Phượng Hoàng Phương Nam Phượng Hoàng Phương Bắc

Dịch Full 

Chương 60: 60: Tình Cảm Của Giai Kỳ


Hạo Thiên trấn an ông rồi nói :
"Ngoại tổ phụ yên tâm,tất cả đã qua rồi con đã giải được hết độc tố trong người,thời gian này vất vả cho người rồi ".

Chàng trầm tĩnh lại rồi nói :
"Tuy lần này trong họa nhưng lại có phúc ,con đã gặp được Hư Không đại sư trên Thiên Sơn,có duyên kỳ ngộ đại sư có tặng con một quyển sách,vì bận trên đường đi con cũng chưa kịp đọc không biết là thứ gì ".

Thừa tướng gật gù nói :
"Hư Không đại sư là cao tăng đắc đạo ,không phải ai cũng có thể được ông ấy bàn luận và chỉ điểm cho đâu con thật may mắn,con thử mở ra xem đó là cái gì có giúp ích cho việc trị quốc của con không ".

Hạo Thiên liền lôi từ trong ngực ra một quyển sách nhỏ,Y nâng niu trân trọng nó,hai người một già một trẻ ngồi xuống để mở ra xem.

Đây là một quyển thuật trị quốc hai người đều vui mừng,miệt mài say xưa đọc thật là huyền diệu không phải ai cũng nghĩ ra được,có quyển sách này trong tay không sợ dân chúng đói khổ,có lẽ chỉ ba năm thôi Lâm quốc sẽ vực lại không cực khổ như vậy nữa.

Thừa tướng vội nói :
"Thật là từ khi con lấy hoàng hậu đến giờ ta thấy con toàn gặp điều may mắn hóa giữ thành lành.


Dự Vương và Tây Bá Hầu mưu đồ bất chính bao năm cũng bị chúng ta thể một mẻ lưới bắt gọn,con trúng độc thì lại được mẫu thân của hoàng hậu cứu cơ duyên lại gặp Hư Không đại sư thật là quá tốt ".

Hạo Thiên hãnh diện nói :
"Con cũng cảm thấy như thế thật,nàng là một mẫu nghi thiên hạ là biểu tượng của phượng hoàng mang đến điềm lành cho Lâm quốc ta ,con thật may mắn ".

Hai người ở trong đó bàn luận một lúc lâu sau thừa tướng mới trở về ,Hạo Thiên vươn vai mệt mỏi rồi về Càn Long Điện.

Về đến cung thấy A Hương đang ở bên ngoài ,nhìn thấy hoàng thượng bà liền hành lễ ,Hạo Thiên giọng trầm ấm hỏi :
"Hoàng hậu đã dậy chưa ?".

A Hương cung kính trả lời :
"Hồi hoàng thượng nương nương vẫn đang ngủ ạ,có lẽ mấy ngày nay vội lên đường nên có chút mệt mỏi ".

Hạo Thiên gật đầu nói :
"Chuẩn bị bàn ăn đi,lát nữa ta và hoàng hậu sẽ ra ".

Chàng nhẹ nhàng bước vào,trên giường nàng đang nằm ngủ,nhìn nét mặt nàng thật thư thái,khuôn mặt phúng phính đáng yêu,có lẽ mấy hôm mình trúng độc nàng đã vất vả nhưng không nói ra,thật là một cô bé nói một đằng làm một nẻo.

Y mỉm cười cưng chiều liền ngồi xuống xoa nhẹ má nàng,Giai Kỳ thấy ngứa ngứa má liền gãi gãi rồi mở mắt ra.

Nhìn thấy người ngồi đó là ai nàng lụng phụng :
"Chàng về rồi ư,mẫu hậu có hỏi đến ta không ?".

Hạo Thiên cười cưng chiều nói :
"Ta về được một lúc rồi,thấy nàng ngủ ngon không nỡ đánh thức nàng dậy,mẫu hậu có hỏi nàng nhưng ta bảo mai nàng mới đến được như thế mới không bị lộ ".

Giai Kỳ cười nói :
"Chàng thật là ".

Hạo Thiên cười :

"Tại nàng không rõ đầu đuôi không thèm nói gì đã vội bỏ đi ta đành nghĩ ra hạ sách như thế,thôi dậy ăn một chút gì đi con mèo lười,đồ ăn đã chuẩn bị xong hết rồi ".

Nàng vội nói :
"Chàng không bảo thiếp cũng muốn đi đây,cả ngày nay chưa kịp ăn gì đã thật là đói rồi ".

Hạo Thiên nhẹ nhàng đỡ nàng xuống,hai người bước song song đến bàn ăn ,một bàn đồ ăn toàn món ngon khiến cho Giai Kỳ cảm thấy tinh thần vui vẻ.

Chỉ một lúc sau nàng đã ăn thật nhiều đồ,nàng cười nói :
"Vẫn là thức ăn và giường ngủ của nhà là ngon nhất và thoải mái nhất ".

Lâm Hạo Thiên vui mừng vì nàng đã thầm coi quen thuộc với nơi đây,nơi thuộc về riêng hai người họ.

Ăn xong hai người đi dạo xung quanh, vì lệnh cấm túc vẫn còn hiệu lực nên Giai Kỳ không tiện ra ngoài,ngủ cả ngày nên bây giờ nàng không cảm thấy buồn ngủ nữa.

Nàng ngẫu hứng muốn đàn một khúc ,Hạo Thiên liền gọi người mang cầm vào phòng cho nàng.

Giai Kỳ nhẹ nhàng ngồi xuống,nàng rất ít khi đàn một mình.

Từ trước khi thành thân đều là nàng cùng tỷ tỷ đàn,hai người một cương một nhu rất hòa hợp.

Hạo Thiên bị tiếng đàn dẫn dắt,chàng như lạc lối vào trong đó,càng gần nàng chàng càng bị nàng thu hút không thể thoát ra được.


Tiếng đàn kết thúc mà Hạo Thiên vẫn còn chưa thoát ra được mãi đến khi Giai Kỳ đến gần chàng mới bừng tỉnh.

Hạo Thiên hỏi :
"Từ khi quên nàng ta chưa thấy có cái gì mà nàng không am hiểu cả từ cầm,kỳ,thi,họa ngay cả dược liệu ta thấy nàng đều am hiểu ".

Giai Kỳ tự hào nói :
"Mẫu thân là một kỳ nữ,từ nhỏ thiếp và tỷ tỷ được đích thân mẫu thân chỉ dậy nên không phải mời người về ".

Hạo Thiên nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng rồi nhẹ nhàng bế nàng lên,ánh mắt nhìn nàng đắm đuối nói :
"Mẫu thân đang giục ta và nàng mau chóng có hài tử để cho người bế ta đã hứa với người rồi nên ta phải cố gắng thôi ".

Màn che từ từ buông xuống,Giai Kỳ xấu hổ cúi đầu vào lòng chàng,tình yêu của nàng giàng cho chàng càng ngày càng sâu đậm.



 
Chương 61: 61: Tiểu Thư Mộc Uyển Thanh


Ngày hôm sau tin tức hoàng hậu được giải lệnh cấm tức,cả đêm qua tại Phượng Tê Cung tiếng đàn tiếng hát vang lên.

Từ sáng sớm mọi đồ đạc của hoàng thượng đều chuyển hết đến Phượng Tê Cung khiến cho hoàng cung lại được một phen sôi trào.

Từ trước đến giờ chưa bao giờ có tiền lệ hoàng thượng chuyển sang cung hoàng hậu cả.

Lúc lên triều bách quan có dâng tấu chương phản đối nhưng Lâm Hạo Thiên gật ngang nói :
"Cung điện của trẫm nhỏ,phong cảnh không đẹp và rộng rãi như Phượng Tê Cung của hoàng hậu.

Sau này sẽ có hoàng tử công chúa ra đời nên trẫm nghĩ ở đó là thoải mái nhất.

Điều trẫm muốn các khanh dâng tấu là nói rõ tình hình của dân chúng,những nơi nào đói khổ triền miên kia kìa chứ không phải soi xét chuyện nhà của trẫm ".

Các bá quan cúi đầu xấu hổ,hoàng thượng đã nói thế thì bọn họ làm gì có quyền lên tiếng nữa chứ.


Cứ tưởng thời gian qua đế hậu hai người bất hòa bọn họ sẽ có cơ hội dâng nữ nhi của mình nhập cung ai dè lần này hoàng thượng còn sủng hoàng hậu hơn trước.

Giai Kỳ từ sáng sớm đã thức dậy để đi thỉnh an và thăm thái hậu,nàng có mang một chút dược liệu và hương an thần mẫu thân tự chế để hiếu kính người.

Mẫu thân từng nói với nàng :
"Con có một bà mẫu tốt không giống với Tuệ nhi vì thế con cần phải hiểu thảo với bà ấy hơn ,coi bà ấy như mẫu thân ruột thịt mà đối đáp thì người ta cũng sẽ ngược lại với con.

Nếu Hạo Thiên đã nhận định một mình con là thê tử vậy con phải cố gắng là một thê tử tốt.

Con đã thành thân được một năm rồi,thời điểm này có hài tử là tốt nhất.

"
Lời nói của mẫu thân luôn văng vẳng bên tai nàng,trước khi rời đi mẫu thân còn không quên đưa cho nàng bao nhiêu là dược liệu quý và hương an thần.

Thái hậu vui vẻ nhận lấy và không quên thúc giục nàng có hài tử khiến nàng xấu hổ phải cáo từ về sớm.

Thời gian gần đây Hiên Viên Kiệt gấp rút làm nhanh tất cả mọi việc còn giang giở.

Cuối mùa thu hai phu thê họ đã chuẩn bị tất cả mọi thứ để xuất cung vi hành.

Giai Tuệ rất háo hức cho chuyến đi này,thời gian gần đây nàng gần như trở lại tính cách thời kỳ còn chưa xuất giá,nàng mở rộng lòng mình hơn,không quy củ lễ giáo như trước nữa.

Ngày xuất cung hai người phải giả trang để trốn đi không muốn nhiều người biết đến.

Thừa tướng đứng lên giám quốc nguyên nhân do hoàng thượng trúng độc lần trước chưa hết phải nghỉ ngơi ở hành cung,hoàng hậu đi cùng để tiện chăm sóc sức khỏe cho hoàng thượng nên các quan lại không nghi ngờ gì.

Hai người chỉ mang theo đội ám vệ,đội quân đóng giả làm thương nhân cho tiện hành động.


Rời xa hoàng cung không khí thật sự trong lành và yên tĩnh,hai người tận hưởng những giây phút hạnh phúc ngọt ngào bên nhau.

Đúng thật Hoa quốc nằm ở phương nam vị trí vô cùng đẹp và thuận lợi,dân chúng ấm no hạnh phúc,thật đúng là không có gì bằng thiên thời địa lợi nhân hòa.

Hai người đi đến thành Lưu Châu ,là một trong những ngôi thành trù phú nhất của Hoa quốc.

Dân ở đây nhờ dệt vải,dệt tơ mà nổi danh.

Toàn bộ những bộ xiêm y của hoàng cung và tiểu thư quyền quý của kinh thành đều dùng tơ lụa của thành Lưu Châu.

Giai Tuệ lóa mắt bởi sự giàu có và xa xỉ của nơi đây,hai người vào thành rồi tìm một nhà khách để ở,nơi đây tất cả mọi thứ đều đầu đủ xoa hoa không kém kinh thành Hoa quốc và Sở quốc là bao.

Đúng là mẫu thân nói đúng chúng ta không thể ở mãi một nơi được,phải đi ra ngoài thăm thú thế giới xung quanh đó mới là hưởng lạc của thế gian.

Nàng lúc này mới hiểu câu nói của người,nàng đã hiểu vì sao phụ thân và mẫu thân hiểu biết rộng và sâu xa bởi vì người đã đi được rất nhiều nơi.

Hiên Viên Kiệt cũng ngạc nhiên không kém nàng,Y cũng chỉ được biết qua bài vở đã bao giờ được đi đây đi đó đâu.

Đặt phòng xong đâu đó,mọi người xuống lầu để dùng cơm và bắt đầu đi dạo nơi đây.


Tiếng xì xào bàn bên cạnh khiến cho hai người chú ý,người kia nói :
"Tối nay thành Thiên Châu có tổ chức lễ hội cầu may to nhất từ trước đến giờ mọi người có đi không ?".

Người kia đáp lại :
"Phải đi chứ nghe nói thành chủ kén rể cho Đại tiểu thư,nghe nói đại tiểu thư đẹp tựa tiên nữ,ta chưa có thê tử nên phải đi thử vận may xem sao ".

Người nọ lại nói :
"Chúng ta sợ rằng không có cơ hội đâu,nghe nói đại tiểu thư này từ nhỏ đã học cầm,kỳ ,thi ,họa được bồi dưỡng để tham gia tuyển tú trong năm nay nhưng ai ngờ hoàng thượng lại ra đạo thánh chỉ không lập phi nữa nên thành chủ đại nhân mới phải kén rể cho nữ nhi,hình như nghe đâu tên là Mộc Uyển Thanh hay sao đó ".

Giai Tuệ nghe thấy thế thì mỉm cười đẩy nhẹ Hiên Viên Kiệt một cái rồi thầm nói :
"Người ta chờ chàng đến nỗi bây giờ phải kén rể kìa,tối nay ta muốn đi xem cô đại tiểu thư Mộc Uyển Thanh này như thế nào ".

Hiên Viên Kiệt bất đắc dĩ gật đầu với nàng,Hoàng hậu của Y ngày càng thay đổi khiến Y cảm thấy vui vẻ vô cùng.



 
Chương 62: 62: Tung Tú Cầu Kén Phu Quân


Buổi tối hôm đấy Hiên Viên Kiệt dẫn Giai Tuệ đi dạo khắp thành Thiên Châu ,ám vệ luôn đi theo để bảo vệ.

Lễ hội cầu may diễn ra thật to lớn còn hơn cả hội nguyên tiêu của kinh thành.

Giai Tuệ rất là thích thú lần đầu tiên nàng được trải nghiệm cảm giác thú vị này nó không giống lễ hội hoa đăng và lễ hội nguyên tiêu như nàng từng xem qua.

Hai người một nam một nữ thật xuất chúng đi đâu cũng là tâm điểm của mọi người.

Người dân ở khắp thành Thiên Châu và những nơi khác cũng tụ hội về để dự lễ ,hai bên đường rất nhiều các loại cháo được bày bán để mọi người dân có thể mua về lấy may.

Lễ hội cầu may là một lễ hội lớn ở đây,chủ yếu là luôn mong ước mọi người được no ấm,lương thực đầy đủ không phải đói khổ.

Hiên Viên Kỳ rất tự hào về đất nước mà Y cai trị,do thân phận hai người tôn quý nên chỉ nhìn ngắm thôi chứ không mua về.


Giai Tuệ đi một lúc thì đã mỏi chân hai người định đến quán nước để nghỉ chân.

Bỗng nhiên người dân ùn ẩy nhau đi về phía đằng trước,do sợ lạc và sợ Giai Tuệ bị thương nên Hiên Viên Kiệt vội ôm nàng vào lòng hòa cùng với đoàn người.

Hóa ra phía trước là phủ thành chủ nơi sắp diễn ra cuộc tuyển chọn phu quân cho Đại tiểu thư Mộc Uyển Thanh.

Vì theo đoàn người nên hai người bị đẩy lên gần phía đầu,lúc này hai người mới nhìn kĩ xung quanh toàn các nam tử ,xa xa cũng có một số người đến để xem chuyện vui chứ không tham gia.

Do quá đông nên hai người không thể lùi ra xa được nên bắt buộc phải đứng ở đấy.

Hiên Viên Kiệt cầm lấy tay bảo vệ cho nàng,lúc này ám vệ đã tiến dần lên gần phía họ rồi Y mới cảm thấy yên tâm.

Một bá phụ bước ra ,có lẽ chính là Thành chủ của Thiên Châu thành này, ông cất tiếng nói dõng dạc :
"Hôm nay là một ngày đẹp trời nên ta muốn kén phu quân cho Đại nữ nhi nhà ta đó là tiết mục quăng tú cầu ,nếu ai bắt được cho dù là ai đi chăng nữa ta sẽ gả nữ nhi mình cho người đó,là người có nhân duyên với nữ nhi của ta ".

Tất cả mọi người đều phấn khởi vui mừng,nếu như thế bọn họ thật có hi vọng.

Đại tiểu thư Mộng Uyển Thanh từ từ bước ra,khuôn mặt được trang điểm rất tỉ mỉ thật đúng là quốc sắc thiên hương,tất cả các công tử ở đây đều say đắm trước dung nhan của nàng ta.

Nàng ta quan sát trên lầu để tìm xem ai có thể lọt được vào mắt của mình.

Từ trước đến giờ nàng đều có tâm niệm nhập cung để làm phi tử của hoàng thượng ai ngờ sự việc lại không như mong muốn.

Nàng tuy xinh đẹp nhưng cũng đã mười tám rồi nên phụ mẫu lo lắng chuyên thành thân của nàng nên mới có cuộc kén rể ngày hôm nay.


Nàng ta kiêu ngạo bởi nhan sắc và tài năng của mình nên mặc dù đã có rất nhiều công tử đến cầu thân nhưng nàng ta chẳng ưng lấy một ai.

Cuối cùng vừa thúc ép vừa dụ dỗ thành chủ mới mở được buổi lễ kén rể này.

Đứng từ trên đài cao nàng ta bĩu môi giễu cợt,chẳng có ai lọt vào mắt nàng ta cả,nếu không được làm phi tần của hoàng thượng ít nhất với thân phận của nàng ta thì phải tìm một người tương xứng.

Quét mắt một vòng bỗng nhiên nàng đừng lại trước Hiên Viên Kiệt ,thật là một công tử tuấn tú khí chấy bất phàm,ngay từ lần đầu tiên nàng đã bị khuôn mặt của Y làm cho say mê.

Nhưng đứng bên cạnh Y lại là một nữ tử bịt mặt,không biết có quan hệ gì với Y không.

Nhưng nàng ta tặc lưỡi,nàng ta không tin với nhan sắc ,tài năng và thân phận của mình công tử kia có thể từ chối,nàng mỉm cười đắc thắng,con mồi đã rơi vào tay nàng thì đừng hòng có thể trốn thoát.

Ánh mắt săm soi tra xét của nàng ta khiến Giai Tuệ khó chịu,theo giác quan của nữ nhi thì nàng nàng có cảm giác cái cô tiểu thư kia đang nhòm ngó phu quân của mình.

Nàng liền ôm lấy tay Y để đánh dấu chủ quyền,Hiên Viên Kiệt buồn cười đối với hành động của nàng tuy nhiên Y cũng cảm thấy rất vui trong lòng.


Từ trên đài cao cô ả tiểu thư đó có vẻ tức giận,khuôn mặt trang điểm đậm nhìn thật đáng sợ.

Người dẫn thuyết vẫn cứ thao thao bất tuyệt nói về thể lệ và nội quy,quy đinh của ném tú cầu tuyển rể,mọi người chăm chú lắng nghe sợ bỏ lỡ mất điều gì.

Khi người dẫn thuyết bước xuống,thành chủ và thành chủ phu nhân cùng với đại tiểu thư đi lên,từng tiếng vỗ tay và khen ngợi vang lên không dứt khiến cho cô nàng ta tự hào khuôn mặt rất kiêu kỳ.

Giờ lành đã đến quả tú cầu được đưa đến trên tay cô nàng, cô nàng ta cầu nguyện một lúc rồi ném quả tứ cầu ra xa hướng về phía Hiên Viên Kiệt đang đứng,Y thấy vậy lập tức kéo Tuệ nhi lùi ra xa.

Tất cả các công tử thi nhau cướp cầu ,ai cũng mong mình là người may mắn được chọn.

Không khí lúc này thật là sôi động và náo nhiệt.



 
Chương 63: 63: Chọn Trúng Hiên Viên Kiệt


Lúc này từ trên đài cao,Mộc Uyển Thanh đang nghiến răng kèn kẹt,vì lý gì Y lại dám tránh đi,ả ta thật sự không tin vào mắt mình,lần đầu tiên ả ta cảm thấy xấu hổ như vậy.

Giai Tuệ được Hiên Viên Kiệt ôm chặt bảo vệ trong lòng,nàng thích thú nhìn quả tú cầu nhảy nhót trên không trung.

Cuối cùng quả tú cầu rơi vào một thư sinh nọ,Y ôm chặt lấy không buông và vui mừng trong lòng,mọi người đều lắc đầu buồn bã vậy là bọn họ hết cơ hội rồi.

Lúc này khi tiếng còi vang lên kết thúc,vị thư sinh đó mới từ từ ôm quả tú cầu đứng lên nói to vui mừng :
"Ta lấy được tú cầu rồi,người được chọn là ta ".

Nhìn người thư sinh thấp bé,xiêm y thì nhàu nát, có vẻ giống như không phải người ở đây,mọi người lắc đầu ngao ngán.

Thành chủ và thành chủ phu nhân thì cảm thấy thật phiền còn đại tiểu thư thì thái độ ra mặt, không ai muốn chấp nhận người chiến thắng lần này.


Mộc Uyển Thanh đứng lên nói :
"Lần này lần đầu tiên nên không tính,tung lại lần nữa ".

Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy vui mừng,vậy là bọn họ lại có hi vọng lần nữa, còn chàng thư sinh kia không phục nói :
"Tại sao lại vô lý như vậy chứ,sao lúc đầu không nói như vậy đi,bây giờ lại thay đổi như thế, nếu bây giờ tung lại lần nữa cũng không tính thì sao ".

Như sợ người thư sinh kia kích động nói năng lưng tung ảnh hưởng đến phủ thành chủ nên một lúc sau đã có một toán quân linh ra lệnh cưỡng ép Y phải rời đi.

Tất cả mọi người ở dưới đều xì xào ,nếu vậy còn phải tung bao nhiêu lần nữa, định coi bọn họ là con khỉ trong chuồng nhảy nhót à.

Hiên Viên Kiệt ánh mắt lạnh lùng còn Giai Tuệ thì lắc đầu,lúc đầu thì còn thấy vui vẻ bây giờ thì nàng cảm thấy chán rồi,muốn rời đi tuy nhiên vì đông quá muốn ra cũng không ra được.

Cô ả Mộc Uyển Thanh kia thầm nghĩ nếu bây giờ lại tung phải trúng tên đui mù hay nghèo hèn thì làm sao chứ thật là tiến thoái lưỡng nan.

Bỗng nàng ta nảy ra một ý tưởng,nàng ta liền đi đến ghế sát vào tai thành chủ và nơi gì đó,chỉ thấy ông cười rồi ngẩng lên nhìn về phía Hiên Viên Kiệt rất đắc ý.

Khi trấn an được tất cả mọi người,thành chủ vội lên tiếng nói :
"Lần vừa rồi quy định tung tú cầu là của người dẫn thuyết không hiểu ý của ta, vậy bây giờ để cho công bằng sẽ không ném tú cầu nữa mà đích thân nữ nhi của ta sẽ đi xuống và chọn một người trong số các vị,để đền bù cho lần này ta sẽ tặng cho tân lang một vị trí còn đang thiếu của thành Thiên Châu, đó là chức vị phó thành chủ.

"
Mọi người ở bên dưới đều sôi trào mãnh liệt,có người nói :
"Trời ơi là phó thành chủ đấy lần này thành chủ thật chờ lớn, vừa được ôm mỹ nhân về lại còn được làm quan trời ơi có nằm mơ không đây".


Vậy là chuyện gã thư sinh lúc nãy ôm được tú cầu bị lãng quên ngay lập tức ,Giai Tuệ mỉm cười khinh thường, thành chủ này cũng là người khôn khéo biết tính toán đó ,biết lấy cái lợi để che mờ đi cái xấu.

Thành chủ vội trấn an tất cả mọi người ,Mộc Uyển Thanh nhẹ nhàng được nô tỳ dìu xuống,nàng ta kiêu ngạo như một con khổng trước,đi đến đâu cũng có tiếng huýt sáo gọi với theo :
"Tiểu thư ,chọn ta đi ta sẽ là một lang quân như ý,sẽ yêu thương nàng ! Tiểu thư ta là con quan bộ binh người chọn ta đi! "
Rất nhiều tiếng với gọi nhưng nàng ta không để tâm mục đích của nàng ta là Hiên Viên Kiệt,tuy nhiên nàng vẫn phải lượn xung quanh vài vòng để đánh bóng và nâng tầm quan trong của mình.

Nàng ta lướt qua Giai Tuệ rồi dừng lại trước mặt Hiên Viên Kiệt và nói giọng rất nhẹ nhàng :
"Công tử ta chọn người làm tân lang của ta ".

Nàng ta cầm tú cầu nhét vào tay của Hiên Viên Kiệt rồi giả vờ xấu hổ cúi đầu xuống chờ câu trả lời.

Nàng ta rất tự tin về nhan sắc và thân phận cao quý của mình,mọi người xung quanh thì tỏ ra tiếc hận vì người chọn không phải là mình.

Tuy nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên :
"Ta đã có thể tử,mời cô nương chọn người khác ".


Giai Tuệ liền ôm lấy cánh tay của chàng tuyên bố chủ quyền,mọi người phía sau lại xôn xao :
"Hóa ra là có thê tử rồi vậy cơ hội vẫn còn chờ chúng ta ".

Mộc Lâm Thanh xấu hổ vô cùng,vì sao những cái gì tốt đẹp đều không phải là của nàng,một nỗi tức giận dâng lên nhưng lại bị nàng ta cố gắng kìm xuống,giọng nũng nịu nói :
"Vậy cớ chi công tử lại đứng ở đây để tham gia buổi kén rể ngày hôm nay chứ ".

Ả ta quay sang liếc xéo Giai Tuệ rồi khinh thường nói :
"Bằng vào thê tử này của chàng,thân phận thấp kém lại còn đeo mạng che mặt chắc phải xấu xí lắm, làm sao so sánh được với ta chứ ".

Hiên Viên Kỳ tức giận định lên tiếng thì Giai Tuệ kéo chàng lại rồi ra hiệu cho chàng im lặng.



 
Chương 64: 64: Mộc Uyển Thanh Kiêu Ngạo


Giai Tuệ mỉm cười nhìn cô ta rồi bước từ từ lên nói :
" Vì cớ gì cô lại nghĩ thân phận ta thấp kém mà nếu có đúng như vậy đi chăng nữa thì chàng cũng là phu quân của ta,có lý nào lại lấy thêm thê tử nữa chứ ".

Mọi người ở dưới nhao nhao nói :
"Đúng đó người ta đã có thê tử rồi tiểu thư chọn chúng tôi đi,chúng tôi chưa có thê tử,thiếp thất cũng chưa ! "
Mộng Uyển Thanh tức giận cô không tin nam nhân này lại không ham hư vinh không mê quyền lực,cô nở một nụ cười quyến rũ và nói :
"Ta đã chọn chúng công tử rồi không chọn ai khác nữa,công tử lấy ta sẽ được phụ thân ta bàn giao cho chức vị phó thành chủ có thể nâng đỡ con đường công danh của công tử, lúc đó tha hồ mà làm việc lớn.

Ta có thể chờ công tử hưu thê tử của mình rồi cưới ta,công tử thấy thế nào ".

Nghe đến đây Giai Tuệ không nhịn được cười,nàng cười thật sung xướng khiến cho cô ả Mộc Uyển Thanh nghiến răng nghiến lợi còn Hiên Viên Triệt thì xoa đầu cưng chiều.

Ả ta tức giận hét lên :
"Ta nói có gì sai mà cô cười chứ,một thê tử mà không giúp được công danh sự nghiệp của phu quân thì tốt nhất nên hưu đi thôi ".


Giai Tuệ cười trong mắt hiện lên sát ý nói :
"Ta cười vì sự ngu ngốc của ta,đừng tưởng là mình cao quý mà coi thường người khác,loại người như cô làm nô tỳ cho ta cũng chẳng xứng ".

Giai Tuệ quay sang kéo Hiên Viên Triệt rồi nói :
"Đi thôi,thiếp lười phải giáp mặt với cô ta,thật là xui xẻo ".

Hiên Viên Kỳ quay sang lạnh lùng nói một câu khiến cô ta muốn ngất tại chỗ :
"Thê tử nói đúng đó,cô không những xấu về ngoại hình mà tính cách cũng thối nát ".

Rồi Y quay lưng gạt đám người ra để cho Giai Tuệ đi, lúc này cô ả Mộc Uyển Thanh cảm thấy vô cùng giận dữ và xấu hổ,cô ta lao lên giật mạng che mặt của Giai Tuệ xuống để so sánh dung mạo cho cô ta xấu hổ.

Do bất ngờ nên mạng che mặt bị rơi xuống lộ ra một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành,làn da trắng,đôi môi đỏ,cho dù không trang điểm nhưng vẫn nổi bật.

Ả Mộc Uyển Thanh nghiến răng vì ghen tỵ,ả ta chỉ muốn rạch nát khuôn mặt của nàng.

Tiếng xì xào vang lên :
"Trời ơi trên thế gian này lại có nữ nhân xinh đẹp như thế,thảo nào nàng ấy lại tự tin nói như vậy,đại tiểu thư có đẹp nhưng làm sao so sánh được với nàng ấy.

Thảo nào phu quân của nàng ấy không chọn tiểu thư phủ thành chủ là đứng thôi.

Giai nhân đẹp như thế nếu là tôi tôi cũng không màng ".

Mộc Uyển Thanh tức giận cô ta không cam chịu nhìn thấy Hiên Viên Kiệt và Giai Tuệ thong dong bước đi không thèm đếm xỉa đến mình nàng ta hét lên :
"Người đâu bắt hết bọn họ lại ,đến gây chuyện trong buổi ném tú cầu của ta rồi bỏ đi như thế hả ".


Cô ta đã quen thói ngang tàng hống hách từ trước đến giờ nên làm sao nuốt trôi cục tức này.

Toàn bộ bịnh lính ở phủ thành chủ lao đến bao quanh hai người lúc này khung cảnh thật hỗn loạn, ám vệ định xông vào thì nhận được tín hiệu của hoàng thượng nên dừng lại đứng quan sát.

Hiên Viên Việt ánh mắt lạnh lùng nói :
"Tiểu thư phủ thành chủ thật uy phong quá,ta tự hỏi không phạm tội gì tại sao lại bắt ta,không biết đây là ý của thành chủ hay là ý của cô nương đây ".

Ánh mắt Hiên Viên Kiệt nhìn lên phía trên ,thành chủ cảm thấy ánh mắt đó thật áp lực,tuy nhiên chưa kịp nói gì thì phu nhân thành chủ đã nói lớn :
"Ngươi đã có thê tử rồi còn đến đây làm loạn muốn phá hủy lễ kén rể của nữ nhi ta,ở đây nữ nhi ta muốn bắt ai thì bắt người ấy,thành Thiên Châu này là địa bàn của chúng ta ngay cả hoàng thân quốc thích cũng phải nể mặt chúng ta vào phần ".

Hiên Viên Kiệt cười lớn nói :
"Phải không đó,ngay cả hoàng thân quốc thích cũng phải nể mặt nữ nhi ngươi sao ,ta và thê tử đang đi trên đường thì bị mọi người xô đẩy đến đây mà không thoát ra được.

Các ngươi cướp hôn không thành bây giờ muốn bắt là bắt được hay sao,vậy vương pháp ở đâu chứ ".

Mộc Uyển Thanh cười ngạo nghễ :
"Vương pháp ,ngươi thật là ngây thơ ,ở đây phủ thành chủ ta là vương pháp rồi,muốn tốt cho ngươi mà ngươi không muốn vậy thì hãy cùng thê tử ngươi chịu cảnh lao ngục khổ sai đi ".


"Người đâu bắt bọn chúng lại giam vào nhà lao cho ta ".

Hiên Viên Kiệt nhếch môi ,vẫy tay toàn bộ ám vệ xuất kích bay lên bảo vệ xung quanh hai người.

Đội trưởng ám vệ vội quỳ xuống nói :
"Xin hoàng thượng và hoàng hậu thứ tội,do phải đi triệu tập đại tướng quân nên thuộc hạ mới đến chậm ".

Hiên Viên Kiệt phất tay cho đội trưởng đứng lên rồi nói :
"Không sao cũng chưa có chuyện gì xảy ra cả ".

Lúc này toàn bộ mọi người xôn xao cả lên,thành chủ thì tái mét mặt sợ hãi,chân run lẩy bẩy,còn cô ả Mộc Uyển Thanh thì kinh hoàng,cô ả không tin mấy người này chỉ lừa cô ta thôi chứ hoàng thượng đang ở kinh thành làm sao mà có thể ở đây được.



 
Chương 65: 65: Chính Sách Trị Quốc


Cô ta hét lên :
"Các ngươi là ai lại dám giả mạo hoàng thượng hoàng hậu chứ,ta không tin ".

Cô ta chưa kịp nói hết câu thì một đội quân lính vội vàng chạy đến,đi đầu không phải Đại tướng quân Hạ Mộc Vũ hay sao chứ.

Đại tướng quân vội vàng chạy đến quỳ xuống cung kính nói :
"Hoàng thượng kim an,hoàng hậu kim an, bỉ chức đến muộn xin hoàng thượng trách phạt ".

Lúc này toàn bộ người ở đấy vội vàng quỳ xuống đồng thanh hô to :
"Hoàng thượng vạn tuế,vạn vạn tuế "
"Hoàng hậu thiên tuế,thiên thiên tuê ".

Lúc này thành chủ và thành chủ phu nhân đã quỳ mọp xuống rồi,họ không dám ngẩng đầu lên,trời ơi bọn họ đã đắc tội ai thế này.


Lúc trước họ còn nghi ngờ thân phận của Y nhưng bây giờ ngay cả Đại tướng quân cũng phải thừa nhận thì làm sao có thể sai được chứ.

Còn ả Mộc Uyển Thanh thì run sợ đứng im như pho tượng, ả ta không dám nhúc nhích,lúc nãy thi kiêu ngạo hung hăng bấy nhiêu bây giờ thì thảm hại vô cùng.

Hiên Viên Kỳ liền nói :
"Thành chủ và thành chủ phu nhân dậy con không nghiêm,nuông chiều thái quá ,lời nói ngông cuồng bá đạo tạm bắt lại để điều tra thêm.

Còn đại tiểu thư phủ thành chủ thì lời nói vô lễ, khinh thường người khác,vả miệng hai mươi cái nhốt vào nhà lao chờ phán xử ".

Tiếng gào khóc thê lương vang lên,từ một buổi kén rể vui vẻ bây giờ lại thành ra như thế này,âu cũng là do bọn chúng quen thói hung hăng, ngang ngược nên mới có quả đắng ngày hôm nay.

Mọi người lần lượt ra về,đại tướng quân mời hoàng thượng và hoàng hậu về phủ để nghỉ ngơi.

Do bị lộ thân phận nên Hiên Viên Kiệt ra lệnh cho thuộc hạ chuyển đồ đến phủ tướng quân để bảo đảm an toàn.

Co nàng Mộc Uyển Thanh bị đánh đến nỗi hai má cô ta sưng phồng lên nhìn thật đáng sợ.

Qua mấy ngày điều tra triệt để ,xét thấy thành chủ cũng là một người có công chỉ vì chiều hư nữ nhi nên mới đắc tội hoàng thượng.

Vì thế luận tội hoàng thượng đã tha cho thành chủ chỉ răn đe khiển trách và phạt bổng lộc một năm,còn cô ả Mộc Uyển Thanh kia thì phạt cấm túc một năm trên miếu nữ cô ngày ngày chép giáo huấn nữ giới để bồi tội.

Khi thành chủ và thành chủ phu nhân nghe được thì quỳ xuống cảm ơn rối rít còn ả Mộc Uyển Thanh kia thì ngất ngay tại chỗ,nếu bị hoàng thượng khiển trách như thế thì làm gì có vương tôn công tử nào dám đến hỏi cưới nàng ta nữa chứ.

Xong việc ở thành Thiên Châu,hai người lại âm thầm đi vi hành nơi khác ,hai người tay trong tay thật hạnh phúc,cuộc sống này đối với hai người càng ngày càng ý nghĩa.

Ở Lâm quốc ,về cung được một thời gian Lâm Hạo Thiên ra áp dụng toàn bộ chính sách trị quốc dựa trên quyển sách mà Hư Không đại sư đưa cho.


Thời gian này tình cảm hai người càng ngày càng nồng nàn,sớm sớm chiều chiều bên nhau không rời,thỉnh thoảng đến dùng bữa với thái hậu.

Cũng may thời gian trước quốc khố được lấp đầy bởi của hồi môn của hoàng hậu nên làm việc gì cũng dễ dàng và thuận lợi.

Trên triều cũng có một số quan đại thần vẫn đề bạt đến việc lập phi tử nhưng đều bị hoàng thượng gật sang một bên và lôi tiểu sử ba đời ra để răn dạy cho nên thời gian này không ai dám nhắc đến nữa.

Thỉnh thoảng hai người Lâm Hạo Thiên và Giai Kỳ vẫn mặc y phục dân thường để đi thị sát dân chúng ,cứu giúp những người hoạn nạn khó khăn,làm nhiều việc thiện để giúp cho bá tánh hết khổ.

Theo ghi chép của Hư Không đại sư ,do Lâm quốc nằm ở Phương Bắc khí hậu khô hạn cho nên phải trồng những loại cây chịu được khí hậu khô hạn và khắc nghiệt để cho năng suất cao.

Đền đáp lại công lao,Lâm quốc năm đó bội thu dân chúng không phải chịu cảnh đói khổ bệnh tật liên miên nữa.

Tất cả người dân Lâm quốc đều ca ngợi công đức của hoàng thượng và hoàng hậu.

Nhờ có hai người đó mà dân chúng mới có cuộc sống ấm no như bây giờ.

Hoàng hậu được người dân ca ngợi hơn vì tấm lòng bao dung và lương thiện của nàng.


Lúc này thân thế của hoàng hậu được mọi người biết đến hóa ra hoàng hậu của bọn họ lại là nữ nhi của Chiến thần nước Sở.

Danh tính của họ lan rộng ra sáu nước bởi sự lương thiện và tích đức của bọn họ trong thời gian qua không ai là không biết.

Sau chuyến đi thị sát lần này ,Giai Kỳ có cảm giác mệt mỏi vô cùng,nàng không muốn làm bất cứ một công việc gì lúc nào cũng buồn ngủ.

Hạo Thiên cảm thấy lo lắng vô cùng,một người năng động như nàng mà nay lại có những biểu hiện như thế này chàng cảm thấy lo lắng, vội gọi ngự y đến khám cho nàng.

Chỉ một lúc sau ngự y đã được triệu hồi đến,ông run sợ vì không hiểu chuyện gì mà hoàng thượng lại thúc dục như thế.

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của hoàng thượng khiến ông càng run sợ và căng thẳng hơn,lúc khám chi hoàng hậu còn run cầm cập.



 
Chương 66: 66: Giai Kỳ Lâm Bồn


Thái y cẩn thận bắt mạch cho hoàng hậu,ai chẳng biết hoàng hậu là đầu quả tim của hoàng thượng chứ.

Nếu mà vị này xảy ra chuyện gì hoàng cung không sụp đổ mới lạ.

Bỗng ánh mắt ông ta vui sướng không tin vào mắt mình,ông ta vội nghiền ngẫm thật kĩ rồi quỳ xuống nói :
"Chúc mừng hoàng thượng,hoàng hậu đã có long thai được gần hai tháng rồi ạ !".

Giai Kỳ và Hiên Viên Triệt nhìn nhau không tin vào tai mình,niềm vui xướng dâng lên khiến cho Hiên Viên Kiệt ôm chầm lấy Giai Kỳ và bế nàng lên khiến cho thái y toát mồ hôi vội vàng nói :
"Hoàng thượng hoàng hậu mới mang long thai chưa được ổn định người phải thật cẩn thận ".

Lúc này Hạo Thiên mới chợt giật mình vội vàng đặt nàng xuống ghế rồi vui mừng nói :
"Thưởng cho toàn bộ người của Phượng Tê Cung, mau thông báo tin này cho thái hậu được biết ".

Cả hoàng cung bởi vì tin này của hoàng hậu mà trở nên sống động,đây là đứa nhỏ đầu tiên mang thân phận cao quý của Lâm quốc.

Vui mừng nhất là Thái hậu,biết tin chưa được bao lâu bà đã đích thân đến thăm nàng và mang bao nhiêu là thuốc bổ và thuốc an thai.


Bà trách yêu nàng :
"Con thật là,là mẫu thân lúc nào mà cũng không biết,vẫn đi thị sát mấy tháng liền được,cũng may còn phát hiện kịp ".

Giai Kỳ cười bẽn lẽ cung kính nói :
"Tại con cũng không để ý nên con không biết,lần này A Hương cô cô lại không đi cùng nên không có ai rành chuyện này lắm ".

Bà dịu dàng nói :
"Ta đã phái hai ma ma có kinh nghiệm đến đây chăm sóc cho con từ ăn uống cho đến sinh hoạt thường ngày,đây là thai đầu của con nên phải thật cẩn thận ".

Nàng ôm lấy bà rồi nói :
"Con sẽ thật cẩn thận mà,hài tử này con và chàng ấy cũng đã mong chờ từ rất lâu rồi,người chuẩn bị được làm hoàng tổ mẫu rồi ".

Thái hậu ở lại một lúc rồi ra về cho nàng nghỉ ngơi, cũng may cái thai này của nàng vô cùng khỏe mạnh và không nghén gì nàng ăn vô cùng tốt,cái gì cũng thèm ăn.

Ăn nhiều đến nỗi cơ thể nàng tăng cân rõ rệt khiến cho cơ thể cảm thấy nặng nề ,thái y phải điều chỉnh lại chế độ ăn uống của nàng hợp lý.

Kết hợp với việc ăn uống A Hương phải dậy cho nàng một số bài tập Yoga tốt cho nàng.

Trước khi nàng thành thân A Hương và A Lan đã được Nhược Khê dậy cho một số bài tập Yoga cơ bản tốt cho người mang thai.

Từ ngày được thay đổi chế độ ăn uống và tập Yoga thân thể nàng tuy to nhưng cũng không nặng nề như trước nữa.

Lâm Hạo Thiên thì từ ngày nàng mang thai thì lúc nào cũng bên nàng như hình với bóng, lo cho nàng hết cái này đến cái khác khiến cho ngay cả thái hậu cũng phải phàn nàn.

Thái hậu cũng rất mong chờ hài tử này,bà ngày đêm thắp hương cầu nguyện mong cho mẫu tử được bình an,thái hậu còn muốn đến chùa để xin bùa bình an cho hai mẫu tử nhưng Hạo Thiên lại giành việc này của người.

Vì việc này mà Giai Kỳ cười suốt một ngày,nàng cười vì tính trẻ con của chàng.


Bụng Giai Kỳ đã gần đến ngày sinh,ma ma và bà đỡ đẻ túc trực ngày đêm ,ngày hôm đấy trời trong xanh,nắng nhè nhẹ.

Giai Kỳ cảm thấy tinh thần thoải mái liền cùng A Hương cô cô và ma ma cùng nhau đi dạo.

Đi được một lúc nàng cảm thấy cơ thể mình không thoải mái,bụng nàng âm ỉ đau,lúc đầu là nhẹ nhàng rồi dần dần là những cơn đau mạnh.

Ma ma thấy thế liền hoảng hốt nói :
"Hoàng hậu có vẻ như người muốn sinh rồi,để chúng nô tỳ đỡ người về ".

Giai Kỳ lúc này đã đau lắm rồi liền gật đầu để mọi người đỡ về,nàng còn không quên căn dặn cung nữ báo cho thái hậu và hoàng thượng.

Lúc này cơn đau kéo đến kinh khủng nàng phải ghồng mình lên cho đỡ đau ,mẫu thân từng nói phụ nữ mỗi lần sinh đẻ là một lần bước chân vào quỷ môn quan, lúc đầu nàng không tin còn bây giờ thì nàng tin rồi.

Lúc cung nữ đến thông báo là lúc hoàng thượng đang thượng triều,khi nghe được tin hoàng thượng vui mừng bỏ lại tất cả các quan viên ở lại rồi đi mất, khiến cho mọi người ngỡ ngàng nhìn nhau không hiểu chuyện gì.

Mãi đến khi thái giám thông báo bọn họ mới hiểu được,ai cũng vui mừng vì Lâm quốc sắp đón tiểu chủ nhân mới.

Thái hậu khi nghe tin cũng vội vàng đến,bà còn trông mong người cháu này hơn ai hết.


Lúc hai người đến nơi thì Giai Kỳ đã vào bên trong, thái y và bà đỡ đã đợi sẵn từ trước.

Tiếng kêu của hoàng hậu vang lên khiến cho Hạo Thiên đứng bên ngoài lo lắng vô cùng.

Bất chấp lời khuyên của thái hậu và mọi người,chàng lao vào như tên bắn, nắm nhẹ lấy tay nàng và nói :
"Kỳ nhi nàng cố lên, ta sẽ luôn bên nàng và con ".

Như được tiếp thêm sức mạnh Giai Kỳ lấy một hơi thật mạnh rồi cố gắng hết sức để rặn ra.

Một tiếng khóc vang lên vô cùng có lực.

Bà đỡ vội vàng lau qua người hài tử rồi bế lên đưa cho hoàng thượng và nói :
"Chúc mừng hoàng thượng,chúc mừng hoàng hậu là một hoàng tử ạ ".



 
Chương 67: 67: Giai Tuệ Mang Long Thai


Lúc này Giai Kỳ đã mệt lắm rồi nàng chỉ nhìn qua con một chút rồi thiếp đi,Hạo Thiên thì cũng như thế chỉ nhìn qua rồi nói :
"Mang tiểu hoàng tử ra cho thái hậu ,thưởng toàn bộ Phượng Tê Cung ".

Mọi người cúi xuống cảm tạ hoàng thượng và hoàng hậu.

Chàng cúi xuống nhìn nàng thiếp đi rồi bế nàng về phòng dặn dò cung nữ chăm sóc nàng thật tốt.

Lúc ra đến ngoài thì thấy thấy mẫu hậu đang vui cười với bảo bảo ,nhìn vẻ mặt của người Hạo Thiên cảm thấy hạnh phúc.

Vậy là giữa nàng và Y đã gắn kết một sinh mệnh nhỏ bé đáng yêu,thái hậu nhìn thấy hoàng thượng thì vui vẻ nói :
"Kiệt nhi con lại đây xem nhi tử của con,hài tử giống hệt con khi bé ,thật đáng yêu ".

Hiên Viên Kiệt từ từ đến gần,chàng ngắm nhìn hài tử,đứa nhỏ bé xíu,làn da trắng hồng tuy nhiên hơi nhăn nheo một chút bất giác đôi môi chàng nở nụ cười mà không hay biết.


Khi Giai Kỳ tỉnh dậy thì trời đã gần tối,nàng nhìn thấy Hạo Thiên đang ngồi phê tấu chương gần đấy,nhìn từ xa dưới ánh đèn khuôn mặt chàng thật tuấn tú.

Nàng thầm cảm ơn ông trời đã đem đến cho nàng một mối nhân duyên vô cùng tốt.

Chàng không những là một hoàng đế tốt lại còn là một phu quân tốt nữa,như thần giao cách cảm Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Khi thấy nàng đã tỉnh chàng bỏ lại đống tấu sớ đấy rồi lại gần giường đỡ nàng dậy nhẹ nhàng ân cần hỏi :
"Nàng đã đỡ chưa có còn mệt ở đâu không,sao không nghỉ ngơi một chút nữa,ta gọi người mang đồ ăn cho nàng nhé ".

Giai Kỳ lắc nhẹ đầu nói :
"Thiếp muốn gặp bảo bảo trước đã ".

Hạo Thiên mỉm cười nói :
" Hài tử đang ở với nhũ mẫu để ta gọi A Hương bế hài tử sang cho nàng ".

Một lúc sau nhũ mẫu đã bế bảo bảo đến ,như cảm nhận được tình mẫu tử,bảo bảo cười tít mắt nhìn rất đáng yêu.

Giai Kỳ nhẹ nhàng bế con vào lòng, ngắm nhìn thật kĩ gương mặt của con, cảm giác lúc này của nàng thật lạ lẫm nàng không thể diễn tả nổi.

Một lúc sau tiểu hoàng tử khóc nhè có lẽ là đói, nhũ mẫu liền bế nhóc sang phòng khác.

Giai Kỳ được Hạo Thiên bế sang phòng ăn, cung nữ nhìn thấy thì thầm trộm cười khúc khích, hoàng thượng của bọn họ thật là một trượng phu tốt.

Còn đối với Giai Tuệ và Hiên Viên Kiệt thì hoàn toàn vô ưu vô lo, Hoa quốc lúc nào cũng quốc thái dân an,hai người đi vi hành gần như hết tất cả mọi nơi trừng trị rất nhiều quan tham và cất nhắc rất nhiều nhân tài.

Hiên Viên Kiệt và Giai Tuệ trước khi hồi cung có ghé qua núi Quy Sơn để thăm thái hậu , trải qua nhiều chuyện bây giờ Giai Tuệ đã học được cách buông bỏ, nàng không còn hận thái hậu như trước nữa dù gì bà cũng là mẫu thân của phu quân nàng.


Tuy nhiên hai người chờ ở đó hai ngày nhưng thái hậu vẫn cương quyết không chịu gặp hai người ,bà chỉ nhắn lại đừng tìm bà nữa bà sẽ không quay trở về đâu,chấp niệm lần này của bà quá lớn.

Cuối cùng Hiên Viên Kiệt và Giai Tuệ cũng đành phải quay về, trước khi về Y có nhắn nhủ với ma ma thân cận của thái hậu cố gắng chăm sóc người cho thật tốt.

Thừa Tướng đã nhắn gửi mấy lần kêu gọi hoàng thượng về trước tết nguyên tiêu.

Thế là hai người đành phải kết thúc chuyến vi hành này để hồi cung.

Sau lần đi này hai người đã hiểu rõ về nhau và mở lòng với nhau hơn, mọi hiềm khích hoàn toàn đã tan biến, sau này họ trở thành một giai thoại đẹp của Hoa quốc.

Lần đầu tiên trong lịch sử Hoa quốc chỉ có một vị hoàng hậu duy nhất tọa trấn,hoàng thượng lại yêu thương hoàng hậu hết lòng.

Trở về hoàng cung sau hai tháng hoàng hậu mang long thai,cái thai này đến quá đúng lúc khiến cho các quan đại thần không nói được gì, chuyện lập phi và tuyển tú cứ thế bị kéo dài và cuối cùng là gác lại.

Cái thai này của Giai Tuệ khá cồng kềnh, từ khi nàng biết mình có thai tất cả mọi thứ nàng đều kiểm duyệt thật kĩ lưỡng ,ăn uống đúng chế độ không dám bất cẩn một chút nào.

Có lẽ do xảy thai một lần rồi nên nàng khá nhạy cảm với nó, không chỉ hoàng hậu như thế mà Hoàng thượng còn khẩn trương hơn thái y được túc trực không ngừng nghỉ.


Y còn cẩn thận tìm tòi sách về nữ nhân khi mang thai để nghiên cứu cái gì nên làm và nên tránh.

Khi Nhược Khê biết tin bà không yên tâm gửi hai ma ma có kinh nghiệm để chăm sóc riêng cho Giai Tuệ cũng như đã từng gửi cho Kỳ nhi.

Càng lớn cái thai của nàng to bất thường ,chỉ mới bốn tháng thôi mà bụng nàng đã lớn rất nhiều , A Lan cô cô nghi ngờ nói :
"Hoàng hậu có khi nào người mang thai đôi không, khi vương phi mang thai người,tiểu quận chúa và tiểu quận vương cũng lớn như thế này đấy ạ !".

Hiên Viên Kiệt nghe thế thì vừa vui mừng vừa lo sợ vội vàng gọi hết tất cả thái y viện vào để khám thật kĩ cho nàng.

Từ ngày hoàng hậu mang thai toàn bộ thái Y viện như ngồi trên chảo dầu lúc nào cũng bận rộn và lo lắng bọn họ kê đơn an thai cho hoàng hậu cũng phải thật kĩ lưỡng.



 
Chương 68: 68: Thai Long Phượng Ra Đời


Khi thái giám đến đọc khẩu dự của hoàng thượng triệu tập hết tất cả thái y viện mà người nào người ấy mặt mày tái mét,lo sợ.

Bọn họ không biết có việc gì mà hoàng thượng lạo triệu tập toàn bộ như thế.

Mọi người đến với tâm trạng vô cùng lo lắng.

Mãi đến khi biết được là chuyện gì bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, từng người một lên bắt mạch cho hoàng hậu ,có tất cả gần mười người tấy cả.

Tâm trạng lúc này của hoàng thượng và hoàng hậu cũng rất hồi hộp.

Sau khi hội chuẩn với nhau tất cả các vị thái y vội quỳ xuống đồng thanh nói :
"Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng hậu theo như chúng vi thần chuẩn đoán hoàng hậu đúng là mang thai đôi ạ !".

Niềm vui xướng vỡ òa Giai Tuệ bật khóc, Hiên Viên Kiệt cũng cùng tâm trạng, chàng nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng dỗ dành.

Hoàng thượng quay ra vui mừng nói :
"Thưởng cho toàn bộ thái y viện và tất cả cung nữ thái giám".


Tất cả mọi người quỳ xuống khấu tạ hoàng thượng.

Chẳng mấy chốc tin tức hoàng hậu mang thai đôi được lan truyền khắp hoàng cung, ai ai cũng mừng cho đế hậu.

Chẳng mấy chốc cái thai trong bụng Giai Tuệ đã sắp sinh, mấy ngày nay học theo phương pháp của A Lan cô cô và đi lại nhiều nên cơ thể nàng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Hiên Viên Kiệt thường xuyên cùng nàng đi dạo cho dễ sinh nở, hôm đó hai người đang đi dạo thì Giai Tuệ cảm thấy dưới chân chảy một thứ nước lạ ,nàng cảm thấy bụng đau dữ dội ,gương mặt nàng tái đi.

Người lung lay như muốn ngã khiến cho Hiên Viên Kiệt hốt hoảng, vội vàng bế nàng lên rồi gọi thái y rối rít, lúc này Giai Tuệ đã đau không còn biết chuyện gì nữa.

Chỉ một lúc sau bà đỡ và tất cả các thái y đã có mặt, bà đỡ thăm khám xong một lúc toát hết cả mồ hôi rồi nói :
"Hoàng hậu đã bị vỡ ối ,cơn đau thúc mạnh phải nhanh chóng đỡ nếu không sẽ có nguy cơ bị ngạt ".

Hoàng thượng lúc này tâm trạng đã lo lắng lắm rồi liền run run nói :
"Vậy các ngươi hãy nhanh đỡ cho hoàng hậu đi, phải an toàn nếu không tất cả sẽ phải bồi tội ".

Thái y vội vàng cho hoàng hậu uống một viên thuốc rồi nói với bà đỡ :
"Người hãy đỡ cho hoàng hậu đi,ta sẽ châm cứu giúp cho hoàng hậu tỉnh táo để có sức ".

Lúc này cung điện người ra người vào liên tục ,từng chậu máu đỏ cứ lần lượt bê ra,Hiên Viên Kiệt nắm chặt cổ tay để tiếp sức cho nàng.

Mặc dù các ma ma và thái y đã mời hoàng thượng ra nhưng người nhất quyết không ra khiến cho các mama càng áp lực hơn.

Lúc này nhờ có sự châm cứu của thái y nên Giai Tuệ đã từ từ tỉnh lại,nàng cố gắng hết sức hít thở thật sâu theo lời của bà đỡ.

Chỉ một lúc sau tiếng khóc của hài tử cất lên bà đỡ vội vàng bế ra vui mừng trao cho mama khác rồi tiếp tục đỡ hài tử còn lại.

Tiếng khóc cất lên nhưng không có lực như hài tử trước.

Giai Tuệ chỉ kịp nhìn lướt qua rồi do mệt quá nàng lại thiếp đi khiến cho Hiên Viên Kiệt hoảng hốt.


Thái y vội vàng bắt mạch cho hoàng hậu rồi thở phào nói :
"Hoàng hậu không việc gì chỉ do mất máu và mệt quá nên mất sức thôi ạ, vi thần sẽ kê đơn cho người vài đơn thuốc bổ sau khi người tỉnh lại sẽ đừng ".

Ma ma vội vàng đi lên và nói :
"Chúc mừng hoàng thượng là một tiểu hoàng tử và tiểu công chúa ạ !.

".

Tất cả cung nữ quỳ xuống đồng thanh hô :
"Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng hậu ".

Hiên Viên Kiệt vui mừng nhìn lướt qua hài tử rồi nói :
"Thưởng cho tất cả mọi người ".

Rồi quay sang bế Giai Tuệ về phòng, lúc này gương mặt nàng tái xanh nhìn thật tiều tụy, chàng vuốt nhẹ gò má nàng và thầm nói :
"Cảm ơn nàng đã không rời bỏ ta còn sinh cho ta hai bảo bảo thật đáng yêu ".

Nhưng lúc này Giai Tuệ đã thiếp đi rồi không nghe thấy gì cả.

Hiên Viên Kiệt ngồi ở bên cạnh chăm sóc cho nàng, tuy thái y nói như vậy nhưng chàng vẫn không yên tâm.

Mãi một lúc sau Giai Tuệ mới tỉnh lại, câu đầu tiên nàng hỏi là bảo bảo đâu.


Hiên Viên Kiệt cười dịu dàng nói :
"Nàng yên tâm con đã bình an vô sự,là một hoàng tử và một công chúa ,ta sợ con khóc ảnh hưởng đến nàng nên đã bảo nhũ mẫu bế sang phòng bên cạnh rồi nàng yên tâm đi,để ta bảo A Lan bế bảo bảo qua cho nàng ".

Lúc này Giai Tuệ mới dẹp mọi âu lo, nàng chỉ nhớ mang máng lúc đó do mệt mỏi quá nên đã thiếp đi không còn nhớ gì hết không biết hai bảo bảo thế nào rồi.

Lúc này A Lan đã bế hai hài tử ra ,nàng nhìn con trong lòng mà ấm áp, hai người mỗi người bế một hài tử,nỗi xúc động dâng lên nàng không kìm được nước mắt.

Nàng thầm cảm ơn ông trời đã bù đắp lại cho nàng hai hài tử kháu khỉnh đáng yêu này không uổng thời gian qua nàng thành tâm cầu nguyện.

Hiên Viên Kiệt nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng rồi trêu ghẹo :
"Nàng đã là mẫu thân rồi còn khóc ,hai bảo bảo đang cười mẫu hậu kìa ".

Nàng bật cười hạnh phúc đến thật đơn giản và nhẹ nhàng.



 
Chương 69: 69: Dương Kỳ Nhập Ngũ


Trở về từ Hoa quốc trong lòng Dương Kỳ vẫn cứ không yên lòng , từ nhỏ so với các huynh muội trong nhà cậu là một người thông minh và ít nói.

Mười lăm tuổi thi đỗ trạng nguyên vào bộ binh để làm việc, cuộc sống của cậu quá thuận lợi , tuy nhiên qua lần sang Hoa quốc lần này.

Trên đường hành quân gặp và chứng kiến cảnh lê dân bách tính đói khổ lầm than không như những gì cậu học được qua sách vở,thực tế đối với cậu quá tàn khốc.

Nhìn thấy quân lính hành quân vất vả, xa quê hương xa người thân ,cảnh người già tiễn người trẻ, thê tử tiễn trượng phu lên đường rồi cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh , thê tử khóc thương phu quân , con nhỏ nheo nhóc vì mất phụ thân !
Lòng cậu canh cánh không yên , từ trước đến giờ chỉ có đại ca Thiên Kỳ là đã từng hành quân với phụ thân còn cậu thì chưa , cậu luôn sống trong đôi cánh bảo hộ của mọi người.

Dương Kỳ để lại một bức thư và lên đường , cậu muốn tận mắt chứng kiến và sinh sống trong doanh trại , muốn trải qua cuộc sống của một binh lính thực hiện tâm niệm trong lòng của mình.

Lúc Thiên Kỳ đọc được bức thư thì vô cùng lo lắng , sợ đệ đệ của mình chưa va vấp gì sẽ thiệt thòi.

Từ nhỏ đến giờ có bao giờ đệ đệ bước chân ra khỏi phủ bao giờ đâu ,không biết đệ đệ có thể xoay sở được hay không có bị lừa gạt hay không, cũng không dám nói cho phụ mẫu biết.


Lúc Nhược Khê và Tuyên Triệt quay về hai người cũng khá là bất ngờ, không hiểu tiểu nhi tử của họ bị cái gì kích thích nữa.

Tuy ngiên ngoài sự mong đợi họ lại không lo lắng gì khiến cho Thiên Kỳ cũng phải ngạc nhiên liền hỏi :
"Phụ mẫu hai người không lo lắng cho đệ đệ sao ạ ! ".

Nhược Khê mỉm cười nhìn đại nhi tử nói :
"Vì sao phải lo lắng chứ , đệ đệ con nên phải rời xa vòng tay của gia đình , nó là một đứa rất thông minh tuy nhiên lại quá bảo thủ và cố chấp như ông cụ non , lúc nào cũng dập khuôn theo sách vở.

Để cho đệ đệ con ra ngoài rèn luyện cũng tốt , nó sẽ kết giao với nhiều bạn bè sẽ hiểu được lòng người như thế nào và nhất là những gì tiểu đệ con nhìn thấy khác xa hoàn toàn với sách vở ".

Lúc này Thiên Kỳ mới hiểu ra vấn đề , hóa ra thời gian này toàn là chàng lo lắng suông.

Nhược Khê liền quay sang hỏi :
"Lân nhi đâu, sau mẫu thân không thấy thằng bé ,hai chúng ta rất nhớ nó ".

Nhược Khê vừa nói xong thì Mộc Thanh đã bế Tuyên Thiên Lân tới ,Nàng cúi đầu hành lễ với bà mẫu.

Khi Lân nhi nhìn thấy nội tổ mẫu và nội tổ phụ thì vui vẻ chạy xuống vội ôm chầm lấy hai người thì thào nói :
"Lân nhi rất nhớ hai người , nhớ cả hai cô cô nữa,lần sau hai người nhớ con đi với ".

Nhược Khê yêu chiều rồi nói :
"Tổ mẫu cũng nhớ Lân nhi lần sau sẽ cho con đi thăm cô cô ".

Rồi bà quay sang cười nói với Mộc Thanh :
"Lần này ta đi có hơi vội vất vả cho con rồi ".

Mộc Thanh lễ phép nói :
"Dạ con không sao , việc trong phủ có quản gia con cũng chỉ giúp một chút thôi, mọi chuyện suôn sẻ chứ ạ !".


Nhược Khê gật đầu nói :
"Đã ổn rồi , con yên tâm ".

Rồi hai người bế Thiên Lân đi ra ngoài sân ,Thiên Lân rất yêu thích và luôn bám theo hai người.

Thiên Kỳ cầm nhẹ lấy tay Mộc Thanh ,hai người nhìn nhau mỉm cười.

Còn Dương Kỳ lúc này đang trên đường ra biên kinh để đầu quân ,cậu muốn rèn luyện trong quân đội.

Trên đường đến biên kinh cậu đã giúp đỡ bao nhiêu là bá tánh.

Từ nhỏ đã được đích thân phụ thân dậy dỗ võ công ,mẫu thân dậy y thuật nên cậu rất tự tin để ngao du bên ngoài.

Đường đến biên kinh xa xôi ,vừa đi Dương Kỳ cứu giúp rất nhiều người chẳng mấy chốc bạc trên người cậu đã gần hết ,chỉ còn một chút lệ phí để lên đường.

Từ trước đến giờ cậu chỉ coi tiền bạc là phù du không bao giờ để ý đến , bây giờ khi liên quan thiết thực với tiền bạc cậu mới hiểu giá trị của chúng quan trọng như thế nào.

Nếu không có ngân lượng thì chỉ nhịn đói và ngủ ngoài vệ đường.


Tuy nhiên ông trời đúng là trêu ngươi con người ,số ngân lượng cuối cùng của cậu lại bị trộm mất trên tay của hai mẫu tử cậu vừa mới cứu giúp.

Đến đường cùng trong tay không có gì Dương Kỳ phải lấy ngọc bội để cầm cố lấy ngân lượng.

Những gì Dương Kỳ trải qua thời gian này bằng cả đời cậu gộp lại.

Đủ mọi biến cố thăng trầm vui có buồn có khiến cậu cũng đúc kết được ra rất nhiều kinh nghiệm quý báu.

Chuyến đi này thật là quyết định đúng đắn đối với cậu.

Tuy nhiên mọi chuyện chỉ mới là bắt đầu,những khó khăn và khổ cực của cậu còn liên tiếp xảy ra sau này,sự bất công và thua thiệt sau này mới chính thức bắt đầu sau khi Dương Kỳ ghi danh nhập ngũ dưới trướng phó tướng quân.

Sau bao nhiêu ngày vất vả và gian nan cuối cùng Dương Kỳ đã đến nơi,đã thành công ghi tên vào danh sách nhập ngũ,từ đây chuỗi hành trình gian khổ bắt đầu.



 
Chương 70: 70: Gia Thế Phụng Như Ngọc


Dương Kỳ hào hứng gia nhập vào quân ngũ,từ một quý công tử bây giờ phải sống trong cảnh chung giường chung gối, toàn bộ xiêm y của mình đều phải thay bằng quần áo binh lính vừa khô vừa cứng.

Phải tắm chen chúc chật chội và tự giặt y phục của mình ,không được ngừng nghỉ, lúc nào cũng phải rèn luyện bằng tay chân rất vất vả, lúc này cậu mới cảm khái trong lòng, tuy nhiên quyết tâm vẫn hừng hực cháy.

Dương Kỳ bị giao cho đội quân của phó Tướng quân Lực Uy Toàn ,người này mới hai mươi tuổi nhưng dựa vào quan hệ của gia tộc nên được cất nhắc là phó tướng quân mà chẳng lập được công trạng gì.

Thành này là thành Tây Kỳ là một thành nhỏ sát biên kinh giữa Thục quốc và Sở quốc.

Ở đây là giang sơn của đại Tướng quân Phùng Thiên Bá.

Đại tướng quân là một người có tài có đức , ông vì nước vì dân nên đã từ bỏ người thân ở kinh thành để đến biên kinh Tây Kỳ này bảo vệ giang sơn của Sở quốc.

Thê tử của ông là đại tiểu thư của Văn gia ở kinh thành sớm quen cảnh an nhàn và sung túc, thời gian chuyển đến đây không chịu nổi khổ cực lâm bệnh liên miên rồi vì hạ sinh đại tiểu thư Phụng Như Ngọc mà bệnh chết.


Vì thương nữ nhi nên ông tái giá với tiểu thư Lâm gia ở Tây thành để chăm sóc cho nữ nhi , bà ta sinh hạ được một nam một nữ đặt tên là Phụng Hiểu Lan và Phụng Lâm Thanh.

Tuy nhiên từ trước đến giờ có mấy ai là gì ghẻ mà thương con chồng.

Từ nhỏ Phụng Như Ngọc đã thiếu tình thương của mẫu thân,phụ thân thì quanh năm ngày tháng ở trong quân ngũ thỉnh thoảng mới trở về thăm nhà.

Nàng sống với kế mẫu , bà ta không ngó ngàng đếm xỉa gì đến nàng ,nàng không được nuôi dậy và chỉ bảo tử tế.

Từ bé nàng đã bị hai tỷ muội kia bắt nạt nên dần dần nàng phải hình thành thói quen tự bảo vệ mình.

Đôi tỷ muội kia rất biết cách lấy lòng phụ thân.

Tuy nhiên trong mắt Phụng Thiên Bá không ai có thể thay thế được đại nữ nhi trong lòng ông.

Từ nhỏ Phụng Như Ngọc tính cách đã rất quật cường cho dù bị bắt nạt đối xử không ra sao nhưng nàng không bao giờ kêu ca phàn nàn lấy một câu.

Ngay cả đình viện của nàng cũng bị cô muội muội Phụng Hiểu Lan cướp mất nàng cũng không thèm chấp nhất.

Nhưng khi Phụng Như Ngọc lên mười tuổi , trong một lần xô xát với đôi tỷ muội kia ,Lâm Phù Dung đã nhẫn tâm bắt nàng quỳ dưới trời mưa mấy canh giờ cho nên tối hôm đó nàng sốt cao không dứt tưởng trừng như mất mạng.

May mà ngày đó Phụng Thiên Bá về phủ mới cứu nàng thoát khỏi tay thần chết.


Sau khi biết sự tình ông tức giận trừng trị kế mẫu và đôi tỷ đệ kia rồi chờ cho Phụng Như Ngọc khỏi liền đưa nàng đến quân doanh để tự mình chăm sóc và dạy dỗ.

Bắt đầu từ ngày hôm đấy Phụng Như Ngọc mới sống đúng với tính cách của nàng, do không được mẫu thân dậy dỗ lại sống trong quân doanh nên tính cách nàng như một nam nhân.

Mặc dù vậy nhưng nàng lại được thừa hưởng dung mạo của mẫu thân là một tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp được rất nhiều các tướng sĩ thầm mến mộ trong đó có Phó tướng quân Lực Uy Toàn.

Nàng được đích thân phụ thân mình dậy võ, nên từ nhỏ mục tiêu của nàng là trở thành một nữ tướng quân đầu tiên của Sở quốc.

Trong đời nàng chỉ có hai nam nhân mà nàng ngưỡng mộ đó là Chiến thần Tuyên Vương và người thứ hai là phụ thân Phụng Thiên Bá của nàng.

Vậy là nàng đã ở trong quân doanh năm năm, nhiều lúc nhìn nàng cầm đao cầm thương đánh nhau với các binh sĩ Phụng Thiên Bá lại lắc đầu thở dài.

Không biết quyết định đưa nàng đến đây là đúng hay sai, ông thật sự cảm thấy hổ thẹn với thê tử đã mất.

Bây giờ Phụng Như Ngọc đã qua tuổi cập kê là cái tuổi mà phải thành thân nhưng nàng lại không muốn lấy một ai điều này làm cho Phụng Thiên Bá âu sầu không thôi.

Dương Kỳ thì ngày ngày ngoài việc diễu binh và tập huấn thì phải làm những việc linh tinh trong quân doanh,vì cậu là người mới nên bị bắt nạt triệt để công việc gì cũng ùn ẩy bắt cậu làm.


Ngày hôm đấy theo lịch thị sát thì đến phiên Phó Tướng quân dẫn người đi trong đó có cậu.

Đây là lần đầu tiên được đi thị sát tình hình của Tây Thành nên Dương Kỳ rất mong đợi ,tuy nhiên mọi việc lại khác xa với suy nghĩ thực tế.

Lực Uy Toàn dẫn mọi người vào thanh lâu để mua vui, những ai có tiền thì có thể vào giải khuây còn không có thì phải đứng ngoài để canh gác.

Dương Kỳ đứng ngoài mà lúc này tâm trạng đã tức đến đỉnh điểm ,cậu không ngờ ở ngoài thì thôi nhưng đây là quân doanh là một nơi uy nghiêm như thế lại có những con sâu những loại cặn bã như thế này,cậu không phục liền đôi co nói lý với tên Lực Uy Toàn kia.

Không phải một mình Dương Kỳ cảm thấy tức giận mà trong tổ đội đó cũng có mấy người bức xúc giống cậu nhưng không dám nói lại vì tên Phó tướng quân này có gia thế rất cao không ai muốn dây dưa vào.



 
Chương 71: 71: Như Ngọc Và Dương Kỳ Gặp Mặt


Bây giờ có Dương Kỳ đứng lên phản đối mới có người cùng đứng lên bầy tỏ quan điểm của mình.

Sự việc đôi co qua lại cuối cùng đến tai Phụng Thiên Bá, ông tức giận gọi Lực Uy Toàn và Dương Kỳ cùng đội thị sát vào để đối chất.

Lúc đầu tên Lực Uy Toàn còn cãi nhưng sau đó bị Dương Kỳ và mấy người khác đứng lên chỉ điểm nên hắn đành lặng im tuy nhiên vẻ mặt lại chẳng hối lỗi gì.

Phụng Thiên Bá lắc đầu khó xử, tên Lực Uy Toàn này con người và tính cách chẳng ra gì nhưng lại là nhi tử duy nhất của ân sư ông.

Ân sư đã một lòng gửi gắm nên Phụng Thiên Bá không thể phạt nặng được thật là tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng ông phạt Lực Uy Toàn một tháng cấm túc không được rời khỏi doanh trại nửa bước khiến cho tên này kết thù với Dương Kỳ.

Lại nói Phụng Thiên Bá ông nhìn Dương Kỳ càng nhìn càng thuận mắt ,đã từ lâu rồi ông không nhìn thấy dáng vẻ hiên ngang và anh dũng của bất kì ai.


Dám đứng ra chỉ trích việc làm xấu xa của phó tướng quân phải là một người vô cùng chính trực và ngay thẳng, ở trên người cậu nhóc ông có cảm giác giống với một ai nhưng ông không thể nhớ ra được.

Ông biết nếu Dương Kỳ ở lại trong đội của UY Toàn sẽ bị trù dập nên ông hỏi :
"Chàng trai có muốn đến đội của ta không,ta thấy ngươi là người có năng lực có thể tiến xa ".

Dương Kỳ đã quá chán với cái cảnh suốt ngày phải đi làm những việc linh tinh rồi được lời mời chào của đại tướng quân cậu vui vẻ đồng ý luôn chứ không phải cậu sợ cái tên vô tích sự Lực Uy Toàn kia.

Danh tính của cậu từ sau ngày đấy nổi như cồn,phải biết tên Lực Uy Toàn kia là một tên máu mặt rất khó chơi vậy mà lại phải nhẫn nhịn trước cậu.

Ai cũng muốn biết người mà Đại tướng quân khen ngợi là người như thế nào vì từ trước giờ Phụng Thiên Bá là một người vô cùng nghiêm khắc chưa từng khen ngợi một ai bao giờ.

Đến Phụng Như Ngọc cũng thầm tò mò , từ ngày được đổi sang đội của Đại Tướng quân Dương Kỳ được trọng dụng hơn không phải làm mấy việc linh tinh nữa được tham gia vào giàn trận và đánh trận giả.

Võ công của Dương Kỳ rất tốt nên chẳng mấy chốc được trọng dụng lên làm tổ trưởng của một đội.

Ngày hôm đấy hai tổ đội của Dương Kỳ và một tổ đội khác thi đấu,từ ngày Dương Kỳ làm đội trưởng đã đưa tổ đội từ thấp nhất kém cỏi nhất lên đạt vị trí đứng đầu.

Hôm đó như thường lệ Dương Kỳ phân bổ từng vị trí chủ đạo cho các binh sĩ , bên phía kia cầm đầu là một thanh niên da trắng nhưng nhỏ con không ai khác chính là đại tiểu thư Phụng Như Ngọc,nàng ta không phục khi đội của người khác vượt qua đội của mình.

Lần đầu tiên Phụng Như Ngọc nhìn thấy Dương Kỳ nàng đã bị rung động, chưa bao giờ nàng có cảm giác lạ lẫm như này,trái tim nàng đập liên hồi nàng không biết đó có phải là yêu từ giây phút đầu tiên hay không.

Dương Kỳ thì thầm thắc mắc tại sao tên đội trưởng bên kia cứ nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt cậu cảm thấy lạ lẫm mà không biết phía sau ai cũng ánh mắt hâm mộ nhìn về tên đội trưởng mà cậu nói kia.


Tiếng còi trận đấu vang lên ,hai bên xông vào nhau chiến đấu kịch liệt ,chẳng mấy chốc đội bên phía kia có dấu hiệu của thua thảm hại.

Phụng Như Ngọc không cam chịu ,nàng tung người lên đánh ngang tay với Dương Kỳ tuy nhiên võ công của nàng đâu phải là đối thủ của Cậu.

Vì không biết người trước mặt là nữ nhi nên Dương Kỳ đánh hết sức mình ,chỉ một lúc sau Như Ngọc đã rơi vào thế hạ phong.

Phụng Thiên Bá ngồi ngoài quan sát vẻ thích thú, từ trước đến giờ năng lực nhìn người của ông không sai.

Dương Kỳ đúng là một nhân tài hiếm có,nhìn nữ nhi và Y giao đấu một ý định tác hợp lóe lên trong đầu ông,ông bất giác mỉm cười một cách xảo quyệt và hứng khởi.

Do Dương Kỳ dùng quá sức và lực tay nên đánh trúng vào búi tóc trên đầu Như Ngọc ,mũ trùm đầu bị hất tung ra tóc nàng bay trong gió một dung mạo xinh đẹp hiện ra.

Như Ngọc bất ngờ bị đánh trúng nên ngã ra cũng may Dương Kỳ vội hồi thần bay lên đỡ nàng mới khiến nàng không bị ngã ra đất.


Lần đầu tiên sự đụng chạm giữa hai người ,Dương Kỳ thì lần đầu tiên tiếp xúc da thịt với nữ nhân ngoài tỷ tỷ và mẫu thân chàng có cảm giác tê tê khó nói thành lời.

Còn Như Ngọc thì xấu hổ,mặt đỏ ửng nhìn thật mê người và quyến rũ khiến cho Dương Kỳ lần đầu tiên cảm thấy thất thố.

Lúc định thần lại Chàng vội buông eo Như Ngọc ra và chắp tay nói :
"Cô nương xin thứ lối tại hạ thất lễ vì không biết cô là nữ tử ".

Như Ngọc thì cúi đầu xấu hổ mãi không thốt ra lời, Phụng Thiên Bá lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của nữ nhi liền cười thật tươi rồi đi xuống nói :
"Dương Kỳ đây là nữ nhi của ta, từ nhỏ đã sống ở quân doanh nên mới đóng giả làm nam nhi ,hai người làm quen nhau đi ".



 
Chương 72: 72: Tình Yêu Dần Chớm Nở


Lúc này hai người mới dám trực diện nhìn nhau nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ ,mọi biểu hiện của hai người đều lọt vào mắt của Phụng Thiên Bá.

Cuối cùng trận đấu đội Dương Kỳ giành chiến thắng,Như Ngọc tâm phục khẩu phục ,chàng thanh niên này vậy mà sắp xếp vị trí đâu vào đấy không có kẽ hở nếu được ra trận đánh giặc chắc phải là một quân sư tài năng.

Sau ngày hôm đấy, Như Ngọc lấy đủ mọi lý do để tìm gặp Dương Kỳ khiến cho mọi người đều ghen tỵ.

Tin tức này đến tai Lực Uy Toàn,hắn tức giận vô cùng, tuy hắn ăn chơi phá phách nhưng hắn lại một lòng với Phụng Như Ngọc đã nhận định nàng là thê tử của mình.

Hắn đang chờ phụ thân của hắn đến để hỏi cưới nàng,đối với quan hệ và giao tình của phụ thân và tướng quân hắn không tin tướng quân có thể từ chối.

Ai ngờ từ đâu nhảy ra một tên vô danh tiểu tốt dám cướp lấy Như Ngọc của hắn ta,hắn ta không cam chịu.

Vừa bị hết cấm túc hắn dẫn cả một đội quân đến để tìm chàng tính sổ , nhưng bây giờ Dương Kỳ đâu phải là một binh lính quèn ngày đầu nhập ngũ nữa đâu.


Bây giờ chàng rất được lòng các binh sĩ, ai cũng kính phục chàng, chàng như một quyển từ điển sống hỏi cái gì cũng biết khiến cho đến ngay cả Phụng Thiên Bá cũng phải nể chàng ba phần.

Như Ngọc thì khỏi nói suốt ngày vây quanh chàng hết hỏi cái này hết hỏi cái kia, nhưng Dương Kỳ lại không bài xích nàng sự hiện diện của nàng khiến chàng cảm thấy vui vẻ.

Hôm nào Như Ngọc chưa kịp sang là chàng lại ngóng chờ ,cảm giác thật là lạ mà ngay cả chàng cũng không hiểu nổi bản thân mình.

Còn Như Ngọc từ ngày ấy cũng thay đổi hoàn toàn, nàng không bận nam trang nữa mà chuyển sang mặc y phục nữ nhi khiến cho Phụng Thiên Bá phải nhìn không chớp mắt.

Ngay cả đi đứng nàng cũng nhẹ nhàng không như trước nữa,nàng đã bắt đầu biết mua đồ của nữ nhân,biết trang điểm nhẹ nhàng,phòng ở của nàng đã giống như khuê phòng của nữ nhi.

Khiến cho khi Phụng Thiên Bá bước vào mà tưởng đi nhầm phòng, ông lắc đầu cảm thán đúng là sức mạnh của tình yêu.

Nữ nhi của ông từng cương quyết không lấy một ai chỉ ở cả đời với ông, hóa ra không phải là không biết yêu mà là chưa gặp mối nhân duyên của mình mà thôi.

Đối với Dương Kỳ ông rất chi là hài lòng tuy nhiên ông lại buồn phiền về thân phận của Y,trong ghi chép thân phận không rõ ràng gì cả ,chỉ biết là y đến từ kinh thành.

Có lẽ có thời gian ông phải hỏi han thêm kĩ càng về Y, nữ nhi của ông mất mẫu thân từ nhỏ thiếu thốn tình thương, ông rất muốn bù đắp cho con bé , ông không cần gia thế Y phải cao sang chỉ mong Y có thể mang lại hạnh phúc cho nữ nhi là ông đã mãn nguyện lắm rồi.

Lại nói Dương Kỳ cả buổi sáng đều không thấy Như Ngọc đến thì đang buồn phiền trong lòng.

Ai dè đâu Lực Uy Toàn dẫn theo một đám người đến gây sự với mình, đầu tiên là Dương Kỳ không thèm nói lại, không muốn gây sự vì đây là trong quân doanh.


Nhưng Lực Uy Toàn ngu xuẩn lại dám đem mẫu thân và mẫu thân của chàng lôi ra chửi mắng ,hắn nói :
"Ngươi thử soi gương xem mình là ai,cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga ,Như Ngọc muội muội là thê tử chưa qua cửa của ta ngươi đừng có mong nhớ đến nàng.

Thân phận ngươi là gì cơ chứ, thật là thấp kém bần hàn phụ thân mẫu thân của ngươi chỉ là đám dân nghèo mới dậy dỗ ra một đứa như ngươi ".

Dương Kỳ mắt long sòng sọc lên nói :
"Cho ngươi nói lại một lần nữa,ngươi dám nhắc đến phụ mẫu ta một lần nữa xem ".

Lực Uy Toàn mỉa mai hất cằm lên nói :
"Ta nói phụ thân ,mẫu thân đấy thì sao nào,một đám thấp kém sinh ra một đứa vô dụng như ngươi ".

Dương Kỳ tức giận lao vào, chàng dùng hết công lực của mình đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ ,hắn khokng có năng lực phản kháng.

Mọi người đều bất ngờ ,trời ơi hóa ra đây mới là thực lực thật sự của Dương Kỳ hóa ra thời gian gần đây Y ẩn giấu tài năng thật của mình.

Dương Kỳ tức giận nói :

"Rồng có nghịch lân của nó, ngươi dám động đến phụ mẫu ta thì có chết cũng không đền hết tội , ngươi là cáu thá gì mà dám nhắc đến tên người ".

Đánh một lúc cảm thấy đủ rồi Dương Kỳ mới dừng lại nói :
"May đây là trong quân doanh ta nể mặt tướng quân mới tha thứ cho ngươi ,lần sau muốn nói cái gì phải suy nghĩ thật kỹ không phải là trận đánh thế này đâu ".

Rồi Dương Kỳ quay đầu từ từ bước đi ,Lực Uy Toàn ngước mắt lên nhìn hận thù , hắn chưa bao giờ chịu phải nhục nhã như bây giờ,từ trước đến nay toàn là hắn bắt nạt người khác chứ có bao giờ bị đánh đến nông nỗi này đâu.

Không hiểu hắn từ đâu lấy ra được sức mạnh vội cầm lấy cái gậy lao vào đánh thẳng vào lưng Dương Kỳ.

Bất ngờ từ đâu Phụng Như Ngọc vội vàng hét lên rồi lao vào chắn một gậy cho Dương Kỳ khiến cho mọi người hét lên kinh hoảng.



 
Chương 73: 73: Về Lại Tây Thành


Dương Kỳ bị tiếng hét làm cho bất ngờ, chàng vội quay lại thì thấy Như Ngọc khuôn mặt tái nhợt bởi vì đau , chàng vội vàng đỡ lấy nàng khuôn mặt lo lắng lớn tiếng nói :
"Nàng có sao không, ai bảo nàng đỡ thay ta chứ, nàng thật là ".

Như Ngọc bị quát ấm ức nói :
"Ta không nghĩ được nhiều như thế, thấy chàng bị nguy hiểm ta chỉ làm theo bản năng thôi chàng lại còn quát ta ".

Lúc này Dương Kỳ bối rối trong lòng ,giọng thật nhẹ nhàng mà đến ngay cả chàng cũng không nhận ra :
"Ta không quát nàng, ta chỉ lo lắng cho nàng thôi, ta thân thể nam nhi không việc gì nàng là nữ nhân phải lo lắng cho mình trước chứ, nàng như vậy ta đau lòng lắm ".

Lúc này tên Lực Uy Toàn biết gây ra tai họa vội bảo người dìu hắn chuồn đi mất, ai chẳng biết Đại tướng quân yêu thương nữ nhi như thế nào, nếu biết mình làm bị thương nữ nhi của ông ấy, ông ấy không xé xác hắn ra mới là lạ.

Lúc này Như Ngọc do đau quá nên không chịu được đã ngất đi, Dương Kỳ hốt hoảng vội bế nàng về lều của nàng.

Khi nô tỳ thấy đại tiểu thư bị bế vào cô ta thất kinh nhưng thấy gương mặt lạnh lùng của Dương Kỳ không dám nói gì.


Chàng vội ngồi xuống bắt mạch cho nàng, thấy không có việc gì chàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Vội viết một đơn thuốc rồi đưa cho cung nữ dặn đi sắc luôn cho nàng uống, chàng đưa một hộp cao và bảo lát nữa tiểu thư tỉnh dậy thì bôi nó cho nàng để không để lại sẹo.

Thân Thể nữ tử không thể để lại vết tích gì được.

Chàng dặn dò cung nữ chăm sóc nàng rồi đi ra tránh gây tai tiếng không tốt cho thanh danh của nàng.

Một luồng gió ấm thổi vào tim chàng, chàng không nghĩ rằng sẽ có một ngày có một cô nương không màng đến tính mạng đỡ cho nàng một gậy.

Có lẽ lúc đầu là rung động nhẹ nhàng nhưng bây giờ chàng đã có thể hiểu được tình cảm của mình, lúc nhìn thấy nàng ngất đi chàng có bao nhiêu lo sợ, cái cảm giác mất mát khiến chàng đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.

Khi Phụng Thiên Bá biết tin liền đến thăm nữ nhi, lúc này Như Ngọc đang uống thuốc do Dương Kỳ kê cho, thuốc đắng nhưng nàng vẫn vui vẻ mà uống vì có lẽ đó là do người mình thích đích thân kê cho nên mới như thế không cảm thấy đắng gì cả thậm chí còn pha chút ngọt ngào.

Phụng Thiên Bá nhìn vẻ ngốc nghếch của nữ nhi mà lắc đầu,nhìn thấy nữ nhi không sao ông cũng yên tâm phần nào nhưng cũng vẫn không quên thuyết giáo cho nàng.

"Nào là thân là nữ nhi lại hành động nông nổi như thế, người ta nam tử xả thân bảo vệ nữ tử còn con thì hay rồi ngược lại lấy thân mình bảo vệ nam nhi ".

Như Ngọc biết sai nên ngồi im không nói năng gì, nhưng nếu cho nàng quay lại nàng vẫn lựa chọn đỡ một gậy đó cho chàng.

Ông thở dài rồi nói tiếp :
"Con nghỉ ngơi đi mấy hôm nữa là giỗ mẫu thân con rồi chúng ta sẽ cùng trở về nhà một chuyến ".

Như Ngọc liền gật đầu nói :
"Phụ thân yên tâm con nhớ ngày mà ".


Phụng Thiên Bá gật đầu rồi nói :
"Lần này về ta sẽ để tiểu tử Dương Kỳ hộ tống về cùng luôn, ta còn có việc phải làm không ở bên con tiểu tử đó sẽ thay ta bảo vệ an nguy của con, ta nghe binh sĩ nói năng lực của Dương Kỳ rất tốt ta cũng yên tâm phần nào ".

Như Ngọc cúi đầu xấu hổ không nói gì, sao nàng không hiểu ý định tác hợp của phụ thân chứ, đi theo bảo vệ an nguy chỉ là cái cớ thôi.

Tuy nhiên nàng lại cảm thấy mong chờ.

Còn Dương Kỳ thì lục tung doanh trại lên để tìm Lực Uy Toàn nhưng hắn ta sợ tội đã trốn biệt tích cuối cùng Dương Kỳ bất đắc dĩ phải quay về.

Thù của Như Ngọc trước sau gì chàng cũng đòi lại từ hắn cả gốc lẫn lời.

Mấy ngày tiếp theo ngày nào Dương Kỳ cũng đến thăm Như Ngọc, mỗi lần đến chàng lại kê cho nàng một loại thuốc, tuy Như Ngọc có nói là vết thương đã gần khỏi rồi nhưng chàng vẫn không yên tâm.

Tình cảm hai người cũng nhờ việc này mà càng khắng khít hơn tuy nhiên không ai dám mở lời trước.

Như Ngọc thì xấu hổ vì mình là nữ nhi còn Dương Kỳ thì muốn lập được một ít công danh trước đã mới dám tỏ bày cùng nàng.


Chẳng mấy chốc đã gần đến ngày giỗ của mẫu thân Như Ngọc, trước đó mấy ngày Phụng Thiên Bá, Như Ngọc và đám người Dương Kỳ đã lên đường trở về Tây Thành.

Trút bỏ y phục quân đội,Dương Kỳ mặc lại ngoại bào của mình, nhìn chàng thật có phong thái của quý công tử.

Dương Kỳ mang nét đẹp của phụ vương và mẫu thân nên ai ai cũng phải ngước nhìn.

Đến Phụng Thiên Bá cũng phải giật mình vì phong thái xuất thần của Y thật đúng như con nhà vương tôn quý tộc.

Mấy ngày nay qua dò hỏi thì ra Lực Uy Toàn đã xin nghỉ phép để về Tây Thành đón phụ thân của mình từ kinh thành xa xôi đến.

Dương Kỳ ngẫm nghĩ mãi cũng không thể nhớ ra Kinh thành có nhà nào thế gia họ Lực không nhưng chàng lại không ngẫm nghĩ ra được ai cả.



 
Chương 74: 74: Đụng Độ Phụng Hiểu Lan Phụng Lâm Thanh


Khi Lâm Phù Dung biết tin Phụng Thiên Bá trở về bà ta vui mừng lắm, từ năm năm trước vì sự việc trách phạt Lâm Như Ngọc dẫn đến tướng quân không thèm đoái hoài đến bà ta.

Khiến cho toàn bộ các phu nhân trong Tây Thành này đều khinh thường,xì xào bán tán nàng ta.

Ngay cả phụ mẫu cũng trách nàng ta không biết kiểm soát được trượng phu của mình làm cho bà ta không còn chỗ đứng trong gia tộc.

Bà ta cảm thấy bản thân mình vô cùng ngu ngốc ,dù sao đi chăng nữa cũng chỉ là một nữ nhi, bà cứ nhẫn nhịn một vài năm rồi cũng phải xuất giá.

Lúc đấy bà vừa được mang tiếng hiền thê và kế mẫu tốt,đại tướng quân sẽ không hắt hủi bà ta nữa.

Cho nên trước ngày đại tướng quân đưa Như Ngọc về phủ bà đã dặn dò hai tỷ đệ kia phải hết sức nhường nhịn nàng, dù sao nàng cũng chỉ ở phủ có mấy hôm thôi.

Hai Tỷ muội kia đành ậm ừ cho qua chuyện,dù gì tiếng tăm của phụ thân ở Tây Thành rất cao , hai tỷ đệ cố gắng chịu nhịn mấy ngày sau này xuất giá phụ thân sẽ cho tỷ đệ chúng mặt mũi.


Đoàn quân của Đại tướng quân về đến cửa thành dân chúng đã tràn ra hai bên đường để đón tiếp,lúc này Dương Kỳ mới hiểu được thế nào là thu phục nhân tâm.

Người dân ở đây coi trọng Tướng quân giống như người dân ở Thành Tuyên An coi trọng phụ thân của chàng vậy.

Về đến cửa phủ Lâm Phù Dung cùng hai tỷ muội và tất cả người làm đã đứng ở bên ngoài tiếp đón, giọng bà ta ngọt ngào nói :
"Chào mừng lão gia và nữ nhi trở về thiếp thân đã dọn sẵn phòng ốc cho Ngọc nhi rồi đấy ạ !".

Hai đôi tỷ muội kia cũng vội hành lễ phụ thân và đại tỷ khiến cho Như Ngọc cũng phải giật mình, từ khi nào đôi tỷ muội kia lại tử tế coi nàng là đại tỷ thế kia.

Phụng Thiên Bá chỉ gật đầu rồi cùng Như Ngọc bước vào nhà, Phụng Hiểu Lan nhìn Như Ngọc đằng sau bằng ánh mắt căm ghét tuy nhiên cô ta không ngờ mọi hành động của cô ta đều lọt vào mắt của Dương Kỳ.

Khi ả quay lại nhìn thấy Dương Kỳ một tia ngưỡng mộ lóe lên, không biết công tử này là ai lại có thể đẹp xuất thần đến thế, cô ta thu lại khuôn mặt đáng ghét của mình và nở một nụ cười ngọt ngào.

Tuy nhiên Dương Kỳ chẳng thèm nhìn ngó tới, liền lướt qua đi thẳng,khiến ả ta tức giận không thôi.

Phụng Lâm Thanh cũng bất bình liền nói :
"Mẫu thân,nhị tỷ người coi phụ thân và ả ta kìa hất mặt lên mới ai chứ, trong nhà này chủ nhân thật sự chưa biết là ai đâu ".

Lâm Phù Dung quay lại lườm nhi tử rồi nói :
"Con nói nhỏ miệng thôi, dù sao phụ thân con cũng chỉ ở đây mấy hôm con chịu khó nhẫn nhịn đi,sau này ông ấy đi rồi con tha hồ làm đại thiếu gia của con ".

Lúc này đây Phụng Lâm Thanh mới không nói gì chỉ lẩm bẩm chửi mắng trong miệng.


Phụng Hiểu Lan vội quay sang đỏ mặt nói :
"Mẫu thân, công tử mặc y bào trắng đi sau phụ thân khí chất thật là soái không biết là ai,nếu xuất thân cao có thể mai mối với con được không ?".

Lâm Phù Dung vội lắc đầu nói :
"Con từ từ để ta tặng hỏi xem thế nào đã, phụ thân con tính tình ra sao con biết rồi đấy,hai đứa chỉ cần thể hiện tốt một chút là được,thôi vào nhà đi không ông ấy lại la rầy ".

Thế là ba mẫu tử liền đi thẳng vào nhà chính, lúc này Lâm Thiên Bá và Như Ngọc đã đi thắp hương mẫu thân rồi.

Một lúc sau hai người mới ra lại nhà chính, sau một hồi hỏi han thì ai về phòng người ấy, vẫn theo quy định cũ Phụng Thiên Bá đến thư phòng để ngủ khiến cho Lâm Phù Dung tức giận nhưng không dám nói gì.

Từ sau chuyện lần trước đã năm năm rồi ông không bước vào phòng bà nửa bước, ông đã cảm thấy sai lầm khi quyết định cưới thêm kế mẫu để chăm sóc cho nữ nhi của mình.

Dương Kỳ thì được sắp xếp ở tại khu nhà ở của khách, đã lâu không được rời khỏi quân doanh nên chàng muốn ra ngoài để mua ít vận dụng và nhất là đến chuộc miếng ngọc bội mà chàng đã cầm ở Tây Thành lúc trước.

Bây giờ Dương Kỳ thăng lên chức đội trưởng rồi nên ngân lượng cũng có không thiếu hụt như lúc trước nữa, lúc này chàng mới cảm thấy sức mạnh của ngân lượng như thế nào.

Vừa ra khỏi cửa đã thấy một nữ tử đứng ở đó ngó ngó nhìn nhìn, Dương Kỳ chẳng quan tâm liền đi ngang qua.


Phụng Hiểu Lan nhìn thấy chàng thì vui mừng vội nói :
"Công tử ta là Phụng Hiểu Lan là nhị tiểu thư của phủ không biết tên họ công tử là gì để tiện xưng hô ".

Dương Kỳ đã quá quen với kiểu làm quen này rồi nên thờ ơ nói :
"Ta chẳng quen biết cô, lấy tên xưng hô để làm gì,phiền cô nương tránh đường ".

Khuôn mặt Phụng Hiểu Lan tối lại,nỗi nhục nhã ê chề, từ trước đến nay có bao giờ cô ta phải chịu xấu hổ thế này đâu cơ chứ.

Chỉ bằng danh tiếng nhị tiểu thư của Đại Tướng quân Tây Thành nàng đã được bao nhiêu quý công tử vây quanh,lần đầu tiên nàng mới chủ động nói chuyện lại gặp phải tình huống xấu hổ này, hắn ta là cái thá gì cơ chứ.



 
Chương 75: 75: Lực Uy Toàn Chế Giễu Và Đe Dọa


Bỗng tiếng cười khúc khích từ đằng xa, hóa ra Như Ngọc đã đứng quan sát một lúc rồi, nghe thấy Dương Kỳ nói như thế nàng không nhịn được cười.

Thoáng nhìn thấy Như Ngọc, Dương Kỳ ánh mắt dịu dàng đi đến hỏi :
"Muội đến đây lâu chưa, chờ ta à?".

Như Ngọc gật đầu nói :
"Muốn tìm huynh cùng đi dạo Tây Thành với ta ai ngờ lại bắt gặp cảnh này nên không dám làm phiền ".

Dương Kỳ xoa đầu nàng rồi nói :
"Nghịch ngợm, đi thôi ta cũng đang định đi ngoài mua một số đồ, có muội dẫn đường thật tốt ".

Rồi hai người vui vẻ cầm tay nhau đi, từ sau lần đỡ một gậy lần trước hai người đã mở lòng với nhau tuy nhiên vẫn còn thiếu bước công khai thôi.

Phía xa xa ánh mắt cay độc nhìn theo, tại sao những gì tốt đẹp nàng ta đều nhận được hết chứ, từ tình thương yêu của phụ thân, dung mạo đến bây giờ người mà cô ta coi trọng cũng chọn nàng ta.

Hai người vui vẻ đi khắp nơi của Tây Thành, Dương Kỳ nhớ mang máng cửa hiệu mà chàng cầm đồ, liền hỏi đường rồi đi đến.


Lúc chủ quầy nhìn thấy chàng thì niềm nở nói :
"Ta tưởng công tử không quay lại chứ?".

Rồi ông tìm miếng ngọc bội rồi đưa cho chàng, Dương Kỳ vui mừng cầm lấy rồi lau qua vết bụi đi.

Cả Sở quốc chỉ có ba miếng duy nhất, là quà đầy tháng mà hoàng đế bá bá tìm người đặt cho ba tỷ đệ bọn họ.

Nếu mà mất mẫu thân không hỏi tội chàng mới là lạ,Như Ngọc mỉm cười nhìn chàng giọng dí dỏm hỏi :
"Không nghĩ huynh cũng đi cầm cố đồ đâu nhỉ ".

Dương Kỳ cười nói :
"Ta bị người ta trộm mất hết ngân lượng nên phải cầm cố nó, cũng may chưa bị mất nếu không ta sợ không dám quay về nhà mất ".

Một giọng nói khinh thường vang lên :
"Ta nói ngươi bần hèn ngươi lại không chịu nhận, Như Ngọc muội muội theo ngươi chỉ khổ sở thôi ".

Giọng nói châm biếm không ai xa lạ chính là Lực Uy Toàn trốn mất tích thời gian qua ".

Như Ngọc tức giận nói :
"Ai là muội muội của ngươi chứ, ta không có người huynh đệ xấu như ngươi, huynh ấy không làm việc gì xấu thì có gì phải xấu hổ chứ ".

Uy Toàn bị trách mắng tức giận nói :
"Muội theo tên khố rách áo ôm này thì làm sao mà hạnh phúc được, nghe ta đi phụ thân đã đến Tây Thành để hỏi cưới muội cho ta rồi, dựa vào mối giao tình giữa phụ thân ta và phụ thân nàng thì chúng ta sẽ nhanh chóng thành thân thôi, muội chờ làm tân nương tử của ta đi thôi ".

Như Ngọc hét lên nói :
"Ai thèm cưới ngươi chứ, ai thèm làm nương tử của ngươi, ngươi mơ đi ".

Lực Uy Toàn cười khẩy nói :

"Không muốn thì nàng cũng phải thành thân, lệnh phụ mẫu nàng làm sao mà cãi được, với lại so sánh quyền thế của Lực gia ta nàng chấp nhận dần đi là vừa ".

Rồi hắn cười ngạo mạn rời đi, lúc này Như Ngọc đã tức giận lắm rồi, nhưng nghĩ lại lời nói chắc như đinh đóng cột của hắn nàng lại lo sợ.

Dương Kỳ xoa đầu nàng nói :
"Yên tâm có ta ở đây sẽ không ai bắt buộc nàng làm những gì nàng không muốn đâu, cái gì cũng có quốc pháp của nó, Lực gia không thể bắt ép người ta được".

Lúc này Như Ngọc mới thầm yên tâm, hai người lại vui vẻ đi dạo khắp Tây Thành.

Mấy ngày nay không hiểu bận việc gì mà Đại tướng quân bận rộn không thấy mặt khiến cho Như Ngọc muốn gặp phụ thân để hỏi qua chuyện của Lực Uy Toàn mà không gặp được.

Mãi đến ngày hôm nay Như Ngọc mới nhận được tin tối nay sẽ có yến tiệc tại Tướng quân phủ, nàng có chút ngạc nhiên trong thâm tâm nàng có một chút không yên lòng.

Buổi tối hôm đấy lạ lùng thay Lâm Phù Dung lại niềm nở với nàng vô cùng, đưa đến xiêm y rực rỡ lại còn sai người trang điểm cho nàng nữa chứ.

Đứng trước gương Như Ngọc giật mình không nhận ra nàng,người thiếu nữ trước gương thật xinh đẹp yêu kiều.

Nàng bình thường cũng biết có nhiều người khen mình xinh đẹp nhưng Như Ngọc lại không nghĩ trang điểm lên nàng lại càng rực rỡ hơn.

Ai cũng muốn mình xinh đẹp nhất là trong mắt người mình yêu nàng cũng không ngoại lệ.


Lúc bước ra buổi yến tiệc nàng là tâm điểm cho mọi người, Dương Kỳ cũng phải ngước nhìn tim đập nhanh không khống chế được chàng chỉ thốt lên rằng nàng quá xinh đẹp.

Ánh mắt ghanh ghét đố kị của Phụng Hiểu Lan, cho dù cô ta biết trước mục đích và dụng ý của mẫu thân mình nhưng sâu trong thâm tâm vẫn có chút ghen tỵ.

Phụng Thiên Bá vội cười nói :
"Nha đầu hôm nay con thật xinh đẹp,bình thường ăn mặc nam trang múa võ đánh quyền, khi không lại trang điểm như thế này phụ thân sít không nhận ra con đó ".

Như Ngọc cúi đầu xuống mặt đỏ ửng xấu hổ khiến cho Phụng Thiên Bá được phen cười sảng khoái ông thầm ngước nhìn tiểu tử Dương Kỳ đứng bên cạnh.

Thấy ánh mắt Y nhìn nữ nhi đắm đuối ông thầm mỉm cười trong lòng, có lẽ mối nhân duyên này thành tám chín phần rồi là cái chắc.

Ông rất tán thưởng tiểu tử này, là một nhân tài nếu được mài dũa tốt sẽ là một đại tướng quân không kém ông mà thậm chí còn vượt xa hơn cả ông, cái chính là hai đứa nhỏ lại thầm cảm mến nhau.



 
Chương 76: 76: Lực Uy Toàn Cầu Thân


Tiếng ồn ào náo nhiệt từ bên ngoài vọng vào khiến mọi người đều quay lại nhìn, hôm nay là mở yến tiệc mừng đại tướng quân lâu không trở về phủ nên rất đông các quan viên của Tây Thành đến thăm dự.

Bên ngoài xôn xao rất nhiều người khệ nệ khiêng một số rương hòm tiến vào khiến mọi người ai cũng ngạc nhiên.

Đi đầu là Lực Uy Hải là phụ thân của Lực Uy Toàn, chưa vào đến nơi giọng ông ta đã oang oang nói :
"Phụng Thiên Bá đã lâu rồi chúng ta không gặp mặt, hôm nay là ngày vui không say không về ".

Phụng Thiên Bá quay ra thấy hóa ra là ân công của mình, mấy năm trước Thiên Bá bị kẻ thù làm cho bị thương rất nặng rất may được Uy Hải trong một lần đi ngang qua cứu giúp vì thế nên mới có cơ duyên quen biết nhau.

Phụng Thiên Bá vội vàng đi xuống vui mừng nói :
"Uy Hải ca sao huynh đến Tây Thành khi nào mà không cho người báo cho ta biết để ta tiếp đón ".

Uy Hải cười to rồi nói :

"Không có gì, ta muốn cho đệ bất ngờ ".

Rồi quay sang nhìn Uy Toàn và nói :
"Cũng một phần vì nhi tử nhà ta, nó hâm mộ nữ nhi nhà đệ một hai bắt ta đến đây để bàn chuyện thành thân nên thân già ta phải vượt quãng đường dài để mối mai cho nó ".

Lúc này không phải Phụng Thiên Bá bất ngờ mà ngay cả Như Ngọc cũng lo sợ, tay nàng run run theo phản xạ bất giác nàng nhìn về phía Dương Kỳ, chàng trao cho nàng một ánh mắt yên tâm nhưng Như Ngọc vẫn cảm thấy bất an trong lòng.

Phụng Thiên Bá cười cười hỏi lại :
"Không biết nhi tử của Uy Hải huynh để mắt đến nữ nhi nào của ta vậy, ta có hai nữ nhi đều đang đến tuổi cập kê, đại nữ nhi mười sáu còn nhị nữ nhi mười lăm".

Lúc này Phụng Hiểu Lan cảm thấy vui vẻ vì phụ thân vẫn nghĩ đến mình, Lực gia là ai cơ chứ là quý nhân từ kinh thành đến nếu nàng được chọn không phải nàng sẽ thành người kinh thành hay sao.

Chỉ có Lâm Phù Dung là hiểu rõ toàn cục, bà được gia mẫu nhờ hối thúc mối nhân duyên này nên bà bắt buộc phải nghe theo.

Chứ nếu không có lý nào bà ta lại tốt bụng tìm mối lương duyên tốt đẹp này cho Như Ngọc chứ.

Bà ta vội vàng đi lên che miệng cười duyên nói :
"Lão gia ,hai ngày trước Lực gia đã đến hỏi cưới đại nha đầu Phụng Như Ngọc cho công tử duy nhất của Lực gia ,thiếp đã đi xem bát tự thấy chúng rất đẹp đôi nên đã đồng ý mối hôn sự này rồi ".

Phụng Thiên Bá bất ngờ quay lại quát:
"Tại sao việc hệ trọng này bà không nói trước với ta, thật là to gan ".

Phụng Như Ngọc vội đi lên nói :
"Phụ thân con không đồng ý mối nhân duyên này đâu, con đã có người trong lòng rồi, bà ta đồng ý thì bảo nữ nhi bà ta gả đi ".


Phụng Thiên Bá trao cho nữ nhi một ánh mắt an lòng rồi kéo nàng đi xuống.

Lâm Phù Dung chưa bao giờ thấy sự giận dữ như này trong mắt ông, theo như bà ta biết giao tình giữa Lực gia và Phụng gia rất tốt lý nào lại như vậy chứ, cho nên bà ta mới dám nhận lời nếu biết như thế thì dù có chết bà cũng không dám tự ý quyết định.

Bà ta vội giải thích phân trần :
"Tại mấy ngày nay lão gia bận việc không có trong phủ mà nhi tử của Uy gia lại nói là hai đứa chúng nó tâm đầu ý hợp lần này về là để thành thân nên thiếp mới tưởng ".

Phụng Thiên Bá quay ra lườm bà ta rồi nói :
"Lui xuống,lát nữa ta hỏi tội bà sau ".

Rồi ông quay sang niềm nở với Lực Uy Hải nói :
"Có hiểu lầm ở đây, đại nữ nhi của ta đã tìm được mối nhân duyên mong Uy Hải huynh tìm người khác, ta đã thề dưới vong linh thê tử đã khuất là sẽ cho con bé tự quyết định mọi việc mong huynh thông cảm ".

Tên Lực Uy Toàn kia dãy nảy lên không nghe hắn nói :
"Phụ thân con không biết đời này con chỉ lấy một mình Như Ngọc muội muội thôi ".

Rồi hắn cầm ra một cái khăn tay ghi rõ bát tự của Như Ngọc rồi nói :

"Con không biết lệnh của cha mẹ có lý nào con cái được quyền từ chối chứ, con đã cầm trong tay bát tự của Như Ngọc muội muội rồi thì đừng hòng con trả lại ".

Lúc này Phụng Thiên Bá đang lúng túng không biết phải làm sao thì bỗng một bóng trắng vụt bay ra chiếc khăn tay bị bóng trắng đoạt mất.

Bóng trắng đó không ai khác chính là Dương Kỳ chàng hất mặt lên nói :
"Danh dự nữ tử quan trọng ngươi thật vô sỉ dám cầm vật của muội ấy đi rêu rao khắp nơi vậy mà lúc nào cũng bảo nghĩ cho muội ấy ".

Tên Lực Uy Toàn tức giận nói :
"Ngươi cái tên nghèo hèn này, chỉ là một binh lính dưới trướng của ta ,lần trước ngươi đánh ta còn không tính bây còn cướp đồ của ta, phụ thân người phải trả thù cho ta ".

Lúc này Lực Uy Hải mới từ từ đi lên để xem ngươi dám đánh nhi tử lần trước là kẻ nào, nhìn khuôn mặt bất phàm của Dương Kỳ ông ta giật mình không nhớ được khuôn mặt này ông đã nhìn thấy ở đâu.



 
Chương 77: 77: Kết Mối Lương Duyên


Dương Kỳ cũng thầm quan sát ông, lúc này chàng mới ồ lên hóa ra Lực gia có gia thế ở kinh thành mà mọi người đồn thổi là ông ta.

Không phải cái người này suốt ngày chạy theo đuôi của binh bộ thị lang để mà bợ đỡ nịnh nọt hay sao, hình như là mua được chức quan lục phẩm chạy việc vậy mà đến biên kinh này một chức quan nhỏ lại thành thế gia kinh thành thật là buồn cười.

Tên Lực Uy Hải ra vẻ đạo mạo nói :
"Ngươi là thằng nhóc ở đâu đến dám đánh nhi tử của ta, coa biết ta là ai hay không muốn sống thì phải xin lỗi nhi tử ta ngay lập tức ".

Dương Kỳ khinh thường không nói gì, Phụng Thiên Bá thấy vậy vội đi lên giải hòa ông nói :
"Có hiểu lầm hiểu lầm đây là đội trưởng mới được cất nhắc Y là một người có tài và cũng là hiền tế mà ta đã chọn cho nữ nhi của ta ".

Phụng Như Ngọc xấu hổ cúi đầu xuống đất, nàng rất sợ chàng từ chối mình lúc đó thì mật mất mặt.

Nhưng Dương Kỳ lại không phản bác gì khuôn mặt thậm chí còn cảm thấy vui vẻ.


Phụng Thiên Bá thầm nhìn biểu cảm của hai người rồi nói tiếp :
"Xin lỗi Uy Hải huynh là ta không thể đáp ứng hôn sự này xin huynh tìm một mối nhân duyên khác đi thôi ".

Lực Uy Hải tức giận cùng Uy Toàn rời đi rồi nói :
"Ân tình bao nhiêu năm qua từ đây chấm dứt, ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, thật là không biết điều gì cả ".

Phụng Thiên Bá cúi đầu không nói gì, ông cũng chán cái vị Uy Hải này lắm rồi,chán tên Uy Toàn vô tích sự kia.

Nếu không phải vì nợ ân tình của người ta một người công chính liêm minh như ông không bao giờ nhận tên vô dụng như Uy Toàn.

Thôi nhân cơ hội này cắt đứt cũng tốt, coi như những năm qua ông đã trả được hết.

Ông quay sang nhìn Dương Kỳ rồi nói :
"Sự việc như thế này bây giờ ý của ngươi như thế nào ?".

Dương Kỳ vội cung kính nói :
"Tướng quân yên tâm,ta cũng có tình cảm với Như Ngọc muội muội mấy ngày nữa sẽ trở về kinh thành để mời phụ thân mẫu thân đến đây để đặt sính lễ người yên tâm ".

Lúc này Như Ngọc đã xấu hổ lắm rồi, nàng vội vàng chạy về phòng tuy nhiên trên mặt không giấu khỏi niềm vui xướng.

Mọi người xung quanh thì ai cũng xì xào thì thầm nói :
"Đại tướng quân sao lại dại thế Lực gia ở kinh thành có uy thế cao lại không gả nữ nhi cho mà lại gả cho một tên binh lính quèn thật không hiểu nổi ".

Tuy nhiên Phụng Thiên Bá và Dương Kỳ lại phớt lờ tất cả mọi người, ông cho người giải tán yến tiệc rồi quay sang lườm Lâm Phù Dung, bà ta hiểu ý vội đi theo ông về thư phòng.


Dương Kỳ thì quay về phòng của mình, cảm giác thật là lạ hóa ra thích một người là thế, lời thổ lộ cũng không khó nói ra cho lắm chỉ cần tâm ý hai người có nhau là được.

Mấy ngày nữa có lẽ chàng phải hồi kinh thôi, thời gian chàng đi cũng gần một năm rồi có lẽ phụ mẫu mong chàng lắm.

Tất cả thời gian ở đây chàng cũng đã được đúc kết nhiều kinh nghiệm quý báu, lần này chàng có thể tự tin dốc sức cho triều đình rồi.

Nhưng nghĩ đến lần này phải đối diện với phụ mẫu chuyện thành thân chàng lại cảm thấy xấu hổ không biết mở lời ra sao mặc dù nếu tính ra chàng đã mười bảy tuổi đủ tuổi thành thân rồi.

Lúc này đây Phụng Thiên Bá gọi phu nhân của mình vào, ông tức giận quát lớn :
"Bà càng ngày càng to gan, bắt đầu từ nay cấm túc trong phòng không được bước ra phủ nửa bước nếu bà làm trái thì hãy chấp nhận tờ hưu thư đi ".

Lâm Phù Dung sợ hãi trong lòng, bà khẩn thiết xin ông tha thứ, nhưng ông chẳng đoái hoài gì đến bà rồi nói tiếp :
"Lần này trở về ta sẽ không đi nữa bây giờ biên kinh không có chiến sự,chờ đến khi Ngọc nha đầu xuất giá ta sẽ rời đi, bà liệu đấy mà làm chuyện lần trước Như Ngọc suýt chết ta chưa tính sổ với bà đâu.

Nếu lần này con bé mất một cọng tóc nào thì bà hãy coi chừng ".


Rồi ông gọi người đưa bà ta về phòng, ông thật sự buồn phiền vì sao lại có thể ngây thơ nghĩ rằng bà sẽ đối xử tốt với con bé chứ.

Hai cha con Lực Uy Hải và Lực Uy Toàn đều không cam tâm chuyện vừa rồi, hai người bọn họ bàn kế hoạch sẽ đánh Dương Kỳ một trận cho thỏa cơn tức giận.

Cô ả Phụng Hiểu Lan không cam lòng Như Ngọc có thể có mối nhân duyên tốt, cô ta tìm mọi cách phá hủy nó.

Nhân lúc Phụng Thiên Bá đưa Như Ngọc đến chùa để cầu bình an Phụng Hiểu Lan liền lén chuồn vào phòng của Dương Kỳ để dụ đỗ mồi chài.

Ai ngờ Dương Kỳ khônh phải người thương hoa tiếc ngọc chưa kịp chờ cô ả la lên đã ném cô ta thẳng ta bên ngoài khiến nô tỳ tướng phủ xì xào bàn tán cô ả ta xấu hổ vội chốn biệt vào phongg.

Đến khi Phụng Thiên Bá và Như Ngọc quay về biết được thì vô cùng tức giận ông gọi nhị nữ nhi lại giảng dạy một hồi rồi phạt cấm túc chép một trăm bản nữ kinh, ông càng hài lòng về vị hiền tế này hơn.



 
Chương 78: 78: Dương Kỳ Quay Về Kinh Thành


Ở lại phủ tướng quân hai ngày Dương Kỳ xin phép đại tướng quân trở về nhà để nói chuyện này cho phụ mẫu và đưa hai người đến đây để đặt sính lễ.

Trước khi đi Dương Kỳ có đưa cho nàng miếng ngọc bội và nói :
"Nàng cầm lấy bảo quản giúp ta coi như là vật đính ước của ta và nàng ".

Như Ngọc rơm rớm nước mắt, thời gian này đã quen thuộc khi có chàng ở bên cạnh bây giờ chàng đi nàng không quen lắm.

Dương Kỳ cười nói :
"Nàng khóc gì chứ,ta là người của kinh thành trước sau sẽ về, không giấu nàng biên kinh không phải là nơi ta lập nghiệp mà là nơi để ta rèn luyện bản thân mình thôi, lần này trở về sẽ đón phụ mẫu đến để hỏi cưới nàng, đừng lo lắng, nàng hãy chờ làm thê tử của ta nhé ".

Như Ngọc cúi đầu xấu hổ nói :
"Ai thèm lo lắng cho chàng chứ, đi đường cẩn thận nhé ta chờ tin chàng ".


Dương Kỳ xoa đầu nàng, cúi đầu chào đại tướng quân rồi lập tức lên ngựa phi về hướng kinh thành.

Như Ngọc cứ nhìn theo bùi ngùi không nỡ, Phụng Thiên Bá liền trêu trọc nàng nói :
"Có lang quân là quên ngay phụ thân, vậy mà nha đầu nào kiên quyết không thành thân ở suốt đời với ta mà ".

Như Ngọc xấu hổ liền chạy nhanh vào nhà , Phụng Thiên Bá nhìn theo hướng Dương Kỳ đi lòng rất hiếu kỳ vì lời nói trước khi đi của Y, không phải ông không tin tưởng mà ông có cảm giác Dương Kỳ đang giấu ông chuyện gì.

Ông thở dài thôi chờ một thời gian nữa Y quay lại là mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.

Còn trên đường về kinh Dương Kỳ gặp lại kẻ thù cũ là Lực Uy Toàn biết không có cơ hội gì với Như Ngọc, bây giờ đã xé rách mặt với Phụng gia rồi làm gì còn chỗ đứng trong quân doanh nữa, hắn đành buồn phiền quay lại kinh thành.

Ở đây không ai biết rõ gia thế chính xác của hắn, ai cũng nịnh nọt bỡ đỡ hắn chứ về đến kinh thành hắn lại chẳng là gì trong mắt các công tử thế gia khác.

Hắn đang hậm hực thì lại gặp Dương Kỳ, hắn quyết tâm rửa nỗi hận trong lòng, tên này không những cướp đi vị thế của hắn trong quân doanh mà còn cướp đi người hắn thương yêu hắn không thể chấp nhận được.

Hắn vội sai đám nô tài vây quanh Dương Kỳ lại rồi đắc ý nói :
"Ta xem ngươi trốn ở Phụng gia đến bao giờ , hóa ra ngươi cũng phải đi ra ngoài vậy thì ngươi chuẩn bị chờ chết đi, ta sẽ cho ngươi biết động vào Lực gia ta sẽ thảm hại như thế nào ".

Dương Kỳ khinh thường nói :
"Một quan lục phẩm thấp bé ở kinh thành mà phiêu bạt đến đây lại thành một gia tộc lớn công nhận các người biết tâng bốc đổi trắng thay đên thật đấy ".

Lực Uy Hải và Lực Uy Toàn giật mình hoảng hốt vì sao người này biết được chính xác thân phận của bọn họ liền run rẩy hỏi :

"Ngươi thực sự là ai tại sao lại biết rõ về bọn ta như thế, ngươi dám theo dõi bọn ta hay sao ".

Dương Kỳ mỉm cười nhạt :
"Thân phận của ta các ngươi không xứng biết đến, để về đến kinh thành sẽ có người đến chào hỏi các ngươi từ từ mà nhân đáp lễ còn bây giờ ta không rảnh để nói chuyện với các ngươi ".

Rồi chàng phóng ngựa bay qua lũ nô tài rồi đi thẳng, hai người quay lại nhìn nhau , Y nói như vậy là như thế nào ,thân phận thật sự của hắn là ai.

Trong lúc hai người đang bàng hoàng thì một gã nô tài đi lên vội nói :
"Lực gia người này thuộc hạ cảm thấy quen mặt từ lần trước khi đến Phụng gia cầu thân rồi, bây giờ nghe Y nói như thế thuộc hạ mới nhớ được người đoa là ai ".

Cả hai người dồn dập quay sang hỏi tên nô tài kia :
"Hắn là ai ngươi nói ta xem nào, có phải thuộc hạ của vị công tử nào không ?".

Tên thuộc hạ vội lắc đầu chầm chậm nói :
"Nếu thuộc hạ đoán không sai, lần trước nô tài có đi xem diễu hành và bắt gặp ngài ấy, ngài ấy chính là trạng nguyên nhỏ tuổi nhất của Sở quốc là tiểu quận vương của Chiến thần Tuyên Triệt đó ạ ".


Cả hai người Lực Uy Hải và Lực Uy võ vội ngã ngồi xuống đất, trời ơi bọn họ động vào nhân vật gì thế này, Uy Hải bây giờ thì đã gần như nhớ ra thảo nào ông ta nhìn thấy Y quen quen hóa ra đã từng gặp mặt rồi mà không nhớ.

Ông quay ra đánh vào đầu nhi tử rồi tức giận nói :
"Nghiệt tử ngươi hại cả nhà ta rồi, ngươi động vào ai không động lại động vào tiểu quận vương của phủ Tuyên Vương chứ, ngươi có biết người ấy tồn tại như thế nào đối với Sở quốc không ".

Rồi ông vò đầu bứt tai, bây giờ trốn cũng không thể trốn được ,mà về thì không dám, có lẽ ông phải muối mặt viết thư cầu cứu Phụng Thiên Bá thôi, có lẽ nể tình ông ta Dương Kỳ sẽ không đối phó với Lực gia nữa.

Hai cha con nhanh chóng lên đường trở về kinh thành, lúc nãy hào hứng bao nhiêu thì bây giờ tiêu điều ỉu xìu bấy nhiêu.

Mong rằng cậu ta sẽ không chấp nhặt mọi chuyện mà để cho bọn họ một con đường sống.



 
Chương 79: 79: Quan Nhị Phẩm Đứng Đầu Lại Bộ


Phải trải qua mấy ngày đường Dương Kỳ mới về đến kinh thành Sở quốc, mọi người trong phủ thấy tiểu quận vương trở về an toàn lành lặn ai cũng vui mừng nhất là Thiên Kỳ và Lân nhi.

Thiên Kỳ nhìn thấy đệ đệ trong lòng thì vui nhưng gương mặt lạnh lùng trách móc nói :
"Đệ còn biết đường trở về, nói đi là đi luôn không thèm nói trước với bất cứ ai mẫu thân và phụ thân tức giận lắm đó ".

Dương Kỳ biết lỗi liền cúi mắt xuống lí nhí nói :
"Đệ biết rồi mà, lần này đệ đi để rèn luyện chứ có phải tự ý đi chơi đâu ".

Thiên Kỳ hắng giọng :
"Vậy đệ cũng phải bảo trước cho mọi người chứ ai lại khi không hứng trí là đi, nhìn đệ có vẻ đen đi nhiều đệ đi những đâu thế, lát nữa cùng vào cung phục mệnh đi, may mà phụ thân vào cung xin với hoàng thượng cho đệ.

Phụ thân nói đệ đi làm nhiệm vụ quan trọng ".

Dương Kỳ cúi đầu nói :
"Đệ đi biên kinh gần Tây Thành và xin làm binh sĩ dưới trướng của đại tướng quân Phụng Thiên Bá.


Đệ biết mà, không ai hiểu đệ như phụ thân ".

Thiên Kỳ bật cười :
" Thì ra là như thế mà chức vụ của đệ đã để người khác làm rồi, lần này đệ về có lẽ hoàng thượng sẽ sắp xếp cho đệ vào Lại bộ đứng đầu lục bộ chuyên bãi miễn chức vụ và bổ nhiệm chức vụ.

Lần này đệ cố gắng làm cho tốt hoàng thượng rất kỳ vọng vào đệ ".

Dương Kỳ im lặng lắng nghe rồi như sực nhớ ra điều gì chàng hỏi :
"Đại ca phụ mẫu đâu, sao đệ về một lúc rồi mà không thấy hai người ".

Thiên Kỳ cười nói :
"Đệ biết tính cách của hai người họ mà, vừa từ Hoa quốc về không bao lâu phụ mẫu lại đi trợ giúp bá tánh rồi, à Giai Tuệ và Giai Kỳ biết thư về hai muội ấy đã bình an sinh hài tử rồi đó ".

Dương Kỳ vui vẻ nói :
"Thật mừng cho hai tỷ ấy, cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của riêng mình không phụ công thời gian qua phụ mẫu lo lắng cho hai tỷ ấy ".

Rồi chàng nhìn đại ca Thiên Kỳ vẻ sốt ruột hỏi :
"Vậy huynh có biết bao giờ phụ mẫu mới về không, giờ liên lạc với hai người bằng cách nào chứ ".

Nhìn vẻ sốt ruột của đệ đệ Thiên Kỳ có vẻ tò mò hỏi :
"Đệ quên à, mỗi lần phụ mẫu đi phải mấy tháng có khi là nửa năm, hai người mới rời phủ được hơn một tháng thôi còn lâu mới về ".

Dương Kỳ nghe thấy như thế ruột gan càng nóng lòng hơn vẻ bồn chồn hiện rõ trong đáy mắt nói:
"Huynh sai ám vệ liên lạc với phụ mẫu đi, bảo hai người về luôn đệ có chuyện muốn tìm hai người ".


Nhìn vẻ bối rối chưa từng có của đệ đệ Thiedn Kỳ lo lắng hỏi :
"Đệ gây ra chuyện gì sao mà cần tìm phụ mẫu gấp như vậy, nói đi xem đại ca có giúp được gì cho đệ không ?".

Dương Kỳ lúng túng rồi đành nói thật :
"Chuyện này đại ca muốn giúp cũng không giúp được, chuyện thành thân phải cần bà mối và phụ mẫu đứng lên huynh đi cũng cố giải quyết được gì đâu ".

Lúc này Thiên Kỳ đang uống nước mà giật mình phun hết ra ngoài,mắt mở to nhìn chàng giọng lắp bắp :
"Thành! thành thân! ai thành thân ".

Dương Kỳ cúi xuống xấu hổ lí nhí nói :
"Đại ca thật là trong nhà này ngoài đệ còn ai chưa thành thân chứ, đệ không biết đâu huynh liên hệ với phụ mẫu giúp đệ đi không thể để lâu được không nhà nàng ấy lại nghĩ đệ là lừa đảo ".

Lúc này Thiên Kỳ đã bình tâm vậy là chàng không nghe nhầm, cuối cùng thì đệ đệ này của chàng cũng đã thông suốt.

Từ nhỏ đến giờ đệ đệ này của chàng chẳng giao tiếp với bất kì ai ngoài người nhà của mình, luôn luôn bài xích với nữ tử lúc nào cũng như một cụ già thậm chí giống hệt các vị cao tăng chưa dứt hồng trần ( trích xuất đó là lời của Nhược Khê người mà bà lo lắng chuyện tình duyên là nhi tử nhỏ nhất của mình ).

Ai ngờ lần này đi rèn luyện một thời gian lại có thể khai thông được tình cảm trong lòng mình.

Thiên Kỳ có chút tò mò về nữ nhi có thể làm cho đệ đệ của Y thay đổi hoàn toàn như vậy.


Y phải nhanh chóng gửi thư cho phụ mẫu, không biết giờ này hai người đang ở đâu, có lẽ phải điều hết ám vệ Tuyên Vương mới được.

Chỉ trong một thời gian ngắn toàn bộ ám vệ trong phủ bị điều đi nhận lệnh, Thiên Kỳ có dò hỏi về nữ nhi ấy nhưng đệ đệ lại không chịu nói khiến cho Thiên Kỳ càng tò mò hơn.

Nghỉ ngơi một lúc Dương Kỳ vào hoàng cung để thỉnh an hoàng thượng và nhận công việc mới, ít nhất trước khi thành thân với nàng chàng phải có sự nghiệp trong tay thấp nhất cũng phải là quan nhị phẩm.

Vì trước đó Dương Kỳ đã là trạng nguyên giữ chức quan tam phẩm rồi, bây giờ đề bạt lên thì nhị phẩm là nắm chắc trong lòng bàn tay.

Đúng như dự đoán của Dương Kỳ, hoàng thượng rất hài lòng về chàng ,sắc phong quan nhị phẩm đứng đầu lại bộ quyền sinh quyền sát trong tay.

Do được thái thượng hoàng đả thông tư tưởng nên hoàng thượng không bao giờ nghi kị phủ Tuyên Vương vì hoàng thượng biết thế lực và danh tiếng của Tuyên Vương quá lớn muốn soán ngôi vị bây giờ của Y thì quá đơn giản.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top