Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Chương 220: Phải bị phạt uống ba ly mới được!”


Hai người còn chưa đi vào, anh đã cảm thấy có người khoác tay lên tay mình.





Anh quay đầu lại nhìn thử, đúng lúc trông thấy gương mặt ửng đỏ của Lâm Kiều Hân…












Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, toàn thân như có một dòng điện xẹt qua.





Anh ngỡ ngàng nhìn cô hồi lâu, không biết nên nói điều gì.





Hai người kết hôn lâu như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên anh được cô đối đãi như thế. Cô hết giận rồi sao?





Nhưng anh không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, nhân viên phục vụ đã mở cửa ra.





Anh đi theo Lâm Kiều Hân đi vào trong phòng.







Giây phút cánh cửa bị đẩy ra, tiếng nói chuyện ồn ào bên trong lập tức im bặt. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên hai người họ.





Trong phòng đã có khoảng mười bảy, mười tám người cả nam và nữ.





Người ngồi ở ghế của chủ tọa bữa tiệc là một chàng trai trẻ ăn mặc sang trọng, đầu tóc chải chuốt gọn gàng vuốt ngược ra sau.





Vừa nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lâm Kiều Hân, tất cả đều ồ lên kinh ngạc!





Chàng trai kia mắt tròn mắt dẹt nhìn cô, mê mẩn vẻ đẹp của cô.





Nhưng sau khi nhìn thấy Trương Minh Vũ, mọi người đều im bặt.





Nhất là khi trông thấy Lâm Kiều Hân đang khoác tay anh, không ít chàng trai đều tỏ vẻ khó chịu ra mặt!





“Kiều Hân tới rồi à? Hôm nay cậu đến muộn, phải bị phạt uống ba ly mới được!”





Một cô gái đứng dậy trêu chọc.





Cô cười đáp: “Cậu biết mình không uống được rượu mà Trương Tuyết”.





Chàng trai tóc vuốt keo nheo mắt lại, điều chỉnh cảm xúc rồi mới đứng dậy lên tiếng: “Ha ha, hoa khôi của trường chúng ta tới rồi. Thật là vinh hạnh!”





Lâm Kiều Hân chỉ cười không đáp.





Chàng trai tóc vuốt keo hơi khó xử, nhưng vẫn kiên trì kéo chiếc ghế còn trống ở bên cạnh.





“Kiều Hân qua đây ngồi đi. Bọn mình chờ cậu lâu lắm rồi đấy”.





Hắn nhiệt tình nói.





Đám bạn học cũng hùa theo phụ hoạ.





Sự xuất hiện của cô khiến mọi đàn ông đều trở nên phấn khích!





Ngược lại mấy cô gái tỏ ra ghen ghét, ngồi im như thóc không nói một lời, hứng thú quan sát Trương Minh Vũ.





Anh và Lâm Kiều Hân chậm rãi đi tới chiếc ghế còn sót lại kia.





Sau khi đến gần, cô mới nhìn thấy rõ ràng.





Chiếc ghế được đặt sát bên cạnh anh chàng tóc vuốt keo, hơn nữa chỉ có một chỗ ngồi duy nhất.





Cô cau mày, lập tức hiểu được ý đồ của hắn.





Trương Minh Vũ nhếch miệng cười khẽ, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi.





Anh chàng tóc vuốt keo cười lạnh một tiếng, giả tạo nói: “Cậu thấy không? Bọn mình đều dành riêng một chỗ cho cậu đấy. Thế còn anh chàng này là…”





Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.





Anh hé miệng định lên tiếng.
 
Chương 221: Thái độ rất rõ ràng.


Nhưng Lâm Kiều Hân đã nhanh miệng cướp lời: “Anh ấy là chồng tôi”.





Hả…





Nghe thấy cô nói vậy, anh lập tức sững sờ tại chỗ.






Câu nói ấy cứ quanh quẩn trong đầu anh…





Lâm Kiều Hân… bị sao vậy?





Trong lòng anh chợt nảy sinh một cảm giác vô cùng kỳ quái.





Mọi người xung quanh cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.





Ai cũng trố mắt nhìn nhau, mặt mày ngơ ngác.







Chàng trai tóc vuốt keo nghiến răng ken két, lửa giận trong mắt đã bắt đầu bốc lên.





Bữa tiệc tụ họp lần này được tổ chức là vì Lâm Kiều Hân!





Nào ngờ cô lại dẫn chồng tới!





Hắn nổi giận đùng đùng, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.





Thế nhưng mấy cô gái ngồi gần đó lại liếc mắt nhìn nhau, hai mắt sáng rực tràn đầy hứng thú.





Trương Tuyết đứng bật dậy cười nói: “Ồ, thì ra anh là chồng của Kiều Hân… tên Trương Minh Vũ đúng không?”





Dứt lời, cô ta nhìn sang xung quanh: “Chẳng lẽ các cậu chưa từng nghe nói tới cái tên này sao? Anh ta là người nổi tiếng ở Hoa Châu chúng ta đấy!”





Nghe thấy thế, không ít người chợt nhớ ra.





Tiếp đó bọn họ đều tỏ ra khinh miệt.





Nhưng chàng trai tóc vuốt keo lại đờ đẫn không hiểu.





Suốt ngày hắn chỉ lăn lộn ở các hộp đêm chơi bời, chưa từng nghe thấy tin đồn về Trương Minh Vũ.





Hắn chỉ biết Lâm Kiều Hân đã kết hôn mà thôi.





Thấy thế, Trương Tuyết khẽ cười giải thích: “Xem ra cậu chủ Hà của chúng ta đúng là không thèm để ý tới chuyện bên ngoài. Kiều Hân đã kết hôn từ lâu rồi”.





“Cậu ấy giỏi giang lắm, tìm được một ông chồng ở rể nhà vợ, mình rất khâm phục cậu ấy. Đàn ông thời nay đâu có dễ nghe lời như vậy?”





Tuy nghe qua có vẻ giống như lời khen, thế nhưng giọng điệu của cô ta cứ mang cảm giác châm chọc chế nhạo.





Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đều hiểu ra.





Đi ở rể!





Tại sao lại cam lòng đi ở rể? Vì nghèo chứ còn vì gì nữa?





Nghĩ tới đây, Hà Gia Hoa nở nụ cười kinh bỉ: “Thì ra là vậy, nghe danh đã lâu”.





Trương Minh Vũ cười gật đầu coi như chào hỏi.





Hà Gia Hoa không thèm để bụng, lại quay sang nhiệt tình mời mọc Lâm Kiều Hân: “Cậu mau ngồi xuống đi. Nghe nói dạo gần đây nhà họ Lâm của cậu không ổn lắm. Mình vừa mới tiếp nhận một đống việc của bố mình, không biết có thể giúp gì được cho cậu không”.





Nói rồi hắn chỉ vào chiếc ghế trống.





Thái độ rất rõ ràng.





Nếu cô chịu ngồi xuống, hắn sẽ giúp cô!



Lâm Kiều Hân nhíu chặt chân mày, lòng thầm do dự.
 
Chương 222: Tràn đầy căm ghét!


Nhà họ Hà là gia tộc hạng hai của Hoa Châu, chuyên kinh doanh vận chuyển, gần như đã chiếm lĩnh toàn bộ thị trường vận chuyển chuyên nghiệp của Hoa Châu!





Nếu được nhà họ Hà giúp đỡ…





Thế nhưng cô vẫn từ chối ngồi vào vị trí kia, cười nói: “Không cần đâu, nhà họ Lâm của tôi… đã không còn đường cứu nữa rồi”.






Câu nói này ẩn chứa ý tứ tự giễu, cũng dễ dàng hoá giải cục diện khó xử này.





Hà Gia Hoa lại càng thêm tức giận.





Nhưng tất cả những người còn lại đều trào phúng nhìn cô. Dù sao… bây giờ cô cứ đứng đó… chắc hẳn cũng khó chịu lắm.





Lâm Kiều Hân vô cùng lúng túng.







Đúng lúc này, Trương Minh Vũ đột nhiên đi tới bên cạnh Hà Gia Hoa.





Anh tự nhiên đặt mông ngồi xuống trước ánh mắt mờ mịt của mọi người.





Hà Gia Hoa cũng sửng sốt. Bấy giờ hắn vẫn đang gác tay trái lên lưng ghế, tay phải chỉ vào ghế ngồi.





Trông giống như hắn đang kéo ghế ra mời anh ngồi xuống.





Hà Gia Hoa vội vàng rụt tay lại, lửa giận sôi trào!





Những người khác đều sợ ngây người, không thể hiểu nổi hành động của Trương Minh Vũ, thầm chê cười đến cả phép lịch sự tối thiểu anh cũng không biết.





Ngay khi tất cả đều ngơ ngác, anh lại bật cười lên tiếng: “Vợ ơi, em ngồi trên đùi anh là được. Ngồi ở đây cũng rộng rãi lắm”.





Nghe thấy thế, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt nhìn anh.





Ngồi… trên đùi… ăn cơm?





Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân trợn trừng nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ.





Cô cũng không hiểu nổi anh đang muốn làm cái gì.





Hà Gia Hoa hít sâu một hơi, nắm chặt bàn tay!





Nếu Lâm Kiều Hân thật sự ngồi lên đùi Trương Minh Vũ thì mặt mũi của hắn sẽ mất sạch.





Hắn căm hận nhìn anh rồi cất cao giọng nói: “Phục vụ đâu! Lấy thêm một cái ghế ra đây cho tôi!”





Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười đắc ý.





Lúc này Lâm Kiều Hân mới ngộ ra, không khỏi nhìn anh thêm vài lần.





Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang ghế tới, lặng lẽ đặt ghế bên cạnh chỗ ngồi của anh.





Cuối cùng lại thành ra anh ngồi cạnh Hà Gia Hoa.





Mặc dù hắn đang rất giận dữ nhưng lại chẳng nói nên lời!





Sau khi Trương Minh Vũ ngồi xuống, tất cả đều nhìn chằm chằm vào anh!





Tràn đầy căm ghét!











Hà Gia Hoa cố gắng bình tĩnh lại, hắn mỉm cười nói: "Ha ha, thật ngại quá, hôm nay thực ra tôi vốn định đặt phòng riêng cao cấp của khách sạn Hồng Thái".
 
Chương 223: Sau này tôi giúp anh kinh doanh".


“Nhưng tiếc rằng... hôm nay khách sạn Hồng Thái sửa chữa, vậy nên chỉ có thể đổi sang khách sạn Cách Lâm".





Trong lời nói toát ra đầy sự xa xỉ!





Mắt ai cũng sáng lên!






Không ít người bắt đầu đứng lên, phối hợp cùng trò ra vẻ giàu có của Hà Gia Hoa.





Trương Minh Vũ không khỏi sững sờ.





Chẳng nhẽ khách sạn Hồng Thái... tốt hơn khách sạn Cách Lâm sao?





Hơn nữa hôm qua nhìn mãi cũng không thấy ai đặt phòng riêng cao cấp...





Đúng là chém gió mà!







Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.





Nhưng động tác này của anh lại khiến Hà Gia Hoa nổi giận!





Một thằng khốn ở rể mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt hắn à?





Hà Gia Hoa lập tức cười: "Anh đây là... Trương Minh Vũ đúng không? Không biết anh làm chức vụ quan trọng gì ở đâu vậy?"





Lại là chiêu trò này...





Trương Minh Vũ cạn lời, khó chịu đáp: "Cũng không phải chức vụ quan trọng gì, tôi chỉ mở khách sạn thôi".





Khách sạn?





Anh vừa nói xong câu này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!





Ngay cả Lâm Kiều Hân cũng sững sờ, vô cùng hoang mang.





Hà Gia Hoa cười khẩy, tiếp tục hỏi: "Khách sạn bình dân nào vậy? Sau này tôi giúp anh kinh doanh".





Ha ha!





Vừa nói xong, lập tức có vô số người phì cười.





Khách sạn bình dân... chẳng phải là nhà nghỉ sao?





Trương Minh Vũ cũng không để ý, cười ngoác miệng đáp: "Chỗ nhỏ thôi, tên là khách sạn Hồng Thái".





Hồng Thái?





Tiếng cười lập tức im bặt, ai cũng kinh ngạc!





Khách sạn Hà Gia Hoa vừa nhắc đến chẳng phải là... khách sạn Hồng Thái sao?





Lâm Kiều Hân trợn tròn con ngươi xinh đẹp, khiếp sợ nhìn Trương Minh Vũ!





Cô hoàn toàn không hiểu tại sao Trương Minh Vũ lại chém gió như vậy, làm thế để cô nở mày nở mặt sao?





Nhưng vẻ mặt của Lâm Kiều Hân lại bị người ta nhìn thấy.





Hà Gia Hoa lập tức hiểu ra, biết Trương Minh Vũ đang chém gió!





Hắn vừa nhắc đến khách sạn Hồng Thái, Trương Minh Vũ lại lập tức nói khách sạn Hồng Thái là của mình!





Ánh mắt Trương Tuyết sáng bừng lên, nói: "Đúng vậy, có điều sao tôi nghe nói khách sạn Hồng Thái là của người giàu nhất Hoa Châu chúng ta Trần Đại Phú nhỉ?"



Trong lời nói có vẻ gì đó là đang nhắm đến Trương Minh Vũ!
 
Chương 224: Người đứng cạnh lập tức hiểu!


Lời này vừa dứt, mọi người lập tức cười chế giễu, ai ai cũng hiểu ý cô ta.





Lâm Kiều Hân nhíu mày.





Nếu như lấy nhà họ Lâm ra để khoe thì còn dễ khoe, dù sao cũng là sự thật.






Quan trọng bây giờ Trương Minh Vũ lại nói như vậy, khiến nhà họ Lâm mất mặt...





Trương Minh Vũ chẳng hề bận tâm, cười ngoác miệng đáp: "Trần Đại Phú là đàn em của tôi".





Ha ha!





Không ít người đang uống nước phải phun ra.







Một giây sau, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Trương Minh Vũ!





Họ từng gặp nhiều kẻ không biết xấu hổ rồi, nhưng chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như thế này!





Não Lâm Kiều Hân lộn tùng phèo lên, mất mặt mình quá, mất mặt cả gia tộc nhà mình nữa.





Nhưng Trương Minh Vũ nói như vậy cũng để cô nở mày nở mặt, cô còn có thể nói gì nữa đây!





Trương Tuyết hít sâu một hơi, không biết nên nói gì!





Kẻ mặt dày mới là vô địch thiên hạ!





Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.





Nói thật mà chẳng ai tin!





Thế giới này...





Cả căn phòng rơi vào bầu không khí ngượng ngùng, tất cả mọi người đều bết Trương Minh Vũ đang chém gió, nhưng không biết phải vạch trần như nào!





Cuối cùng Hà Gia Hoa cũng chỉ có thể chuyển đề tài.





"À này..., mọi người thích gì, tí nữa ăn cơm xong tôi có thể mời mọi người đi chơi một chuyến".





Hà Gia Hoa thản nhiên nói, trong lời nói toát ra cảm giác của người có tiền.





Mắt mọi người sáng lên!





Con ngươi Trương Tuyết xoay tròn, cô ta nịnh nọt nói: "Nghe nói cậu chủ Hà của chúng ta từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường đã chuyên tâm nghiên cứu Taekwondo, hay là ăn cơm xong chúng ta chọn chỗ nào đó để cậu chủ Hà biểu diễn đi, thế có được không?





Hà Gia Hoa nhướng mày, hí hửng nhìn Trương Tuyết.





Lại có người mở miệng nói hùa: "Thế cần gì tìm chỗ nào, bảo cậu chủ Hà thể hiện ngay tại đây là được!"





Nói xong liền nháy mắt với người bên cạnh.





Người đứng cạnh lập tức hiểu!





Mọi người vốn khó chịu với Trương Minh Vũ vì cứ ra vẻ giàu có, bây giờ chẳng phải là cơ hội để dạy cho anh một bài học sao?





Tất cả mọi người bắt đầu phối hợp với nhau.



Lâm Kiều Hân mím môi, sao cô không nhận ra chứ.
 
Chương 225: Nhưng lời đã nói ra rồi, không rút lại được!


Hà Gia Hoa thuận nước đẩy thuyền, hắn cười nói: "Nếu đã vậy, tôi chỉ đành biểu diễn đôi chút, không biết vị nào sẵn sàng phối hợp cùng tôi?"





Nói xong ánh mắt hắn bắt đầu quét qua mọi người.





Chỉ không nhìn một mình Trương Minh Vũ!






Trương Tuyết vội vàng nói: "Cơ thể bé nhỏ của tôi không chịu nổi một đòn của cậu chủ Hà đâu, tôi nghe nói Trương Minh Vũ hình như cũng từ núi xuống nhỉ? Chắc anh khỏe lắm, hay là anh lên đi?"





Vùng núi?





Hai chữ vùng núi lại chọc giận Trương Minh Vũ!





Vì sao đám con nhà giàu này cứ khinh thường vùng núi nhỉ?





Những người khác cố nhịn cười, ai cũng bắt đầu hùa theo.







Lâm Kiều Hân muốn từ chối, nhưng nhiều người mỗi người một câu, cô không xen lời vào được.





Hà Gia Hoa ngay lập tức cười nói: "Trương Minh Vũ có vẻ như mọi người đều biết anh rất khỏe, hay là anh biểu diễn với tôi một chút, anh thấy thế nào?"





"Anh là chồng của Kiều Hân đấy, chẳng nhẽ lại không có chút dũng khí này?"





Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ!





Lâm Kiều Hân nghiến răng, trong mắt đầy vẻ sốt ruột.





Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Trương Minh Vũ.





Cho dù Trương Minh Vũ có đồng ý không, hôm nay anh nhất định phải bị mất hết thể diện!





Trương Minh Vũ chẳng thèm để ý, cười nói: "Được thôi".





Luyện võ khá lâu rồi, Trương Minh Vũ cũng muốn thử xem thực lực của mình đến đâu rồi.





Cho dù có thua cũng thua không đến mức khó coi.





Hơn nữa đã bị ép đến bước đường này rồi, Trương Minh Vũ cũng không có cách để rút lui.





Vừa dứt lời, mọi người lập tức ngạc nhiên.





Tên này... không sợ chết sao?





Chẳng mấy chốc, vẻ kinh ngạc của mọi người từ từ biến thành chế giễu, ai ai cũng khoanh tay chờ kịch hay!





Lâm Kiều Hân lén kéo Trương Minh Vũ, trong lòng vô cùng hoảng loạn!





Cho dù có khỏe đến mấy thì sao có thể đánh lại người tập Taekwondo chuyên nghiệp được chứ?





Nhưng lời đã nói ra rồi, không rút lại được!





Lâm Kiều Hân oán trách nhìn Trương Minh Vũ, nhưng cũng không biết phải nói anh thế nào.





"Ha ha ha! Được! Thoải mái ghê!"





Hà Gia Hoa cười điên cuồng đứng dậy, nhanh chóng thủ thế.





Mọi người kinh ngạc kêu lên.





Trương Tuyết cũng nhịn cười nhắc: "Trương Minh Vũ, anh phải cẩn thận nhé, cậu chủ Hà của chúng tôi có đai đen Taekwondo đấy! Người bình thường luyện Taekwondo không đến được cấp độ này đâu!"





Không ít người cũng phụ họa theo bảo Hà Gia Hoa phải hạ thủ lưu tình.





Trương Minh Vũ cười nhạt.





Anh đứng dậy dưới ánh nhìn khinh bỉ của tất cả mọi người.
 
Chương 226: Tránh được rồi sao?


Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm, vô cùng lo lắng!





Nhưng bây giờ chỉ có Trương Minh Vũ mới có thể từ chối cuộc tỉ thí này.





Ánh mắt của tất cả mọi người nhanh chóng đổ dồn lên người Trương Minh Vũ, ai cũng khinh thường anh.






Trương Minh Vũ vẫn bình tĩnh đứng đó.





Hà Gia Hoa cười thầm trong lòng, mở miệng hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"





Trương Minh Vũ cười nói: "Đến đi, tôi chỉ là vai phụ thôi, anh chuẩn bị tốt là được”.





Biết là tốt!





Hà Gia Hoa cười khẩy, trong mắt ngập tràn hứng thú.





Trầm ngâm một lúc mới lên tiếng nhắc nhở: "Được, vậy chuẩn bị sẵn sàng đi, nắm đấm của tôi cứng lắm đấy!"







Nói xong, hắn dồn lực vào chân, cả người phóng thẳng về phía Trương Minh Vũ!





Mọi người lập tức đợi chờ!





Lâm Kiều Hân tuyệt vọng nhắm mắt lại, không dám nhìn khung cảnh bi thảm này!





Một giây sau, nắm đấm của Hà Gia Hoa đột nhiên được tung ra!





Một quyền nhắm trúng ngực Trương Minh Vũ!





Trong đầu Trương Minh Vũ lóe lên cảnh anh và Long Tam luyện võ!





Chờ đợi trong yên lặng!





Cảnh này trong mắt mọi người lại giống như Trương Minh Vũ bị dọa sợ đến sững người rồi!





Họ mỉm cười khinh thường anh!





Lâm Kiều Hân nhắm chặt con ngươi xinh đẹp, không dám nhìn nữa, cô đã chuẩn bị để nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi!





Trong nháy mắt, Hà Gia Hoa đã xông lên trước mặt Trương Minh Vũ!





Hà Gia Hoa cứ nghĩ rằng một cú là xong chuyện! Trong đầu bắt đầu hiện lên mấy tiếng reo hò!





Tuy nhiên ngay giây sau, Trương Minh Vũ mỉm cười!





Chân không động đậy, cơ thể khẽ chuyển động!





Trông có vẻ như chẳng di chuyển gì, nhưng lại tránh được đòn công kích của Hà Gia Hoa!





Nắm đấm của Hà Gia Hoa... rơi vào khoảng không!





Hít!





Tiếng hít vào một hơi lập tức vang lên!





Mọi người đều sững sờ!





Tránh được rồi sao?





Lâm Kiều Hân cũng rất ngạc nhiên, đợi mãi mà chẳng nghe thấy tiếng Trương Minh Vũ hét lên thảm thiết, cô mơ màng mở mắt ra.





Nhìn thấy cảnh trước mặt, Lâm Kiều Hân lập tức kinh ngạc.





Sắc mặt Hà Gia Hoa liên tiếp thay đổi, hắn lại tung thêm một quyền nữa!





Nhưng kết quả vẫn như lúc trước!





Chuyện này...



Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, thậm chí bọn họ bắt đầu hoài nghi liệu Hà Gia Hoa có cố ý nhường không?
 
Chương 227: Nơi đây yên lặng như tờ!


Trương Tuyết lo lắng nói: "Cậu chủ Hà, không cần nể mặt, cậu phải đánh thật thì bọn tôi mới thấy được thực lực của cậu chứ!"





Hà Gia Hoa khóc không ra nước mắt!





Hắn đang đánh thật mà!





Nhưng lúc này, Hà Gia Hoa cũng không giữ lại bất kỳ cái gì nữa, hắn bắt đầu điên cuồng tấn công!






Nhưng trong mắt Trương Minh Vũ, mấy đòn tấn công này chậm quá, so với Long Tam thì đúng là khác biệt một trời một vực!





Trong nháy mắt, Hà Gia Hoa đã đánh mười mấy quyền nhưng chẳng chạm nổi góc áo của Trương Minh Vũ!





Mọi người đều thẫn thờ!





Bọn họ có thể thấy được Hà Gia Hoa không hề nương tay!





Hà Gia Hoa thở hổn hển nói: "Anh tránh cái gì! Có giỏi thì đánh với tôi!"







Câu này khiến Trương Minh Vũ sững sờ.





Đánh?





Long Tam chỉ dạy anh phải tránh thế nào chứ không dạy anh phải đánh thế nào...





Có điều Trương Minh Vũ cũng cảm thấy hưng phấn, dù Long Tam không dạy, nhưng anh cũng có thể thử một chút!





Nghĩ tới đây, Trương Minh Vũ bắt đầu mong đợi!





Hà Gia Hoa nghiến răng nghiến lợi, lại lao lên!





Chiêu nào chiêu nấy đều là những đòn công kích tiêu chuẩn của Taekwondo!





Trương Minh Vũ hết sức chăm chú, tránh với anh cũng không quá khó, dù sao tốc độ của Hà Gia Hoa cũng chậm quá.





Nhưng nếu tấn công...





Chưa kịp nghĩ nhiều, Hà Gia Hoa đã xông lên!





Lại tung ra một đòn!





Trương Minh Vũ linh hoạt xoay người, tránh đòn!





Ngay lúc Hà Gia Hoa thu lại nắm đấm, Trương Minh Vũ hoàn toàn có thời gian tấn công!





Nhưng... đánh thế nào?





Trong nháy mắt, Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều, giơ tay tát... thẳng vào gáy Hà Gia Hoa một cái!





Bốp!





Trương Minh Vũ dùng hết sức.





Cái tát này khiến Hà Gia Hoa lập tức lảo đảo!





Yên lặng!





Nơi đây yên lặng như tờ!





Mọi người trợn tròn mắt nhìn cảnh trước mắt!





Trương Minh Vũ... đánh Hà Gia Hoa sao?





Hơn nữa đấy đâu phải đánh! Đấy là... sỉ nhục!





Tính sát thương không cao, nhưng độ sỉ nhục thì đạt level max!





Hà Gia Hoa cố gắng lấy lại trọng tâm, nghẹn họng nhìn trân trối!





Vừa nãy... hắn vừa bị ăn tát à?





Hắn quay đầu tức giận nhanh chóng lao về phía anh



"Á!"
 
Chương 228: Như vậy là xong rồi à?


Hà Gia Hoa gầm lên, lại xông thẳng về phía Trương Minh Vũ!





Nhưng dù có vậy, trong mắt anh tốc độ của hắn vẫn quá chậm, không thể so sánh với nắm đấm của Long Tam được!





Chân anh khẽ di chuyển, khéo léo tránh khỏi đòn tấn công!





Anh giơ tay lên lại tát một phát vào Hà Gia Hoa!






Bốp!





Âm thanh giòn tan vang lên chấn động cả căn phòng!





Mọi người đều sững sờ!





Lâm Kiều Hân cũng trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, trong mắt là vẻ kinh ngạc vô cùng tận!





Trương Minh Vũ... trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào vậy?







Hà Gia Hoa nổi giận thật rồi, hắn điên cuồng tung đòn!





Trương Minh Vũ lại đánh đến nghiện.





Từng cái tát được anh điên cuồng tung ra.





Cuối cùng, tay Trương Minh Vũ tê rần lên.





Hà Gia Hoa ngồi chồm hỗm dưới đất xoa đầu.





Đau quá!





Đau đến nhe răng há miệng!





Cả căn phòng yên lặng như tờ, thậm chí không nghe thấy cả tiếng thở!





Tất cả mọi người... đều há hốc mồm!





Trương Minh Vũ xoa tay, ngây thơ vô tội cười: "Anh Hà, đừng dánh nữa, mau thể hiện mấy chiêu của Taekwondo đi".





Trong lòng anh cũng rất mong đợi rốt cuộc Taekwondo là thứ gì vậy!





Có lợi hại hay không?





Hà Gia Hoa ngừng tay, chậm rãi ngẩng đầu!





Mặt đen xì như vừa bị ai tạt nước!





Đánh từ nãy đến giờ... chiêu thức của hắn không phải là Taekwondo thì là cái gì!





Khóe miệng mọi người co giật liên hồi, không ai ngờ Trương Minh Vũ lại giấu tài đến vậy!





Mấu chốt là... còn kiêu ngạo đến thế!





Phản ứng của mọi người khiến Trương Minh Vũ sững sờ, anh nói sai câu nào à?





Chẳng phải bảo thể hiện Taekwondo sao?





Tình huống gì thế này?





Lòng Hà Gia Hoa đã rực cháy như biển lửa rồi, đứng trước mặt bao người lại bị một tên phế vật dạy bảo!





Nhưng cuối cùng Hà Gia Hoa vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn.





Dù sao chỉ là một cuộc tỉ thí, nếu như cứ để ý thì mất mặt lắm!





Một lúc sau, Hà Gia Hoa mỉm cười nói: "Không ngờ anh cũng có tài đấy, hôm nay tôi không được khỏe lắm, hôm khác cũng ta lại tỉ thí với nhau, được không?"





Trương Minh Vũ sững sờ.





Như vậy là xong rồi à?





Tôi vừa nổi hứng xông lên! Anh lại muốn kết thúc rồi á?



Nhưng cuối cùng Trương Minh Vũ vẫn bị Lâm Kiều Hân kéo về ngồi lại chỗ của mình.
 
Chương 229: Hơn nữa lại còn là một thằng ở rể!


Hà Gia Hoa trộm xoa đầu rồi mới ngồi xuống.





Nhưng bầu không khí trong phòng cũng bắt đầu trở nên ngượng ngùng.





Những kẻ nịnh nọt ton hót ban nãy không biết nên nói gì.





Chẳng mấy chốc, món ăn đã được bưng lên.






Mọi người lặng lẽ cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm.





Nhưng ánh mắt của Hà Gia Hoa vẫn lóe lên những tia ác độc!





Chuyện này... không thể cho qua như vậy được!











Nhưng hắn không thể đánh lại được đối phương…







Trong lúc do dự, Hà Gia Hoa đột nhiên nhớ ra Trương Minh Vũ là thằng nhà quê từ nông thôn lên!





Hơn nữa lại còn là một thằng ở rể!





Vậy thì…





Nghĩ tới đây, hắn lập tức nhếch miệng cười lạnh.





Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã ăn xong bữa cơm.





Mấy người chỉ trò chuyện được vài câu, chẳng ai có hứng thú nói chuyện.





Lâm Kiều Hân đang chìm trong sự kinh ngạc.





Bao nhiêu năm nay, cô chưa từng phát hiện Trương Minh Vũ lại giỏi võ như vậy.





Chỉ là… anh đánh người thế này…





Trong bầu không khí tĩnh lặng. Hà Gia Hoa đột nhiên đứng dậy, nói sang sảng: “Mọi người đều ăn xong rồi hả? Chúng ta mau đi thôi, để tôi thanh toán”.





Nói rồi hắn còn kiêu ngạo lấy ví ra.





Mấy cô gái có mặt ở đó lập tức sáng bừng hai mắt!





Hắn nhanh chóng thanh toán xong rồi dẫn mọi người đi ra ngoài.





Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân lặng lẽ đi theo sau.





Vừa đi tới cổng, Hà Gia Hoa đã lôi chìa khoá xe của mình ra.





Hắn giơ chìa khoá về phía chiếc Ferrari màu hồng kia khẽ ấn một cái.





Đèn xe tức thì sáng nhấy nháy.





“Trời ạ! Thì ra con Ferrari này là của cậu chủ Hà!”





“Ngầu quá đi mất! Mình không chịu nổi nữa rồi! Cậu chủ Hà có thể cho mình ngồi hóng gió ké không?”





“Cậu chủ Hà vừa đẹp trai vừa bá đạo! Nếu mình được ngồi vào chiếc xe này, bảo mình làm gì cũng được!”











Mọi người thi nhau lấy lòng hắn.





Mấy cô gái thì nổi điên lên, chỉ muốn lao thẳng vào lòng hắn ta!





Hà Gia Hoa khẽ cong môi cười nói: “Để mình đưa cậu về nhé Kiều Hân!”





“Chỉ có điều con xe thể thao này của mình… chỉ chở được hai người thôi”.





Nghe thấy thế, đám người xung quanh đều ồ lên hâm mộ!



Mọi ánh mắt đổ dồn lên người Lâm Kiều Hân!
 
Chương 230: Anh ngơ ngác nhận lấy chìa khoá.


Trương Minh Vũ bĩu môi lẩm bẩm: “Mua cái xe chỉ có hai chỗ ngồi, đúng là…”





Anh thật sự không hiểu nổi, bởi anh chưa từng tiếp xúc với xe thể thao.





Giọng anh nói không quá lớn nhưng hiện giờ mọi người đều đang im lặng.





Thế nên tất cả đều có thể nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ!






Thoắt cái, mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh!





“Mẹ nó! Anh không hiểu thì đừng có nói lung tung! Có biết chiếc này trị giá bao nhiêu tiền không?”





“Anh đừng đánh đồng nó với cái máy cày nhà anh được không? Giá trị của chiếc xe không phải ở chỗ nó có bao nhiêu chỗ ngồi đâu, biết chưa?”





“Ngứa mắt thế không biết! Đồ nhà quê đừng nói vớ vẩn! Con xe này hơn bảy triệu đấy! Cả đời này anh cũng không mua được đâu, biết chưa hả?”













Tất cả mọi người bắt đầu chế giễu anh.





Ai cũng nhìn anh đầy ghét bỏ!





Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, bất đắc dĩ cúi đầu.





Vốn hôm nay anh đã giúp cô nở mày nở mặt, thế nhưng đến lúc rời đi lại hỏng bét…





Trương Tuyết châm chọc nói: “Đúng là đồ nhà quê. Anh thực sự nghĩ là xe càng chở được nhiều người thì càng đắt à?”





Anh cũng nổi giận đáp trả: “Chứ còn gì nữa. Tàu hoả có thể chở được bao nhiêu người, đắt hơn cái xe này nhiều”.





Trương Tuyết: “…”





Mọi người đồng loạt cạn lời.





Sau đó, ánh mắt mọi người nhìn anh đều tràn ngập ghét bỏ!





Không thể nào nói chuyện với loại người như anh!





Trương Minh Vũ lại ngắm nghía thêm vài lần, khẽ lẩm bẩm: “Đợi đến khi tôi có tiền, nhất định tôi sẽ mua một chiếc xe chở được mười mấy người. Thế mới oách chứ!”





Hà Gia Hoa híp mắt, khinh bỉ hỏi: “Chắc chỉ có xe van mới chở được mười mấy người thôi nhỉ?”





Nghe hắn nói vậy, xung quanh lập tức vang lên tiếng cười vang!





Anh bất lực lắc đầu.





Anh thực sự… không thể nói nổi bọn họ!





Hà Gia Hoa thầm đắc ý, ngoài mặt lại tỏ ra nhiệt tình: “Nào Kiều Hân, để mình đưa cậu về nhà”.





Lâm Kiều Hân đỏ bừng mặt vì xấu hổ!





Cô đang nghĩ cách từ chối thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Cậu Minh Vũ quên chìa khoá xe này”.





Nghe xong, tất cả đều giật mình kinh hãi.





Cậu Minh Vũ?





Phụt!





“Ha ha ha!”





Thoắt cái, mọi người thi nhau ôm bụng cười ngặt nghẽo.





Trương Minh Vũ cũng sửng sốt, ngẩng đầu lên mới trông thấy Long Tam đã đứng trước mặt từ bao giờ.





Chuyện quái gì vậy?





Anh ngơ ngác nhận lấy chìa khoá.





Long Tam đưa cho anh xong liền quay người rời đi.



Lâm Kiều Hân cũng ngỡ ngàng không biết chuyện gì đang xảy ra.
 
Chương 231: Đây cũng là hi vọng cuối cùng trong lòng hắn!


Một lúc lâu sau, tiếng cười mới dần im bặt.





Hà Gia Hoa cố nhịn cười hỏi: “Cậu… Minh Vũ? Ha ha ha! Anh lái chiếc xe van chở được mười mấy người kia tới đây thật đấy hả?”





Bấy giờ, mọi người lại điên cuồng cười lớn!





Ai cũng cười đến mức không thở nổi!






Thậm chí có người còn phải ôm bụng cười, nước mắt sắp ứa ra!





Trương Minh Vũ co giật khoé miệng, bất lực nói: “Chắc là… vậy”.





Tiếng cười như nắc nẻ dần lắng xuống, cả đám người ngồi xổm xuống, đau bụng vì cười quá nhiều!





Giống như bọn họ sắp cười đến tắt thở vậy!





Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi, chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui vào.





Cô không thể hiểu nổi anh đang muốn làm cái gì.







Hà Gia Hoa cũng nén cười bảo: “Được. Anh mau đánh xe ra đây đi! Để tôi chống mắt lên xem chiếc xe tải kia hơn được con Ferrari của tôi bao nhiêu”.





Đám người bắt đầu thở dốc vì cười nhiều, vội vàng lau nước mắt.





Dưới ánh mắt chế giễu của bọn họ, Trương Minh Vũ giơ chìa khoá lên ấn một cái.





Ngay sau đó, một tia sáng chói lọi lóe rực lên!





Đám người thảng thốt phát hiện ánh sáng ấy phát ra từ cổng bên phải khách sạn!





Cũng chỉ có một chiếc xe đỗ được ở đó!





Đám người đã nghĩ xong hết lời châm chọc chỉ đợi nói ra. Bọn họ chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía tia sáng.





Hà Gia Hoa cũng quệt nước mắt, quay lại nhìn thử.





Tiếp đó, vẻ mặt tươi cười của bọn họ đều cứng đờ!





Sau khi nhìn thấy rõ ràng, ai cũng trợn mắt há hốc mồm!





Cả người như hoá đá, nụ cười cứng ngắc trên gương mặt!





Thậm chí còn có người quên cả hít thở!





Hà Gia Hoa cũng sững sờ, vô thức lùi về phía sau nửa bước.





Không khí ngoài cổng khách sạn như bị đóng băng!





Lâm Kiều Hân kinh ngạc không nói nên lời.





Lại có bất ngờ mới sao?





Cô cố kìm lại nỗi xấu hổ đang dâng trào, khẽ ngẩng đầu lên xem thử.





Ngay giây tiếp theo, cô cũng không nén nổi kinh hãi, hai mắt trợn tròn!





Chiếc xe đỗ ở cổng không phải xe tải!





Mà là một chiếc Rolls - Royce Phantom… phiên bản dài!





Ừng ực!





Tất cả đều gian nan nuốt nước bọt, tròng mắt sắp lồi cả ra ngoài!





Có người nhận ra chiếc xe này, bàng hoàng thốt lên: “Đây… đây là phiên bản giới hạn của năm nay! Cả thế giới chỉ có… chỉ có ba chiếc! Giá trị của nó… không thể đánh giá nổi!”





Câu nói này như một ngòi nổ, khiến đám người xung quanh đều chết lặng!





Hự!





Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!





Hà Gia Hoa choáng váng không biết phản ứng thế nào!





Tất cả cũng đứng chết trân nhìn chằm chằm!





Hồi lâu sau, hắn mới khó tin nói: “Anh… anh ấn thêm cái nữa đi!”



Đây cũng là hi vọng cuối cùng trong lòng hắn!
 
Chương 232: Điều này khiến cô rất vui vẻ.


Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, giơ tay ấn chìa khoá thêm lần nữa.





Cạch!





Tiếng mở khoá xe vang lên thanh thuý, chiếc Rolls - Royce lại sáng rực lên!






Hà Gia Hoa ngỡ ngàng lùi về sau hai bước, bước chân loạng choạng suýt thì ngã lăn ra đất!





Tất cả mọi người đều choáng váng!





Đầu óc trở nên hỗn loạn, không thể chấp nhận được sự thật đang bày ra trước mắt!





Lâm Kiều Hân cũng sững sờ, ánh mắt phức tạp nhìn anh, không đoán ra được anh kiếm đâu ra chiếc xe sang này!





Mãi lâu sau, đám người mới dần lấy lại tinh thần.







Ánh mắt bọn họ nhìn về phía anh đã thay đổi hoàn toàn!





Ừng ực!





Hà Gia Hoa nuốt nước bọt một cách khó khăn, ánh mắt bàng hoàng!





Hắn không thể hiểu nổi, làm sao Trương Minh Vũ… lại có chiếc xe này!





Cả Hoa Châu có mấy ai mua được nó?





Chỉ có hai người!





Một là Trần Đại Phú! Người còn lại là anh Hoa!





Nhưng sao Trương Minh Vũ… lại có thể sở hữu nó?





Anh nhếch miệng nở nụ cười chế giễu: “Sao hả? Chiếc này chở được nhiều người chứ! Nó cũng không rẻ đâu!”





Còn giá cụ thể của chiếc xe là bao nhiêu thì anh không biết!





Không ít người vội vàng phụ hoạ: “Nhiều! Quá nhiều!”





Anh bất lực lắc đầu.





Anh đã quen với loại người chỉ biết a dua nịnh hót này.





Đứng ở đây lâu cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh quay sang mỉm cười với cô: “Kiều Hân, chúng ta về nhà thôi!”





Bấy giờ, Lâm Kiều Hân mới giật mình lấy lại tinh thần.





Cô cảm nhận được ánh mắt của đám đông đang tập trung về phía mình. Sau một hồi trầm ngâm, cô nhoẻn miệng cười đáp: “Được, về nhà nào!”





Dứt lời, cô rất tự nhiên khoác lên tay anh.





Hai người họ chậm rãi đi với chiếc Rolls - Royce trước ánh mắt ao ước và ghen tỵ của đám người.





Mặc dù cô biết rõ chiếc xe này không thể nào là của anh nhưng ít nhất nó cũng giúp cô lấy lại thể diện.





Cũng chứng tỏ anh thật sự biết nghĩ cho cô.





Điều này khiến cô rất vui vẻ.





Hai người nhanh chóng ngồi vào chiếc Rolls - Royce.





Anh đưa chìa khoá cho tài xế. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh rời đi.





Mãi đến khi chiếc xe đi khuất khỏi tầm mắt, Hà Gia Hoa mới tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ.





Hắn quay lại lườm một cái, sắc mặt tối sầm!



“Trương Minh Vũ, mày giỏi lắm. Cứ chờ xem!”
 
Chương 233: Lúc này anh cũng rất do dự.


Hắn hừ lạnh một tiếng rồi nghiến răng nghiến lợi ngồi vào chiếc Ferrari của mình.











Trong chiếc Rolls - Royce, Trương Minh Vũ đang lẳng lặng dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.





Ngay từ đầu anh đã nhận ra đây là xe của Tô Mang.






Lâm Kiều Hân lại đứng ngồi không yên.





Cô nhìn chằm chằm anh hồi lâu mới lên tiếng: “Cảm ơn anh”.





Chỉ một câu nói giản đơn nhưng nó lại là lời nói từ tận đáy lòng của cô.





Cô chắc chắn anh đã phải bỏ ra rất nhiều công sức cho chuyện này.





Thế nhưng… anh lấy xe ở đâu ra?







Trương Minh Vũ cười đáp: “Cô khách sáo với tôi làm gì. Thực ra tôi cũng không nghĩ tới…”





Đây là sự thật.





Cô không chú tâm nghe anh nói, chỉ cúi gằm đầu xuống, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.





Cô cũng không biết bản thân có cảm giác gì với anh.





Anh đã nhiều lần cứu ông cụ Lâm, hôm nay lại cứu công ty của cô, còn giúp cô nở mày nở mặt.





Nhưng…





Chuyện anh ngoại tình vẫn cứ quẩn quanh trong suy nghĩ của cô.





Xe Rolls - Royce…





Cô chủ nhà họ Hàn…





Nghĩ tới đây, cô không khỏi ngẩn người.





Số người ở Hoa Châu có thể mua được chiếc xe này chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Thế nhưng bố của Hàn Thất Thất… lại có năng lực này!





Lẽ nào…





Đầu óc của cô lại càng rối tung rối mù.





Cô im lặng một lúc mới chịu mở lời: “Trương Minh Vũ, chiếc xe này… là của ai?”





Anh đã chuẩn bị xong lý do đối phó, bình thản đáp: “Bạn của tôi”.





Dù sao anh vẫn chưa muốn để lộ chuyện về Tô Mang.





Bạn…





Cô cắn răng hỏi tiếp: “Bạn của anh… là nam… hay nữ?”





Câu hỏi này đã rất uyển chuyển rồi.





Trương Minh Vũ giật mình, lúng túng nói: “Là nữ…”





Lúc này anh cũng rất do dự.





Cô đã hỏi tới nước này rồi.





Nếu cô còn hỏi thêm lần nữa… chắc là anh sẽ phải kể chuyện về chị mình…





Nhưng mà… anh có thể nói là của chị tư không nhỉ?





Nghĩ thế, anh lập tức hưng phấn hẳn lên.





Anh thầm tự khen mình thật thông minh!





Nhưng anh không hề phát hiện ra, sắc mặt cô đã trở nên ảm đạm.



Một lúc sau, cô vẫn không lên tiếng đáp lại.
 
Chương 234: Câu nói này đã khiến anh tỉnh ngộ!


Trương Minh Vũ ngơ ngác.





Cô không hỏi nữa sao?





Anh quay sang định mở lời thì giật mình trông thấy vẻ mặt bối rối của cô.






Cô bị làm sao vậy?





Anh khó hiểu nhìn cô, muốn hỏi thăm lại không biết nên nói gì cho phải.





Chiếc xe chậm rãi đỗ lại trước cổng nhà họ Lâm.





Sắc mặt của Lâm Kiều Hân rất khác thường. Cô đang không biết nên làm gì vào lúc này.





Ly hôn với anh? Nhưng anh có ơn với nhà họ Lâm.







Tiếp tục chịu đựng? Trông thấy chồng mình ngoại tình còn thờ ơ… đây không phải tính cách của cô.





Mãi lâu sau cô vẫn chưa thoát khỏi sự đấu tranh tâm lý.





“Tôi về đây”, cô cất tiếng nói.





Trương Minh Vũ sửng sốt.





Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã thấy cô đẩy cửa bước ra.





Ngay sau đó, một bóng người thoắt cái leo lên xe.





Long Tam?





Anh giật nảy mình, mờ mịt hỏi: “Anh… vẫn luôn đi theo tôi à?”





Anh ta gật đầu đáp: “Tôi sợ cậu gặp nguy hiểm nên đi theo”.





Nghe thấy thế anh cũng chẳng nói gì thêm.





Đợi cửa xe đóng lại, tài xế lập tức lái xe đưa hai người họ trở về biệt thự của Liễu Thanh Duyệt.





Trương Minh Vũ cúi đầu không lên tiếng, lòng ảo não.





Anh không biết Lâm Kiều Hân bị làm sao.





Long Tam đã nhìn thấu tất cả: “Bình thường thôi, cô ấy đã nhịn nhiều rồi”.





“Nhịn? Nhịn cái gì?”, anh ngơ ngác hỏi ngược lại.





Long Tam nói tiếp: “Chắc là cậu chưa nói cho cô ấy biết đây là xe của cô Tô Mang đúng không?”





Trương Minh Vũ máy móc gật đầu.





“Dạo gần đây cậu đang vướng vào scandal. Chắc chắn cô ấy sẽ nghĩ chiếc xe này là của cô chủ nhà họ Hàn”.





Long Tam điềm nhiên giải thích.





Câu nói này đã khiến anh tỉnh ngộ!





Một lúc sau anh mới cất giọng hỏi: “Có nhiều người… mua được chiếc xe này lắm sao?”





Rõ ràng đám người kia vừa phản ứng giống như chiếc xe này là vật vô giá vậy.





Long Tam lắc đầu nói: “Không phải ai có tiền cũng mua được chiếc xe này. Cả Hoa Châu chắc cũng chỉ có Trần Đại Phú và người được gọi là anh Hoa kia mua được thôi”.





Trương Minh Vũ lại càng mờ mịt, nghi hoặc hỏi: “Thế sao cô ấy còn có thể nghĩ là của Hàn Thất Thất?”





Long Tam bật cười bảo: “Anh Hoa chính là bố của Hàn Thất Thất”.



Trương Minh Vũ lập tức đứng hình!
 
Chương 235: Chuyện này cũng biết luôn?


Hàn Thất Thất là con của anh Hoa?





Sao lại trùng hợp như vậy?





Anh trợn tròn mắt kinh hãi, mọi nghi hoặc trong đầu cũng được giải đáp.





Thảo nào…






Anh thầm nghĩ, chắc chỉ có thể tìm cách bảo cô ta đi giải thích thôi.





Mặc dù anh không quan tâm đến chuyện ly hôn hay không nhưng cảm giác bị hiểu lầm… khiến anh vô cùng khó chịu.





Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại.





Anh thẫn thờ mở cửa phòng cất bước đi vào.





Sau khi đóng cửa, anh vừa quay người lại đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi…













Trương Minh Vũ giật nảy mình.





Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã rơi vào một cái ôm ấm áp.





“Em trai nhớ chị ba không?”, giọng nói êm tai vang lên.





Anh ngẩn người.





Chị ba trở về rồi sao?





Anh lùi lại nửa bước, trông thấy gương mặt xinh đẹp của Tô Mang!





“Chị về rồi!”, anh mừng rỡ reo lên.





Lâu ngày không gặp, anh rất nhớ cô ấy!





Tô Mang nở nụ cười đắc ý, trêu chọc hỏi: “Nếu chị không về thì còn ai lấy xe cho em nở mày nở mặt nữa?”





Bấy giờ anh mới bừng tỉnh.





Khó trách…





Anh cũng không ngờ Tô Mang vừa trở về đã quan tâm đến chuyện của anh.





Nhưng anh nghi ngờ ở chỗ… sao cô ấy lại biết lúc đó bọn họ đang nói về xe cơ chứ…





Anh tỏ vẻ trách móc nói: “Mấy ngày nay chị đi đâu đấy? Chẳng có tin tức gì cả”.





Tô Mang cưng chiều xoa đầu anh, bất đắc dĩ đáp: “Chị bận lắm. Nếu không chăm chỉ sao có thể kiếm đủ tiền nuôi thằng nhóc đẹp trai nhà em đây hả?”





Thằng nhóc đẹp trai…





Anh bất lực lắc đầu.





Nhưng anh cũng hiểu được cô ấy rất vất vả, cũng không trách nữa.





Tô Mang ngạc nhiên nói: “Không ngờ bây giờ em trai của chị giỏi như vậy, đến cả người có đai đen 9 đẳng Taekwondo cũng đánh lại được”.





“Xem ra sau này em có thể bảo vệ được chị rồi”.





Chuyện này cũng biết luôn?





Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.





Nhưng nhớ tới cái camera giám sát chạy bằng cơm kia, anh lại thấy bình thường.





“Ha ha, em vẫn còn non lắm. Đợi đến khi em có thể đánh thắng được Long Tam thì mới bảo vệ được chị”, anh bật cười đáp lại.





Đây chỉ là một lời nói đùa mà thôi.





Tô Mang nhíu mày, quay lại hô lên: “Long Tam!”



Cô ấy vừa dứt lời, Long Tam đã đi vào phòng.
 
Chương 236: Nhường anh à?


Anh giật nảy mình.





Tô Mang cười tủm tỉm nói: “Hai người tiếp tục luyện tập đi. Tôi cũng muốn xem thử em trai tôi giỏi cỡ nào rồi”.





Giọng điệu của cô ấy tràn ngập tự hào.





Khoé miệng anh khẽ giật giật.






Đây mà là xem giỏi cỡ nào à? Là xem bị ăn đánh thảm thế nào thì có…





Long Tam trầm giọng đáp: “Rõ!”





Nói rồi anh ta lặng lẽ đi ra khu vực rộng rãi ở phòng khách chờ sẵn.





Trương Minh Vũ vô cùng bất lực, nhưng cuối cùng vẫn phải đứng dậy đi tới chỗ anh ta đang đứng.





Tô Mang ngồi bắt chéo chân dựa lưng vào sofa, hứng thú như chuẩn bị được xem kịch hay.







Anh cười khổ cầu xin: “Anh… nhẹ tay thôi nhé…”





Suốt hai ngày nay, anh cũng bắt đầu thấy sợ nắm đấm của Long Tam.





Anh ta gật đầu đáp: “Yên tâm”.





Dứt lời, anh ta lập tức bày ra tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.





Trương Minh Vũ cũng vội vàng chuẩn bị.





Ngay sau đó, nắm đấm của Long Tam xé gió lao tới!





Trái tim anh siết chặt, không chút do dự nghiêng người né kịp một đòn!





Chuyện nhỏ thôi!





Sau khi thoát được một đấm của Long Tam, anh cũng thả lỏng hơn không ít.





Nhưng tiếp đó lại vang lên tiếng xé gió!





Anh cau mày, cơ thể linh hoạt lại nghiêng mình tránh né!





Toàn thân căng cứng chuẩn bị sẵn sàng để chịu đánh.





Nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy đau đớn gì…





Xảy ra chuyện gì vậy?





Anh sửng sốt mở mắt nhìn về phía Long Tam.





Thế nhưng anh ta chỉ đang mỉm cười lặng lẽ nhìn mình.





Nhường anh à?





Anh ta lên tiếng: “Cậu đã tránh được đòn thứ hai rồi”.





Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ không khỏi giật mình kinh hãi!





Anh còn chưa nhìn thấy bóng dáng đòn thứ hai đâu, toàn bộ chỉ dựa vào bản năng mà lại tránh được sao?





Long Tam lại nói tiếp: “Đôi khi không nhất thiết phải nhìn thấy mới tránh được. Ta có thể dựa vào tai để nghe ngóng”.





Anh nhíu mày, chậm rãi nghiền ngẫm câu nói này.





Mãi lâu sau, trong mắt anh chợt loé lên tia sáng!





Tô Mang vỗ tay khen ngợi, hai mắt sáng rực nói: “Em trai giỏi lắm!”





Trông bộ dạng cô ấy hiện giờ chẳng khác nào thiếu nữ theo đuổi thần tượng, không còn một chút khí chất nào của nữ chủ tịch quyền lực…





Giọng nói trầm thấp của Long Tam lại vang lên: “Chỉ khi thực chiến thì thực lực mới có thể tăng lên nhanh chóng. Cuộc chiến hôm nay của cậu với Hà Gia Hoa giúp ích cho cậu không ít đâu”.
 
Chương 237: “Nói nhiều quá


Trương Minh Vũ ngơ ngác.





Chẳng lẽ… không phải Long Tam đang nhường anh sao?





Anh lập tức kích động hét ầm lên: “Tiếp đi!”






Lần này anh phải tránh ba cú đấm liên tiếp!





Chẳng bao lâu sau, trong biệt thự lại vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.





Một tiếng sau, Trương Minh Vũ kéo lê cơ thể mệt nhoài của mình bò lên sofa.





Trên người anh không còn chỗ nào là không đau.





Long Tam đã rời đi.







Còn Tô Mang vẫn đang ngồi đó, hài lòng nhìn anh.





Anh buồn bực trừng mắt nhìn cô: “Chị thấy em bị ăn đánh còn vui vẻ như vậy. Có người chị nào như chị không hả?”





Tô Mang khẽ cười nói: “Chứng tỏ em trai chị trưởng thành rồi, đương nhiên chị phải vui chứ”.





Anh bĩu môi chẳng thèm đáp lại.





Cô ấy chợt đứng bật đậy ra lệnh: “Nằm xuống”.





Anh hoang mang nhìn cô ấy, nhưng vẫn vô thức nằm xuống theo lời cô ấy nói.





Tô Mang dang chân ngồi thẳng xuống đùi của anh.





Hự!





Anh hít một hơi khí lạnh.





Đau chết mất!





Thế nhưng Tô Mang không thèm để ý tới điều này, không chút do dự vạch áo sau lưng anh lên.





“Chị ba, chị… làm gì đấy?”, anh hoảng sợ hỏi.





“Nói nhiều quá”, cô ấy vỗ nhẹ một cái vào eo anh.





Trương Minh Vũ bị đánh đau, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.





Đôi tay mát lạnh của Tô Mang chậm rãi xoa nắn toàn thân anh.





Bấy giờ anh mới biết cô ấy đang muốn xoa bóp cho mình.





Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nghe thấy cô ấy thì thầm bên tai: “Em trai à, mấy ngày này em phải cố gắng nhiều lên. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu”.





Chúng ta?





Anh khó hiểu hỏi: “Thời gian gì không còn nhiều?”





Cô ấy đáp: “Em có nhiệm vụ của em, chị cũng có nhiệm vụ của riêng mình. Bây giờ em vẫn chưa vượt qua bài kiểm tra của sư phụ, có một số chuyện chị vẫn chưa thể nói cho em biết được”.





Trương Minh Vũ chợt thấy căng thẳng.





Quả nhiên!





Có rất nhiều chuyện chỉ có mình anh không biết gì.





Tô Mang vừa xoa bóp cho anh, vừa nhẹ giọng nói: “Chị chỉ có thể giúp em được nhiêu đây thôi. Còn những cái khác thì em phải dựa vào chính mình để vượt qua thử thách”.





Trương Minh Vũ nhíu mày, lòng chợt thấy áp lực đè nặng.





Anh biết cả Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt chỉ có thể giúp anh một vài việc. Nếu không Tô Mang giàu như vậy, cô ấy cứ cho anh mấy tỷ là được rồi.
 
Chương 238: Chị tư sao vậy?


Quan trọng nhất vẫn là phải dựa vào bản thân mình.





Thử thách…





Rốt cuộc đó là thử thách gì?





Sư phụ chẳng dạy gì cho anh, chẳng lẽ ông còn muốn anh giỏi hơn cả sáu bà chị?






Anh lắc đầu thở dài.





Tô Mang lại nói tiếp: “Sau này chị phải bận việc rồi. Chị cũng phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ thôi. Chắc chị không có nhiều thời gian về thăm em đâu”.





Trương Minh Vũ gật đầu, thầm thấy thất vọng.





Tô Mang vừa tận tình xoa bóp, vừa cưng chiều nhìn anh.





Trên mặt cô còn hiện lên vẻ thương xót.







Đúng lúc ấy, một giọng nói tràn đầy kinh hãi vang lên: “Hai người… đang làm gì vậy?”











Trương Minh Vũ thầm giật mình.





Anh quay đầu lại nhưng không thấy gì cả.





Tô Mang tức giận lườm một cái, oán trách nói: "Thật không phải lúc, một mực hôm nay lại về sớm như vậy!"





Liễu Thanh Duyệt đứng ở cửa biệt thự kinh ngạc nhìn hai người.





Bởi vì tư thế của hai người lúc này thật sự là…





Hơn nữa vị trí của Lễu Thanh Duyệt chỉ có thể nhìn thấy phần trên của Tô Mang và phần đầu lộ ra của Trương Minh Vũ.





Những chỗ khác đều bị ghế sofa che lại, đương nhiên cảnh tượng sẽ khiến người khác suy nghĩ viễn vông.





Liễu Thanh Duyệt bước nhanh đến, sau khi thấy rõ, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ.





"Chị cũng về rồi, tại sao em lại không về được? Lỡ như em trai bị một mình chị độc chiếm thì sao?"





Liễu Thanh Duyệt không chịu lép vế, bực bội nói.





Hai người bọn họ quả thật không có gì, nhưng những lời này lại khiến Trương Minh Vũ đỏ bừng mặt.





"Chị tư, chị cũng về rồi", Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói.





Liễu Thanh Duyệt khó chịu nói: "Em trai thối, có chuyện tốt cũng không nghĩ tới chị tư của em gì cả!"





Chuyện tốt?





Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật hồi lâu, hoàn toàn cạn lời.





Tô Mang ở bên cạnh nhúc nhích người.





Liễu Thanh Duyệt cũng ngồi xuống.





Sau khi cười giỡn xong, vẻ mặt Liễu Thanh Duyệt hiện lên vẻ phức tạp.





Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị tư sao vậy? Có tâm sự à?"





Liễu Thanh Duyệt cười quyến rũ nói: "Chị tư của em thì có tâm sự gì? Chỉ là chị không nỡ xa thằng em trai thối là em mà thôi".





Không nỡ?





Trương Minh Vũ ngẩng đầu mờ mịt hỏi: "Chị tư... chị muốn làm gì?"





Liễu Thanh Duyệt không vội trả lời, chỉ quay đầu nhìn Tô Mang.





Tô Mang gật đầu.





Lúc này Liễu Thanh Duyệt mới lên tiếng nói: "Nếu chị ba em đã có nhiệm vụ thì đương nhiên chị tư em cũng có chứ".





"Lần này đi ra ngoài, không biết khi chị nào mới có thể trở về được nữa".
 
Chương 239: Một người chị khác?


Trương Minh Vũ nghe vậy trong lòng hồi hộp.





Chị ba, chị tư đều phải đi?





Chuyện này...





Không biết tại sao trong lòng Trương Minh Vũ lập tức dâng lên cảm giác luyến tiếc.






Rất khó chịu!





Từ nhỏ tới lớn, dường như chỉ khi sư phụ qua đời Trương Minh Vũ mới có cảm giác này.





Nhưng Tô Mang lại vội vàng an ủi: "Yên tâm đi, bọn chị chỉ là làm nhiệm vụ thôi, sẽ tranh thủ thời gian về thăm em".





Trương Minh Vũ bĩu môi, nhưng cũng đành khẽ gật đầu.





Liễu Thanh Duyệt lườm một cái nói: "Em trai thối, đừng không biết tốt xấu, bọn chị đều làm việc vì em đấy!"







Làm việc vì mình?





Trương Minh Vũ lập tức ngước đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác.





Nhưng Tô Mang lại khoát tay.





Liễu Thanh Duyệt lúng túng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em tưởng là chị đã nói cho em ấy biết rồi chứ?"





Lời này càng khiến Trương Minh Vũ mông lung.





Mấy chị đều có nhiệm vụ? Còn biết được làm nhiệm vụ gì? Hơn nữa còn làm vì mình?





Mình... là nhân vật chính của việc này?





Trương Minh Vũ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được việc gì?





Liễu Thanh Duyệt cũng lên tiếng an ủi: "Được rồi, em đừng nghĩ linh tinh nữa, có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đâu. Ngay cả bọn chị cũng không biết là việc gì cơ mà".





Trương Minh Vũ gật đầu nhưng trong lòng càng khó hiểu hơn.





Nhưng đúng như Liễu Thanh Duyệt nói, anh có nghĩ nát óc cũng không ra.





Dù có nghĩ ra thì đã sao?





Bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là phát triển.





Chỉ khi thực lực của bản thân trở nên mạnh mẽ thì mới có thể đương đầu với mọi hiểm nguy ập đến.





Tô Mang mỉm cười, đổi chủ đề, cười nói: "Hơn nữa em cũng không cần luyến tiếc bọn chị. Bọn chị đi rồi, nhưng một người chị khác của em cũng sắp trở về rồi!"





Trương Minh Vũ vừa nghe xong lập tức càng mờ mịt hơn.





Một người chị khác?





Trương Minh Vũ hưng phấn hỏi: "Chị nào vậy?"





Tô Mang cười xấu xa nói: "Đến lúc đó em sẽ biết. Chị chỉ nhận lời nhờ vả của người ta thôi, không thể cho em biết được".





Trương Minh Vũ gật đầu bất đắc dĩ: "Vậy thôi ạ".





Nhưng trong lòng nhưng cũng bắt đầu chờ mong.





Mấy người chị này, dù là ai anh cũng cực kỳ nhớ nhung.





Ánh mắt Liễu Thanh Duyệt hơi lóe lên, giọng điệu quái gở: "Em trai à, bọn chị sắp rời đi rồi, chẳng lẽ em không thể hiện gì đó sao?"





Trương Minh Vũ sững sờ.





Ánh mắt này... anh cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.





"Thể… thể hiện gì cơ ạ?", Trương Minh Vũ yếu ớt hỏi.





Ánh mắt Tô Mang cũng lóe lên, cười xấu xa nói





Giọng nói quyến rũ của Liễu Thanh Duyệt cũng cất lên: "Ví dụ như... đêm nay em ngủ với bọn chị?"



Phụt!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top