Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 940


Hà Gia Hoa cũng ngơ ngác không hiểu gì.  

Anh tỏ vẻ vô tội nói: “Mỗi người hai trăm triệu, hai người cộng lại… là bốn trăm triệu còn gì nữa?”  

Nhịp tim của Hà Gia Hoa lập tức tăng nhanh!  

Hai trăm triệu đối với Chung Tử Kính chẳng nhằm nhò gì.  

Nhưng nhà họ Hà thì khác!  

Tổng vốn lưu động của bọn họ mới chỉ có hơn một tỷ thôi!  

Chung Tử Kính cong ngón tay chỉ vào Trương Minh Vũ, giận dữ nói: “Vừa nãy mày có nói thế đâu?”  

Anh trợn trừng mắt, lẩm bẩm nói: “Được rồi, tôi thấy cứ báo cảnh sát là tốt nhất”.  

Nói rồi anh lại lấy điện thoại ra.  

Chung Tử Kính vội vàng gào lên, giọng the thé: “Bỏ xuống!”  

Doạ anh sợ hết hồn!  

Chẳng khác gì con mèo bị đạp phải đuôi…  

Sao anh ta… lại sợ bị báo cảnh sát như vậy?  

Sắc mặt anh ta sa sầm lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt!  

Tức không chịu được!  

Chung Hải cuống quýt nhỏ giọng an ủi: “Cậu chủ, quân tử… trả thù mười năm chưa muộn!”  

“Tối nay trở về tôi sẽ xin ông chủ phái cao thủ tới lấy mạng thằng ranh con này!”  

Bấy giờ Chung Tử Kính mới bình tĩnh lại!  

Cuối cùng, anh ta lạnh giọng ra lệnh: “Hà Gia Hoa, trả tiền đi”.  

Hả?  

Hà Gia Hoa giật nảy mình!  

Sao Chung Tử Kính… lại dễ dàng chịu thua như vậy?  

Nhưng mà…  

Chung Tử Kính lại quát tháo ầm ĩ: “Mau lên!”  

Hà Gia Hoa nắm chặt hai tay, hít một hơi thật sâu nhưng vẫn chẳng nói được câu gì.  

Hai người họ nhanh chóng gọi người tới ký séc thanh toán.  

Ánh mắt của Trương Minh Vũ sáng như đèn pha!  

Tối nay… giàu to rồi!  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ khiếp sợ!  

Bốn trăm triệu… đã về tay anh rồi sao?  

Chẳng bao lâu sau, Chung Hải mang tới hai tờ séc.  

Anh nhận lấy, vẻ mặt vui mừng hớn hở!  

Ánh mắt của Chung Tử Kính lạnh như băng.  

Hà Gia Hoa thì nổi giận đùng đùng!  

Hắn vốn muốn trả thù Trương Minh Vũ, nào ngờ… lại bị cướp mất hai trăm triệu!  

Về nhà kiểu gì hắn cũng bị mắng xối xả!  

Chung Tử Kính gằn giọng nói: “Đi!” 
 
Chương 941


Hà Gia Hoa chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi nuốt cục tức này vào bụng.  

Quân tử trả thù mười năm không muộn!  

Hắn đang định nhấc chân bỏ đi thì lại nghe thấy giọng nói giễu cợt của Trương Minh Vũ vang lên: “Đi vội thế?”  

Chung Tử Kính dừng bước, tức tối hét lên: “Mày còn định làm gì nữa?”  

Anh ta đã bị mất mặt lắm rồi.  

Anh ta không thể ở lại đây thêm một phút nào nữa!  

Anh nhếch miệng cười đáp: “Vừa rồi hai người đã nói là sẽ đãi toàn bộ người đến đây ăn cơ mà?”  

Chung Tử Kính thầm thở phào một hơi, lạnh lùng ra lệnh: “Hà Gia Hoa, mau đi thanh toán đi!”  

Nghe thấy vậy, Hà Gia Hoa giật mình kinh hãi!  

Đúng là lời này… do anh ta nói ra…  

Nhưng mà… tại sao lại bảo anh ta trả tiền cơ chứ?  

Hồi lâu sau, anh ta đành phải đen mặt bước tới, sẵng giọng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”  

Nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới.  

Trương Minh Vũ liếc thử, nhìn thấy con số chín trăm năm mươi nghìn trên hoá đơn.  

“Chín triệu năm trăm nghìn”, anh bật cười lên tiếng.  

Hà Gia Hoa tức thì trợn trừng mắt, kinh ngạc hỏi lại lần nữa: “Bao nhiêu?”  

Anh ra vẻ thản nhiên như không đáp lại: “Chín triệu năm trăm nghìn”.  

Hà Gia Hoa căm tức siết chặt nắm đấm, nổi giận hét ầm lên: “Chúng mày ăn cái mẹ gì mà hết tận chín triệu năm trăm nghìn?”  

Anh lúng túng cười đáp: “Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi mới gọi không ít rượu ngoại. Hoá đơn của tôi cũng phải tính vào trong này chứ”.  

Hà Gia Hoa nổi trận lôi đình: “Mày…”  

Đột nhiên Chung Tử Kính lạnh giọng nhắc nhở: “Nhanh lên!”  

Hà Gia Hoa hít sâu một hơi, cố gắng đ è xuống lửa giận đang sôi sục trong lòng.  

“Quẹt thẻ!”  

Nghe như anh ta đang rít từng chữ qua kẽ răng!  

Nhân viên phục vụ cung kính nhận lấy thẻ ngân hàng.  

Chẳng mấy chốc chín triệu năm trăm nghìn đã được chuyển vào tài khoản của anh!  

Hà Gia Hoa giật lấy thẻ, tức tối bỏ đi!  

Nhân viên phục vụ vẫn giữ thái độ lịch sự nói: “Hẹn gặp lại quý khách vào lần sau!”  

Anh ta vấp chân tí thì ngã nhào ra đất!  

Xung quanh lập tức vang lên một tràng cười ngặt nghẽo!  

Nhân viên phục vụ không khỏi ngạc nhiên.  

Sao thế nhỉ?  

Đám người Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa nhanh chóng rời đi.  

Mọi ánh nhìn lại đổ dồn về phía Trương Minh Vũ. Ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt khiếp sợ!
 
Chương 942


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tâm trạng của anh đang rất tốt. Anh mỉm cười tuyên bố: “Hôm nay đã có người trả tiền cho mọi người rồi, cứ tự nhiên dùng bữa thôi. Tối nay hãy ăn một bữa thật ngon nhé!”  

“Để tỏ lòng xin lỗi, hôm nay tôi sẽ tặng mỗi bàn thêm một món ngon!”  

Anh vừa dứt lời, mọi người lập tức hưng phấn reo hò!  

“Được!”  

Một anh trai cao to hô lên.  

Trong đại sảnh tràn ngập tiếng vỗ tay vang dội.  

Trương Minh Vũ cười phá lên.  

Một mũi tên trúng hai đích, cả tiền và danh tiếng đều tăng thêm!  

Mọi người mau chóng trở về chỗ ngồi của mình.  

Bầu không khí trong khách sạn lại trở nên huyên náo như thường.  

Không biết Long Tam và Long Thất đã bỏ đi từ bao giờ.  

Anh cũng không có tâm trạng nghĩ ngợi nhiều, sải bước đi ra khỏi khách sạn.  

Sau khi ra ngoài, Trần Đại Phú vội vàng cung kính nịnh nọt: “Cậu Minh Vũ thật lợi hại, thủ đoạn này quá là… ha ha”.  

Ông ta cũng không kìm được thầm tặc lưỡi!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Làm gì có, chỉ là trò khôn vặt thôi”.  

Trần Đại Phú phá lên cười: “Trò khôn vặt cũng là thông minh. Hôm nay coi như tôi được mở rộng tầm mắt rồi!”  

Anh lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.  

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân loé lên từng tia sáng rực!  

Cô cũng cảm thấy cực kỳ bất ngờ!  

Trần Đại Phú lấy một tập tài liệu ra khỏi xe, mỉm cười cất giọng nói: “Cậu Minh Vũ, đây là toàn bộ giấy tờ của công ty vận chuyển Thiên Minh, tất cả đều được sang tên cho cậu rồi”.  

Trương Minh Vũ nhận lấy rồi cười đáp: “Được, làm phiền ông rồi”.  

Ông ta lắc đầu nguầy nguậy đáp: “Cậu nói vậy làm tôi tổn thọ mất”.  

“Thế tôi đi trước đây, cậu cần gì cứ liên lạc cho tôi”.  

Anh mỉm cười nói: “Được”.  

Ông ta lại tươi cười nhìn sang cô, cung kính nói: “Tôi đi trước đây, tạm biệt chị dâu nhé!”  

Lâm Kiều Hân đỏ bừng mặt, ngượng ngùng đáp: “À vâng… tạm biệt…”  

Ông ta nhanh chóng lên xe rời đi.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


Sắc trời đã hoàn toàn tối mịt. 

Trên đường đi, Lâm Kiều Hân cứ không ngừng tò mò quan sát anh. 

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đỗ lại trước cổng biệt thự. 

Hai người xuống xe đi vào bên trong. 

Trong nhà vắng tanh không có một bóng người. 

Anh bỗng cảm thấy hơi thất vọng. 

Chị sáu vẫn chưa trở về… 

Nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe thấy giọng nói êm tai của Lâm Kiều Hân vang lên: “Tôi đi tắm trước đã, lát nữa nói chuyện với anh sau”. 

Dứt lời, cô nhanh chân chạy đi. 

Trái tim của anh đập thình thịch liên hồi! 

Đi tắm… 

Lát nữa còn đi tìm anh nói chuyện sao?
 
Chương 943


Trương Minh Vũ chưa kịp nghĩ ngợi nhiều đã thấy Lâm Kiều Hân đi vào trong phòng tắm.  

Anh lắc đầu một cái thật mạnh.  

Trong lòng chợt xuất hiện một cảm giác kỳ quái khó hiểu.  

Đi tập luyện!  

Anh nhếch miệng nở nụ cười, cất bước đi thẳng tới bên cạnh người giả kia.  

Chung Hải khiến anh cảm thấy nguy cơ đang rình rập.  

Dù sao chị sáu cũng không thể ở cạnh bảo vệ anh mọi lúc mọi nơi được.  

Muốn trở nên lớn mạnh chỉ có thể tự nâng cao thực lực của chính mình!  

Bịch bịch!  

Ngay sau đó, một tràng tiếng đánh đấm trầm thấp vang vọng khắp phòng khách.  

Biên độ lắc lư của hình nộm ngày càng tăng lên!  

Hơn nữa anh còn phát hiện sau khi bản thân đã quen với cường độ luyện tập này, tay anh không còn bị sưng đỏ nữa.  

Đây cũng là một tiến bộ!  

Một lúc lâu sau anh mới chịu dừng lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.  

Quên mất, còn cái chị sáu dạy nữa!  

Đáy mắt anh xẹt qua một tia phấn khích, lập tức lao thẳng ra ngoài biệt thự.  

Bên dưới bóng đèn đường có rất nhiều côn trùng vây quanh.  

Anh nhắm chuẩn một con côn trùng, hưng phấn giơ hai ngón tay ra!  

Nào ngờ…  

Anh cũng không hề nản chí, không ngừng lặp đi lặp lại.  

Chỉ trong chớp mắt, nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua.  

Anh vẫn chẳng thu hoạch được gì.  

Lại thử thêm lần nữa!  

Anh nghiến răng nghiến lợi, nhắm chuẩn một con côn trùng, tức tốc giơ tay bóp lấy, tốc độ nhanh như chớp!  

Ngay sau đó, anh cảm thấy có vật lạ ở đầu ngón tay mình!  

Anh xoè tay ra xem, quả nhiên trông thấy có một con côn trùng nằm trên đầu ngón tay.  

Thế nhưng anh lại chẳng hề tỏ ra vui mừng.  

Con côn trùng anh vừa bóp ch ết… không phải con anh đã chọn.  

Anh buồn bực lẩm bẩm: “Mẹ nó, lại còn giết nhầm nữa!”  

Việc này khó vậy sao?  

Đúng lúc ấy, anh nghe thấy tiếng gọi của Lâm Kiều Hân ở sau lưng: “Trương Minh Vũ!”  

Anh giật nảy mình.  

Quay đầu lại trông thấy cô đang đứng bên cạnh cửa sổ phòng ngủ trên tầng hai. 
 
Chương 944


“Về đây!”  

Anh đáp lại một tiếng rồi vội vàng chạy vọt vào trong biệt thự.  

Tắm ào một cái rồi trở về phòng.  

Sau khi vào trong, anh nhìn thấy Lâm Kiều Hân đang dựa người vào sofa, lặng lẽ thưởng thức cảnh trăng đêm ở ngoài cửa sổ.  

Anh mỉm cười hỏi: “Sao thế?”  

Cô trừng mắt lườm anh một cái, oán trách nói: “Sao lâu thế? Tôi sắp ngủ gật rồi”.  

Anh lúng túng gãi đầu.  

Lâm Kiều Hân vẫy tay nói: “Lại đây ngồi đi”.  

Anh ngồi xuống ghế sofa ở đối diện cô.  

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô lại hiện lên vẻ tò mò.  

Rốt cuộc anh là người như thế nào?  

Mãi lâu sau, cô mới nhướng mày lên tiếng: “Anh giỏi thật đấy. Một tối đã kiếm được hơn bốn trăm triệu rồi”.  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng đáp: “Cái này… đâu phải gọi là kiếm, là cướp mới đúng…”  

Cô lại càng thấy hiếu kỳ, lập tức hỏi tiếp: “Anh không sợ bọn họ báo cảnh sát sao?”  

Anh nở nụ cười đắc ý nói: “Không sợ. Có báo cảnh sát thì bọn họ cũng là người sai, chẳng qua là đền ít tiền hơn thôi”.  

“Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho bọn họ mặc cả, không ngờ… bọn họ lại đồng ý nhanh như vậy…”  

Thực ra anh cũng khá bất ngờ.  

Lâm Kiều Hân như có điều suy tư, khẽ cất giọng nói: “Hình như… bọn họ rất sợ bị anh báo cảnh sát”.  

Anh ngạc nhiên hỏi: “Cô cũng nhìn ra được à?”  

Cô trợn mắt lườm anh.  

Bấy giờ anh mới kịp phản ứng lại.  

Nữ chủ tịch giỏi nhất Hoa Châu như cô sao có thể không nhìn ra được cơ chứ…  

Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc bọn họ là ai?”  

Anh lắc đầu đáp: “Tôi cũng không biết rõ lắm, chỉ biết là người của nhà họ Chung ở tỉnh Thiên gì đó”.  

Thế nhưng anh vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân đã thốt lên: “Nhà họ Chung ở tỉnh Thiên!”  

Doạ anh sợ hết hồn.  

Anh sửng sốt nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt cô.  

Cô cũng không ngờ đám người kia lại đến từ nhà họ Chung!  

Rốt cuộc… Trương Minh Vũ có tài năng gì?  

Mà lại có thể khiến nhà họ Chung phải chịu thiệt?  

Anh hoài nghi dò hỏi: “Sao thế? Cô nghe thấy dòng họ này rồi à?”  
 
Chương 945


Lâm Kiều Hân khẽ lẩm bẩm: “Nhà họ Chung này làm việc rất thần bí, cũng chẳng có sự nghiệp kinh doanh hiển hách gì, nhưng gia tài vô cùng giàu có”.  

Nghe thấy vậy, anh cũng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.  

Không có sự nghiệp kinh doanh hiển hách gì sao?  

Thế… bọn họ kiếm tiền kiểu gì vậy?  

Cô lại nói tiếp: “Nghe đồn trước giờ nhà họ Chung có mối liên hệ đặc biệt với mảnh đất Hoa Châu này. Chỉ cần một lời nói, một hành động của bọn họ cũng có thể thay đổi toàn bộ cục diện ở Hoa Châu”.  

Trương Minh Vũ gật gù đồng tình.  

Tất nhiên là anh biết rất rõ chuyện này.  

Một lúc sau, hai mắt Lâm Kiều Hân bỗng sáng rực, tò mò hỏi: “Rốt cuộc anh lợi hại tới mức nào vậy?”  

Đến mức có thể khiến nhà họ Chung chịu một vố đau như vậy!  

Anh khó hiểu hỏi: “Cô không sợ tôi chọc tới nhà họ Chung sẽ khiến nhà họ Lâm gặp rắc rối sao?”  

Cô mỉm cười đắc ý đáp: “Dù sao bây giờ cả nhà họ Lâm đều là của anh rồi. Anh nỡ khiến nhà họ Lâm bị diệt vong sao?”  

Chỉ một câu hỏi lại khiến anh sững sờ.  

Lâm Kiều Hân… tin tưởng anh tới vậy sao?  

Anh bật cười một tiếng.  

Lâm Kiều Hân của bây giờ… thật tốt.  

Cô nhìn anh đánh giá một lượt rồi nhíu mày nói: “Quả thật không thể nhìn ra được anh lại có thực lực như vậy!”  

Anh mỉm cười đắc ý đáp: “Còn nhiều thứ cô không nhìn ra được lắm!”  

Lâm Kiều Hân bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ: “Đừng chém gió nữa. Đợi đến khi nhà họ Chung trả thù thì anh xong chắc!”  

Tuy cô nói vậy nhưng trong lòng lại cực kỳ yên tâm.  

Anh cười rất hạnh phúc.  

Anh vô cùng thích bầu không khí lúc này của hai người họ.  

Anh cất giọng nói: “Dù sao bây giờ cũng là người cùng hội cùng thuyền rồi”.  

“Tôi bị trả thù thì cô cũng không thoát được đâu”.  

Lâm Kiều Hân tỏ vẻ ghét bỏ, sẵng giọng nói: “Ai là người cùng hội cùng thuyền với anh?”  

Trương Minh Vũ cười tít cả mắt.  

Anh đã quen với bộ dạng lạnh lùng của một nữ chủ tịch uy quyền, đột nhiên cô lại thay đổi… khiến anh thấy hơi lạ lẫm. 

Nhưng… cảm giác rất dễ chịu. 

Anh biết ít nhất hiện giờ hai người họ đã trở thành bạn bè.  

Rất có thể anh chính là người bạn duy nhất của cô.  

Suốt mấy năm nay cô cũng phải chịu đựng rất nhiều áp lực.  

Haiz.  
 
Chương 946


Luồng sát khí vừa rồi vô cùng sắc bén, giống như vật thực cơ mà!  

Sao lại… chẳng có ai cả?  

Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng bỗng vang lên: “Tính cảnh giác được đấy chứ”.  

Anh không khỏi sửng sốt!  

Anh nhìn theo hướng giọng nói truyền tới, giật mình phát hiện một bóng người trên ghế sofa không biết từ bao giờ.  

Đây là…  

Anh lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt.  

Thế nhưng ngay sau đó, anh giật mình phát hiện đây là giọng nói của… chị sáu thì phải?  

Phù!  

Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi!  

Doạ người ta sợ hết hồn!  

Anh bực bội nói: “Chị định hù chết em à?”  

Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng anh vẫn cực kỳ phấn khởi.  

Chị sáu trở về rồi!  

Hàn Quân Ngưng sâu xa nói: “Thằng nhóc thối, giờ chị không huấn luyện em, sau này sát thủ tìm tới thật thì phải làm sao?”  

Trương Minh Vũ cười đáp: “Em biết rồi, em chỉ nói vậy thôi mà…”  

Dứt lời, anh cũng ngồi xuống sofa.  

Cô ấy vỗ vào vị trí bên cạnh mình, giọng nói yểu điệu vang lên: “Lại đây ngồi”.  

Anh sửng sốt.  

Thế nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn di chuyển chỗ ngồi tới bên cạnh cô ấy.  

Cô ấy mỉm cười tỏ vẻ đắc ý.  

Anh buồn bực trợn mắt lườm sang.  

Mấy bà chị này của anh thật là…  

Hàn Quân Ngưng bỗng nghiêm giọng hỏi: “Người của nhà họ Chung tới tìm em à?” 

Anh gật đầu đáp lại. 

Cô ấy nổi giận nói: “Cái nhà họ Chung bé tí này còn dám mò tới, đúng là muốn chết mà!” 

“Nhà họ Chung này không nằm trong phạm vi kẻ địch của nhà họ Lâm, chị có thể động tay được. Em có cần chị đi giết quách bọn họ luôn không?” 

Hả? 

Nghe cô ấy nói xong, Trương Minh Vũ không khỏi ngạc nhiên. 

Cô ấy không thể động tới… kẻ địch của nhà họ Lâm sao?  

Giết Chung Tử Kính?  

Anh vội vàng lắc đầu nguầy nguậy nói: “Không cần đâu, bọn họ cũng không làm gì quá đáng…”  
 
Chương 947


Hàn Quân Ngưng thở dài một hơi: “Thằng nhóc thối nhà em đúng là. Làm người… không thể sống quá lương thiện đâu”.  

“Sớm muộn gì nhà họ Chung này cũng trở thành chướng ngại cản đường em”.  

Anh nhếch miệng cười đáp: “Không phải lương thiện. Nếu đã là chướng ngại cản đường em thì em lại càng phải tự mình vượt qua nó, đúng không chị?”  

Cô ấy trợn mắt lườm anh một cái.  

Bấy giờ anh mới dám thở phào một hơi.  

Chị sáu của anh… thực sự quá bá đạo…  

Một lúc lâu sau, Hàn Quân Ngưng lại nghiêm mặt nhìn anh: “Chị có một tin xấu cần nói cho em biết”.  

Trái tim của Trương Minh Vũ vô thức siết chặt.  

Cô ấy ngẩng đầu lên, thái độ vô cùng nghiêm túc: “Người của Tổ 8 Thần Ẩn đến rồi. Chẳng bao lâu nữa sẽ đi vào địa phận Hoa Châu”.  

Cái gì?  

Đi vào địa phận Hoa Châu?  

Anh trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin hỏi: “Sao… sao chính phủ lại cho phép điều này xảy ra?”  

Hàn Quân Ngưng bất lực nói: “Ở bên ngoài Tổ 8 Thần Ẩn luôn dùng thân phận doanh nghiệp”.  

“Chúng ta không có quyền ngăn cấm”.  

Chuyện này…  

Trương Minh Vũ ngớ người!  

Cô ấy tiếp tục giải thích: “Thần Ẩn có tổng cộng chín tổ, mỗi tổ hoạt động trong từng lĩnh vực riêng. Thế nhưng thực lực của các tổ đều rất mạnh”.  

“Lần này mục đích của bọn họ rất rõ ràng, là nhằm vào nhà họ Lâm”.  

“Nếu bọn họ không làm chuyện gì phạm pháp, chính phủ không có quyền đối phó bọn họ”.  

Anh lặng lẽ gật đầu.  

Hàn Quân Ngưng nói tiếp: “Tổ 8 có chín cao thủ. Trong trận chiến trong rừng lần trước đã chết mất hai người, bây giờ vẫn còn bảy người nữa”.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn cô.  

Cô ả bỏ trốn kia cũng là người của Tổ 8!  

Anh bật cười lên tiếng: “Chị cứ yên tâm, em sẽ nỗ lực nâng cao sức mạnh, sau này có thể huỷ diệt bọn họ dễ như trở bàn tay!”  

Tuy ngoài miệng nói nhưng vậy nhưng trong lòng anh vẫn không nén nổi lo âu.  

Ánh mắt Hàn Quân Ngưng hiện lên vẻ xót xa, khẽ lắc đầu một cái.  

Hả?  

Thấy thế, anh không khỏi ngẩn người.  

Mãi lâu sau cô ấy mới cất giọng nói: “Ngoại trừ Thần Ẩn còn có… quân đoàn Ám Dạ của Âu Dương Triết vẫn đang núp trong bóng tối lăm le chờ cơ hội ra tay”.  

Nghe thấy những lời này, anh lập tức giật mình kinh hãi!  

Quân… đoàn?  

Chuyện này…  
 
Chương 948


Cô ấy cúi thấp đầu xuống, giọng điệu yếu ớt: “Người nhà họ Âu Dương có một nửa theo nghiệp kinh doanh, một nửa gia nhập quân đội”.  

“Quân đoàn Ám Dạ này chính là đội vệ sĩ được nhà Âu Dương một tay bồi dưỡng nên”.  

“Không có nhiều cao thủ, thế nhưng sức mạnh tập thể vô cùng mạnh mẽ”.  

“Thậm chí thực lực tổng thể còn vượt xa cả một vài quân đội bình thường”.  

Hự!  

Trương Minh Vũ sợ hãi hít một hơi khí lạnh!  

“Chính phủ… cho phép sao?”  

Anh thực sự bị những chuyện này doạ sợ chết khiếp!  

Hàn Quân Ngưng chậm rãi nói: “Quân đoàn Ám Dạ chỉ là biệt hiệu thôi. Thân phận bên ngoài của họ vẫn là một công ty bảo vệ bình thường”.  

“Nhà Âu Dương có thực lực cực kỳ hùng hậu. Đám người này cũng là thành quả huấn luyện ma quỷ trong quân đội mà ai nghe thấy cũng sợ mất mật”.  

“Nói tóm lại là vô cùng mạnh”.  

Huấn luyện ma quỷ?  

Anh hoàn toàn ngây ngốc!  

Trước giờ anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình được biết đến những chuyện này!  

Lại còn toàn là kẻ thù của anh!  

Rốt cuộc… nhiệm vụ đã bắt đầu chưa?  

Trong lòng anh cũng hoàn toàn trở nên hỗn loạn.  

Hàn Quân Ngưng thấy đau lòng vì anh, bèn lên tiếng an ủi: “Nhưng nhà Âu Dương với Thần Ẩn khác nhau. Bọn họ không dám ngang nhiên như vậy”.  

“Tuy nhiên, bọn họ lén lút hành động trong bóng tối… cũng rất khó phòng tránh”.  

Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu.  

Anh cũng đã có một vốn hiểu biết nhất định.  

Nhà Âu Dương ít cao thủ nhưng người đông thế mạnh, kinh tế hùng hậu.   

Chắc chắn lý do đầu tiên thôi thúc bọn họ đến Hoa Châu là vì kinh doanh.  

Còn Thần Ẩn ít người nhưng lắm cao thủ.  

Ra tay hại người không hề kiêng dè gì.  

Đây mới là điều đáng sợ nhất!  

Thật sự rất khó…  

Lòng anh trầm xuống.  

Hàn Quân Ngưng khẽ xoa bóp đầu cho anh, cười bảo: “Em trai thối, em vẫn còn bốn ngày bình yên nữa. Hãy tranh thủ khoảng thời gian này phát triển được càng nhiều càng tốt đi”.  

Anh trịnh trọng gật đầu, trong lòng vẫn đang rối bời.  

Cô ấy cũng không nói gì thêm nữa.  

Một lúc sau, anh đột nhiên nghe thấy tiếng nghẹn ngào nho nhỏ.  

Khiến anh giật nảy mình. 
 
Chương 949


Anh ngẩng phắt đầu dậy, trông thấy đôi mắt xinh đẹp của Hàn Quân Ngưng đã ngân ngấn nước, long lanh dưới ánh trắng chiếu rọi.  

Một giọt nước mắt lóng lánh như hạt ngọc lăn dài trên má.  

Trái tim anh quặn thắt lại, vội vàng hỏi: “Chị sáu, sao chị… lại khóc rồi?”  

Hàn Quân Ngưng cũng ngẩn người, ngỡ ngàng hỏi: “Chị… khóc sao?”  

Cô ấy giơ tay lên quệt thử.  

Quả nhiên có nước mắt…  

Cô ấy lắc đầu cười khổ: “Em trai thối, từ bé đến giờ chị nhớ chị chỉ khóc đúng hai lần”.  

“Một lần là khi xuống núi, lần thứ hai… chính là lúc này”.  

Không hiểu tại sao Trương Minh Vũ lại cảm thấy lòng mình chua xót.   

Ngay sau đó, cô ấy lao thẳng vào lòng anh.  

“Em trai, chị… không giúp được gì cho em…”  

“Đây là mệnh lệnh không thể làm trái của sư phụ!”  

Cô ấy nấc nghẹn không nói nên lời.  

Thực sự rất đau lòng!  

Anh bị phản ứng này của cô ấy làm cho choáng váng.  

Mãi lâu sau, anh mới mỉm cười cất giọng nói: “Chị đang nghĩ gì thế? Chẳng lẽ em trai của chị lại ngu ngốc tới vậy à?”  

“Chỉ là Thần Ẩn với nhà Âu Dương thôi mà, có gì đâu?”  

“Sau này còn nhiều kẻ địch lợi hại hơn gấp bội!”  

Hàn Quân Ngưng không khóc thành tiếng nữa, thế nhưng toàn thân đã bắt đầu run lẩy bẩy!  

Anh là người cô ấy quan tâm nhất, vậy mà lại không thể bảo vệ!  

Chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn…  

Trương Minh Vũ vỗ lưng cô ấy nhẹ giọng an ủi: “Chị đừng nghĩ ngợi lung tung nữa”.  

“Cứ coi như lần này… là thời cơ để em chứng minh chính mình đi”.  

“Chị dạy em nhiều lắm rồi, nhất định em sẽ không khiến chị mất mặt đâu…”  

Nào ngờ anh chưa kịp nói dứt câu đã bàng hoàng vì cảm giác mềm mại bất ngờ ập tới bờ môi!  

Không ngờ… cô ấy lại chặn miệng anh bằng cách này!  

Anh lập tức trợn tròn hai mắt!  

Cô ấy chậm rãi đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp loé lên vẻ lạnh lùng!  

“Em trai, chắc chắn em sẽ vượt qua được”.  

“Nếu em không làm được…”  

“Chị sẽ diệt sạch cả nhà Âu Dương!”

Giọng nói của Hàn Quân Ngưng vô cùng kiên định!  

Trái tim Trương Minh Vũ tức thì siết chặt lại!  

Diệt…  
 
Chương 950


Anh ngẩng đầu dậy, đúng lúc đối diện với ánh mắt sắc bén của cô ấy.  

Anh biết cô ấy chắc chắn có thể nói được làm được!  

Không hổ là… chị gái mình!  

Anh khẽ bật cười.  

Chẳng mấy chốc cô ấy lại lên tiếng tiếp: “Được rồi, em mau nghỉ ngơi đi, chị còn phải làm việc khác”.  

Trương Minh Vũ sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Chị… vẫn còn bận sao?”  

Cô ấy gượng cười đáp: “Hết cách rồi, chị chỉ có thể hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ mới có thể quay về giúp đỡ em được”.  

Chuyện này…  

Anh vô thức thấy lòng đau xót.  

Mấy người chị của anh… đều đang nỗ lực hết mình vì anh.  

Mãi lâu sua, anh mới gật đầu lên tiếng: “Chị… nhớ cẩn thận”.  

Hàn Quân Ngưng đắc ý cười nói: “Yên tâm, người giết được chị sáu của em còn chưa ra đời đâu”.  

Anh nặng nề gật đầu một cái.  

Cô ấy lập tức đứng dậy rời đi.  

Thế nhưng giây phút quay lưng lại, một giọt nước mắt óng ánh lặng lẽ trượt khỏi khoé mắt cô ấy…  

Cô ấy rất căm hận!  

Rõ ràng Trương Minh Vũ có thể sống một cuộc đời yên bình, tại sao cứ phải ép anh làm nhiệm vụ này?  

Tuy nhiên, cô ấy lại không có cách nào xoay chuyển.  

Chẳng bao lâu sau, cô ấy đã đi mất hút.  

Căn phòng trở nên trống vắng.  

Anh ngồi lặng mình trên sofa, thầm suy tư về chuyện của nhà Âu Dương và Tổ 8 của Thần Ẩn.  

Trong lòng cảm thấy khó chịu lạ thường!  

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cơn buồn ngủ dần ập đến.  

Anh chui vào trong chăn ấm, chầm chậm chìm vào mộng đẹp.  

Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng bước chân nhẹ bẫng khiến anh giật mình tỉnh giấc.  

“Ai?”  

Cả người anh trở nên căng cứng. Anh lớn tiếng quát ầm lên!  

“Á!”  

Tiếp đó là một tiếng thốt đầy kinh hãi.  

Anh sững sờ.  

Đến khi quay sang thì bất ngờ trông thấy Lâm Kiều Hân đang ngơ ngác đứng ngay cạnh giường.  

Anh lúng túng nhìn cô.  

Sao… cô lại đi vào đây? 
 
Chương 951


Cô tỏ vẻ bực bội nói: “Anh… làm gì thế hả? Tôi đến gọi anh dậy chứ làm gì!”  

“Nếu còn không dậy đồ ăn sẽ nguội hết”.  

Anh gượng cười đáp lại: “À… được rồi, tôi dậy ngay đây”.  

Cô trừng mắt lườm anh một cái rồi mới quay người bước ra khỏi phòng.  

Anh nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong.  

Đến khi nhìn thoáng qua đồng hồ, anh mới phát hiện bây giờ đã là tám giờ hơn…  

Thảo nào cô lại chạy vào đây gọi mình dậy…  

Trương Minh Vũ đi ra ngoài phòng khách.  

Trên mặt bàn đã bày biện nhiều món ngon phong phú.  

Tất nhiên đây là đồ ăn cô mua về.  

Hai người họ dùng bữa rất nhanh.  

“Tôi đi làm đây. Nếu Tuyền Ảnh không có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với mấy người Đại Quân luôn”.  

Lâm Kiều Hân vừa cầm túi xách lên vừa nói.  

Anh bật cười đáp: “Ừ”.  

Sau đó, cô lập tức rời đi.  

Anh chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt.  

Những lời nghe được từ tối hôm qua vẫn còn văng vẳng trong tâm trí anh.  

Thời gian của anh không còn nhiều!  

Bốn ngày!  

Phải đánh bại được nhà họ Hà!  

Muốn làm được vậy thì phải chiếm đoạt mối làm ăn của bọn họ.  

Bây giờ anh cần xử lý công ty vận chuyển Thiên Minh trước tiên!  

Trương Minh Vũ đi ra khỏi căn biệt thự.  

Chiếc Mercedes màu đen đã chờ sẵn ở bên ngoài.  

Anh ngồi lên xe.  

Anh đang định đi lại đột nhiên cảm thấy mình đi một mình thế này… cũng hơi kỳ quái.  

Nên tìm thêm ai đây?  

Chợt hai mắt anh sáng rực lên. Anh cười bảo: “Đến nhà họ Lâm đi”.  

Long Tam khởi động xe.  

Trên đường đi, anh gọi cho Hàn Thất Thất một cuộc điện thoại.  

Giọng nói kiêu căng của cô ta nhanh chóng vang lên: “Có chuyện gì?”  

Anh nhếch miệng cười hỏi: “Có đang bận gì không? Tôi muốn nhờ cô giúp”.  

Cô ta tức tối nói: “Hừ! Biết ngay mà. Anh tìm tôi thì chẳng có chuyện tốt đẹp gì cả!”  

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng cô ta vẫn đồng ý giúp đỡ.  

Thoáng chốc, chiếc xe đã đỗ lại trước cổng nhà họ Lâm. 
 
Chương 952


Trương Minh Vũ đang định xuống xe, đúng lúc trông thấy Lâm Diểu đang đi từ trong sân ra.  

Trùng hợp vậy sao?  

Anh vội vàng hô lên: “Lâm Diểu, mau lại đây”.  

Cô ta giật nảy mình, tức tốc sải bước chạy tới.  

“Sao anh rể lại tới đây?”, cô ta kinh ngạc dò hỏi.  

Anh rể…  

Anh vẫn chưa thể quen với cách xưng hô kỳ lạ này…  

Anh bật cười đáp: “Cô có bận gì không? Không thì đi với tôi”.  

Cô ta do dự hồi lâu rồi nói: “Được thôi”.  

Dứt lời, cô ta liền nhanh nhẹn trèo lên xe.  

Trên đường đi, anh thấy cô ta vừa nhắn tin vừa cau mày.  

Anh cũng không để ý lắm.  

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đỗ lại trước cổng công ty vận chuyển Thiên Minh.  

Sau khi xuống xe, anh không khỏi ngạc nhiên.  

Trước mặt anh là một toà nhà hai tầng nhỏ trông vô cùng cũ nát, treo một chiếc bảng hiệu tàn tạ.  

Bên trên viết hai chữ “Thiên Minh”.  

Khoé miệng anh không khỏi co giật một phen.  

Chỉ có thế thôi sao?  

Đằng sau toà nhà ấy còn có một khoảng sân rất rộng lớn.  

Đây là bến đỗ của xe chở hàng.  

Anh liếc nhìn xung quanh một lượt, chỉ thấy toàn khu nhà cũ kỹ, cảnh vật tiêu điều.  

Lâm Diểu cất điện thoại đi, vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì.  

Anh lắc đầu tỏ vẻ bất lực.  

Đúng lúc đang định đi vào thì anh bất chợt trông thấy một chiếc Porche màu hồng đỗ ngay bên cạnh. 

Cửa xe bị mở ra, một cặp đùi thon dài hiện ra ngay trước mắt anh. 

Khiến anh không khỏi sửng sốt. 

Hàn Thất Thất? 

Anh thực sự quá kinh hãi! 

Cô ta đã nhuộm lại tóc đen, mái tóc dài tung bay theo làn gió. 

Nửa người trên mặc một chiếc áo hai dây trắng muốt. 

Phối với một chiếc quần đùi bò. 

Gương mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh tế, dáng người thon thả, chân dài thẳng tắp… 

Chỉ mấy ngày không gặp mà sao cô ta… 

Anh không kìm được trợn mắt há hốc mồm.  

Thanh xuân tươi trẻ, bừng bừng sức sống!  
 
Chương 953


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Làm gì còn dáng vẻ của một cô nàng đanh đá cục súc lúc trước nữa?  

Giá trị nhan sắc tăng vọt!  

Làm sao mới không gặp mấy ngày mà cô ta đã thay đổi tới mức này?  

Hàn Thất Thất trừng mắt lườm anh, cả giận quát: “Nhìn cái gì mà nhìn! Còn nhìn nữa tôi móc mắt anh ra đấy!”  

Phụt!  

Trương Minh Vũ suýt phun máu!  

Chỉ một câu nói đã xoá sạch ấn tượng xinh đẹp đến ngỡ ngàng của cô ta!  

Đúng thật là…  

Anh tức giận trợn mắt nhìn cô ta.  

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!  

Hàn Thất Thất cũng buồn bực lẩm bẩm: “Phong cách ăn mặc này kiểu gì vậy? Không biết mẹ tôi nghĩ gì mà cứ bắt tôi phải mặc kiểu này!”  

Trông cô ta có vẻ đang rất phiền não.  

Nghe xong, anh mới vỡ lẽ ra.  

Khó trách…  

Anh mỉm cười lên tiếng; “Được rồi, chúng ta mau đi làm việc thôi”.  

Nói xong, anh vẫn không khống chế được đôi mắt vô thức liếc nhìn đôi chân dài mê người kia.  

Thực sự quá hút mắt…  

Hàn Thất Thất trợn mắt đe doạ.  

Ba người họ nhanh chóng sải bước đi vào trong Thiên Minh.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


Bọn họ vừa bước vào đã nghe thấy một giọng nói lười biếng vang lên. 

Mấy người nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, trông thấy một cô gái đang ngồi đằng sau quầy lễ tân cũ nát. 

Lúc này cô ta đang ung dung bắt chéo chân nghịch điện thoại. 

Chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một lần. 

Trong lòng anh thầm thất vọng tràn trề. 

Khi thấy bộ dạng phách lối khoa trương của sếp Đỗ kia, anh cứ tưởng là công ty này phải lớn lắm. 

Thế mà chỉ có vậy thôi sao… 

Ánh mắt anh chợt loé lên. Anh cười nói: “Tôi muốn gửi hàng”. 

Anh cũng muốn xem thử ở đây ngoài công nhân ra còn ai hữu dụng nữa không. 

Cô gái kia tiện tay ném ra một tờ đơn, lạnh lùng cất giọng nói: “Đăng ký”. 

Anh khẽ nhíu mày cười hỏi: “Thái độ làm việc của công ty của cô… là thế này hả? 

Cô gái kia tỏ vẻ mất kiên nhẫn, bực bội nói: “Thích điền thì điền. Gửi hàng còn muốn thái độ thế nào?”” 

“Gửi hàng đến nơi cho anh là được chứ gì?” 

Chân mày của anh lập tức nhíu chặt. 

Anh chưa kịp lên tiếng tiếp lời thì bỗng nghe thấy một tiếng động trầm thấp vang lên: “Uỳnh!” 

Doạ anh sợ chết khiếp. 

Hàn Thất Thất đập bàn đứng dậy, kiêu căng quát: “Làm mình làm mẩy với ai hả?” 

“Đứng lên nói chuyện cho tôi!”
 
Chương 954


Lâm Diểu cũng hoảng sợ giật mình, vẻ mặt hoang mang.  

Trương Minh Vũ lắc đầu ngán ngẩm.  

Tiếng hét cao vút ấy lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.  

Tất cả mọi người tức thì quay sang nhìn.  

Khi thấy Hàn Thất Thất, đám đàn ông đều ngơ ngẩn.  

Hàng lông mày rậm của Hàn Thất Thất hơi nhăn lại, ánh mắt đầy bực bội.  

Đến lúc này, cô nhân viên mới sực tỉnh, vẻ hoảng sợ thoáng qua trong mắt.  

Sao nhiều người nhìn thế này...  

Cô gái kia đập bàn cái rầm, đứng dậy quát: "Cô... cô nói năng kiểu đó với ai đấy! Đây là công ty Thiên Minh đấy có biết không! Cô là cái thá gì chứ!"  

"Chát!"  

Tiếng bạt tai chát chúa vang lên.  

Trương Minh Vũ nhìn mà hai mắt muốn rớt ra ngoài.  

Hàn Thất Thất này... như bà chằn lửa ấy!  

Nhưng nghĩ lại thì anh cũng bình tĩnh hơn.  

Dù gì trước đây Hàn Thất Thất cũng...  

Chẳng qua là do công việc dạo này nên mới hiền hiền đi một tí thôi.  

Cô gái kia che mặt, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Những người xung quanh đều trợn trừng hai mắt, không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.  

Thật lâu sau, cô gái kia gân cổ lên hét: “Bảo vệ!”  

Tiếng bước chân dồn dập vang lên ngay sau đó.  

Trương Minh Vũ ngoái đầu lại nhìn, đó là hai người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi mặc đồng phục bảo vệ.  

Đội trưởng cau mày, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì thế?"  

Cô nhân viên khóc lóc mách: "Mấy người này đánh tôi! Đuổi họ ra ngoài nhanh lên!"  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Bảo vệ nhăn mặt, nói với vẻ khó chịu: "Cô gái, sao cô đánh người ta vậy?"  

Trương Minh Vũ phì cười.  

Ít ra còn biết hỏi một câu, cuối cùng cũng gặp được một bảo vệ bình thường.  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo đáp: "Cô ta đáng đánh".  

Nhưng giữa lúc đó, một giọng nói hoảng hốt vang lên: "Đã xảy ra chuyện gì?"  

Anh lại nhướng mày.  

Quay đầu sang, anh thấy một cô gái mặc đồ công sở đi tới.  

Đó là một người xinh đẹp, quần áo gọn gàng chỉnh tề.  

Bảo vệ vội vã nói: "Trưởng phòng Trương, Phỉ Phỉ nói... cô ấy bị đánh..."  

Trưởng phòng Trương chau mày, gắt gỏng hỏi: "Sao anh đánh cô ấy?"  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Hàn Thất Thất lạnh nhạt đáp trả: "Tôi nói rồi, cô ta đáng đánh!"  

"Công ty các cô tiếp đón khách hàng bằng thái độ như thế này đây à?”  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười.  
 
Chương 955


Hình như... không cần đến anh nữa thì phải.  

Trưởng phòng Trương cứng họng, lạnh giọng hỏi: "Phỉ Phỉ, chuyện này là sao đây?"  

Những người xung quanh dần xúm lại.  

Phỉ Phỉ bực mình nói lớn: "Tôi bảo họ điền đơn xong tự nhiên họ đánh tôi! Còn mắng tôi nói năng không ra gì!"  

"Mấy người này chỉ là đám gửi hàng thôi mà, thái độ của tôi có thế nào đi nữa cũng đâu liên quan?"  

Từng lời từng chữ đều hiện rõ sự khinh người!  

Trưởng phòng Trương nhăn mặt.  

Cô ấy hiểu rồi.  

Ngay sau đó, trưởng phòng Trương lạnh lùng bảo: "Xin lỗi khách nhanh!"  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Anh khá bất ngờ.  

Phỉ Phỉ sững ra, nói với vẻ khó tin: "Trưởng phòng Trương, tôi là nhân viên của công ty Thiên Minh mà! Tôi bị đánh... mà cô bảo tôi xin lỗi họ ư?"  

Trưởng phòng Trương lạnh lùng phản bác: "Vì cô làm công việc này! Cô theo nghề phục vụ người ta, lấy tư cách gì mà đòi hơn người ta?"  

"Nếu cô cư xử đàng hoàng mà họ đánh cô thì tôi thề sẽ đòi lại công bằng cho cô ngay!"  

Trương Minh Vũ cười khì.  

May là còn một người tỉnh táo.  

Phỉ Phỉ cắn chặt răng, giận dữ nói: "Cô... cô ỷ mình có chức vụ cao nên bắt nạt tôi! Tôi bị đánh mà cô còn bắt tôi xin lỗi!"  

"Thiên Minh đúng là đáng thương khi có loại cấp trên như cô!"  

Câu vừa dứt thì nhiều người cả nam lẫn nữ đều đứng dậy.  

"Đúng đấy! Không phải chúng ta nên đoàn kết ư? Sao trưởng phòng Trương có thể giúp người ngoài chứ!"  

"Nhìn là biết trưởng phòng Trương chỉ muốn có thành tích thôi!"  

"Hừ, có thành tích thì đã sao? Được tiền chắc? Thấy gớm!"  

.....  

Mấy người này khoanh tay bàn tán.  

Trưởng phòng Trương chau mày, vẻ bất lực thoáng qua trong mắt.  

Phỉ Phỉ thấy vậy thì đắc ý ra mặt, lạnh lùng nói: "Thấy chưa? Ai cũng bất bình cả!"  

"Sao cô còn chưa đuổi họ ra ngoài?"  

"Có tin bọn tôi cùng nhau khiếu nại cô lên giám đốc Đỗ không!"  

Trưởng phòng Trương vẫn giữ vững quan điểm: "Tôi nói rồi, xin lỗi nhanh!"  

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên đầy trào phúng: "Ô kìa, trưởng phòng Trương độc tài thế, từ khi nào cô được quyền sai bảo người bên bộ phận tôi vậy?"  

Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, thấy một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi tới.  

Gã khoanh tay, nét mặt thì cực kỳ châm biếm.  

Trương Minh Vũ nhe răng cười.  

Chuyện càng ngày càng thú vị, tốt nhất là câu hết đám cá lên luôn một thể, khỏi mất công anh thám thính từng chỗ một.  

Hàn Thất Thất và Lâm Diểu cũng yên lặng đứng một bên xem trò hay.  
 
Chương 956


Phỉ Phỉ thấy gã bèn mừng rỡ la lên: "Trưởng phòng Lý! Cuối cùng trưởng phòng cũng tới, em bị người ta bắt nạt ác lắm!"  

Nói xong, cô ả chạy thẳng tới bên cạnh trưởng phòng Lý và ôm lấy cánh tay gã.  

Trưởng phòng Lý nhẹ nhàng nhúc nhích cánh tay ma sát với vẻ mặt hưởng thụ.  

Những người vừa lên tiếng cũng im lặng đi qua.  

Vừa nhìn đã thấy xếp hàng thẳng băng!  

Trưởng phòng Trương đanh mặt: "Trưởng phòng Lý, đây là chuyện của cả công ty chúng ta, sao lại chia ra bộ phận này bộ phận nọ?"  

Trưởng phòng Lý cười lạnh: "Trưởng phòng Trương à, cô đúng là lao tâm khổ tứ cho công ty đấy!"  

"Nhưng cuối cùng thì sao?"  

"Ý tưởng tốt đấy, tiếc là mắt nhìn người của cô chả ra làm sao, nhìn mấy người khách này xem... trông có giống nhà giàu không?"  

"Có giúp cô nhận được bao nhiêu lợi ích đâu?"  

Trưởng phòng Trương cau mày, lạnh lùng đáp trả: "Tôi làm vậy là vì danh tiếng của công ty chứ không phải vì muốn có thành tích!"  

Trưởng phòng Lý giễu cợt: "Thôi thôi, ai cũng như nhau cả, cô đừng có làm bộ nữa".  

"Vì cái gì thì bản thân cô biết rõ mà".  

"Cô làm thế này... buồn nôn quá!"  

Đám người Phỉ Phỉ nở nụ cười huênh hoang.  

Trưởng phòng Trương lạnh lùng nói: "Anh mà thế này thì sớm muộn gì cũng gặp họa thôi trưởng phòng Lý!"  

Trưởng phòng Lý tỏ ra phách lối: "Hừ! Được thôi, chờ xem!"  

"Anh..."  

Trưởng phòng Trương tức chết đi được nhưng chẳng biết nên nói gì.  

Sau đó, trưởng phòng Lý lạnh mặt hỏi: "Phỉ Phỉ à, ai đánh em thế?"  

Phỉ Phỉ giơ tay ra chỉ, giận dữ nói: "Là cô ta!"  

Trưởng phòng Lý khoanh tay trước ngực, nói với vẻ ngạo mạn: "Cô, qua đây".  

Trương Minh Vũ lắc đầu ngao ngán.  

Đúng là... tự tìm đường chết mà...  

Hàn Thất Thất sải chân đi tới.  

Tay trưởng phòng ngước mặt, kiêu căng ra lệnh: "Xin lỗi nhân viên của tôi mau, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát!"  

"Nhân viên của tôi không phải ai muốn đánh là đánh được đâu!"  

Phỉ Phỉ và đám nhân viên càng vênh váo tự đắc hơn.  

Hả dạ ra mặt.  

"Chát!"  

Bỗng nhiên, âm thanh chát chúa lại vang lên lần nữa.  

Mọi người sững sờ.  

Họ quay sang, bỗng thấy dấu tay trên mặt trưởng phòng Lý!  

Trời...  

Ai nấy đều ngây ra như phỗng. 
 
Chương 957


Trưởng phòng Trương nở nụ cười khinh thường.  

Trưởng phòng Lý thảng thốt ngẩng đầu, ngỡ ngàng nói: "Cô... cô dám đánh tôi? Sao cô dám đánh tôi!"  

"Chát!"  

Thêm một cái bạt tai khác!  

Mặt Hàn Thất Thất không cảm xúc, ánh mắt cô ta đầy trêu tức.  

Đám người Phỉ Phỉ chỉ biết đứng ngây ra đó.  

Gã trưởng phòng phẫn nộ gầm lên: "Bảo vệ! Bảo vệ đâu!"  

Vừa dứt lời, vài bảo vệ chạy tới.  

Gã nghiến răng nghiến lợi quát: "Đánh cô ta! Lỡ chết rồi thì có tôi giải quyết!"

Mấy người bảo vệ trố mắt, chần chờ nhìn nhau.  

Trưởng phòng Lý căm tức thét lớn: "Mẹ nó, tôi bảo các anh đánh cơ mà! Hay tôi đuổi cổ hết các anh luôn nhé!"  

Thế nhưng, đám bảo vệ vẫn... lưỡng lự đứng tại chỗ!  

Gã nghiến răng nghiến lợi: "Được lắm! Chờ đấy!"  

Nói xong, gã trưởng phòng nhìn Hàn Thất Thất với ánh mắt lạnh như băng.  

"Ông đây chưa bao giờ đánh phụ nữ, là do cô ép tôi!"  

"Cuối cùng mấy năm học Taekwondo của ông đây cũng có chỗ dùng rồi!"  

Dứt lời, trưởng phòng Lý bước nhanh tới.  

Khí thế bừng bừng.  

Phỉ Phỉ và đám nhân viên lại phấn khởi.  

Cuối cùng cũng được trút giận thay rồi!  

Phút chốc, gã trưởng phòng lao tới trước mặt Hàn Thất Thất và giơ tay toan tát cô ta.  

Trương Minh Vũ đứng xem đủ rồi.  

Anh nhẹ nhàng đá vào bụng gã một phát.  

"Á!"  

Trưởng phòng Lý đau đớn hét lớn, người ngã văng ra ngoài.  

Vẻ kích động trên mặt bọn Phỉ Phỉ bỗng cứng đờ.  

Những người xung quanh cũng cực kỳ ngạc nhiên.  

Hàn Thất Thất thì bĩu môi khinh thường.  

Tay trưởng phòng vùng vẫy đứng dậy, mặt đen như than.  

Trương Minh Vũ không bàng quan nữa, lạnh giọng nói: "Mấy người dọn đồ đi, ngày mai đừng đi làm nữa".  

Hả?  

Vừa nghe thấy lời nói của anh, tất cả mọi người đều sửng sốt.  

Thật lâu sau, Phỉ Phỉ tỏ ra khinh miệt: "Anh là cái thá gì mà đòi đuổi bọn tôi? Việc ở hay đi của bọn tôi là do trưởng phòng Lý quyết định!"  

Trương Minh Vũ cười tươi rói: "Chả sao, vì anh ta sẽ cuốn gói cùng các cô".  

Phỉ Phỉ khinh thường thấy rõ: "Anh điên rồi hả? Bị thần kinh chắc?"  

Đám nhân viên cũng tỏ vẻ trào phúng.  

Nét mặt trưởng phòng Lý đầy âm trầm.  

Giữa lúc đó, tiếng bước chân nặng nề truyền đến. 
 
Chương 958


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người nhìn về ngọn nguồn phát ra âm thanh, thấy sếp Đỗ đang từ tầng trên đi xuống với vẻ mặt đờ đẫn.  

Trương Minh Vũ hơi nhướng mày.  

Ông ta cũng ở đây à?  

Vậy thì dễ rồi!  

Trưởng phòng Lý vừa thấy sếp Đỗ đã lê lết đứng dậy, chạy qua chỗ ông ta.  

"Sếp Đỗ! Có kẻ tới phá công ty đấy ạ! Tôi bị đánh luôn này sếp!"  

Trưởng phòng Lý gằn giọng la lên.  

Trưởng phòng Trương nhíu mày, vẻ lo âu thoáng qua trong mắt.  

Đám Phỉ Phỉ chỉ chờ có cơ hội mỉa mai thôi.  

Ông chủ tới rồi!  

Sếp Đỗ ngẩn ra, ngơ ngác ngẩng đầu thì tình cờ bắt gặp ánh nhìn của Trương Minh Vũ.  

Ông ta giật mình.  

Là cậu ta!  

Thế rồi, lửa giận bùng cháy dữ dội trong đôi mắt của sếp Đỗ.  

Cảnh này làm trưởng phòng Lý mừng như điên.  

Gã cười khẩy, lên tiếng lần nữa: "Cả trưởng phòng Trương nữa! Cô ta tiếp tay cho người ngoài bắt nạt nhân viên chúng ta, đúng là ăn cây táo, rào cây sung mà!"  

"Loại người như thế nên đuổi đi ạ!"  

Trưởng phòng Trương lặng lẽ thở dài.  

Phỉ Phỉ và những người khác hất mặt lên trời một cách huênh hoang.  

Ánh mắt đầy trào phúng.  

Giây lát sau, sếp Đỗ thở hắt ra, nói: "Tôi không còn là ông chủ nữa, mấy cô cậu nói với cậu ta đi".  

Dù trong lòng ông ta phẫn nộ cách mấy cũng chẳng tìm ra được cách xoay chuyển thế cục.  

Nhà họ Hà mà cũng không dám nhúng tay!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


Sếp Đỗ giơ tay chỉ, hờ hững nói: "Cậu ta là ông chủ của mọi người đấy". 

Nói xong, ông ta chậm rãi đi ra ngoài. 

Trong tay còn cầm một chiếc va li! 

Ai nấy cũng sững sờ. 

Trương Minh Vũ... là ông chủ ư? 

Chuyện này... 

Trưởng phòng Lý trợn trừng mắt, thấy rõ sự hoảng sợ ở bên trong. 

Đám người Phỉ Phỉ trợn mắt há hốc mồm. 

Ngay cả trưởng phòng Trương cũng lộ vẻ không thể tin nổi. 

Sếp Đỗ đi đến chỗ Trương Minh Vũ thì dừng bước. 

Vẻ mặt ông ta trộn lẫn đủ thứ cảm xúc. 

Trương Minh Vũ cười phá lên: "Làm người không nên tham tiền hám sắc". 

Sếp Đỗ cắn chặt răng, gian nan đáp: "Tôi sẽ ghi nhớ".  
 
Chương 959


Nói xong, ông ta bỏ đi.  

Hít!  

Tiếng hít sâu bỗng vang lên.  

Mãi cho đến lúc này, những người xung quanh mới hoàn hồn.  

Trưởng phòng Lý nghệt mặt ra nhìn.  

Đám người Phỉ Phỉ cũng thảng thốt.  

Trương Minh Vũ cười hả hê: "Trưởng phòng Trương đúng không? Kể từ tháng này lương cô tăng gấp đôi, về văn phòng chờ đi".  

Trưởng phòng Trương ngơ ngác.  

Chốc lát sau, người cô ấy run lên vì kích động.  

"Vâng thưa ông chủ!"  

Nói xong, cô ấy rời đi.  

Trưởng phòng Lý mở to mắt, hối hận đến xanh cả ruột.  

Phỉ Phỉ sợ hãi run bần bật.  

Trương Minh Vũ tủm tỉm nói: "Mấy người thì thu dọn đồ đạc rồi đi đi".  

Câu này vừa vang lên, lòng những người này lạnh ngắt.  

Điều tiếc nuối nhất không phải bị sa thải mà là hụt mất cơ hội tăng lương gấp đôi!  

Trương Minh Vũ không quan tâm đ ến họ, sải chân đi thẳng vào trong.  

Phỉ Phỉ và đám nhân viên nhìn nhau.  

Hối hận cực kỳ!  

Anh nhanh chóng đi lên tầng hai.  

Trưởng phòng Trương đã kính cẩn đứng chờ sẵn.  

Trương Minh Vũ mỉm cười: "Cô sửa sang lại giấy tờ của công ty rồi nói với cô ấy là được".  

Anh nói xong thì đẩy Lâm Diểu ra.  

Lâm Diểu ngơ ngác.  

Tiêu hóa xong lời anh nói thì cô ta mừng đến run người.  

Trưởng phòng Trương cẩn thận đáp: "Vâng!"  

Trương Minh Vũ quan sát xung quanh, cảm thấy quá là thất vọng về công ty này.  

Nhân viên không có tố chất, cơ sở vật chất cũng chẳng ra làm sao.  

Trương Minh Vũ chậm rãi dặn dò: "Phải rồi, lát nữa chấn chỉnh toàn bộ nhân viên, ai cô thấy không ổn thì sa thải".  

"Nếu để tôi phát hiện ra còn ai có thái độ làm việc không đàng hoàng thì cô tự chịu trách nhiệm".  

Trưởng phòng Trương cứng người, vội vàng đáp: "Vâng ạ!"  

Trong lòng Trương Minh Vũ bất giác thấy sốt ruột.  

Môi trường và quy mô thế này thì biết nhận đơn hàng lớn thế nào đây?  

Gấp lắm rồi!  

Tất cả mọi việc phải tiến hành thật nhanh, anh chỉ có bốn ngày thôi!  

Trương Minh Vũ lại ra lệnh: "Làm ngay bây giờ luôn đi, chiều nay đổi nơi làm việc".  

"Dạ?"  

Trưởng phòng Trương nghe vậy thì hết hồn. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom