Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2896


Chương 2896

Nói xong, ông ta nhìn Bắc Tề Vương.

Sở dĩ ông ta tiết lộ những điều này là hy vọng có thể đánh tan suy nghĩ định nhằm vào Diệp Quân của khu vực Cổ Hoang.

Mặc dù bây giờ ông ta đã gia nhập khu vực Cổ Hoang nhưng ông ta vẫn không muốn trở thành kẻ thù của Diệp Quân, ngoại trừ tình bạn lúc ban đầu, còn một nguyên nhân khác, đó là trực giác nói cho ông ta biết khu vực Cổ Hoang chưa chắc có thể đánh lại Diệp Quân.

Bắc Tề Vương bỗng nói: “Trong tay Diệp Quân đó có phải có một cuốn sách cổ màu đen không?”

Thần Dã nhìn Bắc Tề Vương, ông ta do dự rồi gật đầu.

Bắc Tề Vương nheo mắt: “Nghe nói cuốn sách cổ này là ghi chép mà Thần Nhất để lại, bên trong có cách tu luyện của các tầng thần tính cảnh giới Thần Đạo, không chỉ thế, còn có cách tu luyện mười phần thần tính”.

Nói đến đây lão ta đứng lên: “Xem ra ta phải đích thân đi một chuyến rồi”.

Đích thân đi một chuyến.

Nghe Bắc Tề Vương nói vậy, trong lòng Thần Dã thầm thở dài.

Ông ta biết, khu vực Cổ Hoang không quá để ý đến chút lợi ích của Đạo Thị, nhưng khu vực Cổ Hoang chắc chắn sẽ không bỏ qua cho truyền thừa Thần Nhất trên người Diệp Quân.

Truyền thừa Thần Nhất!

Không chỉ có khu vực Cổ Hoang, e là Trấn tộc và nhà họ Thần đều có suy nghĩ đó.

Đối với người tu luyện mà nói, ghi chép của Thần Nhất có cám dỗ quá lớn.

Dứt lời, Bắc Tề Vương tiến lên phía trước một bước, biến mất cùng Bắc Phong, lão ta biết rất rõ, nếu muốn lấy được cuốn sách cổ của Thần Nhất, thì phải càng nhanh càng tốt. Bởi vì các yêu vương, Trấn tộc và nhà họ Thần có khả năng cũng sắp ra tay.

Trong điện, Thần Dã khẽ lắc đầu, thật ra ông ta vẫn muốn khuyên nhủ, nhưng ông ta biết, vị yêu vương trước mắt này sẽ không nghe theo lời khuyên của ông ta.

Bởi vì ông ta chẳng là gì trong mắt đối phương, nếu ông ta lên tiếng khuyên nhủ, e rằng không những không được cảm ơn, mà có khi còn gặp nguy hiểm.

Thần Dã lại lắc đầu, sau đó xoay người rời đi.

. . .

Nhà họ Thần.

Hôm nay, một ông lão rời khỏi nhà họ Thần cùng với một cô gái trẻ tuổi.

Ông lão mặc áo choàng đen, râu tóc bạc trắng, cô gái bên cạnh ông ta mặc một bộ váy trắng như tuyết, cực kỳ tao nhã.

Cô gái đột nhiên nói: “Đại trưởng lão, ông nói xem liệu Diệp Quân có đưa cuốn sách cổ kia cho chúng ta không?”

Ông lão bình tĩnh nói: “Không đâu”.

Cô gái nhìn về phía ông lão, ông lão lại nói: “Không sao cả, chúng ta có thể cướp”.

Cô gái yên lặng.

Ông lão ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sắc mặt không chút cảm xúc: “Người nào có thực lực thì sẽ có được đồ vật trong thiên hạ”.

Cô gái đột nhiên hỏi: “Đại trưởng lão, tại sao lúc đầu Thần Nhất lại rời khỏi nhà họ Thần?”

Sắc mặt ông lão đột nhiên trở nên khó coi.
 
Chương 2897


Chương 2897

Cô gái nhìn ông lão, chờ đợi câu trả lời.

Trên thực tế, thế hệ trẻ của nhà họ Thần ngày nay đều không biết tại sao Thần Nhất lại rời khỏi nhà họ Thần, đây có thể nói là điều cấm kỵ trong nhà họ Thần, điều cấm kỵ mà không ai dám nhắc đến.

Vì vậy, nhiều người chỉ biết rằng nhân vật huyền thoại Thần Nhất đến từ nhà họ Thần, chứ không biết tại sao lúc đầu Thần Nhất lại rời khỏi nhà họ Thần.

Ông lão như đang nhớ lại chuyện xưa, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, cuối cùng khẽ thở dài.

Cô gái không hiểu, nên vẫn tiếp tục hỏi: “Đại trưởng lão, có thể kể chút không?”

Ông lão nhìn cô gái bên cạnh, nghĩ đến thân phận đặc biệt của đối phương, ông ta hơi do dự, sau đó nói: “Cụ thể là thế nào thì ta cũng không biết, ta chỉ biết rằng, ban đầu Thần Nhất nảy sinh mâu thuẫn với gia chủ nhà họ Thần và các trưởng lão, còn mâu thuẫn gì thì ta cũng không rõ, chỉ biết rằng Thần Nhất đã chém chết sáu vị trưởng lão cùng một lúc…”

Nói đến đây, ông ta khẽ lắc đầu: “Lần nội chiến đó suýt đã mang đến tai họa ngập đầu cho nhà họ Thần”.

Cô gái hạ giọng nói: “Với thiên phú đáng sợ của Thần Nhất, gia tộc chắc chắn sẽ phải dốc sức bồi dưỡng, không thể nào nảy sinh mâu thuẫn…”

Ông lão gật đầu: “Đúng vậy, đây cũng là điểm mà rất nhiều người trong tộc nghi ngờ, nhưng ta đoán, có lẽ có liên quan đến một cô gái”.

Cô gái nhìn về phía ông lão, ông lão nói: “Ta từng nghe ông nội ta nói rằng, năm đó Thần Nhất thích một cô gái, nhưng gia tộc không đồng ý cho Thần Nhất theo đuổi cô gái đó…Có lẽ đó chính là nguyên nhân, nhưng cụ thể là như thế nào thì ta cũng không rõ”.

Nói đến đây, ông ta thấp giọng thở dài: “Nếu ban đầu gia tộc không để xảy ra chuyện đó, Thần Nhất vẫn ở lại nhà họ Thần thì Trấn tộc và khu vực Cổ Hoang đã sớm bị chúng ta tiêu diệt. Không những thế, cho dù là khu vực Tiên Linh cũng phải cúi đầu xưng thần trước nhà họ Thần ta”.

Nói xong, trong mắt ông ta hiện lên vẻ phức tạp. Quả thật, nếu năm đó Thần Nhất ở lại nhà họ Thần, với thực lực khủng khiếp của Thần Nhất, cộng thêm nhà họ Thần thì trong cả vũ trụ, ai có thể trở thành đối thủ của nhà họ Thần được đây?

Nhà họ Thần sẽ trở thành gia tộc đứng đầu vũ trụ!

Đáng tiếc, cuối cùng Thần Nhất vẫn cắt đứt quan hệ với gia tộc và rời khỏi nhà họ Thần, mà khi Thần Nhất rời đi, không phải chỉ là một cú đả kích nhỏ đối với nhà họ Thần.

Cô gái đột nhiên nói: “Ta đã điều tra Thần Nhất, người này có tính cách hiền lành, không phải loại người tàn bạo…”

Ông lão trầm giọng nói: “Thần Tuyết, cẩn thận lời nói”.

Cô gái nhìn về phía ông lão, ông lão nghiêm túc nói: “Thần Tuyết, ta lắm miệng nói thêm một câu, cô có địa vị đặc biệt, tương lai chắc chắn sẽ phi phàm, nhưng cô phải biết rằng, bây giờ chỗ đứng của cô còn chưa vững, nếu bây giờ cô điều tra những chuyện này, để thế hệ trước biết được, cô…”

Cô gái tên Trần Tuyết bình tĩnh nói: “Ta hiểu ý của Đại trưởng lão”.

Ông lão khẽ gật đầu: “Tốt nhất là không nên đề cập đến chuyện này, tránh khiến mấy lão già kia không vui, mà bọn họ không vui cũng không phải chuyện tốt đối với cô”.

Thần Tuyết gật đầu: “Ta hơi tò mò, chỉ vậy thôi”.

Lật lại bản án?

Cô ta chắc chắn không có suy nghĩ này, bây giờ cô ta còn chưa có năng lực đó, hơn nữa, Thần Nhất đã lựa chọn binh giải, dù lật lại bản án cũng không có ý nghĩa gì.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Thần Tuyết đột nhiên nói: “Diệp Quân có thể có được truyền thừa Thần Nhất, chắc chắn không phải người bình thường, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn”.
 
Chương 2898


Chương 2898

Ông lão gật đầu: “Đương nhiên rồi, người này có thể chém chết Đạo Nhiên, chắc chắn là một vị thiên tài tuyệt thế, tuy nhiên, dù có yêu nghiệt thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là con kiến nhỏ bé trước mắt các đại gia tộc mà thôi, trừ phi thực lực của hắn đã đạt đến trình độ như Thần Nhất, hoặc sau lưng hắn có cường giả cấp bậc như Thần Nhất…”

Nói đến đây, ông lão bật cười: “Mà rõ ràng, chuyện này chắc chắn là không thể nào”.

Nhân vật như Thần Nhất, triệu năm cũng không có nổi một người, mặc dù Diệp Quân cũng yêu nghiệt, nhưng bây giờ, hắn chắc chắn không thể có thực lực kinh khủng như Thần Nhất. Còn thế lực đằng sau Diệp Quân, nếu thế lực đó có thể có cường giả cấp bậc Thần Nhất thì nhà họ Thần không thể không biết.

Thần Tuyết nhìn Đại trưởng lão ở bên cạnh, không nói gì.

Trực giác nói cho cô ta biết, Diệp Quân này chắc chắn không đơn giản, bởi vì loại người dám coi thường Trấn tộc và khu vực Cổ Hoang để đi hủy diệt Đạo Thị, hoặc là loại người ngu dốt không biết sợ, hoặc là căn bản không sợ khu vực Cổ Hoang và Đạo Thị.

Cô ta càng nghiêng về lý do đằng sau hơn.

Ngay lúc này, thời không trước mặt Đại trưởng lão đột nhiên rung chuyển, một lúc sau, sắc mặt Đại trưởng lão trầm xuống: “Bắc Tề Vương đã đi tìm Diệp Quân rồi”.

Thần Tuyết cau mày.

Sắc mặt Đại trưởng lão u ám nói: “Yêu vương sẽ không đích thân ra tay chỉ vì chuyện của Đạo Thị, rõ ràng, vị yêu vương kia cũng đến vì cuốn sách cổ của Thần Nhất, đi thôi…”

Nói xong, ông ta và Thần Tuyết biến mất tại chỗ.

. . .

Bên trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân đứng ở trong một vùng tinh không, cặp mắt hắn khép hờ, khí tức cuồn cuộn.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân đột nhiên mở mắt, bỗng chốc, toàn bộ tinh không đều trở nên hư ảo, ngay sau đó, một thanh kiếm lao ra từ thời không trước mặt.

Ầm!

Toàn bộ thế giới trong Tiểu Tháp rung lên dữ dội.

Khóe miệng Diệp Quân hơi nhếch lên.

Thực hiện liên tục thời không Tuế Nguyệt chồng chéo ba lần!

Trong năm năm qua, hắn vẫn luôn tu luyện kiếm kỹ này, hôm nay, cuối cùng cũng đã thành công.

Hắn suy tính, uy lực này đã tăng lên ít nhất không chỉ gấp mấy lần so với trước đó, nếu cộng thêm kiếm Thanh Huyên và sức mạnh huyết mạch, uy lực tăng lên sẽ càng thêm kinh khủng.

Vốn dĩ hắn định gọi Nhị Nha tới để thử kiếm kỹ, nhưng vẫn từ bỏ ý định.

Hắn không muốn bị đánh.

Thực lực của Nhị Nha thật sự hơi khủng bố.

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân đi vào trong biển mây, sâu trong biển mây đó, Ngao Thiên Thiên đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, trên người tỏa ra khí tức mạnh mẽ.

Lúc này, khí tức của Ngao Thiên Thiên càng lúc càng mạnh, biển mây xung quanh không ngừng cuộn trào.

Diệp Quân nở nụ cười, rõ ràng, Ngao Thiên Thiên đang muốn đột phá.

Ngay lúc này, Nhị Nha đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, Diệp Quân đang định lên tiếng, Nhị Nha đã nói: “Có khí tức mạnh mẽ đang đến gần”.
 
Chương 2899


Chương 2899

Diệp Quân lập tức rời khỏi Tiểu Tháp, ngay khi vừa rời khỏi Tiểu Tháp, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên lao tới, khiến trời đất nơi hắn đang đứng sôi sục.

Sắc mặt Diệp Quân đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

Cách Diệp Quân ngàn trượng, thời không đột nhiên bị nứt lìa, sau đó, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra.

Người vừa tới chính là Bắc Tề Vương.

Bên cạnh Bắc Tề Vương, còn có yêu tướng Bắc Phong.

Nhìn thấy Bắc Tề Vương, sắc mặt Diệp Quân trở nên nghiêm túc hơn, hắn biết người này chắc chắn là yêu vương, bởi vì khí thế của đối phương quá kinh khủng, Bắc Phong căn bản không thể so sánh.

Người này phải để Nhị Nha đánh!

Lúc này, Nhị Nha cũng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô bé thản nhiên nhìn Bắc Tề Vương, vẻ mặt bình tĩnh.

Bắc Tề Vương cũng nhìn Nhị Nha, ngay khi thấy Nhị Nha, lão ta hơi cau mày.

Trước khi đến đây, lão ta đã biết, bên cạnh Diệp Quân có một con ác thú, chỉ là lão ta không ngờ rằng ác thú đó lại là một cô bé.

Điều này khiến lão ta cảm thấy hơi bất ngờ.

Bắc Tề Vương nhìn về phía Diệp Quân: “Giao cuốn sách cổ kia ra đây, ta sẽ để ngươi chết nhẹ nhàng hơn”.

Sống?

Lão ta chắc chắn sẽ không để một thiên tài như vậy sống sót, mặc dù lão ta không sợ, nhưng cũng không muốn chuốc thêm phiền phức.

Có thể giải quyết phiền phức ngay bây giờ thì cần gì phải chờ đến sau này?

Diệp Quân lùi về phía sau một bước, nói: “Nếu ông đánh thắng được bà cô Nhị Nha nhà ta, ta sẽ lập tức đầu hàng”.

Nếu Nhị Nha cũng bị đánh bại thì hắn quả thật không cần phải đánh nữa.

Bắc Tề Vương thản nhiên nhìn Nhị Nha, sau đó nói: “Cô bé chính là sức mạnh của ngươi à?”

Diệp Quân vội vàng gật đầu: “Đúng vậy”.

Bắc Tề Vương bình tĩnh nói: “Vậy ta sẽ giết chết cô bé trước mặt ngươi!”

Nói xong, lão ta đột nhiên đánh một chưởng về phía khoảng không trước mặt Nhị Nha.

Trời đất bỗng biến mất!

Mặt Nhị Nha không cảm xúc, cô bé giơ tay lên đánh một chưởng.

Ầm!

Trong nháy mắt, yêu tướng Bắc Phong và Diệp Quân ở bên cạnh bị đánh bay ra xa hàng vạn trượng.

Khi cả hai dừng lại, hai người đồng thời nhìn về phía Nhị Nha và Bắc Tề Vương, nơi đó đã trở thành một mảnh đen tối.

Nhưng Nhị Nha và Bắc Tề Vương đều không lùi nửa bước.

Dần dần sắc mặt của Diệp Quân trở nên nghiêm trọng.

Đúng như dự đoán, bây giờ hắn vẫn chưa thể chống lại cường giả có bảy phần thần tính.

Bắc Tề Vương nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt lóe lên vẻ nghiêm trọng hiếm thấy, bởi vì lão ta nhận ra, lão ta đã đánh giá thấp cô bé trước mắt này rồi.

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, thản nhiên nhìn Bắc Tề Vương, bình tĩnh nói: “Chỉ có thế thôi sao?”
 
Chương 2900


Chương 2900

Chỉ vậy thôi á?

Nghe Nhị Nha nói vậy, Bắc Tề Vương lập tức nhíu mày, nhưng rất nhanh ánh mắt liền trở nên lạnh lùng.

Bao năm nay, lão ta chưa bị ai khiêu khích như vậy.

Bắc Tề Vương tiến lên một bước, với một bước này, thời không chỗ lão ta và Nhị Nha đột nhiên trở nên vặn vẹo.

Bắc Tề Vương tung ra một quyền.

Bùm!

Ngay lập tức, một quyền mang sức mạnh như nước lũ lao thẳng về phía Nhị Nha.

Nhìn thấy quyền này, sắc mặt Diệp Quân nhất thời lập tức đanh lại, hắn phát hiện Bắc Tề Vương này không phải chỉ mạnh hơn tên yêu tướng kia một xíu thôi đâu.

Đây không phải là kẻ mà hắn bây giờ có thể chống lại, dù thêm cả kiếm Thanh Huyên cũng không thể.

Khi thực lực của đối thủ đủ mạnh, thì dù bản thân kiếm Thanh Huyên không sợ nhưng bản thân hắn lại không thể đỡ được.

Mà thực lực của Bắc Tề Vương trước mặt, hơn hắn rất nhiều.

Đối mặt với cú đấm kinh hoàng của Bắc Tề Vương, Nhị Nha vẫn vô cảm, khi đường quyền đó lao tới, cô bé liền giơ tay ra.

Bùm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng trong không trung, sau đó, một loạt sóng xung kích đáng sợ lập tức lan ra xung quanh, Diệp Quân và Bắc Phong kia trực tiếp bị thổi bay hàng vạn trượng.

Sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn nhanh chóng nhìn về phía khu vực đánh nhau ở phía xa, nhưng vào lúc này, hắn chỉ có thể nhìn thấy hai bóng mờ ảo.

Nhị Nha đang đấu với Bắc Tề Vương, tốc độ của cả hai kinh hoàng đến mức ngay cả Diệp Quân cũng không thể nhìn rõ.

Mà cách Diệp Quân không xa, thần sắc Bắc Phong ngưng trọng chưa từng có, lúc này ông ta cả kinh, bởi vì ông ta không ngờ thực lực của ác thú này lại kinh khủng như vậy, có thể sánh ngang với Bắc Tề Vương.

Đồng thời, ông ta lại có chút vui mừng.

Bởi vì khi ông ta lao tới định giết Diệp Quân, con ác thú này đã không công kích ông ta, nếu không, ông ta đã chết rồi.

Như nghĩ tới điều gì, Bắc Phong không khỏi quay đầu nhìn về phía Diệp Quân đang ở bên cạnh, ông ta nhìn thật sâu vào Diệp Quân, lúc này ông ta mới phát hiện ra hình như bọn họ đã đánh giá thấp Diệp công tử này.

Một người có thể khiến cho ác thú đi theo chắc chắn không đơn giản.

Bùm!

Đúng lúc này, cách đó không xa lại có một tiếng động lớn vang lên, sau đó, một làn sóng khí chấn động tràn ra trong nháy mắt.

Bắc Phong thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía khu vực đánh nhau cách đó không xa, giờ khắc này thời không nơi đó đã trở nên tối đen như mực.

Lúc này, Nhị Nha đang đối mặt với Bắc Tề Vương ở phía xa.

Nhị Nha thong thả lấy ra một viên kẹo, bóc ra, sau đó bắt đầu liếm.

Mà đối diện với cô bé, vẻ mặt Bắc Tề Vương lại trở nên ngưng trọng hơn trước.

Bởi vì đấu trận này, lão ta chẳng được lợi lộc gì, không chỉ như vậy, lão ta còn phát hiện thực lực của yêu thú trước mắt, còn mạnh hơn so với tưởng tượng của lão ta.
 
Chương 2901


Chương 2901

Nhị Nha đột nhiên nói: “Đến lượt ta ra tay”.

Nói xong, cô bé giậm chân phải, cả người như đạn pháo đánh về phía Bắc Tề Vương.

Bùm!

Giờ khắc này, trời đất trực tiếp vỡ vụn.

Bắc Tề Vương hơi nheo mắt, tiến lên một bước và đấm về phía đầu Nhị Nha.

Tuy nhiên, khi nắm đấm của lão ta đánh vào đầu Nhị Nha, sắc mặt của lão ta thay đổi rõ rệt, ngay sau đó lão ta bay ngược ra ngoài, ngay khi bay ra ngoài, toàn bộ cánh tay phải của lão ta nổ tung từng inch một, máu bắn tung tóe.

Nhìn thấy vậy, Bắc Phong ở cách đó không xa mở to hai mắt, trên mặt tràn đầy không thể tin được: “Làm sao thế đc…”

Còn Diệp Quân thì nở nụ cười trên môi, Nhị Nha vẫn bá đạo như vậy!

Bắc Tề Vương sau khi dừng lại, liền nhìn thoáng qua thân thể của mình, vừa rồi va chạm không chỉ có cánh tay phải của lão ta bị nát, mà thân thể của lão ta cũng bị nứt ra.

Thật là một sức mạnh đáng sợ!

Bắc Tề Vương ngước nhìn Nhị Nha, người đang liếm kẹo ở đằng xa, sốc.

Nhị Nha khẽ liếc nhìn: “Chỉ vậy thôi hả?”

Lại bị khinh thường, trong mắt Bắc Tề Vương lóe lên một tia lạnh lẽo, lão ta đột nhiên chậm rãi giơ tay trái lên, trong khoảnh khắc, một luồng uy thú kinh khủng từ trong cơ thể lão ta quét ra, uy áp cường đại như thủy triều lao về phía Nhị Nha.

Cảm nhận được lực uy thú đáng sợ này, Diệp Quân nhíu mày, hắn nhanh chóng phóng thích kiếm ý để chống đỡ.

Bên kia, Bắc Phong liên tục rút lui, tránh xa khu vực đánh nhau.

Yêu thú cấp cao có huyết mạch áp chế yêu thú cấp thấp, cho nên ông ta không dám đối mặt với uy thú của Bắc Tề Vương.

Ở phía xa, khi Nhị Nha nhìn thấy sức mạnh uy thú của Bắc Tề Vương, trong mắt cô bé hiện lên một tia khinh thường, giận dữ gầm lên.

Bùm!

Một luồng uy thú mạnh mẽ hơn lan tỏa ngay lập tức, trong nháy mắt, uy thú do Bắc Tề Vương phóng ra trực tiếp bị phá vỡ, sau đó, Nhị Nha lao về phía trước và lại tung quyền về phía Bắc Tề Vương.

Với đòn đánh này, Nhị Nha giống như một dòng nước lũ vỡ bờ, không thể ngăn cản được.

Con ngươi của Bắc Tề Vương đột nhiên co rút lại, lão ta gầm lên một tiếng dữ dội, trong nháy mắt liền khôi phục bản thể, giống như một con rồng, có ba đầu ba tay, cao tới trăm thước, khi khôi phục bản thể, khí tức của lão ta đột nhiên dâng trào dữ dội!

Sức mạnh chiến đấu mạnh nhất của yêu thú, còn ở dạng bản thể!

Tuy nhiên, Nhị Nha không hề sợ hãi, tung từng quyền về phía Bắc Tề Vương.

Bùm!

Trong khoảng đấu, tiếng nổ không ngừng vang lên.

Và mặc dù Bắc Tề Vương đã khôi phục bản thể, nhưng lão ta vẫn bị Nhị Nha áp chế hoàn toàn, bị đánh đến mức chỉ biết tháo chạy.

Nhìn thấy cảnh này, Bắc Phong có chút bối rối.

Như này là như nào?

Khôi phục bản thể, còn bị đánh đến mức này?
 
Chương 2902


Chương 2902

Không đúng!

Phải nói rằng lúc này, Bắc Phong thực sự hoảng loạn.

Phải biết, Bắc Tề Vương có 7 phần thần tính, lão ta là một trong hai siêu cấp cường giả ở khu vực Cổ Hoang, mà trong trường hợp khôi phục bản thể, với 7 phần thần tính, cơ hồ có rất ít đối thủ, lúc này đây, lão ta lại bị đánh đến mức chỉ biết tháo chạy!

Con ác thú này mạnh như vậy sao?

Như nghĩ tới điều gì, Bắc Phong do dự một chút, sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh Diệp Quân.

Thấy Bắc Phong đi tới, Diệp Quân nhíu mày: “Làm gì đấy?”

Bắc Phong liếc nhìn Nhị Nha ở phía xa và nói: “Ác thú này là của ngươi à?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ông đang hỏi thừa đấy”.

Hắn không nói dối, Nhị Nha đi theo ông nội, khi ông ấy mất, cô bé thuộc về cha hắn, khi cha hắn mất, cô bé đương nhiên thuộc về hắn, và còn có Tiểu Bạch nữa.

Nghe Diệp Quân nói vậy, Bắc Phong có chút hiếu kỳ: “Ngươi yếu như vậy, sao ác thú này lại đi theo ngươi?”

Diệp Quân cau mày: “Ta yếu sao?”

Bắc Phong hơi sửng sốt.

Yếu sao?

Tên này hình như không yếu.

Diệp Quân nhàn nhạt liếc Bắc Phong một cái: “Đây chính là yêu vương khu vực Cổ Hoang sao? Ta thấy chẳng ra làm sao cả”.

Sắc mặt Bắc Phong đột nhiên trở nên có chút khó coi.

Diệp Quân tiếp tục nói: “Khu vực Cổ Hoang có bốn yêu vương à?”

Bắc Phong trầm giọng nói: “Năm”.

Diệp Quân cau mày: “Năm?”

Bắc Phong gật đầu.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Thực lực của yêu thần các ông như nào?”

Yêu thần!

Nghe được hai chữ này, thần sắc Bắc Phong lập tức trở nên cung kính: “Yêu thần tất nhiên là vô địch rồi”.

Diệp Quân hỏi: “Thần tính bao nhiêu?”

Bắc Phong lắc đầu: “Ta không biết”.

Diệp Mặc nhìn Bắc Phong, Bắc Phong nghiêm túc nói: “Ta thật sự không biết, yêu thần đã lâu không xuất hiện rồi”.

Diệp Quân im lặng.

Hắn biết tông chủ Quá Khứ Tông có 9 phần thần tính, nếu như yêu thần cũng có 9 phần thần tính, như vậy thì có chút phiền phức.

Bắc Phong đột nhiên nói: “Nghe nói ngươi còn có Linh Tổ!”

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía Bắc Phong: “Khu vực Cổ Hoang các ông không có sao?”

Bắc Phong lắc đầu: “Không có”.

Diệp Quân có chút khó hiểu: “Khu vực Cổ Hoang ngay cả Linh Tổ cũng không có à? Các ông nghèo thế à?”
 
Chương 2903


Chương 2903

Bắc Phong nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói lời nào.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Chỉ có một yêu vương tới thôi à, các ông có vẻ coi thường ta nhỉ!”

Bắc Phong trầm giọng nói: “Ngươi đang hơi kiêu ngạo đấy”.

Diệp Quân nhìn Bắc Phong nói: “Yêu vương của các ông sắp thua rồi”.

Bắc Phong nghe vậy, vội vàng quay đầu nhìn về phía khoảng đấu, khi nhìn thấy tình hình đang diễn ra, sắc mặt nhất thời tối sầm lại, đúng như lời Diệp Quân nói, Bắc Tề Vương giờ phút này đã hoàn toàn bị trấn áp.

Thua chỉ là vấn đề thời gian!

Bắc Phong trầm giọng nói: “Nếu như yêu vương bị đánh bại, tin ta đi, khu vực Cổ Hoang sẽ sống mái với các ngươi…”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Sao cũng được”.

Bắc Phong có chút khó hiểu: “Ngươi thật sự không sợ khu vực Cổ Hoang chút nào sao?”

Diệp Quân: “Nhà ta có mười ác thú”.

Bắc Phong lập tức nói: “Ngươi nói điêu”.

Đương nhiên, ông ta sẽ không tin mấy câu mà Diệp Quân chém gió, đối với ác thú mà nói, một con đã quá lắm rồi, còn mười con…

Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Thực lực Bắc Tề Vương này ở mức độ nào trong các đại yêu vương của Yêu tộc?”

Bắc Phong trầm giọng nói: “Thứ ba”.

Thứ ba!

Diệp Quân cau mày.

Bùm!

Đúng lúc này, Bắc Tề Vương ở phía xa bị Nhị Nha đánh bay ra xa hàng vạn trượng.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Bắc Phong nhất thời tối sầm lại, ông ta biết Bắc Tề Vương đã hoàn toàn bại trận.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Dưới tình huống nào, yêu thần của các ông sẽ đích thân tới giết ta?”

Bắc Phong nhìn Diệp Quân: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta đi chuẩn bị gọi người trước”.

Bắc Phong cười lạnh nói: “Tin ta đi, nếu yêu thần thật sự tới giết ngươi, gọi người cũng vô dụng”.

Diệp Quân cười nói: “Cô cô ta đánh nhau rất giỏi”.

Bắc Phong lắc đầu: “Vô dụng, thực lực của yêu thần vượt quá sức tưởng tượng của ngươi”.

Diệp Quân nhìn Bắc Phong: “Đến lúc đó hãy để họ so tài một trận”.

Bắc Phong gật đầu: “Được, nếu như yêu thần muốn đích thân đến giết ngươi, ta sẽ sớm thông báo cho ngươi, sau đó ngươi đi báo cho cô cô của ngươi một tiếng”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Bùm!

Đúng lúc này, Bắc Tề Vương phía xa lại lần nữa bị đánh bay, lần này khi dừng lại, bản thể yêu thú trực tiếp nứt ra, vô số máu tươi từ trong cơ thể phun ra, máu tươi trong nháy mắt nhuộm đỏ cả một vùng!

Mặt khác, Nhị Nha chẳng làm sao cả và vẫn đang liếm kẹo.
 
Chương 2904


Chương 2904

Bắc Tề Vương sau khi dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Nhị Nha cách đó không xa, trên mặt vô cùng ngưng trọng: “Ngươi…”

Sau trận chiến này, lão ta phát hiện không chỉ có thực lực của cô gái nhỏ trước mắt này rất đáng sợ, mà phòng ngự của thân thể này cũng cực kỳ đáng sợ, lão ta căn bản không thể đả thương được cô bé.

Phòng thủ và sức mạnh không bằng đối thủ!

Điều này khiến Bắc Tề Vương khó chấp nhận được.

Nhị Nha không tiếp tục tấn công mà quay sang nhìn Diệp Quân: “Ta đã đánh cho tàn phế rồi, giờ đến lượt ngươi”.

Diệp Quân: “…”

Đến mình rồi!

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Bắc Tề Vương, hắn chần chờ một chút, sau đó nói: “Hay ngươi giết đi!”

Bắc Tề Vương mặc dù đã bị trọng thương, nhưng trực giác nói cho hắn biết, hắn vẫn đánh không lại.

Nhị Nha cong môi và nói: “Được”.

Cô bé nói xong quay đầu nhìn về phía Bắc Tề Vương xa xa, vừa định ra tay, Bắc Tề Vương đột nhiên xoay người, biến mất trên bầu trời.

Bỏ trốn?

Diệp Quân sửng sốt.

Nhị Nha cũng cau mày, cô bé không ngờ lão này lại chạy trốn.

Vẻ mặt Bắc Phong ở một bên có chút khó coi.

Đường đường là yêu vương mà lại chạy trốn à?

Diệp Quân nhìn Bắc Phong với vẻ mặt kỳ lạ.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân, sắc mặt Bắc Phong càng khó coi hơn.

Nhưng, ông ta vẫn có thể hiểu được, bởi vì nếu như yêu vương không chạy trốn, lão ta sẽ đi đời nhà ma.

Sức mạnh của ác thú này thực sự vượt xa dự liệu của họ.

Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Bắc Phong quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, ông ta do dự một chút, sau đó ôm quyền nói: “Diệp thiếu gia, chúng ta gặp sau”.

Nói xong quay người bỏ chạy.

Lúc này nếu Diệp Quân có ý định giết ông ta, thì ông ta coi như toi đời.

Diệp Quân cũng không có ý định giết Bắc Phong, hắn nhìn về phương hướng Bắc Tề Vương rời đi phía xa xa, nhíu chặt mày.

Thực lực của Bắc Tề Vương cũng vượt quá dự liệu của hắn!

Mặc dù hiện tại cảnh giới của hắn đã tăng lên, nhưng hắn hiểu rằng, hắn với Bắc Tề Vương này vẫn còn chênh lệch rất lớn.

Tất nhiên, nếu tung hết các át chủ bài, cộng thêm Ngao Thiên Thiên và kiếm Thanh Huyên, thì không phải là không có sức để đánh một trận.

Nhị Nha đột nhiên nói: “Người phải thể hiện thực lực của mình ra”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ừ”.

Nhị Nha đột nhiên nói: “Đi, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi”.

Diệp Quân có chút tò mò: “Đi đâu?”

Nhị Nha nói: “Đi”.
 
Chương 2905


Chương 2905

Nói xong, cô bé dẫn theo Diệp Quân và biến mất tại chỗ.

Ở một bên khác.

Bắc Tề Vương dừng lại, hai mắt hơi nhắm lại, vết thương trên người đang chậm rãi lành lại.

Sắc mặt Bắc Tề Vương âm trầm, có chút khó coi.

Lão ta không ngờ rằng mình lại thua một con ác thú không chút tiếng tăm gì.

Bắc Tề Vương từ từ nhắm mắt lại.

Kể từ khi lão ta đấu với con ác thú đó, lão ta thấy rằng đến cuối cùng, đối thủ cũng không khôi phục trạng thái bản thể.

Phải biết rằng sau khi khôi phục bản thể, sức chiến đấu của yêu thú mới là mạnh nhất.

Nói cách khác, đối phương đã không làm hết sức mình.

Sau khi nghĩ đến đây, sắc mặt Bắc Tề Vương đột nhiên trở nên khó coi hơn.

Lúc này, Bắc Phong xuất hiện bên cạnh Bắc Tề Vương, trầm giọng nói: “Vương, thần vừa nhận được tin tức, trưởng lão nhà họ Thần – Thần Cố đã mang tiểu thư nhà họ Thần đi tìm Diệp Quân”.

Bắc Tề Vương nhíu mày: “Thần Cố?”

Bắc Phong gật đầu: “Đúng vậy”.

Bắc Tề Vương đột nhiên hỏi: “Bọn họ đâu?”

Bắc Phong nói: “Một dãy núi vô danh cách đây mười ngàn dặm về phía bên phải”.

Bắc Tề Vương lập tức nói: “Đi thôi”.

Hai yêu đang định rời đi, nhưng đúng lúc này, như nghĩ tới cái gì, Bắc Tề Vương đột nhiên nói: “Ta đấu với ác thú kia, bọn họ hẳn là không biết đâu nhỉ?”

Bắc Phong trầm giọng nói: “Chắc không biết đâu, bọn họ vừa mới tới thế giới này thôi”.

Bắc Tề Vương khẽ gật đầu: “Đi thôi”.

Nói xong, hai yêu trực tiếp biến mất tại chỗ.



Trong một dãy núi, Thần Cố và Thần Tuyết đang chuẩn bị tìm kiếm Diệp Quân, thì lúc này, thời không trước mặt họ đột nhiên nứt ra, sau đó, Bắc Tề Vương và Bắc Phong chậm rãi bước ra ngoài.

Nhìn thấy Bắc Tề Vương, Thần Cố nhíu mày.

Bắc Tề Vương bình tĩnh nói: “Thần Cố, đã lâu không gặp”.

Thần Cố nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì sao?”

Bắc Tề Vương đi thẳng vào vấn đề: “Muốn giết Diệp Quân để lấy nhật ký của Thần Nhất sao?”

Thần Cố cau mày.

Bắc Tề Vương cười nói: “Thần Cố, ông nói cho ta xem xem nhà họ Thần làm như này là như nào đây? Lúc đầu người nhà ông đuổi hắn ra ngoài, giờ lại muốn nhật ký của hắn, không thấy muối mặt à?”

Ánh mắt Thần Cố trở nên lạnh lùng: “Chuyện này liên quan đến ông à?”

Bắc Tề Vương cười nói: “Đương nhiên là có liên quan, bởi vì Diệp Quân là tử địch của khu vực Cổ Hoang ta, cho nên đồ vật trên người hắn đương nhiên là của khu vực Cổ Hoang”.

Thần Cố cười lạnh một tiếng: “Bắc Tề Vương, ông điên rồi sao? Diệp Quân là tử địch của khu vực Cổ Hoang ông, cho nên đồ vật trên người hắn đều là của ông?”
 
Chương 2906


Chương 2906

Bắc Tề Vương cũng không tức giận, bình tĩnh nói: “Thần Cố, nhà họ Thần tranh gianh với khu vực Cổ Hoang, cuối cùng cũng chỉ có lợi cho Diệp Quân cùng Trấn tộc”.

Thần Cố im lặng.

Thật vậy, nếu nhà họ Thần cạnh tranh với khu vực Cổ Hoang, thì Trấn tộc và Diệp Quân cuối cùng chắc chắn sẽ là những người có lợi nhất.

Về Diệp Quân, chỉ là một thiên tài nhỏ tí, cũng không tạo được sóng gió gì, nhưng Trấn tộc này, bọn họ nhất định phải chú ý.

Bắc Tề Vương lại nói: “Thần Cố, chúng ta nói chuyện chút chứ?”

Thần Cố nhìn Bắc Tề Vương: “Nói gì?”

Bắc Tề Vương bình tĩnh nói: “Khu vực Cổ Hoang có thể không cần cuốn nhật ký”.

Thần Cố sửng sốt.

Bắc Phong cũng hơi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, lúc này trong lòng vô cùng khó hiểu, Bắc Tề Vương này rốt cuộc muốn làm gì?

Thần Cố nhìn chằm chằm vào Bắc Tề Vương, chờ đợi câu nói tiếp theo.

Bắc Tề Vương nói tiếp: “Ta không cần cuốn nhật ký đó, nhưng Diệp Quân phải chết. Ta nghĩ chúng ta nên thống nhất về điểm này, đúng không?”

Thần Cố gật đầu.

Trộm đồ của người khác, đương nhiên không thể để người ta còn sống được.

Tuy rằng nhà họ Thần không sợ báo thù, nhưng cũng không muốn sau này gặp phiền phức.

Bắc Tề Vương nói: “Nếu như khu vực Cổ Hoang ta đồng ý từ bỏ quyển nhật ký này, nhà họ Thần sẽ bồi thường chúng ta như thế nào?”

Thần Cố nhíu mày: “Bồi thường?”

Bắc Tề Vương gật đầu: “Ừ”.

Thần Cố nhìn chằm chằm Bắc Tề Vương: “Sao lại từ bỏ?”

Bắc Tề Vương cười nói: “Theo ta được biết, nhật ký của Thần Nhất để lại đúng là có phương pháp tu luyện 10 phần thần tính, nhưng chỉ đối với loài người, không thích hợp với yêu tộc, nên cho dù yêu tộc có giành được cũng không có tác dụng gì, nếu đã không có tác dụng gì thì cần gì phải tranh giành đến sứt đầu mẻ trán với nhà họ Thần các ông làm gì?”

Mặc dù những gì Bắc Tề Vương nói là có cơ sở và hợp lý, nhưng ông ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Bắc Tề Vương lại nói: “Nghĩ mà xem, nhà họ Thần các ông cũng không muốn đang tranh đoạt mà bị khu vực Cổ Hoang ta cản trở đúng chứ?”

Thần Cố nhìn Bắc Tề Vương: “Khu vực Cổ Hoang ông muốn gì?”

Bắc Tề Vương giơ một ngón tay: “Mười Tổ Mạch cực phẩm”.

Tổ Mạch đương nhiên cũng phân cấp bậc, Tổ Mạch cực phẩm chính là loại cao nhất.

Nghe Bắc Tề Vương nói vậy, sắc mặt Thần Cố nhất thời trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: “Được đằng chân lân đằng đầu”.

Bắc Tề Vương cười nói: “Thần Cố, ông không cần tức giận như vậy, ta với ông biết rõ giá trị của cuốn nhật ký kia, chắc chắn hơn 10 Tổ Mạch”.

Thần Cố im lặng.

Lúc này, Thần Tuyết bên cạnh đột nhiên nói: “Tiền bối nói cũng phải, giá trị của quyển nhật ký kia đương nhiên vượt xa mười Tổ Mạch, nhưng mà tiền bối hình như đã quên quyển nhật ký này không ở trong tay tiền bối …”
 
Chương 2907


Chương 2907

Nói đến đây, cô ta khẽ mỉm cười: “Nếu tiền bối lấy được cuốn nhật ký kia, đừng nói là mười Tổ Mạch cực phẩm, thậm chí là hai mươi Tổ Mạch cực phẩm, nhà họ Thần ta cũng nguyện ý đưa”.

Nghe Thần Tuyết nói vậy, Thần Cố đột nhiên nhận ra, chết tiệt, sao ông ta lại cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ, nguyên nhân là ở đây, như Thần Tuyết đã nói, cuốn nhật ký này không ở trong tay Bắc Tề Vương, đối phương muốn ngồi mát ăn bát vàng chắc!

Nghĩ tới đây, Thần Cố không khỏi lạnh lùng liếc Bắc Tề Vương một cái.

Bắc Tề Vương liếc nhìn Thần Tuyết ở bên cạnh, Thần Tuyết khẽ mỉm cười không nói gì.

Bắc Tề Vương cười nói: “Vậy đơn giản thôi, chúng ta cược xem cuốn nhật ký rốt cuộc sẽ vào tay ai, nếu như nó rơi vào tay khu vực Cổ Hoang ta, đến lúc đó, hai mươi Tổ Mạch cũng không mua được đâu”.

Thần Tuyết bình tĩnh nói: “Vậy lúc đó hẵng nói?”

Bắc Tề Vương khẽ mỉm cười, quay người rời đi không nói lời nào.

Tuy nhiên, khoảnh khắc lão ta quay lại, có một tia u ám ánh lên trong mắt lão ta.

Sau khi Bắc Tề Vương và Bắc Phong rời đi, Thần Cố ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Lão ta muốn làm gì vậy?”

Thần Tuyết nhẹ nhàng nói: “Nếu ta đoán đúng, thì chắc hẳn là đã đến gặp Diệp Quân rồi”.

“Cái gì!”

Thần Cố sửng sốt: “Đã tìm đến Diệp Quân rồi?”

Thần Tuyết gật đầu: “Đúng, hơn nữa, hẳn là đã thất bại, nên lão ta tìm đến chúng ta, một là để không dưng có 10 Tổ Mạch, hai là để chúng ta tiếp tục nhắm vào Diệp Quân. Sau đó thì đứng xem chúng ta đấu đá với Diệp Quân, còn lão ta ở giữa hưởng lợi”.

Thần sắc Thần Cố lập tức trở nên hung ác: “Con yêu này thâm thật”.

Trên thực tế, ba gia tộc lớn cũng không hòa thuận gì, mọi người đều tranh giành lẫn nhau, nhưng cũng không đến mức sống còn.

Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Thần Cố lại nói: “Không đúng, Bắc Tề Vương này là một yêu vương có 7 phần thần tính, nếu lão ta tự mình ra tay, thì Diệp Quân nhất định không có đường sống, làm sao có thể thất bại được?”

Thần Tuyết hỏi ngược lại: “Nếu lão ta thất bại, điều đó có nghĩa là gì?”

Thần Cố sửng sốt.

Nếu Bắc Tề Vương thất bại, điều đó có nghĩa là gì?

Điều đó có nghĩa là xung quanh Diệp Quân nhất định phải có cường giả cao cấp!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thần Cố nhất thời trầm xuống, sắc mặt không khỏi trở nên nghiêm túc hơn mấy phần.

Thần Tuyết trầm giọng nói: “Diệp Quân không đơn giản đâu, đại trưởng lão, chúng ta không thể tùy tiện đi giết người này, phải điều tra trước, sau đó mới quyết định”.

Thần Cố vẫn do dự.

Bởi vì ông ta nóng lòng muốn lấy cuốn nhật ký đó, nếu bây giờ lấy được, mặc dù vẫn phải nộp lên nhưng ông ta có thể đọc nó, nhưng nếu rơi vào tay người khác, thì ông ta không thể.

Tựa hồ biết Thần Cố đang suy nghĩ gì, Thần Tuyết nhắc nhở: “Lấy đại cục làm trọng”.

Lấy đại cục trọng!

Thần Cố trong lòng thở dài, khẽ gật đầu.

Nếu như Bắc Tề Vương thật sự đã thất bại, thì Diệp Quân quả là không đơn giản.

Phải điều tra trước!

Thần Tuyết nhìn bầu trời xa xăm, lúc này cô ta càng tò mò về Diệp công tử này.
 
Chương 2908


Chương 2908

Bởi vì cô ta biết rất rõ rằng đối với một người như Thần Nhất, truyền nhân mà ông ấy chọn chắc chắn sẽ không phải là một người bình thường.

Phải biết, Thần Nhất không thể không biết truyền nhân của mình sẽ phải đối mặt với điều gì, nếu không có năng lực, thì sẽ làm hại Diệp Quân.

Thần Nhất đã chọn Diệp Quân, điều đó có nghĩa là Diệp Quân phải có khả năng tự bảo vệ mình.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cô ta luôn ngăn cản Thần Cố hành động thiếu suy nghĩ.

Thần Tuyết tựa hồ nghĩ tới cái gì, đột nhiên nói: “Ta tự mình đi điều tra”.

Nói xong, cô ta trực tiếp hóa thành một đạo sóng tuyết, biến mất ở cuối trời.

Ở bên cạnh, sắc mặt Bắc Tề Vương cực kỳ khó coi.

Lão ta vốn dĩ muốn lừa gạt để chiếm lợi của nhà họ Thần nhưng không ngờ cô gái đó lại nhìn thấu ý đồ của lão ta.

Thần Tuyết!

Bắc Tề Vương nhíu mày: “Theo ta được biết, thế tử đương nhiệm của nhà họ Thần chẳng phải là Thần Tín sao?”

Bắc Phong đứng cạnh Bắc Tề Vương trầm giọng nói: “Có lẽ cô gái này là người nhà họ Thần mới bồi dưỡng”.

Bắc Tề Vương cười mỉa: “Loài người cứ thích giở mấy trò cân bằng, nhà họ Thần cũng không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy”.

Bắc Phong không nói gì.

Bắc Tề Vương như nghĩ đến điều gì, lão ta quay đầu nhìn tận cuối tinh không, sau đó nói: “Tiết lộ chuyện Diệp Quân có cuốn ghi chép của Thần Nhất cho khu vực Cổ Hoang”.

Bắc Phong nhìn Bắc Tề Vương, ông ta biết Bắc Tề Vương muốn mượn đao giết người.

Nói thật ông ta không thích cách này lắm, vì ông ta nghĩ Bắc Tề Vương muốn khiến các yêu vương khác cũng chịu thiệt.

Cứ như thế tức là làm tổn thất thực lực của Yêu tộc.

Hơn nữa thân là Yêu tộc, quả thật không nên giở mấy trò âm mưu quỷ kế này.

Nhưng ông ta không nói gì nữa, chỉ lặng thinh gật đầu.

Dù là yêu thần cũng không có cách nào giải quyết hoàn toàn tranh chấp nội bộ của Yêu tộc, chứ nói gì đến ông ta.



Ở một diễn biến khác, Nhị Nha dẫn Diệp Quân đến một tinh không mênh mông chưa biết đến.

Cả đường đi, Nhị Nha dẫn Diệp Quân xuyên qua tinh không nên Diệp Quân cũng không biết bây giờ hắn đang ở đâu.

Diệp Quân cũng hỏi mấy lần nhưng Nhị Nha đều không nói.

Lúc này Nhị Nha dừng lại.

Diệp Quân quay đầu nhìn Nhị Nha bên cạnh: “Nơi này là đâu?”

Nhị Nha chỉ về phía đằng xa.

Diệp Quân nhìn theo ngón tay của Nhị Nha, hắn mờ hồ nhìn thấy một đống đổ nát cổ xưa ở cuối tầm nhìn.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đây là?”

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Trộm… À không phải, khảo cổ”.
 
Chương 2909


Chương 2909

Khảo cổ!

Diệp Quân mặt sầm lại: “Chẳng phải ngươi nói dẫn ta đi tu luyện sao?”

Nhị Nha liếc mắt: “Ngươi nghĩ khảo cổ không cần thực lực à?”

Diệp Quân lặng thinh.

Quả thật là khảo cổ cũng cần thực lực.

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Lần này ngươi tự mình làm”.

Diệp Quân chớp mắt: “Mình ta hả?”

Nhị Nha gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Có nguy hiểm không?”

Nhị Nha lập tức lắc đầu: “Không có”.

Diệp Quân quay sang nhìn di tích đổ nát đó, hắn lắc đầu khẽ cười, đúng là với thực lực hiện giờ của hắn, chỉ cần không phải là cường giả trên sáu phần thần tính thì ai có thể làm hắn bị thương chứ?

Mà cường giả có thần tính trên sáu phần lại không phải là củ cải trắng, sao có thể ở khắp nơi được?

Nghĩ đến đây, Diệp Quân cười nói: “Để ta”.

Nói xong, hắn đi về phía di tích đổ nát đó.

Nhị Nha nhìn Diệp Quân rời đi, ánh mắt lóe sáng không biết đang nghĩ gì.

Tiểu Bạch trên vai cô bé giơ móng vuốt chỉ về phía xa, sau đó vung vẫy móng vuốt như đang nói gì đó.

Nhị Nha bình tĩnh nói: “Cháu trai phải chịu khổ một chút”.

Tiểu Bạch cái hiểu cái không.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đi đến trước phế tích đó, di tích đổ nát này từng là một thế lực tông môn lớn, còn có mấy chục cột đá cao cả vạn trượng đứng sừng sững ở trung tâm đống hoang tàn, cột đá sừng sững đó cực kỳ hùng vĩ trong tinh không.

Nhìn đống đổ nát trước mặt này, ánh mắt Diệp Quân lóe lên vẻ phức tạp, hắn biết nơi này từng rất huy hoàng.

Nhưng bây giờ đã trở thành đống đổ nát.

Dù là thế lực thế nào thì cũng như cát bụi khi đứng trước thời gian.

Giờ phút này, Diệp Quân không khỏi cảm khái, cũng không biết sau vô số vạn năm sau, thư viện Quan Huyên liệu có trở thành như vậy hay không, sau đó lại có một người khác đứng trước thư viện Quan Huyên mà cảm khái như thế này.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, hình như mình nghĩ hơi nhiều rồi.

Diệp Quân thôi suy nghĩ lung tung, đi về phía mấy cột đá đó.

Mặc dù tự tin nhưng Diệp Quân cũng không khinh địch, hắn trang bị đầy đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Mà cả đường đi cũng bình tĩnh, không có chuyện gì khác thường xảy ra.

Không lâu sau Diệp Quân đi đến trước những cột đá kia, khi nhìn thấy những cột đá đó, hắn bỗng nhíu mày, trên mỗi một cột đá này đều được vẽ những ký tự phù văn cổ, khi nhìn thấy những ký tự phù văn cổ này, hắn lại cảm thấy khiếp sợ.

Đây là cái gì?

Diệp Quân hơi ngờ vực.

Ngay lúc này những ký tự phù văn cổ đó bỗng chuyển động, ngay sau đó Diệp Quân chỉ cảm thấy hoa mắt, cả người bị đưa vào trong một tinh không tối tăm vô tận.
 
Chương 2910


Chương 2910

Tối đen như mực, không thấy gì cả.

Diệp Quân híp mắt, vung tay áo lên, kiếm quang bỗng lao lên trời, nhưng thoáng chốc kiếm quang đó đã biến mất.

Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, hắn lại phóng vô số kiếm ý ra, nhưng ngay lập tức vô số kiếm ý của hắn cũng biến mất.

Diệp Quân không nghĩ nhiều, định lấy kiếm Thanh Huyên ra nhưng hắn lại sửng sốt.

Vì không thấy kiếm Thanh Huyên nữa.

Không thấy nữa!

Chuyện gì thế này?

Diệp Quân ngơ ngác, hắn thầm hỏi: “Tháp gia?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Kiếm Thanh Huyên bị cha ngươi lấy lại rồi”.

Diệp Quân sầm mặt: “Sao cha lại không nói cho ta một tiếng?”

Tiểu Tháp nói: “Đó vốn dĩ là đồ của cha ngươi, cha ngươi vẫn chưa… à không phải, ta không có ý khác”.

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Kiếm Thanh Huyên không còn nữa.

Làm sao đây?

Nếu có kiếm Thanh Huyên thì cái nơi quái quỷ này chỉ cần một nhát kiếm, nhưng bây giờ…

Không đúng.

Diệp Quân bỗng nhíu mày, hắn nhận ra hắn đã vô thức có tính ỷ lại vào kiếm Thanh Huyên.

Đúng thế, có kiếm Thanh Huyên thì cho đối mặt với kẻ địch mạnh đến mấy, hắn cũng không sợ, cũng có sức chiến đấu mạnh, nhưng một khi không có kiếm Thanh Huyên, hắn sẽ bị đánh cho về lại nguyên dạng.

Lúc này, điều hắn nghĩ không phải là dựa vào năng lực của mình để đối mặt với khó khăn trước mắt, mà là dùng kiếm Thanh Huyên thế nào để giải quyết phiền toái trước mắt, nhưng kiếm Thanh Huyên không phải là kiếm của hắn, hơn nữa năng lực của kiếm Thanh Huyên cũng không phải là năng lực của hắn.

Thói quen!

Diệp Quân lắc đầu bật cười, sở dĩ lúc trước hắn cầm kiếm Thanh Huyên là vì hắn nghĩ mình sẽ không lại ỷ lại kiếm Thanh Huyên nữa, chỉ sử dụng vào thời điểm mấu chốt, nhưng sau khi sử dụng một thời gian, hắn đã vô ý quen với sự tiện lợi mà kiếm Thanh Huyên mang lại.

Tâm đắc thỉnh thoảng hối lỗi, thi thoảng rèn luyện.

Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một vùng tối đen, với thực lực hiện giờ của hắn, cho dù có tối đến thế nào cũng không thể ngăn cản tầm nhìn của hắn, hiển nhiên hiện giờ hắn hẳn là đang ở trong một kết giới phong ấn nào đó.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một thanh ý kiếm xuất hiện trong tay hắn, ngay sau đó hắn lao lên trước.

Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo.

Khi kiếm được tung ra, sức mạnh đáng sợ bộc phát trước mặt hắn nhưng sức mạnh đáng sợ đó lập tức biến mất không thấy tăm tích, cứ như một viên đá rơi xuống vực sâu.

Thấy thế Diệp Quân nhíu mày.

Rốt cuộc đây là nơi nào?
 
Chương 2911


Chương 2911

Không nghĩ nhiều, Diệp Quân ngự kiếm bay lên, biến thành một luồng kiếm quang lao lên trời, nhưng sau khi ngự kiếm một lúc lâu, hắn sa sầm mặt mày, vì hắn phát hiện không có điểm cuối.

Với thực lực hiện giờ của hắn, một lần ngự kiếm có thể lập tức xuyên qua một vũ trụ tinh hà, nhưng hiện giờ hắn lại cảm nhận mình vẫn đứng chỗ cũ.

Bị vây khốn rồi!

Diệp Quân nhắm mắt lại, hắn để mình bình tĩnh lại, vì lúc này hắn hơi nóng nảy.

Dù sao xung quanh cũng tối đen, không có khái niệm thời gian.

Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Quân lại thử nhìn xung quanh bằng tâm nhãn của mình nhưng vẫn là một vùng tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì.

Diệp Quân hỏi: “Tháp gia, ngươi có nhìn thấy rõ nơi này không?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Không”.

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Chắc là Nhị Nha biết tình hình lúc này của ta, nhưng cô bé không ra tay, có lẽ hy mong ta tự mình giải quyết”.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân quay đầu nhìn xung quanh, đập vào mắt vẫn là một vùng tối đen, chẳng nhìn thấy gì

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ngươi không ra đây nói chuyện à?”

Hắn biết chắc chắn có thứ gì đó đang vây chặt lấy hắn ở đây, mà đối phương lại ở trong tối.

Thế nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.

Diệp Quân nhíu mày: “Ngươi không nói chuyện thật à?”

Trong bóng tối vẫn không có lời đáp lại.

Diệp Quân lạnh nhạt nói: “Tùy ngươi vậy”.

Nói rồi hắn đi vào Tiểu Tháp.

Mẹ nó chứ!

Ngươi không nói chuyện thì không nói.

Dù sao hắn cũng không vội.

Hắn vội cái quái gì?

Tu luyện trong Tiểu Tháp, hắn cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa bên ngoài có nhiều thế lực đang tìm hắn như thế, hắn tin hắn bị nhốt ở đây, các thế lực đó chắc chắn còn vội hơn hắn.

Sau khi vào trong Tiểu Tháp, Diệp Quân tiếp tục tu luyện.

Bây giờ hắn đấu với đối phương, xem ai có thể nhẫn nhịn được lâu hơn.

Dù sao mười năm ở tháp bằng một ngày ở bên ngoài, hắn không hề hoảng sợ, hắn có rất nhiều thời gian hoang phí, cho dù cuối cùng đối phương không xuất hiện, hắn cũng không sợ vì hắn tin khu vực Cổ Hoang, nhà họ Thần và Chủng Thần Điện gì đó chắc chắn sẽ đến tìm hắn.

Quả nhiên sau khi Diệp Quân bị vây khốn trong đó, các thế lực bên ngoài đó đều điên cuồng tìm kiếm Diệp Quân.

Trên một đỉnh núi, Thần Tuyết cầm một quyển trục, cuốn quyển trục này ghi chép lại tất cả những chuyện xảy ra khi Diệp Quân đến thời đại cũ.

Sau khi đọc xong, Thần Tuyết lặng thinh một lúc lâu, sau đó nhìn một ông lão áo đen trước mặt: “Giờ hắn đang ở đâu?”

Ông lão áo đen nói: “Tai mắt của chúng ta nói hắn đi theo cô bé đó vào Hắc Tử Vực”.

Thần Tuyết nhíu mày: “Hắc Tử Vực ư?”
 
Chương 2912


Chương 2912

Chương 2912

Ông lão áo đen gật đầu: “Đúng thế”.

Thần Tuyết hơi ngờ vực: “Hắn đến nơi đó làm gì?”

Ông lão áo đen lắc đầu: “Không biết”.

Nói đến đây ông lão do dự một chốc, sau đó lại nói: “Hơn nữa hình như hắn bị nhốt trong Hắc Tử Ngục”.

“Gì cơ?”

Thần Cố bên cạnh Thần Tuyết bỗng nói: “Hắn đi vào Hắc Tử Ngục sao?”

Ông lão áo đen gật đầu: “Ừ”.

“Chết tiệt!”

Thần Cố tức giận nói: “Sao hắn lại chạy vào Hắc Tử Ngục vậy? Mẹ kiếp…”

Sắc mặt Thần Tuyết cũng hơi khó coi, cô ta không ngờ Diệp Quân lại bị nhốt trong Hắc Tử Ngục.

Nhưng điều khiến cô ta nghi ngờ là sao Diệp Quân lại đi vào nơi đó?

Thần Cố bỗng nói: “Hắn chết chưa?”

Ông lão áo đen lắc đầu: “Không biết…”

Thần Cố sầm mặt, không biết đang nghĩ gì.

Thần Tuyết bỗng nói: “Đại trưởng lão, có thể đại diện cho nhà họ Thần nói chuyện với vị kia ở Hắc Tử Ngục không?”

Thần Cố lắc đầu: “Chúng ta không có tư cách, phải là tộc trưởng đích thân ra mặt, nhưng tộc trưởng…”

Thần Tuyết trầm giọng nói: “Đi tìm tộc trưởng”.

Thần Cố ngạc nhiên nhìn Thần Tuyết.

Thần Tuyết nói: “Nếu không cứu hắn, truyền thừa Thần Nhất sẽ rơi vào tay người đó”.

Thần Cố sầm mặt: “Mẹ kiếp, chuyện gì đây chứ”.

Muốn cướp đồ của tên khốn này còn phải cứu tên khốn này trước…

Hắc Tử Vực!

Sắc mặt Thần Tuyết tương đối nghiêm trọng, cô ta không ngờ Diệp Quân lại đi tới nơi đó.

Có thể nói Hắc Tử Vực là một nơi cấm kỵ trong thời đại cũ, bởi vì một cường giả đáng sợ tám phần thần tính đã từng rơi xuống đó.

Tám phần thần tính!

Không thể không nói, điều này quá khủng khiếp, phải biết rằng hiện nay trong các thế lực lớn, số cường giả đạt tới tám phần thần tính cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cho dù là nhà họ Thần, cũng chỉ có chưa đến mười cường giả đạt tới tám phần thần tính.

Hơn nữa, cường giả tám phần thần tính từng rơi xuống Hắc Tử Vực cũng không phải là cường giả tám phần thần tính bình thường.

Chẳng lẽ đối phương cũng có hứng thú với truyền thừa của Thần Nhất trên người Diệp Quân?

Thần Tuyết nhíu chặt mày.

Dù sao cũng phải đi nói chuyện một lát.

Nhà họ Thần quyết tâm lấy bằng được cuốn sổ ghi chép của Thần Nhất trên người Diệp Quân.

Thần Tuyết và Thần Lăng lập tức đi về phía Hắc Tử Vực.
 
Chương 2913


Chương 2913

Ở một diễn biến khác, Bắc Tề Vương cũng nhận được tin tức Diệp Quân đã đi đến Hắc Tử Vực.

“Hắn bị điên rồi sao?”

Sắc mặt Bắc Tề Vương hơi khó coi, ngay cả lão ta cũng không dám tùy tiện đặt chân đến Hắc Tử Vực.

Nhưng lão ta không ngờ rằng Diệp Quân lại quang minh chính đại đến đó.

Ngầu vậy sao?

Bắc Phong ở bên cạnh Bắc Tề Vương cũng hơi khó tin: “Sao Diệp công tử lại đi tới nơi đó?”

Bắc Tề Vương lắc đầu: “Không biết…”

Dường như nghĩ tới điều gì đó, lão ta cau mày nói: “E rằng cuốn sổ ghi chép trên người hắn sắp rơi vào tay người kia”.

Bắc Phong hơi khó hiểu: “Người kia đã rơi xuống đó rồi, còn lấy cuốn sổ ghi chép làm gì?”

Bắc Tề Vương bình tĩnh nói: “Nếu đối phương có thể đạt tới chín phần thần tính thì muốn khôi phục tự thân chắc không thành vấn đề”.

Bắc Phong im lặng.

Trên thực tế, chín phần thần tính đã là giấc mộng xa vời của rất nhiều cường giả hàng đầu.

Bao gồm cả ông ta và Bắc Tề Vương trước mặt!

Bắc Tề Vương đã bị mắc kẹt ở cảnh giới bảy phần thần tính không biết bao nhiêu vạn năm!

Sắc mặt Bắc Tề Vương u ám, tuy rằng lão ta cũng muốn Diệp Quân chết, nhưng lại không hy vọng cuốn sổ kia rơi vào tay người khác.

Lão ta có thể tiến thêm một bước được hay không còn phụ thuộc vào việc có lấy được cuốn sổ đó hay không.

Bắc Tề Vương đột nhiên nói: “Đi đến Hắc Tử Vực”.

Nói xong, lão ta dẫn theo Bắc Phong biến mất tại chỗ.



Bên trong Tiểu Tháp.

Khoảng thời gian này, Diệp Quân vẫn luôn không ngừng tu luyện kiếm kỹ của mình. Bây giờ hắn có thể thực hiện liên tục ba lần thời không Tuế Nguyệt chồng chéo. Loại kiếm kỹ đủ để tạo ra sự uy hiếp khi đối phó với cường giả sáu phần thần tính, nhưng lại không có sức uy hiếp đối với cường giả bảy phần thần tính.

Bảy phần thần tính!

Đây là trở ngại mà trước mắt hắn không có cách nào vượt qua!

Hắn cũng không quá nóng vội, bởi vì hắn tiến bộ đã đủ nhanh, nếu càng nhanh hơn nữa thì không phải chuyện tốt.

Vì vậy, hắn không cố ý nâng cao cảnh giới và kiếm đạo của mình.

Tuy nhiên, kiếm kỹ lại có thể nâng cao.

Tu luyện không quan tâm thời gian, chớp mắt đã qua mười năm, lúc này Diệp Quân vẫn chưa thể thực hiện được kiếm kỹ thời không Tuế Nguyệt chồng chéo bốn lần. Bởi vì hắn phát hiện cơ thể hắn không thể nổi việc thực hiện bốn lần liên tục thời không Tuế Nguyệt chồng chéo. Không chỉ cơ thể xác thịt không chịu đựng nổi mà thần hồn cũng không có cách nào chịu đựng.

Ba lần là cực hạn trước mắt của hắn!

Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, uy lực của kiếm kỹ thời không Tuế Nguyệt chồng chéo của hắn cũng tăng lên rất nhiều.

Hơn nữa, hắn phát hiện ra rằng nếu hắn dung hợp với Ngao Thiên Thiên thì có thể dễ dàng thực hiện bốn lần thời không Tuế Nguyệt chồng chéo!
 
Chương 2914


Chương 2914

Nói cách khác, có Ngao Thiên Thiên thì có thể đảm bảo tăng thêm được một lần!

Lại mười năm nữa trôi qua.

Lúc này, mặc dù Diệp Quân vẫn không có cách nào đạt tới thời không Tuế Nguyệt chồng chéo bốn lần, nhưng thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm và kiếm kỹ thời không Tuế Nguyệt chồng chéo của hắn đã đạt đến cực hạn.

Bây giờ, cho dù không có kiếm Thanh Huyên thì hắn cũng tự tin có thể đánh bại cường giả sáu phần thần tính.

Hai mươi năm!

Trên một tảng đá, Diệp Quân ngồi khoanh chân trên mặt đất, chậm rãi mở mắt ra, hắn lắc đầu mỉm cười, không thể không nói, thời gian của lần tu luyện này thật sự trôi qua quá nhanh.

Hai mươi năm đối với hắn như một cái chớp mắt.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn lại, trong một đám mây bên phải có một luồng khí tức đáng sợ quét tới bốn phía như thủy triều.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó vui mừng,

Ngao Thiên Thiên!

Thân hình Diệp Quân rung chuyển, bay tới gần đám mây.

Trên đám mây, Ngao Thiên Thiên chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt lóe lên một tia sáng vàng, sau đó, một luồng uy lực của rồng đáng sợ tuôn trào từ trong cơ thể cô ấy, bỗng chốc, toàn bộ biển mây cuộn trào.

Cảnh giới Nhân Đạo!

Hôm nay Ngao Thiên Thiên mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, hơi chói mắt và lộng lẫy, cộng với khuôn mặt xinh đẹp, cô ấy thực sự là mỹ nhân hiếm có trên đời.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Quân nở nụ cười.

Ngao Thiên Thiên chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Quân, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chúng ta so tài một lát nhé?”

Diệp Quân bật cười, hắn đột nhiên ôm nhẹ Ngao Thiên Thiên, sau đó cúi người hôn vào môi cô ấy.

Ngao Thiên Thiên sững sờ, đầu óc trống rỗng.

Dần dần, cơ thể cô ấy từ từ mềm nhũn, hai tay ôm lấy eo của Diệp Quân.

Một lúc lâu sau, Diệp Quân mới buông Ngao Thiên Thiên ra, lúc này gò má của Ngao Thiên Thiên đỏ bừng, vô cùng xinh đẹp.

Trong lòng Diệp Quân gợn sóng, nhưng hắn vẫn rất lý trí, bây giờ “chơi” trò này không thích hợp lắm.

Diệp Quân kéo Ngao Thiên Thiên đi dạo giữa những đám mây.

Hai người cứ bước đi như vậy, yên tĩnh hiếm có.

Rõ ràng Ngao Thiên Thiên cũng thích cảm giác này, cô ấy nắm lấy tay Diệp Quân, dựa đầu vào vai hắn.

Rất ấm áp.

Ngao Thiên Thiên đột nhiên nói: “Khi nào chúng ta quay lại hệ Ngân Hà?”

Hệ Ngân Hà!

Diệp Quân quay đầu nhìn Ngao Thiên Thiên: “Muội muốn đến đó à?”

Ngao Thiên Thiên khẽ gật đầu: “Ta muốn đi chơi”.

Cô ấy thích hệ Ngân Hà hơn việc cứ chém chém giết giết ở đây.

Diệp Quân khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm, nói thật, hắn cũng muốn trở về.
 
Chương 2915


Chương 2915

Nơi đó có rất nhiều thứ để chơi đùa!

Nghĩ đến đây, Diệp Quân cười nói: “Giải quyết xong chuyện ở đây, chúng ta sẽ quay về một chuyến”.

Ngao Thiên Thiên chớp mắt, không nói gì.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thật đấy, đợi sau khi mẹ ta đến, chúng ta tiếp quản nơi này…”

Ngao Thiên Thiên đột nhiên nói: “Còn Vũ Trụ Kiếp?”

Diệp Quân im lặng.

Vũ Trụ Kiếp!

Dĩ nhiên là hắn không quên chuyện này!

Chân tỷ.

Chân tỷ vẫn đang trấn áp Vũ Trụ Kiếp…

Còn cả Ác Đạo!

Diệp Quân thấp giọng thở dài.

Ngao Thiên Thiên mỉm cười nói: “Không vội, tương lai còn dài”.

Diệp Quân nắm chặt tay Ngao Thiên Thiên, định hứa gì đó, nhưng khi lời vừa tới miệng mới phát hiện, tương lai có quá nhiều chuyện chưa xác định được, bản thân hắn cũng không đủ tự tin để xử lý tốt mọi việc.

Nhìn thấy vẻ mặt ưu sầu của Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên vội vàng chuyển đề tài: “Cường giả thần bí bên ngoài vẫn chưa liên lạc với huynh sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Chưa!”

Nói thật, hắn cũng hơi tò mò.

Bởi vì hai mươi năm nay, đối phương không hề liên lạc với hắn dù chỉ một lần.

Không đúng, Diệp Quân đột nhiên bừng tỉnh, mặc dù đã hai mươi năm trôi qua ở đây, nhưng bên ngoài chỉ mới trôi qua hai ngày mà thôi.

Diệp Quân nói: “Chúng ta ra ngoài đi”.

Nói xong, hắn dẫn theo Ngao Thiên Thiên rời khỏi Tiểu Tháp.

Lúc này, hắn vẫn đang ở trong một thế giới tối đen như mực, không thể nhìn thấy hay cảm nhận được bất cứ thứ gì, xung quanh im lặng như tờ.

Vẫn là nơi ma quái này!

Diệp Quân vung tay áo, một luồng kiếm quang xuyên qua không khí, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Biến mất!

Diệp Quân cau mày.

Ngao Thiên Thiên liếc nhìn xung quanh nói: “Thử dung hợp xem nhé?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Ngao Thiên Thiên hóa thành một đạo kiếm quang, tiến vào trong cơ thể Diệp Quân, bỗng chốc, hai mắt Diệp Quân mở to, tràn đầy vẻ phấn khích.

Cảnh giới Nhân Đạo!

Thời điểm này, cảnh giới của hắn đột nhiên tăng tới cảnh giới Nhân Đạo.

Lúc này, hắn có cảm giác toàn thân tràn ngập sức mạnh vô hạn.

Cảm giác vô địch!

Đúng vậy, khoảnh khắc này, hắn cảm nhận được bản thân mình vô địch.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom