Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Chương 180: 180: Viện Trưởng Không Khỏi Kinh Ngạc





Anh giật mình trợn tròn mắt.

Trông thấy ánh mắt mờ mịt của cô đang ở rất gần!
Con mẹ nó!
Anh vội vàng đứng bật dậy như lò xo!
“Xin lỗi, tôi… tôi không cố ý đâu…”, anh xấu hổ cười nói.

Lâm Kiều Hân vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

Cảm xúc ngổn ngang trong đầu khiến suy nghĩ của cô bị trì trệ!
Long Tam đi tới, nghiêm trọng nói: “Xin lỗi cậu, tại tôi lơ là!”
Dứt lời, anh ta cúi gập đầu xuống tỏ ý xin lỗi.

Anh ta đã chờ sẵn ở gần đây, thế nhưng không ngờ trưởng khoa Bạch lại mang súng đi theo.

Trương Minh Vũ vội vàng nở nụ cười an ủi: “Anh tới kịp là tốt rồi, đừng khách sáo nữa.

Nếu anh không tới tôi đã bỏ mạng từ lâu rồi”.

Long Tam nhìn chằm chằm vào anh, lặng im không nói một lời.

Lâm Kiều Hân cũng đứng dậy, nhìn không chớp mắt vào vết thương trên bả vai anh.

Anh ngẩn người một lúc mới kịp phản ứng lại, lập tức thấy đau điếng người!
“Anh…”
Cô nhìn anh, ánh mắt chất chứa cảm xúc hỗn loạn, lí nhí nói.


Thế nhưng cô chưa kịp nói gì thêm đã nghe thấy một tràng tiếng bước chân vang lên.

Bọn họ quay lại trông thấy đám người viện trưởng đi tới.

Trương Minh Vũ ôm lấy bả vai, cảm kích nói: “Cảm ơn viện trưởng đã tới giúp đỡ.

Nếu không có ông, sợ là chúng tôi không tránh khỏi kết cục bị bôi nhọ”.

Viện trưởng nhìn anh đầy ẩn ý, mỉm cười hiền từ: “Cậu đừng khách sáo.

Đây vốn là trách nhiệm thuộc về bệnh viện chúng tôi.

Chắc chắn tôi sẽ bồi thường thoả đáng cho cô Lâm”.

“Vết thương của cậu…”
Anh cố nhịn đau, giả bộ bình thản cười đáp: “Không sao đâu, tí nữa tôi tới bệnh viện xử lý là được”.

Viện trưởng gật đầu.

“Chuyện đã giải quyết xong xuôi, tôi về trước đây.

Ngày khác có dịp tôi sẽ tới nhà thăm cô Lâm”.

Dứt lời, ông ấy chắp tay chào Lâm Kiều Hân.

Lâm Kiều Hân sửng sốt nhìn ông ấy.


Cô không ngờ viện trưởng lại đối xử khách sáo với mình như vậy.

Đến khi cô lấy lại tinh thần, ông ấy đã dẫn người rời đi.

Trương Minh Vũ quay lại tìm kiếm Long Tam nhưng chẳng thấy đâu.

Trưởng khoa Bạch và cô gái bị mọc mụn kia cũng biến mất dạng.

Viện trưởng không khỏi kinh ngạc.

Trong mắt ông ấy hiện lên vẻ phức tạp.

Sau đó, ông ấy dẫn đám người đi ra.

Đám người vây xem cũng dần tản đi.

Mấy phóng viên còn muốn phỏng vấn tiếp nhưng đã bị bảo vệ chặn lại.

Chân tướng sự việc đã rõ mồm một, Lâm Kiều Hân cũng không lo công ty bị ảnh hưởng.

Cô vẫn đang chìm vào hình ảnh Trương Minh Vũ xả thân chắn đạn cho mình ban nãy.

Chẳng bao lâu sau, xe công an hú còi phi tới, cũng không biết là ai báo công an.

Không hiểu sao cô lại thấy hơi lo lắng.

Thế nhưng công an chưa kịp vào trong thì người đứng đầu đã nhận được một cuộc điện thoại.

Sau đó, bọn họ lại lặng lẽ rời đi.

Trương Minh Vũ nhíu mày, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Anh trầm ngâm hồi lâu vẫn chẳng nói được lời nào.

Anh ôm lấy bả vai mình, chợt phát hiện trúng đạn cũng không đau như tưởng tượng….

 
Chương 181: 181: “cảm Ơn Anh Đã Cứu Tôi”





Lâm Kiều Hân sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, lo lắng nói: “Vết thương của anh…”
Anh bình thản đáp: “Không sao, tôi tới bệnh viện xử lý vết thương.

Cô ở lại lo chuyện công ty đi”.

Nhưng anh vừa dứt lời đã bị cô kéo tay đi sang bên cạnh.

Anh sửng sốt nhìn cô.

Không biết cô muốn làm gì.

Hai người nhanh chóng đi tới bên cạnh một chiếc Volkswagen.

Lâm Kiều Hân mở cửa ghế phụ, không nói lời nào đẩy anh ngồi vào trong.

Cô khởi động xe lái tới bệnh viện.

Anh thầm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng chẳng nói gì.

Anh đang rất tò mò muốn biết ai là người khiến cho xe công an phải quay về.

Chắc chắn trưởng khoa Bạch và cô gái kia đã bị Long Tam đưa đi rồi.

Anh cũng không biết liệu Long Tam có thẩm vấn được cái gì hay không.

Muốn biết ai là kẻ đứng sau sai khiến cũng chỉ có thể chờ trưởng khoa Bạch tỉnh lại.


Haiz.

Anh thở dài một tiếng.

Anh chợt có cảm giác tấm lưới vô hình kia đang dần buông xuống, sắp chạm tới đỉnh đầu anh.

Hai người nhanh chóng tới bệnh viện.

Lâm Kiều Hân như người vừa mới bừng tỉnh, cuống quýt dẫn anh đi vào phòng phẫu thuật.

Thoáng cái, bác sĩ đã gắp được đạn ra ngoài.

Nửa tiếng sau, anh tỉnh lại bởi tác dụng của thuốc tê đã hết.

Vừa mở mắt ra, anh đã trông thấy ánh nhìn chăm chú của Lâm Kiều Hân.

Cô giật nảy mình như một chú thỏ con vội vàng thu lại ánh mắt: “Anh tỉnh rồi à?”
Trương Minh Vũ im lặng một lúc mới khôi phục lại được tinh thần.

Anh cười đáp: “Tỉnh rồi”.

Cô cúi đầu, chân thành nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi”.

Anh chỉ lắc đầu không nói năng gì.

Cơ thể anh nhanh chóng hồi phục.

Anh đứng dậy đi ra khỏi bệnh viện cùng với cô.


Trên đường về, sắc mặt Lâm Kiều Hân vẫn luôn bị cảm xúc phức tạp lấn át, đầu óc rối như tơ vò.

Anh bật cười bảo: “Cô về trước đi.

Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn họ đang cần cô ổn định lại”.

Câu nói này đã chạm tới đáy lòng cô.

Đúng là cô đang rất muốn quay về, thế nhưng cô cũng lo cho anh.

Anh mỉm cười nói: “Tôi không sao đâu.

Về nhà ngủ một giấc là khoẻ ngay ấy mà.

Đúng lúc tôi cũng đang thấy mệt!”
Cô nhìn anh chằm chằm qua gương chiếu hậu, bèn đáp: “Được”.

Dứt lời, cô quay đầu xe lái về nhà.

Cô đỗ xe lại, đợi anh đi xuống mới lái xe rời đi.

Trương Minh Vũ lại lắc đầu tỏ vẻ bất lực.

Không ngờ cô lại đưa anh quay về nhà họ Lâm…
Dù sao Hàn Thất Thất vẫn đang ở khách sạn, anh phải mau về đó mới được.

Anh đang định bắt một chiếc taxi ở ngoài đường thì một chiếc Mercedes đen tuyền chậm rãi đỗ lại ngay bên cạnh anh.

Trương Minh Vũ vội mở cửa xe ngồi vào trong.

Chiếc xe thẳng tiến về phía khách sạn.

Long Tam trầm giọng nói: “Trưởng khoa Bạch vẫn chưa tỉnh lại, nhưng tôi cảm thấy người này sẽ không có quan hệ gì với Thần Ẩn kia đâu”.

Nghe thấy thế, trái tim anh lập tức bị siết chặt lại!.

 
Chương 182: "Đi thôi, tiếp tục luyện"


Chẳng mấy chốc, cô đã biến mất khỏi tầm mắt Trương Minh Vũ.





Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhíu mày.





Xem điện thoại xong thì tức giận bỏ đi?






Điện thoại di động...





Bỗng Trương Minh Vũ chợt nghĩ tới một điều, lòng nảy lên một dự cảm chẳng lành.





Anh vội lấy điện thoại ra, vừa mở xem thì đã thấy có một tin tức được treo lên đầu bảng.





"Con gái doanh nhân giàu có Hàn Thất Thất hẹn hò bí mật với một người đàn ông đã có gia đình, bị bắt tại trận!"





Trương Minh Vũ: "..."








Chuyện anh lo sợ nhất đã xảy ra rồi!





Mở mục tin tức, anh bỏ qua cả đống văn vẻ tô vẽ lại sự tình, vội vã lật xem ảnh chụp.





Ảnh hai người cùng ra khỏi nhà hàng, ảnh cùng đi dạo ở trung tâm mua sắm, quan trọng nhất là, trong số ảnh chụp có cả hình ảnh hôm đó anh bế Hàn Thất Thất ra khỏi khách sạn!





Thảo nào...





Trương Minh Vũ vô cùng bất đắc dĩ, thật quá khó chịu!





Nghĩ đến Hàn Thất Thất, Trương Minh Vũ càng thêm tức giận đến nghiến răng.





Mặc dù anh thực sự không có ý định trở lại nhà họ Lâm nhưng cảm giác bị người ta hiểu lầm thế này thật khó có thể chịu nổi.





Song, sự việc cũng đã xảy ra, dù anh có tức giận thêm nữa cũng chẳng cách nào thay đổi được...





Haiz.





Thở dài một tiếng, Trương Minh Vũ đứng dậy ra khỏi nhà hàng.





Trời đã tối hẳn, anh nhìn quanh quất, không biết nên đi về đâu.





Trương Minh Vũ chưa kịp nghĩ kĩ đã thấy có một chiếc Mercedes màu đen dừng trước mặt.





Trương Minh Vũ mở cửa xe ngồi vào, bất mãn lẩm bẩm: "Chẳng phải anh là camera giám sát à? Sao tôi bị người ta chụp trộm mà anh cũng không biết thế?"





Long Tam cất giọng nằng nặng: "Tôi biết, nhưng không xử lí".





Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật mấy lần, bất đắc dĩ hỏi: "Sao chuyện này anh lại không chịu xử lí?"





Long Tam bình thản đáp: "Cậu không yêu cầu tôi xử lí".





Trương Minh Vũ: "..."





Xe khởi động, thong thả rời đi.





Chỉ chốc lát sau, Long Tam đã dừng xe ở cổng.





Đèn cũng đã tắt, Trương Minh Vũ bất chợt cảm thấy thất vọng.





Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt không biết đang làm gì mà đã lâu chưa thấy về.





"Đi thôi, tiếp tục luyện", Trương Minh Vũ ngẩng đầu, cười nói.





Long Tam gật đầu.





Lát sau, bên trong biệt thự bắt đầu vang lên những tiếng kêu gào đau đớn.



Không biết bao lâu sau, lại nghe tiếng Trương Minh Vũ hưng phấn hò reo: "Tôi tránh được rồi!"
 
Chương 183: Thật quá kiêu ngạo!


Long Tam vẫn đứng thẳng người.





Trương Minh Vũ thì đã xụi lơ dưới đất, hổn hển thở gấp.





Nhưng sắc mặt anh lúc này lại vô cùng hưng phấn và vui sướng.





Luyện ba ngày, cuối cùng anh cũng tránh được một quyền của Long Tam rồi.





Long Tam bình thản nói: "Khá đấy, mới ba ngày, tốc độ đã cao như thế rồi".





Ánh mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên.






Rốt cuộc anh cũng phát hiện, thì ra tránh né không chỉ cần tốc độ mà còn cần cả kỹ thuật!





Không nhất định phải di chuyển chân mà còn có thể vặn người để tránh nữa.





Trương Minh Vũ đứng lên, vô cùng mong đợi hỏi: "Tiếp theo đây tôi sẽ luyện gì nữa?"





Long Tam cười nói: "Luyện tránh hai quyền của tôi".





Con ngươi Trương Minh Vũ co rụt lại.





Một quyền đã phải gắng gượng như thế, hai quyền sẽ thế nào?





Nhưng sau một hồi trầm tư, anh vẫn kiên định nói: "Được, tới luôn!"





Nói xong, Trương Minh Vũ lập tức chuẩn bị sẵn sàng né tránh.





Tiếng kêu gào thống khổ lại lần nữa vang vọng khắp phòng khách, thật lâu chưa tan.








Tắm rửa xong, Trương Minh Vũ quấn khăn tắm đi ra.





Cốc cốc cốc!





Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.





Trương Minh Vũ lập tức mở to đôi mắt.





Chị về rồi?





"Đến đây!", Trương Minh Vũ kích động hô to, vội vàng lao về phía cửa.





Cửa mở, thứ đầu tiên ập vào mắt anh là một mái tóc xanh biếc...





Mẹ nó!





Trương Minh Vũ sửng sốt cả người, sau đó định đóng ngay cửa lại.





Nhưng Hàn Thất Thất đã lập tức húc đầu lách người, nghênh ngang bước vào phòng khách.





Trương Minh Vũ chau mày, bất mãn nói: "Sao cô lại tới đây?"





Hàn Thất Thất qua loa trả lời: "Bố tôi lừa tôi, mẹ tôi có ốm đau gì đâu, tôi bực quá nên qua đây tìm anh".





Trương Minh Vũ sửng sốt, hỏi lại: "Không phải... Nhưng sao cô biết tôi đang ở đây?"





Hàn Thất Thất đắc ý lắm, cô ta đùa cợt: "Chuyện nhỏ mà thôi, nếu bổn tiểu thư đây có hứng thú thì chuyện quần lót anh mặc màu gì, tôi cũng tra ra được hết".





Nói xong, cô ta còn hất mặt đầy ngạo nghễ.





Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, bất đắc dĩ hỏi: "Thưa tiểu thư, cô không có bạn bè gì chắc? Vì sao cứ nhất định phải tới tìm tôi, chúng ta thân quen lắm à?"





"Sao hả? Không hoan nghênh tôi tới?" Hàn Thất Thất cao ngạo hỏi, ánh mắt lại đã đưa ngang liếc dọc quan sát căn phòng này.





"Đương nhiên không hoan nghênh cô rồi!"





Trương Minh Vũ lập tức nói thẳng.





Hàn Thất Thất thoáng lảo đảo, sau đó hung hăng trừng mắt với anh một cái, nói: "Tôi bảo này, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không đấy? Anh có biết bao nhiêu người quỳ xuống cầu xin tôi tới tìm bọn họ mà tôi không thèm tới không?"





"Thật đúng là sướng mà còn không biết đường sướng".





Nói xong, cô ta ngồi luôn xuống sofa, vắt chéo chân.





Trương Minh Vũ đành phải bước tới, bĩu môi nói: "Thế giới cũng lắm người mù thật, thế mà còn có người theo đuổi cô".





"Hứ!"





Hàn Thất Thất nhướng mày, ra vẻ chán ghét: "Tôi nói chứ, anh không thể sống thành thật một tí được à? Tôi không đẹp hay sao?"





Trương Minh Vũ nghiêm túc gật đầu: "Không đẹp".





"Anh..."





Hàn Thất Thất lộ vẻ tức tối, cả giận quát: "Còn nói người khác mù, tôi thấy anh mới thuộc dạng nhắm mắt nói bừa ấy!"





"Anh từng nhìn thấy người đẹp bao giờ chưa? Tôi cho anh cơ hội được tiếp xúc với người đẹp cấp bậc cao như tôi chính là may mắn lớn nhất đời anh đấy biết không hả?"





Trương Minh Vũ nở nụ cười, không hiểu cô nàng này lấy đâu ra tự tin như thế?





"Người đẹp thì tôi thấy nhiều rồi, vợ tôi còn đẹp hơn cô, chị tôi cũng đẹp hơn cô, cô không so được với họ đâu".





Trương Minh Vũ thản nhiên nói.





"Ha ha ha!"





Nhưng anh vừa dứt lời, Hàn Thất Thất đã cười rộ lên, giễu cợt: "Tôi bảo này ông anh, nói dối thì cũng phải có cơ sở chút chứ?"





"Bộ dạng anh thế này, trình độ cỡ này, thế mà dám mơ có vợ đẹp hơn tôi? Chị gái đẹp hơn tôi? Mơ tưởng nhiều quá không thực tế chút nào!"





"Chém gió không đánh thuế có khác, giỏi thì anh bảo bọn họ bước ra đây tôi xem!"





"Nếu không làm được thì ngậm miệng lại, bớt chém gió thôi!"





Trương Minh Vũ bất đắc dĩ thở dài.





Sao nói thật mà không ai chịu tin mình nhỉ...





Hàn Thất Thất cười cười đầy đắc ý, chế giễu: "Không cãi được? Không chém gió nữa? Chẳng phải anh lợi hại lắm cơ mà?"





Nói xong, cô ta cũng tỏ vẻ khinh thường.





Thật quá kiêu ngạo!





Trương Minh Vũ chầm chậm lắc đầu.





Ngay lúc này, ngoài cửa bỗng truyền tới những tiếng động lạ.



Anh ngẩng đầu, phát hiện cửa phòng đã bị ai đó mở ra...
 
Chương 184: Mà bên cạnh còn có một cô gái đứng đó!


Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt đã xuất hiện trong tầm mắt của hai người.





Trương Minh Vũ mở to mắt nhìn, lòng cũng bắt đầu vui mừng.





Chị tư về rồi!






Hàn Thất Thất thì nghệt mặt ra.





Vừa thấy Liễu Thanh Duyệt, cô ta chỉ có một cảm giác... choáng váng trước nhan sắc này!





Vừa khí chất lại vừa nữ tính!





Dung nhan tuyệt đẹp, vóc dáng nóng bỏng.





Thật...








Hàn Thất Thất mở to mắt nhìn, ánh mắt sáng rực hâm mộ.





Đã lớn thế này nhưng đây là lần đầu tiên cô ta trông thấy một người đẹp cỡ đó!





Trong một khoảnh khắc, cô ta chợt thấy rất tự ti.





Trương Minh Vũ nhìn về phía Hàn Thất Thất, cười ha hả đầy giễu cợt: "Chẳng phải cô muốn so bì sao? So đi xem nào".





Hàn Thất Thất sửng sốt, ánh mắt tràn đầy mờ mịt.





Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu lên, chú ý thấy Trương Minh Vũ chỉ quấn một chiếc khăn tắm trên người.





Mà bên cạnh còn có một cô gái đứng đó!





Liễu Thanh Duyệt chau mày, lo lắng hỏi: "Em trai, hai người... đang làm gì đấy?"





Em trai?





Lời này vừa được thốt ra, Hàn Thất Thất đã hoàn toàn chấn kinh.





Cô ta hoảng sợ ngẩng lên, thận trọng quan sát Liễu Thanh Duyệt, sau đó lại quay sang nhìn Trương Minh Vũ.





Trời...





Sau khi quan sát, Hàn Thất Thất đã hoàn toàn choáng váng, cô ta chỉ biết trợn mắt há miệng mà nhìn, không nói được một câu.





Sự tự tin nuôi dưỡng bao năm đã sụp đổ trong nháy mắt!





Trương Minh Vũ bất đắc dĩ giải thích: "Cô ta cứ nhất định xông vào, bám lấy em nguyên ngày rồi, chị tư, chị xử lí giúp em với, thật quá đáng ghét!"





Không biết vì sao, Trương Minh Vũ đột nhiên lại có cảm giác như vừa tìm được chỗ dựa...





Liễu Thanh Duyệt nhăn này, lạnh lùng hỏi: "Cô bám dính em trai tôi?"





Lúc này, Hàn Thất Thất mới hoàn hồn, cô ta hơi căng thẳng, nói ngay: "Tôi... Tôi không có bám dính anh ta, tôi chỉ... chỉ muốn anh ta giúp tôi một tay..."





Giọng điệu Hàn Thất Thất đã bắt đầu có vẻ ấm ức tội nghiệp.





Đối mặt với thần thái trác tuyệt của Liễu Thanh Duyệt, cô ta chợt cảm thấy rất tự ti và hơi chột dạ.





Nhưng sau khi nói xong, cô ta chợt tỉnh táo lại, bèn giả vờ kiên cường.





Liễu Thanh Duyệt liếc nhìn cô ta, ánh mắt săm soi xét nét, sau đó lãnh đạm hỏi: "Cô là con gái Hàn Thiên Hoa?"





Liễu Thanh Duyệt vừa hỏi, Hàn Thất Thất lập tức kinh hãi!





Trương Minh Vũ cũng sửng sốt.
 
Chương 185: "Tối nay cô định ở lại đây?"


Hàn Thiên Hoa là ai? Bố của Hàn Thất Thất?





Hàn Thất Thất khiếp sợ hỏi: "Chị... Chị có biết bố tôi?"





Điều khiến cô ta khiếp sợ hơn cả là giọng điệu của Liễu Thanh Duyệt khi nhắc tới bố cô ta.






Giọng điệu thản nhiên như thể... chẳng đáng để tâm!





Liễu Thanh Duyệt trầm ngâm một lát rồi khẽ nói một câu: "Bám dính em tôi cũng được, nhưng đừng có làm trễ nải chuyện của em tôi, hiểu chưa?"





Nói vậy là sao chứ?





Trương Minh Vũ muốn khóc đến nơi, ánh mắt đầy bất đắc dĩ.








Hàn Thất Thất lắp bắp nhắc lại theo bản năng: "Hiểu... Hiểu ạ".





Dáng điệu phách lối cao ngạo đã bị Liễu Thanh Duyệt đánh tan trong nháy mắt.





Bấy giờ Liễu Thanh Duyệt mới giãn mặt, đặt túi xách xuống, ngồi vào bên cạnh Trương Minh Vũ.





Cô ấy cười ha hả hỏi: "Em trai hư này, có nhớ chị không hả?"





Một cái nhăn mày, một tiếng cười nhẹ, lại khôi phục vẻ quyến rũ mị hoặc kia.





Trương Minh Vũ đã hoàn toàn choáng váng, chuyện Hàn Thất Thất... cứ thế cho qua?





Vậy cô ả Hàn Thất Thất này rốt cuộc là ai?





Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới cười đáp: "Nhớ chứ, đã mấy ngày rồi chị chưa về".





Liễu Thanh Duyệt lộ vẻ hài lòng, bất đắc dĩ nói: "Chị bận quá mà, nay phải tranh thủ thời gian về thăm em đây, hai hôm nữa có khi còn bận hơn".





Trương Minh Vũ cũng gật đầu vẻ thấu hiểu.





Anh rất muốn biết Liễu Thanh Duyệt đang bận chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn chưa hỏi.





Biết rồi, sẽ chỉ làm anh có áp lực lớn hơn nữa mà thôi.





Hàn Thất Thất cứ lúng túng đứng bên cạnh, không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy rất khẩn trương, tay chân luống cuống chẳng biết để chỗ nào.





Liễu Thanh Duyệt liếc nhìn một cái, khẽ hỏi: "Tối nay cô định ở lại đây?"





Hàn Thất Thất lúng túng bảo: "Vốn định như thế, tôi nghĩ... tôi định chọc tức bố tôi một chút..."





Liễu Thanh Duyệt gật đầu: "Đi rửa mặt đánh răng đi, em tôi cũng đến giờ đi nghỉ rồi".





Hàn Thất Thất sửng sốt, cô ta không ngờ Liễu Thanh Duyệt lại dễ dàng chấp nhận như thế.





Cô ta bèn gật đầu, đi thẳng vào phòng tắm.





Tự tin không còn, nhưng lại có mục tiêu mới.





Trong phòng khách chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt.





Trương Minh Vũ tò mò hỏi: "Chị tư, rốt cuộc cô ta là ai thế? Sao chị lại biết cô ta?"



Anh còn nhớ rõ lần trước Liễu Thanh Duyệt từng nói anh có thể tiếp xúc nhiều với Hàn Thất Thất hơn.
 
Chương 186: Giọng điệu của cô ấy... nghe chua lòm!


Liễu Thanh Duyệt quyến rũ cười nói: "Em sẽ biết sớm thôi, cô ta là một người có thể hỗ trợ em phát triển nhanh hơn nhiều".





Phát triển... nhanh hơn nhiều?





Trương Minh Vũ không tiếp tục hỏi, trong lòng lại bắt đầu tò mò.






Liễu Thanh Duyệt cũng đã chuyển đề tài, bắt đầu đùa giỡn với Trương Minh Vũ, nói làm Trương Minh Vũ ngượng ngịu cả người.





Ngay lúc anh sắp không chống trả nổi nữa, cửa phòng tắm mở ra.





Hàn Thất Thất bước ra, trên người cũng quấn khăn tắm.





Trương Minh Vũ ngẩng đầu liếc nhìn một cái, tức thì ngây ngẩn cả người.





Hàn Thất Thất tuy không cao, tuổi cũng còn nhỏ, nhưng vóc dáng đã phát triển đâu ra đấy.








Thoạt nhìn cô ta đúng kiểu loli.





Mái tóc sặc sỡ đã được búi gọn lại, bọc trong khăn tắm.





Lớp trang điểm đậm sì bị tẩy đi, nhan sắc cô ta như vừa tăng vọt, ít nhất cũng phải lên hai cấp nữa.





Đôi mắt to long lanh như thể biết nói, da trắng trẻo mịn màng, mũi dọc dừa, đôi môi màu anh đào.





Hai bên má là hai lúm đồng tiền trông cực kì mê hoặc.





Trương Minh Vũ kinh ngạc, anh không ngờ Hàn Thất Thất tẩy trang đi lại trở nên xinh đẹp cỡ này.





Thảo nào... dám tự tin đến thế!





Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, bên hông chợt truyền đến một cảm giác đau nhói.





Shhh!





Trương Minh Vũ lập tức hít mạnh một hơi, đau đến méo mó cả mặt mày.





Liễu Thanh Duyệt bất mãn nói: "Mặt chị không đẹp bằng cô ta hay dáng người không bằng cô ta? Sao không thấy em nhìn chị như vậy bao giờ?"





Giọng điệu của cô ấy... nghe chua lòm!





Trương Minh Vũ xấu hổ cười cười, nói: "Em chỉ... chỉ không ngờ cô ta lại quấn khăn tắm đi ra thôi..."





Liễu Thanh Duyệt chau mày, bất mãn hỏi: "Sao hả? Chê chị mặc nhiều quá?"





Vừa dứt lời, cô ấy liền vươn tay cởi cúc áo sơ mi của mình.





"Đừng đừng đừng! Không đâu... Không phải ý đó, là... cô ta làm em hơi kinh ngạc thôi...", Trương Minh Vũ vội vã ngăn cản.





Nếu còn không ngăn, anh không biết sống sao nữa...





Liễu Thanh Duyệt liếc mắt tỏ ý oán trách: "Hừ, chị đi tắm đã, em sắp xếp phòng cho cô ta nghỉ ngơi đi".





Nói xong, cô ấy bèn đứng dậy đi về phía phòng tắm.





Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.





Anh thận trọng liếc nhìn, phát hiện bước chân Liễu Thanh Duyệt dường như hơi kém vững vàng.





Trương Minh Vũ chợt thấy đau lòng.





Liễu Thanh Duyệt đã đi vào phòng tắm.



Phù!
 
Chương 187: Nổi tiếng như thế cơ à?


Hàn Thất Thất lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô ta ngồi ngay xuống sofa, lại vắt chéo chân.





Trương Minh Vũ nhếch miệng cười hỏi: "Tưởng cô lợi hại lắm cơ mà? Sao nãy ngoan thế".





Hàn Thất Thất thoáng xấu hổ, cả giận nói: "Ai cần anh lo!"






"Chị tư..."





Trương Minh Vũ vừa định kêu lên, Hàn Thất Thất đã vội ngăn lại ngay: "Ấy ấy ấy! Anh đừng có gọi chị ấy".





Cô ta sợ Trương Minh Vũ gọi Liễu Thanh Duyệt, lập tức hoảng hốt ra mặt.





Trương Minh Vũ cười ha hả: "Sợ rồi?"








"Không phải cô muốn so với chị tôi đó sao? Kết quả thế nào?"





Hàn Thất Thất nghiến răng, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không nói gì.





Trương Minh Vũ cười đắc ý, lòng vô cùng thoải mái.





Thật sướng!





"Tôi ngủ ở đâu? Mau sắp xếp cho tôi đi!", Hàn Thất Thất tức giận lắm, nhưng đành phải nói sang chuyện khác.





Trương Minh Vũ cau mày, lại cười xấu xa: "Xong rồi, hôm nay cô ngủ cùng tôi".





"Anh..."





Hàn Thất Thất dựng đôi mày, nhưng lại nhanh chóng bình thản trở lại, cười bảo: "Được, vậy hôm nay tôi sẽ ngủ cùng anh!"





Đồ không biết xấu hổ!





Trương Minh Vũ tức tối lườm một cái, nói: "Đi theo tôi!"





Hàn Thất Thất đắc ý cười cười, đuổi theo.





Trương Minh Vũ nhanh chóng sắp xếp phòng nghỉ cho Hàn Thất Thất, sau đó anh cũng về phòng ngủ của mình.





Bận rộn suốt một ngày rồi, vừa rồi lại bị đánh lâu như thế, người đã mệt muốn chết.





Anh chui vào trong chăn, cơn buồn ngủ lập tức kéo tới.





Vừa định chìm vào giấc ngủ, anh chợt nghĩ tới chuyện tin tức hôm nay.





Trương Minh Vũ trầm ngâm một lát rồi, lấy điện thoại di động ra.





Mở trang tìm kiếm, anh ngạc nhiên phát hiện, bên dưới gần như toàn là tin tức về "Cô cả nhà họ Hàn"!





Nổi tiếng như thế cơ à?





Trương Minh Vũ choáng váng.





Tra cứu qua các trang tin lớn, anh khiếp sợ phát hiện tin này đều đang trở thành tin nóng trong ngày!





Trời đất!





Trương Minh Vũ choáng váng cả người, mắt đầy hoang mang.



Haiz.
 
Chương 188: Tối qua Lâm Kiều Hân không về nhà?


Anh thở dài một tiếng, đặt điện thoại di động xuống, nhắm mắt lại, nhanh chóng tiến vào giấc mộng.





Rạng sáng hôm sau, khi Trương Minh Vũ ra tới phòng khách, chỉ thấy Long Tam đang yên lặng ngồi trên sofa.





"Bọn họ đâu rồi?", Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi.






"Đi cả rồi".





Trương Minh Vũ thở ra một hơi nhẹ nhõm.





Hàn Thất Thất đi rồi, rốt cuộc anh cũng được yên bình.





Nói sao thì chuyện ở khách sạn đến giờ còn chưa xử lí xong đâu.





Vệ sinh cá nhân xong, anh định ra khỏi biệt thự, điện thoại di động bỗng reo vang.








Nhìn tên người gọi tới, Trương Minh Vũ nhăn mày.





Lý Phượng Cầm? Bà ta gọi tới làm gì?





Chuyện về tin tức hôm qua?





Trương Minh Vũ lại cảm thấy thật bất đắc dĩ, đành ấn nhận cuộc gọi.





Vừa nhận cuộc gọi, loa điện thoại đã vang lên giọng nói đầy chanh chua của Lý Phương Cầm: "Cái thằng mất nết kia, nhận điện thoại thôi mà cũng lề mà lề mề!"





"Kiều Hân có ở chỗ mày không?"





Trương Minh Vũ sửng sốt.





Bà ta chửi anh mất nết, vậy có nghĩa là bọn họ đều đã biết về tin tức kia.





Nhưng sao bỗng dưng lại hỏi anh về Lâm Kiều Hân?





Trương Minh Vũ chợt có một dự cảm chẳng lành, anh nghiêm nghị nói: "Không có, sao thế ạ?"





"Tít tít tít..."





Điện thoại lại chỉ truyền tới những âm thanh báo bận.





Trương Minh Vũ chau mày, không hiểu sao lòng lại cảm thấy lo lắng.





Tối qua Lâm Kiều Hân không về nhà?





Anh chợt nhớ tới những lời Liễu Thanh Duyệt từng nói với mình trước đó.





Chị ấy nói, e là nhà họ Lâm sắp có chuyện rồi.





Lẽ nào...





Trương Minh Vũ ngẩng đầu, lo lắng hỏi: "Anh có thể điều tra chuyện của Lâm Kiều Hân được không?"





Long Tam gật đầu, lấy điện thoại di động loay hoay bấm.





Trương Minh Vũ đi qua đi lại ở cửa, hồi hộp lo lắng vô cùng.





Năm phút sau, điện thoại của Long Tam đổ chuông.





Anh ta liếc nhìn, nặng nề nói: "Nửa đêm hôm qua, cô Lâm đã mất tích".





"Cái gì?"





Trương Minh Vũ lập tức kinh hãi kêu lên.





"Mất tích thế nào có điều tra được không? Bây giờ hiện đang ở đâu?", Trương Minh Vũ lo lắng vô cùng, lòng nóng như lửa đốt.





"Đang tra".
 
Chương 189: Trái tim cô như bị siết chặt lại.


Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cố gắng khống chế được tâm trạng.





Lại năm phút nữa, điện thoại đổ chuông.





Giọng Long Tam nặng nề hơn mấy phần: "Cô Lâm đang ở trong một nhà máy bỏ hoang ở phía nam thành phố Hoa Châu, thân phận kẻ kia không rõ".






Chuyện này...





Trương Minh Vũ trợn mắt, lòng chợt xuất hiện một dự cảm chẳng lành.





Kẻ kia không có ý tốt gì!





"Vậy chúng ta nên làm sao đây?", Trương Minh Vũ lo lắng hỏi.





Hiện giờ anh chỉ có thể trông cậy vào Long Tam.








Long Tam thản nhiên nói: "Đi cứu người là được".





Đơn giản vậy thôi?





Trương Minh Vũ kinh ngạc ngây người, sau đó tiếp tục hỏi: "Cứu như thế nào?"





Long Tam thản nhiên đáp: "Lái xe tới nhà máy bỏ hoang, đánh chết kẻ kia, cứu cô Lâm ra là xong".





Trương Minh Vũ: "..."








Tự tin vậy sao?





Mặc dù Long Tam rất giỏi đánh đấm nhưng dù sao đối phương cũng không phải người bình thường.





Thế nhưng Trương Minh Vũ cũng chẳng còn cách nào khác.





“Được, đi thôi!”





Anh nghiến răng xông ra khỏi biệt thự, lao thẳng vào ngồi trong chiếc Mercedes.





Chiếc xe phóng vun vút trên đường.





Mười lăm phút sau, chiếc xe đưa họ tới vùng ngoại thành phía nam.





Nơi đây không có người ở, một nhà máy bỏ hoang dần hiện ra trước mắt họ.





Trương Minh Vũ cau mày, căng thẳng tột độ.





Long Tam lái xe vào trong rừng cây để che giấu.





Hai người xuống xe, chậm rãi đến gần nhà máy.





Cùng lúc đó, bên trong một căn phòng của nhà máy, Lâm Kiều Hân đang bị trói gô vào cột nhà.





Xung quanh cô có ba gã đàn ông cao to lực lưỡng.





Kẻ cầm đầu bỏ điện thoại xuống, cười lạnh nói: “Chúng tôi gọi điện rồi. Khi nào bên đó chuyển khoản năm triệu cho chúng tôi, cô sẽ được thả tự do”.





Trái tim cô như bị siết chặt lại.





Hiện giờ nhà họ Lâm đang nợ nần chồng chất, làm gì có năm triệu để chuộc lại cô?





Sắc mặt cô trở nên lạnh lẽo: “Anh không sợ chúng tôi báo công an à?”





Kẻ cầm đầu cười ngạo nghễ: “Cô nghĩ chúng tôi sẽ sợ chắc?”





Thái độ này của gã ta khiến Lâm Kiều Hân thầm sợ hãi.





Thằng hai tới gần cô, vẻ mặt hèn mọn, ánh mắt dâm tà ngắm nghía dáng người nóng bỏng của cô vô cùng lộ liễu.



“Anh cả, loại hàng chất lượng cao như này hiếm gặp lắm! Dù sao cô ta cũng chỉ là công cụ, hay là cho em hưởng thụ chút đỉnh đi?”
 
Chương 190: Trên mặt đất có một hòn đá nhỏ!


Dứt lời, gã ta thè lưỡi liếm môi đầy khiêu khích.





Lâm Kiều Hân hoảng loạn mở to mắt nhìn gã ta!





Anh cả nở nụ cười xấu xa: “Đi đi”.





Nghe thấy thế, cô lại càng hốt hoảng.






Thằng hai lập tức mừng ra mặt, hưng phấn xoa tay tiến tới chỗ cô.





Lâm Kiều Hân điên cuồng giãy giụa, nhưng cô bị trói quá chặt, không thể di chuyển được.





Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, ánh mắt cô hiện lên một tia tuyệt vọng!





Lòng cô lạnh ngắt như tro tàn!





Ngay khi gã ta sắp sờ vào tay cô, một tiếng xé gió đột nhiên vang lên.





Gã ta lập tức thu lại vẻ cười cợt trên mặt, giơ tay ra đỡ!





Một hòn đá bị gã ta nắm trọn trong tay!








“Kẻ nào?”





Anh cả quát ầm lên, nháo nhác nhìn ra ngoài nhà máy!





Lâm Kiều Hân cũng trợn tròn mắt nhìn theo, vẻ mặt tràn ngập chờ mong!





Dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, một bóng người gầy gò dần xuất hiện ở cổng nhà máy.





“Ha ha, làm phiền mọi người quá. Tôi tới tìm người”, Trương Minh Vũ ngượng ngùng lên tiếng.





Anh đang định đánh lén, nào ngờ lại bị đối phương chặn lại dễ như trở bàn tay!





Ba gã đàn ông kia cau mày nhăn mặt, ánh mắt hoài nghi.





Lâm Kiều Hân sững sờ!





Vẻ vui mừng trong mắt cô dần biến mất, thay vào đó là sự mơ hồ, rồi dần biến thành hi vọng, cuối cùng trở nên thất vọng.





Trương Minh Vũ tới… thì làm được trò trống gì?





Anh cả híp mắt nhìn anh, lạnh giọng chất vấn: “Tìm ai? Mày là ai?”





Anh cười đáp: “Tôi tới tìm vợ. Người trong kia là vợ tôi, cô ấy chạy lạc tới đây, gây phiền phức cho mọi người. Để tôi dẫn cô ấy đi”.





Dứt lời, anh hớn hở đi tới chỗ cô.





“Mẹ nhà nó! Giỡn mặt tao hả?”





Anh cả giận dữ hét lớn, ánh mắt tràn ngập lửa giận!





Gã ta giơ tay định tóm lấy anh.





Anh giật mình hoảng sợ, hai mắt trợn trừng!





Nhưng đúng lúc ấy lại có tiếng xé gió vang lên!





“Á!”





Ngay sau đó, anh cả lập tức đau đớn gào thét!





Trương Minh Vũ giật nảy mình.





Đến khi anh kịp phản ứng lại đã thấy kẻ cầm đầu cúi gập người xuống, cả cánh tay đều đang run lẩy bẩy.





Trên mặt đất có một hòn đá nhỏ!





Đúng là khác biệt!





Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, vẻ mặt khiếp sợ.





Long Tam ung dung bước ra.





Anh bĩu môi nghĩ thầm, bị cướp hết oai phong rồi!





Nhưng dù sao cũng phải cứu người, anh không có thời gian suy nghĩ lung tung.





Anh cả nhíu chặt chân mày.





Hai tên còn lại đồng loạt nghiêm mặt, nheo mắt đánh giá Long Tam.





Chỉ với một đòn tấn công vừa rồi đã đủ để khiến bọn họ phải coi trọng!



Anh cả lạnh lùng hỏi: “Anh là ai? Có thù oán gì với chúng tôi không?”
 
Chương 191: Anh ta không có cách nào dứt ra được!


Long Tam thản nhiên đáp: “Tôi đi theo cậu ấy”.





Ba gã đàn ông nhao nhao quay sang nhìn Trương Minh Vũ.





Anh cười gượng một tiếng: “Xin lỗi nhé, làm phiền rồi”.





“Hừ!”






Thằng hai hừ lạnh quát: “Anh biết chúng tôi là ai không? Tôi khuyên anh tốt nhất đừng tự rước phiền phức vào người!”





Long Tam trầm giọng nói: “Đừng nói nhảm nữa, thả người đi”.





Thằng ba đứng bật dậy, tức giận nói: “Anh cả, anh hai, bắt chúng nó lại trước đã! Chuyện này không thể xảy ra sai sót được!”





Anh cả khẽ gật đầu đồng tình: “Được, xông lên!”





Nói xong, ba người tức thì lao vọt tới chỗ Long Tam!





Tốc độ của ai cũng nhanh như tên bắn!








Trương Minh Vũ nhìn tới hoa cả mắt! Trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng!





Uỳnh! Uỳnh!





Tiếng đánh đấm trầm đục vang lên.





Chỉ trong nháy mắt bọn họ đã đấu được hơn mười hiệp!





Thấy thế, Trương Minh Vũ vô cùng hãi hùng khiếp vía!





Thoáng chốc, một tiếng hét thảm vang lên: “Á!”





Ngay sau đó, thằng ba bị đánh bay ngược ra sau!





Anh cả và thằng hai thấy cảnh tượng này đều trợn tròn mắt!





Không ổn!





Anh cả chưa kịp lấy lại tinh thần đã ăn trọn một cú đấm trời giáng của Long Tam.





Bốp!





Gã ta cũng bị đánh bay ra xa như con diều đứt dây!





Chỉ còn thằng hai vẫn đang kiên trì chiến đấu với Long Tam!





Có thể nhìn ra được tuy Long Tam có khả năng chèn ép đối phương nhưng cũng không hề dễ dàng. Ba người này không giống người thường!





Sắc mặt anh cả tối sầm lại. Gã ta không ngờ Long Tam lại khủng bố như vậy!





Sau một hồi trầm ngâm, trong mắt gã ta hiện lên vẻ thâm độc.





“Thằng ba, giết chết con ả kia đi! Không thể phạm sai lầm được!”, anh cả gào ầm lên!





Nghe thấy thế, cả Lâm Kiều Hân và Trương Minh Vũ đều giật mình thon thót!





“Vâng!”





Thằng ba đáp lại một tiếng, bò lồm cồm dậy rồi xông về phía cô.





Long Tam lập tức nhíu mày!





Anh ta vừa đánh ngã được thằng hai, thì anh cả đã lao lên tấn công!





Anh ta không có cách nào dứt ra được!





Thằng ba tức tốc chạy tới, giơ cao nắm đấm chuẩn bị ra đòn!





Lâm Kiều Hân cắn chặt răng lại! Ánh mắt lại trở nên tuyệt vọng!





Nắm đấm xé gió lao xuống!





Một giọt nước mắt long lanh trượt xuống khỏi khoé mắt cô. Giờ đây lòng cô đã hoàn toàn chết lặng.





Ngay trong giây phút nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người bỗng nhào tới!



“Sao mày dám động vào người phụ nữ của ông đây? Đã xin phép tao chưa?”
 
Chương 192: Không hiểu anh bị làm sao.


Trương Minh Vũ chợt quát một tiếng, lao thẳng tới chỗ thằng ba!





Tiếng quát này là để tự cổ vũ bản thân!





Giờ đây anh đã sợ tới mức trái tim đều đang run rẩy!





Rầm!






Tiếng động trầm thấp vang lên!





Thằng ba không kịp né tránh bị anh nhảy bổ vào, cả hai ngã lăn ra đất!





Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân mở lớn, mừng quýnh lên.





Động tĩnh bên này cũng thu hút sự chú ý của ba người đang dây dưa ở bên kia!





Anh cả gào ầm lên: “Con mẹ nó mày làm cái quái gì vậy! Mau lên đi!”





Long Tam cũng trầm giọng nói: “Cố chống đỡ ba mươi giây nữa!”








Trương Minh Vũ nghe vậy, đầu óc căng như dây đàn!





Ba mươi giây?





Con mẹ nó anh chỉ chống nổi ba giây! À không… đến cả ba giây còn chẳng đỡ nổi!





Trong mắt thằng ba loé lên tia lạnh lẽo!





Lâm Kiều Hân hốt hoảng hét toáng lên: “Cẩn thận!”





Bấy giờ anh mới giật mình lấy lại tinh thần.





Thế nhưng ba út đã đạp vào ngực anh thật mạnh.





Ngay sau đó, một luồng sức mạnh khổng lồ ập tới.





Anh lập tức bị hất bay ra đất!





Thằng ba nhảy bật dậy, lại tung đấm về phía Lâm Kiều Hân.





Cô bị trói gô lại không thể cựa quậy!





Trương Minh Vũ vô cùng lo lắng, nghiến răng liều mạng ghì chặt đùi thằng ba, ngăn gã ta di chuyển!





Anh không chút do dự há miệng cắn một phát!





Anh cảm thấy vị mặn lan tràn trong khoang miệng cộng với mùi hôi chua lòm!





“Á!”





Thằng ba đau đớn hét lên, dứt khoát đạp thẳng vào đầu anh.





Trương Minh Vũ khiếp sợ vội đứng bật dậy.





Gã ta cả giận nói: “Con mẹ nó sao mày dám cắn tao?”





Anh không còn tâm trí đâu để ý tới gã ta, vẻ mặt nhăn nhúm! Toàn thân cứng đờ như khúc gỗ!





Thằng ba và Lâm Kiều Hân đều sửng sốt nhìn anh.





Không hiểu anh bị làm sao.





“Oẹ!”





Một lúc sau, anh mới nôn khan vài cái, ghét bỏ nói: “Anh có thể… chăm rửa chân chút không… mẹ nó thối chết tôi rồi!”





Lực sát thương không cao nhưng độ sỉ nhục vô cùng lớn!





“Mày… muốn chết hả?”





Thằng ba hoàn toàn nổi giận, ánh mắt hung tợn!





Trương Minh Vũ cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt chưa từng có từ trong mắt đối phương!





Một giây sau đó, thằng ba sải bước tới!



Tung ra một đấm nhằm vào giữa mặt anh!
 
Chương 193: Thằng ba lại ra đòn!


Lâm Kiều Hân bị doạ sợ chết khiếp!





Xong đời rồi!





Lúc này trong đầu anh chỉ còn suy nghĩ này!






Dù sao mấy người kia đều không phải người thường, sao anh có thể đánh thắng nổi?





Anh chết sững người tại chỗ!





Trong cơn tuyệt vọng, anh chợt nghe thấy Long Tam quát bên tai: “Nhớ lại cái đã tập đi! Né đi!”





Câu nói này đã thức tỉnh anh!





Thằng ba chỉ đấm một cú đơn giản, có khác gì lúc Long Tam đánh anh đâu cơ chứ?








Nghĩ vậy, hai mắt anh lập tức bừng sáng!





Né tránh!





Cơ thể anh linh hoạt di chuyển sang bên phải.





Nắm đấm sượt qua mặt anh! Anh thoát hiểm được một đòn của thằng ba!





Hai mắt anh mở lớn, lòng vui mừng khôn xiết!





Thằng ba và Lâm Kiều Hân đồng loạt ngơ ngác nhìn anh, vẻ mặt kinh ngạc tột độ!





Sao anh có thể thoát khỏi… nắm đấm nhanh như chớp được?





Long Tam hài lòng gật đầu rồi tập trung vào trận chiến của mình!





Thằng ba nghiến răng nghiến lợi lại tung ra một đấm!





Cú đấm mang theo lửa giận!





Trương Minh Vũ lấy lại được tự tin, bắt đầu tăng tốc độ tránh đòn.





Dù sao thì tốc độ tung đấm của thằng ba còn kém xa Long Tam!





Đối phương đánh ra một đấm, anh linh hoạt tránh thoát!





Dưới chân anh như dính nhựa cao su, kiên cố vững vàng, còn cơ thể lại như lò xo dẻo dai không ngừng nghiêng trái nghiêng phải!





Thằng ba lại ra đòn!





Trương Minh Vũ lại dễ dàng tránh thoát!





Gã ta đánh ra năm đấm liên tục cũng không làm gì được anh!





Anh cả đột nhiên quát ầm lên: “Thằng ba! Con mẹ nó mày đang làm cái quái gì thế?”





Thằng ba sa sầm mặt, nghiến răng ken két, nhún người bay vút lên không trung!





Gã ta giơ chân nhắm chuẩn ngực anh mà đạp tới!





Trương Minh Vũ tức thì bị doạ sợ! Nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ!





Sao vẫn còn…





“Mẹ nó sao anh không đi theo kịch bản? Ông đây không chơi nữa!”, anh căm tức gào lên.





Anh không ngừng lùi về phía sau nhưng lại không biết phải tránh né thế nào!





Vẫn chưa hết… ba mươi giây!





Chỉ trong nháy mắt, thằng ba đã lao tới trước người anh!





Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, chuẩn bị tinh thần bị đạp ngã.



Ngay lúc ấy, Long Tam bất chợt xuất hiện!
 
Chương 194: “Thần Ẩn là cái quái gì?”


Anh ta cũng nhảy lên đá thật mạnh vào ngực thằng ba!





Rầm!





Cơ thể thằng ba bay vút ra ngoài như đạn pháo! Đâm thẳng vào bờ tường!






Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng đang xảy ra!





Anh… được cứu rồi sao?





Anh quay đầu lại trông thấy anh cả và thằng hai đã nằm lăn lộn dưới đất đau đớn rên rỉ.





Cơ thể cao lớn của Long Tam đứng trước mặt anh!





Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy tới bên cạnh Lâm Kiều Hân cởi trói cho cô.








Ánh mắt cô tràn đầy kinh hãi. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa tỉnh lại trong nỗi sợ hãi.





Anh cả khó nhọc bò dậy, lau vết máu ở khoé miệng, độc địa nói: “Được lắm, không ngờ chỉ một Hoa Châu nho nhỏ lại có cao thủ mạnh như mày tồn tại”.





“Hôm nay là bọn tao sơ ý, lần sau chắc chắn sẽ đòi mạng các người!”





Giọng nói tràn đầy căm hận!





Cảm giác uy hiếp vô hình bao trùm xung quanh.





Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân không khỏi hoảng hồn.





Long Tam nheo mắt hỏi: “Lần sau? Hôm nay mày còn muốn đi cơ à?”





Anh cả cười phá lên, lạnh giọng nói: “Tao thừa nhận mày rất mạnh, nhưng nếu bọn tao muốn đi thì thần tiên cũng không ngăn được dâu!”





Nghe thấy đối phương nói vậy, Long Tam lập tức nhíu chặt mày!





Anh ta dồn sức ở chân lao vọt tới phía anh cả!





Anh cả nhe răng cười khiêu khích, lôi ra một viên ngọc từ trong ngực, ném mạnh xuống đất!





Ầm!





Tiếng nổ chấn động vang vọng khắp nơi.





Long Tam giật nảy mình, vô thức chạy tới bên người Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân, che chắn bọn họ ở sau lưng!





Toàn bộ nhà máy ngập trong sương mù!





Một lúc lâu sau khói mù mới tan ra.





Ba người kia cũng biến mất dạng…





Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân khiếp sợ không dám tin vào mắt mình!





Con mẹ nó đây là ninja à?





Không phải chứ?





Thế nhưng Long Tam lại nghiêm giọng nói: “Không ngờ lại là… Thần Ẩn!”





Thần Ẩn?





Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: “Thần Ẩn là cái quái gì?”





Long Tam chỉ lắc đầu trầm giọng nói: “Bây giờ vẫn chưa đến lúc để cậu biết. Cậu chỉ cần biết là bọn họ rất mạnh thôi”.





Anh gật gù.





Lâm Kiều Hân nhìn anh với ánh mắt phức tạp, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cô thấy hoảng loạn.





Anh quay đầu lại hỏi thăm: “Cô có sao không?”



Cô sửng sốt hồi lâu mới lên tiếng đáp: “Không sao”.
 
Chương 195: Người nhà họ Lâm lại càng tỏ ra tức giận!


Nghe thấy thế, anh mới thở phào một hơi.





Nhưng khi nghĩ tới mấy người siêu mạnh vừa nãy, anh lại lo lắng.





Haiz.






Cuối cùng, anh thở dài một tiếng: “Chúng ta cứ về trước đã”.





Chắc là nhà họ Lâm vẫn chưa nhận được tin tức, hẳn đang lo lắng lắm.





Ông cụ Lâm vẫn còn phải điều trị, không thể để ông cụ bị kích động lần nữa.





Ba người nhanh chóng đi tới chiếc Mercedes.





Trên đường trở về, Lâm Kiều Hân gọi cho nhà họ Lâm một cuộc điện thoại.








Sau đó suốt cả đoạn đường, cô không nói câu nào.





Cảm giác biết ơn trong lòng dần giảm xuống. Cô vô thức nghĩ đến chuyện tin tức.





Cô không biết mình nên làm gì cho phải.





Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đỗ lại trước cổng nhà họ Lâm.





Trương Minh Vũ vốn không định đi vào, nhưng anh nghĩ vẫn phải giải thích một chút cho ông cụ Lâm.





Hơn nữa anh đã quyết định sẽ âm thầm phát triển sự nghiệp.





Nếu sau này nhà họ Lâm thực sự gặp chuyện, anh vẫn phải thầm liên lạc với ông cụ.





Anh và Lâm Kiều Hân cùng nhau xuống xe đi vào trong biệt thự.





Nhưng họ chưa đi được bao xa đã trông thấy cả đám người nhà họ Lâm hớt hải lao ra ngoài.





“Kiều Hân, con có bị sao không? Làm mẹ sợ muốn chết!”





“Cháu không bị thương chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”





“Cháu nói cho bác biết đi, ai đã làm ra chuyện này!”











Lý Phượng Cầm kiểm tra kĩ càng cả người cô một lượt.





Hai anh em nhà họ Lâm cũng giận dữ hỏi dồn dập. Đối với họ mà nói, chuyện này chính là sự khiêu khích với nhà họ Lâm.





Lâm Kiều Hân khẽ đáp: “Con không sao đâu mẹ. Con cũng không biết là ai làm…”





Người nhà họ Lâm lại càng tỏ ra tức giận!





Nhưng Lý Phượng Cầm lại nổi trận lôi đình, nói móc mỉa: “Còn cần phải nghĩ xem ai làm cơ à? Nhà họ Lâm chúng ta có đắc tội với ai đâu? Chẳng lẽ còn có thể là tại người nhà chúng ta sao?”





Nghe bà ta nói vậy, đám người còn lại đều sợ ngây người.





Trương Minh Vũ cau mày.





Bà ta chỉ cây dâu mắng cây hoè, lời lẽ rõ ràng như thế, không cần nghĩ cũng biết.





“Mẹ nói là con làm sao?”, anh bực dọc hỏi.





Anh đi cứu người về nhưng không được nhận lấy một lời cảm ơn, một lời hỏi thăm, bây giờ còn đổ ngược tội cho anh!





Lý Phượng Cầm lập tức chanh chua nói: “Không phải mày làm thì còn ai vào đây nữa? Mày làm ra loại chuyện mất mặt như vậy còn dám lý sự với tao à?”





“Trương Minh Vũ, mày giỏi thật đấy! Đến cả cô chủ nhà họ Hàn cũng dụ dỗ được!”



“Mày có còn cần mặt mũi nữa không hả?”
 
Chương 196: Thế là cô vẫn chẳng thể nói nên lời.


“Mày không biết xấu hổ thì cũng thôi đi! Mày biết người ta có thân phận gì không? Loại đũa mốc như mày mà cũng đòi chòi mâm son à? Người ta có bao nhiêu người theo đuổi, ai cũng có thể dễ dàng đập chết mày đấy!”





“Bây giờ thì hay rồi! Người ta mò tới tận nhà họ Lâm bọn tao luôn!”





Bà ta nổi giận đùng đùng, càng nói càng mất kiểm soát, cuối cùng gào ầm lên.






Nghe bà ta nói vậy, người nhà họ Lâm đều hãi hùng trợn tròn mắt!





Lúc đầu bọn họ vẫn đang nghĩ xem mình đắc tội với ai. Nhưng nghe mấy lời của bà ta, bọn họ đều tỉnh ngộ!





Ngay sau đó, tất cả đều căm tức nhìn Trương Minh Vũ!





Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng trở nên phức tạp. Nghe mọi người nhắc tới tin tức, cô cũng thầm thấy khó chịu.





Anh nhíu mày, lửa giận sôi sục trong lòng.








Người nhà họ Lâm không biết, nhưng anh lại biết rất rõ.





Chuyện này chính là tai hoạ ngầm từ lúc anh nhờ Liễu Thanh Duyệt cứu ông cụ Lâm.





Một lúc lâu sau, anh mới lạnh giọng nói: “Tôi và cô chủ nhà họ Hàn gì đó chẳng có quan hệ gì cả. Các người thích nghĩ thế nào thì tuỳ, tôi muốn đi gặp ông nội”.





Nói rồi anh định cất bước đi vào căn biệt thự ở giữa.





Người nhà họ Lâm đã khiến anh thất vọng triệt để. Anh không muốn phí lời với họ.





Bây giờ anh chỉ muốn nói cho ông cụ Lâm biết kế hoạch của mình, để sau này khi nhà họ Lâm gặp hoạ thì hai người còn có thể phối hợp trong ngoài với nhau.





Anh không thể không đề phòng một tổ chức khiến Long Tam phải coi trọng như vậy.





Nào ngờ anh mới đi được vài bước đã bị Lâm Quốc Long chặn đứng, lạnh lùng quát: “Cậu tưởng cậu muốn gặp bố tôi là gặp được à?”





“Cậu hại nhà họ Lâm chúng tôi thê thảm như vậy mà còn có mặt mũi đòi gặp bố tôi sao?”





Giọng nói của ông ta tràn đầy giận dữ.





Cả đám người nhà họ Lam cũng thi nhau chạy đến chặn đường anh, trừng mắt lườm nguýt!





Trương Minh Vũ nhắm mắt lại, lửa giận điên cuồng bùng lên!





Anh vừa cứu được Lâm Kiều Hân đã bị họ đối xử bạc bẽo như vậy.





Quan trọng là từ nãy đến giờ cô không thèm nói một lời nào!





Người khác không hiểu chuyện, chẳng lẽ cô cũng không biết gì sao?





Cô không nghe thấy chuyện về Thần Ẩn sao?





Anh ngẩng đầu nhìn cô, lạnh giọng hỏi: “Cô cũng nghĩ vậy à?”





Lâm Kiều Hân vô cùng do dự, trái tim siết chặt!





Cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ đây trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh anh bế Hàn Thất Thất!





Cô cũng không thể hiểu nổi, rõ ràng là anh đi ngoại tình, tại sao còn có thể ăn nói hùng hồn như vậy?





Thế là cô vẫn chẳng thể nói nên lời.





Trương Minh Vũ cười nhạt một tiếng, trong lòng thất vọng cực độ.





Trong tình cảnh này, anh chỉ nghĩ tới sự thật, không có tâm trạng nghĩ tới tin đồn giữa mình và Hàn Thất Thất.





Trong lòng anh biết đây chỉ là dựng chuyện.





Nhưng anh quên không nghĩ xem người khác sẽ nghĩ thế nào, chỉ bị lửa giận khiến đầu óc choáng váng.





Anh chưa kịp lên tiếng đã thấy Lý Phượng Cầm đi tới.
 
Chương 197: Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?


“Trương Minh Vũ! Nếu mày còn muốn giữ thể diện thì mau làm rõ quan hệ với cô chủ nhà họ Hàn đi!”





“Đắc tội với ai cũng mau dập đầu xin lỗi người ta đi!”





“Nếu người ta còn tìm tới nhà họ Lâm gây chuyện, bọn tao sẽ không tha cho mày đâu!”






Lý Phượng Cầm gào ầm lên, giọng nói the thé chói tai.





Trương Minh Vũ bật cười, khiêu khích nói: “Nhà họ Lâm sắp gặp hoạ lớn rồi, còn chẳng có tư cách kéo dài hơi tàn. Thế mà bà vẫn còn ở đây phách lối!”





“Không có người đời sau tài giỏi không phải lỗi của nhà họ Lâm, nhưng sinh ra đám người đầu óc thiển cận, tâm tư ác độc như các người là nỗi bất hạnh của nhà họ Lâm!”





Chỉ có câu nói này mới đủ để lột tả cảm xúc hiện giờ của anh.





Thế nhưng anh nói vậy lại chọc giận toàn bộ người nhà họ Lâm!








“Mày nói cái gì? Mày bảo nhà họ Lâm bọn tao không còn người kế thừa hả? Con mẹ nó mày tưởng mày tốt đẹp lắm à?”





“Bản thân vô dụng tới mức tiếng xấu lan xa ra cả nước ngoài mà còn có mặt mũi nói xấu bọn tao?”





“Tự mình đi ngoại tình gây ra hoạ lớn còn mặt dày nói người khác?”











Đám người nhà họ Lâm nhao nhao chửi bới.





Chỉ có một mình Lâm Diểu trốn trong đám đông, nhìn chằm chằm anh, ánh mắt phức tạp.





Lâm Quốc Phong cũng không nhịn được quát ầm lên: “Trương Minh Vũ, nhà họ Lâm tao thế nào cũng không đến lượt mày xỉa xói!”





“Tao hiểu tình hình nhà họ Lâm hơn mày! Mày là cái thá gì?”





“Ai cho mày tự tin dám nói nhà họ Lâm sắp gặp hoạ, nói bọn tao thiển cận hả?”





Giọng nói của ông ta tràn đầy khí thế!





Ông ta vừa dứt lời, toàn bộ mọi người đều im bặt!





Ai nấy đều nhìn anh bằng ánh mắt khinh miệt!





Ngay khi tất cả đều cho rằng Trương Minh Vũ đã hết đường chối cãi thì một giọng nói già nua đột nhiên vang lên: “Trương Minh Vũ nói đúng đấy”.











Tiếng nói ấy không quá lớn nhưng lại khiến tất cả mọi người đang có mặt đều phải chấn động.





Mọi người đồng loạt quay đầu lại, trông thấy ông cụ Lâm đang ngồi trên xe lăn được người ta đẩy ra!





Há!





Tất cả đều sợ hãi hít một hơi khí lạnh!





Ông cụ Lâm còn yếu như vậy mà vẫn chịu ra mặt vì Trương Minh Vũ?





Quan trọng nhất là… ông cụ vừa nói… Trương Minh Vũ nói đúng?





Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?





Ai cũng không dám tin vào tai mình!





Sắc mặt Lâm Kiều Hân trở nên phức tạp, ánh mắt mờ mịt.





Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long cuống quýt chạy tới, lo lắng khuyên nhủ: “Bố đang cần phải nghỉ ngơi thật nhiều, sao còn ra đây làm gì?”



Ông cụ Lâm sa sầm mặt.
 
Chương 198: Người nhà họ Lâm đều choáng váng!


Mặc dù sức khoẻ ông cụ không tốt nhưng toàn thân vẫn toả ra khí chất nghiêm nghị.





Trong mắt ông cụ cũng tràn đầy thất vọng.





Một lúc sau, ông cụ mới nhìn sang Trương Minh Vũ, vẻ mặt phức tạp.





Anh cố nén cơn giận đang bốc hoả trong lòng.






Nếu ông cụ Lâm không xuất hiện, anh sẽ không tiếp tục do dự ở đây nữa.





Anh buộc phải hoàn thành di nguyện của sư phụ, nhưng anh có quyền lựa chọn cách để hoàn thành nó.





Anh có thể cố hết sức bảo vệ nhà họ Lâm không bị thiệt hại để hoàn thành di nguyện, cũng có thể đợi đến khi bọn họ tan tác mới hoàn thành di nguyện!





Ông cụ Lâm trầm giọng nói: “Sức khoẻ của tôi không tốt. Nhưng tôi không thể trơ mắt đứng nhìn nhà họ Lâm bị huỷ hoại trong tay các người!”





Nghe thấy thế, đám người cực kỳ kinh hãi.





Sao nhà họ Lâm… lại bị huỷ hoại trong tay bọn họ?








Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong nhìn nhau, ánh mắt lo lắng.





Ông cụ Lâm nói tiếp: “Trương Minh Vũ nói đúng, nhà họ Lâm chúng ta đang gặp hoạ. Thế mà các người lại còn đổ thừa nó rước hoạ cho chúng ta!”





“Tôi rất thất vọng!”





Câu nói cuối cùng tràn đầy uy lực.





Lòng Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Phong đều trầm xuống!





Lý Phượng Cầm và Lâm Kiều Hân thì nghệt mặt ra không hiểu chuyện gì!





Nhưng bọn họ nghe ra được ý tứ trong lời nói của ông cụ Lâm. Thì ra chuyện cô bị bắt cóc… không liên quan gì tới Trương Minh Vũ!





Đến khi kịp phản ứng lại, ai nấy đều ngơ ngác.





Quan trọng nhất là… tại sao ông cụ Lâm lại biết được?





Ông cụ quan sát phản ứng của từng người, trong lòng lại càng thêm thất vọng.





Hồi lâu sau, ông cụ mới ngẩng đầu lên cất giọng nói: “Minh Vũ, cháu có thể nói chuyện riêng với ông không?”





Lúc này giọng nói của ông đã không còn khí thế doạ người như vừa nãy.





Mấy người xung quanh nghe xong lại càng sợ ngây người!





Trước kia Trương Minh Vũ và ông cụ Lâm chưa từng gặp riêng nhau, chỉ là ông cụ vẫn luôn đồng ý mối hôn sự của anh và Lâm Kiều Hân.





Nhưng không ngờ ông cụ lại nói chuyện khách sáo với anh như vậy!





Rốt cuộc… là vì sao?





Đám người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau nhưng vẫn không tìm ra được đáp án.





Anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn mềm lòng, gật đầu đáp: “Vâng”.





Nói rồi anh bước tới bên canh ông cụ Lâm dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người.





Anh thay thế người giúp việc giúp ông cụ đẩy xe lăn vào trong biệt thự.





Người nhà họ Lâm đều choáng váng!





Anh không có tâm trí quan tâm nhiều chuyện như vậy, dứt khoát đẩy ông cụ Lâm vào trong nhà.





Đây cũng là lần đầu tiên anh nói chuyện riêng với ông cụ.





Anh đỡ ông cụ ngồi xuống sofa rồi tự nhiên ngồi ghế đối diện.





Ông cụ Lâm cũng không hề vội vã, lẳng lặng nhìn anh hồi lâu.





Anh bị nhìn nhiều tới mức ngượng ngùng: “Chắc ông nội đã biết chuyện nhà họ Lâm rồi. Cháu chỉ có thể cố hết sức hoàn thành di nguyện của sư phụ”.





Giờ phút này, ngoài ngả bài ra anh cũng không biết làm gì khác.





Chẳng qua là vì sư phụ anh và ông cụ Lâm có quan hệ rất tốt, nếu không anh đã chẳng vào nhà họ Lâm ở rể.



Ông cụ Lâm khẽ gật đầu cười nói: “Mấy năm nay cháu đã phải chịu không ít tủi nhục rồi. Nhưng có vài người xuất hiện quá sớm”.
 
Chương 199: “Chuyện đó… là ngoài ý muốn thôi”.


Trương Minh Vũ sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.





Ông cụ tiếp tục nói: “Chắc người cứu ông là sư tỷ của cháu nhỉ?”





Dứt lời, ông cụ mỉm cười nhìn anh, bộ dạng thân thiện khác hẳn với vẻ nghiêm khắc lúc nãy.





Trông ông cụ giống như một người ông hiền từ.






Anh ngạc nhiên hỏi: “Đúng ạ, sao ông biết được?”





Ông cụ Lâm lắc đầu, thất vọng nói: “Chuyện mấy năm qua cũng là một bài kiểm tra dành cho cháu, để tôi luyện tâm trí của cháu”.





“Tiếc là vẫn chưa kịp tôi luyện xong, các chị của cháu đã xuất hiện rồi”.





“Kế hoạch… vẫn không theo kịp được thực tế”.





Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ lại càng không hiểu đầu cua tai nheo gì.





Tất cả… đều là sắp xếp của sư phụ sao?








Ông cụ Lâm cất tiếng hỏi: “Bây giờ cháu có kế hoạch gì không?”





Anh sửng sốt nhìn ông cụ.





Giờ đây anh bỗng có cảm giác, dường như bàn tay vô hình kia còn kinh khủng hơn cả tưởng tượng của anh…





Thứ mà anh nhìn thấy cũng chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm mà thôi…





Một lúc sau, anh mới trả lời: “Cháu chuẩn bị lặng lẽ phát triển thế lực của mình không cho người khác biết, đợi đến khi nhà họ Lâm gặp hoạ sẽ phối hợp với ông”.





Ông cụ Lâm gật đầu: “Che giấu mình cũng tốt. Nhưng theo như ông được biết, bây giờ cháu nổi tiếng lắm cơ mà, giấu nổi không?”





Câu hỏi này của ông cụ khiến anh không khỏi lúng túng.





Lên hết cả các mặt báo rồi, không nổi tiếng sao được…





Anh xấu hổ đáp: “Chuyện đó… là ngoài ý muốn thôi”.





Ông cụ Lâm hứng thú hỏi: “Sao hả? Cháu thật sự thích cô bé nhà họ Hàn kia à?”





“Không phải đâu”.





Anh cuống quýt lắc đầu giải thích: “Tại cô ta cứ tới làm phiền cháu. Cháu chỉ muốn đuổi cô ta ra ngoài thôi”.





Nói đến đây, anh mới giật mình phát hiện.





Hình như lúc hỏi anh chuyện này, ông cụ Lâm không hề tỏ ra tức giận, ngược lại còn vô cùng hứng thú…





Ông cụ không lo cho cháu gái mình sao…





Ông cụ Lâm bật cười khà khà: “Nhưng đây cũng là chuyện tốt đối với cháu. Lần này có thể cầm chắc cái danh vô dụng rồi”.





Trương Minh Vũ thầm kinh ngạc.





Sao ông cụ lại nói y hệt Long Tam vậy…





Ông cụ Lâm lại chuyển chủ đề: “Nhưng nếu muốn mọi người tin cháu là kẻ vô dụng thì vẫn phải ở lại nhà họ Lâm. Thế thì mọi người mới không đề phòng cháu”.





“Hơn nữa… cháu muốn phát triển thế lực… thì chắc chắn phải tìm một người thay cháu ra mặt”.





Anh như có điều suy tư khẽ gật đầu. Anh cũng đã nghĩ tới những chuyện này, chỉ là vẫn không tìm được người thay thế thích hợp.





“Tìm người thay thế cháu còn dễ, nhưng ông bảo cháu ở lại nhà họ Lâm…”, anh khó xử nói.





Đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể quyết định được.





Người nhà họ Lâm đã khiến anh thất vọng triệt để.





Ông cụ Lâm lặng lẽ thở dài, đương nhiên biết anh đang nghĩ gì.





Ông cụ im lặng hồi lâu mới lên tiếng hỏi: “Cháu muốn làm thế nào mới chịu tiếp tục ở lại nhà họ Lâm? Ông có thể bảo tất cả bọn họ tới xin lỗi cháu”.





Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ lập tức khiếp sợ.





Sau khi lấy lại tinh thần, anh mới hốt hoảng xua tay: “Không cần đâu, cháu không quan tâm mấy chuyện vô nghĩa này”.





Hai mắt ông cụ chợt sáng rực, khẽ gật đầu tán thưởng.





Ông cụ lại hỏi tiếp: “Hay là… ông giao lại toàn bộ nhà họ Lâm cho cháu quản lý?”





Trương Minh Vũ co giật khoé miệng.



Chuyện này…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top