Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Phượng Nghịch Thiên Hạ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 280: Nhất gia chi chủ (12)


Thứ hai, ở phủ Trưởng công chúa này, Hoàng Bắc Nguyệt mới thật sự là chủ tử chân chính, suycho cùng thì hắn cũng vẫn là họ Tiêu, nếu như Hoàng Bắc Nguyệt muốn xenvào, ngay cả hắn cũng không thể ngăn cản được!

Cái tên Chuquản gia này, hắn đã biết quá nhiều chuyện, mà trong chuyện này cũng cần một tên thay mặt tất cả chịu tội, tốt nhất là để Hoàng Bắc Nguyệt cứthế mà đánh chết hắn cũng được!

Người chết rồi mới bảo tồn vững chắc được bí mật này!

Lúc này, chỉ cần cứu được Bội Ngọc, như vậy Chu quản gia sẽ cam tâm tình nguyện vì hắn mà chết!

Nghĩ tới đây, Tiêu Viễn Trình hướng Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Bắc Nguyệt, phạmsai lầm là phụ thân của nàng ta, không liên quan gì đến nữ nhi của hắn,ngươi hãy bỏ qua cho nha đầu Bội Ngọc này đi.”

Nghe đến đó, Chuquản gia đã rõ ràng tất cả, ý Tiêu Viễn Trình này là muốn hắn đứng mũichịu sào gánh tất cả mọi tội trạng đây mà!

Để cho Hoàng BắcNguyệt đánh chết, như vậy có thể bảo toàn tính mệnh cho nữ nhi Bội Ngọccủa hắn, giao dịch này đến tột cùng thì có đáng giá hay không?

Trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe lên một tia sắc lạnh, tất nhiên sẽ không bao giờ để cho bọn họ được như ý!

“Hừ! Với tội trạng này của Chu quản gia, ngang nhiên dám lấy trộm đồ trongphủ Trưởng công chúa, đưa đến Đình Úy Tự phán cả nhà đều bị liên lụy lànhẹ rồi! Huống chi, với khoản nợ như vậy, mà Chu quản gia này lại khôngchịu nhận tội, nữ nhi của hắn sẽ bị Đình Úy Tự sung quân kỹ, sẽ bị đánhcho đến khi tàn phế!”

“Không! Không! Ta nhận tội! Ta nhận tội…..” Chu quản gia tê tâm liệt phế la lên, “Dừng tay! Xin Quận chúa hãy dừngtay, tiểu nhân xin khai, điều gì cũng khai!”

Hoàng Bắc Nguyệt hơi ngẩng đầu, mấy gia đinh liền lập tức ngừng tay lại, trên gậy gộc cũng mang theo vết máu.

Chu quản gia bò qua, ôm lấy nữ nhi Bội Ngọc, hai hàng lệ tuôn, nói: “Nếunhư Quận chúa đáp ứng bảo vệ sự an toàn cho nữ nhi của ta, để cho nàngkhông lo lắng gì về nửa đời sau, ta sẽ đem mọi chuyện tất cả đều nói rahết!”

“Chu quản gia, ngươi đây là đang muốn mặc cả với ta sao?” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên hỏi.

Chu quản gia nói: “Tiểu nhân không dám, chỉ là tiểu nhân chỉ có duy nhấtmột nữ nhi, ta chết đi không có gì đáng tiếc, nhưng Bội Ngọc không cóliên quan gì đến chuyện này, nàng vô tội, mong Quận chúa minh xét!”

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nói: “Bội Ngọc đúng là vô tội, ta đây tự biết,nhưng mà do ngươi phạm lỗi liên lụy đến nàng ta. Tuy nhiên nếu ngươiđồng ý nói thật, Bội Ngọc từ nay về sau sẽ đi theo ta, tương lai ta sẽtìm một nhà có gia thế trong sạch để gả nàng ta đi, và sẽ cấp cho nàngta một phần của hồi môn thật phong phú!”

Điều này cũng khả thi, như thế mới làm cho người khác tâm phục khẩu phục!

“Được, được, đã làm nhiều chuyện như vậy, tiểu nhân tin tưởng Quận chúa!” Chuquản gia từ từ đứng lên, ngón tay run run chỉ đến Tiêu Viễn Trình, nói:“Những thư này chính là lão gia sai ta lấy từ trong phủ khố ra, một phần muốn đem đi tiệm cầm đồ đổi thành kim tệ, một phần muốn chuyển giao đến những quan viên trong đế đô…….”

“Hồ ngôn loạn ngữ!” Tiêu ViễnTrình hét lớn một tiếng, “Hay cho một tên cẩu nô tài, tên vô lại này dám vu oan cho ta, xem ta hôm nay có giết được ngươi hay không!”

Tiêu Viễn Trình xuất ra chưởng pháp, mắt thấy nguyên khí ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn đánh về phía Chu quản gia, Hoàng Bắc Nguyệt từ trên đầu rút ra một cây trâm, trâm cài vừa phóng qua, lực đạo cũng không nặng, thếnhưng Tiêu Viễn Trình trúng phải một chiêu khá đau lập tức lùi về sau!

“Phụ thân đang làm cái gì vậy? Có oan hay không lát nữa điều tra xong sẽ rõ, làm sao lại đến mức giết người, người khác sẽ nghĩ rằng ngài đây làđang chột dạ muốn giết người diệt khẩu!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.

Tiêu Viễn Trình mặt đỏ lên, nắm lấy cổ tay đang đau nhức, hung tợn nói: “Tên cẩu nô tài kia, dám vu khống trên đầu chủ nhân!”

Cầm di nương cũng đứng lên nói: “Bắc Nguyệt quận chúa, lời nói của một cẩunô tài, làm sao có thể tin tưởng? Ngươi chẳng lẽ cứ như vậy mà nghi ngờchính phụ thân thân sinh sao?”

“Ta không hoài nghi hay nghi ngờ,ta chỉ nhìn chứng cớ! Cầm di nương không cần nhiều lời, ta cũng tự biếttin tưởng vào đâu. Đường đường là Phò mã của phủ Trưởng công chúa nhấtđịnh sẽ không làm ra những chuyện bại hoại đức hạnh như vậy!”
 
Chương 281: Nhất gia chi chủ (13)


Thần sắc Tiêu ViễnTrình thoáng chút mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng nói: “Tên cẩu nô tàinày ăn nói bừa bãi, tốt nhất là nên nhanh chóng đánh chết đi! Như thếtránh được việc phá hủy danh tiếng của phủ chúng ta!”

“Lãogia! Nhiều năm như vậy, tiểu nhân cũng chỉ vì ngài trung thành tận tâmlàm việc, đến khi xảy ra chuyện ngài đã không đưa tay ra hỗ trợ thìthôi! Vậy mà lại còn muốn giết người diệt khẩu!” Chu quản gia ngẩng đầutức giận nói.

“Ngươi nói bậy! Ngươi có tin là ta sẽ giết chết ngươi ngay lập tức hay không?”

Chu quản gia nói: “Lão gia không cần uy hiếp, hôm nay mọi chuyện bị bại lộ, lão gia lại trở mặt, ta cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm! Nhiềuthứ trân bảo trong phủ khố như vậy, nếu không có chìa khóa của lão gia,ta làm thế nào mà lấy ra được?”

Chu quản gia mới nói mấy câu, Tiêu Viễn Trình liền thở hổn hển, tức giận muốn điên lên: “Ngươi, ngươi đây là muốn vu oan!”

“Hừ! Vu oan? Lão gia chính là Phò mã gia, ta chỉ là một quản gia nhỏ nhoi,vì sao phải vu oan cho ngươi? Chiếc chìa khóa của phủ khố này vẫn dongươi cầm, chỉ có ngươi mới được quyền mở phủ khố. Không có ngươi, những trân bảo này làm sao lấy ra được?”

“Ngươi….” Tiêu Viễn Trình không nói ra lời.

Hoàng Bắc Nguyệt đứng thẳng lưng, đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Đủ rồi! Tất cả im lặng!”

Chu quản gia ngậm miệng, Tiêu Viễn Trình cũng chột dạ câm miệng, suy nghĩ một chút lại nói: “Bắc Nguyệt, ta…”

“Đủ rồi, không cần giải thích, chuyện này ta sẽ tự điều tra rõ ràng, phụthân đem chìa khóa của phủ khố đưa cho ta đi. Ta đi xem một chút, đếntột cùng là trong đó thiếu mất đi những thứ gì?”

“Cái chìa khóa đó, hiện không có trên người của ta..”

Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên xoay người, con ngươi trong suốt, mang theo mộtánh mắt thật lạnh lẽo: “Phụ thân, người làm nhiều trò như vậy trước mặtta, thân là nữ nhi, ta cũng không thể để mất mặt mũi của người thế này!Nhưng vì sự minh bạch của phủ Trưởng công chúa, ta thân là đích nữ, mẫuthân lại không có ở đây, lẽ dĩ nhiên là ta phải tiếp quản phủ viện, lànhất gia chi chủ (chủ nhân duy nhất đứng đầu trong phủ). Như vậy vốn dĩphủ khố cũng là do ta quản, bắt đầu từ hôm nay không nhọc công phụ thânphải quan tâm đến!”

Từng câu từng chữ đều mang theo hàn băng, lộ ra một chút khí thế khiến người khác tức giận!

Nhất gia chi chủ!

Bốn chữ này giống như lôi quang đánh vào đầu Tiêu Viễn Trình, vừa phẫn hậnvừa nhục nhã. Hắn đường đường là nam nhi đại trượng phu, ở trong nhànhưng lại không có quyền làm chủ, ngược lại một nữ oa mười hai tuổitrước mặt hắn lại nói những lời lạnh nhạt vô tình, khoa tay múa chân!

Một khi giao ra chìa khóa của phủ khố, chẳng khác nào giao ra hơn phân nửa quyền lợi trong phủ, hắn làm sao có thể cam tâm đây?

“Ngươi tuổi còn nhỏ, cần chìa khóa khố phủ để làm cái gì? Nếu như vạn nhấtngươi gặp phải kẻ xấu, ba hoa nói xạo lừa ngươi, như vậy chẳng phảilà….”

“Hoang đường!” Hoàng Bắc Nguyệt gầm lên, ngón tay chỉ vàomấy cái rương ở bên ngoài, “Ngươi xem thử một chút xem cái này là cáigì? Nhân chứng vật chứng đều có, ta rất muốn mời Đình Úy Tự cẩn thậnđiều tra xem thử, có sự tình gì không thể tra ra được? Ngươi còn muốnche giấu? Ta tuy tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng hai mắt không có bị mù! Phụthân ngươi thật khiến biết bao nhiêu người thất vọng!”

“Sự tình ở trong nhà, cần gì phải kinh động Đình Úy Tự?” Tiêu Viễn Trình vừa ngheđược muốn mời Đình Úy Tự điều tra, hắn trở nên luống cuống.

NamDực quốc luật lệ nghiêm khắc, hình phạt rất nặng, hoàng đế của Nam Dựcquốc cũng đặc biệt thống hận chuyện tham ô, mặc kệ có là quan trườngquốc sự hay là phủ viện gia sự, nếu bắt được báo với Đình Úy Tự đều bịnghiêm trị không tha!

Hắn thân là Phò mã gia, lại tham ô tài vụ trong chính phủ Trưởng công chúa, mang tội quá nặng!

“Nếu như phụ thân hối hận đồng ý nhận lỗi, nể tình cha con ta sẽ không kinh động Đình Úy Tự đến bắt phụ thân! Nhưng hôm nay…”

Chuyện này nếu kinh động đến Đình Úy Tự, như vậy bọn họ một người cũng không thể trốn thoát!
 
Chương 282: Nhất gia chi chủ (14)


Tiêu Viễn Trình cũngbiết tính toán lợi hại trong chuyện này, hắn đắn đo suy nghĩ, hiện tạiHoàng Bắc Nguyệt không còn là người như trước kia nữa, nếu chỉ là mộtphế vật như lúc trước, hắn có thể bắt giam nàng vào Lưu Vân các, làm cho nàng vĩnh viễn cũng đừng hòng nghĩ đến việc muốn thoát ra ngoài!

Nhưng hôm nay ở Linh Ương Học Viện, chính mắt hắn nhìn thấy nàng đối phó vớiLâm Uyển Nghi cùng Lâm Tử Thành, hơn nữa mới vừa rồi ở nhà còn giết mộtgia đinh để lập uy, còn có Tiêu Khải Nguyên cũng phải đích thân đến đây, hiện tại còn có ai dám động đến nha đầu này?

Nha đầu này hiệntại ngay cả hắn cũng đắc tội không nổi, nếu hơi chút không làm đúng ýnàng ta, để nàng ta thật sự đi mời người của Đình Úy Tự đến, chuyện lớnnhư vậy khẳng định sẽ kinh động đến Hoàng thượng. Hoàng thượng vốn vẫncòn hoài nghi Tiêu Viễn Trình khắt khe với Hoàng Bắc Nguyệt, bắt đượcmột nhược điểm lớn như vậy, đối với Tiêu Viễn Trình mà nói thì đời nàycon đường làm quan của hắn cũng tan tành theo mây khói!

Suy nghĩthật kỹ lưỡng, Tiêu Viễn Trình dứt khoát khí xa bảo suất (hi sinh cáinhỏ để lấy cái lớn), dù sao thì đối với hắn, con đường làm quan mới làtrọng yếu, mấy thứ tiền tài này, nhiều năm như vậy hắn tàng trữ cũngkhông ít, để cho hắn đi quan hệ một chút cũng không thành vấn đề!

Thành thật mà nói, cho đến ngày hôm nay, phủ khố của phủ Trưởng công chúachẳng khác gì một cái xác mà thôi, phần lớn những trân bảo bên trong đều là đồ giả, chẳng đáng bao nhiêu tiền, trông coi cái phủ khố này còn làm được cái gì nữa đâu?

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Tiêu Viễn Trìnhthở dài một hơi, từ từ đem chiếc chìa khóa lâu nay vẫn giấu trong ngườilấy ra đưa cho Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt tiếp nhận, nắmtrong tay, chậm rãi nói: “Đông Lăng, thẩm vấn Chu quản gia thật cẩnthận, trước đây hắn đã lấy trộm đem ra ngoài bao nhiêu trân bảo và tàivụ, còn có nhiều năm qua các khoản tiền thuế thu nhập của phủ Trưởngcông chúa, cũng đều phải báo cáo thật chi tiết.”

Tiêu Viễn Trình bất mãn nói: “Bắc Nguyệt, ngươi thật sự không tin phụ thân sao?”

“Phụ thân, nếu người làm việc hợp tình hợp lý một chút, làm sao ta lại cóthể không tin phụ thân, như thế việc gì ta phải nháo đến nước này?”Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.

Tiêu Viễn Trình sắc mặt khôngvui, nha đầu này thật là hỗn xược, ngay cả lão tử đây cũng dám giáo huấn sao! (đến cha lão còn giám giáo huấn chứ nói gì đến lão (“▔□▔)/)

Nhưng những chuyện này xem ra cũng sẽ bị phơi bày, một khi bị thẩm tra, Chuquản gia khẳng định sẽ đem việc hắn tư tàng của cải trong nhiều năm quamà nói ra, thật là giấy không thể gói được lửa, như thế nào cũng khôngthể che giấu được!

“Hừ! Ta sử dụng những tài vật trong phủ, cònkhông phải là vì cái nhà này sao? Ngươi nghĩ rằng thời gian qua phụ thân ngươi sống rất dễ dàng sao? Mẫu thân ngươi qua đời đã nhiều năm, địa vị của ta ở trong triều lại không cao, nếu không dựa vào số tiền này,ngươi nghĩ thử xem phủ Trưởng công chúa có thể bình an ở đây như thế này được hay không?”

“Phụ thân hồ đồ!” Hoàng Bắc Nguyệt tận lực đènặng thanh âm, cố gắng không để cho tức giận hoàn toàn bộc phát, “Nếunhư muốn củng cố địa vị, có thể quang minh chính đại mà xuất ra, dùngdanh nghĩa của phủ Trưởng công chúa, ta sẽ nói một chữ ‘không’ sao? Thếnhưng sự việc ngày hôm nay ngươi giống như một kẻ trộm bị bắt quả tang,việc này mà truyền ra ra ngoài sẽ làm cho biết bao nhiêu người chêcười?”

Tiêu Viễn Trình đỏ mặt tía tai, nói: “Sự việc ngày hôm nay đã qua rồi, không cho phép bất kỳ ai được nhắc lại, cấm tuyệt đối việctruyền ra bên ngoài!”

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng hừ, phân phó Đông Lăng: “Mang Chu quản gia đến Lưu Vân các, cẩn thận thẩm vấn!”

Sau khi nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Tuyết di nương: “Ta nhớ rõ,qua nhiều năm như vậy, sổ sách Mật Dương – đất phong của Trưởng côngchúa, vẫn là do Tuyết di nương quản lý phải không?”

Tuyết dinương sắc mặc mặc cứng đờ, như thế nào mà nhanh như vậy đã hỏi đến khoản đất phong? Thật sự là giải quyết nhanh chóng, không để cho người kháccó một con đường để sống, thật độc ác!

Nha đầu này có một tínhcách quả quyết sắc bén, như thế nào mà một chút cũng không giống vớitính tình ôn nhu thiện lương của Trưởng công chúa Huệ Văn?

“Đúngvậy, là do ta quản!” Tuyết di nương rít qua kẽ răng nói, sổ sách thànhMật Dương do nàng quản, còn sổ sách Thanh Hà quận do Cầm di nương quản,chuyện này trong phủ ai ai cũng biết, nàng nghĩ muốn che giấu cũng không được!”

“Nói vậy thì di nương quản lý sổ sách thành Mật Dương rất tốt, để cho Hạ Xuân đem hết sổ sách ra đây cho ta xem đi!”
 
Chương 283: Nhất gia chi chủ (15)


Tuyết di nương khônghoảng loạn, phân phó Hạ Xuân đi lấy sổ sách, bà luôn luôn là một ngườitinh tế, làm việc cũng phải lưu cho mình một đường lui, không giống loại người ngu ngốc như Cầm di nương.

Chuyện sổ sách bà chưa baogiờ cần đến tay người khác, đều là tự thân xử lý, bởi vậy cũng không engại việc Chu quản gia bị thẩm vấn sẽ liên lụy đến mình.

Hạ Xuânlấy sổ sách đưa tới cho Hoàng Bắc Nguyệt, nàng mở ra liếc mắt một cáirồi không nhìn thêm nữa, nàng biết Tuyết di nương là người như thế nào,sẽ không khinh địch để cho nàng dễ lợi dụng như thế, bởi vậy không cầntốn nhiều lời ở chỗ này, cầm sổ sách rồi để cho Đông Lăng đưa Chu quảngia cùng Bội Ngọc đến Lưu Vân các.

Chu quản gia bị gia đinh nângvào Lưu Vân các, Hoàng Bắc Nguyệt phân phó nàng thẩm vấn cho thật tốt,nếu là còn biết điều thì có thể tha cho hắn một mạng, để cho hắn đưa nữnhi Ngọc Bội về dưỡng lão.

Lúc này Chu quản gia đối với Tiên Viễn Trình đã hoàn toàn thất vọng, bởi vậy đem đầu đuôi mọi chuyện nói ra,như thế nào giúp Tiêu Viễn Trình cùng Cầm di nương làm giả sổ sách nhiều năm như vậy, thế nào đem trân bảo cùng đồ cổ trong phủ khố (kho đựng đồ quý trong phủ) len lén đưa ra ngoài, rồi cả chuyện cùng Cầm di nươngtham ô thuế của quận Thanh Hà dùng cho việc gì.

Đông Lăng thẩm vấn xong, đưa Chu quản gia cùng Bội Ngọc nhốt trong gian nhà kế bên, sau đó đi bẩm báo lại với Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt nghe xong, lạnh nhạt cười nhạt nói: “Chu quản gia này là một người thức thời lại rất thông minh, Cầm di nương tìm hắn thật ra làtìm đúng người, nhưng vì chính Chu quản gia quá thông minh, cho nên Cầmdi nương lúc này chỉ sợ là không ngủ được.”

“Bà ta sao có thểngủ được? Nhìn bộ dáng hôm nay của bà ta một cái là biết, Chu quản gialại bị bắt, sợ rằng bà ta đến nhắm mắt cũng không dám!” Đông Lăng cũngcười nói.

Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút nói: “Không phảiTiêu Viễn Trình sợ tiếng xấu của hắn bị truyền ra sao? Ngươi đi tìm mộttên gia đinh, để hắn đem chuyện này truyền ra ngoài, tốt nhất huyên náocho cả thành đều biết.”

“Dạ, tiểu thư!” Đông Lăng vô cùng vui vẻ đi ra ngoài.

Trong phòng an tĩnh lại, Hoàng Bắc Nguyệt liền cầm lấy Bách Luyện Kinh lậtxem, đến khi trời tối thì ra ngoài một chuyến, đi tìm Lạc Lạc của giatộc Bố Cát Nhĩ.

Thu Vinh viện – Cầm di nương

Lúc này trong phòng chính truyền đến thanh âm đập vỡ đồ đạc, cũng tiếng mắng của Cầm di nương.

“Tiện nha đầu kia! Nàng dựa vào cái gì mà diễu võ dương oai như thế?!”

“Nương, người bình tĩnh một chút đi, nếu để người khác nghe được mà truyền vàolỗ tai nàng ta sẽ trở thành một nhược điểm!” Tiêu Nhu và Tiêu Trọng Kỳngồi ở một bên, nhìn mẫu thân của mình tức giận đập vỡ đồ vật.

“Người nào, ai dám mật báo cho nàng?” Cầm di nương vừa nói, chợt nhớ tới điều gì đó, ngẩng đầu hỏi: “Bội Hương đâu?”

Mấy nha hoàn trong phòng bị dọa đến nơm nớp lo sợ đều lắc đầu nói không biết.

Cầm di nương trừng mắt, quát: “Đem tiểu tiện nhân Bội Hương bắt lại đây!”

Mấy nha hoàn vội vàng đi ra ngoài, đúng lúc ra cửa nhìn thấy Bội Hương, vội vàng nói: “Bội Hương tỷ tỷ, phu nhân tìm ngươi kìa!”

“A? Phu nhân tìm ta có chuyện gì?” Bội Hương không sợ hãi, thản nhiên cườiđi tới, “Sao mà phu nhân lại giận dữ như vậy? Ảnh hưởng đến thân thểthật không tốt.”

Cầm di nương giận dữ nói: “Tiểu tiện nhân ngươi từ khi nào cấu kết với tiện nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt kia?”

Hôm nay ở bên ao hoa sen, thái độ Bội Hương đối với Hoàng Bắc Nguyệt đãkhiến bà hoài nghi, chỉ là sau lại phát sinh nhiều chuyện nên bà chưakịp truy cứu.

Hiện tại rốt cuộc hiểu được, thì ra không biết từ khi nào mà bên người đã bị bố trí cơ sở ngầm!

“Ta khuyên lời trong miệng di nương nói ra sạch sẽ một chút, Tam cô nươngkhông còn là Tam cô nương như trước đây, lời này nếu như bị nàng nghethấy thì di nương sao được dễ chịu đây!”
 
Chương 284: Nhất gia chi chủ (16)


“Tiện tỳ! Ngươi có thái độ nói chuyện gì đây?” Tiêu Nhu vỗ cái bàn đứng lên,Bội Hương này trước kia là nha hoàn rất đắc lực bên người mẫu thân, saohiện tại lại…

“Tứ cô nương, nô tỳ không gạt người nữa, hiệntại ta là người bên cạnh Tam cô nương, có cái gọi là đánh chó cũng phảingó mặt chủ, lời nói của người cũng nên chừa chút tình cảm đi.” BộiHương đắc ý cười.

Ánh mắt âm độc của Cầm di nương đảo qua, cảgiận nói: “Tiện tỳ ngươi phản bội ta, đầu nhập vào chỗ Hoàng Bắc Nguyệt, tốt, rất có tiền đồ! Nhiều năm như vậy ta lại nuôi dưỡng một bạch nhãnlang*!”

* Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là không hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có ‘điếu bạch nhãn’ thườnghung tợn hơn cả.

Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là không có con ngươi không nhìn thấy gì, cũng như không có con mắt, không thấy tính người.

“Di nương, ở đây có cái gì gọi là phản bội? Trong phủ trưởng công chúa này, vốn cũng chỉ có Bắc Nguyệt quận chúa là chủ tử đích thực, chúng ta làmnô tài, tận trung với chủ từ, sao có thể gọi là phản bội? ”

“Nàng là chủ tử đích thực? Từ trước sao ngươi không xem nàng là chủ tử đíchthực? Từ trước đến giờ ngươi làm chuyện ác với nàng còn ít sao? Ngươikhông sợ sau khi ngươi hết giá trị lợi dụng sẽ báo thù sao?” Cầm dinương âm lãnh cười rộ lên.

Bội Hương nghe được một thân nổi dagà, tuy nhiên vẫn cường ngạnh nói: “Di nương không cần lo lắng, nhânphẩm của Tam cô nương khác so với ngài!”

“Đúng vậy, đúng vậy…”

Bội Hương thay đổi suy nghĩ, còn nói: “Di nương, niệm tình cảm chủ tử nhiều năm của chúng ta, ta khuyên ngài một câu, về chuyện sổ sách Thanh Hàquận, ngài vẫn nên nói rõ đầu đuôi cho Tam cô nương đi, tham ô bao nhiêu đều khai ra, nếu không ngươi sẽ phải hối hận!”

Sắc mặt Cầm dinương tái nhợt, trước mắt bống nhiên tối sầm, thân thể lay động vài cái, suýt nữa thì ngã trên mặt đất, may được Tiêu Trọng Kỳ nhanh tay đỡ.

“Nương, không cần nói nhiều với loại lừa gạt chủ nhân, để ta giết nàng xem nàng còn kiêu ngạo như vậy được không?!” Trong cơn tức giận Tiêu Nhu rút ra bảo kiếm treo trên tường.

“Nhu nhi, “Cầm di nương đưa tay ngăn lại, sắc mặt do dự, suy nghĩ mãi mới nói: “Để cho nàng đi thôi.”

Tựa như Bội Hương nói, bây giờ nàng là người của Hoàng Bắc Nguyệt, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ nhân, bây giờ bọn họ không thể trêu vào tôn thầnHoàng Bắc Nguyệt này được.

“Vẫn là di nương hiểu lí lẽ.” BộiHương cười nói: “Chuyện tình của Đại thiếu gia, di nương vẫn còn phảidựa vào Bắc Nguyệt quận chúa, cho nên chuyện thuế má của Thanh Hà quậndi nương không nên giấu diếm, nếu không thì…”

Cầm di nương cắn chặt môi dưới, Tiêu Trọng Kỳ nói: “Chuyện của ta, không cần nàng ta quản!”

Đối với Đại thiếu gia lợi hại này trong lòng Bội Hương vẫn còn tồn tại engại, bởi vậy cũng không dám nói thêm cái gì nữa, chỉ nhìn bộ dáng củaCầm Di Nương đã biết chân chính hù dọa được bà.

Mục đích đạt thành, Bội Hương sẽ không tiếp tục lưu lại nữa, cười cười rời đi.

Bội Hương vừa đi, chân Cầm di dương mềm nhũn ngồi trên ghế, thần sắc lo sợ không yên.

“Nương, ngươi cũng không cần quá lo lắng, nơi Tam tỷ tỷ để ta đi dò xét một chút xem nàng ta có ý tứ gì.” Tiêu Nhu nói.

“Đúng, Nhu nhi, ngươi đi do thám xem nàng ta muốn đối phó với chúng ta như thế nào?”Cầm di nương giống như bắt được hy vọng, đột nhiên thì có sức mạnh.

Tiêu Nhu gật đầu rồi đi ra ngoài, Cầm di nương cầm lấy tayTiêu Trọng Kỳ, thì thào nói: “Hoàng Bắc Nguyệt kia, như thế nào độtnhiên lại….”

“Nương, nếu nàng ta có can đảm đối xử với chúng tanhư thế nào, cùng lắm thì liều mạng, cá chết lưới rách, nàng cũng đừngmong dễ sống!” Tiêu Trọng Kỳ hung hăng nói.

Trong ánh mắt Cầm dinương lập chảy ra một dòng nước mắt, khóc nói: “Chỉ là nương không camlòng! Chẳng lẽ khổ tâm tính toán nhiều năm như vậy, tất cả đều đổ xuốngsông xuống biển sao?”

Tiêu Trọng Kỳ cau mày hỏi: “Nương, chuyện sổ sách của Thanh Hà quận, ngươi thật sự…”
 
Chương 285: Nhất gia chi chủ (17)


“Không động chân động tay thì nhiều năm như vậy sao chúng ta có đủ tiền để loliệu mọi việc? Mua đan dược cho ngươi cùng Nhu nhi tu luyện?” Cầm dinương suy nghĩ, “Tra thì để cho tra đi, nhiều năm như vậy, nương cũnglen lén tích góp không ít, cho dù nàng tra xét sổ sách không đúng, cũngkhông tra được tiền đã đi nơi nào!”

Cầm di nương cũng đã tính trước, nàng vốn không phải kẻ ngu, trước len lén giấu tiền là vì khôngđể cho Tiêu Viễn Trình phát hiện, hiện tại vừa lúc dùng để khiến HoàngBắc Nguyệt không làm gì được!

*************** Bắc Nguyệt hoàng triều ***************

Tiêu Nhu len lén đi tới bên ngoài Lưu Vân các, nhìn quanh hồi lâu cũng không dám đi vào.

“Tứ cô nương, sao ngài lại rảnh rỗi đến đây?” Đông Lăng từ cửa viện bước ra, vẻ mặt tươi cười nhìn nàng.

Tiêu Nhu đến đây Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm giác được rồi nên để cho ĐôngLăng ra xem, có thể Tiêu Nhu sẽ trở thành một vũ khí tốt!

“ĐôngLăng tỷ tỷ, ta, ta muốn đến thăm Tam tỷ tỷ, ta nghĩ mới vừa rồi có lẽ là nàng cũng bị phụ thân khiến cho tức giận…” Tiêu Nhu vội vàng nói.

Đông Lăng bất đắc dĩ lắc đầu: “Tứ cô nương, cũng chỉ có ngươi tốt tâm, vẫnnhớ đến cô nương nhà chúng ta, haiz, cô nương của chúng ta mệnh khổ, từtrước lão gia đã không thích, hiện tại càng làm cho cô nương thươngtâm…”

Tiêu Nhu vội vàng nói: “Chuyện này ta cũng hiểu được, làphụ thân không đúng, hắn dùng tiền trong phủ cũng không có gì, nhưng len lén để cho Chu quản gia gian lận là không đúng!”

“Vẫn là Tứ cônương hiểu lí lẽ.” Đông Lăng cười nói, “Bên ngoài lạnh lẽo, mời Tứ cônương vào bên trong ngồi một chút đi, cô nương của chúng ta cũng mới ngủ dậy.”

Nghe được là có thể đi vào, Tiêu Nhu thật vui mừng, hiệntrong lòng nàng bất an không yên, chính là muốn nghe vài câu của HoàngBắc Nguyệt để có thể bình tĩnh.

Đông Lăng tự mình vén rèm để choTiêu Nhu đi vào, nàng ngẩng đầu thì nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt dựa vàomột cái gối mềm, nghiêng người trên tháp đọc sách.

“Tam tỷ tỷ.” Tiêu Nhu cười, nhỏ giọng gọi một tiếng.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy nàng thì cười cười: “Tứ muội muội tới,mau ngồi đi, bên ngoài trời lạnh, Đông Lăng mau dâng ly trà nóng lên.”

Đông Lăng cười đi ra ngoài, sau khi Tiêu Nhu ngồi xuống, có chút không yênnhìn nàng một cái, mới chậm rãi mở miệng: “Tam tỷ tỷ, sự tình hôm nay….”

“Hôm nay ở ao hoa sen nghe được lời nói bôi nhọ hoàng thất của Cầm di nương, lời tuyệt không được truyền ra nên ta phạt nàng, Tứ muộimuội có trách ta hay không?”

“Đương nhiên là không rồi!” Tiêu nhu vội vàng lắc đầu, “Tam tỷ tỷ làm việc đều là có lý do, nương ta đúng là gặp rắc rối do miệng mà ra! Tam tỷ tỷ không cần tự trách.”

Có nữ nhi ruột nào sẽ nói mẹ mình gặp rắc rối do miệng mà ra? Bởi vậy có thểthấy được, bình thường trong lòng Tiêu Nhu đã đối với Cầm di nương cóbất mãn lớn.

“Kỳ thật bình thường không thấy nàng nói gì, chỉ làhôm nay thẩm vấn Chu quản gia, việc mà hắn nói ra thật sự là khiến takhông thể tin được.” Hoàng Bắc Nguyệt buông sách, trên khuôn mặt có chút sầu lo.

Trong lòng Tiêu Nhu nhảy mạnh một cái, vội vàng nói:“Tam tỷ tỷ, chuyện này quả thật là nương ta sai lầm rồi, nhưng mà nànglớn tuổi, cũng không chịu được phải vào chốn lao ngục, xin Tam tỷ tỷkhông đem chuyện này kinh động đến Đình Úy Tự.”

Hoàng Bắc Nguyệtnhếch môi, cười nói: “Đều là người một nhà, sao ta có thể nhẫn tâm làmồn ào đến tận Đình Úy Tự đây? Chuyện tình trong phủ của chúng ta vẫn nên là tự giải quyết trong phủ mới tốt.”

Trong lòng Tiêu Nhu thở dại nhẹ nhõm một hơi, đến Đình Úy Tự, mẫu thân của nàng bởi vì tham ô bịđưa vào ngục thì nàng cũng xong luôn…

“Tâm địa Tam tỷ tỳ thật tốt, chỉ là chuyện này, Tam tỷ tỷ dự định sẽ xử trí như thế nào đây?” Tiêu Nhu cẩn thận hỏi.
 
Chương 286: Nhất gia chi chủ (18)


Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười: “Còn có thể xử trí như thế nào? Còn không phải giống Chu quản gia sao, chỉ cần bồi thường đầy đủ số lương, tự nhiên ta sẽ không truy cứu.”

“Bồi thường toàn bộ….” Tiêu nhu trên mặt có chút ngượng nghịu.

Vừa lúc, Đông Lăng bưng trà nóng đi vào, nghe được lời của bọn họ, liền nói: “Mấy năm nay Cầm di vì bồi dưỡng Đại thiếu gia cùng Tứ tiểu thư cũng tốn không ít tiền, hơn nữa chỗ lão gia cùng chi tiêu trong phủ, sao có thể bổ sung toàn bộ đây?”

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu: “Cũng đúng, Đại ca ca cùng Tứ muội muội đều là người trong nhà, tiền dùng cho bọn họ hẳn cũng đúng, chỉ là theo như lời Chu quản gia nói, sợ rằng là Cầm di nương cũng tư tàng không ít.”

Tiêu Nhu cắn môi, nghe được lời nói tiêu tiền cho bọn họ hẳn là việc phải làm, nàng cũng âm thầm vui mừng, điều này chứng tỏ Hoàng Bắc Nguyệt đến cùng vẫn xem bọn họ là tiểu thư trong phủ.

“Nương ta quả thật có chút tư tàng, có điều nàng vốn là người ngoan cố, chỉ sợ không muốn giao ra đây.”

Đông Lăng thấp giọng nói: “Tứ cô nương, Tam cô nương của chúng ta là người như thế nào, chắc ngươi cũng đã biết rõ ràng, tổn thất của phủ trưởng công chúa không thể bị mất trắng, trước di nương dùng cũng quên đi, chỉ là loại tư tàng như thế, cho dù thế nào cũng không thể cho phép được. Việc này nếu trong phủ tự giải quyết thì có thể, nhưng nếu như lớn chuyện, ngươi ngẫm lại xem hậu quả sẽ như thế nào? Ngươi cùng Đại thiếu gia cũng còn trẻ, tiền đồ vẫn rất sáng lạn.”

“Tam tỷ tỷ, nếu như mẹ ta giao ra tư tàng, ngươi thật sự không truy cứu sao?”

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên ngước mắt: “Tứ muội muội không tin ta sao?”

“Không! Tất nhiên ta tin tưởng! Chỉ là ta ”

Trong ánh mắt của Hoàng Bắc Nguyệt quang mang có chút chợt lóe, nói: “Tứ muội muội, ngươi chắc là biết Cầm di giấu đồ ở nơi nào? Nếu như ngươi nói ra, chỉ sợ Cầm di sẽ không tha cho ngươi, hoặc là dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ nữ nhi cũng không biết chừng.”

Tiêu Nhu lập tức đỏ mắt, nước mắt tí tách rơi xuống: “Nhân nghĩa không thể lưỡng toàn, Tam tỷ tỷ dạy ta nên làm như thế nào đi?”

Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, chuyện này cần gì nàng nói, chỉ cần nàng cho tiêu nhu một ít đường lui, Tiêu Nhu nhất định sẽ làm ra loại chuyện bán đứng mẫu thân.

“Tứ muội muội, qua vài ngày thái hậu sẽ cùng Hi Hoà công chúa trở về đế đô, đến lúc đó ta sẽ trình thẻ bài vào cung, cầu kiến thái hậu cùng Hi Hoà công chúa, ta sẽ dẫn ngươi cùng tiến cung.”

Tiêu Nhu xoa xoa nước mắt, ngơ ngác nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, cùng nhau tiến cung để làm cái gì?

Đông Lăng vội vàng nói: “Tứ cô nương, ngươi đã quên sao? Năm đó lúc Hi Hoà công chúa hộ tống thái hậu ra cung vì Nam Dực quốc cầu phúc, từng nói cả đời không lấy chồng, phụng dưỡng thần linh, vì Nam Dực quốc đổi lấy hòa bình yên ổn. Hi Hoà công chúa có ý chọn nữ tử trong các phủ có phẩm hạnh tài đức làm nghĩa nữ. Thân phận đích nữ quý trọng, Hi Hòa công chúa dự định lựa chọn trong những thứ nữ.”

Tiêu Nhu nghe xong, ngây người, nửa ngày đột nhiên đứng lên, quỳ gối trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt: “Tam tỷ tỷ, ngươi cho ta cơ hội như vậy, ân đức như thế, ta sao có thể báo đáp được?”

“Ta chỉ cho ngươi cơ hội như vậy, có được hay không là ở chính ngươi, ngươi là người thông minh, tự nhiên hiểu được trở thành nghĩa nữ của Hi Hoà công chúa, danh tiếng trước kia bị Cầm di nương phá hư, cũng không ảnh hưởng được tới ngươi.”

Tiêu Nhu nắm chặt tay, bởi vì kích động mà trên gương mặt có chút phớt hồng, kiên định nói: “Ta hiểu được, chuyện nương ta làm sai, vốn là đáng hoàn lại, mặc dù ta là con gái của nàng, nhưng cũng không thể chống mắt nhìn nàng mắc thêm lỗi lầm nữa!”

“Nô tỳ đã sớm nói, Tứ cô nương là người hiểu lí lẽ rõ ràng nhất!” Đông Lăng cười nâng nàng dậy.
 
Chương 287: Sư phụ tại thượng (1)


Thân thể Hoàng Bắc Nguyệt tựa vào đệm mềm phía sau, nói: “Tứ muội muội, chuyện này khiến ngươi chịu uất ức rồi.”

“Vì phủ chúng ta chút uất ức đấy tính là gì?” Tiêu Nhu quỳ gối, nói: “Tam tỷ tỷ nghỉ ngơi đi, muội muội đi trước.”

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nhìn Đông Lăng hộ tống nàng đi ra ngoài, một lát sau Đông Lăng trở về, cười nói: “Kỳ thật tính cách vị Tứ cô nương này hoàn toàn được di truyền từ lão gia, trong cả phủ thì Tứ cô nương cùng lão gia giống nhau nhất.”

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh nói: “Đều là vô tình vô nghĩa giống nhau!”

Người của Tiêu gia, đều cùng một bộ dáng, từ Tiêu Khải Nguyên đến Tiêu Viễn Trình, lại đến Tiêu Nhu, cũng ích kỷ không tình cảm giống nhau, tuy nhiên, nàng chưa chắc đã không phải là người như thế?

Hoàng Bắc Nguyệt từ trên tháp đứng lên, đi tới bên cửa sổ xem một chút, trời đã tối rồi.

“Tiểu thư muốn ra ngoài sao?” Đông Lăng đã hiểu rõ ràng thói quen của nàng, cứ tới buổi tối, nàng sẽ lén đi ra ngoài.

Lấy từ trong ngăn tủ chiếc áo choàng phủ lên cho Hoàng Bắc Nguyệt, Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại nói: “Hãy chú ý tới Chu quản gia, Tiêu Viễn Trình cùng Cầm di Nương nếu muốn huỷ đi chứng cớ, phỏng chừng sẽ động thủ với Chu quản gia.”

“Vâng, tiểu thư cứ yên tâm đi!”

Đối với Đông Lăng thì tuyệt đối yên tâm, Hoàng Bắc Nguyệt từ cửa sổ lặng lẽ đi ra.

Trong đêm tối, bóng dáng như quỷ mị trong nháy mắt từ ngõ hẻm u ám đi đến phía ngoài thành, hướng tới toà thành của gia tộc Bồ Cát Nhĩ mà đi.

************ Bắc Nguyệt hoàng triều ************

Dưới ánh trăng, bóng dáng thiếu niên múa kiếm có chút gầy yếu, kiếm trong tay mấy lần qua lại, hướng người gỗ công kích mấy lần, nhưng như thế nào cũng không phát huy được tối đa thực lực!

Trên mặt dần dần hiện ra thần sắc buông thả.

“Thiếu gia, trên tay dùng sức một chút thì tốt!” Huấn luyện viên đứng ở bên cạnh vội vàng cổ vũ cho hắn.

“Ta đã dùng sức!” Thiếu niên bĩu môi hô to một tiếng, huấn luyện viên lập tức không dám nói tiếp nữa.

Thiếu niên một kiếm đâm hướng người gỗ, nhưng trong đầu lại nghĩ tới trận tỷ thí hôm nay ở Linh Ương Học Viện, Bắc Nguyệt quận chúa lấy nguyên khí khiến cho roi ngựa kéo thẳng, đâm một nhát vào Lâm Tử Thành kia!

Đó là phát huy ra uy lực như thế nào? Tại sao nhìn giống như một động tác đơn giản, hắn cố hết sức học nhưng cũng không thể nắm được điểm mấu chốt?

Kiếm trong tay giống như không nghe theo điều khiển!

Lạc Lạc nổi giận, kích động muốn đem thanh kiếm ném đi, nhưng tại lúc này, đột nhiên một đạo bóng đen quỷ mị xuất hiện phía sau hắn, cầm lấy tay hắn đang cầm kiếm, đâm từ phía sau thẳng ra trước

Trong lòng cảm giác hoàn toàn khác nhau, một kiếm này cùng với vừa rồi chính mình đâm ra một kiếm, chiêu thức cũng giống nhau, nhưng chính hắn cảm thấy được hoàn toàn khác nhau!

Một kiếm này, hắn phảng phất cảm giác được, trước mắt nếu như chính là Lâm Tử Thành, hắn cũng có thể không phí chút sức đâm trúng hắn!

“Ngươi phải nhìn rõ ràng kiếm trong tay, đây là kiếm giết người!” Phía sau truyền đến một thanh âm khàn khàn lạnh như băng.

Lạc Lạc thân thể khẽ run lên, đột nhiên bên tai chậm rãi hồng lên, một đám lửa trong nháy mắt đốt tới trên mặt.

“Không nên phân tâm, nhìn lại một lần.” Thanh âm lạnh lẽo, nhưng lại giống như tuyết tan trong hồ nước ngày xuân, lạnh, nhưng lại ưu nhã dễ nghe.

Tay Lạc Lạc bị một tay non mịn nhỏ hơn cầm lấy, lần nữa đem đâm ra chiêu kiếm, dĩ nhiên thoáng cái đã đâm xuyên qua trái tim của người gỗ!

“Lợi hại!” Lạc Lạc kinh hô một tiếng, trên tay buông lỏng, người phía sau liền lui ra.

Trong lòng hắn bỗng cảm thấy thất vọng, vội vàng xoay người, trước mắt đột nhiên xuất hiện hàn quang, một thanh kiếm đã đến trước mặt hắn.
 
Chương 288: Sư phụ tại thượng (2)


“Oa!” Lạc Lạc hét to một tiếng, vội vàng giơ kiếm của mình lên để ngăn cản, bị đánh lui mấy bước một cách chật vật.

Huấn luyện viên bị bóng đen đột nhiên xuất hiện làm sợ ngây người. Ngây người môt lát, trong chớp mắt thiếu gia mà mình bảo vệ đang cùng người kia động thủ!

“Ngươi là ai?” Huấn luyện viên hô to một tiếng, lập tức rút kiếm xông đến!

“Đừng tới đây, đây là bằng hữu của ta!” Lạc Lạc một bên lần thứ hai giơ kiếm ngăn cản, một bên hô to.

Huấn luyện viên liền ngây người, bằng hữu của thiếu gia? Người này một thân áo choàng đen thần bí, lẽ nào là Hí thiên các hạ trong lời đồn?

Hoàng Bắc Nguyệt thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng ở dưới áo choàng, có chút mang theo vài phần ý cười: “Theo ta đánh mấy chiêu, hãy dùng chiêu thức lúc nãy ta dạy ngươi!”

“Được!” Lạc Lạc gật đầu, hồi tưởng lại động tác vừa rồi của nàng, trong lòng nổi lên sự tin tưởng

“Nhìn kỹ thanh kiếm trong tay ngươi, đây là kiếm dùng để giết người!” Đúng vậy! Đây là kiếm dùng để giết người chứ không phải để chơi đùa!

Lạc Lạc khẽ quát một tiếng, kiếm thế so với mới vừa rồi nhanh hơn không ít, lực đạo trong tay cũng mạnh lên mấy lần.

“Được! Nhanh hơn một chút, không nên loạn, tỉnh táo!” Hoàng Bắc Nguyệt một bên cùng hắn so chiêu, một bên hơi thở cũng không loạn, tận tình chỉ đạo.

Kiếm của nàng dẫn dắt kiếm Lạc Lạc, khi nhanh khi chậm, chợt trái chợt phải, binh khí chạm vào nhau phát ra thanh âm leng keng, lóe lên vài tia lửa!

Mời đầu Lạc Lạc có chút bối rối, nhưng sau đó cũng từ từ được nàng dẫn dắt đuổi kịp động tác, một chiêu một thức, cũng nhẹ nhàng lưu loát như nàng!

Không có chiêu thức hoa lệ, chỉ có động tác đơn giản nhưng lại xảo quyệt.

Kiếm này, đúng là kiếm giết người!

Huấn luyện viên ở một bên, hoàn toàn nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt theo không kịp bóng dáng áo choàng màu đen, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy từ dưới áo choàng lộ ra vài lọn tóc màu đỏ giống như hỏa diễm! Lợi hại! Quả thật rất lợi hại!

Động tác đơn giản như vậy, nhưng lại hoàn toàn có thể nhìn ra vị Hí Thiên các hạ tu vi có bao nhiêu thâm hậu, nàng không cần bất cứ động tác xinh đẹp nào, mỗi một đường kiếm tuyệt đối là có thể lấy mạng người!

Huấn luyện viên đang xem cuộc chiến còn thấy khí huyết sôi trào huống chi Lạc Lạc là ngưới đang chiến đấu. Tay hắn hầu như mỗi lần cùng tay Hoàng Bắc Nguyệt va chạm đều bị chấn động đến tê dại. Nhưng cảm giác này làm hắn vô cùng hưng phấn, đời này hắn chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ! Chiến đấu! đây mới đúng là chiến đấu chân chính!

Trước kia huấn luyện viên đánh nhau với hắn, hoàn toàn giống như tiểu hài tử chơi trò chơi, không có chém giết kịch liệt, quyết tâm thắng bại. Một hồi tỷ thí, dù cho có đa dạng như thế nào cũng chỉ là một trò đùa mà thôi!

Lạc Lạc dùng hết sức, mồ hôi trên trán cũng xuất hiện, cố gắng ở dưới tay Hoàng Bắc Nguyệt chống đỡ được mười mấy hiệp, trường kiếm trong tay mới bị đánh bay.

Hoàng Bắc Nguyệt đem kiếm vứt đi, quay người nhảy đến trên nóc nhà, áo choàng màu đen bay lên, nàng đối Lạc Lạc vẫy tay: “Đi lên.”

“Được!” Lạc Lạc đáp ứng một tiếng, hắn đương nhiên không có khả năng tiêu sái nhảy lên trực tiếp như nàng chỉ có thể lựa chọn từ cây thang bên cạnh bước lên, chậm rãi đi tới bên người Hoàng Bắc Nguyệt.

Gió đêm nhẹ thổi, tóc Lạc Lạc mồ hôi làm ướt bị gió thổi nhẹ bay lên. Hắn quay đầu lại nhìn về cao thủ thần bí trước mặt trong mắt lộ vẻ sùng kính. “Hí Thiên đại nhân, thì ra ngài không chỉ là một triệu hoán sư mà còn là một cao thủ võ đạo nữa!”

“Cao thủ? Không, ta chỉ là tôn trọng kiếm trong tay ta mà thôi!” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.
 
Chương 289: Sư phụ tại thượng (3)


Tôn trọng kiếm trong tay… Lạc Lạc nghe được có chút si mê, đối vị cao thủ thần bí này lại càng bội phục sát đất.

“Hí Thiên đại nhân, ngươi…” Lạc Lạc do dự mà mở miệng, trên mặt chậm rãi hiện lên một chút đỏ ửng lại không nói tiếp.

Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu, ánh mắt ở dưới áo choàng có chút mang theo ý cười: “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Không…” Lạc Lạc có chút chán nản ngồi xuống trên nóc nhà, khẽ cắn nhẹ môi, “Hôm nay ta tỉ thí ở Linh Ương Học Viện, thua….”

“Thắng thua là chuyện thường trong đời, thản nhiên tiếp nhận là được.”

Lạc Lạc bội phục tính rộng rãi của nàng, nhưng mà, chỉ có cao thủ mới có thể suy nghĩ như vậy, nếu như hắn mà cứ rộng rãi như vậy thì sẽ bị xem là không có tiền đồ!

“Hí Thiên đại nhân đã nghe nói qua Bắc Nguyệt quận chúa của phủ trưởng công chúa chưa?” Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn lên nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng giật mình, biết cũng không phải Lạc Lạc nhận ra mình, chỉ là nghe được người khác nhắc tới thân phận khác của mình khó tránh khỏi vẫn có chút mất tự nhiên.

“Nghe nói qua, ” Hoàng Bắc Nguyệt nhớ tới ý đồ đến đây của chính mình vào hôm nay, liền nói tiếp: “Trưởng công chúa Huệ Văn là ân nhân của ta, ta đến Nam Dực quốc, hơn phân nửa cũng là vì báo ân.”

Lần đầu tiên Lạc Lạc nghe được Hí Thiên tâm sự với hắn, thoáng cái đã cảm thấy khoảng cách kéo gần lại vài phần, sự sợ hãi trong lòng cũng vì phần mừng rỡ này mà biến mất. Nàng nói với hắn chuyện riêng này chính là tin tưởng hắn sao? Nàng tính cách lạnh lùng như vậy chắc chắn sẽ không nói chuyện này với nhiều người.

Lạc Lạc mừng rỡ vô cùng, thoáng cái đã quên chuyện thua tỷ thí của chính mình hôm nay, hỏi: “Vậy, ngươi nghĩ báo ân như thế nào đây? Trưởng công chúa Huệ Văn đi về cõi tiên nhiều năm, sợ rằng ngươi cũng chỉ có thể báo đáp ở trên người Bắc Nguyệt quận chúa.”

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, trong lòng vô cùng thoải mái. Cùng người vô cùng đơn thuần không có tâm cơ như Lạc Lạc nói chuyện nàng không cần phải quanh co lòng vòng, hắn tự nhiên sẽ nói hết tất cả những gì mình muốn.

“Nghe nói trong phủ trưởng công chúa không được yên ổn lắm, ta nghĩ, đại khái có thể giúp nàng dọn dẹp sạch một chút.”

Khuôn mặt thanh tú của Lạc Lạc đột nhiên có chút nghiêm túc lên, giống như cùng nàng có chung mối thù vậy.

“Những người Tiêu gia đó, ta cũng không thích! Bắc Nguyệt quận chúa thường xuyên bị bọn họ ức hiếp, ta, nếu ta có năng lực, cũng sẽ xử lý hết tất cả bọn chúng!”

Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt có chút nhếch lên: “Nếu như đánh người mà nói, ta có thể ra tay hỗ trợ, chỉ tiếc là đánh người cũng không giải quyết được vấn đề này”

“Đúng, chỉ đánh thôi thì quá dễ dàng cho bọn người đó rồi!” Lạc Lạc gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, đứng bật dậy kề gần gương mặt tuấn tú lại nói: “Ngươi biết không, người của phủ Trưởng công chúa cũng len lén đem tài sản tới chỗ chúng ta đổi thành kim tệ đó.”

Hoàng Bắc Nguyệt có chút kinh hãi lắp bắp, không nghĩ tới Lạc Lạc tự nhiên chủ động lên tiếng nói cho nàng nững chuyện này.

Nàng ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Như thế nào mà ngươi lại biết chuyện này?”

“Ta thấy qua nhiều lần, mấy di nương của Tiêu gia kia đến ngân hàng tư nhân của gia tộc Bố Cát Nhĩ chúng ta, tiểu nhị ngân hàng tư nhân đều nói bọn họ là khách hàng lớn. Ta lúc ấy cũng không rõ, muốn làm khách hàng lớn của ngân hàng tư nhân chúng ta tài sản ít nhất cũng phải mười triệu trở lên. Một di nương bình thường trong phủ làm sao lại có nhiều tiền như vậy chứ?”

Lạc Lạc nói chi tiết, hắn đối với Hí Thiên một chút cũng không giấu diếm, trong lòng cũng hiểu không cần phải dấu diếm làm gì. Mặc dù đây là bí mật của ngân hàng tư nhân nhưng hắn cảm thấy Hí Thiên xem hắn như bằng hữu hắn không có cách nào không giúp nàng. Hơn nữa nếu nói ra việc này còn có thể giúp cho Hoàng Bắc Nguyệt nữa nên hắn rất vui vẻ mà nói!
 
Chương 290: Sư phụ tại thượng (4)


Trong lòng của Lạc Lạc cũng không có khái niệm việc cơ mật trong buôn bán. Hắn tâm tư đơn thuần, chỉ có tình nghĩa giữa bằng hữu với bằng hữu không có ích lợi.

Hoàng Bắc Nguyệt đối với việc hắn chân thành đối đãi cùng tình nghĩa với mình cũng rất cảm động. Ở thế kỷ hai mươi mốt làm sát thủ, nàng đã ám sát qua vô số loại người kể cả những kẻ buôn bán, nàng biết những bí mật trong buôn bán rất quan trọng, nếu như không phải thật sự xem nàng như bằng hữu thì Lạc lạc cũng sẽ không nói hết với nàng như vậy.

“Người của phủ Trưởng công chúa ta cũng đã gặp qua, tuy rằng kiêu ngạo ngang ngược một chút nhưng lại không nghĩ ra bọn họ lại dám cả gan dưới chân thiên tử trong đế đô mà tham ô”

“Tham ô là một trọng tội, không bằng ngày mai ta đi tìm người của Đình Úy Tự, đem những người đó bắt lại, nghiêm hình thẩm vấn!” Lạc Lạc nói.

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên lắc đầu, nói: “Việc này trước không cần kinh động Đình Úy phủ, để tránh đả thảo kinh xà.”

“Hí Thiên đại nhân nói nên làm như thế nào, ta toàn bộ làm theo!” Lạc Lạc chớp chớp mắt, vẻ mặt hưng phấn.

Tiểu tử này trượng nghĩa thẳng thắn, tính cách này nàng thích!

Đương nhiên, nàng cũng sẽ không gây chuyện làm khó khăn Lạc Lạc, chỉ cần có một chút chứng cớ xác thực, là nàng có thể chơi đùa bọn người Cầm di nương cùng Tuyết di nương!

Nàng lặng lẽ dặn dò Lạc Lạc vài việc, trong lòng vui vẻ. Quả nhiên có đại gia tộc làm chỗ dựa có thể giảm không ít phiến toái.

“Lạc Lạc thiếu gia, nhanh xuống đây đi, lão gia tới!” Phía dưới huấn luyện viên đột nhiên chạy vào, đứng ở dưới nóc nhà nhỏ giọng gọi.

Lạc Lạc nhíu mày, gương mặt vốn đang tươi cười liền xụ xuống

Hoàng Bắc Nguyệt đại khái có thể đoán được nguyên nhân hắn đột nhiên ủ rũ như vậy, hôm nay ở Linh Ương Học Viện tỷ thí thua là một đả kích đối với hắn,dù sao thì Hoàng Bắc Nguyệt là phế vật mà vẫn chiến thắng, điều này làm cho Lạc Lạc thân là nam tử hán không thể cảm thấy vui được.

Nhìn thoáng qua vẻ mặt Lạc Lạc, Hoàng Bắc Nguyệt duỗi tay vỗ một cái lên vai hắn nói: “Đừng làm vẻ mặt đau khổ như thế chứ. Hôm nay ngươi cùng ta so chiêu không phải rất lợi hại sao?”

“Ta nào có lợi hại? Ta biết, đó là ngươi cố ý nhường cho ta.” Lạc Lạc trộm liếc mấy lọn tóc đỏ của nàng dưới áo choàng, có chút ngại ngùng. Tuy nhiên được nàng khen một câu trong lòng hắn cũng âm thầm vui vẻ.

“Ta nói rồi, ta tôn trọng kiếm của ta, kiếm ở trong tay ta tuyệt không đem nó ra đùa giỡn!”

Lạc Lạc trong lòng mừng quýnh lên, mừng rỡ định mở miệng nói gì đó thì ở dưới nóc nhà lại vang lên thanh âm của Trại Tư tộc trưởng:“Hóa ra là Hí Thiên các hạ ở đây, thất lễ. Lạc Lạc, đó là đạo đãi khách của ngươi đó hả, tại sao lại đưa khách lên nóc nhà ngồi? Không có lễ phép!”

Lạc Lạc vẻ mặt oan uổng, Hoàng Bắc Nguyệt lên tiếng nói: “Tộc trưởng không nên trách oan Lạc Lạc thiếu gia, là ta tự mình muốn lên thôi, từ nóc nhà của quý phủ có thể nhìn thấy được cả thành Hoài Lâm.”

Chỗ của gia tộc Bố Cát Nhĩ ở nơi rất cao gần như có thể quan sát đế đô nên phong cảnh rất là đẹp. Nàng nắm lấy Lạc Lạc từ trên nóc nhà nhẹ nhàng đáp xuống.

Thân thủ như vậy làm cho Trại tư tộc trưởng kiến thức rộng rãi cũng lấy làm kinh hãi, Hí Thiên này quả nhiên không phải người bình thường!

“Lạc Lạc, ngươi đi vào trước, phụ thân cùng Hí Thiên các hạ nói mấy câu.” Trại Tư tộc trưởng đem Lạc Lạc đuổi đi.

Lạc Lạc mặc dù không muốn nhưng lời nói phụ thân không dám, trái vẫn là phải đi.

“Trại Tư tộc trưởng có chuyện gì nói thẳng đi.” Hoàng Bắc Nguyệt đi tới giá để vũ khí bên cạnh, nhìn từng cái binh khí nói.
 
Chương 291: Sư phụ tại thượng (5)


Tái Tư tộc trưởng cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: ” Hí Thiên các hạ cũng đã tiếp xúc với Lạc Lạc mấy lần, cảm thấy thiên phú của hắn như thế nào?”

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, ý tứ của Tái Tư là gì đây? Lạc Lạc là con của hắn, chính hắn phải là người rõ ràng nhất mới đúng? Hỏi nàng làm cái gì a?

” Lạc Lạc thiếu gia thông minh bẩm sinh, chăm chỉ hiếu học.” Hoàng Bắc Nguyệt công chính liêm minh nói, bàn về thiên phú, Lạc Lạc quả thực vẫn còn kém một ít.

Bất quá chỉ cần nhìn thời điểm hắn so kiếm với mình thì biết, hắn rất thông minh, linh hoạt, không cứng nhắc, gặp chiêu phá chiêu, người thường không thể sánh bằng.

Tái Tư vuốt vuốt chỏm râu ngắn ngủn trên cằm, ha ha cười lớn: ” Hí Thiên các hạ quá khách khí rồi.”

” Nếu như ngươi nghĩ ta vì khách khí mới nói những lời này, vậy không khỏi quá vũ nhục Lạc Lạc đi.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.

” Không không.” Tái Tư vội vàng lắc đầu, trên mặt có chút vui mừng: ” Chẳng qua là do ta quá cao hứng thôi, không ngờ trong mắt Hí Thiên các hạ, Lạc Lạc có thể được đánh giá cao như vậy.”

Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, thanh thanh lãnh lãnh, cũng không nói gì nữa.

Tái Tư cũng không tiếp tục đề tài vừa nãy mà nói sang chuyện khác: ” Một cao thủ như Hí Thiên các hạ đây, không biết là xuất thân từ gia tộc nào vậy?”

” Ta vốn một thân một mình.” Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn Tái Tư một cái, đã dần dần phát giác ra ý đồ của hắn.

Hắn muốn lôi kéo nàng.

Bố Cát Nhĩ gia tộc đặt trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục cũng là gia tộc cường đại số một số hai. Trong Bố Cát Nhĩ gia tộc cao thủ như mây, không ít tuyệt đại cao thủ trên đại lục đều sẽ chọn đầu nhập vào Bố Cát Nhĩ gia tộc.

Bởi vì chỉ cần có lực lượng hậu thuẫn cường đại này, như vậy từ nay về sau họ không cần phải lo lắng gì nữa.

Tái Tư vuốt chòm râu, có chút suy nghĩ nói: ” Các hạ quả thật rất lợi hại, nhưng các hạ có từng nghĩ tới, trên đại lục rộng lớn này, một người thủy chung vẫn chỉ là thế đơn lực bạc…”

Hoàng Bắc Nguyệt một tay nhẹ nhàng chống cằm, xoay đầu lại nhàn nhạt nói: ” Ý tứ của tộc trưởng ta đương nhiên rõ ràng.”

Tái Tư cười rộ lên, cũng không cảm thấy ngượng ngùng: ” Minh nhân bất thuyết ám thoại (người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám), vẫn là Hí Thiên các hạ thoải mái.”

” Tái Tư tộc trưởng cũng là người thoải mái, xin mời nói thẳng đi.”

Tái Tư chắp hai tay sau lưng, đi về phía trước vài bước, nặng nề thở dài một hơi: ” Ta một mực hi vọng có thể bồi dưỡng Lạc Lạc làm người thừa kế, nào ngờ hắn lại không chút hứng thú với sự nghiệp của gia tộc, trong lòng chỉ muốn trở thành cường giả, bất đắc dĩ, ta cũng mời không ít cao thủ đến dạy hắn, nhưng…ài, dù sao thiên phú của hắn cũng có hạn…”

Vừa nói, Tái Tư vừa xoay người, trong đôi mắt thâm thúy tinh minh lóe lên chút ánh sáng: ” Mới vừa rồi ta có nghe thấy những lời các hạ chỉ dạy cho Lạc Lạc, ta nghĩ, các hạ liệu có thể thu nhận Lạc Lạc làm đồ đệ hay không…”

” Đây là điều kiện mà Tái Tư tộc trưởng đưa ra?”

” Không, cũng không phải!” Tái Tư kiên quyết nói: ” Ta chẳng qua là hi vọng như vậy mà thôi, Hí Thiên các hạ nếu có thể gia nhập Bố Cát Nhĩ gia tộc, đó là vinh hạnh của gia tộc chúng ta, ta làm sao lại ra điều kiện đây?”

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng mím môi, khuôn mặt ẩn giấu phía sau áo choàng nên không ai có thể thấy rõ lúc này nàng đang có biểu cảm gì, chỉ là một thân khí tức thanh lãnh tản mát ra vẫn làm cho trái tim của Tái Tư tộc trưởng treo lơ lửng (ý chỉ đang thấp thỏm, lo lắng).

Lẳng lặng trong giây lát, Hoàng Bắc Nguyệt mới chậm rãi mở miệng: ” Ta sẽ không gia nhập vào Bố Cát Nhĩ gia tộc của ngươi.”

Gương mặt Tái Tư tộc trưởng không che dấu mà hiện lên vẻ thất vọng, bất quá tốt xấu gì cũng là người từng trải, hắn chỉ hơi cười khổ một cái, tiếc hận nói: ” Ta vẫn sẽ tôn trọng ý nguyện của các hạ.”

” Bất quá, ta vẫn hi vọng có thể cùng Bố Cát Nhĩ gia tộc xây dựng mối quan hệ hợp tác cùng có lợi.” Ngữ điệu của Hoàng Bắc Nguyệt vô cùng thanh đạm nhưng lại khiến người khác sinh ra cảm giác không thể kháng cự.
 
Chương 292: Sư phụ tại thượng (6)


” Bất quá, ta vẫn hi vọng có thể cùngBố Cát Nhĩ gia tộc xây dựng mối quan hệ hợp tác cùng có lợi.” Ngữ điệu của Hoàng Bắc Nguyệt vô cùng thanh đạm nhưng lại khiến người khác sinh ra cảm giác không thể kháng cự: ” Đương nhiên, chuyện tình của Lạc Lạc không phải là hợp tác.”

Tái Tư nghe một câu hợp tác phía trước, trong lòng liền cảm thấy không thành vấn đề, dù sao một cao thủ gia nhập Bố Cát Nhĩ gia tộc chẳng phải cũng là quan hệ hợp tác cùng có lợi sao?

Bọn họ cần chính là uy vọng cùng năng lực của cao thủ để củng cố thế lực gia tộc, mà những cao thủ này lại hi vọng thế lực của Bố Cát Nhĩ gia tộc ngày càng cường đại, giúp cho bọn họ có thể đứng vững gót chân trên đại lục.

Chỉ là một khi đã gia nhập gia tộc, sau này ở bên ngoài làm việc phải lấy chuyện của gia tộc làm trọng, có mối rang buộc như vậy đương nhiên bọn họ sẽ không thể hành sự tùy tâm sở dục (tùy theo ý mình mà làm) như ban đầu nữa.

Nếu như chỉ là quan hệ hợp tác thì khác, Hí Thiên vẫn là Hí Thiên, Bố Cát Nhĩ gia tộc vẫn là Bố Cát Nhĩ gia tộc, không can thiệp đến chuyện của nhau, nhưng thời điểm gặp khó khắn thì lại giúp đỡ nhau một chút, loại quan hệ này ngược lại cũng không tồi.

Tái Tư đang chuẩn bị đáp ứng, nhưng khi nghe được câu nói sau cùng của Hoàng Bắc Nguyệt, hắn thoáng ngẩn ra rồi mừng rỡ nói.

” Hí Thiên các hạ, ý của ngươi là…ngươi đồng ý thu Lạc Lạc làm đồ đệ?”

” Muốn làm đồ đệ của ta cũng không phải đơn giản như vậy đâu, hắn cần phải chịu khổ nhiều hơn người khác gấp bội lần mới được. Tái Tư tộc trưởng nên trở lại hỏi ý kiến của Lạc Lạc thiếu gia trước rồi hãy nói.” Hoàng Bắc Nguyệt mặt không biểu tình nói.

” Không cần hỏi, ta nguyện ý! Ta đương nhiên nguyện ý! Chịu khổ thì tính là cái gì? Ta đây thích ăn nhất chính là khổ!” Lạc Lạc bỗng nhiên từ trong sân viện nhảy ra, lớn tiếng nói.

Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt có chút nhếch lên, thái độ Lạc Lạc giống như đúc năm đó nàng bái sư.

Chịu khổ thì tính là cái gì? Chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ, bao nhiêu khổ nàng cũng có thể ăn!

Tái Tư tộc trưởng ha ha cười, có chút dung túng trừng mắt nhìn Lạc Lạc một cái: ” Đại nhân nói chuyện, ngươi như thế nào lại ở bên ngoài nghe lén? Không lễ phép chút nào, còn không mau xin lỗi Hí Thiên các hạ, không không, là sư phụ ngươi.”

Đôi mắt to tròn của Lạc Lạc chớp chớp hai cái, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt trước mặt, trên gương mặt tràn đầy vẻ kinh hỉ: ” Sư phụ tại thượng, đệ tử biết sai rồi!”

Tái Tư tộc trưởng vuốt vuốt chòm râu ngắn củn, cười nói: ” Đêm nay cũng đã muộn, nghi thức bái sư cũng quá vội vàng. Như vậy đi, ngày mai ta sẽ chuẩn bị một buổi nghi thức bái sư long trọng nhất, để Lạc Lạc chính thức bái các hạ làm sư phụ.”

” Nghi thức gì đó cho qua hết đi, Lạc Lạc đã gọi ta một tiếng sư phụ, ta sẽ hảo hảo chỉ bảo hắn.” Nghi thức bái sư cũng chỉ là một thủ tục mà thôi, không có ý gì quan trọng mà.

Huống hồ chuyện này chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, đối với Lạc Lạc cũng không có chỗ nào tốt. Phải biết, một người có vị trí càng cao thì sẽ có càng nhiều người muốn đạp hắn té xuống khỏi vị trí ấy, Lạc Lạc tuổi còn nhỏ, lại đơn thuần, loại thương tổn này hắn không chịu nổi được.

Tái Tư tộc trưởng cũng nghĩ đến điểm này, bởi vậy cũng không phản đối, chỉ hướng Lạc Lạc nói: ” Lạc Lạc, mau dập đầu, kính trà cho sư phụ ngươi, lễ nghi tối thiểu này là cần thiết.”

“Vâng.” Lạc Lạc quỳ xuống, dập đầu ba cái. Nô bộc ngay lập tức đem ly trà nóng đưa đến, hắn dùng hai tay giơ lên, đưa cho Hoàng Bắc Nguyệt: ” Sư phụ, mời người uống trà!”

Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười nhận lấy, dùng ống tay che rồi uống một hớp: ” Đứng lên đi, ngươi bái sư, ta đây lại không có gì đưa cho ngươi, mấy loại kiếm pháp khi nãy, bây giờ ta biểu diễn lại một lần hoàn chỉnh, ngươi hãy nhìn cho thật kỹ.”

“Đa tạ sư phụ!” Lạc Lạc cực kỳ hưng phấn, ngày đầu tiên bái sư đã có thể học được kiếm pháp của Hí Thiên các hạ, hắn không cao hứng mới là lạ.

Tái Tư vui mừng cười nhìn hai người, hướng đám hạ nhân bên cạnh phất phất tay, chính mình cũng lặng lẽ ly khai, để lại khoảng không gian riêng cho đôi thầy trò này.

Dưới ánh trăng, hắc sắc bóng dáng chuyển động tựa như hành vân lưu thủy (nước chảy mây trôi), động tác tuy chậm nhưng kiếm quang gần như đã ngưng kết thành một tấm lưới vô hình, giống như thực chất phiêu phù trong không khí, thật lâu không tiêu tán!
 
Chương 293: Sư phụ tại thượng (7)


Đấu bồng màu đen lướt qua, hàn quang của bảo kiếm theo đó mà lay động, khắp nơi đều là sát chiêu!

Lạc Lạc nhìn trân trân, mắt cũng không dám nháy một cái, sợ không cẩnthận lại bỏ lỡ mất cái gì. Hắn điều động tất cả tâm thần, tập trung nhớkỹ bộ kiếm pháp nhìn như đơn giản nhưng lại phi thường thực dụng này.

” Thấy rõ ràng chưa?” Diễn luyện kiếm pháp xong, Hoàng Bắc Nguyệt tiện tay ném kiếm cho Lạc Lạc.

Lạc Lạc liền vội vàng gật đầu: ” Thấy rõ!”

Quả nhiên là một hài tử thông minh.

” Luyện cho tốt đi, ngày mai ta sẽ trở lại.”

” Vâng, sư phụ đi thong thả.” Lời nói của Lạc Lạc vừa mới dứt, Băng LinhHuyễn Điểu to lớn đã từ trên không bay xuống, Hoàng Bắc Nguyệt nhảy lênngười nó. Lạc Lạc chỉ cảm thấy một trận gió lạnh lẽo thổi qua, một người một chim đã bay xa tít tắp.

Lạc Lạc sùng bái dõi theo: ” Sư phụ thật là lợi hại!”

Hắn cũng muốn trở thành một người giống như sư phụ, một ngày nào đó,bọn họ có thể cùng nhau bay lượn dưới vùng trời này!

Kiếm trong tay nhanh chóng vũ động, ánh trăng trong sáng chiếu lên bảo kiếm, một tia quang mang thanh hàn khẽ loé lên, vừa vặn chiếu vào đôi conngươiđen nhánh tràn ngập kiên định của Lạc Lạc!

*** *** *** Bắc Nguyệt Hoàng Triều *** *** ***

Thân thể to lớn của Băng Linh Huyễn Điểu nhanh chóng xẹt qua trên bầutrời. Từ xa, nàng đã loáng thoáng nhìn thấy Trưởng công chúa phủ, chỉlà, trong màn đêm đen kịt, một ngọn lửa bốc lên cao, khói đen mù mịt,thoạt nhìn có chút chói mắt.

Nàng chăm chú nhìn kĩ, phương hướng kia không phải là Lưu Vân Các sao?

Trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, nàng lập tức cưỡi Băng Linh HuyễnĐiểu, dùng tốc độ khủng khiếp hướng Lưu Vân Các bay tới.

Đông Lăng vẫn còn ở bên trong Lưu Vân Các, Chu quản gia cùng Bội Ngọccũng bị giam giữ bên trong, người phóng hỏa chắc cũng nghĩ nàng đang ởbên trong, cho nên không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, trựctiếp dùng một cây đuốc đốt cho xong chuyện!

Chôn vùi chứng cứ, đã vậy còn có thể giá họa cho người của An quốc công phủ, độc, quả nhiên rất độc!

” Cháy! Cháy rồi! Mau cứu hoả a!”

” Cứu hoả a! Mau mang nước tới! Cứu hoả a!”



Trong Trưởng công chúa phủ đã loạn thành một đoàn. Thế lửa quá lớn, vừa bùng lên đã thiêu cháy một mảng, đám nha hoàn gia đinh kia đương nhiêncũng không dám đi vào, chỉ có thể đứng ở xa xa dùng nước giội một chút,quả thật là một chút tác dụng cũng không có!

Bên ngoàicũng bị kinh động không ít. Người của An quốc công phủ thì trợn mắt hámồm nhìn, dân chúng chung quanh thì chạy đến vây xem, bên ngoài cũng hỗn loạn không kém.

Trong phủ, Tiêu Viễn Trình cùng mấy vị di nương đều đã tỉnh dậy. Bọn họ cũng không dám tới gần, chỉ dám đứng ởmột nơi rất xa, chỉ huy hạ nhân đi cứu hỏa.

” Tam tiểu thư đáng thương, sao lại bị một cây đuốc thiêu cháy thế này?” Cầm di nương giả mù sa mưa lau nước mắt, vừa vặn lộ ra gương mặt trắng bệch, quảthật là có vài phần cảm giác thê thảm.

” Ta thấy nàng tarõ ràng là gặp báo ứng. Loại người không có hiếu đạo, dám bất kính vớitrưởng bối, vô tình vô nghĩa như vậy, đây là ông trời trừng phạt nàng ta!” Tiêu Linh nhìn thấy đám lửa đang cháy lớn, hận không thể đi lên bỏthêm mấy khúc củi vào.

Trong lòng nàng âm thầm cao hứng,ngày hôm qua nàng muốn cùng Hoàng Bắc Nguyệt giao hảo, ai ngờ nha đầukia lại quá kiêu ngạo cuồng vọng, bây giờ thấy chưa, cái này gọi là báoứng đó!

” Linh nhi!” Phương di nương kéo kéo tay nàng: ” Ngươi đừng ở đây hồ ngôn loạn ngữ nữa, nàng ấy dù sao cũng là muội muội của ngươi a!”

” Muội muội cái gì mà muội muội? Ta không có thứ muội muội như vậy!” Tiêu Linh hất tay Phương di nương ra.Phương di nương thể chất nhu nhược, bị hất mạnh như vậy lập tức té xuống đất. Nàng ngẩng đầu lên, cũng chỉ có thể buồn bả liếc nhìn nữ nhi củamình.

” Đều là cùng một mạch sinh ra, như thế nào lạikhông giống nhau.” Phương di nương thấp giọng nói, không nghĩ tới lờinày lại bị Tiêu Viễn Trình thính tai nghe được. Hắn xoay người, một cước đá vào bả vai của nàng.
 
Chương 294: Sư phụ tại thượng (8)


“Tiện nhân, người nói cái gì?!”

Phương di nương ôm lấy bả vai, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, thấp giọng nói: “Lão gia, ta…”

Lời còn chưa nói hết, chung quanh tiếng cãi nhau đột nhiên biến thành kinh hô.

“Nhìn! Nhìn! Đó là cái gì?”

“Tới rồi! Hướng bên này đã tới rồi! Thực khổng lồ!”

“Đúng là Băng Linh Huyễn Điểu, Hí Thiên đại nhân, Băng Linh Huyễn Điểu!” Rốtcuộc cũng có người đứng lên kinh hô, sau đó tất cả mọi người cùng kinhhô theo!

Trên bầu trời tràn ngập những tia hoả quang, bỗng xuấthiện một con băng loan điểu trắng như tuyết thật lớn, đôi cách thật lớn, hoả quang kia ngay lập tức hướng người phía trong viện mà bay tới.

Tiêu Viễn Trình cùng mấy vị di nương lập tức hoảng hốt vội vàng lui về phíasau chạy trốn, Phương di nương té trên mặt đất cũng bị giẫm mấy cước,không ai quay lại đỡ nàng, mà lúc này, lửa hung mãnh khiến cho cây cốibốc cháy hết.

Phương di nương từ trên mặt đất đứng lên, trongkhoảng thời gian ngắn hỏa thiêu lớn như vậy, nàng nhìn không rõ phươnghướng nên đành chạy loạn, cảm giác được lửa càng thiêu càng lớn thì mớiphát hiện mình là mình đã chạy tới Lưu Vân các!

Bên ngoài lạitiếng kinh hô một lần lại một lần vang lên, Phương di nương vừa địnhquay đầu lại chạy trốn, nhưng lại đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, ngay sauđó, hình thể thật lớn của Băng Linh Huyễn Điểu nhào vào đại hỏa đangthiêu đốt Lưu Vân các.

Phương di nương trợn mắt há hốc mồm mànhìn phía trước, vì Băng Linh Huyễn Điểu đến mà lửa có chút giảm xuống,làm cho nàng có thể nhìn thấy tinh tường bóng dáng của cô gái nhảy xuống từ trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu.

Trên người nàng chiếc áo choàng màu đen trượt xuống đến một đoạn, mái tóc màu đỏ rực, cùng với, cùng với….

Phương di nương kinh hô một tiếng, bên kia Băng Linh Huyễn Điểu đột nhiên quay đầu sang, hai tròng mắt to lớn nhìn nàng một cái, Phương di nương sợđến mức chân tay đều mềm nhũn cả ra, đang muốn xoay người chạy trốn,thì móng vuốt của Băng Linh Huyễn Điểu vươn đến, thoáng cái đã bắt gọnnàng!

Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng một cái, thấy là Phương di nương, cũng yên tâm một chút.

“Tam, Tam cô nương….” Phương di nương lắp bắp nói, bị Băng Linh Huyễn Điểubắt được, hàn khí lạnh vô cùng, dù ở trong đống lửa cũng làm cho toànthân nàng phát lạnh.

Hoàng Bắc Nguyệt đã chặt đứt liên lạc vớiVạn Thú Vô Cương, tóc biến trở về đen nhánh, nhan sắc, dung mạo thật rakhông có bao nhiêu biến hóa, ngũ quan xinh xắn cơ hồ đúng là giống nhau.

Chỉ là, tóc đỏ đối với Hoàng Bắc Nguyệt, thoạt nhìn càng thêm đại khí sắc bén một ít.

Mà tóc đen đối với Hoàng Bắc Nguyệt, lại nhu uyển* thanh lệ.

*nhu uyển: mềm mại, dịu dàng

Hai người mặc dù bất đồng, nhưng cũng chỉ là khí chất bất đồng, ngoại mạochỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận thức ra, cho nên lâu như vậy,Hoàng Bắc Nguyệt vẫn kiên trì lấy thân phận của Hí Thiên, khi xuất hiệnthì cũng khoác chiếc áo choàng màu đen.

Hiện tại trong cơn đạihỏa, nàng cùng Phương di nương khó mà nói được điều gì, vị di nương nàynàng rất tôn trọng, không như Cầm di nương cùng Tuyết di nương, cùngnàng phát sinh nhiều việc khiến nàng muốn nhổ cỏ tận gốc!

Tronglòng phân phó Băng Linh Huyễn Điểu không nên làm thương tổn Phương dinương, Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhanh chạy nhanh vào trong phòng.

Khói đặc cuồn cuộn, nhưng trong phòng lại đến một người cũng không có, Đông Lăng đâu?

Được rồi, lúc nàng đi ra khỏi cửa có phân phó Đông Lăng phải chú ý tới Chuquản gia, để tránh cho người ta có cơ hội xuống tay với Chu quản gia.

Nha đầu kia tính tình cương trực, nhất định là nhìn thấy cháy, không cứu chính mình chạy trối chết, mà là đi tìm Chu quản gia!

Nghĩ tới đấy, Hoàng Bắc Nguyệt bay nhanh ra ngoài cửa sổ rồi nhảy đi, đitới nhà kề bên, nhìn thấy cửa phòng không đóng, càng tin những gì tronglòng mình đoán.

Nhà kề lửa cháy còn dữ dội hơn, người phóng hoả hiển nhiên là người muốn giết chết Chu quản gia để giết người diệt khẩu!
 
Chương 295: Sư phụ tại thượng (9)


Một cước đem đống tro tàn cháy vụn đá văng, Hoàng Bắc Nguyệt vọt vào, lậptức nghe thấy trong phòng tiếng khóc cùng tiếng ho khan.

“Bội Ngọc, cha ngươi vì cứu ngươi đã không còn sống, còn không mau đi nhanh đi! Khụ khụ…” Đông Lăng lo lắng khuyên bảo.

Nghe được tiếng nói của Đông Lăng, Hoàng Bắc Nguyệt tinh thần rung lên, lấyra băng vũ đem hoả thế chung quanh tạo thành 1 lối đi, sau đó đi tớitrước.

“Ta không đi, buông ta ra! Buông ta ra! Cha, cha ngươi mau tỉnh lại đi, khụ khụ ”

“Đi đi! Bội ngọc!” Đông Lăng hô to một tiếng, Bội Ngọc đã ngất đi rồi.

Hoàng Bắc Nguyệt đi sâu vào trong, băng vũ đảo qua, hoả diễm mãnh liệt liềnbị dập tắt, hơi thở rét lạnh đảo qua, Đông Lăng quay đầu, vui mừng khônxiết.

“Tiểu thư, ngươi cuối cùng cũng tới, Chu quản gia hắn…” Đông Lăng dìu Bội Ngọc đang bị ngất đi, tự trách mình nói.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua trong góc, một cây trụ bị thiêu đốt đã sụp đổ xuống, ở dưới là Chu quản gia, đã đoạn khí.

*đoạn khí*: tắt thở

Hắn vốn đã phải chịu bản tử, cũng không thể bước đi, cho nên lúc cháy cũng không thể chạy trốn, cứ như vậy mà chờ chết.

Hoàng Bắc Nguyệt nội tâm hậm hực, Chu quản gia chết đi, nhân chứng cũng ítđi, vậy Tiêu Viễn Trình cùng Cầm di nương không biết đang đắc ý tới cỡnào!

Tuy nhiên lúc này cũng không có cách nào, nàng đi tới đem Bội Ngọc tiếp nhận dìu đi, đối với Đông Lăng nói: “Mau đi!”

Hai người một trái một phải dìu Bội Ngọc ra ngoài, có băng vũ trong tay,hỏa diễm cũng chung quanh không dám lan đến, đi tới trong viện tử,Phương di nương vẫn nơm nớp lo sợ vì bị Băng Linh Huyễn Điểu cầm lấy.

Hoàng Bắc Nguyệt đem Bội Ngọc giao cho Phương di nương, lạnh lùng nói:“Phương di, ngươi đã thấy qua chân diện mục (diện mạo thật) của ta, tavốn không nghĩ giữ ngươi lại, nhưng mà khi còn bé đã nhận ngươi rấtnhiều ân tình, ta không thể làm người vong ân phụ nghĩa, chỉ cần ngươigiữ bí mật, ta tuyệt đối không thương tổn ngươi.”

Phương dinương lập tức gật đầu: “Tam cô nương, ta, ta sẽ không nói, hôm nay ngươi lợi hại như vậy, phủ trưởng công chúa vậy là có hi vọng rồi.”

Đối với Phương di nương, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn có chút tin tưởng, trưởngcông chúa khi còn tại thế, Phương di nương cũng là một trong số nhữngngười ít ỏi có thể nói vài câu cùng trưởng công chúa, nàng tính tìnhlạnh lùng, nhưng mà đối với trưởng công chúa vẫn biết tôn ti lễ nghĩachu toàn.

Ngược lại nàng đối với Tiêu Viễn Trình chẳng thèm để ýtới, trưởng công chúa đối với nàng, so sánh với mấy vị di nương khác còn thân thiết hơn.

Về sau lúc trưởng công chúa qua đời, Hoàng BắcNguyệt ở khắp nơi trong phủ đều bị người ta ức hiếp, cũng là Phương dinương nhiều lần bảo vệ nàng.

Nếu không, hôm nay đổi thành Tuyếtdi nương hoặc là Cầm di nương thấy được, nàng tuyệt đối một chút cũngkhông nương tay, làm cho nàng không thể tiếp tục sống!

“Mau đi ra ngoài trước.” Hoàng Bắc Nguyệt đối Băng Linh Huyễn Điểu gật đầu, BăngLinh Huyễn Điểu mồm ngoác to ra, từng đám băng bay ra ngoài, hỏa diễmphía trước lập tức biến mất không còn một mảnh, cùng lúc đó, Băng LinhHuyễn Điểu mở đôi cánh thật lớn ra, lập tức giương cánh bay lên bầutrời, trong khoảnh khắc liền biến mất không ai hay.

Mấy người đỡnhau cùng đi ra ngoài, người đứng ở phía ngoài Lưu Vân các, thở cũngkhông dám thở mạnh một tiếng, nhìn bọn họ, có người trong tay cầm theothùng nước, lập tức đi lên tranh công.

“Tam cô nương không có việc gì chứ? Lửa này rất lớn, các nô tài như thế nào cũng bó tay, làm cho Tam cô nương sợ hãi rồi!”

“Tam cô nương phúc lớn mạng lớn, hồng phúc tề thiên, không bình an đi ra sao?”

Thất chủy bát thiệt* thanh âm vây quanh, những người đó, từng ánh mắt nhìn nàng, càng thêm kính sợ.

(**)Thất chủy bát thiệt[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói.

Nực cười, mới vừa rồi đi cứu bọn họ, chính là người mới đến thành LâmHoài, thực lực cực mạnh Hí Thiên đại nhân! Vị Bắc Nguyệt quận chúa này,nhất định là cùng vị Hí Thiên đại nhân kia có quan hệ gì, mới có thể cókhiến cho Hí Thiên đại nhân ra tay cứu giúp.
 
Chương 296: Sư phụ tại thượng (10)


Những người này tuy rằng chưa hề nói, nhưng trong lòng đều hiểu được, BắcNguyệt quận chúa này thật sự là nhân vật không thể trêu vào!!

Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt âm trầm, đưa tay lên, nha hoàn cùng gia đinh lập tức không dám nói nhiều lời, lui qua một bên.

“Đem Bội Ngọc dẫn đi, tìm đại phu xem một chút.” Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệtnhìn phía trước, Tiêu Viễn Trình cùng đám người Cầm di nương kia chỉđứng ở xa xa nhìn không dám tới gần, con ngươi trong trẻo nhưng lạnhlùng hàn khí muốn bức người!

Tiêu Viễn Trình thì không sao, Cầm di nương thấy cặp mắt kia thì trực tiếp lui về sau mấy bước, trái tim kinh hoàng.

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi đến phía trước, con ngươi âm lãnh doạ người, thế cho nên ai cũng không dám mở miệng trước.

So sánh với Đông Lăng cùng Bội Ngọc, trên người nàng coi như hoàn hảo,trên mặt cũng chưa chỗ nào bị bẩn, sạch sẽ, mà lại tràn ngập khí thế sắc bén.

“Khụ…” Tiêu Viễn Trình khụ một tiếng, thanh âm khô ráp,giống như mới bị lửa thiêu qua, “Bắc Nguyệt, ngươi không có việc gì làtốt rồi, phụ thân rất lo lắng cho ngươi.”

Hoàng Bắc Nguyệt nhãnquang lạnh lẽo ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn, “Lo lắng cho ta? Phụ thânnói người lo lắng, vì sao không đi vào cứu ta?”

“Lửa, Lửa rấtlớn, phụ thân muốn đi vào, cũng không vào được!” Tiêu Viễn Trình căng da mặt cười khan, bộ dáng như vậy, đúng là đủ ghê tởm!

Hoàng BắcNguyệt cười lạnh: “Phụ thân không vào được, Nhị tỷ tỷ là triệu hoán sưthuộc tính băng, có thể tùy tiện đi vào ta cứu ta, phụ thân như thế nàokhông cho Nhị tỷ tỷ đi?”

Lửa cháy bình thường thế này thì caothủ thuộc tính băng vốn không để trong mắt, Tiêu Vận đã là triệu hoán sư tam tinh thuộc tính băng, Thiên Tuyết Miêu hắt hơi một cái cũng có thểtạo ra tuyết, tiến vào biển lửa cứu người có khác đi chơi đâu.

Tiêu Viễn Trình cũng biết điểm này, nhất thời trên mặt cũng có chút khôngnhịn được, “Cái này, mới vừa rồi tình thế nguy cấp, phụ thân, phụ thâncũng thật không nghĩ tới điểm này, chờ khi nghĩ tới, Hí Thiên đại nhânđã xuất hiện, nàng xuất hiện, không cần phải tới Nhị tỷ tỷ ngươi.”

“Thì ra là thế, ở trong lòng phụ thân tính mạng nữ nhi thân sinh của ngườicó cứu hay không vẫn còn muốn do dự sao.” Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh mộttiếng, trong ánh mắt hàn khí phảng phất có thể giết người.

TiêuViễn Trình bị khí thế đó khiến cho nửa ngày cũng không mở miệng được,chỉ có Tiêu Vận nói một câu: “Tam muội muội, lửa đột nhiên cháy, ai cũng không ngờ tới, tại sao ngươi có thể trách phụ thân?”

“Ta cũngkhông trách phụ thân, ta chỉ trách kẻ phóng hỏa lòng dạ quá ác độc!”Hoàng Bắc Nguyệt nhãn quang phát lạnh, khóe miệng hơi nhếch lên, độcong kia vừa lãnh lại vừa ngoan (hung ác, tàn nhẫn), “Có dũng khí hạita, cũng đừng để cho ta bắt được, nếu không, ta phải đòi lại gấp trămlần!”

Lời này nói ra khiến trong lòng mọi người cũng rét lạnhlên, cả người lông tơ dựng đứng, Tuyết di nương cười nói: “Tam cô nươngđừng tức giận mà phá hư thân thể, lửa này chắc chỉ là chuyện ngoài ýmuốn thôi.”

“Ta cũng hy vọng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” HoàngBắc Nguyệt thản nhiên cười, “Chuyện này, ta sẽ giao do Đình Úy Tự đến xử lý, Lưu Vân các từ bây giờ trở đi, người nào cũng không cho phép bướcvào, để tránh chứng cứ bị phá hủy.”

Tiêu Viễn Trình trên mặt biến sắc, nói: “Vì sao phải mời Đình Úy Tự? Chuyện này làm lớn, cũng không có lợi ích gì!”

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói: “Phụ thân, Chu quản gia đã táng thân trongbiển lửa, trong phủ chết đi một người, tại sao có thể không báo Đình ÚyTự đây?”

“Chu quản gia chết rồi ư?” Tiêu Viễn Trình nhất thờinhịn không được, trên mặt vậy mà lộ ra một tia vui sướng, bị Cầm dinương ở phía sau nhéo một cái, vẻ mặt mới thu liễm.

“Chết rồi.”Hoàng Bắc Nguyệt nói, “Tuy nhiên trước khi chết, những điều nên nói hắncũng đã nói, những gì nên tra ta sẽ không bỏ qua.”
 
Chương 297: Trả lại gấp mười lần (1)


Sắc mặt Tiêu Viễn Trình giãn ra một chút, Cầm di nương cũng như thế.

Chu quản gia nói, nói thì thế nào? Người cũng đã chết, làm sao còn cóchứng cứ? kết quả thẩm vẫn cũng chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt biết, nàng nóira được, ai biết có phải chính nàng tùy tiện bịa ra hay không?

“Được rồi, được rồi, sự tình hôm nay trước cứ vậy đi, Lưu Vân các cũng bịcháy rồi, Bắc Nguyệt, ngươi dời đến Dung Nguyệt hiên đi, nơi đó hếtthảy đều là mới, so với Lưu Vân các tốt hơn không ít!” Tiêu Viễn Trìnhthoải mái nói, cái gai lớn đã bị diệt trừ nên nhanh chóng rời đi.

Vậy là từ nay về sau có thể kê cao gối mà ngủ, Hoàng Bắc Nguyệt kia sau từ từ dụ dỗ!

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không định ở chỗ này dây dưa cùng bọn họ, nguyênnhân bị cháy lần này nàng còn muốn điều tra thật kĩ, lần này dám hạingười của nàng, nàng nhất định phải khiến cho kẻ đó trả giá lớn

Vừa định đi, phía ngoài gã sai vặt chợt vội vã đi vào, hổn hển nói :“ Lão gia, Thái tử điện hạ tới!”

Tiêu Viễn Trình ngẩn ra, các vị di nương cùng tiểu thư đều sợ run, ngay sau đó đều âm thầm hưng phấn!

Thái tử điện hạ tới! Không nghĩ tới phủ trưởng công chúa bị cháy một lần lại có thể dẫn Thái tử điện hạ tới.

Tiêu Vận, Tiêu Linh cùng mấy tiểu thư, lập tức bắt đầu lặng lẽ sửa sang lạidung nhan của mình, vừa rồi chuẩn bị đi ngủ, ai ngờ đến đột nhiên bốccháy như vậy, tất cả mọi người đều mặc y phục trong nhà ra ngoài, cũngkhông trang điểm cho thật tốt.

Cứ như vậy mà gặp Thái tử điện hạ thật sự là có chút thất lễ, nhưng mà bây giờ trở về rửa mặt thay quần áo thì không kịp.

Vội vã sửa sang lại mấy cái, bên ngoài đã truyền tới âm thanh áo giáp đilại trên mặt đất, tới không chỉ có Thái tử mà còn có Hắc Sắc kỵ binhchuyên tuần tra trong thành Lâm Hoài.

Tiêu Viễn Trình vộivàng dẫn mọi người đi ra ngoài nghênh đón, ở trong hoa viên, vừa đúnglúc Chiến Dã đi tới, cầm bào màu đen hoa lệ trang trọng, bề ngoài lãnhkhốc làm cho không người nào dám nhìn thẳng, tròng mắt đen nhánh quétmột vòng trước mặt mọi người ở phủ trưởng công chúa, phát hiện Hoàng Bắc Nguyệt xiêm y đơn bạc đứng sau người khác.

Trong lòng đột nhiên thả lỏng một chút, hoàn hảo.

Thời điểm nhận được báo cáo của Hắc Sắc kỵ binh nói phủ trưởng công chúa,nơi Bắc Nguyệt quận chúa ở là Lưu Vân các bị cháy, hắn sợ nàng sẽ xảy ra chuyện, mặc dù có thể nói cùng Hoàng Bắc Nguyệt không có giao tình gìnhiều nhưng nàng là hài tử duy nhất hoàng cô lưu lại.

Hơn nữa, nàng còn là đồ đệ của Hí Thiên.

“Thần Tiêu Viễn Trình tham kiến Thái tử điện hạ.” Tiêu viễn trình cùng TiêuTrọng Kỳ có chức quan trong người tiến lên hành lễ, nam đinh còn nhỏcũng theo quỳ xuống, nữ quyến đều ở phía sau.

“Không cần đa lễ.” Chiến Dã lãnh khốc nói, trên gương mặt tuấn tú nhìn không ra biểu tình gì.

Tiêu Viễn Trình đứng lên, cung kính nói :“Mời Thái tử điện hạ đến tiềnthính uống trà, chuyện xảy ra trong phủ hôm nay đã khiến điện hạ chêcười rồi. ”

Chiến Dã nhìn Hoàng Bắc Nguyệt không sao thìkhông nói nhiều, chỉ thản nhiên hỏi:“Tại sao lại đột nhiên bị cháy? Nghe nói là chỗ ở của Bắc Nguyệt quận chúa, quận chúa có bị thương không? ”

Tiêu Viễn Trình vội vàng nói :“Hồi Thái tử điện hạ, chuyện bị cháy này chẳng qua là ngoài ý muốn, mới vừa rồi may nhờ Hí Thiên đại nhân xuất hiệnkịp thời, đem Bắc Nguyệt quận chúa cùng mọi người trong Lưu Vân các cứura hết.”

Quả nhiên Hí Thiên cũng tới, đồ đệ của nàng gặp nạn, nàng làm sao có thể ngồi không?

“Quận chúa không có sao là tốt rồi, một trận lửa này e là khiến quậnchúa sợ hãi, tối nay sớm đi nghỉ ngơi đi.” Chiến Dã nhìn về phía HoàngBắc Nguyệt, giọng nói hơi nhu hòa một chút.

“Đa tạ Thái tửđiện hạ.” Hoàng Bắc Nguyệt hơi cúi người, ngẩng đầu lên nhìn thấy sắcmặt Chiến Dã tái nhợt, bộ dáng có chút suy yếu.
 
Chương 298: Trả lại gấp mười lần (2)


Trúng độc của Thôn Thiên Hồng Mãng không dễ chịu gì, lúc ấy nàng trúng độc,cái cảm giác đó hôm nay nhớ tới cũng cảm thấy khó chịu.

Mặc dù Chiến Dã trúng độc không nhiều lắm, nhưng cũng không dễ chịu hơn là mấy, hắn như vậy mà vẫn chạy tới tìm nàng, trong lòng nàng thật làcảm thấy không yên tâm, muốn mở miệng nói mấy câu quan tâm, nhưng mànhiều người như vậy, một tiểu thư khuê các như nàng nói nhiều cũng không tốt.

Chiến Dã cũng không có ý ở lại trong phủ trưởng công chúa uống trà, hỏa hoạn còn chưa được dập tắt, bây giờ trong phủ trên dướicũng bận rộn vì cái này, hắn ở lại sẽ càng thêm bận rộn, rối ren.

Đối với Tiêu Viễn Trình nói mấy câu khách khí, dự dịnh đi thì Cầm di nương chợt lên tiếng nói: “Thái tử điện hạ xin dừng bước.”

Trong phủlà một di nương, địa vị cũng không có cao bao nhiêu, theo lý sao có thểđường đột công khai gọi Thái tử dừng bước như vậy? Cho nên khi nghethanh âm của Cầm di nương phát ra, mọi người trong phủ trên dưới đều dời ánh mắt lên người nàng.

Cầm di nương cũng rất bình tĩnh, một chút hốt hoảng cũng không có, từ từ đi lên phía trước, quỳ trên mặt đất hành lễ.

Chiến Dã quay người lại, hắn không quen biết vị nữ quyến này, vì vậy ánh mắt liền nhìn về phía Tiêu Viễn Trình.

Tiêu Viễn Trình cũng không biết cầm di nương đây là muốn làm gì, chính mìnhcũng nghi hoặc, bất đắc dĩ nói :“ Đây là di nương tam phòng của thần, để cho Thái tử điện hạ chê cười rồi.”

Hoàng Bắc Nguyệt hơi caumày, Chiến Dã còn chưa lấy vợ, phương thức Tiêu viễn Trình giới thiệunày thật là làm cho người khác có chút chán ghét, hắn có tam phòng dinương, người nào chả biết?

Quả nhiên, sau khi nói xong, Chiến Dã vẫn còn có chút mê hoặc, nhưng trên mặt không có biểu hiện thất lễ gì.

“Thái tử điện hạ” Hoàng Bắc Nguyệt hơi quỳ gối, nói :“ Đây là mẫu thâncủa đại ca ca ta Tiêu Trọng Kỳ, cũng là thứ nữ của Thừa tướng.”

Chiến Dã lúc này mới gật đầu một cái, nghe được thứ nữ của Thừa tướnglà đủ, chân mày liền cau lại một chút, mặc dù trước kia hắn đối vớichuyện bát quái của quí tộc trong thành Lâm Hoài không có hứng thú gì,nhưng thứ nữ của Thừa tướng, hắn cũng biết một chút.

Năm đó ởbữa tiệc trong cung công khai dụ dỗ Phò mã Tiêu Viễn Trình, để cho hoàng cô của mình khó chịu, làm mất thể diện của nữ nhân, phụ hoàng cùng Thái hậu cũng tức giận vô cùng, lúc ấy hắn còn nhỏ, tuy nhiên cũng nhớ đượcmột chút.

Khi phò mã Tiêu Viễn Trình cho thứ nữ của Thừa tướng làm di nương, cũng không nghĩ là vị nữ quyến này.

“ Chuyện gì? ” Chiến Dã lạnh nhạt hỏi.

Cầm di nương nghe được Hoàng Bắc Nguyệt giới thiệu như vậy, trong lòng nhất thời có chút oán hận, nha đầu này tốt hơn là không nên đề cập tới, hếtlần này tới lần khác nói cái gì mà thứ nữ của Thừa tướng? Đây không phải là để cho nàng khó chịu sao?

Tuy nhiên, trước mắt nàng có chuyện quan trọng hơn, tạm thời không cùng Hoàng Bắc Nguyệt so đo những việc lặt vặt này.

Cầm di nương dập đầu một cái, mới nói:“Khởi bẩm Thái tử điện hạ, thần thiếp cảm thấy trận hỏa hoạn này tới đột ngột, chỉ sợ không phải ngoài ýmuốn, mà cho là….”

Lời Cầm di nương vừa nói ra khiến tất cả mọi người trong phủ bàn tán xôn xao.

Tiêu viễn Trình lập tức hét lớn:“Nữ quyến trong nhà mà hồ ngôn loạn ngữ cáigì!? Chớ có ở trước mặt Thái tử điện hạ vô lễ!”

Cầm di nương hơi rụt người lại cúi đầu, Tiêu Viễn Trình nhiều năm như vậy vẫn luônthương yêu nàng, cho tới bây giờ chưa bao giờ quát lớn với nàng như vậy, nhất thời nàng cũng có chút sợ.

Chiến Dã giơ một tay lên, ý bảo Tiêu Viễn Trình đừng có nói nhiều, sau đó nói với Cầm di nương :“Nói tiếp.”

“Dạ.” Cầm di nương nhút nhát đáp một tiếng, sau đó mới tận lực dùng giọngnói ôn nhu:“ Ngày gần đây, phủ Trưởng công chúa cùng An Quốc công phủ có mâu thuẫn, vì vậy An Quốc công phái người đem phủ Trưởng công chúa baovây lại, lúc trong phủ đi ra ngoài, cũng bị bọn họ gây khó khăn. Màtrước đó không lâu, An Quốc công cùng công tử Tiết Triệt tự mình đếnphủ, đem hôn ước của Bắc Nguyệt quận chúa cùng công tử Tiết Triệt giảitrừ.
 
Chương 299: Trả lại gấp mười lần (3)


“Ngày gần đây, phủTrưởng công chúa cùng An Quốc công phủ có mâu thuẫn, vì vậy An Quốc công phái người đem phủ Trưởng công chúa bao vây lại, lúc trong phủ đi rangoài, cũng bị bọn họ gây khó khăn. Mà trước đó không lâu, An Quốc côngcùng công tử Tiết Triệt tự mình đến phủ, đem hôn ước của Bắc Nguyệt Quận chúa cùng công tử Tiết Triệt giải trừ mà Bắc Nguyệt quận chúa tuổi cònnhỏ, không hiểu chuyện nên công khai chống đối An Quốc công, chắc chắnAn Quốc công đã ghi hận trong lòng, cho nên lặng lẽ phái người phóng hỏa Lưu Vân các là chỗ ở của Bắc Nguyệt quận chúa, ý đồ muốn thiêu chếtquận chúa!”

Mọi người vừa nghe xong, cũng hít một hơi lạnh, đúng là An Quốc công muốn hại Bắc Nguyệt quận chúa?

Tiêu Viễn Trình vừa sờ cằm, đầu óc chuyển một cái, lập tức liền hiểu ý Cầm di nương, trong lòng cũng mừng thầm!

Được lắm Cầm nhi! Nhiều năm như vậy cũng không phát hiện ra ngươi lại thông minh đến vậy!

“Khởi bẩm Thái tử điện hạ, ngày đó chuyện An Quốc công từ hôn, thái độphách lối, nhiều lần lên tiếng vũ nhục Bắc Nguyệt Quận chúa, bây giờ lại phóng hỏa chỗ ở của nàng, thật là quá đáng! Bắc Nguyệt là không hiểuchuyện, để cho cha con An Quốc công mất mặt, không nghĩ tới lại chongười phóng hỏa, An Quốc công đúng lòng dạ độc ác!”

Mấy ngàynay, bị người của An Quốc công áp chế, Tiêu Viễn Trình trong lòng đã sớm cảm thấy bất mãn, nhân lúc này nắm lấy cơ hội cầm chén nước dơ đổ lênđầu An Quốc công.

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn nhữngngười này, ăn trộm gà trộm chó, vu oan hãm hại người khác, loại chuyệnnhư vậy bọn họ là am hiểu nhất rồi!

Tuy nhiên, vu oan hãm hại An Quốc công, cũng không tệ.

Chiến Dã nghe xong, chân mày dần dần nhíu lại, Bắc Nguyệt Quận chúa bịAn Quốc công phủ từ hôn, An Quốc công bị mất mặt mũi, cho nên một mựcgiấu diếm không nói, nhưng vẫn là có chút lộ liễu, Chiến Dã cũng cónghe thấy.

Trong khoảng thời gian ngắn, cảm thấy trong lòngtràn đầy thương tiếc đối với Hoàng Bắc Nguyệt, kể từ khi hoàng cô mẫuqua đời, nàng là một nữ cô nhi, làm thế nào mà sinh sống một mình ở một nơi lớn như vậy?

Hắn không phải là không biết quy tắc sống trong một đại gia tộc, hắn cũng nghĩ tới Hoàng Bắc Nguyệt ở trong phủchắc chắn sẽ bị lạc lõng, nhưng cũng không nghĩ đến, ngay cả phủ An Quốc công cũng dám công khai tới phủ Trưởng công chúa từ hôn vũ nhục nàng.

Trong lòng Chiến Dã đột nhiên dâng lên một tia đau lòng, lạnh lùng mởmiệng:“Chuyện này, ta sẽ điều tra kỹ, nếu thật là phủ An Quốc công gâynên, sẽ không có chút lưu tình nào hết!”

Tiêu Viễn Trìnhvui mừng, xem ra ngay cả Thái tử Chiến Dã cũng nổi giận, phủ An Quốccông nhất định là chịu không nổi rồi!

Nhưng hắn chưa kịp vui vẻ hoàn toàn, Hoàng Bắc Nguyệt liền đi lên, nói:“Chuyện này không dámlàm phiền Thái tử điện hạ, chỉ cần giao cho người của Đình Úy tự xử lílà được rồi, Đình Úy Cảnh Trung đại nhân nhất định sẽ công bình chấppháp.”

Chiến Dã nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói :“ ĐìnhÚy Cảnh Trung là một người có thể tin được, thiếtt diện vô tư, làm việcgiọt nước không lọt, chuyện này giao cho hắn, ta cũng rất yên tâm.”

“Tạ Thái tử điện hạ.” Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng nâng lên, Đình Úy CảnhTrung là một nhân vật hung ác, một chút lưu tình cũng không có, chuyệntình trải qua tay hắn, nhất định sẽ được điều tra rõ ràng!

Hôm nay có người phóng hỏa muốn giết nàng, đoán chừng giờ phút này đã sợ đến mặt cắt không còn giọt máu!

Hoàng Bắc Nguyệt đang quỳ trên mặt đất liền quay đầu nhìn Cầm di nươngmuốn gài tang vật hãm hại An Quốc công, còn có Tiêu Viễn Trình lúc nãycòn vui mừng, hai người này bây giờ mặt đã trắng bệch, thật là làmngười ta sảng khoái!

Bọn họ cho là để cho Chiến Dã tức giận, An Quốc công phủ kia chắc chắn sẽ gặp xui xẻo, nhưng bọn họ làm saonghĩ được Hoàng Bắc Nguyệt sẽ nhảy ra nói muốn đem chuyện này giao choĐình Úy tự xử lý!

Cảnh Trung đơn giản chính là một khối đá!Lãnh khốc lại cứng rắn! Hắn mà nhúng tay vào chuyện đã xảy ra trong phủTrưởng công chúa thì tất cả mọi chuyện đều sẽ được vạch trần hết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top