Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Phượng Nghịch Thiên Hạ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 260: Ai dám động đến ta (2)


Tiêu Vận vừa ngheđược, trong lòng âm thầm vui vẻ, ngay cả phụ thân cũng quyết định nhưvậy, xem ra những ngày an lành của Hoàng Bắc Nguyệt sắp kết thúc rồi!

Vội vàng gọi đến nha hoàn của mình là Hạ Ny, sai bảo nàng ta đi Tiêu gia mời Lão gia tử đến.

Hừ! Có trưởng bối quản lý gia sự rồi, Hoàng thượng cùng Thái hậu như thế nào cũng không thể can thiệp được.

“Phụ thân, nương, hai người đi về nghỉ ngơi trước, rất nhanh gia gia sẽ tới!” Tiêu Vận nói.

Tiêu Viễn Trình gật đầu, hắn cũng thừa biết tâm tư của phụ thân mình.

Phủ Trưởng công chúa đúng là một khối thịt béo bở, nhiều năm trôi qua TiêuKhải Nguyên vẫn luôn có tâm tư muốn tới tranh giành một chén canh, chỉlà lo sợ ảnh hưởng đến thể diện, nhưng lần này thì khác, đây không phảilà một cơ hội tốt sao?

Hắn đã ở phủ Trưởng công chúa nhiều năm như vậy, đáng lý ra đã sớm chưởng quản nơi này rồi!

Nhìn Hạ Ny đi ra ngoài, Bội Hương cũng vội vàng chạy tới Lưu Vân các để báo cáo.

Tiêu lão gia tử, đó là một nhân vật không dễ chọc vào như vậy!

“Tam cô nương, người có muốn nô tỳ cho người lén lút hạ thủ với Hạ Ny không?”

Bội Hương tàn nhẫn làm một động tác cắt cổ!

Hoàng Bắc Nguyệt trong con ngươi không tránh được có một tia trào phúng, cười nhẹ.

“Muốn mời lão gia tử đến, sao có thể để Nhị tỷ một mình đi mời? Đông Lăngngươi cũng đi đi, nói ta mời lão gia tử đến làm khách trong phủ! Nói lão gia tử phải nể mặt mà tới!

“Tam cô nương!” Bội Hương khó hiểu, Tam cô nương này lấy khẩu khí ở đâu ra vậy?

Chủ động mời lão gia tử đến, đây không phải là mời một pho tượng Phật giatrở về sao? Lão gia tử kia nhất định là sẽ đứng về phía của Nhị tiểuthư, lỡ như…..

Thực lực của triệu hoán sư bát tinh, không dễ chọc vào như vậy đâu!

Bội Hương không phải là tâm phúc của Hoàng Bắc Nguyệt, đương nhiên sẽ không rõ ràng hiểu được nàng đang nghĩ gì. Nhưng Đông Lăng thì vừa nghe liềnhiểu được, đáp ứng một tiếng, lập tức xuất môn.

Bội Hương nhìnthấy trong lòng vừa ghen ghét vừa hâm mộ, nàng so với Đông Lăng thôngminh hơn nhiều, đến khi nào thì mới trở thành tâm phúc của Tam cô nương? Chờ cho đến khi Tam cô nương chưởng quản phủ viện này, nàng cũng sẽ trở thành đệ nhất nha hoàn!

“Tam cô nương, còn có chuyện gì phân phó nô tỳ đi làm sao?”

“Ngươi trở về quan sát thật kỹ Cầm di nương, tốt nhất là nên tìm hiểu được qua bao nhiêu năm nuốt tiền thì nàng ta cất giấu ở nơi nào.”

BộiHương vừa nghe, do dự một chút, nói: “Tam cô nương, hôm nay ta giúpngười, Cầm di nương sợ rằng sẽ không dung ta nữa, không bằng…..”

“Bội Hương!” Hoàng Bắc Nguyệt nâng mắt nhìn nàng ta: “Nếu làm tốt chuyệnnày, ta chính là đã nắm được một nhược điểm tốt nhất của Cầm di nương.Ngươi nếu như lập được một công lớn như vậy, sau này những sự vụ lớn nhỏ trong phủ Trưởng công chúa, ta sẽ giao cho ngươi xử lý, đến lúc đóngươi sẽ trở thành đệ nhất nữ quản gia!”

Bội Hương trong lòngthật kích động, cũng quên mất những do dự cùng sợ hãi, ở Nam Dực quốcnày phủ Trưởng công chúa đúng là rất có địa vị. Nếu như nàng trở thànhquản gia của phủ Trưởng công chúa, khi đi ra ngoài, địa vị so với nhữngthiên kim tiểu thư khác cũng không kém đâu!

“Dạ, nô tỳ vẫn là nên đi làm việc cho Tam cô nương!

Nhìn bóng lưng của Bội Hương, nàng lạnh lùng cười, dục vọng của loại ngườinày thật là rất đáng sợ, vì dục vọng, an nguy của bản thân cũng có thểvứt phía sau!

Tiêu Vận phái người đi mời Tiêu gia Lão gia tử, tin tức này được truyền ra, nha hoàn tôi tớ trong phủ dường như cũng antĩnh lại, tĩnh lặng chờ Lão gia tử đến, đến lúc đó khẳng định sẽ có tròhay để xem!

Hoàng Bắc Nguyệt lúc này nhàn rỗi, nên lấy quyển Bách Luyện Kinh ra xem, nghiên cứu đủ loại phương pháp giải độc, loại nàohơi chút hữu dụng thì nàng đều phải thử một lần.

Thời gian bangày mặc dù rất ngắn, tuy nhiên dù thế nào đi nữa nàng cũng đều vì tínhmạng của Chiến Dã mà cân nhắc, nàng xưa nay là loại người không thíchthiếu nợ ân tình của người khác!
 
Chương 261: Ai dám động đến ta (3)


Mà lúc này ở Bích Thủy viện

“Gia gia nói không thể tới? Vì sao?” Tiêu Vận thanh âm vội vàng vang lên.

Hạ Ny nói: “Đúng là lão gia tử nói thân thể không thoải mái, muốn ở trong phủ tĩnh dưỡng. Còn nói chuyện chúng ta ở trong phủ trưởng công chúangười không quan tâm, để cho lão gia cùng Nhị cô nương tự mình nghĩ biện pháp.”

“Nói bậy!” Tiêu Vận vỗ cái bàn đứng lên: “Gia gia như thế nào lại nói như vậy? Nhất định là nha đầu ngươi không có đem mọi chuyện nói rõ!”

Hạ Ny vội vàng quỳ trên mặt đất, nói: “Nhị cô nương,nô tỳ oan uổng! Nô tỳ mặc dù là không biết ăn nói nhưng vẫn đem mọichuyện nói rõ ràng. Đây là nguyên lời của lão gia tử, nô tỳ một chữcũng không dám nói dối Nhị cô nương xin Nhị cô nương minh xét.”

Tiêu Vận cắn răng, hít sâu mấy hơi mới chậm rãi ngồi xuống, trong miệng thìthào nói: “Không có đạo lý, gia gia như thế nào lại không đến đây?”

Tuyết di nương từ trong phòng đi tới, hạ giọng nói: “Vận nhi, phụ thân ngươiđang ngủ, ngươi lớn tiếng ầm ĩ cái gì?”Tiêu Vận bĩu môi nói: “Gia giakhông chịu đồng ý. Gia gia như thế nào lại không đến đây?”

“Lãonhân gia người không vội vàng, ngươi cho rằng cũng giống như ngươi? Vậnnhi, việc hôm nay, con tiện nhân kia ăn không ít khổ dâu. Không bằngtrước tiên cứ để bọn chúng đấu đá, chúng ta chỉ việc tọa sơn xem hổđấu!”

“Nhưng mà” tọa sơn xem hổ đấu đương nhiên tránh được nhiềuphiền phức. Nhưng mà điều làm nàng để ý là vì sao gia gia lại không đến? Hôm nay ở Linh Ương Học Viện, gia gia để cho nàng đi tìm Hoàng BắcNguyệt. Khi đó, gia gia nói với nàng rất nghiêm túc, nếu như Hoàng BắcNguyệt này có thể ngoan ngoãn nghe lời để cho hắn sử dụng vậy thì giữnàng lại, nếu như nàng không hiểu chuyện vậy thì tuyệt đối không lưutình!

Hôm nay Hoàng Bắc Nguyệt kiêu ngạo như vậy, gia gia như thế nào còn có thể nhẫn nại? Gia gia luôn luôn đa mưu túc trí, lần này, chỉ sợ là có nguyên nhân gì khác?

Tiêu Vận âm thầm nghĩ, đột nhiênnha hoàn bên ngoài đến bẩm báo nói: “Phu nhân, tiểu thư, bên ngoài gãsai vặt báo lại lão gia tử tới!”

“Gia gia tới!” Tiêu Vận lập tứcđứng lên, nhướn mày vui mừng. Nàng biết, gia gia nhất định sẽ đối phóHoàng Bắc Nguyệt làm sao lại có thể không đến đây?

Nàng hung hăng trừng mắt liếc Hạ Ny một cái: “Nha đầu ngươi nhất định là lười biếng!Đêm nay xem ta xử lý ngươi như thế nào! Đi, đi nghênh đón gia gia!”

Hạ Ny vẻ mặt buồn rười rượi, trong lòng vô cùng oan ức, nàng thật sựchuyển lời đến nghe lão gia tử dặn dò xong mới trở về chuyển lời. Lãogia tử nói rõ ràng là không tới bây giờ như thế nào lại đến đây?”

Tuyết di nương nghe lão gia tử tới, đang muốn vào trong phòng đánh thức TiêuViễn Trình, nhưng là nhìn thấy thần sắc Hạ Ny mày nhẹ cau lại: “Ny nhi,ngươi lúc chuyển lời đến lão gia tử thực là nói không đến sao?”

“Vâng phu nhân, nô tỳ đem lời nói của lão gia tử nói lại chính xác. Lão giatử quả thực nói là không đến nhưng sao bây giờ lại đến quả thật rất kìlạ!” Hạ Ny nước mắt rưng rưng, nghĩ đến thủ đoạn của của Nhị cô nươngluôn tàn nhẫn không biết đêm nay sẽ bị nàng xử trí như thế nào nữa. Nghĩ đến đó cả người liền phát run: “Phu nhân, người phải làm chủ cho nôtỳ, nô tỳ quả thực không có lười biếng cũng không có nói dối!”

Tuyết di nương đứng dựa vào ghế suy nghĩ trong chốc lát, Hạ Ny là do bà nuôidưỡng từ nhỏ là một người thành thật siêng năng chưa bao giờ nói dối.Lão gia tử hôm nay sao lại như vậy? Không thể nào mở miệng trêu chọc một tiểu nha hoàn, lúc đầu nói không tới tại sao bây giờ lại tới rồi?

Trong lòng bà mơ hồ có cảm giác xấu, lâp tức dặn dò Hạ Ny nói: “Mau vào đánh thức lão gia nói lão gia tử tới!”
 
Chương 262: Ai dám động đến ta (4)


Sau khi nói xong liền vội vã đi ra đuổi theo Tiêu Vận. Bà sống nhiều năm như vậy, dù saokhông giống Tiêu Vận là một tiểu cô nương mười sáu tuổi ngây thơ, có một số việc chỉ xem bề ngoài là không được!

Tiêu Khải Nguyênđược người dùng cỗ kiệu đưa tới. Trên người khoác áo lông chồn dày, ănmặc cực kỳ kín đáo, đầu đội mũ lông chồn, mái tóc hoa râm cũng được cheđi. Trừ bốn gã sai vặt ra, Tiêu Khải nguyên còn mang theo vài người vừanhìn là biết thân thủ không tầm thường. Hai nam một nữ cực kỳ cảnh giácnhìn vào trong phủ Trưởng công chúa một lúc mới dám tiến vào.

“Gia gia!” Tiêu Vận đã sớm đi ra ngoài đón hô lên một tiếng giòn tan: “Tacòn tưởng lão nhân gia người không tới, không yêu thương Vận nhi nữa”

Tiêu Khải Nguyên từ bên trong kiệu đi ra, nhìn lướt qua một vòng một vòng ởphía sau Tiêu Vận, trong ánh mắt lộ ra vẻ cẩn thận vô cùng. Tiêu Vận khó hiểu hỏi: “Gia gia, ngài nhìn cái gì?”

“Bắc Nguyệt quận chúa đang ở nơi nào?” Tiêu Khải Nguyên không để ý đến nàng, trực tiếp hỏi.

Trong lòng Tiêu Vận vui vẻ, gia gia quả nhiên là tìm đến Hoàng Bắc Nguyệtgây phiền phức. Chỉ là nếu bọn họ tìm đến cửa thỉ thật là mất mặt, chibằng để gia gia đến tiền thính uống trà, nàng cho người gọi Hoàng BắcNguyệt đến!

“Gia gia, tiền thính đã chuẩn bị trà ngài thích,không bằng đến đó trước đi”. Thấy nàng không nói, Tiêu Khải Nguyên đãkhông nhịn được nữa tiện tay bắt một nha hoàn nói: “Dẫn đường!” Nha hoàn hoảng sợ, đối mặt với một triệu hoán sư bát tinh nàng nào dám cãi lời,vội vàng dẫn dường đi đến Lưu Vân Các. “Gia gia!?” Tiêu Vận vẻ mặt mờmịt, gia gia cũng không cần phải vội vã như thế chứ?

“Vận nhi!”Tuyết di nương đuổi theo ra đến nắm lấy tay của Tiêu Vận vẻ mặt bất an.“Nương, ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái thì trở về nghỉngơi, ta muốn đi xem gia gia xử lý Hoàng Bắc Nguyệt như thế nào!”

Tuyết di nương trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, trong lòng thở dài. Dù saovẫn là một tiểu hài tử, bình thường thông minh đến đâu thì đến lúc quantrọng vẫn hồ đồ: “Nha đầu ngốc, ngươi không có nghe thấy mới vừa rồi gia gia của ngươi gọi nha đầu kia như thế nào sao?” Tuyết di nương vội vàng nói, sợ rằng Tiêu Vận không nghe lời của nàng mà bỏ chạy đi.

Tiêu Vận sửng sốt, cẩn thận hồi tưởng một chút: “Gọi… Bắc…” Đột nhiên tronglúc đó, khuôn mặt xinh đẹo trở nên trắng bệch! “Tại sao có thể như vậy?Không có khả năng, mới vừa rồi, mới vừa rồi chắc là nghe lầm rồi!” Tiêu Vận thì thào nói, cả cơ thể từ mũi chân đến đỉnh đầu đều lạnh như băng.

“Vận nhi, chúng ta ngàn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ, ngay cảgia gia của ngươi cũng…” Tuyết di nương lúc này mới cảm thấy hoàn toànhoảng sợ, nhớ lại cảnh thi thể tên gia đinh nằm trên núi giả cả ngườilông tơ dựng đứng cả lên.

Tiêu Vận nghẹn ngào một tiếng, độtnhiên nước mắt trào ra, kêu lên: “Ta không muốn! Ta không muốn! Nương!Ta chết cũng không tin a! Nha đầu đó dựa vào cái gì chứ?”

“Nóinhỏ thôi!” Tuyết di nương vội che miệng nàng lại, quay đầu lại nhìn mọi người chung quanh một cái. May mà lúc này mọi người đều biết lão gia tử tới, hơn nữa còn đến Lưu Vân các tìm Hoàng Bắc Nguyệt, nghĩ rằng sẽ cókịch hay để xem nên tất cả đều hướng về Lưu Vân các mà đến.

Tiêu Vận ‘u u ô’ vài tiếng, vành mắt đỏ bừng không cam lòng nói “Ta không hiểu tại sao ngay cả gia gia cũng vậy chứ?”

Tuyết di nương cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Hoàng Bắc Nguyệt trước đây vẫn là một phế vật mặc cho người khi dễ.”
 
Chương 263: Ai dám động đến ta (5)


Tuyết di nương cẩnthận suy nghĩ, nói: ” Hoàng Bắc Nguyệt kia lúc trước vẫn chỉ là một phếvật mặc cho người ta khi dễ, nhưng gần đây giống như đã biến thành người khác vậy. Lần trước nàng giết Tiết Mộng trên lôi đài, ta đã nghi ngờrồi, bằng vào vận đạo của nha đầu kia thì sao có thể cứ may mắn như vậychứ!”

” Ý của nương là…” Tiêu Vận lau khô nước mắt,kinh hãi quá mức khiến đầu óc của nàng nhất thời đình trệ, không suynghĩ được gì.

Tuyết di nương nói tiếp: ” Hôm nay nàng lạitiếp tục thắng hai cao thủ của Thượng Thư Phủ là Lâm Uyển Nghi và Lâm Tử Thành, bởi vậy theo nương suy đoán, thực lực của nàng sợ là đã đạt đếncấp bậc Hoàng Kim chiến sĩ. Thực lực của nàng đột nhiên tăng mạnh trongthời gian ngắn như vậy, nhất định là có kỳ ngộ, hoặc là có cao nhân chỉđiểm!”

Lời này rơi vào trong tai Tiêu Vận lại cực kỳ chói tai. Nàng từ nhỏ đến lớn luôn cố gắng thế mà cũng không gặp được kỳ ngộ gì, càng không có cao nhân chỉ điểm, dựa vào cái gì mà Hoàng Bắc Nguyệt lại gặp được?

Chẳng lẽ cả đời này của nàng sẽ không bao giờ đuổi kịp Hoàng Bắc Nguyệt sao? Sẽ bị nàng ta đạp ở dưới chân sao?

” Nương!” Tiêu Vận chợt nhỏ giọng, trong thanh âm tràn ngập oán độc: ” Nàng cho dù có lợi hại hơn nữa thì cũng không sống được bao lâu nữađâu. Thứ thuốc kia, không bằng nương gia tăng liều lượng lên đi! Mộtlần giết chết nàng luôn, như vậy sẽ không còn hậu hoạn gì nữa!”

” Việc này nương tự có tính toán, ngươi không cần để ý tới.” Lãnh quang chợt lóe trong mắt Tuyết di nương.

” Nương…” Tiêu Vận cảm động nói.

Tuyết di nương vuốt vuốt mặt nàng, cười nói: ” Vận nhi, hi vọng cả đờicủa nương đều đặt trên người ngươi, ngươi ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện a!”

Tiêu Vận kiên định gật đầu: ” Nương, người yên tâm, ta nhất định sẽ khiến người vừa lòng!”

” Tuyết di, Nhị muội, sao các ngươi vẫn còn ở nơi này? Nghe nói lãogia tử đang muốn đến đây thu thập Hoàng Bắc Nguyệt a!” Thanh âm ầm ĩcủa Tiêu Linh vang lên.

Tuyết di nương cùng Tiêu Vận nhìn nhau một cái, nha đầu này thật đúng là ngu ngốc mà!

” Đại tỷ đi trước đi, ta lập tức đến ngay.” Tiêu Vận quay đầu liếc Tiêu Linh một cái, trông thấy biểu tình hả hê trên mặt nàng ta, nàng khôngkhỏi có chút đồng tình.

” Vậy ta đi trước.” Tiêu Linh kéo kéo tà váy, mang theo nha hoàn vội vã chạy tới Lưu Vân Các.

” Vận nhi, chúng ta cũng đi qua một chút xem sao.” Tuyết di nương kéotay Tiêu Vận, hai người cũng nhanh chóng theo sát phía sau.

Lưu Vân Các.

Đông Lăng nhanh chân tới trước Tiêu Khải Nguyên, vừa vặn trông thấyHoàng Bắc Nguyệt đã thay đổi y phục. Một thân nhu váy thiển hồng sắc(màu đỏ sáng) thêu hình bách điệp xuyên hoa, bên ngoài lại khoác thêmmột chiếc áo ngắn bằng lông chồn, tóc búi kiểu thập tự (tóc búi hình chữ thập), trên tóc lại cài Kim Phượng bộ diêu (một dạng trâm cài có mấysợi trang trí rũ xuống, mỗi bước đi nó sẽ lắc lắc nên được gọi là bộdiêu), thân thể nhỏ nhắn, thần sắc lạnh nhạt nhưng xinh đẹp tuyệt trần,rất có phong phạm của đại gia khuê tú.

Đông Lăng tiến lên phía trước, cười nói: ” Tiểu thư thật là thông minh nha,nô tỳ chỉ mới búi tóc cho người có vài lần mà người đã học được.”

” Búi tóc so với luyện dược còn khó hơn, quả thật là hành hạ ta chết đi sống lại a!” Hoàng Bắc Nguyệt vừa sửa sang lại cái Kim Phượng bộ diêuvừa cười nói: ” Lão nhân kia đã tới chưa?”

” Hắn dámkhông đến sao?” Đông Lăng che miệng cười khẽ. Thời điểm nàng đến Tiêugia, bộ dáng kinh hãi của Tiêu Khải Nguyên khi nghe thấy Bắc Nguyệt quận chúa phái người tới làm nàng buồn cười không thôi.

HoàngBắc Nguyệt nhướn đôi mi thanh tú, quả nhiên, lão già kia bất quá cũngchỉ như thế. “Món quà” mà Linh Tôn tặng cho hắn, phỏng chừng cả đời nàyhắn cũng không quên được!

Thực lực chênh lệch lớn nhưvậy, cho dù hắn có trở thành rùa đen cũng không giấu được a. Nếu như hắn vẫn còn ẩn giấu thực lực mạnh mẽ thì may ra mới có thể ngạnh kháng(cứng rắn chống lại) một chút, còn nếu như không có thực lực gì, vậy thì chỉ có thể ngoan ngoãn để nàng khi dễ thôi!

Nghĩ tớiđây, Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi có chút khâm phục Linh Tôn, nói như vậy từ lúc hắn ra tay với Tiêu Khải Nguyên cho đến khi để cho Tiêu KhảiNguyên đào tẩu, hắn cũng đã tính toán hết thảy.
 
Chương 264: Ai dám động đến ta (6)


Việc để cho Tiêu Khải Nguyên sống sót đào tẩu còn đả kích đám người Tiêu gia trầm trọng hơn so với việc giết hắn nữa a!

” Bắc Nguyệt quận chúa, lão hủ mang theo lễ vật đến bái phỏng (viếngthăm)!” Thanh âm già nua nhưng hữu lực từ bên ngoài vang lên.

Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nhếch môi, hướng Đông Lăng nói: ” Mời lão gia tử vào đi.”

” Vâng.” Đông Lăng bước ra cửa, thanh âm trong trẻo nói: ” Lão gia tửmời vào, quận chúa đang chuẩn bị trà chờ lão gia tử a.”

Tiêu Khải Nguyên ngẩng đầu liếc nhìn căn phòng che rèm kín mít, cái gìcũng không thấy, như vậy hắn làm sao dám đi vào a? Vạn nhất Hoàng BắcNguyệt thiết kế bẫy rập gì đó, như vậy hắn liền chết oan chết uổng ở bên trong.

Mặc dù trên danh nghĩa có quan hệ huyết thống, thế nhưng nhiều năm qua hắn lại không coi Hoàng Bắc Nguyệt thành tôn nữ(cháu gái) của mình mà đối đãi, Hoàng Bắc Nguyệt tự nhiên cũng sẽ khôngnhận người gia gia như hắn. Thời điểm trong rừng cây ở Thất Tháp, HoàngBắc Nguyệt đã nổi lên sát tâm với hắn a!

Hôm nay hắn tới, một mặt là sợ nếu không nể mặt Bắc Nguyệt quận chúa thì sẽ làm vị caonhân kia nổi giận, mặt khác là muốn tiếp cận làm quen với Bắc Nguyệtquận chúa, lấy lòng nàng, để nàng nói tốt vài câu trước mặt vị cao nhânkia, xin ngài ấy bỏ qua cho hắn.

Hắn muốn thông qua HoàngBắc Nguyệt là vì tính tình nàng rất giống với Huệ Văn Trưởng công chúa,từ nhỏ đôn hậu thiện lương, chỉ là, Hoàng Bắc Nguyệt còn mềm yếu hơn một chút.

Hắn nghĩ, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, Hoàng Bắc Nguyệt chắc sẽ không để tâm chuyện này đâu nhỉ?

Tiêu Khải Nguyên ngẩng đầu nhìn Đông Lăng, cười nói: ” Đông Lăng cônương, phiền ngươi vào nói với quận chúa một tiếng, lão hủ thân thểkhông tốt, đi vào sợ sẽ làm bẩn khuê phòng của quận chúa, ở trong sântrò chuyện sẽ thuận tiện hơn a.”

” Lão gia tử mặt mũi lớn, nói cái gì chính là cái đó, vậy để nô tỳ vào trong mời quận chúa đira.” Đông Lăng cười cười xoay người đi vào.

Lời này củanàng làm Tiêu Khải Nguyên đổ một thân mồ hôi lạnh. Vốn ý của hắn là muốn mời Hoàng Bắc Nguyệt đi ra, uống trà trò chuyện trong hoa viên, nếu vậy thì cũng chẳng có gì, nhưng không hiểu sao ý niệm này vào trong lời nói của Đông Lăng lại giống như là hắn cậy già lên mặt, bản thân không muốn vào nên bảo Bắc Nguyệt quận chúa đi ra.

Nha đầu kia cũng không phải thứ dễ trêu a!

Chỉ trong chốc lát, Hoàng Bắc Nguyệt dưới sự dìu dắt của Đông Lăng chậm rãi đi ra ngoài, ngọc thủ (tay ngọc) khẽ nâng tà váy thật dài, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, khí chất tao nhã, trời sinh quý tộc.

” Hiếm có dịp lão gia tử nể mặt đến đây, Bắc Nguyệt không đi ra đóntiếp thật sự là thất lễ.” Hoàng Bắc Nguyệt hơi cong gối, hành lễ củatiểu thư khuê các khi nhìn thấy trưởng bối.

Tiêu KhảiNguyên không dám nhận cái lễ này của nàng, vội vàng tránh ra, ôm quyềnkhom lưng hành lễ: ” Quận chúa nói sai rồi, phải là lão hủ hướng quậnchúa hành lễ mới đúng.”

Hoàng Bắc Nguyệt nâng tay: ” Lãogia tử là trưởng bối, mau mau đứng lên, nếu để người khác thấy thì sẽchê cười Bắc Nguyệt.”

Tiêu Khải Nguyên lau mồ hôi, đứng dậy, ba tên cao thủ đi phía sau thấy vậy vội vàng mang lễ vật đưa tới.

Đó là ba cái hộp gấm, mỗi hộp đều đã được mở ra. Hộp thứ nhất để cuốnViêm Hỏa Trảm bản hoàn chỉnh. Hộp thứ hai là một viên đan dược toàn thân trong suốt. Hộp thứ ba là một thanh hắc sắc chủy thủ chém sắt như chémbùn.

” Đây là chút lễ mọn của lão phu, thỉnh quận chúa vui lòng nhận.” Tiêu Khải Nguyên cẩn thận quan sát thần sắc của Hoàng BắcNguyệt khi nhìn thấy những bảo vật này.

Mấy thứ này, nóilà bảo vật còn chưa đủ, chúng đều thuộc dạng có tiền cũng không muađược, mà nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt cũng mới trở nên mạnh mẽ cách đâykhông lâu, nếu không lúc trước sẽ sẽ không tùy ý để cho người của Tiêugia bắt nạt mình như thế.

Nếu là gần đây mới trở nên mạnhmẽ, vậy khẳng định nàng chưa từng thấy qua nhiều bảo vật như vậy. Bâygiờ tặng nàng mấy thứ này, chắc hẳn nàng sẽ cao hứng a.
 
Chương 265: Ai dám động đến ta (7)


Lão hồ ly Tiêu KhảiNguyên này tặng lễ vật không chỉ đắt tiền mà còn vô cùng hi hữu (hiếmthấy), như vậy mới có thể đánh động lòng người!

Nhưng nào ngờ Hoàng Bắc Nguyệt chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, thần sắc cũngkhông mấy kinh ngạc và mừng rỡ. Khóe môi nàng ưu nhã giương lên, nói:“Đa tạ lão gia tử, Đông Lăng, đem lễ vật thu lại đi.”

Đông Lăng tiến lên đóng nắp hộp lại rồi đem vào nhà cất, sau đó lại bưng trà bánh đi ra đặt trên bàn đá trong sân.

” Lão gia tử mời ngồi.” Hoàng Bắc Nguyệt giơ tay thủ thế mới, bản thân nhanh chóng ngồi xuống trước.

Tiêu Khải Nguyên đi tới ngồi xuống, không khỏi có chút xấu hổ, tronglòng âm thầm tự hỏi: “ Chẳng lẽ vị cao nhân kia còn có nhiều bảo vật quý hiếm hơn, nếu không một tiểu nha đầu như Hoàng Bắc Nguyệt sao lại cóthể bình tĩnh như vậy?”

Hoàng Bắc Nguyệt một tay nâng tay áo, một tay cầm bình trà, chậm rãi rót một chén cho Tiêu Khải Nguyên,sau đó ngẩng đầu nhìn lướt qua ba tên cao thủ đứng sau lưng hắn.

Mấy người này mặc dù chỉ mặc trang phục tùy tùng, bất quá từ khí tứctrên họ, nàng có thể cảm giác được thực lực của ba người này so với Tiêu Khải Nguyên cũng không chênh lệch mấy.

Lão hồ ly này quảthật đã có chuẩn bị rồi mới đến, hắn sợ cái gì đây? Sợ nàng động thủvới hắn ngay tại Tiêu gia? Hắn cũng quá đề cao chính mình đi, giết hắntrong Trưởng công chúa phủ chẳng phải sẽ làm bẩn thanh danh thiện lươngcủa Trưởng công chúa sao?

” Mấy vị này không bằng cùngnhau ngồi xuống uống ly trà đi.” Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ, đem ly tràbày ra, lần lượt rót đầy nước trà.

Mấy người kia liếc nhìn nhau, một nữ cao thủ bộ dáng xinh đẹp đứng ra nói: ” Quận chúa quá đềcao chúng ta rồi. Chúng ta thân phận thấp kém, làm sao dám ngồi chungvới quận chúa uống trà?”

Hoàng Bắc Nguyệt không để ý tớilới nàng nói, nhanh chóng bưng một ly trà lên, đưa cho nữ cao thủ vừamới nói chuyện: ” Một ly trà thôi mà.”

Nữ cao thủ bắt đầu do dự, nếu như nhận thì nhất định phải uống, nhưng lỡ như trong nước trà có thứ cổ quái gì đó thì…

” Vị khách quý này, chẳng lẽ chút mặt mũi này mà ngươi cũng không choquận chúa của chúng ta sao?” Đông Lăng ở bên cạnh mỉm cười nói.

” Tiêu Nguyệt, sao lại có thể vô lễ như vậy trước mặt quận chúa?” Tiêu Khải Nguyên nhíu mày, nghiêm túc nói với nữ cao thủ kia.

Nữ cao thủ gọi là Tiêu Nguyệt hơi do dự một chút nhưng cũng đưa hai tay ra: ” Đa tạ quận chúa.”

Nàng định tiếp nhận ly trà kia, nhưng không hiểu sao lại không thể nhấc lên được, giống như ly trà đã bị chôn sâu trong nham thạch vậy!

Tiêu Nguyệt trong lòng khẽ động, Bắc Nguyệt quận chúa này khí lực cũngquá lớn đi! Đây là muốn từ nàng dò xét thực lực của Tiêu gia bọn họ sao?

Theo lời Tiêu Khải Nguyên nói, thực lực của nha đầuHoàng Bắc Nguyệt này rất không tầm thường, e là sau lưng có cao nhân làm chỗ dựa. Nhưng dù là vậy, Tiêu gia của bọn họ cũng không thể thua trước mặt nàng a!

Nghĩ vậy, Tiêu Nguyệt cũng âm thầm dùng sức. Cấp bậc của nàng đã đạt đến Hoàng Kim chiến sĩ, nếu như Hoàng BắcNguyệt cũng cùng đẳng cấp với nàng thì hôm nay nàng sẽ không đến nỗi mất mặt!

Nhưng nàng vừa mới dùng sức, một cỗ lực lượng nóngrực cực kỳ bá đạo bỗng nhiên từ tách trà chui vào trong kinh mạch củanàng, giống như cố ý hướng về phía nội tạng của nàng xông tới!

Tiêu Nguyệt cực kỳ hoảng sợ, kêu thảm một tiếng đã buông tay ra. Chéntrà kia theo đó rơi xuống mặt đất vỡ nát, bên trong ngay cả một giọtnước cũng không có, sớm đã bị bốc hơi hết rồi! Như vậy có thể tưởngtượng, cỗ lực lượng nóng rực chui vào trong kinh mạch của Tiêu Nguyệt bá đạo cỡ nào!

Hai người cao thủ phía sau vội vàng đỡ lấy Tiêu Nguyệt, ngẩng đầu lên, có chút phẫn hận trừng mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt!

Nàng đây là muốn ra oai phủ đầu với Tiêu gia bọn họ sao!?

Tình huống này cũng làm cho Tiêu Khải Nguyên kinh hãi, nhưng hắn rấtnhanh đã phản ứng lại. Tiêu Nguyệt là Hoàng Kim chiến sĩ, Hoàng BắcNguyệt dễ dàng khiến nàng ăn thiệt thòi, như vậy chẳng phải là…
 
Chương 266: Ai dám động đến ta (8)


Trong lòng nhất thời cảm thấy rét run, Tiêu Khải Nguyên lập tức đứng lên, đối với Tiêu Nguyệt quát lớn, “Thật không có mắt! Quận chúa mời ngươi mộtly trà, như thế nào lại không cẩn thận, còn không mau hướng Quận chúathỉnh tội!”

Tiêu Nguyệt gắt gao ôm lấy cánh tay đang đaunhức, nàng cũng biết được trong đó có bao nhiêu lợi hại, Tiêu KhảiNguyên đây là cho nàng một đường thoát thân, để không làm lớn chuyện.

Cho dù nàng đang rất tức giận, nhưng cũng phải nhận thức tình hình mà cố gắng kìm nén!

“Là do ta không cẩn thận, cũng may không làm Quận chúa bị thương, thỉnh Quận chúa trách phạt.”

“Chỉ là việc nhỏ thôi mà, người là khách quý không nên để trong lòng.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, lại tiếp tục bưng lên một ly trà, đưa chonàng “Xin mời người dùng trà.”

Tiêu Nguyệt tay vẫn còn run rẫy,khi nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt vừa đưa ly trà tới, trong lòng nàng kinhhãi.Nhìn thoáng qua Tiêu Khải Nguyên, thấy Tiêu Khải Nguyên khẽ gật đầu, Tiêu Nguyệt lúc này mới đi tới đón lấy ly trà.

Lúc này không còn bị làm khó dễ nữa, tiếp nhận ly trà uống một ngụm, Tiêu Nguyệt cố cườinói: “Trà của Quận chúa đúng là danh trà! Đa tạ Quận chúa!”

Cònlại hai người đứng bên cạnh Tiêu Nguyệt chứng kiến tình huống này, cũngkhông đợi Hoàng Bắc Nguyệt tự mình đưa qua, tự động đi tới cầm lấy lytrà uống một hơi cạn sạch, đồng thanh nói: “Đa tạ Quận chúa!”

Người của Tiêu gia này quả nhiên rất thức thời!

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười cười, lúc này, đột nhiên phía sân sau vang lên thanh âm của Tiêu Linh.

“Gia gia, nha đầu kia rất xấu xa! Ngài ngàn vạn không nên hạ thủ lưu tình!”

Tính cách của nàng ta thật là ầm ĩ, ngốc nghếch, cũng không bỏ qua cơ hội!

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Khải Nguyên nói, “Lần này Lão gia tử đến chẳng lẽ muốn thu thập người nào sao?”

“Thế nào lại như vậy? Nha đầu kia không hiểu chuyện, để cho Quận chúa chêcười rồi!” Tiêu Khải Nguyên vội vàng nói. Tiêu Linh họ Tiêu, hay chínhlà người của Tiêu gia. Tiêu Linh làm mất thể diện, khiến cho Tiêu KhảiNguyên hắn tự nhiên cũng cảm thấy mất mặt.

Tiêu gia có thế lực như vậy, nhưng lại có cái loại phế vật không có thiên phú này, căn bản là không có giá trị để tồn tại!

Hắn hướng hai người nam nhân dùng ánh mắt ra hiệu, hai người kia lập tức đi ra ngoài, vội vã đi tới ngăn cản Tiêu Linh.

“Ngươi, các ngươi muốn làm gì?” Tiêu Linh không biết tốt xấu lớn tiếng nói.Nàng mới vừa rồi đứng ở bên ngoài nghe thấy tiếng kêu thảm thiết cùngvới thanh âm vỡ nát của ly trà, nghĩ là Hoàng Bắc Nguyệt bị giáo huấnrất thê thảm. Vì vậy nàng ta vội vàng đi vào nhìn thử.

Đột nhiênmột trong hai tên nam nhân vươn tay bóp chặt cổ Tiêu Linh, lạnh lùngnói: “Bắc Nguyệt quận chúa đang ở đây, há để cho ngươi làm càn sao!”

Tiêu Linh mở to hai mắt nhìn, cổ họng chỉ ư ư được vài tiếng, bị người bóp cổ kéo đi, tay chân đá loạn xạ, xanh cả măt.

Đi theo ở phía sau Tuyết di nương cùng Tiêu Vận cũng nhìn thấy, trong lòng chấn động, Tiêu Vận trực tiếp lui về phía sau vài bước.

Ngườinam nhân đang bóp cổ Tiêu Linh đúng là một tên cao thủ rất lợi hại củaTiêu gia, tên là Tiêu Úy, người này hoàn toàn chính là người của Tiêugia, vậy mà sao lại ra tay với Tiêu Linh?

Nàng mặc dù bình thường rất chán ghét Tiêu Linh, nhưng Tiêu Linh cũng là người của Tiêu gia.Hoàng Bắc Nguyệt làm cho người của Tiêu gia chịu khổ, một chút nàng cũng không cảm thấy vui!

“Tiêu Úy đại ca, Đại tỷ tỷ cho dù có phạm đại tội, nhưng dù sao cũng là người của Tiêu gia, ngươi cũng nên thủ hạ lưu tình!”

Tiêu Úy nhìn thoáng qua Tiêu Vận, hắn cùng Tiêu Vận giao tình cũng khôngtồi, nhưng lúc này hắn không thể nghe lời Tiêu Vận, hắn đang chờ HoàngBắc Nguyệt lên tiếng!

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi uống nửa ly trà,lúc này mới ngẩng đầu lên, giống như là vừa mới nhìn thấy Tiêu Linh bịbóp cổ, giật mình nói: “Đại tỷ tỷ làm sai điều gì, sao lại khiến vịkhách quý này tức giận như thế?”

Tiêu Khải Nguyên lạnh mặt, trànngập uy nghiêm nói: “Chúng ta là người của Tiêu gia, được gia giáo thâmnghiêm, các ngươi mặc dù không phải là chủ nhà, nhưng cũng không thểkhông có quy củ!”
 
Chương 267: Ai dám động đến ta (9)


Tiêu Khải Nguyên lạnh mặt, tràn ngập uy nghiêm nói: “Chúng ta là người của Tiêu gia, được gia giáo thâm nghiêm, các ngươi mặc dù không phải là chủ nhà, nhưng cũngkhông thể không có quy củ! Trên đời này còn có đạo quân thần, tôn titrật tự, đạo lý cương thường, phụ thân của các ngươi không dạy cho cácngươi sao?”

Sau khi nói xong xoay người hướng Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Tiêu gia gia giáo không nghiêm, khiến cho Quận chúa chê cười!”

“Nơi này, lão gia tử là trưởng bối nên không nói, mẫu thân ta từ trước cũngthường xuyên dạy bảo. Ta thấy thì hiện tại mấy vị ca ca cùng tỷ tỷ ở bên ngoài đã mất hết cấp bậc lễ nghĩa, nguyên nhân hơn phân nửa cũng là dokhông có lão gia tử dạy đạo. Ta thấy không bằng như vậy đi, lão gia tửđến ở tại Trưởng công chúa phủ. Thứ nhất có thể cho Bắc Nguyệt tẫn tẫnhiếu đạo nhiều năm, thứ hai có thể hảo hảo giáo huấn mấy vị huynh đệ tỷmuội, lão gia tử ý của người như thế nào?”

Tiêu Khải Nguyên vừanghe xong, lập trên lưng xuất hiện tầng mồ hôi lạnh, để hắn ở Trưởngcông chúa phủ, làm sao có thể? Vậy không phải là hoàn toàn sống dướitrướng của Hoàng Bắc Nguyệt sao?

“Ý tốt của Quận chúa lão hủ muôn phần cảm tạ, thế nhưng hiện tại lão hủ tuổi đã cao, cũng quản giáokhông được những người trẻ tuổi. Tuy nhiên lão hủ cảm giác được BắcNguyệt quận chúa thật ra rất có phong phạm của Trưởng công chúa điện hạ, Trưởng công chúa dạy dỗ người so với người khác cũng rất bất đồng, khíthế trầm ổn, lão hủ cảm thấy rất khâm phục. Không bằng, những đứa trẻnày giao cho quận chúa giáo dục chắc chắn sẽ tốt hơn.”

Tiêu Vận nghe thấy thế, sắc mặt tái mét không còn chút máu, vôi vàng nói: “Gia gia, làm thế nào có thể như thế?”

“Làm càn!” Tiêu Khải Nguyên quát, “Quận chúa còn chứa lên tiếng, ở đây có chỗ cho ngươi xen vào nói chuyện sao?”

Tiêu Vận ủy khuất ngậm miệng lại, ánh mắt rưng rưng, phẫn hận không cam lòng cắn môi dưới.

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên liếc mắt nhìn bọn người Tiêu Vận, chậm rãi nói:“Lão gia tử nói vậy, Bắc Nguyệt có phần lo sợ, vài vị ca ca tỷ tỷ cátính mạnh mẽ, trong người lại có thiên phú, Bắc Nguyệt tuổi còn nhỏ, làm thế nào có thể quản được bọn họ?”

Tiêu Khải Nguyên lập tức nói:“Quận chúa cứ việc buông tay quản chính, nếu như bọn họ không nghe lời,Quận chúa có thể sai người qua báo với ta!”

Hoàng Bắc Nguyệttránh không được trong ánh mắt có một chút ý cười nhợt nhạt, nhìn thoáng qua Tiêu Vận cười nói: “Lão gia tử nói như vậy, Bắc Nguyệt cung kínhkhông bằng tuân mệnh.”

Tiêu Khải Nguyên cuối cùng cũng cảm thấynhẹ nhõm thở dài một hơi, vẫy vẫy tay ý bảo bọn người Tiêu Vận rời đi,đem những nha hoàn tôi tớ đang vây xem ở sân bên ngoài cũng đuổi đi hết. Lúc này mới nói khẽ với Hoàng Bắc Nguyệt.

“Quận chúa, hôm nay lão hủ đã đắc tội, không biết vị tiền bối kia thế nào?”

“Hắn a, lão nhân gia ông ta tính tình cổ quái, thứ không thích nhất chính là nghe người khác nói năng bậy bạ. Hôm nay chính lão gia tử cũng phạm vào tối kị của hắn, nên mới bị trừng phạt. Sau này người cẩn thận một chút, lão nhân gia ông ta cũng sẽ không ra tay với ngươi.”

“Đúng làđúng là, ta tạ Quận chúa chỉ điểm!” Tiêu Khải Nguyên lau một tầng mồ hôi lạnh trên trán, có chút rụt rè hỏi: “Không biết tôn tính đại danh củavị tiền bối kia là gì?”

Hoàng Bắc Nguyệt giương lên con ngươitrong trẻo, nhãn quang có chút lạnh nhạt, “Lão nhân gia ông ta khôngthích nhất là bị người khác tra kĩ hỏi tận!”

Tiêu Khải Nguyêntrong lòng căng thẳng, vội vàng nói: “Lão hủ đã hiểu, thỉnh cầu BắcNguyệt quận chúa ở trước mặt vị tiền bối kia nói tốt vài câu, lão hủ cómắt mà không thấy thái sơn, từ nay về sau không dám như vậy nữa!”

“Lão gia tử, ta và ngươi mặc dù không thân thiết, nhưng tốt xấu gì cũng cóchung huyết thống, sao ta có thể thấy chết mà không cứu được?” Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.

“Đa tạ quận chúa, đa tạ quận chúa!” Tiêu KhảiNguyên lập tưc khom lưng thở ra, trên mặt mày cau khổ sắc, rốt cuộc cũng có chút giãn ra thoáng chút yên tâm.

Hoàng Bắc Nguyệt lấy tay đỡ lấy đầu, Đông Lăng lập tức nói, “Lão gia tử, quận chúa thân thể khôngkhỏe, hôm nay chắc đã rất mệt mỏi, xin lão gia tử thứ lỗi.”
 
Chương 268: Ai dám động đến ta (10)


“Quận chúa nên sớm đi nghỉ, lão hủ xin phép được cáo từ.” Tiêu Khải Nguyên đã sớm muốn đi,chỉ là Hoàng Bắc Nguyệt chưa lên tiếng nên hắn vẫn đang do dự. Hiện tạinghe được lời này nên hắn lập tức liền rời đi.

Vừa từ Lưu Vân Các đi ra ngoài, liền gặp ngay Tiêu Viễn Trình đang vội vã chạy tới.

Tiêu Khải Nguyên vừa nhìn thấy đứa con trai vô dụng, trong lòng nhất thời nộ khí xung thiên!

Năm đó, nếu không phải là do tên tiểu tử thúi này tham vọng không chịu thua kém, muốn bò lên phía trên. Hết lần này đến lần khác đòi muốn kết hônvới cái gì mà Huệ Văn Trưởng công chúa, thì cũng sẽ không sinh hạ ranghiệp chướng Hoàng Bắc Nguyệt này, hại hắn hiện tại cũng không thể anbình!

“Phụ thân!” Tiêu Viễn Trình vội vàng đi lên, “Nha đầu kia ngài có phải hay không…..”

Ba……

Lời còn chưa dứt, Tiêu Khải Nguyên đã hung hăng giơ tay lên cho hắn một cái tát!

“Thật không có mắt, ngươi cũng không thèm nhìn một chút xem hiện tại ngươi đang ở nơi nào? Trên miệng còn không biết kiểm điểm!”

Tiêu Viễn Trình bị đánh đến ngây ngốc trừng mắt nhìn, hoàn toàn không rõ ýtứ của cha hắn là gì, rơi vào đường cùng nên không thể làm gì khác hơnngoài việc nhìn về phía Tiêu Nguyệt, người luôn luôn hiểu rõ tâm tư củalão gia tử.

Tiêu Nguyệt ôm lấy cánh tay đang đau nhức, sắc mặttái nhợt nói: “Biểu ca, Bắc Nguyệt quận chúa không dễ chọc vào, ngay cảchúng ta cũng phải nhìn sắc mặt của nàng mà làm việc, đầu óc của ngườinày thật sự là thâm sâu khó lường!”

Tiêu Viễn Trình ngây ngẩn cảngười, cái gì? Lão gia tử cũng phải xem sắc mặt nha đầu kia mà làm việc? Điều này làm sao có thể? Tuy nhiên nha đầu kia chính là một chiến sĩ mà thôi, ngay cả triệu hoán sư cũng không phải, lão gia tử là một nhân vật lợi hại như thế, sao có thể sợ nàng ta?

Tiêu Nguyệt vừa nhìn sắc mặt của hắn, chẳng quan tâm trong đầu hắn nghĩ cái gì, lạnh lùng nói:“Sư phụ của Bắc Nguyệt quận chúa là người ở đâu ngươi có biết không?”

“Điều này chính ta cũng không biết, nàng ta từ khi nào lại trở nên lợi hại như vậy ta cũng không biết.”

“Không biết không biết, ngươi cái gì cũng không biết!” Tiêu Khải Nguyên gầmlên. Thanh âm không dám quá lớn, sợ Hoàng Bắc Nguyệt sẽ nghe thấy!

Tiêu Nguyệt nói: “Biểu ca, sư phụ của Bắc Nguyệt quận chúa xem ra rất lợihại, ta thấy trên toàn Tạp Nhĩ Tháp đại lục này, cũng không có mấy người dám trêu vào đâu!”

Tiêu Viễn Trình thần sắc mơ hồ, nói chuyện quanh co: “Có thể lợi hại như vậy sao?”

Tiêu Nguyệt nhìn thấy bộ dáng kia của hắn, trong lòng khinh bỉ, từ nhỏ đã vô dụng nhưng lại không chịu thua kém, đến hôm nay dù đã lớn tuổi, đầu óclại không có chút hữu dụng. Hừ! Sau này có sa cơ lỡ bước, cũng đừng hòng có thể van cầu bọn họ!

Tiêu Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy,trừ Quang Diệu Điện cùng Tu La Thành ra, không mấy người dám trêu vàoloại cao thủ có cấp bậc này đâu. Biểu ca ngươi nên cẩn thận rồi, Tiêugia chúng ta từ nay về sau tuyệt đối sẽ không đối nghịch với Bắc Nguyệtquận chúa. Ngươi với bọn ta có thể không cùng một phía, chúng ta vàngươi từ nay phân rõ ranh giới!”

“Phụ thân, ý của người chính là, sau này ta cũng phải nhìn sắc mặt nha đầu kia mà làm việc?” Tiêu ViễnTrình vừa nghe, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Tiêu Khải Nguyên lạnh lùng liếc hắn: “Nếu không thì ngươi nghĩ thế nào?”

Tiêu Viễn Trình trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được biệnpháp, hắn trước mắt đã âm thầm bố trí nhân thủ sẽ hạ thủ đối với HoàngBắc Nguyệt. Chỉ là chưa kịp động thủ, lại phát sinh sự việc của TiêuTrọng Kỳ, bị An Quốc Công phủ chăm chú giám sát chặc chẽ như vậy. Mấycao thủ dưới tay hắn cũng không thể phái đi, bởi vậy cho đến hiện tạithì vẫn chưa có hành động nào!

Tuy nhiên, khi thấy được tìnhhuống hiện tại, hắn nhất định phải sớm đưa ra quyết định! Hắn cũng không muốn quay trở lại cuộc sống trước kia lúc còn Trưởng công chúa, ở trong phủ mà lúc nào cũng bị người khác áp chế!

“Ý tứ của phụ thân, ta đã hiểu được.” Tiêu Viễn Trình cung kính nói, “Phụ thân nên sớm về nghỉ ngơi, chuyện tình ở trong phủ này, người cũng không cần phải để tâmđến.”

“Hy vọng ta thật sự có thể không cần phải quan tâm đến!”Tiêu Khải Nguyên cũng không thèm nhìn đến hắn, mang theo người của mìnhrời đi đi trước.

Tiêu Viễn Trình nhìn thoáng qua Lưu Vân Các, nhớ tới những lời Tiêu Nguyệt vừa nói với hắn, hắn cũng không dám một mìnhbước vào!
 
Chương 269: Nhất gia chi chủ (1)


Tiêu Viễn Trình nhìnthoáng qua Lưu Vân các, nhớ tới lời nói vừa rồi của Tiêu Nguyệt, hắncũng không dám một mình đi vào, trong lòng tính toán nên đối phó vớiHoàng Bắc Nguyệt như thế nào, hoặc là không làm nếu đã làm thì phải làmđến cùng!

Lưu Vân các

“Tiểu thư, không nghĩ tới ngay cả lão gia tử đều sợ thành như vậy!” Đông Lăng che miệng cười nói.

Hoàng Bắc Nguyệt hơi chớp mắt, “Không phải hắn sợ ta, mà là người phía sau ta.”

Vẻ tươi cười của Đông Lăng cũng chậm rãi thu hồi “Vị tiền bối kia thật sự lợi hại như vậy sao?”

“Hắn có lợi hại hay không ta mặc kệ, chỉ là, đã có hắn làm hậu thuẫn cùng lá chắn cho ta, sau này ta làm việc cũng không cần phải cố kỵ nhiều nhưvậy.” Hoàng Bắc Nguyệt cầm ly trà, lạnh lùng nhếch môi, “Tiêu KhảiNguyên cũng đã lên tiếng, ta không thu thập người của Tiêu gia thật tốt, chẳng phải là khiến hắn thất vọng rồi sao?”

Đông Lăng lộ vẻ vui mừng: “Đông Lăng chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi!”

Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, đưa tay cho Đông Lăng dìu, chậm rãi nói: “Đi thôi, chúng ta đến tiền thính gặp mặt phụ thân đại nhân, còn có các vị dinương nữa.”

Bọn họ từ Lưu Vân các đi ra ngoài, dọc theo đường điđám tôi tớ, nha hoàn từ trên xuống dưới nhìn thấy bọn họ thì lộ ra vẻmặt giống như thấy quỷ, vẻ mặt hoảng sợ, đều lui sang đứng một bên,không ai dám thở mạnh.

Vừa rồi có người thấy được thái độ của lão gia tử đối với nàng, ngay cả lão gia tử thân là triệu hoán sư bát tinhđối với nàng cũng tất cung tất kính, một từ lại một từ tôn xưng ‘BắcNguyệt quận chúa’, hạ nhân như bọn họ sao còn dám làm càn?

Việcnày một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh truyền khắp phủ trưởngcông chúa, mỗi người đều biết lão gia tử lên tiếng để cho Bắc Nguyệtquận chúa quản giáo thật tốt người của Tiêu gia, có lão gia tử ngangnhiên ủng hộ nên phủ trưởng công chúa phủ này từ nay về sau người làmchủ chính là Hoàng Bắc Nguyệt!

Đám nha hoàn, tôi tớ đều là nhìnsắc mặt người mà sống, hôm nay gặp chuyện như vậy, tình huống hiện tạicái gì mà Tuyết di nương, Cầm di nương, coi như chả là gì hết? Cho dù là lão gia cũng chỉ là Phò mã ở rể trong phủ, cũng không phải người làmchủ chân chính của phủ trưởng công chúa này!

Những người từng ức hiếp Hoàng Bắc Nguyệt lúc này đều cảm thấy bất an, lông tơ dựng đứng, giống như tận thế tới.

Từng cặp mắt cũng chỉ dám lặng lẽ ngước lên đến rồi vội vã liếc một cái, sau đó lập tức cúi đầu.

Đi tới hoa viên, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên dừng lại, Đông Lăng gọi lạimột nha hoàn đứng bên cạnh núi giả nói: “Bội Ngọc tỷ tỷ, phiền ngươitruyền lời cho Cầm di nương, mời nàng đến tiền thính uống ly trà, thuậntiện cũng đi mời Tuyết di nương cùng lão gia đến.”

Nha hoàn gọiBội Ngọc kia cũng không dám ngước mắt lên nhìn Đông Lăng, chân tay lóngngóng đứng đó, nghe xong Đông Lăng nói lập tức gật đầu: “Vâng, vâng, nôtỳ lập tức đi ngay.”

Chỗ núi giả này vốn là nơi hôm nay Hoàng Bắc Nguyệt dùng roi quất chết người, những người khác vốn đối với nơi nàymang lòng sợ hãi, hiện tại Hoàng Bắc Nguyệt tự mình đứng ở chỗ này, cáicảm giác này tự nhiên là không giống như trước.

Hoàng Bắc Nguyệtnhìn thoáng qua nơi lưu lại vết máu trên núi giả, đôi mi thanh tú nhíulại, nói: “Chỗ máu này sao lại không phái người rửa sạch sẽ, giữ lạilàm cái gì? Cũng thích nhìn thấy máu có phải không?”

“Quận chúatha mạng, tiểu nhân, tiểu nhân ngay lập tức đi rửa, rất nhanh sẽ rửasạch hết!” Một gã sai vặt lập tức quỳ xuống đến, trong tay vẫn cầm bànchải và thùng nước, vừa rồi đúng là phụng mệnh ở chỗ này rửa sạch vếtmáu.

“Quận chúa không thích nhìn thấy máu, làm phiền ngươi.” Đông Lăng cười nói.

“Dạ, vâng” vậy gã sai vặt dập đầu giống như muốn tự sát, trên trán cũng sưng lên một khối to.
 
Chương 270: Nhất gia chi chủ (2)


“Dạ, vâng” vậy gã sai vặt dập đầu giống như muốn tự sát, trên trán cũng sưng lên một khối to, đến khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đã đi xa mới đặt mông ngồi bệt trên mặt đất, tay chân run rẩy không thôi.

Quá đáng sợ, quá đáng sợ!

Mặc dù thoạt nhìn bộ dáng chỉ là thiếu nữ mười hai tuổi, phong thái đoantrang, thanh lệ thoát tục, khí chất cũng trầm ổn nhu hòa, giống nhưtrưởng công chúa Huệ Văn năm đó.

Nhưng mà, vẫn có chỗ không giống như vậy!

Trên người Hoàng Bắc Nguyệt có sát khí lạnh lẽo, trong lúc giơ tay nhấc chân sẽ toát ra, giống như trời sinh từ trong Tu La xuất hiện, chỉ một ánhmắt thản nhiên mà có thể làm cho người khác cảm giác thấy toàn thân têdại!

Người như thế mà trước kia bọn họ nhìn thế nào lại ra phế vật? Lại là ma ốm mặc người ức hiếp? Thật sự là mắt bị mù rồi!

Trong tiền thính, Hoàng Bắc Nguyệt vừa ngồi xuống thì có nha hoàn vội vàngdâng lên trà nóng cùng điểm tâm, nơm nớp lo sợ khiến tay cầm khay cũngrun rẩy.

Hoàng Bắc Nguyệt lấy tay đỡ nửa bên mặt, vẻ mặt như cóđiều suy nghĩ, tay kia nâng chung trà lên, Đông Lăng vội vàng duỗi tayra, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, trà này…”

“Không có việc gì.” Trước kia nàng từng trải qua huấn luyện với các loại độc tố, thậm chí là độctố đối với thần kinh, đối các loại độc đều rất mẫn cảm, nếu như trongnước trà có gì đó nàng đã sớm đã nhận ra.

Huống chi, sau khi bị thiêu qua trừng phạt chi hỏa, thân thể của nàng gần như là bách độc bất xâm.

Sau khi chậm rãi uống nửa ly trà nhỏ, Cầm di nương mang theo Tiêu Trọng Kỳcùng Tiêu Nhu tới, hôm nay ngâm mình trong ao sen một hồi lâu, sắc mặtCầm di nương tái nhợt, trên người lúc này cũng sạch sẽ, nhưng vẻ uể oảisau khi bị kinh hách vẫn là rất rõ ràng.

Bà được Tiêu Trọng Kỳ đỡ, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng, tinh thần không phấn chấn, thoạt nhìn đúng là ngã bệnh.

Hoàng Bắc Nguyệt cúi xuống chậm rãi thổi ly trà cho bớt nóng, làm bộ khôngphát hiện, khiến cho Cầm di nương một thân bệnh tật phải đứng hồi lâu.

Sắc mặt Tiêu Trọng Kỳ hiện vẻ giận dữ càng ngày càng nhiều, ngạo mạn thiếukiên nhẫn mở miệng nói: “Tam muội muội, ngươi phái người gọi chúng tatới làm gì?”

Lúc này Hoàng Bắc Nguyệt mới ngẩng đầu, cười nói:“Hóa ra Đại ca ca cùng Cầm di tới, sao lại không lên tiếng đây? Maungồi xuống đi, Cầm di thoạt nhìn thân thể không được tốt, bị làm saovậy?”

Tiêu Trọng Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, dìu Cầm di nương ngồi xuống trên ghế, Hoàng Bắc Nguyệt này thật biết diễn trò, thành ra bịnàng lừa nhiều năm như vậy!

Hừ, mẫu thân hắn còn không phải do nàng hại thành như vậy, nàng còn không biết xấu hổ hỏi bị làm sao vậy?

Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của Tiêu Trọng Kỳ, thản nhiên cườinói: “Tựa hồ tâm tình của Đại ca ca không được tốt lắm.”

TiêuTrọng Kỳ đang muốn nói chuyện, bị Cầm di nương lặng lẽ kéo ống tay áomột cái, Cầm di nương cười nói: “Tam cô nương sao lại nói như vậy, chỉlà thân thể ta không tốt nên Kỳ nhi lo lắng thôi.”

“A….” Hoàng Bắc Nguyệt cố ý kéo dài âm cuối, có chút ý tứ hàm xúc không rõ cười, “Đại ca ca đúng là rất hiếu thuận.”

Cầm di nương nghe nàng ‘a’ một tiếng khiến cho trong lòng nhảy loạn, vội hỏi: “Tam cô nương gọi chúng ta đến là vì việc gì?”

Hôm nay trải qua một lần trong ao sen kia cả đời Cầm di nương cũng khôngquên được, trong lòng cũng hoàn toàn sinh ra sợ hãi đối với thủ đoạn của Hoàng Bắc Nguyệt, hơn nữa Tiêu Trọng Kỳ nói nàng khiến Lâm Tử Thành của phủ Thượng Thư bị thương nặng, Cầm di nương lại càng sợ.

Vốnchỉ là bị lạnh một chút, trở về ngủ một giấc, uống một chút canh gừng là tốt rồi, nhưng mà khi ngủ lại chợt nhớ tới đủ loại chuyện làm với Hoàng Bắc Nguyệt từ trước tới giờ.
 
Chương 271: Nhất gia chi chủ (3)


Vốn chỉ là bị lạnhmột chút, trở về ngủ một giấc, uống một chút canh gừng là tốt rồi, nhưng mà khi ngủ lại chợt nhớ tới đủ loại chuyện làm với Hoàng Bắc Nguyệt từtrước tới giờ, mơ thấy nàng trở về báo thù, cũng giết bà rồi để xác trên núi giả. Sau khi tỉnh dậy, cả người sợ hãi vô cùng. Bây giờ chỉ cần làmột tiếng động nhẹ cũng khiến bà sợ hãi thất kinh. Từ trước đến giờ bàcũng không phải là người nhát gan nhưng mà lúc này bà thực sự là rất sợ.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bộ dáng thất kinh của bà, thản nhiên cười nói: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là từ trước thân thể ta không khỏe, tuổitác lại nhỏ nên mọi chuyện trong phủ phải làm phiền Cầm di nương vàTuyết di nương quản lý ta cảm thấy rất ngại. Hôm nay ta có ý tìm Cầm divà Tuyết di để cảm tạ hai người vất vả”

Cầm di nương sắc mặt vốnđã trắng bệch, nghe xong lời này mặt càng lại không còn chút máu, cốgắng cười nói: “Tam cô nương nói quá lời, những việc này là do lão giadặn dò, ta cũng chỉ là làm hết sức….”

Trong tay áo hai tay đãnắm chặt lại, trong lòng cơn tức đã lên tới cỗ họng nhưng lại không thểphát tiết được. Ngày này tới cũng thật sớm! Từ lâu bà đã biết Hoàng BắcNguyệt sau khi trưởng thành sẽ muốn quản việc nhà, chỉ là không nghĩ tới nàng vẫn còn là một đứa nít ranh mà đã muốn nhúng tay vào rồi!

Nhiều năm bà vất vả tính toán như vậy, chẳng lẽ phải để cho người khác hưởng sao?

“Lão gia dặn dò, phụ thân thật sự là quan tâm.” Hoàng Bắc Nguyệt uống mộtngụm trà, ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Viễn Trình và Tuyết dinương cùng nhau vào. Tiêu Vận cùng Tiêu Trọng Lỗi cũng theo ở phía sau.Còn có mấy vị di nương trẻ tuổi dẫn theo con của mình, cũng có ngườikhông có con.

Vào cuối cùng là mẫu thân của Tiêu Linh, Phương dinương. Phương di nương này mặc môt bộ đồ trắng thuần khiết, hằng năm ănchay lễ Phật không tranh với đời. Bình thường bà cũng không hay ra khỏicửa, chỉ trong mấy ngày lễ tết mới ngẫu nhiên gặp được. Nghe nói bà thân thể không khỏe, tính cách ôn hòa không màng danh lợi, thật không biếtlàm sao lại sinh ra nữ nhi giống như Tiêu Linh. Có lần Hoàng Bắc Nguyệtbị ức hiếp, trốn vào trong viện của Phương di nương, Phương di nương cho nàng ăn còn che chở cho nàng. Nhớ đến phần nhân tình này nên lúc nàngđối phó với Tiêu Linh cũng còn lưu tình đôi chút.

Tiêu Viễn Trình vừa vào cửa, liền nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt ngồi ở trên ghế chủ vị,sắc mặt có chút không vui, Hoàng Bắc Nguyệt mở miệng trước: “Phụ thân đã tới, mau mời ngồi, các vị di nương cũng mời ngồi đi, ca ca các tỷ tỷcũng ngồi đi.”

Tuyết di nương nhìn thoáng qua Cầm di Nương, nhìnthấy thần sắc của bà trong lòng thầm suy đoán. Không mấy khó khăn cũngđã đoán được lần này Hoàng Bắc Nguyệt chẳng lẽ muốn nhúng tay vào việcnhà.

Tất cả mọi người ngồi xuống, nha hoàn dâng trà lên, HoàngBắc Nguyệt mới chậm rãi nói: “Mới vừa cũng đã nói với Cầm di nương rồi,phụ thân cùng với các di nương mấy năm nay quản lý việc nhà đều đã mệtmỏi, bây giờ tuổi tác đã cao, con cháu đầy đàn cũng là lúc phụ thân cùng các di nương nên an hưởng tuổi già…” Lời còn chưa nói hết, Tiêu ViễnTrình liền thiếu kiên nhẫn, nói: “Bắc Nguyệt, ngươi tuổi còn nhỏ, đãnghĩ đến việc độc tài rồi sao?”

Hoàng Bắc Nguyệt đặt ly tràxuống, chớp mắt một cái nhìn như một thiếu nữ thiên chân vô tà thanhkhiết, không hề có chút tức giận nào cả cười hỏi: “Phụ thân nói vậy làcó ý gì?”

Tiêu Viễn Trình nói: “Trong nhà sự vụ lớn nhỏ nhiềunăm như vậy đều là các di nương quản lý cho ngươi, cho dù muốn uỷ quyền, cũng nên tuần hoàn từ lớn đến nhỏ để cho ca ca cùng các tỷ tỷ ngươi tới quản.”

“Từ lớn đến nhỏ?” Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt đảo qua cácthiếu gia tiểu thư lớn nhỏ ở trong phòng một vòng, cười nói: “Xin hỏiphụ thân, những ca ca tỷ tỷ này ai do mẫu thân ta sinh ra, ai là nữ nhidòng chính thất.”
 
Chương 272: Nhất gia chi chủ (4)


Đám người Tiêu TrọngKỳ, Tiêu Vận trên mặt ai cũng lộ vẻ tức. Tiêu Viễn Trình sắc mặt khócoi, cả giận nói: “Trong phủ chúng ta chỉ có thứ tự lớn nhỏ, nào có phân biệt cái gì mà thứ nữ với đích nữ?”

Hàn quang trong mắtHoàng Bắc Nguyệt chợt lóe, ngồi yên không nhúc nhích. Ngón tay thảnnhiên đặt ở miệng ly trà trong phút chốc bỗng trầm mặc không nói. TiêuViễn trình trong lòng tràn ngập tức giận, vốn đang chờ Hoàng Bắc Nguyệtphản bác lại, trong lòng không khỏi cảm thấy không yên. Ngàng rốt cuộclà có ý gì? Là đồng ý với những gì hắn nói sao? Nha đấu này càng lúccàng không có lễ phép!

Muốn dùng chiến thuật tâm lý Hoàng BắcNguyệt chính là cao thủ. Lúc này nàng yên lặng không nói, đừng nói làTiêu Viễn Trình, tất cả mọi người đều trong lòng bất an chờ đợi nàng lên tiếng. Nhưng mà càng chờ càng thấy vẻ mặt lạnh nhạt thong dong củanàng, đôi môi hồng hơi mím lại, trông có vẻ lười biếng, cũng không biếtlà nàng đang tức giận hay đang tính toán chuyện xấu gì nữa.

Vàolúc mọi người đều yên lặng, Tuyết di nương đột nhiên lên tiếng: “Tam cônương có ý gì vẫn là nên nói một lời đi!”. Thanh âm bà không lớn, lờivừa nói ra tức thời ngón tay Hoàng Bắc Nguyệt khẽ động, ly trà từ trênbàn rơi xuống vỡ tan tành! Hành động này của nàng làm mọi người giật nảy mình.

Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, trong nháy mắt vẻ mặt hờ hữnglạnh nhạt biến mất, vẻ mặt trở nên hơi ác liệt, ngón tay mảnh mai vươnglên hướng về phía Tuyết di nương, nói: “Đông Lăng, vả miệng!”

“Vâng!” Đông Lăng lên tiếng, bước đến. Tiêu Vận đứng ở bên cạnh Tuyết di nươngcòn chưa kịp phản ứng thì một cái tát hung hăng giáng lên mặt Tuyết dinương! So với lần trước Tuyết di nương đánh nàng càng tàn nhẫn hơn. Một cái tát làm cho khóe miệng Tuyết di nương chảy máu.

“Xú nha đầu! Ngươi chán sống!” Tiêu Vận lập tức phản ứng kịp, đột nhiên vung taylên, trong tay đã ngưng tụ nguyên khí, một chưởng này đánh vào Đông Lăng nhất định là sẽ mất mạng!

“Phản rồi sao!” Hoàng Bắc Nguyệt quéttay làm ấm trà cùng bồn hoa đều rơi xuống đất vỡ tan tành, ánh mắt lạnhlùng quét qua. Tiêu Vận đang hung hăng như vậy bỗng giật mình rụt tayvề, sau đó mới chợt nghĩ lại tại sao mình lại hèn nhát như vậy nên mởmiệng nói: “Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi làm vậy là có ý gì? Nương ta phạmlỗi gì mà ngươi sai nha hoàn đánh bà?”

Hoàng Bắc Nguyệt khônggiận ngược lại cười: “Tốt, ta xem trong phủ này thật là không có phântôn ti! Phụ thân dung túng thật là tốt! Trong đế đô này xem có di nươngnhà ai dám đối với đích nữ hô to gọi nhỏ? Đừng nói là Tuyết di nương vẫn là di nương cho dù có là chính thất phu nhân đi nữa thì phủ trưởng công chúa cũng không có biến thành Tiêu phủ, Hoàng Bắc Nguyệt ta vẫn cònsống, các ngươi lại dám làm càn?”

Tiêu Vận trợn mắt: “Ngươi,ngươi cho dù là quận chúa tôn quý đi nữa nhưng phụ thân còn ở nơi này,nếu là ngươi còn hiểu một chút hiếu đạo sao lại dám vô lễ với phụ thânnhư thế?”

Tốt, dám lấy tình cha con ra đè nàng! Hiếu đạo là vật gì? Đừng chọc cười nàng chứ! Tiêu Viễn Trình mà cũng xứng sao?

“Nhị tỷ tỷ còn nhớ rõ ta là quận chúa, vậy có nhớ hay không ta họ gì? Từ xưa đến nay quân thần sau phụ tử, tam cương ngũ thường tỷ không biết sao?”

Tiêu Vận sửng sốt vô cùng, kiên trì nói: “Đây là ở nhà, không thể xem như ở trong triều!”

“Nhị tỷ tỷ ý muốn nói là ở nhà nên không có Hoàng Thượng, không cần tuântheo đạo quân thần? Tỷ có biết nếu điều này truyền ra là tội trạng lớncỡ nào không? Nhị tỷ tỷ, người không biết hiếu đạo là tỷ mới phải, tỷmuốn hại chết phụ thân sao?”
 
Chương 273: Nhất gia chi chủ (5)


Tuyết di nương liềnvội vàng kéo Tiêu Vận, tôi danh lớn như vậy bọn họ sao dám gánh, nỗi oan ức ngày hôm nay chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

“Tam cônương đừng nóng giận, là ta lỗ mãng, nói chuyện không biết suy nghĩ, Tam cô nương làm rất đúng nên vả miệng.” Tuyết di nương nửa bên mặt sưngvù, có chút uất ức nhìn thoáng qua Tiêu Viễn Trình, hốc mắt có chút sưng đỏ.

Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Di nương nếu nhận sai, ta cũngkhông phạt quá nặng, vả miệng ba cái là được. Đông Lăng đã vả một cáicòn hai cái thì để Hạ Ny làm đi!”

Nàng ở ngoài nhìn như đã xuốngnước, để cho Hạ Ny đánh nhất định là không đánh mạnh, nhưng mà để chomột nha hoàn của chính mình đánh vào mặt chủ nhân là một sự khuất nhụcnặng nề! Tuyết di nương cắn môi dưới, Hạ Ny lập tức quỳ trên mặt đất:“Nô tỳ không dám!”

“Đồ vô dụng, trong phủ nuôi ngươi làm cái gì,ngay cả lời chủ nhân nói cũng không nghe!” Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt phát lạnh, “Kéo đi xuống, đánh mười bản tử!”

Gia đinh bên ngoài liếcmắt trao đổi một cái, biết bây giờ không giống với ngày xưa. Bắc Nguyệtquận chúa hôm nay ở trong phủ lập uy, lại có lão gia tử làm chỗ dựa, aidám cãi lời nàng? Lập tức đi vào kéo Hạ Ny đi ra ngoài đánh.

Trong viện truyền đến tiếng kêu thảm thiết, nha hoàn trong tiền thính mỗingười cũng sắc mặt trắng bệch, biết Bắc Nguyệt quận chúa quả nhiên lànhân vật lợi hại nói một không hai!

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên liếc mắt Tuyết di nương một cái, nói: “Hạ Xuân, ngươi tới đi.”

“Vâng” có vết xe đổ Hạ Ny này, Hạ Xuân không dám do dự dù chỉ một chút, tiếnlên đối với Tuyết di nương nói: “Di nương, nô tỳ phụng mệnh làm việc,ngài ngàn vạn lần đừng trách tội.” Nói xong, liền nhanh như cắt, hai cái cái tát đã giáng xuống!

Tiêu Vận nắm thật chặt tay, Tuyết dinương cắn răng, đánh xong liền hướng bộ mặt sưng vù đứng lên đối HoàngBắc Nguyệt hành lễ: “Đa tạ Tam cô nương lưu tình.”

“Di nương nhớkỹ giáo huấn là tốt rồi.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, cũng khôngnhìn nàng, mà là nhìn về phía Tiêu Viễn Trình, “Phụ thân, Bắc Nguyệttuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, có một số việc xử lý không tốt, vẫn xinngài nhắc nhở vài câu”

Nhắc nhở? Tiêu Viễn Trình cười nhạt,chuyện mới vừa rồi, có thể để cho hắn mở miệng nhắc nhở sao? Nha đầu kia nhanh mồm nhanh miệng, đen cũng có thể nói thành trắng đế cho người takhông có được một con dường sống!

Miệng lưỡi độc đến vậy Tiêu Viễn Trình đời này lần đầu tiên gặp qua!

Nữ nhân của hắn, nữ nhi của hắn cũng bị oan ức mà hắn ngay cả một biệnpháp nhỏ cũng không có chỉ có thể trơ mắt nhìn, tâm trạng khó chịu vôcùng!

“Hừ, chuyện của ngươi, ngươi làm sao cho hợp lý là được.Nhưng mà di nương tốt xấu gì cũng là trưởng bối, ngươi là tiểu bối vẫnnên cư xử cho đúng mực, đừng để người ngoài nhìn vào nói người phủtrưởng công chúa không có quy củ!”

“Vâng, Bắc Nguyệt nhất địnhghi nhớ.” Hoàng Bắc Nguyệt khiêm nhường gật đầu, sau đó lời nói xoaychuyển, lại nói: “Vậy mới vừa rồi Bắc Nguyệt đề chuyện tình, phụ thâncân nhắc như thế nào?”

Tiêu Viễn Trình trong lỗ mũi hừ mạnh: “Chuyện này, chờ ngươi lớn lên chút nữa hãy nói! Hôm nay cũng không thích hợp!”

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi ngồi xuống, khẽ vân vê vạt áo, nói: “Phụ thân là sợ ta quản phủ trưởng công chúa không tốt sao?”

“Ngươi tuổi còn nhỏ, tự nhiên có việc không thể xử lý tốt được!”

“Phụ thân lo lắng, cũng không phải không có đạo lý, ta còn nhỏ không có kinh nghiệm. Tuy nhiên tương lai một ngày nào đó, phủ trưởng công chúa vẫnlà do ta nắm giữ, cho nên có vài thứ vẫn là sớm học một chút. Ta xem hôm nay để cho Chu quản gia đem sổ sách trong phủ cầm đến, ta xem trước,sau đó chậm rãi học tập đi.”
 
Chương 274: Nhất gia chi chủ (6)


“Này….”

“Phụ thân không cần lo lắng, nhất định ta sẽ chăm chỉ học hỏi không lơ làđâu” Hoàng Bắc Nguyệt cản lại không cho Tiêu Viễn Trình nói. Nhìn bộdạng của nàng nhẹ nhàng linh hoạt trông giống hệt một nữ nhi hiểu chuyện hiếu thuận!

Tiêu Viễn Trình không còn cách nào khác, trong lòngvội vàng nghĩ phải đem mấy thứ tài sản tích lũy nhiều năm nhanh chóngdời đi, nha đầu kia cũng mới bắt đầu học tập nàng có thể nhìn ra được gì chứ. Hơn nữa Chu quản gia cũng không có ngồi không!

Tuy nhiên,Tiêu Viễn Trình đúng là coi thường Hoàng Bắc Nguyệt. Nàng nếu như chỉ từ trong sổ sách tìm được chỗ sai thì quá kém cỏi rồi! Hoàng Bắc Nguyệtcho Đông Lăng ra ngoài truyền lời để Chu quản gia đem sổ sách trong phủmang đến. Chu quản gia cũng là người thông minh, nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Cầm di nương và Tuyết di nương còn có cả Tiêu Viễn Trình đànhbất đắc dĩ sai người mang đến.

Hắn làm sổ sách luôn rất cẩn thận một con bé mười hai tuổi cũng không nhìn ra được cái gì!

Sổ sách còn chưa mang đến, Hoàng Bắc Nguyệt lại lặng lẽ phân phó Đông Lăng vài câu, Đông Lăng liền cười đi ra ngoài, không ai biết nàng muốn làmcái gì, cũng không ai có dũng khí theo đi ra ngoài.

Rất nhanh,sổ sách được Chu quản gia mang tới, hắn tự mình mang đến đưa cho HoàngBắc Nguyệt, một chồng sổ sách cao ngất nhìn rất đau đầu.

HoàngBắc Nguyệt tiện tay mở một quyển ra, lật vài tờ, nàng mặc dù không cónhìn qua sổ sách cổ đại, tuy nhiên tốt xấu gì nàng cũng là thiên tài với chỉ số thông minh cực cao. Ở hiện đại, vì nhiệm vụ, đối với các loạikinh tế học nàng cũng có đọc lướt qua, cho nên này sổ sách nhìn vài lầnliền đã hiểu được.

Chu quản gia quả nhiên là người tinh tế, làmviệc cẩn thận vô cùng, một chút dấu vết cũng không nhìn ra được. Khôngtrách sao Cầm di nương lại muốn thu hắn làm tâm phúc. Nàng một bên uốngtrà, một bên chậm rãi nhìn sổ sách, trong tiền thính rất nhiều ánh mắtcũng nhìn nàng chằm chằm, chờ nàng lên tiếng, nhưng nàng không nói đượcmột lời, giống như vô cùng nghiêm túc xem sổ sách.

Cầm di nươnghôm nay ngâm mình ở trong ao hoa sen một ngày lại còn bi kinh sợ, lúcnày ngồi không vững, thân thể lay động sắc mặt trắng bệch. Tiêu Trọng Kỳ nhìn thấy mở miệng nói: “Tam muội muội, nếu như ngươi muốn xem sổ sáchthì chậm rãi xem đi, chúng ta đi về trước.”

Hoàng Bắc Nguyệtngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Đại ca ca, hôm nay thảo luận việc nhà, Cầm di trong tay cũng quản không ít sổ sách, không thể vắngmặt được.”

Tiêu Trọng Kỳ đang định mở miệng nói chuyện, đột nhiên bên ngoài Đông Lăng hô một tiếng: “Để lại ở chỗ này đi!”

Tất cả mọi người ngẩn ra, không biết chuyện gì xảy ra, đều quay đầu lại đira ngoài nhìn, chỉ thấy Đông Lăng kêu người mang tới mấy cái rương lớnđặt ở trong sân.

Từng cái từng cái rương mang đến tổng cộng cóhơn mười cái, đều dùng khóa lớn khóa lại bên trong không biết chứa thứgì. Chu quản gia nhìn lại, nhất thời sắc mặt đại biến, bước nhanh đi ra ngoài nói: “Ngươi, các ngươi làm gì? Đây là đồ vật của ta, vì sao phải mang đi ra!”

Đông Lăng ngẩng đầu cười nói: “Tự nhiên biết là đồtrong phòng Chu quản gia nếu đều là đồ của ngươi, mở ra xem một chútđược chứ?”

“Không thể!” Chu quản gia sắc mặt đỏ bừng, vừa phẫn nộ lại có chút sợ hãi, “Đây là đồ riêng của ta, quận chúa cũng không thểtự ý xem xét đồ riêng của ta được!” “Đồ vật riêng?” Đông Lăng nhướng mày nhìn mười mấy cái rương:“Chu quản gia, đồ vật riêng cũng hình như hơinhiều một chút. Thứ cho ta nói câu khó nghe, nghe nói trong phủ khốchúng ta bị thiếu hụt chút ít, nghi là có người ở giữa ăn bớt. Chu quảngia nếu như quang minh lỗi lạc, như vậy liền tiên phong để cho mọi người xem xét một chút đồ vật của ngươi đi!”
 
Chương 275: Nhất gia chi chủ (7)


“Ngươi, ngươi nói bậy! Ta không có ở giữa ăn bớt, dựa vào cái gì lục soát đồcủa ta?” Chu quản gia giương cổ, chết sống cũng không cho lục soát!

Đông Lăng nói: “Có hay không xem cái liền biết! Chu quản gia, một lát quậnchúa còn muốn để cho ngươi dẫn người đi lục soát những phòng người khác. Ngươi nếu không thể phục chúng, một lát người nào cho ngươi lục soát?”

Chu quản gia sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, len lénngước mắt nhìn thoáng qua Cầm di nương, còn có Tiêu Viễn Trình.

Cầm di nương sắc mặt đã bi thảm đến mức không thể bi thảm hơn nữa, TiêuViễn Trình mặt mày cố nén giận, xoay người nhìn Hoàng Bắc Nguyệt nói:“Vì sao đột nhiên muốn lục soát phòng?”

Chuyện này trước kia nha đầu này chưa từng có nói qua! Đột nhiên như vậy liền đánh bọn họ một trở tay không kịp!

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cười thầm, đương nhiên là phải đột nhiên. Nếu như sớm cho biết thì các ngươi có chuẩn bị đem Đông giấu Tây cất thì ta tìm cái gì đây?

“Chuyện này ta cũng không nghĩ đến. Nhất thời nghĩra nên vừa rồi mới sai Đông Lăng đi làm.” Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nhẹ cười, một chút xíu bộ dáng âm mưu cũng nhìn không ra.

“Chu quản gia là người ta tin tưởng, hắn là người mẫu thân lưu lại, nhấtđịnh sẽ không làm cái việc ở giữa ăn bớt bỏ túi riêng, cấu kết ngườingoài nguy hại đến người trong phủ trưởng công chúa.”

Tiêu Viễn Trình trầm mặc, thân thể đã mơ hồ run rẩy, tức giận đến nỗi sắp không nhịn được muốn bộc phát ra!

“Ngươi đã tin tưởng vậy cũng không cần lục soát! Chu quản gia đúng là ngườilàm việc lâu năm trong phủ, ngươi cứ làm như vậy chẳng phải là sẽ thương tổn đến cảm tình nhiều năm của mọi người sao?”

“Đúng là vậy,nhưng mà nhiều rương như vậy cũng đã mang ra, nếu như không lục soát một chút sợ rằng mọi người trong lòng cũng không phục.” Nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt ngước mắt lên, nhãn quang lạnh lẽo thản nhiên quét tới trênngười gia đinh, nha hoàn, tôi tớ đứng từ trước sảnh đến trong viện.

Tất cả tiếp xúc đến ánh mắt lạnh như băng của nàng đều lui về phía sau, hung hăng nuốt nước miếng một cái.

“Các vị thấy nên lục soát, hay là không lục soát?” Nàng nâng ly trà lên, chậm như rùa mở miệng hỏi.

Các nha hoàn tôi tớ các đều nhìn thoáng qua nhau cuối cùng cũng khiếp sợkhí thế không giận mà uy của Hoàng Bắc Nguyệt đều gật đầu.

“Lục soát! Lục soát!”

“Lục soát quản gia, chúng ta trong lòng mới phục!”

“Đúng vậy, nhất định phải lục soát!”

…...

Tiêu Viễn Trình thật muốn đập mạnh một cái lên bàn, đem những tên cẩu nô tài này đi ra ngoài làm thịt! Nhưng mà chứng kiến cục diện như vậy, TiêuViễn Trình cũng là trong lòng hỗn loạn, ở bên trong những cái rương nàyđều là đồ tốt trong phủ trưởng công chúa.

Hắn nhìn thấy không tệnên cũng lấy ra một nữa, một phần chính mình lưu lại cất dấu, một phầnđể cho Chu quản gia giữ lại. Hai ngày này hắn muốn tới chỗ khác gây dựng một chút các mối quan hệ, tặng cho thủ trưởng một đại lễ, củng cố mộtchút địa vị mình ở trong quân. Cũng thuận tiện, hắn chức quan là Phò mãĐô úy, cũng nên thăng một chút, làm nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn cóthể cả đời chỉ là Đô úy?

Hắn đã để cho Chu quản gia ở giữa tìmmột ít đồ tốt, kim tệ cũng bỏ ra không ít, đều để ở trong lan mỗ tạpmuốn đưa đi ra ngoài.

Hôm nay những thứ kia đều ở trong nhữngcái rương này, nếu như bị lục soát ra chuyện hắn để cho Chu quản gia làm giả sổ sách không phải cũng bại lộ sao? Thật sự là người tính khôngbằng trời tính. Sớm biết vậy đáng lẽ đem những thứ này bỏ vào trong nạpgiới, nhưng mà lúc trước hắn là muốn tặng người khác nên mới đem ra.Huống chi hắn làm sao nghĩ tới Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên thay đổi thành một người khác như vậy?

Tuy nhiên, Hoàng Bắc Nguyệt muốn lụcsoát cũng sẽ không có dễ dàng như vậy, chìa khóa của những cái rương này đều là do hắn cũng tự mình giữ. Cái loại khóa to này đều là dùng cùngvới những cái rương lớn, thường do quý tộc sử dụng muốn mở ra cũng không dễ gì!
 
Chương 276: Nhất gia chi chủ (8)


Nghĩ tới đây, Tiêu Viễn Trình hơi yên tâm một chút, lặng lẽ trao đổi với Chu quản gia một cái ánh mắt.

Chu quản gia hiểu ý nói: “Quận chúa, không phải tiểu nhân không cho ngàilục soát, chỉ là chìa khóa mấy cái rương này mấy ngày hôm trước đã đánhmất, cái rương to như vậy nhất thời cũng mở không được, hay lần sau lụcsoát đi, dù sao cái rương này cũng sẽ không chạy mất.”

“Mở khôngđược …” Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi gảy nhẹ lá trà, đột nhiên cười, từtrong nạp giới lấy ra một thanh chủy thủ màu đen: “Đây là hàn thiết chủy thủ lão gia tử mới vừa rồi tặng cho ta, nghe nói chém sắt như chém bùn, dùng cái này không biết có thể đem khóa mở ra hay không, Đông Lăng,ngươi đi thử một lần.”

“Vâng” Đông Lăng tiến lên cầm chủy thủ.

Tiêu Viễn Trình bỗng nhiên đứng lên: “Không thể!”

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu hỏi: “Vì sao không thể? Phá hủy ổ khóa, ta lại bồi thường một cái tốt hơn cho Chu quản gia là được.”

Tiêu Viễn Trình sắc mặt khó coi, hai tay gắt gao nắm chặt tay, xương cốt cũng rung động.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bộ dáng của hắn, liền cười lạnh. Hôm nay chỉ là giết gà dọa khỉ, nhất định phải lục soát Chu quản gia, có được chứng cớ hắn ởgiữa ăn bớt kiếm tiền bỏ túi riêng, kế tiếp nàng sẽ không kiêng nể gìlấy cớ chỉnh đốn tài vụ trong nhà!

Chu quản gia hôm nay khôngphải là không thể thu thập. Cần gì quản Tiêu Viễn Trình ngươi có để choxét hay không, chuyện Hoàng Bắc Nguyệt ta muốn làm, ngươi có bản lĩnhngăn cản được?

“Lão gia tử hôm nay đã nói, để cho ta chỉnh đốncho tốt một chút gia phong. Lúc nào cũng phải có mở đầu, Chu quản gia,nhiều năm như vậy ngươi làm việc vất vả, công lao cũng lớn, đừng tráchhôm nay ta khiến ngươi chịu uất ức, đều là tại mấy tên hung hăng tàn ác, làm việc ám muội, ở giữa ăn bớt quấy phá. Chờ quận chúa bắt được bọnhọ, hung hăng lột da, giải hận cho ngươi!”

Chu quản gia không nghe còn tốt, vừa nghe xong cả người từng lớp da gà dựng đứng lên.

Lột da….

Nơi này không người nào dám đem những lời Hoàng Bắc Nguyệt coi như thuậnmồm nói. Hôm nay trong hoa viên giết tên gia đinh kia thủ đoạn tàn nhẫn, đều rất rõ ràng ai còn dám hoài nghi nàng đang nói giỡn?

Chuquản gia vội vàng dùng ánh mắt hướng Tiêu Viễn Trình cầu cứu. Hoàng BắcNguyệt là con ruột lão gia, chỉ cần lão gia ra lệnh, cho dù nàng là quận chúa thì thế nào? Chẳng lẽ còn có thể làm trái ý phụ thân?

TiêuViễn Trình cũng là có dự định như vậy, nhưng hắn biết Hoàng Bắc Nguyệtkhông phải nữ nhi bình thường. Nha đầu kia mở miệng là có thể khiến tờilong đất lở, nói trắng thành đen, hắn phải mở miệng như thế nào

“Xem ra phụ thân cũng đồng ý, Đông Lăng, mở rương đi.”

Còn không có nhìn đến sắc mặt Tiêu Viễn Trình như thế nào, Hoàng Bắc Nguyệt đã ra lệnh cho Đông Lăng.

Đông Lăng hành động rất nhanh, vượt qua Chu quản gia, giơ tay chém xuống,một thanh khóa liền nặng nề mà rơi trên mặt đất. Chu quản gia vừa nhìn,vội vàng nhảy lên, cả thân thể gắt gao đặt ở trên cái rương.

“Chu quản gia, ngươi làm cái gì vậy? Chẳng lẽ có vật gì không thể cho người khác xem?” Đông Lăng quay đầu hỏi.

Chu quản gia liều mạng lắc đầu, “Không có! Cái gì cũng không có!”

Tiêu Viễn Trình quát: “Đủ rồi! Có cái gì mà lục soát? Bắc Nguyệt, hôm nay ngươi hồ đồ cũng đủ rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi!”

“Hồ đồ?” Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt chậm rãi lạnh xuống đặt ly trà xuống đứng lên, “Phụ thân nói lời này làm ta thật thất vọng! Lão gia tử mới vừagiao cho ta chỉnh đốn gia phong, ta tuổi còn nhỏ, sợ không thể phụcchúng, muốn từ Chu quản gia bắt đầu làm gương, nhưng phụ thân lại nóiđây là hồ đồ? Bắc Nguyệt một phen suy nghĩ cực khổ, còn không là vì phủtrưởng công chúa!”

“Nhưng mà lục soát nhà cũng hơi quá đáng!”Tiêu Viễn Trình quát, cái rương đã được mở ra, bên trong có gì đều đượcngười nhìn thấy, hắn có thể làm được gì…
 
Chương 277: Nhất gia chi chủ (9)


” Quá đáng sao? Phụthân ngài có thể đi ra ngoài hỏi thăm một chút, trong đế đô này có nhànào chưa từng bị lục soát qua? Điều ta làm bất quá chỉ là kiểm tra mộtchút mà thôi, so với nhà mấy nhà khác cũng không tính là gì, vậy màngười bảo ta quá đáng?”

Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp đi ra tới cửa, chỉ tay một cái nói: ” Lo lắng cái gì? Còn không mau đỡ Chu quản gia dậy!”

Mấy tên gia đinh đang lo sốt vó, vừa nghe thấy mệnh lệnh Hoàng BắcNguyệt, bọn họ theo bản năng lập tức chấp hành, cùng tiến lên đem Chuquản gia đang ôm chặt cái rương như một con bạch tuộc kéo ra.

Đông Lăng một tay mở nắp rương ra, ngay lập tức, quang mang kim sắc lấp lánh đã đập vào mặt mọi người trong phòng. Đó là một cái rương đầy vàng! Các loại khí cụ (vật dụng) tinh mỹ, trên mặt khảm nạm đủ loại bảothạch, ánh sáng từ đó phát ra đủ để mê hoặc bất kì ai.

Chu quản gia lập tức trở thành quả bóng cao su bị xì hơi, nằm xụi lơ trên mặt đất.

Đông Lăng tiếp tục mở hết mấy cái rương còn lại, mỗi lần mở ra một cáilà chung quanh lại truyền đến từng trận thanh âm hút khí lạnh. Trong mấy cái rương kia toàn bộ đều là các loại khí cụ trân quý được làm từ vànghoặc bạc, tranh chữ cổ, ngọc khí (các loại ngọc), san hô, châu báu,… lâm lang mãn mục (ý chỉ trước mặt có rất nhiều vật quý báu), làm người khác không thể tiếp nhận nổi!

Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìnChu quản gia đang mềm nhũn, trong lòng nói bắt được thật đúng lúc! Nàng vừa muốn mở miệng cho đám gia đinh dùng loạn côn hung hăng đánh hắn một trận, khiến hắn nói ra những đồ vật này đến cùng là do ai bảo hắn cấtgiấu?

Một tên quản gia nho nhỏ như hắn, cho dù gan có tobằng trời đi chăng nữa thì tuyệt đối cũng không dám trộm nhiều đồ vậtcủa Trưởng công chúa phủ như vậy, chẳng lẽ một đám di nương đều là người mù hay sao?

Nhưng nàng còn chưa mở miệng, Tiêu ViễnTrình đã đi trước một bước, quát to: ” Được lắm, thật giỏi cho một têncẩu nô tài dám dối trên gạt dưới như ngươi, lại dám tư tàng nhiều đồ vật như vậy, ngươi có biết đây là tội gì không?”

Tiêu ViễnTrình đi ra, một cước đá Chu quản gia ngã lăn, nếu trong tay hắn cókiếm, phỏng chừng đã sớm một chiêu giết chết!

Chu quảngia khúm núm nói: ” Tiểu nhân biết sai rồi, biết sai rồi. Những đồ vậtnày không phải là tiểu nhân tư tàng mà là thu…thu lại, chuẩn bị mang tới kho hàng!”

” Nếu chỉ muốn mang vào kho hàng vậy sao lúcnãy ngươi không cho lục soát?” Đông Lăng không phải hạng người dễ dụ,bởi vậy lập tức hỏi ngược lại.

Chu quản gia nói: ” Cái đó là do tiểu nhân sợ…sợ bị quận chúa trách tội oan…”

” Nói bậy! Quận chúa là người biết phân biệt phải trái, chẳng lẽ lạiđi đổ oan cho tên tiểu nhân như ngươi sao? Ta thấy ngươi rõ ràng làđang nói dối!” Đông Lăng hét lớn một tiếng, ngẩng đầu lên, lúc này nàng cũng không còn sợ gã Tiêu Viễn Trình kia nữa.

” Lão gia, tư tàng nhiều đồ như vậy là trọng tội a, theo nô tỳ thấy hay là áp giải hắn đến Đình Úy tự thẩm tra đi!”

Đình Úy tự, đi Đình Úy tự sao, vậy cũng được! Đình Úy cảnh trung kianổi danh là cương trực công chính, nếu là hắn, chắc chắn hắn sẽ đem toàn bộ Trưởng công chúa phủ điều tra kỹ lưỡng, đến lúc đó, ai cũng khôngchạy thoát!

” Cái gì mà áp giải tới Đình Úy tự? Chuyệnxấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, một khi chuyện này bị phanhphui, bao nhiêu người sẽ cười chê chúng ta đây?” Tiêu Viễn Trình quátkhẽ.

” Phụ thân nói rất đúng.” Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắtnhìn số trân bảo trong mấy cái rương, sắc mặt lạnh lẽo: ” Chu quản gia,mẫu thân ta khi còn sống cũng không đối xử tệ bạc với ngươi, nào ngờngươi lại gây nên chuyện như vậy, quả thật đúng là khiến người ta đạikhai nhãn giới (mở mang tầm mắt) nha!”

” Quận chúa, quận chúa tha mạng…” Chu quản gia run rẩy quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin tha mạng.

Hoàng Bắc Nguyệt nói: ” Nếu ta áp giải ngươi giao cho Đình Úy tự xử lý, tội này của ngươi không chỉ khiến ngươi chết mà thê thiếp cùng nữ nhicủa ngươi, toàn bộ đều biến thành nô. Hơn nữa vì dám trộm cắp của chủnhân nên sẽ bị in nô ấn lên mặt, cả đời này đều không có ngày được giảithoát!”

Chu quản gia cả người run rẩy, hàm răng đánh lậpcập, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Viễn Trình cùng Cầm di nương.Đám trân bảo cũng không phải của hắn, chẳng qua hắn thay lão gia cùngCầm di nương làm việc thôi, bây giờ xảy ra chuyện cũng không thể để mộtmình hắn gánh chịu trừng phạt đi?
 
Chương 278: Nhất gia chi chủ (10)


” Bất quá…” Hoàng Bắc Nguyệt chuyển đề tài, lạnh nhạt nói: ” Chu quản gia ở Trưởng công chúa phủ nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao,tuy rằng nhất thời hồ đồ phạm sai lầm nhưng tội cũng không đáng chết,cũng không cần đưa đi Đình Úy tự.”

Chu quản gia nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Viễn Trình cũng thở ra một hơi, âm thầm vui mừng.

Chỉ có Tuyết di nương khẽ cau mày, nha đầu này sao có thể dễ dàng bỏqua như vậy? Nếu không phải muốn nắm lấy cơ hội làm một vố lớn, vậy lúc trước cần gì phí nhiều công phu như vậy làm gì?

Đangnghĩ ngợi, Hoàng Bắc Nguyệt đã chậm rãi nói: ” Hôm nay trong phòng Chuquản gia lục soát ra nhiều đồ như vậy, nói vậy lúc trước ắt hẳn cũng có, chờ ta điều tra sổ sách, đem đối chiếu với những vật phẩm trong khotàng, nếu thiếu sót thứ gì, Chu quản gia tự lấy tiền túi ra bồi thườnglà được.”

Chu quản gia bỗng nhiên ngẩng đầu: ” Quận chúa, nhiều đồ như vậy…”

” Bất kể là giấu thì vẫn sẽ bị bán đổi thành tiền, Chu quản gia nếu đãcó gan trộm đồ, vậy chắc hẳn mấy năm nay cũng thu lợi không ít đi, ngươi cứ nghĩ biện pháp bù đắp lại là được!” Hoàng Bắc Nguyệt liếc hắn mộtcái, lạnh lùng nói.

Chu quản gia trợn mắt há mồm.

Nhiều năm như vậy, trong kho tàng của Trưởng công chúa phủ thiếu cái gì thì hắn phải bồi thường hết sao? Vậy chẳng phải hắn sẽ trở thành oanđại đầu (người bị mất tiền oan uổng) sao?

Hắn chỉ là giúp người làm việc thôi a, nhiều năm như vậy tuy rằng vẫn được ban thưởngkhông ít, nhưng bao nhiêu đó cũng không bằng một phần vạn đám trân bảonày nha.

Vụ bồi thường này, cho dù là lão gia hay Cầm di nương đứng ra cũng chưa chắc đền bù nổi.

Mấy năm nay, bọn họ bán bao nhiêu thứ của Trưởng công chúa phủ đổithành tiền, chỉ sợ chính bọn họ cũng đếm không hết đi?

Chu quản gia cảm thấy chuyện này đã nháo quá lớn rồi, căn bản không phải một tiểu quản gia như hắn có thể gánh vác được.

Hắn lén lút ngẩng đầu nhìn Tiêu Viễn Trình, chỉ thấy trên mặt gã trànđầy vẻ âm tàn, âm trầm nhìn thoáng qua nha hoàn Bội Ngọc bên người Cầmdi nương.

Chu quản gia trong lòng phát lạnh, Bội Ngọc kiachính là nữ nhi duy nhất của hắn, làm nha hoàn bưng trà đưa nước bênngười Cầm di nương. Cầm di nương nói sẽ đem Bội Ngọc đối đãi giống nhưnữ nhi của mình, tương lai nếu xuất giá thì cũng sẽ dựa theo lễ nghi của tiểu thư khuê các mà gả đi.

Lão bà hắn đã sớm mất, bảnthân lại không còn khả năng sinh dục, bởi vậy hắn chỉ có thể trông cậyvào nữ nhi duy nhất này giúp hắn dưỡng lão tống chung (chỉ việc ngườicon phụng dưỡng cha mẹ khi tuổi già rồi chôn cất cho họ khi họ mất), màhiện tại ý tứ Tiêu Viễn Trình là cái gì? Muốn dùng Bội Ngọc uy hiếp hắn sao?

Chỉ cần hiện tại hắn đem tội lỗi gánh hết, cònchuyện bồi thường thì cứ từ từ, Tiêu Viễn Trình chắc chắn sẽ phải vì hắn nghĩ biện pháp…

Hoàng Bắc Nguyệt là người khôn khéo cỡnào chứ, chiến thuật tâm lý nàng cũng đã chơi đùa qua không biết baonhiêu lần, chỉ cần hơi liếc mắt nhìn thần sắc của Chu quản gia cùng Tiêu Viễn Trình, nàng đã rõ ràng ý đồ của hai người.

Khóemiệng lặng lẽ vẽ nên một đường cong lạnh lẽo, nàng nhìn về phía ĐôngLăng rồi lại lướt mắt nhìn về phía Bội Ngọc bên người của Cầm di nương.

Đông Lăng là một nha đầu thông minh, đương nhiên đã hiểu, nàng lập tứccười nói: ” Bội Ngọc tỷ tỷ, ta bình thường thấy ngươi và các nha hoànkhác không giống nhau, ăn mặc một chút cũng không kém so với chủ nhân,nguyên lai là Chu quản gia có nhiều của cải như vậy. Trách không đượcngười bên ngoài đều nói, trong nhóm người của Trưởng công chúa phủ, BộiNgọc cô nương mới thật sự là tiểu thư a!”

Sắc mặt BộiNgọc lúc trắng lúc xanh, vội vàng quỳ xuống nói: ” Di nương, quận chúa,nô tỳ không có a! Nô tỳ mỗi lần ra ngoài đều là cùng di nương đi, dinương phong quang (sự phô trương, hoặc cũng có thể hiểu là thể diện, từnày nghĩa bên tiếng Việt rất chung chung) rất lớn, nô tỳ tỷ làm sao cóthể so sánh cùng a?”

” Vậy sao?” Đông Lăng cười cười: ” Bội Ngọc tỷ tỷ nói Cầm di nương phong quang rất lớn sao? Lớn đến mức nào nha?”

Cầm di nương một cước đem Bội Ngọc đá lăn, đã không biết nói chuyện thì câm miệng lại đi! Nói ra lại khiến cho người ta nắm được đằng cán,thật đúng là ngu ngốc mà!
 
Chương 279: Nhất gia chi chủ (11)


” Đông Lăng cô nương, nha đầu này ăn nói vụng về, lời của nàng làm sao có thể là thật a?”

” Không có lửa làm sao lại có khói? Huống hồ phong quang của di nươngcũng không chỉ có mình Bội Ngọc tỷ gặp qua, nô tỳ cũng đã gặp qua nha.”Đông Lăng cười nói: ” Bất quá nhà mẹ đẻ của Cầm di nương là phủ Thừatướng, có tiền có thế, phong quang rất lớn cũng là đương nhiên.”

Cầm di nương miễn cưỡng cười cười, nha đầu Đông Lăng này cũng quá ghêgớm đi, trong lời nói khắp nơi đều là cạm bẫy, giống y như chủ nhân củanàng vậy! Nàng làm sao dám đáp lại, không cẩn thận rơi vào trong cạmbẫy thì khổ.

Nhà mẹ đẻ của nàng quả thực phong quang, phủThừa tướng có tên tuổi lớn như vậy, cùng Tuyết di nương không giốngnhau, muốn bắt đầu thì phải bắt đầu từ Tuyết di nương a!

Mắt thấy mấy vị di nương cùng thiếu gia, tiểu thư bình thường vừa uyphong vừa phong quang bây giờ sắc mặt đều xanh mét, đám di nương cùngcác tiểu thư vốn bình thường không được sủng ái, không quyền thế bắt đầu có chút hả hê, mỗi người đều đang chờ xem kịch vui!

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi từ cửa đến hành lang, Đông Lăng lập tứctiến lên đỡ nàng tay, đám người đang ngồi trong tiền thính cũng khôngbiết nàng muốn làm gì, bởi vậy cũng lẽo đẽo theo sau.

”Nhiều năm như vậy, ta vốn tưởng rằng gia nghiệp mà mẫu thân ta lưu lạisẽ được quản gia hảo hảo quản lý, phụ thân cũng sẽ để tâm tới, các vị di nương cũng sẽ biết quý trọng hơn. Nào ngờ, mẫu thân bất quá mới rời đibốn năm, bên trong liền đổi chủ, Chu quản gia, ngươi cấp cho ta kinh hỉkhông nhỏ a!”

Hoàng Bắc Nguyệt trừng mắt nhìn Chu quảngia, hắn lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu: ” Quận chúa tha mạng, tiểunhân thật sự không có tham ô, những thứ này đều là…đều là…”

” Đừng tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ nữa! Nếu ngươi dám lừa ta thêm mộtlần nữa, ta liền đưa Bội Ngọc đi biên quan, sung làm quân kỹ (thứ chocác binh sĩ, khụ khụ, giải tỏa a).” Một tiếng quát lanh lảnh của HoàngBắc Nguyệt khiến tất cả mọi người chấn động không thôi.

”Người đâu! Hung hăng đánh hắn một trận cho ta! Đánh cho tới khi hắnnói thật mới thôi!” Hoàng Bắc Nguyệt lớn tiếng hạ lệnh. Mấy tên giađinh này đều là người mới tới, mới rồi đã bị Đông Lăng uy bức lợi dụngthu mua hết, bởi vậy bọn họ mới giúp nàng khiêng mấy cái rương của Chuquản gia ra. Hiện tại đương nhiên bọn họ sẽ nghe lệnh của Hoàng BắcNguyệt, lấy thô côn (cây côn/gậy to) đến, đem Chu quản gia đè xuống đấthung hăng đánh.

Đám gia đinh này trong phủ vốn cũng khônglăn lộn tốt, ở nơi nào cũng bị áp chế, đã sớm ôm một bụng oán khí đốivới Chu quản gia, hiện tại lại có cơ hội phát tiết, đương nhiên bọn hắnsẽ không bỏ qua.

” Quận chúa! Quận chúa tha mạng a! Tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân thật sự là oan uổng, quận chúa đây là muốn vuoan giá hoạ cho tiểu nhân a…” Chu quản gia tê tâm liệt phế gào khóc, cây gậy kia đánh rất mạnh vậy mà hắn vẫn chưa nhả ra sự thật.

Hoàng Bắc Nguyệt đứng trên bậc thang, lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên nói: ” Đem Bội Ngọc ra ngoài đánh luôn cho ta!”

” Quận chúa, quận chúa, xin người hãy tha cho nô tỳ đi!” Bội Ngọc quỳxuống khóc lớn, gắt gao nắm chặt lấy làn váy của Cầm di nương không chịu buông tay.

Cầm di nương lúc này chính mình còn lo khôngxong, làm sao còn có thể quản nha đầu này đây, bởi vậy liền một cước đem nàng đá lăn ra ngoài.

Haig tên gia đinh liền tiến tới kéo Bội Ngọc ra ngoài, vứt xuống sân rồi hung hăng đánh.

” Phụ thân, phụ thân cứu ta! Đau quá, phụ thân! Phụ thân!” Thân thểBội Ngọc non mềm, làm sao có thể chịu nổi loạn côn đánh xuống? Mới bịđánh mấy cái nàng ta đã rú lên thảm thiết tựa như heo bị chọc tiết.

Cái mông của Chu quản gia đã bị đánh đến mức nở hoa, hắn vốn vì nữ nhinên mới mạnh mẽ chịu đựng, bây giờ trông thấy nữ nhi cũng bị tra tấnliền ngẩng đầu lên hướng Tiêu Viễn Trình cầu cứu.

Sắc mặtTiêu Viễn Trình trở nên vô cùng khó coi, việc này hắn căn bản không thểnhúng tay vào. Thứ nhất, thực lực của Hoàng Bắc Nguyệt sâu không lườngđược, bối cảnh sau lưng ngay cả lão gia tử đều phải kiêng kỵ ba phần,hắn đương nhiên không dám trêu vào.

Thứ hai, trong Trưởng công chúa phủ, Bắc Nguyệt quận chúa mới thật sự là chủ nhân nha.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top