Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1919


Chương 1919

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hắn đặt con tôm hùm trong tay xuống, đứng dậy theo cô gái đi sang một bên.

Hiên Viên Lăng nhìn theo với vẻ tò mò.

Hai người đi tới vườn hoa, Diệp Quân giữ im lặng trên suốt quãng đường.

Mộc Uyển Du thấp giọng hỏi: “Anh còn giận tôi?”

Hắn lắc đầu cười: “Không đến nỗi”.

Mộc Uyển Du dừng bước nhìn hắn.

Diệp Quân cười: “Thế giới nơi tôi sống khác với cô, vậy nên quan niệm đối nhân xử thế của chúng ta cũng sẽ khác nhau. Hành động của tôi ở nơi này đúng là có phần cực đoan, cô không chấp nhận được cũng là bình thường”.

Mộc Uyển Du siết chặt hai tay, cắn nhẹ môi dưới, nhìn hắn với đôi mắt dần ướt át.

Diệp Quân thở dài: “Uyển Du, cô là người tốt, nhưng hai chúng ta không đến từ cùng thế giới. Nói vậy không có nghĩa là ai thượng đẳng hơn ai, mà là hoàn cảnh sinh sống của chúng ta khác nhau. Thế giới của tôi không cho phép mềm lòng, một khi gặp kẻ địch thì phải lập tức trừ khử, bằng không sẽ gặp hậu hoạn vô cùng”.

Mộc Uyển Du lắc đầu: “Anh vẫn còn giận”.

Diệp Quân không đáp.

Cô gái ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt trào ra: “Tôi biết anh giận vì tôi không tin anh. Nếu lúc đó tôi không lập tức chỉ trích mà từ tốn hỏi han nguyên nhân, tôi biết anh sẽ giải thích. Nhưng tôi lại không làm vậy, là tôi không tin anh…”

Hai dòng lệ càng trào ra mãnh liệt.

Diệp Quân rút khăn giấy ra, vừa định đưa lên lau khô cho cô ấy thì sực nhớ ra điều gì mà dừng lại. Một hồi sau, hắn đặt tờ giấy vào tay cô, nhẹ giọng nói: “Hai chúng ta không hợp nhau, Uyển Du, vì tôi còn tàn nhẫn hơn những gì cô thấy gấp trăm nghìn lần!”

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Để lại Mộc Uyển Du ngây ngốc đứng tại chỗ như người mất hồn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.



Vừa trở về chỗ ngồi, Diệp Quân đã thấy Tô Tử xuất hiện trước mặt: “Chúng ta đi dạo một chút”.

Hắn gật đầu: “Được thôi”.

Tô Tử mỉm cười, hết sức tự nhiên khoác lấy tay hắn, rời khỏi nhà họ Tô.

Cô gái có hình xăm bên cạnh Cố Vân Mạn thấp giọng nói: “Cô ơi, tên đó… hình như mê gái lắm!”

Cố Vân Mạn hỏi: “Con thấy hắn đẹp trai không?”

Cô gái gật đầu.

Tuy giữa hai bên đã xảy ra một số chuyện không vui, nhưng có sao nói vậy, dung mạo Diệp Quân không phải hạng tầm thường, làm cô gái không cách nào nói trái lương tâm được.

Cố Vân Mạn nhìn người thanh niên đang đi xa: “Lam nhan họa thủy!”

Cô gái: “…”

Hiên Viên Lăng nhìn theo đầy tò mò.



Rời khỏi nhà họ Tô rồi, Diệp Quân và Tô Tử dạo bước trên đường.

Hôm nay Tô Tử khoác một bộ lễ phục trắng muốt, tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp, đầy đặn đúng chỗ khiến vô số đàn ông phải động lòng.

Cô ấy thì thầm hỏi: “Anh và Uyển Du…”
 
Chương 1920


Chương 1920

Diệp Quân chỉ lắc đầu.

Tô Tử: “Mấy ngày qua cậu ấy đau buồn cực kỳ, tôi chưa từng thấy cậu ấy như thế bao giờ”.

Diệp Quân không nói gì.

Tô Tử: “Anh giận thật sao?”

Sau một hồi im lặng, Diệp Quân mới thở dài: “Nói mấy thứ này cũng không có ý nghĩa gì đâu. Ngày mai chúng ta khởi hành đến Yến Kinh à?”

Tô Tử gật đầu: “Tôi sắp xếp cả rồi, sáng mai đi ngay”.

Diệp Quân gật đầu rồi ngẩng lên nhìn bầu trời. Cha và cô cô chắc chắn cũng đang ở nơi ấy, phải tìm cách gặp mặt mới được.

Mà một khi gặp họ rồi, hắn chắc chắn sẽ tìm được người hắn muốn tìm.

Quan trọng nhất là phải nói cha nhanh chóng giải trừ phong ấn.

Có Chân Thần ở đây, an nguy của Từ Kính, Từ Thụ và những người khác cũng không còn là vấn đề.

Tô Tử bỗng hỏi: “Anh biết Hiên Viên Lăng?”

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ: “Biết”.

Tô Tử tò mò: “Biết khi nào?”

Diệp Quân cười: “Cô ấy tặng tôi một thanh kiếm cách đây không lâu, tôi đáp trả bằng hai quyển phương pháp tu luyện”.

Tô Tử nghe thế thì ồ lên.

Diệp Quân: “Cô thích món quà ấy chứ?”

Tô Tử vội vàng cầm đá Nữ Oa ra, rạng rỡ nói: “Thích! Thích vô cùng!”

Như nghĩ đến điều gì, cô ấy lại nói: “Thứ này không phải đá thường đúng không? Tại tôi thấy Hiên Viên Lăng có ý muốn giành”.

Diệp Quân chỉ nói: “Cô mang theo trên người sẽ được lợi nhiều”.

Tô Tử liếc nhìn hắn, cười mỉm chi: “Được!”

Hai người vừa đi vừa chuyện trò rôm rả.

Diệp Quân thích cảm giác an tĩnh này. Cho đến bây giờ, hắn có rất nhiều suy nghĩ trong lòng. Nơi này khác với vũ trụ Quan Huyên, con người sống trên đời không nên chỉ biết mỗi tu luyện và chiến đấu…

Ở vũ trụ Quan Huyên, một khi tu luyện thì có thể kéo dài từ mấy chục đến mấy trăm năm, cứ thế mà ngồi đả tọa, tuy sức mạnh tăng lên nhưng đồng thời cũng đánh đổi rất nhiều.

Mà đáng sợ nhất, chính là mất đi nhân tính của mình.

Đặc biệt là vị cô cô váy trắng nhà hắn.

Vì có cha nên cô cô mới giữ lại nhân tính, bằng không thì… vị này mà không còn nhân tính thì không biết sẽ đáng sợ đến cỡ nào.

Nhân tính.

Diệp Quân vươn tay, gọi một thanh kiếm xuất hiện. Hắn chợt nhận ra kiếm đạo của mình vẫn đang miệt mài theo đuổi hai chữ vô địch, cũng chính là theo đuổi Thần tính, trong khi đó nhân tính còn chưa tu luyện xong!

‘Phàm’ ư?

Diệp Quân nhắm mắt lại.

Hắn… đã thật sự nhập phàm chưa?
 
Chương 1921


Chương 1921

Chưa thì nói gì đến nhập Thần?

Nghĩ đến đây, hắn bất ngờ bật cười.

Bởi vì đã thông suốt rồi!

Thứ mà kiếm đạo của hắn còn thiếu chính là chưa bao giờ thật sự nhập phàm, đã vậy thì làm sao có thể nhập Thần?

Thanh kiếm trong tay hắn bỗng rung lên.

Diệp Quân ngẩng đầu, thấy luồng sức mạnh bí ẩn kia lại ập đến thì cả kinh, vội vàng áp kiếm ý xuống.

Sức mạnh kia thấy kiếm ý không còn thì cũng tan đi.

Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm.

Kiếm ý của hắn đã xảy ra chất biến, nhưng vẫn không thể đối kháng với thứ ấy.

Chỉ có thể nhịn vậy!

Hảo hán không ngại chút khó khăn!

Nhưng hắn cũng tò mò muốn biết, một khi giải phong ấn thì hắn sẽ đạt đến trình độ nào?

Bên cạnh hắn, Tô Tử cảm nhận được kiếm ý vô cùng đáng sợ kia thì trân trối nhìn sang.

Thấy ánh mắt hãi hùng của cô ấy, Diệp Quân cười nói: “Thật ra thì tôi là kiếm tu đấy”.

Tô Tử càng trợn mắt: “Kiếm tu?!”

Diệp Quân gật đầu: “Chính xác”.

Tô Tử: “Vậy anh biết ngự kiếm phi hành không?”

Diệp Quân: “Tạm thời không làm được”.

Tô Tử mỉm cười: “Nghĩa là sau này có thể?”

Thấy hắn gật đầu, cô ấy cười hì hì: “Vậy khi ấy dẫn tôi bay lên cùng được không?”

Diệp Quân phá ra cười: “Đương nhiên rồi!”

Tô Tử mỉm cười nhìn sang, đoạn ôm chặt lấy cánh tay hắn, thì thầm trong lòng: “Vậy anh biết tôi thích anh không?”

Người này đang đứng ngay cạnh cô, nhưng cô lại thấy cách xa quá đỗi.

Làm cô không dám thổ lộ cõi lòng, chỉ sợ sẽ không được như ý.

Nhưng nếu cứ chôn giấu… thì cô lại sợ một ngày nào đó hắn sẽ đột ngột rời đi.

Cảm giác ấy, mãnh liệt vô cùng!

Tô Tử buột miệng: “Tôi nói cho anh nghe câu này!”

Thấy Diệp Quân quay lại, cô hô to: “I love you!”

Diệp Quân lặp lại đầy khó hiểu: “Ai lớp diu?”

Tô Tử gật đầu: “Đúng thế!”

Diệp Quân càng không hiểu: “Nghĩa là gì?”

Tô Tử vịn tay hắn, khúc khích cười: “Là một cách chào hỏi của hệ Ngân Hà”.

Diệp Quân lầm rầm lặp lại: “Ai lớp diu…”

Khóe môi cô gái cong lên thành một nụ cười xinh đẹp tuyệt trần.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trong lúc vô tình đã đi đến một góc phố vắng vẻ ít người.

Đúng lúc này, có một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt họ.
 
Chương 1922


Chương 1922

Tô Tử vừa nhìn thấy người này thì biến sắc.

Diệp Quân chỉ nắm lấy tay cô, khẽ mỉm cười.

Nụ cười khiến bao lo âu trong lòng cô gái đều bốc hơi.

Chỉ còn lại cảm giác an toàn.

Cô cũng không biết vì sao, chỉ biết sự hiện diện của người này làm mình an tâm vô cùng.

Diệp Quân nói với gã đàn ông kia: “Tao đang tự hỏi. Nhà họ Lý đã bị diệt, nhà họ Vương thì không rảnh hơi đâu mà tìm tới báo thù, nên rốt cuộc mày là do ai phái tới?”

Đối phương hừ cười: “Mày quên những gì mày đã làm nhanh vậy à?”

Diệp Quân cau mày: “Tao làm gì?”

Gã đàn ông quắc mắt: “Người của bọn tao mà cũng dám giết, gan mày to bằng trời rồi!”

Diệp Quân càng khó hiểu: “Người của bọn mày?”

Gã đàn ông không giải thích thêm nữa mà cầm thanh trường đao đeo sau lưng ra, chân trái bước tới nửa bước, vận khí trong người. Lưỡi đao trong tay gã sáng lên tia sáng lạnh lùng.

Diệp Quân chỉ im lặng quan sát.

Chỉ thấy đối phương bước tới, gầm lên: “Khai Thiên Tích Địa!”

Nhưng thứ hạ xuống không phải đao, mà là một khẩu súng nhằm thẳng Diệp Quân mà bóp cò.

Tô Tử biến sắc kịch liệt, vội vàng nhào tới che cho hắn, hai mắt nhắm nghiền.

Đoàng!

Tiếng súng nổ vang lên.

Khi Tô Tử mở mắt ra, gã đàn ông đã bay ngược ra sau mấy trượng với một thanh kiếm cắm giữa trán.

Vào khoảnh khắc gã móc súng, kiếm của Diệp Quân cũng đã đâm phập vào mục tiêu, khiến phát đạn đi chệch hướng.

Trong vòng mười trượng, kiếm nhanh hơn súng.

Ngoài mười trượng, chỉ cần dùng Huyền khí, kiếm vẫn nhanh hơn!

Thấy Diệp Quân bình an vô sự, Tô Tử thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Quân liếc nhìn gã đàn ông rồi kéo cô gái rời đi, nào ngờ lại nghe gã cất giọng khàn đặc: “Vị Lai Tông của tao sẽ không tha cho mày!”

Vị Lai Tông?!

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân biến sắc: “Ưng Thanh!”

Đoạn hắn chạy lại, nói với gã đàn ông: “Ông biết Ưng Thanh không? Bảo bà ấy đến gặp tôi, tôi có thể ân xá cho…”

Gã đàn ông trợn trừng nhìn hắn, dữ tợn gằn ra: “Tổ sư sẽ không tha cho mày! Sẽ giết cả nhà mày!”

Nói rồi nằm vật ra tắt thở.

Diệp Quân: “…”

Ưng Thanh: “…”

Chết rồi!

Sắc mặt Diệp Quân khó xem cực kỳ.

Hắn không ngờ hai người này lại là người của Vị Lai Tông.
 
Chương 1923


Chương 1923

Là thủ hạ của Ưng Thanh.

Một người không hề xa lạ gì với hắn, thậm chí còn từng xảy ra hiềm khích.

Sau lần đó, bà ấy đã bị mẹ hắn là Tần Quan cách chức, đuổi về hệ Ngân Hà.

Vậy mà lần này đến đây hắn lại quên khuấy!

Tô Tử đi tới cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Anh biết lai lịch người này?”

Diệp Quân gật đầu: “Nếu gã không nói dối thì thủ lĩnh của gã là người quen của tôi”.

Tô Tử: “Vị Lai Tông?”

Diệp Quân: “Đúng”.

Tô Tử: “Vậy có thể đi hỏi thăm cái cô Hiên Viên Lăng kia thử xem!”

Hai mắt Diệp Quân sáng lên. Đúng rồi, Hiên Viên Lăng đến từ Yến Kinh, học sâu biết rộng, chắc chắn sẽ biết về Vị Lai Tông.

Hắn đáp ngay: “Không biết cô ấy có đi Yến Kinh luôn không?”

Tô Tử: “Để tôi đi hỏi”.

Nói rồi thì rút điện thoại ra bấm bấm.

Một hồi sau, cô ấy cất nó vào, nói với Diệp Quân: “Đi rồi, nhưng tôi biết cô ấy ở đâu”.

Diệp Quân cười: “Vạn Kiếm Sơn Trang”.

Tô Tử gật đầu: “Chính xác”.

Diệp Quân: “Tôi nhờ Tiểu Tuyết dẫn đi là được”.

Tô Tử: “Tôi đi cùng anh”.

Diệp Quân lắc đầu: “Ngày mai đã phải lên đường rồi, mà cô còn nhiều việc cần xử lý. Để tôi đi hỏi thăm trước rồi trở về nhà họ Tô, ngày mai chúng ta cùng đi Yến Kinh”.

Về nhà họ Tô?

Tô Tử mừng thầm trong bụng, mỉm cười đáp: “Được”.

Mà cô ấy quả thật cũng còn rất nhiều việc phải làm.

Diệp Quân: “Ừm”.

Tô Tử gọi Tiểu Tuyết đến. Diệp Quân đưa Tô Tử về nhà rồi cùng Tiểu Tuyết đến Vạn Kiếm Sơn Trang.

Không lâu sau đã đến nơi.

Hắn vừa mới xuất hiện đã được một ông lão tóc trắng ra tiếp đón: “Diệp công tử”.

Diệp Quân gật đầu: “Cô Lăng có ở đây không?”

Ông lão: “Có, nhưng hiện đang tắm rửa. Mời cậu đến phòng khách đợi trong chốc lát, cô ấy sẽ đến ngay”.

Diệp Quân: “Được”.

Hắn được dẫn đến phòng khách, bên trong bài trí cực kỳ trang nhã, nào là tranh thủy mặc treo trên tường và kệ gỗ chất đầy những quyển sách cổ.

Đúng lúc này, Hiên Viên Lăng xuất hiện. Cô ấy không mặc váy dài nữa, thay vào là một bộ trường bào màu trắng giản dị, không có họa tiết trang điểm, để tóc xõa tung sau vai.

Trông trang nhã vô cùng.

Gương mặt cô lại bị che phủ bởi một lớp khăn lụa, chỉ còn nhìn thấy ánh mắt.

Hiên Viên Lăng chậm rãi đi đến, ngồi xuống đối diện dh, tự mình pha trà, cười nói: “Không ngờ anh Diệp lại đến đây”.
 
Chương 1924


Chương 1924

Diệp Quân mỉm cười: “Tôi đến để hỏi thăm một vài huyện”.

Hiên Viên Lăng: “Mời anh”.

Diệp Quân nghiêm túc hỏi: “Cô có biết Vị Lai Tông không?”

Vị Lai Tông?

Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt cô gái: “Anh biết?”

Diệp Quân gật đầu: “Có thể nói tường tận cho tôi không?”

Hiên Viên Lăng: “Vị Lai Tông là một trong hai tông môn lớn ở hệ Ngân Hà chúng tôi, cái còn lại là Ngân Hà Tông. Dưới hai tông môn này là bốn gia tộc lớn: Dương, Tần, Hiên Viên và Xi”.

Nói đến đây, cô ấy ngẩng lên nhìn Diệp Quân: “Anh từ hệ Ngân Hà hay bên ngoài hệ Ngân Hà?”

Diệp Quân đáp: “Bên ngoài”.

Đáy lòng Hiên Viên Lăng khẽ run, bàn tay cầm tách trà cũng siết lại.

Diệp Quân: “Vậy tộc Hiên Viên của cô Lăng đây chính là một trong bốn gia tộc lớn?”

Hiên Viên Lăng gật đầu, rót một tách cho hắn: “Mời anh”.

Diệp Quân cầm lên nhấp một ngụm: “Cô có thể liên lạc với Vị Lai Tông hay người phụ trách Ngân Hà Tông không?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Trụ sở chính của hai thế lực này nằm ở tinh vực Ngân Hà chứ không ở Lam Tinh. Tôi tạm thời không thể đến đó, cho dù có thể cũng không gặp được những người đứng đầu”.

Diệp Quân gật gù: “Tôi hiểu rồi”.

Hiên Viên Lăng nhìn hắn: “Anh Diệp có quen biết với Tông chủ Vị Lai Tông?”

Diệp Quân gật đầu: “Biết”.

Hiên Viên Lăng không nói gì thêm, chỉ nâng tách lên uống trà.

Diệp Quân nói: “Tôi có một chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ”.

Hiên Viên Lăng: “Mời nói”.

Diệp Quân: “Tôi có một người bạn tên Mộc Uyển Du, sắp lên đường đến Yến Kinh nhưng thân cô thế cô, dễ bị ức hiếp. Cô có thể giúp tôi chăm sóc cô ấy không?”

Hiên Viên Lăng nhìn hắn: “Chuyện nhỏ”.

Diệp Quân: “Nhưng đừng nói là tôi nhờ”.

Hiên Viên Lăng thắc mắc: “Vì sao?”

Diệp Quân chỉ cười không đáp.

Hiên Viên Lăng cũng không hỏi thêm.

Diệp Quân đứng dậy: “Sau này gặp lại, cô Lăng”.

Hiên Viên Lăng bỗng hỏi: “Ngày mai anh đến Yến Kinh?”

Hắn gật đầu: “Phải”.

Hiên Viên Lăng khẽ cười: “Vậy chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại thôi”.

Diệp Quân hỏi: “Cô cũng đến đó?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân cười: “Vậy hẹn gặp ở Yến Kinh!”

Hiên Viên Lăng: “Đến đó rồi, mời anh Diệp đến nhà chúng tôi làm khách một chuyến”.
 
Chương 1925


Chương 1925

Diệp Quân gật đầu: “Được thôi”.

Hiên Viên Lăng nhìn vào mắt hắn: “Tôi thật lòng đấy”.

Diệp Quân thoáng ngẩn ra: “Ừ”.

Hiên Viên Lăng mỉm cười: “Vậy chúng tôi sẽ cung kính chờ anh đến”.

Diệp Quân ôm quyền: “Cáo từ”.

Nói rồi xoay người rời đi.

Hiên Viên Lăng nhìn theo, khẽ thì thầm: “Sao tôi lại có cảm giác anh sẽ thu phục được thanh kiếm của nhà Hiên Viên nhỉ…”

Nói xong thì xoay người rời đi.

Đúng lúc này, một chiếc xe từ xa trờ tới rồi dừng lại, để một cô gái bước xuống.

Chính là Tô Tử.

Hiên Viên Lăng nhìn thấy đối phương thì sửng sốt.

Tô Tử đi đến, mỉm cười hỏi: “Cô Lăng, chúng ta trò chuyện một chút được không?”

Hiên Viên Lăng cười đáp: “Đương nhiên”.

Trong phòng khách.

Tô Tử và Hiên Viên Lăng ngồi đối diện nhau.

Hiên Viên Lăng chỉ vào ly trà trước mặt đối phương: “Anh Diệp vừa đi rồi”.

Tô Tử gật đầu: “Tôi biết”.

Hiên Viên Lăng cười: “Cô Tô đến tìm tôi, hẳn là có chuyện gì?”

Tô Tử gật đầu, lấy sợi dây chuyền có đính viên đá Nữ Oa ra: “Tôi muốn biết vật này rốt cuộc là gì”.

Hiên Viên Lăng rơi vào im lặng.

Tô Tử chân thành nói: “Xin cô hãy cho tôi biết”.

Hiên Viên Lăng: “Anh Diệp không nói cho cô?”

Tô Tử lắc đầu: “Anh ấy không chịu”.

Hiên Viên Lăng nhìn đối phương, nhẹ giọng nói: “Vậy thì anh ta tốt với cô thật đấy”.

Đôi tay Tô Tử chậm rãi siết lại: “Vật này đắt giá lắm sao?”

Hiên Viên Lăng thở dài: “Cô Tô à, sản nghiệp của gia đình cô ước chừng có giá trị tầm năm mươi tỉ, nhưng có lấy con số đó nhân lên trăm lần cũng chưa bằng viên đá này”.

Tô Tử ngây ngẩn.

Hiên Viên Lăng: “Đây là đá Nữ Oa, một trong mười món Thần khí của Hoa Hạ ta, là Thần vật chân chính với độ quý giá cô không cách nào tưởng tượng được. Mang nó trên người, không chỉ được mãi mãi xinh đẹp, kéo dài tuổi thọ, mà còn có thể che chở cho người không phải tu giả, còn nếu là tu giả thì nó sẽ càng đáng sợ…”

Cô gái lắc đầu cười khổ: “Tóm lại, nó vô cùng vô cùng quý giá, nếu không phải là đồ của anh Diệp thì tôi cũng muốn cướp đấy”.

Tô Tử im lặng nhìn viên đá với đôi tay nắm chặt.

Sắc mặt Hiên Viên Lăng trở nên phức tạp: “Nói thật nhé, tôi có hơi ghen tị với cô. Báu vật ngần này mà anh ta nói cho là cho…”

Cô ấy lắc đầu: “Quá mức hào phóng rồi”.

Đây là những lời thật lòng. Hiên Viên Lăng thật sự đã sinh lòng ước ao lẫn ghen tị khi thấy viên đá Nữ Oa được Diệp Quân đưa cho Tô Tử.
 
Chương 1926


Chương 1926

Mấu chốt là anh ta còn biết đây là Thần vật gì!

Thời buổi này cua gái mà cũng chơi lớn vậy luôn sao?

Tô Tử chợt thu dây chuyền về, đứng dậy nói: “Cảm ơn cô”.

Hiên Viên Lăng mỉm cười: “Không có gì. Đến Yến Kinh rồi, cô có việc cần thì cứ liên hệ tôi”.

Rồi đưa một tấm thiếp màu vàng qua: “Đây là phương thức liên lạc”.

Tô Tử cũng không từ chối, nhận lấy rồi cười đáp: “Hẹn gặp lại ở Yến Kinh”.

Nói xong thì vội vã rời đi.

Hiên Viên Lăng tiễn đối phương đến cửa, thấy chiếc xe đi rồi mới thì thầm: “Nhất định phải mời anh ta đến dự tiệc sinh nhật mình…”



Sau khi trở về nhà họ Tô, Diệp Quân về lại phòng theo sự hướng dẫn của Tiểu Tuyết.

Hắn ngồi xếp bằng xuống đất, tiếp tục vận chuyển tâm pháp Vũ Trụ Quan Huyên trong cơ thể.

Huyền khí trong người hắn hiện giờ đã đủ để tung ra năm tia kiếm khí.

Năm tia!

Lấy sức mạnh hiện nay của hắn, cho dù không cần Huyền khí, chỉ dùng ý niệm để điều khiển kiếm thì cũng đã vượt xa người thường, vì vậy bây giờ không chỉ tích tụ huyền khí để tự vệ nữa.

Mà là để dồn sức phá phong ấn kia!

Hắn muốn xem nó mạnh đến cỡ nào.

Vì hắn không cam lòng bị áp chế mãi.

Bất tri bất giác đã đến nửa đêm.

Cửa phòng Diệp Quân bị đẩy ra, Tô Tử bước vào.

Hắn không khỏi ngạc nhiên khi thấy cô gái xuất hiện trong bộ váy ngủ màu trắng, mái tóc còn ẩm ướt như vừa tắm gội xong.

Tô Tử cười: “Biết ngay là anh chưa ngủ mà!”

Đoạn chậm rãi đi tới.

Diệp Quân đang cười cười thì thấy Tô Tử kéo cổ áo ngủ ra, bèn giật mình: “Này… tiến triển thế này có hơi nhanh quá không?!”

Tô Tử thoáng ngẩn ra, đoạn xấu hổ nguýt hắn: “Anh nghĩ gì vậy hả? Tôi chỉ muốn cho anh xem dây chuyền thôi!”

Diệp Quân ghé mắt nhìn, thấy cô ấy đã đeo viên đá Nữ Oa hắn tặng lên. Cho dù trong đêm tối, nó vẫn tỏa sáng lấp lánh, đá quý bình thường không thể bì kịp.

Ra là hiểu lầm!

Diệp Quân xấu hổ.

Mình càng lúc càng bậy bạ thế này chắc chắn là do huyết mạch rồi.

Huyết mạch Phong Ma: “…”

Tô Tử thẹn thùng nhìn hắn: “Đẹp không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đẹp”.

Tô Tử: “Dây chuyền này hẳn là đắt lắm nhỉ?”

Diệp Quân cười: “Không đắt, chỉ là trang sức bình thường, trông đẹp mắt hơn tí thôi”.
 
Chương 1927


Chương 1927

Tô Tử nhìn hắn một hồi rồi cúi đầu: “Ừm”.

Đoạn không để hắn mở miệng, cô ấy ngẩng lên, ấn một nụ hôn lên môi hắn.

Diệp Quân hóa đá tại chỗ.

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì cô gái đã tách ra, chớp chớp đôi mắt, hai má rực lửa: “Anh đừng nghĩ nhiều, đây chỉ là cách cảm ơn đặc biệt ở hệ Ngân Hà thôi, không có ý gì khác!”

Nói rồi vội vã chạy ù đi.

Để lại Diệp Quân im lặng đứng tại chỗ, thầm nghĩ phương thức cảm ơn của hệ Ngân Hà này… cũng tốt ghê!

Sáng sớm hôm sau, những tia nắng len lỏi vào, phủ một tông màu ấm áp lên căn phòng.

Diệp Quân cảm thấy trên mũi mình có gì đó nhồn nhột, khi vừa mở mắt ra thì đã đối diện với một gương mặt mỹ mạo tuyệt trần.

Không phải Tô Tử thì là ai?

Thấy hắn đã tỉnh giấc, cô ấy cười: “Dậy thôi nào”.

Diệp Quân cong môi, ngồi dậy vươn vai. Từ khi đến hệ Ngân Hà, hắn chợt nhận ra mình khá là thích ngủ nướng.

Cũng hiểu vì sao cha lại giao lại quyền lực sớm đến vậy.

Bởi vì cuộc sống tự do sướng vãi ra!

Cha đúng là biết hưởng thụ mà.

Diệp Quân không mặc đồ khi đi ngủ, nên vừa vạch chăn ra đã khiến mặt Tô Tử đỏ lựng như cà chua. Ngại ngùng là thế nhưng cô ấy vẫn không kiềm được mà len lén nhìn.

Vóc người Diệp Quân rất tốt, tuy sức mạnh thân xác và phòng ngự bị phong ấn nhưng cơ bắp vẫn còn, cũng không phải kiểu vai u thịt bắp mà là có đường cong rõ ràng, không hề khoa trương.

Giống như đàn ông thích ngắm gái đẹp, phụ nữ cũng thích ngắm trai đẹp vậy.

Như nghĩ đến điều gì đó, Tô Tử vội lấy tới một bộ quần áo.

Diệp Quân: “Để đó tôi tự thay”.

Tô Tử cười rúc rích: “Anh sợ bị tôi thả dê chứ gì?”

Diệp Quân nhếch môi: “Không phải ý đó”.

Tô Tử cười cười rồi không hỏi thêm nữa, im lặng giúp hắn thay quần áo vào.

Cô ấy giúp hắn chỉnh lại cổ áo, đoạn vui vẻ cười: “Đẹp trai quá đi à!”

Diệp Quân chỉ cười không nói.

Tô Tử: “Đi ăn sáng thôi”.

Nói rồi nắm tay dẫn hắn ra ngoài.

Dọc đường đi, những người trong nhà họ Tô nhìn thấy họ đều vội vàng hỏi thăm sức khỏe, đối xử với Diệp Quân cũng tôn trọng vô cùng.

Ai bảo ngay cả người ngu cũng nhìn ra mối quan hệ giữa tiểu thư nhà mình và cậu chàng họ Diệp này là gì làm chi?

Không lâu sau, Tô Tử và Diệp Quân có mặt tại phòng ăn. Bữa sáng đã được chuẩn bị đầy đủ.

Diệp Quân cũng không khách khí, lập tức vào bàn nhập tiệc.

Tô Tử nói: “Chị Cố và những người khác đã đi về trước rồi”.

Diệp Quân nhìn lên: “Nói vậy là lần này chỉ có hai chúng ta đi?”
 
Chương 1928


Chương 1928

Tô Tử: “Đúng thế”.

Diệp Quân mỉm cười: “Cũng tốt”.

Tô Tử chợt hỏi: “Sau khi tìm được người anh muốn tìm ở Yên Kinh rồi, anh sẽ…”

Cô ấy khựng lại, nhìn đối phương với vẻ hoang mang lo lắng.

Diệp Quân chỉ cười: “Tôi sẽ đi”.

Tô Tử rũ đầu: “Ồ”.

Tự dưng không còn hứng thú ăn uống nữa.

Diệp Quân nhìn cô gái: “Cô không có ý định tu luyện sao? Như… Hiên Viên Lăng ấy?”

Tô Tử nhìn lại: “Vậy anh bằng lòng dạy tôi chứ?”

Cô ấy biết phương pháp tu hành của người Cổ Võ vô cùng quý giá, người thường nếu muốn theo chỉ có nước thi vào học viện Ngân Hà, hoặc xuất thân từ một số gia tộc lâu đời kín tiếng như nhà Hiên Viên.

Diệp Quân cười: “Đương nhiên rồi. Chỉ cần cô muốn học, tôi sẽ đưa cho phương pháp tu luyện tốt nhất”.

Tô Tử nhìn hắn: “Vì sao anh lại tốt với tôi như vậy?”

Diệp Quân sửng sốt.

Tô Tử lặp lại: “Vì sao?”

Cô ấy nhìn thẳng vào hắn, hy vọng có thể nghe thấy một đáp án.

Diệp Quân chỉ cười: “Vì cô rất tốt”.

Tô Tử im lặng cúi đầu.

Diệp Quân chân thành nói: “Từ khi đến đây, chỉ có cô và Uyển Du là đối xử với tôi tốt nhất, nên tôi cũng mong hai cô sẽ có cuộc sống viên mãn”.

Tô Tử ngẩng đầu lên: “Còn nguyên nhân gì nữa không?”

Nguyên nhân khác?

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi: “Chỉ đơn giản mong cô sống tốt thôi, không có ý đồ gì khác…”

Tô Tử liếc hắn một cái rồi cúi đầu xuống đĩa thức ăn, thì thầm: “Sao lại không có ý đồ khác chứ?”. Giọng lí nhí như muỗi kêu làm Diệp Quân không nghe rõ.

Hắn bèn hỏi lại: “Cô nói gì sao?”

Tô Tử lập tức lắc đầu: “Không có”.

Diệp Quân chỉ im lặng nhìn cô một cái.

Cơm nước xong xuôi rồi, hai người lên đường tới sân bay.

Mọi thủ tục đã được thư ký Tiểu Tuyết xử lý. Diệp Quân và Tô Tử lên máy bay, đương nhiên ngồi chung một chỗ.

Máy bay cất cánh khiến Diệp Quân không kiềm được vẻ hứng thú.

Thứ này rất giống với tàu vũ trụ của vũ trụ Quan Huyên, nhưng tốc độ chậm hơn nhiều.

Hắn vẫn luôn thắc mắc vì sao văn minh võ đạo của ngôi sao màu xanh lại thấp đến vậy?

Có chủ nhân bút Đại Đạo, có mẹ hắn, có một số đại lão khác ở đây, đáng lý mà nói thì không nên như vậy chứ.

Nhưng những người đó đều không làm gì để nâng cao văn minh võ đạo nơi này.

Chẳng lẽ họ đang làm mọi cách để duy trì tình trạng hiện tại của nó?

Diệp Quân rơi vào trầm tư.

Rất có khả năng này, bằng không thì Ngân Hà Tông hoàn toàn có thể được đặt ở ngôi sao màu xanh thay vì phải đến tận tinh vực Ngân Hà.
 
Chương 1929


Chương 1929

Diệp Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, môi cong lên thành một nụ cười, cảm thấy ngôi sao màu xanh cứ tiếp tục duy trì thế này cũng tốt thôi.

Trở thành chốn thiên đường cuối cùng của vũ trụ.

Như nghĩ đến điều gì, hắn buột miệng nói: “Khi nào đến Yến Kinh phải liên lạc với cái cô họ Cố kia!”

Tô Tử hỏi: “Anh muốn đến cầu vượt để tìm người kia?”

Diệp Quân gật đầu.

Tô Tử tò mò: “Người bán sách kia rốt cuộc như thế nào?”

Diệp Quân lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Ý là, tôi biết cô ấy nhưng lại không thân quen, nên làm gì cũng phải đi tìm gặp mới được”.

Bởi vì đó là Chân Thần.

Diệp Quân nhìn ra biển mây ngoài cửa sổ. Trong lòng hắn vốn vô cùng tò mò về người này.

Người đã trấn áp Vũ Trụ Kiếp suốt mấy vạn năm.

Vũ Trụ Kiếp đấy!

Nghĩ đến nó, sắc mặt hắn trở nên nặng nề. Tuy chỉ thấy được một góc của Vũ Trụ Kiếp vào ngày đi cùng Từ Nhu nhưng hắn vẫn nhớ như in cảm giác tuyệt vọng ấy.

Quá mức khủng khiếp!

Tô Tử bỗng hỏi: “Đến Yên Kinh rồi, anh còn đi câu lạc bộ Vô Biên không?”

Diệp Quân nghĩ một hồi: “Chắc sẽ đi xem một chút”.

Tô Tử: “Vậy nhớ gọi tôi đấy!”

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Tô Tử cười: “Sợ anh vào rồi không ra được”.

Diệp Quân cong môi: “Tôi thấy cô không nên vào thì hơn”.

Nụ cười của Tô Tử đọng lại: “Vì sao?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Người xinh đẹp như cô mà vào đó thì mấy cô gái khác biết làm thế nào bây giờ?”

Tô Tử thoáng ngẩn ra, đoạn nguýt hắn với một nụ cười chúm chím: “Lúc nào cũng chỉ biết nịnh. Tôi mặc kệ, chừng nào anh sắp đi thì phải dẫn tôi theo”.

Diệp Quân cười: “Được”.

Tô Tử gật đầu, vừa toan mở miệng nói gì thì máy bay bỗng rung lắc.

Diệp Quân nhíu mày.

Tô Tử hoảng hốt bắt lấy tay hắn.

Một giọng nói vang lên trong máy bay: “… Xin quý khách đừng hoảng sợ. Máy bay đang bay qua vùng khí lưu, không có vấn đề gì…”

Ầm!

Nào ngờ lời còn chưa dứt, một tia sét đã ầm ầm bổ vào cánh trái khiến toàn bộ máy bay đong đưa kịch liệt.

Tiếng la hét bao trùm bốn phía.

Sắc mặt Tô Tử trắng bệch như giấy, tay bấu lấy tay Diệp Quân, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
 
Chương 1930


Chương 1930

Sấm chớp rền vang bên ngoài.

Tô Tử run rẩy hỏi hắn: “Chúng ta sắp chết rồi sao?”

Diệp Quân bỗng đứng phắt dậy, nheo mắt nói: “Thiên Đạo nơi này, có ta ở đây mà cũng dám càn rỡ?!”

Ầm!

Tia sét thứ hai nện vào cánh phải khiến máy bay mất thăng bằng, rung lắc dữ dội giữa không trung.

“Chết tiệt!”

Sắc mặt Diệp Quân xấu đi: “Mẹ nó chứ! Mở to con mắt ra xem ông là ai…”

Uỳnh!

Tia sét thứ ba lao xuống.

Máy bay đã hoàn toàn mất thăng bằng.

Diệp Quân ngây ra như phỗng.

Thôi bỏ mẹ!

Thiên Đạo của hệ Ngân Hà không biết hắn!

Bỗng hắn cảm nhận được mình được ai đó ôm lấy.

Tô Tử!

Cô ấy đang ôm lấy hắn thật chặt, trên mặt là một nụ cười. Cô nhận ra… bỗng dưng mình không còn sợ hãi nữa.

Sắc mặt Diệp Quân càng xấu đi.

Không đúng!

Tuyệt đối không phải trùng hợp!

Chắc chắn phải có lý do gì mà Thiên Đạo mới giáng lôi kiếp thế này! Chẳng lẽ là vì hắn?

Không thể nào! Bây giờ hắn đang rất yếu, không đủ để gọi cả thiên kiếp được!

Chẳng lẽ…

Diệp Quân nhanh chóng nhìn khắp bốn phía, sau đó tập trung vào một góc ở xa. Nơi đó có một thiếu nữ tầm mười sáu, mười bảy đang ngồi trong chiếc váy tím và sắc mặt tái mét.

Như cảm nhận được ánh mắt của hắn, thiếu nữ nhìn lại, khi thấy hắn thì giật mình.

Diệp Quân nhìn cô gái, lập tức cảm nhận được cô ta không phải người, mà chính là yêu!

Không ngờ ngôi sao màu xanh cũng có yêu!

Nhưng vấn đề ở chỗ… con yêu này phạm phải lỗi lầm gì ư?

Hắn không biết!

Hắn chỉ biết máy bay đã hoàn toàn mất thăng bằng, đang chúi nhủi lao xuống với tốc độ đủ để tông sầm xuống đất chỉ sau vài phút nữa.

Không khí bên trong máy bay đã loãng cực kỳ.

Chợt Tô Tử ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Chết cùng một nơi với anh… thật ra cũng không sao cả… Tôi vẫn luôn muốn nói một điều… tôi thích…”

Diệp Quân ngắt lời: “Không! Tôi tuyệt đối sẽ không để cô chết!”

Nói rồi hắn gầm lên, vung cao hai tay.

Uỳnh!
 
Chương 1931


Chương 1931

Một luồng kiếm ý đáng sợ thoát ra từ cơ thể hắn rồi phóng vút lên, bao trùm lấy máy bay.

Khó khăn kéo cho máy bay thăng bằng trở lại.

Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn hắn.

Cô gái váy tím cũng tràn đầy khó tin.

Nhưng khi Diệp Quân vừa gọi kiếm ý xuất hiện, một luồng sức mạnh bí ẩn lại giáng xuống bao trùm lấy hắn.

Ruỳnh!

Cả người Diệp Quân rũ xuống, suýt nữa đâm đầu xuống sàn. Kiếm ý cũng bị trấn áp trở về.

Máy bay lại mất thăng bằng.

Diệp Quân thét lên, siết chặt hai tay, không ngừng tung ra từng luồng kiếm ý đáng sợ.

Nhưng chúng vẫn không thể nào chống chọi lại thứ sức mạnh kia, lại còn bị nó không ngừng trấn áp trở lại.

Máu tươi bất thình lình tuôn ra từ thất khiếu Diệp Quân, khiến gương mặt hắn vặn lại.

Tô Tử đã hoàn toàn ngây người.

Diệp Quân ngẩng đầu, dữ tợn gầm lên: “Cha! Làm thế này là không công bằng! Cha muốn rèn luyện con thì cũng đừng liên lụy đến người vô tội!”

Không ai trả lời, sức mạnh kia ngày càng lớn dần.

Thấy máy bay đang chúc đầu xuống, Diệp Quân hỏi Tô Tử trước mặt: “Nếu tôi biến thành người khác thì cô có sợ không?”

Tô Tử lập tức lắc đầu.

“A!”

Diệp Quân gầm lên. Huyết mạch Phong Ma sôi trào trong người, biến kiếm ý thành màu đỏ tươi.

Hắn lại gầm lên: “Con không phục!”

Ầm!

Kiếm ý hùng hậu màu đỏ phóng vụt lên, lý trí Diệp Quân cũng bị huyết mạch ăn mòn.

Bên ngoài, bầu trời đã trở thành một tấm vải đỏ.

Bên trong, Tô Tử nhìn người thanh niên toàn thân đẫm máu, trông như sát thần mà ngây ra như phỗng.

Người máu!

Diệp Quân lúc này như một người máu, trong đáy mắt cũng như chứa đựng cả một vùng huyết hải, cực kỳ đáng sợ.

Tô Tử ngây người.

Cô ấy cũng không ngờ Diệp Quân lại đột nhiên trở thành thế này.

Sợ hãi chỉ xuất hiện trong nháy mắt!

Sau nỗi sợ, trái tim Tô Tử đau đớn như bị xé rách, bởi lúc này khuôn mặt Diệp Quân đang nhăn nhó vì phải chịu đựng đau đớn tột cùng.

Kiếm ý màu máu mạnh mẽ kéo lấy máy bay, dù máy bay vẫn còn đang rơi xuống, nhưng tốc độ đã rất chậm rồi. Có điều sức mạnh bí ẩn trấn áp kiếm ý của Diệp Quân vẫn còn đang tồn tại, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Diệp Quân đau đớn!

Hắn đang chống lại sức mạnh đó!

Nhưng dù hắn có sử dụng Huyết Mạch Chi Lực thì vẫn không thể chống lại nó!
 
Chương 1932


Chương 1932

Diệp Quân siết chặt hai tay, cả người đều run rẩy, kiếm ý màu máu đáng sợ không ngừng bắn ra từ trong cơ thể hắn, chống lại lực lượng kinh khủng kia.

Hắn không thể lùi bước!

Nếu lùi bước, tất cả mọi người đều sẽ chết!

Phải biết rằng, những người ở đây đều không phải người tu luyện, một khi rời xuống thì sẽ chết chắc.

Tô Tử nhìn Diệp Quân đang vô cùng đau đớn trước mắt, trong lòng nhất thời như lửa đốt, cô ấy muốn giúp đỡ, nhưng không biết phải giúp thế nào, chỉ có thể luống cuống đứng tại chỗ.

Mà lúc này, máy bay đã sắp rơi xuống đất, tốc độ bây giờ rất chậm, giống như hạ cánh bình thường vậy.

Diệp Quân siết chặt hai tay, cố gắng chịu đựng, lúc này, hắn cảm thấy mình như sắp vỡ tan ra.

Khi máy bay rơi xuống một sườn núi nhỏ, Diệp Quân cũng không gắng gượng được nữa, tất cả kiếm ý màu máu đều tan rã.

Ầm!

Toàn bộ máy bay lập tức vỡ vụn.

Vào khoảnh khắc kiếm ý tan rã, kiếm ý và huyết mạch của Diệp Quân đều đã thay đổi, nhưng hiện tại, đương nhiên Diệp Quân cũng không rảnh để tâm những điều đó.

Tô Tử vội vàng ôm lấy Diệp Quân, hai người lăn xuống từ trên sườn núi nhỏ, cũng may sườn núi này rất bằng phẳng, không có chướng ngại vật gì.

Cuối cùng hai người cũng lăn xuống dưới.

Cảm giác đau đớn đến từ lưng khiến Tô Tử nhíu chặt mày, như nghĩ đến điều gì, cô ấy vội ngồi dậy, khi thấy Diệp Quân trước mặt, cô ấy nôn nóng gọi: “Tiểu Quân… Tiểu Quân…”

Diệp Quân nằm đó, hai mắt khép hờ, huyết mạch phong ma trên người chậm rãi tản đi, mà hắn cũng rơi vào hôn mê.

Thấy Diệp Quân hôn mê, Tô Tử chợt cảm thấy sợ hãi, cô ấy giơ hai ngón tay đặt lên mũi Diệp Quân, khi cảm nhận được nhịp thở, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó bật khóc.

Tô Tử vội vàng cầm lấy điện thoại, nhưng lại không có chút tín hiệu nào cả!

Phải làm sao đây!

Tô Tử ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, xác máy bay ở trên đó, mà chỗ bọn họ cách đỉnh núi khoảng hơn nghìn mét, gần như không thể dẫn Diệp Quân quay lại đỉnh núi. Hơn nữa một phần xác máy bay trên đỉnh núi đã bốc cháy, những người trên đỉnh núi cũng đang bỏ chạy.

Không thể quay lại!

Tô Tử đảo mắt nhìn xung quanh, lúc này cô ấy và Diệp Quân ở dưới chân núi, xung quanh rất nhiều cây có gai, cách đó mấy trăm mét là một cánh rừng rậm, mà lúc này trời đã sắp tối.

Sau khi cuống cuồng một lúc lâu, Tô Tử cố ép bản thân lấy lại bình tĩnh, sau đó cô ấy đứng lên muốn đưa Diệp Quân rời khỏi đây, vì nơi này không có chỗ nào để trốn cả, một khi trời tối nơi này sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa bây giờ Diệp Quân bị thương rất nặng, phải dẫn hắn đến nơi có tín hiệu, sau đó tìm người giúp đỡ!

Tô Tử nhìn Diệp Quân nằm dưới đất, cô ấy cắn răng, sau đó xé tay áo quấn chân mình lại, vì cô ấy mang giày cao gót, mà bây giờ đương nhiên không thể mang giày như thế.

Sau khi quấn quanh chân, cô ấy nhẹ nhàng kéo Diệp Quân, vác hắn lên lưng. Hơi nặng…

Thân thể Tô Tử lập tức cong xuống, có vẻ vô cùng mất sức.
 
Chương 1933


Chương 1933

Hai tay Tô Tử nâng chân Diệp Quân, sau đó từ từ đi về phía xa, cô ấy đi rất chậm, hơn nữa xung quanh đều là cây có gai, đi chưa được mấy bước thì quần của cô ấy đã rách, vết máu xuất hiện.

Tô Tử cắn răng, từ từ cõng Diệp Quân đi về phía xa, chưa đi được bao lâu, trên chân cô ấy đã chảy đầy máu…

Không biết đã bao lâu trôi qua, Tô Tử đưa Diệp Quân đi vào rừng, cô ấy nhẹ nhàng đặt Diệp Quân xuống trước một gốc đại thụ, sau đó nhìn xuống hai chân mình, hai chân cô ấy đã máu thịt lẫn lộn rồi.

Tô Tử cố nhịn đau, sau đó từ từ xé quần áo của Diệp Quân quấn quanh hai chân mình, sở dĩ không xé áo của mình là vì hôm nay cô ấy mặc áo lông, bên trong chỉ có đồ lót, nếu còn xé nữa sẽ không còn gì che chắn.

Sau khi quấn quanh hai chân, Tô Tử lấy điện thoại ra, vẫn không có tín hiệu.

Thấy điện thoại vẫn mất sóng, sắc mặt Tô Tử nhất thời trở nên u ám, cô ấy nhìn Diệp Quân trước mặt, hắn vẫn còn đang hôn mê.

Tô Tử nhẹ nhàng vuốt ve gò má Diệp Quân: “Chắc chắn chúng ta sẽ không sao!”

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô ấy tiếp tục cõng Diệp Quân đi ra khỏi cánh rừng, cô ấy đi rất chậm, chỉ khoảng mấy trăm mét mà cô đi mất hơn nửa tiếng.

Trời cũng ngày càng tối!

Tô Tử không thể không bước nhanh hơn!

Dù Diệp Quân vẫn còn thở, nhưng cô ấy biết tình trạng của Diệp Quân lúc này rất tệ, phải nhanh chóng chữa trị.

Khoảng một tiếng sau, cuối cùng Tô Tử cũng đưa Diệp Quân rời khỏi cánh rừng, nhưng sau khi ra khỏi, cô ấy lại sững sờ.

Trước mắt là núi non trập trùng, hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối!

Hai người họ đang ở nơi sâu nhất của dãy núi.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tô Tử nhất thời tái đi, cô ấy đảo mắt nhìn xung quanh. Ngay sau đó, cô ấy nhìn thấy cách đó không xa có một tảng đá lớn, cô ấy vội vàng cõng Diệp Quân đi tới. Sau khi nhẹ nhàng đặt hắn xuống, cô ấy lấy điện thoại ra, nhưng vẫn không có tín hiệu!

Sắc mặt Tô Tử trở nên vô cùng khó coi!

Lúc này, dường như cô ấy phát hiện điều gì đó nên đột nhiên nhìn xuống hai chân mình, cô ấy phát hiện, vết thương trên chân đang chậm rãi hồi phục!

Thấy cảnh này, Tô Tử sửng sốt, như nghĩ đến điều gì, cô ấy vội vàng lấy đá Nữ Oa từ trong cổ áo ra!

Đá Nữ Oa vẫn sáng chói cả mắt!

Tô Tử vội vàng đeo đá Nữ Oa lên người Diệp Quân, trong đá Nữ Oa nhanh chóng có một ít linh lực chậm rãi bay ra, sau đó chảy vào trong cơ thể Diệp Quân.

Nhìn thấy cảnh này, Tô Tử nhất thời vô cùng mừng rỡ!

Có tác dụng rồi!

Nhưng Diệp Quân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Lúc này trời đã tối, một cơn gió rét thổi tới từ trong núi, Tô Tử không nhịn được run rẩy, cô ấy tựa lên vách đá, sau đó ôm Diệp Quân vào lòng, cô ấy dịu dàng lau đi máu tươi trên khoé miệng Diệp Quân, nhẹ giọng nói: “Sẽ không sao đâu…”

Đêm đến, trong núi lớn vô cùng yên tĩnh, Tô Tử nhìn xung quanh, một màu đen kịt, đương nhiên cũng thấy hơi sợ hãi.

Cô ấy ôm chặt lấy Diệp Quân, run rẩy nói; “Không… Không sợ…”

Lúc này, trong đêm tối chợt vang lên tiếng động nhỏ, sắc mặt Tô Tử thoáng chốc thay đổi, sau đó, trong cánh rừng trước mặt cô ấy không xa đột nhiên có một thứ khổng lồ bước ra.
 
Chương 1934


Chương 1934

Nương theo ánh sáng nhạt tản ra từ trong đá Nữ Oa, Tô Tử thấy rõ con vật khổng lồ kia, sắc mặt cô ấy thoáng chốc tái mét.

Hổ!

Là một con hổ khổng lồ!

Con hổ kia cũng không chú ý vào Tô Tử và Diệp Quân mà chỉ nhìn chằm chằm vào viên đá Nữ Oa, rõ ràng nó bị thu hút bởi linh lực mà đá Nữ Oa tản ra.

Nhìn thấy con vật khổng lồ xuất hiện trước mặt, Tô Tử run rẩy, nhưng cô ấy vẫn lấy can đảm đứng dậy, cô ấy chắn trước mặt Diệp Quân, nhìn chằm chằm con hổ kia. Lúc này, con hổ đột nhiên nhảy lên, nhào tới chỗ Tô Tử và Diệp Quân.

Tô Tử không chống lại mà xoay người ôm lấy Diệp Quân.

Ầm!

Lúc này, một tiếng động vang lên, sau đó con hổ kia bay thẳng đến chỗ cách đó mười mấy mét!

Giữa chân mày con hổ có một lỗ máu.

Tô Tử ngẩn người, sau đó vội vàng nhìn về phía Diệp Quân, lúc này Diệp Quân đã mở mắt ra.

Tô Tử nhất thời vô cùng mừng rỡ: “Anh tỉnh rồi à?”

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía đá Nữ Oa trước ngực, cũng may có thứ này ở đây, nếu không hôm nay e rằng hắn và Tô Tử đã phải chết trong tay con hổ này rồi.

Diệp Quân nhìn Tô Tử trước mặt, nét mặt cô ấy tái nhợt, trên mặt còn có hai vết máu, nhưng lúc này, cô ấy lại đang cười.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Chúng ta còn sống!”

Tô Tử vội gật đầu, cười nói: “Đúng vậy!”

Nói xong, nước mắt của cô ấy lập tức tuôn rơi.

Diệp Quân nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Tô Tử nắm chặt lấy tay Diệp Quân, lắc đầu không nói gì.

Diệp Quân cười hỏi: “Không vui à?”

Tô Tử lắc đầu: “Rất vui”.

Diệp Quân đang định lên tiếng thì Tô Tử chợt nói tiếp: “Lúc ở trên máy bay, chắc là anh đau đớn lắm?”

Diệp Quân cười khẽ: “Đều đã qua rồi!”

Tô Tử nhìn Diệp Quân, không nói gì, cô ấy nhẹ nhàng ôm Diệp Quân vào lòng.

Diệp Quân hỏi: “Có thể liên lạc với bên ngoài không?”

Tô Tử lắc đầu: “Không có tín hiệu!”

Dứt lời, cô ấy nhìn về phía xa: “Bên kia có một ngọn núi nhỏ, đợi khi trời sáng chúng ta sẽ đi tới đỉnh núi, có lẽ sẽ có tín hiệu!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Giọng nói rất yếu ớt.

Tô Tử nhìn về phía Diệp Quân: “Mệt lắm sao?”

Diệp Quân gật đầu, lúc này hắn đang rất mệt, vì sức mạnh bí ẩn trước đó thật sự quá kinh khủng.

Hơn nữa bây giờ hắn còn không giống trước kia, hoàn toàn không có thân thể và tu vi, vì thế tình trạng của hắn lúc này đang rất tệ.

Mà khi nãy hắn còn cố ra tay, có thể nói là thương lại chồng thêm thương
 
Chương 1935


Chương 1935

Tô Tử nhẹ giọng nói: “Vậy thì nghỉ ngơi đi!”

Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu, bây giờ nếu hắn ngủ, lỡ như lại xảy ra nguy hiểm gì thì Tô Tử không thể xoay sở được.

Dù có đá Nữ Oa, nhưng hắn vẫn không yên tâm, hơn nữa bây giờ Tô Tử vẫn chưa được đá Nữ Oa nhận làm chủ, hoàn toàn không thể phát uy sức mạnh chân chính của nó.

Tô Tử nhẹ nhàng vuốt ve gò má Diệp Quân, dịu dàng nói: “Buồn ngủ quá thì nghỉ ngơi đi!”

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Không được, tôi sợ cô sàm sỡ tôi!”

Tô Tử trợn mắt: “Bây giờ anh còn có thể làm gì à?”

Diệp Quân lắc đầu, hắn vừa định nói gì đó thì Tô Tử đột nhiên cúi người hôn nhẹ lên môi hắn.

Diệp Quân sửng sốt.

Vừa chạm vào đã rời đi!

Trong đêm tối, mặt Tô Tử hơi ửng đỏ, cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, cô ấy vô cùng ngượng ngùng, vội vàng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, đây chỉ là một nụ hôn trong sáng thôi, là cách giao lưu rất bình thường của hệ Ngân Hà chúng tôi…”

Diệp Quân chần chừ một lát rồi hỏi: “Có thể giao lưu thêm một lúc không?”

Tô Tử: “…”

Nhìn Tô Tử đang thẹn thùng, Diệp Quân không khỏi lắc đầu cười khẽ, đương nhiên hắn sẽ không tin lời Tô Tử. Dù sao bây giờ hắn cũng không còn như lúc đầu, tuy vẫn chưa hiểu rõ hệ Ngân Hà cho lắm, nhưng vẫn biết một vài kiến thức thông thường.

Diệp Quân muốn thử cử động, nhưng lúc này hắn thật sự không có chút sức lực nào cả.

Sức lực cả người như bị hút khô rồi vậy!

Diệp Quân thầm thở dài.

Cha ra tay độc ác quá.

Hắn cũng nghi ngờ rốt cuộc mình có phải con ruột không.

Nhưng hắn phát hiện huyết mạch và kiếm ý của hắn đã xảy ra thay đổi lớn. Nói một cách đơn giản là trở nên mạnh hơn, nhưng rốt cuộc mạnh như thế nào thì hắn cũng không rõ lắm.

Thật ra bây giờ hắn cũng hơi chờ mong lúc tu vi khôi phục, vì nếu khôi phục được, thực lực của hắn sẽ xảy ra thay đổi long trời lở đất.

Trong lúc suy nghĩ cơn buồn ngủ ập đến, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại. Nhưng sau đó, hắn chợt cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn nhất thời khiến hắn tỉnh táo hơn nhiều.

Thấy thế, Tô Tử hơi đau lòng nói: “Nếu muốn ngủ thì ngủ đi, tôi trông chừng anh!”

Diệp Quân lắc đầu: “Không được, nếu ngủ mất, một khi gặp nguy hiểm thì cô phải làm sao? Cô cứ nói chuyện với tôi là được”.

Đương nhiên là hắn không dám ngủ, dã thú còn đỡ, hắn sợ người phụ nữ áo tím trong máy bay trước đó kìa, ả là yêu!

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Tô Tử ôm hắn vào lòng, vừa cảm động vừa tức giận: “Bây giờ anh còn quan tâm tôi làm gì, mau ngủ đi!”

Diệp Quân lại lắc đầu một lần nữa: “Cô nói chuyện với tôi đi!”

Thấy Diệp Quân kiên trì như thế, Tô Tử hơi bất đắc dĩ, chỉ đành thoả hiệp. Thật ra cô ấy cũng sợ, sợ sau khi Diệp Quân ngủ say sẽ không thể tỉnh lại nữa, vì tình trạng của Diệp Quân lúc này rất tệ.

Thấy Diệp Quân lại buồn ngủ, Tô Tử vội nói: “Anh muốn nói gì?”
 
Chương 1936


Chương 1936

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Tô Tử gật đầu, cười đáp: “Đương nhiên rồi, lúc đó tôi còn tưởng anh là bạn trai của Uyển Du!”

Diệp Quân cười hỏi: “Bạn trai ý là tướng công à?”

Tô Tử lắc đầu: “Không phải!”

Diệp Quân thắc mắc: “Vậy thì là gì?”

Tô Tử giải thích: “Bạn trai có nghĩa là hai người ở bên nhau một khoảng thời gian, nếu hợp nhau thì kết hôn, trở thành vợ chồng, nếu không hợp thì chia tay. Cho nên bạn trai không thân thiết bằng chồng, nhưng lại thân hơn bạn bình thường’.

Diệp Quân nói: “Tôi nhớ lúc đó cô có hỏi tại sao tôi không ngủ cùng Uyển Du”.

Tô Tử cười đáp: “Nếu là người yêu mà hai bên đều đồng ý thì có thể sống chung”.

Diệp Quân chớp mắt: “Ý là có thể ngủ chung à?”

Tô Tử gật đầu: “Hai bên đều đồng ý thì có thể”.

Diệp Quân gật đầu, phong tục nơi này thật sự không giống ở vũ trụ Quan Huyên cho lắm. Đồng thời hắn cũng hơi xấu hổ, lúc trước hắn còn nói Tô Tử và Uyển Du đều là bạn gái của hắn!

Đều tại Uyển Du!

Nói bạn gái có nghĩa bạn là nữ giới!

Đúng là nói bậy!

Nhưng không thể không nói, ngôn ngữ của Hoa Hạ này đúng là uyên thâm!

Sau khi trò chuyện một lúc, Diệp Quân lại cảm nhận được cơn buồn ngủ kéo tới.

Tô Tử khẽ hỏi: “Buồn ngủ à?”

Diệp Quân đang muốn cắn đầu lưỡi của mình lần nữa, nhưng lúc này, Tô Tử đột nhiên nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó đưa vào trong áo mình.

Oanh!

Khi chạm tới một thứ mềm mại, đầu óc Diệp Quân trống rỗng, cơn buồn ngủ lập tức biến mất hoàn toàn.

Lúc này mặt Tô Tử đỏ rực như ánh nắng, cô ấy thẹn thùng cúi thấp đầu đến trước ngực, thân thể cũng hơi run rẩy.

Yết hầu Diệp Quân lăn lộn, hắn cất lời: “Tô Tử, không cần như thế đâu…”

Tô Tử vô cùng thẹn thùng, run rẩy nói: “Bây giờ còn buồn ngủ nữa không?”

Diệp Quân im lặng, bây giờ đã không phải vấn để buồn ngủ hay không nữa. Hiện tại suy nghĩ của hắn bắt đầu đi xa rồi.

Tô Tử lại nhỏ giọng hỏi: “Thích không?”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, nói không thích thì quá dối trá.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tô Tử, cảm ơn, chỉ là cô không cần phải khiến bản thân chịu thiệt như thế đâu”.

Tô Tử lắc đầu: “Cũng không phải chịu thiệt, anh đừng cảm thấy tôi là một người tuỳ tiện là được”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Sao có thể chứ?”

Tô Tử dịu dàng sờ mặt Diệp Quân: “Lúc trên máy bay, tôi cứ nghĩ rằng chúng ta chết chắc. Anh biết không? Lúc đó khi ôm anh, tôi lại không thấy sợ hãi nữa”.

Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”

Tô Tử cười khẽ: “Vì tôi ở cạnh anh!”
 
Chương 1937


Chương 1937

Diệp Quân im lặng.

Tô Tử khẽ mỉm cười, cũng không nói gì nữa.

Lúc này, Diệp Quân muốn rụt tay về, nhưng Tô Tử lại ngăn cản hắn, cô ấy nhỏ giọng nói: “Sờ đi! Vì tôi cảm thấy hình như anh không buồn ngủ nữa”.

Diệp Quân: “…”

Không thể không nói, đêm này dù có đau cũng vui.

Hắn có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng có vài chuyện lại không thể làm!

Dù thế nào thì bây giờ hắn cũng không buồn ngủ nữa.

Cuối cùng cũng chịu đựng đến khi trời sáng, Tô Tử vừa định đứng lên thì phát hiện thứ khác thường trước ngực mình, như nhớ ra điều gì, cô ấy nhất thời đỏ mặt.

Diệp Quân cũng rất tự giác rụt tay về, mà lúc này, Tô Tử cũng đứng lên. Nhưng vừa đứng dậy, cô ấy đã lập tức ngã xuống.

Diệp Quân vội vàng đỡ lấy Tô Tử, hắn nhìn xuống chân Tô Tử, lúc này, trên chân cô ấy chi chít vết thương.

Nghĩ đến chuyện hôm qua cô ấy cõng mình đi xa như thế, Diệp Quân nhất thời hơi đau lòng, hắn vội vàng tháo dây chuyền trên cổ mình xuống đeo cho Tô Tử, Tô Tử vội nói: “Hay là anh đeo…”

Diệp Quân nhìn Tô Tử: “Nghe lời!”

Dù không tức giận, nhưng lại chứa đựng cảm giác uy nghiêm.

Tô Tử do dự một lát rồi gật đầu: “Được!”

Diệp Quân khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Nào, tôi cõng cô!”

Dứt lời, hắn cõng Tô Tử đi về phía ngọn núi nhỏ xa xa.

Qua một đêm chữa trị của đá Nữ Oa, bây giờ hắn đã khoẻ hơn rất nhiều rồi.

Hai tay Tô Tử vòng lên cổ Diệp Quân, cô ấy cứ nhìn Diệp Quân như thế, nhìn một lúc, trên mặt cô ấy chợt xuất hiện một nụ cười động lòng người.

Hai tay Diệp Quân đỡ mông Tô Tử, dù không có suy nghĩ động chạm gì, nhưng vẫn có chút cảm giác khác thường.

Dù sao hắn cũng là một người đàn ông bình thường!

Tô Tử nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười, người đàn ông này điểm nào cũng tốt, chỉ có một điều là không háo sắc…

Chẳng lẽ cô ấy chưa đủ đẹp?

Tô Tử lắc đầu, mặt thoáng chốc ửng đỏ, suy nghĩ như thế giống như mình muốn hắn sàm sỡ mình vậy, thật sự quá ngượng ngùng.

Diệp Quân nhanh chóng dẫn Tô Tử đi tới đỉnh núi, sau khi đến đỉnh núi, Tô Tử lấy điện thoại ra, chẳng mấy chốc, trong mắt cô ấy lộ vẻ vui mừng: “Có tín hiệu rồi”.

Diệp Quân cười hỏi: “Cô định gọi cho ai?”

Tô Tử đáp: “Cô Hiên Viên Lăng!”

Diệp Quân hơi tò mò: “Cô Hiên Viên Lăng?”

Tô Tử gật đầu: “Chỗ chúng ta đã cách Yến Kinh không xa, nếu gọi cô Hiên Viên Lăng, với thực lực của nhà Hiên Viên sẽ nhanh chóng tìm thấy và cứu viện chúng ta”.

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Tô Tử gọi điện thoại, chẳng mấy chốc, bên kia đã vang lên giọng nói của Hiên Viên Lăng.
 
Chương 1938


Chương 1938

Một lát sau, Hiên Viên Lăng hỏi: “Cô Tô Tử, anh Diệp vẫn ổn chứ?”

Tô Tử nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Khá ổn!”

Hiên Viên Lăng nói: “Hai người đợi một lát, tôi sẽ đến ngay”.

Sau khi cúp máy, Tô Tử nhìn xung quanh, vẫn là những ngọn núi không nhìn thấy điểm cuối.

Tô Tử hơi lo lắng.

Diệp Quân nhẹ nhàng đặt Tô Tử xuống một tảng đá, sau đó hắn nhìn hai chân cô ấy, vải quấn hai chân đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Diệp Quân khẽ hỏi: “Đau lắm đúng không?”

Tô Tử lắc đầu.

Thấy nét mặt mệt mỏi của Tô Tử, Diệp Quân dịu dàng ôm cô ấy vào lòng, nhẹ giọng nói: “Nghỉ ngơi chút đi!”

Tô Tử thoáng chần chừ, sau đó gật đầu: “Ừ”.

Cô ấy thật sự rất mệt mỏi.

Tô Tử nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu sử dụng Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, sau đó, mắt hắn sáng lên, hơi ngạc nhiên.

Vì hắn phát hiện linh khí ở nơi này nhiều hơn được một chút!

Chuyện gì thế này?

Diệp Quân hơi tò mò, hắn nhìn xung quanh, chẳng lẽ là vì ở trong núi.

Diệp Quân không suy nghĩ nhiều nữa, hắn bắt đầu nhanh chóng hấp thu linh khí.

Trước đó lúc chống lại sức mạnh bí ẩn trên máy bay, hắn đã tiêu tốn tất cả huyền khí, bây giờ phải nhanh chóng tích luỹ lại mới được.

Khoảng hai tiếng sau, chân trời phía xa đột nhiên xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng.

Nghe thấy tiếng động, Diệp Quân chậm rãi mở mắt, máy bay trực thăng nhanh chóng bay tới không trung cách Diệp Quân và Tô Tử mấy chục mét, sau đó, một cô gái nhảy xuống.

Người đó chính là Hiên Viên Lăng.

Hiên Viên Lăng bước nhanh đến trước mặt Diệp Quân và Tô Tử, cô ấy nhìn hai người, sau đó cất lời: “Anh Diệp, cô Tô!”

Lúc này, Tô Tử cũng đã thức dậy.

Diệp Quân nói: “Cảm ơn cô Lăng”.

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Anh khách sáo quá”.

Dứt lời, cô ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, anh ôm chặt lấy cô Tô nhé!”

Sau đó, hai tay cô ấy nắm lấy bả vai Diệp Quân, chân phải giẫm nhẹ xuống đất, bay lên mấy chục mét, cuối cùng di chuyển vào trong máy bay.

Thấy cảnh này, Tô Tử nhất thời trợn to mắt, mấy chục mét đó!

Đây là bay thật này!

Đương nhiên Diệp Quân không hề ngạc nhiên, nếu không vì có sức mạnh bí ẩn kia trấn áp, hắn chỉ cần một suy nghĩ là có thể bay ra khỏi hệ Ngân Hà rồi.

Hiên Viên Lăng nhìn về phía Diệp Quân: “Anh Diệp, không lâu trước đó có một chiếc máy bay gặp tai nạn… Hai người ở trên máy bay đó sao?”

Diệp Quân gật đầu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom