Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2796


Chương 2796

Người đàn ông trung niên cười nói: “Dưới tình huống thực lực tương đương, trang bị là một thứ rất quan trọng”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng là như thế”.

Thực lực tương đương thì phải xem trang bị của ai tốt hơn.

Người đàn ông trung niên đứng dậy: “Tiểu hữu có thể ở lại đây đợi một lát”.

Dứt lời, ông ta bay lên rồi biến mất ở cuối chân trời phía xa, chẳng mấy chốc, sâu trong dãy núi rất xa kia vang lên tiếng gào thét đáng sợ.

Đó là tiếng của chiến thú!

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, sau đó xoay người nhìn xung quanh, hắn cảm thấy hơi hưng phấn, không ngờ Nhị Nha và Tiểu Bạch lại đến đây.

Chắc chắn họ đến để đưa trang bị cho hắn!

Đúng là đã đến lúc nên đổi mới trang bị rồi.

Ầm!

Lúc này sâu trong dãy núi đó có những tiếng ầm ầm không ngừng vang dội, toàn bộ Sơn Hải Giới bắt đầu đất rung núi chuyển như động đất, vô cùng kinh khủng.

Tình hình chiến đấu khá kịch liệt!

Nhưng không lâu sau đó sâu trong dãy núi kia đã vang lên tiếng hét thảm thiết.

Vẫn là âm thanh của con chiến thú!

Chẳng mấy chốc, người đàn ông trung niên đã kéo theo một cái xác bay đến từ chân trời.

Ông ta đáp xuống trước mặt Diệp Quân rồi vứt cái xác của chiến thú sang một bên, sau đó cười nói với Diệp Quân: “Tiểu hữu, bây giờ cái xác này là của ngươi”.

Diệp Quân nhìn xác của con chiến thú kia, trên người nó có rất nhiều vết kiếm.

Người đàn ông nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, cảm thán: “Tiểu hữu, thanh kiếm này của ngươi thật sự quá đáng sợ, khả năng phòng ngự của con chiến thú này rất kinh khủng, nhưng nó lại trở nên mỏng như giấy trước thanh kiếm này của ngươi”.

Dứt lời ánh mắt ông ta trở nên phức tạp.

Ông ta giao đấu với con chiến thú này hơn nghìn năm vẫn luôn bất phân thắng bại, mà ông ta không ngờ hôm nay dựa vào thanh kiếm này mất chưa đến mấy chục giây đã kết thúc trận chiến.

Trang bị vẫn rất là quan trọng!

Diệp Quân cười nói: “Chúc mừng tiền bối!”

Người đàn ông trung niên thu hồi suy nghĩ, ông ta đang định trả kiếm Thanh Huyên lại cho Diệp Quân… Nhưng trong đầu lại có một suy nghĩ tham lam lướt qua.

Nếu ông ta cướp lấy thanh kiếm này thì thực lực của ông ta sẽ tăng lên rất nhiều, có thể nói là vô địch trong cùng cảnh giới, vượt cảnh giới cũng không áp lực.

Hiện tại ông ta là cảnh giới Thần Đạo bốn phần thần tính, có thanh kiếm này dù là ở bên ngoài, ông ta cũng chắc chắn có thể xử lý cao thủ cảnh giới Thần Đạo năm phần thần tính một cách dễ dàng, dù đối mặt với cao thủ sáu phần thần tính ông ta cũng sẽ không sợ.

Khả năng gia tăng sức chiến đấu của thanh kiếm này quá kinh khủng.

Diệp Quân bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên đang im lặng suy nghĩ trước mặt.

Tính đặc thù của kiếm Thanh Huyên là chỉ cần hắn muốn, ngoài hắn ra thì không bất cứ ai có thể sử dụng được, không chỉ không thể sự dụng mà còn bị cắn trả.

Trước mắt chỉ có người được thanh kiếm này công nhận mới có thể sử dụng nó.
 
Chương 2797


Chương 2797

Một khi người đàn ông trung niên này có ý đồ xấu, hắn sẽ lập tức bị kiếm Thanh Huyên cắn trả.

Lúc này, người đàn ông đột nhiên cười trả lại kiếm Thanh Huyên cho Diệp Quân: “Tiểu hữu, ta trả kiếm cho ngươi”.

Cuối cùng ông ta vẫn không chọn cướp kiếm!

Vì lý trí đã chiến thắng lòng tham.

Thiếu niên này có lai lịch không tâm thường, nếu giết người cướp kiếm thì dù thành công ông ta cũng sẽ tạo ra nhân quả vô cùng lớn. Hơn nữa thanh kiếm này khá đặc biệt, phải biết rằng khi nãy nếu không nhờ thiếu niên này lên tiếng, ông ta hoàn toàn không thể sử dụng được nó.

Vì thế dù rất động lòng nhưng ông ta vẫn kiềm chế được.

Giết người cướp kiếm sẽ để lại hậu hoạ khôn lường.

Không bằng kết bạn với hắn… Sau này nếu ông ta gặp cao thủ không thể chống lại nói không chừng còn có thể mượn dùng, thế chẳng phải tốt hơn sao.

Nghĩ vậy, chút tham lam cuối cùng trong đầu người đàn ông cũng biến mất.

Diệp Quân nhận lấy kiếm Thanh Huyên rồi hỏi: “Tiền bối xưng hô thế nào?”

Người đàn ông trung niên cười đáp: “Thần Dã”.

Diệp Quân gật đầu: “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”.

Thần Dã cười rồi nói: “Tiểu hữu, còn ác thú và Linh Tổ kia…”

Diệp Quân nói: “Phiền tiền bối dẫn ta đi gặp họ”.

Thần Dã nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tiểu hữu, ngươi chắc chắn họ sẽ nể mặt ngươi chứ? Không giấu gì ngươi, con ác thú kia khá khó chịu, cô ta… rất thích chú ý đến nhẫn không gian của ta”.

Diệp Quân: “…”

Thần Dã lắc đầu cười khẽ: “Cho nên tiểu hữu đi gặp cô ta tốt nhất nên cất kiếm đi, nếu không có lẽ cô ta sẽ cướp đấy…”

Diệp Quân cười nói: “Không sao, chúng ta đi gặp họ đi”.

Thần Dã thấy Diệp Quân tự tin thế thì cũng không nói gì thêm: “Đi theo ta”.

Dứt lời ông ta xoay người rời đi.

Sau khi cất xác con chiến thú kia đi, Diệp Quân di chuyển, biến thành một tia kiếm quang đi theo ông ta.

Thần Dã nhanh chóng dẫn Diệp Quân tới trước một cái hồ, ông ta chỉ xuống đáy hồ: “Ở bên dưới”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Ở bên dưới làm gì?”

Thần Dã trầm giọng đáp: “Tìm báu vật”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Thần Dã, Thần Dã giải thích: “Sau khi vào đó, bọn họ bắt đầu tìm kiếm báu vật ở khắp nơi… Linh Tổ kia rất đặc biệt, nó có thể tìm ra một vài bí cảnh di tích bị che giấu…”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ.

Tiểu Bạch!

Hắn biết Tiểu Bạch có chức năng tìm báu vật.

Lúc này đáy hồ đột nhiên hơi rung lên.

Thấy thế Diệp Quân nói: “Chúng ta xuống đó đi”.

Sau đó hắn biến thành một tia kiếm quang bay xuống đáy hồ.

Thần Dã thoáng do dự rồi cũng đi theo.
 
Chương 2798


Chương 2798

Sâu dưới đáy hồ này có một không gian khác, là một thế giới riêng biệt.

Trước một động phủ có một cô bé đang đánh lên trên cửa đá, phong ấn trên cửa đá rung lên rồi nứt ra, nhưng vẫn chưa hoàn toàn vỡ tan.

Thấy thế cô bé nhất thế hơi ngạc nhiên, vì thế cô bé lại đấm thêm một phát nữa.

Ầm!

Cửa đá lập tức vỡ tan.

Trong cửa đá là một hành lang sâu không thấy đáy.

Cô bé ôm tên nhóc màu trắng đi dọc theo hành lang, hai bên hành lang có vô số bùa chú màu máu.

Cô bé nhìn thoáng qua những bùa chú màu máu kia, sau đó chẳng thèm để tâm liếm kẹo hồ lô.

Mấy thứ xấu xa này chỉ khiến cô bé cảm thấy thân thiết hơn thôi.

Nhị Nha nhanh chóng dẫn Tiểu Bạch đi tới trước một cánh cửa, toàn bộ cánh cửa này có một màu đỏ như máu, tựa như làm bằng máu tươi, vô cùng kỳ quái.

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó đánh ra một quyền.

Ầm!

Cú đấm khiến cánh cửa màu máu rung động dữ dội, xuất hiện vô số vết nứt, nhưng cũng không hoàn toàn vỡ tan.

Thấy cảnh này Nhị Nha hơi cau mày, lại đấm thêm phát nữa.

Oanh!

Cánh cửa kia lập tức biến thành tro bụi.

Cùng lúc đó những bùa chú màu máu bí ẩn ở xung quanh hành lang chợt bốc cháy rồi biến thành tro bụi.

Nhị Nha nhíu mày, hình như là phong ấn gì đó bị đánh vỡ.

“Ha ha…”

Lúc này có một tiếng cười to chợt vang lên từ sau cánh cửa: “Mười vạn năm! Mười vạn năm! Cuối cùng ta cũng có thể ra ngoài rồi, ha ha…’

Ra ngoài?

Nhị Nha và Tiểu Bạch ở trước cửa nhìn nhau với vẻ nghi ngờ.

Lúc này dưới ánh nhìn của họ, một người đàn ông mặc trường bào màu đen chậm rãi bước ra, người đàn ông thân hình cao lớn, chỗ hai tay còn đang bị trói bởi dây xích màu đen, trên người tản ra lệ khí vô cùng mạnh tựa như một tay giết người.

Khi nhìn thấy Nhị Nha và Tiểu Bạch, người đàn ông cau mày: “Các ngươi là người phá phong ấn à?”

Nhị Nha gật đầu.

Trong mắt người đàn ông lộ vẻ nghi ngờ, ông ta quan sát Nhị Nha và Tiểu Bạch một lúc, cuối cùng ông ta nhìn về phía Tiểu Bạch, sau đó hơi ngạc nhiên nói: “Linh Tổ?”

Tiểu Bạch chớp mắt vung móng vuốt, trong tay xuất hiện một quả bom.

Sau khi xác nhận thân phận Linh Tổ của Tiểu Bạch người đàn ông lập tức bật cười, mới ra ngoài đã có một con Linh Tổ tự đưa mình tới, đây đúng là trời cao ban ơn mà.

Thấy người đàn ông cười to, Nhị Nha và Tiểu Bạch nhìn nhau, sau đó họ nhìn nhẫn không gian người đàn ông đeo trên tay.

Lúc này người đàn ông cười nhẹ nhàng với Tiểu Bạch: “Ngươi có muốn nhận ta làm chủ không?”

Nếu có thể được con Linh Tổ này nhận làm chủ nhân thì chắc chắn ông ta sẽ đổi đời từ nay.

Nghe thấy lời của người đàn ông, Tiểu Bạch vội vàng lắc đầu.
 
Chương 2799


Chương 2799

Người đàn ông cũng không tức giận, ông ta cười nói: “Không sao, sau này ngươi sẽ đổi ý thôi”.

Dứt lời ông ta duỗi tay phải về phía Tiểu Bạch, rõ ràng là muốn khống chế Tiểu Bạch, nhưng chờ đợi ông ta là một nắm đấm nhỏ.

Nắm đấm của Nhị Nha!

Bốp!

Một tiếng nổ vang lên, người đàn ông bị cú đấm này đánh bay vào sâu trong phòng tối nhỏ kia, cuối cùng đập vỡ một vùng vách núi mới dừng lại.

Lúc này toàn bộ thế giới dưới mặt đất bắt đầu sụp đổ.

Sâu trong lòng đất, người đàn ông ngơ ngác nhìn cơ thể hơi nứt ra của mình.

Cú đấm này có thể đánh vỡ cơ thể ông ta?

Người đàn ông cảm thấy hơi khó có thể chấp nhận.

Lúc này cô bé kia lại xuất hiện trước mặt ông ta, thấy thế sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, ông ta vội nói: “Ngươi…”

Cô bé lại đấm thêm phát nữa.

Bốp!

Cú đấm này khiến toàn bộ thế giới dưới lòng đất hoàn toàn sụp đổ, biến thành một vực sâu khổng lồ.

Diệp Quân và Thần Dã vừa mới tiến vào lòng đất cũng chợt cảm nhận được sóng xung kích của sức mạnh cường đại này, sắc mặt hai người hơi thay đổi, Diệp Quân vung tay áo làm một tia kiếm ý bay ra, ngăn chặn sóng xung kích của sức mạnh cường đại kia.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn về phía xa.

Sao Nhị Nha này lại đánh nhau với người ta rồi?

Nét mặt Thần Dã ở bên cạnh Diệp Quân cũng hơi nặng nề: “Thực lực của ác thú này đúng là đáng sợ…”

Dứt lời ông ta không khỏi nhìn Diệp Quân bên cạnh, trong lòng hơi nghi ngờ, tiểu hữu này thật sự có thể xử lý con ác thú kia sao?

Lúc này Diệp Quân đột nhiên nói: “Đi”.

Dứt lời, người hắn rung lên, biến thành một tia kiếm quang bay về phía xa.

Thấy thế Thần Dã cũng vội vàng đi theo.

Sâu trong lòng đất phía xa, Nhị Nha đang muốn ra tay một lần nữa, nhưng lúc này cô bé như cảm nhận được điều gì đó nên quay đầu nhìn lại, khi thấy một tia kiếm quang ở phía xa, cô bé nhất thời sửng sốt: “Cháu trai?”

Lúc này kiếm quang bay đến trước mặt Nhị Nha, kiếm quang tản đi, Diệp Quân xuất hiện.

Thấy Diệp Quân, hai mắt Tiểu Bạch sáng lên, nó vội vàng bay lên bả vai hắn, sau đó dùng móng vuốt nhỏ vuốt ve đầu hắn như rất cưng chiều.

Diệp Quân: “…”

Nhị Nha đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Cháu trai, sao ngươi lại đến đây?”

Cháu trai?

Nghe thấy lời của Nhị Nha, nét mặt Thần Dã bên cạnh nhất thời trở nên kỳ lạ.

Diệp Quân cũng không quan tâm đến cách gọi của Nhị Nha, hắn cười nói: “Nghe nói các ngươi đến đây nên cố ý đến tìm”.

Dứt lời, hắn nhìn người đàn ông áo đen đang chậm rãi đi tới từ phía xa, tỏ vẻ nghi ngờ: “Ông ta là?”

Nhị Nha nói: “Ông ta muốn cướp Tiểu Bạch”.
 
Chương 2800


Chương 2799

Người đàn ông cũng không tức giận, ông ta cười nói: “Không sao, sau này ngươi sẽ đổi ý thôi”.

Dứt lời ông ta duỗi tay phải về phía Tiểu Bạch, rõ ràng là muốn khống chế Tiểu Bạch, nhưng chờ đợi ông ta là một nắm đấm nhỏ.

Nắm đấm của Nhị Nha!

Bốp!

Một tiếng nổ vang lên, người đàn ông bị cú đấm này đánh bay vào sâu trong phòng tối nhỏ kia, cuối cùng đập vỡ một vùng vách núi mới dừng lại.

Lúc này toàn bộ thế giới dưới mặt đất bắt đầu sụp đổ.

Sâu trong lòng đất, người đàn ông ngơ ngác nhìn cơ thể hơi nứt ra của mình.

Cú đấm này có thể đánh vỡ cơ thể ông ta?

Người đàn ông cảm thấy hơi khó có thể chấp nhận.

Lúc này cô bé kia lại xuất hiện trước mặt ông ta, thấy thế sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, ông ta vội nói: “Ngươi…”

Cô bé lại đấm thêm phát nữa.

Bốp!

Cú đấm này khiến toàn bộ thế giới dưới lòng đất hoàn toàn sụp đổ, biến thành một vực sâu khổng lồ.

Diệp Quân và Thần Dã vừa mới tiến vào lòng đất cũng chợt cảm nhận được sóng xung kích của sức mạnh cường đại này, sắc mặt hai người hơi thay đổi, Diệp Quân vung tay áo làm một tia kiếm ý bay ra, ngăn chặn sóng xung kích của sức mạnh cường đại kia.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn về phía xa.

Sao Nhị Nha này lại đánh nhau với người ta rồi?

Nét mặt Thần Dã ở bên cạnh Diệp Quân cũng hơi nặng nề: “Thực lực của ác thú này đúng là đáng sợ…”

Dứt lời ông ta không khỏi nhìn Diệp Quân bên cạnh, trong lòng hơi nghi ngờ, tiểu hữu này thật sự có thể xử lý con ác thú kia sao?

Lúc này Diệp Quân đột nhiên nói: “Đi”.

Dứt lời, người hắn rung lên, biến thành một tia kiếm quang bay về phía xa.

Thấy thế Thần Dã cũng vội vàng đi theo.

Sâu trong lòng đất phía xa, Nhị Nha đang muốn ra tay một lần nữa, nhưng lúc này cô bé như cảm nhận được điều gì đó nên quay đầu nhìn lại, khi thấy một tia kiếm quang ở phía xa, cô bé nhất thời sửng sốt: “Cháu trai?”

Lúc này kiếm quang bay đến trước mặt Nhị Nha, kiếm quang tản đi, Diệp Quân xuất hiện.

Thấy Diệp Quân, hai mắt Tiểu Bạch sáng lên, nó vội vàng bay lên bả vai hắn, sau đó dùng móng vuốt nhỏ vuốt ve đầu hắn như rất cưng chiều.

Diệp Quân: “…”

Nhị Nha đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Cháu trai, sao ngươi lại đến đây?”

Cháu trai?

Nghe thấy lời của Nhị Nha, nét mặt Thần Dã bên cạnh nhất thời trở nên kỳ lạ.

Diệp Quân cũng không quan tâm đến cách gọi của Nhị Nha, hắn cười nói: “Nghe nói các ngươi đến đây nên cố ý đến tìm”.

Dứt lời, hắn nhìn người đàn ông áo đen đang chậm rãi đi tới từ phía xa, tỏ vẻ nghi ngờ: “Ông ta là?”

Nhị Nha nói: “Ông ta muốn cướp Tiểu Bạch”.
 
Chương 2801


Chương 2801

Thần Dã cũng nhìn ông ta: “Ông đã bị nhốt ở nơi này bao lâu rồi?”

Người đàn ông trầm giọng nói: “Khoảng mười vạn năm”.

Mười vạn năm!

Nghe thấy lời của người đàn ông, Diệp Quân nheo mắt, không ngờ người này lại bị nhốt tận mười vạn năm!

Nếu hắn bị nhốt mười vạn năm, e rằng hắn sẽ phát điên luôn.

Thần Dã trầm giọng hỏi: “Có phải ông bị Yêu Hoàng năm đó phong ấn không?”

Yêu Hoàng!

Nghe thấy hai chữ này sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, trong mắt lộ vẻ kiêng dè.

Diệp Quân nhìn về phía Thần Dã: “Yêu Hoàng?’

Thần Dã gật đầu: “Yêu Hoàng đời thứ nhất của Sơn Hải Giới là yêu thú mạnh nhất từ trước đến nay ở nơi này, có cảnh giới Thần Đạo sáu phần thần tính”.

Diệp Quân hỏi: “Bây giờ không còn ở đây nữa à?”

Thần Dã đáp: “Đã rời khỏi Sơn Hải Giới rồi”.

Dứt lời, ông ta nhìn về phía người đàn ông áo đen: “Khi còn nhỏ ta từng nghe tổ tiên nhắc tới một loài người bị Yêu Hoàng đích thân phong ấn nhốt lại, hơn nữa lai lịch của loài người này còn không hề tầm thường, đến từ La Cổ Giới lớn mạnh…”

Nghe thấy lời của Thần Dã, sắc mặt người đàn ông hơi thay đổi, không biết ông ta đang nghĩ gì.

Thần Dã nhìn chằm chằm ông ta: “Tiểu hữu, nếu để ông ta rời đi, chắc chắn ông ta sẽ truyền tin tức Linh Tổ xuất hiện đến La Cổ Giới, khi đó mọi người sẽ gặp phải phiền phức vô cùng to lớn”.

Diệp Quân cau mày nhìn về phía người đàn ông áo đen, người đàn ông vội vàng nói: “Không đâu, chắc chắn sẽ không…”

Diệp Quân nhìn ông ta: “Thần Dã tiền bối, La Cổ Giới này là nơi nào vậy?”

Thần Dã đáp: “Đứng thứ ba về thực lực trong các thế giới, vô cùng lớn mạnh, năm đó sở dĩ Yêu Hoàng phong ấn ông ta mà không giết ông ta, chắc hẳn là vì kiêng dè La Cổ tộc này”.

Người đàn ông khẽ thở dài: “Đúng là ta đến từ La Cổ tộc, nhưng quan hệ giữa ta và bọn họ cũng chẳng ra sao cả, nếu không năm đó bọn họ cũng sẽ không thấy chết không cứu. Càng chưa nói bây giờ đã mười vạn năm trôi qua, chút quan hệ giữa ta và La Cổ tộc đã sớm mất sạch rồi…’

Dứt lời ông ta nhìn về phía Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Vị công tử này, hôm nay ta có thể thoát khỏi phong ấn đã là rất may mắn, vì thế chắc chắn ta sẽ không gây chuyện đâu!”

Ông ta đã nhìn ra nếu muốn rời khỏi đây thì phải đợi thiếu niên này gật đầu, dù hắn là người có cảnh giới yếu nhất ở nơi này.

Diệp Quân nói: “Ông đi đi”.

Người đàn ông vội vàng xoay người bỏ chạy.

Thần Dã hơi lo lắng.

Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch bên cạnh, sau đó cười nói: “Đừng lo lắng thay cho họ”.

Nếu người đàn ông này thật sự muốn gây chuyện thì La Cổ tộc mới là bên nên lo lắng. Đùa sao, dù Diệp Quân hắn có chết thì hai bà cô này cũng sẽ không có vấn đề gì cả.

Nếu đánh nhau, hai bà cô này có thể gọi đến cho ngươi một đống người.

Hơn nữa hai người họ còn có thể đi cùng với ông nội…

Thấy dáng vẻ dửng dưng của Diệp Quân, Thần Dã nhất thời hơi tò mò về thân phận của Diệp Quân, Nhị Nha và Tiểu Bạch.
 
Chương 2802


Chương 2802

Chương 2802

Rõ ràng ba người này là người một nhà, mà ông ta vẫn thấy nghi ngờ vì sao mình chưa từng nghe nói tới nhà họ Dương này?

Lúc này, Diệp Quân đi tới trước mặt Nhị Nha, sau đó cười nói: “Tiếp theo các ngươi có dự định gì?”

Nhị Nha ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta cố ý đến tìm ngươi đấy”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Tìm ta?”

Nhị Nha vội vàng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân tò mò: “Tìm ta làm gì?”

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Lo lắng cho ngươi”.

Khoé miệng Diệp Quân khẽ giật, hắn chần chừ một lúc sau đó nói: “Có phải các ngươi lén chạy ra ngoài không?”

Nhị Nha liếc hắn một cái rồi nói: “Chúng ta thật sự lo lắng cho ngươi nên mới đến tìm ngươi…”

Nói đến đây, cô bé như nhớ ra điều gì nên vội nói: “Chúng ta còn mang một bảo bối đến cho ngươi nữa”.

Dứt lời, cô bé nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó lấy ra một con dấu màu vàng đậm.

Con dấu này vừa xuất hiện, đất trời xung quanh lập tức bắt đầu bị dung hoà.

Thần Dã và Diệp Quân nhất thời ngây người.

Nhị Nha vội cất con dấu kia đi, sau đó nói; “Không phải bảo bối này, là cái kia ấy…”

Nói đến đây, cô bé khoa tay múa chân.

Tiểu Bạch chớp mắt rồi vung móng vuốt, một quan tài xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, sao quan tài này có vẻ quen mắt thế nhỉ?

Quan tài trông rất quen!

Diệp Quân nhìn một lúc, chỉ một lát sau hắn như nghĩ đến điều gì, vội nói: “Cái này…”

Hắn nhớ ra rồi.

Lúc trước hắn từng gặp Đà Quan lão nhân, mà quan tài ông lão kia kéo chính là cái quan tài trước mắt.

Diệp Quân hơi nghi ngờ, sao cái quan tài này lại ở trong tay Nhị Nha và Tiểu Bạch?

Chẳng lẽ Đà Quan lão nhân kia bị hai người này cướp?

Nhị Nha chỉ cái quan tài, sau đó nói: “Cái này tặng cho ngươi”.

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn cái quan tài kia, sau đó tò mò hỏi: “Bên trong là cái gì vậy?”

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Ngươi tự xem đi”.

Diệp Quân do dự một lát, sau đó đi tới trước cái quan tài kia, hắn đẩy nhẹ quan tài, một dung mạo tuyệt thế xuất hiện trước mắt hắn.

Là một cô gái!

Cô gái mặc váy dài màu trắng nhạt nằm im trong quan tài, hai tay chắp lại đặt trên bụng, không hề có hơi thở.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhị Nha: “Đây là?”

Nhị Nha lắc đầu: “Không quen”.

Diệp Quân lại nhìn về phía cô gái trong quan tài, hắn do dự một lát, sau đó nhẹ nhàng chạm tay vào mặt cô gái, hắn hơi ngạc nhiên vì khuôn mặt cô ta vẫn còn có nhiệt độ.

Còn sống!

Diệp Quân hơi cạn lời, hắn nhìn về phía Nhị Nha: “Ngươi đưa cái này cho ta làm gì?”
 
Chương 2803


Chương 2803

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Ngươi không cảm thấy cô ta rất xinh đẹp à?”

Diệp Quân nhìn cô gái trong quan tài, đúng như lời Nhị Nha nói là thật sự rất đẹp… Không đúng, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhị Nha: “Cô ta có đẹp hay không liên quan gì đến ta?”

Nhị Nha chớp mắt: “Ngươi có cần vợ không?”

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ, ngươi đến để đưa vợ cho ta à? Ngươi đúng là tốt với ta quá…

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Dù sao ngươi cũng có nhiều vợ như thế, thêm một người nữa đâu có sao”.

Diệp Quân đen mặt, hắn trừng Nhị Nha một cái, sau đó nhìn về phía cô gái trong quan tài: “Cô ta làm sao vậy?”

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, cô bé cúi đầu nhìn cô gái trong quan tài, sau đó nói: “Có lẽ là bị phong ấn”.

Diệp Quân hỏi: “Các ngươi có thể giải trừ phong ấn cho nàng không?”

Nhị Nha nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt tỏ vẻ nghi ngờ.

Nhị Nha hỏi: “Ngươi làm được không?”

Tiểu Bạch vung móng vuốt tỏ vẻ không rõ.

Nhị Nha nói: “Thử xem”.

Tiểu Bạch hơi do dự, sau đó nó nhìn về phía cô gái trong quan tài, đặt móng vuốt lên trán cô ta, một luồng linh khí thuần khí chảy vào trong cơ thể cô gái, nhưng ngay sau đó đã có một sức mạnh cường đại tuôn ra từ giữa chân mày của cô gái, khiến Tiểu Bạch lập tức bị đánh bay.

Nhị Nha nhanh tay nhanh mắt bắt lấy Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch vội vàng đi tới trước mặt Tiểu Bạch rồi hỏi: “Không sao chứ?”

Tiểu Bạch lắc đầu, sau đó chỉ trước ngực mình, trước ngực nó có một ngọc bội màu vàng, sức mạnh tản ra từ trong cơ thể cô gái khi nãy đã bị ngọc bội màu vàng này ngăn cản.

Thấy Tiểu Bạch không sao, Diệp Quân lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn quay đầu nhìn cô gái trong quan tài, sắc mặt dần trở nên hơi nặng nề, có thể nhìn ra cô gái này có vẻ không đơn giản.

Lúc này, Thần Dã ở bên cạnh cũng nói: “Trong cơ thể cô gái này có một sức mạnh cực kỳ cường đại, sức mạnh này phong ấn cô ta cũng là bảo vệ cô ta”.

Diệp Quân đi tới trước quan tài, hắn nhìn cô gái bên trong, sau một hồi im lặng hắn lấy kiếm Thanh Huyên ra, kề kiếm ở giữa chân mày cô gái. Ngay lập tức sức mạnh cường đại kia lại xuất hiện lần nữa, nhưng lúc đụng phải kiếm Thanh Huyên sức mạnh kia lại rụt trở về như bị điện giật.

Diệp Quân điều động kiếm Thanh Huyên, những sức mạnh cường đại tràn vào trong cơ thể cô gái, dần dần, cô gái kia cau mày.

Thấy cảnh này Diệp Quân vội vàng điều động kiếm Thanh Huyên tiếp, không biết bao lâu trôi qua, cơ thể cô gái chợt run lên, sau đó vô số điểm sáng tản ra từ trong cơ thể cô ta.

Phong ấn đã được phá vỡ!

Lúc này, cô gái chậm rãi mở mắt ra.

Nhị Nha và Tiểu Bạch vội vàng đi tới, hai đứa nhóc tò mò nhìn chằm chằm cô gái.

Diệp Quân thu hồi kiếm Thanh Huyên, hắn nhìn cô gái kia. Trong mắt cô gái tràn đầy vẻ mơ hồi, một lúc lâu sau đó, cô ta nhìn về phía mấy người nhóm Diệp Quân nhưng không nói một lời.

Diệp Quân dò hỏi: “Cô nương?”

Cô gái nhìn về phía Diệp Quân, nhưng vẫn im lặng.

Diệp Quân nói: “Ngồi dậy nói chuyện một chút được không?”
 
Chương 2804


Chương 2804

Cô gái chậm rãi ngồi dậy, cô ta ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng thì nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi là?”

Diệp Quân nhìn cô gái, hỏi ngược lại cô ta: “Cô là ai?”

Nghe thấy lời của Diệp Quân, cô gái nhíu mày, sau một lúc lâu cô ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Không nhớ nổi”.

Diệp Quân sa sầm mặt, cô gái này bị mất trí nhớ à?

Lúc này Nhị Nha đột nhiên chỉ vào cánh tay phải của cô gái, trên đó có một dấu hình chữ “Vạn”.

Diệp Quân nhìn về phía dấu kia, sau đó hỏi: “Thần Dã tiền bối, ông có từng nhìn thấy cái này chưa?”

Thần Dã nhìn thoáng qua cái dấu kia, một lúc lâu sau đó ông ta lắc đầu.

Diệp Quân nhìn về phía cô gái: “Cô có nhớ được gì không?”

Cô gái lắc đầu: “Đầu óc trống rỗng”.

Diệp Quân im lặng, xem ra chỉ có thể đi tìm Đà Quan lão nhân đó mà thôi, có lẽ đối phương biết lai lịch của cô gái này.

Diệp Quân khẽ thở dài, hai tiểu tổ tông này mang một cô gái đến cho hắn như thế thật sự quá đau đầu.

Diệp Quân không thể làm gì hơn, chỉ có thể đưa cô gái này vào trong Tiểu Tháp để ở tạm trong đó.

Sau khi sắp xếp cho cô ta xong, Diệp Quân nhìn về phía Nhị Nha và Tiểu Bạch, Nhị Nha hé miệng cười: “Chúc mừng!”

Diệp Quân tức giận nói: “Chúc mừng cái gì?”

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Cô gái này rất đẹp”.

Diệp Quân nói: “Nếu tiếp theo các ngươi không có kế hoạch gì thì tạm thời đi theo ta”.

Nhị Nha gật đầu: “Được!”

Lần này họ lén chạy ra ngoài, dù chơi rất vui nhưng sau này chắc chắn vẫn sẽ bị phạt, nhưng có cháu trai thì họ còn có thể lấy cớ được.

Thấy Nhị Nha đồng ý, Diệp Quân hơi nhếch môi.

Chỉ có Thần Dã thì hắn cũng không chắc chắn có thể giết chết mấy vị thần kia, nhưng bây giờ có Nhị Nha và Tiểu Bạch gia nhập khiến hắn tự tin hơn rất nhiều.

Vì thế Diệp Quân lập tức bắt đầu kế hoạch.

Lúc này Thần Dã nói: “Diệp tiểu hữu, ta cảm thấy Đạo Thị là nơi mà chúng ta phải chú ý nhất”.

Diệp Quân nhìn về phía Thần Dã: “Tiền bối hiểu biết nhiều về Đạo Thị không?”

Thần Dã lắc đầu: “Thế lực này rất bí ẩn, ta chỉ biết Triệu Lão kia thôi, ông ta xem như là nhân vật đứng đầu ngoài mặt của Đạo Thị, nhưng ta có thể chắc chắn sau lưng ông ta vẫn còn cao thủ, chỉ không biết là ai mà thôi”.

Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Vậy giải quyết mấy vị thần và nhà họ Kỳ kia trước đã…”

Nói đến đây hắn khẽ mỉm cười: “Nếu ta đoán không lầm chắc chắn bây giờ bọn họ cũng đang lên kế hoạch sẽ giải quyết ta thế nào”.

Thần Dã gật đầu: “Có lẽ vậy”.

Diệp Quân nhìn về phía Thần Dã: “Tiền bối có cảnh giới Thần Đạo bốn phần thần tính đúng không?”

Thần Dã gật đầu: “Đúng thế, nếu ngươi có thể dụ bọn họ đến Sơn Hải Giới, thực lực của ta sẽ tương đương với cao thủ cảnh giới Thần Đạo bốn phần thần tín. Đương nhiên dù ở bên ngoài khi chiến đấu với loài người cùng cấp bậc, ta vẫn có lợi thế”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhị Nha: “Ngươi có thể giải quyết mấy người?”

Nhị Nha bình tĩnh đáp: “Càng nhiều càng tốt”.
 
Chương 2805


Chương 2805

Thần Dã: “…”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Vậy đến lúc đó cứ xem rồi đánh, dù sao người mạnh nhất cũng sẽ để lại cho ngươi”.

Nhị Nha gật đầu: “Được!”

Cô bé thích đánh nhau nhất.

Diệp Quân lại nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vung móng vuốt nhỏ như đang nói gì đó.

Diệp Quân cười nói: “Đến lúc đó ngươi cung cấp trang bị là được!”

Tiểu Bạch: “…”

Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện Diệp Quân dẫn Nhị Nha, Tiểu Bạch và Thần Dã tiến vào Tiểu Tháp, vừa đi vào trong, sắc mặt Thần Dã đã trở nên nặng nề chưa từng có.

Thần Dã nhìn về phía Diệp Quân bên cạnh, thầm thấy khiếp sợ, ông ta biết bản thân vẫn còn đánh giá thấp thiếu niên kiếm tu trước mắt này quá.

Nhà họ Dương sau lưng thiếu niên kiếm tu này không đơn giản chút nào!

Nhưng điều làm ông ta thấy nghi ngờ là vì sao ông ta chưa từng nghe nói tới?

Diệp Quân tìm đến chỗ Ngao Thiên Thiên, lúc này Ngao Thiên Thiên đã hấp thu chiến ý, khí thế của cô ấy điên cuồng dâng trào, cách Tổ Cảnh ngày càng gần hơn.

Vì giúp Ngao Thiên Thiên thăng cấp, Diệp Quân lại lấy một ít máu tươi từ chỗ Nhị Nha, máu tươi của Nhị Nha có tác dụng rất lớn với yêu thú.

Chỉ cần Ngao Thiên Thiên có thể đạt đến Tổ Cảnh thì hắn sẽ có thể dựa vào cô ấy để đạt đến Tổ Cảnh, khi đó kết hợp với kiếm Thanh Huyên, hắn chắc chắn bản thân có thể giết chết thần linh.

Diệp Quân không làm phiền Ngao Thiên Thiên nữa, hắn xoay người rời đi.

Diệp Quân nhanh chóng đi tới bờ biển, cô gái áo trắng vừa tỉnh lại trước đó đang ngồi im lặng trên một tảng đá bên cạnh bờ biển, cô ta nhìn mặt biển phía xa, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Quân đi tới cạnh cô gái áo trắng, cô ta quay đầu nhìn hắn, sau đó nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi, ta vẫn không nhớ ra được gì cả”.

Diệp Quân hỏi: “Một chút gì đó cũng không ư?”

Cô gái gật đầu: “Đầu óc ta trống rỗng, chỉ có ký ức gặp được ngươi”.

Diệp Quân im lặng.

Cô gái giơ tay phải nhìn cái dấu trên cánh tay mình, nhẹ giọng nói: “Cái này có liên quan đến lai lịch của ta…”

Dứt lời, cô ta nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân gật đầu: “Đợi sau khi xử lý xong việc của ta, ta sẽ dẫn cô đi tìm một ông lão, có lẽ ông ta biết lai lịch của cô”.

Cô gái gật đầu: “Cảm ơn”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Bây giờ cô còn có sức mạnh không?”

Cô gái do dự một lát rồi nói: “Hình như là có”.

Diệp Quân nói: “Thử xem?”

Cô gái gật đầu, cô ta xoay người nhẹ nhàng chỉ ngón tay về phía biển, khiến cả cái biển thoáng chốc bốc hơi.

Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt.

Cô gái quay đầu nhìn về phía hắn: “Chỉ thế thôi…”

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Đây là bản năng à?”
 
Chương 2806


Chương 2806

Cô gái gật đầu.

Diệp Quân nói: “Thử với ta xem”.

Nhưng cô gái lại lắc đầu.

Diệp Quân cười nói: “Thử xem, ta muốn biết sức mạnh của cô là cấp bậc gì”.

Cô gái vẫn hơi do dự.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, có lẽ cô không làm ta bị thương được đâu”.

Thấy Diệp Quân khăng khăng như thế, cô gái ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy ngươi cẩn thận đấy”.

Dứt lời, cô ta chỉ về phía Diệp Quân.

Ầm!

Trong nháy mắt, cả người Diệp Quân đều nổi da gà, hắn không chút do dự sử dụng kiếm ý vô địch bảo vệ bản thân, nhưng sau đó Diệp Quân lại sửng sốt.

Vì hắn phát hiện không ngờ kiếm ý vô địch của hắn lại đang biến mất…

Kiếm ý biến mất.

Không thể không nói, Diệp Quân quả thật vô cùng khiếp sợ, bởi vì hắn không ngờ sức mạnh của cô gái trước mặt lại có thể khiến kiếm ý vô địch của mình biến mất.

Phải biết rằng, khi hắn chiến đấu với cường giả cảnh giới Thần Đạo, ngay cả cường giả cảnh giới Thần Đạo cũng không thể hủy diệt được kiếm ý vô địch của hắn, mà cô gái trước mắt lại có thể dễ dàng khiến kiếm ý vô địch của hắn biến mất.

Lúc này, cô gái vội thu tay lại, cô ta nhìn Diệp Quân, hơi áy náy.

Diệp Quân kìm nén sự khiếp sợ trong lòng, tò mò hỏi: “Sức mạnh của cô là gì vậy?”

Cô gái khẽ lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân cau mày.

Cô gái quay đầu nhìn về phía hải vực bao la phía xa, ánh mắt dần trở nên mông lung.

Không có bất kỳ ký ức nào, trống rỗng.

Điều này khiến cô ta cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô đừng suy nghĩ nhiều nữa, trí nhớ của cô chắc là đã bị phong ấn bởi một loại sức mạnh đặc biệt nào đó. Đến lúc đó, ta dẫn cô đi gặp người đã từng bảo vệ cô trước kia, đối phương có lẽ sẽ biết lai lịch của cô, chỉ cần biết được lai lịch của cô, khôi phục trí nhớ cũng không phải việc gì khó khăn”.

Cô gái khẽ gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nhìn cô gái một cái, sau đó xoay người rời đi.

Cô gái nhìn xuống cánh tay của mình, trên cánh tay của cô ta, dấu ấn bí ẩn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.

. . .

Diệp Quân cũng không rời khỏi Tiểu Tháp, bây giờ hắn phải đợi Ngao Thiên Thiên đột phá, đối mặt với những vị thần linh kia, hắn không thể lơ là được.

Những vị thần linh kia đều là cường giả cảnh giới Thần Đạo, hơn nữa, hắn còn chưa biết thần tính của đối phương đã đạt đến trình độ nào, vì vậy, hắn không dám khinh suất, coi thường kẻ địch.

Diệp Quân tìm một mảnh đất bằng phẳng, hắn khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, tĩnh tâm.

Tu luyện.
 
Chương 2807


Chương 2807

Những trận chiến trong khoảng thời gian này, khiến cho hắn cũng mơ hồ có một loại cảm giác muốn đột phá.

Nếu là người khác, khi đã đạt tới cảnh giới Đế Quân, muốn đột phá một lần nữa, chắc chắn là vô cùng khó khăn, nhưng hắn thì khác, dù sao hắn cũng có tận tám Tổ Mạch.

Đối với hắn mà nói, hắn không có vấn đề gì về tài nguyên.

Về mặt cảnh giới, hắn vẫn luôn tùy ý tu luyện, trọng tâm là ở phương diện kiếm đạo, vừa rồi sức mạnh của cô gái kia đã nhắc nhở hắn, kiếm ý vô địch của hắn vẫn chưa phải là vô địch, vẫn có sức mạnh có thể phá hủy nó, vì vậy, khi chiến đấu với kẻ địch, không thể lơ là.

Diệp Quân xuất kiếm ý vô địch của mình ra, kiếm ý vô địch của hắn như một dòng thác lũ phóng lên cao, Diệp Quân rung chuyển, trong nháy mắt, kiếm ý vô địch hóa thành hàng nghìn thanh ý kiếm trên bầu trời, hàng nghìn thanh ý kiếm cứ như vậy lơ lửng ở trên đầu hắn, vô cùng ngoạn mục.

Lúc này, trong đầu Diệp Quân lại hiện lên một ý niệm, hàng nghìn thanh ý kiếm đột nhiên ngưng tụ thành một thanh kiếm, hắn chỉ tay, thanh kiếm thẳng tắp rơi xuống, đi vào trong cơ thể hắn, trong nháy mắt, Diệp Quân lại chỉ tay, hàng nghìn thanh kiếm đột nhiên lao ra từ thời không trước mặt hắn.

Tuế Nguyệt chồng chéo!

Ầm!

Bỗng chốc, toàn bộ thế giới trong Tiểu Tháp rung động dữ dội, cứ như động đất.

Bởi vì thế giới trong Tiểu Tháp đã từng được cải tạo bởi Thiên Mệnh Váy Trắng, vì vậy, sức mạnh bây giờ của hắn không thể phá hủy được thời không ở trong này.

Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ bên cạnh: “Cậu nhóc, kiếm kỹ này của ngươi thật lợi hại”.

Diệp Quân quay đầu nhìn, là Thần Dã đang bước tới.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Quá khen rồi”.

Sắc mặt Thần Dã hơi nghiêm trọng: “Sức mạnh nhát kiếm này của ngươi, ngay cả cường giả cảnh giới Thần Đạo cũng không dám xem thường, nếu phối hợp với thanh kiếm này của ngươi…”

Nói đến đây, sắc mặt của Thần Dã càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Thần Dã đã từng đích thân sử dụng thanh kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân, đúng là vượt quá tiêu chuẩn.

Nghe Thần Dã nói như vậy, Diệp Quân khẽ mỉm cười, thành thật mà nói, hắn cũng hơi hiếu kỳ, nếu bây giờ dùng kiếm Thanh Huyên để thí luyện thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm và Tuế Nguyệt chồng chéo thì liệu uy lực có thể đạt tới trình độ nào?

Lúc này, Thần Dã đột nhiên nói: “Cậu nhóc, kiếm này của ngươi có thể giết chết rất nhiều người khi đánh bất ngờ”.

Diệp Quân nhìn về phía Thần Dã, Thần Dã trầm giọng nói: “Nếu ngươi dùng thanh kiếm này vào thời điểm quan trọng, rồi bất ngờ tung ra một nhát kiếm như vừa nãy thì rất nhiều người sẽ không kịp chuẩn bị, rất có khả năng sẽ bị kiếm của ngươi chém chết…”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu”.

Thần Dã nhìn Diệp Quân, trong lòng vô cùng tò mò về thân phận của hắn.

Trong khoảng thời gian sau đó, Diệp Quân bắt đầu sử dụng kiếm ý vô địch để tu luyện các loại kiếm kỹ, kiếm kỹ mạnh nhất bây giờ của hắn là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm và Tuế Nguyệt chồng chéo, vì vậy hắn chủ yếu tu luyện chuyên sâu vào hai kiếm kỹ này, tuy nhiên, hắn cũng không sử dụng kiếm Thanh Huyên, mà sử dụng kiếm ý của mình .

Ngoài việc tu luyện, Diệp Quân còn dành thời gian mỗi ngày để dạy dỗ đám người Lâm Bảo Mỹ. Lâm Bảo Mỹ và Cẩu Đán luyện tập ở bên trong Tiểu Tháp, bây giờ họ đã đạt đến cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, tốc độ tăng trưởng chỉ có thể hình dung bằng từ kinh khủng. Hơn nữa kiếm đạo của Lâm Bảo Mỹ cũng tiến bộ rất nhanh, bây giờ cô bé đã có thể chồng chéo hơn ba trăm lần thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.
 
Chương 2808


Chương 2808

Diệp Quân rất coi trọng Lâm Bảo Mỹ, Cẩu Đán và những đứa trẻ đó, toàn bộ đều do hắn đích thân dạy dỗ.

Hắn định đưa bọn họ đến thư viện Quan Huyên, dù sao hắn cũng không có nhiều thời gian, hơn nữa, đi theo hắn thật sự rất nguy hiểm.

Ở một nơi trên đỉnh núi, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phía chân trời xa, Lâm Bảo Mỹ ngự kiếm tung hoành ngang dọc, khắp bầu trời tràn ngập ánh kiếm, tốc độ cực nhanh.

Bên cạnh Diệp Quân, ánh mắt của đám người Cẩu Đán đều hiện ra vẻ ngưỡng mộ.

Ngự kiếm bay xa, ngầu quá đi mất.

Lúc này, Cẩu Đán đột nhiên nói: “Sư phụ, con có thể học kiếm không?”

Những đứa trẻ còn lại cũng rối rít nhìn về phía Diệp Quân, chúng thật sự rất muốn học kiếm, bởi vì học kiếm không chỉ ngầu, lại còn có thể đánh nhau, mỗi khi chúng so tài với Lâm Bảo Mỹ, đều bị Lâm Bảo Mỹ treo lên đánh.

Nghe Cẩu Đán nói vậy, Diệp Quân cười đáp: “Con muốn học kiếm sao?”

Cẩu Đán gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân nhìn về phía những đứa trẻ: “Các con cũng muốn học kiếm à?”

Mọi người rối rít gật đầu.

Diệp Quân khẽ cười nói: “Vậy các con có biết rằng, học kiếm thật ra vô cùng cực khổ”.

Có thể nói, trong các môn học, kiếm tu và thể tu là cực khổ nhất, đương nhiên so với kiếm tu thì thể tu vẫn khó khăn hơn một chút, hơn nữa càng về sau càng khó khăn. Tuy nhiên, nếu tu luyện thành công thì sức chiến đấu cũng rất đáng sợ, không thua gì kiếm tu.

Nghe Diệp Quân nói vậy, Cẩu Đán vội vàng nói: “Con không sợ khổ cực!”

Những đứa trẻ còn lại nghe vậy, cũng vội vàng tỏ vẻ rằng mình không sợ khổ cực.

Diệp Quân cười nói: “Vậy sau này để Lâm Bảo Mỹ dạy cho các con!”

Nghe thế, sắc mặt của đám người Cẩu Đán lập tức đông cứng lại.

Để Lâm Bảo Mỹ dạy hả?

Những đứa trẻ sau khi nghe xong, vội lắc đầu liên tục, tỏ vẻ rằng sẽ không học cùng Lâm Bảo Mỹ, Lâm Bảo Mỹ là một nữ bá vương, nếu chúng học cùng cô bé, với tích cách tàn bạo của cô bé, e là một ngày sẽ bị đánh tới năm lần.

Lúc này, Lâm Bảo Mỹ đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang đáp xuống trước mặt đám người Diệp Quân, Lâm Bảo Mỹ nhìn đám người Cẩu Đán, sau đó nói: “Sao thế?”

Diệp Quân cười nói: “Bọn nó muốn học kiếm, sau này con hãy dạy cho bọn nó!”

Ánh mắt Lâm Bảo Mỹ lập tức sáng rực: “Được ạ!”, nhưng Cẩu Đán vội vàng lắc đầu: “Không, ta không có ý định học kiếm!”

Những đứa trẻ còn lại cũng vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ rằng mình không có ý định học kiếm.

Có thể học cùng Diệp Quân, nhưng không thể học cùng Lâm Bảo Mỹ được.

Nghe vậy, Diệp Quân lắc đầu bật cười, những đứa trẻ này sở dĩ muốn học kiếm, cũng chỉ đơn giản là vì cảm thấy ngầu. Tuy nhiên, điều này cũng nhắc nhở hắn, phải mau đưa những đứa trẻ này đến thư viện Quan Huyên, dù sao, ở đó có nhiều thầy hơn, có thể dạy bọn chúng tốt hơn.

Lúc này, Lâm Bảo Mỹ đột nhiên nói: “Lần sau đánh nhau, sư phụ có thể gọi con”.

Diệp Quân nhìn về phía Lâm Bảo Mỹ, Lâm Bảo Mỹ nghiêm túc nói: “Bây giờ con đã có thể giúp người đánh nhau!”

Đánh nhau!
 
Chương 2809


Chương 2809

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Quả thật cần phải đánh nhau!”

Trong khoảng thời gian này, Lâm Bảo Mỹ cũng chỉ tu luyện một mình trong Tiểu Tháp, chưa từng có kinh nghiệm thực chiến. Một kiếm tu, nếu không trải qua thực chiến thì chỉ có thể coi là động tác võ thuật đẹp, gặp phải đối thủ thật sự, sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.

Nghe Diệp Quân nói vậy, Lâm Bảo Mỹ lập tức trở nên phấn khích, cô bé mới chỉ so tài với đám người Cẩu Đán, tuy nhiên, không thú vị gì cả, bởi vì ngoại trừ Cẩu Đán có thể chịu chút đòn ra, những đứa trẻ khác đều gầy yếu, căn bản không thể cùng mài giũa…

Lúc này, Nhị Nha dẫn theo Tiểu Bạch đi tới, cô bé vẫn mặc chiếc áo phông trắng, quần jean rách, một đôi giày trắng, trông khá côn đồ.

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, cô bé nhìn Lâm Bảo Mỹ ở bên cạnh, sau đó nói: “Ngươi mới thu nhận thêm đệ tử sao?”

Diệp Quân cười nói: “Cứ coi như là vậy đi!”

Nhị Nha khẽ gật đầu: “Đệ tử của ngươi cũng chính là đồ tôn của chúng ta”.

Diệp Quân: “…”.

Lâm Bảo Mỹ nhìn thấy Tiểu Bạch, ánh mắt lập tức sáng lên, cô bé chạy đến trước mặt Nhị Nha, sau đó nói: “Ta có thể ôm nó được không?”

Tiểu Bạch trừng mắt nhìn, sau đó duỗi móng vuốt nhỏ để ngăn cản Lâm Bảo Mỹ, tỏ vẻ từ chối.

Thấy bộ dạng Tiểu Bạch như vậy, Lâm Bảo Mỹ lại càng thích hơn, cô bé quay đầu nhìn về phía Diệp Quân ở một bên: “Sư phụ, người mua cho con một con này đi”.

Nghe vậy, Diệp Quân vội lắc đầu: “Ta không mua nổi”.

Mặc dù hắn rất có tiền, nhưng thật sự không mua nổi một con Linh Tổ.

Nhị Nha nhìn Lâm Bảo Mỹ, sau đó nói: “Ngươi muốn chơi cùng với chúng ta sao?”

Lâm Bảo Mỹ vội vàng gật đầu, tỏ vẻ rất muốn.

Nhị Nha nhìn về phía Diệp Quân: “Để cho cô bé chơi cùng chúng ta đi!”

Diệp Quân vội vàng lắc đầu: “Cô bé phải đi đến thư viện để học tập, không thể chơi cùng với các ngươi”.

Đùa đấy à, bản thân Lâm Bảo Mỹ cũng không phải là người hiền lành gì, nếu cô bé còn đi theo Nhị Nha và Tiểu Bạch thì sau này chắc chắn sẽ trở thành nữ tặc.

Nghe Lâm Bảo Mỹ phải đi thư viện học tập, Nhị Nha nhìn cô bé với vẻ thương hại.

Học tập gì đó, chắc chắn không thú vị.

Theo cô bé thấy, chỉ có những người không có tiền đồ mới phải đi học…

Nhị Nha nhìn về phía Diệp Quân: “Khi nào thì đi cướp?”

Diệp Quân sửng sốt.

Nhị Nha vội vàng sửa lại lời nói: “Khi nào thì đi đánh nhau?”

Diệp Quân đang định đáp lời, ngay vào lúc này, một luồng khí tức cực kì khủng khiếp đột nhiên truyền tới từ phía xa.

Ba người quay đầu nhìn, ở phía cuối chân trời, thời không chấn động dữ dội, từng luồng khí tức cường đại không ngừng tràn ra từ xa.

Thấy cảnh tượng này, khóe miệng Diệp Quân lập tức nhếch lên.

Ngao Thiên Thiên đột phá!

Tổ Cảnh!

Ngao Thiên Thiên ngồi khoanh chân trên một đám mây, khắp người tỏa ra long uy đáng sợ, trong long uy còn có những chiến ý mạnh mẽ vô song.
 
Chương 2810


Chương 2810

Lúc này, cô ấy đã đạt tới cảnh giới Tổ Cảnh.

Phía dưới, Diệp Quân mỉm cười, mỗi lần Ngao Thiên Thiên tăng một bậc cảnh giới, sức chiến đấu cũng tăng lên rất nhiều, hắn còn phát hiện ra, trong sức mạnh của Ngao Thiên Thiên còn ẩn chứa ý chí chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.

Ngao Thiên Thiên thăng cấp cũng coi như là hắn thăng cấp.

Có người vợ có thể dung hợp thật tốt.

Cũng nên tìm thời gian động phòng thôi, dù sao hai người cũng là vợ chồng hợp pháp rồi…

Nghĩ đến đây, Diệp Quân vui vẻ mỉm cười.

Vị thần bên cạnh nhìn Diệp Quân với vẻ khó hiểu, sao Diệp công tử lại cười, hơn nữa nụ cười này hơi dung tục.

Ngao Thiên Thiên trên mây đột nhiên mở mắt, trong chớp mắt, hai luồng ánh sáng vàng từ trong mắt cô ấy phóng ra vạn dặm.

Ngao Thiên thiên hít một hơi thật sâu, sau đó hóa thành một đạo kiếm quang xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đánh một trận không?”

Diệp Quân cười nói: “Vợ chồng đánh nhau gì chứ?”

Ngao Thiên Thiên lườm hắn, nhưng vẫn nở nụ cười.

Diệp Quân nói: “Dung hợp chút không?”

Ngao Thiên Thiên khẽ gật đầu, sau đó hóa thành một tia sáng đi vào cơ thể Diệp Quân.

Bùm!

Ngay lập tức, một luồng khí tức đáng sợ cùng chiến ý mạnh mẽ bùng ra từ trong cơ thể Diệp Quân.

Thấy vậy, vẻ mặt của vị thần cũng trở nên nghiêm trọng.

Thực lực của Diệp Quân vốn đã mạnh, sau khi dung hợp với Ngao Thiên Thiên, thực lực của hắn sẽ đạt đến biến chất.

Hắn có thể cộng hưởng khả năng phòng thủ, sức mạnh thể chất và thần hồn với Ngao Thiên Thiên.

Hai người dung hợp có thể có được sức mạnh của nhau.

Liên thủ mạnh mẽ!

Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại, hắn cảm nhận được sức mạnh vô tận, đây là sức mạnh của Ngao Thiên Thiên.

Lúc này hắn cảm nhận được thế nào là sảng khoái.

Nếu có thêm kiếm Thanh Huyên, hắn có thể gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Một lúc sau, Diệp Quân chậm rãi mở mắt, nói: “Đã đến lúc đi gặp ba vị được gọi là thần rồi”.



Trong Đạo Thị.

Trong một quán rượu, vài người ngồi quanh một cái bàn.

Có ba vị thần linh Mạt Ách, Đại trưởng lão nhà họ Kỳ là Kỳ Mạc và Triệu Lão.

Triệu Lão ngồi ở ghế chính, vì thực lực của ông ta là mạnh nhất.

Mạt Ách nói: “Chỉ cần Đạo Thị đuổi Diệp Quân đi, khiến hắn quay về vũ trụ Thần Nhất thì ba người chúng ta có thể hợp lực giải quyết hắn”.

Kỳ Mạc cười nói: “Mạt Ách, ông mơ đẹp thật”.

Mạt Ách nhíu mày.

 
 
Chương 2781


Chương 2781

Sắc mặt trưởng lão kia sa sầm.

Mục Thành: “Không chỉ phải nuốt, mà nếu lai lịch của hắn thật sự vượt quá tầm Mục tộc, chúng ta còn phải tìm cách xin lỗi…”

Thế đạo này chính là vậy, kẻ yếu thì không ai thèm nói phải trái, nhưng gặp kẻ mạnh thì đối thủ sẽ cầu xin được nói lý lẽ.

Mục Thành rất rõ điều này, vì vậy tuy trong lòng vẫn còn tức tối nhưng vẫn sẽ làm ra lựa chọn thỏa đáng nhất.

Rời khỏi La giới rồi, Diệp Quân chỉ có thể trở lại Đạo Thị, dùng truyền tống trận nơi đó trở về vũ trụ Thần Nhất.

Vừa đặt chân vào Đạo Thị, hắn là bị một luồng khí tức bí ẩn bao trùm lại.

Hắn nắm chặt kiếm Thanh Huyên trong tay, thong thả quay lại, thấy một ông lão mặc áo vải rách nát ngồi trong một quán rượu bên tay phải, đang phun mây nhả khói.

Ông lão đón lấy ánh mắt hắn, phun một luồng khói ra: “Sang đây nói chuyện không?”

Diệp Quân đi đến rồi ngồi xuống đối diện, đặt kiếm lên bàn, sau đó lại nghĩ gì mà thu kiếm vào.

Ông lão bỗng bật cười: “Thú vị!”

Hắn hỏi lại: “Có gì thú vị?”

Ông lão nhìn hắn: “Đặt kiếm lên bàn là bản năng, thu kiếm là lựa chọn, tức ngươi không muốn dùng nó để dọa ta. Thanh kiếm này là của trưởng bối trong nhà, nhưng ngươi không muốn dựa dẫm vào danh tiếng của họ, đúng chứ?”

Diệp Quân chậm rãi rót cho mình một chén trà, nhấp lấy một ngụm: “Ông định nói phải trái hay dùng nắm đấm, ta chiều”.

Ông lão chỉ nhìn mà không nói.

Nếu ra tay, ông ta nắm chắc tám phần có thể giết thanh niên này. Nhưng một cường giả Thần Đạo Cảnh với ba phần Thần tính lại đi giết một thằng ranh Thiên Quân Cảnh lại chỉ dám chắc tám phần… nếu truyền ra thế nào cũng bị cười đến thối mũi.

Mà ông ta cũng biết… có lẽ cơ hội còn không lên nổi tám phần.

Hai phần còn lại, một là biến số, hai là thanh kiếm trong tay đối phương.

Sau một hồi trầm tư, ông lão lắc lắc tàn thuốc: “Vậy thì… nói phải trái thử?”

Diệp Quân nhìn lên: “Hay thôi dùng nắm đấm luôn?”

Ông lão rít vào hai hơi thuốc, cười cười: “Tự tin vậy à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không hẳn, chỉ là trông ông không phải kiểu người biết phải trái”.

Ông lão khạc khói ra: “Ta biết phải trái hay không còn phải xem đối phương là ai. Thế nên chúng ta có thể nói chuyện trước, không được thì nói bằng quả đấm vậy”.

Diệp Quân gật đầu: “Được, vậy nói đi”.

Ông lão: “Ta không quan tâm ân oán giữa ngươi và nhà họ Mục là gì, nhưng ngươi cũng biết quy định không được ẩu đả trong Đạo Thị, mà ngươi lại vi phạm cả hai lần, thế nào đây?”

Diệp Quân: “Lần đầu tiên là ta giết người nhà họ Kỳ vì bị đổ thừa ăn cắp Tổ Mạch. Nói đúng ra thì là ân oán giữa ta và nhà họ Kỳ, không liên quan đến Đạo Thị, ông thấy đúng chứ?”

Ông lão trầm ngâm một phen: “Lần thứ hai?”

Diệp Quân kể lại một năm một mười, không thêm thắt gì.

Nghe xong, ông lão lại phun ra một luồng khói: “Nói vậy là Đạo Thị của ta bất công vô lý trước nên ngươi mới ra tay giết người?”
 
Chương 2782


Chương 2782

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Ông lão lại suy nghĩ hồi lâu: “Ta đã hiểu rõ mọi chuyện, vậy thì… chuyển qua nói chuyện bằng quả đấm chứ hả?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng thấy nói chuyện là vô tác dụng…”

Ông lão lắc đầu ngắt lời hắn: “Có chứ. Nói có lý hay không là một chuyện, nhưng chấp nhận hay không là chuyện khác”.

Diệp Quân: “Đổi nơi khác chứ?”

Ông lão: “Đương nhiên”.

Rồi ông ta vung tay, di dời cả hai ra một vùng tinh không.

Ông lão tiếp tục hút thuốc, nói: “Đến đi, để ta xem kiếm của kiếm tu Thiên Quân Cảnh mạnh đến đâu”.

Thoáng dừng lại một chút: “Ngươi phải dùng thanh kiếm đặc biệt kia đấy, bằng không thì chẳng có nổi phần thắng đâu”.

Diệp Quân: “Đương nhiên!”

Hắn gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện.

Ông lão liếc nhìn nó: “Kiếm tốt”.

Diệp Quân không nói gì thêm, bước tới trước, kiếm quang lóe lên.

Chiến!

Nhát kiếm này của Diệp Quân không sử dụng bất kỳ kiếm kỹ nào, chỉ là một kiếm bình thường, thế nhưng cũng đã có uy lực hủy thiên diệt địa. Cảnh giới kiếm đạo bây giờ của hắn đã khác trước đây, kiếm ý vô địch hiện tại cộng thêm kiếm Thanh Huyên, uy lực bộc phát ra đến cảnh giới Thần Đạo cũng không dám coi thường.

Nhìn thấy kiếm này của Diệp Quân, ông lão đột nhiên cầm điếu thuốc gõ nhẹ về phía trước.

Vù!

Vô số làn khói tuôn ra từ điếu thuốc, sau đó hóa thành một tấm kết giới bí ẩn bao vây Diệp Quân tại chỗ, nhưng thoáng chốc kiếm của Diệp Quân đã phá vỡ kết giới bí ẩn ấy, kiếm dài đâm thẳng vào, chém về phía ông lão.

Vẻ mặt ông lão bình tĩnh, ông ta cầm điếu thuốc chỉ về phía trước.

Bùm!

Diệp Quân lập tức văng xa cả mấy vạn trượng, nhưng kiếm ý của hắn vẫn chưa vỡ.

Ông lão cúi đầu nhìn điếu thuốc của mình, đầu điếu đã vỡ ra.

Thấy vậy, ông lão cau chặt lông mày.

Xa xa, Diệp Quân cầm kiếm đứng đó, trong mắt đầy chiến ý, hắn không nói gì mà bỗng biến mất tại chỗ.

Vụt!

Tinh không bị một luồng kiếm quang xé rách.

Phía xa, ông lão xòe tay, trong nháy mắt xung quanh xuất hiện vô số tia sét đỏ như máu, những tia sét này lan ra rồi hình thành một chiếc lồng giam bao quanh Diệp Quân tại chỗ, nhưng giây tiếp theo, Diệp Quân vung kiếm lên, những tia sét đỏ máu đáng sợ ấy đã hóa thành tro bụi.

Ông lão cau mày, người lóe lên, lùi về sau cả nghìn trượng.

Phập!

Diệp Quân chém xuống một nhát, nhưng sau một giây, một cột trụ sấm sét màu đỏ máu đã phóng thẳng tắp từ đầu hắn xuống.

Diệp Quân thản nhiên vung tay.
 
Chương 2783


Chương 2783

Roẹt!

Cột trụ màu máu đã bị chém vỡ.

Sức công phá thực sự quá mạnh.

Nhìn thấy cảnh này, ông lão phía xa một lần nữa cau mày: “Kiếm của ngươi…”

Ông ta còn chưa dứt lời, Diệp Quân đã lại biến mất một lần nữa.

Một luồng kiếm quang lóe lên.

Ông lão không lùi lại nữa mà tiến lên một bước rồi ấn điếu thuốc xuống, trong điếu lập tức có vô số tia sét màu máu phóng ra.

Lấy cứng đối cứng!

Ầm!

Những tia sét đó vừa tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên đã vỡ tan ngay, cùng bị vỡ nữa còn có điếu thuốc của ông lão.

Ông ta lại lùi về phía sau, tránh được một kiếm nữa của Diệp Quân.

Diệp Quân dừng lại, nhìn ông lão: “Nếu ông tiếp tục chạy trốn thì không đánh được nữa đâu”.

Ông lão không vui bảo: “Ngươi có bản lĩnh thì đừng dùng kiếm này nữa”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm ông ta: “Vậy ông tự giáng cấp xuống cảnh giới Thiên Quân đi?”

Khóe miệng ông lão hơi giật giật.

Lúc này trong lòng ông ta hơi kinh hãi, bởi vì ông ta không ngờ kiếm của Diệp Quân lại đáng gờm đến mức này, thực sự thuộc loại “không thể công phá”.

Hơn nữa cảnh giới kiếm đạo của Diệp Quân còn không yếu, kết hợp hai yếu tố lại, dù là ông ta cũng phải tạm thời tránh né.

Kiếm này thật sự không thể tiếp xúc.

Điếu thuốc trong tay ông ta là thần bảo siêu cấp, thế nhưng lúc này lại dễ dàng bị chém vỡ thành từng mảnh như thế.

Thực sự quá khó tin.

Diệp Quân hỏi: “Có đánh nữa không?”

Ông lão nhìn Diệp Quân, im lặng không nói.

Ông ta phải thừa nhận một sự thật là ông ta không thể làm gì được thanh niên cầm thần kiếm trước mặt này, đương nhiên hắn cũng không làm gì được ông ta.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng một thanh kiếm mà lại có thể đáng sợ đến mức này.

Ông lão hơi buồn bực bảo: “Chúng ta nói chuyện tiếp đi”.

Nói xong ông ta phất tay áo, hai người lại quay về quán rượu nhỏ đó.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Diệp Quân cất kiếm Thanh Huyên đi sau đó đứng dậy: “Ta thấy chúng ta không cần phải nói thêm gì nữa đâu”.

Nói xong hắn quay người rời đi.

Ông lão đột nhiên lên tiếng: “Nói về Chúng Thần Điện, nói về nhà họ Kỳ thì sao?”

Diệp Quân dừng lại, hắn quay người nhìn ông lão, ông lão lại lấy ra một điếu thuốc khác, bỏ vào đó một ít lá thuốc: “Đạo Thị của ta với ngươi, nói một cách nghiêm khắc thì không có ân oán sinh tử nào không thể hóa giải, nhưng Chúng Thần Điện và nhà họ Kỳ với ngươi thì khác, nhất là Chúng Thần Điện, bọn chúng đã chờ ngươi ở ngoài, chuẩn bị cho một cuộc tiến công lớn rồi”.
 
Chương 2784


Chương 2784

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Ông lão nhìn hắn nói tiếp: “Ân oán giữa Đạo Thị của ta và ngươi, ngươi chỉ cần xin lỗi chúng ta một tiếng rồi bồi thường cho chúng ta một chút là chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này, ngươi thấy sao?”

Cuối cùng ông ta vẫn không lựa chọn tăng cường mâu thuẫn, bởi vì kiếm kia quá đáng sợ, chỉ một thanh kiếm thôi mà đã kinh khủng như thế, có thể tưởng tượng được chủ nhân của nó đáng gờm nhường nào.

Lai lịch của thanh niên này không đơn giản!

Cho nên ông ta lựa chọn nói lý, dàn xếp ổn thỏa, đương nhiên cần xin lỗi vẫn phải xin lỗi, cần bồi thường vẫn phải bồi thường, nếu không Đạo Thị sẽ mất sạch mặt mũi.

Thể diện rất quan trọng!

Diệp Quân nhìn ông lão: “Ân oán giữa ta và Đạo Thị… Ông muốn xin lỗi và bồi thường à… Thế này được không? Lát nữa mẹ ta sẽ đến đó, tới lúc đó các ông nói chuyện với bà ấy được không?”

Ông lão chau mày.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Không phải ta uy hiếp ông đâu, nhưng người quản lý chuyện nhà của ta là mẹ, các ông nói với bà ấy đi, kết quả thế nào ta cũng chấp nhận”.

Ông lão nhìn Diệp Quân một lúc lâu mới đáp: “Được”.

Diệp Quân gật đầu sau đó quay người bỏ đi.

Ở chỗ cũ, ông lão ngồi trên ghế đấu rít mạnh điếu thuốc, vẻ mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này, chủ quán rượu đi ra, đi tới trước mặt ông lão, lấy một vò rượu ra đặt trước mặt ông ta rồi cười bảo: “Triệu Lão, hiếm lắm mới thấy có lúc ông phải chịu thiệt thòi thế này đấy nhỉ”.

Triệu Lão giận dữ liếc nhìn chủ quán rượu.

Chủ quán rượu lắc đầu.

Triệu Lão cau mày: “Làm sao?”

Chủ quán rượu nói: “Ta biết ông không cam tâm, nhưng ta khuyên ông hãy bỏ qua đi”.

Triệu Lão mặt không cảm xúc, rít mạnh điếu thuốc: “Là hắn không định bỏ qua đấy chứ”.

Chủ quán rượu bình tĩnh bảo: “Vậy ông có từng nghĩ xem vì sao hắn lại dám làm như vậy chưa?”

Triệu Lão nhíu mày.

Chủ quán rượu nói tiếp: “Suy cho cùng chuyện này vẫn là người của Đạo Thị ông ngu ngốc, để lấy lòng nhà họ Mục mà chơi tiêu chuẩn kép với hắn. Đạo Thị của ông lớn mạnh, bắt nạt thì cũng đã bắt nạt rồi, nhưng tiếc là các ông đá phải tấm sắt, mà ông đến tìm hắn vẫn tỏ ra cao ngạo trịch thượng…”

Nói rồi ông ta lắc đầu: “Triệu Lão, ông đừng bực bội, cảnh giới của ông vượt xa thanh niên đó, nhưng ta hỏi ông, ông có dám chắc có thể đánh bại chủ nhân thanh kiếm kia không?”

Triệu Lão im lặng.

Chủ quán rượu nói tiếp: “Nếu ông chịu hạ mình một chút, xin lỗi một câu thì vừa nãy có lẽ đã thật sự chấm dứt ân oán được rồi. Nhưng hiện giờ thanh niên đó bảo ông đi nói chuyện với người nhà hắn, ý hắn rất rõ ràng, không thể bỏ qua chuyện này…”

Triệu Lão gõ điếu thuốc, sau đó cười khẩy một tiếng: “Trong các thế lực lớn ở thế gian này không có nhà họ Dương”.

Chủ quán rượu bảo: “Đây mới là điều đáng sợ nhất”.

Tim Triệu Lão chợt thắt lại.

Chủ quán rượu nhấp một ngụm rượu rồi bảo: “Điều chưa biết mới là điều đáng sợ nhất!”
 
Chương 2785


Chương 2785

Triệu Lão trầm mặc hồi lâu mới lại nói: “Nếu hắn không chịu bỏ qua thì gặp nhau đi, để xem Đạo Thị ta mạnh hay là nhà họ Dương phía sau hắn mạnh”.

Nói xong ông ta đứng dậy bỏ đi.

Chủ quán rượu lắc đầu cười: “Vậy thì chơi vui vẻ đi… dù sao cũng không liên quan đến ta, ha ha…”



Diệp Quân thông qua trận pháp dịch chuyển của Diệp Quân để đến Tinh Giới, sau khi vào Tinh Giới, hắn nhìn quanh một vòng rồi biến mất.

Không lâu sau, Diệp Quân đến Tinh Hà Tông.

Tinh Hà Tông được coi là tông môn tương đối mạnh ở Tinh Giới, thực lực tổng thể có thể xếp vào năm hạng đầu.

Đương nhiên Diệp Quân không lén lút mà ngự kiếm đi thẳng vào Tinh Hà Tông, vừa vào trong, một người đàn ông trung niên đã xuất hiện trước mặt hắn, ông ta chắp tay với vẻ mặt nặng nề: “Tại hạ là Tông chủ Lý Khởi của Tinh Hà Tông, xin hỏi các hạ là?”

Diệp Quân cũng chắp tay: “Diệp Quân, lần này tại hạ đến quý tông là muốn tìm một người, người đó tên là Vương Quân Như”.

Vương Quân Như!

Lý Khởi hơi sửng sốt, sau đó vội quay người đi: “Vu trưởng lão”.

Một ông lão xuất hiện trước mặt Lý Khởi rồi trầm giọng đáp: “Đúng là tông ta có một đệ tử tên là Vương Quân Như”.

Lý Khởi nói: “Mau mời ra đây đi”.

Ông lão ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Thấy vậy, Diệp Quân nhíu mày: “Sao thế?”

Lý Khởi cũng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Ông lão trầm giọng bảo: “Không lâu trước đó Vương Quân Như đến di tích Cổ Đế cùng một nhóm đệ tử nội viện, đến giờ vẫn chưa về…”

Vẻ mặt Lý Khởi trầm xuống: “Đã phái người đi tìm chưa?”

Ông lão gật đầu: “Đã phái trưởng lão đi tìm rồi, nhưng di tích đó hơi bất thường, người của chúng ta không dám đi vào sâu…”

Diệp Quân nói: “Di tích Cổ Đế ở đâu?”

Ông lão nhìn Diệp Quân rồi chỉ về bên phải: “Đi về phía đó vạn dặm…”

Diệp Quân nhìn ông lão: “Diện mạo của cô ấy như thế nào?”

Ông lão do dự một lúc rồi vận khí vẽ ra dáng vẻ của Vương Quân Như, Diệp Quân cất bức vẽ đi rồi ngự kiếm, hóa thành luồng kiếm quang biến mất ở cuối bầu trời.

Nhìn Diệp Quân rời đi, vẻ mặt Lý Khởi dần trở nên nghiêm túc: “Kiếm tu này mạnh quá…”

Ông lão nói: “Không biết hắn có quan hệ gì với Vương Quân Như đây”.

Lý Khởi im lặng hồi lâu rồi nói: “Triệu tập mọi người, chúng ta cùng đến di tích Thượng Cổ…”

Ông lão hơi nghi ngờ: “Tông chủ… chỉ là một đệ tử nội viện thôi mà…”

Lý Khởi nói: “Bây giờ đã khác rồi. Đừng hỏi nhiều nữa, lập tức tập hợp mọi người…”

Ông lão không dám hỏi thêm nữa mà quay người rời đi.

Chẳng mấy chốc, vô số cường giả của Tinh Hà Tông phóng thẳng lên trời, bay về phía di tích Cổ Đế.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom