Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1939


Chương 1939

Hiên Viên Lăng chần chừ một lát rồi hỏi: “Anh Diệp cứu tất cả mọi người ư?”

Diệp Quân gật đầu lần nữa.

Hiên Viên Lăng nhìn chằm chằm Diệp Quân, sau đó nói: “Anh Diệp đừng trách tôi nhiều chuyện, có phải anh vì lý do gì đó nên tu vi bị trấn áp không?”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sao… cô biết?”

Hiên Viên Lăng im lặng.

Lúc trước cô ấy từng nhìn thấy kiếm ý đáng sợ kia của Diệp Quân, kiếm ý đó thật sự có thể huỷ thiên diệt địa. Nhưng sau đó Diệp Quân lại bị một sức mạnh làm hôn mê, khi đó cô ấy còn tưởng là bị kiếm ý phản phệ.

Bây giờ xem ra không phải thế!

Anh Diệp này đang bị trấn áp!

Thấy Diệp Quân nhìn mình, Hiên Viên Lăng cười nói; “Tôi đoán!”

Đoán!

Diệp Quân gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều, hắn nhìn Tô Tử trong lòng: “Bây giờ thấy sao?”

Tô Tử cười đáp: “Khoẻ hơn nhiều rồi”.

Diệp Quân nói: “Cô Lăng, cô có biết Thiên Đạo của ngôi sao màu xanh không?”

Hiên Viên Lăng nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Biết!”

Diệp Quân hỏi: “Phải làm sao mới có thể liên hệ được?”

Hiên Viên Lăng hơi chần chừ, sau đó hỏi: “Anh Diệp tìm nó làm gì?”

Diệp Quân nghiêm túc: “Tôi muốn nói với nó, nó bị sa thải!”

Hiên Viên Lăng: “…”

Đuổi việc Thiên Đạo?

Hiên Viên Lăng lắc đầu cười, đương nhiên cô ấy sẽ không coi là thật, chỉ coi như lời nói khi tức giận của Diệp Quân mà thôi.

Thiên Đạo!

Đối với người bình thường có thể rất xa lạ, thậm chí hoàn toàn chưa nghe tới bao giờ. Nhưng đương nhiên nhà Hiên Viên của cô ấy không thể nào không biết.

Ngôi sao màu xanh cũng có Thiên Đạo!

Hơn nữa còn do Ngân Hà Tông đích thân phái tới để duy trì trật tự, ngăn chặn tà yêu gây loạn ở ngôi sao màu xanh.

Mà Diệp Quan nói đuổi việc Thiên Đạo, điều này đương nhiên không thực tế, trừ khi hắn là Tông chủ của Ngân Hà Tông!

Diệp Quân cũng không nói gì nữa, bây giờ hắn chỉ hy vọng mau chóng chữa khỏi vết thương cho Tô Tử, dạy cô ấy tu hành!

Hắn bị nhắm đến, nhưng Tô Tử thì không!

Khoảng một tiếng sau, máy bay trực thăng dừng trên nóc một tòa nhà, Hiên Viên Lăng đưa hai người Diệp Quân đến căn phòng sang trọng nhất ở tầng cao nhất, căn phòng này cực lớn với diện tích chừng hơn tám trăm mét vuông, bài trí cực kỳ sang trọng, nhìn từ cửa sổ có thể thấy cả thành phố Yến Kinh.

Hiên Viên Lăng nói: “Đây là tòa nhà Hiên Viên, mà căn phòng này là nơi tôi nghỉ ngơi thường ngày, hai người ở đây sẽ không bị bất kỳ ai quấy rầy đâu”.

Diệp Quân nhìn môi trường xung quanh, đúng là rất thoải mái.
 
Chương 1940


Chương 1940

Diệp Quân bế Tô Tử đặt lên giường, Hiên Viên Lăng đi vào nhìn hai chân Tô Tử: “Cần phải rửa sạch đã”.

Diệp Quân nói: “Tôi đi lấy nước”.

Nói xong hắn đứng dậy rời đi.

Chẳng bao lâu sau Diệp Quân đã mang một chậu nước đến trước mặt Tô Tử, hắn nhẹ nhàng bỏ những dải vải đó ra, vết thương đã lành lại nhờ sự chữa lành của đá Nữ Oa, nhưng trông vết máu vẫn khá rợn người.

Diệp Quân lấy khăn nhẹ nhàng lau đi vết máu trên chân cô ấy.

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Trong lòng Tô Tử cực kỳ vui vẻ, trên mặt cũng nở nụ cười quyến rũ.

Rất nhanh, Diệp Quân đã rửa sạch hai chân Tô Tử, sau đó hắn bế cô ấy lên giường, đắp chăn cho cô ấy: “Cô nghỉ ngơi thêm đi”.

Tô Tử khẽ gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Ừm”.

Diệp Quân đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.

Hiên Viên Lăng lấy ra một lọ đan dược đưa cho Tô Tử: “Cô Tô, đan dược này có thể giúp cô khôi phục khí lực”.

Tô Tử khẽ gật đầu: “Cảm ơn cô”.

Hiên Viên Lăng cười: “Không có gì”.

Nói xong cô ấy rời đi.

Diệp Quân và Hiên Viên Lăng lên sân thượng, Diệp Quân nhìn Yến Kinh phía dưới rồi hỏi: “Cô Lăng cần gì?”

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân: “Không cần gì cả”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Hiên Viên Lăng, cô ấy cười khẽ: “Chẳng phải chúng ta là bạn bè sao? Nếu đã là bạn bè, giúp việc nhỏ này thì có là gì?”

Diệp Quân nói: “Cô Lăng, không giấu gì cô, có thể tôi còn có một số chuyện nữa cần phải làm phiền cô, vậy nên nếu cô cần gì thì cứ nói với tôi, tôi…”

Hiên Viên Lăng cười: “Anh Diệp không muốn làm bạn với tôi đúng không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không phải, chỉ là tôi không muốn nợ người khác ân huệ thôi”.

Hiên Viên Lăng nói: “Anh Diệp cần tôi làm gì?”

Diệp Quân nói: “Hai việc, thứ nhất, giúp tôi điều tra cầu vượt của Yến Kinh ở đâu. Thứ hai, giúp tôi điều tra xem chủ nhân của câu lạc bộ Vô Biên là ai, có thể liên lạc được với người đó không!”

Hiên Viên Lăng hơi nhíu mày: “Câu lạc bộ Vô Biên?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Hiên Viên Lăng im lặng.

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng: “Cô Lăng có biết câu lạc bộ Vô Biên không?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đương nhiên là biết rồi, thân phận chủ nhân câu lạc bộ Vô Biên này vô cùng bí ẩn, ngay cả nhà Hiên Viên của tôi cũng không tra ra được, chúng tôi đoán có thể đối phương đến từ vùng ngoài”.

Diệp Quân nói: “Quả nhiên đến từ vùng ngoài”.

Hiên Viên Lăng hơi ngạc nhiên: “Anh Diệp biết đối phương à?”

Diệp Quân gật đầu: “Biết, nhưng tôi không có cách nào liên lạc được với người đó!”
 
Chương 1941


Chương 1941

Hiên Viên Lăng trầm mặc hồi lâu rồi bảo: “Vậy chỉ có thể đến trụ sở chính của câu lạc bộ Vô Biên thôi”.

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng: “Nhà Hiên Viên có thể đến đó không?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Có”.

Diệp Quân gật đầu: “Đến lúc đó sẽ phiền phức đấy”.

Hiên Viên Lăng cười bảo: “Chuyện nhỏ thôi”.

Diệp Quân hỏi: “Cầu vượt Yến Kinh ở đâu?”

Hiên Viên Lăng trầm giọng: “Anh Diệp, Yến Kinh có rất nhiều cầu vượt, có thể nói cụ thể hơn không?”

Diệp Quân nói: “Cô đã đọc cuốn sách ‘Dục Hải Tình Mê’ chưa?”

Hiên Viên Lăng hơi sửng sốt, sau đó mặt đỏ lên, vội lắc đầu: “Chưa… Chưa…”

Nhìn vẻ mặt của Hiên Viên Lăng, Diệp Quân cười khổ: “Cô Lăng, tôi muốn tìm người bán cuốn sách này”.

Hiên Viên Lăng nói nhỏ: “Vậy tôi biết anh đang nói tới cầu vượt nào rồi”.

Diệp Quân vội nói: “Đưa tôi tới đó đi!”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Chỉ có thể đến đó vào buổi tối”.

Diệp Quân hỏi: “Buổi tối người đó mới xuất hiện à?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân im lặng hồi lâu rồi bảo: “Vậy thì buổi tối đến đó”.

Từ Thụ và Từ Nhu đến hệ Ngân Hà để tìm Chân Thần, chỉ cần tìm được Chân Thần thì chắc chắn sẽ tìm được hai cô ấy.

Từ Thụ!

Diệp Quân thở dài trong lòng, cô gái này…

Hiên Viên Lăng nói: “Anh Diệp, vậy buổi tối tôi sẽ đến tìm anh, anh nghỉ ngơi đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hiên Viên Lăng xoay người rời đi.

Sau khi Diệp Quân về phòng thì Tô Tử đã ngủ, hắn đi tới bên giường đắp chăn cho cô ấy, sau đó đến bên cửa sổ.

Tu hành!

Sau khi đến Yến Kinh, hắn phát hiện linh khí ở đây nhiều hơn thành phố Bạch Vân không ít, tuy vẫn không thể so sánh với vũ trụ Quan Huyên, nhưng đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Hắn cũng không biết pháp tắc muốn áp chế tu vi của hắn đến lúc nào, dù sao ở đây hắn cũng nên tích trữ nhiều huyền khí một chút.

Nơi này cũng không an toàn.

Hôm qua suýt chút nữa hắn đã chết trong tay người của mình!

Sau khi sử dụng Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, linh khí đất trời tập trung về phía Diệp Quân càng lúc càng nhiều.

Ở một nơi nào đó trong tinh không, một người đàn ông trung niên lặng lẽ đứng đó, phía sau ông ta có ba người, lần lượt là một người phụ nữ mặc đạo bào, một ông già lưng gù, còn có một người đàn ông mặc áo bào đen tỏa ra sát khí nồng nặc.

Mà người đàn ông trung niên đứng đầu chính là Vĩnh Sinh Đại Đế.

Phía trước mặt nhóm Vĩnh Sinh Đại Đế chừng mấy vạn trượng là một khoảng phế tích vô tận.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn vùng phế tích ấy: “U Thần, chẳng lẽ ngươi thật sự cam lòng đời đời kiếp kiếp ẩn núp ở vũ trụ hoang tàn đổ nát này?”
 
Chương 1942


Chương 1942

Lúc này một hư ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế.

Hư ảnh đáp: “Vĩnh Sinh Đại Đế, ta không biết rốt cuộc người phụ nữ váy trắng là ai, mạnh thế nào, thực lực của Chân Thần cực kỳ đáng sợ, thứ cho ta nói thẳng, ta không nghĩ rằng ông có thể đánh bại được cô ta”.

Vĩnh Sinh Đại Đế cười bảo: “Chân Thần duy trì trật tự của chủ nhân bút Đại Đạo, cũng có nghĩa là dưới nàng ta, tuổi thọ của bất kỳ sinh linh nào cũng sẽ có ngày kết thúc. Ta rất tò mò bây giờ ngươi còn bao nhiêu năm tuổi thọ nữa đấy”.

Hư ảnh im lặng.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn U Thần: “Chân Thần và người phụ nữ váy trắng đó cứ để ta đối phó”.

U Thần im lặng không nói.

Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói tiếp: “Chẳng lẽ ngươi không muốn trường sinh sao? Không muốn có tuổi thọ vô hạn ư? Chỉ cần giết được đám phụ nữ váy trắng là thế giới này sẽ là của chúng ta”.

U Thần khẽ thở dài: “Vĩnh Sinh Đại Đế, bây giờ ông đã thoát khỏi tình cảnh khó khăn rồi, sao còn phải làm những chuyện này nữa?”

Vĩnh Sinh Đại Đế cười: “Ta phải lấy lại những gì đã mất! Hơn nữa ta sống lại một kiếp, đương nhiên phải làm chút gì đó rồi, nếu không sống lại còn có ý nghĩa gì?”

U Thần lắc đầu: “Ta không tham gia”.

Nói xong U Thần quay người rời đi.

Không phải ông ta không muốn lật đổ trật tự hiện tại của Chân Thần, có được tuổi thọ vô hạn, mà là ông ta không tin Vĩnh Sinh Đại Đế!

Vĩnh Sinh Đại Đế này trông như cái chày gỗ vậy!

Không đáng tin cậy!

Tiếp tục sống tạm bợ đi!

Thấy U Thần rời đi, hai mắt Vĩnh Sinh Đại Đế dần trở nên lạnh đi: “Tuy là thần linh nhưng chẳng có ý chí chiến đấu gì cả, vô dụng!”

Táng Đế bên cạnh ông ta lên tiếng: “Ta đã từng gặp một số thần linh vũ trụ rồi, đều là kẻ tham sống sợ chết, đây cũng là lý do vì sao bọn họ không bằng một số Đại Đế”.

Vĩnh Sinh Đại Đế gật đầu.

Táng Đế nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế: “Khi nào thì chúng ta đến hệ Ngân Hà?”

Vĩnh Sinh Đại Đế chậm rãi nhắm mắt lại: “Đi đến nơi cuối cùng, nơi đó có đại nguyên Đại Đạo, đại nguyên Đại Đạo có thể giúp tôi khôi phục thực lực đỉnh phong”.

Đại nguyên Đại Đạo!

Nghe vậy, vẻ mặt mấy người phía sau Vĩnh Sinh Đại Đế đều biển đổi.

Năng lượng quý giá nhất vũ trụ hiện tại chính là đại nguyên Đại Đạo!

Vĩnh Sinh Đại Đế quay đầu nhìn nơi sâu trong tinh hà, cười khẽ: “Chậm nhất là một tháng, đó sẽ là ngày chết của người phụ nữ váy trắng! Đi!”

Nói xong ông ta biến mất tại chỗ.

Những người còn lại cũng biến mất.



Ngôi sao màu xanh.

Diệp Quân ngồi thiền đến tận tối, mà bây giờ huyền khí trong cơ thể hắn đã khiến hắn phóng ra được năm luồng kiếm khí, thật ra hắn hơi muốn một lần nữa chiến đấu với sức mạnh phong ấn kia.
 
Chương 1943


Chương 1943

Nhưng nghĩ lại hắn thấy vẫn nên bỏ đi thì hơn!

Kẻo đến lúc đó lại bị đánh thảm hại!

Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân, Diệp Quân quay đầu lại thì thấy là Tô Tử.

Tô Tử đi đến bên cạnh Diệp Quân, hai người cùng đứng trước cửa sổ sát đất rộng lớn, phóng tầm mắt là có thể thấy một nửa thành phố Yến Kinh, phong cảnh tuyệt vời.

Tô Tử quay đầu nhìn Diệp Quân, nháy mắt: “Lúc trước anh nói có thể dạy tôi tu hành”.

Diệp Quân cười: “Đương nhiên”.

Tô Tử hỏi: “Khó không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không khó”.

Nói rồi hắn chợt chỉ vào đầu mày của Tô Tử, trong nháy mắt đầu Tô Tử hiện lên vô số tin tức.

Một lúc sau, Diệp Quân rút tay về.

Tô Tử từ từ mở mắt: “Vũ Trụ Quan Huyên Pháp?”

Diệp Quân gật đầu: “Công pháp tu luyện tốt nhất hiện tại”.

Tô Tử khẽ hỏi: “Rất trân quý đúng không?”

Diệp Quân cười đáp: “Không trân quý, giống như hòn đá cô đeo trên người thôi”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, một lúc sau hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh chỉ biết lừa tôi thôi…”

Diệp Quân cười rồi bảo: “Lát nữa tôi sẽ đến cầu vượt tìm người bán sách, cô có muốn đi cùng không?”

Tô Tử vốn định gật đầu nhưng dường như nghĩ tới điều gì, cô ấy khẽ lắc đầu: “Tôi phải đi tìm chị Cố, còn rất nhiều chuyện làm ăn cần thương lượng, không thể kéo dài thêm nữa”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Lúc này Hiên Viên Lăng đi vào.

Diệp Quân đứng lên, cười nói: “Vậy chúng ta đi thôi!”

Nói xong hắn quay người rời đi.

Tô Tử đột nhiên nói: “Chờ một chút!”

Diệp Quân quay đầu nhìn Tô Tử, Tô Tử đi tới trước mặt hắn, chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch, nhẹ giọng nói: “Nếu một ngày nào đó anh phải đi, đừng rời đi mà không nói lời từ biệt, được không?”

Diệp Quân trầm mặc một lát rồi gật đầu: “Chắc chắn sẽ không như vậy”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Anh hứa rồi đấy!”

Diệp Quân cười: “Tôi hứa”.

Tô Tử cười tươi tắn: “Mau đi đi”.

Diệp Quân gật đầu rồi quay người, cùng Hiên Viên Lăng

Ở chỗ cũ, Tô Tử trầm mặc hồi lâu, sau đó lắc đầu cười, nụ cười hơi chua chát.



Sau khi Diệp Quân và Hiên Viên Lăng xuống khỏi tòa nhà Hiên Viên thì đi thẳng đến cầu vượt Yến Kinh!

Yến Kinh về đêm, đèn đường sáng trưng, trên các lối phố, người qua lại nhộn nhịp, huyên náo không ngừng, hai bên đường là hàng loạt các cửa hàng lớn nhỏ, khách ra vào thành dòng không dứt, náo nhiệt và phồn hoa.

Diệp Quân cùng Hiên Viên Lăng chầm chậm bước đi, Diệp Quân hào hứng quan sát xung quanh, phải nói rằng ngôi sao màu xanh này đúng là một chốn ngập tràn không khí sinh hoạt bình dị.
 
Chương 1944


Chương 1944

Ở vũ trụ Quan Huyên, ngày ngày mọi người chỉ thường tập trung vào một việc là tu luyện, thậm chí có người bế quan một lần, thế gian đã qua mấy trăm năm, bạn bè thân thích cõ lẽ đã ra đi tự bao giờ chẳng hay.

Tu hành!

Tu hành ở vũ trụ Quan Huyên thực chất chính là một quá trình mài sạch nhân tính tự thân một cách thụ động nhờ thời gian, từ từ đi tới gần thần tính.

Nếu không tới hệ Ngân Hà, Diệp Quân hắn cũng sẽ trở thành người như vậy.

Tu luyện suốt đời, chiến đấu suốt đời.

Nhưng đời người không nên như vậy.

Nghĩ tới đó, trên gương mặt Diệp Quân thoáng hiện một nụ cười.

Hiên Viên Lăng liếc nhìn Diệp Quân, đôi mắt như nước hồ thu của cô ấy ánh lên sự tò mò, Diệp Quân trong mắt cô ấy thật sự rất thần bí.

Người này từ tinh vực khác tới.

Hiên Viên Lăng biết, hệ Ngân Hà này có cường giả của Ngân Hà Tông trấn thủ, người bình thường không thể xâm nhập hệ Ngân Hà, càng đừng nói là tới được ngôi sao màu xanh này.

Rốt cuộc người này là ai?

Hiên Viên Lăng khẽ lắc đầu, dứt bỏ suy nghĩ đó, cô ấy cũng không hỏi, làm người phải có chừng mực.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên dừng chân trước một sạp hàng rong. Chủ sạp đang chiên hai miếng đậu hũ, đậu hũ được chiên vàng óng, tản ra một mùi thơm mê người.

Chủ sạp cười hỏi Diệp Quân: “Nếm thử vài miếng chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

“Có ngay đây”.

Chủ sạp lại vội bỏ thêm hai miếng đậu hũ trắng nõn vào chảo dầu, bắt đầu đảo.

Hiên Viên Lăng lặng lẽ liếc nhìn Diệp Quân.

Chẳng mấy chốc, hai miếng đậu hũ đã được chiên xong, chủ sạp bỏ vào hộp đưa cho Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Cho vào hai hộp đi”.

Chủ sạp gật đầu: “Được”.

Chia đậu hũ chiên thành hai hộp rồi, Diệp Quân cầm một hộp đưa cho Hiên Viên Lăng: “Lăng cô nương, nếm thử xem”.

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Được”.

Cô ấy cầm chiếc hộp giấy, hiện giờ cô ấy còn đang đeo khăn che mặt nên ăn uống có hơi bất tiện.

Tuy là như thế, cô ấy vẫn nếm thử một chút.

Diệp Quân đang định trả tiền thì Hiên Viên Lăng đã lấy ra một tờ tiền Hoa Hạ đưa cho chủ sạp. Thanh toán xong, hai người tiếp tục bước đi.

Diệp Quân cười nói: “Mùi vị này khá được”.

Hiên Viên Lăng hơi ngạc nhiên, hỏi: “Anh Diệp, bên chỗ các anh không có loại đồ ăn này sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không có”.

Hiên Viên Lăng thoáng liếc nhìn hắn, nhưng không bình luận gì.

Diệp Quân cười bảo: “Cảm ơn Lăng cô nương đã mời tôi ăn đậu hủ, để hôm nào tôi mời cô nếm thử những món ngon chỗ chúng tôi”.
 
Chương 1945


Chương 1945

Hiên Viên Lăng ngạc nhiên: “Món ngon gì?”

Diệp Quân đáp: “Thịt rồng”.

Hiên Viên Lăng trừng to mắt, không biết nói gì.

Thấy thế, Diệp Quân liền biết cô ấy không tin, nhưng hắn cũng không giải thích gì thêm, bởi vì không tin mới là bình thường, nếu tin ngay thì mới kì quái đó.

Hai người đi dọc phố đêm, rất nhiều thứ trên đường phố đều khiến Diệp Quân tò mò, những khi ấy, Hiên Viên Lăng sẽ giới thiệu sơ qua cho hắn.

Hai người đi trên đường đã thu hút khá nhiều ánh nhìn, đặc biệt là Hiên Viên Lăng, hôm nay cô ấy vẫn vận đồ trắng, tuy còn đeo khăn che mặt nhưng từ vóc người và đôi mắt mà xét thì không khó đoán cô gái này là một người đẹp xuất chúng.

Đặc biệt hơn nữa, bộ trang phục trên người cô ấy còn là trang phục kiểu cổ.

Trông cô ấy đặc biệt nhẹ nhàng thanh thoát, động tác phiêu diêu tựa như tiên nữ.

Lúc này, một bên đường đột nhiên truyền lại những tiếng động cơ motor gào rít inh ỏi, Diệp Quân quay đầu nhìn, dàn motor xé gió lướt qua trên đường, âm thanh cực kì chói tai, khiến bao người phải cau mày. Diệp Quân không nhìn theo, hai người tiếp tục đi, nhưng vào lúc này, mấy chiếc motor kia lại vòng trở về, dừng trước mặt hai người.

Đám người có sáu gã, ăn vận hết sức thời thượng, tóc sặc sỡ đủ loại màu, thoạt nhìn rất ăn chơi hầm hố.

Cầm đầu là một gã thiếu niên, tóc kiểu gáo dừa, quần bó, hai cánh tay đầy hình xăm, trông đặc chất lưu manh vô lại.

Gã thiếu niên nhìn Hiên Viên Lăng, cười hềnh hệch: “Người đẹp, làm quen chút chứ?”

Sau lưng thiếu niên, đám trai trẻ sôi nổi kia lập tức hú hét quái dị.

Diệp Quân liếc nhìn đám thiếu niên rồi quay sang phía Hiên Viên Lăng, ngờ vực hỏi: “Chẳng phải nơi này có luật pháp à?”

Hiên Viên Lăng bình thản nói: “Thế giới này âm u tối tăm lắm, ở những nơi chúng ta không nhìn thấy, mỗi ngày đều phát sinh những sự việc hắc ám rợn người”.

Diệp Quân gật đầu: “Cũng phải”.

Thấy bị ngó lơ, thiếu niên kia tức thì sầm mặt, rời xe bước tới trước mặt Hiên Viên Lăng: “Người đẹp, không nể mặt nhau chút à?”

Hiên Viên Lăng dửng dưng không nhìn, đúng lúc này, đột nhiên có hơn chục vệ sĩ mặc vest từ bốn phía ập đến, vây chặt lại, đám thiếu niên kia lập tức biến sắc, định chạy trốn, nhưng chân còn chưa kịp động thì đã bị hơn chục họng súng kê ngay đầu.

Mấy gã thiếu niên kia đã tái nhợt mặt mày, thiếu niên cầm đầu vội nhìn Hiên Viên Lăng, liên tục xin tha.

Hiên Viên Lăng bình thản nói: “Đưa bọn chúng vào ngục tối, chọn cho bọn chúng hai mươi người cao lớn vạm vỡ, cho hai bên ‘giao lưu vui vẻ’ một phen”.

Hai mươi người cao lớn vạm vỡ!

Diệp Quân nhìn sang phía Hiên Viên Lăng, Hiên Viên Lăng thoáng đỏ mặt.

Nghe thấy lệnh của Hiên Viên Lăng, những vệ sĩ kia lập tức kéo đám thiếu niên đi khỏi đó.

Hiên Viên Lăng thoáng liếc qua phía Diệp Quân, hỏi khẽ: “Liệu anh có cảm thấy tôi… quá tàn nhẫn không?”

Diệp Quân lắc đầu cười cười: “Sao lại nghĩ thế? Những người này hôm nay gặp phải cô nên mới bị trừng phạt, nhưng nếu hôm nay bọn chúng chọc người khác, còn chưa biết nạn nhân sẽ ra sao đâu. Lũ bại hoại của xã hội mà thôi, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc”.

Hiên Viên Lăng hơi mỉm cười: “Phải”.

Diệp Quân lại nói: “Lăng cô nương, cô tu luyện thế nào rồi?”
 
Chương 1946


Chương 1946

Hiên Viên Lăng lập tức hưng phấn nói: “Tốt lắm, tôi dùng phương pháp tu luyện do anh tặng, hiện đã đạt tới cấp chín đỉnh cao, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể đột phá cấp chín, trở thành một đại tông sư. Hiện giờ, việc đạt tới cấp độ tông sư chỉ còn là vấn đề thời gian thôi”.

Diệp Quân hỏi: “Tông sư lợi hại lắm sao?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Rất lợi hại, đạt tới tông sư là có thể ngự khí mà đi, ngày đi nghìn dặm, ngoài ra…”

Đang nói, cô ấy chỉ vào một tòa nhà bên cạnh: “Tòa nhà này cao sáu tầng, nếu tôi đạt tới cấp bậc tông sư thì một quyền là có thể đánh sập”.

Diệp Quân liếc nhìn tòa nhà kia, khẽ gật đầu: “Ở nơi này, như thế quả thực cũng tính là mạnh”.

Hiên Viên Lăng cười nói: “Là rất mạnh, theo số liệu thống kê của chúng tôi thì toàn bộ thành phố Yến Kinh, số lượng tông sư không quá ba nghìn người, trong khi đó, thành phố Yến Kinh có tới mấy nghìn vạn nhân khẩu. Nếu tôi có thể trở thành tông sư ở vào tuổi này thì đó là rất rất mạnh rồi”.

Diệp Quân cười cười không nói gì.

Hiên Viên Lăng chớp mắt hỏi: “Có phải tầm nhìn của tôi có hơi hạn hẹp không?”

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi cười bảo: “Lăng cô nương, nơi này linh khí loãng, bởi vậy, công pháp tôi tặng cho cô không thể phát huy hết tác dụng, nếu rời khỏi hành tinh này, đến một nơi có linh khí dày đặc hơn, với thiên phú của cô, chắc chắn cô sẽ đạt tới một độ cao khác”.

Hiên Viên Lăng thoáng trầm tư.

Diệp Quân tiếp tục: “Với thực lực của Lăng cô nương đây, hẳn là có thể rời khỏi nơi này, đúng không?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Tôi là học viên được tuyển thẳng”.

Diệp Quân khó hiểu: “Học viên được tuyển thẳng?”

Hiên Viên Lăng giải thích: “Học viên được học viện Ngân Hà tuyển thẳng. Sau khi vào học viện Ngân Hà, chỉ cần qua được sát hạch thì một năm sau, tôi có thể tới Ngân Hà Tông”.

Ngân Hà Tông!

Diệp Quân gật đầu: “Đã hiểu”.

Hiên Viên Lăng nhìn về phía Diệp Quân, hỏi: “Anh cũng muốn đến Ngân Hà Tông?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Hiên Viên Lăng cười nói: “Tức là, anh cũng muốn tới học viện Ngân Hà để học tập?”

Đi làm học viên?

Diệp Quân lắc đầu, hắn không có hứng thú đi làm học viên gì đó.

Hiên Viên Lăng chợt nhắc: “Chúng ta sắp tới nơi rồi”.

Diệp Quân dứt khỏi dòng suy tư, khẽ gật đầu.

Hiên Viên Lăng đột nhiên nói: “Anh Diệp, người anh muốn tìm cũng là người từ nơi khác đến sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Hiên Viên Lăng hỏi: “Lợi hại không?”

Diệp Quân đáp: “Rất lợi hại”.

Chân Thần, nhất định lợi hại rồi, đến cả chủ nhân bút Đại Đạo còn bị đánh bại nữa mà.

Hiên Viên Lăng lại hỏi: “So với anh thì thế nào?”

Diệp Quân trợn mắt: “À thì… Lợi hại hơn tôi một chút”.

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Tôi không tin, trên đời này chắc chắn không có ai lợi hại hơn anh được”.

Diệp Quân chỉ cười ha ha, không nói gì.
 
Chương 1947


Chương 1947

Hiên Viên Lăng lại chỉ về phía xa xa: “Đến nơi rồi”.

Diệp Quân nhìn theo phía Hiên Viên Lăng chỉ, cách đó không xa là một chiếc cầu vượt, rộng vài trăm thước, trên đó, dòng người đang qua lại tấp nập.

Chân Thần!

Diệp Quân hít sâu một hơi, thành thật mà nói, nghĩ đến chuyện gặp người phụ nữ này, hắn vẫn khá khẩn trương, nhỡ đâu người phụ nữ này ra tay đánh mình thì phải làm sao?

Dù tu vi không bị phong ấn, thực lực hiện nay của mình so với người đó vẫn có chênh lệch nhất định.

Hiên Viên Lăng nói: “Đi thôi”.

Diệp Quân chấm dứt dòng suy tư, gật đầu: “Được”.

Hai người nhanh chóng lên cầu vượt, Diệp Quân nhìn quanh, hai bên lối đi có khá nhiều người đang bày sạp bán hàng, có bán đồ ăn, có bán đồ chơi, cũng có sạp bán những món đồ linh tinh lặt vặt khác, rất đa dạng.

Diệp Quân ngó quanh, tìm kiếm vị bán sách kia.

Nhưng nhìn khắp một lượt, vẫn không thấy ai bán sách.

Diệp Quân thoáng cau mày, lẽ nào hôm nay không tới?

Lúc này, Hiên Viên Lăng bỗng bước tới một sạp hàng, hỏi: “Ông chủ này, cô gái bán sách kia đâu rồi?”

Ông chủ sạp cười nói: “Hình như hôm nay cô ấy chưa tới thì phải”.

Hiên Viên Lăng quay đầu về phía Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Vậy chờ một chút xem sao”.

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Được”.

Diệp Quân nhìn quanh, cuối cùng bước tới trước một sạp bán dưa, cầm một miếng lên nếm thử, rất ngọt.

Ông chủ sạp liếc nhìn Diệp Quân một cái, nói: “Giống thật”.

Diệp Quân nhìn ông chủ sạp, thắc mắc: “Giống?”

Ông chủ sạp gật đầu: “Cậu trông rất giống một người”.

Diệp Quân thoáng ngạc nhiên: “Giống ai?”

Ông chủ sạp nói: “Không lâu trước đây, có một nam một nữ đã tới đây bán dưa, nữ trông rất xinh đẹp, hệt như tiên nữ vậy. Còn nam đi với cô ấy thì mặc đồ trắng, trông rất giống với kiểu áo quần của cậu, ừ, cả diện mạo cũng giống luôn! Ừm… cậu đẹp trai hơn người đó một chút”.

Diệp Quân sững sờ.

Cha!

Cô cô!

Hắn vội hỏi: “Bọn họ có còn tới nữa không?”

Ông chủ sạp lắc đầu: “Sau lần đó, không thấy họ tới đây nữa”.

Diệp Quân còn định hỏi thêm điều gì thì bên tai chợt vang lên một tiếng reo mừng rỡ: “Từ Chân, cô tới rồi”.

Từ Chân!

Nghe thấy cái tên này, Diệp Quân lập tức cứng người lại.

Từ Chân!

Diệp Quân nghe thấy cái tên đó liền vội quay đầu, cách nơi này không xa có một cô gái, cô gái đó vận bộ váy dài màu vàng nhạt, nhan sắc tuyệt đẹp, tóc dài xõa vai, bên hông quấn một sợi dây lưng bằng tơ màu tím, vóc dáng yểu điệu thướt tha, trên tay còn ôm năm, sáu quyển sách.
 
Chương 1948


Chương 1948

Nhìn thấy cô gái đó, Diệp Quân liền biết, vị này chính là Chân Thần.

Diệp Quân lẳng lặng đánh giá cô gái trước mặt, phong thái của Chân Thần thực ra cũng có đôi phần giống với Từ Nhu, nhưng Từ Nhu là kiểu bên ngoài nhu hòa, bên trong thâm sâu, khôn khéo mẫn tiệp.

Còn cô gái này, nhu hòa là thật sự nhu hòa, xinh đẹp nho nhã lại điểm chút mềm mại, khiến người ta khó lòng liên tưởng cô ta từng là vị Chân Thần vô địch kia.

Diệp Quân thật sự rất bất ngờ.

Vô cùng bất ngờ!

Trong tưởng tượng của hắn trước đây, Chân Thần hẳn là dạng người lạnh lùng xa cách, hoặc thuộc kiểu người khiến người ta nhìn vào đã nể sợ.

Nhưng thực tế không phải như vậy.

Vị Chân Thần trước mắt đây hoàn toàn không có một chút khí thế áp đảo, nụ cười nhẹ gắn trên môi, vẻ nhu hòa như gió xuân ấm áp.

Từ Chân cũng đang quan sát Diệp Quân, môi vẫn giữ nụ cười nhẹ.

Khi Diệp Quân còn đang trầm mặc, Từ Chân đột nhiên cất tiếng chào: “Xin chào”.

Diệp Quân do dự giây lát, hỏi: “Cô có quen ta?”

Từ Chân gật đầu: “Có quen”.

Diệp Quân nhìn Từ Chân: “Ta nên xưng hô với cô thế nào?”

Từ Chân chớp mắt: “Cậu có thể học mấy đứa nó, gọi ta là đại tỷ”.

Đại tỷ!

Diệp Quân trầm mặc, hiển nhiên Chân Thần đã biết chuyện của hắn và Từ Thụ.

Hiên Viên Lăng nhìn Từ Chân rồi lại quay sang nhìn Diệp Quân, ánh mắt tràn đầy tò mò.

Từ Chân bước tới một góc, ngồi xuống, bày những quyền sách trên tay rồi nói: “Cậu tới đây là để tìm ta?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Từ Chân liếc nhìn Diệp Quân, cười cười, nhưng không nói thêm gì.

Hiên Viên Lăng đang đứng cạnh Diệp Quân, thấy thế bèn nói: “Hai người cứ trò chuyện với nhau đi, nếu anh Diệp có cần gì thì hãy liên lạc với tôi”.

Nói đoạn, cô ấy quay đầu đi khỏi đó.

Diệp Quân bước tới bên cạnh Từ Chân, do dự giây lát rồi hỏi: “Từ Nhu và Từ Thụ đã tới hệ Ngân Hà, tỷ có biết không?”

Từ Chân gật đầu: “Biết”.

Diệp Quân vội hỏi: “Vậy tỷ biết họ đang ở đâu không?”

Từ Chân chỉ mỉm cười, không đáp.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Từ Chân, Từ Chân đột nhiên hỏi: “Từ Thụ có em bé rồi à?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân khẽ cười: “Đợi nó ra đời, có thể cho nó làm Thần Chủ, thống trị Chân vũ trụ”.

Diệp Quân do dự một lát rồi hỏi: “Chân vũ trụ chẳng phải là của tỷ sao?”

Từ Chân cười nói: “Con của bọn họ cũng là con của ta, không có gì khác nhau”.

Diệp Quân trầm mặc.

Hẳn… vẫn có điểm khác nhau chứ nhỉ?
 
Chương 1949


Chương 1949

Đúng lúc này, trên cầu vượt có ai đó hô to: “Đội trị an tới rồi!”

Nghe thấy thế, đám người trên cầu đều ngoái nhìn Từ Chân, Từ Chân vội vã gom số sách trước mặt, kéo Diệp Quân, kêu lên: “Chạy mau chạy mau!”

Diệp Quân: “…”

Từ Chân kéo tay Diệp Quân chạy thục mạng hồi lâu, thấy không ai đuổi theo mới thở ra một hơi, gương mặt tuyệt đẹp đã hồng rực lên, diễm lệ vô song.

Diệp Quân liếc nhìn Từ Chân, hỏi: “Tu vi của tỷ cũng bị phong ấn rồi sao?”

Từ Chân chớp mắt: “Đúng vậy đó”.

Diệp Quân trầm mặc.

Cha mình đỉnh ghê vậy à?

Ngay cả Chân Thần cũng có thể trấn áp được?

Từ Chân đột nhiên nhoẻn cười: “Ta mời cậu ăn nhé!”

Nói đoạn, cô ta dẫn Diệp Quân tới một quầy đồ nướng, gọi khá nhiều món, sau đó ngồi vào bàn, đặt sách sang một bên.

Diệp Quân chỉ lẳng lặng nhìn Từ Chân, không nói gì.

Từ Chân cười bảo: “Trên mặt ta có hoa à?”

Diệp Quân cười cười: “Tỷ không giống như những gì ta tưởng tượng”.

Từ Chân hỏi: “Không giống thế nào?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta vốn cho rằng tỷ là người rất xa cách và lạnh lùng”.

Từ Chân hơi nhếch miệng: “Giống như Tiểu Kính?”

Diệp Quân nói: “Thực ra tỷ ấy không đến mức đó”. Từ Chân mỉm cười: “Cậu không tới tìm ta thì ta cũng sẽ qua tìm cậu”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Vì sao?”

Từ Chân cười bảo: “Cậu chính là em rể ta, tất nhiên ta phải gặp xem thế nào”.

Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Tỷ có biết ta là người của vũ trụ Quan Huyên không?”

Từ Chân gật đầu: “Biết”.

Diệp Quân nhìn cô ta: “Hai vũ trụ đã đánh nhau rất lâu”.

Lúc này, xiên nướng đã được bưng lên, Từ Chân lấy một xiên thịt đưa cho Diệp Quân: “Ăn đi”.

Diệp Quân nhận lấy: “Cảm ơn”.

Từ Chân cắn miếng thịt, cười bảo: “Ta chỉ lấy ví dụ thôi, cậu đừng nghĩ nhiều nhé”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Từ Chân nói: “Bên cạnh có hai, ba con kiến đánh nhau, liệu cậu có hứng thú không?”

Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ ra.

Từ Chân mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ tiếp tục ăn thịt.

Diệp Quân hiểu ra.

Cô gái trước mặt đây cũng giống như cô cô váy trắng cùng ông nội vậy, có rất nhiều thứ, bọn họ chẳng quan tâm nữa.

Thần tính!

Có lẽ trong họ vẫn còn nhân tính, nhưng phần nhân tính đó chỉ dành cho một vài người đặc biệt.

Giống như cô cô váy trắng với cha vậy!

Từ Chân lại cầm một xâu thịt dê, cắn một miếng, nói tiếp: “Thực ra, kẻ địch của Chân vũ trụ không phải vũ trụ Quan Huyên, mà kẻ địch của vũ trụ Quan Huyên cũng không phải là Chân vũ trụ”.

Diệp Quân hỏi: “Vũ Trụ Kiếp?”

Từ Chân đáp: “Vũ Trụ Kiếp chỉ là một trong số đó!”
 
Chương 1950


Chương 1950

Một trong số đó!

Diệp Quân hơi sững sờ, hỏi: “Còn có cái khác?”

Từ Chân gật đầu.

Diệp Quân lại hỏi: “Là thứ gì?”

Từ Chân lại chỉ cười cười không đáp.

Diệp Quân bất đắc dĩ, đành đổi một vấn đề khác: “Ta nghe nói tỷ tới đây trấn áp Vũ Trụ Kiếp, phải không?”

Từ Chân gật đầu.

Diệp Quân nghi hoặc: “Vậy sao tỷ lại ở chỗ này?”

Từ Chân nói: “Sức mạnh của ta đang ở chỗ Vũ Trụ Kiếp”.

Diệp Quân chấn động: “Ý tỷ là, sức mạnh của tỷ đang trấn áp Vũ Trụ Kiếp, nhưng bản thể của tỷ lại ở đây?”

Từ Chân gật đầu: “Đúng vậy”.

Lòng Diệp Quân như dậy sóng, người phụ nữ này chỉ e còn mạnh hơn so với hình dung của mình rồi.

Từ Chân đột ngột chìa một cây lạp xưởng nướng cho Diệp Quân: “Nếm thử đi”.

Diệp Quân nhận lạp xưởng nướng, cắn một miếng rồi bình luận: “Cũng được”.

Một nụ cười xao động lòng người xuất hiện trên môi Từ Chân: “Đồ ăn ở hệ Ngân Hà này đều rất ngon, ăn bao nhiêu cũng không ngán”.

Diệp Quân cười bảo: “Đúng vậy”.

Nói xong, Diệp Quân lại định cắn một miếng, nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại như thể vừa cảm nhận được điều gì khác thường. Nơi đó có một người đàn ông trung niên, ông ta mặc bộ đồ bằng vải thô màu xám tro, hơi thở hùng hồn, đôi mắt sắc bén, trên người tản ra một khí thế sắc bén.

Người này tới… nhằm vào mình!

Diệp Quân thoáng chau mày.

Từ Chân cũng liếc nhìn người đàn ông trung niên nọ, nhưng không nói gì.

Người đàn ông trung niên đột nhiên lên tiếng: “Cậu chính là Diệp Quân?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Người đàn ông trung niên quan sát hắn, nói: “Người của Vị Lai Tông chúng tôi là do cậu giết?”

Vị Lai Tông?

Diệp Quân ngẩn ra, sau đó vội nói: “Tông chủ của Vị Lai Tông các ông là Ưng Thanh phải không?”

“Hỗn xược!”

Người đàn ông trung niên gầm lên: “Sao cậu dám gọi thẳng tên họ sư tổ tôi?”

Cùng với tiếng quát lớn là một luồng khí thế cực mạnh tràn ra từ người ông ta, hùng hồn kinh người.

Diệp Quân vội nói nhanh: “Tôi có quen sư tổ các ông, mau bảo bà ấy tới gặp tôi…”

“Hỗn láo!”

Người đàn ông trung niên kia lại gầm lên: “Cậu là thứ gì? Dám bảo sư tổ tôi tới gặp cậu, thật là ngông cuồng!”

Nói xong, ông ta đánh ra một chưởng. Một chưởng này vừa đánh ra, chưởng ấn đáng sợ từ lòng bàn tay ông ta tràn ra, đánh bay tất cả, ập thẳng về phía Diệp Quân.
 
Chương 1951


Chương 1951

Thấy thế, Diệp Quân nheo mắt, mẹ kiếp, lần này gặp phải một cao thủ chính hiệu rồi.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn vội kéo Từ Chân ra phía sau, một tay chém kiếm về phía trước. Nhát kiếm này vận dụng huyền khí, nhưng kiếm ý vừa xuất hiện, một sức mạnh thần bí đã lập tức đè kiếm ý trở lại.

Ầm!

Một tiếng động trầm đục vang lên, Diệp Quân và Từ Chân liên tiếp lùi lại mấy bước, quyền ấn nọ vẫn chưa biến mất, vẫn đang đè chặt lên kiếm của hắn.

Đây là cường giả bậc tông sư.

Lúc này, người đàn ông trung niên kia lại xông về phía trước, lao thẳng về phía Diệp Quân, tốc độ cực nhanh, kéo theo vô số hư ảnh. Diệp Quân cả kinh, vội vã quay đầu nhìn sang phía Từ Chân vẫn đang ăn xiên nướng: “Đi mau!”

Nói đoạn, hắn vội dấn bước lên trước, đâm ra một kiếm, nhát kiếm này chém ra, lại một luồng kiếm ý xuất hiện, nhưng cũng như lần trước, nó nhanh chóng bị trấn áp.

“Mẹ kiếp!”

Diệp Quân không nhịn nổi, buột miệng chửi thề, hắn thật sự không cần khôi phục tu vi, chỉ cần một chút kiếm ý là có thể xử lý vị tông sư trước mặt này, nhưng vấn đề là, kiếm ý cứ xuất hiện liền sẽ bị trấn áp ngay.

Quá khốn kiếp!

Diệp Quân đã tức đến sắp nổ phổi.

Lúc này, quyền của người đàn ông trung niên kia đã đánh trúng kiếm của hắn.

Rầm!

Kiếm rung lên kịch liệt, sức mạnh hùng hậu một lần nữa đẩy Diệp Quân lùi lại liên tiếp mấy bước.

Diệp Quân còn chưa đứng vững, người kia lại vọt tới, tung một quyền thẳng vào đầu hắn, sức mạnh từ quyền đó xé nát không khí, sinh ra những tiếng nổ đáng sợ trong không trung.

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống. Khi quyền của người nọ lao tới, hắn đột nhiên nghiêng người tránh đi, thành công thoát khỏi chiêu này, cùng lúc đó, hắn chém mạnh một kiếm về phía eo ông ta.

Người đàn ông trung niên siết chặt nắm tay, gầm lên: “Cương khí Tiên Thiên!”

Rầm!

Kiếm của Diệp Quân bị luồng cương khí này ngăn trở, không chỉ có thế, phản lực cực lớn còn đẩy Diệp Quân tiếp tục lùi lại hơn chục thước.

Nhưng ngay sau đó, thanh kiếm trong tay Diệp Quân chợt hóa thành một luồng kiếm quang, phi tới trước mặt người đàn ông trung niên.

Phi kiếm!

Rầm!

Nhưng kiếm này vẫn không cách nào đâm vỡ cương khí Tiên Thiên của ông ta.

Thất bại này là do kiếm của Diệp Quân không chỉ bị sức mạnh thần bí kia áp chế kiếm ý mà cả tốc độ, sức mạnh cũng bị ảnh hưởng.

Trong tình thế hiện nay, kẻ địch của Diệp Quân không hẳn là người đàn ông trung niên kia, chính xác mà nói, hắn đang đấu với sức mạnh thần bí kia mới đúng.

Lúc này, người kia đã quay lại, chém một chưởng cực mạnh về phía Diệp Quân và Từ Chân: “Phá Thiên!”

Ầm!

Chưởng này tung ra, một chưởng ấn màu vàng kim ầm ầm kéo tới, lao về phía Diệp Quân và Từ Chân.

Thấy thế, Diệp Quân lập tức biến sắc, Từ Chân nhắc nhở: “Hay là chạy đi?”
 
Chương 1952


Chương 1952

Chạy!

Diệp Quân vội gật đầu: “Nghe tỷ”.

Nói xong, hắn vội kéo Từ Chân, quay đầu bỏ chạy.

“Chạy đi đâu!”

Người đàn ông trung niên kia tung người lên không, đạp không trung đánh về phía Diệp Quân và Từ Chân một chưởng, trong chớp mắt, chưởng phong cực mạnh đã ập tới trước mặt hai người.

Diệp Quân đẩy Từ Chân ra, sau đó dấn thân lên trước, lấy ngón tay làm kiếm, đâm ra.

Ầm!

Trong cơ thể hắn, một luồng kiếm ý điên cuồng tràn ra, nhưng lại bị trấn áp trở về trong khoảnh khắc.

“Mẹ kiếp!”

Diệp Quân nhịn không nổi, buột miệng mắng chửi.

Rầm!

Diệp Quân bị đẩy lùi hơn chục thước, khi dừng lại, khóe miệng đã tràn máu tươi.

Hậm hực muốn chết!

Quả thật, thời điểm này, Diệp Quân tức lắm, hắn ngẩng đầu nhìn lên, suýt thì buột miệng mắng to.

Nhưng ngẫm lại, lí trí mách bảo, thôi bỏ đi.

Hắn sợ bị hai người đó phối hợp đánh kép!

Chợt nhớ ra một điều, Diệp Quân quay sang phía Từ Chân: “Tỷ còn chưa chạy đi?”

Từ Chân chớp chớp mắt: “Có cần giúp một tay không?”

Diệp Quân khiếp sợ: “Tỷ không bị trấn áp thực lực sao?”

Từ Chân không nói gì, chỉ nhanh nhẹn móc ra một khẩu súng, nhắm thẳng về phía vị tông sư kia, bóp cò.

Diệp Quân cứng đờ cả người.

Hình tượng của Chân Thần trong lòng hắn lại một lần nữa sụp đổ.

Chơi súng?

Diệp Quân không thể ngờ được, trong tình huống này, Chân Thần lại lôi ra một khẩu súng.

Thế này không giống như những gì hắn nghĩ.

Thấy Chân Thần bóp cò, người đàn ông trung niên phía xa vẫn bình thản như không, đáy mắt còn lóe lên đầy châm chọc, ông ta xòe tay, một luồng cương khí hiện ra trước mắt.

Đoàng!

Viên đạn bị luồng cương khí kia ngăn cản.

Đến cấp bậc tông sư là có thể tu luyện ra ‘khí’, vũ khí nóng bình thường không thể tạo thành nguy hiểm cho họ.

Thấy dùng súng cũng không ích gì, Từ Chân chớp mắt, sau đó nhìn sang Diệp Quân: “Không có tác dụng rồi”.

Diệp Quân vội kéo tay cô ta, bỏ chạy.

Người đàn ông trung niên định đuổi theo, nhưng ngay lúc này, bốn phía chợt có một luồng khí thế kéo tới.

Hai bên đánh lâu như vậy, hẳn đã khiến Long Tổ của Yến Kinh chú ý.
 
Chương 1953


Chương 1953

Người đàn ông trung niêm trầm ngâm giây lát rồi quay đầu nhún người, hóa thành một chiếc bóng hư ảo, biến mất trong đêm tối.

Mặc dù ông ta là một vị tông sư nhưng cũng không dám trực tiếp đối đầu với Long Tổ của Yến Kinh.



Từ Chân kéo Diệp Quân chạy một quãng xa, cuối cùng, hai người vẫy một chiếc taxi.

Từ Chân nói: “Đến khu dân cư Vân Hải”.

Xe khởi động, nhanh chóng biến mất trên đường phố.

Trong xe, Diệp Quân quệt vết máu bên khóe miệng, sắc mặt cực kì khó coi.

Lòng hắn vô cùng hậm hực!

Người cha này thật quá đáng!

Chẳng lẽ ông ấy không sợ con trai mình bị người ta đánh chết à?

Từ Chân đột nhiên hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Diệp Quân liếc nhìn xuống ngực, nói: “Có lẽ bị nội thương đôi chút…”

Nói đến đây, như sực nhớ ra điều gì, hắn bèn quay sang Từ Chân: “Thực sự tỷ không còn chút tu vi nào à?”

Từ Chân vội gật đầu, nhưng không nói gì thêm.

Diệp Quân chau mày: “Vậy tỷ làm thế nào để bảo vệ bản thân ở đây?”

Từ Chân nghiêm túc đáp: “Ta tuân thủ pháp luật”.

Khóe miệng Diệp Quân giật giật, tỷ tuân thủ pháp luật khi nào?

Thấy Diệp Quân lộ vẻ không tin, Từ Chân nghiêm túc nói: “Thật đấy”.

Diệp Quân lắc đầu: “Tỷ xinh đẹp như vậy, ta không tin không có ai gây phiền phức cho tỷ…”

Từ Chân cười nói: “Ta có súng”.

Diệp Quân trầm mặc.

Quả thực, món đồ kia có thể giải quyết rất nhiều phiền toái.

Từ Chân liếc nhìn Diệp Quân, con ngươi đảo mấy vòng, chẳng biết đang nghĩ gì.

Xe mau chóng tới khu Vân Hải.

Từ Chân dẫn Diệp Quân tới một căn hộ. Sau khi vào nhà, một cảm giác thênh thang ập tới, căn phòng này rất rộng, phải chừng vài trăm mét vuông, trang hoàng rất ấm áp.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Đây là chỗ ở của tỷ?’

Từ Chân gật đầu: “Đúng vậy”.

Nói đoạn, cô ta cởi giày, lại nhắc Diệp Quân: “Cậu có thể không cần bỏ giày”.

Diệp Quân vẫn lịch sự cởi giày, đưa mắt quan sát xung quanh, bất chợt, ánh mắt hắn rơi vào chiếc bàn sách bên cửa sổ, trên bàn bày lộn xộn các loại bản thảo.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, cất bước đi về phía bàn sách, Từ Chân thấy thế vội kêu lên: “Chờ chút!”

Cô ta vội bước nhanh tới chỗ bàn sách, gom xấp bản thảo cất đi rồi cười nói: “Hiện giờ chưa xem được, chưa viết xong”.

Diệp Quân cười cười: “Vậy thôi”.

Từ Chân bảo: “Cậu qua đây”.

Diệp Quân do dự một chút mới bước tới chỗ Từ Chân, cô ta chỉ vào một chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi đi”.

Diệp Quân ngồi xuống, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, Từ Chân lại bảo: “Cởi ra”.
 
Chương 1954


Chương 1954

“Hả?”

Diệp Quân sửng sốt, mắt trợn tròn.

Từ Chân lắc đầu cười cười, chọt một ngón tay vào trán của hắn: “Nghĩ linh tinh cái gì? Ta chỉ định giúp cậu chữa thương mà thôi”.

Nói đoạn, cô ta đi tới một góc, lấy hộp cứu thương.

Diệp Quân xấu hổ đỏ mặt, không phải do đầu óc hắn không trong sáng mà mệnh lệnh ‘Cởi ra’ của Từ Chân nghe thật sự rất mờ ám.

Diệp Quân cởi áo, cánh tay và ngực hắn đều có mấy vết rách, đó là những vết thương khi trước.

Từ Chân lấy một ít thuốc chữa thương, nhẹ nhàng thoa lên cho Diệp Quân, bởi hai người ngồi quá gần nhau, Diệp Quân có thể ngửi thấy hương thơm dìu dịu tỏa ra từ người Từ Chân.

Diệp Quân do dự một giây rồi nói: “Hay để ta tự làm đi”.

Từ Chân liếc hắn một cái, cười bảo: “Đừng nghĩ nhiều, chữa thương mà thôi, không có gì”.

Diệp Quân giải thích: “Ta… cũng không có nghĩ gì”.

Từ Chân gật đầu: “Và cũng đừng có động đậy nữa”.

Diệp Quân cười cười bất đắc dĩ, nếu còn tiếp tục từ chối thì sẽ giống như mình thực sự nghĩ nhiều vậy.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt, dưới ánh đèn dìu nhẹ, gương mặt tuyệt đẹp của Từ Chân ánh lên một màu ấm áp, cô ta đang cúi đầu, sắc mặt nghiêm túc, động tác nhẹ nhàng, thật khó tưởng tượng được vị trước mắt đây lại chính là Chân Thần, người từng đánh bại chủ nhân bút Đại Đạo, đồng thời trấn áp cả Vũ Trụ Kiếp.

Thời khắc này, chính Diệp Quân cũng phải hoài nghi, liệu có phải mình nhầm người rồi không.

Bởi cô gái tên Từ Chân trước mắt này thực sự không có điểm nào giống Chân Thần.

Từ Chân nhanh chóng bôi thuốc và băng bó vết thương cho Diệp Quân. Sau khi cất hộp cứu thương, cô ta vào bếp, Diệp Quân nghi hoặc nhìn theo, lát sau đã thấy cô ta ôm theo một đống đồ đi ra, trong đó có cả mấy chai rượu đế.

Diệp Quân hỏi: “Từ Chân cô nương, cái này để làm gì?”

Từ Chân cười nói: “Chúng ta trò chuyện chút đi”.

Diệp Quân còn đang nghi hoặc, Từ Chân đã nói: “Lẽ nào cậu không có chuyện gì muốn hỏi ta sao?”

Diệp Quân nói ngay: “Quả thật là có”.

Từ Chân cười bảo: “Ta cũng có một việc muốn hỏi cậu”.

Nói đoạn, cô ta mở một chai rượu đế, đưa cho Diệp Quân.

Diệp Quân do dự hỏi: “Uống như thế nào?”

Nếu còn tu vi, chớ nói uống rượu, ngay cả uống thuốc độc cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ, tu vi của hắn đã bị phong ấn, uống thứ này thật sự có thể say đó.

Từ Chân cũng mở cho mình một chai, nhẹ nhàng cụng chai với Diệp Quân một cái: “Lần đầu gặp, làm một hơi trước đã”.

Nói xong, cô ta hào sảng uống một hơi.

Diệp Quân do dự giây lát rồi cũng nâng chai, uống một hớp. Không biết rượu này là rượu gì, độ rượu cực cao, vào miệng đã cảm thấy nóng ran, ban đầu Diệp Quân còn chưa thích ứng được.

Từ Chân bảo: “Chẳng phải cậu có chuyện muốn hỏi ta đó sao? Cậu hỏi trước đi, xong rồi đến lượt ta”.

Diệp Quân gật đầu: “Tỷ thực sự là Chân Thần sao?”

Thấy Từ Chân hiền hòa như thế, hắn cũng thoải mái hơn.
 
Chương 1955


Chương 1955

Từ Chân gật đầu: “Bọn họ cũng thường gọi ta là Chân Thần, nhưng ta không thích xưng hô này lắm”.

Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”

Từ Chân cười bảo: “Bởi vì ta chưa bao giờ muốn làm thần, nhân gian tốt đẹp như thế, làm thần có gì thú vị đâu?”

Diệp Quân trầm mặc.

Từ Chân mỉm cười: “Uống tiếp”.

Nói xong, cô ta lại cầm chai rượu lên, cụng một cái vào chai của Diệp Quân rồi uống vài hớp.

Diệp Quân do dự giây lát rồi cũng dốc mấy hớp vào miệng, rượu này thật sự rất mạnh, uống vào, cảm giác nóng cháy chạy dọc từ họng xuống đến dạ dày.

Lúc này, Từ Chân đột nhiên hỏi: “Ở Chân vũ trụ, danh tiếng của ta có phải rất tệ không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Danh tiếng của tỷ ở Chân vũ trụ rất tốt, nhưng ở nơi khác thì rất tệ”.

Từ Chân chớp mắt: “Tệ cỡ nào?”

Diệp Quân trầm giọng: “Tóm lại là rất xấu xa”.

Từ Chân cười cười, giơ chai rượu trong tay: “Nào, cạn ly”.

Diệp Quân chần chừ giây lát rồi cũng cầm chai rượu chạm vào chai của Từ Chân một cái, hai người cạn sạch.

Xong một chai rượu!

Từ Chân lại mở cho Diệp Quân một chai khác, Diệp Quân vội cản lại: “Uống nhiều quá rồi”.

Từ Chân cười bảo: “Không việc gì, ở đây không có người xấu”.

Diệp Quân đang định nói gì thì Từ Chân đã giục: “Cạn ly”.

Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ ra.

Hồi lâu sau, hắn cảm thấy đầu mình dường như choáng váng, không còn tỉnh táo.

Từ Chân lại bảo: “Cậu không còn muốn hỏi thêm vấn đề gì à?”

Diệp Quân nói ngay: “Có”.

Từ Chân cười nói: “Hỏi đi”.

Diệp Quân hỏi: “Vũ Trụ Kiếp khủng bố cỡ nào?”

Vũ Trụ Kiếp!

Từ Chân mỉm cười: “Tóm lại là… Nó có thể hủy diệt toàn bộ vũ trụ mà cậu đã biết”.

Sắc mặt Diệp Quân trở nên nặng nề: “Tỷ có thể tiếp tục trấn áp chứ?”

Từ Chân cười cười, bảo: “Cạn ly”.

Diệp Quân: “…”

Lại uống thêm vài hơi, Diệp Quân bắt đầu cảm thấy lâng lâng. Hắn đột nhiên nhìn về phía Từ Chân như vừa sực nhớ tới điều gì: “Sao tỷ vẫn tỉnh táo thế?”

Từ Chân chớp chớp mắt, sau đó nhũn người, nghiêng đầu, tựa ngay lên vai Diệp Quân: “Ôi chao, sao đầu ta choáng váng thế nhỉ”.

Diệp Quân đã tê rần cả người.

Một lúc sau, Diệp Quân lại hỏi: “Vũ Trụ Kiếp chỉ có thể bị trấn áp chứ không thể bị hủy diệt à?”

Từ Chân khẽ lắc đầu: “Không thể”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”
 
Chương 1956


Chương 1956

Từ Chân cười nói: “Vũ Trụ Kiếp xuất hiện vì chúng sinh, hủy diệt nó chẳng khác nào hủy diệt chúng sinh. Kiếp này, vừa là nhân kiếp, cũng là đạo kiếp, chỉ có thể trấn áp, không thể hủy diệt”.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Thực sự không còn biện pháp nào khác sao?”

Từ Chân nói: “Thật lâu trước đây, vào thời đại văn minh Vĩnh Sinh, thời đại đó có thể cứu vãn tình thế một chút”.

Diệp Quân vội vàng hỏi: “Nếu ở thời đại đó thì nên cứu như thế nào?”

Từ Chân cười bảo: “Như ngôi sao màu xanh này này”.

Diệp Quân nhăn mày: “Giống như ngôi sao màu xanh này?”

Từ Chân gật đầu: “Tuổi thọ không quá trăm, chúng sinh không tu hành, để vũ trụ được nghỉ ngơi hồi phục nguyên khí, chừng trăm triệu năm sau, vũ trụ sẽ có được thay đổi hoàn toàn, Vũ Trụ Kiếp tất nhiên sẽ không còn tồn tại”.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Hiện tại không được sao?”

Từ Chân lắc đầu: “Không còn kịp rồi. Bởi vì ta đã trấn áp nó vô số lần, mỗi lần trấn áp, sức mạnh của nó lại sẽ tăng lên rất nhiều. Trải qua vô số lần bị ta trấn áp, hiện giờ, sức mạnh của nó đã đạt tới một mức độ mà chính ta cũng tính không ra”.

Diệp Quân im lặng.

Từ Chân lại đột nhiên nói: “Cạn ly nào”.

Lúc này, Diệp Quân cũng đã ngấm men rượu, nghe thấy khẩu lệnh cạn ly liền cầm chai rượu lên làm một hơi.

Hai người vừa uống vừa nói chuyện, không biết từ bao giờ, Diệp Quân đã uống say đến độ đờ đẫn đầu óc, hắn cảm thấy người lâng lâng như sắp bay lên.

Từ Chân vẫn không ngừng giục hắn cạn ly…

Sau chừng nửa giờ, Diệp Quân đã nằm gục ra sàn, nhìn chai rượu Từ Chân đưa tới, hắn xua tay rối rít: “Không được, uống… không nổi nữa”.

Từ Chân chớp mắt: “Say rồi?”

Diệp Quân mơ hồ đáp: “Hình như hơi say”.

Khóe miệng Từ Chân hơi nhếch lên: “Vừa rồi toàn là cậu hỏi ta, ta còn chưa hỏi cậu đâu”.

Diệp Quân cảm thấy đầu mình đã nặng trịch, bèn nói: “Để mai hỏi đi”.

Từ Chân vội bảo: “Không được không được, ta muốn hỏi ngay bây giờ”.

Diệp Quân bất đắc dĩ nói: “Vậy tỷ hỏi đi”.

Từ Chân lập tức lấy giấy bút trên bàn, ghé sát vào Diệp Quân, nhắc: “Ta hỏi đó nha”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Từ Chân chớp chớp mắt: “Ta muốn hỏi cậu… Khi cậu với Tiểu Thụ làm loại chuyện thân mật đó, thì có cảm giác thế nào? Với cả, dùng tư thế nào, nói tường tận ra coi…”

Diệp Quân chợt mở bừng mắt.

Trong tích tắc, men say trong hắn tiêu tan quá nửa.

Cái quỷ gì cơ?

Cái quỷ gì cơ?

Nghe Từ Chân nói thế, Diệp Quân ngây người ra, đây là câu hỏi kiểu gì vậy?

Nhìn vẻ mặt đầy khiếp sợ của Diệp Quân, Từ Chân chớp chớp mắt, nhẹ đặt tay phải lên ngực hắn, tiếp đó, cô ta đẩy ngã hắn, dịu dàng nói: “Đừng xấu hổ, ta không có ý gì khác, chỉ muốn làm một cuộc phỏng vấn đơn thuần, cậu có thể coi ta là Từ Thụ cũng được”.
 
Chương 1957


Chương 1957

Diệp Quân cứng đờ cả mặt, còn có thể chơi như vậy sao?

Thấy Diệp Quân có vẻ đề phòng, Từ Chân quyết định đổi đề tài: “Cậu quen biết Từ Thụ như thế nào?”

Bát Uyển!

Diệp Quân liếc nhìn Từ Chân, âm thầm thở dài một hơi, vấn đề này coi như còn bình thường.

Từ Chân thúc giục: “Nói mau nào”.

Diệp Quân gật đầu, nghĩ tới Bát Uyển, trên môi hắn vô thức nở một nụ cười: “Ở một thôn nhỏ…”

Diệp Quân thong thả kể ra cho Từ Chân nghe câu chuyện của mình và Bát Uyển, khi nhắc tới suối nước nóng ở Chân Thần Giới, đáy mắt Từ Chân như vụt sáng, khiến Diệp Quân lại do dự.

Thấy thế, Từ Chân vội vàng hỏi: “Khi đó Từ Thụ chủ động à?”

Diệp Quân do dự giây lát rồi gật đầu.

Đúng là Từ Thụ chủ động thật!

Từ Chân thì thào: “Tiểu Thụ háo sắc ghê”.

Từ Thụ: “…”

Lúc này, đầu óc Diệp Quân đã nặng trĩu, chỉ muốn nằm vật ra ngủ.

Từ Chân vội hỏi: “Quá trình như thế nào? Quá trình khi đó như thế nào?”

Diệp Quân chỉ lắc đầu theo bản năng: “Không dành cho thiếu nhi”.

“Hồ đồ!”

Từ Chân dường như rất nôn nóng: “Ta có phải thiếu nhi đâu… Nói mau nào”.

Diệp Quân lại lắc đầu: “Cái loại cảm giác này, không thể miêu tả thành lời”.

Từ Chân nhíu mày: “Không thể tả thành lời?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy, cần chính mình tự cảm thụ mới được…”

Lúc này, hắn đã hoàn toàn say túy lúy, nếu không, chắc chắn hắn sẽ không nói những lời kiểu đó với Từ Chân đâu.

Hiện tại hắn chỉ muốn đánh một giấc.

Thấy Diệp Quân sắp ngủ mất, Từ Chân vội vã lay hắn: “Cậu chớ có ngủ vội, mau nói lại quá trình cậu với Tiểu Thụ…”

Diệp Quân bất đắc dĩ bảo: “Những chuyện phòng the riêng tư sao có thể nói ra?”

Từ Chân nghiêm túc bảo: “Cậu có thể coi ta là Tiểu Thụ”.

Diệp Quân trợn trắng mắt, đầu gục qua một bên, chuẩn bị ngủ tại chỗ.

Từ Chân vội vàng chỉnh đầu hắn ngay ngắn lại: “Nói xong ta sẽ để cậu ngủ”.

Diệp Quân bắt đầu tức giận, đột ngột lật người, đè Từ Chân xuống dưới: “Tỷ thử cảm thụ một chút là biết liền”.

Nói đoạn, không để Từ Chân có thời gian phản ứng lại, hắn đã áp môi xuống.

Cưỡng hôn!

Từ Chân trợn tròn mắt, hai tay nắm chặt ga giường.

Cảm thụ được đôi môi trơn mềm ấm áp của Từ Chân, đáy lòng Diệp Quân chợt phừng cháy lên một ngọn lửa vô danh, thoáng chốc đã thiêu đốt khắp người.

Thú huyết sôi trào!

Lửa dục thiêu thân!
 
Chương 1958


Chương 1958

Khoảnh khắc ấy, cả gian phòng không một tiếng động.

Diệp Quân bắt đầu được nước lấn tới, chậm rãi cạy môi răng Từ Chân ra, tiến quân vào trong, khi hai vật non mềm…

Nằm dưới thân Diệp Quân, Từ Chân chăm chú nhìn hắn, ánh mắt từ ngạc nhiên biến thành lạnh lẽo, tay phải chậm rãi nắm chặt.

Ngay sau đó, căn phòng chợt trở nên hư ảo.

Đúng lúc này, Diệp Quân lại chậm rãi mở mắt, khi thấy người nằm dưới mình là Từ Chân, đầu óc hắn như trống rỗng, giây lát sau, hắn nhảy bắn ra, sắc mặt kinh ngạc như không thể tin nổi.

Mẹ nó!

Mình vừa làm gì vậy?

Từ Chân nhìn Diệp Quân, không nói một lời, ánh mắt rất bình thản.

Diệp Quân vội chạy vào trong nhà tắm, mở vòi nước. Khi dòng nước lạnh băng tưới lên đầu, loại cảm giác buốt giá kích thích não bộ, khiến hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.

Mình vừa làm gì?

Diệp Quân không sao tin nổi.

Uống say là ra chuyện.

Hồi lâu sau, Diệp Quân mới quay ra, Từ Chân còn nằm trên giường, không nói một lời.

Diệp Quân chần chờ giây lát mới bước lại gần giường: “Chân… Chân tỷ…”

Chân tỷ!

Từ Chân vẫn không nói gì.

Diệp Quân thận trọng liếc nhìn Từ Chân, thấy sắc mặt cô ta vẫn bình thản như trước, không hề có chút tức giận, song điều đó càng khiến hắn căng thẳng đến luống cuống.

Lúc này, Từ Chân đột nhiên cất lời: “Nằm xuống đi”. Diệp Quân do dự giây lát rồi nằm xuống sàn.

Từ Chân lại bảo: “Nằm lên giường”.

Diệp Quân chỉ im lặng không nói.

Từ Chân bình thản bảo: “Chẳng phải vừa rồi to gan lắm sao?”

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, nằm vật xuống giường, tỷ còn không sợ, ta đây sợ cái gì.

Lần này hắn cũng bất chấp.

Từ Chân chậm rãi nhắm mắt: “Ngủ đi”.

Ngủ!

Diệp Quân nhìn sang Từ Chân, sau đó chầm chậm nhắm mắt, nhưng lúc này, cơn buồn ngủ trong hắn đã bay sạch.

Lát sau, Diệp Quân đột nhiên gọi: “Chân tỷ?”

Nhưng Từ Chân không đáp.

Diệp Quân lại nói: “Tỷ đừng giận… Ta… Ta nói lại tường tận cho tỷ nghe”.

Từ Chân chậm rãi mở mắt, hứng thú nổi lên: “Nói đi”.

Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ ra.

Từ Chân thúc giục: “Nói mau đi”.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi bắt đầu kể.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom