Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1999


Chương 1999

Từ Chân vẫn nhìn hắn như thế mà không nói gì.

Diệp Quân vội nói: “Chỉ hôn một cái thôi mà, thật sự không có suy nghĩ gì khác cả, ta có thể thề với trời”.

Trời: “…”

Từ Chân nhìn Diệp Quân một lúc lâu, sau đó vùi đầu vào lòng hắn: “Ngủ thêm một lát.”

Diệp Quân thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn gật đầu: “Được!”

Hai người ôm nhau ngủ tiếp.

Mà lúc này, hắn cũng không dám làm loạn nữa.

Chân tỷ này trông rất dịu dàng, nhưng cô ta trở nên nghiêm túc vẫn hơi đáng sợ.

Giữa trưa.

Ánh mặt trời chiếu vào phòng, nhiệt độ phòng chậm rãi tăng lên, trở nên ấm áp.

Trên giường, Diệp Quân mở mắt ra, ngủ một giấc thoải mái, cảm giác uể oải chóng mặt trước đó cũng hoàn toàn biến mất.

Như cảm nhận được điều gì, Diệp Quân nhìn Từ Chân trong lòng mình, Từ Chân không chỉ ôm hắn bằng hai tay mà cả chân cũng gác lên người hắn.

Có thể nói lúc này trông hai người rất mờ ám!

Diệp Quân không có suy nghĩ gì khác, hắn sẽ không ngây thơ cho rằng cô gái trước mắt thích hắn, cô gái này luôn hành động không theo lẽ thường.

Lúc này, Chân Thần chậm rãi mở mắt, khi thấy cả người mình kề sát vào người Diệp Quân, cô ta thoáng sửng sốt, nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cô ta ngồi dậy chỉnh lại mái tóc hơi rối, sau đó cô ta đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Không hề có vẻ mất tự nhiên!

Diệp Quân cũng ngồi dậy, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, ấm áp, khiến người ta rất thoải mái.

Nhớ tới vấn đề Từ Chân hỏi hôm qua, hắn cảm thấy hơi xấu hổ, không ngờ Từ Chân thật sự hỏi vấn đề kia, nếu không phải đã uống say thì e rằng hắn sẽ không dám trả lời vấn đề nào cả!

Chẳng trách cô gái này muốn chuốc say hắn!

Đúng là ghê gớm!

Lúc này, Từ Chân đi ra từ trong phòng tắm, cô ta đã thay áo choàng tắm thành một bộ đồ ngủ tơ lụa, váy dài đến đầu gối, rất mỏng, trong suốt như ẩn như hiện.

Diệp Quân nhìn đến mức hơi xấu hổ!

Chân tỷ này thật sự không coi hắn như người ngoài mà!

Từ Chân đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Cậu muốn tắm không?”

Diệp Quân gật đầu: “Muốn!”

Trên người hắn đầy mùi rượu, đương nhiên là phải tắm cho sạch rồi.

Từ Chân cười nói: “Vậy cậu đi tắm đi!”

Diệp Quân gật đầu, sau đó đứng dậy đi về phía phòng tắm, vừa đi vào, hắn đã nhìn thấy một vài quần áo…

Diệp Quân thu hồi tầm mắt, cởi quần áo, sau đó bắt đầu tắm. Nước lạnh như băng xối xuống từ trên đầu, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho dòng nước lạnh như băng cọ rửa người mình, rất thoải mái.

Lúc này, hắn nghĩ tới cuộc trò chuyện với Từ Chân tối qua!

Chấp niệm!
 
Chương 2000


Chương 2000

Không thể không nói, những lời của Từ Chân khá có tác dụng với hắn, nói là giác ngộ cũng không quá đáng.

Chấp niệm không đáng sợ, đáng sợ là mình không thể đối diện với chấp niệm của mình.

Tâm lý rất quan trọng!

Nếu tâm lý vững thì dù có chấp niệm cũng chẳng sao, vì ngươi có thể đối mặt với chấp niệm của mình với một thái độ tích cực lạc quan!

Tâm lý không vững, chấp niệm sẽ trở thành tâm ma!

Như thế cũng giống một con dao, có người xem nó là hung khí giết người, còn có người xem nó là một bảo vật sắc bén bảo vệ quốc gia.

Tâm lý khác nhau, cũng sẽ nhìn vạn vật tự nhiên theo cách khác nhau.

Diệp Quân hơi nhếch môi, hắn thu hồi suy nghĩ, nhanh chóng tắm sạch người.

Một lát sau, Diệp Quân rời khỏi phòng tắm, mà lúc này, Từ Chân đang ngồi trước bàn ăn, trên bàn ăn có một túi sữa và một cái bát mì nhỏ.

Từ Chân nhìn Diệp Quân: “Ăn đi!”

Diệp Quân gật đầu, hắn đi tới ngồi xuống đối diện Từ Chân, sau khi ăn hai đũa, Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Chân tỷ, nếu một người có thể buông bỏ tất cả chấp niệm thì sẽ thế nào?”

Từ Chân cầm sữa lên uống một ngụm, sau đó nói: “Buông bỏ tất cả chấp niệm là không còn nhân tính, không có nhân tính sẽ trở thành thần tính, theo lý thuyết thì sẽ trở nên mạnh hơn”.

Diệp Quân nhíu mày: “Trở nên mạnh hơn?”

Từ Chân gật đầu: “Rất nhiều lúc, nhân tính thật ra là một sự ràng buộc”.

Diệp Quân im lặng.

Từ Chân nhìn về phía Diệp Quân, cười hỏi: “Sao thế?”

Diệp Quân hỏi: “Không có nhân tính, có phải sẽ không quá quan tâm đến rất nhiều người và nhiều việc không?”

Từ Chân gật đầu: “Cũng giống ngươi bây giờ thôi, ngươi cảm thấy mình sẽ quan tâm đến sống chết của một con kiến không?”

Diệp Quân im lặng.

Đặt tay lên ngực tự hỏi, là sẽ không!

Từ Chân nhìn Diệp Quân: “Rất nhiều lúc tu luyện phải lựa chọn, mà lựa chọn thường rất đau khổ”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Từ Chân cười nói: “Ngươi không hiểu!”

Diệp Quân nhìn Từ Chân với vẻ thắc mắc.

Từ Chân khẽ mỉm cười: “Tu luyện phải đích thân trải qua, ví dụ ta nói với ngươi dùng dao cắt vào người sẽ rất đau, ngươi cũng biết là rất đau, nhưng nếu ngươi chưa từng bị dao cắt, người sẽ không có cảm giác thấu hiểu”.

Diệp Quân nhìn Từ Chân, nghiêm túc lắng nghe.

Sau khi rời khỏi biệt uyển của Hiên Viên Lăng, Diệp Quân đi tới phòng học của Ngao Thiên Thiên, lúc này Ngao Thiên Thiên đang giảng bài.

Hôm nay cô ấy mặc váy dài màu xanh nhạt, vóc người thướt tha, dung nhan tuyệt đẹp.

Diệp Quân đứng trước cửa phòng học lẳng lặng nhìn Ngao Thiên Thiên.
 
Chương 2001


Chương 2001

Cô ấy giảng bài rất nghiêm túc, đến mức Diệp Quân đứng trước cửa phòng họ cũng không phát hiện ra.

Nhưng cô ấy nhanh chóng phát hiện ánh mắt của những học sinh, vì thế cô ấy quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, cô ấy lập tức nở nụ cười, sau đó lại quay đầu nhìn về phía học sinh: “Tan học!”

Tan học!

Mấy học sinh nhất thời cạn lời.

Vừa mới vào lớp không lâu mà!

Ngao Thiên Thiên không để tâm đến mọi người, cô ấy đi tới trước mặt Diệp Quân, cười hỏi: “Hôm nay huynh không có tiết à?”

Diệp Quân gật đầu: “Kiếm Đạo Viện ít người, mỗi tuần chỉ có hai tiết thôi”.

Ngao Thiên Thiên nói với dáng vẻ hâm mộ: “Sướng thế”.

Diệp Quân cười to, sau đó hắn nắm lấy tay Ngao Thiên Thiên: “Chúng ta đi thôi”.

Được Diệp Quân nắm tay, Ngao Thiên Thiên nhất thời đỏ mặt, thấy thế, mấy học sinh của cô ấy lập tức trợn mắt nhìn nhau.

Nữ thần sa đoạ rồi!

Vô số tiếng thở dài nhanh chóng vang lên trong phòng học.

Hoàn toàn không còn cơ hội nữa.

Diệp Quân nắm tay Ngao Thiên Thiên chậm rãi bước đi trong sân trường, học viện Ngân Hà vô cùng rộng lớn, có gần trăm toà nhà.

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Ta nghe nói trường này thuộc quyền quản lý của Ngân Hà Tông!”

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Đúng thế, là do Dương tông chủ năm đó lệnh người xây dựng, thành lập ngôi trường này, mục đích khai thác nhân tài trên ngôi sao màu xanh, sau đó đưa đến Ngân Hà Tông đào tạo”.

Diệp Quân nhìn về phía Ngao Thiên Thiên, cười nói: “Dường như muội rất được hoan nghênh ở đây!”

Dọc đường đi có không ít người nhìn về phía Ngao Thiên Thiên.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân: “Ta cảm thấy vũ trụ Quan Huyên có thể tham khảo luật pháp nơi này”.

Diệp Quân tò mò: “Luật pháp gì cơ?”

Ngao Thiên Thiên đáp: “Bên này quy định chỉ được cưới một vợ!”

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.

Trong khoảng thời gian đến hệ Ngân Hà, đương nhiên hắn cũng hiểu một vài tập tục, bên này thật sự chỉ cho phép cưới một vợ.

Vũ trụ Quan Huyên cũng không quy định có thể cưới bao nhiêu vợ, ngươi muốn cưới bao nhiêu thì cưới bấy nhiêu, đó là chuyện của cá nhân ngươi.

Thấy Diệp Quân không nói gì, Ngao Thiên Thiên nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Giận à?”

Diệp Quân lắc đầu.

Lúc này, hắn chợt hiểu thần tính mà Từ Chân nói.

Nếu hắn có thể buông bỏ mọi thứ… cả đời chỉ thích mỗi kiếm đạo, có lẽ hắn sẽ mạnh hơn hiện tại.

Không thể không nói hắn thật sự có quá nhiều tạp niệm về mặt tình cảm.

Ngao Thiên Thiên đột nhiên dừng bước, cô ấy im lặng nhìn Diệp Quân.
 
Chương 2002


Chương 200

Chương 2002

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó buông tay Ngao Thiên Thiên ra, nhẹ giọng nói: “Thiên Thiên, thật ra những gì muội theo đuổi cũng không sai, tất cả đều là lỗi của ta, dù ta rất muốn muội ở bên cạnh mình, nhưng nếu làm thế khiến muội cảm thấy không vui…”

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân: “Nên nếu ta không muốn rời khỏi huynh, huynh sẽ tôn trọng sự lựa chọn của ta đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Cô gái của vũ trụ Quan Huyên đi tới hệ Ngân Hà, sau khi thấy nơi này đều là một vợ một chồng chắc chắn sẽ có suy nghĩ khác.

Đương nhiên hắn cũng có thể hiểu.

Muốn trách chỉ có thể trách huyết mạch phong ma của gia đình hắn quá cặn bã.

Huyết mạch phong ma: “…’

Ngao Thiên Thiên chợt hỏi: “Nếu Tiểu Ca muốn rời khỏi huynh thì sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không biết, chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ”.

Ngao Thiên Thiên lạnh lùng nói: “Nhưng huynh lại nghĩ đến chuyện ta rời đi, đúng không?”

Diệp Quân nắm lấy tay Ngao Thiên Thiên, hắn vốn còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy bản thân lại không quyết đoán rồi?

Nếu lỗi do hắn thì hắn gánh vác tất cả trách nhiệm cũng đâu sai?

Nghĩ thế, Diệp Quân đột nhiên ôm lấy Ngao Thiên Thiên, sau đó cúi người hôn xuống.

Đột nhiên bị Diệp Quân hôn, cơ thể Ngao Thiên Thiên cứng đờ như bị điện giật, trợn tròn hai mắt.

Diệp Quân cũng không được voi đòi tiên, hắn buông Ngao Thiên Thiên ra, lúc này Ngao Thiên Thiên siết chặt tay đánh lên ngực hắn.

Diệp Quân không né tránh mà nhắm nghiền hai mắt đứng thẳng.

Nhưng đợi một lúc lâu, hắn lại phát hiện không có tiếng động, hắn chậm rãi mở mắt ra, nắm đấm của Ngao Thiên Thiên dừng lại ở chỗ cách lồng ngực hắn một tấc.

Lúc này, khuôn mặt Ngao Thiên Thiên đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ, xinh đẹp không tả xiết.

Diệp Quân nhếch miệng cười, nắm chặt lấy tay cô ấy.

Ngao Thiên Thiên liếc hắn: “Cười ngây ngô gì đấy”.

Diệp Quân không nói gì, hắn kéo Ngao Thiên Thiên chậm rãi đi về phía xa.

Ngao Thiên Thiên chợt khẽ nói: “Tiểu Quân, ta thích nơi này”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng thích, sau này chúng ta sẽ định cư ở đây, được chứ?”

Ngao Thiên Thiên quay đầu nhìn hắn: “Thật sao?”

Diệp Quân nhẹ nhàng gật đầu.

Ngao Thiên Thiên cười nói: “Ở mãi nơi này nhất định sẽ chán, chúng ta thỉnh thoảng quay lại là được rồi”.

Diệp Quân đáp: “Cũng đúng”.

Ngao Thiên Thiên nhìn thoáng qua Diệp Quân, khẽ mỉm cười, tay phải của cô ấy nắm chặt lấy tay hắn, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Thiên Thiên, thật ra… khi nãy ta rất sợ”.

Ngao Thiên Thiên thắc mắc: “Sợ gì cơ?”

Diệp Quân đáp: “Sợ muội thật sự chọn rời đi”.
 
Chương 2003


Chương 2003

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân: “Thật sao?”

Diệp Quân gật đầu, hắn nắm chặt tay Ngao Thiên Thiên: “Thật ra muội hiểu rõ nỗi sợ hãi của ta khi nãy hơn cả ta nữa, đúng không?”

Ngao Thiên Thiên cúi đầu.

Cô ấy và Diệp Quân ký khế ước, hai người dung hợp, thật ra cô ấy có thể cảm nhận được một chút cảm xúc của Diệp Quân.

Diệp Quân nói đúng, hắn có thể lừa gạt người khác, nhưng không lừa được cô ấy!

Ngao Thiên Thiên khẽ mỉm cười: “Vì huynh mà ta còn có thể chết, sao lại rời xa huynh được? Trừ khi huynh không muốn ta đi theo huynh”.

Diệp Quân buông tay Ngao Thiên Thiên ra, sau đó thuận thế ôm lấy eo cô ấy: “Chúng ta đều phải sống tốt”.

Ngao Thiên Thiên gật đầu.

Hai người tiến về phía trước dọc theo con đường đá, trải qua chuyện khi nãy, hai người cũng không còn ngăn cách nữa, vì đều không thể mất đi nhau.

Lúc này, Ngao Thiên Thiên đột nhiên nói: “Khi nào huynh trở về vũ trụ Quan Huyên?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Phải gặp được cha và cô cô, nghe ý của chủ nhân bút Đại đạo thì có lẽ họ cũng sắp rời khỏi hệ Ngân Hà rồi”.

Ngao Thiên Thiên nhìn về phía Diệp Quân: “Rời khỏi hệ Ngân Hà?”

Diệp Quân gật đầu: “Dù nơi này rất tốt nhưng chắc họ cũng sẽ không ở lại đây mãi”.

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Đúng thế”.

Dứt lời, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Huynh biết họ ở đâu không?”

Diệp Quân cười khổ: “Không biết! Nhưng ta biết phong ấn của nơi này là do cha lập ra”.

Ngao Thiên Thiên nói: “Có lẽ ông ấy không muốn nơi này bị người tu luyện bên ngoài quấy rầy!”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta nghi ngờ ông ấy cố tình nhằm vào ta!”

Ngao Thiên Thiên cười đáp: “Sao có thể chứ”.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ.

Ngao Thiên Thiên đột nhiên nói: “Ta sắp lên lớp rồi, buổi chiều còn có một tiết thực hành nữa!’

Diệp Quân chần chừ một lát, sau đó ôm lấy eo Ngao Thiên Thiên, Ngao Thiên Thiên vội lùi về sau mấy bước, cô ấy nhìn xung quanh, tai đỏ bừng: “Ở đây đông người lắm, huynh đừng có làm bậy”.

Diệp Quân tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Được!”

Thấy vẻ bất đắc dĩ trên mặt Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên hơi do dự, sau đó đi nhanh đến trước mặt hắn, lợi dụng lúc hắn còn chưa kịp phản ứng thì hôn nhẹ một cái lên môi hắn.

Diệp Quân còn chưa kịp cảm nhận kỹ thì Ngao Thiên Thiên đã chạy nhanh đi rồi.

Nhìn Ngao Thiên Thiên chạy đi, Diệp Quân nở nụ cười.

Hắn chợt cảm thấy mỗi ngày cứ trôi qua như thế cũng tốt lắm.

Về đến vũ trụ Quan Huyên lại phải đánh nhau quá mệt mỏi.

Lúc này, một cô gái đột nhiên đi tới sau lưng Diệp Quân, người đó… chính là Hiên Viên Lăng.

Diệp Quân xoay người, cười chào hỏi: “Cô Lăng!”

Hiên Viên Lăng chớp mắt: “Cô Thiên Thiên khi nãy là…”

Diệp Quân đáp: “Vợ!”

Vợ!
 
Chương 2004


Chương 2004

Hiên Viên Lăng chớp mắt, không nói gì.

Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”

Hiên Viên Lăng vội lắc đầu: “Không…”

Diệp Quân cười nói: “Bây giờ đi đến nhà Hiên Viên các cô à?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nói: “Đi thôi!”

Hiên Viên Lăng gật đầu, sau đó dẫn Diệp Quân đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài thì thấy một chiếc xe đã đợi trước cửa.

Hai người ngồi vào ghế sau, xe này khá đặc biệt, chỗ ngồi phía trước và phía sau bị ngăn cách, không gian phía sau vô cùng rộng rãi, có thể làm giường ngủ luôn.

Diệp Quân chợt hỏi: “Uyển Du không sao chứ?”

Hiên Viên Lăng cười đáp: “Không có gì đáng ngại, anh cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp người ở lại trường bảo vệ cô ấy rồi, cô ấy sẽ không bị người khác bắt nạt đâu”.

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Hiên Viên Lăng đột nhiên nói: “Anh Diệp, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng: “Cô hỏi đi”.

Hiên Viên Lăng nghiêm túc nói: “Rốt cuộc anh có mấy người vợ?”

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ, rõ ràng hắn không ngờ Hiên Viên Lăng sẽ hỏi vấn đề này.

Hiên Viên Lăng cười nói: “Nói nghe xem!”

Sau khi trở nên thân thiết với Diệp Quân, bây giờ cô ấy cũng đỡ dè dặt hơn.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chừng mấy người!”

Chừng mấy người!

Hiên Viên Lăng lập tức thấy hứng thú: “Đều ở hệ Ngân Hà sao?”

Diệp Quân lắc đầu.

Hiên Viên Lăng khẽ mỉm cười, không hỏi thêm nữa.

Diệp Quân chần chừ một lát rồi nói: “Có phải tôi đào hoa quá không?”

Hiên Viên Lăng cười đáp: “Anh biết bố của tôi có bao nhiêu người phụ nữ không?”

Diệp Quân nhìn về phía Hiên Viên Lăng, Hiên Viên Lăng bình tĩnh nói: “Theo tôi được biết thì có khoảng hơn trăm người!”

“Vãi!”

Diệp Quân không nhịn được chửi tục, nhận ra mình lỡ lời nên hắn vội nói: “Xin lỗi… có điều nơi này không phải một chồng một vợ sao?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu cười khẽ: “Anh đáng yêu quá!”

Diệp Quân thấy khó hiểu.

Hiên Viên Lăng cười nói: “Ngoài mặt là như thế, nhưng bên trong thì…”

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, cười nói: “Anh có thể đối xử với tất cả mọi người như nhau không?”

Diệp Quân gật đầu: “Có thể”.

Hiên Viên Lăng chớp mắt: “Nếu, tôi nói là nếu anh chỉ có thể chọn một người, anh sẽ chọn ai?”
 
Chương 2005


Chương 2005

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Cô Lăng, cô từng yêu ai chưa?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Chưa từng!”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Cô không biết yêu nên cô đừng hỏi nữa”.

Nét mặt Hiên Viên Lăng cứng đờ.

Thấy Hiên Viên Lăng đen mặt, Diệp Quân bật cười.

Rõ ràng sức sát thương trong câu nói của Diệp Quân rất lớn, trên đường đi Hiên Viên Lăng cũng không nói chuyện với hắn nữa.

Lúc này, xe của bọn họ đã rời khỏi thành phố, tiến vào một cánh rừng.

Lúc này, Diệp Quân chợt cảm thấy máu huyết trong người mình bắt đầu sôi trào.

Sức mạnh huyết mạch!

Diệp Quân tỏ vẻ ngạc nhiên!

Không phải huyết mạch phong ma!

Mà là một sức mạnh huyết mạch khác!

Chuyện gì thế này?

Phải nói rằng lúc này Diệp Quân hơi bối rối.

Hắn không ngờ một loại huyết mạch khác trong cơ thể mình lại kích hoạt vào lúc này.

Hắn biết trong cơ thể mình có ba loại huyết mạch, một là huyết mạch phong ma, hai là huyết mạch của mẫu thân Tần Quan của hắn.

Còn một loại nữa hắn cũng không biết là gì, mà nó cũng chưa từng xuất hiện.

Sức mạnh huyết mạch xuất hiện bây giờ là huyết mạch của mẫu thân Tần Quan của hắn.

Mẫu thân của hắn có huyết mạch gì?

Diệp Quân nhíu mày, như nghĩ tới điều gì, hắn bỗng quay đầu nhìn Hiên Viên Lăng bên cạnh: “Cô Lăng, cô có huyết mạch đặc biệt à?”

Nghe vậy, trong mắt Hiên Viên Lăng hiện lên vẻ khác thường: “Làm sao… anh biết?”

Diệp Quân vội hỏi: “Cô có huyết mạch gì?”

Hiên Viên Lăng hơi do dự.

Diệp Quân hỏi: “Không tiện nói à?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là hơi sốc thôi. Anh Diệp, vì sao anh lại hỏi như vậy?”

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng: “Cô có thể nói cho tôi biết trước không?”

Hiên Viên Lăng trầm giọng đáp: “Huyết mạch Viêm Hoàng!”

Diệp Quân nhíu mày: “Huyết mạch Viêm Hoàng?”

Hiên Viên Lăng ở trong thang máy, nhìn hắn: “Anh Diệp, vì sao anh lại hỏi như vậy?”

Diệp Quân nghiêm túc hỏi: “Có thể cho tôi cảm nhận huyết mạch của cô một lúc được không?”

Mặt Hiên Viên Lăng thoáng chốc đỏ lên, sau đó lắc đầu như trống bỏi: “Không không!”

Diệp Quân sửng sốt.

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Anh Diệp… Anh đừng nói lời cợt nhả như vậy…”

Diệp Quân chớp mắt: “Cô Lăng, có phải cô hiểu lầm gì rồi không?”

Hiên Viên Lăng cúi đầu, mặt đỏ bừng, không nói gì.
 
Chương 2006


Chương 2006

Diệp Quân ngớ người.

Hắn đã nói gì rồi?

Cảm nhận sức mạnh huyết mạch… mà cợt nhả?

Phong tục của hệ Ngân Hà hả?

Đúng lúc này, xe dừng lại.

Hiên Viên Lăng nhanh chóng mở cửa rồi chạy xuống xe…

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ, người ngoài nhìn vào lại tưởng tôi làm gì cô đấy!

Hiên Viên Lăng chạy ở phía trước dường như nhớ ra điều gì, đột nhiên quay đầu lại, cô ấy đi đến trước mặt Diệp Quân, mặt vẫn còn hơi đó: “Anh Diệp… anh đi theo tôi đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Dưới sự chỉ đường của Hiên Viên Lăng, hai người đi về phía xa.

Diệp Quân nhìn về phía cách đó không xa, cách đó nghìn mét có một sơn trang sang trọng, sơn trang xây trên đỉnh núi, vô cùng tráng lệ hùng vĩ.

Xung quanh có một số luồng khí không rõ.

Suốt chặng đường Hiên Viên Lăng đều không nói gì, bước đi thật nhanh.

Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: “Cô Lăng, có thể cô hiểu lầm gì đó rồi”.

Hiên Viên Lăng khẽ gật đầu: “Tôi biết anh Diệp không có ý khác”.

Diệp Quân chần chừ rồi hỏi: “Vậy cô có thể nói rõ cho tôi biết không?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Không thể!”

Diệp Quân không nói nên lời.

Chẳng mấy chốc, Hiên Viên Lăng đã đưa Diệp Quân đến cổng sơn trang, cánh cổng vô cùng cổ kính, phía trên vẽ một số yêu thú kỳ lạ, vô cùng dữ tợn.

Lúc này cửa mở ra.

Hiên Viên Lăng dẫn Diệp Quân đi vào trong sơn trang.

Diệp Quân tò mò nhìn xung quanh, có chừng hơn mười ngôi sảnh cổ, xa xa còn có một tòa tháp màu đen cao chín tầng.

Toàn bộ sơn trang đều toát lên vẻ cổ kính.

Nơi đây và thế giới đô thị bên ngoài như hai thế giới.

Diệp Quân cũng rất tò mò về nơi này, bởi vì đến đây sức mạnh huyết mạch trong cơ thể hắn càng dao động rõ ràng hơn.

Chắc chắn có thứ gì đó hay người nào đó liên quan đến huyết mạch của hắn.

Khi Hiên Viên Lăng đưa Diệp Quân đi vào một sân nhỏ, một người đàn ông ngăn hai người lại.

Người đàn ông này trông khá giống Hiên Viên Lăng!

Hiên Viên Lăng gọi: “Anh hai”.

Người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó quan sát Diệp Quân, không lên tiếng.

Hiên Viên Lăng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Hai người đi về phía nội sảnh cách đó không xa, sau khi đi vào trong sảnh thì thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trong đó, ông ta mặc cổ phục Trung Hoa, hai mắt sắc bén, trên người toát lên khí thế không giận mà uy.
 
Chương 2007


Chương 2007

Bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi nhưng có lẽ vì chăm được chăm sóc tốt nên vẫn duyên dáng cao kì.

Sau khi Diệp Quân và Hiên Viên Lăng đi vào, ánh mắt hai người luôn hướng về Diệp Quân.

Ánh mắt của người đàn ông trung niên hơi mang tính xâm lược, như muốn nhìn thấu Diệp Quân.

Mà ánh mắt của người phụ nữ thì hơi tò mò.

Hiên Viên Lăng chợt hơi căng thẳng.

Vì bầu không khí này có gì đó không ổn lắm.

Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, chắp tay với hai người họ rồi chào: “Cháu chào bác trai, bác gái!”

Hắn coi Hiên Viên Lăng là bạn thì đương nhiên cũng sẽ tôn trọng bố mẹ của cô ấy.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Ngồi đi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó đi đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Người phụ nữ quan sát Diệp Quân, trong mắt có vẻ kinh ngạc, thanh niên này tới đây mà không hề khẩn trương chút nào, hơn nữa còn nho nhã lịch sự, ung dung không vội vàng.

Khí chất bất phàm!

Đây là đánh giá của người phụ nữ về Diệp Quân.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Cậu Diệp, từ lời nói việc làm của cậu, chắc cậu cũng không phải người bình thường, chắc là con cháu của thế gia đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Cũng được coi là vậy”.

Người đàn ông trung niên lại hỏi: “Không biết là thế gia nào vậy?”

Diệp Quân đáp: “Nhà họ Diệp ạ”.

Phải nói rằng lúc này Diệp Quân hơi bối rối.

Hắn không ngờ một loại huyết mạch khác trong cơ thể mình lại kích hoạt vào lúc này.

Hắn biết trong cơ thể mình có ba loại huyết mạch, một là huyết mạch phong ma, hai là huyết mạch của mẫu thân Tần Quan của hắn.

Còn một loại nữa hắn cũng không biết là gì, mà nó cũng chưa từng xuất hiện.

Sức mạnh huyết mạch xuất hiện bây giờ là huyết mạch của mẫu thân Tần Quan của hắn.

Mẫu thân của hắn có huyết mạch gì?

Diệp Quân nhíu mày, như nghĩ tới điều gì, hắn bỗng quay đầu nhìn Hiên Viên Lăng bên cạnh: “Cô Lăng, cô có huyết mạch đặc biệt à?”

Nghe vậy, trong mắt Hiên Viên Lăng hiện lên vẻ khác thường: “Làm sao… anh biết?”

Diệp Quân vội hỏi: “Cô có huyết mạch gì?”

Hiên Viên Lăng hơi do dự.

Diệp Quân hỏi: “Không tiện nói à?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là hơi sốc thôi. Anh Diệp, vì sao anh lại hỏi như vậy?”

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng: “Cô có thể nói cho tôi biết trước không?”

Hiên Viên Lăng trầm giọng đáp: “Huyết mạch Viêm Hoàng!”

Diệp Quân nhíu mày: “Huyết mạch Viêm Hoàng?”

Hiên Viên Lăng ở trong thang máy, nhìn hắn: “Anh Diệp, vì sao anh lại hỏi như vậy?”
 
Chương 2008


Chương 2008

Diệp Quân nghiêm túc hỏi: “Có thể cho tôi cảm nhận huyết mạch của cô một lúc được không?”

Mặt Hiên Viên Lăng thoáng chốc đỏ lên, sau đó lắc đầu như trống bỏi: “Không không!”

Diệp Quân sửng sốt.

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Anh Diệp… Anh đừng nói lời cợt nhả như vậy…”

Diệp Quân chớp mắt: “Cô Lăng, có phải cô hiểu lầm gì rồi không?”

Hiên Viên Lăng cúi đầu, mặt đỏ bừng, không nói gì.

Diệp Quân ngớ người.

Hắn đã nói gì rồi?

Cảm nhận sức mạnh huyết mạch… mà cợt nhả?

Phong tục của hệ Ngân Hà hả?

Đúng lúc này, xe dừng lại.

Hiên Viên Lăng nhanh chóng mở cửa rồi chạy xuống xe…

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ, người ngoài nhìn vào lại tưởng tôi làm gì cô đấy!

Hiên Viên Lăng chạy ở phía trước dường như nhớ ra điều gì, đột nhiên quay đầu lại, cô ấy đi đến trước mặt Diệp Quân, mặt vẫn còn hơi đó: “Anh Diệp… anh đi theo tôi đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Dưới sự chỉ đường của Hiên Viên Lăng, hai người đi về phía xa.

Diệp Quân nhìn về phía cách đó không xa, cách đó nghìn mét có một sơn trang sang trọng, sơn trang xây trên đỉnh núi, vô cùng tráng lệ hùng vĩ.

Xung quanh có một số luồng khí không rõ.

Suốt chặng đường Hiên Viên Lăng đều không nói gì, bước đi thật nhanh.

Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: “Cô Lăng, có thể cô hiểu lầm gì đó rồi”.

Hiên Viên Lăng khẽ gật đầu: “Tôi biết anh Diệp không có ý khác”.

Diệp Quân chần chừ rồi hỏi: “Vậy cô có thể nói rõ cho tôi biết không?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Không thể!”

Diệp Quân không nói nên lời.

Chẳng mấy chốc, Hiên Viên Lăng đã đưa Diệp Quân đến cổng sơn trang, cánh cổng vô cùng cổ kính, phía trên vẽ một số yêu thú kỳ lạ, vô cùng dữ tợn.

Lúc này cửa mở ra.

Hiên Viên Lăng dẫn Diệp Quân đi vào trong sơn trang.

Diệp Quân tò mò nhìn xung quanh, có chừng hơn mười ngôi sảnh cổ, xa xa còn có một tòa tháp màu đen cao chín tầng.

Toàn bộ sơn trang đều toát lên vẻ cổ kính.

Nơi đây và thế giới đô thị bên ngoài như hai thế giới.

Diệp Quân cũng rất tò mò về nơi này, bởi vì đến đây sức mạnh huyết mạch trong cơ thể hắn càng dao động rõ ràng hơn.

Chắc chắn có thứ gì đó hay người nào đó liên quan đến huyết mạch của hắn.

Khi Hiên Viên Lăng đưa Diệp Quân đi vào một sân nhỏ, một người đàn ông ngăn hai người lại.

Người đàn ông này trông khá giống Hiên Viên Lăng!

Hiên Viên Lăng gọi: “Anh hai”.
 
Chương 2009


Chương 2009

Người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó quan sát Diệp Quân, không lên tiếng.

Hiên Viên Lăng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Hai người đi về phía nội sảnh cách đó không xa, sau khi đi vào trong sảnh thì thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trong đó, ông ta mặc cổ phục Trung Hoa, hai mắt sắc bén, trên người toát lên khí thế không giận mà uy.

Bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi nhưng có lẽ vì chăm được chăm sóc tốt nên vẫn duyên dáng cao kì.

Sau khi Diệp Quân và Hiên Viên Lăng đi vào, ánh mắt hai người luôn hướng về Diệp Quân.

Ánh mắt của người đàn ông trung niên hơi mang tính xâm lược, như muốn nhìn thấu Diệp Quân.

Mà ánh mắt của người phụ nữ thì hơi tò mò.

Hiên Viên Lăng chợt hơi căng thẳng.

Vì bầu không khí này có gì đó không ổn lắm.

Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, chắp tay với hai người họ rồi chào: “Cháu chào bác trai, bác gái!”

Hắn coi Hiên Viên Lăng là bạn thì đương nhiên cũng sẽ tôn trọng bố mẹ của cô ấy.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Ngồi đi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó đi đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Người phụ nữ quan sát Diệp Quân, trong mắt có vẻ kinh ngạc, thanh niên này tới đây mà không hề khẩn trương chút nào, hơn nữa còn nho nhã lịch sự, ung dung không vội vàng.

Khí chất bất phàm!

Đây là đánh giá của người phụ nữ về Diệp Quân.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Cậu Diệp, từ lời nói việc làm của cậu, chắc cậu cũng không phải người bình thường, chắc là con cháu của thế gia đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Cũng được coi là vậy”.

Người đàn ông trung niên lại hỏi: “Không biết là thế gia nào vậy?”

Diệp Quân đáp: “Nhà họ Diệp ạ”.

Nhà họ Diệp!

Người đàn ông trung niên cau mày.

Trong tứ đại gia tộc không có nhà họ Diệp, không chỉ tứ đại gia tộc không có mà những thế gia nhỏ hơn cũng không có nhà nào họ Diệp.

Ông ta không hề vì chuyện này mà cảm thấy khinh thường, ngược lại trong lòng càng thấy nặng nề hơn.

Khí phách của người đàn ông trước mặt chắc chắn không phải thế gia bình thường có thể bồi dưỡng ra được.

Lai lịch phi thường!

Đây là đánh giá của người đàn ông trung niên đối với Diệp Quân lúc này.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô Lăng nói bác trai muốn gặp cháu ạ?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Nghe nói Lăng Nhi quen được một người bạn rất tốt, vậy nên tôi muốn gặp thử, mạo muội mời cậu Diệp đến đây, mong cậu lượng thứ”.

Nghe người đàn ông trung niên nói thế, Hiên Viên Lăng hơi sửng sốt, vì cô ấy rất ít khi thấy bố mình khách sáo với người khác như thế này.
 
Chương 2010


Chương 200

Chương 2010

Diệp Quân cười: “Bác trai nói quá lời rồi, cháu tới Yến Kinh lần đầu, lạ nước lạ cái, may nhờ có cô Lăng và nhà Hiên Viên giúp đỡ nhiều lần, theo lý mà nói cháu nên tới chào hỏi sớm hơn, nhưng vì một số việc vụn vặt nên hôm nay mới có thời gian, nói ra thì là cháu thất lễ”.

Người phụ nữ thấy Diệp Quân nho nhã lễ phép, trong mắt hiện lên ý cười.

Trong mắt người đàn ông trung niên hiện lên vẻ tán thưởng, vẻ mặt không còn nghiêm túc như trước: “Cậu Diệp, tôi nghe Lăng Nhi nói cậu là kiếm tu à?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Người đàn ông trung niên liếc nhìn Hiên Viên Lăng, thấy ông ta nhìn tới, không biết vì sao Hiên Viên Lăng lại thấy hơi căng thẳng.

Thấy thế, người đàn ông trung niên thở dài trong lòng, con bé ngốc nghếch này, đến bố mình mà cũng nói dối.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, cười bảo: “Cậu Diệp, nếu cậu là kiếm tu thì chắc rất giỏi về kiếm nhỉ. Vừa khéo nhà Hiên Viên chúng tôi rất thích sưu tầm kiếm nổi tiếng, để Lăng Nhi đưa cậu đi xem nhé, nếu thích thì cậu có thể lấy một thanh mà phòng thân”.

Nói xong ông ta nhìn Hiên Viên Lăng: “Đưa cậu Diệp đến Kiếm Các xem đi”.

Hiên Viên Lăng gật đầu ngay: “Vâng”.

Nói xong cô ấy kéo Diệp Quân đi ra ngoài.

Mà điều khiến Diệp Quân hơi khó hiểu là Hiên Viên Lăng đang nắm tay hắn!

Nhìn hai người rời đi, người đàn ông trung niên trong sảnh khẽ thở dài: “Con bé này đến bố mẹ ruột mà cũng lừa”.

Người phụ nữ cười bảo: “Tuy hai đứa không phải người yêu, nhưng nhìn ra được con bé không ghét cậu Diệp này, không đúng, nên nói là còn hơi thích nữa kìa”.

Nghĩ đến lúc cuối Hiên Viên Lăng như để chứng minh, cô ấy còn chủ động nắm tay Diệp Quân, bà lại thấy hơi buồn cười.

Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Thanh niên này khí chất bất phàm, không phải người bình thường, nếu hai đứa thật sự thành đôi, để cậu ấy thử Kiếm Tổ cũng không phải không thể, nhưng nếu hai đứa không thành đôi, cho dù chúng ta đồng ý thì các trưởng lão trong tộc cũng không đồng ý để cho cậu ấy thử Kiếm Tổ”.

Người phụ nữ gật đầu: “Đúng thế”.

Người đàn ông trung niên nhìn ra ngoài sảnh với vẻ mặt phức tạp: “Đều do con cháu của chúng ta vô dụng mới khiến Kiếm Tổ đến giờ vẫn bị phủ bụi…”



Sau khi ra khỏi đại sảnh, Hiên Viên Lăng vội buông tay Diệp Quân ra, hai tai đỏ bừng.

Diệp Quân do dự rồi hỏi: “Cô Lăng làm sao vậy?”

Hiên Viên Lăng đáp: “Không có gì, chúng ta vào Kiếm Các đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hắn cũng muốn xem thử kiếm nhà Hiên Viên sưu tầm!

Hiên Viên Lăng đưa Diệp Quân đến Kiếm Các, vừa vào Kiếm Các, Diệp Quân đã thấy vô số thanh kiếm, có thanh treo trên tường, có thanh để trên giá, cả Kiếm Các phải có ít nhất chục nghìn thanh kiếm!

Mà khoảnh khắc Diệp Quân đặt chân vào Kiếm Các, toàn bộ kiếm trong Kiếm Các đều chợt rung nhẹ.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Hiên Viên Lăng đột nhiên thay đổi.

Diệp Quân dùng tay phải ấn nhẹ xuống.

Lập tức, tất cả kiếm đều yên tĩnh trở lại.
 
Chương 2011


Chương 2011

Diệp Quân nhìn xung quanh, những thanh kiếm này ở ngôi sao màu xanh đúng là kiếm tốt, nhưng với hắn chỉ có thể coi là bình thường.

Dù sao ngay từ khi bắt đầu hắn đã có kiếm Hành Đạo trong tay!

Hiên Viên Lăng đột nhiên hỏi: “Anh Diệp, tôi muốn nói với anh một chuyện”.

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng, cười đáp: “Cô nói đi”.

Hiên Viên Lăng chần chừ: “Thật ra tôi đã lừa anh Diệp, tôi đưa anh đến đây để nói với bố mẹ tôi rằng anh là…”

Diệp Quân hỏi: “Bạn trai của cô?”

Hiên Viên Lăng trợn tròn mắt: “Anh…”

Diệp Quân lắc đầu cười: “Ánh mắt bố mẹ cô nhìn tôi rất kỳ lạ, còn cả anh cô nữa”.

Hiên Viên Lăng cười khổ.

Diệp Quân hỏi: “Mục đích của cô làm gì?”

Hiên Viên Lăng trầm giọng: “Anh Diệp, tôi không có ý xấu”.

Diệp Quân gật đầu: “Tôi biết, tôi chỉ tò mò thôi”.

Hiên Viên Lăng trả lời: “Nhà Hiên Viên tôi có một thanh kiếm tộc tên là Hiên Viên, là bội kiếm của tổ tiên Hiên Viên Đế thời kỳ văn minh Thượng Cổ, thanh kiếm này lưu truyền đến này chỉ có hai đời chủ nhân”.

Diệp Quân nhíu mày: “Hai đời chủ nhân?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đời thứ nhất là tổ tiên, đời thứ hai thì tôi không biết, chỉ biết là khi ấy vì một số nguyên nhân đặc biệt mà thanh kiếm này rời khỏi hệ Ngân Hà, bị một kiếm tu bí ẩn lấy được. Kiếm tu đó dùng một thời gian, sau đó kiếm tu ấy đưa nó về hệ Ngân Hà, trả lại cho tộc Hiên Viên của tôi”.

Diệp Quân hơi nghi hoặc: “Kiếm tu bí ẩn?”

Hiên Viên Lăng đáp: “Đúng thế. Tôi không biết thân phận thật sự của đối phương, nghe khi xưa tổ tiên nói rằng kiếm tu ấy thích mặc trường bào màu xanh, trên người luôn có một tiểu yêu thú màu trắng…”

Vẻ mặt Diệp Quân lập tức cứng đờ.

Trường bào màu xanh!

Tiểu yêu thú màu trắng!

Con mẹ nó… là ông nội hả?

Chết tiệt!

Diệp Quân sững sờ.

Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Quân, Hiên Viên Lăng hơi tò mò: “Anh Diệp, anh sao thế?”

Diệp Quân trầm giọng: “Kiếm tu đó còn có đặc điểm gì nữa không?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Tôi không biết, bởi vì cũng khá lâu rồi”.

Diệp Quân im lặng.

Theo miêu tả của Hiên Viên Lăng thì chắc là ông nội.

Hắn không ngờ ông nội còn có mối quan hệ này với nhà Hiên Viên.

Mà bây giờ hắn lại hơi tò mò về thanh kiếm đó!

Được ông nội sử dụng, vậy chắc chắn không phải một thanh kiếm bình thường!

Hiên Viên Lăng đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Thanh kiếm này là Kiếm Tổ của nhà Hiên Viên tôi, từ trước đến nay đời sau của nhà Hiên Viên vẫn luôn muốn lôi thanh kiếm này ra khỏi vỏ, tái xuất thế gian, nhưng đều không thành công”.
 
Chương 2012


 

Chương 2012

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, nhìn Hiên Viên Lăng hỏi: “Cô muốn tôi thử à?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân cười: “Tôi đồng ý thử!”

Hiên Viên Lăng muốn nói lại thôi.

Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân: “Thanh kiếm này là Kiếm Tổ của nhà Hiên Viên, không thể cho người ngoài thử”.

Diệp Quân cười khổ: “Vậy cô bảo tôi tới…”

Nói đến đây, dường như nghĩ đến điều gì, hắn nhíu mày hỏi: “Con rể của nhà Hiên Viên có thể thử?”

Hiên Viên Lăng khẽ gật đầu, nhẹ giọng bảo: “Đúng vậy”.

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng, nhất thời im lặng.

Vì một thanh kiếm mà bán đứng thân thể?

Diệp Quân hơi do dự, hắn nhìn Hiên Viên Lăng, nếu là vì cô gái này thì cũng không phải không thể khiến bản thân tủi nhục một chút.

Phát hiện ra vẻ mặt Diệp Quân, Hiên Viên Lăng lập tức đỏ mặt: “Anh đừng nghĩ nhiều, ý tôi là chúng ta có thể đóng giả bạn trai bạn gái”.

Diệp Quân nhíu mày: “Đóng giả?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân ngập ngừng: “Đóng giả thế nào?”

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, nói nhỏ: “Chỉ là bình thường chúng ta tỏ ra thân mật hơn một chút là được”.

Diệp Quân nói: “Nắm tay hả?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng”.

Diệp Quân bảo: “Được”.

Hắn thật sự muốn thấy thanh kiếm đó, có thể khiến ông nội sử dụng, vậy chắc chắn không phải kiếm bình thường.

Hiên Viên Lăng nói: “Nếu đã diễn thì diễn cho thật một chút, bắt đầu từ bây giờ anh đừng gọi tôi là cô Lăng nữa, gọi tôi là Lăng Nhi, biết chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Còn nữa, lúc bình thường cố gắng tỏ ra thân mật hơn chút nữa. Anh đừng nghĩ nhiều, chúng ta chỉ diễn thôi, biết không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hiên Viên Lăng cười: “Anh có thích thanh kiếm nào ở đây không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Hiên Viên Lăng nói: “Vậy tôi đưa anh ra ngoài đi dạo nhé”.

Diệp Quân cười bảo: “Được”.

Nói xong hắn bước ra ngoài.

Hiên Viên Lăng bỗng gọi: “Này”.

Diệp Quân quay sang nhìn Hiên Viên Lăng với vẻ khó hiểu.
 
Chương 2013


Chương 2012

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, nhìn Hiên Viên Lăng hỏi: “Cô muốn tôi thử à?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân cười: “Tôi đồng ý thử!”

Hiên Viên Lăng muốn nói lại thôi.

Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân: “Thanh kiếm này là Kiếm Tổ của nhà Hiên Viên, không thể cho người ngoài thử”.

Diệp Quân cười khổ: “Vậy cô bảo tôi tới…”

Nói đến đây, dường như nghĩ đến điều gì, hắn nhíu mày hỏi: “Con rể của nhà Hiên Viên có thể thử?”

Hiên Viên Lăng khẽ gật đầu, nhẹ giọng bảo: “Đúng vậy”.

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng, nhất thời im lặng.

Vì một thanh kiếm mà bán đứng thân thể?

Diệp Quân hơi do dự, hắn nhìn Hiên Viên Lăng, nếu là vì cô gái này thì cũng không phải không thể khiến bản thân tủi nhục một chút.

Phát hiện ra vẻ mặt Diệp Quân, Hiên Viên Lăng lập tức đỏ mặt: “Anh đừng nghĩ nhiều, ý tôi là chúng ta có thể đóng giả bạn trai bạn gái”.

Diệp Quân nhíu mày: “Đóng giả?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân ngập ngừng: “Đóng giả thế nào?”

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, nói nhỏ: “Chỉ là bình thường chúng ta tỏ ra thân mật hơn một chút là được”.

Diệp Quân nói: “Nắm tay hả?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng”.

Diệp Quân bảo: “Được”.

Hắn thật sự muốn thấy thanh kiếm đó, có thể khiến ông nội sử dụng, vậy chắc chắn không phải kiếm bình thường.

Hiên Viên Lăng nói: “Nếu đã diễn thì diễn cho thật một chút, bắt đầu từ bây giờ anh đừng gọi tôi là cô Lăng nữa, gọi tôi là Lăng Nhi, biết chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Còn nữa, lúc bình thường cố gắng tỏ ra thân mật hơn chút nữa. Anh đừng nghĩ nhiều, chúng ta chỉ diễn thôi, biết không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hiên Viên Lăng cười: “Anh có thích thanh kiếm nào ở đây không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Hiên Viên Lăng nói: “Vậy tôi đưa anh ra ngoài đi dạo nhé”.

Diệp Quân cười bảo: “Được”.

Nói xong hắn bước ra ngoài.

Hiên Viên Lăng bỗng gọi: “Này”.

Diệp Quân quay sang nhìn Hiên Viên Lăng với vẻ khó hiểu.

Chương 2013

Hiên Viên Lăng nháy mắt: “Anh quên điều vừa nói rồi à?”

Diệp Quân lưỡng lự, sau đó chủ động nắm tay Hiên Viên Lăng: “Đi thôi”.

Được Diệp Quân nắm tay, mặt Hiên Viên Lăng thoáng chốc đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn, nhưng cô ấy vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Diệp Quân nói: “Lăng… Nhi… Chuyện là, cô giúp tôi có được Kiếm Tổ của nhà các cô thì cô được lợi ích gì?”

Hiên Viên Lăng nhìn hắn: “Sau này anh sẽ biết thôi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.

Sau khi hai người rời khỏi Kiếm Các, Hiên Viên Lăng dẫn Diệp Quân đi tới ngọn núi phía sau, trên dường đi, hai người thu hút rất nhiều người của nhà Hiên Viên chú ý. Chẳng mấy chốc, tin hai người nắm tay nhau đi dạo đã truyền khắp nhà Hiên Viên.

Mặt Hiên Viên Lăng đỏ ửng, may có mạn che mặt, nếu không đỏ thế này cô ấy chẳng có mặt mũi mà nhìn người khác.

Nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh, Diệp Quân đột nhiên dừng lại, hắn buông tay, sau đó nghiêm túc nói: “Cô Lăng, tôi thấy thế này không ổn”.

Hiên Viên Lăng khó hiểu nhìn Diệp Quân: “Sao thế?”

Diệp Quân lắc đầu: “Cô Lăng, chuyện này đương nhiên không có ảnh hưởng gì với tôi, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của cô. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này làm sao cô lập gia đình được nữa?”

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chuyện này là tôi không nghĩ chu đáo, lát nữa chúng ta nói rõ với bố mẹ cô đi, chắc còn có thể cứu vãn”.

Hiên Viên Lăng nói: “Anh không muốn thanh kiếm đó nữa à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Tôi rất tò mò về thanh kiếm đó, muốn được thấy nó, nhưng tôi thấy cách này không ổn, chủ yếu là sẽ không ảnh hưởng tốt đến cô”.

Hiên Viên Lăng tươi cười nhìn Diệp Quân, chủ động nắm tay hắn: “Không sao đâu”.

Diệp Quân khó hiểu.

Hiên Viên Lăng bình tĩnh nói: “Ở hệ Ngân Hà, chỉ cần không kết hôn thì con gái có bạn trai mấy lần là chuyện rất bình thường”.

Diệp Quân im lặng.

Hiên Viên Lăng cười: “Tôi không lừa anh đâu, đi thôi”.

Nói rồi cô ấy kéo Diệp Quân đi xa.

Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Ở hệ Ngân Hà, chỉ cần không kết hôn, đàn ông có mấy bạn gái có phải cũng là chuyện rất bình thường không?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng thế, nhưng không được có cùng lúc mấy cô đâu đấy…”

Nói tới đây, cô ấy cau mày nhìn Diệp Quân: “Anh đang nghĩ gì hả?”

Diệp Quân vội lắc đầu: “Không, không có gì!”

Hiên Viên Lăng nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Không được nghĩ lung tung, biết chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Tôi chỉ hỏi thế thôi!”

Hiên Viên Lăng cười: “Đi, tôi đưa anh đến một nơi”.

Nói rồi cô ấy kéo Diệp Quân đi nhanh về một hướng.

Một lúc sau Hiên Viên Lăng kéo Diệp Quân lên đỉnh của ngọn núi phía sai, đây là đỉnh núi cao nhất, nhìn gần có thể thấy toàn bộ sơn trang Hiên Viên, nhìn ra xa có thể thấy thành phố Yến Kinh.
 
Chương 2014


Chương 2014

Hiên Viên Lăng cất tiếng gọi: “Này!”

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng, cô ấy cười bảo: “Tôi đưa anh đến đây không phải để ngắm cảnh, anh cảm nhận kỹ nơi này đi”.

Cảm nhận?

Diệp Quân giật mình, một giây sau, hai mắt hắn đột nhiên mở to: “Linh khí!”

Hắn cảm nhận được rất nhiều linh khí ở đây!

Hiên Viên Lăng nháy mắt: “Ở đây có một linh mạch, nhưng rất nhỏ. Chẳng phải anh nói anh thiếu linh khí sao? Anh có thể hấp thu nhiều một chút”.

Diệp Quân do dự rồi hỏi: “Vì sao?”

Hắn biết linh khí này ở ngôi sao màu xanh là vô cùng quý giá, dù là thế gia Hiên Viên có lẽ cũng chỉ có một linh mạch này.

Hiên Viên Lăng khó hiểu: “Vì sao cái gì?”

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng, nghiêm túc nói: “Cô Lăng, linh khí này rất quý giá”.

Hiên Viên Lăng lắc đầu, xoay người không nói gì, có hơi tức giận.

Diệp Quân không hiểu ra sao.

Hiên Viên Lăng lại nói: “Thứ anh tặng tôi thì không quý giá à? Dù là công pháp hay kiếm kỹ, cho dù ở Ngân Hà Tông thì cũng vô cùng hiếm đúng không? Khi anh tặng tôi sao không nghĩ nó rất quý giá?”

Diệp Quân im lặng.

Hiên Viên Lăng quay lại nhìn Diệp Quân với vẻ hơi bất mãn: “Tôi cho anh hấp thu một chút linh khí, anh nghĩ nhiều như vậy làm gì?”

Diệp Quân cười khổ: “Tôi không có ý đó, linh khí ở đây quá quý giá, cô chưa được bố mẹ cô cho phép mà đã cho tôi hấp thu, tôi sợ họ sẽ trách cô”.

Hiên Viên Lăng cười: “Họ không keo kiệt vậy đâu, anh mau hấp thu đi”.

Diệp Quân do dự một lát rồi gật đầu: “Được”.

Nói rồi hắn khoanh chân ngồi xuống, sử dụng tâm pháp, chẳng mấy chốc, linh khí xung quanh đã tập trung về phía hắn.

Hắn không hấp thu linh mạch ở sâu trong lòng đất, mà chỉ hấp thu linh khí do linh mạch tản ra, bởi vì nếu hắn hấp thu linh mạch dưới lòng đất, hắn có thể hấp thu toàn bộ linh mạch luôn… Làm như vậy đương nhiên hơi quá đáng.

Một lát sau Diệp Quân đứng lên, lúc này linh khí trong cơ thể hắn đã nhiều hơn không chỉ mười lần so với lúc trước!

Mười lần!

Cho dù hiện tại tu vi của hắn bị phong ấn, nhưng muốn giết một tông sư cũng là chuyện rất dễ dàng.

Hiên Viên Lăng cười: “Cảm giác thế nào?”

Diệp Quân cảm nhận huyền khí trong người: “Có muốn bay không?”

Hiên Viên Lăng chớp mắt: “Ngự kiếm?”

Diệp Quân gật đầu.

Hiên Viên Lăng lập tức đáp: “Muốn!”

Diệp Quân nhẩm niệm, kiếm Vân Tú mà Hiên Viên Lăng tặng hắn bay ra, hắn nắm tay Hiên Viên Lăng đứng trên kiếm Vân Tú, giây tiếp theo, hắn nhẩm niệm, kiếm lập tức hóa thành kiếm quang bay vút lên trời.
 
Chương 2015


Chương 2015

Hắn chỉ ngự kiếm đơn thuần, không dùng sức mạnh tu vi!

Khoảnh khắc kiếm bay lên, Hiên Viên Lăng sợ hãi ôm chặt lấy Diệp Quân.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ, hắn không ngờ Hiên Viên Lăng lại sợ.

Hiên Viên Lăng ôm rất chặt khiến Diệp Quân hơi lúng túng, hắn ngập ngừng một chút rồi bảo: “Cô Lăng đừng sợ, cô nhìn xung quanh xem”.

Nghe Diệp Quân nói thế, Hiên Viên Lăng từ từ mở mắt, nhìn thấy dãy núi bên dưới nhanh chóng thu nhỏ lại, cô ấy lại vội vàng nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt.

Diệp Quân cảm nhận được có gì đó không đúng: “Làm sao vậy?”

Hiên Viên Lăng ôm chặt lấy hắn, run rẩy nói: “Tôi… sợ độ cao!”

Sợ độ cao!

Diệp Quân sửng sốt, sau đó lắc đầu cười, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Hiên Viên Lăng: “Tôi đỡ cô, cô đừng sợ”.

Hiên Viên Lăng vẫn liên tục lắc đầu.

Diệp Quân cười bảo: “Chẳng phải cô muốn học kiếm sao? Chẳng phải muốn ngự kiếm bay đi sao? Nếu sợ thì còn học cái gì nữa?”

Nghe Diệp Quân nói vậy, Hiên Viên Lăng hơi do dự, sau đó chậm rãi mở mắt ra, mặc dù còn hơi sợ nhưng cũng không còn căng thẳng như trước nữa.

Mà Diệp Quân cũng giảm chậm tốc độ ngự kiếm!

Một lúc sau, cuối cùng Hiên Viên Lăng cũng không còn căng thẳng nữa, hưng phấn nói: “Thật sự là ngự kiếm này…”

Diệp Quân cười: “Đúng thế”.

Hiên Viên Lăng đang định nói, nhưng dường như cảm nhận được gì đó, mặt thoáng chốc đỏ lên, vì cô ấy phát hiện mình đang ở rất gần rất gần Diệp Quân, hơn nữa hai tay còn ôm lấy hắn, tư thế này thật sự hơi mập mờ.

Trong lòng xấu hổ, cô ấy vốn định rút tay về theo bản năng, nhưng vì sợ nên nhất thời rất bối rối.

Lúc này Diệp Quân cũng đã phát hiện ra điều khác thường của Hiên Viên Lăng, hắn từ từ ngự kiếm về lại đỉnh núi sau đó buông cô ấy ra. Hiên Viên Lăng cũng buông Diệp Quân, cô ấy nhìn hắn, tuy không ngượng nhưng lại thấy hơi mất mát.

Diệp Quân cười: “Cảm giác thế nào?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Rất tuyệt…”

Nói rồi cô ấy nhìn Diệp Quân: “Tôi cũng có thể ngự kiếm bay đi như anh sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy! Ở đây có linh khí, với thiên phú của cô, rất nhanh là có thể ngự kiếm được thôi”.

Hiên Viên Lăng hơi cúi đầu: “Nhưng… tôi hơi sợ!”

Diệp Quân cười: “Không có gì, đến lúc đó tôi dạy cô, chúng ta bay mấy lần, đến khi cô làm quen sẽ không còn sợ nữa”.

Hiên Viên Lăng nháy mắt: “Quyết định vậy nhé!”

Diệp Quân gật đầu.

Hiên Viên Lăng cười: “Chúng ta về thôi!”

Nói xong cô ấy chủ động nắm tay Diệp Quân đi xuống núi.

Trên đường đi, Hiên Viên Lăng chợt hỏi: “Sở dĩ anh muốn thấy Kiếm Tổ của nhà Hiên Viên chúng tôi là vì kiếm tu áo xanh kia đúng không?”
 
Chương 2016


Chương 2016

Diệp Quân gật đầu.

Hiên Viên Lăng quay lại nhìn Diệp Quân: “Anh biết kiếm tu đó à?”

Diệp Quân đáp: “Biết”.

Hiên Viên Lăng hơi tò mò: “Nếu tu vi của anh không bị phong ấn thì anh với ông ấy, ai lợi hại hơn?”

Diệp Quân cười: “Ở trước mặt ông ấy, tôi là cháu trai!”

Hiên Viên Lăng: “…”

Cháu trai!

Hiên Viên Lăng ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Tôi không tin, anh lợi hại như vậy cơ mà, vị kiếm tu áo xanh đó chắc chắn không thể là đối thủ của anh được”.

Diệp Quân chỉ cười cười, không nói gì thêm.

Hắn nào dám nói lung tung nữa, giờ đã bị cha ghim rồi, nếu còn dám chọc vào ông nội nữa thì chắc là khỏi sống luôn rồi.

Việc nên làm là phải tạo mối quan hệ tốt với ông nội.

Hiên Viên Lăng đột nhiên hỏi: “Vị kiếm tu áo xanh đó, anh cũng quen à?”

Diệp Quân ngừng nghĩ ngợi lan man, gật đầu đáp: “Có quen”.

Hiên Viên Lăng trợn tròn mắt: “Chẵng lẽ anh là một lão quái đã sống vô số năm rồi?”

Diệp Quân cười khan: “Cô đang nghĩ gì thế? Tôi còn trẻ lắm, mới mười tám thôi. Tốc độ trôi của dòng thời gian ở hệ Ngân Hà không giống bên ngoài kia”.

Hiên Viên Lăng cười cười: “Ra là thế”.

Diệp Quân nhìn sắc trời, nói: “Chúng ta xuống núi đi”.

Hiên Viên Lăng gật đầu.

Hai người vừa xuống núi liền được mời vào một gian đại điện.

Lúc này, trong đại điện hiện đang có một đám cường giả của gia tộc Hiên Viên, có chừng hai mươi người, đều đang ngồi quanh một chiếc bàn.

Ngồi vị trí chủ tọa chính là cha của Hiên Viên Lăng, Hiên Viên Kỳ, bên cạnh ông ta là mẹ Hiên Viên Lăng.

Trên bàn bày đủ món ngon, trông cực kì phong phú, có thể thấy, gia tộc Hiên Viên vẫn hết sức coi trọng Diệp Quân.

Thấy hai người nắm tay nhau đi vào, sắc mặt đám cường giả của gia tộc Hiên Viên đều trở nên khá kì quái.

Bị bao đôi mắt nhìn chằm chằm, Hiên Viên Lăng thoáng đỏ mặt, tay phải nắm chặt tay Diệp Quân.

Hiên Viên Kỳ liếc nhìn hai người rồi nói: “Ngồi vào đi”.

Hai người ngồi vào bàn, Hiên Viên Kỳ nhìn Diệp Quân, giơ ly rượu, cười nói: “Cậu Diệp, chào mừng cậu tới nhà Hiên Viên chúng tôi”.

Diệp Quân cũng nâng ly rượu: “Cảm ơn bác đã chiêu đãi”.

Dứt lời, hai người cùng uống một hơi cạn ly.

Sau đó, mọi người bắt đầu dùng cơm. Trong bữa cơm, đám cường giả của gia tộc Hiên Viên không cố tình đối chọi với Diệp Quân, nhiều nhất cũng chỉ là mấy câu hỏi về thân phận lai lịch của hắn mà thôi.

Hôm nay có mặt ở đây đều là những người có địa vị cao trong gia tộc Hiên Viên, có thể có địa vị đó, tất nhiên đều không phải người bình thường. Ngay từ đầu, họ còn tương đối tò mò, dẫu sao, đây cũng là lần đầu tiên Hiên Viên Lăng dẫn một người đàn ông về nhà.
 
Chương 2017


Chương 2017

Ban đầu, bởi địa vị xã hội của gia tộc Hiên Viên quá cao, trong lòng họ cũng có đôi chút coi khinh Diệp Quân. Gia tộc Hiên Viên tính chung ở cả Hoa Hạ cũng rất có địa vị, không phải hạng tầm thường. Nhưng bọn họ không hề biểu hiện ra ngoài, dù sao thì cũng cần quan tâm đến thể diện của Hiên Viên Lăng mới được.

Vào những thời điểm thế này, dù nội bộ có mâu thuẫn nhưng khi đối mặt với người ngoài cũng cần giữ vững tiêu chí đoàn kết. Làm mất mặt Hiên Viên Lăng chẳng khác nào bôi nhọ thể diện toàn gia tộc Hiên Viên.

Trong quá trình tiếp xúc và trò chuyện, nhận thấy phong thái nói năng và hành xử của Diệp Quân rất khéo léo lại có khí độ hơn người, bọn họ cũng dần thu hồi suy nghĩ coi thường trong lòng.

Đồng thời, trong lòng họ cũng dần cho ra một kết luận: Chàng trai này là người từng trải, có kinh nghiệm ứng phó với những tình thế long trọng.

Vì vậy, đám người nắm quyền của gia tộc Hiên Viên có mặt ở đây lại càng thêm tò mò về Diệp Quân.

Mọi người bắt đầu mời rượu hắn, sau vài vòng, đầu hắn trở nên nặng trĩu và mơ hồ.

Hiên Viên Lăng ngồi bên nhìn Diệp Quân, môi giữ mãi nụ cười tươi tắn.

Cô ấy cũng biết, cha mẹ cùng các vị chú bác ở đây đều luôn có tiêu chuẩn nhìn người rất cao, người bình thường không thể lọt vào mắt họ, nhưng lúc này, họ đều rất khách khí với Diệp Quân.

Thực ra, chính cô ấy cũng rất tò mò về thân phận thật của Diệp Quân.

Tư thái thong dong và tự tin phát ra từ xương tủy của người thanh niên này là một dạng mà cô ấy chưa từng thấy ở ai.

Người này, dù đối mặt với cha mình cùng một đám cường giả của gia tộc Hiên Viên, hắn vẫn có thể thong dong ứng đối, không hề có chút khiếp đảm hay câu nệ.

Sự tự tin này tuyệt đối không thể giả vờ mà ra.

Người này, rốt cuộc là ai?

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, hắn đã uống say đến đỏ mặt, lòng cô ấy tràn ngập tò mò.

Thấy anh trai mình là Hiên Viên Do lại rót rượu cho Diệp Quân, Hiên Viên Lăng liền trừng mắt với anh ta một cái.

Hiên Viên Do bĩu môi, nhưng cũng đành đặt ly rượu xuống.

Hồi lâu sau, thấy mọi người đều đã uống đủ, Hiên Viên Lăng đột nhiên lên tiếng: “Cha, Tiểu Quân là kiếm tu, con muốn để anh ấy thử với Kiếm Tổ xem sao”.

Cô ấy vừa lên tiếng, bầu không khí tức thì yên tĩnh hẳn.

Hiên Viên Kỳ đặt ly rượu xuống, nhìn Hiên Viên Lăng: “Con chắc chứ?”

Hiên Viên Lăng gật đầu.

Hiên Viên Kỳ trầm mặc hồi lâu rồi đưa mắt nhìn những thành viên trong gia tộc.

Một ông lão chợt cất lời: “Tiểu Lăng, cháu cũng biết quy củ rồi đó, Kiếm Tổ chỉ có người của gia tộc Hiên Viên ta mới có thể thử. Cậu Diệp đây, cùng với cháu… đã phát triển tới bước đó chưa?”

Nghe vậy, Hiên Viên Lăng lập tức đỏ mặt, cúi đầu im lặng.

Thấy thế, mọi người đều không biết phải nói gì.

Phản ứng như thế chứng tỏ hai người đã phát triển tới bước đó rồi.

Chậc!

Ông lão kia lắc đầu, không hỏi nữa.

Những người còn lại cũng không nói gì.
 
Chương 2018


Chương 2018

Gia tộc Hiên Viên là một thế gia lâu đời, bởi vậy, nữ giới của gia tộc đều tương đối bảo thủ. Nếu Hiên Viên Lăng cùng thiếu niên này phát triển tới bước cuối thì cũng có nghĩa là, hai người chỉ thiếu một thủ tục chính thức nữa thôi.

Hiên Viên Kỳ liếc nhìn Hiên Viên Lăng, khẽ thở dài một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm.

Hiên Viên Lăng nhìn về phía cha mình, nhẹ giọng hỏi: “Cha, có… được không ạ?”

Hiên Viên Kỳ bình tĩnh nói: “Ngày mai bảo cậu ấy tới Kiếm Tháp xem thử”.

Nghe vậy, Hiên Viên Lăng lập tức vui sướng ra mặt.

Những người khác đều không có ý phản đối.

Kiếm Tổ tuy rất quý giá nhưng nó đã ở trong gia tộc Hiên Viên bao năm mà không tìm được chủ mới, mọi người đều đã không còn hi vọng gì với nó. Từ trước tới nay, trừ tổ tiên của họ, người duy nhất từng khiến Kiếm Tổ thần phục lại là một người ngoài chứ không phải là người của gia tộc Hiên Viên.

Cũng chính vì thế, gia tộc Hiên Viên mới lựa chọn thay đổi, chấp nhận rằng dù không phải là người họ Hiên Viên, nhưng chỉ cần người đó là con rể của gia tộc Hiên Viên thì đều có thể thử đi thu phục Kiếm Tổ, bởi nếu con rể của gia tộc Hiên Viên thần phục được kiếm này, đối với gia tộc Hiên Viên cũng là một chuyện tốt.

Hiên Viên Kỳ quyết định như vậy, mọi người không còn coi Diệp Quân là người ngoài nữa, thế là lại một vòng chuốc rượu mới…

Khi bữa tiệc kết thúc, Hiên Viên Lăng đỡ Diệp Quân về phòng, cô ấy vừa dìu Diệp Quân nằm xuống giường rồi định rời khỏi đó, Diệp Quân đột nhiên giữ chặt tay cô ấy.

Hiên Viên Lăng lập tức căng thẳng, quay đầu nhìn Diệp Quân, lúc này, Diệp Quân cũng đang nhìn cô ấy.

Bị hắn nhìn chăm chú như thế, Hiên Viên Lăng hơi e thẹn, ngập ngừng hỏi: “Anh… không say à?”

Diệp Quân nhẹ nhàng lắc đầu: “Có hơi say một chút, nhưng không đến nỗi say không biết gì”.

Nói đoạn, hắn vỗ nhẹ xuống giường: “Ngồi đi”.

Hiên Viên Lăng thoáng do dự.

Diệp Quân cười nói: “Sợ tôi xằng bậy với cô à?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Anh sẽ không làm thế”.

Nói xong, cô ấy ngồi xuống bên giường.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Lăng cô nương, thực ra tôi cũng không đặc biệt chú ý đến thanh kiếm kia đâu”.

Hiên Viên Lăng hơi cúi đầu im lặng.

Diệp Quân tiếp tục: “Cô nói chỉ cần là bạn trai bạn gái là được, nhưng tôi có thể nhận ra, bọn họ đã cho rằng tôi và cô đã có…”

Nói đến đó, hắn khẽ lắc đầu: “Lăng cô nương, làm như thế sẽ có ảnh hưởng không tốt với cô đấy. Cô không cần phải…”

Hiên Viên Lăng nhẹ nhàng ngắt lời hắn: “Tôi gây phiền toái cho anh sao?”

Diệp Quân cười khổ: “Không ngờ tôi nói bao lâu thế mà vẫn chẳng ích gì à? Tôi chỉ sợ chuyện đó ảnh hưởng đến danh dự của cô thôi…”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Tôi không quan tâm”.

Diệp Quân nhìn cô ấy: “Vì sao?”

Hiên Viên Lăng cười nói: “Trước kia chẳng phải anh đã nói anh bị ai đó phong ấn thực lực sao? Tôi đã nói với anh, thanh Kiếm Tổ này của gia tộc tôi vô cùng lợi hại, nó chính là thanh kiếm sắc bén nhất lịch sử Hoa Hạ, tự bản thân có sức mạnh hủy diệt đất trời, nếu anh có được thanh kiếm này, chưa biết chừng có thể giết chết được kẻ đã phong ấn thực lực của anh đấy!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom