Phượng Hoàng Phương Nam Phượng Hoàng Phương Bắc

Dịch Full 

Chương 40: 40: Gặp Lại Giai Kỳ


Ánh mắt Nhược Khê lạnh lùng :
"Dám thay nhau ức hiếp nữ nhi của bà còn muốn tìm bà đến giải độc sao,bà sẽ cho bọn chúng biết động vào nữ nhi của Hạ Nhược Khê bà sẽ trả giá thế nào ".

Chỉ một lúc sau Tuyên Triệt đã lấy được thánh chỉ,hai người liền nhanh chóng lên đường đi Hoa quốc.

Nghĩ đến nữ nhi vừa mới sảy thai không có ai bên cạnh ,Nhược Khê thương nữ nhi nhiều hơn,hai nữ nhi của bà lớn lên trong sự thương yêu của mọi người đã bao giờ phải chịu ấm ức như vậy đâu.

Cùng lúc ấy Giai Kỳ đã tiến đến kinh thành Hoa quốc,nàng chưa vào hoàng cung luôn mà thuê một nhà khách để ở tạm.

Nàng nghe thấy rất nhiều lời xì xào bàn tán rằng Thái hậu bị hạ độc còn hoàng hậu thì bị hãm hại dẫn đến sảy thai.

Nàng nghe đến thế thì tức giận vô cùng liền bảo A Hương liên lạc với A Lan và ám vệ tại Hoa quốc,nàng muốn nắm rõ tình hình trước khi vào cung.

Lúc này Giai Tuệ đã nắm được hết tất cả các chứng cứ hãm hại nàng.

Đúng như Giai Tuệ đã dự đoán người hại nàng không ai khác là thái phó Lâm gia và thái hậu.


Bọn họ đã mua chuộc toàn bộ hạ nhân để đổi rượu nên mới có thể trà trộn nước hoa quả vào được.

Chỉ cưỡi ngựa mấy ngày đường Nhược Khê và Tuyên Triệt đã đến hoàng cung Hoa quốc,hai người liền lập tức liên hệ với ám vệ để giải thích sự tình.

Ai ngờ lại nhận được tin tiểu quận chúa của bọn họ cũng đang ở đây,A Hương vừa với liên hệ với mọi người.

Hai người quay sang nhìn nhau,vì sao Giai Kỳ lại ở đây,đáng lý ra nữ nhi phải ở Lâm quốc mới đúng chứ.

Hai người lập tức tìm đến nhà khách mà Giai Kỳ đang ở,khi A Hương mở cửa ra nhìn thấy vương gia và vương phi còn tưởng mình nhìn lầm.

Mãi khi Tuyên Triệt lên tiến hỏi bà mới giật mình vội vàng quỳ xuống đáp :
"Tham kiến vương gia và vương phi "
Tuyên Triệt gật đầu rồi hỏi :
"Nha đầu Giai Kỳ đâu ,tại sao các người lại ở Hoa quốc này,Lâm quốc không có việc gì chứ ?".

A Hương chưa kịp nói thì đã thấy một bóng đáng nhỏ xinh chạy ra,nàng nhào vào lòng mẫu thân nói :
"Mẫu thân Kỳ nhi thật nhớ người,sao hai người lại đến đây thế này,thật là tâm lý tương thông ".

Bà gỡ đầu nàng nói :
"Ta mới phải hỏi con,sao con lại ở đây ?".

Giai Kỳ nhí nhảnh nói :
"Con nhớ tỷ tỷ nên mới đến thăm tỷ ấy,chứ con thì làm gì có chuyện gì chứ,vậy còn hai người ?".

Nhược Khê lắc đầu buồn bã nói :
"Tỷ Tỷ con sảy ra chuyện,A Lan cô cô gửi thư cho chúng ta,hai chúng ta đang định vào cung thì nghe ám vệ nói con cũng đang ở đây nên ta qua tìm con luôn.


"
Giai Kỳ tức giận nói :
"Dám bắt nạt tỷ tỷ lần này con sẽ cho bọn chúng biết tay,bây giờ chúng ta vào cung luôn,con phải hỏi xem tên Hiên Viên Kiệt đã hứa với phụ thân những gì,bây giờ tỷ ấy mới gả đi chưa đến một năm mà đã sảy ra bao nhiêu chuyện ".

Tuyên Triệt liền nói :
"Giờ chúng ta chưa đi được,đợi được mật báo của Thiên Kỳ và Dương Kỳ nữa ,hai huynh đệ chúng đang dẫn quân đến đây".

Ánh mắt ông lạnh lùng nói :
"Để ta xem Hoa quốc trả lời sao về việc này,đừng tưởng bắt nạt nữ nhi của Chiến Thần ta mà dễ,ta sẽ cho chúng trả một cái giá thật đắt ".

Ông quay sang nhìn Giai Kỳ rồi nói :
"Còn con nữa đừng tưởng cái lý do trẻ con của con có thể qua mặt ta,chờ giải quyết việc của tỷ tỷ con xong ta muốn con nói cho ta nghe sự thật ".

Giai Kỳ giọng ỉu xìu nói :
"Con rõ rồi ạ,việc của tỷ tỷ quan trọng hơn ".

Mọi người đợi tin tức một ngày hôm sau mới có binh sĩ đến đưa tin,Thiên Kỳ và Dương Kỳ đã đóng quân cách kinh thành Hoa quốc một trăm dặm chỉ chờ hiệu lệnh.

Lúc này Tuyên Triệt mới cùng Nhược Khê và Giai Kỳ vào hoàng cung.


Lúc lính canh cửa thành biết người đến là ai thì hoảng hốt,vội vàng cung kính mời vào và cho người đi mời hoàng thượng.

Khi Hiên Viên Kiệt nghe tin thì hốt hoảng không biết nhạc phụ và nhạc mẫu đến đây có việc gì không biết có liên quan đến việc Tuệ nhi sảy thai hay không, trong thâm tâm y vô cùng lo sợ.

Y truyền lệnh mời hai người vào cung điện và cho người báo lại với hoàng hậu.

Lúc này Tuyên Triệt,Nhược Khê và Giai Kỳ đã bào đến sảnh chính,khí thế ba người vô cùng bất phàm các cung nữ đều thắc mắc tiểu cô nương kia thật giống với hoàng hậu (bởi vì lúc này Giai Kỳ đang mặc xiêm y bình thường nên mọi người mới đoán đó không phải hoàng hậu ).

Hiên Viên Kiệt đích thân ra cửa điện đón,Y niềm nở hỏi :
"Không biết hai người từ xa đến để tiếp đón ".

Tuyên Triệt lạnh lùng nói :
"Không cần hoàng thượng phải tiếp đón,lần này Tuệ nhi gửi thư muốn nhờ Bạch Nhược thần y cứu chữa cho thái hậu nên ta và mẫu thân con bé mới đến đây,nhân tiện thay con bé giải quyết một số vấn đề mà hoàng thượng không giải quyết được ".

.

 
Chương 41: 41: Sự Tức Giận Của Nhược Khê Và Tuyên Triệt


Hiên Viên Kiệt nghẹn họng cúi xuống đất xấu hổ,liền nói sang chuyện khác :
"Vậy xin hỏi nhạc phụ thần y không vào cung cùng người à ".

Tuyên Triệt lạnh lùng nói :
"Lát nữa hoàng thượng sẽ biết,bây giờ ta muốn đi thăm nữ nhi xin hoàng thượng cho người dẫn đường ".

Hiên Viên Kiệt nào dám để người khác dẫn đi chứ,Hoa quốc chỉ là một nước nhỏ,danh tiếng Chiến Thần của nhạc phụ không phải nói xuông vội nói :
"Để ta đưa hai người đi ".

Đoàn người cùng đi về phía cung điện của hoàng hậu.

A Lan và Giai Tuệ biết được tin tức đã ra đứng ở cửa để đón ,nếu không phải Giai Tuệ vừa mới sảy thai sức khỏe còn yếu nàng đã ra tận nơi để đón mọi người.

Lúc Nhược Khê và Giai Kỳ nhìn thấy nàng thì hai người đều giật mình,ba người ôm nhau khóc nức nở.


Bao nhiêu kiên cường và nghị lực của nàng thời gian qua khi nhìn thấy mẫu thân và muội muội thì như sụp đổ,những uất ức đều tuôn trào ra,nỗi đau mất đi hài tử là một nỗi đau tận cùng chỉ những ai đã từng làm mẹ mới hiểu được.

Tuyên Triệt nhìn ba người nữ nhân quan trọng nhất cuộc đời ông đang khóc khiến ông muốn nghẹn lại,nước mắt ông không rơi nhưng nỗi đau trong tim ông đã nhỏ máu.

Quyết định đưa đại nữ nhi đến đây không biết có phải sai lầm của ông không,từ trước đến giờ Giai Tuệ là một đứa bé rất hiểu chuyện và biết quan tâm săn sóc không biết con bé đã trải qua những gì mà lại khiến cho con bé thương tâm đến thế.

Hiên Viên Kiệt cũng ngỡ ngàng,Y cũng biết nàng đau khổ nhưng không nghĩ rằng nó lại bi thương đến thế,Y cúi đầu xuống xấu hổ.

Giai Kỳ nói trong nước mắt :
"Tại sao mới có một thời gian mà tỷ tỷ lại tiều tụy như thế,tỷ đã phải trải qua những gì muội sẽ trả thù cho tỷ ".

Nàng quay ra Hiên Viên Kiệt nói :
"Trước khi đưa tỷ tỷ ta xuất giá hoàng thượng đã hứa những gì tại sao trong thời gian ngắn tỷ ấy lại tiều tụy như thế,tại sao hoàng thượng lại không bảo vệ được tỷ ấy,để cho tỷ ấy đau khổ như thế ".

Hiên Viên Kiệt lúng túng nói : "Ta.

.

ta ! "
Nhược Khê liền cắt ngang nói :
"Thù của tỷ tỷ con chúng ta sẽ tự trả thù của nó ,Đại ca và đệ đệ con đang đóng quân ở bên ngoài cách kinh thành trăm dặm nếu hoàng thượng Hoa quốc không cho ta một đáp án hợp lý đừng trách chúng ta trở mặt vô tình,Nữ nhi của Nhược Khê và Tuyên Vương không phải ai muốn bắt nạt là bắt nạt được ".

Hiên Viên Kiệt lúc này tâm trạng đang lo sợ,không nghĩ sự việc lại vượt quá giới hạn như thế,tại sao quân của Sở quốc tiến đến lúc nào mà Y không được thông báo.

Thật là Chiến thần hành quân không thể xem thường,bây giờ Y đã hiểu là vì sao cứ ai nghe đến danh xưng của Chiến thần lại lo sợ như thế rồi.

Giai Tuệ lúc này đã lấy được bình thĩnh nàng lạnh lùng nói :
"Có phải hoàng thượng đã hứa với ta nếu ta tìm được chứng cứ người sẽ cho ta tự sử lý đúng không?".


Hiên Viên Kiệt vội vàng nói :
"Nàng đã tra được tin tức rồi sao,là ai nàng nói đi ".

Giai Tuệ cười khẩy rồi bảo A Lan mang bằng chứng mà ám vệ đã phải cực khổ truy tìm trong mấy ngày qua.

Hiên Viên Kiệt cầm lấy mà không tin vào mắt mình,ai ngờ người hại thê tử và hài nhi chưa ra đời lại là mẫu thân và Cửu cửu của mình.

Nhược Khê cười mỉa mai nói :
"Sống trong hoàng cung chẳng có gì là không thể cả,Hoàng hậu mang long thai sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Lâm gia nên bọn chúng mới phải nghĩ kế hại thê tử của ngươi ,hay cho một Lâm gia dám hãm hại nữ nhi của ta,hay cho một thái hậu vì mưu quyền đoạt lợi mà nhẫn tâm hãm hại cháu ruột của mình.

"
Bà quay sang dịu dàng nói với Giai Tuệ :
"Kỳ nhi sẽ ở đây với con ,con nghỉ ngơi đi ,lát nữa ta sẽ kê một ít thuốc bồi bổ cho con,nữ nhân sinh non dễ để lại di chứng sau này,mọi việc đã có ta và phụ thân con giải quyết.

"
Rồi bà quay sang Hiên Viên Kiệt giọng lạnh lùng nói :
"Ngươi dẫn ta đi gặp mẫu hậu ngươi ".

Hiên Viên Kiệt lo sợ nói :

"Nhạc mẫu gặp làm gì ạ ".

Nhược Khê khinh thường nói :
"Đương nhiên là để chữa bệnh,không phải ngươi cho người đi tìm tung tích của Bạch Nhược thần y sao,giờ ta đến rồi hay ngươi không muốn chữa trị cho mẫu thân của ngươi nữa ".

Hiên Viên Kiệt hoảng sợ nói lắp bắp :
"Người là Bạch Nhược thần y ".

Bà không nói gì rồi cùng Tuyên Triệt bước ra ngoài,Hiên Viên Kiệt thấy vậy vội vã đuổi theo dẫn đường,sao ngày hôm nay tâm trạng của Y rối bời như thế.

Y đứng giữa thật sự rất khổ,một người là thân mẫu của mình mộ người là thê tử Y không biết phải làm như thế nào.

Lúc Y dẫn hai người vào điện thái hậu,lúc này bà ta đang nằm trên giường,do bị độc hành hạ,sắc mặt bà ta tái xanh,hơi thở mong manh giống như người sắp chết,nhìn trông thảm hại vô cùng.

.

 
Chương 42: 42: Tìm Lâm Gia Báo Thù


Nhược Khê âm thầm cười :
"Bà nghĩ bà bị trúng độc là có thể bỏ qua được lỗi lầm của mình sao,không ai mà Nhược Khê ta muốn cứu mà không cứu được cả.

"
Bà ngồi xuống bắt đầu lấy kim châm ra ,bắt đầu châm vào các ***** ** ,từng châm một hạ xuống đến đâu mặt thái hậu nhăn nhó đến đấy.

Nhược Khê tập trung cao độ,chỉ một lúc sau thái hậu đã khẽ cựa quậy người rồi nôn ra một ngụm máu đen,tuy nhiên do vẫn còn mệt nên thái hậu lại ngất đi luôn.

Hiên Viên Kiệt lo lắng quay ra hỏi :
"Tại sao mẫu hậu lại ngất đi vậy ạ !".

Nhược Khê nhìn bà ta thiếp đi rồi nói :
"Không sao đã nôn ra được hết máu độc ra rồi bây giờ chỉ cần uống thuốc đều đặn chỉ mười ngày sau độc tố sẽ được giải ra hết ".

Nhược Khê cười lạnh lùng ,nhanh tỉnh dậy đi những gì bà gây nên cho nữ nhi của ta,ta sẽ đòi đủ từ bà ,yên tâm ta sẽ không lợi dụng lúc bà nằm đó đâu ,cứ yên tâm mà nghỉ ngơi.

Rồi Nhược Khê quay sang nói với Tuyên Triệt :

"Chàng liên lạc với Thiên Kỳ và Dương Kỳ đi,chúng ta sẽ đích thân đến Lâm Gia để hỏi tội".

Nhược Khê quay sang Hiên Viên Kiệt rồi nói :
"Ta nghĩ ngươi không có lý do để xen vào chuyện này,tốt nhất ngươi nên đứng ngoài cuộc,vì nếu ngươi có muốn bảo vệ cũng không bảo vệ được đâu.

Chúng ta đã cho ngươi thời gian nhưng ngươi lại lề mề không tra ra được vậy không thể trách chúng ta.

"
Hai người quay đầu bước đi khiến cho Hiên Viên Kiệt ngỡ ngàng không kịp nói gì,Y thở dài lắc đầu.

Thôi Y đã cố gắng hết sức rồi,Lâm gia có ra sao cũng là do họ tự làm tự chịu thôi mẫu thân cũng không trách được hắn.

Nhược Khê cùng Tuyên Triệt rời cung,dặn Giai Kỳ hãy ở bên cạnh Giai Tuệ ".

Hai người trước khi đi không quên cầm theo tất cả chứng cứ đi cùng,ám vệ liên hệ với đội quân của Thiên Kỳ và Dương Kỳ.

Chỉ một lúc sau một đội quân nhỏ đã tập kết ở kinh thành ,quân lính không dám ngăn cản vì đã nhận được chỉ thị của hoàng thượng.

Chỉ một lúc sau toàn bộ Lâm gia đã bị bao vây ,quân lính đứng thành một hàng dài,dân chúng thấy lạ vội vàng chạy ra để xem,mọi người đều xì xào nói :
"Không biết Lâm gia đắc tội ai mà bị binh lính bao vây như vậy,quân đội này không phải là quân đội của ta,trang phục không phải như vậy ".

Nhược Khê, Tuyên Triệt đứng đầu rồi tiếp đến là Thiên Kỳ và Thiên Dương.

Binh sĩ đứng lên gõ cửa phủ ,Lâm thái phó hớt hải vội chạy ra,ông ta không biết là ai đến tìm mình,mình đã đắc tội với ai.

Khi bước ra nhìn thấy khí thế to lớn như thế ông ta vội khép nép nói :
"Không biết các vị là ai,có chuyện gì mà hôm nay lại dàn khí thế lớn như thế.

Ta là Lâm thái phó là cửu cửu của hoàng thượng.


"
Tuyên Triệt nhếch mép lên nói :
"Ta đã đến đây vây quanh phủ của ngươi thì đã biết rõ lai lịch của ngươi".

Ông phất tay ra hiệu cờ Tuyên Vương bay trong gió,có thể người dân không biết đó là cờ biểu tượng cho cái gì nhưng Lâm gia là thái phố của Hoa quốc nên ông hiểu rõ đối phương là ai.

Thái phó vội vàng nói :
"Hóa ra là Chiến thần của nước Sở đại giá quang lâm thật vinh hạnh cho ta không đón tiếp kịp ".

Tuyên Triệt cắt ngang lời nói :
"Lần này ta đến để hỏi một chuyện chứ không đến thăm hỏi gì ngươi,ta và ngươi đâu có quen biết mà thăm hỏi ".

Rồi ông đưa toàn bộ những chứng cớ mà mật thám đã điều tra ra cho Lâm thái phó.

Khi cầm lấy những giấy tờ đó mặt ông ta xám nghoét tay chân run bần bật,tại sao trong thời gian ngắn mà họ lại điều tra ra,tất cả những chứng cứ liên quan ông ta đã tiêu hủy hết rồi mà.

Nhược Khê lạnh giọng nói :
"Ngươi cấu kết với thái hậu hãm hại nữ nhi ta,chèn ép và bỏ độc khiến nữ nhi ta sảy thai.

Ngươi nghĩ rằng mẫu quốc của nó thì có thể bắt nạt nó được hay sao.

Cái giá của nó ta tin rằng ngươi không trả nổi đâu.


"
Tuyên Triệt lạnh lùng nói :
"Toàn bộ chứng cứ đều ở đây ngươi có gì muốn nói không ?".

Lâm thái phó sợ hãi vội chạy nhanh vào phủ đóng cửa lại, Tuyên Triệt cười khẩy ra hiệu cho binh sĩ phá cửa xông vào.

Tất cả đội quân đồng loạt ra tay,chỉ một lúc sau cửa phủ đã bị công phá,hai bên lao vào đánh nhau.

Nhưng quân lính của thái phó làm sao có thể là đối thủ của quân lính Tuyên Vương được,chỉ một lúc sau toàn bộ đã đầu hàng Tuyên Triệt lớn giọng nói :
"Lâm thái phó gây ra chuyện ta chỉ định tội một mình hắn sẽ không liên lụy đến mọi người,tội của hắn đã định rồi ta sẽ bắt hắn phải chịu trách nhiệm với lỗi lầm mà hắn đã gây ra,ta sẽ giao Lâm thái phó cho hoàng thượng Hoa quốc để Y xử lý ".

Rồi ông quay sang binh lính nói :
"Người đâu bắt giam Lâm thái phó lại cho ta giải vào cung cho hoàng đế Hoa quốc xử trí ".

.

 
Chương 43: 43: Lâm Thái Phó Lưu Đầy


Lúc áp giải Lâm thái phó ông ta điên cuồng chống đối :
"Ta là cửu cửu của hoàng thượng,là đại huynh của thái hậu các ngươi dám bắt ta,ngay cả hoàng thượng cũng chưa bao giờ đối xử với ta như thế,các ngươi là cái thá gì chứ ".

Thiên Kỳ tức giận quát:
"Im miệng nếu không nể tình muội muội ta hiện giờ là hoàng hậu Hoa quốc thì ta đã san bằng phủ của ngươi rồi,một thái phó nho nhỏ Tuyên Vương phủ ta không để vào mắt,đã dám âm mưu hại muội muội ta thì ngươi xác định đi ".

Mọi người dân bên ngoài xì xào bàn tán,ai nấy đều vui mừng.

Lâm gia cậy là hoàng thân quốc thích chuyên quyền độc đoán,làm bao nhiêu chuyện xấu xa bây giờ quả báo đến thật sớm.

Thiên Kỳ nhận nhiệm vụ áp tải Lâm thái phó vào hoàng cung còn Nhược Khê,Dương Kỳ và Tuyên Triệt thì về lại nhà khách.

Khi vào đến phòng Dương Kỳ có hỏi :
"Phụ thân ,mẫu thân vậy chuyện của đại tỷ xử lý ra sao,con không muốn tỷ ấy ở lại đây một phút giây nào nữa,bây giờ chúng ta đã xé mặt với người nhà thái hậu rồi sợ rằng cuộc sống sau này của tỷ ấy sau khi chúng ta về sẽ rất vất vả ".

Nhược Khê trầm ấm nói :

"Con yên tâm mẫu thân đã suy nghĩ thật kỹ rồi ,chuyện của Giai Kỳ ta sẽ để con bé tự quyết định nên đi hay nên ở.

Còn lão yêu bà kia đích thân mẫu thân sẽ dạy dỗ bà ta con yên tâm.

Bây giờ bà ta chưa khỏi hẳn nên ta chưa thèm tính sổ nhưng đến khi độc tố được giải trừ lúc đó ta sẽ dần dần đòi lại những gì mà tỷ tỷ con đã phải trải qua.

"
Bà suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp :
"Đội quân của Tuyên Vương phủ cứ đóng quân ở ngoại thành phòng bất trắc,lần này để xem hoàng đế Hoa quốc xử lý ra sao,nếu không hợp lý thì tự chúng ta sẽ thay Y giải quyết.

"
Dương Kỳ vội nói :
"Mẫu thân yên tâm,con đã bố trí và sắp xếp chỉ chờ chỉ thị thôi ".

Dương Kỳ thắc mắc liền hỏi :
"Phụ thân,mẫu thân con nghe nói nhị tỷ cũng đang ở đây,tỷ ấy có chuyện gì sao ?".

Nhược Khê lắc đầu nói :
"Ta cũng không rõ nữa,mẫu thân có hỏi nhưng nhị Tỷ của con không nói ,nhưng con yên tâm ta thấy thần sắc con bé hồng hào chắc không ai bắt nạt nổi đâu,sự tùy hứng của nhị Tỷ con,con còn chưa rõ hay sao,kệ đi giải quyết xong chuyện đại tỷ trước mắt đã rồi mẫu thân sẽ hỏi nhị tỷ con sau ".

Lúc này trong Phượng Tê Cung,hai tỷ muội đang ngồi với nhau,do điều độ thân thể kịp thời và uống thuốc do mẫu thân kê sắc mặt Giai Tuệ đã hồng hào trở lại.

Giai Kỳ luôn bên cạnh đại tỷ mình một khắc không rời.

Mấy ngày qua khi nghe A Lan tường thuật lại cuộc sống gần đây của đại tỷ Giai Kỳ càng thương tỷ ấy hơn.

Nàng không hiểu vì sao bằng ấy thời gian mà tỷ ấy có thể trải qua được.

Nếu là nàng thì đừng hòng ai được sống yên ổn.


Giai Kỳ nhẹ nhàng hỏi Giai Tuệ :
"Vậy trước mắt Tỷ định như thế nào? bây giờ xé mặt nhau như thế tình cảm Tỷ giành cho phu quân của mình như thế nào,có còn tình cảm không ?".

Giai Tuệ trầm ngâm nói :
"Tình cảm thì tỷ cũng chẳng rõ nữa,nhưng sự tin tưởng đối với tỷ đã không còn.

Tỷ quá thất vọng về Y,có lẽ tỷ sẽ hòa ly rồi quay về Sở quốc.

Ở đây nhiều dối trá lọc lừa ,âm mưu quyền thế khiến tỷ cảm thấy áp lực và mệt mỏi.

"
Giai Kỳ không nói gì,nàng ôm Giai Tuệ vào lòng,chuyện của tỷ tỷ đã như thế vậy còn chuyện của mình nàng phải giải quyết sao đây.

Thật ra trong lòng nàng vẫn còn nghĩ về Hạo Thiên,tình cảm đâu nói buông là buông được chứ,nàng bất giác thở dài.

Giai Kỳ liền nói :
"Tỷ cứ suy nghĩ thật kỹ,dù cho tỷ có quyết định ra sao thì muội và mọi người vẫn luôn đứng về phía tỷ,tỷ đừng sợ ".

Trước thúc ép của nhạc phụ nhạc mẫu và lời hứa đối với Giai Kỳ,Hiên Viên Kiệt bắt buộc phải sử tội Lâm thái phó.

Hôm đó trong triều,có sự góp mặt của Thiên Kỳ một chiêu chỉ được ban ra làm trấn động tất cả mọi người :

"Phụng thiên thừa vận ,hoàng đế chiếu viết Lâm thái phó lợi dụng chức quyền hạ độc hoàng hậu ,giết hại long tử tội đáng chết tuy nhiên vì nể tình Lâm gia có công với Hoa quốc tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.

Nay đày đi lưu đầy ở Thiên Châu làm khổ sai,những ai tham dự vào đều bắt hết.

Khâm thử !.

"
Lâm thái phó khi được định tội thì gào lên thê thảm :
"Hoàng thượng,người không được sử tội ta dù gì ta cũng là cửu cửu của người,là hoàng thân quốc thích ,tại sao lại vì người ngoài mà đày ta đi lưu đầy,ta không phục.

"
Thiên Kỳ cười châm biếm nói:
"Tội của ngươi nếu ở Sở quốc ta thì sẽ bị chết không toàn thây rồi,ám hại hoàng hậu và long tử là tội đáng muôn chết bây giờ mới là lưu đầy ngươi nên mừng vì điều đó "
Vậy là Lâm gia oai phong một thời bây giờ còn không bằng một thế gia ngoại tộc,chỉ còn hư danh mà thôi.



 
Chương 44: 44: Thái Hậu Nổi Điên


Sự việc Lâm thái phó cùng những người liên quan bị đầy đến Thiên Châu đã làm rung chuyển kinh thành,mọi người đều tò mò không biết ông ta đắc tội với ai mà chỉ một đêm đều mất hết.

Hoàng thượng niệm tình thái hậu nên không phạt gia quyến và những người không liên quan của Lâm gia vẫn cho bọn họ ở lại Lâm phủ tuy nhiên không được vẻ vang như trước.

Tất cả các quán tửu lầu trong kinh thành đều bàn tán.

Người A nói :
"Nghe đâu Lâm đại nhân hãm hại hoàng hậu và long tự nên mới bị giáng tội như thế ?"
Người B liền hỏi :
"Không phải thái phó là hoàng thân quốc thích sao,tội lỗi có như thế nào thì hoàng thượng cũng vẫn phải nể mặt thái hậu chứ ?".

Người A liền cười đắc ý nói :
"Ngươi không biết đấy thôi,lần này Lâm đại nhân hại là nữ nhi của Tuyên Vương nước Sở và Bát công chúa của nước Hạ là Chiến Thần đấy ngươi không nghe qua sao ".


Người A cúi thấp đầu xuống nói tiếp :
"Ngươi không biết đâu mấy ngày trước Tuyên Vương và Vương phi dẫn quân bao vây Lâm gia bắt ông ta đi gây ra xôn xao lớn nhưng hoàng thượng nào có ý kiến gì ,nước Sở là nước mạnh không cẩn thận là dẫn đến chiến tranh ngay,một Lâm gia nho nhỏ làm sao có thể chống đỡ được,nghe nói Lâm gia và đại công tử liên quan bị bắt đi Thiên Châu rồi,cả Lâm gia bây giờ còn mỗi Nhị công tử trốn thoát thôi ".

Ở bàn bên cạnh có một người nam nhân hắn đội mũ trùm kín hết khuôn mặt không ai khác chính là Lâm nhị công tử Lâm Thiên Bá đã trốn thoát kia.

Hắn không cam lòng,gia tộc Lâm gia đã có từ lâu đời,có cô mẫu làm thái hậu vì sao lại đi đến bước đường trốn chui trốn lủi như thế này.

Trước khi đại ca hắn bị bắt đi đã giao cho hắn toàn bộ binh quyền của Lâm gia lúc đó hắn mới nhanh chóng tẩu thoát được.

Hắn phải báo thù những kẻ đã làm cho Lâm gia đến nông nỗi ngày hôm nay.

Mấy ngày nay thái hậu đã dần dần khôi phục lại thần sắc của mình,do uống thuốc của Nhược Khê sắc mặt đã hồng hào và đi đứng đã nhanh nhẹn trở lại giống như chưa có việc gì.

Lúc này chuyện Lâm gia bị phế bỏ,đại huynh và cháu của mình bị đi lưu đầy bà ta còn chưa biết,tất cả cả mama đều dấu thái hậu không dám nói.

Hôm đấy khi đang đi dạo ngoài ngự hoa viên bỗng bà ta nghe mấy cung nữ nói chuyện với nhau :
"Lâm gia thật là đáng ghét dám hãm hại hoàng hậu và long tự bây giờ bị bắt đi lưu đầy đúng là đáng đời mà,bây giờ chỉ còn lại nữ nhân Lâm gia thôi,thật là sự đời không ai biết trước được,hai vị tiểu thư Lâm gia ngày thường hống hách lắm cơ.

".

Cung nữ kia vội nói :
"Nghe đâu là hoàng hậu của chúng ta viết thư cho người nhà ở Sở quốc nên hoàng thượng mới bất đắc dĩ phải làm vậy,gia thế của hoàng hậu không phải người bình thường đâu ,lần này Lâm gia tới số rồi ".

Ma ma tổng quản đi bên cạnh thấy sắc mặt thái hậu tái mét vội đi lên quát :

"Lũ nô tỳ to gan dám ở đây bàn chuyện thái hậu thật là không muốn sống mà,người đâu giải đi Ty chế phòng ".

Hai cô cung nữ vừa rồi hoảng loạn sợ hãi vội kêu lên xin tha thứ nhưng đã bị bịt miệng lôi đi.

Thái hậu lúc này còn chưa tiêu hóa được hết lượng tin tức bà quay ra hỏi ma ma giọng tức giận :
"Chuyện này là như thế nào,tại sao các ngươi lại không nói cho ta ,chuyện Lâm gia là sao? ,nói ngay đi ".

Mama vội vàng quỳ xuống nói :
"Khởi bẩm thái hậu ,hoàng thượng không cho chúng nô tỳ nói sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của thái hậu người vừa mới khỏi xong ".

Bà lạnh lùng nói :
"Vậy chuyện là thế nào,hai ả cung nữ kia vừa nói là thật sao ?".

Ma ma vội sụt sịt nói :
"Sau khi thái hậu trúng độc thì hoàng hậu cũng sảy thai,nàng ta viết thư cầu cứu mẫu tộc cả nhà nàng ta đến đây bức bách hoàng thượng khiến cho hoàng thượng bắt buộc phải định tội cho Lâm đại nhân.

Bây giờ Lâm đại nhân,đại công tử và một số người khác của Lâm thị đã bị bọn chúng đầy đi Thiên Châu làm khổ dịch rồi ạ,may mà nhị công tử chạy trốn được đến bây giờ còn chưa rõ tung tích ".


Thái hậu nghiến răng kèn kẹt nói :
"Hay cho một hoàng hậu,dám nhân lúc ta hôn mê mà giở thủ đoạn diệt phe cánh của mẫu tộc ta,ta sẽ cho nàng ta biết tay,chỉ là một hoàng hậu con con mà muốn lật trời.

Ta sẽ bảo hoàng nhi phế bỏ nàng ta để xem nàng ta còn nhảy nhót như thế nào ".

Rồi bà ta hùng dũng tiến về Phượng Tê cung,đám cung nữ và ma ma đi bên cạnh thì vui sướng khi có người gặp họa.

Bọn họ đi theo thái hậu đã từ rất lâu rồi,biết rõ thái hậu là một người như thế nào,tiên hoàng ngày xưa khi còn sống cũng phải kính nể bà ba phần.

Tuy tiên hoàng có rất nhiều phi tần nhưng không một ai dám vượt khuôn phép với bà ta,chính vì thế nên hoàng cung Hoa quốc có rất ít con cháu,hễ phi tần nào có thai là bà ta lại liên kết với Lâm gia tìm mọi cách phá bỏ nó khiến cho hoàng cung Hoa quốc chỉ có vài vị hoàng tử và công chúa.



 
Chương 45: 45: Nhược Khê Nổi Giận


Bà ta hùng dũng tiến vào Phương Tê Cưng,lúc này cung nữ bên ngoài đã bị ngươi của bà ta bắt lại hết rồi.

Lần này bà ta đến đây để hỏi tội cho nên đã kêu gọi rất nhiều người đến.

Khi bước vào Phượng Tê cung lúc này Giai Tuệ và Giai Kỳ đang ngồi vẽ tranh tư thế đoan trang hoàn mỹ.

Bà ta tức điên lên,cả Lâm gia của bà ta đã bị nàng ta hại thành ra như thế rồi vậy mà bây giờ nàng ta lại có thể nhởn nhơ ngồi thư thái vẽ tranh như vậy.

Bà ta tiến tới,lúc này Giai Kỳ và Giai Tuệ thấy động tĩnh liền ngước mắt lên nhìn.

Bà ta hoảng hồn vì sao lại có hai Giai Tuệ giống nhau như đúc thế này,Giai Tuệ thấy bà ta đến liền lạnh lùng nói :
"Không biết thái hậu tự mình đến đây là có chuyện gì,độc của thái hậu đã giải được hết hoàn toàn rồi sao ?".

Lúc này thái hậu mới nhận ra ai mới là hoàng hậu,nghe giọng châm biếm của Giai Kỳ khiến bà ta tức giận lao lên tát Giai Kỳ hai bạt tai liên tiếp.

Do bất ngờ nên Giai Tuệ không kịp né tránh,Giai Kỳ thấy vậy xông lên đẩy ngã thái hậu ra rồi quay sang xoa nhẹ má Giai Tuệ :

"Tỷ Tỷ người không sao chứ ?".

Giai Tuệ bên mặt đỏ ửng có thể nói bà ta dùng sức nhiều đến như thế nào.

Giai Kỳ tức giận quay sang chửi:
"Bà là cái thá gì mà dám đánh tỷ tỷ ta,cái loại thái hậu như bà ngay cả cháu của mình cũng hãm hại thì tử tế gì chứ ".

Lần đầu tiên Thái hậu bị một vãn bối chỉ tận mặt chửi mắng bà ta tức giận hét lên :
"Láo xược không có tôn ty trật tự gì cả,người đâu bắt bọn chúng lại vả miệng cho ta ".

Giai Tuệ lạnh lùng đứng lên che trước mặt Giai Kỳ nói :
"Ta xem ai dám ".

Khí thế hoàng hậu không phải vừa tuy nhiên đám người theo đến toàn là người của Thái hậu nên không nghe lời hoàng hậu bọn nó lao lên định bắt hai người.

Giai Kỳ cười lạnh lùng xắn tay áo lên nói :
"Đã lâu rồi ta không được đánh cho thoải mái hôm nay sẽ cho các ngươi biết lễ độ,dám nắt nạt Tỷ Tỷ ta à ".

Rồi Giai Kỳ lao vào đánh nhau với bọn chúng,từ nhỏ nàng đã được đích thân phụ mẫu dậy võ cho tuy không thể bằng hai người nhưng tự vệ thì thừa sức.

Trong Phượng Tê cung lúc này như một cuộc hỗn chiến,A Lan cô cô không có ở đây.

Giai Kỳ đánh cho bọn chúng ngã nhào ra đất.

Thái hậu bất ngờ giận giữ quát lên :
"Phản rồi phản rồi,nào có chuyện như thế này chứ ".

Lúc này Nhược Khê đang cùng A Lan vào Phượng Tê Cung thăm nữ nhi,bà nhìn thấy cung nữ bên ngoài bị bắt hết ,bà tức giận đi nhanh vào trong.


Nhìn thấy khung cảnh bên trong bà thoáng giật mình,khi nhìn thấy thái hậu đang đứng chỉ chở nàng tức giận rút cây roi ở bên hông ra.

Vèo một cái cây roi vung ra hất hết lũ thị vệ đang vây quanh người nữ nhi.

Thái hậu thấy có người đến vội ngơ ngác quay lại nhìn ,khi nhìn thấy một người phụ nữ còn trẻ bà ta thầm ghanh tỵ tức giận quát :
"To gan ,Ngươi là ai tại sao lại dám xen vào chuyện này,có biết ta đang dậy dỗ trưởng tức của mình ngươi có quyền gì ngăn cản ".

Nhược Khê lạnh giọng nói :
"Bà là cái quái gì mà có quyền dậy dỗ nữ nhi ta ,một bà mẫu mà nhẫn tâm giết hại nội tôn tử của mình khi còn trong bụng thì làm gì đủ tư cách ".

Giai Tuệ và Giai Kỳ chạy tới bên cạnh nàng,Nhược Khê liền nhìn thấy dấu tây trên má Giai Tuệ tức giận hỏi :
"Là ai dám đánh con ".

Giai Tuệ cúi mặt xuống còn Giai Kỳ thì tức giận chỉ tay vào thái hậu nói :
"Mẫu thân là bà ta,vừa đến không thèm nói năng gì đã lao vào đánh Tỷ Tỷ ".

Nhược Khê quay ra nhìn bà ta chằm chằm nói :
"Có vẻ như độc tố trong người bà đã hết còn có sức để đánh nữ nhi ta vậy thì nhân cơ hội này chúng ta tính toán một chút ân oán cũ nhỉ,Hai đứa nó là vãn bối nên không động thủ với bà nhưng xin lỗi ta thì khác,những ai động vào nữ nhi của ta thì chắc chắn ta sẽ đòi lại trên người đối phương ".

Bà từ từ tiến lại gần,ánh mắt lạnh lùng,nụ cười châm biếm khiến cho người đối diện lạnh sống lưng.


Thái hậu hốt hoảng lùi dần về phía sau rồi run sợ nói :
"Ngươi định làm gì,ta là thái hậu của Hoa quốc ngươi mà động vào ta hoàng thượng Hoa quốc sẽ không tha cho ngươi ".

Nhược Khê cười :
"Chỉ một thái hậu nhỏ Nhược Khê ta không để vào mắt,cái mạng này của bà ta cứu lại từ tay thần chết là chờ cho ngày hôm nay".

Nàng vung roi lên,chiếc roi như con mãng xà uốn lượn vút thẳng vào chân thái hậu,bà ta ngã xuống và hét lên kinh hoàng.

Nhược Khê nói :
"Roi thứ nhất là bà không biết phân biệt đúng sai,cậy làm bà mẫu mà bắt nạt nữ nhi ta ".

Chiếc roi lại lao vút đi vào tay trái của bà ta khiến vết thương rướm máu chứng tỏ Nhược Khê dùng sức cực lớn nên vết thương mới bật máu ra như thế.



 
Chương 46: 46: Thái Hậu Bị Giam Lỏng


Nhược Khê mỉm cười lạnh lùng :
"Roi thứ hai là ngươi không phân biệt tốt xấu,ở giữa châm ngòi làm phu thê bọn chúng có mâu thuẫn dẫn đến hệ lụy như bây giờ,đáng đánh ".

Roi thứ ba vút thẳng lên mặt bà ta,bà ta vội ôm lấy mặt,chưa bao giờ bà ta cảm thấy nhục nhã đến thế.

Nhược Khê thu roi về rồi nói :
"Roi thứ ba là đòi lại công đạo cho Tuệ nhi và hài tử chưa chào đời của con bé cũng chấm dứt mối hôn nhân không có hồi kết này,ngươi có thể bảo Nhi tử của ngươi tìm ta trả thù ,lúc nào Nhược Khê ta cũng sẵn lòng ".

Ma ma và cung nữ hoảng loạn đỡ lấy thái hậu,người của bọn chúng đã bị A Lan và A Vân đánh cho nằm bò dưới đất,quân cứu viện chưa kịp quay về.

Nhược Khê quay sang Giai Tuệ nói :
"Con đã suy nghĩ kĩ chưa,mối hôn sự này con muốn tiếp tục nữa không.

Nếu con muốn mẫu thân sẽ dẹp hết chướng ngại vật cho con còn nếu con không muốn nữa mẫu thân và phụ thân sẽ đón con về ".

Lúc này Giai Tuệ đã có quyết định của riêng mình,nàng đã quá chán ngán cuộc sống ở hoàng cung Hoa quốc rồi nó chỉ mang đến cho nàng tòan kí ức đau buồn và vết thương đầm đìa.


Tình cảm đối với Y vẫn còn nhưng đáp lại Y không tin tưởng nàng,tình yêu của Y giành cho nàng không đủ lớn,Y có quá nhiều thứ bận lòng,trong lòng Y nàng không phải là duy nhất và tất cả, thôi thì bọn họ nên chấm dứt ở đây thôi.

Nàng quay sang nói :
"Mẫu thân con đã quyết định rồi,con sẽ hòa ly và trở về Hoa quốc,người sẽ tiếp nhận con chứ ?".

Nhược Khê mỉm cười giang tay ra và nói :
"Tuyên phủ sẽ mãi mãi là nhà của các con,ta phụ thân và các huynh đệ sẽ luôn luôn che chở cho con ".

Giai Tuệ ôm lấy mẫu thân khóc nức nở,Nhược Khê quay ra nhìn thái hậu đang thảm thương đứng ở đó nói :
"Bảo Hiên Viên Kiệt thư hòa ly ta sẽ cho người mang tới,hoàng hậu Hoa quốc này các ngươi muốn ai làm thì làm đi nữ nhi của Nhược Khê ta không thèm ".

A Lan hộ tống tất cả mọi người ra khỏi cung,lúc này Hiên viên Kiệt vừa được thông báo vội đi nhanh đến.

Khi nhìn thấy cảnh Nhạc mẫu và thê tử của Y đi ra Y vội vàng hỏi :
"Mọi người định đi đâu thế ?".

Nghe thấy giọng của nhi tử Lâm Lạc Tuyết vội vàng bảo ma ma dìu ra,bà ta phải nói cho nhi tử để nhi tử bắt hết toàn bộ lại lúc đó mới xả được nỗi hận trong lòng bà.

Bà ta kêu lên thảm thương :
"Kiệt nhi con phải trả thù cho mẫu thân "
Hiên Viên Kiệt lúc này mới nhìn thấy mẫu thân,nhìn bà thoi thóp Y giật mình vội chạy lại đỡ và hỏi :
"Là ai đã đánh người ra nông nỗi này ".

Thái hậu phẫn uất chỉ vào Nhược Khê và nói :
"Là ả đàn bà điên kia tự yên xông vào cung rồi dùng roi đánh ta,con phải bắt bà ta lại,ta sẽ lăng trì và hành hạ bà ta ".

Nhìn theo hướng của mẫu thân Hiên Viên Kiệt giật mình,đó không phải là nhạc mẫu của Y sao,Y lưỡng lự hỏi :
"Không biết mẫu thân ta đã đắc tội với nhạc mẫu khi nào,vì sao lại đánh người ra nông nỗi này ".

Nhược Khê cười lạnh lùng nói :

"Hay cho một câu đắc tội lúc nào ".

Bà kéo Giai Tuệ lên và vuốt má nàng rồi nói :
"Bà ta là cái thá gì mà dám đánh nữ nhi của ta chứ,ta sinh nó không dễ dàng chưa bao giờ động vào nó vậy mà bà ta lại dám.

"
Y nhìn Giai Tuệ mà giật mình,hai dấu tay đỏ ửng trên khuôn mặt trắng hồng của nàng.

Nhược Khê lạnh lùng nói :
"Mạng của bà ta là do ta cứu về từ tay thần chết,
những gì bà ta đã gây ra cho Tuệ nhi ngươi hỏi xem có đáng hay không ?,ba roi vừa rồi ta đã thay Tuệ nhi đòi hết từ bà ta rồi từ đây không ai nợ ai.

"
"Ta cũng nói rõ cho ngươi,Tuệ nhi ta sẽ đưa về Sở quốc ,thư hòa ly ta sẽ cho người gửi đến tận tay ngươi,hoàng hậu chức vị này nữ nhi ta không đảm đương được,cáo từ ".

Rồi nàng cùng hai nữ nhi rời đi,Hiên Viên Kiệt hoảng loạn nói :
"Nhạc mẫu người không thể đem nàng ấy đi được,nàng ấy là thê tử của con,là hoàng hậu của Hoa quốc này,nếu nàng ấy đi con phải làm sao ?".

Lâm Lạc Tuyết nói chen vào :
"Nhi tử con cứ để cho nó đi đi hòa ly thì hòa ly,con đường đường là hoàng thượng của Hoa quốc có lý nào thiếu nữ nhân chứ,ta sẽ đứng lên tuyển tú cho con đến lúc đó xem bọn chúng ghen ghét như thế nào ".

Hiên Viên Kiệt liền nói :

"Mẫu hậu người làm nhi tử còn chưa hết khổ sao,ngươi đừng thêm dầu vào lửa nữa,người đâu đưa thái hậu về dưỡng thương không có mệnh lệnh của trẫm không được rời cung một bước ".

Lâm Lạc Tuyết thất kinh nói :
"Con dám giam lỏng ta,con thật là !.

bất hiếu ".

Hiên Viên Kỳ thống khổ nói :
"Là người ép con,người đâu đưa thái hậu đi ".

Bà ta vùng vẫy phản kháng nhưng vô lực,mỗi lần giẫy dụa lại chạm vào vết thương khiến bà ta la oai oái.

Y quay sang Giai Tuệ ánh mắt thâm tình nói :
"Tuệ nhi nàng đừng đi,nàng cho ta cơ hội được không,chúng ta sẽ lại như xưa,ta vẽ tranh nàng đánh đàn những ngày đó thật hạnh phúc biết bao ,có thể đừng hòa ly với ta được không ?".



 
Chương 47: 47: Giai Tuệ Bị Ám Sát


Giai Tuệ nhẹ nhàng lắc đầu nói :
"Đã quá muộn rồi,thời gian qua ta đã suy nghĩ rất nhiều,ta và chàng đi đến ngày hôm nay một phần do chàng không tin tưởng ta,chàng có quá nhiều thứ phải lo và cái chính là chàng quá nhu nhược không có chứng kiến của riêng mình cho nên người ngoài lới nhân cơ hội để chen vào chia rẽ chúng ta và nhất là đã làm hại được hài tử,chúng ta hòa ly là lựa chọn tốt nhất rồi ".

Giai Tuệ quay mặt đi rồi nói :
"Mẫu thân,muội muội chúng ta đi thôi ".

Lúc này Hiên Viên Kiệt mới thấy được quyết tâm trong lòng nàng,Y cảm thấy lo sợ vội vàng muốn kéo nàng lại nhưng Giai Kỳ đã nhanh chân tiến lên chắn đường nàng nói :
"Hoàng thượng người hãy giải quyết việc nhà trước lúc đó mới nghĩ đến tỷ tỷ,lúc tỷ tỷ bên cạnh người,người không biết quý trọng bây giờ khi tỷ ấy đã bị quá nhiều tổn thương thì người mới nghĩ đến tỷ ấy đã quá muộn rồi ".

Giai Tuệ cất bước đi thẳng nàng không quay đầu nhìn lại phía sau,bóng lưng nàng thật cô đơn và lạnh lùng.

Dù biết con đường phía trước có nhiều trông gai nhưng nàng vẫn sẽ cố gắng bước đi.

Nếu chưa xảy ra việc hài nhi chắc nàng cũng sẽ tha thứ cho Y nhưng mọi chuyện làm gì có giá như.


Trong chuyện nàng bị xảy thai rõ ràng có quá nhiều nghi ngờ và kẽ hở nhưng Y lại không muốn điều tra rõ để trả thù cho hài tử của mình chỉ làm qua loa cho có lệ.

Vì có lẽ Y hiểu người hại nàng và con là ai nên Y không muốn tìm hiểu sâu hơn để cho nàng một đáp án hợp lý.

Đấy mới là lý do nàng quyết định hòa ly với Y.

Lúc này Tuyên Triệt ,Thiên Kỳ và Dương Kỳ đã ở ngoài hoàng cung chờ đợi các nàng.

Hiên Viên Kiệt cứ lầm lũi đi theo phía sau Giai Tuệ,lúc này Y đã ân hận lắm rồi,chỉ nghĩ sau này không có nàng bên cạnh Y đã thật sợ hãi.

Thời gian ở bên nàng thời gian qua đã khiến cho Y cảm thấy mở rộng lòng mình hơn,sự hiểu biết cùng sự ôn nhu của nàng khiến Y đắm trìm trong đó mà quên mất rằng nàng cũng cần phải quan tâm săn sóc.

Bây giờ ngôi vị đối với Y không còn chấp nhất và quan trọng như trước nữa.

Nếu có thể quay lại Y sẽ không đi lại vết xe đổ,sẽ yêu thương bảo vệ nàng không cho một ai có thể bắt nạt được nàng dù cho có là mẫu hậu của mình đi chăng nữa.

Ra ngoài hoàng cung,Nhược Khê quay lại nói :
"Hoàng thượng ngươi đừng đi theo nữa ,ta tuyệt đối sẽ không để cho Tuệ nhi lập lại những đau thương đó một lần nữa đâu,một lần là quá đủ rồi,ngươi về đi.

"
Lúc này Hiên Viên Kiệt mới nói :
"Người cho con nói với nàng ấy một câu cuối cùng được không ?".

Nhìn vẻ mặt và ánh mắt của Y Nhược Khê không nỡ từ chối bà quay lại nhìn Giai Tuệ xem ý nàng thế nào.


Giai Tuệ cũng muốn giải quyết một lần cho dứt điểm,nàng nhẹ nhàng đi lên nói :
"Chàng muốn nói với ta điều gì ?".

Bây giờ nhìn kĩ lại Y mới cảm thấy mình đã quá vô tâm đến đâu,đôi mắt nàng đầy vẻ mệt mỏi buồn bã và bi thương đã không còn trong trẻo tinh khiết như lúc ban đầu.

Y cầm tay nàng và nói :
"Xin lỗi nàng,nàng hãy về Sở quốc nghỉ ngơi một thời gian đi,ta sẽ không chấp nhận thư hòa ly đâu.

Đến khi ta giải quyết hết mọi việc ở đây ta sẽ sang Sở quốc đón nàng về được không ?,có thể cho ta một cơ hội cuối cùng được không ?".

Giai Tuệ lúc này thật sự rất lúng túng,chưa bao giờ nàng nhìn thấy Y như lúc này ,sự lo sợ hiện rõ trên đôi mắt của Y,sợ lời từ chối phát ra từ miệng nàng,bàn tay Y nắm lấy tay nàng còn run run.

Bỗng một mũi tên xé gió từ xa lao tới nhắm thẳng vào Giai Tuệ khiến cho mọi người ở xa không kịp chống đỡ.

Hiên Viên Kỳ theo bản năng của mình ôm chặt lấy nàng bao trọn nàng ở trong lòng,mũi tên cắm phập vào lưng Y khiến máu tuôn ra như suối.

Giai Tuệ hoảng hồn hết lên ôm ghì lấy Y mà khóc,trong thâm tâm lúc này nàng cảm thấy sợ hãi,nàng không muốn Y chết.

Hiên Viên Kiệt mỉm cười nói :

"Tuệ nhi đừng khóc,ta không sao đâu,nàng có thể hứa không rời xa ta được không ?,ta sẽ giống như phụ mẫu nàng một đời một đôi không chia lìa,nàng đừng hòa ly với ta nhé ta thật sự không thể xa nàng".

Rồi Y phun một ngụm máu ngất đi không biết gì cả,Giai Tuệ lo lắng gọi :
"Mẫu thân ,mẫu thân người hãy cứu chàng đi "
Lúc này Tuyên Triệt và Thiên Kỳ đã đuổi theo tên bắn lén lúc nãy chỉ còn lại Nhược Khê và Dương Kỳ.

Bà nhìn thấy Giai Tuệ khóc lóc liền dịu dàng nói :
"Con thật là có ta ở đây hắn làm sao có thể chết được chứ ,lau khuôn mặt của con lại đi nhìn con khóc ta không biết phải làm sao nữa ".

Nhược Khê ngồi xuống miết nhẹ vào khu vực bị thương,bà lắc đầu nghiến răng nói :
"Kẻ nào ác độc muốn lấy tính mạng nữ nhi ta,ta mà bắt được sẽ cho chúng nếm mùi độc dược của Bạch Nhược ta ".



 
Chương 48: 48: Xử Lý Tàn Dư Lâm Gia


Toàn bộ miệng vết thương bị cung tên bắn đã chuyển sang màu tím đen trông thật ghê sợ.

Nhược Khê ra lệnh cho binh sĩ khiêng hoàng thượng vào bên trong.

Vì ngay ở cửa hoàng cung nên toàn bộ binh sĩ Hoa quốc đều ở đấy,họ lo sợ cho hoàng thượng của họ vội vàng khiêng Y vào.

Lúc này Nhược Khê đang tập trung cao độ,vết thương có vẻ nguy hiểm hơn bà nghĩ,bà lấy dụng cụ ra hơ dao trên lửa nóng để xát khuẩn.

Bà ra hiệu cho mấy ngươi giữ chặt Y lại rồi rút mũi tên ra dùng dao khoét sạch những vết máu bầm đen xung quanh rồi rắc một thứ thuốc bột màu trắng lên trên miệng vết thương.

Làm xong mọi việc trán bà đã toát hết mồ hôi,Giai Kỳ lau nhẹ mồ hôi cho bà.

Lúc này Giai Tuệ đang ngồi đó khuôn mặt trắng bệch vì lo lắng,bà lắc đầu thở dài nói :
"Tình cảm của con giành cho Y vẫn còn nhiều lắm ,con hãy suy nghĩ thật kĩ nếu còn tình cảm thì hãy làm theo con tim mình mách bảo,ta sẽ ở đây mấy hôm để giải quyết hết chướng ngại vật cho con ".

Giai Tuệ cúi đầu xuống suy nghĩ,
Bà lại nói tiếp :
"Độc của Y trúng khá là nguy hiểm ,đừng cho Y vận động mạnh làm vỡ miệng thương,hàng ngày ta sẽ đến thay thuốc một lần,chỉ cần uống thuốc giải trong vòng bảy ngày sẽ hết.


Qua sự việc lần này ta thấy Y cũng rất yêu thương con có lẽ giữa bên tình bên hiếu Y chưa biết xử lý sao cho thỏa đáng thôi,con hãy cân nhắc mọi việc ".

Giai Tuệ cúi đầu xuống nói :
"Mẫu thân con đã hiểu ý của người rồi,cảm ơn ngươi đã nhắc nhở cho con.

"
Nhược Khê gật đầu nói :
"Con hiểu được là tốt,chung quy cuộc sống của con con cần phải nắm rõ nó ".

Rồi bà quay qua Giai Kỳ nói :
"Kỳ nhi theo ta về,ta có chuyện muốn hỏi con ".

Lúc này Giai Kỳ giật thót mình vội vàng nói :
"Con thì có chuyện gì chứ ạ !".

Nhược Khê mỉm cười nói :
"Con chắc chứ ?".

Giai Kỳ cúi xuống lẩm nhẩm :
"Con theo người về là được chứ gì ".

Nhược Khê quay lại dặn dò một lúc rồi mới đi,trước khi đi bà không yên tâm về Giai Tuệ đã để lại một đội ám vệ để bảo vệ cho nàng.

Bà lạnh lùng nghĩ có lẽ giờ này phu quân và Thiên Kỳ đã bắt được thích khách rồi,bà rất tự tin về phu quân của mình.

Nhược Khê cùng Giai Kỳ rời cung để về nhà khách ,lúc này thích khách đã bị Tuyên Triệt bắt gọn,qua tra khảo thì ra đó là Lâm Thiên Bá kẻ bị truy đuổi mấy ngày nay,ông đã bắt được một số người có liên quan.

Còn Thiên Kỳ thì đang truy đuổi hắn ta,một lúc sau Thiên Kỳ trở về mang theo một nam một nữ không ai khác chính là Lâm Thiên Bá và Lâm Thục Tĩnh.

Ả Lâm Thục Tĩnh không cam lòng với số phận của mình,ả ta đã liên kết với nhị ca của nàng ta giết Giai Tuệ hòng trả thù cho mẫu tộc của mình.


Nên chính vì thế mới có màn thích sát ngày hôm nay.

Nhược Khê cười lạnh lùng nói :
"Là ngươi đã cùng tỷ tỷ của mình hãm hại nữ nhi của ta,hay cho một Lâm gia,ta đã tha thứ cho toàn bộ nữ quyến nhưng các ngươi không biết điều vậy thì đừng trách ta độc ác ".

Nàng quay ra nói với binh lính :
"Người đâu giam giữ ả ta lại thưởng làm quân kĩ cho các binh sĩ,đó là hình phạt nàng ta đáng phải nhận ".

Lúc này Lâm Thục Tĩnh mới sợ hãi,nàng ta thật là ngu muội,tại sao lại động vào người không nên động chứ.

Nàng ta quỳ gối xuống cầu xin một cách hèn mọn :
"Xin vương phi tha cho tiểu nữ,tiểu nữ phận nữ nhi làm sao dám hành thích hoàng hậu chứ,là nhị hoàng huynh chính huynh ấy làm ".

Lúc này Lâm Thiên Bá tức giận nói :
"Ngươi thật ác độc,nếu ngươi không châm ngòi ta đã cao chạy xa bay rồi làm gì để đến mức bị bắt thế này,nếu ngươi không chỉ hoàng hậu là ai thì làm sao ta biết được,ngươi là đồ lật mặt ".

Hai người cãi nhau inh ỏi,Nhược Khê ra hiệu cho binh lính lôi đi,nàng ta còn gào khóc nhưng sức lực làm sao đủ để chống lại được.

Thiên Kỳ quay sang hỏi :
"Phụ thân ,mẫu thân còn Lâm Thiên Bá thì xử lý ra sao ạ !".

Tuyên Triệt quay sang hỏi Nhược Khê :

"Nàng muốn xử lý ra sao ? tùy nàng định đoạt ".

Nhược Khê trầm ngâm rồi nói :
"Chàng giao hắn ta cho Hoa quốc đi,dù sao người hắn hành thích là hoàng thượng của Hoa quốc cho người của chúng xử đi,chúng ta không can thiệp vào nữa,tội này của bọn chúng trước sau gì chẳng xử trảm,để cho Giai Tuệ đỡ khó sử".

Thiên Kỳ hiểu ý,liền áp giải hết tất cả bọn chúng giao cho quan binh của Hoa quốc.

Lúc này Nhược Khê mới nhìn chằm chằm khiến cho Giai Kỳ chột dạ cúi đầu xuống,Nhược Khê từ từ nói :
"Chuyện của con là như thế nào,con kể rõ sự tình cho ta nghe ".

Giai Kỳ chống chế nói :
"Con không có việc gì thật mà,người đừng suy đoán lung tung ".

Nhược Khê nhìn rồi cười nói :
"Không có việc gì mà một hoàng hậu như con lại không ở nước mình lại phiêu bạt đến đây một thời gian dài rồi còn chưa có ý định quay về,con không cảm nhận được ám vệ xung quanh con rất nhiều sao.

"

 
Chương 49: 49: Giai Kỳ Biết Rõ Chân Tướng


Lúc này Giai Kỳ mới giật mình hỏi :
"Ám vệ,người nói ám vệ nào con có biết gì đâu chứ ".

Nhược Khê mỉm cười nói :
"Ta và phụ thân con đã quan sát mấy ngày nay tuy nhiên thấy bọn chúng chỉ âm thầm bảo vệ con chứ không có ác ý nên hai người chúng ta mới không ra tay,Sao còn muốn giấu ta sao ".

Giai Kỳ hỏi nhỏ :
"Mẫu thân ám vệ là người của ai người có biết hay không ?".

Bà lắc đầu mỉm cười :
"Còn ai nữa chứ ngoài hoàng thượng của Lâm quốc còn ai sát sao muốn bảo vệ con như thế ".

Giai Kỳ bĩu môi :
"Con mới không thèm cần chàng ấy vảo vệ,con muốn hòa ly với chàng ấy,chàng ấy là người không giữ lời hứa ,nói rằng cả đời này chỉ lấy một ngươi thê tử là con mà bây giờ đòi lập thêm người khác, Giai Kỳ con cả đời này sẽ không lấy phu quân nữa ".

Bà dí mạnh vào trán nàng rồi nói :

"Tính cách con thật là nông nổi và không bao giờ chịu thiệt,kể con bù trì cho tỷ tỷ con thì tốt biết mấy ,làm việc gì cũng sốc nổi không nghĩ trước nghĩ sau.

Cũng may Lâm Hạo Thiên gửi thư cho phu thê ta nếu không con định lừa ta và mọi người đến khi nào ".

Giai Kỳ chột dạ tò mò hỏi :
"Chàng viết thư cho người làm gì,vì sao lại biết người đang ở đây mà viết thư chứ,người lừa con đúng không ?".

Bà cười dịu dàng :
"Cái tính này của con không biết giống ai chứ, Hiền tế là một người trọng tình,mọi việc của con nó là người biết rõ nhất,con nghĩ ai cử nguyên một đội ám vệ đi theo bảo vệ con ".

Bà Uống một ngụm nước nhỏ rồi nói tiếp :
"Nó sợ con hiểu lầm nó lại theo ta trở về Sở quốc nên mới viết thư kể rõ đầu đuôi,con là thê tử mà những thay đổi nhỏ như thế cũng không biết không hiểu con vô tâm hay cố ý quá.

"
"Tây bá hầu liên kết với Dự Vương chèn ép phu quân con vì việc Y tuyên bố rằng chỉ lấy duy nhất một thê tử là con ,hắn có Ý định trợ giúp Dự Vương lên ngôi vua,cũng may Y nhanh trí trong ngoài phối hợp với thừa tướng phá vỡ âm mưu của bọn chúng.

Vì vậy mới có chuyện nữ nhi của Tây bá hầu vào cung đó ".

"Con thì hay rồi,chưa rõ sự tình đã ngúng nguẩy bỏ đi ,hiền tế sợ con ở lại nguy hiểm nên đã để con đi xa một mình ở lại đương đầu với bọn chúng,con thì hay rồi làm việc tùy hứng.

Nó là một nam nhân có trách nhiệm thật giống với phụ thân của con ta thật sự tự hào ".

Lúc này Giai Kỳ mới biết toàn bộ sự thật,nàng thầm trách bản thân mình tại sao lại vô ý đến thế, biết chàng có tâm sự không những động viên còn giận hờn với chàng.

Giai Tuệ ánh mắt như có nước nghẹn ngào hỏi mẫu thân :
"Vậy trong thư chàng có nói cụ thể không,?,bao giờ chàng mới đến hay là con trở về tìm chàng có được không ?".

Nhược Khê phì cười nói :
"Bảo con ngốc con lại không chấp nhận,mẫu thân vừa nói rõ cho con rồi mà con không nhớ hả,vậy con nghe cho kĩ.


Hiền tế đã dẹp yên mọi việc rồi Tây bá Hầu và Dự Vương làm phản không thành đã bị bắt bây giờ Y đang trên đường đến đây có nhờ ta giữ chân con lại nếu không Y sợ đến nơi con lại đi mất ".

Giai Kỳ cúi đầu xuống xấu hổ,chưa bao giờ nàng mong gặp chàng đến vậy.

Có lẽ mẫu thân nói đúng tình yêu của nàng giàng cho chàng chưa đủ lớn cho nên mọi chuyện mới như thế này.

Cũng may chàng không trách cứ gì mình,luôn luôn lo lắng và bao dung cho mình không một lời oán trách.

Nhược Khê thấy nữ nhi như thế thì mỉm cười nắm tay phu quân.

Hạnh phúc chỉ đơn giản như thế được sống với người mình yêu.

Con cái được hạnh phúc là bà đã mãn nguyện rồi,bây giờ chỉ còn chuyện của Tuệ nhi nữa là bà mới yên tâm.

Mong rằng sau sóng gió lần này hai người sẽ biết yêu thương và trân trọng nhau hơn.

Tuyên Triệt ôm bà vào lòng rồi nói :
"Nàng đừng lo lắng nữa,mọi việc sẽ qua nhanh thôi,ta sẽ luôn ở bên nàng ".

Cùng lúc này Giai Tuệ luôn luôn túc trực trên giường của Hiên Viên Kiệt.


Thái hậu khi biết tin thì khóc nức nở,bà muốn ra ngoài để gặp Y.

Nhưng theo lệnh của hoàng thượng không ai dám cho thái hậu ra ngoài.

Bà chỉ có duy nhất một mình Y là nhi tử , nếu Y có mệnh hệ gì thì bà sống sao được, khi bà ta biết người gây ra vết thương của Nhi tử thì bà là người Lâm gia thì bà lắc đầu thở dài oán thán :
"Thật là tạo nghiệt mà,luân quả tuần hoàn báo ứng đúng là báo ứng,rồi bà thất thểu đi vào không đòi ra ngoài nữa ".

Nửa đêm do vết thương sâu nên Hiên Viên Triệt có dấu hiệu sốt và lâm vào hôn mê,mê sảng,Y cả đêm chỉ kêu lên một tiếng Tuệ nhi rất thương tâm.

Giai Tuệ thay khăn cho Y liên tục,lúc này nhìn Y thật yếu ớt,có lẽ trong chuyện này cả hai người đều đã sai ,có lẽ nàng chưa hiểu hết về Y.

Sâu trong tâm hồn Y mỏng manh đến đáng thương ,có lẽ đó là hệ lụy của một tuổi thơ không có tình yêu thương ấm áp cho nên Y mới thành ra như thế.



 
Chương 50: 50: Hoạn Nạn Mới Thấy Chân Tình


Cả đêm hôm đấy Hiên Viên Kiệt không hạ sốt khiến cho Giai Tuệ vô cùng sợ hãi ,chỉ mong trời mau sáng để mẫu hậu vào lúc đó nàng mới an tâm.

Trời chưa kịp sáng Giai Tuệ đã không chờ nổi liền bảo A Lan cô cô đi ra ngoài cung để tìm mẫu thân.

Nhược Khê bị gọi dậy từ sáng sớm để vào hoàng cung,may mà người đó là nữ nhi của mình chứ là người khác thì đừng hòng.

Nhược Khê vào đến nơi nhìn thấy thần sắc nữ nhi thì thở dài nói :
"Con xem con kìa vừa mới sinh non xong phải biết giữ gìn sức khỏe của mình chứ,con lo lắng Y có khỏi được luôn không.

Bây giờ con về tắm rửa ăn uống và nghỉ ngơi một chút,lát nữa hãy đến đây ".

Giai Tuệ vội nói :
"Nhưng con không yên tâm về chàng,chàng tỉnh dậy con sẽ đi ".

Nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của mẫu thân Giai Tuệ không dám làm trái liền đứng dậy để về Phượng Nghi Cung của mình nhưng vẫn không quên quay lại dặn :
"Mẫu thân chàng sốt suốt đêm qua nếu chàng tỉnh dậy người phải gọi cho con đấy nhé ".


Bà gật đầu trấn an nói :
"Không sao,sốt là biểu hiện bình thường,vết thương bị nhiễm trùng sẽ gây ra phản ứng thôi,ta sẽ thay vết thương và châm cứu một số ***** ** quan trọng con cứ yên tâm đi ".

Lúc này Giai Tuệ mới yên tâm trở về,Y thuật vủa mẫu thân nàng đã được chứng kiến phải nói là xuất quỷ nhập thần.

Nàng và Giai Kỳ tuy có được mẫu thân chỉ dậy nhưng cũng chỉ hiểu biết sơ sơ thôi.

Do mệt mỏi nên Giai Tuệ về cung chỉ tắm rửa sơ qua rồi ăn uống một chút.

Nàng nhìn sắc mặt mình trong gương thì cũng giật mình bảo sao mẫu thân lại trách mình như thế.

Nàng liền lên giường để nghỉ ngơi,mẫu thân nói đúng dù có xảy ra chuyện gì diện mạo nữ nhân vẫn là quan trọng nhất.

Lúc này do được châm cứu và uống thuốc miệng vết thương đã tạm thời ổn định ,Hiên Viên Kiệt đã có dấu hiệu tỉnh lại.

Y vùng dậy và kêu lên :
"Tuệ nhi cẩn thận ".

Nhìn xung quanh tất cả Y mới biết là mình nằm mơ,ngó dáo dác xung quanh không thấy ai Y có vẻ thất vọng liền cất tiếng gọi.

Lúc này Nhược Khê đang ở bên ngoài viết tên một số loại dược liệu,khi nghe thấy động tĩnh bà liền chầm chậm đi vào.

Khi Hiên Viên Kiệt nhìn thấy bà thì giật mình nói :
"Nhạc mẫu tại sao người lại ở đây ,Tuệ nhi đâu ạ,con muốn gặp nàng ".

Bà không nói gì chỉ đứng đó nhìn Y khiến Y chột dạ.

Bà từ từ ngồi xuống rồi nói :
"Không biết giữa ngươi và Tuệ nhi có phải là nhân duyên hay không nữa,dù gì ta cũng phải cảm ơn ngươi vì đã cứu tính mạng của Tuệ nhi nếu không người nằm ở đây phải là con bé.

"

Bà chần chừ rồi nói :
"Ta muốn mang con bé về Sở quốc,không muốn nó phải ở đây chịu một tổn thương nào nữa,tuy nhiên có lẽ ông trời đã sắp đặt rồi ta muốn cũng không được.

Thôi thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng.

Nếu một lần nữa ngươi làm nữ nhi ta đau khổ không bảo vệ được nó thì cho dù có chống đối lại vận mệnh,chống đối lại ông trời ta cũng sẽ mang nó đi.

"
Hiên Viên Kiệt cảm thấy vui mừng,giọng Y run run hỏi :
"Vậy hiện giờ Tuệ nhi đang ở đâu ạ! con muốn gặp nàng ".

Bà lắc đầu cảm thán :
"Còn ở đâu được chứ,con bé chăm sóc ngươi cả một buổi tối bây giờ ta vừa bắt nó nghỉ ngơi một chút rồi,ta đã đi thông báo chỉ một chút nữa con bé sẽ đến ".

Bà chưa nói hết câu Giai Tuệ đã ùa vào nàng vội vã nói :
"Chàng đã tỉnh lại,có thấy khó chịu ở đâu không ,chàng có biết ta lo lắng cho chàng thế nào không chứ ".

Lúc này nước mắt nàng như thủy triều rơi xuống khiến cho Hiên Viên Kỳ bối rối,chàng vụng về ôm lấy bờ vai nàng rồi nói :
"Xin lỗi đã để cho nàng lo lắng vì ta rồi,ta không sao đâu nhạc mẫu đã thay thuốc cho ta rồi,nàng đừng khóc nữa ta sẽ rất đau lòng ".

Nhược Khê mỉm cười nhìn hai người rồi chầm chậm bước ra ngoài,bà bất giác nhìn bầu trời trong xanh phía trước có lẽ sau lần này nữ nhi của bà sẽ tìm được hạnh phúc của mình.


Những gì trải qua chông gai thử thách mới có thể đơm hoa kết trái được mong là Hiên Viên Kiệt có thể làm được,mất mát tìm về sẽ càng biết chân quý hơn.

Bà lên xe ngựa trở về nhà khách,lúc này Giai Kỳ đang đứng để đón bà nàng nói :
"Mẫu thân mọi chuyện đã được giải quyết đại ca Thiên Kỳ và đệ đệ Dương Kỳ đã theo mệnh lệnh của phụ thân dẫn quân về trước rồi ".

Phụ thân dặn con ở đây chờ người,người đã đi tiễn đội quân lát nữa sẽ quay về đây đoàn tụ với chúng ta,phụ thân chỉ để lại một đội ám vệ nhỏ thôi.

Nhược Khê mỉm cười nói :
"Còn không phải vì chuyện của con nên hai người chúng ta phải ở lại để bàn giao con sao ".

Giai Kỳ xấu hổ đáp :
"Người thật là bàn giao gì chứ,con có phải là hàng hóa đâu,không biết chàng đi đến đâu rồi không biết ".

Bà lắc đầu cười đúng là nữ nhi không thể giữ trong nhà.



 
Chương 51: 51: Gặp Lại Lâm Hạo Thiên


Tuyên Triệt đi tiễn quân đội trở về liền quay trở lại nhà khách,lúc này Nhược Khê vừa mới nghỉ ngơi một chút,buổi sáng sớm bị Tuệ nhi gọi đi lại phải châm cứu nên tinh thần có hơi mệt mỏi.

Bà phải ở lại đây khoảng mấy hôm nữa để chữa khỏi cho Hiên Viên Kiệt rồi mới trở về được.

Mấy ngày nay tình cảm của hai phu thê Giai Tuệ và Hiên Viên Kiệt càng trở nên mặn nồng,sớm chiều ở bên nhau.

Thái hậu từ sau khi biết chuyện Lâm gia làm với nhi tử của mình bà như già đi mấy tuổi.

Bà hết lòng vì gia tộc nhưng cuối cùng đổi lại được gì,cháu gái và huynh trưởng thì hạ độc mình,còn cháu trai thì muốn giết nhi tử mình.

Lời cảnh tỉnh của Nhược Khê khiến bà ta thoát khỏi u mê lạc lối,bà xấu hổ không dám gặp ai liền trốn trong phật đường để tụng kinh niệm phật.

Có lẽ cả đời này của bà sẽ không bước ra khỏi cung nữa,bà phải hối lỗi với những vong linh đã chết và nhất là hài tử còn chưa sinh ra đời kia nó chính là nội tôn tử của bà.

Không hiểu lúc đó mà xui quỷ khiến thế nào bà ta lại có thể làm được như thế,bây giờ có hối hận cũng đã muộn màng,chỉ trong một đêm mà tóc bà đã bậc trắng.

Lại nói đến Giai Kỳ,mấy ngày nay mẫu thân và phụ thân thì sang sớm đã vào hoàng cung để thay thuốc và châm cứu cho Hiên Viên Kiệt,giao cho người khác nàng không yên tâm.


Giai Kỳ mấy ngày nay ở nhà khách buồn chán nên nàng cùng A Hương cô cô đi dạo chơi kinh thành Hoa quốc,từ ngày đến đây nàng vì bận rộn chuyện của Tỷ Tỷ nên chưa kịp đi dạo đó đây.

Nhan sắc của hai tỷ muội được thừa hưởng từ mẫu thân nên vô cùng xinh đẹp ,nàng đi đến đâu đều là tâm điểm của mọi người.

Nàng ngó nghiêng khắp nơi và vô cùng thích thú ,cái gì cũng muốn mua.

Bỗng nhiên có mấy người đi đằng trước không nhìn ngó gì chạm mạnh vào nàng,cũng may Giai Kỳ đứng vững được nên không bị ngã.

Một nữ nhân hét lên vô lý :
"Ngươi không có mắt à ,dám đâm sầm vào ta,có biết ta là ai hay không ?".

Giai Kỳ ngước mắt lên nhìn thầm nghĩ đúng là ở đâu cũng có những loại người như thế này.

Nữ nhân kia khi nhìn thấy dung nhan của Giai Kỳ thì thầm ghen tỵ còn những công tử đi cùng thì ngạc nhiên,tại sao kinh thành có một vị mỹ nhân từ khi nào mà bọn họ không hề hay biết vậy.

Đây toàn là những tên công tử ăn chơi trác táng của kinh thành,bọn chúng chưa được bao giờ vào cung dự yến tiệc nên không hề nhận ra nàng (vì nàng là muội muội song sinh của hoàng hậu ).

Giai Kỳ lạnh lùng nói :
"Có chắc là ta đâm vào ngươi hay không ?".

Ả nữ nhân kia nói :
"Ngươi là cái thá gì mà dám cãi lại ta ,một người không có thân phận mà dám nói chuyện với ta ".

Mấy tên công tử ăn chơi vội hùa vào nói :
"Tiểu nữ tử chỉ cần nàng xin lỗi biểu muội ta một câu rồi đi theo chúng ta thì chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi chuyện này ngươi suy nghĩ nhanh đi ".

Giai Kỳ cảm thấy thú vị liền nói :
"Nghe trừng biểu muội ngươi có thân phận cao đấy nhỉ,không biết là tiểu thư của nhà ai ".


Bọn chúng cười ngả ngớn rồi nói :
"Biểu muội ta là tiểu quận chúa duy nhất của Ngụy Vương mới từ biên kinh mới về,ngươi đắc tội với nàng ấy thì vả nhà ngươi xong đời.

Nể tình ngươi xinh đẹp chỉ cần đi theo hầu hạ bọn ta,bọn ta sẽ tha tội cho ".

Giai Kỳ vội thốt lên giọng châm biếm :
"Ôi ! ta sợ quá đi mất.

.

nhưng thật tiếc nhưng ta lại không để nàng ta vào mắt ".

Nữ nhân và đám người kia tức giận quát lên :
"To gan thật là đáng chết,rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt, đường huynh bắt cô ta lại cho ta xem cô ta còn đắc ý như thế nào ".

Mấy tên công tử kia lao vào định bắt nàng, Giai Kỳ và A Hương thủ thế chuẩn bị tấn công.

Nhưng hai nàng chưa kịp ra tay thì Giai Kỳ đã bị rơi vào vòng tay ấm áp của một nam nhân,nàng định phản công thì một giọng trầm ấm vang lên :
"Kỳ nhi ta thật sự rất nhớ nàng,nhớ nàng đến chết mất ".

Lúc này Giai Kỳ thoáng ngẩn ra ,giọng nói ấy làm sao mà nàng có thể quên được,cảm xúc dâng lên nước mắt nàng chảy ra khiến Lâm Hạo Thiên vô cùng bối rối hỏi :
"Nàng bị thương ở đâu sao,lũ người đáng chết,người đâu bắt lại toàn bộ đánh thật mạnh cho ta ".


Giai Kỳ nghèn nghẹt mũi nói :
"Ta không sao,tại chàng làm ta bất ngờ quá mà thôi ".

Lũ người kia sợ hãi ,sự hung hăng lúc này biến đâu sạch,nhìn khí thế của mấy người này đâu phải người thường.

Bọn chúng chỉ là đám công tử ăn chơi làm sao có thể đánh lại được chứ.

Có một tên liền nói :
"Đây là tiểu quận chúa của Quận vương ,các ngươi động đến bọn ta sẽ không xong đâu "
Hạo Thiên lạnh lùng nói :
"Một quận chúa nhỏ nhoi bắt lại đánh hai mươi roi ném về phủ Ngụy Vương ".

Cả lũ lúc này đều sợ xanh cả mặt,lai lịch người này phải như thế nào mà ngay cả quận chúa của hoàng gia cũng không sợ.



 
Chương 52: 52: Huyết Phụng Hồn


Lâm Hạo Thiên bế nàng bay lên ngựa ,đưa nàng về nhà khách,Giai Kỳ cười nói :
"Chàng biết ta ở chỗ nào sao ?".

Hạo Thiên cười nói :
"Mọi hành động của nàng ta đều biết hết,để xem lát ta xử tội nàng thế nào không nói năng một lời đã liền bỏ đi.

"
Giai Kỳ biết sai ôm lấy cổ chàng rồi nói :
"Thiếp biết rồi lần sau sẽ không như thế nữa ,cũng tại chàng không nói rõ ràng cho thiếp biết cơ ".

Hạo Thiên ngạc nhiên tại sao con mèo hoang nhỏ này hôm nay lại hiền dịu đến thế.

Lúc vừa đến cửa thì đúng lúc Nhược Khê và Tuyên Triệt vừa từ hoàng cung về.

Giai Kỳ xấu hổ liền nhảy từ trên lưng ngựa xuống cũng may Hạo Thiên nhanh tay không thì đã ngã xuống đất.


Y nhẹ nhàng đi đến hành lễ với hai người,từ sau vụ việc kia Nhược Khê càng cảm thấy có thiện cảm với tử tế này.

Tuyên Triệt gật đầu rồi bảo mọi người vào bên trong,Giai Kỳ ríu rít không ngừng hỏi chàng đủ mọi chuyện.

Hạo Thiên đành tường thuật tất cả mọi việc cho nàng nghe,khi nhắc đến chuyện Hạ Mộng Oánh thì Giai Kỳ có phần bài xích.

Hạo Thiên sợ nàng hiểu lầm nên nói :
"Kế hoạch vào cung của Hạ Mộng Oánh là hòng che mắt Tây Bá Hầu thôi chứ thực ta nàng ta chỉ vào cung với tư cách là khách thôi chứ không phải làm phi tần như mọi người đồn đại ".

Giai Kỳ uất ức nói :
"Thế sao chàng không nói rõ với ta,làm ta tưởng thật ".

Hạo Thiên xoa đầu nàng trả lời :
"Với cách của nàng,nàng có giấu nổi không chứ,chuyện này liên quan đến an nguy của bách tính chúng ta không thể xem thường được nên ta đành phải giấu nàng ".

Tuyên Triệt lắng nghe hiền tế nói thì gật đầu tán thưởng là một vị quân vương trước hết phải nghĩ cho dân chúng của mình đầu tiên.

Lâm quốc bây giờ tuy chỉ là một nước nhỏ nhưng ông tin rằng với tài trị quốc của Y Lâm quốc sẽ càng ngày lớn mạnh.

Giai Kỳ liền hỏi chàng :
"Vậy Tây Bá hầu và Dự Vương đó chàng giải quyết ra sao rồi ".

Hạo Thiên từ từ nói :
"Tây bá hầu và Dự Vương âm mưu làm phản có chứng cứ thư từ qua lại đã bắt giam chờ xử quyết,người nhà thì lưu đầy,cũng may lần này có sự giúp đỡ của tể tướng nếu không một mình ta sẽ rất khó thay đổi ".

Bỗng Hạo Thiên cảm thấy khó chịu ,Y cúi đầu xuống ho ,không hiểu vì sao từ sau khi trúng độc ,Y dùng công lực áp chế xuống rất hay cảm thấy mệt mỏi và ho như thế này.

Giai Kỳ thấy vậy lo lắng vội vỗ nhẹ lưng cho chàng rồi đi lấy một cốc nước nhỏ,một lúc sau Hạo Thiên mới cảm thấy đỡ một chút.

Nhược Khê quan sát nãy giờ liền nói :

"Con từng bị trúng độc ".

Hạo Thiên ngạc nhiên ngẩng lên nhìn bà còn Giai Kỳ thì giật mình đánh rơi chén nước,nàng quay ra hỏi chàng :
"Chàng bị trúng độc lúc nào,sao chàng không nói cho thiếp biết ".

Hạo Thiên nhẹ nhàng an ủi :
"Ta không sao ,đã bị được một thời gian rồi nhưng nàng yên tâm ta đã áp chế được nó ,nàng khóc gì chứ,con mèo nhỏ ".

Nhược Khê nghiêm túc nói :
"Con lại đây ta sẽ kiểm tra lại cho con,độc này không đơn giản như con tưởng đâu ".

Nhìn sắc mặt nghiêm túc của thê tử,Tuyên Triệt cũng giật mình ,có lẽ độc phải nghiêm trọng như thế nào thì thê tử mới lộ ra sắc mặt như thế.

Giai Kỳ cũng vậy,nàng là người hiểu mẫu thân,Mẫu thân là người mà nàng sùng bái nhất ,nếu người đã nói như thế chứng tỏ sự việc không đơn giản.

Nàng quay ra nói với Hạo Thiên :
"Chàng qua mẫu thân xem cho chàng,người đời đều không biết lai lịch của Bạch Nhược thần y là bởi vì mẫu thân muốn giấu thôi ,chàng yên tâm mẫu thân sẽ chữa khỏi cho chàng ".

Lúc này mới đến phiên Hạo Thiên ngỡ ngàng danh tiếng của Bạch Nhược thần y nổi danh lục quốc chuyên chữa bệnh cứu người giàu chia cho người nghèo ,Y không ngờ lại là nhạc mẫu của mình.

Chẳng trách phụ mẫu như thế nào mới nuôi dậy được những người con tài giỏi như thế.


Chàng đi đến và từ tốn nói :
"Vậy nhạc mẫu xin người cho con ạ !".

Bà ra hiệu cho Y ngồi xuống ,bà đưa tay ra bắt mạch cho Y ,một lúc lâu sau khiến cho Giai Kỳ như ngồi trong chảo dầu sôi.

Bà thở dài rồi nói :
"Độc của hiền tế trúng là một loại độc mang tên Huyết Phụng Hồn,nếu như lúc đầu được chữa trị luôn sẽ không sao nhưng vì hiền tế ép nó xuống tuy nó không phát ra ngoài nhưng nó lại không trị dứt điểm mà ăn sâu vào gốc rễ nên dẫn đến như bây giờ độc đã ăn mòn vào bên trong ".

Hạo Thiên cũng bất ngờ ,Y không nghĩ rằng sự việc lại nguy hiểm như thế,thảo nào mấy ngày nay nhiều lúc Y cảm thấy rất mệt mỏi có nhiều khi có những cơn ho không kiểm soát như thế.

Lúc đầu Y lại tưởng là do thời gian gần đây vì phải lo đối phó với Dự Vương và Tây Bá Hầu nên mới dẫn đến mệt mỏi như thế hóa ra lại là vì độc tố đã xâm nhập vào bên trong.

Giai Kỳ nước mắt tuôn như suối ,nàng khóc lặng đi khiến cho Hạo Thiên bối rối ,Y Không biết phải khuyên nàng ra sao bởi trong thâm tâm Y cũng đang bị trấn động bởi tin tức này.



 
Chương 53: 53: Lên Đường Đi Tìm Hoa Tuyết Chi Diên


Nhược Khê nhìn Giai Kỳ lắc đầu rồi nói :
"Ta có nói là không cứu được đâu mà sao con khóc bi thảm như vậy chứ ".

Lúc này Giai Kỳ mới mừng rỡ hỏi :
"Mẫu thân vậy người có thể chữa khỏi cho chàng ư,vậy thì người chữa liền đi ".

Nhược Khê lắc đầu nói :
"Bây giờ chưa thể chữa được ".

Giai Kỳ vội vàng hỏi :
" Vì sao vậy chứ ?".

Bà liền nói :
"Huyết Phụng Hồn là kì độc,bây giờ muốn giải nó cần một loại dược liệu vô cùng trân quý đó là Hoa Tuyết Chi Diên ở trên Tuyết Sơn thì lúc đó mẫu thân mới phối thuốc được ".

Giai Kỳ sốt sắng nói :

"Vậy chúng ta sẽ xuất phát luôn bây giờ chứ ?".

Nhược Khê từ từ nói :
"Không vội chờ hai hôm nữa ta châm cứu giải hết độc tố trong người phu quân của Tuệ nhi đã với lại trong hai ngày này ta sẽ viết tên một số dược liệu con và hiền tế đi tìm cho ta,đến khi tìm thấy hoa Tuyết Chi Diên chúng ta sẽ không mất công ".

Một tia vui mừng lóe lên trong mắt của hai người,không chậm trễ Nhược Khê viết tên các loại dược liệu cần tìm ra.

Chỉ trong hai ngày người của Lâm Hạo Thiên đã tìm đủ tất cả các loại dược liệu,Nhược Khê cũng hoàn thành việc bức độc trong cơ thể Hiên Viên Kiệt.

Giai Tuệ và Hiên Viên Kiệt biết được bệnh tình của Hạo Thiên cũng muốn đi cùng nhưng Nhược Khê không cho đi bà nói :
"Thương thế của phu quân con chưa khỏi hẳn, độc tố vẫn còn con phải đốc thúc Y uống thêm thuốc ta kê cho,lần này đường đi lên Tuyết Sơn vô cùng xa chỉ cần phụ thân,mẫu thân và hai phu thê muội muội con đi là được ".

"Hoa Tuyết Chi Diên trong điển tích có đặc thù hết sức phức tạp,phải chờ đến khi trời tối mới hái được nó xuống được mà điều đặc biệt phải điều chế thành thuốc và phải dùng luôn.

Chứ thật tình mẫu thân cũng không muốn cho Giai Kỳ đi cùng ".

Giai Tuệ ôm mẫu hậu rồi nói :
"Người đi đường phải lấy an toàn làm đầu,mẫu thân có quay lại Hoa quốc nữa không ?".

Bà mỉm cười nói :
"Chuyện của con đã giải quyết xong rồi phụ mẫu sẽ về luôn Sở quốc, chuyện đã qua thì hãy cho qua,các con hãy cố mở lòng ra hơn,có lẽ sau chuyện này mẫu thân nghĩ các con sẽ hiểu thêm về nhau,cố gắng lên nhé ".

Giai Tuệ ôm mẫu thân thật chặt ,không biết bao giờ nàng mới có thể gặp lại bà nữa.

Nhược Khê quay sang Hiên Viên Kiệt nói :
"Các con hãy sống thật tốt,đừng phụ tấm lòng của phụ mẫu,đừng để cho ta phải thất vọng vì con một lần nữa ".

Hiên Viên Kỳ giọng đầy tự tin nói :
"Nhạc mẫu yên tâm con sẽ quyết không làm người thất vọng ".


Rồi bà chia tay hai người để rời đi , lúc này Giai Kỳ và Lâm Thiên Hạo đã chuẩn bị tất cả xong xuôi chỉ chờ bà về rồi lên đường.

Giai Kỳ không muốn vào cung,nàng sợ nhất là sự chia ly,lần này không biết bao giờ mới gặp lại tỷ tỷ.

Tất cả mọi người lập tức lên đường,Lâm Hạo Thiên cho một nửa binh lính của mình về để thông báo qua tình hình thừa tướng để ông đỡ lo lắng.

Cũng may quân phản loạn đã bị giệt trừ ,tể tướng lại là ngoại công của Y nên không phải lo lắng gì Y có thể yên tâm chữa bệnh.

Đoàn người đi mất ba ngày mới đến được chân núi Thiên Sơn ,lúc đến nơi trời đã dần tối nên không thể lên núi được đành phải nghỉ trọ lại.

Ai cũng đồn trên Thiên Sơn có một cao tăng đắc đạo lui về đây ở ẩn ,Nhược Khê thầm nghi ngờ người này có thể hay không là Hư Không đại sư người mà nàng và Tuyên Triệt đã lật tung cả lục quốc lên mà không tìm thấy.

Đoàn người vào nghỉ ngơi tắm rửa,trải qua cả ngày đường mêt mỏi và bụi bặm ai nấy đều cảm thấy khó chịu.

Như đã thống nhất từ trước,toàn bộ binh lính và ám vệ sẽ ở dưới chân núi để chờ,nếu có tín hiệu thì mới được lên.

Chỉ có bốn người lên núi thôi,Thiên Sơn là thánh địa nên Nhược Khê không muốn có quá nhiều người sẽ gây ồn ào sợ đắc tội người trên đỉnh núi.

Trải qua cả quá trình leo núi ,ba người đều đã mệt duy chỉ có Tuyên Triệt là không cảm thấy gì ,có lẽ do đã quen hành quân nên đã quen.


Còn Lâm Hạo Thiên từ khi lên núi đến giờ đã hai lần độc tái phát,gương mặt Y trắng toát ,thở hổn hển trông như không còn sức sống.

Tuyên Triệt bảo Y lên lưng để ông cõng,lúc đầu Y còn ngượng ngùng xấu hổ không dám lên nhưng bị ánh mắt của ba người nhìn nên Y ngoan ngoãn leo lên lưng.

Đường lên Thiên Sơn lạnh lẽo ,mây mù giăng kín đường đi,bọn họ phải leo trèo vách núi dựng đứng.

Cũng may ở đây ai cũng là người biết võ ,có sức khỏe tốt trừ Hạo Thiên ra nên cũng không bị cản trở.

Nhược Khê vừa đi còn vừa quan sát ,bà đưa cho mỗi người một cái túi phòng ngừa rắn rết và côn trùng.

Chân mọi người lúc này đã mỏi nhừ.

Tuyên Triệt bỗng phát hiện một cái hang ở phía xa xa vội kêu mọi người đến gần đó để nghỉ ngơi vì tất cả mọi người đã đói và mệt lắm rồi.



 
Chương 54: 54: Lâm Hạo Thiên Cận Kề Sinh Tử


Tuyên Triệt đỡ Lâm Hạo Thiên vào bên trong rồi quay lại đón thê tử và nữ nhi.

Bọn họ đã đi cả ngày nay trên đỉnh núi rồi mà không tìm thấy,ngay cả vị cao tăng đắc đạo mà mọi người đồn cũng không thấy ở đây.

Lúc này mọi người ai cũng đói và mệt,Nhược Khê ngồi xuống lấy lương thực ra phân phát cho mọi người.

Đột nhiên Lâm Hạo Thiên lên cơn ho cả người đổ xuống như một ngọn núi may mà Tuyên Triệt đỡ được.

Nhược Khê vội vàng bắt cho Y rồi giật mình ,vội vàng lấy kim châm ra đam vào vài huyệt bị quan trọng ,bà lẩm bẩm nói :
"Không ổn khí hậu Thiên Sơn quá lạnh khiến cho độc trong người Y càng bộc phát nhanh hơn phải nhanh chóng tìm được hoa Tuyết Chi Diên nếu không sẽ không kịp mất ".

Giai Kỳ mặt mũi trắng xanh ,nàng ôm chặt lấy chàng lo sợ, này Hạo Thiên đã bất tỉnh nhân sự không biết gì hết.

Sáng hôm sau Nhược Khê đưa cho nữ nhi một số thuốc phòng thân bà nói :
"Con rải hết bột hùng hoàng xung quanh đây ,ở yên đây không được đi đâu hết,ta và phụ thân con sẽ đi tìm hoa,bây giờ sức của Hạo Thiên quá yếu rồi không thể đi được nữa ".


Giai Kỳ nước mắt giàn dụa nói :
"Mẫu thân người phải cứu lấy chàng ,không có chàng nữ nhi không thể sống nổi ".

Nhìn nữ nhi khóc như thế bà cũng đau lòng quay đi và nói :
"Con yên tâm mẫu thân sẽ không để Y chết đâu ".

Bà cùng Tuyên Triệt nhanh chóng lên đường đi tìm,Tuyên Triệt cầm lấy tay nàng rồi nhẹ nhàng nói :
"Nàng đừng áp lực quá như thế ,ta tin rằng hiền tế sẽ có kì ngộ của riêng nó,nàng áp lực quá cũng không giải quyết được việc gì ".

Nhược Khê trầm lặng rồi nói :
"Nhưng mà nghe thấy tiếng khóc của Kỳ nhi thiếp lại không nỡ,con bé luôn luôn kiên trì đã bao giờ thiếp thấy nó như vậy đâu ".

Tuyên Triệt cười vậy chúng ta nhanh chóng tìm ra cây hoa đó thôi ,hai người đi ngược lại hướng hôm qua để đi tìm.

Đỉnh núi Thiên Sơn toàn mây mù và sương giăng kín lối đi,mọi vật trước mắt đều mờ ảo.

Tuy Nhược Khê chưa nhìn được thấy hình dáng của hoa Tuyết Chi Diên ra sao.

Nhưng nàng đã từng xem trong điển tích nó là kỳ hoa trong muôn loài sống được ở nơi khắc nghiệt lạnh giá chỉ có ở Thiên Sơn mới có, nó là thuốc giải tốt nhất cho các loại độc đã bị xâm nhập vào bên trong.

Toàn thân nó màu trắng thuần khiết,khi hái nó xuống phải dùng ngay trong nửa canh giờ nếu không sẽ mất hết công dụng.

Đang vừa đi vừa nghĩ không may Nhược Khê bị trượt chân ngã xuống sườn núi ,Tuyên Triệt vội vàng bay đến kéo lấy tay nàng.

Nhược Khê nhanh tay tung chiếc roi ở bên hông ra cho Tuyên Triệt kéo,chàng lo lắng hỏi :
"Nàng có sao không,bám chắc vào ta sẽ kéo nàng lên ".

Nhược Khê vội trấn an nàng rồi nói :
"Thiếp không sao đâu ,chân có đau một chút thôi ,chàng kéo từ từ thôi ".


Nhưng bỗng nhiên nàng phát hiện ra cái gì vội nói lớn :
"Chàng đừng kéo vội ,hình như thiếp đã nhìn thấy hoa
Tuyết Chi Diên rồi,bây giờ hái làm sao đây,nó mọc ngay tại vách núi kia ".

Tuyên Triệt nói :
"Nàng xác định vị trí đi ta kéo nàng lên trước rồi sẽ hái hoa Chi Diên sau,nàng không biết khinh công sẽ rất nguy hiểm không như ta.

"
Nhược Khê thấy có lý,nàng liền gật đầu để chàng kéo mình lên,đúng là quan tâm quá ắt sẽ loạn,nàng phải thật bình tâm mới được.

Tuyên Triệt kéo nàng lên,kiểm tra một lượt thấy nàng không bị thương chàng mới thở phào rồi quay ra hỏi :
"Nàng đã xác định được vị trí chưa,ta sẽ xuống hái ".

Nhược Khê tả tỉ mỉ lại cho Tuyên Triệt ,chàng dùng khinh công bay xuống,lấy một con dao găm cắm xuống chỗ khe hở để làm lực tựa.

Chỉ một lúc sau một bông hoa Tuyết Chi Diên đẹp rực rỡ xuất hiện trên tay chàng.

Đúng là nhìn qua là có thể nhận ra được nó.

Tuyên Triệt hào hứng nói :
"Có ai ngờ đâu loài hoa này lại mọc trên vách núi đúng là khó tìm làm chúng ta mất oan một ngày hôm qua tìm mà không thấy.


Ta thấy có hai bông hoa nhưng ta chỉ hái một bông,bông còn lại chờ người hữu duyên đi ".

Hai người đã tìm được Hoa Tuyết Chi Diên liền nhanh chóng trở về để chế thuốc,lúc này Giai Kỳ ngồi đợi mà phát khóc lên rồi.

Từ khi phụ thân và mẫu thân đi,Y đã hai lần lên cơn ho khiến nàng lúng túng không biết phải làm sao,chỉ đành thi châm một số ***** ** mà mẫu thân đã chỉ dậy.

Nhìn Lâm Hạo Thiên lúc này thật tàn tạ,độc tố ăn mòn khiến cho da dẻ Y thâm tím lại ,Giai Kỳ không còn nhận ra chàng nữa.

Mãi đến khi nghe thấy động tĩnh nàng mới chạy ra ngó, nhìn thấy hai người về nàng mừng như điên vội chạy ra hỏi :
"Mẫu thân,phụ thân hai người tìm được hoa Tuyết Chi Diên chưa,chàng có vẻ như không chịu được nữa rồi ".

Nhược Khê chạy nhanh tới cầm lấy tay Y để bắt mạch ,bà nhẹ nhàng lấy viên thuốc bỏ vào miệng Y rồi nói :
"Giai Kỳ giúp mẫu thân lấy hết dược liệu ra,Tuyên Triệt chàng giúp ta nhóm lửa ta cần phải loại hết tạp chất của hoa Tuyết Chi Diên ra đã ".



 
Chương 55: 55: Lâm Hạo Thiên Được Cứu


Mọi người ai vào công việc của người ấy,chỉ một lát sau tất cả mọi công việc đã xong xuôi.

Nhược Khê đã loại bỏ được hết tạp chất ,đưa tất cả dược liệu cho Giai Kỳ để nàng nấu thuốc,còn mình thì bắt đầu châm cứu cho Hạo Thiên.

Lúc này Hạo Thiên đã hôn mê không biết gì nữa,khí lạnh của Thiên Sơn khiến độc trong cơ thể của Y càng ngày càng phát tác trầm trọng.

Nhược Khê tập trung cao độ,lấy kim châm vào mười đầu ngón tay, chỉ một lúc sau từ mười đầu ngón tay của Y chảy ra rất nhiều máu đen.

Lúc này sắc mặt Y đã dần hồng hào trở lại ,Giai Kỳ đứng bên ngoài quan sát mà thầm lo lắng không yên.

Tuyên Triệt xoa đầu nàng giọng ân cần nói nhỏ :
"Con yên tâm mẫu thân con sẽ cứu được Y, con đừng lo lắng quá ".

Một lúc sau Nhược Khê mới thở phào nhẹ nhõm ,bà quay sang nói với Giai Kỳ :
"Ta đã đả thông tất cả các ***** ** và ép được gần hết kịch độc trong người rồi,con hãy cho Y uống thuốc đi,ngày ba lần đúng theo liều lượng mẫu thân đã ghi là sẽ giải được hết độc ".


Nhìn Nhược Khê có vẻ mệt mỏi Tuyên Triệt đi lên đỡ nàng ngồi xuống.

Giai Kỳ nghe thấy mẫu thân nói như vậy thì vui mừng nghẹn ngào nói :
"Cảm ơn mẫu thân may mà có hai người".

Bà cười nói :
"Giữa chúng ta cần gì chứ,thôi con cho hiền tế uống thuốc đi,hoa Tuyết Chi Diên cố gắng dùng càng sớm càng tốt ".

Giai Kỳ nhanh nhẹn bê thuốc cho Y uống,lúc này Lâm Hạo Thiên vẫn hôn mê,phải vất vả một lúc nàng mới cho Y uống được hết.

Nhìn sắc mặt của Y đã hồng hào không còn thâm đen như trước nữa Giai Kỳ mới yên lòng.

Khi xong tất cả mọi việc,Tuyên Triệt đi kiếm một số đồ ăn cho mọi người,họ còn phải ở đây một ngày nữa để dùng hết hoa Tuyết Chi Diên.

Độc của Huyết Phụng Hồn rất nguy hiểm lại ở quá lâu trong cơ thể của Hạo Thiên mà dược tính của hoa Tuyêta Chi Diên lại mang tính hàn quá bá đạo nên không thể dùng một lần được.

Bây giờ khi mọi việc đã qua hung hiểm Nhược Khê mới có thời gian nhìn kĩ lại hang động này,có hướng gió thổi tới khả năng cao là hang động này có thể thông được,có lẽ chờ Hạo Thiên tỉnh dậy rồi cùng đi xem sao.

Cả một đêm hôm đấy không có sự việc gì xảy ra,Hạo Thiên ngủ yên giấc không có phản ứng mạnh như ngày hôm qua nữa nhưng Giai Kỳ vẫn không yên tâm thỉnh thoảng lại quan sát chàng.

Sáng hôm sau do mệt mỏi Giai Kỳ ngủ thiếp đi không hay biết gì,lúc này Hạo Thiên khẽ cử động mình,cả người Y lúc này hơi nhức mỏi có lẽ vì nằm cả ngày.

Y cảm thấy bàn tay mình có gì nắm lấy,cúi đầu xuống nhìn thấy Giai Kỳ đang ngủ ,tuy hai ngay nay Y hôn mê nhưng vẫn cảm nhận được nàng luôn bên cạnh mình.

Thê tử của Y tuy là người mạnh mẽ nhưng trong sâu thẳm tâm hồn lại là một người vô cùng tình cảm,nàng đã sinh ra và lớn lên trong một gia đình vô cùng hoàn hảo có lẽ nên tính cách nàng mới có thể thiện lương như vậy.


Càng ngày Y càng trân quý và yêu thương nàng hơn,Y thầm cảm ơn nhân duyên của ông trời sắp đặt khiến Y có thể lấy được nàng.

Như cảm nhận được động tĩnh Giai Kỳ liền bật dậy đụng ngay vào trán của Hạo Thiên khiến nàng đau kinh khủng.

Nhưng cơn đau liền qua đi nhanh chóng,nàng vui mừng hỏi :
"Chàng tỉnh dậy lâu chưa ,cảm thấy trong người thế nào,có còn mệt lắm không ?".

Hạo Thiên cười nói :
"Ta đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều rồi,cảm ơn nàng thời gian qua đã luôn bên ta,nhạc phụ và nhạc mẫu đâu ".

Giai Kỳ lúc này mới nhớ đến hai người liền lắc đầu nói :
"Thiếp không biết có lẽ hai người đang luyện quyền ở bên ngoài,từ khi thiếp còn nhỏ hai người đã có thói quen đoa rồi,lúc nào cũng bên nhau như hình với bóng ".

Hạo Thiên xoa đầu nàng nói :
"Sau này ta cũng muốn giống như phụ mẫu nàng,ta sẽ luôn yêu thương và bảo vệ nàng ".

Giai Kỳ cúi đầu xuống lí nhí nói :
"Chàng phải giữ đúng lời hứa đó ".

Ở bên ngoài cất tiếng cười của phụ thân,giọng ông đầy nội lực nói :

"Lần đầu tiên ta thấy Kỳ nhi của ta biết xấu hổ đó,hiền tế cảm thấy thế nào rồi ".

Hạo Thiên thấy hai người từ xa đến vội kính cẩn trả lời :
"Cảm ơn phụ thân và mẫu thân hiền tế đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều rồi,ơn cứu mạng của hai người hiền tế xin cúi đầu ".

Nói rồi Y quỳ xuống làm lễ lớn,phải biết là vua một nước cái cúi đầu tựa hoàng kim nhưng Y không ngại ngần gì chứng tỏ Y là một người biết lễ nghĩa.

Nhược Khê và Tuyên Triệt quay đầu nhìn nhau rồi thầm gật đầu,Giai Kỳ mè nheo nói :
"Mẫu thân con đói rồi người có gì cho con ăn không ?".

Nhược Khê phì cười rồi lấy ra một ít lương khô và một ít hoa quả rừng mà lúc nãy hai người vừa đi hái được,bà nhẹ nhàng nói :
"Hai con ăn tạm đi ,ta đã sắc thuốc xong rồi,còn hai lần uống nữa hiền tế sẽ khỏi lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau xuống núi.

"

 
Chương 56: 56: Tương Ngộ Hư Không Đại Sư


Ba người cùng nhau ngồi xuống để ăn,Giai Kỳ bê thuốc lên cho Hạo Thiên uống.

Nhược Khê trầm ngâm nói với Tuyên Triệt :
"Thiếp cảm thấy hang động này thông đến một nơi nào đó, Hạo Thiên đã đỡ rồi ,lát nữa chúng ta cùng đi xem thử.

Nghe đồn Thiên Sơn có cao tăng lánh đời ,chúng ta đã đi khắp Thiên Sơn rồi mà không thấy thiếp muốn thử xem cao tăng này có phải là Hư Không đại sư đã mất tích thời gian qua mà chúng ta muốn tìm không.

Tuyệt Triệt cười cưng chiều :
"Tất cả đều nghe nàng ".

Hạo Thiên và Giai Kỳ khúc khích cười ,lần đầu tiên Y nhìn thấy nhạc phụ chăm sóc và nghe lời nhạc mẫu Y đã rất ngạc nhiên bởi vì trong mắt Y Chiến thần mà khắp lục quốc khiếp sợ phải là một người vô cùng lạnh lùng.

Đúng là nhạc phụ có lạnh lùng thật nhưng chỉ với người ngoài còn với thê tử và nữ nhi thì ông lại vô cùng dịu dàng,Y thật sự rất hâm mộ gia đình họ.


Còn bây giờ thì Y cũng đã quên dần sự thê nô của nhạc phụ rồi nên không còn ngạc nhiên như trước nữa.

Nghỉ ngơi một lúc Hạo Thiên đã cảm thấy khỏe mạnh lên rất nhiều có thể lên đường vào sâu bên trong hang ,bên trong tối nên phải dùng đuốc để soi đường.

Tuyên Triệt và Hạo Thiên tranh đi đầu để cho Nhược Khê và Giai Kỳ đi sau ,càng tiến vào bên trong khí lạnh không còn như trước nữa mà thay vào đó là một không khí vô cùng dễ chịu.

Từ đằng xa mọi người thấy có ánh sáng le lói ,Nhược Khê cười nói :
"Ta biết ngay mà,ta cảm thấy hang động này thông đến một nơi khác không có sai ".

Mọi người nhanh chóng tiến tới ,đập vào mắt mọi người là một khung cảnh rất là đẹp,mọi người không nghĩ Thiên Sơn lạnh lẽo lại có một nơi như thế.

Tất cả mọi người đều tiến vào ,xa xa có một ngôi nhà lá đơn sơ mộc mạc ở đó,mọi người từ từ tiến đến,đồ đạc có dấu hiệu được dùng qua.

Bỗng đằng sau có tiếng người nói :
"Thiện tai,thiên tai nhân duyên đúng là tiền kiếp ,chúng ta lại gặp nhau rồi ".

Mọi người quay lại,đó không phải là Hư Không đại sư mà Tuyên Triệt và Nhược Khê đã tìm kiếm bao lâu nay sao.

Mọi người cùng vào căn nhà lá ,hóa ra từ sau khi chia tay ở Hạ quốc ,Hư Không đại sư trong một lần có duyên đã tìm được nơi này vì thế nên ông mới ở lại đây để nhập tràng thiền định.

Cố nhân gặp lại không biết nói gì,Nhược Khê nói :
"Ta đã tìm đại sư rất lâu có một vấn đề mà cứ đi theo ta suốt ta mong muốn đại sư có thể giải đâp giúp ta ".

Hư Không ngước nhìn bà một lúc lâu rồi nói :
"Ta biết điều thí chủ muốn hỏi vậy được đã là cơ duyên hôm nay ta sẽ giải đáp cho thí chủ ".


Mọi người hiểu ý cùng ra ngoài hết chỉ có một mình Hư Không đại sư và Nhược Khê ở lại bên trong.

Chỉ một lúc lâu sau bà đi ra nét mặt đã được thả lỏng ,nguyên nhân vì sao bà lại xuyên không đến đây rồi ,mọi câu hỏi xoay quanh trong đầu bà thời gian qua đã được giải tỏa,từ nay về sau bà có thể buông bỏ âu lo để sống cùng người thân rồi.

Mọi người từ biệt Hư Không đại sư rồi xuống núi,trước khi đi Hư Không đại sư có đưa cho Hạo Thiên một quyển sách ông nói :
"Thí chủ hãy cầm lấy nó,coi như là quà hữu duyên ta giành tặng riêng người,mong rằng người sẽ là một vị minh quân đưa Lâm quốc đi lên giúp dân chúng thoát khỏi cảnh đói khổ ".

Hạo Thiên ngạc nhiên nhưng vẫn cúi đầu cảm tạ,xong xuôi mọi việc tất cả lần lượt xuống núi.

Binh lính và ám vệ đã đợi sẵn mọi người ở đó,ai cũng lo lắng cho chủ tử của mình vì thời gian lên núi đã quá lâu mà vẫn không có ai xuống tuy nhiên vì không có tín hiệu nên không ai dám tự ý lên.

Hạo thiên ngỏ ý muốn mời nhạc mẫu và phụ mẫu đến Lâm quốc để lịch lãm nhưng Tuyên Triệt và Giai Kỳ từ chối.

Hai người vì vụ việc của hai nữ nhi nên đã rời Sở quốc khá lâu rồi bây giờ hai người muốn trở về ,hai người đã rất nhớ Lân nhi rồi.

Hạo Thiên tuy có tiếc nuối nhưng cũng đành thôi,Y muốn học hỏi thêm ít kinh nghiệm của nhạc phụ,từ nhỏ nhạc phụ đã là tấm gương để Y noi theo.

Lúc chia tay Giai Kỳ có chút không nỡ ,Nhược Khê ôm nhẹ con vào lòng và nói :

"Con là mẫu nghi thiên hạ phải tập hình thành tính cách của mình đừng sốc nổi nữa,Hạo Thiên là một phu quân tốt,nó rất yêu thương và bảo bọc con,con phải biết trân quý lấy nó.

Hãy tích nhiều công đức vào sau này hai con sẽ có bất ngờ lớn ".

Giai Kỳ cúi đầu nói :
"Con hiểu ý của người,sau này con sẽ cố gắng thay đổi để làm một mẫu nghi thiên hạ sẽ tạo phúc cho bá tánh ".

Bà gật đầu :
"Con hiểu như vậy là tốt rồi,thôi quay về đi,đi đường cẩn thận nhớ cho hiền tế uống thuốc đều đặn độc tố mới có thể dứt điểm không để lại bệnh căn ".

Hai bên chia tay nhau,Giai Kỳ và Hạo Thiên đứng từ xa nhìn hai người đi khuất,họ phải quay về,bước tiếp con đường còn đang dang dở của mình.



 
Chương 57: 57: Thái Hậu Quy Y Cửa Phật


Từ sau vụ việc xảy kia xảy ra Hiên Viên Kiệt càng trân trọng Giai Tuệ hơn,thời gian vừa qua nàng một bước không rời chăm lo săn sóc Y từng chút một khiến cho Y chợt nhận ra rằng những thứ Y theo đuổi đều là phù phiếm ,hiện thực trước mắt mới phải trân trọng và đáng quý.

Thái hậu đã rời cung về núi Quy Sơn để ở ẩn,chuyên tâm phật pháp,cầu siêu cho những linh hồn đã chết dưới tay bà,bỏ qua tất cả chuyện thế gian hồng trần nguyện quy y cửa phật.

Ngày thái hậu đi Hiên Viên Kiệt có đi tiễn đưa bà,mong bà ở lại nhưng bà kiên quyết rời đi,Giai Tuệ đứng từ xa nhìn thật ra nàng đã quyết định nếu thái hậu nhận ra được lỗi lầm nàng sẽ tha thứ tất cả cho bà dù gì bà cũng là mẫu hậu thân sinh ra chàng.

Tuy nhiên bà lại chọn cách rời đi,bà không dám đối diện với nhi tử mình và nhất là nàng.

Hiên Viên Kiệt tiễn bà đi rồi lòng chàng có vẻ buồn ,nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ :
"Nếu có thời gian chàng đi thăm mẫu hậu cũng được mà ".

Hiên Viên Kiệt quay lại nói :
"Cảm ơn nàng đã cùng ta đi tiễn bà,biết rằng trong việc này bà là người có lỗi nhưng chung quy cũng vẫn là mẫu thân của ta nên dù sao ta cũng cảm thấy áy náy với nàng ".


Nàng nhẹ nhàng nói :
"Thiếp hiểu mà ,thiếp cũng đã buông xuống lòng mình đã tha thứ cho người rồi chàng không phải suy nghĩ nữa ".

Hai người cầm tay nhau về Càn Long điện,từ ngày Hiên Viên Kiệt bị trọng thương tỉnh lại Y đã chuyển hết toàn bộ đồ đạc của Giai Tuệ về tẩm cung của mình.

Bây giờ Phượng Tê Cung chỉ để đồ đạc và những thứ linh tinh thôi.

Cũng ngay trong buổi lên triều đầu tiên Y đã đưa ra một chiếu chỉ đời này duy nhất sẽ không lập phi tần nào nữa chỉ độc sủng một mình hoàng hậu.

Buổi thiết chiều hôm đó vô cùng kinh động,tất cả đều bị tin tức này bị rung chuyển không một ai tán thành cả,hoàng thượng con đang trẻ không thể hậu cung chỉ duy nhất một mình hoàng hậu được.

Tất cả mọi người cùng đồng thanh phản đối nhưng hoàng thượng chỉ nói một câu :
"Trẫm đã suy nghĩ kĩ thánh chỉ này đã chụp con dấu hoàng gia không thể thu hồi nếu các khanh muốn kháng chỉ thì cứ việc ".

Rồi ung dung rời khỏi chính điện khiến cho các quan ở đó không kịp nói được gì.

Mọi người đều quay ra nhìn nhau thắc mắc vậy có nghĩa là sao.

Kháng chỉ không phải là tội chém đầu hay sao,ai mà dám phản đối nữa chứ,vậy chẳng lẽ bọn họ phải chấp nhận sao,mọi người đành phải lủi thủi quay về.

Thời gian này vết thương của Hiên Viên Kiệt đã khỏi hẳn,Lâm Thiên Bá vì hành thích vua nên bị phán chém đầu vào mùa thu ,còn Lâm Thục Lan hạ độc thái hậu tội không thể tha ban cho một ly rượu độc đã là nể tình thái hậu lắm rồi.

Lúc nghe phán xử cô nàng ta cưỡng chế không chấp nhận,ả ta vẫn đang mong chờ Lâm gia và thái hậu đến cứu.


Cô ta bị bắt giam và cách ly với bên ngoài nên không biết Lâm gia của cô ta đã tan đàn xẻ nghé ,Thái hậu đã quy y cửa phật.

Mãi đến khi thái giám nói cho cô ta mới biết,nhưng cô ta giãy dụa không chịu uống cuối cùng cung nữ phải giữ chặt tay chân ả ta để đổ rượu độc.

Rượu độc trôi đến đau như bỏng rát đến đấy,ả ta cố móc họng mình để cho nôn ra nhưng không được,ước mong của ả ta chưa thành,cô ta không cam chịu ,ả ta phải làm hoàng hậu phải là bậc mẫu nghi thiên hạ.

Ả ta cười như điên như dại rồi từ từ gục xuống dưới đất tắt thở,nụ cười man rợ vẫn gắn trên môi,mắt mở trừng trừng khiến cho cung nữ và thái giám sợ hãi.

Những người phạm tội bị xử chết không được tổ chức tang lễ,vì vậy ả được cuốn vào một cái chiếu rồi ném ra bãi tha ma.

Vậy là kết thúc một sinh mạng,vì sự tham lam ngu ngốc mà ả ta phải chịu kết cục bị thảm này.

Nếu ả ta biết điều một chút có lẽ sẽ không thành ra thế này.

Khi tin tức đến tai Giai Tuệ nàng chỉ cười không nói gì,nàng xoa nhẹ bụng rồi nói thầm :
"Bảo bảo mẫu tử ta không có duyên phận với nhau,thù của con mẫu thân và phụ thân đã trả cho con,con hãy yên lòng nhé,nếu có duyên ta mong con sẽ quay lại làm hài tử của ta ".


Nét mặt nàng đượm buồn,biết là cố gắng vui vẻ ngưng sâu trong thâm tâm nàng vẫn có một chút bi thương.

Hiên Viên Kiệt từ từ đi vào nhìn thấy cảnh này Y lại nhói trong lòng ,Y biết nàng là người sống nội tâm nỗi đau lần này Y gián tiếp gây ra đã khiến cho nàng bị tổn thương.

Y sẽ cố gắng dùng quãng đời còn lại của mình để bù đắp và mang lại hạnh phúc cho nàng.

Y nhẹ nhàng đến vuốt nhẹ tóc nàng hỏi :
"Nàng suy nghĩ gì mà ta vào nàng cũng không biết thế ?".

Giai Tuệ giật mình quay ra cười nói :
"Thiếp đang suy nghĩ một số chuyện linh tinh thôi mà,sao hôm nay chàng không phải thượng triều à sao lại về sớm thế ".



 
Chương 58: 58: Tình Cảm Nhẹ Nhàng Và Tâm Ý Của Hiên Viên Kiệt


Hiên Viên Kiệt ôm nàng vào lòng rồi nói :
"Tan triều một lúc rồi,ta nhớ nàng nên đến thăm nàng thôi,với lại đây là nới phê duyệt tấu chương ta không về đây thì về đâu chứ ".

Giai Tuệ liền nói :
"Bây giờ chàng khỏi hẳn rồi ta sẽ về Phượng Tê Cung của ta,ở đây không hợp quy chế các quan đại thần lại dâng tấu sớ lúc đó chàng lại khó xử ".

Chàng nghiêm nghị nói :
"Nàng không phải chuyển đi đâu cả ,đây là cung điện của ta cũng là của nàng ,bọn chúng không dám có ý kiến đâu ".

Y lưỡng lự một lúc rồi nói :
"Ngày hôm nay ta đã ra một đạo thánh chỉ,từ giờ trở đi ta sẽ không lập bất kỳ một phi tử nào nữa Hoa quốc chỉ có mình nàng là nữ chủ nhân thôi ".

Giai Tuệ ngạc nhiên trong lòng cũng cảm thấy vui tuy nhiên nàng vẫn hỏi lại :
"Chàng ra thánh chỉ như thế các quan không có ý kiến gì sao,từ trước giờ làm gì có hoàng đế nào mà không tam cung lục viện,con cháu đầy đủ để bảo vệ giang sơn ".

Chàng nhìn nàng âu yếm rồi nói :
"Ta đã suy nghĩ kĩ rồi,ta muốn như phụ mẫu nàng,một đời một đôi không muốn có thêm bất kì một ai khác ,cuộc sống đâu có bao nhiêu nếu ta không biết trân quý người trước mắt thì đến khi mất rồi thì thật sự hối tiếc ".


Rồi chàng lại nói :
"Nối dõi tông đường,bảo vệ giang sơn chỉ cần nàng sinh hài tử cho ta là những việc đó đã hoàn thành không ai dám nói gì đâu ".

Rồi chàng bế nàng lên ,Giai Tuệ gục đầu vào vai chàng,đã từ lâu sau lần đó hai người không gần gũi với nhau.

Ngọn lửa mãnh liệt trên đôi mắt của chàng,hai người nhìn nhau trìu mến ,một cảnh xuân sắc hài hòa diễn ra,hai người lại dần dần cảm ứng được với nhau ,sự giao thoa đồng điệu giữa hai tâm hồn.

Lúc Giai Tuệ tỉnh dậy thì đã là buổi trưa,nàng đi chân trần xuống đất,mái tóc xõa ra nhẹ nhàng mềm mại,Hiên Viên Kiệt thì đang ngồi phê tấu chương.

Thấy nàng đi đến Y nhẹ nhàng nói :
"Nàng không nghỉ ngơi một chút đi,ta đang định phê nốt đống tấu sớ này rồi gọi nàng dậy dùng cơm ".

Giai Tuệ ngáp nhẹ rồi nói :
"Chàng cứ làm đi thiếp đi tắm một chút đã,người thật khó chịu ".

Hiên Viên Kiệt nở nụ cười cưng chiều,có vẻ sau vụ việc vừa rồi nàng đã mở lòng hơn với Y không câu nệ phép tắc như trước nữa.

Nhạc mẫu nói đúng,tình yêu bắt đầu từ hai phía cả hai phải mở rộng lòng mình thì mới có thể hiểu rõ về nhau,nếu cứ giữ khư khư trong lòng đối phương sẽ không hiểu được.

Và điều quan trọng nhất là phải tin tưởng tuyệt đối vào nhau như thế mới là tình yêu vĩnh cửu.

Giai Tuệ ngâm mình trong bồn nước rải nhiều cánh hoa,thời gian này ngày dùng thuốc của mẫu thân đưa thể trạng đã phục hồi được như xưa,nàng rất muốn có bảo bảo ngay nhưng mẫu thân dặn nàng phải nghỉ ngơi một năm nữa có mới là tốt nhất.

Lần này nàng sẽ nghe lời mẫu thân,làm gì thì làm cũng phải biết yêu thương bản thân mình trước tiên,một lần đối với nàng đã là quá đủ rồi.

Tắm xong nàng mặc một bộ xiêm y màu vàng nhạt,vừa tắm xong nàng da nàng đỏ hồng bộ xiêm y càng tôn lên làn da trắng ngần của nàng khiến cho Y nhìn không chớp mắt.

Nàng cười nhẹ nói :
"Chàng nhìn ta làm gì chứ ".


Hiên Viên Kiệt thầm nói :
"Nàng thật sự là xinh đẹp,không thể rời mắt được ".

Giai Tuệ phì cười vội hỏi :
"Sao chàng bảo chuẩn bị ăn cơm thiếp đã đói lắm rồi ".

Chàng bật cười :
"Không phải nàng bảo ta chờ nàng sao,đồ ăn đã chuẩn bị xong chúng ta ra ăn thôi ".

Hai người sóng bước cùng đi ra ,lâu lắm rồi Giai Tuệ lại có tâm trạng và vui vẻ đến thế.

Hiên Viên Kiệt nói :
"Sắp tới ta ổn định và sắp xếp lại tất cả công việc hai người chúng ta sẽ đi vi hành để xem dân chúng sinh sống như thế nào.

Tuy hoa quốc khí hậu thương đối thuận hòa tuy nhiên sẽ có những nơi dân chúng khổ cực.

Trước khi rời đi nhạc phụ đã từng nói với ta trị quốc phải đi đôi với thực tế,đừng chỉ biết ngồi ở trên lắng nghe đôi khi sự thực không như chúng ta tưởng tượng.

"
Đôi mắt Giai Tuệ sáng rực rỡ nàng hỏi :
"Chàng nói thật chứ,thế bao giờ chúng ta đi,vậy nếu đi rồi ai sẽ đứng lên giám quốc,ai sẽ quản lý hậu cung ".

Hiên Viên Kiệt cười nói :

"Nàng yên tâm ta đã sắp xếp cả rồi ,Thừa Tướng sẽ thay ta giám quốc,ông vừa là thừa tướng vừa là sư phụ của ta,ta được ngày hôm nay phần lớn là nhờ công lao dậy đỗ bà chỉ bảo của ông ấy.

Còn hậu cung thì càng đơn giản cung phi không có ai chẳng phải phiền phức.

Nàng cứ giao cho Lưu Thái phi,bà ấy không con cái là một người trầm tĩnh và nội liễm có thể cai quản được.

"
Giai Tuệ ánh mắt sáng ngời,ở trong cung cấm này nàng đã cảm thấy ngột ngạt lắm rồi.

Nàng là mẫu nghi thiên hạ là phượng hoàng của Hoa quốc.

Nhưng nàng muốn mình phải là một con Phượng Hoàng bay thật cao thật xa chứ không phải chỉ mỗi ở trong Tử cấm thành.

Nàng muốn tạo phúc cho người dân và bách tính nơi đây đó là tâm nguyệt duy nhất của nàng.



 
Chương 59: 59: Về Đến Lâm Quốc


Giai Kỳ và Lâm Hạo Thiên chỉ mất mấy ngày đường là về đến Lâm quốc,vì lần này đi đón nàng là bí mật cho nên bọn họ phải cải trang để vào thành không rầm rộ như lần trước.

Người duy nhất biết chuyện chỉ có thái hậu,tể tướng và các ám vệ đi cùng.

Sau mấy ngày đường ngồi trên lưng ngựa cả người Giai Kỳ đã mệt mỏi,về đến hoàng cung nàng muốn đi thăm thái hậu nhưng chàng không cho đi dặn nàng hãy nghỉ ngơi trước đã.

Nhìn thấy điệu bộ lúng túng của chàng Giai Kỳ gặng hỏi,mãi một lúc sau chàng mới nói :
"Là do nàng đột ngột bỏ đi ta sợ mọi người xì xào ảnh hưởng đến nàng sau này khi quay về nên ta đã tuyên bố với bên ngoài nàng mạo phạm Hạ tiểu thư nên bị cấm túc để nhận sai ".

Giai Kỳ nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên khiến chàng cuống quýt nói :
"Nhưng nàng yên tâm sau khi vụ việc của Tây Bá Hầu bị tra ra cái người Hạ Mộng Oánh kia cũng bị phạt cùng với phụ thân của nàng ta,mọi người đều suy đoán nàng không ra khỏi cung là vì giận ta rồi ".

Nhìn khuôn mặt bất an của Hạo Thiên,Giai Kỳ bất giác cười rồi nhẹ nhàng nói :

"Ta có nói gì đâu mà chàng phải vội vàng thanh minh như thế ".

Hạo Thiên thấy nàng cười mới thở phào nói :
"Ra sợ nàng hiểu lầm và giận ta thôi,chuyện này chỉ có thái hậu và thừa tướng biêt.

"
Nàng nhẹ nhàng nói :
"Vậy thiếp biết rồi,giờ thiếp đi tắm một chút rồi nghỉ ngơi,chàng đi thăm mẫu hậu đi không người lại lo lắng ".

Hạo Thiên xoa đầu nàng rồi trả lời :
"Vậy nàng nghỉ ngơi đi nhé ,ta đi thăm mẫu hậu rồi giải quyết hết mọi việc tồn đọng rồi lát sẽ tìm nàng ăn tối ".

Giai Kỳ gật đầu rồi tiễn chàng ra cửa ,Hạo Thiên vừa đến cửa của Diên Hi cung thì thái hậu đã chờ ở đấy sẵn.

Nhìn thấy nhi tử trở về an toàn bà mới thở phào nhẹ nhõm,khi nhận được tin của ám vệ trở về nói rằng Hoàng thượng bị độc phát phải đi Thiên Sơn để tìm thuốc bà đã lo sợ biết bao nhiêu.

Nếu không có thừa tướng ngăn cản bà đã trực tiếp đi tìm nhi tử rồi,tấm lòng của phụ mẫu đâu phải ai cũng hiểu được,bà nóng lòng như lửa đốt để chờ tin,mỗi ngày mà không có tin tức gì lòng bà lại bất an.

Mãi đến hai ngày trước tin tức đưa về nói là Hoàng thượng và hoàng hậu đang trên đường hồi kinh lòng bà mới thả xuống được nhưng vẫn hồi hộp mong chờ.

Hạo Thiên đi vào vội hành lễ thỉnh an mẫu thân,bà vội vàng đỡ nhi tử lên và nói :
"Con sao rồi,đã giải được hết độc tố trong người chưa,sao bảo cả Kỳ nhi về cùng cơ mà,con bé đâu ? ".

Hạo Thiên đỡ mẫu thân vào ghế ngồi rồi từ từ giải thích cho mẫu hậu nghe và kể lại toàn bộ quá trình đi Thiên Sơn được nhạc phụ nhạc mẫu giúp đỡ và cứu chữa ra sao.


Thái hậu nghe đến đâu mà thót tim đến đấy ,giọng bà trách mắng :
"Con thật là chuyện hệ trọng như thế mà không nói với mẫu hậu,sao con không mời nhạc phụ nhạc mẫu về đây để tỏ rõ thành ý và tấm lòng của mình ".

Hạo Thiên vội phân trần :
"Con cũng đã ngỏ lời rồi,nhưng hai người vì chuyện tỷ tỷ của Kỳ nhi và đi tìm thuốc cho nhi tử nên đã rời Sở quốc quá lâu rồi nên không thể đi đến đây được ạ ".

Bà gật đầu rồi nói :
"Nhạc phụ,nhạc mẫu con là một người rất tốt,danh tiếng của hai người vang vọng lục quốc,con phải đối xử tốt với Kỳ nhi con bé tính tình thế thôi nhưng lại là người giàu tình cảm con phải biết trân trọng con bé ".

Hạo Thiên trầm tư nói :
"Mẫu hậu là người hiểu rõ nhi tử mà,từ nhỏ sống trong cung nhìn quá nhiều cảnh như thế rồi nên con đã hứa với lòng mình chỉ khi nào tìm được người con gái khiến con rung động con mới thành thân còn không thì thôi.

Lần đầu tiên gặp Kỳ nhi con đã biết cảm giác rung động là gì,đời này của con chỉ có một mình nàng ".

Bà mỉm cười vui vẻ nói :
"Vậy hai con sinh hài tử đi,trong hoàng cung này đã lâu rồi không có tiếng trẻ con rồi,như thế các đại thần cũng không có ý kiến gì,mẫu hậu cũng đỡ phải phiền đầu ".


Hạo Thiên cười nói :
"Tùy vào duyên phận ạ !,nhưng con sẽ cố gắng ".

Thái hậu không giữ hoàng thượng lại vì biết nhi tử của mình còn rất nhiều việc phải hoàn thành.

Y rời hoàng cung đi cũng khá lâu rồi may còn có phụ thân của bà chống đỡ.

Bà thầm tự hào về người con này của mình,từ nhỏ đã rất có chí hướng phấn đấu,giữa muôn ngàn các hoàng tử khác nhưng Y luôn luôn tỏa sáng được các quan đại thần coi trọng và sự giúp đỡ của mẫu tộc nên nhi tử của bà mới lên ngôi thuận lợi.

Hạo Thiên đến luôn thư phòng lúc này tể tướng đã ở đỡ chờ sẵn ,ông vui mừng hỏi :
"Cháu không sao chứ,lúc nhận được tin ta đã vô cùng lo lắng,không ngờ Tây Bá Hầu và Dự Vương lại hạ cho con một loại kỳ độc như vậy cũng may có Bạch Nhược thần y nếu không không biết còn xảy ra chuyện gì nữa".



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top