Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Dịch Full 

Chương 1720


Tiếp đón Hoàng Phủ Cẩn là Lưu Ngọc, hiện vẫn là đại thái giám bên cạnh Hoàng Phủ Giác.

Lưu Ngọc cung kính mời hai người vào, Vương Quý đã có phần kênh kiệu, eo thẳng tắp, cằm hơi nhếch lên.

Vương Quý đẩy tay Lưu Ngọc sang một bên, cười nói: "Vương gia, Tô tiểu thư, bệ hạ đã chờ hai người từ lâu."

Tuy là cười, nhưng đuôi mắt và khóe môi đang giật giật kia, có thể khiến người ta cảm nhận được hắn đang oán giận, dù sao dám để hoàng đế chờ, đó chính là đại nghịch bất đạo.

Tô Mạt liếc mắt nhìn hắn một cái, Vương Quý này nàng cũng có biết qua, trước đây cùng với Bình An hầu hạ Hoàng Phủ Giác, bởi vì là người do mẫu phi của Hoàng Phủ Giác, nên rất người tôn trọng, hắn cũng không khiêm tốn, ở cung của ngũ hoàng tử nói một không ai dám nói hai.

Hiện giờ Hoàng Phủ Giác đã lên ngôi, chỉ sợ Vương Quý có thể ngang bằng với Lưu Ngọc hô phong hoán vũ rồi.

Vương Quý thấy Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt vậy mà chẳng khách khí với hắn, ngay cả tươi cười và nịnh nọt cũng không có, cảm thấy không vui, bĩu môi, xoay người đi trước vào điện.

Hoàng Phủ Cẩn cầm tay Tô Mạt, hai người cùng nhau đi vào.

Hoàng Phủ Giác bước nhanh ra đón hai người, hắn mặc bộ cẩm bào đơn giản, đầu đội mũ tử kim, càng tăng thêm vẻ tuấn dật, nhưng do chưa giải hết độc, sắc mặt có chút tiều tụy.

Hắn cung kính hành lễ với Hoàng Phủ Cẩn, lại chào hỏi Tô Mạt.

Hai người cũng hoàn lễ, bởi vì hắn còn chưa đăng cơ, Hoàng Phủ Cẩn cũng không khách sáo với hắn, hỏi xem sức khỏe hắn sao rồi.

Hoàng Phủ Giác mời hai người ngồi, sai Vương Quý dâng trà.

Vương Quý nghiêm mặt nắm chặt tay, hắn không vui, sau này mình là ngự tiền đại thái giám, chính là tổng quản đại nội, chẳng lẽ việc châm trà nhỏ nhoi này cũng do mình làm?

Hắn trừng mắt nhìn tiểu thái giám và cung nữ xung quanh, nếu để họ làm, có vẻ chưa đủ cấp, liền hướng về phía Lưu Ngọc bĩu môi.

Lưu Ngọc này, ỷ vào sự sủng ái của tiên hoàng, lại dám xum xoe trước mặt tân đế, dựa theo lệ thường, thì hắn phải tuẫn táng cùng tiên đế.

Lưu Ngọc cũng không thèm nhìn hắn, tự mình rót trà đưa tới.

Hoàng Phủ Giác tự mình đặt trà lên bàn gỗ, "Lần này ít nhiều có sự giúp đỡ của nhị ca, đệ đã tốt hơn nhiều rồi, tập luyện bộ nội công khử độc kia quả thật có hiệu quả."

Nói xong hắn liền hỏi vài chỗ chưa hiểu, tuy rằng trước đây có luyện võ, nhưng chưa từng tập qua nội công tâm pháp, hiện giờ xem như là lần đầu tiên.

Hoàng Phủ Cẩn một bên giải thích cho hắn, một bên đặt tay lên cổ tay của hắn kiểm tra.


Một lát sau, Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, "Ngũ đệ rất có thiên phú luyện võ, tuy hiện giờ hơi muộn, nhưng vẫn có hiệu quả. Dựa theo tiến độ này, không đến hai năm, có thể đẩy hết độc tính ra ngoài, mỗi ngày kiên trì tu tập nội công tâm pháp, có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ."

Hoàng Phủ Giác khom người nói cảm ơn.

Hoàng Phủ Cẩn cười nói: "Ngũ đệ hà tất phải xa lạ như vậy, về sau đệ chính là tân quân, nên có uy nghiêm của đế vương. Nhị ca không thể ở bên làm bạn, ngũ đệ còn phải coi chừng dạy bảo thất đệ nhiều hơn."

Hoàng Phủ Giác sửa lại ống tay, vén áo quỳ xuống.

Hoàng Phủ Cẩn vội vàng đỡ lấy hắn, kinh ngạc nói: "Ngũ đệ, đệ làm gì vậy?"

Nói ra, từ trước đến nay hắn cùng với mấy huynh đệ cũng không thân thiết lắm, bởi vì phụ thân, thế lực triều đình rắc rối, lại thêm hậu cung hỗn loạn phức tạp.

Vì tự bảo vệ mình, cũng không muốn bị cuốn vào vòng xoáy, hầu như hắn đều độc lai độc vãng.

Hiện giờ phụ thân đã mất, ngược lại hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Mọi người không cần nghi kỵ lẫn nhau, cũng không cần tính kế gì, dù sao hắn cũng không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế này.

Nội lực của hắn rất tốt, Hoàng Phủ Cẩn tất nhiên không phải đối thủ của hắn, hắn đỡ như vậy, Hoàng Phủ Giác liền cảm thấy đầu gối như đang quỳ trên gối bông, tuy mềm nhẹ, nhưng cũng không quỳ hắn xuống được.

"Nhị ca." Hắn bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, "Nhị ca, Mạt nhi, đệ có một yêu cầu quá đáng, xin hai người đồng ý."

Tô Mạt sợ Hoàng Phủ Cẩn khó xử, giành nói: "Ngũ ca, muội và Cẩn ca ca đã thương lượng muốn đi Giang Nam một chuyến."

Nếu là nhấc tay chi lao thì không có vấn đề gì, nếu cần có thời gian dài, chỉ sợ là cần phải suy nghĩ.

Dù sao nàng và Hoàng Phủ Cẩn không muốn lãng phí thời gian ở kinh thành.

Hoàng Phủ Giác nhìn nàng rồi lại nhìn sang Hoàng Phủ Cẩn, ngạc nhiên nói: "Giang Nam?"

Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, "Huynh và Mạt Nhi nhất định phải báo thù cho Tô quốc công, tra được hành tung của thích khách, ở vùng Giang Nam."

Hắn không muốn tiết lộ quá nhiều, huống hồ Hoàng Phủ Giác sắp lên ngôi hoàng đế, về sau còn có quan hệ với Thẩm gia, hắn hiện giờ không muốn nói quá nhiều về chuyện Thẩm gia, tránh để mọi chuyện thêm phức tạp.

Hoàng Phủ Giác quay đầu nhìn Lưu Ngọc đứng bên cạnh, "Lưu công công, phiền ông đem hộp tử ngọc tới đây."

Mọi người đều kinh ngạc, hộp tử ngọc là nơi để di chiếu của tiên đế, hắn lấy ra để làm gì?

Lưu Ngọc do dự một chút, Vương Quý đã đi trước, đi đến chỗ đặt hộp tử ngọc mang qua, thật cẩn thận đưa đến tay Hoàng Phủ Giác.
 
Chương 1721


Nguồn nhảy chương mời các bạn đọc chương tiếp theo.
 
Chương 1722


Hoàng Phủ Giác nâng lên, hướng về phía Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, nhưng vẫn kéo Tô Mạt quỳ xuống.

Tuy Tô Mạt không có nhiều hảo cảm với hoàng đế, nhưng vẫn cần phải giả vờ.

Hoàng Phủ Giác cũng cuống quít quỳ xuống, giơ cao chiếc hộp lên, "Nhị ca, trước đây có đại ca ở một bên, mọi người đều phải kiêng dè, rất ít thân cận. Đệ là thật tâm muốn kết thân với huynh và thất đệ. Ngũ đệ tự cảm thấy mình vô đức vô năng, không đảm đương được trọng trách như vậy, nhị ca từ khi còn thiếu nhiên đã đóng góp nhiều công lao cho Đại Chu. Ngũ đệ cảm nhận được, nên đem gánh nặng giang sơn này cho nhị ca, mới đúng theo lòng người dân, xin nhị ca..."

Bên cạnh Lưu Ngọc bất động thanh sắc, Vương Quý lại không như vậy, tròng mắt sắp lồi ra gấp đến nỗi vò đầu bứt tai, rất muốn tiến lên ngăn cản.

Nhưng Hoàng Phủ Giác đã cảnh cáo hắn trước, nếu dám đứng ra nói gì, sẽ lập tức đuổi hắn ra ngoài.

Cho nên hắn chỉ có thể lo lắng suông, ra sức túm lấy tay áo Lưu Ngọc.

Hoàng Phủ Cẩn rốt cuộc cũng hiểu, không chờ hắn nói xong, vội vàng ngắt lời: "Ngũ đệ, phụ hoàng đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho đệ cũng đã trải qua suy tính, đệ không cần xem nhẹ bản thân. Mặt khác, nhị ca thật sự không có tâm tư làm việc này, ngũ đệ đừng từ chối nữa."

Tô Mạt lẳng lặng nhìn, vẻ mặt của Hoàng Phủ Giác chân thành tha thiết, ánh mắt trong suốt, không hề né tránh, xem ra là thật tâm muốn nhường ngôi.

Nàng không khỏi nhớ tới Hoàng Phủ Tuyên, nếu là hắn ở đây, chỉ sợ đoạt lấy ngôi vị hoàng đế trong gió tanh mưa máu.

Nhìn một màn huynh hữu đệ cung, tương hỗ khiêm nhường, khiến cho nàng cảm thấy có lẽ hoàng gia cũng có chân tình.

Vô tình nhất là nhà đế vương, có đôi khi cũng là bị bắt buộc.

Lão hoàng đế lo lắng mình già đi, nhóm nhi tử khỏe mạnh, sẽ đoạt mất vị trí của mình.

Mà vị thái tử kia, lại kiêng kị đám đệ đệ hoặc là có năng lực chinh chiến, hoặc là hiền đức, sợ bọn họ vượt qua mình.

Một khi phụ hoàng đã đa nghi, như vậy tất cả hậu cung, đám hoàng tử, tất cả quan viên, tất nhiên là một đám chướng khí, nghi ngờ lẫn nhau.

Nàng thật lòng hy vọng, sau khi Hoàng Phủ Giác kế vị có thể thay đổi được sự nghi kỵ, khiến cho quần thân an tâm nâng đỡ tân quân, mà không phải đấu đá lẫn nhau, quan trường đấu đá.

Dù sao nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn không nhảy vào vũng nước đục này lần nữa.
 
Chương 1723


Đối với bọn họ mà nói, tự bản thân có năng lực, không cần gánh trọng trách lớn như vậy trên lưng, không bằng tự mình lập ra vương quốc của chính mình.

Tại Đại Chi, dù là buôn bán hay làm ruộng, chỉ cần là đất đai của Đại Chu, như vậy chắc chắn phải chịu chế ước của quan địa phương, tuy là hoàng đế ban cho nàng và Hoàng Phủ Cẩn đặc quyền, như thế lại càng nhắc nhở bọn họ phải biết mình là ai.

Hoàng Phủ Giác lại không đồng ý, vẻ mặt hắn đau thương, "Nhị ca, huynh văn võ song toàn, là người tốt nhất. Hơn nữa, sức khỏe của đệ, không biết lúc nào thì...thay vì sớm lại đổi người, không bằng nhị ca tạm thời vất vả, gánh vác trọng trách này. Đợi khi đại cục ổn định, tất nhiên có thể đem trọng trách đó giao cho người khác. Huống hồ với bản lĩnh của nhị ca và Mạt Nhi, muốn bồi dưỡng người kế nhiệm là chuyện đơn giản."

Trong mắt người khác ngôi vị hoàng đế chí cao vô thượng, nhưng qua lời bọn họ, lại biến thành là gánh nặng.

Ánh mắt Tô Mạt càng thêm nhu hòa, nhìn Hoàng Phủ Giác nàng liền nhớ lại những chuyện trước đây.

Thời điểm khi Hoàng Phủ Giác cực kỳ quan tâm đến nàng, giúp đỡ nàng rất nhiều, khiến nàng cảm thấy hắn giống như một đại ca ca, cũng là một tri kỷ.

"Ngũ ca, huynh không cần từ chối nữa. Chúng ta cũng không muốn nói gì thêm, nếu thật sự là điều chúng ta muốn, dù không cho cũng sẽ tới cướp lấy. Không muốn, dù người khác có cảm thấy ra sao, chúng ta cũng sẽ không muốn. Ngũ ca, huynh yên tâm, kim châm trên đầu huynh không nguy hiểm đến tính mạng, độc trong người cũng không gấp, huynh sẽ tốt hơn. Chờ chúng ta từ Giang Nam trở về, từ từ sẽ tìm cách lấy kim châm trong đầu huynh ra."

Trước đây không thể đụng tới kim châm, là vì Hoàng Phủ Giác không có nội lực, hiện giờ hắn đã có thể tu luyện nội công tâm pháp thâm hậu, đến lúc đó có thể phối hợp với nhau, cũng có thể nắm chắc mấy phần.

Chỉ là cuối cùng có thành công hay không, còn chưa thể nói trước.

Hoàng Phủ Cẩn sợ hắn vẫn kiên trì, liền nói: "Quốc không thể một ngày không có vua, ngũ đệ vẫn là sớm chuẩn bị, huynh và Mạt Nhi nghỉ ngơi mấy ngày rồi sẽ lên đường.

Hoàng Phủ Giác thấy hai người rất kiên định, thật sự không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế này, hắn thở dài, khó xử đặt hộp tử ngọc lên bàn.

"Một khi đã vậy, Giác đành cố gắng làm. Giác có chỗ nào không tốt, nhị ca và Mạt Nhi nhất định phải thẳng thắn."

Nói xong, hắn trịnh trọng hành lễ.

Hoàng Phủ Cẩn đành phải nhận, nâng hắn dậy nói: "Ngũ đệ cứ thẳng tay mà làm đi, huynh và Mạt Nhi nhất định hết sức hỗ trợ."
 
Chương 1724


Hoàng Phủ Giác đảm bảo sẽ đối xử tốt với các huynh đệ, binh quyền biên cảnh do thất đệ nắm giữ, những đệ đệ khác khi trưởng thành sẽ được phong vương lập phủ, phân công họ những chức vị nhất định, để cho họ góp sức xây dựng đất nước.

Tô Mạt nghe hắn nói xong, nhắc nhở: "Ngũ ca, sau này huynh làm hoàng đế, do huynh quyết định. Tất cả lấy đại cục làm trọng, có đôi khi không nên sợ lời người khác mà thỏa hiệp."

Nàng không biết những hoàng tử kia có thành thật, không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế giống Hoàng Phủ Cẩn hay không.

Quyền thế sinh ra dã tâm, lại thêm người châm ngòi, dã tâm của bọn họ sẽ càng lúc càng lớn.

Hoàng Phủ Giác cảm ơn nàng, ánh mắt dừng lại trên người nàng một lát, lập tức rũ mắt xuống, lưu luyến không rời nói: "Nhị ca, có thể chờ sau khi đệ lên ngôi rồi hãy đi được không? Đệ muốn huynh ở cạnh."

Hoàng Phủ Cẩn nghĩ nghĩ, dù sao đi Giang Nam cũng cần phải chuẩn bị mấy ngày, cũng không lâu lắm, hắn nhìn về phía Tô Mạt.

Tô Mạt gật đầu, "Nếu ngũ ca đã mời như vậy, Cẩn ca ca đáp ứng đi."

Hoàng Phủ Cẩn cười cười, xem như là đồng ý rồi.

"Điện ha, vậy nô tài đi chuẩn bị." Vương Quý mừng rỡ cười ngoác đến tận mang tai, hắn lớn giọng nói, "Lưu công công, còn thất thần làm gì, còn không nhanh đi báo tin vui cho thái hậu nương nương đi."

Lưu Ngọc nhìn bọn họ, khom người lui ra, đi ra bên ngoài liền nói với Vương Quý: "Vương công công, ngươi đi truyền lời triệu tập quần thần đến Thái Cực môn."

Vương Quý trừng mắt, "Lưu công công, ông sai khiến ta? Hiện giờ hai ta ai lớn hơn?"

Lưu Ngọc liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ Vương công công có thể đọc di chiếu của tiên đế?"

Mặt Vương Quý dài ra, đành phải bước đi, lại phái tiểu thái giám đi báo tin vui cho Thái hậu.

Trong khoảng thời gian này Khâm Thiên Giám và lễ bộ vô cùng bận rộn, tìm ngày tốt để lập mộ cho tiên đế, lại vì đại sự lên ngôi của tân đế, tìm thụy hiệu, miếu hiệu, ngày tốt để lên ngôi.

Cuối cùng xác định ngày mùng tám tháng tư là ngày tốt, Giám thượng y vội vàng làm long bào mới cho tân đế, mũ miện phục, chính phục và các loại thường phục, trong lúc này người ngã ngựa đổ.

Mà về di thể của tiên đế, Lưu Ngọc làm theo yêu cầu giữ bí mật, chỉ nói là để tại Cung Càn Thanh.

Công bộ nghiên cứu mở rộng hoàng cung về phía đông thêm hai dặm, tu kiến cung điện của tân đế, Hoàng Phủ Giác bác bỏ, ra chiếu dụ dùng ngay phần còn lại của cung điện, chủ yếu là chia ra Vĩnh Ninh cung của thái hậu và chỗ ở của hoàng đế, bởi vì hắn chưa đại hôn, lại không có phi tần, tạm thời không cần mở rộng hoàng cung.
 
Chương 1725


Đối với tâm nguyện chỉ ở tẩm cung bằng nửa tẩm cung cũ mà không xây dựng rầm rộ, tiết kiệm tiền bạc của tân đế đã khiến quần thần thán phục tán thưởng.

Những hoàng tử đủ mười lăm tuổi đều phải xuất cung lập phủ sống một mình, những hoàng tử còn lại sẽ do đương nhiệm thái hậu nuôi nấng dạy dỗ, phi tần của tiên đế có con nối dõi được ân điển đi theo nhi tử đến vương phủ, không có con thì đi theo thái hậu ở Vĩnh Ninh cung, phi tần chưa thai nghén con nối dõi ở lại Lưu Phương cung.

Mấy ngày nay Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt chạy đi chạy lại giữa Ngụy vương phủ và hoàng cung, rồi còn phải xử lý chuyện của mình, hơn nữa còn phải chiếu cố chuyện Hoàng Phủ Giác luyện công.

Mấy ngày trước khi đăng cơ, trong cung càng thêm bận rộn, thói quen của Tô Mạt là mỗi lần đều đi vào bằng cửa thiên môn, tránh để người ta đoán bừa thân phận của nàng.

Ngày hôm đó nàng vội tới đưa thuốc đã phối xong cho Hoàng Phủ Giác, để hắn dùng khi tắm nâng cao hiệu quả của việc luyện công.

Vương Quý rất đề phòng nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, mãi đến lúc không nhìn thấy nữa mới bĩu môi rời đi.

Tất nhiên là Tô Mạt cảm nhận được, cũng chẳng muốn so đo với hắn, nàng đi vào nội thất, nơi này vẫn buông màn thật dày, giống như ngăn cách với bên ngoài ồn ào.

Hoàng Phủ Giác đang ngồi trước bàn sách ngẩn người, nhìn chằm chằm vào hư không, không chớp mắt, ngay cả khi Tô Mạt bước vào hắn vẫn không phát hiện.

Sắc mặt của hắn hơi tái, bởi vì trúng độc dẫn đến cơ thể hơi gầy, lại rất xứng với khí chất ôn nhuận, càng thêm vẻ trầm tĩnh.

Chỉ là hiện tại lại có chút u buồn, Tô Mạt cảm thấy hắn đang không yên lòng.

Hơn nữa bàn sách không đặt cạnh cửa sổ nên ánh nắng không chiếu tới, mà lại chiếu đến sau lưng, khiến căn phòng càng thêm yên tĩnh vắng vẻ.

"Ngũ ca." Nàng nhẹ giọng gọi, "Thuốc đã được chuẩn bị xong."

Hoàng Phủ Giác "a" một tiếng, có chút hoảng hốt nhìn nàng, giống như không hiểu sao lại như vậy, nàng sau khi trải qua thống khổ tang phụ, cả người đều trưởng thành hơn nhiều, tuy vẫn là gương mặt như cũ, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác lạnh lùng.

Trước đây vẫn luôn muốn biết sau khi trưởng thành bộ dạng của nàng sẽ ra sao, hiện giờ lại không muốn nàng lớn lên, tình nguyện thời gian dừng lại ở trước đây, thời điểm khi hắn và nàng thân thiết hơn người khác.

Hắn thậm chí có suy nghĩ, nếu hắn gặp được nàng sớm hơn, kết quả có thể là sẽ khác hay không?

"Mạt nhi..." Hắn muốn nói lại thôi, cảm thấy thái độ của mình hình như có phần ái muội, vội vàng cười cười, đứng dậy mời nàng ngồi. "Hôm nay nhị ca có việc sao?"
 
Chương 1726


Tô Mạt gật đầu, "Huynh ấy đi dạy dỗ Hoàng Phủ Cẩn, hắn luôn quấy rầy Cẩn ca ca."

Nhất là hiện giờ sắp phải đi, Hoàng Phủ Giới thật sự là vắt hết óc nghĩ cách giữ bọn họ ở lại, dù là khóc lóc om sòm hay giả chết đều lấy ra dùng hết rồi.

Tô Mạt đặt dược lên bàn, Hoàng Phủ Giác tự mình đón lấy, không gọi tiểu thái giám tới lấy, "Mạt Nhi đi Giang Nam, dù gặp phải chuyện gì cũng bảo cẩn thận, bất luận có chuyện gì đều phải cho người truyền tin về." Nói xong, hắn đặt một mật thư trước mặt nàng, "Đây là mật lệnh, nếu cần, hai người có thể tùy ý điều động quan địa phương và quân đội."

Tô Mạt cảm thấy không khí có chút căng thẳng, nói đùa: "Ngũ ca không sợ chúng ta sẽ có mưu đồ khác sao?"

Hoàng Phủ Giác bật cười, "Huynh lại mong sao muội và nhị ca có mưu đồ gì đó, như vậy huynh có thể làm một nhàn vương gia, không phải nhận trách nhiệm nặng như thế này."

Tô Mạt cười, nghịch khối ngọc tỳ hưu chặn giấy trên bàn, thấp giọng nói: "Ngũ ca, trước đây khi đối đầu với thái tử huynh không như thế này, ngược lại khi đó huynh mạnh mẽ hơn bây giờ."

Tuy rằng hắn không nói gì, nhưng nàng cảm nhận được, hắn muốn phân cao thấp với thái tử, cảm thấy chính mình hợp với ngôi vị hoàng đế hơn.

Hoàng Phủ Giác tự giễu cười, "Này đã bị muội nhìn ra rồi. Bây giờ không còn giống trước đây nữa, thời gian không giống, hoàn cảnh không giống, tâm tình cũng thay đổi. Thời điểm đó, thay vì nói là muốn làm hoàng đế, phải nói là không phục, hơn nữa còn bị chèn ép giám sát, vấn đề khi đó là sinh tồn, vì mạng sống và lời nói, có đôi khi thân bất do kỷ. Về sau công việc bề bộn, huynh nhận ra được rất nhiều điều. Thật ra quyền thế...không nhất định là điều quan trọng nhất."

Hắn thâm sâu nhìn nàng, ánh mắt trong suốt, nhưng lại cúi xuống ngay lập tức, "Giống như muội và nhị ca, đối với hai người, quyền thế thật ra không là cái gì, cũng không cần phải truy đuổi."

Tô Mạt gật đầu, "Đúng vậy, theo muội, có thể được tự do ở cùng Cẩn ca ca một chỗ, đây mới là quan trọng nhất. Nói đến tài phú, quyền thế, những thứ này... Thật ra đều không là gì cả. Ngũ ca, thật ra nhiều khi, mỗi người đều có một thứ quan trọng nhất ở trong lòng. Có người theo đuổi quyền thế, có người lại theo đuổi tài phú, dù sao thế gian trăm người, luôn có một thứ mà bản thân muốn, đúng không?"

Hoàng Phủ Giác gật đầu đồng ý, ấn chặt mấy gói thuốc, "Cảm ơn hai người đã cố gắng cứu huynh, xem ra sau này huynh phải cẩn trọng mới được, nếu để xảy ra sai lầm, vậy thật có lỗi với hai người."


Tô Mạt chưa kịp lên tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, giọng Vương Quý bén nhọn, "Kẻ nào dám xông vào đại nội, còn không đuổi ra cho ta! Đuổi ra, đuổi ra đi!"

Hoàng Phủ Giác nhíu mày, "Vương Quý này..."

Khiến cho người khác không thể nói được lời nào, một bộ dạng tiểu nhân đắc chí.

"Ngũ ca nên để ý đến chuyện này, tổng quản đại nội kiêu ngạo, Lưu công công trầm ổn hơn hắn nhiều. Dù Lưu công công là người của tiên hoàng, nhưng thật ra cũng không cần kiêng kỵ nhiều."

Nếu hoàng đế truyền ngôi cho Hoàng Phủ Giác, Lưu Ngọc tất nhiên sẽ tuân theo ý chỉ của tiên đế, hết lòng phụ tá tân đế, không cần lo lắng hắn sẽ giám thị chính mình, đã không còn tiên đế, ngược lại Lưu Ngọc sẽ càng thêm trung thành mới đúng.

Hoàng Phủ Giác thở dài: "Huynh cũng không phải là không muốn, có cơ hội muốn để cho Vương công công quay lại chỗ mẫu hậu, nhưng mẫu hậu không vừa ý."

Đối với mẫu thân Lương phi của mình, Hoàng Phủ Giác gần như đều nghe tất cả, hắn từ nhỏ đã biết, vì mình mà mẫu phi đã phải chịu không ít khổ, vì hậu cung phức tạp để dành được vị trí riêng, ở dưới mí mắt của hoàng quý phi để hắn có được sự ưu ái của phụ hoàng, có thể nói là đã dùng đến mọi cách.

Tô Mạt cũng biết một chút về chuyện này, Lương phi có thể xem là người hiền dịu, đối nhân xử thế rất tốt, nhưng trên thực tế vào những thời điểm quan trọng, một khi cần vị trí cao nhất, dã tâm cùng hung ác của bà cũng bộc lộ hết ra ngoài.

Bên ngoài vẫn la hét không ngừng, Hoàng Phủ Giác gọi người hỏi xem có chuyện gì xảy ra, tiểu thái giám hồi bẩm: "Dạ, là Tín vương..."

Không cần nói cũng biết, khẳng định là Tín vương biết chuyện hoàng đế truyền ngôi cho Hoàng Phủ Giác, trong lòng bất mãn, cố ý xông vào cung gây sự.

Tô Mạt nhíu mày, "Không phải Tín vương bị giam lỏng rồi sao?"

Tiên đế có lệnh, không cho hắn tùy tiện bước ra khỏi phủ, những thị vệ này chẳng lẽ dám không làm tròn trách nhiệm?

Vẻ mặt Hoàng Phủ Giác khó xử, "Là huynh không muốn để người khác làm hắn khó xử, hy vọng hắn có thể như các huynh đệ khác, giữ khuôn phép làm một vương gia cho tốt, ai biết..."

Lòng tốt bị người khi dễ.

"Ngũ ca cũng nên thể hiện uy nghiêm của bản thân, ngôi vị hoàng đế của huynh là được tiên đế truyền xuống, danh chính ngôn thuận." Tô Mạt thật lòng khuyên hắn.

Hoàng Phủ Giác gật đầu, "Huynh cũng biết điều đó, nhưng mà...dù sao cũng là huynh đệ."

Tô Mạt cũng biết, Hoàng Phủ Giác giống với lão hoàng đế, dù mình là chuyện gì, lại sợ người ngoài nói mình độc ác, không để ý đến huynh đệ.

Nàng thi lễ, "Ngũ ca, muội về trước, huynh nhớ rõ đúng hạn dùng dược để tắm."
 
Chương 1727


Nguồn không có chương 1727 mời các bạn đọc chương 1728
 
Chương 1728


Khi nàng đi đường vòng rời khỏi tẩm điện của Hoàng Phủ Giác có nhìn thoáng qua, hiện giờ Hoàng Phủ Tuyên vẫn như cũ toàn thân hoa phục, bộ dạng vênh váo, không có nửa điểm nhận thức rõ hiện thực.

"Lão ngũ, ngươi ra đây cho ta, đứng nắm lấy ta!"

"Lão ngũ, ngươi nhanh đi ra cho ta, ngươi thật là to gan, lại dám giả truyền thánh chỉ, phụ hoàng sao có thể đem ngôi vị truyền cho ngươi? Ta vốn là thái tử, hơn nữa bây giờ vẫn là thái tử, ngươi thức thời thì nhanh chóng đem thánh chỉ trả lại cho ta."

Tô Mạt cười lạnh, Tín vương này bị nhốt mấy năm nay xem ra đầu óc không được ổn định cho lắm, miệng nói ra toàn lời điên khùng, hắn chắc chắn Hoàng Phủ Giác chưa đăng cơ thì không dám động vào hắn.

Người giống như hắn, rõ ràng nên rời khỏi khán đài này rồi, trốn sau lưng người khác, có lẽ có thể sống an ổn được cả đời.

Nếu vẫn không chịu cúi đầu trước người khác, chỉ sợ là về sau sẽ phải chịu khổ thôi.

Nếu hắn không gây chuyện, Hoàng Phủ Giác nói không chừng còn nể mặt tiên đế, sẽ chiếu cố huynh đệ.

Nhưng hắn gây chuyện như vậy, là nhắc nhở Hoàng Phủ Giác trước kia mình hung hăng như thế nào, đã áp chế mẹ con Hoàng Phủ Giác ra sao, gợi lên sự tức giận của Hoàng Phủ Giác và thái hậu, vậy thì Tín vương gặp xui rồi.

Dù Hoàng Phủ Giác không so đo, nhưng nàng lại không biết Lương phi có rộng lượng như vậy không.

Nhiều năm làm con dâu chịu đựng giờ thành bà, một đi xoay người, đều muốn xả những tức giận trong lòng.

Nàng không có tâm tình xem Tín vương bị xử lý ra sao, xoay người vội vàng rời đi.

Đảo mắt đến ngày đăng cơ của tân đế, đại xá thiên hạ, nhưng mà Lưu gia, Tả gia, Tống gia không được đại xá, Nhạc Thiếu Sâm cũng chỉ đổi thành lưu đày ngàn dặm.

Tân đế đăng cơ không lâu, cũng đổi lại thụy hiệu và miếu hiệu, thụy hiệu là "Vũ", miếu hiệu là "Thái tổ", người sau gọi là Thái tổ Vũ hoàng đế.

Có Hoàng Phủ Cẩn trấn thủ, đại điện đăng cơ của tân đế không hề có biến có gì, phi thường thuận lợi.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn không muốn trì hoãn thêm nữa, sau khi Hoàng Phủ Giác lên ngôi bọn họ liền lên kế hoạch đi Giang Nam.

Thương thế của tỷ muội Lan Nhược đã khỏi hẳn, cùng với Lưu Vân Lưu Hỏa đi theo, mấy người thu nhập xong hành lý chỉ chờ Tô Mạt lên tiếng.

Hoàng Phủ Cẩn và Hoàng Phủ Giới tiến cung chào tạm biệt hoàng đế, bọn họ là huynh đệ ruột thịt, Tô Mạt cũng không muốn tham gia nên ko đi cùng.

Nàng gọi tỷ muội Lan Nhược, "Người lưu lại bảo vệ Tả tiểu thư có tin tức gì ko?"

Đối với Tả Minh Thụy bởi vì trong lúc vô ý chịu ân huệ của nữ đế là cả đời khắc ghi, không tiếc trả giá bằng của mạng sống của gia đình mình, Tô Mạt rất kính nể hành động đó, nhưng mà cũng vô cùng cảm khái.

Dù sao khi tiên đế vẫn còn lại cực kỳ coi trọng ông ấy, coi ông là tâm phúc của mình, xem như là một tay tiên đế kéo lên.
 
Chương 1729


Cũng bởi vì Tả Minh Thụy phản bội, mới chính thức khiến tiên đế chán nản, trở thành ngọn rơm đè chết lạc đà.

Tả Minh Thụy bị xử trảm, Tả phu nhân vẫn còn sống, vì có quan hệ với Thẩm gia nên không lo về tính mạng, nhưng lại bị nhốt ở kinh thành và trang viên lân cận của hoàng gia để làm những việc nặng nhọc, hơn nữa cả đời cũng không được rời khỏi.

Mà Tả Nghi Lan gả và hoàng thất, tiên đế vì sĩ diện, không xử trí Tín vương, tất nhiên không xử trí Tín vương phi.

Chỉ là ngầm hành hạ là không thể thiếu được.

Không nói đến hoàng đế, riêng Tín vương đã hận vương phi của mình đến thấu xương, nếu không phải Tô Mạt phái người bảo vệ, chỉ sợ Tín vương phi chẳng những phải chịu nhục, tính mạng cũng khó bảo vệ được.

Ngược lại Tô Văn Nhi do tính tình khéo đưa đẩy, hơn nữa quan hệ với Tô Trì cũng tốt, lại giỏi xu nịnh, tuy ở bên cạnh Tín vương cũng phải chịu ít tội, nhưng so với người khác cũng thoải mái hơn, còn có thể thường xuyên cho Tả Nghi Lan dùng dược, khiến Tín vương càng chán ghét nàng ấy.

Mặc kệ trước đây ra sao, hiện giờ tỷ tỷ đã hạnh phúc, mà Tả Nghi Lan gả cho Tín vương, lại không có hạnh phúc.

Chỉ sợ lúc Tả Minh Thụy gả con gái cho Tín vương, cũng chỉ là một nước cờ.

Nếu một tài nữ như vậy, bị trở thành quân cờ, Tô Mạt không khỏi bùi ngùi.

"Tiểu thư yên tâm, Tả tiểu thư không có nguy hiểm gì đến tính mạng." Cho dù đồ ăn của nàng ấy thường xuyên có độc, hoặc là có người cố ý phóng hỏa, hoặc thả rắn các loại, thậm chí có đầy tớ say rượu muốn xông vào, nhưng có người của tiểu thư âm thầm bảo vệ, Tả Nghi Lan xem như hữu kinh vô hiểm.

Tô Mạt đứng dậy, "Muội đi theo ta một chuyến, trước khi đi đến cáo từ Tả tiểu thư, xem nàng ấy có tâm nguyện gì không."

Nếu nàng ấy có yêu cầu gì, Tô Mạt nguyện ý cầu tình với hoàng đế thả cho nàng rời đi.

Dù sao cũng là nữ tử, tuy là có chút thông minh, nhưng cũng chỉ là cầm kỳ thi họa mà thôi, không hiểu những âm mưu quỷ kế, rời khỏi Tín vương phủ, cũng chỉ là tìm một nơi vắng vẻ, sống cả đời ở đó mà thôi.

Không có gì khó khăn, tin tưởng Hoàng Phủ Giới sẽ rộng lượng.

Tô Mạt dẫn theo Lan Nhược cưỡi ngựa đến Tín vương phủ, binh lính bên ngoài vương phủ đã được lệnh rút lui, một quản gia đang dạy bảo người làm, chỉ huy mấy người chỉnh sửa lại vương phủ.

Nhìn thấy hai người Tô Mạt, mấy người ở cửa hai mắt sáng lên, quản gia kia nhìn thấy, giọng kênh kiệu nói: "A...Các ngươi đến đây có chuyện gì? Người không liên quan không được đến gần vương phủ, cẩn thận ta sai người bắt các ngươi lại."
 
Chương 1730


Lan Nhược liếc mắt nhìn qua, tên quản gia khẽ run rẩy, nhưng lập tức lại đứng thẳng người ưỡn ngực ra.

"Vương gia không có ở vương phủ." Giọng nói của hắn thấp xuống.

Lan Nhược hừ nói: "Chúng ta đến tìm Tín vương phi."

"Vương phi? Vương phi nào?" Quản gia lầm bầm, "Vương gia của chúng ta không phải ai cũng có thể gặp."

Lan Nhược cười nhạo: "Ngược lại chúng ta không biết Tín vương lại còn có vài vương phi đấy."

Quản gia kia liếc mắt nhìn hai nàng, mới chỉ nói vài câu, hắn lập tức cảm thấy hai người này không dễ chọc, không nói đến nữ nhân lạnh lùng phía trước, chỉ mình cô gái đứng sau chưa nói câu gì, khí chất như hoa ngọc lan thuần khiết, nhưng ánh mắt kia...vừa thấy liền không dám nhìn tiếp.

"Tô vương phi của chúng ta ...noi, không..."

"Tô vương phi?" Lan Nhược hừ một tiếng, "Chúng ta muốn gặp Tả vương phi, không phải trắc phi." Lan Nhược có chút không kiên nhẫn nói.

Quản gia kia liền nói: "Vậy, từng này." Hắn xòe bàn tay ra, ý nói năm mươi lượng bạc.

Lan Nhược giận quá hóa cười, dương tay muốn cho hắn một cái tát, nhưng lại nhịn xuống, lạnh lùng nói: "Tiểu thư của chúng ta không có kiên nhẫn, nếu ngươi không thông báo, chúng ta tự mình vào."

Nói xong quay đầu nhìn Tô Mạt nói: "Tiểu thư, chúng ta vào thôi."

Tô Mạt hơi gật đầu, bước đi vào, Lan Nhược đi trước mở đường.

Quản gia kia thấy vậy không nói được gì, quả thật là vô thiên vô pháp, hắn vừa mới lên làm quản gia, không thể để Tô trắc phi mất mặt, nhất định phải biểu hiện cho tốt.

Hắn vừa định bước lên ngăn cản, liền cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh về phía hắn, lập tức hắn bị ném ra xa ba trượng, "ầm" một tiếng ngã trên đất, đau đớn khiến hắn ngất đi.

Những kẻ trông cửa khác không dám ngăn cản, lập tức có kẻ giỏi mồm mép tiến lên cười tít mắt.

Lan Nhược không để ý tới, nói một câu, "Đi trước dẫn đường."

Tên sai vặt kia lập tức vui vẻ đi trước dẫn đường.

Tuy không được Tín vương sủng ái, nhưng vương phủ xây dựng toàn bộ giống nhau, diện tích rất lớn, hoa viên tinh xảo, dọc theo đường đi hoa và cây cảnh sum suê, nhưng càng đi vào bên trong càng giống như hậu viện của hạ nhân.

Tên sai vặt kia có chút xấu hổ, một bên giải thích: "Vương phi của chúng ta thích thanh tĩnh, không thích náo nhiệt nên ở chỗ yên tĩnh này."

Chỉ sợ là do Hoàng Phủ Tuyên cố ý làm vậy.
 
Chương 1731


Nói không chừng nàng gặp Tả Nghi Lan, khi đó Hoàng Phủ Tuyên và Tô Văn Nhi liền nhảy ra muốn nói chuyện, nhưng là kỳ lạ lúc đến cửa sao không thấy bọn họ xuất hiện.

Chẳng lẽ không có trong phủ?

Cuối cùng đi đến một tòa viện nhỏ, vách tường loang lổ, chân tường mọc đầy rêu và cỏ dại, hai miếng tấm ván dựng làm cửa bị bung ra , càng thể hiện sự rách nát.

Trách không được trước đây Lan Nhược không đề cập đến chỗ ở của Tả Nghi Lan, dù sao nàng ấy muốn ở lại vương phủ, không có gì để nói, nhưng nhìn hiện giờ, sẽ không có cách nào khác.

Lan Nhược tiến lên gõ cửa, trong viện liền có tiếng trả lời, rất nhanh một người mặc bố y nha hoàn ra mở cửa, gương mặt mi thanh mục tú, chính là nha hoàn Thuận Nhi bên người Tả Nghi Lan.

Vốn là Tả Nghi Lan bị nhốt ở tiểu viện, lại thêm đám người Hoàng Phủ Tuyên, Tô Văn Nhi ác ý quấy rối, Tả Nghi Lan không được ngày nào tốt lành, Tô Mạt liền phái người đến bảo vệ Tả Nghi Lan, mặt khác cảm thấy nếu bên người Tả Nghi Lan bị người có tâm tư khác giám thị, cũng không có lợi cho bọn họ.

Cho nên bọn họ nghĩ ra cách này, đuổi những người vốn là canh giữ bên cạnh Tả Nghi Lan đi, hiện giờ chủ tớ Tả Nghi Lan tuy có chút khó khăn nhưng ít nhất vẫn được tự do.

Ít nhân bên người không còn người có dị tâm khác.

"Là ai vậy?" Giọng nói của Thuận Nhi có chút đề phòng, sợ lại là Tô Văn Nhi đến diễu võ dương oai.

Lan Nhược trả lời một tiếng, Thuận Nhi ngạc nhiên hé cửa ra, nhìn thấy nàng, ánh mắt lại nhìn thấy Tô Mạt đứng sau lưng liền sáng lên, vội vàng mở cửa: "Tô tiểu thư?"

Bộ dạng của nàng vô cùng ngạc nhiên.

Tô Mạt mỉm cười với nàng: "Ta đến thăm Tả tiểu thư, dẫn đường đi."

Thuần Nhi do dự một lát, thi lễ nói: "Tô tiểu thư có thể chờ một lát được không, chờ nô tỳ tiến vào bẩm báo."

Tả Nghi Lan dù trở nên chật vật, nhưng vẫn muốn bảo trì tôn nghiêm.

Tô Mạt gật đầu, mỉm cười nói: "Không vội."

Thuận Nhi lập tức xin lỗi chạy vào, thính lực của Tô Mạt và Lan Nhược rất tốt, hơn nữa tiểu viện nhỏ bé, không có gì chắn, cho nên hai người có thể nghe thấy trong nhà có chút âm thanh vội vàng, nhưng nhanh chóng không nghe thấy nữa.

Một lát sau, Thuận Nhi lại đi ra, mời hai người vào, "Tiểu thư mời hai vị vào."

Tô Mạt và Lan Nhược vào sân, lại phát hiện nơi này không khác lắm so với sân viện của Đỗ di nương của Quốc công phủ ở Trữ Châu.

Một tòa viện nhỏ, bên trong có một cây thạch lựu lâu năm, ba gian nhà, đều làm từ cỏ và đất sét.
 
Chương 1732


Xung quanh cũ nát, thậm chí không bằng cả ở Trữ Châu.

Hoàng Phủ Tuyên hận thấu xương vương phi của mình, loại nhà cửa này, ngay cả hạ nhân cũng không ở được, nàng hoài nghi là bọn họ cố tình làm ra vậy để Tả Nghi Lan ở đó.

Trong phòng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhè, Tả Nghi Lan xuất hiện ở trước cửa phòng, nàng ấy chỉ búi tóc đơn giản, không có trang sức cầu kỳ, chỉ là một cây trâm bạc, hoa tai cũng chỉ là hoa tai bạc bình thường, y phục trên người lại càng bình thường hơn nữa, tất cả đều là vải bông bình thường.

Vốn là gương mặt của nàng ấy cũng chỉ bình thường, y phục và trang sức bình thường như vậy, càng khiến dáng vẻ của nàng thêm quê mùa, không có gì nổi bật.

Tô Mạt không hành lễ vương phi với nàng ấy, mà chỉ tiến lên chào như tỷ tỷ bình thường, "Tả tỷ tỷ khỏe."

Tả Nghi Lan đáp lễ, khi nhìn nàng, ánh mắt sáng lên như bảo thạch.

"Muội muội đã lâu không gặp, lệnh tỷ có khỏe không?" Nàng và Tô Nhu Nhi nếu không phải vì Tín vương, có thể hai người đã trở thành bằng hữu tốt của nhau.

Chỉ tiếc là thời gian đã trôi qua, không thể quay lại được nữa.

Tô Mạt gật đầu, "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, gia tỷ vẫn khỏe, đã cùng tỷ phu quay về Trữ Châu rồi."

Trong chớp mắt Tả Nghi Lan ngẩn người, tướng mạo của mình bình thường, nếu như không lấy Tín vương làm chồng, mà gả cho một nam nhân bình thường, với sự thông minh của mình có phải là cũng có thể phu thê hòa thuận tương kính như tân không?

Nàng thở dài một cái.

"Hàn xá thật sự đơn sơ, không mời muội muội vào phòng, Thuận Nhi, em lấy ghế ra đây cho Tô tiểu thư ngồi."

Thuận Nhi lập tức nhẹ nhàng bê một cái ghế ra ngoài, sau đó lại chuyển thêm một cái ghế con khác ra.

Tô Mạt cảm ơn rồi ngồi xuống, Tả Nghi Lan cũng ngồi xuống cái ghế con.

Tả Nghi Lan nhẹ nhàng kéo lại váy của mình, muốn phủ lên chân, nhưng quần áo vải thô không theo đúng ý nàng được, nàng đành phải rụt chân lại, nói với Tô Mạt: "Tỷ vẫn muốn gặp muội, nhưng lại không có quyền đó. Hiện giờ muội đến đây, tỷ tỷ muốn cảm ơn muội một câu."

Nói xong, nàng đứng dậy hành lễ với Tô Mạt.

Tô Mạt vội vàng nâng nàng dậy.

Tả Nghi Lan mỉm cười, "Tuy muội chưa nói, nhưng với sự hiểu biết của tỷ, muội nhất định là phái người âm thầm bảo vệ tỷ. Nếu không ta chỉ có con đường chết, sẽ không được như bây giờ."

Tuy là cơm áo không được tốt, nhưng vẫn no đủ, cũng không có người tới quấy rối.
 
Chương 1733


Dù nàng không biết thông tin gì, nhưng dựa vào sự thông minh của mình, cũng biết có người âm thầm bảo vệ.

Mà người có năng lực làm điều này, lại quen biết nàng, ngoại trừ Tô Mạt thì không còn ai khác.

Tô Mạt nói: "Ban đầu muội cũng không biết tỷ phải chịu khổ như vậy...Vẫn là Bùi tỷ tỷ nói cho muội biết."

Tả Nghi Lan cười cười, "Bảo Khương... Là cái nha đầu này, nói ra nếu không phải tại tỷ, thì quan hệ giữa hai muội có thể sẽ thân thiết hơn một chút."

Này coi như là gián tiếp thừa nhận nàng đã từng ngăn Bùi Bảo Khương đi báo tin cho Tô gia.

Tô Mạt đã sớm không để ý đến chuyện này nữa rồi.

Tả Nghi Lan lại hỏi Tô quốc công và lão phu nhân có khỏe không.

Sắc mặt Tô Mạt liền trầm xuống, đôi mắt chợt tối lại, nước mắt vòng quanh.

Tả Nghi Lan giật mình, "Muội muội, chả lẽ lão phu nhân..." Ý của nàng là lão phu nhân đã lớn tuổi, sức khỏe cũng đã yếu, có thể là đã cưỡi hạc về trời.

Tô Mạt lắc đầu, thản nhiên nói: "Không phải là bà nội, mà là phụ thân."

"Tô quốc công?" Tả Nghi Lan ngạc nhiên đứng lên, lẩm bẩm nói: "Sao có thể như vậy? Hiện giờ sức khỏe của Tô quốc công vẫn đang tốt mà."

Tô Mạt nhìn nàng một cái, Tả Nghi Lan bị cấm túc trong này, tất nhiên không biết ở ngoài đã xảy ra nhiều chuyện long trời lở đất.

Nàng cũng không muốn nói về chuyện này, chỉ đơn giản nói qua mọi chuyện, sắc mặt Tả Nghi Lan ưu tư, "Muội muội nén bi thương, đừng quá đau buồn."

Tô Mạt cảm ơn, bảo nàng chờ để chuyện này lộ ra ngoài, hiện giờ triều đình cũng phong tỏa tin tức Tô Nhân Vũ đã chết.

Tô Mạt lại nói: "Lần này muội đi Giang Nam, ngoại công của tỷ là Thẩm gia. Nếu tỷ muốn, muội có thể cầu tình với hoàng đế, để cho tỷ và Tả phu nhân cùng quay về Thẩm gia, cuộc đời này không bước chân vào kinh thành nữa, không biết tỷ có bằng lòng không?"

Lặng lẽ mang Tả Nghi Lan và Tả phu nhân đi, hoặc có thể tạo ra cái chết giả, không phải là điều gì khó.

Chính là quan hệ giữa nàng và Hoàng Phủ Giác không cứng nhắc như với lão hoàng đế, nàng tin tưởng Hoàng Phủ Giác sẽ đồng ý.

Ai ngờ Tả Nghi Lan lại lắc đầu, sắc mặt có chút cô đơn, giọng nói của nàng ấy bình tĩnh: "Thật ra đối với tỷ, dù có ở đâu thì cũng như nhau."

"Vậy tỷ có chỗ nào muốn đi? Có điều gì muốn làm?" Tô Mạt hỏi.

Tả Nghi Lan cười cười, ánh mắt nhìn về phía cây lựu, nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự, "Nếu thật sự có thể lựa chọn, tỷ tình nguyện sinh ra ở một gia đình bình thường, sống những ngày bình thường, không phải là thiên kim tiểu thư nhà quan lại quyền quý, thật là buồn cười."
 
Chương 1734


Tô Mạt thấy nàng hình như không muốn đến Thẩm gia, đối với Tả phu nhân cũng không còn nhiều tình cảm nữa, thăm dò hỏi han: "Nếu tỷtỷ muốn, thì có thể đến một nơi không quen ai một lần nữa bắt đầu sinh sống. Chỉ cần có đủ tiền bạc, mua một tòa nhà, vài mẫu đất, muốn sống an ổn cũng không phải là không thể.

Tả Nghi Lan cười rộ lên, giọng nói cực kỳ thê lương, nàng nhìn Tô Mạt, "Muội muội, muội nói xem...tỷ còn có cơ hội sao? Với thân phận của ta, dù có chạy đến chân trời góc bể, mai danh ẩn tích, nhưng chỉ cần là đất Đại Chu, chỉ cần bọn họ muốn, thì nhất định có thể tìm ra được tỷ."

Rõ ràng phụ mẫu không ủng hộ Tín vương, chẳng qua nàng chỉ là một con cờ...

Vì sao lại nhẫn tâm như vậy?

Dù biết chính mình chỉ là một con cờ, nàng cũng không xứng đáng với chức trách của mình, dù sao phụ mẫu nhẫn tâm với nàng cũng là do bất đắc dĩ, hai người họ vẫn rất yêu thương nàng, hai người cũng là người sinh ra và nuôi nàng lớn lên.

Coi như đây là hồi báo của nàng cho hai người họ.

Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Phụ thân rơi vào kết cục như vậy, nàng không phải chưa từng nghĩ đến.

Nếu như có thể gặp lại người, thậm chí nàng muốn hỏi một câu, "Có đáng giá không?"

Bởi vì phụ thân từng nhận ân huệ, liền muốn đem cả gia đình góp vào, khiến nàng cả đời bơ vơ, như vậy có phải là có chút ích kỷ hay không?

Nàng vốn cho rằng mình sẽ không rơi lệ, nhưng trước mặt Tô Mạt, thì nàng không thể che dấu được chính mình, nữ hài này quá thông minh, luôn luôn có thể nhìn thấy người khác.

"Đúng vậy, dù là đi đến đâu, cũng tốt hơn so với nơi này, hơn nữa, đời người đau khổ, có thể vui vẻ một ngày tốt một ngày." Tô Mạt khuyên nàng.

Tả Nghi Lan chuẩn bị trả lời, bỗng vang lên tiếng đập cửa, "Mở cửa, mở cửa, quả thật là vô thiên vô pháp rồi."

Là giọng của Phí mama bên người Tô Văn Nhi.

Trên mặt Tô Văn Nhi lập tức lộ ra vẻ chán ghét, nàng cũng không kiêng kị Tô Mạt biết, hơn nữa nàng biết rõ Tô Mạt và Tô Văn Nhi không giống nhau, hai tỷ muội như nước với lửa.

Tô Mạt cũng tính đến, chân mày giương lên, nói với Lan Nhược: "Đi mời trắc phi qua đây."

Lan Nhược lên tiếng, đảo mắt nhìn về phía cửa, giơ tay lên, hai tấm gỗ cửa lập tức mở ra, Phí ma ma tướng mạo mập mạp lập tức ngã lăn vào, ô ô kêu gào.

Sắc mặt Tô Văn Nhi lạnh lẽo, oán hận trừng mắt nhìn Tô Mạt và Tả Nghi Lan.

Tô Mạt này, thật sự là hơi quá đáng, có lý nào lại làm vậy.
 
Chương 1735


Chính mình đến cầu xin nàng ta, nàng ta chẳng những không giúp, ngược lại còn khiêu khích châm chọc, dù mình có quỳ xuống nàng ta cũng không động lòng.

Không nghĩ tới lại hảo tâm tới giúp Tả Nghi Lan?

Nàng thở phì phì đi nhanh vào sân, "A, tỷ tỷ vậy mà cũng có khách, muội muội thật sự chiếu cố không chu toàn rồi. Không biết tỷ tỷ có muốn giữ khách lại dùng bữa không?"

Cơm ngày thường của Tả Nghi Lan cũng chỉ là cơm rau bình thường.

Nàng cố ý xem nhẹ Tô Mạt, thể hiện chính mình tức giận.

Tô Mạt lại không cần, đảo mắt liếc nhìn nàng ta, "Xem ra trắc phi rất thuận lợi, không hề có chút nguy hiểm. Thời gian trước khóc lóc thảm thương như vậy, nói gì mà người này muốn hại ngươi, người kia muốn hại ngươi, nếu không phải chúng ta đã hiểu rõ tính tình của ngươi, có khi là bị ngươi lừa thật."

Với thủ đoạn của nàng ta, ở vương phủ này, nàng ta chính là ông trời.

Sắc mặt Tô Văn Nhi trầm xuống, nhưng cũng không lúng túng, lại cười nói: "A, thì ra là tiểu thư quốc công phủ, nghe nói quốc công đại nhân bị thương sắp không qua khỏi, sao Tô tiểu thư không ở nhà khóc tang, lại chạy đến chỗ này nói mát rồi?"

Hai mắt Tô Mạt nhíu lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng, giống như thanh kiếm bắn về phía Tô Văn Nhi,

Ngay cả Tả Nghi Lan cũng cảm giác được không khí giống như thời điểm lạnh lẽo nhất của mùa đông.

Tô Mạt lạnh lùng nói: "Trắc phi, sở dĩ ta không giáo huấn ngươi là vì dù sao ngươi cũng mang họ Tô. Ngay cả ngươi không xứng là người Tô gia, phụ thân đuổi ngươi ra khỏi nhà, nhưng trong máu ngươi vẫn là Tô gia. Nhưng nếu như ngươi còn nói hưu nói vượn, giở trò ám muội, ta đây không ngại thay liệt tổ liệt tông Tô gia dạy dỗ ngươi."

Nàng cũng biết một số chuyện mà Tô Văn Nhi làm, nếu không phải ở chỗ đông người, chỉ sợ Tô Văn Nhi khó giữ được cái mạng.

Nàng cũng không muốn thủ túc tương tàn, dù sao Tô Văn Nghi ác giả ác báo, một ngày nào đó sẽ nhận được quả báo của mình.

Nhưng không có nghĩa nàng có thể dễ dàng bỏ qua cho Tô Văn Nhi vũ nhục phụ thân.

Tô Văn Nhi từ trước tới nay đều nhìn mặt để nói, thức thời nàng ta lập tức ngậm miệng, cười nói: "Là ta nói sai rồi. Tô tiểu thư chớ trách. Trên tay Tả tỷ tỷ có cả trăm vạn lượng bạc, mời Tô tiểu thư một bữa đại tiệc đâu có khó, tất nhiên không cần ta làm vướng chân vướng tay, a..., Tả tỷ tỷ."

Nghe giọng nói kỳ quái của nàng ta, Tô Mạt cười lạnh, "Ngươi tốt nhất là khuyên vương gia của ngươi, nếu còn đi lại náo loạn ở trong cung, hoặc gây rồi gì đó, đến lúc đó tự mình đi tìm chết đi."
 
Chương 1736


Tô Văn Nhi nhướng mày: "A, muội muội đang nhắc nhở tỷ sao? Trong mắt muội muội còn có tỷ tỷ này sao? Hơn nữa còn coi ta là tỷ tỷ, cho nên hảo tâm nhắc nhở sao? Thật sự là cảm ơn, thấy tỷ tỷ rơi vào vũng bùn cũng không vươn tay trợ giúp ngược lại còn vui vẻ trò chuyện với người đối đầu của tỷ tỷ, muội muội thật sự là hiếm thấy."

Tô Mạt liếc nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi lầm rồi, ta chưa bao giờ coi ngươi là tỷ tỷ của ta, ta cũng không phải là muội muội của ngươi, từ ngày ngươi phản bộ Tô gia, ngươi đã không còn là người Tô gia nữa. Mặt khác, nếu ngươi còn xuất hiện thêm lần nữa ở trong tiểu viện này diễu võ dương oai, ta đảm bảo cả đời này ngươi không mở miệng ra được thêm lần nữa."

Nếu Tả Nghi Lan không chịu rời đi, vậy cũng nên để nàng ấy có một cuộc sống an tĩnh, ít nhất là không để Tô Văn Nhi đến gây sự nữa.

Tô Văn Nhi chống lại ánh mắt lạnh lùng của Tô Mạt, hai vai bắt đầu run rẩy, nói với Tả Nghi Lan, "Ta là tới truyền lời của vương gia, hiện giờ ngươi vẫn là vương phi, đó là do vương gia nhân từ, nếu ngươi không biết tốt xấu cẩn thận vương gia phế ngươi, cho ngươi làm hạ nhân."

Nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc của nàng ta, Tô Mạt thật sự xấu hổ thay nàng ta, Tô gia sao lại có loại người như vậy chứ, phụ thận a phụ thân, người đúng là gieo giống mà không giáo dưỡng.

Tô Mạt đứng dậy, tạm biệt Tả Nghi Lan, "Muội muội rời đi trước, sẽ an bài cho tỷ tỷ thật tốt."

Tả Nghi Lan vội vàng đứng dậy nói: "Muội muội không cần phí tâm, tỷ như vậy là tốt rồi."

Nói xong nàng xoay người cởi vạt áo, từ bên trong lấy ra một khối lệnh bài màu đen, đóng lại vạt áo cho tốt, rồi đưa tới tay Tô Mạt, "Cái này không có tác dụng gì với tỷ, đưa cho muội, nếu như đến Giang Nam nói không chừng lại có tác dụng."

Tô Mạt khó hiểu, nhìn thoáng qua, tấm lệnh bài có khắc chữ chìm trên mặt, cũng không đặc điểm gì khác.

Tả Nghi Lan giải thích: "Đây là ngoại tổ mẫu để lại cho ta, nếu như có chuyện gì có thể đến Thẩm gia đưa ra tấm lệnh bài này thì sẽ có người nghe theo. May mà đây chỉ là một tấm gỗ, nếu không cũng không thể giữ lại."

Nàng lại thở dài nói: "Tuy mẫu thân tỷ chỉ là dưỡng nữ, nhưng ngoại tổ mẫu đối với tỷ vô cùng tốt."

Tô Mạt lập tức hiểu ra, khẳng định là Hoàng Phủ Tuyên và Tô Văn Nhi đã chiếm đoạt số đồ cưới và tiền bạc của Tả Nghi Lan.

Tô Văn Nhi biến sắc, tức giận dựng hết lông mày lên.

Tấm lệnh bài này, chẳng phải là vô giá sao? Lấy ra một trăm lượng bạc cũng không thành vấn đề?

Tức chết nàng mất, uổng phí nàng tìm lâu như vậy, cũng không tìm ra chỗ Tả Nghi Lan giấu bạc.
 
Chương 1737


Tả Nghi Lan khinh thường liếc nhìn nàng ta một cái, lúc trước nếu không phải chính mình tự nói là còn có giấu trăm vạn lượng bạc trắng, Tô Văn Nhi và Hoàng Phủ Tuyên có thể còn để cho nàng sống không?

Tô Mạt không muốn nhận lấy, Tả Nghi Lan bắt nàng phải nhận, "Dù sao tỷ giữ cũng vô dụng, muội muội không cần vậy tùy muội muốn ném hay đốt đi đều được."

Tô Mạt đành phải nói lời cảm ơn, lần này đến Thẩm gia ở Giang Nam, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Đây là do Thẩm lão phu nhân đưa cho, mà không phải Thẩm lão gia, chỉ sợ trong đó có bí mật gì đó.

Tô Mạt cáo từ Tả Nghi Lan, cũng không thèm nhìn Tô Văn Nhi liền xoay người rời khỏi Tín vương phủ.

Không biết vì sao Hoàng Phủ Tuyên không có xuất hiện, có thể là lần tiến cung quấy rối trước đã bị Hoàng Phủ Giác xử lý rồi cũng nên.

Hơn nữa vì Hoàng Phủ Giác thuận lợi đăng cơ, Hoàng Phủ Giới cũng khỏe lại, tất nhiên sẽ không để cho Hoàng Phủ Tuyên quá tự do.

Ngày hôm sau buổi Tô Mạt tới cáo từ, trong cung đột nhiên có ý chỉ.

Người tới là Vương Quý.

Hoàng Phủ Tuyên và Tô Văn Nhi định tiếp chỉ, Vương Quý lại lạnh lùng nhìn bọn họ, khinh bỉ nói: "Bệ hạ có chỉ, muốn Tín vương phi tiếp chỉ."

Tín vương phi? Tả Nghi Lan?

Khóe mắt Hoàng Phủ Tuyên giật giật, lại không nghĩ ra cách gì khác, đương kim hoàng đế nhìn thì ôn hòa khiêm tốn, nhưng thật ra cũng rất ngoan độc.

Hắn phất tay cho người đi gọi.

Rất nhanh Tả Nghi Lan mặc quần áo vải thô tiến, hai mắt Vương Quý trợn hết cả lên.

Bỗng nhiên Hoàng Phủ Tuyên có cảm giác mất mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Tả Nghi Lan, trách nàng sao không thay quần áo, làm mất mặt vương phủ.

Sắc mặt Tả Nghi Lan vẫn bình tĩnh, không có một chút dao động nào, cung kính quỳ trước bàn thờ, "Tội nữ Tả Nghi Lan thỉnh an bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Vương Quý không khỏi âm thầm khen ngợi, quả nhiên là đệ nhất tài nữ của kinh thành, nhưng lễ nghi cơ bản này tuy nhỏ nhưng thể hiện rõ bản lĩnh, so với các tiểu thư khác, tất nhiên là hiền đức hơn nhiều.

Hắn bắt đầu tuyên chỉ, vừa đọc xong Tô Văn Nhi gần như phát điên, toàn thân Hoàng Phủ Tuyên chảy mồ hôi lạnh, run rẩy không nói lên lời.

Hoàng đế hạ chỉ, Tín vương đối với tiên đế vô lễ, vũ nhục tiên đế cùng tiên hoàng hậu, tội không thể tha thứ, nhưng nể tình do tinh thần hắn không rõ, không trị tội. Từ nay về sau bị giam giữ tại Tín vương phủ. Tín vương phủ do Tín vương phi chấp quản, giám sát Tín vương. Ngoài ra, tân đế nhớ đến tình huynh đệ, không đành lòng Tín vương đi xuống, cho ân ân chuẩn sắc lập thế tử.
 
Chương 1738


Nếu như Tín vương phi có con thì sẽ được lập thành thế tử, nếu như không có con thì nàng có thể chọn một con nối dõi của thất thiếp trong phủ để làm con thừa tự. Về sau toàn bộ chi tiêu trong phủ, đều do Tín vương phi định đoạn, thậm chí hoàng đế còn phái cô cô và đại thái giám trong cung tới hỗ trợ, cùng Tín vương phi quản lý vương phủ đến khi mọi chuyện đi vào quỹ đạo, rồi quay về cung báo cáo lại cho hoàng đế.

"Tín vương phi, tiếp chỉ đi!" Vương Quý cao giọng nói, thần thái ngạo mạn.

Vương Quý chỉ bốn người đứng sau mình, mặt khác còn có mười mấy thị vệ, cao giọng nói: "Bệ hạ nương tình huynh đệ, có người lại bất nhân, người cũng không bất nghĩa. Những người này lưu lại nghe theo lệnh của Tín vương phi, vương phi không cần lo lắng, bệ hạ nói, toàn bộ tùy ý."

Nhớ năm đó, khi Tín vương làm thái tử cũng không ít lần khi dễ ngũ hoàng tử, nhớ đến đó Vương Quý liền tức giận.

Hiện giờ không trực tiếp xử lý hắn ta, vậy mà lại còn phải nuôi một đám phế vật.

Hơn nữa, Tín vương phi này là người của Tả gia, lại dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo giam lỏng tiên đế, vậy mà bệ hạ lại vì câu nói của Tô Mạt mà cho nàng quyền thế lớn như vậy, quả thật là...

Nhưng cũng phải nói, nếu không phải Tả Minh Thụy kia gây chuyện, ngôi vị hoàng đế cũng không rơi vào chủ tử nhà mình.

Nghĩ tới đây, Vương Quý liền hết tức giận, ngón tay gập lại thành hoa lan chỉ, "Chúng ta có chuyện gấp, về cung trước."

Tả Nghi Lan vội vàng tiến lên tiễn hắn.

Bọn họ vừa đi, sắc mặt Hoàng Phủ Tuyên xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói với Tả Nghi Lan: "Ngươi là đồ tiện nhân, dám bịa tội bổn vương, nực cười."

Mà Tô Văn Nhi ở bên cạnh khóc lóc, không cách nào tiếp thu sự thay đổi nhanh như vậy, hận Tô Mạt thấu xương.

"Vương gia, không nên tức giận, hiện giờ không giống trước đây, chúng ta..."

Nói là khuyên, không bằng nói là thổi gió châm ngòi, khiến Tín vương càng thêm oán hận Tả Nghi Lan.

Tả Nghi Lan lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt dừng lại trên người Tô Văn Nhi, "Tô trắc phi hàng ngày phải làm nhiều việc, chỉ sợ không có sức dạy dỗ tiểu thế tử, bản phi quyết định tự mình giáo dưỡng."

Tô Văn Nhi vừa nghe xong, lập tức hai mắt mở lớn, quỳ xuống, gào khóc, "Không, van cầu người, vương phi, đừng nhẫn tâm như vậy. Người còn trẻ như vậy, nhất định có thể tự mình sinh ra một thế tử thông minh, đáng yêu."

Hiện gì thế tử không có địa vị gì, con trai cũng bị cướp đi, Tô Văn Nhi cảm thấy trời sắp sụp xuống.

Nàng nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Tô Mạt, càng thêm oán hận, không nghĩ tới muội muội của mình lại không giúp mình, ngược lại còn giúp đỡ địch nhân của mình.
 
Chương 1739


Tả Nghi Lan không muốn tranh cãi cùng nàng ta, phất tay, "Đi ôm tiểu thế tử tới đây."

Thuận nhi lập tức dẫn theo vài tên thị vệ đi đến viện của Tô Văn Nhi, Tô Văn Nhi cuống cuồng đuổi theo, nhưng không phải đối thủ của họ, muốn ra lệnh cho những gia nô này, nhưng bọn họ đều là gió chiều nào theo chiều đó, hiện giờ Tả Nghi Lan nắm quyền, bọn họ lập tức không biết xấu hổ mà trở mặt với Tô Văn Nhi.

"Chẳng qua chỉ là trắc phi, tự nhận mình là vương phi, dám bất kính với vương phi, thật sự là tự tạo nghiệp mà."

"Phi, hơn nữa nàng ta còn xúi giục vương gia hưu vương phi."

"Luôn luôn không cho người đưa thức ăn tới cho vương phi, hoặc là đưa tới cơm thừa canh cặn."

"Nàng ta có ngày hôm nay là xứng đáng."

Tô Văn Nhi tức giận, trơ mắt nhìn nhi tử bị Thuận Nhi ôm đi, nàng muốn chửi ầm lên, nhưng lại bị ánh mắt của thị vệ dọa sợ, tay bọn họ đều đặt trên cán đao, nàng chắc chắn nếu mình dám mở miệng nói vô lễ, bọn họ sẽ trực tiếp chém cho nàng một đao.

Nàng ta nhìn Tín vương với ánh mắt cầu xin, sắc mặt Tín vương càng khó coi muốn chết, nhưng không có cách nào cả.

"Vương gia, cầu vương gia hãy cho thiếp thân một công đạo." Tô Văn Nhi quỳ bò qua, bắt lấy vạt áo của Hoàng Phủ Tuyên.

Trong đầu hắn đang rối loạn, một cước đá nàng ta ra, quát: "Đừng lắm chuyện nữa, đều là do ngươi ngu xuẩn suốt ngày chỉ biết châm ngòi thổi gió. Bảo ngươi đi cầu Tô Mạt, ngươi cầu sao hả? Tín vương ta liên tiếp bại trên tay kẻ tiện nhân như ngươi."

Ngày đó hắn bảo Tô Văn Nhi đi cầu Tô Mạt, nếu nàng ta đồng ý thì mọi chuyện sẽ tốt, nếu Tô Mạt đồng ý giúp hắn, hắn đâu bị dồn đến mức này?

Tô Văn Nhi bị hắn đá một cước vào ngực, chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, cổ họng ngòn ngọt, lập tức ngất đi.

Tả Nghi Lan đứng một bên lạnh lùng nhìn, bảo Thuận Nhi đưa hài tử đến tiểu viện.

Quản gia vương phủ lập tức tiến lên nịnh nọt nói: "Vương phi, mời người di giá tới chủ viện đi."

Hiện giờ chủ viện là nơi Tô Văn Nhi và Hoàng Phủ Tuyên ở, tất nhiên là để vương phi chuyển vào đó.

Tả Nghi Lan không có hứng thú, "Ta cảm thấy tiểu viện rất tốt, thật sự yên tĩnh."

Tô Mạt đưa cho nàng lễ vật lớn như vậy, nàng cũng không thể không thức thời, Tô Văn Nhi không phải người tốt nhưng đứa trẻ là vô tội.

Chính mình sẽ thay Tô Mạt nuôi nấng cháu ngoại cho tốt, coi như là làm một việc thiện.

Nàng quay đầu nhìn Tô Văn Nhi ngất trên đất, cười cười, thật ra thì nàng không hề có suy nghĩ muốn trả thù gì cả.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top