Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Dịch Full 

Chương 1860


Đương nhiên người có tài năng kỳ lạ thật sự là có, chỉ là người có bản lĩnh thật sự sẽ không cần đến danh lợi, tất nhiên sẽ không ngốc, họ đều biết gần vua như gần cọp.

Tất nhiên có thể vào được Khâm Thiên Giám, hầu hết đều có chút năng lực, nhưng mà vẫn chưa thành tinh, lại mê luyến vinh hoa phú quý hoặc là công danh lợi lộc.

"Chẳng qua là, thật sự sắp tạnh mưa rồi."

Tô Mạt thở ra, nàng không dám lúc nào trời sẽ tạnh mưa, hiện giờ mưa sắp tạnh nên nàng mới dám nói như vậy.

Gia Cát Lượng cũng là biết được hướng gió mới dám đưa ra chủ ý thuyền cỏ.

Thẩm Tinh Tinh không phục, "Chúng ta cược đi."

Tô Mạt buồn cười, thật sự là một tiểu thư điêu ngoa đáng yêu, cái gì cũng có thể làm loạn lên, "Cược cái gì?"

"Cược..." Thẩm Tinh Tinh thiếu chút nữa nói ra cược Hoàng Phủ Cẩn, tuy rằng nàng ta muốn nếu bản thân thắng sẽ khiến Tô Mạt phải rời đi, nhưng dù sao từ nhỏ đã được giáo dục tốt, cảm thấy thẹn với lòng đã chiến thắng ham muốn cá nhân, "Nếu ngươi thua, phải làm cho ta một bàn ăn phong phú."

Nàng ta đắc ý lắc chân, hai ngày nay đều phải ăn đồ không ngon, không phải là khen ngợi trù nghệ của Tô Mạt đâu.

Doãn Thiếu Đường vừa nghe thấy vậy, hai mắt phát sáng, vỗ tay phụ họa, "Được, được, Tô tiểu thư, xin tiểu thư thương xót một lần, giả bộ thua đi."

Thẩm Tinh Tinh trợn mắt nhìn hắn, "Ngậm miệng!"

Lan Như đứng bên cạnh hầu trà nghe vậy liền mỉm cười, "Thẩm tiểu thư, vậy nếu tiểu thư nhà chúng ta nói đúng, vậy người sẽ mất gì?"

Muốn chiếm tiện nghi sao, không có cửa đâu.

Thẩm Tinh Tinh bày ra bộ dạng đắc ý, bản thân mình làm sao có thể thua được chứ?

Trận mưa lớn này ít nhất cũng phải một tháng, lúc này mới được mấy ngày, mới chưa đến mười ngày.

"Chung quy thì cũng cần phải có giải thưởng chứ, dù là chắc chắn thắng, cũng phải có cái đem ra đặt cược." Lan Như không để cho nàng ta tránh thoát.

Thẩm Tinh Tinh nhướn mày, cao ngạo hừ một tiếng, vẻ mặt Phỉ Thúy cẩn thận, Linh Đang lại châm chọc nói: "Ngươi làm sao chắc chắn tiểu thư nhà mình sẽ thắng, tiểu thư chúng ta sẽ không thua đâu."

Thẩm Tinh Tinh vô cùng thỏa mãn, vui vẻ nói: "Được, nếu ngươi thắng, ta sẽ chuẩn bị quần áo cho ngươi."

Nhìn bộ dạng keo kiệt của nàng, cũng không đổi y phục, chính mình liền rộng lượng, vừa lúc có thể gây khó dễ cho nàng.

Mấy người Lan Như liền nhướn mày, nhất là Lưu Hỏa, huýt sao một cái, chuẩn bị quần áo cho tiểu thư?

Ngươi quản được sao? Kỹ thuật đến đâu? Có tư cách sao?
 
Chương 1861


Thấy bộ dạng nhịn cười của bọn họ, Linh Đang và Thẩm Tinh Tinh liền nổi giận, "Sao nào, sợ ta nuốt lời sao? Cần ta thề ở đây không? Hay là muốn đặt tiền trước?"

Lưu Hỏa cười nhạo, không nói tiếp.

Tô Mạt cười cười liền mắt nhìn bọn họ, thuận miệng nói: "Thế này đi, ta cũng chưa nghĩ ra, chúng ta liền nhớ lấy, mọi người làm chứng, coi như là Thẩm tiểu thư nợ ta một nhân tình. Khi nào nghĩ ra ta sẽ nói với ngươi."

Thẩm Tinh Tinh vừa định nói cũng được, Linh Đang lại nói trước, "Nhưng nếu đến lúc đó ngươi lại giở công phu sư tử ngoạm, muốn một nửa gia tài của tiểu thư, vậy chẳng phải là quá tiện nghi cho ngươi rồi sao. Tiểu thư chúng ta từ trước đến nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh."

Lan Như cười nói: "Dù sao tiểu thư ngươi cũng sẽ không thua, Linh Đang cô nương sợ cái gì."

Linh Đangtức đến đỏ cả mặt lên, Tô Mạt lại nói: "Yên tâm đi, sẽ không đòi tiền, cũng sẽ không bảo đi giết người, chuyện ta muốn sẽ nằm trong phạm vi đạo đức lương tâm, như vậy là được rồi chứ."

Thẩm Tinh Tinh gật đầu, "Thành giao!"

Phỉ Thúy cảm thấy tiểu thư ra giá quá cao, Tô Mạt chẳng qua chỉ làm một bữa cơm, quá lời rồi.

Hơn nữa nhìn dáng điệu đã đoán trước của Tô Mạt, chỉ sợ chuyện sẽ không đơn giản như vậy, xem ra ngược lại là nàng ta đã đào sẵn một cái hố, chờ tiểu thư nhà mình tự nhảy vào trong.

Nếu không sao lại lưu lại một cái điều kiện, trong cuộc cá cược này, chắc chắn có âm mưu.

Thẩm Tinh Tinh rất tự tin, trên đời này làm gì có ai có thể xem được thời tiết trên trời chứ?

Ít nhất là không thể đoán được lúc nào trời sẽ ngừng mưa.

Vì tránh nhàm chán, Doãn Thiếu Đường đề nghị chơi trò chơi, vài người cùng chơi hết cả buổi chiều.

Thẩm Tinh Tinh vô cùng buồn bực, vốn là nàng thắng được, hiện giờ lại không tốt chút nào, ngược lại thua nhiều hơn, thật sự là đáng giận.

Nhưng nhớ đến có thể coi Tô Mạt như nha hoàn để sai bảo, trong lòng nàng ta liền cân bằng lại.

Trời vẫn mưa to như cũ, không có dấu hiệu muốn tạnh, nàng ta và Linh Đang vô cùng đắc ý.

Phỉ Thúy lại có chút lo lắng, thỉnh thoảng lại đi ra nhìn sắc trời, tuy rằng trời vẫn đang mưa, nhưng bầu trời đã không còn đen nữa hình như đã sáng lên một chút.

Nếu như vậy, có phải là báo trước mây tan mưa tạnh không?

Khi trời sáng ại, có phải là sẽ hoàn toàn tạnh mua không?

Nhìn tiểu thư ở chỗ này chơi đến không biết trời đất, nàng ta có chút sốt ruột.

Kết quả đến gần bữa tối, mưa cũng không ngừng, chỉ là mưa nhỏ đi một lúc, hại nàng khẩn trương nhiều lần, sau đó lại mua to, thậm chí còn lớn hơn, nàng lại vui vẻ .

Xem ra tiểu thư chắc chắn thắng rồi.
 
Chương 1862


"Tô Mạt, ngươi vẫn không đi làm cơm sao?" Thẩm Tinh Tinh ném bài lên bàn, cũng không tiếc tiền, tuy rằng cảm thấy thua rất mấtmặt, có thể nghĩ tới chuyện sắp tới, cũng không để ý tới nữa.

Tô Mạt thản nhiên nói: "Thẩm tiểu thư quá nóng vội rồi. Không phải là đến trưa ngày mai sao?"

Lại nói tiếp, còn chưa qua tối nay nữa.

Thẩm Tinh Tinh hừ lạnh, cho ngươi mạnh miệng, nhìn ngươi có thể chống đỡ đến bao giờ.

Lúc ăn tối, mưa rơi nhỏ lại, nhìn như muốn ngừng, gió lại lớn hơn.

Thẩm Tinh Tinh có chút lo lắng, lôi kéo Phỉ Thúy và Linh Đang lại, "Gió thế này có phải là sẽ thổi bay hết mây mưa đi không?"

Phỉ Thúy lo lắng nói: "Nói không chừng sẽ như vậy."

Linh Đang lớn tiếng quát, "Miệng quạ đen, gió sẽ khiến mưa lớn hơn. Hơn nữa, dù có tạnh, không chừng đến đem lại mưa. Dù có thua, nàng ta định làm gì chứ? Chẳng qua chỉ là đồng ý một câu mà thôi, cũng không có giấy tờ sổ sách, nàng ta có bằng chứng đâu? Chúng ta cứ nói là nàng ta chơi xấu."

Tâm tình của Thẩm Tinh Tinh cũng thả lỏng ra.

Quả nhiên đến đêm trời tạnh mưa, khiến cho ba người chủ tớ Thẩm Tinh Tinh thức trắng một đêm, chịu đựng đến sáng hôm sau hai mắt thành mắt gấu trúc hết.

Đợi các nàng dậy, cũng đã là giờ thìn, nàng ta hét lớn, "Đây là cái địa phương quỷ quái gì chứ, khiến bản tiểu thư eo mỏi lưng đau, đi xuống đi tản bộ."

Nàng ta mơ màng đi xuống lầu, cảm giác không khí vô cùng tươi mát, nhịn không được vươn vai một cái, duỗi cái lưng mỏi, sau đó hít sau một hơi.

Trợn mắt.

Cảnh sắc thật đẹp, bầu trời được nước mưa gột rửa, xanh ngắt, cây lựu, cây hoa sơn chi cùng hoa mộc lan nở rực rỡ hẳn lên, trên cành vẫn còn đọng lại nước mưa.

Gió thổi tới, vô cùng mát mẻ.

Nàng ta thở sâu rồi thở ra, lại nghe thấy tiếng Phỉ Thúy hét lên, hoảng sợ, "Muốn chết à."

"Tiểu thư, tiểu thư" Phỉ Thúy giống như nhìn thấy quỷ, "Mưa, tạnh mưa rồi."

Thẩm Tinh Tinh lúc này mới hồi phục tinh thần, cũng không biết làm sao, nàng ta gấp đến tái hết cả mặt, "Giờ nào rồi? Giờ nào rồi? Tuy đã ngừng, khẳng định sẽ lại mưa tiếp."

Phỉ Thúy ngẩng đầu nhìn trời, mây đen đã tan hết, chỉ có mấy đám mây trắng che mặt trời.

Ngay khi Thẩm Tinh Tinh nói chuyện không có căn cứ, mặt trời vô cùng không phối hợp nhẹ nhàng ló ra, giống như đang cười nhạo các nàng.

"Tiểu thư!" Nàng ta khóc không ra nước mắt, "Mặt trời đã lên rồi ạ."

Mấy ngày không nhìn thấy mặt trời, vừa thấy lại gay gắt như vậy, Thẩm Tinh Tinh cảm thấy hoa mắt chóng mặt, quả thật là...

Thật là buồn cười!

Thẩm Tinh Tinh cảm thấy như sắp phát điên, ngay cả ông trời cũng muốn đối nghịch với nàng.
 
Chương 1863


Nàng ta không nghĩ rằng Tô Mạt biết xem thời tiết, chỉ cảm thấy rằng là mình không gặp may, mà vận may của Tô Mạt lại quá tốt, giúp nàng một phen.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn còn có Ngụy An Lương và Doãn Thiếu Đường đi từ bên ngoài vào, nhìn dáng vẻ của bọn họ đều thoải mái nhẹ nhàng, vui vẻ cười nói, dưới chân vẫn còn dính chút bùn đất.

"Không ngờ tới thật sự đã tạnh mưa, Tô tiểu thư thật sự là lợi hại, quả thật là tính toán như thần, Ngụy mỗ bội phục bội phục!" Ngụy An Lương chắp tay, bày tỏ rằng mình vô cùng kính nể Tô Mạt.

Doãn Thiếu Đường cũng đi theo pha trò, thấy Thẩm Tinh Tinh xuất hiện, hắn có chút uể oải nói: "Thẩm tiểu thư, xem ra ý định đi theo ăn không uống không của tại hạ bị ngâm nước rồi. Haiz!"

Thẩm Tinh Tinh vốn đã tức giận, hiện giờ lại thấy Ngụy An Lương và Doãn Thiếu Đường đều khen ngợi Tô Mạt, mà khi Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt lại càng thêm dịu dàng, quả thật khiến nàng ta muốn phát điên lên.

Nàng chắc chắn là Tô Mạt khoe khoang gì đó với Hoàng Phủ Cẩn cho nên Hoàng Phủ Cẩn mới đối xử với nàng ta như vậy.

Nếu không thì sao có thể như vậy, nàng ta quay đầu nhìn Linh Đang, "Sao gần đây ta lại xui xẻo như vậy? Làm gì cũng không thuận lợi, nên đến chùa thắp hương giải xui."

Linh Đang vội vàng đỡ lấy nàng ta, "Tiểu thư, chúng ta về phòng thu dọn đồ đạc đi, sớm quay về nhà."

Giống như là sợ Tô Mạt sẽ đòi nợ, Thẩm Tinh Tinh thừa dịp nàng và Hoàng Phủ Cẩn ở trong phòng không biết đang làm gì, chỉ cầm theo trang sức và tiền, chủ tớ bọn họ liền rời khỏi.

Lần này không hề phô trương, thậm chí cũng không báo một tiếng cho Ngụy An Lương mà rời đi ngay.

Ngụy An Lương sao lại không biết hành động của nàng ta, vội vàng chuẩn bị, sau đó dẫn theo bảy tám người tùy tùng, đến chào với Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, sau đó đuổi theo.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở trong phòng chơi cờ, nghe bên ngoài người ngựa rối loạn, cười nói: "Dù sao chúng ta cùng đường xuôi nam với bọn họ, kết bạn cũng được, có tào bang làm chỗ dựa, ngược lại thuận tiện hơn nhiều, ít nhất sẽ không gặp chuyện gì."

Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng cười giảo hoạt vô cùng, giống như tiểu hồ ly, hiện giờ Tô Mạt đã trưởng thành, đã bớt đi sự ngây ngô, càng ngày càng giống như một khối ngọc mượt mà, mài đi góc nhọn.

Hơn nữa tuyệt đối không bao giờ đầu hàng hiện thực, lại càng không hề yếu đuối, chẳng qua là đạt đến một trình độ nhất định, không hề khoe khoang sức mạnh nhất thời, tranh giành những thứ không thực tế.

Trừ khi là đối mặt với địch nhân đáng phải rút kiếm, nàng sẽ không dễ dàng để lộ ra sức mạnh thật sự và sát khí của mình.

Như vậy, mới chỉ là nhập môn tu luyện mà thôi.
 
Chương 1864


Xem ra sen vàng đã giúp nàng rất nhiều, mà nàng cũng có thể phát huy hết được công dụng của sen vàng.

"Mạt nhi, khi nào chúng ta khởi hành?" Hắn đưa mắt nhìn nàng, vô cùng nhàn nhã, khi chơi cờ cùng Mạt nhi không nên hiếu thắng, nếu không sẽ mệt muốn chết.

Nàng có thể cười nói bình thường rồi bất tri bất giác khiến cho kẻ địch tự mình tiến vào bẫy.

Tô Mạt cười nói: "Vẫn sẽ mưa tiếp, đi vội làm gì, ít nhất là chờ thêm hai ngày nữa."

Hoàng Phủ Cẩn cười rộ lên, Lan Như bưng nước hoa quả vào cũng cười rộ lên, "Tiểu thư, thiếu gia, Thẩm tiểu thư chạy nhanh quá, sợ hai người biết được nên đồ đạc cũng không mang theo nhiều."

Hiện giờ mấy thị nữ đang thu dọn giúp nàng ta, đến lúc đoàn người đi thì mang theo.

Tô Mạt hừ một tiếng, khẽ cười nói: "Không đến nửa đêm, bọn họ sẽ trở lại."

Quả nhiên, đến chạng vạng có người gõ cửa, là người Ngụy An Lương phái quay về lấy đồ che mưa, bọn họ đi gấp quá không mang theo đồ, cho rằng trời đã hết mưa rồi, ai ngờ nửa đường trời lại đổ mưa.

Đoàn người bị mưa ngay giữa đường, trước không có thôn xóm sau không có nhà trọ.

Thẩm Tinh Tinh và nha hoàn chạy trốn quá nhanh, hơn nữa đường lầy lội, lại gặp mấy chỗ đê bị vỡ dẫn đến ngập lút, mệt đến mức thở cũng khó khăn.

Cho nên đánh chết cũng không chịu quay lại.

Ngụy An Lương cũng không có cách nào khác, phái thuộc hạ quay về lấy đồ che mưa, dù sao đi cũng chưa xa.

Trịnh Tiểu Nữ tò mò nhìn Tô Mạt, cung kính hành lễ, "Tô tiểu thư, tiểu nhân muốn thỉnh giáo một chút, cuối cùng là vì sao người lại biết được vậy, chẳng lẽ người thật sự là tiên nữ, có thể tính trước được sao?"

Thẩm Tinh Tinh ở chính chỗ này mắng nàng là yêu nữ đấy, "Nói không chừng cơn mưa kia là do Tô Mạt sai quỷ làm ra, nàng ta chính là hồ ly tinh, là yêu tinh, a a a, tức chết ta rồi."

Tô Mạt cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo với thuộc hạ, cho nên đối với thuộc hạ của người khác cũng như vậy, cũng không bày ra vẻ cao ngạo.

Nàng chỉ đơn giản nói: "Ta cũng không có yêu thuật gì, cũng chỉ là tích nước thành mưa, ta cũng chỉ biết xem một chút về thời tiết thôi."

Cũng là nhờ trước đây chú họ của nàng làm ở đài khí tượng thủy văn, trước đây nàng thường theo ông nội đến đó chơi, học được một số kiến thức lặt vặt.

Sau khi đến nơi này, học nội lực, lại tu luyện thông thiên quyết của sư phụ, tuy rằng cũng không biết thông thiên quyết kia là gì, không giống với võ công nổi bật, nhưng vì lòng tôn trọng với sư phụ nàng vẫn luôn tu luyện, hơn nữa cũng nhập môn rồi.
 
Chương 1865


Sau đó không biết từ lúc nào mà nội lực của nàng tăng lên nhiều so với trước, khiến cho năm giác quan của nàng càng thêm nhạy bén.

Có giác quan nhạy bén cùng với hiểu biết về thiên văn, hơn nữa dọc đường đi nàng có quan sát cẩn thận, nên mới có thể đoán chính xác lúc nào cơn mưa sẽ tạm dừng.

Dù là thiên tài, cũng không thể dựa hết vào vận may và đoán bừa được.

Sáng ngày hôm sau, nàng và Hoàng Phủ Cẩn cũng dẫn người xuất phát, Doãn Thiếu Đường vô cùng chủ động đuổi theo, Triệu Thành là thuộc hạ của Ngụy An Lương, được bang chủ phân phó báo cáo hành động của Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, nếu bọn họ khởi hành, thì cũng mang tất cả người đi theo.

Lần này khởi hành không có Thẩm tiểu thư rườm ra, lại không cần phô trương, mang theo những đồ cần thiết, còn lại thì để lại cho Tuần viên ngoại, ngược lại đi nhanh hơn rất nhiều, không lãng phí chút thời gian nào.

Chờ đến khi Tô Mạt chuẩn bị xong đồ đạc, bọn họ đã sớm chuẩn bị xong.

"Tô tiểu thư, xin hỏi chúng ta vẫn đi đường thủy hay là đi đường bộ?" Triệu Thành cung kính hỏi Tô Mạt, không chỉ bởi vì nàng là tiểu thư Quốc công phủ, mà do khí thế quanh người nàng khiến cho người khác phải khuất phục.

Tô Mạt đội mũ rơm do Lưu Hỏa làm lên đầu, che đi ánh mặt trời, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Chúng ta đi về hướng đông, đi đường Thượng Quan, sẽ nhanh hơn một chút so với đường thủy. Có thể trực tiếp đến Tô Châu."

Triệu Thành lập tức cho người chuẩn bị, lại tự động đem mình thăng cấp thành hộ vệ cho mấy người Tô Mạt, hắn phái người đi trước kiểm tra đường.

Đến buổi trưa, Triệu Thành hỏi nàng có cần dựng chỗ nghỉ tạm thời hay không, nấu cơm ăn trưa.

Doãn Thiếu Đường ôm bụng, nằm úp sấp trên lưng ngựa, vô cùng tha thiết nhìn Tô Mạt, "Tô tiểu thư, tại hạ thật sự không giỏi cưỡi ngựa, chúng ta sao không đi đường thủy, nếu không dừng lại nấu cơm thì sẽ chết đói mất."

Tô Mạt nhìn hắn một cái, theo lộ trình ban đầu là đi đường thủy, nhưng địch nhân đã biết nàng định đi đường thủy, hiện giờ nàng không đi đường thủy nữa, tất cả đều là suy nghĩ bất chợt, hơn nữa có Tào bang đi cùng, chỉ sợ những âm mưu âm thầm phá rối là không thể thực hiện nữa.

Nàng đá nhẹ bụng ngựa, đi đến gần Doãn Thiếu Đường, cười cười nhìn hắn, "Doãn công tử không giỏi cưỡi ngựa sao?"

Khi ở đê Hà Hoa Doãn Thiếu Đường đã mấy lần bị ngã từ trên ngựa xuống, may mà trời mưa đất mềm, tuy nhiên cả người dính đầy bùn đất, nhưng không bị thương gì.

Hắn nhờ Lưu Vân chỉ cho một chút, dắt theo một đoạn đường, sau đó tự mình cưỡi ngựa, vẫn chật vật không chịu nổi.

Hiện giờ tuy có thể cưỡi, nhưng tư thế kia thật sự không dám khen ngợi, giống như con tôm khô co người trên lưng ngựa vậy.
 
Chương 1866


Doãn Thiếu Đường đáng thương tội nghiệp gật đầu mấy cái, lại nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, "Hoàng Phủ huynh, chi bằng dừng lại nghỉ ngơi một chút được không?"

Thật sự là quá mệt mỏi mà, "Nam nhân không phiền, nữ nhân cũng sẽ mệt mỏi mà."

Hoàng Phủ Cẩn tất nhiên sẽ để ý đến sắc mặt của Tô Mạt, khi gặp khó khăn thì sẽ nghe theo lời hắn, ở nơi an toàn, hắn đều nghe theo nàng.

Tô Mạt đột nhiên giơ tay lên, roi đánh ngựa đánh một phát vào mông con ngựa mà Doãn Thiếu Đường đang cưỡi, ngựa bị đau liền tung vó chạy nhanh, khiến cho Doãn Thiếu Đường sợ hãi ôm lấy cổ ngựa, vừa ôm vừa kêu cứu mạng.

Tô Mạt cười rộ lên, tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông bạc, "Mọi người tiếp tục chạy, sau nửa canh giờ nữa thì dừng ngựa tại chỗ nấu cơm nghỉ ngơi."

Nàng đã mở miệng nói, tất nhiên Triệu Thành sẽ làm theo, bảo mọi người truyền lời, sau đó mọi người tiếp tục lên đường.

Tuy rằng vài ngày trước đều mưa to, may mà đường đi vẫn có người trông coi, dù là vùng hoang vu, cũng có đường đất mềm, nhưng không quá lầy lội, có chỗ là đường đá đi lại vẫn dễ dàng.

Trạm dịch của quan phủ, chỉ cần không có việc gì, cũng sẽ cho dân chúng vào ở.

Chỉ cần trả thù lao là được.

Sau nửa canh giờ, bọn họ dừng lại dưới chân núi nhỏ, nhóm người Triệu Thành phụ trách nhóm lửa nấu cơm.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía xa, nơi xa đó rải rác một số thôn xóm nhỏ.

Doãn Thiếu Đường thở gấp trèo lên, giống như mệt đến không đi được nữa, nằm úp sấp trên một tảng đá, "Tô tiểu thư, vì sao chúng ta không đi tiếp cho đến thôn phía trước, có thể nghỉ ngơi tốt hơn một chút."

Tô Mạt cúi đầu nhìn hắn, "Doãn công tử không phải là quanh năm đi du lịch sao, sao lại không chịu được vất vả như vậy, ngược lại giống như công tử thế gia lần đầu ra ngoài, không phải ngươi đào hôn đấy chứ."

Doãn Thiếu Đường thiếu chút nữa bị sặc nước bọt mà chết, hắn lật người lại, phơi cái bụng lên, nhìn trời xanh mây trắng, "Tô tiểu thư lại nói chuyện cười rồi, ta như thế này thì ai chịu gả chứ, nếu có người theo thì ta đã không cần phải đi khắp nơi rồi. Trước đây là dùng chân đi, hoặc là ngồi thuyền đi xe ngựa, cưỡi lạc đà...Tóm lại, chưa từng cưỡi ngựa, mà cưỡi ngựa chạy, thật sự không dễ dàng gì."

Tô Mạt nói: "Ngươi có thể mua một con lừa lớn, khoảng trên dưới một trăm lượng bạc."

Ngựa chạy nhanh, nhưng không thể đi đường dài, lừa thì lại khác, không đi nhanh nhưng chắc chắn lâu dài, thoải mái hơn nhiều.

Doãn Thiếu Đường tò mò nhìn nàng, "Cưỡi lừa, nghe cũng đúng, chỗ nào có, ta đi mua."

Tô Mạt cười cười, thuận miệng nói: "Đến chợ lớn trên thị trấn tự nhiên sẽ có."

Một người quanh năm đi du lịch lại không biết cưỡi lừa?

Thật sự là chuyện cười mà.
 
Chương 1867


Buổi tối bọn họ dừng chân ở một thôn có tên gọi là thôn trăm giếng, nửa canh giờ trước vừa tạnh mưa, bọn họ may mắn không phải dầm mưa.

Nhưng có người lại không may mắn như vậy, đó chính là chủ tớ Thẩm Tinh Tinh và Ngụy An Lương đáng thương.

Bọn họ đến thôn lúc trời còn nắng đẹp, Thẩm Tinh Tinh lại vội vàng chạy đi, muốn đến thành lớn sớm một chút để có thể nghỉ ngơi tốt hơn, kết quả khi đến chỗ không thôn xóm không nhà trọ, không nơi trú mưa thì trời lại đổ mưa to, dội lên đầu khiến nàng ta hoa mắt chóng mặt, dung nhan tiều tụy.

Lúc đi ngang qua thôn trăm giếng không chịu nghỉ lại, cứ tiếp tục chạy, đi thẳng về thị trấn phía trước, chưa đi được bao lâu liền gặp mưa lớn.

Mặc dù vậy, nàng ta vẫn không chịu rút ra kinh nghiệm,vẫn tiếp tục đi, trời cứ ngớt rồi lại mưa to, cứ vài lần như vậy, cơn mưa vẫn không dừng.

Thẩm tiểu thư bi thảm bị cảm, Ngụy An Lương không còn cách nào khác, đành phải dẫn nàng ta quay lại, quay về thôn trăm giếng nghỉ tạm.

Thấy cờ của Tào bang, hắn lập tức dẫn theo nàng ta đến chỗ mấy người Tô Mạt, không ngờ rằng ở một địa phương nhỏ thế này, Tô Mạt vẫn có thể tìm được một chỗ dừng chân tốt như vậy, một tòa nhà hai tầng khô thoáng mát mẻ, nước tắm nóng hổi, đồ ăn ngon miệng...

Hắn phục sát đất luôn rồi.

Thẩm Tinh Tinh nửa tỉnh nửa mê, Ngụy An Lương hỏi Tô Mạt mượn phòng, sắp xếp cho nàng ta xong, lại sai thị nữ đi nấu thuốc.

May mà bình thường đi đường Tào bang đều có chuẩn bị sẵn thuốc, nếu không thì vô cùng phiền toái.

Mặc dù Tô Mạt có thuốc tốt hơn, có thể giúp nàng ta ít phải chịu khổ, nhưng nghĩ lại cũng chỉ là cảm mạo bình thường, không cần lãng phí đến thuốc của mình, để cho nàng ta chịu một ít khổ cực cũng tốt.

Buổi tối mọi người ngồi ở sảnh nói chuyện, Ngụy An Lương cảm khái nói: "Dọc đường mọi người có gặp cơn mưa nào không?"

Thời tiết này thật lạ, mưa rồi lại dừng, rồi lại tiếp tục mưa, bọn họ không đi thì không mưa, lúc đi được một canh giờ, trước không có thôn xóm sau không có nhà trọ thì trời lại đổ mưa.

Khó có lúc Doãn Thiếu Đường yên tĩnh, gục xuống bàn lấy ra một khối ngọc quan âm, hắn ta cũng mệt muốn rụng rời tay chân rồi.

"Ngụy bang chủ, thật ra thì gặp được thôn xóm thì cứ nghỉ ngơi cho tốt, sao phải tự làm khổ bản thân làm gì, chạy trốn nhanh cũng không phải là tốt."

Tô Mạt nhẹ nhàng nói một câu, nàng cũng không thể đoán được chắc chắn khi nào mưa ngừng, huống chi là nói xem trời có mưa hay không.
 
Chương 1868


Cũng chỉ là thích ứng với mọi hoàn cảnh mà thôi, lặn lội đường xa, có thể gặp được thôn xóm, tội gì không dừng lại nghỉ ngơi cơ chứ?

Cũng không phải là vội vàng đi đầu thai.

Ngụy An Lương gật đầu, thở dài nói: "Tô tiểu thư nói chuyện, luôn luôn có triết lý trong câu nói."

Hắn không khỏi nghĩ đến sự nghiệp của mình, tiền đồ của Tào bang, hắn dùng một đời để theo đuổi, vội vội vàng vàng, tuy rằng oanh liệt, nhưng cũng rất nhấp nhô gập ghềnh.

Ngược lại nghe Tô Mạt nói, đi một chút nghỉ một chút, tích lũy sức lực, tránh nguy hiểm, quần áo nhẹ rằng ra trận, như vậy cũng có thể sẽ tốt hơn.

Mọi người cũng không biết hắn chẳng qua cũng chỉ có một mình, giống như bỗng nhiên giác ngộ ra vậy, có thể đưa tào bang phát triển như ngày hôm này cũng không phải kết quả to lớn, coi như là may mắn.

Trên đường có Lan Như phụ trách ăn uống cho Tô Mạt, ngược lại thường xuất hiện thay cho Lan Nhược, lại càng hợp ý Tô Mạt hơn.

Nàng cùng Lưu Hỏa, tìm nữ đầu bếp giúp đỡ, dùng nguyên liệu sẵn có, đều là rau dưa tươi mới, làm ra vài món ăn tinh xảo.

Ngoài ra còn có bánh mì, óng ánh trong suốt giống như dát bạc vậy.

Nàng làm vịt nướng, còn có chân giò hun khói, lạp xưởng, lại hỏi xin một chút tương của nông gia, làm thành món trộn dưa chuột với đậu đũa và hẹ.

Ngụy An Lương là người phương nam, nhưng đối với những món phương bắc này cũng rất nhiệt tình, khen mãi không ngừng.

Doãn Thiếu Đường giống như không kiêng gì cả, cũng không nhìn ra khẩu vị của hắn là ở người phương bắc hay phương đông phương tây, dù sao chỉ cần Lan Như bưng đồ ăn lên, hắn không gì không ăn, hơn nữa ăn không ít.

Ngay lúc mọi người đang ăn uống sôi nổi nhất, Linh Đang đứng ở đầu cầu thang hô: "Thuốc này có tốt không vậy, tiểu thư nhà chúng ta vẫn còn đang sốt, thuốc gì không biết nữa."

Tất cả mọi người không hẹn mà cũng nhìn về phía Ngụy An Lương.

Sắc mặt Ngụy An Lương vẫn bình tĩnh như cũ, hắn đứng dạy, cầm lấy khăn lau miệng, "Mọi người từ từ dùng."

Hắn xoay người lại hỏi, thị nữ bên ngoài bưng thuốc vào, "Không phải vừa uống thuốc rồi sao? Có uống tiếp cũng phải từ từ."

Dù sao cũng phải qua hai canh giờ thuốc mới có hiệu quả, cứ uống thuốc liên tục thì sẽ có hiệu quả hơn sao?

Linh Đang hừ nói: "Đợi lát nữa, tiểu thư chúng ta bệnh không đợi được. Các người thật là một đám người không có lương tâm, nói chuyện cười đùa, vui chơi giải trí, xem ra đều mong tiểu thư nhà chúng ta bị bệnh mà."

Ngụy An Lương phất tay, để thị nữ bưng thuốc lên, chờ nàng đi xuống, lặng lẽ nói: "Linh Đang cô nương làm đổ thuốc, cũng không uống."

Nàng ta chỉ là đang bắt bẻ người khác mà thôi.

Ngụy An Lương tỏ vẻ không sao cả nói: "Cứ theo ý nàng ta đi."
 
Chương 1869


Đến nửa đêm, Thẩm Tinh Tinh vẫn chưa hạ sốt, Ngụy An Lương cũng có chút lo lắng, nghĩ có nên đi mời lang trung hay không, trong bang của hắn cũng có người biết y thuật, đáng tiếc lại không có ở đây.

Hắn nhìn về phía đông gian phòng, đi qua gõ cửa, "Tô tiểu thư, Hoàng Phủ thiếu gia, có thể giúp đỡ một chút không?"

Tô Mạt ngủ ở bên trong, Hoàng Phủ Cẩn ở phòng ngoài tĩnh tọa luyện công.

Cả đêm nha đầu Linh Đang kia đều không chịu yên tĩnh chút nào, cứ ở đó quát mắng, tức giận ném cái này ném cái kia, thậm chí còn khóc lóc, về sau thấy tiểu thư không tốt lên, liền gào khóc, gọi Ngụy An Lương tới tìm cách.

Nàng ta thật muốn điên lên.

Phỉ Thúy một mực khuyên, hy vọng nàng ta có thể khiêm tốn một chút, nàng ta lại quay ra mắng Phỉ Thúy, nói Phỉ Thúy không biết bảo vệ tiểu thư, nếu không tiểu thư sẽ không bệnh thành như vậy.

Sau khi biết rõ thân phận của Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn thì Ngụy An Lương cũng không lo lắng chút nào, cũng không sợ dọa người, công khai gõ cửa, cũng không để ý là đã hơn nửa đêm.

Hắn thậm chí không cảm thấy nửa đêm gõ cửa phòng người ta thì có gì không ổn, huống chi là cô nam quả nữ, ở trong lòng hắn sớm đã nhận định hai người họ vẫn trong sạch, chẳng qua là tính tình thoải mái không để ý tới ánh mắt thế tục mà thôi.

Người ra mở cửa là Hoàng Phủ Cẩn, hắn mời Ngụy An Lương đi vào.

Ngụy An Lương nói cảm ơn nhưng không đi vào, chỉ nói: "Có thể mời Hoàng Phủ thiếu gia ra tay cứu Thẩm tiểu thư được không?"

Hắn tin tưởng Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đều biết y thuật, người khác không biết, nhưng vị Tô tiểu thư kia chắc chắn không gì không biết.

Hoàng Phủ Cẩn có chút khó xử, nhìn vào phòng bên trong một cái, hắn không muốn quấy rầy Tô Mạt nghỉ ngơi, lại không muốn tự mình đi xem vị Thẩm tiểu thư kia.

Giọng nói lười nhác của Tô Mạt vang lên từ bên trong, "Mời Ngụy bang chủ đi tìm Lan Nhược, nàng ấy có thể giúp được ngài."

Ngụy An Lương không biết gì sao, tim đập rộn lên, hắn không ngờ tới cô nương có vẻ đẹp thuần khiết không tỳ vết giống như hoa sơn chi, vậy mà lại có giọng nói quyến rũ như vậy.

Hoàng Phủ Cẩn nói với Ngụy An Lương, "Chúng ta xuống phía dưới nói chuyện."

Không biết vì sao hắn có chút không thoải mái, Mạt nhi càng ngày càng lớn, vẻ mỹ lệ của nàng che cũng không che được, nam nhân mơ ước đến nàng càng ngày càng nhiều.

Hai má Ngụy An Lương đỏ lên, không biết chính mình vừa rồi có thể hiện ra gì không, có bị Hoàng Phủ Cẩn nhìn thấy hay không?

Không lâu sau Lan Nhược đi lên, Lan Như đi phía sau, mở hà bao ra, lấy ra một túi kim.

Bên trong là kim đặc chế Tô Mạt đặt người làm, chuyên dùng để châm cứu, dùng để giải độc.
 
Chương 1870


Linh Đang lau khô nước mắt, liếc nhìn Lan Nhược một cái, vẻ mặt đề phòng, che chắn cho Thẩm Tinh Tinh, nói: "Ngươi, các ngươi muốn làm gì?"

Chẳng lẽ là muốn ám hại tiểu thư nhà nàng.

Lan Nhược thờ ơ nhìn nàng ta, "Nếu muốn nàng ta sớm khỏi bệnh thì tránh ra, nếu không tránh ra thì ta đi."

Nói xong liền mở túi châm ra, Lan Như giúp nàng dùng cồn khử trùng.

Ngụy An Lương vội tiến lên giải thích là Lan Nhược là tới châm cứu giúp Thẩm tiểu thư, bảo Linh Đang tránh sang một bên, đừng để chậm trễ thời gian.

Phỉ Thúy cũng nói: "Linh Đang, đừng như vậy, Lan Nhược cô nương là muốn cứu tiểu thư."

Linh Đang vô cùng miễn cưỡng tránh sang bên cạnh, Lan Nhược liếc mắt nhìn Ngụy An Lương một cái, ý bảo hắn đi ra ngoài.

Ngụy An Lương sờ sờ mũi, thiếu chút nữa thì quên, hắn phân phó mấy thị nữ ở lại để tùy thời sai bảo, Lan Nhược cần gì thì lập tức chuẩn bị, còn hắn thì đi xuống lầu.

Buổi tối bị ầm ĩ cả đêm như vậy, khiến Tô Mạt ngủ không được ngon, đồng hồ sinh học bị đảo lộn, đã tỉnh nhưng lại có chút đau đầu.

Nàng rời khỏi giường, lười biếng nghiêng người tựa bên thành giường, Hoàng Phủ Cẩn liền ôm nàng vào ngực, giúp nàng mát xa đầu.

"Này, sắc trời đẹp như vậy, vì sao không khởi hành đi, còn ở chỗ này chàng chàng thiếp thiếp, thật sự là mất mặt chết đi được!"

Một giọng nói dõng dạc truyền từ bên ngoài vào, liền thấy Thẩm Tinh Tinh thần thái rạng rỡ đi từ bên ngoài vào, mím môi, khinh bỉ nhìn Tô Mạt.

Tô Mạt lờ nàng ta đi, quay đầu lại nói chuyện cùng với Hoàng Phủ Cẩn.

Thẩm Tinh Tinh bị coi như không khí, tức giận đến mức dậm chân nói: "Đường đường là Tề vương gia, tiểu thư phủ Quốc công, lại không biết thẹn thùng như vậy."

"Thẩm tiểu thư, người không biết thẹn thùng chính là ngươi đấy, ngươi không mời mà vào là có ý gì?" Tô Mạt nhìn qua vai Hoàng Phủ Cẩn, cười cười nhìn Thẩm Tinh Tinh.

Thẩm Tinh Tinh tức giận, "Ngươi là đồ không biết xấu hổ, ngươi biết rõ trời sẽ mưa, vậy mà không ngăn chúng ta lại, để chúng ta phải dầm mưa như vậy. Sau đó ngươi lại chậm chạp ở phía sau không đến kịp, hại ta bị bệnh, ngươi nói xem, có phải là ngươi cố ý hại ta không?"

Tô Mạt không thèm nhìn tới nàng ta, Thẩm Tinh Tinh càng thêm tức giận, từ nhỏ đến lớn, nàng ta có khi nào đã bị đối xử như thế này đâu.

Thẩm Tinh Tinh thở phì phì xông lên phía trước, đưa tay định kéo lấy Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn lại theo bản năng phất tay một cái, liền khiến nàng ta ngã ra ngoài, Phỉ Thúy đi theo sau vội vàng đỡ lấy nàng ta, "Tiểu thư, người không sao chứ?"

Thẩm Tinh Tinh nước mắt dâng lên, không dám tin nhìn Hoàng Phủ Cẩn, "Ngươi, ngươi, vậy mà lại ra tay với ta?"

Hoàng Phủ Cẩn có chút áy náy, quên mất nàng ta là nữ tử, chỉ cần là người có ý định ra tay với Tô Mạt, hắn liền theo bản năng chắn ở phía trước.
 
Chương 1871


Xem ra tình cảm của mình đối với Tô Mạt đã trở thành một loại bản năng, không cần suy nghĩ tới bất cứ điều gì khác, bản năng sẽ nói cho hắn biết nên làm gì.

Nghe thấy Thẩm Tinh Tinh nói như vậy, hắn cảm thấy mình là một đại nam nhân vậy mà lại đối xử như vậy với một nữ nhân, quả thật không vẻ vang lắm, vì thế hắn nói lời xin lỗi, "Xin lỗi, không làm cô nương bị thương chứ."

Thẩm Tinh Tinh nghe hắn quan tâm đến mình, liền cảm thấy hắn không phải là người lạnh lùng như vẻ bề ngoài, cũng không vô tình với mình.

Nàng ta lau nước mắt, để Phỉ Thúy đỡ tiến lên hai bước, cúi người, "Hoàng Phủ công tử địa vị cao quý, lại có thể thân thiết với người ngoài như vậy, thật sự là hiếm có. Dân nữ vô cùng khâm phục."

Nhìn bộ dạng nhu thuận, dịu dàng của nàng ta, Tô Mạt cũng thấy mệt thay, vốn là một đại tiểu thư điêu ngoa, bây giờ lại thành con cừu nhỏ rồi.

Vẫn là nhìn bộ dạng sinh khí dồi dào của nàng ta thuận mắt hơn.

Nàng cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu nói: "Thẩm tiểu thư, không cần mệt mỏi vậy đâu, giả vờ cũng không làm cho tốt, còn không mau về chuẩn bị đi, bằng không đợi lát nữa đi rồi, đừng nói là chúng ta không nhắc nhở ngươi."

Thẩm Tinh Tinh nghe vậy vội vàng gọi Linh Đang, bảo nàng ta nhanh chóng thu dọn, lại bảo Phỉ Thúy đi tìm Ngụy An Lương.

Tô Mạt có tỷ muội Lan Nhược chuẩn bị, Hoàng Phủ Cẩn có Lưu Vân, động tác của bọn họ nhanh nhẹn, phải nói là rất nhanh.

Thẩm Tinh Tinh vẫn còn đứng ngốc ở đầu cầu thang, thấy Hoàng Phủ Cẩn từ trong phòng của Tô Mạt đi ra, vội vàng đuổi theo, "Hoàng Phủ công tử, có thể nghe ta nói một câu không?"

Bọn họ đoán rằng Hoàng Phủ Cẩn sẽ cải trang, không muốn người khác biết thân phận vương gia của hắn, nhưng vẫn gọi là Hoàng Phủ Hoàng Phủ, chỉ sợ rằng không ai là không biết thân phận hoàng gia của hắn rồi.

Dù sao ở trên đất Đại Chu này, chỉ có một nhà hoàng đế là họ Hoàng Phủ, người cùng họ cũng đều là hoàng thân.

Chẳng qua là Hoàng Phủ Cẩn không thèm để ý tới điều này, cũng kệ bọn họ gọi.

Hắn quay đầu nhìn nàng ta, "Thẩm tiểu thư có chuyện gì sao?"

Thẩm Tinh Tinh cười duyên bước lên trước, "Không có việc thì không thể tới tìm huynh sao? Ta muốn mời huynh tới nhà ta chơi, khẳng định cha ta rất vui mừng khi thấy huynh."

Hoàng Phủ Cẩn gật đầu nói: "Ta và Mạt nhi lần này chính là muốn đến bái phỏng lệnh tôn."

Thẩm Tinh Tinh chu miệng, Tô Mạt này, còn nói là sẽ không chạy gì đó, hóa ra là bản thân muốn đi, thật là biết lừa người khác.

Nàng ta hậm hực nói: "Hoàng Phủ công tử, với thân phận và tính tình của người, sao có thể đi cùng Tô Mạt."

Một chút cũng không xứng.

Hoàng Phủ Cẩn có thể chấp nhận những nghi ngờ về hắn, nhưng lại không thích người khác ở trước mặt hắn nói không tốt về Mạt nhi, cho dù là kín đáo phê bình cũng không được.
 
Chương 1872


Sắc mặt hắn lạnh lùng nói: "Mạt nhi là nữ tử tốt nhất trên đời này, ta có thể lấy được nàng ấy, đó là phúc trời ban.”

Thẩm Tinh Tinh mở to hai mắt, có chút không dám tin, sao có thể như vậy, chẳng lẽ Hoàng Phủ Cẩn bị Tô Mạt dùng thủ đoạn gì đó mê hoặc rồi sao?

Nếu không sao có thể nói ra những lời này, huống hồ...

Đúng rồi, Tô quốc công cũng là quan nắm binh quyền trong tay, Tô Mạt lại là con gái của ông, Hoàng Phủ Cẩn nói như vậy có phải là vì muốn mượn sức của ông không?

Nhưng mà tiên đế băng hà, cả nhà Tô gia quay về Trữ Châu, nghe nói Tô quốc công bị tân đế giữ lại để giúp đỡ công việc.

Hơn nữa xem tình hình hiện giờ ông ta đã không định tiếp tục lãnh binh nữa rồi.

Vậy Hoàng Phủ Cẩn vẫn làm như vậy vì để mượn quyền thế của ông ta sao?

Thẩm Tinh Tinh suy nghĩ lung tung, chỉ nghĩ theo hướng có lợi cho bản thân, nghĩ như vậy nàng ta liền khẳng định Hoàng Phủ Cẩn không phải là thật lòng yêu Tô Mạt, khẳng định là có giao dịch gì đó.

Nàng ta cười vô cùng tự tin: "Huynh vì sao phải làm khổ mình như vậy, dù sao trên đời này không chỉ có mình Tô gia có thể làm được việc."

Hoàng Phủ Cẩn nghe nàng ta nói như vậy thì giống như lọt vào sương mù, càng lúc càng không muốn nghe tiếp, thản nhiên nói: "Ta đi chuẩn bị trước, Thẩm cô nương cũng đi chuẩn bị đi, rất nhanh sẽ xuất phát."

Thẩm Tinh Tinh nhìn Hoàng Phủ Cẩn đi xuống lầu, sau đó Lan Như và Lan Nhược mang theo đồ đạc xuống, Tô Mạt lại lười biếng tựa người vào cửa sổ, vẻ đăm chiêu nhìn mình.

Mặt Thẩm Tinh Tinh nóng lên, lòng kiêu ngạo khiến nàng ta không chịu yếu thế, "Nhìn cái gì, ta biết ta xinh đẹp hơn ngươi, ngươi không cần ghen tị, đối với người bình thường mà nói, ngươi cũng là người xinh đẹp."

Nghe nàng ta nói vậy mà không thấy ngượng, ngược lại Tô Mạt lại nở nụ cười, nàng nhàn nhã khoanh tay, chán nản nói: "Thẩm tiểu thư, ngươi không biết ngươi nói xấu ở sau lưng ta với phu quân tương lai của ta là chuyện vô cùng □□ sao?" (bản raw nó là như vậy TT^TT)

Hai má Thẩm Tinh Tinh đỏ bừng, lập tức nghẹn lời, vừa muốn già mồm át lẽ phải, đúng lúc Linh Đang và Phỉ Thúy thu dọn xong, nàng ta vội vàng nói: "Đi, chúng ta nhanh đi xuống dưới."

Nói xong liền chật vật đi xuống lầu.

Nhìn bóng lưng của nàng ta, Tô Mạt cười rộ lên, nói thế nào thì vị Thẩm tiểu thư này vẫn còn cảm thấy thẹn với lòng, ít nhất vẫn còn biết mình sai ở đâu.

Một lần nữa lên đường, vẫn đi đường cũ, Thẩm Tinh Tinh dẫn theo nha hoàn ngồi xe ngựa, Tô Mạt cưỡi ngựa cùng mọi người.

Lặn lội đường xa như vậy, Tô Mạt tuyệt đối không chịu ngồi xe ngựa, cho dù là bên trong lót mấy cái đệm đi nữa, với loại xe ngựa không có giảm xóc này mà nói, vẫn vô cùng khó chịu.

Ngược lại cưỡi ngựa vẫn thoải mái hơn nhiều.
 
Chương 1873


Qua mấy ngày nữa là vào tháng tám, bắt đầu vào thu, khí trời quang đãng, đoàn người tiến vào địa giới huyện Ngô

Buổi trưa, bọn họ đi đến chân một ngọn núi lớn, địa hình núi hiểm trở, che đi ánh mặt trời.

Vừa đi vào bóng núi liền cảm thấy lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh chỉ thấy đỉnh núi tuyết phủ kín.

Dân chúng địa phương gọi ngọn núi này là nhất tuyến thiên.

Tô Mạt ghìm ngựa lại, ngẩng đầu nhìn nhìn, lại đi xung quanh kiểm tra.

Nàng nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Cẩn ca ca, chắc chắn trên núi có cướp."

Hoàng Phủ Cẩn gật đầu đồng ý, lại nói: "Cũng không có gì phải sợ."

Tất nhiên, mấy tên trộm vặt hay cướp, đối với họ mà nói, quả thật là không có gì phải sợ.

Hơn nữa nơi này cũng được coi là quan đạo, cho dù là cướp cũng không dám tùy tiện cướp bóc, dân chúng địa phương đều đi cùng nhau thành đoàn, cũng không có gì nguy hiểm.

Chỉ có những phú thương hoặc vận chuyển sẽ có khả năng sẽ gặp phải bọn họ.

Ngụy An Lương thúc ngựa đến gần bọn họ, cao giọng nói: "Hai vị không cần lo nhiều, đúng là nơi này có một đám thổ phỉ, nhưng mà bọn hắn không dám đụng đến Tào bang chúng ta."

Tào bang là bang cướp lớn nhất trên sông, huống hồ nơi này cách đường thủy không xa, mặc dù không thể đối đầu trực tiếp với quan phủ, nhưng nếu phải sống mái với nhau, thì không phải là không thể.

Ngụy An Lương sai một đám người đi trước mở đường, hét lớn rằng mượn đường đi nhờ, giọng nói vang vọng khắp núi rừng, chấn động lỗ tai của người xung quanh.

Thẩm Tinh Tinh vén màn xe lên, nhìn Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn sóng vai đi phía trước, nàng ta bảo người đánh xe ngựa đi nhanh lên vượt qua, kết quả họ lại đi sau nàng ta, giống như cố ý đối nghịch với nàng ta.

Nàng ta tức giận hô lên, "Phỉ Thúy, ầm ĩ chết đi được, bảo bọn hắn ngậm hết miệng lại."

Phỉ Thúy lo lắng nhìn thoáng qua Ngụy An Lương, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tiểu thư, đây là quy củ mượn đường, chúng ta không thể phá hỏng. Nhịn một chút, sẽ nhanh đi qua thôi."

Linh Đang lườm nàng ta một cái, "Phỉ Thúy, sao càng ngày ngươi càng nói hộ người ngoài vậy? Quy củ gì chứ? Thẩm tiểu thư của chúng ta muốn đi qua, còn cần phải có quy củ gì sao?"

Nàng ta vén màn xe ra, chui ra ngoài, nói với Ngụy An Lương: "Ngụy bang chủ, bảo bọn họ không cần dùng sức hô lớn vậy đâu, không ai dám đối đầu với chúng ta cả."

Ngụy An Lương không nói gì, mấy huynh đệ kia vẫn tiếp tục hô lớn, Linh Đang tức giận, hét lên: "Tiểu thư nghe mà đau đầu đấy."

Ngụy An Lương đành phải bảo họ hô nhỏ lại, sau đó bảo bọn họ thúc ngựa chạy lên trước mà hô.

Dù sao nếu trên núi có bắn tên hoặc đá lăn xuống mấy người bọn họ vẫn có thể đối phó, ít nhất có thể bảo vệ được tính mạng.
 
Chương 1874


Ngược lại bọn họ đi cả đoạn đường không có chuyện gì xảy ra, bình an đi qua ngọn núi, ra khỏi khe núi, mọi người nhẹ nhõm thở ra, Ngụy An Lương đề nghị xuống ngựa nghỉ ngơi.

Các huynh đệ trong bang nhóm lửa nấu cơm, Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt vừa tản bộ vừa nói chuyện, Thẩm Tinh Tinh đi tìm một vòng thấy hai người họ đang đứng trên sườn núi hóng gió, bên cạnh là cây bạch dương, trời xanh mây trắng, cỏ xanh hoa đỏ, vô cùng đẹp mắt.

Nàng ta sống chết không chịu thừa nhận rằng hai người họ rất xứng đôi.

Đúng lúc này, từ xa vang lên tiếng thúc ngựa chạy tới, bởi vì trời vừa mưa, không có nhiều bụi đất bay lên, nhưng nghe âm thanh ồn ào như vậy, không giống như người đứng đắn.

Tô Mạt quay đầu nhìn qua, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Nhìn giống như bọn cướp đang đến."

Không biết là tới cướp của bọn họ, hay là đánh cướp xong đang trở về.

Hoàng Phủ Cẩn nghiêng tai lắng nghe, "Có khoảng chục người,...Ừm, hình như có nữ nhân."

Thẩm Tinh Tinh nghe thấy tiếng vó ngựa chạy như bay, biến sắc, chạy về phía hai người, thất kinh nói: "Bọn cướp đến đây sao? Cướp đến đây."

Nàng ta chạy về phía Hoàng Phủ Cẩn, bóng người Tô Mạt chợt lóe, chắn trước nàng ta, cười tít mắt nhìn, "Thẩm tiểu thư, ngươi nên chạy về phía bên kia."

Nàng hất cằm về phía đám người Ngụy An Lương.

Thẩm Tinh Tinh hừ một tiếng, cũng không sợ hãi, nhìn chằm chằm Tô Mạt, "Ngươi cũng thật không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt lại cùng nam nhân thân mật."

Tô Mạt nhướn mày, "Thẩm tiểu thư, khi ngươi tình ta nguyện, thì không cần phải giả bộ xấu hổnữa, còn có..."

Nàng nhẹ nhàng tiến sát một chút, thấp giọng nói với Thẩm Tinh Tinh, "Khi người ta thật sự không có để ý tới ngươi, ngươi cũng đừng không biết xấu hổ như vậy."

Dám đánh chủ ý lên người Hoàng Phủ Cẩn, nếu không phải thấy nàng ta khờ dại như vậy, thì nàng sẽ không dễ dàng cho qua như vậy.

Đương nhiên, quan trọng hơn là muốn cùng Thẩm lão gia tử đàm phán, không muốn làm căng thẳng lên.

Nếu trở mặt thành địch, vậy thì chuyện nó sẽ khác.

Thẩm Tinh Tinh bị nàng nói thiếu chút nữa chết nghẹn, nàng ta ủy khuất nhìn Hoàng Phủ Cẩn, lại thấy hắn quay lưng về phía bọn họ đứng cạnh cây bạch dương nhìn về phía xa, gió thu thổi qua quần áo của hắn, bóng lưng thẳng tắp tao nhã hoàn mỹ, khiến cho nàng ta càng không thể khống chế được chính mình.

Hoàng Phủ Cẩn quay đầu lại, tim nàng ta liền đập liên hồi, hắn nhất định cảm nhận được ánh mắt của mình nên quay đầu đáp lại mình sao?

Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía Tô Mạt, "Mạt nhi, rất nhanh bọn họ sẽ tới đây, chúng ta đi thôi."
 
Chương 1875


Tô Mạt nắm tay của hắn, hai người nhanh chóng rời đi.

Thẩm Tinh Tinh nhìn theo bóng họ, bọn họ vậy mà lại bỏ nàng ở lại mà đi sao?

Nàng ta vội vàng chạy đi, chạy được vài bước thì cảm thấy mặt đất chấn động, tiếng vó ngựa tiến đến gần, liền thấy một đám người phóng ngựa như bay chạy tới, mắt thấy rất nhanh sẽ tới đây.

Nàng ta sợ tới mức hét lên một tiếng.

"Oa oa oa, nữ nhân, nữ nhân!"

Những tên cướp kia hưng phấn mà hô lớn, "vù vù" vài tiếng, có tên bắn đến sát chân nàng ta, ý là nếu nàng bước lên trước một bước thì sẽ bắn thủng chân của nàng ta.

Thẩm Tinh Tinh vẫn luôn tự phụ rằng mình có dung mạo vô song, tài phú không ai sánh bằng, võ công cũng đứng đầu so với đám tiểu thư khác.

Nàng ta phi thân lên, né tránh mũi tên, kết quả lại càng có nhiều tên hơn, nàng ta sợ đến mức biến sắc, Phỉ Thúy và Linh Đang ở bên kia cũng la lên, quên mình xông tới chỗ nàng ta.

Ngụy An Lương vội ngăn hai nàng lại, chỉ huy người ngăn những tên cướp kia lại, hắn cũng dẫn mấy người tiến lên cứu Thẩm Tinh Tinh.

Những tên cướp này cũng không dễ đối phó, tên bắn vô cùng chuẩn, lúc này Ngụy An Lương bị ngăn lại không thể tiến lên phía trước.

Sắc mặt Phỉ Thúy tái mét, hướng về phía Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn nói: "Tô tiểu thư, Hoàng Phủ thiếu gia, cầu xin các ngài cứu tiểu thư nhà chúng tôi, ngài ấy không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được."

Tô Mạt lại thờ ơ, không thể hiện thái độ gì, Hoàng Phủ Cẩn tất nhiên không tự đưa ra quyết định gì.

Linh Đang tức giận nói: "Này, các ngươi, các ngươi nhẫn tâm như vậy sao, thấy chết mà không cứu sao?"

Nàng ta chỉ vào mấy người Lưu Vân, "Không phải võ công của bọn họ tốt lắm sao, ngươi không muốn ra tay cứu người thì có thể bảo bọn họ đi cứu."

Tô Mạt liếc mắt nhìn nàng ta một cái, "Linh Đang cô nương không tin Ngụy bang chủ sao?"

Đầu tiên nàng muốn thử võ công của Ngụy An Lương.

Thứ hai nàng cảm thấy Ngụy An Lương đối với Thẩm Tinh Tinh, giống như có phần yêu nhưng lại không phải là yêu, dù sao cũng không nói chính xác được. Quan trọng hơn là, nàng kết luận rằng Ngụy An Lương có ý đồ với Thẩm gia, như vậy để Thẩm Tinh Tinh nợ hắn một ân cứu mạng, chẳng phải càng tốt sao.

Cho nên nàng mới đứng nhìn như thế này.

Hơn nữa, dù công phu của Lưu Vân Lan Nhược có tốt, nàng cũng sẽ không rảnh rỗi bắt họ đi qua mạo hiểm.

Đừng quên, Thẩm Tinh Tinh vẫn có khả năng là địch nhân của mình.

Cho nên nàng khoanh tay đứng nhìn.

Doãn Thiếu Đường nằm trên một tảng đá lớn tắm nàng, bắt chéo hai chân, miệng ngậm một cây cỏ.

Hắn nhìn Linh Đang đang cầu xin Tô mạt, Tô Mạt vẫn thờ ơ, liền thay đổi tư thế, quan sát những tên cướp xông tới này.
 
Chương 1876


Lúc này bọn họ đã đi đến trước mặt, ngừng bắn tên, Triệu Thành tiến lên nói chuyện cùng với thủ lĩnh của bọn họ.

Biết là Tào bang chủ đang ở đây, vị đại đương gia Đan Phi liền cười lớn, hô: "Ai nha nha, thì ra là Ngụy bang chủ, thất kính thất kính!"

Nói xong liền dẫn người tiến, hành lễ cùng với Ngụy An Lương.

Ngụy An Lương đi đến chỗ Thẩm Tinh Tinh đang co rúc vào một góc, dùng áo choàng bao lấy nàng ta, ôm nàng trở về.

Mấy tên cướp nhìn Thẩm Tinh Tinh trong lòng Ngụy An Lương, có người mở miệng nói: "Tiểu nương tử thật xinh đẹp..."

Đại đương gia liền vung roi đánh ngựa về đám người kia, "Bà nội ngươi, mấy người các ngươi là lũ đần độn, chỉ biết đến nữ nhân, tất cả im miệng cho ta, đứng sang một bên."

Ngụy An Lương nhìn hắn một cái, trên mặt cũng không thể hiện sự giận dữ, nhàn nhạt nói: "Đan phi, ngươi cũng được coi là nhân vật hàng đầu trên giang hồ, sao lại ra tay vội vàng như vậy."

Thấy nữ nhân liền không cần mạng mà xông lên, những tên cướp như vậy ngược lại cũng không có gì đáng sợ, chuẩn bị mấy nữ tử xinh đẹp liền có thể tùy tiện sai bảo bọn họ.

Đan phi hô hô cười, vỗ ngực nói: "Dọa người, dọa người, còn không phải là do mấy tên nhóc này sao."

Nói xong lại nhìn thoáng qua người trong lòng hắn, thấy gương mặt của Thẩm Tinh Tinh, quả thật là mỹ mạo hiếm thấy, không khỏi nuốt nước miếng.

Phỉ Thúy và Linh Đang xông lên, vội vàng đỡ lấy tiểu thư nhà mình, không muốn để cho những tên cướp kia khinh bạc.

Lúc này đằng sau đoàn ngựa vang lên tiếng nữ nhân vùng vẫy khóc lóc, Ngụy An Lương quay đầu nhìn qua, thì ra là bị nhốt trong mấy bao gia, vắt trên lưng ngựa.

Đan Phi này đúng là thổ phỉ, cho dù là cướp người cũng không biết thương hương tiếc ngọc.

Đan Phi ho khan hai tiếng, mặt vừa đen vừa đỏ, cười ha ha, "Ngụy bang chủ thông cảm, thông cảm, trên núi chúng ta thiếu đàn bà, không đủ, không đủ, cho nên thấy cũng không phải là nữ tử đàng hoàng, tuyệt đối không buông tha."

Ngụy An Lương sao không hiểu những điều này chứ, những tên thổ phỉ này, hoành hành ở thôn xóm nhỏ, khi dễ nam nhân, bắt cóc nữ nhân, phàm là người hắn nhìn tới, thì chính là nữ tử không đàng hoàng rồi.

Lúc này mấy tên thủ hạ háo sắc của Đan Phi, hai mắt chuyển động liên tục, liền nhìn thấy tỷ muội Lan Nhược, lại thấy Tô Mạt, lại như không tin vào mắt mình, hai mắt nhìn chằm chằm không chớp.

Nước miếng không tự chủ được mà chảy xuống.

Lưu Hỏa nhìn thấy, liền bắn một hòn đá qua, "Phốc" một tiếng ném trúng miệng tên kia, "A---"
 
Chương 1877


Hắn ta hét thảm một tiếng, nhổ ra một ngụm toàn máu và răng.

Đan Phi và Ngụy An Lương đều kinh ngạc, vội hỏi có chuyện gì.

Tên thổ phỉ kia u a không nói rõ ràng, chỉ nói đột nhiên có người tập kích mình, mất hết răng.

Đan Phi quét một vòng, liền thấy mấy người Tô Mạt, lập tức cũng ngẩn ra.

Hắn là thổ phỉ, không che dấu chút vào sự ngạc nhiên của mình, lập tức hỏi Ngụy An Lương, "Ai nha, Ngụy bang chủ thật có diễm phúc, đây là chuyện gì? Lại có nhiều mỹ nhân đồng hành như vậy."

Lưu Hỏa nhăn mặt lại, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi còn muốn làm thổ phỉ nữa thì nhanh chóng cút đi."

Hắn vừa nói xong, mấy tên thổ phỉ kia liền cầm đao xông lên, Lưu Vân và Lưu Hỏa chắn ở phía trước, để Lan Nhược và Lan Như sau lưng, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn vẫn ở tít đằng sau nói chuyện như cũ, giống như không thấy chuyện gì.

Doãn Thiếu Đường lại càng tò mò, hai mắt mở to xem diễn trò.

Ngụy An Lương ngăn Đan Phi lại, "Đại đương gia không biết rồi, hai vị kia là người từ kinh thành tới, không dễ dàng đắc tội đâu."

Đan Phi hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Hỏa, lại nhìn Tô Mạt, kết quả nàng xoay người đi, đưa lưng về phía hắn, dáng người yểu điệu trên thế gian hiếm có, càng khiến người khác thêm mơ mộng.

Nam nhân đang nói chuyện với nàng lại xoay người, đối mặt với Đan Phi, hắn có gương mặt còn đẹp hơn nữ nhân, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy nhu nhược, trong lòng Đan Phỉ nhủ thầm.

Lúc này Hoàng Phủ Cẩn lườm hắn một cái, Đan Phi liền cảm thấy như hai thanh đao đang bay về phía mình, nhịn không được mà rùng mình.

"Gặp quỷ, con mẹ nó." Trong lòng hắn nói thầm, lại không dám nhìn lại ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn.

"Ưm...ưm...cứu...mạng..."

Nữ nhân lại lên tiếng gọi, hơn nữa càng vùng vẫy hơn trước.

Doãn Thiếu Đường nhảy dựng lên, hô: "Này, con gái nhà người ta không đồng ý, ngươi lại bắt cóc dân thường sao? Nếu là quan lớn, cẩn thận không sẽ bị quan binh san bằng núi của các ngươi đấy. Hiện giờ tân đế đăng cơ, đúng là nhìn thiên hạ thái bình mà."

Hắn nói như vậy là muốn nhắc nhở Hoàng Phủ Cẩn, hy vọng hắn sẽ ra tay, dù sao cũng là vương gia, gặp thổ phỉ bắt cóc dân nữ, có thể không quản sao?

Quả nhiên Hoàng Phủ Cẩn nghe xong liền quay đầu nhìn, mà nữ nhân trong bao tải kia vùng vẫy dữ dội hơn.

Ngụy An Lương suy xét thân phận của Hoàng Phủ Cẩn, cũng muốn bán cho họ một nhân tình, liền nói với Đan Phi, "Đại đương gia, nể mặt đi, như vậy đi, tôi cũng không để ngươi chịu thiệt, nơi này tôi có một số thị nữ, tuy rằng không phải thiên kim tiểu thư, cũng cũng rất xinh đẹp, ngươi chọn vài người, chúng ta đổi với nhau."
 
Chương 1878


Đan Phi lại lắc đầu, người bị hắn bắt cũng là một mỹ nhân, nếu là đổi mấy người đứng bên kia hắn sẽ đồng ý, còn nếu không phải thì hắn sẽ không đổi.

Đương nhiên, nếu đưa cho hắn một trong hai người, hắn sẽ vui vẻ lỗ vốn đưa tiền tới.

Chỉ sợ người ta không chịu.

Tất nhiên hắn không tùy tiện đòi hỏi, đắc tội với Ngụy An Lương, sẽ không có lợi gì cả.

Ngụy An Lương nhìn hắn với ánh mắt không vừa ý, hai mươi thị nữ kia hắn đem tới là để chuyên môn hầu hạ cho Thẩm Tinh Tinh, cho nên đều là nữ tử xuất chúng, rất nhiều người là người chuyên môn đào tạo ngựa.

Đều có số tiến vào nhà giàu làm sủng thiếp.

Những nữ tử kia vừa nghe hắn nói mình đã bị mua tới lại tránh không được bị tặng cho người khác, hơn nữa còn là thổ phỉ, nghĩ đến những điều kinh khủng mà người ta thường kể.

Nghe nói thổ phỉ đều là nhiều người dùng chung một người vợ.

Hơn nữa còn... Các nàng liền sợ hãi, rất muốn cầu xin tha thứ, nhưng các nàng cũng biết tính tình của Ngụy An Lương, nhìn thì rất ôn hòa, nhưng thực tế lại rất máu lạnh, nếu khiến hắn mất hứng, vậy thì đừng nghĩ sống an ổn.

Chỉ có thể khẩn cầu thổ phỉ đừng đồng ý.

Ngụy An Lương làm như nói đùa: "Sao vậy, đại đương gia nhất định phải đoạt mỹ nhân về tay sao? Không bằng đưa ra cho mọi người xem, xem thử so với những người ở đây thì ai đẹp hơn?"

Đan Phi cười lớn, "Có gì phải sợ, nếu Ngụy bang chủ có thời gian, không ngại lên núi cùng huynh đệ chúng tôi, uống vài ly rượu, mọi người cùng vui vẻ ngắm mỹ nhân, như vậy thế nào?"

Tất nhiên Ngụy An Lương khéo léo từ chối, hơn nữa lại nói muốn nhìn thử xem mỹ nhân kia như thế nào.

Có thể khiến Đan Phi không buông như vậy, tất nhiên phải là nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mấu chốt là nữ nhân xuất chúng như vậy, tuyệt đối không phải nữ tử nhà bình thường.

Hoặc là người nhà quan lại, hoặc là nhà giàu có.

Chính mình cứu đi, cũng có thể thêm một phần nhân tình.

Sinh ý không có chỗ nào không có.

Huống chi hắn định cứu mỹ nhân này cũng là vì Hoàng Phỉ Cẩn và Tô Mạt, bọn họ là người ở trong cung tới, tất nhiên muốn giữ mặt mũi cho hoàng đế, hắn làm như vậy cũng là bảo toàn danh tiếng cho bọn họ.

Đan Phi thấy không lay chuyển được, bảo người nâng nữ nhân kia lại, mở bao ra, lộ ra thân hình nữ tử mảnh khảnh.

Nữ nhân kia cả người đều là quần áo màu trắng, nhưng mà dính không ít nước bùn và tro bụi, vốn là quần áo trắng hiện giờ lại lôi tha lôi thôi, quần áo xộc xệch, một bên mặt dính bùn đất.

"Đại hiệp cứu mạng, cứu mạng, tiểu nữ là từ trong kinh tới thăm người thân, thỉnh đại hiệp cứu mạng, tiểu nữ nhất định bảo ca ca và phu quân hậu tạ."
 
Chương 1879


Đan Phi đắc ý nhìn Ngụy An Lương, sai người lấy vải tới, dùng sức lau mặt cho nữ nhân kia, lập tức lộ ra gương mặt xinh đẹp động lòng người.

Thanh nhã mỹ lệ, giống như hoa lan, khiến người ta vừa nhìn đã thương.

Nàng ta sợ hãi nhìn bọn họ, hai mắt mông lung ướt át, nước mắt nhanh chóng rơi xuống như hạt châu.

Lưu Hỏa bên kia "A" lên một tiếng, kinh ngạc nhìn về phía nàng ta, vừa định chạy tới lại xoay người quay lại nói với mấy người Lưu Vân.

Lưu Vân cũng kinh ngạc, để Lưu Hỏa tiến lên xem xét, hắn đến chỗ Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn bẩm báo.

Hai người vừa nghe thấy cũng rất kinh ngạc, Tô Mạt nghi hoặc nói: "Sao nàng ta lại ở đây? Không phải là ở vương phủ sao? Kia là Nhạc Lâm Nhi sao?"

Thật ra người kia là Nhạc Phong Nhi, dù sao đám người Lưu Hỏa rất thông minh, cơ bản đều gặp qua một lần sẽ không quên, hơn nữa Nhạc Phong Nhi còn đi theo bọn họ một thời gian.

Hơn nữa giọng nói của Nhạc Phong Nhi rất đặc biệt, nghe qua thì có chút yếu đuối, nhút nhát, khiến cho người ta tự nhiên sinh lòng yêu mến.

Lúc này Nhạc Phong Nhi xoay người lại, thấy được Lưu Hỏa, hai mắt nàng ta sáng lên, giống như người chết với được bàn tay cứu mạng, "Lưu Hỏa...Vương gia, vương gia...người...người...người ở đâu?"

Nàng ta nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, lập tức tình cảm chan chứa giống như bị ngâm vào hầm băng.

Nàng ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài.

Nàng ta đã vô số lần hy vọng Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở chung một chỗ sẽ bất hòa, hy vọng...

Nhưng mà, bọn họ vẫn ở chung một chỗ.

Tô Nhân Vũ đã chết, vì sao nàng ta không ở nhà giữ đạo hiếu?

Vì sao lại xuất đầu lộ diện? Vì sao vì sao?

Nhạc Phong Nhi cảm thấy ông trời bất công, nàng khóc đến khản cả giọng, trước mắt tối sầm lại, ngất đi.

Vừa đúng lúc Lưu Hỏa ở phía sau đỡ được nàng ta

Đan Phi và Ngụy An Lương nhìn biến cố trước mặt không kịp trở tay, nhìn Lưu Hỏa cướp nữ nhân kia đi, Đan Phi nổi giận quát: "Này, tiểu tử, buông ra!"

Nói xong liền xông lên chém giết.

Ngụy An Lương nghe Nhạc Phong Nhi nói xong cũng đoán được một ít, liền ngăn Đan Phi lại, thấp giọng nói với hắn hai câu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top