Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Dịch Full 

Chương 1800


Quả thật là quá nực cười rồi!

Phỉ Thúy tức giận tái mặt đi, chỉ vào Lan Nhược nói không ra lời.

Lan Như cười cười, hảo tâm nhắc nhở: "Phỉ Thúy cô nương, cô cũng đừng cố tình gây sự, cô có chứng cứ gì nói chúng ta giả mạo tiểu thư nhà các ngươi? Chỉ bằng mấy tên du côn tới gọi chúng ta Thẩm tiểu thư Thẩm thiếu gia? Dạo này có một số người không có mắt nhìn."

Lời của nàng càng khiến Phỉ Thúy tức giân, nhưng lại không nói lên lời, nàng ta hung hăng nói: "Dù sao, dù sao ta cảnh cáo các ngươi, các ngươi dám giả mạo tiểu thư nhà chúng ta, thì tự gánh lấy hậu quả!"

Lan Như vẫn cười như cũ, "Phỉ Thúy cô nương, tức giận không tốt, tiểu thư của chúng ta nói, nữ hài tử tức giận nhiều sau này làn da sẽ chuyển sang màu vàng, quay về nói cho tiểu thư các ngươi, làm ngươi phải quanh minh lỗi lạc, đừng có lén lút."

Phỉ Thúy tức giận đến toàn thân phát run, nói không ra lời, "Ta, ngươi, các ngươi, các ngươi cứ chờ xem!"

Nàng ta thở phì phò dẫn người rời đi.

Chờ nàng ta vừa đi, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn thay đổi y phục đi xuống lầu, hai người đều không thích phô trương, nhưng là có mấy người Lan Nhược Lưu Hỏa ở đây, nếu chủ tử nhà mình ăn mặc quá bình thường, vậy thì là do bọn họ vô năng.

Cho dù là chủ tử yêu cầu phải khiêm tốn, bọn họ cũng vừa là khiên tốn vừa xa hoa.

Một bộ quần áo cho dù là bình thường, cho dù là Tô Mạt chỉ mặc một lần, yêu cầu của bọn họ cũng vô cùng hà khắc.

Dù sao cũng có bạc, không dùng cho chủ từ thì dùng cho ai?

Cho nên chỉ cần là người biết thức thời, nhìn một cái liền biết Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn không phải là người bình thường, không dám đắc tội, mà người không biết thức thời thì càng không cần nói đến.

Tô Mạt nhìn bọn họ một chút, "Chuẩn bị một chút, chúng ta tiếp tục khởi hành xuôi nam."

Nàng đã bứt dây động rừng, cũng không muốn tốn thêm thời gian chơi cùng với vị đại tiểu thư kia.

Lưu Vân và Lưu Hỏa chuẩn bị đồ đạc, đồ đạc mang theo không nhiều, dù sao trên đường đều có người dựa theo yêu cầu của bọn họ mà chuẩn bị.

Lan Nhược giúp Lưu Vẩn thu dọn quần áo, xa phu đưa xe ngựa và ngựa đã chuẩn bị tốt tới, bốn con ngựa đều được chăm sóc vô cùng tốt, tinh thần tỉnh táo.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn lên xe ngựa, Lan Nhược và Lan Như lên một chiếc khác, huynh đệ Lưu Vân Lưu Hỏa cưỡi ngựa đi hai bên.

Đoàn người chưa tới bến tàu, đã bị người chặn lại trên đường.

Đối phương có tổng cộng hai mươi ba người, một người lớn người và ngựa, vẻ mặt hung dữ, trên mặt che vải đen, hùng hổ, vừa thấy liền biết không tốt đẹp gì.
 
Chương 1801


Người cầm đầu nhìn giống như trượng nhị kim cương, khiến cho Tô Mạt nhớ tới tùy tùng đi theo bên người Vu Hận Sinh.

"Các ngươi, đi xuống!"

Tên cầm đầu hô lên một tiếng, giọng nói khiến lồng ngực của người xung quanh bị chấn động.

Lưu Vân thản nhiên nói: "Vị huynh đài này xưng hô như thế nào? Chúng tôi chỉ là đi ngang qua quý bảo địa, hiện giờ muốn đi xuống phía nam, mời nhường đường một chút."

Chó ngoan không nên chắn đường.

Nhưng hiển nhiên vị nhân huynh kia không có giác ngộ như vậy, tên cầm đầu hừ một tiếng, vô cùng kiêu ngạo chỉ vào mình, "Ta chính là Kim gia gia, Kim Cương đại gia."

Vốn Lưu Vân không có biểu hiện gì, đột nhiên nở nụ cười, hắn nghi hoặc nói: "Vị Kim gia gia, huynh vừa là gia gia lại là Kim đại gia. Vậy xin hoi, huynh cùng với ai sinh ra chính mình vậy?"

Kim Cương vừa nghe thấy vậy gương mặt vốn đã đen lập tức đỏ bừng, nổi giận gầm lên một tiếng, giống như dã thú dậm chân một cái, mặt đất cũng bị chấn động, "Lão tử cùng ai sinh liên quan rắm gì tới ngươi!"

Gầm lên một tiếng, hắn nhảy lên cao ba thước, nắm đấm và thiết chùy bay về phía Lưu Vân.

Người này tuy thô bạo, nhưng sức mạnh vô cùng lớn, quyền phong vậy mà vô cùng mạnh mẽ.

Lưu Vân nghiêng đầu qua một bên, nhánh tóc buộc sau gáy bị thổi bay, lả tả rơi xuống vài sợi.

Hắn nhíu mày lại, thân người ngả ra sau, một thiết cầu, một nắm đấm của Kim Cương liên tiếp đánh tới, sau đó đợi lực của hắn ta yếu đi, Lưu Vân bám hai tay trên yên ngựa, hai chân tung ra liên hoàn cước, hầu hết đều rơi vào lưng của tên Kim Cương kia.

Nếu không phải hắn lưu tình, một cước vào đầu đủ khiến hắn ta hôn mê.

Nhưng mà hắn ta cũng phải chịu đủ.

Tô Mạt đã sớm dạy qua cho bọn họ, không cần quan tâm tư thế nào, có thể nhanh chóng đánh bại được địch nhân là tốt nhất.

Hơn nữa ngoài trêu đùa cần thiết, không được tự phụ võ công cao cường, mà đi trêu chọc đối thủ, có thể một chiêu đánh bại địch thì hãy dùng ngay một chiêu.

Cho nên Lưu Vân không cho Kim Cương thời gian thở dốc, một chiêu khiến hắn ta gặp khó khăn, mê man một hồi, có chút mờ mịt lắc lư.

Thủ hạ của hắn vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, hắn lại cảm thấy mất mặt mũi, nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền hất tay thủ hạ ra, lần thứ hai xông lên.

Tư thế kia không thua kém gì một con gấu đen.

Hắn dùng chiêu hắc hổ đào tâm, quyền phong kình bạo, khóe môi Lưu Vân khẽ nhấc lên, tiêu sái lộn một vòng, từ trên ngựa nhảy xuống.

Khi nhảy xuống, mũi chân cách đầu của Kim Cương một đoạn, sau đó hung hăng đá vào cằm hắn một phát, lại dựa thế xoay người, xoay vòng trên không trung, sau đó lại dùng tư thế tự nhiên ngồi lại trên yên ngựa.
 
Chương 1802


Tên Kim Cương ngã rầm một cái trên mặt đất.

Người dân xung quanh trầm trồ khen ngợi.

Thủ hạ của Kim Cương xông lên phía trước đỡ lấy hắn, vươn nắm đấm ra uy hiếm người dân vây xem xung quanh.

Người dân không biết chuyện gì, nhưng nhìn đám người bộ dạng hung dữ của đám người kia là biết lại đi bắt nạt người khác, lại nhìn Lưu Vân Lưu Hỏa đều là công tử tuấn tú, ngay cả người đánh xe cũng tuấn tú lịch sự, tuy không nhìn thấy người trong xe, nhưng đều đoán được đó tất nhiên không phải là người bình thường.

Nói không chừng là công tử tiểu thư của thế gia danh môn nào đó.

Nếu không làm sao nuôi nổi Lưu Vân vừa tuấn tú vừa có võ công như vậy?

Kim Cương được thủ hạ cứu tỉnh, nổi giận gầm lên một tiếng: "Tất cả xông lên cho ta!"

Trong xe ngựa, Tô Mạt không kiên nhẫn nhíu mày, căn dặn nói: "Lưu Vân, ngươi cùng Lưu Hỏa dạy dỗ bọn chúng, chúng ta đi trước."

Lưu Vân và Lưu Hỏa nhận lệnh, hai ngựa tiến lên phía trước, ngăn đám người kia lại.

Người đánh xa liền đánh xe đi, tiếng vó ngựa thanh thúy, ung dung rời đi.

Tuy rằng hơn hai mươi gã đại hán cũng xông lên, nhưng đều không vượt qua được Lưu Vân và Lưu Hỏa, hai người thoải mái đánh lui đám người kia.

Tiểu thư không ở đây, Lưu Hỏa vui vẻ phô trương.

Nhiều lần hắn muốn ra tay, tiểu thư đều không cho cơ hội, lần này tiểu thư đi trước, kia không phải là để hắn tùy ý ra tay sao?

Hắn hết sức thể hiện võ công của mình, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng tiêu sái, thậm chí còn dẫn địch từ bên chỗ Lưu Vân sang, dẫn tới từng tiếng ủng hộ của người dân xung quanh, thậm chí còn có mấy cô gái lớn mật ném khăn tay, túi thơm, còn có một vị người phụ nữ lớn tuổi gan lớn trực tiếp tháo thắt lưng ném đi, hô to, "Tiểu ca, ngươi giỏi quá!"

Lập tức vẻ mặt của Lưu Vân tối lại, hắn thấp giọng quát, "Nếu không muốn bị tiểu thư mắng, thì tốc chiến tốc thắng đi."

Hắn thật sự không chịu được Lưu Hỏa, bộ dạng như đã lâu không được xuất môn, cái tất xấu thích náo động kia không biết có từ bao giờ.

Trước đây hắn ta không như vậy.

Nhất là năm xưa...Nhớ tới năm xưa, hắn thở dài, cũng không còn tức giận với Lưu Hỏa nữa.

Lưu Hỏa thấy Lưu Vân tức giận, cũng không dám mồm mép lừa người nữa, tốc chiến tốc thắng, đánh ngã đám người gần mình, sau đó lôi một tên lại, dẫm lên vai của hắn, cười nhẹ nói: "Là Thẩm gia phái các ngươi tới?"
 
Chương 1803


Người nọ nhát gan, võ công của Lưu Hỏa lại rất cao cường, hơn nữa bộ dạng tuấn tú, mỉm cười nhẹ nhàng như vậy, quả thật là hút hồn người khác.

Hắn theo bản năng ừ một tiếng, "Tam tiểu thư muốn bắt các ngươi lại để giáo huấn một trận."

Lưu Hỏa nhếch môi, nhướng mày nói: "Tính tình đại tiểu thư không nhỏ, chẳng qua chỉ là chút náo động, vậy mà lại điều động nhều binh lực như vậy. Nếu là người bình thường, ba mươi người như sói như hổ các ngươi, chúng tôi không phải là chết chắc rồi sao?"

Sắc mặt Lưu Hỏa trầm xuống, hừ một tiếng, một chưởng đánh tên kia ngất đi, sau đó đứng dậy, vung vạt áo dài, nói với Lưu Vân: "Đã xong, tất cả đều theo dự liệu của tiểu thư."

Lưu Vân phất tay, "Đi thôi."

Chẳng qua là đánh được đám người này, Tô Mạt vẫn không đi được, Thẩm tam tiểu thư hình như đã tiêu tốn khá nhiều cho việc này, khi bọn họ vừa đến bến tàu lại bị một nhóm người khác vây quanh.

Lần này càng thêm hung ác, rất nhiều người, quả thật giống như là dân chúng tức giận lên hợp lại vậy.

Hầu hết là người làm ở bến tàu, một đám người sắc mặt hung ác, bộ dạng như sói đói.

Tô Mạt chẳng muốn dài dòng với bọn họ, trực tiếp ra hiệu cho A Lý trong góc khuất, A Lý liền dẫn người tới, rất nhanh đám người ở bến tàu bắt đầu ra tay trước, một cảnh hỗn loạn.

Mấy người Tô Mạt nghênh ngang lên thuyền, hơn nữa cả xe ngựa cũng đều an toàn đi lên, sau đó khởi hành.

Nhưng mà hiển nhiên là Thẩm tam tiểu thư cũng có nhiều thủ đoạn, ở trên đất Giang Nam, có khả năng hô phong hoán vũ, nếu không đã không có uy phong lớn như vậy rồi.

Thuyền chỉ đi được gần canh giờ, chạy ra khỏi đường thủy trong thành Duy Dương không lâu, liền bị hơn mười chiếc thuyền khác bao vây ở ngoại thành.

Có người hô lớn, "Tiểu thư chúng ta không muốn tạo thành khủng hoảng nên không chặn lại ở đường thủy của Duy Dương, cố ý có lòng tốt cho các ngươi ra khỏi thành. Các ngươi cho là bản thân mình đi được sao."

Thái độ kiêu ngạo này không cần nói cũng biết là người của ai.

Tô Mạt đang ngồi trong khoang thuyền dùng tra, Lan Nhược và Lan Như pha trà giúp nàng, hương trà lượn lờ, đồ sứ tinh mỹ, không chỗ nào không khiến người khác cảm thấy thư thái.

Tô Mạt nhẹ nhàng phe phẩy quạt lụa, cười nói: "Hai người các ngươi ai bơi giỏi?"

Lan Nhược đứng lên, "Tiểu thư để ta đi."

Lan Như cướp lời: "Tỷ tỷ, kỹ năng của tỷ đâu tốt bằng muội đâu."

Đây là lời nói thật, có điều võ công của Lan Nhược cao hơn muội muội.

Tô Mạt phất tay, cười nói: "Trong khoang thuyền có rương có túi khí, các ngươi đeo trên lưng. Bọn họ nếu muốn hủy thuyền của chúng ta thì các ngươi hãy ra tay, thuận tiện tạo ra mấy lỗ trên thuyền của họ, ta thích nhất là nhìn người khác rơi xuống nước."
 
Chương 1804


Hoàng Phủ Cẩn ngồi bên cạnh uống trà, cái nha đầu này, càng ngày càng nghịch ngợm, trước đây ở trong kinh thành còn phải kiêng kị, hiện giờ càng ngày càng không kiêng dè gì, lần này đám người Thẩm gia gặp nạn rồi.

Đợi thêm một thời gian nữa, sợ rằng trong võ lâm sẽ xuất hiện một nữ ma đầu rồi.

Nhớ đến bộ dáng nàng khi trưởng thành, hắn nhịn không được mà nở nụ cười.

Hoàng Phủ Cẩn đặt cốc sứ xuống, nhìn thoáng qua bên ngoài khoang thuyền, nước gợn dập dờn, hắn có thể nhìn gợn sóng mà phán đoán động tính đáy nước.

Hắn từ từ sửa lại ống tay, nói: "Mạt nhi, không bằng chúng ta đi xuống xem một chút."

Lan Nhược và Lan Như dù sao cũng là hai cô gái.

Tô Mạt cười nói: "Không cần, huynh không nên coi thường hai tỷ muội Lan gia, các nàng rất lợi hại."

Lúc trước ở nông trường nàng cho người ta làm ra một số áo bơi đặc chế, túi khí, hơn nữa các nàng đều được huấn luyện kỹ năng bơi lội và kỹ năng đánh giáp lá cà, còn có một thân võ nghe cao cường, đủ để cho hai nàng ở dưới nước xử lý đám người ngạo mạn này.

Nếu là Hoàng Phủ Cẩn xuống nước, vậy kết thúc quá nhanh, chơi không vui.

Mấu chốt hiện giờ, không phải là quyết chiến, muốn bảo toàn lực lượng, mấy tên ngạo mạn kia, một mình Lan Nhược cũng đủ ứng phó rồi.

Bọn họ tiếp tục đi tiếp như vậy, bên người chỉ có bốn người đi theo, tuy rằng việc nặng cùng với đánh xe đã có bốn xa phu cùng với mấy người chèo thuyền làm rồi.

Nhưng mà nàng không muốn sai khiến người khác quá nhiều, "Chúng ta nếu đặc biệt cần tới, tất nhiên đám người A Lý sẽ âm thầm xử lý, ngược lại ở bên ngoài đừng quá phô trương thì tốt hơn."

Nếu không phải thuyền này đi nhanh, kích thước của thuyền này quá lớn, quá bắt mắt rồi.


Ở trên mặt nước, ngoài người của Thẩm gia, nếu bắt mắt như vậy, nhất định sẽ gây thù hận quá nhiều.

Tuy rằng nàng không sợ, nhưng cũng không muốn dẫn tới phiền toái.

Nàng đã nói như thế, Hoàng Phủ Cẩn cũng không kiên trì nữa, biết rằng nàng không thích phiền tới người khác, tiện tay pha trà giúp nàng.

Mặc kệ là trà Long Tĩnh Tây hồ cũng được, hay là nam nhạc vân vũ, hay là chè xanh lục an, chỉ cần được gọi là cống trà (trà được cống nạp), tất cả đều là cực phẩm.

Nhưng nghiêm khắc mà nói, mỗi loại danh trà chính tông cũng chỉ có một diện tích ít ỏi, hơn nữa chỉ lấy bút non của mỗi cây.

Còn cần phải trải qua chế tác bí pháp, tuyệt đối không đơn giản như thủ pháp bình thường.

Cho nên cống trà so với trà bình thường khác xa một trời một vực.

Nếu có được một hộp, nhất định phải cất giữ cẩn thận, khi có trường hợp quan trọng mới có thể lấy ra nhấm nháp, như vậy đã có thể gia tăng lạc thú, hơn nữa rất có mặt mũi.

Mà nàng lại khác, tùy tiện mang ra dùng, hơn nữa còn trong bầu không khí như thế này, Hoàng Phủ Cẩn xem như được mở rộng tầm mắt.

Tuy rằng địa vị của hắn là hoàng tử, sinh hoạt trước đây cũng vô cùng xa xỉ, nhưng trong lòng không có yêu cầu hà khắc về những điều này.

Hắn đoán rằng, nếu là người bình thường có được tất nhiên sẽ cất giữ cẩn thận, nếu có cơ hội cùng người khác đấu trà, như vậy mới tạo ra gió lớn.

Nhưng Mạt nhi của hắn không như vậy, cho nên hắn càng thêm say đắm nàng, dù cùng nhau lớn lên, hắn cũng không thể hoàn toàn thấu hiểu nàng.

Hắn cảm thấy, cái đầu nhỏ của nàng, khẳng định có rất nhiều thứ hắn không biết.

Như vậy lại càng khơi gợi sự tò mò của hắn, hắn rất muốn tìm hiểu xem, giống như một lữ giả muốn mạo hiểm đi tìm một nơi mới.

"Nghe nói Thẩm tam tiểu thư thích dùng trà, hơn nữa còn hiểu trà lắm."

Hắn rót trà cho nàng, một dòng nước xanh chảy vào cốc của Tô Mạt, không hề bắn ra ngoài một chút nào, càng không khiến Tô Mạt bị nóng.

Mạt Nhi bảo A Lý bí mật đem cống trà tới đây, phải chăng là để giao phong với Thẩm tiểu thư?

Tô Mạt cười dịu dàng, cảm giác thấy thuyền hơi lung lay một chút, lập tức khôi phục là bình thường, ngón tay trắng mảnh khảnh của nàng nhẹ nhàng vuốt ve chén sứ, "Cẩn ca ca, muội không có hứng thú với một đại tiểu thư điêu ngoa."

Dù khi là đối thủ cũng không có hứng thú.

Lúc này thuyền lung lay vài cái, theo từng cơn trấn động, truyền đến mấy tiếng trầm đục, nội lực Hoàng Phủ Cẩn thâm hậu, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kim khí, còn có âm thanh nện đập ầm ĩ.
 
Chương 1805


Ở trên mặt nước, ngoài người của Thẩm gia, nếu bắt mắt như vậy, nhất định sẽ gây thù hận quá nhiều.

Tuy rằng nàng không sợ, nhưng cũng không muốn dẫn tới phiền toái.

Nàng đã nói như thế, Hoàng Phủ Cẩn cũng không kiên trì nữa, biết rằng nàng không thích phiền tới người khác, tiện tay pha trà giúp nàng.

Mặc kệ là trà Long Tĩnh Tây hồ cũng được, hay là nam nhạc vân vũ, hay là chè xanh lục an, chỉ cần được gọi là cống trà (trà được cống nạp), tất cả đều là cực phẩm.

Nhưng nghiêm khắc mà nói, mỗi loại danh trà chính tông cũng chỉ có một diện tích ít ỏi, hơn nữa chỉ lấy bút non của mỗi cây.

Còn cần phải trải qua chế tác bí pháp, tuyệt đối không đơn giản như thủ pháp bình thường.

Cho nên cống trà so với trà bình thường khác xa một trời một vực.

Nếu có được một hộp, nhất định phải cất giữ cẩn thận, khi có trường hợp quan trọng mới có thể lấy ra nhấm nháp, như vậy đã có thể gia tăng lạc thú, hơn nữa rất có mặt mũi.

Mà nàng lại khác, tùy tiện mang ra dùng, hơn nữa còn trong bầu không khí như thế này, Hoàng Phủ Cẩn xem như được mở rộng tầm mắt.

Tuy rằng địa vị của hắn là hoàng tử, sinh hoạt trước đây cũng vô cùng xa xỉ, nhưng trong lòng không có yêu cầu hà khắc về những điều này.

Hắn đoán rằng, nếu là người bình thường có được tất nhiên sẽ cất giữ cẩn thận, nếu có cơ hội cùng người khác đấu trà, như vậy mới tạo ra gió lớn.

Nhưng Mạt nhi của hắn không như vậy, cho nên hắn càng thêm say đắm nàng, dù cùng nhau lớn lên, hắn cũng không thể hoàn toàn thấu hiểu nàng.

Hắn cảm thấy, cái đầu nhỏ của nàng, khẳng định có rất nhiều thứ hắn không biết.

Như vậy lại càng khơi gợi sự tò mò của hắn, hắn rất muốn tìm hiểu xem, giống như một lữ giả muốn mạo hiểm đi tìm một nơi mới.

"Nghe nói Thẩm tam tiểu thư thích dùng trà, hơn nữa còn hiểu trà lắm."

Hắn rót trà cho nàng, một dòng nước xanh chảy vào cốc của Tô Mạt, không hề bắn ra ngoài một chút nào, càng không khiến Tô Mạt bị nóng.

Mạt Nhi bảo A Lý bí mật đem cống trà tới đây, phải chăng là để giao phong với Thẩm tiểu thư?

Tô Mạt cười dịu dàng, cảm giác thấy thuyền hơi lung lay một chút, lập tức khôi phục là bình thường, ngón tay trắng mảnh khảnh của nàng nhẹ nhàng vuốt ve chén sứ, "Cẩn ca ca, muội không có hứng thú với một đại tiểu thư điêu ngoa."

Dù khi là đối thủ cũng không có hứng thú.

Lúc này thuyền lung lay vài cái, theo từng cơn trấn động, truyền đến mấy tiếng trầm đục, nội lực Hoàng Phủ Cẩn thâm hậu, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kim khí, còn có âm thanh nện đập ầm ĩ.
 
Chương 1806


Trên sông và đường biển vận chuyển hàng hóa ở Giang Nam, khắp nơi đều là đệ tử của Tào bang, bọn hắn tự cho mình là bá vương ở đây, người bình thường, người thế lực còn nhỏ gặp phải bọn họ, trừ phi là đặc cách, nếu không sẽ không thể toàn thân mà lui ra.

Hiện giờ Tô Mạt không hề kiêng dè gì mà ra tay với bọn hắn, mặc dù là bọn hắn mắng chửi người trước, Hoàng Phủ Cẩn cũng có chút lo lắng.

Tất nhiên hắn không sợ gây chuyện, hắn lo trong lúc đó nàng gặp phải sơ xuất gì đó.

An toàn của nàng, là chuyện hắn lo lắng nhất.

Tô Mạt biết hắn đang lo lắng điều gì, cúi đầu đặt tai lên mặt bàn, vẫy tay về phía hắn, cười hì hì nói: "Huynh cũng tới nghe thử đi, chơi thật vui."

Nội lực của hắn thâm hậu, có thể cạch không nghe thấy âm thanh, tiếng từ trong nước truyền tới thuyền, lại truyền tiếp tới mặt bàn, rồi tới tau, vô cùng rõ ràng.

Hoàng Phủ Cẩn tất nhiên không cần ghé vào bàn cũng có thể nghe thấy, hắn sủng nịnh nhìn nàng, giống như nhìn một tiểu hài tử nghịch ngợm đáng yêu.

Chẳng qua là nàng có thể thoải mái đối mặt với những chuyện đã xảy ra, không có đau khổ tiều tụy như trước nữa khiến hắn vô cùng vui vẻ.

Cho nên dù nàng có đùa dai một chút, hắn cũng không có ý kiến gì cả, dù có hơi quá đà thì hắn cũng sẽ giúp nàng thu dọn.

Bên ngoài khoang thuyề, nhóm người chèo thuyền có chút kinh hoảng, mặt nước xuất hiện màu đỏ, đậm tới mức không tan ra mà xông thẳng lên, sau đó bị phai nhạt đi.

Thuyền rung lắc mạnh một cái, nhóm người chèo thuyền vội vàng ổn định lại, cón có người đến cạnh khoang thuyền nói với Tô Mạt, "Tiểu thư đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."

Kỹ thuật chèo thuyền của hắn là được truyền từ đời này sang đời khác, hơn nữa từ khi sinh ra hắn hầu như là ở trên mặt nước, không thể so cùng với mấy tên tầm thường khác.

Tô Mạt cười cười: "Lâm sư phụ, ta cũng không lo lắng, còn đang chờ xem kịch vui."

Thủy thủ trên mấy chiếc thuyền vây xung quanh bọn họ luôn chăm chú nhìn dưới nước, không ngừng có người nhảy xuống, còn có người bị kéo lên.

Có người vội vàng nổi lên, hô lớn: "Gặp quỷ rồi, các nàng là người hay quỷ vậy, không cần thở sao?"

Những người đó cũng có chút bản lĩnh, kết quả là không chịu được một chiêu, chỉ là trong chớp mắt, liền bị thương mà quay về.

Thật sự là dọa người, còn muốn tranh công với thủ lĩnh, cũng không thể để bang chủ mất mặt trước Thẩm tam tiểu thư.

Bỗng nhiên, đội ngũ thuyền kia xảy ra rối loạn, một chiếc thuyền cứ như vậy mà chìm xuống, mọi người không kịp phản ứng, lại một chiếc thuyền khác bị lật, thủy thủ trên thuyền vội vàng nhảy xuống nước.

Mà đám người bọn hắn phái đi đục thuyền của Tô Mạt lại như biến thành bong bóng cá, tuy là không chết, nhưng tất cả đều hôn mê, nếu không được cứu thì chắc chắn là phải chết.
 
Chương 1807


Xem ra đối phương đã hạ thủ lưu tình, nếu mình còn không biết tốt xấu, chỉ sợ bọn họ sẽ hạ sát thủ.

Tên thủ lĩnh đau đầu không biết làm sao, nếu thuyền của mình cũng bị lật, vậy thì mặt mũi này cũng vứt đi luôn.

Sau này chính mình không thể thống lĩnh trăm huynh đệ được rồi.

Hắn thấy càng ngày càng nhiều thuyền bị lật, rất nhanh sẽ đến thuyền của mình.

Hắn quyết định nhanh, vung bàn tay lên, "Rút lui."

Sau đó hắn đứng ở mũi thuyền, ôm quyền hướng về phía thuyền Tô Mạt hô lớn, "Đắc tội, nếu các vị không nể mặt, vậy thì mời tiếp tục xuôi nam, chỉ là phía trước gió lớn, nhân vật nhỏ bé như chúng tôi không thể so sánh được. Các vị vẫn nên lưu ý một chút."

Trong lòng hắn có chút bội phục, dù sao đối phương chỉ phái ra hai người, mặc kệ là dùng phương pháp nào, đều là bản thân mình vô năng.

Tô Mạt nghe rõ những điều hắn nói, cười khanh khách, nâng chén hướng về phía hắn ta, "Đa tạ vị đại ca này đã nhắc nhở. Tuy là hiện giờ trên nước có chút hỗn loạn, nhưng muốn làm gì thì phải làm đến nơi đến chốn, gót chân phải đứng cho vững. Cũng đừng luôn đi theo người khác, kết quả là giỏ trúc múc nước chả được gì."

Trong lòng nam nhân kia vừa hận vừa sợ, nhưng thật sự là bội phục, nói cảm tạ, rồi bảo người nhường đường.

Khi thuyền của bọn họ đi qua khỏi, hai tỷ muội Lan Nhược Lan Như từ dưới nước nhảy lên thuyền.

Những thủy thủ kia chỉ thấy hai cô nương dáng người yểu điệu, mặc một bộ quần áo bó sát màu da cá, trên đầu cũng đội mũ giống như vậy, trên lưng còn đeo một khí nang màu đen, không biết làm từ chất liệu gì.

Đợi các nàng kéo khăn chùm đầu xuống, cởi quần áo bên ngoài ra, liền lộ ra sa y phiêu dật bên trong, theo gió sông bay phất phới không ngừng.

Tóc đen, gương mặt xinh đẹp, thì ra là hai tỷ muội vô cùng diễm lệ.

Tuy rằng đang là đối thủ, những người đó cũng không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi, còn có người bội phục giơ lên ngón cái, cho dù là đám người bị các nàng đả thương cũng không hề oán hận.

Bởi vì công phu của họ thật sự là hơn người, cũng không dùng đến mỹ nhân kế hay các thứ tương tự.

Cho nê, dù là thất bại nhưng cũng vui vẻ.

Nhưng bọn họ không biết rằng, trên tháp cao bên bờ, một thiếu nữ y phục lộng lẫy, tay cầm kính viễn vọng nhìn toàn bộ.

Nhìn thấy đám người Tô Mạt bình yên vô sự rời di, những người nàng tìm tới giúp đỡ lại đứng vỗ tay cho bọn họ, nàng quả thật tức muốn chết rồi.

Gương mặt xinh đẹp như phủ một lớp băng, âm trầm đáng sợ.

"Bọn họ là ai, tra được chưa?" Giọng nói của nàng vốn cực kỳ êm tai, nhưng bởi vì tâm tình không tốt, cho nên có chút khàn khàn.
 
Chương 1808


Nam tử tuấn tú đứng sóng vai bên cạnh nàng, khí chất lạnh lùng, gương mặt không thể hiện biểu cảm gì, nghe nàng hỏi liền nói: "Chúng ta gần như đã vận dùng tất cả thế lực có thể điều động, vậy mà vẫn không tra ra được lai lịch của bọn họ. Rất kỳ lạ."

"Phế vật!" Thiếu nữ quát một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị, trừng mắt nhìn nam tử, "Sao ngươi không nghĩ cách dùng tới thế lực trong nhà? Cha ta, đại ca, nhị ca, tùy tiện một chút là có thể dùng tới, nhiều năm như vậy, tới giờ ngươi vẫn không có chút tiến bộ nào."

Biểu tình trên mặt nam tử càng thêm cứng ngắc, giống như khắc ra từ đá, không nói được một câu nào.

"Thôi, phế vật, dựa vào các ngươi thì heo đực cũng có thể sinh con rồi." Nàng hừ lạnh một tiếng, "Không cần ngươi làm, ta đi tìm Ngụy An Lương."

Nói xong nàng ném kính viễn vọng được khảm không ít bảo thạch quý hiếm xuống đất, lại đạp thêm hai cái, giống như đang trút giận, "Phế vật!"

Sau đó xoay người đi xuống lầu, tùy tùng của nàng cũng đi theo.

Hai mắt nam tử kia ảm đạm, hai tay nắm chặt, hai vai hơi run run.

Cắn chặt môi, không phát ra chút âm thanh gì.

"Lý Thanh ca, huynh đừng khổ sở, tiểu thư chỉ tức giận thôi." Phỉ Thúy thở dài, cũng nhanh chóng đuổi theo tiểu thư.

Nữ tử tuyệt sắc kia chính là Thẩm gia tam tiểu thư Thẩm Tinh Tinh.

Nam tử kia là con nuôi của phụ thân nàng, cũng coi như là đồ đệ, nhưng trên thực tế thì coi như là người hầu của nàng, từ nhỏ đã bị nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, kêu đến kêu đi, lại không hề được nàng coi trọng chút nào.

Lý Thanh cứng ngắc đứng ở đỉnh tháp, nhìn Thẩm Tinh Tinh cưỡi ngựa chạy đi, phương hướng là biệt viện của Ngụy An Lương bang chủ Tào bang ở Duy Dương, hắn nắm chặt tay khiến các khớp xương trắng bệch.

Bỗng nhiên sắc mặt hắn tối sầm xuống, xoay người nhảy xuống, vài thủ hạ kinh hô, đã thấy hắn tìm vài điểm tựa, cứ như vậy nhảy xuống.

Mấy người liền thở nhẹ ra, tiểu thư nổi giận, khiến cho tâm tình của thiếu gia không tốt, không ai dám thở mạnh một tiếng.

Nếu không sẽ trở thành một cái bia sống.

Mấy người thấy hắn rời đi liền buông lỏng nói: "Đi tới cổ vũ cho Phi Vân cô nương đi."

"Hay là đi đánh bài đi, mệt mỏi quá, cần được thả lỏng một phen."

"Vẫn là nên đi tìm người thân mật một chút đi, thả lỏng gân cốt, khà khà."
 
Chương 1809


Trong đó có một thanh niên dung mạo bình thường, cười ngây ngô nói phải về nhà nấu cơm cho mẫu thân, trên đường đi hắn rẽ vào một ngõ nhỏ, ở đó có người đang đợi hắn, bọn họ trao đổi với một lúc.

Một người khác đi vào sân sau của một tòa viện nhỏ, báo cáo sự tình cho A Lý.

A Lý vỗ vai hắn, "Nói với Tiểu Hắc, hắn làm không tệ, bảo hắn cẩn thận một chút."

Sau đó phân phó thêm một chút, rồi cải trang, đến bến tàu xuôi thuyền về phía nam.

Lần này thuyền đi một đường thông suốt, Tô Mạt cũng không vội vàng, giống như đang du ngoạn sơn thủy, không hề có nửa điểm giống như đi báo thù.

Buổi tối nàng cũng không để lão Lâm thắp đèn đi tiếp, ngược lại hoặc là tìm thôn xóm, thị trấn ở gần đó nghỉ ngơi, hoặc là dừng thuyền bên bờ, qua đêm trên thuyền.

Nâng cốc ngắm trăng hóng mát nghe gió.

Ngoại trừ Lan Nhược, ngay cả Lưu Vân cũng cảm thấy trong lòng có chút bồn chồn, tiểu thư không phải là người như vậy, hơn nữa nếu thật là người như vậy thì cũng không cần báo thù gì nữa.

Chỉ có cách giải thích duy nhất là tiểu thư vô cùng bi thương, tự trách, nên làm ngược lại bình thường, không hề để ý gì đến mục đích ban đầu.

Hắn sợ Tô Mạt giấu trong lòng nhiều chuyện sẽ hại thân thể, lại không dám tùy tiện góp lời với Hoàng Phủ Cẩn.

Lại sợ Lưu Hỏa và Lan Như cười, bản thân trước đây luôn có nguyên tắc hiện giờ lại không có chủ ý gì, cho nên chỉ có thể tìm Lan Nhược để thương lượng.

Bởi vì Lan Nhược sẽ không cười hắn, cũng sẽ không đem chuyện hắn cũng có lúc không bình tĩnh ra nói với người khác.

Lan Nhược nghe xong băn khoăn của hắn, vậy mà không hề keo kiệt cho hắn một nụ cười tươi tắn: "Có một số người khiến cho người khác không thể nhìn thấu. Tiểu thư là người như vậy."

"Nhưng trước đây ta không thấy tiểu thư khó hiểu như vậy." Lưu Vân có chút thất vọng, cảm thấy chính mình mấy năm nay có phải là quá an nhàn hay không, năng lực đã kém đi.

Lan Nhược nhướng mày, "Dù sao vẫn luôn có người dù thái sơn có sập trước mặt thì sắc mặt cũng không thay đổi, cho dù chuyện có lớn đến đâu cũng vẫn có thể nói cười rôm rả, tuyệt đối không để cho người khác nhìn ra."

Nhìn ra thì có ích lợi gì?

Khiến cho địch nhân vui mừng? Để cho người thân lo lắng?

Một điểm tốt cũng không có.

Lưu Vân thở dài: "Trước đây thiếu gia chúng ta cũng là như vậy, nhưng mà hiện giờ không như vậy, chỉ sợ là đã bại bởi tiểu thư rồi."

Khi đó Hoàng Phủ Cẩn một mình gặp phải mười vạn quân địch nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, dù có khả năng sẽ thất bại thảm hại, thậm chí là sẽ mất mạng, đều không hề lo sợ.
 
Chương 1810


Chỉ là từ khi yêu tiểu thư, trong lòng người có nhiều lo lắng hơn.

Chỉ cần tiểu thư có chút đau đầu, thiếu gia liền không bình tĩnh được.

Đi ngang qua Tô Châu, Tô Mạt cũng không tiến vào như kế hoạch, ngược lại dừng chân ở một thôn xóm nhỏ ở mép nước.

Lần này xuôi nam, ngoài Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Giới và người Tô gia, cũng không có nhiều người biết.

Mà Tô Mạt muốn che dấu tung tích, ít nhất che dấu được một thời gian ngắn cũng không phải điều quá khó.

Nhưng nàng biết, chỉ cần Bạch y nhân lộ diện, hoặc Thẩm gia ra mặt, thân phận của nàng và Hoàng Phủ Cẩn tuyệt đối không phải là bí mật.

Cũng muốn làm khó Thẩm tam tiểu thư một chút, để cho nàng ta biết muốn một chút cũng thoải mái được vài ngày.

Nàng cũng không phải là người không hiểu chuyện, dù hoài nghi Thẩm gia nhưng vẫn để cho họ có cơ hội giải thích.

Sau khi Tô Mạt nhận được tin tức từ A Lý thì dừng lại ở một thôn nhỏ bên bờ đê Hà Hoa, tạm thời không xuôi nam, bởi vì nếu bang chủ Tào bang kia ra tay, ở trên nước không tiện bằng ở trên mặt đất.

Có thể nàng không coi trọng Thẩm tam tiểu thư, nhưng cũng không thể coi thường Ngụy An Lương.

Nghe nói tính tình của Ngụy An Lương giả dối tàn ác, có danh hiệu là Thủy long vương.

Từ nhỏ không rõ xuất thân lại không có bối cảnh gì, dưới tình huống dựa vào sự thông minh của bản thân và liều chết tàn nhẫn tạo thành sức mạnh, thể hiện hết tài năng của mình, từ một tiểu mục đầu được phân lên thành đà chủ, sau đó ngồi lên vị trí bang chủ hiện giờ.

Chỉ mới hai mấy tuổi, cũng được cho là có dũng có mưu làm bá chủ một phương rồi.

Dù là Thẩm gia cũng chỉ là quan hệ hợp tác, tuyệt đối không phải quan hệ lệ thuộc, hắn cũng Thẩm lão gia có thể ngồi ăn cùng một bàn.

Mấy trăm năm qua, triều đình và Tào bang giống như đối với giang hồ, tương trợ lẫn nhau.

Triều đình kiêng kị sức ảnh hưởng và thế lực của Tào bang, cũng không thể trực tiếp quản lý, ngay cả có tiếp quản cũng không thể làm tốt được so với sự quản lý của Tào bang, ngược lại còn khiến cho đại loạn.

Cho nên, các thế hệ triều đình liền lấy dân trị dân, để cho Tào bang giúp quản lý đường thủy, chỉ cần không có mưu đồ làm phản, triều đình không can thiệp nhiều.
 
Chương 1811


Hơn nữa thủy vận của triều đình còn phải dựa vào Tào bang, cho nên giữa hai bên cho dù có mâu thuẫn nhưng không trở mặt với nhau.

Triều đình cũng không thể để cho Tào bang phát triển quá lớn.

Nhất là đến thế hệ Đại Chu hiện nay.

Tô Mạt đã sớm dự đoán được thế cục hiện tại, cho nên nàng đã sớm để cho Lý Hắc Hổ đưa người ra, để bọn họ dùng hết khả năng xâm nhập vào Tào bang.

Bởi vì bang phái muốn sử dụng con đường thủy, không dựa vào Tào bang, muốn tự lập môn hộ là không có khả năng xảy ra.

Đây không đơn giản là cao thủ võ lâm quyết đấu thắng thua, đây là làm theo ý dân lòng dân, dù nhân vật có lợi hại hơn nữa cũng phải thuận theo tình thế đó.

Cho nên Tô Mạt áp dụng biện pháp phân hóa ngầm.

Hiện giờ người của nàng ở Tào bang đã nắm giữ được kha khá, thậm chí có vài người đã lên làm chủ phân đàn,hay vị trí phó bang chủ.

Dưới quyền cũng có ngàn vạn huynh đệ.

Nếu đến lúc đó thật sự trở mặt, Ngụy An Lương dám đối địch với nàng mà nói, hắn cũng phải cẩn thận xem lại, đã không còn một nửa số người, Tào bang có còn là Tào bang nữa hay không.

Tào bang không thể chấp nhận thế lực bên ngoài nổi lên, lại không có cách nào ngăn cản được thế lực bên trong lớn mạnh, nếu là có dị tâm, nếu không thể giải quyết công bằng, vậy thì có nghĩa là phải tách ra.

Cục diện một mình Ngụy An Lương độc chiếm phải được sửa lại.

Cho nên Tô Mạt không sợ, nàng thậm chí còn cảm thấy Ngụy An Lương không chừng còn sẽ giúp đỡ chính mình.

Nàng đã chọn một địa điểm tuyệt đẹp, người dân hiền lành, dừng chân bên đê Hà Hoa, thảnh thơi cùng người dân địa phương nói chuyện phiếm, thưởng thức những món ăn dân dã, những món ăn vặt của nhà nông, uống rượu nhà nông ủ.

Lại để cho mấy người Lưu Vân giúp đỡ không công cho người dân, hoặc là mấy tiểu hài tử muốn tập võ thì cũng có thể chỉ dạy cho vài chiêu, cũng không bị coi là tới làm phiền người khác.

Mùa mưa lũ định kỳ chưa kết thúc, thường xuyên mưa to liên tiếp vài ngày, nước sông không ngừng dâng cao, may mà đê ngăn trải qua vài thập niên vẫn được giữ gìn và bảo vệ cẩn thận, không hề xảy ra chuyện nguy hiểm gì.

Cho nên tân hoàng Hoàng Phủ Giác đăng cơ coi như là thiên thời địa lợi nhân hòa rồi.

Nếu không vừa đăng cơ đã xảy ra tình trạng lũ lụt, vài tỉnh báo nguy, tiếp theo sẽ có vô số người chết, sau đó trợ giúp nạn thiên tai, phòng ngừa ôn dịch, hơn nữa còn tra ra quan địa phương ức hiếp dân địa phương,...

Đến lúc đó ngôi vị hoàng đế có thể ngồi yên hay không vẫn phải nói lại.

Tô Mạt cảm thấy vận khí của Hoàng Phủ Giác không tệ, chỉ cần hắn cố gắng, thì có thể trở thành một minh quân được lưu danh sử sách, trở thành minh quân đầu tiên của lịch sử Đại Chu.
 
Chương 1812


Bởi vì trời mưa liên tục, thuyền chở hàng, thuyền của quan đi qua đều không thể đi nhanh hơn được.

Nếu kịp thì có thể đến Tô Châu tránh mưa, còn thuyền đi chậm lại không có cách khác thì hầu như đều hạ trại ở bên ngoài trú mưa.

Cho nên đê Hà Hoa cũng đón không ít khách tới tránh mưa, có thương nhân, cũng có lữ khách bình thường.

Dân chúng ở đê Hà Hoa nhiệt tình hiếu khách, mặc dù có một số thương nhân phía bắc, ngôn ngữ không được thông thuận cho lắm, may mà có nhà đò hỗ trợ, hơn nữa những nhà đò này vì sinh ý lâu dài, làm ăn trên mặt nước, cũng không vì ngôn ngữ mà chiếm tiện nghi của thương khách, không để họ phải chịu thiệt.

Dù sao dân chúng ở đây không có nhiều lương thực tồn trong nhà, những nhà tốt nhất cũng chỉ là bậc trung, nhà giàu gần như tất cả đều đi vào trong thành hoặc huyện lý. Cho nên muốn cấp miễn phí thức ăn cũng không dễ dàng, mà những người qua đường này cũng hiểu chuyện, bỏ ra giá cao một chút mua gạo và lương thực, sau đó tự làm ra chút thức ăn.

Dù sao ở trên thuyền có nhóm được lửa nấu cơm, nhưng mưa lớn như vậy không an toàn lại bất tiện.

Phần lớn mọi người đều hạ trại cỏ ở bên ngoài thôn nhỏ, điều kiện đơn sơ, tất nhiên là khó khăn.

Người có chút tiền thì tìm nhà ở trọ, giá cũng hợp lý.

Mà lại được nuông chiều nên muốn kén cá chọn canh, yêu cầu chỗ ở gọn gàng sạch sẽ, không thể bị mốc, không thể có chuột, còn phải...

Điều kiện như vậy, trong thôn ở đê Hà Hoa chỉ có một tòa trạch viện thỏa mãn, đó chính là đại viện của Tuần gia mà Tô Mạt đang ở.

Gọi là đại viện cũng chỉ có ba dãy trước ba dãy sau chung một sân, cách đó một đoạn có hai tòa viện nhỏ.

Đây là đám người Lưu Hắc Hổ chuẩn bị riêng, để gia đình sống ở đây, khi người ở lại nhận được tin tiểu thư muốn tới, liền dọn dẹp sạch sẽ, lại đốt hương một lượt, sau đó một nhà suốt đêm di chuyển đến tiểu viện, để Tô Mạt ở chính viện.

Những người này đều là huynh đệ của Lưu Hắc Hổ, năm đó khi Hắc Hổ trở về núi nói với mọi người sau này mình là Nhị đương gia, Đại đương gia chính là đại tiểu thư - một tiểu cô nương sáu bảy tuổi.

Ban đầu có không ít huynh đệ cười nhạo, kết quả về sau Tô Mạt phái vài huấn luyện viên đặc biệt tới huấn luyện cho bọn họ, yêu cầu là dù không đạt được bằng mị ảnh kỵ sỹ, ít nhất cũng phải bằng được ba phần.

Nếu không thì trực tiếp về nhà làm ruộng đi, đường ra ngoài lăn lộn nữa.

Nàng chẳng những phái người đến, còn tặng vài rương vàng bạc, để cho những người đó có thịt cá để ăn, sau đó tiến hành huấn luyện cho bọn họ, khiến cho bọn họ một ngày như thần tiên một ngày như địa ngục.
 
Chương 1813


Chết đi sống lại, cuối cùng một đám người cũng cứng rắn thành thép cả rồi.

Sau vô số lần dùng binh khí đánh nhau dựa trên huấn luyện kỹ năng bảo vệ tính mạng, người nào còn sống sót sẽ nhận được ưu đãi lớn, tất nhiên sẽ tôn thờ Tô Mạt.

Hiện giờ chỉ nghe nói tiểu thư tới đây, mặc kệ là có đúng người hay không, dù kia là nha hoàn của tiểu thư cũng sẽ được tôn sùng.

Bọn họ đối với đám người Tô Mạt lễ độ cung kính, chiếu cố cẩn thận, nhưng tuyệt đối không muốn tiến lên tranh công, trừ phi là cần thiết, ngay cả mặt mũi cũng không xuất hiện.

Buổi sáng ngày hôm đó trời quang đãng, mọi người đang tính rời đi, ai ngờ mưa to lại trút xuống, cuồng phong rít gào.

Tô Mạt đứng dựa vào lan can, đứng trên lầu hai nhìn ra ngoài thôn.

Từ nơi này có thể nhìn thấy mơ hồ bên bờ sông, chỉ thấy một đám người chật vật chạy dưới mưa.

Xem ra bọn họ cũng có chuẩn bị các loại đồ che mưa, kiệu cùng một số vật phẩm đi đường, nhưng gặp phải mưa lớn, cho dù là chuẩn bị tốt nhưng không che được hoàn toàn.

Ô che bị ném đi, áo tơi dính trên người, cỗ kiệu che mưa lập tức bị mưa gió thấm ướt.

Thật sự không có cách nào khác, bọn họ đàng phải phủ thêm áo tơi vào thôn tránh mưa.

Trong đó có một bóng người xinh đẹp, đó là nữ tử không thể nghi ngờ.

Nữ tử đó khẳng định được nuông chiều, nàng chưa từng chạm đất, mặc áo tới cầu kỳ, từ trên thuyền xuống ngồi trên ghế mây được bốn gã đại hán cường tránh nâng lên, sau đó đi vào trong mưa.

Dù là khi chật vật như vậy cũng phải làm phô trương, còn có thể ung dung như vậy... Có phần dọa người, Tô Mạt mỉm cười, phía sau có một ly rượu nho đưa tới, "Là hầm rượu chôn ở đây."

Hoàng Phủ Cẩn nhẹ giọng nói, sau đó đặt mấy món xuống bàn trà cạnh nàng, độ cao vừa tầm tay của nàng, cực kỳ thuận tiện.

Bên ngoài hành lang lầu hai có treo mành gỗ thảo, có thể đem treo trên mái nhà che mưa ở bên ngoài, như vậy dù là có mưa to mở cửa sổ cũng không sợ mưa hắt vào.

Ngoài cái đó ra, trên cửa sổ còn khảm một tấm thủy tinh lớn, trong suốt không tỳ vết, tầm nhìn không bị che đi chút nào.

Chỉ là màn mưa quá dày, nhìn xa chỉ thấy mờ mờ, sau đó tự tưởng tượng thêm vào.

"Cẩn ca ca, chúng ta có khách tới." Nàng cười cười, uống ly rượu nho, sau đó đặt lại trên bàn trà, chống tay lên khung cửa sổ, hô xuống phía dưới, "Lưu Hỏa, có khách đến, ra ngoài nhìn thử xem."

Lưu Hỏa đứng dưới mái hiên hô: "Tiểu thư, không có ai gõ cửa."

"Chuẩn bị." Nàng lười nhác nói.
 
Chương 1814


Lưu Hỏa nghi hoặc nhìn ra ngoài xem, ban ngày hắn và Lưu Vân ở hậu viện, nên cố tình mua một cái chuông, nếu có người tới thì kéo dây chuông, chuông trong viện kêu bọn họ sẽ nghe thấy.

Mấy ngày gần đây, người dân tới cửa đều làm như vậy.

Hôm nay mưa lớn, hẳn là không có ai đến.

Nhưng tiểu thư lại sai hắn tất nhiên hắn nhanh chóng đi ra xem, mới vừa đi đến cửa, quả nhiên tiếng chuông vang lên.

Lưu Hỏa nói thầm: "Bản lĩnh tính toán của tiểu thư càng ngày càng xuất thần rồi."

Hắn mở cửa ra, chưa kịp nói gì đã bị hắt nước mưa vào đầy người.

Là do người tới cởi áo tơi, hơi mạnh tay một chút, nhưng không để ý bên trong có người mở cửa.

Lưu Hỏa liền cảm thấy tức giận, lại nghe thấy đối phương hô lớn, "Nhanh lên, đi nấu nước nóng, bảo người ở chính phòng nhường lại phòng sạch sẽ, cho người chuẩn bị mấy hũ rượu ngon, giết heo thịt gà, rau xanh phải tươi mới,...Đúng rồi, trước tiên lấy mấy thùng nước tới, mấy ông đây dính toàn bùn, cần phải tắm rửa."

Lưu Hỏa tức giận nhíu mày, lạnh lùng nhìn đại hán thô kệch đứng ở cửa, mày rậm mắt nhỏ, vẻ mặt dữ tợn.

Một tên nát rượu, nói ra toàn câu gây cười.

Đại hán kia thấy hắn vẫn bất động, lập tức giận dữ, quát lớn nói: "Không có mắt hay là lỗ tai bị điếc hả, còn không nhanh đi chuẩn bị? Chủ nhân chúng ta rất nhanh sẽ tới đây."

Lưu Hỏa chẳng những không đi, ngược lại khoanh tay, tựa vào khung cửa, chống một chân lên, đơn giản giả bộ ngủ.

Đại hán kia giận tái mặt, nắm đấm bay tới, "Tiểu tử này muốn chết."

Lúc này người thứ hai đi dò đường cũng tới, vừa thấy liền vội vàng quát hắn dừng lại, "Lưu đại, không được vô lễ, chủ nhân rất nhanh sẽ tới, chủ nhân dặn dò không được bắt nạt người dân."

Người nọ vội chạy tới cửa, cởi bỏ áo tơi, lộ ra gương mặt nhã nhặn, từ trong lồng ngực lấy ra một thỏi bạc, ước chừng mười hai lượng, hắn cười cười đưa tới trước mặt Lưu Hỏa, "Vị tiểu ca này, làm phiền huynh, đây là tiền đặt cọc, sau này sẽ trả gấp ba bốn lần, nếu hầu hạ tốt, chủ nhân ta sẽ khen thưởng gần trăm lượng bạc đấy."

Hai tay Lưu Hỏa vẫn khoanh trước ngực, lười biếng liếc mắt nhìn bọn họ, hừ nói: "Gần trăm lượng bạc nhiều lắm sao? Ta cho ngươi hai trăm lượng, ngươi đến nhà khác hỏi đi, chúng ta ở đầy rồi, không có phòng thừa."

Tên được gọi là Lưu đại kia liền nổi điên lên, vung quyền đánh Lưu Hỏa.
 
Chương 1815


Tên thứ hai vội vàng ngăn lại, cười cười nói với Lưu Hỏa, "Thật không dám giấu gì, chúng ta đã đi hỏi thăm, tòa viện này là tốt nhất ở thôn này."

Chủ nhân bọn hắn phải ở chỗ tốt nhất.

Bình thường chỗ này bọn hắn không thèm nhìn đến, nhưng hiện giờ không có cách nào khác, huống hồ tình huống hiện giờ không giống cũ, còn có Thẩm tiểu thư đi cùng.

Nếu không thể hiện cho tốt, đó chính là có mắt không tròng rồi.

Hắn thấy Lưu đại vẫn làm ra vẻ không ai sánh bằng hắn, thật sự ngang ngược giống như đang ở trên sông, khiến hắn không khỏi sốt ruột, trách hắn không biết nhìn mặt mà nói.

Hắn đè tay Lưu đại xuống, "Ta nói này Lưu đại, mấy ngày này đừng gây ra chuyện, khiến chủ nhân mất mặt, không muốn sống nữa sao."

Lưu đại nghe vậy cũng do dự một phen, lại không chịu yếu thế, "Tiểu Nữ, tiểu tử này không biết điều mà, ngươi xem cả nắm đấm và tiền bạc hắn đều không chịu nhận."

Cuối cùng quát lên, "Đáng ăn đòn!"

Tiếng mưa rơi nhỏ, hắn rống lên như vậy khiến xung quanh đều vang vọng lại.

Lưu Hỏa vừa nghe thấy tên có gương mặt nhã nhặn kia được gọi là Tiểu Nữ liền muốn cười, có chút không nhịn được, hiện giờ lại khiến hắn càng thêm buồn cười, "Các ngươi là hạ nhân sao? Với đức hạnh này của các ngươi, khẳng định chủ nhân của các ngươi cũng giống như các ngươi vậy, nên làm gì thì đi làm đi, ta còn muốn đón khách."

Lưu đại trực tiếp gần lên, vung quyền muốn đánh, Trinh Tiểu Nữ tuy rằng cũng tức giận, nhưng tính tình của hắn vẫn còn tốt liền ngăn tên kia lại, nói với Lưu Hỏa: "Vị tiểu ca này, ta xin thỉnh giáo một chút, làm thế nào thì huynh mới để cho chủ nhân của chúng ta ở đây? Chủ nhân chúng tôi không có chỗ ở thì không được, chúng tôi không muốn làm mất mặt chủ nhân."

Lưu Hỏa nhún nhún vai, buông tay nói: "Nếu chủ nhân của chúng tôi muốn ở, vậy thì trực tiếp tới đoạt lấy, còn phải khiến cho người ta khâm phục khẩu phục không dám nói gì chủ nhân."

Lưu đại hết lên, "Tiểu Nữ, ngươi xem, ngươi xem, ta nói cứ đánh tới, đánh, đánh cho ta!"

Lần này Trịnh Tiểu Nữ cũng không ngăn được hắn, Lưu đại liền xông lên, nắm lấy cổ áo của Lưu Hỏa, Lưu Hỏa cũng không có phản kháng lại, bị hắn quăng vài cái, giống như người giấy không xương, bị Lưu đại vung qua vung lại.

Trịnh Tiểu Nữ biến sắc, "Lưu đại, mau buông vị tiểu ca này ra." Sau đó nhận lỗi với Lưu Hỏa.

Nói rằng huynh đệ của mình không hiểu chuyện...
 
Chương 1816


Còn đang náo loạn, phía sau có người chạy tới, hét lớn: "Trịnh Tiểu Nữ, thu dọn phòng trống xong chưa, chủ nhân lập tức tới rồi."

Mưa vẫn rất lớn, hay người mới tới vội vàng chạy đến hành lang trú mưa, đã thấy Lưu đại đang quẳng người chơi, không khỏi cười mắng: "Thằng nhãi này tâm trạng tốt nhỉ, làm châm trễ chuyện của chủ nhân không lột da ngươi mới là lạ."

Lưu đại oan uổng muốn chết, hắn không muốn quẳng, muốn ném Lưu Hỏa trên mặt đất, kết quả Lưu Hỏa lại dính lấy tay của hắn quẳng không ra.

Hai người kia nói: "Chúng ta vào xem trước, muốn chuẩn bị một chút, không thể quá keo kiệt, phải thơm mát một chút, đây là hương bách hợp tốt nhất, phun trực tiếp, dù là gian phòng ẩm mốc cũng có thể ngăn được mùi."

Nhìn tư thế kia, bọn họ cho rằng Lưu đại đã thu phục được chủ nhân của căn nhà, nhân gia đã cung kính mà nhường lại phòng.

Hương liệu kia cũng chính là đi ra từ cửa hàng của Tô Mạt, Lưu Hỏa cười nhạt một tiếng, nhìn hai người kia muốn bước vào cửa, liền ném tên Lưu đại kia ra ngoài, "Bùm" một tiếng, tên kia liền ngã vào vũng nước bên ngoài cửa, làm nước bắn tung tóe.

Mà Lưu Hỏa lại đứng chắn trước cửa ngay trước mặt hai tên kia, nắm chặt áo tơi của hai tên đó quẳng bọn họ ngã lui vài thước, chính mình thì đứng chắn cửa không cho ai bước vào.

Lúc này có người trong viện chạy tới, hô lớn: "Lưu công tủ, Lưu công tủ, tiểu thư hỏi sao công tủ làm gì mà lề mề như vậy."

Lưu Hỏa quay đầu lại nói: "Tiểu thư nói có khách đến, ta vừa mở cửa ra, khách không thấy đâu, ngược lại lại gặp mấy con heo rừng chạy loạn."

Người tới chính là chủ nhân Tuần gia, Tuần Hựu, hắn cười tiến lên trước, chắp tay, "Các vị tới là tránh mưa đúng không, thật là xin lỗi, trong nhà chật chỗ rồi."

Trịnh Tiểu Nữ vội hỏi: "Xin hỏi ngài mới là chủ nhà đi, chủ nhân chúng tôi muốn ở đây, mời ngài sắp xếp một chút, nếu chúng tôi không chịu được, mọi người cũng sẽ gặp phiền toái."

Sau đó có hai người khác tới, liền vô cùng tức giận, chủ nhân sắp tới, hai tên hỗn đản này còn chưa chuẩn bị xong.

Sắc mặt liền trầm xuống, lạnh lùng nói: "Biết chúng ta là ai không? Lập tức nhường lại tòa viện này, nếu không chó gà cũng không tha, đừng trách chúng ta độc ác."

Tuần Hựu rùng mình một cái, cười nói: "Sát khí của các vị thật lớn, chẳng lẽ là đại gia Tào bang?"

"Đúng thì sao? Biết là ông nội của ngươi rồi, còn không nhanh đi chuẩn bị đi!" Người nọ nhấc chân định đá Tuần Hựu một cước.
 
Chương 1817


Dáng người của Tuần Hựu nhỏ gầy, vô cùng linh hoạt tránh đi, vội cười nói: "Ai nha, thật không dám, nhưng mà trong toàn viện này là người quan trọng, các đại gia vẫn nên là tìm chỗ khác đi, nếu không vào cửa phải dập đầu, sợ các ngươi lại không chịu."

Nếu là người khác ở, bang chủ Tào bang tới đây, tất nhiên hắn sẽ tùy ý để bọn họ nháo, còn mình xem náo nhiệt.

Nhưng hiện giờ người đang ở là tiểu thư và Tĩnh thiếu gia, sự tồn tại của họ như thần tiên vậy, sao có thể để cho đám người bẩn thỉu này tới quấy rầy được?

Lúc này vang lên giọng của Lưu Vân, "Tuần viên ngoại, Lưu Hỏa, tiểu thư bảo rằng cho bọn họ đi vào, đem hậu viện cho bọn ho ở."

Hậu viện cũng gọn gàng sạch sẽ, cũng là hai tầng không khác biệt lắm.

Mấy người Tào bang vừa nghe thấy cũng mặc kệ trước, dù sao vào ở rồi nói, bằng không đợi chủ nhân tới, bản thân không gánh được hậu quả.

Lưu Hỏa thấy Tô Mạt đã lên tiếng, biết nàng có kế hoạch, liền lên tiếng chào hỏi Tuần viên ngoại rồi đi vào trước.

Rất nhanh đám người kia liền ùa vào, ở trước cửa tẩy rửa bùn đất, tẩy rửa hành lang, sau đó đi vào nhà chính, vừa vào liền thấy trong phòng có hai nam hai nữ.

Trong đó có một nữ nhân sắc mặt lạnh lùng, thờ ơ nhìn bọn họ, một nam nhân sắc mặt ôn hòa, bộ dạng không có gì gấp gáp cả.

Ngoài ra còn có nam nhân vừa tranh chấp ở ngoài cửa với vẻ mặt châm chọc, còn có một nữ nhân bộ dạng giống nữ nhân kia, vẻ mặt ôn hòa hơn nhiều, tò mò nhìn bọn họ, giống như đang nhìn quái vật vậy.

Những tên này vốn là đại hán quen hô phong hoán vũ, hiện giờ lại vì đàn bà mà đi lau dọn, vốn đã tức giận, hiện giờ thấy mấy người này không hiểu chuyện, lập tức tức giận, "Còn không tránh ra, chính phòng để cho chủ nhân của chúng ta ở, hai viện đông tây các ngươi tự chen chúc ở đi."

Đến lúc đó mấy huynh đệ bọn họ chiếm hết chỗ ở đấy, mấy người này chỉ sợ phải ngủ ngoài hành lang.

Bốn người cũng không động đậy gì, ngược lại không biết là ai còn hừ lạnh một tiếng, mấy tên kia liền không vừa ý, trong đó có một người hung hăng ném cây lau nhà xuống đất, "Sao nào, không phục, muốn cò kè mặc cả? Lão tử nói cho các ngươi biết, có mắt thì tự nhìn, cho ngươi bạc, hay là không cho ngươi bạc, ngươi cũng phải ngoan ngoãn nhường đường."

Lưu Hỏa nhìn giẻ lau nhà trên đất, đây chính là phát minh của tiểu thư, ban đầu là ở phủ Quốc Công và vương phủ dùng, sau đó phát triển thêm để cho cửa hàng hương liệu bán cho khách hàng, sau đó có người học theo, hiện giờ ở đâu cũng có rồi.

Những tên ngu xuẩn này vẫn không chịu hiểu chuyện.
 
Chương 1818


Vài tên đang muốn xông lên, bỗng nhiên có tiếng nhạc du dương vang lên, xen lẫn với tiếng mưa rơi trên mái hiên thì càng thêm tuyệt vời.

Nhìn ra cửa thấy có hai hàng gồm các cô nương trên tay cầm các nhạc cụ khác nha, hoặc là sáo, hoặc là tiêu, còn có một loại nhạc khí không biết tên, tuy hình thức đơn giản, âm thanh phát ra cũng đơn điệu, nhưng khi phối hợp với nhau lại tạo ra một khúc nhạc êm tai.

Các cô nương này đều rất xinh đẹp, dáng người yểu điệu, lụa mọng quang thân, mùi hương thơm bay lượn.

Nếu không phải hiện giờ là ban ngày, bọn họ nhất định cho rằng gặp quỷ, hoặc là hồ ly tinh.

Hai đội gồm 20 nữ tử phân biệt đứng hai bên hành lang, vẫn tiếp tục biểu diễn nhạc khúc, phía sau có bốn nữ tử khác tay cầm lẵng hoa, không ngừng tung những cánh hoa lên.

Tuy là ý cảnh rất đẹp, nhưng bên ngoài mưa lớn, nhũng cánh hoa không còn được hình dạng ban đầu, lật đi lật lại, rơi xuống nước, lập tức dính đầy bùn đất.

Ngẫu nhiên có vài cánh nhìn đẹp, phiêu đãng trong mưa, rơi trên mặt nước, cũng vô cùng cô đơn.

Mấy người Lưu Hỏa còn đang suy nghĩ khi nào người kia mới xuất hiện, đột nhiên cổng trước mở rộng ra, "Vù" một tiếng, có hai người nâng trên đầu một tấm vải che mưa lớn chạy nhanh từ cổng vào nhà chính.

Trong tay bọn họ còn có gậy trúc, chống vải mưa lên cau, lập tức tạo thành một khoảng không có mưa.

Tiếp đó liền thấy một cỗ kiệu đơn giản được bốn gã đại hán khiêng vào, vững vàng từng bước.

Cỗ kiệu dùng lụa trắng vây xung quanh mơ hồ có thể thấy bên trong là một nữ tử tuyệt sắc.

Cỗ kiệu dừng lại ở trên hành lang, một bóng người cao lớn đi ra từ phía sau kiệu, quần áo màu đen dung mạo tuấn lãng có chút âm trầm, hơi nghiêng người, vươn tay phải ra, đè thấp giọng nói: "Thẩm tiểu thư, thôn xóm này thật sự đơn sơ, mưa to khó đi, đành ủy khuất tiểu thư một chút rồi."

Thẩm tiểu thư bên trong kiệu ôn hòa trả lời một tiếng, nhưng không có ý định bước ra.

Nam nhân kia cũng rất nhẫn nại, cũng không bởi vì mất mặt trước thuộc hạ mà xấu hổ, vẫn lẳng lặng chờ đợi, hắn đứng dậy nhìn lượt qua xung quanh, giọng nói lạnh lùng, "Đã quét nhà chưa? Đã đốt loại hương bách hợp mà Thẩm tiểu thư thích nhất chưa? Chăn đệm đã đổi chưa?"

Mấy người Lưu Hỏa ở trong phòng không khỏi bĩu môi, nếu muốn thể hiện, cũng phải tìm chỗ nào phù hợp thì mới khoe khoang được chứ.
 
Chương 1819


Giống như bây giờ, cái gì cũng chưa chuẩn bị, chạy tới nhà người khác đến lúc gặp chuyện thì lại ôm chân phật, theo đuổi nữ nhân mà chỉ số thông minh thật thấp.

"Bang chủ, đã..." Mấy tên thuộc hạ phía trước định nói là rồi, nhưng ngẫm lại nhà chính còn chưa vào được mà, lại quay đầu nhìn Lưu Đại và Trinh Tiểu Nữ, "Các ngươi đã đổi qua chưa?"

Lưu Đại cứng họng, chỉ chỉ mấy người Lưu Hỏa, không đợi hắn mở miệng, sắc mặt Ngụy An Lương trầm xuống, vung tay lên, Lưu Đại với thân thể cường tráng như vậy lập tức baylên, "Ầm" một tiếng, bay thẳng về phía cột chống ở hành lang.

Lưu Đại kêu thảm một tiếng, Trịnh Tiểu Nữ cũng vội vàng quỳ xuống, "Bang chủ tha mạng."

Mọi người vốn nghĩ rằng Lưu Đại tất nhiên sẽ mất mạng, nhất định sẽ phun ra một ngụm máu mà chết, ai ngờ rằng hắn lại giống như một chiếclá nhẹ nhàng hạ xuống.

Lúc này trên lầu vang lên một giọng nói êm tai vang lên, "Ta nói Ngụy gia chủ, đừng tức giận quá như vậy, người ta thay ngài chạy ngược chạy xuôi, không có công lao cũng có khổ lao."

Giọng nói kia lộ ra vẻ lười biếng, mà lại không mất vẻ hồn nhiên, khiến cho người nghe cảm thấy quên hết mọi việc.

Ngụy An Lương từ nhỏ đã vào giang hồn, đến bay giờ cũng hơn hai chục năm, gặp qua vô số nữ nhân, nhưng chưa từng có giọng nói nào lại đặc biệt như giọng nói này.

Cũng không nói giọng nói kia quyến rũ người khác, mà là một cảm giác không thể nào nói ra được.

Huống chi ở cạnh đường sông của Giang Nam, thế mà lại có người miệt thị bản thân hắn, cũng xem như là người có thế lực lớn rồi.

Nàng biết thân phận của mình vậy mà vẫn ung dung như vậy, khiến cho Ngụy An Lương rất muốn nhìn xem nàng ra người như thế nào.

Lúc nào Lưu Đại đã an toàn rơi xuống đất, ở bò từ trong vũng nước lên, lập tức dập đầu ba cái, "Là do tiểu nhân vô năng, không hoàn thành nhiệm vụ."

Nhưng không phục hung hăng trừng mắt nhìn nữ nhân ngồi trong kiệu.

Mà bên cạnh cỗ kiệu có một người mặc sa y hồng nhạt, tướng mạo dễ nhìn, bĩu môi nói: "Ngụy bang chủ, chúng ta vẫn luôn cho rằng Tào bang ở vùng này có khả năng một tay che trời, lại không ngờ rằng một tòa nhà nho nhỏ cũng không thu xếp được."

Một nữ tử khác chính là Phỉ Thúy, nàng ra sức nháy mắt với nữ tử đang nói chuyện kia, "Linh Đang..."

Nữ tử tên Linh Đang kia cũng không để ý đến, cố ý châm chọc nói: "Nếu không phải tiểu thư nhà chúng ta tin tưởng Ngụy bang chủ, sao lại không đi tìm tam thiếu gia mà tìm đến Ngụy bang chủ chứ. Cũng chưa làm được gì, ngay cả chỗ dừng chân cũng khó khăn như thế này."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top