Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1959


Chương 1959

Từ Chân vội vã lôi giấy bút đã chuẩn bị sẵn ra, bắt đầu ghi chép lại, thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi.

Có một vài câu hỏi thực sự quá mức riêng tư, Diệp Quân nghe cũng thấy xấu hổ.

Nhưng Từ Chân lại rất bình tĩnh, thái độ của cô ta cho Diệp Quân cảm giác, người này thật sự chỉ đang làm nghiên cứu, không hề có một chút suy nghĩ dâm tà nào.

Vào lúc này, quan hệ giữa hai người như được gắn kết hơn trước, Từ Chân còn xích lại gần bên hắn, gần như nằm lên người hắn.

Diệp Quân hơi nhích người sang bên kia theo bản năng, nhưng Từ Chân đã nhìn hắn: “Đầu óc đừng có nghĩ linh tinh, thuần khiết chút đi”.

Diệp Quân không biết phải nói gì, tỷ ghé sát người ta như thế, ta phải thuần khiết thế nào?

Trông vẻ mặt của Diệp Quân, Từ Chân cười bảo: “Sao hả?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chân tỷ, ta là một người đàn ông bình thường…”

Từ Chân nói: “Ta biết, thì sao?”

Diệp Quân nhìn cô ta: “Tỷ rất đẹp”.

Từ Chân chớp chớp mắt: “Rồi sao nữa?”

Diệp Quân do dự giây lát rồi nói: “Hay là, cứ để ta xuống đất ngủ đi”.

Từ Chân lắc đầu: “Tư tưởng của cậu không thuần khiết nhé”.

Diệp Quân: “…”

Từ Chân lại nói: “Trong lịch sử của ngôi sao này có một người tên là Liễu Hạ Huệ, người ta có thể bình thản không hề có tạp niệm khi người đẹp ngồi trong lòng, sao cậu lại không làm được chứ?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Có lẽ không phải do ông ta kiềm chế tốt nên người đẹp ngồi trong lòng vẫn không có phản ứng gì, nguyên nhân có khi là bản thân ông ta có vấn đề thì sao?”

Từ Chân nháy nháy mắt: “Liệt dương?”

Diệp Quân: “…”

Từ Chân hì hì cười: “Không trêu cậu nữa. Chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi đi, cậu vừa nói, cậu với Tiểu Thụ ở suối nước nóng làm một lần, sau đó muội ấy đã mang thai, đúng không?”

Diệp Quân cảm thấy đầu bắt đầu đau: “Đổi đề tài được không? Trò chuyện về cái gì thuần khiết chút”.

Từ Chân lắc đầu: “Không muốn”.

Diệp Quân không biết phải nói gì.

Từ Chân lại hỏi: “Cậu thích Tiểu Thụ chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Thích”.

Từ Chân tiếp tục hỏi: “Tiểu Kính thì sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Cũng thích”.

Từ Chân hỏi tiếp: “Còn Tiểu Nhu?”

Diệp Quân trầm mặc.

Từ Chân ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, hắn bèn cười gượng: “Ta với Từ Nhu cô nương không phải mối quan hệ kiểu đó”.

Từ Chân bảo: “Nhưng chẳng phải khi đó Tiểu Nhu thích cậu sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không phải”.

Từ Chân liếc nhìn Diệp Quân một cái, không nói gì.

Diệp Quân đột nhiên bảo: “Chân tỷ, nếu ta cưới cả Tiểu Kính lẫn Tiểu Thụ, tỷ… không phản đối chứ?”
 
Chương 1960


Chương 1960

Từ Chân cười bảo: “Phản đối làm gì? Chỉ cần hai muội ấy thích cậu là được”.

Diệp Quân yên tâm rồi: “Chân tỷ, tỷ thật tốt”.

Hắn biết rõ địa vị của Từ Chân trong lòng Từ Kính và Bát Uyển cao thế nào, nếu như cô ta thực sự phản đối, chỉ e sẽ rất phiền toái.

Từ Chân chỉ cười cười.

Chợt nhớ tới điều gì, Diệp Quân lại hỏi: “Chân tỷ, tỷ có biết Từ Thụ với Từ Nhu đang ở đâu không?”

Từ Chân đáp: “Ở học viện Ngân Hà”.

Diệp Quân nhíu mày: “Học viện Ngân Hà à?”

Từ Chân gật đầu.

Diệp Quân hỏi: “Tỷ gặp họ chưa?”

Từ Chân bảo: “Ta đã gặp hai muội ấy, nhưng họ không biết ta đang ở đâu. Nếu cậu gặp họ, chớ nói cho họ biết ta đang ở đây nhé”.

Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”

Từ Chân chỉ khẽ lắc đầu, không giải thích gì thêm. Diệp Quân nhìn Từ Chân, quả thật, Từ Chân vô cùng xinh đẹp, gương mặt hoàn mỹ, không có bất kì tì vết gì, tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

Lúc này, Từ Chân đột ngột nhìn lại Diệp Quân, hỏi: “Nhìn cái gì thế?”

Diệp Quân thốt lên một câu từ đáy lòng: “Chân tỷ, tỷ thật đẹp”.

Từ Chân cười hỏi: “Ta với Tiểu Thụ và Tiểu Kính, ai đẹp hơn?”

Diệp Quân đáp: “Hai người họ và tỷ đẹp ngang nhau”.

Từ Chân lắc đầu cười cười: “Thật là dẻo mép, thôi ngủ đi”.

Diệp Quân do dự một chút rồi nói: “Để ta xuống dưới sàn ngủ”.

Từ Chân bảo: “Cậu không thể trong sáng một chút sao?”

Diệp Quân im lặng, thầm nhủ, tư tưởng của ta rất trong sáng, nhưng thân thể ta không quá trong sáng. Đặc biệt là cái huyết mạch phong ma này, nó là thứ không trong sáng nhất, là khởi nguồn của mọi dục vọng.

Huyết mạch phong ma: “…”

Từ Chân bảo: “Mau ngủ đi, đừng nên nghĩ nhiều”.

Diệp Quân gật đầu: “Thôi được”.

Nói đoạn, hắn nhắm mắt lại.

Lăn lộn suốt buổi tối, hiện tại quả thực hắn cũng đã khá buồn ngủ.

Căn phòng nhanh chóng trở lại yên tĩnh.

Sáng hôm sau.

Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào trong phòng, Diệp Quân chậm rãi mở mắt, đầu vẫn còn hơi choáng váng, lại chợt cảm nhận trong lòng mình dường như có thứ gì, bèn vội cúi đầu nhìn, vừa thấy rõ ‘vật lạ’ trong lòng, hắn liền ngây ra.

Từ Chân đang ngủ ngon lành trong lòng hắn!

Diệp Quân bối rối.

Người này sao lại ngủ trong lòng mình nhỉ?

Cũng vào lúc này, Từ Chân thoáng động đậy, sau đó chậm rãi mở mắt.

Diệp Quân vội nhắm chặt mắt lại, vờ ngủ.
 
Chương 1961


Chương 1961

Khi nhận ra mình nằm trong lòng Diệp Quân, Từ Chân hơi chau mày, ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Quân một cái, sau đó chậm rãi tách ra, ngồi dậy, xuống giường vươn vai rồi vào bếp bắt đầu bận rộn.

Trên giường, Diệp Quân thở nhẹ ra một hơi.

Tối qua mình không làm gì bậy bạ đâu nhỉ?

Diệp Quân vội vã kéo chăn ra, thấy quần vẫn còn ở đó bèn thở phào.

Đúng lúc này, Từ Chân bước tới, tay bưng hai bát mỳ, đặt lên bàn ăn: “Dậy đi thôi”.

Diệp Quân biết không thể giả vờ ngủ tiếp được nữa.

Hắn ngồi dậy, xuống giường đi tới ghế đối diện với Từ Chân, ngồi xuống: “Mỳ tỷ nấu à?”

Từ Chân gật đầu, cười bảo: “Đúng vậy”.

Diệp Quân không khách sáo, kéo bát lại gần, bắt đầu ăn.

Từ Chân liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Ngủ ngon không?”

Diệp Quân gật đầu: “Cũng được, nhưng hiện giờ đầu vẫn hơi đau, có lẽ do tối qua uống nhiều rượu quá”.

Từ Chân đột nhiên đứng lên, đi đâu đó, lát sau, khi quay lại, cô ta cầm theo một hộp sữa tươi. Cô ta đặt hộp sữa trước mặt Diệp Quân: “Uống cái này đi, sẽ thấy thoải mái hơn đó”.

Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn Chân tỷ”.

Từ Chân chỉ lặng lẽ mỉm cười.

Diệp Quân ăn xong bát mỳ, chào từ biệt: “Chân tỷ, ta phải đi rồi”.

Từ Chân gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nhìn cô ta: “Còn tỷ?”

Từ Chân chỉ về phía bàn sách: “Ta muốn viết bản thảo”.

Diệp Quân do dự giây lát rồi nói: “Chân tỷ, tuy đây là lần đầu chúng ta gặp mặt nhưng ta có cảm giác tỷ đối với ta… tóm lại chính là cảm giác như người thân vậy”.

Từ Chân mỉm cười: “Cậu là người đàn ông của Tiểu Thụ và Tiểu Kính, cũng coi như là người nhà”.

Diệp Quân hỏi: “Chỉ bởi vì thế?”

Từ Chân gật đầu: “Trong vũ trụ này, có thể gọi ta là tỷ, trừ ba muội ấy thì chỉ còn mình cậu”.

Diệp Quân cười nói: “Lần sau ta có thể tới tìm tỷ không?”

Từ Chân gật đầu: “Lúc nào tới cũng được”.

Nói đoạn, cô ta lấy ra một chiếc chìa khóa, đưa cho Diệp Quân.

Diệp Quân vội nhận lấy: “Chân tỷ, ta phải đi đây”.

Nói đoạn, hắn đứng dậy đi ra cửa.

Từ Chân đột ngột nói với theo: “Nhớ kỹ, không được nói cho các muội ấy biết ta đang ở đây”.

Diệp Quân chần chừ giây lát rồi gật đầu: “Được”.

Sau đó, hắn quay đầu đi khỏi đó.

Diệp Quân đi rồi, Từ Chân thu dọn bàn ăn, trở về ngồi trước bàn sách, cầm bút viết ra ba chữ thật to: Cuốn cuối cùng.

Viết xong, cô ta lại dừng bút, rồi mới viết thêm hai chữ: Diệp Quân.

 
 
Chương 1962


Chương 1962

Từ Chân đặt bút xuống, quay đầu nhìn lên trời cao, lát sau, cô ta khẽ nói: “Thời gian không còn nhiều nữa!”

Ra khỏi tiểu khu Vân Hải, Diệp Quân vừa đi đường vừa hồi tưởng chuyện tối qua, không khỏi lắc đầu cười.

Vị Chân tỷ này thật đúng là khiến người ta bất ngờ.

Cũng may, đó là một người khá thoải mái, chỉ có điều, thích làm bậy quá.

Nửa giờ sau, Diệp Quân đi tới cao ốc Hiên Viên.

Sau khi trở về phòng, Diệp Quân phát hiện, Tô Tử đã rời khỏi đây, hắn biết, Tô Tử đã quay về công ty của nhà họ Tô ở Yến Kinh.

Bên đó vừa ký hợp đồng với nhà họ Cố, song phương có rất nhiều chuyện cần làm.

Lúc này, Hiên Viên Lăng đang đi đến.

Diệp Quân nói ngay: “Lăng cô nương, tôi cần cô giúp một chuyện”.

Hiên Viên Lăng bảo: “Anh nói đi”.

Diệp Quân nói: “Tôi muốn đến học viện Ngân Hà”.

Hiên Viên Lăng hỏi: “Tới làm học viên?”

Diệp Quân lắc đầu: “Làm học viên thì có hơi lãng phí”.

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, mắt chớp chớp, không nói lời nào.

Diệp Quân cười bảo: “Cô cho rằng tôi đang khoác lác?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Anh Diệp hiểu lầm, thực lực của anh ra sao, tôi biết, với thực lực đó, anh hoàn toàn có thể vào làm giáo viên trong học viện”.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu khó quá thì làm học viên cũng được”.

Hắn cũng chẳng còn cách nào, nơi này không có ai biết hắn là ai.

Hiên Viên Lăng nói: “Anh Diệp, xin chờ một chút”.

Nói đoạn, cô ấy đi tới một bên, gọi điện thoại đi.

Một lúc sau, Hiên Viên Lăng quay sang phía Diệp Quân: “Chúng ta tới học viện Ngân Hà gặp một người, chỉ cần người đó gật đầu thì anh có thể trở thành giáo viên trong học viện”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hiên Viên Lăng nói: “Đi thôi”.

Hai người xuống tầng trệt, Hiên Viên Lăng đích thân lái xe.

Trên xe, Hiên Viên Lăng hỏi: “Anh Diệp, anh muốn tới học viện Ngân Hà cũng là để tìm người à?”

Diệp Quân gật đầu.

Hôm qua, trong cuộc trò chuyện với Từ Chân, hắn mới biết, Từ Thụ và Từ Nhu đều đang ở học viện Ngân Hà, nhưng hắn không biết hai người đó ở học viện Ngân Hà làm gì.

Để học tập?

Diệp Quân khẽ lắc đầu, có lẽ chỉ đơn thuần là tới thể nghiệm cuộc sống.

Hiên Viên Lăng dường như lại nghĩ đến điều gì, cô ấy trầm giọng: “Anh Diệp, chúng tôi vừa nhận được một tin, hình như người của Vị Lai Tông đang nhắm vào anh, hiện đã cho người đi tìm hiểu tung tích của anh khắp nơi”.

Vị Lai Tông à!
 
Chương 1963


Chương 1963

Diệp Quân thoáng cau mày, sau đó kể lại chuyện đêm qua bị tập kích cho Hiên Viên Lăng nghe.

Nghe Diệp Quân nói xong, Hiên Viên Lăng nặng nề bảo: “Là một tông sư”.

Tông sư!

Diệp Quân khẽ gật đầu, hiện hắn đã có lý giải đại khái về nền văn minh võ đạo của ngôi sao màu xanh này.

Với thực lực hiện nay của hắn, đối đầu với một vị tông sư vẫn sẽ gặp chút khó khăn, đương nhiên, đó là khi bị sức mạnh thần bí nọ trấn áp thôi, nếu không, một trăm triệu vị tông sư cũng chẳng đủ lọt vào mắt hắn.

Nhưng vào lúc này, hắn biết, mình cần nghiêm túc đánh giá loại cường giả cấp bậc tông sư này.

Làm người, cần thiết phải nhìn nhận rõ bản thân.

Hiện nay, tu vi của hắn đã bị phong ấn, chỉ còn là một tên nhóc, tuyệt đối không được mang lòng khinh thường đối phương.

Hiên Viên Lăng nói: “Anh Diệp, Vị Lai Tông này không đơn giản đâu, đặc biệt là vị tổ sư Ưng Thanh của họ, vị này cũng có lai lịch không nhỏ, nghe nói, năm xưa từng làm đến phó các chủ ở Tiên Bảo Các của vũ trụ Quan Huyên, quyền lực cực lớn”.

Diệp Quân trầm mặc, sắc mặt khó coi.

Hiên Viên Lăng tiếp tục nói: “Anh Diệp, anh từ bên ngoài tới, hẳn cũng có nghe nói đến Tiên Bảo Các chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Có nghe”.

Hiên Viên Lăng khẽ gật gù: “Nghe đồn, ngay cả thư viện Quan Huyên cũng phải nể mặt Tiên Bảo Các, vị phó các chủ Ưng Thanh này hẳn phải có quyền thế cực lớn. Tuy hiện giờ bà ấy đã nghỉ hưu, về hệ Ngân Hà, nhưng người như thế vẫn là vô cùng đáng sợ”.

Diệp Quân im lặng lắng nghe.

Hiên Viên Lăng thoáng liếc nhìn Diệp Quân, đang định nói tiếp, Diệp Quân lại đột nhiên lên tiếng: “Nhà họ Hiên Viên có thể liên lạc được với Ưng Thanh không?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Không thể, chúng tôi không thân quen với Vị Lai Tông”.

Diệp Quân chỉ khẽ gật đầu, không hỏi gì thêm.

Hiên Viên Lăng do dự giây lát rồi nói: “Anh Diệp, tôi phái một tông sư đi theo anh nhé”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Hiên Viên Lăng: “Cô làm vậy là đối địch với Vị Lai Tông, không sợ sao?”

Hiên Viên Lăng cười nói: “Không sợ!”

Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”

Hiên Viên Lăng chần chờ giây lát mới nói: “Anh Diệp, tôi nói thật, nhưng anh chớ có tức giận nhé”.

Diệp Quân gật đầu: “Cô nói đi”.

Hiên Viên Lăng cười bảo: “Không biết vì sao, tôi cảm thấy anh là một người rất lợi hại, chỉ vì một vài nguyên do đặc thù nào đó mới rơi vào tình cảnh hiện giờ, vì thế, tôi muốn nhân cơ hội này giúp anh đôi chút. Nếu không tranh thủ lúc này, về sau tôi có muốn giúp cũng không có năng lực giúp được”.

Diệp Quân không nói gì.

Hiên Viên Lăng lại nói: “Tôi giúp đỡ anh đều là có mục đích… Anh không giận chứ?”

Diệp Quân lắc đầu cười: “Sao lại tức giận?”

Hắn không hề nói dối, tự đáy lòng hắn quả thật không tức giận, thế giới này vốn không có thứ tình cảm nào không duyên không cớ, người ta giúp mình luôn có mục đích, đây là điều bình thường, cũng là hiện thực nên thế.
 
Chương 1964


Chương 1964

Nghe Diệp Quân nói thế, Hiên Viên Lăng mỉm cười: “Không giận thì tốt rồi, cho nên tôi mới nói với anh, bởi vì tôi biết, anh Diệp đây là một người thẳng tính, cũng là một người vô cùng thông minh, những tính toán nhỏ nhặt của tôi không thể qua mắt được anh, vậy nên tốt hơn hết là nói thẳng với anh”.

Diệp Quân cười bảo: “Lăng cô nương, từ lúc ở thành phố Bạch Vân đến nay, cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều, lòng tôi vẫn luôn ghi nhớ”.

Hiên Viên Lăng khẽ lắc đầu: “Tôi giúp anh những việc đó đều chỉ là việc nhỏ, nhưng hai quyển công pháp anh tặng tôi lại là những thứ vô giá, so sánh với đó, những việc tôi giúp anh thật không đủ để đền đáp”.

Diệp Quân nói: “Lăng cô nương, vì sao cô lại cảm thấy tôi lợi hại hơn Vị Lai Tông?”

Hiên Viên Lăng chỉ cười cười: “Trực giác mách bảo”.

Trực giác!

Diệp Quân sảng khoái cười lớn.

Hiên Viên Lăng nói: “Tôi sẽ nhờ người lớn trong nhà tới đây, bảo họ âm thầm đi theo anh…”

Diệp Quân lắc đầu: “Không cần đâu”.

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười bảo: “Không sao đâu”.

Hiên Viên Lăng do dự giây lát rồi nói: “Vậy nghe theo anh, nếu anh cần gì, cứ nói tôi biết”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Chẳng bao lâu sau, hai người đã tới học viện Ngân Hà.

Học viện Ngân Hà không chỉ là học viện tốt nhất toàn bộ Yến Kinh mà còn là học viện tốt nhất Hoa Hạ, bởi vì nó là do Ngân Hà Tông đầu tư thành lập, giáo viên trong đó đều là những cá nhân xuất sắc nhất hệ Ngân Hà, không chỉ có thế, chỉ cần bạn có thể thi đỗ vào học viện Ngân Hà, học phí và các loại chi phí liên quan đều được miễn.

Ở nơi này, bạn không chỉ được học các loại tri thức mà bình thường không thể tiếp xúc đến, bạn còn có thể học tập thuật Cổ Võ trong truyền thuyết.

Quan trọng nhất là, muốn rời khỏi ngôi sao màu xanh này, ra bên ngoài xem thế nào, thì chỉ có một cách là thông qua học viện Ngân Hà.

Khi tới cửa học viện Ngân Hà, Diệp Quân hơi bất ngờ, vì hắn phát hiện, lối kiến trúc của học viện Ngân Hà này không phải lối hiện đại hóa mà cùng loại với lối kiến trúc ở vũ trụ Quan Huyên, có từng đại điện rộng lớn, trong đó còn có những tòa tháp cao.

Hiện đang là thời gian đăng kí nhập học của học viện Ngân Hà, bởi vậy, ngoài cổng có khá nhiều học viên qua lại, nam nữ đều có, trên mặt mang theo nụ cười tươi sáng.

Có thể thi đỗ vào đây là một chuyện rạng danh tổ tông đối với họ.

Lúc này, Hiên Viên Lăng bước ra một góc, lấy điện thoại gọi đi.

Lát sau, có một ông lão mặc trường bào đi ra, người này tóc đã trắng xóa, trông không được khỏe khoắn lắm.

Hiên Viên Lăng vội tiến đến, hơi cúi chào: “Cố lão”.

Cố lão hơi gật đầu, nhìn về phía Diệp Quân: “Đây là người cô đề cử?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng vậy”.

Cố lão nhìn Diệp Quân: “Có năng lực gì?”

Diệp Quân nói: “Từng đọc khá nhiều sách, biết dùng kiếm, am hiểu đánh nhau”.

Cố lão nheo mắt: “Biết dùng kiếm?”

Diệp Quân gật đầu.
 
Chương 1965


Chương 1965

Cố lão nói: “Đi theo tôi”.

Nói đoạn, ông ta dẫn Diệp Quân cùng Hiên Viên Lăng tiến vào học viện, chốc lát sau, ba người tới một đài tỷ võ.

Trên đài tỷ võ có một cô gái đang ngồi xếp bằng, cô gái kia xinh đẹp tuyệt trần, tóc buộc đuôi ngựa, trên đầu gối đặt một thanh kiếm.

Cố lão nhìn về phía Diệp Quân: “Song Song là học viên xuất sắc nhất Kiếm Đạo Viện của chúng tôi, nếu cậu có thể đánh bại cô ấy, tôi sẽ đề cử cậu làm giáo viên của Kiếm Đạo Viện”.

Diệp Quân nhìn về phía cô gái kia, gật đầu: “Được”.

Lúc này, cô gái tên Song Song kia đã chậm rãi mở mắt, cầm kiếm đi tới trước mặt Diệp Quân: “Đi chọn một thanh kiếm đi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Không cần”.

Song Song nheo mắt: “Chắc chứ?”

Diệp Quân gật đầu.

Hai tay Song Song đột nhiên rút kiếm chém xuống, động tác mau lẹ như chớp.

Là cường giả cấp tám!

Kiếm chém ra, không khí quanh đó nổ lép bép.

Lúc này, Diệp Quân hơi nghiêng người, dễ dàng né được một kiếm khủng bố này.

Song Song chém hụt một kiếm vào khoảng không, lại định chém ra kiếm thứ hai, nhưng bấy giờ, Diệp Quân đột nhiên xông tới, một ngón tay chạm vào giữa hai chân mày Song Song.

Ý thức chiến đấu!

Cận chiến, Diệp Quân hắn là vô địch.

Một chiêu hàng phục đối thủ.

Cố lão sửng sốt cả người.

Hai mắt Song Song trợn to như không thể tin nổi.

Diệp Quân thu tay về: “Lại một lần nữa?”

Song Song đột nhiên đâm một kiếm về phía Diệp Quân, kiếm chỉ ngay giữa chân mày, một kiếm này nhanh hơn trước, thêm nữa, lần này còn mang theo sát ý.

Khi kiếm của Song Song chỉ còn cách Diệp Quân chừng một tấc, hắn giơ hai ngón tay kẹp chặt.

Là tay của Diệp Quân.

Diệp Quân vận sức vào ngón tay.

Rầm!

Một luồng sức mạnh theo kiếm chấn tới tay Song Song, một cơn đau buốt ập đến, Song Song vội buông lỏng tay, lúc này, Diệp Quân lại chạm nhẹ một ngón vào thân kiếm, kiếm liền đảo ngược, hóa thành một luồng kiếm quang, chỉ thẳng giữa mày Song Song.

Lần thứ hai, bại.

Song Song nhìn Diệp Quân: “Tôi thua”.

Diệp Quân gật đầu, ý niệm thay đổi, kiếm chậm rãi rơi xuống trước mặt Song Song.

Hắn quay lại nhìn Cố lão, Cố lão hỏi hắn: “Kiếm đạo của các hạ bậc mấy?”

Bậc mấy?

Diệp Quân nhìn sang phía Hiên Viên Lăng, Hiên Viên Lăng vội đáp: “Bậc tông sư”.

Tông sư!
 
Chương 1966


Chương 1966

Cố lão lập tức khiếp sợ, vội nói: “Nếu đã thế, tất nhiên là có tư cách làm giáo viên, tôi sẽ đề cử”.

Nói xong, ông ta quay đầu đi khỏi đó.

Diệp Quân cười cười, nhìn Hiên Viên Lăng: “Lăng cô nương, cảm ơn cô”.

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Đều nhờ thực lực của anh, nếu không, dù tôi có cật lực giới thiệu thì cũng không ích gì”.

Diệp Quân đang định nói gì, Song Song đứng bên đột nhiên hỏi: “Anh thật sự là tông sư sao?”

Diệp Quân cười đáp: “Cũng coi là vậy!”

Song Song nhìn Diệp Quân: “Nghe đồn, tông sư kiếm đạo có kiếm ý của mình, vì sao anh không có kiếm ý?”

Diệp Quân cười nói: “Không muốn dùng”.

Song Song chau mày.

Diệp Quân quay sang phía Hiên Viên Lăng: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng đi”.

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Được”.

Hai người rời khỏi đài tỷ võ, đi ra ngoài, Diệp Quân liếc nhìn xung quanh, phải công nhận rằng phong cảnh của học viện Ngân Hà này thật đẹp, bốn phía quang đãng, đều được xanh hóa, trên thảm cỏ có nhiều học viên đang đọc sách hoặc tĩnh tọa.

Trường học!

Diệp Quân chợt nở nụ cười nhẹ, như thế này mới gọi là học viện, thư viện Quan Huyên tuy cũng gọi là thư viện nhưng tất cả học sinh đều luôn liều mạng tu luyện, vẫn thiếu một chút sinh khí.

Đương nhiên, điều đó cũng bình thường, bởi dẫu sao, thư viện Quan Huyên cũng là một thế giới tu hành tàn khốc hơn.

Thực lực mới là thứ giúp con người sống lâu hơn.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhìn về bên phải, trước mặt hắn, cách đó không xa, có một cô gái đang đi cùng một người thanh niên, khi nhìn thấy cô gái ấy, Diệp Quân ngây người, mắt như mờ đi, giây lát sau, hắn vội chạy tới…

Thấy Diệp Quân thất thần, Hiên Viên Lăng sững sờ, trong ấn tượng của Hiên Viên Lăng, Diệp Quân vô cùng ung dung. Cô ấy nhìn về phía Diệp Quân chạy, thấy cô gái đang đứng phía xa, mắt Hiên Viên Lăng sáng lên: “Cô gái đó thật xinh đẹp!”

Nói xong, cô ấy như nhận ra điều đó đó, khẽ nhíu mày, nghi hoặc nói: “Lẽ nào cô gái này cũng là hồng nhan tri kỷ của anh Diệp?”

Nghĩ đến đây, Hiên Viên Lăng khẽ lắc đầu, vận đào hoa của anh Diệp tốt thật, đi đến đâu cũng có người đẹp quen biết.

Lúc này, cô gái đứng ở phía xa dường như cảm nhận được điều gì đó, lập tức quay người lại, lúc nhìn thấy Diệp Quân, cô ấy cũng sững sờ tại chỗ.

Cô gái này mặc chiếc váy dài màu trắng như mây, dáng người mảnh khảnh, vô cùng xinh đẹp, trên tay cầm cuốn sách cổ dày cộp.

Điều bắt mắt nhất là hai chiếc sừng nhỏ trên đỉnh đầu cô ấy, trông vô cùng dễ thương.

Cô gái này chính là Ngao Thiên Thiên của Long Tộc.

Nhìn thấy Diệp Quân, trong mắt Ngao Thiên Thiên đầy vẻ khó tin, hiển nhiên, cô ấy không ngờ lại gặp được Diệp Quân ở đây, bỗng cảm thấy hơi bối rối.

Bên cạnh Ngao Thiên Thiên còn có một người đàn ông, người đàn ông nhìn Ngao Thiên Thiên rồi lại nhìn Diệp Quân với vẻ nghi hoặc.
 
Chương 1967


Chương 1967

Diệp Quân đi tới trước mặt Ngao Thiên Thiên, hắn kìm nén sự kích động, mỉm cười nói: “Thiên Thiên, cuối cùng cũng tìm được muội rồi!”

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, ôm chặt cuốn sách trong tay, không nói gì.

Diệp Quân nắm lấy tay Ngao Thiên Thiên, nhẹ nhàng nói: “Không ngờ vừa tới đây đã gặp được muội, tốt quá!”

Người đàn ông bên cạnh Ngao Thiên Thiên thấy Diệp Quân động tay động chân, lập tức tức giận nói: “Hỗn láo, anh dám cợt nhả Thiên Thiên, anh…”

Người đàn ông còn chưa kịp nói xong, Ngao Thiên Thiên quay người, ôm cuốn sách đập mạnh.

Bụp!

Người đàn ông kia bay ra xa hơn mười mét.

Mặt người đàn ông bê bết máu, đầu óc choáng váng.

Ngao Thiên Thiên nhìn người đàn ông bằng ánh mắt lạnh lùng: “Liên quan gì đến anh?”

Người đàn ông: “…”

Mọi người: “…”

Thấy xung quanh ngày càng nhiều người, Diệp Quân nói: “Chúng ta đổi nơi khác nói chuyện”.

Nói xong, hắn kéo Ngao Thiên Thiên chạy về phía xa.

Người đàn ông kia ngồi trên mặt đất với vẻ mặt khó coi.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã kéo Ngao Thiên Thiên đến một hồ nước hẻo lánh, Ngao Thiên Thiên để mặc Diệp Quân nắm tay mà mà không nói gì.

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên, nói: “Thiên Thiên, tu vi của muội cũng bị phong ấn rồi à?”

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Nơi đây có một luồng sức mạnh thần bí, khi ta mới tới đây, tu vi cũng bị phong ấn. Luồng sức mạnh đó rất mạnh, ta từng thử phá phong ấn, nhưng không có tác dụng, chỉ là luồng sức mạnh đó không làm tổn hại đến ta”.

Cô ấy nhìn Diệp Quân: “Tu vi của huynh cũng bị phong ấn rồi sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!”

Ngao Thiên Thiên hỏi: “Huynh biết ai phong ấn không?”

Diệp Quân trầm mặc đáp: “Ta đoán là cha ta!”

Kiếm Chủ Nhân Gian.

Ngao Thiên Thiên tò mò hỏi: “Kiếm Chủ Nhân Gian cũng ở đây sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ!”

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân hỏi: “Muội ở đây làm giáo viên sao?”

Ngao Thiên Thiên gật đầu.

Diệp Quân cười: “Ta cũng sắp thành giáo viên rồi”.

Diệp Thiên Thiên cúi đầu, không nói gì.

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên: “Muội không vui sao?”

Ngao Thiên Thiên ôm chặt cuốn sách cổ trong tay, nhẹ giọng nói: “Huynh đến tìm ta làm gì?”

Diệp Quân ôm lấy Ngao Thiên Thiên, nhẹ nhàng nói: “Ta nhớ muội!”

Ngao Thiên Thiên khẽ run lên, mắt ngấn lệ, nước mắt chực trào ra: “Huynh lại trêu ta!”

Diệp Quân ôm eo Ngao Thiên Thiên: “Ta muốn trêu muội cả đời!”
 
Chương 1968


Chương 1968

Ngao Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Nhưng huynh đã thành thân rồi”.

Diệp Quân im lặng.

Thấy Diệp Quân không nói gì, mắt Ngao Thiên Thiên ánh lên vẻ thất vọng, cô ấy đẩy Diệp Quân ra, nhưng Diệp Quân lại ôm chặt hơn, hắn nhìn Ngao Thiên Thiên: “Vấn đề này chúng ta sẽ nói sau, dù sao lúc đến đây, cha ta đã nói chúng ta phải sinh một tiểu long rồi mới trở về”.

Sinh tiểu long!

Mặt Ngao Thiên Thiên ửng hồng, xấu hổ đấm vào ngực Diệp Quân.

Bụp!

Diệp Quân lập tức bay xa mấy chục mét, cuối cùng nặng nề đập xuống mặt đất cứng, phun ra một ngụm máu.

Diệp Quân chết lặng.

Ngao Thiên Thiên sững sờ, thấy Diệp Quân bay ra ngoài, cô ấy mới nhớ ra rằng tu vi của Diệp Quân đã bị phong ấn.

Ngao Thiên Thiên vội vàng chạy đến trước mặt Diệp Quân, cô ấy đỡ Diệp Quân dậy, run giọng nói: “Huynh… không sao chứ?”

Diệp Quân định nói nhưng lại phun ra một ngụm máu nữa, Ngao Thiên Thiên tái mặt, vô cùng luống cuống.

Diệp Quân nghi ngờ hỏi: “Thiên Thiên, chẳng phải tu vi của muội bị phong ấn rồi sao?”

Ngao Thiên Thiên do dự nói: “Ta đã tu luyện ra một vài sức mạnh thân xác!”

Sức mạnh thân xác!

Diệp Quân cười khổ, khi tu vi cùng bị phong ấn, Ngao Thiên Thiên chắc chắn có lợi thế rất lớn, bởi vì cô ấy thuộc Long tộc, Long tộc có lợi thế về thể chất trời sinh, hơn nữa Ngao Thiên Thiên có thiên phú, cho nên tu luyện rất nhanh.

Thật ra, lúc nãy hắn không phòng bị gì, nếu không hắn đã có thể tránh được cú đấm của Ngao Thiên Thiên.

Ngao Thiên Thiên nói: “Ta đưa huynh đi trị thương!”

Nói xong, cô ấy bế luôn Diệp Quân đi về phía xa.

Trên đường đi thu hút vô số ánh mắt.

Một cô gái bế một người đàn ông…

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người xung quanh, Ngao Thiên Thiên hơi xấu hổ, nhưng lúc này, cô ấy cũng không quan tâm nhiều nữa, mà ôm Diệp Quân đi nhanh.

Chẳng mấy chốc, Ngao Thiên Thiên đã đưa Diệp Quân đến một căn phòng, cô ấy đặt Diệp Quân lên giường, sau đó quay người tìm kiếm trong phòng một hồi, cuối cùng lấy ra một cuộn băng gạc: “Huynh… cởi áo ra đi!”

Diệp Quân cởi áo, ngực đã bị xé rách.

Diệp Quân cũng thấy hơi sợ hãi, may là tu vi của Ngao Thiên Thiên đã bị phong ấn, nếu không chắc hắn đã mất mạng ở đây rồi.

Thật đáng sợ!

Thấy bộ ngực rạn nứt của Diệp Quân, mắt Ngao Thiên Thiên đỏ hoe: “Huynh… không biết tránh à?”

Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Đừng nói là một đấm, cho dù muội lấy kiếm đâm ta thì ta cũng không né tránh”.
 
Chương 1969


Chương 1969

Ngao Thiên Thiên băng bó cho Diệp Quân, bàn tay khẽ run lên, cô ấy nhìn Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ huynh cũng học được cách nói những lời lấy lòng con gái rồi”.

Diệp Quân nắm lấy tay Ngao Thiên Thiên: “Muội còn nhớ chuyện khi chúng ta đến Chân vũ trụ không?”

Ngao Thiên Thiên khẽ gật đầu.

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Lúc đó ta còn tưởng chúng ta sẽ chết ở đó”.

Ngao Thiên Thiên im lặng.

Diệp Quân nói tiếp: “Sau đó ta đã đến tộc Thiên Long tìm muội, nhưng bá phụ nói muội đi rồi. Lúc đó ta rất sợ, sợ muội ghét bỏ ta… Thật ra, lúc nãy nhìn thấy muội, ta sợ chúng ta đã trở thành người xa lạ”.

Ngao Thiên Thiên cúi đầu, không đáp.

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên: “Thiên Thiên, chúng ta đã dung hợp từ lâu rồi, muội biết bây giờ ta đang nghĩ gì không?”

Ngao Thiên Thiên căng thẳng nói: “Ta… không biết…”

Diệp Quân mỉm cười: “Vậy ta nói cho muội biết, ta thích muội”.

Ngao Thiên Thiên sững sờ, nước mắt lại tuôn rơi, cô ấy ôm lấy Diệp Quân, vừa khóc vừa nói: “Ta chưa từng yêu cầu huynh cưới ta, cũng không muốn tranh giành với người khác, ta chỉ cần một câu nói của huynh thôi, nhưng huynh chưa từng nói, huynh nhìn thấy ta thì bỏ chạy… Ta thật sự rất hận huynh”.

Diệp Quân ôm lấy Ngao Thiên Thiên, nhẹ nhàng nói: “Ta sai rồi!”

Ngao Thiên Thiên lắc đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: “Nếu là sai thì chỉ trách ta thích huynh”.

Diệp Quân cúi người hôn lên môi Ngao Thiên Thiên, nói: “Nếu chúng ta kết hôn thì sinh ra rồng hay người?”

Mặt Ngao Thiên Thiên ửng hồng, cô ấy trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Trước đây huynh không biết nói những lời như vậy, bây giờ học điều xấu rồi”.

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Bởi vì ta sợ mất muội!”

Ngao Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười: “Rất sợ!”

Ngao Thiên Thiên ôm chặt lấy Diệp Quân: “Vậy huynh nói những lời dễ nghe cho ta nghe đi!”

Diệp Quân cười nói: “Ta sẽ nói cả đời!”

Ngao Thiên Thiên cảm động bật cười: “Ừ!”

Diệp Quân nói tiếp: “Cha đang ở hệ Ngân Hà, đợi ta tìm được ông ấy rồi bảo ông ấy làm chủ hôn cho chúng ta”.

Cơ thể Ngao Thiên Thiên khẽ run lên, một lát sau, lắc đầu nói: “Không cần…”

Diệp Quân nói: “Nghe theo ta!”

Không được phép nghi ngờ.

Ngao Thiên Thiên do dự nói: “Vâng”.

Nói xong, cô ấy nhìn Diệp Quân với ánh mắt dịu dàng.

Diệp Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn phải nhanh chóng tìm được cha để giải trừ phong ấn, cứ bị phong ấn như vậy không phải là chuyện tốt.

Ngao Thiên Thiên nói: “Ta phải lên lớp rồi”.

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên: “Lên lớp hả?”

Ngao Thiên Thiên nói: “Đúng vậy, ta làm giáo viên ở đây, mỗi ngày có hai tiết học, một tiết buổi sáng, một tiết buổi chiều”.

Diệp Quân cười nói: “Ta đưa muội đi!”
 
Chương 1970


Chương 1970

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Được!”

Diệp Quân kéo Ngao Thiên Thiên ra khỏi phòng, cả đoạn đường, hai người họ lại thu hút sự chú ý của mọi người.

Ngao Thiên Thiên đã đến hệ Ngân Hà một thời gian, cô ấy được mệnh danh là giáo viên xinh đẹp nhất học viện Ngân Hà, đồng thời cũng là giáo viên trẻ nhất, trong học viện Ngân Hà, có vô số giáo viên và học sinh theo đuổi cô ấy.

Nhưng Ngao Thiên Thiên rất lạnh lùng, ngoại trừ trong giờ học, cô ấy không qua lại với người đàn ông nào cả.

Lúc này, nhìn thấy Ngao Thiên Thiên nắm tay một chàng trai, mọi người đều rất ngạc nhiên.

Yêu đương rồi sao?

Một số nữ sinh đầy tò mò.

Còn sắc mặt của nam sinh không được tốt lắm.

Bị mọi người liếc nhìn, mặt Ngao Thiên Thiên đỏ ửng, những vẫn nắm chặt tay Diệp Quân.

Hai người đồng sinh cộng tử vô số lần, hơn nữa đã dung hợp cùng nhau, tâm tư tương thông, có thể nói người ngoài không thể tưởng tượng được tình cảm sâu đậm của hai người.

Không lâu sau, tin tức Ngao Thiên Thiên có bạn trai đã lan truyền khắp học viện Ngân Hà.

Lúc hai người chuẩn bị bước vào lớp, một người đàn ông xuất hiện trước mặt hai người, gã mặc vest, dáng người thẳng tắp, trông rất lịch lãm.

“Là Lý Nguyên của Võ Viện!”

Có người trong sân nói: “Gã định làm gì?”

“Chắc chắn là tỏ tình!”

“Nhưng cô giáo Thiên Thiên đã có bạn trai rồi! Gã còn tỏ tình, như vậy chẳng phải hơi quá…”

“Chỉ cần cuốc tốt thì không có gốc nào là không đào được!”

“Bạn trai của Thiên Thiên rất đẹp trai!”

“Nói đùa, trên đời này đẹp trai có tác dụng gì chứ! Cô biết Lý Nguyên là ai không? Cha gã là trưởng lão Lý Phong của đoàn trưởng lão học viện… Tôi thấy người bạn trai này của cô giáo Thiên Thiên hơi yếu đuối, xem ra hắn và cha hắn đều là kẻ ăn bám…”

Trước mặt Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên, Lý Nguyên đưa bông hồng trong tay cho Ngao Thiên Thiên, mặt đầy vẻ thâm tình: “Thiên Thiên, anh thích…”

Ngao Thiên Thiên cắt ngang lời Lý Nguyên: “Tôi có bạn trai rồi!”

Có bạn trai rồi!

Thật thẳng thắn!

Sắc mặt Lý Nguyên trở nên khó coi, định nói tiếp nhưng Ngao Thiên Thiên đã kéo Diệp Quân rời đi.

Lý Nguyên nói: “Thiên thiên, lẽ nào em không muốn đến Ngân Hà Tông sao?”

Ngao Thiên Thiên quay lại nhìn Lý Nguyên, Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Lần này chỉ có hai giáo viên của học viện được đến Ngân Hà Tông, lẽ nào em không muốn đi sao?”

Ngao Thiên Thiên gật đầu; “Tôi muốn đi”.

Lý Nguyên nhìn Ngao Thiên Thiên, cười nói: “Cha anh có thể quyết định ai là người đi”.

Nói xong, gã quay người rời đi.

Gã biết cô gái này chắc chắn sẽ không từ chối cám dỗ này, nhất định sẽ gọi gã lại.
 
Chương 1971


Chương 1971

Lý Nguyên vừa đi vừa thầm đếm: “Một… hai…”

Khi đếm thầm đến hai, Lý Nguyên vẫn không nghe thấy Ngao Thiên Thiên giữ mình lại, gã nhíu mày.

Nhưng gã vẫn tự tin vì gã không tin Ngao Thiên Thiên có thể từ chối sự mê hoặc của Ngân Hà Tông.

Ngân Hà Tông!

Đến Ngân Hà Tông tức là sẽ đến một thế giới hoàn toàn mới, ở đó có thể học hỏi được bản lĩnh thông thiên dời núi lấp biển, không chỉ thế, tuổi thọ cũng có thể đột phá khỏi ràng buộc hiện giờ, có thể tăng cấp không giới hạn.

Không ai có thể từ chối sự mê hoặc này.

“Ba!”

Khi đếm đến con số cuối cùng, Lý Nguyên vẫn không nghe thấy tiếng Ngao Thiên Thiên.

Lý Nguyên nhíu mày xoay người lại nhìn, gã vừa xoay người lại thì sững sờ.

Ngao Thiên Thiên và Diệp Quân đã không còn ở đây nữa.

Sắc mặt Lý Nguyên lập tức trở nên khó coi.

Thế mà lại đi rồi!

Mình cứ như một tên hề.

Lúc này vài người ở đó đều đang nhìn Lý Nguyên, vẻ mặt họ rất kỳ quái khiến mặt Lý Nguyên bỏng rát.

Gã cảm thấy mình bị sỉ nhục.

Bị mọi người sỉ vả.

Lý Nguyên lạnh lùng nhìn đằng xa, sau đó xoay người đi.

Người xung quanh đều nhốn nháo bàn luận.

Thật ra không ai bàn tán gì về Lý Nguyên cả, mọi người đang nói về Diệp Quân, ai cũng tò mò về thân phận của Diệp Quân, thế mà có thể được Ngao Thiên Thiên xem trọng.

Diệp Quân đưa Ngao Thiên Thiên đến một căn phòng học, phòng học đã chật ních người.

Hễ là tiết học của Ngao Thiên Thiên thì đều không còn chỗ trống.

Khi nhìn thấy Diệp Quân đưa Ngao Thiên Thiên đến, các học viên trong lớp đều tròn mắt nhìn.

Cảm nhận được ánh mắt của các học viên, Ngao Thiên Thiên đỏ mặt, cô ấy nhìn Diệp Quân, trong mắt chan chứa tình cảm sâu sắc.

Thấy thế, sắc mặt của các học viên nam đều xám như tro tàn.

Thôi xong rồi!

Không còn cơ hội nữa.

Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng cúi người khẽ hôn lên trán Ngao Thiên Thiên: “Đi đi”.

Được hôn ngay trước mặt mọi người, gò má Ngao Thiên Thiên ánh lên màu ráng đỏ, sợ Diệp Quân lại làm ra chuyện nào đó ngượng ngùng, cô ấy vội đẩy Diệp Quân ra: “Huynh mau đi đi”.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó xoay người đi.

Ngao Thiên Thiên đi đến bục giảng, lúc này cả lớp đều đang nhìn cô ấy.

Ngao Thiên Thiên bỗng đập lên bàn trên bục giảng.

Bốp!

Bục giảng vỡ tan thành tro bụi.

Ngao Thiên Thiên bình tĩnh nói: “Tiết trước chúng ta học đến đâu rồi?”

Học viên: “…”
 
Chương 1972


Chương 1972

Sau khi rời khỏi lớp học, Diệp Quân đi ra ngoài, lúc này đang là giữa trưa, ánh nắng mặt trời hơi nóng rát nhưng lại không cảm thấy nóng bức.

Diệp Quân nhắm mắt lại, để cho ánh nắng chiếu rọi lên người hắn.

Lúc này tâm trạng hắn vô cùng thoải mái.

Chuyện của Thiên Thiên như một cái gai ở trong cổ họng hắn, hắn vẫn chưa giải quyết được, không chỉ chưa giải quyết mà còn luôn trốn tránh.

Đây không phải là những gì đàn ông nên làm.

Là kiếm tu, điều bản thân sợ nhất là đầu óc không thông suốt, mà trước đó hắn chưa bao giờ thông suốt về vấn đề tình cảm.

Vẫn luôn tìm cách trốn tránh.

Lúc này cuối cùng hắn cũng dám đối diện với nội tâm của mình rồi.

Đồng thời hắn cũng đang kiểm điểm lại bản thân.

Trong vấn đề tình cảm, mình không chỉ do dự không quyết mà còn hơi đểu.

Trước đây hắn là một tên mù mờ về tình cảm, khi đối diện với phụ nữ hắn không cố ý trêu chọc, thật ra đôi khi hắn cũng hơi ngu ngơ, vì mỗi khi ở bên phụ nữ, mọi người đều như trở thành người yêu của hắn.

Thật ra chuyện này không tốt chút nào.

Mình không nên do dự không quyết ở phương diện tình cảm.

Nếu không yêu thì đừng nên trêu chọc.

Nếu yêu thì đừng nên phụ lòng người ta. Nghĩ đến đây, mọi suy nghĩ trong lòng Diệp Quân đều được thông suốt.

Kiếm ý bỗng xuất hiện quanh người Diệp Quân, không chỉ thế, lúc này khí tức của hắn cũng tăng lên rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên hắn đối diện với tình cảm của mình, cũng là lần đầu tiên nhìn lại bản thân.

Nếu một người không dám đối diện với nội tâm của mình thì lòng người đó chắc chắn có khiếm khuyết, không dám đối diện tức là đang trốn tránh, tại sao lại trốn tránh? Vì thẹn với lòng.

Lúc này hắn không trốn tránh nữa.

Sau khi nghĩ thông suốt mọi thứ, kiếm ý của Diệp Quân không còn bất kỳ trở ngại gì nữa, kiếm ý của hắn lại thay đổi, nếu thay đổi thì cảnh giới kiếm đạo cũng sẽ đột phá theo.

Thế nhưng kiếm ý của hắn vừa xuất hiện lại bị sức mạnh bí ẩn đó trấn áp.

Khí tức và kiếm ý đều biến mất.

Cảm nhận được thế, lần này Diệp Quân không tức giận, chỉ khẽ cười, hắn đi về phía Hiên Viên Lăng ở phía xa.

Hiên Viên Lăng xòe tay ra, một tấm thiệp đỏ xuất hiện trong tay cô ấy, cô ấy đưa cho Diệp Quân: “Đây là thư mời, từ giờ trở đi, anh sẽ là giáo viên của Kiếm Đạo Viện thuộc học viện Ngân Hà. Kiếm Đạo Viện rất ít người, mỗi tuần chỉ cần dạy hai ngày là được”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Người ở Kiếm Đạo Viện ít lắm sao?”

Hiên Viên Lăng gật đầu.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu mỉm cười: “Lúc đầu, Kiếm Đạo Viện là viện nổi tiếng nhất, vì mọi người đều mong muốn được ngự kiếm bay như trong truyền thuyết, du ngoạn trời đất. Nhưng sau đó mọi người nhận ra học viện Ngân Hà không thể làm được ngự kiếm bay lên, hơn nữa, trở thành tu kiếm rất cực khổ, lại cần rất nhiều tài nguyên, cộng thêm Kiếm Đạo Viện không có giáo viên giỏi, thế là viện này dần suy tàn”.
 
Chương 1973


Chương 1973

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Thì ra là thế, bây giờ Kiếm Đạo Viện có mấy học viên?”

Hiên Viên Lăng chớp mắt: “Đi xem thử không?”

Diệp Quân cười nói: “Ừ”.

Hai người rời đi.

Chẳng mấy chốc, Hiên Viên Lăng đã dẫn Diệp Quân đến Kiếm Đạo Viện. Kiếm Đạo Viện rất lớn nhưng lại hơi cũ, có vài thanh kiếm cũ được trưng bày quanh Kiếm Đạo Viện, có lẽ có mấy trăm thanh kiếm, tất cả đều bị rỉ sét.

Diệp Quân chỉ thấy có hai người ở trong Kiếm Đạo Viện rộng lớn này, một nam một nữ, cô gái đó chính là Song Song đã từng mài giũa với hắn trước đó.

Một người đàn ông khác khoảng mười bảy, mười tám tuổi, vóc dáng hơi mập mạp, đeo đôi mắt kính, trông khá thật thà.

Diệp Quân bước đến trước mặt hai người, người đàn ông hơi ngờ vực: “Người anh em này, anh cũng đến học kiếm à?”

Song Song nói: “Anh ấy là giáo viên đấy”.

Giáo viên!

Người đàn ông khẽ sửng sốt, mặt đầy vẻ ngạc nhiên: “Anh là giáo viên hả?”

Diệp Quân gật đầu, sau đó lấy thư mời ra.

Nhìn thấy thư mời, người đàn ông vội cúi người chào: “Em là Mục Vân, chào thầy”.

Song Song nhìn Diệp Quân không nói lời nào.

Diệp Quân cười nói: “Không cần khách sáo đâu”.

Hắn nhìn hai người kia, sau đó nói: “Cả Kiếm Đạo Viện chỉ có hai học sinh thôi sao?”

Mục Vân gật đầu: “Vâng”.

Diệp Quân im lặng không nói gì, Kiếm Đạo Viện này suy tàn thật đấy.

Lúc này Hiên Viên Lăng bỗng cười nói: “Ba người chứ”.

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng: “Cô ư?”

Hiên Viên Lăng cong môi cười: “Đúng thế”.

Mặc dù cô ấy cũng dùng kiếm nhưng không phải để tu kiếm, chẳng qua trước đây, khi biết được Diệp Quân muốn làm giáo viên cho Kiếm Đạo Viện, cô ấy quyết định thay đổi chuyên ngành, gia nhập vào Kiếm Đạo Viện.

Ba người!

Diệp Quân gật đầu: “Ba người thì ba người”.

Hiên Viên Lăng ngồi sang một bên, sau đó cười nói: “Tiết học đầu tiên của chúng ta sẽ học về cái gì?”

Diệp Quân nhìn ba người, cuối cùng hắn nhìn sang Mục Vân: “Cậu dùng kiếm gì?”

Mục Vân hơi lúng túng, lấy một thanh đại kiếm rất dày từ trong chiếc nhẫn ra: “Thầy à, em thích trọng kiếm”.

Trọng kiếm?

Diệp Quân cười nói: “Một kẻ khỏe hơn người, đánh thắng mười người biết võ, được”.

Mục Vân gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nhìn Song Song, hắn đánh giá Song Song một hồi rồi nói: “Cô thì sao?”

Song Song lắc đầu: “Không biết”.
 
Chương 1974


Chương 1974

Chương 1974

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nơi này cực kỳ ít linh khí, dù dạy ba người vài kỹ thuật kiếm, ba người cũng khó mà thi triển, thế nên tôi quyết định dạy ba người ý chí chiến đấu và kiếm ý”.

Song Song nhìn Diệp Quân: “Kiếm ý?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Song Song lắc đầu: “Khó quá, nếu có thể lĩnh hội kiếm ý thì đã là tông sư rồi”.

Mục Vân cũng gật đầu: “Khó quá đó. Đến giờ bọn em đều chưa từng nhìn thấy kiếm ý ra làm sao”.

Hiên Viên Lăng khẽ cười, không nói gì, vì cô ấy từng nhìn thấy kiếm ý của Diệp Quân, đến giờ vẫn còn ấn tượng sâu sắc.

Diệp Quân cười nói: “Tôi sẽ cho mọi người thấy”.

Mục Vân ngạc nhiên nói: “Thầy là tông sư ạ?”

Diệp Quân gật đầu, hắn khoanh chân ngồi xuống, sau đó nói: “Kiếm ý là gì? “Ý” là ý cảnh, ý nguyện, mục đích, ý thức chủ quan như sự quyết tâm, còn “kiếm ý” tức là sự hiểu biết của kiếm khách về kiếm, chẳng hạn như mục đích, quyết tâm. Thông thường, kiếm ý của mình là đạo của mình. Cho nên nếu mọi người muốn lĩnh hội được kiếm ý, đầu tiên cần phải tự hỏi bản thân tại sao mình lại tu kiếm”.

Tại sao mình tu kiếm!

Ba người đều không lên tiếng.

Họ vẫn chưa từng nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này.

Diệp Quân nhìn ba người, lại hỏi: “Tại sao tu kiếm?”

Song Song trầm giọng nói: “Muốn trở thành kiếm tu, là kiểu kiếm tu có thể ngự kiếm”.

Diệp Quân cười nói: “Chỉ thế thôi sao?”

Song Song do dự rồi gật đầu.

Diệp Quân im lặng.

Bây giờ cuối cùng hắn cũng biết tại sao nơi này lại ít kiếm tu đến thế rồi.

Ở vũ trụ Quan Huyên, sở dĩ có nhiều kiếm tu như thế, ngoài có truyền thừa kiếm đạo hoàn chỉnh ra thì còn hai nguyên nhân khác, đó là bản thân yêu thích tu kiếm và sinh tồn.

Ở đó là một thế giới tàn khốc, rất nhiều người tu kiếm không phải vì muốn thể hiện sự đẹp trai ngời ngời mà là vì sinh tồn.

Nhưng ở học viện Ngân Hà, mọi người không có nguy cơ sinh tồn.

Không có nguy cơ sinh tồn thì dĩ nhiên động lực học kiếm sẽ giảm đi, nhất là ở đây vẫn không có truyền thừa kiếm đạo, lại ít linh khí.

Nền văn minh võ đạo quá lạc hậu.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, phải để ba người này thấy được kiếm tu thật sự, để họ có một mục tiêu học tập.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân cười nói: “Mọi người muốn hiểu biết về kiếm ý chút không?”

Mục Vân gật đầu: “Muốn ạ”.

Song Song nhìn Diệp Quân không nói gì, nhưng ánh mắt cũng có phần mong đợi.

Hiên Viên Lăng cũng tràn đầy mong chờ.

Diệp Quân cười nói: “Vì vài nguyên nhân đặc biệt nên tôi không thể thi triển kiếm ý quá lâu, mọi người nhìn cho kỹ”.

Ba người vội gật đầu.

Diệp Quân nhắm mắt lại, thầm nói: “Cha à, con khoe mẽ một chút, đừng làm gì hết, được không?”
 
Chương 1975


Chương 1975

Không ai đáp lời.

Diệp Quân lại nói: “Chỉ một lần thôi”.

Vẫn không ai đáp lời.

Diệp Quân im lặng hồi lâu, hắn quyết định cứ thế mà làm.

Dù cha có đồng ý hay không thì hôm nay con cũng phải khoe khoang một chút.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân bỗng mở mắt, xòe bàn tay ra: “Kiếm!”

Vèo!

Bỗng chốc hàng trăm tiếng kiếm kêu đột nhiên vang lên, mấy thanh kiếm đặt xung quanh biến thành từng chùm kiếm quang bay đến rồi vòng quanh đỉnh đầu Diệp Quân…

Nhìn thấy thế, ba người hóa đá tại chỗ.

Ba người đều hóa đá khi nhìn phi kiếm xoay vòng trên đỉnh đầu.

Phi kiếm!

Thuật ngự kiếm?

Lúc này đầu óc ba người đều như dừng hoạt động, họ đã từng nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ đâu?

Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, vì hắn nhận ra sức mạnh bí ấn đó không xuất hiện.

Lẽ nào cha đã bỏ phong ấn cho mình rồi?

Ngay khi Diệp Quân còn đang ngờ vực thì sức mạnh bí ẩn đó bỗng giáng xuống.

Cảm nhận được sức mạnh này, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, vội nói: “Tán”.

Hắn vừa dứt lời, hàng trăm thanh kiếm biến thành từng luồng kiếm quang quay về chỗ cũ.

Còn Diệp Quân nằm bò trên mặt đất, bất động.

Ba người kia vẫn đang sững sờ.

Phi kiếm!

Thì ra trên đời này có phi kiếm thật.

Lúc này Hiên Viên Lăng vội ôm Diệp Quân lên, cô ấy lấy một viên Khí Lực Đan cho Diệp Quân uống, một lúc sau sắc mặt trắng bệch của Diệp Quân mới hồng hào hơn.

Diệp Quân cười khổ.

Đúng là chỉ có thể khoe khoang một chút thôi.

Hiên Viên Lăng nói: “Không sao chứ?”

Diệp Quân khẽ lắc đầu.

Hiên Viên Lăng khẽ nói: “Có người đang trấn áp anh à?”

Diệp Quân gật đầu.

Hiên Viên Lăng hơi nghi ngờ: “Là Thiên Đạo sao?”

Diệp Quân cười khổ: “Nếu là Thiên Đạo thì tốt rồi”.

Thiên Đạo ở đây không thể áp chế được hắn.

Hiên Viên Lăng vốn dĩ còn muốn hỏi thêm nhưng thấy Diệp Quân còn yếu, chỉ đành đè nén nghi ngờ trong lòng, cô ấy lại lấy một viên Khí Lực Đan ra cho Diệp Quân uống.

Có linh khí vào người, Diệp Quân mới đỡ hơn một chút.

Một lúc lâu sau, Diệp Quân ngồi dậy, nằm trong lòng Hiên Viên Lăng nhưng vẫn chưa ổn lắm.

Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó nhìn ba người, cười nói: “Có muốn giống tôi lúc nãy không?”
 
Chương 1976


Chương 1976

Ba người đều gật đầu.

Kiếm tu!

Đây mới là kiếm tu.

Một tiếng kiếm vang lên, cả hàng vạn kiếm tụ lại.

Diệp Quân nói: “Mọi người đã nhìn thấy kiếm ý rồi nên tiếp theo là lập ý, làm thế nào lập ý thì còn phụ thuộc vào mọi người”.

Kiếm ý là thứ đều chỉ có thể dựa vào bản thân, người ngoài không thể giúp.

Ba người khẽ gật đầu, lúc này họ có rất nhiều suy nghĩ.

Trước đây, họ hoàn toàn mù mịt với kiếm đạo, ngay cả mấy cái gọi là ngự kiếm bay lên, họ đều nhìn thấy trên tivi nhưng lúc này, thuật ngự kiếm của Diệp Quân đã mở ra một cánh cửa mới cho họ.

Đảo ngược hoàn toàn nhận thức của họ với kiếm đạo.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó đứng lên rời đi.

Tiếp theo phải dựa vào bản thân họ.

Sau khi ra khỏi Kiếm Đạo Viện đã là giữa trưa, Diệp Quân đi đến lớp học của Ngao Thiên Thiên.

Đến giờ ăn cơm rồi.

Lúc này, Diệp Quân bỗng quay đầu nhìn sang bên phải, có hai người đàn ông trong góc lầu ở cách đó không xa đang nhìn hắn chằm chắm.

Một người đàn ông trong đó là Lý Nguyên.

Thấy Diệp Quân nhìn sang, Lý Nguyên cũng nhìn thẳng vào hắn.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó thu lại tầm nhìn, tiếp tục đi về phía xa.

Người đàn ông bên cạnh Lý Nguyên trầm giọng nói: “Anh Lý Nguyên, hắn dám xem thường anh”.

Ánh mắt Lý Nguyên trở nên lạnh như băng, không nói gì.

Ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ lạnh lùng: “Tôi tìm người tiêu diệt hắn nhé?”

Lý Nguyên lắc đầu: “Tôi vừa nhận được tin người này trở thành giáo viên của học viện, hơn nữa còn do gia tộc Hiên Viên giới thiệu”.

Gia tộc Hiên Viên!

Nghe Lý Nguyên nói thế, người đàn ông sửng sốt: “Hắn có quan hệ với gia tộc Hiên Viên ư?”

Lý Nguyên gật đầu: “Đúng thế”.

Người đàn ông trầm giọng nói: “Thảo nào hắn lại vênh váo đến thế, thì ra là có quan hệ với gia tộc Hiên Viên”.

Đây là gia tộc lớn ở Yến Kinh.

Lý Nguyên định nói gì đó, lúc này một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện trước mặt Lý Nguyên.

Nhìn thấy người đến, Lý Nguyên sửng sốt: “Cha”.

Người đến là Lý Phong – trưởng lão của hội trưởng lão học viện Ngân Hà.

Người đàn ông bên cạnh Lý Nguyên cúi đầu chào: “Em chào Lý trưởng lão”.

Lý Phong nhìn người đàn ông: “Cậu là học sinh của Võ Đạo Viện à?”

Người đàn ông nói: “Vâng ạ”.

Lý Phong lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, cậu bị đuổi học”.

Người đàn ông ngơ ngác: “Ơ…”

Lý Nguyên cũng cảm thấy khó tin.
 
Chương 1977


Chương 1977

Lý Phong phất tay: “Cút!”

Người đàn ông vô lực ngồi phịch xuống, run giọng nói: “Lý trưởng lão, chuyện này… em đã làm sai gì à?”

Lý Phong nhìn người đàn ông: “Có mưu đồ hãm hại giáo viên của học viện Ngân Hà, cậu nghĩ tội này có lớn không?”

Người đàn ông sửng sốt, sau đó nhìn Lý Nguyên, Lý Nguyên định lên tiếng thì Lý Phong bỗng lạnh lùng nhìn gã: “Đi theo cha”.

Nói rồi ông ta đi ra chỗ khác.

Lý Nguyên do dự, sau đó cũng đi theo ông ta.

Sắc mặt người đàn ông đó xám như tro.

Thôi học!

Chuyện này là một cú sốc có sức hủy diệt với gã ta, gã ta sẽ trở thành trò cười của cả gia tộc.

Lý Phong dẫn Lý Nguyên sang một bên.

Lý Phong bình tĩnh nói: “Con thích cô giáo Ngao à?”

Lý Nguyên do dự một chốc rồi gật đầu.

Lý Phong nhìn Lý Nguyên: “Con nghĩ cô giáo Ngao Thiên Thiên là người thế nào?”

Lý Nguyên suy nghĩ rồi nói: “Khá bí ẩn”.

Lý Phong thở dài: “Con đúng là… ngốc quá”.

Mặt Lý Nguyên đầy vẻ khó hiểu.

Lý Phong lắc đầu: “Lúc mới đến, cô giáo Ngao được viện trưởng tuyển vào làm giáo viên, khi đó cô ấy không biết nhiều về phong tục của chúng ta, nếu cô ấy là người của ngôi sao màu xanh thì làm sao có thể không quen với phong tục ở đây được chứ? Con hiểu ý cha không?”

Lý Nguyên khó tin nói: “Cô ấy đến từ khu vực khác sao?”

Lý Phong gật đầu: “Lúc đầu, con theo đuổi cô ấy, cha cũng không phản đối, nếu con có thể theo đuổi cô ấy, cũng không phải là chuyện gì xấu với nhà họ chúng ta, còn có thể nói là đại sự. Mặc dù cha cũng biết xác suất của việc này rất nhỏ nhưng vẫn ôm một chút may mắn. Nhưng hiện giờ…”

Nói đến đây, ông ta tức giận nhìn Lý Nguyên: “Cô ấy đã có bạn trai rồi nhưng con vẫn muốn tỏ tình với cô ấy, con cho rằng mình đẹp trai đến thế sao? Con làm thế là ngốc đấy, chẳng có chút phong độ nào cả, nếu cha là phụ nữ cũng sẽ coi thường con”.

Sắc mặt Lý Nguyên cực kỳ khó coi.

Lý Phong nói tiếp: “Cô giáo Ngao là người kiêu ngạo thế nào? Người mà cô ấy thích có thể là người tầm thường được à? Con nghĩ người đàn ông đó là người tầm thường sao?”

Lý Nguyên do dự, sau đó nói: “Con đã điều tra, hắn chẳng qua chỉ có chút quan hệ với gia tộc Hiên Viên…”

“Đồ ngu ngốc!”

Lý Phong bỗng tức giận quát: “Gia tộc Hiên Viên là thế lực như thế nào? Dùng cái đầu heo của con mà suy nghĩ đi, mẹ nó chứ, người có thể làm cho họ xem trọng sẽ là người bình thường được sao?”

Sắc mặt Lý Nguyên khá khó coi, không lên tiếng.

Lý Phong nói tiếp: “Lúc nãy con khiêu khích người ta, con nghĩ người ta có để tâm đến con không? Ánh mắt đó chẳng hề có một tia tức giận nào, người ta đang xem thường con, xem thường con đó! Đồ ngu ngốc!”

Lý Nguyên cúi đầu xuống, không dám nói gì.
 
Chương 1978


Chương 1978

Lý Phong lại nói: “Cái đồ ngu như con mà còn muốn đi trả thù, có phải con muốn để cho cha con tiễn con đi trước không?”

Lý Nguyên do dự rồi nói: “Cha, cha lo nghĩ rồi! Cha là trưởng lão của hội trưởng lão, hai người họ chẳng qua chỉ là giáo viên, cha cứ chèn ép họ thì họ có thể làm được gì? Họ…”

“Mẹ kiếp!”, Lý Phong bỗng giơ tay lên tát gã một bạt tai.

Bốp!

Lý Nguyên còn chưa phản ứng kịp đã bị tát một cái văng ra xa, cả người đập mạnh xuống đất.

Lý Nguyên ngơ ngác.

Lý Phong nhìn Lý Nguyên: “Mày ngu hơn tao nghĩ nữa, cả đời sáng suốt của ông đây sao lại sinh ra đứa con ngu như mày chứ, ông đây nghi ngờ mày có phải là con của ông hàng xóm không đấy”.

Lý Nguyên: “…”

Lý Phong chỉ vào Lý Nguyên mắng: “Ông đây đã nói nhiều với mày như thế mà mày chẳng nghe lọt một chữ, vậy thôi ông đây cũng lười nhiều lời với mày. Người đâu!”

Ông ta vừa dứt lời, hai ông lão bỗng từ đằng xa đi đến.

Lý Phong lạnh lùng nhìn Lý Nguyên: “Đưa nó về nhà họ Lý, không có lệnh của tôi không được phép cho nó ra ngoài, nếu nó dám tự ý ra ngoài thì đánh gãy chân nó”.

Nghe Lý Phong nói thế, sắc mặt Lý Nguyên trở nên trắng bệch: “Cha, con còn phải đi học, con còn phải…”

Lý Phong xua tay: “Dẫn đi”.

Hai ông lão kéo Lý Nguyên đi.

Lý Phong đứng ở đó thở dài.

Thật ra ông ta cũng chẳng phải là người lương thiện gì, nếu Ngao Thiên Thiên đó là người bình thường thật thì ông ta chỉ cần dùng chút thủ đoạn, cũng không phải không thể thỏa mãn mong ước của con trai.

Nhưng cô gái đó không phải người thường.

Còn người đàn ông đó nữa, có thể được gia tộc Hiên Viên ra mặt giới thiệu thì có thể là người thường được sao?

Lăn lộn đến địa vị này, ông ta cũng phải học được cách nhìn người, người nào có thể chọc vào hay không thể chọc vào. Người có thể chọc vào thì có thể bắt nạt một chút, còn người không thể chọc vào thì không nên làm gì cả, nếu không có khi còn không biết mình chết thế nào.

Ông ta hiểu, đáng tiếc là con trai ông ta không hiểu.

Lý Phong thở dài, lúc này ông ta cũng hơi hối hận vì quá nuông chiều con trai mình.

Lần này may mà ông ta cẩn thận, đi sang đây xem thử trước, nếu không một khi để đứa con trai ngu ngốc này làm gì người đàn ông kia thì rất có thể sẽ mang đến tai họa cho ông ta.

Một lúc lâu sau, Lý Phong xoay người đi, ông ta đã quyết định sinh thêm một đứa con trai, đứa lớn không được việc thì dĩ nhiên chỉ có thể giáo dục đứa nhỏ hơn.



Diệp Quân đi đến lớp học của Ngao Thiên Thiên, còn về Lý Nguyên thì dĩ nhiên hắn không thèm để tâm.

Hắn chỉ có hứng thú với đối thủ mạnh.

Đối phương không gây rắc rối cho mình thì tốt, còn nếu gây phiền phức thì tiện tay tiêu diệt là được.

Không lâu sau, Diệp Quân đã đến trước cửa lớp học của Ngao Thiên Thiên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom