Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1618


Chương 1618

Mãng Đế cũng xông lên, quyền phong cực mạnh của ông ta nhanh chóng bao phủ lấy Diệp Quân.

Thấy hai người kia lại lao tới, đáy mắt Diệp Quân lóe lên một tia tàn nhẫn, hắn định kích hoạt huyết mạch của bản thân, nhưng đúng vào lúc này, một luồng kiếm quang xẹt qua người hắn, đánh tới.

Rầm!

Huyền Đế bị luồng kiếm quang kia đẩy lùi.

Mãng Đế vội vã dừng lại, nhìn về phía người con gái vừa xuất hiện cách Diệp Quân không xa.

Chấp Kiếm Nhân!

Diệp Quân thấy Chấp Kiếm Nhân xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc không thể che giấu.

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Quay về vũ trụ Quan Huyên đi!”

Diệp Quân hỏi lại: “Vì sao?”

Chấp Kiếm Nhân cả giận quát: “Hỏi nhiều thế làm gì? Mau quay về vũ trụ Quan Huyên của ngươi đi!”

Diệp Quân lắc đầu: “Nếu ta đi, tỷ sẽ bị hai người này hợp lực đánh”.

Chấp Kiếm Nhân đang định nói gì thì thời không sau lưng bọn họ chợt rung chuyển, giây lát sau, lại có hai vị Mệnh Vận Đại Đế chầm chậm bước ra.

Chấp Kiếm Nhân trừng mắt với Diệp Quân: “Giờ thì hay rồi! Có muốn chạy cũng không chạy được! Mẹ kiếp, người đàn ông khốn kiếp này làm ta tức chết mất!”

Diệp Quân: “…”

Bốn vị Mệnh Vận Đại Đế!

Đối mặt với đội hình này, sắc mặt Diệp Quân tức thì trầm xuống, hắn thật không ngờ, vị Vĩnh Sinh Đại Đế kia lại phái một lúc bốn vị Mệnh Vận Đại Đế tới, cần nhớ rằng lúc này hắn mới chỉ đạt tới cảnh giới Chí Tiên mà thôi.

Chơi như vậy thì ai chơi lại chứ?

Đương nhiên, hắn càng không ngờ tới là, Chấp Kiếm Nhân lại tới giúp mình.

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân đang ở trước mặt, nỗi lòng phức tạp, khẽ hỏi nàng ta: “Tỷ tới làm gì?”

Chấp Kiếm Nhân không nhìn Diệp Quân, chỉ lạnh lùng đáp: “Tới xem xem ngươi chết như thế nào”.

Diệp Quân mỉm cười, mặc dù lời nói của nàng ta rất lạnh lẽo nhưng hắn lại cảm thấy lòng ấm áp.

Chấp Kiếm Nhân lại trừng mắt với hắn: “Cười cái gì? Có gì đáng cười?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tỷ tới giúp ta như thế sẽ làm hỏng kế hoạch của Từ Nhu”.

Chấp Kiếm Nhân quay đầu, nhìn đi nơi khác, sắc mặt lạnh băng: “Đợi lát ta cầm chân đám người này, ngươi phải đi thật mau”.

Diệp Quân vừa muốn nói gì thêm thì Chấp Kiếm Nhân đã nhẹ giọng bảo: “Chớ có cứng đầu, ngươi mà ở lại đây thì chỉ còn một đường chết”.

Diệp Quân vẫn lắc đầu.

Chấp Kiếm Nhân cả giận mắng: “Ngoan cố, ngu xuẩn!”

Diệp Quân nhìn về phía Mãng Đế ở xa xa, nói nhỏ: “Ta đi rồi, tỷ phải làm thế nào?”

Chấp Kiếm Nhân lẳng lặng quay đầu đi.

Lúc này, Mãng Đế ở nơi xa xa bỗng lên tiếng: “Chân vũ trụ các người đang chơi trò gì thế hả?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn gã, Mãng Đế nghi hoặc hỏi: “Chấp Kiếm Nhân, lẽ nào vị Từ Nhu cô nương kia không nói cho cô biết rằng cô ta đã hợp tác với nền văn minh Vĩnh Sinh bọn ta rồi?”
 
Chương 1619


Chương 1619

Chấp Kiếm Nhân đáp: “Tỷ ấy hợp tác với các ngươi thì có liên quan gì đến ta?”

Mãng Đế nheo mắt: “Xem ra Chân vũ trụ các ngươi cũng không phải một lòng một dạ với nhau nhỉ”.

Huyền Đế đứng bên chợt nói: “Nếu cô ta muốn cứu người này thì giết cả đi, không cần nói nhảm với cô ta làm gì”.

Dứt lời, ông ta đột nhiên biến mất, gần như cùng lúc này, hai vị Đại Đế khác cũng đồng loạt ra tay.

Thấy thế, Mãng Đế cũng không chần chờ, xông thẳng tới chỗ Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân.

Bốn vị Mệnh Vận Đại Đế đồng thời ra tay, đó là một tình thế khủng bố cỡ nào? Chỉ riêng khí thế phát ra cũng đã đủ để phá hủy một mảnh vũ trụ này.

Thấy cả bốn người đồng thời tấn công, ánh mắt Chấp Kiếm Nhân trở nên lạnh lẽo tột cùng, nàng ta bước lên trước, hai ngón trỏ hai tay chắp lại, vung lên chém mạnh một nhát, quát to: “Mở!”

“Vèo!”

Giữa hai chân mày Chấp Kiếm Nhân đột nhiên có một thanh kiếm bay ra, chém thẳng về phía Mãng Đế đang cầm đầu đám Mệnh Vận Đại Đế tấn công lại đây.

Rầm!

Một kiếm bay ra, chém cho Mãng Đế phải lùi lại liên tục, giây lát sau đó, Chấp Kiếm Nhân đột ngột hóa thành một tia kiếm quang, biến mất khỏi tầm mắt, ngay tiếp theo, hàng nghìn hàng vạn kiếm khí được chém ra, đẩy lùi cả ba Đại Đế còn lại.

Thấy thế, bốn Đại Đế đều nghiêm mặt, lòng vô cùng khiếp sợ, bọn họ không ngờ thực lực của Chấp Kiếm Nhân lại mạnh đến thế.

Chấp Kiếm Nhân cầm trường kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, quanh thân nàng ta đang tản ra một kiếm thế vô cùng hùng hồn.

Cảm thụ được luồng kiếm thế hùng hậu ấy, Diệp Quân cũng kinh hãi hết sức.

Trước kia hắn cho rằng, sau khi thực lực tăng lên, hắn cũng có thể đánh một trận với Chấp Kiếm Nhân rồi, nhưng hiện giờ xem ra, chênh lệch giữa hai bên còn lớn lắm. Trước đó đối phương đánh với hắn đúng là đã nương tay nhiều, nếu không, chỉ sợ hắn đã chết cả chục lần rồi.

Một cảm xúc phức tạp nổi lên trong lòng Diệp Quân.

Vào lúc này, Chấp Kiếm Nhân chợt túm vai hắn, sau đó hóa thành một tia kiếm quang, biến mất ở chân trời.

Thấy thế, Mãng Đế lạnh mặt, hô to: “Đuổi theo!”

Ông ta vừa dứt lời, cả bốn vị Mệnh Vận Đại Đế đồng thời biến thành bốn vệt sáng đỏ, bay vút theo.

Xa xa, nơi tận cùng tinh hà, Chấp Kiếm Nhân xách theo Diệp Quân xé rách thời không, bay về phía vũ trụ Quan Huyên.

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân đang gần kề trong gang tấc. Da dẻ người này trắng nõn, mặt mũi xinh đẹp hoàn mỹ, không có lấy một tỳ vết, tuy chỉ có thể nhìn nửa bên mặt nhưng vẻ đẹp đó vẫn khiến người ta hồi hộp khó thở.

Dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân quay phắt sang phía hắn, giận dữ mắng: “Nhìn cái gì?”

Diệp Quân dời mắt nhìn về nơi xa, im lặng không đáp.

Chấp Kiếm Nhân lại trừng mắt: “Ta cứu ngươi chỉ vì không muốn để ngươi chết dưới loại thủ đoạn hèn hạ đó, không có ý gì khác, hiểu không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, tỷ muốn tự tay giết ta”.

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nói: “Biết thế thì tốt!”

 
 
Chương 1620


Chương 1620

Diệp Quân bỗng nở nụ cười.

Chấp Kiếm Nhân lại giận dữ mắng: “Cười cái gì mà cười? Có gì đáng cười? Còn cười nữa là ta thọc chết ngươi đấy”.

Diệp Quân vội nói: “Vâng vâng, ta không cười nữa”.

Chấp Kiếm Nhân hung tợn trừng Diệp Quân một cái rồi quay đầu nhìn về điểm tận cùng tinh hà. Nhận thấy đám Mệnh Vận Đại Đế đang đuổi theo sát nút, nàng ta trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngươi có thể liên lạc với người bên vũ trụ Quan Huyên các ngươi không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Nơi này cách vũ trụ Quan Huyên quá xa”.

Chấp Kiếm Nhân chau mày.

Diệp Quân còn muốn nói gì thêm, Chấp Kiếm Nhân đã ngừng lại.

Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”

Chấp Kiếm Nhân chỉ lẳng lặng nhìn về phía xa.

Diệp Quân quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, từ thinh không đột nhiên xuất hiện một ông lão, ông lão này mặc áo đạo sĩ, tay cầm phất trần, toàn thân không phát ra bất kì khí tức nào, như thể đã là một phần của toàn bộ tinh hà.

Thoáng nhìn đã biết là một vị cao thủ!

Bên cạnh ông lão mặc áo đạo sĩ còn có hai vị Mệnh Vận Đại Đế.

Cũng vào lúc này, Mãng Đế cùng ba vị Đại Đế khác đã bay tới, chỉ cách hai người chừng nghìn trượng.

Sáu vị Mệnh Vận Đại Đế cùng một ông lão mặc áo đạo sĩ.

Thấy tình hình này, Diệp Quân nhíu chặt mày, dưới quyền của vị Vĩnh Sinh Đại Đế kia có 12 vị Mệnh Vận Đại Đế, hôm nay đã phái tới đây một nửa.

Không đúng!

Diệp Quân càng đăm chiêu suy tư, Vĩnh Sinh Đại Đế là một người cực kì tự phụ và cao ngạo, để đối phó với một kẻ có cảnh giới thấp như mình, không có khả năng phái ra một đội hình hùng mạnh như thế, rõ ràng đây chính là thủ đoạn của Từ Nhu.

Hẳn Từ Nhu đã nói gì đó với Vĩnh Sinh Đại Đế, mới khiến ông ta để mắt đến mình như vậy.

Diệp Quân đột nhiên cảm thấy cay đắng trong lòng. Ban đầu hắn không hề đề phòng Từ Nhu chính bởi vì Từ Nhu luôn ở trong tháp, hắn cho rằng cha mình sai nàng ấy tới hỗ trợ mình, quả thực, ban đầu nàng ấy cũng đã hỗ trợ rất nhiều.

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được rằng, âm mưu của Từ Nhu lại sâu xa đến thế.

Cha để cho nàng ấy ở bên cạnh mình là muốn tăng thêm độ khó cho cuộc đời mình sao?

Vào lúc này, Diệp Quân thật lòng nghĩ, năm xưa ông nội nuôi cha ở bên ngoài còn chưa triệt để.

Người của Dương tộc ai cũng giỏi đào hố cho con trai ngã vào sứt đầu mẻ trán.

Xa xa, ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Chấp Kiếm Nhân, cười nói: “Chấp Kiếm Nhân, lẽ nào Từ Nhu cô nương chưa nói cho cô rằng Chân vũ trụ các người đã hợp tác với nền văn minh Vĩnh Sinh bọn ta?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn ông ta: “Giết một kẻ mới đạt cảnh giới Chí Tiên mà phải huy động bảy vị Mệnh Vận Đại Đế?”

Ông lão mặc áo đạo sĩ liếc nhìn Diệp Quân, cười nói: “Vị Diệp công tử đây đâu phải là một Chí Tiên bình thường, đương nhiên, cũng may có Từ Nhu cô nương nhắc nhở, bằng không, nếu bọn ta chỉ phái một người tới thì có lẽ đã để hắn chạy thoát rồi”.

Nghe vậy, Diệp Quân lập tức trầm mặc, quả nhiên đúng là do Từ Nhu, người phụ nữ này hiểu biết rất rõ về hắn, tiếp theo đây, con đường của mình sẽ càng gian nan.
 
Chương 1621


Chương 1621

Bên kia, ông lão mặc áo đạo sĩ lại nói: “Chấp Kiếm Nhân, hiện giờ bọn ta không muốn đối địch với Chân vũ trụ, cho nên, nếu cô muốn đi thì cứ việc đi. Nếu không muốn đi thì đành phải thứ cho bọn ta không khách khí vậy”.

Chấp Kiếm Nhân quay đầu nhìn Diệp Quân, nói khẽ: “Đi đi, nhé?”

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân: “Ta cũng muốn đi, vì ta mà đi, bọn họ sẽ đuổi theo ta, như vậy tỷ sẽ không việc gì. Nhưng ta lại sợ, sợ tỷ liều mạng ngăn cản bọn họ”.

Chấp Kiếm Nhân quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng bở nhiều quá, ta sẽ không liều mạng vì ngươi đâu”.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột ngột xòe tay, khí thế của hắn đột ngột tăng vọt.

Ầm!

Đạo Ấn hiện ra!

Có Đạo Ấn hỗ trợ, cảnh giới của Diệp Quân tăng lên tới Tuế Nguyệt Tiên, sau khi đạt tới cảnh giới này, Diệp Quân lại một lần nữa huy động Lôi Thần Ấn cùng cây thần tự nhiên.

Có ba loại sức mạnh tụ hội, hơi thở của Diệp Quân đạt tới trình độ khủng bố trước nay chưa từng có.

Thấy thế, ông lão mặc áo đạo sĩ kia nheo mắt, nói: “Đạo Ấn!”

Mục đích chuyến này của bọn họ, một là giết Diệp Quân, hai là vì những thần vật trên người Diệp Quân. Những thần vật này, cái nào cũng là thần vật không có cấp bậc, vô cùng quý giá, đặc biệt là Đạo Ấn này, sở hữu Đạo Ấn có thể loại trừ vô số phong ấn mà chủ nhân bút Đại Đạo từng để lại.

Mục đích lớn nhất của bọn họ lần này chính là lấy cho được Đạo Ấn kia.

Diệp Quân đột nhiên vươn tay chạm vào mặt Chấp Kiếm Nhân, Chấp Kiếm Nhân chỉ nhìn hắn, không hề tránh né.

Nhìn gương mặt Chấp Kiếm Nhân gần ngay bên cạnh, tay Diệp Quân tới sát bên gò má nàng ta lại đột nhiên dừng lại.

Diệp Quân thu tay về, nhìn cô gái trước mắt, lòng có vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ hóa thành hai chữ: “Cảm ơn!”

Vừa dứt lời, thân mình hắn thoáng di chuyển, dưới chân xuất hiện một tia sét, ngay sau đó, hắn hóa thành một tia kiếm quang vút về phía tận cùng tinh hà, cũng vào lúc này, thanh âm của hắn từ tận cùng Ngân Hà vọng về: “Từ Nhu, Chân Vô Ngã, ta biết hai người đang ở đây, đừng để tỷ ấy ra tay nữa”.

Ông lão mặc áo đạo sĩ cùng đồng bọn không để ý tới Chấp Kiếm Nhân, đồng loạt hóa thành những tia sáng, đuổi theo Diệp Quân.

Mục tiêu của bọn họ chỉ là Diệp Quân!

Đáy mắt Chấp Kiếm Nhân thoáng lóe lên một tia sáng lạnh, cổ tay lay động, định tấn công thì Từ Nhu và Chân Vô Ngã đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng ta, Chấp Kiếm Nhân chau mày nhìn họ.

Từ Nhu nói với Chấp Kiếm Nhân: “Muội đừng nói với ta là muội thích hắn đấy!”

Chân Vô Ngã cũng nhíu mày, nàng ta nhìn Chấp Kiếm Nhân, bấy giờ nàng ta cũng đã nhận ra điều bất thường.

Ngay từ đầu, nàng ta thật không nghĩ tới mặt này, nhưng khi nghe Từ Nhu nói, nàng ta mới phát hiện Chấp Kiếm Nhân quả thật có điều không ổn.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Nhu, Từ Nhu trầm giọng nói: “Từ Kính, hắn chính là kẻ địch của Chân vũ trụ chúng ta”.

Chấp Kiếm Nhân không đáp lời, chỉ bước về phía trước, nhưng Từ Nhu đã ngăn nàng ta lại. Từ Nhu bực tức nhìn Chấp Kiếm Nhân: “Muội điên đấy à? Muội thực sự rung động với hắn sao? Hả? Đầu óc muội có vấn đề rồi à? Chẳng lẽ muội không biết hắn muốn xóa sổ Chân vũ trụ hay sao?”
 
Chương 1622


Chương 1622

Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Nhu: “Chẳng phải tỷ nói hắn rất tuấn tú đó sao?”

Từ Nhu nổi giận: “Tuấn cái… Từ Kính, muội đừng có ngốc, hắn rất lăng nhăng, thật đấy, ta đi theo hắn bao lâu nay, người này nhân phẩm rất tệ, không chỉ háo sắc mà tính tình còn thất thường, rất nhiều tật xấu”.

Chấp Kiếm Nhân không nhìn Từ Nhu, chỉ tiếp tục bước đi.

Lúc này, chợt có một luồng khí thế vô cùng khủng bố bao phủ lấy nàng ta.

Chấp Kiếm Nhân quay đầu nhìn Từ Nhu, nói: “Cho nên, bây giờ tỷ muốn ra tay với ta sao?”

Từ Nhu nhìn Chấp Kiếm Nhân, ánh mắt lạnh lẽo: “Hắn có tử thù với nền văn minh Vĩnh Sinh mới là tình huống có lợi nhất cho Chân vũ trụ chúng ta, ai cũng có thể đi cứu hắn, chỉ muội là không được. Thêm nữa, mong muội hãy nhớ kỹ thân phận của mình, muội là thần linh của Chân vũ trụ, là thống lĩnh của quân cấm vệ, muội là người đi ra từ thôn Thạch, chẳng lẽ muội muốn phản bội Chân vũ trụ, phản bội thôn Thạch, phản bội đại tỷ chỉ vì một gã đàn ông sao?”

Chấp Kiếm Nhân trừng mắt nhìn chòng chọc vào Từ Nhu, hai tay siết chặt, mỗi lời Từ Nhu nói tựa như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim.

Từ Nhu còn định nói thêm điều gì, Chấp Kiếm Nhân đã nói khẽ: “Từ Nhu, ta không muốn thấy hắn chết”.

“Hả?”

Từ Nhu nổi giận quát lên: “Sao muội lại thích hắn chứ? Hả? Sao muội có thể…”

Nói đến đó, Từ Nhu lại chợt nhớ đến điều gì, con ngươi co rút lại: “Bí cảnh Vĩnh Sinh, ở trong bí cảnh Vĩnh Sinh, đã xảy ra chuyện gì với hai người…”

Chấp Kiếm Nhân chỉ lẳng lặng nhìn Từ Nhu đang giận dữ: “Tỷ nói rất đúng, hắn là kẻ địch của Chân vũ trụ, các người đối phó với hắn như thế không có gì sai, bởi nói sao thì chúng ta cũng là kẻ địch, nếu đã là địch thì có tính kế thế nào cũng không quá đáng, nhưng…”

Nói đến đây, nàng ta ngẩng đầu nhìn về nơi xa xôi trong không trung: “Nhưng ta vẫn muốn đi cứu hắn!”

Từ Nhu cả giận quát: “Vì sao? Vì sao?”

Chấp Kiếm Nhân chỉ khẽ cười: “Bởi vì muội không muốn hắn bị người ta ức hiếp!”

Dứt lời, nàng ta bỗng hóa thành một luồng kiếm quang, phóng vút lên cao.

“Càn rỡ!”

Trong thinh không, giọng Từ Nhu đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó, một hơi thở cực mạnh đã khóa chặt luồng kiếm quang kia, ép chặt Chấp Kiếm Nhân lại một chỗ.

Từ Nhu xuất hiện trước mặt Chấp Kiếm Nhân, nàng ấy nhìn Chấp Kiếm Nhân, lạnh lùng nói: “Nào, để ta xem xem mấy năm nay kiếm đạo của muội có tiến bộ không”.

Nếu đã không khuyên được thì đành phải dùng vũ lực thôi.

Chấp Kiếm Nhân không nhìn Từ Nhu, nàng ta quay sang nhìn Chân Vô Ngã, người phụ nữ trước mặt đây nếu thật sự còn chút ít tình nghĩa nào với chàng thiếu niên kia thì lần này thiếu niên ấy có thể được cứu rồi.

Thấy Chấp Kiếm Nhân nhìn mình, Chân Vô Ngã chỉ trầm mặc một hồi rồi lắc đầu.

Chấp Kiếm Nhân nhắm mắt lại: “Hai người cùng lên đi”.

Dứt lời, nàng ta đột nhiên vung kiếm.



Trong không trung, Diệp Quân ngự kiếm bay đi. Sau khi cảnh giới tăng lên tới Tuế Nguyệt Tiên, tốc độ của hắn cũng tăng cao, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi sự đeo bám của đám cường giả phía sau, bọn họ vẫn bám sát không rời.
 
Chương 1623


Chương 1623

Đột nhiên, sau lưng Diệp Quân truyền tới một tràng ngâm xướng cổ xưa.

Diệp Quân chợt cảm thấy bất an. Ngay sau đó, thời không trước mặt hắn bất chợt rung chuyển, Diệp Quân phát hiện, thời không nơi này đang chảy ngược, hắn đang chạy về phía trước nhưng giờ đây đã biến thành chạy về phía sau.

Diệp Quân vô cùng kinh hãi, vội chém mạnh một kiếm xuống.

Roẹt!

Kiếm quang rạch vỡ màn trười trước mắt.

Lúc này, ông lão mặc áo đạo sĩ đã đứng trước mặt hắn, sáu vị Mệnh Vận Đại Đế bao vây xung quanh.

Vậy là tổng cộng có bảy vị Mệnh Vận Đại Đế vây lấy Diệp Quân ở nơi này.

Hơn nữa, ông lão khoác áo đạo sĩ này còn là một vị thuật sư.

Thấy tình cảnh trước mắt, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, với thực lực của hắn hiện nay, lấy một đánh một còn có chút khả năng thắng được, nhưng lấy một chống bảy thì tuyệt đối không có bất kì hi vọng thắng lợi nào.

Dù hắn có thiêu đốt sạch cả thân thể và linh hồn cùng với huyết mạch thì cũng không thể thay đổi kết cục ấy.

Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Diệp Quân, cười bảo: “Ngươi làm bọn ta rất bất ngờ đấy, chỉ mới tới cảnh giới Chí Tiên mà đã có thể đối kháng với Mệnh Vận Đại Đế, chớ nói ở thời đại này, dù là ở thời đại Vĩnh Sinh thì ngươi cũng xứng là bậc yêu nghiệt trong đám yêu nghiệt, thiên tài của giới thiên tài”.

Diệp Quân nhìn ông lão mặc áo đạo sĩ: “Ông là thuật sư của thời đại Vĩnh Sinh”.

Ông lão mặc áo đạo sĩ gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân lại nói: “Ta từng gặp cổ thần sư, cũng từng gặp thần thuật sư, nhưng ta chưa từng gặp thuật sư của thời đại Vĩnh Sinh, có thể để ta tìm hiểu chút không?”

Ông lão mặc áo đạo sĩ cười nói: “Ngươi muốn một đấu một với ta?”

Diệp Quân chăm chú nhìn ông ta: “Mong hãy chỉ bảo cho”.

Ông lão mặc áo đạo sĩ mỉm cười: “Cũng được”.

Nói đoạn, ông ta phất tay một cái.

Đám cường giả Đại Đế đang vây quanh lập tức lùi sang một bên.

Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Diệp Quân, cười bảo: “Ngươi đánh trước đi”.

Diệp Quân gật đầu, không nói gì thêm, ngay sau đó, hắn biến mất khỏi chỗ cũ, một luồng kiếm quang rạch toạc thời không, vọt tới, tiếp đó, Diệp Quân xuất hiện trước mắt ông lão mặc áo đạo sĩ kia, vung kiếm chém mạnh.

Bảy mươi đạo Trảm Thiên Bạt Kiếm chồng chất!

Thêm nữa, lúc này hắn còn thúc phát sức mạnh của Lôi Thần Ấn cùng với sức mạnh của cây thần tự nhiên kết hợp với sức mạnh Đạo Ấn.

Lần này, Diệp Quân thật sự dốc hết toàn lực.

Một kiếm chém ra, vùng tinh hà quanh đây đột nhiên bốc cháy, sau đó từ từ tan biến, vùng tinh hà này hoàn toàn không thể chịu nổi sức mạnh từ một kiếm này của hắn.

Ông lão mặc áo đạo sĩ kia vẫn bình thản như không. Khi Diệp Quân chém kiếm xuống, ông ta đột nhiên mở lòng bàn tay, một luồng kim quang tuôn ra từ đó, hóa thành một tấm khiên vàng che trước người ông ta.
 
Chương 1624


Chương 1624

Rầm!

Tấm khiên vàng rung lên kịch liệt, sau đó nứt vỡ, nhưng cũng vào lúc này, ông lão mặc áo đạo sĩ đột nhiên đẩy tay phải về trước.

Chỉ là một động tác đẩy thật nhẹ…

Rầm!

Trong khoảnh khắc, Diệp Quân đã bị đánh bay ra xa mấy vạn trượng, hắn vừa dừng lại được thì khóe miệng đã tràn máu tươi.

Diệp Quân cúi đầu nhìn xuống thân thể mình, lúc này, thân thể hắn đã xuất hiện vô số vết rạn nứt.

Một chiêu đánh trọng thương!

Diệp Quân lau vết máu nơi khóe miệng, ngẩng đầu nhìn về phía ông lão mặc áo đạo sĩ, ông ta cười nói: “Nếu ngươi đạt tới cảnh giới Đại Đế thì còn có thể đánh với ta một trận, tiếc rằng hiện giờ ngươi còn quá yếu”.

Nói đoạn, ông ta chỉ một ngón tay lên: “Cửu Thiên Thần Lôi, đánh!”

Ầm!

Giây lát sau, trên đỉnh đầu Diệp Quân xuất hiện một tia sét, nó đánh thẳng xuống.

Nhưng Diệp Quân không hề sợ hãi hay né tránh tia thần lôi này, hắn mặc cho nó bao phủ lấy mình.

Thấy thế, ông lão mặc áo đạo sĩ nhíu mày, bởi vì ông ta vừa phát hiện, Diệp Quân không hề hấn gì, không chỉ thế, Diệp Quân còn đang hấp thu thần lôi do ông ta đánh ra.

Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Diệp Quân, gằn giọng: “Sức mạnh lôi kiếp!”

Diệp Quân hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, từng tia sét khủng bố đang không ngừng tuôn ra từ cơ thể hắn.

Lúc này, ông lão mặc áo đạo sĩ đột nhiên chỉ ngón tay một cái, bất chợt, toàn bộ tinh không dấy lên một luồng gió lạnh. Xa xa, Diệp Quân đột nhiên trợn tròn mắt, bởi vì có một lưỡi đao gió chém tới trước mặt hắn.

Lưỡi đao gió này ngoài mặt không có gì lạ, nhưng bên trong ẩn chứa một sức mạnh khủng bố làm Diệp Quân biến sắc, hắn không dám coi thường, tay phải cầm kiếm, chém mạnh một nhát.

Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Vẫn là bảy mươi đường kiếm, bởi hiện nay, bảy mươi đường đã là cực hạn của hắn. Liên tục chém hai kiếm, thân thể của hắn cũng bắt đầu không chịu nổi, cánh tay phải xuất hiện những vết rạn nứt.

Rầm!

Khoảnh khắc kiếm chém ra, kiếm quang bị lưỡi đao gió kia nghiền nát, Diệp Quân lùi lại liên tục. Trong lúc hắn bị đẩy lùi, lưỡi đao gió kia vẫn tiếp tục lao tới, chém về phía hắn.

Thấy thế, Diệp Quân vô cùng khiếp sợ, rốt cuộc đây là loại gió gì mà ngay cả bảy mươi đường kiếm của thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm cũng không thể chém nát?

Trong lúc hắn còn đang kinh sợ, lưỡi đao gió kia đã chém tới trước mặt.

Đáy mắt Diệp Quân thoáng lóe lên một tia tàn nhẫn, tay vận lực chém xuống một kiếm nữa.

Một kiếm Bất Bại!

Ầm!

Kiếm này vừa chém ra, lưỡi đao gió kia run lên kịch liệt, bị chặn đứng, còn về phần Diệp Quân, cánh tay phải của hắn đã nứt toạc, máu tươi dầm dề.

Vẫn không đỡ nổi lưỡi đao gió đó!

Vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên gầm lên, tay cầm kiếm đè mạnh về phía trước.

Rầm!
 
Chương 1625


Chương 1625

Lưỡi đao gió bị chém lùi!

Xa xa, ông lão mặc áo đạo sĩ bỗng mở lòng bàn tay, lưỡi đao gió bay thẳng về lòng bàn tay ông ta, nhẹ nhàng nhúc nhích như một tinh linh.

Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Diệp Quân, mắt thoáng một tia khiếp sợ: “Kiếm ý của ngươi thật khó lường, có thể chống lại gió U Minh của ta!”

Gió U Minh à?

Diệp Quân nhìn ông ta, tay phải siết chặt thanh kiếm, khóe miệng liên tục trào máu tươi, cánh tay phải của hắn cũng ròng ròng máu.

Ông lão trước mắt này dường như có thực lực cao hơn rất nhiều so với những Mệnh Vận Đại Đế thông thường.

Ông lão mặc áo đạo sĩ đột nhiên lên tiếng: “Tiếp tục!”

Nói xong, tay trái ông ta chạm nhẹ vào luồng gió U Minh kia, thoáng chốc, gió U Minh đã tăng vọt, hóa thành một lưỡi đao gió cao vạn trượng, chém mạnh về phía Diệp Quân.

Xa xa, Diệp Quân thấy luồng gió U Minh hóa thành lưỡi đao khổng lồ, hắn rùng mình, bước lên một bước, kiếm vực đột nhiên xuất hiện, khi lưỡi đao gió khổng lồ kia tiến vào trong kiếm vực của hắn, sắc mặt hắn lập tức trở nên tái nhợt.

Gần như cùng lúc, Diệp Quân hóa thành một luồng kiếm quang, chém mạnh lên lưỡi đao gió khổng lồ kia.

Một kiếm Bất Bại!

Ầm ầm!

Lưỡi đao gió khổng lồ bị kiếm của Diệp Quân chém trúng, lập tức run lên kịch liệt, Diệp Quân lại chém mạnh xuống một kiếm.

Ầm!

Lưỡi đao gió khổng lồ bị nghiền nát, luồng gió U Minh kia bị chém bay, ngay sau đó, một thanh kiếm lao vút tới trước mặt ông lão mặc áo đạo sĩ, nhưng cũng vào lúc này, lòng bàn tay ông ta đột ngột dấy lên một ngọn lửa.

Ngọn lửa kia nhanh chóng nuốt chửng kiếm quang của Diệp Quân. Diệp Quân cả kinh, thân mình run lên, vội vã lùi ra xa nghìn trượng, khi hắn dừng lại, thời không trước mặt đã hóa thành hư vô.

Diệp Quân nhìn ý kiếm trong tay mình, ý kiếm của hắn cũng trở nên hư ảo.

Thấy thế, Diệp Quân lập tức căng thẳng tột cùng, hắn nhìn về phía ông lão mặc áo đạo sĩ đứng xa xa, trong lòng bàn tay ông ta, một ngọn lửa màu trắng đang nhảy múa.

Khi ngọn lửa này xuất hiện, thời không trăm vạn trượng quanh nó bắt đầu từ từ hòa tan, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Diệp Quân, cười nói: “Có biết đây là lửa gì không?”

Diệp Quân nói: “Xin được lắng nghe”.

Lúc này cây thần tự nhiên trong cơ thể hắn đang liên tục khôi phục thân thể cho hắn.

Ông lão mặc áo đạo sĩ cười bảo: “Ta biết ngươi đang cố tình kéo dài thời gian để chữa trị thân thể, nhưng ta có thể nói cho ngươi hay, chênh lệch thực lực giữa hai chúng ta quá lớn, dù ngươi có lên tới cảnh giới Đại Đế thì cũng không phải là đối thủ của ta”.

Nói đoạn, ông ta dừng lại giây lát rồi mới tiếp tục: “Ngươi cũng là một nhân tài, cứ thế giết chết thì quả là đáng tiếc, hay là vầy đi, ta cho ngươi một con đường sống. Nếu ngươi đồng ý mang theo vũ trụ Quan Huyên của ngươi quy phục chúng ta, ta có thể đứng ra bảo đảm cho ngươi cùng vũ trụ Quan Huyên một con đường sống”.

 
 
Chương 1626


Chương 1626

Nghe thấy thế, Diệp Quân sửng sốt, lão già này lại còn muốn chiêu hàng hắn?

Không chỉ có Diệp Quân sửng sốt ngạc nhiên, đám Mệnh Vận Đại Đế đứng sau lưng ông lão mặc áo đạo sĩ cũng rất bất ngờ trước điều ông ta vừa nói.

Mục đích chuyến này của bọn họ là giết Diệp Quân, chiếm lấy các thần vật, chứ không phải tới khuyên hàng. Đương nhiên, họ cũng không dám chen lời, ông lão mặc áo đạo sĩ này có địa vị cực cao ở Vĩnh Sinh Giới, cao hơn bọn họ rất nhiều.

Diệp Quân trầm mặc, như thể đang cân nhắc.

Ông lão mặc áo đạo sĩ không thúc giục Diệp Quân, ông ta chỉ nhìn hắn, nở nụ cười thản nhiên.

Thiếu niên này tuy vô cùng yêu nghiệt nhưng còn quá trẻ tuổi, không phải là đối thủ của ông ta.

Nhưng vào lúc này, Diệp Quân chợt cười nói: “Người của nhà họ Dương ta, thà chết vinh còn hơn sống nhục!”

Ông lão mặc áo đạo sĩ gật đầu: “Nếu đã thế, ngươi cùng với vũ trụ Quan Huyên của ngươi cùng đi chết đi thôi!”

Nói đoạn, ông ta xòe tay, ngọn lửa kia đột nhiên bùng lên, một sức nóng khủng khiếp lan tỏa, thoáng chốc, thời không trong phạm vi mấy trăm trượng đã ầm ầm sụp đổ.

Diệp Quân khẽ cười: “Vậy thì tới đi!”

Dứt lời, hắn chuẩn bị thiêu đốt thân thể cùng linh hồn mình. Nhưng cũng ngay khoảnh khắc đó, thời không sau lưng hắn chợt nứt ra, một tiếng bước chân vang lên bên tai Diệp Quân.

Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn về phía đó, mắt nheo lại, có vẻ nghiêm nghị.

Sau lưng ông ta, đám Mệnh Vận Đại Đế cũng nhìn về phía người đứng sau Diệp Quân, ánh mắt căng thẳng.

Diệp Quân từ từ quay đầu, khi nhìn thấy người vừa tới, hắn sững sờ.

Bởi vì người này, hắn không hề quen biết.

Ai vậy?

Đó là một người phụ nữ.

Người phụ nữ kia mặc áo bào trắng, đứng thẳng tắp như một thanh kiếm, tay trái đặt ngang eo, bên hông giắt một hồ lô rượu.

Người đó nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, bên môi treo một nụ cười nhẹ.

Diệp Quân ngập ngừng: “Cô cô?”

Nghe vậy, người phụ nữ hơi nhếch khóe miệng, nở một nụ cười tuyệt đẹp: “Thông minh lắm”.

Cô cô!

Diệp Quân mỉm cười.

Hắn biết, ngoài một người cô thích mặc váy trắng, hắn còn có mấy người cô nữa. Ngay khi nhìn thấy người phụ nữ trước mắt, hắn đã cảm thấy thân thiết vô cùng, bởi vậy mới bạo gan gọi một tiếng “cô cô”.

Người phụ nữ áo bào trắng liếc nhìn Diệp Quân, nụ cười trên môi càng thêm rõ nét: “Rất giống ca ca”.

Diệp Quân hỏi: “Cha con nhờ cô cô tới bảo vệ con sao?”

Người phụ nữ áo bào trắng cười nói: “Phải, nhưng cũng do ta muốn tới thăm con một chút”.

Nói đoạn, bà ấy xoa đầu Diệp Quân: “Lùi qua một bên, để cô cô đánh cho”.

Diệp Quân lại lắc đầu: “Cô cô, để con đánh trước với một người được không?”

Người phụ nữ áo bào trắng nhìn Diệp Quân, thoáng kinh ngạc: “Đánh với một người?”
 
Chương 1627


Chương 1627

Diệp Quân gật đầu: “Bảy người cùng lúc thì hiện giờ con chưa đánh lại được, nhưng một thì con có thể thử xem”.

Người phụ nữ áo bào trắng nhìn hắn hồi lâu mới cười nói: “Cũng được”.

Diệp Quân cười cười rồi quay người nhìn về phía ông lão mặc áo đạo sĩ: “Cử một vị Mệnh Vận Đại Đế ra đấu đơn với ta, thế nào?”

Ông lão mặc áo đạo sĩ liếc nhìn Diệp Quân, cười nói: “Vậy phải xem vị cô cô này của ngươi có thể ngăn cản sáu người chúng ta không đã”.

Ông ta vừa dứt lời, sau lưng đã xuất hiện một kiếm khí màu trắng phóng nhanh tới.

Ông lão mặc áo đạo sĩ nhíu mày, quay phắt lại, mở lòng bàn tay, một bức tường lửa cao nghìn trượng xuất hiện trước người.

Rầm!

Kiếm kia chém tới, bức tường lửa ầm ầm đổ sụp, sức mạnh ghê gớm đến độ đẩy văng ông lão mặc áo đạo sĩ ra sau mấy nghìn trượng.

Lúc này, nơi ông lão mặc áo đạo sĩ từng đứng chợt có một người phụ nữ váy trắng đứng đó, làn váy như tuyết, không dính bụi trần, tay cầm trường kiếm, thân dong dỏng cao, gương mặt đẹp như vẽ, trông chẳng khác nào một thần nữ giáng trần.

Nhìn vị kiếm tu trước mắt, đám cường giả của Vĩnh Sinh Giới lập tức căng thẳng.

Diệp Quân cười chào người phụ nữ váy trắng: “Chào cô cô ạ!”

Người phụ nữ váy trắng quay nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Thật tuấn tú”.

Diệp Quân cũng cười theo: “Do di truyền đó”.

Nghe Diệp Quân nói thế, người phụ nữ váy trắng bật cười khẽ: “Dẻo mép”.

Diệp Quân cười cười, lúc này hắn cũng hơi bất ngờ, bởi vì có đến hai vị cô cô cùng tới một lần.

Bên kia, người phụ nữ áo bào trắng nhìn ông lão mặc áo đạo sĩ, nói: “Nếu thằng nhóc này muốn đấu tay đôi thì hãy để bọn họ đấu đi, ngươi thấy thế nào?”

Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn ngọn lửa trong tay mình, lúc này nó đã mờ đi một chút. Thấy thế, ông lão mặc áo đạo sĩ khiếp sợ giật mình, vị kiếm tu trước mắt đây còn có thể gây thương tổn cho lửa thần Vĩnh Sinh của ông ta.

Có lẽ mình đã đánh giá thấp thực lực của vũ trụ Quan Huyên rồi.

Ông lão mặc áo đạo sĩ liếc nhìn người phụ nữ áo bào trắng cùng người phụ nữ váy trắng, suy tư một lát mới nói: “Nếu hắn đã muốn đánh với một người thì đấu đi”.

Nói đoạn, ông ta nhìn về phía đám Mệnh Vận Đại Đế: “Ai muốn thử?”

Vị Huyền Đế tay cầm trường thương chậm rãi đi ra, ông ta nhìn Diệp Quân, cười khẽ: “Ngươi thì cần gì phải đấu tay đôi? Cứ để hai vị cô cô của ngươi đánh đi, hai người bọn họ cũng có thể bảo đảm được phần nào rằng ngươi có thể rời khỏi đây an toàn”.

Diệp Quân cười bảo: “Không cần khiêu khích bằng ngôn từ, thế này đi, hai ta đánh với nhau một trận, chỉ hai chúng ta, không ai được xen vào, thế nào?”

Huyền Đế nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Ngươi chắc chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Chắc”.

Huyền Đế lại liếc nhìn người phụ nữ váy trắng và người phụ nữ áo bào trắng, cười cười không nói gì.

Diệp Quân hiểu ý đối phương, hắn quay sang hai vị cô cô, nghiêm túc nói: “Thưa hai cô cô, con muốn đấu tay đôi với người này, nếu như con có thua trận thì cũng xin hai cô cô đừng nhúng tay vào”.
 
Chương 1628


Chương 1628

Người phụ nữ áo bào trắng nhìn Diệp Quân: “Con có chắc không?”

Diệp Quân lại gật đầu xác nhận: “Chắc ạ”.

Người phụ nữ áo bào trắng trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Cũng được”.

Diệp Quân lại nhìn về phía Huyền Đế, Huyền Đế cười lớn: “Các vị, nếu lát ta đây thua trận thì cũng xin chớ ra tay, ai xen vào, ta không chỉ không cảm kích mà còn coi kẻ đó là kẻ địch, thù không đội trời chung”.

Nghe vậy, ông lão mặc áo đạo sĩ cùng đám Mệnh Vận Đại Đế đều lùi qua một bên.

Người phụ nữ áo bào trắng cùng với người phụ nữ váy trắng cũng lui ra sau vạn trượng.

Người phụ nữ áo bào trắng nhìn Diệp Quân đứng phía xa xa, khẽ nói: “Tên nhóc này cũng cao ngạo ghê đấy”.

Người phụ nữ váy trắng cũng nhìn về phía đó, đáy mắt toát lên nỗi lo lắng, đối với thực lực của Diệp Quân hiện giờ, bà ấy cũng không được rõ, bởi vì đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng sau cùng, bà ấy vẫn lựa chọn gửi niềm tin vào Diệp Quân.

Thiếu niên đó, ánh mắt luôn tràn đầy sự tự tin.

Xa xa, Huyền Đế nhìn Diệp Quân, cười nói: “Dám lấy cảnh giới Chí Tiên để khiêu khích Mệnh Vận Đại Đế, không thể không tán thưởng ngươi một câu, rất dũng cảm, khí phách bậc này, dù ở thời đại chúng ta cũng không có nhiều. Ngươi yên tâm, ta đây không định ỷ lớn hiếp nhỏ”.

Nói đoạn, ông ta xòe tay, nhẹ nhàng đè xuống, nháy mắt, cảnh giới của ông ta đã từ Mệnh Vận Đại Đế bị đè xuống cảnh giới Chí Tiên.

Thấy thế, ông lão mặc áo đạo sĩ lập tức nhíu mày, vốn muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn quyết định giữ im lặng.

Thiếu niên kia dám lấy cảnh giới Chí Tiên để khiêu chiến Mệnh Vận Đại Đế, nếu là bên phía Vĩnh Sinh Giới thực sự làm ra hành vi ỷ lớn hiếp nhỏ thì thật quá mất mặt và hẹp hòi.

Hơn nữa, Huyền Đế cũng có ngạo khí của mình, dẫu sao, để đạt tới cảnh giới Mệnh Vận Đại Đế này, tất cũng phải từng là bậc thiên tài trong giới thiên tài, yêu nghiệt giữa những yêu nghiệt, nay bị người ta khiêu chiến vượt mấy cảnh giới, với tính khí cao ngạo của ông ta, sao có thể chấp nhận?

Sau khi áp cảnh giới xuống, Huyền Đế cười nói với Diệp Quân: “Bắt đầu đi”.

Diệp Quân nhìn Huyền Đế: “Xin được chỉ giáo”.

Dứt lời, hắn đã biến mất khỏi chỗ đứng.

Vèo!

Một luồng kiếm quang xé rách thời không, vọt qua.

Xa xa, Huyền Đế cười lớn một tiếng, xông lên phía trước, vung tay chém một thương.

Một thương đánh ra như rồng như hổ, tinh hà cũng phải sôi trào.

Tuy cảnh giới đã bị áp xuống nhưng khí thế phát ra trên người ông ta vẫn không hề suy chuyển, đặc biệt là phong thái cường thế không chỉ không giảm chút nào mà còn mạnh hơn trước.

Hai người lần đầu thử sức đã lựa chọn đối chiến trực diện.

Khi thương và kiếm va vào nhau, một luồng kiếm quang cùng với thương mang bùng nổ trước mặt hai người, hai luồng sức mạnh bùng ra, đẩy hai người chấn động đến mức phải lùi lại phía sau, nhưng khi Huyền Đế vừa lùi bước, tay phải đã nhấc thương ném về phía Diệp Quân.

Vèo!

Trường thương mang theo sức mạnh cực lớn xé rách không trung lao đi, những nơi nó lướt qua, thời không bị xé toạc, khí thế cực kì khủng bố.

Tốc độ của thanh trường thương này cực nhanh, nháy mắt đã phóng tới trước mặt Diệp Quân.
 
Chương 1629


Chương 1629

Mặc dù thương không ở trong tay người nhưng thế tiến công lại càng mạnh.

Đối mặt với một thương đáng sợ này, Diệp Quân không hề lựa chọn lùi bước, mà giờ phút này, hắn cũng không thể lùi bước, hai tay hắn cầm chặt ý kiếm, mạnh mẽ bổ về phía trước.

Một kiếm Bất Bại!

Kiếm này phát ra khí thế không hề thua kém thương thế của Huyền Đế.

Bất Bại!

Dù đối phương là Mệnh Vận Đại Đế, Diệp Quân hắn đây cũng không chút sợ hãi lùi bước.

Cứ đánh thôi, chuyện đâu còn có đó!

Mặc dù khí thế không kém nhưng sức mạnh lại thua nhiều.

Rầm!

Một kiếm của Diệp Quân chém xuống mặc dù cũng đã chém lùi cây thương này, nhưng chính bản thân hắn cũng bị đẩy lui mấy vạn trượng. Người vừa dừng lại, khóe miệng đã tràn máu tươi, hai tay cũng xuất hiện những vết rạn nứt chằng chịt, máu từ từ ứa ra, chảy xuống ý kiếm trong tay, ý kiếm dần được nhuộm đỏ máu.

Kiếm nhuộm máu!

Thấy thế, sắc mặt đám Mệnh Vận Đại Đế bên kia lại trở nên nghiêm nghị hơn, lòng cũng vô cùng khiếp sợ, thiếu niên này thật quá yêu nghiệt, lại có thể đối đầu trực diện với Huyền Đế, cần biết một điều rằng tuy Huyền Đế đã ép cảnh giới của bản thân xuống nhưng nội tại của một vị Mệnh Vận Đại Đế vẫn còn đó không hề suy chuyển.

Vậy mà vừa rồi, thiếu niên kia vẫn có thể trực tiếp đỡ chiêu, điều này thật khiến bọn họ khiếp sợ.

Xa xa, Huyền Đế xòe tay, trường thương bị kiếm của Diệp Quân chém bay đã trở về trong tay ông ta, ông ta nhìn cây trường thương, trên đó cũng đã có không ít vết rạn nứt.

Thấy thế, Huyền Đế thoáng nhếch mép rồi chợt cười lớn: “Thú vị đó! Tiếp tục!”

Dứt lời, ông ta đột nhiên xông lên, đâm một thương về phía Diệp Quân.

Chiêu này hết sức đơn giản, chỉ là một nhát đâm không có bất kì động tác phức tạp nào đi cùng, nhưng một thương đó lại ẩn chứa sức mạnh có thể tiêu diệt cả một mảnh tinh hà, đáng sợ nhất là, một thương này chém về phía Diệp Quân lại không có một chút sức mạnh tiết ra ngoài, ông ta đã dồn toàn bộ sức mạnh vào trong thân thương.

Ông ta biết, thiếu niên trước mắt kia nhất định sẽ trực tiếp đỡ nhát thương này của mình.

Chỉ cần hắn đỡ chiêu đó, dù thân thể của hắn có mạnh cỡ nào cũng sẽ không thể chịu nổi sức tấn công của nhát thương này.

Ông ta muốn dùng một nhát thương ấn định thắng thua!

Là một Mệnh Vận Đại Đế, hơn nữa, còn là một vị Mệnh Vận Đại Đế đến từ thời đại Vĩnh Sinh, dĩ nhiên ông ta cũng có sự kiêu hãnh của mình, nếu phải đánh nhau suốt mấy trăm chiêu với một thiếu niên mười tám tuổi thì dù cuối cùng có thắng cũng vẫn tính là thua mà thôi.

Bởi vậy, ông ta cần tốc chiến tốc thắng.

Một nhát thương ấn định sinh tử!

Giờ khắc này, Diệp Quân cũng cảm nhận được sức mạnh khủng bố của nhát thương đó, hắn biết, đối thủ muốn dùng nhát thương này phân định thắng thua.

Lùi?

Hắn đã không còn đường lùi.
 
Chương 1630


Chương 1630

Đối mặt với chiêu này, nếu lùi, tất sẽ rơi vào thế yếu, mà khi đấu tay đôi với cường giả bậc này, một khi ở vào thế yếu sẽ không còn phần thắng.

Đương nhiên, Diệp Quân cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lùi bước.

Diệp Quân tiến lên, xông thẳng về phía trước, tay phải nắm chặt thanh huyết kiếm, ánh mắt lạnh lẽo, không một tia cảm xúc.

Chỉ giây lát, khoảng cách vạn trượng giữa hai người biến thành gang tấc, Huyền Đế đã dồn toàn lực vào một thương đâm về ngực Diệp Quân. Ngay khi mọi người đều cho rằng Diệp Quân sẽ lấy kiếm chống đỡ, hắn lại để mặc mũi thương này đâm vào ngực mình.

Không đỡ chiêu?

Thấy thế, sắc mặt tất cả những người đang ở đây đều biến đổi kịch liệt.

Đồ và người phụ nữ váy trắng cũng khiếp sợ tột cùng, hai người không ngờ Diệp Quân lại không đỡ chiêu đó, bọn họ căng thẳng và lo lắng vô cùng.

Sắc mặt Huyền Đế cũng lập tức biến đổi, ông ta định lui lại thì cũng vào lúc này, Diệp Quân lại xông lên, huyết kiếm trong tay đâm vào bụng ông ta.

Lấy mạng đổi mạng!

Huyền Đế gầm lên giận dữ, vung quyền đánh ra, gần như cùng lúc, Diệp Quân buông kiếm, tay phải tung ra một quyền.

Liệt Thế Thốn Kình!

Lại một lần nữa hắn lựa chọn chống đỡ trực diện!

Rầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Diệp Quân và Huyền Đế đồng thời bị đánh bay ra sau. Khi dừng lại được, sắc mặt Huyền Đế đã biến đổi kịch liệt, bởi vì ông ta nhận ra, bên trong cơ thể ông ta đang cháy lên.

Huyền Đế vội nhìn xuống thanh huyết kiếm cắm vào bụng mình, hoảng sợ kêu lên: “Sức mạnh huyết mạch!”

Máu của Diệp Quân đã tiến vào trong cơ thể Huyền Đế, sau đó điên cuồng cắn nuốt huyết mạch của ông ta.

Nhận thấy được sự khủng khiếp của huyết mạch phong ma này, Huyền Đế quả đoán hủy diệt thân thể mình, nhưng huyết mạch phong ma của Diệp Quân đã kịp dung hòa vào trong linh hồn của ông ta rồi.

Thấy thế, không chỉ Huyền Đế mà đám cường giả ông lão mặc áo đạo sĩ đứng bên cũng lộ vẻ sợ hãi.

Đây là dạng huyết mạch gì mà lại hùng mạnh đến biến thái như thế?

Huyền Đế vội ngồi xuống, điên cuồng trấn áp, sự hung ác của huyết mạch đó đã khiến ông ta sợ hãi tột cùng.

Bên kia, khi Diệp Quân sắp rơi xuống, một đôi tay nâng lên, đỡ lấy hắn, đó chính là người phụ nữ váy trắng.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân nằm trong lòng mình. Lúc này, miệng hắn liên tục trào máu tươi, cánh tay phải đã cong vẹo đi, trong cánh tay, xương cốt đã vỡ nát, vết đâm nơi ngực cũng không ngừng phun máu.

Diệp Quân nhìn hai người phụ nữ trước mặt, bỗng nở một nụ cười, nhưng vì máu tươi vẫn đang trào ra nên nói cũng rất khó khăn: “Hai cô cô, hai người… xem… Nếu bọn họ không… lấy nhiều… đánh ít… con… một mình… cũng có thể… chống đỡ… được mà…”

Nghe Diệp Quân nói vậy, người phụ nữ áo trắng và người phụ nữ váy trắng cùng sững sờ, hai người họ nhìn nhau với vẻ hơi kinh ngạc, thằng nhóc này đang chứng minh bản thân cho bọn họ thấy.
 
Chương 1631


Chương 1631

Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng Diệp Quân, cười nói: “Cô cô đến giúp con, con không cần cảm thấy gánh nặng gì cả, hiểu không?”

Diệp Quân mỉm cười, không nói gì.

Nhìn thấy dáng vẻ quật cường của Diệp Quân, người phụ nữ váy trắng lắc đầu cười: “Trị thương cho tốt đi, còn lại giao cho ta”.

Diệp Quân gật đầu, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, trong cơ thể, cây thần tự nhiên nhanh chóng trị thương cho hắn.

Người phụ nữ váy trắng đứng dậy, bà ấy xoay người nhìn Huyền Đế phía xa, lúc này, dưới sự trấn áp của Huyền Đế, linh hồn của ông ta dần khôi phục bình thường.

Mặc dù sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân rất mạnh, nhưng vẫn không thể dễ dàng giết chết một vị Mệnh Vận Đại Đế.

Người phụ nữ váy trắng cầm kiếm, tà váy dài tung bay, dung mạo tuyệt thế, như tiên nữ Cửu Thiên. Bà ấy nhìn đám người Vĩnh Sinh Giới, cười nói: “Một đấu một hay đánh hội đồng tùy các ngươi chọn, ta chấp hết!”

Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn người phụ nữ váy trắng: “Ta có nhiệm vụ nên không thể đấu riêng với ngươi được”.

Vừa dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay ra, trong nháy mắt, lửa thần Vĩnh Sinh và gió U Minh trong tay ông ta cùng phóng lên trời, hóa thành hai con rồng khổng lồ, lao thẳng về phía người phụ nữ váy trắng.

Cùng lúc đó, mấy vị Mệnh Vận Đại Đế cũng biến mất tại chỗ, tiến về phía người phụ nữ váy trắng.

Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh, xoay cổ tay, mũi chân gõ nhẹ, cả người hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời, một khắc sau, một luồng kiếm khí màu trắng vạn trượng từ trên trời giáng xuống, giống như một tấm màn trời.

Người phụ nữ áo trắng ở bên cạnh cũng hóa thành một đạo kiếm quang phóng đi.

Kiếm khí lan rộng vạn dặm, vạn vật chết lặng.

Bùm!

Hai con rồng khổng lồ bỗng sụp đổ, người phụ nữ váy trắng chém về phía ông lão mặc áo đạo sĩ, ông ta hơi nheo mắt, xòe bàn tay ra, một luồng sáng màu vàng bao phủ lấy ông ta.

Bùm!

Khi người phụ nữ váy trắng vung kiếm chém xuống, màn sáng bao phủ ông lão kia vỡ tan, một luồng sức mạnh mạnh mẽ đánh bay ông ta xa vạn trượng, ông ta còn chưa kịp dừng lại, người phụ nữ váy trắng lại đâm thêm nhát kiếm nữa.

Nhìn người phụ nữ váy trắng chém tới, ông lão mặc áo đạo sĩ vô cùng kinh ngạc, kiếm đạo của người phụ nữ này thật đáng sợ, ông ta không dám khinh thường. Hai tay ông ta đưa lên, hơi nghiêng người về phía trước, thầm niệm thuật chú cổ, ngay sau đó, sau lưng ông ta xuất hiện một hư ảnh to lớn như núi.

Hư ảnh khổng lồ như ngọn núi này có màu vàng, uy nghiêm hùng vĩ, nó đấm thẳng xuống, hàng vạn tia sáng vàng hiện ra, chấn động vũ trụ tinh hà.

Bùm!

Một quyền này ép người phụ nữ váy trắng phải dừng lại tại chỗ, tinh hà cũng lập tức trở nên sôi trào.

Uy lực của quyền này đủ để chôn vùi vũ trụ tinh hà.

Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ váy trắng bằng ánh mắt hung ác, ông ta xòe bàn tay ra, sau đó nắm chặt thành quyền, lúc này, hư ảnh phía trên ông ta cũng lên quyền, đánh mạnh xuống.
 
Chương 1632


Chương 1632

Bùm!

Ngàn vạn tia sáng bùng phát từ nắm đấm khổng lồ đó.

Dưới cú đấm này, cả vũ trụ tinh hà đều vô cùng nhỏ bé, giống như cát bụi.

Lúc này, người phụ nữ váy trắng khẽ gõ ngón chân, cả người bay lên, một đạo kiếm quang phóng ra.

Đối đầu trực diện!

Đối mặt với cú đánh này, kiếm của người phụ nữ váy trắng chỉ như con kiến trước núi, vô cùng tầm thường.

Nhưng khi kiếm của bà ấy xuyên qua nắm đấm đó…

Xẹt!

Nắm đấm bị xé nát, một giây sau, người phụ nữ váy trắng đã xuất hiện trước mặt ông lão mặc áo đạo sĩ, tay bà ấy cầm kiếm chém xuống.

Rầm rầm!

Hư ảnh sau lưng ông lão mặc áo đạo sĩ tan vỡ, ông ta lùi về phía sau, thời không xung quanh không ngừng sụp đổ, vô cùng đáng sợ.

Ngay khi ông lão mặc áo đạo sĩ dừng lại, lại một đạo kiếm quang nữa ập tới.

Đồng tử ông ta co rút kịch liệt, chỉ vào giữa trán của mình, giận dữ quát: “Dùng máu của ta, dẫn ra tam tai nghiệp chướng, hiện!”

Bùm!

Tinh hà bỗng trở nên yên tĩnh, ở phía xa, cơ thể người phụ nữ váy trắng đột nhiên bốc cháy ngùn ngụt.

Tam tai nghiệp chướng!

Đây là một loại cổ thuật xa xưa trong thời đại Vĩnh Sinh, vốn là tam tai xuất hiện khi Tuế Nguyệt Đại Đế đột phá Mệnh Vận Đại Đế. Bị ông lão mặc áo đạo sĩ dùng thuật pháp này khống chế, coi như là kẻ địch, cho dù đối phương không đột phá Mệnh Vận Đại Đế, ông ta cũng có thể khiến tai họa giáng xuống.

Tai họa thứ nhất là lửa!

Lửa này không phải lửa trời, cũng không phải lửa thường, mà là lửa người, phát sinh từ lục phủ ngũ tạng của kẻ địch, xuyên thấu toàn thân, chỉ cần sơ suất ngũ tạng sẽ bị thiêu rụi, tứ chi thối rữa, máu thịt tan chảy, ngàn vạn năm hành đạo sẽ hóa thành hư ảo.

Khi cơ thể người phụ nữ váy trắng bắt đầu bốc cháy, bà ấy khẽ cau mày.

Lúc này, ông lão mặc áo đạo sĩ lại cười lớn, ông ta đang định thi triển tai họa thứ hai thì một luồng sức mạnh thần bí từ trong cơ thể người phụ nữ váy trắng tỏa ra, trong nháy mắt, ngọn lửa kia đã bị dập tắt.

Sức mạnh vãng sinh!

Thấy vậy, ông lão mặc áo đạo sĩ hơi sững sờ, ngay sau đó, người phụ nữ váy trắng đã xông tới trước mặt ông ta.

Bùm!

Một đạo kiếm quang chém xuống, ông lão mặc áo đạo sĩ bị đánh bay vạn trượng, vừa dừng lại, hai tay ông ta nhanh chóng kết ấn, bỗng chốc, vô số phù văn cổ xưa từ trong cơ thể ông ta phóng ra.

Lúc này, một thanh kiếm xé không gian phóng tới.

Kiếm Vãng Sinh!

Nhát kiếm này vừa chém tới, những phù văn xung quanh ông lão mặc áo đạo sĩ lập tức biến mất.

Đồng tử của ông lão mặc áo đạo sĩ co rút lại, nhanh chóng dựng lên một tấm phù văn vàng kim.

Bùm!
 
Chương 1633


Chương 1633

Tấm màn chắn phù văn vàng kim tan vỡ, ông lão mặc áo đạo sĩ lại lùi về phía sau, nhưng lúc này, một thanh kiếm nữa lại phóng tới.

Thấy vậy, ông lão mặc áo đạo sĩ vô cùng kinh ngạc, tự biết mình không phải đối thủ của người phụ nữ trước mặt, nên dứt khoát nói: “Rút!”

Rút!

Vừa dứt lời, ông ta đã hóa thành một đạo phù quang biến mất ở phía cuối trời.

Mấy vị Mệnh Vận Đại Đế đang khống chế người phụ nữ áo trắng nhìn thấy cảnh này cũng lập tức rút lui.

Bởi vì người phụ nữ áo trắng này cũng không dễ đánh, mà bây giờ ông lão mặc áo đạo sĩ đã rời đi, bọn họ không dám ở lại đánh tiếp.

Hai người phụ nữ cũng không đuổi theo, bọn họ thu kiếm lại, đi đến bên cạnh Diệp Quân, lúc này, vết thương của Diệp Quân đã gần như bình phục.

Diệp Quân chậm rãi mở mắt, nhìn hai người phụ nữ, hắn mỉm cười.

Người phụ nữ váy trắng cười nói: “Cảm thấy thế nào?”

Diệp Quân vung mạnh tay.

Bùm!

Đột nhiên, trong cơ thể hắn bùng phát một luồng khí tức mạnh mẽ.

Cảnh giới Đạo Tiên!

Sau trận chiến với Huyền Đế, mặc dù bị thương nặng, nhưng trong cái rủi lại có cái may, hắn đã đạt đến cảnh giới Đạo Tiên.

Người phụ nữ váy trắng cười nói: “Chúc mừng!”

Diệp Quân chậm rãi đứng lên, nghiêm túc nói: “Đa tạ hai vị cô cô đã giúp đỡ!”

Người phụ nữ váy trắng cười nói: “Khách khí gì chứ!”

Diệp Quân mỉm cười, không nói gì.

Hắn biết hai vị cô cô này đến giúp đều là vì cha hắn, họ có tình cảnh sâu nặng với cha, cho nên mới ra tay giúp hắn.

Họ nghĩ mình giúp hắn là điều đương nhiên, nhưng hắn tuyệt đối không thể nghĩ như vậy.

Lần này, hắn đang rơi vào tình thế tuyệt vọng, cho nên phải tự suy nghĩ lại.

Người phụ nữ váy trắng nói: “Về vũ trụ Quan Huyên đi!”

Diệp Quân định thần lại, nhìn hai người phụ nữ: “Hai vị cô cô cũng định đến vũ trụ Quan Huyên sao?”

Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Ca ca không ở đó nên bọn ta không đi!”

Diệp Quân gật đầu, đang định lên tiếng thì người phụ nữ áo trắng đã cười nói: “Đi thôi!”

Diệp Quân cúi đầu hàng lễ: “Xin cáo từ hai vị cô cô!”

Nói xong, hắn xoay người ngự kiếm biến mất cuối tinh hà.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân biến mất cuối tinh hà, cười nói: “Tên nhóc này thật yêu nghiệt, còn trẻ mà đã đạt đến trình độ này đúng là không tầm thường, chỉ là… hơi cứng đầu!”

Người phụ nữ áo trắng nói: “Hình như cậu ấy rất sợ bị chúng ta coi thường!”

Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Không phải, cậu ấy không phải muốn ra oai, mà là muốn cho chúng ta biết cậu ấy rất tài giỏi”.
 
Chương 1634


Chương 1634

Bà ấy cười nói tiếp: “Cũng không sai, dù sao cậu ấy cũng đi theo con đường kiếm đạo vô địch, đương nhiên là không thể quá ỷ lại người chống lưng”.

Người phụ nữ áo trắng hơi lo lắng: “Nhưng kẻ thù của cậu ấy còn mạnh hơn nhiều so với thời đại của ca ca…”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Vậy chúng ta ở lại đây lâu hơn chút, bảo vệ cậu ấy một đoạn!”

Người phụ nữ áo trắng: “Được!”



Vĩnh Sinh Giới.

Tại nơi nào đó trong hư không, một người đàn ông trung niên đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, hai tay chống lên đầu gối, tinh hà xung quanh hư hư thực thực, cực kỳ quỷ dị.

Vĩnh Sinh Đại Đế!

Cách phía sau ông ta mấy vạn trượng, có sáu người mặc áo trắng cầm đao, lặng lẽ đứng đó.

Lúc này, có mấy người từ xa đi tới.

Chính là đám người ông lão mặc áo đạo sĩ.

Ông lão mặc áo đạo sĩ chậm rãi đi tới trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế, cúi người hành lễ: “Đế chủ!”

Vĩnh Sinh Đại Đế mở mắt ra: “Thất bại rồi à?”

Vẻ mặt ông lão mặc áo đạo sĩ tối sầm lại: “Phía sau hắn còn có hai vị kiếm tu tuyệt thế!”

Vĩnh Sinh Đại Đế khẽ cười: “Hai vị kiếm tu tuyệt thế ư?”

Ông lão mặc áo đạo sĩ gật đầu: “Cực mạnh”.

Vĩnh Sinh Đại Đế chậm rãi đứng lên, duỗi tay, cười nói: “Như vậy mới thú vị!”

Ông ta quay lại bên cạnh: “Tịnh Thần”.

Vừa dứt lời, một người đàn ông nho nhã bước ra.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn người đàn ông nho nhã: “Đã điều tra ra thân nhận của thanh niên kia chưa?”

Tịnh Thần gật đầu: “Đó là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian, hiện là vua của vũ trụ Quan Huyên, cũng là thiên tài yêu nghiệt nhất trong vũ trụ Quan Huyên, phía sau còn có mấy cường giả bí ẩn, một người phụ nữ váy trắng, một vị Kiếm Chủ Thanh Sam…”

Vĩnh Sinh Đại Đế phất tay: “Những người này đều không liên quan, nói cho ta biết hắn có phải người của chủ nhân bút Đại Đạo hay không”.

Tịnh Thần lắc đầu: “Mặc dù hắn có đạo ấn, nhưng không phải người của chủ nhân bút Đại Đạo. Hơn nữa trên người hắn cũng không có Đại Đạo thần vận, rõ ràng hắn không phải người mang thiên mệnh đời này”.

Vĩnh Sinh Đại Đế hỏi tiếp: “Có nghĩa là chủ nhân bút Đại Đạo không chống đỡ cho vũ trụ Quan Huyên?”

Tịnh Thần gật đầu: “Đúng vậy!”

Nghe vậy, Vĩnh Sinh Đại Đế mỉm cười: “Nếu hắn không phải người của chủ nhân bút Đại Đạo, cũng không phải người mang thiên mệnh thì hãy giết hắn đi!”

Nghe Vĩnh Sinh Đại Đế nói thế, Tịnh Thần do dự chốc lát rồi trầm giọng nói: “Chuyện này không đơn giản như thế”.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Tịnh Thần: “Là thế nào?”

Tịnh Thần trầm giọng nói: “Đế chủ, sau thời đại Vĩnh Sinh là thời đại Thần Đạo, thời đại Thần Đạo tồn tại không được bao lâu đã bị Chân Thần của Chân vũ trụ lật đổ, Chân Thần của Chân vũ trụ từng đánh nhau với chủ nhân bút Đại Đạo… Không chỉ từng đánh nhau, mà có thể đã đánh bại chủ nhân bút Đại Đạo”.
 
Chương 1635


Chương 1635

Đánh bại chủ nhân bút Đại Đạo!

Vĩnh Sinh Đại Đế híp mắt, vung tay nói: “Không thể nào”.

Tịnh Thần nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế, Vĩnh Sinh Đại Đế nói: “Ta từng đánh nhau với chủ nhân bút Đại Đạo, thực lực của người này rất mạnh, không thể đoán được sức mạnh của ông ta, thế gian này không ai có thể đánh bại được ông ta”.

Tịnh Thần muốn nói lại thôi.

Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Không phải ta tự phụ, từ khi ta thành danh, sáng lập ra nền văn minh Vĩnh Sinh, tự lập ra Vĩnh Sinh Đại Đạo, mấy ngàn vạn năm vô địch, ở thời đại của ta có rất nhiều người vô cùng tài giỏi nhưng bọn họ đều đã bị ta đánh bại, biến mất vào lịch sử. Có thể nói, ở trước mặt ta, cái gọi là Mệnh Vận Đại Đế và linh hồn của vũ trụ chẳng qua chỉ nhỏ bé như con kiến, nhưng cho đến khi chủ nhân bút Đại Đạo xuất hiện…”

Nói rồi nụ cười trên môi ông ta dần biến mất: “Ta chưa từng thấy ai có thực lực mạnh như người này, nếu nói có người đánh bại ông ta thì ta tuyệt đối không tin”.

Tịnh Thần trầm giọng nói: “Nhưng cuối cùng nền văn minh Thần Đạo đã bị Chân Thần lật đổ”.

Vĩnh Sinh Đại Đế hỏi ngược lại: “Vậy tại sao bà ta không giết luôn chủ nhân bút Đại Đạo?”

Tịnh Thần im lặng không đáp, không thể trả lời vì ông ta cũng không biết, hơn nữa đây cũng là điều ông ta nghi ngờ.

Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Đương nhiên chúng ta không thể xem thường Chân vũ trụ này”.

Tịnh Thần trầm giọng nói: “Đế chủ, Chân vũ trụ rất mạnh nhưng họ đã đánh nhau với vũ trụ Quan Huyên hàng ngàn vạn năm mà vẫn không thể tiêu diệt được vũ trụ Quan Huyên, thế nên chúng ta cũng phải thận trọng khi đối mặt với vũ trụ Quan Huyên”.

Vĩnh Sinh Đại Đế mỉm cười nói: “Tịnh Thần, ta biết vì năm đó chúng ta đã bị chủ nhân bút Đại Đạo đánh bại nên bây giờ ngươi trở nên cẩn trọng hơn. Thận trọng là tốt nhưng ngươi không nên thận trọng quá mức, sợ Đông sợ Tây sẽ đánh mật sự kiêu ngạo và chính trực”.

Tịnh Thần lặng thinh.

Vĩnh Sinh Đại Đế nói tiếp: “Dù là vũ trụ Quan Huyên hay Chân vũ trụ cũng đều là kẻ thù của chúng ta”.

Ông ta nhìn về tận cuối tinh không ở đằng xa, cười nói: “Nếu ta đã sống lại thì sẽ làm cho nền văn minh Vĩnh Sinh trở lại thế gian, cho người đời độc tôn Vĩnh Sinh Đạo của ta. Thời đại này vẫn là của chúng ta”.

Tịnh Thần nhắc nhở: “Từ Nhu cô nương của Chân vũ trụ muốn chúng ta và vũ trụ Quan Huyên cùng bị thua thiệt đấy”.

Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Sao ta có thể không nhìn ra mưu kế đó của cô ta chứ, chẳng qua vừa đúng ý ta thôi”.

Tịnh Thần nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế, ông ta nói: “Thứ nhất, thanh niên đó có mang theo rất nhiều thần vật trên người, ta cần những thần vật của hắn, nhất là cây thần tự nhiên đó. Ta muốn dựa vào cây này để hồi phục vết thương của mình, thứ hai, vũ trụ Quan Huyên yếu hơn Chân vũ trụ, dễ tiêu diệt hơn, đợi đến khi vũ trụ Quan Huyên bị tiêu diệt, chúng ta sẽ quay lại dồn hết sức đối phó với Chân vũ trụ”.

Ông lão mặc áo đạo sĩ ở một bên nhắc: “Đế chủ, hai vị kiếm tu đứng đằng sau thanh niên đó có thực lực hơn cả Mệnh Vận Đại Đế”.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhắm mắt lại: “Vậy theo các ngươi nghĩ nên tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên trước hay Chân vũ trụ trước?”

Tịnh Thần trầm giọng nói: “Ý kiến của ta là chờ đợi, cố gắng trưởng thành không vội xưng bá toàn vũ trụ”.

Ông lão mặc áo đạo sĩ cũng gật đầu, cách này là cách an toàn nhất, vì sau khi đánh nhau với vũ trụ Quan Huyên, ông ta cũng phát hiện vũ trụ này không tầm thường như thế, nếu như phát động chiến tranh bừa bãi, có thể sẽ bị tổn thất.
 
Chương 1636


Chương 1636

Vĩnh Sinh Đại Đế bỗng nói: “Bây giờ việc chúng ta cần làm nhất là gì?”

Nghe thế ông lão mặc áo đạo sĩ và Tịnh Thần đều sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt hai người đều vô cùng khó coi.

Bây giờ họ thiếu cái gì?

Thiếu tiền!

Thiếu linh khí!

Mặc dù Loạn Tinh Giới bị họ thu phục nhưng nơi này là đâu cơ chứ?

Quả thật là một nơi rác rưởi!

Không có linh khí, hơn nữa có cả một đống kiếp nạn, cho dù họ có đợi cũng cực kỳ đau đầu.

Muốn phát triển ở nơi này khó như lên trời.

Phải biết các cường giả xuất hiện lại ở thế gian của họ, cho dù là tu luyện hay trị thương đều cần một lượng nguyên khí rất lớn. Mà Loạn Tinh Giới này rất hiếm linh khí, thiếu thốn tài nguyên, không thích hợp cho việc tu luyện và sinh sống.

Lúc này Vĩnh Sinh Đại Đế lại nói: “Trước mắt chúng ta có hai lựa chọn, một là tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên hoặc Chân vũ trụ, hai là mở biên giới vũ trụ, đi tìm thế giới mới”.

Nói rồi ông ta nhìn hai người kia: “Các ngươi nghĩ cái nào đơn giản hơn?”

Hai người đều lặng thinh, chắc chắn là đi đánh hai thế lực kia.

Phá vỡ biên giới vũ trụ, nếu là ở thời kỳ đỉnh cao của Vĩnh Sinh Đại Đế, dĩ nhiên là có thể, nhưng bây giờ sợ là rất khó.

Vĩnh Sinh Đại Đế nói: “Chuẩn bị đi, tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên trước”.

Tịnh Thần trầm giọng nói: “Phải cẩn thận với Chân vũ trụ này”.

Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Người phụ nữ kia tự cho là thông minh nhưng bà ta không hiểu gì về ta, không hiểu khi đối mặt thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu và thủ đoạn đều là mây khói. Chỉ cần ta lấy được cây thần tự nhiên, hồi phục vết thương, bà ta sẽ hiểu thế nào là tuyệt vọng. Đến lúc đó ta sẽ tự tay bóp nát đầu bà ta”.

Tịnh Thần định lên tiếng lại thôi, ông ta vốn dĩ muốn nhắc nhở đừng sơ suất khinh địch nhưng nghĩ lại thời đại bây giờ, chủ nhân bút Đại Đạo không còn thì quả thật đã không còn ai có thể đe dọa được Vĩnh Sinh Đại Đế nữa.

Ngông cuồng?

Ông ta thật sự có tư cách để tỏ ra ngông cuồng.

Dù sao cả đời cũng chỉ bị đánh bại một lần.

Vĩnh Sinh Đại Đế lại nói: “Tịnh Thần, lần này ngươi dẫn đoàn đến vũ trụ Quan Huyên”.

Tịnh Thần nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế: “Đế chủ, nếu đã quyết định tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên thì chi bằng để Đế chủ đích thân ra tay chôn vùi Quan Huyên, không cho chúng có cơ hội”.

Vĩnh Sinh Đại Đế: “Ta có việc quan trọng hơn cần phải làm”.

Tịnh Thần tò mò hỏi: “Việc quan trọng hơn ư?”

Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Vũ trụ Quan Huyên chỉ là bước đầu tiên của chúng ta, kẻ địch thật sự của chúng ta là Chân vũ trụ nên ta muốn cứu hết các cường giả bị phong ấn ở thế gian này ra, để họ có thể phục vụ cho ta”.

Tịnh Thần khẽ gật đầu: “Dẫn theo bao nhiêu người?”

Ông lão mặc áo đạo sĩ ở một bên nhắc: “Thực lực của vũ trụ Quan Huyên không hề yếu, không thể khinh thường”.
 
Chương 1637


Chương 1637

Vĩnh Sinh Đại Đế bình tĩnh nói: “Dẫn theo tất cả mọi người đi, sau khi tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên xong thì tiếp quản luôn vũ trụ Quan Huyên, lấy vũ trụ Quan Huyên làm cơ sở lên kế sách với Chân vũ trụ”.

Tịnh Thần gật đầu: “Tuân lệnh”.

Vĩnh Sinh Đại Đế xoay người biến thành một đường cầu vồng dài, không lâu sau ông ta đi vào một hư không.

Vĩnh Sinh Đại Đế xòe bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay, Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Tháp linh, ngươi vẫn chưa suy xét sao? Ta nói cho ngươi biết, năm đó thời đại Vĩnh Sinh không biết có bao nhiêu thần vật thần muốn nhận ta làm chủ nhưng ta có thèm bận tâm đâu”.

Tiểu Tháp không nói gì.

Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười: “Tháp linh, ngươi tồn tại cũng rất lâu, ta hỏi ngươi từ khi ngươi sinh ra đến nay, có từng thấy cường giả nào mạnh hơn ta chưa?”

Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Chưa”.

Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười: “Vậy ngươi còn không nhận chủ nhân sao?”

Tiểu Tháp nói: “Ta còn một việc chưa hoàn thành, chuyện này khiến ta hối hận cả đời, nếu ngươi giúp ta hoàn thành, ta sẽ nhận ngươi là chủ, thế nào?”

Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Ngươi nói thử xem”.

Tiểu Tháp nói: “Ta từng gây thù với một người, nếu sau này ngươi có thể giúp ta giết được người này, ta sẽ nhận ngươi là chủ nhân”.

Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Chẳng phải chỉ là giết một người thôi sao? Người mà ngươi muốn giết là ai?”

Tiểu Tháp nói: “Thiên Mệnh Váy Trắng”.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhíu mày: “Thiên Mệnh Váy Trắng? Là ai thế?”

Tiểu Tháp nói: “Một Đại Kiếm Tu”.

Vĩnh Sinh Đại Đế lắc đầu khẽ cười: “Chỉ là Đại Kiếm Tu… được thôi, đợi ta xử lý xong việc của ta, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi”.

Nói rồi ông ta biến mất vào tận cuối tinh không.



Vũ trụ Quan Huyên.

Sau khi về đến vũ trụ Quan Huyên, Diệp Quân lập tức đi tìm An Nam Tịnh.

Trong tinh không, hai người chậm rãi bước đi.

An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Bọn ta cũng đã biết chuyện của nền văn minh Vĩnh Sinh rồi, đây là thời đại có trước thời đại văn minh Thần Đạo, năm đó chủ nhân bút Đại Đạo không giết chúng mà chỉ phong ấn chúng lại, bây giờ nhóm cường giả năm đó đã phá vỡ phong ấn và xuất hiện trở lại trên thế giới”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Chắc hẳn chúng sẽ ra tay với vũ trụ Quan Huyên chúng ta”.

An Nam Tịnh gật đầu: “Không phải chắc hẳn mà là sắp rồi”.

Diệp Quân nhìn An Nam Tịnh, An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Người phụ nữ bí ẩn trong người cậu phản bội rồi sao?”

Diệp Quân ngạc nhiên: “Tiền bối sớm biết nàng ấy sẽ phản bội ư?”

An Nam Tịnh lắc đầu: “Ta đoán”.

Diệp Quân ngờ vực: “Đoán hả?”

An Nam Tịnh nói: “Nàng ấy là người của Chân vũ trụ, đi theo cậu chắc chắn có mưu đồ”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom