Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2906


Chương 2906

Bắc Tề Vương cũng không tức giận, bình tĩnh nói: “Thần Cố, nhà họ Thần tranh gianh với khu vực Cổ Hoang, cuối cùng cũng chỉ có lợi cho Diệp Quân cùng Trấn tộc”.

Thần Cố im lặng.

Thật vậy, nếu nhà họ Thần cạnh tranh với khu vực Cổ Hoang, thì Trấn tộc và Diệp Quân cuối cùng chắc chắn sẽ là những người có lợi nhất.

Về Diệp Quân, chỉ là một thiên tài nhỏ tí, cũng không tạo được sóng gió gì, nhưng Trấn tộc này, bọn họ nhất định phải chú ý.

Bắc Tề Vương lại nói: “Thần Cố, chúng ta nói chuyện chút chứ?”

Thần Cố nhìn Bắc Tề Vương: “Nói gì?”

Bắc Tề Vương bình tĩnh nói: “Khu vực Cổ Hoang có thể không cần cuốn nhật ký”.

Thần Cố sửng sốt.

Bắc Phong cũng hơi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, lúc này trong lòng vô cùng khó hiểu, Bắc Tề Vương này rốt cuộc muốn làm gì?

Thần Cố nhìn chằm chằm vào Bắc Tề Vương, chờ đợi câu nói tiếp theo.

Bắc Tề Vương nói tiếp: “Ta không cần cuốn nhật ký đó, nhưng Diệp Quân phải chết. Ta nghĩ chúng ta nên thống nhất về điểm này, đúng không?”

Thần Cố gật đầu.

Trộm đồ của người khác, đương nhiên không thể để người ta còn sống được.

Tuy rằng nhà họ Thần không sợ báo thù, nhưng cũng không muốn sau này gặp phiền phức.

Bắc Tề Vương nói: “Nếu như khu vực Cổ Hoang ta đồng ý từ bỏ quyển nhật ký này, nhà họ Thần sẽ bồi thường chúng ta như thế nào?”

Thần Cố nhíu mày: “Bồi thường?”

Bắc Tề Vương gật đầu: “Ừ”.

Thần Cố nhìn chằm chằm Bắc Tề Vương: “Sao lại từ bỏ?”

Bắc Tề Vương cười nói: “Theo ta được biết, nhật ký của Thần Nhất để lại đúng là có phương pháp tu luyện 10 phần thần tính, nhưng chỉ đối với loài người, không thích hợp với yêu tộc, nên cho dù yêu tộc có giành được cũng không có tác dụng gì, nếu đã không có tác dụng gì thì cần gì phải tranh giành đến sứt đầu mẻ trán với nhà họ Thần các ông làm gì?”

Mặc dù những gì Bắc Tề Vương nói là có cơ sở và hợp lý, nhưng ông ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Bắc Tề Vương lại nói: “Nghĩ mà xem, nhà họ Thần các ông cũng không muốn đang tranh đoạt mà bị khu vực Cổ Hoang ta cản trở đúng chứ?”

Thần Cố nhìn Bắc Tề Vương: “Khu vực Cổ Hoang ông muốn gì?”

Bắc Tề Vương giơ một ngón tay: “Mười Tổ Mạch cực phẩm”.

Tổ Mạch đương nhiên cũng phân cấp bậc, Tổ Mạch cực phẩm chính là loại cao nhất.

Nghe Bắc Tề Vương nói vậy, sắc mặt Thần Cố nhất thời trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: “Được đằng chân lân đằng đầu”.

Bắc Tề Vương cười nói: “Thần Cố, ông không cần tức giận như vậy, ta với ông biết rõ giá trị của cuốn nhật ký kia, chắc chắn hơn 10 Tổ Mạch”.

Thần Cố im lặng.

Lúc này, Thần Tuyết bên cạnh đột nhiên nói: “Tiền bối nói cũng phải, giá trị của quyển nhật ký kia đương nhiên vượt xa mười Tổ Mạch, nhưng mà tiền bối hình như đã quên quyển nhật ký này không ở trong tay tiền bối …”
 
Chương 2907


Chương 2907

Nói đến đây, cô ta khẽ mỉm cười: “Nếu tiền bối lấy được cuốn nhật ký kia, đừng nói là mười Tổ Mạch cực phẩm, thậm chí là hai mươi Tổ Mạch cực phẩm, nhà họ Thần ta cũng nguyện ý đưa”.

Nghe Thần Tuyết nói vậy, Thần Cố đột nhiên nhận ra, chết tiệt, sao ông ta lại cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ, nguyên nhân là ở đây, như Thần Tuyết đã nói, cuốn nhật ký này không ở trong tay Bắc Tề Vương, đối phương muốn ngồi mát ăn bát vàng chắc!

Nghĩ tới đây, Thần Cố không khỏi lạnh lùng liếc Bắc Tề Vương một cái.

Bắc Tề Vương liếc nhìn Thần Tuyết ở bên cạnh, Thần Tuyết khẽ mỉm cười không nói gì.

Bắc Tề Vương cười nói: “Vậy đơn giản thôi, chúng ta cược xem cuốn nhật ký rốt cuộc sẽ vào tay ai, nếu như nó rơi vào tay khu vực Cổ Hoang ta, đến lúc đó, hai mươi Tổ Mạch cũng không mua được đâu”.

Thần Tuyết bình tĩnh nói: “Vậy lúc đó hẵng nói?”

Bắc Tề Vương khẽ mỉm cười, quay người rời đi không nói lời nào.

Tuy nhiên, khoảnh khắc lão ta quay lại, có một tia u ám ánh lên trong mắt lão ta.

Sau khi Bắc Tề Vương và Bắc Phong rời đi, Thần Cố ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Lão ta muốn làm gì vậy?”

Thần Tuyết nhẹ nhàng nói: “Nếu ta đoán đúng, thì chắc hẳn là đã đến gặp Diệp Quân rồi”.

“Cái gì!”

Thần Cố sửng sốt: “Đã tìm đến Diệp Quân rồi?”

Thần Tuyết gật đầu: “Đúng, hơn nữa, hẳn là đã thất bại, nên lão ta tìm đến chúng ta, một là để không dưng có 10 Tổ Mạch, hai là để chúng ta tiếp tục nhắm vào Diệp Quân. Sau đó thì đứng xem chúng ta đấu đá với Diệp Quân, còn lão ta ở giữa hưởng lợi”.

Thần sắc Thần Cố lập tức trở nên hung ác: “Con yêu này thâm thật”.

Trên thực tế, ba gia tộc lớn cũng không hòa thuận gì, mọi người đều tranh giành lẫn nhau, nhưng cũng không đến mức sống còn.

Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Thần Cố lại nói: “Không đúng, Bắc Tề Vương này là một yêu vương có 7 phần thần tính, nếu lão ta tự mình ra tay, thì Diệp Quân nhất định không có đường sống, làm sao có thể thất bại được?”

Thần Tuyết hỏi ngược lại: “Nếu lão ta thất bại, điều đó có nghĩa là gì?”

Thần Cố sửng sốt.

Nếu Bắc Tề Vương thất bại, điều đó có nghĩa là gì?

Điều đó có nghĩa là xung quanh Diệp Quân nhất định phải có cường giả cao cấp!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thần Cố nhất thời trầm xuống, sắc mặt không khỏi trở nên nghiêm túc hơn mấy phần.

Thần Tuyết trầm giọng nói: “Diệp Quân không đơn giản đâu, đại trưởng lão, chúng ta không thể tùy tiện đi giết người này, phải điều tra trước, sau đó mới quyết định”.

Thần Cố vẫn do dự.

Bởi vì ông ta nóng lòng muốn lấy cuốn nhật ký đó, nếu bây giờ lấy được, mặc dù vẫn phải nộp lên nhưng ông ta có thể đọc nó, nhưng nếu rơi vào tay người khác, thì ông ta không thể.

Tựa hồ biết Thần Cố đang suy nghĩ gì, Thần Tuyết nhắc nhở: “Lấy đại cục làm trọng”.

Lấy đại cục trọng!

Thần Cố trong lòng thở dài, khẽ gật đầu.

Nếu như Bắc Tề Vương thật sự đã thất bại, thì Diệp Quân quả là không đơn giản.

Phải điều tra trước!

Thần Tuyết nhìn bầu trời xa xăm, lúc này cô ta càng tò mò về Diệp công tử này.
 
Chương 2908


Chương 2908

Bởi vì cô ta biết rất rõ rằng đối với một người như Thần Nhất, truyền nhân mà ông ấy chọn chắc chắn sẽ không phải là một người bình thường.

Phải biết, Thần Nhất không thể không biết truyền nhân của mình sẽ phải đối mặt với điều gì, nếu không có năng lực, thì sẽ làm hại Diệp Quân.

Thần Nhất đã chọn Diệp Quân, điều đó có nghĩa là Diệp Quân phải có khả năng tự bảo vệ mình.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cô ta luôn ngăn cản Thần Cố hành động thiếu suy nghĩ.

Thần Tuyết tựa hồ nghĩ tới cái gì, đột nhiên nói: “Ta tự mình đi điều tra”.

Nói xong, cô ta trực tiếp hóa thành một đạo sóng tuyết, biến mất ở cuối trời.

Ở bên cạnh, sắc mặt Bắc Tề Vương cực kỳ khó coi.

Lão ta vốn dĩ muốn lừa gạt để chiếm lợi của nhà họ Thần nhưng không ngờ cô gái đó lại nhìn thấu ý đồ của lão ta.

Thần Tuyết!

Bắc Tề Vương nhíu mày: “Theo ta được biết, thế tử đương nhiệm của nhà họ Thần chẳng phải là Thần Tín sao?”

Bắc Phong đứng cạnh Bắc Tề Vương trầm giọng nói: “Có lẽ cô gái này là người nhà họ Thần mới bồi dưỡng”.

Bắc Tề Vương cười mỉa: “Loài người cứ thích giở mấy trò cân bằng, nhà họ Thần cũng không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy”.

Bắc Phong không nói gì.

Bắc Tề Vương như nghĩ đến điều gì, lão ta quay đầu nhìn tận cuối tinh không, sau đó nói: “Tiết lộ chuyện Diệp Quân có cuốn ghi chép của Thần Nhất cho khu vực Cổ Hoang”.

Bắc Phong nhìn Bắc Tề Vương, ông ta biết Bắc Tề Vương muốn mượn đao giết người.

Nói thật ông ta không thích cách này lắm, vì ông ta nghĩ Bắc Tề Vương muốn khiến các yêu vương khác cũng chịu thiệt.

Cứ như thế tức là làm tổn thất thực lực của Yêu tộc.

Hơn nữa thân là Yêu tộc, quả thật không nên giở mấy trò âm mưu quỷ kế này.

Nhưng ông ta không nói gì nữa, chỉ lặng thinh gật đầu.

Dù là yêu thần cũng không có cách nào giải quyết hoàn toàn tranh chấp nội bộ của Yêu tộc, chứ nói gì đến ông ta.



Ở một diễn biến khác, Nhị Nha dẫn Diệp Quân đến một tinh không mênh mông chưa biết đến.

Cả đường đi, Nhị Nha dẫn Diệp Quân xuyên qua tinh không nên Diệp Quân cũng không biết bây giờ hắn đang ở đâu.

Diệp Quân cũng hỏi mấy lần nhưng Nhị Nha đều không nói.

Lúc này Nhị Nha dừng lại.

Diệp Quân quay đầu nhìn Nhị Nha bên cạnh: “Nơi này là đâu?”

Nhị Nha chỉ về phía đằng xa.

Diệp Quân nhìn theo ngón tay của Nhị Nha, hắn mờ hồ nhìn thấy một đống đổ nát cổ xưa ở cuối tầm nhìn.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đây là?”

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Trộm… À không phải, khảo cổ”.
 
Chương 2909


Chương 2909

Khảo cổ!

Diệp Quân mặt sầm lại: “Chẳng phải ngươi nói dẫn ta đi tu luyện sao?”

Nhị Nha liếc mắt: “Ngươi nghĩ khảo cổ không cần thực lực à?”

Diệp Quân lặng thinh.

Quả thật là khảo cổ cũng cần thực lực.

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Lần này ngươi tự mình làm”.

Diệp Quân chớp mắt: “Mình ta hả?”

Nhị Nha gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Có nguy hiểm không?”

Nhị Nha lập tức lắc đầu: “Không có”.

Diệp Quân quay sang nhìn di tích đổ nát đó, hắn lắc đầu khẽ cười, đúng là với thực lực hiện giờ của hắn, chỉ cần không phải là cường giả trên sáu phần thần tính thì ai có thể làm hắn bị thương chứ?

Mà cường giả có thần tính trên sáu phần lại không phải là củ cải trắng, sao có thể ở khắp nơi được?

Nghĩ đến đây, Diệp Quân cười nói: “Để ta”.

Nói xong, hắn đi về phía di tích đổ nát đó.

Nhị Nha nhìn Diệp Quân rời đi, ánh mắt lóe sáng không biết đang nghĩ gì.

Tiểu Bạch trên vai cô bé giơ móng vuốt chỉ về phía xa, sau đó vung vẫy móng vuốt như đang nói gì đó.

Nhị Nha bình tĩnh nói: “Cháu trai phải chịu khổ một chút”.

Tiểu Bạch cái hiểu cái không.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đi đến trước phế tích đó, di tích đổ nát này từng là một thế lực tông môn lớn, còn có mấy chục cột đá cao cả vạn trượng đứng sừng sững ở trung tâm đống hoang tàn, cột đá sừng sững đó cực kỳ hùng vĩ trong tinh không.

Nhìn đống đổ nát trước mặt này, ánh mắt Diệp Quân lóe lên vẻ phức tạp, hắn biết nơi này từng rất huy hoàng.

Nhưng bây giờ đã trở thành đống đổ nát.

Dù là thế lực thế nào thì cũng như cát bụi khi đứng trước thời gian.

Giờ phút này, Diệp Quân không khỏi cảm khái, cũng không biết sau vô số vạn năm sau, thư viện Quan Huyên liệu có trở thành như vậy hay không, sau đó lại có một người khác đứng trước thư viện Quan Huyên mà cảm khái như thế này.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, hình như mình nghĩ hơi nhiều rồi.

Diệp Quân thôi suy nghĩ lung tung, đi về phía mấy cột đá đó.

Mặc dù tự tin nhưng Diệp Quân cũng không khinh địch, hắn trang bị đầy đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Mà cả đường đi cũng bình tĩnh, không có chuyện gì khác thường xảy ra.

Không lâu sau Diệp Quân đi đến trước những cột đá kia, khi nhìn thấy những cột đá đó, hắn bỗng nhíu mày, trên mỗi một cột đá này đều được vẽ những ký tự phù văn cổ, khi nhìn thấy những ký tự phù văn cổ này, hắn lại cảm thấy khiếp sợ.

Đây là cái gì?

Diệp Quân hơi ngờ vực.

Ngay lúc này những ký tự phù văn cổ đó bỗng chuyển động, ngay sau đó Diệp Quân chỉ cảm thấy hoa mắt, cả người bị đưa vào trong một tinh không tối tăm vô tận.
 
Chương 2910


Chương 2910

Tối đen như mực, không thấy gì cả.

Diệp Quân híp mắt, vung tay áo lên, kiếm quang bỗng lao lên trời, nhưng thoáng chốc kiếm quang đó đã biến mất.

Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, hắn lại phóng vô số kiếm ý ra, nhưng ngay lập tức vô số kiếm ý của hắn cũng biến mất.

Diệp Quân không nghĩ nhiều, định lấy kiếm Thanh Huyên ra nhưng hắn lại sửng sốt.

Vì không thấy kiếm Thanh Huyên nữa.

Không thấy nữa!

Chuyện gì thế này?

Diệp Quân ngơ ngác, hắn thầm hỏi: “Tháp gia?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Kiếm Thanh Huyên bị cha ngươi lấy lại rồi”.

Diệp Quân sầm mặt: “Sao cha lại không nói cho ta một tiếng?”

Tiểu Tháp nói: “Đó vốn dĩ là đồ của cha ngươi, cha ngươi vẫn chưa… à không phải, ta không có ý khác”.

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Kiếm Thanh Huyên không còn nữa.

Làm sao đây?

Nếu có kiếm Thanh Huyên thì cái nơi quái quỷ này chỉ cần một nhát kiếm, nhưng bây giờ…

Không đúng.

Diệp Quân bỗng nhíu mày, hắn nhận ra hắn đã vô thức có tính ỷ lại vào kiếm Thanh Huyên.

Đúng thế, có kiếm Thanh Huyên thì cho đối mặt với kẻ địch mạnh đến mấy, hắn cũng không sợ, cũng có sức chiến đấu mạnh, nhưng một khi không có kiếm Thanh Huyên, hắn sẽ bị đánh cho về lại nguyên dạng.

Lúc này, điều hắn nghĩ không phải là dựa vào năng lực của mình để đối mặt với khó khăn trước mắt, mà là dùng kiếm Thanh Huyên thế nào để giải quyết phiền toái trước mắt, nhưng kiếm Thanh Huyên không phải là kiếm của hắn, hơn nữa năng lực của kiếm Thanh Huyên cũng không phải là năng lực của hắn.

Thói quen!

Diệp Quân lắc đầu bật cười, sở dĩ lúc trước hắn cầm kiếm Thanh Huyên là vì hắn nghĩ mình sẽ không lại ỷ lại kiếm Thanh Huyên nữa, chỉ sử dụng vào thời điểm mấu chốt, nhưng sau khi sử dụng một thời gian, hắn đã vô ý quen với sự tiện lợi mà kiếm Thanh Huyên mang lại.

Tâm đắc thỉnh thoảng hối lỗi, thi thoảng rèn luyện.

Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một vùng tối đen, với thực lực hiện giờ của hắn, cho dù có tối đến thế nào cũng không thể ngăn cản tầm nhìn của hắn, hiển nhiên hiện giờ hắn hẳn là đang ở trong một kết giới phong ấn nào đó.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một thanh ý kiếm xuất hiện trong tay hắn, ngay sau đó hắn lao lên trước.

Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo.

Khi kiếm được tung ra, sức mạnh đáng sợ bộc phát trước mặt hắn nhưng sức mạnh đáng sợ đó lập tức biến mất không thấy tăm tích, cứ như một viên đá rơi xuống vực sâu.

Thấy thế Diệp Quân nhíu mày.

Rốt cuộc đây là nơi nào?
 
Chương 2911


Chương 2911

Không nghĩ nhiều, Diệp Quân ngự kiếm bay lên, biến thành một luồng kiếm quang lao lên trời, nhưng sau khi ngự kiếm một lúc lâu, hắn sa sầm mặt mày, vì hắn phát hiện không có điểm cuối.

Với thực lực hiện giờ của hắn, một lần ngự kiếm có thể lập tức xuyên qua một vũ trụ tinh hà, nhưng hiện giờ hắn lại cảm nhận mình vẫn đứng chỗ cũ.

Bị vây khốn rồi!

Diệp Quân nhắm mắt lại, hắn để mình bình tĩnh lại, vì lúc này hắn hơi nóng nảy.

Dù sao xung quanh cũng tối đen, không có khái niệm thời gian.

Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Quân lại thử nhìn xung quanh bằng tâm nhãn của mình nhưng vẫn là một vùng tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì.

Diệp Quân hỏi: “Tháp gia, ngươi có nhìn thấy rõ nơi này không?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Không”.

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Chắc là Nhị Nha biết tình hình lúc này của ta, nhưng cô bé không ra tay, có lẽ hy mong ta tự mình giải quyết”.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân quay đầu nhìn xung quanh, đập vào mắt vẫn là một vùng tối đen, chẳng nhìn thấy gì

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ngươi không ra đây nói chuyện à?”

Hắn biết chắc chắn có thứ gì đó đang vây chặt lấy hắn ở đây, mà đối phương lại ở trong tối.

Thế nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.

Diệp Quân nhíu mày: “Ngươi không nói chuyện thật à?”

Trong bóng tối vẫn không có lời đáp lại.

Diệp Quân lạnh nhạt nói: “Tùy ngươi vậy”.

Nói rồi hắn đi vào Tiểu Tháp.

Mẹ nó chứ!

Ngươi không nói chuyện thì không nói.

Dù sao hắn cũng không vội.

Hắn vội cái quái gì?

Tu luyện trong Tiểu Tháp, hắn cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa bên ngoài có nhiều thế lực đang tìm hắn như thế, hắn tin hắn bị nhốt ở đây, các thế lực đó chắc chắn còn vội hơn hắn.

Sau khi vào trong Tiểu Tháp, Diệp Quân tiếp tục tu luyện.

Bây giờ hắn đấu với đối phương, xem ai có thể nhẫn nhịn được lâu hơn.

Dù sao mười năm ở tháp bằng một ngày ở bên ngoài, hắn không hề hoảng sợ, hắn có rất nhiều thời gian hoang phí, cho dù cuối cùng đối phương không xuất hiện, hắn cũng không sợ vì hắn tin khu vực Cổ Hoang, nhà họ Thần và Chủng Thần Điện gì đó chắc chắn sẽ đến tìm hắn.

Quả nhiên sau khi Diệp Quân bị vây khốn trong đó, các thế lực bên ngoài đó đều điên cuồng tìm kiếm Diệp Quân.

Trên một đỉnh núi, Thần Tuyết cầm một quyển trục, cuốn quyển trục này ghi chép lại tất cả những chuyện xảy ra khi Diệp Quân đến thời đại cũ.

Sau khi đọc xong, Thần Tuyết lặng thinh một lúc lâu, sau đó nhìn một ông lão áo đen trước mặt: “Giờ hắn đang ở đâu?”

Ông lão áo đen nói: “Tai mắt của chúng ta nói hắn đi theo cô bé đó vào Hắc Tử Vực”.

Thần Tuyết nhíu mày: “Hắc Tử Vực ư?”
 
Chương 2912


Chương 2912

Chương 2912

Ông lão áo đen gật đầu: “Đúng thế”.

Thần Tuyết hơi ngờ vực: “Hắn đến nơi đó làm gì?”

Ông lão áo đen lắc đầu: “Không biết”.

Nói đến đây ông lão do dự một chốc, sau đó lại nói: “Hơn nữa hình như hắn bị nhốt trong Hắc Tử Ngục”.

“Gì cơ?”

Thần Cố bên cạnh Thần Tuyết bỗng nói: “Hắn đi vào Hắc Tử Ngục sao?”

Ông lão áo đen gật đầu: “Ừ”.

“Chết tiệt!”

Thần Cố tức giận nói: “Sao hắn lại chạy vào Hắc Tử Ngục vậy? Mẹ kiếp…”

Sắc mặt Thần Tuyết cũng hơi khó coi, cô ta không ngờ Diệp Quân lại bị nhốt trong Hắc Tử Ngục.

Nhưng điều khiến cô ta nghi ngờ là sao Diệp Quân lại đi vào nơi đó?

Thần Cố bỗng nói: “Hắn chết chưa?”

Ông lão áo đen lắc đầu: “Không biết…”

Thần Cố sầm mặt, không biết đang nghĩ gì.

Thần Tuyết bỗng nói: “Đại trưởng lão, có thể đại diện cho nhà họ Thần nói chuyện với vị kia ở Hắc Tử Ngục không?”

Thần Cố lắc đầu: “Chúng ta không có tư cách, phải là tộc trưởng đích thân ra mặt, nhưng tộc trưởng…”

Thần Tuyết trầm giọng nói: “Đi tìm tộc trưởng”.

Thần Cố ngạc nhiên nhìn Thần Tuyết.

Thần Tuyết nói: “Nếu không cứu hắn, truyền thừa Thần Nhất sẽ rơi vào tay người đó”.

Thần Cố sầm mặt: “Mẹ kiếp, chuyện gì đây chứ”.

Muốn cướp đồ của tên khốn này còn phải cứu tên khốn này trước…

Hắc Tử Vực!

Sắc mặt Thần Tuyết tương đối nghiêm trọng, cô ta không ngờ Diệp Quân lại đi tới nơi đó.

Có thể nói Hắc Tử Vực là một nơi cấm kỵ trong thời đại cũ, bởi vì một cường giả đáng sợ tám phần thần tính đã từng rơi xuống đó.

Tám phần thần tính!

Không thể không nói, điều này quá khủng khiếp, phải biết rằng hiện nay trong các thế lực lớn, số cường giả đạt tới tám phần thần tính cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cho dù là nhà họ Thần, cũng chỉ có chưa đến mười cường giả đạt tới tám phần thần tính.

Hơn nữa, cường giả tám phần thần tính từng rơi xuống Hắc Tử Vực cũng không phải là cường giả tám phần thần tính bình thường.

Chẳng lẽ đối phương cũng có hứng thú với truyền thừa của Thần Nhất trên người Diệp Quân?

Thần Tuyết nhíu chặt mày.

Dù sao cũng phải đi nói chuyện một lát.

Nhà họ Thần quyết tâm lấy bằng được cuốn sổ ghi chép của Thần Nhất trên người Diệp Quân.

Thần Tuyết và Thần Lăng lập tức đi về phía Hắc Tử Vực.
 
Chương 2913


Chương 2913

Ở một diễn biến khác, Bắc Tề Vương cũng nhận được tin tức Diệp Quân đã đi đến Hắc Tử Vực.

“Hắn bị điên rồi sao?”

Sắc mặt Bắc Tề Vương hơi khó coi, ngay cả lão ta cũng không dám tùy tiện đặt chân đến Hắc Tử Vực.

Nhưng lão ta không ngờ rằng Diệp Quân lại quang minh chính đại đến đó.

Ngầu vậy sao?

Bắc Phong ở bên cạnh Bắc Tề Vương cũng hơi khó tin: “Sao Diệp công tử lại đi tới nơi đó?”

Bắc Tề Vương lắc đầu: “Không biết…”

Dường như nghĩ tới điều gì đó, lão ta cau mày nói: “E rằng cuốn sổ ghi chép trên người hắn sắp rơi vào tay người kia”.

Bắc Phong hơi khó hiểu: “Người kia đã rơi xuống đó rồi, còn lấy cuốn sổ ghi chép làm gì?”

Bắc Tề Vương bình tĩnh nói: “Nếu đối phương có thể đạt tới chín phần thần tính thì muốn khôi phục tự thân chắc không thành vấn đề”.

Bắc Phong im lặng.

Trên thực tế, chín phần thần tính đã là giấc mộng xa vời của rất nhiều cường giả hàng đầu.

Bao gồm cả ông ta và Bắc Tề Vương trước mặt!

Bắc Tề Vương đã bị mắc kẹt ở cảnh giới bảy phần thần tính không biết bao nhiêu vạn năm!

Sắc mặt Bắc Tề Vương u ám, tuy rằng lão ta cũng muốn Diệp Quân chết, nhưng lại không hy vọng cuốn sổ kia rơi vào tay người khác.

Lão ta có thể tiến thêm một bước được hay không còn phụ thuộc vào việc có lấy được cuốn sổ đó hay không.

Bắc Tề Vương đột nhiên nói: “Đi đến Hắc Tử Vực”.

Nói xong, lão ta dẫn theo Bắc Phong biến mất tại chỗ.



Bên trong Tiểu Tháp.

Khoảng thời gian này, Diệp Quân vẫn luôn không ngừng tu luyện kiếm kỹ của mình. Bây giờ hắn có thể thực hiện liên tục ba lần thời không Tuế Nguyệt chồng chéo. Loại kiếm kỹ đủ để tạo ra sự uy hiếp khi đối phó với cường giả sáu phần thần tính, nhưng lại không có sức uy hiếp đối với cường giả bảy phần thần tính.

Bảy phần thần tính!

Đây là trở ngại mà trước mắt hắn không có cách nào vượt qua!

Hắn cũng không quá nóng vội, bởi vì hắn tiến bộ đã đủ nhanh, nếu càng nhanh hơn nữa thì không phải chuyện tốt.

Vì vậy, hắn không cố ý nâng cao cảnh giới và kiếm đạo của mình.

Tuy nhiên, kiếm kỹ lại có thể nâng cao.

Tu luyện không quan tâm thời gian, chớp mắt đã qua mười năm, lúc này Diệp Quân vẫn chưa thể thực hiện được kiếm kỹ thời không Tuế Nguyệt chồng chéo bốn lần. Bởi vì hắn phát hiện cơ thể hắn không thể nổi việc thực hiện bốn lần liên tục thời không Tuế Nguyệt chồng chéo. Không chỉ cơ thể xác thịt không chịu đựng nổi mà thần hồn cũng không có cách nào chịu đựng.

Ba lần là cực hạn trước mắt của hắn!

Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, uy lực của kiếm kỹ thời không Tuế Nguyệt chồng chéo của hắn cũng tăng lên rất nhiều.

Hơn nữa, hắn phát hiện ra rằng nếu hắn dung hợp với Ngao Thiên Thiên thì có thể dễ dàng thực hiện bốn lần thời không Tuế Nguyệt chồng chéo!
 
Chương 2914


Chương 2914

Nói cách khác, có Ngao Thiên Thiên thì có thể đảm bảo tăng thêm được một lần!

Lại mười năm nữa trôi qua.

Lúc này, mặc dù Diệp Quân vẫn không có cách nào đạt tới thời không Tuế Nguyệt chồng chéo bốn lần, nhưng thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm và kiếm kỹ thời không Tuế Nguyệt chồng chéo của hắn đã đạt đến cực hạn.

Bây giờ, cho dù không có kiếm Thanh Huyên thì hắn cũng tự tin có thể đánh bại cường giả sáu phần thần tính.

Hai mươi năm!

Trên một tảng đá, Diệp Quân ngồi khoanh chân trên mặt đất, chậm rãi mở mắt ra, hắn lắc đầu mỉm cười, không thể không nói, thời gian của lần tu luyện này thật sự trôi qua quá nhanh.

Hai mươi năm đối với hắn như một cái chớp mắt.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn lại, trong một đám mây bên phải có một luồng khí tức đáng sợ quét tới bốn phía như thủy triều.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó vui mừng,

Ngao Thiên Thiên!

Thân hình Diệp Quân rung chuyển, bay tới gần đám mây.

Trên đám mây, Ngao Thiên Thiên chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt lóe lên một tia sáng vàng, sau đó, một luồng uy lực của rồng đáng sợ tuôn trào từ trong cơ thể cô ấy, bỗng chốc, toàn bộ biển mây cuộn trào.

Cảnh giới Nhân Đạo!

Hôm nay Ngao Thiên Thiên mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, hơi chói mắt và lộng lẫy, cộng với khuôn mặt xinh đẹp, cô ấy thực sự là mỹ nhân hiếm có trên đời.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Quân nở nụ cười.

Ngao Thiên Thiên chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Quân, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chúng ta so tài một lát nhé?”

Diệp Quân bật cười, hắn đột nhiên ôm nhẹ Ngao Thiên Thiên, sau đó cúi người hôn vào môi cô ấy.

Ngao Thiên Thiên sững sờ, đầu óc trống rỗng.

Dần dần, cơ thể cô ấy từ từ mềm nhũn, hai tay ôm lấy eo của Diệp Quân.

Một lúc lâu sau, Diệp Quân mới buông Ngao Thiên Thiên ra, lúc này gò má của Ngao Thiên Thiên đỏ bừng, vô cùng xinh đẹp.

Trong lòng Diệp Quân gợn sóng, nhưng hắn vẫn rất lý trí, bây giờ “chơi” trò này không thích hợp lắm.

Diệp Quân kéo Ngao Thiên Thiên đi dạo giữa những đám mây.

Hai người cứ bước đi như vậy, yên tĩnh hiếm có.

Rõ ràng Ngao Thiên Thiên cũng thích cảm giác này, cô ấy nắm lấy tay Diệp Quân, dựa đầu vào vai hắn.

Rất ấm áp.

Ngao Thiên Thiên đột nhiên nói: “Khi nào chúng ta quay lại hệ Ngân Hà?”

Hệ Ngân Hà!

Diệp Quân quay đầu nhìn Ngao Thiên Thiên: “Muội muốn đến đó à?”

Ngao Thiên Thiên khẽ gật đầu: “Ta muốn đi chơi”.

Cô ấy thích hệ Ngân Hà hơn việc cứ chém chém giết giết ở đây.

Diệp Quân khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm, nói thật, hắn cũng muốn trở về.
 
Chương 2915


Chương 2915

Nơi đó có rất nhiều thứ để chơi đùa!

Nghĩ đến đây, Diệp Quân cười nói: “Giải quyết xong chuyện ở đây, chúng ta sẽ quay về một chuyến”.

Ngao Thiên Thiên chớp mắt, không nói gì.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thật đấy, đợi sau khi mẹ ta đến, chúng ta tiếp quản nơi này…”

Ngao Thiên Thiên đột nhiên nói: “Còn Vũ Trụ Kiếp?”

Diệp Quân im lặng.

Vũ Trụ Kiếp!

Dĩ nhiên là hắn không quên chuyện này!

Chân tỷ.

Chân tỷ vẫn đang trấn áp Vũ Trụ Kiếp…

Còn cả Ác Đạo!

Diệp Quân thấp giọng thở dài.

Ngao Thiên Thiên mỉm cười nói: “Không vội, tương lai còn dài”.

Diệp Quân nắm chặt tay Ngao Thiên Thiên, định hứa gì đó, nhưng khi lời vừa tới miệng mới phát hiện, tương lai có quá nhiều chuyện chưa xác định được, bản thân hắn cũng không đủ tự tin để xử lý tốt mọi việc.

Nhìn thấy vẻ mặt ưu sầu của Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên vội vàng chuyển đề tài: “Cường giả thần bí bên ngoài vẫn chưa liên lạc với huynh sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Chưa!”

Nói thật, hắn cũng hơi tò mò.

Bởi vì hai mươi năm nay, đối phương không hề liên lạc với hắn dù chỉ một lần.

Không đúng, Diệp Quân đột nhiên bừng tỉnh, mặc dù đã hai mươi năm trôi qua ở đây, nhưng bên ngoài chỉ mới trôi qua hai ngày mà thôi.

Diệp Quân nói: “Chúng ta ra ngoài đi”.

Nói xong, hắn dẫn theo Ngao Thiên Thiên rời khỏi Tiểu Tháp.

Lúc này, hắn vẫn đang ở trong một thế giới tối đen như mực, không thể nhìn thấy hay cảm nhận được bất cứ thứ gì, xung quanh im lặng như tờ.

Vẫn là nơi ma quái này!

Diệp Quân vung tay áo, một luồng kiếm quang xuyên qua không khí, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Biến mất!

Diệp Quân cau mày.

Ngao Thiên Thiên liếc nhìn xung quanh nói: “Thử dung hợp xem nhé?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Ngao Thiên Thiên hóa thành một đạo kiếm quang, tiến vào trong cơ thể Diệp Quân, bỗng chốc, hai mắt Diệp Quân mở to, tràn đầy vẻ phấn khích.

Cảnh giới Nhân Đạo!

Thời điểm này, cảnh giới của hắn đột nhiên tăng tới cảnh giới Nhân Đạo.

Lúc này, hắn có cảm giác toàn thân tràn ngập sức mạnh vô hạn.

Cảm giác vô địch!

Đúng vậy, khoảnh khắc này, hắn cảm nhận được bản thân mình vô địch.
 
Chương 2916


Chương 2916

Hắn không ngờ sau khi Ngao Thiên Thiên nâng cao cảnh giới lại đáng sợ như vậy.

Bất ngờ!

Thật bất ngờ.

Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu, lúc này đáy mắt tràn đầy sự tự tin, hắn vung tay chém ra một nhát kiếm.

Tuế Nguyệt chồng chéo!

Hắn thực hiện thời không Tuế Nguyệt chồng chéo bốn lần dễ như trở bàn tay.

Khi kiếm xuất ra, thời không đen kịt trước mặt đột nhiên bị xé toạc thành một vết rách, thấy vậy Diệp Quân vui mừng khôn xiết, nhưng trong nháy mắt, lông mày của hắn cau lại, bởi vì vết rách đó lập tức biến mất, xung quanh lại tối đen như mực.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám, hắn lại một lần nữa vung kiếm, thời không trước mặt lại bị xé rách, nhưng vết rách lại biến mất trong tích tắc.

Diệp Quân trầm mặc hồi lâu, rồi liếc nhìn xung quanh, hắn biết thực lực của mình không đủ phá vỡ thời không nơi này.

Điều này khiến hắn hơi khiếp sợ và kinh ngạc, với thực lực hiện giờ của hắn cộng thêm sự dung hợp cùng Ngao Thiên Thiên, thế mà lại không thể phá vỡ nơi này, đúng là một nơi không đơn giản.

Ngao Thiên Thiên đột nhiên nói: “Kiếm Thanh Huyên…”

Diệp Quân lắc đầu cười nói: “Kiếm Thanh Huyên đi rồi”.

Ngao Thiên Thiên hơi ngạc nhiên: “Đi rồi sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Ngao Thiên Thiên do dự, rồi nói: “Mượn lại lần nữa?”

Diệp Quân lắc đầu: “Thôi bỏ đi”.

Kiếm Thanh Huyên rời đi vì muốn hắn tự mình giải quyết những rắc rối trước mắt, lúc này mà mượn lại thì đúng là không hiểu chuyện.

Diệp Quân nhìn xung quanh, nói: “Ta sẽ thử lại”.

Nói xong, hắn từ từ nhắm mắt.

Bùm!

Ngay lập tức, sức mạnh của hai loại huyết mạch trong cơ thể hắn được kích hoạt.

Sau khi sức mạnh hai huyết mạch được kích hoạt, khí tức trên người Diệp Quân điên cuồng tăng vọt, Diệp Quân từ từ mở mắt ra, không hề do dự, tay cầm lấy kiếm ý vô địch chém về phía trước.

Vèo!

Thời không trước mặt hắn ngay lập tức bị xé toạc, xuất hiện một vết rách.

Cùng với sự xuất hiện của vết rách này, Diệp Quân nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng, nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng thì vết rách đã phục hồi trở lại.

Diệp Quân không nản lòng, điên cuồng vung kiếm.



Bên ngoài, Thần Tuyết và Thần Lăng cũng đến Hắc Tử Vực.

Ở đây, họ đã gặp Nhị Nha và Tiểu Bạch.

Nhị Nha khẽ liếc nhìn hai người Thần Tuyết, không nói gì cứ thế tiếp tục li3m kẹo hồ lô.

Thần Tuyết cũng hơi cảnh giác với Nhị Nha và Tiểu Bạch.

Cô bé trước mặt là một con ác thú, cô ta không dám coi thường.
 
Chương 2917


Chương 2917

Thần Lăng nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch với đôi mắt đầy tham lam.

Nhìn thấy ánh mắt của Thần Lăng, Tiểu Bạch ngay lập tức vùng vẫy bàn chân nhỏ của mình.

Thần Lăng không hiểu gì.

Nhị Nha bình tĩnh nói: “Nó nói ngươi nhìn gì mà nhìn”.

Thần Lăng hơi nheo mắt lại: “Linh Tổ?”

Nhị Nha khẽ liếc nhìn Thần Lăng, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, ngươi muốn cướp không?”

Nói đến đây, cô bé chợt trở nên phấn khích.

Muốn cướp không?

Thần Lăng sững sờ, thẳng thắn vậy sao?

Thành thật mà nói, ông ta cũng có ý nghĩ này.

Linh Tổ đấy!

Phải biết rằng, dù là nhà họ Thần cũng không có Linh Tổ, nếu lấy được nó về…

Nghĩ đến đây, Thần Lăng chậm rãi nắm chặt tay phải của mình.

Nhưng lúc này, Thần Tuyết đột nhiên nói: “Đại trưởng lão”.

Thần Lăng quay lại nhìn Thần Tuyết, cô ta lắc đầu.

Thần Lăng im lặng.

Thần Tuyết ngước nhìn Nhị Nha ở phía xa, ánh mắt nghiêm túc, bởi vì cô ta phát hiện khi cô bé trước mặt nói chuyện cướp giật, không những không sợ hãi mà ngược lại còn vô cùng phấn khích, như thể rất háo hức muốn có người tới cướp.

Lúc này, Thần Lăng cũng phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, bởi vì cô bé trước mặt khiến ông ta cảm nhận được mối nguy hiểm.

Hơn nữa, ông ta không cảm nhận được cảnh giới của cô bé.

Vẻ mặt của Thần Lăng cũng hơi nghiêm trọng.

Nhị Nha đột nhiên nói: “Các người không định cướp nữa sao?”

Nói xong, cô bé liếc nhìn Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch hiểu ý, vội vàng lấy ra một đại ấn màu vàng sậm, đại ấn này vừa được lấy ra, toàn bộ tinh hà lập tức trở nên hư ảo.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Thần Tuyết và Thần Lăng bỗng trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Các người có cướp không?”

Hai người: “…”

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Nhị Nha, Thần Tuyết hơi do dự, rồi nói: “Bọn ta không phải loại người đó!”

Nhị Nha chớp mắt, không đáp lời.

Tiểu Bạch nâng đại ấn màu vàng lên, vùng vẫy.

Thần Tuyết: “…”

Thần Lăng nhìn Tiểu Bạch và Nhị Nha trước mặt, sắc mặt u ám, không biết đang nghĩ gì.

Nói thật, ông ta rất muốn cướp, nhưng trực giác nói cho ông ta biết chuyện này không hề đơn giản như vậy, cho nên ông ta không dám liều lĩnh.

Thần Tuyết đột nhiên nói: “Các ngươi có ở cùng với Diệp Quân không?”
 
Chương 2918


Chương 2918

Thấy hai người họ không ra tay, Nhị Nha hơi thất vọng, cô bé bảo Tiểu Bạch cất đại ấn, rồi li3m kẹo hồ lô, không trả lời câu hỏi.

Thần Tuyết nhìn về phía xa, rồi nói: “Diệp công tử đã bước vào khu di tích đó rồi sao?”

Nhị Nha gật đầu: “Các ngươi đến đây để tìm hắn à?”

Trầm Tuyết trầm giọng nói: “Hắn vẫn còn sống chứ?”

Nhị Nha nói: “Còn sống”.

Thần Tuyết hơi khó hiểu: “Ngươi không đi cứu hắn sao?”

Nhị Nha bình tĩnh nói: “Không ai có thể giết hắn”.

“Cuồng vọng!”

Thần Lăng ở bên cạnh cười khẩy: “Ngươi cho rằng hắn là ai? Không ai có thể giết hắn ư?”

Nhị Nha khẽ liếc nhìn Thần Lăng: “Ngươi thử xem”.

Thần Lăng nhìn chằm chằm Nhị Nha, đang định nổi giận thì Thần Tuyết ở bên cạnh đột nhiên cười nói: “Tiểu cô nương, tại sao ngươi lại nói không ai có thể giết được hắn?”

Nhị Nha bình tĩnh nói: “Bởi vì hắn là người nhà họ Dương bọn ta”.

Nhà họ Dương!

Thần Tuyết hơi nghi hoặc: “Nhà họ Dương?”

Nhị Nha gật đầu, cô bé liếc nhìn Thần Tuyết: “Chưa nghe nói đến à?”

Thần Tuyết gật đầu: “Quả thực chưa từng nghe nói đến”.

Nhị Nha hờ hững đáp: “Chưa nghe nói thì thôi”.

Thần Tuyết cười nói: “Thế lực mạnh như vậy, sao chưa từng nghe ai nhắc đến chứ?”

Nhị Nha bình tĩnh nói: “Bởi vì những người giỏi đánh đấm nhất trong nhà họ Dương không có hứng thú chơi ở các vòng cấp thấp”.

Thần Lăng cười khẩy: “Vòng chơi cấp thấp ư? Đúng là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày là gì, ngươi biết…”

“Mẹ kiếp!”

Nhị Nha bất ngờ lao về phía trước, tung nắm đấm về phía Thần Lăng.

Bùm!

Ngay lập tức, Thần Lăng bị đánh bay ra xa hàng vạn trượng.

Sau khi bị đánh bay, Thần Lăng choáng váng.

Ông ta nhìn Nhị Nha với vẻ hoài nghi: “Ngươi…”

Ông ta không ngờ cô bé trước mặt lại mạnh mẽ đến mức đáng sợ như vậy, một nắm đấm đã khiến ông ta bay xa.

Thần Tuyết cũng hơi kinh ngạc, trong nháy mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Nhị Nha khẽ liếc nhìn Thần Lăng: “Ngươi còn dám khinh thường ta thì ta sẽ đánh chết ngươi”.

Thần Lăng điên tiết, đã khi nào ông ta bị đe dọa như thế này đâu? Ông ta đang định đáp lời, nhưng bị Thần Tuyết ngăn lại.

Thần Tuyết thông qua truyền âm nói: “Đại trưởng lão, cuốn sổ ghi chép mới là quan trọng nhất”.

Cuốn sổ ghi chép!

Thần Lăng hít một hơi thật sâu, kiềm chế ngọn lửa giận trong lòng, ông ta lạnh lùng liếc nhìn Nhị Nha, không nói gì.
 
Chương 2919


Chương 2919

Thần Tuyết nhìn Nhị Nha, mỉm cười nói: “Cô nương, ngươi có biết phía trước là nơi nào không?”

Nhị Nha bình tĩnh đáp: “Ta không biết”.

Thần Tuyết trầm giọng nói: “Phía trước là Hắc Tử Vực, nơi này từng là địa bàn của Đế chủ Hắc Tử…”

Nhị Nha nhẹ nhàng nói: “Ồ”.

Thần Tuyết sửng sốt: “Ngươi từng nghe nói đến Đế chủ Hắc Tử chưa?”

Nhị Nha lắc đầu: “Chưa”.

Thần Tuyết im lặng, cô ta cảm thấy hơi bất thường, người này lại chưa từng nghe nói đến Đế chủ Hắc Tử!

Phải biết rằng, trong giới cao thủ thời đại cũ, không ai không biết đến Đế chủ Hắc Tử, người từng được mệnh danh là cường giả Bát Cảnh mạnh nhất!

Cường giả Bát Cảnh cũng chính là cường giả tám phần thần tính!

Đáng tiếc không biết vì sao sau đó lại rơi xuống nơi này, cho nên tinh vực này trở thành Hắc Tử Vực.

Nhị Nha đột nhiên nói: “Các ngươi đến đây để tìm Tiểu Quân Tử à?”

Thần Tuyết thu hồi suy nghĩ của mình, gật đầu: “Đúng vậy”.

Nhĩ Nhã bình tĩnh nói: “Ngươi tìm Tiểu Quân Tử làm gì? Hắn rất nghèo, không có gì để cướp đâu. Nếu muốn cướp thì tốt nhất là cướp của hai bọn ta…”

Tiểu Bạch cũng gật đầu lia lịa.

Bọn họ thực sự rất muốn bị cướp.

An Nam Tịnh đã từng dặn dò, không thể tùy tiện cướp đồ của người khác, đặc biệt là người tốt, chẳng những không thể cướp mà còn phải giúp đỡ họ.

Nhưng nếu ngươi ra tay trước thì ngại quá.

Ngươi sẽ bị họ gán cho cái danh kẻ xấu!

Mà chỉ cần là kẻ xấu thì họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn.

Thần Tuyết liếc nhìn hai tên trước mặt, im lặng một lúc lâu, cô ta nói: “Tại sao các ngươi lại muốn bọn ta cướp đồ của các ngươi như vậy?”

Nhị Nha chớp mắt: “Biểu hiện của ta rất rõ ràng sao?”

Thần Tuyết hơi đau đầu, biểu hiện của ngươi còn không rõ ràng à?

Nhị Nha nhíu mày, quay đầu nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó vùng vẫy bàn chân nhỏ.

Thần Tuyết hơi hiếu kỳ: “Nó đang nói gì thế?”

Nhị Nha bình tĩnh đáp: “Nó nói nhìn ngươi cũng không ngốc lắm”.

Thần Tuyết: “???”

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó cười toe toét với Thần Tuyết, hơi ngượng ngùng.

Thần Tuyết không nói nên lời, cô ta phát hiện tính cách của hai tên này đúng là trẻ con, lúc này cô ta cũng nghĩ đến một chuyện, đó là bên cạnh Diệp Quân lại có một con Linh Tổ và một con ác thú.

Người có thể khiến một con Linh Tổ và một con ác thú đi theo thì chắc chắn không hề đơn giản.

Thần Tuyết liếc nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch, cười nói: “Trong nhà họ Dương các người, ai là người giỏi đánh đấm nhất?”

Nhị Nha suy nghĩ rồi nói: “Chắc chắn là Dương ca”.

Thần Tuyết cười nói: “Tại sao?”
 
Chương 2920


Chương 2920

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Dương ca đánh Tiểu Huyên Tử và Tiểu Quân Tử giống như con con trai và cháu trai của mình vậy”.

Thần Tuyết hơi cau mày: “Dương ca?”

Nhị Nha nói: “Kiếm Chủ Thanh Sam, nghe nói về cái tên này chưa?”

Thần Tuyết lắc đầu: “Chưa”.

Nhị Nha khẽ gật đầu: “Không nghe nói cũng bình thường, Dương ca đã lâu không tàn sát ai rồi”.

Thần Tuyết: “…”

Thần Lăng đột nhiên nói: “Nhà họ Dương các ngươi lợi hại như vậy, sao không có chút danh tiếng nào?”

Nhị Nha li3m viên kẹo hồ lô, rồi nói: “Ngươi quá ngu ngốc, ta không muốn nói chuyện với ngươi”.

“Hỗn láo!”

Thần Lăng tức giận chỉ vào Nhị Nha: “Ta đã nhẫn nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy!”

Nhị Nha khẽ liếc nhìn Thần Lăng: “Lại đây đánh ta nè”.

Thần Tuyết vẫn muốn ngăn cản, nhưng Thần Lăng đã lao thẳng về phía Nhị Nha.

Ông ta thực sự không thể chịu đựng được nữa!

Mẹ kiếp, cô bé trước mặt giả vờ quá giỏi.

Nhà họ Dương vô địch gì chứ, hôm nay ông ta sẽ cho cô bé thấy nhà họ Thần mới là vô địch.

Nhìn thấy Thần Lăng ra tay, vẻ mặt của Nhị Nha vẫn bình tĩnh, khi Thần Lăng lao tới trước mặt, cô bé vung nắm đấm.

Rầm rầm!

Tinh hà sôi sục!

Thần Lăng bị đánh bay ra xa hàng vạn trượng, ngay khi ông ta dừng lại, cơ thể bị xé toạc, máu bắn tung tóe.

Thần Lăng thầm kinh hoàng!

Lúc này ông ta mới ý thức được rằng, cú đấm vừa nãy của cô bé không dùng hết sức lực, ông ta đã đánh giá thấp cô bé trước mặt này rồi.

Đúng lúc này, Nhị Nha lại lao tới trước mặt ông ta một lần nữa, ngay sau đó, một nắm đấm nhỏ lao thẳng về phía ông ta.

Thần Lăng thầm khiếp sợ, ông ta sử dụng bức tượng thần của mình, nhưng ngay khi bức tượng thần xuất hiện, Nhị Nha đã đấm nó nát vụn thành từng mảnh!

Bùm!

Cùng với đó, cơ thể của Thần Lăng cũng vỡ nát.

Không chỉ vậy, linh hồn của Thần Lăng bị thổi bay hàng vạn trượng, rồi biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Thần Lăng ngay lập tức sửng sốt.

Đánh chết ông ta chỉ bằng hai cú đấm thôi sao?

Sao có thể chứ?

Nhị Nha định tấn công tiếp, nhưng lúc này, Thần Tuyết ở bên cạnh vội vàng nói: “Cô nương, xin hãy nương tay!”

Nhị Nha liếc nhìn Thần Tuyết, nói: “Ta không!”
 
Chương 2891


Chương 2891

Diệp Quân gật đầu, tầng quản lý cốt yếu đó chắc chắn phải là người của mình mới được nên hắn không giao quyền lợi này cho Trấn Nam Tuyết.

Trấn Nam Tuyết khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa, cô ta biết rõ Diệp Quân sẽ không để cô ta sắp xếp người của cô ta vào quản lý.

Diệp Quân bỗng nói: “Nam Tuyết cô nương, khu vực Cổ Hoang này có bao nhiêu yêu tướng như Bắc Phong?”

Trấn Nam Tuyết trầm giọng nói: “Dưới trướng của mỗi vị yêu vương ít nhất có hai yêu tướng, mỗi yêu tướng ít nhất có sáu phần thần tính…”

Nghe nói thế, Diệp Quân nhíu mày, xem ra mình vẫn đánh giá thấp khu vực Cổ Hoang này rồi.

Yêu tướng đều có ít nhất sáu phần thần tính, vậy yêu vương thì sao? Còn yêu thần đó nữa.

Mẹ nó chứ!

Phải tìm thêm người rồi.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân thầm nói: “Nhị Nha, có thể liên hệ với mấy người bên phía mẹ ta không?”

Khoảng cách quá xa, bùa truyền âm của hắn đã không còn tác dụng nên chỉ đành tìm Nhị Nha xin giúp.

Nghe Diệp Quân nói, Nhị Nha hơi ngạc nhiên: “Liên hệ họ làm gì?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Có một thế lực rất mạnh muốn đến đánh ta, ta phải gọi vài người giúp”.

Nhị Nha thầm thở phào, sau đó hơi bất mãn: “Cháu trai, ta nói này, có ta đi theo ngươi mà còn có người bắt nạt ngươi được sao? Ngươi chỉ cần gây chuyện, để ta đến giải quyết”.

Diệp Quân toát mồ hôi, mấy lời này…

Nhị Nha lại nói: “Trước đó mẹ ngươi còn hỏi ta ngươi ở bên này thế nào, ta đã trả lời bà ấy là ngươi khá ổn, bảo bà ấy muộn chút hẳn đến nên… Tóm lại, có ta đi theo ngươi, ngươi chỉ cần phiêu lưu thôi”.

Diệp Quân im lặng không nói.

Nhị Nha đánh rất giỏi.

Nhưng Nhị Nha và Tiểu Bạch không đáng tin cậy lắm.

Hai vị tổ tông này có đôi khi còn lừa gạt mình nữa.

Nhưng Nhị Nha đã nói thế thì hắn cũng không tiện gọi thêm người.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân lập tức gật đầu: “Cũng phải, có Nhị Nha ở đây, ta còn sợ ai nữa? Ta chẳng sợ ai cả, cho dù cha có đến, ta cũng dám đánh ông ấy một chưởng…”

Nhị Nha cười nói: “Đến lúc đó ta sẽ nói với Tiểu Huyên Tử”.

Diệp Quân bật cười ha hả.

Lúc này, Trấn Nam Tuyết bỗng nói: “Diệp công tử, mặc dù ngươi đã đánh bại thần tướng Bắc Phong nhưng khu vực Cổ Hoang chắc chắn sẽ không tha cho ngươi. Những gì ngươi làm đã khiến họ cảm thấy mất mặt, mà với thế lực lớn mạnh này, thể diện quan trọng hơn cả tính mạng nên tiếp theo…”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta biết”.

Trấn Nam Tuyết hỏi: “Người nhà của ngươi…”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nam Tuyết cô nương, cô có thể điều động hệ thống tình báo của Trấn tộc các cô không?”

Trán Nam Tuyết do dự một lúc, sau đó nói: “Chỉ có thể điều động một bộ phận thôi… Ngươi muốn ta theo dõi khu vực Cổ Hoang giúp ngươi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
 
Chương 2892


Chương 2892

Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Không thành vấn đề, ta sẽ phái người theo dõi chúng, nếu chúng có bất kỳ động tĩnh gì, ta sẽ thông báo cho ngươi bất kỳ lúc nào, nhưng… nếu yêu vương của chúng đích thân xuất hiện thì người của ta không thể làm gì được cả”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Trấn Nam Tuyết lại nói: “Đạo Thị sắp mở rồi, người của ngươi phải nhanh lên mới được, còn nữa…”

Cô ta vừa nói vừa đưa cho Diệp Quân một cuốn sổ: “Cuốn sổ này ghi lại tất cả tài sản được cất giữ trong kho hiện nay của Đạo Thị. Đương nhiên, phần lớn đều không thể dịch chuyển vì mỗi Đạo Thị đều cần quay vòng vốn… Ngươi đọc đi để hiểu rõ về Đạo Thị mà chúng ta đang quản lý hiện giờ”.

Diệp Quân nhận lấy cuốn sổ, sau đó nói: “Tiếp theo bên Đạo Thị tạm thời đều do cô sắp xếp, còn người quản lý thì để ta sắp xếp”.

Trấn Nam Tuyết gật đầu, sau đó nói: “Ngươi bảo trọng”.

Dứt lời, cô ta xoay người đi.

Sau khi Trấn Nam Tuyết đi, Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó đi vào trong Tiểu Tháp.

Ở một bên khác, có hai người đang theo dõi Diệp Quân đi vào Tiểu Tháp.

Chính là người phụ nữ váy trắng và Kiếm Chủ Nhân Gian.

Kiếm Chủ Nhân Gian ngẩng đầu lên nhìn phía, khẽ nói: “Khu vực Cổ Hoang…”

Người phụ nữ váy trắng bên cạnh ông ấy bình tĩnh nói: “Tiêu diệt sao?”

Tiêu diệt sao?

Nghe người phụ nữ váy trắng nói thế, Kiếm Chủ Nhân Gian ngạc nhiên.

Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Bất cứ lúc nào cũng có thể”.

Kiếm Chủ Nhân Gian lắc đầu khẽ cười: “Trước tiên không vội, tạm thời xem tình hình”.

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Ừ”.

Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng thấy hơi tò mò: “Thanh Nhi, rốt cuộc muội mạnh đến mức nào?”

Người phụ nữ váy trắng vuốt mái tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, bình tĩnh nói: “Nói là vô địch thì vẫn hơi khiêm tốn”.

Kiếm Chủ Nhân Gian: “…”

Người phụ nữ váy trắng quay sang nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian: “Huynh tin không?”

Kiếm Chủ Nhân Gian bật cười: “Tin chứ”.

Người phụ nữ váy trắng cong môi cười.

Kiếm Chủ Nhân Gian ngẩng đầu lên nhìn tận cuối tinh không, khẽ nói: “Kẻ thù của tên nhóc đó hơi nhiều rồi đấy”.

Cả một đường đi theo phía sau, ông ấy nhận ra kẻ thù của Diệp Quân ngày càng nhiều, hơn nữa ngày càng mạnh.

Ông ấy quả thật không yên tâm lắm.

Nhưng ông ấy biết rõ cũng không thể cứ đi theo mãi thế này.

Kiếm Chủ Nhân Gian nắm chặt lấy tay người phụ nữ váy trắng, khẽ nói: “Giải quyết xong chuyện ở đây, chúng ta sẽ đi”.

Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Ừ”.



Sau khi quay lại Tiểu Tháp, Diệp Quân lập tức ngồi xuống, khoanh chân lại, nhắm mắt tĩnh khí ngưng thần.

Trận đánh trước đó khiến hắn lĩnh hội được rất nhiều.
 
Chương 2893


Chương 289

Chương 2893

Cần phải nâng cao kiếm kỹ Tuế Nguyệt chồng chéo và thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.

Vì không được kiếm Thanh Huyên hỗ trợ, hai kiếm kỹ này chẳng có sức đe dọa nào với cường giả có sáu phần thần tính.

Khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn nâng cao cảnh giới và kiếm đạo nhưng hắn lại không biết nâng cao kiếm kỹ này thế nào.

Kiếm kỹ này là kiếm kỹ loại trưởng thành, có thể tiếp tục thăng cấp.

Mà mục đích hiện giờ của hắn là nâng cao uy lực của bản thân hai kiếm kỹ này.

Bản chất của Tuế Nguyệt chồng chéo là biến hóa vạn ngàn thời không, mỗi một thời không xuất kiếm, sau đó chồng chéo lên thời không hiện tại.

Bản chất là chồng chéo.

Hắn đã có thể liên hệ thi triển hai lần thời không Tuế Nguyệt chồng chéo, đây là cực hạn trước đó của hắn nhưng bây giờ hắn muốn đột phá thêm lần nữa.

Nếu đã có thể liên tiếp thi triển hai lần thời không Tuế Nguyệt chồng chéo thì chắc chắn có thể ba lần, bốn lần, thậm chí là năm lần…

Nghĩ thế hắn bèn lập tức làm ngay.

Trong khoảng thời gian sau đó, Diệp Quân bắt đầu điên cuồng tu luyện kiếm kỹ của mình, khi tu luyện kiếm kỹ, hắn không có dùng đến bất kỳ sức mạnh huyết mạch hay ngoại lực nào, mà chỉ sử dụng kiếm ý vô địch của mình.

Đáng nói là qua trận đánh lần này, hắn nhận ra kiếm ý vô địch của hắn cũng mạnh lên rất nhiều.

Ở một bên khác, Nhị Nha và Tiểu Bạch đang chỉ dạy Ngao Thiên Thiên.

Chiến đấu!

Nhị Nha đang dạy Ngao Thiên Thiên tất cả các loại kỹ năng chiến đấu, cô bé đã từng đánh nhau rất nhiều lần, hơn nữa từng đi theo An Võ Thần, thế nên kinh nghiệm chiến đấu của cô bé rất phong phú, nhất là về mặt sử dụng sức mạnh.

Được Nhị Nha và Tiểu Bạch chỉ dạy, thực lực của Ngao Thiên Thiên cũng nhanh chóng tăng vọt, không chỉ thế bây giờ cô ấy đã đạt đến Thần Cảnh đỉnh cao, chỉ còn một chút nữa là đến Đạo Cảnh.

Quan trọng nhất là Tiểu Bạch lại tăng cường trang bị cho Ngao Thiên Thiên.

Đúng thế, bây giờ cả người Ngao Thiên Thiên đều là thần trang.

Nếu Diệp Quân không có kiếm Thanh Huyên, chắc chắn hắn đánh không lại Ngao Thiên Thiên.

Hôm nay trong tinh không, Ngao Thiên Thiên bỗng nhìn Nhị Nha: “Nhị Nha tiền bối, có phải người che giấu thực lực của mình đi không?”

Trong khoảng thời gian đấu với Nhị Nha này, cô ấy nhận ra thực lực của Nhị Nha hơi bất thường, khi đánh với người ngoài, thực lực của cô bé có vẻ như vậy nhưng khi đánh với người của mình, sức mạnh của cô bé mạnh đến mức hoang đường.

Nhị Nha kiếm kẹo hồ lô, bình tĩnh nói: “Không”.

Ngao Thiên Thiên hơi ngờ vực.

Nhị Nha ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ngươi có nghĩ thế giới này cần một trật tự không?”

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Cần chứ”.

Trên đường đi đến đây, mỗi một nơi đều tôn sùng cường giả, cực kỳ loạn.

Nhị Nha lại lắc đầu: “Ta lại nghĩ trật tự có hay không cũng được, dù sao ta rất mạnh, không ai có thể làm gì được ta, người có thể bắt nạt ta thì trật tự đó cũng không quản được đối phương”.
 
Chương 2894


Chương 2894

Ngao Thiên Thiên chớp mắt: “Còn có người có thể bắt nạt người à?”

Nhị Nha nói: “Chỉ có hai người”.

Dĩ nhiên Ngao Thiên Thiên không hỏi là hai người nào, vấn đề này nói đến không tiện, phải đổi chủ đề.

Ngao Thiên Thiên nói: “Nhưng Tiểu Quân muốn tạo ra trật tự…”

Nhị Nha gật đầu: “Ta biết”.

Ngao Thiên Thiên do dự một chốc, sau đó nói: “Người không muốn thế giới này có trật tự nhưng lại giúp huynh ấy, tại sao?”

Nhị Nha nói: “Vì nó là người thân”.

Ngao Thiên Thiên sửng sốt.

Nhị Nha nói: “Người của mình thì mình nên giúp”.

Ngao Thiên Thiên mỉm cười, phải nói rằng, người nhà họ Dương đều rất tốt với Tiểu Quân, dĩ nhiên cũng rất tốt với cô ấy.

Nhị Nha nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra kẻ yếu mới cần có trật tự, bản thân cường giả thực sự đã là trật tự, giống như cha, ông nội và cô cô của Tiểu Quân, với họ có trật tự hay không cũng chẳng có gì khác biệt, vì cho dù có cũng không thể kiểm soát được họ”.

Ngao Thiên Thiên hơi khó hiểu: “Vậy tại sao họ còn muốn để Tiểu Quân thiết lập trật tự?”

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Luyện tập”.

Ngao Thiên Thiên trầm giọng nói: “Luyện tập ư?”

Nhị Nha gật đầu: “Ngươi không nghĩ Tiểu Quân cần rèn luyện sao?”

Ngao Thiên Thiên khẽ nói: “Cần chứ”.

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Thân là gia chủ, thế này là may mắn nhưng đồng thời cũng là bất hạnh, vì cha mẹ của nó đều rất mạnh, nó chắc chắn không thể trở thành đời thứ hai thật sự, hơn nữa họ quá kỳ vọng vào nó, mong nó sẽ đi vào một con đường hoàn toàn mới”.

Ngao Thiên Thiên hơi khó hiểu: “Con đường hoàn toàn mới?”

Nhị Nha gật đầu: “Nhân tính”.

Ngao Thiên Thiên trầm giọng nói: “Ta biết, đến cảnh giới Thần Đạo thì phải bắt đầu tu luyện thần tính, Tiểu Quân…”

Nhị Nha nói: “Nó không thể tu luyện thần tính, đến lúc đó sẽ có người dạy nó”.

Ngao Thiên Thiên hơi tò mò: “Ai thế?”

Nhị Nha cúi người thấp giọng nói một câu với Ngao Thiên Thiên.

Ngao Thiên Thiên ngạc nhiên nói: “Thế mà lại là…”

Nhị Nha gật đầu.

Ngao Thiên Thiên im lặng không nói.

Nhị Nha nói: “Con đường của Tiểu Quân trước đây hơi vội vàng, nhưng gần đây rất vững chắc. Sau khi nó đạt đến cảnh giới Thiên Đạo, nó phải đi một con đường hoàn toàn mới, đến lúc đó nó mới có thể tự đi con đường của mình…”

Nói đến đây cô bé bỗng nhìn Ngao Thiên Thiên: “Sao các ngươi còn chưa động phòng?”

Ngao Thiên Thiên không ngờ Nhị Nha lại đột nhiên hỏi đến chuyện này, mặt cô ấy lập tức đỏ bừng.

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Ngươi động phòng với nó, các ngươi không chỉ có thể hòa hợp với nhau hơn mà ngươi còn có thể mạnh hơn, vì cháu trai có ba loại sức mạnh huyết mạch, ngươi có thể sử dụng sức mạnh huyết mạch của nó để nâng cao bản thân”.

Ngao Thiên Thiên hơi cúi đầu xuống: “Sau này hẵng nói”.
 
Chương 2895


Chương 2895

Dĩ nhiên cô ấy ngại chủ động trong chuyện này, khoảng thời gian này Diệp Quân vội vàng chiến đấu và vội vàng tu luyện, không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện này.

Nhị Nha lạnh nhạt nhìn Ngao Thiên Thiên, sau đó nói: “Có cần bỏ thuốc cho nó không?”

Ngao Thiên Thiên: “?”

Cuối cùng Nhị Nha chỉ đành từ bỏ ý định trước sự phản đối quyết liệt của Ngao Thiên Thiên.

Thật ra cô bé rất muốn bỏ thuốc cho Diệp Quân, cũng không có ý đồ gì khác, chỉ cảm thấy rất vui.

Thấy Nhị Nha gật đầu, Ngao Thiên Thiên thở phào vì cô ấy biết Nhị Nha có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Bỏ thuốc!

Nghĩ đến đây Ngao Thiên Thiên lắc đầu khẽ cười, hình như khá thú vị đấy.

Nhị Nha bỗng nói: “Tiến đến cảnh giới Nhân Đạo thôi”.

Ngao Thiên Thiên không suy nghĩ nữa, sau đó gật đầu.

Tiếp tục tu luyện.



Khu vực Cổ Hoang.

Trong dãy núi Bắc Tề, Bắc Phong cung kính đứng trong một đại điện, cách trước mặt ông ta không xa là một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên mặc một bộ áo dài khá rộng, khí chất bá đạo không giận mà uy.

Người này chính là Bắc Tề Vương, một trong bốn yêu vương của khu vực Cổ Hoang.

Bắc Tề Vương nhìn Diệp Quân: “Ngươi thua rồi à?”

Sắc mặt Bắc Phong hơi khó coi: “Đúng thế, người này có một thanh thần kiếm, thần kiếm đó có thể dễ dàng phá vỡ phòng vệ của ta”.

Không thể không nói, ông ta cũng hơi ấm ức, cho dù Diệp Quân có thần vật gì, ông ta bị một cường giả cảnh giới Đế Quân đánh bại chắc chắn ông ta sẽ trở thành trò cười của khu vực Cổ Hoang.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, ông ta vẫn quyết định quay về nói sự thật vì ông ta nhận ra thanh niên này thật sự không đơn giản, hơn nữa lai lịch của hắn cũng không tầm thường, gia tộc bình thường không thể đào tạo ra được một thiên tài yêu nghiệt như vậy.

Bắc Tề Vương đứng dậy: “Chắc là vật Thần Nhất để lại cho hắn”.

Thần Nhất!

Bắc Phong im lặng một lúc, người này là người cực kỳ lợi hại, thời đại của Thần Nhất, dù là khu vực Cổ Hoang cũng phải cúi đầu trước người này.

Hết cách rồi, mười phần thần tính quả thật quá hoang đường.

Bây giờ điều họ có thể điều tra là Diệp Quân là người truyền thừa của Thần Nhất.

Bắc Phong bỗng nói: “Triệu hồi Thần Dã”.

Một ông lão lui ra ngoài, không lâu sau, Thần Dã bước vào trong điện.

Thần Dã nhìn Bắc Tề Vương đang ngồi ở vị trí giữa, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp, hơi cúi người.

Bắc Tề Vương nhìn Thần Dã: “Ngươi từng qua lại với Diệp Quân, nói một chút về người này xem”.

Sắc mặt Thần Dã trở nên nghiêm trọng, khu vực Cổ Hoang muốn ra tay với Diệp Quân thật rồi.

Bắc Phong liếc nhìn Thần Dã, bây giờ ông ta cũng hơi tò mò về Diệp Quân đó.

Thần Dã trầm giọng nói: “Ta cũng không biết thân phận thật của hắn, nhưng người này cực kỳ không đơn giản, vì còn một ác thú và Linh Tổ đi theo bên cạnh hắn”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom