Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Phượng Nghịch Thiên Hạ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 300: Trả lại gấp mười lần (4)


Đến lúc đó, không chỉ riêng là phóng hỏa giết người đơn giản như vậy, màcòn tham ô tư tàng, những chuyện này một cái cũng chạy không thoát, nóikhông chừng, ngay cả chuyện nhiều năm nay Hoàng Bắc Nguyệt chịu khổtrong phủ cũng có thể để lộ ra ngoài.

Điều này làm cho bọm họ sao có thể an tâm?

Từ Tiêu Viễn Trình, đến Cầm di nương, Tuyết di nương, các tiểu thư mới vừa rồi còn làm bộ làm tịch, giờ phút này mặt ai cũng xám như tro.

Chiến Dã lưu lại một đội Hắc Sắc kỵ binh bảo vệ bên ngoài phủ trưởng côngchúa, đuổi người phủ An quốc công đi, liền dẫn người của mình rời đi.

Cầm di nương được Tiêu Trọng Kỳ đỡ, từ dưới đất đứng lên, còn chưa đứng vững, liền bị một bạt tai của Tiêu Viễn Trình hướng tới.

“Đều do ngươi tự chủ trương.“ Tiêu Viễn Trình hét lớn, nhưng vừa nghĩ đếnHoàng Hắc Nguyệt đứng bên cạnh, cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể thở phì phò chắp tay sau lưng rời đi.

Cầm di nương bị một cái tátkia đánh cho khóe miệng chảy máu, rơi nước mắt, nhiều năm nay theo hắn,chuyện gì cũng vì hắn mà tính, hôm nay chỉ vì chuyện cỏn con như vậy màđánh nàng?

Tuyết di nương lạnh lùng nói: “Cầm muội muội, trước khi làm việc, suy nghĩ thật kỹ rồi hãy làm, để tránh hại người hại mình“.

Nói xong, cười lạnh một tiếng, nhìn về Hoàng Bắc Nguyệt, ôn nhu nói: “Tamcô nương hôm nay bị kinh sợ không nhỏ, thân thể ngươi vốn không tốt, chỗ ta có chút thuốc bổ, một lát để Nhị tỷ ngươi mang qua uống, ngủ mộtgiấc, sáng mai dậy sẽ tốt “

“Làm phiền Tuyết di nương “. HoàngBắc Nguyệt cũng không cự tuyệt, gật đầu một cái, liếc nhìn đám người Cầm di nương, liền dẫn Đông Lăng về Dung Nguyệt hiên nghỉ ngơi.

Dung Nguyệt hiên này không giống như Lưu Vân các, là nơi hoang phế nhấttrong phủ trưởng công chúa, Dung Nguyệt hiên cùng Bích Thủy viện màTuyết di nương ở chỉ có một ao nhỏ ngăn cách, hai mặt đối nhau, tiệnđường đi lại.

Trên đường đi, Đông Lăng không yên lòng nói: “Tạisao tiểu thư lại đáp ứng uống thuốc Tuyết di nương đưa tới? Ta xem nàngnhất định không có ý tốt“

“Ta tự nhiên biết nàng không có ý tốt,chỉ là ta đoán nàng cũng không đần như vậy, nếu nàng ta hạ độc trongthuốc, ta uống vào rồi chết, nàng ta cũng ăn không hết đau khổ đâu,chuyện ngu xuẩn như vậy, sợ rằng Tuyết di nương làm không được”.

“Tiểu thư đã cân nhắc, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?“

Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cười nói: “Trước đừng đả thảo kinh xà, một lát xem nàng đưa tới thứ gì “

“Vẫn là tiểu thư lợi hại.“ Đông Lăng tự hào nói, giống như khen ngợi tiểuthư, lại tựa như khích lệ nàng, “chờ ngày mai, Cảnh Trung đại nhân củaĐình Úy phủ tra ra rõ ràng mọi chuyện, đến lúc đó, chúng ta một chútcũng không được mềm lòng.“

Nụ cười bên khóe miệng Hoàng BắcNguyệt từ từ biến mất, khuôn mặt thanh tú bỗng nhiên hiện lên buồn bã,“tra rõ ràng rành mạch, ta tự nhiên vui mừng, muốn hại người của ta,thiên đao vạn quả cũng không quá đáng, nhưng nếu như…“

“Tiểu thưngàn vạn đừng nghĩ loạn“ Đông Lăng ý thức được nàng đang nghĩ gì, lậptức sợ hết hồn, “mặc dù lão gia đối với tiểu thư không tốt, nhưng mà hổdữ không ăn thịt con.“

“Đã đến mức độ này, nói thật ta đã khôngcòn quan tâm đến tình thân, đối với ta, trước giờ chưa từng có tìnhthân, nếu hắn bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa.” Hoàng Bắc Nguyệt dừngbước, đánh một quyền trên cột gỗ hành lang, lập tức trên cột gỗ liềnxuất hiện dấu tay nhàn nhạt.
 
Chương 301: Trả lại gấp mười lần (5)


Đông Lăng nhìn nàng,trong lòng vô cùng đau xót. Tại sao lão gia không thương yêu tiểu thưnhư Nhị tiểu thư và Tứ tiểu thư, như vậy thì tốt biết bao?

Tại sao tiểu thư tốt như vậy lão gia lại không yêu thương nàng, không thích nàng thậm chí còn muốn…

Kiểm tra một lần Dung Nguyệt Hiên xong cũng không cảm thấy có chỗ nào khảnghi, Hoàng Bắc Nguyệt mới trở về phòng thì Đông Lăng đã đem dồ thu xếpxong. Nơi này so với Lưu Vân các thì lớn hơn cũng sang trọng hơn khôngít.

“Tam cô nương, cô nương nhà chúng ta mang cho tới cho ngươibát thuốc.” Bên ngoài có người gõ cửa, Hoàng Bắc Nguyệt liếc Đông Lăngmột cái, Đông Lăng liền đi mở cửa.

Quả nhiên là Tiêu Vận tự mìnhbưng bát thuốc đi vào, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt ngồi ở bên giường,liền cười nói: “Tam muội muội đang muốn đi ngủ sao? Mau uống bát thuốcnày đi.”

Hoàng Bắc Nguyệt cười tiếp nhận, vừa ngửi thấy mùi vịkia liền nhíu mày, quả nhiên là không có độc. nhưng mà cẩn thận ngửi lại có thể thấy được mùi vị của dược liệu.

Thân thể của nàng báchđộc bất xâm, uống cái này cũng không có vấn đề gì, liền bày đặt làm tròtrước mặt Tiêu Vận mặt uống một ngụm.

“Đã trễ thế này còn làm phiển Nhị tỷ tỷ, thật sự là không yên tâm.”

Tiêu Vận nhìn thấy nàng uống một ngụm, tảng đá trong lòng liền được đặtxuống. Ban đầu còn lo lắng Hoàng Bắc Nguyệt phòng bị mà không chịu uốngnhưng bây giờ đã hoàn toàn thả lỏng

“Tam muội muội sao lại nóivậy? Ta là tỷ tỷ tự nhiên phải chăm sóc ngươi.” Tiêu Vận cười nói, “Đêmđã khuya, ta không quấy rầy Tam muội muội nghỉ ngơi.”

“Đông Lăng, nhanh tiễn Nhị tỷ tỷ.”

“Không cần.” Tiêu Vận khoát khoát tay, mang theo nha hoàn Hạ Ny đi ra ngoài.

Nàng vừa đi, Hoàng Bắc Nguyệt cầm bát thuốc, đem toàn bộ canh vừa uống nôn ra.

Đông Lăng trợn to hai mắt, cười nói: “Tiểu thư từ nơi nào học được kỹ thuật này vậy? Miệng ngậm canh mà vẫn có thể nói chuyện.”

“Lần sau dạy ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười: “Ta đi ra ngoài một chút.”

Cầm lấy áo choàng khoác lên, ẩn núp đi ra ngoài.

Tiêu Vận mang theo Hạ Ny, vội vã về tới Bích Thủy viện, trước đóng cửa nhìnchung quanh một chút, bộ dạng cảnh giác, không phải là có tật giật mìnhsao?

Thân ảnh màu đen Hoàng Bắc Nguyệt vô thanh vô tức ở trên nóc nhà, nghe thanh âm, lấy ra một mảnh ngói, nhìn vào trong, đúng là phòng Tuyết di nương.

Tuyết di nương mới vừa tắm sạch, đang ở trong phòng trang điểm, tự mình cầm lược chải tóc, tất cả nha hoàn đều bị đuổi ra ngoài.

“Nương, nàng uống!” Tiêu Vận vui mừng đi qua, ôm bả vai Tuyết di nương: “Lần này, cuối cùng có thể kê cao gối không lo.”

“Ngươi chính mắt nhìn nàng uống?” Tuyết di nương vẫn có chút không yên lòng,như thế nào thuận lợi như vậy? Hoàng Bắc Nguyệt không phải rất thôngminh sao?

“Đúng!” Tiêu Vận như chém đinh chặt sắt nói: “Ta xem nàng chắc là hôm nay bị kinh sợ không nhỏ.”

Tuyết di nương lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười: “Uống thuốc này xong,nàng cũng sẽ giống như Trưởng công chúa, cho dù là thần tiên cũng khôngcứu được, cuối cùng thổ huyết mà chết.”

Nghe được Tuyết di nươngnhắc tới nguyên nhân chết của trưởng công chúa Huệ Văn, Hoàng Bắc Nguyệt trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe! Quả nhiên, năm đó đúng là nàng hạ độc trưởng công chúa, mới để cho trưởng công chúa thân thể luôn luôn khoẻmạnh đột nhiên chết bất đắc kỳ tử!

Nữ nhân ác độc! Vong ân phụ nghĩa! Lòng lang dạ sói!,

Tiêu Vận chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Nương,thuốc này lợi hại như vậy sao, thật sự ngự y cũng tra không được sao?”

“Đó là tự nhiên, thuốc này rất bí ẩn, coi như là luyện dược sư, cũng nhìn không ra.” Tuyết di nương âm lãnh cười rộ lên.

“Nương, thuốc lợi hại như vậy, ngươi là như thế nào có được?”
 
Chương 302: Trả lại gấp mười lần (6)


Sắc mặt Tuyết dinương đột nhiên nghiêm lại, thản nhiên cười cười, xoay người vỗ vỗ tayTiêu Vận: “Vận nhi, việc này không nên hỏi nhiều, mau đi ngủ đi.”

Tiêu Vận bĩu môi: “Ngay cả ta mà nương cũng gạt!”

“Không phải nương muốn dấu diếm ngươi, chuyện này biết rồi, đối với ngươi cũng không có lợi gì.” Tuyết di nương ôn nhu nhỏ nhẹ khuyên, rốt cuộc đemTiêu Vận lừa đi ngủ.

Trong phòng yên tĩnh, huân hương lượn lờ trong không khí mùi thơm vẫn nhẹ lan ra bên ngoài.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn chằm chằm Tuyết di nương, chỉ thấy nàng xem gương đồngkhẽ vuốt một chùm tóc cười lạnh ra tiếng: “Trường công chúa điện hạ,ngươi thành quỷ cũng không cần trách ta, muốn trách thì trách chínhngươi mệnh số không tốt!”

Nói xong, Tuyết di nương đứng lên, tắt đèn, lên giường đi ngủ.

Hoàng Bắc Nguyệt đem mái ngói để trở về, gió lạnh ban đêm thổi tới, nàng chỉcảm thấy toàn thân đều như băng lạnh thấu xương, lặng yên không mộttiếng động trở lại Dung Nguyệt hiên, Đông Lăng đưa mắt nhìn nàng, ngẩngđầu nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, liền hô nhỏ một tiếng: “Tiểu thư,xảy ra chuyện gì?”

Hoàng Bắc Nguyệt cởi áo choàng đen, bỏ vào nạp giới, lắc lắc đầu, ở bên giường ngồi xuống, uống một ly trà nóng.

“Không có việc gì, Đông Lăng, ngươi biết nhiều chuyện hơn so với ta, nhớ kỹtrước kia, mẫu thân có đắc tội qua người nào lợi hại không? Hoặc là, cókẻ thù gì?”

Đông Lăng không biết nàng tại sao đột nhiên hỏi cáinày, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái, tuy nhiên tiểu thư nếu hỏi,nàng cũng nói hết những gì mình biết.

“Trưởng công chúa nhân hậuthiện lương, dân chúng trong nước ai cũng yêu quý nàng, thậm chí cáccường quốc khác ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, như là Bắc Diệu, Tây Nhung, Đông Ly, đối trường công chúa điện hạ cũng rất yêu thích. Phần lớncường giả trên đại lục cũng bội phục trưởng công chúa điện hạ, trườngcông chúa điện hạ có việc, tất nhiên sẽ hỗ trợ. Đông Lăng từ trước đếngiờ cũng không nghe nói trường công chúa điện hạ có kẻ thù gì.”

“Như vậy sao?” Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nhân phẩm của trưởng công chúa HuệVăn đúng là rất tốt. Mặc dù nàng qua đời nhiều năm như vậy, khi dânchúng nhắc tới nàng cũng đều cảm kích vô cùng.

Trong trí nhớ hồi nhỏ của nàng, cũng chưa từng có nghe nói qua trưởng công chúa đắc tội qua người nào.

Vậy hôm nay lời nói của Tuyết di nương là ý gì? Là ai hại nàng trưởng công chúa?

Vấn đề này, trong đầu Hoàng Bắc Nguyệt vẫn rất khó hiểu, cả buổi tối lănqua lộn lại ngủ không được, sáng sớm hôm sau, đôi mắt gấu mèo mà rờigiường.

Chuyện phủ Trưởng công chúa cháy, thái tử Chiến Dã đãgiao cho Đình Úy Tự đến xử lý, Đình Úy Tự không dám chậm trễ, sáng sớmliền phái người đến.

Bởi vì là phủ đệ của trưởng công chúa, nămđó Đình Úy Cảnh Trung này là do trưởng công chúa dốc sức tiến cử lên mới có thể ngồi vững vị trí Đình Úy, nếu không lấy loại người ngay thẳng,bướng bỉnh không biết nhún nhường như Cảnh Trung, thì không biết đã đắctội bao nhiêu người quyền quý mà bị kéo xuống rồi.

Cho nên sáng sớm, Đình Úy Cảnh Trung cũng tự mình đến, sớm muốn thỉnh an Bắc Nguyệt quận chúa.

Trong lòng Tiêu Viễn Trình mặc dù không thoải mái, nhưng Cảnh Trung hắn đắctội không nổi. Vì vậy cũng chỉ có thể theo cấp bậc lễ nghĩa chu đáo mờiđến tiền thính uống trà, cho người đi tới mời Hoàng Bắc Nguyệt ra.

Hoàng Bắc Nguyệt một đêm ngủ không ngon, sắc mặt tự nhiên nhìn không tốt,được Đông Lăng dìu đi ra, thân thể vốn nhỏ nhắn xinh xắn gầy yếu, lạicàng có vẻ tiều tụy tái nhợt.

Tiêu Vận nhãn tình sáng lên, trong lòng âm thầm bật cười, thuốc của nương quả nhiên rất lợi hại!

Cảnh Trung là một nam nhân hơn ba mươi tuổi tuấn lãng, vẻ mặt nghiêm túc,thân hình cao lớn, một thân đầy khí chất uy vũ nhiều năm chưởng quảnhình ngục (các hình phạt trong ngục).
 
Chương 303: Trả lại gấp mười lần (7)


Cảnh Trung là một nam nhân hơn ba mươi tuổi tuấn lãng, vẻ mặt nghiêm túc, thân hình cao lớnmột thân đẩy khí chất uy vũ nhiều năm chưởng quản hình ngục, bởi vậy cảngười cũng lộ ra một loại uy nghiêm cùng hơi thở lãnh khốc, người đứng ở trước mặt hắn, cũng không dám có chút cử động xấu nào.

Hoàng Bắc Nguyệt vừa đi vào, Cảnh Trung cơ hồ liếc mắt một cái liền nhìn ranàng đúng là Bắc Nguyệt quận chúa, lập tức đứng lên, tiến lên đi, chỉnhvạt áo, quỳ trên mặt đất, hành đại lễ.

“Đình Úy Cảnh Trung, tham kiến Bắc Nguyệt quận chúa!”

“Đình Úy đại nhân mau mời đứng dậy!” Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng nói, Đình Úylà chức quan thật lớn, mặc dù nàng là quận chúa, nhưng mà cũng không cần hành lễ lớn như thế!

Cảnh Trung nhất định phải hoàn tất cấp bậclễ nghĩa mới bằng lòng đứng lên, hành động này làm cho tất cả mọi ngườitrong tiền thính rất không hài lòng, trong lòng thầm hận.

“Chuyện phóng hỏa lần này, tại hạ nhất định sẽ tra ra manh mối, cho quận chúamột câu trả lời công bằng!” Cảnh Trung nghiêm túc nói, ánh mắt lạnh lẽoác độc hướng mọi người trong sảnh quét quá một vòng, tất cả mọi ngườirùng mình một cái, nhất tề đều rụt người lại.

“Làm phiền Đình Úy đại nhân.” Hoàng Bắc Nguyệt cúi người một chút.

“Vì quận chúa cống hiến sức lực là điều phải làm.” Cảnh Trung vừa nói, từnạp giới trong tay trong xuất ra một cái hộp gấm: “Đây là hai viên AnTức đan, quận chúa sợ hãi trong lòng, không an thì đem hai viên An Tứcđan này để trong lô hương, có tác dụng định khí ngưng thần trấn tĩnh thư giản đầu óc.”

Hoàng Bắc Nguyệt tiếp nhận cười nói: “Làm sao cóthể không biết xấu hổ mà nhận không vật của đại nhân? Đông Lăng, đemBạch Ngọc Tuyết Tham đan ngày hôm trước lão gia tử tặng đến, tặng choĐình Úy đại nhân.”

Cảnh Trung vội vàng đứng lên: “Quận chúa không thể, tại hạ không thể nhận được”

“Cảnh thúc thúc, đây cũng không phải là hối lộ, lúc mẫu thân còn sống thườngnhắc tới ngươi, Bắc Nguyệt vẫn vô duyên nhìn thấy, lần này coi như là lễ gặp mặt, là Bắc Nguyệt hiếu kính Cảnh thúc thúc một chút lễ vật, nếunhư Cảnh thúc thúc không nhận, đó chính là không xem Bắc Nguyệt là người một nhà.”

Nàng một tiếng gọi ‘Cảnh thúc thúc’ này làm trong lòng Cảnh Trung nóng lên, lại nghe đến nàng nhắc tới trưởng công chúa, cànglại xúc động tâm thần, thở dài một tiếng: “Hôm nay ngươi đã lớn như vậy, cũng hiểu chuyện, Cảnh thúc thúc qua nhiều năm như vậy cũng không cóchiếu cố tốt cho ngươi, thẹn với mẫu thân ngươi.”

“Cảnh thúc thúc ngàn vạn đừng nói như vậy, lúc này đây, đã rất làm phiền ngài.”

Cảnh Trung nghiêm túc nói: “Chuyện này, ta nhất định điều tra thật tốt, tuyệt sẽ không lơ là!”

Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, Cảnh Trung này mặc dù là được trưởng công chúatiến cử đi lên, chỉ bất quá bây giờ là điều tra phủ trưởng công chúacùng An Quốc công phủ. An Quốc công phủ còn tốt, chỉ là trong phủ trưởng công chúa có Phò mã Tiêu Viễn Trình, tốt xấu cũng là phụ thân Hoàng Bắc Nguyệt, hắn điều tra bọn họ, tự nhiên sẽ bị trói buộc một chút.

Chỉ là Hoàng Bắc Nguyệt nhắc tới trưởng công chúa, Cảnh Trung khó tránhkhỏi sẽ nhớ tới năm đó Trưởng công chúa đột nhiên qua đời một cách kỳlạ, hơn nữa tận mắt thấy nàng gầy gò tiều tụy như thế, Cảnh Trung mộtđầu nhiệt huyết nổi lên, không hề cố kỵ mà điều tra!

Người củaĐình Úy Tự đến điều tra, bọn họ tự nhiên cũng đều xin nghỉ, không điLinh Ương Học Viện, ngay cả Tiêu Viễn Trình cũng không cần đi trongquân.

Lưu Vân các bị lửa thiêu một nửa, lúc này thoạt nhìn hếtsức tiêu điều, thi thể Chu quản gia được mang ra, Bội Ngọc quỳ trên mặtđất khóc lớn không ngừng.

Tiêu Viễn Trình tận mắt thấy thi thể Chu quản gia, trong lòng mới thật sự yên tâm.

Chuyện phủ Trưởng công chúa cháy lớn như vậy, ở trong thành Lâm Hoài tự nhiêncũng đều truyền ra, tới giữa trưa, Lạc Lạc thiếu gia của gia tộc Bố CátNhĩ tự mình mang người tới nhà thăm, hắn vừa mở cửa vào, sau lưng côngchúa Anh Dạ cũng tới.
 
Chương 304: Trả lại gấp mười lần (8)


Công chúa giá lâm, lại gây sức ép một lần nữa, người trong phủ Trưởng công chúa liền quỳ xuống hành lễ.

Công chúa Anh Dạ sắc mặt không được vui cho lắm, cầm tay của Hoàng BắcNguyệt ra tiền thính ngồi xuống ở vị trí chủ vị, đôi mắt xinh đẹp lạnhlùng nhìn lướt qua Tiêu Viễn Trình cùng mấy vị di nương, lạnh lùngnói:“Hôm nay tin tức cũng đã truyền khắp ra bên ngoài, chuyện của Tiêuphò mã gia thật đúng là làm cho người ta ngạc nhiên!”

Bởivì hôm nay người của phủ Trưởng công chúa đều không đi ra ngoài, cho nên Tiêu Viễn Trình cũng không biết chính xác bên ngoài đã xảy ra chuyệngì, thấy công chúa Anh Dạ tức giận như vậy, thật không hiểu chuyện gì,liền nói: “Kẻ bề tôi ngu dốt, xin công chúa điện hạ dạy bảo.”

Công chúa Anh Dạ hung hăng vỗ bàn một cái, đứng lên, tức giận đến nỗi khôngkiềm chế được nói:“ Ngươi ngu dốt? Ngươi không những ngu dốt, mà còn rất ngu xuẩn! Ngươi đúng là gan to bằng trời, tài sản trong phủ Trưởng công chúa mà ngươi cũng dám tham ô cất giấu!”

Tiêu Viễn Trìnhvừa nghe, trong lòng trầm xuống, chuyện này như thế nào mà ngay cả côngchúa Anh Dạ đều biết? Hắn bị dọa thật không nhẹ, liền vội vàng quỳxuống:“ xin công chúa điện hạ minh xét, thần là bị oan uổng!”

“Oan uổng? Hừ, chuyện này ta mới vừa thông báo với Đình Úy Cảnh Trung,nói hắn cùng nhau điều tra, oan uổng thì oan uổng, tra xét rồi cũng sẽrõ!”

Tiêu Viễn Trình trong lòng hoàn toàn phát lạnh, trên trán mồ hôi toát ra, hai tay hai chân đều run rẩy.

Lạc lạc ngồi ở trên ghế khách uống trà, khó trầm tĩnh được cười nói:“Ta nghe nói Nam Dực quốc đối với tội tham ô thì xử phạt rất nặng, Tiêu phò mã gia, ngươi đã là phò mã gia, tài sản trong phủ Trưởng công chúakhông phải là của ngươi sao, cần gì phải mạo hiểm tham ô đây? ”

Lạc Lạc này, gia tộc Bố Cát Nhĩ mặc dù không phải là thành viên hoàng thất, nhưng gia tộc Bố Cát Nhĩ lực lượng quá mức khổng lồ, Tiêu Viễn Trinhcũng không thể đắc tội nổi, cho dù bị châm chọc khiêu khích, cũng chỉ có thể lúng túng cười cười.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn Tiêu ViễnTrình, chậm rãi nói:“Nếu không điều tra rõ ràng trước thì không thể vuoan cho phụ thân, phụ thân đứng lên rồi ngồi xuống đi.”

Công chúa Anh Dạ tự mình phân phó người của Đình Úy tự điều tra chuyệntình tham ô trong phủ Trưởng công chúa, Tiêu Viễn Trình làm sao còn cóthể ngồi không? Cộng thêm chuyện không biết tại sao lại bị truyền rangoài, giấc mơ lên chức của hắn chỉ sợ là không có khả năng rồi.

Tiêu Viễn Trình được hạ nhân đỡ, nơm nớp lo sợ ngồi không xuống, quả thực là như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

“Bắc Nguyệt, ngươi chính là giống hoàng cô ta, thiện lương thanh khiết, chonên mới có người dám gây khó dễ cho ngươi!” Công chúa Anh Dạ hôm nayquyết tâm quét sạch phủ Trưởng công chúa.

Buổi sángnghe được chuyện Tiêu Viễn Trình tham ô tài sản trong phủ Trưởng côngchúa, nàng tức giận không kiềm chế nổi, cộng thêm trước kia nghe đủ thứtin đông liên quan tới Bắc Nguyệt Quận chúa, nàng làm sao còn có thểngồi yên không để ý đến?

Hoàng cô không còn ở đây, nhưngHoàng Bắc Nguyệt vẫn còn là hoàng tộc! Những người này dám gây khó dễcho nàng, vậy trong tương lai chẳng phải đều phản hết sao?

Lời của nàng chính là cố ý nói để Tiêu Viễn Trình cùng mấy vị di nương kianghe, Cầm di nương vừa nghe, trong lòng không khỏi nói thầm:Thiện lương thanh khiết? Nếu chính mắt công chúa Anh Dạ thấy Hoàng Bắc Nguyệt giếtchết tên gia đinh kia thì còn nói Hoàng Bắc Nguyệt thiện lương thanhkhiết không?

Công chúa Anh Dạ nhìn mấy vị di nương đang đứng ở một bên kia, lạnh lùng nói:“Lần này trong phủ Trưởng công chúa xuấthiên chuyện tham ô, xem ra ngoài Tiêu Phò mã thì ai cũng chạy khôngthoát tội, người trong phủ này đều phải điều tra hết cho ta!”

Cầm di nương,Tuyết di nương sắc mặt trắng bệch, công chúa Anh Dạ không cho bọn họ thanh minh, nói tiếp:“Hôm nay vừa đúng lúc Đình Úy Cảnh đại nhân cùng người của gia tộc Bố Cát Nhĩ – Lạc Lạc cũng ở đây, ta sẽ cho Cảnhđại nhân cầm lệnh bài, để cho Lạc Lạc thiếu gia điều tra tài khoản trong ngân hàng tư nhân của mọi người trong phủ một lượt.”
 
Chương 305: Trả lại gấp mười lần (9)


“Nguyện ý cống hiến sức lực.” Lạc Lạc cười nói, tuy rằng luôn luôn cùng côngchúa Anh Dạ đối nghịch, nhưng lần này lại nghe lời.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bọn họ, không cần đoán cũng biết hai người kianhất định là ở bên ngoài đã thương lượng xong, cho nên mới cùng đi.

Bọn họ sợ tiểu cô nương mười hai tuổi như nàng xử lý không tốt chuyệnlớn như vậy, sẽ bị gây khó dễ, ý tốt hết sức chân thành, thật làm chonàng cảm động.

Công chúa Anh Dạ cũng không để ý phản ứngcủa mọi người, kêu người đi tìm Đình Úy Cảnh Trung cầm lệnh bài, sau đógiao cho người của gia tộc Bố Cát Nhĩ, để cho bọn họ đi thăm dò tàikhoản cá nhân của di nương cùng các tiểu thư, thiếu gia.

Cầm di nương thấy hoa mắt, trong đầu vô cùng choáng váng, chân cũng đứng không vững, ngã vào lòng Tiêu Trọng Kỳ.

Công chúa Anh Dạ thấy vậy, liền để cho Vô Song mang cái ghế ra, cho Cầm di nương ngồi.

Tiếp theo, công chúa Anh Dạ cũng không nói gì nhiều, để cho nha hoàn đem điểm tâm trong cung đã chuẩn bị sẵn lấy ra.

“Các vị dùng một chút điểm tâm đi, Người của gia tộc Bố Cát Nhĩ kiểm tra cũng phải mất một khoảng thời gian.”

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không khách khí, dù sao nàng cũng đang chờ xemtrò vui, trong lòng thoải mái, ăn liền mấy khối điểm tâm.

Không lâu lắm, công chúa Anh Dạ phái người đi ra hỏi thăm, Vô Song đira ngoài nghe rồi quay trở lại nới với công chúa Anh Dạ mấy câu.

Ba ——

Công chúa Anh Dạ liền đập ly trà trong tay xuống đất, quát lên:“Ngườiđâu, đem hai ả tiện phụ kia bắt lại, lôi ra ngoài trượng tễ!”

“Công chúa điện hạ tha mạng!” Cầm di nương đang ngồi trên ghế lập tức quỳ xuống đất xin tha mạng.

Tuyết di nương cũng kinh hãi quỳ xuống đất van xin.

Đôi mắt công chúa Anh Dạ đảo qua, lạnh lùng cười nói:“Tha mạng? Chỉbằng các ngươi cũng xứng để xin ta tha mạng? Ngươi dám to gan tham ô tài sản, thế nào lại không suy nghĩ một chút rằng khi bại lộ sẽ khó giữđược tính mạng? Mang đi cho ta!”

Trừ muội muội của đươngkim Hoàng Thượng Hi Hòa công chúa ra, Anh Dạ công chúa chính là một vịcông chúa có quyền thế nhất, là con của hoàng hậu, lại là người đượcHoàng Thượng sủng ái nhất.

Nàng càng uy càng làm cho ngườitrong phủ Trưởng công chúa kinh hãi, tối hôm qua Thái tử Chiến Dã đã lưu lại mấy Hắc Sắc kỵ binh liền lập tức đi vào, kéo Cầm di nương cùngTuyết di nương cùng đi ra ngoài.

Tiêu Viễn Trình đã sớm bị dọa sợ cho đến cả người run rẩy, một chữ cũng không dám nói ra.

“Công chúa điện hạ, xin hãy tha cho mẹ ta đi!” Tiêu Vận quỳ xuống, ômchặt lấy hông của Tuyết di nương, không để cho Hắc Sắc kỵ binh kéo đi ra ngoài.

“Xin công chúa điện hạ hạ thủ lưu tình!”

Tiêu Trọng Kỳ cũng quỳ xuống, hắn là nam tử hán dĩ nhiên sẽ không khóc nhưng thanh âm có phần sợ hãi.

Tiêu Nhu, Tiêu Trọng Lỗi cũng rối rít quỳ xuống vì mẫu thân của mình mà cầu xin tha thứ.

Còn lại những đứa trẻ con của các di nương cũng núp ở trong lòng mẫu thânmình không dám nói lời nào, không khí thật là căng thẳng, người nào nóinhiều một chữ đều sẽ chết!

Chỉ có Tiêu Linh là cảm thấymình may mắn, mẫu thân của nàng là một người đầu gỗ, những chuyện tham ô thế này chắc chắn sẽ không làm, nếu không, hôm nay lo lắng sợ hãi,chính là nàng!

Nghe mỗi một tiếng cầu xin tha thứ, sắc mặt công chúa Anh Dạ càng ngày càng lạnh, càng ngày càng khó nhìn.

“Ai là mẫu thân của các ngưoi? Trong phủ này đương gia chủ mẫu chỉ có hoàng cô của ta Trưởng công chúa Huệ Văn! Nàng mới là mẫu thân của các ngươi! Những di nương này chỉ là nô tỳ hạ tiện! Thì ra nhiều năm như vậytrrong phủ Trương công chúa không có quy củ như vậy, đúng là Phò mã giaquản giáo không nghiêm!

Sắc mặt Tiêu Viễn Trình cũng khó coinhư sắc mặt người chết, môi run run lắp bắp, hắn không thể giống như đối với Hoàng Bắc Nguyệt lấy thân phận phụ thân giáo huấn nàng, trước mặthắn hiện tại là công chúa Anh Dạ.
 
Chương 306: Trả lại gấp mười lần (10)


“ Công chúa dạy bảo rất đúng, là hạ thần thất trách, không dạy bảo tốt người nhà. ”

Tiêu Vận cũng cực kỳ sợ hãi, nhiều năm như vậy bọn họ sớm đã có thóiquen gọi mẹ mình là mẫu thân, Trưởng công chúa Huệ Văn không có ở đây,người nào sẽ quản bọn họ?

Nhưng mà bây giờ mới đột nhiên pháthiện, gọi như vậy đúng là không hợp quy củ, đem địa vị của mấy vị dinương này so với trưởng công chúa đúng là rất bất kính!

“Cònkhông mau mang xuống! Chỉ là mấy di nương cũng dám lớn lối như thế, lấytrượng đập chết, không cho an táng, không được vào từ dường!” Công chúaAnh Dạ tức giận liếc mắt nhìn các vị di nương.

Hắc Sắc kỵ binh không dám chậm trễ, lập tức kéo Cầm di nương cùng Tuyết di nương đi ra ngoài, ở trong sân hung hăng đánh.

Trượng tễ chính là đánh cho tới tắt thở thì mới thôi!

Có lệnh bài của Đình Úy Cảnh Trung, người của gia tộc Bố Cát Nhĩ kiểmtra tài khoản cá nhân biết được các nàng tham ô nhiều năm như vậy.

Cầm di nương cùng Tuyết di nương tâm như tro tàn, bị công chúa Anh Dạtự mình xử lý, còn có Đình Úy Cảnh Trung ở chỗ này, các nàng thế nàocũng không trốn được kiếp nạn này!

Cây gậy đánh xuống, thanh âm hai người gào thảm vang vọng khắp trong phủ Trưởng công chúa.

“ Tam tỷ tỷ, cầu xin tỷ hãy nói một câu, xin công chúa tha cho di nươngcủa ta đi.” Tiêu Nhu quỳ xuống bên chân Hoàng Bắc Nguyệt, khóc cầu xinnàng, Tiêu Nhu này cũng không đần, biết chỉ cần Hoàng Bắc Nguyệt ra mặt, nhất định công chúa Anh Dạ sẽ hạ thủ lưu tình.

Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh ngồi xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không lộ vẻ đồng tình, chẳng qua là rất lạnh nhạt.

Đôi mắt liếc mắt nhìn Tiêu Nhu, nàng từ từ mở miệng:“Tứ muội muội, việc làm của Cầm di nương cùng Tuyết di nương đã bị bại lộ, chứng cứ lại vô cùng xác thực, cho tới bây giờ ngươi nên đi khuyên nhủ Cầm di nương đi, để xem nàng còn cất giấu cái gì không, nói hết ra, có lẽ công chúa điện hạ sẽ tha cho cái mạng của nàng.”

Tiêu Nhu trên mặt trànđầy nước mắt, biết Hoàng Bắc Nguyệt buộc nàng phải quyết định, lúc nàykhông khuyên mẫu thân nàng nói ra những thứ cất giấu đó thì nàng cũngchỉ có thể nhìn Cầm di nương bị trượng đập chết mà thôi!

“Vốn là di nương sợ người làm trong phủ tay chân không sạch sẻ, vì vậycầm một phần đồ giấu đi, tương lai là muốn giao lại cho Tam tỷ tỷ, tốihôm qua di nương đã nói cho ta biết, dặn dò ta phải nói cho Tam tỷ tỷbiết!”

Lập tức, Tiêu Nhu liền đem tất cả những gì mình biếtnói ra, Cầm di nương cất giấu đồ ở nơi nào, ẩn giấu những gì, vân vân.

Sau khi Hoàng Bắc Nguyệt nghe, gật gật đầu nói:“Vẫn là Cầm di nương biếtcách làm việc. ” Vừa nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua sắc mặt táinhợt của Tiêu Vận.

Người Tiêu Vận run lên, chẳng lẽ, chẳnglẽ cũng muốn nàng bán đứng mẫu thân? Những thứ đồ bị cất giấu được nóira, Hoàng Bắc Nguyệt thật sự có thể tha cho bọn họ sao?

Nghe thanh âm Tuyết di nương kêu thảm thiết bên tai một lần lại một lần, cảngười Tiêu Vận đều sợ hãi phát run, căn bản là không có thời gian chonàng suy nghĩ nhiều, nàng suy nghĩ lâu một chút thì có khi mẫu thân nàng đã bị đánh chết!

Nàng chỉ mới mười sáu tuổi, Hoàng BắcNguyệt này hai lần sống lại, đời trước lại là sát thủ thiên tài, trảiqua vô số chuyện cùng những người xảo quyệt? Đùa giỡn tâm cơ hay đùagiỡn tâm lý, Tiêu Vận cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng!

Nghe thanh âm Tuyết di nương gào thảm dần dần yếu ớt, Tiêu Vận cũng chỉ còn cách quỳ gối cầu khẩn.

“Tam muội muội, ta cũng sẽ nói, cầu xin ngươi nể tình di nương từ trước đếnnay đối đãi ngươi không tệ, làm ơn tha cho nàng đi!”

“ Nhị tỷ tỷ chịu nói, là tốt quá rồi, nhưng xin Nhị tỷ tỷ ngàm vạn lần đừng giấu giếm.”
 
Chương 307: Trả lại gấp mười lần (11)


“ Nhị tỷ tỷ chịu nói, là tốt quá rồi, nhưng xin Nhị tỷ tỷ ngàn vạn lầnđừng giáu giếm, Đình Úy đại nhân đang ở trong phủ, nếu để cho hắn trađược ngươi gạt ta, như vậy ta cũng không cứu được Tuyết di nương.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.

Tiêu Vận này không giống Tiêu Nhu nhẹ dạ cả tin, cũng là một nữ nhân giảo hoạt, ngàn vạn lần không thể coi thường.

“ Yên tâm, ta nhất định sẽ nói ra toàn bộ.” Tiêu Vân khóc, cũng khaibáo ra toàn bộ mọi chuyện, người của Đình Úy phủ nhất nhất ghi lại.

Hoàng bắc Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu lên, đối với công chúa Anh Dạnói :“Công chúa, Cầm di cùng Tuyết di nhiều năm như vậy sống cũng khôngdễ dàng, ta xem tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó thoát, nể tìnhhai người cùng hầu hạ phụ thân ta nhiều năm như vậy, hay là nhốt bọn họvào địa lao trong phủ trưởng công chúa đi. ”

Đương nhiên là công chúa Anh Dạ tôn trọng ý nguyện của nàng, hướng bên ngoài phất tay một cái:“ Được rồi!”

Cầm di nương cùng Tuyết di nương bị đánh chỉ còn dư lại nửa cái mạng,nằm trên mặt đất kêu thảm, y phục hoa lệ trên người đều là vết máu.

“Bắc Nguyệt quận chúa hiền lành, tha cho các ngươi một mạng, còn khôngmau tạ Bắc Nguyệt quận chúa!” Công chúa Anh Dạ lạnh giọng nói.

“Tạ ơn Bắc Nguyệt quận chúa……” Tuyết di nương còn có thể cắn răng nóira một câu, mà Cầm di nương mới vừa mở miệng ra thì đã ngất đi.

Hoàng Bắc Nguyệt phất tay một cái với đám người Tiêu Vận:“Đem hai vị di nương đưa đến địa lao đi.”

Tiêu Trọng Kỳ nhìn thấy Cầm di nương bị đánh nặng như vậy, cắn răngnói:“ Bắc Nguyệt quận chúa, hai vị di nương bị thương nặng như vậy, xinngười mời một vị đại phu xem cho bọn họ chút đi!”

“Chỗ ta cóchút đan dược chữa thương, lát nữa sẽ chuyển cho hai vị di nương, đại ca ca không cần lo lắng. ” Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt nói.

Tiêu Trọng Kỳ biết là nàng cố ý muốn gây khó khăn cho bọn họ, nhưng cũng không thể làm gì được, hôm nay xem như là Hoàng Bắc Nguyệt hoàn toàntrở mình, nếu muốn đối phó với nàng như trước e là không có khả năng.

Nhưng mà quân tử báo thù mười năm không muộn! Hắn không tin Hoàng Bắc Nguyệt có thể phách lối cả đời!

Nhìn Cầm di nương cùng Tuyết di nương bị khiêng xuống dưới, công chúaAnh Dạ liền ngồi xuống, nhìn về phía Tiêu Viễn Trình, nói:“vốn là chuyện của phủ trưởng công chúa, ta không nên hỏi tới, chẳng qua là trận hỏahoạn đêm qua là đốt cháy Lưu Vân các của Bắc Nguyệt quận chúa, việc nàykhông biết sao lại truyền đến tai phụ hoàng, phụ hoàng giận dữ, sợ rằngsẽ trút giận lên Tiêu phò mã, đến lúc đó mà để phụ hoàng tự mình xử lýviệc của phủ trưởng công chúa thì e là Tiêu phò mã sẽ phải chịu tội nênviệc này bổn công chúa đành xen vào rồi.”

“Dạ, đa tạ công chúa điện hạ thông cảm cho hạ thần.” Tiêu Viễn Trình run rẩy nói.

“Thông cảm thì không phải, chỉ là bổn công chúa muốn khuyên Tiêu phò mã một câu, mọi việc không nên quá phận, đừng tưởng rằng lừa gạt mọingười, trên đời này, không có giấy nào có thể gói được lửa!” Công chúaAnh Dạ lạnh lùng nói.

“Dạ. ” Tiêu Viễn Trình vội vàng quỳ trên mặt đất.

“Đi xuống đi, ta có mấy câu muốn nói với Bắc Nguyệt quận chúa.”

Tiêu Viễn Trình không dám chậm trễ, vội vàng mang theo gia quyến trong tiền thính đi ra ngoài.

Trong tiền thính lập tức an tĩnh lại, công chúa Anh Dạ mới đau lòngnói:“Ta không nghĩ tới phủ trưởng công chúa lại không có quy củ như vậy, Tiêu Viễn Trình cùng mấy vị di nương kia dám hành sự lỗ mãng, BắcNguyệt, nhiều năm như vậy tại sao ngươi không cung bẩm báo mọi chuyệnvới phụ hoàng? ”

“Chẳng qua là chút chuyện nhỏ trong nhàthôi, sao có thể quấy nhiễu Hoàng thượng? ” Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt,với tính tình trước kia của Hoàng Bắc Nguyệt, căn bản sẽ không dám vàocung tố cáo.

Thân thể nàng không tốt, ngự y đều nói là có thể lây bệnh cho người khác, sao nàng dám ra khỏi cửa đây?
 
Chương 308: Trả lại gấp mười lần (12)


Công chúa Anh Dạ thấy nàng lạnh nhạt như vậy, cũng không ở đây nhiều lời,chỉ khẽ cười cười, nói: “Lần này, tiểu tử Lạc Lạc ra chủ ý không tồi,nếu không, cũng không biết làm thế nào để thu thập đám tiện phụ can đảmkia!”

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua Lạc Lạc, hoa ra là chủ ý của hắn, tối hôm qua nàng lấy thân phận Hí Thiên đến gia tộc Bố CátNhĩ, chỉ là muốn Lạc Lạc nghĩ biện pháp giúp nàng chuẩn bị chứng cớchuyện Cầm di nương cùng Tuyết di nương tư tàng kim khố, không nghĩ tớihắn cơ trí như vậy, có thể nương theo lúc Đình Úy Tự đến phủ trưởng công chúa diều tra, để cho công chúa Anh Dạ đem mọi chuyện giải quyết.

Lạc Lạc ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, “Ha ha, kỳ thật, ta được cao nhân chỉ điểm, mới nghĩ đến biện pháp này.”

“Cao nhân nào?” Công chúa Anh Dạ tò mò hỏi.

Lạc Lạc vốn đơn thuần lanh mồm lanh miệng vô tình nói ra khỏi miệng, độtnhiên nghĩ đến không thể nói, vội vã nói: “Quốc Tử Giám còn có lớp, tađi trước!”

“Này, ngươi chờ ta, ta cũng có chương trình học!” Công chúa Anh Dạ quay đầu nhìn Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Bắc Nguyệt, không nênsợ hãi, có ta, có hoàng huynh, còn có phụ hoàng, hai ngày nữa, thái hậucùng Hi Hòa cô cô cũng trở về, nhiều người như vậy đừng về phía ngươi,sẽ không ai dám ức hiếp ngươi.”

“Không ai có thể ức hiếp ta, công chúa yên tâm đi thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt cười nói, hiện tại chỉ có nàngức hiếp người khác thôi!

Nhìn công chúa Anh Dạ và Lạc Lạc rời đi, nụ cười trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt cũng chậm rãi biến mất, “Đông Lăng,chúng ta đến địa lao.”

Từ tiền thính đi ra ngoài, nhìn thấy TiêuViễn Trình đứng ở cuối hành lang, mặt như xám như tro, vốn cũng được coi như một nam nhân anh tuấn, giờ phút này thoáng cái như già mấy chụctuổi, hốc mắt hãm sâu xuống, vẻ mặt có chút đáng thương nhìn Hoàng BắcNguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt dừng bước chân, nhìn hắn nói: “Phụthân, Đình Úy đại nhân còn chưa có tra ra cái gì ở đây, người không cầnlo lắng, nhanh về nghỉ ngơi cho tốt, đừng tự hành hạ bản thân.”

“Bắc Nguyệt…” Tiêu Viễn Trình thanh âm khàn khàn mở miệng.

Hoàng Bắc Nguyệt không để ý tới hắn nữa, cùng Đông Lăng đi đến địa lao.

Địa lao phủ Trưởng công chúa hàng năm âm u ẩm ướt, Cầm di nương thích trừng phạt người, hễ người nào làm nàng không thuận mắt là đem người đó giamvào địa lao.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng bị giam qua mấy lần, bởi vậyđối với địa lao này coi như quen thuộc, gia đinh trông coi địa lao giơcây đuốc ở phía trước dẫn đường, địa lao này không lớn, đi vài bước, đãđến phòng giam.

Cầm di nương cùng Tuyết di nương đối đầu nhaunên không giam cùng một chỗ, Cầm di nương ở một gian bên ngoài, Tuyết di nương ở sâu bên trong.

Cầm di nương đau đến kêu ầm ĩ, Tiêu Trọng Kỳ trước kia cũng là một thiếu gia, cũng tích trữ được vài viên Sinh Cơ đan, giờ phút này đều lấy ra để cho Cầm di nương dùng. Tiêu Nhu ở bêncạnh khóc sướt mướt.

Trong lòng Cầm di nương đã biết Tiêu Nhu bán đứng nàng với Hoàng Bắc Nguyệt, bởi vậy một tay đẩy Tiêu Nhu ra, đaulòng gần chết, thất vọng cực độ.

“Nương, ta…”

“Không cần nhiều lời, nếu ngươi cảm thấy đi theo nàng có tiền đồ, thì không cần đến đây nữa!”

Tiêu Nhu đang muốn giải thích, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đi vào, liền vội vàng ngậm miệng.

Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Cầm di đừng nóng giận, Tứ muội muội cũng là vìtốt cho ngươi, sợ ngươi không biết thức thời mới đồng ý ra chỉ chứngngươi. Cầm di yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.”

Cầm di nươngnghiến răng nghiến lợi nhìn nàng, bởi vì trên người đau đớn cũng khôngthể phát hỏa được, chỉ có thể dựa vào Tiêu Trọng Kỳ chảy nước mắt.

Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không để ý tới nhiều làm gì, đi vào bên trong xem Tuyết di nương.
 
Chương 309: Trả lại gấp mười lần (13)


Tuyết di nương cũng là mới vừa thoa thuốc, yếu ớt dựa vào trong lòng của Tiêu Vận.

Hoàng Bắc Nguyệt đi vào, bà lập tức mở to hai mắt, vội vàng ngồi dậy, chếtcũng không nghĩ được ở trước mặt nha đầu này đánh mất hết mặt mũi!

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười, từ nạp giới lấy ra một cái lư hương đưa cho Đông Lăng đốt, nàng tự mình cầm lư hương, mở cửa phòng giam ra đi vàotrong.

“Bắc Nguyệt vẫn biết Tuyết di thích huân hương, trongphòng giam này vừa lạnh lại vừa thối, Tuyết di cũng không thể sống quenđược, trong lòng Bắc Nguyệt không yên tâm, dù sao Tuyết di từ trước đếngiờ đối xử với ta rất tốt.”

Nàng đem lư hương đặt ở trong phòng giam, mở nắp lư hương bỏ một viên đan dược vào, nhất thời, khắp phònggiam đột nhiên nổi lên mùi vị tanh tưởi dơ bẩn khiến người ta ngửi thôimà cũng muốn nôn mửa!

Trong lư hương toàn là than đen, châm chút lửa thì khói dày đặc bốc lên khiến người hít phải không ngừng ho khan.

“Ngươi làm gì vậy? Chỉ với cái lư hương này mà ngươi cho rằng có thể làm khóta sao?” Tiêu Vận đứng lên, tung một cước ra muốn đem lư hương đá bay,nhưng một cước này giống như đá vào thiết bản, đau đến nàng muốn ứa nước mắt.

“Ngươi…” nàng hoảng sợ nhìn cái kia lư hương, Hoàng Bắc Nguyệt này ở lư hương lại bố trí nguyên khí cấm chế!

Điều này sao có thể? Chỉ có triệu hoán sư mới có thể bố trí nguyên khí cấmchế, hơn nữa phải ít nhất là triệu hoán sư ngũ tinh gia tăng cấm chế mới có thể làm khó được nàng!

Hoàng Bắc Nguyệt không phải chỉ là chiến sĩ sao? Hoàng kim chiến sĩ mặc dù lợi hại, nhưng thủy chung chỉ là chiến sĩ!

Lúc trước, bản thân Tiêu Vận là triệu hoán sư nên vẫn còn cảm thấy có chút hơn người, nhưng là hiện tại….

Hoàng Bắc Nguyệt khinh thường nhìn nàng một cái, đúng là đồ ngốc không có đầu óc!

Nàng cũng không nhìn tới vẻ mặt khiếp sợ của Tiêu Vận, chỉ nhìn Tuyết dinương, thản nhiên cười: “Tuyết di thích cái mùi này không?”

“Khụ khụ…” Tuyết di nương suy yếu ho khan, ngửi mùi vị này, mày đột nhiên dựng đứng lên: “Mùi vị kia…”

“Ở trong lư hương ta bỏ thêm một viên nhất phẩm Hủ Huyết đan nhất phẩm,nhất phẩm dược tính cũng không mạnh mẽ, mùi vị bốc lên, hít vào ngườitrong thời gian dài, thân thể chậm rãi hư thối rữa nát từ trong rangoài, ngay cả xương cũng có thể hủ hóa, cuối cùng biến thành một vũngmáu loãng.”

Hoàng Bắc Nguyệt mặt không đổi sắc giải thích, sau đó chậm rãi đi ra bên ngoài phòng giam, Đông Lăng vội vàng cầm cây quạt ởchung quanh phẩy phẩy.

“Ngươi thật ác độc!” Tiêu Vận kêu to, đột nhiên lao tới, muốn cùng Hoàng Bắc Nguyệt liều mạng.

Trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt sắc lạnh chợt hiện, cười lạnh lui xuống từng bước, thân hình trong nháy mắt lóe lên, vọt đến phía sau Tiêu Vận, một chưởng bổ vào gáy nàng, đem nàng đánh cho hôn mê.

“Vận nhi!” Tuyết di nương bò đến.

“Yên tâm, nàng là Nhị tỷ tỷ của ta, ta sao có thể giết nàng?” Hoàng BắcNguyệt ngồi xổm xuống, nhìn Tuyết di nương vẻ mặt trắng bệch.

Tuyết di nương ngẩng đầu, âm lãnh nhìn nàng cười: “Hừ! Hoàng Bắc Nguyệt,nhiều năm như vậy ta thật sự là xem thường ngươi! Tuy nhiên ngươi cũngchớ đắc ý, ngươi cho rằng giết ta, ngươi liền có thể sống yên ổn sao?Không mất bao lâu, ngươi cũng sẽ đến Địa ngục gặp mẫu thân ngươi!”

Hoàng Bắc Nguyệt châm chọc nhìn bà, cảm thấy bà có chút đáng thương, đến bâygiờ còn mơ mộng hão huyền, tưởng rằng có thể kéo nàng làm đệm lưng.

“Tuyết di, chắc ngươi không biết, thể chất của ta là bách độc bất xâm, thậtđáng tiếc, ngươi tính toán nhiều năm như vậy đều mất trắng rồi.”

Tuyết di nương khiếp sợ nhìn nàng: “Ngươi, ngươi sao có thể…”

“Sao ta biết được à? Mỗi ngày ngươi đưa thuốc cho ta, dược liệu trong thuốclà độc dược mãn tính, ngày ngày phá hỏng thân thể, ngày hôm qua ngươirốt cuộc không nhịn được, bắt đầu hạ dược mạnh hơn.”
 
Chương 310: Trả lại gấp mười lần (14)


“Sao ta biết được à?Mỗi ngày ngươi đưa thuốc cho ta, dược liệu trong thuốc là độc dược mãntính, ngày ngày phá hỏng thân thể, ngày hôm qua ngươi rốt cuộc khôngnhịn được, bắt đầu hạ dược mạnh hơn, loại độc dược này cũng độc trước đó kết hợp, là có thể để cho ta bị chết không minh bạch, có đúng haykhông?”

Khuôn mặt Tuyết di nương trắng bệch, ngây ngẩn cà người trong một lúc ngắn ngủi rồi cười rộ lên đầy thê lương.

“Quả nhiên là ta đã xem thường ngươi …”

“Tuyết di bây giờ mới phát hiện, quả là hơi chậm một chút.” Hoàng Bắc Nguyệtnhếch khóe môi lên, tươi cười như là có một tầng hàn băng, “Tuy nhiên,Tuyết di vẫn chưa được thấy được ngày mà Nhị tỷ tỷ nở mày nở mặt, cóphải không muốn chết hay không?”

“Hừ, ngươi muốn thế nào?”

“Muốn thế nào ư, ta chỉ muốn biết, vì sao ngươi lại phải hại mẫu thân của ta? Người nào khiến ngươi có lá gan to đến như vậy?”

Tuyết di nương kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ tới, không nghĩ tới ngay cảcái này nàng cũng biết! Nha đầu kia, đến tột cùng từ khi nào đã bắt đầu tính kế bà? Như vậy mà bà lại bị lừa bịp đến nhiều năm như vậy!

“Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi muốn biết? Có chết ta cũng không nói cho ngươi!”

Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, trên mặt đều là vẻ lạnh lẽo, một cước đem Tuyết di nương đá biến vào trong, “Không biết tốt xấu!”

Tuyết di nương giãy dụa đứng lên, cười điên cuồng: “Hoàng Bắc Nguyệt, ngươicho rằng ta là kẻ ngu sao? Cho dù ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng sẽkhông bỏ qua cho ta! Ta thà rằng chết, cũng sẽ kéo ngươi chết theo!”

“Quả nhiên có cốt khí, Tuyết di cùng người bên ngoài kia thật là khác nhau!” Hoàng Bắc Nguyệt âm độc nói, “Không sai, cho dù ngươi nói, ta vẫn muốngiết ngươi! Tuy nhiên, nếu như ngươi đồng ý nói, ta sẽ cho ngươi toànthây, nếu như không chịu nói…”

“Cũng chỉ có đường chết, có cái gì khác nhau?” Tuyết di nương ngoan cố, trong lư hương toát ra khói bụikhiến bà không ngừng ho khan.

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn bà: “Tốt lắm, tiện nhân, Hủ Huyết đan này ít nhất là một tháng mới có thểhoàn toàn ăn mòn sạch sẽ ngươi, trong lúc này, Tuyết di nếu như chốnggiữ không được, thì hãy mau tự sát đi.”

Nàng sẽ không cho Tuyếtdi nương một cái chết thoải mái, như vậy thì quá tiện nghi cho bà tarồi, cho bà ta nếm thử mùi vị của Hủ Huyết đan, giống như nhiều năm quaHoàng Bắc Nguyệt cũng chịu sự hành hạ của đủ loại độc dược!

Thậm chí so với trước đó còn tàn nhẫn gấp vô số lần!

Người đắc tội với nàng, nàng sẽ trả lại cho kẻ đó gấp bội lần!

Hoàng Bắc Nguyệt ở bên ngoài phòng giam của Tuyết di nương bỏ thêm nguyên khí cấm chế, mới mang theo Đông Lăng rời đi.

Tiêu Vận trên mặt đất hôn mê trong chốc lát, mới chậm rãi chuyển người tỉnhlại, lập tức nhào tới phòng giam, vỗ như thế nào cũng không thể mở cửa,hô to: “Nương! Nương sao rồi?”

“Vận nhi…” Tuyết di nương bò đến,hai mắt đẫm lệ, muốn nắm lấy tay Tiêu Vận, nhưng lại bị nguyên khí cấmchế ngăn cách, như thế nào cũng không nắm lấy được.

“Nương, ta cứu ngươi! Ta tới cứu ngươi!” Tiêu Vận xuất ra băng vũ, ý đồ đem nguyên khí cấm chế kiên cố này đánh vỡ.

Tuyết di nương lắc đầu, nói: “Vô dụng, Vận nhi, đừng lo lắng, nương sẽ không khinh địch như vậy, sẽ không tiểu nhân đánh ngã! Còn có người có thểcứu ta, hiện tại, vẫn có một người có thể cứu ta…”

Tiêu Vận sụt sùi mũi hỏi: “Là ai, là ai? Là phụ thân sao?”

“Hừ, phụ thân ngươi? Ngay cả bản thân mình hắn cũng không giữ được!” Giờphút này nhắc tới Tiêu Viễn Trình, Tuyết di nương chỉ thấy mặt hèn mọn,nữ nhân của mình cũng không thể bảo vệ được, thì làm sao tính là namnhân?

“Người mà nương nói, Hoàng Bắc Nguyệt tuyệt đối không thểtrêu vào! Chỉ cần một câu nói, nương sẽ không có việc gì.” Tuyết dinương vẻ mặt tự tin, có chút bệnh tật cười rộ lên.
 
Chương 311: Trả lại gấp mười lần (15)


Tiêu Vận giống như là có hy vọng, hỏi: “Người đó là ai?”

Tuyết di nương mở miệng, vừa định nói, nhưng là chợt nhớ tới chuyện đáng sợđó, đột nhiên lắc đầu: “Không thể nói! Không thể nói!”

Bộdáng của nàng, coi bộ đã sắp điên lên, trên mặt dần dần xuất hiện vẻthống khổ, nàng vỗ cửa lao nói với Tiêu Vận: “Vận nhi, ngươi mau đi, thứ này ngươi ngửi đã lâu, thật sự là không tốt.”

“Nhưng còn nương...”

“Không có việc gì, nhất định nương sẽ được cứu!” Hai mắt Tuyết di nương mởlớn, vừa là oán độc, vừa là thống khổ, chậm rãi lùi vào góc phòng giam,trong màn khói đặc của lư hương, không ngừng ho khan.

Bên ngoài địa lao, ánh mặt trời sáng lạn, chiếu rọi mọi nơi, nhưng không hề có cảm giác ấm áp dù chỉ một chút.

“Tiểu thư...” Đông Lăng nhìn bộ dáng hậm hực của nàng, có chút không yên lòng.

Hôm nay nàng mới biết được, hóa ra trường công chúa điện hạ qua đời, khôngchỉ có Tuyết di nương làm hại, sau lưng Tuyết di nương còn có người saikhiến!

“Người đứng ở phía sau sai khiến, nhất định ta sẽ tìm ra!” Hoàng Bắc Nguyệt kiên định nói.

Hốc mặt Đông Lăng đỏ lên, cúi đầu khóc nức nở vài tiếng.

“Đông Lăng, đừng khóc.” Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi nói.

Đông Lăng nghẹn ngào nói: “Đông Lăng không muốn khóc, nhưng mà....”

“Cái gì mà nói không muốn khóc,chỉ cần trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức mặckệ phát sinh chuyện gì, nước mắt cũng không được phép rơi xuống!” Nàngngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt mà kiên định.

“Vâng!” Đông Lăng lau khô nước mắt, thật sự đã ngừng khóc.

“Quận chúa!” Một gia đinh vội vã đã chạy tới.

Đông Lăng cả giận nói: “Có chuyện gì mà lại hô to gọi nhỏ?”

Hiện tại gia đinh trong phủ nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đều sợ hãi, bởi vậycung kính nói: “Kính vương điện hạ phái người đến tặng lễ, nói muốn tạlỗi với quận chúa, còn có, còn có....”

“Còn có cái gì? Lề mà lề mề, còn gì nữa?!” Đông Lăng trừng mắt.

Gia đinh lập tức nói: “Còn có, Đình Úy đại nhân đã bắt lão gia lại, hiện tại xin mời quận chúa đi một chuyến.”

Tay Hoàng Bắc Nguyệt được Đông Lăng đỡ đột nhiên nắm chặt, trong lòng ĐôngLăng cũng đột nhiên đau nhói, nhưng trên mặt vẫn vô cùng trấn tĩnh.

“Biết rồi, sai người đi đáp lễ Kính vương điện hạ, nói quận chúa tối hôm quabị kinh hãi, đang ở trong phòng tĩnh dưỡng, lúc này rất bất tiện để đigặp khách, hẹn ngày khác sẽ lại chuẩn bị ít lễ mọn đến bái kiến Kínhvương.”

“Tuân lệnh” gia đinh được ra lệnh, cũng không dám ở lạilâu trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt một thân sát khí lạnh như băng, vội vàngrời đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Lăng tái nhợt, nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt: “Tiểu thư, chúng ta...”

“Nếu Đình Úy đại nhân cho mời, chúng ta mau qua đó.” Hoàng Bắc Nguyệt vừa mở miệng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe không ra cái gì khôngđúng.

Đông Lăng không thể làm gì khác hơn là gật đầu, đỡ tay Hoàng Bắc Nguyệt, chậm rãi hướng tới Lưu Vân các.

Đình Úy Tự đem người bao vây Lưu Vân các, bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần, chỉ có người của Đình Úy Tự mới có thể đi vào để điều tra.

Mà lúc này, bên ngoài Lưu Vân các đã bắt không ít người của Tiêu gia quỳ trên mặt đất thẩm vấn.

Đình Úy Cảnh Trung này thật đúng là một nhân vật tàn nhẫn, ban ngày ban mặtnhư vậy mà để cho người của Đình Uý Tự hành hình với người của Tiêugia, roi quật đều không nhẹ, nếu gặp phải ngoan cố, trực tiếp dùng đạihình!

Trong không khí phảng phất mùi máu tươi cùng huyết nhục cháy sém, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.

Cảnh Trung ôm tay lạnh mắt nhìn, nghe được có người báo lại Bắc Nguyệt quậnchúa đã tới, liền lập tức vẫy tay, lệnh cho những người đó đem nhữngngười đang bị hành hình mang đi, không nên ở chỗ này làm kinh hãi tớiBắc Nguyệt quận chúa.

“Cảnh thúc thúc.” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua những người đó, không phát hiện thấy Tiêu Viễn Trình.
 
Chương 312: Trả lại gấp mười lần (16)


Nhiều người ở đây, Cảnh Trung khụ một tiếng thấp giọng nói: “Mời quận chúa đến chỗ khác nói chuyện.”

Hoàng Bắc Nguyệt đi theo Cảnh Trung tới nơi ít người, thấy Cảnh Trung muốnnói lại thôi, vẻ mặt rối rắm, liền nhẹ giọng nói: “Cảnh thúc thúc,chuyện này có liên quan đến cha tay hay không.”

Cảnh Trungngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua tiểu nha đầu mười hai tuổinày, âm thầm sợ hãi than nàng thông minh mẫn cảm.

“Quận chúa,chuyện này định đoạt như thế nào tại hạ không dám tự mình quyết định,vẫn xin quận chúa bảo cho biết.” Cảnh Trung thấp giọng nói, việc nàyliên quan tới danh dự của phủ trưởng công chúa, liên lụy đến thân tìnhcha con của Bắc Nguyệt quận chúa, hắn là người ngoài, chính là theo lẽcông bằng chấp pháp, cương trực công chính nhưng cũng không đành lòng.

Chứng kiến Bắc Nguyệt quận chúa tuổi còn nhỏ như vậy, trong lòng vẫn là bịxúc động, nếu như trưởng công chúa Huệ Văn còn sống, đứa nhỏ này saophải chịu khổ như thế?

Hoàng Bắc Nguyệt giật mình một cái, lậptức thản nhiên cười nói: “Nên làm như thế nào, Cảnh thúc thúc hãy quyếtđịnh đi, việc này là việc công, Bắc Nguyệt không dám nhúng tay.”

Cảnh Trung thở dài một tiếng, quả nhiên là người trưởng công chúa Huệ Văn giáo dục, đều thông tuệ hiểu chuyện.

“Cảnh thúc thúc.” Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, lại mở miệng nói: “Ta muốn gặp mặt hắn, không biết có gì bất tiện không.”

“Đương nhiên là không sao, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đem hắn tới đây.”

Cảnh Trung trở về dẫn người tới, Đông Lăng đứng ở xa nhìn nàng, nghĩ đi tới, Hoàng Bắc Nguyệt lại hướng nàng phất phất tay, ý bảo nàng không nên lại đây.

Rất nhanh, Tiêu Viễn Trình đã được hai người của Đình Úy Tự mang tới đây, đại khái là nhìn thấy thủ hạ của hắn bị hành hình, phíakia máu tanh rất khủng khiếp, cho nên hắn sợ đến mức hai chân như nhũnra, đứng cũng đứng không vững, không ai dìu nên trực tiếp ngã nhào trênmặt đất.

Hoàng Bắc Nguyệt trên cao nhìn xuống nhìn hắn, lạnh lùng gọi một tiếng: “Phụ thân.”

Tiêu Viễn Trình cả người run run, lập tức ngẩng đầu lên, duỗi tay muốn bắtlấy quần áo của Hoàng Bắc Nguyệt, lại bị nàng nhẹ nhàng tránh ra, vẻ mặt chán ghét, làm như tay của hắn rất bẩn, thật ghê tởm?

Tiêu ViễnTrình lão lệ tung hoành nói: “Phụ thân bị oan, Bắc Nguyệt, phụ thân sao có thể sẽ hại ngươi? Phụ thân thật sự bị oan!”

“Nếu đúng là bịoan, phụ thân nên tìm Đình Úy đại nhân để làm sáng tỏ, nói với ta làmcái gì? Ta không phải Đình Úy, không thể định tội của ngươi.” Hoàng BắcNguyệt lạnh nhạt nói.

Tiêu Viễn Trình tâm tàn ý lạnh, biết lầnnày chính mình phải chịu hiềm nghi như thế nào cũng không tẩy sạch được, Cảnh Trung là một rất nhân vật lợi hại, hắn tìm được chứng cớ, như vậytuyệt đối không để cho hắn có cơ hội thoát thân!

Trong lòng hắn quay cuồng, chậm rãi so đo tự hỏi, rốt cuộc nước mắt giàn giụa, đầu cúi trên mặt đất.

“Bắc Nguyệt, phụ thân thật sự không muốn hại ngươi, thầm nghĩ đem Chu quảngia diệt trừ, nhưng sao có thể nghĩ đến kẻ được phái đi lại vô dụng nhưvậy, thế nhưng… ”

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, lấy cớ rất tốt! Đem tội danh đẩy toàn bộ cho người khác, trở thành sai lầm của người khác,còn hắn một chút cũng không sai.

Tới nước này rồi mà, thân tìnhcha con của hai người lúc đó đã mong manh như vậy, Tiêu Viễn Trình cònmuốn vãn hồi cái gì? Nàng không phải là Hoàng Bắc Nguyệt trước kia ngâythơ không hiểu chuyện, đơn thuần nhu nhược, bị bọn họ hại chết cũng cònkhông biết!

“Phụ thân, hôm nay gọi ngươi một tiếng phụ thân, làbởi vì ta và ngươi huyết mạch tương liên, nếu như không có một tầng này, lấy mọi việc mà ngày xưa ngươi đối xử với ta, hơn nữa chuyện xảy ra hôm nay, vô luận như thế nào ta cũng không bỏ qua cho ngươi!”

TiêuViễn Trình ngẩng đầu, hung hăng nuốt nước miếng, gật mạnh đầu nói:“Đúng, đúng! Ta là phụ thân thân sinh ra ngươi, Bắc Nguyệt, chẳng lẽngươi nhẫn tâm nhìn cha của mình bị chém đầu sao?”
 
Chương 313: Trả lại gấp mười lần (17)


“Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì phải đòi mạng, đây là điều hiển nhiên!” Hoàng BắcNguyệt lạnh lùng nói, đột nhiên bên khóe miệng cong lên lãnh khốc nói,“Phụ thân, ta cũng là con gái của ngươi, vì sao có thể đối xử với tanhẫn tâm như thế?”

Môi Tiêu Viễn Trình run rẩy, mấy lần há mồm, cũng nói không ra lời.

Cũng đúng là nữ nhi của hắn, nhưng đối đãi với Tiêu Vận cùng Tiêu Nhu hắn là một phụ thân hiền lành, còn đối với Hoàng Bắc Nguyệt thì sao đây? Trừviệc đem oán hận của hắn đối trưởng công chúa chuyển dời lên trên ngườinàng, hắn chưa từng có nghĩ qua trách nhiệm của một phụ thân!

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn, lạnh nhạt cười rộ lên, chậm rãi nói: “Tiêu ViễnTrình, ngươi quả nhiên là súc sinh! Mẫu thân của ta năm đó mắt bị mù,mới gả cho ngươi!”

Cả người Tiêu Viễn Trình ngẩn ra, người vốn co rúm lại vì run rẩy, nhưng lại đột nhiên kích động lên, sắc mặt trắngbệch nói: “Mẫu thân ngươi, mẫu thân ngươi gả cho ta, cũng không có mộtngày là thật tâm! Nếu như không phải năm đó ta bị che mắt hai tròng mắt, nhất định sẽ không lấy nàng!”

Hoàng Bắc Nguyệt cả người run lên, nhíu mày hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

“Nàng gả cho ta, cũng là bởi vì, bởi vì” Tiêu Viễn Trình kích động dần dầngiảm xuống, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền ngậm mồm không nói.

Nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, vẻ mặt dữ tợn thống khổ, Hoàng Bắc Nguyệt vẫncảm thấy nam nhân này có chút đáng thương, không cần hắn nói ra mồm,nàng cũng biết, trưởng công chúa Huệ Văn gả cho hắn, tuyệt đối khôngphải bởi vì coi trọng hắn.

Tiêu Viễn Trình hèn nhát như thế, lại hèn hạ vô sỉ, người như vậy, làm sao trưởng công chúa Huệ Văn có thể để ý hắn?

Trong này nhất định là có ẩn tình mà nhiều người không biết, có lẽ là liên quan tới chính trị, hoặc có thể là cái khác.

Nhưng mà, mặc kệ là cái gì, có thể trách trưởng công chúa sao? Là do TiêuViễn Trình tham vinh hoa, chỉ vì lợi ích trước mắt, mới lựa chọn cướitrưởng công chúa làm vợ để làm phò mã.

Phàm là hắn có một chút cốt khí, cũng không trở thành người nửa đời cũng không có một chút tôn nghiêm!

Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xổm xuống, nhìn ánh mắt của hắn, một chữ nói: “Phụthân, chuyện ngươi làm, ta có thể không truy cứu, nhưng ta hỏi ngươi một việc, ngươi nhất định phải thành thật trả lời ta!”

“Chuyện,chuyện gì?” Tiêu Viễn Trình lắp bắp nói, đột nhiên tiếp xúc với ánh mắttrong suốt lạnh như băng của Hoàng Bắc Nguyệt, lông tơ trên người cũngdựng thẳng đứng lên.

Qua vài chục năm, như thế nào mà hắn cho tới bây giờ cũng không có phát hiện Hoàng Bắc Nguyệt có ánh mắt đáng sợ tới như vậy?

“Mẫu thân của ta qua đời như thế nào?” Đôi tay nhỏ nhắn của Hoàng Bắc Nguyệt hung hăng cầm lấy cằm hắn, ngăn cản hắn bởi vì sợ hãi mà dời ánh mắt đi chỗ khác.

Tiêu Viễn Trình run rẩy nói: “Bệnh, chết vì bệnh ”

Trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt hàn quang chợt lóe, lạnh lùng nói: “Ngươi nói láo!”

“Ta, vì sao ta phải nói dối? Năm đó nàng bệnh nặng, trong cung phái tới mười mấy ngự y, cũng bó tay không có cách nào, cho đến khi nàng chết vẫn có thái y chăm sóc, nguyên nhân nàng ra đi, hơn mười vị ngự y đều nói làdo bệnh, chuyện này ai ai cũng biết ”.

Trong đầu Tiêu Viễn Trìnhđột nhiên hiện lên cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, trợn to mắt nhìnHoàng Bắc Nguyệt, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi, chẳng lẽ ngươi hoàinghi là ta?”

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, chẳng lẽ chuyện này, Tiêu Viễn Trình cũng không biết dù chỉ một ít?

Nàng thông thạo cách quan sát vẻ mặt của một con người, hiểu được tâm lý học, biết một người lúc nói dối, là bộ dáng gì.

Tiêu Viễn Trình là một người ngu ngốc, hắn nói dối cũng không có khả năngcao minh đi, không có khả năng thoát được ánh mắt của nàng!

Nhìn nàng ngơ ngẩn, Tiêu Viễn Trình thoáng cái giật người ra khỏi tay nàng, đột nhiên trở nên có cốt khí.
 
Chương 314: Trả lại gấp mười lần (18)


“Vì sao ta lại phảihại nàng?! Ta, ta như vậy, thích nàng như vậy….” Thanh âm từ kích động chậm rãi trở nên yếu ớt, Tiêu Viễn Trình chán nản quỳ rạp xuống đất.

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đứng lên, thần sắc có chút hoảng hốt, chuyện mưuhại trưởng công chúa, Tiêu Viễn Trình đúng là không biết rõ tình hình,cũng cho nàng một chút an ủi.

Nếu như Tiêu Viễn Trình này có thể làm chuyện hại nữ nhi, giết vợ, như vậy chân chính là đồ heo chó không bằng súc sinh!

“Bắc Nguyệt, Bắc Nguyệt, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng ta sao? Ta không mưu hại mẫu thân ngươi, nàng là chết bệnh, năm đó ngự y cũng có thể làmchứng!” Tiêu Viễn Trình đột nhiên đứng thẳng dậy, sợ hãi lôi kéo góc áoHoàng Bắc Nguyệt, sợ hãi nàng sẽ đem chuyện này đi cáo trạng với hoàngthượng.

Hắn không mưu hại trưởng công chúa, nhưng chỉ cần HoàngBắc Nguyệt nói với Hoàng thượng, lấy tình ý của Hoàng thượng đối vớitrưởng công chúa, hắn đương nhiên một con đường sống cũng không có!

Tiêu Viễn Trình vô cùng sợ hãi, gắt gao túm lấy quần áo Hoàng Bắc Nguyệt quần áo không chịu buông tay.

“Tiêu Viễn Trình! Không được làm càn!” Xa xa truyền đến tiếng quát khẽ củamột nam tử thanh nhã, sau đó một bóng dáng đột nhiên lại gần, một tayđẩy Tiêu Viễn Trình ra.

Tiêu Viễn Trìnhsợ đến mức lên tiếng kêuto, hộ vệ của Đình Úy đứng ở cách đó không xa tùy thời quan sát độngtĩnh bên lập tức chạy tới, nhìn thấy người đến liền lập tức hành lễ.

“Tham kiến Tiêu Dao vương!”

Xiêm y lục sắc lướt qua, Tiêu Dao vương xoay người, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt,trong ánh mắt mơ hồ mang theo chút đau lòng: “Nguyệt nhi, không có việcgì chứ.”

Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, xem ra Tiêu Dao vương đúng làhiểu lầm, mới vừa rồi Tiêu Viễn Trình chẳng qua là lôi kéo y phục củanàng cầu cứu, cũng không phải nghĩ đối nàng thế nào. Tuy nhiên, nàngkhông nhàn rỗi để tâm giải thích cho Tiêu Viễn Trình.

Giờ phútnày trong lòng nàng đại loạn, về nguyên nhân cái chết của trưởng côngchúa, càng ngày càng là một bí ẩn, bí ẩn này giải mãi cũng chưa ra,trong lòng nàng cũng không thể an bình.

“Đem hắn dẫn đi, giao cho Đình Úy Cảnh đại nhân xử trí!” Tiêu Dao vương lạnh lùng ra lệnh, sau đó tiến lên vỗ vỗ bả vai của nàng: “Đừng đau lòng, Nguyệt nhi, trừ ngườinhà ra ở ngoài ngươi còn có ta.”

Chuyện tình của phủ Trưởng côngchúa, hắn đã nghe nói, mới vừa rồi lúc tới gặp người của Đình Úy Tự, tên khốn Tiêu Viễn Trình này vậy mà lại dám phóng hỏa nghĩ mưu hại BắcNguyệt quận chúa, hắn cũng biết!

Trong lòng trừ bỏ đau lòng vẫnlà đau lòng, vừa nghĩ tới nhiều năm như vậy nàng phải ở trong hang sóilớn lên, tâm tình của hắn làm sao bình thường được.

Tiêu Viễn Trình đã dự định ám sát nàng, trước đó, nàng chịu khổ chắc chắn càng nhiều!

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, kỳ thật trong lòng nàng khôngcó đau lòng như vậy, dù sao Tiêu Viễn Trình cũng không phải phụ thânchân chính của nàng, chỉ là đại khái trên người có cùng một huyết thống, cho nên như thế nào cũng không có cách làm cho trong lòng lạnh lùng như không.

Bị chính phụ thân của mình âm mưu đoạt gia sản, lại mưu hại tính mạng, loại chuyện này nhớ tới có một chút đau lòng cùng bi ai.

“Bắc Nguyệt quận chúa không cần buồn, loại người không đáng như hắn, tronglòng không cần để tâm tới.” Thanh âm nhã nhặn trầm ấm chậm rãi vang lên, Phong Liên Dực một thân bạch y đi tới.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn một cái, trong tròng mắt đen nhánh có chút quang mang hiện lên, độtnhiên mở miệng hỏi: “Dực vương tử, năm đó phụ hoàng đem ngươi đưa tớiNam Dực quốc làm con tin, ngươi có hận hắn không?

Phong Liên Dực ngẩn ra, nhưng con ngươi màu tím nhạt lại bình tĩnh không gợn sóng, “Cảm giác đó, đã sớm đã quên.”

Đã quên? Nói thì nghe dễ dàng lắm, đến hiện tại nàng cũng nhớ kỹ năm đócùng trưởng công chúa ra khỏi thành đi nghênh đón Cửu hoàng tử đến NamDực quốc làm con tin.
 
Chương 315: Phù Quang rừng rậm (1)


Nói thì nghe dễ dànglắm, đến hiện tại nàng cũng nhớ kỹ năm đó cùng trưởng công chúa ra khỏithành đi nghênh đón Cửu hoàng tử đến Nam Dực quốc làm con tin, khi đótuổi của hắn vẫn còn nhỏ, không khóc, nhưng nhìn sứ giả hộ tống hắn đếnđây cũng không quay đầu lại, lạnh lùng rời đi thì trong ánh mắt hắn, vẫn có hận ý!

Tại sao có thể không hận? Lòng của nàng dù kiên cường, cũng không dung được kẻ phản bội!

“Vương gia, hôm nay trong phủ có nhiều chuyện, chiêu đãi không được chu toàn,lần sau sẽ bồi tội với vương gia.” Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng vội vãnói xong, liền mang theo Đông Lăng rời đi.

Tiêu Dao Vương nhìnbóng lưng nàng, lắc đầu thở dài, nàng thủy chung vẫn chỉ là một tiểu cônương, cho dù kiên cường như thế nào, cũng sẽ phải chịu thương tổn.

“Có phải ta lỡ nói sai cái gì rồi không?” Phong Liên Dực cười nhạt hỏi.

Tiêu Dao vương giật mình, đột nhiên hỏi “ Thật không có cảm giác sao?”

“Không có.” Phong Liên Dực đơn giản dứt khoát trở lại, ấm nhã tươi cười cơ hồ làm cho người ta mê hoặc.

Tiêu Dao vương nhìn hắn một chút, lắc đầu, có đôi khi, thật nhìn không thấu nổi người này.

“Ta muốn tiến cung gặp mặt Hoàng thượng, ngươi cũng mau chóng trở về đi.”

“Được.” Phong Liên Dực cười nhìn Tiêu Dao vương rời đi, khuôn mặt tươi cười mới chậm rãi biến mất, chiết phiến ở trong lòng bàn tay vỗ vỗ hai cái,nhưng lại xoay người hướng tới nơi Hoàng Bắc Nguyệt vừa rời đi.

Hôm nay trong phủ trưởng công chúa ai ai cũng cảm thấy bất an, rối renkhông thôi, khắp nơi đều là người của Đình Úy Tự đang đi lại, nhưng thật ra không có ai chú ý tới hắn.

Trong hậu viện phủ trưởng côngchúa là chỗ ở của gia quyến, Đình Úy phủ đã điều tra qua, giờ phút nàymọi người đều ở đây, hắn đi vào cũng bất tiện, chỉ ở bên ngoài nhìn mộtchút.

“Dực vương tử còn chưa đi, có chuyện gì sao?” Hoàng Bắc Nguyệt từ phía sau đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Phong Liên Dực có chút có chút kinh ngạc, như thế nào mà nàng lại ở phía sau hắn?

“Là ta tới tìm ngươi.” Hắn ăn ngay nói thật, có cố gắng lấy cớ cũng không lừa được nha đầu thông minh này.

Hoàng Bắc Nguyệt vẻ mặt như không, chỉ là lạnh lùng hỏi: “Tìm ta làm cái gì?”

Ngữ khí mặc dù lạnh, tuy nhiên cũng không có thấy nàng muốn đuổi hắn rời đi, Phong Liên Dực thoáng bớt buồn phiền.

“Thương Hà viện trưởng đã quyết định, ngày kia sẽ cho những lão sư có tư lịch(tư cách và sự từng trải) trong học viện, mang theo đệ tử tứ giai trởlên đã thắng tỷ thí tiến vào Phù Quang rừng rậm rèn luyện.”

Phong Liên Dực thản nhiên cười nhìn nàng: “Trong phủ trưởng công chúa xảy ranhiều chuyện như vậy, ta nghĩ Bắc Nguyệt quận chúa đại khái cũng khôngcó tâm tình đi rèn luyện.”

“Ta có đi hay không liên quan gì tới ngươi?” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

Phong Liên Dực cười nói: “Việc ngươi đi tìm dược liệu để cho ta điều chế TẩyTuỷ đan như thế nào lại không liên quan tới ta đây?”

“Dược liệu ta nhất định sẽ tìm cho ngươi, rèn luyện trong Phù Quang rừng rậm, ta cũng đi!”

Phong Liên Dực thưởng thức nhìn nàng: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, tâm tư mộtchút cũng không loạn, ý nghĩ rõ ràng, mục tiêu minh xác, Bắc Nguyệt quận chúa thật làm cho người bội phục.”

“Quá khen, ngươi nói xong hết rồi có thể đi, hôm nay phủ trưởng công chúa không tiếp khách!”

Nhanh như vậy đã hạ lệnh trục khách, Phong Liên Dực khó tránh khỏi có chútthất bại, nhìn khuôn mặt băng lãnh vô tình của nàng, cảm thán một tiếng: “Trong lòng ta buồn phiền lo lắng cho ngươi, xem ra có chút dư thừa.”

Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc, “Tại sao phải để tâm tới ta?”

“Bởi vì….” Hắn kéo dài trường âm, trên khuôn mặt tuấn mỹ đang tươi cười dần dần trở nên yêu nghiệt giảo hoạt, “Lần sau sẽ nói cho ngươi biết.”

“Hừ! Không nói thì đi nhanh một chút!” Hoàng Bắc Nguyệt tâm tình buồn bực, bỏ rơi hắn đi nhanh về phía trước.
 
Chương 316: Phù quang rừng rậm (2)


Phong Liên Dực cườiâm lãnh, ở phía sau nói “ Bắc Nguyệt quận chúa, ta thay mặt lão sư dạyđánh đàn, cùng Quách viện sĩ phụ trách mang học sinh tiến vào Phù Quangrừng rậm lần này, đến lúc đó, ngươi cũng không thể đối với ta không lễphép như vậy”.

Hắn phụ trách mang đội? Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, vội quay đầu lại, lại phát hiện sau lưng đã sớm không còn bóng dáng bạch sắc của y.

Động tác thật nhanh.

Trở lại Dung NguyệtHiên, Hoàng Bắc Nguyệt bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị đi Phù Quang rừngrậm, lần rèn luyện này, ít nhiều cũng đi nửa tháng, mọi chuyện trongnhà, đầu phải dựa vào một mình Đông Lăng gánh vác.

Hôm nay Cầm di nương kiêu ngạo cùng Tuyết di nương tâm cơ thâm trầm đã bị giam trongđịa lao, Tiêu Viễn Trình cũng bị Đình Úy tự bắt, trong phủ tạm thờikhông có gì gây nên phong ba.

Nàng mới lập uy, cũng không sợ cóngười dám đối đầu với Đông Lăng, chỉ là Đông Lăng tuổi còn nhỏ, vẫn cầncó người giúp đỡ mới được.

Ở trong phủ, có thể tạm tín nhiệm, chỉ có Phương di nương!

Phương di nương biết nàng là Hí Thiên, bằng với uy thế này, Phương di nương sẽ tuyệt đối trung thành với nàng, từ đó có thể giúp đỡ Đông Lăng.

Phân phó một ít chuyện với Đông Lăng, nàng lại cùng Đông Lăng đến Thúy TrúcUyển gặp Phương di nương, đem ý tứ của nàng truyền đạt cho Phương dinương.

Phương di nương thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinhsợ), vội nói: “ Quận chúa, một nhà lớn như vậy giao cho ta, ta sợrằng….”

“ Phương di, trừ ngươi ra, trong phủ cũng không có ai khiến ta tín nhiệm, chuyện này, ngươi nhất định phải đồng ý”.

Phương di nương do dự một chút, còn chưa mở miệng, Tiêu Linh lại cười kéo tayPhương di nương, dáng vẻ hiếu thuận thân thiết “di nương, tam muội tínnhiệm ngài như vậy, ngài đáp ứng đi, đừng để tam muội thất vọng “.

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc Tiêu Linh, nể tình Phương di nương, nàng mớikhông làm gì Tiêu Linh, bất quá chuyện vong ân phụ nghĩa, tiểu nhân gióchiều nào che chiều ấy, nàng cũng không bỏ qua cho được!

Phươngdi nương cũng là có ý này, đối với nữ nhi của mình nàng rõ ràng hơn aihết, Tiêu Linh là người mê quyền lực, bản tính trời sinh hư vinh kiêungạo, nếu nàng giúp Hoàng Bắc Nguyệt xen vào chuyện phủ trưởng côngchúa, lúc đó Tiêu Linh ra ngoài còn phách lối đến mức độ nào?

Phủ Trưởng công chúa này, cũng không thể bị nàng bôi nhọ danh tiếng.

Không phải Phương di nương không có tình cảm với nữ nhi này, đây là con ruộtcủa nàng, sao nàng có thể không suy nghĩ, cho dù Tiêu Linh làm cho người ta lạnh tâm, nhưng cũng là nang mang thai mười tháng sinh ra.

Nhưng tình mẫu tử là một chuyện, nàng ngàn vạn không muốn Tiêu Linh được thếphách lối, chỉ hy vọng tương lai tìm một nam nhân bình thường đem TiêuLinh gả đi, tốt nhất là người có thể áp chế tính tình của nàng!

Phương di nương suy nghĩ một chút rồi nói “như vậy đi, ta không biết quản gia, nhưng ta nhiều tuổi hơn Đông Lăng, chuyện đã thấy cũng nhiều, mấy ngàyquận chúa không có ở nhà, chuyện trong nhà để Đông Lăng cô nương quản,ta chỉ ở bên cạnh giúp đỡ một chút“.

Hoàng Bắc Nguyệt nghe đượclời của nàng, ngược lại có chút bội phục Phương di nương, quả nhiên năm đó trưởng công chúa đối tốt với nàng, ánh mắt nhìn người không sai,Phương di nương này là người có thể tin.

Chỉ tiếc, sinh ra một nữ nhi không tốt.

“Nương, phủ trưởng công chúa lớn như vậy, giao cho tiểu nha đầu Đông Lăng, cóphải là không ổn không? “ Tiêu Linh vội vàng nói, trong lòng hận mẫuthân không biết tranh giành.
 
Chương 317: Phù quang rừng rậm (3)


Chuyện tình đặt trêntay nàng, núi vàng núi bạc, quyền thế giàu sang, nàng lại không biết quý trọng, không trách nhiều năm như vậy chỉ có thể ở Thúy Trúc uyển nhonhỏ này chịu uất ức!

Phương di nương nói: “ Đông Lăng có nương thông minh, là người của quận chúa, nàng quản gia tự nhiên người người tâm phục”.

Tiêu Linh nói không được Phương di nương, hừ một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ, làm người ta đau lòng!

Phương di nương không yên tâm nhìn nàng, cảnh báo một chút, tránh cho việc nàng ra ngoài cáo mượn oai hùm.

“Hai ngày nay Quận chúa giam Cầm di nương cùng Tuyết di nương, trong phủkhông ai không phục, chỉ sợ sau này ai dám noi theo hai người đó, thìkết quả cũng như vậy!”.

Hoàng Bắc Nguyệt hiểu ý Phương di nương, cười nhạt: “ Ta không thích dưới mắt có người không sạch sẽ, sau nàybắt được tuyệt không có đường sống! Ta muốn chỉnh đốn trật tự trong phủ, làm phiền Phương di nương “.

“ Quận chúa khách khí, ta chỉ giúp đỡ, quản gia chân chính là Đông Lăng cô nương”.

Đông Lăng cười, nhẹ phúc thân: “Sau này còn nhờ di nương chỉ điểm “.

Tiêu Linh nhìn ba người kẻ xướng người họa, trong lòng gấp gáp, Cầm di nương cùng Tuyết di nương không ở đây, Tiêu Vận, Tiêu Nhu, Tiêu Trọng Kỳkhông còn phách lối, tại sao nàng vẫn không được nổi danh?

“ Đại tỷ” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn Tiêu Linh “ ta rời đi nửa tháng, Cầm dinương cùng Tuyết di nương trong lao, xin tỷ quan sát giúp”.

Tiêu Linh ngẩn ra, vội cười gật đầu:” Tam muội yên tâm, ta nhất định quan sát kỹ bọn họ! ”.

Phương di nương bất đắc dĩ nhìn nữ nhi của mình, lắc đầu thở dài, đều cùng một cha, Tiêu Linh ngu ngốc tưởng rằng chiếm tiện nghi có thể dọn dẹp Cầmdi nương và Tuyết di nương, nàng tìm bọn họ phiền toái chọc người hận,cũng không tốt gì cho mình.

Nhưng nàng cũng không có biện pháp, nếu thông minh một chút, làm sao Hoàng Bắc Nguyệt sẽ để yên?

Giao phó chuyện này xong, Hoàng Bắc Nguyệt trở về Dung Nguyệt Hiên, sắc trời đã tối, lại một ngày trôi qua, độc trong người Chiến Dã chưa hết, nàngcòn muốn đi Phù Quang rừng rậm, trong một ngày nàng tìm đâu ra giải dược?

Tâm tình không tốt, cơm tối cũng không muốn ăn, mở cuốn “ Bách Luyện Kinh ” lật qua lật lại, cũng không có manh mối, tâm tình càngphiền não không dứt.

“ Hoàng Bắc Nguyệt, không cần tìm, dù Độc Cô Dược Thánh có lợi hại, nhưng hắn vẫn là người, một thân học vấn cũngkhông đấu lại Thôn Thiên Hồng Mãng, đó là thần thú mà”.

Yểm yên lặng lâu nay, rốt cục cũng mở miệng.

“ Thần thú? Con rắn này cắn ta, lại hại Chiến Dã trúng độc, ta nhất định không bỏ qua! “ tay Hoàng Bắc Nguyệt hung hăng vỗ lên mặt bàn.

Mấy ngày nay phiền não chuyện nhà, tính tình có chút mất khống chế.

Yển hả hê nói: “Chỉ bằng ngươi muốn cùng Thôn Thiên Hồng Mãng đấu, còn non lắm! Nhưng mà nếu ngươi biết bí mật của Vạn Thú Vô Cương, có lẽ lạikhác “.

“Hừ! lão yêu quái, ngày đêm mong ta bái sư, ta bái ông ta làm thầy, ngươi vui sao? “
 
Chương 318: Phù quang rừng rậm (4)


“Cũng không phải vui, dầu gì cũng tá túc trong thân thể ngươi, cũng không nhẫn tâm nhìn ngươi quá yếu, vạn nhất gặp đối thủ mạnh, cũng đừng liên lụy ta, đánh không lại thì chạy”.

Yểm lo lắng là có đạo lý, chờ khi vào Phù Quang rừng rậm, đó là một thế giời khác, mặc dù chỉ rèn luyện ở ngoài, nhưng cũng không phải vạn vô nhất nhất (đề phòng mọi chuyện có thể xảy ra), biết đâu xui xẻo, gặp phải sào huyệt thần thú, đúng là không dễ chơi.

Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh “ Lão yêu quái vô dụng, ngươi không có chút tin tức nào của Vạn Thú Vô Cương? “.

“ Này, này, đừng có lúc nào cũng gọi ta là lão yêu quái được không? Ta cũng không có già!” Yểm oán trách.

“ Bớt xàm ngôn đi! rốt cuộc ngươi có biết hay không?” Hoàng Bắc Nguyệt rống to.

Yểm uất ức ngậm miệng, nói: “Cái khác không biết, nhưng Vạn Thú Vô Cương cùng người đó có liên quan, nhất định là phù chú thuật, trong phù chú thuật có một loại là triệu hồi phù, triệu hồi phù này so với triệu hồi thuật mạnh hơn, triệu hồi thuật chỉ có thể thông qua kí kết khế ước cùng linh thú, lợi dụng lần nhau, mà triệu hồi phù, chỉ cần ngươi có bản lĩnh luyện chế được triệu hồi phù đẳng cấp cao thì có thể tùy ý triệu hồi linh thú thậm chí thần thú! “.

“ Chậc chậc” Hoàng Bắc Nguyệt nghe mà hâm mộ, triệu hồi phù này, có công hiệu giống như nàng hàng phục rồi khống chế linh thú.

Chỉ là, nàng hàng phục linh thú, đầu tiên phải gặp được nó, mà triệu hồi phù thì không giống, chỉ cần người có bản lãnh thì có thể triệu hồi linh thú tứ phương.

Nàng nóng lòng muốn thử, hận không thể lập tức nắm giữ triệu hồi phù này.

Yểm có thể thấy biểu tình khát vọng trên mặt nàng, cười hắc hắc, tiếp tục dụ dỗ: “Trong phù chú thuật, cũng không phải chỉ có triệu hồi phù, còn căn cứ vào các loại nguyên khí để luyện chế phù chú, cấp bậc càng cao, uy lực càng mạnh”

Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt “ Nguyên khí, lão gia hỏa ngươi trong thân thể ta, ta đi đâu mà tìm nguyên khí?”

“Phù chú thuật đều có pháp môn (phương pháp, cách thức), ngươi có thể bái Linh Tôn làm sư phụ, tự nhiên sẽ biết.” Yểm cười hắc hắc.

“Tốt, chúng ta tìm Linh Tôn” Hoàng Bắc Nguyệt lấy áo choàng, lén ra ngoài.

“Đi thật à?“ Yểm hưng phấn.

Hoàng Bắc Nguyệt gọi ra Băng Linh Huyễn Điểu, không bay hướng Linh Ương Học Viện, mà bay hướng biệt viện của thái tử Chiến Dã.

“Không phải tìm Linh Tôn sao?” Yểm hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt không để ý hắn, quanh quẩn một vòng trên biệt viện của Chiến Dã, không đáp xuống.

Trong biệt viện chỉ có một gian phòng sáng, qua cửa sổ nhìn thấy Chiến Dã đang đọc sách bên trong, khoác áo choàng đen, lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt.

Ngoài cửa sổ gió thổi, hắn ho khan mấy tiếng, tiểu thái giám vội khép cửa lại.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn cửa sổ một lát, nói với Băng Linh Huyễn Điểu:”Đi thôi, đến Thất Tháp “

“Hắc hắc, thì ra đây mới là quyết định, Hoàng Bắc Nguyệt, thái tử Chiến Dã cứu ngươi một lần, ngươi tận tâm tận lực giúp hắn, làm người ta nghĩ không ra“ Yểm ý vị thâm thường nói.

“Ngươi không phải là người, làm sao hiểu!“ Hoàng Bắc Nguyệt khinh bỉ nói, khiến Yểm nghe mà muốn tự sát.

Hừ! lão yêu quái muốn giễu cợt nàng? Còn kém lắm!
 
Chương 319: Phù Quang rừng rậm (5)


Ban đêm, rừng cây phụ cận Thất Tháp vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không có một bóng người. Khung cảnh vẫn giống y như lần trước nàng tới, u ám mà trang nghiêm, trong không khí tràn ngập khí tức nguy hiểm.

Hoàng Bắc Nguyệt xe nhẹ đường quen, rất nhanh đã tiến vào bên trong Thất Tháp. Nguyên khí cấm chế trên cửa sổ không biết đã mở ra từ lúc nào, xem ra Linh Tôn đã biết trước nàng nhất định sẽ đến.

Lần này nàng không có ý định đi bộ xuống nữa mà trực tiếp để Băng Linh Huyễn Điểu thu nhỏ lại, từ cánh cửa u ám chỗ bậc thang bay thẳng xuống!

Đi tới trước cánh cửa đá to lớn, nàng dùng sức kéo cơ quan được giấu ở góc khuất, đem cửa đá mở ra. Nhất thời, một mảnh liệt diễm nóng rát khiến người ta không mở nổi mắt đập thẳng vào mặt nàng.

Lần giáo huấn thê thảm trước đó vẫn còn in sâu trong ký ức của nàng, cái địa phương quỷ quái này giống như là địa ngục vậy, nếu có thể, cả đời này nàng cũng không muốn đến lần thứ hai!

” Băng, tiến vào.”

Nhìn biển lửa đang cuồn cuộn thiêu đốt, Hoàng Bắc Nguyệt trầm giọng nói. Nàng xoay người nhảy lên lưng của Băng Linh Huyễn Điểu, một người một chim nhanh chóng bay vào bên trong biển lửa.

Vừa mới bay không được bao lâu, một cái bóng màu đen chậm rãi bay đến trước mặt nàng. Nó trông giống một loại phi cầm nào đó, hình thể không lớn như Băng Linh Huyễn Điểu nhưng toàn thân đen nhánh, tỏa ra hơi thở âm lãnh, thoạt nhìn phi thường khủng bố.

Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt, chiến ý trên người nhanh chóng tản mát ra.

Băng Linh Huyễn Điểu bỗng nhiên truyền âm nói: ” Chủ nhân không cần lo lắng, nó là Hắc Dực Ưng, chuyên phụ trách truyền thông tin trong thế giới Linh thú bọn ta. Tốc độ của bọn chúng vô cùng nhanh, bình thường sẽ không chủ động công kích, nhưng nếu có ai muốn cướp đi tin tức từ trong tay bọn họ, năng lực chiến đấu của bọn họ sẽ bùng nổ, phi thường khủng bố a.”

Hắc Dực Ưng sao? Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói qua về loại Linh thú này. Nguyên lai trong thế giới Linh thú cũng tồn tại loại nhân vật như vậy.

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi thu hồi chiến ý trên người, từ trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu đứng lên, khoanh tay lẳng lặng nhìn đầu Hắc Dực Ưng kia chậm rãi bay tới.

Hắc Dực Ưng dừng lại, quả cầu thủy tinh phong ấn một đoàn hỏa diễm nho nhỏ từ trên móng vuốt của nó bay về phía Hoàng Bắc Nguyệt. Linh thú không thể trao đổi cùng với nhân loại, bởi vậy nàng chỉ có thể trông cậy vào Băng Linh Huyễn Điểu mà thôi.

” Chủ nhân, hắn nói Linh Tôn không có ở đây. Hắn ta nói hắn sẽ chờ ngươi từ Phù Quang Sâm Lâm trở về rồi mới cử hành nghi thức bái sư. Trong quả cầu thủy tinh này có phong ấn một ít Trừng phạt chi hỏa, chủ nhân trước dùng nó cứu Thái tử Chiến Dã. Còn nữa, quả cầu thủy tinh này ngoài trừng phạt chi hỏa ra còn có chứa một ít phù chú thuật đơn giản, hi vọng có thể giúp được chủ nhân.”

” Không phải nói Linh Tôn sẽ không rời khỏi Thất Tháp sao? Hắn đến cùng là đi nơi nào vậy a?” Hoàng Bắc Nguyệt hỏi xong, lại phát hiện đầu Hắc Dực Ưng kia đã quay đầu đi mất.

Quả nhiên là tận tâm với nghề nghiệp mà, ngoài truyền tin ra, cái gì cũng không quản!

Cũng không sao, dù gì cũng đã lấy được Trừng phạt chi hỏa, như vậy là có thể cứu Chiến Dã rồi, Linh Tôn đi hay ở thì liên quan gì đến nàng chứ. Chuyện tình bái sư nàng mới không thèm để ý!

” Băng, chúng ta đi!”

Cặp băng dực trắng như tuyết của Băng Linh Huyễn Điểu khẽ vẫy một cái, từ trên biển lửa bay vụt đi, xuyên qua cửa đá cùng tầng tầng bậc thang u ám, đi thẳng tới bên ngoài Thất Tháp.

Nàng ngồi trên bãi cỏ đăm chiêu suy nghĩ, thời gian Trừng phạt chi hỏa thiêu đốt đại khái khoảng nửa canh giờ (1 tiếng), quá trình này phi thường thống khổ, chắc hẳn Chiến Dã cũng không hi vọng nàng nhìn thấy.

Nàng lấy phần phù chú thuật đơn giản ra, đem quả cầu thủy tinh chỉ còn chứa Trừng phạt chi hỏa giao cho Băng Linh Huyễn Điểu để nó mang đến cho Chiến Dã.

Sau khi Băng Linh Huyễn Điểu rời khỏi, nàng chậm rãi đi về phía phủ đệ của Bố Cát Nhĩ gia tộc. Ngày kia là nàng phải đi Phù Quang rừng rậm rồi, thời gian rèn luyện ở đó ắt hẳn không ngắn, bởi vậy trước đó nàng phải hảo hảo dạy dỗ Lạc Lạc một phen, để hắn ở lại luyện tập cho thật tốt.

Đêm khuya tĩnh mịch, một tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ ngoại vi Lâm Hoài thành khiến ai nghe được cũng đều lông tóc dựng đứng!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top