Phượng Hoàng Phương Nam Phượng Hoàng Phương Bắc

Dịch Full 

Chương 80: 80: Phu Thê Trở Về


Từ khi được giao nhiệm vụ mới, Dương Kỳ ngày đêm làm việc rất chăm chỉ, cậu đã cất nhắc được rất nhiều quan lại vào từng vị trí phù hợp và ngược lại đã.

có bao nhiêu quan tham ô, không có trách nhiệm bị phế bỏ.

Cả một bộ máy cồng kềnh quan chức nhiều bay giờ chỉ còn lại toàn bộ người có ích.

Cả hoàng cung nước Sở như dậy sóng, tiếng đồn về vị quan đứng đầu lại bộ còn trẻ tuổi nhưng lạnh lùng tài giỏi truyền khắp lục quốc.

Tuy nhiên điều khiến cậu không yên lòng là đã gần một tháng rồi mà vẫn không có tin tức của phụ thân và mẫu thân.

Ngày nào từ hoàng cung về câu đầu tiên chàng hỏi đó là :
"Mẫu thân và phụ thân đã về chưa ? ,có tin tức gì chưa ?".

Nhận được những cái lắc đầu của quản gia cậu lại cảm thấy buồn phiền.


Sợ Như Ngọc và Phụng Thiên Bá sốt ruột cậu đã viết một bức thư gửi cho hai người để nói rõ sự tình.

Tuy nhiên thật là đen đủi bức thư của cậu biết lại bị thất lạc mất khiến cho Như Ngọc bị làm trò cười của Phụng gia và toàn bộ người Tây Thành.

Người đi rao tin khắp mọi nơi không ai khác chính là Phụng Hiểu Lan.

Sau khi bị phụ thân phạt cấm túc nàng ta rất căm hận Như Ngọc.

Thấy thời gian trôi qua lâu không thấy Dương Kỳ mang sính lễ đến hỏi cười nàng ta thuê người đi rêu rao là :
"Đại tiểu thư phủ tướng quân nhẹ dạ cả tin đem lòng yêu một gã nhà nghèo gia cảnh bần hèn mà gã đó đã có gia thất nên không dám quay lại ".

Lúc này trong phủ mới chỉ mấy ngày tin đồn truyền ra mà Như Ngọc đã gầy rộc cả người, nàng rất tin chàng nhưng vì áp lực dư luận nên nàng cũng bị ảnh hưởng nhiều.

Phụng Thiên Bá thì cũng chỉ động viên nàng hãy tin tưởng vao Y ,tuy nhiên trong thâm tâm ông cũng lo sợ, ông thầm nghĩ chẳng nhẽ năng lực phán đoán người của ông đã xa sút, ông đã đặt niềm tin nhầm vào Dương Kỳ chăng hay giữa đường trở về chàng đã gặp bất chắc gì rồi.

Nhìn thấy đại nữ nhi buồn bã lòng ông cũng héo hắt không thôi, dự định của ông là chờ Dương Kỳ tới đặt sính lễ rồi ông mới lên đường đi quân doanh.

Nhưng vì thời gian lâu vượt quá dự định nên ông mới phải rời phủ để đi vì thế ả Phụng Hiểu Lan mới dám lan truyền tin tức như thế.

Trước khi đi ông ngỏ ý muốn Như Ngọc đi cùng nhưng nàng khư khư cương quyết đợi Dương Kỳ trở về, nàng lo sợ chàng đến sẽ không tìm được nàng.

Từ ngày đại tướng quân lên đường đi quân doanh, Lâm Phù Dung cũng được ra ngoài, bà ta hận hận vì sao lão gia lúc nào cũng nghĩ đến nữ nhi của thê tử trước vậy còn nữ nhi và nhi tử của bà thì sao, bà ta không phục.

Chính vì thế bà ta cứ để lời đồn lan rộng ra mà không thèm để ý đến thậm chí bà ta còn đổ dầu thêm ngày ngày ở nhà dè bỉu và chế giễu nàng.

Cũng may cuối cùng thì đúng nửa tháng sau hai phu thê Tuyên Triệt đã về, vì lần này vào tận sâu trong núi để thu phục thổ phỉ cho nên ám vệ không thể liên lạc được với Vương gia.


Khi nhận được khoảng mười lá thư cho nhi tử Tuyệt Triệt và Nhược Khê đều nhìn nhau cười.

Vì cái gì mà tiểu nhi tử của bọn họ lại gấp gáp như thế.

Kho hiểu rõ toàn bộ lý do thì hai người sững sờ giây lát rồi thúc ngựa trở về kinh thành ngay, ai cũng thắc mắc một cô nương như thế nào mới khiến tiểu nhi tử của bọn họ thay đổi đến thế, họ vẫn không tin vào câu truyện viết trong thư phải về nghe đối chất mới được.

Khi Tuyên Triệt và Nhược Khê trở về là vào buổi tối, hai người phải đi không ngừng nghỉ thay bao nhiêu con ngựa để trở về, mặc dù vừa mới xuống núi còn đang mệt nhưng nhìn thấy gần mười lá thư của tiểu nhi tử họ lại phải cố gượng lên đường.

Khi hay tin phụ mẫu đã về ,Dương Kỳ liền nhanh chân ra đón ,nhưng khi nhìn thấy hai người cậu lại xấu hổ cúi đầu.

Nhược Khê mỉm cười nhìn con rồi nói :
"Có vẻ lần này con ra ngoài đã có nhiều thành tựu , nhìn có vẻ trưởng thành hơn,mấy ngày nay trên đường về kinh ta và phụ thân có nghe khá nhiều về sự tích của con ".

Dương Kỳ cúi đầu lễ phép nói :
"Dạ lần này con thu hoạch được khá nhiều điều, cũng giúp con nhận ra đôi khi phải nhìn thực tế chứ không phải qua sách vở ".

Nhược Khê dí dỏm trêu :
"Và gặt hái được một thê tử tương lai đúng không ?".


Dương Kỳ mặt đỏ bừng cúi đầu xuống, tiếng cười vọng ra không ai khác là Thiên Kỳ và tẩu tẩu cùng bước chân nhỏ xinh của Lân nhi.

Cả nhà hành lễ với phụ thân, Tuyên Triệt mỉm cười rồi phất tay, cả nhà liền ngồi vào bàn ghế.

Thiên Kỳ nói :
"Phụ thân và mẫu thân không biết đâu nếu hai người không về sớm có lẽ cả phủ Tuyên Vương này sẽ phải trốn đi hết mất, ngày nào đệ đệ về nhà cũng hỏi phụ thân và mẫu thân riết rồi cũng giống như câu thần chú đến ngay cả Lân nhi cũng thuộc đó ".

Dương Kỳ lí nhí nói :
"Làm gì có quá như thế đâu ".

Cả nhà lại được phen phá ra cười.



 
Chương 81: 81: Sắp Xếp Sính Lễ Long Trọng


Nhược Khê dịu dàng nhìn con rồi hỏi :
"Mọi chuyện như thế nào con nói rõ cho phụ mẫu nghe, nàng là ai ,tên gì nhà ở đâu ?".

Dương Kỳ tự hào nói :
"Nàng là đại nữ nhi của Phụng tướng quân Phụng Thiên Bá đóng quân ở Tây Thành, chắc phụ quân cũng biết phụ thân nàng ấy mà, nàng ấy tên là Phụng Như Ngọc ".

Tuyên Triệt trầm ngâm nhớ lại rồi từ từ nói :
"Ta biết người này, là một vị tướng quân tốt hết lòng vì dân chúng biên kinh, vậy lần này con đi tới tận biên kinh hay sao mà lại quen biết như thế ".

Dương Kỳ thật thà nói :
"Dạ con đến biên kinh để đầu quân dưới trướng của Đại Tướng quân nhân duyên gặp gỡ nàng ấy ạ ".

Nhược Khê cười cười nói :
"Thế bây giờ con muốn phụ mẫu làm cái gì nào ?".

Chàng cúi xuống lí nhí nói :

"Nàng ấy và cả phụ thân của nàng ấy đều chưa biết thân phận thật của con, con cũng chưa dám nói.

Trước khi con đi có nói là sẽ mang phụ mẫu và bà mối đến để đặt sính lễ và hỏi cưới nàng.

"
Tuyên Triệt gật gù nói :
" Ta tin vào nhân phẩm của đại tướng quân cũng tin tưởng vào sự lựa chọn của con , vậy con đã tìm ai là người đứng lên mối mai cho con chưa ?".

Dương Kỳ gật đầu lễ phép nói :
"Con đã nhờ phu nhân của Hầu phủ Âu Dương Thiên rồi ạ, phu nhân đã nhận lời con rồi ".

Nhược Khê mỉm cười trêu ghẹo :
"Ta thật tò mò không biết cô nương nào bắt được trái tim nhi tử của ta khiến con dốc tâm tư mình đến thế, vậy bao giờ chúng ta sẽ lên đường đi ".

Dương Kỳ liền nói :
"Sáng mai đi luôn đi ạ, thời gian cũng gấp rồi, con đã cho người sang bẩm báo với phu nhân Hầu phủ rồi ạ !".

Đến lúc này thì cả nhà nhìn nhau lắc đầu không nói được gì, Tuyên Triệt liền cười nói :
" Không để phụ mẫu nghỉ ngơi một hôm sao, có vẻ hơi nhanh đó ".

Dương Kỳ xấu hổ cúi đầu, Nhược Khê thấy vậy liền đỡ lời cho nhi tử :
"Mẫu thân biết rồi, phụ thân đùa con thôi đồ sính lễ thì thế nào con đã sắp xếp thế nào,dù gì thì sính lễ không thể quá đơn giản được, lát ta sẽ sắp xếp lại cho con ".

Dương Kỳ lễ phép nói :
"Con đã chuẩn bị rồi tuy nhiên con cũng không hiểu rõ cho lắm mẫu thân in người kiểm tra lại cho con, thiếu gì thì người thêm vào cho con ạ !".

Nhược Khê dùng hai canh giờ để kiểm kê toàn bộ đồ sính lễ cho nhi tử, trước đây Thiên Kỳ như thế nào thì tiểu nhi tử cũng thế không thể quá thiệt thòi được ".


Lúc xong hết mọi việc nàng mới yên tâm trở về phòng, lúc này Tuyên Triệt đang làm một số công việc và chờ nàng về.

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt thê tử chàng liền nói :
"Nàng ngồi xuống đây ta bóp đầu bóp vai cho một lúc cho đỡ mệt, ngày mai lại phải lên đường đi Tây Thành ta sợ nàng không chịu được đổ bệnh.

Thời gian vừa rồi lên núi chiêu hàng phỉ tặc đã rất gian nan rồi ".

Nhược Khê ngồi xuống mỉm cười nói :
"Thiếp không sao đâu chàng quên thiếp là thần y à, nghỉ ngơi một đêm là đỡ thôi, với lại chàng không nhìn thấy ảnh mắt mong chờ của nhi tử à, đã bao giờ chàng thấy thằng bé có biểu hiện vui mừng như thế không.

Lần đầu tiên thiếp thấy sự thất thố và háo hức của tiểu nhi tử.

Với lại thiếp ngồi kiệu cơ mà trên đường nghỉ ngơi sau cũng không muộn ".

Tuyên Triệt nhẹ nhàng bóp nhẹ vào thái dương và đấm lưng cho nàng, bọn họ đã hình thành thói quen này bao nhiêu năm rồi, không bao giờ để ý những lễ nghĩa như này, tin tưởng vào nhau tuyệt đối.

Một lúc sau Nhược Khê đi tắm một lát rồi lên giường đi ngủ, ngày mai còn cả một chặng đường đang chờ họ, một niềm vui lâng lâng của người làm phụ mẫu.

Hôm sau trời vừa mới sáng phu nhân hầu phủ đã xuất hiện, còn Dương Kỳ thì cùng quản gia sắp xếp lại sính lễ, nhìn đống sính lễ mà chàng phát hoảng chàng không ngờ mẫu thân lại chu đáo đến thế.


Từ trước đến giờ chàng là người cầu toàn nên chàng muốn Như Ngọc phải vẻ vang để gả cho chàng để cho Tây Thành phải rung động vì hôn lễ của hai người.

Nàng mất mẫu thân từ nhỏ nên chàng muốn quãng đời sau này sẽ bù đắp tất cả cho nàng.

Một lúc sau Nhược Khê và Tuyên Triệt xuất hiện, Thiên Kỳ muốn đi cùng nhưng do bận công việc nên không đi được còn thê tử thì phải ở nhà chăm sóc Lân nhi do nhóc còn bé quá nên cũng không đi được.

Đoàn người sắp xếp hành trang rồi lên đường, phu nhân Hầu phủ cùng Vương Phi ngồi một kiệu còn lại tất cả mọi người cưỡi ngựa.

Muốn đi nhanh cũng không thể vì phía sau hai hàng sính lễ nhiều vô cùng, vì để tránh sai sót trên đường nên Tuyên Triệt bày bố ám vệ đi theo phòng sơn tặc.

Đấy là Tuyên Triệt lo xa thôi chứ nhìn cờ của Tuyên Vương phủ bay phất phới như thế kia sơn tặc nào chán sống mới cướp chứ.

Đoàn người đi rầm rộ khiến cho toàn bộ kinh thành được một phen kinh ngạc , bởi sự việc diễn ra vô cùng bất ngờ không ai biết cả ,họ quay lại nhìn nhau.



 
Chương 82: 82: Tây Thành Náo Nhiệt


Ai cũng phải xì xào bàn tán và lấy làm tiếc nói :
"Không biết cô nương nhà nào may mắn được chọn làm thê tử của tiểu quận vương, thời gian gần đây có bao nhiêu người muốn mai mối gả nữ nhi cho tiểu quận vương.

Nghe nói còn trẻ mà đã làm lên đến chức quan nhị phẩm đứng đầu lại bộ nên ai cũng muốn móc nối mối quan hệ.

"
Người khác liền nói thêm:
" Không được đâu vị tiểu quận vương này nổi tiếng là chính trực, từ ngày nhận chức đến giờ đã có biết bao nhiêu tham quan bị khui ra xử hết rồi, dân chúng đỡ khổ phần nào.

"
Có người chen vào nói :
"Các người không biết thân mẫu của tiểu quận vương là ai à ,là Tuyên Vương đó người đã làm cho dân chúng Sở quốc sống trong hòa bình.

Không một nước nào dám nhòm ngó bởi vì danh xưng chiến thần của Vương gia.

"

"Nhà Tuyên Vương toàn người tài giỏi thôi, Thế tử thì làm đại tướng quân, hai quận chúa thì làm hoàng hậu hai phương còn nhi tử nhỏ nhất thì chưa đày mười lăm tuổi đã đỗ trạng nguyên thật là Hổ phụ sinh Hổ tử "!
Đoàn người vì khiêng sính lễ nên đi hơi chậm một chút, vừa đi vừa nghỉ nên lộ trình đáng lý ra là ba ngày bây giờ kéo dài thành bảy ngày.

Người sốt ruột nhất là Dương Kỳ nếu không vì còn đống sính lễ vướng bận chàng đã phi ngựa đến trước rồi.

Thời gian này tạm xa nhau chàng mới cảm nhớ nhung nhiều như thế, ứng với câu nói ( một ngày không gặp như cách ba thu ).

Ở Tây Thành lúc này lời châm biếm đã lên tới đỉnh điểm, đã là câu truyện mà tất cả các trà lâu đều lôi ra bàn luận một phần lớn lý do là hai mẫu tử Lâm Phù Dung và Phụng Hiểu Lan bỏ tiền thuê người khích bác.

Tuy nhiên thời gian này Như Ngọc lại vô cùng bình tâm, nàng không ra khỏi phủ chỉ thuê người về chỉ dậy tất cả những gì mà quý nữ phải học.

Nàng rất tin tưởng vào chàng, có lẽ chàng có việc chưa sử lý kịp thôi.

Nàng bỏ thời gian một tháng để học tất cả các lễ nghi.

Bây giờ nàng đã hiểu chuyện hơn không thể sốc nổi bốc đồng như trước, đâu phải còn nhỏ mà suốt ngày cầm đao cầm thương trong doanh trại nữa.

Phụ thân có gửi thư về động viên tinh thần nàng, ông cũng rất tin tưởng vào cách làm người của Dương Kỳ.

Tuy nhiên thư từ qua lại nhưng nàng một mực không kể mọi việc xảy ra ở Tây Thành, nàng sợ phụ thân sẽ tức giận trở về để đòi công đạo cho nàng.

Nàng chẳng quan tâm đến lời đồn bên ngoài, cái chính là mình sống ra sao thôi, có hổ thẹn với lương tâm của mình hay không.

Cuối cùng đoàn người đã đến nơi ,khi binh lính nhìn thấy một đoàn quân tiến vào thì giật mình vội thông báo với tướng trông coi Tây Thành.

Nhìn thấy cờ của Tuyên Vương tung bay trong gió thì vội cho người gấp rút bẩm báo với đại Tướng quân Phụng Thiên Bá đang ở quân doanh biên kinh.

Còn mình thì cùng với các binh lính mở cổng thành để nghênh giá và tiếp đón.


Danh tiếng Chiến Thần vang vọng Sở quốc không ai là không biết và kính nể Tuyên Vương.

Tướng sĩ và binh lính vội vàng quỳ xuống đồng thanh nói :
" Cung nghênh Tuyên Vương đến Tây Thành ".

Lúc này do khí thế rầm rộ nên dân chúng mới biết đoàn người khí thế vừa đến là ai, bọn họ cũng đồng loạt quỳ xuống hô to :
"Cung nghênh Tuyên Vương đến Tây Thành ".

Tuyên Triệt liền xuống ngựa giọng âm vang nói :
"Cảm ơn lòng hiếu khách và tiếp đón của mọi người, hôm nay ta và thê tử đến Tây Thành là vì việc riêng muốn thay mặt tiểu nhi tử của ta đến để cầu thân cho nhi tử nhà ta ".

Mọi người đều xì xào :
"Trời ơi cô nương của nhà nào mà lại có diễm phúc được làm dâu nhà Vương gia vậy thật là có phúc khí ".

Mọi người dạt ra hai bên đường để nhường lối cho đoàn người đi qua, nhìn những rương hòm sính lễ ai nấy đều suýt xoa vì quá nhiều.

Cũng phải thôi đường đường là tiểu quận vương lấy quận phi mà sính lễ phải tương xứng với thân phận chứ.

Đoàn tướng sĩ thì đi theo để khiêng giúp đồ còn người dân thì đi theo vì sự tò mò.


Dương Kỳ dẫn mọi người đi thẳng đến phủ đại tướng quân, lúc này làn da chàng đã trắng lại như xưa chàng mặc một bộ y phục màu trắng ngũ quan người ngời, tư thế oai hùng khiến cho biết bao nhiêu cô nương liếc nhìn phải đỏ mặt.

Đúng là người kinh thành nuôi dưỡng toàn người đẹp, nam nhân thì khôi ngô tuấn tú, khí chất ngời ngời còn nữ nhân thì thập phần xinh đẹp,vóc dáng yêu kiều.

Khi xe ngựa dừng tại phủ mọi người mới ngỡ ngàng, đây không phải là phủ của đại tướng quân hay sao, không biết người mà tiểu quận vương muốn cầu thân là đại tiểu thư Phụng Như Ngọc hay là nhị tiểu thư Phụng Hiểu Lan.

Mọi người quay đầu nhìn nhau rồi thốt lên:
"Không phải là đại tiểu thư người mà bị đồn đại suốt hơn một tháng qua ở Tây Thành đấy chứ ".

Còn quản gia thì thấy binh lính tới kín cổng phủ thì lo sợ vội chạy vào bẩm báo phu nhân và thiếu gia.

Lâm Phù Dung nghe bẩm báo thì vội vàng tất tưởi chạy ra không biết vị quan lớn nào đến tìm.



 
Chương 83: 83: Bất Ngờ Và Kinh Hoàng Của Phủ Đại Tướng Quân


Phụng Hiểu Lan và Phụng Lâm Thanh thấy động tĩnh lớn cũng vội chạy ra.

Khi ba người cùng bước ra khỏi phủ thì thấy đứng đầu không phải là tiểu tử Dương Kỳ đã khuất dạng thời gian qua hay sao.

Đằng sau Y là biết bao nhiêu là người, có cả binh lính có cả dân chúng, ba người nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tướng sĩ coi thành thấy phu nhân đại tướng quân thất thố như vậy vội vã đi lên nói :
"Đây là Tuyên Vương điện hạ và Tuyên Vương phi cùng với phu nhân Hầu phủ đến đây để đưa sính lễ hỏi cưới tiểu thư quý phủ ạ ".

Rồi y quay sang hỏi Dương Kỳ giọng cung kính :
"Không biết tiểu quận vương muốn hỏi tiểu thư nào của quý phủ ạ !".

Dương Kỳ mỉm cười nói :
"Người ta muốn thành thân là đại tiểu thư Phụng Như Ngọc của quý phủ, nhưng ta lại không thấy nàng ở đây ".


Lúc này lỗ tai của ba người kia đã không nghe được gì nữa rồi, nào là Vương gia ,Vương phi, hầu phu nhân ,tiểu quận vương đời này bà ta đã được diện kiến những người cao quý như thế này đâu cơ chứ.

Tiểu tướng quân thấy Phu nhân đại tướng quân cứ đờ đẫn ra đấy không mời mọi người vào bên trong cậu ta phải vội dẹp đường thay mặt chủ nhà để mời mọi người vào.

Đùa đâu mà đây toàn là hoàng thân quốc thích đó nếu mà sơ sẩy một chút gì thôi bên trên trách phạt hắn có mười cái đầu cũng không đủ chặt.

Lúc này Lâm Phù Dung mới giật mình bà ta liền vội vàng cho người đi gọi đại tiểu thư và sai người dọn sẵn trà bánh để tiếp khách.

Dù gì bà ta cũng ở cương vị phu nhân đại tướng quân bao nhiêu năm rồi cho dù là ở Tây Thành nhỏ bé này nhưng những lễ nghĩa cơ bản vẫn không sai sót được.

Khi nô tỳ vào gọi Như Ngọc ra nàng ngạc nhiên không biết là bà ta tìm nàng có việc gì không phải chế giễu nàng chứ.

Nàng tò mò quay sang hỏi tỳ nữ :
"Phu nhân gặp ta có chuyện gì vậy ?, ngươi có biết không ?".

Nô tỳ vui mừng nói :
"Chúc mừng đại tiểu thư , có người mang bà mối và sính lễ đến để hỏi cưới người đó ạ! ".

Như Ngọc bất ngờ nước mắt nàng dàn giụa , vậy là chàng đã đến không bõ thời gian này nàng đặt lòng tin vào chàng.

Như Ngọc luống cuống hỏi :
"Các người thấy ta thế nào ?, như này ra gặp liệu coa ổn thỏa không ?, có thất lễ quá không ! "
Nô tỳ thân cận của nàng vội nói :
"Đại tiểu thư của ta ơi người như này là đẹp lắm rồi, từ ngày học cung quy tiểu thư đã gần giống với các thiên kim tiểu thư khác rồi người không phải lo đâu ".

Lúc này Như Ngọc mới thở phào, nàng nhẹ nhàng đi ra trong lòng vô cùng hồi hộp, đã hơn một tháng không gặp chàng không biết chàng có nhớ mình như mình nhớ chàng không.

Hàng ngàn câu hỏi cứ nhảy nhót trong đầu nàng khiến nàng không hay biết là tốc độ di chuyển của mình khá nhanh.


Từ ngày trở về phủ do các tin đồn ở Tây Thành nên nàng lười không ra ngoài nên làn da nàng được bảo dưỡng rất tốt không giống như thời gian ở quân doanh vừa xạm vừa đen.

Còn đại tướng quân thì nghe được tin vội vã trở về, trong lòng ông vui mừng.

Ông đã ngưỡng mộ uy danh của Chiến Thần Tuyên Vương từ rất lâu rồi nhưng chưa một lần được đối diện trực tiếp.

Khi Chiến thần ở đỉnh vinh quang thì ông mới là một binh lính, còn khi ông lập được công lao lên làm đại tướng quân thì lại phải rời xa kinh thành để đến Tây Thành bảo vệ biên giới của Sở quốc.

Trong lòng ông thấp thỏm không thôi, không biết có chuyện gì mà đích thân Tuyên Vương lại đến tận đây,ông có hỏi người truyền tin mà bọn họ lại không biết.

Từ nơi đóng quân đến Tây Thành chỉ mất một canh giờ phi ngựa nước đại là đến.

Lúc về đến cửa thành thì có mấy binh sĩ đứng gác.

Thấy đại tướng quân về bọn họ cúi đầu hành lễ, Phụng Thiên Bá cất giọng hỏi :
"Tuyên Vương hiện đang ở đâu rồi, chưa đi có phải không ?".

Chúng binh sĩ thấy đại tướng quân hỏi như vậy thì ngơ ngác lắc đầu nói :
"Thưa đại tướng quân Tuyên Vương, Tuyên Vương Phi cùng Tiểu quận vương đã đến phủ của người để cầu thân rồi người không biết hay sao ạ !".


Lúc này đến lượt Phụng Thiên Bá giật mình hỏi :
"Cầu thân, ai cầu thân chứ ?".

Lúc này binh sĩ vội từ từ giải thích :
"Tuyên Vương dẫn bà mối đến đây để hỏi cưới tiểu thư của quý phủ, chúng thuộc hạ còn thấy cả sống lễ nữa cơ, có lẽ bây giờ đã đến phủ được một lúc rồi, đại tướng quân quay về sẽ rõ ạ, Lâm Hòa Đạt cũng đi theo rồi đó ạ ( là tướng trông giữ thành đó ạ ).

Lúc này Phụng Thiên Bá hoang mang vội phi ngựa hướng về phía phủ đệ, trong đầu ông bây giờ toàn là lời nói của binh sĩ kia.

Đến nhà cầu thân không phải chỉ có tiểu tử Dương Kỳ đã mất tích thời gian kia sao, đầu ông như một mớ hỗn độn không lí giải được.

Ông bàng hoàng phát hiện ra chẳng nhẽ tiểu tử Dương Kỳ đó lại là nhi tử của Tuyên Vương à, cũng không chừng tướng mạo và khí chất của tiểu tử đó bất phàm như thế cơ mà, nếu là thật tiểu tử đó giấu giếm thật là sâu.



 
Chương 84: 84: Danh Sách Sính Lễ Long Trọng


Phụng Thiên Bá cưỡi ngựa về phủ mà lòng hoang mang, trong khi đó Như Ngọc cũng vừa mới ra đến nơi.

Nàng choáng ngợp trước nhiều người vội cúi đầu hành lễ với mọi người, nàng không dám ngước mắt lên nhìn ai.

Dương Kỳ nhìn thấy nàng thì vui mừng, mọi người ngồi dùng nước đợi Phụng Thiên Bá về, bầu không khí có vẻ gượng gạo.

Nhược Khê thầm quan sát Như Ngọc, đúng là một cô nương yêu kiều thảo nào nhi tử của bà lại mất hồn vía như vậy.

Phụng Hiểu Lan thì ghen ghét ra mặt, ánh mắt ả ta nhìn Dương Kỳ đầy si mê.

Bỗng tiếng động ở bên ngoài, tiếng bước chân rầm rập tiến vào, lúc này đại tướng quân Phụng Thiên Bá bước vội vào trong.

Khi nhìn thấy Tuyên Vương và Vương Phi ông quỳ xuống hành lễ, Tuyên Triệt vội vàng đi xuống đỡ đại tướng quân dậy và trầm ấm nói :
"Hôm nay không phân biệt quân thần, ta cùng thê tử và bà mối đến đây để hỏi cưới và đặt sính lễ đại tiểu thư quý phủ mong đại tướng quân thành toàn cho mối nhân duyên này ".

Phụng Thiên Bá bất giác nhìn lên, kia không phải tiểu tử Dương Kỳ mà đóng quân trong doanh trại của ông hay sao chứ.


Dương Kỳ thấy đại tướng quân nhìn mình thì chột dạ vội vàng đứng lên giọng kỉnh cẩn :
"Xin đại tướng quân thứ tội, không phải ta muốn dấu giếm mà vì thân phận quá nhạy cảm nên không tiết lộ với ai, cảm ơn thời gian qua tướng quân đã hết lòng dậy dỗ, vãn bối đã học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm quý báu.

"
Lúc này Hầu phu nhân mới đứng lên trịnh trọng nói :
"Ta được lời gửi gắm của hai phu thê Tuyên Vương và Tiểu quận vương đến đây để tác hợp nhân duyên hai cho hai đứa nhỏ xin đại tướng quân chấp thuận và nhận chấp nhân sính lễ.

"
Lâm Phù Dung nhìn đống sính lễ mà choáng ngợp, tại sao con nhỏ đó không có mẫu thân bên cạnh mà lại may mắn thế.

Nữ nhi của bà ta cũng kiêu sa xinh đẹp tại sao lại hẩm hiu đến vậy, giá như có thể đổi lại là nữ nhi của mình thì tốt lúc đó bà ta có thể bất mặt lên với người trong gia tộc rồi.

Phụng Thiên Bá quay sang nhìn nữ nhi, thấy gương mặt đỏ bừng của nữ nhi thì thầm hiểu quay sang trịnh trọng nói :
"Hai đứa nhỏ tâm đầu ý hợp người làm phụ mẫu ai cũng mong con cái tìm được nhân duyên của mình lão phu thay mặt nữ nhi đồng ý mối nhân duyên tốt đẹp này ".

Khi danh sách đồ sính lễ được đưa ra mọi người mới thực sự là choáng ngợp phải nói là thất kinh đến cả người như đại tướng quân còn thất thố vội hỏi :
"Sính lễ như thế có nhiều quá không ?".

Nhược Khê mỉm cười nói :
"Không nhiều, không nhiều như thế mới tỏ rõ được lòng thành của phu quân, nữ nhi nên được coi trọng như thế ".

Mọi người ngồi lại bàn bạc kế hoạch và tìm ngày kết hôn phù hợp, do quãng đường từ Tây Thành quá xa đường đi sợ tân nương vất vả mà đại tướng quân cũng có phủ ở Kinh thành.

Nên tất cả mọi người đều thống nhất tân nương sẽ lên đường đến kinh thành trước ngày cưới, hôn lễ sẽ tổ chức tại kinh thành luôn cho tiện cả hai bên.

Nhược Khê tôn trọng ý kiến của đại tướng quân, nên đồng ý ngay.

Vậy là chọn đi chọn lại ba ngày sau Như Ngọc và đại tướng quân sẽ xuất phát lên đường về kinh cùng với đoàn của Tuyên Vương luôn.

Một phần là Dương Kỳ lo sợ an nguy trên đường đi của nàng bởi vì đồ sính lễ rất nhiều sẽ dẫn đến sơn tặc.


Một phần nữa là Dương Kỳ không muốn rời xa Như Ngọc nữa, thời gian vừa rồi là quá lâu rồi.

Vì thế ba ngày sau toàn bộ thủ tục sẽ diễn ra bình thường giống như là thành hôn hai lần để tân nương có thể nở mặt nở mày với mọi người.

Khi bàn bạc xong mọi việc, đại tướng quân mời mọi người ở lại dùng cơm để tăng tình cảm, hai phu thê Tuyên Triệt và Nhược Khê vui vẻ hưởng ứng.

Người vui mừng nhất là Dương Kỳ, nhân lúc mọi người không để ý chàng lén chạy đến phòng của Như Ngọc.

Như Ngọc nhìn thấy chàng thì hoảng hồn nói :
"Sao chàng lại vào đây, nhỡ mọi người thấy thì sao chứ ".

Dương Kỳ nhìn nàng trìu mến nói :
"Không sao ta vào không ai biết đâu, mà biết thì sao chứ nàng dù sao cũng là nương tử của ta mà chẳng qua là trước hay sau thôi ".

Chàng lại hỏi tiếp :
"Thời gian qua nàng thế nào rồi, ta cảm thấy nàng có thay đổi rất khác không giống như trước nữa ".

Như Ngọc phì cười :
"Trước ta làm sao chứ, thế chàng thích ta giống như trước kia hay bây giờ ".


Dương Kỳ xoa nhẹ đầu nàng :
"Trước kia cũng thích mà giờ còn thích hơn ".

Như Ngọc xấu hổ cúi đầu lí nhí nói :
"Miệng lưỡi ngon ngọt ta không tin ".

Dương Kỳ phá ra cười, giường như nhớ ra chuyện gì chàng liền hỏi :
"Sao thời gian trước ta gửi thư cho nàng mà nàng lại không hồi âm làm ta lo lắng cứ nghĩ nàng giận ta ".

Lúc này Như Ngọc mới ngạc nhiên hỏi lại :
"Chàng gửi thư cho ta, lúc nào sao ta không nhận được ".

Lúc này Dương Kỳ mới giật mình trả lời :
"Khoảng gần một tháng rồi, do phụ mẫu bận vào núi thu phục thổ phỉ nên ta không liên lạc được cho hai người nên mới lỡ thời gian đến đây, sợ nàng lo lắng nên ta có gửi thư nhưng chờ mãi vẫn không có hồi âm của nàng ".

.

 
Chương 85: 85: Làm Việc Xấu Ắt Trời Phạt


Bây giờ thì Như Ngọc đã hiểu vì sao chàng lại trễ hẹn rồi, nàng biết ngay mà chàng không phải là người không có nguyên tắc như thế, nàng mỉm cười nói :
"Ta không nhận được, nếu nhận ta đã viết thư lại cho chàng rồi, ta đâu phải là người nhỏ nhen như thế chứ, thôi mọi chuyện đã qua rồi làm rõ cũng tốt để giữa ta và chàng không có khúc mắc ".

Nàng trầm ngâm một lúc rồi nói :
"Nếu có thời gian chàng nói qua với phụ thân một tiếng để người hiểu rõ về chàng hơn ".

Dương Kỳ gật đầu nói :
"Ta sẽ nói lại với tướng quân, không ngờ nương tử ta lại hiểu chuyện như thế ".

Như Ngọc cúi đầu xuống nói :
"Ai là thê tử của chàng chứ ".

Dương Kỳ mỉm cười bỗng nhiên kéo sát nàng vào lòng rồi ôm nhẹ lấy nàng.


Như Ngọc mất thăng bằng theo bản năng vội ôm chặt lấy chàng.

Cái ôm này của hai người thật nhẹ nhàng và ấm áp, Dương Kỳ nhẹ nhàng nói :
"Thời gian qua ta thật sự rất nhớ nàng, nếu không phải một số công việc còn dang dở và nhất là đợi phụ mẫu nếu không ta đã đi tìm nàng rồi ".

Như Ngọc dùng đôi tay của mình ôm nhẹ lấy lưng chàng trả lời :
"Ta cũng nhớ chàng, không nghĩ thời gian chàng đi lại lâu như thế, thời gian này để cho quên đi nỗi nhớ chàng ta đã học tất cả các nữ tắc cần học để sau này chàng không phải xấu hổ vì ta ".

Dương Kỳ xoa đầu nàng rồi nói :
"Ngốc ạ dù nàng như thế nào đi nữa ta cũng vẫn yêu nàng, ta yêu chính là bản tính con người nàng chứ không phải là những cái đó ".

Như Ngọc vội nói :
"Tuy chàng không như thế, nhưng còn người nhà chàng,phụ thân mẫu thân ta sợ làm không tốt mọi người sẽ chê cười ta ".

Dương Kỳ mỉm cười trả lời :
"Nàng yên tâm về điều này, phụ thân và mẫu thân là người rất phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết sau này về ở chung nàng sẽ hiểu bọn họ ".

Như Ngọc thầm mong là như vậy bởi vì nàng rất lo sợ vì từ trước đến giờ nàng đi đến đâu mọi người cũng chê trách nàng là không có mẫu thân dạy dỗ nên bản thân nàng rất tự ty vì thế nàng mới chăm chỉ tập luyện thời gian qua là như vậy.

Dương Kỳ ở trong phòng một lát rồi rời đi, chàng cũng muốn giữ danh tiếng của nàng trước lễ thành thân.

Sau khi chàng rời đi một ánh mắt sắc bén đứng quan sát từ nãy đến giờ không ai khác chính là cô ả Phụng Hiểu Lan.

Từ khi biết rõ thân phận của Dương Kỳ khát khao mãnh liệt đối với chàng càng tăng, từ lúc rời khỏi sảnh chính đến giờ ả ta đều lén lút đi theo để chờ cơ hội.


Nàng phải cố gắng lọt vào ánh mắt của chàng dù làm thê thiếp cũng được bởi vì thân phận của chàng quá cao cả Tây Thành này không ai có thể so với chàng.

Dương Kỳ đã có cảm giác được có người đi theo mình nhưng chàng không quan tâm bởi xung quanh phủ Đại tướng quân đâu đâu cũng có ám vệ của Tuyên Vương phủ nên chàng chẳng lo.

Buổi tối hôm đấy yến tiệc linh đình được phủ đại tướng quân mở ra, các quan nhỏ và tướng sĩ ở đây cũng được mời tới.

Bởi vì ai cũng hâm mộ hai phu thê Tuyên Vương nên muốn tới để chiêm ngưỡng phong thái của họ, bởi vì hai người họ là nhân vật lớn không phải lúc nào cũng có cơ hội để giáp mặt.

Phụng Thiên Bá vì vui vẻ nên ông uống hơi nhiều, nvay cả trong mơ ông cũng không bao giờ ngờ được vị Chiến Thần mà ông hâm mộ bấy lâu nay bây giờ lại là thông gia của ông, vì thế cả buổi yến tiệc ông cười không khép nổi miệng.

Còn Lâm Phù Dung thì nhận được rất nhiều lời ninh bợ của các phu nhân quan nhỏ nào là bà ta thật diễm phúc có thể làm thông gia với Vương gia,hoàng thân quốc thích sau này đường công danh của con cái tha hồ mà rộng mở.

Người nhà mẫu tộc nàng thì cũng xum xoe nịnh hót, tâng bốc bà ta lên tận mây xanh khiến cho bà ta có khổ cũng không thể nói được.

Mọi người đâu ai biết là khi đại tướng quân biết chuyện lời đồn của Phụng Như Ngọc trong thời gian qua đã tức giận như thế nào.


Trách bà thân là chủ mẫu mà lại thờ ơ để lời đồn lan rộng ra, ném ánh mắt nghi ngờ về phía bà khiến cho bà thót tim run sợ.

Ngay buổi chiều hôm ấy không biết điều tra được cái gì mà Phụng Thiên Bá đã ném tờ hưu thư vào mặt bà, do bà van xin và nói nếu hòa ly lúc này sẽ ảnh hưởng đến việc thành thân của đại nữ nhi nên tướng quân mới thôi.

Nhưng ông đã nói rõ ràng ba ngày sau bà không cần phải đi theo về kinh thành mà hãy ở lại đây chờ ông quay về, ông nói bà không xứng làm mẫu thân của Như Ngọc.

Bà than trời trách đất cũng không ai thấu, bà có ngờ đâu con nhóc đó lại may mắn đến thế, tên tiểu tử Dương Kỳ kia ai ngờ lại có thân phận và xuất thân lơn như vậy.

Nếu bà biết trước bảo bà có quỳ xuống quỳ lậy nàng ta bà cũng bằng lòng, nhưng mọi chuyện làm gì có giá như và biết trước.

Bà cay đắng trong lòng ai mà thấu hiểu được đúng là người xưa có câu nói miệng cười nhưng tim tử máu là đang nói về bà.

.

 
Chương 86: 86: Mưu Kế Không Thành Của Phụng Hiểu Lan


Hôm nay ngày vui nên Dương Kỳ cũng uống khá nhiều, chàng bị Phụng Thiên Bá và các huynh đệ ngày trước kéo đến bắt uống.

Ai ai cũng trách chàng là ẩn giấu thân phận quá sâu làm cho bọn họ được một phen bất ngờ.

Phụng Thiên Bá thì sau khi nghe Dương Kỳ nói lại chuyện bị lạc mất thư báo thì cũng đã hiểu rõ được Dương Kỳ hơn càng ngày càng thuận mắt người con rể này.

Ông biết mà con mắt nhìn người của ông từ trước đến giờ làm sao mà sai được.

Hai người cùng nâng lên rồi cạn hết,lần đầu tiên trong mười mấy năm qua Dương Kỳ thất thố như vậy.

Phụng Như Ngọc hôm nay không được xuất hiện vì theo tập tục nàng dâu mới không được phép gặp bất kì một ai ngay cả phu quân của mình cũng không được.

Nhược Khê mỉm cười nhìn con, bây giờ bà mới cảm thấy đứa con út này của bà gần giống một con người bình thường.

Thời gian trước suốt bao nhiêu năm tiểu nhi tử của bà chỉ biết đến sách vở không giao du kết bạn với một ai khiến bà thấy phiền ở trong lòng bây giờ thì tốt rồi sau chuyến đi rèn luyện lần này kiếm về cho bà một con dâu lại còn kết giao được khá nhiều bằng hữu.


Nhìn xa xa bà quan sát nãy giờ thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhi tử của bà.

Nếu phán đoán của bà không sai đây hẳn là Nhị tiểu thư của tướng quân phủ, ánh mắt của nàng ta nhìn nhi tử của bà không sạch sẽ.

Chốn thâm cung đã tôi luyện cho bà đôi mắt hỏa nhãn nếu bà còn chưa hiểu mục đích của cô nương đó thì thật uổng công bà lăn lộn bấy lâu.

Bà liền gọi mấy ám vệ xung quanh đó và thầm thì điều gì, bọn họ vội vàng cung kính lui đi.

Bà không bao giờ chấp nhận người khác tính kế nhi tử và con dâu của bà.

Khi biết rõ mối quan hệ lằng nhằng trong đó bà đã phái mấy ám vệ đi bảo đảm an toàn của Như Ngọc.

Đối với bà nhi tử của mình chỉ có thể có một thê tử duy nhất không được nạp thiếp đó là gia *** *** tiên mà nhi tử của bà phải học khi trưởng thành.

Tuyên Triệt thấy thê tử có động thái lạ vội quay sang hỏi nàng :
"Có chuyện gì thế ?".

Nhược Khê mỉm cười trả lời :
"Không có gì, có một số kẻ muốn phá hỏng một hôn lễ đẹp thôi, thiếp còn ở đây thì sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra ".

Tuyên Triệt gật đầu hiểu ý, có nhiều cái chuyện nội trạch ông không hiểu bằng thê tử của mình.

Đúng như dự đoán của Nhược Khê, lúc tan tiệc tướng quân và Dương Kỳ đã say không biết gì rồi, chàng bước đi loạng choạng trở về phòng của mình.

Đúng như dự đoán khi ra đến góc khuất cô nàng Phụng Hiểu Lan kia vội nhanh chân ra để đỡ Dương Kỳ nhưng cô ta chưa kịp đến gần thì đã thấy ba người nam nhân mặt mày hung dữ bước ra nói :

" Tiểu thư không thể đến gần quận vương, xin mời tiểu thư rời đi cho ".

Rồi ba người bọn họ đỡ Dương Kỳ về phía gian nhà khách, Phụng Hiểu Lan tức giận giẫm chân bình bịch xuống dưới đất.

Nàng ta đã chờ đợi cơ hội này rất lâu nhưng cuối cùng phút cuối lại xảy ra chuyện này, không được cô ta phải tìm cơ hội khác chứ nếu không hai ngày nữa Dương Kỳ trở về Kinh thành thì cô ta sẽ mãi mãi mất đi cơ hội.

Cô ta liều mình đi về phía nhà nghỉ của khách để chờ đợi mấy người hung dữ đó rời đi đến lúc đó cô ta sẽ lẻn vào thoát y nằm lên giường cho dù muốn hay không Dương Kỳ cũng phải trả lại công đạo cho cô ta,nếu làm trắc phi thì tốt còn không làm thiếp cũng chẳng sao.

Nhưng mọi suy nghĩ của cô ta đều là mộng tưởng, cả đêm hôm đó cô ta bị làm mồi cho muỗi mà mấy người áo đen kia không có ý định bỏ đi, đứng canh gác nguyên đêm luôn.

Cuối cùng đến gần sáng cô ta phải lê thân mình mệt mỏi của mình về vì nếu trời sáng mọi người sẽ phát hiện ra cô ta mất.

Còn Dương Kỳ thì ngủ một giấc ngon lành không mộng mỵ gì không biết có người cả tối qua đều thức để tính kế mình.

Tuy nhiên do lần đầu uống quá nhiều rượu cho nên sáng hôm sau chàng cảm thấy đau đầu vô cùng, đang xoa nhẹ đầu mình cho khỏi đau thì ám vệ truyền lời Vương Phi đến.

Dương Kỳ vội vàng ra đón, chàng vui vẻ hỏi :
"Mẫu thân sao sáng sớm người đã tìm con vậy ạ !".


Bà nhẹ nhàng bước vào rồi nói :
"Mẫu thân đoán tối qua con uống khá nhiều rượu nên sáng nay có đau đầu nên đã sai người hầm cho con chén canh này uống vào sẽ đỡ hơn ".

Dương Kỳ vui vẻ nhận lấy rồi uống một hơi, giọng chàng nịnh nọt nói :
"Chỉ có mẫu thân là thương con và hiểu con nhất ".

Bà cười nhẹ rồi nói :
"Đã chuẩn bị thành thân rồi đó, con có biết nhị tiểu thư trong phủ này có ý đồ với con không?, hôm qua nàng ta nhân lúc con say rượu cố ý tiếp cận con , ta phát hiện nên sai ám vệ ở bên cạnh con không rời, nàng ta cũng là một người thủ đoạn phục ở ngoài phòng con cả một đêm đó.

"
Dương Kỳ lắc đầu không nhớ gì cả nói :
"Là con sơ ý, con cũng biết nàng ta có ý đồ với con, con đã cảnh cáo mấy lần rồi nhưng có lẽ vì thân phận của con nên nàng ta mới chấp nhất như thế ".

.

 
Chương 87: 87: Kinh Thành Sầm Uất Trở Về Văn Gia


Nhược Khê gật đầu nói :
"Con hiểu như thế là cái tốt,tuy nhiên không phải lúc nào thật quá cũng được sẽ khiến người ta chấp nhất với con hơn, đôi khi vẫn cần đến thủ đoạn, con hiểu không ?".

Dương Kỳ lễ phép trả lời :
"Con hiểu lời người dạy rồi ạ, con sẽ ghi nhớ kĩ ".

Bà liền nhẹ nhàng nói :
"Con hiểu được là tốt, mẫu thân chỉ muốn nhắc con nên nhớ kĩ gia quy của phủ ta không nạp thê thiếp cả đời chỉ một thê tử ".

Tiễn mẫu thân về thì trong lòng Dương Kỳ đã nhẹ nhõm, chàng thầm cảm ơn mình có một phụ thân và mẫu thân tốt như vậy, còn hai ngày nữa la sẽ lên đường về kinh thành nàng thật mong chờ.

Sáng hôm sau tin tức tiểu quận vương của phủ Tuyên Vương đến cầu thân đại nữ nhi của Đại Tướng quân được lan truyền chóng mặt.

Cả Tây Thành nhỏ bé như bùng nổ, lời đồn lúc trước bị xóa sạch, ai ai cũng ngưỡng mộ Như Ngọc, chẳng mấy chốc cả Tây Thành từ già trẻ lớn bé đều biết chuyện vui này.


Đúng ngày lên đường Như Ngọc được đỡ lên kiệu để về kinh, do Nhược Khê ngại nàng xấu hổ nên đã chuẩn bị cho nàng một cái kiệu riêng khiến cho Như Ngọc vô cùng cảm kích.

Chuyện lần trước của Phụng Hiểu Lan Nhược Khê trực tiếp cho người nói lại cho đại tướng quân nghe nên lần về kinh này ba mẫu thân bọn họ phải ở lại Tây Thành.

Điều này khiến cho tỷ đệ bọn họ bất ngờ chạy lên hỏi và nói lý với phụ thân,nhưng đáp lại ông hờ hững nói :
"Các ngươi đã làm những gì thì các ngươi tự biết, ngày thành thân của đại tỷ ngươi cần nhất là người có lòng với đại tỷ ngươi chứ không phải người chuyên rắp tâm hại nó ".

Hai tỷ đệ câm nín vội vàng lùi xuống không dám nói một câu gì nữa, đúng là có tội thì giật mình mà.

Nhược Khê mỉm cười quan sát tất cả, Tuyện Triệt quay lại hỏi nàng :
"Có chuyện gì mà nàng vui vẻ thế ?".

Nàng cười trả lời :
"Việc có lợi cho nhi tử của chúng ta thôi,thiếp không muốn lúc nào cũng phải canh trừng kẻ gian thôi thì làm dứt khoát một lần cho xong, đằng nào cũng mang tiếng ác rồi ".

Đoàn người giương cờ hiệu của Tuyên Vương phủ lên rồi lập tức khởi hành, tất cả mọi người dân trong thành đều đi ra để góp vui và cung tiễn Tuyên Vương cùng đại tướng quân.

Đằng xa ánh mắt căm gét của ba mẫu thân kia nhìn tới, khi bị ánh mắt của dân chúng nhìn vào bọn họ xấu hổ đi nhanh vào phủ.

Đoàn người đi đường bình an không gặp bất trắc gì trên đường , về đến kinh thành Dương Kỳ tiễn Phụng Thiên Bá và Như Ngọc đến tận Tướng quân phủ.

Do nhận được thư nên quản gia đã săp xếp và quét Tước sạch sẽ bây giờ chỉ chờ trang trí nữa thôi là ổn.

Dương Kỳ muốn nán lại nói chuyện với Như Ngọc nhưng cha nàng không cho nói là trước khi thành thân không được gặp nhau như thế sẽ không tốt.


Vì thế Dương Kỳ phải ngậm ngùi thúc ngựa quay về phủ, lần đầu tiên đến kinh thành nên cái gì Như Ngọc cũng tò mò.

Nàng không nghĩ kinh thành Sở quốc lại to lớn và sầm uất đến thế ,phải gấp mấy chục lần Tây Thành của nàng.

Khi chưa đến đây còn đỡ khi đến đây rồi nghe ngóng tin tức lúc này Phụng Thiên Bá mới ngã ngửa ra hiền tế của ông cấp bậc trong triều đình còn cao hơn ông.

Ông bây giờ mới là quan tam phẩm còn hiền tế của ông lại là quan nhị phẩm thật là nhân sinh quan của ông quá thảm mà.

Không ngờ hiền tế của ông lại tài giỏi đến thế, tuy nhỏ tuổi nhưng trong triều đã có chỗ đứng vững chắc mà là do thực lực chứ không phải là vì quan hệ hoàng thân quốc thích đó mới là lý do ông cảm thán.

Nhược Khê khi đã định được ngày thành thân của nhi tử liền viết thư sai người đưa đến tận tay cho hai nữ nhi của mình là Giai Tuệ và Giai Kỳ.

Bà thật mong trong ngày thành thân hai nữ nhi của bà có thể về tham dự như thế gia đình mới thật là trọn vẹn.

Tin tức Tiểu quận vương sắp thành thân được lan truyền ra các quý nữ trong kinh thành khóc cạn một dòng sông ai cũng tò mò vị quận vương phi này là thần thánh phương nào.

Về kinh thành được hai ngày Phụng Thiên Bá dẫn Như Ngọc đi Văn Gia để thỉnh an Ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ.


Văn gia cũng là một thế gia của kinh thành, tuy không nơi như mấy danh gia vọng tộc khác nhưnh vẫn có một chút tiếng nói.

Vì Tây Thành ở xa nên hai người muốn gặp người cháu ngoại này cũng khó khăn.

Nhưng cái chính là tức giận Phụng Thiên Bá khi không kinh thành không ở lại tự xin điều quân đến Tây Thành xa xôi để trấn giữ khiến cho nữ nhi của họ hương tiêu ngọc vẫn sớm,khiến người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Lại nghe nói tử tế không lâu sau thì lấy kế mẫu nên bọn họ càng bất bình hơn không thư từ thăm hỏi từ đó đến giờ.

Khi hai người nhìn thay Như Ngọc thì vội thốt lên :
" Thật giống, con bé giống hệt mẫu thân của con bé lúc trước, hài tử số khổ con phải vất vả thời gian qua rồi, con yên tâm bây giờ về đây ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu sẽ chăm sóc cho con ".

.

 
Chương 88: 88: Tình Cảm Của Văn Gia


Phụng Như Ngọc cảm nhận được tình cảm yêu thương chân thành của ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ.

Nàng nước mắt tuôn như mưa rồi nhào vào lòng tổ mẫu khóc nức nở, từ nhỏ đến giờ nàng đã không có mẫu thân, tuổi thơ thiếu thốn tình cảm.

Tuy phụ thân cũng yêu thương nàng nhưng dù gì người cũng là nam nhân nên không được chu toàn, từ nhỏ nàng đã sống với kế mẫu chịu đủ mọi khinh khi và bắt nạt.

Phụ thân thì không thường xuyên ở nhà cho nên nàng đã tạo cho mình một vỏ bọc vững chắc tự cô lập mình vào trong đó.

Bây giờ thì tốt rồi, nàng đã rời xa nơi đó, nơi nàng sinh ra nhưng lại đem đến cho nàng nhiều đau thương, bây giờ nàng đã có người thân có Dương Kỳ yêu thương và bảo vệ nàng.

Nhìn Như Ngọc khóc thảm thương ngoại tổ mẫu vuốt v e nàng tình cảm, bà có thể cảm nhận được thời gian này con bé đã phải ấm ức như thế nào.

Chung quy có lẽ bà sai rồi, đáng lý ra bà phải cho người đón con bé lên để tự mình chăm sóc, từ trước đến nay làm gì có kế mẫu nào tốt với con người khác chứ.


Xúc động qua đi, mọi người mới bình tâm nói chuyện, sau khi biết lý do Phụng Thiên Bá đưa Như Ngọc về lại kinh thành hai người bất ngờ quay lại nhìn nhau.

Cả kinh thành này có ai mà không biết Tuyên Vương phủ, ai mà không biết nhi tử nhỏ nhất của Tuyên Vương tài giỏi như thế nào chứ.

Thời gian vừa rồi hai người có nghe tiểu quận vương mang sính lễ đi cầu hôn hai người còn cảm thán không biết ai là người may mắn có phúc mới được làm thê tử của Y ai ngờ người đó lại là ngoại tôn nữ của mình.

Hai ông bà vui mừng không khép được miệng, vui mừng cho cháu gái này của họ cuối cùng cũng tìm được nhân duyên và hạnh phúc của mình sau bao cực khổ.

Phụng Thiên Bá dõng dạc nói :
"Thưa nhạc phụ nhạc mẫu lần này con đưa Ngọc nhi đến đây trước là hành lễ với hai người còn sau là con muốn ngày thành thân của Ngọc nhi muốn mời hai người làm chủ cho hôn sự của con bé, lần này vào kinh chỉ có hai người chúng con nên con muốn nhạc mẫu thay mặt thê tử đã khuất đưa con bé xuất giá ".

Văn lão phu nhân nghe vậy thì vui mừng :
"Đi chứ ta sẽ thay mặt Lan nhi để tiễn con xuất giá hoàn thành tâm nguyện của nữ nhi số khổ của ta, ta sẽ chuẩn bị thêm của hồi môn cho con để con được phong quang gả đi ".

Như Ngọc cảm động trong lòng, ở lại dùng bữa một lúc rồi Phụng Thiên Bá và Như Ngọc xin cáo biệt để đi về.

Khi Giai Tuệ và Giai Kỳ nhân được thư của mẫu thân gửi thì hai nàng thật có chút bất ngờ và vui mừng.

Cuối cùng người đệ đệ trong cùng một bào thai với họ đã thành thân.

Lúc này đôi huynh đệ song sinh của Giai Tuệ đã được hơn một tuổi rồi, huynh trưởng đặt tên là Hiên Viên Lãng còn tiểu muội đặt tên là Hiên Viên Thục Lan.

Ngay từ khi tròn một tuổi Hiên Viên Lãng được sắc phong làm thái tử, vị thái tử nhỏ nhất từ trước đến giờ.

Còn nhi tử của Giai Kỳ thì lớn hơn một chút được đặt tên là Lâm Hạo Thần là thái tử của Lâm quốc.


Từ khi Lâm Hạo Thần ra đời địa vị của Giai Kỳ càng lên cao hơn, mang tiếng của có hài tử nhưng thời gian nàng bế nhi tử chỉ đếm trên đầu ngón tay phần đa là thái hậu và hoàng thượng thay nhau bế.

Đây là đứa trẻ đầu tiên của Lâm quốc nên ai cũng cưng chiều và yêu quý.

Sau khi nhận được thư của mẫu thân nàng có bàn qua với Hạo Thiên, nàng muốn đích thân về Sở quốc một chuyến.

Hạo Thiên không chịu muốn về cùng nàng, muốn nhân cơ hội này cảm ơn nhạc phụ nhạc mẫu một lần nữa.

Nhưng Giai Kỳ lại lo lắng hỏi :
"Chàng đi thì Lâm quốc ai xử lý công vụ ?".

Hạo Thiên dịu dàng nói :
"Nàng quên là còn có ngoại tổ phụ à với lại Lâm quốc bây giờ đã dần ổn định dân chúng không còn khổ cực như trước nữa ta đi cũng yên tâm hơn ".

Giai Kỳ gật đầu nói :
"Vậy còn Thần nhi thì sao, thiếp cũng muốn đưa hài nhi về cùng muốn mẫu thân và phụ thân được gặp nhi tử ".


Hạo Thiên im lặng suy nghĩ một lát rồi nói :
"Vậy để ta nói qua với mẫu hậu xem sao, thái hậu yêu thương Thần nhi như thế nào nàng cũng biết rồi nhưng ta nghĩ mẫu hậu sẽ hiểu thôi ".

Giai Kỳ vui vẻ ôm cổ chàng nói :
"Vậy chàng sắp xếp đi nhé thiếp mong muốn về lắm rồi, thiếp sẽ chuẩn bị đồ đạc để lên đường, lần này thiếp rất tò mò không biết cô nương mà đệ đệ nhìn trúng sẽ như thế nào ".

Hạo Thiên nuông chiều cúi xuống hôn nào môi nàng nói :
"Nghịch ngợm, ta sẽ chuẩn bị quà mừng thật lớn cho đệ ấy ".

Sau khi nói qua với thái hậu, thái hậu tuy không nỡ xa Thần nhi nhưng bà cũng là người thấu hiểu nên vui vẻ để Thần nhi đi cùng và không quên gửi một ít quà biếu để gửi tặng Vương Phi vì lần trước đã không quản vất vả cứu chữa cho nhi tử của bà.



 
Chương 89: 89: Trở Về Và Gặp Lại


Thái hậu cũng không yên tâm bà liền đưa hai mama đi theo để tiện chăm sóc cho Thần nhi.

Còn Giai Tuệ thì khi nhận được thư của mẫu thân thì trầm lặng suy nghĩ, nàng rất muốn đi nhưng còn hai bảo bảo thì sao, nàng không thể để hai nhóc ở lại được mà đi thì một mình nàng khó xoay sở.

Khi Hiên Viên Triệt trở về thấy Giai Tuệ có vẻ buồn phiền chàng liền gặng hỏi.

Giai Tuệ thở dài đưa lá thư cho chàng đọc, khi Hiên Viên Kiệt đọc xong liền hỏi :
"Đệ đệ thành thân là chuyện vui cớ sao nàng lại phiền lòng như thế ".

Giai Tuệ muộn phiền nói :
"Thiếp muốn đích thân về dự lễ thành thân của đệ đệ nhưng vướng bận hai hài tử, cho đi thì một mình thiếp không đảm đương được mà cho ở lại thì thiếp không yên tâm ".

Hiên Viên Kiệt gõ đầu nàng rồi nói :
"Có thế mà nàng cũng phải phiền lòng, ta sẽ đích thân đưa ba mẫu tử nàng về dự hôn lễ của đệ đệ ".

Giai Tuệ vui mừng nói :
" Thật sao chàng sẽ đưa cả ba mẫu tử ta về sao ?".


Chàng mỉm cười cưng chiều nói :
"Ta đã lừa nàng bao giờ chưa, để mai ta sẽ sắp xếp người giám quốc rồi lên đường sớm cho kịp ngày ".

Giai Tuệ vui mừng như đứa trẻ, được trở về mẫu quốc là tâm nguyện nàng, lần này mang theo hai hài tử nên nàng phải chuẩn bị nhiều hơn một chút, mang theo một số mama có kinh nghiệm để tiện bề chăm sóc.

Chuẩn bị xong đâu đấy hai nàng cùng nhau xuất hành trở về mẫu quốc,lòng của hai nàng đều vui mừng, có lẽ là sinh ba nên tâm ý tương thông hai nàng đều không hồi âm thư lại.

Hai nàng muốn cho mọi người một sự bất ngờ và kinh hỷ, để đảm bảo an toàn cho cả quãng đường đi Lâm Hạo Thiên và Hiên Viên Kiệt đóng giả thành hai đoàn thương nhân.

Cả hai người mang đi toàn những ám vệ xuất sắc đảm bảo cho thê tử và hài tử.

Lại nói về Nhược Khê không nhận được thư hồi âm của hai nữ nhi lòng bà cũng buồn phiền, bà muốn trong ngày vui này cả nhà đoàn tụ lại.

Tuyên Triệt biết nỗi muộn phiền của thê tử liền an ủi bà :
"Nàng đừng buồn nữa thân phận của nữ nhi nhạy cảm đâu phải muốn cái gì mà làm được đâu, có lẽ bọn chúng cũng muốn về nhưng còn bận chăm sóc hài tử.

"
"Là vua của một nước đôi khi muốn đi đâu cũng khó thân bất do kỷ mà nên nàng cũng đừng buồn và trách chúng nữa.

Sau hôm nay nếu nàng nhớ nhi nhi và muốn gặp ngoại tôn ta sẽ đưa nàng đi thăm bọn nhỏ ".

Nhược Khê gượng cười nói :
"Từ khi đồng ý để chúng gả đi xa thiếp cũng đã xác định sẵn trong lòng rồi.

Nhưng mỗi lòng của người làm thân mẫu thiếp vẫn có chút không nỡ có chút nhớ mong và hụt hẫng ".

Tuyên Triệt ôm thê tử vào lòng, ông biết thê tử của mình là người giàu tình cảm nên nhất thời khó chấp nhận được.

Vậy là ngày thành hôn đã gần kề chỉ ba hôm nữa là đến, lúc này của Tuyên Phủ đèn lồ ng được giăng rực sáng, cả phủ một màu đỏ rực rỡ.


Dương Kỳ cứ đi đi lại lại khiến cho Thiên Kỳ chóng cả mặt liền nói :
"Đệ làm gì mà cứ diđi lại lại như thế, đệ không mệt nhưng ta mệt lắm ".

Dương Kỳ quay sang ủ rũ hỏi :
"Đại ca sao hai tỷ tỷ còn chưa về, đệ đã viết thư gửi đi rồi mà chẳng thấy hai tỷ ấy hồi âm, đừng nói với đệ là không về được nhé, nếu thế đệ sẽ giận thật đấy ".

Thiên Kỳ lắc đầu nói :
"Huynh cũng không rõ nhưng đệ cũng phải hiểu thân phận của hai muội ấy là gì, đệ đã làm quan nhị phẩm đệ phải hiểu rõ vấn đề chứ , đôi khi muốn nhưng chưa chắc đã làm được ".

Dương Kỳ gương mặt buồn thiu nói :
"Nhưng đệ không cam tâm ".

Bỗng bên ngoài náo nhiệt hẳn lên, tiếng quản gia vang lên vui mừng :
"Vương gia, vương phi cô gia và đại quận chúa trở về rồi ".

Dương Kỳ và Thiên Kỳ nghe thấy đầu tiên liền vọt nhanh ra cổng để chào đón.

Còn Nhược Khê và Tuyên Triệt ở xa nên được thông báo muộn hơn một chút.

Thiên Kỳ, Dương Kỳ và Giai Tuệ gặp nhau vui mừng, Giai Tuệ rơm rớm nước mắt còn Hiên Viên Kiệt thì đang đỡ hai hài tử xuống, một trai một gái nhìn rất đáng yêu.

Thiên Kỳ đi lên dắt tay muội muội vào và nói :

"Khóc gì chứ trở về là tốt rồi, mau vào nhà đi mọi người mong muội mãi ".

Dương Kỳ và Hiên Viên Kiệt hành lễ với nhau, Dương Kỳ chạy ra bế lấy Hiên Viên Thục Lan, bé rất dạn dĩ không sợ người lạ khiến cho Dương Kỳ vô cùng yêu thích.

Còn Hiên Viên Kiệt Thì bế nhi tử mọi người cùng nhau vào phủ, hai bé lạ lẫm nhìn mọi người xung quanh.

Lúc này Nhược Khê và Tuyên Triệt mới đi ra,bà nhìn thấy đại nữ nhi thì ôm nàng vào lòng run run nói :
"Về thì về cũng không viết thư hồi âm cho mẫu thân thật là ".

Giai Tuệ mỉm cười đáp :
"Con muốn cho mọi người một bất ngờ mà ".

Tuyên Triệt trách yêu :
" Vì bất ngờ của con mà mấy hôm nay mẫu thân đau lòng lắm đó cứ nghĩ các con không thể về được nên cứ buồn bã mãi ".



 
Chương 90: 90: Hôn Lễ Long Trọng


Giai Tuệ mỉm cười nói :
"Con chỉ muốn cho mọi người bất ngờ thôi ạ! Muội muội về chưa mẫu thân !".

Nhược Khê lắc đầu nói :
"Giai Kỳ cũng chưa về không muốn có giống như con muốn tạo bất ngờ nữa không đây".

Bà quay sang bế lấy tiểu công chúa rồi âu yếm nói :
"Ngoại tổ mẫu bế tiểu công chúa của ta nào, con thật giống mẫu thân của con ngày trước ".

Tiểu công chúa như hiểu được cười tít mắt trông càng đáng yêu hơn.

Mọi người cùng nhau vào phủ, người vui mừng nhất lúc này là Dương Kỳ.

Đến tận gần xế chiều hai phu thê Giai Kỳ và bảo bảo mới về đến nơi, không khí lúc này thật vui mừng.


Mọi người cùng ra ngoài để đón, Giai Kỳ vui mừng ôm chầm lấy mẫu thân và tỷ tỷ, tình cảm luôn là một thứ vô cùng thiêng liêng và quý giá.

Vậy là toàn bộ gia đình đã đông đủ, có thể nói là một sự hi hữu vô cùng trong một gia tộc có hai vị hoàng hậu khiến ai nghe thấy cũng phải cảm thán không thôi.

Ngày hôm sau Giai Tuệ và Giai Kỳ tiến cung để thỉnh an thái hậu và thái thượng hoàng.

Thái hậu nhìn thấy hai nàng thì chỉ biết khóc khiến cho hai nàng không biết phải làm sao.

Đối với thái hậu hai nàng giống như nữ nhi thân sinh của mình, ngày hôm đó thái hậu dứt khoát giữ hai nàng lại để dùng bữa, lúc ra về còn không quên tặng bao nhiêu là quà.

Mặc dù bây giờ hai nàng đã là mẫu nghi thiên hạ nhưng trong đôi mắt của thái hậu vẫn là hai nàng quận chúa xinh đẹp của bà.

Hoàng thượng muốn mở yến tiệc để chào đón hai vị hoàng đế của Lâm quốc và Hoa quốc tuy nhiên hai người từ chối vì sắp đến ngày tổ chức hôn lễ rồi hai người không muốn đoạt sự nổi bật của tân lang nếu không họ biết ăn nói sao với hai thê tử chứ.

Sau bao nhiêu ngày chờ đợi cuối cùng cùng đã đến ngày thành hôn, buổi sáng hôm đó tại Tuyên Vương phủ thật náo nhiệt, toàn bộ đội hình đã chuẩn bị sẵn để đi đón tân nương.

Hôm nay Dương Kỳ mặc một bộ y phục tân lang màu đỏ, nhìn chàng thật có phong thái, khuôn mặt rạng ngời khiến cho các quý nữ kinh thành đều si mê.

Đoàn người do Dương Kỳ dẫn đầu tiến về phía Phụng gia, đằng sau là Thiên Kỳ và các công tử thế gia khác.

Lúc này ở trong phủ Đại Tướng quân Phụng Như Ngọc đã trang điểm xong xuôi đang ngồi để chờ tân lang đến.

Do nàng mới đến đây nên không có tỷ muội thân thiết nào cả tuy nhiên vẫn còn hai biểu muội Văn gia cùng ngoại tổ mẫu và các bá phụ bá mẫu đến đây nên trong phủ không vắng lặng lắm.

Cho dù không nể mặt Đại Tướng quân thì bọn họ cũng phải nể mặt phủ Tuyên Vương chứ, tuy danh vọng của Phụng Thiên Bá và Như Ngọc không ai biết đến nhưng phu quân của nàng lại là một nhân tài, gia thế xuất sắc nên ai cũng muốn lấy lòng.


Nên mặc dù không quen biết ai trong triều theo xã gia Thiên Bá vẫn phải mời tất cả nhưng lại không một ai vắng mặt khiến cho ông cảm thán đúng là ông có một tử tế xuất sắc.

Dương Kỳ đã đến cửa phủ, làm một số thủ tục là đến giờ lành, chàng mỉm cười nhẹ nhàng được bà mối dẫn đến phòng để đón tân nương.

Lúc này Như Ngọc đã được chùm khăn đầu, nàng đang ngồi để chờ sẵn, tâm trạng Như Ngọc lúc này thật kì lạ vừa vui mừng cũng vừa lo sợ.

Dương Kỳ nhẹ nhàng bước đến cầm nhẹ lấy tay nàng rồi dẫn nàng ra ngoài sảnh.

Thấy tay nàng run run chàng vỗ nhẹ lấy tai nàng rồi ghé sát xuống nói :
"Đừng lo lắng có ta bên cạnh đây rồi, nàng cưa làm theo ta không có việc gì đâu ".

Như Ngọc như được truyền thêm nghị lực nàng cảm thấy tâm trạng đã đỡ hơn một chút.

Lúc tân lang và tân nương bước vào sảnh chính mọi người hò reo inh ỏi tiếng nhạc tiếng kèn âm vang, lúc này Như Ngọc chỉ biết làm theo lời của bà mối và Dương Kỳ mà không nhớ gì nữa.

Làm xong tất cả thủ tục nàng được đưa lên kiệu, nàng nghe được tiếng chúc phúc của mọi người trong đó có ngoại tổ mẫu và phụ thân của nàng.


Đoàn rước dâu đi một vòng xung quanh kinh thành, dân chúng được một phen mở rộng tầm mắt, có người thì vui mừng cho đôi tân lang tân nương, có người thì đố kị ghen ghét !
Chẳng mấy chốc đoàn rước dâu đã về đến phủ, nàng được Dương Kỳ đỡ xuống và bước vào bên trong.

Tiếng reo hò của mọi người khiến nàng cảm thấy có chút vui vẻ, hạnh phúc lâng lâng.

Bàn tay Dương Kỳ ấm áp bao trùm toàn bộ bàn tay nhỏ bé của nàng, do trùm đầu nên nàng không nhìn thấy được bất kỳ một ai nhưng cảm giác của nàng có thể nói cho nàng biết lúc này trên sảnh đường vô cùng nhiều người.

Làm tất cả các thủ tục xong xuôi nàng được đưa vào hỷ phòng, vì từ Tây Thành đi nên nàng chỉ có một nha đầu thân cận, ngoại tổ mẫu thấy vậy liền điều cho nàng ba người nữa để tiện việc chăm sóc, nàng rất cảm kích trong lòng.

Lúc nàng vừa vào phòng thì bỗng có người gõ cửa, nha đầu Lục Lan vội ra mở cửa thì thấy có một cung nữ đưa cho Lục Lan một mâm thức ăn nhỏ và nói :
"Quận Vương có dặn mang cho quận vương phi ăn chút cho đỡ đói ".



 
Chương 91: 91: Tình Cảm Mặn Nồng


Nô tỳ Lục Lan nhận lấy không quên cảm ơn người cung nữ kia, Lục Lan là nô tỳ đã đi theo Như Ngọc được bốn năm rồi trong một lần dạo chơi Như Ngọc đã cứu được từ tay thổ phỉ nên Lục Lan vô cùng trung thành với nàng.

Lục Lan bê khay đồ ăn vào và nói :
"Tiểu thư quận vương thật quan tâm đ ến người, người có ăn một chút gì không ?".

Như Ngọc lắc đầu nói :
"Em để đó đi, lát nữa ta ăn một chút cũng được bây giờ vẫn còn sớm ta cũng chưa thấy đói lắm chỉ cảm thấy hơi đau chân thôi ".

Lục Lan cảm thán nói ;
"Tiểu thư là người tốt nên được ông trời đền đáp xứng đáng, lúc nãy nô tỳ đứng ở ngoài mà choáng ngợp người luôn, lần đầu tiên nô tỳ thấy nhiều người quyền quý như vậy ".

Như Ngọc phì cười với lối ví von của Lục Lan, đừng nói là cô ấy mà ngay cả đến nàng cũng chưa bao giờ tiếp xúc nhiều người quyền quý như vậy.

Nhưng nàng tự nhủ trong lòng phải thầm tập quen dần vì nếu xác định là thê tử của chàng thì trước sau những thứ này đều phải đối diện.

Nàng không thể để chàng lúc nào cũng phải bảo vệ mình làm cản con đường công danh của chàng.

Ngồi đợi một lúc lâu sau Như Ngọc nhìn thấy trời đã bắt đầu tối có lẽ lúc này tiệc rượu đang được diễn ra, bất giác do mệt mọi Như Ngọc liền dựa vào thành giường ngủ mất lúc nào mà không hay biết.


Bỗng nàng cảm thấy có tiếng động bước vào nàng hồi hộp liền ngồi ngay ngắn lại, nàng chỉ thấy một đôi chân bước vào.

Lúc này Dương Kỳ đã tiến vào phòng, một cảm giác lạ lùng dâng lên ,chàng nhẹ nhàng tiến lại gần và nói :
"Nàng đợi ta có lâu không ?, xin lỗi vì khách đông quá mãi ta mới trốn được ra ".

Chàng liền đưa tay gỡ khăn chùm đầu của nàng ra, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra, khuôn mặt khiến chàng ngày nhớ đêm mong.

Giọng chàng khàn khàn :
"Hôm nay nàng thật đẹp ".

Như Ngọc xấu hổ, lúc này đôi mắt chàng thật ma mị nàng như bị trầm luân vào đó.

Nàng vội luống cuống nói :
"Con thủ tục uống rượu giao bôi nữa chàng nhanh lên không lại qua giờ lành mất, rồi nhạnh nhẹn đi ra phía bàn như muốn trốn tránh ".

Dương Kỳ nhìn vẻ vụng về của nàng liền buồn cười, chàng từ từ tiến gần rồi cầm lấy hai chén rượu, sau nghi lễ này hai người bọn họ đã chính thức là phu thê.

Ánh mắt hai người nhìn nhau trìu mến, Dương Kỳ nhẹ nhàng bế nàng lên còn Như Ngọc thì cúi đầu xấu hổ nép vào ngực chàng.

Rèm che từ từ buông xuống một cảnh xuân sắc được diễn ra.

Hai người ôm chặt lấy nhau cả thể xác và tâm hồn đều không thể xa rời.

Sáng hôm sau Như Ngọc giật mình tỉnh dậy, thấy Dương Kỳ đang nằm bên cạnh, Như Ngọc gượng ngồi dậy thì cảm thấy thân mình đau nhức.

Dương Kỳ thấy động thì mở mắt ra giọng còn ngái ngủ hỏi :
"Nàng dậy rồi à, sao không ngủ thêm một chút nữa ".

Như Ngọc vội nói :
"Chàng dậy đi, chàng quên hôm nay là ngày đầu mời trà mẫu thân và phụ thân à, thiếp không muốn ngày đầu đã đến muộn đâu ".

Lúc này Dương Kỳ mới tỉnh hẳn ngủ chàng ngồi dậy đỡ nàng rồi cười nói :

" Nàng không phải lo đâu, mẫu thân và phụ thân dễ tính lắm không câu nệ mấy tiểu tiết nhỏ nhoi này đâu, nhưng thôi đã trót dậy rồi thì qua thỉnh an phụ mẫu rồi dùng bữa luôn ".

Như Ngọc ngồi dậy rồi gọi Lục Lan vào phụ giúp mình thay xiêm y và trang điểm nhẹ, Dương Kỳ thì tự ra đằng sau để thay đồ.

Lúc hai người đến sảnh chính thì mẫu thân và phụ thân đã ngồi đánh cờ ở đó còn có cả Đại ca Thiên Kỳ và tẩu tẩu còn hai tỷ tỷ của Dương Kỳ chưa thấy đâu.

Hai người đi lên cúi đầu hành lễ, Nhược Khê trìu mến nói :
"Tân hôn sao hai con không nghỉ ngơi thêm một lát, không phải dậy sớm như này đâu ".

Như Ngọc cúi đầu xuống xấu hổ, bà quay sang mỉm cười hỏi Như Ngọc :
"Con đã quen chưa, cứ coi như đây là phủ của mình không phải ngại, con có gì không hiểu cứ hỏi tẩu tẩu của con.

Phụ mẫu thường không có ở nhà mọi việc đều do tẩu tẩu con xử lý, ta mong hai con có thể hòa thuận với nhau ".

Hai người đều cúi đầu lắng nghe, lúc đầu Như Ngọc còn căng thẳng rụt rè nhưng bây giờ đã cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nhược Khê gọi Như Ngọc lên tặng cho nàng một đôi vòng ngọc là quà gặp mặt.

Lúc này có tiếng cười nói vang lại không ai khác chính là Giai Tuệ và Giai Kỳ.

Như Ngọc nhìn hai vị tỷ tỷ này không chớp mắt thật là giống nhau như đúc.

Nàng hồi thân lại cúi đầu hành lễ, Giai Tuệ và Giai Kỳ nhẹ nhàng đỡ nàng đứng dậy,Giai Kỳ nói :

"Đều là người nhà muội không cần phải hành lễ đâu, Tỷ đang thắc mắc không biết là cô nương nhà ai có thể làm rung động được trái tim lạnh giá của đệ đệ.

Hóa ra lại là một cô nương xinh đẹp thế này bảo sao đệ đệ lại thay đổi đến thế.

,"
Lời nói của Giai Kỳ khiến cho không khí sôi động hẳn lên, cả nhà được một phen cười vui vẻ.

Không khí thật hài hòa và hạnh phúc lúc này Như Ngọc mới cảm nhận được tình cảm chân thật là như thế nào.

Giai Tuệ và Giai Kỳ ở lại Sở quốc năm ngày rồi lại phải về nước của mình vì hai người đều không đi lâu được.

Lúc chia tay mọi người đều bịn rịn và buồn bã không biết bao giờ mới có thể gặp lại được,một người phương nam một người phương bắc.

Khi hai nữ nhi đi xa rồi lúc này Nhược Khê cùng phu quân của mình nhìn về phía chân trời xa xa bà lầm nhẩm nói :
"Phượng Hoàng Phương Nam, Phượng Hoàng Phương Bắc ,mong rằng hai tiểu quận chúa của chúng ta sẽ thật hạnh phúc ".



 
Chương 92: 92: Ngoại Truyện Thiên Kỳ Và Mộc Thanh


Lúc này Thiên Kỳ mười lăm tuổi, là cái tuổi vô cùng chính nghĩa.

Từ nhỏ chàng đã mơ ước sau này lớn lên sẽ trở thành một vị đại tướng quân tài giỏi giống hệt phụ thân của mình.

Thiên Kỳ theo phụ thân của mình học văn võ,binh thư và tôn pháp cái gì chàng cũng học mà học lại rất thông minh học một biết mười rất có năng khiếu.

Theo phụ thân hành quân từ nhỏ, chàng chứng kiến được dân chúng đói khổ lầm than, bá tánh không có cơm ăn áo mặc.

Lũ quan lại tham ô vơ vét ,bòn rút tiền trợ cấp thiên tai lũ lụt, bọn công tử ức hiếp dân lành.

Chàng không biết đã trừng trị bao nhiêu tên công tử ăn chơi trác tán rồi.

Bọn chúng tuy là con nhà quan lại nhưng thân phận làm sao có thể bằng chàng được nên vì thế bọn họ khi nhìn thấy chàng thì tránh xa không dám động vào, vì có động cũng không làm gì được mà chỉ thiệt thân.

Những tên nào trót làm việc xấu bị chàng bắt nạt dù cho bị đánh cũng phải chịu trận ai bảo bọn chúng tbua chàng về bối phận.


Chàng được thừa hưởng tước hiệu của phụ thân nên mặc dù mới mười lăm tuổi nhưng chàng đã là quan nhị phẩm rồi.

Hoàng thượng tin tưởng giao cho chàng trọng trách bảo vệ hoangg thành khiến cho các công tử có than trời trách đất cũng không được.

Hôm đấy là ngày thái hậu và thái thượng hoàng đi dâng hương ở trên chùa nên Thiên Kỳ đích thân hộ tống hai người đi.

Lúc mọi người vào chùa thì Thiên Kỳ đi dạo xung quanh để xem xét.

Từ xa nghe thấy tiếng khóc của nữ tử, Thiên Kỳ liền tò mò đi lên để xem sao.

Vây xung quanh là mấy tiểu thư và mấy công tử thế gia, qua điểm mặt Thiên Kỳ cũng biết là của nhà nào.

Nữ tử đang khóc đó đang đứng ra che chắn cho người đằng sau có vẻ như đó là chủ tử của mình.

Thiên Kỳ thoáng nhìn thấy ánh mặt cương nghị không sợ của thiếu nữ kia chàng có chút giật mình lẩm nhẩm nói :
"Thật giống, thật giống với tiểu muội Giai Kỳ ".

Thiên Kỳ đi lên hỏi chuyện, một số công tử nhận ra chàng vội lùi ra sau còn mấy vị tiểu thư kia thì vội vuốt lại xiêm y và quần áo của mình, vẻ hung dữ lúc nãy giường như chưa từng xảy ra.

Thì ra đây là Đại tiểu thư Mộc Thanh của Mộc thị lâng, vì sinh nàng ra mẫu thân mất sớm Mộc Thị lấy lấy kế mẫu.

Bà ta không dung được nàng liền lấy lý do mệnh của nàng khắc với bà ta nên hai người không thể sống chung.

Mộc Thị lang thì vì nịnh nọt nàng ta nên nhẫn tâm đưa nàng về thôn trang cho mama của mẫu thân nàng chăm sóc.

Nàng mới được nội tổ phụ nhớ đến và hồi kinh mấy tháng gần đây, hôm nay vì bị thứ muội con của kế mẫu lừa đến đây dâng hương.


Ai ngờ bọn chúng cố ý giăng bẫy để lừa nàng ai ngờ bị nàng phát hiện bỏ chạy ra đến đây nhưng bị lũ người này chặn lại.

Thiên Kỳ không nói gì chỉ ném cho bọn chúng một ánh mắt hăm dọa khiến bọn họ trốn chui trốn lủi đi mất.

Khi bọn chúng đã đi hết Mộc Thanh mới nhìn theo bằng ánh mắt chán ghét.

Thiên Kỳ nhìn nàng mà ngây người, lần đầu tiên chàng cảm thấy thất thố đến vậy, nàng có một vẻ đẹp thanh trần thoát tục không như những người con gái tâm cơ khác tiếp cận chàng.

Đôi mắt của Mộc Thanh rất đẹp và trong sáng, Thiên Kỳ có thể cảm nhận được tính cách con người nàng qua ánh mắt.

Mộc Thanh cúi đầu cảm ơn sự giúp đỡ của Thiên Kỳ, nàng cũng bị vẻ anh tuấn của Thiên Kỳ làm cho xao động.

Kể từ ngày hôm đó , hai người dần dần qua lại với nhau, càng tiếp xúc hai người càng bị tính cách của nhau hấp dẫn.

Tuy nhiên Mộc Thanh không biết rõ thân phận thật sự của Thiên Kỳ chỉ nghĩ rằng chàng là một tướng quân trong kinh thành thôi.

Mộc Thanh ở phủ bị chèn thật nhiều, bà kế mẫu thì sau hôm nàng về cứ nói bóng nói gió sợ nàng thành thân sẽ lấy hết của hồi môn của nữ nhi bà ta nên bà ta một mực đi tìm mối nhân duyên cho nàng phải gả nàng đi thật sớm.

Còn Mộc Thái úy thì chẳng quan tâm đ ến đại nữa nhi này vì từ nhỏ đã chẳng ở chung lấy đâu ra tình cảm.


Chẳng qua là do mẫu thân ông ta thấy thẹn trong lòng nên ông mới bất đắc dĩ đón nàng về phủ thôi.

Bà kế mẫu đã sắp xếp cho Mộc Thanh làm thiếp của một vị quan to trong triều đê không phải lo lắng đến của hồi môn nữa.

Mà làm thiếp thì làm gì có tiếng nói nên bà ta không sợ nàng trả thù.

Bà ta nói rõ kế hoạch cho phu quân của mình, lúc đầu Mộc Thái úy không chịu vì nghĩ rằng nàng đại nữ nhi của ông ta làm thiếp sẽ xấu mặt ông ta trên triều.

Nhưng sau một hồi nỉ non của kế mẫu ông ta cũng xuôi dần, bà ta nói :
"Làm thiếp nhưng của quan lớn còn tốt hơn làm thê của quan nhỏ, sẽ giúp đường công danh của ông tốt hơn ".

Mộc thái úy khi nghe thấy thế thì thấy cũng hợp lý nên ngầm đồng ý.



 
Chương 93: 93: Đến Mộc Gia Cầu Thân


Bà ta làm việc trong âm thầm nên Mộc Thanh không hề hay biết gì, cũng may muội muội của nàng trong một lần cãi nhau buột miệng nói ra nên nàng mới hay biết.

Khi biết được mọi chuyện nàng đã thất vọng vô cùng và chạy đi tìm Mộc thái Úy để đối chất.

Tuy ông ta lãnh cảm với nàng nhưng trong thâm tâm Mộc Thanh vẫn khât khao tình yêu thương từ ông ta.

Mộc Thanh không tin ông ta lại có thể làm thế đối với mình, nhưng khi gặp lại nàng đã tuyệt vọng vô cùng, ông chỉ tuyên bố một câu :
"Sinh ra là người của Mộc gia thì phải hi sinh vì gia tộc, ngươi được Mộc gia nuôi nấng thì bây giờ phải trả lại cho Mộc gia là thiếp của quan gia là quá tốt cho ngươi rồi ".

Lúc này đây thì Mộc Thanh không còn một chút hoài niệm nào về tình thân nữa.

Nàng chạy về gói ghém đồ đạc cùng với A Ninh chạy trốn, ai ngờ đâu kế mẫu đã biết mọi chuyện liền sai người bắt nàng về.

Nàng nhanh trí để cho A Ninh chạy trốn để đi tìm Thiên Kỳ cầu cứu, nàng biết bây giờ người cứu được nàng chỉ có Thiên Kỳ mà thôi.

Bọn thị vệ thấy bắt được người chúng cần bắt rồi nên không cần đuổi theo nữa vì thế A Ninh mới chạy trốn được.


A Ninh chạy một mạch đến hoàng cung nơi mà Thiên Kỳ phụ trách cai quản, lúc đầu không ai cho nàng gặp nhưng may thay lúc đổi ca binh lính dưới trướng Thiên Kỳ nhận ra A Ninh nên mới chạy đi tìm Thiên Kỳ.

Lúc nhìn thấy A Ninh tự nhiên Thiên Kỳ lại cảm thấy lo lắng liền lại gần hỏi :
"Tiểu thư nha ngươi đâu vì sao ngươi lại ra đây một mình ".

A Ninh vội quỳ xuống dập đầu nói :
"Tướng quân xin người hãy cứu lấy đại tiểu thư, nếu người không cứu đại tiểu thư không xong mất ".

Thiên Kỳ cuống quýt kéo A Ninh đứng lên rồi hỏi :
"Mộc Thanh như thế nào rồi, ngươi kể rõ sự tình ta nghe xem nào,ngươi cứ như vậy ta càng lo lắng hơn ".

A Ninh quẹt nước mắt rồi nói :
"Đại tiểu thư bị phu nhân bắt lại rồi, nô tỳ nghe nói lão gia và phu nhân định gả tiểu thư làm thiếp cho một vị quan nào đấy tiểu thư không chịu nên bị bắt lại ".

Thiên Kỳ trấn an A Ninh rồi nói :
"Bây giờ ngươi trở về Mộc phủ nói cho nàng ấy hãy yên tâm không ai có thể bắt ép chuyện mà nàng ấy không muốn ".

A Ninh vội cảm ta rồi quay về hướng Mộc phủ nàng không thể để cho tiểu thư một mình đối diện nguy hiểm được.

Còn Thiên Kỳ thì vội vàng về phủ, Thiên Kỳ gặp quản gia ở cửa liền hỏi :
"Phụ thân và mẫu thân có ở trong phủ không ?".

Quản gia liền lễ phép trả lời :
"Vương gia cùng Vương phi và hai quận chúa vào cung chắc sắp về rồi đó ạ, ở phỉ còn mỗi tiểu thiếu gia thôi.

"
Thiên Kỳ bồn chồn nhưng biết lo lắng cũng không giải quyết được việc gì liền đi vào trong phủ để chờ dặn tổng quản nếu hai người về thì nói đại thiếu gia chờ bọn họ bên trong.


Trước khi về phủ Thiên Kỳ đã sai ám vệ đi theo dõi động tĩnh nếu có gì thì báo ngay cho chàng.

Lúc sau hai phu thê Nhược Khê cùng nữ nhi quay về thì thấy quản gia báo lại, hai người tò mò không biết có việc gì quan trọng mà nhi tử lại gấp gấp đến thế.

Hai người cùng nhau đi vào đã nhìn thấy Thiên Kỳ đi đi lại lại dáng điệu không như mọi ngày.

Khi nhìn thấy hai người Thiên Kỳ sốt sắng nói :
"Phụ mẫu con muốn thành thân hai người hãy tìm người mai mối cho con ".

Nhược Khê và Tuyên Triệt đều bất ngờ quay sang nhìn nhau, hai cô muội muội của Thiên Kỳ rúc rích,hai nàng đã ngờ ngợ đoán ra từ trước rồi.

Nhược Khê mỉm cười nói :
"Thành thân cũng được, nhưng đối phương là con cái nhà ai vì sao lại đột ngột như thế con bảo ta phải chuẩn bị ra sao ".

Thiên Kỳ biết trước sau gì cũng phải nói hết nên chàng kể cho hai người nghe từ đầu đến cuối.

Nhược Khê không trầm lặng nói :
"Là một cô nương số khổ,được rồi ta trước sẽ đến làm mai giúp con còn ngày thành hôn sẽ xem ngày tốt để tiến hành, đời người nữ nhi có một lần chúng ta phải để cho nàng ấy vẻ vang gả sang đây như thế Mới làm tức chết nhà họ Mộc kia ngay cả nữ nhi ruột thịt cũng đem bán được.

"

Thiên Kỳ vội cúi đầu xuống trong lòng cảm kích,cảm kích vì hai người họ đã tin chàng vô điều kiện và nhất là có lòng bao dung với nàng.

Sáng ngày hôm sau, Nhược Khê chuẩn bị rất nhiều sống lễ cùng phu quân của mình trực tiếp đến Mộ gia để mai mối.

Lúc Mộ Thái úy nghe thấy quản gia báo lại vội tức tốc chạy ra yết kiến, trời ơi Tuyên Vương là ai cơ chứ lại đích thân đến phủ của ông,ông ta vừa lo lắng vừa vui mừng.

Khi hai bên đã an tọa vào vị trí thì Mộ Thái Úy kính cẩn hỏi :
"Không biết hôm nay Vương gia và Vương phi đến phủ có chuyện gì ạ! ".

Nhược Khê uống một ngụm trà rồi nói :
" Đại nhi tử nhà ta và đại tiểu thư quý phủ có duyên gặp mặt, thầm cảm mến nhau,nay nhi tử cũng đã đến tuổi thành gia lập thất.

Nay ta sang đây muốn cầu thân với đại tiểu thư Mộc Thanh của quý phủ ".



 
Chương 94: 94: Quyết Định Hôn Lễ


Khi Mộc thái úy nghe thấy thế thì vui mừng, ông không tin vào tai mình phải hỏi đi lại mấy lần.

Khi biết mình không nghe nhầm ông vội vàng đồng ý ngay.

Đùa đâu mà đây là ai kia chứ chính là Tuyên Vương danh tiếng lẫy lừng đó, trời ơi con nha đầu kia thật là may mắn.

Kế mẫu nghe thấy thế thì tức giận long sòng sọc nhưng bà vẫn phải gượng cười, nếu gả cho người bình thường bà ta phải bỏ một ít của hồi môn thôi nhưng gả cho thế tử thì biết bao nhiêu cho đủ bà ta thật không cam tâm mà.

Khi hai bên đã bàn bạc ngày tháng xong thì ai về nhà nấy, Mộc Thái úy liền ra lệnh thả Mộc Thanh ra.

Lam Tường Vi quay ra hỏi Mộc Lâm :
"Lão gia người quyết định gả nha đầu Mộc Thanh đó cho Tuyên Vương phủ sao, vậy còn hôn sự lúc trước thiếp bàn với người thì thế nào chứ ".

Mộc Lâm lạnh giọng nói :
"Người ngu ngốc cũng biết gả cho ai sẽ có lợi hơn, một thê thiếp của quan tam phẩm làm sao bằng được thế tử phi chứ, ngu ngốc bà thích thì tự gả cho nữ nhi của bà đi, mối hôn sự này tôi cấm bà làm hỏng, nếu có sơ suất gì thì mạng bà cũng đền không nổi đâu ".


Rồi ông ta quay đầu bước về phía phòng của Mộc Thanh, ông phải hỏi rõ mọi chuyện mơia được, Mộc gia của ông sắp bước lên mây rồi, có nữ nhi là thế tử phi mấy lão già kia làm gì giám coi thường ông ta nữa,chỉ nghĩ đến thôi ông đã đắc ý lắm rồi.

Ông bước đi mà không biết từ xa ánh mắt rắn độc đang nhìn về phía ông ta không ai khác chính là phu nhân mà ông ta coi là hiền dịu và nghe lời.

Bà ta không cam lòng vì sao nữ nhi của bà ta lại có thể cưỡi lên đầu lên cổ của nữ nhi mình được nhưng bây giờ phải làm thế nào để phá vỡ cuộc hôn nhân này bây giờ.

Mộc Lâm bước vào phòng của nữ nhi vẻ mặt tươi cười, ông tỏ vẻ quan tâm nói lớn :
"Tại sao lại có ít nha đầu hầu hạ thế này?".

Rồi ông quay qua hỏi A Ninh :
"Đại tiểu thư có trong phòng không? gọi ra cho ta hỏi chút chuyện ".

A Ninh vội chạy hốt hoảng vào gọi đại tiểu thư ra, Mộc Thanh từ từ bước ra, nàng không hiểu vì sao ông ta lại thả nàng ra sớm như thế.

Theo như những gì nàng nghe được nhất quyết phải gả nàng đi bây giờ lại có ý gì đây.

Mộc Thanh đã hết hy vọng về phụ thân của mình, lúc đầu nàng còn hi vọng một chút về tình phụ tử nhưng bây giờ thì không còn chút hi vọng gì nữa rồi.

Nàng thờ ơ hỏi :
"Phụ thân tìm nữ nhi có việc gì không ?"
Giọng ông nịnh nọt nói :
"Sao con quen biết thế tử của Tuyên Vương phủ mà không nói với ta, nếu hôm nay Tuyên Vương không đến cầu thân con cho thế tử có phải lỡ mối nhân duyên tốt đẹp này không ".

Lúc này đến lượt Mộc Thanh ngẩn người, thế tử nào nàng làm gì quen biết thế tử nào chứ.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của nữ nhi ông liền hỏi :
"Thế tử Tuyên Vương phủ Tuyên Thiên Kỳ, con có quen người này không ?".

Lúc này Mộc Thanh mới hiểu lý do vì sao mình được thả ra, vì sao phụ thân lại niềm nở và nhẹ nhàng đến thế.


Hóa ra chàng là thế tử của Tuyên Vương phủ là đối tượng thầm thương của bao nhiêu quý nữ thế gia trong đó có cả muội muội của nàng.

Thảo nào lần trước ở trong chùa các công tử lại nhanh chóng bỏ qua dễ như vậy hóa ra chàng không phải chỉ là một tướng quân quèn.

Lúc này Mộc Thanh không biết vui hay buồn, nàng có tình cảm với chàng nhưng không phải là vì thân phận vốn có.

Nàng rất tự ty vào bản thân cứ sợ mình không xứng với chàng ấy.

Nàng quay ra hỏi Mộc Lâm :
"Vậy người trả lời sao về lời cầu thân của Tuyên Vương phủ ?".

Giọng Mộc Lâm tự tin nói :
"Đương nhiên là ta đồng ý rồi, có điên đâu mà từ chối chứ, là thế tử đó là hoàng thân quốc thích đó, con cứ chuẩn bị làm tân nương tử đi, lúc đó tha hồ ta sẽ được lợi từ vụ mai mối này ".

Rồi ông ta quay đầu đi khuôn mặt vui sướng, viễn cảnh tươi đẹp hiện lên trong đầu ông ta.

Mộc Thanh nhìn theo mà lắc đầu, thì ra hôn nhân của nàng là một cuộc mua bán vậy thì nàng sẽ khiến ông ta mất cả trì lẫn chài.

Nàng không muốn tình yêu của nàng bị coi thường, bị đem đi mua bán, đấy là do ông ta chứ không phải do nàng.

Tối hôm đó Mộc Thanh vừa tắm xong A Ninh đang lau khô tóc cho nàng thì bỗng có tiếng cạch cửa sổ, Thiên Kỳ mở cửa sổ trèo vào.


Mộc Thanh và A Ninh đều giật mình khi thấy đó là Thiên Kỳ, A Ninh cười khúc khích rồi từ từ đi ra ngoài khép cửa lại.

Thiên Kỳ lại gần rồi hỏi :
"Nàng có sao không,ta không yên tâm về nàng nên phải đến xem sao?".

Mộc Thanh im lặng không nói gì khiến cho Thiên Kỳ lo lắng hỏi :
"Nàng sao vậy, có ai làm khó nàng à ?".

Mộc Thanh từ từ hỏi :
"Tại sao chàng không rõ thân phận với ta lại giấu ta làm gì chứ ".

Thiên Kỳ cười nói :
"Hóa ra nàng giận ta vì việc này à ?".



 
Chương 95: 95: Của Hồi Môn


Mộc Thanh gật đầu nói :
"Chàng không tin ta sao lại giấu ta chứ ?".
Thiên Kỳ cười nói :
"Ta đã nói rồi tại nàng không nhớ thôi, lần trước đi qua phủ Tuyên Vương ta đã nói là đó là nơi ở của ta, tại nàng không tin, bây giờ còn trách ta ".
Mộc Thanh nhớ đúng là có lần như thế thật nhưng vẫn cố cãi :
"Tại lúc đó chàng vừa nói vừa cười làm ta tưởng chàng đùa ".
Thiên Kỳ âu yếm nhìn Mộc Thanh kéo nhẹ nàng vào lòng thủ thỉ :
" Thật ra thì dù thân phận ta có như thế nào nhưng chúng ta có tình cảm với nhau là được, lần đầu tiên gặp nàng ta đã bị ánh mắt cương nghị của nàng hấp dẫn, từ trước đến giờ thái hậu và hoàng thượng vũng có giới thiệu một số người cho ta.Nhưng sâu trong ánh mắt và thâm tâm của họ đều là vì gia thế và chức vị thế tử của ta mà thôi ."
Mộc Thanh nép mình trong ngực chàng và nói :

"Tuy ta không có ý đó nhưng phụ thân ta lại có suy nghĩ đấy, ta thật sự không biết phải làm sao, ông muốn dựa vào chàng để mở rộng con đường làm quan của ông ấy.

"
Thiên Kỳ mỉm cười nói :
"Nàng yên tâm, phụ thân nàng muốn dựa dẫm vào Tuyên Vương Phủ thì phải xem bản lĩnh của ông ta tới đâu.

Phụ thân là một người công tư liêm minh nàng không phải lo đâu.

Qua lần vừa rồi ta cảm thấy ông ta đối với nàng cũng vô tình, nếu nàng không muốn thì không ai có thể ép nàng cả.Nàng yên tâm trở thành thê tử, làm thái tử phi của ta đi."
Mộc Thanh nhìn chàng gương mặt buồn thiu nói :
"Qua lần này thật sự ta đã chết tâm với Mộc gia rồi, nếu có thể ước ta ước mình không phải sinh ra ở Mộc gia ".
Thiên Kỳ vuốt nhẹ vào tóc nàng rồi nói :
"Ta sẽ luôn ở bên nàng, sau này trở thành thê tử là người của Tuyên Vương phủ nàng muốn làm gì thì làm không ai có thể bắt nàng làm điều mà nàng không mong muốn ".
Hai người đứng dưới cửa sổ, ánh trăng rọi xuống hai người họ thật là một khung cảnh thật đẹp.
Từ ngày Tuyên Vương phủ đến cầu thân và định ngày cử hành hôn lễ chỉ trong vòng một tháng, từ ngày hôm đó Mộc Lâm thuê câc mama có kinh nghiệm để dậy nàng cách quản gia và các lễ nghi hoàng thất.
Mộc Thanh rất chăm chú lắng nghe và học hỏi, nàng muốn mình phải thật xuất sắc để xứng đôi với chàng.


Mộc Thanh tuy mới tiếp xúc với các nghi lễ nhưng nàng rất thông minh học tập rất là nhanh và nhấy là sự chăm chỉ của nàng khiến các mama rất hài lòng.
Mặc dù kế mẫu không ưa gì nàng nhưng cũng không thể chống đối lại được Mộc Lâm, bây giờ Mộc Thanh là hi vọng quyền lực của ông ta
Mấy lần bà muốn nói đến chuyện hồi môn là ông ta lại gạt phắt đi và nói :
"Mộc Thanh gả cho Thế tử làm thế tử phi là hoàng thân quốc thích thì của hồi môn phải thật nhiều như thế Mới xứng với thân phận và không làm mất mặt Mộc gia.Ta nhớ của hồi môn của mẫu thân Mộc Thanh còn rất nhiều bà hãy kiểm kê lại giao hết cho con bé thiếu cái gì thì bù thêm vào ".
Lúc này Lam Tường Vi mới đứng phắt lên và nói :
"Không được của hồi môn đó lão gia đã nói cho hết Mộc Cầm rồi bây giờ lại nuốt lời là như thế nào, lúc con bé thành thân thì thiếp phải làm sao đây chứ ".
Mộc Lâm quay qua tức giận nói :
"Hồ đồ, đó là lúc trước còn bây giờ thân phận Mộc Cầm làm sao so với Mộc Thanh chứ, trừ phi bây giờ người nó thành thân là thái tử thì địa vị mới hơn được, đồ cưới của nó thì lấy từ của hồi môn của bà đi.

Còn của Mộc Thanh không được thiếu một thứ gì, lát đưa danh sách lên đây đích thân ta sẽ kiểm lại ".

Lúc này thì Lam Tường Vi không nói được gì nữa, bà ta chán chường , ý định ban đầu là sẽ động tay vào đồ cưới của Mộc Thanh ai ngờ...
Cuối cùng ngày hôn lễ cũng tới, buổi sáng hôm đấy Mộc Thanh bị gọi dậy thật sớm để trang điểm, toàn bộ y phục tân nương là Tuyên Thiên Kỳ đưa sang cho nàng khiến hạ nhân trong phủ đều trầm trồ ngưỡng mộ.
Mộc Thanh từ nhỏ đã bọ đưa đến thôn trang, thời gian về lại đây mới được một khoảng thời gian ngắn nên nàng chẳng có ai làm bạn khuê phòng chỉ có duy nhất một nha đầu A Ninh là đã làm bạn với nàng từ nhỏ.
Lúc đầu Mộc Cầm nhân lúc không có ai liền đến trì triết nàng một lúc nói là nàng ỷ thế lấy thế tử mà xúi giục phụ thân lấy hết vủa hồi môn của nàng ta.
Mộc Thanh cũng loáng thoáng nghe được chuyện này nhưng nàng không tham dự vào vì nàng biêys sẽ có người không để nàng thiệt thòi.
Đó là của hồi môn của mẫu thân nàng khi xuất giá đến đây đương nhiên là nàng thừa kế là hợp lý nhưng lại có một số con người vô sỉ ở lâu biến nó thành của mình.
Nhưng nàng chẳng thèm đáp lời, nàng thừa biết cô muội muội này muốn đến đây để kích động nàng khiến nàng mất mặt.
Thấy Mộc Thanh không nói gì liền lụng bụng một lúc rồi đi vẻ mặt thật là khó chịu.

 
Chương 96: 96: Mộc Lâm Trả Giá


Thiên Kỳ nói đúng có một số kẻ mình không muốn tranh cũng phải tranh, nó là của nàng thì không ai có thể cướp được cả.

Sau ngày hôm nay nàng sẽ là người của Tuyên Vương phủ sẽ kết thúc hoàn toàn với Mộc gia chặt đứt ý niệm của phụ thân đối với chàng.

Giờ lành đã đến Mộc Thanh nghe thấy tiếng kèn tiếng nhạc và tiếng bước chân đến gần.

Thiên Kỳ nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng và dẫn ra nơi tổ chức hôn lễ, tiến hành mọi thủ tục thì đoàn rước dâu quay về.

Hai bên đường dân chúng đứng xem ai cũng háo hức và chúc phúc cho tân lang tân nương, mọi người ai cũng yêu quý bị thế tử này bởi vì chàng đã giúp được rất nhiều bá tánh trong thành.

Danh tiếng của Tuyên Thiên Kỳ không kém phụ thân chàng là mấy, các thiếu nữ thì hò hét reo vui người thì vui mừng người thì tiếc nuối.

Khi kiệu dừng lại Thiên Kỳ vội đi nhanh đến đỡ tân nương, tâm trạng lúc này của cả hai người đều hồi hộp và lo lắng.


Làm tất cả mọi nghi lễ tân nương được đưa vào động phòng, lúc này Mộc Thanh tâm trạng vô cùng lo lắng.

Qua tìm hiểu Thiên Kỳ là huynh trưởng phía sau là hai muội muội và một đệ đệ là tam bào thai.

Mộc Thanh rất lo sợ, nàng sợ rằng không biết mình có thể hòa hợp được với gia đình chàng không.

Ngồi một lúc sau trong phòng tân hôn,Mộc Thanh lo sợ còn không dám di chuyển chỉ ngồi im một chỗ, may thay A Ninh được đi theo để chăm sóc cho nàng.

Trên bàn có rượu giao bôi và một số điểm tâm nhưng nàng không dám ăn mặc dù A Ninh đã nói đồ đó là thế tử chuẩn bị sẵn cho nàng.

Mãi đến khi trời mờ tối Mộc Thanh mới thấy chàng xuất hiện, do bị chùm khăn choàng đầu nên nàng không nhìn rõ dung mạo của chàng.

Thiên Kỳ đến gần nhẹ nhàng gỡ khăn che mặt lên rồi nhìn sâu vào đôi mắt nàng, đối mắt ấy thật đẹp khiến nàng say mê quên lối về.

Chàng nhẹ nhàng kéo nàng đứng dậy rồi cầm lấy chén rượu giao bôi hai người cùng nhau uống hết.

Lúc này Thiên Kỳ mới bế Mộc Thanh rồi từ từ tiến về phía giường, lúc này mặt nàng đã đỏ chín vì xấu hổ.

Rèm từ từ hạ xuống, đêm dài là của hai người.

Cuộc sống của Mộc Thanh từ ngày lấy Thiên Kỳ hoàn toàn thay đổi, Bà mẫu đối xử với nàng rất tốt không hà khắc bất kì chuyện gì.

Còn hai vị tiểu cô thì quá là tuyệt vời, đệ đệ tuy ít nói nhưng cũng tôn trọng tẩu tẩu là nàng, thời gian sống ở đây nàng vô cùng hạnh phúc đúng như Thiên Kỳ đã nói cho nàng.

Phụ thân và mẫu thân thì thường xuyên không ở trong phủ, mãi sau này nàng mới biết hóa ra là hai người đi trợ giúp thiên tai cứu giúp những bá tánh khổ cực nàng thật sự rất khâm phục họ.


Từ ngày thành thân bà mẫu đã giao hết sổ sách to lớn của Tuyên Phủ cho nàng quản lý khiến nàng vô cùng bất ngờ, bà mẫu nói :
"Trước giờ mẫu thân quá vất vả, bây giờ Kỳ nhi lấy thê tử rồi thì công việc này giao hết cho con, nếu vất vả quá thì nhờ Giai Tuệ và Giai Kỳ giúp cho con ".

Mộc Thanh rất cảm động vì bà mãu đã tin tưởng nàng tuyệt đối như thế nên nàng tự hứa với lòng sẽ không làm cho bà mẫu thất vọng.

Thành thân được mấy tháng Mộc gia cho người gửi thư cho nàng muốn nàng về phủ một chuyến , Mộc Thanh rất chi là lương lự bây giờ mà về thể nào cũng là nhờ nàng nói giúp để phụ thân nàng được tấn chức,nàng không muốn một chút nào cả.

Cũng may Bà mẫu phát hiện ra nàng âu sầu liền gặng hỏi nàng , Mộc Thanh bất đắc dĩ phải kể cho bà nghe và xin lời khuyên từ bà mẫu.

Nhược Khê nói :
"Phụ thân con có liên quan đến một vụ án tham ô quốc khố lần này hoàng thượng rất tức giận đã giam lỏng một số người có liên quan, nên chính vì vậy mới viết thư tìm con.

Bây giờ ý con thế nào mẫu thân sẽ giúp cho con ".

Mộc Thanh cảm thấy vô cùng khó sử, tuy ông ấy phụ bạc nàng không coi nàng là nữ nhi nhưng dù sao ông ấy cũng là phụ thân của nàng.

Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của nàng Nhược Khê liền nói :
"Thật ra chuyện này mẫu thân có thể giúp con nhưng chỉ có thể giúp cho phụ thân con thoát khỏi tội chết còn tội sống khó tha sẽ bị dụng hình đó là hình phạt thấp nhất rồi ".


Mộc Thanh quỳ xuống nói giọng cảm kích :
"Cảm ơn mẫu thân, coi như lần này con trả hết công ơn nuôi dậy của ông ấy đi, cảm ơn người đã giúp cho con có thể báo đáp ".

Nhược Khê đỡ nàng dậy rồi nói :
"Người một nhà con đừng có quan trọng, ta giúp được sẽ giúp cho con, con hãy yên tâm ".

Cuối cùng đúng như nguyện vọng Mộc Lâm được thoát tội chết nhưng bị phế bỏ chức quan và bị đánh hai mươi gậy.

Lúc bị thi hành án ông cứ luôn miệng chửi mắng Mộc Thanh là kẻ vô ơn không chịu cứu giúp mà không biết nàng đã làm hết khả năng rồi.

Khi ông ta bị khiêng về phủ thì toàn bộ phủ đã bị niêm phong, thê tử và nữ nhi đã vơ vét chút gia sản cuối cùng rồi bỏ đi.



 
Chương 97: 97: Kết Thúc


Mộc Lâm uất ức đến nỗi ngất ngay tại chỗ cuối cùng cũng nhờ có Mộc Thanh ra mặt đứng lên mua cho ông ta một căn nhà thì ông ta mới có chỗ để ở.

Tuy nhiên Mộc Thanh lại không mặt gặp Mộc Lâm một lần nào.

Đó là cái giá phải trả của Mộc Lâm lúc cuối đời, lúc nào cũng đặt lợi ích lên trên tất cả, thê tử và nữ nhi chỉ là bàn đạp cho ông ta thăng tiến,có lợi ích thì niềm nở còn không lợi ích thì thẳng tay đẩy ra , cuối cùng phải sống trong cảnh cô độc một mình.

Mấy tháng sau Mộc Thanh được chuẩn đoán mang thai khiến cả vương phủ vô cùng vui mừng, ai cũng háo hức mong đứa trẻ ra đời nhất là Thiên Kỳ, lần đầu tiên được làm phụ thân nên cảm giác vô cùng lạ lẫm.

Đến ngày sinh Mộc Thanh sinh ra một cậu nhóc mập mạp lém lỉnh được đặt tên ở phủ là tiểu Lân nhi.

Thời gian cứ dần trôi bắt đầu là hai tiểu cô thành thân rồi đến đệ đệ Dương Kỳ.

Ngày hai tiểu cô dự hôn lễ của Dương Kỳ song vội vàng quay về nước bà mẫu đã đau buồn vô cùng, cũng may còn có phụ thân luôn luôn thấu hiểu và
ở bên cạnh động viên người.

Năm năm sau.


Lúc này Dương Kỳ đã trở thành thừa tướng của nước Sở , thừa tướng trẻ nhất của Sở quốc còn Thiên Kỳ đã là một Đại Tướng quân tài giỏi khiến quân địch nghe thấy đều phải sợ hãi.

Thừa Tướng lúc trước kết hợp với các tướng lĩnh vùng biên nhằm ý đồ tạo phản cũng may Dương Kỳ phát hiện kịp phá tan âm mưu, còn Thiên Kỳ sau một trận đánh và một ngày truy quét phản quân tên tuổi thành danh.

Ai ai cũng biết đến thế tử tài giỏi như thế nào không thua kém phụ thân của mình.

Dương Kỳ tài giỏi xuất chúng được hoàng thượng tin tưởng phong làm thừa tướng.

Từ khi Dương Kỳ đảm đương chức vụ nước Sở như bước sang một trang khác, phải nói là một thời kỳ cực hưng thịnh từ trước đến giờ.

Chàng có tầm nhìn xa trông rộng, lại cực kỳ quyết đoán vì thế cho nên không có bất kỳ nên quan tham ô nào khiến cho hoàng thượng được nhàn tản.

Thời điểm bấy giờ Phụng Như Ngọc đã sinh được hai hài tử kháu khỉnh, nàng là một hiền thê tốt đó là lời nhận định của tất cả mọi người.

Tuy Dương Kỳ đã là Thừa Tướng, Tuyên Thiên Kỳ là đại tướng quân nhưng hai huynh đệ họ vẫn ở lại Tuyên Vương phủ không tách ra phủ đệ riêng.


Còn Nhược Khê và Tuyên Triệt thì ngao du khắp nơi, hai người khi ở lại Lâm quốc một thời gian khi thì tới Hoa Quốc thăm Giai Kỳ và không quên l3n đỉnh Thiên Sơn để làm bạn với Hư Không đại sư.

Thời gian còn lại thì hai người quay về Sở quốc để chơi với các nội tôn tử của mình.

Giai Tuệ thì ba năm sau khi đôi tỷ muội song sinh của nàng tròn ba tuổi thì nàng lại mang thai sinh thêm được một nàng công chúa, hai năm sau lại thêm một hoàng tử khiến cho các quan đại thần không nói gì đến việc lập hậu cung nữa.

Thứ nhất là vì hoàng thượng không muốn, còn thứ hai là vì hậu phương của hoàng hậu quá vững vàng.

Có hai người huynh đệ người thì làm thừa tướng người thì làm đại tướng quân.

Uy danh bọn họ như thế làm sao mà dám đối đầu trực diện chứ.

Còn Giai Kỳ thì cũng như thế, nàng hiểu nếu Hạo Thiên đã vì mình không mở hậu cung thì nàng cũng muốn giảm áp lực cho chàng, không kém tỷ tỷ mình nàng cũng sinh cho chàng ba hoàng tử và một công chúa.

Dân chúng của Lâm quốc bây giờ đã hoàn toàn thay đổi không còn khổ cực và thiếu lương thực như trước nữa.

Người dân Lâm quốc luôn luôn ca ngợi hoàng thượng và hoàng hậu nhờ có hai người mà bá tánh không phải khổ cực như xưa.

Hoàn !.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top