Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 980


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngồi chờ một lát, ngoài cửa lại có một chiếc Mercesdes chậm rãi trờ tới.  

Cửa xe mở ra, một cô gái bước xuống.  

Áo da bó sát người, quần đùi bó sát màu đen, vớ đen, giày cao gót.  

Gương mặt rất thanh tú.  

So với người thường có thể coi là có nhan sắc cao.  

Nhưng so với Hàn Thất Thất thì quả thật còn kém khá xa.  

Trương Minh Vũ đau đầu.  

Quả nhiên... là một cô em ăn chơi!  

Haiz.  

Khó đối phó lắm...  

Chẳng mấy chốc, tiếng giày cao gót đã vang lên bên ngoài.  

Hàn Thất Thất liếc nhìn ra một cái, vẻ không vui: "Tiểu Tuyết à, đến chậm quá đó".  

Trần Y Tuyết hơi khựng lại, nghi hoặc nhìn Hàn Thất Thất.  

Hồi lâu sau, Trần Y Tuyết mới khiếp sợ thốt lên: "Chị... chị Thất Thất?"  

Hàn Thất Thất bĩu môi nói: "Nói thừa! Ngoài đời được mấy người xinh đẹp như chị đây hả?"  

Trần Y Tuyết chạy vụt vào, than thở: "Chị Thất Thất, chị... chị làm sao thế này? Sao lại ăn mặc kiểu này?"  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


Bấy giờ Trần Y Tuyết mới phát hiện phía đối diện còn có người khác. 

Trương Minh Vũ mỉm cười chào hỏi: "Hello". 

Trần Y Tuyết thoáng ngạc nhiên, hỏi: "Anh là bạn trai chị ấy hả?" 

Hàn Thất Thất vội mắng át đi: "Ranh con chết tiệt, nói linh tinh gì đó". 

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu. 

Trần Y Tuyết lại cười hì hì hỏi: "Hello, anh là cậu ấm nhà nào đấy?" 

Đột ngột bị hỏi một câu, Trương Minh Vũ ngẩn người ra. 

"À ừm... tôi không phải con nhà giàu nào", Trương Minh Vũ lúng túng giải thích. 

Vừa nghe anh nói thế, nụ cười trên môi Trần Y Tuyết lập tức biến mất. 

Thái độ của cô ấy cũng thay đổi hẳn. 

Trần Y Tuyết tỏ ý ghét bỏ, nói: "Không phải cậu ấm nhà nào... mà cũng dám chơi với chúng tôi à?" 

Trương Minh Vũ kinh ngạc tròn mắt. 

Thẳng thắn trắng trợn đến thế luôn?
 
Chương 981


Hàn Thất Thất nhíu mày, khó chịu nói: "Tiểu Tuyết, em nói cái gì vậy! Đây là bạn của chị".  

Trần Y Tuyết bĩu môi nói: "Chị Thất Thất, em thấy chị bị tên này lừa thì có!"  

"Với thân phận của chị, sao có thể quen được loại người này vậy?"  

"Chị cẩn thận không lại bị người ta lừa tiền gạt tình!"  

Lời này vô cùng thẳng thắng!  

Trương Minh Vũ hoàn toàn bối rối!  

Cô gái này coi anh là không khí à...  

Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Được rồi, em không cần lo, ngồi xuống là được rồi!"  

Trần Y Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Anh chờ đấy! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ vạch trần anh!"  

Nói xong liền ngồi cạnh Hàn Thất Thất.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, hoàn toàn cạn lời.  

Cô gái này bị làm sao vậy...  

Hai cô gái nhanh chóng gọi món.  

Trương Minh Vũ ngồi bên, vô cùng lúng túng.  

Đồ ăn được gọi xong rồi.  

Bầu không khí trầm xuống.  

Trương Minh Vũ chớp mắt.  

Hàn Thất Thất mím môi, hỏi: "Đúng rồi Tiểu Tuyết, dạo gần đây việc làm ăn của nhà em thế nào?"  

Trương Minh Vũ giơ ngón cái tặng cô một like.  

Bàn đến chuyện kinh doanh mới có cơ hội!  

Trần Y Tuyết kinh ngạc nhìn, lầm bầm nói: "Chị Thất Thất, hôm nay chị bị sao vậy?"  

"Chị quan tâm chuyện kinh doanh từ lúc nào thế?"  

Trương Minh Vũ cúi đầu.  

Đúng... là đám con nhà giàu!  

Không quan tâm đ ến việc làm ăn của nhà mình mà có thể kiêu ngạo đến vậy...  

Hàn Thất Thất bất lực duỗi tay.  

Thức ăn được bưng lên rồi.  

Trần Y Tuyết và Hàn Thất Thất cũng bắt đầu nói chuyện phiếm.  

Toàn là chủ đề con gái hay nói.  

Trương Minh Vũ không xen vào được.  

Anh ngồi ở đây càng ngày càng cảm thấy  lúng túng...  

Haizz.  

Trương Minh Vũ âm thầm thở dài, chỉ đành tiếp tục chờ đợi thời cơ.  

Không bao lâu sau, mọi người ăn xong cơm.  

Trần Y Tuyết hào hứng nói: "Chị Thất Thất, chúng ta đi chơi đi? Lâu lắm chị không ra ngoài rồi!"  

Hàn Thất Thất chần chừ nói: "Nhưng... chẳng phải quán bar vẫn chưa mở sao?"  

Nói xong, cô ta liền nhìn Trương Minh Vũ.  
 
Chương 982


Trần Y Tuyết nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Chị Thất Thất, chị bị sao vậy? Bây giờ sao lại đi quán bar?"  

"Chúng ta đi Linh Lung đi"  

Linh Lung?  

Trương Minh Vũ sững sờ, chỗ gì vậy?  

Hàn Thất Thất nhìn trộm, chần chừ đáp: "À... được!"  

Trần Y Tuyết nghi ngờ, mơ màng hỏi: "Chị Thất Thất, dạo gần đây chị bị sao vậy? Chị không thích đi Linh Lung nữa sao?"  

Hàn Thất Thất lúng túng mỉm cười: "Đâu có đâu, chị không sao mà".  

Một giây sau Trần Y Tuyết lóe lên lửa giận, cô ấy lạnh lùng nói: "Thằng khốn! Rốt cuộc anh đã nói gì với chị Thất Thất vậy!"  

Trương Minh Vũ giật mình.  

"Tôi đã làm gì chứ?", Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi.  

Trần Y Tuyết đứng dậy, chống eo tức giận nói: "Tôi nói cho anh biết! Anh lừa được chị Thất Thất chứ không lừa được tôi đâu!"  

"Anh bảo chị Thất Thất ăn mặc kiểu này đúng không?"  

"Anh không cho chị Thất Thất đi Linh Lung chơi phải không?"  

Trương Minh Vũ sững sờ!  

Linh Lung là chỗ nào tôi còn chẳng biết!  

Hàn Thất Thất nói: "Tiểu Tuyết, em nói gì vậy! Anh ấy sao dám quản chị!"  

Nhưng trong lòng cô ta cứ cảm thấy kỳ quái.  

Trần Y Tuyết kinh ngạc.  

"Chị Thất Thất, sao... mặt chị đỏ thế?", Trần Y Tuyết trợn tròn mắt hỏi.  

Mặt Hàn Thất Thất lại càng đỏ hơn!  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Chuyện gì thế này!  

Trần Y Tuyết cuộn chặt nắm đấm, tức giận nói: "Thằng khốn, tôi cảnh cáo anh! Anh còn lâu mới xứng với chị Thất Thất!"  

"Anh chết tâm đi!"  

Haizz.  

Trương Minh Vũ thầm thở dài.  

Vô lực phản bác...  

Trần Y Tuyết kiêu ngạo nói: "Chị Thất Thất! Chúng ta đi chơi thôi!"  

"Hôm nay em nhất định sẽ vạch trần bộ mặt của anh ta!"  

Nói xong cô ấy liền kéo Hàn Thất Thất đi.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, lặng lẽ đi theo.  

Khó dây vào... mấy cô gái tự tin quá.  

Hai người nhanh chóng đi đến cửa.  

Hàn Thất Thất vừa định tính tiền.  

Trần Y Tuyết đã kiêu ngọa ói: "Chị Thất Thất, để anh ta thanh toán đi! Em muốn xem anh ta có tiền trả tiền ăn không?"  

Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt.  

Cầm tiền thanh toán.  
 
Chương 983


Không như dự đoán, Trần Y Tuyết tức không chịu nổi!  

"Anh đợi đấy cho tôi!"  

Cô ấy lẩm bẩm một câu, sau đó kéo Hàn Thất Thất ra ngoài!  

Trương Minh Vũ cúi đầu đi theo.  

Ba người nhanh chóng lên xe.  

Xe của Hàn Thất Thất là xe thể thao, không ngồi được ba người.  

Trần Y Tuyết ngồi ở ghế lái, nói: "Chị Thất Thất, mau lên xe thôi".  

Hàn Thất Thất kéo cửa ghế phó lái, ngồi vào.  

Trương Minh Vũ vừa định lên xe.  

Trần Y Tuyết đã tức giận hét lên: "Thằng nghèo rách! Đừng có động vào xe của tôi! Tôi sợ bẩn!"  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Hơi quá đáng rồi ấy!  

Nhưng... anh cũng chẳng nói lại được.  

Hàn Thất Thất cầm chìa khóa nói: "Anh lái xe của tôi này".  

Trần Y Tuyết nhíu mày.  

Trương Minh Vũ hơi kinh ngạc.  

Nhưng sau đó anh lại lúng túng nói: "À... tôi không có bằng lái..."  

Hàn Thất Thất sững sờ.  

Trần Y Tuyết cười khẩy nói: "Hừ! Đàn ông đàn ang mà không có bằng lái xe! Tôi xem anh lừa được đến lúc nào!"  

Lòng cô ấy càng kiên định hơn!  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo như vậy sao có thể kết bạn với loại nghèo hèn này chứ?  

Chắc chắn bị lừa!  

Đùng!  

Tiếng động cơ vang lên!  

Chiếc xe lao vọt đi!  

Mẹ ơi!  

Trương Minh Vũ khó chịu lẩm bẩm.  

Nhưng hết cách... người ta dẫu sao cũng là khách...  

Chiếc Mercedes đỗ lại cạnh anh.  

Trương Minh Vũ ngồi lên.  

Long Tam nhấn chân ga, lao đi.  

Không bao lâu sau, Long Tam đã vượt qua Trần Y Tuyết.  

Trương Minh Vũ cười đắc ý.  

Có Long Tam ở đây, anh yên tâm hơn nhiều.  

Nếu như mà đến muộn, thể nào Trần Y Tuyết cũng đưa Hàn Thất Thất đi vào.  

Đến lúc đó thì đúng là phiền phức!  

Không bao lâu sau, chiếc xe đã đỗ lại.  

Trương Minh Vũ xuống xe, đứng một bên chờ.  

Ngẩng đầu nhìn, trước mặt là một tòa nhà lớn.  

Cậu lạc bộ Linh Lung?  

Thứ gì đây vậy?  
 
Chương 984


Mắt Trương Minh Vũ tràn ngập sự mông lung, anh chưa nghe thấy bao giờ...  

Nhìn quanh, ở cổng toàn là xe sang!  

Chẳng bao lâu sau, chiếc Mercedes dừng lại.  

Trần Y Tuyết kéo Hàn Thất Thất nhanh chóng đi vào câu lạc bộ!  

Muốn bỏ tôi lại?  

Trương Minh Vũ cười gọi: "Tôi ở đây này!"  

Nói xong liền xông qua.  

Hàn Thất Thất dừng bước.  

Trần Y Tuyết cũng kinh ngạc không kém, nhưng sự kinh ngạc đã nhanh chóng bị thay bằng cảm giác ghét bỏ!  

Trương Minh Vũ xông đến bên cạnh hai cô gái.  

Hàn Thất Thất thở phào một hơi.  

Trần Y Tuyết khoanh tay trước ngực, tức giận nói: "Xe taxi chết tiệt, sao nhanh vậy chứ!"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Hàn Thất Thất từ từ nói: "Chúng ta mau vào trong đi".  

Trần Y Tuyết lẩm bẩm, rất khó chịu.  

Ba người nhanh chóng đi vào câu lạc bộ.  

Bên trong trang hoàng rất hoa lệ, phong cách đặc biệt.  

Cả đại sảnh tối đen, chỉ có duy nhất mấy chiếc biển là sáng đèn.  

Khu leo núi, khu bowling, khu boxing...  

Đủ các thể loại, cái gì cũng có.  

Đây chính là nơi người có tiền hay đến để chơi bời sao?  

Trần Y Tuyết nhanh chóng kéo Hàn Thất Thất đi thẳng vào!  

Trương Minh Vũ yên lặng theo sau.  

Ánh mắt Trần Y Tuyết nhanh chóng nhìn qua, con ngươi lóe sáng!  

Để xem anh giả vờ được đến lúc nào?  

Hôm nay tôi sẽ bắt anh lộ nguyên hình!  

Trần Y Tuyết nhanh chóng nhìn về phía một tấm biển sáng đèn.  

Khóe miệng nhếch lên, mỉm cười xấu xa!

Khụ khụ!  

Trần Y Tuyết hắng giọng, cười nói: "Chị Thất Thất, chúng ta đi leo núi đi? Hình như lâu rồi chị không chơi".  

Hàn Thất Thất sững sờ.  

Chần chừ một lúc, cô ta mới cười nói: "Ừ... được thôi".  

"Đi thôi nào!"  

Trần Y Tuyết kéo Hàn Thất Thất đi về căn phòng có biển leo núi.  

Trương Minh Vũ chỉ đành đi theo.  

Trong lòng có dự cảm không lành.  

Anh biết Trần Y Tuyết đang nghĩ cách gây khó dễ anh.  

Sau khi vào, Trương Minh Vũ phát hiện ra nơi đây như một thế giới khác.  

Cánh cửa không lớn, nhưng trong phòng vô cùng lớn.  

Xung quanh chỉ có lẻ tẻ vài người.  

Trước mặt là một bức tường vô cùng rộng lớn. 
 
Chương 985


Trên vách tường rậm rạp chằng chịt toàn những chỗ lồi ra.  

Rõ ràng nơi leo núi là đây.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ, leo núi... khó lắm sao?  

Hàn Thất Thất vừa vào, liền thu hút ánh mắt của mọi người!  

Dưới nhiều ánh nhìn nóng bỏng như vậy, Hàn Thất Thất không khỏi khó chịu.  

Nhân viên phục vụ đi đến, cung kính nói: "Cô Hàn, cô Trần, lâu lắm rồi hai cô không đến".  

Trần Y Tuyết cười nói: "Được rồi được rồi, phần thưởng hôm nay thế nào?"  

Phần thưởng?  

Trương Minh Vũ mơ màng.  

Nhân viên phục vụ cung kính đáp: "Giải đặc biệt của ngày hôm nay là một thỏi son Dilsey phiên bản giới hạn".  

Nói xong, Hàn Thất Thất và Trần Y Tuyết liền trợn tròn mắt!  

Dilsey?  

Nhãn mỹ phẩm xa xỉ nhất thế giới!  

Còn là phiên bản giới hạn?  

Mắt hai cô gái lập tức sáng lên!  

Đây chính là thứ người có tiền cũng không mua được!  

Nhân viên phục vụ nói tiếp: "Giải nhất..."  

Còn chưa nói xong, Trần Y Tuyết liền cắt lời: "Không cần! Hôm nay chúng tôi muốn tham gia thử thách đoạt được giải đặc biệt!"  

Hàn Thất Thất nhíu mày nói: "Tiểu Tuyết, em điên rồi à, chúng ta còn chẳng thắng được giải tư, sao có thể lấy được giải đặc biệt chứ".  

Trần Y Tuyết đắc ý nói: "Không sao! Thử thôi! Nhỡ may thắng thì sao?"  

Hàn Thất Thất cạn lời.  

Đây đâu phải là mơ...  

Trần Y Tuyết quay người, kiêu ngạo nói: "Ê đỗ nghèo khỉ, anh tham gia đi".  

Hả?  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, mơ màng hỏi: "Tôi tham gia?"  

Anh có biết chơi đâu.  

Trần Y Tuyết đắc ý nói: "Chẳng phải anh đang theo đuổi chị Thất Thất sao? Anh mà thắng chị Thất Thất sẽ vui lắm đó!"  

"Nếu mà ngay cả chút việc cỏn con này anh cũng không làm được, tôi khuyên anh mau cút đi thì hơn".  

Nói xong cô ấy liền đắc ý mỉm cười!  

Đúng là thông minh!  

Hàn Thất Thất mím môi, nói: "Tiểu Tuyết! Em nói cái gì vậy!"  

Trương Minh Vũ lập tức cạn lời.  

"Hừ! Chỉ dựa vào anh ta? Bảo anh ta leo, anh ta leo được chắc?"  

"Theo đuổi con gái mà theo đến tận nơi này, chưa bao giờ ăn đòn à?"  

"Trông cái tướng nghèo hèn này thì chắc cũng phải bị bỏ xa mười mét là ít”.  

...  

Tiếng bàn tán nhanh chóng vang lên.  

Trên mặt mọi người liền lộ ra vẻ giễu cợt.  

Trần Y Tuyết vội vàng nói: "Thấy không! Mọi người đang bàn tán chị Thất Thất đấy!"  

"Nếu anh không leo được thì nay chị Thất Thất sẽ mất hết mặt mũi!" 
 
Chương 986


Hàn Thất Thất liếc mắt.  

Làm gì có ai đang bàn tán về cô ta?  

Trương Minh Vũ lập tức cạn lời.  

Trần Y Tuyết không hề chần chừ, thoải mái nói: "Nào, cà thẻ!"  

"Gọi người lại đây đi!"  

Nhân viên phục vụ nhanh chóng cà thẻ, cung kính đáp: "Cô Trần, phí lần này là một trăm nghìn".  

Hự!  

Trương Minh Vũ suýt nữa phun ra một búng máu!  

Bao nhiêu tiền cơ?  

Chơi một lần mất... một trăm ngàn?  

Trần Y Tuyết khoanh tay nói: "Ê tên kia, tôi trả tiền rồi ấy, cũng đâu có làm khó anh".  

"Anh mà duy trì được khoảnh cách một mét với anh ta, thì cũng không mất mặt lắm".  

"Nhưng nếu bị bỏ lại quá mười mét, thì tự giác cút nhé!"  

Nói xong, mắt cô ấy lóe sáng!  

Hàn Thất Thất cạn lời luôn.  

Sao có thể chứ...  

Sắc mặt mọi người đều hiện lên vẻ khinh thường!  

Một anh thanh niên nhanh chóng đi tới.  

Cơ thể gầy gò, nhưng đường cong rất hoàn mỹ, cơ bắp đều đặn.  

Hít!  

Tiếng hít sâu một hơi vang lên!  

Đây chẳng phải là kỹ thuật viên leo núi giỏi nhất Linh Lung sao?"  

"Đúng vậy, nghe nói khi đi tranh giải quốc tế còn đạt được giải cao lắm đó"!  

"Ba mươi mét mà kỷ lục của anh ấy chỉ mất có mười hai giây chín thôi!"  

"Hừ! Xem thằng nhãi kia bị ngược thế nào! Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!"  

...  

Tiếng bàn tán liên tục vang lên!  

Trương Minh Vũ nhíu mày, trong lòng đột nhiên cảm thấy hiếu kỳ.  

Thứ này... khó đến vậy sao?  

Nhân viên phục vụ cười nói: "Mời hai vị tiến lên”  

Anh thanh niên đi đến trước bức tường leo núi.  

Trương Minh Vũ cũng chỉ đành đi theo  

Mỗi người một bên.  

Nhân viên nhanh chóng tiến lên, lắp đồ bảo hộ cho họ.  

Trương Minh Vũ quay người lúng túng hỏi: "Thứ này... chơi như nào vậy?"  

Ha ha ha!  

Vừa dứt lời, tiếng cười vang trời vang lên!  

Hàn Thất Thất cúi gằm mặt.  

Trần Y Tuyết ngạc nhiên!  

Cái này mà cũng không hiểu?  

May mà cô ấy là người cố ý thiết kế ra cái bẫy này, nếu không cô ấy cũng mất hết mặt mũi rồi!
 
Chương 987


Mất mặt quá!  

Trần Y Tuyết tức giận nói: "Leo lên! Bám vào mấy cái núm kia là được!"  

Trương Minh Vũ khẽ đáp: "Ồ"  

Lồ ng ngực Trần Y Tuyết phập phồng lên xuống.  

Kỹ thuật viên leo núi quay đầu cười khẩy.  

Thế này á?  

Vô vị.  

Nhân viên phục vụ nâng súng ra hiệu lệnh lên, nói: "Chuẩn bị..."  

Ánh mắt của mọi người đều lóe lên vẻ vui đùa.  

Trần Y Tuyết cũng cười khẩy!  

Đợi đến lúc anh xuống, xem anh còn có mặt mũi ở lại đây không?  

Hàn Thất Thất nghiêng đầu nhìn về một bên.  

Không xem được...  

"Đùng!"  

Tiếng súng lên vang lên!  

Trương Minh Vũ lập tức giật mình, cơ thể co giật!  

Vô cùng rõ ràng!  

"Ha ha ha!"  

Tiếng cười lại vang lên!  

Mọi người cười đến mức khóc ra nước mắt!  

Ánh mắt Trần Y Tuyết tràn ngập sự ghét bỏ!  

Đồ vô tích sự!  

Hàn Thất Thất yên lặng than thở.  

Không xem là không biết chuyện gì đang xảy ra...  

Trương Minh Vũ còn chưa kịp phản ứng, người bên cạnh đã lao lên!  

Mẹ kiếp!  

Nhanh vậy?  

Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt, mắt tràn ngập sự khiếp sợ!  

Anh không do dự nữa, dưới chân dồn lực, nhanh chóng leo lên!  

Mặc dù chưa từng chơi, nhưng chắc cũng không khó.  

Chân đạp đúng, tay bắt trúng.  

Cơ thể Trương Minh Vũ nhanh chóng tiến lên, chân dồn lực, nhanh chóng vọt lên!  

Nhưng ngẩng đầu nhìn lại thì đã bị người ta bỏ lại với khoảng cách hơn hai mét!  

Không được rồi!  

Trong nháy mắt, Trương Minh Vũ đã thích ứng với đạo cụ trong tay và cảm giác mềm dẻo đó!  

Nhưng lúc này, đã bị bỏ lại gần bốn mét rồi!  

Mọi người kinh ngạc thốt lên, mặt tràn ngập nụ cười chết giễu!  

Cứ như này thế nào cũng bị bỏ lại với khoảng cách mười mét!  

Trương Minh Vũ mỉm cười!  

Một giây sau, chân Trương Minh Vũ dồn lực, tay cũng dùng sức!  

Cả người lao vút lên khoảng hai mét!  
 
Chương 988


Tay nắm chặt vào đạo cụ!  

Khoảng cách được kéo lại gần!  

Trương Minh Vũ tìm được cảm giác tay, kết hợp với chân, cả người vọt lên!  

Cơ thể lại lên được thêm hai mét nữa!  

Ở dưới, nụ cười chế giễu trên mặt mọi người cứng lại!  

Ai cũng trợn tròn mắt!  

Trần Y Tuyết cũng sững sờ!  

Đây đâu phải leo núi?  

Đây là bay mà!

Kỹ thuật viên leo núi chẳng thèm quan tâm, chỉ muốn phô bày kỹ năng!  

Nghe thấy tiếng reo hò phía dưới, trong lòng vô cùng đắc ý!  

Nhưng ngay một giây sau, bên tai bỗng vang lên tiếng gió thổi quá!  

Kỹ thuật viên leo núi mơ màng nghiêng đầu.  

Trương Minh Vũ... bay lên!  

Sao... sao có thể!  

Kỹ thuật viên leo núi thoáng lộ ra sự sợ hãi!  

Chân tay luống cuống!  

Nhưng anh ta sao có thể đuổi kịp, chỉ có thể nhìn Trương Minh Vũ cách mình ngày một xa!  

Bốp!  

Tiếng va chạm nặng nề vang lên!  

Tất cả mọi người đều sững sờ!  

Anh... lên đến đỉnh rồi!  

Ực!  

Tất cả đều chật vật nuốt nước bọt! Trong mắt lộ ra sự sợ hãi!  

Điên cuồng... quá!  

Nhìn kỹ lại.  

Lúc này mới phát hiện ra kỹ thuật viên leo núi đã bị kẹt ở vị trí cách mặt đất hai mươi mét!  

Đúng là bị bỏ lại mười mét!  

Nhưng mà... Trương Minh Vũ bỏ lại anh ta với khoảng cách mười mét!  

Đây...  

Cơ thể anh ta như bị điểm huyệt.  

Trần Y Tuyết há hốc mồm, dường như quên mất cả việc hít thở! 

Trong mắt cô ấy tràn ngập sự sợ hãi! 

Sao... sao có thể! 

Nơi đây lập tức lặng yên như tờ! 

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa. 

Leo núi chủ yếu cần có sự chuẩn xác và sức mạnh, mà cả hai cái này anh đều có! 

Hàn Thất Thất cũng ngẩn người. 

Quay đầu nhìn lại, thấy được chênh lệch của Trương Minh Vũ với kỹ thuật viên leo núi! 

Cái này... 

Hàn Thất Thất trợn tròn mắt. 

Sợ ngây người! 

Một lúc sau, kỹ thuật viên leo núi lạnh lùng nói: "Còn không mau đưa chúng tôi xuống!" 
 
Chương 989


Vừa dứt lời, nhân viên lập tức phản ứng lại!  

Họ nhanh chóng giãn dây an toàn ra.  

Cơ thể Trương Minh Vũ khẽ run rẩy!  

Sao lại như này nhỉ?  

Nhưng lần này không ai cười cả.  

Hai người nhanh chóng đáp xuống đất.  

Kỹ thuật viên leo núi trầm mặt bỏ đi.  

Không ngờ anh ta lại thua!  

Mọi người sững sờ nhìn vào biển hiệu phát sáng.  

Mười giây... ba bảy!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chẳng phải có phần thưởng sao?"  

Nhân viên phục vụ hoang mang gật đầu.  

Trần Y Tuyết và Hàn Thất Thất lúc này mới tỉnh lại khỏi sự khiếp sợ!  

Trương Minh Vũ... thắng rồi!  

Nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng một hộp quà tinh xảo ra.  

"Thưa anh, đây là phần thưởng của anh!"  

Trương Minh Vũ mỉm cười, cầm lấy hộp quà.  

Tất cả phụ nữ đều nhìn chằm chằm vào hộp quà!  

Trương Minh Vũ cười nói: "À... cô Trần, tiền cô bỏ ra nên thỏi son này là của cô".  

Nói xong anh liền đưa thỏi son cho cô.  

Trần Y Tuyết sững sờ!  

Cho... mình sao?  

Cô ấy không thể ngờ được!  

Dilsey đấy!  

Phiên bản giới hạn đấy!  

Trần Y Tuyết hưng phấn nói: "Ối! Thế thì... ngại lắm!"  

Nói xong cô ấy liền cầm hộp quà đi luôn!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Đây là... cách để xin lỗi sao?  

Hàn Thất Thất mỉm cười.  

Có hơi... thất vọng!  

Trần Y Tuyết ôm lấy hộp quà, ánh mắt tràn ngập sự vui vẻ!  

Thấy Trương Minh Vũ cũng thuận mắt hơn nhiều!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chơi xong chưa, chúng ta đi nhé?"  

Trần Y Tuyết vui vẻ đồng ý: "Được!"  

Sướng ghê!  

Nói xong cô ấy liền đi thẳng ra ngoài.  

Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất nhìn nhau.  

Im lặng đi theo.  

Mọi người đều nhìn về phía ba người, ánh mắt vô cùng phức tạp.  

Ba người nhanh chóng đi ra.  

Trương Minh Vũ không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.  

Cho dù thế nào, mối quan hệ với Trần Y Tuyết cũng tiến thêm một bước rồi.  
 
Chương 990


Nhưng... làm thế nào để bàn chuyện làm ăn đây?  

Trương Minh Vũ lại cảm thấy rối bời.  

Thời gian không còn nhiều nữa!  

Hàn Thất Thất đang cố gắng nghĩ cách, dù sao xong chuyện này cô ta cũng sẽ trở thành phó giám đốc!  

Chỉ có mình Trần Y Tuyết ôm hộp quà, lẳng lặng hưởng thụ!  

Còn chưa ra ngoài được mấy bước, một giọng nói lảnh lảnh bỗng vang lên: "Ố, đây chẳng phải cô Trần sao? Đúng là oan gia ngõ hẹp".  

Vừa dứt lời, ba người liền sững sờ.  

Ngẩng đầu nhìn lại, thấy trước mặt là mấy thanh niên trạc tuổi Hàn Thất Thất.  

Còn người đang nói chuyện là cô gái mặc đồ thể thao.  

Còn mặc cả áo gile!  

Cô ta đang mỉm cười!  

Đằng sau là mấy anh thanh niên cường tráng.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Sắc mặt Trần Y Tuyết trở nên lạnh lùng, cô ấy nói: "Triệu Tử Oánh? Cô lại muốn làm cái gì?"  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Kẻ thù?  

Triệu Tử Oánh nói: "Không làm gì cả, chỉ là thấy cô nên nói vài câu thôi".  

"Từ lần trước người của cô bị người của tôi đánh... hình như tôi không gặp cô thì phải?"  

Nói xong, mắt cô ta lóe lên sự khinh bỉ!  

"Cô..."  

Trần Y Tuyết lập tức nổi giận!  

Hàn Thất Thất nhỏ giọng giải thích: "Đây là em gái Triệu Khoát, là kẻ thù cũ của Trần Y Tuyết".  

Ồ?  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!  

Sau nhà họ Hà là đến nhà họ Triệu!  

Không ngờ lại gặp người nhà họ Triệu ở đây!  

Trần Y Tuyết lạnh lùng nói: "Triệu Tử Oánh, thế thì có gì đắc ý chứ? Lần trước... lần trước người của tôi không khỏe thôi!"  

Vừa dứt lời, mấy người đàn ông phía sau lập tức cười chế giễu.  

Triệu Tử Oánhnói một cách đầy ẩn ý: "Thật không? Vậy... hôm nay đánh lại?"  

"Tôi..."  

Trần Y Tuyết cạn lời, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng!  

Nhưng... cô ấy chẳng biết nói gì cả!  

Cô ấy và Triệu Tử Oánh đều tập sanda!  

Nhưng cô ấy không phải đối thủ của Triệu Tử Oánh, vậy nên mới để hai vệ sĩ đánh.  

Nhưng vệ sĩ của cô ấy bị đánh tàn phế rồi!  

Điều này khiến cho cô ấy đến bây giờ vẫn không ngẩng được đầu lên!  
 
Chương 991


Trần Y Tuyết hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Hôm nay tôi không mang theo người! Để hôm khác đi!"  

Triệu Tử Oánh nói: "Không sao, tôi có thể đợi cô".  

Trần Y Tuyết nổi giận!  

Nhưng không phản bác lại được!  

Triệu Tử Oánh tiếp tục chế giễu: "Thế nào? không được hả?"  

"Người của cô không đến hay không dám đến?"  

Nói xong, mặt cô ta liền lộ vẻ khinh bỉ!  

Trần Y Tuyết cuộn chặt nắm đấm.  

Lồ ng ngực phập phồng lên xuống!  

Nhưng cô ấy không nói được gì!  

Không đánh lại là không đánh lại!  

Có đánh nữa người mất mặt cũng là cô ấy thôi!  

Nhưng...  

Trần Y Tuyết lo lắng vô cùng, không biết phải làm thế nào nữa.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, cô cười nói: "Cô chủ, mấy anh không đến, hay để tôi thử xem sao?"  

Nói xong anh liền khom người.  

Như này, không chỉ có thể dạy cho đám người nhà họ Triệu một bài học, mà còn khiến Trần Y Tuyết vui vẻ!  

Một mũi tên trúng hai con chim!  

Vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ.  

Ánh mắt của Hàn Thất Thất hiện lên vẻ khó hiểu.  

Trần Y Tuyết cũng sững sờ!  

Cô chủ? Mấy anh?  

Trương Minh Vũ nháy mắt.  

Trần Y Tuyết mới hiểu Trương Minh Vũ đang giả bộ làm vệ sĩ cho cô.  

Nhưng Trương Minh Vũ mà thua thì cô ấy mất mặt lắm.  

Trần Y Tuyết nói: "Không cần, đợi đến lần sau mấy anh của anh đến rồi đánh!"  

Trương Minh Vũ cười tươi nói: "Không sao đâu cô chủ, hai tên này... không cần đến anh tôi ra tay".  

Hả?  

Vừa dứt lời, Trần Y Tuyết liền trợn tròn mắt.  

Còn chưa hiểu sao? 

Sắc mặt mấy tên đô con bùng lên lửa giận! 

Triệu Tử Oánh lạnh lùng nói: "Hừ! Cô Trần, người của cô... kiêu ngạo hơn cả cô nhỉ?" 

"Nếu đã vậy chúng ta cùng so xem!" 

Trần Y Tuyết vô cùng lo lắng! 

Làm thế nào bây giờ!

Cô ấy há miệng nhưng lại không biết nói cái gì. 

Trần Y Tuyết chỉ trợn trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ. 

Chút hảo cảm ban nãy cũng bay mất sạch! 

Ngu quá! 

Nhưng đúng lúc này Hàn Thất Thất tự nhiên lại kéo tay cô ấy. 

Trần Y Tuyết sững sờ. 

Mắt Hàn Thất Thất lóe sáng, cô ta cười nói: "Để anh ấy đánh" 
 
Chương 992


Á?  

Trần Y Tuyết nhíu mày.  

Trương Minh Vũ ngu thì thôi đi, sao Hàn Thất Thất cũng vậy thế...  

Triệu Tử Oánh chế giễu: "Không dám? Không có gan thì bớt chém gió đi!"  

"Sau này gặp tôi nhớ đi đường vòng!"  

"Nếu không... người của tôi gặp cô lần nào đánh cô lần đấy!"  

Nói xong mặt cô ta liền lộ rõ vẻ kiêu ngạo.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Mấy bà cô này phiền quá...  

Cơ thể Trần Y Tuyết run lên vì giận!  

Đúng lúc này, Trương Minh Vũ tiến lên một bước.  

Hả?  

Mọi người đều sững sờ.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô chủ của tôi sợ tôi đánh mấy người tàn phế, hay là tôi nhẹ tay chút, mấy người thấy thế nào?"  

Anh mỉm cười vô hại, nhưng lời anh nói... kiêu ngạo quá!  

Trần Y Tuyết sững sờ.  

Vừa định mở miệng chỉ trích lại bị Hàn Thất Thất kéo sang một bên.  

"Ha ha ha!"  

Triệu Tử Oánh cười như điên, lạnh lùng nói: "Được rồi, nếu anh khách khí như vậy thì tôi sẽ giữ lại mạng cho anh!"  

"Lên đi!"  

Nói xong cô ta liền đưa mọi người đi vào trong phòng tập sanda.  

Trương Minh Vũ tiến bước đi theo.  

Mặt Trần Y Tuyết vô cùng lo lắng.  

Hàn Thất Thất cười nói: "Yên tâm đi! Chúng ta chờ xem kịch thôi".  

Xem kịch?  

Trần Y Tuyết ủ rũ chán nán.  

Cô ấy chỉ cho rằng Hàn Thất Thất không biết đám người này đáng sợ đến nhường nào!  

Để đánh bại bọn họ, Trần Y Tuyết đang cầu cứu vô số người rồi! 

Nhưng lần nào... cũng bị người của Triệu Tử Oánh đánh bại! 

Cô ấy nhờ mười mấy sư phụ, đến bây giờ vẫn chưa có ai đánh thắng được Triệu Tử Oánh! 

Haizz. 

Trần Y Tuyết thở dài. 

Không trốn được nữa rồi. 

Cuối cùng cũng chỉ có thể đi vào thôi. 

Trương Minh Vũ nhanh chóng vào trong phòng. 

Căn phòng rất nhỏ, cũng rất thấp, chỉ là một căn phòng thông thường. 

Ở chính giữa có một võ đài. 

Lúc này trên võ đài có hai người đàn ông cường tráng đang tỉ thí. 

Không ít người xung quanh vỗ tay khen ngợi.
 
Chương 993


Triệu Tử Oánh lạnh lùng quát một tiếng: "Nhường sân cho tôi!"  

Vừa dứt lời, hai người đàn ông cường tráng liền lao xuống.  

Mọi người sửng sốt.  

Sao Triệu Tử Oánh lại quay lại?  

Triệu Tử Oánh nhanh chóng kéo hàng rào bảo vệ xung quanh, len người đi vào.  

Mấy người đàn ông cường tráng khoanh tay đứng bên xem.  

Khí thế vô cùng!  

Triệu Tử Oánh khẽ ngoắc tay, khinh bỉ nói: "Lên chịu chết đi".  

Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Tôi đánh với cô? Không được không được, tôi không đánh phụ nữ được!"  

Ha!  

Vừa dứt lười, tiếng cười chế giễu lập tức vang lên!  

Triệu Tử Oánh là quán quân sanda ba tháng liên tiếp đấy!  

Đến giờ vẫn không có ai dám đấu với cô ta!  

Mấy người đàn ông cường tráng đứng bên được mọi người gọi là tứ đại hộ pháp của cô ta.  

Thực lực của ai cũng rất kinh khủng!  

Triệu Tử Oánh cười khẩy nói: "Vứt hắn lên đây cho con!"  

Vừa dứt lời, bốn người đàn ông cường tráng kia liền kéo lấy Trương Minh Vũ!  

Lôi lên võ đài!  

Trương Minh Vũ cảm thấy bất lực!  

Đánh phụ nữ...  

Mắt Hàn Thất Thất lóe sáng, vô cùng mong chờ!  

Trần Y Tuyết cúi đầu co người vào đám người.  

Cô ấy nghĩ kỹ rồi.  

Cùng lắm thì... lén chuồn đi!  

Dù sao Trương Minh Vũ cũng không phải vệ sĩ của cô ấy, đến lúc đó có chết cũng không có ai làm chứng!  

Đỡ mất mặt!  

Nghĩ như vậy, Trần Y Tuyết vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều!  

Triệu Tử Oánh cười khẩy nói: "Cô Trần, nhìn kỹ vệ sĩ của cô bị tôi cho ăn đòn thế nào nhé!"  

Trần Y Tuyết lập tức căng thẳng!  

Kế hoạch... đổ sông đổ bể rồi!  

Vừa dứt lời, mọi người lập tức hiểu ra!  

Trần Y Tuyết và Triệu Tử Oánh có thù với nhau, điều này ai cũng biết rõ!  

Lúc này mọi người bắt đầu nở nụ cười chế giễu.  

Trương Minh Vũ chết chắc rồi!  

Cả võ đài lập tức trở nên yên lặng.  

Nhân viên tiến lên, cho Trương Minh Vũ một đôi găng tay.  

Triệu Tử Oánh đã đeo xong rồi.  

Trương Minh Vũ bất lực nó: "Hay là... cô bảo vệ sĩ của cô lên đi? Tôi... không đánh cô được đâu".  

Đây là sự thật. 
 
Chương 994


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một người đàn ông sao có thể đánh phụ nữ được chứ...  

Triệu Tử Oánh nói: "Được rồi, đừng tìm lý do nữa, nếu anh không có thực lực thì đứng đây giả bộ làm gì?"  

Tôi giả bộ?  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu nói: "Không phải tôi chỉ muốn nói..."  

Triệu Tử Oánh khó chịu ngắt lời, lạnh lùng nói: "Đủ rồi! Im miệng đi!"  

"Đàn ông đàn ang mà cứ rề rà thế, anh bị đầu thai nhầm giới tính à?"  

"Đàn ông mà cứ như anh thì còn cần đàn ông làm gì chứ?"  

Vừa dứt lười, Trương Minh Vũ liền nhíu mày.  

Trong lòng nổi lên cơn giận!  

Không nỡ đánh phụ nữ thì có gì sai chứ?  

Trương Minh Vũ im lặng đeo găng tay lên, lạnh lùng: "Phụ nữ mà cứ như cô thì không cần phân nam nữ nữa!"  

Hít!  

Vừa dứt lời, mọi người lập tức hít sâu một hơi!  

Điên rồi?  

Dám mắng Triệu Tử Oánh sao?  

Trần Y Tuyết quơ nắm đấm!  

Câu này... bùi tai quá!  

Triệu Tử Oánh híp mắt, lạnh lùng nói: "Ý anh là... tôi là tomboy?"  

Qua giọng nói, có thể thấy cô ta vô cùng tức giận!  

Đây là lời cô ta ghét nhất!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cũng không đúng".  

Cơn giận của Triệu Tử Oánh giảm đi một chút.  

Trương Minh Vũ nói tiếp: "Tomboy phải là con gái cơ, còn cô chẳng có nét nào của con gái cả".  

Vừa dứt lời, mọi người lập tức xì xào!  

Đúng là tự tìm lấy cái chết!  

Triệu Tử Oánh bóp nắm đấm kêu răng rắc.  

Sắc mặt đen như đít nồi!  

"Tự tìm đường chết!"  

Triệu Tử Oánh hét lên một tiếng, cơ thể lao vọt ra!  

Cô ta tung quyền!  

Hiên ngang mạnh mẽ.  

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập sự giễu cợt!  

Lần này... Trương Minh Vũ chết chắc rồi!  

Đúng là tự xông vào chỗ chết!  

Trần Y Tuyết cúi đầu, không dám nhìn!  

Lúc bình thường đã kinh khủng lắm rồi, huống chi... bây giờ cô ta còn đang nổi giận!  

Duy chỉ có Hàn Thất Thất là mắt lóe sáng, hai tay khôm kìm được đặt lên ngực.  

Trong mắt cô ta, đây là lúc Trương Minh Vũ đẹp trai nhất!  

Một giây sau, Triệu Tử Oánh đã vọt đến trước mặt Trương Minh Vũ!  

Nhưng Trương Minh Vũ vẫn không hề cử động!  

Sợ đến mức choáng váng đầu óc rồi?  

Mọi người cười nhạt.  

"Thế này mà cũng dám đứng ra giả bộ?"  

"Đúng là không biết điều! Trần Y Tuyết tìm loại cực phẩm này đến sao?"  

"Hừ! Đúng là khiến cánh đàn ông mất mặt!"  

...  

Tiếng bàn tán xôn xao vang lên.  

Ánh mắt tất cả mọi người tràn ngập sự khinh thường!  

Trần Y Tuyết nghe thấy vậy càng xấu hổ hơn, chỉ muốn quay người bỏ chạy mà!  

"Chết đi!"  

Một giây sau, Triệu Tử Oánh quát lớn!  

Quả đấm hung hăng nện xuống! 

Mọi người lập tức tập trung! 

Nhưng đúng lúc này, Trương Minh Vũ bỗng nhiễn cử động! 

Triệu Tử Oánh chỉ cảm thấy trước mặt mình như có gió rít quá. 

"Bốp!" 

Tiếng va chạm vang lên! 

Đau đớn ở mặt truyền tới, cơ thể Triệu Tử Oánh lập tức mất thăng bằng. 

Một giây sau, cơ thể Triệu Tử Oánh va vào hàng rào bảo vệ bên cạnh! 

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 995


Cả căn phòng lặng yên như tờ.  

Sao có thể chứ?  

Đây là học trò do tứ đại hộ pháp tự mình dạy dỗ mà!  

Sao lại bị ăn một cái tát trong nháy mắt chứ?  

Bốn tên đàn ông cường tráng lập tức trợn tròn hai mắt, trong mắt lóe lên sự nghiêm trọng!  

"Hay!"  

Mắt Hàn Thất Thất lóe sáng, không nhịn được hét lên một tiếng!  

Hả?  

Trần Y Tuyết ngẩn người, không dám nhìn.  

Trương Minh Vũ tránh được sao?  

Trần Y Tuyết không nhịn được ngẩng đầu.  

Một giây sau, con ngươi bỗng co rút!  

Triệu Tử Oánh nằm trên sợi dây cao su của võ đài khó khăn giãy giụa!  

Trên mặt là dấu năm ngón tay!  

Ực!  

Trần Y Tuyết chật vật nuốt nước bọt, trong lòng không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung.  

Trương Minh Vũ lợi hại như vậy sao?  

Đến lúc này, tiếng ong ong trong đầu Triệu Tử Oánh mới bớt đi!  

Trên mặt nóng hừng hực!  

Quan trọng nhất... xấu hổ!  

Cơn giận lập tức bùng lên!  

Triệu Tử Oánh nhíu mày, lạnh lùng quát: "Anh... muốn chết?"  

Nói xong cô ta liền giãy giụa đứng dậy.  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng tung cước.  

Một giây sau, Triệu Tử Oánh liền lao ra khỏi hàng rào bảo vệ!  

Nằm thẳng dưới đất!  

Hít!  

Tiếng hít sâu lại vang lên!  

Mọi người lập tức bối rối!  

Kết thúc rồi sao?  

Triệu Tử Oánh nằm đo ván, mặt mày hoang mang!  

Cô ta quên hết đau đớn trên người!  

Lúc này chỉ còn lại sự xấu hổ!  

Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Cô như vậy là không được, không làm được đàn ông, cũng không làm được phụ nữ, haizz!"  

"Hay là trở về học cách thêu thùa may vá đi, đánh

nhau... không hợp với cô đâu". 
 
Chương 996


Mọi người đều thẫn thờ.  

Độc mồm độc miệng quá!  

Triệu Tử Oánh cuộn chặt nắm đấm, cơ thể run rẩy.  

Mặt đỏ bừng, không biết là do tức giận hay do bị đánh!  

Hai mắt bừng bừng lửa giận!  

"Giỏi lắm! Đánh hay lắm!"  

Trần Y Tuyết hưng phấn hét khản cả cổ!  

Ngoài từ này, cô ấy không còn từ nào để diễn tả nữa!  

Kinh ngạc quá!  

Lấy lại được thể diện rồi!  

Ầm!  

Một giây sau, tiếng động nặng nề vang lên.  

Trương Minh Vũ nhìn qua phát hiện bốn tên đàn ông cường tráng đang xông lên võ đài.  

"Hộ pháp đích thân ra tay rồi!"  

"Hừ, kiêu ngạo thật, để xem hắn xuống thế nào?"  

"Hộ pháp lâu lắm rồi không ra tay, tên nhãi này dám sỉ nhục cô Triệu, hắn chết chắc rồi!"  

...  

Tiếng bàn tán nhanh chóng vang lên!  

Nụ cười trên mặt Trần Y Tuyết vụt tắt.  

Mắt Hàn Thất Thất vẫn lóe sáng như cũ!  

Triệu Tử Oánh cố gắng đứng giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sư phụ! Đánh hắn tàn phế cho con!"  

Người đàn ông cường tráng cười khẩy nói: "Nhãi con, ngại quá, cô chủ nhà tôi ra lệnh rồi!"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Tí nữa anh còn cảm thấy ngại hơn đấy".  

Hả?  

Mắt người ta đàn ông cường tráng lóe lên tia rét lạnh.  

Trương Minh Vũ nói: "Ba người kia lên cùng, bắt nạt mỗi mình anh thì chán lắm".  

Cái gì?  

Vừa dứt lời, mọi người lập tức trợn trừng mắt!  

Nghe nhầm sao?  

Thằng nhãi này muốn chết hả?  

Tứ đại hộ pháp cùng ra tay?  

Trần Y Tuyết vẫn hoang mang!  

Hàn Thất Thất trợn tròn mắt, lẩm bẩm: "Bá đạo quá!"  

Người đàn ông cười tráng híp mắt cười khẩy: "Thằng nhãi, mày muốn bị bốn bọn tao đánh

bại, sau đó thể diện cũng được vớt vát chút nào chứ gì?"  
 
Chương 997


Mọi người lập tức hiểu ra!  

Chẳng trách!  

Ai cũng mỉm cười chế giễu.  

Bị vạch trần rồi phải không?  

Trương Minh Vũ khó chịu nói: "Được rồi, đừng có lòng vòng nữa, mau lên đi"  

"Tứ đại hộ pháp mà giống trẻ con vậy..."  

Anh rất muốn được chiến đấu!  

Một người lên thì chán lắm...  

Chỉ có trận chiến kịch liệt mới khiến anh nhanh chóng mạnh lên!  

Tên đàn ông cường tráng cười khẩy, âm trầm nói: "Ba người bọn tao lên, mày sẽ bị ăn đòn gấp ba đấy!"  

Trương Minh Vũ nhíu mày nói: "Có thể đừng dài dòng nữa được không, cô chủ của mấy người không giống đàn ông thì thôi đi, mấy người cũng không giống là sao?"  

Hả?  

Bốn người đàn ông cường tráng nhíu mày.  

Mắt mọi người lóe lên sự chế giễu!  

Đúng là muốn chết.  

Trần Y Tuyết cũng sững sờ, ánh mắt hoang mang.  

Một giây sau, ba người đàn ông cường tráng kia liền lên.  

Bọn chúng kéo hàng rào bảo vệ, chui vào trong!  

Võ đài rộng lớn nháy mắt trở nên chật hẹp, ánh mắt lạnh lùng tập trung lên Trương Minh Vũ!  

Thế trận này...  

Khiến người xem không khỏi run rẩy!  

Khí thế quá!  

Lão Đại lạnh lùng hỏi: "Ai lên trước?"  

Một người đàn ông bước ra nói: "Để em đi, em lên trước".  

"Mỗi người cho hắn một cái tát, ai không tát được người đó xui xẻo, thấy thế nào?"  

Lão Tứ khó chịu lầm bầm: ""Thế không công bằng, nhất định không đến lượt em nó đã ngất rồi!"  

Mấy tên này chẳng hề quan tâm bàn tán sôi nổi.  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mặt.  

Coi anh là không khí à?  

Nhưng trong lòng anh bắt đầu hưng phấn!  

Bọn họ... sẽ không khiến anh thất vọng đâu nhỉ?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Có thể đừng dài dòng nữa được không, mau lên đi".  

Lão Đại híp mắt, lạnh

lùng nói: "Thằng nhóc, chịu chết đi!" 
 
Chương 998


Vừa dứt lời, cơ thể hắn liền phóng lên!  

Bước chân như gió!  

Hả?  

Trương Minh Vũ giật mình, cảm thấy hưng phấn!  

Một giây sau, Lão Đại đã đến trước mặt anh!  

Một cái tát tung ra.  

Triệu Tử Oánh thấy vậy liền kiêu ngạo!  

Trần Y Tuyết lo lắng vô cùng.  

Trong mắt mọi người thì toàn là vẻ chế giễu!  

Cùng lúc này, Trương Minh Vũ cử động!  

Chân sau di chuyển, né được cái tát!  

Lão Đại nhíu mày.  

Tránh được sao?  

Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, một làn gió ào tới.  

Cái này...  

Lão Đại kinh ngạc.  

Ngẩng đầu nhìn qua thì thấy nắm đấm đang lại gần mặt mình.  

Hắn sợ hãi!  

Bốp!  

Tiếng va chạm nặng nề vang lên!  

"Á!"  

Lão Đại thét lên, cơ thể nặng nề ngã xuống!  

Hít!  

Tiếng hít sâu lại vang lên!  

Lão Đại... gục rồi?  

Mọi người đều ngỡ ngàng!  

Trương Minh Vũ ngoắc ngoắc ngón tay, bình tĩnh nói: "Nhanh, cùng lên đi!"  

Ba tên đàn ông cường tráng nhìn nhau.  

"Lên!"  

Một giây sau, cả ba cùng vọt tới!  

Mọi người xung quanh nhìn chằm chằm!  

Trương Minh Vũ hưng phấn vô cùng.  

Không lùi mà tiến!  

Anh bước dài một bước vọt vào trong đám người!  

Bước chân linh hoạt tránh đòn.  

Cùng lúc đó anh còn tung nắm đấm!  

Lão Tứ trợn tròn hai mắt, hốt hoảng né tránh.  

Nhưng tốc độ quá nhanh!  

Bốp!  

Tiếng va chạm nặng nề vang lên!  

Một quyền!  

Lão Tứ không né kịp, bị trúng một quyền!  

Cơ thể lập tức ngã xuống đất!  

Cơn gió lại ào tới!  

Trương Minh Vũ cười khẩy!  

Khom người tránh quyền này, sau đó

xoay người tung cước! 
 
Chương 999


Chân anh đạp thẳng vào ngực Lão Tam!  

"Á!"  

Lão Tam thét lên một tiếng, sau đó va vào hàng rào!  

Lại gục trên đất!  

Lúc này, chỉ còn lại Lão Nhị!  

Lão Nhị trợn tròn hai mắt, ánh mắt vô cùng hốt hoảng!  

Trương Minh Vũ cười toét miệng, lao tới!  

Lão Nhị khiếp sợ!  

"Á!"  

Một giây sau, tiếng kêu đau đớn lại vang lên!  

Lão Nhị hét lên rồi ngã gục xuống đất!  

Im lặng!  

Nơi đây lặng im như tờ!

Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.  

Mắt ai cũng trợn trừng như sắp rớt ra ngoài.  

Hàn Thất Thất hả hê đến độ run rẩy không ngừng.  

Trần Y Tuyết há hốc mồm.  

Vẻ phẫn nộ trên mặt Triệu Tử Oánh như đóng băng.  

Chuyện này... sao có thể!  

Bốp bốp!  

Trương Minh Vũ vỗ tay một cái rồi lẩm bẩm với vẻ hụt hẫng: "Ngu ghê, còn xưng tứ đại hộ pháp nữa mới ghê chứ".  

Nói xong, anh kéo hàng rào chui ra ngoài.  

Ai nấy đều ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Họ... có nhìn nhầm không đấy?  

Trương Minh Vũ vừa đi vừa nói: "Cô Triệu nên đổi vệ sĩ khác đi, vô dụng quá".  

Triệu Tử Oánh siết chặt nắm đấm.  

Tức muốn nổ phổi!  

Nhưng cô ta chẳng thể thốt ra câu nào!  

Đôi mắt Trần Y Tuyết sáng ngời.  

"Cô Triệu, chuyện gì thế này? Không phải trước đây vệ sĩ của cô giỏi giang lắm sao?"  

“Sao hôm nay lại bị người yếu nhất trong số các vệ sĩ của tôi hạ gục cả đám vậy?”  

Dứt lời, cô ấy khoanh tay đứng dậy.  

Nét mặt Trần Y Tuyết quá ư là kiêu ngạo, quá ư là đắc ý.  

Trương Minh Vũ tức tối trừng mắt nhìn cô ấy.  

Triệu Tử Oánh cắn chặt răng.  

Quá nhục nhã!  

Nhưng...  

Trần Y Tuyết tiếp tục hỏi: "Phải rồi, cô còn ai được được chút không? Chứ mấy tên

tép riu này... vệ sĩ tôi chơi không đã!" 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom