Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1578


Chương 1578

Diệp Quân cố sức chịu đựng cơn đau chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn bầu trời ở đằng xa, từng tia sáng màu vàng không ngừng phóng thẳng lên trời đánh về phía phù ấn đại đạo.

Phù ấn đại đạo run rẩy.

Hai tay Diệp Quân siết chặt lại, hắn biết Vĩnh Sinh Đại Đế đang phá vỡ phong ấn, chỉ cần Vĩnh Sinh Đại Đế phá vỡ phong ấn thì tu vi của hắn có thể khôi phục, sau đó rời khỏi nơi quỷ quái này.

Phong ấn đại đạo đó bắt đầu trở nên hư ảo dưới sự tấn công của từng luồng sáng màu vàng, cuối cùng sau khoảng nửa canh giờ, phù ấn đại đạo đó cũng vỡ nát rồi biến thành vô số mảnh vụ rơi từ trên trời xuống dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân.

Ầm!

Một bóng người bỗng bay lên từ trong ngôi chùa.

Vĩnh Sinh Đại Đế!

Diệp Quân bỗng siết chặt hai tay lại, sức mạnh đáng sợ bộc phát ra từ trong người hắn.

Khôi phục rồi!

Diệp Quân cực kỳ phấn khích, nhưng ngay lúc này như cảm nhận được gì đó, hắn bỗng quay đầu lại nhìn Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh, lúc này Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhìn hắn, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.

Diệp Quân vội lùi về sau mấy bước, xòe tay phải ra, một thanh ý kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Chấp Kiếm Nhân như gặp phải kẻ địch mạnh.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, cười mỉa: “Sợ sao?”

Diệp Quân không nói gì, tay phải cầm chặt thanh kiếm, kiếm ý trong người đã sẵn sàng xuất chiêu, có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Lúc này, Chấp Kiếm Nhân bỗng quay đầu nhìn về phía bầu trời xa xa, có một người đàn ông trung niên mặc áo dài đứng đó, người đàn ông trung niên để tóc dài ngang vai, dáng người cao lớn, vai rộng, hai tay để ra sau lưng, cả người toát ra khí tức mạnh mẽ đáng sợ, người đó bật cười, tiếng cười như sấm vang làm cả bí cảnh Vĩnh Sinh chấn động.

Vĩnh Sinh Đại Đế!

Đại Đế đứng đầu vạn cổ!

Người sáng lập nền văn minh Vĩnh Sinh.

Vĩnh Sinh Đại Đế đứng trên bầu trời cười một lúc, sau đó nhắm mắt lại: “Thần vận đại đạo ở đây trở nên yếu ớt đến mức này, chẳng lẽ chủ nhân bút Đại Đạo đã xảy ra chuyện gì à? Không phải chứ, người này lợi hại như vậy, ai có thể làm ông ta bị thương chứ? Hay là ông ta có mưu đồ gì khác nên cố ý thả ta ra?”

Ông ta vừa nói vừa nhíu chặt mày.

Trong trường hợp bình thường, ông ta phải mất đến một vạn năm mới có thể ra ngoài được nhưng không biết vì sao mà thần vận đại đạo do chủ nhân bút Đại Đạo để lại bỗng trở nên vô cùng suy yếu, không có thần vận đại đạo bảo hộ, phong ấn và cấm chế mà đối phương để lại cũng không còn mạnh nữa.

Vả lại, ông ta đã không cảm nhận được khí tức thần vận đại đạo ở đây nữa.

Chủ nhân bút Đại Đạo không còn nữa ư?

Vĩnh Sinh Đại Đế ngờ vực.

Lúc này dường như cảm nhận được điều gì đó, Vĩnh Sinh Đại Đế bỗng nhìn sang bên phải, nhìn thấy Diệp Quân, ông ta hơi híp mắt, xòe bàn tay ra, một sức mạnh cực lớn bao phủ lấy Diệp Quân ở bên dưới, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Tháp đã xuất hiện trong tay ông ta.

Muốn cướp tháp!

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Tiểu Tháp trong tay, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Đúng là bảo vật thế gian…”
 
Chương 1579


Chương 1579

Ông ta nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ngươi cũng thú vị đấy, thế mà lại bị người ta che giấu thiên cơ, hơn nữa còn có đạo ấn, ngươi cũng có liên quan đến chủ nhân bút Đại Đạo à? Ông ta chết rồi sao? Ha ha…”

Diệp Quân nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế: “Ta nghe nói Vĩnh Sinh Đại Đế có danh xưng là Đại Đế đứng đầu vạn cổ, sao cũng muốn cướp đồ của người khác thế?”

Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười nói: “Ta cứ cướp đấy thì sao? Nếu ngươi không phục thì đánh với ta”.

Diệp Quân nhíu mày.

Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười: “Ta không chỉ cướp đồ mà còn muốn giết người cướp của nữa”.

Ông ta vừa nói vừa cách không trung tung ra một quyền với Diệp Quân.

Chủ nhân bút Đại Đạo đã không còn, Vĩnh Sinh Đại Đế chính là người bất khả chiến bại của thế gian.



Lúc này cả người hai người dính sát vào nhau, ngươi có thể cảm nhận được sự mềm mại của ta, ta cảm nhận được sự cứng rắn của ngươi…

Tất nhiên là con dao găm!

Con dao găm quả thật hơi cứng.

Thấy Diệp Quân nhìn mình, Chấp Kiếm Nhân bỗng tức giận nói: “Nhìn gì mà nhìn”.

Diệp Quân nói: “Lẽ nào ta phải nhắm mắt sao?”

Chấp Kiếm Nhân: “Nhắm lại đi”.

Diệp Quân cũng hơi tức giận: “Nhìn một chút thì sao chứ?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Diệp Quân, tức đến mức ngực phập phồng, Diệp Quân cũng không cam lòng yếu thế nhìn thẳng vào đối phương.

Chấp Kiếm Nhân bỗng cúi người cắn vào mũi Diệp Quân.

“Ôi vãi!”

Diệp Quân thất kinh, hắn cố hết sức lật người lại đè Chấp Kiếm Nhân xuống dưới thân, hắn giận dữ nhìn Chấp Kiếm Nhân: “Tỷ điên rồi sao? Hả?”

Người phụ nữ này suýt thì cắn nát mũi hắn rồi.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, miệng còn dính máu, nàng ta bỗng ngước lên cắn một phát, thế nhưng lần này nàng ta lại không thể cắn đến mũi Diệp Quân mà chỉ cắn đến miệng hắn thôi.

Lúc này cả hai như chạm phải điện, cả người run lẩy bẩy.

Hai người sửng sốt, trố mắt nhìn nhau.

Lúc này, Diệp Quân bỗng cảm thấy môi truyền đến cảm giác đau nhói, người phụ nữ này đang cắn hắn, hắn ra sức thoát khỏi Chấp Kiếm Nhân, sau đó lăn sang một bên, nhưng lúc này không biết Chấp Kiếm Nhân lấy đâu ra sức mà lật người bò lên người Diệp Quân, sau đó rút con dao găm ở bên hông Diệp Quân, đâm vào cổ họng hắn.

Nhưng khi con dao chỉ còn cách cổ họng Diệp Quân nửa tấc, nàng ta bỗng dừng lại.

Nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Quân trước mặt: “Cứ chết như thế thì hời cho ngươi quá”.

Nói rồi nàng ta ném con dao găm đi, sau đó bò sang một bên, cơn đau trên người khiến nàng ta không khỏi cau mày.

Diệp Quân ở một bên nhắm chặt hai mắt, mũi và miệng đều rất đau.

Người phụ nữ này đúng là một kẻ điên.

Ầm!

Ngay lúc này, đằng xa bỗng vang lên tiếng nổ lớn.

 
 
Chương 1580


Chương 157

Chương 1580

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời xa xôi, từng luồng sáng vàng liên tục phóng lên trời làm chấn động trời đất, cùng lúc đó từng uy lực đáng sợ xuất hiện giữa trời đất, cả không gian đều bắt đầu rung chuyển.

Cảm nhận được uy lực đáng sợ này, vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, cảm thấy hoảng sợ, khí tức của Vĩnh Sinh Đại Đế khủng khiếp thật.

Cứ thế kéo dài đến gần nửa canh giờ, trong ngôi chùa bỗng vang lên tiếng gào thét.

Ầm!

Trời đất rung chuyển!

Sau đó một cột sáng phóng thẳng lên trời đến tận tầng mây, nhưng lúc này một phù ấn đại đạo bỗng xuất hiện trên bầu trời.

Phong ấn phù ấn đại đạo.

Diệp Quân cố sức chịu đựng cơn đau chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn bầu trời ở đằng xa, từng tia sáng màu vàng không ngừng phóng thẳng lên trời đánh về phía phù ấn đại đạo.

Phù ấn đại đạo run rẩy.

Hai tay Diệp Quân siết chặt lại, hắn biết Vĩnh Sinh Đại Đế đang phá vỡ phong ấn, chỉ cần Vĩnh Sinh Đại Đế phá vỡ phong ấn thì tu vi của hắn có thể khôi phục, sau đó rời khỏi nơi quỷ quái này.

Phong ấn đại đạo đó bắt đầu trở nên hư ảo dưới sự tấn công của từng luồng sáng màu vàng, cuối cùng sau khoảng nửa canh giờ, phù ấn đại đạo đó cũng vỡ nát rồi biến thành vô số mảnh vụ rơi từ trên trời xuống dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân.

Ầm!

Một bóng người bỗng bay lên từ trong ngôi chùa.

Vĩnh Sinh Đại Đế!

Diệp Quân bỗng siết chặt hai tay lại, sức mạnh đáng sợ bộc phát ra từ trong người hắn.

Khôi phục rồi!

Diệp Quân cực kỳ phấn khích, nhưng ngay lúc này như cảm nhận được gì đó, hắn bỗng quay đầu lại nhìn Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh, lúc này Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhìn hắn, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.

Diệp Quân vội lùi về sau mấy bước, xòe tay phải ra, một thanh ý kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Chấp Kiếm Nhân như gặp phải kẻ địch mạnh.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, cười mỉa: “Sợ sao?”

Diệp Quân không nói gì, tay phải cầm chặt thanh kiếm, kiếm ý trong người đã sẵn sàng xuất chiêu, có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Lúc này, Chấp Kiếm Nhân bỗng quay đầu nhìn về phía bầu trời xa xa, có một người đàn ông trung niên mặc áo dài đứng đó, người đàn ông trung niên để tóc dài ngang vai, dáng người cao lớn, vai rộng, hai tay để ra sau lưng, cả người toát ra khí tức mạnh mẽ đáng sợ, người đó bật cười, tiếng cười như sấm vang làm cả bí cảnh Vĩnh Sinh chấn động.

Vĩnh Sinh Đại Đế!

Đại Đế đứng đầu vạn cổ!

Người sáng lập nền văn minh Vĩnh Sinh.

Vĩnh Sinh Đại Đế đứng trên bầu trời cười một lúc, sau đó nhắm mắt lại: “Thần vận đại đạo ở đây trở nên yếu ớt đến mức này, chẳng lẽ chủ nhân bút Đại Đạo đã xảy ra chuyện gì à? Không phải chứ, người này lợi hại như vậy, ai có thể làm ông ta bị thương chứ? Hay là ông ta có mưu đồ gì khác nên cố ý thả ta ra?”

Ông ta vừa nói vừa nhíu chặt mày.
 
Chương 1581


Chương 1581

Trong trường hợp bình thường, ông ta phải mất đến một vạn năm mới có thể ra ngoài được nhưng không biết vì sao mà thần vận đại đạo do chủ nhân bút Đại Đạo để lại bỗng trở nên vô cùng suy yếu, không có thần vận đại đạo bảo hộ, phong ấn và cấm chế mà đối phương để lại cũng không còn mạnh nữa.

Vả lại, ông ta đã không cảm nhận được khí tức thần vận đại đạo ở đây nữa.

Chủ nhân bút Đại Đạo không còn nữa ư?

Vĩnh Sinh Đại Đế ngờ vực.

Lúc này dường như cảm nhận được điều gì đó, Vĩnh Sinh Đại Đế bỗng nhìn sang bên phải, nhìn thấy Diệp Quân, ông ta hơi híp mắt, xòe bàn tay ra, một sức mạnh cực lớn bao phủ lấy Diệp Quân ở bên dưới, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Tháp đã xuất hiện trong tay ông ta.

Muốn cướp tháp!

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Tiểu Tháp trong tay, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Đúng là bảo vật thế gian…”

Ông ta nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ngươi cũng thú vị đấy, thế mà lại bị người ta che giấu thiên cơ, hơn nữa còn có đạo ấn, ngươi cũng có liên quan đến chủ nhân bút Đại Đạo à? Ông ta chết rồi sao? Ha ha…”

Diệp Quân nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế: “Ta nghe nói Vĩnh Sinh Đại Đế có danh xưng là Đại Đế đứng đầu vạn cổ, sao cũng muốn cướp đồ của người khác thế?”

Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười nói: “Ta cứ cướp đấy thì sao? Nếu ngươi không phục thì đánh với ta”.

Diệp Quân nhíu mày.

Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười: “Ta không chỉ cướp đồ mà còn muốn giết người cướp của nữa”.

Ông ta vừa nói vừa cách không trung tung ra một quyền với Diệp Quân.

Chủ nhân bút Đại Đạo đã không còn, Vĩnh Sinh Đại Đế chính là người bất khả chiến bại của thế gian.



Lúc này, một thanh kiếm phóng thẳng tới trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế.

Vĩnh Sinh Đại Đế không hề sợ hãi, ngón tay điểm nhẹ phía trước.

Bùm!

Kiếm quang vỡ tan, Chấp Kiếm Nhân bay về chỗ cũ, vừa dừng lại khóe miệng đã tràn ra một vệt máu.

Trên trời, Vĩnh Sinh Đại Đế chậm rãi nhắm mắt lại: “Thật yếu ớt! Mấy trăm triệu năm qua, ngoại trừ chủ nhân bút Đại Đạo, lẽ nào không có ai mạnh hơn sao?”

Nghe vậy, Chấp Kiếm Nhân bên dưới hung hăng nói: “Ra oai cái thá gì chứ?”

Nói xong, nàng ta hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời.

Vĩnh Sinh Đại Đế mở mắt, nhìn Chấp Kiếm Nhân đánh tới, tỏ vẻ khinh thường. Ông ta lật tay phải, trong lòng bàn tay xuất hiện vũ trụ tinh hà.

Vũ trụ trong lòng bàn tay!

Vĩnh Sinh Đại Đế hung hăng vung quyền, trong nháy mắt, như thể có hàng tỷ ngôi sao rơi xuống, toàn bộ bí cảnh Vĩnh Sinh bắt đầu bị hủy diệt.

Kiếm của Chấp Kiếm Nhân cũng trở nên bỏ bé trước nắm đấm này.

Bùm!

Trong nháy mắt, kiếm quang lại vỡ vụn, Chấp Kiếm Nhân bị đánh bay ra ngoài. Sau khi lùi ra vạn trượng, nàng ta dừng lại, xòe bàn tay ra, trong nháy mắt, vô số kiếm quang từ trong lòng bàn tay phóng lên trời, cuối cùng, một đạo kiếm quang vạn trượng xuyên qua không trung, chém vào cú đấm đáng sợ kia.
 
Chương 1582


Chương 1582

Nhưng khi kiếm quang vạn trượng tiếp xúc với nắm đấm đó, nó bắt đầu bị hủy hoại.

Không thể chống lại nổi.

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân trở nên nghiêm túc, mặc dù Vĩnh Sinh Đại Đế chỉ là Đại Đế nhưng thực lực đã vượt xa so với thần linh vũ trụ bình thường.

Đúng lúc này, người phụ nữ bí ẩn trên bầu trời biến mất tại chỗ, một đạo ánh sáng vạn trượng phóng về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.

Vĩnh Sinh Đại Đế cười nhạo, khẽ phất tay áo.

Rầm!

Hào quang vạn trượng vỡ tan, một đạo tàn ảnh lùi về phía sau, đó chính là người phụ nữ bí ẩn, nàng ấy đã bị đẩy lùi vạn trượng.

Diệp Quân xòe bàn tay ra, một luồng sáng màu xanh phóng lên trời, bao phủ người phụ nữ bí ẩn và Chấp Kiếm Nhân.

Cây thần tự nhiên!

Sau khi cây thần tự nhiên xuất hiện, vết thương của hai người phụ nữ phục hồi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Vĩnh Sinh Đại Đế lại nhìn Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, phấn khích nói: “Thần vật này của ngươi tốt đấy, vừa hay có thể trị vết thương do chủ nhân bút Đại Đạo để lại trên người ta, đúng là ông trời giúp ta mà, ha ha…”

Nói xong, ông ta tiến lên một bước, một tay bắt lấy Diệp Quân, lúc này, Chấp Kiếm Nhân và người phụ nữ bí ẩn cùng biến mất tại chỗ.

Bùm! Hai luồng sức mạnh đáng sợ cùng tấn công Vĩnh Sinh Đại Đế.

Thấy hai người phụ nữ xông tới, Vĩnh Sinh Đại Đế cười nhạt, xòe tay ra, sau đó đè mạnh, một luồng sức mạnh đáng sợ quét xuống.

Bùm!

Trời đất hủy diệt, sức mạnh đáng sợ phá vỡ kiếm đạo và ánh sáng kia trong nháy mắt, hai người phụ nữ lại bị đẩy lùi.

Sau khi lùi lại, Vĩnh Sinh Đại Đế lại xông lên, bắt lấy Diệp Quân, ông ta nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt nảy lửa.

Ông ta mới phá vỡ phong ấn, nên quan trọng nhất là trị thương, nhưng vết thương của ông ta không phải vết thương bình thường, thần vật bình thường không giúp ích gì được cho ông ta, mà cây thần của thanh niên trước mặt lại có thể trị thương.

Đúng là ông trời đang giúp ông ta!

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân phía dưới với vẻ hào hứng, mặc dù thanh niên này bí ẩn, hơn nữa còn có cao nhân thay hắn che đậy thiên cơ, nhưng như vậy thì sao? Thủ đoạn che đậy thiên cơ này đối với người khác là rất giỏi, nhưng đối với ông ta thì chẳng là gì cả.

Ngoại trừ chủ nhân bút Đại Dạo, trên đời này không ai có thể khiến ông ta đề cao.

Một luồng khí thế mạnh mẽ bao phủ Diệp Quân, đồng thời, thời không xung quanh Diệp Quân cũng bị phong tỏa, hình thành một cái lồng giam yên tĩnh, sức mạnh đáng sợ nhốt hắn bên trong, khiến hắn không thể di chuyển.

Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm quang phóng tới trước mặt Diệp Quân, đạo kiếm quang này xé rách luồng sức mạnh thần bí kia.

Đó là Chấp Kiếm Nhân!
 
Chương 1583


Chương 1583

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Không phải ta đang cứu ngươi, mà ta muốn tự tay giết ngươi, ngươi hiểu chưa?”

Nói xong, nàng ta quay người, vung kiếm.

Xẹt!

Sức mạnh do Vĩnh Sinh Đại Đế phóng ra bị nhát kiếm của nàng ta quét sạch.

Trên trời, ánh mắt của Vĩnh Sinh Đại Đế trở nên lạnh như băng, ông ta nhìn xuống Chấp Kiếm Nhân: “Nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ cho ngươi được toại nguyện”.

Vừa dứt lời, ông ta nắm chặt tay phải, một luồng sức mạnh đáng sợ ngưng tụ giữa trời đất, nhưng vào lúc này, thời không xung quanh bỗng tách ra, sau đó mấy chục khí tức mạnh mẽ quét tới, hai người đứng đầu là Tả tướng và Võ tướng, phía sau hai người họ còn có mười mấy vị Mệnh Vận Đại Đế mạnh mẽ.

Nhìn thấy đội hình này, Vĩnh Sinh Đại Đế nhíu mày: “Thần Đạo?”

Tả tướng không trả lời, bà ta ngẩng đầu lên: “Thống soái Nguyên Trấn!”

Xẹt!

Trời đất tách ra, một thanh thương xuyên qua không gian, đâm về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.

Thấy thanh thương phóng tới, Vĩnh Sinh Đại Đế tỏ vẻ khinh thường: “Con kiến!”

Nói xong, ông ta giơ tay lên tung một quyền.

Bùm!

Thanh thương kia bị ép dừng lại tại chỗ, nhưng vào lúc này, một thanh đao khác lại phóng tới bên hông Vĩnh Sinh Đại Đế.

Nhát đao này vô cùng nhanh, lúc nó xuất hiện, thời không trong bí cảnh Vĩnh Sinh giống như tờ giấy bị thiêu đốt, từ từ hủy diệt.

Vĩnh Sinh Đại Đế híp mắt, tay phải ấn xuống.

Bùm!

Một thương một đao đồng thời bị đánh lui, nhưng Vĩnh Sinh Đại Đế cũng lui lại mấy trăm trượng.

Lúc này, cách Vĩnh Sinh Đại Đế ngàn trượng, xuất hiện một ông lão trung niên mặc áo giáp tím, trong tay cầm thương.

Nguyên Trấn!

Thống soái của Chư Thần Hoàng Hôn Vệ!

Bên trái Vĩnh Sinh Đại Đế xuất hiện một người đàn ông áo đen, tay cầm đao.

Nguyên Hạo!

Thống soái quân viễn chinh!

Lúc này, ba thống soái binh đoàn mạnh nhất trong Chân vũ trụ đều ở đây.

Phía xa, Vĩnh Sinh Đại Đế liếc nhìn cường giả xung quanh, vẻ mặt không hề sợ hãi, cười lớn: “Đánh hội đồng à?”

Nói xong, khóe miệng ông ta nhếch lên một nụ cười nham hiểm: “Cho các ngươi thấy quân đoàn Vĩnh Sinh của ta!”

Nói xong, ông ta xòe bàn tay ra, sau đó ấn xuống, rồi mạnh mẽ nâng lên: “Hỡi thần dân đã ngủ say hàng trăm triệu năm, hãy khiến vũ trụ này khiếp sợ đi!”

Rầm rầm!

Ngay lập tức, phong ấn giữa trời đất do chủ nhân bút Đại Đạo để lại bị phá vỡ, ở sâu trong lòng đất, từng luồng khí tức đáng sợ phóng lên.
 
Chương 1584


Chương 1584

Nền văn minh Vĩnh Sinh lại xuất hiện hiện trên thế giới.

Mặt đất bỗng nứt lìa, sau đó mười hai cột sáng màu đỏ lao lên trời, mười hai cường giả bước ra từ trong mười hai cột sáng đó. Bọn họ vừa bước ra, cả người toát ra khí tức mạnh mẽ khiến cả trời đất đều sôi trào.

Mười hai Mệnh Vận Đại Đế.

Mười hai Mệnh Vận Đại Đế sải bước đi đến trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế, sau đó quỳ gối xuống, ai nấy cũng cực kỳ vui mừng, run giọng nói: “Kính chào Đế chủ”.

Ngay lúc này, ở chỗ sâu bên dưới Đại Đế, hàng trăm cột sáng bỗng phóng lên trời, trời đất vỡ vụn, ngay sau đó mấy trăm cường giả đỉnh cấp xuất hiện ở trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế.

Toàn bộ đều là Tuế Nguyệt Đại Đế.

Hàng trăm Tuế Nguyệt Đại Đế.

Hàng trăm Đại Đế đồng loạt quỳ xuống trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế, cung kính nói: “Kính chào Đế chủ”.

Thanh âm vừa dứt, sâu trong lòng đất lại có rất nhiều khí tức mạnh mẽ như sóng triều lao lên trời, ngay sau đó một đám cường giả chiến giáp Hỏa Diệm bước ra, không nhiều chỉ có một vạn người.

Nhưng một vạn người này thấp nhất cũng là cảnh giới Thần Đế.

Một vạn cường giả cảnh giới Thần Đế.

Ngay khi một vạn người bước ra, từng uy lực đáng sợ cuồn cuộn quét qua bầu trời, khiến cả trời đất đều rung chuyển.

Sâu trong lòng đất vẫn còn rất nhiều cường giả liên tục thức tỉnh, từng khí tức mạnh mẽ lao lên trời, cuồn cuộn vào không trung.

Quân đoàn Vĩnh Sinh.

Đây là nền văn minh Vĩnh Sinh từng vô địch một thời đại, những người ở trước mặt này là quân đoàn Vĩnh Sinh chấn động vũ trụ năm đó.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tả tướng đứng ở đằng xa nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng: “Năm đó chủ nhân bút Đại Đạo thế mà lại không giết chúng, mà chỉ trấn áp chúng thôi”.

Lúc này Tả tướng rất ngạc nhiên, vì bà ta không ngờ các cường giả thời đại Vĩnh Sinh vẫn chưa chết mà chỉ bị trấn áp, chủ nhân bút Đại Đạo đang làm cái quái gì thế?

Võ tướng đứng bên cạnh Tả tướng trầm giọng nói: “Đánh hay rút? Nếu đánh, bây giờ ta sẽ bảo người đến đây”.

Mặc dù có rất nhiều các cường giả thời đại Vĩnh Sinh, hơn nữa Mệnh Vận Đại Đế cũng không ít, nhưng nếu đánh thật thì Chân vũ trụ không sợ đám người này.

Tả tướng im lặng hồi lâu, bà ta nhìn Diệp Quân ở bên dưới: “Không đánh”.

Võ tướng nhìn Diệp Quân lập tức hiểu ý ngay, nếu giờ Chân vũ trụ khai chiến với quân đoàn Vĩnh Sinh này thì ai là người vui nhất?

Chắc chắn là vũ trụ Quan Huyên.

Uy lực của các cường giả nền văn minh Vĩnh Sinh này rất lớn, nhưng uy lực của vũ trụ Quan Huyên cũng cực kỳ mạnh.

Tả tướng nắm lấy cơ hội: “Rút!”

Rút!

Nghe Tả tướng nói thế, các cường giả Chân vũ trụ lập tức xoay người rút hết.

Diệp Quân nhíu mày nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế ở chân trời đằng xa, Tháp gia vẫn còn ở trong tay người này, lúc này một tàn ảnh bỗng lướt qua trước mặt hắn, chính là Chấp Kiếm Nhân.
 
Chương 1585


Chương 1585

Diệp Quân vừa định lên tiếng, Chấp Kiếm Nhân túm lấy vai hắn dẫn hắn biến mất khỏi đây, không cho hắn cơ hội phản kháng.

Không lâu sau, đám người Chân vũ trụ hoàn toàn biến mất.

Lúc này một cường giả bên cạnh Vĩnh Sinh Đại Đế bỗng nói: “Đế chủ, thần vật trị thương trong tay thanh niên đó…”

Vĩnh Sinh Đại Đế khẽ cười: “Yên tâm, hắn chạy không thoát đâu”.

Nói rồi ông ta nhìn xuống dưới, các cường giả ở sâu trong lòng đất liên tục thức tỉnh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, khóe môi Vĩnh Sinh Đại Đế cong lên.

Chủ nhân bút Đại Đạo đã không còn, thời đại vũ trụ bây giờ ai là đối thủ của ông ta chứ?

Chủ nhân bút Đại Đạo không xuất…

Khóe miệng Vĩnh Sinh Đại Đế dần cong lên cao hơn: “Vĩnh Sinh ta vô địch ở thế gian này”.

“Hả?”

Đúng lúc này, một giọng nói khẽ bỗng vang lên từ tinh không vô tận.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn tinh không kia, là ai thế?

Trong tinh không nào đó, Tiêu Dao Kiếm Tu bỗng xoay người lại, lúc này Kiếm Chủ Thanh Sam bên cạnh ông ấy bỗng nói: “Sao thế?”

Tiêu Dao Kiếm Tu nói: “Có ngươi đang nói vô địch”.

Kiếm Chủ Thanh Sam bật cười: “Chắc cũng là một tên tép riu, ngươi để ý làm gì? Xử lý chuyện chính quan trọng hơn”.

Ông ấy vừa nói vừa biến thành kiếm quang rồi biến mất ở tinh không.

Tiêu Dao Kiếm Tu trầm ngâm suy tư một lúc rồi cũng biến thành kiếm quang biến mất ở tận cuối tinh không.

Rất mấy lần có người nói vô địch, ông ấy về mới phát hiện đều đang khoe mẽ, quả thật khiến ông ấy rất thất vọng.

Lần này xác suất cao cũng là một tên khoe khoang, đừng nên về lãng phí thời gian.

… Chân vũ trụ…

Trong đại điện ở nơi nào đó chỉ có hai người, là Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân.

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân trước mặt, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, hắn không phản kháng vì không có tác dụng gì cả.

Chấp Kiếm Nhân bước đến trước mặt Diệp Quân, nàng ta nhìn Diệp Quân: “Ta cứu ngươi là vì muốn đích thân giết ngươi, hiểu chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu”.

Chấp Kiếm Nhân cau mày: “Vẻ mặt gì đấy? Sao nào, ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi à?”

Tay phải nàng ta bỗng bóp chặt cổ Diệp Quân: “Chỉ cần ta bóp nhẹ một cái, đầu ngươi sẽ biến mất”.

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân không nói gì.

Chấp Kiếm Nhân bị hắn nhìn cũng cảm thấy phiền, lập tức nổi giận nói: “Nhìn gì mà nhìn?”

Diệp Quân hỏi: “Tỷ muốn tôi xin tha sao?”

Chấp Kiếm Nhân cười mỉa: “Ngươi sẽ cầu xin tha thứ sao?”
 
Chương 1586


Chương 1586

Diệp Quân lắc đầu, cho dù hắn có cầu xin, người phụ nữ này cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm hắn một lúc rồi bỗng cười nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi nhanh thế đâu, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, ta sẽ từ từ giày vò ngươi”.

Diệp Quân nhíu mày, không nhịn được nói: “Chấp Kiếm Nhân cô nương, ta biết tỷ không thích ta vì chuyện Bát Uyển nhưng nói cho cùng chuyện này là chuyện riêng giữa ta và Bát Uyển, có phải tỷ lo hơi nhiều rồi không?”

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Quân nói tiếp: “Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không đúng lắm, bây giờ tỷ nhằm vào ta, ân oán cá nhân rất rõ ràng nhưng hai chúng ta gần như không có qua lại nhiều, rốt cuộc nguyên nhân gì khiến tỷ hận ta đến thế, cho dù giết ta cũng không thể trút hết giận?”

Chấp Kiếm Nhân bỗng đấm một cú vào bụng Diệp Quân.

Bụp!

Diệp Quân văng ra xa.

Nàng ta lại lao đến đấm đá một trận.

Sức của nàng ta vừa đủ, có thể cảm thấy vô cùng đau đớn nhưng lại không đến mức chết.

Cứ thế, Chấp Kiếm Nhân đánh Diệp Quân một lúc lâu mới dừng lại, lúc này Diệp Quân đã nằm rạp dưới đất, không thể động đậy.

Hắn có cảm giác xương cốt cả người mình đều bị đánh nát.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân nằm rạp dưới đất, cười mỉa, thầm thở dài xoay người rời đi.

Lúc này một người phụ nữ bước đến.

Chính là người phụ nữ bí ẩn.

Chấp Kiếm Nhân nhìn người phụ nữ bí ẩn, mặt không cảm xúc: “Sao thế, đến cứu bạn của tỷ à?”

Người phụ nữ bí ẩn nhíu mày: “Từ Kính, muội ăn phải thuốc nổ hả?”

Chấp Kiếm Nhân cười nhạo nói: “Từ Nhu, có phải tỷ đã ngủ với hắn rồi không?”

“Hả?”

Từ Nhu tức giận chỉ vào Chấp Kiếm Nhân: “Có phải muội đọc nhiều sách đồi trụy của đại tỷ quá rồi không thế? Hả?”

Chấp Kiếm Nhân cười khẩy, không nói gì chỉ xoay người bỏ đi.

Từ Nhu tức giận không thôi, ngực phập phồng lên xuống, run rẩy.

Một lát sau, Từ Nhu hít sâu một hơi, bình tĩnh lại rồi mới bước đến trước mặt Diệp Quân, nàng ấy cúi người xuống đỡ Diệp Quân ngồi dậy, sau đó lấy một viên đan dược ra cho vào miệng hắn.

Một lúc lâu sau, cơ thể Diệp Quân đỡ hơn rất nhiều.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu trước mặt, người phụ nữ mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, mái tóc dài được buộc sau đầu, cuối cùng được buộc bằng một dải màu tím, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế, làn da trắng như tuyết, đôi mắt dịu dàng như nước, trên môi là một nụ cười nhẹ.

Từ Nhu cười nói: “Đỡ hơn chưa?”

Diệp Quân cười khổ: “Tiền bối”.

Từ Nhu lắc đầu: “Gọi ta là Từ Nhu thôi”.

Diệp Quân do dự rồi mới nói: “Từ Nhu”.
 
Chương 1587


Chương 1587

Từ Nhu bỗng kéo tay hắn nói: “Đi”.

Diệp Quân hỏi: “Về Quan Huyên ư?”

Từ Nhu chớp mắt: “Không được”.

Diệp Quân im lặng không nói.

Từ Nhu cười nói: “Hiện giờ ngươi là tù binh của bọn ta”.

Bọn ta!

Nghe thấy hai từ này, Diệp Quân bỗng buông bàn tay Từ Nhu ra, lúc này hắn mới nhớ người phụ nữ trước mặt này cũng là người của Chân vũ trụ.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, sau đó nắm lấy bàn tay buông ra của hắn, cười nói: “Mặc dù ta là người của Chân vũ trụ nhưng ta chưa từng hại ngươi, đúng chứ?”

Diệp Quân khẽ gật đầu.

Từ Nhu cười nói: “Họ đang họp, chúng ta cũng đến nghe xem”.

Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Không ổn lắm nhỉ?”

Từ Nhu nhìn hắn: “Có gì mà không ổn? Trong lòng ta, ngươi vẫn luôn là người của mình”.

Không đợi Diệp Quân nói thêm gì, nàng ấy đã kéo hắn đi.

Không lâu sau, Từ Nhu dẫn Diệp Quân đến Chân Thần Điện, lúc này có mấy mươi người tụ tập lại trong Chân Thần Điện.

Người đứng đầu là Tả tướng và Võ tướng, hai bên trái phải của hai người là Nguyên Trấn và Nguyên Hạo, bên cạnh ở bên dưới là các cường giả Chân vũ trụ đứng xếp thành hai hàng.

Đều là các nhân vật cốt yếu của Chân vũ trụ.

Tất nhiên cũng có Chấp Kiếm Nhân trong đó.

Thấy Diệp Quân và Từ Nhu bước vào, các cường giả Chân vũ trụ trong điện đều đồng loạt nhìn Diệp Quân.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân cau mày.

Từ Nhu cười nói: “Thêm hai ngươi nữa, không ngại chứ?”

Các cường giả Chân vũ trụ đều tỏ ra rất kỳ quái, dĩ nhiên họ biết Diệp Quân, đây là kẻ thù lớn của Chân vũ trụ.

Từ Nhu lại nói: “Không để ý chứ?”

Các cường giả Chân Thần Điện không lên tiếng, đều nhìn Tả tướng lãnh đạo trong điện.

Tả tướng cười nói: “Không ngại đâu, người đâu, lấy một cái ghế cho Diệp công tử và Từ Nhu”.

Không lâu sau có người đưa hai cái ghế đến.

Diệp Quân và Từ Nhu ngồi chính giữa đại điện, Diệp Quân cảm thấy không được tự nhiên lắm, có cảm giác bị bao vây xung quanh.

Tả tướng nhìn Diệp Quân, sau đó cười nói: “Chúng ta tiếp tục”.

Một ông lão bỗng nói: “Tin tức mới nhất, dưới trướng của Vĩnh Sinh Đại Đế có mười hai Mệnh Vận Đại Đế, mấy trăm Tuế Nguyệt Đại Đế, hàng ngàn Đại Đế bình thường, hơn vạn cường giả cảnh giới Thần Đế, ngoài ra còn có một ngàn đại thuật sư đến từ thời đại văn minh Vĩnh Sinh, chưa rõ thực lực của nhóm đại thuật sư này, cực kỳ bí ẩn”.

Ông ta ngừng một chút, sau đó nói: “Người này đã đến Vĩnh Sinh Giới, hơn nữa không ngừng hồi sinh các cường giả thời đại văn minh Vĩnh Sinh đã từng bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn. Ngoài ra, ông ta còn đang thu hút các cường giả ở Loạn Tinh Giới, bây giờ Loạn Tinh Giới ngoài vị Tuyết Đế đó ra, tất cả các thế lực đều đã khuất phục ông ta rồi”.
 
Chương 1588


Chương 1588

Nghe thế, Tả tướng cau chặt mày.

Ông lão nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, sau khi Bác Thiên Giới bị tiêu diệt, biên giới của Bác Thiên Giới cũng bị phá vỡ, theo báo cáo của thám tử, có một thế giới đặc biệt tên là Huyền Ngoa Giới ở bên kia phần biên giới bị phá vỡ, trong Huyền Ngoa Giới có một thế lực siêu cấp tên là tộc Chiêm Đài, thực lực cực kỳ mạnh”.

Huyền Ngoa Giới!

Tả tướng hỏi: “Bây giờ Bác Thiên Đạo đang ở đâu?”

Ông lão lắc đầu: “Từ sau khi Bác Thiên Giới bị hủy diệt, Bác Thiên Đạo đã biến mất không tung tích, theo chúng ta suy đoán, chắc hẳn ông ta đang cố gắng nhanh chóng khôi phục thực lực. Ông ta đã luân hồi đến kiếp thứ mười, nếu tu vi được khôi phục toàn bộ thì ông ta sẽ là người có thực lực mạnh nhất trong lịch sử”.

Võ tướng trầm tư hồi lâu rồi hỏi: “Tộc Chiêm Đài đó có mưu đồ gì?”

Ông lão trầm giọng nói: “Dã tâm khá lớn”.

Nghe thế Võ tướng lập tức nhíu mày.

Ông lão lại nói: “Dù là nền văn minh Vĩnh Sinh hay tộc Chiêm Đài, hoặc Bác Thiên Đạo, ta nghĩ đều không có uy lực lớn bằng vũ trụ Quan Huyên”.

Vũ trụ Quan Huyên!

Các cường giả trong điện đều nhìn sang Diệp Quân đang ngồi ở giữa điện.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vũ trụ Quan Huyên ta cũng nghĩ Chân vũ trụ các ngươi mạnh nhất”.

Tả tướng cười nói: “Diệp công tử, thật ra ta rất muốn nghe suy nghĩ của cậu”.

Diệp Quân nhìn Tả tướng, sau đó nói: “Ta không có suy nghĩ gì cả”.

Tả tướng nhíu mày.

Từ Nhu vội kéo tay Diệp Quân: “Ngươi nghĩ gì thì nói đi chứ”.

Diệp Quân cạn lời.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Nhu, cười nhạo.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói: “Nói thẳng nhé, suy nghĩ của ta rất đơn giản, từ nay về sau, vũ trụ Quan Huyên ta sẽ không làm gì cả, vì nền văn minh Vĩnh Sinh chắc chắn sẽ đến tấn công Chân vũ trụ đầu tiên, chúng muốn thống trị toàn bộ vũ trụ, mục tiêu đầu tiên chắc chắn là các ngươi”.

Tả tướng nói: “Cậu dựa vào đâu mà có thể chắc chắn mục tiêu đầu tiên của ông ta không phải là vũ trụ Quan Huyên? Nếu ta là ông ta, ta sẽ nuốt trọn các vũ trụ yếu hơn trước, sau đó tập trung toàn lực để tấn công với thế lực mạnh nhất”.

Diệp Quân nhìn Tả tướng: “Vĩnh Sinh Đại Đế đó vừa ra tay đã khẳng định mình là vô địch, cũng không coi trọng bất luận kẻ nào, ông ta tự cao tự đại như thế chắc chắn sẽ đánh với thế lực mạnh nhất trước”.

Tả tướng im lặng không lên tiếng.

Diệp Quân nói: “Mạo muội hỏi một câu, có phải hiện giờ Chân Thần không thể ra tay không?”

Vừa nghe thế, các cường giả Chân vũ trụ trong điện đều nhíu mày.

Chân Thần!

Các cường giả Chân Vũ Trụ đang đứng trong điện lập tức quay phắt lại nhìn Tả tướng và Võ tướng.

Ai nấy đều tràn ngập hoài nghi.

Bởi vì Chân Thần đã rất lâu rồi không xuất hiện, tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
 
Chương 1589


Chương 1589

Những người duy nhất biết tung tích của nàng ta là Tả tướng, Võ tướng và Chấp Kiếm Nhân.

Tả tướng nhìn Diệp Quân, nói hết không giấu giếm: “Chân Thần đang trấn áp Vũ Trụ Kiếp nên không thể ra tay”.

Hắn tò mò hỏi lại: “Nếu nó bùng nổ thì sẽ thế nào?”

Tả tướng cười: “Hủy diệt hết thảy mọi vũ trụ”.

Diệp Quân nhíu mày.

Tả tướng: “Ta biết ngươi không tin ta, ngươi có thể hỏi Từ Nhu”.

Thấy Diệp Quân quay sang mình, nàng ta gật đầu: “Đại tỷ phải luôn luôn áp chế nó, bởi vì mỗi một lần áp chế, nó sẽ mạnh lên thêm. Uy lực của Vũ Trụ Kiếp hiện giờ đã đạt đến mức độ khó lòng tưởng tượng, chỉ biết rằng một khi nó bùng nổ thì toàn bộ vũ trụ và thế giới đã biết cho đến nay sẽ bị tiêu diệt”.

Diệp Quân im lặng.

Từ Nhu đứng dậy, mỉm cười nói: “Ta có ý kiến này”.

Mọi người nhìn Từ Nhu, nàng ấy nghiêm giọng: “Thứ nhất, Vũ Trụ Kiếp là vấn đề hệ trọng không chỉ vũ trụ chúng ta, mà toàn thể sinh linh khắp mọi vũ trụ đều đang phải đối mặt. Nói cách khác, nó mới là kẻ thù lớn nhất của Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên”.

Những lời này khiến người của Chân Vũ Trụ nhíu mày.

Làm sao mà Chân Vũ Trụ lại bị buộc chung với vũ trụ Quan Huyên rồi?

Người này đang làm trò hề gì đấy?

Từ Nhu tiếp tục: “Thứ hai là Vĩnh Sinh Đại Đế. Người này có biệt hiệu Vạn Cổ Đệ Nhất Đế, hiện nay nhìn khắp Chân Vũ Trụ, trừ đại tỷ ra thì không ai có thể đơn đả độc đấu chống lại được”.

Nàng ấy bắn ánh mắt sang Diệp Quân: “Vũ trụ Quan Huyên các người trừ mấy vị cha chú kia ra thì cũng không có ai cả”.

Diệp Quân im lặng.

Từ Nhu nhìn quanh điện: “Tuyên bố của Vĩnh Sinh Đại Đế khi vừa xuất hiện là gì? Gã muốn văn minh Vĩnh Sinh một lần nữa thống nhất vũ trụ. Ta nhổ vào! Gã này căn bản không thèm đặt Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên chúng ta vào mắt, như vậy coi sao được?!”

Nàng ấy vung tay lên: “Nên chúng ta hãy cùng nhau giết hắn!”

Lời này vừa ra, những người khác đều biết tỏng ý đồ của nàng.

Muốn Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên bắt tay hợp tác đây mà.

Những người có mặt rơi vào im lặng.

Thấy Diệp Quân nhìn mình, Từ Nhu chớp mắt, hỏi lại: “Thấy ta nói hay không?”

Hắn gật đầu: “Hay, lần sau đừng nói nữa”.

Từ Nhu thoắt cái đen mặt, véo tay hắn: “Thấy ghét!”

Hành động này khiến những người khác trợn mắt há mồm.

Quan hệ giữa hai người này là gì vậy?

Ngay cả Chấp Kiếm Nhân cũng nhìn Từ Nhu với nụ cười khinh khỉnh.

Diệp Quân cảm thấy đầu âm ỉ đau, chần chừ một hồi thì rút tay về: “Người đừng như vậy, người ta hiểu lầm bây giờ”.

Nàng ấy bèn sang sảng bật cười: “Mấy người đừng hiểu lầm ha, hai chúng ta trong sáng vô cùng, chưa làm chuyện ấy bao giờ!”
 
Chương 1590


Chương 1590

Mọi người: “…”

Diệp Quân càng đau đầu: “Làm ơn đừng giải thích nữa”.

Người phụ nữ này đúng là quỷ ma mà!

Từ Nhu tiếp tục: “Sao lại nhìn bọn ta như vậy? Hai chúng ta trong sáng thuần khiết thật mà!”

Không ai nói gì.

Đầu Diệp Quân đau như búa bổ.

Tả tướng cười cười: “Ta hiểu ý của cô, Từ Nhu. Cô muốn vũ trụ Quan Huyên và Chân Vũ Trụ cùng hợp tác chống lại Vĩnh Sinh Đại Đế chứ gì?”

Nàng ấy gật đầu: “Chư vị, chủ nhân bút Đại Đạo đã bị trấn áp, Vĩnh Sinh Đại Đế mới có thể xuất hiện. Nhưng ta cho rằng không chỉ có ông ta mà rất nhiều cường giả từng bị chủ nhân bút Đại Đạo trấn áp đều sẽ lần lượt lộ mặt”.

Nàng ấy mỉm cười: “Đừng quên đại tỷ ta năm xưa cũng từng trấn áp không ít người của văn minh Thần Đạo thời đại trước. Nay loạn thế nổ ra, bọn họ chắc chắn sẽ xuất hiện, nên ta cho rằng hợp tác là con đường đúng đắn nhất!”

Không một ai lên tiếng.

Hợp tác với vũ trụ Quan Huyên ư?

Ai nấy đều mang lòng mâu thuẫn.

Dù sao hai bên đã đánh nhau bao lâu nay, có gọi là kẻ thù truyền kiếp cũng không ngoa.

Mà Diệp Quân cũng không muốn hợp tác, nên cũng rơi vào im lặng.

Từ Nhu không rõ sắc mặt những người này vậy là thế nào, ngẫm nghĩ một hồi lại nói: “Thật ra thì cũng không nhất thiết phải làm đồng minh, chúng ta cũng có thể tạm thời lập hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau mà, mọi người thấy thế nào?”

Tạm thời không xâm phạm nhau?

Tả tướng trầm mặc suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: “Diệp công tử thấy sao?”

Diệp Quân không đáp.

Từ Nhu sà lại ôm tay hắn: “Ngươi nghĩ mà xem, chừng nào Tháp gia còn nằm trong tay Vĩnh Sinh Đại Đế thì sức mạnh của lão ta sẽ tăng lên vùn vụt, không mất bao lâu để văn minh Vĩnh Sinh đạt đến một trình độ khủng bố đâu”.

Diệp Quân cau mày: “Tháp gia sẽ không sao chứ?”

Từ Nhu lắc đầu: “Yên tâm đi, ai có nó thì đội lên đầu còn không kịp, làm sao gặp nguy hiểm được?”

Diệp Quân nghe vậy thì thoáng thả lỏng sau nhiều ngày lo lắng cho Tiểu Tháp.

Từ Nhu tiếp tục: “Ta biết ngươi nghĩ gì nên cũng sẽ không ép ngươi giảng hòa với Chân Vũ Trụ, nhưng đứng trước tình hình này, hai bên chúng ta mà còn tiếp tục đại chiến thì chỉ có lợi cho Vĩnh Sinh Đại Đế và tên Bác Thiên Đạo vô liêm sỉ đang tìm cách mạnh lên kia thôi, đã vậy còn vô số cường giả đến từ thời đại văn minh Thần Đạo…”

Diệp Quân lầm bầm: “Ta biết người có ý tốt”.

Từ Nhu nhoẻn cười.

Diệp Quân nhìn sang, khe khẽ thở dài.

Hắn rất có hảo cảm với người phụ nữ này, xem nàng ấy như thầy như bạn, nhưng hắn cũng biết trái tim nàng ấy vĩnh viễn luôn hướng về Chân Vũ Trụ.
 
Chương 1591


Chương 1591

Nếu có ngày hắn khai chiến toàn diện với bên kia thì nàng ấy chắc chắn sẽ lựa chọn đi theo Chân Vũ Trụ.

Cũng không có gì bất ngờ.

Dù sao nàng ấy vốn là người Chân Vũ Trụ mà.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân bình thường trở lại.

Hắn thu hồi suy nghĩ, nói với Tả tướng: “Bà xưng hô thế nào?”

Đối phương không ngờ đến câu hỏi này nên ngẩn ra, đoạn đáp: “Phong Kỳ”.

Diệp Quân gật đầu: “Chân Vũ Trụ hiện giờ đang do bà làm chủ?”

Nàng ta cười đáp: “Xem như vậy”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi: “Hay là vậy đi, Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên sẽ tạm thời đình chiến từ giờ phút này trở đi. Người của Chân Vũ Trụ không được bước vào vũ trụ Quan Huyên, người của vũ trụ Quan Huyên cũng không được bước vào Chân Vũ Trụ, bà thấy thế nào?”

Phong Kỳ lại nói: “Ta có ý tưởng khác, Diệp công tử có muốn nghe không?”

Hắn gật đầu: “Mời”.

Phong Kỳ: “Chân Vũ Trụ chúng ta sẵn lòng mở cửa với vũ trụ Quan Huyên, chỉ cần bên các người muốn thì đều có thể đến đây phát triển. Ngược lại, người bên chúng ta nếu muốn đến vũ trụ Quan Huyên, chỉ cần Diệp công tử không phản đối thì bên ta cũng sẽ không phản đối”.

Diệp Quân làm sao không nghe ra được ý định của đối phương?

Bà ta đang muốn giải quyết tận gốc!

Văn minh Chân Vũ Trụ cao hơn vũ trụ Quan Huyên, phúc lợi cũng tốt hơn, nếu hai bên không phản đối thì tất nhiên sẽ có rất nhiều người muốn gia nhập bên đó, bởi không phải ai cũng có thể cự tuyệt cám dỗ.

Phong Kỳ nhìn hắn với nụ cười trên môi.

Sau đó nghe Diệp Quân nói: “Được”.

Câu trả lời khiến bà ta sửng sốt.

Chấp Kiếm Nhân cũng nhíu mày, không ngờ hắn lại khẳng khái đồng ý như vậy.

Diệp Quân: “Nếu vũ trụ Quan Huyên đủ tốt thì họ sẽ ở lại, nếu không thì ta có cưỡng ép cũng chỉ làm chậm trễ họ. Vũ trụ Quan Huyên chúng ta, ai tới ai lui đều được”.

Tới lui thế nào cũng được!

Những lời này khiến Phong Kỳ chợt sinh lòng kính nể. Bà ta nghiền ngẫm nhìn Diệp Quân, thầm nhủ đúng là một người quyết đoán.

Chấp Kiếm Nhân cũng nhìn hắn nhưng lại không nói gì.

Các cường giả khác của Chân Vũ Trụ cũng ngạc nhiên không kém.

Không ngờ thiếu niên này lại dứt khoát đến vậy!

Diệp Quân lại nói: “Nhưng ta muốn mở một Tiên Bảo Các ở Chân Vũ Trụ, vậy có được không?”

Phong Kỳ không đáp.

Nàng ta đương nhiên đã nghe về nơi này, cũng biết vũ trụ Quan Huyên có thể phát triển như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ công lao của nó.

Hơn nữa hình thức kinh doanh của Tiên Bảo Các lại không kém cạnh gì so với Chân Vũ Trụ, nếu để Diệp Quân xây dựng thì sẽ tạo nên nguy cơ rất lớn cho thương hội địa phương.
 
Chương 1592


Chương 1592

Tả tướng đang muốn cự tuyệt, nhưng rồi lại nghĩ đối phương đã dám để cho người của vũ trụ Quan Huyên đến Chân Vũ Trụ, bây giờ bà ta lại từ chối thì lại có vẻ hẹp hòi.

Bấy giờ bà ta mới hiểu ra vì sao Diệp Quân lại đồng ý thoải mái đến vậy, ra là còn có chiêu này.

Mà hắn thì nhìn Tả tướng, chờ đợi một câu trả lời.

Bà ta cười: “Được, nhưng Chân Vũ Trụ muốn thu lợi nhuận”.

Diệp Quân nhíu mày.

Tả tướng: “Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên, mỗi bên chia đôi năm năm, cậu thấy thế nào?”

Diệp Quân im lặng.

Tả tướng hỏi: “Diệp công tử, cho dù ta có đồng ý cho Tiên Bảo Các tiến vào, nhưng cậu cho rằng không có sự ủng hộ của Chân Vũ Trụ thì nó có còn phát triển được sao?”

Thế là Diệp Quân gật đầu: “Vậy ta đồng ý”.

Tả tướng: “Còn yêu cầu gì nữa không?”

Diệp Quân lắc đầu, đứng dậy nói: “Cáo từ”.

Rồi xoay người rời đi.

Thấy Từ Nhu cũng đứng dậy đi theo, Diệp Quân quay lại nhìn, nghe nàng ấy cười hỏi: “Sao thế?”

Hắn ngẫm nghĩ một hồi: “Vết thương của tiền bối đã hoàn toàn khôi phục rồi, vẫn còn muốn theo ta sao?”

Nàng ta đáp ngay: “Đương nhiên!”

Diệp Quân thở dài: “Nhưng tiền bối là người của Chân Vũ Trụ”.

Từ Nhu: “Thông minh như ngươi, làm sao lại không biết mục đích của ta chứ?”

Diệp Quân không đáp.

Từ Nhu lại hỏi: “Ngươi đã thấy Vũ Trụ Kiếp bao giờ chưa?”

Hắn lắc đầu.

Nàng ta bèn cười: “Vậy ta dẫn ngươi đi!”

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Nhu lại gọi Chấp Kiếm Nhân đứng ở xa: “Từ Kính! Đi chung đi!”

Đối phương im lặng, không lên tiếng phản đối.

Từ Nhu hỏi Diệp Quân: “Đi không?”

Diệp Quân thầm nghĩ: Đi xem Vũ Trụ Kiếp, có phải cũng sẽ nhìn thấy Chân Thần trong truyền thuyết kia?

Đi xem Vũ Trụ Kiếp ư?

Diệp Quân đương nhiên không từ chối, bởi vì hắn không chỉ muốn nhìn xem Vũ Trụ Kiếp ra sao mà còn muốn gặp vị Chân Thần với thực lực không thua gì cha kia.

Thấy hắn ngầm đống ý, ba người lập tức lên đường.

Đợi họ biến mất rồi, Tả tướng Phong Kỳ và Hữu tướng mới đi ra.

Người sau ngập ngừng muốn nói lại thôi, trong mắt tràn đầy âu lo.

Tả tướng khẽ hỏi: “Ông muốn nói về Từ Nhu?”

Hữu tướng gật đầu: “Quan hệ của nàng và Diệp Quân không tầm thường”.
 
Chương 1593


Chương 1593

Tả tướng cười cười: “Ta biết ông đang lo lắng điều gì, nhưng nàng ta tuyệt đối sẽ không giúp vũ trụ Quan Huyên gây bất lợi cho Chân Vũ Trụ chúng ta”.

Hữu tướng không đáp lời.

Tả tướng lại nói: “Cho dù có chuyện gì xảy ra, Từ Nhu cũng sẽ luôn đứng về phía chúng ta”.

Hữu tướng liếc nhìn nàng ta một cái, không nói gì thêm.



Từ Nhu dẫn Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân đi đến một ngọn núi bề ngang đến trăm nghìn trượng, bên trên là một truyền tống trận khổng lồ được phủ kín trong phù văn kỳ lạ.

Nàng ấy đưa hai người kia đi vào rồi khởi động nó, để cả ba cùng biến mất.

Trong đường hầm thời không.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Từ Nhu tiền bối, có thể cho ta biết tường tận Vũ Trụ Kiếp là gì không?”

Nàng ấy vui vẻ đáp: “Ta từng nói với ngươi về bản nguyên đại đạo rồi, đó chính là nguồn gốc của hết thảy vạn vật. Vũ Trụ Kiếp sống dựa vào nó, vì vậy chỉ có thể trấn áp chứ không thể tận diệt”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Từ Nhu nhìn sang: “Vì bản thân nó chính là một phần của Đại Đạo, tiêu diệt nó chẳng khác gì tiêu diệt chúng sinh”.

Diệp Quân nhíu mày: “Nên chỉ có thể trấn áp thôi sao?”

Từ Nhu gật đầu: “Chính xác. Như người thường có sinh có tử, sinh tử cũng là một phần của Đại Đạo. Việc đại tỷ đang làm chỉ là trì hoãn tốc độ hủy diệt của vũ trụ này mà thôi”.

Diệp Quân im lặng gật gù.

Từ Nhu: “Nhưng ta rất lo”.

Diệp Quân nhìn sang, nghe nàng ấy nói với vẻ phức tạp: “Cô cô ngươi vì ngươi mà trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo ở hệ Ngân Hà, đây vốn là ý tốt. Nhưng nàng ấy lại không ngờ rằng ông ta chính là người lập ra trật tự của vũ trụ vô tận, đã từng trấn áp vô số cường giả. Nay ông ta bị trấn áp…”

Từ Nhu khẽ lắc đầu: “Như Vĩnh Sinh Đại Đế kia trốn thoát được vì phong ấn do chủ nhân bút Đại Đạo để lại trở nên lỏng lẻo. Sở dĩ đại tỷ chỉ đuổi chứ không trấn áp gã, một phần cũng là vì lý do này”.

Diệp Quân lắc đầu cười khổ. Cô cô trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo nhưng lại vô tình để Vĩnh Sinh Đại Đế trốn thoát, đây chắc chắn là tin xấu với hắn.

Từ Nhu cười: “Cô cô ngươi có ý tốt, nhưng nàng ấy cũng không ngờ ngươi lại yếu đến vậy”.

Diệp Quân cạn lời.

Từ Nhu: “Chúng ta không biết nhiều về thời đại văn minh Vĩnh Sinh nên không biết họ còn có những cường giả nào, ấy vậy mà nó còn chưa phải mối lo lớn nhất”.

Sắc mặt Diệp Quân đanh lại: “Ý người là…”

Từ Nhu hạ giọng: “Ngươi có biết vì sao biên giới vũ trụ lại kiên cố vậy không?”

Diệp Quân đáp ngay: “Vì chủ nhân bút Đại Đạo?”

Từ Nhu gật đầu: “Ông ta phân chia vũ trụ thành nhiều khu vực cho các nền văn minh phát triển độc lập, vào đúng thời điểm thì sẽ khai thông biên giới vài nơi để các vũ trụ và thế giới liên thông với nhau. Nhưng vẫn có một số nơi ông ta chưa cho mở cửa”.

Diệp Quân: “Người đang lo sẽ có các nền văn minh vũ trụ khác xuất hiện?”
 
Chương 1594


Chương 1594

Từ Nhu nhìn sang: “Vũ trụ mênh mông này không chỉ có chúng ta đi tìm văn minh khác, mà họ cũng đang đi tìm chúng ta. Theo ta được biết, chủ nhân bút Đại Đạo đã từng củng cố biên giới vũ trụ – vốn đã rất chắc chắn – vào thời đại văn minh Thần Đạo. Vì sao? Ông ta sợ chúng ta đi xâm lấn vũ trụ khác, hay sợ điều ngược lại?”

Diệp Quân im lặng.

Một tia lo lắng nảy lên trong mắt Từ Nhu: “Nếu là cái trước thì còn đỡ, nhưng nếu là cái sau thì sao? Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của cá nhân ta mà thôi, có khi là ta nghĩ nhiều rồi”.

Chấp Kiếm Nhân bỗng mở miệng: “Không phải tỷ nghĩ nhiều”.

Từ Nhu và Diệp Quân nhìn sang, nghe nàng ta nói với vẻ lãnh đạm: “Đại tỷ trước kia quả thật từng gia cố biên giới Chân Vũ Trụ”.

Từ Nhu cau mày: “Đại tỷ cũng làm vậy ư?”

Chấp Kiếm Nhân gật đầu: “Tỷ ấy chỉ để lại một câu trước khi trấn áp Vũ Trụ Kiếp, tỷ biết là gì không?”

Từ Nhu lắc đầu.

Chấp Kiếm Nhân nhìn nàng ấy: “Là ‘chuẩn bị chiến đấu’“.

Chuẩn bị chiến đấu?

Sắc mặt Từ Nhu thoắt cái trở nên nghiêm trọng.

Chấp Kiếm Nhân liếc nhìn Diệp Quân, tiếp tục nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo là người tiếp cận Đạo gần nhất ở vũ trụ này, cũng là người duy nhất có thể được xem là có khả năng ngự Đạo. Nay ông ta bị trấn áp, các vũ trụ đã biết tất nhiên sẽ rơi vào hỗn loạn”.

Diệp Quân: “Hay là thả ông ta ra cho rồi?”

Chấp Kiếm Nhân quay mặt sang hướng khác, không quan tâm đến hắn.

Diệp Quân im luôn.

Từ Nhu lắc đầu: “Cô cô ngươi là nhân vật tuyệt thế vô song, nếu đã trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo thì chắc chắn là do ông ta có ý đồ sâu xa. Ta đoán có lẽ là ông ta đang làm gì đó ác ý, bị cô cô ngươi phát hiện rồi trấn áp”.

Diệp Quân gật gù, khẽ thở dài trong lòng khi nhận ra thế giới này phức tạp hơn hắn tưởng nhiều.

Từ Nhu cười cười: “Lần này ta đưa ngươi đến đây, một là cho ngươi thấy Vũ Trụ Kiếp, hai là giúp ngươi trở nên mạnh hơn”.

Trở nên mạnh hơn?

Diệp Quân tò mò nhìn sang, đang muốn mở miệng thì thấy đường hầm thời không ở nơi xa chợt nứt vỡ, từng luồng sấm sét ầm ầm kéo tới.

Từ Nhu thốt lên: “Từ Kính, bảo vệ hắn!”

Nàng ấy bước tới trước, vung tay lên. Một trận pháp vàng óng tuôn ra từ tay nàng, cản lại những tia chớp kia.

Diệp Quân cảm nhận được uy lực của sấm sét thì đanh mặt. Chúng nó mạnh hơn Vũ Trụ Kiếp rất rất nhiều, nếu bị một tia bổ trúng thì hắn toi là chắc!

Chợt Chấp Kiếm Nhân xuất hiện trước mặt hắn, vươn tay thả ra hàng loạt kiếm khí ngăn cản sấm sét.

Từ Nhu chợt kinh hãi thốt lên: “Sao Lôi Kiếp mạnh vậy?!”

Chấp Kiếm Nhân: “Càng lúc càng mạnh hơn”.

Sắc mặt Từ Nhu sa sầm: “Đại tỷ…”

Sấm sét ùa tới ngày càng nhiều khiến truyền tống trận bị quá tải. Từ Nhu lập tức nói: “Tiểu tử, nắm lấy Từ Kính mau! Truyền tống trận này không chịu nổi nữa, chúng ta sẽ phá đường ra ngoài!”
 
Chương 1595


Chương 1595

Nói rồi, nàng ấy vung tay lên, thả ra hàng vạn luồng sáng vàng đẩy dạt Lôi Kiếp sang một bên.

Diệp Quân vội vàng ùa tới ôm lấy eo Từ Kính từ phía sau. Nàng ta biến sắc, quát lên: “Muốn chết hả?! Tỷ ấy nói ngươi nắm lấy ta, không phải ôm!!”

Diệp Quân chần chừ rồi dùng hai tay đặt lên eo nàng ta. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Từ Kính, cảm thấy phiền nhiễu vô cùng, nhưng chưa kịp nói gì thì nghe Từ Nhu la lên: “Đi!”

Nàng ấy vung tay sang bên, để những tia sáng vàng đẩy Lôi Kiếp đi, vạch ra một con đường cho họ.

Chấp Kiếm Nhân không nhiều lời nữa mà ngự kiếm, dẫn theo Diệp Quân biến mất ở nơi xa.

Từ Nhu cũng nhanh chóng hóa thành tia sáng vàng bay theo.

Trên đường bay, Diệp Quân hốt hoảng quan sát cảnh vật hai bên. Lôi Kiếp vô cùng tận đang ầm ầm giáng xuống như sao sa, đan thành một tấm lưới chằng chịt không nhìn thấy đầu đuôi.

Kinh khủng vô cùng!

Mỗi một tia sét đều mạnh hơn Mệnh Vận Kiếp không biết bao nhiêu lần!

Như sực nhớ ra gì, Diệp Quân quay phắt lại, chỉ thấy một phù ấn vàng kim đang lơ lửng cách đó mấy trăm nghìn trượng, Lôi Kiếp nào bén mảng đến gần đều bị một thứ sức mạnh bí ẩn đập nát.

Giọng Từ Nhu vang lên bên tai hắn: “Đó là Pháp Tắc Chân Thần do đại tỷ để lại. Nhờ có nó mới ngăn được Lôi Kiếp, bằng không chúng nó sẽ hủy diệt toàn bộ Chân Vũ Trụ và những vũ trụ khác”.

Diệp Quân im lặng quan sát với vẻ mặt nặng nề. Nếu để Lôi Kiếp xâm lấn vũ trụ Quan Huyên, chắc chắn cũng sẽ mang đến tai họa ngập đầu.

Chỉ có số ít cường giả cao cấp mới có thể sống sót.

Từ Nhu lại nói: “Lôi Kiếp này chỉ là một phần nhỏ của Vũ Trụ Kiếp mà thôi, chứ bản gốc nó còn kinh khủng gấp chục triệu lần những gì ngươi đang thấy”.

Thấy Diệp Quân giật mình nhìn sang, nàng ấy lại nói: “Ta không lừa ngươi làm gì. Ta từng có lần may mắn nhìn thấy Vũ Trụ Kiếp vào mười mấy nghìn năm trước, uy lực của nó khi đó phải nói là khiến người tuyệt vọng, huống chi là Vũ Trụ Kiếp hôm nay”.

Diệp Quân nhìn Lôi Kiếp hạ xuống như sao băng khắp chốn mà kinh hãi vô cùng. Nếu để thứ này lọt vào vũ trụ Quan Huyên thì hắn chỉ còn nước thỉnh cha ra đỡ hộ mà thôi.

Chứ hắn làm không được!

Giang sơn à? Không cần!

Đúng lúc này, mấy chục tia sét màu đỏ thắm hiện ra ở phương xa khiến hai người phụ nữ đồng loạt biến sắc. Từ Nhu kinh hãi thốt lên: “Coi chừng!”

Diệp Quân cũng không giữ được bình tĩnh khi thấy chúng, những tia sét mạnh hơn Lôi Kiếp thường đến mấy chục lần!

Hắn ôm thít lấy eo Chấp Kiếm Nhân theo bản năng khiến nàng ta vừa giận vừa sợ, nhưng giờ phút này cũng không rảnh để đắn đo nữa, chỉ vung tay lên bắn ra một loạt kiếm khí chém vào những tia sét đỏ.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Hàng loạt tiếng nổ vang lên khắp tinh không.

Nhưng kiếm khí của nàng ta vậy mà không khiến Huyết Lôi bị suy suyển mảy may. Khi chúng đồng loạt vồ tới, Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng giương mắt, khép ngón tay lại làm động tác chém, để một tia kiếm khí dài đến vạn trượng lao ra.

Kiếm quang và Huyết Lôi va chạm rồi nứt toác, đẩy Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân lui lại liên tục. Ngay sau đó, một tia Huyết Lôi khác lại bổ tới với tốc độ không tưởng.
 
Chương 1596


Chương 1596

Chấp Kiếm Nhân chập tay lại đưa lên ngang trán rồi bước tới: “Phá!”

Một thanh kiếm phá không lao vút đi.

Ruỳnh!

Nó gắng gượng ngăn cản được tia sét, nhưng lại có một tia khác bổ tới chỉ một khác sau đó, khiến thanh kiếm vỡ tan thành từng mảnh.

Chấp Kiếm Nhân biến sắc, vội vàng vung tay, gọi khiên kiếm quang hiện lên.

Nhưng tấm khiên cũng vỡ nát, đẩy văng hai người Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân bay tít ra xa. Tay Diệp Quân rời khỏi eo Chấp Kiếm Nhân, cả người bay vút ra ngoài.

Nơi nơi đều là Lôi Kiếp, hắn phải làm sao để ngăn cản bây giờ?

Chấp Kiếm Nhân bất chấp tia sét đang nện xuống trước mặt mình, xoay người túm lấy tay Diệp Quân, thả ra mấy chục tia kiếm quang từ trong cơ thể, cho chúng chém vào Lôi Kiếp phía sau hắn. Đồng thời, bản thân nàng ta cũng bị Lôi Kiếp bổ trúng.

Ầm!

Chấp Kiếm Nhân bị đánh bật ra ngoài nhưng vẫn nắm chặt lấy Diệp Quân. Nếu buông hắn ra giữa nơi toàn là sấm sét này thì hắn chỉ còn một con đường chết.

Đúng lúc này, lại một tia Huyết Lôi đỏ thẫm vồ tới với tốc độ khủng khiếp.

Đồng tử Chấp Kiếm Nhân rụt lại. Nào ngờ, Diệp Quân lại chọn đúng lúc này mà kéo nàng ta ra sau lưng, nhìn tia sét với vẻ hung hãn: “Mở!”

Ruỳnh!

Đạo ấn xuất hiện giữa trán hắn.

Ầm!

Cảnh giới của hắn bay vọt lên đến Tuế Nguyệt Tiên, đồng thời thả ra một luồng sức mạnh khủng khiếp.

Sức mạnh tự nhiên!

Ánh mắt hắn lóe lên đầy ngoan độc khi Huyết Lôi lao tới, chân bước ra, tay bổ kiếm xuống.

Uỳnh!

Nhát chém đi kèm kiếm khí hùng hậu thành công ngăn cản Huyết Lôi.

Đây chính là đường kiếm mạnh nhất từ trước đến nay của hắn!

Nhưng chỉ một khắc sau, thân xác hắn bắt đầu vụn vỡ.

Chấp Kiếm Nhân ở sau lưng chứng kiến cảnh này với vẻ ngây dại.

Dù Diệp Quân đã thăng cấp lên cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, còn có cây thần tự nhiên, nhưng vẫn không thể chống lại lực lượng của Huyết Lôi này.

Nếu có kiếm Hành Đạo, có lẽ còn có thể thử!

Nhưng lúc này, hắn không có gì cả!

Thật ra Diệp Quân cũng biết, nhưng hắn vẫn xông lên.

Vì hắn cảm thấy mình không thể để người khác bảo vệ mãi, dù sao cũng phải làm gì đó.

Vào lúc thân thể và linh hồn của Diệp Quân sắp hoàn toàn tan biến, một ánh sáng mờ đột nhiên bao phủ lấy hắn, sau đó, vô số ánh sáng bộc phát từ trước mặt Diệp Quân, đẩy lui vô số lôi kiếp.

Người ra tay chính là Từ Nhu kia.

Từ Nhu cất lời: “Đi!”
 
Chương 1597


Chương 1597

Sau đó, nàng ấy liên thủ với Chấp Kiếm Nhân, phá không rời đi, đẩy ra lôi kiếp hai bên, chẳng mấy chốc, hai người đã biến mất ở sâu trong tinh không xa xôi.



Bên cạnh bãi cát trên một hòn đảo, Từ Nhu nhìn Diệp Quân đang nằm trước mặt với vẻ mặt nặng nề.

Lúc này, thân thể của Diệp Quân đã không còn nguyên vẹn, còn rơi vào hôn mê.

May mà có cây thần tự nhiên tu bổ thân thể cho hắn, nếu không, có lẽ Diệp Quân đã chết chắc rồi. Đây là Huyết Lôi Kiếp, lôi kiếp chỉ xuất hiện khi thần linh vũ trụ đột phá, Diệp Quân bị lực lượng này đả thương, phương pháp chữa thương bình thường hoàn toàn không có tác dụng!

May mà có cây thần tự nhiên!

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân trước mặt, im lặng không biết đang nghĩ gì.

Từ Nhu đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Diệp Quân, nàng ấy nhẹ nhàng vuốt ve gò má của hắn, cười nói: “Từ Kính, người này đẹp trai thật đấy!”

Từ Kính nhìn Từ Nhu: “Tỷ đi theo hắn là muốn sau này Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên có thể hoà bình với nhau ư?”

Từ Nhu cười nói: “Đây chỉ là một trong những mục đích của ta thôi!”

Từ Kính nhìn chằm chằm Từ Nhu, nhíu mày: “Còn mục đích gì khác ư?”

Từ Nhu nói tiếp: “Ta mong sau này hắn có thể giúp Đại tỷ”.

Từ Kính trầm giọng nói: “Tỷ mong hắn có thể giúp Đại tỷ chống lại Vũ Trụ Kiếp?”

Từ Nhu gật đầu: “Đúng thế”.

Dứt lời, nàng ấy ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nhẹ giọng nói: “Sự sống còn của vũ trụ, không thể để Đại tỷ gánh vác một mình được”.

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Tỷ đang lợi dụng hắn!”

Từ Nhu cười nói: “Từ này hơi khó nghe đấy”.

Chấp Kiếm Nhân lắc đầu, không đáp lại.

Từ Nhu nhẹ nhàng vuốt ve gò má Diệp Quân, khẽ nói: “Muội cảm thấy đại tỷ có thể chịu đựng mãi không?”

Chấp Kiếm Nhân sa sầm mặt: “Đã lâu rồi ta không được thấy bản thể của tỷ ấy”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân trước mặt: “Ngoài Đại tỷ, có hai người chống lại được Vũ Trụ Kiếp”.

Chấp Kiếm Nhân nhìn về phía Diệp Quân: “Hắn sao?”

Từ Nhu gật đầu: “Một người là chủ nhân bút Đại đạo, người thứ hai chính là hắn, đương nhiên chắc chắn thực lực của hắn không đủ, có điều nếu hắn chịu trách nhiệm này, mấy người sau lưng hắn sẽ gánh vác giúp hắn!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Tỷ muốn thông qua hắn lợi dụng những người sau lưng hắn!”

Từ Nhu gật đầu.

Chấp Kiếm Nhân lắc đầu: “Từ Nhu, ta nhìn ra hắn rất có thiện cảm với tỷ, nếu để hắn biết tỷ đang có mưu đồ với hắn…”

Từ Nhu đột nhiên ngắt lời nàng ta: “Cả Bát Uyển cũng thế…”

Con ngươi Chấp Kiếm Nhân chợt co lại: “Tỷ nói Bát Uyển cũng có mưu đồ với hắn ư?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom