Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Dịch Full 

Chương 380: Dụ địch bại lộ 05


Hắn lại có điểm tò mò,“Nha đầu, ngươi tính làm sao bây giờ?”

Tô Mạt khóe miệng cong lên, cười đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, thần bí nói:“Giữ bí mật!”

Nói xong nàng xoay người bước đi, Hoàng Phủ Giác liền đuổi kịp nàng, hai người kẻ trước người sau đi tới trong cung của Hoàng quý phi.

Thấy bọn họ cùng nhau tới, Tô Trì đang chờ ở bên ngoài sắc mặt lập tức lãnh xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Mạt một cái, hắn nói qua vô số lần, để nàng cùng Hoàng Phủ Giác bảo trì khoảng cách, nàng lại một chút cũng không hiểu chuyện, nay lại gặp phải tai họa như vậy.

Tô gia sớm muộn gì cũng sẽ bị nàng ta hại chết.

Tô Mạt tiến lên hành lễ xong, sau đó vào đại điện, lại hành lễ với Hoàng quý phi cùng Thái tử.

Lúc Hoàng quý phi nói miễn lễ, Hoàng Phủ Giác lập tức quan tâm nâng Tô Mạt dậy, ôn nhu thân thiết nói:“Trên đất lạnh, áo khoác của ngươi đâu?”

Thái tử ánh mắt lạnh lẽo nhíu lại, khóe môi hơi hơi cong lên.

Tô Mạt nói cảm tạ rồi đi đến bên người đại tiểu thư, hỏi:“Tỷ tỷ, chúng ta có thể đi được chưa?”

Đại tiểu thư cầm tay nàng, nắm thật chặt, ý bảo nàng chờ một chút.

Tô Mạt nhìn thấy Hoàng quý phi sắc mặt không tốt, chỉ biết nàng ta khẳng định muốn làm khó dễ bọn nàng.

Hoàng quý phi lạnh lùng quét Tô Mạt liếc mắt một cái, xú nha đầu này càng ngày càng không biết thân biết phận, nguyên bản nàng cứ tưởng nha đầu kia là tiểu nữ nhi Tô quốc Công sủng ái nhất, muốn đối xử với nàng tốt một chút, cũng là muốn làm cho Tô quốc Công quyết một lòng làm việc cho Thái tử.

Ai biết mấy ngày nay quan sát được, nha đầu kia đối với Thái tử cùng Thập tam công chúa phi thường bài xích, ngược lại cùng Hoàng Phủ Giác kia càng ngày càng gần gũi.

Cho dù không có nàng ta, Tô gia tự nhiên cũng sẽ cùng phe cánh với Thái tử.

Dù sao đại thiếu gia cũng là thư đồng của Thái tử.

Hoàng quý phi ánh mắt âm trầm, lại cười rộ lên, lập tức đổi thành biểu tình nhu hòa, hiền lành đoan trang.

Tô Mạt kinh ngạc nhìn nàng ta, chẳng lẽ không phát tác?

Nguyên bản nàng cảm thấy Hoàng quý phi người này già mồm dối trá, miệng thơn thớt dạ ớt ngâm, cho nên không muốn cùng nàng ta quá thân cận, nàng ta đối với Tô Mạt phòng bị không kém.

Cho nên nay Hoàng quý phi mặc kệ nói cái gì, làm cái gì nàng cũng không kinh ngạc, không mất mát.

Bởi vì căn bản không ôm quá nhiều hy vọng.

Lúc này hoàng đế sai người tới truyền lời,“Bệ hạ khẩu dụ, ban cho thiếu gia cùng các tiểu thư Tô gia ở Thanh Âm cung dự yến.”

Thanh Âm cung là nơi hoàng đế thiết yến thưởng vũ nghe khúc, chỉ có thần tử thực sự được sủng ái mới có thể tham gia.

Thái tử đứng dậy, nhìn Hoàng Phủ Giác liếc mắt một cái,“Nếu như thế, trước hết đi chuẩn bị một chút đi.”

Hoàng Phủ Giác đột nhiên nói:“Muốn hay không thỉnh Nhị ca đến?”
 
Chương 381: Dụ địch bại lộ 06


Hoàng Phủ Giác đột nhiên nói:“Muốn hay không thỉnh nhị ca đến?”

Thái tử nhíu mi, lạnh lùng nói:“Một khi ngươi đã hảo tâm như vậy thì đi thỉnh là được rồi.”

Nói xong phẩy tay áo bỏ đi, Tô Trì vội đuổi theo.

Tô Mạt trong lòng hừ lạnh, Tĩnh thiếu gia của nàng, mới không thèm đi đâu.

Đoàn người ngồi kiệu đi Thanh Âm cung, nơi đó có treo loại đèn cung đình lộng lẫy, lụa trắng bồng bềnh, hương thơm nhẹ nhàng dịu mát, tiếng đàn du dương.

Tô Trì dẫn đầu nhóm huynh đệ tỷ muội Tô gia tiến lên khấu kiến hoàng đế, hoàng đế thân thiết nâng hắn dậy, cười nói:“Phái người đi đưa thư chưa?”

Lời này vốn nên do Tô Nhân Vũ quan tâm, hoàng đế nói như thế, tỏ vẻ hắn đối với đám trẻ con Tô gia như giống với con ruột của chính mình.

Tô Trì thụ sủng nhược kinh, vội hỏi:“Hồi bẩm bệ hạ, đã phái người đi rồi.”

Hoàng đế nhìn về phía Tô Nhân Vũ,“Sau khi bọn họ đến đây, trong cung sẽ náo nhiệt hơn. Nhất là nha đầu Tô Mạt này.”

Hắn hướng Tô Mạt vẫy vẫy tay, cười khoan dung,“Nha đầu, lại đây.”

Tô Mạt tiến lên hành lễ, Tô Nhân Vũ dắt bàn tay nhỏ bé của nàng, thân thiết nói:“Có mệt hay không?”

Tô Mạt lắc đầu, lại cảm tạ hắn quan tâm.

Hoàng đế thấy nàng da dẻ mịn màng, lông mi vừa dài vừa dày, cặp mắt to đen sáng trong veo như nước, có đôi khi nhìn nhu nhược nhát gan, lơ đãng lại thấy có chút tinh quái, nhất thời thật cảm thấy hứng thú.

Hơn nữa nghe Triệu học sĩ, cùng với những người khác kể về nha đầu đó, thật sự là thích nàng đến cực kỳ thích, cũng có loại cảm giác chán ghét nàng đến thật muốn nàng chết quách cho xong.

Hắn giang cánh tay đem Tô Mạt bế lên, Tô Nhân Vũ bước lên phía trước đỡ,“Bệ hạ, nha đầu đó nặng.”

Hoàng đế nhìn hắn một cái, ha ha cười nói:“Ái khanh, người biết thì nói ngươi quan tâm trẫm mệt nhọc, không biết còn tưởng rằng ngươi sợ trẫm quăng ngã nha đầu kia.”

Tô Mạt hơi hơi cong khóe môi, trên người hoàng đế có hương vị Long Tiên Hương, rất dễ chịu.

Hiện nay nàng chỉ là một đứa nhỏ, có quyền không nói chuyện chỉ giả bộ ngoan ngoãn. Cho nên nàng chớp đôi con ngươi to đen bóng, một câu cũng không nói.

Thời điểm ngồi vào vị trí, Hoàng đế ngồi ở vị trí cao nhất, bên cạnh là Hoàng quý phi, phía dưới phân biệt là Thái tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử và những người khác, đối diện là Tô Nhân Vũ, Tô Trì, Tô Việt, đại tiểu thư ….

Hoàng đế nói vài câu mở màn bữa tiệc, vừa muốn bảo mọi người nâng ly, đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào.

Có tiếng tiểu oa nhi khóc gào, còn có tiếng nữ nhân trách cứ.
 
Chương 382: Dụ địch bại lộ 07


Có tiếng tiểu oa nhi khóc gào, còn có tiếng nữ nhân trách cứ.

Hoàng đế cau mày, ánh mắt trầm xuống, nhìn Hoàng quý phi một cái.

Hoàng quý phi lập tức nói:“Nô tì xin đi xem xét.”

Rất nhanh, Hoàng quý phi trở về, phía sau còn dẫn theo một người phi tần, kéo tiểu nam hài khoảng 6 tuổi.

Tiểu nam hài kia kháu khỉnh bụ bẫmvẻ ngoài trắng trẻo đáng yêu, chỉ là bởi vì khóc lóc quá dữ, gương mặt lem luốc toàn nước mắt.

Tô Mạt trong lòng nhất thời hiểu được đã xảy ra chuyện gì, lạnh lùng cười, giương mắt chống lại tầm mắt của Hoàng Phủ Giác, hắn hướng nàng cười cười, chỉ chỉ túi tiền của mình.

Tô Mạt biết hắn đang nhắc nhở mình về chuyện nhận hối lộ.

Nàng đáp lại bằng nụ cười mỉm.

Thái tử nhìn thấy vậy, đuôi lông mày giương lên, nhất thời mang theo nét tàn khốc trên gương mặt, liếc Tô Mạt một cái, tầm mắt lập tức lướt qua sắc mặt của đại tiểu thư, không dừng lại lâu.

Hoàng đế giận dữ nhìn người phi tần kia,“Có chuyện gì?”

Phi tần kia cuống quít quỳ xuống đất, kéo tiểu hoàng tử nói:“Bệ hạ, cầu bệ hạ làm chủ cho thiếp. Thiếp trước nay luôn giữ khuôn phép, giúp đỡ Quý phi nương nương dạy tiểu điện hạ, cũng không dám để cho hắn làm ra chuyện tình trái với lệ thường. Nhưng hôm nay, đứa nhỏ này, thế nhưng...... Thế nhưng biết được cách nói dối, biết tham ô, biết tư lợi tài vật , vơ vét tài sản của cung nữ nô tỳ, còn học thói...... Hối lộ.”

Hoàng đế cau mày càng chặt, ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm vào tiểu hoàng tử kia,“Liễn nhi, có thật hay không?”

Tiểu hoàng tử kia kêu Hoàng Phủ Liễn, nhưng ngày thường mọi người đều gọi hắn là thập tứ điện hạ, trong lúc nhất thời không biết Liễn nhi là kêu ai.

Có điểm mờ mịt nhìn hoàng đế mặc long bào ngồi trên cao kia, người mà hắn quanh năm suốt tháng khó được nhìn thấy vài lần, cảm thấy thực xa lạ.

Khóc có chút ủy khuất, gần như nghẹn lời.

Hoàng đế hừ một tiếng,“Nói đi.”

Hoàng Phủ Liễn nức nở một chút, quỳ trên mặt đất nhìn đông nhìn tây, thấy được Tô Mạt con mắt sáng lên, đã muốn cùng nàng nói chuyện.

Phi tần kia sợ tới mức việc ấn hắn xuống.

Lúc này Hoàng quý phi cho gọi những người có liên quan đưa tới hỏi một chút, rất nhanh đã hiểu đại khái chuyện, thì ra tiểu tử này lại đi vơ vét tài sản của cung nữ, quản bọn họ muốn bạc, còn từ trong cung vụng trộm lấy bạc cất đi, thậm chí còn muốn lấy đồ vật đi cầm cố …vân vân.

Hoàng đế nhất thời giận dữ, đem ly rượu hung hăng hất đổ lên bàn,“Còn nhỏ như vậy, đã tham tài như thế, ngày sau còn thế nào nữa?”

Phi tần kia sợ tới mức dập đầu liên tục.

Hoàng quý phi lập tức nói:“Bệ hạ cũng bớt nóng giận, hỏi rõ chân tướng rồi nói sau.”
 
Chương 383: Dụ địch bại lộ 08


Lúc này Hoàng Phủ Liễn đột nhiên nói:“Ta không buộc bọn họ đưa tiền, ta bất quá chỉ nói là có bạc hay không thôi, cho ta chút. Nếu không có, ta tự mình có thỏi vàng, còn có dây chuyền vàng, có thể đi đổi cho ta thành bạc. Dựa vào cái gì mà chụp cho ta cái mũ lớn như vậy?”

Tiểu tử này tuy rằng nhỏ, nói chuyện cũng có bài bản hẳn hoi.

Vị phi tần bên cạnh là Dung tần, lại nói thêm cũng không phải là thân nương hắn, thân nương hắn bất quá chỉ là một cung nữ của Dung tần, được hoàng đế ngẫu nhiên lâm hạnh một lần, có thai, sinh hạ được đứa nhỏ hoàng quý phi cũng không dạy dỗ nổi, liền để cho Dung tần chăm nom.

Hiện nay Thủ Chính hoàng đế, ngoại trừ vị thái tử đầu tiên đã mất đi và vị Nhị hoàng tử do hoàng hậu sinh mới bệnh chết ra, trước mắt đứa nhỏ lớn nhất cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng những nhi nữ tuổi còn nhỏ thì thành đàn.

Đồng thời tuổi tác đều không sai biệt lắm.

Lại nói chính hắn có đôi khi cũng nhận không ra.

Cho nên nghe Hoàng Phủ Liễn nói như thế, cảm thấy mất kiên nhẫn, nhìn về phía vài người cung tì,“Rốt cuộc sao lại thế này.”

Cái người cung tì việc đem sự tình nói ra một cách rõ ràng, chính là Hoàng Phủ Liễn hồi cung đòi tiền, các nàng không biết hắn định làm cái gì, liền hỏi , hắn lúc đầu không nói, sau lại nói:“Lấy bạc đưa cho Tô Mạt a! Như vậy sẽ không phải đọc sách cũng không cần ở lại học đường thêm một canh giờ nữa.”

Một lời làm khiếp sợ bốn phía.

Tất cả ánh mắt đều bay lả tả nhìn về phía Tô Mạt.

Ngay cả Tô Nhân Vũ đều khẩn trương đứng lên, tiểu nha đầu này, hắn như thế nào lại không biết nàng có tâm tính lớn như vậy, nhỏ như thế đã biết vơ vét của cải?

Hoàng đế sắc mặt trầm xuống, ánh mắt vút qua hướng Tô Mạt, nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt bình thản như trước, chỉ là giọng nói lại rất uy nghiêm,“Mạt Mạt, là như vậy sao?”

Tô Mạt đứng dậy, đi đến bên cạnh Dung tần, quỳ xuống, giọng nói nhẹ nhàng khaon khoái:“Bệ hạ, đúng vậy.”

Tất cả mọi người hít vào một ngụm lãnh khí, sắc mặt Hoàng quý phi lập tức âm trầm, lạnh lùng nói:“Tô Mạt, ngươi là ý tứ gì?”

Tô Nhân Vũ đứng bật dậy, vén áo bào quỳ gối,“Thỉnh bệ hạ khai ân, Mạt nhi bất quá là tuổi còn nhỏ, ham chơi chút thôi. Bất hảo một chút, ỷ vào Triệu học sĩ sủng ái......”

Tô Trì biến sắc, tức giận đến mím môi.

Đại tiểu thư cùng Tô Việt vội đi đến quỳ theo.

Nhị tiểu thư do dự một chút, nhìn Hoàng quý phi một cái, không đi qua đó, Tô Hinh Nhi lại lầm bầm vui sướng khi người khác gặp họa.

Cứ để cho hoàng đế chém đầu nàng ta mới tốt, hoặc là ít nhất cũng đem Tô Mạt đuổi trở về, không được vào cung nữa.
 
Chương 384: Dụ địch bại lộ 09


Tô Mạt nhìn hắn liều lĩnh nhảy ra bảo hộ mình, trong lòng thấy cảm động, nàng cười giòn giã nói,“Bệ hạ, người không biết đọc thuộc lòng, kể cả giao tiền rồi, cũng không phải là khỏi cần bị đọc thuộc a. Mà là càng biết đọc hơn a .”

Hoàng đế nghe vậy kinh ngạc nhìn nàng,“Quả đúng như vậy sao?”

Tô Mạt gật đầu, chỉ vào Hoàng Phủ Liễn nói:“Thập tứ điện hạ, hôm nay hai trang “ Đại học” kia ngươi chưa biết đọc, lấy 5 lượng bạc đổi lấy giấy thông hành, nếu ta hiện tại tới hỏi ngươi, ngươi sẽ biết đọc thuộc chứ ?”

Nàng ngẩng đầu lên, Hoàng Phủ Liễn vốn còn đang nức nở, nay thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, lại nghĩ mình tuy rằng là hoàng tử, nhưng căn bản là không có tiền, những lời nói như vậy sáng mai mọi người biết đọc đều đi rồi, kẻ có tiền cũng được đi rồi, đến cuối cùng chỉ còn lại người không biết đọc, chẳng phải là rất mất mặt sao.

Cho nên hắn tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng cũng có điểm kiên cường. Hắn lớn tiếng nói:“Ta biết đọc thuộc !”

Giọng nói non nớt của vị hoàng tử kia vang lên rất có khí phách.

Hoàng đế giương mi lên ,“Vậy đọc nghe thử xem.”

Hoàng Phủ Liễn quả nhiên một chữ không thiếu đọc hết ra, tuy rằng hơi chút có sai mấy chỗ, so với lần trước là tốt hơn rất nhiều.

Hoàng đế nghe được lại cảm thấy thật không đơn giản.

Nguyên bản Triệu tiên sinh đối với vài vị hoàng tử này cũng không thực sự để tâm, tầm tuổi này học ‘Bách gia tính, Ngàn tự văn, Thanh luật các sách nhập môn cũng được rồi, nay hắn lại để cho bọn họ học sách ‘ Đại học, Luận Ngữ’, cũng bất quá là điệu bộ thả dê ăn cỏ thôi.

Dù sao bọn họ chỉ cần đọc sách biết chữ là được, dù sao thì về sau bọn chúng bất quá chỉ là kiểu vương gia nhàn hạ, nếu như có tham vọng lớn lao, đối với triều đình, đối vị vua mới lên ngôi sau này đều là bất lợi.

Hoàng đế nhịn không được cười ha ha, sự uất giận lúc trước trở thành hư không, hắn hướng Tô Mạt vẫy tay,“Ngươi tới đây.”

Tô Mạt đứng dậy, vững vàng đi qua, Hoàng đế bảo nàng ngồi ở đối diện chính mình, hỏi:“ Nói tỉ mỉ cho trẫm nghe, ngươi vì sao lại muốn thu bạc của bọn chúng?”

Tô Mạt cười nói:“Bệ hạ, ngài để cho các vị hoàng tử công chúa đều đi đến học đường đọc sách, điểm ấy Triệu học sĩ thực khổ não. Bởi vì nếu là người muốn học, không cần tiên sinh quản thúc, bọn họ cũng sẽ chủ động đi học, có nghi vấn gì không hiểu cũng sẽ cầu tiên sinh giải thích. Thái tử điện hạ cùng Ngũ điện hạ đều là người như vậy. Nhưng là đại đa số trẻ nhỏ 7, 8 tuổi, đều ham chơi ham vui, nếu cả ngày đều bắt đọc sách, mọi người rất nhanh sẽ chán ngấy. Miệng thì học bài nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến chuyện chơi đùa. Đương nhiên sẽ học không tốt ......”
 
Chương 385: Dụ địch bại lộ 10


“...... Vì thế ta cùng tiên sinh thương lượng một chút, trước tiên tiên sinh đem những người chưa học thuộc giữ lại, làm cho bọn họ phải ở lại học thêm một canh giờ, như vậy bọn họ sẽ càng không có thời gian chơi đùa. Đương nhiên sẽ rất sốt ruột. Nếu muốn chơi, vậy phải làm sao bây giờ? Đành phải trong một canh giờ này nhanh chóng đọc thuộc lòng. Đại đa số mọi người nghĩ như vậy, nhưng có vài tiểu hoàng tử, bọn họ tuy rằng không thích đọc sách, lại có chút tiểu xảo, hơn nữa trong túi lại có tiền, sẽ nghĩ đến dùng tiền để giải quyết vấn đề.”

Hết thảy tử nữ của các quan lớn, xảy ra sự tình gì đó, hơn phân nửa sẽ muốn dùng quyền thế của gia tộc để đè áp người khác.

Nhưng nàng có thượng phương bảo thước, quyền lực không thể chèn ngã nàng được.

Như vậy bọn họ sẽ muốn dùng tiền giải quyết êm thấm, cho dù là đâm chết người, đều có thể nói một trăm vạn hòng giải quyết vấn đề, huống chi chuyện đọc thuộc lòng nho nhỏ như vậy, đương nhiên cũng có thể lấy tiền giả quyết rồi.

Bọn họ chính là có tâm lý như vậy.

Tô Mạt hơi cười nhìn hoàng đế, không lo không ngại, một bộ bộ dáng hồn nhiên chân chất, tiếp tục nói:“ Các tiểu hoàng tử sống trong vinh hoa phú quý, không biết cái gì là khó khăn, trong tay có tiền, tự nhiên muốn nghĩ dùng tiền giải quyết vấn đề. Lúc này ta cũng không đối nghịch với bọn họ. Đắc tội với bọn họ, ngược lại càng không có lợi gì. Lại ầm ỹ lên khiến tiên sinh đau đầu nhức óc, bệ hạ tức giận. Ta cũng không muốn bọn họ đưa ra quá nhiều, ta biết bọn họ trong túi tiền có ít bạc vụn, hơn phân nửa là lúc nhàn rỗi đạt được. Nhưng các vị hoàng tử tuy rằng là nhi tử của bệ hạ, nhưng bệ hạ lại là minh quân thánh phụ, tuyệt đối sẽ không vô nguyên tắc cưng chiều nhi tử của mình, trong túi bọn họ cũng sẽ không có nhiều tiền lắm. Hôm nay ta muốn bọn họ đưa 5 lượng, lần sau bọn họ phát hiện chính mình cũng chỉ có vài chục lượng bạc, dăm ba bữa là nhiều, bất quá mười ngày sẽ phát hiện tiền đều bị ta lấy đi hết. Bọn họ sẽ cảm thấy không có lời, ngẫu nhiên cũng sẽ muốn đọc sách một ngày, buôn bán lời 5 lượng bạc. Vừa làm cho bọn họ đọc sách, lại hiểu được tiết kiệm, cùng kiếm tiền. Cớ sao mà không làm chứ.”

Hoàng đế bị nàng một phen ngụy biện vỗ tay cười to, quay đầu nhìn về phía Tô Nhân Vũ,“Ái khanh, ha ha, làm trẫm cười chết mất thôi, nha đầu này của ngươi nha, thật sự là...... Thật sự là một nha đầu trước nay chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua mà. Nha đầu, ngươi giỏi lắm!”

Hắn hướng Tô Mạt giơ ngón tay cái lên,“Nói, muốn trẫm ban thưởng gì cho ngươi.”

Tô Mạt vội khấu tạ hoàng ân, lại nói:“Bệ hạ, thần nữ thật đúng cũng có muốn chút chuyện.”

Hoàng đế khẳng khái nói:“Cứ việc mở miệng, trẫm đều đáp ứng.”

Tô Mạt cười như trăng lưỡi liềm, quét Hoàng quý phi liếc mắt một cái, nàng ta cũng đang lạnh lùng nhìn qua.
 
Chương 386: Sống ở hoàng cung -- phải cáo!01


Tô Mạt cười nói:“Bệ hạ, chưa đầy mười tuổi, vẫn nên chỉ học nửa ngày thôi. Chỉ cần đem việc học tiên sinh đã phân phó hoàn thành, là có thể tự do đi chơi đùa. Như vậy mới là học mà chơi, chơi mà học, không đến mức quá cứng nhắc, làm cho bọn họ chống đối việc đọc sách. Hơn nữa ta cảm thấy bọn họ cũng nên hiểu biết một chút phong tục dân gian.”

Nếu bọn họ biết dân chúng sống như thế nào, sẽ không sẽ có cái loại thời điểm khắp nơi người chết đói, lại nói ra lời nói ngu xuẩn : vì sao không ăn cháo thịt.

Hoàng đế yên lặng nhìn nàng, tiểu nha đầu này, có khả năng nhìn xa như vậy, tâm cơ, khát vọng, thật sự rất hợp với tâm tư của hắn.

Hắn nâng tay sờ đầu nàng, hoàng đế lại biểu lộ ra bộ dáng thiệt tình làm phụ thân mà hàng ngày không dễ thấy được, ôn nhu nói:“Thật là đứa trẻ nhu thuận khiến người ta ưa thích, có thời gian đi đến thư phòng, trò chuyện với trẫm.”

Sau đó lại đem một khối ngọc bội phỉ thuý hình rồng giắt bên hông người tháo xuống đặt ở trong tay nàng,“Đây là thưởng cho ngươi. Về sau ai dám khi dễ ngươi, ngươi liền cho hắn xem vật này.”

Tô Mạt vội đứng dậy tạ ơn.

Hoàng quý phi tức giận đến sắc mặt đều xanh mét, lại còn phải cố gắng bảo trì vẻ bình thản, dẫn mọi người hướng Tô Mạt chúc mừng.

Tô Mạt ôm ngọc bội, quay đầu nói với Hoàng quý phi, một bộ dáng thực ngây thơ đơn thuần nói:“Quý phi nương nương, ta nghe nói ngài chấp chưởng hậu cung, thưởng phạt phân minh, rất làm cho người ta kính phục .”

Hoàng quý phi trong ngực đập lộp bộp, tiểu nha đầu này lại muốn làm cái gì?

Nàng phát hiện ra thật đúng là không thể coi khinh nha đầu kia được.

Tô Mạt cười nói:“Chuyện ta thu bạc, điều này còn không tính là hối lộ, bất quá chỉ là dùng một biện pháp khác thúc giục mọi người đọc sách. Tiền thu được, ta đã nói qua Triệu tiên sinh, để ở chỗ tiên sinh, mua một ít phần thưởng, ai học tập tốt thì thưởng cho người đó. Tuy rằng mọi người đều sống sung túc không thiếu cái gì, nhưng đây là một phần vinh dự, đều thấy lấy được mà cảm thấy vinh quang.Những có thể có người không phân biệt trắng đen, không có tìm hiểu rõ ràng, liền đi rêu rao xuyên tạc khắp nơi, nói bậy bạ sau lưng ta, muốn cho nương nương cùng bệ hạ trừng phạt ta. Không biết nương nương có nghe được người nào đó cáo trạng cùng ngài? Có phải hay không nên chủ trì công đạo cho ta?”

Trên mặt nàng lộ vẻ đơn thuần vô tà tươi cười, trong lòng lại như mở cờ trong bụng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hoàng quý phi.

Không cho nàng biết mặt, nàng ta còn tưởng rằng mình thật sự là tiểu nữ oa, cái gì cũng đều không hiểu, tùy ý bọn họ ngấm ngầm tính kế.

Hoàng đế nhìn về phía Hoàng quý phi,“Có chuyện đó sao?”
 
Chương 387: Sống ở hoàng cung -- phải cáo!02


Hoàng quý phi vội cười nói:“Không, không có. Làm sao có thể có người đến cáo trạng chứ. Học đường là có chuyện của học đường, ở đó tiên sinh là lớn nhất, nô tì chỉ để ý chuyện hậu cung, đương nhiên sẽ không quản lý chuyện ở học đường.”

Tô Mạt nhìn nụ cười dối tá của nàng ta, trong lòng lạnh lùng cười, Hoàng quý phi có chủ ý gì, nàng đều có thể đoán được ra một vài điều.

Đơn giản là muốn mượn sức Tô gia, muốn Tô gia dốc lòng dốc sức cống hiến phục vụ cho Thái tử, còn muốn đề phòng Tô gia cùng Ngũ hoàng tử có quan hệ lén lút, một chân đứng hai thuyền.

Dù sao trong triều đình từ cao đến thấp, tướng quân nhận được nhiều sự tôn kính nhất chính là Tô Nhân Vũ.

Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, nhưng chung quy tuổi còn nhỏ, không đủ để phục chúng.

Mấu chốt nhất là, hoàng đế tựa hồ đối với hắn luôn luôn có nhiều sự kỳ thị.

Ánh mắt chúng đại thần cũng không phải bị mù hết, tự nhiên sẽ nhận ra.

Khứu giác đánh hơi chính trị của bọn họ còn mẫn cảm so với khứu giác của cảnh khuyển ( chó cảnh sát) truy tìm ma túy còn lợi hại hơn rất nhiều.

Tô Mạt quay đầu, đúng lúc đụng với ánh mắt của Hoàng Phủ Giác, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Mạt, ánh mắt ôn hòa thanh nhã, khắp người lộ vẻ ôn nhuận hào phóng, không có một chút nào là âm trầm lạnh như băng, giống như một vầng ánh sáng ấm áp.

Nhưng có ai biết được đâu, bát a ca con của vua Khang Hi nổi danh là ôn tồn tao nhã, kết quả lại là kẻ giỏi sử dụng mưu kế.

Chỉ có thể nói nhìn người không thể nhìn tướng mạo.

Nàng chỉ thích người chân thành đối đãi với nàng, cũng chỉ biết trung thành với người cũng tận trung với nàng.

Nàng cũng biết, nếu muốn sống tốt thì phải dỗ dành lấy lòng hoàng đế.

Nơi này dù sao cũng không phải xã hội do dân làm chủ, đây là thời đại chuyên chế hoàng quyền, hoàng đế một người định đoạt.

Bị Tô Mạt nói như vậy, hoàng đế thực vui vẻ, đặc biệt cho phép hoàng tử công chúa nào chưa đến mười tuổi không cần cả ngày phải theo Triệu học sĩ học tập, như vậy bọn họ cũng thoải mái, Triệu học sĩ cũng vui mừng.

Tô Mạt nay được hoàng đế sủng ái, lão phu nhân cũng thích, Vương phu nhân cùng Tô Trì cũng không dám đối nàng thể hiện gì.

Hơn nữa nhóm tiểu tử nghịch ngợm trong học đường này, trái lại thật ra đều đối nàng vừa bội phục vừa cảm kích, chỉ cần nàng phân phó đọc thuộc sách, bọn họ ai cũng vội vàng học thuộc, còn có người lén lút đưa cho nàng thiệt nhiều đồ tốt, đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị, đồ đáng tiền, đồ không đáng tiền ......

Bọn họ đều kêu nàng là tiểu tiên sinh, có người kêu là nữ học sĩ, Tô Mạt ngại ngần, hét lớn một tiếng,“Đều gọi ta là lớp trưởng đi!”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau,“Lớp trưởng, là cái gì?”

Tô Mạt mỉm cười, nói:“ Học đường này của chúng ta là gì, đây chính là lớp học của hoàng gia, các ngươi đều là học sinh, ta chính là lớp trưởng !”
 
Chương 388: Sống ở hoàng cung -- phải cáo!03


Tô Mạt mỉm cười, nói:“ Học đường này của chúng ta là gì, đây chính là lớp học của hoàng gia, các ngươi đều là học sinh, ta chính là lớp trưởng !”

Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Lớp trưởng có nguồn gốc sâu xa gì? Có nguồn gốc từ đâu? Triều đại nào từng có?”

Tô Mạt vốn chỉ bị một nhóm tiểu nam hài tử vây quanh, bị Hoàng Phủ Giới một tiếng hô to như vậy, Thái tử, Ngũ điện hạ đều nghe thấy.

Hoàng Phủ Cẩn đến đọc sách là vì muốn gặp nàng, những lời nói chuyện của bọn họ sớm đã lọt vào tai của hắn rất rành mạch, ngồi trong góc đều nhịn không nổi nhếch miệng cười. Vẻ lạnh lùng băng giá trên người cũng vì điều đó mà tan đi ít nhiều.

Triệu tiên sinh cũng nghe thấy, không tránh khỏi tò mò dừng lại việc giảng dạy cho Thái tử, nghiêng tai nghe Tô Mạt giải thích như thế nào.

Tô Mạt nhất bĩu môi, bàn tay nhỏ bé khua lên,“Này có cái gì. “ Lớp” từ xưa đã có, chính là hiện tại không phải vào triều cũng phải xếp lớp, đứng lớp đó thôi?Trong cuốn có nhắc tới: Trong lớp có 9 người. Điều đó có ý là vị trí thứ bậc, giống như Lớp trật tự; Lớp bổng lộc; Lớp tư cách các cách nói như vậy đều có, nếu như thế, ta vì sao không thể làm lớp trưởng. Chúng ta cũng là một lớp, đến lớp đúng giờ đọc sách, nghe Triệu tiên sinh dạy bảo. Triệu tiên sinh là tiên sinh, ta đây đương nhiên chính là lớp trưởng giúp Triệu tiên sinh quản lý nhóm người các ngươi rồi.”

Giọng nói của nàng véo von, ăn nói lanh lợi, nói được có bài bản hẳn hoi, liền hù dọa tụi nhóc đơ luôn.

Vốn đã có thiệt nhiều tiểu hài tử bội phục nàng, liền một cía càng đông thêm, lập tức khom lưng cong người bái một cái, so với lễ nghi học sinh khi gặp tiên sinh giảm một nửa,“Bái kiến lớp trưởng.”

Hoàng Phủ Cẩn xa xa nhìn nàng, tiểu nha đầu này thế nhưng lại lộ ra ý tứ ngượng ngùng, hơi hơi nghiêng đầu, khoát tay áo,“Ấy, không cần, không cần bái kiến, về sau gặp mặt hô một tiếng ‘lớp trưởng’ là được rồi.”

Chúng tiểu tử vẻ mặt lập tức nghiêm túc, nhất tề hô một tiếng,“Lớp trưởng.”

Tô Mạt vui điên luôn, Hoàng Phủ Giới lại tức điên luôn, ánh mắt đen láy trừng mắt với Tô Mạt, hừ một tiếng,“Dương dương tự đắc, có gì đặc biệt hơn người chứ.”

Nói xong ngoảnh đầu tự ngồi xuống, đặc biệt lớn giọng đọc diễn cảm Luận Ngữ:“ Tử viết: Thành sự bất thuyết, toại sự bất gián, ky vãng bất cữu.” ( Dịch: Việc đã thành, chớ nói lại; việc đã xong, chớ can gián; việc đã qua, chớ trách cứ.)

Thanh âm của hắn lanh lảnh, mọi người lại cực kỳ im lặng, rất bất ngờ, trong học đường vọng âm du dương.

Tô Mạt đi đến hắn trước mặt, cười tủm tỉm “Thất điện hạ, chuyện đã qua xin đừng nói lại, đem tầm nhìn hướng đến tương lai mới là đạo lý. Mọi người cùng nhau cố gắng nhé.”

Lấy tư cách là sư tỷ vỗ bả vai Hoàng Phủ Giới, cổ vũ hắn nỗ lực đọc sách.

Hoàng Phủ Giới tức giận đến đập đầu lên trên bàn học,“Tô Mạt, ta muốn đơn thương độc mã đấu với ngươi!”
 
Chương 389: Sống ở hoàng cung -- phải cáo!04


Hoàng Phủ Giới một lời nói ra, mọi người đều nhìn nàng chuyên chú không chuyển mắt, không rõ hắn tại sao lại có hành động không thức thời như vậy chứ.

Có mấy người dám so với Tô Mạt?

Hiện tại nàng ta chính là người tâm phúc trước mặt hoàng thượng.

Nàng ta cũng là cao đồ của Triệu tiên sinh.

Nàng lại là người đã nhìn qua là không quên, tiểu thiên tài thông minh khó gặp.

Chẳng lẽ hắn muốn so bì sức lực với nàng? Thi đánh nhau? Thi bắn cung?

Mọi người hiểu ra rồi, nghĩ hắn nhất định là như thế.

Thi đấu sức lực với nữ nhi còn tính là hảo hán gì nữa?

Hoàng Phủ Giới từ trong ánh mắt mọi người thấy được một thông tin như thế, gương mặt bầu bĩnh trắng trẻo của hắn ngượng đỏ bừng, cơ hồ cứng họng ,“Các ngươi, các ngươi...... Các ngươi hơi quá đáng. Ta chưa có nói đánh nhau với nàng ta.”

Mọi người a một tiếng, lập tức lại bắt đầu đọc sách.

Vài tên tiểu nam tử, ghé sát vào nhau, hì hì cười,“Đến đặt cược đi, cược ai thắng!”

Bọn họ bắt đầu lấy tiền đặt cược, hoặc là tháo xuống vài thứ như ngọc bội, kim khóa để đặt cược.

Phía bắc là nhóm nữ hài tử cũng nóng lòng muốn tỷ thí.

Hoàng Phủ Kha bởi vì Tô Mạt đã giúp bọn hắn tranh thủ không cần phải học cả một ngày, còn có nửa ngày thời gian để chơi, tuy rằng không thích nàng, nhưng cũng không có chán ghét như cũ nữa.

Lại hơn nữa nàng là nữ hài tử, Hoàng Phủ Giới từ lần trước cùng Tô Mạt tỷ thí bắn cung cứ luôn lải nhải Tô Mạt, làm cho nàng phản cảm. Cho nên, hiện tại nàng rất mong cho Tô Mạt thắng, hạ nhuệ khí của Hoàng Phủ Giới, miễn cho hắn luôn khi dễ nàng.

Tô Mạt hơi cười nhìn hắn,“Ngươi nói đi, muốn so tài cái gì?”

Đọc sách, bắn cung hắn cũng không phải là đối thủ của mình.

Thi cái khác là cái gì?

Hoàng Phủ Giới cười hắc hắc gian manh,“Thi cưỡi ngựa cùng trèo cây.”

Tô Mạt cả kinh, tiểu tử đáng chết này, làm sao biết nàng không biết cưỡi ngựa, không biết trèo cây ?

Tuy rằng kiếp trước nàng đều đã biết, nhưng kiếp này đầu óc biết thân thể lại không biết.

Thân thể rất nhỏ bé yếu ớt, rất nhiều động tác làm không được.

Hoàng Phủ Giới thấy nàng do dự, đắc ý cười, cao ngạo nhìn nàng, cao ngạo nhếch môi, đi đến bên người nàng thấp giọng nói:“Ngươi nếu bại trong tay ta, về sau phải ngồi cùng bàn với ta, nghe lời ta .”

Tô Mạt nghe thấy hắn đề ra một cái yêu cầu như vậy, quả thực là hết chỗ nói rồi.

Nàng hừ một tiếng, nhướng mày nói,“Ai sợ ai, thi thì thi!”

Hoàng Phủ Giới kêu một tiếng, lộn nhào mấy cái, hắn tập võ cũng ba năm rồi, cưỡi ngựa trèo cây kia dễ như cơm bữa.
 
Chương 390: Biến điều không thể thắng thành thắng !01


Hắn đắc ý chạy vèo đi, hướng về phía một gốc cây trong viện giẫm lên cây trèo lên, tốc độ cực nhanh thế cứ y như một tiểu hầu tử ( con khỉ nhỏ).

Những kẻ đặt cược cho Tô Mạt lập tức biến sắc, nhìn Tô Mạt thân thể nhỏ bé gầy yếu thế kia, đều bắt đầu đổi người cá cược.

Chuyện Hoàng Phủ Giới khiêu chiến Tô Mạt, một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh toàn bộ hoàng cung đều biết.

Trong hoàng cung chính là người rảnh rỗi cực kỳ nhiều, người hiểu chuyện càng nhiều hơn nữa, lập tức mở sòng, cược ai thua ai thắng.

Tô Mạt lại dường như không có việc gì, ngoảnh đầu tự quay về chỗ ngồi của mình.

Đại tiểu thư lo lắng nhìn nàng,“Mạt Mạt, đừng cố chống đỡ, cưỡi ngựa trèo cây là mấy trò chơi của nam hài tử. Ngươi làm sao làm được?”

Tô Mạt tỏ vẻ đã tính trước kỹ càng,“Tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng.”

Tuy rằng nàng không biết, nhưng cũng không thể để lộ ra, nếu không bọn họ càng đắc ý.

Thanh âm của Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên bay tới,“Đừng sợ, ta âm thầm trợ giúp nàng.”

Tô Mạt quay đầu nhìn hắn, hướng hắn cười cười, lắc đầu, nàng muốn tự mình giành phần thắng.

Hoàng Phủ Cẩn lập tức chau mày, nha đầu kia rốt cuộc là muốn làm cái gì, nàng tuy rằng đầu óc thông minh, nhưng thể thực rất bình thường, thậm chí so với nữ hài tử khác đều kém hơn, làm sao có thể thắng được vị hoàng tử bị hoàng đế cười mắng qua là tiểu hầu nhi Hoàng Phủ Giới chứ?

Triệu tiên sinh ngoắc Tô Mạt, nàng vui vẻ chạy tới,“Nha đầu, được không?”

Tô Mạt tự tin cười,“Tiên sinh, ngài yên tâm, nhưng nhất định phải đặt ta thắng đó. Sẽ giúp ngài thắng thêm một khoản tiền lớn.”

Triệu tiên sinh vuốt râu bất đắc dĩ lắc đầu,“Tiểu nha đầu, ngươi yên tâm, cho dù thua, ta cũng thua được. Vi sư đặt một tháng bổng lộc ủng hộ ngươi.”

Tô Mạt vui rạo rực nói,“Tiên sinh thật tốt. Tiên sinh đối với ta thật tốt, ta cũng sẽ không làm cho tiên sinh phải thất vọng, khẳng định sẽ giúp người kiếm tiền.”

Triệu tiên sinh hai mắt sáng ngời, nhỏ giọng nói:“Nha đầu, thật có thể thắng? Có biện pháp gì, tiết lộ chút đi, cũng để cho vi sư trong lòng yên tâm.”

Nếu là trăm phần trăm có thể thắng, hắn về nhà bẩm báo với phu nhân, lại lấy một trăm lượng bạc đến, đến lúc đó còn có thể thắng gấp đôi.
 
Chương 391: Biến điều không thể thắng thành thắng!02


Triệu tiên sinh dù sao cũng là đại nhân, đương nhiên hiểu biết về hoàng cung này, rất nhanh học đường này sẽ bị trong tầm ngắm, toàn bộ hoàng cung thậm chí cả đám người hoàng thân quốc thích cũng nhào vô góp vui.

Hắn rất hiểu bọn người nhàn rỗi không có việc gì kia, đám người giàu có rảnh rỗi đó cả ngày chỉ ước gì xảy ra chút sự tình để nào nhiệt tưng bừng thôi.

Tô Mạt mỉm cười,“Tử viết : Bất khả thuyết, bất khả thuyết dã.” ( Không thể nói)

Sau đó cất bước chân thư thả đi ra cửa, nhìn thấy Hoàng Phủ Giới trên chạc cây dương dương tự đắc, cười nói:“Bày ra bộ dáng như hầu tử làm cái gì chứ? Ba ngày sau ngay tại nơi đây mới tỷ thí.”

Thời điểm nói chuyện vẻ mặt rất tự tin, không có nửa điểm do dự.

Hoàng Phủ Giới trong lòng mừng rỡ, trượt xuống dưới, thách thức nhìn nàng, bộ dáng giống như nắm chắc trong tay như lấy vật từ trong túi mình,“Đừng có mà đổi ý đó.”

Tô Mạt mắt to chuyển động, ánh mắt giảo hoạt nhìn hắn, thần bí hề hề nói:“Ngươi cũng đừng hối hận.”

Nói xong tiến lên dùng sức đạp một cước lên thân cây, sau đó nghênh ngang mà đi.

Người có tâm, nhất thời trong lòng bắt đầu suy xét.

Lúc nàng cùng Hoàng Phủ Giới định ngày thi đấu xong, trong học đường như nổ tung, Tô Mạt như không có việc gì, đi bộ một vòng lại trở về trước mắt mọi người.

Chỉ có Thái tử ba người kia còn có thể bình tĩnh, những người khác, quả thực như mau chóng đi cho kịp chợ. Người thì nói mau về nhà tắm gội, người thì nói vôi đi gom bạc.

Triệu tiên sinh nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm , để cho bọn họ tan học.

Ai ngờ được đám trẻ bướng bỉnh này đều là mỗi ngày tìm cách nghịch ngợm , chuyện hôm nay so với cái khác đều thú vị hơn, đương nhiên thích thú, một người cũng không chịu đi, đều vây quanh ở nơi đó thương lượng đặt cược ra sao.

Tô Trì nhìn Thái tử liếc mắt một cái, muốn để hắn chủ trì, từ góc độ lợi ích Tô gia mà nói, tự nhiên là muốn Tô Mạt thắng, thua người không thua khí thế.

Nhưng là bồi thường tiền......

Cả khuôn mặt hắn lãnh khí, trong lòng hung hăng phê bình Tô Mạt một chút.

Bên kia Tô Việt nói:“Ta cá là ngũ muội muội ta thắng.”

Tô Trì hừ một tiếng,“Ngươi liền khẳng định nàng ta sẽ thắng sao?”

Tô Việt ôn hòa cười,“Cho dù thua, ta đây cũng cược nàng thắng. Ai bảo nàng là muội tử của ta chứ.”

Tô Trì nhất thời lạnh mặt, chính hắn thân làm đại ca không lên tiếng trước, ngược lại để cho nhị đệ đoạt đi.

Như vậy trong lòng tiểu nha đầu kia khẳng định sẽ hướng về Tô Việt.
 
Chương 392: Biến điều không thể thắng thành thắng!03


Hắn hơi trầm tư, lập tức nói với Thái tử:“Điện hạ, không bằng ngài chủ trì, cược tiểu nha đầu thắng.”

Thái tử đương nhiên là cực kỳ thông minh, đầu óc suy tính thì đã có sự so sánh, thua tiền không là vấn đề, mặt mũi của Tô Mạt cũng không phải là vấn đề. Mấu chốt là, Tô Nhân Vũ hiện tại rất thích nha đầu kia, nhìn hắn ở trước mặt hoàng đế khẩn thiết cầu tình là biết ngay.

Nếu chính mình ủng hộ Tô Mạt, Tô quốc Công đương nhiên sẽ càng thêm nghiêng về phía mình.

Mặt khác, tiểu nha đầu này thông minh như thế, nếu lớn lên, còn nói không chừng tiền đồ sẽ trở thành một yêu nữ như thế nào đây.

Hắn gật đầu, vừa muốn đáp ứng, lúc này Hoàng Phủ Giác đột nhiên đứng lên, lang lảnh cười,“Ta ủng hộ tiểu nha đầu này một chút. Ván này cứ để cho Thái tử điện hạ chủ trì đi. Người khác chỉ sợ cũng không làm cái được nữa rồi.”

Thái tử mặt mày lạnh lùng, vừa muốn nói chuyện, bên kia Tống tiểu thư đứng lên, thở phì phì chạy tới, nói với Hoàng Phủ Giác:“Ta đặt một ngàn lượng cược Thất điện hạ thắng.”

Mọi người lập tức trừng lớn mắt, một ngàn lượng, Tống gia quả nhiên có tiền a, một tiểu nha đầu vừa ra tay liền là một ngàn lượng.

Đều nói quốc khố là của Tống gia , không biết có phải sự thật hay không nữa.

Thái tử mặt đều xanh tái, cau mày nhíu mặt, giọng điệu nghiêm túc vô cùng,“Dung Hoa, không được bướng bỉnh.”

Dung Hoa là khuê danh của Tống tiểu thư, Thái tử sốt ruột, liền gọi tên nàng ta.

Tống Dung Hoa cũng không để ý, hừ một tiếng,“Biểu ca, vì sao ta không thể đặt? Ta có tiền, ta sẽ đặt. Hơn nữa, Tô Mạt cũng chỉ biết đọc thuộc sách, cái khác nàng ta còn có thể biết cái gì chứ? Bất quá chỉ là nịnh bợ mọi người xung quanh thôi, chính nàng ta muốn cùng với thất điện hạ tỷ thí , ta vì sao không thể đặt cược.”

Lúc này lập tức có người đều tới tấp đến đặt cược, có người đặt mười lượng, có một lượng, còn có trăm lượng, Triệu tiên sinh cũng bảo người ta ghi lại, hắn đặt một trăm lượng, cược Tô Mạt thắng.

Thái tử ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Dung Hoa,“ Chuyện này mọi người chỉ là đùa thôi, ngươi lấy một ngàn lượng đến đặt cược, không có nhiều như vậy đặt Tô......”

Lúc này phía sau truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng êm tai,“Ta ra một vạn, đặt Tô Mạt.”

Lúc này Hoàng Phủ Giác ha ha cười,“Ta sẽ không tranh đứng đầu, chỉ đặt một trăm lượng vui vẻ chút thôi.”

Hắn quay đầu nhìn vẻ mặt Thái tử âm trầm, cười nói:“Tam ca, nếu Nhị ca đã ra nhiều tiền như vậy, không bằng cứ để cho hắn làm cái đi.”
 
Chương 393: Biến điều không thể thắng thành thắng!04


Trong lòng Thái tử ngọn lửa tức giận vây kín, hắn không phải lấy không ra được số tiền lớn như vậy, mấu chốt là việc này sẽ liên lụy rất nhiều thứ, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục trong triều.

Hoàng Phủ Giác ở một bên xem náo nhiệt không sợ sự tình nảy sinh càng lớn, mình là Thái tử, có gì sơ xuất thì người chịu thiệt vẫn là mình, hắn đương nhiên không bị ảnh hưởng.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng,“Cũng tốt, chỉ sợ Nhị ca......”

Làm người ta kinh ngạc là, từ trước đến nay người luôn không để ý sự đời là Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên đứng lên, thản nhiên nói:“Để ta làm cái cho. Cược Tô Mạt một ăn mười, đặt lão Thất một ăn hai.”

Tô Mạt ghé trên xửa sổ quả thực muốn điên rồi, hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền, chẳng lẽ không biết là tiền tài không nên để lộ ra sao?

Nếu làm cho người ta biết hắn có nhiều tiền như vậy, có tra xét hắn hay không?

Hoàng đế có ghen tị hay không?

Lại suy nghĩ cách khác, có thể là do hắn đánh giặc thắng trận, hoàng đế ban thưởng cho.

Trong đám hoàng tử người có nhiều tiền nhất có lẽ hắn.

Tô Mạt trong lòng có suy tính, không khuyên hắn, ngược lại trong lòng mừng rỡ, một vạn lượng bạc, láy giá cả ở thời đại này mà nói, liền tương đương với thời hiện đại là một trăm vạn. Nhưng so với giá cả lạm phát hàng hóa tăng giá, đồng tiền sụt giá lúc trước khi nàng xuyên qua mà tính thì có giá trị tương đương hai trăm vạn.

Hắn ủng hộ nàng như vậy, nàng đương nhiên không thể để hắn thất vọng rồi.

Tuy rằng hắn có thể cũng không trông cậy vào nàng sẽ thắng. Dù sao hắn cũng biết thực lực của nàng cùng Hoàng Phủ Giới cách nhau xa.

Hoàng Phủ Giác cười tủm tỉm nói:“Một khi đã như vậy, ta đây sẽ tìm người giúp Nhị ca ghi sổ.”

Hắn ngay tức khắc chỉ vào hai tiểu thái giám, Tô Mạt hừ nói:“Ta cũng muốn cược chính mình thắng. Không thể để mất sĩ khí.”

Nàng cố ý làm ra một bộ dáng miệng cọp gan thỏ, mặc dù lời nói rất kiên cường, nhưng lại lộ ra ánh mắt sợ sệt.

Người sáng suốt liếc mắt một cái là thấy ngay, càng kêu la muốn cược Hoàng Phủ Giới thắng.

Tô Mạt nhìn về phía đại tiểu thư nói:“Ta với đại tỷ tỷ đặt chung, hai chúng ta cũng đặt một ngàn lượng bạc, lát nữa sẽ có người đưa lại đây.”

Hoàng Phủ Giác liền sai tiểu thái giám ghi sổ, tiền chưa tới thì khoanh tròn một cái, đợi khi chuyển tiền tới là đánh cái móc câu.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía tiểu người hầu của mình,“Trở về lấy tiền đưa cho Ngũ điện hạ.” Tiểu người hầu vội đi làm ngay.

Nơi hoàng cung này, không thiếu kẻ rảnh rỗi, nhiều hơn cả là kẻ thích tám chuyện.

Hoàng Phủ Giới đơn đấu với Tô Mạt, hơn nữa lại là chuyện thi đấu cưỡi ngựa và trèo cây như vậy.
 
Chương 394: Biến điều không thể thắng thành thắng!05


Hoàng Phủ Giới đơn đấu với Tô Mạt, hơn nữa lại là chuyện thi đấu cưỡi ngựa và trèo cây như vậy.

Theo bọn họ biết thì Tô Mạt tính cả tuổi mụ mới có 8 tuổi, đừng nói tới cưỡi ngựa trèo cây, cho dù là đi bộ xa chút cũng không có thể lực. Cho nên nàng thua là chắc, không thể nghi ngờ gì nữa!

Trong học đường, hoàng cung, kinh thành các nhà quý tộc đều đặt cược nườm nượp.

Chỉ trong một đêm cảnh tượng thay đổi vô cùng đồ sộ.

Mặt ngoài chỉ là hai tiểu hài tử chơi đùa tranh đấu, thực tế cũng là cuộc đấu sức của mấy đại gia tộc.

Người tinh nhạy, đương nhiên lập tức có thể nhìn ra ngay.

Tô Mạt tuy rằng đã sớm dự tính được chuyện này, nhưng cũng thật không ngờ sự tình sẽ phát triển đến mức này, nàng hiện nay đang bận ứng phó “Phỏng vấn” kia.

Người thứ nhất đương nhiên là người quan tâm nàng nhất - Tĩnh thiếu gia của nàng.

Kết quả đặc biệt bởi vì sự gia nhập của Hoàng Phủ Cẩn mà sự việc nhanh chóng trở nên chấn động, chuyện này chẳng những là hoàng thân quốc thích , ngay cả văn võ bá quan cũng đều góp vui náo nhiệt.

Bởi vì Tô quốc Công cũng đặt một ngàn lượng bạc ủng hộ nữ nhi. Đồng thời Tống Dung Hoa trở về nói, ca ca thúc thúc của nàng ta đương nhiên muốn nhất trí cùng với nàng ta, huống hồ bọn họ đều chắc chắc rằng Hoàng Phủ Giới khẳng định sẽ thắng.

Tiểu tử kia tuy rằng nhỏ, không thích đọc sách, nhưng học võ vẫn là có chút năng khiếu.

Tống gia tổng cộng đặt cược hai vạn lượng bạc.

Tô Mạt về nhà, Vương phu nhân cùng Tô Trì khuôn mặt bọn họ cáu kỉnh, còn muốn giáo huấn nàng một chút, kết quả bởi vì lão phu nhân cùng Tô Nhân Vũ ủng hộ nên ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tô Nhân Vũ lạnh lùng nghiêm mặt nói:“Đừng nói Mạt nhi có ngọc bội ngự ban, cho dù không có, tại cái nhà này, chỉ cần Mạt nhi không có làm ra chuyện khi sư diệt tổ cũng không ai có thể động tới nữ nhi của ta.”

Lão phu nhân hoà giải,“Dù sao mọi người cũng nhàn rỗi, cũng coi như náo nhiệt náo nhiệt. Với lại làm như vậy cũng khiến cho gia đình chúng ta và người trong kinh thành dễ gần nhau hơn.”

Tô Mạt còn hướng tới lão phu nhân cười nói:“Lão tổ mẫu muốn đặt cược ủng hộ ta hay không?”

Lão phu nhân tránh né,“Phụ thân ngươi đã muốn đặt cược, thì đại biểu rồi.”

Tô Mạt bĩu môi, biết bà ta không tin chính mình.

Hôm đó ban đêm nghe nói trong cung điện của Ngũ hoàng tử đèn sáng suốt đêm, có người đi đi lại lại đưa tiền, nhưng đặt cược Hoàng Phủ Giới rất nhiều người.

Tỉ lệ khoảng 30 trên 1.

Nói cách khác là cứ có ba mươi lượng bạc cược Hoàng Phủ Giới thắng, thì có một hai lượng đặt Tô Mạt thắng. Điều này vẫn là do đám người Hoàng Phủ Cẩn, Tô Nhân Vũ ủng hộ.
 
Chương 395: Biến điều không thể thắng thành thắng!06


Ngày hôm sau hoàng đế gọi đám người Tô Mạt vào trong cung Hoàng quý phi diện kiến, cười ha ha nhìn nàng,“Nha đầu, trẫm công bằng không thiên vị ai, ủng hộ ngươi một ngàn lượng. Ủng hộ lão Thất một ngàn lượng. Miễn cho các ngươi nói trẫm bất công.”

Tô Mạt dập đầu tạ ơn, nhìn về phía hoàng quý phi,“Không biết nương nương đặt ai.”

Hoàng quý phi hừ nói:“Trong hậu cung, phải giữ vững trật tự, cũng không được tham dự đánh bạc.”

Tô Mạt trong lòng cười lạnh, lừa quỷ ấy, các phi tần mặt ngoài không cược, liền mượn danh nghĩa cung nữ bên người mình đặt cược cũng chả ít đâu.

Nếu không thì một cung nữ lại dám tùy tiện đặt một trăm lượng bạc, một ngàn lượng bạc sao?

Toàn bộ hậu cung cơ hồ đặt cược cũng đến mấy vạn lượng bạc.

Thật đúng là có tiền a.

“Ách xì!”

Tô Mạt hắt xì một cái, hít hít cái mũi, xem ra ban đêm quá mệt mỏi, có chút bị cảm rồi.

Mọi người lập tức khẩn trương, rất nhanh có người đem tin tức thân thể Tô Mạt không khoẻ truyền ra ngoài, điều này ngay tức khắc lại ảnh hưởng đến người đặt cược, nguyên bản có người vốn nghĩ đến còn tồn tại sự may mắn, có khả năng xuất hiện kì tích cũng sửa lại cược Hoàng Phủ Giới.

Đến buổi tối ngày hôm sau, nghe nói tỉ lệ là 500 trên 1.

Rất nhiều người vì muốn làm thân mà đến đặt cược, đều cảm thấy tiền của Nhị hoàng tử dễ kiếm.

Nhị hoàng tử từ lúc mười tuổi đã mang binh đánh giặc, mỗi một lần đắc thắng về triều, hoàng đế đều ban cho mấy vạn lượng vàng.

Toàn bộ hoàng gia hắn là kẻ giàu nhất.

Nghe nói sổ ghi nợ đều ghi đầy vài quyển, khóa ở trong một cái rương đồng lớn, bạc đầy mấy rương, do Nhị hoàng tử, Thái tử, Ngũ hoàng tử mỗi người sai một người đi canh giữ, hoàng đế cũng phái hai gã thị vệ hỗ trợ.

Chỉ còn chờ thời điểm ngày thứ ba tỷ thí là có thể kết sổ.

Thời điểm trước thi đấu một ngày, Tô Mạt bị bệnh, nằm trên giường, còn xin phép không đi học.

Đại tiểu thư liền ở nhà chăm sóc nàng.

Tô lão phu nhân sai người đóng chặt cửa lớn không tiếp khách, nếu không cửa lớn Tô gia khẳng định cũng bị người ta đạp phá.

Tô Nhân Vũ vào triều, huynh đệ Tô Trì còn có nhị tiểu thư, tam tiểu thư đi học. Mấy người này cơ hồ cũng bị đám người bao vây nhằm tìm hiểu dò la tin tức Tô Mạt.

Tô Nhân Vũ không hề đề cập tới, cuối cùng dứt khoát trốn vào ngự thư phòng của hoàng đế.

Hoàng đế hơi cười nhìn hắn,“Ái khanh, Mạt nhi rốt cuộc như thế nào?”
 
Chương 396: Biến điều không thể thắng thành thắng!07


Tô Nhân Vũ vuốt mồ hôi trên trán,“Bệ hạ, chỉ bị trúng gió một chút thôi.”

Hoàng đế ám chỉ,“Ngày mai đã đến ngày tỷ thí. Trẫm phải tự mình đi chứng thực mới được.”

Tô Nhân Vũ chỉ cười không nói.

Tô Trì đi theo thái tử, vốn là người có khí thế bức người, hiện tại vẻ mặt âm trầm, càng không ai dám tới dò hỏi.

Tô Việt lúc bắt đầu còn chống đỡ được, sau đó dứt khoát xin phép nghỉ học.

Hoàng Phủ Giới cười ha ha,“Nàng ta sợ rồi sao.” Vẻ mặt thật dương dương đắc ý.

Hoàng Phủ Giác thân thiết nói:“Mạt nhi muội tử không có việc gì chứ, có thể đi thăm một chút không?”

Tô Việt lắc đầu,“Điện hạ vẫn là chờ sự việc lắng lại mới đi a.” Bây giờ mà đi thăm, Tô Mạt khẳng định sẽ bị ánh mắt Vương phu nhân cùng Tô Trì kia tùng xẻo mất thôi.

Hoàng Phủ Giác cười nói:“Không ngại, cho dù thua, chúng ta cũng thua đẹp. Ta và Nhị ca cùng nhau đền là được.”

Tô Việt xấu hổ cười cười.

Triệu học sĩ cũng không có tâm tư đọc sách, đặt cược không phải vì tiền, mà là hắn rất thích nha đầu Tô Mạt kia.

Nha đầu kia như đem hắn quăng vào dung nham đốt lên trong hắn ngọn lửa nhiệt tình, hắn lại hoàn toàn tin tưởng vào tiểu nha đầu này, về nhà nịnh nọt thuyết phục phu nhân, nịnh hót đến nỗi nàng ta vui sướng hài lòng tự nguyện lấy ra một trăm lượng bạc.

Ngoảnh mặt lại đi mượn một trăm lượng bạc của đồng liêu thân thiết, lén lút sai người đem đến đưa cho Ngũ điện hạ đặt Tô Mạt thắng.

Lúc Hoàng Phủ Giới đang khoe khoang với người khác rằng hắn cưỡi ngựa rất tốt, trèo cây rất nhanh, có tiểu thái giám đưa tới cho hắn một phong thơ.

Hoàng Phủ Giới nhìn thoáng qua, mọi người muốn xem, hắn liền vội vàng giấu đi, vội vã chạy đi.

Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, không biết vì nguyên cớ gì.

Tô Mạt không đi học, Hoàng Phủ Cẩn đương nhiên là cũng không đến, hắn lại thay đổi quần áo thành Tĩnh thiếu gia, lặng lẽ đi thăm Tô Mạt. Đem theo ít dược cho nàng.

Lúc chạng vạng tối Kim Kết, Hoàng Oanh vài người bọn họ canh giữ ở bên ngoài, Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia nói chuyện ở trong phòng.

Hắn lấy khăn lụa mềm mại lau nước mũi giúp nàng, thương tiếc nói:“Không nên miễn cưỡng. Thân thể của nàng như vậy sao có thể cưỡi ngựa trèo cây?”

Cưỡi ngựa đã học lâu như vậy, trèo cây càng đừng nhắc đến làm gì.
 
Chương 397: Biến điều không thể thắng thành thắng!08


Tô Mạt cười hì hì chọc hắn,“Ngươi bây giờ dạy ta đi, ta vận khinh công để trèo cây a.”

Tĩnh thiếu gia sủng nịch cười, sờ vuốt đầu nàng,“Nếu nàng học thêm hai năm nữa, hiện tại là có thể dùng khinh công cùng nội lực để trèo cây cưỡi ngựa. Hiện tại không làm được.”

Tô Mạt mặt mày ủ dột nói:“Chẳng lẽ ta thua chắc rồi sao?”

Nàng ai oán xem xét hắn,“Ngươi sẽ phá sản. Ta thua chắc rồi, ngươi còn đặt cho ta.”

Tĩnh thiếu gia mỉm cười,“Không đặt cược ngươi, những người đó coi như không được thắng sao.”

Tô Mạt không chịu, sẵng giọng:“Ngươi xem thường ta.”

Tĩnh thiếu gia ôm lấy nàng, cười nói:“Ai dám coi thường nàng chứ, ta đánh hắn. Ta tin tưởng vững chắc nàng sẽ thắng.”

Tiểu nha đầu này, cứ nghĩ là hắn không biết sao chứ?

Tuy rằng hắn không hỏi thăm chuyện của nàng nhưng không có nghĩa là hắn không ăn âm thầm theo dõi. Khinh công của Lăng Nhược cũng không thể cao bằng hắn.

Tô Mạt dựa vào ngực hắn, vui rạo rực nói:“Chờ ta có tiền......”

Sau khi Tĩnh thiếu gia rời đi, Tô Mạt ngủ mê man, nghe thấy thanh âm của Tô Nhân Vũ, nàng liền mở mắt ra.

Tô Nhân Vũ cười cười, kéo tấm màn che, ngồi ở đầu giường,“Tỉnh rồi à. Còn khó chịu không?”

Tô Mạt sụt sịt cái mũi,“Có, có chút khó thở.”

Tô Nhân Vũ vươn tay thay nàng vuốt ngực, cười nói:“Hay là ngày mai đừng đi học nữa. Dù sao bọn họ cũng không dám đến Quốc Công phủ đòi người.”

Tô Mạt cười nói:“ Gia tài của Tĩnh thiếu gia cùng và của ngài, chẳng phải là sẽ bị ta làm phá sản sao.”

Tô Nhân Vũ cười ha ha,“Sợ gì chứ. Cho dù phụ thân có đi ăn xin, cũng sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất.”

Tô Mạt trong lòng thấy ấm áp, không biết có phải hay không bởi vì sinh bệnh, đặc biệt thấy yếu đuối, nàng tới gần Tô Nhân Vũ, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng:“Phụ thân, ta sẽ không khiến ngài thất vọng.”

Tô Nhân Vũ run rẩy, hoài nghi chính mình đã nghe lầm, mừng như điên nhìn nàng,“Mạt nhi, ngươi, ngươi vừa gọi ta?”

Tô Mạt vừa cong môi, sẵng giọng:“Cái này có gì đáng giá ngạc nhiên như vậy chứ. Ta không gọi phụ thân, chẳng lẽ kêu nương sao.”

Nhắc đến mẫu thân, Tô Nhân Vũ trong lòng đau xót, ôm chặt lấy nàng, áy náy nói:“Mạt nhi, phụ thân xin lỗi ngươi. Về sau ta sẽ thay mẫu thân ngươi chăm sóc ngươi, sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất nữa.”

Tô Mạt thấp giọng nói:“Ta bây giờ không cảm thấy có bất kì chút ủy khuất nào cả, ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Hơn nữa ta không cần trông vào việc được các ngươi bảo hộ. Ta muốn trở nên mạnh mẽ, để có thể bảo hộ các người.”
 
Chương 398: Biến điều không thể thắng thành thắng!09


Tô Nhân Vũ cười oang oang,“Giỏi, Mạt nhi bảo hộ phụ thân.”

Hắn thấy nàng tha thứ cho hắn, tâm lý vui mừng trong lòng giống như có điều gì đó muốn tràn ra ngoài, luyến tiếc không muốn rời đi, nhẹ nhàng yêu cầu:“Mạt nhi, phụ thân có thể ở tại chỗ này không? Ngay tại gian ngoài.”

Tô Mạt cười dí dỏm háy mắt với hắn một cái,“Phụ thân nếu không chê nơi này nhỏ thì cứ ở phía đối diện giường sưởi là được.”

Phía nam là giường sưởi, nàng ngủ ở buồng giường sưởi phía bắc, bên trong có giường.

Tô Nhân Vũ cao hứng lập tức ôm lấy nàng,“Không chê, nữ nhi nếu muốn căn phòng lớn hơn, ta sẽ xây cho ngươi.”

Nhìn bộ dáng hắn như kiểu hận không thể đem toàn bộ khả năng mình có ra để sủng ái nàng, trong lòng Tô Mạt ngọt như đường, lại cảm thấy dạt dào tình thương phụ tử, lại thấy hắn bắt đầu không có nguyên tắc rồi.

Lúc này Lan Như ở bên ngoài bẩm báo:“Nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư sai người bán trang sức đổi lấy tiền mặt, tối nay nhờ người lén đi đặt cược. Vương phu nhân cũng sai người mang tiền đến nhà mẹ đẻ, bảo người nhà họ Vương đặt Thất điện hạ thắng. Cũng khoảng hơn vạn lượng bạc.”

Cả nhà họ Vương cộng lại sợ sẽ nhiều hơn nữa.

Tô Nhân Vũ hừ một tiếng, nếu không phải vì tâm trạng hiện tại rất tốt, tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.

Tô Mạt cười nói:“Phụ thân không nên tức giận làm gì. Chờ các nàng ấy không lấy được tiền lại thì lúc ấy chỉ có nước khóc thôi.”

Tam tiểu thư còn có chút tiền. Nhị tiểu thư coi như là dốc sạch vốn liếng vào việc cá cược này.

Tô Nhân Vũ ở trong phòng Tô Mạt nghỉ ngơi cả đêm, ngày hôm sau sắc mặt của Vương phu nhân liền sa sầm xuống, đợi lúc không có người, cả giận:“Lão gia cũng quá không chú ý đi. Ngũ tiểu thư lớn như vậy, ngươi sao có thể nghỉ ở nơi đó?”

Cho dù Tô Hinh Nhi năm đó, Tô Nhân Vũ yêu thương nàng ta như vậy, ban đêm cũng không ngủ cả đêm ở trong phòng nàng ta. Vậy mà hiện nay lại ......

Vương phu nhân nghiến răng nghiến lợi.

Tô Nhân Vũ hừ lạnh một tiếng,“Ngươi đừng quên bổn phận của mình. Nữ nhi của ta, ta muốn như thế nào cưng chiều liền làm thế đó, không quan hệ tới ngươi.”. Nói xong xoay người bỏ đi, bỏ mặc Vương phu nhân tức giận đến sắc mặt trắng bệch.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tô Mạt liền thức dậy, bôi một chút thuốc bột lên chóp mũi, ra hắt xì hơi vài cái, thư thái hơn rất nhiều.

Bên ngoài tuyết trắng phau, sau nửa đêm rơi một trận tuyết lớn đến tận sáng. Khung cảnh như khối ngọc được điêu khắc tinh xảo, một vùng sáng loáng, vô cùng tươi đẹp.
 
Chương 399: Biến điều không thể thắng thành thắng!10


Vừa ra khỏi cửa, một trận gió lạnh thấu xương quét tới, khiến cho Tô Mạt không chịu nổi bắt đầu ho khan.

Tô Nhân Vũ vội cởi xuống áo khoác của mình xuống, quấn lên người Tô Mạt, tự mình ôm nàng ra cửa, đặt ở trong buồng xe ngựa to rộng ấm áp.

Đại tiểu thư khoác một chiếc áo choàng dài màu lam, liếc nhị tiểu thư một cái, lạnh lùng nói:“Nghe nói các ngươi đi đặt cược rồi ?”

Tô Hinh Nhi hừ lạnh nói:“Ta vì sao không thể đặt cược. Ta đặt thất điện hạ vì ta cảm thấy hắn có thể thắng. Vậy thì tại sao không thể đặt?”

Nhị tiểu thư cười ôn nhu nói:“Đại tỷ, ta cũng vì muốn nhà chúng ta tốt thôi. Chúng ta đặt thất điện hạ, cũng coi như nể mặt hoàng quý phi. Tống tiểu thư dù sao cũng là......”

Đại tiểu thư xì một tiếng khinh miệt,“Điều này có quan hệ gì tới Hoàng quý phi chứ? Mọi người đặt cược, đặt chỉ vì muốn vui vẻ. Ngươi đặt cũng đã đặt rồi, không ủng hộ tỷ muội, chúng ta cũng không trách ngươi. Ta hỏi chỉ là vì các ngươi đêm khuya khoắt sai người đi đặt cược, cũng quá lén lút đi.”

Nhị tiểu thư sắc mặt trắng nhợt, đôi mắt đỏ hoe.

Tô Trì thấy thế liền hỏi thăm vài câu, nàng ta vội cười nói không có việc gì.

Tô Trì thấy nàng ta sinh ra đã xinh đẹp, khí chất lại càng thêm nhu nhược, như một gốc cây u lan khiến cho người ta thương tiếc, liền khuyên nhủ:“Đại muội muội từ trước đến nay có chút lạnh lùng cao ngạo, ngươi cũng không cần khó chịu.”

Nhị tiểu thư vội hỏi:“Đại ca, ta không khó chịu. Ta là bị gió thổi vào mắt. Đại tỷ tỷ giáo huấn ta là đúng.”

Tô Trì thấy nàng ta hiểu chuyện như thế, không khỏi đối với nàng ta nể vài phần, cảm thấy nữ hài tử trong nhà này, thì thấy nàng ta là người tinh đời nhất.

Một đường xe ngựa lộc cộc, nghiền nát tuyết thành băng vụn, đã đến Thái Học viện.

Mọi người thấy nàng đến đây, có vẻ bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, bên trong mặc quần áo màu hoa đào hồng nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo choàng lông cáo không pha tạp bất kì một sợi lông nào khác, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn kiều diễm, so với ngày bình thưởng có hơn vài phần ôn nhu do bị bệnh, thiếu một chút lanh lợi, làm cho người ta trong lòng càng nảy sinh sự thương tiếc.

Tuyết ở Thái Học viện đã được quét tước sạch sẽ, dưới gốc cây cổ thụ cao to kia không hề có một tý tuyết nào cả, sạch trơn.

Sân bãi bên ngoài cũng đã dọn sạch sẽ, chuẩn bị đua ngựa.

Tổng cộng có năm con ngựa, nhìn là biết đều là những con ngựa cao to mạnh mẽ. Người biết nhìn ngựa sẽ thấy ngay đây là ngựa tốt.

Lại nhìn Tô Mạt kia thân thể nhỏ con, con ngựa này cao to, nàng có thể để chân vào bàn đạp sao?

Người đặt nàng thua đều cười hớ hớ, cứ nhắm mắt lại là thấy như có bông tuyết với hình dáng thỏi bạc rơi vào trong túi áo mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top