Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2039


Chương 2039

Diệp Quân trầm giọng: “Nhưng không thể hủy diệt?”

Từ Chân gật đầu: “Nó là một phần của Đại Đạo, hủy diệt nó chẳng khác gì hủy diệt Đại Đạo, mà một khi hủy diệt Đại Đạo, trừ một số người có thực lực thông thiên, tức là những cường giả vượt ngoài Đạo ấy, thì chúng sinh đều phải chết, bởi vì, chúng sinh cũng là một bộ phận của Đạo”.

Diệp Quân nặng nề hỏi: “Thế còn đám Nghịch Lưu Giả kia…”

Từ Chân cười bảo: “Đại Đạo bị hủy diệt, bọn họ lại sẽ không hủy diệt. Những người này đã từng dựa vào tài nguyên trong đất trời để làm mình trở nên mạnh hơn, khi đạt tới một trình độ nhất định, đất trời này sẽ trở thành mối ràng buộc với họ, vì thế, bọn họ sẽ muốn siêu thoát khỏi đất trời. Sau khi siêu thoát khỏi đất trời, Đại Đạo lại trở thành ràng buộc của họ, vì vậy, họ sẽ lại vượt qua Đại Đạo. Đến cuối cùng, vượt qua cũng không đủ, vì chỉ cần có Đại Đạo ở đó, đối với họ mà nói vẫn là một mối đe dọa, đồng thời còn áp chế thọ mệnh của họ, khiến họ không thể được sống mãi, vì thế, họ càng muốn hủy diệt Đại Đạo…”

Nói đến đó, cô ta dừng lại giây lát mới tiếp tục: “Chúng sinh hủy diệt rồi… Cuối cùng, bọn họ có thể đạt tới mục đích, được sống vĩnh hằng. Đương nhiên, chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Đợi thêm một thời gian nữa, có lẽ cậu sẽ biết thôi”.

Diệp Quân trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Đại Đạo muốn hủy diệt chúng sinh, những Nghịch Lưu Giả này cũng muốn hủy diệt chúng sinh…”

Nói đến đây, hắn khẽ lắc đầu: “Cách nào thì chúng sinh cũng đều phải chết”.

Từ Chân cười bảo: “Hệ Ngân Hà có câu, hưng thịnh, trăm họ khổ, suy vong, trăm họ cũng khổ. Ở thời cổ đại, đối với đám người nắm quyền, nhân dân trăm họ chỉ là công cụ để chúng tranh quyền đoạt lợi, mà lợi ích của người dân trăm họ, được mấy kẻ nắm quyền quan tâm tới?”

Diệp Quân khe khẽ thở dài.

Từ Chân chỉ lặng lẽ mỉm cười.

Diệp Quân đột nhiên ngẩng lên nhìn cô ta: “Tôi có thể thay đổi điều đó không?”

Từ Chân quay đầu nhìn hắn: “Cậu muốn thay đổi?”

Diệp Quân nhìn thẳng vào mắt Từ Chân: “Phải”.

Từ Chân cũng nhìn chằm chằm vào hắn: “Cậu có chắc không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta có thể thử, Chân tỷ, ta nên làm thế nào?”

Từ Chân đáp: “Một chữ thôi: Giết!”

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Chân cười bảo: “Giết cho đám Nghịch Lưu Giả tuyệt diệt, giết cho Đại Đạo cúi đầu thần phục, giết cho Vị Lai Giả không người dám xưng thần… Giết cho thế gian không người dám nói vô địch… Xây dựng trật tự, chấp chưởng Càn Khôn, trấn áp tất cả, cậu nói một, không ai dám nói hai!”

Trên cầu vượt, nghe xong những điều Từ Chân nói, Diệp Quân chậm rãi siết chặt nắm tay.

Vô địch!

Vô địch một cách chân chính!

Trấn áp tất cả!

Chỉ có như vậy mới có thể xây dựng lại trật tự.

Chưa nói đến làm, chỉ mới nghĩ tới thôi, hắn đã thấy áp lực nặng nề.

Hắn biết, chỉ cần hắn thực sự đi lên con đường này, từ nay về sau, hắn lại phải quay về cuộc sống bi thảm như trước đây.

Mỗi ngày đều đối mặt với những ván cờ cao cấp nhất.

Từ Chân nhìn hắn, cười hỏi: “Thấy áp lực lắm à?”
 
Chương 2040


Chương 2040

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân mỉm cười: “Có áp lực là chuyện thường, ta cũng từng có ý niệm này trong đầu, nhưng sau đó ngẫm lại, vẫn nên bỏ đi vậy. Bởi vì như thế sẽ mệt chết đi! Hơn nữa, ta cũng đã không thể làm vậy”.

Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”

Từ Chân cười nói: “Thần tính và nhân tính trong ta, mỗi cái chiếm một nửa. Nếu ta thực sự làm vậy, cuối cùng, thần tính sẽ hoàn toàn áp chế nhân tính, đến khi ấy, ta sẽ lại thành kẻ địch lớn nhất của vũ trụ này”.

Diệp Quân trầm ngâm: “Nếu ta đi làm, sau này thần tính của ta…”

Từ Chân cười nói: “Cậu của bây giờ, nhân tính áp chế hoàn toàn thần tính, đi được đến bước này vẫn có thể bảo trì hoàn chỉnh nhân tính như thế là rất hiếm có. Có thể thấy được, trong lòng cậu, người thân quan trọng hơn Đại Đạo của mình”.

Diệp Quân chỉ cười cười, không nói.

Từ Chân nhìn hắn: “Cho nên, cậu có muốn đi làm không?”

Diệp Quân gật đầu: “Làm, ta không có đường lui”.

Từ Chân chớp mắt, cười bảo: “Quả thực không có đường lui, đợi khi con trai cậu trở thành Thần Chủ của Chân vũ trụ, khi ấy, Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên đều là con dân của cậu, cả ngôi sao màu xanh này nữa, nơi này cũng là địa bàn của cậu, dù cậu không đi đối đầu với bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ tới giết cậu”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Không có đường lui!

Thân phận của hắn đã ấn định Diệp Quân hắn không thể trở thành một người bình thường, đương nhiên, hắn cũng không muốn làm một người thường.

Sinh ra làm người, sao có thể tầm thường suốt đời?

Ông nội có thể vô địch, cha có thể vô địch, cô cô có thể vô địch, ngay cả đại bá cũng có thể đến được ngưỡng vô địch…

Mình, vì sao lại không thể?

Vô địch!

Trấn áp tất cả!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, Diệp Quân hắn đây, sẽ không yếu kém hơn các bậc cha chú.

Từ Chân liếc nhìn Diệp Quân, mỉm cười.

Ngay lúc này, chợt có một người đàn ông đi tới trước mặt Diệp Quân và Từ Chân. Người này thoạt nhìn chừng ngoài hai mươi tuổi, tóc vuốt ngược ra sau, diện mạo tuy không phải đặc biệt tuấn tú nhưng cũng không xấu, gọi là trông cũng tạm được.

Tay người này còn cầm một bó hồng rất to.

Diệp Quân liếc nhìn người vừa tới, hắn không hề bất ngờ, bởi vì Từ Chân xinh đẹp như vậy, có người theo đuổi là chuyện dễ hiểu.

Người đàn ông kia đưa bó hồng cho Từ Chân, nhìn cô ta bằng ánh mắt si tình: “Cô Từ Chân, tôi…”

Từ Chân đột nhiên kéo tay Diệp Quân, chớp chớp mắt, nói: “Đây là bạn trai tôi”.

Bạn trai!

Vừa nghe Từ Chân nói thế, không chỉ người đàn ông kia sửng sốt mà toàn bộ những người bán hàng rong trên cầu vượt đều ngây ra.

Từ Chân có bạn trai?
 
Chương 2041


Chương 2041

Diệp Quân cũng hơi sững sờ, quay đầu nhìn Từ Chân, thấy Từ Chân đang nhìn mình, khóe miệng hơi cong lên.

Người đàn ông kia la lên: “Cô Từ Chân, người này nhìn là biết một gã ăn bám, cô chớ có bị vẻ ngoài của nó mê hoặc”.

Diệp Quân bất mãn bảo: “Này người anh em, nói chuyện kiểu gì thế?”

Người đàn ông nọ nhìn Diệp Quân, cả giận nói: “Tôi nói sai chỗ nào à? Anh trừ mỗi cái mặt đẹp ra thì còn có ưu điểm gì?”

Diệp Quân bình thản nói: “Tôi khỏe”.

“Mẹ nó!”

Người đàn ông kia chỉ tay vào Diệp Quân, nổi giận đùng đùng: “Anh… Anh… thật không biết xấu hổ”.

Từ Chân bỗng thu gom hết sách trước mặt, cười bảo: “Dọn quầy đây”.

Nói xong, cô ta kéo Diệp Quân rời khỏi đó.

Người đàn ông kia vội vã chắn đường hai người, tận tình khuyên bảo: “Cô Từ Chân à, cô chớ bị lời ngon tiếng ngọt của người này lừa nhé, tôi trông anh ta không thể cho cô tương lai đâu…”

Từ Chân chớp mắt nhìn: “Tôi có rồi”.

“Hả?”

Người đàn ông kia ngây ra: “Có gì cơ?”

Từ Chân nghiêm túc nói: “Có em bé”.

Diệp Quân: “…”

Người kia cứng đờ cả mặt, trợn mắt như không tin nổi.

Từ Chân không nói gì thêm, tiếp tục kéo Diệp Quân đi mất.

Xuống dưới cầu vượt, Diệp Quân nhìn Từ Chân, Từ Chân cười bảo: “Con của Tiểu Thụ cũng là con của ta, không chỉ có con của Tiểu Thụ là của ta mà cả cậu cũng là của ta”.

Diệp Quân ngập ngừng nói: “Cái đó…”

Từ Chân cười bảo: “Mọi thứ của bốn tỷ muội ta đều là của chung, cậu có ý kiến gì?”

Diệp Quân trầm mặc.

Nếu tỷ đã nói thế… ta đây đương nhiên không có ý kiến.

Ngang qua sạp đồ nướng, Từ Chân mua một bọc to, trở về nhà, cô ta vội vã lấy ra mấy bình rượu đế.

Thấy thế, đầu Diệp Quân đã bắt đầu đau: “Chân tỷ, không cần phải uống rượu, tỷ muốn hỏi cái gì, ta sẽ nói hết cho tỷ”.

Từ Chân lắc đầu: “Uống say mới nói thật được”.

Diệp Quân không biết phải nói sao.

Từ Chân mở một bình rượu đưa cho Diệp Quân, nói: “Có lẽ ta sắp phải đi rồi”.

Diệp Quân sửng sốt: “Đi?”

Từ Chân gật đầu: “Sách của ta sắp viết xong, viết đến cái kết là sẽ phải rời khỏi nơi này”.

Diệp Quân hỏi: “Đi trấn áp Vũ Trụ Kiếp?”

Từ Chân cười nói: “Đúng thế”.

Diệp Quân còn muốn nói gì đó, Từ Chân đã ngăn lại: “Nào, uống rượu đi”.

Diệp Quân liếc nhìn cô ta, uống vài hơi, rượu này vẫn mạnh như rượu lần trước, nhưng lần này hắn đã bắt đầu quen.
 
Chương 2042


2

Chương 2042

Từ Chân nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Thực lực hiện nay của cậu thực ra cũng khá, nhưng nếu để chống lại đám Nghịch Lưu Giả này thì chỉ có khả năng bị treo lên mà đánh không thể chống trả thôi”.

Diệp Quân cũng thở dài khe khẽ: “Ta còn tưởng đối thủ của ta cùng lắm chỉ có Vĩnh Sinh Đại Đế, nhưng đến giờ, Vĩnh Sinh Đại Đế còn chưa giải quyết được, lại thấy mọc ra đám Nghịch Lưu Giả này…”

Nói đến đó, hắn lắc đầu: “Ta đang hoài nghi mình bị chủ nhân bút Đại Đạo chơi khăm”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Từ Chân cười bảo: “Ông ta không ghim cậu đâu, cục diện hiện nay của cậu là do thân phận của cậu gây nên thôi”.

Diệp Quân sửa: “Là lập trường”.

Từ Chân gật đầu: “Lập trường của cậu quyết định cậu sẽ thành kẻ địch với ai”.

Diệp Quân trầm mặc.

Từ Chân lại nói: “Ta sắp phải đi, nhưng còn có rất nhiều chuyện chưa hoàn toàn yên tâm”.

Diệp Quân nhìn cô ta, Từ Chân cười nói: “Chính là ba đứa nhỏ kia, trong đó, làm ta không yên tâm nhất chính là Từ Nhu, muội ấy hay nghĩ nhiều, lời của ta, muội ấy cũng chỉ biết nghe có chọn lọc, ta sợ ta đi rồi, muội ấy lại gây ra những chuyện không hay”.

Diệp Quân chau mày: “Chân tỷ, chẳng lẽ tỷ định hi sinh bản thân trấn áp Vũ Trụ Kiếp đấy à?”

Từ Chân chớp mắt nhìn hắn: “Cậu thấy sao?”

Diệp Quân nhìn Từ Chân, một lúc sau, hắn nghiêm túc đáp: “Bất kể thế nào, ta hi vọng tỷ có thể an lành”.

Từ Chân mỉm cười không nói, chỉ cần bình rượu cụng vào bình của Diệp Quân một cái rồi ngửa cổ uống vài hớp.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Chân tỷ, tu vi của tỷ chẳng phải đã bị phong ấn sao?”

Từ Chân vội gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân hỏi: “Vậy vì sao tỷ uống nhiều thế mà không say?”

Từ Chân nghiêm túc đáp: “Tửu lượng của ta rất khá”.

Diệp Quân cười hỏi: “Tỷ từng uống say bao giờ chưa?”

Từ Chân chỉ chớp chớp mắt, không nói.

Diệp Quân lại cười: “Tỷ có thể thử uống say một lần, cái cảm giác đó thực ra cũng rất được”.

Từ Chân ngạc nhiên: “Thật à?”

Diệp Quân gật đầu: “Thật”.

Từ Chân suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thử xem”.

Nói đoạn, cô ta cầm bình rượu lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Diệp Quân cười cười, cũng uống một ngụm, rượu này mặc dù uống vào hơi ngấm men, nhưng sau khi ngấm men lại có cảm giác khá được, cái gì cũng dám nói.

Từ Chân ngồi bên cửa sổ, vừa ăn vừa uống vừa trò chuyện, không bao lâu sau, Diệp Quân bắt đầu thấy choáng váng. Mà Từ Chân vì không dùng sức mạnh áp chế nên uống một hồi, mặt cô ta cũng đỏ bừng lên, trông có vẻ đã ngấm men say.

Sau khi ngấm cồn, nội dung trò chuyện của hai người cũng càng ngày càng không kiêng dè gì.

Có đôi khi, người ta cũng cần say một lần trong đời.

Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Chân tỷ, hỏi tỷ câu này”.
 
Chương 2043


Chương 2043

Từ Chân gật đầu: “Được”.

Diệp Quân hỏi: “Tỷ có từng thích ai chưa?”

Từ Chân quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, chớp chớp mắt: “Đàn ông?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân lắc đầu: “Không có ai”.

Diệp Quân lại hỏi: “Vậy tỷ thích kiểu người thế nào?”

Từ Chân trầm ngâm một lát rồi đáp: “Chưa từng nghĩ tới”.

Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao chưa từng nghĩ tới?”

Từ Chân cười bảo: “Vì ta có rất nhiều chuyện cần làm”.

Diệp Quân lại nói: “Vậy giờ tỷ thử nghĩ xem”.

Từ Chân lại trầm tư một lát, đáp: “Ta thấy cậu cũng rất tốt”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Ta à?”

Từ Chân gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy”.

Diệp Quân chớp mắt, ngại ngùng nói: “Cái đó… Ta chỉ trông hơi đẹp trai chút, cũng coi như có tiền, gia thế cũng tạm… Trừ những cái đó, ta cũng không có nhiều ưu điểm lắm”.

Từ Chân đột nhiên vươn tay nhéo má Diệp Quân, cười bảo: “Da mặt cậu đã trở nên dày hơn rồi này”.

Diệp Quân cười cười: “Chân tỷ, ta biết tỷ chỉ trêu ta cho vui. Cường giả cấp bậc cao như tỷ, sẽ không bao giờ có hứng thú với loại người thực lực yếu kém như ta. Nếu không nhờ Tiểu Thụ và Tiểu Kính, ta đối với tỷ có lẽ chẳng khác gì một người qua đường”.

Từ Chân mỉm cười: “Chẳng trách Tiểu Nhu nói cậu rất ngốc”.

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Chân lại uống nửa bình rượu, sau đó nói: “Đổi một góc độ khác để nghĩ về vấn đề này đi, ví dụ như thân phận của cậu cùng thực lực đều vượt xa Tô Tử cô nương kia, nhưng liệu cậu có vì thế mà không thích cô ấy chăng?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không đâu”.

Từ Chân cười nói: “Ta chưa bao giờ nhìn vào thân phận hay thực lực gì đó, nếu để kết bạn, yêu đương mà trước hết phải xem thân phận, xét thực lực thì còn gì là thú vị nữa? Hơn nữa, ta đây vốn là vô địch, ta cần thêm một người đàn ông thật mạnh ở bên sao?”

Nói đến đó, cô ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mọi việc cứ để tùy tâm, thích gì làm nấy, chỉ đơn giản thế thôi”.

Diệp Quân trầm mặc.

Từ Chân lại nói: “Đương nhiên, như cậu mới nói, ta để mắt đến cậu đúng là vì bọn Tiểu Thụ, cậu là người đàn ông của mấy đứa nó, trong suy nghĩ của ta, như vậy cậu cũng là người của ta… à, nói đúng ra là người thân của ta. Hơn nữa, ở bên cạnh cậu có cảm giác rất tốt”.

Nói đoạn, cô ta nhìn sang phía Diệp Quân, cười bảo: “Cậu đó, có đôi khi cứ thích nghĩ linh tinh”.

Diệp Quân ngẫm lại, rồi thấp giọng thở dài: “Cảnh giới của ta kém tỷ nhiều quá”.

Từ Chân cười bảo: “Bình thường mà, bởi vì cậu còn quá trẻ, ta ở tầm tuổi cậu cũng chẳng làm được tốt như cậu đâu. Thực ra, ta không quá tán thành phương thức giáo dục của cha cậu dùng cho cậu”.

Diệp Quân nhìn Từ Chân, cô ta mỉm cười: “Có nhiều bậc cha mẹ mong con mình trở nên xuất sắc, do đó luôn đề ra các yêu cầu, lấy danh nghĩa là vì con, nhưng thực tế, bọn họ chưa từng thử nghĩ lại, khi bọn họ ở tuổi đó, có lẽ còn xa mới bằng con mình hiện giờ. Những chuyện bọn họ không làm được ở tuổi đó lại đi yêu cầu con mình phải làm được, loại hành vi này thật tình không tốt lắm”.

Diệp Quân trầm mặc.
 
Chương 2044


Chương 2044

Từ Chân nhìn Diệp Quân, nói tiếp: “Ta cảm thấy cậu rất tốt, rất xuất chúng, là bởi vì mỗi khi ở cạnh nhau như thế này, ta chưa bao giờ lấy góc độ của người có thực lực mạnh như ta lúc này để xem cậu, ta dùng một góc độ bình đẳng nhìn cậu, ví dụ như, chính ta lúc 19 tuổi, khi ấy ta cũng chỉ là một đại tỷ của thôn Thạch mà thôi, bất kể tâm tính hay thực lực, ta ở tuổi đó thực sự không chắc đã tốt hơn cậu”.

Diệp Quân hơi cúi đầu, im lặng.

Từ Chân lại ngẩng lên, nhìn vào tinh không, khẽ nói: “Này nhóc, nếu có một ngày ta không còn ở đây, cậu phải giúp ta chăm sóc ba muội ấy nhé”.

Nghe vậy, Diệp Quân chợt thấy căng thẳng trong lòng, vội kéo Từ Chân: “Chân tỷ…”

Từ Chân nhoẻn cười: “Giỡn thôi mà”.

Nói giỡn thôi!

Nghe Từ Chân nói thế, không biết vì sao, lòng Diệp Quân chợt dâng lên một niềm bất an, hắn lờ mờ cảm thấy, Chân tỷ có lẽ tính làm chuyện gì đó không tốt.

Lúc này, Từ Chân chợt nhấc bình rượu, nhẹ nhàng cụng vào bình của hắn rồi giục: “Uống nào”.

Nói xong, cô ta uống một hơi cạn sạch.

Diệp Quân liếc nhìn Từ Chân rồi cũng dốc bình ngửa cổ uống cạn.

Hai người đều đã uống đến đỏ bừng mặt, đặc biệt là Từ Chân, gương mặt kia ửng lên như ráng chiều, xinh đẹp vô ngần.

Nhìn Từ Chân, Diệp Quân chợt mỉm cười, khen một câu xuất phát từ đáy lòng: “Chân tỷ, tỷ thật là xinh đẹp”.

Nghe Diệp Quân nói thế, Từ Chân bèn quay đầu nhìn về phía hắn, cười mà như không cười.

Diệp Quân mỉm cười, sắc mặt tự nhiên, hắn thật sự không có ý gì khác.

Nhìn vào đôi mắt trong sáng của Diệp Quân, Từ Chân cũng cười cười theo.

Diệp Quân bỗng nằm xuống, chậm rãi nhắm mắt: “Chân tỷ, trong thời gian này, tỷ có thể chỉ dạy võ đạo cho ta không?”

Hắn biết, một ngày rời khỏi hệ Ngân Hà, chắc chắn sẽ có vô số cuộc ác chiến chờ hắn.

Vĩnh Sinh Đại Đế, Vũ Trụ Kiếp, Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, cùng với những nguy hiểm chưa biết tên…

Hiện giờ, hắn phải chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai, nếu không, một khi đại chiến tới, mình sẽ bị người ta đánh cho không có sức chống đỡ.

Từ Chân gật đầu: “Ban ngày ta phải viết sách, buổi tối cậu có thể tới chỗ ta, có gì không biết, ta có thể dạy cho”.

Nói xong, cô ta cũng từ từ nằm xuống.

Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn sang Từ Chân, cảm nhận được ánh mắt Diệp Quân, Từ Chân cũng ngoảnh qua.

Bốn mắt nhìn nhau.

Diệp Quân nghiêng người, rướn tới hôn lên đôi môi mềm mại của Từ Chân.

Từ Chân trợn to mắt, dường như không kịp định thần.

Một giây, Diệp Quân đã tách ra, nhìn Từ Chân vẫn còn đang ngây dại, hắn mỉm cười: “Đây là một phương thức cảm ơn đặc thù của hệ Ngân Hà, không có ý gì khác”.

Từ Chân nhìn Diệp Quân, mắt chớp chớp, không nói một lời, nhưng trong lòng vô cùng nghi hoặc, hệ Ngân Hà thực sự có phương thức cảm ơn đặc thù này sao?

Nhìn dung nhan tuyệt mỹ gần ngay trong gang tấc, Diệp Quân không kìm lòng được, lại khẽ hôn một cái, nói: “Cảm ơn thêm chút nữa”.
 
Chương 2045


Chương 2045

Nói đoạn, hắn ngả người nhắm mắt, ngủ.

Từ Chân vẫn chằm chằm nhìn Diệp Quân, nhưng lúc này, Diệp Quân đã ngủ rồi.

Hồi lâu sau, cô ta mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt.

Hôm sau.

Trời mới tờ mờ sáng, Diệp Quân đã tỉnh dậy, nhận ra điều bất thường, hắn quay người sang, thấy Từ Chân lại ngủ trong lòng mình, đầu gối lên cánh tay hắn.

Từ Chân đang co người nằm trong lòng hắn, nửa người áp sát bên người hắn, mềm mại ấm áp vô cùng.

Máu trong huyết quản Diệp Quân như sôi lên.

Song, thoáng chốc hắn đã trấn áp được.

Diệp Quân cười cười, chậm rãi nhắm mắt, hơi men tối qua còn chưa tan hết, hiện giờ hắn vẫn thấy choáng váng đầu óc.

Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả!

Trong đầu hắn chợt hiện ra bóng dáng cô gái áo bào trắng hôm qua.

Hai bên vừa gặp mặt, không cần nói bất kì một câu thừa thãi nào, lập tức ra tay.

Hắn là vua của vũ trụ Quan Huyên, có rất nhiều khi, dù hắn không đụng đến ai nhưng người ta cũng sẽ tự tới gây hấn với hắn.

Thực lực!

Thời gian của mình thực sự không còn nhiều.

Hiện giờ kiếm đạo của hắn đã tăng cao nhiều lần, nếu khôi phục thực lực, không bị áp chế, Vĩnh Sinh Đại Đế chắc chắn đã không còn là đối thủ của hắn, nhưng hắn biết, như thế còn xa mới đủ, bởi vì kẻ địch có lẽ cũng sẽ thăng cấp.

Đại Đế!

Phải tìm biện pháp đạt được cảnh giới Đại Đế.

Đương nhiên, cảnh giới Đại Đế cũng còn chưa đủ cao, bởi vì tiếp theo, rất có thể có những đối thủ như Vũ Trụ Kiếp, Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả hoặc một vài kẻ địch chưa rõ.

Thời gian của mình thực sự không có nhiều lắm.

Sắc mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm nghị, bởi hắn biết, mình không thể cứ mãi dựa vào An tiền bối cùng những người khác.

Đúng lúc này, Từ Chân đang nằm trong lòng hắn đột nhiên cử động.

Diệp Quân dứt khỏi dòng suy tư, cúi đầu nhìn Từ Chân, Từ Chân chậm rãi mở mắt, nhìn lên phía Diệp Quân, bốn mắt chạm nhau.

Từ Chân mỉm cười, vùi đầu vào ngực hắn, nói: “Thì ra vòng tay của đàn ông là như thế sao”.

Diệp Quân cũng cười cười, tay phải ôm lấy vai Từ Chân.

Từ Chân ngẩng lên nhìn Diệp Quân, hắn không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Khóe miệng Từ Chân thoáng cong lên: “Hiện giờ tư tưởng biến thành thuần khiết rồi”.

Diệp Quân cười bảo: “Không biết vì sao, khi ôm Chân tỷ, ta luôn có cảm giác an toàn”.

Từ Chân chớp mắt: “Cảm giác an toàn?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Từ Chân cười hỏi: “Không suy nghĩ lung tung?”

Diệp Quân do dự giây lát mới nói: “Thỉnh thoảng cũng nghĩ lan man một chút”.

Nghe Diệp Quân nói thế, nụ cười trên môi Từ Chân bỗng trở nên rạng rỡ bất ngờ: “Coi như cậu còn thành thật”.

Diệp Quân hỏi: “Tỷ có để ý điều đó không?”

Từ Chân chỉ cười cười không đáp.

Diệp Quân trầm mặc.

Cô gái trước mắt đây không quá giống những cô gái khác, hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ và ý đồ của người này, ở cạnh cô ta cứ có cảm giác sẽ bị bắt chẹt không chạy được.

Từ Chân đột nhiên nhắc: “Dậy ăn thôi, còn phải làm việc”.

Nói xong, cô ta định ngồi dậy, nhưng Diệp Quân bỗng nói: “Chân tỷ, bây giờ trong tỷ chỉ có một mặt nhân tính, đúng không?”

Từ Chân nhìn Diệp Quân, cười nói: “Cậu sợ ta hai mặt?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân bảo: “Không cần nghĩ linh tinh, ta chính là ta, ta mà cậu nhìn thấy lúc này chính là ta chân thật nhất”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ra là thế”.

Từ Chân nói: “Ta đi nấu mì”.

Cô ta đứng dậy, đi vào phòng bếp.
 
Chương 2046


Chương 2046

Diệp Quân lăn lộn một hồi rồi cũng ngồi dậy, vào trong nhà vệ sinh, tắm nước lạnh, cảm giác thoải mái hẳn.

Diệp Quân thay đồ, đi ra ngoài thì Từ Chân đã nấu mì xong.

Diệp Quân đi tới bên bàn ăn, ngồi xuống và bắt đầu dùng bữa sáng.

Nhìn Diệp Quân hăng hái ăn uống, Từ Chân thoáng nhoẻn cười: “Có ngon không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ngon lắm, đây là mì gì vậy?”

Từ Chân bảo: “Mì ăn liền”.

Diệp Quân gật đầu: “Cũng được đấy”.

Từ Chân chỉ lẳng lặng cười.

Diệp Quân nhanh chóng ăn xong phần mì của mình, hắn đặt đũa xuống, nói: “Chân tỷ, ta đi đây”.

Từ Chân gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân đứng dậy định đi ra cửa.

Lúc này, Từ Chân đột nhiên gọi lại: “Khoan đã”.

Diệp Quân quay đầu nhìn lại, Từ Chân cười nói: “Mai đến sớm chút, ta dẫn cậu đến chỗ này”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Đến đâu?”

Từ Chân cười bảo: “Bí mật”.

Diệp Quân nói: “Ngày mai ta không thể tới được”.

Từ Chân sửng sốt.

Diệp Quân cười cười: “Đêm nay ta tới nhé”.

Nói xong, hắn bước nhanh ra cửa.

Từ Chân nhìn theo, lắc đầu cười cười, ăn hết phần mì của mình rồi phất tay một cái, bát đũa thoáng cái đã được một sức mạnh thần bí nào đó rửa sạch, bay trở về tủ bát.

Từ Chân bước đến trước bàn đọc sách, chợt nghĩ đến điều gì, cô ta lại bước ra cạnh cửa sổ, nhìn xuống bên dưới, ven đường, Diệp Quân đang đứng đó đợi xe.

Lát sau, Diệp Quân lên xe, biến mất ở góc đường.

Bấy giờ Từ Chân mời quay trở lại bàn sách, cầm bút, bắt đầu công việc ngày hôm nay.



Hôm nay có tiết học nên Diệp Quân đi tới học viện Ngân Hà.

Vừa tới Kiếm Đạo Viện, Diệp Quân đã thấy nhóm Mộc Uyển Du có mặt ở đó, nhưng Hiên Viên Lăng thì không thấy đâu.

Thấy Diệp Quân tới, Mộc Uyển Du mỉm cười, bước nhanh tới chỗ hắn, hưng phấn nói: “Hiện giờ tôi đã đạt tới Võ Đạo cấp ba”.

Cấp ba!

Diệp Quân ngạc nhiên: “Nhanh thế cơ à?”

Mộc Uyển Du gật đầu: “Hiện giờ tôi cũng là Cổ võ giả rồi”.

Diệp Quân khẽ nói: “Công pháp tôi cho cô là công pháp tu tiên, cố gắng lên, về sau cô chính là người tu tiên”.

Tu tiên!

Sắc mặt Mộc Uyển Du trở nên nghiêm nghị, hiện giờ cô ấy đã không còn là cô gái ngây ngô như trước, mấy ngày qua, cô ấy tiếp xúc với Hiên Viên Lăng và Song Song, cũng đã có hiểu biết đôi chút về con đường tu luyện. Mộc Uyển Du biết, công pháp tu luyện của mình hết sức quý giá, nhưng cô ấy vẫn không ngờ, đó lại chính là công pháp tu tiên trong truyền thuyết.

Chợt nhớ đến điều gì, cô ấy cúi đầu, nhìn xuống chiếc nhẫn không gian của mình, gương mặt thoáng hiện một nụ cười rung động lòng người.
 
Chương 2047


Chương 2047

Diệp Quân nhìn về phía Song Song và Mục Vân, lúc này, Song Song đã đạt tới cấp chín, thêm một bước nữa là thành tông sư.

Thực ra, có công pháp tu luyện mà hắn tặng, muốn đạt đến cấp độ tông sư thật sự không khó khăn gì.

Chỉ có điều, linh khí nơi này quá loãng.

Nếu không, ba người này tu luyện công pháp hắn đưa, có lẽ còn có thể đi xa hơn, đặc biệt là Mộc Uyển Du, cô ấy đang tu luyện Vũ Trụ Quan Huyên Pháp.

Hiện giờ, Song Song và Mục Vân đều hết sức tôn kính Diệp Quân, hai người thấy Diệp Quân đến đều vội vàng chắp tay chào, hô sư phụ.

Diệp Quân lại dạy ba người một vài kĩ xảo và vài chiêu kiếm thông thường rồi rời khỏi Kiếm Đạo Viện. Hắn vừa ra khỏi đó, Mộc Uyển Du đã đuổi theo.

Diệp Quân nhìn Mộc Uyển Du, cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Mộc Uyển Du do dự giây lát rồi hỏi: “Có thể trò chuyện chút không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hắn lại dừng một chút mới nói tiếp: “Uyển Du, cô không cần phải khách sáo với tôi như thế. Khi tôi mới tới ngôi sao màu xanh này, may nhờ có cô chăm sóc, nếu không, chỉ sợ chỗ ăn chỗ ở, tôi cũng chẳng kiếm được. Mặc dù sau đó giữa hai chúng ta có xảy ra chuyện không hay nhưng tôi chưa bao giờ trách cô, thật đấy”.

Nghe Diệp Quân nói thế, trong khoảnh khắc, lệ đã dâng đầy trong đôi mắt Mộc Uyển Du, cô ấy bước tới trước mặt Diệp Quân, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vai hơi run run.

Nhìn cô gái trong lòng mình, Diệp Quân khẽ thở dài, hắn luôn rất có cảm tình với cô gái đầu tiên mình quen biết khi mới tới nơi này.

Đó là một cô gái hiền lành dịu dàng.

Nếu không phải thế, hắn đã không tặng cô ấy chiếc nhẫn không gian của mình.

Mộc Uyển Du ôm Diệp Quân khóc một lúc, mới nhận ra xung quanh dường như có người đang nhìn về nơi này, bèn vội lui lại, mặt đỏ hồng, nhưng lại thoáng chút mất mát.

Diệp Quân cười nói: “Cô định nói gì với tôi vậy?”

Mộc Uyển Du nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay mình, đáy mắt tràn đầy lưu luyến, nhưng cô ấy vẫn gỡ khỏi tay, đưa cho Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn cô ấy đầy khó hiểu.

Mộc Uyển Du nhìn vào mắt Diệp Quân: “Anh từng nói với tôi, đây là vật quý giá nhất của anh sau khi tới nơi này, tôi nghĩ, bên trong hẳn đang chứa những thứ có ích với anh hiện nay, cho nên, muốn trả lại cho anh… Nhưng tôi cũng có một yêu cầu nhỏ, khi anh lấy hết đồ trong này ra rồi, có thể tặng chiếc nhẫn này cho tôi không?”

Diệp Quân lẳng lặng nhìn Mộc Uyển Du.

Mộc Uyển Du thoáng khẩn trương: “Có thể không?”

Diệp Quân đột nhiên cầm tay Mộc Uyển Du, nhẹ nhàng nói: “Còn nhớ lúc tôi mới xuất viện không? Khi đó, tôi không có đồng nào trong tay, cô đã cho tôi hai trăm đồng Hoa Hạ… Sau đó, cô thấy tôi không có chỗ ở, còn đưa tôi về nhà, lại còn cho tôi tiền. Chỉ tiếc, tôi đã tiêu hết số tiền đó trong một lần mất rồi. Khi ấy, cô đã rất tức giận với tôi”.

Mộc Uyển Du hơi cúi đầu, khẽ nói: “Tôi không biết anh lợi hại như vậy”.

Diệp Quân cười nói: “Chính bởi vì thế nên tôi mới khắc ghi những điều đó trong lòng cả đời”.

Mộc Uyển Du ngẩng lên nhìn Diệp Quân, viền mắt lại ươn ướt.
 
Chương 2048


Chương 2048

Diệp Quân nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón tay cô ấy, nói khẽ: “Với tôi mà nói, đồ vật bên trong này dù có quý giá đến đâu cũng không quý bằng một bát mì cô từng nấu cho tôi trước đó”.

Nghe Diệp Quân nói thế, lệ lại trào dâng trong mắt Mộc Uyển Du.

Diệp Quân khẽ hỏi: “Lại khóc cái gì?”

Mộc Uyển Du chỉ lắc đầu, tay nắm chặt chiếc nhẫn, không nói một lời.

Diệp Quân nhẹ nhàng lau nước mắt cho Mộc Uyển Du rồi cười bảo: “Chăm chỉ tu luyện, đợi một ngày cô đủ sức mở chiếc nhẫn không gian này ra, cô sẽ thành người giàu có nhất hệ Ngân Hà”.

Mộc Uyển Du gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức”.

Diệp Quân cười cười: “Tôi đi trước”.

Mộc Uyển Du nói: “Ừm”.

Diệp Quân quay đầu bước đi.

Mộc Uyển Du nhìn theo bóng Diệp Quân xa dần, hai tay từ từ siết chặt, khẽ khàng nói: “Nhiều năm về sau… liệu anh có còn nhớ cô gái đã từng nấu mì cho anh không?”

Nói đến đó, nước mắt vốn đã ngừng lại tiếp tục lã chã rơi xuống gò má.

Sau khi tạm biệt Mộc Uyển Du, Diệp Quân đi đến phòng học của Ngao Thiên Thiên, vừa thấy Diệp Quân đến, Ngao Thiên thiên lập tức nói: “Tan học”.

Các học sinh cạn lời, đều nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt đầy vẻ bất mãn.

Tiết học của Ngao Thiên Thiên cực kỳ quý báu, vì cô ấy hiểu biết về võ đạo hơn hẳn các giáo viên khác nên mỗi khi đến tiết học của cô ấy đều không còn chỗ trống.

Nhưng chỉ cần Diệp Quân vừa đến, cô giáo Ngao bèn cho lớp tan học.

Hết sức cạn lời.

Ngao Thiên Thiên xem mọi người như không khí đi thẳng đến trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Đi ăn cơm”.

Diệp Quân cười nói: “Ừ”.

Hắn vừa nói vừa kéo tay Ngao Thiên Thiên đi.

Nhưng ngay lúc này, một học viên nam bỗng ngăn Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên lại, học viên nam này cúi chào Ngao Thiên Thiên, sau đó nhìn Diệp Quân, cười nói: “Nghe nói anh Diệp là viện trưởng Kiếm Đạo Viện?”

Ngao Thiên Thiên nhíu mày: “Sở Hiên, cậu muốn làm gì?”

Sở Hiên là người yêu nghiệt nhất lớp này của cô ấy, cường giả cấp chín, cũng là một trong bốn người yêu nghiệt nhất học viện Ngân Hà.

Diệp Quân nhìn Sở Hiên cười nói: “Đúng thế”.

Sở Hiên nhìn Diệp Quân mỉm cười: “Nghe danh đã lâu, mong được chỉ bảo”.

Khiêu chiến!

Vừa nghe gã nói thế, trong phòng học lập tức nhốn nháo.

Bên ngoài khá hòa bình, dĩ hòa vi quý nhưng ở học viện Ngân Hà thì lại khác, nơi này thượng võ.

Quan trọng nhất là rất nhiều người cảm thấy không thoải mái khi nhìn Diệp Quân.

Ngao Thiên Thiên là nữ thần trong mộng của các học viên, mà tên này vừa đến đã câu mất nữ thần.

Dĩ nhiên họ sẽ cảm thấy khó chịu, cũng không phục.

Nghe Sở Hiên nói thế, Ngao Thiên Thiên cau mày.
 
Chương 2049


Chương 2049

Diệp Quân nói: “Vì Thiên Thiên à?”

Sở Hiên nhìn Diệp Quân mỉm cười: “Không phải ai cũng có thể xứng với cô giáo Thiên Thiên đâu”.

Mặc dù ngoài mặt nở nụ cười nhưng lại là nụ cười mỉa.

Các học viên khác cũng đều đồng thanh hét lên ủng hộ Sở Hiên.

Ngay lúc này Ngao Thiên Thiên bỗng vung tay đánh một bạt tai.

Bốp!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Sở Hiên đã bị đánh văng ra xa mấy chục mét.

Các học sinh đều ngơ ngác.

Ngao Thiên Thiên nhìn chằm chằm các học sinh, ánh mắt lạnh như băng: “Tôi chọn người đàn ông thế nào cần mọi người phiền lòng sao? Ăn no rửng mỡ hả?”

Các học viên đều trố mắt nhìn.

Ngao Thiên Thiên kéo Diệp Quân rời đi.

Sau khi đi đến vườn hoa, sắc mặt Ngao Thiên Thiên vẫn rất lạnh lùng, cô ấy không nói gì.

Diệp Quân khẽ nói: “Sao lại tức giận đến thế?”

Ngao Thiên Thiên lắc đầu: “Ta thích huynh là việc của ta, việc của hai ta không liên quan đến người ngoài, ta không thích người khác xen vào chuyện của chúng ta”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy muội có thể sẽ thất vọng đấy”.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười nói: “Muội xinh đẹp như vậy, trường học này không biết có bao nhiêu người thích muội…”

Ngao Thiên Thiên lắc đầu: “Ta chỉ cần huynh thích ta thôi”.

Hai tay Diệp Quân ôm lấy eo Ngao Thiên Thiên, sau đó hôn nhẹ lên trán cô ấy, cười nói: “Thích quá đi thôi”.

Ngao Thiên Thiên đỏ mặt, sau đó áp mặt vào trước ngực hắn, nói: “Tiếc là huynh lại thích khá nhiều người…”

Diệp Quân dịu giọng nói: “Ta có thể đảm bảo lúc ở bên cạnh muội, ta thích muội nhất”.

Ngao Thiên Thiên khẽ nhắm mắt lại: “Dỗ dành muội nhiều vào”.

Nhìn người phụ nữ trong lòng, trong lòng Diệp Quân trở nên dịu dàng trìu mến: “Thiên Thiên, ta muốn thành thân với muội…”

Mặt Ngao Thiên Thiên lập tức đỏ bừng: “Huynh đừng nói lung tung nữa, nếu không ta… đến lúc đó ta sẽ đi tìm Tiểu Ca cáo trạng đấy”.

Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ.

Ngao Thiên Thiên cũng cảm thấy mình lỡ lời, trong lúc xấu hổ không khỏi đấm vào Diệp Quân một cái.

Bụp!

Diệp Quân văng ra xa mấy chục mét.

Ngao Thiên Thiên sửng sốt, vội vàng chạy đến trước mặt Diệp Quân, đỡ hắn dậy, lo lắng hỏi: “Huynh không, không sao chứ?”

Diệp Quân nôn ra máu.

Ngao Thiên Thiên: “…”

Diệp Quân cười khổ.

Ngao Thiên Thiên lấy tay áo lau vết máu trên khóe miệng Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ áy náy và tự trách: “Xin lỗi…”
 
Chương 2050


Chương 2050

Diệp Quân khẽ lắc đầu, vẻ mặt buồn bã: “Là lỗi của ta… nếu muội không muốn thành thân với ta, sau này ta sẽ không nhắc nữa”.

Ngao Thiên Thiên cúi đầu xuống khẽ nói: “Ta cũng không nói không muốn mà…”

Diệp Quân nắm tay Ngao Thiên Thiên: “Thật à?”

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nhếch môi: “Bây giờ ta không cảm thấy đau nữa rồi”.

Ngao Thiên Thiên liếc mắt nhìn, cảm thấy rất ngọt ngạo, cô ấy định bế Diệp Quân lên, hắn nói: “Không cần bế, ta có thể tự đi được, chúng ta đi ăn cơm”.

Hắn vừa nói vừa đứng dậy kéo Ngao Thiên Thiên đi xa.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, môi cong lên, ánh mắt đầy vẻ yêu thương.

Hai người đi ra ngoài, Ngao Thiên Thiên dẫn Diệp Quân đến một nhà hàng, cô ấy gọi một mạch rất nhiều món.

Sau khi đến hệ Ngân Hà, việc cô ấy thích nhất là ăn, ngôi sao màu xanh này quả thật có rất rất nhiều đồ ăn ngon.

Không lâu sau đồ ăn được bưng lên, Ngao Thiên Thiên gắp cho Diệp Quân một cái đùi dê: “Món này ngon lắm”.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó cầm lấy đùi dê gặm.

Ngao Thiên Thiên mỉm cười, cũng bắt đầu càn quét đồ ăn.

Lúc ăn hai người đều bất chấp hình tượng, nhất là Ngao Thiên Thiên, cô ấy ăn như hổ đói.

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên đang càn quét đồ ăn, trên môi hiện lên nụ cười, hắn biết Ngao Thiên Thiên rất thích ăn, chắc chắn là vì cô ấy là rồng.

Lúc này Ngao Thiên Thiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, cười nói: “Có phải bộ dạng lúc ăn của ta rất khó coi không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta thích nhìn muội ăn”.

Ngao Thiên Thiên mỉm cười, sau đó tiếp tục ăn.

Một hồi lâu sau, Diệp Quân nói: “Có lẽ chúng ta sắp phải rời khỏi đây rồi”.

Ngao Thiên Thiên ngừng lại chốc lát, một lát sau, cô ấy nói: “Ừ”.

Diệp Quân khẽ nói: “Nếu muội muốn ở lại đây…”

Ngao Thiên lắc đầu: “Huynh ở đâu, ta ở đó”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Ngao Thiên Thiên ăn thêm một lúc nữa rồi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân: “Lại sắp đánh nhau sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Ngao Thiên Thiên gật đầu, không nói gì.

Diệp Quân lại nói: “Khoảng thời gian này ta sẽ nghĩ cách tìm cha”.

Ngao Thiên Thiên đỏ mặt, gật đầu: “Ừ”.

Kiếm Chủ Nhân Gian!

Dĩ nhiên cô ấy mong được thành thân với Diệp Quân trước sự chứng kiến của cha mẹ Diệp Quân.

Hồi lâu sau, Ngao Thiên Thiên quét sạch đồ ăn trên bàn, cô ấy nhìn Diệp Quân cười nói: “Đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu.
 
Chương 2051


Chương 2051

Sau khi hai người thanh toán thì ra khỏi nhà hàng, Ngao Thiên Thiên dẫn theo Diệp Quân chậm rãi đi dọc theo con phố, Ngao Thiên Thiên nắm chặt tay Diệp Quân, nói về nhiều điều thú vị mà cô ấy gặp phải khi đến hệ Ngân Hà.

Hai người vừa nói vừa cười.

Không lâu sau hai người đi tới một hồ nước, lúc này đang là giữa trưa, ánh nắng khá chói chang nhưng vì đã là mùa thu nên nắng cũng không gay gắt, ngược lại chiếu rọi lên người còn cảm thấy khá thoải mái.

Có không ít người đến bên hồ dạo chơi, đa số đều là vài cặp tình nhân.

Diệp Quân đi đến một bên mua hai que kẹo hồ lô, đưa cho Ngao Thiên Thiên một que, Ngao Thiên Thiên mỉm cười nhận lấy.

Nhìn kẹo hồ lô trong tay, Diệp Quân thầm thở dài, lúc này hắn nghĩ đến Nhị Nha và Tiểu Bạch.

Hai vị tổ tông này quên sạch hắn rồi à?

Họ không sợ mình xảy ra chuyện sao?

Ngao Thiên Thiên nhìn mặt hồ ở đằng xa, mặt nước lấp lánh ánh vàng dưới ánh nắng, vô cùng chói mắt.

Một lúc sau, cô ấy khẽ nói: “Chúng ta đã không dung hợp bao lâu rồi nhỉ?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Rất lâu rồi”.

Ngao Thiên Thiên mỉm cười: “Lúc nào dung hợp lại sẽ có bất ngờ cho huynh”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Bất ngờ gì?”

Ngao Thiên Thiên chớp mắt: “Bí mật”.

Diệp Quân bật cười.

Ngao Thiên Thiên ôm lấy Diệp Quân, tựa đầu vào vai hắn, khẽ nói: “Như thế này… thật tốt”.

Hai tay Diệp Quân ôm lấy eo mềm mại của Ngao Thiên Thiên, mỉm cười không nói gì.

Thời gian nghỉ ngơi hiếm có, hai người đi dạo quanh thành phố Yến Kinh, mãi đến đêm khuya, hai người mới tạm biệt nhau.

Đến dưới căn hộ Ngao Thiên Thiên, Diệp Quân nắm tay Ngao Thiên Thiên, sau đó nói: “Hay là ta đưa muội lên nhé?”

Ngao Thiên Thiên nói: “Không đâu”.

Diệp Quân nói: “Ta lên uống ngụm nước”.

Ngao Thiên Thiên xấu hổ trợn mắt nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân cười khổ.

Ngao Thiên Thiên bỗng nhón chân nhẹ khẽ lên môi Diệp Quân, sau đó đỏ mặt nói: “Hiệu quả cách âm của căn hộ không tốt”.

Nói rồi cô ấy xoay người chạy lên lầu.

Hiệu quả cách âm không tốt sao?

Diệp Quân sửng sốt, dường như nghĩ đến điều gì, hắn bật cười.

Một lúc sau, Diệp Quân xoay người rời đi, lúc hắn sắp đi khỏi học viện, một đám người bao vây lấy hắn.

Người dẫn đầu chính là Sở Hiên.

Phía sau Sở Hiên đều là học viên của Ngao Thiên Thiên.

Nhìn đám người Sở Hiên, vẻ mặt Diệp Quân vẫn bình tĩnh, không nói gì.

Sở Hiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, sắc mặt vô cùng khó coi: “Tôi còn nghĩ anh là đàn ông nhưng không ngờ anh chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ, anh…”

Ngay lúc này, kiếm quang lóe lên.
 
Chương 2052


Chương 2052

Giọng Sở Hiên bỗng dưng ngừng lại, vì một thanh kiếm lao đến giữa trán gã.

Mọi người hóa đá.

Diệp Quân nhìn những người hóa đá đó, không nói nhiều thêm câu nào, hắn giơ ngón tay ra thanh kiếm ở giữa trán Sở Hiên bỗng bay ngược lại về trước mặt hắn. Ngay sau đó hắn biến thành một tia kiếm quang rồi bay vút lên trời, cuối cùng còn lộn vài vòng ba trăm sáu mươi độ trên không trung, lúc này mới nó bay đi như ngôi sao băng, rồi biến mất trong bầu trời đêm.

Đám người Sở Hiên đứng trước cổng học viện sững sờ.

Kiếm tiên!

Đây là kiếm tiên…

Mọi người ngơ ngác nhìn đám khói mà kiếm quang trên bầu trời lướt qua để lại… một lúc lâu không nói gì.

Ở một bên khác.

Diệp Quân ngự kiếm đáp xuống đất, vừa đáp xuống đất sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.

Tiêu hao quá nhiều sức.

Hơi suy yếu!

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, cái giá cho việc khoe mẽ hơi lớn.

Sau khi hồi phục một chút, Diệp Quân đi đến khu dân cư của Từ Chân, đến trước cửa phòng, lần này hắn không đi thẳng vào trong mà gõ cửa trước.

Cửa bỗng mở ra, Từ Chân xuất hiện trước mặt Diệp Quân, lúc này Từ Chân đang mặc một bộ váy ngủ tơ tằm, dung nhan xinh đẹp, vóc người gợi cảm, vô cùng “nóng bỏng”.

Diệp Quân bỗng cảm thấy trong người có ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.

Diệp Quân cảm thấy ngạc nhiên, không khỏi mắng: “Huyết mạch phong ma chết tiệt này, chẳng thuần khiết chút nào…”

Huyết mạch phong ma: “?”

Sau khi vào phòng, Từ Chân kéo Diệp Quân đến thẳng trước bàn sách, sau đó lấy một cuốn bản thảo ra đưa đến trước mặt hắn, cười nói: “Tìm lỗi sai giúp ta”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nói rồi hắn dời tầm mắt sang bản thảo.

Từ Chân nhìn Diệp Quân mỉm cười, sau đó ngồi xuống một bên viết tiếp.

Cứ thế một người viết, một người kiểm tra.

Chẳng mấy chốc đã đến đêm khuya, sau khi Diệp Quân kiểm tra xong các bản thảo thì nhận ra Từ Chân đã nằm dài trước bàn sách ngủ say.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, hắn để bản thảo xuống rồi nhẹ nhàng bế Từ Chân lên, sau đó đi đến bên giường, vừa định buông cô ta ra thì Từ Chân bỗng mở mắt.

Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười rồi để cô ta lên trên giường.

Hắn không nằm trên giường mà đi đến một bên ngồi xuống, sau đó nói: “Chân tỷ, ngày mai chúng ta đi đâu?”

Từ Chân cười nói: “Ngày mai cậu sẽ biết”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Từ Chân bỗng nói: “Nghỉ ngơi sớm đi”.

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân mỉm cười nói: “Cậu định nghỉ ngơi trên ghế luôn à?”
 
Chương 2053


Chương 2053

Diệp Quân do dự, sau đó đứng lên đi đến trên giường, không thể không nói hắn vẫn hơi căng thẳng.

Mình là một người chính trực, huyết mạch phong ma này cứ quấy phá khiến bản thân có suy nghĩ không thuần khiết.

Huyết mạch phong ma: “…”

Từ Chân đột nhiên kéo tay Diệp Quân, sau đó gối đầu lên vai hắn, vòng tay qua người hắn, như cảm nhận được điều gì đó, cô ta bỗng vỗ nhẹ vào ngực Diệp Quân: “Đừng nghĩ bậy bạ, ta rất tin tưởng nhân phẩm của cậu”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Chết tiệt thật!

Từ Chân nhìn Diệp Quân, ánh mắt lóe lên vẻ gian xảo, cô ta ôm chặt Diệp Quân, mắt nhắm nghiền lại.

Diệp Quân thầm thở dài.

Lúc trước uống say, hắn vẫn không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa mượn rượu làm chút gì đó cũng dễ nói.

Nhưng bây giờ lại chẳng uống rượu.

Không thể không nói, bây giờ hắn đang cảm thấy cực kỳ dằn vặt.

Một lúc lâu sau, Từ Chân trong lòng bỗng động đậy, cả người đè lên người hắn.

Từ Chân không hề phòng bị với hắn, hai tay ôm chặt eo hắn, trên môi còn vương nụ cười nhàn nhạt.

Nhìn Từ Chân trước mặt, lòng Diệp Quân bỗng trở nên bình tĩnh, ngọn lửa trong lòng cũng dần dịu xuống.

Tay phải Diệp Quân ôm chặt đôi vai Từ Chân, sau đó nhắm mắt lại dần đi vào giấc ngủ.

Cứ thế hai người tựa vào nhau mà ngủ.

Một đêm trôi qua.

Trời tờ mờ sáng, Từ Chân trong vòng tay của Diệp Quân từ từ mở mắt ra, lúc này cả người cô ta đang treo trên người Diệp Quân, không chỉ thế, hai chân cô ra còn đặt trên chân Diệp Quân.

Nhìn thấy cảnh này, Từ Chân hơi đỏ mặt nhưng cô ta lập tức trở lại bình thường, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân gần trong gang tấc, gương mặt cô ta nở nụ cười động lòng người.

Lúc này Diệp Quân bỗng mở mắt ra nhìn Từ Chân, hắn cười nói: “Cười gì thế?”

Từ Chân lắc đầu: “Ta cũng không biết”.

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Chân khẽ nói: “Từ trước đến nay, ngoài mấy người Tiểu Nhu, ta chưa từng thân mật với ai như vậy… cậu là người đầu tiên”.

Diệp Quân bỗng nói: “Tỷ thích ta sao?”

Đơn giản, thẳng thắn!

Từ Chân ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Thật ra chắc hẳn tình yêu cũng không quan trọng với tỷ nhỉ? Nói cách khác, tỷ hoàn toàn không có nghĩ tới phương diện này. Lúc ta và tỷ ở cùng nhau, có lẽ tỷ không ghét ta, cảm thấy có thêm một người nữa ngủ bên cạnh, cảm giác này rất thoải mái nhưng cũng chỉ thế thôi, đúng không?”

Từ Chân mỉm cười không nói gì. Diệp Quân khẽ nói: “Ta nói đúng không?”

Từ Chân gật đầu.

Tâm trạng Diệp Quân hơi phức tạp.

Hắn chưa từng nghĩ người phụ nữ trước mặt này thích hắn, dù họ có thân mật cỡ nào, hắn cũng chưa từng nghĩ như thế.
 
Chương 2054


Chương 2054

Vì hắn biết rất rõ người phụ nữ này có một nửa là thần tính.

Đến cảnh giới của cô ta, cô ta nhìn mọi thứ trên thế giới, kể cả tình cảm đều không giống người bình thường.

Giống cô cô váy trắng, ngoài cha ra thì bà ấy chỉ xem mọi người nhỏ bé như con kiến.

Thần tính.

Rất đáng sợ.

Nếu một người từng giết hàng trăm triệu sinh mạng chỉ bằng một nhát kiếm thì liệu mạng sống bình thường có còn quý giá trong mắt người đó hay không?

Nghĩ đến đây, Diệp Quân thầm thở dài.

Hắn rất ngưỡng mộ cha mình, vì ông ấy có thể giữ lại một phần nhân tính còn sót lại của cô cô váy trắng, tương tự như thế, cô cô váy trắng cũng rất may mắn vì trên đời vẫn còn người có thể giữ lại một chút nhân tính cho bà ấy.

Ngay lúc này Từ Chân bỗng hỏi: “Vậy cậu thích ta à?”

Diệp Quân gật đầu.

Không hề do dự.

Từ Chân chớp mắt: “Tại sao?”

Diệp Quân cúi người hôn lên mái tóc cô ta, sau đó nói: “Ta không biết”.

Từ Chân nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Tỷ nghĩ sao về chuyện ta thích tỷ?”

Từ Chân suy nghĩ, sau đó nói: “Nếu ta thích cậu thì chúng ta phải đổi một cái giường lớn mới được”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Từ Chân nghiêm túc nói: “Giường quá nhỏ, mấy người Tiểu Nhu không có chỗ ngủ”.

Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ.

Từ Chân nhếch môi: “Cậu có từng nghĩ sẽ ngủ chung với nhau không?”

Diệp Quân lắc đầu cười: “Ta nói thích tỷ, có phải tỷ nghĩ đây là một chuyện rất ngây thơ không?”

Từ Chân mỉm cười không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Không nói chuyện này nữa. Bây giờ có thể nói chúng ta nên đi đâu chưa?”

Từ Chân ngồi dậy, cô ta vươn vai cười nói: “Ta đi nấu mì cho cậu”.

Nói xong, cô ta bước xuống giường đi vào phòng bếp.

Diệp Quân đi theo sau, hắn nhận ra Từ Chân nấu mì rất đơn giản, xé gói mì ra rồi cho vào bát, sau đó đổ nước sôi vào, ba phút sau đã có thể ăn.

Bây giờ hắn đã hiểu tại sao mì này gọi là mì gói úp rồi… đúng thật là úp mì.

Úp mì xong, Từ Chân bưng hai bát mì đến trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Thử xem tay nghề của ta đi”.

Diệp Quân lắc đầu cười, không nói gì bắt đầu ăn.

Mì này vẫn khá ngon, hơi chua, vị rất ổn.

Từ Chân bỗng nhìn phía sau Diệp Quân, có một người phụ nữ đứng đằng sau hắn, người đến là Từ Nhu.

Từ Nhu vẫn còn tu vi nên Diệp Quân không nhìn thấy nàng ta, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của nàng ta.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, sau đó làm mặt quỷ với Từ Chân.

Từ Chân lắc đầu mỉm cười, không nói gì.
 
Chương 2055


Chương 2055

Diệp Quân nhìn Từ Chân, cười nói: “Chân tỷ cười gì thế?”

Từ Chân cười nói: “Tiểu Nhu nói với ta cậu là một người rất lương thiện, ta cũng thấy thế”.

Diệp Quân lắc đầu: “Ta giết người không chớp mắt”.

Từ Chân mỉm cười: “Một người lương thiện thì sự lương thiện của người đó nên có chút sắc bén, nếu không thì lại vừa ngu ngốc vừa lương thiện”.

Diệp Quân hơi cúi đầu: “Mục đích của Tiểu Nhu là muốn con trai ta nắm quyền Chân vũ trụ, cho nên bảo ta đối đầu với Vũ Trụ Kiếp, đúng không?”

Từ Chân gật đầu.

Diệp Quân cười tự giễu: “Tỷ ấy rất biết tính toán, một khi con trai ta nắm quyền Chân vũ trụ, lúc đó ta phải đối đầu với Vũ Trụ Kiếp, đây là âm mưu”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, hai tay siết chặt lại không nói gì.

Từ Chân bỗng nắm tay hắn, khẽ nói: “Ta biết cậu tức giận…”

Diệp Quân lắc đầu: “Chân tỷ, tỷ có biết ta từng kính trọng tỷ ấy như thế nào không? Ta vẫn luôn coi tỷ ấy là người thân nhất của mình… Thôi vậy, bây giờ nói lời này có ý nghĩa gì nữa? Mặc dù tỷ ấy tính kế hại ta nhưng tỷ ấy cũng từng giúp ta rất nhiều lần, xem như tỷ ấy và ta không nợ gì nhau”.

Từ Chân thở dài.

Từ Nhu đứng sau Diệp Quân im lặng một lúc lâu, sau đó xoay người đi.

Ăn xong, Diệp Quân nhìn Từ Chân cười nói: “Chúng ta có thể xuất phát chưa?”

Từ Chân gật đầu: “Ta đi thay bộ đồ”.

Nói rồi cô ta xoay người đi vào phòng.

Không lâu sau, Từ Chân bước ra, cô ta đã thay một bộ váy dài màu trắng nhạt, váy dài rất tao nhã, bên trên còn thêu vài đóa hoa lan.

Thân hình cô ta rất đẹp, nhất là khi mặc chiếc váy dài này, cô ta trông càng mảnh mai hơn.

Vẻ đẹp của cô ta dịu dàng và thanh nhã như ngọc bích, khiến mọi người không khỏi muốn đến gần cô ta.

Từ Chân mỉm cười như trăm hoa đua nở: “Đẹp không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đẹp lắm”.

Từ Chân cong môi cười: “Đi thôi”.

Cô ta vừa nói vừa bước đến trước mặt Diệp Quân, sau đó tự nhiên kéo Diệp Quân đi ra ngoài.

Ra khỏi khu dân cư, Từ Chân dẫn Diệp Quân đến sân bay, không lâu sau hai người đã lên máy bay, còn làm sao lên máy bay thì hắn không biết, dù sao cũng đều do Từ Chân làm.

Sau khi lên máy bay, hai người ngồi cùng chỗ, Diệp Quân hỏi: “Chân tỷ, rốt cuộc chúng ta đi đâu thế?”

Từ Chân cười nói: “Cậu sắp biết rồi”.

Diệp Quân lắc đầu cười.

Từ Chân nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Thật ra nơi này có rất nhiều thứ khá thú vị, không biết tận cùng của nền văn minh khoa học là gì”.

Diệp Quân nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo từng nói, cường giả ở cấp bậc như tỷ có thể thăm dò được tương lai, đúng không?”

Từ Chân gật đầu: “Có thể”.

Diệp Quân nói: “Thế tại sao không thăm dò tương lai đi?”

Từ Chân mỉm cười: “Không biết trước tương lai mới có ý nghĩa”.
 
Chương 2056


Chương 2056

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Từ Chân kéo tay Diệp Quân, sau đó nói: “Nghỉ ngơi chút đi, mấy tiếng nữa mới đến”.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, từng đám mây trắng như một biển mây, không nhìn thấy điểm cuối.

Đây là lần thứ hai hắn đi phương tiện này.

Lần đầu đi cứ thế rơi xuống, mong là lần này đừng có chuyện gì ngoài ý muốn.

Nói thật thì hắn vẫn hơi sợ.

Như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân bỗng hỏi: “Chân tỷ, ta từng gặp một chuyện ở gia tộc Hiên Viên, ta phát hiện trước kia đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả từng đến ngôi sao màu xanh này, bọn họ đến nơi này làm gì vậy?”

Từ Chân mỉm cười: “Lấy đồ”.

Diệp Quân nhíu mày: “Lấy đồ?”

Từ Chân gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân tò mò: “Lấy cái gì cơ?”

Từ Chân nói: “Nơi mà chúng ta đến lần này có một món thần vật, thần vật đó là mục đích năm đó họ đến ngôi sao màu xanh. Nhưng năm đó vì một số lý do đặc biệt, họ đã không thể thành công”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Thực lực của người phụ nữ đồ trắng đó rất mạnh, theo lý người ở ngôi sao màu xanh không thể ngăn được người đó, tại sao…”

Từ Chân bình tĩnh nói: “Nơi này có người canh giữ”.

Diệp Quân hỏi: “Ai?”

Từ Chân lắc đầu: “Ta không quen, ta chỉ biết đối phương ở trên Hỏa Tinh, từ khi ngôi sao màu xanh này xuất hiện, đối phương đã bảo vệ ở đó rồi”.

Diệp Quân sửng sốt.

Nghe Từ Chân nói thế, Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Từ khi ngôi sao xanh này xuất hiện, đối phương đã canh giữ ở đó.

Thế thì đã sống bao nhiêu năm rồi?

Nghĩ kỹ lại thì cảm thấy đáng sợ.

Diệp Quân nói: “Ngôi sao màu xanh này tồn tại rất nhiều bí mật mà nhiều người không biết”.

Từ Chân cười nói: “Đúng thế”.

Diệp Quân lặng thinh, bỗng dưng hắn nhận ra mình thật nhỏ bé trong vũ trụ bao la này. Không chỉ hắn mà không biết bao nhiêu người trong vũ trụ bao la này chẳng qua chỉ là một hạt cát nhỏ.

Vũ trụ bao la mênh mông, vô tận.

Vẫn nên hạ thấp mình xuống, khiêm tốn một chút.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Quân nói: “Món đồ mà chúng ta đi lấy lần này là món đồ năm đó đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả muốn lấy à?”

Từ Chân gật đầu.

Diệp Quân khó hiểu: “Người trên Hỏa Tinh đó sẽ cho chúng ta lấy đồ đi sao?”

Từ Chân nói: “Sẽ cho thôi”.

Diệp Quân ngờ vực: “Tại sao?”

Từ Chân mỉm cười không nói.

Diệp Quân cạn lời.
 
Chương 2057


Chương 2057

Từ Chân tựa vào vai hắn: “Đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi chút đi”.

Nói rồi cô ta nhắm mắt lại.

Diệp Quân nhìn Từ Chân, cũng không nói gì nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.

Ba tiếng sau, sau khi xuống máy bay, Diệp Quân sửng sốt.

Kiềm Châu!

Họ lại về đến Kiềm Châu!

Diệp Quân quay sang nhìn Từ Chân bên cạnh đầy vẻ ngờ vực, Từ Chân lại không nói gì, cười nói: “Đi thôi!”

Diệp Quân vẫn hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

Từ Chân nói: “Miêu Trại”.

Diệp Quân nhíu mày: “Miêu Trại ư?”

Từ Chân gật đầu.

Sau khi ra khỏi sân bay, hai người đi xe hai tiếng đồng hồ mới đến một vùng núi, sau khi leo qua một ngọn núi lớn, một thôn trại lớn hiện ra trước mắt hai người. Thôn trại này có hơn mười làng được xây dựng tựa vào núi nối liền thành một vùng, bốn phía có núi bao bọc, đỉnh núi trùng điệp, ruộng bậc thang dựa vào núi đi thẳng lên trời, sông Bạch Thủy chảy qua các thôn làng, chia Miêu Trại thành hai bên.

Kiến trúc ở đây cũng rất đặc biệt, tất cả đều là kiến trúc nhà sàn bằng gỗ được xây dựng trên sườn đồi, hơn một ngàn ngôi nhà sàn xếp chồng lên nhau theo sự thay đổi lên xuống của địa hình.

Lúc này đã là giữa trưa, cũng là thời gian nấu cơm, từ vị trí của hai người nhìn sang, ngàn hộ gia đình đang nấu cơm, khói bếp từ từ bốc lên, phảng phất kết nối với trời đất, rất ngoạn mục.

Diệp Quân cười nói: “Nơi này đẹp thật”.

Từ Chân gật đầu: “So với thành phố náo nhiệt, phồn hoa thì nơi này có phong cảnh rất tuyệt”.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó kéo Từ Chân đi xuống dưới.

Từ Chân nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Không lâu sau, hai người đã đến cổng lớn Miêu Trại, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, thấy cổng này được làm bằng gỗ, mặc dù được giữ gìn rất tốt nhưng vẫn thấy rõ những dấu vết tu sửa ở vài nơi, có sự thăng trầm của lịch sử theo năm tháng.

Chính giữa trên cánh cổng gỗ có sáu chữ lớn: Miêu Trại ngàn hộ Tây Giang.

Sau khi vào làng, Diệp Quân phát hiện ở đây có rất nhiều người, đa số đều đến đây đi du lịch, vô cùng rộn rã náo nhiệt.

Trong lúc đó Diệp Quân nhìn thấy vài cô gái Miêu tộc, trang phục của các cô gái ở đây khá lạ, hoàn toàn không giống cách ăn mặc của người bên ngoài.

Từ Chân bỗng cười nói: “Đi ăn thử món ngon ở đây không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hai người tìm một quán rượu, sau đó tìm bàn sát cửa sổ ngồi xuống.

Từ Chân nhìn thực đơn trước mặt, một mạch gọi rất nhiều món.

Sau khi đến hệ Ngân Hà, cô ta cũng cực kỳ thích đồ ăn ở đây.

Từ Chân đưa thực đơn cho người phục vụ, rồi nhìn Diệp Quân cười nói: “Đồ ăn ở hệ Ngân Hà này thực sự rất kỳ lạ, một loại thực phẩm có thể làm ra rất nhiều món ngon, chẳng hạn như đậu, có thể làm đậu hũ thối, có thể làm đậu hũ non, có thể làm đậu hũ khô, còn có thể làm đậu hũ xỉ…”

Diệp Quân sửng sốt, sau đó nói: “Đậu có nhiều công dụng thật!”
 
Chương 2058


Chương 2058

Từ Chân mím môi cười: “Thật ra cũng giống tu đạo, một đạo tâm cũng có thể kết thành rất nhiều đạo quả”.

Diệp Quân trầm ngâm.

Từ Chân quay sang nhìn ra ngoài, khẽ nói: “Cậu nhìn mấy người kia đi”.

Diệp Quân quay đầu sang nhìn đám người kia, Từ Chân nói: “Tuổi thọ của những người này đều không quá một trăm tuổi, vất vả cả một đời, đa phần đều chỉ vì sinh tồn”.

Diệp Quân nhíu mày: “Sinh tồn?”

Từ Chân gật đầu: “Sinh tồn”.

Diệp Quân im lặng, hắn đến hệ Ngân Hà đã được một thời gian, đã có chút hiểu biết về nơi này.

Người ở đây đa số đều không thể tu hành, vất vả bôn ba cả đời, tại sao?

Như Từ Chân nói đó, vì sinh tồn.

Từ Chân nhìn Diệp Quân: “Ta đã từng nghĩ đến việc chuyển chế độ ở đây đến Chân vũ trụ, hạn chế tất cả sinh vật để họ chỉ sống không quá một trăm tuổi, không thể tu luyện, không thể cướp đoạt linh khí của vũ trụ, để bảo tồn vũ trụ…”

Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Cậu nghĩ như thế có ổn không?”

Diệp Quân quả quyết lắc đầu: “Không ổn”.

Từ Chân cười nói: “Tại sao?”

Diệp Quân khẽ nói: “Chúng ta vô địch rồi, sau đó lại cắt đứt con đường tu hành của người sau… lại còn đưa ra lý do mỹ miều là vì tốt cho họ, tốt cho vũ trụ… Làm như thế thật quá giả tạo”.

Từ Chân cười nói: “Nhưng vũ trụ sẽ bị hủy diệt”.

Diệp Quân thầm thở dài.

Từ Chân hỏi: “Có phải rất khó xử không?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân mỉm cười: “Đời người là thế đấy, nhiều lúc không thể được như ý”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Thật ra ta nghĩ cũng không cần phải đắn đo nhiều”.

Từ Chân lập tức có hứng thú: “Là sao?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Các tu sĩ chúng ta từ lúc bắt đầu tu hành đã tranh đoạt với người khác, với trời đất, có thể nói tu hành vốn dĩ là nghịch thiên. Nếu vì cướp đoạt vũ trụ mà gây ra việc Vũ Trụ Kiếp nổ tung, cơ thể tiêu biến, đó cũng là do tự chuốc lấy, không thể trách người khác”.

Từ Chân gật đầu, tán thưởng: “Nói hay lắm”.

Diệp Quân nói: “Nếu ta nắm quyền quản lý toàn bộ vũ trụ thì ta sẽ đưa ra một số hạn chế nhưng cũng sẽ không cắt đứt con đường tu luyện của các sinh linh, còn Vũ Trụ Kiếp, nếu nó nổ tung thật, toàn bộ vũ trụ sẽ cùng nhau chống lại, nếu không chống lại được thì cả vũ trụ cùng chết thôi”.

Từ Chân mỉm cười: “Cậu là người có cái nhìn rất thoáng nhưng ta phải nhắc nhở cậu, nếu có ngày đó thật thì có lẽ cậu sẽ rất đau khổ, vì có vài người và vài việc không phải nói buông là buông được”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu, từ xưa đến nay đều là nói thì dễ mà làm lại khó”.

Từ Chân nhìn Diệp Quân, mỉm cười không nói gì.

Lúc này đồ ăn đã bắt đầu được bưng lên.

Từ Chân nhìn cái nồi trước mặt, cười nói: “Đây là món đặc sản có tiếng ở đây, tên là canh chua cá, cậu mau thử đi”.

Nói xong, cô ta gắp một miếng cá bỏ vào bát Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom