Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 960


Trương Minh Vũ không rảnh quan tâm, dặn dò: "Lâm Diểu, cô làm quen công việc bên này đi, lát nữa tôi sẽ gọi cho cô sau".  

Lâm Diểu gật đầu thật mạnh, trả lời: "Được!"  

Cuối cùng cô ta cũng góp chút công sức cho nhà họ Lâm rồi!  

Trương Minh Vũ đưa Hàn Thất Thất đi.  

Sau khi ra ngoài, Hàn Thất Thất nói với vẻ không vui: "Anh gọi tôi tới làm gì?"  

Trương Minh Vũ tỏ ra bất lực: "Muốn nhờ cô lên kế hoạch cho công ty ấy mà, tiếc thật... giờ không cần nữa, cô lập cho tôi một công ty mới luôn đi".  

Hàn Thất Thất trừng mắt nhìn anh.  

Giây lát sau, cô ta ngồi vào chiếc Porsche.  

Trương Minh Vũ tỉnh rụi ngồi vào ghế phụ lái, mở miệng nói: "Đến tòa nhà của nhà họ Dịch".  

Hàn Thất Thất nhướng mày, khó chịu hỏi: "Anh xem tôi là tài xế của anh đấy à?"  

Trương Minh Vũ cười lúng túng: "Hây da, đang vội lắm, giúp tí đi mà".  

Hàn Thất Thất dữ dằn nguýt anh.  

Cô ta đạp chân ga, lao vút đi như tên bắn.  

Hồn vía Trương Minh Vũ sắp bay ra ngoài, anh vội vàng thắt dây an toàn.  

Có tin cô này được không đây!  

Chẳng mấy chốc, Hàn Thất Thất đã dừng xe trước tòa nhà của nhà họ Dịch.  

Trương Minh Vũ xuống xe.  

Anh nhìn qua một lượt, vừa lòng nhoẻn miệng cười.  

Tòa nhà này có tổng cộng chín tầng, trông rất tráng lệ.  

Chỗ này còn giống văn phòng làm việc nữa!  

Trương Minh Vũ cười tươi đi vào.  

Hàn Thất Thất vừa nghịch chìa khóa vừa đi theo.  

Nhà họ Dịch đúng là không đùa được, xây được tòa nhà ở nơi tốt thế này.  

Không gian rất yên tĩnh.  

Nhưng sau khi vào trong, Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Giữa đại sảnh có một cô gái tươi như hoa đang đứng.  

Lâm Kiều Hân?

Sao cô ấy lại ở đây?  

Trương Minh Vũ định thần lại mới phát hiện phía sau Lâm Kiều Hân còn có mười mấy người đàn ông cao lớn. 

Đó là bọn Đại Quân! 

Trương Minh Vũ nở nụ cười. 

Tốc độ làm việc của Lâm Kiều Hân... rất nhanh đấy! 

Trương Minh Vũ sải chân đi vào. 

Hàn Thất Thất thấy thế, lòng chợt xuất hiện một cảm giác kì quái. 

Cô ta chần chờ giây lát rồi vẫn quyết định đi theo. 

Lâm Kiều Hân cũng đã phát hiện ra bọn họ, cô kinh ngạc hỏi: "Trương Minh Vũ? Sao anh lại tới đây?"  

Đám Đại Quân nghe thấy thế bèn hấp tấp chạy lại. 
 
Chương 961


Đoàn người hừng hực nhiệt tình nhìn Trương Minh Vũ.  

Đại Quân cung kinh chào: "Ân nhân, cậu tới rồi".  

Lâm Kiều Hân sửng sốt.  

Ân nhân?  

Trương Minh Vũ cười lớn, nói: "Được rồi, đã bảo anh đừng có gọi như vậy nữa mà".  

Đại Quân nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt vẫn tràn đầy nhiệt tình.  

Trương Minh Vũ cười giới thiệu: "À ừm... Kiều Hân, đây là Hàn Thất Thất, nhà thiết kế của khách sạn chúng ta".  

Mặc dù hai bên đã từng gặp mặt nhưng Trương Minh Vũ còn chưa có dịp giới thiệu họ với nhau.  

Lâm Kiều Hân chợt căng thẳng trong lòng.  

Vụ tai tiếng trước đây của Trương Minh Vũ... đối tượng chẳng phải chính là Hàn Thất Thất đó sao?  

Trương Minh Vũ tiếp tục nói: "Thất Thất, đây là Lâm Kiều Hân, ừm... là... vợ tôi".  

Nửa sau của câu, anh nói đặc biệt mất tự nhiên.  

Trái tim Lâm Kiều Hân cũng đột ngột tăng tốc.  

Ai... là vợ anh chứ!  

Tuy cảm thấy mất tự nhiên nhưng loại cảm giác không thoải mái trong lòng cô lại giảm đi rất nhanh.  

Tâm tình cô chợt trở nên... rất lạ.  

Hàn Thất Thất phức tạp nhìn cô.  

Lâm Kiều Hân thoải mái vươn tay, nói: "Chào em, chị đã được nghe nói về em rất nhiều".  

Hàn Thất Thất lịch sự bắt tay cô, cười nói: "Chào chị".  

Trương Minh Vũ hiện đang xấu hổ vô cùng.  

Biết thế chi bằng đừng giới thiệu họ với nhau.  

Lâm Kiều Hân nhanh nhẹn dời trọng tâm câu chuyện, hỏi: "Sao anh lại tới đây?"  

Trương Minh Vũ cười đáp: "Tôi đưa cô ấy tới thiết kế tòa nhà này".  

Lâm Kiều Hân hiểu ra.  

Cô biết Trương Minh Vũ và Trần Thắng Nam có quen biết.  

Tài năng thiết kế của Hàn Thất Thất xuất sắc như thế, tới hỗ trợ người quen cũng là chuyện thường.  

Trương Minh Vũ lại cười nói: "Mọi người tạm thời chờ một chút, tôi đưa Thất Thất đi xem nơi này đã".  

Lâm Kiều Hân gật đầu: "Được".  

Trương Minh Vũ không nán lại thêm, anh đưa Hàn Thất Thất đi dạo quanh tòa nhà này một vòng.  

Xem kĩ mới thấy, thực tế nơi này còn tốt hơn trong tưởng tượng của anh.  

Mặc dù không có điểm nổi bật nào nhưng lại đặc biệt sạch sẽ ngăn nắp gọn gàng.  

Trang hoàng và lắp đặt thiết bị cũng coi như xa xỉ.  

Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Tôi muốn cải tạo tòa nhà này hơi đặc biệt một chút, để về sau lấy nơi này làm trụ sở chính của công ty chúng ta".  

Hàn Thất Thất nhìn quanh một lượt, cười nói: "Không thành vấn đề". 
 
Chương 962


Nơi này dù không thay đổi những thiết bị đã lắp đặt cũng không có vấn đề gì.  

Nhưng nếu đã làm, Trương Minh Vũ muốn làm cho tốt nhất.  

Có điều, nếu lắp đặt lại thì sẽ làm lỡ rất nhiều chuyện.  

Mà thời gian thì đang rất gấp rút.  

Làm sao bây giờ?  

Lúc này, chính Trương Minh Vũ cũng hết sức khó nghĩ.  

Lát sau, Trương Minh Vũ mới hỏi: "Thất Thất, cô nói xem... liệu có thể lắp đặt trang trí từng tầng một không?"  

Hàn Thất Thất chần chờ một lát rồi đáp: "Không thành vấn đề".  

Trương Minh Vũ mở to mắt, ngạc nhiên hỏi: "Thật chứ?"  

Hàn Thất Thất gật đầu xác nhận.  

Trương Minh Vũ bèn mỉm cười.  

Nếu vậy, mọi chuyện đều có thể giải quyết tốt đẹp rồi.  

"Vậy được, cô hãy thiết kế đi, bắt đầu trang hoàng lại từ lầu chín, rồi cứ làm dần xuống dưới".  

Trương Minh Vũ hưng phấn nói.  

Hàn Thất Thất gật đầu, đáp: "Không thành vấn đề".  

Trương Minh Vũ lấy ngay di động ra, gọi điện cho từng người.  

"Vũ Nam, bây giờ em dẫn toàn bộ các quản lí cao cấp của hai khách sạn Hồng Thái tới ngay tòa nhà họ Dịch nhé".  

"Thắng Nam, cô đưa tất cả các nhân viên văn phòng của Marmart tới tòa nhà họ Dịch".  

"Lâm Diểu, cô dặn trưởng phòng Trương đưa toàn bộ nhân viên ở lại Thiên Minh tới tòa nhà họ Dịch, mang tất cả mọi tài liệu tới đây luôn".  

...  

Dặn dò xong xuôi, Trương Minh Vũ thở ra một hơi nhẹ nhõm.  

Vậy là đã giải quyết xong một vấn đề lớn.  

Hàn Thất Thất đi lên lầu chín, bắt đầu nghiên cứu chuyện trang hoàng và lắp đặt.  

Trương Minh Vũ thì vào thang máy xuống lầu một.  

Khi thấy anh bước ra, đám Đại Quân vội vã đứng lên, cung kính đón chào.  

Lâm Kiều Hân cười hỏi: "Sao rồi? Đã có ý tưởng gì chưa? Bên phía sếp Trần có bản thiết kế là bên này chúng ta có thể khởi công luôn".  

Sếp Trần? Trần Thắng Nam?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Đợi lát cô ấy xuống mới biết, cái này tôi cũng không hiểu lắm".  

"À đúng rồi, sao mọi người lại đến đây?"  

Lâm Kiều Hân chầm chậm giải thích: "Tôi với sếp Trần đã lên lịch hẹn xong nên tới đây trước xem thế nào, cô ấy nói lát sẽ tới".  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Sếp Trần... nghe cứ quái quái thế nào đó...  

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài có tiếng động cơ ô tô vang lên.  

Trương Minh Vũ nhìn ra, thấy có một chiếc xe bus vừa dừng ngay trước cửa.  

Vương Vũ Nam dẫn theo một nhóm nhân viên khách sạn xuống xe, đi vào trong tòa nhà.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Lâm Kiều Hân đứng dậy, ánh mắt thoáng lộ vẻ nghi hoặc.  

Vương Vũ Nam ngọt ngào cười, chào hỏi: "Cô Lâm, cô cũng ở đây à". 
 
Chương 963


Lâm Kiều Hân thắc mắc: "Sếp Vương, sao cô lại tới đây?"  

Vương Vũ Nam vẫn giữ nụ cười tươi tắn, đáp: "Ôi chao, cô Lâm, đừng gọi tôi là sếp Vương nữa, tôi đã nói tôi chỉ là người làm công cho anh lớn thôi mà".  

"Cứ gọi tôi là Vũ Nam được rồi".  

Lâm Kiều Hân sửng sốt, bấy giờ mới nhớ Hồng Thái là sản nghiệp của Trương Minh Vũ...  

Những chuyện thế này, cô vẫn chưa thích nghi được ngay...  

Vương Vũ Nam cười cười, nói: "Anh lớn, anh gọi chúng em tới làm gì thế?"  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Em dẫn mọi người lên lầu ba đi, từ nay về sau, nơi đó sẽ là nơi làm việc của mọi người".  

Anh vừa nói thế, Lâm Kiều Hân lập tức nghi hoặc vô cùng.  

Đây chẳng phải là sản nghiệp của Trần Thắng Nam sao?  

Vương Vũ Nam và nhân viên của Hồng Thái lập tức hưng phấn vô cùng.  

"Thật sao?"  

Vương Vũ Nam kinh ngạc hỏi.  

Trương Minh Vũ mỉm cười: "Đương nhiên là thật, em mau đưa mọi người lên đi, việc phân phối vị trí do em phụ trách nhé".  

Vương Vũ Nam kích động đáp: "Được!"  

Nói đoạn, cô ấy hào hứng đưa nhân viên vào trong thang máy.  

Tất cả đều vô cùng hưng phấn.  

Lâm Kiều Hân nhìn theo, ánh mắt đầy nghi hoặc.  

Nhưng cô còn chưa kịp thắc mắc lại thấy trước cửa có thêm một chiếc xe bus nữa dừng lại.  

Lâm Diểu bước xuống đầu tiên.  

Trưởng phòng Trương theo sát phía sau.  

Sau khi hai người xuống, lục tục có thêm mười mấy nam nữ thanh niên xuống xe theo.  

Lâm Kiều Hân khiếp sợ gọi: "Lâm Diểu? Sao em lại ở đây?"  

Chuyện này là sao?  

Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn lâm vào hoang mang.  

Lâm Diểu cười nói: "Chị à, chị cũng đến rồi, anh rể bảo chúng em tới đây đấy".  

Anh rể?  

Lâm Kiều Hân ngẩn người.  

Khi nhận ra lời đó muốn chỉ ai, mặt cô đỏ bừng lên.  

Anh rể gì chứ!  

Trương Minh Vũ liếc mắt nhìn sang, vô cùng hài lòng.  

Từ số lượng năm, sáu chục người ban đầu, hiện chỉ còn lại chừng mười mấy người, nhưng như vậy cũng coi như không tệ.  

Lâm Diểu nghi hoặc hỏi: "Anh rể, anh gọi chúng em tới đây làm gì vậy?"  

Những người của Thiên Minh cũng đều rất mờ mịt.  
 
Chương 964


Trương Minh Vũ giơ một ngón tay chỉ chỉ, nói: "Mọi người qua khu vực văn phòng ở lầu một đi, từ nay về sau, mọi người sẽ làm việc ở đó".  

Anh vừa dứt lời, đám người của Thiên Minh tức thì trợn tròn mắt.  

Bọn họ... sẽ làm việc ở đây?  

Quản lí Trương cũng khiếp sợ ra mặt.  

Một tòa nhà sang trọng cỡ này...  

Ngay sau đó, đám người của Thiên Minh lập tức vui mừng reo hò.  

Lâm Diểu cũng vô cùng mừng rỡ, đáp ngay: "Được!"  

"Mọi người đi theo tôi".  

Nói đoạn, cô ta bèn dẫn đám nhân viên tiến vào khu vực văn phòng của lầu một.  

Lâm Kiều Hân hoang mang hỏi: "Bọn họ..."  

Trương Minh Vũ mỉm cười giải thích: "Bọn họ đều là người của Thiên Minh, hiện giờ đều đã là nhân viên của tôi".  

Việc này...  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân lóe lên khiếp sợ.  

Chỉ giây lát sau, lại một tiếng còi xe vang lên.  

Hai người quay đầu nhìn.  

Trần Thắng Nam đang dẫn theo đám nhân viên của Marmart thong thả đi vào.

Lâm Kiều Hân khựng người lại.  

Những người này... chẳng lẽ cũng là...  

Không phải chứ?  

Lâm Kiều Hân bước lên mấy bước, cười nhẹ và nói: "Sếp Trần, cô tới rồi".  

Trần Thắng Nam khách khí chào hỏi: "Sếp Lâm, cô tới sớm thế".  

Lâm Kiều Hân lắc đầu, nói: "Tôi chỉ định tới sớm một chút để cho các nhân viên làm quen với nơi này chút thôi".  

"Chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi, hiện giờ chỉ còn chờ sếp Trần đây phân công".  

Trần Thắng Nam thoáng nhướng mày, nở nụ cười thần bí: "Chuyện đó à..."  

“Lời tôi nói thì không tính đâu".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân lộ vẻ nghi hoặc: "..."  

Trần Thắng Nam híp mắt cười nói: "Ông chủ của chúng tôi đang ở đây đấy, hay là cô cứ trực tiếp thảo luận với anh ấy đi".  

Nói đoạn, cô ta nhìn Lâm Kiều Hân, ánh mắt đầy ắp ý cười.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Lâm Kiều Hân hoang mang không hiểu.  

Cô ngoảnh đầu nhìn, ngoại trừ Trương Minh Vũ... thì đâu còn ai khác...  

Lẽ nào...  

Lâm Kiều Hân chợt ngây người.  
 
Chương 965


Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Không vội, Thất Thất đã đi làm thiết kế, có bản thiết kế là có thể khởi công".  

Trần Thắng Nam cung kính thưa: "Vâng thưa sếp".  

Ực!  

Lâm Kiều Hân gian nan nuốt một ngụm nước bọt, chấn động đến không nói nên lời.  

Cô còn tưởng Trương Minh Vũ và Trần Thắng Nam là chỗ quen biết, có quan hệ khá tốt mà thôi.  

Nào ngờ...  

Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn choáng váng.  

Trong thời gian qua, rốt cuộc Trương Minh Vũ đã làm những gì?  

Thì ra, anh ấy vẫn luôn giúp đỡ nhà họ Lâm...  

Không hiểu vì sao, lòng cô bỗng nảy sinh một nỗi xót xa vô vàn.  

Trương Minh Vũ... đã phải chịu đựng quá nhiều...  

Khóe miệng Trần Thắng Nam thoáng hiện một nụ cười đắc ý.  

Cô ta rất hài lòng với hiệu quả này!  

Trần Thắng Nam còn quay sang nhướng mày với Trương Minh Vũ, tựa như đang tranh công...  

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt với cô ta một cái rồi cười bảo: "Thôi được rồi, cô dẫn mọi người lên lầu hai đi, về sau mọi người sẽ làm việc ở đó".  

Đôi mắt Trần Thắng Nam như bừng sáng, vội vàng đáp: "Vâng!"  

Đám nhân viên phía sau cũng vô cùng kích động.  

Thật quá vinh dự!  

Trương Minh Vũ lại lên tiếng: "À đúng rồi, cô thông báo với mọi người, mười phút nữa tới phòng họp nhé".  

"Vâng, thưa sếp".  

Trần Thắng Nam cung kính thưa vâng, sau đó cất bước đi khỏi đó.  

Đám Đại Quân yên lặng đứng phía sau, ánh mắt tràn đầy lửa nhiệt tình.  

Lâm Kiều Hân khẽ mím môi, ánh mắt đầy phức tạp.  

Trương Minh Vũ lại cười bảo: "Cô đi theo tôi, tôi có chút việc muốn nói với cô".  

Lâm Kiều Hân hơi ngẩn ra.  

Chần chờ giây lát, cô mới lẳng lặng gật đầu.  

Trương Minh Vũ quay đầu cất bước đi dọc theo hành lang lầu một vào khu vực bên trong.  

Đi một lát, cuối cùng anh cũng tìm thấy phòng họp.  

Trương Minh Vũ đẩy cửa đi vào.  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ theo sau.  

Phòng họp này rất rộng, được trang bị đầy đủ mọi thiết bị cần có.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Một nơi rộng lớn như vậy, đã thuộc về anh rồi?  
 
Chương 966


Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân đã nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh... tìm tôi có việc gì vậy?"  

Trương Minh Vũ hơi sửng sốt.  

Sao Lâm Kiều Hân lại bỗng trở nên ngại ngùng mất tự nhiên thế nhỉ...  

Anh cười nói: "Được rồi mà, cô đừng nghĩ nhiều quá, những chuyện đó đã qua lâu rồi, có nghĩ nữa thì cũng đâu ích gì, đúng không?"  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.  

Về lí thì cô đều hiểu, nhưng... cảm giác kì lạ trong lòng lại không cách nào thay đổi được.  

Trương Minh Vũ lại cười nói: "Mau trở lại bình thường đi, tôi sẽ tiết lộ cho cô một tin vui".  

Lâm Kiều Hân lí nhí hỏi: "Tin vui gì?"  

Giọng cô nghe không được tự tin và thoải mái lắm.  

Trương Minh Vũ không vui, trừng mắt với cô: "Mau bình thường trở lại đi!"  

Lâm Kiều Hân ngẩn ra.  

Lòng cô chợt xót xa lạ lùng.  

Nhưng...  

Mình cứ buồn bã mãi vì những điều đó làm gì? Anh ấy đã làm nhiều việc vì nhà họ Lâm đ ến thế, mình nỗ lực đền đáp cho anh ấy chẳng phải được rồi sao?  

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, bình thản bảo: "Nói đi".  

Bấy giờ Trương Minh Vũ mới cười nói: "Vậy có phải tốt rồi không".  

Lâm Kiều Hân tức giận lườm anh một cái, sau lại không nhịn được, bèn che miệng cười khẽ một tiếng.  

Trương Minh Vũ cũng thật là...  

Trương Minh Vũ ngồi xuống, bảo: "Tôi để lại tầng bốn cho cô".  

Vừa nghe anh nói thế, nụ cười trên môi Lâm Kiều Hân lập tức đông cứng lại.  

"Anh... Anh nói gì cơ?"  

Lâm Kiều Hân khiếp sợ lắp bắp hỏi lại.  

Trương Minh Vũ đắc ý lặp lại: "Tôi nói, tôi để lại tầng bốn cho Tuyền Ảnh của cô đấy".  

"Có địa điểm tốt thì mới có thể phát triển thuận lợi được".  

Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn chết sững.  

Tiền thuê mặt bằng bên kia đúng là một khoản chi không nhỏ với cô.  

Nhưng nơi đó vẫn không cách nào so được với tòa nhà này.  

Chuyện này...  

Lâm Kiều Hân thoáng run lên, kích động nói: "Anh... nói thật chứ?"  

Trương Minh Vũ bực mình lườm cô một cái, nói: "Tôi lừa cô làm gì, hơn nữa, tôi giữ lại nhiều như thế cũng chẳng để làm gì".  

Lâm Kiều Hân khẽ mím môi, ánh mắt dán chặt lấy Trương Minh Vũ.  

Trái tim cô đã rối loạn vô cùng.  

Đúng như lời Trương Minh Vũ vừa nói, địa điểm tốt mới là điều căn bản của công ty.  

Làm việc ở một tòa nhà hiện đại như thế này là một lời khích lệ lớn lao đối với toàn thể nhân viên.  
 
Chương 967


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn choáng váng.  

Trương Minh Vũ cười cười, tiếp tục nói: "À đúng rồi, bên cạnh tòa nhà này cũng có khá nhiều kho chứa đấy, khi nào chuyển tới thì tìm người dọn dẹp một cái để làm xưởng sản xuất đi".  

Ầm!  

Trong đầu Lâm Kiều Hân như có thứ gì vừa nổ tung.  

Cô run cả người lên.  

Trương Minh Vũ thấy thế, vô cùng hoảng sợ.  

Cô ấy lại làm sao vậy?  

Kích động đến thế sao? Chỉ là một cái xưởng thôi mà?  

Nhưng Trương Minh Vũ không thể tưởng tượng nổi những thứ này quan trọng cỡ nào với Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân khẽ mím chặt môi.  

Một giây sau, cô nhào vào lòng Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ ngây dại cả người.  

Thân thể mềm mại quá...  

Anh giơ hai tay lên, đáy mắt hoang mang mờ mịt.  

"Trương Minh Vũ, cảm ơn anh".  

Lâm Kiều Hân nói, giọng vô cùng nặng nề.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật nhẹ một cái.  

Nhưng anh mấp máy môi một lúc, lại chẳng biết nên nói gì lúc này đây...  

Lát sau, dường như cũng nhận ra hành vi của mình quá đường đột, Lâm Kiều Hân chầm chậm tách ra.  

Má cô ửng lên đầy xấu hổ.  

Trương Minh Vũ trố mắt nhìn, anh còn chưa tỉnh táo lại sau cái ôm đột ngột vừa rồi...  

Bao nhiêu năm qua... Đây là lần đầu tiên đấy!  

Khuôn mặt Lâm Kiều Hân đã đỏ bừng lên.  

Cô cứng cỏi ngẩng đầu, lạnh nhạt gắt: "Nhìn cái gì hả!"  

Trương Minh Vũ giật bắn người.  

Hồi lâu sau, anh mới cười bảo: "Như thế này vẫn quen hơn..."  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


"Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để đền đáp cho anh". 

Trương Minh Vũ bĩu môi, nói: "Tôi giúp cô đâu phải vì mong cô đền đáp lại, đừng băn khoăn nhiều như thế làm gì". 

Lâm Kiều Hân chăm chú nhìn anh một cái rồi nặng nề gật đầu. 

Ngay sau đó, cô ngạc nhiên hỏi anh: "Trương Minh Vũ, thời gian qua... rốt cuộc anh đã trải qua những gì vậy?" 

Cô chợt phát hiện, dường như mình đã bắt đầu tò mò muốn tìm hiểu về người đàn ông này. 

Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Cũng không có gì, chỉ... đi làm kinh doanh nhỏ lẻ ấy mà". 

Kinh doanh nhỏ lẻ? 

Lâm Kiều Hân tức giận lườm anh một cái. 

Nếu đấy chỉ là kinh doanh nhỏ lẻ thì Tuyền Ảnh phải gọi là gì? 

Lâm Kiều Hân lặng lẽ bĩu môi, nói: "Anh đúng là làm thinh rinh cục bự nhỉ, sao trước đây không phát hiện anh còn có bản lĩnh này cơ chứ". 

Trương Minh Vũ cười bảo: "Điều cô chưa phát hiện thì còn nhiều lắm". 

Lâm Kiều Hân nhướng mày, cười hỏi: "Thật không? Ví dụ như?" 

Đôi mắt xinh đẹp như bừng sáng lên.
 
Chương 968


Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Nói chuyện đó làm gì chứ...  

Anh lúng túng cười nói: "Không có, không có đâu".  

Lâm Kiều Hân liếc mắt một cái.  

Trương Minh Vũ bối rối cười trừ.  

Anh chợt phát hiện, ở riêng một nơi, cùng trò chuyện với Lâm Kiều Hân cũng là một sự hưởng thụ.  

Phương thức ở chung này... trước đây anh thậm chí còn chẳng dám nghĩ tới.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên, anh hỏi cô: "À đúng rồi, cô nói thử xem muốn đặt tên mới cho công ty... nên đặt là gì nhỉ?"  

Lâm Kiều Hân chìm vào suy tư.  

Lát sau, cô mới đáp: "Tôi thích chữ "Sơ", nhưng tôi cũng không giỏi đặt tên lắm..."  

Trương Minh Vũ thoáng suy tư, gật đầu.  

Giây lát sau, bên ngoài chợt có tiếng bước chân vang lên.  

Đến giờ họp rồi.  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Cô chủ động thu xếp đi nhé, Tuyền Ảnh muốn chuyển tới lúc nào cũng được".  

Lâm Kiều Hân gật đầu thật mạnh.  

Cô thực sự rất vui vẻ!  

Cốc cốc cốc!  

Tiếng gõ cửa vang lên.  

Trương Minh Vũ thong thả lên tiếng: "Vào đi".  

Cánh cửa được mở ra.  

Trần Thắng Nam, Vương Vũ Nam, Lâm Diểu cùng vị trưởng phòng Trương kia đi đầu tiến vào.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Nào, chúng ta đi lên đằng trước đi".  

Lâm Kiều Hân thoáng ngẩn người.  

Chần chờ giây lát, cuối cùng cô vẫn quyết định đi theo Trương Minh Vũ.  

Hai người nhanh chóng đi tới vị trí ngay trước màn hình lớn của phòng họp.  

Trương Minh Vũ cao giọng: "Mỗi công ty con ngồi thành một hàng, mọi người tự chọn chỗ đi".  

Mọi người nhanh nhẹn ngồi xuống.  

Trần Thắng Nam ở chính giữa, Vương Vũ Nam ở bên trái, Lâm Diểu và vị trưởng phòng Trương kia ở bên phải.  

Lâm Kiều Hân ngồi phía trước, chợt cảm thấy hơi lúng túng.  
 
Chương 969


Trước đây, Vương Vũ Nam và Trần Thắng Nam chính là kiểu người mà cô phải ngước mắt nhìn lên.  

Nhưng giờ đây...  

Trương Minh Vũ cười nói: "Gọi mọi người tới đây chỉ có một việc này, đó là tôi muốn thông báo chuyện các công ty con sáp nhập".  

"Chúng ta có các ngành như khách sạn, vận chuyển, và cả trung tâm thương mại".  

"Từ hôm nay trở đi, ba công ty này sẽ sáp nhập với nhau, thống nhất quản lí".  

"Từ nay về sau, nơi này sẽ là nơi làm việc của mọi người".  

Anh vừa dứt lời, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm.  

Tất cả đều vô cùng kích động.  

Mọi người đều cảm thấy như thể đẳng cấp đột ngột tăng mạnh.  

Lâm Kiều Hân nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt lại một lần nữa chứa đầy phức tạp.  

Chẳng biết từ bao giờ, thực lực của Trương Minh Vũ đã phát triển đến mức này rồi.  

Lát sau, Trương Minh Vũ im lặng nhìn quanh.  

Phòng họp rộng lớn chứa năm, sáu chục con người vậy mà không có bất kì tiếng động lạ nào.  

Tất cả đều đang chăm chú nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Từ hôm nay, ba công ty sáp nhập làm một, công ty mới có tên là... Sơ Tinh!"  

Hả?  

Vừa nghe đến đó, tất cả mọi người đều ngây ra.  

Sơ Tinh Hậu Vũ, bầu trời trong sau cơn mưa.  

Tuy rằng rất ý nghĩa, rất nên thơ, nhưng sao cái tên này nghe cứ ẻo lả thế nào ấy?  

Chỉ có Lâm Kiều Hân chấn động cả người.  

Vừa rồi chẳng phải cô nói... thích chữ "Sơ" đó sao?  

Chuyện này...  

Lâm Kiều Hân mím chặt môi, có sợi dây nào đó trong lòng dường như vừa bị chạm khẽ.  

Trương Minh Vũ tiếp tục cao giọng nói: "Tiếp theo đó là phân công chức vị".  

Anh vừa nói đến đó, tất cả lập tức lấy lại tinh thần, tập trung lắng nghe.  

Trần Thắng Nam, Vương Vũ Nam và những người khác bắt đầu kích động chờ đợi.  

Duy chỉ có Lâm Kiều Hân vẫn còn đang sững sờ vì cái tên "Sơ Tinh".  

Trương Minh Vũ thong thả nói: "Công ty có ba ngành, nhưng ba ngành này đều được thống nhất trong quản lí".  

"Vương Vũ Nam, đảm nhiệm vị trí giám đốc bộ phận khách sạn".  
 
Chương 970: Tìm đúng ông chủ rồi rồi!


Anh vừa dứt lời, Vương Vũ Nam đã kích động run lên.  

Trương Minh Vũ lại ngẩng đầu, dò hỏi: "Trưởng phòng Trương, tên cô là..."  

Trưởng phòng Trương giật mình, vội đáp: "Trương Hân Vũ ạ".  

Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Trương Hân Vũ, đảm nhiệm chức vụ giám đốc bộ phận vận chuyển".  

Ánh mắt Trương Hân Vũ cũng tràn đầy kích động.  

Địa vị của cô ta đã tăng lên rất nhiều!  

Điểm này cũng là điểm khiến Trương Minh Vũ do dự hồi lâu.  

Anh vốn định để Lâm Diểu quản lí mảng này, nhưng ngẫm kĩ lại thì vẫn cảm thấy Lâm Diểu còn non nớt thiếu kinh nghiệm.  

Vậy nên, anh quyết định lựa chọn người mà mình tin được.  

Trương Minh Vũ tiếp tục lên tiếng: "À đúng rồi, chúng ta còn có một công ty chuyên trang hoàng, lắp đặt thiết bị, nhưng hiện giờ chưa có nhân viên".  

"Từ ngày mai hãy sửa soạn thông báo tuyển dụng đi".  

"Lâm Diểu, cô hãy nhận vị trí giám đốc bộ phận trang trí nội thất".  

Vừa nghe anh nói thế, Lâm Diểu lập tức mở to mắt đầy kinh ngạc, như thể không tin vào tai mình.  

Chuyện này...  

Một giây sau, Lâm Diểu bừng tỉnh, kích động vui mừng.  

Lâm Kiều Hân cũng cảm kích nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Nhà họ Lâm... chỉ có một hạt giống mới là Lâm Diểu.  

Còn dư lại chỉ có Trần Thắng Nam nữa thôi.  

Nhưng ánh sáng trong mắt Trần Thắng Nam dường như đã ảm đạm đi ít nhiều, bộ phận còn lại chỉ có Marmart.  

Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Trần Thắng Nam nhận chức vị phó tổng giám đốc Sơ Tinh, ngoài Marmart, chịu trách nhiệm quản lí tất cả mọi bộ phận khác của công ty".  

Vừa nghe anh nói đến đó, Trần Thắng Nam sửng sốt ngẩng phắt lên.  

Chuyện này...  

Ngay sau đó, cô ta đã kích động đến run rẩy cả người.  

"Cảm ơn sếp".  

Trần Thắng Nam hân hoan nói.  

Lúc này, trong lòng cô ta đã mừng rỡ vô cùng.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Trong số những người này, Trần Thắng Nam là người có năng lực cao nhất, rất xứng với vị trí đó.  

Trần Thắng Nam siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên đầy kiên định.  

Tìm đúng ông chủ rồi rồi! 
 
Chương 971: "Vì thế... Vất vả cho cô rồi"


Trương Minh Vũ tiếp tục: "Chuyện tuyển người mới cho bộ phận trang hoàng trí nội thất, cô hãy sắp xếp nhanh chóng nhé".  

Trần Thắng Nam cung kính thưa: "Vâng!"  

Trương Minh Vũ dời mắt, con ngươi chợt lóe lên ánh vui mừng, anh cười nói: "Còn nữa, công ty chúng ta sẽ chào đón thêm công ty mỹ phẩm Tuyền Ảnh gia nhập".  

"Công ty này do Lâm Kiều Hân quản lí riêng, cô ấy có toàn quyền quản lí".  

Lâm Kiều Hân chấn động cả người.  

Cô biết, Trương Minh Vũ đã giao tất cả mọi quyền lợi cho cô, anh sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Tuyền Ảnh cả.  

Lâm Kiều Hân không kìm lòng được, môi nở một nụ cười.  

Trương Minh Vũ cũng mỉm cười rồi tiếp tục: "Cuối cùng..."  

Khi anh ngừng giữa chừng, tất cả mọi người lập tức dồn mắt về phía anh.  

Còn gì nữa nhỉ?  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng toát lên nghi hoặc.  

Trương Minh Vũ mỉm cười vẻ thần bí, tuyên bố: "Lâm Kiều Hân đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc Sơ Tinh".  

Anh vừa dứt lời, khắp phòng họp chìm trong tĩnh lặng.  

Tất cả đều đã ngây người.  

Lâm Kiều Hân hoàn toàn bối rối.  

Thậm chí cô còn hoài nghi, liệu mình có nghe lầm hay chăng?  

Trương Minh Vũ... vừa nói gì?  

Trần Thắng Nam đứng lên, hô to một tiếng: "Hay quá!"  

Nói xong, cô ta đi đầu vỗ tay giòn giã.  

Có người dẫn đầu, phòng họp tức thì nổ vang tiếng pháo tay như tiếng sấm.  

Đám Vương Vũ Nam kích động, mắt sáng rỡ nhìn về phía Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân là vợ của Trương Minh Vũ, làm tổng giám đốc công ty... là chuyện đương nhiên.  

Tràng pháo tay này kéo dài thật lâu mới dừng.  

Từ đầu đến cuối, Trương Minh Vũ vẫn luôn giữ nụ cười vui vẻ trên môi.  

Anh đang rất lấy làm đắc ý!  

Lâm Kiều Hân vẫn còn hết sức mờ mịt hoang mang.  

Hồi lâu sau, cô mới ngập ngừng hỏi: "Anh... vừa nói gì cơ?"  

Trương Minh Vũ cười cười, lặp lại: "Tôi vừa tuyên bố, cô đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc Sơ Tinh, ngoại trừ việc quản lí Tuyền Ảnh, cô còn phải chịu trách nhiệm quản lí các bộ phận khác của Sơ Tinh".  

"Vì thế... vất vả cho cô rồi". 
 
Chương 972


Nghe anh nói xong, Lâm Kiều Hân kích động đến run rẩy cả người.  

Vất vả?  

Cái này mà gọi là vất vả sao?  

Cô siết chặt nắm tay, sống mũi cay cay.  

Nỗi xúc động này không phải vì quyền lợi quá lớn vừa nhận được.  

Cô cảm động vì những thứ này đều do một tay Trương Minh Vũ vất vả gầy dựng nên.  

Vậy mà giờ đây, anh lại giao hết cho cô quản lí?  

Ngay sau đó, đôi mắt cô ngấn nước.  

Nỗi hổ thẹn trong lòng đã dâng lên cực hạn.  

Cô đã cố gắng không nghĩ tới nữa.  

Nhưng thực tế, cô không thể khống chế được bản thân.  

Ngoài nỗi hổ thẹn vô vàn đối với Trương Minh Vũ, lòng cô còn ngập tràn niềm cảm kích và xúc động tột cùng.  

Vương Vũ Nam nhìn họ, mắt chợt sáng lên, ồn ào hô to: "Hôn đi! Hôn đi!"  

Ngay sau đó, đám đông ở đây cũng đều nở nụ cười xấu xa, cùng nhau la lên: "Hôn đi! Hôn đi!"  

Lâm Kiều Hân tức thì đỏ bừng mặt...

Trương Minh Vũ cũng lúng túng không thôi.  

Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân mới nhè nhẹ nở nụ cười.  

Cô đã không biết làm thế nào để biểu đạt nỗi lòng cảm kích và hổ thẹn trong cô.  

Nếu đã như vậy thì cần gì phải nghĩ nhiều nữa?  

Nhưng trong lòng cô, địa vị của Trương Minh Vũ đang được lặng lẽ nâng lên cao hơn.  

Tiếng hò hét hân hoan của đám đông còn đang kéo dài không chịu dừng.  

Trương Minh Vũ vội vung tay ra hiệu.  

Mọi người cũng rất biết điều, nhanh chóng dừng lại, yên lặng nhìn họ.  

Lâm Kiều Hân vẫn mỉm cười dịu dàng, gò má thoáng hiện một rặng mây hồng.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi được rồi, những việc cần giao, tôi đã giao hết cho mọi người rồi".  

"Người bên bộ phận vận chuyển ở lại, Trần Thắng Nam cũng ở lại, những người khác thì về vị trí tiếp tục làm việc đi".  

Mọi người nghe vậy bèn yên lặng đứng lên.  

Chẳng mấy chốc, trong phòng họp chỉ còn lại Trần Thắng Nam cùng những nhân viên bộ phận vận chuyển.  

Mọi người đều nghi hoặc nhìn Trương Minh Vũ.  
 
Chương 973


Trương Minh Vũ hắng giọng, chậm rãi nói: "Từ hôm nay, bộ phận vận chuyển của chúng ta sẽ được coi như trọng điểm để phát triển".  

"Thắng Nam, cô hãy thảo luận lại với giám đốc Trương".  

"Từ hôm nay, bắt đầu mua vào số lượng lớn thiết bị vận chuyển, cả mảng đường thủy và đường bộ đều cần có".  

Anh vừa nói đến đó, các nhân viên của bên vận chuyển lập tức hoang mang mờ mịt.  

Mua thiết bị?  

Trần Thắng Nam nghi hoặc hỏi lại: "Đại khái cần mua bao nhiêu ạ?"  

Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Trước cứ mua một trăm triệu đã".  

Trời!  

Vừa nghe đến đó, đám nhân viên tức thì hít hà thật mạnh.  

Điên rồi sao?  

Công ty vận chuyển Thiên Minh của bọn họ chỉ có hai bộ thiết bị, nhưng dù vậy cũng luôn ở trạng thái nhàn rỗi.  

Mua thiết bị vận chuyển chừng một trăm triệu?  

Đơn đặt hàng ở đâu ra?  

Mọi người quay sang nhìn nhau, ai nấy đều trợn mắt há hốc miệng.  

Dù có tiền thì cũng không cần phải đốt như thế chứ?  

Đây là cậu con trai ngốc nhà địa chủ lắm tiền quá sao?  

Nỗi kích động ban nãy chưa tan, nay đã xẹp xuống hoàn toàn.  

Đẳng cấp công ty tăng lên thì cũng được gì?  

Cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy mà công ty cũng đóng cửa thôi!  

Trương Hân Vũ hoang mang nhìn Trương Minh Vũ.  

Cô ấy cũng không hiểu.  

Trần Thắng Nam lại nhanh nhẹn thưa ngay: "Vâng thưa sếp, tôi sẽ đi sắp xếp ngay".  

Trong đám nhân viên, có không ít người thấy thế đều bĩu môi.  

Một kẻ xài tiền bậy bạ, một kẻ a dua nịnh hót...  

Haiz.  

Mọi người lặng lẽ thở dài.  

Trương Hân Vũ ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng thoáng cười.  

Sao anh lại không nhìn ra điều đó?  

Anh không hề kéo dài thêm nữa.  
 
Chương 974


Ngay trước mặt mọi người, anh lấy điện thoại bấm số của Hàn Thiên Hoa.  

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chú Hàn, bên cháu đã thành lập công ty vận chuyển riêng, người bên chú chừng nào thì qua kí hợp đồng ạ?"  

Hàn Thiên Hoa hào hứng nói to: "Nhanh vậy à? Chú sẽ phái người qua ngay nhé".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được, vậy cháu chờ chú".  

Nói xong, anh cúp điện thoại.  

Đám nhân viên bối rối nhìn nhau.  

Đây là... đơn đặt hàng?  

Trương Minh Vũ tủm tỉm cười, phân công: "Thắng Nam, đợi lát nữa người của nhà họ Hàn sẽ qua bàn chuyện hợp tác, việc này giao lại cho cô nhé".  

"Toàn bộ việc vận chuyển hàng hóa của nhà họ Hàn đều sẽ hợp tác với chúng ta".  

Trời!  

Vừa nghe đến đó, tất cả lại hít hà thật mạnh.  

Nhà họ Hàn!  

Hàn Thiên Hoa!  

Chuyện này...  

Mọi người đều choáng váng nhìn nhau.  

Đây là mạng giao thiệp lớn cỡ nào? Công ty vừa thành lập đã có đơn đặt hàng lớn như vậy?  

Ánh mắt Trương Hân Vũ cũng đã sáng rực đầy phấn chấn.  

Trần Thắng Nam đắc ý cười nói: "Vâng thưa sếp".  

Trương Minh Vũ lại gọi đi một cuộc điện thoại nữa.  

Đầu bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi.  

Giọng Trần Đại Phú cung kính vang lên: "Cậu Minh Vũ, cậu có căn dặn gì ạ?"  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Chủ tịch Trần, công ty vận chuyển bên này đã thành lập, ông hãy cho người tới kí hợp đồng đi nhé".  

Trần Đại Phú kích động nói ngay: "Vâng! Tôi phái người qua ngay đây ạ!"  

Nhận được câu trả lời, Trương Minh Vũ cúp điện thoại.  

Tất cả đều đã đổ dồn mắt nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ.  

Lần này... là ai?  

Trần Thắng Nam thẳng lưng lên, chuẩn bị sẵn sàng đáp lời.  

Sắc mặt cô ta vô cùng ngạo nghễ.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Thắng Nam, bên Trần Đại Phú cũng đang phái người tới rồi, cô cùng giám đốc Trương xử lí việc này cho tốt nhé". 
 
Chương 975


"Bọn họ cũng sẽ giao lại toàn bộ việc vận chuyển hàng hóa cho chúng ta".  

Ực!  

Tiếng nuốt nước bọt lại liên tiếp vang lên.  

Tất cả đều đã đờ đẫn.  

Nhà giàu số một của Hoa Châu... Trần Đại Phú!  

Thảo nào công ty cần đến một trăm triệu tiền mua thiết bị vận chuyển.  

Ít hơn... sao đủ được chứ!  

Ngay sau đó, tất cả đều dồn mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ, ánh mắt hừng hực lửa nhiệt tình.  

Bọn họ đã triệt để chấn động.  

Trần Thắng Nam kích động nói: "Vâng!"  

Trương Hân Vũ nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.  

Sơ Tinh... thật là một nơi tràn trề hi vọng!  

Phản ứng của mọi người đều được Trương Minh Vũ thu hết vào đáy mắt.  

Tình huống này cũng do anh cố ý tạo ra.  

Lâm Kiều Hân chỉ một mực yên lặng đứng nhìn, đôi mắt xinh đẹp như bừng sáng.  

Dĩ nhiên cô cũng biết Trương Minh Vũ đang cố ý làm vậy.  

Anh chỉ dùng đôi ba câu đã khiến toàn bộ nhân viên sôi trào nhiệt huyết.  

Quả là không đơn giản!  

Lâm Kiều Hân kinh ngạc nhìn anh như thể vừa phát hiện ra một đại lục mới.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, tan họp nhé".  

Anh vừa dứt lời, mọi người mới chầm chậm tỉnh táo lại.  

Tất cả đều hào hứng đứng lên, rời khỏi phòng họp.  

Ý chí chiến đấu trong lòng mỗi người đều như đang sôi sục.  

Đám đông nhanh chóng tan đi.  

Trong phòng họp chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân thoáng nhướng mày, cười bảo: "Thật đúng là không nhìn ra đấy".  

Trương Minh Vũ hồi đáp ngay theo bản năng: "Điều cô không nhìn ra còn..."  

Nói đến một nửa, anh vội vã ngừng lại.  

Lại quên nữa...  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng thoáng lóe lên một ý cười vui vẻ, cô trêu chọc: "Được đó nha ông chủ Trương, sau này... tôi đây cũng là nhân viên của anh rồi". 
 
Chương 976


Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật liên hồi.  

Lời này nghe từ miệng Lâm Kiều Hân sao khiến anh cảm thấy... kì cục thế nhỉ?  

Nhưng anh cũng hiểu rõ.  

Lâm Kiều Hân có thể thoải mái đùa vui với anh như vậy đã nói lên rất nhiều điều.  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Tôi nào dám chứ".  

"Không dám?"  

Lâm Kiều Hân nhướng mày, nhưng cũng không nói gì thêm.  

Trương Minh Vũ lại cười nói: "À đúng rồi, cô đi xử lí chuyện bên Tuyền Ảnh đi nhé, nếu không còn chuyện gì nữa thì nhanh chóng chuyển sang đây đi".  

Lâm Kiều Hân gật đầu: "Được".  

Cô chần chờ một chút rồi lại hỏi: "Anh... còn định làm gì?"  

Trương Minh Vũ đáp: "Đi tìm đối tác thôi".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân ngẩn ra, nhưng cô không hỏi sâu thêm.  

Chốc lát sau, Lâm Kiều Hân rời khỏi đó.  

Trương Minh Vũ ngồi một mình trong phòng họp, miệng nở một nụ cười.  

Mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong xuôi.  

Tiếp đó, chính là nhà họ Hà!  

Anh đã sớm điều tra đầy đủ.  

Nhà họ Hà chiếm toàn bộ ngành vận chuyển của Hoa Châu, trong đó có bốn đối tác cực lớn của ngành vận chuyển.  

Một là Trần Đại Phú, một là Hàn Thiên Hoa.  

Hai thế lực này, Trương Minh Vũ đã thâu tóm được.  

Chỉ còn lại tập đoàn Thiên Vũ cùng với công ty thương mại xuất khẩu Hoa Phi.  

Hiện giờ cần kéo hai công ty này về phía mình.  

Như vậy, nhà họ Hà coi như xong đời!  

Đã có mục tiêu, nhưng muốn thực thi lại không phải là điều dễ dàng.  

Hai nhà này, Trương Minh Vũ thậm chí còn chưa từng nghe nói đến.  

Trong khi anh đang suy tư, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng giày cao gót lộp cộp đi tới.  

Cửa mở ra.  

Hàn Thất Thất sải chân đi vào.  

"Đã làm xong bản thiết kế và giao cho bên thi công rồi", Hàn Thất Thất bất mãn lẩm bẩm nói khẽ.
 
Chương 977


Mắt Trương Minh Vũ sáng lên, vội vàng hỏi: "Thất Thất, cô có quen biết gì với hai doanh nghiệp Thiên Vũ và Hoa Phi không?"  

Hàn Thất Thất liếc anh một cái, uể oải đáp: "Có quen biết".  

Có quen biết?  

Trương Minh Vũ lập tức kích động ra mặt!

Trương Minh Vũ bức thiết muốn hỏi rõ: "Cô có quen biết với nhà nào?"  

Hàn Thất Thất phụng phịu bĩu môi, kiêu kì nói: "Cả hai".  

Trương Minh Vũ sửng sốt cả người.  

Sao anh bỗng có cảm giác... Hàn Thất Thất hơi là lạ?  

Trương Minh Vũ không có tâm tư nghĩ kĩ, lại hưng phấn hỏi: "Có thể giúp tôi chuyện này không?"  

Anh vừa dứt lời, Hàn Thất Thất đã dứt khoát đáp ngay: "Không thể!"  

Nói đoạn, cô ta khoanh tay, bất mãn nhìn anh chằm chằm.  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Cô... sao thế?"  

Mình chọc cô nàng hồi nào à?  

Hàn Thất Thất giậm chân, kiêu kì hừ một tiếng: "Hừ! Anh bảo tôi tới giúp một tay, nhưng vì sao... Sơ Tinh lại không có chỗ cho tôi?"  

Nói xong, cô ta quay phắt sang một bên tiếp tục giận dỗi.  

Trông đôi mắt Hàn Thất Thất lúc này đã tràn đầy ấm ức, tủi thân, dường như sắp phát khóc đến nơi rồi...  

Trương Minh Vũ lập tức ngẩn người.  

Thì ra là vì chuyện này à...  

Anh bèn cười nói: "Sao lại không có phần cô được, trừ cô ra, còn ai có thể đảm nhiệm vị trí đứng đầu phòng thiết kế?"  

"Chúng ta còn có một bộ phận trang trí nội thất mà".  

Hàn Thất Thất sửng sốt.  

Hồi lâu sau, cô ta mới ngập ngừng hỏi lại: "Thật sao?"  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Đương nhiên là thật rồi, một nhà thiết kế lợi hại như cô, sao tôi lại không giữ chặt lấy cho công ty mình chứ".  

Hàn Thất Thất cau mũi, sắc mặt đã khá hơn đôi chút.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Tính tình bốc đồng nóng nảy thể này...  

Hàn Thất Thất lại chu môi, sang sảng nói: "Vậy lần này giúp anh... thì tôi được lợi gì nào?"  

Trương Minh Vũ suy tư một chút rồi cười đáp: "Nếu chuyện này thành công, tôi cho cô cái chức phó giám đốc, thế nào hả?"  

Nói đến đó, ánh mắt anh lóe sáng như muốn dụ dỗ.  

Hàn Thất Thất ngẩn người, nghi ngờ hỏi lại: "Phó giám đốc... là chức cao lắm à?"
 
Chương 978


Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh, cười nói: "Rất cao! 90% người trong công ty đều do cô quản lí đấy".  

Vừa đáp, Trương Minh Vũ vừa âm thầm bật cười trong lòng.  

Thật không ngờ ngay cả chuyện này Hàn Thất Thất cũng không hiểu nữa...  

Ánh mắt Hàn Thất Thất như bừng sáng, kích động nói ngay: "Được! Vậy tôi giúp anh lần này".  

Trương Minh Vũ mỉm cười, hoàn toàn yên tâm.  

Hàn Thất Thất hưng phấn hỏi: "Tôi có thể giúp anh như thế nào?"  

Trương Minh Vũ cười cười, hỏi: "Cô có quen ai trong hai công ty này?"  

Hàn Thất Thất trầm ngâm một lát rồi đáp: "Có quen cậu ấm của Thiên Vũ với con gái chủ tịch Hoa Phi".  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngây người.  

Hàn Thất Thất đắc ý cười nói: "Bọn họ đều là đồng bọn trước đây của tôi".  

Bấy giờ Trương Minh Vũ mới hiểu ra.  

Là cái đám... nhóc con ăn chơi quậy phá kia hả?  

Nhưng mà...  

Lát sau, Trương Minh Vũ mới lúng túng nói: "À ừm... Tôi thấy cần phải nói rõ với cô chuyện này".  

"Hai công ty này đều là đối tác trọng yếu của nhà họ Hà, chúng ta chỉ cần kéo hai công ty này về phía chúng ta thì nhà họ Hà nhất định sẽ xong đời".  

"Cô xem thử xem... có cách nào hay không?"  

Hàn Thất Thất sờ cằm, vờ đăm chiêu.  

Trương Minh Vũ tức giận lườm cô ta một cái.  

Nhưng hiện giờ anh chỉ có thể trông chờ vào Hàn Thất Thất.  

Lát sau, Hàn Thất Thất tỏ vẻ hơi bất đắc dĩ nói: "Điều tôi có thể làm chỉ là gọi người ta ra..."  

"Việc sau đó, còn phải xem xem anh có năng lực dỗ người ta vui vẻ được không..."  

"Nếu có thể dỗ bọn họ vui vẻ, tôi lại bắc cầu giật dây, chưa biết chừng có thể giúp anh lôi kéo được đấy".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật liên hồi.  

Nghĩ từ nãy đến giờ... chỉ được mỗi cách đó...  

Nhưng trừ cách đó ra, Trương Minh Vũ cũng chẳng có biện pháp nào khác.  

Haiz.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo hỏi: "Sao hả? Không cần chứ gì?" 
 
Chương 979


Trương Minh Vũ vội vàng khoát tay: "Cần! Sao có thể không cần được".  

Nóng tính vậy đó...  

Hừ!  

Hàn Thất Thất hầm hừ một tiếng, lại hỏi: "... Vậy gọi ai trước?"  

Trương Minh Vũ chần chờ một chút rồi nói: "Cô xem thử xem người nào dễ thuyết phục hơn thì gọi người đó trước đi".  

Ngoài cách này ra, thực sự chẳng còn biện pháp nào.  

Dù sao anh cũng chẳng quen biết ai trong số họ...  

Hàn Thất Thất cầm điện thoại đi ra một góc.  

Lát sau, Hàn Thất Thất đã quay lại, cười nói: "Đã hẹn người ta ra rồi, phần còn lại phải trông chờ cả vào anh thôi".  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Cô hẹn ai trước?"  

Hàn Thất Thất đắc ý nói: "Con gái chủ tịch Hoa Phi đó, tôi lại chẳng có quan hệ thân thiết gì lắm với cậu ấm bên Thiên Vũ..."  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Đã hẹn người ra, vậy tiếp theo phải làm sao nhỉ?  

Trương Minh Vũ hiện đang rất mờ mịt, hoàn toàn không có bất kì manh mối hay ý tưởng nào.  

Hồi lâu sau, anh quyết định chẳng cần suy nghĩ nhiều làm gì.  

Cứ gặp mặt đã, đi một bước xem một bước vậy.  

Trương Minh Vũ cùng Hàn Thất Thất ra khỏi tòa nhà.  

Lúc này đã qua buổi trưa.  

Hàn Thất Thất lái xe đi.  

Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại trước cửa một nhà hàng.  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

"Hẹn người ta ra ăn cơm à?", Trương Minh Vũ hoang mang hỏi.  

Hàn Thất Thất tức giận lườm anh một cái, sẵng giọng: "Anh không đói nhưng chúng tôi đói rồi! Bây giờ là giờ cơm trưa, không hẹn ăn cơm thì còn có thể làm gì hả?"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ hơi giật nhẹ.  

Anh quên bẵng chuyện này...  

Hai người nhanh chóng xuống xe.  

Hàn Thất Thất vừa xuất hiện, lập tức thu hút vô số ánh nhìn.  

Đôi chân dài miên man của cô ta quả thực quá hút mắt.  

Hàn Thất Thất chán ghét ra mặt, khẽ lầm bầm: "Tại mẹ tôi hết, cứ bắt tôi mặc như thế này, hừ!"  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Hai người đi nhanh tới lầu hai, vào một phòng trong góc. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom