Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Dịch Full 

Chương 340: Nói hay hơn hát 04


Sắc mặt Đại tiểu thư khó coi y như trước, gắt gao xoắn lấy khăn tay, Tô Mạt nhìn thấy hiện tại không còn việc của các nàng nữa bèn nói:“Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, chúng ta xin phép về phòng trước để đọc sách. Ôn tập một chút bài học, nếu có phân phó gì thì sai mụ mụ nói cho chúng ta biết là được rồi.”

Chuyện trưởng bối thương lượng, khó tránh khỏi có chuyện trẻ nhỏ không thể nghe , nàng coi như là hiểu lòng bọn họ.

Lão phu nhân hơi xoa cằm, cười nói;“Các ngươi đi đi.”

Nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư muốn đi tới phòng đại tiểu thư nói chuyện, đại tiểu thư lại lạnh nhạt nói:“Ta muốn đi tới phòng Ngũ muội muội nghỉ ngơi một chút, các ngươi trở về phòng của mình đi.”

Nhị tiểu thư trong lòng cực hận, vẫn cười như cũ, tam tiểu thư bĩu môi, chỉ cảm thấy mọi người đều cô lập mình, nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải trở về.

Tô Mạt cùng đại tiểu thư trở lại phòng, sai bọn nha hoàn canh giữ bên ngoài, nàng cùng đại tỷ tâm sự nhỏ to.

“Mạt nhi, ta có loại dự cảm không tốt.” Đại tiểu thư cầm lấy Tô Mạt thủ, thanh âm phát run.

Tô Mạt an ủi tỷ tỷ,“Tỷ tỷ, không phải sợ, chỉ là tiến cung thôi mà. Tỷ yên tâm, ta sẽ không để cho bọn họ thao túng tỷ. Trừ phi chính là tỷ thích bằng không thì không ai có thể bắt buộc tỷ được.”

Đại tiểu thư gật đầu, cũng nói không nói lên được vì sao, nàng chính là tín nhiệm Tô Mạt, tuy rằng Tô Mạt bất quá là một tiểu nha đầu, không có gì năng lực gì, cũng không có năng lực thật sự gì có thể làm cho các nàng được tự do.

Nhưng trong lòng đại tiểu thư, chính là có một loại cảm giác tín nhiệm nói không nên lời, được Tô Mạt an ủi hai câu, trong lòng liền yên ổn trở lại.

Ban đêm đại tiểu thư liền nghỉ lại ở phòng Tô Mạt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Nhược truyền lời tới, nói Tĩnh thiếu gia mời Tô Mạt ra ngoài đi dạo.

Tô Mạt ngồi ở trên giường, xoa con mắt nhập nhèm chưa tỉnh ngủ nói:“Ta muốn dẫn đại tỷ tỷ ra ngoài đi dạo, ngươi hỏi thiếu gia một chút xem có được không?”

Lăng Nhược cười nói:“Chủ tử thích là tốt rồi, thiếu gia làm sao lại không đáp ứng được?”

Đại tiểu thư nhìn Tô Mạt một cái nói:“Hắn tìm ngươi đi, ta đi làm cái gì?”

Nói không chừng là có chuyện gì đó.

Tô Mạt cười nói:“Đi chơi a.”

Tô Mạt bảo Lăng Nhược đi xin lão phu nhân.

Rất nhanh Lăng Nhược trở về, còn dẫn theo mụ mụ.

Tô Mạt cùng đại tiểu thư đã rời giường, đang trang điểm.

Tô Mạt liếc nhìn mụ mụ kia một cái, liền có cảm giác rất không thuận lợi rồi...
 
Chương 341: Nàng tự tin chinh phục được nó 01


Mụ mụ kia cung kính hành lễ xong rồi nói ,“Hồi bẩm hai vị tiểu thư, lão phu nhân nói, Ngũ tiểu thư tuổi còn nhỏ, đi ra ngoài chơi không sao hết, nhưng Đại tiểu thư thì không được. Đại tiểu thư tuổi tác đã lớn. Nay ánh mắt cả kinh thành đều nhìn đang nhìn chằm chằm vào. Tùy tiện đi ra ngoài, sẽ bị người ta nghị luận .”

Tô Mạt bĩu môi, nhìn về phía đại tiểu thư.

Trong mắt của tỷ ấy mặc dù có sự mất mát, nhưng vẫn mỉm cười,“Không sao, ta cũng không hẳn là muốn đi.”

Nàng chưa từng hy vọng thể thoát khỏi cái lồng sắt này, cho dù là muốn xuất gia cũng cần phải được cho phép, ngay cả cơ hộ ăn chay niệm phật cũng không có.

Nàng chỉ có thể làm đại tiểu thư, đại biểu cho thể diện của Tô gia, sau đó giúp Tô gia liên hôn, mang đến lợi ích lớn hơn nữa cho gia tộc. Đây chính là số mệnh của nàng.

Tô Mạt tìm cớ đuổi mụ mụ kia đi.

Đứng dậy ôm vai đại tiểu thư, kề sát lỗ tai nói thầm:“Ta cảm thấy lần này đi ra ngoài trở về, một thời gian ngắn nữa, chúng ta có khả năng sẽ tiến hành chuyện của chúng ta rồi .”

Hai mắt của Đại tiểu thư sáng ngời,“Thật sao?”

Tô Mạt gật đầu,“Đương nhiên, ta đi ra ngoài khảo sát thực tế, lúc trở về sẽ nói cho tỷ nghe.”

Tô Mạt thay quần áo bình thường, dẫn Lăng Nhược cùng Kim Kết đi theo, để cho Hoàng Oanh cùng Lan Như ở lại trông coi nhà, luôn chú ý động tĩnh ở Tô phủ.

Tĩnh thiếu gia đánh cỗ xe ngựa rộng lớn tới đón nàng, xe ngựa đẹp đẽ quý giá dị thường, nhưng cũng không phải loại xe ngựa thuộc quy chế của các hoàng tử, ngược lại là của một hộ gia đình nhà giàu trang trí quá mức xa xỉ lãng phí.

Trên xe bao trùm một tấm màn che màu xanh, màn xe là loại gấm Tứ Xuyên thêu hoa màu tím sẫm, trang trí trân châu mã não, trong buồng xe còn trang trí các loại vàng ngọc trân châu, leng keng nghe rất vui tai.

Càng làm cho Tô Mạt kinh ngạc là trên cửa xe thế nhưng lại được khảm một miếng kính lớn. Nàng tò mò nhìn, thời đại này rõ ràng là không có thủy tinh, tại sao lại có thể như vậy?

Tĩnh thiếu gia im lặng ngồi ở góc xe, ở tại trên đỉnh bốn góc trong toa xe có gắn bốn viên dạ minh châu to, ở giữa còn treo chiếc đèn hình hoa sen được làm bằng các viên dạ minh châu gắn kết lại, ánh sáng chói lóa bao phủ nàng, càng thêm xinh đẹp đáng yêu.

Hắn ôn nhu cười cười, giải thích nói:“Đó là làm từ đá vân mẫu, còn dùng cả Dương Giác ( sừng cừu), dùng phương pháp đặc chế cán mỏng nên trong suốt .”

Có thể che mưa ngăn gió, còn có thể không ngăn cản tầm mắt, hơn nữa là tự động , có thể dời dịch lên.

Tô Mạt hướng hắn cười,“Thật thông minh!”

Tĩnh thiếu gia vươn tay, đem nàng kéo vào trong lòng,“Ta dẫn nàng đi thôn trang chơi.”
 
Chương 342: Nàng tự tin chinh phục được nó 02


Nếu hắn không dẫn nàng đi, cho dù chốn ấy có rộng lớn thế nào đi nữa, nàng hiện tại chỉ sợ cũng không có tự do đi ngắm nhìn.

Tô Mạt dựa vào trong ngực hắn, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người hắn,“Được, ta đã có kế hoạch rồi.”

Tĩnh thiếu gia cũng không hỏi nàng, nhẹ nhàng nói:“Trên đường còn xa, ngủ một giấc đi.”

Tô Mạt cong môi nói:“Vậy ta không phải là heo sao? Ta ngủ đã rất nhiều rồi. Ta muốn hít thở không khí trong lành.”

Nói xong định đi mở cửa sổ.

Tĩnh thiếu gia cầm bàn tay nhỏ bé của nàng,“Sẽ bị gió lạnh. Hiện tại cứ ngồi đi đã, ra khỏi thành, ta sẽ dẫn nàng đi cưỡi ngựa.”

Tô Mạt vỗ tay nói:“Được a, vậy ta muốn học cưỡi ngựa.”

Tĩnh thiếu gia gật đầu,“Đương nhiên là sẽ dạy nàng học.”

Tiểu nha đầu này, nếu hắn không dạy, chỉ sợ chính nàng cũng sẽ học bằng được mới thôi, nếu như đem cơ hội thân mật như vậy dành cho người khác, thà rằng là hắn tận tâm tận lực dạy cho nàng không phải hơn sao. Hơn nữa nếu người khác dạy nàng, hắn sợ nàng sẽ bị thương.

Phải luôn giờ giờ khắc khắc để tâm tới nàng mới yên tâm được.

Thời điểm ra khỏi cổng thành, binh lính đứng canh kiểm tra thắt lưng của bọn họ mới cho đi.

Vừa ra khỏi thành, Tô Mạt liền ngồi không yên nữa, nhất định phải học cưỡi ngựa.

Tĩnh thiếu gia ôm nàng nhảy ra bên ngoài xe, nói với A Lí:“ Ngươi tới ngồi xe, đưa ngựa cho ta.”

A Lí ghìm cương chế ngự ngựa đứng lại, nhảy xuống, Tĩnh thiếu gia ôm Tô Mạt lập tức nhảy lên lưng ngựa.

Đầu mùa đông thời tiết không phải vô cùng lạnh, không khí lại đặc biệt mát lạnh, trời cao mây thưa, bầu trời xanh thẫm.

Trên đầu bạch điểu lượn bay như rất hài lòng.

Tô Mạt hít sâu một hơi, mùi hương cây cối hoa cỏ của vùng đồng bằng thật thấm vào lòng người.

Nàng vui vẻ gào thét, sự buồn bực của nhiều ngày giống như bị xua tan hết đi trong chốc lát, tâm tình vô cùng dễ chịu.

Có vài ngày không phải nhìn thấy vài khuôn mặt của các vị phu nhân trong Tô gia kia, thật hạnh phúc a!

Tĩnh thiếu gia ôm trọn eo nàng, thúc ngựa đi từ từ, dạy nàng nội dung chính khi cưỡi ngựa, Tô Mạt thông minh, một lần liền biết.

Nàng khó dằn nổi sự gấp gáp nói:“Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi để ta tự mình cưỡi.”

Tĩnh thiếu gia liền nhảy xuống ngựa, vận khí sử dụng khinh công đi theo một bên.

Tô Mạt tự mình cầm dây cương, con ngựa kia vẫn như cũ im lặng đi chậm rãi.

Hai chân của Tô Mạt nhẹ đụng bụng ngựa,“Giá!”

Ngựa lập tức chạy, hung hãn như điên, Tô Mạt khống chế không được, thân thể nhỏ bé lập tức bay ra ngoài, trong không trung xẹt qua một đường vòng cung, rồi hướng tới vũng nước rơi xuống.
 
Chương 343: Nàng tự tin chinh phục được nó 03


Luôn luôn đứng cạnh canh gác cho nàng là Tĩnh thiếu gia thân hình cực nhanh, bay xẹt qua, ôm lấy Tô Mạt, mũi chân nhẹ nhàng điểm trên mặt nước, giống như chuồn chuồn lướt nước, tư thế tuyệt đẹp đáp lên bờ.

Thị vệ tùy tùng đi theo đồng thanh reo hò tán thưởng.

Tô Mạt kinh hồn chưa định thần, túm lấy áo hắn,“Ngựa chết tiệt, dám khi dễ ta. Vừa rồi gạt ta, làm bộ hiền lành.”

Tưởng là giống như Tĩnh thiếu gia mới vừa rồi cưỡi qua, con ngựa kia lúc bắt đầu rất lành tính, lúc Tĩnh thiếu gia xuống ngựa nó còn có thể bảo trì đi được hai bước, lúc nó bắt đầu chạy liền không để Tô Mạt vào mắt ngay.

Tĩnh thiếu gia nhìn biểu tình quật cường căm giận trên mặt nàng, cười nói:“Muốn trút giận thế nào đây?”

Tô Mạt hừ nói,“Ta nhất định phải học bằng được cưỡi ngựa, ngày ngày cưỡi nó!”

Trong giọng nói biểu lộ khí thế bừng bừng, dáng điệu hiên ngang,“Lại đặt ta ngồi lên đi, ta cũng không tin không hàng phục được nó.”

Tĩnh thiếu gia tuy rằng sợ nàng bị thương, nhưng cũng biết nàng không phải con thỏ con, mà là con sư tử cái nhỏ cho nên chỉ có thể chính mình gắng hết sức bảo hộ nàng, dằn lại sự xúc động muốn ôm nàng vào lòng bảo vệ che chở nàng, hắn cho nàng tự do hoàn toàn, làm cho nàng trở lên mạnh mẽ.

Tô Mạt bị con ngựa kia khơi dậy bản tính, nhưng việc cưỡi ngựa này cùng việc động não là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Đối mặt với kẻ địch, nàng còn có thể tìm kiếm nhược điểm của kẻ địch, hoặc là đả kích, hoặc là dụ hoặc.

Đối mặt với một con ngựa, vì nó chỉ là động vật, không chịu dụ hoặc, cũng không sợ bị đả kích. Hiện tại ăn no rồi, một chút cũng không thèm quan tâm xung quanh. Cho nên thái độ của nó đối với Tô Mạt một chút cũng không tôn kính, không lấy lòng, nói ngã liền ngã.

Tĩnh thiếu gia biết tính tình của nàng, cũng không đi giáo huấn con ngựa kia, chỉ còn cách hết lần này đến lần khác đón lấy nàng khi nàng bị hất ra ngoài, rồi lại đặt nàng trên lưng ngựa.

Đáng tiếc! tuy rằng đầu óc Tô Mạt thông minh, là thiên tài, kiếp trước cũng có được thân thủ mạnh mẽ, tuy rằng học đại học y khoa, nhưng từ nhỏ dưới sự hun đúc của ông nội, thân thể cũng rất khỏe mạnh, tay chân lanh lẹ, sau lại trải qua huấn luyện đặc biệt, lại càng trở lên lợi hại. Gần như có thể so sánh được với các thành viên trong đội đặc huấn cấp bậc trung.

Không biết tại sao đến cái thế giớ này thân thể lại không được như thế.

Tay chân thường xuyên không theo kịp sự chỉ huy của trí não, đã vậy người còn nhỏ lại còn khó thực hiện hơn.

Tĩnh thiếu gia lại một chút cũng không cáu kỉnh, luôn cẩn thận trông chừng nàng.

Chờ tới lúc bị ngã xuống lần thứ 14, vẻ mặt Tô Mạt thất bại đen như than, bất đắc dĩ nhìn Tĩnh thiếu gia,“Ta có phải quá ngu ngốc không?”
 
Chương 344: Xây dựng căn cứ bí mật 01


Chờ tới lúc bị ngã xuống lần thứ 14, vẻ mặt Tô Mạt thất bại đen như than, bất đắc dĩ nhìn Tĩnh thiếu gia,“Ta có phải quá ngu ngốc không?” Chữ “ngốc” này nàng chưa từng dùng qua trên người mình.

Tĩnh thiếu gia ôn hòa cười, nâng tay giúp nàng lau đi cái trán đầy mồ hôi, khuyên nhủ:“Sắc trời đã tối rồi, không bằng đi thôn trang trước, sau đó từ từ học cũng được?”

Tô Mạt cũng mệt mỏi, thân thể nhỏ gầy, tinh thần cũng không sung mãn, chỉ có thể như thế.

Nàng biết nghe lời nói phải nên nói :“Được.”

Sau đó đứng ở trước mặt con tuấn mã kia, hầm hừ tức giận nhìn nó,“Con ngựa chết tiệt, đừng vội đắc ý, chờ ta lớn lên một chút, ngươi sẽ biết sự lợi hại của ta.”

Kia mã thế nhưng lại ‘khì khì’ làm như cười rộ lên, lấy miệng liếm nàng, bàn tay nhỏ bé của Tô Mạt vỗ vỗ nó, sau đó bị Tĩnh thiếu gia ôm lên xe ngựa.

Thôn trang đó cách kinh thành hơn hai trăm dặm, buổi trưa ngày hôm sau khi nàng thức dậy mới biết, Tô Mạt ngủ suốt dọc đường, nên hiện tại không thấy buồn ngủ đồng thời tinh thần rất phấn chấn.

Nàng đứng trên một tấm phản cứng phía trước xe, nhìn vùng đồng bằng mênh mông bát ngát, thời gian đầu mùa đông vắng vẻ, chỉ có màu lục sắc trơ trọi.

Hai bên đường những hàng cây dương thụ thẳng tắp, lá cây cơ bản đã rụng gần hết, trên mặt đất phủ kín màu vàng của lá khô, xe ngựa cán lên, phát ra thanh âm xào xạc.

Tô Mạt cong khóe môi, chỉ vào trong ruộng hỏi:“Đó là lúa mạch sao?”

Kinh thành ở phương bắc sẽ không lúa .

Hơn nữa cũng tuyệt đối không giống như kiếp trước các bạn học của nàng kinh ngạc than lên : Oa, thiệt nhiều rau hẹ nha!

Nghĩ lại năm đó, nếu nàng không phải là đã từng đi theo ông nội đi thăm hỏi những bạn lão thành cách mạng ở nông thôn của ông nội mới biết rõ, thì nàng cũng sẽ không chút do dự kinh ngạc than hô ‘nhiều rau hẹ như vậy’ như đám bạn học của nàng.

Tĩnh thiếu gia gật đầu, khen ngợi nói:“Mạt nhi thật lợi hại, còn biết cả lúa mạch.”

Tô Mạt đổ mồ hôi lạnh, điều này có gì lợi hại chứ.

Tĩnh thiếu gia dùng roi ngựa chỉ chỉ, kia một mảnh, kia một mảnh đều là của nàng hết.

Xa xa khói bếp lượn lờ, xông lên tận trời xanh, bạch điểu chơi đùa dưới tầng mây trắng.

Một tòa thôn trang hiện ra trước mắt, tiếng bò rống “ ò ọ”, tiếng gà vịt kêu, tiếng chó sủa, tiếng nữ nhân mắng tiểu nhi bướng bỉnh, tiếng bọn tiểu hài tử hò hét gọi bạn chơi đùa không chịu về nhà ăn cơm......

Tô Mạt ngạc nhiên nhìn thật đúng là một quang cảnh điền viên thảnh thơi an nhàn a.

Khoảng thời gian này, việc nhà nông việc cũng xong rồi, người dân trong thôn đều rảnh rỗi, hoặc là ở nhà tránh đông, hoặc là tìm nghề kiếm sống khác làm.
 
Chương 345: Xây dựng căn cứ bí mật 02


Cho nên cho dù là buổi trưa, trong thôn người qua lại cũng rất đông, rất náo nhiệt.

Đầu thôn đã có một đám người chờ ở nơi đó từ rất sớm, người cầm đầu mặc bộ áo bào màu xanh, nhìn thấy xe ngựa của Tĩnh thiếu gia lập tức tiến lên vái chào,“Tiểu nhân tham kiến thiếu gia, tham kiến tiểu thư.”

Tĩnh thiếu gia giới thiệu với Tô Mạt nói:“Đây là người đứng đầu của Lục Liễu thôn trang, Liễu Đại, mọi chuyện ở thôn trang này đều phải thông qua hắn.”

Tô Mạt cười cười, nhìn Liễu Đại còn quỳ trên mặt đất, áo bào mới tinh liền như vậy phủ trên mặt đất, bộ dáng không hề để ý tới chuyện nhỏ nhặt đó.

Nàng nói:“Liễu Đại thúc, ngươi đứng lên đi. Về sau không cần như thế nữa.”

Liễu Đại ngẩn ra, không dự đoán được Tô tiểu thư sẽ gọi hắn là đại thúc, vừa mừng vừa lo dập đầu một cái mới đứng lên, cũng không phủi bụi đất dính trên áo bào xuống.

Liễu Đại đi trước một vài bước dẫn đường, đưa Tĩnh thiếu gia bọn họ đi đến tòa nhà trong trang viên.

Tuy rằng Tĩnh thiếu gia rất ít khi đến, nhưng trong thôn trang chuyên môn có một tòa nhà lớn chuẩn bị sẵn cho hắn, ngày thường Liễu Đại có sai người quét tước dọn dẹp giữ gìn vệ sinh bên trong tòa nhà, rất sạch sẽ. Hơn nữa đồ gia cụ và đồ dùng sinh hoạt đều đã có sẵn, rất tiện nghi.

Tòa nhà không phải quá lớn, sân nhỏ có bốn lối, hai bên đông tây có hai tòa viện và đằng sau viện có hoa viên. Mọi thứ tuy không hoành tráng nhưng cũng rất tinh xảo, khắp nơi đều có thể thấy được sự sáng tạo trong cách bài trí.

Vì là ở nông thôn, trong một điền viên lại có một tòa nhà tinh xảo như vậy, bên trong có hòn giả sơn, lầu các, đình đài, cầu nhỏ suối chảy róc rách, quả thật là cảnh đẹp nhìn rất vui mắt.

Liễu Đại sớm đã sai bảo người chuẩn bị đồ ăn, bởi vì không biết khẩu vị của Tô tiểu thư cho nên hắn chuẩn bị hai loại, một loại là đồ ăn tinh xảo mà người trong thành thị thích ăn, một loại khác chính là đồ ăn mộc mạc ở nông thôn, lấy một cái nồi thật lớn hầm thịt, thơm nức mũi.

Tô Mạt dáng người nhỏ gầy, nhưng khẩu vị cũng rất tốt, ước chừng ăn sạch một cái bánh bao lớn.

Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi một chút, Tĩnh thiếu gia đích thân gọt táo cho nàng ăn,“Ăn xong thì đi ngủ một giấc.”

Tô Mạt làm sao ngủ được, kiếp trước nàng cũng là người giàu sang phú quý, cho dù nhà nàng có hai người xuất thân là tư lệnh, cũng bất quá chỉ là một tòa tiểu lầu, một tiểu viện, nếu muốn có được một vùng thẳng cánh cò bay như vậy chỉ có thể nằm mơ mới có được.

Thế nhưng bây giờ lại trở thành sự thật, đương nhiên là phải ngắm cho đã.

Nàng cắn miếng táo thật to,“Ta muốn cùng Liễu Đại thương lượng chút chuyện.”

Tĩnh thiếu gia cười cười,“Không cho ta dự thính nghe một chút sao?”

Tô Mạt gặm hai miếng táo, cắn quá to, liền đặt ở trong đĩa, Tĩnh thiếu gia tiện tay lấy đi, chậm rãi cắn một miếng.
 
Chương 346: Xây dựng căn cứ bí mật 03


Tô Mạt định nói chuyện, nhìn thấy hắn như thế, thiếu chút nữa nghẹn chết, đôi má nàng đỏ bừng, xoay người chạy ra ngoài.

Kim Kết lập tức đi theo nàng, Lăng Nhược vì là hộ vệ cho nên ở trong nhà này cơ bản không có chuyện của nàng ta nên có phần mừng rỡ đến phát ngốc.

Liễu Đại gọi hai bà mụ mụ là quản gia trong phủ đến gặp Tô Mạt, một là thê tử của hắn, còn người kia là tiểu di tử ( cô em vợ), Liễu Đại mụ mụ, Liễu nhị mụ mụ, cũng rất dễ nhớ a.

Tô Mạt hỏi một chút về tình hình của thôn Lục Liễu.

Liễu Đại bẩm báo một cách tường tận mọi chuyện không bỏ sót bất cứ chuyện gì.

Thôn Lục Liễu có 943 mẫu ruộng có thể canh tác, có nửa ngọn núi, sau hắn lại lấy một mảnh đổi với người chủ đối diện, hiện tại cả một ngọn núi đều là của bọn họ. Trên núi trồng toàn cây, còn khai thác một vườn trái cây.

Tô Mạt lại hỏi thêm về hai cái thôn trang bên cạnh, đặc điểm của thôn trang thứ nhất là đất đai phì nhiêu, trái cây ngọt sắc, còn có một đập chứa nước, ngoài việc cung cấp nước cho cả ba thôn sử dụng ra còn đem nước bán cho các thôn khác.

“Liễu Đại thúc, thôn trang có núi chính là ở đây đúng không?”

Liễu Đại gật đầu,“Núi to nhất thì ở nơi này, nơi khác chỉ có núi nhỏ, không có tác dụng gì.”

Tô Mạt suy nghĩ một chút, cười nói:“Đủ rồi.”

Bàn hết xong chính sự, Tô Mạt liền bảo Liễu Đại chuẩn bị xe, dẫn nàng đi ra ruộng đồng xem xét.

Tô Mạt dọc theo đường đi hỏi không ít chuyện, A Lí tạm thời phụ trách giúp nàng ghi lại, bởi vì Kim Kết chỉ nhận được vài mặt chữ.

Tô Mạt thông qua trong lời nói của Liễu Đại, đại khái nắm bắt được tình hình về nơi này là: có ba thôn trang, chỗ này không giáp với các thôn khác, tương đối bí mật.

Xem hết thôn Lục Liễu xong nàng lại bảo bọn họ dẫn nàng đi xem hai thôn trang kia.

Liên tục ba ngày, Tĩnh thiếu gia đều đi tới đi lui cùng nàng ở đồng ruộng, không biết nàng muốn làm cái gì, hắn cũng không hỏi, dù sao thời khắc này hắn có thể thư giãn. So với lúc ở trong kinh thành, không biết là thoải mái dễ chịu biết nhường nào.

Kim Kết nhịn không được,“Tiểu thư, ngài rốt cuộc là nhìn cái gì, cũng không nói cho chúng ta biết, ta sắp nghẹn chết đây.”

Tô Mạt cười cười,“Đi thôi, trở về sắp xếp.”

Nàng quay đầu nhìn Tĩnh thiếu gia, hắn đã thay ra bộ áo bào gấm vóc sang trọng, mặc vào bộ trường bào vải bông bình thường, cho dù là như thế, dưới trời xanh mây trắng lại không hề áp chế được vẻ khí chất cao quý bức người của hắn, ngược lại còn làm tăng thêm vài phần khí chất thanh nhã.

Giống như bậc nhân sĩ ẩn cư nhàn nhã.

Nàng cười.

Tĩnh thiếu gia giương mắt nhìn nàng,“Tiểu nha đầu, lại có chủ ý quỷ quái gì thế?”
 
Chương 347: Xây dựng căn cứ bí mật 04


Tô Mạt cười hì hì nói:“Nói ngươi đẹp trai kìa, Tĩnh thiếu gia thật sự là một nam nhân tốt toàn năng, có thể lên chiến trường, cũng có thể xuống thôn trang.”

Có thể dùng văn có thể dùng võ, có thể thanh cao có thể dung tục, có thể lạnh lùng có thể nhiệt huyết......

Tĩnh thiếu gia duỗi tay ra liền đem nàng đặt ở trên lưng, cũng không chê bàn tay dính bùn đất của nàng,“Nàng chắc là rất vui mừng a. Trên đời này sẽ tìm không ra một nam nhân tốt đến như vậy đâu.”

Tô Mạt bĩu môi, Tĩnh thiếu gia cũng quá tự mãn đi!

Tô Mạt sau khi xem xét cẩn thận hết ba thôn trang, bước đầu định ra một kế hoạch, ở cái hồ nước có sẵn trong thôn Bạch Thủy dùng để nuôi trồng thủy sản, bên trong tôm cua ca gì đó đều có thể nuôi, bên cạnh hồ cá sẽ dựng một cái chuồng lớn hàng năm để nuôi gà, bò, dê.

Sau đó ở vùng phụ cận có địa thế tương đối cao thì nuôi tằm, nơi đó có một mảng cây dâu tằm, dân trong thôn vẫn không nỡ chặt bỏ, nhưng cũng là chỗ vô dụng, chỉ ăn mỗi trái dâu.

Mặt khác nàng lại ở vùng phụ cận đó khoanh một vùng đất dùng để làm vườn trái cây, trồng cây bông.

Người khác đều không hiểu vì sao nàng làm như vậy, Tô Mạt cũng không giải thích nhiều, thời gian lâu dần bọn họ sẽ tự nhiên biết chỗ có lợi.

Thời điểm nàng muốn có thôn trang, nàng đã nghĩ rất kỹ, nhập gia tuỳ tục phải làm chút chuyện, đến nơi đây thì thấy, bởi vì là nơi có đập chứa nước nên đất đai cũng phì nhiêu, trong đầu nàng lập tức hiện ra kế hoạch này.

Kiến tạo một khu liên hợp nông trang, lợi dụng nguyên lý sinh vật liên kết lại với nhau.

Đương nhiên đối với nàng mà nói, nông trang không phải vì kiếm tiền, cái có thể kiếm tiền là ở phía sau. Nếu muốn làm đại sự, người và tiền ắt là không thể thiếu .

Nàng đem kế hoạch của chính mình phác thảo ra thành bản vẽ, sau đó triệu tập lại những người trưởng phó đứng đầu 3 thôn trang lại, đại thể giảng giải cho bọn họ nghe.

Bọn họ đều là người giỏi việc nhà nông, vừa nghe thấy liền đại thể lĩnh hội được ý tứ của nàng.

Ba tòa thôn trang, thôn Hồng Diệp cùng thôn Lục Liễu đất đai phì nhiêu, thôn Bạch Thủy Hà mặt giáp với đập chứa nước thì phì nhiêu, một nửa khác thì kém hơn, thu hoạch chỉ bằng một nửa các thôn trang khác.

Cho nên Tô Mạt để nơi đó không cần canh tác trồng trọt, chỉ cần có thể tăng cao sản lượng, hai tòa thôn trang kia đã đủ rồi.

Đem mảnh đất đó giữ lại sau này sẽ xây xưởng chế tác.

Tô Mạt đã âm thầm tìm hiểu nền kinh tế của Đại Chu, nay chủ yếu là dựa vào nông nghiệp, buôn bán tuy rằng đã đến trình độ nhất định, nhưng là hơn phân nửa bị người ta lũng đoạn, cũng không phải thực phát đạt.

Nếu muốn kiếm món tiền hời, vẫn là phải dựa vào kinh doanh thương mại, hoặc là có sản phẩm riêng độc đáo để lũng đoạn thị trường.

Hai điều trên nàng đều muốn làm.
 
Chương 348: Xây dựng căn cứ bí mật 05


Hai điều trên nàng đều muốn làm.

Của nàng kế hoạch trước phải có người, rồi sau đó có sản phẩm, sau đó lại đi kinh doanh đối tượng là hầu hết người trong thiên hạ, khi đó nguồn tiền tài sẽ cuồn cuộn đổ về.

Nhưng tiền đầu tư bỏ ra lúc ban đầu cũng là rất lớn.

Com chiều ăn xong xuôi, Tô Mạt liền nghồi trước thư án viết viết vẽ vẽ, còn chỉ huy Kim Kết Lăng Nhược vài người bọn họ cũng hỗ trợ, Tĩnh thiếu gia vẫn lẳng lặng ngồi ở một bên, nàng cũng không phân phó cho hắn, hắn chỉ có thể bàng quan.

Nha hoàn đã bưng tới sữa bò được hâm nóng, Tĩnh thiếu gia tiếp nhận lấy, đi đến trước thư án để xuống, gõ lên trên thư án,“Mạt nhi, nên nghỉ ngơi một chút .”

Tô Mạt làm việc hết sức chăm chú, căn bản nghe không thấy thanh âm của hắn.

Nhìn thân thể bé nhỏ của nàng phủ phục trên thư án di chuyển qua lại liên tục, cũng không để ý tới hắn, Tĩnh thiếu gia ánh mắt trầm xuống, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đem cây bút lông ngỗng nàng tự chế rút ra khỏ tay nàng,“Đem sữa uống hết đi.”

Tô Mạt vẻ mặt làm bộ no, lấy lòng cười nói:“Không uống được không a.”

Đuôi mắt Tĩnh thiếu gia liếc nàng, ôn hoà nói:“Nàng nói xem?”

Tô Mạt đành phải bưng cái chén Thanh Hoa lên, đem sữa trong chén uống hết, uống xong rồi chép chép miệng nói:“Uống sữa tốt nhất là dùng chén thủy tinh.”

Tĩnh thiếu gia nhìn nàng một cái, quay đầu phân phó,“A Lí, trở lấy cho tiểu thư bộ chén bằng ngọc lưu ly đến đây.”

Thời đại này thủy tinh thật sự có giá trị, đều là phía tây tiến cống đến.

Tô Mạt vội vàng ngăn hắn lại,“Không cần, ta nói là chúng ta tự mình làm.”

Tĩnh thiếu gia ngạc nhiên,“Tự mình làm?”

Tô Mạt mỉm cười,“Đương nhiên, ngươi nói cho ta biết vùng phụ cận này nếu muốn mua khí đốt, đi nơi nào gần nhất?”

Tĩnh thiếu gia không cần nghĩ ngợi nói,“Tây Sơn, không xa lắm, ba đến năm trăm dặm đường.”

Tô Mạt lại hỏi:“Phụ cận còn có khu mỏ?”

Hắn gật gật đầu,“Có, phương bắc rất nhiều.”

Tô Mạt “bốp” vỗ bàn một cái,“Thật tốt quá.”

Nàng lại đem những nguyên liệu cần thiết để làm thành thủy tinh tỉ mỉ liệt kê ra danh sách, đem sự đặc sắc của các loại nguyên liệu, phương pháp để phân biệt, ưu khuyết đều viết ra rành mạch.

Tĩnh thiếu gia nhìn bộ dáng nàng múa bút thành văn, đôi mắt thanh tú hơi hơi nheo lại, tiểu nha đầu này, trong đầu rốt cuộc có cái gì.

Thật đúng là một tòa bảo tàng, muốn cái gì có cái đó.
 
Chương 349: Xây dựng căn cứ bí mật 06


Thật đúng là một tòa bảo tàng, muốn cái gì có cái đó.

Tô Mạt một bên viết một bên than thở nói:“Nếu ta ở chỗ này phát minh ra điện hoặc cái gì đó có lẽ không được, chỉ riêng chế tạo thủy tinh cũng đủ dư dả rồi .”

Nàng đem giấy giao cho A Lí, phân phó nói:“Ngươi sai người ra roi thúc ngựa đi khu mỏ vùng phụ cận, đem những khoáng thạch bên trong, chế tạo ra một ít sản phẩm, đều để riêng mang đến cho ta xem.”

A Lí nói:“Tiểu thư, muốn ta tự mình đi sao?”

Tô Mạt lắc đầu,“Không cần, chọn ra hơn vài người trong thôn thông minh lanh lợi có chút đầu óc một chút sai đi tìm.”

Ai tìm được nhiều thì người đó sẽ là người quản lý cho xưởng chế tạo thủy tinh của nàng.

A Lí lập tức đi tìm ba vị trưởng thôn phân phó xuống.

Ba vị trưởng thôn nay đều ở Liễu gia đợi lệnh bất cứ lúc nào, Tô Mạt mệnh lệnh xuống, bọn họ lập tức đi an bài ngay.

Đảo mắt một cái đã ở thôn trang quá mười ngày, cũng sắp tới thời điểm phải vào cung rồi, Tô Mạt bảo Kim Kết thu dọn một chút chuẩn bị trở về.

Tĩnh thiếu gia đã sai người ta chuẩn bị xong xe ngựa, chuyến đi này hắn thu hoạch rất lớn, lại phát hiện ra vài điểm trong con người nàng khiến người khác ngạc nhiên thú vị.

Đây là lạc thú của hắn, cũng coi như là điều bí mật nhỏ của hắn.

Hắn thích dung túng nàng, để mặc nàng làm những chuyện nàng thích.

Thời điểm nàng làm việc, biểu tình hết sức chăm chú, có một loại sức quyến rũ kinh người.

Không quan hệ đến tuổi tác.

Hắn tâm tình tốt, những sự ức chế phải chịu ở trong cung đã tiêu tan hết.

“Không đợi xem khoáng thạch sao?” Hắn hơi hơi cười hỏi.

Tô Mạt để cho hắn bế mình lên xe ngựa, đến bây giờ nàng cũng không có thời gian học cưỡi ngưạ, chỉ có thể hồi cung mới tính tiếp.

Nàng cười nói:“Lăng Nhược cùng Lan Như đi theo ta, bất cứ lúc nào cũng có thể truyền lại tin tức, A Lí bọn họ ở bên ngoài, không phải vừa vặn có thể làm việc này sao.”

Để cho A Lí bọn họ truyền tin tức qua lại, cũng sẽ không lãng phí bao nhiêu thời gian, nhất cử lưỡng tiện, sao lại không làm chứ.

Tĩnh thiếu gia thấy nàng đem ‘sức người sức của’ mà hắn cho nàng đã dùng phương pháp hớp lý nhất để tận dụng, trong lòng cũng không khỏi bội phục nàng.

Tối chạng vạng ngày hôm sau thì về tới Tô phủ, vừa vặn là thời gian cơm chiều.

Tô Nhân Vũ nhận được thư biết Tô Mạt trở về, đã sớm đứng ở bên ngoài chờ, cùng Tĩnh thiếu gia hàn huyên vài câu, Tĩnh thiếu gia sai người ta lấy xuống lễ vật mà Tô Mạt lựa chọn để tặng, nhìn Tô Mạt bước vào Tô phủ, thẳng đến không thấy bóng dáng nàng nữa mới quay đầu ngựa rời đi.
 
Chương 350: Mạt nhi, như thế nào mới đủ tư cách?


Tô Nhân Vũ tự mình đưa Tô Mạt trở về phòng thay quần áo, trên đường nhịn không được hỏi:“Mạt nhi đi nơi nào chơi? Thú vị không ? Có mệt hay không?”

Nhìn thấy trước đây Quốc Công gia luôn nghiêm mặt nay thế nào lại dong dài như nữ nhân thế, Tô Mạt không khỏi cười thầm, cười trả lời:“Rất vui, một chút cũng không mệt, về sau còn muốn đi nữa.”

Tô Nhân Vũ nhịn không được hỏi:“Về sau có thể dẫn ta cùng đi mở rộng kiến thức được không?”

Tô Mạt mỉm cười,“Vậy xem ngài có đủ tư cách hay không đã!”

Bí mật của nàng cũng không thể tùy tiện nói cho người khác nghe.

Thân hình Tô Nhân Vũ dừng một chút, lập tức đuổi kịp, cười nói:“Phải như thế nào mới đủ tư cách?”

Lúc nói chuyện đó thì đã đến trước cửa, Kim Kết giúp đỡ Tô Mạt hạ kiệu, Lan Như cùng Hoàng Oanh sớm chờ ở nơi đó, hành lễ với Quốc Công rồi bước lên phía trước đỡ Tô Mạt.

Tô Mạt quay đầu nhìn Tô Nhân Vũ cười cười, dưới ánh đèn lồng chiếu rọi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mạt xinh đẹp đáng yêu đến cực điểm, nàng lớn tiếng nói:“Đa tạ Quốc Công đón ta. Chờ ta nghĩ ra mới nói cho ngài nghe.” Sau đó xoay người vui rạo rực chạy về phòng.

Tô Mạt thay đổi quần áo, đi lão phu nhân nơi đó trước thỉnh an rồi ăn cơm.

Thấy nàng đến, đại tiểu thư lập tức nghênh đón,“Ngươi cuối cùng đã trở lại rồi.” Những ngày Tô Mạt không có ở đây, nàng đều buồn muốn chết, quả thực giống như một thác nước cạn.

Tô Mạt nắm tay nàng, thấp giọng nói:“Chờ mấy ngày nữa, có cơ hội ta mang tỷ đi ra ngoài. Thật sự rất vui.”

Nàng bước vào phòng hành lễ với lão phu nhân và Vương phu nhân, lại sai người đem danh sách các lễ vật nàng đem về đọc lên cho mọi người nghe.

Lăng Nhược giúp nàng đọc ra, đều là những thứ rất thú vị ở thông thôn, còn có một ít rau khô mới phơi nắng trong mùa thu này, còn có các loại dưa muối bằng nước tương, đều là thứ đặc biệt ngon miệng.

Tô Hinh Nhi cười lạnh, nói thầm:“Bất quá chỉ là mấy thứ đồ nhà quê, cũng đáng để điều động binh lực vận chuyển về đây sao. Cứ như trong nhà không có mấy thứ đó vậy.”

Nhị tiểu thư tuy rằng không nói gì, nhưng trên mặt cũng lộ ra một tia châm chọc.

Vương phu nhân liếc Tô Mạt một cái, nghiêm trang nói:“Chơi thì cũng chơi rồi, trở về rồi thì lo chăm chỉ mà đọc sách. Nói như thế nào thì cũng là tiểu thư, cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài nghịch ngợm, nếu là quen thói, bản thân không nói làm gì, mọi người sẽ khinh thường......”

Nghiễm nhiên đem Tô Mạt trở thành tứ tiểu thư.

Bên kia Lăng Nhược lại thỉnh an nói:“ Tĩnh thiếu gia sai người đem bạc đến, nói là phí sinh hoạt của tiểu thư dùng trong mùa đông năm nay. Đa tạ lão phu nhân cùng Quốc Công lo lắng chiếu cố.”
 
Chương 351: Chuyện vui đến phát điên 01


Nàng ta đúng lúc nhắc nhở chuyện Tô Mạt bất quá chỉ tạm trú thế thôi, Tĩnh thiếu gia là đưa bạc tới, hắn hiện tại không tiện để Tô Mạt ở lại trong phủ cho nên mới đưa nàng ở tạm chỗ Quốc Công phủ mà thôi.

Để Vương phu nhân không nên quên, nay Tô Mạt không phải là tiểu thư của Tô gia, không chịu sự quản lý của bà ta.

Vương phu nhân bị hẫng một chút, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng cũng chỉ hừ một tiếng.

Đến nay bọn họ đều khẳng định, Tô Mạt chính là tứ tiểu thư lúc trước, trận đại hỏa không làm nàng chết cháy, bất quá là được Tĩnh thiếu gia cứu đi chẳng qua là họ không biết được cứu bằng cách nào mà thôi.

Chính là mọi người chưa nói toạc ra, nàng cũng không thể quá mức lộ liễu, cho nên cũng không tiện trách cứ Lăng Nhược.

Lão phu nhân cười nói:“Tĩnh thiếu gia khách khí như vậy làm cái gì. Vẫn là quên chuyện đó đi. Mạt nhi ở nhà chúng ta, cũng chính là con cháu trong nhà. Chẳng lẽ chúng ta còn không cho nàng ăn uống sao. Bất quá thiếu gia các ngươi đã đưa bạc tới cũng không có lý do trả trở về. Ta làm chủ, đem số tiền này giao cho ngũ nha đầu. Để nàng ta tự quản, về sau vừa đúng làm của hồi môn.”

Mọi người cười rộ lên, Vương phu nhân cùng nhị tiểu thư, Tô Hinh Nhi vài người bọn họ bị tức chết.

Tĩnh thiếu gia cư xử hào phóng, sủng ái Tô Mạt như vậy, số tiền đưa tới đương nhiên không phải là con số nhỏ.

Đều đưa Tô Mạt quản lý, nàng ta là một nữ oa nhi, trong chốc lát trở thành một phú bà .

Nhị tiểu thư và những người khác một tháng bất quá chỉ được hai lượng bạc tiền tiêu, quanh năm suốt tháng dành dụm cũng không được bao nhiêu.

Nhất thời ánh mắt đều tỏa ra ánh sáng nhìn chằm chằm Tô Mạt.

Tô Mạt hồn nhiên không để ý, cũng không chối từ, vui sướng hài lòng nói lời cảm tạ.

Vương phu nhân thấy nàng cứ như vậy nhận lấy, ngay cả giả vờ chối từ cũng không chối từ, không khỏi càng tức điên lên.

Lão phu nhân nhìn Tô Mạt,“Ngươi không ở phủ mấy ngày nay, bọn tỷ muội đều làm mấy bộ đồ mới, mua những dụng cụ dùng học tập khi vào cung cần dùng. Đồ của ngươi là do đại tỷ tỷ ngươi giúp ngươi chọn .”

Tô Mạt lập tức cười nói cảm tạ với đại tiểu thư:“Tỷ tỷ chọn cái gì ta cũng thích .”

Sau khi ăn xong, nàng lại đem theo ở nông thôn mang đến một ít món đồ thú vị phân cho người trong phủ, có cái giỏ nhỏ làm bằng hàng mây tre, hộp tráp đựng trang sức, còn có một số đá mài bóng, rễ cây tạo hình đẹp đẽ …vân vân.

Đại tiểu thư yêu thích không buông, nha hoàn mụ mụ thân cận của Tô Mạt cũng đều thích, Tô Mạt đại đa số đều tặng cho các nàng, nhưng không cho nhị tiểu thư, tam tiểu thư cùng Vương phu nhân. Mà là đem những đồ mua ở kinh thành có tính tượng trưng đem tặng bọn họ.
 
Chương 352: Chuyện vui đến phát điên 02


Nếu các nàng ta đã không màng tới, còn khinh bỉ, nàng đương nhiên sẽ không đem thứ mình thích tặng cho các nàng.

Nàng tỉ mỉ chọn lựa lễ vật, chỉ tặng cho người nàng quan tâm yêu mến.

Nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư thấy Tô Mạt tặng cho bọn họ là quà ở kinh thành đang mốt, suy nghĩ của hai người cũng khác nhau.

Nhị tiểu thư lập tức biết Tô Mạt là không coi trọng mình, tặng mình bề mặt thì có vẻ quý giá nhưng lại không hề tốn chút tâm tư lựa chọn.

Tam tiểu thư lại cảm thấy Tô Mạt bị chính lời nói của mình lúc ăn cơm nói trúng rồi, không dám lấy mấy thứ đồ nhà quê đó đưa cho nàng, cho nên đã mua những đồ vật quý giá trong kinh thành như túi đựng tiền, trâm tóc…vân vân.

Tô Mạt tặng cho lão phu một khối thọ thạch thiên nhiên, mặt trên đường nét hoa văn rõ nét, chính là chữ “ Thọ” rõ ràng.

Lão phu nhân mừng rỡ cười toe toét,“Cái này tốt. So với mua vàng bạc càng hợp với tâm tư của ta, ngũ nha đầu có tâm.”

Vương phu nhân đành phải hùa theo, Tô Nhân Vũ nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia mất mát.

Mọi người đều có lễ vật, mặc kệ là có tâm hay vô tâm, tóm lại đều được tặng.

Chỉ thiếu hắn không có.

Bên ngoài truyền đến tiếng mõ canh hai vang lêm, lão phu nhân ‘ô’ một tiếng,“Canh hai rồi bọn nha đầu nên sớm nghỉ ngơi một chút.”

Tô Mạt lôi kéo tay đại tiểu thư cáo từ trở về, hai người bọn họ tự nhiên là ở nơi của nàng tâm sự nhỏ to a.

Tô Nhân Vũ đi theo sau các nàng, đứng ở cửa viện Tô Mạt một hồi, thở dài, lặng lẽ trở về thư phòng.

Thư phòng là một tòa viện, nay hắn hiện ở tại chính thất, ban đêm Hỉ Thước hầu hạ.

Hỉ Thước nhìn hắn trở về, lập tức sai người múc nước, tiến lên giúp hắn cởi áo.

Nhìn hắn cau mày, trên mặt lộ ra một chút hiu quạnh, nàng thân thiết hỏi thăm:“Lão gia chuyện này là thế nào? Ngũ tiểu thư không ở đây, ngài mỗi ngày đều nhớ nhung nhắc tới, nay đã trở lại, sao tâm trạng lại vẫn y như cũ thế?”

Tô Nhân Vũ thở dài, hắn có thể nói cái gì, chẳng lẽ nói nữ nhi chưa tặng lễ vật cho mình, bản thân mình ghen tỵ?

Cũng không nói nên lời a.

Hắn thản nhiên nói:“Không có gì, ngủ đi.”

Hỉ Thước hầu hạ hắn rửa chân, còn chưa rửa xong, bên ngoài truyền đến giọng nói của tiểu nha đầu,“Lão gia, ngũ tiểu thư đến.”

Tim Tô Nhân Vũ đột nhiên nẩy lên một cái, quên chính mình đang rửa chân, liền nhảy dựng lên, may là võ công của hắn rất tốt mới không làm đổ chậu nước, nhưng lại làm cho Hỉ Thước hoảng sợ.

Tô Nhân Vũ mặc trung y, cọ cọ bàn chân trần chạy thẳng ra ngoài, vén rèm lên hỏi:“Mạt nhi ở đâu?”
 
Chương 353: Chuyện vui đến phát điên 03


Tô Mạt đứng ở trên đường hành lang, trong lòng ôm một đồ vật, nhìn thấy hắn mặc trung y chạy đến, vẻ mặt mừng như điên, nàng cúi đầu xuống phì cười, lại nhìn thấy hắn để chân trần lại ướt sũng .

Nay đã là cuối tháng 10, mặt đất lạnh cóng, không nhịn được quan tâm nói:“Trời lạnh như thế sao Quốc Công lại đi chân trần?”

Tô Nhân Vũ bây giờ mới phát hiện ra mình không có đi giầy, hơn nữa quần áo không chỉnh tề, bộ dáng nhếch nhác, vội nói:“Ngươi đi thư phòng chờ ta.”

Nói xong vội vàng trở về, cũng không xỏ tất, bất chấp lau chân, liền đem giầy đeo vào, lại khoác áo vào.

Hỉ Thước vội hầu hạ hắn chỉnh y phục, Tô Nhân Vũ nói:“Ngươi đi hâm nóng chén sữa bò đưa tới cho nha đầu kia uống.”

Hỉ Thước vội đi.

Tô Nhân Vũ bước nhanh đến thư phòng, bên trong chỉ đốt có một chiếc đèn lồng, không phải rất sáng, bóng dáng nho nhỏ của Tô Mạt ở dưới đèn thu lại một khối, ôn nhu mềm mại, tóc xõa trên lưng, nước da trên gương mặt trong suốt đáng yêu, như là bảo thạch tuyệt mỹ, lộ ra ngoài ánh sáng lộng lẫy sáng bóng.

Trong lòng hắn thấy ấm áp, không khỏi phát ra thanh âm ôn nhu,“Mạt nhi muốn xem sách sao?”

Hắn tưởng nàng tới tìm hắn là muốn sách.

Tô Mạt mỉm cười, giơ ra đồ vật gì đó ôm trong lòng,“Ta tới tặng lễ vật cho ngài.”

Trái tim Tô Nhân Vũ mãnh liệt đập thình thịch, lập tức lại không nhảy nữa, sau đó lại thùng thùng nhảy dựng lên, dòng máu lại chảy lên não, vui mừng đến nỗi trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tô Mạt đem lễ vật được bọc bằng tấm vải màu xanh đặt vào trong tay hắn, Tô Nhân Vũ chỉ cảm thấy nặng trình trịch .

Tô Mạt nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói:“Ngài không nhìn xem có thích hay không à?”

Tô Nhân Vũ cười nói:“Ngươi tặng , cái gì ta cũng thích.”

Tô Mạt bĩu môi,“Nếu tặng ngài độc xà thì sao?”

Tô Nhân Vũ cười ha ha, nói oang oang:“Cái đó cũng thích.”

Tô Mạt thở dài, nam nhân này, lúc thích liền móc hết tim gan ra, không có nguyên tắc, không có giới hạn.

Aiz, thật không biết có người phụ thân như vậy là tốt hay xấu a

Cha của nàng là người rất có nguyên tắc, nàng làm sai cũng chưa bao giờ nương tay trừng phạt nàng, trực tiếp coi nàng như các binh lính dưới trướng của cha.

Tô Nhân Vũ không được rồi, đối với đứa nhỏ mình yêu thương, quả thực là cưng chiều a, một chút cũng không có trách nhiệm, tuyệt đối không phải là một người cha đạt tiêu chuẩn .

Xem ra nàng phải cẩn thận điều ~ điều chỉnh ~ chỉnh hắn mới được a.
 
Chương 354: Tiến cung 01


Tô Nhân Vũ vải bọc gấm mở ra, bên trong là một pho tượng chiến mã chạm khắc gỗ, ngẩng đầu hùng dũng phi, đuôi ngựa bay lên, khí thế phi thường.

Lại nhìn kỹ một chút, thế nhưng không phải là điêu khắc, chính là khối gỗ tự nhiên, nặng trịch, chỉ có cái đáy đã được mài bằng.

Tô Mạt cười nói:“Cái này tặng cho ngài để trong thư phòng làm cái chặn giấy.”

Vốn là thời điểm nàng đi dạo ở đồng ruộng, vừa vặn nhìn thấy có gốc cây và một bụi cây mọc cùng nhau, bởi vì gốc của nó rất phát triển, làm nứt cả mặt đất .

Sau lại đành phải chặt đi, nàng nhìn một cái là biết gốc cây kia rấ thú vị, giống hệt như chiến mã, liền bao A Lí giúp nàng chặt xuống, lại lấy tiểu đao gọt bằng phẳng cái đáy, rồi lấy cái dũa dũa lại cho bằng.

Nhìn hắn mặt mày hớn hở, Tô Mạt biết hắn rất thích, bèn nói:“Ta trở về ngủ, đại tỷ tỷ còn đang chờ ta.”

Nàng xoay người chạy đi, Hoàng Oanh và vài người khác vội vàng mang đèn lồng đuổi theo, sợ nàng té ngã.

Tô Nhân Vũ ôm con chiến mã điêu khắc kia, hưng phấn khó có thể kiềm chế bản thân.

Điều này chứng minh nư nhi đối với mình đã có cách nhìn mới?

Hắn vốn nghĩ là nữ nhi có khả năng sẽ không tha thứ cho hắn, có lẽ chỉ có ở thời điểm mấu chốt, gặp phải nguy hiểm sinh tử, nữ nhi mới có thể thật sự có một chút thay đổi và tha thứ.

Hắn nghĩ sai rồi, nhìn lầm nữ nhi rồi.

Nàng là nữ hài tử thiện lương đáng yêu, hắn cười cười, thật cẩn thận đem pho tiểu mã đặt trên thư án, sau đó tự mình cầm một khối khăn đậy lên trên, mới lưu luyến rời đi.

Ba ngày sau, người của Tô gia tiến cung tạ ơn, sau đó đi Thái Học bái kiến thầy giáo.

Thái Học rất lớn, chủ viện để cho nhóm hoàng tử công chúa dùng, sườn viện là dùng bức tường vây rất cao ngăn cách, các học sinh khác ngay thì ở tại sườn viện học tập.

Ra vào cửa đều không can thiệp chuyện của nhau.

Giảng sư chủ yếu của nhóm hoàng tử là Hàn Lâm viện đại học sĩ Triệu Khoan, thông thạo thiên văn địa lý, xe cộ, cực kỳ uyên bác.

Triệu Khoan hơn bốn mươi tuổi tuổi, da mặt trắng nõn, để chút râu quai nón, nhìn nho nhã hết sức.

Đồng môn tổng cộng cũng có hai mươi mấy người, có mười mấy thư đồng.

Nam hài tử ở phía nam, nữ hài tử ở phía bắc, tách ra ngồi.

Hoàng đế theo thường lệ đích thân đến khuyên răn vài câu, nhắc nhở bọn họ cần phải chăm chỉ đọc sách, nghe lời thầy giáo, không được nghịch ngợm quấy rối, nhất là vài kẻ hay gây phiền toái kia, tỷ như Thất điện hạ cùng Thập tam công chúa.

Tô Mạt quét một vòng thấy ánh mắt hung tợn của đám người Hoàng Phủ Kha, biết hôm nay khẳng định sẽ không yên ổn.
 
Chương 355: Tiến cung 02


Tô Mạt quét một vòng thấy ánh mắt hung tợn của đám người Hoàng Phủ Kha, biết hôm nay khẳng định sẽ không yên ổn.

Ở trong cung không giống như ở nhà, đây là nơi mà nếu như ngươi yếu đuối sẽ bị người ta nuốt gọn, nàng nảy ra một kế sách.

Thời điểm Hoàng đế có mặt, bọn trẻ đều im lặng, an phận nghe giáo huấn, hoàng đế vừa mới bước chân đi khỏi, trong học đường lập tức như mạch nước ngầm bắt đầu tuôn chảy.

Hoàng Phủ Giới ghé trên thư án lén lút hỏi:“Nhị ca bọn họ tại sao không tới?”

Người nọ nghiêng đầu, lấy sách che khuất đầu, nhỏ giọng nói:“Ta nghe nói Thái tử ca ca cùng Tô Trì, Tô Việt bọn họ ở thư phòng đọc sách, phụ hoàng đích thân phân công nhiệm vụ. Ngũ ca có việc, phỏng đoán cũng sẽ không học tập cùng chúng ta. Hắn nói chúng ta còn nhỏ, bọn họ đều lớn rồi, muốn học riêng.”

“Nhị ca thì sao?” Hoàng Phủ Giới bĩu môi, cái gì lớn nhỏ, chính là bất công.

Cứ bắt hắn cùng nhóm nữ hài tử này cùng nhau đọc sách, chán phèo.

Người nọ lắc đầu,“Không biết. Phỏng chừng phụ hoàng không cho hắn đọc sách.”

Hắn đè thấp thanh âm, tiến đến trước mặt Hoàng Phủ Giới nói:“Ta nghe mẫu phi nói a, phụ hoàng nói không cho nhị ca đọc sách, nói hắn sát khí quá nặng, làm nhục sách vở, không để cho hắn học.”

Hoàng Phủ Giới vừa muốn nói chuyện, phía trước Triệu học sĩ ho khan một tiếng,“Mới ngày đầu tiên a, cũng không nên quá phận, miễn cho bị phạt đánh.”

Trong tay hắn vỗ vỗ cái thước bằng trúc, đánh vào lòng bàn tay sẽ rất đau .

Hoàng đế đã giao cho hắn quyền hạn, không hoàn thành bài vở, quấy rối, ẩu đả đánh nhau, thầy giáo đều có quyền hạn đánh vào tay.

Tô Mạt cũng cúi đầu lấy sách vở chắn qua một vòng trước mặt, bởi vì không thấy Hoàng Phủ Cẩn, cũng không thấy thái tử, ngũ hoàng tử, nghĩ bọn họ lớn hơn một chút, không chịu cùng bọn nhỏ học tập?

Lúc này phía trước bay tới thanh âm cười lạnh của nữ hài tử, có người nói:“Xem nàng ta kìa hình dáng nhà quê ngu ngốc, biết được cái gì, còn đọc sách, có mà ăn sách thì có.”

“Đúng vậy, nghe nói nàng thật sự ngốc, lớn như vậy còn không biết được mấy chữ.”

Tô Mạt giương mắt qua quyển sách đang được dựng thẳng, nhìn thẳng vào ánh mắt đắc ý có chứa sự khinh miệt của Hoàng Phủ Kha, đồng thời nhìn vào nữ hài tử cao ngạo xinh đẹp ngồi cùng bàn với nàng, tuổi tác chắc cũng xấp xỉ nàng.

Tay của Đại tiểu thư ở dưới bàn nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng,“Đừng để ý tới bọn chúng.”
 
Chương 356: Tiến cung 03


Tô Mạt gật đầu, bắt đầu đọc sách, nhìn thấy học bất quá là loại sách như tứ thư ngũ kinh linh tinh gì đó, mấy thứ này, rất có lợi cho nàng là kiếp trước thông minh, lại có một người bà ngoại ham thích văn học cổ, nàng từ rất nhỏ đã được dạy dỗ học thuộc lòng.

Hiện tại đang đọc chính là cuốn sách “ Đại học”*.

*Tứ thư là là bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn. Chúng bao gồm: 1. Đại Học (大学Dà Xué) 2.Trung Dung (中庸 Zhōng Yóng) 3.Luận Ngữ (论语 Lùn Yǔ) 4.Mạnh Tử (孟子 Mèng Zǐ)

Ngũ Kinh (五 經 Wǔjīng) là năm quyển kinh điển trong văn học Trung Hoa dùng làm nền tảng trong Nho giáo. Theo truyền thuyết, năm quyển này đều được Khổng Tử soạn thảo hay hiệu đính. Sách kinh điển gồm hai bộ: Ngũ Kinh và Tứ Thư. Năm quyển Ngũ Kinh gồm có: 1.Kinh Thi (詩經 Shī Jīng) 2.Kinh Thư (書經 Shū Jīng) 3. Kinh Lễ (禮記 Lǐ Jì)4. Kinh Dịch (易經 Yì Jīng). 5. Kinh Xuân Thu (春秋 Chūn Qiū)

Vốn còn muốn biết Tĩnh thiếu gia ở đâu, cùng nhau làm đồng môn ( bạn học), kết quả hoàn toàn không nhìn thấy hắn đâu. Ngay cả đại ca nhị ca, thái tử cùng ngũ hoàng tử cũng không có mặt.

Tô Mạt cảm thấy không có ý nghĩa gì, không bằng nàng tự mình bố trí nông trại kiểu mới của nàng.

Nàng lập tứclấy ra giấy Tuyên Thành, dùng bút chì do chính mình đặc chế bắt đầu vẽ.

Hiện tại nàng chỉ có ý tưởng, nói với ba vị trưởng thôn trang đại khái mạch ý tưởng của nàng, để bọn họ chuẩn bị địa điểm, còn có một ít đồ vật cơ bản.

Xác thực như thế nào, còn phải chờ mùa xuân tới.

Nàng hiện tại trước bản thảo vẽ xong, năm sau có thể làm chơi ăn thật rồi.

Triệu học sĩ ở phía trước gật gù đắc ý giảng, lại bảo người ta đọc theo hắn, còn không ngừng gọi người đứng lên giảng giải hàm nghĩa câu.

“Tô Mạt...... Tô Mạt......”

Triệu học sĩ kêu nàng vài tiếng, Tô Mạt vùi đầu cặm cụi, căn bản không để ý tới hắn nói gì.

Nàng một khi đã chìm vào trong thế giới của mình đôi tai liền không hóng chuyện bên ngoài, căn bản nghe không thấy người khác nói, cũng quên mất bản thân đang ở chỗ nào.

Đại tiểu thư nóng vội, kêu Tô Mạt vài tiếng nàng cũng không phản ứng gì.

Cuối cùng đại tiểu thư nóng nảy, vươn tay qua, nhéo mạnh ở eo nàng một cái.

“Ai nha, đau chết mất.”

Tô Mạt bị đại tiểu thư nhéo một cái rõ đau ở trên eo, đau quá làm nàng lập tức nhảy dựng lên, vừa muốn hỏi vì sao nhéo nàng, đột nhiên cảm giác bên cạnh lạnh lẽo, thì ra Triệu học sĩ đã đứng ở bên cạnh nàng.

Triệu học sĩ chắp tay sau lưng, nghiêm mặt, biểu hiện ra bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,“Tô Mạt, ngươi là đến để đọc sách sao?”

Tô Mạt lập tức kính cẩn lễ phép, đối đãi với thầy giáo nhất định phải cung kính, nếu không muốn bị dùng cách xử phạt về thể xác.

Triệu học sĩ thấy nàng hiểu chuyện, tôn kính thầy giáo, trong lòng thư thái một chút,“Ngươi đang làm cái gì?”

Tô Mạt việc vươn tay che đi bức tranh mình vừa vẽ.

Triệu học sĩ tay dài, đã lấy được, nhìn trái nhìn phải, cũng không biết là cái gì.

“Đây là vật gì?” Hắn hỏi.

Tô Mạt việc giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, cười theo,“Tiên sinh, là ta đêm qua nằm mơ, cảm thấy thú vị liền vẽ ra, hắc hắc.”
 
Chương 357: Tiến cung 04


Hoàng Phủ Kha và nữ hài tử bên cạnh châm chọc nói:“Đã nói nàng ta là đồ ngu ngốc, có thể hiểu biết lễ nghĩa đã tốt lắm rồi, còn đọc sách cái nỗi gì, không cấm giày xéo sách vở. Chỉ sợ học vài ba năm, nàng ta cũng không quen mặt sách, sách cũng quen nàng ta rồi. Ta thấy nàng ta giống như Hoàng Phủ Cẩn, là thứ thô lỗ không đầu óc. Suốt ngày khoe khoang .”

Nữ hài tử kia không vui nói:“Nhị điện hạ cũng tốt, bất quá cư xử có chút lạnh lùng, ngươi không nên nói không tốt sau lưng hắn. Về sau ta còn muốn...... Tô Mạt này cũng chả ra sao cả, nhìn tròng mắt nàng ta đảo như bi là biết nàng ta đang nghĩ đến chuyện xấu xa. Ta nghe nói, nàng ta là con riêng, là thứ hạ lưu thấp hèn. Bệ hạ thế nhưng lại cho nàng tiến cung, cũng không sợ nàng ta sẽ hù dọa người khác sao.”

Tô Mạt tức giận đến nỗi lửa giận hắt lên bừng bừng, dám nói nàng là thứ đồ hạ lưu, bọn họ cả nhà đều là thứ đồ hạ lưu.

Xem nàng làm như thế nào khiến cho Tống gia xúi quẩy.

Nàng cau có mặt mày, quay đầu lạnh lùng trừng mắt với bọn chúng, hừ nói:“Dám nghị luận xằng bậy hành vi của bệ ha, chém đầu!”

Nữ hài tử kia là tiểu thư Tống gia, từ thuở nhỏ được Hoàng quý phi yêu thích, được đón vào trong cung để cùng nữ nhi mình cùng nhau học tập, nay đến đây học chung.

Từ nhỏ đến lớn, nàng ta nhận được đều là giống như đãi ngộ của công chúa, sao có thể bị người khác chỉ trích ?

Nàng ta từ từ đứng lên,“Tô Mạt, ngươi nói hươu nói vượn cái gì. Bệ hạ là dượng ta, ngươi tính là cái thứ gì?”

Tô Mạt hướng nàng làm cái mặt quỷ:“Ta không phải thứ đồ gì cả, ngươi mới là thứ đồ này nọ, mà còn là thứ đồ xấu xa.”

Nam hài tử nhìn nữ hài tử cãi nhau cầm ỹ liền huýt sáo, ném sách, Triệu tiên sinh chưa từng gặp qua trận chiến như kiểu này, tức giận đến râu tóc rung rung,“Ngươi, các ngươi, câm miệng!”

Hắn thở phì phì tiến lên phía trước, lấy cái thước đạp mạnh một cái, đập mạnh đến nỗi tê cả tay, đành phải chỉ vào các nàng run run nói:“Riêng có nữ tử cùng tiểu nhân là khó dạy!”

Bên kia Hoàng Phủ Kha nổi giận, sai cung nữ tiến lên đánh Tô Mạt, Tống tiểu thư cũng nhảy cẫng lên kêu người tới, nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư đứng ở một bên vui sướng khi người khác gặp họa ung dung xem náo nhiệt, đại tiểu thư gấp đến độ chỉ sợ Tô Mạt bị thiệt thòi.

Đại tiểu thư nói với cung nữ đứng bên cạnh nàng:“Làm phiền tỷ tỷ, có thể đi tìm thư đồng của thái tử điện hạ đến hay không ?”

Tô Trì đến đây, vừa có thể quản được Tô Mạt lại có năng lực uy hiếp mấy nữ hài tử kia.

Dù sao hắn cũng là thư đồng của thái tử, có thể đại diện cho thái tử .

Tiểu cung nữ lĩnh mệnh vội đi.
 
Chương 358: Tiến cung 05


“Ngươi là đứa con riêng đáng xấu hổ, bất quá là Tô quốc Công ở bên ngoài cùng nữ nhân không đứng đắn sinh hạ, ngươi còn tự coi mình là thiên kim tiểu thư thật sao!”

Tống tiểu thư tức giận đến lệch mũi, bắt đầu táo bạo vạch trần gốc gác của Tô Mạt, điều này là nàng sai người đi thăm dò nghe được từ miệng mấy người lớn trong nhà mới biết được.

Bên ngoài thịnh truyền Tô Mạt chính là Tô Nhân Vũ ở bên ngoài cùng kỹ nữ sinh ra, làm bộ nói là nghĩa nữ mang về nhà.

Hoàng Phủ Kha lập tức kêu la nói:“Lôi nàng ta đi ra ngoài, chúng ta không muốn cùng nhau đọc sách với thứ tiểu tạp chủng.”

Tô Mạt trong lòng cười lạnh, dò xét chỗ trống, nhìn thấy cái nghiên mực ở trên bàn lợi dụng lúc người khác không chuẩn bị liền đập qua.

Thần thái bình tĩnh, động tác lại vừa nhanh vừa độc.

Nghiên mực bao gồm cả mực nước, bất ngờ nện vào trên vai Tống tiểu thư, đau đến nỗi nàng ta kêu lên oai oái, lập tức khóc lớn, sai người xông lên đánh Tô Mạt.

Hoàng Phủ Kha cũng bưng lên nghiên mực đập lại.

Tô Mạt thân mình linh hoạt, hơn nữa có tập nội công, lại học tiểu cầm nã thủ, ứng phó như thường.

Dạo gần đây, nàng một chút cũng không thụt lùi.

Tay mắt lanh lẹ đem đại tiểu thư đẩy sang bên cạnh, sai người bảo hộ nàng ta, nàng thì huỵch huỵch trốn dưới gầm bàn, né tránh nghiên mực của Hoàng Phủ Kha, sau đó giơ tay tiếp được, lại vươn tay ném trở về.

Lần này đập trúng cái trán của một tiểu cung nữ, nhất thời máu chảy như trút nước.

Triệu học sĩ tức giận đến nỗi ngồi đơ ở ghế trên, hít thở khó nhọc, trợn trắng mắt. Thanh danh cả đời của hắn, liền như vậy bị hủy rồi.

Cho dù là giảng bài cho thái tử, ngũ hoàng tử, hắn đều chưa từng bị chịu qua một chút tức bực.Nay thế nhưng mỗi người đều không đem hắn để vào mắt, bọn nhỏ mới sáu bảy tám tuổi đã dám làm phản.

Hắn vươn tay chỉ chỉ, lập tức ngã bất tỉnh nhân sự.

Bên kia Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư chửi bậy, sai cung nữ đi lên đánh Tô Mạt, kết quả một đám cũng không ai dám tới gần.

Tô Mạt tự mình chiếm đóng ở một khu bàn học, đồ đạc trên bàn không cần biết là của ai, cứ thấy nghiên mực cùng sách vở là vơ lấy, càng nhiều mực nước càng tốt.

Quăng hết ra xa, mực nước đầm đìa, cả những người đứng xem xung quanh cũng mặt mũi lấm lem dính mực.

Nàng đem chống tay cạnh sườn, đứng giữa trung tâm, hướng Tống tiểu thư các nàng ngoắc đầu ngón tay,“Đến đây a!”

Tống tiểu thư bị nàng đập cánh tay trái đều không nâng lên được, tay phải quơ lấy cái chặn giấy nện qua.

Tô Mạt ngắm chuẩn, cúi đầu xuống, né tránh, cái chặn giấy kia lập tức nện trên người tiểu hoàng tử đứng phía sau.
 
Chương 359: Tiến cung 06


Tô Mạt ngắm chuẩn, cúi đầu xuống, né tránh, cái chặn giấy kia lập tức nện trên người tiểu hoàng tử đứng phía sau.

Không khéo, cũng chính là người mà hai ngày trước bị Hoàng Phủ Giới đánh gãy cái răng cửa.

Góc nhọn trên cái chặn giấy nện ở trên trán hắn, nhất thời làm lủng đầu, máu lập tức chảy ra.

Tiểu hoàng tử sợ tới mức oa oa khóc lớn, sau đó hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.

Tô Mạt lấy một địch mười, đại tiểu thư nguyên bản còn muốn tiến lên khuyên nhủ, thấy nàng không bị thiệt thòi, lại luôn nháy mắt ra hiệu với mình, nghĩ Tô Mạt luôn chững chạc, tuy rằng còn nhỏ, nhưng to gan lớn mật.

Liền nghĩ ngay ra Tô Mạt khẳng định là có kế hoạch riêng, thế là không tiến lên quấy rầy nữa, ngược lại đi theo tiểu cung nữ leo ra ngoài cửa sổ đứng ở bên ngoài xem cuộc chiến.

Càng đánh càng loạn, hai công chúa và một tiểu hoàng tử có quan hệ tốt với tiểu hoàng tử mới bị té xỉu kia cũng gia nhập chiến đoàn, cũng là giúp đỡ Tô Mạt, cầm khối nghiên mực liền đáp qua bên kia .

Hoàng Phủ Kha ngày thường làm người kiêu ngạo, lại điêu ngoa tùy hứng, mặt ngoài có nhiều người sợ nàng ta, người thật sự có tâm với nàng ta lại thiếu.

Trừ bỏ vài kẻ thường nịnh bợ, mọi người đều lùi ra bên ngoài, đem toàn bộ học đường để lại cho bọn hắn đại chiến.

Hoàng Phủ Giới bởi vì nhắc nhở Tô Mạt cẩn thận, bị Hoàng Phủ Kha ghen ghét, bị một cái bình nước nện trên người, hắn cũng nổi giận, giúp đỡ Tô Mạt đánh trả.

Tô Mạt nhìn thấy vũ khí bên cạnh không nhiều lắm, liền nói với Hoàng Phủ Giới,“Đừng ném nhiều!”

Hoàng Phủ Giới thuận tay đem nhặt mấy thứ đồ rửa bút đưa cho nàng, Tô Mạt ngắm chuẩn ngay một tiểu thái giám sức chiến đấu có vẻ mạnh, ném một cái đồ rửa bút qua, trúng chính giữa ót hắn, làm cho hắn đổ máu ngất đi.

Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm bén nhọn của thái giám,“Bệ hạ giá lâm, thái tử điện hạ giá lâm......”

Tô Mạt tròng mắt vừa đảo, giữ chặt Hoàng Phủ Giới một phen,“Đến!”

Nàng kéo hắn xông lên, Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư nghĩ rằng nàng sợ rồi, muốn tới nhận tội xin lỗi, lập tức liền đi đến tóm lấy tóc nàng đánh.

Tô Mạt nhân cơ hội kia bẻ gẫy cán bút cắm vào bọn họ, thuận tiện lấy một ít máu của người khác thoa lên trên mặt, cổ, tay của chính mình cùng Hoàng Phủ Giới.

“Đều dừng tay hết cho trẫm!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top