Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1558


Chương 1558

Chấp Kiếm Nhân xoay người, hóa thành một tia sáng lướt qua.

Vèo!

Một tích tắc sau, hơn chục cái đầu đầm đìa máu tươi đã bay vèo ra ngoài, nơi đó chỉ còn Tuyết Phong và lão già bị ghim kiếm vào miệng còn sống sót.

Thấy thế, sắc mặt Tuyết Phong biến đổi kịch liệt, ông ta hoảng sợ nhìn người phụ nữ cầm kiếm trước mắt, lẩy bẩy nói: “Ngươi… Ngươi là ai?”

Chấp Kiếm Nhân chỉ thờ ơ nhìn ông ta một cái: “Tuyết tộc phải không? Người đâu!”

Chấp Kiếm Nhân vừa gọi đã có một cường giả mặc bộ giáp tím xuất hiện bên cạnh.

Chấp Kiếm Nhân lạnh nhạt nói: “Mang hai người này về Tuyết tộc, sau đó, giết sạch người trong Tuyết tộc trước mặt chúng”.

Nói đến đó, Chấp Kiếm Nhân chỉ vào lão già vừa thốt lên những lời tục tĩu: “Sau khi diệt sạch Tuyết tộc thì tống kẻ này vào chuồng lợn, cho lão nuốt năm cân Hợp Hoan Tán, phải nhớ, không được để lão chết, hãy để lão vĩnh viễn sung sướng như thế suốt đời”.

Nghe vậy, lão già kia suýt thì té xỉu.

Vị cường giả mặc giáp tím kia đã nhanh nhẹn xách hai người mang đi, dù Tuyết Phong là Đại Đế nhưng khi đối diện với vị cường giả này, ông ta vẫn không hề có năng lực phản kháng.

Sau khi xử lý xong đám người của Tuyết tộc, Chấp Kiếm Nhân lại quay sang nhìn Diệp Quân, ánh mắt lạnh lẽo tột cùng, lạnh lẽo đến mức nhiệt độ xung quanh dường như cũng đã giảm xuống rất nhiều.

Thật hiển nhiên, cơn giận của Chấp Kiếm Nhân còn chưa tan hết.

Lúc này, Diệp Quân đã chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân: “Bắt đầu đi!”

Chấp Kiếm Nhân chăm chú nhìn Diệp Quân: “Ngươi có thể dùng bất cứ thần vật nào, kể cả thanh thần kiếm trước kia của ngươi”.

Diệp Quân chỉ cười cười: “Không cần!”

Chấp Kiếm Nhân cũng không nhắc lại, thân mình thoáng dao động, hóa thành một luồng kiếm quang, lao về phía Diệp Quân.

Một thanh kiếm nhằm thẳng giữa hai ch@n mày Diệp Quân phi tới.

Một kiếm này thực sự quá nhanh, khi Diệp Quân thấy Chấp Kiếm Nhân nhúc nhích thì kiếm đó đã lao tới gần sát giữa trán hắn.

Tuy lòng đã sớm có chuẩn bị nhưng thấy kiếm của Chấp Kiếm Nhân tới quá nhanh, Diệp Quân vẫn phải giật mình khiếp sợ.

Mặc dù kinh sợ trong lòng nhưng phản ứng của Diệp Quân không vì thế mà chậm lại, hắn hơi nghiêng người, thành công né được một kiếm chí mạng này. Nhưng Chấp Kiếm Nhân dường như đã sớm liệu trước phản ứng của hắn, cho nên đổi đâm thành quét kiếm, thân kiếm quét ngang vai Diệp Quân.

Uỳnh!

Diệp Quân bị đánh lùi mười mấy trượng, hắn chưa kịp dừng, Chấp Kiếm Nhân đã lại lao tới, đâm thẳng mũi kiếm vào giữa hai ch@n mày hắn. Diệp Quân lập tức biến mất, nhưng hắn không lùi mà lại tiến thêm, đâm kiếm về phía Chấp Kiếm Nhân.

Hai kiếm đối nhau!

Rầm!

Luồng kiếm quang bỗng chốc vỡ vụn, Diệp Quân bị đẩy lùi, thân mình chưa dừng lại, kiếm của đối thủ đã đâm tới.

Diệp Quân nheo mắt, vung tay đâm ra một kiếm.

Một kiếm Bất Bại!
 
Chương 1559


Chương 1559

Rầm!

Kiếm quang hiện ra, Chấp Kiếm Nhân đã vọt tới trước mặt Diệp Quân đột nhiên bị đẩy lùi ra sau hơn chục trượng.

Sau khi dừng lại, Chấp Kiếm Nhân híp mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Quân: “Bất Bại!”

Diệp Quân lau vết máu trào ra nơi khóe miệng, nhìn Chấp Kiếm Nhân, Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhìn hắn, lòng đầy khiếp sợ.

Chấp Kiếm Nhân không thể ngờ, kiếm đạo của Diệp Quân đã Phá Phàm, hơn nữa, hắn còn lĩnh hội được chiêu thức Bất Bại cuối cùng trong bản Bất Bại Quyền Kinh của đại tỷ.

Ngay lúc này, Diệp Quân chợt biến mất, Chấp Kiếm Nhân cũng biến mất theo.

Vèo!

Vèo!

Hai âm thanh xé trời của hai luồng kiếm quang đột ngột vang lên.

Tốc độ của hai người đều cực nhanh, kiếm quang giăng khắp nơi, hoàn toàn không thể nhìn thấy bản thể của họ.

Nhưng thực chất, Diệp Quân vẫn đang bị vây ở thế yếu, không chỉ có thế, toàn thân hắn bắt đầu xuất hiện những vết kiếm. Trái lại, Chấp Kiếm Nhân không hề có lấy một vết thương, bởi vì mỗi một kiếm của Diệp Quân đều bị Chấp Kiếm Nhân tránh được hoặc chống đỡ thành công.

Tuy cảnh giới tương đương nhưng thực lực hai bên vẫn chênh nhau quá lớn.

Ầm!

Vào lúc này, Diệp Quân vừa bị đẩy lùi, còn chưa kịp đứng vững, Chấp Kiếm Nhân đã phóng tới trước mặt.

Rầm!

Diệp Quân nheo mắt, vung ngang kiếm chống đỡ.

Ầm!

Diệp Quân lại bị đánh lùi.

Ngay khoảnh khắc hắn vừa lùi lại, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên biến mất, lại một kiếm phóng tới.

Diệp Quân đã hoàn toàn bị chèn ép, chỉ có thể đỡ từng chiêu.

Rầm!

Lại bị đẩy lùi.

Bấy giờ, người phụ nữ bí ẩn chợt lên tiếng: “Đây là kiếm kỹ giúp muội ấy nổi danh, do muội ấy tự nghĩ ra, Bộ Kiếm, tổng cộng có mười hai bước, mỗi bước một kiếm, liên miên bất tận, chỉ cần bị kiếm thứ nhất áp chế thì mười một kiếm sau cũng sẽ áp chế được đối thủ, cho đến chết mới thôi”.

Bộ Kiếm!

Đúng lúc đó, lại một kiếm đâm tới, lần này, Diệp Quân cũng chắn kiếm chống đỡ, nhưng hắn chỉ chắn nghiêng thân kiếm, bởi thế, khi Chấp Kiếm Nhân đâm vào kiếm của hắn, kiếm bị chệch đi, lưỡi kiếm vốn đang hướng về cổ họng hắn đột nhiên đổi hướng, đâm về vai trái của hắn.

Xoẹt!

Lưỡi kiếm xuyên qua vai trái của Diệp Quân.

Gần như cùng lúc, Diệp Quân bỏ kiếm, cố nén cơn đau buốt từ vai trái, vung tay đánh về phía trước một quyền.

Một quyền mang sức mạnh nứt đất lở trời!

Quyền này đánh thẳng vào vùng bụng Chấp Kiếm Nhân.
 
Chương 1560


Chương 155

Chương 1560

Ầm!

Hai người đồng thời lùi lại.

Chấp Kiếm Nhân lùi đủ trăm trượng mới ngừng được, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, lúc này, Diệp Quân đột nhiên bước lên trước một bước, kiếm vung lên, nháy mắt đã phóng tới trước mặt Chấp Kiếm Nhân.

Một bước là một kiếm!

Chấp Kiếm Nhân nheo mắt, vung kiếm, nhưng không chặn ngang mà đâm thẳng về phía kiếm của Diệp Quân.

Trực tiếp đối đầu!

Tuy Chấp Kiếm Nhân đã tự hạ cảnh giới nhưng thực lực tổng thể vẫn cao hơn Diệp Quân.

Mà vào lúc này, ý kiếm trong tay Diệp Quân bỗng dưng biến mất, kiếm của Chấp Kiếm Nhân đâm xuyên bụng hắn. Đồng thời, Diệp Quân cũng dấn người lên, ôm lấy Chấp Kiếm Nhân, theo đà đập mạnh đối phương xuống đất.

Bị Diệp Quân bất ngờ ôm lấy, Chấp Kiếm Nhân vừa giận vừa cả kinh, nhưng chưa kịp định thần thì đã cảm nhận được một cơn đau buốt từ sau lưng truyền đến, ngay sau đó, Diệp Quân đã đập đầu vào ngay mặt Chấp Kiếm Nhân.

Rầm!

Hai người đều bị đâm cho choáng váng. Cả hai đều là kiếm tu thuần túy, không tu thân xác, bởi vậy, vật lộn thế này khiến cả hai đều không chịu nổi.

Chấp Kiếm Nhân muốn vùng thoát khỏi Diệp Quân, nhưng lúc này, Diệp Quân sao dám để người phụ nữ này thoát ra? Hắn biết, một khi kéo dài cự ly thành công, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của người này, chỉ có vật lộn cự ly gần thì hắn mới có một đường sống.

Diệp Quân ôm chặt Chấp Kiếm Nhân, hai người lại lăn mấy vòng trên mặt đất. Ngay lúc này, Diệp Quân đột ngột ghé răng cắn vào yết hầu Chấp Kiếm Nhân, cũng vào khoảnh khắc ấy, Chấp Kiếm Nhân nghiêng mặt cắn yết hầu hắn.

Trong tích tắc, cả hai đều ngừng lại.

Nhưng ngay sau đó, đáy mắt cả hai toát lên một tia tàn nhẫn, đồng thời dồn sức cắn.

Thật sự là liều chết!

Song bấy giờ, khu vực này đột nhiên xuất hiện biến hóa khác thường, cách hai người không xa, có một vòng xoáy màu đen vừa xuất hiện, giây lát sau, một lực hút kh ủng bố lan ra khắp chốn, nháy mắt, hai người đã bị cuốn vào tâm vòng xoáy màu đen kì lạ đó.

Chỉ vài tích tắc sau, Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân bị văng xuống mặt đất, cả hai đều phải nhíu mày.

Dù gặp sự cố đột ngột, cả hai đều chưa chịu buông lỏng hàm.

Hai người không để ý đến sự biến hóa khác thường vừa rồi, chỉ ngó chừng nhau, Chấp Kiếm Nhân nhìn chòng chọc vào Diệp Quân, ánh mắt sắc như kiếm, tràn đầy sát ý.

Ánh mắt Diệp Quân dữ dằn hẳn lên, mẹ kiếp, người phụ nữ này chèn ép người ta thái quá. Hắn chướng mắt bà ta đã lâu.

Hai người vẫn quấn chặt lấy nhau, nhưng không có lấy một tia mờ ám, chỉ có sát ý đằng đằng.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nói: “Buông ra!”

Diệp Quân bảo: “Đừng mơ!”

Hiện giờ bụng hắn đã trúng một kiếm, nếu buông người này ra thì chắc chắn sẽ bị đánh không có khả năng phản kháng.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên gầm lên giận dữ: “Ngươi có buông ra hay không?”
 
Chương 1561


Chương 1561

Diệp Quân cũng cả giận, quát: “Không!”

Chấp Kiếm Nhân hằn học nhìn Diệp Quân: “Vậy ta khôi phục thực lực, ngươi tin không?”

Diệp Quân nói: “Nếu tỷ khôi phục thực lực thì chính là sợ thua, dù ta có bị tỷ giết, ta cũng sẽ khinh thường tỷ”.

Chấp Kiếm Nhân chòng chọc nhìn Diệp Quân, không nói lời nào.

Diệp Quân cũng nhìn chằm chằm vào Chấp Kiếm Nhân, thực chất lúc này lòng hắn cũng hơi hoảng, dĩ nhiên, hắn cũng sợ người này nổi nóng mà khôi phục thực lực, có điều, trong tình thế này, hắn buộc phải đặt cược tính mạng mình vào niềm tin rằng Chấp Kiếm Nhân cũng muốn giữ thể diện.

Thân thể hai người áp sát nhau, không ai nói một lời, bầu không khí dường như có gì đó không bình thường.

Diệp Quân không nghĩ nhiều, hắn chỉ biết, nếu thả người này ra thì mình sẽ bị đánh chết, bởi vậy, hắn phải liều mạng ôm chặt đối phương.

Chấp Kiếm Nhân thì lại khác, lúc này đang kinh hãi vô cùng.

Bởi Chấp Kiếm Nhân phát hiện mình không thể khôi phục thực lực, dường như thực lực của mình đã bị phong ấn rồi.

Không còn chút tu vi nào!

Sao lại thế được?

Chấp Kiếm Nhân vô cùng hoảng sợ, đây là nơi nào?

Đúng lúc này, đột nhiên Chấp Kiếm Nhân cảm nhận được sự khác thường ở phần thân dưới, sắc mặt đột ngột thay đổi, gầm lên giận dữ: “Ngươi dám sàm sỡ ta!”

Sàm sỡ?

Nghe thấy Chấp Kiếm Nhân nói thế, Diệp Quân nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Tỷ đang nói gì thế?”

Chấp Kiếm Nhân căm tức nhìn Diệp Quân, hai mắt như tóe lửa: “Ta muốn giết ngươi! Ta phải giết ngươi!”

Diệp Quân cả giận quát: “Tỷ đừng có nói lung tung, ta sàm sỡ tỷ khi nào?”

Chấp Kiếm Nhân điên cuồng quát: “Bên dưới đó…”

Diệp Quân sửng sốt, nhưng hắn đã nhanh chóng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Hắn trầm giọng bảo: “Đó là máu của ta!”

Máu?

Nghe vậy, Chấp Kiếm Nhân lập tức ngây người.

Vừa rồi Chấp Kiếm Nhân đột nhiên cảm thấy thân dưới bị thứ gì đó thấm ướt, hết sức khác thường, tưởng rằng đó là thứ kia của Diệp Quân cho nên mới giận dữ như thế.

Thì ra không phải vậy.

Là máu!

Bấy giờ Chấp Kiếm Nhân mới nhớ ra, vừa rồi mình đã đâm trúng bụng Diệp Quân, lúc này vết thương nơi bụng hắn vẫn đang trào máu tươi, ngấm sang người mình, máu là thứ chất lỏng dính nhớp, cảm giác rất giống như cái thứ gì đó được đề cập tới trong sách của đại tỷ.

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân, không biết phải nói gì, mẹ kiếp, người phụ nữ này thật là, đầu óc đen tối hết sức.

Bắt gặp ánh mắt của Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân trừng hắn một cái, cả giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
 
Chương 1562


Chương 1562

Diệp Quân không để ý tới Chấp Kiếm Nhân nữa, tâm tư mau chóng quay lại tình cảnh hiện giờ. Lúc này hắn đang trong tình thế tiến không được lùi không xong, bởi vì thương tích của hắn nặng hơn người phụ nữ này, nếu không được trị liệu đúng lúc, thương tích sẽ ngày càng nặng hơn, cứ tiếp tục như vậy sẽ vô cùng bất lợi cho hắn.

Lúc này, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nói: “Buông ra!”

Diệp Quân lắc đầu, quả đoán cự tuyệt: “Không!”

Chấp Kiếm Nhân giận lắm, mắng to: “Ngu xuẩn, ngươi xem xem ngươi có thể điều chuyển huyền khí nữa không?”

Diệp Quân sửng sốt, vội vã điều chuyển huyền khí, hắn lập tức nhận ra, mình không thể điều chuyển được một tia huyền khí nào. Hắn cau mày: “Chuyện gì thế này?”

Nói đoạn, hắn vội vã liên hệ với Tháp gia, nhưng lại kinh hãi phát giác mình không thể liên lạc được với Tháp gia.

Tháp gia cùng người phụ nữ bí ẩn như thể đã biến mất rồi.

Lần này Diệp Quân hoàn toàn ngây dại.

Tình huống thế này, trước đây hắn chưa từng gặp lần nào.

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, giọng bỗng trở nên bình thản: “Buông ra!”

Diệp Quân vẫn lắc đầu lia lịa: “Không được, buông ra ta sẽ bị tỷ đánh chết, đợi lát mà ta vẫn không tìm ra biện pháp nào khả thi thì ta cắn chết tỷ luôn, chúng ta cùng chôn thây ở nơi này”.

Chấp Kiếm Nhân căm tức nhìn Diệp Quân: “Ngươi buông ra, ta không đánh ngươi!”

Diệp Quân lắc đầu: “Không được”.

Chấp Kiếm Nhân cố nén lửa giận trong lòng: “Ta nói được làm được”.

Diệp Quân trầm ngâm một lát, hắn cảm thấy vết thương của mình đang ngày càng nặng hơn, nếu tiếp tục giằng co như thế, chỉ sợ máu sẽ chảy cạn.

Chấp Kiếm Nhân lại nói: “Đã nói không đánh ngươi là sẽ không đánh ngươi”.

Diệp Quân im lặng hồi lâu mới trầm giọng bảo: “Ta tin tỷ lần này”.

Nói đoạn, hắn chầm chậm buông Chấp Kiếm Nhân ra.

Nhưng khi hắn vừa buông bà ta ra, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nện một quyền thật mạnh vào ngay mặt hắn.

Thịch!

Tuy tu vi đã bị khóa lại nhưng khi trúng một quyền này, Diệp Quân vẫn cứ bị đánh bay ra sau mấy trượng. Chấp Kiếm Nhân nhảy lên, xông thẳng tới, tung chân đá trúng bụng Diệp Quân: “Ta đánh chết ngươi”.

Thịch!

Diệp Quân lại bị đá bay ra xa mấy chục trượng nữa. Chấp Kiếm Nhân chưa chịu dừng tay, nàng ta tiếp tục xông tới, tay đấm chân đá, khiến Diệp Quân liên tục hộc máu. Nàng ta vừa đánh vừa mắng chửi: “Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi, gã đàn ông thối tha…”

Quyền cước như mưa rơi xuống người Diệp Quân, lúc này, hắn đã hoàn toàn không cách nào phản kháng.

Hồi lâu sau, Diệp Quân nằm nhoài trên mặt đất, ánh mắt dần mất tiêu cự, hắn cảm thấy ý thức của mình cũng trôi xa dần.

Mình cứ thế mà chết đi sao?
 
Chương 1563


Chương 1563

Những cơn đau khắp người vẫn liên tiếp truyền về não, người phụ nữ kia vẫn còn đang đánh.

Chết!

Diệp Quân đột nhiên nghĩ tới rất nhiều người, Tiểu Ca, Thiên Thiên, Tịch Huyền, Nam Cung Tuyết, cùng với các huynh đệ, bạn bè…

Cứ thế mất mạng dưới tay người phụ nữ này thì thật không cam lòng!

Không cam lòng!

Khát vọng sống sót mãnh liệt khiến Diệp Quân chợt nắm chặt hai tay, gầm lên: “Không!”

Ầm!

Vừa dứt lời, huyết dịch trong cơ thể hắn chợt như sôi trào, một luồng sức mạnh huyết mạch cực mạnh bùng lên, hất văng Chấp Kiếm Nhân ra xa mấy trượng.

Chấp Kiếm Nhân rơi xuống đất, sửng sốt nhìn Diệp Quân, sức mạnh huyết mạch?

Lúc này, Diệp Quân đã vùng dậy, tung người nhào về phía Chấp Kiếm Nhân. Chấp Kiếm Nhân biến sắc, vô thức khép hai ngón tay muốn xuất kiếm, rồi lại kinh hãi nhớ ra, tu vi của mình đã bị phong ấn, không thể xuất kiếm.

Diệp Quân đã nhảy tới, đè lên người Chấp Kiếm Nhân.

Thấy đôi mắt Diệp Quân đã đỏ như nhuộm máu, Chấp Kiếm Nhân cả kinh trong lòng: “Ngươi định làm gì?”

Diệp Quân gầm lên một tiếng, cúi người cắn mạnh vào yết hầu Chấp Kiếm Nhân. Nàng ta kinh sợ, vung tay ôm Diệp Quân lăn một vòng, nhưng chỉ giây lát sau, Diệp Quân đã lật được nàng ta lại, đè chặt dưới người. Trong lúc giãy giụa, áo váy Chấp Kiếm Nhân đã xốc xếch và rách toạc, để lộ một mảng da thịt trắng nõn.

Giữa vùng tuyết trắng điểm xuyết một ánh hồng!

Đẹp không sao tả xiết.

Diệp Quân đã dần mất đi lí trí, lại thấy được cảnh tượng trước mắt liền ngây người, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Nhận thấy ánh mắt nóng rực của Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân vừa xấu hổ lại vừa giận dữ, quát to: “Ngươi dám làm nhục ta, ta nhất định sẽ lóc thịt bầm thây ngươi…”

Những lời ấy lọt vào tai một Diệp Quân đã hoàn toàn mất sạch lí trí chẳng có chút tác dụng gì. Thú tính trong cơ thể hắn chợt bùng nổ, hắn cúi người…

Ngậm lấy!

Chuyện gì sau đó… tác giả không muốn kể lể, đã lược bớt mười chương…

Thật lâu sau, phải chừng nhiều canh giờ, trận đại chiến này mới kết thúc.

Diệp Quân nằm dài trên mặt đất, huyết mạch phong ma trong cơ thể đã từ từ lùi đi, lí trí dần quay về.

Mình còn chưa chết?

Diệp Quân chau mày, quay đầu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân đang lẳng lặng đứng cách đó không xa. Lúc này, người kia đang lặng lẽ nhìn hắn, bắp chân Chấp Kiếm Nhân đầy những vệt máu.

Diệp Quân kinh ngạc, người phụ nữ này không tranh thủ lúc hắn hôn mê để giết hắn sao?

Ánh mắt Chấp Kiếm Nhân lạnh lẽo vô cùng, nhưng cảm giác lạnh này lại không giống như trước kia. Trước kia, ánh mắt nàng ta lạnh lẽo như băng, nhưng giờ đây, cảm giác lạnh này như thể xuyên qua da thịt thẩm thấu vào xương, khiến người ta sợ hãi.

 
 
Chương 1564


 

Chương 1564

Diệp Quân vô thức lùi về sau đề phòng.

Chấp Kiếm Nhân vẫn nhìn chằm chằm Diệp Quân, không hề che giấu sát ý trong mắt, nhưng nàng ta không ra tay, bởi nàng ta biết, một khi đẩy người kia đến bước đường cùng, huyết mạch phong ma trong người hắn sẽ lại bị kích hoạt, khi ấy, nàng ta không phải là đối thủ của Diệp Quân.

Nhưng điều khiến Chấp Kiếm Nhân nghi hoặc nhiều nhất là, cấm chế thần bí của nơi này lại không thể phong ấn được huyết mạch của Diệp Quân.

Chấp Kiếm Nhân đè nén sát ý trong lòng, chầm chậm nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, thân mình run lên.

Chuyện xảy ra hôm nay thật sự là một nỗi sỉ nhục vô bờ đối với nàng ta!

May thay, người đàn ông kia không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Xa xa, Diệp Quân không để ý đến Chấp Kiếm Nhân nữa, hắn bắt đầu tự băng bó qua loa cho mình rồi nhìn quanh, lòng nghi hoặc vô cùng, nơi này có thể phong ấn cả tu vi của Chấp Kiếm Nhân, thật là đáng sợ.

Thực lực của người phụ nữ này chắc chắn phải thuộc cấp bậc mạnh nhất trong toàn bộ vũ trụ, ngay cả Tuế Nguyệt Đại Đế cũng không xứng là đối thủ của nàng ta.

Nhưng khi rơi vào đây, bà ta vẫn bị cấm chế của nơi này phong ấn tu vi.

Nơi này thật là khủng khiếp.

Diệp Quân càng thêm đề phòng. Hắn quan sát xung quanh, nhận ra mình và Chấp Kiếm Nhân đang ở bên trong một sơn cốc, phía ngoài sơn cốc, cách nơi này chừng nghìn trượng, có một ngôi chùa cổ xưa tồi tàn.

Chùa cổ!

Diệp Quân đột nhiên đứng lên, nhưng vừa đứng dậy lại phát hiện chân mình mềm nhũn, suýt thì ngã sấp xuống.

Diệp Quân kinh hãi, sao chân lại mềm ra như vậy?

Cái cảm giác mềm nhũn này, người thường không cách nào lĩnh hội được.

Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng mình bị thương. Hắn cố nhấc chân đi ra bên ngoài, lại nghĩ đến điều gì, hắn quay đầu liếc nhìn Chấp Kiếm Nhân, cố gắng cách xa nàng ta thêm chút nữa, Diệp Quân vẫn hết sức đề phòng người phụ nữ này.

Chấp Kiếm Nhân bỗng cất tiếng hỏi: “Ngươi có thể liên lạc với người phụ nữ trong tháp kia không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Chấp Kiếm Nhân chau mày.

Do dự một lát, Diệp Quân hỏi: “Tỷ cũng không biết nơi này là nơi nào à?”

Chấp Kiếm Nhân cả giận quát: “Ta biết thì còn cần hỏi ngươi chắc? Ngươi bị đần sao?”

Diệp Quân nhăn mày: “Sao tính tình tỷ nóng nảy thế?”

Chấp Kiếm Nhân gườm gườm nhìn Diệp Quân: “Ta nóng tính thế đấy, liên quan gì đến ngươi!”

Diệp Quân lắc đầu: “Vẫn là Bát Uyển tốt!”

Chấp Kiếm Nhân cười nhạt: “Vậy ngươi đi mà tìm Bát Uyển của ngươi đi”.

Diệp Quân liếc nhìn Chấp Kiếm Nhân, lòng nghi hoặc, thái độ của người này sao khó hiểu thế nhỉ.

Suy nghĩ một chút, hắn lại nói: “Chấp Kiếm Nhân, mặc dù hai ta là tử địch, nhưng bây giờ, chúng ta đều đã lọt vào nơi quỷ quái này, nếu còn ra sức đấu đá thì cũng chỉ có một kết cục là cùng chôn thây trong này thôi. Nói thật, ta không muốn chết ở đây, hẳn tỷ cũng thế. Nếu đã vậy, sao chúng ta không tạm thời liên hợp tìm cách thoát khỏi đây, đợi khi nào ra ngoài rồi hẵng tiếp tục tính toán ân oán cũ? Tỷ xem thế có được không?”
 
Chương 1565


Chương 1565

Chấp Kiếm Nhân chỉ nhìn Diệp Quân chằm chằm, không nói một lời.

Diệp Quân biết tính nàng ta, không mắng chửi tức là đã đồng ý, bèn nói ngay: “Chúng ta tới ngôi chùa cổ phía trước xem sao”.

Nói đoạn, hắn quay đầu đi trước.

Chấp Kiếm Nhân cũng đi theo, nhưng vừa nhấc chân bước đi, phần thân dưới lại đau nhức khó nhịn, Chấp Kiếm Nhân nhíu chặt mày, nhìn về phía Diệp Quân, tức giận mắng: “Đồ chết tiệt, thứ đàn ông chó má!”

Diệp Quân bị mắng mà không hiểu vì sao, người phụ nữ này điên rồi à? Động chút là mắng chửi người.

Nhưng khi thấy Chấp Kiếm Nhân bước đi tập tễnh, hắn sửng sốt khó hiểu, chẳng lẽ Chấp Kiếm Nhân bị thương ở chân?

Thấy Diệp Quân nhìn về phía này, Chấp Kiếm Nhân lại nổi giận mắng to: “Nhìn cái gì? Hả? Ngươi nhìn gì? Mẹ kiếp!”

Diệp Quân không biết phải nói gì nữa, bèn quay đầu đi luôn.

Người này quả là ngoa ngoắt vô địch!

Đi được một đoạn, hắn phát hiện, Chấp Kiếm Nhân vẫn đi rất chậm, bước đi khó nhọc, mày nhíu chặt như là đau đớn lắm.

Nếu cứ tiếp tục di chuyển với tốc độ này, chỉ sợ đến đêm cũng không tới được ngôi chùa kia.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi quay lại chỗ Chấp Kiếm Nhân. Thấy Diệp Quân đi tới, Chấp Kiếm Nhân lập tức nổi giận: “Ngươi muốn làm gì? Hả?”

Diệp Quân trầm giọng bảo: “Đi với tốc độ này thì bao giờ chúng ta mới tới được chùa?”

Nói đoạn, hắn không để ý sự phản đối của Chấp Kiếm Nhân, vươn tay bế ngang Chấp Kiếm Nhân lên, đương nhiên, hắn vẫn phải phòng bị người này, tay trái ôm ngang eo nàng ta đè chặt lại, nếu người này cố tình gây khó dễ, hắn có thể áp chế được ngay.

Cùng lắm thì hai bên cùng chết!

Chấp Kiếm Nhân ban đầu còn phản kháng, nhưng lát sau lại không giãy giụa nữa.

Chấp Kiếm Nhân cũng không muốn chết ở chỗ này.

Đường đường là thống lĩnh của quân cận vệ, nếu chết một cách không rõ ở một nơi quái quỷ thế này thì sẽ thành trò cười cho thế nhân.

Đang đi, Diệp Quân bỗng lên tiếng hỏi: “Kiến thức của tỷ phong phú như thế, có đoán được nơi này là nơi nào không?”

Chấp Kiếm Nhân chậm rãi nhắm mắt, không nói một lời.

Diệp Quân liếc nhìn người nằm trong lòng, thành thật mà nói, người này thật sự rất xinh đẹp, đáng xếp vào hạng tuyệt sắc nhân gian.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên mở bừng mắt, giận dữ quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đẹp lắm à mà nhìn? Hả?”

Diệp Quân lắc đầu: “Xấu lắm, xấu muốn chết”.

Chấp Kiếm Nhân tức tối cắn mạnh lên ngực Diệp Quân một cái.

“Mẹ nó!”

Diệp Quân cả giận, nói: “Tỷ điên đấy à? Điên à?”
 
Chương 1566


Chương 1566

Chấp Kiếm Nhân chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, không nói lời nào.

Diệp Quân trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng bảo: “Chấp Kiếm Nhân cô nương, thực lực của tỷ dù xếp chung toàn vũ trụ cũng thuộc hàng độc nhất vô nhị, nhưng bây giờ, cấm chế của nơi này còn phong ấn được cả tu vi của tỷ, vậy thì người đặt ra cấm chế nhất định phải có thực lực vô cùng khủng bố. Hiện giờ chúng ta còn không biết mục đích của đối phương là gì, cho nên, chúng ta có thể dừng việc đấu đá nội bộ được không? Dù sao thì cả hai chúng ta đều không muốn cứ thế mất mạng một cách không rõ ràng ở một nơi thế này, đúng không?”

Chấp Kiếm Nhân vẫn lạnh nhạt nhìn hắn, nhưng thân mình đã hơi run lên: “Ra khỏi nơi này, việc đầu tiên ta phải làm là giết chết ngươi!”

Diệp Quân gật đầu, không nói gì.

Tính tình người này như thế, cần phải xuôi theo mới được, nếu không, nàng ta có thể chống đối tới chết!

Thấy Diệp Quân không còn cãi lại mình nữa, Chấp Kiếm Nhân hừ một tiếng, cũng không nói gì thêm nhưng sắc mặt vẫn lạnh như băng.

Diệp Quân bế Chấp Kiếm Nhân bước đến trước ngôi chùa cổ, cổng ngôi chùa cổ đổ nát tan hoang, có thể nhìn thấy cỏ dại cao đến vài trượng.

Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn phía trên ngôi chùa cổ, một tấm biển bằng sắt mục nát được treo trên đó, bên trên có vài chữ khá mờ: Chùa Đại Đạo.

Chùa Đại Đạo?

Nhìn thấy mấy chữ này, Diệp Quân nhíu chặt mày, cảm thấy nghi ngờ, lẽ nào có liên quan đến chủ nhân bút Đại Đạo?

Chấp Kiếm Nhân nhìn tấm biển sắt đó, ánh mắt cũng hiện lên vẻ ngờ vực.

Diệp Quân không nghĩ nhiều, hắn bế Chấp Kiếm Nhân đi vào trong chùa, trong chùa chỉ có một bức tượng điêu khắc nhưng không phải là tượng của hòa thượng mà là một bức tượng của người đàn ông tay cầm bút Đại Đạo.

Chủ nhân bút Đại Đạo.

Tay trái chủ nhân bút Đại Đạo cầm bút Đại Đạo, bàn tay phải hướng xuống dưới như đang trấn áp gì đó.

Nhìn thấy bức tượng của chủ nhân bút Đại Đạo, sắc mặt Diệp Quân sầm lại, nơi này quả nhiên có liên quan đến chủ nhân bút Đại Đạo, lẽ nào cấm chế phong ấn nơi này là do chủ nhân bút Đại Đạo để lại?

Khi nhìn thấy bức tượng này, Chấp Kiếm Nhân cũng nhíu chặt mày.

Diệp Quân nhẹ nhàng đặt Chấp Kiếm Nhân xuống, tay phải buông ra khỏi phần bụng Chấp Kiếm Nhân, sau đó tránh sang một bên, cách Chấp Kiếm Nhân một đoạn, hắn tương đối sợ người phụ nữ này.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân tỏ ra phòng bị cũng không nói gì, chỉ cười nhạo.

Diệp Quân cũng hơi đau đầu với người phụ nữ này, hắn xoay người nhìn ra bên ngoài ngôi chùa, lúc này sắc trời bên ngoài đã dần tối, màn đêm sắp buông xuống.

Diệp Quân suy tư một lúc rồi nói: “Chúng ta chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi ở đây một đêm rồi”.

Nói rồi hắn lấy một ít cỏ khô trong điện rồi đốt lên, hai người ngồi quanh ngọn lửa.

Ánh lửa xuất hiện, nhiệt độ trong điện lập tức trở nên ấm hơn.

Diệp Quân lấy một miếng gỗ vụn bỏ vào trong đống lửa, sau đó liếc nhìn Chấp Kiếm Nhân, hắn nhìn vết máu trên chân của Chấp Kiếm Nhân, cảm thấy hơi khó hiểu, chẳng lẽ trước đó hắn đã làm nàng ta bị thương sao?

Không có ấn tượng!

Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, sắc mặt Chấp Kiếm Nhân trở nên lạnh lùng, tức giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Hả? Đẹp lắm sao?”
 
Chương 1567


Chương 1567

Diệp Quân vội thu hồi ánh mắt, sau đó chuyển chủ đề: “Tỷ có suy nghĩ với nơi này không?”

Diệp Quân nghĩ người phụ nữ trước mặt này chắc biết chút gì đó.

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Cút!”

Diệp Quân cạn lời, tính tình ngang ngược của người phụ nữ này lại bộc phát rồi.

Bỗng chốc trong điện lại trở nên yên tĩnh.

Một lúc sau, Diệp Quân bước đến bên dưới bức tượng, cầm cái lư hương lớn, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Chấp Kiếm Nhân nhíu mày, muốn hỏi gì đó nhưng lại kiềm chế không nói. Lúc này chỗ nào đó truyền đến cơn đau dữ dội khiến nàng ta lại lớn tiếng mắng.

Không lâu sau, Diệp Quân đi vào, hắn để lư hương trước mặt Chấp Kiếm Nhân, trong lư hương có một cái bình lớn đựng nước.

Chấp Kiếm Nhân sửng sốt.

Diệp Quân nói: “Lúc nãy ta thấy bên cạnh đó có một con suối, tỷ… rửa vết thương đi đã”.

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân nói: “Tạm thời ta không có ác ý với tỷ, hơn nữa dù ta muốn giết tỷ, bây giờ chúng ta cũng không có tu vi, ta cũng không chắc có thể giết được tỷ”.

Chấp Kiếm Nhân cười khẩy, sau đó bắt đầu dùng nước sạch để rửa cơ thể, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, nàng ta lại mắng Diệp Quân, Diệp Quân mờ mịt khó hiểu chẳng biết ra làm sao.

Diệp Quân mặc kệ Chấp Kiếm Nhân, hắn nằm xuống đất, hai tay để ra sau đầu, thầm nói: “Tháp gia?”

Vẫn không có bất kỳ lời đáp lại nào.

Diệp Quân thở dài.

Thực lực của Tháp gia và tiền bối bí ẩn đó đều là đỉnh cấp, mà bây giờ hắn không thể cảm nhận được đối phương, rõ ràng là Tháp gia và người phụ nữ bí ẩn đó đều đã bị phong ấn.

Diệp Quân nhìn bức tượng chủ nhân bút Đại Đạo cách đó không xa, những cấm chế phong ấn ở nơi này có lẽ là do chủ nhân của bút Đại Đạo để lại, vì những phong ấn và cấm chế mà người bình thường để lại không thể nào phong ấn được Tiểu Tháp và người phụ nữ bí ẩn đó.

Điều mà hắn nghi ngờ là nếu thật sự là chủ nhân bút Đại Đạo thì đối phương kéo mình vào Chấp Kiếm Nhân đến đây làm gì?

Nghĩ thế nào cũng không ra.

Một lát sau, Diệp Quân khẽ lắc đầu, không suy nghĩ vấn đề này nữa, việc cấp bách lúc này là làm sao để ra khỏi nơi quỷ quái này.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân đột nhiên nhìn Chấp Kiếm Nhân, lúc này Chấp Kiếm Nhân đã lau sạch vết máu trên chân, cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt của nàng ta vẫn lạnh lùng như vậy.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tỷ biết đây là đâu đúng không?”

Chấp Kiếm Nhân vứt phần vải vụn để tẩy rửa vết thương trong tay sang một bên, cũng không nói gì, cứ thế nằm xuống đất.

Diệp Quân quay đầu nhìn ra bên ngoài, lúc này đã là màn đêm tối tăm, không có sao trăng, cực kỳ yên tĩnh.

Nếu là người bình thường chắc sẽ sợ chết khiếp khi ở đây, còn hai người họ đều là người tu đạo, tất nhiên sẽ không sợ ma quỷ gì đó nhưng nhìn ra ngoài, trời tối đen như mực vẫn cảm thấy hơi u ám.
 
Chương 1568


Chương 1568

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân, lúc này Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhìn chằm chằm bức tượng chủ nhân bút Đại Đạo, như có điều suy nghĩ.

Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân bỗng nhìn hắn, lần này nàng ta không nói mấy lời tổn thương người khác nữa.

Thấy Chấp Kiếm Nhân không nói mấy lời tổn thương người khác nữa, Diệp Quân hỏi: “Tỷ biết đây là đâu không?”

Chấp Kiếm Nhân im lặng một lúc mới nói: “Bí cảnh Vĩnh Sinh”.

Bí cảnh Vĩnh Sinh!

Diệp Quân nhíu mày: “Có liên gì đến Vĩnh Sinh Đại Đế đó?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn tượng chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Vĩnh Sinh Đại Đế là người sáng lập ra nền văn minh Vĩnh Sinh, sau đó Vĩnh Sinh Đại Đế đại chiến với chủ nhân bút Đại Đạo, ngươi biết kết cục cuối cùng của Vĩnh Sinh Đại Đế là gì không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không biết”.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân: “Muốn biết không?”

Diệp Quân gật đầu, Chấp Kiếm Nhân bình tĩnh nói: “Tự ngươi đoán đi”.

Diệp Quân sa sầm mặt mày.

Thấy Diệp Quân sầm mặt, Chấp Kiếm Nhân cảm thấy cực kỳ vui sướng, cười nhạo hắn, trong ngôi chùa yên tĩnh này, tiếng cười lại cực kỳ chói tai.

Diệp Quân cũng không tự chuốc vạ vào thân nữa, hắn nghiêng người quay lưng với Chấp Kiếm Nhân, nhắm mắt lại.

Chấp Kiếm Nhân cũng nằm xuống đất, nàng ta nhìn bức tượng cách đó không xa, cau mày.

Một lúc sau Chấp Kiếm Nhân cũng nhắm mắt lại như đi vào giấc ngủ.

Đêm khuya.

Ngoài ngôi chùa bỗng có tiếng bước chân.

Diệp Quân lập tức lật người lại nhảy lên, bước ra ngoài chùa, lướt mắt nhìn xung quanh tối đen như mực, cực kỳ yên tĩnh, chẳng có gì cả.

Diệp Quân cau chặt mày, tiếng bước chân vừa rồi rất rõ, không thể nào là giả nhưng lại không có người.

Có người đang đùa giỡn với mình ư?

Ánh mắt Diệp Quân dần trở nên lạnh lùng, trầm tư hồi lâu, hắn xoay người quay lại vào trong chùa, lúc này Chấp Kiếm Nhân đang nhìn hắn.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Chấp Kiếm Nhân, vừa rồi tỷ cũng nghe thấy tiếng bước chân đúng không?”

Chấp Kiếm Nhân không nói gì.

Diệp Quân thấy hơi đau đầu.

Chấp Kiếm Nhân bình tĩnh nói: “Đối phương vẫn còn ở bên ngoài”.

Diệp Quân sửng sốt, hắn lập tức vụt ra ngoài nhưng lại chẳng thấy gì cả.

Chấp Kiếm Nhân lại nói: “Đang ở trước mặt ngươi”.

Diệp Quân sởn tóc gáy: “Tỷ đừng dọa ta”.

Chấp Kiếm Nhân lạnh nhạt nói: “Thích tin hay không thì tùy”.

Diệp Quân nhìn trước mặt, chẳng có gì ở phía trước cả, có người đâu?

Như nghĩ đến gì đó, Diệp Quân bỗng nhìn dưới đất, trên mặt đất bụi bặm có dấu chân.
 
Chương 1569


Chương 1569

“Mẹ kiếp!”

Diệp Quân vội lùi vào trong ngôi chùa, hắn hoảng sợ nhìn bên ngoài: “Có người thật!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, chế giễu: “Nhìn bộ dạng khiếp sợ của ngươi kia, còn là vua của vũ trụ Quan Huyên nữa chứ, ngươi không thấy mình thất thố quá rồi sao?”

Diệp Quân bỗng nói: “Có phải đối phương không vào được không?”

Chấp Kiếm Nhân bình tĩnh nói: “Đã vào trong rồi, đang ở trước mặt ngươi đấy”.

Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ, vội lùi về sau vài bước.

Chấp Kiếm Nhân bỗng cười nhạo: “Lừa ngươi đấy, như tên ngốc”.

Sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám, hắn bước đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, thấy thế Chấp Kiếm Nhân cau mày: “Ngươi muốn làm gì?”

Diệp Quân suy tư một lúc, sau đó ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Chấp Kiếm Nhân, ta biết tỷ không vui khi nhìn thấy ta nhưng lúc này hai người chúng ta đều đang ở nơi quỷ quái này, không có tu vi, nếu gặp phải kẻ địch chỉ đành buông tay chịu trói, thế nên ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác”.

Hắn hoàn toàn không biết gì về nơi này nhưng hắn có thể nhìn ra người phụ nữ này hình như biết một chút.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân rất chân thành nhìn Chấp Kiếm Nhân.

Hai người cứ thế nhìn đối phương, bầu không khí bỗng trở nên không đúng lắm, gần như cùng lúc hai người đều quay đầu đi.

Diệp Quân ngồi sang một bên, nhặt mấy khúc gỗ lên ném vào trong đống lửa.

Im lặng hồi lâu, Chấp Kiếm Nhân bỗng nói: “Trận chiến năm đó, Vĩnh Sinh Đại Đế bị đánh bại, sau đó bị phong ấn ở bí cảnh Vĩnh Sinh, nơi này là nơi phong ấn Vĩnh Sinh Đại Đế, cấm chế của nơi này là do chính chủ nhân bút Đại Đạo bày bố, cấm hết tất cả tu vi, thần thông, bí pháp, cổ thuật”.

Diệp Quân vội hỏi: “Vậy tỷ có cách nào ra ngoài không?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân: “Ngôi chùa này là trung tâm cốt lõi”.

Nàng ta nhìn ra bên ngoài, sau đó nói: “Nếu ta đoán không lầm thì những người bị dẫn vào đây không chỉ có hai chúng ta mà còn có người khác”.

Diệp Quân nhíu mày, còn người khác?

Trầm ngâm suy tư một lúc, Diệp Quân nói: “Ý tỷ là Vĩnh Sinh Đại Đế bị phong ấn đang muốn phá giải phong ấn?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân tiếp tục nói: “Nếu không chỉ có chúng ta, nói cách khác đối phương kéo người khác vào đây chắc chắn là muốn phá giải phong ấn, mà người bị kéo vào chắc chắn có thể phá giải phong ấn giúp đối phương…”

Chấp Kiếm Nhân bỗng nói: “Linh nguyên”.

Linh nguyên!

Diệp Quân đứng phắt dậy, trên người hắn có mấy tỷ linh nguyên, cảm thấy khó hiểu, lẽ nào là vì nguyên nhân này?

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân, đang định nói gì đó, hắn bỗng nhìn trước ngực Chấp Kiếm Nhân, vì trước đó hai người đang đánh nhau nên có mấy chỗ trước ngực Chấp Kiếm Nhân bị thương nên chút cảnh xuân bị lộ ra bên ngoài, mặc dù Chấp Kiếm Nhân đã cố che lại nhưng làm sao được khi quá lớn, không thể che hết.
 
Chương 1570


Chương 1570

Nhìn thấy ánh mắt Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân đằng đằng sát khí, đang định trút giận thì lúc này Diệp Quân bỗng cởi áo của mình ra, sau đó đưa cho Chấp Kiếm Nhân.

Chấp Kiếm Nhân sửng sốt.

Diệp Quân cũng không nói gì, mà chỉ nhẹ nhàng đặt trước mặt Chấp Kiếm Nhân.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân cũng không từ chối, cầm áo của Diệp Quân lên che trước ngực mình.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên vài tiếng bước chân.

Có người đến!

Diệp Quân nheo mắt.

Chấp Kiếm Nhân bỗng nói: “Nếu ta hồi phục được một chút thì có cách rời khỏi đây”.

Có cách ra khỏi đây?

Diệp Quân khẽ cau mày, đang định nói gì đó thì bỗng có ba gã đàn ông bước vào trong điện, gã đàn ông đi đầu mặc áo đen, mày rậm tóc đen, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Khi nhìn thấy Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân, ba gã đàn ông này đều sửng sốt.

Lúc này Diệp Quân bỗng đứng lên ngồi sang bên cạnh Chấp Kiếm Nhân, Chấp Kiếm Nhân nhìn hắn cũng không nói gì.

Khi mọi người đều bình đẳng với nhau, phụ nữ thường là đối tượng bị bắt nạt, nhất là phụ nữ xinh đẹp.

Lúc này tầm mắt của ba người đều nhìn sang Chấp Kiếm Nhân, khi nhìn thấy dung mạo của Chấp Kiếm Nhân, ánh mắt của hai người sau lưng gã đàn ông áo đen trở nên hơi khác thường.

Nhìn thấy đôi mắt tham lam của hai người, ánh mắt Chấp Kiếm Nhân lập tức trở nên lạnh lùng, nàng ta siết chặt tay phải, đáy mắt toát ra sát khí mãnh liệt, nhưng cũng mang theo chút bất đắc dĩ và chua xót.

Nếu ở bên ngoài, loại kiến hôi này dám nhìn nàng ta như vậy thì đã bị xé thành từng mảnh từ lâu rồi.

Mà bây giờ, nàng ta lại bất lực.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân, trong lòng chửi thầm: “Đều là do thằng đàn ông chó má này gây ra!”

Ở bên cạnh, Diệp Quân liếc nhìn hai người bọn họ, hắn không lên tiếng nhưng trong lòng đã âm thầm phòng bị, hắn cũng là đàn ông nên hiểu rất rõ thói hư tật xấu của một vài gã đàn ông.

Lúc này, gã đàn ông mặt sẹo bên cạnh gã đàn ông áo đen đột nhiên cười ha hả nói: “Hai người bọn chúng cũng mất tu vi rồi!”

Nếu ở bên ngoài, mọi người có lẽ sẽ kiêng dè gì đó, nhưng ở đây, tất cả bọn họ đều mất đi tu vi, cho dù ở bên ngoài ngươi có thân phận và cảnh giới gì, nhưng ở đây mọi người đều bình đẳng ngang hàng.

Mà một khi không còn sự kiêng dè ràng buộc, mặt tối trong bản chất con người sẽ phơi bày.

Gã đàn ông mặt sẹo nhìn chằm chằm vào Chấp Kiếm Nhân, rồi lại cười ha hả. Nụ cười của gã rất xấu xa, đôi mắt không che giấu được dục vọng tham lam. Lúc này, Diệp Quân đột nhiên đứng phắt dậy, đá mạnh vào đống lửa trước mặt, vô số đá lửa bay thẳng về phía ba gã đàn ông. Bọn họ bất ngờ không kịp đề phòng, sắc mặt thay đổi rõ rệt, nhao nhao đưa tay ra lùi về sau.

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng cầm gậy lửa lao tới với tốc độ cực nhanh, đánh về phía gã đàn ông mặt sẹo.

Hắn biết rõ rằng, khi không thể tránh khỏi một cuộc chiến thì phải ra tay trước, nếu không sẽ chịu thiệt.

Ba gã đàn ông không ngờ Diệp Quân trông có vẻ trầm lặng lại đột nhiên tấn công nên họ không kịp chuẩn bị, gã đàn ông mặt sẹo bị gậy lửa của Diệp Quân đập thẳng vào đầu.

Bụp!
 
Chương 1571


Chương 1571

Gã đàn ông mặt sẹo hét toáng lên, đầu chảy máu, sức mạnh cường đại khiến gã liên tiếp lùi về sau.

Sau khi dùng gậy lửa đánh lùi gã đàn ông mặt sẹo, Diệp Quân mạnh mẽ quét ngang, gã đàn ông mặc áo đen nhanh tay nhanh mắt tránh ra phía sau rồi lùi lại, gã đàn ông còn lại bị đánh thẳng vào đầu, nhất thời kêu lên, vội vàng lùi bước.

Đúng vào lúc này, gã đàn ông áo đen đột nhiên lao tới, tung một cước đá vào đầu Diệp Quân.

Thay vì rút lui, Diệp Quân lại lao về phía trước, dùng gậy đánh vào mặt gã đàn ông áo đen.

Sắc mặt gã đàn ông áo đen khẽ thay đổi, hai tay vung sang ngang.

Bụp!

Diệp Quân và gã đàn ông mặc áo đen đồng thời rút lui, nhưng lúc này, hai người còn lại lao về phía Diệp Quân, ánh mắt đằng đằng sát khí, vung nắm đấm tới.

Diệp Quân đột nhiên cầm lấy hai nắm tro rồi ném mạnh ra, sắc mặt hai gã đàn ông thay đổi, vội vàng lùi ra sau, lúc này, Diệp Quân đã lao tới hung hăng đánh mạnh vào họ, cả hai đều liên tiếp lùi lại, không ngừng kêu rên thảm thiết.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhíu mày, hắn bỗng xoay người, một tàn ảnh lao vọt tới trước mặt hắn, chính là gã đàn ông áo đen.

Diệp Quân đột nhiên quay người, giáng một gậy về phía gã đàn ông mặc áo đen, nhưng lúc này, trong tay gã chợt xuất hiện một con dao găm, đâm thẳng về phía vai phải của Diệp Quân. Ánh mắt Diệp Quân như bị chém làm hai, con dao găm thuận thế đâm vào vai phải của hắn, nhưng gần như cùng lúc đó, hắn không lùi mà tiến tới, hung hăng húc đầu vào mặt người mặc áo đen.

Rầm!

Người áo đen không ngờ Diệp Quân lại ra tay tàn nhẫn như vậy, nhất thời mất cảnh giác, đầu óc choáng váng, lúc này, Diệp Quân đột nhiên rút con con dao găm trên vai phải, sau đó lao thẳng tới trước.

Xoẹt!

Cổ họng của gã đàn ông áo đen đứt lìa, máu tươi phun ra điên cuồng!

Bấy giờ, hai người còn lại cũng xông tới, Diệp Quân mặc kệ vai phải đang đau nhức, hắn lao lên quyết chiến ác liệt với hai tên đó.

Ở nơi này phải xem ai tàn nhẫn hơn!

Diệp Quân lao thẳng đến trước mặt một trong hai gã đàn ông, sau đó cất con dao đi, một dòng máu bắn ra tung tóe, gã đàn ông hét lên một tiếng sau đó một cánh tay bay thẳng ra ngoài, còn Diệp Quân lại lao về phía trước, lướt qua cổ họng đối phương.

Xoẹt!

Cổ họng của gã đàn ông bị chém đứt, phun ra máu.

Sau khi chém đầu gã đàn ông, Diệp Quân bất ngờ quay lại, lao tới đâm vào bụng một gã đàn ông khác. Đôi mắt của gã trợn tròn, sau đó ngã nhào xuống đất!

Sau khi chém chết hai người họ, Diệp Quân ngã gục trên mặt đất, máu chảy ra từ vai phải.

Dù thắng nhưng hắn cũng bị thương nặng.

Trước khi đến ngôi chùa này, vết thương của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, trận chiến này đối với hắn mà nói, hoàn toàn là vết thương mới chồng vết thương cũ.

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân ngồi thẳng dậy, sau đó tùy ý băng bó vai phải. Hắn liếc nhìn Chấp Kiếm Nhân đang ngồi bên cạnh, lúc này, Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhìn hắn, trong tay Chấp Kiếm Nhân đang cầm một mảnh gỗ nhỏ sắc nhọn.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Đây là ngôi chùa duy nhất trong bán kính trăm dặm quanh đây, những ai đến nơi này nếu nhìn thấy ngôi chùa đều sẽ bước vào, mà nếu bọn họ bước vào nhìn thấy dung mạo xinh đẹp tuyệt sắc của tỷ thì chắc chắn sẽ nảy sinh ý đồ xấu, lúc đó sẽ rất phiền phức. Do đó chúng ta phải rời khỏi đây thôi”.
 
Chương 1572


Chương 1572

Chấp Kiếm Nhân gật đầu.

Diệp Quân hỏi: “Tỷ có thể tự đi được không?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, không đáp lời.

Diệp Quân hơi nhức đầu, hắn bước nhanh đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, sau đó bế nàng ta đi ra ngoài.

Mà lần này, Chấp Kiếm Nhân không hề chống cự.

Sau khi đi ra khỏi ngôi chùa, trời đã tối đen như mực, Diệp Quân cũng không để ý nhiều như vậy, hắn bế Chấp Kiếm Nhân nhanh chóng rời đi.

Đi chưa được bao lâu, Diệp Quân phát hiện có rất nhiều người đang lao về phía ngôi chùa.

Diệp Quân cũng thả lỏng, cũng may đã rời khỏi đó, nếu không, e rằng phải chiến đấu thêm nhiều trận ác liệt.

Trong bóng tối, Diệp Quân bế Chấp Kiếm Nhân đi về phía xa, đi khoảng nửa giờ, hắn tìm thấy một sơn động bí ẩn. Hắn đặt Chấp Kiếm Nhân xuống, sau đó dựng một đống củi, rồi châm lửa, cùng với ánh lửa bập bùng, bóng tối và vẻ u ám trong sơn động bỗng vơi đi rất nhiều.

Diệp Quân ngồi xuống dựa vào vách núi, lúc này hắn rất mệt mỏi, nhưng lại không dám ngủ, chưa nói đến mối nguy hiểm bên ngoài, hắn cũng rất cảnh giác với người phụ nữ cách hắn không xa trước mặt, hắn không dám thả lỏng chút nào.

Chấp Kiếm Nhân không nói gì, chỉ liếc nhìn Diệp Quân – người đang cực kỳ cảnh giác.

Một lúc sau, Diệp Quân không thể chịu đựng được nữa nên ngủ thiếp đi.

Chấp Kiếm Nhân nhìn ngọn lửa trước mặt, im lặng không lên tiếng.

Lúc này, ngoài sơn động bỗng truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, Chấp Kiếm Nhân quay đầu lạnh lùng liếc nhìn bên ngoài, đang định giận dữ hét lên, nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó, nàng ta nuốt lại những lời định nói.

Chấp Kiếm Nhân tựa vào vách núi, liếc mắt nhìn Diệp Quân cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lúc sau, đôi mắt nàng ta từ từ nhắm lại.

Trong sơn động tĩnh lặng không một tiếng động.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra, hắn ngồi dậy, nhìn về phía ngoài sơn động, lúc này trời đã rạng sáng.

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh, lúc này, hai mắt Chấp Kiếm Nhân hơi khép hờ, hô hấp nhẹ nhàng.

Mái tóc hơi bù xù, nhưng không làm giảm đi dung mạo tuyệt thế của nàng ta, khuôn mặt xinh đẹp không chút tì vết, ánh lửa yếu ớt chiếu rọi vào mặt, hai gò má hơi ửng đỏ, cực kỳ quyến rũ. .

Đúng lúc này, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi đang nhìn cái gì?”

Vẫn lạnh lùng như vậy!

Diệp Quân thu hồi ánh mắt, chuyển đề tài: “Chúng ta ra ngoài đi!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, cũng không lên tiếng.

Diệp Quân hiểu ý, hắn đi tới trước mặt Chấp Kiếm Nhân, bế nàng ta đi ra khỏi sơn động, một luồng gió mát lướt qua mặt, cực kỳ mát mẻ.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nói: “Đi bên phải!”
 
Chương 1573


Chương 1573

Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”

Chấp Kiếm Nhân không trả lời.

Diệp Quân không nghĩ ngợi nhiều, hắn bế Chấp Kiếm Nhân, một mùi thơm nhàn nhạt xộc thẳng vào mặt. Cảm nhận được sự mềm mại của Chấp Kiếm Nhân, Diệp Quân hơi mất tập trung, nhưng rất nhanh đã áp chế lại.

Diệp Quân đi về phía bên phải, nửa canh giờ sau, hai người tiến vào một rừng trúc, phía sau rừng trúc có một ngôi nhà trúc, phía trước ngôi nhà có một hồ nước.

Ánh mắt Chấp Kiếm Nhân nhìn vào hồ nước, không biết đang suy nghĩ gì.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Sao tỷ biết nơi này có ngôi nhà trúc?”

Chấp Kiếm Nhân không trả lời, nàng ta chỉ vào hồ nước, Diệp Quân gật đầu, sau đó hắn đưa Chấp Kiếm Nhân đến trước hồ nước.

Sau khi đặt Chấp Kiếm Nhân xuống, nàng ta cứ nhìn chằm chằm vào hắn, cũng không nói gì.

Diệp Quân đột nhiên hơi nhức đầu: “Nếu tỷ cần gì thì cứ nói thẳng”.

Chấp Kiếm Nhân nói: “Ta muốn đi tắm!”

Diệp Quân sửng sốt.

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Giúp ta canh chừng”.

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Nói xong, hắn quay người bước sang một bên.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nói: “Chờ một chút!”

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân, nàng ta nhìn chằm chằm vào hắn bằng ánh mắt sắc bén như kiếm: “Nếu ngươi dám nhìn lén thì ta sẽ giết ngươi!”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta không có hứng thú với tỷ”.

“Cút!”

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên hét lên giận dữ.

Diệp Quân cũng không tranh cãi thêm mà xoay người rời đi.

Sau khi Diệp Quân rời khỏi đó, Chấp Kiếm Nhân cởi quần áo ngâm mình trong hồ nước, nàng ta nằm ngửa, đầu tóc đen bồng bềnh trên mặt nước, hai mắt từ từ nhắm lại.

Không biết nghĩ tới điều gì, nàng ta đột nhiên siết chặt nắm đấm, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận.

Không biết qua bao lâu, Chấp Kiếm Nhân bước lên từ trong hồ nước, nàng ta mặc lại y phục, lúc nhìn thấy bộ đồ màu xanh của Diệp Quân, nàng ta khẽ nhíu mày. Sau một hồi im lặng, nàng ta nhặt bộ đồ màu xanh của Diệp Quân lên rồi đặt nó lên ngực mình.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên bước tới, trong tay cầm mấy con gà rừng.

Diệp Quân cười nói: “Tắm xong rồi à?”

Chấp Kiếm Nhân không đáp lời.

Diệp Quân cũng không nhiều chuyện, hắn chất lên một đống củi, sau đó bắt đầu nướng gà.

Sau khi tu vi bị phong ấn, cơn đói cũng kéo đến.

Chấp Kiếm Nhân ngồi đối diện với Diệp Quân, nàng ta nhìn con gà nướng béo ngậy trong tay hắn, cũng không nói gì.
 
Chương 1574


Chương 157

 

Chương 1574

Diệp Quân bỗng nhiên nói: “Vừa nãy ta chỉ nhìn lén một chút, ngôi chùa lúc trước đang có người đánh nhau”.

Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn Chấp Kiếm Nhân.

Chấp Kiếm Nhân không đáp lại.

Sau khi Diệp Quân nướng xong, hắn chia con gà thành hai nửa, sau đó đưa một nửa cho Chấp Kiếm Nhân, Chấp Kiếm Nhân không từ chối, chỉ cầm lên ăn.

Diệp Quân liếc nhìn Chấp Kiếm Nhân, sau khi tắm rửa sạch sẽ, mái tóc Chấp Kiếm Nhân ướt sũng, trên mặt còn đọng lại vài giọt nước, giống như hoa sen trong hồ nước, cực kỳ xinh đẹp.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân, hắn vội vàng chuyển dời tầm mắt, không muốn tranh cãi với nàng ta.

Chấp Kiếm Nhân liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Vĩnh Sinh Đại Đế sắp phá giải phong ấn rồi”.

Diệp Quân khẽ cau mày: “Phá giải phong ấn sao?”

Chấp Kiếm Nhân nói: “Phong ấn ở nơi này đã nới lỏng, Vĩnh Sinh Đại Đế có lẽ sắp phá giải phong ấn, tái xuất trên thế gian”.

Diệp Quân hỏi: “Tỷ đánh thắng Vĩnh Sinh Đại Đế không?”

Chấp Kiếm Nhân không trả lời.

Diệp Quân liếc nhìn nàng ta, không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.

Chấp Kiếm Nhân ngửa mặt lên trời, nhẹ giọng nói: “Bây giờ chỉ cần chờ đợi, đợi Vĩnh Sinh Đại Đế phá giải phong ấn ở đây, lúc đó thực lực của chúng ta sẽ khôi phục”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn liếc nhìn bầu trời, khẽ nhíu mày.

Vĩnh Sinh Đại Đế!

Lại một vị cường giả tuyệt thế sắp xuất hiện!

Tại sao thế đạo này lại hỗn loạn vậy chứ?

Sao sau khi thống nhất vũ trụ, cha mình lại không tự tái sinh?

Nghĩ đến đây, Diệp Quân lắc đầu mỉm cười, hắn mơ đẹp quá.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nói: “Tiếp tục nướng!”

Diệp Quân sửng sốt, hắn nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân, lúc này, nửa con gà trong tay Chấp Kiếm Nhân đã hết một nửa.

Ăn nhanh vậy sao?

Diệp Quân hơi kinh ngạc, lúc này, Chấp Kiếm Nhân trừng mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi nhìn cái gì?”

Diệp Quân đưa nửa con gà trong tay mình cho nàng ta, nàng ta cũng không từ chối, cầm lên gặm.

Rõ ràng là rất đói.

Diệp Quân chọn bừa một chủ đề: “Vết thương của tỷ đỡ hơn chưa?”

Không ngờ, Chấp Kiếm Nhân nghe thấy vậy, lập tức nhíu mày, ném nửa con gà trong tay về phía hắn: “Liên quan gì đến ngươi”.

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân cảm thấy hơi khó hiểu, lẽ nào đầu óc của Chấp Kiếm Nhân này có vấn đề chăng?

Hở ra một tí là nổi nóng!

Tính tình này ai mà chịu nổi.
 
Chương 1575


Chương 1575

Chấp Kiếm Nhân hung dữ nhìn Diệp Quân, bộ dạng đó như thể muốn nuốt sống hắn.

Diệp Quân đang định lên tiếng thì đúng lúc này, bên cạnh bỗng vang lên tiếng bước chân.

Diệp Quân không do dự bước đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, ôm nàng ta lên, sau đó bay về phía đằng xa.

Người phụ nữ này vẫn còn bị thương chưa khỏi, chẳng có lấy một chút sức chiến đấu, ở lại đây nếu đánh nhau với kẻ xấu thì không có phần thắng.

Chấp Kiếm Nhân ở trong lòng Diệp Quân nhìn chằm chắm hắn, không nói gì.

Chạy được khoảng nửa canh giờ, Diệp Quân mới dừng lại, hắn để Chấp Kiếm Nhân xuống đất, sau đó lùi sang một bên: “Tỷ có biết Vĩnh Sinh Đại Đế sẽ phá giải phong ấn vào lúc nào không?”

Khuôn mặt Chấp Kiếm Nhân không cảm xúc: “Ta không biết”.

Diệp Quân thấp giọng thở dài, hắn ngồi sang một bên không nói gì.

Chấp Kiếm Nhân cũng không lên tiếng.

Bầu không khí bỗng rơi vào tĩnh lặng.

Chấp Kiếm Nhân bỗng lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: “Từ Thụ đâu?”

Bát Uyển!

Diệp Quân lắc đầu: “Cô ấy ở thôn Thạch”.

Chấp Kiếm Nhân cau mày: “Nó không đi theo ngươi ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên có hứng thú: “Tại sao?”

Diệp Quân im lặng một hồi lâu mới nói: “Cô ấy có quan hệ tốt với tỷ và đại tỷ của mọi người như vậy, đi theo ta tức là sau này sẽ bắt tay với ta để đối phó mọi người… Cô ấy chắc chắn không muốn, ta cũng không muốn ép buộc cô ấy làm gì”.

Chấp Kiếm Nhân cười khẩy: “Đó là đương nhiên, bọn ta từ nhỏ đã dựa vào nhau sống để trưởng thành, sao nó có thể giúp ngươi đánh lại bọn ta được chứ?”

Diệp Quân khẽ gật đầu không nói gì.

Thấy sắc mặt Diệp Quân không tốt, Chấp Kiếm Nhân nói tiếp: “Sao thế, có phải cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến việc trọng lượng của ngươi trong lòng nó không bằng bọn ta à?”

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân, sau đó nói: “Tỷ từng thích ai chưa?”

Chấp Kiếm Nhân nheo mắt có vẻ như sắp nổi giận, Diệp Quân cười nói: “Chắc chắn tỷ chưa từng, tỷ nghiêm khắc như thế, lại luôn tự cho mình là đúng, sao có thể thích người nào được chứ?”

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nói: “Ta khắt khe, tự cho mình là đúng vậy đấy, sao nào, có liên quan gì đến ngươi không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không liên quan một chút nào cả”.

Nói xong, hắn bước đến một bên cách xa Chấp Kiếm Nhân rồi nằm xuống.

Thấy Diệp Quân ở cách xa mình, Chấp Kiếm Nhân cười nhạt cũng không nói thêm gì.

Ầm!

Ngay lúc này, đột nhiên xảy ra thay đổi, trong ngôi chùa cách đó khá xa, một tia sáng màu đỏ lao lên trời.

Sắc mặt Diệp Quân bỗng chốc thay đổi, hắn vội vàng đứng lên, nhưng lúc này một nguồn sức mạnh bí ẩn bỗng khóa chặt hắn, ngay sau đó trong toàn bộ linh nguyên trong người hắn bị sức mạnh cực lớn cưỡng ép đoạt đi.
 
Chương 1576


Chương 1576

Diệp Quân hoảng sợ muốn phản kháng lại nhưng không thể làm được gì, sức mạnh đó quả thật rất khủng khiếp, dù ở bên ngoài hắn cũng không thể đánh lại sức mạnh này chứ đừng nói lúc này hắn không có tu vi.

Cứ thế Diệp Quân bị sức mạnh đó vây chặt, để mặc nó điên cuồng hút lấy linh nguyên trong người hắn.

Sau khi linh nguyên đó bị hút đi thì biến thành từng cột sáng linh khí lao thẳng vào ngôi chùa như thủy triều.

Không chỉ Diệp Quân mà lúc này bốn phương tám hướng quanh ngôi chùa đều có cột sáng linh khí lao lên trời, sau đó bay vào ngôi chùa.

Cứ thế liên tục khoảng nửa canh giờ, linh nguyên trong người Diệp Quân bị hút cạn, cả người hắn mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.

Cướp trắng trợn!

Lúc này Chấp Kiếm Nhân bỗng bước đến bên cạnh Diệp Quân, nàng ta rút con dao găm bên hông Diệp Quân ra, sau đó cúi người nhìn hắn gần trong gang tấc, cười nhạo.

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân, không nói gì.

Hai người cứ thế trố mắt nhìn nhau.

Chấp Kiếm Nhân bỗng khẽ vỗ vào mặt Diệp Quân: “Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết nhanh thế đâu”.

Nói rồi nàng ta ném dao găm trên người Diệp Quân, sau đó đứng dậy nhìn về phía ngôi chùa.

Diệp Quân thở phào, nhưng cũng cảm thấy khó hiểu, sao người phụ nữ này lại không giết mình nhỉ?

Đúng lúc này, đột nhiên xảy ra biến hóa, vô số linh khí giữa trời đất không ngừng tụ về phía ngôi chùa, linh khí không ngừng rót vào trong, từng luồng sáng màu vàng bắn ra, cùng lúc đó uy lực đáng sợ bỗng bộc phát từ trong ngôi chùa, sau đó lan tràn khắp không gian xung quanh.

Thấy thế, sắc mặt Chấp Kiếm Nhân thay đổi, nàng ta xoay người lại, sau đó cầm chân Diệp Quân chạy về phía đằng xa.

Diệp Quân: “…”

Chấp Kiếm Nhân kéo theo Diệp Quân chạy đến trước một con dốc, không do dự cả người lăn dưới đất, kéo theo Diệp Quân lăn luôn xuống dưới.

Một lúc sau, hai người ôm lấy nhau, tất nhiên lúc này hai người không hề có bất kỳ suy nghĩ nào khác, vì cả hai đã choáng váng lắm rồi.

Lúc lăn xuống đất bên dưới, uy lực đáng sợ bỗng khiến ngọn núi nhỏ đó chấn động thành từng mảnh.

Nếu hai người chạy chậm một chút nữa thôi thì đã biến thành tro tàn rồi.

Chấp Kiếm Nhân nằm sấp trên người Diệp Quân, nàng ta muốn ngồi dậy nhưng cảm giác cả người đau đớn, không còn chút sức lực.

Vết thương cũ vẫn chưa lành lại xuất hiện thêm vết thương mới.

Vết thương mới thì không sao, chủ yếu là vết thương cũ này khá đặc biệt…

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân tức giận nói: “Ngươi đứng dậy”.

Diệp Quân vùng vẫy muốn ngồi dậy nhưng cũng chẳng còn sức, hắn mới vừa bị cướp sạch linh nguyên mà!

Thấy Diệp Quân không thể động đậy, Chấp Kiếm Nhân tức giận mà không thể làm gì, nàng ta hung hăng trợn mắt với hắn.

Diệp Quân sững sờ nhìn Chấp Kiếm Nhân gần trong gang tấc.

Lúc này cả người hai người dính sát vào nhau, ngươi có thể cảm nhận được sự mềm mại của ta, ta cảm nhận được sự cứng rắn của ngươi…
 
Chương 1577


Chương 1577

Tất nhiên là con dao găm!

Con dao găm quả thật hơi cứng.

Thấy Diệp Quân nhìn mình, Chấp Kiếm Nhân bỗng tức giận nói: “Nhìn gì mà nhìn”.

Diệp Quân nói: “Lẽ nào ta phải nhắm mắt sao?”

Chấp Kiếm Nhân: “Nhắm lại đi”.

Diệp Quân cũng hơi tức giận: “Nhìn một chút thì sao chứ?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Diệp Quân, tức đến mức ngực phập phồng, Diệp Quân cũng không cam lòng yếu thế nhìn thẳng vào đối phương.

Chấp Kiếm Nhân bỗng cúi người cắn vào mũi Diệp Quân.

“Ôi vãi!”

Diệp Quân thất kinh, hắn cố hết sức lật người lại đè Chấp Kiếm Nhân xuống dưới thân, hắn giận dữ nhìn Chấp Kiếm Nhân: “Tỷ điên rồi sao? Hả?”

Người phụ nữ này suýt thì cắn nát mũi hắn rồi.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, miệng còn dính máu, nàng ta bỗng ngước lên cắn một phát, thế nhưng lần này nàng ta lại không thể cắn đến mũi Diệp Quân mà chỉ cắn đến miệng hắn thôi.

Lúc này cả hai như chạm phải điện, cả người run lẩy bẩy.

Hai người sửng sốt, trố mắt nhìn nhau.

Lúc này, Diệp Quân bỗng cảm thấy môi truyền đến cảm giác đau nhói, người phụ nữ này đang cắn hắn, hắn ra sức thoát khỏi Chấp Kiếm Nhân, sau đó lăn sang một bên, nhưng lúc này không biết Chấp Kiếm Nhân lấy đâu ra sức mà lật người bò lên người Diệp Quân, sau đó rút con dao găm ở bên hông Diệp Quân, đâm vào cổ họng hắn.

Nhưng khi con dao chỉ còn cách cổ họng Diệp Quân nửa tấc, nàng ta bỗng dừng lại.

Nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Quân trước mặt: “Cứ chết như thế thì hời cho ngươi quá”.

Nói rồi nàng ta ném con dao găm đi, sau đó bò sang một bên, cơn đau trên người khiến nàng ta không khỏi cau mày.

Diệp Quân ở một bên nhắm chặt hai mắt, mũi và miệng đều rất đau.

Người phụ nữ này đúng là một kẻ điên.

Ầm!

Ngay lúc này, đằng xa bỗng vang lên tiếng nổ lớn.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời xa xôi, từng luồng sáng vàng liên tục phóng lên trời làm chấn động trời đất, cùng lúc đó từng uy lực đáng sợ xuất hiện giữa trời đất, cả không gian đều bắt đầu rung chuyển.

Cảm nhận được uy lực đáng sợ này, vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, cảm thấy hoảng sợ, khí tức của Vĩnh Sinh Đại Đế khủng khiếp thật.

Cứ thế kéo dài đến gần nửa canh giờ, trong ngôi chùa bỗng vang lên tiếng gào thét.

Ầm!

Trời đất rung chuyển!

Sau đó một cột sáng phóng thẳng lên trời đến tận tầng mây, nhưng lúc này một phù ấn đại đạo bỗng xuất hiện trên bầu trời.

Phong ấn phù ấn đại đạo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom