Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1979


Chương 1979

Chương 1979

Ngao Thiên Thiên còn đang lên lớp, cô ấy đang giảng về võ đạo, dĩ nhiên đều là vài võ đạo cơ bản, giảng những thứ quá cao siêu ở đây cũng chẳng có tác dụng.

Thấy Diệp Quân đến, các học sinh đều nhìn hắn, ánh mắt hiện lên vẻ tò mò.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhìn các học sinh: “Tan học”.

Các học sinh: “…”

Ngao Thiên Thiên bước đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Cùng đi ăn nhé”.

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nắm tay Ngao Thiên Thiên xoay người đi.

Các học sinh trong lớp nhìn nhau, sau đó bắt đầu xì xào nói.

Có học sinh nam tức giận nói: “Sao hắn có thể xứng với cô giáo Thiên Thiên được chứ?”

Một học sinh nữ không phục: “Sao lại không xứng? Tôi nghĩ anh ấy rất đẹp trai”.

Học sinh nam nói: “Đẹp trai thì có tác dụng quái gì? Mặt đẹp chẳng qua chỉ là một ổ vi trùng, tâm hồn đẹp mới là vẻ đẹp thật sự”.

Học sinh nữ hỏi: “Trương Vân, cậu độc thân bao lâu rồi?”

“Ba… hả? Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

Học sinh nữ nói: “Độc thân ba năm rồi, có biết tại sao cậu lại độc thân ba năm không?”

“Ý cậu là tôi xấu à?”

“Cậu tự nói đấy chứ…”

Trương Vân: “…”

Lúc đám người đang tranh luận, Diệp Quân kéo Ngao Thiên Thiên ra khỏi lớp học.

Ngao Thiên Thiên nói: “Ta biết một nơi có đồ ăn rất ngon, ta dẫn huynh đi!”

Diệp Quân gật đầu, cười đáp: “Được!”

Dưới sự dẫn đường của Ngao Thiên Thiên, hai người đi ra ngoài trường học.

Trên đường đi, hai người vẫn thu hút vô số ánh mắt, mặc dù Ngao Thiên Thiên tính tình thoải thoái, nhưng bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, mặt cũng dần đỏ ửng.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến một nhà hàng trước cửa học viện Ngân Hà, sau khi ngồi xuống, Ngao Thiên Thiên cầm thực đơn lên và gọi món rất thành thục.

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên trước mặt, hôm nay Ngao Thiên Thiên mặc một chiếc váy trắng đơn giản, tao nhã, mái tóc dài xõa ngang vai, không trang điểm cũng rất xinh đẹp, trên đầu còn có hai chiếc sừng rồng nhỏ thêm vài phần đáng yêu.

Sừng rồng trông như vật trang trí, chỉ có Diệp Quân biết đó là sừng rồng thật.

Bị Diệp Quân nhìn chằm chằm, Ngao Thiên Thiên lườm hắn, mặt đỏ lên: “Huynh nhìn cái gì?”

Diệp Quân cười nói: “Trước đây, ta thường oán hận mình từ khi ra khỏi Diệp tộc chỉ cả ngày đánh đấm, thậm chí còn không thở nổi. Nhưng bây giờ, ta lại thấy mình là người may mắn nhất trên đời”.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”

Diệp Quân nắm lấy bàn tay mềm mại của Ngao Thiên Thiên, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì nếu ta không được nuôi dưỡng ở bên ngoài, thì có thể ta sẽ không được gặp muội, nếu không được gặp muội, cho dù ta trở thành vua cả vũ trụ, Tứ Kiếm siêu việt, thì có ý nghĩa gì?”

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân một hồi, cười nói: “Bây giờ huynh rất biết cách dỗ dành con gái, ta không mắc lừa đâu!”

Diệp Quân mỉm cười: “Ta và muội đã dung hợp, tâm tư tương thông, ta có thể lừa bất cứ ai, nhưng không thể lừa muội”.
 
Chương 1980


Chương 1980

Ngao Thiên Thiên nắm tay Diệp Quân, cúi đầu nói: “Ta biết”.

Diệp Quân nói: “Muội thích ngôi sao màu xanh không?”

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Thích, ở đây ít đánh đấm, còn có nhiều điều mới mẻ hơn”.

Diệp Quân đang định nói thì món ăn hai người gọi lần lượt được bưng lên.

Ngao Thiên Thiên cười nói: “Đồ ăn ở đây rất ngon, ta thường đến đây ăn… Nào, thử món này xem, món này gọi là trứng gà, trứng do gà đẻ ra…”

Diệp Quân hơi bất ngờ: “Muội chưa từng ăn trứng gà sao?”

Ngao Thiên Thiên lắc đầu: “Ở Long tộc ta, gà là sinh vật cấp thấp, bọn ta không ăn”.

Gà: “…”

Ngao Thiên Thiên lại gắp một món khác đặt trước mặt Diệp Quân: “Món này cũng ngon, đây là trứng vịt, trứng do vịt đẻ ra…”

Vịt: “…”

Diệp Quân lắc đầu cười, có thể thấy Ngao Thiên Thiên rất thích đồ ăn ở ngôi sao màu xanh, cô ấy gọi rất nhiều món, hơn nữa còn có thể đọc tên mỗi món.

Diệp Quân không ăn, hắn chỉ ngồi nhìn Ngao Thiên Thiên với vẻ dịu dàng trìu mến, hắn thật sự mắc nợ cô gái trước mặt rất nhiều.

Ngao Thiên Thiên đang ăn dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn: “Nhìn ta làm gì…”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta đã quyết định một chuyện”.

Ngao Thiên Thiên khó hiểu: “Chuyện gì?”

Diệp Quân đáp: “Ta muốn cùng muội sinh một đứa con gái!”

Ngao Thiên Thiên chớp mắt, vẫn chưa phản ứng kịp.

Diệp Quân lại nói tiếp: “Sinh một đứa con gái xinh đẹp giống muội!”

“Khụ!”

Ngao Thiên Thiên ho sặc sụa, suýt chút nữa không thở nổi.

Diệp Quân vội vàng đứng lên đi bến cạnh rồi vỗ nhẹ lên lưng cô ấy.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, mặt đỏ bừng: “Huynh… đừng nói những lời này, ta nghe… tim đập rất nhanh…”

Mặc dù cô ấy phóng khoáng, nhưng vẫn tương đối bảo thủ về mặt tình cảm, phải nói rằng phần lớn phụ nữ trong vũ trụ Quan Huyên đều như vậy.

Diệp Quân thuận thế ngồi xuống bên cạnh Ngao Thiên Thiên, ôm lấy vòng eo thon của Ngao thiên Thiên, cười nói: “Nhưng chúng ta phải thành thân, sau khi thành thân sẽ sinh con… Muội thích con gái hay con trai?”

Ngao Thiên Thiên vô thức nói: “Đều thích…”

Nói đến đây, cô ấy dường như nhận ra điều gì đó, vội vàng dừng lại, trừng mắt nhìn Diệp Quân, vô thức đấm vào ngực Diệp Quân.

Bụp!

Diệp Quân lập tức bay xa hơn mười mét.

Người trong nhà hàng sững sờ.

Diệp Quân cũng ngẩn người.

Suýt chút nữa đánh chết hắn!
 
Chương 1981


Chương 1981

Thấy Diệp Quân bị đánh bay, Ngao Thiên Thiên cũng bất ngờ, cô ấy vội vàng chạy đến chỗ Diệp Quân.

Nhưng lúc này, một người đàn ông đi tới trước mặt Diệp Quân, chỉ vào Diệp Quân: “Thật không biết xấu hổ, giữa ban ngày ban mặt mà dám quấy rối con gái…”

Gã nhanh chóng quay người nhìn Ngao Thiên Thiên chạy tới, nghiêm túc nói: “Cô yên tâm, có tôi ở đây, chắc chắn sẽ không để ai làm tổn hại đến cô”.

Thực ra từ khi bước vào nhà hàng, Ngao Thiên Thiên đã thu hút rất nhiều ánh mắt, người đàn ông này là một trong số đó.

Nhưng khi nhìn thấy Diệp Quân bên cạnh Ngao Thiên Thiên, vô số đàn ông trong nhà hàng đều cảm thấy đáng tiếc, cô gái xinh đẹp như vậy lại là hoa đã có chủ.

Khi nhìn thấy Ngao Thiên Thiên đánh bay Diệp Quân, người đàn ông này vô cùng vui mừng, thì ra hai người không phải người yêu, nên nhanh chóng đứng ra chuẩn bị một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Ngao Thiên Thiên không thèm để ý đến gã, nhanh chóng chạy tới trước mặt Diệp Quân, cô ấy đỡ Diệp Quân dậy, nhìn máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng hắn, cô ấy đau lòng nói: “Huynh không sao chứ?”

Diệp Quân cười khổ.

Suýt chút nữa thì muội đánh chết ta rồi!

Ngao Thiên Thiên nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng Diệp Quân, vô cùng đau lòng.

Người đàn ông kia nhìn hai người với vẻ kinh ngạc: “Các người…”

Ngao Thiên Thiên bình tĩnh nói: “Anh ấy… là chồng tôi!”

Nói xong mặt lập tức đỏ bừng, chưa thành thân mà đã gọi chồng, điều này khiến cô ấy vô cùng xấu hổ, nhưng cũng có phần vui mừng.

Chồng!

Người đàn ông sững sờ, một hồi lâu mới hoàn hồn lại, ngập ngừng nói: “Vậy mà cô… lại đánh hắn như vậy!”

Ngao Thiên Thiên bình tĩnh nói: “Chưa từng nghe câu đánh là thương, mắng là yêu à?”

Người đàn ông sững sờ.

Người trong nhà hàng cũng bất ngờ, mặc dù câu này không sai, nhưng… phải đánh mạnh vậy sao?

Suýt chút nữa đánh chết người rồi!

Trong nhà hàng, ánh mắt ngưỡng mộ của đám đàn ông nhìn Diệp Quân chuyển sang thương hại.

Chàng trai này thật đáng thương.

Sau này không cẩn thận còn có thể bị đánh chết.

Ngao Thiên Thiên để lại vài tờ tiền Hoa Hạ, sau đó bế Diệp Quân rời đi.

Thấy Diệp Quân được Ngao Thiên Thiên bế, biểu cảm của mọi người trong nhà hàng đều trở nên kỳ lạ.

“Thì ra là kẻ ăn bám!”

Có người khinh bỉ nói.

Sau khi ra đường, hai người lại thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Diệp Quân vội vàng nói: “Ta… ta tự đi…”

Mặc dù bị thương nặng nhưng hắn vẫn muốn tự đi, để Ngao Thiên Thiên bế như vậy thật sự rất xấu hổ.

Ngao Thiên Thiên nghiêm túc nói: “Đừng cử động!”, Diệp Quân bất lực.

Nếu không thể phản kháng thì hãy tận hưởng nó!

Diệp Quân vùi đầu vào lòng Ngao Thiên Thiên, vừa hay chạm đến vòng ngực mềm mại.
 
Chương 1982


Chương 1982

Mặt Ngao Thiên Thiên đỏ bừng, như đám mây cháy, cô ấy cúi đầu nhìn Diệp Quân, run giọng nói: “Huynh… đừng làm loạn… nếu không… ta… ta sẽ nói với Tiểu Ca!”

A!

Diệp Quân chết lặng.

Ta làm loạn, muội đi nói với Tiểu Ca hả?

Nói gì vậy?

Nhận ra mình lỡ lời, Ngao Thiên Thiên xấu hổ lườm Diệp Quân: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Diệp Quân cười khổ: “Muội định bế ta vào học viện Ngân Hà à?”

Nếu để Ngao Thiên Thiên bế vào học viện Ngân Hà thì hắn sẽ mất hết mặt mũi, bởi vì trên đường đi, hắn phát hiện mọi người đều nhìn hắn với vẻ kỳ lạ.

Thấy sắp đến học viện Ngân Hà, Ngao Thiên Thiên do dự rồi nhẹ nhàng đặt Diệp Quân xuống, nhìn Diệp Quân yếu ớt, Ngao Thiên Thiên vừa áy náy vừa đau lòng: “Huynh… sau này đừng nói với ta những lời xấu hổ đó!”

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Ta thích muội nên mới nói vậy”.

Nghe vậy, nhịp tim Ngao Thiên Thiên chợt tăng nhanh, trong lòng vừa vui mừng vừa xấu hổ, đương nhiên là vui nhiều hơn.

Diệp Quân đột nhiên thở dài: “Nếu muội không muốn nghe thì sau này ta sẽ không nói nữa”.

Ngao Thiên Thiên đỡ hắn, nhỏ giọng nói: “Cũng không phải vậy… một ngày huynh nói mười lần là được rồi”.

Diệp Quân sững sờ, một ngày nói mười lần, muội nghĩ ta là vua tâm tình sao?

Sau đó, Ngao Thiên Thiên đỡ Diệp Quân vào học viện.

Trên đường đi, Diệp Quân nói: “Thiên Thiên, ta đã gặp một người ở đây!”

Ngao Thiên Thiên tò mò hỏi: “Ai?”

Diệp Quân đáp: “Chân Thần!”

Chân Thần!

Sắc mặt Ngao Thiên Thiên lập tức thay đổi: “Chân Thần cũng ở đây sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!”

Ngao Thiên Thiên bỗng trở nên căng thẳng: “Chân Thần có làm gì huynh không…”

Diệp Quân lắc đầu: “Chân Thần không hề có ý thù địch với ta”.

Ngao Thiên Thiên thấy hơi khó hiểu: “Chân Thần ở đây làm gì?”

Diệp Quân đáp: “Viết sách, bán sách”.

Ngao Thiên Thiên hoang mang: “Viết sách, bán sách hả?”

Diệp Quân cười khổ: “Cô gái này… rất khác lạ, nhưng cũng may, hình như tu vi của cô ta cũng bị phong ấn rồi”.

Ngao Thiên Thiên nghi ngờ nói: “Thực lực của cô ta mạnh như vậy, sao có thể bị phong ấn được chứ?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Lúc đầu ta cũng nghi ngờ, nhưng sau đó mới phát hiện ra phần lớn thực lực của cô ta đều đang trấn áp Vũ Trụ Kiếp, vì vậy đây có thể là nguyên nhân”.

Vũ Trụ Kiếp!

Vẻ mặt Ngao Thiên Thiên trở nên nghiêm trọng, ở vũ trụ Quan Huyên, cô ấy cũng từng nghe nói đến Vũ Trụ Kiếp.
 
Chương 1983


Chương 198

Chương 1983

Chân Thần chưa xuất hiện là vì đang trấn áp Vũ Trụ Kiếp, cô ấy không ngờ vị Chân Thần này cũng ở hệ Ngân Hà.

Diệp Quân nói: “Sau buổi học, tối nay ta sẽ đi gặp cô ta, muội đi cùng không?”

Ngao Thiên Thiên lắc đầu: “Tối nay ta phải tu luyện”.

Diệp Quân do dự rồi nói: “Vậy ta tu luyện cùng muội!”

Ngao Thiên Thiên không biết nghĩ gì, mặt lập tức đỏ bừng: “Không cần… ta không muốn ngủ cùng huynh!”

Diệp Quân sững sờ.

Dứt lời, Ngao Thiên Thiên xoay người bỏ chạy.

Nhìn Ngao Thiên Thiên chạy đi, Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, rõ ràng Thiên Thiên đã hiểu lầm hắn rồi.

Phụ nữ ở vũ trụ Quan Huyên vẫn khá bảo thủ, rất ít người giống như Bát Uyển và Chân Thần.

Nghĩ đến Bát Uyển.

Diệp Quân thấy hơi tò mò, Chân Thần nói Bát Uyển đang ở học viện Ngân Hà nhưng đến đây đi một vòng, hắn không hề thấy Bát Uyển và Từ Nhu.

Xem ra chỉ có thể đi tìm Hiên Viên Lăng giúp thôi.

Dù sao học viện Ngân Hà này cũng rất rộng lớn.

Lần này bị thương không nặng nên nghỉ ngơi một lúc, Diệp Quân bèn lên lớp.

Thật ra Diệp Quân không có tiết vào buổi chiều nhưng hắn vẫn muốn đến xem thử.

Hắn vẫn khá để tâm đến ba học sinh của mình.

Lúc hắn đến Kiếm Đạo Viện, ba người Hiên Viên Lăng vẫn còn ở đó, Hiên Viên Lăng tựa vào bên giường ngồi khoanh chân lại, hai tay cô ấy buông lỏng để lên hai đầu gối, khí tức rất ổn định.

Diệp Quân nhìn ba người, đang định không quấy rầy bọn họ mà rời đi, nhưng lúc này Hiên Viên Lăng đang ngồi bên cửa sổ bỗng mở mắt ra, kiếm ý bỗng trào ra từ trong cơ thể.

Diệp Quân sửng sốt.

Kiếm ý!

Lúc này Hiên Viên Lăng bỗng đứng dậy, khi nhìn thấy Diệp Quân, cô ấy vui mừng nói: “Kiếm ý, là kiếm ý. Tôi lĩnh hội được kiếm ý rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Chúc mừng cô”.

Nói thật hắn cũng khá bất ngờ, hắn không ngờ Hiên Viên Lăng lại lĩnh hội kiếm ý nhanh như thế.

Xem ra cô gái này phù hợp với tu kiếm.

Hiên Viên Lăng nhanh chân bước đến trước mặt Diệp Quân, cô ấy chớp mắt: “Sau này anh vẫn dạy tôi chứ?”

Cô ấy biết nếu không phải từng cảm nhận được kiếm ý của Diệp Quân trước đó, hơn nữa còn được Diệp Quân chỉ dạy thì cô ấy không thể lĩnh hội được kiếm ý.

Diệp Quân cười nói: “Khoảng thời gian ở ngôi sao màu xanh này, tôi là giáo viên của ba người, tôi sẽ cố gắng dốc lòng chỉ dạy, còn mọi người có thể học được bao nhiêu thì là tạo hóa của bản thân mọi người”.

Hiên Viên Lăng khẽ gật đầu, vui mừng nói: “Được”.

Lúc này Diệp Quân xòe tay ra, thanh kiếm Vân Tú đó xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa cho Hiên Viên Lăng: “Đây là bội kiếm của tôi, bây giờ tôi tặng cho cô”.

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Tôi đã tặng cho anh rồi, bây giờ nó là của anh, anh… đừng chê”.

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Vậy thì tôi giữ lại”.

Hiên Viên Lăng cười nói: “Ừ”.
 
Chương 1984


Chương 1984

Cô ấy do dự một chốc, sau đó muốn nói lại thôi.

Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”

Hiên Viên Lăng nhìn hắn, sau đó nói: “Cha tôi muốn gặp anh”.

Diệp Quân hỏi ngạc nhiên: “Gặp tôi sao?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân tò mò: “Gặp tôi làm gì?”

Hiên Viên Lăng do dự, sau đó nói: “Muốn làm quen với anh”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Vậy ngày mai tôi đi với cô”.

Từ đầu đến giờ Hiên Viên Lăng đã giúp không ít việc, mà Hiên Viên Lăng đại diện cho nhà họ Hiên Viên, nếu người ta đã có lòng thân thiết, dĩ nhiên hắn cũng không từ chối.

Nghe Diệp Quân nói thế, Hiên Viên Lăng rất vui, vội nói: “Ừ, tối mai tôi đưa anh đến nhà tôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Hiên Viên Lăng lại nói: “Anh có thể dạy tôi thuật ngự kiếm không?”

Nói xong, ánh mắt cô ấy đầy vẻ mong chờ.

Diệp Quân cười nói: “Có thể, nhưng linh khí ở đây quá ít, dù cô có học được, vấn đề linh khí…”

Hiên Viên Lăng cười nói: “Tôi có một ít linh thạch”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hắn vừa nói vừa lấy giấy bút ra, sau đó nhanh chóng viết gì đó, không lâu sau một trang cách tu luyện thuật ngự kiếm xuất hiện trước mặt Hiên Viên Lăng.

Diệp Quân cất bút đi, sau đó nói: “Cô cứ tu hành theo bài này, chỉ cần có đầy đủ linh khí, sau này khi ra ngoài, cô không cần phải đi cái thứ gì… mà bay đấy”.

Hiên Viên Lăng nhận lấy bài công pháp đó, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”, Diệp Quân mỉm cười: “Mọi người tu luyện tiếp đi, tôi đi xử lý một chút việc”.

Hiên Viên Lăng: “Ừ”.

Diệp Quân xoay người đi.

Hiên Viên Lăng đứng đó nhìn công pháp trong tay, nở nụ cười động lòng người, cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.

Thật ra so với công pháp này, cô ấy thích thái độ của Diệp Quân hơn.

Lúc cô ấy muốn hắn dạy, hắn không do dự bèn đưa cho cô ấy.

Cô ấy nhìn ra được Diệp Quân không có suy nghĩ nam nữ gì đó với mình, nhưng cũng chính vì thế mà cô ấy mới yêu thích.

Nếu người ta đơn thuần đối xử tốt với người đàn ông này thì hắn sẽ đối xử tốt lại.

Ngay lúc này, một cô gái bỗng bước vào Kiếm Đạo Viện, cô ta bước nhanh đến cạnh Hiên Viên Lăng, nhỏ giọng nói vài câu.

Hiên Viên Lăng nhíu mày, lạnh lùng nói: “To gan!”

Nói rồi cô ấy xoay người rời đi.

Hiên Viên Lăng đi theo cô gái đến trước cổng học viện Ngân Hà, lúc này có không ít người tụ tập trước cổng.

Một người đàn ông chặn một cô gái lại, mà người này chính là Mộc Uyển Du.

Giá trị nhan sắc của Mộc Uyển Du cũng rất cao, vừa đến học viện Ngân Hà đã trở thành đối tượng mà rất nhiều học viên muốn theo đuổi.
 
Chương 1985


Chương 1985

Tất nhiên đa số đều theo đuổi rất lý trí, không làm ra chuyện gì quá đáng.

Nhưng dù thế nào cũng sẽ có một vài người cuồng nhiệt theo hướng cực đoan.

Người đàn ông trước mặt Mộc Uyển Du khoảng hai mươi tuổi, vóc dáng thẳng tắp, bề ngoài cũng khá ổn, quan trọng nhất là có một chiếc siêu xe sang trọng đỗ ở phía sau gã, vừa nhìn đã biết giá trị rất lớn.

Người đàn ông nhìn Mộc Uyển Du, cười nói: “Uyển Du, em muốn đi đâu? Anh đưa em đi”.

Mộc Uyển Du nhíu mày, hơi bực bội: “Tô Triết, anh có thể đừng quấn lấy tôi nữa được không?”

Dứt lời, Ngao Thiên Thiên xoay người bỏ chạy.

Nhìn Ngao Thiên Thiên chạy đi, Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, rõ ràng Thiên Thiên đã hiểu lầm hắn rồi.

Phụ nữ ở vũ trụ Quan Huyên vẫn khá bảo thủ, rất ít người giống như Bát Uyển và Chân Thần.

Nghĩ đến Bát Uyển.

Diệp Quân thấy hơi tò mò, Chân Thần nói Bát Uyển đang ở học viện Ngân Hà nhưng đến đây đi một vòng, hắn không hề thấy Bát Uyển và Từ Nhu.

Xem ra chỉ có thể đi tìm Hiên Viên Lăng giúp thôi.

Dù sao học viện Ngân Hà này cũng rất rộng lớn.

Lần này bị thương không nặng nên nghỉ ngơi một lúc, Diệp Quân bèn lên lớp.

Thật ra Diệp Quân không có tiết vào buổi chiều nhưng hắn vẫn muốn đến xem thử.

Hắn vẫn khá để tâm đến ba học sinh của mình.

Lúc hắn đến Kiếm Đạo Viện, ba người Hiên Viên Lăng vẫn còn ở đó, Hiên Viên Lăng tựa vào bên giường ngồi khoanh chân lại, hai tay cô ấy buông lỏng để lên hai đầu gối, khí tức rất ổn định.

Diệp Quân nhìn ba người, đang định không quấy rầy bọn họ mà rời đi, nhưng lúc này Hiên Viên Lăng đang ngồi bên cửa sổ bỗng mở mắt ra, kiếm ý bỗng trào ra từ trong cơ thể.

Diệp Quân sửng sốt.

Kiếm ý!

Lúc này Hiên Viên Lăng bỗng đứng dậy, khi nhìn thấy Diệp Quân, cô ấy vui mừng nói: “Kiếm ý, là kiếm ý. Tôi lĩnh hội được kiếm ý rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Chúc mừng cô”.

Nói thật hắn cũng khá bất ngờ, hắn không ngờ Hiên Viên Lăng lại lĩnh hội kiếm ý nhanh như thế.

Xem ra cô gái này phù hợp với tu kiếm.

Hiên Viên Lăng nhanh chân bước đến trước mặt Diệp Quân, cô ấy chớp mắt: “Sau này anh vẫn dạy tôi chứ?”

Cô ấy biết nếu không phải từng cảm nhận được kiếm ý của Diệp Quân trước đó, hơn nữa còn được Diệp Quân chỉ dạy thì cô ấy không thể lĩnh hội được kiếm ý.

Diệp Quân cười nói: “Khoảng thời gian ở ngôi sao màu xanh này, tôi là giáo viên của ba người, tôi sẽ cố gắng dốc lòng chỉ dạy, còn mọi người có thể học được bao nhiêu thì là tạo hóa của bản thân mọi người”.

Hiên Viên Lăng khẽ gật đầu, vui mừng nói: “Được”.

Lúc này Diệp Quân xòe tay ra, thanh kiếm Vân Tú đó xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa cho Hiên Viên Lăng: “Đây là bội kiếm của tôi, bây giờ tôi tặng cho cô”.

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Tôi đã tặng cho anh rồi, bây giờ nó là của anh, anh… đừng chê”.

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Vậy thì tôi giữ lại”.
 
Chương 1986


Chương 1986

Hiên Viên Lăng cười nói: “Ừ”.

Cô ấy do dự một chốc, sau đó muốn nói lại thôi.

Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”

Hiên Viên Lăng nhìn hắn, sau đó nói: “Cha tôi muốn gặp anh”.

Diệp Quân hỏi ngạc nhiên: “Gặp tôi sao?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân tò mò: “Gặp tôi làm gì?”

Hiên Viên Lăng do dự, sau đó nói: “Muốn làm quen với anh”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Vậy ngày mai tôi đi với cô”.

Từ đầu đến giờ Hiên Viên Lăng đã giúp không ít việc, mà Hiên Viên Lăng đại diện cho nhà họ Hiên Viên, nếu người ta đã có lòng thân thiết, dĩ nhiên hắn cũng không từ chối.

Nghe Diệp Quân nói thế, Hiên Viên Lăng rất vui, vội nói: “Ừ, tối mai tôi đưa anh đến nhà tôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Hiên Viên Lăng lại nói: “Anh có thể dạy tôi thuật ngự kiếm không?”

Nói xong, ánh mắt cô ấy đầy vẻ mong chờ.

Diệp Quân cười nói: “Có thể, nhưng linh khí ở đây quá ít, dù cô có học được, vấn đề linh khí…”

Hiên Viên Lăng cười nói: “Tôi có một ít linh thạch”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hắn vừa nói vừa lấy giấy bút ra, sau đó nhanh chóng viết gì đó, không lâu sau một trang cách tu luyện thuật ngự kiếm xuất hiện trước mặt Hiên Viên Lăng.

Diệp Quân cất bút đi, sau đó nói: “Cô cứ tu hành theo bài này, chỉ cần có đầy đủ linh khí, sau này khi ra ngoài, cô không cần phải đi cái thứ gì… mà bay đấy”.

Hiên Viên Lăng nhận lấy bài công pháp đó, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”, Diệp Quân mỉm cười: “Mọi người tu luyện tiếp đi, tôi đi xử lý một chút việc”.

Hiên Viên Lăng: “Ừ”.

Diệp Quân xoay người đi.

Hiên Viên Lăng đứng đó nhìn công pháp trong tay, nở nụ cười động lòng người, cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.

Thật ra so với công pháp này, cô ấy thích thái độ của Diệp Quân hơn.

Lúc cô ấy muốn hắn dạy, hắn không do dự bèn đưa cho cô ấy.

Cô ấy nhìn ra được Diệp Quân không có suy nghĩ nam nữ gì đó với mình, nhưng cũng chính vì thế mà cô ấy mới yêu thích.

Nếu người ta đơn thuần đối xử tốt với người đàn ông này thì hắn sẽ đối xử tốt lại.

Ngay lúc này, một cô gái bỗng bước vào Kiếm Đạo Viện, cô ta bước nhanh đến cạnh Hiên Viên Lăng, nhỏ giọng nói vài câu.

Hiên Viên Lăng nhíu mày, lạnh lùng nói: “To gan!”

Nói rồi cô ấy xoay người rời đi.

Hiên Viên Lăng đi theo cô gái đến trước cổng học viện Ngân Hà, lúc này có không ít người tụ tập trước cổng.

Một người đàn ông chặn một cô gái lại, mà người này chính là Mộc Uyển Du.
 
Chương 1987


Chương 1987

Giá trị nhan sắc của Mộc Uyển Du cũng rất cao, vừa đến học viện Ngân Hà đã trở thành đối tượng mà rất nhiều học viên muốn theo đuổi.

Tất nhiên đa số đều theo đuổi rất lý trí, không làm ra chuyện gì quá đáng.

Nhưng dù thế nào cũng sẽ có một vài người cuồng nhiệt theo hướng cực đoan.

Người đàn ông trước mặt Mộc Uyển Du khoảng hai mươi tuổi, vóc dáng thẳng tắp, bề ngoài cũng khá ổn, quan trọng nhất là có một chiếc siêu xe sang trọng đỗ ở phía sau gã, vừa nhìn đã biết giá trị rất lớn.

Người đàn ông nhìn Mộc Uyển Du, cười nói: “Uyển Du, em muốn đi đâu? Anh đưa em đi”.

Mộc Uyển Du nhíu mày, hơi bực bội: “Tô Triết, anh có thể đừng quấn lấy tôi nữa được không?”

Vừa rồi khi đi ngang qua cổng trường, Mộc Uyển Du nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cô ấy vội vàng đuổi theo nhưng vừa ra khỏi cổng đã bị Tô Triết chặn lại, cứ thế bóng dáng quen thuộc đã lên xe.

Điều này khiến cô ấy rất tức giận, thế nên nói chuyện cũng không thèm khách sáo.

Tô Triết trước mặt Mộc Uyển Du lại chẳng để tâm đến sự tức giận của Mộc Uyển Du, cười nói: “Uyển Du, anh thích em, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi”.

Hai tay Mộc Uyển Du siết chặt, trong mắt tràn đầy lửa giận: “Tô Triết, tôi đã nói với anh tôi có người mình thích rồi. Nếu anh còn quấn lấy tôi nữa, tôi sẽ tố cáo anh với Giới Luật Viện đấy”.

“Ha ha!”

Lúc này, một người đàn ông bên cạnh Tô Triết đột nhiên cười nói: “Cô Mộc, cô có biết viện trưởng Giới Luật Viện là ai không? Là viện trưởng Tô Lâm đấy, cô có biết viện trưởng Tô Lâm là ai không? Là ông nội của anh Tô đấy…”

Nghe thế Mộc Uyển Du cau mày.

Các học viên xung quanh cũng nhíu mày, có vài học viên nhìn Tô Triết bằng ánh mắt căm ghét.

Con gái hiền thục dịu dàng, quân tử luôn muốn được sánh duyên, đây là chuyện thường tình.

Nhưng loại người cưỡng ép này lại khiến người ta căm ghét.

Thế nhưng vài học viên đều không dám lên tiếng, dù sao thì thân phận và gia cảnh của Tô Triết không nhỏ. Người có khả năng chống lại gã cũng sẽ không chống lại gã chỉ vì một cô gái, người không có thân phận lớn gì cũng không dám lên tiếng bàn luận.

Dù sao họ đều sợ ảnh hưởng đến việc học của mình.

Tô Triết cười nói: “Uyển Du, anh thật sự rất thích em, anh biết gia cảnh của em không tốt, hôm qua em còn ra ngoài tìm việc làm… Em yên tâm đi, nếu em đối xử tốt với anh, anh sẽ trả hết chi tiêu sau này của em”.

Mộc Uyển Du vừa định nói gì thì lúc này một cô gái bỗng bước chân đến trước mặt Tô Triết, gã còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tát một bạt tai.

Bốp!

Tô Triết văng ra xa mấy chục mét.

Mọi người đều ngơ ngác.

Người ra tay chính là Hiên Viên Lăng.

Hiên Viên Lăng lạnh lùng nhìn Tô Triết, Tô Triết vừa đứng dậy đã bị một cô gái mặc đồ vest đạp vào ngực.

Phụt!

Cú đạp này khiến Tô Triết nôn ra máu.

Mọi người biến sắc, đều lùi về sau, Tô Triết nhìn thấy là Hiên Viên Lăng, sắc mặt thay đổi: “Hiên Viên…”
 
Chương 1988


Chương 1988

Hiên Viên Lăng không cảm xúc nhìn Tô Triết: “Cái thứ rác rưởi như anh mà cũng có thể vào được học viện Ngân Hà, quả thật là kéo trình độ của học viện Ngân Hà xuống thấp. Đưa gã đến Giới Luật Viện để ông nội anh ta tự mình trừng phạt gã, nếu phạt nhẹ thì nhà họ Hiên Viên cũng không ngại phạt thay ông ta”.

Cô gái giẫm lên ngực Tô Triết kéo gã đi.

Hiên Viên Lăng khẽ lắc đầu, thầm thở dài.

Học viện Ngân Hà là thánh địa trong lòng rất nhiều người, nhưng cô ấy biết hiện nay học viên của học viện Ngân Hà cũng có vài người có trình độ chênh lệch, nguyên nhân chính là vì Hoa Hạ là một xã hội tình người.

Chẳng hạn như Tô Triết này, với nhân phẩm và thành tích của gã chắc chắn không thể vào được học viện Ngân Hà nhưng viện trưởng Giới Luật Viện là ông nội của gã.

Ông nội gã đến viện Tuyển sinh nói một tiếng, người của viện Tuyển sinh có thể không nể mặt sao?

Mà lại có không ít người như vậy.

Hiên Viên Lăng bỗng nghĩ đến Diệp Quân, vẫn là tư chất của Diệp Quân tốt, không có thân phận lai lịch gì lớn, nhân phẩm lại tốt…

“Cô Lăng”.

Lúc này Mộc Uyển Du ở một bên bỗng nói: “Cảm… cảm ơn”.

Cô ấy từng gặp Hiên Viên Lăng ở tiệc sinh nhật của Tô Tử, chỉ là không quen, lúc này cô ấy cũng tò mò lý do tại sao đối phương lại giúp mình.

Hiên Viên Lăng gật đầu, cười nói: “Cô Uyển Du, nếu cô không chê, sau này chúng ta có thể xưng hô chị em với nhau”.

Chị em!

Nghe Hiên Viên Lăng nói thế, người xung quanh đều ngạc nhiên.

Nhà họ Hiên Viên.

Đây là gia tộc lớn siêu cấp ở Yến Kính, nếu Mộc Uyển Du này trở thành chị em với cô ấy thì dĩ nhiên sau này không ai trong học viện Ngân Hà dám bắt nạt cô ấy nữa.

Mộc Uyển Du không hiểu ý tốt của đối phương, cô ấy do dự rồi nói: “Là anh ta nhờ cô giúp tôi sao?”

Hiên Viên Lăng không định giấu, khẽ gật đầu.

Mộc Uyển Du thấp giọng nói: “Bây giờ anh ta… anh ta đang ở đâu?”

Viên Hiên Lăng nói: “Đi xử lý công việc rồi”.

Thấy vẻ mặt Mộc Uyển Du khá u ám, Hiên Viên Lăng lại nói: “Bây giờ anh ấy là giáo viên Kiếm Đạo Viện học viện Ngân Hà”.

Giáo viên!

Mộc Uyển Du ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Lăng, ngạc nhiên nói: “Giáo viên Kiếm Đạo Viện?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng thế”.

Mộc Uyển Du do dự một chốc, sau đó nói: “Cô Lăng, tôi có thể gia nhập Kiếm Đạo Viện không?”

Hiên Viên Lăng cười nói: “Dĩ nhiên là được”.

Mộc Uyển Du nhoẻn miệng cười: “Tốt quá”.

Hiên Viên Lăng bỗng nhìn chiếc nhẫn trên tay Mộc Uyển Du, sau đó nói: “Đây… là anh ấy tặng cô à?”

Mộc Uyển Du gật đầu: “Đúng thế”.

Hiên Viên Lăng cười nói: “Tôi có thể xem không?”
 
Chương 1989


Chương 1989

Mộc Uyển Du lấy chiếc nhẫn xuống, sau đó đưa cho Hiên Viên Lăng, Hiên Viên Lăng cầm lấy chiếc nhẫn quan sát một lúc, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Cô Uyển Du, chiếc nhẫn này… không phải nhẫn bình thường”.

Mộc Uyển Du hơi khó hiểu: “Không phải nhẫn bình thường sao?”

Mộc Uyển Du gật đầu: “Đúng thế, đây là một chiếc nhẫn, hơn nữa còn không phải là nhẫn bình thường, cô có biết bên trong có đồ gì không?”

Mộc Uyển Du khẽ lắc đầu: “Tôi không biết, anh ta nói đây là đồ quý giá nhất ở hệ Ngân Hà”.

Quý giá nhất!

Hiên Viên Lăng suy nghĩ, sau đó đưa chiếc nhẫn cho Mộc Uyển Du, nói: “Cô Uyển Du, vật này rất quý giá giữ cho kỹ”.

Mộc Uyển Du gật đầu: “Ừ”.

Cô ấy vừa nói vừa cầm chiếc nhẫn, nhìn chiếc nhẫn trong tay, nở nụ cười động lòng người.

Hiên Viên Lăng nói: “Đi, tôi dẫn cô đến Kiếm Đạo Viện làm quen”.



Diệp Quân ra khỏi học viện Ngân Hà bèn đi thẳng đến chỗ ở của Chân Thần, vì có chìa khóa nên Diệp Quân mở cửa đi thẳng vào, thế nhưng khi hắn bước vào phòng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn sửng sốt.

Diệp Quân do dự một chốc rồi uống cạn.

Uống cạn một chai rượu, hắn cảm thấy cổ và dạ dày của mình như bị thiêu đốt.

Rượu này mạnh quá.

Cùng lúc đó hắn cảm thấy mình bắt đầu lâng lâng.

Thấy Diệp Quân uống hết, Từ Chân khẽ cười, đang định lên tiếng thì Diệp Quân bỗng nói: “Tỷ cũng uống đi, uống hết rồi nói cho ta biết”.

Từ Chân cười nói: “Được”.

Dứt lời, cô ta cũng uống cạn.

Uống xong, Từ Chân giơ chai rỗng trong tay lên, sau đó nói: “Uống hết rồi”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tỷ có cảm giác say không?”

Từ Chân chớp mắt: “Có”.

Diệp Quân nghi ngờ: “Thật à?”

Từ Chân gật đầu: “Thật mà, đầu choáng lắm, có phải cậu cũng thế không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Từ Chân bỗng ngồi xuống đất, cô ta vỗ vào chỗ bên cạnh mình, ngồi ở đây.

Diệp Quân do dự một chốc, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô ta, hai người cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, từ vị trí này có thể nhìn thấy rất nhiều nhà cao tầng và vô số con phố rải rác, rất sầm uất.

Diệp Quân nói: “Chân tỷ, vấn đề lớn nhất của ta không phải là tạp niệm sao?”

Từ Chân nói: “Vấn đề lớn nhất của cậu hiện giờ là không thể đối diện với tạp niệm của mình”.

Diệp Quân không hiểu.

Từ Chân cười nói: “Dạo này cảnh giới kiếm đạo của cậu tăng lên một chút, chắc hẳn đã nhìn thẳng vào một vài tạp niệm”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sao tỷ biết?”
 
Chương 1990


Chương 1990

Khi gặp Ngao Thiên Thiên trước đó không lâu, hắn mới đột nhiên buông bỏ nút thắt, thế nên cảnh giới kiếm đạo đã được cải thiện nhưng hắn không ngờ cô gái trước mặt lại có thể nhìn ra được, chẳng phải tu vi của cô ta bị phong ấn rồi sao?

Từ Chân cười nói: “Tu vi của ta bị phong ấn nhưng ta vẫn còn mắt đây mà, ta không bị mù, có thể nhìn ra được”.

Diệp Quân lặng thinh.

Từ Chân nói tiếp: “Vài tạp niệm của con người thường được giấu rất sâu, không dễ bị người khác chú ý. Những người có phẩm chất đạo đức tốt có thể kìm chế những suy nghĩ xấu xa trong lòng mình, nhưng cũng có nhiều người không thể kiềm chế được, để mặc những suy nghĩ xấu xa trong lòng sinh sôi, cuối cùng bị diệt vong”.

Diệp Quân hỏi: “Ta có suy nghĩ xấu sao?”

Từ Chân cười nói: “Cậu nghĩ sao?”

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Ta không biết, vì những ý nghĩ xấu mà Chân tỷ nói có thể không giống với những gì ta nghĩ”.

Từ Chân gật đầu: “Đúng là thế, nhiều lúc đến cả bản thân một người cũng không phân biệt được rõ suy nghĩ xấu xa của mình”.

Diệp Quân còn muốn hỏi nữa nhưng Từ Chân nói: “Cạn ly”.

Lần này Diệp Quân không do dự uống liền mấy ngụm, Từ Chân cũng thế.

Uống xong, Từ Chân cười nói: “Có thể nói xem tại sao dạo gần đây kiếm đạo lại đột phá không?”

Diệp Quân do dự, sau đó nói ra những cảm ngộ trước đó. Nghe xong, Từ Chân cười nói: “Đối diện thẳng với điểm yếu của mình, hơn nữa còn biết sửa đổi là rất tốt”.

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Chân tỷ, ta đã có Từ Thụ và Bát Uyển, sau đó lại có thêm cô gái khác…”

Từ Chân bình tĩnh nói: “Cậu nghĩ mình khiến họ thiệt thòi nên vẫn không nghĩ thông suốt sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân cười nói: “Đây cũng là một tạp niệm của cậu, tất nhiên sở dĩ cậu có tạp niệm này là vì tâm cậu thiện, nếu không có cảm xúc thật thì cũng sẽ không nghĩ như thế”.

Diệp Quân thở dài.

Từ Chân nói tiếp: “Cảm thấy mắc nợ thì kiếm sẽ thêm một lớp mắt xích, mà bây giờ ta có thể cảm nhận được trên kiếm của cậu không chỉ có một lớp xiềng xích đâu”.

Diệp Quân quay đầu sang nhìn Từ Chân, Từ Chân mặc áo ngủ, mái tóc dài xõa trên vai, nhìn qua có vẻ hơi lười biếng, trên môi là nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta có cảm giác như mặt trời mọc, rất ấm áp, làm cho người khác bất giác muốn đến gần cô ta hơn.

Cô ta thật sự rất đẹp, đường nét gương mặt tinh tế, không tì vết hệt như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, đẹp đến mức làm người ta nghẹt thở.

Lúc này Từ Chân bỗng quay đầu sang nhìn Diệp Quân, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Từ Chân trong trẻo, còn nở nụ cười.

Diệp Quân không chịu được ánh mắt này bèn dời tầm mắt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng thời cảm thấy hơi lo lắng, như một đứa trẻ ăn vụng bị bắt quả tang.

Từ Chân nói: “Cậu đó, quá nhiều tạp niệm”.

Diệp Quân không phục cho lắm, hắn nhìn Từ Chân: “Ta chẳng nghĩ lung tung gì cả”.

Từ Chân cười nói: “Nếu đã không nghĩ lung tung thì sao không thẳng thắn vô tư đi?”

Diệp Quân sửng sốt.
 
Chương 1991


1

Chương 1991

Ừ nhỉ!

Nếu mình đã không nghĩ lung tung gì thì sao không thẳng thắn một chút?

Nghĩ đến đây, Diệp Quân cười khổ: “Thì ra bản thân ta có nhiều vấn đề như thế”.

Từ Chân lắc đầu: “Cậu còn trẻ mà có thể đi đến bước này đã rất giỏi rồi. Nếu dựa vào thực lực hiện giờ của ta để so sánh và yêu cầu cậu thì không công bằng”.

Diệp Quân im lặng hồi lâu, hắn cầm chai rượu lên chạm khẽ vào chai rượu của Từ Chân: “Chân tỷ, cạn”.

Nói rồi hắn uống cạn rượu.

Từ Chân khẽ cười, cũng uống cạn.

Diệp Quân bỗng cười nói: “Chân tỷ, tỷ xinh đẹp thật đấy”.

Có lẽ là vì những lời của Từ Chân, hoặc cũng có thể là vì uống nhiều rồi, Diệp Quân cũng thả lỏng mình ra.

Từ Chân mỉm cười nói: “Vậy à?”

Diệp Quân gật đầu: “Tính cách cũng tốt, không giống với Chân Thần mà ta nghĩ”.

Từ Chân nhìn Diệp Quân mỉm cười nói: “Xem ra vốn dĩ trong lòng cậu ta là một người rất xấu xa”.

Diệp Quân khẽ cười: “Cũng không phải thế, ta chỉ cho rằng chắc hẳn tỷ là một người kiêu ngạo, không nhiễm khói bụi nhân gian”.

Từ Chân mỉm cười: “Làm thần không thú vị lắm đâu, làm người mới tốt”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Khoảng thời gian đến ngôi sao màu xanh này, hắn cảm thấy nhân gian tốt đẹp biết bao.

Từ Chân bỗng nói: “Nào, uống tiếp…”

Diệp Quân bỗng lắc đầu: “Chân tỷ, tỷ muốn hỏi chuyện của ta và Từ Thụ đúng không?”

Từ Chân chớp mắt: “Ừ”.

Diệp Quân tiện thể nằm xuống đất, hai tay ôm đầu: “Tỷ hỏi đi”.

Từ Chân lại lắc đầu: “Không được, phải uống, không uống thì cậu không buông thả bản thân”.

Diệp Quân nói: “Ta đã say rồi”.

Từ Chân nghiêm túc nói: “Không được, vẫn chưa đủ, uống thêm chút nữa, vì ta muốn hỏi rất rất cặn kẽ…”

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Tỷ muốn hỏi cặn kẽ cỡ nào?



Dưới sự ép uống mãnh liệt của Từ Chân, Diệp Quân lại bị trút một bình rượu trắng.

Hắn không có tu vi, đương nhiên không thể nào chịu đựng được, bây giờ cả người đã lâng lâng, mặt cũng đỏ bừng.

Từ Chân lại trút thêm mấy bình rượu, khi nhìn thấy Diệp Quân đã sắp say đến mức ngã gục mới dừng tay.

Diệp Quân nằm dưới đất cảm thấy cơ thể nóng rực, nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo nên không cởi quần áo của mình.

Lúc này, Từ Chân lấy giấy bút ra, cô ta thuận thế nằm lên người Diệp Quân, cười hì hì nói: “Ta sắp hỏi đây”.

Diệp Quân mơ màng đáp: “Hỏi đi!”

Từ Chân hỏi: “Lần đầu tiên của các cậu có thể kiên trì được bao lâu?”

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ…
 
Chương 1992


2

Chương 1992

Cứ thế vừa hỏi vừa ghi.

Đương nhiên tiến triển không được thuận lợi lắm, vì phạm vi vấn đề mà Từ Chân hỏi rất rộng.

Hắn cũng không có suy nghĩ lệch lạc gì, chủ yếu là phạm vi thật sự quá rộng, hắn cũng không biết được.

Từ Chân rất tự nhiên, đối với cô ta đây chỉ là một cách sinh sản, Diệp Quân và Từ Thụ đều là người quen, vì thế mọi người thảo luận với nhau cũng không có gì là không thể.

Mà cô ta cũng thấy hơi bất mãn, vì tên ranh con này rất kín miệng!

Vì thế cô ta lại tiếp tục trút rượu Diệp Quân.

Mà lúc này Diệp Quân đã say khướt rồi.

Từ Chân bắt đầu nhanh chóng ghi chép.

Chẳng mấy chốc trời đã tối, lúc này Từ Chân đã ghi kín mấy chục trang giấy.

Từ Chân còn muốn hỏi gì đó thì Diệp Quân đột nhiên nắm lấy tay cô ta, nhíu mày: “Chân tỷ… Đau… đầu…”

Từ Chân đặt bút xuống, vỗ nhẹ lên tay hắn: “Vậy nghỉ ngơi cho khoẻ”.

Diệp Quân khẽ đáp: “Vâng”.

Từ Chân lật người nằm bên cạnh Diệp Quân, cô ta nhìn mấy thứ mình đã viết, hơi nhếch môi tỏ vẻ hài lòng.

Có những cảm nhận chân thực này, truyện của cô ta sẽ có nhiều tài liệu tham khảo hơn, tình tiết viết ra cũng sẽ chân thực hơn.

Tốt lắm!

Cô ta rất hài lòng.

Mà viết lâu như thế cô ta cũng hơi buồn ngủ, trong lúc buồn ngủ thì một cánh tay đột nhiên ôm lấy eo cô ta.

Từ Chân quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, khuôn mặt Diệp Quân đỏ ửng như quả táo, hắn cau mày có vẻ khó chịu.

Từ Chân chợt thấy hơi áy náy, trút nhiều rượu cho người ta quá rồi.

Lúc này, Diệp Quân chợt nói: “Chân tỷ, Từ Nhu xấu xa lắm”.

Từ Chân chớp mắt: “Từ Nhu?”

Diệp Quân gật đầu: “Tỷ ấy luôn gài bẫy người khác”.

Từ Chân lập tức thấy hứng thú: “Muội ấy gài bẫy cậu thế nào?”

Diệp Quân nhất thời lên tinh thần, kể hết mọi chuyện một lượt.

Sau khi nghe những gì Diệp Quân nói, Từ Chân sa sầm mặt, chẳng lẽ Từ Nhu cũng…

Diệp Quân lại nói: “Sao tỷ không nói gì? À đúng rồi… tỷ là đồng bọn của tỷ ấy”.

Từ Chân lắc đầu cười khẽ: “Lần sau gặp muội ấy ta sẽ đánh muội ấy một trận, được chứ?”

Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra: “Thật sao?”

Từ Chân gật đầu: “Thật”.

Diệp Quân im lặng nhìn Từ Chân đang gần trong gang tấc.

Lúc này hắn và Từ Chân rất gần nhau, vì trước đó Từ Chân đã tắm, nên bây giờ hắn cũng có thể ngửi thấy mùi thơm trên người cô ta, mùi thơm này không chỉ là mùi sữa tắm, mà còn có cả mùi thơm cơ thể nữa.

Mà lúc này tay hắn còn đang ôm eo Từ Chân, dù cách áo choàng tắm nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại bên dưới áo choàng.
 
Chương 1993


Chương 1993

Diệp Quân nhất thời hít thở dồn dập, vì rượu nên cả người hắn lúc này có hơi khô nóng.

Từ Chân hơi khép hờ mắt, dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Diệp Quân đột nhiên rụt tay khỏi eo Từ Chân, sau đó hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, cuối cùng bế cô ta lên giường, sau đó đắp kín chăn, sắp xếp xong mọi thứ thì hắn rời khỏi phòng.

Không thể ở lại đây thêm nữa!

Khuất phục nội tâm?

Đùa cái gì vậy!

Có lẽ hắn khuất phục được nội tâm, nhưng chưa chắc có thể khuất phục thân thể mình, đặc biệt là huyết mạch phong ma, hắn cảm thấy thỉnh thoảng bản thân có một vài suy nghĩ không trong sáng cũng là vì huyết mạch phong ma này!

Huyết mạch phong ma: “…”

Vào lúc Diệp Quân rời khỏi phòng, Từ Chân nằm trên giường chậm rãi mở mắt, một lúc lâu sau đó, cô ta lắc đầu cười khẽ: “Ranh con…”



Diệp Quân đi xuống lầu, gió lạnh khiến hắn tỉnh táo hơn, nhưng bước chân vẫn hơi phù phiếm, chẳng những thế hắn còn thấy khá đau đầu.

Rượu đó quá mạnh.

Diệp Quân nhìn xung quanh, cuối cùng hắn đi tới ngồi xuống ghế đá ven đường.

Chấp niệm!

Trước đó Từ Chân nói đến chấp niệm, khiến hắn có cảm giác như lĩnh ngộ.

Có chấp niệm không đáng sợ, đáng sợ là không hiểu được chấp niệm của mình, cũng có thể nói là nhiều lúc bản thân cũng đang trốn tránh chấp niệm trong lòng mình.

Ngươi có thể không buông xuống, nhưng không thể trốn tránh!

Cũng giống như chuyện tình cảm vậy!

Mà điều khiến hắn bất ngờ là năm đó cha không Phá Thần không hề có liên quan đến chấp niệm!

Quá muốn Phá Thần, muốn thoát khỏi danh hiệu Kháo Sơn Vương chẳng phải cũng là một chấp niệm sao?

Chấp niệm có rất nhiều loại, mà những chấp niệm khác nhau cũng như những gông xiềng đeo trên kiếm đạo của hắn.

Chặt đứt nó?

Diệp Quân cười khổ.

Có một vài suy nghĩ dù ngươi phát hiện ra nó, nhưng cũng chưa chắc có thể chặt đứt được nó!

Diệp Quân cười khẽ, bây giờ hắn đã hiểu rõ những gì cô cô váy trắng nói rồi.

Rất nhiều lúc bản thân mới là kẻ thù lớn nhất của mình trên con đường tu đạo!

Diệp Quân tựa vào ghế, hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng vàng rực nơi chân trời, một lúc lâu sau đó, hắn đột nhiên cười khẽ.

Không thể vội!

Tu luyện cũng giống như học tập, không thể hoàn thành trong nháy mắt.

Bây giờ mình muốn từ bỏ tất cả chấp niệm là chuyện không thể nào.

Đương nhiên hắn cũng không nên trốn tránh chấp niệm của mình.
 
Chương 1994


Chương 1994

Cũng như niềm tin kiếm đạo vô địch, hắn có thể lập tra một mục tiêu như thế, nhưng lại không thể phát triển thành một chấp niệm.

Hoàn thành hết khả năng!

Nếu cuối cùng có thể vượt qua Tứ Kiếm đương nhiên là rất tốt, còn không thể thì cứ tiếp tục cố gắng thôi. Chứ không phải mang tâm lý nếu không vượt qua thì phải làm sao.

Chấp niệm bắt đầu từ trái tim!

Nếu tâm lý không vững thì chấp niệm sẽ trở thành ác niệm, hại người hại mình.

Nghĩ thế, Diệp Quân nở nụ cười.

Tối nay thu hoạch được nhiều lắm.

Lúc này cơn buồn ngủ cũng ập đến, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, không lâu sau đó đã chìm vào giấc ngủ.

Diệp Quân không phát hiện quanh người hắn phát ra kiếm ý nhàn nhạt, những kiếm ý này khác trước kia, sau khi bọn chúng tản ra cũng không để lộ phong mang như trước, mà hoà làm một với đất trời như không khí, nhanh nhẹn và lạnh lẽo.

Mà lần này, sức mạnh phong ấn bí ẩn kia cũng không xuất hiện trấn áp lần nữa.

Sau lưng Diệp Quân không xa có hai cô gái.

Một cô gái trong đó là Từ Nhu!

Từ Nhu nhìn Diệp Quân bằng nét mặt phức tạp.

Bên cạnh Từ Nhu chính là Từ Chân.

Từ Chân vẫn đang mặc áo choàng tắm, xinh đẹp không thể tả.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “hi nãy Đại tỷ nói đến chấp niệm với hắn, có lẽ hắn đã thông suốt được một vài chuyện rồi”.

Từ Chân gật đầu cười nói: “Thiên phú còn tốt hơn cả Tiểu Thụ nữa”.

Thật ra cô ta hơi bất ngờ, vì cô ta không nghĩ Diệp Quân lại có thể đột phá, thiên phú này còn hơn cả Bát Uyển trước đây.

Từ Nhu cười nói: “Đại tỷ, tỷ cảm thấy con người hắn thế nào?”

Từ Chân nhìn Diệp Quân: “Không tệ”.

Từ Nhu nắm tay Từ Chân, cười nói: “Chỉ thế thôi à? Hắn là người Tiểu Thụ và Tiểu Kính chọn đấy!”

Từ Chân khẽ cười: “Tốt bụng”.

Từ Nhu liếc Từ Chân: “Chỉ thế thôi sao?”

Từ Chân dịu dàng véo mặt Từ Nhu, cười nói: “Vậy muội tự nói xem”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, bình tĩnh cất lời: “Coi như hắn biết điều không động chạm đại tỷ”.

Từ Chân cười đáp: “Hắn sẽ không làm thế”.

Từ Nhu thắc mắc: “Vì sao? Lúc trước khi Bát Uyển đòi làm với hắn, hắn không hề từ chối chút nào!”

Từ Chân nhìn Diệp Quân đang ngủ phía xa: “Hắn không từ chối là vì hắn cũng thích Bát Uyển, và Bát Uyển cũng thích hắn, nếu Bát Uyển không thích hắn, chắc chắn hắn sẽ không xảy ra quan hệ với muội ấy”.

Từ Nhu im lặng.

Từ Chân lại nói: “Hắn rất giỏi kiềm chế, tuy trong lòng có suy nghĩ bậy, nhưng lại có thể áp chế nó, điều này rất hiếm có”.
 
Chương 1995


Chương 1995

Từ Nhu khẽ mỉm cười: “Hiếm khi thấy Đại tỷ khen ai đó như thế!”

Từ Chân hìn Diệp Quân, cười khẽ nói: “Ở độ tuổi của hắn, chúng ta không làm tốt được như hắn. Tiểu Nhu, có lúc muội thích lấy thực lực của mình nhìn xuống người nhỏ tuổi hơn, hành động này không tốt đâu, biết không?”

Từ Nhu gật đầu không nói gì.

Từ Chân lại hỏi: “Sao lại không gặp hắn?”

Từ Nhu quay đầu đi hướng khác: “Gặp hắn làm gì? Khi nãy tỷ không nghe những lời hắn nói lúc say sao? Hắn có thành kiến rất lớn với ta, còn mách tỷ nữa mà!”

Từ Chân kéo tay Từ Nhu, nhẹ giọng nói: “Tính cách của muội vẫn giống hệt trước đây!”

Thật ra người kiên cường nhất trong bốn chị em không phải Từ Kính, mà là Từ Nhu trước mắt, một khi nàng ta đã quyết định hay muốn làm chuyện gì đó thì không ai có thể ngăn cản được.

Rất bướng bỉnh.

Từ Nhu cúi đầu không nói gì.

Từ Chân nhìn về phía Diệp Quân: “Nhân phẩm của tiểu tử này cũng tạm được, hắn ta cũng không phải thật sự giận muội. Có điều từ trước đến giờ hắn luôn xem muội như người của mình, tin tưởng muội vô điều kiện, nhưng muội lại gài bẫy hắn vào thời điểm mấu chốt, chắc chắn hắn rất tức giận. Muội nghĩ xem nếu Từ Thụ và Từ Kính bán đứng muội thì muội có vui không?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân phía xa, không nói gì.

Từ Chân lại hỏi: “Khi nào mới gặp hắn?”

Từ Nhu lắc đầu: “Ta gặp hắn làm gì, hắn cũng không muốn gặp ta, hắn đến đây là để tìm Tiểu Thụ”.

Từ Chân lắc đầu bất đắc dĩ.

Từ Nhu lại nói: “Đại tỷ, hôm khác ta sẽ quay lại thăm tỷ, đến lúc đó sẽ dẫn Tiểu Thụ đi cùng”.

Dứt lời, nàng ta xoay người biến mất ở cách đó không xa.

Từ Chân im lặng một lúc thì khẽ thở dài, cô ta chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân đang ngủ say, khẽ mỉm cười: “Ngay của Tiểu Kính cũng thích cậu, đúng là khiến người khác phải bất ngờ.

Sau đó, cô ta cúi người nhẹ nhàng bế Diệp Quân lên rồi biến mất.



Không biết đã bao lâu trôi qua, Diệp Quân cảm nhận được thứ mềm mại trong lòng mình, hắn giơ tay sờ thử, rất mềm.

Diệp Quân chợt mở mắt, lúc này hắn đang nằm trên giường, mà hắn cũng không lạ gì với cái giường này.

Giường của Từ Chân!

Diệp Quân đột nhiên cúi đầu nhìn xuống, trong lòng hắn chính là Từ Chân.

Mà tay của hắn cũng đang ôm cô ta.

Diệp Quân ngơ ngác.

Không phải hắn đã đi rồi ư?

Sao lại quay về rồi?

Chẳng lẽ là huyết mạch phong ma giở trò, đưa hắn về dưới tình huống hắn đã say?

Huyết mạch phong ma: “???”

Bây giờ nó vô cùng nhớ thời gian Tháp gia có ở đây, có Tháp gia thì Tháp gia luôn là người gánh tội, bây giờ không có Tháp gia…

Diệp Quân tựa vào ghế, hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng vàng rực nơi chân trời, một lúc lâu sau đó, hắn đột nhiên cười khẽ.
 
Chương 1996


Chương 1996

Không thể vội!

Tu luyện cũng giống như học tập, không thể hoàn thành trong nháy mắt.

Bây giờ mình muốn từ bỏ tất cả chấp niệm là chuyện không thể nào.

Đương nhiên hắn cũng không nên trốn tránh chấp niệm của mình.

Cũng như niềm tin kiếm đạo vô địch, hắn có thể lập tra một mục tiêu như thế, nhưng lại không thể phát triển thành một chấp niệm.

Hoàn thành hết khả năng!

Nếu cuối cùng có thể vượt qua Tứ Kiếm đương nhiên là rất tốt, còn không thể thì cứ tiếp tục cố gắng thôi. Chứ không phải mang tâm lý nếu không vượt qua thì phải làm sao.

Chấp niệm bắt đầu từ trái tim!

Nếu tâm lý không vững thì chấp niệm sẽ trở thành ác niệm, hại người hại mình.

Nghĩ thế, Diệp Quân nở nụ cười.

Tối nay thu hoạch được nhiều lắm.

Lúc này cơn buồn ngủ cũng ập đến, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, không lâu sau đó đã chìm vào giấc ngủ.

Diệp Quân không phát hiện quanh người hắn phát ra kiếm ý nhàn nhạt, những kiếm ý này khác trước kia, sau khi bọn chúng tản ra cũng không để lộ phong mang như trước, mà hoà làm một với đất trời như không khí, nhanh nhẹn và lạnh lẽo.

Mà lần này, sức mạnh phong ấn bí ẩn kia cũng không xuất hiện trấn áp lần nữa.

Sau lưng Diệp Quân không xa có hai cô gái.

Một cô gái trong đó là Từ Nhu!

Từ Nhu nhìn Diệp Quân bằng nét mặt phức tạp.

Bên cạnh Từ Nhu chính là Từ Chân.

Từ Chân vẫn đang mặc áo choàng tắm, xinh đẹp không thể tả.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “hi nãy Đại tỷ nói đến chấp niệm với hắn, có lẽ hắn đã thông suốt được một vài chuyện rồi”.

Từ Chân gật đầu cười nói: “Thiên phú còn tốt hơn cả Tiểu Thụ nữa”.

Thật ra cô ta hơi bất ngờ, vì cô ta không nghĩ Diệp Quân lại có thể đột phá, thiên phú này còn hơn cả Bát Uyển trước đây.

Từ Nhu cười nói: “Đại tỷ, tỷ cảm thấy con người hắn thế nào?”

Từ Chân nhìn Diệp Quân: “Không tệ”.

Từ Nhu nắm tay Từ Chân, cười nói: “Chỉ thế thôi à? Hắn là người Tiểu Thụ và Tiểu Kính chọn đấy!”

Từ Chân khẽ cười: “Tốt bụng”.

Từ Nhu liếc Từ Chân: “Chỉ thế thôi sao?”

Từ Chân dịu dàng véo mặt Từ Nhu, cười nói: “Vậy muội tự nói xem”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, bình tĩnh cất lời: “Coi như hắn biết điều không động chạm đại tỷ”.

Từ Chân cười đáp: “Hắn sẽ không làm thế”.

Từ Nhu thắc mắc: “Vì sao? Lúc trước khi Bát Uyển đòi làm với hắn, hắn không hề từ chối chút nào!”

Từ Chân nhìn Diệp Quân đang ngủ phía xa: “Hắn không từ chối là vì hắn cũng thích Bát Uyển, và Bát Uyển cũng thích hắn, nếu Bát Uyển không thích hắn, chắc chắn hắn sẽ không xảy ra quan hệ với muội ấy”.
 
Chương 1997


Chương 1997

Từ Nhu im lặng.

Từ Chân lại nói: “Hắn rất giỏi kiềm chế, tuy trong lòng có suy nghĩ bậy, nhưng lại có thể áp chế nó, điều này rất hiếm có”.

Từ Nhu khẽ mỉm cười: “Hiếm khi thấy Đại tỷ khen ai đó như thế!”

Từ Chân hìn Diệp Quân, cười khẽ nói: “Ở độ tuổi của hắn, chúng ta không làm tốt được như hắn. Tiểu Nhu, có lúc muội thích lấy thực lực của mình nhìn xuống người nhỏ tuổi hơn, hành động này không tốt đâu, biết không?”

Từ Nhu gật đầu không nói gì.

Từ Chân lại hỏi: “Sao lại không gặp hắn?”

Từ Nhu quay đầu đi hướng khác: “Gặp hắn làm gì? Khi nãy tỷ không nghe những lời hắn nói lúc say sao? Hắn có thành kiến rất lớn với ta, còn mách tỷ nữa mà!”

Từ Chân kéo tay Từ Nhu, nhẹ giọng nói: “Tính cách của muội vẫn giống hệt trước đây!”

Thật ra người kiên cường nhất trong bốn chị em không phải Từ Kính, mà là Từ Nhu trước mắt, một khi nàng ta đã quyết định hay muốn làm chuyện gì đó thì không ai có thể ngăn cản được.

Rất bướng bỉnh.

Từ Nhu cúi đầu không nói gì.

Từ Chân nhìn về phía Diệp Quân: “Nhân phẩm của tiểu tử này cũng tạm được, hắn ta cũng không phải thật sự giận muội. Có điều từ trước đến giờ hắn luôn xem muội như người của mình, tin tưởng muội vô điều kiện, nhưng muội lại gài bẫy hắn vào thời điểm mấu chốt, chắc chắn hắn rất tức giận. Muội nghĩ xem nếu Từ Thụ và Từ Kính bán đứng muội thì muội có vui không?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân phía xa, không nói gì.

Từ Chân lại hỏi: “Khi nào mới gặp hắn?”

Từ Nhu lắc đầu: “Ta gặp hắn làm gì, hắn cũng không muốn gặp ta, hắn đến đây là để tìm Tiểu Thụ”.

Từ Chân lắc đầu bất đắc dĩ.

Từ Nhu lại nói: “Đại tỷ, hôm khác ta sẽ quay lại thăm tỷ, đến lúc đó sẽ dẫn Tiểu Thụ đi cùng”.

Dứt lời, nàng ta xoay người biến mất ở cách đó không xa.

Từ Chân im lặng một lúc thì khẽ thở dài, cô ta chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân đang ngủ say, khẽ mỉm cười: “Ngay của Tiểu Kính cũng thích cậu, đúng là khiến người khác phải bất ngờ.

Sau đó, cô ta cúi người nhẹ nhàng bế Diệp Quân lên rồi biến mất.



Không biết đã bao lâu trôi qua, Diệp Quân cảm nhận được thứ mềm mại trong lòng mình, hắn giơ tay sờ thử, rất mềm.

Diệp Quân chợt mở mắt, lúc này hắn đang nằm trên giường, mà hắn cũng không lạ gì với cái giường này.

Giường của Từ Chân!

Diệp Quân đột nhiên cúi đầu nhìn xuống, trong lòng hắn chính là Từ Chân.

Mà tay của hắn cũng đang ôm cô ta.

Diệp Quân ngơ ngác.

Không phải hắn đã đi rồi ư?

Sao lại quay về rồi?

Chẳng lẽ là huyết mạch phong ma giở trò, đưa hắn về dưới tình huống hắn đã say?

Huyết mạch phong ma: “???”
 
Chương 1998


Chương 1998

Bây giờ nó vô cùng nhớ thời gian Tháp gia có ở đây, có Tháp gia thì Tháp gia luôn là người gánh tội, bây giờ không có Tháp gia…

Trên giường, lúc này Diệp Quân thật sự rất nghi ngờ, hắn suy nghĩ cẩn thận, trước khi ngủ, hắn vẫn đang ở trên ghế.

Nhưng lúc dậy lại ở trên giường!

Chỉ có một cách giải thích là hắn được ai đó đưa về.

Từ Chân!

Diệp Quân nhìn về phía Từ Chân trong lòng, Từ Chân vẫn đang mặc áo ngủ, áo ngủ không dày, vì thế thân thể của hắn cảm nhận được rõ ràng thân thể mềm mại của Từ Chân, điểm chết người ở đây là nhìn từ vị trí của hắn có thể thấy cả thứ bên trong áo ngủ qua cổ áo…

Cô ta thật sự chỉ mặc mỗi áo ngủ!

Diệp Quân cười khổ.

Bà chị này đúng là không đề phòng hắn chút nào!

Chẳng lẽ hắn tốt đến thế à?

Diệp Quân cười khổ, ôm một cô gái trong lòng vốn là một chuyện rất thoải mái, nhưng cũng là một sự tra tấn với hắn.

Dù ôm, nhưng lại không thể làm gì cả.

Không thể làm gì, ôm như thế rất dễ khiến người khác có suy nghĩ linh tinh…

Diệp Quân hít sâu một hơi, kìm nén suy nghĩ linh tinh trong lòng, hắn cúi đầu nhìn Từ Chân trong lòng.

Không thể không nói, Từ Chân thật sự là một cô gái vô cùng xinh đẹp, dung nhan tuyệt sắc như thế đủ để vô số đàn ông động lòng.

Lúc này, cô ta khép hờ mát, nhịp thở đều đặn, co người trong lòng hắn như một con mèo mềm mại.

Chim nhỏ rúc vào lòng!

Đây chính là cảm giác của Diệp Quân lúc này.

Nhìn dung nhan xinh đẹp gần trong gang tấc, Diệp Quân đột nhiên cúi người hôn nhẹ một cái lên trán cô ta.

Mà lúc hắn định lùi về thì Từ Chân trong lòng hắn đột nhiên mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau!

Bầu không khí lúc này cũng trở nên cứng đờ!

Từ Chân nhìn Diệp Quân, không nói một lời.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Tỷ có tức giận không?”

Từ Chân vẫn nhìn hắn chằm chằm mà không nói gì.

Diệp Quân liên tục suy nghĩ, vốn muốn tìm một cái cớ, nhưng nghĩ lại thì kiếm cớ trước mặt người này sẽ chỉ khiến cô ta coi thường mà thôi.

Vì thế hắn thẳng thừng ôm chặt lấy Từ Chân, đánh trống lảng: “Chân tỷ, ta nhớ hình như hôm qua ta đã đi rồi mà?”

Từ Chân hỏi: “Sao ngươi lại hôn ta?”

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ, đánh trống lảng không được rồi.

Từ Chân nhìn Diệp Quân, đợi câu trả lời của hắn.

Cô ta rất nghiêm túc!

Diệp Quân hơi do dự, sau đó đáp: “Không nhịn được.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom