Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Chương 200: Anh thầm cảm thấy nghi ngờ.


Tuy anh đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn không ngờ ông cụ Lâm lại tin tưởng mình tới mức này.





Tại sao vậy?





Trương Minh Vũ lắc đầu cười: “Không cần đâu. Nhà họ Lâm lớn quá, cháu không quản lý nổi. Cháu vẫn còn phải luyện tập nhiều. Cứ để cháu từ từ trưởng thành thôi ạ”.






“Hả?”





Ông cụ Lâm hơi nhíu mày, ánh mắt loé lên vẻ kinh ngạc.





Đến cả nhà họ Lâm… cũng không khiến Trương Minh Vũ rung động sao?





Ông cụ im lặng một hồi rồi hỏi tiếp: “Cháu định luyện tập kiểu gì?”





Trương Minh Vũ cười đáp: “Cháu có một cái khách sạn, có thể phát triển nó trước đã, từ từ khắc quen”.








Khách sạn…





Ông cụ Lâm cảm thấy rất bất lực.





Một cái khách sạn thì có thể phát triển được tới mức nào?





Nhưng ông cụ cũng không muốn đả kích lòng tin của anh, đành gật đầu nói: “Cũng được. Nhưng mà thời gian gấp gáp, cháu phải phát triển nhanh lên”.





Câu nói này cũng thầm nhắc nhở Trương Minh Vũ.





Anh gật đầu đáp: “Ông yên tâm. Dù sao đây cũng là di nguyện của sư phụ, chắc chắn cháu sẽ nỗ lực hết mình”.





Ông cụ Lâm nhìn anh đầy tán thưởng: “Cháu cần gì cứ nói với ông. Tuy hiện giờ nhà họ Lâm không còn được như xưa nhưng ông vẫn còn mối quan hệ”.





Anh thầm cảm thấy nghi ngờ.





Tại sao ông cụ Lâm vừa có năng lực lại có cả quan hệ mà nhà họ Lâm vẫn sa cơ tới mức này?





Anh do dự một lúc rồi đứng dậy cười nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu xin phép về trước. Cháu có thể tạm thời không ly hôn, nhưng nhà họ Lâm vẫn cần ông quản lý”.





Ông cụ Lâm gật đầu đồng ý: “Được”.





Anh đã nói xong kế hoạch của mình, dứt khoát quay lưng rời đi.





Ông cụ Lâm lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh đến khi khuất hẳn.





“Cháu cũng giống ông ấy phết, nhưng mà… cháu nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi”.





Ông cụ Lâm nhẹ giọng lẩm bẩm.





Một tiếng thở dài khiến ông cụ như già thêm chục tuổi.





Sau khi rời khỏi biệt thự, Trương Minh Vũ đi thẳng ra ngoài cổng.





Anh mới đi được vài bước đã trông thấy người nhà họ Lâm vẫn đang ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.





Sự xuất hiện của anh tức thì thu hút ánh nhìn của tất cả bọn họ.





Ai nấy đều nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp xen lẫn mờ mịt.





Trương Minh Vũ không thèm chớp mắt, đi xuyên qua đám người về phía cổng biệt thự.





Lâm Kiều Hân chăm chú dõi theo bóng lưng của anh! Nhưng đến tận khi rời đi, anh vẫn không hề nhìn cô lấy một lần!





Anh ngoại tình mà còn ngạo nghễ hùng hồn như vậy sao?



Lâm Kiều Hân tức tới nghiến răng nghiến lợi.
 
Chương 201: Liễu Thanh Duyệt?


Mặc dù không biết rốt cuộc lần này đã xảy ra chuyện gì nhưng ít nhất thì tin tức về anh cũng là sự thật chứ nhỉ?





Thế nhưng anh lại cư xử… như kiểu người ngoại tình là cô!





Mãi lâu sau, cô mới tức tối giậm chân rời đi.






Thế nhưng bản thân cô cũng không hề chú ý tới động tác này của mình.





Sau khi ra ngoài, anh trông thấy chiếc Mercedes đang chờ sẵn. Anh leo lên ghế sau ngồi.





Long Tam khởi động xe lao như bay.





Trương Minh Vũ sắp xếp lại mớ suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, cảm xúc bắt đầu trở nên phức tạp.





Chuyện gấp nhất bây giờ vẫn là phải mau chóng phát triển thế lực của riêng mình.








Tuy nhà họ Lâm không cần anh phải lo, nhưng Lâm Kiều Hân…





Anh lo lắng hỏi: “Anh nghĩ liệu Lâm Kiều Hân có còn gặp nguy hiểm nữa không?”





Long Tam gật đầu đáp: “Có, nhưng ít nhất mấy ngày này cô ấy vẫn an toàn. Người của Thần Ẩn trở về rồi, không thể nào quay lại nhanh vậy được”.





“Ít nhất trong vòng một tuần sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.





Nghe thấy thế, anh mới yên tâm hơn một chút.





Một tuần có thể làm được những gì?





Hiện giờ anh cần tìm cách thúc đẩy khách sạn phát triển vượt bậc.





Một vấn đề nữa là biến anh trở thành người đứng sau điều khiển hết thảy.





Thế nhưng… anh phải làm thế nào?





Lúc này anh đang vô cùng rối rắm.





Sau khi về tới khách sạn, anh bắt tay vào xử lý công việc, vùi đầu vào đống tài liệu kinh doanh.





Đợi đến lúc giải quyết xong cũng đã đến trưa.





Anh ngồi trong khách sạn suy tư hồi lâu vẫn không nghĩ ra cách hoà hợp chủ đề với sự sang trọng.





Chợt cửa phòng làm việc bị đẩy ra.





Trương Minh Vũ giật nảy mình.





Anh ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện có một bóng người xinh đẹp đang đứng ngay ngoài cửa.





Anh cau mày quan sát một lúc mới nhận ra đối phương là Hàn Thất Thất!





“Cô…”





Trương Minh Vũ thấy khiếp sợ.





Cách ăn mặc của cô ta khác hẳn hôm qua, giống như biến thành một người hoàn toàn khác. Nhưng mái tóc vẫn màu xanh lúc, lớp trang điểm vẫn dày cộp như cũ.





Điều khách biệt là bộ quần áo cô ta đang mặc trên người khiến anh thấy rất quen mắt…





Liễu Thanh Duyệt?





Trương Minh Vũ đột nhiên nhớ ra, Liễu Thanh Duyệt từng mặc bộ này rồi.





Hàn Thất Thất đắc ý cười hỏi: “Sao hả? Có giống chị anh không?”





Anh cạn lời nhìn mái tóc xanh lè của cô ta: “Kém xa. Sao cô lại tới nữa?”
 
Chương 202: “Có cách rồi!”


Cô ta tức giận trừng mắt nhìn anh: “Tôi đói. Anh mở khách sạn còn gì, tôi tới để ăn cơm chứ sao?”





Anh vô cùng bất lực: “Bà cô của tôi ơi, cô không thấy đống tin tức động trời kia à? Với cả cô ăn cơm thì gọi nhân viên phục vụ chứ tìm tôi làm quái gì?”





Thấy anh như vậy, Hàn Thất Thất lại càng cười rạng rỡ.






“Tôi cứ tìm anh đấy. Tôi thích tìm anh thì sao? Anh làm gì được tôi?”, nói rồi cô ta tự nhiên đặt mông xuống sofa ngồi bắt chéo chân.





Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, không thèm để ý tới cô ta nữa, lặng lẽ cúi đầu đọc tài liệu.





Mắt không thấy tâm không phiền.





Cô ta bỗng đứng dậy đi tới cạnh bàn làm việc cẩn thận ngắm nghía.





Anh trợn trừng mắt, không thèm ngẩng đầu.








Hàn Thất Thất khẽ thì thầm bên tai anh: “Khách sạn chủ đề sang trọng? À, cái này mới lạ phết”.





Anh nổi giận quát: “Cô còn nhỏ biết quái gì, sang bên kia mà chơi”.





Cô ta bực bội phản bác: “Anh mới nhỏ! Cả nhà anh đều nhỏ!”





“Bà đây từ nhỏ đã bị bắt phải tiếp xúc với mấy thứ này. Tôi còn biết nhiều hơn anh!”





Nghe thấy thế, anh giật mình sửng sốt.





Lúc này anh mới nhớ tới thân phận không hề tầm thường của cô ta, hào hứng hỏi: “Vậy cô nói xem ý tưởng này của tôi thế nào? Có khả năng thực hiện không?”





Hàn Thất Thất cười đắc ý nói: “Anh nghĩ tôi là ai? Anh muốn tôi nói thì tôi phải nói à? Anh có biết ý kiến của tôi có giá trị như thế nào không?”





Trương Minh Vũ khinh bỉ nói: “Hừ! Cô nói chưa chắc tôi đã thèm nghe đâu! Cô muốn làm gì thì làm, đừng ở đây quấy rối tôi làm việc”.





“Nếu còn không chịu ra ngoài tôi sẽ bế cô ra!”





Cô ta khoanh tay trước ngực dựa người vào bàn làm việc, đắc ý nói: “Nếu anh không ngại lên trang bìa báo ngày mai thì cứ việc!”





Cô ta dám uy hiếp anh sao?





Tiếc là anh không sợ đâu!





Trương Minh Vũ cười nói: “Được thôi, lại đây!”





Dứt lời, anh đứng bật dậy đi ra ngoài.





Hàn Thất Thất giật mình, bối rối lùi lại, hét toáng lên: “Này anh định làm gì? Anh… anh là người đã có vợ rồi đấy! Anh không sợ vợ anh…”





Cô ta chưa kịp nói hết câu, anh đã làm bộ định bế cô ta lên!





Cô ta lập tức hoảng sợ: “Được rồi, tôi nói! Tôi nói là được chứ gì!”





Bấy giờ Trương Minh Vũ mới dừng lại, nở nụ cười đắc ý: “Nói đi. Nếu lời cô nói có tác dụng, tôi có thể mời cô một bữa”.





“Nếu không có tác dụng thì xin lỗi nhé, tôi chỉ có thể đuổi cô đi thôi”.





Anh cũng rất tò mò không biết cô ta có thể nói được điều gì.





Hàn Thất Thất tức giận giậm chân bình bịch, trợn mắt lườm anh.





Sau đó cô ta mới cầm tập tài liệu trên bàn lên, đọc cẩn thận.





Trương Minh Vũ cũng không vội, yên lặng chờ đợi cô ta.





Chẳng mấy chốc, cô ta đã ngẩng đầu lên cười nói: “Có cách rồi!”





Anh nhướng mày, hưng phấn hỏi: “Thế nào?”



Cô ta đắc ý cười: “Anh chỉ cần phân chia rượu ở khách sạn thành các nhóm tương ứng với độ tuổi”.
 
Chương 203: nốt vở kịch này với tôi”.


“Sau đó thiết kế các phòng Vip riêng theo phong cách của từng độ tuổi đó”.





Anh không khỏi sửng sốt.





Nghe qua có vẻ rất có lý.






Nhưng nếu nghĩ kỹ lại sẽ thấy chẳng khác gì một lời nói nhảm.





Trương Minh Vũ sa sầm mặt, xắn tay áo đi tới gần cô ta.





Cô ta lập tức hoảng sợ, luống cuống nói: “Tôi thiết kế cho anh là được chứ gì?”





“Cô?”





Anh dừng bước, lạnh lùng chất vấn.








Cô ta gật đầu kiêu ngạo đáp: “Sao hả? Coi thường tôi à?”





“Nói cho anh biết, tuy bà đây chưa tới mười tám tuổi nhưng đã có thâm niên nghiên cứu thiết kế khách sạn được bảy tám năm rồi. Người khác mời tôi còn chẳng thèm đi đâu”.





Nói rồi cô ta còn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, bộ dạng ngạo nghễ.





Trương Minh Vũ khó hiểu hỏi: “Cô nghiên cứu cái thứ này làm gì? Nhà cô mở khách sạn à?”





Hàn Thất Thất đột nhiên ỉu xìu, mặt như đưa đám.





Cô ta trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: “Nói thật cho anh biết, hôm nay tôi tới tìm anh vì có chuyện muốn nhờ. Lần này tôi không làm không công cho anh. Chúng ta có thể cùng trao đổi”.





Anh hoài nghi gặng hỏi: “Trao đổi cái gì?”





Cô ta nghiêm túc nói: “Tôi có thể giúp anh thiết kế khách sạn, không phải nói đùa đâu. Tôi đã từng nghiên cứu ý tưởng giống như của anh, tôi rất có lòng tin”.





“Nhưng anh nhất định phải giúp tôi một việc”.





Trương Minh Vũ cảm thấy rất mờ mịt, không biết có nên tin tưởng cô ta hay không.





Hàn Thất Thất cũng nhìn ra được nghi ngờ của anh. Cô ta nói tiếp: “Để thể hiện thành ý, tôi có thể thiết kế trước cho anh một ít. Tôi sẽ tự bỏ tiền ra”.





“Sau đó anh hẵng quyết định có cần mời tôi thiết kế hay không”.





Vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của cô ta khiến anh hơi dao động.





Anh suy tư một hồi mới hỏi: “Thế cô muốn tôi giúp gì?”





Cô ta lập tức nghiêm giọng nói: “Diễn nốt vở kịch này với tôi”.





Nghe xong, anh lại càng cảm thấy khó hiểu.





Hàn Thất Thất ngồi phịch xuống, buồn bực nói: “Tôi với bố tôi không hợp tính nhau nên trước giờ vẫn luôn chống đối lại ông ấy”.





“Nguyên nhân chủ yếu là vì ông ấy sắp xếp cho tôi một cuộc hôn nhân mà tôi không thích, còn bắt tôi phải nghe theo”.





“Tin tức bùng nổ hai ngày nay đúng là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng truyền ra nước ngoài rồi. Người chồng chưa cưới kia của tôi… biết tin này xong, nghe nói anh ta sắp xếp về nước tìm tôi rồi”.





“Bây giờ tôi phải tranh thủ cơ hội này phá hỏng cuộc hôn nhân chết tiệt đó!”





Khi nói ra câu cuối cùng, giọng điệu của cô ta cực kỳ kiên quyết.





Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, khó tin hỏi: “Cô chưa đủ mười tám cơ mà, sao đã đính hôn rồi?”





Cô ta thở dài đáp: “Thông gia từ bé rồi. Lúc đầu bọn họ quyết định đợi đến năm tôi hai mươi hai tuổi sẽ cho hai đứa kết hôn. Nhưng tôi thực sự không muốn chờ tới lúc đó mới làm loạn”.





“Tôi cũng rất sợ. Nếu lần này không phá được, tôi vẫn còn thời gian chuẩn bị tiếp”.



Càng nói, giọng cô ta lại càng trầm xuống.
 
Chương 204: Người gọi tới là Long Tam.


Không biết tại sao anh bỗng thấy đồng cảm với cô ta.





Anh đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng anh cũng có mối lo của riêng mình.





Hàn Thất Thất lại nói tiếp: “Anh còn lo lắng điều gì có thể nói với tôi. Chỉ cần anh chịu diễn kịch với tôi, tôi sẽ đồng ý mọi điều kiện của anh”.






Một hồi lâu sau, anh quyết định ngả bài: “Không giấu gì cô, tôi đang phải mau chóng phát triển sự nghiệp, nhưng không được để lộ thân phận của tôi ra ngoài…”





Hàn Thất Thất trầm tư một lát rồi đáp: “Không thành vấn đề, tôi có thể phối hợp với anh mọi chuyện”.





Câu nói này khiến anh bỗng thấy rung động.





Bây giờ anh đang rất cần một người thay thế mình ra mặt, mà cô ta lại rất phù hợp với vị trí này.





Nhưng nếu anh đồng ý diễn kịch với cô ta thì nhà họ Lâm…








Sau một hồi im lặng, anh lại nói tiếp: “Cô cũng biết tôi đã kết hôn. Nếu tôi còn diễn kịch với cô, vợ tôi…”





Hàn Thất Thất sảng khoái đáp: “Anh không cần lo lắng chuyện nhà họ Lâm. Chuyện này dễ thuyết phục lắm, tôi sẽ tự đi nói rõ ràng với vợ anh”.





Trương Minh Vũ dao động.





Áp lực ngày càng đè nặng lên vai anh, âm mưu đang ngày càng tới gần. Giờ đây anh rất cần phát triển thế lực lớn mạnh.





Tuy anh không biết Hàn Thất Thất là người như thế nào, nhưng chắc chắn thực lực không hề tầm thường. Nếu có sự trợ giúp của cô ta…





Lâu rồi Tô Mang vẫn chưa có hành động gì, chắc chắn cô ấy có mục đích riêng.





Anh biết chuyện này cũng là một cách tôi luyện bản thân.





Thế là anh quyết định đồng ý: “Được, tôi hứa với cô. Chỉ cần thiết kế của cô có ích, tôi sẽ giúp cô”.





Nghe anh nói vậy, gương mặt của Hàn Thất Thất tức thì thả lỏng.





“Được! Giờ tôi đi làm ngay!”





Nói rồi cô ta chạy vọt ra ngoài phòng làm việc. Anh còn chưa kịp đáp lại nửa chữ.





Anh thầm thấy bất lực, thế nhưng vẫn ra lệnh cho nhân viên phối hợp làm việc theo ý của Hàn Thất Thất.





Sau khi cô ta đi khỏi, anh mới được yên tĩnh.





Không biết tại sao anh lại có cảm giác chờ mong.





Trong lúc anh đang suy tư, chuông điện thoại đột nhiên reo vang.





Người gọi tới là Long Tam.





Trương Minh Vũ nhíu mày, vội vàng ấn nghe máy.





Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Cậu Trương, cô Lâm gặp chút chuyện”.





Lâm Kiều Hân?





Anh vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi: “Sao anh biết được?”





Đối phương đáp: “Tôi sợ anh lo lắng nên phái người đi theo cô Lâm”.





Trong lòng anh nổi lên cảm xúc phức tạp. Nhưng anh vẫn lo lắng hỏi: “Lâm Kiều Hân thế nào rồi?”





“Có người tới công ty làm loạn, có vẻ một mình cô Lâm không giải quyết nổi đâu”, Long Tam báo cáo.





Công ty?



Anh trầm ngâm hồi lâu mới nhớ ra công ty của Lâm Kiều Hân là một công ty mỹ phẩm nhỏ.
 
Chương 205: Ống kính sắp chĩa thẳng vào mặt cô luôn rồi!


“Được, để tôi tới xem thử”, anh trầm giọng đáp.





Khi cô gặp chuyện, anh vẫn khó có thể khoanh tay đứng nhìn.





Hơn nữa mục tiêu của anh là bảo vệ nhà họ Lâm. Giúp nhà họ Lâm trở nên mạnh hơn cũng được coi là một cách thực hiện mục tiêu.






Anh bỏ điện thoại xuống rồi chạy ra khỏi phòng làm việc.





Anh báo với Hàn Thất Thất một tiếng rồi lao ra ngoài cổng khách sạn.





Chiếc Mercedes màu đen đã chờ sẵn.











Tại phòng làm việc của công ty mỹ phẩm Tuyền Ảnh.








Gọi là công ty nhưng thực chất đây chỉ là một tầng được thuê làm văn phòng làm việc mà thôi.





Ngoài tầng này còn có một nhà xưởng sản xuất mỹ phẩm.





Giờ phút này, bên ngoài văn phòng đông nghịt người.





Có vô số người lạ đứng vây xem và rất nhiều phóng viên chĩa thẳng ống kính máy ảnh vào cửa văn phòng.





Cả không gian đều trở nên ồn ào huyên náo.





Ngay tại cửa ra vào còn có một cô gái trẻ tuổi đứng sừng sững, mặt đầy mụn trứng cá trông cực kỳ ghê người!





Bên trong văn phòng, Lâm Kiều Hân đang lo lắng gọi điện thoại: “Bác cả, bác có thể mời phó viện trưởng Đường tới đây một chuyến giúp cháu không?”





Lâm Quốc Phong buông lời trách móc: “Cô nói cái gì vậy! Phó viện trưởng Đường là người tôi có thể mời được chắc?”





“Có chút chuyện như vậy cũng không giải quyết được thì đừng kinh doanh cái công ty mỹ phẩm đó nữa!”





Dứt lời, ông ta thẳng tay dập máy!





Tút… tút…





Nghe thấy tiếng máy bận vang lên trong điện thoại, Lâm Kiều Hân lập tức rơi vào tuyệt vọng.











“Cốc cốc cốc!”





Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.





Lâm Kiều Hân buông điện thoại xuống, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Mời vào”.





Nữ thư ký lập tức hớt hải chạy vào: “Sếp Lâm, gần như cả giới truyền thông của Hoa Châu đều tới rồi. Cô gái kia kiên quyết đổ tại mỹ phẩm của chúng ta làm cô ta dị ứng nổi mụn đầy mặt!”





“Chúng tôi đã dùng hết mọi biện pháp nhưng cô ta không chịu đồng ý giải quyết, cũng không thèm vào trong! Cô ta nói phải để mọi người biết mỹ phẩm của chúng ta… có vấn đề!”





Cô cau mày, hoảng hốt nói: “Tôi biết rồi, để tôi ra ngoài!”





Nếu còn không đi ra sẽ chẳng khác nào các cô đang ngầm thừa nhận.





Dù sao toàn bộ giới truyền thông của Hoa Châu đều đã tới, chỉ cần phạm sai lầm nhỏ thôi thì danh tiếng của công ty cũng sẽ bị huỷ hoại.





Cô nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng.





Ngay khi cô vừa bước ra, ánh đèn flash nhấp chớp nháy liên tục!





Ống kính sắp chĩa thẳng vào mặt cô luôn rồi!





“Xin hỏi cô Lâm có biết chuyện trong mỹ phẩm của công ty cô có chứa thành phần gây kích ứng da không? Cô có phương án gì giải quyết chuyện này?”



“Xin hỏi cô Lâm nghĩ sao về vấn đề này?”
 
Chương 206: “Nói hay lắm!”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh






“Xin hỏi cô Lâm và quý công ty định bồi thường cho khách hàng bị dị ứng như thế nào? Có còn tiếp tục bày bán sản phẩm gây dị ứng không?”











Đủ mọi loại câu hỏi sắc bén dồn dập ập tới, giống như chuyện này đã là sự thật không thể chối cãi.





Lâm Kiều Hân lạnh lùng tuyên bố: “Nếu mỹ phẩm của chúng tôi thực sự có vấn đề, tôi sẽ hết sức phối hợp với khách hàng bị dị ứng”.






“Bây giờ tôi phải đi xem tình hình của người bị dị ứng như thế nào? Xin tránh đường”.





Cô vừa dứt lời, các phóng viên đã bị bảo vệ đẩy sang hai bên.





Một lối đi nhanh chóng xuất hiện.





Cô liếc nhìn xung quanh, bàng hoàng phát hiện có mấy trăm người đang đứng vây xem.





Camera cũng xếp thành một vòng vây trọn cả toà nhà văn phòng!








Ở khu vực chính giữa là cô gái bị dị ứng đang nổi giận đùng đùng!





Lâm Kiều Hân vội vàng chạy tới trước mặt cô ta.





“Loại công ty độc ác này nên đóng cửa luôn đi! Còn ai dám dùng thứ mỹ phẩm rách nát này nữa?”





“Đúng đấy! Đến cả dị ứng cơ bản nhất cũng không biết! Tiền kiếm được dùng vào đâu cả rồi! Thật ghê tởm!”





“Công ty ác độc bà chủ cũng ác độc! Nhà họ Lâm sa sút không phải không có nguyên do! Đáng đời!”











Tiếng bàn tán xôn xao vang lên bốn phía, đủ mọi lời mắng chửi chói tai.





Sắc mặt cô cực kỳ khó coi.





Cô gái kia lại giận dữ hét ầm lên: “Lâm Kiều Hân! Công ty ác ôn hại người! Hôm nay kiểu gì tôi cũng phải để cả Hoa Châu biết rõ bộ mặt xấu xa của các cô!”





Lâm Kiều Hân nhíu chặt chân mày, lạnh giọng đáp: “Này cô, bây giờ cô muốn thế nào chúng tôi đều có thể phối hợp hết sức. Nhưng trước khi mọi chuyện chưa được làm rõ, mong cô đừng bôi nhọ danh dự của công ty chúng tôi”.





Cô gái kia lại càng nổi giận: “Mỹ phẩm tôi dùng là mua ở chỗ các cô đấy! Lúc mua thì ăn nói dễ nghe lắm! Tôi có cả hoá đơn và ghi chép thanh toán đây này!”





“Sao hả? Chuyện đến nước này mà các cô còn muốn nghĩ cách chống chế à?”





Cô cau mày, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.





Tuy cô dám chắc mỹ phẩm sẽ không gây dị ứng, thế nhưng lúc này cô lại không có cách nào giải thích được!





Xung quanh vang lên tiếng bàn tán ầm ĩ.





Đèn flash nhấp nháy không dứt!





Cảnh tượng náo loạn như vậy khiến cô trở nên bối rối.





Cô gái kia lại nhân cơ hội chất vấn: “Sao hả? Không còn gì để nói rồi à? Hết đường lươn lẹo rồi chứ gì? Không trốn tránh trách nhiệm nữa hả?”





“Tôi nói cho cô biết! Hôm nay tôi không cần bồi thường gì cả! Tôi chỉ muốn cái công ty mỹ phẩm Tuyền Ảnh chó má của cô bị đóng cửa!”





“Không thể để các người tiếp tục làm hại người dân!”





Giọng nói của cô ta tràn đầy khí thế hùng hồn!





“Nói hay lắm!”





Có người lớn tiếng tán thưởng. Tiếp đó, tất cả mọi người đều gào thét phụ hoạ cho cô ta!





Khí thế của bọn họ vô cùng khủng bố!





Đến cả Lâm Kiều Hân cũng bắt đầu thấy sợ hãi!





Có người bênh vực, cô gái kia lại càng phách lối.








Xem ảnh 1


 
Chương 207: Tất cả nghe thấy thế đều sợ ngây người!


“Cô còn rửa mặt nữa cơ mà? Sao cô không nói là nước của cô có vấn đề đi?”





Nghe thấy thế, cô gái kia lập tức kinh hãi!





Mọi người xung quanh dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện Trương Minh Vũ đang nhếch miệng cười lạnh bước ra từ giữa đám đông.






Hai mắt Lâm Kiều Hân tức thì sáng rực lên, nỗi lo trong lòng chợt biến mất!





Đám người vây xem cũng dần trở nên yên tĩnh.





Cô gái bị dị ứng nhíu mày, tức giận quát: “Anh nói vớ vẩn! Nước thì ai mà chả dùng, anh thấy có ai rửa mặt bằng nước mà bị dị ứng chưa?”





Trương Minh Vũ ung dung bước tới, cười hỏi: “Thế thì bao nhiêu người dùng mỹ phẩm của chúng tôi, cớ sao chỉ có mình cô bị dị ứng?”








“Anh…”





Cô ta bị anh làm cho nghẹn họng không nói nên lời!





Một lúc sau, cô ta quay ngoắt sang nhìn Lâm Kiều Hân, căm hận nói: “Thảo nào đợi cả nửa ngày trời cũng không thấy cô xuất hiện! Thì ra là đang đợi người tới biện minh cho!”





Lâm Kiều Hân bắt đầu thấy khó chịu.





Trương Minh Vũ lại nhanh nhảu cướp lời: “Sự thật sẽ chiến thắng nguỵ biện. Có giỏi thì cô nói ra sự thật đi”.





“Anh…”





Cô gái kia hoảng rồi, đỏ mặt tía tai nhưng lại không phản bác được cái gì.





Lâm Kiều Hân chăm chú nhìn anh, lòng nghẹn ngào.





Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trầm ổn bỗng vang lên: “Sự thật thắng nguỵ biện, nói hay lắm. Hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là sự thật!”





Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng bước ra.





“Trời ạ! Là bác sĩ Bạch, trưởng khoa da liễu của bệnh viện trung tâm!”





Có người kinh ngạc thốt lên. Tất cả nghe thấy thế đều sợ ngây người!





Trưởng khoa da liễu… tới rồi?





Trái tim vừa mới thả lỏng của Lâm Kiều Hân lại bị siết chặt!





Đến cả cô gái bị dị ứng cũng ra chiều kinh ngạc.





Trưởng khoa Bạch nhanh chóng bước tới, lấy một tập tài liệu từ trong túi và một chai nước tẩy trang.





“Trong tay trái của tôi là nước tẩy trang của mỹ phẩm Tuyền Ảnh nhà các người, còn bên tay phải tôi đây là kết quả kiểm tra. Tôi là bác sĩ điều trị của cô ấy. Vừa rồi đã có kết quả kiểm tra mỹ phẩm, kết luận trong nước tẩy trang của các người có một thành phần chất gây kích ứng vượt quá mức cho phép”.





Trưởng khoa Bạch chậm rãi nói, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.





Bấy giờ, mọi người lại xì xào bàn tán sôi nổi.





Lâm Kiều Hân cau mày, lạnh lùng nói: “Không thể nào, tất cả thành phần trong sản phẩm của chúng tôi đều được kiểm tra đạt tiêu chuẩn!”



Trưởng khoa Bạch nhún vai cười nói: “Cho dù kiểm tra đạt tiêu chuẩn nhưng trong chai nước tẩy trang này vẫn chứa thành phần gây kích ứng vượt mức đạt chuẩn, gây ra dị ứng da. Các người nói thử xem… đây là lỗi của ai?”
 
Chương 208: Não bị úng nước rồi à?”


Trưởng khoa Bạch nhíu mày, lạnh giọng chất vấn: “Sao hả? Cô nghi ngờ tôi làm giả kết quả kiểm tra à?”





Nghe thấy vậy, đám người xung quanh bắt đầu lớn tiếng mắng chửi.





“Lại còn dám nghi ngờ trưởng khoa Bạch nữa à? Người ta làm ở bệnh viện trung tâm đấy! Não bị úng nước rồi à?”






“Đúng rồi ấy! Cứng đầu cứng cổ cãi chày cãi cối! Cậu ta hết cái để nói rồi à? Mau nhận tội đi cho xong!”





“Loại công ty độc ác mất hết tính người này thật ghê tởm! Phải bắt họ đóng cửa càng sớm càng tốt!”











Dư luận đều nghiêng về phe trưởng khoa Bạch.








Ông ta và cô gái bị dị ứng lập tức mỉm cười đắc ý, mặt mũi tràn đầy ngạo nghễ.





Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, càng thêm tuyệt vọng.





Nhưng Trương Minh Vũ vẫn có cảm giác chuyện này không hề đơn giản như vậy.





Một là từ trước tới nay Lâm Kiều Hân đều làm việc rất cẩn thận, không thể nào để xảy ra chuyện như này được.





Hai là thời gian chuyện này xảy ra quá trùng hợp, cứ nhằm vào lúc nhà họ Lâm sắp gặp hoạ mới xuất hiện.





Ba là một trưởng khoa của bệnh viện trung tâm lại tự mình ra mặt thay người ta đòi lại công lý?





Cứ cho là ông ta lương thiện muốn giúp người đi, nhưng sau khi thấy ông ta tới, cô gái kia chẳng có phản ứng gì khác ngoài sự kinh ngạc.





Anh nhíu mày, càng nghĩ càng thấy đáng nghi.





Một lúc lâu sau, tiếng bàn tán mới dần lắng xuống.





Trương khoa Bạch cười lạnh nói: “Bây giờ cậu còn lời gì để nói? Tôi đã đưa ra chứng cứ giấy trắng mực đen rồi. Nếu cậu nói tôi làm giả chứng cứ thì cậu lấy chứng cứ ra cho tôi xem đi!”





Nghe thấy thế, tất cả đều khinh thường cười cợt Trương Minh Vũ.





Cô gái kia cũng lạnh giọng mỉa mai: “Trông anh ta thế kia thì làm được trò trống gì? Anh ta lấy được chứng cứ gì cơ chứ?”





Lâm Kiều Hân lặng lẽ cúi đầu.





Hiện giờ nhà họ Lâm chỉ còn một mối quan hệ duy nhất với bệnh viện trung tâm, đó là phó viện trưởng Đường.





Thế nhưng Lâm Quốc Phong lại không chịu giúp đỡ cô.





Huống chi Đường Quốc Trung chỉ có chức vụ suông, không hề nhúng tay vào chuyện của bệnh viện. Dù có mời được ông ấy tới cũng vô nghĩa…





Cảm giác tuyệt vọng trong cô ngày càng dâng lên.





Tuyền Ảnh… sẽ sụp đổ như vậy sao?





Không biết từ bao giờ khoé mắt cô đã bắt đầu ươn ướt.





Tiếng trào phúng từ bốn phía truyền tới càng thêm dày đặc, thái độ của cô gái kia cũng ngày càng phách lối.





Trưởng khoa Bạch bước lên một bước, cười lạnh bảo: “Không có chứng cứ thì hãy để cô Lâm đứng ra giải thích rõ ràng cho giới truyền thông Hoa Châu đi!”



Giọng nói ông ta tràn đầy khí thế!
 
Chương 209: Tìm thấy chứng cứ chưa?”


Lâm Kiều Hân loạng choạng suýt ngã, ánh mắt hoảng loạn.





Ngay khi cô đang không biết phải làm thế nào thì Trương Minh Vũ đã đứng ra.





“Được thôi, tôi sẽ tìm chứng cứ cho ông xem”, nói rồi anh rút điện thoại ra.






Nghe thấy anh nói những lời này, đám người hóng hớt lập tức cười phá lên.





Hai mắt cô bừng sáng lấp lánh. Mặc dù cô biết đã hết đường cứu chữa nhưng vẫn không kìm được ôm một tia hi vọng.





Trưởng khoa Bạch cười gằn đáp: “Được, tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc cậu có thể tìm được chứng cứ gì!”





Anh không thèm để ý tới họ, gọi thẳng cho Liễu Thanh Duyệt.








Cô ấy nhanh chóng nghe máy, giọng nói có vẻ hơi mệt mỏi: “Em trai sao thế?”





Anh vội vàng nhờ vả: “Em lại phải làm phiền chị tư rồi. Em gặp phải chút phiền phức, một trưởng khoa của bệnh viện trung tâm dùng chứng cứ giả với em”.





“Chị có thể nhờ ai tới chứng minh trong sạch giúp em được không…”





Anh nói rất nhanh, chỉ sợ sẽ làm chậm trẽ thời gian của Liễu Thanh Duyệt.





Giọng nói êm tai của cô ấy liền vang lên: “Được rồi, để chị gọi người tới cho. Chị làm việc đã nhé”.





Dứt lời, cô ấy lập tức cúp máy.





Gọi điện thoại hả? Gọi cho ai?





Trương Minh Vũ cuống quýt gọi với theo: “Chị chờ đã! Từ từ…”





Nhưng anh chưa kịp nói xong đang nghe thấy điện thoại truyền tới một tràng âm thanh báo máy bận.





Anh không khỏi cảm thấy bất lực.





Anh cũng không biết cô ấy định giải quyết như thế nào, nhưng anh đã nói hết rồi, bây giờ chỉ có thể chờ đợi.





Chắc là đối với cô ấy thì chuyện này cũng không khó lắm đâu.





Nhưng người khác đã nhìn ra được anh bị dập máy, ai nấy đều lộ vẻ mặt chế giễu.





Chút hi vọng nhỏ nhoi trong lòng Lâm Kiều Hân cũng hoàn toàn biến mất.





Trưởng khoa Bạch châm chọc hỏi: “Sao hả? Tìm thấy chứng cứ chưa?”





Dù sao thì ngoại trừ hóa nghiệm bằng máy, mọi quá trình kiểm tra đều do ông ta phụ trách.





Số liệu cụ thể cũng chỉ có thư ký của viện trưởng mới biết được.





Ông ta không tin một nhà họ Lâm bé tí lại có thể mời được thư ký của viện trưởng ra mặt!





Ông ta vừa nói xong, xung quanh lập tức vang lên tiếng cười như nắc nẻ.





Trương Minh Vũ mỉm cười đáp: “Đang điều tra rồi, đợi một lát nữa là được”.





Trưởng khoa Bạch cố nén cười: “Không sao, tôi có thể chờ cậu. Nhưng nếu cậu không tìm ra được, tôi sẽ tố cáo nhà họ Lâm các người tội xúc phạm danh dự, nhân phẩm người khác!”



“Mà kết quả kiểm tra này cũng phải để cho người dân thấy được!
 
Chương 210: Rốt cuộc là kẻ nào đang hãm hại cô?


Nói rồi ông ta đi ra trước mặt phóng viên đứng gần đó, trưng ra bản kết quả kiểm tra.





Đám phóng viên vội ùa lên như bắt được vàng!





Trương Minh Vũ rất tò mò, vì sẽ chẳng có ai vô duyên vô cớ đến hãm hại Lâm Kiều Hân.






Vậy thì kẻ đứng sau lưng họ… là ai?





Lâm Kiều Hân cũng chỉ có thể lo sốt vó mà chẳng làm gì được.





Chẳng bao lâu sau, gần như đám phóng viên đều đã quay chụp được bản kết quả kia.





Cô gái bị dị ứng vui sướng ra mặt.








Mười phút nhanh chóng trôi qua.





Trưởng khoa Bạch cất bản kết quả đi, cười lạnh hỏi: “Sao hả? Tôi chờ cậu lâu lắm rồi đấy, chứng cứ của cậu đâu?”





Anh chỉ bình tĩnh đáp: “Đừng có vội, sắp có rồi”.





Tuy ngoài mặt nói như vậy nhưng lòng anh cũng đang rất bất an.





Liễu Thanh Duyệt bận như vậy, anh lo cô ấy sẽ mải mê làm việc mà quên mất chuyện này…





Cô gái kia lạnh giọng quát: “Đừng có âm mưu kéo dài thời gian! Nhà họ Lâm các người còn đòi đến bệnh viện trung tâm lấy số liệu kiểm tra cụ thể à?”





“Có chờ thêm nữa cũng chỉ lãng phí thời gian thôi!”





“Lâm Kiều Hân, cô giở trò kinh doanh bẩn như thế mà không định đền bù gì cho những người bị hại bọn tôi sao?”





Cô ta nói xong, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Lâm Kiều Hân.





Cô bối rối cắn răng, vô thức nhìn sang Trương Minh Vũ.





Thấy thế, trưởng khoa Bạch cười khinh miệt: “Nhìn cậu ta cũng vô dụng thôi. Gọi điện thoại cầu cứu còn bị người ta dập máy, thế mà cô vẫn còn tin tưởng cậu ta tìm được chứng cứ đáng tin cậy gì sao?”





Câu nói này cũng đập tan ảo tưởng cuối cùng trong lòng Lâm Kiều Hân.





Ông ta lại nói tiếp: “Bây giờ nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, tôi cho cô cơ hội cuối cùng để giải thích với giới truyền thông!”





“Nếu còn chậm trễ, chúng tôi sẽ báo công an!”





Lâm Kiều Hân hoảng sợ, toàn thân mềm nhũn, ánh mắt bàng hoàng!





Báo cảnh sát…





Một khi cô bị định tội trong chuyện này, không chỉ Tuyền Ảnh không còn mà nhà họ Lâm cũng sẽ bị liên luỵ.





Rốt cuộc là kẻ nào đang hãm hại cô?





Trương Minh Vũ cũng cau mày, chợt thấy lo lắng lạ thường.





Người nói ra những lời này không phải cô gái bị nổi mụn kia mà là trưởng khoa Bạch. Điều này càng khiến anh tin vào suy đoán của mình!





Nhưng chờ lâu như vậy mà Liễu Thanh Duyệt vẫn chưa gọi điện thoại tới!





Trời ơi chị tư, chị thực sự quên mất chuyện của thằng em này rồi sao?



Ngay lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Là cậu báo công an hay cô Lâm báo đây?”
 
Chương 211: Ai nấy đều khiếp sợ nhìn ông cụ.


Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều sững sờ.





Đám đông tự động tránh ra nhường đường cho một đoàn người mặc áo blouse trắng cả nam cả nữ đi vào.





Người dẫn đầu đeo một chiếc kính gọng vàng, tóc hoa râm.






Trông tuổi tác của đối phương có vẻ không nhỏ, dáng người lại thẳng tắp như cột đình! Gương mặt già nua nghiêm nghị khiến người khác vô thức kính sợ.





Sau khi nhìn rõ người tới là ai, không ít người đều trợn mắt há mồm.











Nhất là trưởng khoa Bạch trừng sắp lòi cả con mắt ra ngoài, vẻ mặt khó tin!





Cô gái bị mọc mụn bực bội quát ầm lên: “Ông là cái thá gì? Lại tới chùi mông cho Tuyền Ảnh chứ gì? Tôi khuyên các ông tốt nhất…”








Nhưng cô ta chưa kịp nói hết câu đã trông thấy trưởng khoa Bạch đang điên cuồng nháy mắt ra hiệu.





Hành động này của ông ta khiến cô ta sửng sốt.





Ông cụ dẫn đầu bước lên một bước, lạnh lùng nhìn trưởng khoa Bạch một cái.





Ánh mắt này khiến trưởng khoa Bạch sợ run người!





Trương Minh Vũ ngạc nhiên không nhận ra đối phương là ai.





Lâm Kiều Hân cũng kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.





Ông cụ kia quay sang nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý.





Sau đó, ông ấy mới đi tới trước mặt cô, cười nói: “Chào cô Lâm, tôi là viện trưởng của bệnh viện trung tâm. Lần này tôi tới… là để giúp cô rửa sạch nỗi oan, đòi lại công lý!”





Hự!





Nghe thấy ông ấy nói vậy, rất nhiều người đều sợ hãi hít một hơi khí lạnh!





Người có tên, cây có bóng!





Phần lớn người đến tận hôm nay mới biết ông ấy là viện trưởng.





Ai nấy đều khiếp sợ nhìn ông cụ.





Không một người nào nghĩ tới chỉ chút chuyện cỏn con này lại khiến cả viện trưởng cũng phải ra mặt.





Đám người nín thở nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt tràn đầy kinh hãi!





Lâm Kiều Hân như hoá đá!





Cô hoàn toàn không hiểu chuyện trước mắt là thế nào.





Đến cả Trương Minh Vũ cũng thấy hoang mang mờ mịt.





Anh chỉ nhờ Liễu Thanh Duyệt nghĩ cách giúp mình chứng minh trong sạch… sao cô ấy lại… mời luôn viện trưởng tới đây rồi?





Viện trưởng quay ngoắt lại, lạnh lùng chất vấn: “Không biết trưởng khoa Bạch có thể cho tôi xem kết quả kiểm tra của cậu được không?”





Trưởng khoa Bạch nghe xong, toàn thân toát mồ hôi hột!





Cô gái kia kinh ngạc nhíu mày, trong lòng chợt xuất hiện một dự cảm chẳng lành…





“Chuyện này…”





Trưởng khoa Bạch do dự một hồi lâu, cuối cũng vẫn miễn cưỡng đưa kết quả kiểm tra cho viện trưởng.





Ông cụ híp mắt đọc, ánh mắt dần toé lên lửa giận!



Thư ký đứng bên cạnh vội vàng lấy ra một tập tài liệu bắt đầu so sánh với số liệu trên bản kết quả kiểm tra kia.
 
Chương 212: Vô số phóng viên đều đã sôi trào!


Tiếng bàn luận xung quanh đã im bặt từ lúc nào!





Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, viện trưởng tới đây để giúp Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân!





Chẳng lẽ… chuyện này còn có cơ hội xoay chuyển nữa sao?






Trưởng khoa Bạch vô cùng hoảng hốt. Nụ cười trên mặt cô gái kia cũng trở nên cứng đờ.





Một lúc sau, thư ký bước ra cung kính nói: “Thưa viện trưởng, trong bản kết quả này không có ghi chép kết quả hóa nghiệm từ máy móc. Đây là chứng cứ nguỵ tạo!”





Giọng nói của thư ký không quá lớn nhưng không gian xung quanh đang chìm vào tĩnh lặng nên ai cũng nghe thấy rõ ràng.





Chuyện này…





Tất cả mọi người đều choáng váng!








Chứng cứ nguỵ tạo?





Vậy thì…





Bọn họ đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía trưởng khoa Bạch!





Đến tận lúc này Lâm Kiều Hân mới lấy lại được tỉnh táo, lòng thầm mừng rỡ.





Cô không ngờ mình lại được cứu giúp!





Viện trưởng lạnh giọng quát: “Trưởng khoa Bạch, cậu lợi dụng quyền hạn chức vụ của mình để trục lợi, nguỵ tạo kết quả kiểm tra giả. Cậu có biết đây là tội gì không?”





Giọng nói uy nghiêm tràn đầy khí thế!





Trưởng khoa Bạch bị doạ sợ hết hồn, toàn thân run lẩy bẩy!





Cô gái bị mọc mụn trố mắt nhìn!





Dưới cơn giận dữ của viện trưởng, đám đông đều không dám hé răng nửa lời.





Vô số phóng viên đều đã sôi trào!





Nhưng thư ký lại lên tiếng nói tiếp: “Viện trưởng, tôi còn phát hiện trong đơn thuốc mà trưởng khoa Bạch kê hôm qua cho cô gái này có một vài loại thuốc bị cấm lưu hành”.





“Với tình trạng mụn nhọt trên mặt cô ta, chắc là do thuốc cấm kia gây nên. Mà chính cô ta là người chủ động yêu cầu được dùng loại thuốc đó”.





Hự!





Nghe xong, toàn bộ những người đang có mặt đều khiếp sợ hít một hơi khí lạnh!





Thuốc là do trưởng khoa Bạch kê đơn, còn là cô gái kia tự đòi dùng!





Rõ ràng hai người họ tới đây là để vu oan cho công ty mỹ phẩm Tuyền Ảnh!





Trưởng khoa Bạch gian nan lùi lại về sau hai bước, vẻ mặt bàng hoàng!





Cô gái bị mọc mụn cũng trợn tròn hai mắt, đứng chết lặng tại chỗ!





Tiếng bàn tán lại vang lên dồn dập không ngừng!





Lần này bọn họ chuyển sang mắng chửi trưởng khoa Bạch!





“Trời đất ạ! Sao trên đời này lại có người không biết xấu hổ như vậy! Bỏ ra cái giá khổng lồ chỉ để vu oan giá hoạ cho người khác! Bị điên hay gì?”





“Sao trưởng khoa Bạch lại làm ra loại chuyện này! Đây đâu phải là chuyện con người làm được?”



“Không thể chấp nhận được! Đầu óc của con ả kia còn dơ bẩn hơn cả cái bản mặt xấu xí của cô ta! Không thể nào tha thứ cho loại người này được!
 
Chương 213: Đầu óc của cô trở nên trì trệ.


Trưởng khoa Bạch hoảng hồn lùi lại trước sự tấn công mạnh mẽ của dư luận.





Cô gái kia thì mặt mày bối rối, tay chân luống cuống!





Trương Minh Vũ nhếch miệng cười lạnh: “Bây giờ đến lượt trưởng khoa Bạch giải thích rồi đấy”.





“Tôi cho ông một cơ hội, mau nói cho chúng tôi biết ai đang đứng sau lưng sai khiến ông. Nếu không chúng tôi sẽ không tha cho tội cố tình bôi nhọ danh tiếng của công ty Tuyền Ảnh đâu”.






Nghe anh nói vậy, trưởng khoa Bạch không khỏi sợ run người!





Cô gái kia cũng hoàn toàn tuyệt vọng.





Khí thế kiêu căng phách lối trước kia đã không còn nữa.





Hồi lâu sau, ông ta nghiến răng nghiến lợi, giận dữ đáp trả: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu!”





Anh híp mắt châm chọc hỏi: “Nếu ông không nói thì chắc là bọn tôi phải báo công an rồi”.








Cô gái kia nghe xong lập tức sợ chết khiếp!





“Tôi nói! Tôi nói. Có người cho tôi năm trăm nghìn, thuê tôi làm việc này! Người đó là…”





Cô ta vội vàng đứng ra, hoảng sợ nói.





Nhưng cô ta mới nói đến đây đã bị tiếng súng nổ chói vang cắt ngang: “Đoàng!”





Ngay sau đó, giữa trán cô ta bị bắn thủng, máu chảy ròng ròng!





“Á!”





Tiếng gào thét hoảng loạn bỗng nhiên vang lên!





Đám người xung quanh nháo nhác hết cả lên! Thế nhưng đám phóng viên thì vẫn liều chết chụp ảnh!





Viện trưởng được các bác sĩ bảo vệ tránh sang một bên!





Trương Minh Vũ cau mày!





Lâm Kiều Hân lại càng kinh hồn táng đảm!





Trưởng khoa Bạch di chuyển nòng súng, nổi điên nói: “Ranh con, mày làm tao ngạc nhiên đấy. Không ngờ mày lại mời được cả viện trưởng tới!”





“Xem ra tao phải chuyển sang kế hoạch B rồi!”





Dứt lời, ông ta nhe răng nở nụ cười!





Anh cảm thấy cực kỳ bất an!





Tiếp đó, trưởng khoa Bạch giơ cao cây súng lục trong tay, nhắm trúng vào người Lâm Kiều Hân.





Đối mặt với họng súng đen ngòm, cô sợ tới mức mặt mũi trắng bệch!





Ông ta cười gằn nói: “Tạm biệt nhé cô Lâm!”





Ông ta thẳng tay bóp cò không chút do dự!





Trương Minh Vũ trợn trừng mắt!





Cô mím môi thật chặt, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng!





“Cẩn thận!”





Anh gào ầm lên, quên mình nhào tới che chắn cho cô!





Một cơn đau đớn từ bả vai truyền tới!





Cô bị anh ôm chầm lấy đè ngã xuống đất!





Đầu óc của cô trở nên trì trệ.





Cô lặng người nhìn gương mặt nhăn nhó vì đau đớn của anh!



Trương Minh Vũ nghiến răng cố nhịn đau!
 
Chương 214: Nhắm mắt chờ vận mệnh tới!


Long Tam đâu rồi?





Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì, trưởng khoa Bạch đã chuyển họng súng tới vị trí của hai người trên mặt đất!





Lông tóc toàn thân anh đều dựng ngược hết lên!





Hai người đang ở trên mặt đất trống trơn, không có một nơi để né tránh!






Trưởng khoa Bạch nở nụ cười lạnh lẽo: “Xả thân cứu người đẹp có ý nghĩa gì? Cậu cũng chỉ có thể chết chung với cô ta thôi!”





Ông ta nhe răng cười phá lên!





Ngón tay lại dí vào cò súng!





Con mẹ nó!





Trương Minh Vũ cố nén cơn đau đang giằng xé, ôm chặt Lâm Kiều Hân vào trong ngực che chắn cho cô!








Nhắm mắt chờ vận mệnh tới!











Một giọt nước mắt long lanh lăn xuống gò má của cô!





Bấy giờ cô mới kịp lấy lại tinh thần.





Cô muốn giãy giụa thoát ra nhưng toàn thân lại bị Trương Minh Vũ ép chặt xuống dưới sàn!





Cô ngơ ngác nhìn gương mặt anh đang gần trong gang tấc.





Nhưng một lúc sau vẫn chưa nghe thấy tiếng súng vang lên.





Trương Minh Vũ sửng sốt ngẩng đầu dậy.





Anh giật mình phát hiện trưởng khoa Bạch đã bị người ta nhấc bổng lên từ bao giờ! Khẩu súng trong tay ông ta đã biến mất!





Đây là…





Anh mừng rỡ nhận ra bóng lưng rắn rỏi kiên nghị ấy!





Long Tam tới rồi!





Mặt mũi trưởng khoa Bạch đỏ phừng phừng vì khó thở!





Trước mặt ông ta là ánh mắt tràn đầy sát khí của Long Tam!





Người ông ta run bần bật, ánh mắt hãi hùng!





Tới tận lúc này ông ta mới cảm thấy hối hận khôn xiết!





Nhưng tất cả mọi chuyện… đều đã quá muộn!





Rầm!





Tiếng va đập nặng trịch vang lên. Cơ thể của ông ta bị ném mạnh xuống nền đất!





Đầu ông ta vẹo sang một bên, hôn mê bất tỉnh!





Hự!





Xung quanh lại vang lên một tràng hít khí lạnh.





Đám người đứng vây xem phía xa xa đều đã sợ ngây người!





Phù!





Trương Minh Vũ thở hắt ra một hơi, cơ thể đang gồng cứng lên hoàn toàn thả lỏng, vô thức nằm hẳn xuống.





Nhưng anh lại quên mất Lâm Kiều Hân vẫn đang bị mình đè ở phía dưới.



Anh vừa nằm sấp xuống, môi đã dán vào gương mặt của cô.
 
Chương 215: Viện trưởng không khỏi kinh ngạc.


Anh giật mình trợn tròn mắt.





Trông thấy ánh mắt mờ mịt của cô đang ở rất gần!





Con mẹ nó!





Anh vội vàng đứng bật dậy như lò xo!






“Xin lỗi, tôi… tôi không cố ý đâu…”, anh xấu hổ cười nói.





Lâm Kiều Hân vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. Cảm xúc ngổn ngang trong đầu khiến suy nghĩ của cô bị trì trệ!





Long Tam đi tới, nghiêm trọng nói: “Xin lỗi cậu, tại tôi lơ là!”





Dứt lời, anh ta cúi gập đầu xuống tỏ ý xin lỗi.





Anh ta đã chờ sẵn ở gần đây, thế nhưng không ngờ trưởng khoa Bạch lại mang súng đi theo.





Trương Minh Vũ vội vàng nở nụ cười an ủi: “Anh tới kịp là tốt rồi, đừng khách sáo nữa. Nếu anh không tới tôi đã bỏ mạng từ lâu rồi”.








Long Tam nhìn chằm chằm vào anh, lặng im không nói một lời.





Lâm Kiều Hân cũng đứng dậy, nhìn không chớp mắt vào vết thương trên bả vai anh.





Anh ngẩn người một lúc mới kịp phản ứng lại, lập tức thấy đau điếng người!





“Anh…”





Cô nhìn anh, ánh mắt chất chứa cảm xúc hỗn loạn, lí nhí nói.





Thế nhưng cô chưa kịp nói gì thêm đã nghe thấy một tràng tiếng bước chân vang lên.





Bọn họ quay lại trông thấy đám người viện trưởng đi tới.





Trương Minh Vũ ôm lấy bả vai, cảm kích nói: “Cảm ơn viện trưởng đã tới giúp đỡ. Nếu không có ông, sợ là chúng tôi không tránh khỏi kết cục bị bôi nhọ”.





Viện trưởng nhìn anh đầy ẩn ý, mỉm cười hiền từ: “Cậu đừng khách sáo. Đây vốn là trách nhiệm thuộc về bệnh viện chúng tôi. Chắc chắn tôi sẽ bồi thường thoả đáng cho cô Lâm”.





“Vết thương của cậu…”





Anh cố nhịn đau, giả bộ bình thản cười đáp: “Không sao đâu, tí nữa tôi tới bệnh viện xử lý là được”.





Viện trưởng gật đầu.





“Chuyện đã giải quyết xong xuôi, tôi về trước đây. Ngày khác có dịp tôi sẽ tới nhà thăm cô Lâm”.





Dứt lời, ông ấy chắp tay chào Lâm Kiều Hân.





Lâm Kiều Hân sửng sốt nhìn ông ấy.





Cô không ngờ viện trưởng lại đối xử khách sáo với mình như vậy.





Đến khi cô lấy lại tinh thần, ông ấy đã dẫn người rời đi.





Trương Minh Vũ quay lại tìm kiếm Long Tam nhưng chẳng thấy đâu. Trưởng khoa Bạch và cô gái bị mọc mụn kia cũng biến mất dạng.





Viện trưởng không khỏi kinh ngạc.





Trong mắt ông ấy hiện lên vẻ phức tạp. Sau đó, ông ấy dẫn đám người đi ra.





Đám người vây xem cũng dần tản đi.





Mấy phóng viên còn muốn phỏng vấn tiếp nhưng đã bị bảo vệ chặn lại.





Chân tướng sự việc đã rõ mồm một, Lâm Kiều Hân cũng không lo công ty bị ảnh hưởng.





Cô vẫn đang chìm vào hình ảnh Trương Minh Vũ xả thân chắn đạn cho mình ban nãy.





Chẳng bao lâu sau, xe công an hú còi phi tới, cũng không biết là ai báo công an.





Không hiểu sao cô lại thấy hơi lo lắng.





Thế nhưng công an chưa kịp vào trong thì người đứng đầu đã nhận được một cuộc điện thoại. Sau đó, bọn họ lại lặng lẽ rời đi.





Trương Minh Vũ nhíu mày, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.





Anh trầm ngâm hồi lâu vẫn chẳng nói được lời nào.





Anh ôm lấy bả vai mình, chợt phát hiện trúng đạn cũng không đau như tưởng tượng…
 
Chương 216: “Cảm ơn anh đã cứu tôi”.


Lâm Kiều Hân sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, lo lắng nói: “Vết thương của anh…”





Anh bình thản đáp: “Không sao, tôi tới bệnh viện xử lý vết thương. Cô ở lại lo chuyện công ty đi”.





Nhưng anh vừa dứt lời đã bị cô kéo tay đi sang bên cạnh.





Anh sửng sốt nhìn cô.






Không biết cô muốn làm gì.





Hai người nhanh chóng đi tới bên cạnh một chiếc Volkswagen.





Lâm Kiều Hân mở cửa ghế phụ, không nói lời nào đẩy anh ngồi vào trong.





Cô khởi động xe lái tới bệnh viện.





Anh thầm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng chẳng nói gì.





Anh đang rất tò mò muốn biết ai là người khiến cho xe công an phải quay về.





Chắc chắn trưởng khoa Bạch và cô gái kia đã bị Long Tam đưa đi rồi. Anh cũng không biết liệu Long Tam có thẩm vấn được cái gì hay không.








Muốn biết ai là kẻ đứng sau sai khiến cũng chỉ có thể chờ trưởng khoa Bạch tỉnh lại.





Haiz.





Anh thở dài một tiếng.





Anh chợt có cảm giác tấm lưới vô hình kia đang dần buông xuống, sắp chạm tới đỉnh đầu anh.





Hai người nhanh chóng tới bệnh viện.





Lâm Kiều Hân như người vừa mới bừng tỉnh, cuống quýt dẫn anh đi vào phòng phẫu thuật.





Thoáng cái, bác sĩ đã gắp được đạn ra ngoài.





Nửa tiếng sau, anh tỉnh lại bởi tác dụng của thuốc tê đã hết.





Vừa mở mắt ra, anh đã trông thấy ánh nhìn chăm chú của Lâm Kiều Hân.





Cô giật nảy mình như một chú thỏ con vội vàng thu lại ánh mắt: “Anh tỉnh rồi à?”





Trương Minh Vũ im lặng một lúc mới khôi phục lại được tinh thần.





Anh cười đáp: “Tỉnh rồi”.





Cô cúi đầu, chân thành nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi”.





Anh chỉ lắc đầu không nói năng gì.





Cơ thể anh nhanh chóng hồi phục.





Anh đứng dậy đi ra khỏi bệnh viện cùng với cô.





Trên đường về, sắc mặt Lâm Kiều Hân vẫn luôn bị cảm xúc phức tạp lấn át, đầu óc rối như tơ vò.





Anh bật cười bảo: “Cô về trước đi. Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn họ đang cần cô ổn định lại”.





Câu nói này đã chạm tới đáy lòng cô.





Đúng là cô đang rất muốn quay về, thế nhưng cô cũng lo cho anh.





Anh mỉm cười nói: “Tôi không sao đâu. Về nhà ngủ một giấc là khoẻ ngay ấy mà. Đúng lúc tôi cũng đang thấy mệt!”





Cô nhìn anh chằm chằm qua gương chiếu hậu, bèn đáp: “Được”.





Dứt lời, cô quay đầu xe lái về nhà.





Cô đỗ xe lại, đợi anh đi xuống mới lái xe rời đi.





Trương Minh Vũ lại lắc đầu tỏ vẻ bất lực.





Không ngờ cô lại đưa anh quay về nhà họ Lâm…





Dù sao Hàn Thất Thất vẫn đang ở khách sạn, anh phải mau về đó mới được.





Anh đang định bắt một chiếc taxi ở ngoài đường thì một chiếc Mercedes đen tuyền chậm rãi đỗ lại ngay bên cạnh anh.





Trương Minh Vũ vội mở cửa xe ngồi vào trong.





Chiếc xe thẳng tiến về phía khách sạn.





Long Tam trầm giọng nói: “Trưởng khoa Bạch vẫn chưa tỉnh lại, nhưng tôi cảm thấy người này sẽ không có quan hệ gì với Thần Ẩn kia đâu”.



Nghe thấy thế, trái tim anh lập tức bị siết chặt lại!
 
Chương 217: Cô ta đi rồi sao?


“Tức là… đây là một thế lực khác sao?”, Trương Minh Vũ tròn mắt hỏi.





Dự cảm không lành trong lòng càng thêm mãnh liệt.





Long Tâm gật đầu nói: “Không có gì bất ngờ thì chắc là vậy”.






Anh cau mày, tâm trí càng thêm hỗn loạn.





Rốt cuộc nhà họ Lâm đã đắc tội ai?





Người của Thần Ẩn thì rõ rồi, tuy họ bắt cóc Lâm Kiều Hân nhưng mục đích vẫn nhằm vào nhà họ Lâm.





Nhưng còn trưởng khoa Bạch, hình như ông ta chỉ muốn đối phó Lâm Kiều Hân…





Haiz.







Nghĩ ngợi một hồi, anh chỉ có thể thở dài một tiếng, không nghĩ ra được manh mối gì.





Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng khách sạn Hồng Thái.





Lúc xuống xe, anh trông thấy mấy chiếc xe tải đang chở một đống tủ đồ rời đi.





Đợi Long Tam đi khỏi, Trương Minh Vũ cũng cất bước vào trong.





Anh ngẩng đầu lên, giật mình phát hiện bên trong khách sạn đã được chia thành các khu riêng biệt. Mấy phòng ăn riêng và bàn ăn ở trong cùng đều đã được tách ra độc lập với nhau.





Dường như bên đó vừa mới trang trí xong xuôi, thế nhưng khách hàng vẫn tấp nập ùa vào.





Anh bật cười, tò mò tới gần.





Sau khi bước qua hàng rào chắn, anh mới nhìn thấy rõ toàn cảnh bên này.





Phong cách bài trí đã thay đổi hoàn toàn, màu chủ đạo là trắng đen kết hợp.





Từ giấy dán tường, thảm chân và bàn ghế, thậm chí đến cả bóng đèn cũng đồng loạt thay đổi!





Rõ ràng nơi đây đang được trang trí theo độ tuổi của anh!





Vừa nhìn một cái đã cảm nhận được sự rộng rãi, phóng khoáng!





Nhưng nếu quan sát tỉ mỉ vẫn sẽ nhìn ra được hơi thở tươi mới của tuổi trẻ!





Trương Minh Vũ nhìn quanh một lượt, vô cùng hài lòng!





Không ngờ Hàn Thất Thất lại là một nhà thiết kế nội thất tài ba!





Anh bắt đầu thấy hứng thú, đột nhiên có cảm giác chuyện này rất có triển vọng.





Anh tìm kiếm một hồi vẫn không thấy bóng dáng Hàn Thất Thất đâu.











Anh khẽ lắc đầu, rảo bước vào phòng làm việc.





Vừa đẩy cửa vào, anh đã nhìn thấy một mái tóc màu xanh lá xoã tung trên mặt bàn.





Anh nhìn kỹ mới phát hiện ra cô ta đang nằm gục ra bàn ngủ gật…





Tiếng mở cửa bất thình lình đã đánh thức cô ta.





Cô ta bực bội ngẩng đầu hỏi: “Anh đi đâu đấy? Sao giờ mới về?”





Trương Minh Vũ cười đáp: “Tôi có chút việc. Cô giỏi phết đấy nhỉ, trang trí đẹp mà tốc độ cũng rất nhanh”.
 
Chương 218: Sao cô lại gọi cho anh nữa?


Chưa tới một ngày đã bài trí xong xuôi!





Hàn Thất Thất uể oải vươn vai, lộ ra dáng dấp gợi cảm mê người.





Cô ta nở nụ cười đắc ý: “Anh thấy chưa? Tôi đâu phải là loại người chỉ biết nói suông!”






“Sao hả, có muốn hợp tác với tôi không?”





Trương Minh Vũ bắt đầu dao động.





Cách trang trí kia giúp anh nhìn thấy tương lai rộng mở.





Mà lần này anh chỉ cần đóng giả làm người yêu, chắc là… không khó lắm đâu!





Sau một hồi im lặng suy tư, anh sảng khoái đồng ý: “Được!”







Hàn Thất Thất thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ reo lên: “Thế còn tạm chấp nhận được. Coi như không uổng phí công sức của tôi!”





“Để cảm ơn anh, tối nay tôi có thể nâng cấp khách sạn của anh thêm một chút. Nhưng nếu thế thì anh phải tạm dừng kinh doanh”.





Trương Minh Vũ nhướng mày, không ngờ cô ta lại hào phóng như vậy.





“Được, không thành vấn đề”.





Hai người đạt thành hợp tác với nhau. Hàn Thất Thất gọi một cuộc điện thoại dặn dò gì đó.





Khách sạn nhanh chóng tạm dừng kinh doanh, nhân viên cũng được tan làm sớm.





Đợi đến khi vị khách cuối cùng rời đi, cô ta liền gọi người tới bắt tay vào làm việc.





Bản vẽ thiết kế đã có sẵn nên bọn họ cũng không cần lo lắng.





Hàn Thất Thất tươi cười vỗ vai anh: “Thấy sao? Tôi làm vậy đủ thành ý chưa?”





Anh bị cơn đau tê dại đến mức nhe răng trợn mắt.





Cô ta kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Anh sao thế?”





Trương Minh Vũ xua tay đáp: “Không sao. Đủ thành ý rồi. Cô yên tâm, khi nào cô cần tôi sẽ lập tức có mặt, có yêu cầu gì tôi cũng sẽ cố hết sức hoàn thành”.





Người ta đối tốt với anh, đương nhiên anh cũng sẽ hết lòng đối đãi.





Hàn Thất Thất thấy nhẹ nhõm cả người.





Cô ta bận rộn đến tận lúc trời tối sầm lại.





Sau khi nghe một cuộc điện thoại, cô ta liền rời đi ngay.





Trương Minh Vũ nhàn rỗi không có gì để làm. Anh thấy khách sạn vẫn còn đang bận trang trí, thế là cũng đứng dậy ra về.





Anh vừa ra tới cửa đã nghe thấy chuông điện thoại réo inh ỏi.





Người gọi tới là Lâm Kiều Hân.





Anh thấy rất khó hiểu.





Sao cô lại gọi cho anh nữa?





Trương Minh Vũ vừa bắt máy đã nghe thấy cô hỏi: “Anh đang ở đâu?”





Anh bối rối đáp: “Tôi đang ở bên ngoài”.





“Anh… anh ở một mình à?”, cô lại hỏi tiếp, giọng điệu ngập ngừng lạ thường.



Anh nghi hoặc đáp: “Đúng rồi, sao thế?”
 
Chương 219: Cô muốn anh đi cùng mình.


Một lúc sau cô mới lên tiếng tiếp: “Anh đang ở chỗ nào, tôi đến tìm anh”.





Nghe cô nói vậy, anh không khỏi sững sờ trong giây lát.





Nhưng cuối cùng anh vẫn nói cho cô biết địa chỉ.






Mười phút sau, một chiếc Volkswagen chậm rãi đỗ lại trước mặt Trương Minh Vũ.





Anh mở cửa xe ngồi vào trong.





Chiếc xe từ từ lăn bánh. Lâm Kiều Hân khẽ hỏi: “Anh… vết thương của anh thế nào rồi?”





Anh mỉm cười đáp lại: “Không sao, hết đau lâu rồi. Nghỉ ngơi vài ngày là khỏi hẳn ngay ấy mà”.





Cô gật đầu, không nói gì thêm.







Trương Minh Vũ nhìn ra sự khác thường của cô, bật cười hỏi: “Có chuyện gì cô cứ nói đi”.





Anh cũng không biết mình có cảm giác gì với cô, cũng không thể gọi tên được tình cảm giữa hai người.





Mối liên hệ duy nhất cũng chỉ có di nguyện của sư phụ…





Lâm Kiều Hân ngập ngừng một lúc mới cất giọng nói: “Chuyện là… tôi muốn nhờ anh giúp đỡ”.





Giúp đỡ?





Anh hoài nghi hỏi lại: “Giúp cái gì?”





Cô ngừng lại một lúc mới nói tiếp: “Tôi sắp phải tham gia buổi họp mặt bạn học cũ. Tôi muốn… nhờ anh đi cùng tôi…”





Nghe cô nói xong, Trương Minh Vũ sợ đứng hình!





Anh bỗng có một cảm giác cực kỳ quái dị!





Thế này là giúp đỡ sao…





Nếu là trước kia, có đánh chết cô cũng không chịu cho anh đi cùng mình tham dự buổi họp mặt nào.





Thế nhưng bây giờ… cô lại chủ động mở lời với anh.





Trong lòng cô cũng đang rất rối bời.





Buổi họp lớp chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi cô tới dự.





Cô muốn anh đi cùng mình.





Tại sao thì đến cả bản thân cô cũng không hiểu nổi.





Trương Minh Vũ khẽ cười nói: “Nếu cô không sợ mất mặt thì tôi sẵn lòng giúp đỡ”.





Lâm Kiều Hân cắn răng, gật đầu đáp lại.





Cô của hiện giờ khác hẳn với hình tượng nữ giám đốc lạnh lùng cao ngạo trước kia.





Cô nhanh chóng đỗ xe trước cổng khách sạn Cách Lâm.





Lúc này ngoài cổng khách sạn đã có một hàng xe sang đỗ lại. Trong đó có một chiếc Ferrari màu hồng vô cùng nổi bật.





Sau khi xuống xe, Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cùng đi vào trong.





Vừa đi cô vừa giới thiệu với anh một chút.





Bấy giờ anh mới biết buổi tiệc đã bắt đầu từ lâu. Tại cô phải đi đón anh nên mới tới muộn mà thôi.





Nhân viên phục vụ dẫn hai người họ đi vào một phòng Vip xa hoa.





Không biết tại sao anh bỗng cảm thấy căng thẳng lạ thường.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top