Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 140: C140: Chính là lý thiếu kia


Trân Thanh Tuyết mất ngủ, nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.

Cô cầm hai lon bia lên sân thượng định sẽ thưởng thức cảnh đêm một lúc, không ngờ trên này lại có một người đàn ông.

Chính là Lý thiếu kia!

Lúc đầu, Trần Thanh Tuyết định đi xuống, thế nhưng nghĩ lại dù sao đây cũng là nhà mình, nếu bản thân mình không ngại, vậy thì người ngại sẽ là người khác, thế là cô ngồi xuống chiếc ghế dựa.

“Anh!”

Cô khui lon bia, sau đó uống một ngụm.

Trần Thanh Tuyết vốn cho răng Lý Trạch Vũ sẽ chủ động lên tiếng, thế nhưng không ngờ cô uống hết một lon bia, đối phương vẫn xếp bằng ngồi im không nhúc nhích.

“Anh đang làm gì thế?”

Trân Thanh Tuyết lên tiếng trước phá tan sự im lặng. thế nhưng vẫn không có ai đáp lời.

Nếu như không nhìn thấy Lý thiếu đây vẫn còn thở đều đặn, có lẽ cô sẽ nghi ngờ không biết có phải đối phương chết ngồi không.


“Đừng có giả vờ lạnh lùng trước mặt tôi, cái kiểu lạt mềm buộc chặt này tôi gặp nhiều rồi!”

Trần Thanh Tuyết lại lên tiếng.

Đáng tiếc Lý Trạch Vũ vẫn không nhúc nhích.

Nhận ra có gì đó không ổn, Trần Thanh Tuyết đứng dậy đi tới, mới vừa đến gần lại phát hiện sắc mặt Lý Trạch Vũ đang căng phồng tới mức đỏ bừng.

Cau mày, gò má căng ra, trên trán còn rỉ ra không ít mồ hôi lạnh!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Thanh Tuyết có hơi lo lắng, lại hỏi: “Này, rốt cuộc anh đang làm gì đấy?”

Lý Trạch Vũ vẫn không trả lời cô. “Này, anh đừng dọa tôi.”

Trần Thanh Tuyết không nhịn được đưa tay sờ trán Lý Trạch Vũ.

“Rào rào!”

Lý Trạch Vũ đột nhiên đưa tay, mạnh mẽ kéo lấy cánh tay cô, cũng vào lúc này, hai mắt anh mở to.

“Anh không sao chứ?”

Trần Thanh Tuyết chưa kịp thở phào, bởi vì cô phát hiện ánh mắt của Lý Trạch Vũ lạnh như băng, chẳng có chút tình cảm nào, tràn đầy thú tính.

Đột nhiên, người phía sau chợt kéo một cái, ôm cô vào lòng.

“A, buông tôi ra...”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thư Tình Gửi Vệ Lai
2. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Sau Khi Cúp Điện Tôi Hôn Nhầm Anh Em Tốt Của Bạn Trai
=====================================

Trần Thanh Tuyết muốn trốn thoát khỏi sự trói buộc này, thế nhưng sức lực của cô nào có thể thắng nổi Lý Trạch Vũ?


“Tên lưu manh, nếu anh không chịu buông tôi ra, tôi sẽ la lên đó”

Hai người sát nhau tới mức có thể cảm nhận được tiếng tim đối phương đang đập.

Trân Thanh Tuyết vô cùng bất an, hối hận bản thân mình không chịu đi ngủ cho đàn hoàng, cứ một hai phải tự chạy vào miệng cọp.

“Cho dù anh có chiếm được cơ thể tôi, cũng đừng nghĩ có thể chiếm được trái tim tôi!”

“Còn nữa, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”

Trân Thanh Tuyết nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ cố chấp.

Thế nhưng mãi một lúc lâu sau, cô phát hiện đối phương chỉ ôm chặt lấy cô, cũng không có động tác gì quá đáng hơn.

“Tí táchl" Một giọt máu rơi xuống trán cô.

Trân Thanh Tuyết bất ngờ mở mắt ra, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy thất khiếu của Lý Trạch Vũ đang rỉ máu.

Lúc này, cô mới ý thức được cơ thể Lý Trạch Vũ đang không ổn, rất có thể đã mất đi ý thức.

“Lý Trạch Vũ, anh tỉnh táo lại một chút đi!”

“Anh mau buông tôi ra, tôi đưa anh đi bệnh viện.”


Điều đáng ngạc nhiên chính là Trần Thanh Tuyết gấp tới mức hai mắt ngấn lệ, ngay cả cô cũng không biết tại sao bản thân mình lại lo lắng cho an nguy của Lý Trạch Vũ!

Cùng lúc đó.

Trân Thanh Dao đang ngủ say, mơ mơ màng mang nghe thấy có người vừa hét lên, thế là theo tiếng nói đi tới sân thượng, vừa lên đã thấy Lý Trạch Vũ đang ôm chị gái mình thật chặt.

Ơ kìa!

Trần Thanh Dao vội vàng che miệng mình lại.

Bởi vì đang cách một khoảng, cô ấy cũng không phát hiện ra sự bất thường của đối phương, tạm thời chỉ nhìn thấy Lý Trạch Vũ đang bí mật hẹn hò với chị gái mình ở nơi này.

“Ơ kìa kìa!”

Đúng lúc này, Lý Trạch Vũ lại kéo áo khoác trên người Trần Thanh Tuyết xuống.

“A! Buông tôi ra...”

Trần Thanh Tuyết còn chưa kịp hét lên đã bị chặn miệng, chỉ còn cách trợn tròn hai mắt.
 
Chương 141: C141: Chị có thể cho anh ấy cơ hội theo đuổi


“Ôi ôi ôi! Sao anh rể nóng vội thế nhỉ, đúng thật là, không biết phụ nữ thích được dỗ ngọt sao!”

“Lại còn muốn làm kẻ ngang ngược...”

Nghe thấy tiếng kêu của hai người trước mắt, nét đỏ ửng thoáng hiện lên trong mắt Trần Thanh Dao, đồng thời đang nghĩ không biết mình có nên xuất hiện ngăn cản hay không.

Mặc dù trong lòng cô ấy luôn hy vọng Lý Trạch Vũ và chị gái mình sẽ trở thành một đôi, thế nhưng dựa theo tình hình trước mắt, rõ ràng chị của cô không tình nguyện cho lắm!

“Đáng chết! Rốt cuộc mình có nên đi tới ngăn cản không đây?”

Trong lòng Trần Thanh Dao đang vô cùng mâu thuẫn.

Ngay khi suy nghĩ trong lòng cô thay đổi chóng mặt, hai người đang ôm nhau ở đẳng kia đã bớt xôn xao.

Trần Thanh Tuyết cảm nhận được khí thế hừng hực của đối phương, sự bài xích trong lòng cũng biến mất dần.

Dần dần, hai tay cô còn chủ động ôm lấy Lý Trạch Vũ. Dưới bầu trời đầy sao, hai người ôm hôn nhau thắm thiết.

“Anh rể, anh mau buông chị tôi raỊ”

“Chuyện này không thể vội vàng được!”


Đúng lúc này, Trần Thanh Dao, người đang không ngừng do dự, cuối cùng cũng lao ra ngoài.

Lý trí cuối cùng nhắc nhở cô ấy, bản thân cô ấy có thể nghĩ cách để tác thành cho chị gái và Lý Trạch Vũ, thế nhưng tuyệt nhiên không thể để chị gái bị cướp mất sự trong trắng trong trạng thái không tình nguyện!

Tiếng nói của em gái khiến Trần Thanh Tuyết giật mình tỉnh lại, ngay sau đó, trên mặt thoáng hiện lên vẻ ngại ngùng, thế nhưng cho dù cô có dùng sức thế nào cũng không thể đẩy Lý Trạch Vũ ra.

“Haizz!”

Chỉ nghe thấy Lý Trạch Vũ thở dài một hơi, vẻ lạnh lùng trong mắt từ từ biến mất.

Bên tai truyền tới tiếng nói chuyện của hai chị em, sau khi hoàn hồn, lại phát hiện bản thân mình đang ôm chặt Trần Thanh Tuyết trong lòng mình!

Chết tiệt!

Chuyện gì thế này, tại sao mình lại ôm cô gái này?

Vẻ mặt Lý Trạch Vũ mộng mị.

Mới vừa rồi, anh phát hiện dường như Ngự Long Thần Công mà bản thân anh đã luyện được còn có cảnh giới cao hơn, thế là định đánh vào.

Thế nhưng bởi vì quá nóng vội, suýt nữa đã tẩu hỏa nhập ma, cũng may năng lượng trong đan điền khổng lồ, cuối cùng mới có thể thoát khỏi nguy hiểm, hoàn toàn ổn định được tỉnh

thần, thế nhưng trong lúc ở đó anh tạm thời mất đi lý trí.

Cho nên, anh chẳng biết gì về những chuyện đã xảy ra ban nãy!

“Anh rể, nóng lòng là không ăn được đậu hủ nóng đâu đấy!

Trần Thanh Dao xụ mặt khiển trách. Lý Trạch Vũ gật đầu một cái, vẻ mặt tràn đầy vô tội đáp lời: “Nếu như tôi nói chuyện vừa rồi tôi thật sự không cố ý, hai

người có tin không?”

“Cho dù anh có cố ý hay không, dù sao vừa rồi anh đã hôn chị gái tôi, đây là sự thật không thể chối cãi!”

Tựa như đã đoán được anh sẽ giải thích, Trần Thanh Dao âm thầm trừng mắt với anh, bày ra dáng vẻ “tôi hiểu mà”.


Trân Thanh Tuyết vội vàng sửa sang lại quần áo mình, lúc này chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Quá xấu hổi

“Khụ!”



Trần Thanh Dao hắng giọng một cái, nói: “Anh rể, dù sao ở đây cũng không có người ngoài, anh cũng không cần giả vờ làm gì, nói thẳng đi, anh có thích chị gái tôi hay không?”

Cái gì?

Lý Trạch Vũ liếc nhìn Trần Thanh Tuyết một cái, ánh trăng chiếu lên mặt cô, anh đột nhiên phát hiện người phụ nữ này lại

đẹp hơn một chút.

Mặc dù ban đầu anh rất bài xích việc ép cưới, thế nhưng sau đó anh phát hiện thật ra việc ép cưới cũng không tệ.

Nói thế nào thì một người phụ nữ xinh đẹp như thế lại thuộc về mình kia mài

Nghĩ tới đây, cũng không biết ma xui quỷ khiến gì, anh lại gật đầu: “Ai lại không thích người đẹp chứ, chỉ là...”

“Thích là được rồi! Đàn ông phải thẳng thắn như thế chứ”

Trần Thanh Dao ngắt lời, đồng thời giơ ngón cái với anh bày tỏ sự tán thưởng.


Ngay sau đó lại nhìn về phía Trần Thanh Tuyết, nói: “Chị à, anh rể cũng đã thừa nhận mình thích chị rồi, chị cũng nên tỏ thái độ gì đó đi chứ!”

“Chị, chị...”

Trần Thanh Tuyết muốn nói lại thôi, vừa nghĩ tới vừa nãy bản thân mình vừa ôm hôn thắm thiết cùng Lý Trạch Vũ, ngay

cả nói chuyện cũng không lanh lẹ lắm.

“Chị, từ nhỏ đến lớn chị luôn là người quả quyết, thoải mái, nói thẳng đi có thích hay không!”

Trần Thanh Dao thầm cảm thấy vui vẻ.

Bởi vì cô ấy có thể nhìn ra, thật ra chị mình cũng có ấn tượng tốt với Lý Trạch Vũ.

Đúng như dự đoán.

“Chị có thể cho anh ấy cơ hội theo đuổi!"

Nói xong câu này, Trần Thanh Tuyết chạy đi như đang trốn chạy...
 
Chương 142: C142: Một cơ hội theo đuổi


Một cơ hội theo đuổi?

A! Lần này, Lý Trạch Vũ khit mũi xem thường.

Thích không có nghĩa là anh sẽ theo đuổi, dù sao trên đời này cũng có nhiều người đẹp như thế, nếu như người nào

cũng phải theo đuổi, thế chẳng phải sẽ mệt chết sao?

Hơn nữa, anh còn có biết bao nhiêu chuyện quan trọng cần làm chứ.

Ví dụ như giải quyết nhà họ Khương, Tân Hạo Nhiên...

Hay ví dụ như điều tra Vu giáo, điều tra nguyên nhân cái chết của cha mẹ anh năm đó!

Sáng hôm sau.

Lý Trạch Vũ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

“Thiếu gia, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Tiếng nói vội vàng của Vật Tương Vong truyền tới.

Lý Trạch Vũ dụi mắt, khinh thường lên tiếng: “Cho dù trời có sập xuống vẫn còn có cao nhân chống đỡ, có thể có chuyện lớn gì xảy ra chứ?”

“Chỉ trong một đêm, toàn bộ hai mươi sáu lĩnh vực được. nhà họ Khương đầu tư, cho dù có tiến hành hay không không tiến hành đều bị dỡ bỏ cả rồi!”


“Sao?”

Nghe thấy tin tức này, Lý Trạch Vũ cũng không bất ngờ lắm, vẫn bình tĩnh như thường: “Xem ra tôi đã đánh giá lão Khương Thượng Đức kia quá cao rồi.”

Anh vốn cho rằng nhà họ Khương sẽ ra tay với từng phe.

cánh của nhà họ Lý, như vậy mới có thể giảm bớt tổn thất tối đa.

Thế nhưng không ngờ đối phương lại cho dù tiêu tốn một ngàn cũng phải đối phương kẻ địch được tám trăm, không kiên nhãn như thế!

“Thiếu gia, Khương Như Phong điên rồi!” Vật Tương Vong báo cáo. À?

“Đồ vô dụng, tôi còn đang cố ý suy nghĩ mấy cách để đả kích anh ta, xem ra không cần dùng tới rồi!”

Lý Trạch Vũ vô cùng khinh bỉ.

Ở đầu dây bên kia,

Vật Tương Vong không nói nên lời.

Khương Như Phong liên tục gặp đả kích như thế, không điên mới là lạ đấy!

“ôm Hai mắt Lý Trạch Vũ đột nhiên sáng lên, nói: “Tôi có thể dùng cho tên chó má Tần Hạo Nhiên kia, thế thì sẽ không lãng phí rồi!”


“Thiếu gia sáng suốt!”

Vật Tương Vong chẳng có chút thiện cảm nào với tên Tân Hạo Nhiên kia, thế nên vô cùng ủng hộ.

Nửa tiếng sau. Khi Lý Trạch Vũ đi tới khoa học kỹ thuật Vân Dương, phát hiện trong công ty người nào người nấy đều vô cùng bận rộn,

hệt như đang đánh trận.

Chỉ có bảo vệ là rảnh rỗi nhất, trùng hợp thay, Lý thiếu đây là đội trưởng đội bảo vệ.

Thế nên anh lại đánh bài. Cùng lúc đó tại nhà họ Khương.

“Cha, con đã làm theo lời cha dặn, tất cả phe cánh của nhà họ Lý đều như con kiến ngồi trên chảo nóng!”

“Hơn nữa con còn phái người âm thầm cảnh cáo những người đó, chỉ cần bọn họ thoát khỏi phe cánh của nhà họ Lý, vậy thì chúng ta sẽ để cho mọi thứ khôi phục bình thường.”

“Ha ha, con đoán còn chưa đến ba ngày, nhà họ Lý sẽ hoàn toàn biến mất!”

Nói đến đây, trên mặt Khương Chính Hoằng nở nụ cười nham hiểm.

“Ha ha ha!”

Khương Thượng Đức vô cùng hài lòng với kết quả này, đắc ý nói: “Từ xưa đến nay thương nhân không tranh giành với quan lại, vậy thì nhà họ Khương chúng ta sẽ mở đường cho. việc này!”

“Cha, chúng ta không thể xem thường tình hình bên phía nhà họ Lý được, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”

Từ trước đến giờ, tính cách của Khương Chính Hoằng vẫn luôn cẩn thận, cũng không đắc ý vênh váo.

Đối với lần này, Khương Thượng Đức vô cùng hài lòng, lên tiếng trấn an: “Yên tâm đi, cha đã tìm được người hợp tác rồi, chỉ cần chúng ta đánh tan phe cánh của nhà họ Lý, đến lúc đó đương nhiên sẽ có người giúp chúng ta san băng cây đại thụ kial”

“Người hợp tác? Là ai thế ạ?” Khương Chính Hoàng vô cùng tò mò.
 
Chương 143: C143: Không biết sống chết


Dù sao ở nước Hạ này, người có dũng khí và năng lực để đối đầu với nhà họ Lý cũng đếm trên đầu ngón tay!

“Tất cả những thứ này cũng phải nhờ có tên nhóc kial”

Khương Thượng Đức cười ha hả: “Cách đây không lâu, Tân Hạo Nhiên, con cháu đời thứ ba của nhà họ Tân vốn có thể lên đảm nhận chức vụ thành chủ của Tuyên Thành, thế nhưng bởi vì tên khốn kiếp kia cản trở, khiến Tân Hạo Nhiên không thể nhậm chức thành công!”

Nghe thấy thế, khóe miệng Khương Chính Hoăng thoáng. hiện lên nụ cười lạnh.

Có sự hỗ trợ của nhà họ Tần, bọn họ dư sức!

“Đúng rồi, bên phía thăng hai thế nào?”

Khương Thượng Đức đột nhiên đổi đề tài. “Thăng hai, nó...”

Khương Chính Hoằng nhíu mày, thở dài nói: “Nó đã đồng ý trong vòng ba ngày sẽ diệt trừ tên khốn nhà họ Lý kia, thế nhưng, thế nhưng...

Nhìn thấy con trai cứ ấp a ấp úng, sắc mặt Khương Thượng Đức trầm xuống: “Nói thẳng đi!”

“Vâng!”

Khương Chính Hoăng trầm giọng: “Mặc dù thắng hai đã đồng ý với yêu cầu của cha, thế nhưng cũng tỏ ý răng lần này ra tay cũng vì báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha, từ nay về sau sẽ không dính dáng gì tới nhà họ Khương nữa!”

“Ầm!"


Vô liêm sỉ!"

Khương Thượng Đức đột nhiên đập bàn một cái, tức giận không nhịn được.

Cả đời này ông cụ cũng chỉ có hai người con trai, con trai cả Khương Chính Hoằng hoàn hảo thừa kế tài năng kinh doanh thiên phú và chỉ số thông minh của ông cụ, còn con trai thứ Khương Mộ Bạch bẩm sinh đã có tài năng về võ thuật.

Một văn một võ, nhà họ Khương đông sơn tái khởi chỉ còn là vấn đề thời gian.

Chỉ tiếc, Khương Mộ Bạch lại yêu phải một người phụ nữ không nên yêu!

Vì để bảo vệ người phụ nữ kia, thậm chí hẳn ta còn chẳng tiếc cãi nhau với người nhà...

Mỗi khi Khương Chính Hoằng nghĩ đến điều này, ông ta đều thấy khó nhịn.

“Cha, cha đừng suy nghĩ nhiều, nói thế nào đi nữa trong người thằng hai cũng đang chảy dòng máu của nhà họ Khương chúng ta, rồi một ngày nào đó nó cũng sẽ nhận ra thôi!"

Khương Chính Hoằng an ủi cha mình.

Khương Thượng Đức cũng bình tĩnh lại một chút, nói sang chuyện khác: “Tình hình của Như Phong có tốt lên chút nào không?”

Nhắc tới con trai, trên mặt Khương Chính Hoắng thoáng hiện lên vẻ tức giận, thấp giọng nói: “Nó gặp phải đả kích quá lớn, bác sĩ nói sẽ rất khó có thể khôi phục lại bình thường, con định mấy ngày nữa sẽ đưa nó sang Mỹ chữa trị!”

“Thôi đi!"

Trên mặt Khương Thượng Đức lộ vẻ bất mãn: “Con còn trẻ, vẫn còn thời gian sinh thêm mấy đứa nữa.”



Đối với ông cụ, ngay cả chút chuyện như thế mà Khương Như Phong còn không chịu nổi, sau này cũng khó làm được. chuyện lớn gì, thế chẳng băng sớm sinh đứa khác!

Vừa nãy trên đường, Khương Chính Hoằng cũng có suy nghĩ thế này, thế là lên tiếng bảo đảm: “Cha, cha cứ yên tâm, con sẽ không để nhà họ Khương chúng ta tuyệt tự tuyệt tôn.”

“Ông chủ, ông chủ...”

Đúng lúc này, quản gia vội vàng đưa một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm trọng bước vào.

Đó chính là thuộc hạ thân cận của Khương Thượng Đức, Hoàng Dịch Hoa.


“Ông chủ Khương, xảy ra chuyện lớn rồi!"

“Có chuyện gì?”

Khương Thượng Đức cảm thấy khó hiểu.

Sắc mặt Hoàng Dịch Hoa nặng nề lên tiếng: “Những dự án kinh doanh mà chúng ta rút lui đều đã có người thay thế hết cả rồi!"

Cái gì!

Nghe thấy tin tức này, sắc mặt của Khương Thượng Đức và cả Khương Chính Hoăng đều thay đổi.

Phải biết vì để khiến nhà họ Lý tan rã, bọn họ đã tổn thất hơn trăm tỷ chỉ trong một ngày, thế mà bây giờ nhà họ Lý đều đã chặn được tất cả những lỗ hổng kia!

“Là ai đã làm?” Khương Chính Hoắng gấp gáp hỏi.

Muốn bịt được những lỗ hổng kia cần phải có ít nhất ba trăm tỷ tiền vốn, mặc dù tình hình nhà họ Lý đáng gờm, thế nhưng bọn họ có thể chắc chắn đối phương sẽ không bỏ ra số tiền này.

Bởi vì trên khắp nước Hạ này, người có thể hở một chút là có thể đưa hơn một trăm tỷ cũng chỉ có nhà họ Khương!

“Khoa học kỹ thuật Vân Dương!” Hoàng Dịch Hoa nặn ra bốn chữ.

Nghe thấy thế, hai cha con Khương Thượng Đức trố mắt nhìn nhau.

Mặc dù khoa học kỹ thuật Vân Dương cũng có chút tiếng †ăm, thế nhưng hoàn toàn chẳng hề lọt vào xanh của bọn họ, thế nên bọn họ không tin đối phương có thể làm được điều này.

“Đã điều tra được người đứng đẳng sau giật dây chưa?”


Khương Chính Hoằng lên tiếng hỏi.

Hoàng Dịch Hoa nghiêm túc gật đầu: “Là gia tộc Pinoy!”

Cái gì?

Khương Thượng Đức nheo mắt: “Lại là do gia tộc Pinoy động tay vào, xem ra không thể không liên quan tới tên khốn nhà họ Lý kia.”

“Không biết sống chết.”

Khóe miệng Khương Chính Hoăng thoáng hiện lên nụ cười lạnh.

Nếu như ở thị trường quốc tế, đương nhiên bọn họ không dám tranh giành với gia tộc Pinoy, thế nhưng đây là ở nước. Hạ, ai chết dưới tay ai còn chưa chắc!

“Ông Khương, ngoại trừ gia tộc Pinoy, còn có...”

Hoàng Dịch Hoa ngượng ngùng bổ sung: “Gia tộc Gambi, gia tộc Edward và gia tộc Wall!”

“Cậu nói cái gì!”

Khương Thượng Đức gần như nhảy lên khỏi sô pha, cũng không thể giữ bình tĩnh nổi nữa...
 
Chương 144: C144: Đương nhiên là nhà họ lý


Nhà họ Khương ra tay với nhà họ Lý với tốc độ như chớp giật, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp cả nước Hạ như một cơn sóng thần.

Trong lúc người khác đang hóng hớt xem kịch vui thì nhà họ Diệp lại tung ra tin mình đứng về phía nhà họ Lý.

Điều này khiến khá nhiều người được mở rộng tầm mắt!

Suy cho cùng, sáu gia tộc lớn đứng đầu Hoàng Thành xưa nay luôn bằng mặt không bằng lòng, một khi nhà họ Lý chịu tổn thất nặng nề thì mấy nhà còn lại sẽ có hy vọng leo lên vị trí đầu tiên!

Nhà họ Diệp bị động kinh rồi hả?

Không chỉ người ngoài nghĩ vậy mà ngay cả Diệp An cũng cảm thấy không giải thích nổi.

“Cha, nghêu cò đánh nhau, sao chúng ta không đứng sau làm ngư ông đắc lợi?”

“An à, cha hỏi con nhé, con xem trọng nhà họ Khương hay nhà họ Lý hơn?

Diệp Chính Bình không đáo mà hỏi vặn lại.


“Đương nhiên là nhà họ Lý!”

Diệp An gần như buột miệng đưa ra câu trả lời.

Nhiều người cho răng hai nhà Khương - Lý là hai con hổ đấu nhau, nhưng ông ta lại cảm thấy họ giống lang sói và mãnh hổ hơn!

Cho dù đám sài lang nhà họ Khương có sức chiến đấu không tầm thường thì chúng vẫn hoàn toàn lép vế trước chúa sơn lâm.

Mặc dù sài lang phải trả giá bằng cả sinh mệnh thì cũng chỉ có thể cắn đứt một miếng thịt từ trên người hổ, mãnh hổ tuy bị thương nhưng không hề nguy hiểm đến tính mạng!

“Nhưng...”

Diệp An thoảng khựng lại, bổ sung: “Con nghe nói nhà họ Tần cũng sẽ ra tay!”

Tuy rằng nhà họ Tân che đậy rất kĩ, lừa được vô số người nhưng họ không thể che mắt những gia tộc hàng đầu khác!

“Vậy nên con mới không đánh giá cao nhà họ Lý?” Diệp Chính Bình hỏi như có thâm ý.

Diệp An tuy không trả lời nhưng nhìn nét mặt có thể nhận ra ông ta thật sự nghĩ vậy.

“Mặc cho nhà họ Lý có gặp biến cố lớn hơn nữa, chỉ cần Lý lão gia còn tại thế thì nhà họ Lý vẫn đứng vững thêm ngày đói”

Câu nói của Diệp Chính Bình đã chỉ ra điểm mấu chốt, Diệp An lập tức tỉnh ngộ, nói: “Do con còn quá thiển cận!”

Nhưng nghĩ lại, ông ta vẫn có chút khó hiểu, hỏi: “Mặc dù nhà họ Lý không thể sụp đổ, nhưng vì sao nhà ta lại phải buộc chung với bọn họ?”

“Ha ha...”

Diệp Chính Bình cười đầy ẩn ý, nói: “Nếu nhà họ Lý không thể sụp đổ thì kẻ ngã xuống chỉ có thể là nhà họ Khương!”


Diệp An dường như vừa nghĩ ra điều gì, ông ta bật cười, thở dài nói: “Cha, trừ việc đó ra thì vẫn còn một nguyên nhân khác, đúng chứ?”

“Xem ra con đã đoán được rồi!"

Diệp Chính Bình vui mừng: “Ông cụ nhà họ Lý chưa chết thì cả nhà họ cũng không sập được. Nếu con cuồng long nhà họ Lý không rớt đài thì nhà đó sẽ càng trở nên mạnh hơn thôi!”

Diệp An tỏ vẻ lảng nghe chỉ dạy. Trên thế gian này có rất nhiều người thích thêu hoa trên gấm, nhưng chẳng mấy ai muốn chở che nhau khi gặp hoạn nạn!

Trong thời khắc then chốt này, nhà họ Diệp chọn đứng chung chiến tuyến với nhà họ Lý. Như vậy, sau này nhà họ Diệp sẽ có cơ hội hưởng sái lợi lộc mà nhà họ Lý đoạt được từ nhà họ Khương.

Khoa học kỹ thuật Vân Dương, bộ phận bảo vệ.

Mặc dù đang là giờ làm việc nhưng người đứng đầu bộ phận bảo vệ là Lý Trạch Vũ lại chẳng cần đi tuần tra, chỉ ngồi trong văn phòng uống trà, chơi game, thế mà tiền lương vẫn vào tài khoản không thiếu xu nào.

“Đù, nuột vãi chưởng!”

“Không, đây mới là đẹp, vóc dáng ưa nhìn hơn!”

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cũng mặc đồng phục bảo an, hai người ngồi xem tạp chí Playgirls với nhau.

“Đại đương gia!”


Jenny đột nhiên gọi to.

Lý Trạch Vũ đặt chén trà xuống hỏi: “Xong rồi à?” “Tôi đã đích thân ra tay thì gạo xay ra cám!”

demny nói với vẻ tự mãn: “Gửi tới email của ngài rồi đấy!”

Lý Trạch Vũ lập tức chộp lấy điện thoại, mở hòm mail ra kiểm tra, bỗng nhiên nở nụ cười lạnh lùng.

Trên đó đều là chứng cứ về những giao dịch xám của nhà họ Khương trong những năm gần đây!

Ngay cả hacker thiên tài như.Jenny cũng phải tốn hai ngày mới lấy được đống thông tin này, từ đó có thể suy ra nhà họ Khương đã bảo quản chúng kín kế đến mức nào.

Lý Trạch Vũ rời khỏi bộ phận bảo vệ, chuyển hướng tới bộ phận chứng khoán.

Lúc này, thần tài chính Myhill đang chia sẻ kinh nghiệm giao dịch trên thị trường chứng khoán của mình với Trần Thanh Tuyết.

“Đại đương gial”
 
Chương 145: C145: Chỉ có tám phần


Myhill cung kính chào.

Lý Trạch Vũ liếc nhìn Trần Thanh Tuyết, nhưng đối phương lại cố tình quay đầu đi.

Hình như cô gái nhỏ này vẫn còn xấu hổ.

Lý Trạch Vũ không để ý mà hỏi thẳng: “Tiến triển ra sao rồi?"

“Tất cả đều năm trong dự liệu của tôi, có điều...”

Nói đến đây, giọng điệu của Myhill bỗng trở nên gay gắt: “Phong cách giao dịch sáng nay của đối phương đột nhiên thay đổi vo sáng nay, trở nên rất giống một đối thủ cũ của tôi.”

Ừm?

Lý Trạch Vũ biết rõ việc Myhill được mệnh danh là thần tài chính.

Trên đời này chỉ có một kẻ duy nhất có thể khiến ông ta xem là đối thủ của mình, đó là Ngón tay vàng của phố Wall.

Hafit!

“Giả sử đối phương thực sự là đối thủ cũ của ông, ông có tự tin không?”

Lý Trạch Vũ bình tĩnh hỏi.

Myhill không dám khinh địch, thành thật nói: “Tôi và tên kia đừng đối đầu hơn mười lần, đôi bên có thắng có bại! Nhưng lần này có hội trùm sò Thatcher giúp đỡ nên tôi nắm được khoảng tám phần thắng!”

Chỉ có tám phần?


Lý Trạch Vũ nhíu mày, nói: “Vậy ông hãy đi xác nhận xem có đúng là tên già khốn kiếp Hafit kia hay không. Nếu đúng thì hãy thay tôi chuyển lời tới gã, bảo gã mau chóng cút khỏi nước Hại”

“Đại đương gia!”

Myhill trịnh trọng cầu khẩn: “Ngài có thể để tôi đấu với gã một lần nữa hay không!”



Myhill già rồi, rất có thể đây là lần cuối cùng ông ta chạm trán với đối thủ cũ, vì vậy ông không muốn bỏ qua cơ hội này.

Lý Trạch Vũ dường như thấu hiểu tâm tư của Myhill, cuối cùng hắn cũng đổi ý: “Tôi tin người chiến thẳng sau cùng sẽ là ông”

“Cảm ơn đại đương gia!”

Myhill bày tỏ sự cảm kích.

Lý Trạch Vũ vốn định nói vài lời với Trần Thanh Tuyết, nhưng khi thấy đối phương có vẻ cố ý né tránh mình, hắn không muốn làm bản thân mất mặt, lại quay về bộ phận bảo vệ.

“Trưởng bộ phận Lý, ngoài cửa có một mỹ nữ tuyệt thế nói muốn tìm ngài!”

Vương Đại Khai vội vàng vọt thẳng vào trong.

Mỹ nữ tuyệt thế?

Lý Trạch Vũ ngẩn người.

Cẩu Phú Quý khoác tay lên vai Vương Đại Khai, tò mò hỏi: “Tuyệt thế mỹ nữ thế nào? Hấp dẫn hơn cả tổng giám đốc Trần hả!”


“Cẩu gia, mỹ nữ kia không thua kém tổng giám đốc Trần đâu!”

Biểu cảm của Vương Đại Khai hệt như Trư Bát Giới!

“Thiếu gia, vận đào hoa của anh lại tới rồi!”

Vật Tương Vong nói với vẻ hâm mộ. Cùng lúc đó.

Cửa bộ phận chứng khoán bị đẩy ra, Trần Thanh Dao vội vàng chạy vào trong.

“Chị! Không xong rồi!”

Trần Thanh Tuyết thấy em gái hoảng hết cả lên, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì à? Có phải ông nội bị làm sao không?”

“Không phải!” Trần Thanh Dao phủ nhận. Nghe vậy, Trần Thanh Tuyết thở phào nhẹ nhõm.

Miễn là ông không làm sao thì chẳng có chuyện lớn nào. có thể làm cô bối rối.

“Có một cô gái tới công ty ta!”

Trần Thanh Dao nhíu mày, nói: “Hơn nữa còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp!”

Trần Thanh Tuyết rất tự tin vào dụng nhan của hai chị em cô. Song, khi nghe em gái cũng phải khen đối phương xinh

đẹp, cô bỗng cảm thây hơi tò mò.

Trần Thanh Dao đề nghị: “Chị, cô nàng kia đang ở dưới lầu, chị theo em xuống xem thử đi.”

“Người ta xinh đẹp là chuyện của em à? Chị còn phải học. hỏi ông Myhill nữa!”

Trần Thanh Tuyết từ chối.

Trần Thanh Dao nhất quyết kéo cô đi cùng: “Cô gái kia đòi gặp anh rể, chị phải dè chừng chứ, cẩn thận không anh rể bị câu đi mất bây giờ!”

Tìm Lý Trạch Vũ?

Vẻ mặt Trần Thanh Tuyết bỗng trở nên rối rắm...
 
Chương 146: C146: Sao cô lại tới đây


Khi cuộc chiến trên thị trường chứng khoán đang bước vào giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, một cô gái xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn bỗng tìm tới Khoa học kỹ thuật Vân Dương.

Đệ nhất mỹ nữ Hoàng Thành - Diệp Khuynh Thành!

“Sao cô lại tới đây?”

Lý Trạch Vũ hoàn toàn không ngờ rằng đối phương sẽ tìm gặp mình.

“Tôi đến tìm anh. Diệp Khuynh Thành mỉm cười.

Tuấn nam mỹ nữ, cảnh hai người đứng cạnh nhau lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

“Cô gái xinh đẹp kia là bạn gái của trưởng bộ phận Lý à?” “Tám, chín phần là vậy!”

“Ngưỡng mộ trưởng bộ phận Lý quá, bạn gái anh ấy xinh như tiên nữ thế kia!”

“Tôi lại ghen tị với cô gái có người bạn trai đẹp tựa Phan An như trưởng bộ phận Lý...”


Các nhân viên xôn xao bàn tán.

Ding!

Đúng lúc này, cửa thang máy đột ngột mở ra. “Anh rể, anh rể!”

Trần Thanh Dao kéo Trần Thanh Tuyết rảo bước tiến lại, nghiến răng nghiến lợi gọi tiếng “anh rể”.

Anh rểi Người này kết hôn rồi sao!

Nhìn cặp sinh đôi đột nhiên xuất hiện, Diệp Khuynh Thành bỗng cảm thấy bối rối trong lòng.

Trần Thanh Dao lại gần Lý Trạch Vũ, cô nàng đánh giá Diệp Khuynh Thành ở phía đối diện, ánh mắt để lộ ý khiêu khích.

“Xin chào, Diệp tiểu thư”

Trần Thanh Tuyết chủ động chào hỏi.


Hiển nhiên, cô biết đối phương là ai.

“Xin chào, chắc hẳn cô là tiểu thư Thanh Tuyết?”

Diệp Khuynh Thành tỏ ra hào sảng và khéo léo, đưa tay ra bắt tay đối phương.

Trước khi tới Khoa học kỹ thuật Vân Dương, cô đã nằm lòng tất cả tư liệu về nơi này. Dựa vào thần thái và tính cách, cô có thể lập tức đoán ra tên của hai chị em sinh đôi.

Tuy hai cô gái cùng nở nụ cười nhưng Lý Trạch Vũ vẫn có thể cảm nhận rõ “cuộc chiến vô hình” giữa đôi bên.

Đám phụ nữ đúng là thích kèn cựa nhau!

Đặc biệt là các cô xinh đẹp, họ không muốn bị so sánh với bất kì cô gái nào.

Trong cơn mơ hồ, Lý Trạch Vũ thậm chí còn nhận ra Trần Thanh Dao cũng dấn thân vào cuộc đấu này.

Danh hiệu mỹ nữ số một Hoàng Thành tuyệt đối không phải là hư danh, cô xinh đẹp tuyệt trần, khí chất đặc biệt, không hề thua kém bóng hồng đương thời nào.

Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao cũng chẳng hề kém cạnh, độ giống nhau của hai người đạt đến chín mươi phần

trăm, vì vậy tổ hợp này càng trở nên thu hút hơn nữa.

Lý Trạch Vũ cảm thấy nếu hản được làm trọng tài thì hắn khó mà phân định ai thắng ai thua!
 
Chương 147: C147: Ngại quá


Vả lại, hắn cũng chẳng thích phải lựa chọn, chỉ trẻ con mới làm thế.

“Khụ khụ”

Lý Trạch Vũ hằng giọng, quay sang nhìn Diệp Khuynh Thành, hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì à?”

“Tôi tới nhờ anh là vì mong anh có thể giúp tôi một việc!”

Diệp Khuynh Thành bày tỏ mục đích của mình: “Nghe nói ngài Myhill đang ở Khoa học kỹ thuật Vân Dương, tôi muốn học hỏi ông ấy một chút kiến thức về tài chính, anh có thể tiến cử tôi với ông ấy hay không?”

“Ngại quá, ngài Myhill bận lắm!”

Lý Trạch Vũ chưa kịp lên tiếng thì Trần Thanh Dao đứng cạnh đó đã cướp lời trước.

“Dao Dao!”

Trần Thanh Tuyết có phần không hài lòng trước sự thô lỗ của em gái mình.

Trần Thanh Dao bĩu môi, không nói gì nữa.


“Được”

Lý Trạch Vũ đồng ý ngay.



Ngoài mối quan hệ khó nói giữa hắn và Diệp Khuynh Thành, việc nhà họ Diệp công khai ủng hộ và đứng về phe nhà họ Lý cũng đủ làm cho hắn khó lòng từ chối thỉnh cầu nho. nhỏ này.

“Cảm ơn!”

Diệp Khuynh Thành cười.

Nụ cười nghiêng nước nghiêng thành!

Lý Trạch Vũ nhìn đến ngây dại.

“Anh rể!”


Trần Thanh Dao giận đến mức trừng mắt nhìn hẳn.

Lý Trạch Vũ hoàn hồn, quay sang nhìn Trần Thanh Tuyết,

“Cô ấy là bạn của tôi, phiền cô giới thiệu cô ấy với Myhill, tôi còn có việc phải đi trước!”

“Anh rể, anh rể...”

Thấy Lý Trạch Vũ bỏ đi, Trân Thanh Dao quạu đến mức dậm chân, nhưng ngay sau đó lại quay đầu quan sát Diệp Khuynh Thành, nói một cách khiêu khích: “Diệp tiểu thư phải không? Xin trân trọng giới thiệu cho cô biết, chị gái Trần Thanh Tuyết của tôi là vị hôn thê của Lý Trạch Vũ”

“Thật ư? Chúc mừng!”

Diệp Khuynh Thành thản nhiên mỉm cười.

Ngoài mặt nhìn như không hề dao động hay sửng sốt, nhưng chỉ có cô mới có thể nhận ra trái tim mình nhói đau như bị người ta ngắt véo khi thốt lên hai chữ “chúc mừng” kia.

Vừa đau vừa chua xót...

Ở một bên khác.

Ngay khi trở lại bộ phận bảo vệ, Lý Trạch Vũ đã nhận được tin Địa bảng tông sư Khương Mộ Bạch gửi chiến thư cho hắn.

“Thiếu gia, tay Khương Mộ Bạch kia là con trai thứ hai của Khương Mộ Đức, thực lực rất đáng gờm, ngài có nằm

chắc phần thắng hay không...
 
Chương 148: C148: Ni cô


“Mau tung tin ông đây tiếp nhận lời khiêu chiến của lão tai

Lý Trạch Vũ trực tiếp cắt ngang lời Vật Tương Vong.

Cẩu Phú Quý lo lắng nói: “Thiếu gia, toi từng nghe sư phụ mình nhắc tới tay Khương Mộ Bạch kia. Hai mươi tuổi đạt cảnh giới tiểu thừa, ba mươi tuổi là cảnh giới đại thừa, chưa đầy năm mươi tuổi đã đột phá cảnh giới tông sư, thiên phú võ đạo của lão ta chỉ mạnh hơn chứ không thua kém Long Thiên Quân!"

“Vậy thì sao?” Lý Trạch Vũ tỏ vẻ khinh thường.

Hăn đếch quan tâm đối thủ mạnh thế nào, dù sao hắn chính là kẻ vô địch!

Vật Tương Vong vẫn kiên trì bảo vệ ý kiến của mình, nói: “Thiếu gia, chúng ta đông người mà, tại sao lại phải đấu tay đôi với lão ta?”

“Tương Vong nói đúng!”

Cẩu Phú Quý hùa theo phụ hoạ: “Thiếu gia nghĩ cẩn thận mà xem, chó mèo cũng có thể tuỳ tiện khiêu chiến với anh à, chẳng phải là hạ thấp giá trị của anh sao?”

Lý Trạch Vũ cười ha hả, đáp: “Tôi nghênh đón lời khiêu chiến này, tiện thể xử tên Địa bảng tông sư kia để giết gà dọa khil"

Thấy đối phương hừng hực lòng tin, Vật Tương Vong hiếu kỳ hỏi: “Thiéu gia, anh có thể tiết lộ cho chúng em biết anh mạnh cỡ nào hay không?”

“Các cậu muốn biết thật à?”

Lý Trạch Vũ úp úp mở mở.


“Vâng!”

Vật Tương Vong gần như đáp lại ngay lập tức.

Cẩu Phú Quý cũng vểnh tai lên hóng.

“Ha ha, anh mày là vô địch!”

Lý Trạch Vũ thành thật trả lời.

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng họ chỉ coi đây là mấy lời chém gió.

Vô địch! Anh vô địch cái beep ấy!

Anh có gan thì đi khiêu chiến phương trượng Thiếu Lâm Tự hay chưởng môn đạo giáo đi!

Đặt ra cái danh ba hoa chích choè này làm gì?

“Trưởng bộ phận Lý, trưởng bộ phận Lý...”

Trong lúc mấy người nói chuyện, phó bộ phận bảo vệ Vương Đại Khai lại hớt hải chạy vào.

“Tiểu Vương này, đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, có chuyện gì cũng phải bình tĩnh, sao ông chẳng chịu ghi nhớ gì thết”


Cẩu Phú Quý bắt đầu giáo huấn Vương Đại Khai.

Vương Đại Khai ngậm bồ hòn làm ngọt trước hai tên này, bực mà không dám hó hé gì, lại còn phải khom lưng cúi đầu nói: “Anh Cẩu dạy chí phải, lần sau tôi nhất định sẽ nhớ kỹ!”

Cẩu Phú Quý làm bộ “trẻ con dễ dạy”, thản nhiên nói: “Nói đi, có chuyện gì mà cần tìm thiếu gia bọn tôi?”

Vương Đại Khai hít sâu vào rồi thở ra, cố gắng trấn an bản thân: “Có người đòi gặp trưởng bộ phận Lý!”

“Lại có người tìm tôi à? Hôm nay là cái ngày gì thế!”

Lý Trạch Vũ bấm đốt tay, xem bậy xem bạ rồi làm bộ thông suốt, ra vẻ trầm ngâm hỏi: “Đối phương là gái đẹp à?”

Vương Đại Khai gật đầu, rồi lại lắc lắc. “Bốp!”

Cẩu Phú Quý “thưởng” cho ông ta một hạt dẻ, nổi xung măng: “Mau nói rõ ra xem nào!”

Vương Đại Khai đau đến mức nghiến răng xuýt xoa, nói: “Là nữ, nhưng không phải mỹ nữ, mà là một ni cô!”

Ni cô? Vãi lồng!

Khóe miệng Lý Trạch Vũ co giật mấy lần, cười gượng: “Ông đây xuất chúng đến thế sao? Đến cả ni cô mà cũng bị tôi hấp dẫn hả!”

“Thiếu gia, bình tĩnh!”

Vật Tương Vong nhắc nhở.

“Được, bình tĩnh bình tĩnh!"

Lý Trạch Vũ vung tay áo, nói: “Đi nói với ni cô kia là tôi và cô ta không có duyên, đừng gặp nhau làm gì. Cho cô ta vài trăm tệ bắt taxi về!”

“Trưởng bộ phận Lý! Ni cô kia dữ lắm, người ta nói sau ba phút mà ngài không ra gặp thì cô ta sẽ phá banh công ty chúng ta...”
 
Chương 149: C149: Sao có thể nhịn


Lý Trạch Vũ là cổ đông lớn của khoa học kỹ thuật Vân Dương, nơi này chính là sân khấu hắn thi triển quyền cước, nhưng mà còn chưa thể hiện quyền cước thì đã có người muốn phá hủy sân khấu này.

Sao có thể nhịn?

Lúc hắn nổi giận đùng đùng vọt tới sân khấu thì lập tức trông thấy ni cô giống như hạc giữa bầy gà.

Năm sáu mươi tuổi, mặt mũi tàn ác, không hề có vẻ từ bi của người xuất gia, nếu là ở trong phim truyền hình thì chính là trùm phản diện chân chính.

“Lão ni cô, nghe nói bà tìm tôi?”

Lý Trạch Vũ hoàn toàn không nể mặt đối phương.

Ni cô vênh váo hung hăng nói: “Cậu chính là Lý Trạch Vũ, con cháu nhà họ Lý.”

“Nói nhảm” Hai tay Lý Trạch Vũ chắp tay sau lưng, gật đầu hỏi: “Bà tìm ông đây làm gì?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thư Tình Gửi Vệ Lai
2. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Sau Khi Cúp Điện Tôi Hôn Nhầm Anh Em Tốt Của Bạn Trai
=====================================

“Thằng nhãi ranh, chịu chết đi.” Giọng nói ni cô vừa vang lên, một tia sáng lạnh lẽo bỗng lóe lên.


Chỉ thấy trong nháy mắt bà ta đã rút trường kiếm đeo trên lưng ra khỏi vỏ, lập tức sải bước vọt tới, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng Lý Trạch Vũ.

Vừa ra tay chính là sát chiêu.

“Bộ trưởng Lý, cẩn thận.”

“Cẩn thận, bộ trưởng Lý...”

Không ít viên chức đều đổ mồ hôi lạnh thay cho Lý Trạch Vũ, phần lớn trong đó là phụ nữ.

Hết cách, anh đẹp trai trước mặt bất cứ người phụ nữ nào đều rất được hoan nghênh.

“Keng.” Ngay lúc khóe miệng lão ni cô nở nụ cười lạnh, tự †in một kiếm này sẽ có thể lấy mạng nhỏ của Lý Trạch Vũ, kết quả lại khiến bà ta mở rộng tầm mắt.

Chỉ thấy Lý Trạch Vũ đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ dùng hai ngón tay đã kẹp chặt thân kiếm.

Mặc cho lão ni cô dùng sức như thế nào, quả thực không tới gần được nửa phần.

Chuyện này sao có thể?

Vẻ mặt lão ni cô bỗng thay đổi, trong ánh mắt đã có vẻ hoảng sợ.

“Bộ trưởng Lý vậy mà lợi hại như vậy.”

“Ngầu quá rồi, đáng tiếc bộ trưởng Lý có bạn gái rồi, nếu không tôi thật sự muốn giành lấy.”


“Đừng nói giành lấy, cho dù làm người thứ ba của bộ trưởng Lý tôi cũng bằng lòng...”

Một chiêu tiêu sái này của Lý Trạch Vũ đã tin phục tất cả mọi người ở đây, không ít nữ viên chức hiện ra vẻ mệ trai ngay tại chỗ.

“Nào, tôi cho bà một cơ hội nói ra thân phận của mình, hơn nữa nói rõ tại sao lại tới giết tôi, như vậy tôi có thể cho bà thoải mái một chút.”

Tia chết chóc trong ánh mắt Lý Trạch Vũ hiện lên, khí thế rét lạnh trực tiếp hù dọa lão ni cô không dám nhúch nhích.

“Không nói đúng không?”

Vàèo..." Lý Trạch Vũ tung người vọt tới sau lưng lão ni cô, “két” một tiếng, người phía sau bị đánh bất tỉnh chỉ bằng một cổ tay, bà ta lập tức bị xách đi giống như con gà.

Trở về bộ phận an ninh.

Lý Trạch Vũ sai người lấy dây gai ra trói chặt lão ni cô, tính toán tự mình thẩm vấn một phen.

“Thiếu gia! Lão ni cô này là người phái Nga Mi.”

Vật Tương Vong bỗng nhiên phát hiện trên tay lão ni cô đeo nhãn ngọc, chính là dấu hiệu của phái Nga mi.

Phái Nga Mi?

Lý Trạch Vũ không hiểu ra sao, vốn không nghĩ ra tại sao mình sẽ có thù với người phái Nga Mi.

“Phú Quý, làm bà ta tỉnh lại.” “Vâng!”

Cẩu Phú Quý nhanh chóng tạt một chậu nước, “phần phật” một tiếng trực tiếp tạt lên người lão ni cô.

“AI” Lão ni cô tỉnh lại từ trong mộng. “Lão ni cô, tính tình ông đây cũng không tốt lắm.”

Lý Trạch Vũ quát một tiếng: “Nói, tại sao lại muốn tới giết tôi?”
 
Chương 150: C150: Gọi đi


Lão ni cô hoàn toàn không e ngại, bà ta ngược lại không sợ hãi nói: “Bần ni chính là trưởng lão phái Nga Mi, có gan thì cậu giết tôi đi.”

“Trưởng lão phái Nga Mi? Ồ, bà thật trâu bò”

Lý Trạch Vũ lấy ra một cây gậy điện từ trong ngăn kéo, lập tức đi tới trước mặt lão ni cô “chậc chậc” hai tiếng.

Mắt lão ni cô trợn trắng, sau đó đã bị điện giật. “Làm tỉnh lại”

Lý Trạch Vũ dặn dò một tiếng, Cẩu Phú Quý lần nữa tạt một chậu nước đánh thức lão ni cô.

“Thăng nhãi ranh! Có gan thì giết tao đi, nếu không bần ni chắc chăn giết mày.”

“Xì xì!" Lời hung ác của lão ni cô còn chưa nói xong đã bị điện giật lần nữa.

Cẩu Phú Quý tiếp tục đánh thức bà ta. Điện giật, giội tỉnh, hù dọa!

Cứ vòng đi vòng lại sáu bảy lần như vậy, lão ni cô cuối cùng sợ hãi.

“Đừng giật nữa, tôi nói.”


Lão ni cô không hề có dáng vẻ phách lối nữa mà giống như quả cà tím thối.

Lý Trạch Vũ ngồi xổm xuống, cười ha ha nói: “Tôi và phái Nga Mi các bà ngày xưa không oán, ngày nay không thù, hôm nay nếu bà không nói thì sau này tôi sẽ san bằng phái Nga Mi các bà.”

“Cậu dám?” Lão ni cô còn muốn làm càn, nhưng nhìn thấy vẻ tàn nhẫn trong mắt Lý Trạch Vũ thì lập tức im lặng.

Hết cách, mùi vị bị điện giật thực sự không dễ chịu.

“Bần ni chính là trưởng lão Tuệ Vân của phái Nga Mi, là sư muội tôi mời tôi tới giết cậu.”

Lão ni cô nơm nớp lo sợ đáp lại.

Lý Trạch Vũ nghe xong rơi vào trong sương mù, tò mò hỏi: “Sư muội của bà là ai vậy?”

“Sư muội tôi là Tiên Nhi.”

“Tiên Nhi nào? Tê Tiên Nhi?”

“Đúng.” Lão ni cô ngượng ngùng gật đầu thừa nhận. Trên mặt Lý Trạch Vũ lập tức đầy vẻ khó hiểu.

Yêu nữ Tề Tiên Nhi kia không phải người Vu giáo à? Tại sao lại là đệ tử phái Nga Mi chứ?

Có điều nghĩ lại cũng hiểu, một người có thể đồng thời có được nhiều tầng thân phận.

Giống như hắn, ở nước Hạ là lão đại quần áo lụa là chính cống, ở tử ngục là Đại đương gia trấn áp quần hùng, ở thế giới ngầm phương Tây là quân đế khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật.



Lý Trạch Vũ hiểu rõ như lòng bàn tay, Tề Tiên Nhi biết rõ thực lực của hắn lớn mạnh còn để kẻ rác rưởi này đi tìm cái chết, nói rõ là muốn mượn đao giết người, hắn không khỏi cười nói: “Bình thường quan hệ của bà và sư muội bà có phải không tốt lắm không?”

Tuệ Vân giật mình, nghi ngờ hỏi: “Sao cậu biết?” Bà ta và Tề Tiên Nhi vốn cũng không hợp nhai, lần này sở dĩ bằng lòng tới giết Lý Trạch Vũ là bởi vì bà ta nhận được một

số tiền lớn của Tề Tiên Nhi.


Tuy rằng người xuất gia tứ đại giai không, nhưng lúc tiền mặt để ở trước mặt...

Không nhịn được nữa rồi, thật sự không được nhịn được. “Sư muội của bà đâu?” Lý Trạch Vũ nói sang chuyện khác.

Ni cô Tuệ Vân lắc đầu nói: “Sư muội xuống núi lịch luyện rồi, tôi cũng không biết cô ấy ở đâu.”

“Không thành thật.” “Xì xì” Lý Trạch Vũ vừa nói vừa nhấn gậy điện mấy lần.

“Đừng giật, tôi thật sự không biết cô ấy ở đâu, nhưng tôi có thể liên lạc với cô ấy.” Ni cô Tuệ Vân sợ hãi co người lại.

Lý Trạch Vũ dùng trường kiếm cắt đứt dây gai cho Tuệ Vân, sau đó lại dùng kiếm nhọn đè lên cổ người phía sau: “Lập

tức liên lạc với sư muội bà.”

“Được.” Tuệ Vân lấy điện thoại từ trên người ra, đang muốn bấm dãy số đầu tiên.

“Đợi đã." Lý Trạch Vũ ngắt lời, sau đó khẽ gật đầu với Jenny, người phía sau lập tức ngầm hiểu lấy ra máy tính.

“Gọi đi.”

Lúc này Lý Trạch Vũ mới bảo Tuệ Vân gọi điện thoại.


“Tút tút tút...”

“Không ai nhận.” Tuệ Vân khóc không ra nước mắt nói.

“Âm ầm” Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ ra tay điểm mấy cái trên người Tuệ Vân, sau khi phong bế đan điền: “Vậy bà cứ ở lại đây, lúc nào điện thoại kết nối, lúc nào tôi thả bà đi”. Ngôn Tình Trọng Sinh

Nói xong hắn nhìn về phía.Jenny: “Giao cho cậu.”

“Đại đương gia yên tâm.”

Jenny làm một động tác OK rồi lập tức kéo Tuệ Vân đang khiếp sợ đi.

Lý Trạch Vũ sắp xếp Sói đen và George ở lại bảo vệ chị em Trần Thanh Tuyết an toàn, bản thân mang theo hai anh em Cẩu Phú Quý lái xe rời đi.

“Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu?” Vật Tương Vong hỏi.

Lý Trạch Vũ vừa cầm tay lái vừa ngậm điếu thuốc, nặng nề hút vài hơi.

“Đi làm thịt đại tông sư Địa Bảng kia, giết gà dọa khi...”
 
Chương 151: C151: Thiên bảng


Thiên Bảng! Địa Bảng!

Đây là hai thần bảng lớn của võ đạo nước Hạ.

Võ giả năm mươi tuổi trở xuống sẽ vào Địa Bảng, năm mươi tuổi trở lên thì vào Thiên Bảng.

Thứ võ học này cần thời gian lắng đọng, bình thường người tuổi càng lớn thì thực lực sẽ càng mạnh, cho nên cường giả Thiên Bảng thường sẽ mạnh hơn cường giả Địa Bảng.

Khương Mộ Bạch là một ngoại lệ.

Mặc dù tên này nổi tiếng trên Địa Bảng, nhưng lại có thực lực tàn sát cường giả Thiên Bảng.

Cho nên biết được kẻ hung hãn này khiêu chiến lão đại quần áo lụa là khét tiếng thì lập tức được nhiều phe thế lực để mắt.

Càng khiến người ta giật mình chính là lão đại quần áo lụa là còn dám ứng chiến.

Đây không phải là tìm chết sao? Cho dù Lý Trạch Vũ đánh bại Tống Tử Thiềm nửa bước. cảnh giới Tông Sư bằng một chiêu ở nhà hàng Hòa Bình, nhưng vẫn không có ai xem trọng hẳn.


Bởi vì Khương Mộ Bạch đã từng lấy sức mạnh một người chém giết ba cường giả cảnh giới Tông Sư liên thủ với nhau.

Núi Thương Nam, trời chiều đẹp vô hạn.

Một chiếc xe sang trọng rực rỡ dừng lại dưới chân núi, trên núi tụ tập đầy người.

Đây là cố ý chạy đến xem cuộc chiến. Ở đỉnh núi, một người đàn ông tuổi trung niên đứng đó, áo trắng trên người và mái tóc dài trên đầu chập chờn theo gió, hai tay ôm một thanh trường kiếm.

Một màn này trông giống như kiếm khách tiêu sái trong phim võ hiệp.

Đẹp trai! Ngầu!

“Có người nói lúc Khương Mộ Bạch còn trẻ chính là người đẹp trai nhất thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền."

Một người đẹp hết thời ánh mắt tham lam, hận không thể tiến lên nghiên cứu đối phương xem thử chữ “côn” viết như thế nào.

“Quả phụ Liên, cô nuôi những tên mặt trắng kia còn chưa thỏa mãn được bà à?”


Một người đàn ông trọc đầu mở miệng trêu chọc: “Khương Mộ Bạch người ta sao có thể để ý đến người tàn hoa bại liễu như cô?”

Ánh mắt quả phụ Liên lập tức lạnh lếo, nghiêm nghị quát: “Cường đầu trọc, anh có gan lặp lại lần nữa?”

Cường đầu trọc hừ mấy tiếng, dáng vẻ “tôi không chấp. nhặt với bà”.

“Uuu!" Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng cánh quạt.

Đám người ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một chiếc máy bay trực thăng lượn vòng bên trên, một thanh niên lập tức lấy một tư thế cực kỳ tiêu sái nhảy xuống.

Độ cao khoảng mười mấy mét, anh ta cứ nhảy thẳng xuống như thế.

Không sợ ngã chết à?

“Âm!” Thanh niên vững vàng rơi xuống đất, giống như chuồn chuồn lướt nước, một màn này quả thực khiến đám người khiếp sợ không thôi.

Người đến chính là Lý Đại đương gia.

Thật ra hắn đã lập tức đoán được người đàn ông đứng trên đỉnh núi chính là Khương Mộ Bạch, nhưng hắn không thích người khác làm màu trước mặt mình.

Kết quả là...
 
Chương 152: C152: Tên này chính là đại thiếu gia nhà họ lý


“Khương Mộ Bạch là tên khốn kiếp nào?”

Lý Trạch Vũ hét lớn tiếng, ngang ngược nói: “Ông đây tới ứng chiến.”

“Tên này chính là đại thiếu gia nhà họ Lý? Chậc chậc, vậy. mà còn đẹp trai hơn Khương Mộ Bạch.”

Quả phụ Liên liếm đầu lưỡi, sự tham lam trong ánh mắt càng sâu.

Cường đầu trọc một bên cười ha ha nói: “Quả phụ Liên, nếu cô đói khát thật thì ông đây không ngại cùng cô vào rừng đại chiến ba trăm hiệp đâu.”

“Anh có tin bà đây dùng một quyền đánh nát cây tăm ở giữa hai chân anh không?”

Quả phụ Liên đang muốn ra tay. “Mở sòng mở sòng.”

“Tỷ lệ cược của Khương Mộ Bạch là 1:1.65, tỷ lệ của Lý Trạch Vũ là 1:1.3.”

Lúc này hai thanh niên kháu khỉnh bụ bẫm đi về phía đám người.


Một thanh niên trong đó chắp tay với đám người: “Làm ăn nhỏ không chấp nhận ghi nợ”

Đám người sững sờ một lát mới phản ứng lại, có người muốn cược một ván.

Chuyện này cũng không kỳ lạ.

Kỳ lạ chính là rốt cuộc là Ngọa Long Phượng Sồ* đến đâu mới có thể thiếp lập ra tỉ lệ đặt cược như vậy?

*Ngọa Long - Phượng Sồ: chỉ Gia Cát Lượng - Bàng Thống trong "Tam quốc diễn nghĩa". Ý là hai người đều giỏi giang, tài năng như nhau. Trong câu trên thì ý tác giả là hai bệnh này đều là bệnh nặng, không nói được cái nào tốt hay tệ hơn cái nào.

Khương Mộ Bạch 1:1.65?

Như vậy quá nhiều tiền, muốn bắt mọi người giúp đỡ người nghèo sao?

“Nhóc con, hai cậu không nói đùa chứ?” Một người đàn ông lưng hùm vai gấu gân cổ hỏi.

Cẩu Phú Quý nghiêm túc trả lời: “Quân vô hí ngôn, chỉ cần mọi người dám cược, chúng tôi sẽ dám tiếp.”


Nói xong, hắn lấy ra một máy tính bảng: “Muốn đặt cược thì tranh thủ thời gian.”

“Ha ha ha!”

Cường đầu trọc cất tiếng cười to: “Ông đây có tiền, chỉ sợ các người lát nữa không đền nổi.”

Lời còn chưa dứt, gã ta đã trừng lớn hai mắt.

Chỉ thấy trong tay Vật Tương Vong hiện ra một thẻ Kim Long, tiếng nghỉ ngờ tại hiện trường lập tức biến mất.

“Chỉ cần các người dám cược, chúng tôi lập tức dám theo.” Cẩu Phú Quý nhắc lại.

“Vù vù vù..” Lập tức có mười mấy người vây lại.

“Người anh em, chúng tôi muốn xác nhận lại một tí, tỉ lệ đặt cược thật sự như các người vừa nói?”

Lúc trước người đàn ông lưng hùm vai gấu đã xác nhận lại một lần, nhưng lần này rõ ràng khách khí hơn.

Dù sao người có thể có được thẻ Kim Long ở nước Hạ, người nào sẽ là hạng người hời hợt?

“Lặp lại lần nữa, tỉ lệ đặt cược của Khương Mộ Bạch 1:1.65, tỉ lệ đặt cược của Lý Trạch Vũ 1:0.3, làm ăn nhỏ không chấp nhận ghi nợ.” Cẩu Phú Quý gân cổ hét.
 
Chương 153: C153: Não chết máy rồi à


“Tôi đặt 30 triệu Khương Mộ Bạch thẳng.”

“Tôi đặt 80 triệu Khương Mộ Bạch thắng.”

“Khương Mộ Bạch 200 triệu...” Trong nháy mắt có mười mấy người đặt cược, số tiền lên đến gần một tỷ.

Có điều đều đặt cược lên người Khương Mộ Bạch, bởi vậy có thể nhìn ra không ai xem trọng Lý Trạch Vũ.

Cách đó không xa, một người phụ nữ đeo mạng che mặt cười ẩn ý, dặn dò người hầu bên cạnh: “Tiểu Mẫn, đi đặt một tỷ Lý Trạch Vũ thắng.”

“Ö” Tiểu Mẫn khẽ nhếch miệng, khó có thể tin hỏi: “Cô chủ, phần thẳng của Lý Trạch Vũ rất nhỏ, ngài không sợ tiền này đổ xuống sông xuống biển sao?”



Cô gái khinh thường cười nói: “Không ai đặt hắn thắng, tôi đặt cho hắn cứu vớt mặt mũi.”

“Vậy cũng không cần đặt nhiều như vậy, đặt đại mấy triệu là đủ rồi” Tiểu Mãn không hiểu lắm.

“Cô đừng quên, lần này tôi đặc biệt đến vì hắn.”


Người phụ nữ cười quyến rũ nói: “Đi thôi, cứ đặt nột tỷ.”

Tiểu Mãn không lay chuyển được, chỉ có thể làm theo.

“Màn đặc sắc sắp bắt đầu rồi, còn không tranh thủ thời gian đặt cược” Vật Tương Vong gân cổ hét, gương mặt cũng sắp vui đến nở hoa.

“Tôi đặt một tỷ Lý Trạch Vũ thảng.” Tiểu Mẫn nhẹ như: mây gió đi tới.

Trong chốc lát toàn trường yên tĩnh như chết.

Vẫn còn người xem trọng Lý Trạch Vũ.

Não chết máy rồi à?

“Cô gái nhỏ, thằng nhóc Lý Trạch Vũ kia không hề có phần thăng, nghe chị khuyên, hoặc đừng đặt, muốn đặt thì đặt

Khương Mộ Bạch” Quả phụ Liên có lòng tốt nhắc nhở một tiếng.


Nhưng mà Tiểu Mẫn không phản ứng, hơn nữa còn lấy ra một tấm thẻ Kim Long để trước mặt Vật Tương Vong: “Một tỷ, Lý Trạch Vũ thắng.”

Cẩu Phú Quý gãi đầu một cái, khuyên nhỏ: “Người đẹp, tôi cảm thấy cô tốt nhất vẫn nghe lời khuyên của bà thím kia, đặt Khương Mộ Bạch thắng tốt hơn.”

“Cứ đặt Lý Trạch Vũ thắng, anh nhận hay không?”

Thái độ Tiểu Mãn vô cùng kiên quyết.

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng chỉ có thể kiên trì nhận tiền đặt cược.

Có điều cũng không quan trọng, một tỷ dựa theo tỷ lệ 0.3, chỉ cần bù thêm 300 triệu là được, tính ra vẫn có thể kiếm được rất nhiều tiền.

“Còn người muốn đặt cược không?” Cẩu Phú Quý khép lại máy tính chuẩn bị báo cáo cuối ngàu.

Nhưng mà đúng lúc này.

“Bần đạo đặt hai tỷ Lý Trạch Vũ thắng.”

“A Di Đà Phật, lão nạp đặt hai tỷ thí chủ Lý thẳng.” Hai giọng nói mạnh mẽ âm vang lần lượt truyền đến.

Đám người giương mắt nhìn, chỉ thấy một hòa thượng và một đạo nhân đi tới từ hai hướng khác nhau.

“Là Thiền Lâm Tự và người của đạo môn.”

“Chuyện thế nào? Sao bọn họ tới đây, hơn nữa còn đặt Lý Trạch Vũ thắng?"
 
Chương 154: C154: Thánh nữ của tiêu dao cung


Đạo sĩ Huyền Tâm của Đạo môn và đại sư Giác Viễn của Thiền Lâm tự xuất hiện ở núi Thương Nam đã lập tức gây náo động.

Tuy nhiên lúc này đã có người nhận ra danh tính của người phụ nữ đeo mạng che mặt!

Thánh nữ của Tiêu Dao Cung, Bạch Tố Y!

Người tới từ tam đại thánh địa võ đạo của nước Hạ, đột nhiên bầu không khí ở hiện trường trở nên tế nhị hẳn lên.

"Đại sư Giác Viễn, thánh nữ Tố Y, không ngờ mọi người lại tới đây!"

Đạo sĩ Huyền Tâm nheo mắt lại. ”A di đà Phật."

Giác Viễn chắp hai trước ngực nói: "Hôm nay lão nạp tới độ một người có duyên!"

Người có duyên? Nhảm nhí! Huyền Tâm cười lạnh, ông ấy tới đây chỉ vì hai việc.

Thứ nhất là không thể để thiên tài yêu nghiệt như Lý Trạch Vũ bị tổn thương!

Thứ hai là muốn thu Lý Trạch Vũ làm đệ tử Đạo môn!

Hơn nữa, ông ấy đoán chắc Giác Viễn và Bạch Tố Y cũng có cùng mục đích như ông ấy vì dù sao cũng không có thế lực nào tình nguyện buông tha cho một thần đồng mới tuổi đôi mươi đã có thể đánh bại cường giả cảnh giới Tông Sư.

Bạch Tố Y cười nói: "Bổn thánh nữ vừa hay đi qua nơi này, thấy có náo nhiệt nên cũng muốn tới tham gia cùng với mọi người."

Lý do này nghe còn khiên cưỡng hơn!


Ba người họ đều có bí mật riêng nhưng họ nhìn thấu nhau mà không nói cho nhau biết.

"Anh bạn nhỏ, Đạo môn ta mua hai tỷ Lý Trạch Vũ sẽ thắng."

Đạo sĩ Huyền Tâm tùy ý lấy ra một tấm thẻ Kim Long.

Giác Viễn cũng không chịu thua kém lấy ra một tấm thẻ Kim Long từ trong áo choàng ra: "A di đà Phật, lão nạp cũng mua hai tỷ Lý thí chủ sẽ chiến thẳng!"

Vật Tương Vong cầm hai tấm thẻ trong tay, đứng yên một chỗ.

Họ là những người duy nhất có mặt tại đây biết rằng Lý Trạch Vũ chắc chăn sẽ giành chiến thẳng trong trận chiến quyết định này!

Cho dù vừa rồi Bạch Tố Y mua một tỷ vào Lý Trạch Vũ thẳng thì lần đặt cược này vẫn là một khoản lãi chắc chắn.

Nhưng nếu bây giờ thu thêm được bốn tỷ vào tay thì cho dù tỷ lệ cược của Lý Trạch Vũ là 0.3 thì cũng vẫn phải trả hơn một tỷ!

Chuyện gì vậy?

Và cùng lúc đó, Lý Trạch Vũ đang đút hai tay vào túi quần, sải bước dài lên đỉnh núi.

Đôi mắt sắc bén của Khương Mộ Bạch dán chặt vào hắn, gật đầu tán thưởng: "Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, Khương mỗ rất ngưỡng mộ vị tiểu huynh đệ này!"

"Đừng tâng bốc tôi nữa!"


Lý Trạch Vũ bình tĩnh nói: "Ra đòn đi, chúng ta tốc chiến tốc thắng, đừng trì hoãn bữa tối của tôi nữa!"

Khương Mộ Bạch sửng sốt, sau đó có chút tiếc nuối nói: "Tiểu huynh đệ, hôm nay cậu là thiên tài đệ nhất thiên hạ. Khương mỗ không muốn tổn thương đến mạng sống của cậu nhưng cha tôi có lệnh nên Khương Mộ Bạch đành phải nghe theo!"

Nói xong, một tiếng "cạch" vang lên, trường kiếm trong tay hẳn ta đã được rút ra khỏi vỏ.

"Thiếu gia"

Đột nhiên Cẩu Phú Quý ở phía dưới hét lên.

"Gượm đã!"

Lý Trạch Vũ xua tay ra hiệu cho đối phương dừng lại trước, quay người lại thì thấy Cẩu Phú Quý đang vẫy tay với mình.

"Hãy để hắn ta sống lâu hơn một chút!"

Sau khi để lại một câu, Lý Trạch Vũ liền nhảy xuống.

Khương Mộ Bạch cầm thanh kiếm trong tay, dở khóc dở cười.

Nhìn thấy Lý Trạch Vũ đi tới, Cẩu Phú Quý lập tức giới thiệu: "Thiếu gia, ba người này đều là người của Tam đại Thánh địa."

Tam đại Thánh địa?

Lý Trạch Vũ nhìn xung quanh ba người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ Bạch Tố Y.

Người phụ nữ này có vóc người lồi lõm và duyên dáng. Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trằng, ngay cả một hình bóng của cô ấy cũng có thể chiếm được cảm tình của nhiều người đàn ông.

Cho dù trên mặt đeo mạng che mặt thì Lý Trạch Vũ vẫn có thể khẳng định đối phương là tuyệt thế mỹ nữ!

"Lý công tử, đây chính là Thánh nữ của Tiêu Dao Cung chúng ta."
 
Chương 155: C155: Có vội đi đầu thai không


Tiểu Mẫn mỉm cười giới thiệu. Bạch Tố Y khế gật đầu.

"Lý thiếu hiệp, bần đạo là Huyền Tâm, trưởng lão của Đạo môn núi Long Hổ."

Huyền Tâm cúi đầu chào, tỏ vẻ cực kỳ lịch sự.

Hòa thượng Giác Viễn ở bên cạnh tự giới thiệu: "Lão nạp là Giác Viễn của Thiền Lâm Tự"

Nhìn thấy người của ba thế lực lớn khách khí với Lý Trạch Vũ như vậy, những người đến xem trận đấu đều rất kinh ngạc. Họ cho rằng người của Tam đại Thánh địa đang đặt cược cho Lý Trạch Vũ để giành chiến thẳng rất kỳ quái.

"Mọi người cảm thấy Lý Trạch Vũ có thể thắng sao?"

"Hoàn toàn không thể!"

"Khương Mộ Bạch thành danh từ lâu nhưng hẳn ta còn có thực lực giết chết người mạnh nhất Thiên bảng, làm sao hắn †a có thể thua được?"

Mọi người thì thầm với nhau.


"Thiếu gia, bọn họ đều muốn mua người thẳng..."

Sau khi nghe điều này, Lý Trạch Vũ cau mày.

Hắn còn muốn nhân cơ hội này kiếm món hời lớn nhưng bây giờ người của Tam đại Thánh địa đều đang bỏ ra rất nhiều tiền để mua hẳn giành chiến thắng. Điều này rõ ràng là đang phá hỏng cục diện!

"Ba người có đang sử dụng não không đấy?"

Lý Trạch Vũ hỏi thẳng: "Ai có con mắt sáng suốt đều có thể thấy tôi sẽ thua nhưng các người lại còn muốn mua tôi thẳng? Các người có quá nhiều tiền để tiêu phải không?"

Thấy tên này phát cáu, ba người Huyền Tâm đều có chút không hài lòng.



"Lý công tử, Thánh nữ của chúng tôi thấy không ai mua cho anh để giành chiến thắng nên muốn bỏ ra ít tiền để giữ thể diện cho anh. Sao anh lại không biết tốt xấu thế?"

Tiểu Mẫn nói ra sự thật với vẻ không hài lòng. Vốn tưởng Lý Trạch Vũ sẽ cảm kích nhưng không ngờ tên này lại quay lưng nói: "Ai cần các người cho tôi thể diện? Các người cũng xứng sao?”

Hít...

Mọi người có mặt đều hít sâu một hơi.

Đó là người của Tam đại Thánh địa đấy, sao lại dám nói chuyện với bọn họ như vậy, thật sự không biết chữ "chết" viết như thế nào sao?

Ngay cả Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cũng bị sốc.

"Thiếu gia, xin anh hãy bình tĩnh."

Vật Tương Vong thấp giọng nhắc nhở: "Ở Tam đại Thánh địa có vô số cao thủ, anh đừng chọc vào bọn họI"


Lý Trạch Vũ hoàn toàn không để trong lòng những lời này, hẳn vẫn dùng giọng điệu của bề trên mắng kẻ dưới: "Tôi không cần các người cho mặt mũi, Khương Mộ Bạch cần hơn. Các người mua cho hẳn ta đi."

Đạo sĩ Huyền Tâm giật giật khóe miệng mấy lần.

Chưa từng có ai ở Tam đại Thánh địa, ở giang hồ hay ở thế gian dám từ chối bộ mặt của bọn họ như thế này.

Nếu như không phải ông ấy muốn che chở cho Lý Trạch Vũ thì dựa vào lời nói lúc nãy của hắn, ông ấy sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.

"Lý công tử, anh thật là ngu ngốc...

"BốpI"

Tiểu Mẫn còn chưa kịp nói xong thì đã bị ăn một tát của Lý Trạch Vũ. Hắn quát: "Đừng tưởng tôi không dám đánh phụ nữt"

Nói xong, hẳn chỉ vào Bạch Tố Y và cảnh cáo: "Quản người của cô cho tốt đi, nếu không sau này tôi sẽ đánh cả cô nữa đấy!"

Mọi người đang xem trận đấu đều cảm thấy da đầu tê dại, không ngờ Lý Trạch Vũ lại dám ra tay!

Có vội đi đầu thai không!

Khương Mộ Bạch ở trên đỉnh núi cũng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi khâm phục Lý Trạch Vũ.


Tuy rằng hẳn ta luôn điên cuồng trong thiên hạ nhưng hắn ta vẫn không dám phạm quá nhiều sai lầm trước mặt Tam đại Thánh địa!

"Anh dám đánh người của bổn thánh nữ sao?"

Mặc dù Bạch Tố Y đeo mạng che mặt nhưng từ giọng điệu lạnh lùng có thể thấy được cô ấy đang rất tức giận.

Lý Trạch Vũ gật đầu, cười lạnh: "Tôi đã nói với cô rồi, nếu như cô không quản tốt thuộc hạ của mình thì tôi cũng sẽ đánh cả cô. Nếu như cô không tin thì cô có thể thử xeml"

"Anh..."

“Anh cái gì mà anh!"

Lý Trạch Vũ trực tiếp ngắt lời của Bạch Tố Y, quay sang nói với Cẩu Phú Quý: "Đặt tỷ lệ của tôi thành 1:0.01 Nếu như họ muốn mua thì cứ để họ mual"

Nói xong, hắn quay người bay trở lại đỉnh núi.

"Khương Mộ Bạch, tôi muốn ông ra tay trước. Nếu không về sau ông sẽ không có cơ hội nữa đâu...
 
Chương 156: C156: Thì ra là vậy


Vốn dĩ cô ấy có ý tốt muốn giữ thể diện cho Lý Trạch Vũ nhưng không ngờ lại bị chỉ thẳng vào mũi.

Điều này khiến cho Bạch Tố Y tức giận đến mức không còn ý nghĩ muốn cứu Lý Trạch Vũ nữa, cô ấy sẽ để mặc hắn chết dưới tay Khương Mộ Bạch.

"Tiểu thư, tên khốn này thật đáng ghét!"

Tiểu Mẫn không quên đổ thêm dầu vào lửa.

Thân là thị nữ của Bạch Tố Y, địa vị của cô ta ở trong Tiêu Dao Cung không hề thấp, không đến mức chỉ vì nói ra điều gì đó mà bị ăn tát.

Làm sao có thể không tức giận được?

"Được rồi, tỷ lệ đặt cược của Lý Trạch Vũ là 1 ăn 0.01 còn tỷ lệ cược của Khương Mộ Bạch là 1 ăn 1.99. Còn có ai muốn đặt cược nữa không?”

Lần này, người của Tam đại Thánh địa cũng không gây thêm phiền toái.

Trên đỉnh núi, các phe đối địch cũng đã sẵn sàng ra tay.


"Khương mỗ sẽ không giết người tay không tấc sắt, hãy lấy vũ khí của cậu ra."

Khương Mộ Bạch không hề tự phụ mà dành cho Lý Trạch Vũ đủ sự tôn trọng.

Lý Trạch Vũ giơ tay làm vài động tác, mỉm cười nói: "Đây là vũ khí của tôi."

Có một số người giỏi sử dụng đao, những người khác lại thích sử dụng kiếm và có những người có kỹ năng đặc biệt là Kung Fu.

Nếu như kỹ năng đặc biệt của một võ giả là nắm đấm và đá thì việc buộc anh ta cầm vũ khí là điều không cần thiết và anh ta cũng không thể bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình.

"Thì ra là vậy."

Khương Mộ Bạch gật đầu nói: "Tôi lớn hơn cậu rất nhiều nên gọi cậu là tiểu bối cũng không quá đáng. Như vậy đi, tôi nhường cậu ba mươi chiêu!"

Đưa vũ khí ra là thể hiện sự tôn trọng đối thủ, thể hiện tuổi tác rồi chủ động để đối thủ ra ba mươi chiêu là thước đo nhân từi

Chỉ với hai điểm này, tư cách đạo đức của Khương Mộ Bạch đã khiến cho nhiều võ giả bí mật theo dõi trận chiến cảm thấy xấu hổi

"Khương Mộ Bạch khá tự tin vào thực lực của mình!"

Một ông già lẩm bẩm và thở dài.

"Đây không phải là nói thừa sao? Với tuổi tác của con trưởng nhà họ Lý, cho dù tài năng đến đâu cũng không thành vấn đề. Với thực lực của Khương Mộ Bạch, nhường ba mươi chiêu cũng không thành vấn đề!"

Giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên.

"Như vậy đi, tôi nhường ông sáu mươi chiêu!"

Giọng nói của Lý Trạch Vũ lọt vào tai mọi người, họ thực sự không nói được lời nào và không thể ngăn cản được.


Đối mặt với cường giả mạnh nhất trên bảng, hắn lại dám nói ra lời lớn lao như nhường đối thủ đánh trước sáu mươi chiêu!

Nghé con mới sinh hay là thằng ngốc?

" Ha ha ha..."

"Xem ra người anh em nhỏ này muốn đánh trận công bằng với tôi, nếu như Khương mỗ già mồm cãi láo thì cũng không thích hợp lắm!"

Khương Mộ Bạch mỉm cười, tự nhiên nói: "Đến đi, để tôi xem thực lực của kỳ tài võ đạo trăm năm hiếm thấy của cậu như thế nào!"

"Mẹ nó, mau hành động đi!"

Lý Trạch Vũ có vẻ thiếu kiên nhẫn. Phía dưới.

Cây phất trần trong tay Đạo sĩ Huyền Tâm khẽ rung lên, Hòa thượng Giác Viễn cũng bắt đầu dùng lực.

Hai người họ sẵn sàng giải cứu mọi người bất cứ lúc nào.

Chỉ có Bạch Tố Y còn đang do dự có nên hành động hay không!


Cuối cùng lý trí đã thắng xung động, cô ấy quyết định không để Lý Trạch Vũ chết ở đây vì dù sao cô ấy cũng đã hứa với chủ nhân của mình rằng cô ấy nhất định sẽ mang tên nhóc này đến Tiêu Dao Cung!

"Leng keng!"

Khương Mộ Bạch lập tức ngừng nói nhảm, cầm thanh kiếm múa trong tay đâm thẳng về phía hẳn.

Thanh kiếm này nhìn có vẻ bình thường nhưng tốc độ của nó lại cực kỳ nhanh như thể có một con ngựa lao qual

"Thiên hạ võ công, nhanh không thể phá!"

"Chắc chắn Khương Mộ Bạch đã hiểu được bản chất của kiếm thuật với đòn kiếm này!"

"Chỉ sợ con trưởng của nhà họ Lý không đỡ nổi một đòn!" Những người theo dõi trận chiến thì thầm với nhau.

Lưng của Lý Trạch Vũ cong lên như rồng, xương cốt khắp người kêu răng rắc.

Hắn có dã tâm lớn, lại muốn chiến đấu, đó là những gì hắn đang nói đến!
 
Chương 157: C157: Thật đáng tiếc


Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đang xem trận đấu đều im lặng.

"Dũng khí của tên nhóc này thật đáng khâm phục, khó trách dám nhận lời thách đấu của Khương Mộ Bạch!"

"Cho dù hắn mạnh đến đâu, vẫn có thể đánh bại Khương Mộ Bạch sao?"

"Mạnh mẽ như ba anh em đồ tể Bách Lý cuối cùng đều bị Khương Mộ Bạch giết chết!"

Dù vậy, không một ai lạc quan về Lý Trạch VũI

"Một Khương Mộ Bạch cũng muốn đánh bại thiếu gia của chúng ta? Đừng mơi"

Đừng quên lời chế nhạo của mọi người. Hắn ta và Cẩu Phú Quý có niềm tin vô tận vào Lý Trạch Vũ.

Lúc này, kiếm của Khương Mộ Bạch đã tới gần. Kiếm thẳng tắp nhưng lại cho người ta cảm giác vô cùng linh hoạt.

Đối mặt với lực kiếm hung hãn, Lý Trạch Vũ tiến lên và đấm thay vì rút lui.

"Thằng nhóc đó bị điên à?"

"Cho dù nắm đấm của hắn là thép thì cũng không có cách nào chặn được kiếm của Khương Mộ Bạch!"


Mọi người đều bị sốc trước hành vi điên cuồng của Lý Trạch Vũ nhưng ngay khi họ cho rằng thanh kiếm trong tay Khương Mộ Bạch sẽ xuyên qua cánh tay của Lý Trạch Vũ thì một cảnh tượng kinh hoàng lại xuất hiện.

Lực nắm đấm cuồng bạo giống như cầu vồng, hơi thở trắng nhạt phát ra từ sau năm đấm của Lý Trạch Vũ.

"Keng!"

Thanh kiếm dừng lại khi chạm vào bên ngoài nắm đấm, không thể tiến thêm được nữa!

Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt đẹp của Bạch Tố Y trợn tròn vì kinh ngạc.

Cô ấy đánh giá ngay cả Kim Cang Thần Công của Thiền Lâm Tự cũng không thể chống đỡ được một kiếm của Khương Mộ Bạch nhưng Lý Trạch Vũ lại có thể dễ dàng làm được điều đó!

"Khương mỗ không còn đánh giá thấp cậu nữa nhưng không ngờ vẫn là đánh giá thấp thực lực của cậu!"

Người kinh ngạc nhất nhất định là Khương Mộ Bạch bởi vì ngay cả hắn ta cũng không ngờ Lý Trạch Vũ lại có thể dùng

máu thịt của hắn để chặn kiếm.

"Đã qua năm mươi chín chiêu, còn lại một chiêu cuối cùng!"

Lý Trạch Vũ bình tĩnh nhắc nhở. "Cậu mạnh thật!"

"Nếu như tôi có thể thua trong tay cậu thì Khương mỗ cũng không coi là bị oan."

"Keng!"

Vừa nói, Khương Mộ Bạch vừa siết chặt kiếm: "Tiếp theo đây, Khương mỗ sẽ sử dụng thanh kiếm mạnh nhất, hy vọng cậu vẫn có thể chống đỡ được!"

"Sao nói nhiều lời thừa thế?"

Trông Lý Trạch Vũ rất thiếu kiên nhẫn.

"Trảm Thiên!"

Khương Mộ Bạch lợi dụng mặt đất nhảy lên không trung, thanh kiếm trong tay phát ra tiếng rồng gầm.


Thanh kiếm của hắn ta không có kỹ xảo rối mắt, chỉ có thể mô tả bằng một từ.

Nhanh!

Hắn ta vừa búng tay, ánh sáng lạnh lẽo còn cách đó mười thước đột nhiên ập đến. Bất cứ ai nhìn vào đều có thể cảm nhận được hơi lạnh từ lưỡi kiếm.

"Chém cho tôi!"



Khương Mộ Bạch hét lớn một tiếng, kiếm ý trong cơ thể hắn ta dường như đã đạt đến đỉnh điểm, từ trong kiếm phát ra một đạo hào quang chói mắt.

"Đỉnh cao của cảnh giới Tông Sư!"

Chỉ cần dựa vào đà và tốc độ này, đạo sĩ Huyền Tâm có thể phán đoán được thực lực của Khương Mộ Bạch.

Chưa đến năm mươi tuổi đã đạt đến đỉnh cao của cảnh giới Tông Sư, loại võ thuật này hiếm có trên thế giới!

Nói không ngoa, tương lai Khương Mộ Bạch nhất định có thể tiến vào cảnh giới Võ Thánh!

"Cho dù con trưởng của nhà họ Lý có yêu nghiệt đến đâu thì cũng vẫn là sức cùng lực kiệt, chỉ có thể hưởng thụ thanh xuân nhất thời!"

"Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc...

Mọi người đều cho rằng Lý Trạch Vũ chết trắc rồi!


Bao gồm cả ba người Bạch Tố Y.

"Giác Viễn, cứu người!"

"A di đà phật!"

Đạo sĩ Huyền Tâm và Hòa thượng Giác Viễn đồng thời ra tay, có ý định giải cứu Lý Trạch Vũ dưới lưỡi kiếm của Khương Mộ Bạch.

Bạch Tố Y cũng lao tới.

Tuy là người nhỏ tuổi nhất nhưng với chiêu thức độc đáo của Tiêu Dao Cung, tốc độ của cô ấy không hề kém hơn Huyền Tâm và Giác Viễn.

"Không phải việc của mấy người, đều cút hết cho ông đây."

Lý Trạch Vũ quát to, giọng nói hống hách của hắn khiến đám người Huyền Tâm sợ hãi phải dừng lại.

Sau đó, hắn quay lại và đấm Khương Mộ Bạch. "Sáu mươi chiêu đã qua, đến lượt tôi!"

Uy lực của cú đấm này như cầu vồng.
 
Chương 158: C158: Gõ núi chấn hổ


Một trận cuồng phong bỗng xuất hiện, Lý Trạch Vũ ra một quyền này giống như muốn hủy thiên diệt địa.

Gõ núi chấn hổ, khí thế xuyên cầu vồng

Mọi người đứng xung quanh xem trận chiến đầu ngây ngốc nhìn cảnh này, trên mặt như viết ba chữ sao có thể.

Bởi vì chỉ dựa vào khí thế, Lý Trạch Vũ đã hoàn toàn đè bẹp Khương Mộ Bạch!

"Rầm rầm!"

Trong phút chốc, thanh kiếm của Khương Mộ Bạch lung lay, nhất là khi phát hiện có khí tức như ẩn như hiện bao phủ xung quanh người đối phương, trong lòng vô cùng phức tạp.

Ấy thế mà thăng nhãi này đã luyện được cương khí bảo vệ cơ thể trong truyền thuyết!

Mọi người nín thở, nhìn chằm hai bên đang giao chiến. "Keng kengl"

Đầu tiên là tiếng kim loại gấy truyền đến, ngay sau đó là đá trên núi văng khắp nơi.

Khi tro bụi đầy trời dần tan đi, chỉ còn một người còn đứng, người còn lại thì quỳ dưới mặt đất, kiếm cắm vào một bên đùi.


"Lý đại thiếu... Thăng!"

"Này, con mẹ nó... Sao có thể"

Mọi người trố mắt đứng nhìn, dường như không thể tin được kết quả này.

Dù sao Khương Mộ Bạch chính là một ngôi sao sáng trong giới võ đạo ở nước Hạ những năm gần đây, tương lai có thể đạt đến đỉnh cao võ thuật.

Thế nhưng một nhân vật truyền kỳ như vậy, lại thua trong tay một tên công tử quần áo lụa làI

Ai dám tin chuyện này là thật?

"Cậu thắng."

"Phụt!"

Khương Mộ Bạch khó tin ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Lý Trạch Vũ vừa có kính nể vừa có sự sợ hãi.


Đối phương còn trẻ mà thực lực lại khủng bố như vậy, hắn †a nghĩ đến trảm thiên mà mình luôn kiêu ngạo, lại bị đối phương đánh bại chỉ bằng một quyền!

"Bộp bộp!"

Lý Trạch Vũ phủi bụi trên người, hắn nói: "Tự ông ra tay, hay là muốn tôi giúp?"

Khương Mộ Bạch nghe vậy thì trống rỗng: "Không phiền các hạ, tôi tự làm là được rồi."

Hắn ta vừa nói vừa đứng dậy, kề kiếm vào cổ họng của mình.

"Dừng tay!"

Xa xa truyền đến tiếng gầm vang trời, khiến da đầu mọi người run lên.

Mọi người ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một bóng người bay vút qua con đường nhỏ trên núi.

"Long Vương!"

Lập tức có người nhận ra thân phận của người tới.

Chỉ trong chốc lát, Long Thiên Quân bay vút qua đám người, bay thẳng đến đỉnh núi: Khương Mộ Bạch không thể chết!"

Cái gì?
 
Chương 159: C159: A di đà phật


Một câu nhẹ nhàng khiến mọi người biết được mục đích đến đây của Long Thiên Quân.

"Ông ta phải chết!"

Lý Trạch Vũ chỉ vào Khương Mộ Bạch, giọng hắn kiên quyết.

Mọi người xung quanh nhìn Lý Trạch Vũ đây khâm phục.

Không chỉ không nể mặt tam đại thánh địa, thậm chí còn không thèm cho Long Tổ mặt mũi.

Dỗi trời dỗi đất...

Thằng nhãi này thật sự là một người dữ dội!

"Khu khụ."

Long Thiên Quân đi đến bên cạnh Lý Trạch Vũ, hắn ta nhẹ giọng nói: "Long Tổ cần nhân tài như ông ta! Cho tôi mặt mũi


được không?"

Cả nước Hạ, số người có thể khiến Long Vương ăn nói khép nép như vậy chỉ sợ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mà lúc này đạo sĩ Huyền Tâm cũng bay vút lên, nói: "Lý thiếu gia, có thể cho đạo môn chúng tôi mặt mũi không, hãy tha cho Khương Mộ Bạch một mạng!"

"A di đà phật!"

Giác Viễn cũng đi lên, ông ấy từ bi nói: "Trên trời có mắt nhìn, mong rằng Lý thí chủ buông bỏ ân oán, tha cho Khương thí chủ!"

Bạch Tố Ý cũng đi lên góp vui.

Mọi người thấy tam đại thánh địa và Long Tổ đầu ra mặt nói giúp Khương Mộ Bạch, bọn họ cho rằng Lý Trạch Vũ sẽ thay đổi chủ ý.

Nhưng không ngờ...


"Tôi nói, ông ta phải chết!"

Lý Trạch Vũ không hề cho mấy thế lực mặt mũi.

"Anh..."

Bạch Tố Y trợn tròn mắt.



Lý Trạch Vũ liếc nhìn những người xung quanh, hắn hờ hững nói: "Hôm nay ông đây xác định sẽ giết Khương Mộ Bạch rồi, nếu cổ mấy người đủ cứng, không ngại có thể thử cứu người khỏi tay tôi!"

Đây là hoàn toàn không để tam đại thánh địa và Long Tổ vào mắt.

Hai chữ thôi: Ngông cuồng!

Dù thế nào đi nữa, vẫn có không ít người bội phục sự gan dạ của Lý Trạch Vũ.

Dù sao tam đại thánh địa cũng có địa vị cao quý trong giới giang hồ, ngày thường ai nhìn thấy mà không nể mặt ba phần?

Long Tổ thì càng không phải nói, là một tổ chức chính phủ nắm quyền sinh sát, ai nhìn thấy bọn họ cũng tránh đường, chỉ sợ bị nhìn trúng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top