Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1598


Chương 1598

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười không nói gì.

Chấp Kiếm Nhân nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chẳng trách Bát Uyển lại ngủ với hắn, ta đã cảm thấy kỳ lạ rồi, dù có thích hắn hơn nữa cũng không thể cứ thể trao thân cho hắn được…”

Nói đến đây, nàng ta đột nhiên nhìn về phía Từ Nhu bằng ánh mắt sắc bén: “Rốt cuộc hai người đang tính toán cái gì!”

Từ Nhu cười nói: “Không phải ta đã nói rồi à? Để hắn đến chống lại Vũ Trụ Kiếp!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Hắn không biết Bát Uyển có ý đồ với mình sao?”

Từ Nhu cười khẽ, sau đó hỏi: “Muội biết nhược điểm lớn nhất của người này là gì không?”

Dứt lời, nàng ấy nhìn Diệp Quân trước mặt, nhẹ giọng nói: “Nhược điểm lớn nhất của hắn là tốt bụng, hắn còn tốt bụng hơn cha và ông nội của hắn nhiều, tốt bụng cũng cần đúng chỗ, nếu không sẽ dễ bị lừa dối, bị lợi dụng”.

Chấp Kiếm Nhân lắc đầu, trầm giọng nói: “Từ Nhu, tỷ và Bát Uyển hành động như thế thật sự là hơi bỉ ổi!”

Từ Nhu gật đầu: “Ta biết!”

Chấp Kiếm Nhân giận dữ: “Tỷ biết cái khỉ gì, dù hắn là kẻ thù, nhưng hành động này của hai người thật sự rất bỉ ổi, ta coi thường nó, cả Đại tỷ cũng sẽ thế”.

Từ Nhu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân: “Vậy muội có cách nào giúp Đại tỷ không?”

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nói: “Nếu một ngày nào đó Đại tỷ không chống lại được nữa, ta sẽ chết cùng với tỷ ấy. Hành động này của tỷ và Bát Uyển giống cái gì? Bát Uyển đang coi muội ấy thành cái gì rồi? Dùng sắc lừa người? Mẹ kiếp! Nếu muội ấy ở đây, ta nhất định sẽ đánh chết muội ấy, đúng là bỉ ổi!”

Từ Nhu đột nhiên nổi giận: “Muội thì biết cái gì, cả ngày muội chỉ biết đánh biết giết, muội chẳng hiểu cái gì cả! Nếu không thể ngăn chặn Vũ Trụ Kiếp, muội biết Chân Vũ Trụ sẽ có bao nhiêu người phải chết không?”

Chấp Kiếm Nhân châm chọc: “Đây là lần đầu tiên ta phát hiện tỷ sợ chết thế đấy!”

Từ Nhu đứng phắt dậy, giận dữ nói: “Nếu Đại tỷ bỏ mạng vì không thể ngăn chặn được nữa, ta sẽ là người đầu tiên chết cùng tỷ ấy”.

Chấp Kiếm Nhân im lặng một lúc, nàng ta nhìn Diệp Quân ở cách đó không xa, lắc đầu: “Từ Nhu, tỷ giết hắn ta không phản đối, nhưng đừng làm như thế”.

Từ Nhu giận dữ: “Nếu không kéo hắn đi theo, người sau lưng hắn sẽ không chống lại Vũ Trụ Kiếp, Vũ Trụ Kiếp huỷ diệt toàn bộ vũ trụ, tại sao chỉ một mình Đại tỷ chống chọi? Tại sao?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Ta không quan tâm được nhiều điều như thế, đợi hắn tỉnh lại, ta sẽ nói cho hắn biết sự thật”.

Từ Nhu bình tĩnh nói: “Đã muộn rồi!”

Chấp Kiếm Nhân cau mày, Từ Nhu đột nhiên chỉ vào giữa chân mày Diệp Quân: “Muội xem đi!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn về phía giữa chân mày của Diệp Quân, ở nơi đó có một vết máu rất sâu.
 
Chương 1599


Chương 1599

Kiếp Ấn!

Chấp Kiếm Nhân tỏ vẻ khó tin: “Đây… Vì sao hắn lại bị dính Vũ Trụ Kiếp!”

Từ Nhu nhìn chằm chằm Chấp Kiếm Nhân: “Vì hắn ra tay với tia Huyết Lôi kia!”

Chấp Kiếm Nhân chợt nhớ ra Diệp Quân đã kéo nàng ta ra phía sau, sau đó cưỡng chế nâng cao thực lực của mình, ra tay với Huyết Lôi.

Từ Nhu xoay người nhìn Diệp Quân trước mặt, nhẹ giọng nói: “Đây là kế hoạch thứ hai do ta bố trí, ta vốn muốn khiến mình bị thương, sau đó hắn sẽ ra tay cứu ta… Hắn chắc chắn sẽ cứu ta, nhưng ta không ngờ rằng hắn lại cứu muội!”

“Từ Nhu!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Kế hoạch thứ ba của hai người là gì?”

Từ Nhu cười đáp: “Ta sẽ không nói với muội, muội quá thẳng tính, sẽ làm hỏng kế hoạch”

Chấp Kiếm Nhân siết chặt hai tay, nàng ta im lặng một lúc lâu rồi hỏi: “Tỷ có biết hắn thích Bát Uyển không?”

Từ Nhu gật đầu.

Chấp Kiếm Nhân lại hỏi: “Bát Uyển có cùng suy nghĩ với tỷ à?”

Từ Nhu gật đầu một lần nữa.

Chấp Kiếm Nhân hơi lắc đầu, nàng ta không nói gì nữa mà nhìn về phía Diệp Quân nằm dưới đất, lúc này, Vũ Trụ Kiếp ở giữa chân mày Diệp Quân đã biến mất.

Nàng ta nhìn Diệp Quân, nét mặt chợt trở nên hơi phức tạp.

Từ Nhu nói: “Từ Kính, chúng ta hiểu tính muội, cũng biết muội không muốn dính vào chuyện này, vì thế nên vẫn luôn giấu muội”.

Chấp Kiếm Nhân nhìn về phía Từ Nhu: “Bây giờ tỷ nói với ta là vì hắn đã bị Vũ Trụ Kiếp in lên Kiếp Ấn, còn muốn ta hợp tác với tỷ nữa, đúng không?”

Từ Nhu gật đầu: “Phải!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Từ Nhu, ta biết tỷ và Bát Uyển muốn giúp Đại tỷ, nhưng ta có thể khẳng định với tỷ, mọi hành động của hai người đều không được Đại tỷ tán thành”.

Từ Nhu gật đầu: “Chúng ta biết, Đại tỷ là một người kiêu ngạo, chắc chắn tỷ ấy không thích hành động của chúng ta, nhưng chỉ cần tỷ ấy có thể thoát khỏi Vũ Trụ Kiếp này, mặc kệ có kết quả thế nào, chúng ta vẫn sẵn lòng cam chịu”.

Chấp Kiếm Nhân lắc đầu: “Ta sẽ không giúp hai người”.

Từ Nhu hỏi: “Nhưng nếu là giúp hắn thì sao?”

Chấp Kiếm Nhân cau mày: “Tỷ có ý gì?”

Từ Nhu trầm giọng nói: “Người này tính tình kiêu ngạo, trước đó đã trả kiếm Hành Đạo lại cho người phụ nữ váy trắng, còn nói là từ nay về sau cũng sẽ không gọi người nữa, chỉ làm Diệp Quân, không làm một kẻ dựa dẫm vào người khác… Hầy, hành động này của hắn cũng khiến ta rất bất ngờ, còn làm hỏng một vài kế hoạch của ta, đúng là người tính không bằng trời tính, ta không tính đến chuyện tên này có khí phách như thế…”

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên ngắt lời Từ Nhu: “Ta cảm thấy hắn làm như thế rất tốt!”

Từ Nhu nhìn chằm chằm Chấp Kiếm Nhân: “Nhưng tiếp theo đây, hắn sẽ phải đối diện với Vĩnh Sinh Đại Đế kia! Với thực lực của vũ trụ Quan Huyên hiện tại, hoàn toàn không thể chống lại Vĩnh Sinh Đại Đế”.
 
Chương 1600


Chương 1600

Chấp Kiếm Nhân nhìn về phía Từ Nhu: “Vĩnh Sinh Đại Đế cũng là một kế hoạch của hai người ư?”

Từ Nhu không trả lời vấn đề này mà chỉ nói: “Hiện tại hắn rất yếu, chúng ta phải nâng cao thực lực của hắn, ta muốn muội hợp tác với ta, giúp hắn lấy được Lôi Thần Ấn ở nơi này, hơn nữa còn rèn luyện kiếm ý của hắn bằng Lôi Trì, nâng thực lực của hắn lên một tầm cao mới!”

Chấp Kiếm Nhân cười nhạt: “Tại sao tỷ lại cho rằng ta sẽ giúp tỷ?”

Từ Nhu nhìn thẳng vào Chấp Kiếm Nhân: “Vì Đại tỷ!”

Chấp Kiếm Nhân lắc đầu, nàng ta nhìn về phía Diệp Quân: “Ta sẽ giúp hắn, nhưng không phải vì Đại tỷ”.

Nghe thấy thế, Từ Nhu nhất thời hơi bất ngờ.

Lúc này, tay phải của Diệp Quân đang nằm dưới đợt chợt run rẩy, Từ Nhu lập tức nhìn về phía Diệp Quân, nàng ấy đi tới trước mặt hắn. Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, khi nhìn thấy một vùng trời xanh mây trắng, hắn nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa chết sao?”

Từ Nhu cười nói: “Đương nhiên là chưa rồi!”

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Từ Nhu, khi thấy Từ Nhu, hắn cười khẽ: “Lần này, ta còn cho là mình chết chắc nữa!”

Đến bây giờ khi nhớ lại lôi kiếp màu máu kia, hắn vẫn còn thấy sợ hãi.

Thật sự quá kinh khủng!

Hắn hiện tại hoàn toàn không thể chống lại nói.

Từ Nhu cười nói: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”

Diệp Quân cảm nhận cơ thể của mình, bây giờ thân thể và linh hồn của hắn đều đã gần như hồi phục, hắn nhìn về phía Từ Nhu: “Một khoảng thời gian nữa sẽ có thể khôi phục hoàn toàn”.

Từ Nhu cười nói: “Thế thì tốt!”

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó hỏi: “Nơi này là?”

Từ Nhu cười đáp: “Đây là một thế giới nhỏ độc lập do Đại tỷ thiết lập, chính là Chân thế giới, bên ngoài tiểu thế giới này chính là Vũ Trụ Kiếp trong truyền thuyết, đương nhiên nếu bây giờ chúng ta đi ra ngoài như thế thì chúng ta thì chúng ta sẽ chết chắc”.

Dứt lời, nàng ấy lại lấy ra một viên đan dược cho Diệp Quân ăn vào, sau đó nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đã, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi lấy báu vật!”

Diệp Quân hơi tò mò: “Báu vật?”

Từ Nhu gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu, im lặng, hắn thấy Từ Nhu này rất bí ẩn, hắn cũng không thể miêu tả rõ được cảm giác đó.

Diệp Quân cũng không suy nghĩ nhiều nữa, hắn tập trung dưỡng thương, nửa canh giờ sau, thương tích trên người đã gần như hồi phục.

Sau khi hắn hồi phục, Từ Nhu cười nói: “Lát nữa hai chúng ta sẽ hộ pháp cho ngươi!”

Diệp Quân nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân: “Tỷ ấy…”

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Lát nữa ta sẽ lợi dụng lúc ngươi không chú ý, kết liễu ngươi bằng một kiếm”.

Diệp Quân: “…”

Nghe thấy lời của Chấp Kiếm Nhân, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, đương nhiên hắn không xem là thật, nếu đối phương thật sự muốn giết hắn thì khi nãy lúc hắn hôn mê, không phải sẽ thích hợp hơn sao?

 
 
Chương 1601


Chương 1601

Thấy nét mặt không tin của Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân lập tức giận dữ: “Ngươi cho rằng ta không dám đúng không? Đến đây, bây giờ ta sẽ đâm chết ngươi luôn!”

Dứt lời, trong tay nàng ta lập tức xuất hiện một thanh kiếm, sau đó làm ra vẻ như muốn đâm Diệp Quân.

Sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi, hắn thật sự sợ người phụ nữ này sẽ làm bậy, mà lúc này, Từ Nhu ở bên cạnh đột nhiên ngăn cản Từ Kính: “Được rồi được rồi! Chúng ta lo việc quan trọng trước đi!”

Chấp Kiếm Nhân trừng Diệp Quân một cái rồi không nói gì thêm nữa.

Diệp Quân nhất thời hơi cạn lời, người phụ nữ này nóng tính thế.

Từ Nhu ngẩng đầu nhìn lên, sau đó nói: “Vì gần với Vũ Trụ Kiếp, nên nơi này có một Lôi Thần Ấn vừa hình thành, vẫn chưa có linh trí, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau lấy cái ấn này cho ngươi”.

Diệp Quân tò mò: “Lôi Thần Ấn?”

Từ Nhu gật đầu: “Đúng thế, đương nhiên lúc lấy được Lôi Thần Ấn phải làm hai chuyện trước, đầu tiên là dùng lôi kiếm luyện kiếm ý của ngươi, để kiếm ý của ngươi đạt tới một độ cao mới!”

Diệp Quân hỏi: “Dùng lôi kiếp tôi luyện kiếm ý?”

Từ Nhu cười hỏi: “Chưa gặp bao giờ à?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Nhu nghiêm túc nói: “Lôi kiếp ở nơi này rất đặc biệt, nếu kiếm ý của ngươi có thể không bị lôi kiếp này tiêu diệt, thì đi ra ngoài, dù là lực lượng của Mệnh Vận Đại Đế cũng không thể làm kiếm ý của ngươi mờ nhạt đi!”

Nghe thấy thế, Diệp Quân lập tức tỏ vẻ chờ mong.

Tuy kiếm ý của hắn hiện tại rất mạnh, nhưng vẫn chẳng là gì trước Mệnh Vận Đại Đế.

Từ Nhu cất lời: “Chuẩn bị sẵn sàng!”

Hai tay Từ Nhu đột nhiên kết ấn, nàng ấy đọc một thần chú cổ xưa, chân trời đột nhiên nứt ra, một tia sét tím nhạt đánh thẳng xuống.

Thấy cảnh này, con ngươi Diệp Quân chợt co lại, dù tia chớp màu tím nhạt này không mạnh bằng Huyết Lôi kia, nhưng cũng cực kỳ kinh khủng, hắn hiện tại hoàn toàn không thể chống lại được.

Mà lúc này, Từ Nhu cất lời: “Sử dụng kiếm ý!”

Nghe thấy thế, Diệp Quân mở lòng bàn tay, một tia kiếm ý lập tức phóng lên cao từ lòng bàn tay hắn!

Nhưng kiếm ý vừa tiếp xúc với lôi kiếp đã vỡ tan, lôi kiếp rơi thẳng xuống, đánh về phía Diệp Quân.

Ngay lúc này, một tia kiếm quang chợt bay đi, chém lên trên lôi kiếp.

Ầm!

Lôi kiếp bị kiếm quang chém vỡ!

Diệp Quân quay đầu nhìn Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh, nàng ta nhìn chằm chằm hắn: “Biết kiếm ý sinh ra vì cái gì không?”

Diệp Quân im lặng một lát rồi đáp: “Ý chí!”

Chấp Kiếm Nhân gật đầu, đang định nói tiếp thì Diệp Quân lại nói: “Ta hiểu ý tỷ, kiếm ý sinh ra từ ý chí, lúc nhìn thấy lôi kiếp này, ta cảm thấy sợ hãi, có ý muốn lùi bước, thì sao có thể chống lại được!”

Dứt lời, hắn chậm rãi nhắm mắt lại: “Trong lúc vô tình, nỗi sợ đã phong ấn đáy lòng ta, tiền bối tiếp tục đi!”

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân thoáng sửng sốt, hơi ngạc nhiên.

Người đàn ông này vừa nói ra đã thông suốt rồi!

Từ Nhu cười nói: “Tốt!”
 
Chương 1602


Chương 1602

Dứt lời, nàng ấy lại làm phép một lần nữa, để một tia lôi kiếp đánh xuống.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lôi kiếp kia, hắn không hề nhiều lời mà lập tức phóng lên cao, chém một kiếm về phía lôi kiếp.

Chủ động tấn công!

Ầm!

Diệp Quân chém ra một kiếm, kiếm ý trong tay hắn thoáng chốc vỡ tan, hắn lập tức rơi xuống từ trên trời, mặt đất rung động dữ dội.

Lại thất bại!

Nhưng Diệp Quân vô cùng hưng phấn, hắn mở lòng bàn tay, một thanh kiếm ngưng tụ từ trong tay hắn: “Tiếp tục đi!”

Từ Nhu gật đầu, tiếp tục kéo theo một tia thần lôi đánh xuống.

Diệp Quân giẫm chân phải, biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.

Tiếp tục chiến đấu!

Cứ thế, Diệp Quân thất bại hết lần này đến lần khác, nhưng chiến ý của hắn lại ngày càng mạnh mẽ, vì lúc này, hắn đã không còn thấy sợ lôi kiếp nữa.

Thất bại đừng sợ hãi, sợ hãi sẽ không có dũng khí làm lại lần nữa!

Diệp Quân liên tục thất bại, nhưng lại liên tục đứng lên, dần dần, kiếm ý của hắn bắt đầu thay đổi.

Chấp Kiếm Nhân và Từ Nhu ở bên cạnh quan sát, nhìn Diệp Quân liều mạng tu luyện, Từ Nhu thở dài: “Rõ ràng tên này có thể chọn dựa vào người khác, nhưng cứ muốn cố gắng tu luyện”.

Chấp Kiếm Nhân bình tĩnh nói: “Như thế không tốt sao?”

Từ Nhu cười đáp: “Mục tiêu của hắn là có thể đạt đến cấp bậc như cha mình, nhưng hắn không biết việc đó khó khăn đến mức nào”.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân phía xa, nhẹ giọng nói: “Nhưng ta lại cảm thấy thế rất tốt, hắn có thể đối diện với bản thân, còn vượt qua được bản thân, chỉ với điều này, hắn đã hơn hẳn vô số người rồi”.

Từ Nhu quay đầu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Từ Kính, hình như muội không ghét hắn cho lắm!”

Từ Kính lạnh lùng đáp: “Bây giờ ta rất ghét tỷ và Bát Uyển!”

Từ Nhu cười khẽ, cũng không nhiều lợi, Từ Kính trước giờ vẫn luôn khó chịu như thế.

Nàng ấy cũng biết hành động của mình thật sự rất bỉ ổi, nhưng nàng ấy cũng không hối hận, vì Đại tỷ, nàng ấy sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì, kể cả làm trái với lương tâm.

Chấp Kiếm Nhân ngẩng đầu nhìn Diệp Quân phía xa, Diệp Quân vẫn đang lao về phía lôi kiếp kia. Lúc này, dù hắn đã thất bại nhiều lần, nhưng trong mắt hắn lại không hề chứa đựng sự giận dữ.

Cứ thế khoảng nửa tháng sau, dù Diệp Quân vẫn không thể đấu lại lôi kiếp kia, nhưng kiếm ý của hắn đã không vỡ tan nữa!

Chẳng những thế, lúc hắn sử dụng kiếm ý, trong kiếm ý còn xuất hiện lôi ý mờ ảo.

Kiếm ý của hắn đã thay đổi rồi!

Diệp Quân đứng dưới đất nhìn lôi kiếp kia, cổ tay hơi cử động, một thanh kiếm đột nhiên bay lên cao.

Kiếm ý!

Oanh!

Thanh kiếm này đâm vào lôi kiếp, lôi kiếp rung lên, kiếm ý bị đánh bay, lôi kiếp rơi thẳng xuống.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến thành một tia kiếm quang phóng lên cao, chém lên trên lôi kiếp kia.
 
Chương 1603


Chương 1603

Ầm!

Lôi kiếp rung động dữ dội, sau đó nứt ra, còn Diệp Quân thì rơi thẳng xuống dưới, vừa chạm đất, mặt đất bên dưới đã nứt ra.

Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lôi kiếp kia chậm rãi vỡ tan, biến thành vô số điểm sáng lan ra bốn phía như bầu trời đầy sao, sáng rực.

Bên dưới, Diệp Quân hơi nhếch môi, hắn mở lòng bàn tay, một tia kiếm ý đột nhiên bay ra từ bên trong, sau đó ngưng tụ thành một thanh kiếm, trong thanh ý kiếm kia còn chứa đựng tia chớp mờ nhạt!

Kiếm ý Lôi Kiếp!

Diệp Quân nhìn kiếm ý Lôi Kiếp trong tay, hắn nở nụ cười, tu luyện vất vả suốt nửa tháng, cuối cùng kiếm ý cũng có thay đổi rồi.

Lúc này, Từ Nhu kia đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Cảm giác thế nào?”

Diệp Quân nhìn về phía Từ Nhu, tự tin nói: “Dưới Tuế Nguyệt Đại Đế, có lẽ không còn đối thủ!”

Từ Nhu cười to: “Ngươi cũng đừng tự tin quá. Nếu gặp phải Tuế Nguyệt Đại Đế mạnh thật, với thực lực của ngươi bây giờ thì vẫn khó thắng được lắm.”

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Đúng là hơi tự tin quá”.

Từ Nhu quan sát thanh ý kiếm trong tay Diệp Quân, sau đó nói: “Kiếm ý Lôi Kiếp, trong kiếm ý chứa đựng uy lực Lôi Kiếp, kiếm ý này của ngươi rất hiếm có trên thế gian”.

Diệp Quân cười, sau đó nói: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Từ Nhu nhếch môi: “Tiếp theo là tôi luyện thân thể!”

Diệp Quân hỏi: “Tôi luyện thân thể?”

Từ Nhu gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân hơi do dự: “Ta còn phải tu luyện thân thể sao?”

Từ Nhu lắc đầu: “Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, nhưng ngươi có từng nghĩ, nếu thân thể ngươi mạnh, uy lực của thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm kia sẽ hoàn toàn khác không? Cha và gia gia ngươi từng có thể phát huy kiếm kỹ này đến một mức độ đáng sợ, nguyên nhân rất lớn là vì thân thể của họ mạnh mẽ”.

Diệp Quân gật đầu, hắn cũng phát hiện thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm này cần thân thể, vì mỗi lần thi triển đến giới hạn, thân thể của hắn đều không chịu nổi, sẽ bị nứt ra. Đúng như lời Từ Nhu nói, nếu thân thể có thể tăng lên một chút, thì uy lực của thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm này nhất định có thể đạt đến một độ cao mới.

Từ Nhu nói tiếp: “Lôi kiếp ở nơi này đặc biệt hơn bên ngoài rất nhiều, năng lượng cũng tinh thuần hơn, nếu ngươi có thể chịu đựng được uy lực của nó, chỉ cần đi ra ngoài, ngươi sẽ phát hiện dù là Mệnh Vận Đại Đế cũng không thể làm gì thân thể của ngươi. Chẳng những thế…”

Nói đến đây, nàng cười xấu xa: “Thân thể khoẻ hơn, chuyện kia cũng sẽ mạnh hơn!”

Chuyện kia?

Diệp Quân lập tức sửng sốt, tỏ vẻ nghi ngờ.

Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh thì lập tức hiểu ra, nàng ta tức giận trừng Từ Nhu: “Tỷ điên à?”

Diệp Quân nhìn hai người, đầu óc mơ hồ, hắn hỏi: “Chuyện gì?”

Từ Nhu chớp mắt, sau đó nghiêm túc nói: “Đương nhiên là Kiếm đạo rồi, ngươi nghĩ xem, thân thể khoẻ hơn, Kiếm đạo chắc chắn cũng sẽ mạnh hơn, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Cũng đúng…”
 
Chương 1604


Chương 1604

Nhưng hắn vẫn thấy có gì đó sai sai.

Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh nhìn chằm chằm Từ Nhu, nàng ta rất muốn đánh người phụ nữ này một trận, thật sự quá đen tối.

Từ Nhu cười nói: “Chúng ta bắt đầu thôi!”

Diệp Quân hỏi: “Dùng thân thể chống lại lôi kiếp kia sao?”

Từ Nhu liếc hắn: “Sao có thể chứ? Đối mặt trực diện, chẳng phải thần hồn của ngươi cũng sẽ bị đánh tan à? Nào, cởi quần áo trước đi”.

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Nhu giục: “Mau cởi ra”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Từ Nhu nghiêm túc nói: “Phải làm phép lên thân thể của ngươi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Làm phép?”

Từ Nhu gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân vẫn hơi do dự, cởi ra như thế hình như không ổn lắm.

Từ Nhu cười hỏi: “Sao vậy, ngươi sợ ta lợi dụng ngươi à? Ta cho ngươi biết, ở trong mắt ta không có phân biệt nam nữ, ngươi có thể coi ta như một đại phu”.

Diệp Quân thấy ánh mắt trong veo của Từ Nhu thì nhất thời hơi xấu hổ, mình hơi làm quá rồi.

Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, bắt đầu cởi quần áo.

Thấy Diệp Quân bắt đầu cởi, Chấp Kiếm Nhân ở một bên lập tức quay đầu đi chỗ khác, nét mặt hơi mất tự nhiên, trong đầu không khỏi hiện lên một hình ảnh.

Ngày đó…

Dù Diệp Quân không tỉnh táo, nhưng nàng ta thì có.

Hết lần này đến lần khác…

Đương nhiên ban đầu rất đau, nhưng sau đó…

Chấp Kiếm Nhân lắc đầu, gạt hình ảnh trong đầu kia đi, nàng ta xoay người, mà lúc này, Diệp Quân đã cởi sạch.

Thấy hình ảnh đó, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Chấp Kiếm Nhân lập tức đỏ ửng, nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại.

Diệp Quân cũng hơi mất tự nhiên, dù sao trước mặt cũng có hai người phụ nữ.

Từ Nhu quan sát cơ thể của Diệp Quân, nói với vẻ rất chính trực: “Nằm xuống”.

Diệp Quân gật đầu, nằm xuống.

Từ Nhu mở lòng bàn tay, một cái bình bạch ngọc xuất hiện trong tay nàng ấy, nàng ấy đưa tới cạnh miệng của Diệp Quân: “Há miệng ra”.

Diệp Quân vừa mới mở miệng, một dòng chất lỏng lập tức chảy vào trong cổ họng, nhưng sau đó, hắn cảm thấy trong người mình như có lửa đốt.

Sắc mặt Diệp Quân thay đổi, lúc này, hắn thấy cơ thể mình như muốn tan chảy.

Từ Nhu nói: “Đừng nôn nóng!”

Dứt lời, nàng ấy lấy thêm một bình bạch ngọc nữa đưa cho Chấp Kiếm Nhân: “Muội bôi thuốc cho hắn, ta làm phép trấn áp tác dụng của thuốc trong người hắn”.

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng đáp: “Ta không bôi!”
 
Chương 1605


Chương 1605

Từ Nhu trừng nàng ta: “Ta không trấn áp tác dụng của thuốc trong người hắn, hắn sẽ bị thiêu chết đấy. Muội có biết thuật pháp không?”

Chấp Kiếm Nhân im lặng.

Từ Nhu lại nói: “Đừng kì kèo nữa, mau bôi đi”.

Sau đó, nàng ấy bắt đầu làm phép.

Chấp Kiếm Nhân im lặng một lúc mới đi tới trước mặt Diệp Quân, sau đó mở bình bạch ngọc ra, đổ lên người hắn rồi bắt đầu bôi, có thể nhìn ra nàng ta hơi căng thẳng.

Cảm nhận được bàn tay mềm mại lướt qua cơ thể, Diệp Quân lập tức mất tập trung, bắt đầu suy nghĩ kỳ lạ, dù cảm thấy nghĩ như thế là sai, nhưng hắn vẫn không kiềm chế được bản thân.

Lúc này, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên vỗ lên chỗ nào đó của Diệp Quân, giận dữ nói: “Đừng có cứng!”

Đừng có cứng!

Nghe thấy lời của Chấp Kiếm Nhân, Diệp Quân nhất thời hơi lúng túng, thật ra hắn cũng không muốn, nhưng hắn đâu kiểm soát được.

Thấy chỗ nào đó của Diệp Quân không hề có dấu hiệu mềm xuống, Chấp Kiếm Nhân lập tức giận dữ trừng hắn: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì đó?”

Từ Nhu chợt cất lời: “Đừng trách hắn, trong sách của Đại tỷ từng nói đây là phản ứng bình thường”.

Chấp Kiếm Nhân tức giận nhìn Từ Nhu: “Tỷ cũng không phải người tốt lành gì!”

Từ Nhu cũng cạn lời.

Chấp Kiếm Nhân không nói thêm gì nữa, nàng ta tiếp tục bôi thuốc cho Diệp Quân, dù nàng ta cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng bàn tay run rẩy vẫn bán đứng nàng ta.

Lúc này Diệp Quân cũng không còn suy nghĩ gì khác nữa, vì hắn cảm thấy trong cơ thể như có một ngọn lửa bốc cháy. Dù có Từ Nhu giúp hắn trấn áp lực lượng đó, nhưng hiệu quả cũng không nhiều, hơn nữa cảm giác bốc cháy đó còn ngày càng dữ dội, như muốn hoà tan lục phủ ngũ tạng của hắn vậy.

Lát sau, Chấp Kiếm Nhân đã bôi khắp lên người Diệp Quân, nàng ta đứng dậy, lạnh lùng đi tới một bên.

Lúc này, Từ Nhu đột nhiên đè nhẹ lên bụng Diệp Quân.

Oanh!

Trong nháy mắt, một lực lượng mạnh mẽ tuôn trào từ trong cơ thể Diệp Quân, sau đó biển thành một lớp màng mỏng bao phủ lấy cơ thể hắn.

Từ Nhu rụt tay về, sau đó đứng dậy, cười nói: “Xong rồi!”

Diệp Quân chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn lớp màng mỏng trên người mình, sau đó nhìn về phía Từ Nhu, Từ Nhu cười nói: “Điều động cây thần tự nhiên đi!”

Diệp Quân gật đầu, sau đó triệu hoán cây thần tự nhiên, trong nháy mắt, một sức mạnh tinh thuần lan ra từ trong cơ thể hắn, lạnh buốt, rất sảng khoái.

Từ Nhu nói: “Chúng ta bắt đầu thôi!”

Sau đó, nàng ấy ngẩng đầu, hai tay kết ấn, một lát sau, nàng ấy đột nhiên chỉ về phía chân trời: “Mở!”

Vụt!

Chân trời lập tức nứt ra, một tia thần lôi màu tím nhạt đánh thẳng xuống.

Từ Nhu và Chấp Kiếm Nhân đồng thời lùi lại.

Diệp Quân đang muốn phản kháng thì Từ Nhu chợt nói: “Đừng phản kháng”.

Không phản kháng?
 
Chương 1606


 

Chương 1606

Diệp Quân sửng sốt, ngay lúc này, lôi kiếp kia đã đánh thẳng lên đầu hắn.

Ngũ lôi đánh lên đầu!

Oanh!

Diệp Quân nằm thẳng xuống đất, đầu óc trống rỗng, thân thể của hắn biến thành một màu đen, nhưng sau đó, trong người hắn và mặt ngoài cơ thể xuất hiện năng lượng màu xanh đậm, cùng lúc đó, năng lượng vô cùng vô tận của cây thần tự nhiên cũng không ngừng tuôn ra từ bên trong, chữa trị thân thế của hắn.

Không lâu sau đó, thân thể của hắn đã hồi phục lại như ban đầu!

Thấy cảnh này, Từ Nhu bỗng khẽ thở phào: “May mà còn có cây thần tự nhiên, nếu không thì hỏng đại sự mất”.

Chấp Kiếm Nhân nhìn thoáng qua nàng ấy, không nói gì.

Sau khi thân thể của Diệp Quân hồi phục, Từ Nhu lại nói: “Tiếp tục!”

Dứt lời, nàng ấy cho lôi kiếp đánh xuống một lần nữa.

Oanh!

Diệp Quân lại bị lôi kiếp đánh trúng, đầu kêu ong ong.

Một lát sau, sau khi thân thể hồi phục, hắn lại tiếp tục…

Cứ lặp đi lặp lại như thế, việc tu luyện cũng rất đơn giản, hắn không cần làm gì cả, chỉ đứng đợi sét đánh là được.

Đương nhiên quá trình này cũng rất đau đớn, mỗi lần đều đau như chết đi sống lại, nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng.

Chút khổ sở này, hắn vẫn có thể chịu.

Thời gian dần trôi qua, thân thể của Diệp Quân như một món đồ sắt liên tục bị gõ trúng, sau đó bắt đầu có sự thay đổi.

Thay đổi rõ ràng nhất là sức chịu đựng của hắn ngày càng cao.

Trước đó mỗi lần bị đánh trúng, cả người hắn sẽ nám đen, sau đó cần có một khoảng thời gian mới có thể hồi phục, nhưng bây giờ khi bị lôi kiếp đánh trúng, thân thể của hắn sẽ không bị đen lại nữa, chỉ trở nên nhợt nhạt một chút, co quắp lại mấy cái mà thôi.

Cứ thế một tháng trôi qua, thân thể hắn đã hoàn toàn chống lại được lôi kiếp, ngoài ra, thi thoảng trên cơ thể hắn còn có sấm sét loé lên, trông rất đáng sợ.

Thân thể Lôi Kiếp đã hình thành!

Lúc này, lại một tia lôi kiếp đánh xuống.

Diệp Quân đột nhiên bay lên cao, chém một kiếm về phía lôi kiếm kia.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Lần này, hắn đã chồng chéo được sáu mươi tia kiếm!

Oanh!

Dưới chiêu kiếm này, lôi kiếp kia lập tức vỡ tan, biến thành vô số tia chớp bắn tung toé trên chân trời.

Thấy cảnh này, Diệp Quân lập tức vô cùng hưng phấn, sau khi nâng cao thân thể, uy lực của thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm cũng tăng lên không chỉ mười lần!

Một kiếm chém xuống, dù là một vài Tuế Nguyệt Đại Đế cũng chưa chắc đỡ được!

Còn Mệnh Vận Đại Đế thì hắn không dám chắc, nhưng hắn cảm thấy Mệnh Vận Đại Đế vẫn có thể chống lại chiêu kiếm này.
 
Chương 1607


Chương 1607

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân đột nhiên di chuyển đến trước mặt hai người Từ Nhu, hắn nhìn họ: “Thân thể này vẫn còn mạnh hơn được chứ?”

Từ Nhu lắc đầu: “Tạm thời thì không!”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta không sợ đau!”

Từ Nhu cười nói: “Ta biết, nhưng hiện tại thân thể của ngươi đã đạt đến giới hạn rồi, nếu muốn mạnh hơn thì phải triệu hoán Huyết Lôi, cơ thể ngươi hiện tại không chống lại được Huyết Lôi kia”.

Huyết Lôi!

Diệp Quân im lặng, ngay cả Chấp Kiếm Nhân và Từ Nhu cũng khó chống lại được Huyết Lôi, chắc chắn hắn hiện tại không thể nào chịu đựng được.

Lúc này, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên lạnh lùng nói: “Ngươi muốn trần truồng như thế mãi à?”

Nghe thấy lời của Chấp Kiếm Nhân, Diệp Quân sửng sốt, sau đó mặt hắn đỏ lên, vội vàng mặc vào một bộ đồ xanh sạch sẽ tao nhã.

Sau khi thay quần áo, khí chất của Diệp Quân lập tức thay đổi rất nhiều, thân thể hắn cao lớn, thẳng tắp như một cây giáo, vì thực lực tăng lên, trên mặt còn mang nụ cười thản nhiên, khiến trên người hắn ít đi chút phong bạt, trở nên nho nhã hơn.

Thật ra dù hắn là kiếm tu, nhưng luôn che giấu sự phong bạt, lúc tiếp xúc sẽ cho người khác cảm giác tao nhã lịch sự, không giống một kiếm tu, mà giống một người có học hơn.

Từ Nhu quan sát Diệp Quân, cười nói: “Tuấn tú lịch sự thật đấy!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân: “Đẹp trai thì có tác dụng gì? Ngốc chết đi được”.

Diệp Quân bị Chấp Kiếm Nhân nhằm vào đã quen nên cũng không thèm để tâm, hắn nhìn về phía Từ Nhu: “Từ Nhu tiền bối, lúc trước người nói nơi này có Lôi Thần Ấn mà?”

Từ Nhu cười đáp: “Ta biết ngay là ngươi để ý cái này mà!”

Dứt lời, nàng ấy mở lòng bàn tay, một dấu ấn màu vàng bay lên cao, chân trời lập tức nứt ra, sau đó, một Lôi Ấn lớn bằng nắm đấm xuất hiện trên đầu mọi người.

Lôi Thần Ấn!

Nhìn thấy Lôi Thần Ấn này, nét mặt Diệp Quân lộ vẻ xúc động, trong lôi ấn chứa đựng một năng lượng lôi hệ cực kỳ đáng sợ.

Từ Nhu nói: “Con dấu này cũng là thần vật không có cấp bậc, ngươi thu phục nó, nó sẽ dung hợp vào trong cơ thể người, sau đó mỗi ngày liên tục rèn luyện thân thể và kiếm ý của ngươi, nói một cách khác, chỉ cần ngươi thu phục được hắn, thân thể và kiếm ý của ngươi sẽ mạnh hơn mỗi ngày”.

Diệp Quân thầm thấy khiếp sợ, hắn nhìn về phía Từ Nhu: “Còn có thể như thế à?”

Từ Nhu gật đầu: “Đúng thế, quan trọng nhất là thứ này còn chưa có linh trí, nếu ngươi thu phục được nó, một khi nó có linh trí, ngươi sẽ là chủ nhân đầu tiên của nó, ý nghĩa của hai chuyện này là hoàn toàn khác nhau”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Ý nghĩa khác nhau?”

Từ Nhu cười nói: “Đúng thế, giống như tình đầu vậy, dù sau này nàng có bao nhiêu đàn ông, nhưng người đàn ông đầu tiên vẫn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc!”

Diệp Quân lập tức sa sầm mặt, Từ Nhu này đúng là điên rồi!

Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh nghe thấy thế thì sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, nàng ta không nói gì mà thẳng thừng chém một kiếm về phía Từ Nhu.

Sắc mặt Từ Nhu thay đổi, nàng ấy không ngờ Chấp Kiếm Nhân đột nhiên ra tay, thế là lập tức vung tay áo, một ánh sáng mờ loé lên.
 
Chương 1608


Oanh!

Ánh sáng vỡ tan, Từ Nhu lùi lại mấy nghìn trượng.

Từ Nhu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân, giận dữ nói: “Muội nổi điên cái gì vậy?”

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn Từ Nhu: “Chướng mắt tỷ!”

Từ Nhu nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ: “Sao gần đây muội khó hiểu thế?”

Chấp Kiếm Nhân thu hồi tầm mắt, không quan tâm đến Từ Nhu nữa, khi thấy Diệp Quân cũng đang nhìn mình, nàng ta lập tức nổi giận: “Nhìn gì đấy?”

Diệp Quân không muốn cãi vả với nàng ta, hắn thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía Từ Nhu: “Từ Nhu tiền bối, ta phải thu phục lôi ấn này thế nào đây?”

Từ Nhu đáp: “Đơn giản thôi, dùng sức mạnh thu phục nó”.

Diệp Quân nhíu mày: “Dùng sức mạnh thu phục?”

Từ Nhu gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Để ta thử xem”.

Dứt lời, hắn biến thành một tia kiếm quang bay lên cao!

Từ Nhu nói: “Giúp hắn áp chế lôi kiếp của Lôi Ấn kia”.

Chấp Kiếm Nhân không trả lời.

Diệp Quân ở chân trời vừa mới đến gần Lôi Thần Ấn, Lôi Thần Ấn kia như nhận ra được nguy hiểm, đột nhiên bộc phát mấy trăm tia lôi kiếp bắn nhanh về phía Diệp Quân!

Thấy cảnh này, Diệp Quân thầm thấy sợ hãi, nhưng hắn cũng không lùi bước, hắn lao về phía trước, chém xuống một kiếm.

Oanh!

Mấy tia lôi kiếp bị hắn dùng kiếm chém tan, nhưng sau đó, lại có nhiều lôi kiếp lao về phía hắn hơn.

Ầm…

Diệp Quân bị đánh đến mức liên tục lùi lại, sau khi dừng lại, Diệp Quân thầm thấy sợ hãi, hắn nhìn cánh tay mình, cánh tay phải đã tê dại, không còn chút cảm giác.

Cũng may thân thể đã cứng rắn hơn, nếu không lần này hắn đã bị đánh tàn phế rồi.

Bên dưới, Từ Nhu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân: “Kiếm của muội có thể áp chế lôi kiếp này, giúp hắn đi”.

Chấp Kiếm Nhân quay đầu sang chỗ khác, nét mặt lạnh như băng.

Mà lúc này, Diệp Quân lại xông lên một lần nữa, nhưng dù hắn có vung kiếm thế nào cũng không thể tiếp cận Lôi Thần Ấn.

Ầm!

Diệp Quân bị đẩy lui một lần nữa, hắn đang định ra tay thì một tia kiếm quang đột nhiên phá không bay tới, đẩy lui lôi kiếp trước mặt hắn.

Chính là Chấp Kiếm Nhân!

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt lạnh như băng, không nói một lời.

Diệp Quân chân thành nói: “Cảm ơn!”

Nói xong, hắn xông về phía Lôi Thần Ấn kia.

 
 
Chương 1609


Chương 1609

Lôi Thần Ấn rung động dữ dội, vô số lôi kiếp đột nhiên bộc phát, thấy cảnh này, Diệp Quân lập tức hoảng hốt, lúc này, Chấp Kiếm Nhân lại xuất hiện bên cạnh hắn một lần nữa, nàng ta vung kiếm, vô số kiếm khí bay ra, áp chế toàn bộ những lôi kiếp kia.

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân bên cạnh, tỏ vẻ sửng sốt.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân, giận dữ nói: “Còn nhìn gì nữa? Không mau đi đi!”

Nghe thấy thế, Diệp Quân vội vàng biến thành một tia kiếm quang bay tới trước mặt Lôi Thần Ấn, hắn giữ lấy Lôi Thần Ấn kia, lúc này, Từ Nhu bên dưới cất lời: “Đưa nó vào trong ý thức!”

Diệp Quân làm theo, đưa nó vào trong ý thức.

Ầm!

Trong cơ thể Diệp Quân lập tức bộc phát ra sức mạnh lôi kiếp đáng sợ, may là thân thể của hắn đã được tăng cường, nếu không việc này cũng đủ khiến thần hồn của hắn tan biến rồi.

Nhưng dù thân thể vô cùng mạnh mẽ thì Diệp Quân lúc này vẫn rất đau đớn, vì Lôi Thần Ấn kia đang phản kháng, những tia lôi kiếp liên tục đánh lên cơ thể hắn, dần dần, thân thể hắn lại bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Lôi Thần Ấn cắn trả!

Hiện tại Diệp Quân cảm thấy đau đớn chưa từng có, hắn không chỉ cảm thấy thân thể mình sắp nổ tung mà ngay cả thần hồn cũng như sắp căng cứng, ngoài ra, ý thức của hắn cũng dần mơ hồ.

Thấy cảnh này, Chấp Kiếm Nhân lập tức nhíu mày, nàng ta xoay người trở lại mặt đất, nhìn chằm chằm Từ Nhu, Từ Nhu nhún vai: “Đừng nhìn ta, ta cũng không biết, bây giờ chỉ có thể dựa vào chính hắn mà thôi”.

Chấp Kiếm Nhân tức giận nhìn Từ Nhu: “Tỷ làm thế sẽ hại chết hắn đấy, tỷ biết không?”

Từ Nhu trầm giọng đáp: “Đời người luôn có chuyện ngoài ý muốn, chẳng phải là chuyện thường tình sao?”

“Ý muốn con mẹ tỷ!”

Chấp Kiếm Nhân tức giận chỉ vào Từ Nhu: “Tỷ có biết hiện tại mình đáng ghét đến mức nào không? Bên ngoài nhìn giống một con người, nhưng bên trong thì sao? Tính toán từng li, trăm phương nghìn kế gài bẫy hắn, hắn còn tin tưởng tỷ như thế, đối xử với tỷ như sư phụ…”

Từ Nhu chợt nổi giận: “Chúng ta và hắn vốn là kẻ thù, muội nên nhớ kỹ điều này!”

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn Từ Nhu: “Đúng là kẻ thù, nhưng vũ trụ Quan Huyên chiến đấu với Chân Vũ Trụ chúng ta chưa từng sử dụng thủ đoạn hèn hạ dơ bẩn như thế! Còn tỷ thì sao?”

Từ Nhu đáp: “Chỉ cần có thể giúp được Đại tỷ, thủ đoạn có hèn hạ hơn nữa ta cũng sẽ làm! Ta cho muội biết, muội đừng có tức giận, ta là muốn lợi dụng hắn, để hắn chịu đựng Vũ Trụ Kiếp thay Đại tỷ đấy”.

Chấp Kiếm Nhân lắc đầu: “Ta không tán thành với hành động của tỷ và Bát Uyển”.

Dứt lời, nàng ta xoay người bay tới trước mặt Diệp Quân, nàng ta nhìn Diệp Quân đang nhăn nhó mặt với cảm xúc phức tạp: “Ngươi đúng là một tên ngốc, bị hai người phụ nữ lừa gạt mà không biết!”

Dứt lời, nàng ta đột nhiên chỉ vào giữa chân mày Diệp Quân, sau đó, vô số lôi kiếp bay ra từ trong cơ thể Diệp Quân, rồi xông thẳng vào trong cơ thể nàng ta.

“Đồng Tâm Nhất Mệnh!”

Từ Nhu ở bên dưới hét to: “Muội điên rồi sao? Sao muội lại thi triển cổ thuật bảo vệ tính mạng mà Đại tỷ dạy muội, cái đồ ngu ngốc này…”

Đồng Tâm Nhất Mệnh, cùng tim cùng mạng, đồng sinh cộng tử!

Đồng Tâm Nhất Mệnh!

 
 
Chương 1610


Chương 1610

Đây chính là một cổ thuật được Chân Thần sáng tạo ra khi đang ở thôn Thạch, khi thi triển nó có thể khiến người thi triển cùng một người khác đồng tâm đồng mệnh, sẻ chia thương tổn.

Cả bốn tỷ muội đều từng thi triển cổ thuật này với nhau, bản chất của nó là lấy mạng đổi mạng, nếu đổi không được thì cùng chết.

Từ Nhu không ngờ Chấp Kiếm Nhân lại thi triển cổ thuật này với Diệp Quân. Cần biết một điều rằng, ngoài bốn tỷ muội bọn họ, họ chưa từng thi triển cổ thuật này với bất kì người ngoài nào khác.

Vào lúc này, Chấp Kiếm Nhân cùng Diệp Quân tựa như đã thành một thể thống nhất.

Muội ấy đã chia sẻ một nửa thương tổn từ Diệp Quân.

Từ Nhu tức giận vô cùng, Chấp Kiếm Nhân điên rồi sao?

Xa nơi chân trời, Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhíu chặt mày, sắc mặt trở nên tái nhợt, nàng ta đã đánh giá thấp sức mạnh của Lôi Thần Ấn rồi.

Từ Nhu đứng cạnh đó, nhìn Chấp Kiếm Nhân chằm chằm, không nói một lời, nhưng nàng ấy đã âm thầm luân chuyển thuật pháp, nếu thấy Chấp Kiếm Nhân không thể chịu đựng nổi, nàng ấy cũng sẽ thi triển thuật Đồng Tâm Nhất Mệnh, chia sẻ thương tổn với Chấp Kiếm Nhân.

Cứ thế, Diệp Quân cùng Chấp Kiếm Nhân liên tục hứng chịu phản phệ từ Lôi Thần Ấn, nhưng vì đã có Chấp Kiếm Nhân chia sẻ một nửa thương tổn, Diệp Quân được thả lỏng hơn, nhưng hắn cũng không được nhàn rỗi, đã bắt đầu đi tới khống chế Lôi Thần Ấn vào tay.

Nửa canh giờ sau, sức mạnh lôi kiếp trên người Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân dần tan đi, giữa hai chân mày của Diệp Quân xuất hiện một vết Lôi Ấn mờ mờ.

Lôi Thần Ấn!

Khi Lôi Thần Ấn hoàn toàn ngưng tụ ra, Chấp Kiếm Nhân đang đứng bên đột nhiên lùi lại liên tục mấy chục bước, suýt thì ngã xuống.

Diệp Quân hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay.

Ầm!

Nháy mắt, một luồng lôi uy khủng bố từ trong cơ thể hắn bùng nổ ra ngoài, chỉ trong nháy mắt, lôi uy cực kì hùng hồn đã khuếch tán ra xa mấy vạn trượng, khiến cả đất trời rung chuyển.

Diệp Quân nhìn xuống tay mình, lúc này hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, một sức mạnh vô tận chạy trong cơ thể, mà sức mạnh này được phát ra từ chính Lôi Thần Ấn.

Theo như lời Từ Nhu, Lôi Thần Ấn này sẽ liên tục rèn dũa kiếm ý và thân thể hắn, cũng tức là, thân thể cùng kiếm ý trong hắn sẽ liên tục được củng cố và mạnh lên từng thời từng khắc.

Lại nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân chợt mở bừng hai mắt, ngay lúc ấy, trong mắt hắn có hai tia lôi quang lóe ra, quanh thân cũng có sấm sét lập lòe, chẳng khác nào một Lôi Thần.

Diệp Quân nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân ở cách đó không xa, trông sắc mặt nàng ta như đã kiệt quệ, hắn vội phất tay áo, một luồng sáng xanh tràn về phía Chấp Kiếm Nhân như thủy triều.

Cây thần tự nhiên!

Diệp Quân bước tới trước mặt Chấp Kiếm Nhân, Chấp Kiếm Nhân nhíu chặt mày, lạnh nhạt hỏi: “Làm gì thế?”

Diệp Quân nói khẽ một câu: “Cảm ơn!”

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nói: “Có gì mà phải cảm ơn? Ta cứu ngươi chỉ vì muốn tự tay giết ngươi, thế thôi”.

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân, không nói gì, nhưng xúc cảm phức tạp đã trào dâng trong lòng.

Chấp Kiếm Nhân cả giận quát: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Diệp Quân vô thức đáp: “Thấy tỷ đẹp!”

Vừa nói dứt lời, hắn cũng sửng sốt, mình nói gì vậy?
 
Chương 1611


Chương 161

Chương 1611

Chấp Kiếm Nhân cũng ngẩn người, giận dữ quát lên: “Ngươi muốn chết à!”

Dứt lời, nàng ta vung kiếm bổ về phía Diệp Quân, chiêu kiếm này ban đầu rất mạnh, nhưng không biết vì sao, càng về sau, lực càng yếu dần, tốc độ cũng càng chậm.

Diệp Quân dễ dàng tránh được chiêu kiếm đó. Hắn nhìn Chấp Kiếm Nhân đang giận dữ, cười nhẹ: “Ta không có ý gì khác, chỉ là một lời cảm thán thôi… Quả thực tỷ rất đẹp mà!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không nói một lời, nhưng cũng không tiếp tục đánh.

Diệp Quân bị nàng ta nhìn lâu thì hơi mất tự nhiên, đành phải chuyển đề tài sang Từ Nhu đang đứng cạnh đó: “Từ Nhu cô nương, đại tỷ của người đâu?”

Đến lúc này, Từ Nhu mới thong thả buông lỏng nắm tay giấu dưới tay áo ra, thuật pháp cũng tiêu tan, nàng ấy cười bảo: “Đại tỷ không có ở đây”.

Diệp Quân nghi hoặc: “Không ở đây?”

Từ Nhu gật đầu: “Sức mạnh của tỷ ấy ở đây, nhưng người thì không, cho nên, bọn ta cũng không biết rốt cuộc tỷ ấy ở đâu”.

Diệp Quân nhìn về phía chân trời, lòng càng nghi hoặc, Chân Thần không có ở đây, đây là điều hắn không lường tới.

Từ Nhu chợt cười bảo: “Hiện giờ thực lực của ngươi đã được tăng mạnh, chúng ta nên đi thôi”.

Diệp Quân dứt bỏ băn khoăn trong lòng, cười cười: “Rời khỏi nơi này?”

Từ Nhu gật đầu: “Đúng vậy, tiếp theo đây, việc cấp bách nhất chính là phải đối kháng với Vĩnh Sinh Đại Đế”.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu, hỏi: “Sau khi đối kháng với Vĩnh Sinh Đại Đế thì sao?”

Từ Nhu tươi cười: “Việc đó để sau hẵng nói”.

Diệp Quân đột nhiên lùi lại mấy bước, nhìn thẳng Từ Nhu: “Từ Nhu cô nương, để ta đoán thử nhé, sau khi đối kháng với Vĩnh Sinh Đại Đế, bước tiếp theo là đối kháng với Vũ Trụ Kiếp, có đúng không?”

Từ Nhu trợn to mắt: “Ngươi đang nói cái gì?”

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Từ Nhu cô nương, người rất tốt với ta, tốt giống như một vị sư phụ đối xử với đồ đệ vậy, ta cũng rất hi vọng người thực sự coi ta là đồ đệ, nhưng lí trí nói cho ta hay, người đi theo ta là có mưu đồ riêng. Người để mắt đến bảo vật của ta? Hiển nhiên không phải, bởi vì cả Tiểu Tháp và cây thần tự nhiên, thậm chí cả kiếm Hành Đạo trước đây, người đều không có hứng thú”.

Nói đoạn, hắn nghiêm túc nhìn Từ Nhu: “Mãi cho đến khi người dẫn ta tới nơi này, ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Mục đích của người hẳn có liên quan đến đại tỷ của người. Để ta đoán xem, mục đích thực sự của người không phải là Vĩnh Sinh Đại Đế mà là Vũ Trụ Kiếp. Đương nhiên, thực lực của ta lúc này chắc chắn không thể nào đối kháng được với Vũ Trụ Kiếp, cho nên, nếu ta đoán không sai, âm mưu của người là muốn lợi dụng ta, kéo cha ta cùng cô của ta vào chuyện này, đúng không?”

Nghe Diệp Quân nói xong, nụ cười trên môi Từ Nhu đã biến mất.

Chấp Kiếm Nhân cũng lặng lẽ nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân lại nói: “Trong những cuộc trò chuyện trước kia của chúng ta, ta có thể cảm nhận được tình cảm của bốn tỷ muội các tỷ rất sâu nặng, đặc biệt là thái độ của các tỷ đối với Chân Thần, những việc làm của người từ trước đến nay đều vì đại tỷ Chân Thần đó, đúng không?”

Từ Nhu nhìn chòng chọc vào Diệp Quân, lát sau, nàng ấy chợt bật cười một tiếng, thản nhiên nói: “Ngươi quả vẫn rất thông minh, thực ra, ngay từ đầu ta đã rất lo, lo rằng khi ta thực sự bắt đầu thực thi mục đích của mình, ngươi sẽ nhận ra được, bởi vậy, ta luôn phải hành động rất bí ẩn, hi vọng mọi thứ đều trông có vẻ tình cờ, nhưng thật không ngờ vẫn không qua mắt được ngươi”.
 
Chương 1612


Chương 1612

Thấy Từ Nhu đã thừa nhận, Diệp Quân khẽ gật đầu, tuy trong lòng đã sớm có đáp án nhưng lúc này vẫn cảm thấy rất phức tạp, đương nhiên, đó cũng chỉ là một chút phức tạp mà thôi.

Từ Nhu đột nhiên hỏi: “Ngươi đoán được từ khi nào?”

Diệp Quân mở tay, giữa hai chân mày của hắn, Lôi Thần Ấn từ từ xuất hiện: “Khi ta thôn tính Lôi Thần Ấn này, Từ Nhu cô nương, nếu ta đoán không lầm thì khi ta thôn tính nó cũng là lúc ta đã lây dính nhân quả của Vũ Trụ Kiếp rồi, đúng không?”

Từ Nhu cười lớn: “Ngươi thông minh hơn cả tưởng tượng của ta đó!”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Lúc đầu bảo ta đi tìm Bát Uyển cũng là việc nằm trong kế hoạch của người, đúng không?”

Từ Nhu gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân chầm chậm siết chặt hai tay, lại hỏi: “Vì thế, Bát Uyển phát sinh quan hệ cùng ta, cũng là việc nằm trong kế hoạch của các người?”

Từ Nhu gật đầu: “Phải!”

Diệp Quân gật gù, nói: “Ta vẫn luôn rất nghi hoặc, nếu Bát Uyển chưa khôi phục ký ức, muội ấy chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện đó, có lẽ muội ấy còn chẳng hiểu loại chuyện đó nữa. Nhưng sau khi Bát Uyển khôi phục ký ức, theo lý mà nói, dù ta đứng trước mặt muội ấy thì cũng chỉ là một kẻ không quen biết mà thôi. Nếu đã chỉ là một kẻ không quen biết, vì sao đường đường là Chân Vô Ngã lại phải phát sinh quan hệ với ta? Chẳng lẽ thật sự là vì trông ta quá đẹp trai?”

Nói đến đó, hắn lắc đầu cười: “Đương nhiên, vì tình cảm dành cho Bát Uyển, ta vẫn luôn không đào sâu tìm hiểu việc này”. Từ Nhu cười khổ: “Không hổ là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ, nếu không lấy tình để bày kế, chỉ sợ thật sự không lừa được ngươi”.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Từ Nhu cô nương, ta còn một vấn đề muốn hỏi”.

Từ Nhu gật đầu: “Ngươi hỏi đi”.

Diệp Quân thắc mắc: “Bát Uyển ngủ với ta thì các vị có thể nhận được cái gì?”

Đây là nghi vấn lớn nhất của hắn.

Từ Nhu trừng mắt: “Ngươi đoán thử coi?”

Diệp Quân lắc đầu: “Người nói cho ta biết đáp án đi!”

Từ Nhu chỉ cười nói: “Nếu ngươi đoán không ra, ta sẽ không thể nói cho ngươi biết”.

Diệp Quân chỉ lặng lẽ nhìn Từ Nhu.

Từ Nhu cười cười: “Ngươi không giết được ta!”

Diệp Quân bảo: “Liệu cô cô của ta có giết được người không?”

Nụ cười trên môi Từ Nhu thoáng cứng lại, nhưng chỉ trong giây lát, sắc mặt đã khôi phục như thường: “Là ai trước kia mới hùng hồn tuyên bố chỉ làm Diệp Quân? Sao hả, mới có vài ngày đã không chịu nổi, muốn gọi người lớn rồi?”

Diệp Quân nghe nàng ấy khích tướng cũng phải khen ngợi: “Tính toán chu toàn từng bước, lợi hại lắm!”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, nói: “Ta biết ngươi không muốn tiếp tục làm theo kịch bản do người khác dựng lên, nhưng tình thế hiện giờ không do ngươi tự quyết được”.

Nói đến đây, nàng ấy chợt thở dài khe khẽ: “Thực ra, ngươi vẫn còn chưa đủ thông minh, nếu ta là ngươi, ta sẽ giả ngu không biết, sau đó vờ liên hợp với bọn ta để đối kháng với Vĩnh Sinh Giới, còn ta, để hỗ trợ ngươi chống lại Vũ Trụ Kiếp, ta sẽ để Chân vũ trụ giúp ngươi, nhưng hiện giờ… Ngươi chỉ có thể mang theo vũ trụ Quan Huyên của ngươi mà đấu với Vĩnh Sinh Đại Đế thôi”.

Diệp Quân bảo: “Ban đầu ta cũng định làm thế, nhưng người có biết vì sao ta lại không làm như vậy không?”

Từ Nhu tò mò: “Vì sao?”
 
Chương 1613


Chương 1613

Diệp Quân nhìn chằm chằm vào nàng ấy: “Vì không đáng”.

Từ Nhu nheo mắt.

Diệp Quân nói tiếp: “Từ Nhu cô nương, người thuộc về Chân vũ trụ, ta là người của vũ trụ Quan Huyên, người tính kế bẫy ta cũng là điều đương nhiên, ta lọt vào bẫy của người thì chỉ trách ta bất tài vô dụng, ta không giận… Chỉ có một việc, ta hi vọng người đừng nên giấu ta, người biết Bát Uyển đang ở đâu, đúng không?”

Từ Nhu gật đầu: “Biết!”

Diệp Quân nói: “Ta muốn gặp muội ấy một lần”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Chuyện giữa ta và muội ấy cũng nên có một kết thúc rồi, người nói có đúng không?”

Sau một hồi trầm mặc, Từ Nhu mới nói: “Quả nên vậy!”

Diệp Quân hỏi: “Muội ấy còn ở thôn Thạch?”

Từ Nhu lắc đầu: “Ở nơi này”.

Ầm!

Lời vừa được thốt ra, thời không sau lưng Từ Nhu đột nhiên nứt toạc, một người con gái chậm rãi bước ra. Cô gái kia mặc váy dài, mặt đẹp như họa, dung nhan tuyệt thế, hai tay chắp sau lưng, khí thế vô địch.

Ba cô gái ở đây không ai thua kém ai, đều thuộc hàng tuyệt sắc nhân gian.

Diệp Quân chầm chậm đi tới trước mặt Bát Uyển, Bát Uyển nhìn hắn, sắc mặt bình thản, con ngươi không một gợn sóng, như thể đang nhìn một kẻ xa lạ.

Diệp Quân nhìn Bát Uyển hồi lâu, bất chợt nở nụ cười: “Ta vẫn luôn nghĩ, nếu nhìn thấy muội, ta sẽ thế nào, lòng rất thấp thỏm, rất khẩn trương, nhưng khi thực sự thấy muội rồi, ta mới hiểu được một điều, người ta thích, người ta yêu là Bát Uyển nơi thôn nhỏ đó, là Bát Uyển muốn ăn cơm ta nấu, là Bát Uyển có thể khóc lóc nửa ngày trời vì một con trâu, là Bát Uyển mải miết ăn vẫn chẳng thấy no, là Bát Uyển từng vì ta mà xông vào Chân vũ trụ, lấy tính mạng mình bảo vệ ta…”

Nói một hồi, mắt hắn đã trào lệ từ bao giờ: “Nhưng thấy muội, ta liền biết, Bát Uyển đó của ta sẽ không về nữa. Muội ấy… sẽ không về được nữa rồi”.

Nói đoạn, Diệp Quân quay lưng bỏ đi.

Như hắn vừa nói, khi chưa trông thấy Bát Uyển, hắn thấp thỏm, khẩn trương, nhưng cũng rất chờ mong, hắn hi vọng có thể lại nhìn thấy Bát Uyển của trước kia.

Nhưng lúc này, hắn đã phải thất vọng rồi.

Khi vừa nhìn thấy cô gái trước mắt, hắn đã biết, cô nàng Bát Uyển luôn mải miết ăn mà ăn mãi không no của trước kia sẽ không trở về nữa.

Vị trước mắt này không phải Bát Uyển, nàng ta là Chân Vô Ngã.

Giờ khắc này, hắn cũng hiểu ra, vì sao khi gặp lại lần ấy, đối phương không chịu đi cùng hắn.

Nhìn theo bóng Diệp Quân chầm chầm đi xa dần, Chân Vô Ngã siết chắt nắm tay dưới ống tay áo, nhưng sắc mặt nàng ta vẫn rất bình tĩnh, đáy mắt không một gợn sóng.

Chấp Kiếm Nhân lặng thinh nhìn Diệp Quân đi xa, tay phải nắm chặt kiếm.

Chẳng mấy chốc, bóng Diệp Quân đã biến mất khỏi tầm nhìn của ba cô gái.

Chân Vô Ngã nhìn về hướng đó rồi chậm rãi nhắm mắt lại, tay phải đặt sau người càng nắm chặt hơn.

Từ Nhu đột nhiên khẽ nói: “Hẳn là người của Vĩnh Sinh Đại Đế cũng đã đến!”
 
Chương 1614


Chương 1614

Nghe nói thế, Chấp Kiếm Nhân quay phắt lại, nhìn Từ Nhu, ánh mắt sắc như kiếm: “Tỷ cấu kết với Vĩnh Sinh Đại Đế?”

Từ Nhu bình tĩnh nói: “Việc này không thể trách ta, là bởi hắn sở hữu quá nhiều thần vật, đặc biệt là Đạo Ấn cùng với cây thần tự nhiên kia, Vĩnh Sinh Đại Đế nhất định muốn có bằng được”.

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm vào Từ Nhu, không nói một lời.

Từ Nhu cũng nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của Chấp Kiếm Nhân, bình thản nói: “Cứ để cho nền văn minh Vĩnh Sinh cùng với vũ trụ Quan Huyên đấu đá nhau, chẳng phải rất tốt sao?”

Chấp Kiếm Nhân lẳng lặng quay đầu bỏ đi.

Từ Nhu chặn trước mặt nàng ta, cả giận quát: “Từ Kính, muội định làm gì?”

“Liên quan gì tới tỷ!”

Chấp Kiếm Nhân không hề do dự, ngự kiếm bay lên, nhanh chóng biến mất ở chân trời.

Từ Nhu đứng đó tức giận hậm hực, mặt tái xanh đi: “Muội ấy nổi nóng cái gì chứ?”

Chân Vô Ngã nhìn về phương xa, lẳng lặng không nói.

Từ Nhu lại bảo: “Cái con người này, chỉ biết gây chuyện phiền phức, ta đến tức chết mất thôi”.

Nói đoạn, nàng ấy định đi theo ngăn cản Chấp Kiếm Nhân, nhưng Chân Vô Ngã đứng bên đã lên tiếng: “Thôi bỏ đi”.

Từ Nhu quay đầu nhìn Chân Vô Ngã, ngạc nhiên vô cùng.

Chân Vô Ngã không nói gì thêm, chỉ quay lưng rời khỏi đó.



Trong một khoảng không mịt mùng, Diệp Quân ngự kiếm lướt đi, tốc độ đã tăng lên cực hạn.

Việc cấp bách hiện nay là phải mau chóng quay về vũ trụ Quan Huyên.

Bởi trực giác đã mách bảo hắn, Từ Nhu này rất có thể sẽ câu kết với Vĩnh Sinh Đại Đế để làm chuyện xấu, cần phải để vũ trụ Quan Huyên có chuẩn bị tâm lí trước.

Đối với vị Vĩnh Sinh Đại Đế này, hắn không dám coi khinh, hơn nữa, giờ còn có thêm một Từ Nhu, nếu Chân vũ trụ bắt tay với nền văn minh Vĩnh Sinh thì sẽ là tình thế vô cùng, vô cùng bất lợi cho vũ trụ Quan Huyên.

Bởi vậy, phải mau chóng quay về vũ trụ Quan Huyên, chuẩn bị sẵn sàng.

Đúng lúc này, ở phía trước, tại một nơi cách Diệp Quân nghìn trượng, thời không chợt hé mở, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên đột nhiên xông ra, tiếp đến là một quyền ấn ập thẳng về phía Diệp Quân dữ dội như sóng triều.

Ầm!

Quyền ấn vừa xuất hiện, toàn bộ Ngân Hà như sôi sục lên, khủng bố vô cùng.

Mệnh Vận Đại Đế!

Sắc mặt Diệp Quân trở nên âm trầm, hắn biết, Từ Nhu sẽ liên hợp với văn minh Vĩnh Sinh để hành động, nhưng không ngờ đối phương lại tới nhanh đến thế.

Chuyện hắn tới nơi này chỉ có Chân vũ trụ biết, vậy thì lí do người kia xuất hiện ở đây nhất định là vì đã biết tin này từ Từ Nhu.

Không có thời gian suy nghĩ cặn kẽ hơn, Diệp Quân xông lên phía trước, rút kiếm chém một nhát.

Là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Sáu mươi đạo kiếm chồng chéo lên nhau!

Kiếm vừa chém ra…
 
Chương 1615


Chương 1615

Ong!

Một tiếng kiếm ngân vang lên giữa tinh không, nháy mắt, trong phạm vi mười vạn trượng, thời không ầm ầm sụy đổ, sức mạnh khổng lồ này đã chém nát quyền ấn vừa xuất hiện, ngay sau đó, một sức mạnh hủy diệt đất trời đã bùng nổ trước mắt hắn.

Ầm!

Ầm!

Trong tinh không, hai người đồng thời lùi lại.

Diệp Quân lùi về sau vạn trượng mới dừng được, hắn nhìn về phía trước, cách đó mấy vạn trượng, có một bóng người trung niên đang đứng. Người đàn ông trung niên kia khoác bộ đồ đen, vóc dáng cao lớn, vai dài ngực rộng, hai nắm tay siết chắt tựa cây chùy đồng, toàn thân rắn chắc tràn đầy sức mạnh.

Người đàn ông áo đen nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, đáy mắt thoáng một tia kinh ngạc: “Một kiếm tu còn trẻ như vậy đã đạt cảnh giới Phá Phàm… Chẳng trách Đế chủ muốn ta đích thân tới, nếu để người thường tới có lẽ khó mà bắt được ngươi”.

Nói đoạn, ông ta đột nhiên bước lên một bước, vung quyền đánh ra.

Ầm ầm!

Quyền này hùng dũng ập về phía Diệp Quân hệt như hồng thủy đẩy đổ đê điều, đáng sợ và khủng bố.

Diệp Quân cảm thấy hô hấp cũng gặp khó khăn, lòng thoáng kinh hãi, vị Mệnh Vận Đại Đế này thật đáng sợ.

Không dám lơ là, Diệp Quân cũng dấn lên một bước, thúc phát Lôi Thần Ấn rồi rút kiếm chém tới.

Lại là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Khoảnh khắc kiếm này chém ra, một sức mạnh hủy diệt thời không bùng nổ trong đất trời, không hề yếu thế trước sức mạnh của quyền kia.

Khi hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau…

Ầm!

Luồng sóng xung khủng bố bùng nổ giữa tinh không, nháy mắt đã khuếch tán ra xa trăm vạn trượng, đồng thời cũng đẩy lùi Diệp Quân và vị Mệnh Vận Đại Đế kia về phía sau.

Hai người dừng lại gần như cùng lúc. Diệp Quân vừa dừng lại thì ngẩng lên nhìn về phía vị Mệnh Vận Đại Đế ở xa xa, chớp mắt sau liền biến mất khỏi vị trí.

Vèo!

Một luồng kiếm khí mang theo lôi quang xé toạc không trung, lao tới trước mặt vị Mệnh Vận Đại Đế.

Tinh hà bị xé toạc!

Trước một kiếm khủng khiếp của Diệp Quân, vị Mệnh Vận Đại Đế nọ lại không hề sợ hãi, ngược lại, trông ông ta như hưng phấn hẳn lên. Ông ta đột ngột xông tới, hóa thành một vệt sáng, vung tay đánh một quyền. Một quyền này như chứa nghìn vạn tia quyền phong, bao phủ lấy kiếm kia. Khoảng thời không này không thể chịu nổi sức mạnh do hai người đánh ra, nháy mắt đã sụp đổ.

Ầm ầm!

Quyền phong đan xen vào kiếm quang, không trung vỡ nát, Diệp Quân cùng vị Mệnh Vận Đại Đế kia cùng rơi vào một thời không thần bí, bốn phía tối đen như mực, trọng lực vô cùng khủng bố, nhưng hai người không hề dừng tay, lại tiếp tục lao về phía nhau.

Đây là trận chiến đầu tiên sau khi đột phá của Diệp Quân.

Từng chiêu kiếm đều là tấn công trực diện.

Thực ra, khi đã đạt tới cấp bậc bọn họ, sức mạnh mới là điều cốt lõi, bất luận kỹ năng gì cũng đều chẳng quan trọng nữa, bởi vì, chỉ một quyền một kiếm vung ra là đã có thể đánh sập một tinh vực rồi.
 
Chương 1616


Chương 1616

Rầm!

Bất chợt, một luồng quyền phong cùng một mảng kiếm quang đột nhiên nổ tung, hai người lại đồng thời lùi về sau. Ngay khoảnh khắc Diệp Quân bị đẩy lùi, một thanh kiếm chợt phi tới trước mặt người đàn ông áo đen, ông ta nhếch mép cười lạnh, đánh ra một quyền.

Rầm!

Phi kiếm tức thì bị đánh bay.

Nhưng cũng đúng lúc này, lại một thanh kiếm bay tới.

Lần này là Diệp Quân cầm kiếm đâm tới.

Người đàn ông áo đen nheo mắt, chập hai tay lại.

Ầm!

Kiếm của Diệp Quân bị ông ta kẹp chặt, khi ông ta đang định vận lực chấn vỡ kiếm, Diệp Quân đột nhiên buông tay, xông lên phía trước, đánh ra một quyền.

Liệt Thế Thốn Kình!

Từ sau khi sức mạnh thân thể tăng lên, uy lực của Liệt Thế Thốn Kình này cũng tăng lên rất mạnh.

Ngay khi thấy Diệp Quân bỏ kiếm đánh ra quyền kia, người đàn ông áo đen thoáng chút kinh ngạc, không dám khinh thường, tay phải buông kiếm, vung lên đè mạnh xuống một cái.

Rầm!

Trong khoảnh khắc, ông ta lại bị đẩy lùi nghìn trượng.

Sau khi dừng lại, người đàn ông áo đen kinh hãi trong lòng, nhìn về phía Diệp Quân, thốt lên: “Ngươi còn là một Võ Thần!”

Diệp Quân không trả lời, thoáng lắc mình, xông về phía ông ta. Bấy giờ người đàn ông áo đen cũng đã đánh đến nóng người, ông ta bất chợt xòe bàn tay, trong tích tắc, một tia kim quang từ trong cơ thể ông ta bùng phát ra ngoài, giây lát sau, ông ta nắm chặt tay, đánh ra một quyền.

Khoảnh khắc ấy, có vô số quyền ấn mang ánh kim bùng ra từ cơ thể ông ta.

Rầm!

Chỉ trong tích tắc, Diệp Quân đã bị đánh bay ra xa mấy vạn trượng. Khi hắn vừa dừng lại, người đàn ông áo đen phía xa cười lên ha hả: “Kiếm tu trẻ tuổi kia, nào, qua đây, bản Đế sẽ cho ngươi thấy thực lực chân chính của ta”.

Vừa dứt lời, ông ta lại bước lên trước một bước.

Ầm!

Một sức mạnh thần bí bất chợt phóng ra từ người ông ta, vọt lên cao, chỉ giây lát, sau lưng ông ta đột nhiên xuất hiện một Pháp Tướng ánh vàng cao lớn vạn trượng. Khi Pháp Tướng màu vàng kim này xuất hiện, khắp chốn thời không chẳng rõ tên này đột nhiên sôi trào, sau đó từ từ biến mất.

Người đàn ông áo đen nhìn về phía Diệp Quân, cười lớn: “Nào, nhận lấy một quyền của ta”.

Dứt lời, Pháp Tướng sau lưng ông ta bỗng cúi xuống, đánh một quyền về phía Diệp Quân. Quyền này mang khí thế và sức mạnh đạt tới một mức độ khủng bố trước nay chưa từng thấy. Khi quyền này được đánh ra, toàn bộ thời không chẳng rõ tên này liền tan biến.

Xa xa, Diệp Quân thấy quyền phong kia ập tới, sắc mặt trở nên căng thẳng, nhưng hắn vẫn không hề sợ hãi, chân bước lên, tay đâm ra một kiếm.

Một kiếm Bất Bại!

Khi kiếm này được chém ra, luồng kiếm quang kèm theo vô số lôi quang tràn tới, cuốn đi tất cả.
 
Chương 1617


Chương 1617

Một kiếm này của Diệp Quân đối đầu với một quyền khủng bố của Pháp Tướng kia, thoạt nhìn tưởng chừng quá nhỏ bé, nhưng khi kiếm chém lên nắm đấm màu vàng kim đó…

Rầm!

Nắm đấm màu vàng kim chấn động kịch liệt, sau đó nổ tung.

Gần như cùng lúc, Diệp Quân cùng người đàn ông áo đen biến mất, giây lát sau, một quyền mang cùng một luồng kiếm quang đâm sầm vào nhau.

Ầm ầm!

Một luồng sóng xung khủng bố tản ra, nháy mắt đã khuếch tán xa vạn trượng.

Diệp Quân lùi lại liên tục, khi đứng vững được, đang định tiếp tục đánh thì chợt hắn cảm nhận được điều khác thường, con ngươi co rút lại, quay phắt người, sau lưng hắn, một thanh trường thương đang xé toạc thời không để lao tới.

Lại một vị Mệnh Vận Đại Đế.

Thương này có tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn là đánh lén, vì thế, Diệp Quân chưa kịp có phản ứng đã bị đâm trúng ngực.

Rầm!

Trong nháy mắt, Diệp Quân bị đẩy bay xa mấy vạn trượng, dừng lại được thì ngực đã rách toạc, máu tươi tuôn đầm đìa.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên, nơi đó có một người đàn ông áo trắng, tay cầm trường thương đang đứng sừng sững.

Xa xa, người đàn ông áo đen thấy người áo trắng vừa tới liền tỏ vẻ không vui: “Huyền Đế, ngươi ra tay làm cái gì?”

Huyền Đế liếc mắt về phía ông ta, nói: “Mãng Đế, Đế Chủ có lệnh, cấp tốc lấy thần vật trên người kẻ này cùng đầu của hắn trở về”.

Mệnh lệnh của Đế Chủ!

Nghe vậy, Mãng Đế thoáng nhíu mày.

Huyền Đế lại nói: “Chớ lãng phí thời gian nữa, cùng ra tay đi”.

Dứt lời, ông ta đột nhiên biến mất.

Vèo!

Nơi trường thương phóng qua, tất cả đều rách toạc, thế tiến công hùng hổ không thể đỡ!

Mãng Đế chỉ do dự giây lát rồi cũng biến mất.

Hai đánh một!

Xa xa, Diệp Quân thấy thế, sắc mặt tức thì trầm xuống, mẹ kiếp, hai kẻ này thật không biết võ đạo là gì, không chỉ ỷ lớn hiếp nhỏ còn ỷ đông hiếp yếu!

Không còn lựa chọn nào khác, Diệp Quân đành cắn răng, xông lên, kiếm khí vọt cao vạn trượng.

Rầm!

Giây lát sau, một luồng kiếm khí bị đánh nát, Diệp Quân bị đánh bay ra ngoài.

Tuy thực lực của hắn đã tăng mạnh nhưng sao có thể đạt tới trình độ lấy một địch hai vị Mệnh Vận Đại Đế? Hơn nữa, hai người này còn là Mệnh Vận Đại Đế đến từ thời đại Vĩnh Sinh xa xôi.

Huyền Đế nhìn Diệp Quân bị đánh bay, lạnh lùng nói: “Trước tiên cứ đánh nát thân thể hắn đã”.

Nói đoạn, ông ta đột ngột hóa thành một luồng thương mang, lao lên, trường thương xẹt qua tinh không, xé rách tất cả.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom