Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2786


Chương 2786

Rất nhanh, Diệp Quân đã ngự kiếm đến di tích Cổ đế, lúc này lòng hắn nóng như lửa đốt.

Vừa tới di tích Cổ Đế, Diệp Quân đã cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ ẩn nấp, hắn cau mày, ngự kiếm hóa thành kiếm quang đi vào nơi sâu nhất trong di tích, đồng thời thần thức của hắn cũng giăng ra như tấm lưới khổng lồ, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ di tích.

Ngay sau đó, như phát hiện ra điều gì, Diệp Quân quay người, hóa thành kiếm quang đi tới trước một sơn động, vừa tới nơi, một luồng khí đáng sợ đã ập ra.

Diệp Quân khẽ nhíu mày, chém ra một kiếm.

Phụt!

Luồng khí ấy đã bị chém vỡ.

“Hửm?”

Trong hang động vang lên một âm thanh tức giận.

Vừa mới dứt lời, một tàn ảnh đã bay tới.

Diệp Quân giơ tay chém ra một kiếm.

Ầm!

Tàn ảnh kia lập tức bị chém vỡ, sau đó một bóng người liên tục lùi lại.

Diệp Quân nhìn vào trong hang núi, ở cuối tầm mắt, hắn nhìn thấy một cô gái mặc váy đen đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình: “Ngươi là ai?”

Dứt lời, cô ta nhìn thoáng qua kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân.

Diệp Quân nói: “Ta đến đây tìm người, cô ta tên là Vương Quân Như”.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, cô gái nhất thời cau mày: “Chưa nghe thấy bao giờ”.

Diệp Quân sa sầm mặt.

Cô gái chợt chỉ sang bên phải: “Trước đây không lâu có một nhóm người đi vào vực sâu kia, bên trong có thể có người mà ngươi muốn tìm, nhưng có lẽ bọn họ đã lành ít dữ nhiều rồi…”

Diệp Quân lập tức xoay người, biến thành một tia kiếm quang bay về phía vực sâu.

Cô gái nhìn kiếm quang biến mất ở phía xa, cô ta thoáng do dự, sau đó cũng đi theo.

Diệp Quân biến thành kiếm quang nhanh chóng lướt qua chân trời, cuối cùng lao thẳng xuống đáy của vực sâu kia, dưới đáy vực sâu có một toà địa cung, trước địa cung còn có mấy cái xác.

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân lập tức trở nên u ám, vì quần áo mà mấy cái xác này mặc chính là quần áo tông môn của Tinh Hà Tông.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía chỗ sâu trong địa cung, hắn cảm nhận được một hơi thở mờ ảo bên trong đó.

Lúc này, cô gái trước đó xuất hiện sau lưng Diệp Quân.

Cô gái nhìn thoáng qua Diệp Quân, đang định lên tiếng thì lúc này Diệp Quân đã đi về phía cửa địa cung.

Cô gái trầm giọng nói: “Trên cửa địa cung có phong ấn Cổ Đế để lại, hoàn toàn không thể phá…”

Lúc này, Diệp Quân giơ tay chém xuống một kiếm.

Xoẹt!

Một tia hắc quang lập tức vỡ tan, phong ấn biến mất.

Cô gái váy đen ngây người.

Diệp Quân xông vào trong địa cung, thần thức của hắn quét vào chỗ sâu của địa cung, sau đó hắn ngự kiểm bay thẳng về phía đó. Chẳng mấy chốc, hắn cau mày, sâu trong địa cung kia có một tế đàn, trên tế đàn còn có một cái quan tài, xung quanh quan tài có linh khí và máu tươi cuồn cuộn không ngừng kéo tới.
 
Chương 2787


Chương 2787

Lúc này cô gái váy đen bên cạnh Diệp Quân kinh ngạc nói: “Tế đàn trùng sinh… Không ngờ Cổ Đế này lại muốn trùng sinh…”

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó hắn vận khí hét to: “Vương Quân Như!”

Oanh!

Giọng nói tựa như sấm rền phóng to trong khắp địa cung.

“Láo xược!”

Lúc này, trong quan tài đột nhiên vang lên một giọng nói, sau đó, một người đàn ông trung niên mặc long bào chậm rãi bay ra từ bên trong.

Nét mặt của cô gái váy đen bên cạnh Diệp Quân lập tức trở nên vô cùng nặng nề: “Cổ Đế”.

Cổ Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân với vẻ giận dữ: “Ngươi là người phương nào mà dám đến làm phiền bổn đế”.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một bức tranh vẽ xuất hiện trong tay hắn, đó là bức tranh vẽ Vương Quân Như: “Người này đang ở đâu?”

Cổ Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười khinh thường: “Đã bị bổn đế hiến tế rồi…”

Sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc trở nên dữ tợn, hắn lập tức hoá thành một tia kiếm quang biến mất khỏi chỗ vừa đứng.

Cổ Đế hừ lạnh, lập tức đánh ra một quyền.

Ầm!

Một vùng kiếm quang xuất hiện, Cổ Đế bị đánh bay ra xa, vừa mới dừng lại nắm đấm của ông ta đã nứt ra làm vô số máu đen chảy xuống.

Cổ Đế nhìn Diệp Quân phía xa với vẻ khó tin: “Sao có thể… Cơ thể này của ta là long thân Kim Cang, sao ngươi có thể phá vỡ nó được…’

Lúc này, Diệp Quân biến thành một tia kiếm quang đánh về phía ông ta.

Thấy cảnh này, sắc mặt Cổ Đế lập tức thay đổi, lần này ông ta không chọn đối mặt với kiếm của Diệp Quân mà tránh về phía sau, lùi lại nghìn trượng, kéo giãn khoảng cách với Diệp Quân.

Sau khi chiêu kiếm của mình đâm vào không khí, Diệp Quân đang muốn đuổi theo một lần nữa thì có một giọng nói vang lên từ phía sau lưng của hắn: “Ngươi… tìm ta à?”

Diệp Quân dừng lại, hắn xoay người nhìn về phía xa, nơi đó có một cô gái mặc váy dài màu xanh nhạt đang đứng, tay phải cầm một thanh kiếm, cô ta đang nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn.

Vương Quân Như!

Bên cạnh Vương Quân Như còn có năm đệ tử của Tinh Hải Tông, có nam có nữ.

Diệp Quân hít sâu một hơi, lệ khí trên người dần biến mất, hắn cất kiếm đi rồi xuất hiện trước mặt Vương Quân Như, sau đó nói: “Cô không sao là được…”

Vương Quân Như hơi đề phòng: “Ngươi là ai?”

Diệp Quân đảo mắt nhìn xung quanh: “Đổi sang nơi khác nói chuyện đi?”

Vương Quân Như nhìn Diệp Quân, sau đó gật đầu.

Mọi người đang muốn rời đi thì Cổ Đế ở phía xa chợt cất giọng nặng nề: “Muốn đến là đến, muốn đi là…”

Diệp Quân xoay người nhìn về phía Cổ Đế, ông ta nheo mắt rồi hơi chột dạ nói: “Xin cứ tự nhiên”.

Diệp Quân dẫn theo mọi người cùng biến mất ở cách đó không xa.
 
Chương 2788


Chương 2788

Thấy mấy người nhóm Diệp Quân rời đi, Cổ Đế mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta cúi đầu nhìn cánh tay phải bị nứt ra của mình bằng ánh mắt vô cùng nặng nề.

Uy lực của chiêu kiếm khi nãy thật sự quá đáng sợ.

Tinh Giới này xuất hiện một kiếm tu mạnh đến thế từ bao giờ?

Trong mắt Cổ Đế tràn đầy sự thắc mắc.



Diệp Quân dẫn Vương Quân Như đi tới một đỉnh núi ở bên ngoài, mấy người nhóm Vương Quân Như vẫn còn rất đề phòng với hắn.

Diệp Quân xoay người nhìn mọi người sau lưng Vương Quân Như, sau đó nói: “Ta muốn nói chuyện riêng với cô ta một lúc”.

“Không được!”

Lúc này, một người đàn ông áo trắng sau lưng Vương Quân Như vội vàng bước ra, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Các hạ có việc gì cứ nói thẳng, chúng ta đều là bạn tốt của Quân Như”.

Diệp Quân nhìn về phía Vương Quân Như, thấy cô ta vẫn rất đề phòng và nghi ngờ thì giải thích: “Ta là bạn của cha cô”.

Vương Quân Như thoáng ngây người.

Diệp Quân lại nói: “Ta muốn nói chuyện riêng với cô một lát”.

Vương Quân Như quay đầu nhìn mọi người sau lưng mình: “Ta nói chuyện riêng với hắn một lát”.

Người đàn ông áo trắng trầm giọng nói: “Quân Như, người này không rõ lai lịch…”

Vương Quân Như lắc đầu: “Nếu hắn muốn hại chúng ta thì hoàn toàn không cần vòng vo như thế”.

Người có thể chém lui Cổ Đế bằng một kiếm đương nhiên là bọn họ không thể chống lại được.

Người đàn ông còn muốn nói thêm thì Vương Quân Như lại nói: “Mộc Dịch sư huynh, ta muốn nói chuyện riêng với hắn”.

Người đàn ông tên Mộc Dịch im lặng một lúc, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Chúng ta là đệ tử của Tinh Hà Tông, tốt nhất các hạ đừng làm bậy, nếu không…”

“Được rồi!”

Lúc này, một cô gái váy xanh bên cạnh Mộc Dịch chợt nói: “Mộc Dịch, huynh đừng xen vào chuyện của người khác nữa. Nếu kiếm tu tiểu ca ca này thật sự muốn giết chúng ta thì có mười Tinh Hà Tông cũng không làm gì được”.

Dứt lời, cô ta cười nói với Diệp Quân: “Có đúng không?”

Diệp Quân nhìn về phía cô gái váy xanh, cô ta cũng còn khá trẻ, khoảng hai mươi mấy tuổi, trông rất hoạt bát.

Diệp Quân cười nói: “Ta không có ác ý”.

Cô gái gật đầu: “Có thể nhìn ra được”.

Dứt lời, cô ta nhìn thoáng qua Mộc Dịch đang mang nét mặt hơi khó coi, sau đó nói: “Đi thôi”.

Mộc Dịch nhìn thoáng qua Vương Quân Như, Vương Quân Như không nói gì, trong mắt hắn ta loé lên vẻ thất vọng, sau đó đi sang một bên với mấy người nhóm cô gái váy xanh.

Vương Quân Như nhìn về phía Diệp Quân: “Ông ấy…”

Diệp Quân hơi do dự rồi nói: “Chết rồi”.

Thân thể Vương Quân Như cứng đờ.

Diệp Quân kể lại đầu đuôi câu chuyện một lượt, sau khi nghe xong lời Diệp Quân nói, Vương Quân Như im lặng cúi đầu, mãi không nói một câu.
 
Chương 2789


Chương 2789

Diệp Quân lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Vương Quân Như, sau đó nói: “Đây là di vật của cao thủ cảnh giới Thần Đạo kia, ta có xem qua, bên trong có một Tổ Mạch, ngoài ra còn có một phần truyền thừa và một ít thần bảo, truyền thừa rất sạch sẽ, cô có thể giữ lại mà dùng…”

Vương Quân Như không nhận lấy nhẫn không gian mà chỉ cúi đầu không nói một lời.

Diệp Quân thoáng do dự, sau đó khẽ thở dài, cũng không biết nên nói cái gì.

Vương Quân Như đột nhiên khẽ nói: “Ông ấy còn nói gì không?”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Vương huynh nói sau này cô chỉ có thể tự chăm sóc bản thân mà thôi…”

Nước mắt trong mắt Vương Quân Như lập tức tuôn rơi.

Diệp Quân lại thở dài một lần nữa, tâm trạng vô cùng phức tạp. Lúc này, Vương Quân Như xoay người nhìn chân trời phía xa, run rẩy nói: “Cảm ơn các hạ đã trả thù cho cha ta…”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Xin lỗi”.

Vương Quân Như lắc đầu: “Việc này không thể trách người khác được”.

Diệp Quân đưa nhẫn không gian trong tay cho Vương Quân Như: “Nhẫn không gian này…”

Nhưng Vương Quân Như lại nói: “Các hạ giữ nó đi”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ.

Vương Quân Như lắc đầu: “Thực lực của ta yếu kém, giữ Tổ Mạch trên người cũng chỉ là một tai hoạ với ta”.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó hỏi: “Cô có muốn đến một nơi khác để phát triển không?”

Vương Quân Như xoay người nhìn về phía Diệp Quân: “Đến một nơi khác?”

Diệp Quân gật đầu: “Nhà ta có một thư viện, cô có thể đến thư viện của nhà ta để phát triển, cô yên tâm ở nơi đó cô sẽ rất an toàn”.

Vương Quân Như hơi do dự.

Diệp Quân nói: “Cô ở lại đây ta vẫn thấy không yên tâm cho lắm, nên là đi theo ta đi”.

Vương Quân Như cúi đầu không nói gì.

Diệp Quân tiếp tục: “Cô không cần phải lo lắng đến những vấn đề khác, mẹ ta là một con người rất tốt, cô đến chỗ bà ấy sẽ không có gì khó chịu cả…”

Vương Quân Như vẫn hơi chần chừ, đi đến chỗ người khác khá giống như ăn nhờ ở đậu, cô ta vẫn hơi băn khoăn.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, cô giúp ta một chuyện”.

Vương Quân Như nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Ta có mấy đệ tử, chúng tu luyện trong tháp của ta, ta muốn cho chúng đi tới thư viện của nhà ta. Nhưng chúng đều còn rất nhỏ, nên cô giúp ta một chuyện là dẫn chúng đi tìm mẹ ta, cô có thể ở lại đó quan sát, nếu cảm thấy thư viện nhà ta phù hợp thì ở lại đó tu luyện, nếu cảm thấy không thích nơi đó cô có thể rời đi bất cứ lúc nào, cô thấy sao?”

Vương Quân Như thoáng do dự rồi gật đầu: “Được, có điều Tinh Hà Tông…”

Diệp Quân mỉm cười: “Chuyện ở Tinh Hà Tông cứ để ta xử lý”.

Vương Quân Như nhìn thoáng qua Diệp Quân rồi gật đầu: “Được”.

Diệp Quân đưa nhẫn không gian cho Vương Quân Như: “Nhận lấy đi”.

Vương Quân Như ngẫm nghĩ rồi nói: “Tổ Mạch này cũng có một nửa…”

Diệp Quân lắc đầu: “Đây là do cha cô liều mạng giành được, nên nó chính là của cô”.
 
Chương 2790


Chương 2790

Vương Quân Như hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Quân, thậm chí ngay cả Tổ Mạch mà người đàn ông này cũng không cần.

Diệp Quân đặt nhẫn không gian vào tay Vương Quân Như, đang định nói tiếp thì chân trời đột nhiên xuất hiện mấy chục hơi thở mạnh mẽ.

Chính là đám người Lý Khởi của Tinh Hà Tông.

Lý Khởi dẫn theo một nhóm cao thủ của Tinh Hà Tông xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Vương Quân Như, Lý Khởi nhìn thoáng qua Vương Quân Như, sau đó cười nói với Diệp Quân: “Diệp công tử”.

Vương Quân Như vội cúi chào: “Tông chủ”.

Lý Khởi mỉm cười: “Không cần đa lễ”.

Diệp Quân nhìn về phía Lý Khởi: “Lý tông chủ, ta muốn dẫn Quân Như rời khỏi đây, không biết quý tông môn có thể châm chước không?”

Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, năm mươi Tổ Nguyên chậm rãi bay đến trước mặt Lý Khởi.

Năm mươi Tổ Nguyên!

Thấy cảnh này, sắc mặt mấy cao thủ bên cạnh Lý Khởi đều thay đổi.

Phải biết rằng Tinh Hà Tông không hề có Tổ Mạch, vì thế Tổ Nguyên là một thứ rất quý giá với bọn họ.

Lý Khởi cũng hơi kinh ngạc, thiếu niên niên này ra tay cực kỳ rộng rãi, dù rất động lòng nhưng ông ta cũng không lập tức nhận lấy mà hỏi: “Diệp công tử, xin mạn phép hỏi một câu, cậu muốn đưa Quân Như đi là vì…”

Diệp Quân nói: “Quân Như đã đồng ý rồi”.

Lý Khởi nhìn về phía Vương Quân Như, Vương Quân Như hơi do dự, sau đó gật đầu.

Thấy thế, Lý Khởi cũng không nói gì thêm, ông ta nhận lấy năm mươi Tổ Nguyên kia, nhưng sau đó lại đưa cho Vương Quân Như: “Quân Như, cái này cho cô”.

Vương Quân Như ngạc nhiên: “Tông chủ?”

Lý Khởi mỉm cười nói: “Sao ta có thể mặt dày nhận Tổ Nguyên này được? Nhưng nếu đây đã là một chút tấm lòng của Diệp công tử, thì chúng ta cũng không thể từ chối, nên ta mượn hoa hiến Phật tặng cho cô, hy vọng sau khi ra ngoài cô sẽ phát triển tốt hơn, cũng mong cô nhớ Tinh Hà Tông chúng ta mãi mãi là nhà của cô, hoan nghênh cô quay lại bất cứ lúc nào”.

Tặng Tổ Nguyên!

Hành động của Lý Khởi khiến mọi người xung quanh đều khiếp sợ, đặc biệt là nhóm cao thủ Tinh Hà Tông sau lưng ông ta, rất nhiều người đều không nhịn được muốn tiến lên ngăn cản, phải biết rằng đây chính là Tổ Nguyên đấy.

Năm mươi Tổ Nguyên có thể nói là vô cùng quý giá với Tinh Hà Tông.

Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, hắn nhìn thoáng qua Lý Khởi, không nói gì.

Vương Quân Như đang đứng trước mặt Lý Khởi muốn từ chối, nhưng ông ta đã nhét vào tay Vương Quân Như, dịu dàng nói: “Nhận lấy đi!”

Vương Quân Như chần chừ một lát rồi nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân gật nhẹ đầu. Thấy hắn gật đầu, cô ta mới chịu nhận lấy Tổ Nguyên.

Thấy Vương Quân Như đã nhận lấy Tổ Nguyên, Lý Khởi nở nụ cười, sau đó ông ta nhìn về phía Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Diệp công tử, nếu Quân Như không sao thì ta cũng yên tâm, chúng ta hẹn gặp lại”.

Dứt lời, ông ta dẫn theo cao thủ của Tinh Hà Tông xoay người rời đi.

Vương Quân Như nhìn nhóm cao thủ Tinh Hà Tông đang đi xa với nét mặt phức tạp.

Diệp Quân đi tới bên cạnh Vương Quân Như, sau đó nói: “Chúng ta đi thôi!”

Vương Quân Như gật nhẹ đầu rồi rời đi theo Diệp Quân.
 
Chương 2791


Chương 2791

Ở bên kia.

Trên đường Lý Khởi dẫn mọi người trở về Tinh Hà Tông, một ông lão thắc mắc: “Tông chủ, vì sao ngài lại muốn tặng Tổ Nguyên cho đệ tử nội viện kia?”

Các trưởng lão khác cũng đồng loạt nhìn về phía Lý Khởi, tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu.

Năm mươi Tổ Nguyên!

Đây thật sự là một khối tài sản lớn với Tinh Hà Tông bọn họ.

Khối tài sản lớn này đủ để làm rất nhiều chuyện.

Lý Khởi khẽ thở dài, sau đó nói: “Mọi người cảm thấy thiếu niên kia thế nào?”

Một trưởng lão trầm giọng nói: “Lai lịch không tầm thường”.

Lý Khởi gật đầu: “Một người có thể thoải mái đưa ra năm mươi Tổ Nguyên đương nhiên sẽ không phải một kẻ đơn giản, quan trọng nhất là thực lực của hắn, hắn có thể chém lui Cổ Đế bằng một kiếm, khiến Cổ Đế cũng phải tạm thời nhượng bộ, người như thế… rất đáng sợ”.

Nói xong, ông ta nhìn mọi người xung quanh rồi tiếp tục: “Quân Như đi theo hắn chắc chắn là tương lai xán lạn, bây giờ chúng ta đưa ra năm mươi Tổ Nguyên chắc chắn sẽ khiến Quân Như ghi nhớ ơn tình này, mà này không chừng sau này ơn tình này còn có thể thay đổi Tinh Hà Tông của chúng ta nữa!”

Trưởng lão kia hơi chần chừ rồi nói: “Nếu cô ta không nhớ đến ơn tình này thì chúng ta…”

Lý Khởi cười nói: “Cô ta chịu nhớ ơn đương nhiên là tốt, nhưng nếu không nhớ thì cũng chẳng sao, dù sao cô ta cũng không nợ gì chúng ta, Mộ trưởng lão, tính cách của ông nên thay đổi đi”.

Dứt lời, ông ta biến thành một tia sáng biến mất ở chân trời xa xôi.

Ở vị trí ban đầu, trưởng lão kia khẽ thở dài, tông chủ này cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá tốt bụng và khách quan.

Ơn tình?

Ông ta cảm thấy cầm chắc năm mươi Tổ Nguyên trong tay vẫn tốt hơn một tương lai không chắc chắn.

Trưởng lão khẽ thở dài, cùng mọi người biến mất ở cuối chân trời.



Ở một nơi khác, trong địa cung, dưới sự giúp đỡ của tế đàn bí ẩn, thân thể của Cổ Đế đã khôi phục lại, sau khi hồi phục thân thể, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời với nét mặt hơi nặng nề.

Ông ta không ngờ kiếm của thiếu niên trước đó lại đáng sợ đến thế, có thể chém vỡ cơ thể ông ta!

Nhớ tới chiêu kiếm đó, bây giờ ông ta vẫn còn thấy sợ hãi.

Lúc này Cổ Đế quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một cô gái mặc váy đen, chính là cô gái đi theo Diệp Quân trước đó.

Cô gái váy đen trầm giọng hỏi: “Cổ Đế, có muốn hợp tác không?”

Cổ Đế cười khẩy: “Ngươi có tư cách gì hợp tác với ta?”

Cô gái váy đen bình tĩnh nói: “Ta là người của thiếu niên kiếm tu kia”.

Cổ Đế cau mày.

Cô gái váy đen nhìn chằm chằm Cổ Đế: “Hợp tác cùng có lợi”.

Cổ Đế im lặng một lúc lâu rồi nói: “Thiếu niên kia có lai lịch gì?”

Cô gái váy đen bình tĩnh nói: “Đại lão đến từ bên ngoài”.

Cổ Đế nhìn cô ta rồi nói: “Ngươi muốn hợp tác thế nào?”

Cô gái váy đen nhếch môi.
 
Chương 2792


Chương 2792

Đạo Thị.

Diệp Quân dẫn Vương Quân Như trở lại Đạo Thị, cũng phải chịu thôi, muốn trở về vũ trụ Thần Nhất thì chỉ có thể đi qua Đạo Thị này. Mà Diệp Quân cũng phát hiện Đạo Thị khá giống một trạm trung chuyển vũ trụ, có thể đi tới các vũ trụ thông qua nó.

Sau khi trở lại Đạo Thị, Diệp Quân phát hiện nơi này còn vắng vẻ hơn cả trước đây, chỉ có mấy cửa hàng còn mở.

Diệp Quân đi tới cửa hàng nhỏ nhà họ Chu kia, thấy Diệp Quân, ông lão chưởng quỹ thoáng sửng sốt, sau đó cười nói: “Diệp công tử”.

Diệp Quân hỏi: “Chưởng quản, gần đây Đạo Thị có xảy ra chuyện gì không?”

Ông lão im lặng.

Diệp Quân lấy mười Tổ Nguyên ra đặt lên quầy.

Ông lão cũng không từ chối, ông ta nhận lấy mười Tổ Nguyên rồi nói: “Có lẽ Đạo Thị sẽ không chịu bỏ qua”.

Sẽ không bỏ qua!

Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng đoán trước được điều này rồi”.

Ông lão chưởng quỹ lại nói: “Bây giờ tốt nhất Diệp công tử không nên trở về vũ trụ Thần Nhất, vì theo ta biết, nhà họ Kỳ và mấy thần linh ở vũ trụ Thần Nhất đều đang chú ý đến cậu, nếu cậu trở về lúc này thì e rằng tình thế sẽ không ổn lắm”.

Nói đến đây, ông ta thoáng chần chừ, sau đó tiếp tục: “Nhà họ Kỳ vẫn luôn không ra tay với Đạo Thị có lẽ là vì đang điều tra lai lịch của cậu, nếu để bọn họ điều tra ra rồi, có lẽ bọn họ sẽ lập tức ra tay”.

Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn”.

Sau đó hắn đứng dậy rời đi.

Nhìn Diệp Quân rời đi, trong mắt ông lão chưởng quỹ lộ vẻ tò mò, thật ra ông ta cũng rất tò mò về thân phận của Diệp Quân, nhưng ông ta cũng không điều tra ra được.

Quá bí ẩn.

Sau khi rời khỏi cửa hàng nhà họ Chu, Diệp Quân đi tới trước trận pháp dịch chuyển đi đến Sơn Hải Giới, sau khi cho vào một Tổ Nguyên, hắn tiến vào trong trận pháp, chỉ trong nháy mắt hắn đã đi đến Sơn Hải Giới một lần nữa.

Tìm con chiến thú kia!

Diệp Quân chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Thiên Thiên, muội có thể cảm nhận được sự tồn tại của con chiến thú kia không?”

Ngao Thiên Thiên im lặng một lúc rồi nói: “Đi về hướng bên phải đi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.

Diệp Quân vừa mới ngự kiếm bay lên, xung quanh đã có vô số yêu thú gầm thét, những khí thế yêu thú đáng sợ kéo về phía hắn.

Diệp Quân nâng tay chém một kiếm.

Xoẹt!

Vô số khí thế yêu thú lập tức bị chém tan.

Phải biết rằng hiện tại hắn đang cầm kiếm Thanh Huyên trong tay, chưa nói đến việc đây chỉ là khí thế của yêu thú, dù bản thể của chúng có ở đây cũng không đỡ được chiêu kiếm này của hắn.

Diệp Quân thế như chẻ tre, nhanh chóng đi vào sâu trong một ngọn núi lớn.

Oanh!

Lúc này, một chiến ý đáng sợ đột nhiên phóng lên cao từ sâu trong ngọn núi, chiến ý này khiến cho Diệp Quân phải dừng lại.
 
Chương 2793


Chương 2793

Diệp Quân dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thời không ở cách đó không xa chợt nứt ra, sau đó có một con yêu thú chậm rãi xuất hiện.

Yêu thú cao to như núi, thân người đuôi rồng, hai cánh tay to như cột nhà, trên người tản ra chiến ý đáng sợ.

Yêu thú cảnh giới Thần Đạo!

Chiến thú nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt lạnh lùng.

Diệp Quân nhìn vảy trên người yêu thú, giống như đúc vảy mà Cao Thú bán cho hắn trước đây, rõ ràng con yêu thú trước mắt chính là chiến thú.

Diệp Quân chắp tay: “Xin chào chiến thú các hạ, ta đến đây không phải có ác ý gì mà chỉ muốn giao dịch với các hạ thôi”.

Chiến thú nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Giao dịch?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Chiến thú nhìn thoáng qua kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân rồi hỏi: “Giao dịch cái gì?”

Diệp Quân đáp: “Ta muốn mua một ít vảy từ các hạ”.

Hắn quyết định đi thẳng vào vấn đề, đương nhiên cũng chỉ có thể làm thế chứ đâu có trộm được? Con chiến thú này thực lực đáng sợ chắc chắn không thể trộm. Vì thế hắn chọn nói thẳng, hai bên giao dịch. Chiến thú im lặng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, một sự chèn ép vô hình lập tức kéo về phía Diệp Quân.

Diệp Quân bình tĩnh đợi chiến thú trả lời.

Một lúc lâu sau đó, chiến thú nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân rồi hỏi: “Ngươi muốn mua kiểu gì?”

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một Tổ Nguyên xuất hiện trong tay hắn: “Mua bằng thứ này thì sao?”

Chiến thú hỏi: “Ngươi có bao nhiêu?”

Diệp Quân hỏi lại: “Ngươi bán thế nào?”

Chiến thú nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Một cái vảy hai trăm Tổ Nguyên”.

Hai trăm!

Diệp Quân cau mày, rõ ràng là con chiến thú này nói giá quá cao.

Diệp Quân nhìn nó, sau đó nói: “Tạm biệt”.

Dứt lời, hắn quay người rời đi.

Dù hắn có rất nhiều Tổ Nguyên nhưng cũng không thể dùng như thế được, vì hoàn toàn không đáng.

Chiến thú lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Quân rời đi, trong mắt có sát khí dâng trào… Nó cảm nhận được trên người Diệp Quân có rất nhiều bảo vật, đặc biệt là hơi thở Tổ Mạch, hơn nữa không chỉ có một, có điều nó vẫn hơi kiêng dè.

Ở nơi này nó có không ít kẻ thù sống chết, nếu tuỳ tiện ra tay sẽ khá nguy hiểm. Nhưng nó cũng không định từ bỏ, đợi sau khi rời khỏi Sơn Hải Giới thì sẽ dễ ra tay hơn.



Bên kia, Diệp Quân đang định rời khỏi Sơn Hải Giới thì đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu, cách đó không xa chợt xuất hiện một người đàn ông trung niên.

Diệp Quân hơi nghi ngờ.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Tiểu hữu có thể nói chuyện với ta một lát không?”

Diệp Quân thắc mắc: “Ông là?”

Người đàn ông mở lòng bàn tay, một cái vảy xuất hiện trong tay ông ta, ông ta cười nói: “Tiểu hữu cần vảy của chiến thú này sao?”
 
Chương 2794


Chương 2794

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Người đàn ông mỉm cười: “Chúng ta đổi sang nơi khác nói chuyện nhé?”

Diệp Quân nhìn thoáng qua ông ta rồi nói: “Được”.

Người đàn ông trung niên cất lời: “Đi theo ta”.

Sau đó, ông ta dẫn Diệp Quân đi sâu vào trong dãy núi phía xa.

Chẳng mấy chốc dưới sự hướng dẫn của người đàn ông trung niên, Diệp Quân đi tới trước một gốc cổ thụ, gốc cổ thụ này rất lớn, tựa như một toà thành lớn che khuất bầu trời.

Mà Diệp Quân cảm nhận được rất nhiều hơi thở mạnh mẽ cuồn cuộn xung quanh gốc cổ thụ này.

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên trước mặt mình, dù ông ta có vẻ ngoài là người nhưng hắn lại cảm nhận được hơi thở của yêu thú trên người ông ta.

Người đàn ông dẫn Diệp Quân đi tới trước một cái bàn gỗ, ông ta cười nói với Diệp Quân: “Trước mắt ở Sơn Hải Giới này có hai con yêu thú mạnh nhất, một là ta, hai là con chiến thú kia, chúng ta là tồn tại có thực lực mạnh mẽ nhất trong Sơn Hải Giới, người xưa có câu một núi không thể có hai hổ, vì thế chúng ta từng đánh nhau vô số lần, nhưng tiếc là vẫn không thể phân rõ sống chết”.

Diệp Quân gật đầu nhưng không nói gì.

Người đàn ông tiếp tục: “Nguyên nhân chủ yếu nhất khiến ta không thể chiến thắng nó là vì khả năng phòng ngự của nó, sức mạnh của ta không đủ để phá vỡ được phòng ngự đó…”

Dứt lời, ông ta nhìn về phía kiếm Thanh Huyên trên tay Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên: “Ông muốn ta giúp ông?”

Người đàn ông cười hỏi: “Ta có thể xem thử kiếm của ngươi không?”

Diệp Quân gật đầu, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên bay tới trước mặt ông ta.

Người đàn ông cầm lấy thanh kiếm, sau đó rạch nhẹ một phát lên bàn tay của mình.

Rẹt!

Lòng bàn tay lập tức bị cắt ra một đường, máu tươi chảy xuống.

Thấy cảnh này, người đàn ông thoáng sửng sốt, sau đó cảm thán nói: “Đúng là một thanh kiếm sắc bén và đáng sợ…”

Dứt lời, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: “Nếu tiểu hữu sẵn sàng cho ta mượn dùng thanh kiếm này một chút, sau khi xong chuyện xác của con chiến thú kia đều sẽ là của tiểu hữu”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tiền bối, chúng ta có thể thực hiện một giao dịch lớn hơn chút nữa không?”

Người đàn ông trung niên sửng sốt.

Thực hiện một giao dịch lớn hơn!

Nghe thấy lời của Diệp Quân, người đàn ông trung niên nhất thời hơi tò mò: “Giao dịch lớn gì cơ?”

Diệp Quân nhìn chằm chằm ông ta: “Mục tiêu của tiền bối là thống nhất Sơn Hải Giới đúng không?”

Người đàn ông trung niên cũng gật đầu rất thẳng thắn: “Phải”.

Diệp Quân cười nói: “Không bằng chúng ta hợp tác đi?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói một lời.

Diệp Quân tiếp tục: “Không giấu gì ông là ta có rất nhiều đối thủ, bọn họ đều muốn giết ta, và thực lực của bọn họ cũng không thấp, yếu nhất cũng có cảnh giới Thần Đạo…”

Người đàn ông trung niên cười nói: “Ta biết, là nhà họ Kỳ, Chúng Thần Điện và Đạo Thị”.
 
Chương 2795


Chương 2795

Diệp Quân ngạc nhiên nhìn người đàn ông: “Tiền bối từng điều tra về ta ư?”

Người đàn ông lắc đầu: “Không có, là thuộc hạ của ta lúc buôn bán ở Đạo Thị từng nghe nói đến tiểu hữu…”

Diệp Quân nhìn chằm chằm người đàn ông: “Cửa hàng nhà họ Chu?”

Người đàn ông cười to không nói gì.

Diệp Quân cười khẽ: “Vậy tiền bối cảm thấy đề nghị của ta thế nào?”

Người đàn ông lắc đầu: “Tiểu hữu đừng trách ta nói thẳng, ta không muốn dính vào ân oán giữa ngươi và bọn họ, dù ta không sợ bọn họ nhưng cũng không cần thiết trở thành kẻ thù không đội trời chung với bọn họ, ngươi thấy có đúng không?”

Diệp Quân nói thẳng: “Giết bọn họ rồi, mọi thứ của bọn họ đều là của ông”.

Người đàn ông im lặng.

Diệp Quân đang định nói tiếp thì ông ta lại nói: “Hợp tác với tiểu hữu cũng được thôi, nhưng tiểu hữu phải giúp ta giải quyết hai người, nếu ngươi có thể giải quyết thì ta sẽ hợp tác với ngươi”.

Diệp Quân tò mò: “Là ai?”

Người đàn ông trầm giọng nói: “Là hai tiểu tử đi vào từ bên ngoài trước đây không lâu, một con Linh Tổ, một con ác thú… Hiện tại bọn họ là nhân tố không xác định ớn nhất…”

Diệp Quân đứng bật dậy, ngạc nhiên nói: “Cái gì? Linh Tổ và ác thú?’

Người đàn ông trung niên nhìn về phía Diệp Quân: “Phải”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có phải là một cô bé không?”

Người đàn ông hơi thắc mắc: “Ngươi quen à?”

Diệp Quân chớp mắt, sau đó nghiêm túc nói: “Không tính là quen, nhưng họ vẫn sẽ nể mặt ta”.

Người đàn ông nhất thời thấy nghi ngờ.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Hai người họ cứ để ta giải quyết, ông tự mình xử lý con chiến thú kia đi, đợi sau khi ông thống nhất Sơn Hải Giới, ông phải giúp ta xử lý nhà họ Kỳ, Đạo Thị và mấy vị thần ở Chúng Thần Điện kia”.

Người đàn ông trầm giọng nói: “Tiểu hữu, tuy thực lực của ta cũng tạm được, nhưng ta vẫn không dám đảm bảo có thể giúp ngươi giải quyết hết bọn họ… Bọn họ cũng đều có thực lực, không hề yếu, đặc biệt là Đạo Thị, thế lực sau lưng bọn họ hơi phức tạp”.

Diệp Quân hỏi: “Vậy ông nó xem nên làm thế nào?”

Người đàn ông trung niên nghiêm túc nói: “Nếu ngươi có thể lừa bọn họ đến Sơn Hải Giới, ta có thể giết chết cao thủ cảnh giới Thần Đạo năm phần thần tính trở xuống một cách dễ dàng. Còn nếu ở bên ngoài thì ta chỉ có thể giúp ngươi ngăn cản một cao thủ cảnh giới Thần Đạo năm phần thần tính trở xuống mà thôi, đây là giới hạn của ta”.

Diệp Quân im lặng suy nghĩ một lát rồi đồng ý: “Được”.

Người đàn ông gật đầu, sau đó ông ta nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay: “Thanh kiếm này của ngươi…”

Vì ông ta phát hiện khi cầm thanh kiếm này, ông ta hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của nó, nói một cách đơn giản là ông ta không thể nào sử dụng được.

Diệp Quân nhìn về phía kiếm Thanh Huyên: “Thanh Huyên, phối hợp đi”.

Kiếm Thanh Huyên khẽ rung, lúc này người đàn ông mới cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Thấy cảnh này người đàn ông nhất thời thở dài: “Thanh kiếm này đúng là kỳ lạ, dù người bình thường có cướp được nó cũng không thể sử dụng được…”

Diệp Quân nói: “Ông có thể giải quyết được con chiến thú kia sao?”
 
Chương 2796


Chương 2796

Người đàn ông trung niên cười nói: “Dưới tình huống thực lực tương đương, trang bị là một thứ rất quan trọng”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng là như thế”.

Thực lực tương đương thì phải xem trang bị của ai tốt hơn.

Người đàn ông trung niên đứng dậy: “Tiểu hữu có thể ở lại đây đợi một lát”.

Dứt lời, ông ta bay lên rồi biến mất ở cuối chân trời phía xa, chẳng mấy chốc, sâu trong dãy núi rất xa kia vang lên tiếng gào thét đáng sợ.

Đó là tiếng của chiến thú!

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, sau đó xoay người nhìn xung quanh, hắn cảm thấy hơi hưng phấn, không ngờ Nhị Nha và Tiểu Bạch lại đến đây.

Chắc chắn họ đến để đưa trang bị cho hắn!

Đúng là đã đến lúc nên đổi mới trang bị rồi.

Ầm!

Lúc này sâu trong dãy núi đó có những tiếng ầm ầm không ngừng vang dội, toàn bộ Sơn Hải Giới bắt đầu đất rung núi chuyển như động đất, vô cùng kinh khủng.

Tình hình chiến đấu khá kịch liệt!

Nhưng không lâu sau đó sâu trong dãy núi kia đã vang lên tiếng hét thảm thiết.

Vẫn là âm thanh của con chiến thú!

Chẳng mấy chốc, người đàn ông trung niên đã kéo theo một cái xác bay đến từ chân trời.

Ông ta đáp xuống trước mặt Diệp Quân rồi vứt cái xác của chiến thú sang một bên, sau đó cười nói với Diệp Quân: “Tiểu hữu, bây giờ cái xác này là của ngươi”.

Diệp Quân nhìn xác của con chiến thú kia, trên người nó có rất nhiều vết kiếm.

Người đàn ông nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, cảm thán: “Tiểu hữu, thanh kiếm này của ngươi thật sự quá đáng sợ, khả năng phòng ngự của con chiến thú này rất kinh khủng, nhưng nó lại trở nên mỏng như giấy trước thanh kiếm này của ngươi”.

Dứt lời ánh mắt ông ta trở nên phức tạp.

Ông ta giao đấu với con chiến thú này hơn nghìn năm vẫn luôn bất phân thắng bại, mà ông ta không ngờ hôm nay dựa vào thanh kiếm này mất chưa đến mấy chục giây đã kết thúc trận chiến.

Trang bị vẫn rất là quan trọng!

Diệp Quân cười nói: “Chúc mừng tiền bối!”

Người đàn ông trung niên thu hồi suy nghĩ, ông ta đang định trả kiếm Thanh Huyên lại cho Diệp Quân… Nhưng trong đầu lại có một suy nghĩ tham lam lướt qua.

Nếu ông ta cướp lấy thanh kiếm này thì thực lực của ông ta sẽ tăng lên rất nhiều, có thể nói là vô địch trong cùng cảnh giới, vượt cảnh giới cũng không áp lực.

Hiện tại ông ta là cảnh giới Thần Đạo bốn phần thần tính, có thanh kiếm này dù là ở bên ngoài, ông ta cũng chắc chắn có thể xử lý cao thủ cảnh giới Thần Đạo năm phần thần tính một cách dễ dàng, dù đối mặt với cao thủ sáu phần thần tính ông ta cũng sẽ không sợ.

Khả năng gia tăng sức chiến đấu của thanh kiếm này quá kinh khủng.

Diệp Quân bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên đang im lặng suy nghĩ trước mặt.

Tính đặc thù của kiếm Thanh Huyên là chỉ cần hắn muốn, ngoài hắn ra thì không bất cứ ai có thể sử dụng được, không chỉ không thể sự dụng mà còn bị cắn trả.

Trước mắt chỉ có người được thanh kiếm này công nhận mới có thể sử dụng nó.
 
Chương 2797


Chương 2797

Một khi người đàn ông trung niên này có ý đồ xấu, hắn sẽ lập tức bị kiếm Thanh Huyên cắn trả.

Lúc này, người đàn ông đột nhiên cười trả lại kiếm Thanh Huyên cho Diệp Quân: “Tiểu hữu, ta trả kiếm cho ngươi”.

Cuối cùng ông ta vẫn không chọn cướp kiếm!

Vì lý trí đã chiến thắng lòng tham.

Thiếu niên này có lai lịch không tâm thường, nếu giết người cướp kiếm thì dù thành công ông ta cũng sẽ tạo ra nhân quả vô cùng lớn. Hơn nữa thanh kiếm này khá đặc biệt, phải biết rằng khi nãy nếu không nhờ thiếu niên này lên tiếng, ông ta hoàn toàn không thể sử dụng được nó.

Vì thế dù rất động lòng nhưng ông ta vẫn kiềm chế được.

Giết người cướp kiếm sẽ để lại hậu hoạ khôn lường.

Không bằng kết bạn với hắn… Sau này nếu ông ta gặp cao thủ không thể chống lại nói không chừng còn có thể mượn dùng, thế chẳng phải tốt hơn sao.

Nghĩ vậy, chút tham lam cuối cùng trong đầu người đàn ông cũng biến mất.

Diệp Quân nhận lấy kiếm Thanh Huyên rồi hỏi: “Tiền bối xưng hô thế nào?”

Người đàn ông trung niên cười đáp: “Thần Dã”.

Diệp Quân gật đầu: “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”.

Thần Dã cười rồi nói: “Tiểu hữu, còn ác thú và Linh Tổ kia…”

Diệp Quân nói: “Phiền tiền bối dẫn ta đi gặp họ”.

Thần Dã nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tiểu hữu, ngươi chắc chắn họ sẽ nể mặt ngươi chứ? Không giấu gì ngươi, con ác thú kia khá khó chịu, cô ta… rất thích chú ý đến nhẫn không gian của ta”.

Diệp Quân: “…”

Thần Dã lắc đầu cười khẽ: “Cho nên tiểu hữu đi gặp cô ta tốt nhất nên cất kiếm đi, nếu không có lẽ cô ta sẽ cướp đấy…”

Diệp Quân cười nói: “Không sao, chúng ta đi gặp họ đi”.

Thần Dã thấy Diệp Quân tự tin thế thì cũng không nói gì thêm: “Đi theo ta”.

Dứt lời ông ta xoay người rời đi.

Sau khi cất xác con chiến thú kia đi, Diệp Quân di chuyển, biến thành một tia kiếm quang đi theo ông ta.

Thần Dã nhanh chóng dẫn Diệp Quân tới trước một cái hồ, ông ta chỉ xuống đáy hồ: “Ở bên dưới”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Ở bên dưới làm gì?”

Thần Dã trầm giọng đáp: “Tìm báu vật”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Thần Dã, Thần Dã giải thích: “Sau khi vào đó, bọn họ bắt đầu tìm kiếm báu vật ở khắp nơi… Linh Tổ kia rất đặc biệt, nó có thể tìm ra một vài bí cảnh di tích bị che giấu…”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ.

Tiểu Bạch!

Hắn biết Tiểu Bạch có chức năng tìm báu vật.

Lúc này đáy hồ đột nhiên hơi rung lên.

Thấy thế Diệp Quân nói: “Chúng ta xuống đó đi”.

Sau đó hắn biến thành một tia kiếm quang bay xuống đáy hồ.

Thần Dã thoáng do dự rồi cũng đi theo.
 
Chương 2798


Chương 2798

Sâu dưới đáy hồ này có một không gian khác, là một thế giới riêng biệt.

Trước một động phủ có một cô bé đang đánh lên trên cửa đá, phong ấn trên cửa đá rung lên rồi nứt ra, nhưng vẫn chưa hoàn toàn vỡ tan.

Thấy thế cô bé nhất thế hơi ngạc nhiên, vì thế cô bé lại đấm thêm một phát nữa.

Ầm!

Cửa đá lập tức vỡ tan.

Trong cửa đá là một hành lang sâu không thấy đáy.

Cô bé ôm tên nhóc màu trắng đi dọc theo hành lang, hai bên hành lang có vô số bùa chú màu máu.

Cô bé nhìn thoáng qua những bùa chú màu máu kia, sau đó chẳng thèm để tâm liếm kẹo hồ lô.

Mấy thứ xấu xa này chỉ khiến cô bé cảm thấy thân thiết hơn thôi.

Nhị Nha nhanh chóng dẫn Tiểu Bạch đi tới trước một cánh cửa, toàn bộ cánh cửa này có một màu đỏ như máu, tựa như làm bằng máu tươi, vô cùng kỳ quái.

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó đánh ra một quyền.

Ầm!

Cú đấm khiến cánh cửa màu máu rung động dữ dội, xuất hiện vô số vết nứt, nhưng cũng không hoàn toàn vỡ tan.

Thấy cảnh này Nhị Nha hơi cau mày, lại đấm thêm phát nữa.

Oanh!

Cánh cửa kia lập tức biến thành tro bụi.

Cùng lúc đó những bùa chú màu máu bí ẩn ở xung quanh hành lang chợt bốc cháy rồi biến thành tro bụi.

Nhị Nha nhíu mày, hình như là phong ấn gì đó bị đánh vỡ.

“Ha ha…”

Lúc này có một tiếng cười to chợt vang lên từ sau cánh cửa: “Mười vạn năm! Mười vạn năm! Cuối cùng ta cũng có thể ra ngoài rồi, ha ha…’

Ra ngoài?

Nhị Nha và Tiểu Bạch ở trước cửa nhìn nhau với vẻ nghi ngờ.

Lúc này dưới ánh nhìn của họ, một người đàn ông mặc trường bào màu đen chậm rãi bước ra, người đàn ông thân hình cao lớn, chỗ hai tay còn đang bị trói bởi dây xích màu đen, trên người tản ra lệ khí vô cùng mạnh tựa như một tay giết người.

Khi nhìn thấy Nhị Nha và Tiểu Bạch, người đàn ông cau mày: “Các ngươi là người phá phong ấn à?”

Nhị Nha gật đầu.

Trong mắt người đàn ông lộ vẻ nghi ngờ, ông ta quan sát Nhị Nha và Tiểu Bạch một lúc, cuối cùng ông ta nhìn về phía Tiểu Bạch, sau đó hơi ngạc nhiên nói: “Linh Tổ?”

Tiểu Bạch chớp mắt vung móng vuốt, trong tay xuất hiện một quả bom.

Sau khi xác nhận thân phận Linh Tổ của Tiểu Bạch người đàn ông lập tức bật cười, mới ra ngoài đã có một con Linh Tổ tự đưa mình tới, đây đúng là trời cao ban ơn mà.

Thấy người đàn ông cười to, Nhị Nha và Tiểu Bạch nhìn nhau, sau đó họ nhìn nhẫn không gian người đàn ông đeo trên tay.

Lúc này người đàn ông cười nhẹ nhàng với Tiểu Bạch: “Ngươi có muốn nhận ta làm chủ không?”

Nếu có thể được con Linh Tổ này nhận làm chủ nhân thì chắc chắn ông ta sẽ đổi đời từ nay.

Nghe thấy lời của người đàn ông, Tiểu Bạch vội vàng lắc đầu.
 
Chương 2799


Chương 2799

Người đàn ông cũng không tức giận, ông ta cười nói: “Không sao, sau này ngươi sẽ đổi ý thôi”.

Dứt lời ông ta duỗi tay phải về phía Tiểu Bạch, rõ ràng là muốn khống chế Tiểu Bạch, nhưng chờ đợi ông ta là một nắm đấm nhỏ.

Nắm đấm của Nhị Nha!

Bốp!

Một tiếng nổ vang lên, người đàn ông bị cú đấm này đánh bay vào sâu trong phòng tối nhỏ kia, cuối cùng đập vỡ một vùng vách núi mới dừng lại.

Lúc này toàn bộ thế giới dưới mặt đất bắt đầu sụp đổ.

Sâu trong lòng đất, người đàn ông ngơ ngác nhìn cơ thể hơi nứt ra của mình.

Cú đấm này có thể đánh vỡ cơ thể ông ta?

Người đàn ông cảm thấy hơi khó có thể chấp nhận.

Lúc này cô bé kia lại xuất hiện trước mặt ông ta, thấy thế sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, ông ta vội nói: “Ngươi…”

Cô bé lại đấm thêm phát nữa.

Bốp!

Cú đấm này khiến toàn bộ thế giới dưới lòng đất hoàn toàn sụp đổ, biến thành một vực sâu khổng lồ.

Diệp Quân và Thần Dã vừa mới tiến vào lòng đất cũng chợt cảm nhận được sóng xung kích của sức mạnh cường đại này, sắc mặt hai người hơi thay đổi, Diệp Quân vung tay áo làm một tia kiếm ý bay ra, ngăn chặn sóng xung kích của sức mạnh cường đại kia.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn về phía xa.

Sao Nhị Nha này lại đánh nhau với người ta rồi?

Nét mặt Thần Dã ở bên cạnh Diệp Quân cũng hơi nặng nề: “Thực lực của ác thú này đúng là đáng sợ…”

Dứt lời ông ta không khỏi nhìn Diệp Quân bên cạnh, trong lòng hơi nghi ngờ, tiểu hữu này thật sự có thể xử lý con ác thú kia sao?

Lúc này Diệp Quân đột nhiên nói: “Đi”.

Dứt lời, người hắn rung lên, biến thành một tia kiếm quang bay về phía xa.

Thấy thế Thần Dã cũng vội vàng đi theo.

Sâu trong lòng đất phía xa, Nhị Nha đang muốn ra tay một lần nữa, nhưng lúc này cô bé như cảm nhận được điều gì đó nên quay đầu nhìn lại, khi thấy một tia kiếm quang ở phía xa, cô bé nhất thời sửng sốt: “Cháu trai?”

Lúc này kiếm quang bay đến trước mặt Nhị Nha, kiếm quang tản đi, Diệp Quân xuất hiện.

Thấy Diệp Quân, hai mắt Tiểu Bạch sáng lên, nó vội vàng bay lên bả vai hắn, sau đó dùng móng vuốt nhỏ vuốt ve đầu hắn như rất cưng chiều.

Diệp Quân: “…”

Nhị Nha đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Cháu trai, sao ngươi lại đến đây?”

Cháu trai?

Nghe thấy lời của Nhị Nha, nét mặt Thần Dã bên cạnh nhất thời trở nên kỳ lạ.

Diệp Quân cũng không quan tâm đến cách gọi của Nhị Nha, hắn cười nói: “Nghe nói các ngươi đến đây nên cố ý đến tìm”.

Dứt lời, hắn nhìn người đàn ông áo đen đang chậm rãi đi tới từ phía xa, tỏ vẻ nghi ngờ: “Ông ta là?”

Nhị Nha nói: “Ông ta muốn cướp Tiểu Bạch”.
 
Chương 2800


Chương 2799

Người đàn ông cũng không tức giận, ông ta cười nói: “Không sao, sau này ngươi sẽ đổi ý thôi”.

Dứt lời ông ta duỗi tay phải về phía Tiểu Bạch, rõ ràng là muốn khống chế Tiểu Bạch, nhưng chờ đợi ông ta là một nắm đấm nhỏ.

Nắm đấm của Nhị Nha!

Bốp!

Một tiếng nổ vang lên, người đàn ông bị cú đấm này đánh bay vào sâu trong phòng tối nhỏ kia, cuối cùng đập vỡ một vùng vách núi mới dừng lại.

Lúc này toàn bộ thế giới dưới mặt đất bắt đầu sụp đổ.

Sâu trong lòng đất, người đàn ông ngơ ngác nhìn cơ thể hơi nứt ra của mình.

Cú đấm này có thể đánh vỡ cơ thể ông ta?

Người đàn ông cảm thấy hơi khó có thể chấp nhận.

Lúc này cô bé kia lại xuất hiện trước mặt ông ta, thấy thế sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, ông ta vội nói: “Ngươi…”

Cô bé lại đấm thêm phát nữa.

Bốp!

Cú đấm này khiến toàn bộ thế giới dưới lòng đất hoàn toàn sụp đổ, biến thành một vực sâu khổng lồ.

Diệp Quân và Thần Dã vừa mới tiến vào lòng đất cũng chợt cảm nhận được sóng xung kích của sức mạnh cường đại này, sắc mặt hai người hơi thay đổi, Diệp Quân vung tay áo làm một tia kiếm ý bay ra, ngăn chặn sóng xung kích của sức mạnh cường đại kia.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn về phía xa.

Sao Nhị Nha này lại đánh nhau với người ta rồi?

Nét mặt Thần Dã ở bên cạnh Diệp Quân cũng hơi nặng nề: “Thực lực của ác thú này đúng là đáng sợ…”

Dứt lời ông ta không khỏi nhìn Diệp Quân bên cạnh, trong lòng hơi nghi ngờ, tiểu hữu này thật sự có thể xử lý con ác thú kia sao?

Lúc này Diệp Quân đột nhiên nói: “Đi”.

Dứt lời, người hắn rung lên, biến thành một tia kiếm quang bay về phía xa.

Thấy thế Thần Dã cũng vội vàng đi theo.

Sâu trong lòng đất phía xa, Nhị Nha đang muốn ra tay một lần nữa, nhưng lúc này cô bé như cảm nhận được điều gì đó nên quay đầu nhìn lại, khi thấy một tia kiếm quang ở phía xa, cô bé nhất thời sửng sốt: “Cháu trai?”

Lúc này kiếm quang bay đến trước mặt Nhị Nha, kiếm quang tản đi, Diệp Quân xuất hiện.

Thấy Diệp Quân, hai mắt Tiểu Bạch sáng lên, nó vội vàng bay lên bả vai hắn, sau đó dùng móng vuốt nhỏ vuốt ve đầu hắn như rất cưng chiều.

Diệp Quân: “…”

Nhị Nha đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Cháu trai, sao ngươi lại đến đây?”

Cháu trai?

Nghe thấy lời của Nhị Nha, nét mặt Thần Dã bên cạnh nhất thời trở nên kỳ lạ.

Diệp Quân cũng không quan tâm đến cách gọi của Nhị Nha, hắn cười nói: “Nghe nói các ngươi đến đây nên cố ý đến tìm”.

Dứt lời, hắn nhìn người đàn ông áo đen đang chậm rãi đi tới từ phía xa, tỏ vẻ nghi ngờ: “Ông ta là?”

Nhị Nha nói: “Ông ta muốn cướp Tiểu Bạch”.
 
Chương 2801


Chương 2801

Thần Dã cũng nhìn ông ta: “Ông đã bị nhốt ở nơi này bao lâu rồi?”

Người đàn ông trầm giọng nói: “Khoảng mười vạn năm”.

Mười vạn năm!

Nghe thấy lời của người đàn ông, Diệp Quân nheo mắt, không ngờ người này lại bị nhốt tận mười vạn năm!

Nếu hắn bị nhốt mười vạn năm, e rằng hắn sẽ phát điên luôn.

Thần Dã trầm giọng hỏi: “Có phải ông bị Yêu Hoàng năm đó phong ấn không?”

Yêu Hoàng!

Nghe thấy hai chữ này sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, trong mắt lộ vẻ kiêng dè.

Diệp Quân nhìn về phía Thần Dã: “Yêu Hoàng?’

Thần Dã gật đầu: “Yêu Hoàng đời thứ nhất của Sơn Hải Giới là yêu thú mạnh nhất từ trước đến nay ở nơi này, có cảnh giới Thần Đạo sáu phần thần tính”.

Diệp Quân hỏi: “Bây giờ không còn ở đây nữa à?”

Thần Dã đáp: “Đã rời khỏi Sơn Hải Giới rồi”.

Dứt lời, ông ta nhìn về phía người đàn ông áo đen: “Khi còn nhỏ ta từng nghe tổ tiên nhắc tới một loài người bị Yêu Hoàng đích thân phong ấn nhốt lại, hơn nữa lai lịch của loài người này còn không hề tầm thường, đến từ La Cổ Giới lớn mạnh…”

Nghe thấy lời của Thần Dã, sắc mặt người đàn ông hơi thay đổi, không biết ông ta đang nghĩ gì.

Thần Dã nhìn chằm chằm ông ta: “Tiểu hữu, nếu để ông ta rời đi, chắc chắn ông ta sẽ truyền tin tức Linh Tổ xuất hiện đến La Cổ Giới, khi đó mọi người sẽ gặp phải phiền phức vô cùng to lớn”.

Diệp Quân cau mày nhìn về phía người đàn ông áo đen, người đàn ông vội vàng nói: “Không đâu, chắc chắn sẽ không…”

Diệp Quân nhìn ông ta: “Thần Dã tiền bối, La Cổ Giới này là nơi nào vậy?”

Thần Dã đáp: “Đứng thứ ba về thực lực trong các thế giới, vô cùng lớn mạnh, năm đó sở dĩ Yêu Hoàng phong ấn ông ta mà không giết ông ta, chắc hẳn là vì kiêng dè La Cổ tộc này”.

Người đàn ông khẽ thở dài: “Đúng là ta đến từ La Cổ tộc, nhưng quan hệ giữa ta và bọn họ cũng chẳng ra sao cả, nếu không năm đó bọn họ cũng sẽ không thấy chết không cứu. Càng chưa nói bây giờ đã mười vạn năm trôi qua, chút quan hệ giữa ta và La Cổ tộc đã sớm mất sạch rồi…’

Dứt lời ông ta nhìn về phía Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Vị công tử này, hôm nay ta có thể thoát khỏi phong ấn đã là rất may mắn, vì thế chắc chắn ta sẽ không gây chuyện đâu!”

Ông ta đã nhìn ra nếu muốn rời khỏi đây thì phải đợi thiếu niên này gật đầu, dù hắn là người có cảnh giới yếu nhất ở nơi này.

Diệp Quân nói: “Ông đi đi”.

Người đàn ông vội vàng xoay người bỏ chạy.

Thần Dã hơi lo lắng.

Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch bên cạnh, sau đó cười nói: “Đừng lo lắng thay cho họ”.

Nếu người đàn ông này thật sự muốn gây chuyện thì La Cổ tộc mới là bên nên lo lắng. Đùa sao, dù Diệp Quân hắn có chết thì hai bà cô này cũng sẽ không có vấn đề gì cả.

Nếu đánh nhau, hai bà cô này có thể gọi đến cho ngươi một đống người.

Hơn nữa hai người họ còn có thể đi cùng với ông nội…

Thấy dáng vẻ dửng dưng của Diệp Quân, Thần Dã nhất thời hơi tò mò về thân phận của Diệp Quân, Nhị Nha và Tiểu Bạch.
 
Chương 2802


Chương 2802

Chương 2802

Rõ ràng ba người này là người một nhà, mà ông ta vẫn thấy nghi ngờ vì sao mình chưa từng nghe nói tới nhà họ Dương này?

Lúc này, Diệp Quân đi tới trước mặt Nhị Nha, sau đó cười nói: “Tiếp theo các ngươi có dự định gì?”

Nhị Nha ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta cố ý đến tìm ngươi đấy”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Tìm ta?”

Nhị Nha vội vàng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân tò mò: “Tìm ta làm gì?”

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Lo lắng cho ngươi”.

Khoé miệng Diệp Quân khẽ giật, hắn chần chừ một lúc sau đó nói: “Có phải các ngươi lén chạy ra ngoài không?”

Nhị Nha liếc hắn một cái rồi nói: “Chúng ta thật sự lo lắng cho ngươi nên mới đến tìm ngươi…”

Nói đến đây, cô bé như nhớ ra điều gì nên vội nói: “Chúng ta còn mang một bảo bối đến cho ngươi nữa”.

Dứt lời, cô bé nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó lấy ra một con dấu màu vàng đậm.

Con dấu này vừa xuất hiện, đất trời xung quanh lập tức bắt đầu bị dung hoà.

Thần Dã và Diệp Quân nhất thời ngây người.

Nhị Nha vội cất con dấu kia đi, sau đó nói; “Không phải bảo bối này, là cái kia ấy…”

Nói đến đây, cô bé khoa tay múa chân.

Tiểu Bạch chớp mắt rồi vung móng vuốt, một quan tài xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, sao quan tài này có vẻ quen mắt thế nhỉ?

Quan tài trông rất quen!

Diệp Quân nhìn một lúc, chỉ một lát sau hắn như nghĩ đến điều gì, vội nói: “Cái này…”

Hắn nhớ ra rồi.

Lúc trước hắn từng gặp Đà Quan lão nhân, mà quan tài ông lão kia kéo chính là cái quan tài trước mắt.

Diệp Quân hơi nghi ngờ, sao cái quan tài này lại ở trong tay Nhị Nha và Tiểu Bạch?

Chẳng lẽ Đà Quan lão nhân kia bị hai người này cướp?

Nhị Nha chỉ cái quan tài, sau đó nói: “Cái này tặng cho ngươi”.

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn cái quan tài kia, sau đó tò mò hỏi: “Bên trong là cái gì vậy?”

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Ngươi tự xem đi”.

Diệp Quân do dự một lát, sau đó đi tới trước cái quan tài kia, hắn đẩy nhẹ quan tài, một dung mạo tuyệt thế xuất hiện trước mắt hắn.

Là một cô gái!

Cô gái mặc váy dài màu trắng nhạt nằm im trong quan tài, hai tay chắp lại đặt trên bụng, không hề có hơi thở.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhị Nha: “Đây là?”

Nhị Nha lắc đầu: “Không quen”.

Diệp Quân lại nhìn về phía cô gái trong quan tài, hắn do dự một lát, sau đó nhẹ nhàng chạm tay vào mặt cô gái, hắn hơi ngạc nhiên vì khuôn mặt cô ta vẫn còn có nhiệt độ.

Còn sống!

Diệp Quân hơi cạn lời, hắn nhìn về phía Nhị Nha: “Ngươi đưa cái này cho ta làm gì?”
 
Chương 2803


Chương 2803

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Ngươi không cảm thấy cô ta rất xinh đẹp à?”

Diệp Quân nhìn cô gái trong quan tài, đúng như lời Nhị Nha nói là thật sự rất đẹp… Không đúng, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhị Nha: “Cô ta có đẹp hay không liên quan gì đến ta?”

Nhị Nha chớp mắt: “Ngươi có cần vợ không?”

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ, ngươi đến để đưa vợ cho ta à? Ngươi đúng là tốt với ta quá…

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Dù sao ngươi cũng có nhiều vợ như thế, thêm một người nữa đâu có sao”.

Diệp Quân đen mặt, hắn trừng Nhị Nha một cái, sau đó nhìn về phía cô gái trong quan tài: “Cô ta làm sao vậy?”

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, cô bé cúi đầu nhìn cô gái trong quan tài, sau đó nói: “Có lẽ là bị phong ấn”.

Diệp Quân hỏi: “Các ngươi có thể giải trừ phong ấn cho nàng không?”

Nhị Nha nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt tỏ vẻ nghi ngờ.

Nhị Nha hỏi: “Ngươi làm được không?”

Tiểu Bạch vung móng vuốt tỏ vẻ không rõ.

Nhị Nha nói: “Thử xem”.

Tiểu Bạch hơi do dự, sau đó nó nhìn về phía cô gái trong quan tài, đặt móng vuốt lên trán cô ta, một luồng linh khí thuần khí chảy vào trong cơ thể cô gái, nhưng ngay sau đó đã có một sức mạnh cường đại tuôn ra từ giữa chân mày của cô gái, khiến Tiểu Bạch lập tức bị đánh bay.

Nhị Nha nhanh tay nhanh mắt bắt lấy Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch vội vàng đi tới trước mặt Tiểu Bạch rồi hỏi: “Không sao chứ?”

Tiểu Bạch lắc đầu, sau đó chỉ trước ngực mình, trước ngực nó có một ngọc bội màu vàng, sức mạnh tản ra từ trong cơ thể cô gái khi nãy đã bị ngọc bội màu vàng này ngăn cản.

Thấy Tiểu Bạch không sao, Diệp Quân lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn quay đầu nhìn cô gái trong quan tài, sắc mặt dần trở nên hơi nặng nề, có thể nhìn ra cô gái này có vẻ không đơn giản.

Lúc này, Thần Dã ở bên cạnh cũng nói: “Trong cơ thể cô gái này có một sức mạnh cực kỳ cường đại, sức mạnh này phong ấn cô ta cũng là bảo vệ cô ta”.

Diệp Quân đi tới trước quan tài, hắn nhìn cô gái bên trong, sau một hồi im lặng hắn lấy kiếm Thanh Huyên ra, kề kiếm ở giữa chân mày cô gái. Ngay lập tức sức mạnh cường đại kia lại xuất hiện lần nữa, nhưng lúc đụng phải kiếm Thanh Huyên sức mạnh kia lại rụt trở về như bị điện giật.

Diệp Quân điều động kiếm Thanh Huyên, những sức mạnh cường đại tràn vào trong cơ thể cô gái, dần dần, cô gái kia cau mày.

Thấy cảnh này Diệp Quân vội vàng điều động kiếm Thanh Huyên tiếp, không biết bao lâu trôi qua, cơ thể cô gái chợt run lên, sau đó vô số điểm sáng tản ra từ trong cơ thể cô ta.

Phong ấn đã được phá vỡ!

Lúc này, cô gái chậm rãi mở mắt ra.

Nhị Nha và Tiểu Bạch vội vàng đi tới, hai đứa nhóc tò mò nhìn chằm chằm cô gái.

Diệp Quân thu hồi kiếm Thanh Huyên, hắn nhìn cô gái kia. Trong mắt cô gái tràn đầy vẻ mơ hồi, một lúc lâu sau đó, cô ta nhìn về phía mấy người nhóm Diệp Quân nhưng không nói một lời.

Diệp Quân dò hỏi: “Cô nương?”

Cô gái nhìn về phía Diệp Quân, nhưng vẫn im lặng.

Diệp Quân nói: “Ngồi dậy nói chuyện một chút được không?”
 
Chương 2804


Chương 2804

Cô gái chậm rãi ngồi dậy, cô ta ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng thì nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi là?”

Diệp Quân nhìn cô gái, hỏi ngược lại cô ta: “Cô là ai?”

Nghe thấy lời của Diệp Quân, cô gái nhíu mày, sau một lúc lâu cô ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Không nhớ nổi”.

Diệp Quân sa sầm mặt, cô gái này bị mất trí nhớ à?

Lúc này Nhị Nha đột nhiên chỉ vào cánh tay phải của cô gái, trên đó có một dấu hình chữ “Vạn”.

Diệp Quân nhìn về phía dấu kia, sau đó hỏi: “Thần Dã tiền bối, ông có từng nhìn thấy cái này chưa?”

Thần Dã nhìn thoáng qua cái dấu kia, một lúc lâu sau đó ông ta lắc đầu.

Diệp Quân nhìn về phía cô gái: “Cô có nhớ được gì không?”

Cô gái lắc đầu: “Đầu óc trống rỗng”.

Diệp Quân im lặng, xem ra chỉ có thể đi tìm Đà Quan lão nhân đó mà thôi, có lẽ đối phương biết lai lịch của cô gái này.

Diệp Quân khẽ thở dài, hai tiểu tổ tông này mang một cô gái đến cho hắn như thế thật sự quá đau đầu.

Diệp Quân không thể làm gì hơn, chỉ có thể đưa cô gái này vào trong Tiểu Tháp để ở tạm trong đó.

Sau khi sắp xếp cho cô ta xong, Diệp Quân nhìn về phía Nhị Nha và Tiểu Bạch, Nhị Nha hé miệng cười: “Chúc mừng!”

Diệp Quân tức giận nói: “Chúc mừng cái gì?”

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Cô gái này rất đẹp”.

Diệp Quân nói: “Nếu tiếp theo các ngươi không có kế hoạch gì thì tạm thời đi theo ta”.

Nhị Nha gật đầu: “Được!”

Lần này họ lén chạy ra ngoài, dù chơi rất vui nhưng sau này chắc chắn vẫn sẽ bị phạt, nhưng có cháu trai thì họ còn có thể lấy cớ được.

Thấy Nhị Nha đồng ý, Diệp Quân hơi nhếch môi.

Chỉ có Thần Dã thì hắn cũng không chắc chắn có thể giết chết mấy vị thần kia, nhưng bây giờ có Nhị Nha và Tiểu Bạch gia nhập khiến hắn tự tin hơn rất nhiều.

Vì thế Diệp Quân lập tức bắt đầu kế hoạch.

Lúc này Thần Dã nói: “Diệp tiểu hữu, ta cảm thấy Đạo Thị là nơi mà chúng ta phải chú ý nhất”.

Diệp Quân nhìn về phía Thần Dã: “Tiền bối hiểu biết nhiều về Đạo Thị không?”

Thần Dã lắc đầu: “Thế lực này rất bí ẩn, ta chỉ biết Triệu Lão kia thôi, ông ta xem như là nhân vật đứng đầu ngoài mặt của Đạo Thị, nhưng ta có thể chắc chắn sau lưng ông ta vẫn còn cao thủ, chỉ không biết là ai mà thôi”.

Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Vậy giải quyết mấy vị thần và nhà họ Kỳ kia trước đã…”

Nói đến đây hắn khẽ mỉm cười: “Nếu ta đoán không lầm chắc chắn bây giờ bọn họ cũng đang lên kế hoạch sẽ giải quyết ta thế nào”.

Thần Dã gật đầu: “Có lẽ vậy”.

Diệp Quân nhìn về phía Thần Dã: “Tiền bối có cảnh giới Thần Đạo bốn phần thần tính đúng không?”

Thần Dã gật đầu: “Đúng thế, nếu ngươi có thể dụ bọn họ đến Sơn Hải Giới, thực lực của ta sẽ tương đương với cao thủ cảnh giới Thần Đạo bốn phần thần tín. Đương nhiên dù ở bên ngoài khi chiến đấu với loài người cùng cấp bậc, ta vẫn có lợi thế”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhị Nha: “Ngươi có thể giải quyết mấy người?”

Nhị Nha bình tĩnh đáp: “Càng nhiều càng tốt”.
 
Chương 2805


Chương 2805

Thần Dã: “…”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Vậy đến lúc đó cứ xem rồi đánh, dù sao người mạnh nhất cũng sẽ để lại cho ngươi”.

Nhị Nha gật đầu: “Được!”

Cô bé thích đánh nhau nhất.

Diệp Quân lại nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vung móng vuốt nhỏ như đang nói gì đó.

Diệp Quân cười nói: “Đến lúc đó ngươi cung cấp trang bị là được!”

Tiểu Bạch: “…”

Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện Diệp Quân dẫn Nhị Nha, Tiểu Bạch và Thần Dã tiến vào Tiểu Tháp, vừa đi vào trong, sắc mặt Thần Dã đã trở nên nặng nề chưa từng có.

Thần Dã nhìn về phía Diệp Quân bên cạnh, thầm thấy khiếp sợ, ông ta biết bản thân vẫn còn đánh giá thấp thiếu niên kiếm tu trước mắt này quá.

Nhà họ Dương sau lưng thiếu niên kiếm tu này không đơn giản chút nào!

Nhưng điều làm ông ta thấy nghi ngờ là vì sao ông ta chưa từng nghe nói tới?

Diệp Quân tìm đến chỗ Ngao Thiên Thiên, lúc này Ngao Thiên Thiên đã hấp thu chiến ý, khí thế của cô ấy điên cuồng dâng trào, cách Tổ Cảnh ngày càng gần hơn.

Vì giúp Ngao Thiên Thiên thăng cấp, Diệp Quân lại lấy một ít máu tươi từ chỗ Nhị Nha, máu tươi của Nhị Nha có tác dụng rất lớn với yêu thú.

Chỉ cần Ngao Thiên Thiên có thể đạt đến Tổ Cảnh thì hắn sẽ có thể dựa vào cô ấy để đạt đến Tổ Cảnh, khi đó kết hợp với kiếm Thanh Huyên, hắn chắc chắn bản thân có thể giết chết thần linh.

Diệp Quân không làm phiền Ngao Thiên Thiên nữa, hắn xoay người rời đi.

Diệp Quân nhanh chóng đi tới bờ biển, cô gái áo trắng vừa tỉnh lại trước đó đang ngồi im lặng trên một tảng đá bên cạnh bờ biển, cô ta nhìn mặt biển phía xa, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Quân đi tới cạnh cô gái áo trắng, cô ta quay đầu nhìn hắn, sau đó nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi, ta vẫn không nhớ ra được gì cả”.

Diệp Quân hỏi: “Một chút gì đó cũng không ư?”

Cô gái gật đầu: “Đầu óc ta trống rỗng, chỉ có ký ức gặp được ngươi”.

Diệp Quân im lặng.

Cô gái giơ tay phải nhìn cái dấu trên cánh tay mình, nhẹ giọng nói: “Cái này có liên quan đến lai lịch của ta…”

Dứt lời, cô ta nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân gật đầu: “Đợi sau khi xử lý xong việc của ta, ta sẽ dẫn cô đi tìm một ông lão, có lẽ ông ta biết lai lịch của cô”.

Cô gái gật đầu: “Cảm ơn”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Bây giờ cô còn có sức mạnh không?”

Cô gái do dự một lát rồi nói: “Hình như là có”.

Diệp Quân nói: “Thử xem?”

Cô gái gật đầu, cô ta xoay người nhẹ nhàng chỉ ngón tay về phía biển, khiến cả cái biển thoáng chốc bốc hơi.

Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt.

Cô gái quay đầu nhìn về phía hắn: “Chỉ thế thôi…”

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Đây là bản năng à?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom