tử phái Nga Mi đệ đều bình tĩnh lại, nhìn nhau.

"Tôi tin tưởng em ấy!"

Lúc này, đồ đệ thứ hai của phái Nga Mi, ni cô Tuệ Anh đứng ra nói: "Em ấy có lẽ nhất thời bị kẻ gian che mắt, nhưng tôi tin em ấy sẽ không làm hại sư phụ!"


"Tôi cũng tin em ấy!"

"Tôi cũng tin..."

Ngày càng nhiều đệ tử phái Nga Mi lựa chọn tin tưởng Tê Tiên Nhi, ni cô Tuệ Đàn sốt ruột nói: "Mấy người điên rồi sao? Kẻ nhẫn tâm này đã hại sư phụ, mấy người vẫn tin tưởng?"

"Rầm!"

"Chị Tuệ Đàn, em cầu chị, có được không?”

Tề Tiên Nhi quỳ xuống, khẩn cầu nói: "Chỉ cần để cậu ta chữa bệnh cho sư phụ, em hứa sẽ không tranh vị trí chưởng

môn nữa."

"Cô nói hươu nói vượn cái gì vậy? Trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới vị trí chưởng môn!"

Ni cô Tuệ Đàn vẫn cố ngụy biện.

Nhưng Tề Tiên Nhi thông minh sao có thể tin lời này? Không cần Lý Trạch Vũ nhắc nhở, cô cũng đã sớm nhìn ra người chị này bằng mặt không bằng lòng.


"Tôi, Tê Tiên Nhi, xin thề với trời, sẽ không tranh đoạt vị trí chưởng môn với Tuệ Đàn, nếu vi phạm, Tê Tiên Nhi tôi sẽ không được chết tử tết"

Tê Tiên Nhi đưa ba ngón tay lên trời.

Ni cô Tuệ Đàn trong lòng mừng thầm, Tề Tiên Nhi thề độc trước mặt nhiều người như vậy, cô ta không tin đến lúc đó đối phương sẽ lừa gạt mình.

Nên là...

"Cậu tốt nhất chữa khỏi cho sư phụ tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho mấy người!"

Ni cô Tuệ Đàn giả vờ nói. Lý Trạch Vũ khẽ lắc đầu, âm thầm giơ ngón giữa.

Mặc dù sư thái Diệt Tình đã ngất, nhưng thần chí và ngũ quan vẫn tỉnh táo, có thể nghe rõ những gì ni cô Tuệ Đàn nói.

Chỉ cần bà tỉnh lại, không cần Lý Trạch Vũ nói cũng có thể biết ni cô Tuệ Đàn tốt hay xấu.

"Bốp bốp—"

Lý Trạch Vũ ấn lên người sư thái Diệt Tình vài cái, sau đó lấy túi đựng châm và vài cây ngân châm ra.

"Vèo vèo vèo!"

Một loạt thao tác hung mãnh như hổ, mấy cây ngân châm đâm chính xác vào một số huyệt vị của sư thái Diệt Tình.

Kỹ thuật đáng kinh ngạc này khiến tất cả đệ tử phái Nga Mi đều bất ngờ...
 
Chương 196: C196: Sư phụ


Tê Tiên Nhi căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Lý Trạch Vũ đã vạch trần thân phận của cô ta, đáng lẽ cô nên hận hắn mới đúng!

Nhưng cô không biết vì sao lại lựa chọn tin tưởng đối phương!

Đúng lúc này, một làn khói trắng như ẩn như hiện bay ra từ đỉnh đầu của sư thái Diệt Tình.

Vèo vèo vào!

Lý Trạch Vũ rút ngân châm ra rồi bốp bốp vài cái để giải huyệt cho sư thái Diệt Tình, khiến bà lập tức mở mắt ra.

"Sư phụ!"

"Sư phụ, người không sao chứ!"

"Sư phụ..."

Tất cả đệ tử phái Nga Mi đều thở phào nhẹ nhõm.

"Hự!"

Sư thái Diệt Tình khẽ thở ra, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Lý Trạch Vũ chắp tay hành lễ: "Cảm ơn Lý thiếu hiệp đã cứu giúp!"

Lúc này, bà đã đổi cách xưng hô từ Lý thiếu gia thành Lý thiếu hiệp. Vì bà đã nhìn ra Lý Trạch Vũ không hề có địch ý.


Bởi vì bà biết, với tình huống vừa rồi, nếu Lý Trạch Vũ không giúp, nhẹ thì bà sẽ tẩu hỏa nhập ma, nặng thì cả đời trở thành tàn phết

"Bà cứ xử lý chuyện của mình trước, sau đó chúng ta nói chuyện.".

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Lý Trạch Vũ quay đi đứng cùng đám người Cẩu Phú Quý, trở thành một quần chúng ăn dưa.

Sư thái Diệt Tình khẽ gật đầu, sau đó nhìn ni cô Tuệ Đàn bằng ánh mắt sắc bén.

"Sư phụ!"

Ni cô Tuệ Đàn có tật giật mình, không nhịn được lùi về sau mấy bước.

"Tuệ Đàn ơi Tuệ Đàn, cô đúng là một đồ đệ tốt!"

Mắt sư thái Diệt Tình đỏ lên, đau đớn nói: "Nếu hôm nay không xảy ra chuyện này, vi sư cũng không biết lương tâm của cô đều bị chó ăn rồi!"

"Sư phụ, sao người lại nói đồ nhi như vậy!"

Ni cô Tuệ Đàn còn muốn giả ngu.

"Cô không cần giả vời"


"Tất cả những gì cô vừa làm, tôi đều biết hết. Cô muốn có được vị trí chưởng môn? Ha ha..."

"Đừng có mơi"

Sư thái Diệt Tình càng tức giận: "Niệm tình chúng ta từng là sư đồ, cô đi đi, từ nay về sau cô không còn là đệ tử phái Nga Mi nữa!"

"Sư phụt"

"Bụ!I"

Ni cô Tuệ Đàn quỳ xuống, nức nở nói: "Sư phụ, người không thể làm vậy với con. Đệ tử đối với người không có hai lòng, sư phụ..."

"Cút ngay!"

Sư thái Diệt Tình tức giận ngắt lời.

Ni cô Tuệ Đàn thấy sư phụ đã quyết như vậy, cũng không giả vờ nữa mà đứng dậy, bất mãn nói: "Sư phụ, người đối xử không công bằng!"

Sư thái Diệt Tình nhìn cô ta chằm chằm nhưng không nói gì.

"Cô ta có tài đức gì mà có thể trở thành chưởng môn phái Nga Mi chúng ta?"

"Vì tư chất xuất sắc? Ha ha ha..."

"Chưa đến năm mươi tuổi mà tôi đã đột phá lên Cảnh giới Tông Sư. Trên đời này, được mấy người có tố chất hơn tôi?"

"Tất cả những điều này chỉ là cái cớ cho sự thiên vị của bài"

Ni cô Tuệ Đàn càng nói càng kích động, sau đó đột nhiên chỉ Tê Tiên Nhi, cười lạnh nói: "Chính bà cũng không ngờ, người mà tự mình chọn trở thành truyền nhân lại là gián điệp là tàn dư của Vu giáo cài vào phái Nga Mi làm nội gián!"

Bá bá bái Lời này lập tức khơi dậy ngàn cơn sóng!

Trước đó, các đệ tử phái Nga Mi không biết Tề Tiên Nhi là người của Vu giáo, nên khi biết được sự thật, họ đều không tin nhìn Tê Tiên Nhi.
 
Chương 197: C197: Láo xược


"Ngoài tôi ra, còn ai có thể gánh vác được phái Nga Mi?"

Ni cô Tuệ Đàn cười một cách điên cuồng nói: "Nếu giờ bà đuổi tôi ra khỏi tông môn, phái Nga Mi suy tàn chỉ là vấn đề về thời gian. Đến lúc đó, tôi xem bà còn mặt mũi đi gặp tổ tiên phái Nga Mi nữa hay không!"

Tề Tiên Nhi là người của Vu giáo nên không thể đảm nhiệm vị trí chưởng môn phái Nga Mi.

Mà ngoài Tê Tiên Nhi thì chỉ có cô ta là đệ tử có tư chất tốt nhất. Nếu sư thái Diệt Tình truyền vị trí chưởng môn cho cô †a, lúc đó cô ta có thể dẫn dắt phái Nga Mi cạnh tranh cao thấp với tam thánh địa lớn rồi.

Nhưng nếu truyền cho đệ tử khác, đừng nói là cạnh tranh với tam đại thánh địa, ngay cả đức phật à di đà cũng không suy yếu.

"Láo xược!"

Khi thấy Tuệ Đàn uy hiếp mình, sư thái Diệt Tình vô cùng tức giận.

"Sư phụ, người đừng nóng giận!"

Ni cô Tuệ Anh lo lắng khuyên.


"Khụ khụ!"

"Được rồi, lão ni cô Diệt Tình, bà nghe tôi nói!"

Lý Trạch Vũ im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng nên thu hút rất nhiều sự chú ý.

Sư thái Diệt Tình nhíu mày nói: "Lý thiếu hiệp có gì cứ nói, đừng ngại."

Lý Trạch Vũ hăng giọng, nói: "Chuyện là như này, tôi cho rằng Tê Tiên Nhi là người của Vu giáo cũng tốt, nói không chừng cô ta có nỗi khổ riêng. Hay nghe cô ta giải thích một chút?"

Trong lòng Tề Tiên Nhi cảm xúc phức tạp, cô ta không ngờ Lý Trạch Vũ lại đứng ra nói chuyện giúp mình.

"Còn gì để giải thích? Cô ta chính là tàn dư của Vu giáo, đây là sự không không thể chối cãi!"

Ni cô Tuệ Đàn tức giận ngắt lời. Lúc này ni cô Tuệ Anh lại khuyên nhủ: "Chị à, có lẽ Tiên Nhi thật sự có nỗi khổ tâm. Sư phụ, người cho em ấy cơ hội giải thích đi!"

Sư thái Diệt Tình hơi do dự nhưng vẫn nhàn nhạt nói: "Vậy vi sư cho cô một cơ hội giải thích!"

"Không công bằng, như vậy không công bằng!" Ni cô Tuệ Đàn lại hét lên: "Dựa vào đâu mà cho cô ta cơ hội giải thích, trong khi trực tiếp trục xuất tôi ra khỏi sư môn?

Như vậy là không công bằng..."

"Bốp bốp!"

Cô ta còn chưa nói xong đã cảm thấy mặt mình nóng rát, đưa mắt nhìn Lý Đại Đương Gia không biết đã đến bên cạnh mình từ lúc nào.

"Nếu cô còn dám kêu gào lần nữa, tôi sẽ một kiếm chém chết cô!"

Vừa nói, Lý Trạch Vũ giơ thanh Trường Thiên Kiếm trong tay lên.


Ni cô Tuệ Đàn sợ hãi lùi về phía sau, vội vàng che miệng mình lại.

Cô ta cảm nhận được trên người Lý Trạch Vũ đang tỏa ra cỗ sát ý vô cùng đáng sợ, trong lòng cô ta cũng xuất hiện một âm thanh nhắc nhở, đối phương thật sự sẽ giết người!

"Được rồi, bây giờ cô có thể bắt đầu ngụy biện, à không, là giải thích!"

Lý Trạch Vũ cười nói với Tê Tiên Nhi.

Hành động này của hắn lại một lần nữa khơi dậy sự cảm kích của Tề Tiên Nhi. Cô ta hơi gật đầu, sau đó nhìn về phía sư thái Diệt Tình.

"Sư phụ, con thật sự là người của Vu giáo!"

Hả!

Nghe thấy chính miệng Tề Tiên Nhi thừa nhận thân phận thật sự, mọi người có mặt lập tức ồ lên.

Ni cô Tuệ Đàn muốn nói chuyện nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Lý Trạch Vũ, cô ta lập tức nuốt lời muốn nói trở lại.

"Đệ tử bị người của Vu giáo uy hiếp, ép đồ nhi trà trộn vào phái Nga Mi tranh thủ chiếm lấy vị trí chưởng môn để bọn họ có thể khống chế phái Nga MII"

"Nhưng đồ nhi xin thề, cho đến bây giờ, đồ nhi không làm gì có lỗi với Nga MiI"


"Nếu đệ tử có nửa câu nói dối, con sẽ không được chết tử tế!"

Hai mắt Tề Tiên Nhi đỏ lên, nức nở nói: "Bây giờ đệ tử xin được sư phụ xử lý, dù thế nào cũng không nửa câu oán hận, chỉ là đệ tử đã phụ sự kỳ vọng của sư phụ, hy vọng người không cần vì kẻ tội đồ này mà khổ sởI"

Lúc này sư thái Diệt Tình cũng đã rưng rưng nước mắt.

Theo quy định, bà sẽ phải thanh lý môn hộ, nhưng nhiều năm làm sư đồ như vậy, sao bà có thể ra tay?

"Mọi người nghe đây, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ trục xuất Tê Tiên Nhi ra khỏi phái Nga Mi, từ nay về sau chuyện của cô

ta sẽ không liên quan đến phái Nga Mi nữa..."

Chỉ câu nói này như muốn tiêu hao hết sức lực của sư thái Diệt Tình: Không còn chút quan hệ..."

"Chờ chút!" Đột nhiên, Lý đại đương gia lại xua tay quát lớn.

"Thật ra có một cách giúp sư thái không cần trục xuất Tê Tiên Nhi ra khỏi phái Nga Mi..."
 
Chương 198: C198: Không thể nào


Dưới sư thái Diệt Tình có sáu đại đệ tử, mỗi người đều do một tay bà chăm sóc nên biết rõ nhân phẩm, tính cách, tư chất của từng người.

Nhưng bà không ngờ, đại đệ tử Tuệ Đàn vì vị trí chưởng môn lại muốn đẩy bà vào chỗ chết!

Niệm tình sư đồ, bà không đành lòng thanh lý môn hộ mà chỉ trục xuất khỏi sư môn!

So với Tuệ Đàn, sư thái Diệt Tình vô cùng thích Tê Tiên Nhi hơn.

Đây là đồ đệ nhỏ tuổi nhất, thông minh tài hòa, cũng là hạt giống tốt nhất. Bà tin tương lai, dưới sự dẫn dắt của Tê Tiên Nhi, phái Nga Mi nhất định có thể vươn lên, thậm chí còn có thể thay thế Tiêu Dao Cung, trở thành một phần của tam đại thánh địa.

Tiếc là người tính không băng trời tính, Tê Tiên Nhi lại là tàn dư của Vu giáo!

Việc này còn đả kích hơn việc Tuệ Đàn mất hết tình người!

Lúc này, nghe thấy Lý Trạch Vũ nói có cách không cần Tê Tiên Nhi trục xuất khỏi phái Nga Mi, sư thái Diệt Tình rất vui.

"Lý thiếu gia, cậu thật sự có cách đẹp cả đôi đường sao?"

"Tôi có!"

Lý Trạch Vũ bình tĩnh nói.


"Không thể nào!"

Ni cô Tuệ Đàn trước đó bị áp chế thì không nhịn được, điên cuồng hét lên: "Tê Tiên Nhi là tàn dư của Vu giáo, nếu không trục xuất cô ta khỏi phái Nga Mi, tôi sẽ nói chuyện này cho toàn thể võ lâm, lúc đó, phái Nga Mi sẽ bị tất cả mọi người chỉ trích."

Lúc này có thể nhìn ra ý hận của cô ta đối với Tê Tiên Nhi vô cùng lớn.

Cô ta nghĩ, nếu Tê Tiên Nhi không tồn tại, cô ta sẽ không bị trục xuất sư môn, vị trí chưởng môn cũng có được dễ như trở bàn tay.

Những gì cô ta đang trải qua bây giờ đều do Tề Tiên Nhi ban tặng, nên cô ta thà chết cũng muốn kéo đối phương xuống nước!

Đây là tâm lý phản diện điển hình, nếu tôi không được, cô cũng đừng mơ sống tốt!

"Bốp bốp bốp!"

"Cô bỏ ngoài tai lời ông đây nói sao!"

"Bốp bốp bốp!"

"Tôi bảo cô câm miệng, cô không nghe thấy sao?"

Lý Trạch Vũ chỉ một bước tiến đã đến gần Tuệ Đàn. Cô ta còn chưa kịp phản ứng, hai má đã bị anh tát vài cái.


Rất nhanh, mái tóc của ni cô láo xược đã rối bù, hai má xinh đẹp ban đầu đã sưng vù lên.

Có lẽ phải sử dụng quyền mới khiến cô ta biết điều!

"Lý thiếu hiệp, xin dừng tay!"

Sư thái Diệt Tình cuối cùng không đành lòng, mở miệng khuyên can, sau đó nói với ni cô Tuệ Đàn: Lập tức rời khỏi phái Nga Mi và đừng bao giờ quay về!"

Ni cô Tuệ Đàn vô cùng sợ hãi, cả thể xác và tinh thần, thì như được đại xá, không còn kiêu ngạo mà lấp tức chạy xuống núi.

Nhưng trước khi đi, cô ta vẫn để lại kia ánh mắt ngoan độc, thể hiện cô ta sẽ không từ bỏ.

Sư thái Diệt Tình có thể nhân từ nhưng Lý Trạch Vũ thì không.

Hắn âm thầm nháy mắt ra hiệu cho George và.Jenny. Hai người ngầm hiểu nên rời đi mà không gây chút động tĩnh nào.

Diệt cỏ phải diệt tận gốc, đây là phong cách làm việc của Lý Đại Đương Gia.

Thực lực của Tuệ Đàn không tầm thường, nhưng vừa rồi, hắn đã nhân cơ hội phong bế khí huyết của đối phương nên cô

†a sẽ trở thành người bình thường trong khoảng thời gian ngắn.

Nếu George và.Jenny cùng ra tay, cô ta nhất định phải chết!

"Lý thiếu hiệp, xin cậu hãy nói cho chúng tôi cách giải quyết?"

Ni cô Tuệ Anh sốt ruột hỏi.

Tê Tiên Nhi cũng nhìn Lý Trạch Vũ bằng ánh mắt đầy hy vọng.
 
Chương 199: C199: Đúng cái đầu cậu


Đúng như lời ni cô Tuệ Đàn nói, nếu võ lâm biết phái Nga Mi đang thu nhận tàn dư của Vu giáo, nhất định sẽ bị diệt vong

Vĩnh viễn.

Cô ta thực sự muốn biết hắn sẽ làm gì để có thể công khai giữ cô lại phái Nga Mi.

"Rất đơn giản, tôi đảm bảo!" Lý Trạch Vũ nói không lớn, nhưng vô cùng khí phách. Tê Tiên Nhi biểu tình đột nhiên phức tạp.

Mặc dù bị Lý Trạch Vũ vạch trần thân phận, nhưng cô không những không trách hắn mà còn có chút cảm kích.

Bởi vì sau khi thừa nhận thân phận thật sự, cô cảm thấy rất thoải mái.

"Lý thiếu hiệp, đây là biện pháp mà cậu nói sao?"

Sắc mặt sư thái Diệt Tình vẫn nghiêm trọng, thở dài: "Cậu còn trẻ nên có lẽ không biết hai chữ “Vu giáo đại diện cho cái gì"

Năm đó, Vu giáo làm rất nhiều việc ác, không chỉ người trong võ lâm mà ngay cả quan phủ cũng muốn diệt trừ bọn họ.


Mặc dù nhà họ Lý là gia tộc giàu có nhất, nhưng nếu quyết tâm bảo vệ Tê Tiên Nhi thì đồng nghĩa với việc chống lại võ lâm và quan phủ!

"Tôi còn chưa nói xong, mấy người gấp cái gì?"

Lý Trạch Vũ khẽ cười nói: "Tôi có thể bảo vệ cô ấy, nhưng cô ấy cũng phải tự cứu lấy mình!"

Tự cứu lấy mình? Tê Tiên Nhi bối rối.

Ni cô Tuệ Anh buột miệng hỏi: "Như thế nào là tự cứu lấy mình?"

Tất cả mọi người nghe vậy cũng mơ màng.

Cẩu Phú Quý ở một bên gãi đầu, hỏi Vật Tương Vong: "Cậu biết thiếu gia nói có ý gì không?"

"Biết!" Vật Tương Vong gật đầu. Hả?

Cẩu Phú Quý mở to mắt, không tin nói: "Tôi không biết, mà cậu lại biết?"

"Nói thừa, chỉ số thông minh của tôi có thể so sánh với Einstein!"

Vật Tương Vong nói với vẻ mặt đắc ý.

Cuộc đối thoại của hai người thu hút không ít ánh mắt.

Vật Tương Vong nhướng mày, càng thêm đắc ý, ra vẻ bí mật nói: "Nếu Tề tiểu thư đồng ý gả cho thiếu gia nhà chúng ta, thì sẽ trở thành người của nhà họ Lý. Lúc đo, nhà họ Lý chúng ta có lý do để bảo vệ cô ấy!"

Lúc này, mặt Tê Tiên Nhi đỏ ửng, vệt đỏ dần lan đến tai.

Vẻ mặt nghiêm trọng của sư thái Diệt Tình dần dịu đi, gật đầu nói: "Đây là một ý hay!"

Các đệ tử phái Nga Mi thì nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý với lời giải thích của Vật Tương Vong.


"Tiên Nhi sư muội đẹp như vậy, Lý thiếu hiệp lại khôi ngô, vô cùng xứng đôi!"

"Đúng vậy, nếu hai người có thể kết hôn, không chỉ Tiên Nhi sư muội có thể sống sót, phái Nga Mi chúng ta cũng có thể kết thân với nhà họ Lý, đúng là một mũi tên trúng hai con chim!"

"Lý thiếu hiệp, ý kiến này rất hay..."

Rất nhiều đệ tử phái Nga Mi thì thầm với nhau.

Những lời này rơi vào tai Tê Tiên Nhi khiến sắc đỏ trên mặt cô càng đậm hơn.

Mặc dù Lý Trạch Vũ đã huỷ diệt Thập Tuyệt Môn do cô thành lập, nhưng lúc đó cũng chính Lý Trạch Vũ giúp cô loại bỏ

cổ độc trong cơ thể, giúp cô không tiếp tục bị Vu giáo uy hiếp.

Có thể nói là huề nhau, nên trong lòng cô không hận Lý Trạch Vũ nhiều lắm.

Nghe thấy mọi người suy đoán, đột nhiên tim cô đập nhanh.

"Thiếu gia, không biết em nói có đúng không?" Vật Tương Vong vội vàng hỏi.

"Bốp!"


"Đúng cái đầu cậu!"

Vật Tương Vong không được Lý Trạch Vũ khen mà còn bị đánh một phát, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Lý Trạch Vũ liếc gã rồi tức giận nói: "Cậu đúng là đồ đầu heo không biết xấu hổ còn đòi so sánh với Einstein? Mẹ nó, cút sang một bên, đừng làm ông đây mất mặt!"

Vật Tương Vong sợ hãi trước lời uy hiếp này, chỉ có thể xấu hổ lùi về phía sau, nhưng trên mặt lại không phục!

"Tôi nói tự cứu là để cô ấy lập công chuộc tội!"

Lý Trạch Vũ chỉ Tê Tiên Nhi, nói: "Chỉ cần cô cung cấp cho chúng tôi tất cả thông tin về tàn dư của Vu giáo, giúp chúng tôi †ìm được đám tàn dư đó rồi diệt sạch, công lao này đủ để bù đắp sai lầm, đến lúc đó không ai dám nói gì cô!"

"Vẫn là thiếu gia suy nghĩ chu đáo, cách này rất hay!"

Cẩu Phú Quý vừa gật đầu vừa nhìn Vật Tương Vong bằng vẻ mặt khinh thường.

"Cậu đúng là đồ vô dụng, chỉ biết khiến thiếu gia mất mặt..."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top