Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3118


Chương 3118

Tiểu Bạch cũng thế.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Muốn đi theo huynh không?”

Nhị Nha chần chừ một lúc rồi đáp: “Cháu trai còn trẻ nên cần người chăm sóc, muội và Tiểu Bạch quyết định ở lại chăm sóc thằng bé”.

Tiểu Bạch cũng vội vàng gật đầu, móng vuốt nhỏ liên tục quơ múa.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Tuỳ hai người”.

Nghe thấy thế, Nhị Nha và Tiểu Bạch lập tức mặt mày hớn hở, cực kỳ vui vẻ.

Không phải là họ không muốn đi cùng người đàn ông áo xanh, mà là họ còn muốn chơi đùa ở bên ngoài thêm một khoảng thời gian nữa.

Người đàn ông áo xanh lại nhìn về phía Diệp Quân ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Nếu đã muốn thiết lập một trật tự mới thì đừng quá nhân từ, bất cứ sự thống trị nào cũng đều chất lên bằng máu tươi và xương trắng, đáng giết không giết sẽ để lại tai hoạ khôn cùng”.

Diệp Quân chớp mắt: “Cháu vẫn còn nhân từ sao?”

Người đàn ông áo xanh cười to, ông ấy đột nhiên chắp ngón tay chỉ lên bả vai của Diệp Quân.

Oanh!

Trong nháy mắt, huyết mạch phong ma trong cơ thể Diệp Quân lập tức sôi trào, sát ý mạnh mẽ và ý muốn giết người thoáng chốc bao phủ trong đầu hắn.

Lúc này, người đàn ông áo xanh lại chắp tay nhẹ nhàng đè xuống.

Oanh!

Huyết mạch phong ma lập tức bình tĩnh trở lại.

Rất phối hợp, rất biết điều.

Dẫu sao trước mắt cũng là nơi bắt nguồn của huyết mạch.

Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Sức mạnh huyết mạch còn quá yếu, rõ ràng là cháu vẫn chưa giết nhiều người, ý muốn giết người cũng không mạnh, rất ít phong ma chân chính… Cháu vẫn nên cố gắng hơn mới được!”

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.

Lúc này, An Nam Tịnh bên cạnh chợt nói: “Ông đừng có dạy linh tinh, thằng bé không phải ông, thời đại bây giờ cũng không phải thời đại của ông trước kia”.

Người đàn ông áo xanh trợn trắng mắt, nhưng cũng không cãi lại An Nam Tịnh.

Diệp Quân chợt nói: “Ông nội, phải giết người điên cuồng mới có thể nâng cao sức mạnh huyết mạch à?”

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Phải, ý muốn giết người càng mạnh, sức mạnh chiến đấu cũng sẽ càng mạnh, sức mạnh huyết mạch của cháu còn yếu hơn cha của cháu, nhưng cũng bình thường thôi, hoàn cảnh trưởng thành của cháu khác với ông, không có ý muốn giết người mạnh mẽ cũng bình thường”.

Diệp Quân gật đầu: “Chỉ có thể từ từ tiến bộ thôi”.

Người đàn ông áo xanh cười khẽ, sau đó quay đầu nhìn Thanh Cổ ở cách đó không xa, tỏ vẻ bất mãn: “Người ngươi gọi đâu? Sao còn chưa đến?”

Thanh Cổ nhìn chằm chằm ông ấy: “Ngươi là ai?”

Người đàn ông áo xanh trước mắt khiến ông ta hơi bất an.

Người đàn ông áo xanh bình tĩnh đáp: “Ngươi không nghe thấy sao? Ta là ông nội của thằng bé!”

Ông nội của Diệp Quân!
 
Chương 3119


Chương 3119

Thanh Cổ cau mày, ông ta nhìn thoáng qua Diệp Quân, Diệp Quân gật đầu, nói với vẻ nghiêm túc: “Ông nội ruột của ta”.

Người đàn ông áo xanh cười to.

Thanh Cổ nhìn chằm chằm ông ấy: “Ngươi có biết tộc Tiên Linh của ta không?”

Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Nói thật thì chưa nghe thấy bao giờ”.

Sắc mặt Thanh Cổ hơi khó coi: “Dù là Thần Nhất năm đó cũng không dám khinh thường tộc Tiên Linh của ta như thế đâu!”

Người đàn ông áo xanh cười khẽ, đang định đáp lời thì vào lúc này, ông ấy chợt ngẩng đầu nhìn lên, thời không trong tinh không nứt ra, sau đó có hai người đàn ông chậm rãi bước tới.

Chính là Trí Sư và Tư Pháp Linh Quân.

Hai người bước ra, khi nhìn thấy dáng vẻ của Thanh Cổ và Thanh Nghiệp thì cả hai đều sửng sốt.

Sao hai người lại bị cố định một chỗ thế này?

Người đàn ông áo xanh chỉ vào Trí Sư và Tư Pháp Linh Quân: “Đây là người các ngươi gọi à? Sao lại yếu thế?”

Thanh Cổ: “…”

Tư Pháp Linh Quân nhìn người đàn ông áo xanh, ông ta cau mày: “Ông là ai?”

Người đàn ông áo xanh không thèm quan tâm đến Tư Pháp Linh Quân mà quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Cháu ra tay hay để ông nội giúp cháu?”

Diệp Quân nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là ông nội giúp cháu rồi”.

Người đàn ông áo xanh cười to, giơ tay lên rồi xoay một cái.

Oanh!

Tư Pháp Linh Quân ở phía xa quỳ xuống đất không thể động đậy.

Lúc này, những cao thủ tộc Tiên Linh nhất thời đều bối rối.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Không đánh trả được?

Mấy người nhóm Thanh Cổ và Trí Sư đều trợn mắt há mồm, đầu óc trống rỗng.

Trí Sư nhìn người đàn ông áo xanh với vẻ khó tin: “Ông… ông là cao thủ chín phần thần tính? Không đúng… Tông chủ Quá Khứ Tông nói thư viện Quan Huyên các người không có cao thủ chín phần thần tính mà…”

Người đàn ông áo xanh bình tĩnh đáp: “Cô ta cũng không lừa gạt ngươi, chúng ta thật sự không có cao thủ cảnh giới chín phần thần tính, cả nhà chúng ta đều không tu luyện cảnh giới”.

Dứt lời, ông ấy vung tay áo.

Vụt…

Trong nháy mắt, ngoài Trí Sư, những cao thủ còn lại của tộc Tiên Linh đang có mặt đều bị rơi đầu.

Thấy cảnh này, Trí Sư cảm thấy cả người tê dại.

Bây giờ ông ta bắt đầu thấy sợ rồi.

Chín phần thần tính?

Người đàn ông áo xanh trước mặt ít nhất cũng là chín phần thần tính!

Thư viện Quan Huyên thật sự có cao thủ chín phần thần tính!

Mẹ kiếp!
 
Chương 3120


Chương 3120

Bị người phụ nữ kia lừa rồi.

Trí Sư đang định lên tiếng thì người đàn ông áo xanh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Ông nội cùng cháu đến tộc Tiên Linh một chuyến”.

Diệp Quân gật đầu: “Được ạ”.

Người đàn ông áo xanh khẽ mỉm cười: “Dẫn đường”.

Diệp Quân lại gật đầu: “Vâng”.

Dứt lời, hắn lập tức sử dụng kiếm Thanh Huyên di chuyển trong thời không, biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Người đàn ông áo xanh cười to, sau đó người khẽ rung rồi cũng biến mất.

Sắc mặt Trí Sư xám như tro tàn.

Thanh Tri chậm rãi đi tới trước mặt Trí Sư: “Tộc Tiên Linh chúng ta toi đời rồi”.

Sắc mặt Trí Sư hơi khó coi: “Chỉ là một cao thủ chín phần thần tính, ông ta không làm được gì tộc Tiên Linh chúng ta đâu…”

Thanh Tri lắc đầu, không nói gì thêm mà xoay người rời đi.

Chín phần thần tính?

Nếu đối phương thật sự chỉ là chín phần thần tính thì thật sự không thể làm gì tộc Tiên Linh, nhưng vấn đề là đối phương đã vượt qua cảnh giới chín phần thần tính rồi.

Tộc Tiên Linh động phải một kẻ thù đáng sợ như thế, đáng bị tiêu diệt.

Thanh Tri không nghĩ đến tộc Tiên Linh nữa, việc cô ấy phải làm bây giờ là gìn giữ được nền văn minh tộc Tiên Linh.

Vì thế, cô ấy vội vàng bảo Lâu Đắc Nguyệt dẫn mình đi tới tộc Tiên Linh.



Tộc Tiên Linh.

Vào khoảnh khắc Diệp Quân tiến vào tộc Tiên Linh, vô số thần thức mạnh mẽ lập tức bao phủ lấy hắn.

Lúc này, một ông lão xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Khi nhìn thấy Diệp Quân, ông lão nhất thời cau mày, sao hắn lại đến tộc Tiên Linh nữa rồi?

Không phải Thanh Nghiệp trưởng lão đã dẫn người đi giết hắn rồi sao?

Lúc này một người đàn ông áo xanh xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, ông ấy cười khẽ rồi nói: “Đây là tộc Tiên Linh à?”

Diệp Quân gật đầu: “Một tộc vô cùng kiêu ngạo”.

Người đàn ông áo xanh tỏ vẻ khinh thường: “Tộc gì cũng không có tư cách kiêu ngạo trước nhà họ Dương chúng ta”.

Diệp Quân đang định đáp lời thì người đàn ông áo xanh đột nhiên chắp tay chỉ về phía trước, một tia kiếm quang bay ra. Trong nháy mắt, trong toàn bộ tộc Tiên Linh có mấy chục nghìn cái đầu đầm đìa máu bay lên cao, mấy chục nghìn tia máu bắn thẳng lên trời, vô cùng hoành tráng.

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.

Mà ông lão ở cách hai người không xa cũng hoàn toàn sửng sốt.

Cái quái gì vậy?

Khi Lâu Đắc Nguyệt và Thanh Tri chạy đến nhìn thấy cảnh này, hai cô gái cũng ngây người.

Đây thật sự là muốn diệt tộc sao!

“Khởi động trận pháp!”
 
Chương 3121


Chương 3121

Lúc này, ông lão kia cũng lấy lại tinh thần, điên cuồng gào thét, trong tộc Tiên Linh lập tức có những chùm tia sáng bay lên cao.

Người đàn ông áo xanh vung tay áo.

Ầm!

Trong nháy mắt, tất cả trận pháp trong tộc Tiên Linh đều tan thành mây khói.

Thấy cảnh này, ông lão kia ngồi xụi lơ dưới đất, run rẩy nói: “Chín phần thần tính…”

Nét mặt người đàn ông áo xanh không chút cảm xúc: “Thứ rác rưởi gì đây?”

Dứt lời, ông ấy đang định ra tay một lần nữa thì đột nhiên có một giọng nói cổ xưa chậm rãi vang lên từ phía chân trời: “Các hạ ỷ mạnh hiếp yếu với tộc Tiên Linh của ta, có hơi quá đáng rồi đấy”.

Nghe thấy giọng nói này, ông lão kia lập tức vui mừng.

Giọng nói của Tộc trưởng!

Thanh Giác!

Người đàn ông áo xanh ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nơi đó đột nhiên sôi trào, sau đó, có một chỗ thời không nứt ra, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra.

Người đàn ông trung niên mặc áo trắng, mái tóc dài buông xoã, hai tay giấu trong ống tay áo, y vừa xuất hiện, một uy áp đáng sợ đã thoáng chốc bao phủ toàn bộ tộc Tiên Linh, một vài tộc nhân còn sống vội vàng quỳ xuống bái lạy.

Vào khoảnh khắc người đàn ông trung niên vừa xuất hiện, lại có một người đàn ông chậm rãi bước ra, người này mặc áo choàng đen, tóc màu bạch kim, che giấu khí thế, trên mặt lộ vẻ giễu cợt.

Lâu Đắc Nguyệt ở cách đó không xa nhìn Thanh Giác đi tới, cô ấy im lặng. Thanh Giác trước mắt chính là cao thủ chín phần thần tính, nhưng người này còn thua kém cao thủ của nền văn minh Quy Giả bí ẩn trước đó quá nhiều, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Mà cao thủ bí ẩn của nền văn minh Quy Giả kia thì lại vô cùng cung kính với người đàn ông áo xanh.

Còn người đàn ông áo đen kia trông có vẻ không đơn giản, nhưng nghĩ đến sức mạnh đáng sợ của người đàn ông áo xanh trước đó, Lâu Đắc Nguyệt lại liên tục lắc đầu.

E rằng ai đến cũng đều vô dụng!

Thanh Giác nhìn chăm chú người đàn ông áo xanh: “Không ngờ trên đời này lại có thêm một cao thủ chín phần thần tính, nhưng ông cho rằng ông là cao thủ chín phần thần tính là có thể muốn làm gì thì làm à?”

Người đàn ông áo đen kia cũng cười nói: “Cao thủ chín phần thần tính… Thanh Giác ca, có cần nền văn minh Sâm Lâm của ta giúp đỡ không?”

Nền văn minh Sâm Lâm?

Nghe người đàn ông áo đen nói thế, Diệp Quân bên dưới nhíu mày.

Từ bao giờ tộc Tiên Linh lại đứng chung một phía với nền văn minh Sâm Lâm vậy?

Hơn nữa chẳng phải nền văn minh Sâm Lâm đã chuyển đi rồi sao?

Lâu Đắc Nguyệt cũng tỏ ra ngờ vực.

Lúc này người đàn ông áo xanh ở một bên bỗng lắc đầu: “Đều là đám rác rưởi gì đâu…”

Vừa nói, ông ấy bỗng giơ ngón tay lên.

Vèo!

Một luồng kiếm quang bỗng lao lên trời.

Trên bầu trời, sắc mặt Thanh Giác lập tức thay đổi, y tung ra một quyền, cả Tiên Linh Giới lập tức sôi trào, uy lực đáng sợ lập tức lan tràn ra vô số tinh vực.
 
Chương 3122


Chương 3122

Nhưng ngay sau đó uy lực đó lập tức biến mất.

Vèo!

Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa trán Thanh Giác khiến y chết đứng ở đó, không thể nào động đậy.

Tất cả người trong tộc Tiên Linh đều hóa đá.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Nhanh thế đã bị đánh bại rồi sao?

Thanh Giác trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ khó tin, lúc này trong đầu y vang lên tiếng ong ong.

Khuôn mặt người đàn ông áo đen bên cạnh Thanh Giác cũng dần trở nên cứng đờ, biểu cảm chế giễu trước đó dần trở nên nghiêm trọng.

Mặc dù cường giả chín phần thần tính như Thanh Giác vẫn còn yếu kém nhưng dù sao cũng là chín phần thần tính, sao có thể bị đánh bại trong thoáng chốc chứ?

Lẽ nào người trước mặt này là cường giả mười phần thần tính?

Nghĩ đến đây, sắc mặt người đàn ông áo đen trở nên càng nghiêm trọng, ông ta nhìn người đàn ông áo xanh, do dự một lát rồi mới: “Vừa rồi mạo phạm rồi, ta…”

Người đàn ông áo xanh bỗng phất tay.

Vèo!

Người đàn ông áo đen còn chưa kịp phản ứng đã bị một thanh kiếm làm cho đứng bất động tại đó.

“Mười phần thần tính!”

Người đàn ông áo đen trợn tròn hai mắt, không thể tin nhìn người đàn ông áo xanh, lúc này ông ta đã xác định kiếm tu áo xanh trước mặt là một cường giả mười phần thần tính.

Sao có thể chứ?

Sao bên ngoài lại có cường giả mười phần thần tính?

Người đàn ông áo đen cứng đờ.

Với thực lực của ông ta, đến thế giới bên ngoài dĩ nhiên có thể kiêu ngạo nghiêng ngang, vì ông ta cũng là cường giả chín phần thần tính, mặc dù thần tính không thuần khiết lắm nhưng ở bên ngoài, ông ta chắc chắn là nhân vật vô địch.

Thế nhưng ông ta không ngờ vừa ra ngoài đã gặp một cường giả mười phần thần tính.

Mẹ nó chứ!

Xui xẻo đến thế à?

Lúc này người đàn ông áo xanh ở phía xa lắc đầu: “Vô dụng quá, chẳng thú vị gì cả”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông áo đen trầm giọng: “Ta là người của nền văn minh Sâm Lâm…”

Người đàn ông áo xanh xua tay: “Ta không nhắm vào các ngươi, nhưng nền văn minh Sâm Lâm của các ngươi là đồ rác rưởi vô dụng”.

Nói rồi ông ấy vung tay lên, người đàn ông áo đen biến mất.

Thanh Giác ở một bên nhìn chằm chằm người đàn ông áo xanh: “Mười phần thần tính, ngươi là cường giả mười phần thần tính…”

Người đàn ông áo xanh lạnh nhạt nói: “Ta là cường giả mười một phần thần tính”.

Mười một phần!

Thanh Giác sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Làm gì có mười một phần…”
 
Chương 3123


Chương 3123

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Ông đây muốn mấy phần thì là mấy phần, ngươi không phục à? Đánh ta đi”.

Thanh Giác: “…”

Diệp Quân: “…”

Muốn mấy phần thì là mấy phần?

Thanh Giác nhìn chằm chằm người đàn ông áo xanh, y xòe tay ra, trong tay là một lệnh bài cổ, y không do dự sử dụng lệnh bài này.

Ầm!

Lệnh bài lao lên trời, lao thẳng vào tận cuối tinh không.

Người đàn ông áo xanh ở một bên khẽ lắc đầu: “Lại gọi người”.

Diệp Quân nói: “Chắc là gọi tổ tông”, nói đến đây, hắn bỗng nhìn người đàn ông áo xanh: “Cháu cũng có thể gọi tổ tông chứ?”

Cả một đường đến đây, hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều người gọi tổ tông.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Lần sau cháu hãy thử xem?”

Diệp Quân bật cười.

Sau khi lệnh bài đó biến thành một đốm lửa, một ông lão hư ảo chậm rãi hiện ra.

Tiên tổ tộc Tiên Linh!

Nhìn thấy ông lão này, rất nhiều người tộc Tiên Linh trong đó đều quỳ xuống.

Vẻ mặt Thanh Tri khá phức tạp, cũng cung kính chào.

Lâu Đắc Nguyệt hơi tò mò, vì nghe đồn vị tiên tổ tộc Tiên Linh này là cường giả gần đạt tới mười phần thần tính.

Sau khi xuất hiện, tiên tổ tộc Tiên Linh lướt mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rời lại nơi người đàn ông áo xanh, khi nhìn thấy ông ấy, ông ta nhíu mày.

Người đàn ông áo xanh mỉm cười, không nói gì.

Ông lão nhìn chằm chằm người đàn ông áo xanh hồi lâu, thấp giọng thở dài: “Các hạ, chuyện này còn có thể thương lượng không?”

Nghe ông lão nói thế, sắc mặt Thanh Giác lập tức trắng bệch.

Sắc mặt của các cường giả tộc Tiên Linh còn lại cũng xám như tro, ngồi phịch xuống đất.

Lâu Đắc Nguyệt thở dài.

Cô ấy biết tiên tổ tộc Tiên Linh cảm nhận được thực lực của người đàn ông áo xanh này, tự biết mình không đánh lại.

Mười phần thần tính?

Lâu Đắc Nguyệt quay đầu nhìn người đàn ông áo xanh, kiếm tu áo xanh này ít nhất là cường giả mười phần thần tính.

Đúng là núi cao còn có núi cao hơn.

Người đàn ông áo xanh không đáp lời mà quay đầu nhìn sang Diệp Quân, cười nói: “Ông nội nghe theo cháu, nếu cháu nói muốn tiêu diệt thì tộc Tiên Linh sẽ biến mất khỏi thế gian từ đây, nếu cháu nói giữ lại thì họ có thể sống”.

Diệp Quân!

Tất cả người tộc Tiên Linh đều quay đầu lại nhìn Diệp Quân.
 
Chương 3124


Chương 3124

Thanh Tri cũng nhìn Diệp Quân, hai tay cô ấy siết chặt lại nhưng không nói gì.

Diệp Quân lặng thinh hồi lâu, bỗng nhìn Thanh Tri: “Thanh Tri cô nương, cô dẫn người trong phân nhánh dòng tộc của cô đi đi”.

Phân nhánh dòng tộc Thanh Tri.

Thanh Tri thở phào, vẻ mặt hơi phức tạp, sau đó cung kính nói: “Cảm ơn”.

Diệp Quân lại lắc đầu: “Không cần cảm ơn”.

Thanh Tri định nói gì nữa, ngay lúc này tiên tổ tộc Tiên Linh bỗng trở tay rồi đè xuống, cách đó không xa, Thanh Giác bị một sức mạnh đáng sợ tiêu diệt.

Ngay khi mọi người còn cảm thấy khó hiểu, Thanh Giác bỗng nói: “Bắt đầu từ lúc này, Thanh Tri là tộc trưởng tộc Tiên Linh”.

Mọi người sửng sốt.

Ông lão bỗng xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn bí ẩn chậm rãi bay đến trước mặt Thanh Tri, ông ta khẽ cười nói: “Vật này chứa đựng truyền thừa, tích lũy cả đời của ta và một tia thần hồn, từ nay về sau ngươi sẽ là tộc trưởng tộc Tiên Linh”.

Thanh Tri không biết phải làm sao.

Ông lão lại không nói gì thêm, ông ta nhìn người đàn ông áo xanh ở một bên, mỉm cười: “Núi cao còn có núi cao hơn, hôm nay ta xem như được mở rộng tầm mắt”.

Nói rồi cả người ông ta lập tức trở nên mờ ảo, sau đó biến mất.

Lúc này các cường giả tộc Tiên Linh còn sống cũng hoàn hồn, lập tức cung kính hành lễ với Thanh Tri: “Kính chào tộc trưởng”.

Tộc trưởng!

Mọi người đều quỳ xuống đất, sau đó lo lắng chờ đợi.

Dĩ nhiên họ biết ý đồ của tiên tổ nhà mình, nhưng cuối cùng vẫn phải phụ thuộc vào vị Diệp công tử này.

Thanh Tri mặc kệ đám người trong tộc Tiên Linh, xoay người lại nhìn Diệp Quân ở đằng xa, cô ấy mím môi không nói gì.

Diệp Quân cũng không lên tiếng.

Thanh Tri im lặng cúi đầu xuống, hai tay hơi run.

Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng cười nói: “Thanh Tri cô nương, còn nhớ một lời hẹn của chúng ta không?”

Thanh Tri khó hiểu nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói: “Chúng ta đã hứa với nhau đến lúc đó cùng đến rừng sâu Thần Hư để thám hiểm”.

Thanh Tri sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Nhớ chứ”, Diệp Quân cười nói: “Đến lúc đó ta đến tìm cô… Còn nữa, ta từng nói chúng ta là bạn, ta nghiêm túc đấy”.

Nói xong, hắn quay sang nhìn người đàn ông áo xanh: “Ông nội, chúng ta đi thôi”.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Ừ”.

Dứt lời, hai ông cháu biến mất khỏi đó.

Tất cả người tộc Tiên Linh đều như thoát khỏi gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Thanh Tri nở nụ cười động lòng người.

Cô ấy biết người đàn ông này xem cô ấy là bạn thật.

Ở một nơi nào đó, một cô gái nhìn cảnh tượng trước mặt, vẻ mặt phức tạp.

Cô gái này chính là Thanh An – người dẫn Diệp Quân bước vào tộc Tiên Linh lúc đầu.

Bạn ư?
 
Chương 3125


Chương 3125

Chương 3125

Nếu lúc đầu mình không đưa ra quyết định như vậy thì có lẽ mình và hắn cũng có thể trở thành bạn nhỉ?

Thế nhưng lúc đầu mình lại sợ người trong tộc dị nghị nên vạch rõ quan hệ với hắn, mà lúc đó hắn cũng chẳng tức giận…

Tại sao lại không tức giận?

Vì người ta không xem tộc Tiên Linh là cái đinh gì cả.

Sự kiêu ngạo của tộc Tiên Linh chẳng qua chỉ là một trò cười với người ta mà thôi.

Thanh An khẽ lắc đầu, xoay người rời đi.

Ở một bên khác, Lâu Đắc Nguyệt bước đến trước mặt Thanh Tri, mỉm cười: “Chúc mừng”.

Mặc dù trận chiến này tộc Tiên Linh bị một cú đả kích chí mạng nhưng cũng may không bị diệt tộc, hơn nữa căn cơ vẫn còn.

Dù sao người mà người đàn ông áo xanh đó giết trước đó chỉ là vài cường giả đỉnh cấp của tộc Tiên Linh mà thôi.

Hơn nữa thư viện Quan Huyên cũng chưa cướp bóc gì của tộc Tiên Linh.

Thế nên tộc Tiên Linh chỉ cần phát triển tốt, sau này muốn quay lại thời kỳ đỉnh cao cũng không phải không thể.

Quan trọng nhất là trước đó thư viện Quan Huyên và tộc Tiên Linh là kẻ thù một mất một còn, nhưng quan hệ hiện giờ của tộc Tiên Linh và thư viện Quan Huyên không còn bình thường nữa.

Thanh Tri nhìn xung quanh, vẻ mặt hơi phức tạp.

Trận chiến này tộc Tiên Linh suýt nữa bị tiêu diệt, điều này khiến cô ấy hiểu ra núi cao còn có núi cao hơn, dù sau này tộc Tiên Linh có trưởng thành đến mức nào cũng không thể kiêu ngạo.

Lâu Đắc Nguyệt bỗng nói: “Hai ngươi đã hẹn nhau đến rừng sâu Thần Hư à?”

Thanh Tri khẽ gật đầu: “Trước đó ta từng nói một câu như thế, không ngờ hắn lại nghiêm túc”.

Lâu Đắc Nguyệt chớp mắt: “Phải nắm chắc cơ hội này”.

Dĩ nhiên Thanh Tri hiểu ý của Lâu Đắc Nguyệt, lập tức lắc đầu mỉm cười: “Bọn ta chỉ là bạn thôi”.

Lâu Đắc Nguyệt bĩu môi: “Nếu hắn không có ý với cô thì sẽ bỏ qua cho tộc Tiên Linh, hơn nữa còn không cướp bóc tộc Tiên Linh các cô sao?”

Cướp bóc nền văn minh.

Chiến tranh giữa các nền văn minh thường là do cướp đoạt tài nguyên, tộc Tiên Linh tích lũy tài nguyên nhiều năm như vậy, tài nguyên chắc chắn rất phong phú, nhưng Diệp Quân lại không cướp đoạt chúng, sở dĩ hắn không làm thế dĩ nhiên là vì Thanh Tri.

Chỉ là bạn thì sao đối phương lại làm như thế?

Để cho dòng tộc của ngươi rời đi, không đuổi tận giết tuyệt đã là nhân từ lắm rồi.

Phải biết rằng, chiến tranh giữa các nền văn minh thường là đuổi cùng giết tận, không để lại hậu họa.

Thanh Tri lắc đầu khẽ cười: “Không nói chuyện này nữa, tiếp theo cô có kế hoạch gì không?”

Lâu Đắc Nguyệt cười nói: “Hợp tác với thư viện Quan Huyên, hợp tác toàn diện, mọi người cùng chung tay phát triển”.

Thanh Tri khẽ gật đầu: “Được đấy”.

Nói đến đây, cô ấy như nghĩ tới điều gì, bỗng nhìn Lâu Đắc Nguyệt: “Hay là cô kết hôn với Diệp công tử, cô gả cho hắn, sau đó sinh một đứa con trai, như thế nền văn minh Thần Tri của cô muốn quay lại thời kỳ đỉnh cao chẳng phải rất đơn giản sao?”
 
Chương 3126


Chương 3126

Lâu Đắc Nguyệt chớp mắt: “Hình như cũng không phải không được. Ha ha, dù sao tên này cũng có vẻ ngoài cũng đẹp trai, ngủ với hắn, ta nghĩ có thể chấp nhận được”.

Thanh Tri: “…”

Nhìn nụ cười dung tục của Lâu Đắc Nguyệt, Thanh Tri lắc đầu nhoẻn miệng cười.

Tình cảm nam nữ ư?

Thành thật mà nói, cô ấy có cảm tình với Diệp công tử, nhưng vẫn chưa đến mức có tình cảm nam nữ.

Tình cảm nam nữ phải thuận theo tự nhiên mới là tốt.

Lúc này, Lâu Đắc Nguyệt cũng dừng lại, cô ấy nhìn những cường giả tộc Tiên Linh đang quỳ trên mặt đất, nói: “Tiếp theo cô định làm gì?”

Thanh Tri trầm mặc một lát rồi nói: “Chỉnh đốn tộc Tiên Linh”.

Điều đầu tiên cô ấy muốn thay đổi là sự kiêu ngạo của người trong tộc Tiên Linh.

Kể từ hôm nay, tộc Tiên Linh sẽ không thể tiếp tục cao ngạo được nữa, đồng người người tộc Tiên Linh cũng phải bước ra hòa nhập với thế giới.

Lâu Đắc Nguyệt gật đầu: “Ta phải nhắc nhở cô, mặc dù tộc Tiên Linh chưa bị tiêu diệt, nhưng nguyên khí đã bị tổn hại nặng nề, hơn nữa ông nội của Diệp công tử đã giết rất nhiều người tộc Tiên Linh, sẽ có rất nhiều người căm hận…”

Thanh Tri tự chế giễu: “Căm hận hả? Bọn họ có tư cách gì mà căm hận chứ? Đừng nói là Kiếm Chủ Thanh Sam, mà ngay cả Diệp công tử, tộc Tiên Linh ta cũng không thể chống lại nổi. Trong tình huống này, nếu còn căm hận thì đáng bị diệt tộc”.

Lâu Đắc Nguyệt cũng thở dài: “Thực lực của Diệp công tử cũng tiến bộ quá nhanh”.

Nói đến đây, cô ấy như nghĩ ra điều gì đó, nhíu mày nói: “Người đàn ông áo đen lúc nãy đi cùng tộc trưởng các cô hình như là người của rừng sâu Thần Hư…”

Thanh Tri cũng nhíu mày.

Nền văn minh Sâm Lâm của rừng sâu Thần Hư chẳng phải đã chuyển đi rồi sao?

Lại quay về nữa à?

Thanh Tri thấy hơi lo lắng.



Ở một diễn biến khác, trong tinh không.

Diệp Quân và người đàn ông áo xanh chậm rãi đi cạnh nhau.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Cháu khiến ta hơi bất ngờ đấy”.

Diệp Quân hơi nghi hoặc: “Bất ngờ gì ạ?”

Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Tốc độ trưởng thành của cháu rất nhanh”.

Diệp Quân cười nói: “Là chuyện tốt hay xấu?”

Người đàn ông áo xanh nói: “Nếu tâm cảnh theo kịp thì là chuyện tốt, ngược lại thì là chuyện xấu”.

Tâm cảnh.

Diệp Quân trầm mặc.

Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Nhưng bây giờ xem ra tâm cảnh của cháu cũng rất tốt, nhưng vẫn cần rèn luyện thêm”.

Diệp Quân gật đầu: “Cháu chuẩn bị ra ngoài luyện tập”.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Được”.

Ông ấy nhìn về phía tinh không xa xôi: “Ta sắp phải đi rồi, có gì thắc mắc thì hỏi đi”.
 
Chương 3127


Chương 312

Chương 3127

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ông nội, ông có thể nói cho cháu biết về cảnh giới nhất đạo không?”

Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Ông không tu cảnh giới, cho nên không hiểu nhiều về cảnh giới nhất đạo”.

Diệp Quân cười khổ.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Mặc dù không hiểu nhiều nhưng vẫn biết chút ít, chúng ta nói về cảnh giới Thần Đạo đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Người đàn ông áo xanh nói: “Cảnh giới Thần Đạo cũng là tu thần tính, thần tính càng nhiều thì thực lực càng mạnh. Hiện giờ ở vũ trụ văn minh, chín phần thần tính gần như là đỉnh cao, nhưng ở giữa các cường giả chín phần thần tính cũng phân mạnh yếu, bởi vì giữa chín phần thần tính, có người thần tính thuần khiết, có người thần tính hỗn tạp, giữa hai người họ cách biệt cả trời đất”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Còn gì nữa không ông?”

Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Giữa chín phần thần tính còn có một cảnh giới đặc biệt gọi là Độc Khai Nhất Đạo”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Độc Khai Nhất Đạo ư?”

Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Chín phần thần tính là một phương pháp tu hành cổ xưa, cách nói giữa các thời đại văn minh không giống nhau. Ví dụ, nơi đây gọi là cảnh giới Thần Đạo, nhưng ở nền văn minh khác lại gọi tên khác. Độc Khai Nhất Đạo là mở ra một con đường mới trên con đường ban đầu. Ví dụ như tông chủ Quá Khứ Tông, mặc dù cô ta cũng là cường giả chín phần thần tính, nhưng thực lực của cô ta lại không thể so với hai người trước”.

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Thì ra là vậy”.

Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Mà cao hơn nữa thì gọi là nhân tính”.

Diệp Quân vội hỏi: “Nhân tính sao?”

Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Nói phức tạp quá cháu sẽ không hiểu nên ông sẽ nói đơn giản thôi. Cổ ngữ nói, bản tính con người vốn là thiện, nhưng thực ra cũng có phần ác, có người tu thiện trừ ác, cũng có người tu ác trừ thiện… Cho dù là tu luyện kiểu gì thì quan trọng nhất cũng là biết rõ bản thân, quy phục bản thân và làm chính mình”.

Diệp Quân trầm mặc.

Lúc này, hắn nhớ đến lời cô cô váy trắng nói lúc rời đi rằng phải hiểu rõ nội tâm, khuất phục nội tâm và nghe theo trái tim.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Nghe có vẻ đơn giản nhưng thật ra rất khó, rất nhiều người không thể nhận thức bản thân chứ đừng nói đến việc khuất phục bản thân. Tu luyện nhân tính đồng nghĩa với việc khuất phục một mặt của chính mình, đương nhiên cũng có người không muốn tiến xa hơn, vì vậy đứng yên tại chỗ”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Nghĩa là sao?”

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Muốn tu luyện nhân tính, trước tiên phải đạt đến mười phần thần tính, mà muốn đạt tới mười phần thần tính thì phải diệt sạch tia nhân tính cuối cùng của mình, thường thường rất khó diệt tia nhân tính cuối cùng, bởi vì đó là ý định và tâm nguyện ban đầu của cháu”.

Diệp Quân trầm mặc.

Lúc này, hắn nghĩ tới một người là Thần Nhất.

Đối phương không chọn bước cuối cùng.

Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Ta biết có hai người vẫn chưa xóa sạch tia nhân tính cuối cùng, Người thứ nhất là Thần Nhất, người thứ hai là tông chủ Quá Khứ Tông”.

Tông chủ Quá Khứ Tông!

 
 
Chương 3128


Chương 3128

Nghe đến cái tên này, Diệp Quân sa sầm mặt mày, lúc trước suýt chút nữa hắn đã bị người này giết chết.

Người đàn ông áo xanh nói: “Mặc dù bọn họ vẫn chưa đi tới bước cuối cùng, nhưng thực lực của bọn họ mạnh hơn cả cường giả mười phần thần tính, đặc biệt là tông chủ Quá Khứ Tông”.

Diệp Quân không hỏi: “Tại sao?”

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Chấp niệm”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tia nhân tính cuối cùng là chấp niệm?”

Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Đúng vậy. Loại người này dùng chấp niệm để nhập đạo, vì vậy chấp niệm là trở ngại lớn nhất của bọn họ, nhưng cũng là động lực lớn nhất của bọn họ, cứ như vậy, con đường bọn họ đi sẽ dần trở nên cực đoan. Tông chủ Quá Khứ Tông đã Độc Khai Nhất Đạo, con đường của cô ta cũng hơi khác biệt, vì vậy, mặc dù cô ta vẫn là cường giả chín phần thần tính, nhưng những người cùng cảnh giới không thể sánh bằng”.

Diệp Quân gật đầu: “Cháu hiểu rồi ạ”.

Người đàn ông áo xanh nhìn Diệp Quân: “Con đường cháu đang đi vẫn là con đường cũ bình thường, không có vấn đề gì, bởi vì trước đây ta cũng đi con đừng này, nhưng khi cháu tiến vào cảnh giới Thần Đạo, bắt đầu tu luyện thần tính thì cháu phải cẩn thận, bởi vì tu luyện thần tính có thể khiến bản thân lạc lối, đương nhiên, loại lạc lối đó có thể đạt tới sức mạnh vô hạn…”

Nói tới đây, ông ấy lắc đầu cười: “Thực ra bây giờ nói đến những thứ này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cháu phải tự mình đi trên con đường này thì mới hiểu được”.

Diệp Quân cười nói: “Ông nội tài giỏi như vậy, cháu cũng không thể thua kém được, cháu sẽ cố gắng”.

“Ha ha!”

Người đàn ông áo xanh cười lớn.

Diệp Quân cũng bật cười theo.

Phải nói rằng, hắn vẫn cảm thấy rất may mắn, mặc dù trước đây bị nuôi dưỡng ở bên ngoài, nhưng ở nhà họ Diệp, hắn sống cũng khá tốt.

Nghĩ vậy, hắn đột nhiên nhớ tới nhà họ Diệp.

Tộc trưởng Diệp Tiêu!

Lão đệ Diệp Khải!

Cuộc đời mặc dù rất gian truân, nhưng bây giờ nhìn lại thực sự là vui vẻ hơn nhiều.

Lúc này, ông lão áo xanh chợt bỗng dừng bước, ông ấy chỉ về phía vũ trụ bao la: “Cháu biết vũ trụ này rộng lớn thế nào không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Cháu không biết”.

Người đàn ông áo xanh đáp: “Vô tận”.

Diệp Quân trầm mặc.

Người đàn ông áo xanh nói: “Cháu từng đến hệ Ngân Hà rồi phải không?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng thưa ông”.

Người đàn ông áo xanh nhẹ nhàng nói: “Ban đầu, người của hệ Ngân Hà nghèo đến mức không thể ra khỏi tinh vực của bọn họ, cháu biết vì sao không?”

Diệp Quân đáp: “Thực lực không đủ”.

Người đàn ông áo xanh lắc đầu cười: “Quả thực cháu chưa đủ mạnh, nhưng cụ thể hơn là tốc độ của bọn họ không đủ nhanh. Ví dụ, bọn họ có thể lợi dụng một số phương pháp đặc biệt để quan sát nền văn minh hàng nghìn năm trước, nhưng bọn họ nhìn thấy lại là cảnh tượng mấy nghìn năm trước…”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Thời gian!”
 
Chương 3129


Chương 3129

Người đàn ông áo xanh cười lớn: “Không hổ là cháu trai ta, thật thông minh”

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Thời gian là quy tắc vô hình trong vũ trụ, quy tắc này ban đầu là để bảo vệ các nền văn minh vũ trụ, bởi vì tốc độ của mọi người đều chậm, vì vậy cho dù phát hiện ra nhau thì cũng không thể gặp mặt. Nhưng về sau, mọi người đã thông qua tu luyện để mạnh hơn, cho nên các nền văn minh mới va chạm, gây ra chiến tranh, vũ trụ ngày càng loạn…”

Vẻ mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm túc: “Ý của ông nội là nếu cháu muốn tạo ra trật tự mới và giải quyết mâu thuẫn giữa các nền văn minh vũ trụ thì có thể dùng phương pháp này?”

Người đàn ông áo xanh mỉm cười: “Đúng vậy, đương nhiên ông còn có ý khác…”

Diệp Quân nói: “Thời gian tu luyện”.

Người đàn ông áo xanh cười lớn, trong mắt tràn đầy niềm vui.

Ông ấy muốn Diệp Quân tự mình đi trên những con đường này, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở cho hắn, nhưng cũng đã từng để Diệp Quân đi qua rất nhiều đường vòng.

Có thể nói rằng ông ấy đã chỉ ra một con đường cho Diệp Quân, Diệp Quân chỉ cần đi theo con đường này là được.

Trên con đường tu luyện mênh mông này, muốn tránh đường vòng đã là tài giỏi lắm rồi.

Thời gian!

Diệp Quân lại nghĩ đến thời không đặc biệt mà cô cô váy trắng để lại…

Nghĩ đến đây, Diệp Quân lắc đầu cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, mặc dù cô cô váy trắng không nói rõ với hắn những chuyện này, nhưng bà ấy đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện.

Thời gian!

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn tinh không sâu thẳm, nhẹ nhàng nói: “Tháp gia, tương lai thời đại này sẽ là của ta”.

Có người thân tài giỏi như vậy, sao phải lo đại sự không thành?

Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Là của chúng ta”.

Diệp Quân: “…”

Chúng ta cùng nhau!

Diệp Quân bật cười: “Đúng, không thể quên Tháp gia được”.

Tiểu Tháp cũng nở nụ cười.

Lúc này, người đàn ông áo xanh đột nhiên nói: “Nhóc con, ta đi đây”.

Diệp Quân nhìn về phía người đàn ông áo xanh: “Ông không chào tạm biệt An tiền bối sao?”

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Thôi khỏi”.

Nói xong, ông ấy không nói gì nữa, hóa thành một đạo kiếm quang biến mất trong tinh không mênh mông.

Diệp Quân nhìn theo đạo kiếm quang biến mất ở sâu trong tinh không, lắc đầu cười, ông nội nói đi là đi luôn.

Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Kế hoạch tiếp theo là gì?”

Diệp Quân cười nói: “Về nhà trước đã”.

Nói xong, hắn xoay người biến mất.



Trấn tộc.

Lúc này, trong đại điện của Trấn tộc, đám cường giả Trấn tộc tụ tập lại một chỗ, ai nấy đều trầm mặc, vẻ mặt nghiêm trọng.
 
Chương 3130


Chương 3130

Vừa rồi, bọn họ mới nhận được tin tức: Các cường giả mạnh nhất trong tộc Tiên Linh hầu như đều đã bị giết chết.

Tộc Tiên Linh đấy!

Tộc Tiên Linh là chủng tộc lớn mạnh có cường giả cảnh giới chín phần thần tính!

Nhưng không một ai có thể vượt qua được thư viện Quan Huyên.

Trấn Thiên thản nhiên nhìn mọi người, sau đó nói: “Các vị nghĩ sao?”

Sau khi im lặng khá lâu, một trưởng lão thấp giọng thở dài: “Thực lực của thư viện Quan Huyên này đã vượt xa khỏi dự liệu của chúng ta”.

Bởi vì bọn họ đã biết được người đánh bại tộc Tiên Linh lần này không phải người phụ nữ váy trắng lần trước, mà là một vị kiếm tu áo xanh – ông nội của Diệp Quân.

Lại một vị cường giả siêu cấp khác!

Thực lực của thư viện Quan Huyên này đúng là vô cùng đáng sợ.

Trấn Thiên thản nhiên liếc nhìn mọi người: “Ngày mai ta sẽ đi đến thư viện Quan Huyên để thương lượng với Tần các chủ về việc Trấn tộc ta gia nhập thư viện Quan Huyên, các vị có ý kiến gì không?”

Mọi người đều lắc đầu.

Thấy cảnh tượng này, Trấn Thiên khẽ gật đầu, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được gỡ bỏ.

Mặc dù trước đó Trấn tộc đã quyết định gia nhập thư viện Quan Huyên, nhưng chuyện này vẫn luôn bị trì hoãn, nguyên nhân chủ yếu là vì trong tộc có nhiều ý kiến bất đồng.

Bây giờ đã không còn ý kiến nào khác nữa.

Bởi vì mọi người đều hiểu rõ, nếu bây giờ không gia nhập, tương lai gia nhập thì có lẽ sẽ không được hưởng đãi ngộ như bây giờ nữa.

Lúc này, có trưởng lão đột nhiên nói: “Nam Tuyết và Diệp công tử…”

Nghe vậy, đám cường giả Trấn tộc trong điện đột nhiên tỉnh táo.

Nếu hai người họ có thể kết hôn thì chắc chắn đó là một việc vô cùng tuyệt vời đối với Trấn tộc.

Trấn Thiên bình tĩnh nói: “Đây là chuyện giữa đám tiểu bối, để cho bọn nó tự giải quyết”.

Đương nhiên gã cũng hy vọng Trấn Nam Tuyết sẽ có kết quả tốt đẹp với Diệp Quân, nhưng gã cũng biết rõ, Trấn tộc thật sự không thể nhúng tay vào chuyện này, nếu không, sẽ chỉ phản tác dụng.

Thuận theo tự nhiên!

Ngay lúc này, Trấn Nam Tuyết bước vào.

Mọi người rối rít nhìn về phía Trấn Nam Tuyết, tất cả các trưởng lão đều đồng loạt nở nụ cười.

Bây giờ địa vị của Trấn Nam Tuyết ở Trấn tộc thật sự chỉ đứng sau tộc trưởng Trấn Thiên.

Trấn Thiên cũng nở nụ cười: “Cảm thấy thế nào khi đến Tiên Bảo Các?”

Trấn Nam Tuyết trầm giọng nói: “Tiên Bảo Các thật sự rất khủng khiếp, đã vượt qua khỏi dự đoán của con…”

Không thể không nói, cô ta cảm thấy vô cùng sốc sau khi tiến vào Tiên Bảo Các.

Hoạt động kinh doanh của Tiên Bảo Các đã trải rộng trên khắp các vũ trụ!

Thật sự là trải rộng trên khắp các vũ trụ!

Không chỉ vậy mà còn đang điên cuồng bành trướng.

Điều khiến cô ta cảm thấy khiếp sợ là dù Tiên Bảo Các đang bành trướng kinh khủng như vậy, nhưng lại rất ổn định, cũng không có vấn đề gì về tiền vốn. Cuối cùng, cô ta còn phát hiện, ở sau lưng Tần Quan còn có một đoàn đội siêu cấp, đoàn đội này có tới hàng trăm vạn người, những người này đều là nhân tài đứng đầu của các vũ trụ. Thiên phú tu luyện của bọn họ có lẽ không phải là quá yêu nghiệt, nhưng năng lực kinh doanh và năng lực quản lý chắc chắn đứng đầu”.
 
Chương 3131


Chương 3131

Có người, có tiền.

Có thể tưởng tượng được tương lai của thư viện Quan Huyên này đáng sợ cỡ nào.

Trấn Thiên hơi tò mò: “Nói nghe thử xem?”

Trấn Nam Tuyết kể lại trải nghiệm của mình trong khoảng thời gian này ở Tiên Bảo Các.

Sau khi nghe Trấn Nam Tuyết nói xong, đám cường giả Trấn tộc rơi vào trầm tư.

Lúc này, Trấn Thiên đột nhiên nói khẽ: “Nếu ta đoán không sai, vị Tần các chủ này đang bày bố cục diện”.

Trấn Nam Tuyết nhìn về phía Trấn Thiên: “Bày bố cục diện ư?”

Trấn Thiên khẽ gật đầu: “Bà ấy muốn giúp Diệp công tử thống nhất toàn vũ trụ, không chỉ vậy, bà ấy còn xây dựng một hệ thống kinh tế và hệ thống tư pháp…”

Nói đến đây, sắc mặt của gã dần trở nên nghiêm trọng: “Trấn tộc ta phải nhanh chóng gia nhập thư viện Quan Huyên, bởi vì trong tương lai, tất cả thế lực sẽ phải cúi đầu trước Quan Huyên Pháp…”

Trong đại điện, vẻ mặt của đám cường giả đều vô cùng nghiêm túc.

Bởi vì bọn họ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Quả thật bây giờ bọn họ có thể lựa chọn không gia nhập, dù sao Diệp công tử cũng sẽ nể mặt, nhưng sau này Trấn tộc muốn gia nhập e rằng không đơn giản như vậy.

Quan trọng nhất là bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi, dù sao tình cảm con người đều sẽ phai nhạt theo thời gian!

Trấn Nam Tuyết đột nhiên nói: “Lần này con trở về là để nói cho mọi người một tin tốt”.

Trấn Thiên vội nói: “Tin tốt gì?”

Trấn Nam Tuyết cười nói: “Tần các chủ đã để cho con phụ tránh thương hội ở khu vực vũ trụ của chúng ta, không chỉ vậy, còn để cho con chiêu mộ nhân tài trong Trấn tộc chúng ta…”

Nghe Trấn Nam Tuyết nói vậy, đám cường giả Trấn tộc trong điện vô cùng phấn khích.

Quyền lợi của Trấn Nam Tuyết ở Tiên Bảo Các càng lớn, tất nhiên càng có lợi với Trấn tộc.

Trấn Nam Tuyết tiếp tục nói: “Lần này con trở về là muốn dẫn theo vài người trong tộc đến Tiên Bảo Các để học tập và bồi dưỡng”.

Trấn Thiên cười nói: “Con có thể chọn bất kỳ người nào trong tộc”.

Trấn Nam Tuyết khẽ gật đầu, sau đó nói: “Ngoài ra, con còn có một việc muốn được tộc trưởng ủng hộ”.

Trấn Thiên cười nói: “Con nói đi”.

Trấn Nam Tuyết cười nói: “Tộc trưởng, con muốn để cho người trong tộc bắt đầu học Quan Huyên Pháp”.

Trấn Thiên hơi ngạc nhiên: “Quan Huyên Pháp ư?”

Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Ở Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên, phải tuân thủ theo Quan Huyên Pháp… Điều con lo lắng nhất bây giờ là phần lớn thế hệ trẻ của Trấn tộc đều đã hình thành thói quen tự do, nếu bảo bọn họ tuân thủ theo Quan Huyên Pháp, bị ràng buộc, bọn họ…”

Trấn Thiên bỗng đứng bật dậy: “Nếu chúng ta không chủ động thay đổi ngay bây giờ, chẳng lẽ lại đợi người khác tới để cưỡng ép chúng ta thay đổi sao? Truyền lệnh xuống, từ hôm nay trở đi, không chỉ thế hệ trẻ của Trấn tộc ta, kể cả thế hệ cũ cũng phải bắt chước học tập theo Quan Huyên Pháp, đề cao Quan Huyên Pháp hơn gia pháp của Trấn tộc ta…”

Nói đến đây, gã dừng lại một lúc, sau đó lại nói: “Không chỉ vậy, từ giờ trở đi, Trấn tộc ta nhất định phải toàn lực ủng hộ phương châm, đường lối và chính sách của thư viện Quan Huyên, kiên định đi theo thư viện Quan Huyên…”
 
Chương 3132


Chương 3132

Trong điện, đám cường giả Trấn tộc không nói lời nào, cũng không phản đối.

Trấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời ở ngoài điện, khẽ nói: “Các vị, ta biết lúc mới thay đổi sẽ có rất nhiều vấn đề, nhưng đây là cơ hội của Trấn tộc ta, chỉ cần Trấn tộc ta nắm chắc được cơ hội này, chắc chắn sẽ trở thành một thế lực siêu cấp trong tương lai…”

Nói đơn giản, tổ tiên đi đúng đường thì con cháu sẽ hưởng phúc.

Trấn Thiên cũng không hề biết, chính vì quyết định hôm nay của gã, Trấn tộc sẽ trở thành một thế lực siêu khủng khiếp trên toàn vũ trụ trong tương lai…



Thành Quan Huyên.

Sau khi Diệp Quân trở lại thành Quan Huyên, hắn định đi tìm An Nam Tịnh để tiếp tục tu luyện thực chiến, nhưng Tần Quan lại gọi hắn đến.

Trong điện chỉ có hai mẹ con, Tần Quan nói: “Ông nội con đi rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đi rồi ạ”.

Tần Quan cười nói: “Ông ấy đã nói gì với con?”

Diệp Quân nói: “Một vài chuyện liên quan tới cảnh giới, còn cả phương hướng phải đi sau này…”

Tần Quan đột nhiên cảm khái: “Cha con năm đó cũng không được hưởng đãi ngộ này”.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Cha và ông nội năm đó…”

Tần Quan khẽ nói: “Chắc con đã biết, ông nội con được nuôi dưỡng ở bên ngoài từ nhỏ, vì thế cũng nuôi dưỡng cha con ở bên ngoài, nhưng cách nuôi dưỡng cha con ở bên ngoài không giống với cách nuôi dưỡng con ở bên ngoài, mà là hoàn toàn nuôi dưỡng ở bên ngoài không chút quan tâm… Do đó cha con chưa bao giờ cảm nhận được tình thân. Bây giờ ông nội con đối xử với con như vậy, một phần cũng vì muốn bù đắp cho lỗi lầm năm đó”.

Diệp Quân yên lặng.

Tần Quan cười nói: “Thật ra không chỉ mỗi ông ấy, mà các tiền bối của Dương tộc đối xử tốt với con cũng một phần vì nguyên nhân này, phải biết rằng cha con năm đó đã suýt cắt đứt quan hệ với Dương tộc…”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Tháp gia đã từng nhắc đến chuyện này”.

Tần Quan nói: “Cũng chính bởi vì vậy mà sau đó chúng ta không dám nuôi dưỡng con ở bên ngoài quá mức, nhưng đồng thời chúng ta cũng sợ biến con trở thành loại công tử nhà giàu chỉ biết ăn chơi trác táng, vì thế, từ trước đến nay, chúng ta vẫn luôn tìm cách để cân bằng, nhưng không thể không nói việc đó rất khó”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Mẹ, con có thể đi tốt chặng đường tiếp theo”.

Tần Quan cười nói: “Mẹ tin con”.

Diệp Quân nói: “Mẹ tìm con là vì có chuyện gì quan trọng sao?”

Tần Quan gật đầu: “Nói về kế hoạch trong tương lai của chúng ta”.

Diệp Quân yên lặng lắng nghe.

Tần Quan nói: “Bây giờ vũ trụ Quan Huyên, Chân vũ trụ, Tuế Nguyệt trường hà, thời đại cũ về cơ bản đều đã nằm trong lòng bàn tay của chúng ta…”

Nói đến đây, bà ấy đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Con hiểu nó có nghĩa là gì không?”

Diệp Quân chớp mắt, không nói lời nào.

Tần Quan lắc đầu mỉm cười: “Sinh linh của những nơi này cộng lại cũng phải đến mấy trăm tỷ…”

Sắc mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm túc.
 
Chương 3133


Chương 3133

Tần Quan lại nói: “Ở trong thư viện Quan Huyên của chúng ta có rất nhiều thế lực, những thế lực này đều rất rắc rối phức tạp, mâu thuẫn cũng không nhỏ. Mặc dù tạm thời chưa bộc phát nhưng đó là bởi vì có chúng ta trấn áp, nếu một ngày nào đó người lãnh đạo không có mặt thì thư viện Quan Huyên khổng lồ này của chúng ta sẽ trở thành một mớ hỗn độn như lũ lụt tràn bờ đê, lập tức trở nên hỗn loạn, toàn bộ vũ trụ cũng đồng thời rơi vào hỗn loạn…”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Giống như Thần Nhất”.

Tần Quan khẽ gật đầu: “Đúng vậy, Thần Nhất thất bại bởi vì ông ấy quá tin tưởng người của mình, ông ấy cũng không ngờ bản tính con người đều tham lam, lúc ông ấy có mặt thì có thể trấn áp mọi thứ, một khi ông ấy không có mặt thì những người bên dưới chắc chắn sẽ nảy sinh ý đồ xấu vì ích lợi của mình…”

Nói đến đây, bà ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Trong lòng con phải có tính toán rõ ràng”.

Diệp Quân nói: “Mẹ, mẹ sắp phải rời đi sao?”

Tần Quan cười nói: “Đúng vậy”.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Đi đâu vậy ạ?”

Tần Quan nói: “Bên phía ông nội con có một nền văn mình mời mẹ đến làm khách, mẹ quyết định đi xem thử”.

Diệp Quân đột nhiên cảm thấy hơi tò mò: “Nền văn minh gì vậy ạ?”

Tần Quan nói: “Nền văn minh Quy Giả, cách chúng ta rất xa rất xa”.

Diệp Quân muốn lên tiếng lại thôi.

Tần Quan cười nói: “Muốn đi cùng mẹ à?”

Diệp Quân gật đầu.

Tần Quan khẽ mỉm cười: “Không được, con còn rất nhiều việc phải xử lý, ví dụ như Tiểu Ca và Từ Thụ… đều sắp sinh em bé”.

Diệp Quân chớp mắt: “Đời sau của người mang thiên mệnh à?”

Tần Quan bật cười, sau đó nói: “Đến đời con đã kết thúc rồi”.

Đến đời mình sẽ kết thúc.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Sau này nhà chúng ta… sẽ không còn người mang thiên mệnh nữa sao?”

Tần Quan khẽ gật đầu: “Chắc là thế”.

Diệp Quân khẽ cười: “Vâng”.

Hắn cũng không để ý đến người mang thiên mệnh này lắm.

Tần Quan nói: “Trước khi mẹ đi, còn một việc cần phải làm”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Việc gì ạ?”

Tần Quan mỉm cười nói: “Chúng Thần Điện”.

Diệp Quân sửng sốt.

Khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn đấu với nhà họ Thần và tộc Tiên Linh nên bỏ mặc Chúng Thần Điện này.

Tần Quan nói: “Vừa nhận được tin Chúng Thần Điện không muốn quy phục, nên chúng ta phải tự đi một chuyến”.

Diệp Quân nói: “Vâng ạ”.

Cũng nên kết thúc chuyện với Chúng Thần Điện rồi.

Tần Quan đứng dậy, sau đó dẫn Diệp Quân rời đi.

Thần Giới.
 
Chương 3134


Chương 3134

Chương 3134

Dĩ nhiên chuyện của nhà họ Thần và tộc Tiên Linh không thể giấu được Chúng Thần Điện.

Lúc này các Chúng Thần đã có mặt đầy đủ trong Chúng Thần Điện.

Họ đang bàn bạc làm sao để chống lại thư viện Quan Huyên.

Người đứng đầu là Thần Chủ của Chúng Thần Điện, Thần Chủ ngồi trên thần vị, lạnh lùng liếc nhìn Chúng Thần xung quanh: “Chúng ta liều mạng với chúng”.

Liều mạng!

Chúng Thần lặng thinh.

Thư viện Quan Huyên đầu tiên đã tiêu diệt nhà họ Thần, sau đó là khu vực Cổ Hoang, bây giờ lại đánh bại tộc Tiên Linh.

Sao mà liều mạng được?

Trừ khi Thần Nhất sống lại, nếu không bây giờ Chúng Thần Điện không thể đánh lại thư viện Quan Huyên.

Thấy Chúng Thần im lặng, Thần Chủ lại nói: “Thà chết chứ không chịu khuất nhục, không thể cứ đầu hàng thế chứ?”

Đầu hàng?

Các Chúng Thần nhìn nhau, dĩ nhiên họ không muốn đầu hàng.

Gia nhập thư viện Quan Huyên, tuân thủ Quan Huyên Pháp ư?

Việc này còn khó chịu hơn việc giết họ nữa.

Lúc này, một ông lão đứng lên, trầm giọng nói: “Với tình hình bây giờ, chúng ta không có bao nhiêu phần thắng nhưng đầu hàng… mọi người lại chẳng muốn, nếu đã thế thì chỉ có một con đường. Mọi người giải tán, chúng ta mỗi người tìm lối đi cho mình đi”.

Nói rồi ông lão xoay người đi.

Thấy thế, sắc mặt các thần khác đều hơi khó coi.

Bỏ chạy?

Đương nhiên là được, chỉ cần họ trốn thoát thì thư viện Quan Huyên có muốn tìm họ cũng không phải chuyện dễ.

Nhưng cứ thế mà chạy, sao họ có thể cam lòng được?

Dù sao Thần Giới này đã tồn tại nhiều năm rồi mà.

Lúc này Thần Chủ đứng đầu bỗng nói: “Đánh thì không đánh lại, nhưng không muốn đầu hàng, vậy các ngươi muốn làm sao?”

Các Chúng Thần trong điện nhìn nhau, cuối cùng lần lượt rời đi.

Không lâu sau, cả Thần Điện chỉ còn lại một mình Thần Chủ.

Nhìn Thần Điện không một bóng người trước mặt, Thần Chủ chậm rãi nhắm mắt lại.

Chúng Thần Điện mà trước kia thầy đã tạo ra xem như không còn tồn tại nữa.

Ngay lúc này bỗng có hai người bước đến bên ngoài đại điện.

Chính là Tần Quan và Diệp Quân.

Khi bước vào đại điện nhìn thấy Thần Chủ, Diệp Quân sửng sốt: “Con…”

Thần Chủ mở mắt ra cười nói: “Sư phụ”.

Diệp Quân cực kỳ ngạc nhiên: “Bảo Mỹ?”
 
Chương 3135


Chương 3135

Cô gái trước mặt thế mà lại là Lâm Bảo Mỹ.

Diệp Quân ngơ ngác.

Thần Chủ mỉm cười: “Rất bất ngờ nhỉ?”

Mặt Diệp Quân đầy vẻ ngờ vực: “Rốt cuộc là chuyện gì thế?”

Lâm Bảo Mỹ mỉm cười bước đến trước mặt Diệp Quân: “Còn có thể là chuyện gì nữa? Như người thấy đấy”.

Diệp Quân quay sang nhìn Tần Quan, Tần Quan cười nói: “Cô nương này là Thần Chủ hiện giờ của Chúng Thần Điện”.

Diệp Quân lặng thinh, hắn không ngờ Lâm Bảo Mỹ lại là Thần Chủ của Chúng Thần Điện.

Quả thật khiến hắn hơi ngạc nhiên.

Lâm Bảo Mỹ khẽ nói: “Bây giờ Chúng Thần Điện đã không còn tồn tại, hai người có thể tiếp quản Thần Giới này rồi”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Bảo Mỹ…”

Lâm Bảo Mỹ cười nói: “Con là đệ tử của thầy Thần Nhất, lúc đầu khi gặp người ở động thiên Thần Nhất là kế hoạch của con, vì con muốn xem thử người mà thầy chọn là người thế nào”.

Diệp Quân cười khổ.

Lâm Bảo Mỹ cười nói: “Người rất giỏi, thầy không nhìn nhầm người, mà con cũng tin chắc người có thể thiết lập lại một trật tự mới”.

Nói xong, cô bé bỗng nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Quân: “Cố lên”.

Diệp Quân sửng sốt.

Lâm Bảo Mỹ đi ra phía bên ngoài.

Diệp Quân bỗng nói: “Con đi đâu?”

Lâm Bảo Mỹ khẽ nói: “Đi phiêu du khắp nơi”.

Diệp Quân do dự một chốc, sau đó nói: “Hay là ở lại thư viện giúp ta?”

Lâm Bảo Mỹ cười nói: “Đợi con đi mệt rồi sẽ quay về tìm người”.

Dứt lời, cô bé đi ra khỏi điện.

Vẻ mặt Diệp Quân hiện lên vẻ phức tạp.

Tần Quan cười nói: “Cũng khá bất ngờ”.

Vốn dĩ bà ấy đã chuẩn bị đánh một trận khi đến đây, nhưng bà ấy không ngờ các thần của Chúng Thần Điện đều bỏ chạy hết rồi.

Diệp Quân ngưng suy nghĩ, sau đó nói: “Những vị thần đó luôn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn”.

Tần Quan khẽ gật đầu: “Là một mối nguy hiểm tiềm tàng, nhưng cũng không cần vội”.

Thực lực của các vị thần đó vẫn không yếu, nếu chúng muốn ẩn nấp thật thì thư viện Quan Huyên muốn tiêu diệt hoàn toàn vẫn hơi khó.

Diệp Quân bỗng nhìn Tần Quan: “Bao giờ thì mẹ đi?”

Tần Quan cười nói: “Đi ngay”.

Diệp Quân sửng sốt.

Tần Quan nói: “Tiểu Ái, Ám U”.

Vừa dứt lời, Tiểu Ái và Ám U xuất hiện bên cạnh bà ấy.
 
Chương 3136


Chương 3136

Tần Quan nói: “Con có thể hỏi Tiểu Ái về việc của Tiên Bảo Các, con có thể hỏi Ám U về hầu hết những chuyện của thư viện, sau đó họ sẽ từ từ nói cho con biết mọi thứ về Tiên Bảo Các và thư viện… Vốn dĩ mẹ muốn đợi sau này mới từ từ giao lại những thứ này cho con nhưng nghĩ lại, mẹ vẫn giao trước cho con để con dẫn họ tiếp tục tiến về phía trước”.

Diệp Quân hơi không nỡ: “Mẹ…”

Tần Quan mỉm cười: “Suy cho cùng con vẫn phải tự mình đi trên con đường phía trước, dĩ nhiên mẹ sẽ xuất hiện bên cạnh con lúc con cần”.

Diệp Quân cười nói: “Vâng”.

Tần Quan nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Quân, rồi nói: “Sau khi con bước vào cảnh giới Thần Đạo, con đường tu luyện của con mới thực sự bắt đầu, mà lúc đó đường đi sẽ ngày càng khó khăn… Nhưng mẹ tin con có thể làm được”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Con sẽ không để mẹ thất vọng”.

Tần Quan cười nói: “Mẹ sẽ không bao giờ thất vọng về con, mẹ vẫn nói câu đó, con muốn làm gì thì cứ làm, nếu con không muốn quản những chuyện này, mẹ cũng ủng hộ con, dù sao con làm cái gì, mẹ đều ủng hộ con cả”.

Diệp Quân hơi cúi đầu xuống, tầm mắt bỗng trở nên mơ hồ.

Tần Quan khẽ nói: “Mẹ đi trước thăm dò đường cho con, đợi mẹ xong việc sẽ quay lại”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Tần Quan mỉm cười nói: “Mẹ đi đây”.

Nói rồi bà ấy xoay người, sau đó biến mất.

Trong điện, Diệp Quân im lặng một lúc lâu, khẽ nói: “Ra ngoài lâu như thế rồi, đã đến lúc nên về xem thế nào”.

Ám U vội nói: “Thiếu chủ, cần ta sắp xếp không?”

Diệp Quân cười nói: “Không cần đâu”.

Ám U hơi cúi người, sau đó lùi sang một bên.

Diệp Quân nhìn Tiểu Ái bên cạnh: “Mẹ ta có dặn gì không?”

Tiểu Ái gật đầu: “Hiện giờ Tiên Bảo Các của chúng ta có hàng trăm vạn chi nhánh trên toàn vũ trụ, điều động và bổ nhiệm nhân sự của hàng trăm vạn cửa hàng này đều do thiếu chủ quyết định, nên tiếp đó thiếu chủ sẽ rất bận rộn”.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Những chuyện này đều phải cần đích thân ta làm sao?”

Tiểu Ái khẽ gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân cười khổ.

Đó không phải là bận bình thường đâu.

Tiểu Ái nói: “Ý của các chủ là thiếu chủ có thể mặc kệ chuyện trong Tiên Bảo Các, nhưng phải có tính toán, để tránh việc thiếu chủ bỏ mặc quá mà dẫn đến nội bộ xảy ra vấn đề”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, khẽ gật đầu: “Cũng đúng”.

Nếu mình bỏ mặc quá mức, sau này có khả năng cao sẽ xảy ra vấn đề.

Tiểu Ái nói tiếp: “Ngoài ra, Tiên Bảo Các còn có hàng trăm bộ phận, trong đó quan trọng nhất là Võ Các, Ẩn Các và viện Kỹ Thuật… Ta phụ trách viện Kỹ Thuật, Âm Các do Ám U phụ trách, Võ Các tạm thời do An cô nương phụ trách, nhưn An cô nương sắp đi rồi nên người phải tìm người khác phụ trách. Ngoài ra Tiên Bảo Các còn có quân đội của mình, tên là Tiên Đạo Vệ, đội quân này do các chủ tự mình xây dựng, trước giờ An cô nương vẫn luôn phụ trách huấn luyện…”

Diệp Quân bỗng nói: “Tiểu Ca đều biết mấy chuyện này không?”

Tiểu Ái gật đầu: “Biết, trước khi đến đây các chủ đã dặn dò những chuyện này với Ca các chủ rồi”.
 
Chương 3137


Chương 3137

Diệp Quân mỉm cười: “Xem ra mẹ cũng biết mình không có thời gian quản lý mấy chuyện này”.

Hắn nhìn Tiểu Ái: “Nói tiếp đi”.

Tiểu Ái gật đầu, sau đó tiếp tục nói hết mọi chuyện của Tiên Bảo Các với Diệp Quân.

Vẻ mặt Diệp Quân cũng dần trở nên nghiêm túc, vì lúc này hắn mới nhận ra Tiên Bảo Các còn đáng sợ hơn những gì hắn nghĩ.

Lúc đầu hắn chỉ ngây thơ nghĩ Tiên Bảo Các là một thương hội, giờ xem ra mình đã nghĩ Tiên Bảo Các quá đơn giản rồi.

Thương hội của Tiên Bảo Các có ở trên toàn vũ trụ, nói cách khác, Tiên Bảo Các đã dựng nên một hệ thống kinh tế hoàn chỉnh ở cả vũ trụ, nói đơn giản hơn Tiên Bảo Các có thể khống chế vật giá của toàn vũ trụ.

Đây là khái niệm gì đây?

Nếu Tiên Bảo Các muốn tiền thì hoàn toàn có thể cướp đoạt hết thảy từ sinh linh toàn vũ trụ.

Đương nhiên Tần Quan không làm vậy, ý định ban đầu mà bà ấy lập ra Tiên Bảo Các không phải đơn thuần là vì tiền, mà là vì ổn định, để cả vũ trụ trở nên tốt đẹp hơn chứ không phải trở nên tệ hại hơn.

Lúc này Diệp Quân cũng mới hiểu ra tại sao Tần Quan lại để Tiểu Ái nói những chuyện này với hắn.

Hắn có thể không tiếp quản mọi chuyện nhưng hắn phải biết rõ thực lực thật sự và sự đáng sợ của Tiên Bảo Các.

Tiền?

Bây giờ nó chỉ là một con số với nhà họ Dương mà thôi.

Thống nhất cả vũ trụ, thiết lập một trật tự hoàn toàn mới, đây mới là việc nhà họ Dương muốn làm.

Nghĩ đến đây Diệp Quân cảm thấy hơi phức tạp.

Lúc này hắn mới hiểu nếu không có mẹ và Dương tộc giúp đỡ, dù hắn có sức mạnh vô địch, cũng không thể thiết lập một trật tự hoàn toàn mới.

Thiết lập một trật tự không phải chỉ có sức mạnh vô địch là được, hắn phải xây dựng một thế lực lớn mạnh để nhiều người để giúp hắn.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng nói: “Hiện giờ thư viện do nội các quản lý à?”

Tiểu Ái gật đầu: “Thư viện tạm thời do nội các tiếp quản, sau khi thiếu chủ về, sẽ có người chuyên báo lại tình hình thư viện cho thiếu chủ”.

Diệp Quân khẽ nói: “Tự dưng lại cảm thấy áp lực hơi lớn”.

Vừa nói, hắn vừa lắc đầu khẽ cười: “Nhưng cũng chẳng phải chuyện gì xấu cả. Đi thôi, về vũ trụ Quan Huyên”.

Đã đến lúc về gặp Tiểu Ca và nhiều người bạn cũ rồi.

Nhưng lúc hắn dùng kiếm Thanh Huyên xuyên qua thời không, một sức mạnh bí ẩn, đáng sợ đột nhiên ngăn hắn lại. Ngay sau đó hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cánh tay từ trong đường hầm thời không nắm lấy…

Đầu Diệp Quân choáng váng, nặng nề như bị đeo chì.

Không biết bao lâu sau, hắn cảm thấy mình dừng lại, hắn cố gắng lắc đầu, đợi cảm giác nặng nề qua đi, hắn mới chậm rãi mở mắt.

Lúc này, hắn đã ở trong tinh không, cách trước mặt hắn khoảng trăm trượng, có một cô gái áo bào trắng.

Lúc nhìn thấy cô gái này, sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi: “Là cô!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom