Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Dịch Full 

Chương 1900


Cho nên, chuyện đơn giản lại trở thành phức tạp, Nhạc Phong Nhi này không thể trừng phạt, không thể giết cũng không thể giữ lại được, giống như một cái xương cá đâm vào họng, mắc kẹt giữa hai người Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn.

Nghe Doãn Thiếu Đường nói về Tô Mạt như vậy, Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, thản nhiên nói: "Doãn Thiếu Đường, nghị luận sau lưng người khác là không tốt, huống hồ ngươi lại ở trước mặt ta nói Tô Mạt như vậy, nếu có lần thứ hai, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa."

Doãn Thiếu Đường vội vàng nhận sai, cười nói: "Xin lỗi, là ta bị hù dọa một chút. Tô cảm thấy với võ công của Tô tiểu thư, muốn né được bát canh cũng rất dễ dàng, mấu chốt là cô ấy cho rằng Nhạc cô nương là cố tình muốn hất bát nước canh qua, hơn nữa trong lòng có oán hận, tất nhiên sẽ phản kích, đúng không? Ta cũng nói thật, lúc ấy ta cũng không dùng chút sức nào, chẳng qua là nhường một chút, phản ứng của Nhạc cô nương cũng quá mạnh rồi."

Đây là gián tiếp chứng thật Nhạc Phong Nhi hất bát nước canh về phía Tô mạt, là cố tình, đây là giải thích cho Tô Mạt sao?

Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt nhìn hắn, bước chân không dừng lại, "Chuyện giữa ta và Mạt nhi, không cần bất kỳ người nào đứng ra giải thích, giữa chúng ta không có hiểu lầm."

Hắn đối với Tô Mạt, vĩnh viễn không bao giờ có oán trách, dù Nhạc Phong Nhi có thế nào, nếu không phải vì nể mặt Nhạc Thiếu Sâm, hắn thật sự không muốn quan tâm.

Sau khi hai người rời đi, một mình Tô Mạt đóng cửa ở trong phòng, lẳng lặng ngồi không, không muốn làm gì cả.

Mấy người Lan Nhược trốn ở ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau, Lưu Vân gõ cửa: "Tiểu thư, có muốn ăn gì hay uống nước hoa quả không?"

Tô Mạt nói: "Đã muộn rồi, không muốn ăn nữa."

Lan Nhược lại nói: "Tiểu thư, ánh trăng bên ngoài rất đẹp, không bằng ra ngoài ngắm trăng đi."

Qua một lúc, Tô Mạt lại nói: "Các ngươi đi đi, ta muốn yên tĩnh một mình."

Lan Như lại nhịn không được nói: "Tiểu thư, em đã làm xong điểm tâm, chi bằng người ăn một chút được không."

Tô Mạt biết bọn họ lo lắng, sợ mình đau lòng, nàng miễn cưỡng cười nói: "Ta thật sự là có chuyện muốn suy nghĩ, tiện thể luyện công luôn."

Vừa nghe nàng muốn luyện công, mấy người kia lại càng thêm khẩn trương, Lưu Hỏa bật thốt lên: "Tiểu thư, tâm trạng không ổn định không nên luyện công."

Tránh để bị tẩu hỏa nhập ma, có biết bao nhiêu người vì tâm trạng không yên, khi luyện công mà trong lòng phiền muộn, dẫn đến thất bại trong gang tấc.

"Nàng ta tỉnh chưa?" Tô Mạt nghiêng người trên ghế dài cạnh cửa sổ, miễn cưỡng hỏi, cầm trong tay một hộp son, đó là Hồ Tú Hồng điều chế giúp nàng, bên trong là kịch độc không màu không mùi.

"Nửa tỉnh nửa mê, tỉnh dậy lại khóc, lại cầu xin, tỷ tỷ không nhìn được, lại khiến cho nàng ta ngủ tiếp."
 
Chương 1901


Người trả lời là Lan Như.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng còi bén nhọn vang lên, âm thanh vô cùng kỳ lạ, mấy người đồng thời chấn động.

Đây là phương thức liên lạc Tô Mạt dạy cho thuộc hạ, căn cứ vào mức độ khẩn cấp của tình báo, đều có phân cấp.

Tiếng còi vừa rồi hẳn là người của A Lý truyền tin cảnh báo, ý nói nơi này có nguy hiểm, nhưng vẫn chưa điều tra được.

Nghĩ đến A Lý vẫn đang truy tìm người, nhưng không có tin tức chính xác, như vậy xem ra là đang cảnh báo trước cho bọn họ.

"Tiểu thư, có phải là Bạch y nhân không?" Mấy người bên ngoài lập tức khẩn trương lên.

Tô Mạt mở cửa ra, phân phó: "Lưu Vân, ngươi mang Lan Như đi tiếp ứng cho công tử, có nguy hiểm thì ra tay, nếu toàn bộ bình thường thì âm thầm quan sát. Chú ý Doãn Thiếu Đường."

Lưu Vân và Lan Như nhận lệnh rời đi.

Lưu Hỏa và Lan Nhược đi vào phòng, Lưu Hỏa nhịn không được nói: "Tiểu thư, cả một đoạn đường đến đây đều không có phát hiện ra Bạch y nhân, sao lại đột nhiên xuất hiện ở Ngô huyện này? Có phải là có âm mưu gì không?"

Tô Mạt hơi gật đầu, "Chúng ta coi như là xâm nhập vào sào huyệt của địch, bất luận là khả năng gì đều có thể tồn tại, chẳng qua là chúng ta chuẩn bị tốt mọi việc, tùy cơ ứng biến, cẩn thận một chút, sẽ không có vấn đề gì lớn."

Những bạch y nhân đó dù có lợi hại, độc cũng không bình thường, nhưng cũng không thể công khai trước mặt người khác mà giết người, huống chi những nơi dừng chân đều là người quen an bài, bạch y nhân cũng không thể bày ra trận pháp gì.

Đây cũng là lý do vì sao Tô Mạt không ở lại khách điếm, Thẩm Tinh Tinh chẳng qua là viện cớ.

"Các ngươi đều phải cẩn thận, đừng để địch nhân lôi kéo, nhất định không được tùy tiện rời khỏi nơi này, cho dù là có người tới khiêu khích, chúng ta cũng không được chủ động đón địch."

Tô Mạt phân phó, nàng sợ là bạch y nhân sẽ có mai phục ở vùng ngoại ô hoặc nơi hẻo lánh, trù tính dụ dỗ bọn họ, nếu có người không nhịn được, đến lúc đó trúng bẫy sẽ phiền toái.

Nàng không muốn mấy người Lưu Vân có bất kỳ chuyện gì, hiện giờ bọn họ là huynh đệ tỷ muội thân thuộc của nàng.

Đối với nàng mà nói, thậm chí so với thân nhân còn thân thiết hơn, đó là tín nhiệm lẫn nhau, quan hệ hỗ trợ phó thác sinh mệnh.

Khi nói chuyện, ánh trăng ngoài cửa bị mây che khuất, bên ngoài lập tức tối đen, chỉ có đèn lồng dưới mái hiên chao đảo chiếu sáng trong bóng đêm, nhưng cũng chỉ được một khoảng nhỏ.

Trong không khí có mùi hoa quế nhàn nhạt, thoang thoảng giống như không có, còn có tiếng nức nở không hiểu từ đâu bay đến, khiến cho người khác rơi lệ.
 
Chương 1902


Cành cây lay động trong gió, bóng cây đưa qua đưa lại bên cửa sổ, khi thì uyển chuyển, khi thì hung dữ, giống như địch nhân lặng lẽ không tiếng động tiến đến.

"Tô tiểu thư, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng nha!"

Giọng nói từ nơi xa truyền đến, mang theo ý cười, càng khiến người khác khiếp sợ.

Thật giống như là tiếng từ thi cốt vang lên.

"Người nào!" Lưu Hỏa tức giận mắng một tiếng, một chưởng mở cửa sổ, nhảy ra ngoài sân.

Một cơn gió thổi tới, ánh nến trong phòng lung lay, "phốc" một tiếng tắt đi, lưu lại một đám khói xanh, mùi hương sáp dầu.

"Lan Nhược, đừng vội vàng."

Tô Mạt nhẹ nhàng nói xong, sau đó mở lò hương ra, ném một thứ gì đó vào trong, sau đó đốt nến lên, liếc mắt nhìn Lan Nhược một cái, thấy trong mắt nàng ấy hiện lên điều gì đó khác lạ.

Dưới ánh nến, nhìn biểu tình có chút quái dị.

"Tiểu thư, chúng ta vẫn là nên đi ra ngoài, trong phòng quá chật chội, vạn nhất bọn hắn đầu độc hoặc dùng hỏa công, sẽ bất lợi với chúng ta."

Lan Nhược hướng về phía cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.

Tô Mạt nhìn quanh phòng một lượt, cũng nhảy ra ngoài, đi đến bên cạnh Lưu Hỏa và Lan Nhược.

Lúc này bầu trời phía ca hiện lên ánh lửa, hình như là đèn khổng minh, nhưng mà trong giây lát ánh lửa kia lại biến thành lục sắc, xa xôi lấp lánh, thật giống như là ma lửa.

"Tiểu thư, chẳng lẽ bọn họ dám bày trận pháp ở cả thị trấn?" Giọng nói của Lan Nhược trong gió có chút phiêu diêu.

Tô Mạt vẫn trấn định như cũ, "Lưu Vân và Lan Như hẳn là đã tìm bọn họ rồi."

Lưu Hỏa an ủi nàng nói: "Tiểu thư, với võ công của thiếu gia chúng ta không cần lo lắng, việc quan trọng là phải bảo vệ người."

Tô Mạt cười cười, "Sợ cái gì. Chỗ này ta có đan phòng độc, còn có một loại son độc có thể giết người không dấu vết, các ngươi mỗi người một hộp, bôi một chút trên tay, nếu như đối địch, tất nhiên sẽ có lợi."

Hai người đáp lại, Tô Mạt liền phát cho bọn họ.

"Lan Nhược, Nhạc Phong Nhi có khỏe không?"

Tô Mạt hỏi.

Lan Nhược có chút ngạc nhiên, lúc này tiểu thư vậy mà vẫn còn quan tâm tới Nhạc Phong Nhi?

Nàng vâng một tiếng, "Ta đã điểm huyệt của nàng ta, chẳng qua là cũng không ngại, dù sao nàng ta thức dậy cũng vô dụng, chỉ biết khóc cùng tìm vương gia."

"Chính ngươi nhìn qua nàng ta?" Tô Mạt lại hỏi.

Lan Nhược lại lên tiếng, "Nàng ta vừa tỉnh dậy lúc nãy, cứ khóc mãi, ta liền qua nhìn một chút, tránh để nàng ta gây ra ồn ào."

Trong ánh sáng mờ ảo Tô Mạt gật đầu một cái, không nói gì."

Lan Nhược phỏng đoán: "Tiểu thư, lát nữa có cần quan tâm tới nàng ta không?"
 
Chương 1903


Nếu Nhạc Phong Nhi là một gánh nặng, lại còn là tình địch, nếu kẻ địch đến, nàng ta bị liên lụy, bị giết hoặc bị thương, vậy cũng không không có cách nào khác.

Tô Mạt ngẩng đầu nhìn những lửa ma đang bay đến gần, thản nhiên nói: "Tạm thời không cần để ý tới nàng ta."

Những Bạch y nhân kia là kẻ địch của bọn họ, tự nhiên sẽ không đi công kích một Nhạc Phong Nhi đang hôn mê, phòng trường hợp bọn hắn có cạm bẫy gì đó.

Những Bạch y nhân đó cũng không phải là không kiêng dè bọn họ.

Tô Mạt chờ đến khi những lửa ma kia đến ngoài tường thành, liền kéo chiếc áo choàng duy nhất của mình xuống, lập tức đốt lửa, ném vào một đống củi trong viện.

Sau đó đem lò hương trong phòng mở ra cũng ném vào đống lửa.

Đến khi lửa bắt đầu cháy lớn nàng thả thêm một chút hỏa dược bên trong, cho nên lửa cháy vô cùng lớn, lại có gió thổi, ngọn lửa bốc lên cao.

Lức này những ma lửa đó liền dừng lại trên không chỗ tường viện, không tiến thêm bước nữa.

Tô Mạt lại mở hộp son của mình ra, dùng móng tay bắn một chút vào trong lửa, lập tức trong không khí phiêu đãng mùi hương hoa, bay khắp bốn phía, những ma lửa kia liền cách xa ra một chút.

"Tiểu thư, nhưng ma lửa đó đều là người cả." Lan Nhược tiến sát nàng.

Tô Mạt ừ một tiếng, "Đem son của các ngươi bắn về phía đám ma lửa đó."

Lan Nhược và Lưu Hỏa lập tức phụng mệnh mà đi, "xuy xuy" vài tiếng, son hóa thành những viên đạn nhỏ bắn ra ngoài, có trúng có trượt.

Những ma lửa bị đánh trúng đều hét thảm một tiếng, sau đó liền có tiếng vật rơi xuống đất.

"Hừ, Tô Mạt, ngươi tiếp đón khách như vậy sao? Chúng ta còn chưa ra tay, ngược lại ngươi lại ra tay trước chiếm lợi thế."

Giọng nói âm u kia vang lên lần thứ hai, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng không thoải mái, quá mức âm trầm, khiến cho người khác hoài nghi đó có phải là giọng nói của hắn hay không.

Tô Mạt lạnh lùng nói: "Không phải các ngươi đã sớm ra tay rồi sao?"

Nếu nàng không đốt lên đống lửa, không bắn đi thuốc bột, không phân biệt phát đi son độc, những ma lửa đó không phải đã sớm bay vào được rồi sao?

Bọn hắn cả người đều là độc, bay đến nơi sẽ vô cùng lợi hại, đủ khiến cho người khác luống cuống tay chân.

Giọng nói âm u kia cười: "Ngươi cùng Hoàng Phủ Cẩn muốn cắn chết chúng ta như vậy, thật sự là đáng ghét, hừ, vậy đêm nay sẽ tiêu diệt từng đám một, cho các ngươi có đến mà không có về, chết ở chỗ này!"

Ngày hôm nay chính là ngày giỗ của các ngươi!

Tô Mạt cảm thấy căng thẳng, đoán trước rằng Hoàng Phủ Cẩn khẳng định gặp được kẻ địch mạnh hơn chỗ mình rất nhiều, không biết hắn có ứng phó được hay không, mà Lưu Vân và Lan Như có kịp hội họp với hắn hay không.
 
Chương 1904


Doãn Thiếu Đường kia, rốt cuộc là người như thế nào, có liên quan gì đến việc họ gặp chuyện hay không?

Trong đầu nàng suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng vẻ mặt vẫn không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào ra ngoài.

Nàng vẫn thoải mái mà nói: "Các hạ đừng vui mừng sớm như vậy, còn chưa biết ai sẽ dành phần thắng. Chẳng qua là trước khi quyết chiến, ta có một nghi vấn."

Người nọ hừ nói: "Ngươi hỏi đi."

"Vì sao các ngươi muốn hạ độc cha ta và tân đế, vì sao lại mai phục ở sườn núi cách đó năm dặm, chúng ta đã quyết định rời khỏi triều đình, chẳng lẽ các ngươi còn e ngại điều gì sao?"

Giọng nói kia đột nhiên cười lớn, nhưng vẫn âm u như cũ, "Hừ, chẳng lẽ người muốn các ngươi chết chỉ có chúng ta thôi sao? Các ngươi cũng quá đơn thuần dễ lừa rồi. Ta có thể thẳng thắn nói cho ngươi biết, người hạ độc không phải bọn ta, muốn Tô Nhân Vũ chết cũng không phải bọn ta, hắn sống hay chết thì có liên quan gì với bọn ta chứ?"

"Ý của ngươi là tiên đế?" Tô Mạt lập tức truy vấn.

"Đó...ta cũng không chắc chắn."

Nghe giọng nói của hắn có phần không thành thật, Tô Mạt cười lạnh, mặc kệ là hoàng đế có tham dự hay không, tóm lại những Bạch y nhân này không tránh khỏi có liên quan.

"Ngược lại ta không ngờ tới là các ngươi lại có thể dễ dàng thâm nhập vào hoàng cung như vậy, mai phục kỹ như thế, vậy mà vẫn bỏ mà rời đi được, chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao?"

Tô Mạt chậm rãi nói.

Người kia bị Tô Mạt nói móc, hừ một tiếng, "Ngươi rất thông minh, chẳng qua là cũng vô dụng thôi, ngươi thăm dò ta cũng không có tác dụng gì cả."

Tô Mạt vẫn luôn nghi ngờ Bạch y nhân có thể tiến vào kinh thành, có thể là mượn đường của Thẩm gia, lợi dụng bọn họ.

Nhưng nếu có thể đi vào hoàng cung, tiến vào vương phủ của Hoàng Phủ Giới, vậy thì phải ẩn núp thời gian dài mới có thể làm được.

Mà cung nữ và thái giám trong cung, hầu như là không có khả năng, dù sao những người đó luôn luôn phải có mặt.

Duy chỉ có thể là ám vệ của hoàng đế, thân là ám vệ, bọn hắn không cần xuất đầu lộ diện, cho dù là hoàng tử cũng sẽ không nhận biết được toàn bộ bọn hắn.

Mà những Bạch y nhân đó, có thể ẩn núp thời gian dài, tất nhiên là có nhiều khả năng xen lẫn vào bên trong ám vệ.

"Ha ha, đáng tiếc, các ngươi không thể sống tới ngày mai rồi." Giọng nói kia dương dương đắc ý nói xong, trong miệng bỗng nhiên phát ra âm thanh kỳ lạ, lập tức có tiếng ong vang lên.

"Cẩn thận" Lưu Hỏa hô lớn một tiếng, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, che chở Tô Mạt và Lan Nhược ở sau lưng.

Ba người lập tức lưng tựa lưng đón địch, bốn phương tám hướng đều là tiếng ong, hoặc là ám khí, hoặc là...

Ong vò vẽ?

Tô Mạt vừa nghĩ đến đó, liền phân phó một tiếng, "Hỏa công."
 
Chương 1905


Trong viện có chất một đống củi lớn, đầy đủ để dùng.

Lưu Hỏa và Lan Nhược ngầm hiểu, lập tức đem những cây củi đang cháy này làm vũ khí, ong vò vẽ có độc, chỉ cần bị đâm trúng một cái, không kịp giải độc lập tức sẽ rơi vào hôn mê.

Bọn họ vận nội công, quần áo bay phần phật, có thể tạm thời bảo vệ được cơ thể không bị ong vò vẽ tấn công, nhưng mà quan trọng nhất là mặt và tay, liền lấy cây củi cháy để bảo vệ.

Có bọn họ bảo vệ, Tô Mạt liên tục bắn ra mấy cương châm, ong vò vẽ nhao nhao rơi xuống đất.

"Tìm ra người mang theo tổ ong." Tô Mạt phân phó.

Đã có ong độc tấn công, nhất định là có người che đầu che người ôm tổ ong tới.

Lan Nhược và Lưu Hỏa nhận lệnh, liên tục ném cây đuốc lên cao, một bên ứng phó với ám khí và ong độc, một bên tìm người khác thường.

Chỉ nghe vài tiếng kêu đau đớn, lập tức có người ngã xuống, mà số lượng ong độc cũng giảm đi tương đối.

Lúc này tên cầm đầu lại bắt đầu phát ra âm thanh kỳ lạ, Tô Mạt lập tức hiểu được, hắn lại chỉ huy loài động vật nguy hiểm nào đó, ví dụ như ong độc cùng rắn độc.

Trên đất Nam trạch, có một số dị nhân, chuyên môn huấn luyện dã thú.

Quả nhiên trên mặt đất vang lên tiếng xì xì, trong không khí hơi thở tanh hôi bốc lên, Tô Mạt biết đó là rắn kịch độc.

Nếu số lượng rắn độc quá nhiều, bọn họ sẽ dần bị tiêu hao sức lực, nói không chừng còn có loại gì khác nữa, tóm lại thay phiên đáng không phải là tốt.

Nàng nhanh trí nghĩ đến, đơn giản đốt lên một đống lửa khác, sau đó đặt xung quanh ba người bọn họ, chỉ thấy rắn độc bò tới, nhìn thấy ánh lửa liền sợ hãi, từng con ngẩng đầu lên, thè lưỡi đỏ tươi ra.

Tô Mạt cười lạnh, từ bên hông lấy ra một bình sứ, đem thuốc bột thổi ra ngoài, rơi vào đống lửa, lập tức một mùi hương ngọt ngào say lòng người bay lên.

Trên thế gian này có rất nhiều loại độc dược, hiệu quả khác nhau, cách sử dụng cũng có rất nhiều.

Có loại thả vào nước thì độc tính vô cùng mạnh, nhưng gặp lửa sẽ bị thiêu hủy.

Mà đa số độc dược đều sợ lửa.

Có một số sợ khí, sợ thổ.

Tô Mạt để Hồ Tú Hồng cùng Hồ tiên sinh kết hợp với A Cổ Thái phối hợp điều chế độc dược, lại phân ra rất nhiều loại, mỗi loại một đặc tính khác nhau.

Có loại gặp lửa mới có hiệu quả, hơn nữa ở trong không khí, cũng có thể tồn tại rất lâu, cho dù bị đất chắn lại cũng có thể từ từ thâm nhập.

Lúc này nhóm người ma lửa phát ra tiếng kêu sợ hãi, "Độc dược gì vậy?"

Lại có người không chịu được, ngã xuống đất.

Mà những con rắn kia lại giống như say rượu, có con bắt đầu mê man, có con bắt đầu uốn lượn, còn có con lập tức chui vào trong lửa.
 
Chương 1906


Người trên tường nôn nóng, vội vàng dùng xà ngữ muốn chỉ huy đám rắn, ai ngờ những con rắn này càng thêm điên cuồng, thậm chí bắt đầu cắn ngược trở lại, lại giống như bị quấy rầy, trực tiếp phản lại chủ nhân nuôi dưỡng chúng nó.

Tô Mạt thờ ơ nhìn, nàng cũng không ngờ độc này lại lợi hại như vậy, Hồ Tú Hồng cũng không biết.

Hồ Tú Hồng toàn bộ đều làm theo yêu cầu của Tô Mạt, cảm thấy chơi được tốt, chỉ cần Tô Mạt đề nghị, nàng liền nghiên cứu, thành quả nghiên cứu ra có uy lực như thế nào thì nàng ấy cũng không biết.

Hồ Tú Hồng quả thật là một thiên tài chế độc!

Nhìn thành quả như vậy, Tô Mạt nở nụ cười.

"Chi bằng các hạ tiến vào chúng ta từ từ nói chuyện, không cần đánh giết như vậy, thương tổn nguyên khí quá nhiều rồi!"

Tô Mạt cười nhạt, bày ra tư thế mời.

Người nọ thấp giọng mắng một tiếng, bọn họ chính là nổi tiếng về dùng độc, lại thua trong tay một xú nha đầu.

Rắn độc và ong ong độc này đều là kịch độc, so với những phân đội khác dùng hóa thi cốt mà nói thì mạnh hơn nhiều.

Không ngờ tới...Lại bị nha đầu chết tiệt kia phá dễ dàng như vậy.

Năm đó, người được gọi là đệ nhất cao thủ tung hoành khắp Nam trạch, chính là bị rắn độc và ong độc của hắn bức chết, hiện giờ bị phá đơn giản vậy sao?

Quả thật không thể nói gì nữa rồi.

Dù sao nếu giằng co như vậy, muốn dùng độc, có thể dùng khí độc, nhưng không gian quá lớn, xung quanh lại trống trải, gió thổi qua liền tản mất.

Không lý tưởng.

Cũng có thể dùng ám khí, nhưng trong đêm tối, ám khí rất dễ gây ra ngộ thương.

Hơn nữa mấy người kia đều có võ công lợi hại, ám khí không dễ dàng dành được phần thắng.

Cho nên hắn cân nhắc nhiều lần, mới quyết định dùng rắn độc và ong độc, ai ngờ...

Hắn phát ra tiếng thở gấp, thét lên một tiếng, lập tức ám khí như mưa bay về phía ba người Tô Mạt.

Bởi vì có ánh lửa chiếu sáng, những ám khí này phản chiếu lại ánh lửa, nên ba người nhìn thấy rõ ràng, đó là thiên la địa võng.

Cái gọi là thiên la địa võng, chính là một cái lưới lớn được làm từ thép tinh chế, mỗi nút buộc đều có châm độc, đao độc, thậm chí là đạn khí độc, nổ mạnh có khả năng giết chết kẻ địch bằng khí độc.

Dù là không bị bắt lại, chỉ xước qua một chút cũng đủ rồi.

Diện tích quá lớn, gần như muốn bao cả khu vườn, hơn nữa còn không sợ lửa.

Quan trọng hơn là, bởi vì được làm từ thép tinh chế, đao kiếm bình thường không cắt đứt được, đao kiếm có thể cắt đứt được nó cũng là mấy thanh bảo biết hoặc là đã thất truyền từ lâu hoặc là thần binh không tồn tại.

Lan Nhược kinh hãi kêu lên: "Tiểu thư, để ta ngăn lại, hai người mau lui đi."
 
Chương 1907


Kẻ địch trên tường đã ít đi rất nhiều, với võ công của tiểu thư và Lưu Hỏa, có thể thoát ra được.

Quan trọng là phải có người ngăn lại thiên la địa võng.

Lan Nhược quên mình xông lên trước, kiếm quang chớp lóe, ý định muốn chắn tấm lưới thép kia lại.

Nhưng mà tấm lưới kia quá lớn, ngược lại khiến nàng bị vây ở bên trong, Lưu Hỏa tức giận quát lên một tiếng, phi thân lên, che chở cho Lan Nhược, hai người kéo lấy tấm lưới.

"Tiểu thư, đi mau!"

Thấy Tô Mạt vẫn bất động đứng trong sân, giống như bị dọa đến ngẩn người, Lan Nhược nóng vội quát.

Tô Mạt di chuyển, tốc độ của nàng nhanh đến mức không nhìn thấy nàng ra tay như thế nào, đã thấy một cây ngô đồng trong góc di chuyển, tán cây cao vút, lập tức bị nhét vào trong tấm lưới.

Lưu Hỏa vui mừng, kéo Lan Nhược xuống, Tô Mạt xoay người nhảy lên dây thép của tấm lưới, dùng tốc độ nhanh như chớp bắn ra vào cương châm, sau đó bàn tay cầm đoản kiếm bay tới đâm vào người một Bạch y nhân.

Bọn họ giống như không ngờ mấy người Tô Mạt lại có thể thoát ra, lập tức ngẩn người, Lưu Hỏa và Lan Nhược bắt chước làm theo, tấm lưới lớn liền bị phá.

Tên cầm đầu vội vàng thu lưới về, nhưng bị cây ngô đồng đè nặng không dễ dàng kéo lại, hắn nhanh chóng quyết định từ bỏ, tránh để bị phản công lại.

Lúc này, Tô Mạt quát một tiếng, giờ là thời cơ tốt để phản công.

Đầu lĩnh đám Bạch y nhân cũng nổi giận, dẫn người xông vào trong sân, hai bên bắt đầu quyết chiến.

Dù sao thì Bạch y nhân có nhiều người, tuy rằng cận chiến không chiếm được tiện nghi, nhưng bọn họ có nhiều độc dược, ba người Tô Mạt cũng có chút vất vả.

Tô Mạt bị mấy tên Bạch y nhân vây quanh, bỗng nhiên tên cầm đầu đang công kích Lan Nhược quay sang đánh lén Tô Mạt, Lan Nhược bất chấp công kích về phía mình, xả thân đánh về phía Tô Mạt.

Lưu Hỏa rất lo lắng, nhưng do khoảng cách xa chỉ có thể hét lớn một tiếng nhắc nhở Tô Mạt và Lan Nhược.

Tô Mạt xoay người lại, chỉ thấy Lan Nhược đánh về phía mình, nhưng ở một phía khác, một bạch y nhân đội mũ kín mặt cũng đánh về phía mình.

Chỉ trong chớp mắt, bọn họ liền đến trước mặt.

Bạch y nhân một chưởng đánh về phía sau lưng Lan Nhược, nhưng Lan Nhược lại đánh về phía Tô Mạt.

Tô Mạt cả kinh, gọi một tiếng Lan Nhược, giang tay muốn ôm lấy nàng ấy.

Lưu Hỏa bởi vì quá lo lắng, liều mạng tiến về phía các nàng, lại nhìn thấy trong lòng Lan Nhược lóe lên hàn quang đánh về phía Tô Mạt, đó là một con dao sắc đang muốn đâm về phía Tô Mạt.

Nhưng Tô Mạt lại không biết, cho rằng nàng ấy bị trọng thương, giang tay muốn đỡ lấy nàng ấy.
 
Chương 1908


Chuyện xảy ra trong chớp mắt, chỉ kịp nhìn, lại không kịp nghĩ gì, thậm chí cũng không kịp nhắc nhở.

Lưu Hỏa lờ mờ, hô một tiếng không xong, liền thấy Lan Nhược đã rơi vào trong lòng Tô Mạt.

Tim gan như muốn nứt ra, gần như bất chấp xông lên, hét thảm một tiếng: "Tiểu thư!"

Hắn ra sức đánh lui mấy tên địch, tiến về phía Tô Mạt, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy máu chảy dài, tiểu thư lung lay sắp ngã, ai ngờ...

Lan Nhược sắc mặt không dám tin lung lay sắp đổ, ngây người nhìn Tô Mạt, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, đây là có chuyện gì?

Lưu Hỏa vọt tới trước mặt Tô Mạt, hai người dựa lưng vào nhau, "Tiểu thư, rốt cuộc sao lại thế này, Lan Nhược sao vậy?"

Vô cùng rõ ràng Lan Nhược này là giả.

Tô Mạt theo bản năng nhìn thoáng qua phòng của Nhạc Phong Nhi.

Lúc này những Bạch y nhân kia thi nhau kêu thảm, một đám người toàn thân vô lực, ngã nhào trên mặt đất.

Tên cầm đầu thấy tình thế không tốt, lập tức kêu rút lui.

Lưu Hỏa và Tô Mạt đâu dễ dàng thả bọn hắn đi như vậy, ít nhất cũng phải bắt được một người sống.

Lan Nhược giả kia tiến lên ngăn cản bọn họ, chẳng qua là khi trận đấu ngừng lại, kẻ địch cũng đều là cao thủ, đã thoát được gần hết.

"Ngươi, sao ngươi biết ta..." "Lan Nhược" vô cùng khó hiểu nhìn Tô Mạt, vô cùng không cam lòng, hơn nữa chính mình trúng độc của Tô Mạt lúc nào?

Nàng ta cho mình son độc, bản thân nàng căn bản không dùng tới.

Tô Mạt thản nhiên nói: "Son độc cho ngươi và Lưu Hỏa, có một công dụng là thuốc giải."

Thứ nàng cho vào lò hương và đống lửa chính là đan độc.

Đồng thời son độc là một loại độc dược khác, có thể khắc chế địch nhân ở gần.

Có thể khiến kẻ địch không còn sức lực.

Quan trọng hơn là, ngày thường nàng vẫn dùng loại son này, Lan Nhược giả không biết, ở bên cạnh nàng hít vào không ít, gặp một loại dược vật khác làm thuốc dẫn, vậy sẽ thành độc dược.

"Ngươi, quả nhiên, không tầm thường..." "Lan Nhược" nói xong câu này đã có chút hữu khí vô lực.

Tô Mạt đề phòng nhìn nàng ta, nhất định phải ngăn những người này lại, những Bạch y nhân này quá mức độc ác, không chỉ là đối với kẻ địch, đối với bản thân cũng vậy.

Kẻ bị bắt lại, hầu như đều tự sát.

"Nhưng mà, ta, ta không hiểu...Ngươi làm sao biết ta là giả..." Sắc mặt "Lan Nhược" nghi ngờ, thân hình lảo đảo sắp ngã, giống như không chống đỡ được nữa.

Tô Mạt chậm rãi nói: "Ta không biết ngươi là giả, chẳng qua là cảm giác có điểm bất thường."
 
Chương 1909


"Nói dối!"

Tô Mạt bất đắc dĩ nhướn mày, bản thân nàng không nói dối, bởi vì tu luyện Thiên Thông quyết, khiến cho nàng nhạy cảm hơn nhiều.

Nàng cũng không biết Lan Nhược này là giả, chỉ là đột nhiên cảm thấy có phần khác thường, hơn nữa nếu thật sự là Lan Nhược, sẽ không bao giờ nghi ngờ nàng, cho nàng ấy dù là độc dược nàng ấy cũng sẽ lập tức dùng, tuyệt đối sẽ không dùng đến.

Mà Lan Nhược thật sự, cũng không thể không biết nàng lần này xuôi nam, vì đề phòng địch nhân, bọn họ bí mật sử dụng loại son kia.

Nếu không có giải dược của nàng, khi nàng sử dụng một loại dược khác, người bên cạnh mình cũng sẽ trúng độc.

"Lan Nhược ở đâu?" Tô Mạt bình tĩnh nhìn nàng ta, khắp sân đều là thi thể của Bạch y nhân, ong độc và rắn độc.

Nàng cũng không để ý tới, chỉ nhìn nữ nhân dịch dung thành Lan Nhược kia.

"Lan Nhược" cười khanh khách, thật ra là một giọng nói vô cùng quyến rũ, Tô Mạt có phần quen thuộc, nhưng lại không nhớ mình đã nghe qua ở đâu.

"Ngươi đoán xem!" Sóng mắt nàng ta lưu chuyển, đắc ý nhìn Tô Mạt, chỉ cần Tô Mạt quan tâm đến Lan Nhược, như vậy nàng ta sẽ không có nguy hiểm.

Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng ta, "Lúc Lan Nhược đến chữa thương cho Nhạc Phong Nhi, các ngươi mai phục trong phòng."

Đến lúc đó đánh ngất Lan Nhược, bọn họ mai phục lâu như vậy, khẳng định là kế hoạch không hề có chút sơ hở nào.

"Đáng tiếc..." Nữ nhân kia tiếc hận, bắt được Tô Mạt, vậy chẳng khác nào bắt được Hoàng Phủ Cẩn.

Đáng tiếc, thất bại trong gang tấc, nữ nhân này, quá lợi hại rồi!

Ngay cả ông trời cũng giúp nàng ta.

"Đưa giải dược cho ta, ta đảm bảo không thương tổn Lan Nhược." Nữ nhân kia tuy gương mặt giống Lan Nhược, nhưng lại bày ra thần thái xinh đẹp quyến rũ.

Lưu Hỏa tức giận mắng một tiếng, dùng kiếm đâm tới, "Yêu nữ, ta giết ngươi trước."

"Ha ha, ta quả thật là yêu nữ, nếu đã biết nhau rồi, không thể không nói cho các ngươi, tên của ta là Thiên Diện Yêu Xà, ngươi -- nhớ cho kỹ."

Nàng ta vậy mà lại giống như muốn quyến rũ Lưu Hỏa, Lưu Hỏa tức giận hai mắt đỏ lên, một đường kiếm đâm tới.

Thiên Diện Yêu Xà cũng không né tránh, chỉ cười cười nhìn hắn, "Xem ra ngươi vô cùng quan tâm nàng ta."

Tô Mạt giữ Lưu Hỏa lại, "Ngươi là người của Quân gia Nam trạch, vì sao lại cứ muốn đối đầu với chúng ta, theo lý thì chúng ta không thù không oán."

Thiên Diện Yêu Xà cười khanh khách, "Tô tiểu thư, có người chính là không vì có thù oán mới đáng chết, mà là -- chỉ cần các ngươi còn sống thì không được!"
 
Chương 1910


Đó chính là nói bọn họ còn sống chính là uy hiếp người khác sao? Sinh ra áp lực? Cho nên phải chết?

Đó là logic gì vậy?

Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, người có tài là có tội sao?

"Giải dược!" Thiên Diện Yêu Xà cười cười nhìn Tô Mạt, đôi mắt yêu mị đến cả nàng cũng không buông tha.

"Nếu ngươi dám thương tổn đến Lan Nhược, nên biết sẽ có hậu quả thế nào." Tô Mạt nói rất nhẹ, không hề nghiến răng nghiến lợi, cũng không có ý định cảnh cáo, chỉ giống như đang kể chuyện.

Thiên Diện Yêu Xà cảm nhận được sát ý của nàng, như có như không, lại khiến cho người khác lạnh từ xương cốt.

Sắc mặt nàng ta ngưng lại, nghiêm túc nói: "Ngươi yên tâm, Thiên Diện Yêu Xà ta cũng là một người trong giang hồ, nói được thì làm được, ngươi cho ta giải dược, ta đảm bảo không ai thương tổn đến nàng ta."

"Không bằng giải quyết luôn một lần, điều kiện gì ngươi mới chịu thả nàng ra."

"Đúng, mau thả Lan Nhược ra." Lưu Hỏa tức giận.

Thiên Diện Yêu Xà cười duyên, ngón tay thon dài vuốt tóc mai, "Chuyện này khó nói được, ta chỉ có thể đảm bảo không làm nàng ta bị thương, còn thả nàng ta ra thì phải do người khác quyết định."

"Xin lỗi!" Nàng ta lại tỏ vẻ có lỗi, vô cùng chân thành.

Tô Mạt cắn chặt răng, từ trong ngực lấy ra một bình ngọc, ngón tay bắn ra, một nửa viên thuốc bắn về phía nàng ta.

Thiên Diện Yêu Xà không chút nghi ngờ, lập tức mở miệng nuốt xuống.

Dù sao Lan Nhược ở trong tay nàng, không có gì phải lo.

"Đó là giải dược trong nửa tháng của ngươi, nếu ngươi không chịu đem Lan Nhược trả lại cho ta, ta cũng sẽ không giải độc ngay cho ngươi."

"Không sai, vô cùng công bằng." Thiên Diện Yêu Xà giống như không thèm để ý, ngược lại bộ dạng như hiểu rõ, nàng ta cười duyên, nói: "Thuận tiện bán cho ngươi một tin tức, tuy rằng Nhạc Phong Nhi là một người vô cùng đáng ghét, chẳng qua là nếu nàng ta chết ở trong tay ngươi, đến lúc Hoàng Phủ Cẩn trở về... khà khà, ta nói nếu hắn còn có thể trở về, thì có vẻ sẽ không được tốt lắm..."

Nàng ta vừa nói xong, Tô Mạt và Lưu Hỏa liền cảm thấy có dị động, hàn quang trong phòng chớp lóe, Nhạc Phong Nhi hét lên một tiếng.

Hai người bỏ lại Thiên Diện Yêu Xà, nhanh chóng chạy về phía phòng Nhạc Phong Nhi.

Chỉ thấy một trận tinh phong, người mai phục trong phòng lập tức tấn công hai người.

Tô Mạt và Lưu Hỏa phối hợp chặt chẽ, hơn nữa hiện giờ Tô Mạt dùng độc vô cùng giỏi, võ công của hai người cũng rất tốt, ngược lại người mai phục trong phòng không làm gì được họ, lại bị họ đả thương.

"Con bà nó, thật xui xẻo?"

Có tên mắng một câu, không ngờ hai người lại lợi hại như vậy, dù đánh lén cũng không có phần thắng.
 
Chương 1911


"Giết nữ nhân kia!"

Ra lệnh một câu, liền có người phi kiếm về phía Nhạc Phong Nhi.

Nhạc Phong Nhi bị dọa đến u mê, nhìn kiếm kia hướng về ngực mình.

Tô Mạt dùng tốc độ quỷ mị tiến lên, tay không bắt lấy thân kiếm, nhưng mà vẫn chậm một bước, mũi kiếm đã đâm và ngực Nhạc Phong Nhi.

"Tiểu thư?" Lưu Hỏa thấy tay Tô Mạt đổ máu, bước lên trước kiểm tra.

"Không tốt, tránh mau!" Mũi của Tô Mạt rất nhạy cảm, lập tức ngửi thấy mùi hỏa dược, nàng ném kiếm xuống, kéo Nhạc Phong Nhi thuận tiện điểm huyệt nàng ta, nhảy ra ngoài cùng với Lưu Hỏa, "Ầm" một tiếng gian phòng lập tức nổ mạnh.

Những người đó ném không ít phích lịch đạn vào bên trong, tuy rằng vẫn còn kém so với phích lịch đạn của Tô Mạt, nhưng uy lực cũng không nhỏ.

Hai người chỉ cảm thấy một xung lực nhiệt đẩy họ ra bên ngoài, may mà khinh công của hai người tốt, lúc nhảy ra ngoài cũng không bị thương, chỉ là y phục trên người bị sóng nhiệt đốt trụi.

Sợ bên ngoài có địch nhân mai phục, nhân cơ hội công kích bọn họ, Tô Mạt ném ra vài cương châm, mà đồng thời Lưu Hỏa cũng ném ra mấy viên phích lịch đạn bình thường, không phải để tấn công kẻ địch mà là để cho hắn và Tô Mạt ẩn thân.

"Mạt nhi!" "Tiểu thư."

Bên ngoài vang lên giọng nói lo lắng của Hoàng Phủ Cẩn, còn có Lưu Vân và Lan Như.

Hoàng Phủ Cẩn mạo hiểm xông vào, thân hình của hắn ẩn hiện trong làn khói trắng, không hề cố kỵ những đám khói này có độc hay có mai phục của kẻ định hay không.

"Cẩn ca ca!" Mũi của Tô Mạt rất tốt, hơn nữa nàng đã sớm nhớ hết các mùi hương, lúc Lưu Hỏa ném đạn nàng liền xác định được phương hướng.

Lúc này Hoàng Phủ Cẩn xông tới, nàng lập tức nhào về phía hắn.

Tuy rằng vừa gặp qua chuyện của Thiên Diện Yêu Xà, hiện giờ Hoàng Phủ Cẩn quay lại, ngược lại nàng nên nghi ngờ hắn là thật hay giả.

Nhưng trực giác nói cho nàng biết, đây thật sự là Hoàng Phủ Cẩn.

Người khác có thể giả trang thành Lan Nhược, thành Lưu Hỏa, nhưng không thể giả mạo Hoàng Phủ Cẩn.

Bởi vì nàng và Hoàng Phủ Cẩn vô cùng thân thiết, là tâm linh hòa cùng một thể, trực giác của nàng sẽ không lừa gạt nàng.

Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy nàng, thuận tay xách Nhạc Phong Nhi qua, sau đó cùng Lưu Hỏa rời khỏi chỗ đó.

Lưu Vân và Lan Như bảo vệ ở bên ngoài, kẻ địch đã sớm chạy mất.

Vừa đến chỗ an toàn, Hoàng Phủ Cẩn vội vàng nhìn Tô Mạt, tỉ mỉ kiểm tra người nàng, hỏi: "Mạt nhi, nàng có bị thương ở đâu không?"
 
Chương 1912


Tô Mạt lắc đầu, "Muội không sao, Lan Nhược...Bị bắt đi rồi."

Nàng kể ngắn gọn lại việc Thiên Diện Yêu Xà giả mạo Lan Nhược, Lan Như nôn nóng, "Vậy tỷ tỷ có nguy hiểm đến tính mạng không? Nữ nhân kia lợi hại vậy sao? Sao có thể giả mạo được tỷ tỷ?"

May mà tiểu thư lợi hại, nếu là mình, chỉ sợ là không thể nhận ra.

Tô Mạt thở dài, "Tuy rằng Thiện Diện Yêu Xà dịch dung rất giỏi, nhưng quan hệ giữa ta và Lan Nhược không tầm thường, nàng ta cũng chỉ giả mạo được khi cấp bách, nếu là ngày thường thì tất nhiên sẽ không thể."

Từ cách làm việc, lời nói nét mặt, đều có thể để lộ sơ hở.

Lưu Vân cũng vô cùng lo lắng, Tô Mạt bảo mọi người không cần quá lo lắng, tạm thời Lan Nhược sẽ không có nguy hiểm gì, hơn nữa nàng nhất định sẽ cứu Lan Nhược về.

Nàng lại hỏi mấy người Hoàng Phủ Cẩn có gặp chuyện gì không, làm cách nào thoát thân được.

Hoàng Phủ Cẩn không muốn để nàng lo lắng, chỉ nói ngắn gọn, lúc đi uống rượu cùng Doãn Thiếu Đường, kết quả là gặp phải công kích, sau đó có thêm Lan Như và Lưu Vân chạy tới.

"Doãn Thiếu Đường đâu?" Tô Mạt hỏi.

Nàng nhìn một vòng, chưa thấy hắn về.

Hoàng Phủ Cẩn giải thích: "Võ công của hắn không cao, kẻ địch lại quá lợi hại, hắn lại bị thương. Bởi vì lúc đó đang ở quán rượu, kinh động tới người khác, kết quả là Thẩm tam công tử ra tay giúp đỡ. Hắn và Doãn Thiếu Đường là chỗ quen biết, chúng ta liền đem Doãn Thiếu Đường cho hắn, đi theo hắn sẽ an toàn hơn đi theo chúng ta."

Thẩm tam công tử chính là Thẩm gia tam công tử, tam ca của Thẩm Tinh Tinh.

Nghe nói là hắn và Doãn Thiếu Đường quen biết đã lâu, khi ở Duy Dương náo loạn một phen.

Lời giải thích cũng hợp lý, mặc kệ là Doãn Thiếu Đường và Thẩm tam công tử có gì nghi ngờ hay không, tạm thời cũng chỉ có thể tin lời giải thích này.

"Nàng ta cũng bị thương." Tô Mạt cúi đầu nhìn Nhạc Phong Nhi đang dựa vào người Lan Như, Lan Như đã nhanh chóng băng bó vết thương cho nàng ta.

"Thiếu gia, tiểu thư, nàng ta trúng độc, cần phải cẩn thận xử lý vết thương." Lan Như nhìn miệng vết thương của Nhạc Phong Nhi nói.

Tô Mạt nhanh chóng quyết định, đến khách điếm trước.

Lan Như chữa thương cho Nhạc Phong Nhi, mấy người Tô Mạt bảo vệ ở gian ngoài, thuận tiện nghiên cứu võ công và lai lịch của kẻ địch lần này.

Bọn họ vừa mới đến, mà vùng này có thể chính là địa bàn của Bạch y nhân, bọn hắn đã chiếm cứ từ lâu, muốn xuống tay cũng không dễ dàng.

Chỉ là không đoán được vì sao lại là ngô huyện?

Mấy người Tô Mạt có mang theo rất nhiều thuốc chữa thương, thuốc giải độc cũng không thiếu, Nhạc Phong Nhi trúng độc có chút khó giải quyết, không thể giải độc tận gốc, chỉ có thể định kỳ uống thuốc sau đó dùng nội lực giúp nàng ta giải độc.
 
Chương 1913


Hiện giờ Nhạc Phong Nhi vừa bị thương ở mặt, ngực lại bi đâm thêm một kiếm, như vậy nàng ta thật sự càng ngày càng tiều tụy vì bệnh.

Nhạc Phong Nhi đã tỉnh lại, không ngừng rơi lệ, nhìn Hoàng Phủ Cẩn giống như có vô số ủy khuất nhưng mà không dám nói ra.

Nàng ta than thở, "Ta, ta, chi bằng chết đi còn tốt hơn."

Lan Như bởi vì chuyện của tỷ tỷ đã rất phiền lòng rồi, thấy nàng ta cứ ra vẻ như vậy, nhịn không được nói: "Chết đi đã tốt, chúng ta cũng không phải phiền phức cứu ngươi làm gì. Ngược lại ngươi chỉ biết nói những lời vô dụng như vậy."

Nhạc Phong Nhi cắn môi, không dám cãi lại.

Lan Như vốn không phải là người xấu, nhưng Lan Như nói toạc ra như vậy cũng là vì chuyện của Nhạc Phong Nhi. Nếu không phải vì chiếu cố Nhạc Phong Nhi, thì sẽ không có sơ hở để địch nhân trà trộn vào.

Mà Nhạc Phong Nhi khiến người khác liên lụy cùng, chẳng những không thấy áy náy, lại còn ngồi khóc lóc kêu than.

Đơn giản là trách cứ Tô Mạt không bảo vệ nàng ta, cường địch vây quanh, có thể cứu nàng ta sống sót đã là tốt lắm rồi.

Cứ như vậy, trời cũng gần sáng, Lưu Vân phối hợp giải thích với quan phủ về chuyện ở tiểu viện, rửa sạch hiện trường, động tác vô cùng nhanh chóng.

Trong giang hồ khi có cừu oán chém giết, đôi khi quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu có quản thì cũng chỉ làm cho có.

Dù sao không tạo thành uy hiếp cho triều đình là được.

Người tập võ, dù thức cả đêm cũng không thấy mệt mỏi, nhưng Nhạc Phong Nhi không giống vậy, Tô Mạt để nàng ta nghỉ ngơi, sau đó mọi người ra ngoài bàn bạc.

Nhạc Phong Nhi cắn chặt môi, cúi đầu, ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, trong ánh mắt hiện lên sự cầu xin, càng khiến nàng ta thêm đáng thương.

Hoàng Phủ Cẩn nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, Mạt Nhi mang theo không ít thuốc tốt, chắn sẽ không để lại sẹo. Chúng ta lần này có thể sẽ gặp không ít nguy hiểm, ngươi vẫn nên đi tìm thân thích để nương nhờ hoặc quay về kinh thành đi."

Nhạc Phong Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, lại liếc mắt nhìn Tô Mạt chuẩn bị đi ra ngoài, sau đó cầm khăn che nửa bên mặt, lại bắt đầu khóc.

Hoàng Phủ Cẩn dặn dò: "Lan Nhược đã nói rồi, ngươi đừng khóc nhiều, nước mắt không tốt cho vết thương, sẽ tăng khả năng để lại sẹo."

Nhạc Phong Nhi cắn môi gật đầu, giọng nói yếu ớt mềm mại: "Đa tạ vương gia quan tâm, ta biết, ta..."

Hoàng Phủ Cẩn không muốn ở lại nữa, "Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, nếu có gì không thoải mái thì lập tức gọi người."

Tô Mạt lúc này đi tới cửa đột nhiên quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Khi Lan Nhược bị người ta tập kích, ngươi không biết một chút gì sao?"
 
Chương 1914


Sau khi Nhạc Phong Nhi bị bỏng ở mặt, là Lan Nhược đưa nàng ta đi chữa thương, lại ngại nàng ta khóc nhiều nên mới điểm huyệt nàng ta.

Nhưng điểm huyệt lâu sẽ có hại cho cơ thể, Lan Nhược bôi thuốc xong sẽ cởi bỏ huyệt đạo cho nàng ta.

Như vậy khi Lan Nhược đi, nàng ta hẳn là đã tỉnh táo, nếu Lan Nhược gặp kẻ địch tấn công, nàng ta không thể không biết.

Với võ công của Lan Nhược, kẻ địch nếu tấn công chính diện, tuyệt đối sẽ không thể một chiêu bắt được nàng ấy.

Có khả năng là địch nhân giả mạo thành Nhạc Phong Nhi, với bản lĩnh của Thiên Diện Yêu Xà, dịch dung thành Nhạc Phong Nhi vô cùng đơn giản.

Bình thường thì có thể không dám làm vậy, nhưng với tình huống đặc biệt thì khó nói, Nhạc Phong Nhi bị thương, tâm tình không tốt, không thích nói chuyện, biểu hiện cũng không cần quá chú ý.

Có thể là Lan Nhược nhất thời không kiểm tra, giống như khi kẻ địch tập kích, nàng ta giả mạo Lan Nhược, mình là Lưu Hỏa cũng không nhận ra.

Nếu không tuân theo thì không nên có tâm hại người, tôn chỉ của nàng là không thể không có lòng phòng bị người khác, vậy mà đêm qua nàng đã bị Thiên Diện Yêu Xà tập kích làm bị thương.

Giả như kẻ địch giả trang Nhạc Phong Nhi, lừa Lan Nhược, như vậy hiện giờ Nhạc Phong Nhi là thật, vậy chính là kẻ địch ném nàng ta trở lại.

Nghe thấy Tô Mạt hỏi, trong mắt Nhạc Phong Nhi hiện lên vẻ mờ mịt, nàng ta khẽ lắc đầu, tự trách nói: "Sau khi mặt ta bị bỏng, liền cảm thấy đau đớn không chịu được, Lan Nhược đắp thuốc cho ta, lại sợ ta quá đau đớn nên điểm huyệt ta ngủ đi. Ta cũng không biết là ngủ bao lâu, dù sao cứ mơ màng, cả lúc bôi thuốc cũng thấy không rõ, lúc tỉnh lại liền bị tiểu thư...A, không, là bị bạch y nhân đâm trúng một kiếm."

Vừa dứt lời, nàng ta rất nhanh liếc nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái.

Quả nhiên trong mắt Hoàng Phủ Cẩn hiện lên vẻ nghi hoặc.

Tô Mạt chăm chú nhìn nàng ta, nhẹ nhàng hừ một tiếng, xoay người rời khỏi căn phòng.

Lúc này đi đến chỗ A Lý.

Chuyện xảy ra nàng cảm thấy bên trong tổ chức, chắc chắn có vấn đề, là bị kẻ địch cắt đứt hơn nữa còn lợi dụng được rồi.

Vốn tòa nhà kia là thủ hạ A Lý chuẩn bị, vì là người một nhà, cho rằng sẽ không bị kẻ địch lợi dụng sơ hở và giám thị.

Mà hiện giờ chẳng những bị chui vào lỗ hổng, hơn nữa dưới tình huống họ không biết đổi Nhạc Phong Nhi đi, sau đó tập kích Lan Nhược.

Mà hơn hết, chủ nhân gian phòng này không hề biết chút gì.
 
Chương 1915


Bọn hắn hiểu rõ, trong một khoảng thời gian, bọn hắn không thể mai phục lâu, sẽ bị mấy người Tô Mạt phát hiện.

Cho nên thừa dịp mấy người Tô Mạt chuyển tới, Doãn Thiếu Đường và Nhạc Phong Nhi đến, Nhạc Phong Nhi nấu canh gặp chuyện không may, sau đó khi mọi người không có để tâm tới những vấn đề khác, bọn hắn nhân cơ hội đó ra tay.

Thời khắc được chọn vô cùng chính xác, hơn nữa hiệu suất rất cao, một phát trúng đích.

Nếu Nhạc Phong Nhi không nấu nồi canh kia, vậy chuyện sẽ không thành như vậy.

Trong lòng Tô Mạt có chút oán hận.

Nàng ngồi thẳng trên ghế, trên mặt không thể hiện thái độ gì, nhưng mấy người A Lý đều biết tâm trạng của nàng không tốt, cũng không dám quấy rầy, chỉ đứng im lặng ở đằng sau.

Qua một lúc, Tô Mạt từ trong suy nghĩ của mình tỉnh lại, nói: "A Lý, bí mật tìm kiếm những người đó, nhất định phải cẩn thận tra xét, thà được ít nhưng có chất lượng. Đừng mù quáng mà tìm nhiều người."

A Lý cung kính đáp lại: "Tiểu thư, chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận kiểm tra hơn."

Sau đó hắn nói ra nghi vấn của mình: "Thuộc hạ đã sớm kiểm tra qua tòa nhà kia, quản gia không có vấn đề gì. Thuộc hạ cảm thấy kẻ địch quá giảo hoạt, bọn họ đã sớm biết chúng ta ở tòa nhà đó, lại không có hành động gì, sau đó chỉ âm thầm giám sát. Trong bọn họ có người giỏi dịch dung, là cao thủ, nếu muốn âm thầm hành động giấu quản gia kia, cũng không phải là chuyện khó. Thuộc hạ cảm thấy, những tòa nhà như thế này, tiểu thư không nên ở lại, không an toàn."

Quả thật là như vậy, vốn cho là chỗ vô cùng an toàn có thể tin tưởng, đột nhiên lại bị kẻ địch nắm rõ, bọn hắn sắp đặt trước, vô cùng có khả năng đánh úp.

"Có lẽ từ khi ở hà hoa phường bọn hắn đã chú ý tới, sau đó mấy chỗ tiếp theo đều ẩn nhẫn không hành động, mãi đến Ngô huyện này mới hành động. Quả nhiên, giữ được bình tĩnh tốt."

Tô Mạt phân tích một chút, hơn nữa bọn hắn giống như rất am hiểu về chiến thuật tâm lý, lúc này mình vừa gặp Nhạc Phong Nhi, tâm tình nóng nảy, lại có mâu thuẫn với Hoàng Phủ Cẩn, mọi người tâm trạng không tốt, rất nhiều chuyện sẽ bị xem nhẹ rồi bỏ qua.

Mà kẻ địch đã có chuẩn bị trước, có thể nói toàn bộ đều trong kế hoạch, bọn hắn chỉ còn chờ thời cơ mở lưới lớn mà thôi.

"Tiểu thư, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?" Lan Như hỏi.

Tô Mạt thản nhiên nói: "Vẫn là câu nói kia, mọi người đề cao cảnh giác, bất luận là lúc nào cũng không thể buông lỏng phòng bị, lấy bất biến ứng vạn biến, gặp chiêu phá chiêu."

Mấy người vội vàng đáp lại.

Tô Mạt lại bảo A Lý, những tòa nhà đã chuẩn bị nàng sẽ không tới nữa, tránh để lộ hành tung ra ngoài.
 
Chương 1916


A Lý nói: "Tiểu thư, cũng không cần phải như vậy, nhà chúng ta chuẩn bị trước có thể không ở được, nhưng chúng ta có thể chi tiền thuê cả tòa nhà."

Kẻ địch có thể sẽ âm thầm giám sát, biết rõ chỗ ở của bọn họ, vậy bọn họ sẽ cho người vào ở đó, cũng sẽ biết được chỗ nào có thể tin tưởng.

Bọn họ cũng có thể thuê nhà của người khác đang ở.

Tô Mạt cười rộ lên, gật đầu, "Cách này cũng tốt. Hơn nữa là có chỗ ở an toàn."

"Cửa hàng của Thẩm gia." Mấy người cùng nhau nói, nói xong đều cười rộ lên.

Tô Mạt lại phân phó một chút, để A Lý âm thầm hành động, truy tìm kẻ địch, về sau Lưu Vân sẽ chuyên môn phụ trách giao tiếp cùng Thiên Diện Yêu Xà, tranh thủ sớm cứu được Lan Nhược về.

Lưu Hỏa và Lan Như cùng nhau phụ trách Nhạc Phong Nhi.

A Lý đi rồi, Hoàng Phủ Cẩn từ phòng Nhạc Phong Nhi đi ra, Tô Mạt đưa mắt nhìn hắn, "Chúng ta vẫn mang theo nàng ta xuôi nam."

Nàng ta không có võ công, lại yếu ớt, nhìn thế nào cũng thấy sẽ thành bia ngắm cho kẻ địch.

Chỉ cần tập trung tấn công nàng ta, mọi người vì bảo vệ nàng ta sẽ phải có hy sinh.

Lần này là tay của nàng, chẳng qua một kiếm kia đi quá nhanh, may mà nội lực của nàng cũng có thành công nhất định, chỉ là cắt vào phần mềm, không thương tổn đến gân cốt.

Lại có thêm thuốc của mình mang theo, miệng vết thương đã bắt đầu khép lại, hơn nữa có thêm thuốc của Hồ Tú Hồng, cũng sẽ không lưu lại sẹo.

Nàng cũng không muốn người khác chuyện bé xé ra to, cho nên sau khi bôi thuốc cũng không băng bó quá nhiều, lại dùng tay áo che đi, người khác cũng không biết.

Đêm qua Hoàng Phủ Cẩn gặp nguy hiểm còn lớn hơn nàng, nhưng vì để nàng không lo lắng, nên hắn bắt buộc Lưu Vân và Lan Như không được nói chi tiết, ngược lại tìm Lưu Hỏa cẩn thận hỏi Tô Mạt đã gặp những chuyện gì.

Mọi người vẫn vội vàng giải quyết hậu quả, hắn gần như không có thời gian nói chuyện một mình với Mạt Nhi, giờ đi đến ngồi bên cạnh, đưa tay cầm lấy tay của nàng, "Mạt nhi, có chỗ nào không khỏe không?"

Hắn sợ những Bạch y nhân đó dùng độc rất lợi hại, cũng giỏi về ẩn giấu, khi trúng độc không biết, ẩn núp một thời gian mới phát tác.

Nếu Thiên Diện Yêu Xà kia giả mạo thành Lan Nhược, cho dù là một chút thời gian, cũng đủ để hạ độc rồi.

Tô Mạt cùng chờ ở một phòng với nàng ta, lại có tiếp xúc chân tay, cho nên Hoàng Phủ Cẩn vô cùng lo lắng.

Nội lực của hắn truyền qua cổ tay của nàng, ôn hòa mà kiên định đi một vòng kinh mạch của nàng.

Tô Mạt nhìn hắn quan tâm mình nhiều như vậy, cũng không kháng cự lại, tùy ý hắn thăm dò.
 
Chương 1917


uối cùng cũng khiến Hoàng Phủ Cẩn yên tâm, Tô Mạt không trúng độc, hơn nữa nội lực trong người ngược lại có xu thế gia tăng, càng hoàn thiện hơn trước.

Đây là chỗ tốt của đóa sen vàng thần bí kia, người bình thường tu luyện nội lực, chỉ cần mỗi ngày luyện công không ngừng tĩnh tọa sẽ nâng cao được nội lực.

Mà Tô Mạt có đóa hoa kia cùng với thể chất của nàng vô cùng thích hợp với sen vàng, tĩnh tọa có thể việc ít công to, dù không tĩnh tọa, chỉ hô hấp bình thường, nội lực bình thường cũng sẽ tăng lên.

Tuy rằng chậm, nhưng qua một thời gian, sẽ có hiệu quả.

Hoàng Phủ Cẩn buông tay ra, tầm mắt lại nhìn qua tay trái của nàng, bỗng nhiên phát hiện có chỗ không đúng, đưa tay muốn cầm tay nàng.

Tô Mạt vội vàng giấu đi, "Cẩn ca ca, chúng ta đến hỏi thăm Thẩm tam công tử đi."

Người này đúng lúc xuất hiện, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy, nói không chừng là cũng cùng đường, chẳng qua là mọi người không chạm mặt nhau thôi.

Hắn cứu Doãn Thiếu Đường, mà Doãn Thiếu Đường đi cùng họ tới, chào hỏi là chuyện nên làm, thuận tiện thăm dò một phen.

Hoàng Phủ Cẩn cũng không buông tha, nhất định phải xem tay nàng, "Mạt nhi, nàng bị thương?"

Tô Mạt mỉm cười, "Không có gì, chỉ là thương ngoài ra, không có độc, cũng không thương đến gân cốt, chỉ là bị thương ngoài da thôi."

Trong ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn đều là lo lắng, nàng không đành lòng, đành phải đưa tay ra.

Miệng vết thương đúng là không sâu, đã khép lại, nhưng mà có ba bốn đường như vậy.

May mắn không trúng độc.

"Có lẽ người kia bôi độc dược ở mũi kiếm, ở thân kiếm lại không có độc."

Nếu không nàng cũng sẽ trúng độc theo, lúc ấy quá nhanh, tay nàng nắm được vừa đúng gần chuôi kiếm.

Hoàng Phủ Cẩn chăm chú nhìn nàng, nàng biết hắn đang hỏi nàng sao lại bị thương.

Nàng cười cười, "Kẻ địch ý định cưỡng ép Nhạc Phong Nhi, đáng tiếc không thành công, định giết nàng ta, huynh có biết, kiếm thế quá nhanh..."

Nàng lấy tay bắt lấy, tất nhiên là bị thương.

Hoàng Phủ Cẩn quặn đau trong lòng, lại không thể nói gì, dù sao người tập võ, đánh nhau cùng người khác bị thương là chuyện không thể tránh được.

"Ta sẽ cho người đưa nàng ta đi." Hoàng Phủ Cẩn kiên quyết nói.

Tô Mạt lắc đầu, "Lúc này không thích hợp rời đi, kẻ địch biết chúng ta không thể để cho nàng ta chết, nếu bọn họ chỉ chằm chằm ngắm vào nàng ta, vậy thì chúng ta lại càng bận rộn hơn."

Thiên Diện Yêu Xà kia nói đúng, thậm chí còn nhìn ra được vấn đề khó khăn của nàng và Hoàng Phủ Cẩn đối với Nhạc Phong Nhi.

Không phải là Hoàng Phủ Cẩn có tình cảm với Nhạc Phong nhi, cũng không phải là sợ Nhạc Phong Nhi sẽ quyến rũ Hoàng Phủ Cẩn
 
Chương 1918


Quan trọng là thân phận của Nhạc Phong Nhi.

Nếu bọn hắn giết Nhạc Phong Nhi, có khả năng sẽ vu oan cho mình.

Dù là nàng giết Nhạc Phong Nhi, nàng tin tưởng Hoàng Phủ Cẩn sẽ không trở mặt với nàng, nhưng có một vấn đề, đó chính là Hoàng Phủ Cẩn sẽ tự trách.

Chỉ cần Nhạc Phong Nhi chết, sẽ ở thành cái gai trong lòng hắn.

Khiến cho hắn cả đời này không yên tâm được.

Nếu Thiên Diện Yêu Xà hiểu được điều này, chỉ cần xuống tay với Nhạc Phong Nhi, vậy thì chuyện sẽ rất khó để giải quyết.

Cho nên Tô Mạt phải bảo vệ Nhạc Phong Nhi an toàn, không phải do lý do nào khác, chỉ đơn thuần coi nàng ta như một đồ vật, một vật khiến Hoàng Phủ Cẩn không áy náy.

Để Nhạc Phong Nhi chết có rất nhiều cách, nhưng chết không giải quyết được vấn đề.

Nàng không thể hành động theo tình cảm được.

Hoàng Phủ Cẩn đau lòng ôm lấy nàng, ánh mắt có chút âm trầm.

Nói trắng ra là hắn không đúng, không tốt, nếu hắn không ra ngoài uống rượu, nếu hắn vẫn luôn ở bên cạnh Tô Mạt, nếu hắn an tâm thoải mái giao Nhạc Phong Nhi cho Tô Mạt, mặc kệ nàng ta làm gì hắn đều mặc kệ.

Như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Lưu Vân ở ngoài cửa không muốn quấy rầy hai người, nhưng lại không thể không bẩm báo, đành phải ở ngoài cửa nói: "Thiếu gia, tiểu thư, Thẩm gia tam công tử cùng Thẩm tiểu thư tới hỏi thăm."

Không ngờ hai người này lại tới, vốn là Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt còn đang tính đi.

Hai người chỉnh sửa một chút rồi ra ngoài gặp khách.

Tuy rằng đang ở nhà trọ, Lưu Vân vẫn chọn một tiểu viện yên tĩnh, cũng không ở phía trước.

Cách ăn mặc của Thẩm Tinh Tinh thật sự là khiến người ta lóa mắt, còn đẹp hơn vài phần so với khổng tước, bên cạnh nàng ta, Thẩm tam công tử cũng là cẩm y hoa phục, tướng mạo tuấn mỹ, đứng dưới tán cây quế, gần như hòa thành một với mùi hoa quế, quả thật là cảnh đẹp ý vui.

Thẩm Tinh Tinh vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đi ra, lập tức bước lên trước, "Ai nha, ta nói các ngươi đến cửa hàng nhà ta mà ở, các ngươi lại còn khách khí. Sao nào, ta nghe tam ca nói, khi huynh ấy đang uống rượu thì gặp các ngươi đang đánh nhau với người khác. Tòa nhà các người ở, nghe nói cũng bị người ta đốt rồi sao? Chậc chậc, người nào tức giận lớn vậy?"

Nhìn bộ dạng vui sướng khi người gặp họa của nàng ta, Tô Mạt nhịn không được muốn đánh nàng ta.

Thẩm Tam vẫn bảo trì bình thản, không hề xấu hổ vì hành vi của muội muội nhà mình, hắn chắp tay hành lễ, tuy là cung kính nhưng không khiêm tốn.

"Doãn công tử vẫn tốt chứ?" Tô Mạt hỏi.
 
Chương 1919


Không đợi Thẩm Tam nói chuyện, Thẩm Tinh Tinh lập tức nói: “Hắn vẫn tốt, chưa bị liên lụy mà mất mạng. Ta nghe nói Nhạc cô nương thiếu chút nữa là chết rồi, Tô tiểu thư tính kế thật tốt a.”

Đây còn phải suy đoán gì nữa nhất định là Tô Mạt mượn đao giết người, muốn mượn kẻ định giết Nhạc Phong Nhi, trừ hậu họa..

Tô Mạt không muốn lý luận cùng với nàng ta, đối với kiểu đại tiểu thư được nuôi trong khuê phòng không có khiến thức chưa từng biết đến khắc nghiệt làm gì, chỉ có hiện thực tàn khốc mới khiến nàng ta cúi đầu.

Nếu không nàng ta vĩnh viễn kiêu ngạo như vậy.

“Doãn Thiếu Đường bị thương không nặng, chỉ là có hơi khó giải quyết, hắn bảo tại hạ đến xin lỗi Hoàng Phủ thiếu gia, xin lỗi không nên kéo người đi uống rượu.”

Thẩm Tam nói chuyện cùng Hoàng Phủ Cẩn, ánh mắt lại nhìn về phía Tô Mạt.

Quả nhiên là một nha đầu mỹ lệ vô song, vừa cương vừa nhu, thanh thuần có thừa, lại không thiếu phần quyến rũ, thần thái khiến cho cho người khác động lòng.

Thật là một mỹ nhân như họa, có thể nhìn từ xa, có thể tiến gần tán thương, vô luận là góc độ vào, đều thỏa mãn được hỏa nhãn kim tinh của hắn.

Hoàng Phủ Cẩn mời hai người họ vào nhà ngồi.

Trên đường Tô Mạt hỏi: “Ngụy bang chủ vẫn tốt chứ?”

Ngụy An Lương đi theo Thẩm Tinh Tinh tới cửa hàng của Thẩm gia, nhưng vẫn có một số bang chúng ở lại chỗ này.

Thẩm Tinh Tinh thấy Tô Mạt vậy mà lại quan tâm tới Ngụy An Lương, không khỏi bĩu môi, hừ nói: “Tô tiểu thư cũng quan tâm nhiều vậy.”

Ai cũng nhớ đến, cũng không sợ Hoàng Phủ Cẩn không vui.

Hừ!

Vừa vào hậu viện, Thẩm Tinh Tinh tỏ ý muốn đi an ủi Nhạc Phong Nhi.

Tô Mạt tất nhiên để nàng ta đi, bảo Lan Như dẫn đường cho nàng ta.

Thẩm Tinh Tinh cũng không phải người không có đầu óc, nhìn một vòng, hỏi Lan Như: “Sao không nhìn thấy tỷ tỷ của ngươi.”

Lan Như và Lan Nhược có gương mặt và dáng người gần giống nhau, tính tình lại không giống nhau, hai người ở bên cạnh Tô Mạt giống như sinh đôi không rời xa nhau, vậy mà hôm nay lại không thấy.

Sắc mặt Lan Như có chút ảm đạm, thản nhiên nói: “Tỷ tỷ có việc phải làm.”

Nàng không muốn nói cho Thẩm Tinh Tinh biết tỷ tỷ bị địch bắt đi, tiểu thư thiếu chút nữa là bị thương, tránh để Thẩm Tinh Tinh nắm được đằng chuôi, để nàng ta mỗi nàng đều tới gây chuyện.

Thẩm Tinh Tinh tất nhiên không biết về tình hình tối qua, người ngoài chỉ biết là giang hồ báo thù, còn quá trình như thế nào, người nào bị giết, thì không thể biết được.

Chỉ là tiếng nổ kia quá lớn, nàng ta tự nhiên cũng sẽ biết.

“Là đuổi theo hung thủ đi.” Thẩm Tinh Tinh tự cho là thông minh, suy đoán.

Lan Như cũng coi là đúng, gật đầu.

Thẩm Tinh Tinh đắc ý nói: “Ta biết mà. Tiểu thư các người giỏi tính kế như vậy, sao có thể chịu thiệt được. Ngược lại Nhạc Phong Nhi đã đi theo chịu phiền phức rồi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top